Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện Của Tui À!

Diễn Đàn Truyện Của Tui À là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Một Thai Hai Bảo: Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương

Chương 3044: Đại Kết Cục (15)


“Này, anh không được xằng bậy… Nha! Miệng anh to như vậy, uống sạch rồi, Nguyệt Dao uống cái gì?”

“Ha ha!”

Bộ dạng cô nghiêm túc, làm anh nhịn không được bật cười, nhẹ nhàng véo cái mũi cô, “Đùa em thôi!”

Vân Thi Thi cười cười, cũng nói, “Em cũng đùa anh thôi!”

Hai người nhìn nhau cười, trong mắt lộ ra tình yêu nồng đậm, căn bản không che dấu được.

Ngoài cửa, Hữu Hữu và Tiểu Dịch Thần ngồi ở trên ghế, cho dù hai đứa bé còn nhỏ, nhưng mà lúc Vân Thi Thi cho bé con bú, Mộ Nhã Triết kiên quyết bắt bọn chúng tránh đi, thái độ không để cho kháng cự.

Hữu Hữu lại không phục nói, “Hừ! Cha đúng là lòng dạ hẹp hòi.”

Tiểu Dịch Thần vẫn luôn hâm mộ nói, “Nhìn em gái bú sữa, anh vậy mà cảm thấy em ấy uống rất ngon! Đáng thương cho anh, từ nhỏ đã uống sữa bột lớn lên!”

Hữu Hữu tò mò hỏi, “Anh uống sữa bột gì?”

Tiểu Dịch Thần lắc đầu, “Anh không biết… Khi đó anh không hiểu chuyện, ba tuổi anh liền cai sữa rồi.”

“A… lát nữa em phải hỏi cha mới được.”

Thấy Hữu Hữu cố chấp muốn hỏi tên loại sữa mà cậu uống, Tiểu Dịch Thần cảm thấy hoang mang, “Em cũng muốn uống sao?”

“Không.”

“Vậy vì sao em lại hỏi tên loại sữa mà anh uống?”

Hữu Hữu nghiêm túc nói, “Sau này nếu em gái uống sữa bột, không uống sữa này.”

Tiểu Dịch Thần kinh ngạc, “Vì sao?”

“Em hoài nghi có phải anh uống sữa này cho nên mới ngốc như vậy hay không.”

Tiểu Dịch Thần lại bị lời nói ác độc của Hữu Hữu đả kích, khóc không ra nước mắt, tê liệt ngồi trên ghế, không gượng dậy nổi, hai đứa bé ở bên nhau lâu như vậy, đối với những lời nói ác độc của Hữu Hữu, vậy mà Tiểu Dịch Thần vẫn luôn bị đả kích.

Cậu không để ý tới Hữu Hữu, nắm chặt tay thành quả đấm, nắm thật chặt, giống như thề vậy, cố gắng động viên mình, “Sau này, nhà chúng ta có thêm một người là phụ nữ, anh nhất định phải trở nên mạnh hơn! Mới có thể bảo vệ mẹ và em gái thân yêu!”

Hữu Hữu nói, “Anh nên thông minh một chút là được rồi, đừng để đến lúc đó kéo chân em gái!”

Tiểu Dịch Thần ấm ức nói, “Hữu Hữu, em nói anh trai em như vậy, là không tốt bụng đâu nha!”

“Anh cũng biết mình là anh trai, nhiều tuổi nhất, nếu sau này chỉ số thông minh bị em gái chèn ép, mới đúng là dọa người!”

Hữu Hữu còn nói, “Sau này em gái học bài, cầm sách bài tập tìm anh giải bài, nếu anh không làm được, em gái chắc chắn sẽ ghét bỏ anh.”

Tiểu Dịch Thần “Ừ” một tiếng, lại nói, “Không phải có em rồi sao? Sau này, nếu em gái không làm được bài tập, tìm em là được rồi!”

“Vậy còn anh?” Hữu Hữu khinh bỉ cậu.

“Anh á!”

Tiểu Dịch Thần cười đắc ý, “Sau này nếu ai dám bắt nạt em gái, anh nhất định sẽ cho người đó nếm thử quả đấm lợi hại của anh!”

“… Cuồng bạo lực.”

“Nếu không thì sao?”

Tiểu Dịch Thần không phục chống nạnh, “Nếu như em gái bị người ta bắt nạt bên ngoài, còn có thể trông cậy vào em khoa chân múa tay sao?”

Hữu Hữu chột dạ đỏ mặt, quả thật, cậu không giỏi võ bằng Tiểu Dịch Thần, cũng không biết sức mạnh kỳ lạ của Tiểu Dịch Thần ở đâu ra.

Cho đứa bé bú xong, Tiểu Nguyệt Dao an phận, Mộ Nhã Triết mở cửa, để cho hai đứa bé vào phòng, Hữu Hữu hưng phấn chạy đến bên giường, dựng thẳng cổ mong chờ nói, “Mẹ, mẹ! Con muốn ôm em gái!”

Mộ Nhã Triết lại nói, “Không được!”

Hữu Hữu vừa nghe, bĩu môi, không tình nguyện nói, “Vì sao ạ?”
 
Chương 3045: Đại Kết Cục (16)


Hữu Hữu vừa nghe, bĩu môi, không tình nguyện nói, “Vì sao ạ?”

“Tay con nhỏ như vậy, nhỡ đâu làm ngã em gái, thì làm sao bây giờ?”

Tiểu Dịch Thần cũng đi đến, giang hai tay nói, “Mẹ, để cho con ôm cho! Con nhất định sẽ ôm thật tốt, sẽ không làm em gái ngã!”

Cậu nói muốn ôm, Mộ Nhã Triết chỉ hừ một tiếng, nhưng cũng không từ chối, Vân Thi Thi cũng tin tưởng cậu, vóc dáng cậu cao hơn Hữu Hữu một khoảng, chắc chắn có thể ôm công chúa nhỏ chắc chắn, nhưng mà cô vẫn có chút lo lắng, “Con biết ôm không?”

Tiểu Dịch Thần gật đầu như giã tỏi, “Biết ạ! Thím Nguyệt đã dạy cho con rồi! Con học rất giỏi nha!”

Tư thế ôm đứa bé cũng rất quan trọng, nếu tư thế ôm không đúng, đứa bé sẽ cảm thấy không thoải mái, sẽ khóc lớn, hơn nữa trẻ con mới sinh ra, xương cốt đều cực kỳ mềm, không cẩn thận còn có thể làm đứa bé bị thương.

Vân Thi Thi dặn dò, “Vậy con nhất định phải dịu dàng một chút… Cẩn thận một chút.”

“Dạ!”

Tiểu Dịch Thần lập tức đi đến, vẻ mặt thành kính ôm em gái từ trong lòng Vân Thi Thi, Hữu Hữu ở một bên nhìn chằm chằm, nhìn Tiểu Dịch Thần có thể ôm, mình lại không được cho phép, không khỏi đỏ mắt!

“Bất công! Bất công! Cha bất công! Mẹ bất công!”

Cậu ôm cánh tay, một mình tức giận, nghiêng đầu sang chỗ khác không để ý tới người khác!

Vân Thi Thi cười bất đắc dĩ, lại nghe Tiểu Dịch Thần đột nhiên nhỏ giọng nói, “Em gái mở to mắt! Đang nhìn con ạ!”

Hữu Hữu nghe xong, tức giận lập tức biến mất, vội vàng đi đến, chỉ thấy công chúa nhỏ được Tiểu Dịch Thần ôm vào ngực, đột nhiên mở mắt, đôi mắt to trắng đen rõ ràng, lông mi thật dài, cong cong, đôi mắt giống như mã não màu đen, đen tuyền tỏa sáng!

Bé con chớp chớp mắt, nắm chặt tay nhỏ nhìn Tiểu Dịch Thần, khóe mắt cong cong, cái miệng anh đào nhỏ lập tức mở ra, lộ ra lúm đồng tiền sáng lạn!

Hữu Hữu thấy, trái tim đều sắp hòa tan, trên mặt đỏ bừng, hận không thể cướp lấy Tiểu Nguyệt Dao ôm vào trong ngực mình!

Chỉ là, chuyện này chẳng qua chỉ là suy nghĩ trong lòng mà thôi!

Vân Thi Thi đột nhiên nói, “Đứa nhỏ không phải đều rất thích khóc sao? Em nhìn những đứa trẻ sơ sinh khác sinh ra, nửa đêm thường xuyên khóc. Nhưng Tiểu Nguyệt Dao chỉ khóc những lúc đói bụng! Lúc thím Nguyệt thay tã cho bé con, cũng rất ngạc nhiên, nói đứa nhỏ này trời sinh đã thích cười, cực kỳ thần kỳ.”

Mộ Nhã Triết nói, “Giống em, cười lên rất đẹp.”

Tiểu Dịch Thần ôm bé con cẩn thận, giống như ôm bảo bối, lại ngạc nhiên phát hiện, Tiểu Nguyệt Dao lại vươn bàn tay nhỏ đầy thịt, đột nhiên nắm lấy áo cậu, cũng không biết lấy đâu ra sức lực mạnh như vậy, nắm chặt lấy kéo kéo, hai bàn chân nhỏ đột nhiên đá đá, giống như hưng phấn vậy!

Hữu Hữu nhìn vẻ mặt đáng yêu của em gái, kêu la muốn ôm, quay đầu cầu xin, “Cha à, cho con ôm một lát nhé? Con ngồi ở trên giường, cẩn thận ôm lấy em gái, sẽ không ngã đâu ạ!”

Mộ Nhã Triết thấy cậu thực sự muốn ôm, lúc này mới gật gật đầu, “Ừ!”

Vì thế, Hữu Hữu kích động nhận lấy Nguyệt Dao từ trong lòng Tiểu Dịch Thần, cậu cũng đi theo thím Nguyệt học cách ôm em bé, còn học cùng Tiểu Dịch Thần, đây là lần đầu tiên cậu ôm em gái ở trong tay, nhỏ như vậy, giống như nắm gạo nếp, mềm mềm dinh dính, cậu lại không nỡ dùng lực.

Tiểu Nguyệt Dao nhìn thấy cậu, cũng hiểu được mới lạ, hơi trừng lớn mắt một chút, tò mò đánh giá cậu, Hữu Hữu dịu dàng nhìn bé con chăm chú, trong lòng tràn ngập mềm mại.
 
Chương 3046: Đại Kết Cục (17)


Tiểu Nguyệt Dao nhìn thấy cậu, cũng hiểu được mới lạ, hơi trừng lớn mắt một chút, tò mò đánh giá cậu, Hữu Hữu dịu dàng nhìn bé con chăm chú, trong lòng tràn ngập mềm mại.

Đối với vật nhỏ này, cậu mong đợi từ rất lâu, cậu vẫn luôn ảo tưởng nghĩ về em gái, mong đợi thật lâu, đối với Mộ Nhã Triết cũng ký thác kỳ vọng rất cao, cha coi như là không chịu thua kém, không làm cậu đợi quá lâu!

Em gái sinh ra được một thời gian, vì đa số thời gian em bé đều yên lặng ngủ, cho nên cậu ít khi thấy bộ dạng bé con mở to mắt.

Nhất là bộ dạng mở to mắt cười, cậu cực kỳ ít thấy.

Ngẫu nhiên một lần, nghe cha nhắc tới, em gái rất thích cười, lúc cười rộ lên, đôi mắt cong cong, giống như trắng lưỡi liềm vậy, cậu lại càng tò mò, nhưng mà luôn không có cơ hội nhìn thấy.

Cho dù thân thể cậu không tốt, thời gian gần đây cần nghỉ ngơi, không thể chạy nhiều, nhưng mà em gái ở trong bệnh viện, cậu không muốn về nhà.

Mỗi lần lưu luyến không rời về nhà, nằm ở trên giường, trong đầu hiện lên gương mặt non nớt của em gái, trong lòng lại đầy năng lượng, giống như tràn đầy không bỏ thêm gì được!

Có giọng nói không ngừng lặp lại: Hữu Hữu, rốt cuộc thì mày cũng có em gái rồi! Từ nay về sau, mày nhất định phải làm anh trai tốt nhất trên thế giới! Để cho em gái là em gái hạnh phúc nhất trên thế giới!

Lúc Vân Thi Thi mang thai, cậu và Tiểu Dịch Thần viết nhật kí, mỗi ngày mỗi đêm đều trông mong ngóng chờ, chờ mong em gái đến thế giới này.

Lúc Khương Lê tới thăm Vân Thi Thi, còn cố ý đùa cậu nói, “Sau này có em gái, cha và mẹ đều cưng chiều em gái! Không cưng chiều cháu nữa!”

Bây giờ, chính sách mang thai lần hai được mở, mỗi gia đình đều có thể sinh hai con, Khương Lê cũng muốn sinh lần hai, muốn một đứa con trai, gom đủ trai gái song toàn.

Nhưng mà, trong lúc vô tình nói chuyện này với con gái, con gái lại có vẻ cực kỳ bài xích, nói không cần em trai em gái, nếu cô ấy sinh lần hai, con bé sẽ rời nhà trốn đi!

Hiện giờ con một chiếm đa số, nhưng mà thời kì mang thai lần hai đã đến, rất nhiều nhà mang thai lần hai, đứa bé có vẻ cực kỳ bài xích!

Vốn trong nhà đều vây quanh một người, sinh đứa thứ hai, có ý nghĩa là em trai em gái sẽ cướp đi cưng chiều vốn thuộc về bọn họ!

Vì thế tất nhiên là không muốn!

Nhưng mà Hữu Hữu lại nói, “Em gái sinh ra, mẹ vẫn sẽ cưng chiều cháu!”

“Ai nói? Cháu xem, em gái đáng yêu như vây nha? Mẹ cháu thích vô cùng, sau này, yêu thương của mẹ cháu, sẽ không thuộc về cháu và Tiểu Dịch Thần nữa!”

Hữu Hữu nghe xong, lại dịu dàng mỉm cười, “Nếu là em gái mà nói, không sao!”

Cậu cúi đầu, nhìn giường trẻ sơ sinh, trong lòng giống như rót vào vô số ôn nhu, cưng chiều nhìn sinh mệnh nhỏ này, ôn nhu nói, “Nếu là em gái mà nói, mẹ lấy tất cả cưng chiều đối với cháu, phân cho em gái cũng không sao! Cháu cũng sẽ cưng chiều em ấy, cùng em ấy lớn lên!”

Khương Lê có chút ngạc nhiên nhìn cậu, thấy vẻ mặt cậu ôn nhu, hoàn toàn bị đứa nhỏ này làm cho cảm động!

Cô ấy nói với Vân Thi Thi, “Thi Thi, cậu có hai đứa nhóc tri kỷ như vậy, đúng là quá hạnh phúc rồi! Tớ ghen tị với cậu muốn chết!”

Vân Thi Thi cũng vô cùng cảm động, cô cũng vụng trộm hỏi Hữu Hữu, nếu sau này luôn vây quanh em gái, cậu có ghen hay không.

Thằng nhóc đó lại nói, “Con thích em gái, mẹ và cha cưng chiều em gái, con nên cảm thấy vui vẻ, ghen làm gì ạ? Hừ! Con không phải là người keo kiệt như vậy đâu!”
 
Chương 3047: Đại Kết Cục (18)


Những lời nói này, Vân Thi Thi nghe xong trong lòng ấm áp!

Giờ khắc này, Hữu Hữu ôm em gái, trong lòng càng lúc càng cảm động.

Sau khi em gái sinh ra, mỗi ngày đều không ngừng thay đổi, cho dù là thay đổi cực kỳ nhỏ bé, nhưng mà ở trong mắt Hữu Hữu, lại là thay đổi rất lớn.

Bây giờ, bộ dạng dần dần trưởng thành, cậu cúi đầu, nhẹ nhàng ngửi ngửi, trên người đứa bé có hương thơm mùi sữa đặc trưng của trẻ sơ sinh.

Thơm quá!

Chẳng lẽ trước đây, cậu cũng như vậy sao?

Hữu Hữu đang nghĩ ngợi.

Nhưng lúc cậu cúi đầu, trong nháy mắt đó cái mũi của Tiểu Nguyệt Dao đột nhiên cau lại, mày đẹp nhíu chặt, mưa gió sắp tới!

Tiểu Dịch Thần thấy biểu tình đứa bé không thích hợp, kêu lên một tiếng, một giây sau đó, Tiểu Nguyệt Dao đột nhiên hé miệng, bắt đầu gào khóc!

“Oa - - Hu oa - -”

Hữu Hữu bị tiếng khóc của bé con làm hoảng sợ, nhìn bé con không biết làm sao, không biết vì sao vật nhỏ này lại đột nhiên khóc!

“Cha à! Sao em gái lại khóc vậy ạ?”

Mộ Nhã Triết cũng có chút khẩn trương đi tới, thấy Tiểu Nguyệt Dao gào khóc, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng lên, còn tưởng rằng có chỗ nào không thoải mái, cũng thấy nghi hoặc.

Anh hỏi, “Hay là đói bụng?”

Vân Thi Thi lại hỏi, “Mới vừa cho bú sữa rồi, sao có thể đói bụng được chứ?”

Tiểu Dịch Thần nói, “Không phải là muốn thay tã đấy chứ? Thím Nguyệt nói, nếu em gái muốn đi tiểu, sẽ cảm thấy khó chịu, sau đó sẽ khóc!”

Mộ Nhã Triết ôm Tiểu Nguyệt Dao đến trên giường, cởi tã ra nhìn thoáng qua, cái mông nhỏ rất sạch sẽ.

Tiểu Dịch Thần nhìn thoáng qua, lại cười nói, “Tã của em gái vẫn do cha thay sao ạ? Con thấy động tác thay tã của cha rất chuyên nghiệp!”

Vân Thi Thi nói, “Cha con chỉ thỉnh thoảng thay tã cho em gái thôi, bình thường đều do thím Nguyệt thay.”

“Con thấy cha cực kỳ thành thạo!”

Tiểu Nguyệt Dao vẫn không ngừng khóc như cũ, Mộ Nhã Triết ôm bé con vào trong ngực, trăm phương ngàn kế dụ dỗ, nhẹ nhàng vỗ bé con, nhưng đứa bé giống như không nể mặt, khuôn mặt nhỏ nhắn vẫn nhăn như cũ, giống như chịu ấm ức rất lớn, khóc rất lợi hại.

Tiểu Dịch Thần đi qua, vội vàng nói, “Để con hát cho em gái nghe! Em gái nghe con hát, nhất định sẽ không khóc!”

“Đừng!”

Mộ Nhã Triết khẩn trương nói, “Ngũ âm của con không được đầy đủ, đừng dọa em gái con!”

“Con…”

Tiểu Dịch Thần chịu đả kích không nhỏ, trăm miệng cũng khó giải thích.

Sao cha cũng giống Hữu Hữu vậy, luôn luôn thích đả kích cậu!

Cậu rất đau lòng!

Tiểu Dịch Thần và Hữu Hữu rất mất mát, lại nghe Vân Thi Thi nói, “Chắc là em gái con đang nhận thức? Dù sao, các con đều là lần đầu tiên ôm đứa bé!”

Tiểu Dịch Thần lập tức nói, “Em gái ở trong lòng con không khóc! Có phải là do Hữu Hữu ôm không tốt hay không?”

“Làm sao có thể?”

Hữu Hữu có chút khó chịu, cũng không biết sao lại thế này, em gái ở trong lòng cậu vốn rất tốt, đột nhiên khóc, có chút lo lắng trở lại, “Có phải em gái không thoải mái không ạ?”

“Sẽ không! Chắc là tập nhận thức, dụ dỗ một lát là được.”

Mộ Nhã Triết ôm Nguyệt Dao dụ dỗ, nhưng nói cũng thật là kỳ lạ, anh chỉ dỗ mấy lần, tiếng khóc của đứa bé dần dần nhỏ lại rồi.

Tất cả mọi người đều cảm thấy ngạc nhiên không thôi, Mộ Nhã Triết lại kiên nhẫn dỗ một lúc lâu, đứa bé nằm ở trong lòng anh, mở to đôi mắt, hàm chứa nước mắt, nhưng mà ngừng khóc rồi!

Dù là Hữu Hữu cũng cảm thấy rất thần kỳ!

“Ngừng khóc rồi!”

Hữu Hữu nói, “Cha à, để cho con ôm một lát nữa đi! Con còn chưa ôm đủ đâu!”
 
Chương 3048: Đại Kết Cục (19)


“Cha à, để cho con ôm một lát nữa đi! Con còn chưa ôm đủ đâu!”

Mộ Nhã Triết gật gật đầu, khi Hữu Hữu đi qua, còn chưa ôm lấy đứa bé, mới vươn tay ra, cái mũi của Nguyệt Dao lại cau lại, lại ‘Oa’ một tiếng khóc lên!

Hữu Hữu rút tay lại theo bản năng, trốn ở một bên, nâng mắt nhìn, giống như làm sai chuyện, áy náy nắm chặt góc áo, bộ dạng không biết làm sao!

“Con…”

Mộ Nhã Triết nhìn biểu tình Hữu Hữu, không biết làm thế nào, trái tim giống như bị bóp chặt, lập tức dỗ cậu, “Em gái muốn đòi ngủ!”

“Là như vậy ạ?”

Hữu Hữu vẫn cảm thấy khổ sở, em gái hình như, không thích bộ dạng của cậu!

Tiểu Dịch Thần ôm không sao, cha ôm cũng không sao, sao đến lượt cậu, em gái lại khóc lợi hại như vậy?

Cậu cảm thấy thương tâm khổ sở, lại có chút mất mát, ngồi cạnh cửa sổ, nâng mắt nhìn, đau lòng mắt đều đỏ lên!

Mộ Nhã Triết không dễ dàng gì mới dỗ em gái ngủ, đặt vào giường trẻ sơ sinh, Tiểu Dịch Thần nằm úp sấp ở bên giường nhìn, Hữu Hữu lại không dám đến gần, nhìn từ xa, cậu sợ mình đi qua, em gái lại khóc!

Cung Kiệt và Hoa Cẩm gõ cửa đi vào, trong tay Hoa Cẩm mang theo hộp cơm, nói, “Ăn cơm thôi!”

Vân Thi Thi nằm viện mấy ngày, mỗi ngày Hoa Cẩm và Cung Kiệt đều canh giữ ở bệnh viện, thức ăn của Vân Thi Thi đều do thím Nguyệt làm, đêm nay cố ý nấu canh cá trích, nói uống canh này, có thể kích thích sữa mẹ nhiều hơn.

Cô uống liên tiếp hai ngày, thật sự cảm thấy không có gì đặc biệt, nhưng mà quả thật có cách nói như vậy.

Mà thức ăn của Mộ Nhã Triết và đám Cung Kiệt, tất nhiên là tự mình giải quyết.

Không có tình huống đặc biệt, Mộ Nhã Triết trên cơ bản đều một tấc cũng không rời, mà Cung Kiệt và Hoa Cẩm ra ngoài ăn cơm, khi trở về sẽ mang thức ăn cho anh, có lúc là cơm hộp, có lúc là Hoa Cẩm tự mình vào bếp nấu.

Tay nghề của Hoa Cẩm không tệ, Mộ Nhã Triết cũng coi như là tán thành, cho nên có đôi khi sẽ chủ động yêu cầu, muốn Hoa Cẩm làm cơm.

Hữu Hữu rầu rĩ không vui ngồi trước bàn, cầm chiếc đũa, nhìn thức ăn phong phú, lại không có khẩu vị.

Cung Kiệt thấy, nhịn không được véo mũi cậu, “Làm sao vậy? Sao bộ dạng lại rầu rĩ không vui?”

“Cậu, lúc cậu ôm em gái, em gái có khóc không?”

Cung Kiệt có chút mờ mịt, nhíu mày, “Sẽ không, Nguyệt Dao không thích khóc, còn thích cười… Sao cháu lại hỏi như vậy?”

Hữu Hữu lại hỏi Hoa Cẩm, “Vậy chú Hoa Cẩm thì sao?”

Hoa Cẩm che mặt, “Chú… Chú còn chưa được ôm bao giờ.”

Anh ta cũng muốn ôm, nhưng mà Mộ Nhã Triết và Cung Kiệt đều mở miệng nói không đồng ý.

Hữu Hữu càng mất mát hơn.

“Lúc cháu ôm em gái, em gái khóc rất lợi hại!”

Hoa Cẩm nói, “Đứa bé nhỏ như vậy, ầm ĩ không phải là chuyện rất bình thường sao?”

“Nhưng mà đều nói em gái rất thích cười, rất ít khóc! Sao cháu vừa ôm lại khóc chứ?”

Cung Kiệt giày vò mặt cậu một lát, “Lần tới cháu thử xem! Không chừng em gái cháu mệt, muốn ngủ! Trẻ sơ sinh rất thích ngủ, cháu đừng suy nghĩ nhiều quá, được không?”

“A…!”

Hữu Hữu vốn cho rằng, loại tình huống này, chắc là chỉ ngẫu nhiên mà thôi, nên cũng không nghĩ nhiều nữa.

Nhưng mà lại không nghĩ rằng, tình huống như vậy, liên tục diễn ra!

Ngày hôm sau, Hữu Hữu đến bệnh viện, thím Nguyệt vừa mới thay tã cho đứa bé, cậu đi qua, lại la hét muốn ôm em gái.

Mộ Nhã Triết thấy cậu cố chấp như vậy, sao lại không hiểu tâm tư của cậu, vì thế đồng ý.
 
Chương 3049: Đại Kết Cục (20)


Nhận được sự đồng ý, Hữu Hữu vui mừng khôn xiết, ôm lấy Nguyệt Dao, nhưng mà đứa bé vốn đang toét miệng cười, được cậu ôm vào trong ngực, mới đầu không có phản ứng gì, chỉ chốc lát sau, lại giống như đêm qua vậy, mưa gió sắp tới, trong nháy mắt đôi mắt chảy ra hai giọt nước mắt!

Nước mắt chảy ra rất nhanh, từ má chảy xuống, tiếng khóc từ yết hầu bật ra khỏi cái miệng nhỏ!

Hữu Hữu trở tay không kịp, nhìn cái miệng nhỏ của bé con mở lớn, thậm chí còn nhìn thấy cả yết hầu của bé con, đầu lưỡi run run!

“Oa!”

Đứa bé hé miệng, khóc đến kinh thiên động địa, thậm chí còn nâng chân lên giẫm lên tay cậu, giẫm đạp lại giẫm đạp, bộ dạng giống như cực kỳ ghét bỏ cậu.

Sức lực cũng lớn, Hữu Hữu bị giẫm đau, cũng không dám buông tay, sợ em gái ở trong lòng bị ngã.

Thím Nguyệt khẩn trương nhận lấy đứa bé, dụ dỗ một lúc lâu, cuối cùng, vẫn là nằm trong lòng Vân Thi Thi, mới ngừng khóc!

Hữu Hữu nhìn thấy loại tình huống này lại tái diễn, khổ sở không chịu được, buồn bực ngồi một góc, đôi mày thanh tú hơi nhíu lại, trên mặt đầy mất mát!

Vân Thi Thi nhìn không thấy biểu tình mất mát trên mặt cậu, nhưng Mộ Nhã Triết lại thấy được, kéo cậu đến trước mặt mình hỏi, “Làm sao vậy? Sao lại không vui?”

“Cha à…”

Hữu Hữu ấm ức nghịch đầu ngón tay, đôi mắt đột nhiên đỏ lên, giọng nói cũng trở nên nghẹn ngào, giống như sắp khóc, “Có phải em gái không thích con hay không?”

Mộ Nhã Triết giật mình, nhíu mày, “Làm sao có thể?”

“Em gái nhất định chán ghét con! Nếu không… Vì sao con bế em ấy lại khóc!”

Hữu Hữu thút tha thút thít, giống như bị ấm ức rất lớn, nước mắt lập tức rơi xuống, cậu giơ tay lên, lau nước mắt ở khóe mắt, hít hít mũi, cực kỳ thương tâm!

Cậu rất ít khi khóc, lại càng ít khi lộ ra biểu tình bối rối như bây giờ, vẻ mặt cậu luôn luôn ung dung bình tĩnh, chắc là vì quá thương tâm, quá khó khăn, còn có chút sợ hãi, suy nghĩ miên man, lo lắng em gái thật sự chán ghét cậu, cho nên ấm ức rất lợi hại.

Mộ Nhã Triết luôn luôn không biết an ủi người khác, thấy bánh bao nhỏ thương âm như vậy, anh chỉ vỗ nhẹ vai của cậu, hành động này khó mà tính là an ủi.

Vân Thi Thi nghe xong, trong lòng cũng đau đớn, lập tức nói, “Hữu Hữu, con đừng nghĩ lung tung, sao em gái có thể chán ghét con được?”

“Vậy vì sao con bế em gái lại cứ thích khóc!”

Hữu Hữu thương tâm không chịu nổi, nước mắt vội vàng rơi xuống, khóc còn dữ dội hơn Nguyệt Dao, “Con không muốn em gái chán ghét con! Con thích em gái như vậy, con muốn em ấy thích người anh trai này!”

Mộ Nhã Triết nhẹ nhàng ôm lấy cậu, Tiểu Dịch Thần cũng ở một bên, lại không biết an ủi như thế nào.

Lúc này, thím Nguyệt đi tới, cười nói, “Hữu Hữu à, có phải vì mùi thuốc Đông y trên người cháu quá nặng hay không? Tuy em gái còn nhỏ, nhưng mà mũi rất nhạy cảm, ngửi được mùi thuốc Đông y, tất nhiên là không thích!”

Tiểu Dịch Thần nghe xong, lập tức tiến đến bên cạnh cậu, gật gật đầu, “Ừm, quả thật mùi thuốc Đông y hơi nặng!”

Mấy ngày nay, cậu đúng là đang uống thuốc Đông y.

“Thật vậy sao?” Hữu Hữu ngừng khóc, nâng cánh tay lên, ngửi ngửi mình, lại không ngửi ra được cái gì.

Bởi vì cậu uống thuốc Đông y, mũi đã quen mùi vị này, đã ngửi không ra được mùi khác thường!

Trái tim của cậu không tốt, mỗi khi đổi mùa, nếu không tiến hành điều trị, trái tim sẽ đập nhanh và loạn nhịp.
 
Chương 3050: Đại Kết Cục (21)


Trái tim của cậu không tốt, mỗi khi đổi mùa, nếu không tiến hành điều trị, trái tim sẽ đập nhanh và loạn nhịp, bởi vậy, cậu uống thuốc Đông y nhiều ngày rồi.

Người uống thuốc Đông y, trên người dù ít hay nhiều, đều dính một chút vị thuốc Đông y, bình thường có lẽ ngửi không thấy, bởi vì giữ một khoảng cách, vị thuốc Đông y cực kỳ nhạt, nhưng mà đến gần, lại có thể ngửi được mùi rất rõ ràng.

Bởi vậy, Nguyệt Dao được cậu ôm vào trong ngực, ngửi được mùi rất rõ ràng, lúc này mới bài xích cậu ôm.

Đứa bé còn nhỏ, còn không nói được, bởi vậy chỉ có thể dùng tiếng khóc để bày tỏ bất mãn của mình.

Thím Nguyệt chỉ nói ra một chút nghi ngờ của mình, vì trấn an cậu, để cậu đừng để chuyện này ở trong lòng, nhưng mà Hữu Hữu yêu thương em gái, lại nhớ kỹ chuyện này ở trong lòng.

Buổi tối khi về đến nhà, người giúp việc đưa thuốc Đông y đã nấu xong đến, để ở trên bàn, nói với cậu, “Hữu Hữu, uống thuốc đi.”

Sau khi Vân Thi Thi sinh xong, được Mộ Nhã Triết sắp xếp ở trung tâm ở cữ số một của thủ đô, ở cữ, không ở nhà mấy ngày, cho nên thuê người giúp việc đến lo liệu cuộc sống thường ngày của hai đứa bé.

Hữu Hữu đi tới, nhìn thoáng qua thuốc Đông y, đột nhiên lại nhớ đến bộ dạng em gái gào khóc, trái tim lại đau nhức!

Đều tại thuốc Đông y này.

Cậu cực kỳ hận bát thuốc này.

Tuy trong lòng nghĩ như vậy, nhưng trên mặt lại không biểu lộ quá nhiều, cậu nói với dì giúp việc, “Dì à, cháu mang về phòng uống nha.”

“Được, cẩn thận nóng đấy nha, nguội một chút hãy uống, không cần gấp gáp!”

“Dạ.”

Hữu Hữu bưng bát thuốc đi về phòng, người giúp việc lại còn dặn dò, “Cẩn thận một chút, đừng làm đổ!”

“Dạ, cháu biết rồi!”

Hữu Hữu bưng bát thuốc trở về phòng, đóng cửa lại, cúi đầu để sát mũi vào ngửi, nhất thời nhíu mày.

Quả thật, thuốc Đông y thật sự rất khó ngửi.

Nếu không phải cậu ngửi quen rồi, cũng thường xuyên uống, bằng không cậu cũng không chịu nổi hương vị này.

Nhớ đến Nguyệt Dao, cậu do dự một lúc lâu, sau đó đi đến bên giường, mở cửa sổ ra, bưng chén thuốc để ra ngoài cửa sổ, đổ hết thuốc trong bát xuống bồn hoa.

Cậu rất thông minh, biết để lại một chút, không đổ sạch hết, bởi vì mỗi khi cậu uống, đều còn lại chút cặn thuốc, nếu sạch sẽ, sẽ làm cho người ta nghi ngờ.

Ngồi ở trong phòng nửa tiếng, lúc này cậu mới bưng bát thuốc đi ra ngoài, để ở trên bàn, nói với người giúp việc, “Cháu uống xong rồi!”

Người giúp việc ôm quần áo đã giặt sạch đi tới, không có nghĩ nhiều, gật gật đầu nói, “Đặt ở đó đi, lát nữa dì sẽ rửa!”

“Dạ! Cháu cảm ơn dì.”

“Đứa nhỏ này, sao lại nói khách khí thế!”

Hữu Hữu săn sóc, làm cho bà ấy cảm nhận được ấm áp, cho nên không để ý hành động của đứa bé làm ở sau lưng!

Tiểu Dịch Thần còn đang ở thư phòng đọc sách, những lời Hữu Hữu nói mấy ngày hôm trước, cậu vẫn còn để ở trong lòng, bởi vậy buổi tối, cậu cố gắng học tập, lấy đề toán ra, vắt óc suy nghĩ tính toán.

Hữu Hữu vào phòng vệ sinh, lúc tắm rửa, cậu dùng sữa tắm nhiều hơn, bôi lên người mình, mãi đến khi tắm lần hai, lúc lau sạch thân thể, cậu còn cố ý ngửi ngửi mình, thật sự lo lắng, lại vụng trộm lau người mình một chút nữa, đảm bảo người mình toàn mùi thơm, lúc này cậu mới thay áo ngủ, đi vào thư phòng.

Tiểu Dịch Thần còn đang làm đề toán, đột nhiên nhìn thấy sách bài tập của mình bị một bóng đen che phủ.

Cậu mờ mịt ngẩng đầu, nhìn thấy hai tay Hữu Hữu chống nạnh đứng cạnh bàn, thần bí hỏi, “Trên người em có thơm không?”
 
Chương 3051: Đại Kết Cục (22)


“Trên người em có thơm không?”

Khóe mắt Tiểu Dịch Thần giật giật, thật sự ngửi ngửi.

“Ừm! Mùi thơm của sữa tắm!”

“Còn mùi thuốc Đông y không?”

Hữu Hữu nhắc tới chuyện này, Tiểu Dịch Thần mới giật mình nói, “Không có, không ngửi thấy nữa rồi!”

Kỳ quái, mỗi lần uống thuốc xong, trên người Hữu Hữu đều có mùi thuốc Đông y rất đậm.

Cậu có chút khẩn trương hỏi: “Sao lại thế này, không phải là em không uống thuốc đấy chứ?”

“Em uống rồi!”

“Thật không?”

Mỗi lần cậu uống thuốc xong toàn thân đều đầy mùi thuốc Đông y.

“Em đừng có lừa gạt anh, nếu dừng uống thuốc, sẽ…”

“Em đã nói là em uống rồi mà!”

Hữu Hữu còn nói, “Em bôi rất nhiều sữa tắm, còn xịt rất nhiều nước hoa. Trên người thơm như vậy, em gái sẽ không ghét bỏ em!”

Tiểu Dịch Thần cười, gật gật đầu.

Hữu Hữu không vội ôm lấy Nguyệt Dao, ngày kế tiếp lại vụng trộm dừng uống thuốc, mãi đến khi ngừng uống thuốc Đông y hai ngày, trên người không còn mùi thuốc Đông y, cậu mới thả lỏng.

Chỉ là, khi cậu đứng trước giường trẻ sơ sinh, cúi đầu nhìn vật nhỏ nằm ở trong giường trẻ sơ sinh, mở to mắt nhìn, cậu lại có chút sợ hãi rồi!

Cậu lại nghiêm túc giơ tay mình lên, ngửi ngửi ống tay áo, không ngửi thấy mùi thuốc Đông y, lúc này mới hít một hơi khí lạnh, cười khẽ.

Bởi vì cậu sợ, bây giờ trên người cậu không còn vị thuốc Đông y, lúc này, lý do bởi vì thuốc Đông y mà bài xích không được thành lập rồi!

Nếu em gái lại khóc thì làm sao bây giờ?

Đó chính là thật sự chán ghét cậu rồi!

Cậu sợ em gái không thích cậu!

Tiểu Dịch Thần cổ vũ nói, “Hữu Hữu, em thất thần làm gì thế? Không phải em nói muốn ôm em gái sao?”

Hữu Hữu băn khoăn mãi, xoắn xuýt một lúc lâu, lúc này mới cẩn thận ôm Nguyệt Dao vào trong ngực.

Nhìn đứa bé ở trong lòng, thấy đứa bé ngây thơ ngậm ngón tay mình, mở to đôi mắt tò mò nhìn cậu, tim Hữu Hữu đột nhiên đập nhanh hơn, lo lắng một giây sau đứa bé sẽ khóc!

Mộ Nhã Triết ở một bên nhìn cậu, lúc thấy Hữu Hữu ôm Nguyệt Dao, biểu tình vô cùng thành kính và nghiêm túc, giống như trong ngực cậu, là thiên sứ nhỏ, người nào cũng không thể khinh thường!

Bé con mở to mắt nhìn cậu, cậu cũng nhìn bé con, Hữu Hữu bị bé con tò mò nhìn chằm chằm, có chút cảm giác hơi thở dừng lại.

Khuôn mặt đứa bé còn chưa nẩy nở, trên mặt đầy thịt, lúc này mới chân chính là trẻ sơ sinh mập mạp, đôi mắt có chút sưng, nhưng mà đôi mắt đó, lại đen giống như mã não, lộ ra khí tức linh động, giống như ngưng tụ nước suối trong suốt trên đời này!

Ngay lúc cậu khẩn trương, đã thấy vật nhỏ ở trong lòng cười với cậu, đôi mắt tròn tròn cong thành hình trăng lưỡi liềm, nụ cười trẻ con, không có âm thanh, làm cho trái tim người ta đều sắp hòa tan!

Lúc bé con cười rộ lên, còn rất xinh đẹp, trong nháy mắt, Hữu Hữu thật sự cảm thấy giống như thiên sứ đang mỉm cười với mình!

Cảm xúc khẩn trương trên mặt cậu lập tức biến mất không thấy nữa, cậu kích động ngẩng đầu, nói với Mộ Nhã Triết, “Cha à! Em gái cười với con đó!”

“Cha thấy rồi!”

Hữu Hữu cực kỳ cảm động, dịu dàng cọ xát mặt đứa bé, phát ra tiếng cười thanh thúy.

“Em gái, anh là anh trai em…! Anh tên là Hữu Hữu, xin chào.”

Hữu Hữu nâng mắt, ánh mắt lại nhìn khuôn mặt mềm mại của Tiểu Nguyệt Dao, đôi mắt xinh đẹp hàm chứa ý cười cưng chiều.

Cậu nhẹ nhàng hà hơi như lan, “Nguyệt Dao, hoan nghênh em đến!”

Hoan nghênh em đi đến thế giới này!

Hoan nghênh đi đến bên cạnh anh!
 
Chương 3052: Đại Kết Cục (23)


Đây xem như là lần chào hỏi chính thức của cậu và Tiểu Nguyệt Dao.

Tiểu Dịch Thần nhìn một màn này mà ngực ấm áp, cậu đi đến bên cạnh Hữu Hữu, cằm nhẹ nhàng để lên vai cậu, yên lặng nhìn bé con mềm mại ở trong lòng Hữu Hữu, bàn tay nhỏ đầy thịt được bé con ngậm trong miệng, khi thì cuộn lại, khi thì vểnh lên thành lan hoa chỉ*.

*: ngón tay xếp thành hình hoa lan.

“Còn có thể làm thành lan hoa chỉ sao?”

Tiểu Dịch Thần nhanh chóng nắm lấy tay của bé con, nói, “Không thể cắn tay nha!”

Sau đó, cậu lấy tay lau sạch nước miếng dính trên tay bé con.

Hoa Cẩm ở một bên nở nụ cười, “Nguyệt Dao đầu thai rất tốt, có hai người anh trai cưng chiều như vậy.”

Tiểu Nguyệt Dao không hiểu, mở miệng y y a a, phun bong bóng, lại đưa đầu ngón tay ngậm vào trong miệng, tròng mắt xoay chuyển lưu loát, tò mò nhìn thế giới xung quanh.

Mộ Nhã Triết nhìn thấy, bị chọc cười, “Bé con lại nhìn gì thế?”

“Chắc là nhìn hai anh trai nhỏ!”

Cung Kiệt cũng đi tới, nói với Hữu Hữu, “Để cậu ôm cho.”

“Không được!”

Hữu Hữu ôm bé cưng, bĩu môi nói, “Không dễ dàng gì em gái mới không khóc, để cho cháu ôm nhiều thêm một lát!”

Cung Kiệt cũng nhíu mày, “Mấy ngày nay cậu cũng chưa được ôm, cậu cũng muốn ôm Tiểu Nguyệt Dao một lát, đưa cho cậu!”

Hữu Hữu xoay người, không cho.

Tiểu Dịch Thần ở bên cạnh nhìn thấy, vui vẻ nói, “Sau này, em gái không cần phải đi nữa, ra cửa, cháu ôm xong thì đến lượt Hữu Hữu ôm, Hữu Hữu ôm xong đến lượt mẹ ôm, còn có cậu và cha tranh nhau muốn ôm nữa! Đôi chân của em gái, không phải dùng để trang trí rồi sao?”

Vân Thi Thi tựa vào giường, cười nói, “Được rồi! Các người đừng náo loạn nữa, bế đứa bé đưa cho mẹ, để mẹ cho em bú sữa!”

Mộ Nhã Triết nghe xong, vội vàng đứng dậy, ôm đứa bé để vào lòng cô, sau đó lại xoay người, ý vị thâm trường quét một vòng, mọi người nhìn thấy ánh mắt của anh, thức thời đi ra ngoài cửa.

Sau khi mọi người đi ra ngoài hết, lúc này Vân Thi Thi mới vén áo lên, để bé con bú sữa.

Lúc đứa bé bú sữa, Mộ Nhã Triết ngồi ở bên giường, đánh giá trái phải, đột nhiên nói, “Đôi mắt đứa nhỏ này rất giống em.”

“Sao anh nhận ra được?”

“Nhìn hình dáng đôi mắt là nhận ra được.”

Mộ Nhã Triết nhẹ nhàng véo mặt bé con, không dám dùng lực, chỉ chạm vào một phen, cảm xúc khi đụng vào giống như tơ lụa vậy.

Anh lại nói, “Rất giống, sau khi lớn lên, nhất định sẽ là mỹ nhân.”

“Không phải người ta vẫn nói con gái lớn lên giống cha nhiều hơn sao? Bây giờ còn chưa nhìn ra được, cũng không thể vội vàng kết luận được! Em cảm nhận được, con gái giống anh, bộ dạng sẽ càng xinh đẹp.”

Mộ Nhã Triết nhìn bé con, trong lòng nhồi đầy tình cảm!

Cùng cảm giác khi ôm Mộ Dịch Thần lúc mới sinh ra, có chút không giống!

Khi đó, anh cũng không cùng cô trải qua giai đoạn mang thai, cũng không ở bên cạnh cô, trông coi cô, cùng cô trải qua những hỉ nộ ái ố, càng không có ở trong phòng sinh, tận mắt chứng kiến sinh mệnh nhỏ ra đời.

Bởi vậy, khi anh ôm Mộ Dịch Thần vào trong lòng, anh nhìn nhìn, sau đó trong lòng vang lên tiếng cảm thán: A…! Đây là con của anh!

Chỉ là vui sướng thì có, nhưng cũng không có cảm động quá sâu sắc, thế cho nên Tiểu Dịch Thần dần dần lớn lên, anh cũng không biết nên đảm nhận vị trí người cha như thế nào, chỉ biết là, không thể quá cưng chiều, nếu cưng chiều đến vô pháp vô thiên, cũng không được tốt!
 
Chương 3053: Đại Kết Cục (24)


Bởi vậy, nghiêm khắc với con trai một chút, đây cũng là ý niệm giáo dục của anh.

Tiểu Dịch Thần cực kỳ kính sợ anh.

Nhưng mà lúc bé con ra đời, bản năng của người cha ở bên trong lòng anh, lúc này mới thức tỉnh, cũng biết, nếu cưng chiều đứa bé sẽ không làm hư.

Nhất là khoảng thời gian vất vả của cô trong phòng sinh, anh hiểu rõ, một sinh mệnh mới ra đời, là chuyện không dễ dàng!

Trong quá trình thống khổ và hạnh phúc, cùng với chờ đợi lo âu, bởi vậy, lúc nhìn Tiểu Nguyệt Dao, anh đã không giống người cha ngây thơ tám năm trước, mà là một người cha thành thục ổn trọng!

Có thể nói, Vân Thi Thi xuất hiện, làm thay đổi anh, anh cho đến bây giờ đều kiêu ngạo ngạo mạn, không ai bì nổi, cô lại dịu dàng mài đi sắc nhọn và góc cạnh của anh, để cho anh trở thành một người đàn ông hiểu được thế nào là yêu.

Nguyệt Dao xuất hiện, làm ngực anh rót vào vô số tình cảm dịu dàng, làm anh trở thành một người cha ôn nhu.

Lúc anh đang nhìn bé con, bé con cũng nhìn anh, trong lòng anh nhất thời có một loại cảm xúc tự nhiên nảy sinh: Vì bé con, làm gì cũng đều đáng giá!

Anh muốn đem những thứ tốt nhất trên đời này, tặng cho bé con!

Tình cảm này, có lẽ cũng là có quan hệ đến cảm tình đặc biệt của cha dành cho con gái!

Nếu không sao người ta lại nói, con gái là tinh nhân kiếp trước của cha?

Duyên phận đặc biệt như vậy, Mộ Nhã Triết cưng chiều Nguyệt Dao, lại càng khó nói nên lời, thâm trầm, yêu càng sâu, càng muốn che chở bé con thật tốt!

Có một số đứa bé lúc sinh ra, tóc không hề dày, nhưng mà Tiểu Nguyệt Dao lại có tóc rất dày, lông mi dài dài, màu da vừa trắng nõn vừa khỏe mạnh.

Lúc Vân Thi Thi dưỡng thai chú trọng dinh dưỡng cân đối, hơn nữa gen của cô và Mộ Nhã Triết không tệ, sinh thế nào, đứa bé đều đẹp!

Bởi vậy, lúc y ta ôm đứa bé đi tiêm, các y tá khác nhìn thấy, kinh ngạc ao ước không thôi!

Kinh nghiệm của bọn họ phong phú, bởi vậy liếc mắt một cái liền biết, sau này đứa nhỏ này lớn lên, tuyệt đối là một mỹ nhân!

Lúc Tiểu Nguyệt Dao đi tiêm, làm vô số người chú ý, thậm chí có mấy chủ nhiệm khoa phụ sản đều nghe thấy đến, lúc ôm đứa bé trở về, y tá nhiệt tình nói, “Anh không biết những bác sĩ ở đó đâu, tranh nhau muốn ôm, tôi cũng không cho, nói là công chúa nhỏ đang tập làm quen, người khác ôm sẽ làm bé khóc, trên mặt bọn họ có bao nhiêu tiếc nuối, sau đó đều khen đứa nhỏ này lớn lên nhất định rất xinh đẹp!”

Mộ Nhã Triết nghe xong, nhíu mày nói, “Cũng không nhìn xem là con gái của ai!”

Trong lời nói của anh lộ ra đắc ý!

Y tá nói với Vân Thi Thi, “Thi Thi à, cô đúng là có phúc, chồng đẹp trai như vậy, sinh một đôi con trai bộ dạng tuấn tú, còn sinh được một đứa con gái xinh đẹp giống như thiên sứ vậy! Ông trời rất chăm sóc cô nha!”

Vân Thi Thi còn chưa nói, Mộ Nhã Triết ở một bên lại nói, “Cô nói sai rồi!”

“Hả? Sai như thế nào?”

Mộ Nhã Triết thâm tình đứng bên cạnh Vân Thi Thi, nói, “Có thể lấy được cô ấy, là phúc của tôi.”

Một câu này, giống như một viên kẹo đường tan trong đầu lưỡi, y tá lại càng hâm mộ, nhịn không được nói, “Hai người rất ân ái nha!”

Nói xong, cô ấy liền rời đi.

Đợi cho cô ấy rời đi, trong phòng chỉ còn hai người bọn họ, Tiểu Nguyệt Dao ngủ thiếp đi, mà đám Cung Kiệt mang theo Hữu Hữu và Tiểu Dịch Thần, chậm rãi đi đến Nhạc Trí mua sắm!

Em gái sinh ra, tay nhỏ của Hữu Hữu vung lên, nói muốn đi mua quần áo cho em gái, mua đồ chơi, còn cả đồ mài răng của bé nữa.
 
Chương 3054: Đại Kết Cục (25)


Tay nhỏ của Hữu Hữu vung lên, nói muốn đi mua quần áo cho em gái, mua đồ chơi, còn cả đồ mài răng của bé nữa.

Cung Kiệt vốn còn muốn nhìn thêm công chúa nhỏ, kết quả vẫn bị Hữu Hữu kéo đi.

Trong lòng Mộ Nhã Triết hừ lạnh một tiếng, đứa con trai này, coi như là hiểu được quan tâm sắc mặt, biết anh và cô đã lâu chưa được hưởng thụ thế giới của hai người!

Thời gian gần đây, Nhạc Trí mới cho ra quầy chuyên bán đồ của trẻ em, nghe nói, lúc Vân Thi Thi mang thai, là Hữu Hữu đề xuất.

Hiện giờ trên cơ bản Nhạc Trí đều giao cho Lý Hàn Lâm tiếp nhận, Lý Hàn Lâm thăng chức thành tổng giám đốc Nhạc Trí, mà Hữu Hữu quang vinh lui về sau bức màn, cậu không muốn dùng quá nhiều thời gian lãng phí vào những thứ khác, sau khi Vân Thi Thi mang thai, cậu quyết định muốn dùng càng nhiều thời gian, ở lại làm bạn với em gái.

Vì nghênh đón em gái ra đời, cậu thúc giục Lý Hàn Lâm khai phá thị trường trẻ em, trải qua hơn tám tháng, Nhạc Trí đẩy mạnh quầy chuyên bán đồ trẻ em, chỉ là vài ngày gần đây, có người tiêu thụ trách, quầy chuyên bán đồ trẻ em, sản phẩm chủ yếu nhằm vào bé gái nhiều hơn.

Điểm này, là Hữu Hữu yêu cầu, đây là tâm tư của cậu.

Bình thường lúc nhàn rỗi, có linh cảm, cậu vẽ loạn trên giấy, thiết kế đồ chơi vì em gái, sản phẩm cần một khoảng thời gian để làm, bởi vậy cậu suy nghĩ trước, lúc em gái ra đời chơi đồ chơi, cậu sẽ cho em gái chơi những món đồ chơi do cậu thiết kế!

Bởi vì Tiểu Nguyệt Dao sinh ra, kế hoạch Thiên Nhãn cậu không thèm quan tâm, vẽ một nửa bản vẽ liền ném qua một bên, không quan tâm rồi!

Cung Kiệt cũng chẳng hỏi đến, cho dù anh có dã tâm bừng bừng với kế hoạch Thiên Nhãn, nhưng chuyện lớn, cũng không quan trọng bằng cháu gái của anh!

Dù là công việc của tập đoàn Cự Phong, cũng bị Hữu Hữu đá sang một bên.



Trong phòng, hiếm khi mới được thanh tịnh, Tiểu Nguyệt Dao ngủ say, Mộ Nhã Triết nằm ở trên giường, ôm cô vào trong ngực, cô vốn ngủ thiếp đi, bị động tác của anh quấy nhiễu, mới vừa nhíu mày, liền cảm thấy đôi môi nóng bỏng chạm vào mặt cô. Ngay sau đó, người đàn ông cúi đầu, hôn lên môi cô!

Cảm giác giống như đã lâu rồi không hôn môi cô!

Vừa hôn một lát, cũng không dám chiếm lấy cô thật sâu, lướt qua liền dừng lại.

Khi đôi môi tách ra, Mộ Nhã Triết cúi đầu, nhìn chăm chú đôi mắt muốn nói lại ngừng của cô, khuôn mặt xinh đẹp giống như bôi son, đôi mắt giống như có thần, có thể câu hồn anh, anh không nỡ rời đi như vậy.

Cho nên, khi anh bắt nạt cô lần thứ hai, bàn tay to chế trụ cái gáy cô, cô lui về phía sau một chút, hôn sâu nóng bỏng, tiến công chiếm đóng thành trì, tại răng môi của cô xâm lược cuốn sạch, cô nhẹ nhàng hừ một tiếng, ngữ khí mềm mại ngây thơ, thân thể có chút nóng lên!

Thân thể của anh cũng theo đó mà căng chặt, phản ứng quen thuộc nổi lên, bản năng không muốn chỉ dừng lại ở một cái hôn, muốn cô càng nhiều thêm, càng lớn dần hơn!

Hai cặp môi dây dưa không rời, hô hấp dần dần nhanh hơn, anh nhìn cô chăm chú, cô nhắm mắt lại, dù không nhìn thấy, nhưng nóng bỏng trong mắt người đàn ông, không cần nói cũng biết!

Mà khi anh hôn lên xương quai xanh của cô, anh cố gắng ép buộc mình rời khỏi môi cô.

Muốn cô, nhẫn nhịn sắp đến mười tháng, nhưng mà anh hiểu rõ, bây giờ cô mới sinh xong, căn bản khó mà tiếp nhận được anh.

Vân Thi Thi cũng phục hồi tinh thần lại, mấp máy môi, nhưng mà hiểu được người đàn ông tinh lực thịnh vượng này, có thể dừng lại lúc này, rốt cuộc phí bao nhiêu công sức mới dập tắt được lửa.
 
Chương 3055: Đại Kết Cục (26)


“Chồng à, anh vất vả rồi.”

Cô mang thai, cô vất vả, nhưng anh cũng không thoải mái.

Mười tháng này, trả giá của anh, cô đều nhìn thấy rõ ràng, nhẫn nhịn của anh, bao dung của anh, chăm sóc của anh, anh làm bạn bên cô, mỗi một chi tiết, đều nhìn ra được, trả giá của anh, tuyệt đối không ít hơn cô.

Nếu thật sự có thể đổi thân phận, người đàn ông kiêu ngạo này, cũng sẽ nguyện ý thay cô nhận lấy đau đớn khi sinh.

Nhất là khoảng thời gian đó, tinh thần cô cực kỳ sa sút, cũng là anh, từng bước một dẫn cô ra khỏi đầm lầy.

Cô đột nhiên nói, “Kỳ thật, có chuyện này, em xoắn xuýt rất lâu rồi!”

Mộ Nhã Triết ở một bên nghịch mái tóc cô, nhíu mày, “Hả? Chuyện gì?”

Cô trầm ngâm một lát, do dự thật lâu, vẫn quyết định nói chuyện này ra, “Anh nói xem, không phải biện pháp tránh thai của chúng ta đều làm cực kỳ tốt sao?”

“Ừ…”

Mí mắt Mộ Nhã Triết giật giật mạnh, rất nhanh liền biết chuyện cô nghi ngờ là gì!

“Chỉ là, vì sao em lại mang thai?”

Vân Thi Thi vẫn cảm thấy khó hiểu như cũ, “Em nhớ rõ, em đều uống thuốc tránh thai mà. Chẳng lẽ, thuốc tránh thai không có tác dụng sao?”

“Thuốc tránh thai không phải là thứ tốt gì, uống vào sẽ không có lợi cho thân thể! Sau này, cũng đừng uống nữa!” Anh không trả lời câu hỏi, cố ý nói sang chuyện khác.

Lối suy nghĩ của cô không chạy theo anh, vẫn xoắn xuýt về vấn đề này như cũ, “Chúng ta làm biện pháp tránh thai cực kỳ tốt, em chẳng những uống thuốc, có đôi khi anh còn đeo bao, theo lý mà nói, không có khả năng mang thai!”

Mộ Nhã Triết có chút do dự không biết có nên nói sự thật với cô hay không, sở dĩ tránh thai thất bại, là vì anh xấu xa đổi thuốc tránh thai của cô thành vi – ta – min B11, hai loại được tráo đổi, kỳ thật cũng không khác biệt nhiều lắm, viên thuốc nhỏ như vậy, cô cũng không nghiên cứu cẩn thận.

Chỉ là anh lo lắng, nếu để cô biết, là hành động của anh mới khiến cô mang thai, sợ rằng cô sẽ không vui.

Dù sao, chuyện này cũng coi như là làm trái ý nguyện của cô, hành vi lén lút của anh như vậy, giống như không vẻ vang lắm.

Vì thế, anh thăm dò hỏi, “Em không thích con gái sao?”

“Thích mà! Đương nhiên thích, thích vô cùng!”

Vân Thi Thi buồn bực, “Anh nói gì vậy? Sao em có thể không thích con gái của mình được chứ? Dù sao cũng là cốt nhục của mình, lúc trước không làm tốt dự tính mang thai, cho nên đứa nhỏ này tới, em chưa chuẩn bị. Nhưng mà Nguyệt Dao sinh ra, em trái lại lại cảm thấy may mắn! Có nam nữ song toàn, coi như là phúc khí. Điều này cũng do anh đoán trúng rồi, miệng của anh đúng là may mắn, nói sinh con gái, vậy mà thật sự sinh con gái!”

Mộ Nhã Triết đột nhiên im miệng không nói nữa.

Vân Thi Thi lại nói, “Chuyện này coi như là điều tốt đẹp ngoài ý muốn đi!”

“Kỳ thật…”

Mộ Nhã Triết nói, “Anh vẫn rất muốn có con gái!”

“Dạ!”

“Chỉ là nếu lần này, cho dù em sinh con trai, anh cũng vẫn yêu thương, cực kỳ vui mừng! Cho nên…”

Sau một lúc đắn đo, lúc này anh mới nói, “Lúc trước anh đổi thuốc tránh thai của em thành vi – ta – min B11, cho nên Nguyệt Dao đến, nằm trong dự liệu của anh, mà cũng là ngoài dự liệu! Bởi vì, anh chưa từng nghĩ, ông trời thật sự quan tâm, thỏa mãn nguyện vọng của anh!”

Vân Thi Thi ngớ ra nửa giây, trên mặt không có thay đổi nhiều, chỉ nhếch môi.

Anh còn tưởng rằng, cô nhất định sẽ không vui, kỳ lạ hỏi, “Em không tức giận sao?”

“Hả?”

“Chuyện đổi thuốc tránh thai.”
 
Chương 3056: Đại Kết Cục (27)


“Chuyện đổi thuốc tránh thai.”

Vân Thi Thi lắc lắc đầu, “Lúc trước em chỉ cho rằng tránh thai thất bại, dù sao, xác xuất thành công của thuốc tránh thai có hạn, cho nên cũng không nghĩ nhiều. Sau đó em lật xem một phen, thuốc trong hộp không giống thuốc lúc trước em uống, em cũng chỉ hoài nghi, cũng thật không ngờ, là anh vụng trộm đổi thành vi – ta – min B11!”

Mộ Nhã Triết nhếch môi, “Em không tức giận là được rồi!”

“Vì sao em phải tức giận? Quyết định sáng suốt như vậy, cũng chỉ có người đàn ông của em mới dự đoán được! Vụng trộm đổi thuốc tránh thai thành vi – ta – min B11, thủ đoạn này, rất giống phong cách của anh! Tuyệt rồi! Chỉ là em cũng không có ý trách anh. Chẳng qua, có Nguyệt Dao, em thật sự không muốn lại sinh đứa bé nữa! Không phải vì thân thể, mà là không muốn tình yêu của em bị phân chia thành quá nhiều bộ phận!”

Vân Thi Thi dựa sát vào lòng anh, dịu dàng nói, “Có anh, có Hữu Hữu, có Tiểu Dịch Thần, bây giờ còn Nguyệt Dao, em cảm nhận được, em là người phụ nữ hạnh phúc nhất thiên hạ rồi! Em không còn cầu mong gì nữa, chỉ hy vọng một nhà bình an hạnh phúc, như vậy là đủ rồi!”

“Anh cũng không muốn em sinh nữa!”

Mộ Nhã Triết nói, “Lúc trước không cùng em trải qua quá trình sinh, bây giờ làm bạn với em trải qua quá trình sinh, anh cảm thấy, sinh đứa bé, phụ nữ rất dễ xảy ra nguy hiểm! Có ba đứa bé, anh cũng cực kỳ thỏa mãn rồi!"

Vân Thi Thi gật gật đầu, “Vậy sau này biện pháp tránh thai nhất định phải làm thật tốt, nếu không lại xảy ra chuyện ‘Ngoài ý muốn’, thực sự làm người ta dở khóc dở cười! Đến lúc đó, em biến thành sản phụ lớn tuổi, có thể thật sự chịu khổ rồi!”

“Thuốc tránh thai uống nhiều không tốt, đeo bao mà nói, cũng sẽ không thành công trăm phần trăm.”

“Vậy đợi thân thể em khôi phục một chút, em đi buộc ga – rô nhé?” Vân Thi Thi mỉm cười nói.

Mộ Nhã Triết ngẩn ra, nhíu mày, “Không cần!”

“Buộc ga – rô chỉ là phẫu thuật nhỏ, cũng tránh cho rất nhiều thứ không cần thiết quấy nhiễu!”

Nếu thảo luận về đề tài này, Vân Thi Thi cũng muốn cùng anh nói chuyện này thật tốt.

“Chồng à, anh cũng biết rồi đó! Cuộc đời này của em, nhất định nhận định anh, trừ phi anh chết! Cho nên, chức năng sinh đẻ, đã có thể loại bỏ khỏi nhân sinh của em rồi! Cả đời này của em, chỉ biết có ba đứa bé, sẽ không có đứa bé khác! Nếu tránh thai có sơ xuất, như vậy loại bỏ hoàn toàn, tránh xa cái sơ xuất này?”

“Anh nghe nói, phụ nữ buộc ga – rô không tốt cho thân thể. Đúng lúc nói đến đề tài này, như vậy anh không ngại nói với em một chút, quyết định của anh!”

“Quyết định gì ạ?”

Mộ Nhã Triết nghiêm túc nói, “Anh định đi làm phẫu thuật triệt sản!”

“Cái… Cái gì?”

Vân Thi Thi có chút bất ngờ!

Người đàn ông này, vậy mà nói với cô, muốn đi làm phẫu thuật triệt sản!

Chuyện này có ý nghĩa gì?

Ý nghĩa chính là, anh vĩnh viễn mất đi khả năng có con!

Kỳ thật phẫu thuật triệt sản, ở nước Mỹ, đa số đều là đàn ông làm, vì phẫu thuật triệt sản cho nam, nói tương đối, nguy hiểm càng nhỏ, trong thời gian rất ngắn có thể khôi phục tốt, trên cơ bản vừa mới làm xong phẫu thuật, có thể làm việc luôn, cũng không có bất luận ảnh hưởng gì.

Lúc Vân Thi Thi sinh xong vài ngày, bác sĩ hỏi anh, đã có ba đứa bé, có suy nghĩ để Vân Thi Thi làm phẫu thuật buộc ga – rô không.

Đây là lần đầu tiên anh nghe thấy những từ này, có chút khó hiểu, vì thể hỏi một chút, phẫu thuật buộc ga – rô là gì.

Bác sĩ giải thích một phen, nói đàn ông và phụ nữ, đều có thể làm phẫu thuật buộc ga – rô.
 
Chương 3057: Đại Kết Cục (28)


Bác sĩ giải thích một phen, nói đàn ông và phụ nữ, đều có thể làm phẫu thuật buộc ga – rô.

Phụ nữ buộc ga – rô, lại phải đối mặt với những nguy hiểm, ví dụ như - - thai ngoài tử cung, nếu là thời gian lâu, sẽ ảnh hưởng đến sức khỏe, nhiễm trùng, lúc lấy ra, còn phải làm phẫu thuật lần nữa.

Chỉ là ở trong nước, đa số đàn ông đều bài xích phẫu thuật như vậy, chuyện này có lẽ liên quan đến phẩm chất của người đàn ông trong nước, ăn sâu bén rễ xã hội nam quyền!

Cảm thấy phẫu thuật như vậy, làm mất mặt người đàn ông!

Đa số người đàn ông cho rằng, người đàn ông gánh vác trách nhiệm tránh thai, với hàm ý tránh hạ thấp thân phận, hơn nữa, khả năng sinh con được rất nhiều người đàn ông coi là thứ quan trọng, phẫu thuật triệt sản bị hiểu lầm là đàn ông bị thiến, thậm chí có nhiều người đàn ông nghĩ, nhỡ đâu sau này, một ngày nào đó mình thăng chức rất nhanh, ly hôn với vợ, như vậy sau này không có cách nào sinh con được nữa, rất nhiều người không muốn vứt bỏ đường lui này.

Hơn nữa, rất nhiều đàn ông coi phụ nữ là vật phẩm sở hữu cá nhân, chuyên thuộc của mình, bởi vậy, một phần tôn trọng này, e rằng khó thể hiện.

Dù sao, nối dõi tông đường, xã hội cho rằng là nhiệm vụ quan trọng của đàn ông.

Nhưng mà Mộ Nhã Triết cảm thấy, nếu có một chút nguy hiểm xuất hiện trên người cô, như vậy anh cần phải ngăn chặn.

Kiên quyết diệt sạch tận gốc.

Sao anh có thể để người phụ nữ của mình mạo hiểm như vậy?

Dù chỉ là một con số lẻ, anh cũng kiên quyết không thể để nó xảy ra.

Hơn nữa - - anh căn bản không lo lắng sau này, bởi vì người phụ nữ này, là người phụ nữ vĩ đại, đã hoàn thành tâm nguyện lớn nhất của anh, cho anh một đứa con gái, như vậy, anh cũng không cần thiết phải giữ lại khả năng có con của mình!

Anh nhận định cô, nhận định người phụ nữ này, là đời này của anh, người phụ nữ duy nhất có thể ở bên anh đến nhân sinh tận cùng!

Anh chỉ có một người vợ, con của anh, cũng chỉ có thể là anh và cô sinh!

Sau khi triệt sản, anh cũng không cần lo lắng sau này sẽ có những người phụ nữ chạy đến trước mặt cô châm ngòi ly gián!

Anh cũng có băn khoăn như vậy!

Dù sao, cho dù anh kết hôn hay không, người phụ nữ mơ ước anh, giống như con sông lớn, anh tuyệt đối không cho phép người phụ nữ giống như Tống Ân Nhã xuất hiện, dùng thủ đoạn bẩn thỉu.

Sau khi anh triệt sản, sẽ không có băn khoăn như vậy nữa rồi!

Đến lúc đó, lại có phụ nữ chạy đến trước mặt cô nói mang thai đứa bé của anh, vợ ngốc của anh, hoàn toàn có thể không lo lắng, cho cô ta một cái tát thật mạnh!

Bác sĩ lại nói cho anh, nếu như đàn ông phẫu thuật triệt sản, rạch một vết thương rất nhỏ bên ngoài, lấy ống dẫn tinh ra cắt hơn nửa đoạn, chuyện này nghe qua có lẽ không rét mà run.

Nhưng mà phẫu thuật triệt sản nữ, theo ý anh, lại cực kỳ tàn ác!

Phụ nữ làm triệt sản, tất phải mổ bụng, đem ống dẫn trứng hai bên cách xa nhau hơn mười cm, phải rạch hai dao mới được.

Anh liền từ chối.

Chỉ là khi ở trên giường, anh cũng không thích đeo bao, cảm thấy cực kỳ không thoải mái, hơn nữa, cảm giác lúc đó của anh cực kỳ nhạy cảm, bởi vậy loại cảm giác không thoải mái này, biểu lộ rất rõ ràng, lúc trước không đeo bao, là vì hi vọng sinh một đứa con gái, bây giờ nam nữ song toàn, cũng không muốn cô phải chịu quá trình sinh con, nghĩ nếu không thích đeo bao, như vậy làm triệt sản đi.

Mộ Nhã Triết nói chuyện này với cô, cũng không nói tỉ mỉ chi tiết.
 
Chương 3058: Đại Kết Cục (29)


Vân Thi Thi không đành lòng, cảm thấy anh trả giá như vậy, quá nhiều rồi.

Nhưng băn khoăn của cô, ở trong mắt Mộ Nhã Triết, cũng không tính là băn khoăn gì!

Dù sao, phụ nữ phải chịu đựng sinh ra sinh mệnh mới, từng tháng còn phải chịu đựng kinh nguyệt, chuyện này đã là trách nhiệm không nhỏ, mang thai cần mười tháng, sinh đứa bé xong, dáng người đều biến dạng, cần một khoảng thời gian dài mới có thể khôi phục, còn ở cữ, nuôi con bằng sữa mẹ.

Mà đàn ông thì sao?

Muốn đứa bé, chỉ cần phụ trách gieo giống, nếu mang thai ngoài ý muốn, cũng chỉ đưa tiền ra, chịu tội vẫn là phụ nữ!

Về phương diện này, phụ nữ chiếm quá nhiều tình thế xấu.

Cho nên, anh mới đưa ra quyết định này.

Anh ôm chặt cô, nói, “Anh không cần suy nghĩ hôn nhân của chúng ta không lâu dài, cũng không cần suy nghĩ tương lai muốn có đứa bé, làm phẫu thuật triệt sản nguy hiểm nhỏ, đây là quyết định của anh, nói với em chỉ vì muốn báo cho em biết một tiếng, không tính bàn bạc, em biết là được rồi, không cần nói gì!”

Thái độ của anh cực kỳ kiên quyết, chuyện này chỉ nói cho cô biết, đều không phải là bàn bạc, cũng không tính toán hỏi ý kiến của cô!

Vân Thi Thi nghe xong, trong lòng vô cùng cảm động!

Người đàn ông này, không nỡ để cô buộc ga – rô!

Cô lại càng không nghĩ tới, hóa ra từ lúc trước, anh đã đưa ra quyết định này rồi!

Nhưng mà, chuyện này cực kỳ giống phong cách của anh!

Có lẽ, nếu lúc này cô không nói, anh sẽ gạt cô, sau khi vụng trộm làm phẫu thuật xong, mới có thể nhắc chuyện này với cô.

Anh quen không nói ra mọi chuyện, luôn yên lặng trả giá, trong quan niệm của anh, anh trả giá vì một người, chỉ cần đáng giá, anh sẽ cam tâm tình nguyện, nhưng mà trả giá thì trả giá, sẽ không vì mục đích nào đó mà đi trả giá.

Anh yêu cô, chỉ yêu cô, không hề giữ lại, thuần túy như vậy.

Vân Thi Thi cảm động sự săn sóc và bao dung của anh, càng cảm động cưng chiều của anh, vòng qua vai anh, đến gần, hôn lên mặt anh.

“Chồng à! Cảm ơn anh!”

Mộ Nhã Triết nhếch môi, vừa mới chuẩn bị hôn lên miệng cô, cửa phòng bệnh đột nhiên bị người ta đẩy ra, anh nhạy cảm nâng mắt, đã thấy Cung Kiệt đứng ở cửa, thấy được cảnh ái muội, trên mặt có chút xấu hổ.

Phía sau, Hoa Cẩm bị Cung Kiệt ngăn ở ngoài cửa, thấy anh ngây ngẩn cả người, tức giận đẩy vai anh, “Sao lại không đi vào?”

Hữu Hữu và Tiểu Dịch Thần từ hai bên chân anh chui cái đầu tròn vo vào, thấy Mộ Nhã Triết và Vân Thi Thi ôm ấp cùng một chô, trên mặt cũng kinh ngạc một phen.

Tiểu Dịch Thần tức giận nói, “Cha à! Cha thật hèn hạ! Cố ý đuổi chúng con rời đi, chỉ vì muốn hưởng thụ thế giới của hai người có phải không ạ?”

“Cha giảo hoạt nhất!” Hữu Hữu cũng nói.

Mộ Nhã Triết tức giận, trừng mắt nhìn Cung Kiệt, “Sao cậu vào mà không gõ cửa?”

“Em… Em cũng không nghĩ tới hai người lại chàng chàng thiếp thiếp! Trên cửa cũng không treo thẻ, nói không được tiến vào mà!”

Trong lòng anh lại nghĩ, Mộ Nhã Triết này, hóa ra đuổi anh đi là vì muốn chiếm lấy chị!

Quá đáng!

Mộ Nhã Triết hừ lạnh một tiếng, nhưng mà không buông Vân Thi Thi ra, nếu bị bắt gặp, như vậy không cần thiết phải che giấu!

Anh ôm người phụ nữ của mình hôn nhẹ, cũng không tính là chuyện dọa người.

Cung Kiệt là người thứ nhất đi đến bên cạnh giường sơ sinh, sau khi chiếm được vị trí tốt nhất, liền muốn ôm Tiểu Nguyệt Dao.

Tiểu Nguyệt Dao còn đang ngủ, ngủ không sâu, anh mới vươn tay ra, chân nhỏ mềm mại của bé con đi tất thật dày, cảm thấy có người đụng vào, bé con dùng lực giẫm.
 
Chương 3059: Đại Kết Cục (30)


Cảm thấy có người đụng vào, bé con dùng lực giẫm, giống như con thỏ nhỏ, trực tiếp đá văng bàn tay to của Cung Kiệt!

“Hả? Lực mạnh như vậy sao?”

Cung Kiệt cảm thấy vô cùng thú vị, thấy hai bàn chân nhỏ vẫn giơ lên, anh sinh ra vài phần tâm tư đùa giỡn, vươn ngón tay dài ra, nhẹ nhàng gãi gãi bàn chân bé con qua tất!

Tiểu Nguyệt Dao phản ứng nhanh nhạy. Thấy Cung Kiệt đùa bé, hai chân của bé con càng lúc càng giẫm lợi hại hơn!

“Ha ha! Giống con thỏ nhỏ!”

Hữu Hữu và Tiểu Dịch Thần lập tức đến đó nhìn, thấy chân Tiểu Nguyệt Dao giống như chân con thỏ nhỏ, khi thì giẫm, mi tâm hơi nhăn lại, giống như có chút không vui rồi!

Hữu Hữu lo lắng em gái, lập tức nói, “Cậu, cậu đừng quấy rầy em gái ngủ nữa!”

“Ngủ lâu như vậy, chắc là ngủ đủ rồi?”

Cung Kiệt cười, bàn tay to nắm chặt, nắm chặt hai bàn chân nhỏ của bé con, lộ ra hàm răng trắng bóng, cười xấu xa.

Tiểu Nguyệt Dao bị anh đánh thức, trên mặt nhiều nếp nhăn, giống như muốn khóc!”

Đứa bé không thể ngủ ngon, sẽ khóc để phát tiết bất mãn!

Cung Kiệt, “A… A…” Dụ dỗ vài tiếng, “Đừng khóc đừng khóc! Cậu ôm, cậu yêu!”

Hữu Hữu ở một bên bật cười!

Cậu cảm thấy, người đàn ông kiêu ngạo ngạo mạn không ai bì nổi, ôm đứa bé đáng yêu như thế, còn chiếm một bên khuỷu tay anh, anh giống như vú em vậy, dụ dỗ con gái, tình cảm dịu dàng vô hạn, hình ảnh như vậy, rất khó tưởng tượng, người đàn ông này là Cung Kiệt, quan chỉ huy cấp cao của tập đoàn Cự Phong khiến người nghe thấy tên là sợ mất mật.

Hình tượng chênh lệch, có phải hơi lớn quá không!

Hữu Hữu không ngừng cười trộm.

Cung Kiệt thấy cậu cười trộm, tức giận nói: “Cháu cười trộm cái gì?”

Hữu Hữu hắng giọng một cái, cười tao nhã, “Không có gì ạ! Cháu cảm thấy, cậu như vậy thật đáng yêu nha?”

Cung Kiệt không được tự nhiên xoay mặt đi, hừ lạnh một tiếng, bộ dạng cực kỳ kiêu ngạo.

Mộ Nhã Triết quay đầu lại, nói với cô, “Hai ngày này, anh chuẩn bị chuyện phẫu thuật, em đừng lo lắng.”

“Có phải quá vội vàng rồi không?”

“Sẽ không, chỉ là phẫu thuật nhỏ, không cần nhiều công sức và tinh lực!”

Mộ Nhã Triết lại nói với cô, “Em chỉ cần ở cữ thật tốt, điều dưỡng thân thể thật tốt, còn chuẩn bị hôn lễ nữa!”

“Hôn lễ… Chao ôi, sao em lại quên vụ này rồi!”

Vân Thi Thi dở khóc dở cười, “Chăm sóc Tiểu Nguyệt Dao, em đã quên mất, người nào đó còn thiếu em một hôn lễ long trọng!”

“Em đã quên, nhưng anh không quên! Chỉ là cũng cần phải đợi đôi mắt của em tốt hơn! Bằng không, nếu em không nhìn thấy bộ dạng mình mặc áo cưới có bao nhiêu xinh đẹp, lại có nhiều tiếc nuối?”

Vân Thi Thi có chút bi quan, cô có chút bất an nói, “Người hiến giác mạc, nghe nói không dễ tìm, cũng không phải nhất định có thể nắm chắc cơ hội! Em chỉ lo lắng… Đợi đôi mắt em khôi phục, Nguyệt Dao cũng đã trưởng thành!”

Hữu Hữu lập tức nói, “Mẹ đừng suy nghĩ linh tinh! Có cha và cậu ở đây, mẹ đừng buồn lo vô cớ!”

“Đều nói Nguyệt Dao rất xinh đẹp, đáng tiếc, mẹ không thể nhìn thấy!”

Vân Thi Thi đột nhiên cảm khái một tiếng, “Thực đáng tiếc, con gái được sinh ra, cũng không thể nhìn đứa bé! Cũng không biết, rốt cuộc thì khi nào mới có thể nhìn thấy rõ ràng dáng dấp của đứa bé?"

Cảm khái như vậy, mất mát trên mặt Vân Thi Thi, liền không che dấu được, cô cúi đầu, khẽ chạm vào má Nguyệt Dao, có chút tiếc nuối!
 
Chương 3060: Đại Kết Cục (31)


“Tiểu Nguyệt Dao à, con biết không? Mẹ không muốn bỏ qua mỗi một khắc trong sinh mệnh của con.”

Hoa Cẩm ngồi ở một bên, nghe cô nói như vậy, tim không khỏi đập nhanh và loạn nhịp hơn.

Anh ta đột nhiên đứng dậy, dặn người giúp việc chăm sóc Vân Thi Thi. Ngay sau đó, anh ta đi đến bên cạnh Mộ Nhã Triết, vỗ vỗ bả vai của anh, chỉ chỉ ngoài cửa, ý bảo có chuyện muốn nói với anh.

Mộ Nhã Triết gật đầu, đứng dậy, đi cùng anh ta ra ngoài cửa.

Hình như sợ Vân Thi Thi nghe thấy cuộc nói chuyện của hai người, Hoa Cẩm đi đến ban công mới dừng lại, Mộ Nhã Triết đi tới, hỏi anh ta, “Có chuyện gì thế?”

Anh ta hỏi, “Đôi mắt của Thi Thi… Anh có biện pháp gì không, tìm được giác mạc thích hợp chưa?”

Mộ Nhã Triết trông thấy lo âu trong mắt anh ta, nghĩ đến chuyện này, vẫn quấy nhiễu anh rất lâu, anh nói, “Cậu đừng lo lắng.”

“Sao em không lo lắng được chứ? Lâu như vậy không có động tĩnh gì, không tìm được giác mạc thích hợp.”

“Anh đang đợi.”

“Vậy nếu không đợi được thì sao?”

Hoa Cẩm lại càng lo lắng, “Thi Thi muốn nhìn thấy Tiểu Nguyệt Dao, đều là một nguyện vọng xa xỉ! Em nhìn mà đau lòng, hy vọng chị ấy có thể nhanh chóng làm phẫu thuật.”

Mộ Nhã Triết nhíu mày, rơi vào trầm mặc.

Hoa Cẩm thấy anh trầm mặc, còn tưởng rằng anh cũng vì chuyện này mà buồn rầu, nhịn không được nhỏ giọng nói một câu, “Nếu như không đợi được, thật sự không tìm thấy, dùng… Của em…?”

Anh ta mới nói ra, Mộ Nhã Triết lập tức ngẩn người, vô cùng kinh ngạc, “Của cậu?”

“Dạ!”

Hoa Cẩm nặng nề gật đầu, lập tức giải thích, “Anh rể, anh yên tâm, em tình nguyện! Nếu có thể làm cho Thi Thi nhìn thấy, em tình nguyện trả giá bằng giác mạc của em! Hơn nữa, cũng không cần lo lắng em sẽ không nhìn thấy, em hỏi bác sĩ rồi, bác sĩ nói, dù còn lại một giác mạc, cũng có thể thấy được.”

“Không được!”

Mộ Nhã Triết cảm thấy vô cùng hoang đường, không nghĩ tới thằng nhóc này, không chỉ nói ra miệng, còn hỏi qua bác sĩ trước rồi.

Hoa Cẩm lại hỏi lại, “Vì sao lại không được?”

Anh nói, “Chẳng lẽ bác sĩ không nói cho cậu biết, giác mạc của người sống, không thể lấy được sao?”

Hoa Cẩm giật mình.

Chuyện này, anh ta đúng là không hiểu rõ, chỉ hỏi qua bác sĩ, nếu là giác mạc một con mắt, có thể tiến hành phẫu thuật hay không, bác sĩ trả lời chắc chắn, anh ta nghĩ, nếu thật sự không tìm được giác mạc thích hợp, như vậy, anh ta dùng hai mắt của mình, đổi lấy mắt Vân Thi Thi.

“Anh rể, nếu dựa vào quan hệ mà nói, sẽ không thành vấn đề gì đâu? Em đã ký thỏa thuận, nếu em tự nguyện, cũng sẽ không có tranh chấp gì.”

“Cậu điên rồi sao?”

Mộ Nhã Triết trách, “Nếu để cô ấy biết rõ, dùng giác mạc của cậu đi đổi, cô ấy sẽ nghĩ như thế nào?”

“Đương nhiên không thể nói cho chị ấy biết rồi!”

Hoa Cẩm nói chắc như đinh đóng cột, “Anh rể, em từng đồng ý với Thi Thi, nếu có một ngày, chị ấy thật sự không nhìn thấy, em sẽ là đôi mắt của chị ấy!”

Mộ Nhã Triết ngắt lời anh ta nói, “Không được, không được là không được.”

“Anh rể!”

Hoa Cẩm có chút tức giận, “Nếu biết anh không đồng ý, em đã không nói cho anh biết.”

“Anh có người cung cấp giác mạc.” Mộ Nhã Triết đột nhiên xen lời anh ta nói.

Hoa Cẩm kinh ngạc một phen, “Cái gì?”

“Anh có người cung cấp giác mạc!”

Anh nói như vậy, Hoa Cẩm tất nhiên không tin, còn tưởng rằng vì muốn anh ta bỏ qua chuyện này mới nói như vậy, anh ta hỏi lại, “Đã có, vì sao còn chưa phẫu thuật ghép giác mạc? Hơn nữa, anh đã có người cung cấp giác mạc, giác mạc rời khỏi người, chỉ có thời hạn 48 tiếng, anh rõ ràng là nói để em bỏ qua chuyện này!”
 
Chương 3061: Đại Kết Cục (32)


Mộ Nhã Triết nhếch môi, lạnh lùng nói, “Anh không muốn dùng giác mạc của người kia, vì anh cảm thấy giác mạc đó bẩn. Cho nên, anh đang đợi, đợi đến lúc thật sự không được còn cách nào khác, mới suy nghĩ đến giác mạc của người kia.”

“Người kia?”

Hoa Cẩm càng nghe càng như lọt vào sương mù, “Người nào ạ?”

Mộ Nhã Triết cũng quyết định không gạt anh ta, anh nói, “Đi với anh đến một chỗ, được không?”

“Dạ…”

Mộ Nhã Triết mang anh ta đến Ngự Long Loan.

Hoa Cẩm đi theo anh vào tầng hầm, anh gọi điện thoại, lập tức có người mở cửa cuốn lên, hai người đàn ông ra đón, tươi cười đầy mặt, “Tổng giám đốc Mộ, anh đến rồi sao?”

“Người thế nào rồi?”

“Bộ dạng vẫn giống như trước, nhưng mà đồng ý ăn chút đồ rồi, ăn không nhiều lắm, dựa vào dịch dinh dưỡng để duy trì.”

Hoa Cẩm ở một bên nghe không hiểu ra sao, Mộ Nhã Triết quay đầu lại nhìn anh ta nói, “Vào đi.”

Hai người đi vào, lại thấy trong kho hàng, được cải tạo thành nhà giam, ngăn cách cửa sắt, Hoa Cẩm liếc nhìn trên giường, có một người phụ nữ vừa bẩn vừa gầy bị trói.

Sở dĩ nói là bẩn, vì từ ngày Vân Na vị nhốt, chưa từng tắm qua, bộ quần áo bẩn thỉu dơ dáy, dính chút đồ cô ta nôn ra và bụi, cho dù bình thường đều có người lau cho cô ta, nhưng mà truyền dịch dinh dưỡng, thể chất của cô ta sẽ phản kháng, có đôi khi sẽ nôn mửa.

“Ai vậy…”

“Vân Na.”

Hoa Cẩm lập tức bừng tỉnh đại ngộ!

Anh ta biết Vân Na này, càng biết, Cố Tinh Trạch chết và Vân Thi Thi bị mù, có liên quan đến người phụ nữ này!

Anh ta lập tức hiểu rõ, Mộ Nhã Triết đem cô ta nhốt ở đây là có mục đích gì.

Là vì nuôi đôi mắt cô ta!

Anh ta ngầm cảm thán, người đàn ông này, cũng thật sự quá xấu xa, để Vân Nà này lại, giam cô ta, đợi cho Vân Thi Thi có thể làm phẫu thuật, mới lấy giác mạc của cô ta, ghép cho Vân Thi Thi.

“Nhưng anh cảm thấy đôi mắt của cô ta bẩn. Nếu không phải vạn bất đắc dĩ, anh tuyệt đối không dùng giác mạc của cô ta.”

Mộ Nhã Triết nhíu mày, “Cho nên anh đang đợi giác mạc thích hợp. Tính toán tệ nhất, là lấy giác mạc của cô ta ghép cho Thi Thi, cậu đừng nên suy nghĩ bậy bạ, anh là người đàn ông của cô ấy, muốn đi cùng cô ấy cả đời! Anh sẽ chịu trách nhiệm với cô ấy!”

Lúc này Hoa Cẩm mới yên tâm, gật gật đầu.

Vân Na nhìn thấy Mộ Nhã Triết, bắt đầu kích động di chuyển, ngồi dậy kêu gào với anh, “Mộ Nhã Triết! Rốt cuộc thì anh muốn giam tôi đến khi nào? Anh nói cho tôi biết! Rốt cuộc thì anh có mục đích gì?”

“Đi thôi, nơi này bẩn.”

Mộ Nhã Triết không muốn ở lại lâu, Hoa Cẩm gật gật đầu, hai người xoay người, quyết định rời đi.

Sau lưng, Vân Na khàn giọng nói, “Mộ Nhã Triết, nếu anh còn là đàn ông, có giỏi thì giết tôi đi! Anh giam giữ tôi rốt cuộc là có mục đích gì? Anh nói đi!”

Mộ Nhã Triết làm như không nghe thấy, cùng Hoa Cẩm rời đi.

Vân Na trông thấy bóng dáng Mộ Nhã Triết và Hoa Cẩm rời đi, càng lúc càng tan vỡ, cô ta gào thét, “Mộ Nhã Triết! Anh thả tôi ra đi! Tôi biết mình sai rồi, tôi không muốn sống những ngày như vậy! Anh đừng đi! Cầu xin anh! Thả tôi ra!”

Nhưng mà đáp lại cô ta, là tiếng cửa cuốn dần đóng lại, cô ta lại bị ngăn cách với thế giới, Vân Na tuyệt vọng ngồi ở trên giường, muốn khóc, nhưng mà không chảy ra được nước mắt!

Lòng tuyệt vọng, lại rơi vào đáy cốc!
 
Chương 3062: Đại Kết Cục (33)


Lòng tuyệt vọng, lại rơi vào đáy cốc!

Trong mấy tháng này, cô ta không ngừng phỏng đoán tâm tư của Mộ Nhã Triết, cô ta không biết người đàn ông giam cô ta ở trong này, cho cô ta ăn, cho cô ta uống, duy trì sinh mệnh của cô ta, rốt cuộc là có dụng ý gì?

Anh hao tổn tâm cơ, rốt cuộc muốn lấy gì từ trên người cô ta?

Vân Na ngồi ở trên giường, khàn giọng kêu rên một tiếng, muốn gãi cái đầu tóc như rơm rạ, nhưng mà bị còng tay khóa chặt cổ tay lại.

Hiện giờ cô ta, mở mắt ra ngoại trừ thở, nhắm mắt lại ngoại trừ ngủ, cũng không làm được cái gì.

Cuộc sống bị cầm tù, sắp giày vò tinh thần cô ta rồi!

Hai người đàn ông tiễn Mộ Nhã Triết, sau khi trở về, nghe thấy tiếng kêu bi thảm của Vân Na, chán ghét mắng, “Câm miệng! Kêu la cái gì?”

“A - -!”

Vân Na kêu càng hăng hơn, giống như bệnh tâm thần nói, “Vì sao các người không giết tôi? Vì sao không giết tôi?”

“Mẹ nó! Kêu càng ngày càng hăng say rồi!”

Trong đó có một người đàn ông khôi ngô nói, “Đi bịt miệng cô ta lại!”

Một người khác gật gật đầu, lập tức cầm một cái khăn bẩn thỉu dơ dáy đến, Vân Na trông thấy, không ngừng lui về phía sau.

Khăn lau đó được bọn họ dùng để lau bàn và lau giày, những người này vậy mà dùng khăn đó bịt miệng cô ta sao?

Cô ta không ngừng la to, chống cự lại.

Người đàn ông nhét khăn lau vào trong miệng cô ta, cô ta hầu như không hề do dự, há miệng cắn lấy cổ tay anh ta!

Người đàn ông đau đớn hừ một tiếng, bắp thịt toàn thân căng chặt, tát vào mặt cô ta một cái thật mạnh theo bản năng. “Cô là chó sao? Còn cắn người nữa à? Mẹ nó!”

Anh ta kéo tóc cô ta lên, không để cô ta nói nhiều, nhét khăn lau vào trong miệng cô ta.

Vân Na rơi nước mắt trừng mắt nhìn bọn họ, chỉ có thể phát ra tiếng hừ hừ.

Bọn họ nhìn cô ta, giống như đánh giá một con rệp bẩn thỉu.

Người đàn ông quay đầu lại, hỏi, “Sao hôm nay tổng giám đốc Mộ lại đến nơi này thế?”

Một người khác nói, “Chắc là đến nhìn xem, người thế nào thôi? Dù sao nhốt lâu như vậy, chỉ sợ người vô dụng rồi.”

“A! Làm sao có thể vô dụng được? Sẽ không chết đói.”

“Tôi nghe nói, vợ của tổng giám đốc Mộ sinh con, đang ở cữ, không lâu sau, chắc là có thể sắp xếp phẫu thuật rồi!”

Vừa dứt lời, Vân Na vốn cúi đầu lập tức ngẩng đầu, trợn mắt há miệng trừng mắt nhìn bọn họ.

Người đàn ông không có chú ý đến ánh mắt sốt ruột của cô ta, câu được câu không nói tiếp.

Cho đến nay, đều canh giữ bên cạnh Vân Na, vô cùng buồn tẻ, vì thế nhàn rỗi nhàm chán, thì nói chuyện với nhau.

“Anh không nghe nói sao? Vợ tổng giám đốc Mộ sinh con gái! Lúc này đến nhìn người, chắc là chuẩn bị ghép giác mạc ấy? Đôi mắt của cô Mộ còn đợi giác mạc mà!”

“A… Tôi nhớ ra rồi, tôi trái lại đã quên, nếu không phải vì đôi mắt của người phụ nữ này, tổng giám đốc Mộ tuyệt đối sẽ không giữ lại cô ta đến bây giờ? Cô Mộ đúng là đáng thương, bị con đ* này làm hại mắt không nhìn thấy, chắc chắn anh ấy muốn đòi lại đôi mắt từ trên người cô ta.”

Cái gì?

Vân Na nghe được trợn tròn mắt lên, sợ tới mức không dám thở lớn, ngừng thở nghe bọn họ nói chuyện, một người đàn ông vừa đến không lâu tò mò hỏi, “Anh nói xem, vì sao lại không tiến hành ghép giác mạc sớm một chút?”

“Chuyện này không phải là vì mang thai sao? Mang thai, sao có thể phẫu thuật được? Tổng giám đốc Mộ vì bảo vệ đứa bé, mới kéo dài đến tận bây giờ.”
 
Chương 3063: Đại Kết Cục (34)


Người đàn ông hít vào một hơi khí lạnh, “Giác mạc sao? Không phải là muốn lấy giác mạc từ mắt người phụ nữ này đấy chứ?”

“Nếu không thì là cái gì? Anh còn thấy cô ta đáng thương sao? Người phụ nữ đê tiện như vậy, tự tạo nghiệt, không thể sống!”

“Chậc chậc!”

“Không được! Anh ta không thể làm như vậy!”

Vân Na đột nhiên sợ hãi tựa vào cạnh tường, trong lúc vô ý nghe được tin tức này, cô ta không thể tin được, Mộ Nhã Triết lại tàn nhẫn như vậy!

“Gì mà không thể làm như vậy? Con đàn bà khốn nạn, đây là do cô thiếu nợ, nên trả! Sớm biết như vậy, sao lúc trước lại làm chuyện đó? Cô nói xem, địa vị của chị cô là cô Mộ cao quý, cô không muốn sống tốt đẹp, muốn tạo nghiệt như vậy làm gì?”

Hô hấp của Vân Na đột nhiên dồn dập, cô ta há miệng thở dốc, nói cái gì cũng không nên lời!

Hóa ra, Mộ Nhã Triết giữ cô ta lại, vừa không xử lý cô ta, cũng không hành hạ cô ta, là vì đôi mắt của cô ta!

Rốt cuộc thì cô ta cũng bừng tỉnh đại ngộ!

Nhưng mà, quyết không thể để như vậy!

Cô ta không sợ đau đớn, mà là không cam lòng!

Dựa vào cái gì?

Dựa vào cái gì mà đối xử với cô ta như vậy?

Chẳng lẽ trời xanh còn ngại chưa hành hạ giày vò cô ta đủ sao?

Đôi mắt của cô ta có thể cho bất luận kẻ nào, nhưng mà tuyệt đối không thể cho Vân Thi Thi!

Cái tên này, làm cô ta hận thấu xương!

Sau khi Mộ Nhã Triết rời đi, Vân Na biết được chuyện này, tâm tình rất lâu không khôi phục được, cô ta không ngừng tranh cãi ầm ĩ, thậm chí không từ thủ đoạn chọc giận những người đàn ông trông coi cô ta, chỉ mong bọn họ có thể tức giận, đánh chết cô ta!

Nhưng mà kích động, khẩn trương qua đi, cô ta đột nhiên nghĩ thông suốt, cũng không ầm ĩ, cảm xúc giống như chết trong đầm nước, không hề gợn sóng.

Cô ta nghĩ thông suốt một chuyện, còn âm thầm chuẩn bị, nên tiến hành như thế nào!

Buổi tối một ngày, vài người nấu cơm, dự định ăn cơm, Vân Na ngồi ở trên giường đột nhiên nói, “Tôi muốn ăn cơm.”

Người đàn ông vừa nghe, cảm thấy ngạc nhiên, người phụ nữ này chưa bao giờ đồng ý ngoan ngoãn ăn cơm, hơn phân nửa đều dựa vào dịch dinh dưỡng duy trì, có đôi khi bọn họ sợ dịch dinh dưỡng không đủ, sẽ cố chấp đút cô ta ăn, nhưng cô ta tuyệt đối không phối hợp.

Hiện giờ, cô ta chủ động muốn ăn gì đó, người đàn ông cảm thấy rất bất ngờ.

Người đàn ông nói, “Sao đột nhiên lại nói muốn ăn cơm thế? Trước kia không phải không chịu ăn cơm sao?”

“Đã đói bụng, muốn ăn thịt, muốn ăn cơm, không được sao?” Vân Na hùng hổ nói, ánh mắt hung ác.

Người đàn ông vừa thấy thái độ này của cô ta, càng tức giận, “Con đàn bà thối tha này, nói chuyện tử tế với cô, cô giống như con chó điên làm gì?”

Vân Na cười lạnh nói, “Tôi muốn ăn cơm, nếu các người không cho, vậy không ăn nữa!”

Vài người liếc nhau một cái, nghi ngờ trong lòng, lại càng cảnh giác.

“Cô lại muốn giở thủ đoạn gì đây?”

Vân Na lại giận quá thành cười, “Các người trói hai tay hai chân tôi, tôi có thể giở trò gì được? Huống hồ, nhìn các người xem, người đàn ông cao to như vậy, chẳng lẽ còn sợ một người phụ nữ sắp tàn phế như tôi sao?”

“Cái miệng của cô đúng là nhanh mồm nhanh miệng! Được rồi, hiểu rồi!”

Người đàn ông lấy cơm cho cô ta, gắp rau và thịt, sau đó đi đến bên giường, nói muốn đút cho cô ta ăn.

Vân Na lại nói, “Tôi tự mình ăn!”

“Cái gì?”

“Mở còng tay cho tôi, tôi tự mình ăn!”

Vân Na vừa nói, vừa dữ tợn trừng mắt nhìn anh ta, “Tôi sẽ không ăn đồ anh đút!”

Người đàn ông tức giận, rốt cuộc không còn kiên nhẫn, “Làm cái gì thế? Tôi đút cô! Đừng có mà giở trò!”

“Tôi không ăn đồ anh đút!”
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom