Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện Của Tui À!

Diễn Đàn Truyện Của Tui À là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Một Thai Hai Bảo: Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương

Chương 3084: Qủa Trám 5


Vốn dĩ là cô cũng không cảm thấy đau lắm, nhưng lúc nhìn thấy Đông Vũ, nước mắt lại trào ra lợi hại, khóc tới kinh thiên động địa.

Càng khóc, sắc mặt Đông Vũ càng tái nhợt, ngay cả việc cầm khăn mặt lau cho tôi cũng không khỏi run rẩy.

Tôi muốn, khi đó, anh nhất định là hận người bạn kia của tôi tận xương, chí ít tôi chưa từng thấy ánh mắt Đông Vũ đáng sợ như vậy bao giờ, âm trầm, hận thù, hai tay đều cứng ngắc.

"Đau không?" Anh một bên lau cho tôi, một bên cẩn thận hỏi.

Tôi uất ức gật đầu, tội nghiệp mà chỉ chỉ mấy chỗ đau trên người, rồi ôm bờ vai anh thật chặt, rầm rì lên án.

Ngay sau đó, tôi liền cảm nhận được chút ướt át trên lưng, có lẽ đó chính là sự thương xót của anh.

"Đừng sợ!" Âm thanh của anh vang lên: "Có anh, em đừng khóc!"

Một chớp mắt đó, tâm tình của tôi liền yên tĩnh đến lạ.

Tắm xong, anh thoa thuốc mỡ cho tôi, liền dặn tôi vào phòng ngủ của anh nghỉ ngơi, tôi khóc tới mệt rồi, vì vậy liền lập tức ào vào giấc ngủ.

Cũng không biết sau bao lâu, thời điểm lúc chạng vạng tối, tôi đột nhiên bị tiếng ầm ỹ ngoài phòng khách đánh thức, ngoài cửa sổ trời đã chuyển sang sắc tối, tôi chạy đến nhìn qua khe hở, mơ hồ thấy rõ quang cảnh trong phòng khác, tôi hình như nghe thấy tiếng người khóc của Đậu Đậu, sau đó là tiếng mắng chửi của bà và người nào đó.

"Đông Vũ nhà bà đánh con tôi thành như vậy, còn nói đừng lo?"

"Hai đứa bé đùa một chút! Cháu trai bà liền ra tay như vậy? Đậu Đậu nhà tôi rốt cuộc đắc tội gì với nó, mà nó lại có thể xuống tay mạnh như vậy?"

"Bà à, tôi thường ngày kính bà là người già nên mới khách khí, nhưng chuyện hôm nay, dù thế nào bà cũng phải cho tôi một lời giải thích hợp lý!"

"Tôi gặp Đông Vũ nhà các người, bình thường thoạt nhìn hiền lành, không ngờ..."

Đứng ở góc độ của tôi, chỉ có thể mơ hồ nhìn được bóng lưng gầy gò của Đông Vũ, anh cứ lẳng lặng đứng đó, không lên tiếng, cũng không giải thích, càng không biện luận gì, mặc dù đối mặt với lời chỉ trích nặng nề đó, cũng chưa từng nhíu mày qua một cái.

Tôi có chút bị giật mình, ở trong phòng không dám đi ra ngoài, chỉ qua khe cửa nhìn ra ngoài, đợi trận này qua đi, nhà Đậu Đậu giận dữ rời đi, bà thở dài xoay người, có chút nhức đầu hỏi: "Đông Vũ, sao cháu lại đánh Đậu Đậu?"

Đông Vũ không nói, ông thì nóng tính hơn bà, dậm châm thúc giục: "Mau nói!"

Anh trầm mặc hồi lâu, bỗng nhiên quật cường ngẩng đầu lên, lạnh lùng nói.

"Cậu ta đáng đời!"

Bộp một tiếng.

"Không được phép nói như vậy, đánh nhau, chính là không đúng! Đông Vũ, cháu phải hiểu sự việc, biết nhận lỗi!"

"Cậu ta bắt nạt em cháu!" Đông Vũ thở phì phò nói: "Là cậu ta sai, cháu không sai, cháu sẽ không xin lỗi!"

Bà cũng choáng rồi, sửng sốt một hồi, chỉ có thể dở khóc dở cười nói: "Cũng không biết tính cháu giống ai, quật cường tới như vậy!"

Mà từ sau chuyện đó, trong thôn không một ai dám bắt nạt tôi, bọn chúng nhất định là sợ Đông Vũ rồi.

Nhưng đối với bé gái mà nói, trên người Đông Vũ luôn có một lực hấp dẫn khó tả thành lời, vì vậy trông thôn rất nhiều nữ sinh thầm thích Đông Vũ, ôm tâm tư trong lòng.

Chỉ cần nhìn thấy tôi liền hỏi: "Hạ Thuần, anh bạn tan học chưa?"
 
Chương 3085: Qủa Trám 6


"Cả trường đều nghỉ rồi, sao vẫn chưa thấy anh bạn đâu?"

"Hạ Thuần, bằng không bạn cũng gọi anh bạn ra đây chơi đi!"

Mấy người bạn nữ vây chặt quanh tôi, thậm chí không tiếc tiền mua cho tôi đồ ăn vặt, tôi khi đó còn ham ăn, chỉ như vậy đã bị mấy người bạn nữ đó mua chuộc mất rồi.

Vì vậy ăn xong cơm tối, tôi liền quấn lấy Đông Vũ ở trong phòng, không nói hai lời liền kéo anh tới mảnh sân trong làng.

Mà khi tôi nhìn thấy Đông Vũ bị một đám bạn vây quanh, tôi bỗng nhiên có chút không cao hứng nổi, kẹo nhai trong miệng cũng có chút nhạt toẹt.

Lần đầu tiên trong đời, tôi nếm được vị chua xót từ trong cục đường.

Từ lúc nhỏ, tôi chỉ hy vọng anh có thể chơi đùa cùng chúng tôi, nhưng mà thực sự có một ngày như vậy, tôi liền cảm thấy chuyện lôi kéo Đông Vũ vào giữa đám bạn là một chuyện sai lầm.

Tôi chán ghét việc những bạn nữ khác nắm tay anh.

Tôi ghét việc những người khác có tư thế thân mật với anh.

Tôi ghét những người đó câu dẫn sự chú ý của anh.

Tôi bỗng nhiên hối hận, chỉ vì một viên kẹo liền "bán" Đông Vũ đi rồi.

Mà Đông Vũ, anh dường như cũng không thích gần gũi với những người bạn đó, anh cũng không giống đám bạn cùng tuổi, nhiệt huyết cùng bồng bột, trên người anh luôn có khí chất trầm ổn. Khi đó tôi cũng không biết, trên đời lại có loại người kiểu như anh vậy, còn chưa lớn, đã trở nên thành thục tới vậy. Trong thanh xuân của Đông Vũ, dường như không bao giờ thay đổi, luôn lấy một loại trưởng thành để bảo vệ tôi!

Khi về nhà, tôi lặng lẽ nắm tay Đông Vũ, nắm rất chặt.

Yên lặng một lát, tôi liền rầu rĩ mở miệng.

Tôi nói, Đông Vũ, em không thích anh chơi với những bạn nữ khác!

Đông Vũ cúi đầu nhìn tôi, không khỏi bật cười, rõ ràng là có chút bất ngờ.

Tôi nhếch miệng, trong lòng không phải là muốn giải thích, mà là muốn gây sự, tôi nói, sau này không muốn anh chơi với họ nữa, chỉ được chơi với mình tôi mà thôi.

Đông Vũ nghe xong, ánh mắt hơi cong lại, khóe môi khẽ cong, cưng chiều nhéo khuôn mặt tôi, lại không trả lời.

Nhưng tôi biết anh ấy thầm đồng ý.

Mỗi khi tôi nhớ lại đoạn ký ức này, tôi luôn cảm giác mình may mắn!

***********

Trong đám trẻ có một người quan hệ với tôi không tệ tên là Mộng Lan, lớn hơn tôi ba tuổi, một hôm đó cô ấy lôi kéo tay tôi rồi lặng lẽ nói.

"Hạ Thuần à, chời chị trưởng thành, rồi làm chị dâu em được không?"

Tôi không hiểu, nhíu mày: "Chị dâu, chị dâu là gì?"

"Chi dâu chính là vợ của anh trai em, tương lai sẽ gả cho anh trai em!"

"Gả cho anh em?" Tôi vẫn nửa vời.

"Đúng vậy, giống như cha và mẹ em, kết hôn rồi sống chúng một chỗ, sinh con đẻ cái..."

Tôi lạnh lùng đứng lên đẩy chị ta ra: "Em không muốn chị làm chị dâu em, anh trai là của em, chỉ mình em, tương lai cũng là em gả cho anh ấy! Kết hôn sinh con!"

Mộng Lan bị tôi đẩy ngã xuống đất, sắc mặt đỏ lên, nghe xong lời của tôi, lại có chút dở khóc dở cười: "Hạ Thuần, các em không thể ở chung một chỗ được, hai người là anh em, mẹ chị nói, anh em thì không thể kết hôn!"

"Dựa vào cái gì chứ?"

"Mẹ chị nói như vậy!"

Tôi đỏ bừng mắt, dậm chân: "Nhưng em vẫn không muốn cho chị làm chị dâu!"
 
Chương 3086: Qủa Trám 7


Sau đó chạy về nhà, quấn quýt ôm lấy tay bà hỏi, bà lúc đó lại tưởng tôi đơn thuần là có tình cảm anh em sâu đậm với Đông Vũ, vì vậy nửa đùa nửa thật nói: "Tốt, Hạ Thuần muôn ở một chỗ với Đông Vũ, tất nhiên là được! Tương lai Hạ Thuần của chúng ta gả cho Đông Vũ! Bà nói lời giữ lời, làm chủ cho cháu!"

Tôi nghe, rồi mới có chút an tâm.

Từ đó về sau, bởi vì Đông Vũ, quan hệ giữa tôi và Mộng Lan vô cùng lạnh nhạt, cũng triệt đệ không quan hệ với những bạn nữ kia.

Đông Vũ đi chỗ nào, tôi cũng giống như cái đuôi nhỏ theo sau, vào lúc đó, giữa chúng tôi và mọi người mơ hồ đã hiện lên một bức tường ngăn cản, tách chúng tôi ra làm hai thế giới.

Mỗi đêm khi tôi nằm mơ, trong đầu đều hiện lên câu nhấn mạnh kia của Mộng Lan, trog lòng lại giận dữ, chặt chẽ ôm cổ Đông Vũ, dùng sức, cho đến anh phải tỉnh dậy.

Anh buồn ngủ mông lung, nhẹ nhàng vỗ về khuôn mặt tôi.

"Sao vậy?"

"Anh, sau này anh muốn ở chung một chỗ với cô gái khác sao?"

"... sao thế?"

"Mộng Lan nói, chị ấy muốn gả cho anh, làm vợ của anh, làm chị dâu em!"

Dưới ánh trăng, tôi mơ hồ thấy anh nhíu mày, tôi liền bất an, nghẹn ngào khẩn cầu: "Anh, em không muốn anh kết hôn, em không muốn anh ở một chỗ với người con gái khác, ở chung với em có được không? Một trăm năm bên nhau!"

Đông Vũ không nói chuyện, trầm mặc một lát, chỉ là ôm chặt tôi hơn, nói nhẹ vào tai tôi.

"Nhỡ không sống được tới một trăm năm phải làm sao?"

"Mặc kệ bao nhiêu năm, chúng ta đều ở chung một chỗ!" Tôi bĩu môi nói.

Trong bóng tôi, tôi không nhìn rõ được ánh mắt anh, chỉ nghe anh cười cười: "Được, chúng ta sẽ mãi ở bên nhau!"

Trong lòng tôi vui mừng, không kìm lòng được bưng lấy khuôn mặt anh, hôn môi anh một cái, Đông Vũ cũng đáp lại nụ hôn non nớt đó của tôi.

Nụ hôn đó đơn giản chỉ là khẽ chạm môi, không có chút kỹ xảo nào, những cũng khiến tim tôi đập loạn.

Khi đó chúng tôi còn nhỏ, không có khái niệm gì đối với tình cảm nam nữ, cũng không hiểu nụ hôn đó rốt cuộc có ý nghĩ gì.

Nhưng mà cho đến rất lâu sau này, tôi đều chưa từng hiểu rõ, tôi vì sao lại muốn giữ anh như vậy? Tôi không chỉ từng một lần tự hỏi mình, nhưng đều không có đáp án.

Sao tôi lại muốn, ai bảo anh chiều chuộng tôi như vậy, ai bảo anh nuông chiều tôi không biết trời đất, sự nuông chiều đó, cũng không thể coi là tình yêu.

Xét đến cùng, tôi chẳng qua chính là bị anh làm hư.

*************

Hơi lớn thêm một chút, tôi theo tính tình cũng Đông Vũ, dần dần cũng tỏ ra lạnh lùng với những người khác, trở nên không quan tâm tới họ, thậm chí không thích gần gũi với người khác, tựa hồ chỉ có Đông Vũ mới làm ảnh hưởng được tới tôi, tôi cũng vui mừng mà sống, khổ sở cũng được, chỉ cần có anh mà thôi.

Từ từ, tôi cũng được học cùng một trường với Đông Vũ.

Tôi học năm nhất, anh cũng đã là năm thứ tư, khi tôi mới nâng lên quyển sách giáo khoa lần đầu tiên, lại cảm giác mình bị nhốt vào trong nhà tù vậy, thế giới trước mắt toàn là một màu đen.

Xung quanh tất cả đều lạ lẫm, người xa lạ, khuôn mặt xa lạ, âm thanh xa lạ, không có Đông Vũ, tôi trở nên rầu rĩ không vui, lúc nào cũng sầu não, thậm chí với tất cả bạn học, tôi đều hờ hững, thậm chí không muốn nói chuyện cùng bọn họ.

Chỉ cần một chuất uất ức, không hài lòng, liền trốn vào góc phòng khóc thút thít.
 
Chương 3087: Qủa Trám 8


Năm tháng đó, toàn bộ cuộc đời học tập, ở trong mắt các học sinh, tôi nhất định là một người khép kín.

Lâu như vậy, tôi đã sớm có thói quen gạt những người đó ra khỏi thế giới của mình rồi, chỉ có tôi và Đông Vũ mà thôi.

Khi đó, tôi ở trong lớp vô cùng lạnh nhạt, đi học cúi đầu xem sách giáo khoa, tan học thì ngẩng đầu nhìn cửa sổ, tiếng vui đùa ầm ĩ khắp nơi, tôi thường lặng lẽ ngắm nhìn tới ngây người. Dãy nhà đối diện, tầng hai chính là phòng học của Đông Vũ, đối diện với tôi, mà Đông Vũ cũng như vậy, ghé vào bệ cửa sổ nhìn tôi, mặc dù không nói, nhưng cả hai đều thích thú.

Vì vậy trong mấy phút nghỉ giữa giờ, chính là khoảng thời gian tôi mong đợi nhất, chương trình học mỗi ngày đều rất dài, cho lên lúc tiếng chuông tan học vang lên, cả người tôi lập tức tràn đầy sức sống đứng lên. Lớp Đông Vũ thường tan học rất muộn, mà lớp tôi thì nghỉ tương đối sớm, vì vậy tôi liền thích nhón chân trên bệ cửa sổ, ngắm nhìn anh, lâu ngày cũng thành thói quen, Đông Vũ còn có thể đùa tôi từ trong lớp.

Có đôi khi tôi còn bị té ngã trên hành lang ở cửa phòng học, hoặc thậm chí là đứng chổng ngược ra, té dập đầu, tôi cũng không hề biết mệt, nhưng không nghĩ điều đó lại làm Đông Vũ lo lắng, mỗi lần tôi ngã xuống, an liền lập tức đứng dậy, có một lần giáo viên tức giận quá, hung hăng mang thước kỉa ra chỉa thẳng vào người tôi: "Học sinh lớp nào lại không an phận như vậy? Lớp còn đang học, mau về nhà ngay!"

Tôi bị sửng sốt một chút, nắm vạt áo uất ức ói: "Thầy ơi, em đợi anh trai em cùng nhau về nhà..."

Người giáo viên đó quay đầu nhìn vào lớp học, tức giận hỏi: "Anh em tên là gì?"

Tôi lập tức ngậm chặt miệng, không nói ra tên Đông Vũ, nhưng mà hình ảnh gầy gò bên cạnh cửa sổ chậm rãi đứng lên.

"Thầy Tiết, là em gái của em!"

Âm thanh bình tĩnh của Đông Vũ vang lên.

Thầy Tiết nổi danh là nghiêm khắc, khi đó cũng không phải như bây giờ, xử phạt học sinh là một chuyện vô cùng bình thường, Đông Vũ đứng ra nhận lỗi, thầy Tiết liền vung thước kẻ đánh vài cái vào lưng anh, phạt anh đứng lên cửa phòng học, cặp sách cũng bị ném ra, không cho anh nhặt.

Tôi chưa từng thấy một người giáo viên nào ghê tởm như vậy, đôi mắt choáng váng, nhìn sách văng ra ngoài, khổ sở khóc thành tiếng.

Đông Vũ nhìn tôi, bất đắc dĩ bật cười, làm dáng vẻ không sao cả.

"Vừa lúc học đang chán!"

"Chủ nhiệm lớp anh thật dữ!" Tôi lén nói xấu người giáo viên đó.

Anh cười: "Lớp lớp hơn đều phải đổi chủ nhiệm lớp, đi học không nghiêm túc, đều sẽ bị dạy dỗ nghiêm khắc!"

Tôi lập tức run sợ.

Tan học, học sinh nối đuôi nhau đi ra, có vài người không chú ý, đạp lên sách của Đông Vũ, chỉ có mấy bạn nữ cẩn thận lau lại giúp.

Nhưng không có sự cho phép của thầy Tiết, không ai dám nhặt lên.

Mà thầy Tiết vẫn chưa cho phép chúng tôi rời đi, bình chân như vại đứng trước lớp, Đông Vũ dựa lưng vào tường, trên mặt là vẻ không quan t âm, nhưng trên má mồ hôi lại rơi lã chã.
 
Chương 3088: Qủa Trám 9


Tôi khi đó cũng không biết, vài thước kẻ đó, đã làm bả vai anh sớm tróc cả thịt rồi.

Tôi chỉ buồn bực không lên tiếng mà rơi lệ, có ảo não, căm hận thầy Tiết, còn là đau lòng với Đông Vũ.

Từ sau sự kiện đó, tôi cũng không dám đi làm loạn ở cửa lớp anh nữa, mà ngoan ngoãn ở cổng trường chờ anh tan học. Tôi đoán lớp Đông Vũ khi không còn tôi làm loạn, nhất định là sẽ yên tĩnh không ít.

Đông Vũ từ nhỏ, được rất nhiều bạn gái thích, cái hiện tượng này, từ lúc anh bắt đầu đi học, chưa từng thay đổi.

Nhưng anh đối với những người đó đều vô cùng xa cách.

Có thể là do khí chất lạnh lùng bẩm sinh trên người anh, ngược lại hấp dẫn không ít cô gái, cũng hoặc là vì dung mạo anh vô cùng xinh đẹp.

Gương mặt điển trai, đích thật là một khoản lợi thế, bình thường tới ngày lễ tình nhân, thư tình và quà của anh lại chất thành đống.

Nhưng bạn nữ đó cực kỳ theo đuổi.

Ngoại trừ thư tình sến đến không gì xánh được, bút máy, thước thẳng com-pa...

Thậm chí là truyện tranh, đĩa phim hoạt hình, đồ chơi...

Đa số, đều bị Đông Vũ cho vào thùng tác, có đôi khi trong số đó có món đồ tôi thích thú muốn nhặt lại, đều bị Đông Vũ ngăn lại, tuyệt tình ném xuống.

Tôi có chút khó hiểu: "Nếu người ta tặng cho anh, sao anh lại ném đi?"

Đông Vũ cười, chỉ nhàn nhạt nói: "Nếu không bỏ đi, sẽ bị hiểu lầm!"

Tôi không hiểu gì, cũng không hiểu hàm ý trong câu nói của anh.

Mỗi lần tan học, tôi đều ở cổng trường đợi anh trở về, bất kể sớm hay muộn.

Khi về nhè, tôi thường quấn quít lấy anh, muốn anh cõng tôi đi.

Anh sẽ không từ chối, mỗi lúc đó, luôn cưng chiều quẹt mũi tôi một cái, sau đó ngồi xổm xuống: "Lên đây, bé lười!"

Tôi vui vẻ ghé vào lưng anh, ôm bờ vai ấy, tâm tình giống như quả bóng bay được bơm Hydrogen, bay lên tận trời xanh.

Như anh nói, tôi nổi danh là bé lười, tan học về nhà, liền quăng cặp xách lên giường, nằm trên ghế sa-lon, thả lỏng tay chân, không muốn nhúc nhích!

Tôi không phải thích học tập, cũng không hiểu cho lắm, càng làm bài càng đau đầu!

Vì vậy, mỗi lần tôi làm bài không xong, đều là anh làm hộ.

Anh vừa tức vừa bất đắc dĩ, hỏi tôi rằng nếu sau này lên đại học, cũng muốn anh làm hộ hay sao?

Nói đi lại nói lại, anh cười cười, nói với trình độ của tôi, chắc có lẽ không có duyên với đại học đâu!

Tôi bĩu môi, khoan thai hỏi anh: "Anh, anh không muốn lên đại học sao?"

"Không!"

"Không?"

"Bây giờ anh còn chưa muốn nói tới chuyện đó!"

Tôi cũng học bộ dáng của anh, thủ giọng nói: "Vậy bây giờ em cũng chưa muốn nghĩ tới khi đó!"

Đông Vũ bị giọng điệu của tôi làm cho giật mình, một lâu liền xoa đầu tôi: "Được rồi được rồi, cô Hạ!"

Trên thực tế thì sao?

Tôi cũng không phải là đần, chỉ là thuần túy không tiến bộ mà thôi, cũng hoặc là, khi đó tôi vô tâm học tập, trong đầu đều ham chơi, không chịu học bài.

Bởi vì Đông Vũ đều làm thay tôi, tôi ở bên cạnh anh nhìn nhìn, ngược lại cũng hiểu được một chút.

Lúc nhỏ, tôi thích nhất là mùa hè.

Mùa hè sẽ được nghỉ hè!

Thời điểm đó, tuy nóng bức, nhưng mà còn trẻ, cứ mỗi lần hè đến là cả người tôi liền tràn đầy sức sống, dù trời có nắng chang chang, tôi cũng vẫn một lòng muốn chạy ra ngoài chơi!
 
Chương 3089: Qủa Trám 10


Cả tuổi thơ chơi đùa, đến khi cả người đã mệt lừ, khi mặt trời ngả về tây, tôi vẫn có chút lưu luyến mà nắm tay Đông Vũ trở về nhà.

Tôi và Đông Vũ mỗi người có một cái xe đạp.

Xe đạp chính là quà sinh nhật lần thứ 11 của cha cho anh, lúc ấy một chiếc xe đạp cũng có giá mấy trăm đồng, một gia đình bình thường sẽ phải chùn bước trước con số này.

Mà tôi cũng có một chiếc xe, đó là xe hồi bé của Đông Vũ, đó là xe cân bằng, phía sau còn có thêm hai bánh nhỏ, cha khi đó liền tháo hai bánh xe nhỏ đó xuống, liền giống như một chiếc xe mới vậy.

"Xem, mỗi người một cái xe! Hạ Thuần, con không phải vẫn la hét muốn xe đạp sao? Lấy cái này của Đông Vũ được không?"

"Được!"

Tôi không phải là không biết ghen tỵ, nhưng vì đó là xe hồi bé của Đông Vũ, nên tôi cũng khá hài lòng.

Khi nghỉ hè, tôi và anh mỗi người đạp một cái xe, trời nắng chang chang, vẫn có thể đạp xe đi "hóng gió"!

Những người bạn nhỏ khác rất hâm mộ chúng tôi.

Khi đó, chúng tôi đi xe đạp, một đám con nít đều chạy sau chúng tôi, tò mò nhìn, cảm giác đó khỏi phải nói có bao nhiêu thích thú.

Cảm giác trở thành tiêu điểm cho người khác hướng tới.

Nhất là làm em gái của Đông Vũ, càng khiến tôi có cảm giác thành tựu.

Đến khi trời nắng quá, chúng tôi liền đem xe về nhà, hai người tay trong tay chạy đến cửa hàng nhỏ trong trấn, mua kem.

Tiền tiêu vặt mỗi ngày của chúng tôi không nhiều lắm, hai khối tiền, vừa đủ mua 1 que kem.

Tôi khi đó rất ham ăn, đụng tới cái gì ăn được liền ăn rất nhanh, chỉ chốc lát liền ăn hết que kem.

Lúc này, que kem trong tay Đông Vũ còn chưa ăn được một nửa nữa.

Mỗi lần như vậy, tôi sẽ trưng ra bộ mặt đáng thương, mở to mắt nhìn anh, ánh mắt nhìn chằm chằm que kem trong tay anh.

"Em sao lại ăn nhanh như vậy?"

"Bởi vì... sợ nó chảy mất!"

Đông Vũ luôn bị lý do của tôi chọc cho cười, vì vậy, hai người liền ăn chung một que kem, anh một miếng, tôi một miếng, rất nhanh liền ăn hết.

Khoảng thời gian tuổi thơ đó, luôn khiến cho người ta hoài niệm.

Khi đó, vô lo vô nghĩ, rồi đến khi Đông Vũ thi đỗ vào trường trung cấp, ầm thầm xảy ra biến hóa.

************

Trường tiểu học tôi và Đông Vũ học là trường dành cho quý tộc.

Trước đây, kế hoạch hóa gia đình còn thịnh hành, chỉ sinh một con.

Có Đông Vũ thì không có tôi.

Sự tồn tại của tôi, chính là một việc ngoài ý muốn.

Năm Đông Vũ hai tuổi, có lẽ là cha mẹ không kìm lòng được ngoài ý muốn có tôi, dựa theo lý thường, hẳn là sẽ phá hủy cái thai đó, nhưng là mẹ không đành lòng, luyến tiếc, dù sao cũng là cốt nhục của mình, vì vậy, liền lén chạy về nông thôn, sinh tôi ra.

Lần đó, mẹ bụng to, chạy đông chạy tây, lén lút, khi sinh ra tôi liền giấu tôi ở nhà bà nội.

Vì tránh né chính quyền, tôi mãi sau này mới có hộ tịch, rồi có tư cách nhập học.

Dù vậy, cái giá bỏ ra vẫn vô cùng lớn.

Sau đó, Đông Vũ đã tốt nghiệp tiểu học rồi.

Lần kiểm tra đó, Đông Vũ không phụ sự mong đợi của mọi người, thi đậu vào một trường danh tiếng.

Cả nhà khi đó vui mừng, anh thi đậu vào trường chuyên, vậy tự nhiên sẽ được chuyển về thành phố sống, vừa may phong trào kế hoạch hóa cũng đã qua, tôi liền đi theo Đông Vũ về thành phố.
 
Chương 3090: Qủa Trám 11


Lần đầu tiên nhìn tòa nhà mới tin, lần đầu tiên nhìn thấy thang máy, nhìn thấy những điều mới lạ mà ở quê không bao giờ có.

Tôi có chút co quắp, đồng thời lại có một loại cảm giác chờ mong không rõ.

Như vậy, một nhà bốn người có thể đoàn tụ.

Lúc còn học tiểu học, cha mẹ dù thường xuyên tới thăm, nhưng dù sao cũng không ở chung, khó tránh khỏi có chút xa lạ.

Mọi thứ ở đây đều mới lạ.

Chuyển đến thành phố, tôi cũng rất nhanh thích ứng.

Duy chỉ có một việc mà tôi không thích ứng nổi...

Tôi và Đông Vũ chia phòng ngủ!

" Đông Vũ, con đã trưởng thành, sắp trở thành một người đàn ông rồi, không thể ngủ chung giường với em con được nữa!"

Mẹ nghiêm trang dạy chúng tôi: "Trước kia các con ngủ chung một giường, có thể không sao! Nhưng bây giờ, Đông Vũ vào trung học, mười ba tuổi rồi! Con cũng mười tuổi, nên học cách độc lập! Thuần Thuần, đêm nay, con sẽ ngủ một mình!"

Giống như là ra lệnh, không cho tôi bất kỳ cơ hội phản kháng nào.

Tôi mờ mịt nhìn bà, đối với việc ngủ một mình này, cảm thấy bấn an.

"Con không muốn!"

Đâu tôi lập tức lắc như cái máy, ôm chặt Đông Vũ không chịu buông tay: "Con không muốn chia phòng ngủ với anh!"

"Kỳ cục!"

Cha ở một bên nói thầm: "Cũng không còn trẻ con nữa! Đông Vũ lớn như vậy rồi, làm sao có thể ngủ chung với con được nữa, còn ra thể thống gì?"

Tôi khi đó căn bản không hiểu lý do họ phải làm như vậy.

Bởi vì, lúc ở quê, tôi và Đông Vũ vẫn luôn ngủ chung giường, cùng chăn cùng gối.

Tôi đã sớm có thói quen ôm anh ngủ, một người ngủ, thực sự không quen nổi.

Tôi nào có hiểu?

Đông Vũ mười ba tuổi, bắt đầu trổ mã, phát dục, không đơn thuần là cao lên, thể trọng và các phương diện sinh lý đều thay đổi, mà quá trình phát dục, là trọng yếu nhất!

Tôi khi đó đối với mấy thứ này hoàn toàn không biết gì, vì vậy căn bản là không thể hiểu nổi sự phân chia của mẹ.

Vào lúc ban đêm, tôi nằm trên giường, ôm chăn, nước mắt lại không ngừng rơi.

Sức tưởng tượng của tôi vô cùng phong phú, Đông Vũ không có bên cạnh, tôi không nhịn được mà miên man bất định, luôn cảm giác ngoài cửa sổ, dưới giường, khe cửa, dường như có ai đó đang nhìn tôi chằm chằm.

Bốn phía đều có người!

Sợ hãi trong đêm tối, tôi thậm chí không dám vươn chân ra khỏi mép giường, rất sỡ sẽ có một đôi tay, bất cứ lúc nào liền có thể nắm lấy chân tôi, kéo tôi xuống vực sâu vạn trượng!

Cuối cùng, tôi uất ức mà khóc, trong lòng không ngừng lẩm bẩm, vì sao mẹ lại ác như vậy? Tàn nhẫn như vậy?"

Sau đó, mơ màng đi vào giấc ngủ.

Vài ngày sau đó, lại càng thê thảm, trước khi ngủ, mẹ sau khi rời đi, tôi không nhịn được mà mở đèn lên, tựa như chỉ cần có đèn, sự sợ hãi đó sẽ bay đi mất!

Tôi không biết cái ý tưởng khi đó của mình ngu xuẩn tới mức nào, nhưng thế giới của trẻ con, luôn là ngây thơ như vậy.

Đương nhiên, mở đèn ngủ, khiến tôi thêm an tâm.

Ngày thứ hai, mẹ phát hiện tôi không tắt đèn khi đi ngủ, liền hung hăng răn dạy.

Có một buổi tối, tôi lật qua lật lại, thực sự không thể đi vào giấc ngủ, vì vậy rón ra rón rén, đi tới phòng của Đông Vũ.

Mới vừa mở cửa ra, liền nhìn thấy bóng lưng của Đông Vũ nằm trên giường.
 
Chương 3091: Quả Trám 12


Trong lòng tôi liền cảm thấy an toàn đến lạ!

Tôi đi tới bên giường anh, nhẹ nhàng ngồi chổm xuống, lẳng lặng ghé vào bên giường, nhìn anh, trong lòng liền cảm thấy vô cùng bình tĩnh.

Nhưng mà, tôi cũng chỉ dám nằm như thế, không dám lên giường, sợ kinh động tới anh.

Cũng không biết kiên trì được bao lâu, thẳng tới nửa đêm, Đông Vũ bị tiếng mèo kêu ngoài cửa sổ đánh thức.

Trở mình, dường như nghe thấy tiếng hít thở, lập tức mở mắt ra, nhìn thấy tôi.

"Em..."

Anh có chút kinh ngạc: "Sao em không ở trong phòng mình?"

Tôi vừa nghe, uất ức rơi nước măt, khóc sướt mướt nói: "Trong phòng có ma... em sợ..."

Đông Vũ giật mình.

Ánh trăng chiếu vào, tôi nhìn thấy vẻ dở khóc dở cười trên mặt anh.

"Đứa ngốc, ma ở đâu ra chứ?"

"Em sợ! Em luôn có cảm giác dưới gầm giường có ma, ngoài cửa sổ cũng có ma, ngoài cửa cũng có, giống như vô số ánh mắt nhìn chằm chằm em vậy!"

Đông Vũ nghe tôi nói có chút dở khóc dở cười.

Nhưng mà, anh biết, giải thích những chuyện này với tôi, chỉ càng thêm tốn nước miếng.

Vì vậy, tôi thấy anh cười cười, lập tức lui vào trong giường để chừa ra một chỗ.

Tôi liền sửng sốt.

Anh thấy tôi còn đang lo lắng, nghiền ngẫm hỏi: "Em định ngồi chổm ở đó cả đêm sao?"

"Đương nhiên là không..."

Anh nhẹ tay chỉ vào vị trí trống trên giường, bất đắc dĩ nói: "Đi lên ngủ đi!"

Tôi có chút vui mừng, nhưng cũng có chút ngượng ngùng.

"Nếu như sáng mai mẹ vào gọi, nhìn thấy anh với em ngủ chung một giường, nhất định sẽ lại mắng cho xem!"

Đông Vũ không cho là đúng: "Em nghịch ngợm như vậy, còn sợ bị mắng sao?"

Tôi vừa nghe, liền hiểu ý anh nói, sau đó lập tức bò lên giường.

Đông Vũ đắp chăn cho tôi, oán trách nói: "Mẹ nói không sai, chúng ta đều lớn rồi, không thể ngủ chung một giường nữa!"

"Vì sao?" Tôi cảm thấy khó hiểu: "Giống như trước đây không phải vẫn rất tốt sao?"

Tôi quay đầu lại, thấy sắc mặt của anh là lạ, dường như đang lảng tránh, chỉ là lạnh nhạt nói: "Sáng sớm mai anh đánh thức em sớm một chút, thừa dịp cha mẹ còn chưa dậy, em về phòng của mình!"

"... Sau này thì sao?"

Tôi cười hư: "Sau này cũng như hôm nay, em lén chạy tới phòng anh ngủ chung, sau đó sáng sớm lại về phòng của mình."

"Đi ngủ sớm đi!" Anh vẫn không có trả lời vấn đề của tôi, mà là nhẹ nhàng vỗ đầu tôi, ôm lấy tôi rồi ngủ.

Tôi vừa há miệng, liền thấy anh đã nhắm mắt.

Lông mi thật dài, an tĩnh, vừa đen vừa rậm.

Tôi cũng ôm lấy anh, cả buổi tối, ngủ rất an giấc.

Nhưng tới sáng sớm, rời giường là một nỗi thống khổ!

Đông Vũ sau khi đánh thức tôi, đuổi tôi về phòng, tôi không còn cách nào khác ngoài bất đắc dĩ đứng lên, có cảm giác như giường có nam châm vậy!

Đông Vũ giục rất gấp, một bên nói thầm bảo tôi về phòng.

Sáng sớm, trời đã hửng sáng, tôi tự nhiên cũng không cảm thấy sợ hãi nữa, sau khi về phòng mình liền ngã xuống giường, tiếp tục giấc ngủ.

Từ đó về sau, lúc buổi tối, đợi sau khi cha mẹ đi ngủ, tôi liền lẻn chạy tới phòng của Đông Vũ.

Hai người cứ như lúc nhỏ vậy, ngủ chung một giường, chung chăn chung gối.

Cục diện như vậy, thẳng đến khi tôi vào trung học, thân thể cũng bắt đầu phát dục, khi đó tôi mới hiểu được sự khác nhau giữa nam và nữ, cũng là dấu chấm hết!
 
Chương 3092: Quả Trám 13


Lúc nhận tờ sơ khảo, mẹ liền từ từ nhắm hai điền nguyện vọng cho tôi,

Bà dã tâm rất lớn, vung bút lên liền điền cho tôi một trường trung cấp khá có danh tiếng.

Khi đó, trường trung học có danh tiếng, chỉ học sinh có thành tích ưu tú mới có tư cách thi.

Tôi cũng không chịu thua kém, năm lớp 6, đại khái là có chút nỗ lực hơn, khi đi học nghiêm túc nghe giảng bài, thành tích liền tăng mạnh.

Tổng kết cuối năm, thành tích của tôi liền vươn lên dẫn đầu, khiến không ít người kinh sợ.

Tôi thuận lợi đem tờ giấy tổng kết về nhà, mẹ sợ đến mức suýt nữa thì không đứng vững.

Lúc ăn cơm, cha vẫn cảm thán nói, tôi có cái đầu thông minh, chỉ là hơi lười biếng.

Cuộc thi tuyển diễn ra, tôi không ngoài ý muốn lấy được tờ giấy báo trúng tuyển.

Cả cuộc nghỉ hè, tôi từ nô tỳ trong nháy mắt được nâng lên thành công chúa.

Trước đây, lúc học bài không tốt, mẹ sẽ bắt tôi đi làm việc nhà, nói tôi học hành không ra gì, thành tích không tốt sẽ không có tiền đồ, vậy thì ở nhà làm việc nhà giúp chồng dạy con, không thiếu việc làm.

Vì vậy từ nhỏ, bà đã bắt đầu rèn rũa tôi.

Tôi không cho là đúng, tôi cho rằng tương lai của mình vô cùng rộng mở.

Nhưng mà, đến lúc nhận được thư trúng tuyển, tôi lại có chút thất vọng.

Tôi và anh cách nhau ba tuổi, lại giống như cách nhau cả một thời thanh xuân.

Có người nói, trung học, chính là khởi đầu của mọi thiếu niên.

Rất nhiều mối tình đầu, ký ức, đều bắt đầu từ đây.

Nghỉ hè năm ấy, tôi thường xuyên tưởng tượng, trung học, nó có hình dạng gì?

Khi đó, trên ti vi thường chiếu rất nhiều bộ phim về thanh xuân vườn trường, vì vậy, tôi bắt đầu hiếu kỳ, có phải cảnh sinh hoạt trong trường, cũng giống như trên ti vi không?

Đương nhiên, cái ý nghĩ này, trong tuần đầu tiên đi học, đối mặt với bài tập chất thành đống, hoàn toàn tiêu biến rồi.

Hay là thanh xuân, chính là ở trong đống bài tập này đè chết.

"Làm sao lại nhiều bài như vậy?"

Mỗi khi về nhà, tôi liền quẳng cặp xách rồi té trên sa-lon, không nhịn được càu nhàu.

Đông Vũ đi ngang qua, cầm tờ báo trong tay gõ nhẹ vào đầu tôi, nhẹ nhàng nói.

"Về sau sẽ càng nhiều hơn!"

Lúc anh đã trở thành học sinh cao trung năm thứ nhất!

*cao trung: tương đương với cấp trung học phổ thông ở Việt Nam.

Mỗi lần về nhà, bài tập để lên bàn, luôn tạo thành một cảnh tượng nguy nga.

Bây giờ, rốt cuộc cũng đến lượt tôi phải nếm thử tư vị này.

" Đông Vũ..." Tôi làm nũng.

Anh dường như biết tôi sắp nói gì, trước khi tôi còn chưa kịp mở miệng, liền lạnh lùng nói: "Đừng trong cậy anh sẽ làm bài hộ em!"

Sau khi nên trung học, tôi không còn cách nào được ở bên cạnh Đông Vũ nhiều như trước nữa.

Lúc tiểu học, ngồi bên cửa sổ, quay đầu liền có thể nhìn thấy anh, nhưng giờ đã không còn.

Chỉ là, coi như may mắn, trường của tôi cách trường anh không xa, tan học sớm, tôi sẽ len lén chạy vào trường anh.

Trường anh học công tác bảo vệ rất chặt, đề phòng người ngoài, chỉ là sau trường có một bức tường không cao lắm, tôi vừa may có thể trèo vào.

Anh tan học muộn, vì vậy tôi có thể ngắm nhìn những hoạt động diễn ra trong ngôi trường này.

Thư viện, phòng học âm nhạc, sân thể thao, thậm chí là khu vực dành cho giáo viên.

Lúc buồn trán, tôi liền ôm túi sách ngồi trong sân thể dục, nhìn một đám người chơi bóng rổ.
 
Chương 3093: Quả Trám 14


Quản chế của nhà trường đối với học sinh là vô cùng nghiêm khắc.

Dù là hoa hậu giảng đường, hoa khôi của ngành, hiện nay trong trường đại học có thể đem ra so sánh.

Trung học và cao trung, ăn mặc cũng rất nghiêm túc, kể cả nhuộm tóc cũng sẽ bị phê bình.

Con trai tóc ngắn, không được đeo khuyên ta!

Còn con gái thì sao?

Không được để tóc tai bù xù, trên mặt sạch sẽ, không được vương lên dù chỉ một sợi tóc nào.

Cho nên, khi đó cô gái được xưng là hoa hậu giảng đường, đều là tự nhiên mà thành.

Lúc tôi học trung học, mặc dù chưa phải là tuyệt sắc vô song, nhưng có ánh mắt trong veo như nước, đen trắng rõ ràng, khuôn mặt tinh xảo, răng trắng môi hồng, hoàn toàn đã đem đến cho tôi không ít phiền phức.

Ví dụ như, khi tôi đang tốt đẹp xem bóng rổ, cũng không biết trêu chọc phải người nào, liền có một quả bóng rổ không rõ lý do bay tới phía tôi, đập cái "bụp" vào trán.

Khi đó, tôi căn bản không hiểu được dụng tâm của chuyện "ngoài ý muốn" này, cũng không biết quả bóng này đều đã có tính toán.

Tôi còn thầm cảm thấy may mắn, góc độ quả bóng này bay tới coi như là vẫn có chút nhân đạo, chưa đập vào mũi.

Bằng không, nhất định sẽ vô cùng thảm.

Nhưng dù cho như thế, đập vào trán, tôi cũng đau tới mức rơi nước mắt.

Lúc đó, có một chàng trai dung mạo thanh tú đi tới, tôi ôm chán, ngẩng đầu nhìn anh ta, đã "tên đầu xỏ" này đang chống nạnh, trên mặt nở nụ cười xấu xa.

"Thật ngại quá! Anh không cố ý!"

Anh ta nói một câu không tính là lời xin lỗi chân thành!

**********

Gặp gỡ Tô Kỳ, là một chuyện ngoài ý muốn của tôi!

Khi đó, con gái khi thích ai đó, cũng không có giống như bây giờ, đặt cho họ quá nhiều biệt hiệu kỳ quái!

"Tiểu thịt tươi", "Người chồng quốc dân!"... đều không có.

Con gái chỉ đơn giản là ca ngợi người mình thích mà thôi, mà đối tượng được ca ngợi nhiều nhất chỉ có hai người, một là Đông Vũ, người còn lại chính là Tô Kỳ.

Anh ta có một khuôn mặt sạch sẽ, không nhiễm chút tạp chất nào, da thịt trắng nõn, chính vì điểm này đã khiến khuôn mặt anh ta tăng thêm không ít vẻ anh tuấn.

Đáng tiếc tôi lại không giống những cô gái khác, bằng không, khi nhìn thấy khuôn mặt đẹp trai đó, nhất định sẽ bị hút mất hồn rồi.

Tôi thấy anh ta xin lỗi không thành tâm, tức giận đứng dậy, cầm cặp sách muốn rời đi.

Anh ta lập tức kéo tôi lại, vẻ mặt có chút không được tự nhiên.

"Em bị thương rồi, để anh dẫn em tới phòng y tế!"

"Không cần!"

"Thật?"

Anh ta đi vòng tới trước mặt tôi, nhìn chán tôi rồi nhíu mày.

"Đã trầy da rồi, nếu không xử lý tốt, rất dễ để lại sẹo!"

Tôi nghe lời này của anh ta, có chút hoảng sợ, cũng không đoán ra rắp tâm trong lời này của anh ta, liền khó chịu nói: "Xử lý vết thương cũng đừng lâu quá! Tôi còn đang đợi người!"

Anh ta nhìn tôi rồi cười thỏa hiệp, lộ ra cặp răng trắng như tuyết.

"Không lâu!"

Anh ta xoay người, ném quả bóng rổ về sân, lên tiếng chào rồi dẫn tôi tới phòng y tế.

Trong phòng y tế, tôi có chút co quắp ngồi trên giường, y tá không có ở đây, anh ta liền đi tìm hòm thuốc, rồi quay lại xử lý vết thương cho tôi.

Tôi lúc này mới chính thức quan sát kỹ anh ta.
 
Chương 3094: Quả Trám 15


Một mái tóc đen nhánh, ngủ quan đường nét thanh tú, mái tóc cắt gọn gàng, trên lỗ tai có một viên đá nhỏ, đặc biệt ấn tượng.

Dung mạo của anh ta, công bằng mà nói, ở trong trường trung học, tuyệt đối là phát triển.

Cả người cao một mét tám, chiều cao này được rất người cô gái yêu mến.

Anh ta một bên xử lý vết thương cho tôi, một bên hỏi: "Anh xem đồng phục trên người em, không phải học sinh cao trung!"

"Đúng vậy, tôi chờ người tan học!"

"Ồ? Chờ bạn trai em sao?" Anh ta nửa đùa nửa thật, hỏi thăm dò.

Tôi hừ lạnh một tiếng.

"Cái này mắc mớ gì tới anh?"

Có lẽ là chưa từng gặp cô gái nào lại nói chuyện với anh ta bằng giọng như vậy, liền cảm thấy cực kỳ thích thú: "Em chơi thật vui, không bằng, chúng ta kết bạn? Anh là Tô Kỳ, còn em?"

"Muốn kết bạn, tôi nhìn anh một nửa điểm thành ý cũng không có!"

Tôi nói vậy, thực chất chỉ là muốn cự tuyệt anh ta mà thôi.

Nhưng lại bị anh ta hiểu lầm.

Một giây tiếp theo, liền thấy anh ta hướng về phía tôi, dùng tay nắm chặt cằm tôi, rồi nhẹ nhàng đặt lên môi một nụ hôn.

"Như vậy, có tính là có thành ý rồi chứ?"

Tôi kinh ngạc nhìn anh ta chằm chằm, năm giây sau mới phản ứng kịp, tôi bị anh ta hôn trộm rồi!

Tôi cũng không biết, Tô Kỳ là kiểu người gì nữa.

Sau đó nghe Đông Vũ nhắc tới, anh ta là học sinh cao trung, tướng mạo có chút khá, nước da trắng noãn, con mắt trong suốt, sống mũi cao.

Chỉ là chiều cao 1m8, trong lúc đó liền khiến cho mọi cô gái nhìn thấy anh ta đều không có sức chống cự, cộng thêm anh ta chơi bóng rổ rất lợi hại, vì vậy liền được mọi người gán cho cái biệt danh là "Hoàng tử bóng rổ"!

Có lẽ là vì khuôn mặt hại nước hại dân của anh ta, liền có cảm giác như tất cả mọi cô gái, đều không có cách nào chống lại được mị lực của anh ta.

Anh ta hôn như vậy, nếu đổi thành cô gái khác, vậy đó chính là một chuyện tình yêu thanh xuân vường trường vô cùng lãng mạn.

Nhưng còn với tôi, đó chính là sự xâm phạm vô cùng lớn!

Tôi không khỏi kinh hãi, lập tức đẩy anh ta ra, vội vàng dùng ống tay áo lau môi mình, một bên quát lớn: "Anh làm cái gì vậy?"

Vừa dứt lời, con mắt tôi lập tức đỏ.

Trong mắt tôi, hôn môi, chính là mức độ thân mật cao nhất.

Anh ta hôn bất ngờ như vậy, khiến tôi trở tay không kịp, nước mắt liền lập tức rơi xuống.

Anh ta nhìn tôi, có chút ảo não nói: "Sao lại khóc?"

"Anh bắt nạt người!"

"Em... không phải em nói anh chưa đủ thành ý sao? Anh còn tưởng rằng, em giống với những cô gái khác..."

Tô Kỳ nói, liền đưa tay lau nước mắt trên mặt tôi, tôi liền che mặt không cho anh ta đụng vào.

Anh ta nhất thời, chân tay có chút luống cuống.

Nhưng qua chuyện đó, tôi liền có ấn tượng vơi cái tên này.

"Tô Kỳ!"

Cửa bỗng nhiên mở ra, một học sinh nữ đi tới, vừa hét lên: "Em mới nói tại sao không thấy anh... thì ra..."

Nói được nửa câu, cô ta nhìn thấy tôi, sắc mặt liền biến hóa không kịp, có chút đặc sắc.

Tôi cũng theo hướng âm thanh đó nhìn lại, liền thấy một học sinh nữ dáng dấp cao ráo, cô ta nhìn thoáng qua Tô Kỳ, rồi lại liếc nhìn tôi, sắc mặt không vui.

"Người này là ai?"

Cô ta chẳng biết tai sao, ánh mắt nhìn tôi đầy địch ý: "Tôi xem đồng phục trên người bạn, không phải là học sinh trường cao trung, bạn không biết không phải học sinh trong trường thì không được vào sao?"

Lòng tôi lập tức "bộp" một cái, kêu không tốt, cuống quít muốn đứng dậy rời đi.

Tô Kỳ kéo tay tôi, hỏi: "Em còn chưa nói cho anh biết tên của em!"

"Tôi sắp xong tới nơi rồi còn muốn nói cho anh biết?"
 
Chương 3095: Quả Trám 16


"Em không nói tên cho anh, vậy anh sao tìm em được?" Tô Kỳ khó hiểu.

Học sinh nữ kia mở to hai mắt nhìn, dĩ nhiên là bị lời của anh ta dọa cho sợ.

"Tô Kỳ, anh nói cái gì?"

Tôi nhíu mày, không muốn vướng víu nhiều tới bọn họ: "Tôi đi!"

"Không được!"

Tô Kỳ vòng lên trước người tôi, chấp nhất: "Em không nói tên cho anh biết, thì không được đi!"

"Anh..."

Tôi trong cơn tức giận nói, "Tôi đã có bạn trai!"

"Em có bạn trai?"

Tô Kỳ có chút ngoài ý muốn, giọng không có ý tốt: "Em gạt anh!"

"Doãn Đông Vũ!"

Tôi với với anh ta: "Anh ấy là bạn trai tôi, hài lòng chưa?"

"Đông Vũ?" Vẻ mặt học sinh nữ kia càng thêm khó coi: "Làm sao có thể? Đông Vũ là tiểu đội trưởng của chúng tôi, là một học sinh giỏi, chưa từng nghe cậu ấy nói tới bạn gái!"

"Học sinh giỏi thì không thể yêu đương sao? Hơn nữa, bạn là ai, tại sao tôi phải nói với bạn?"

Học sinh nữ kia bị cách nói ba chạo của tôi làm cho á khẩu, sắc mặt liền khó coi.

"Con mọt sách đó, làm sao có bạn gái được chứ? Hơn nữa, cậu ta nổi danh là không gần phụ nữ!"

"Không nói với anh, tôi phải về nhà với Đông Vũ rồi!"

Tôi không muốn phí lời với anh ta, chạy ra khỏi cửa, anh ta không buông tha muốn đuổi theo, trong lúc rằng co, tôi liền nghe thấy âm thanh của Đông Vũ.

"Hạ Thuần?"

Vừa nghe thấy giọng nói này, quay đầu lại, liền thấy anh đứng ở hành lang, đeo cặp sách, người đứng thẳng tắp, giống như là nhìn thấy cọng rơm cứu mạng, tôi liền chạy tới phía anh.

" Đông Vũ!"

Tôi nhào tơi trước mặt anh, ôm lấy.

Phía sau, truyền đến tiếng hít sâu của hai người, không cần nghĩ, Tô Kỳ và học sinh nữ kia sẽ có vẻ mặt kinh ngạc tới mức nào.

Tôi kéo ống tay Đông Vũ, hạ giọng nói: "Nói anh là bạn trai của em!"

Vẻ mặt Đông Vũ mờ mịt nhìn tôi, lại nhìn hai người đằng sau một chút.

"Làm sao vậy?"

Tôi khoác cánh tay anh: "Em nói anh là bạn trai em, bọn họ không tin!"

Vẻ mặt Đông Vũ đen xì, hạ giọng nói với tôi: "Hạ Thuần, đừng làm loạn!"

"Em không làm loạn!"

Tôi vô cùng muốn tránh xa tên Tô Kỳ này, dắt ống tay Đông Vũ nói: "Đi, chúng ta về nhà!"

Nói xong, tôi liền khoác vai anh đi tới phía cổng trường.

Về đến nhà, Đông Vũ kéo tôi vào phòng, đóng cửa lại, nghiêm túc hỏi tôi: "Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì? Sao em lại ở chung với tên Tô Kỳ đó?"

Tôi có chút uất ức hỏi: "Anh... sao anh lại nghiêm túc như vậy?"

Đông Vũ rất ít khi dùng sắc mặt này nói với tôi.

Anh cũng ý thức được tâm tình mình hơi kích động, liền bình tĩnh lại nói: "Về sau, phải giữ khoảng cách với người tên Tô Kỳ đó, nhớ không?"

"Sao cơ?"

Tôi không cho là đúng.

Mặc dù anh không cần nói, tôi cũng sẽ giữ khoảng cách với anh ta.

Tôi có thể không biết, sở dĩ Đông Vũ muốn tôi giữ khoảng cách với Hạ Kỳ, chính là vì danh tiếng của anh ta không được tốt lắm.

Hút thuốc, uống rượu, đánh nhau, nghịch ngơm...

Gia đình Tô Kỳ giàu có, vì vậy, chuyện đến trường đối với anh ta mà nói, cùng lắm chỉ là giải trí mà thôi.

Anh ta không cần dựa vào việc học để đổi đời, vậy nên đa số tiết học anh ta đều trốn.

Khi đó, Tô Kỳ lại được rất nhiều cô gái yêu mến, có người đồn anh ta một tháng thay bạn gái một lần, rất chăng hoa.
 
Chương 3096: Quả Trám 17


Còn có người nói, Tô Kỳ vô cùng ăn chơi, hàng ngày đều ra vào quán bar, cha mẹ anh ta cũng không quản nổi, giáo viên trong trường cũng đều không bảo được!

Học sinh nữ kia, là một trong những bạn gái của anh ta.

Đông Vũ thấy tôi đáp rất nhanh, liền tức giận, lập tức lại nói: "Còn nữa, bình thường em đừng tới trường chờ anh!"

"Vì sao?"

"Tự em có thể đi xe về. Mặc dù là lớp mười, nhưng tan học cũng đã rất muộn, em không cần chờ anh, làm nỡ bài tập!"

Tôi vừa nghe liền không vui.

"Không muốn. Em muốn cùng về nhà với anh!"

"Hạ Thuần, nghe lời!"

"Xe buýt quá chật!"

Lúc tôi còn đang càu nhàu, liền nghe tiếng cha gõ cửa: "Cơm tối xong rồi, mau ra ăn cơm!"

Cái đề tài này liền tạm dừng tại đó.

Đến ngày thứ hai, tôi vẫn giống như thường ngày, đến trường đợi anh, sau đó cùng về nhà.

Tôi cũng không nhắc tới tên Tô Kỳ đó nữa.

Thẳng đến một ngày...

Tôi mới vừa khoác cặp bước ra khỏi trường, tôi liền đụng phải học sinh nữ mà ngay đó tôi ở phòng y tế với Tô Kỳ gặp được.

Cô ta dường như đã đợi tôi rất lâu, thế cho nên khi tôi vừa mới bước ra ngoài, đã thấy cô ta đang bước tới phía này, dừng trước mặt tôi.

"Mày là Hạ Thuần đúng không?"

Tôi nghi ngờ trừng cô ta: "Làm sao?"

Phía sau cô ta còn có hai cô gái khác rất cao, khí thế vô cùng hung hăng.

"Mày tới đây cho tao!"

Cô ta túm lấy cặp sách tôi, dẫn tôi tới góc cạnh trường, đẩy tôi vào tường rồi cười lạnh.

"Tao cảnh cáo mày, tránh xa Tô Kỳ một chút! Đừng tưởng rằng, Tô Kỳ muốn theo đuổi mày, chính là vì thích mày! Cùng lắm chỉ là ham muốn nhất thời, muốn vui đùa một chút mà thôi!"

"Không cần cô cảnh cáo, tôi cũng tự giữ khoảng cách với anh ta!"

"Mày biết, Tô Kỳ từng đánh nhau với Đông Vũ!" Cô ta bỗng nhiên hỏi tôi.

Tôi bị cô ta hỏi như vậy, bỗng nhiên nhớ tới tối qua lúc trở về, bàn tay của Đông Vũ có vết máu ứ đọng.

Tôi hỏi anh, anh chỉ nói là không cẩn thận đụng vào.

"Có chuyện gì vậy?"

"Còn có thể là vì chuyện gì? Bởi vì mày! Tô Kỳ không tin mày là bạn gái của Đông Vũ, liền đi tìm bạn ấy, nói muốn theo đuổi mày. Không biết hai người nói cái gì đó, một lời không hợp liền đánh nhau, xuýt chút nữa bị xử phạt!"

Thành tích của Doãn Đông Vĩ tốt, trường học rất coi trọng anh, vì vậy khi xảy ra chuyện này, chỉ coi như là mắt nhắm mắt mở, cảnh cáo mà thôi.

Tôi càng thêm khó hiểu: "Chuyện đó thì có liên quan gì tới tôi?"

"Mày là em gái của Đông Vũ, đúng không? Ngày hôm qua khi Tô Kỳ tới tìm Đông Vũ, chính mồm bạn ấy nói như vậy!"

Tôi ngẩn người, không biết vì sao Đông Vũ lại làm sáng tỏ quan hệ với tôi nhanh như vậy, khiến cho lòng tôi... có chút bực bội.

Anh vì sao lại nóng lòng muốn phanh thui quan hệ giữa tôi và anh như vậy?

Ôm phần tâm tư này, giọng tôi cũng cao hơn: "Cô đến tìm tôi cũng là vì chuyện này?"

Tôi đánh giá cô ta, hoài nghi nói: "Cô thích Tô Kỳ sao?"

"Tao là bạn gái của Tô Kỳ!" Cô ta khi nói ra lời này, vẻ mặt liền có chút co quắp.

"Ồ, tôi có thể nhìn ra anh ta hình như cũng không thích cô! Bằng không ngày đó, ở trước mặt cô, anh ta còn dám nói muốn theo đuổi tôi, tôi xem, cô chính là yêu đơn phương nha!"
 
Chương 3097: Quả Trám 18


Cô ta có lẽ là bị những lời đó của tôi đâm trúng rồi, nhất thời thẹn quá hóa giận, xông lên muốn túm tóc tôi.

Tôi không cần suy nghĩ, lại từ nhỏ đã lớn lên với đám trẻ nhỏ ở quê, nói đến đánh lộn, tôi còn chưa biết sợ ai đâu.

Cô ta kéo tóc tôi một cái, tôi liền trực tiếp đấm một cái vào mặt cô ta.

Tôi cũng không cần lui lại, đánh nhau với mấy người đó, cô ta muốn xé rách quần áo tôi, đúng lúc này, liền có một loạt tiếng bước chân đi tới, kéo chúng tôi tách ra.

Một giây tiếp theo, đã thấy vẻ mặt Tô Kỳ giận dữ nhìn đám người kia chằm chằm, bảo vệ tôi đứng phía sau.

"Mấy cô đang làm gì ở đây?"

Học sinh nữ kia thấy, liền vẻ mặt uất ức chất vấn anh ta: "Chẳng lẽ anh thực sự thích cô ta sao? Tô Kỳ! Em mới là bạn gái của anh!"

Tô Kỳ quay đầu lại nhìn tôi, sau đó mở giọng lạnh lùng: "Trước kia thì phải, nhưng giờ thì hết rồi!"

"Có ý gì?"

"Ý tại mặt chữ, cô nghe không hiểu sao?"

"Tô Kỳ!"

Viền mắt cô ta tràn nước mắt ra, hung hăng lườm tôi, sau đó lại nhìn anh ta: "Cho nên, anh là vì cô ta mà chia tay với em, đúng không?"

Tô Kỳ nói, "Ban đầu là vì cô theo đuổi tôi, tôi thấy cô đáng thương, chỉ còn cách bằng lòng, nhưng đó chỉ là qua loa cho xong, cô đừng tưởng là thật!"

Lời này, đối với một cô gái đang ở độ tuổi trưởng thành, trong đầu còn ôm huyễn tưởng tình yêu tươi đẹp, không cần nói là có bao nhiêu đả kích.

"Anh nhất định phải chia tay với em...?"

Cô ta chỉ tôi: "... vì cô ta?"

"Viên Tịnh, đừng làm phiền anh nữa! Cô biết, cô làm như vậy chỉ khiến tôi thêm chán ghét mà thôi!"

Anh ta lại cảnh cáo nói: "Còn nữa, tôi cảnh cáo cô, sau này không được phép tìm Hạ Thuần gây sự nữa!"

Viên Tịnh nghe xong, siết chặt nắm tay, dùng sức lau nước mắt, xoay người chạy đi.

Hai cô gái phía sau cũng hoảng hốt đuổi theo, hình ảnh ba người từ từ rời đi.

Tôi lập tức hất tay anh ta ra, vẻ mặt không được tự nhiên: "Anh đừng động vào tôi, được không? Làm như chúng ta rất thân vậy!"

Tô Kỳ xoay người lại, nhìn tôi, vẻ mặt cười cười.

"Doãn Hạ Thuần!"

"..."

"Anh nhớ kỹ tên của em rồi!"

Tô Kỳ tới gần tôi, biểu cảm trên mặt nhẹ nhàng có chút xa lạ: "Chúng ta thỏa thuận! Em làm bạn gái của anh, được chứ?"

"Tôi tại sao phải làm bạn gái anh?"

"Bởi vì, anh thích em?"

...

Tôi không hiểu, vì sao ba chữ "anh thích em" này nói ra từ miệng anh ta lại dễ dàng như vậy.

Khiến tôi cảm thấy, từ "thích" của anh ta, cùng lắm chỉ là nổi hứng nói bừa mà thôi.

Tôi làm như không nghe thấy, xoay người rời đi.

Anh ta liền đuổi theo, đi ngang người tôi, còn tự nhiên dành lấy cặp sách, xum xoe cười.

Tôi vươn tay đoạt lại, anh ta liền tách ra, cười xán lạn: "Túi sách nặng như vậy, anh cầm giúp em!"

"Không cần!"

Tôi lại lần nữa đưa tay ra muốn đoạt lại, anh ta thuận thế bắt được tay của tôi, cầm thật chặt, nở nụ cười thật lớn.

Tôi giống như chạm phải củ khoai nóng bỏng tay, muốn hất ra.

Rõ ràng là anh ta cầm tay tôi, nhưng mà không hiểu sao mặt tôi lại nóng bừng, hừng hực lên.

Tôi nghiêng đầu qua chỗ khác nói: "Đã muộn rồi, tôi phải về nhà!"

Anh ta lập tức nói: "Anh đưa em về!"

Tôi nói: "Không cần đi theo tôi!"
 
Chương 3098: Quả Trám 19


Tô Kỳ liền mím môi một cái, không buông ta: "Anh lại thích đi theo em!"

Tôi thật không chịu nổi việc gặp mặt anh ta, nhìn dáng vẻ của anh ta giống như chúng tôi rất thân quen vậy, thẹn quá hóa giận: "Rốt cuộc anh muốn thế nào?"

Tô Kỳ hơi kinh ngạc, những vẫn cười, lộ ra cặp răng trắng như tuyết: "Em không nhìn anh, sao biết anh đi theo em?"

Lòng tôi cứng lại, có lẽ là vì nụ cười của anh ta quá mức chói mắt, liền vội vàng xoay người nói: "Mẹ tôi không cho phép tôi yêu sớm!"

"Em lớn như vậy rồi, mẹ em còn muốn cấm sao?"

Tôi không để ý tới anh ta, muốn đoạt lại cặp sách của mình.

Tô Kỳ lại né đi, nói với tôi: "Anh đưa em về nhà!"

"Không được!"

"Được!"

"Không được!"

"Được!" Tô Kỳ uy hiếp nói, "Nếu không... anh sẽ nói cho cả lớp em biết, rằng em thích anh!"

"Ai thích anh chứ?"

"Em!"

Tôi nào biết anh ta lại là người vô lại như vậy, tôi thực sự sợ anh ta đi nói linh tinh với các bạn trong lớp, vì vậy không thể làm gì khác ngoài việc thỏa hiệp: "Vậy anh không cần đưa tôi đến cửa nhà, đến đầu ngõ là được rồi!"

"Được!"

"Vậy trả túi sách cho tôi!"

Tô Kỳ cũng không cố chấp nữa, trả túi sách cho tôi, tôi nhận lấy, lập tức chạy thật nhanh về hướng nhà.

"Oa... Doãn Hạ Thuần!"

Anh ta ý thức được mình bị lừa, liền tức giận kêu lên.

Tôi cũng không quay đầu nhìn lại, giống như anh ta là con mãnh thú, chi liều mạng chạy thật nhanh, thẳng đến ngõ nhà mình mới dừng lại, quay đầu lại, nhìn anh ta không đuổi theo, lúc này mới an tâm, vừa thở hổn hển đi về nhà.

Tôi còn tưởng rằng, anh ta sẽ từ bỏ.

Nào ngờ, Tô Kỳ chấp nhất, so với tưởng tượng của tôi càng chấp nhất hơn.

Không nghĩ tới, ngày thứ hai khi tôi tan học, lại gặp anh ta ở cổng.

Anh ta ngồi trên một chiếc xe đạp, nhìn thấy tôi, liền xuống xe, đẩy xe đến trước mặt tôi, hừ lạnh một tiếng: "Cô nhóc lừa đảo!"

Tôi chột dạ nhìn anh ta một cái, cúi đầu, không khỏi nghi ngờ, anh ta hôm nay đi xe đạp tới đây, không phải là muốn tiện đuổi theo tôi chứ?

"Anh không cần đi theo tôi nữa, tôi phải về nhà rồi!"

Tôi xoay người rời đi.

Anh ta đuổi theo, kéo ống tay tôi: "Đừng mà, vẫn còn sớm, anh mời em đi chơi!"

"Tôi không muốn! Nếu tôi về nhà muộn, mẹ sẽ tức giận!"

"Lại đem mẹ ra làm bia đỡ đạn!"

Anh ta liền kéo cặp tôi, cười nói: "Đi thôi, anh dẫn em tới một nơi!"

Tôi thấy lần này mình không chốn được rồi, đành lên xe.

Tôi thấy, với độ cố chấp của anh ta, thì nhất định sẽ theo tôi tới tận cửa nhà mất.

Ngồi sau xe anh ta, tôi khổ não suy nghĩ, làm thế nào mới thoát khỏi tên phiền phức này, lúc ngẩng đầu lên đã thấy xe dừng ở một quán sang trọng.

Ở cửa có mấy người học sinh, trong đó có vài người thanh niên lêu lổng, nhìn thấy Tô Kỳ, liền nhao nhao chào hỏi: "Anh Tô Kỳ, anh đã đến rồi!"

"Trượt pa-tin?"

Tôi nhìn cảnh trước mặt, kinh ngạc.

Tô Kỳ hỏi tôi: "Từng chơi qua chưa?"

Tôi lắc đầu.

Đối với tôi mà nói, những thứ như trượt pa-tin, phòng hát karaoke, quán bar đều là những nơi không mấy tốt đẹp, bất kể là cha mẹ hay giáo viên ở trường, đều ngăn tôi không được bước vào đó!

Tôi chưa nói tới một số học sinh ngoan ngoãn, có thể là những chỗ này, vì tò mò, nên mới phá lệ đi vào thử một lần!
 
Chương 3099: Quả Trám 20


Tôi lập tức nói: "Tôi không thích trượt pa-tin, tôi muốn về nhà!"

"Không được!"

Anh ta ôm chầm bả vai tôi, mỉm cười nói: "Trượt pa-tin rất vui, em chơi thử một lần, sẽ muốn lần thứ hai!"

"Bài tập về nhà của tôi còn chưa làm xong! Nếu về muộn, sẽ không làm kịp!"

Anh ta đoạt lấy cặp tôi, sau đó ném cho mấy người phía sau: "Làm bài tập cho cô ấy!"

"Chờ đã!"

Tôi ngăn cản anh ta: "Chữ viết không giống nhau, cô giáo sẽ phát hiện!"

"Anh bảo bọn họ dùng bút máy viết, em về chỉ cần dựa theo đáp án đó viết lại, rất nhanh!"

"Nhưng mà..."

"Không nhưng gì cả! Anh mời em uống đồ uống, coi như đền bù vụ lần trước!"

"Đền bù?"

"Đúng vậy!"

Tô Kỳ nói đầy ám muội, nở nụ cười đầy ý tứ: "Lần đó, không phải là nụ hôn đầu của em chứ?"

Tôi vừa nghe, trên mặt liền đỏ bừng, xoay người, không thèm nhìn anh ta.

Anh ta lại xông tới, thấp giọng hỏi: "Anh sẽ không phải là người đầu tiên được hôn em chứ?"

Tôi lập tức nói: "Không phải!"

Sắc mặt anh ta liền biến hóa: "Không phải?"

Sau đó liền hậm hực nói: "Anh xem em phản ứng kích động như vậy, còn tưởng rằng là nụ hôn đầu chứ?"

Tôi nói: "Nụ hôn đầu của tôi sớm đã mất rồi!"

"Hả?" Tô Kỳ hứng thú hỏi tôi: "Nụ hôn đầu của em là trao cho ai?"

"Anh trai tôi!"

"Anh trai em?"

"Đúng vậy!" Tôi gật đầu một cái: "Doãn Đông Vũ!"

Tô Kỳ lập tức cười, không cho là đúng: "Vậy không tính!"

Tôi kỳ quái hỏi: "Sao lại không tính?"

"Cậu ta là anh trai em, sẽ không tính là nụ hôn đầu, nụ hôn đầu chỉ trao cho người ngoài khác phái, anh trai em, sao có thể tính được!"

Tôi vừa nghe, lập tức càng không vui!

Nụ cười của Tô Kỳ càng thêm rõ ràng: "Nói như vậy, anh chính là nụ hôn đầu của em?"

Tôi bực bội nói: "Anh còn nói bậy, tôi sẽ đi về!"

"Được rồi, được rồi!"

Tô Kỳ giơ hai tay đầu hàng: "Anh sai rồi! Anh sai rồi cô Hạ! Đi thôi, anh dạy em trượt pa-tin!"

Mặc dù như vậy, khóe miệng anh ta vẫn nở nụ cười trộm, dường như đã xác định được anh ta chính là nụ hôn đầu của tôi.

Tôi không để ý tới anh ta, ngẩng đầu nhìn tấm bảng, ma xui quỷ khiến, hoàn toàn không có chống cự, để mặc anh ta nắm tay đi vào.

Đối với trượt pa-tin, tôi thật tò mò, cũng không biết trò này rốt cuộc có gì thần kỳ, mà khiến cho rất nhiều bậc phụ huynh vừa nghe tới đã biến sắc.

Thẳng cho tới khi bước vào sân trượt, mặt sân trống trải, có không ít người đeo giày trượt pa-tin, tự do chơi đùa, khi thì có người xếp thành hàng, túm lấy áo người phía trước, xếp thành một hàng.

Tôi nhìn lướt qua, phát hiện có không ít kiểu tóc kỳ quái, cùng với cách ăn mặc lạ lùng của cả nam lẫn nữ.

Nhất là quần jean phá cách, ống quần rộng, áo hở tới tận vai, tóc thì đủ loại mày sắc, cái thẩm mỹ lạ lùng lành, khiến tôi có chút không thoải mái.

Tô Kỳ ôm lấy tôi, sau đó đổi giày trượt!

Thoạt nhìn, những người kia chơi thật vui!

Lúc còn trẻ, đối với những thứ mà mình chưa biết, liền vô cùng tò mò muốn khám phá, muốn tới gần, muốn biết rõ ràng đó là gì, để thỏa mãn sự hiếu kỳ của bản thân!
 
Chương 3100: Quả Trám 21


Tô Kỳ ôm lấy tôi, sau đó đổi giày trượt!

Thoạt nhìn, những người kia chơi thật vui!

Lúc còn trẻ, đối với những thứ mà mình chưa biết, liền vô cùng tò mò muốn khám phá, muốn tới gần, muốn biết rõ ràng đó là gì, để thỏa mãn sự hiếu kỳ của bản thân!

Thậm chí những việc đó thường mang tới, những vết thương chồng chất.

Người lớn luôn nói, thế hệ trẻ chúng tôi, không nghe nhắc nhở, chưa gặp chuyện thì chưa chịu từ bỏ ý định.

Nhưng có một số việc, thực sự là gặp nạn, cũng sẽ chưa muốn từ bỏ ý định.

Dù vết thương chằng chịt, cũng muốn tiếp tục đi tới.

Ví dụ như chuyện hôm nay, ôm sự tò mò đi tới, lúc mới đầu bước vào, bất cứ ai cũng đều phải ngã một vài lần.

...

"A..."

"Dừng lại!"

Tôi không biết bị ngã bao nhiêu lần, Tô Kỳ trượt đến trước mặt tôi, mỉm cười nhìn, sau đó lại đưa tay cho tôi.

Tôi nhìn bánh xe dưới giày anh ta, có chút không tin tưởng, nghĩ rằng dù anh ta có kéo tôi cũng không nổi, cả hai đều bị ngã.

Tô Kỳ nhìn vẻ lo lắng trên mặt tôi, trần đầy tự tin nói: "Em yên tâm! Kỹ thuật của anh rất tốt, sẽ không ngã đâu!"

Tôi nửa tin nửa ngờ đưa tay cho anh ta.

Anh ta cầm tay tôi, kéo tôi đứng dậy.

Tô Kỳ muốn kéo tôi đi về phía trước, nhưng tôi nào dám, vào sân lâu như vậy, đến việc bước đi cũng khó khăn, vì vậy chặt chẽ bám vào lan can, không muốn đi cùng anh ta.

Anh ta lại không phát hiện, vì vậy, hai bên kéo nhau, tôi trọng tâm không vững, cả người liền xoay ngược lại.

Theo bản năng nắm thật chặt tay anh ta.

Anh ta trong lúc nhất thời trở tay không kịp, quay đầu lại, cũng bị tôi lao tới.

"Rầm!" một tiếng, tôi ngã trên mặt đất.

Anh ta cũng ngã trên người tôi, cũng may anh ta phản ứng nhanh, sợ đè lên người tôi, liền dùng hai tay chống xuống trước mặt.

Bởi vì ngã, cái ót của tôi vô cùng đau đớn, ảo não oán trách một câu, mở mắt, liền thấy một đôi mắt trong suốt.

Anh ta nhìn tôi, vô cùng gần nhau, hơi thở của anh ta phả vào mặt tôi.

Tôi trong lúc nhất thời không dám hít thở, bởi vì tôi có cảm giác, chỉ cần mình hít thở, sẽ hít phải toàn bộ hơi thở của anh ta.

Mấy người bạn của anh ta trượt tới, thấy một màn này liền vô cùng mừng rỡ.

"Tô Kỳ, anh nha..."

"Thủ đoạn tán gái của Tô Kỳ, thực sự là ngày càng lợi hại!"

Tôi Kỳ hiển nhiên không có nghe được bọn họ đang nói gì, toàn tâm toàn ý nhìn tôi, tôi nghe thấy liền xấu hổ đẩy anh ta ra: "Oa, là anh cố ý đúng không?"

"Anh..."

"Còn không mau đứng lên!"

Tôi oán giận nói: "Anh nặng quá!"

"À..."

Tô Kỳ lập tức đứng lên, đồng thời kéo tôi dậy, tôi vùng khỏi tay anh ta, chỉnh sửa quần áo của mình một chút, đỏ mặt.

Mấy người kia còn cười, Tô Kỳ quay đầu lườm bọn họ, "Còn cười, các người muốn ăn đòn hả?"

"Được rồi được rồi! Không lộn xộn!"

Mấy người kia lúc này mới tản đi/

Tô Kỳ hỏi tôi: "Em không sao chứ?"

Tôi không để ý tới anh ta.

Anh ta liền cười nói: "Em biết làm sao để trượt pa-tin chứ?"

Tôi mờ mịt lắc đầu.

Anh ta nói, "Bí quyết lớn nhất, chính là không sợ ngã!"

Tôi ngẩn ra, "Hả? Không sợ ngã?"

Nhưng ngã rất đau mà.

"Không đau làm sao nhớ? Quan trong hơn chính là, lá gan lớn hơn, không cần phải sợ, nếu em cứ sợ hãi mà chậm bước vịn vào lan can, vậy vĩnh viễn cũng không học được!"
 
Chương 3101: Quả Trám 22


"Không đau thì sao nhớ lâu được? Quan trọng hơn là, lá gan phải lớn, không được sợ hãi, em bước nhỏ dọc theo lan can như vậy, sẽ không bao giờ học được!"

Nói xong, anh ta vươn tay với tôi, "Nhanh, đưa tay cho anh!"

Tôi cảnh giác nhìn anh ta, "Anh muốn làm gì?"

"Đưa tay cho anh."

Tôi do dự vài giây, rồi mới sợ hãi vươn tay ra, anh ta dùng một nắm tay của tôi, kéo tôi đến trước mặt, tôi lung la lung lay bị anh ta kéo qua, cả người cứng ngắc không dám cử động.

"Thả lỏng một chút!"

Anh ta nhìn tôi, bật cười, "Bình thường em rất hung dữ mà, làm ra vẻ em là lớn nhất, không sợ trời không sợ đất. Sao hôm nay vừa lên giày trượt băng, lá gan lại nhỏ như vậy rồi?"

Tôi hừ lạnh vài tiếng, không nói chuyện.

Anh ta đối mặt tôi, vừa nắm tay của tôi, vừa nghiêng về phía sau.

Tôi nhìn đến mở to mắt há hốc mồm, ánh mắt chăm chú.

"Anh thật giỏi, không bị ngã sao?"

"Đương nhiên là không rồi!" Anh ta vô cùng tự hào, hình như hiếm khi được khen ngợi."Có phải anh rất giỏi không?"

Tất cả chú ý của tôi đều đặt dưới chân, cảm thấy mình giống như là một chiếc xe đẩy tay vậy, bị anh ta kéo về phía trước.

"Em thử vừa giữ thăng bằng, vừa di chuyển chân xem."

Tôi lắc đầu nguầy nguậy.

Tô Kỳ nói, "Em đừng sợ ngã, cho dù té ngã, cũng có anh té cùng mà."

Anh ta nói như vậy, lá gan của tôi mới lớn hơn một chút, để anh ta nắm tay, tập tễnh đi về phía trước, hơi nắm được một chút xíu bí quyết, sau đó, dưới sự dẫn dắt của anh ta, thuận lợi trượt một đoạn.

Nhưng mà, cái giá để học được trượt băng vô cùng cao!

Đầu gối của tôi, ngã đến mức bầm tím từng mảng.

Lúc đi ra khỏi sân trượt băng, tôi đi một bước, thì có cảm giác giống như đầu gối bị ngã tới vỡ ra, đau đến nhe răng trợn mắt.

Tô Kỳ hỏi tôi, "Nghiêm trọng lắm hả? Rất đau sao?"

Nói xong, anh ta muốn ngồi xổm xuống nhìn xem, tôi lập tức tránh ra, sau đó chột dạ nói, "Không có gì mà! Không còn sớm, anh đưa em về nhà đi!"

Lúc này Tô Kỳ mới cười cười, nhìn chằm chằm vào mặt tôi nhìn hồi lâu, bỗng nhiên nói: "Hóa ra em cũng biết thẹn thùng à?"

"Có ý gì vậy!?"

"Không có gì!"

Tô Kỳ ngầm liếc mắt một cái, "Lên xe đi, anh đưa em về nhà!"

Tôi không tình nguyện ngồi lên xe, anh ta chạy xe không vững, tôi nhất thời căng thẳng nắm góc áo của anh ta.

Anh ta nói, "Nếu sợ hãi, em có thể ôm anh."

"Không cần đâu!"

Tô Kỳ hừ hừ, không cho là đúng, "Có bao nhiêu nữ sinh muốn ngồi sau xe của anh, cũng không có cơ hội đó!"

"Tôi không thèm đâu!"

"Được rồi, cô chủ à! Là anh cầu xin em lên xe của anh."

Tô Kỳ lái nhanh hơn một chút, xe đạp lướt đi rất nhanh trong đường, tôi nhìn chằm chằm bàn đạp dưới chân, chúng xoay chuyển rất nhanh.

Gió nhẹ nhàng thổi góc áo của anh ta lên, tôi thấy ánh trăng đan vào ánh đèn rơi trên người anh ta, bóng lưng anh ta cản lại gió đêm hiu quạnh, tôi không thấy lạnh chút nào.

Lúc đến dưới nhà, tôi bắt đầu căng thẳng không yên tâm, đây là lần đầu tôi về nhà trễ như vậy, cũng không biết phải nói thế nào!

Tô Kỳ nhét túi sách vào trong lòng tôi, nói, "Bài tập đều đã làm xong rồi! Về nhà thì nhớ rõ tự viết lại lần nữa."

"Độ chính xác thế nào? Sẽ không sai hết chứ?"

"Nói đùa, bài tập sơ trung, đều rất đơn giản, tùy tiện làm là được."

Tô Kỳ nói xong, nhìn nhìn tôi, lại hỏi, "Có cần anh đưa lên lầu không?"

"Không cần!"
 
Chương 3102: Quả Trám 23


"Không cần!"

Tôi căng thẳng nhìn anh ta, thúc giục, "Anh đi về nhanh đi!"

Tô Kỳ gật gật đầu, hình như muốn nói gì, bỗng nhiên tôi hơi sợ hãi việc anh ta mở miệng, sợ anh ta khiến tôi cảm thấy xấu hổ, căng thẳng ngăn chặn anh ta, "Đi đường cẩn thận."

"Có đi động không?" Anh ta đột nhiên hỏi.

Tôi lắc lắc đầu, nhíu mày, "Anh hỏi tôi có di động không làm gì?"

Di động, đối với chúng tôi thời trung học mà nói, là một món hàng xa xỉ, bình thường những người mang di động đến trường học, đều là con nhà giàu có, chứ nếu không thì phải lên trung học, mới có thể có một chiếc.

Tôi lắc lắc đầu, nói: "Không có."

Tô Kỳ cũng không cố chấp, sảng khoái phất phất tay, đi khỏi.

Tôi xoay người muốn lên lầu, lại thấy trên ghế đá dưới lầu, dưới đèn đường, có bóng của một bóng dáng thon dài.

Tôi tập trung nhìn vào, kinh ngạc một phen.

"Đông Vũ..."

Cũng không biết anh đã ngồi đó bao lâu, đợi bao lâu, vừa nãy Tô Kỳ đưa tôi về, hẳn là anh thấy được, bỗng nhiên tôi thấy hơi chột dạ.

Đông Vũ chậm rãi đứng lên, đi tới chỗ tôi, giữa lông mày, có vài phần tức giận, anh cúi đầu nhìn tôi, lại nhìn thoáng qua túi sách tôi ôm vào trong lòng, trầm giọng hỏi, "Trễ như vậy mới về, em đi đâu vậy?"

"Em..."

Tôi nhìn anh, muốn nói lại thôi, nghĩ nửa ngày, nói dối, "Em đi nhà bạn học để học bổ túc!"

"Bạn học?"

Vẻ mặt Đông Vũ tối tăm, "Vậy thì, sao em lại đi chung với Tô Kỳ?"

"Hả?"

Tôi lại càng hoảng loạn, "Anh, anh đã thấy hết..."

Bình thường, tôi luôn luôn gọi thẳng tên của anh, chỉ có lúc phạm lỗi, chọc anh giận, tôi mới cẩn thận gọi anh là một tiếng anh trai.

"Em có biết không?"

Bỗng nhiên Đông Vũ nói, "Lúc em nói dối, ánh mắt không dám nhìn anh."

Tôi cúi đầu, hơi xấu hổ."Không phải em cố ý muốn gạt anh! Em... em chỉ sợ anh lo lắng mà thôi..."

Tôi thừa nhận, quả thật tôi không biết nói dối, trong đời tôi, lời nói dối trọn vẹn nhất, là từng có một ngày, tôi khóc nói với anh, Đông Vũ, em không thích anh nữa, em buông tay rồi.

Đông Vũ cũng không đành lòng trách hỏi tôi thêm nữa, tôi biết, chỉ cần tôi lộ ra vẻ mặt như vậy, nhất định anh sẽ không truy cứu.

"Nếu em biết anh sẽ lo lắng, vậy thì, lần sau đừng về nhà trễ như vậy."

Anh cúi đầu, bỗng nhiên ánh mắt rơi vào đầu gối ta, trong mắt hiện lên một tia đau lòng, lập tức ngồi xổm xuống, đầu ngón tay chạm vào chỗ bầm tím, mày đẹp nhíu lại, "Sao lại thế này?"

"Bị ngã."

Anh nâng mắt lên, "Bị ngã? Sao lại bị ngã?"

Tôi nói, "Đi đường không cẩn thận... Bị tảng đá vấp..."

Đông Vũ bị tôi chọc tức giận đến dở khóc dở cười, ngón tay hung hăng chọc vào ót của tôi một phen, "Đi đường cũng có thể té ngã? Mắt em để trên đỉnh đầu hả?"

Tôi thấy anh nói như vậy, biết là anh không đành lòng giận tôi, nịnh nọt cười, ôm lấy cánh tay anh, chui vào trong lòng anh, "Anh, em sai rồi mà..."

Đông Vũ thuận thế ôm tôi, giọng nói nhẫn nại, không đành lòng nói thêm gì nữa, chỉ nhẹ nhàng nói, "Em có biết anh vô cùng lo lắng hay không?"

Không tìm được tôi, tôi lại không có di động, anh mới chờ dưới lầu, chờ tôi.

Tôi ngập ngừng nói, "Lần sau em không dám nữa."

"Còn có lần sau?"

"Không có không có! Không có lần sau mà."

"Nhớ kỹ! Đừng về nhà trễ!"

Anh thuận tay lấy túi sách từ trong tay tôi, túi sách nặng như vậy, anh cầm trong tay rất dễ dàng, bắp thịt mạnh mẽ trên cánh tay nổi lên.
 
Chương 3103: Quả Trám 24


Tôi nắm tay anh, vừa mới chuẩn bị lên lầu theo, bỗng nhiên căng thẳng hỏi, "Ba mẹ đâu rồi?"

"Ngủ."

"Vậy..."

Tôi lập tức do dự không dám lên lầu, "Bọn họ có mắng em không? Em về nhà trễ như vậy, chắc chắn bọn họ rất tức giận!"

"Anh nói với ba mẹ, em đi nhà bạn học để học bổ túc, bọn họ cũng không nói gì thêm."

"Anh, anh giỏi quá!"

Đông Vũ trợn mắt nhìn tôi một cái, tôi lập tức không dám lên tiếng nữa.

Đi lên lầu với anh, vào phòng mình, vừa lấy sách bài tập ra, anh theo thường lệ kiểm tra cho tôi, tôi không cho, nhưng hành động của anh ta rất nhanh, cầm lấy sách bài tập lật một phen, lại thấy hơi khó hiểu.

Sức quan sát của anh rất tốt, nhận thấy chữ viết không đứng, dùng sách bài tập đánh vào đầu tôi, "Bài tập này ai làm cho em?"

"Bạn của Tô Kỳ..."

Đông Vũ giật mình, làm bộ muốn dùng sách bài tập đánh tôi, tôi rụt vai lại, ánh mắt rụt rè, anh vừa bực mình vừa buồn cười, lập tức sách dùng tẩy xóa hết đáp án trong sách bài tập!

Tôi thất thanh la lên, vội vàng vươn tay ra muốn đi giành lại, giận nói, "Anh, anh làm gì vậy?"

"Làm lại, tự mình động não."

Đông Vũ nhìn chằm chằm vào tôi, "Sắp thi tháng rồi, những đề này em có biết làm không?"

"Em biết..."

"Vậy thì làm cho anh xem."

"Nhưng mà... bây giờ tối rồi, em mệt lắm!"

"Anh làm với em."

Đông Vũ sửa lại sách bài tập cho tôi, lại lấy sách ra, tùy tiện lật đi lật lại, trong lòng đại khái hiểu biết.

Tôi chỉ có thể khó khắn làm suất đêm, viết xong hết bài tập, mãi đến rạng sáng một giờ, mới lên giường đi ngủ.

Đông Vũ tắm rửa xong vào phòng tôi, thấy tôi đã nằm trên giường, mắt đã không mở ra nổi, anh cho tôi một hộp sữa tươi, sau đó nhìn thoáng qua túi sách quẳng trên bàn chưa kịp sửa sang lại, yên lặng soạn tập vở thay tôi.

Lúc anh ra khỏi phòng, mí mắt của tôi đã không mở được nữa, trong nháy mắt cửa đóng lại, tôi đã ngủ mất.

...

Hôm sau tan học, Tô Kỳ lại chờ tôi ở cửa trường học.

Tôi không biết, chuyện đó có liên quan gì với dục vọng chinh phục của nam sinh trong thời kỳ trưởng thành không, nhưng lúc ấy tôi cho rằng, chấp nhất như vậy, nhất định cũng có vài phần thích.

Mỗi ngày tôi tan học muộn, anh ta sẽ đi xe đạp, chờ tôi ở cửa trường học.

Bình thường tôi không để ý tới anh ta, quay lại đầu đi về nhà.

Anh ta thường thường sẽ đạp xe đạp, đi sau lưng tôi, mặc dù toàn bộ hành trình tôi không nói chuyện với anh ta, anh ta cũng rất thích thú!

Có anh ta đi theo, tự nhiên tôi không thể lại về nhà chung với Đông Vũ, dù sao, nếu để cho anh thấy tôi đi cùng Tô Kỳ, thì có thêm mấy cái miệng cũng không giải thích được.

Tôi không phải chưa từng thăm dò Tô Kỳ người thế nào.

Nghe nói, anh ta là một người đặc biệt hoàn khố*.

*hoàn khố: Quần lụa mịn. Chỉ quần áo đẹp của con em nhà quý tộc ngày xưa. Sau mượn chỉ con em nhà giàu sang

Trừ việc đánh nhau, hút thuốc, uống rượu, anh ta còn có không ít tiền sự.

Tô Kỳ rất nổi tiếng, mặc dù là cách một con phố, những lời đồn về anh ta, cũng làm mưa làm gió trong trường học của tôi.

"Nghe nói, anh ta từng quen rất nhiều nữ sinh, có khi là anh ta chủ động theo đuổi, có khi là người kia theo đuổi của anh ta. Suy đi tính lại, cũng có thể gom thành một lớp học đó?"

"Tôi còn nghe nói, anh ta đã từng làm to bụng một nữ sinh. Biết chuyện này là có ý gì không? Nữ sinh kia mang thai, sau đó anh ta ra tiền, cho cô ta đi làm phẫu thuật phá thai! Sau khi nữ sinh kia phá thai, cũng không biết là ai nói, mọi người đều biết chuyện này, cuối cùng, đại khái nữ sinh kia cũng thấy mất mặt, lập tức chuyển trường, về với ông bà ở quê."
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom