Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện Của Tui À!

Diễn Đàn Truyện Của Tui À là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!
Chương 333: Điện cạnh đại thần, đừng tự bế 5


Edit: Tinh Niệm

Nói xong, người đại diện hướng ánh mắt tới căn phòng đầy người ra ra vào vào kia.

Tô Yên ngẩng đầu, chú ý tới ánh mắt người đại diện.

Cô rũ mắt một cái, ngón tay nhẹ vê.

Vừa mới nãy, Kỷ Tinh Vũ vốn đang xem video Z đại thần phát sóng trực tiếp trò chơi, lại bởi vì Z vẫn không xuất hiện, sau đó một người đàn ông mặc tây trang giày xuất hiện trên màn hình, mà nôn nóng đi đến nơi này.

Hình như, đã đoán trước được việc gì.

Tô Yên ánh mắt nhìn phía căn phòng kia.

Chớp chớp mắt.

Cô tháo tai nghe ra.

Ánh mắt vẫn luôn nhìn mọi người ra ra vào vào.

Cho đến khi người đại diện bên cạnh nhận được một cuộc gọi, lại lần nữa rời đi.

Tô Yên đứng lên.

Cô đi gần đến căn phòng kia.

Lúc này, tất cả mọi người đều bận rộn, căn bản không có người chú ý tới Tô Yên làm gì.

Vừa đi vào, lực chú ý liền bị người nằm trên giường hấp dẫn.

Người trên giường sắc mặt tái nhợt, thân hình gầy ốm, trên cổ tay băng gạc cuốn thật dày.

Hắn mặc quần áo bệnh nhân sọc xanh sọc trắng, lông mi đen nhánh run rẩy.

Hắn không ngủ, chỉ là không muốn mở mắt ra.

Kỷ Tinh Vũ ngồi xổm trên mặt đất, rất cẩn thận cùng người con trai trên giường nói chuyện.

Nhưng lại không dám đụng vào hắn.

Hai vị bác sĩ đứng bên cạnh.

Cũng không tới gần, chỉ đang nhìn phản ứng của người trên giường.

Sau đó, liền nghe được các bác sĩ nói chuyện với nhau

"Tình huống cơ bản đã ổn định."

Lúc này, chàng trai mắt vẫn luôn nhắm, mí mắt giật giật.

Giây tiếp theo liền mở mắt.

Ánh mắt đảo hắn qua người ở đây, cuối cùng, dừng lại trên người Tô Yên đang đứng ở cửa.

Mà lúc này Tô Yên đang lẳng lặng đứng ở chỗ đó, một chút một chút lột ra kẹo dâu tây sữa đường.

Sau đó ăn vào miệng.

Khác với hương vị nước sát trùng chung quanh, nháy mắt trong khoang miệng tràn ngập mùi dâu tây.

Lúc này, ngoài cửa truyền đến thanh âm.

Hẳn là một người rất quan trọng tới.

Bác sĩ vệ sĩ đều đi ra ngoài.

Chỉ có Kỷ Tinh Vũ một người như cũ ngồi xổm chỗ đó, chậm rãi cùng người trên giường nói chuyện.

Hắn nói rất nhiều câu mới có thể nghe được người trên giường ngẫu nhiên trả lời một câu.

Tô Yên chậm rãi nhấm nuốt kẹo đường, ngẩng đầu lên.

Vừa vặn cùng chàng trai ốm yếu trên giường ánh mắt gặp nhau.

Tô Yên cảm giác rầu rĩ trong ngực tựa hồ tiêu tán chút.

Cô chủ động đi tới mép giường.

Chậm rãi móc ra một viên kẹo đường, lột ra, sau đó khom lưng, đưa tới bên môi của anh.

Cô rất nghiêm túc, từng câu từng chữ

"Ngọt lắm, muốn ăn không?"

Bên cạnh Kỷ Tinh Vũ mày nhăn lại, đang muốn ngăn cản.

Lại nhìn thấy người trên giường, thế nhưng hé miệng, thật sự ăn viên kẹo kia.

Một lúc sau, người trên giường mới phát ra thanh âm khàn khàn

"Thật ngọt."

Tô Yên gật gật đầu, tầm mắt nhìn phía trên cổ tay hắn đang bọc băng gạc.

Không biết vì sao, chàng trai tựa hồ có chút thẹn thùng, anh kéo lấy tấm thảm mỏng bên cạnh, đem tay bọc băng gạc che lại.

Mà động tác này biên độ rất lớn, rất dùng sức nên đã chạm vào miệng vết thương.

Anh khẽ kêu một tiếng.

Kỷ Tinh Vũ lập tức đứng dậy,

"Anh!"

Hắn vội vàng duỗi tay xốc lên tấm thảm kia.

Kết quả tay chạm vào cánh tay chàng trai, sắc mặt anh lại càng thêm tái nhợt, thậm chí đều đang run rẩy.

Ngay lập tức, Kỷ Tinh Vũ phản ứng rất nhanh, vội vàng buông lỏng tay ra.

"Em, em không chạm vào, thực xin lỗi, anh, có phải lại làm đau anh không? Anh, thực xin lỗi."

Kỷ Tinh Vũ lời nói lộn xộn, sốt ruột không biết đang nói cái gì.

Tô Yên cũng trố mắt nhìn.

Trong đầu thanh âm Tiểu Hoa vang lên

"Ký chủ, nhìn bệnh trạng của nam chủ, như là có bệnh về thần kinh a."
 
Chương 334: Điện cạnh đại thần, đừng tự bế 6


Edit: Tinh Niệm

Bệnh thần kinh ảo giác đau, người khác chỉ cần nhẹ nhàng chạm vào, người bệnh cảm giác giống như là bị dao cứa vào da thịt đau đớn.

Lúc này, bác sĩ vừa đi ra, nghe được động tĩnh lại vội vàng quay lại.

Người trên giường sắc mặt tái nhợt, ánh mắt đảo qua Tô Yên vừa lui về sau một bước.

Cũng không biết vì sao, sắc mặt xấu hổ đỏ bừng, thân thể càng run rẩy lợi hại hơn.

Lôi kéo tấm thảm, bất chấp miệng vết thương, trực tiếp đem cả người mình tất cả đều bao lại.

Hoàn toàn cự tuyệt cùng bất luận người nào nói chuyện, cũng không cho bất cứ ai xem xét.

Kỷ Tinh Vũ nhìn phản ứng của anh trai mình, lại nhìn về phía Tô Yên, thần sắc phức tạp khó phân biệt.

Sau đó, Tô Yên cùng Kỷ Tinh Vũ tất cả đều bị mời ra ngoài.

Trong phòng lại lần nữa tràn ngập hương vị nước sát trùng, một chút vị ngọt trong miệng cũng bị phai nhạt bớt, tiêu tán đi.

Kỷ Tinh Vũ nhìn Tô Yên, há mồm

"Cô......"

Giọng nói vừa ra, rồi lại không biết nên nói cái gì.

Tô Yên vẫn luôn cúi đầu, móc ra một viên lại một viên kẹo sữa dâu tây ăn.

Cả căn nhà đều kín mít.

"Tinh Vũ"

Một thanh âm già nua rất có lực chấn nhiếp vang lên.

Một người tóc gần như hoa râm, ăn mặc kiểu áo Tôn Trung Sơn, cùng với cây quải trượng, vững vàng ngồi ở trên sô pha.

Kỷ Tinh Vũ nhìn về phía sô pha màu đen.

Không cùng Tô Yên nói chuyện nữa, bước bước chân đi đến trước mặt vị lão nhân kia.

Đến nơi hắn cúi đầu

"Ông."

Lão nhân kia ngẩng đầu lên, nhìn Kỷ Tinh Vũ.

Lúc sau chậm rãi thở dài

"Có thời gian, thì lại đây chăm sóc anh của cháu nhiều chút."

Kỷ Tinh Vũ gật đầu.

"Cháu biết, ông."

Nghe Kỷ Tinh Vũ gọi ông.

Lập tức liền biết thân phận lão nhân này.

Kỷ Kiến Quốc, hiện giờ là gia chủ Kỷ gia.

Kỷ Kiến Quốc có hai người con trai một người con gái, con trai cả mười năm trước tai nạn xe cộ đã chết.

Con thứ hai hiện giờ ở quân đội, nghe nói cấp bậc rất cao.

Mà Kỷ Tinh Vũ, là con của người con thứ hai.

Ánh mắt Lão nhân nhìn phía cửa phòng đang đóng chặt, gắt gao nắm chặt quải trượng.

Cảm xúc trong mắt thực phức tạp.

Một chút áy náy, còn có chút tưởng niệm.

Đoán là, cũng muốn vào đó nhìn xem.

Cũng không biết vì sao lại chậm chạp không động một bước.

Lão gia tử vẫn luôn ngồi chờ ở nơi này, người chung quanh đều là vẻ mặt ngưng trọng.

Nửa giờ sau, hai vị bác sĩ từ trong phòng đi ra.

Nói

"Không có việc gì, tình huống còn có điểm lạc quan."

Lão gia tử nghe, tay run run.

Thanh âm so với vừa nãy càng thêm già nua

"Cái sự lạc quan này, là ý nói nó có khả năng bình phục, hay là nói nó không chết được?"

Hai vị bác sĩ nhìn lẫn nhau một cái, trầm mặc.

Sau đó, lão gia tử ra tiếng

"Nói thật cho ta, bệnh tình của nó rốt cuộc nghiêm trọng tới trình độ nào."

Kỷ Tinh Vũ muốn ra tiếng đánh gãy, nhưng lão gia tử bướng bỉnh, lúc này đây nếu không hỏi ra chân tướng quyết không bỏ qua.

Trong đó một người thở dài, đi lên trước.

Vị này là bác sĩ tâm lý chủ trị cho người bên trong kia, đã trị liệu cho hắn hơn mười năm.

"Lão gia tử, Kỷ Diễn bản thân có bệnh tự kỷ, bệnh trầm cảm nặng, cùng với bệnh thần kinh ảo giác đau, lúc nãy hắn ở trong phòng tắm tự sát, may mắn phát hiện kịp thời, bằng không dựa theo trình độ vết thương kia, dù có bất tử, cũng sẽ trở thành người thực vật."

Bác sĩ tâm lý đơn giản trần thuật sự tình vừa mới phát sinh.

Tô Yên cúi đầu, bỏ đi từng lớp từng lớp vỏ kẹo sữa dâu tây lộ ra kẹo sữa trắng mềm, một viên tiếp một viên ăn vào trong miệng.

Lão gia tử hô hấp dồn dập, bên cạnh vội vàng có người đưa thuốc qua.

Lão gia tử vẫy vẫy tay, cự tuyệt.
 
Chương 335: Điện cạnh đại thần, đừng tự bế 7


Edit: Tinh Niệm

Sau đó nhìn vị bác sĩ tâm lý kia, ra tiếng

"Cậu tiếp tục nói đi"

Bác sĩ tâm lý do dự, lúc sau ra tiếng

"Tôi không thể biết trước chuyện sau này, nhưng rất rõ ràng, nếu cứ tiếp tục như vậy, sớm muộn gì có một ngày chúng ta cũng không trông chừng được......."

Không trông chừng được sẽ như thế nào?

Chính là tự sát thành công a.

Tô Yên dừng động tác nhai kẹo, lần đầu cảm thấy, kẹo này, giống như không thế nào ngọt.

Bác sĩ tâm lý cùng lão gia tử nói thật lâu.

Lão gia tử cuối cùng rõ ràng là chịu không nổi.

Uống một chút thuốc.

Cuối cùng bị nâng rời đi.

Kỷ Tinh Vũ đứng ở phòng khách, sắc mặt cũng không quá tốt.

Hắn ánh mắt trong lúc vô tình đảo qua Tô Yên, nghĩ tới hình ảnh lúc nãy kia.

Trong mắt hiện lên một tia ánh sáng.

Ánh mắt hắn không ngừng đảo qua lại giữa cửa phòng đang đóng kia tới trên người Tô Yên.

Nhân viên y tế, cũng mang thiết bị chữa bệnh đi ra ngoài.

Bác sĩ cũng đều rời đi gần hết.

Kỷ Tinh Vũ ra tiếng

"Cô giáo, chúng ta ở chỗ này học đi, chờ anh trai tôi ngủ, chúng ta hẵng đi."

Hắn không quá yên tâm.

Tô Yên gật đầu

"Được"

Sau đó, Tô Yên lấy một tập bài thi từ trong cặp ra, đưa tới trước mặt Kỷ Tinh Vũ.

"Cậu làm một chút đề thi này đi."

Cô có chút thất thần.

Tất cả mọi người lui ra.

Chỉ có Tô Yên cùng Kỷ Tinh Vũ ở phòng khách.

Cô duỗi tay vuốt ve một góc bài thi

"Tiểu Hoa"

"Ân? Ký chủ??"

"Ta muốn đi vào, nhưng nơi này có camera."

Trong góc, lập loè ánh đỏ của camera.

Cơ hồ 360 độ không góc chết.

Tiểu Hoa trầm mặc nửa ngày

"Ký chủ, Tiểu Hoa có biện pháp che chắn camera, nhưng chỉ được mười phút."

Tô Yên nhẹ nhàng lên tiếng.

Cô đứng dậy, đi đến phía sau Kỷ Tinh Vũ.

Tay ấn ở cổ Kỷ Tinh Vũ một cái.

Kỷ Tinh Vũ vừa định ngẩng đầu, trước mắt liền tối sầm, ngất đi.

Tô Yên cúi đầu

"Được"

Tiểu Hoa kinh ngạc một chút.

Đại khái là Tô Yên quá ngoan.

Lúc trước Tô Yên ra tay, đều là do đối phương chọc tới cô, lúc ấy Tiểu Hoa đều đã có chuẩn bị tâm lý.

Lúc này đây, đột nhiên Tô Yên động thủ.....Tiểu Hoa nghĩ đến nam chủ trong phòng.

Quả nhiên, có thể làm ký chủ xuất hiện một loạt biến hóa, trên thế giới này, phỏng chừng cũng cũng chỉ có nam chủ.

Tiểu Hoa ra tiếng

"Ký chủ, chị chỉ có mười phút đó."

Tô Yên lên tiếng.

Sau đó đi đến căn phòng đóng chặt cửa kia.

Cửa phòng chậm rãi mở ra, cô đầu tiên là nhìn thoáng qua bên trong, động tác đều không tự giác chậm lại.

Người trong phòng, mắt nhắm lại, lông mi run rẩy.

Hắn không có ngủ, chỉ là không muốn mở mắt ra.

Tô Yên từng bước một đi đến mép giường, ngồi xổm xuống.

Tầm mắt nhìn băng gạc màu trắng quấn quanh cổ tay hắn.

Vừa nãy, bác sĩ kia nói, là hắn tự sát chưa thành......

Cô cúi đầu, móc ra một viên kẹo đường.

"Anh còn muốn ăn kẹo không?"

Thanh âm mềm mại, tại căn phòng yên tĩnh, có vẻ phá lệ rõ ràng.

Kỳ thật hiện tại đúng là giữa trưa, bên ngoài ánh nắng tươi sáng.

Nhưng mà, trong phòng bị bức màn màu đen gắt gao che đậy kín mít không kẽ hở, một chút ánh mặt trời cũng không thể chiếu vào.

Chỉ có phía trên đầu giường một bóng đèn nhỏ tỏa ra ánh sáng vàng dịu.

Làm căn phòng tối tăm này, có một chút độ ấm cùng ánh sáng.

Kỷ Diễn mí mắt giật giật.

Đôi mắt tuy không mở, nhưng một viên kẹo tản ra hương vị dâu tây sữa bò, đã chạm vào đôi môi tái nhợt của hắn.

Hắn mở to mắt.

Nhìn trước mắt xuất hiện người con gái xa lạ.

Hắn muốn nói, hắn không thích ăn kẹo.

Chỉ là yết hầu lăn lộn một cái chớp mắt, vẫn là giật giật môi, đem viên kẹo đường từ từ ăn vào.
 
Chương 336: Điện cạnh đại thần, đừng tự bế 8


Edit: Tinh Niệm

Hương vị ngọt ngấy làm hắn nghĩ đến chuyện vừa mới phát sinh.

Bọn họ cũng không dám tới gần hắn, bởi vì hắn có bệnh, sợ nhẹ nhàng chạm vào một cái liền làm đau hắn.

Hắn như là quái vật, bị mọi người vây quanh ở nơi này, một chút một chút xem xét trên dưới.

Cô cũng thấy được.

Hắn khi đó xấu hổ không dám nhìn tới cô, chỉ có thể cầm thảm che đậy chính mình, chỉ cảm thấy bộ dáng bản thân, ngu ngốc cực kỳ.

Nghĩ đến đây, sắc mặt hắn tái nhợt trong chớp mắt, lông mi màu đen run rẩy.

Cúi đầu, bắt lấy tấm thảm, muốn lại lần nữa che đậy tay phải bọc băng gạc của mình.

Tô Yên cơ hồ là theo bản năng duỗi tay, một phen cầm lấy tay hắn, ngăn cản.

Tay hắn thực lạnh.

Thanh âm cô thực nghiêm túc

"Anh sẽ đụng tới miệng vết thương, sẽ đau."

Cô chỉ cảm nhận được bàn tay bị mình nắm, vẫn luôn run rẩy.

Ngẩng đầu nhìn xem, phát hiện sắc mặt của hắn tái nhợt dọa người, cau mày phi thường thống khổ.

Tiểu Hoa ra tiếng

"Ký chủ! Hắn sẽ cảm thấy đau đó"

Tô Yên vội vàng buông lỏng tay.

Như thế nào, cô lại quên mất chuyện này?

Tô Yên luôn luôn bình tĩnh, giờ đây con ngươi hiện lên một tia hoảng loạn.

Bởi vì, bộ dáng hắn giống như rất thống khổ.

Trong óc không ngừng suy nghĩ, nên làm cái gì bây giờ?

Cô sẽ ăn ngọt, sau đó....., nghĩ đến những vị diện trước kia.

Cô đem đôi tay để phía sau, để tránh chính mình đụng tới hắn.

Sau đó thò lại gần, nhẹ nhàng hôn môi hắn.

Ưm.....lạnh lạnh.

Trong chớp mắt, trong đầu Tô Yên xẹt qua ý nghĩ này.

Tiểu Hoa không hề biết cô nghĩ gì

Chỉ cảm thấy,tư thế hôn môi của ký chủ mình thực quỷ dị.

Quan trọng nhất chính là, ký chủ chẳng lẽ cho rằng, hôn hôn hắn, hắn liền không đau?

Cô chẳng lẽ đã quên, hôn môi cũng là một loại da thịt tiếp xúc đó?!!

Cô mở to mắt, rời đi môi hắn.

Liền phát hiện, Kỷ Diễn biểu tình có điểm phức tạp.

Hắn như cũ rất đau, bên môi, còn có nơi Tô Yên vừa đụng tới, giống như là vô số lưỡi đao cắt qua da thịt hắn, không ngừng hướng trong thân thể mà đâm vào.

Nhưng càng khiếp sợ hơn chính là, cô, cô hôn hắn?!

Trong nháy mắt cô hôn hắn, hắn chỉ cảm thấy một đồ vật ấm áp mềm mại nhích lại gần, vừa mở mắt, liền nhìn thấy gương mặt phóng đại của nữ sinh.

Hắn vừa thống khổ, sắc mặt vừa có chút phiếm hồng.

Tim đập càng lúc càng nhanh, hắn thậm chí chỉ có thể nhìn thấy Tô Yên liếm láp khóe môi, há mồm đang nói cái gì, nhưng hắn cái gì cũng không nghe được.

Chỉ nghe được tiếng tim đập của chính mình.

Biểu tình hoảng hốt, nhìn cô.

Tô Yên thấy gương mặt hắn có chút hồng, tuy rằng hôn xong cũng không có phản ứng gì, tình trạng hắn đặc thù, không thể đụng vào.

Nhưng, nhìn gương mặt hắn phiếm hồng, giống như so với vừa nãy tốt hơn chút.

Cô nghiêm túc hỏi

"Còn đau không?"

Kỷ Diễn một câu cũng không nói, chỉ là nhìn cô.

Lúc này, thanh âm Tiểu Hoa vang lên

"Leng keng, một ngôi sao đã sáng lên, ký chủ cố lên!"

Tiểu Hoa hưng phấn, đột nhiên không kịp phòng ngừa, đây quả thực chính là nam chủ bị ký chủ công lược nhanh nhất từ trước tới nay.

Xuyên qua vị diện này chưa đến ba giờ đồng hồ, nhiệm vụ thế nhưng hoàn thành một phần ba.

Tô Yên đợi thật lâu, nghe được người nằm trên giường nói một câu

"Em, không chê tôi sao?"

Ngữ điệu khàn khàn, chậm rãi, nói.

Hắn con ngươi đen nhánh nhìn Tô Yên, như là hi vọng có được một đáp án.

Tô Yên cũng thực nghiêm túc nhìn hắn.

Cô nắm lấy mép giường, sau đó lại một lần nữa hôn hắn một chút.

Lúc này đây vừa chạm vào liền tách ra.

Sau đó nói

"Anh rất tốt, em vĩnh viễn đều sẽ không ghét bỏ anh."

Lúc này, Tiểu Hoa thanh âm lại lần nữa phát ra

"A a a! Ký chủ, đi mau! Bọn họ sắp vào rồi!"
 
Chương 337: Điện cạnh đại thần, đừng tự bế 9


Edit: Tinh Niệm

Vốn dĩ, Tô Yên muốn lại đưa hắn một viên kẹo đường.

Kết quả vừa nghe đến thanh âm Tiểu Hoa cấp bách.

Cô giơ tay, để kẹo đường ở bên đầu gối.

Vội vàng một câu

"Em đi trước."

Nói xong cô liền đi ra ngoài.

Vừa đi, vừa nói với Tiểu Hoa

"Còn chưa tới mười phút."

Tiểu Hoa ra tiếng

"Ký chủ, vừa mới nãy nam chủ tim đập vượt qua số giá trị trung bình, thậm chí cao nhất đạt tới 185, người theo dõi hiện tại đã vội vàng gọi điện thoại kêu bác sĩ vào đây."

Cơ hồ là khi Tô Yên vừa mới ngồi trở lại vị trí, cổng lớn đã truyền đến tiếng chìa khóa lạch cạch.

Sau đó, hai vị bác sĩ dẫn đầu chạy tới bên trong.

Vệ sĩ mang theo tất cả dụng cụ cấp cứu đều đẩy vào.

Thiết bị theo dõi ngay khi Tô Yên ngồi trở lại, đã khôi phục bình thường.

Lúc này, bởi vì tiếng vang, Kỷ Tinh Vũ hôn mê cũng tỉnh lại.

Kỷ Tinh Vũ nhìn người đột nhiên ùa vào, nghi hoặc ra tiếng

"Xảy ra chuyện gì?"

Tô Yên không nói chuyện.

Kỷ Tinh Vũ quay đầu tới, nhìn Tô Yên, nửa ngày

"Tôi sao lại ngủ rồi?"

Tô Yên chớp chớp mắt, tầm mắt chuyển dời đến bài thi trước mặt hắn

"Tỉnh ngủ liền làm xong bài thi đi."

Cô nói sang chuyện khác, không có trả lời vấn đề của hắn.

Nhưng lúc này, Kỷ Tinh Vũ làm sao còn có tâm trạng làm bài thi?

Mười lăm phút sau, hai vị bác sĩ đi ra.

Nhìn lẫn nhau, tất cả đều là nghi hoặc.

Kỳ quái, sao nhịp tim lại tăng lên rồi??

Tô Yên móc ra kẹo viên, cúi đầu lột ra tự ăn.

Mà bác sĩ tâm lý kia ánh mắt trong lúc vô tình đảo qua kẹo trong tay Tô Yên.

Hắn đi đến bên người cô, đứng yên trong chốc lát.

Một cỗ hương vị kẹo sữa truyền đến.

Vừa mới......trong phòng, chính là hương vị này.

Kỷ Diễn trong miệng còn ăn, trong tay còn gắt gao nắm chặt một viên, hỏi đều không nói.

Bác sĩ tâm lý ánh mắt dao động trên người Tô Yên.

Nhưng đến cuối cùng, vẫn không nói gì, đi ra ngoài.

Kỷ Tinh Vũ thu hồi tầm mắt.

Nhìn đến hai vị bác sĩ từ bên trong đi ra, đã nói lên việc anh trai hắn không có việc gì.

Tô Yên nhìn kẹo nửa ngày, ra tiếng

"Hắn tên là Kỷ Diễn?"

Thanh âm chậm rì rì, vang lên trong phòng khách yên tĩnh.

Kỷ Tinh Vũ tay cầm bút dừng một chút.

Sau đó gật đầu

"Ừ"

"Anh trai cậu?"

"Đúng"

"Hắn so với cậu lớn hơn mấy tuổi?"

"Ba tuổi."

Tô Yên dừng một chút, trong lòng chậm rãi tính, cũng chính là.....21 tuổi?

"Hắn như thế này đã bao lâu?"

"Mười năm."

Nói xong, Kỷ Tinh Vũ ngẩng đầu lên.

"Cô giáo, đây việc nhà tôi."

Tô Yên cũng đồng dạng nhìn về phía hắn, con ngươi chớp chớp, thanh âm thong thả

" Người đại diện của cậu đi rồi, nhưng mà, tôi còn ở chỗ này."

Người đại diện tin cậy của Kỷ Tinh Vũ đều rời đi, lại đem gia sư Tô Yên vừa nhậm chức mới nửa tháng lưu tại nơi này, dạy hắn học tập.

Học tập lúc nào cũng có thể làm.

Anh trai Kỷ Tinh Vũ vừa mới tự sát chưa thành, sao có thể còn tâm trạng học tập?

Chỉ có thể là, Kỷ Tinh Vũ cố ý cho cô ở lại.

Tuy rằng, không biết là vì cái gì.

Kỷ Tinh Vũ nhìn Tô Yên, đại khái là kinh ngạc với việc Tô Yên hiểu rõ được ý hắn.

Nửa ngày sau, Kỷ Tinh Vũ buông bút trong tay xuống, hắn ra tiếng

"Tôi có một việc rất không hiểu."

"Cái gì?"

"Cô tại sao cho anh trai tôi ăn kẹo?"

"Muốn cho hắn ăn, thì cho thôi."

Tô Yên lúc ấy còn không biết tình huống ra làm sao, chỉ là nhìn bộ dáng hắn rất thống khổ, liền đưa cho hắn ăn.

Kỷ Tinh Vũ nghe thấy câu trả lời xong, liền không có nói nữa.

__________

Hờ hờ~~~~

Hôm trước vừa mới nói là sẽ ra chương chậm xong, hôm nay đã bạo chương luôn rùiiiii

Tui đúng là nói một đằng làm một nẻo mà ~~~~~ (ಥωಥ)✌
 
Chương 338: Điện cạnh đại thần, đừng tự bế 10


Edit: Tinh Niệm

Mười năm.

Hắn cùng anh trai nói chuyện vẫn phải duy trì khoảng cách nhất định, rất cẩn thận, muốn chạm vào cũng không dám.

Ngày thường, kỳ thật Kỷ Diễn nhìn qua chỉ là dáng người gầy ốm, nói không nhiều lắm, là người an tĩnh.

Hắn có thể làm tất cả mọi việc như người bình thường.

Ngủ, ăn cơm, vận động, thậm chí là phối hợp trị liệu, hết thảy đều đâu vào đấy.

Nhưng là mười năm này, Kỷ Diễn tự sát mười ba lần.

Rõ ràng trị liệu mười năm, bệnh tình một chút đều không có chuyển biến tốt đẹp, thậm chí là càng ngày càng chuyển biến xấu.

Từ khi bắt đầu chỉ là bệnh tự kỷ nhẹ, ba năm gần đây, càng thêm tự bế, mức độ nặng thêm, lại xuất hiện cả bệnh thần kinh ảo giác đau.

Kỷ Diễn thân thể nhìn qua càng ngày càng gầy ốm.

Hắn vẫn như cũ tiếp nhận hết tất cả trị liệu, phối hợp như vậy.

Nhưng tình huống không có chút nào chuyển biến tốt đẹp, mà còn xấu thêm.

Kỷ Tinh Vũ sắp hỏng mất.

Cậu không muốn anh trai mình chết, nhưng lại không có biện pháp cứu chữa.

Mà ngay trước đó, Kỷ Tinh Vũ cảm thấy, mình tựa hồ.......thấy được cơ hội.

Anh trai tự bế mười năm, hiện giờ, trừ bỏ cậu còn có bác sĩ quen thuộc nói chuyện, anh trai mới có phản ứng.

Mà những lúc khác, luôn trầm mặc, thờ ơ.

Khi Tô Yên đi vào căn kia phòng, ánh mắt Kỷ Diễn luôn dừng ở trên người cô.

Cô cho hắn kẹo, hắn ăn.

Hắn không muốn cô nhìn đến vết thương trên cổ tay, sẽ bởi vì bị đụng sinh đau mà cảm thấy xấu hổ.

Ân, thực thần kỳ.

Từng màn kia, Kỷ Tinh Vũ xem ở trong mắt.

Hiện tại Tô Yên đối với Kỷ Tinh Vũ mà nói như là cái gì đây?

Một cọng rơm cứu mạng a.

Kỷ Tinh Vũ bắt lấy cô, cậu muốn, muốn Tô Yên cứu anh trai mình, hy vọng có kỳ tích xuất hiện.

Mà ở trong căn biệt thự đối diện.

Mấy trăm hình ảnh theo dõi xuất hiện ở hình chiếu trên tường.

Mà hiện tại hình ảnh phóng to, trong đó có hai cái theo dõi.

Một cái là hình ảnh Tô Yên cùng Kỷ Tinh Vũ nói chuyện.

Một cái khác, là ở trong phòng Kỷ Tinh Diễn nằm ở trên giường, trong tay nhéo một viên kẹo sữa dâu tây, nhìn chằm chằm viên kẹo đã lâu.

Không hề ăn mà chỉ nhìn viên kẹo kia, sau đó nắm chặt ở trong tay, chậm rãi đắp lại chăn trên người.

Bác sĩ tâm lý họ Trương, vẫn luôn chẩn bệnh trị liệu hàng năm cho Kỷ Diễn.

Bác sĩ Trương đối với hình ảnh kia nhìn thật lâu.

Bên cạnh, còn có điện đồ nhịp tim của Kỷ Diễn.

Nhịp tim đậm còn liên tục hơn 130, nhưng cũng đã dần dần hồi phục.

Bên cạnh có bác sĩ bưng một ly trà ngồi vào cạnh bác sĩ Trương

"Ai, Ông nhìn cái gì đâý?"

Bác sĩ Trương phục hồi tinh thần lại, tháo xuống mắt kính, xoa xoa ấn đường

"Tôi đang suy nghĩ, đứa nhỏ Kỷ Diễn kia đã tới một bước này rồi, chúng ta có nên tiến hành đổi phương án trị liệu khác hay không."

Nhắc tới việc này, vị bác sĩ bên cạnh sắc mặt cũng ảm đạm xuống.

Cuối cùng, cũng chỉ khe khẽ thở dài.

"Ông nói, năm đó hắn cũng chỉ là đứa trẻ mười tuổi, như thế nào ngay cả ông cũng không tin tưởng, mười năm, thế nhưng chính ông cũng không có biện pháp làm hắn mở rộng tấm lòng phối hợp trị liệu, hắn bệnh tình lại càng thêm nghiêm trọng. Việc này nếu là truyền ra, thật đúng là ném đi mặt già."

Kỷ Diễn nhìn thì phi thường phối hợp, bảo hắn uống thuốc liền uống thuốc, bảo hắn làm tâm lý thí nghiệm liền làm tâm lý thí nghiệm.

Chỉ là dù có nói gì với hắn, hắn vẫn luôn trầm mặc.

Mười năm này quả thực chính là từ một tiểu ngoan cố, trở thành đại ngoan cố.

Hai bác sĩ liếc nhau, cuối cùng đồng thời thở dài.

Buổi chiều.

Tô Yên cùng Kỷ Tinh Vũ từ biệt thự đi ra, lên xe bảo mẫu.
 
Chương 339: Điện cạnh đại thần, đừng tự bế 11


Edit: Tinh Niệm

Đưa Tô Yên đến trước mặt căn phòng cô thuê.

Sau đó mới rời đi.

Tô Yên không phải ngày nào cũng dạy Kỷ Tinh Vũ.

Mỗi tuần ba ngày, mỗi lần học 2 tiếng.

Hôm nay là buổi dạy thứ ba.

Dựa theo đạo lý, ba ngày tiếp theo sẽ không gặp Kỷ Tinh Vũ.

Nhưng là, ở ngày thứ ba.

Sáng sớm, cô đã nhận được điện thoại của Kỷ Tinh Vũ.

Lúc tiếp điện thoại, Tô Yên mới vừa tỉnh.

Thế cho nên lúc nói chuyện thanh âm mềm nhẹ, có điểm ngốc.

"Alo?"

Điện thoại đầu kia lại rất sốt ruột.

"Cô giáo, kẹo sữa lần trước cô còn hay không?"

"Hả?"

Tô Yên nghi hoặc.

Kỷ Tinh Vũ khẩu khí càng ngày càng sốt ruột

"Cô giáo, tôi đã cho tài xế đến dưới lầu nhà cô, muốn mời cô tới một chuyến, còn có, mang theo kẹo sữa cho anh trai của tôi."

Tô Yên nghe được Kỷ Tinh Vũ nhắc tới Kỷ Diễn, cô rốt cuộc thanh tỉnh chút.

Sau đó lên tiếng

"Được"

Sau đó, mặc quần áo, rời giường.

Rửa mặt đơn giản, đi ra ngoài cửa, phát hiện một chiếc xe Audi màu đen dừng ở đó.

Cô mở cửa xe ngồi vào.

Hai mươi phút sau, lại lần nữa xuất hiện ở chỗ biệt thự kia.

Kỷ Tinh Vũ vẫn luôn đứng ở cửa, nhìn Tô Yên từ trên xe đi xuống.

Trong mắt hiện lên vui mừng, đi đến trước mặt Tô Yên, dò hỏi

"Cô giáo, mang kẹo đến không?"

Tô Yên lấy từ trong túi xách ra một viên kẹo sữa dâu tây.

"Cái này?"

Kỷ Tinh Vũ nhìn đến kẹo viên, mới nhẹ nhàng thở ra.

Sau đó, duỗi tay nhận lấy viên kẹo kia, xoay người vội vã đi vào biệt thự.

Tô Yên cũng đi theo vào ở phía sau.

Kỷ Tinh Vũ đi đến căn phòng kia, đến gần mép giường.

Kỷ Diễn đang lâm vào ngủ say.

Hắn tay chân nhẹ nhàng, chậm rãi đem viên kẹo sữa dâu tây để bên cạnh gối đầu Kỷ Diễn.

Thở mạnh cũng không dám, sau đó lại chậm rãi dạo bước đi ra ngoài.

Cho đến lúc Kỷ Tinh Vũ đi đến phòng khách, mới nhẹ nhàng thở ra.

Bác sĩ Trương đứng ở cạnh cửa, từ sau khi Tô Yên đi vào, lực chú ý của ông vẫn luôn ở trên người cô.

Lại không tiến lên nói chuyện.

Tô Yên ra tiếng dò hỏi

"Kỷ Diễn làm sao vậy?"

Kỷ Tinh Vũ túm túm áo sơ mi, đặt mông ngồi ở trên sô pha

Trên mặt biểu tình có vẻ nhẹ nhàng hơn không ít.

Hắn gãi gãi đầu

"Buổi sáng, tôi muốn đi vào cùng anh ấy nói chuyện, tối qua anh ấy dùng thuốc an thần cho nên vẫn chưa tỉnh lại.

Lúc tôi đi ra, nhìn đến bên cạnh gối đầu có viên kẹo, nó đã nằm đấy 3 ngày, tôi cho rằng anh ấy không muốn ăn, liền lấy ăn luôn."

Kỷ Diễn từ trước đến nay đều không thích ăn đồ ngọt, lại bởi vì phải dùng thuốc trong thời gian dài, cho nên khẩu vị có chút thanh đạm.

Hắn nhìn viên kẹo đường vẫn luôn ở trên đầu giường, còn tưởng rằng anh trai không thích, liền thuận tay cầm lấy ăn.

Làm sao biết, hắn mới ăn xong, Kỷ Diễn liền tỉnh.

Việc đầu tiên hắn làm không phải cùng Kỷ Tinh Vũ chào hỏi, mà là tay theo bản năng sờ bên cạnh gối đầu.

Khi nhìn động tác kia của anh trai, Kỷ Tinh Vũ theo trực giác liền cảm thấy không tốt.

Nhưng rất kỳ quái, Kỷ Diễn chỉ là dừng một chút, cái gì cũng không nói, chỉ ngồi trên giường phát ngốc.

khuôn mặt tái nhợt, mặc bệnh phục, đôi mắt buông xuống, mang theo cảm giác ốm yếu.

Kỷ Tinh Vũ nghi hoặc,sau đó, bác sĩ Trương một đường chạy chậm vào.

Sau đó cùng Kỷ Diễn nói nói mấy câu, cho hắn uống thuốc an thần, liền ngủ.

Kỷ Diễn vừa ngủ, bác sĩ Trương liền vẻ mặt ngưng trọng bắt buộc chính mình đi tìm bằng được viên kẹo giống như đúc viên lúc trước.
 
Chương 340: Điện cạnh đại thần, đừng tự bế 12


Edit: Tinh Niệm

Cũng là kỳ quái, kẹo sữa kia, không có nhãn hiệu, cái gì cũng không có.

Vỏ bao bên ngoài chỉ là hình dâu tây nhỏ cùng một con bò sữa.

Hắn tìm mãi cũng không thấy nhãn hiệu nào tương tự.

Kết quả là, lăn lộn thật lâu, rốt cuộc nghĩ tới Tô Yên.

Liền vội vàng gọi điện thoại hỏi.

Lúc này mới có một màn hiện tại này.

Tô Yên nghe Kỷ Tinh Vũ tự thuật một lần, trầm mặc trong chốc lát, nói

"Hắn vẫn luôn uống thuốc an thần?"

Kỷ Tinh Vũ suy nghĩ trong chốc lát, sau đó nhìn về phía bác sĩ Trương.

bác sĩ Trương lúc này đây rốt cuộc mới nói

"Đúng vậy."

Tô Yên cùng ông ta đối diện, lại lần nữa nói

"10 năm uống thuốc an thần, trong cơ thể hẳn là đã sinh ra kháng thể, hiện tại đối với hắn, thuốc an thần có thể cho hắn ngủ trong bao lâu?"

Cô thực nghiêm túc hỏi.

Bác sĩ Trương suy nghĩ trong chốc lát

"Hai giờ, cũng có thể ba giờ."

Tô Yên trầm mặc, không nói chuyện nữa.

Cô không phải bác sĩ, loại sự tình này, luôn là không có cách nào hỗ trợ.

Chỉ là nhìn Kỷ Diễn bây giờ, chỉ thấy trong lòng một trận bực bội.

Mà ngay lúc này, bác sĩ Trương đẩy đẩy mắt kính

"Tô Yên tiểu thư, chúng ta...... có thể nói chuyện chút không?"

Tô Yên ngẩng đầu, nhìn ông.

Mười phút sau, người trong phòng khách đều rời đi.

Chỉ còn lại có Tô Yên cùng bác sĩ tâm lý của Kỷ Diễn.

Nửa ngày sau, bác sĩ Trương cười ra tiếng

"Tôi nhìn ra được, cô rất quan tâm Kỷ Diễn."

Tô Yên nhìn ông ta, không có nói tiếp, tựa hồ là đang đợi ông nói xong.

Bác sĩ Trương nhìn cô trầm mặc, sửng sốt, nói tiếp

"Kỷ Diễn có chút tự bế, không muốn cùng người xa lạ giao lưu, nhưng tôi thấy hai người hợp ý, không bằng.....ngày sau, cô có rảnh hãy lại đây nhiều chút?"

Bác sĩ Trương nhẹ nhàng bâng quơ sơ lược bệnh trạng của Kỷ Diễn.

Hiển nhiên là đã quên lúc trước báo cáo bệnh trạng cho Kỷ lão gia tử, Tô Yên cũng có mặt.

Cho nên cô biết bệnh của Kỷ Diễn rất rành mạch.

Bác sĩ Trương biểu hiện thực bình tĩnh.

Nhưng thật sự tới lúc nhìn thấy Tô Yên gật đầu đồng ý.

Bút ký tên bị bác sĩ Trương nắm chặt trong tay, rốt cuộc được thả ra để vào trong túi áo blouse trắng.

Sau đó, bác sĩ Trương đứng lên, cười ha hả vỗ vỗ cánh tay Tô Yên.

"Kỷ Diễn ngày thường ít nói, cũng không muốn người khác chạm vào cậu ấy, điểm này còn mong Tô Yên tiểu thư chú ý một chút."

Tô Yên gật gật đầu.

Bác sĩ Trương móc ra đồng hồ, nhìn một chút thời gian, sau đó chỉ vào cửa phòng

"Lúc này, Cậu ấy chắc là đã tỉnh. Khó khăn lắm cậu ta mới có bạn bè, tôi liền không ở nơi này quấy rầy 2 người nói chuyện, tôi đi trước."

Bác sĩ Trương nói giỡn, cầm lấy túi tiền, đi ra ngoài.

Nếu chỉ nghe bác sĩ Trương miêu tả, thật đúng là sẽ cho rằng Kỷ Diễn chỉ là người tự kỷ nhẹ, an tĩnh, có điều mắc chứng sạch sẽ không muốn bị người khác chạm vào người.

Nhưng thực tế, trời mới biết bệnh của hắn có bao nhiêu nghiêm trọng.

Bác sĩ Trương vừa đi ra biệt thự, sắc mặt liền khôi phục nghiêm túc, vội vã đi đến biệt thự đối diện.

Tô Yên ngồi ở phòng khách, móc ra một viên kẹo, ăn luôn.

Ngồi trong chốc lát, mới đứng lên, đi đến căn phòng đóng chặt cửa kia.

Nghe ý tứ vị bác sĩ này, cô về sau, có thể quang minh chính đại tùy thời đều có thể tới tìm Kỷ Diễn?

Nghĩ như vậy, cô duỗi tay đẩy ra cửa phòng.

Giống như là bác sĩ Trương nói, Kỷ Diễn thật sự tỉnh.

Chỉ là khi nghe tiếng mở cửa, Kỷ Diễn lại lần nữa nhắm hai mắt lại, lông mi run rẩy.

Viên kẹo đặt ở gối đầu trên giường, bị hắn nắm chặt ở trong tay.

Tô Yên đi đến trước giường, ngữ điệu mềm ấm

"Tỉnh rồi sao?"

Kỷ Diễn không dám mở to mắt.
 
Chương 340-2: Điện cạnh đại thần, đừng tự bế 13


Edit: Tinh Niệm

Nhưng là không biết vì cái gì, gương mặt tái nhợt có chút phiếm hồng.

Ngực phập phồng cũng lớn chút.

Kỷ Diễn không nghĩ tới, người tiến vào chính là cô.

Thế cho nên vừa nghe đến thanh âm của cô, trong đầu lập tức liền hiện lên hình ảnh cô hôn chính mình.

Vốn dĩ cho rằng cô còn muốn nói gì nữa.

Kết quả đợi cả nửa ngày, cũng không có nghe được động tĩnh.

Nghĩ đến đây, hắn mở to mắt đi xem.

Kết quả là mới mở mắt, nữ sinh kia đã lại hôn đến.

Xúc cảm mềm ấm, còn có, cô vươn đầu lưỡi nhẹ nhàng đụng vào.

Điều này làm cho trái tim hắn nhảy lên càng ngày càng kịch liệt.

Thậm chí một lần hôn qua, bởi vì bị chạm vào mà mang đến đau đớn.

Tô Yên hôn một cái, nhìn thấy hắn mở to mắt, liền buông ra.

Sau đó chớp chớp mắt, thực nghiêm túc

"Anh là đang đợi em hôn tỉnh hay sao?"

Bởi vì một câu này, Kỷ Diễn trực tiếp đỏ cả mang tai.

Cả người đều có vẻ hoảng loạn.

Bởi vì tự bế, rất ít cùng người khác giao lưu, huống chi là giải thích cãi cọ.

Thế cho nên hơi há mồm, có rất nhiều lời muốn nói, lại một câu cũng nói không nên lời.

"Không, không phải."

Nghẹn hơn nửa ngày, mới nghẹn ra một câu như vậy.

Nói xong, nhìn thấy Tô Yên gật đầu.

Hắn lại trở nên càng hoảng loạn,

"Tôi, tôi....."

Tô Yên duỗi tay kéo kéo ống tay áo hắn, an ủi

"Anh chậm rãi nói, em đang nghe."

Thanh âm mềm mỏng, thực nghiêm túc.

Kỷ Diễn cả nửa ngày, mới bình phục tâm tình, môi mỏng giật giật

"Tôi, không có, cảm thấy không tốt."

Hắn không hy vọng cô hiểu lầm.

Tô Yên nghe hắn nói, cắn cắn môi do dự trong chốc lát, sau đó nghiêm túc nói

"Cho nên, anh thích em hôn anh?"

Cô cẩn thận tổng kết lời nói của Kỷ Diễn.

Hẳn là, ý này đi?

Tiểu Hoa đối với việc ký chủ chính mình nói trắng ra, không nỡ nhìn thẳng.

Này, đây là không phải quá ngay thẳng sao?

Nó có nên download một ít tài liệu 36 chiêu thức tán giai gì đó cho ký chủ nhìn xem hay không?

Mà càng làm cho Tiểu Hoa cảm thấy quỷ dị chính là.

Lời nói ngay thẳng này, thế nhưng làm Kỷ Diễn vừa mới tiêu tán đỏ bừng, lại lần nữa hồng thấu khuôn mặt.

Chỉ nhìn vành tai hắn tái nhợt, hiện tại lại đỏ đến sắp lấy máu.

Hình ảnh ở trong mắt Tô Yên, giống như là cam chịu.

Kết quả là......

Cô nghĩ, Kỷ Diễn bệnh rất nghiêm trọng, hắn muốn chính mình hôn hắn, vậy liền hôn nhiều hơn mấy cái.

Môi hắn thực lạnh, thực mềm, như là thạch trái cây vậy.

Kết quả là, đồng chí Tô Yên của chúng ta, một bàn tay đè ở trên gối đầu, thân thể trực tiếp dán qua, cách tấm thảm cùng quần áo, hẳn là sẽ không đau đi?

Nghĩ như vậy, bẹp, lại lần nữa hôn lên.

Chỉ nhìn thấy Kỷ Diễn, cổ đến lỗ tai đỏ bừng a đỏ bừng.

Cô nghiêm túc chỉ đạo

"Lúc em hôn anh, anh phải nhắm mắt lại."

Kỷ Diễn cổ đỏ bừng, thế nhưng không phản kháng, thật đúng là nghe lời nhắm mắt lại.

Rõ ràng là không biết làm sao, thế nhưng còn rất phối hợp tiếp tục.

Thế là, Tô Yên cắn cắn nơi này, hôn hôn chỗ nọ, đối với đôi môi mỏng kia lặp lại chà đạp.

Theo dõi ở một bên khác.

Hai vị bác sĩ ngồi ở trước máy theo dõi, nhìn điện đồ nhịp tim của Kỷ Diễn, trực tiếp sắp đến 200.

Trong đó một người nhíu mày bất an

"Cứ như vậy có được không?

Thân thể hắn không thể thừa sự tình quá kích thích, rất dễ dàng xảy ra chuyện."

Bác sĩ Trương uống một ngụm trà, có vẻ bình tĩnh rất nhiều.

"Đối với Kỷ Diễn mà nói, đã không còn chưa lựa chọn. Con đường này tuy rằng không biết sẽ đến đâu, nhưng cũng may còn là một con đường."

Hiển nhiên, vị bác sĩ kia vẫn là có chút không đồng ý.

Bác sĩ Trương vỗ vỗ bờ vai của hắn, ý bảo hắn thả lỏng.
 
Chương 341: Điện cạnh đại thần, đừng tự bế 14


Edit: Tinh Niệm

Bác sĩ Trương nói:

"Sợ cái gì, dù có vấn đề, có ông ở chỗ này, lập tức cho trái tim hắn sống lại rồi giải phẫu, không chết được."

Bác sĩ kia vừa nghe, càng cảm thấy hoang đường

"Ông cho rằng hắn không chết được liền liều mạng lăn lộn?"

Bác sĩ Trương thở dài

"Ông nói, còn có biện pháp khác sao? Nhưng nếu có biện pháp tốt hơn, tôi sẽ đem tiền đặt cược cho người xa lạ như thế này sao??"

"Ông có thể tìm người chuyên nghiệp hơn tới trợ giúp hắn."

"Đúng, nhân tài chuyên nghiệp tốt nghiệp tâm lý học có một đống, lúc trước không phải cũng từng thử cho bọn họ bồi Kỷ Diễn rồi hay sao?

Ông xem Kỷ Diễn khi nào biểu hiện ra để ý?

Hắn ngay cả chính mình cũng không để bụng!"

Nói xong, bác sĩ Trương cũng kích động.

Cuối cùng, hai người đều từng người trầm mặc.

Bác sĩ Trương sở dĩ lựa chọn Tô Yên,bởi vì ông nhìn thấy Kỷ Diễn khó có được để ý đến một vật, còn chỉ là một viên kẹo nữ sinh kia lưu lại.

Đây quả thực....thực ấu trĩ, thực buồn cười.

Nhưng, hiện tại, đây là cọng rơm duy nhất.

Đương nhiên, bên này khắc khẩu, không thể truyền đến Tô Yên cùng Kỷ Diễn.

Bởi vì Tô Yên lúc này tựa hồ..... hôn quá độc ác.

Chỉ thấy Kỷ Diễn cả người đều bọc thảm lông, đưa lưng về phía Tô Yên.

Cũng không biết là thẹn thùng không nghĩ cùng Tô Yên nói chuyện, hay là không muốn cùng Tô Yên nói chuyện.

Tô Yên lôi kéo một góc chăn, mờ mịt chớp chớp mắt.

Cô đều là theo ý hắn a.

Vì cái gì trở mặt, không muốn cùng cô nói chuyện?

Thế cho nên Tô Yên suy nghĩ hơn nửa ngày, rốt cuộc nghĩ đến một cái lý do, kết quả là ra tiếng

"Em có phải hay không hôn đau anh?"

Bệnh thần kinh cảm giác đau của hắn lại tái phát, cho nên mới quay đi?

Sau đó, chỉ nhìn người kia tránh ở trong thảm lông, một chút phản ứng cũng không có.

Tô Yên đợi một hồi lâu, rốt cuộc lưỡng lự.

Hắn đây là không muốn thấy cô chứ??

Do dự một lúc

"Em..... nếu không ngày mai em lại đến tìm anh, anh trước nghỉ ngơi đi?"

Một câu này, rốt cuộc làm hắn giật giật thân thể, lại không có quay đầu, cũng không nói gì.

Tô Yên liếm liếm môi, đây là..... muốn cô rời đi?

Kết quả là, cô nhận mệnh từ mép giường rời đi.

Lúc đi tới cửa, nói

"Anh nghỉ ngơi cho tốt, em về sau lại đến tìm anh."

Cô nói xong, liền nghe được người trên giường phát ra một thanh âm nức nở.

Sau đó, Tô Yên đi rồi.

Chờ đến khi cô rời khỏi biệt thự, vẫn nghĩ rằng, hay là hắn cảm thấy mình hôn không đủ nhiều, hay là không đủ ôn nhu?

Đại khái là cô đi quá nhanh, thế cho nên bỏ lỡ câu nói của người trốn trong chăn

"Tôi, không đau."

Lúc này Kỷ Diễn, chậm rì rì xoay người lại, phát hiện Tô Yên không còn ở đây nữa.

Hắn ngẩn người.

Sau đó buông xuống mặt mày.

Hắn không có ý muốn cô rời đi.

Nhưng, quá khẩn trương, hắn ở trong lòng lặp lại vài lần, mới nói ra được.

Nhưng mà, cô đã đi rồi.

Một khắc kia, Kỷ Diễn cảm thấy, chính mình quá vô dụng a.

Hắn duỗi tay, chạm chạm vào môi mình.

Chỗ đó vẫn nóng rát đau đớn.

Nhưng, cũng không biết do cô hôn quá nhiều, hay là vì quá khẩn trương, giống như, cỗ đau đớn kia đã nhỏ hơn rất nhiều.

Ít nhất không phải đau đến ngất, chỉ là có điểm đau đớn.

Hắn nâng mắt lên, lại thoáng nhìn một cái qua cửa phòng.

Sau đó xác định, cô xác thật rời đi.

Kỷ Diễn nắm chặt kẹo trong tay, trong đầu không ngừng nghĩ lời nói cô trước khi đi.

Vừa mới nãy cô nói là ngày mai lại đến xem chính mình.

Sau đó, cô lại nói, về sau mới đến xem chính mình.

Kia, có phải hay không bởi vì bản thân nãy giờ không nói gì, cô chán ghét mình?
 
Chương 342: Điện cạnh đại thần, đừng tự bế 15


Edit: Tinh Niệm

Cảm thấy hắn rất phiền toái sao?

Nghĩ như vậy, Kỷ Diễn lông mi run rẩy.

Sau đó, lại đem chính mình chui vào chăn.

Mà Tô Yên đi ra rồi làm gì đây?

Về nhà, live stream a.

Nguyên thân là chủ bá trò chơi.

Bởi vì lớn lên xinh đẹp, nói chuyện phi thường vui tai, hơn nữa kỹ thuật thao tác không chê đi đâu được, cho nên ở giới chủ bá trò chơi cũng coi như là có chút danh tiếng.

Hiện tại......nhìn xem thời gian này, cũng nên phát sóng trực tiếp rồi.

Về đến nhà, Tô Yên đi vào trong phòng.

Thiết bị cực kỳ chuyên nghiệp, mở máy tính ra.

Tiếp đến, Tiểu Hoa trong đầu nói

"Ký chủ, tuyệt địa cầu sinh gọi tắt là trò chơi " ăn gà ",mỗi vòng trò chơi bắt đầu có một trăm người, có nhiều loại hình thức lựa chọn, có thể chơi tổ đội giết địch, cũng có thể lựa chọn đơn lẻ.

Chị phải nghĩ cách sinh tồn đến cuối cùng chỉ còn một người. Giống như là tên của game này vậy."

Tiểu Hoa giới thiệu rất đơn giản.

Thông qua nhiều vị diện như vậy.

Tiểu Hoa đối vớ ký chủ của mình phi thường yên tâm.

Chỉ cần ký chủ hiểu rõ cách chơi, khẳng định cô có thể xử lý cực kỳ tốt.

Ngay khi phát sóng trực tiếp mở ra, rất nhanh liền có không ít người tiến vào phòng live stream.

Tô Yên tên phát sóng trực tiếp là " Yên Hỏa "

Thế cho nên tiến vào phòng phần lớn là

" Yên Hỏa, cô cuối cùng cũng tới."

"Có phải đi hẹn hò hay không? Như thế nào đến hôm nay mới mở live vậy??"

" Tiểu Yên, nhanh lên bắt đầu đi, chờ không kịp a. "

" lão Thiết 666, sao dạo này ít xuất hiện thế???? "

Mọi người mồm năm miệng mười, khẩu khí thực thân mật, xem ra là những người xem trung thành của nguyên thân a.

Sau đó, đều là một ít quà tặng, cũng không tính là nhiều.

Tô Yên mở máy tính ra, mở game tuyệt địa cầu sinh.

Ngón tay chậm rãi di động con chuột.

Tiểu Hoa nhìn kỹ ký chủ của mình bộ dáng nghiêm túc lại nghiêm túc.

Ách...... cũng không biết vì cái gì, cứ cảm thấy quái quái.

Nửa giờ sau.

Khi Tô Yên đã chết năm lần, lần thứ sáu lại lần nữa tiến vào trong trò chơi.

Tiểu Hoa bừng tỉnh

"Ký chủ, chị......kỹ thuật này là chỉ có bị ăn hành thôi aaa."

Lúc này, phòng phát sóng trực tiếp đều là tức giận mắng chửi cùng vui cười trộn lẫn.

Tức giận mắng chính là những người mới tiến vào xem live steam

"Con mẹ nó!!! Chủ bá có cái kỹ thuật gì đây? Chỉ bằng loại thủ pháp này mà cũng mở phát sóng trực tiếp?"

"Nhanh cút trở về nhà đi thôi, làm mất thời gian của tôi!"

"Cũng vừa mới vào cửa đã chết, cô một người cũng chưa giết chết, thế mà còn chơi đến năm lần, trình độ này còn không biết xấu hổ tự xưng kỹ thuật cao?"

Mà một ít fan quen thuộc của Tô Yên, đã cười thành một mảnh

"Ha ha ha ha ha, Yên Hỏa đồng chí, đây là sao? chưa tỉnh ngủ, hay là dì cả tới?"

"Ôi mẹ ơi, Tiểu Yên hỏa..... ha ha ha ha ha, cô có thể đừng dùng biểu tình nghiêm túc như thế hay không?"

"Vừa thấy biểu tình kia của Yên Hỏa, ta cho rằng cô ấy muốn phóng đại chiêu, kết quả.....,con mẹ nó, ha ha ha ha"

Tô Yên chậm rì rì, đẩy đẩy con chuột.

Chính là động tác di chuyển chuột, đều mang theo mới lạ.

Tiểu Hoa thấy thế, nhỏ giọng hỏi ký chủ

"Ký chủ nhìn qua, bộ dáng không quá quen thuộc a."

Tô Yên giật giật ngón tay, cô nhìn về phía camera phát sóng trực tiếp, sau đó nói

"Đã lâu không chơi, hơi lạ."

Biểu tình nghiêm túc kia, lại lại lần nữa đưa tới một trận cười ầm cùng với tức giận mắng chửi.

"A a a a a! Ha ha ha, trời ạ, đây vẫn Yên Hỏa hay nói lời thô tục sao? Tôi như thế nào cảm thấy...... có điểm manh đây?"

"Yên Hỏa! Ta yêu ngươi, ta vĩnh viễn theo dõi ngươi!!"

"Yên Hỏa đồng chí, ngươi nói lời này là nghiêm túc sao?"

Sau đó Tô Yên nhỏ giọng cùng Tiểu Hoa giao lưu

"Ta không quá quen thuộc những sản phẩm điện tử."

Cô giải thích.
 
Chương 343: Điện cạnh đại thần, đừng tự bế 16


Edit: Tinh Niệm

Tiểu Hoa nghe, hiểu một chút

"A, như vậy a, nếu không..... ký chủ, hôm nay chị phát sóng trực tiếp tới đây thôi, chúng ta luyện tập một chút rồi lại phát sóng trực tiếp?"

Nhảy dù thì nhảy vào trong sông, lúc thì dính độc chết đến ba lần.

Cuối cùng có một lần cầm một khẩu AK thế mà lại bị người ta dùng tay không đánh chết.

Tô Yên lần thứ sáu trong trò chơi, chết.

Cô cảm thấy..... ân, trước luyện tập một chút lại nói.

Kết quả là, nói với camera một câu

"Hôm nay live tới đây thôi."

Nói xong, liền đóng phát sóng trực tiếp.

Tô Yên ngồi ở trên ghế, tự bưng lên một chén nước uống, muốn bình phục một chút tâm tình.

Kết quả, chuông điện thoại vang lên.

Nhìn thoáng qua tên.

Hướng Trùng.

Cô chớp chớp mắt.

Hướng Trùng, bạn trai cũ của nguyên thân.

Một tên bạn trai nửa tháng hồi cao trung.

Lúc ấy lý do chia tay, cũng rất thú vị.

Chia tay trước khi thi đại học ba ngày.

Hướng Trùng khuôn mặt thâm tình, lôi kéo tay nguyên chủ, nói

"Yên Yên, anh không thể làm ảnh hưởng em thi đại học, chúng ta chia tay đi, em ổn định tâm tình tham gia kỳ thi, chờ đến khi kết thúc, lại suy xét việc chúng ta, được không?"

Bởi vì cùng Hướng Trùng chia tay, làm cho nguyên chủ ba ngày kia tâm tình rất tồi tệ, ngày thi đó tâm tình kém tới cực điểm.

Phát huy cực kém.

Nhưng dù là như vậy, cô vẫn đạt thành tích cao nhất của cao trung Thánh Đô, nhập học đại học Thánh Đô.

Vốn dĩ, thi đại học kết thúc, nguyên thân còn có hy vọng tới Hướng Trùng, cho rằng hắn rất nhanh sẽ trở về bên mình.

Kết quả..... chờ chờ.

Chờ tới khi Hướng Trùng ở trên mạng tuyên bố cùng một nữ sinh khác thổ lộ thành công, hơn nữa còn ở bên nhau.

Nguyên thân chịu không nổi đả kích, nửa học kỳ sau đại học mắc phải bệnh tâm lý, sau đó...... nhảy lầu.

Tô Yên không quên, chính mình chiếm cứ thân thể nguyên chủ, thì cần phải thực hiện một tâm nguyện chưa hoàn thành của cô ấy.

Điện thoại vang lên thật lâu, bởi vì Tô Yên chậm chạp không tiếp máy, nên bị cắt đứt.

Cô hỏi Tiểu Hoa

"Tiểu Hoa, nguyện vọng nguyên chủ là muốn cho ta thay cô ấy báo thù sao?"

"Ách, ký chủ.... này, không phải nguyện vọng của cô ấy......."

Lúc này Hướng Trùng lại lần nữa gọi tới

Cô tiếp máy

"Alo?"

"Tiểu Yên, là anh."

Đại khái cho rằng Tô Yên không nhớ hắn, cho nên tự báo tên.

"Có việc sao?"

Đầu kia điện thoại bị Tô Yên việc công xử theo phép công như vậy khiến cho hắn an tĩnh thật lâu.

Sau đó, nói

"Tiểu Yên, chúng ta có thể gặp mặt không?"

Tô Yên suy nghĩ trong chốc lát

"Lý do gì?"

Thanh âm bên kia đã trở nên có chút nôn nóng

"Tiểu Yên, chẳng lẽ, em không nghĩ muốn gặp anh sao? Chúng ta dù có chia tay, cũng vẫn là bạn bè, gặp nhau một lúc mà thôi, em không cần phòng bị anh như vậy."

Tô Yên thanh âm thong thả

"Thứ nhất chúng ta không phải bạn bè, thứ 2, nếu anh không có lý do đầy đủ, tôi cũng không muốn cùng anh đơn độc gặp mặt."

Nghe thế, Hướng Trùng thở dài

"Tiểu Yên, anh không có ý khác....... tính, Tiểu Yên anh nghe ra được, tâm tình em không tốt, chờ tâm tình em tốt lên một ít anh lại gọi điện thoại cho em."

Nói xong liền cúp điện thoại.

Sau đó, Tô Yên tiếp tục hỏi Tiểu Hoa

"Nguyện vọng củ nguyên chủ là cái gì?"

Tiểu Hoa nghĩ nghĩ, nói

"Ký chủ, nguyện vọng nguyên chủ là muốn lấy về sổ nhật ký, còn có một phần lễ vật đầu tiên cô ấy đã đưa cho Hướng Trùng."

Tô Yên nắm di động trong tay một lúc.

Nửa ngày sau

"Sổ nhật ký? Lễ vật?"

"Ký chủ, nguyên thân tự sát, hơn phân nửa là bởi vì cô ấy tự ti, để tâm vào chuyện vụn vặt, nhất thời luẩn quẩn trong lòng.

Mà phần lớn, có quan hệ với quyển nhật ký kia."
 
Chương 344: Điện cạnh đại thần, đừng tự bế 17


Edit: Tinh Niệm

Bởi vì sau đó, bạn gái mới không biết từ chỗ nào nhảy ra của Hướng Trùng xem cuốn sổ nhật ký đó.

Trong đó ghi lại tất cả đều là một loạt tâm tình nguyên thân đối Hướng Trùng yêu thích từ khi cô ấy yêu thầm hắn ta.

Bạn gái Hướng Trùng đem chụp hết lại, phát lên trên mạng, còn @ nguyên thân.

Làm cho nguyên thân ở đại học, bị người chê cười cả một học kỳ.

Đại khái nguyên thân quá thích Hướng Trùng.

Loại tâm tình này bại lộ, bị triển lãm trước công chúng, Cô sẽ càng cảm thấy thẹn.

Làm cho nguyên thân buồn bực không vui, ngày này qua ngày khác.

Nói tóm lại, chính là, gặp loại người không tốt, để tâm vào chuyện vụn vặt, nhất thời luẩn quẩn trong lòng, nhảy lầu.

Hiện tại, nguyên thân nguyện vọng duy nhất chính là, phải lấy lại sổ nhật ký cùng đồ vật đã đưa cho Hướng Trùng, từ đây cắt đứt hết tất cả quan hệ.

Bởi vì ký chủ chiếm cứ thân thể nguyên thân, cho nên nhiệm vụ này là không cách nào từ chối, cần phải hoàn thành.

Tô Yên nắm chặt di động, không nói chuyện.

Tiểu Hoa thấy ký chủ vẫn luôn trầm mặc, khẽ meo meo ra tiếng

"Ký chủ? chị không sao chứ??"

Tuy rằng Tiểu Hoa cảm thấy nhiệm vụ này quả thực là đơn giản đến không được.

Nhưng là, ký chủ cũng không biết suy nghĩ cái gì, nãy giờ đều không nói gì.

Tiểu Hoa ra tiếng

"Nếu không...... chúng ta hoàn thành nhiệm vụ này trước, rồi lại đi tìm nam chủ?"

Tô Yên chớp chớp mắt

"Ta vừa mới nãy đã nói cùng Hướng Trùng rất rõ ràng, vẫn là cách một đoạn thời gian sau lại nói."

Tiểu Hoa bận rộn lo lắng gật đầu

"Ân ân ân"

Tiểu Hoa rất tin tưởng ký chủ mình.

Ký chủ của nó nhìn qua thực ngoan, nhưng là rất có nguyên tắc, việc gì nên làm, việc gì không nên làm, ký chủ đều biết.

Nó chỉ cần trợ uy cổ vũ là tốt rồi, ân!!

Tiểu Hoa trong lòng yên lặng nghĩ.

Thời gian này, là lúc ăn cơm trưa a.

Nguyên thân biết nấu cơm, nhưng Tô Yên không biết.......

Chỉ có thể đi ra ngoài mua đồ ăn.

Vừa nghĩ, cô đứng lên, lấy chìa khóa đi ra ngoài.

Kết quả vừa mới đi ra cửa, đã thấy một em gái nhỏ xinh đẹp đứng ở đó.

Ách.....cũng không thể xem là em gái nhỏ, tuổi cô ấy cũng xấp xỉ với Tô Yên.

Người kia mặc đồng phục cao trung thánh đô, trong tay cầm một cái hộp cơm trưa rất lớn.

Nữ sinh sửng sốt

"Chị Tô Yên, chị muốn ra ngoài sao?"

Tô Yên hồi tưởng, nữ sinh này tên Lâm Y Nhân.

Là học sinh cao trung Đế Đô, năm nay học cao tam.

Bởi vì có một số việc, nguyên thân ra tay giúp Lâm Y Nhân, thế cho nên đến bây giờ hai người cảm tình thực không tệ.

Tô Yên gật gật đầu

"Đói bụng."

Cô nói trắng ra.

Lâm Y Nhân nghe vậy sửng sốt, sau đó giơ lên hộp cơm trong tay, lộ ra khuôn mặt nhàn nhạt ý cười

"Mẹ em làm cơm trưa, bảo em mang tới cho chị ăn."

"Được"

Tô Yên đang sờ sờ túi tiền, rất nhanh liền đáp ứng.

Sau đó mở cửa phòng ra, lại quay vào trong.

Lâm Y Nhân đi vào, phi thường tự nhiên, tự động đổi dép.

Đem hộp cơm đặt trên bàn, tự động bắt đầu giúp Tô Yên dọn nhà.

Tô Yên nghi hoặc

"Em không ăn sao?"

Lâm Y Nhân cười lắc đầu

"Em đã ăn rồi."

Tô Yên gật gật đầu, mở ra hộp cơm.

Hai món ăn, một phần canh, phía dưới cùng là cơm trắng.

Tô Yên cầm lấy đôi đũa, đang chuẩn bị ăn lại ngẩng đầu nhìn thoáng qua Lâm Y Nhân

"Em thật sự không ăn?"

Đại khái, đây là số lần ít ỏi cô nhận sự giúp đỡ từ người khác.

Lâm Y Nhân lắc đầu, động tác trong tay phi thường nhanh nhẹn giúp Tô Yên thu dọn quần áo.

Xác định xong, cô liền cúi đầu bắt đầu ăn cơm.
 
Chương 345: Điện cạnh đại thần, đừng tự bế 18


Edit: Tinh Niệm

Cũng không biết là do ảnh hưởng của mỗi thân thể trong từng vị diện hay thế nào, mà lượng cơm Tô Yên ăn giống như lớn hơn rất nhiều.

Cô cúi đầu ăn cơm, Lâm Y Nhân liền từ phòng ngoài thu thập đến phòng trong.

Ở trong trí nhớ, cảnh tượng như vậy phát sinh qua rất nhiều lần.

Cơ hồ mỗi cuối tuần Lâm Y Nhân đều sẽ tới tìm nguyên chủ, hơn nữa đưa cơm cho cô ăn.

Đại khái là các cô đã quen biết từ lâu, thế cho nên đối với hành vi như vậy của Lâm Y Nhân cô đã tập mãi thành thói quen.

Hai mươi phút sau.

Tô Yên cơm nước xong.

Lâm Y Nhân cũng đem căn nhà này thu thập thỏa đáng, sau đó ngồi vào ghế đối diện Tô Yên, lộ ra tươi cười.

"Chị, em dọn nhà có được không?"

Tô Yên gật gật đầu

"Rất lợi hại."

Lâm Y Nhân duỗi tay lau mồ trên mặt, nhìn thấy Tô Yên đã ăn xong rồi.

Sau đó đi lên trước, đem hộp cơm thu thập tốt.

"Kia, ách, chị... em đi trước."

Tô Yên an tĩnh trong chốc lát

"chị muốn đi mua đồ."

Lâm Y Nhân sửng sốt, sau đó không xác định hỏi

"Em đi cùng chị được không?"

Tô Yên gật đầu.

"Được"

Lâm Y Nhân bị lời này của Tô Yên làm cho có chút không kịp phản ứng.

Nhưng mà vẫn thật nhanh đổi giày chờ Tô Yên.

Tiểu Hoa tiếp xúc không nhiều người lắm, ách.....ờm thì, nó cũng chỉ cùng ký chủ tiếp xúc qua.

Nhưng, cũng không biết vì cái gì, Tiểu Hoa cảm giác Lâm Y Nhân này có điểm quái quái.

Không phải nói cô có ý xấu.

Mà là nói.... cùng ký chủ không quá giống nhau.

Rốt cuộc, sau nửa giờ hai người trầm mặc cùng nhau đi dạo phố, Tiểu Hoa rốt cuộc nhịn không được.

"Ký chủ, ngài có cảm thấy Lâm Y Nhân cùng những người khác không giống nhau không?"

"Chỗ nào không giống nhau?"

"Ách..... cô ấy hình như là thiệt tình đối tốt với chị, thật sự là loại người yên lặng trả giá.

Hơn nữa, cũng giống như, thật có thể ủy khuất chính mình vì chị a."

Nhưng, loại người này..... có thể thực sự là người tốt sao?

Đại khái, Tiểu Hoa tự mình bổ sung tri thức đến quá nhiều, thế cho nên cứ nhìn ai tới gần ký chủ mình, lại cảm thấy người đó có mưu đồ.

Tiểu Hoa vẫn luôn đợi, kết quả ký chủ chậm chạp cũng chưa trả lời.

Sau đó, Tô Yên đi vào một cửa hàng bánh kem, mua một khối bánh kem Black Forest.

Duỗi tay đưa cho Lâm Y Nhân.

Lâm Y Nhân vội vàng vẫy vẫy tay

"Không không không, chị Tô Yên cứ ăn đi, em không quá thích ăn đồ ngọt."

Tô Yên suy nghĩ trong chốc lát

"Thật sự?"

Lâm Y Nhân gật gật đầu

"Chị cứ ăn đi, không cần phải mua cho em."

Tô Yên trầm mặc trong chốc lát.

Cô yên lặng hỏi Tiểu Hoa

"Tiểu Hoa, cô ấy không muốn ăn, nhưng cái này là ta mua cho cô ấy, nên làm cái gì bây giờ?"

Tô Yên năng lực xã giao bằng 0.

Cho nên vẫn là yêu cầu trợ giúp từ Tiểu Hoa.

Mà đồng chí Tiểu Hoa chúng ta.....

"Ký chủ, chị có nghĩ ăn bánh kem này không?"

"Ta cũng nghĩ thế"

"Vậy chị có thể ăn luôn a.

Bằng không quá lãng phí tiền."

Tô Yên nghĩ nghĩ, sau đó cầm lấy nĩa lên ăn.

Đi dạo phố một buổi trưa.

Trừ bỏ một khối bánh kem Black Forest kia, cái gì cũng chưa mua.

Trên cơ bản, Tô Yên cùng Lâm Y Nhân đối thoại như sau

"Cái quần áo này em thích không? chị mua cho em."

"Không không không, chị Tô Yên, không cần phiền toái."

"Kia cái này thì sao? Thích không? chị mua cho em."

"Không được, không được."

"Vòng cổ đây? Thích không? chị mua cho em"

"Không cần, quá quý giá, chị Tô Yên."

Kết quả là, khi mặt trời xuống núi.

Hai người một thứ cũng không mua được.

Kỳ thật Tô Yên lần này đi mua đồ, chính là muốn trả thay cho bữa cơm kia.

Kết quả, Lâm Y Nhân cái gì cũng không cần.

Ban đêm buông xuống, vốn dĩ phải về nhà.
 
Chương 346: Điện cạnh đại thần, đừng tự bế 19


Edit: Tinh Niệm

Kết quả di động vang lên, người gọi đến là Kỷ Tinh Vũ.

Cô tiếp máy

"Alo?"

Đầu kia điện thoại

"Cô giáo, chị ở đâu?!"

Ngữ khí sốt ruột.

Bỗng dưng, trong đầu Tô Yên liền xẹt qua bộ dáng Kỷ Diễn.

Tay nắm chặt di động thoáng căng thẳng

"Ở quảng trường Kim Đỉnh."

"Được, cô giáo, chị đứng ở đó đừng đi đâu, tôi đi đón chị."

Nói xong, điện thoại liền cắt đứt.

Lâm Y Nhân thấy Tô Yên dừng bước chân, phi thường tốt bụng hỏi han

"Chị Tô Yên có phải có việc hay không?"

Tô Yên gật đầu.

Sau đó Lâm Y Nhân nói

"Em có thể tự trở về, chị Tô Yên, em đi trước."

"Đợi đã."

Tô Yên ra tiếng.

Lâm Y Nhân cho rằng Tô Yên còn có việc, dừng lại nhìn cô.

Tô Yên dừng trong chốc lát, vẫn là nói

"Em hôm nay giữa trưa mời chị ăn cơm, chị muốn tặng lại em một ít đồ."

Lâm Y Nhân lập tức hiểu được, trách không được chiều nay Tô Yên vẫn luôn hỏi cô có thích hay không.

Cô còn tưởng rằng, Tô Yên đang khách sáo với mình.

Lâm Y Nhân lắc lắc đầu,

"Cái gì em cũng không cần."

Tô Yên nghiêm túc

"Chị không thích thiếu nợ người khác."

"Nhưng chị đã cứu mẹ em với em, ơn này em còn chưa có trả đủ đâu a."

Lâm Y Nhân ngữ khí cũng thực thành khẩn.

Hai người ở chỗ này nói chuyện, một chiếc xe bảo mẫu đã ngừng ở trước mặt hai người.

Lâm Y Nhân nhìn xe bảo mẫu, sau đó nói với Tô Yên

"Chị Tô Yên, người đón chị tới rồi, em đi trước."

Lúc này, cửa xe mở ra.

Kỷ Tinh Vũ lên tiếng

"Cùng lên xe đi, tôi đưa cậu trở về."

Lâm Y Nhân lắc đầu

"Không cần."

Tô Yên nghe Lâm Y Nhân lại lần nữa cự tuyệt, mày nhăn lại.

Duỗi tay, lôi kéo Lâm Y Nhân, xoay người liền hướng lên trên xe.

Vừa đi vừa nói

"Em không phải nói chị cứu em, ân tình rất lớn sao? chị đây muốn em ngồi xe đi, em nên nghe lời chút."

Cuối cùng, Lâm Y Nhân thất tha thất thểu vẫn là bị kéo lên xe.

Ba người ngồi ở trong xe, không biết vì cái gì, vốn dĩ trong điện thoại Kỷ Tinh Vũ thực sốt ruột cũng trở nên trầm mặc.

Không khí phá lệ yên tĩnh quỷ dị.

Tiểu Hoa nhịn không được ra tiếng

"Hả? Lâm Y Nhân này rốt cuộc là làm sao vậy?"

"Cái gì?"

"Cô ấy như thế nào một chút cũng không kinh ngạc? Kỷ Tinh Vũ không phải rất nổi tiếng sao? biểu hiện của cô ấy có phải quá bình đạm rồi hay không?"

Tô Yên nhìn Lâm Y Nhân ngồi bên người mình, lại nhìn nhìn Kỷ Tinh Vũ đối diện.

Hai người kia vừa lên xe, đều trầm mặc.

Tô Yên chớp chớp mắt, ra tiếng

"Hai người quen nhau sao?"

Hai người vẫn trầm mặc, cuối cùng vẫn là Lâm Y Nhân nói

"Chúng em là bạn cùng lớp."

Tô Yên hiểu rõ gật gật đầu

"À."

Đại khái là không khí quá trầm mặc, quá quỷ dị.

Để đánh vỡ cục diện bế tắc này, Kỷ Tinh Vũ lấy ra hai bình nước, đưa cho hai người đối diện.

"Uống nước đi."

Tô Yên nhận lấy, vặn nắp ra,

"Cảm ơn"

Căn cứ việc Tiểu Hoa trường kỳ dạy dỗ, một ít lễ phép đơn giản và giao lưu, cô sớm đã biết.

Chỉ là..... cô nhìn về phía bên cạnh.

Lâm Y Nhân trầm mặc uống nước.

Tô Yên nghi hoặc

"Vì cái gì chị mua đồ vật cho em, em không cần, cậu ấy cho em thì em nhận? em không phải kêu chị là chị sao?"

Theo logic của Tô Yên, một người là bạn học, một người là ân nhân cứu mạng, kia phải là đối với người sau càng tốt đi?

Cô như thế nào cảm thấy Lâm Y Nhân càng thân hơn với Kỷ Tinh Vũ đây?

Lâm Y Nhân sắc mặt đỏ bừng một chút, cử chỉ vô thố

"Em, không có, không......."

Tô Yên xem cô khẩn trương như vậy, nói

"Chị chỉ là có điểm nghi hoặc, không phải ý muốn chất vấn em, em không muốn nói, có thể không trả lời."
 
Chương 347: Điện cạnh đại thần, đừng tự bế 20


Edit: Tinh Niệm

Lâm Y Nhân lại lần nữa trầm mặc.

Đối diện, Kỷ Tinh Vũ tựa hồ cũng đang đợi Lâm Y Nhân nói.

Chỉ là thấy Lâm Y Nhân trầm mặc, liền dời đi ánh mắt.

Lúc này, bát quái Tiểu Hoa đột nhiên ra tiếng

"Ký chủ, ký chủ!"

"Ân?"

"Nàng là Y Nhân"

"Ta biết"

"Không, không phải, tên Lâm Y Nhân, cùng tên với bản tình ca đầu tiên của Kỷ Tinh Vũ."

Tô Yên trầm mặc, ngẩng đầu lại nhìn hai người kia liếc mắt một cái.

Kỷ Tinh Vũ bằng vào album tình ca 《 Y Nhân 》 nổi tiếng đến rối tinh rối mù.

Nghe nói là ca khúc đề tài yêu thầm.

Ân, có biến.

Bất quá Tô Yên không phải Tiểu Hoa, cô không bát quái.

Chỉ là biết điều này, cũng đã rõ vì cái gì Lâm Y Nhân đối với Kỷ Tinh Vũ có thái độ đặc thù.

Nhưng mà cũng may, quảng trường Kim Đỉnh cách biệt thự của Kỷ Diễn cũng không xa, rất nhanh đã tới nơi.

Tô Yên vừa xuống xe, lực chú ý liền không ở trên hai người kia.

Kéo ra cửa sắt bên cạnh, đi vào bên trong.

Không có hình ảnh bác sĩ hộ sĩ một đoàn khẩn trương ra ra vào vào như trong dự đoán.

Mà lại rất an tĩnh.

Kỷ Tinh Vũ từ trên xe xuống, sau đó móc ra chìa khóa mở cửa phòng ra.

Hắn nhanh chóng nói qua một chút tình huống.

"Anh tôi từ buổi sáng hôm nay vẫn luôn bọc thảm nằm ở trên giường. Vừa mới bắt đầu, bác sĩ Trương không để ý, nhưng là mãi cho đến hiện tại, vẫn còn nằm, bác sĩ Trương sợ xuất hiện cái gì ngoài ý muốn, liền bảo tôi kêu cô giáo đến xem."

Từ buổi sáng đã thế.... cũng chính là từ khi cô đi đến bây giờ vẫn luôn ngốc ở trong chăn?

Chưa uống một giọt nước?

Tô Yên nghĩ nghĩ liền đi vào bên trong.

Mặt khác một bên, bác sĩ Trương nhìn màn hình theo dõi trong phòng, người kia vẫn không nhúc nhích.

Thực nghiêm túc.

Bên cạnh, bác sĩ vệ sĩ sớm đã làm tốt chuẩn bị, chỉ cần vừa xuất hiện cái gì ngoài ý muốn, lập tức trước tiên chạy qua.

Bác sĩ khoa ngoại sắc mặt có vẻ không tốt.

Nhìn đến máy theo dõi thấy Tô Yên xuất hiện, nhịn không được hỏi

"Vì cái gì chúng ta không trực tiếp đi vào xem, ngược lại hao hết tâm tư gọi cô ấy tới?"

Bác sĩ Trương nhìn màn hình, nửa ngày sau mới ra tiếng

"Rất rõ ràng, Kỷ Diễn sở dĩ như vậy, là bởi vì Tô Yên. Cởi chuông còn cần người cột chuông."

Bác sĩ Trương khẩu khí nói chuyện như mọi khi.

Nhưng là trời biết, trong lòng hắn khẩn trương tới cực điểm.

Lúc này đây, là mạo hiểm.

Kết cục là tốt hay là không tốt, quyết định sau này bọn họ sẽ dùng kế hoạch gì với Tô Yên.

Kỷ Tinh Vũ không đi theo Tô Yên vào phòng ngủ.

Hắn lẳng lặng chờ ở cửa.

Cẩn thận nghe tình hình bên trong.

Tô Yên đi vào.

Trong phòng kín không kẽ hở, vẫn là đen nhánh một mảnh.

Chỉ có ánh đèn sáng lên mỏng manh ở đầu giường.

Cô đi đến mép giường, nhìn Kỷ Diễn bao vây kín mít.

Ra tiếng

"Kỷ Diễn."

Cô vừa lên tiếng, liền nhìn người trên giường giật giật, sau đó không biết vì cái gì, bọc đến càng chặt.

Tô Yên không nói nữa, cô đứng ở mép giường lẳng lặng chờ.

Thật lâu sau, người trên giường chậm rãi vươn một bàn tay, sau đó kéo xuống chăn mỏng, tựa hồ là muốn nhìn xem Tô Yên còn ở đây không.

Sau đó, hai đôi mắt, gặp nhau.

Tô Yên ngồi xổm ở mép giường, nhìn cặp mắt Kỷ Diễn đen nhánh có chút ươn ướt

Cô ra tiếng

"Anh có đói bụng không?"

Kỷ Diễn giật giật môi, mấp máy nửa ngày, vẫn là không nói ra lời.

Cô tựa hồ cũng không có đem Kỷ Diễn trở thành một người bệnh, cô cũng chỉ nói chuyện giống như hắn là người bình thường.

Đợi nửa ngày, không nghe được Kỷ Diễn nói, cô lại nói tiếp

"Em chưa có ăn cơm, đói bụng."

Cô biểu đạt trắng ra.

Lúc này đây, Kỷ Diễn rốt cuộc ngồi dậy.

Chăn từ trên người hắn chảy xuống, lộ ra bệnh phục sọc xanh sọc trắng.

Bất an dò hỏi

"Vậy, đi ăn cơm?"
 
Chương 348: Điện cạnh đại thần, đừng tự bế 21


Edit: Tinh Niệm

Tô Yên gật đầu,

"Hai chúng ta cùng nhau ăn."

Một hồi đối thoại tiến triển thong thả, rốt cuộc có bước hành động tiếp theo.

Mười phút sau.

Hai người xuất hiện ở phòng khách.

Tô Yên ngạc nhiên phát hiện, phòng khách chẳng những nhiều thêm một cái bàn dài, còn có thức ăn tinh xảo.

Cô yên lặng nhìn, camera lập lòe ánh sáng đỏ.

Kỷ Tinh Vũ không biết đi đâu, sau khi bọn họ ra khỏi phòng, cũng không nhìn thấy hắn.

Thức ăn rất lành mạnh, lấy thanh đạm là chủ yếu.

Đại khái là suy xét tới thân thể Kỷ Diễn.

Tô Yên vẫn rất thích ăn.

Sau nửa ngày, cô yên lặng ăn cơm, vừa nhấc đầu, phát hiện Kỷ Diễn đôi mắt đen nhánh nhìn mình, có chút bất an.

Cô buông chiếc đũa, nhìn hắn

"Anh có chuyện muốn nói với em?"

Kỷ Diễn yết hầu trên dưới lăn lộn chút, thời gian qua một chút một chút, cảm giác đã thật lâu sau.

Mới nghe được thanh âm hắn khàn khàn chậm rãi

"Tôi cho rằng, em sẽ không tới tìm tôi nữa."

Hắn ở trong lòng lặp lại ngàn vạn lần, hy vọng chính mình có thể biểu đạt rõ ràng, giống người bình thường vậy.

Tô Yên không hỏi lý do, cô dừng trong chốc lát.

Hỏi

"Anh có di động không?"

Kỷ Diễn thân thể cứng đờ, cúi đầu, nhẹ nói

"Tôi, tôi không có."

Không biết vì cái gì Tô Yên từ bên trong nghe ra ủy khuất.

Cô đứng lên, đi quanh toàn bộ phòng khách tìm một vòng, rốt cuộc tìm được giấy cùng bút.

Sau đó, viết xuống một chuỗi dãy số còn có địa chỉ.

Tiếp đến, đem tờ giấy kia đẩy đến trước mặt Kỷ Diễn.

"Đây là địa chỉ cùng số điện thoại của em, anh có thể gọi điện thoại cho em, cũng có thể đi tìm em."

Cô nói rõ ràng, tốc độ nói chuyện chậm lại.

Sau khi nói xong, cuốn tròn lại, sau đó đặt ở trong lòng bàn tay Kỷ Diễn.

Kỷ Diễn nhéo tờ giấy kia, rất rõ ràng, cảm xúc tốt lên không ít.

Thậm chí đều có thể thấy được ánh sáng trong cặp mắt kia.

Sau đó hắn rất trịnh trọng gật gật đầu

"Ân"

Có lẽ là bởi vì hắn cao hứng, cả khuôn mặt nhìn qua cũng có nhân khí nhiều hơn.

Lúc đang ăn cơm, Tô Yên luôn là ngửi được một hương vị xa lạ.

Mùi hương kia rất kỳ quái, như là máu còn có mùi bạc hà.

Cho đến khi ăn xong cơm, tầm mắt cô trong lúc vô tình đảo qua tay Kỷ Diễn.

Lúc trước, hắn dùng bệnh phục to rộng che đi cánh tay bị thương.

Hiện giờ, chắc là bởi vì ăn cơm, lại thật cao hứng, thế cho nên đã quên việc này.

Cánh tay lộ ra.

Thế cho nên cô mới phát hiện trên cổ tay kia băng gạc màu trắng đã bị máu thẩm thấu.

Cô nhìn miệng vết thương kia cả nửa ngày.

Tô Yên tầm mắt quá rõ ràng, Kỷ Diễn cũng theo ánh mắt cô nhìn phía cánh tay.

Tiếp đó, thân thể cứng đờ.

Sau đó hắn lôi kéo tay áo, che khuất miệng vết thương trên cổ tay.

Thấy Tô Yên biểu tình trở nên nghiêm túc, hắn miết miết môi, cúi đầu

"Có phải em bị dọa rồi hay không?"

Tô Yên không nói chuyện.

Hắn đưa cổ tay xuống phía dưới cái bàn, thanh âm nhỏ đi rất nhiều

"Em, không cần sợ hãi, tôi về sau, sẽ che kín."

Bởi vì Tô Yên chậm chạp không nói lời nào, hắn càng thêm co quắp.

Một bàn tay hắn gắt gao nắm chặt cổ tay bị thương kia.

Có ý đồ lau sạch vết máu trên đó.

Tô Yên càng là trầm mặc, hắn liền càng ngày càng bất an.

Cho đến khi, thấy Tô Yên trực tiếp đứng lên rời đi.

Kỷ Diễn thân thể cứng đờ.

Cả người trong nháy mắt lạnh cả người.

Hắn cúi đầu, lôi kéo ống tay áo bệnh phục, ý đồ che đậy nơi bị thương kia.

Bị chán ghét sao?

Hắn cũng, không thích chính hắn.

Kỷ Diễn ngồi ở chỗ đó, chỉ cảm thấy cả người phát đau.

Một bàn tay để ở trên bàn, mồ hôi lạnh từ trán hắn chảy xuống.

Hắn phát bệnh sao?

Hắn nghĩ, trước mắt từng trận biến thành màu đen, cả người đau đớn, cơ hồ sắp làm hắn ngất đi.

Hắn đứng lên, muốn về phòng.

Hắn biết chính mình hiện tại nhất định xấu xí khó coi cực kỳ, hắn trở lại phòng, trốn đi.

Liền không cần lo lắng, dọa đến cô.

Nhìn đến căn phòng cách đó không xa, bước bước chân.

Từng bước một, hoạt động rất là cứng đờ.
 
Chương 349: Điện cạnh đại thần, đừng tự bế 22


Edit: Tinh Niệm

Hắn trong tay gắt gao nắm chặt tờ giấy kia, chờ, chờ hắn khôi phục bình thường.

Giải thích tốt, có lẽ, cô sẽ nghe.

Càng nghĩ, càng muốn ngất đi.

Chỉ là đi ra vài bước, thân thể lung lay sắp đổ, sắp té ngã trên mặt đất.

Lúc này, Tô Yên từ nơi nào đó trong phòng khách tìm được hộp cấp cứu.

Cầm theo đi tới.

Liền nhìn thấy tay Kỷ Diễn quấn lấy băng gạc kia, cứ như vậy một lát sau, thế nhưng trên ngón tay nhỏ giọt máu xuống.

Máu thẩm thấu băng gạc, tí tách, nhỏ giọt trên mặt đất.

Cô nhấp nhấp miệng, lúc đi qua phát hiện, hắn tựa hồ khó chịu cực kỳ.

Giây tiếp theo, Kỷ Diễn cứ như vậy ở trước mặt cô ngã trên mặt đất.

Cô ba bước thành hai, ôm chặt Kỷ Diễn.

Ầm.

Hai người cùng nhau ngã ở trên mặt đất.

Tô Yên thấy hắn đau đến sắc mặt trắng bệch, duỗi tay vỗ vỗ gương mặt hắn.

"Kỷ Diễn? Kỷ Diễn??"

Lúc nói, ngón tay còn vỗ vỗ người hắn.

Đại khái là phương pháp của cô có hiệu quả.

Ánh mắt hắn dần dần khôi phục trong sáng.

Bên tai truyền đến thanh âm Tô Yên, mở to mắt, khuôn mặt mang theo khẩn trương liền xuất hiện ở trong tầm mắt hắn.

Tô Yên ánh mắt nghiêm túc

"Anh thế nào?"

Kỷ Diễn nhìn Tô Yên, một lúc lâu sau mới xác định chính mình không phải đang nằm mơ.

Trên thân thể những đau đớn đó dần dần biến mất.

Hắn hơi há mồm, câu đầu tiên nói lại là

"Em không có đi sao?"

Tô Yên thấy bộ dáng hắn bất an lại vô thố, tầm mắt lại rơi xuống cổ tay bị thương kia.

Cánh môi phấn hồng dần dần hé mở.

Khẩu khí có chút lãnh đạm

"Anh thực thích tự ngược? Cố ý cầm cổ tay biến thành bộ dáng này?"

Tiểu Hoa nghe, hít vào một ngụm khí lạnh.

Ký chủ là tức giận sao?

Là tức giận với nam chủ sao??

Với nhận thức của Tiểu Hoa, ký chủ thực ngoan, cũng đối với hết thảy chung quanh đều hờ hững chút.

Cũng không biết là ở trong mắt ký chủ nó chính là chúng sinh bình đẳng, hay là ai cũng không bỏ vào trong mắt.

Thế cho nên Tiểu Hoa rất ít khi nhìn thấy ký chủ tức giận.

Càng không nói đến việc là tức giận với nam chủ.

Kỷ Diễn thân thể cứng đờ, sau đó yên lặng muốn đem cổ tay bị thấm máu giấu dưới ống tay áo.

Tô Yên nhấp môi, nhìn động tác của hắn, ra tiếng

"Cái tay bị thương kia, không cần giấu."

Nói xong, cô mở ra lòng bàn tay, ý bảo hắn đặt tay vào.

Kỷ Diễn nhìn cô, do dự nửa ngày, vẫn là chậm rì rì bắt tay đưa qua.

Cô cúi đầu, duỗi tay, một chút một chút mở băng gạc cho hắn.

Tức khắc, trên cổ tay một cái vết cắt thực sâu xuất hiện ở trước mắt.

Kỷ Diễn còn muốn giấu.

Lại bị Tô Yên nắm chặt.

Cô từ trong túi móc ra một viên kẹo.

Lột ra, trực tiếp đem viên kẹo trắng trắng mềm mềm kia nhét vào trong miệng hắn.

Sau đó, cầm lấy nước sát trùng một chút một chút tiêu độc, lau vết máu.

Bên cạnh vết cắt mới kia, có thể đếm được rất nhiều vết sẹo y chang như vậy.

Nhìn những cái vết sẹo đó, tựa hồ đã có từ rất lâu.

Tay cô dừng một chút, nửa ngày sau, vẫn băng bó cho hắn.

Băng gạc màu trắng che khuất vết thương kia.

Chờ đến khi băng xong.

Tô Yên nhìn xem tay mình.

Còn nắm cánh tay bị thương của hắn.

Xem hắn, tuy rằng sắc mặt tái nhợt, nhưng thần sắc thanh minh, không có bộ dáng thống khổ.

Kỷ Diễn tựa hồ còn đang ngây ngốc ăn kẹo.

Hương vị ngọt ngào cơ hồ là nháy mắt ở trong miệng của hắn tràn ngập.

Cho đến khi Tô Yên ra tiếng

"Em chạm vào anh, anh không đau?"

Kỷ Diễn phục hồi tinh thần lại, hai người đối diện, lại nhìn nhìn nơi da thịt tiếp xúc.

Có chút nóng rát đau đớn, nhưng so sánh với trước kia loại đau như thịt bị dày xéo, thì bây giờ đau không còn đáng kể.
 
Chương 350: Điện cạnh đại thần, đừng tự bế 23


Edit: Tinh Niệm

Kỷ Diễn nâng tay lên, cẩn thận cầm tay Tô Yên.

Ánh mắt hắn hiện lên một tia ánh sáng.

Mà ở đầu khác của máy theo dõi.

Thiếu chút nữa muốn phá cửa mà vào.

Bác sĩ Trương nhìn đến cái hình ảnh này.

Cả người thiếu điều muốn nhảy dựng lên!

"Quả nhiên! Tôi không có nhìn lầm người!!"

Như vậy chính là tiến bộ vượt bậc, quả nhiên là phải hốt thuốc đúng bệnh!

Đám người bác sĩ Trương quả thực liền sắp đốt pháo hoan hô!

Trời không tuyệt đường người a!!

Ngay khi đến đường cụt, Tô Yên lại xuất hiện!

Bác sĩ Trương đại khái là tâm tình quá tốt.

Kết quả là, vỗ bàn một cái, móc ra ví tiền

"Tới! buổi tối hôm nay, tôi mời mọi người ăn khuya!!"

Biệt thự đối diện một trận cuồng hoan.

Mà ở bên cạnh biệt thự trong xe bảo mẫu lại có tình hình đối lập.

An tĩnh trầm mặc dọa người.

Bên trong, Lâm Y Nhân cùng Kỷ Tinh Vũ ngồi mặt đối mặt.

Thật lâu sau, nghe tới biệt thự truyền đến thanh âm cười nói.

Lâm Y Nhân ngẩng đầu lên, vừa vặn đụng phải tầm mắt Kỷ Tinh Vũ đang nhìn chằm chằm vào cô.

Cô lập tức đứng dậy, dời đi tầm mắt

"Tôi đi bên ngoài nhìn xem có chuyện gì."

Nói xong, liền đi ra ngoài.

Chỉ là còn chưa tới cửa, đã bị người một phen kéo lại.

Rốt cuộc, Kỷ Tinh Vũ vẫn là không nhịn được

"Lâm Y Nhân!"

Hắn khẩu khí không phải tức giận, mà càng nhiều hơn là bất đắc dĩ.

Lâm Y Nhân cúi đầu, tóc buông xuống dưới.

Che khuất thần sắc trên mặt cô.

Kỷ Tinh Vũ kéo ra nút thắt ở cổ áo, kia một thân trang phục biểu diễn bởi vì vội vàng gấp gáp trở về còn chưa tháo xuống, làm hắn cả người nhìn qua rất là quý khí.

"Anh gửi tin nhắn em không nhận được, hay là cố ý làm bộ không phát hiện??"

Lâm Y Nhân trầm mặc.

Kỷ Tinh Vũ thở dài, đại khái là đối với việc Lâm Y Nhân trầm mặc tập mãi thành thói quen lại không có biện pháp.

Thật lâu sau, hắn ra tiếng

"Là em nói nếu có một ngày anh có thể khiến vạn người chú ý, liền đồng ý lời tỏ tình của anh.

Dựa theo lời em nói, hai chúng ta hiện tại là quan hệ bạn trai bạn gái."

Tay hắn chặt chẽ nắm chặt cánh tay Lâm Y Nhân, không cho cô đi.

Giống như hôm nay phải bắt cô nói ra một đáp án.

Thấy hắn từng bước ép sát, đại khái cũng hiểu rõ thái độ của hắn.

Cô không có giãy giụa, ngồi trở lại chỗ cũ.

Thấy động tác này của cô, Kỷ Tinh Vũ trong mắt hiện lên ánh sáng.

Hắn giật giật môi

"Em, em đồng ý?"

Khác với bộ dáng thiếu niên dương quang soái khí trên sân khấu.

Trong chốc lát hắn, có điểm hoảng loạn có điểm kích động.

Khóe môi đều nhịn không được hướng lên trên cười.

Lâm Y Nhân ngẩng đầu, nhìn Kỷ Tinh Vũ

"Tôi còn chưa thành niên."

Kỷ Tinh Vũ ý cười dừng một chút, nhưng mà rất nhanh khôi phục bộ dáng ngày thường.

"Ba tháng sau, em sẽ mười tám tuổi."

Lâm Y Nhân nghe hắn thực nhẹ nhàng nói ra sinh nhật mình, tựa hồ sớm đã đoán trước được cô sẽ lấy lời này chặn họng hắn.

"Đến khi tôi mười tám tuổi, lại nói."

Cô cùng Kỷ Tinh Vũ nói chuyện khẩu khí cùng người khác bất đồng.

Nghe thấy càng tùy ý.

Kỷ Tinh Vũ cười, giống như ánh mặt trời, phảng phất con ngươi mang theo sao trời.

Soái khí lại có mị lực thiếu niên.

Hắn đồng ý

"Được."

Sau khi nói xong, hắn bắt lấy tay Lâm Y Nhân không bỏ, tựa hồ muốn xác định đáp án

"Trước 18 tuổi, em sẽ không cùng ai yêu đương, đúng hay không?"

Hắn ánh mắt sáng quắc, Lâm Y Nhân trầm mặc, hắn vẫn luôn nhìn cô, vẫn luôn chờ cô trả lời.

Cho đến khi cô gật đầu, đồng ý.

Hắn cười càng đẹp mắt.

Hai tay đem tay cô bao vây lại, có điểm ngốc hề hề.
 
Chương 351: Điện cạnh đại thần, đừng tự bế 24


Edit: Tinh Niệm

Kỷ Tinh Vũ cùng Lâm Y Nhân ở trong xe đại khái chờ đến buổi tối 9 giờ hơn.

Tô Yên mới rốt cuộc từ bên trong đi ra.

Vừa đi vào trong xe, Tô Yên ngẩng đầu nhìn Kỷ Tinh Vũ cùng Lâm Y Nhân.

Cứ cảm thấy không khí là lạ.

Tuy rằng hai người như cũ không nói chuyện, nhưng tầm mắt Kỷ Tinh Vũ không tự giác liếc liếc Lâm Y Nhân.

Chờ đến khi xe khởi động.

Kỷ Tinh Vũ ra tiếng

"Cô giáo, anh trai tôi không có việc gì chứ?"

Tô Yên gật đầu, chậm rãi nói

"Không có việc gì."

Kỳ thật Kỷ Tinh Vũ ở trong xe vẫn luôn chú ý động tĩnh của đám bác sĩ Trương trong biệt thự đối diện.

Nghe được bên trong truyền đến hoan hô, liền biết khẳng định là bệnh tình anh trai có chuyển biến tốt.

Cho nên, hắn cũng bớt lo lắng.

Sau khi Tô Yên về đến nhà, rất nhanh ngã đầu lên gối liền ngủ.

Nhưng mà, nghĩ việc Kỷ Diễn dò hỏi trước khi cô rời đi.

Hắn hỏi, có phải lúc nào cũng có thể gọi điện thoại cho cô hay không.

Cô gật đầu đồng ý.

Tô Yên đem điện thoại đặt ở đầu giường, để có thể tùy thời nhận được điện thoại của hắn.

Rạng sáng 5 giờ, điện thoại vang lên.

Cô mở mắt ra chớp mắt một cái, cầm lấy điện thoại.

"Alo?"

Thanh âm mơ hồ, hỗn loạn buồn ngủ.

Mà một đầu khác điện thoại, Kỷ Diễn ngồi ở mép giường, cầm một tờ giấy.

Mặt trên có viết đoạn chữ, chữ viết phi thường xinh đẹp, giống như nước chảy mây trôi.

Mà ở trước mặt Kỷ Diễn, còn có mấy chục cục giấy bị vo tròn ném xuống.

Hắn nhéo nhéo tờ giấy kia, tay run rẩy một chút, nhẩm một chữ lại một chữ

"Xin chào, Tô Yên, tôi là Kỷ Diễn."

Ngày hôm qua Tô Yên đi rồi, hắn một đêm không ngủ.

Tô Yên cho phép hắn có thể gọi điện thoại cho cô.

Hắn biết chính mình không có cách nào cùng người khác nói chuyện thẳng thắn.

Mỗi một câu đều phải nghĩ thật lâu, thực dễ dàng làm người khác không kiên nhẫn.

Kết quả là, hắn đem lời dạo đầu viết một lần lại một lần.

Đem ý tứ chính mình muốn biểu đạt viết ra, không ngừng nhẩm miệng, tốt nhất là nói mấy câu là có thể nói xong.

Hắn ấn chuông trước giường, nói với bọn họ, mình muốn một cái di động.

Chỉ chốc lát sau, một cái di động mới tinh liền xuất hiện ở trước cửa phòng.

Hắn kỳ thật từ sớm đã chuẩn bị xong rồi, thậm chí muốn gọi từ lâu.

Chỉ là hắn lúc ấy xem thời gian, rạng sáng 1 giờ, đúng là đêm khuya.

Nên vẫn luôn ngồi ở trên giường, chờ tới buổi sáng.

Thậm chí, lúc này đây, hắn đem bức màn dày nặng, kín không kẽ hở kéo ra.

Ngồi ở mép giường, giống như một bức tượng điêu khắc hoàn hảo, lẳng lặng chờ đợi đến sáng sớm.

Trong nháy mắt nhìn thấy bên ngoài sắc trời sáng lên kia.

Đôi mắt đen nhánh rốt cuộc hiện lên ánh sáng, giật giật thân thể, cả người đã lạnh lẽo.

Nhưng cũng không thể ngăn cản động tác hắn tiếp lấy di động.

Đã sớm nhớ kỹ dãy số trong lòng, nắm di động, một chút một chút, gọi điện cho Tô Yên.

Chỉ là, khi hắn nghe được thanh âm Tô Yên, tựa hồ còn chưa ngủ tỉnh.

Trong lòng Hắn khẩn trương một chút.

Có phải hay không quấy rầy đến cô?

Nhưng mà, hắn vẫn thật nhanh nhìn lại trang giấy mình đã viết tốt, một chữ một chữ nói ra.

Thanh âm dễ nghe thông qua điện thoại truyền tới đầu kia.

Tô Yên thanh tỉnh một chút, ngồi dậy.

"Ưm, sớm như vậy anh đã dậy rồi sao?"

Bên kia điện thoại, Kỷ Diễn nắm chặt trang giấy.

Vốn dĩ muốn nói chuyện, nhưng, môi hắn giật giật, vẫn là không nói ra.

Tô Yên cầm điện thoại, không có buông.

Chỉ lẳng lặng chờ, rất có ý tốt kiên nhẫn.

Đã nhiều ngày, cô cũng phát hiện.

Kỷ Diễn nói chuyện rất chậm, rất lâu sau mới có thể đem lời muốn nói nói ra.

Phải đợi đến vài phút.

Lúc này mới nghe thanh âm Kỷ Diễn đầu kia điện thoại

"Tôi, có phải hay không, quấy rầy em ngủ?"
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom