Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện Của Tui À!

Diễn Đàn Truyện Của Tui À là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Full Lạc Mất Cô Dâu Xung Hỉ

Chương 571


“Nhưng thật đáng tiếc, cậu ta thật sự không phải cháu tôi. Năm đó tôi bị thương nặng trong một cuộc chiến, máu
của tôi bị nhiễm trùng, vì3 vậy cần phải sử dụng tế bào gốc tạo máu tương đồng để cấy ghép. Mà bố của Vân Chu,
cũng là người bố trên danh nghĩa của A Xuyên – Chiến1 Quân Nam, máu của cậu ta vừa khớp với tôi. Lúc đó, cậu ta
nghèo khó khốn đốn, đi đến đường cùng, đòi tối năm trăm nghìn tiền thù lao. T9ôi thấy cậu ta thật thà an phận, cần
tiền cũng vì muốn giúp đỡ bạn, cũng coi như là người có tình có nghĩa, để cảm ơn cậu ta, tôi đã để 3cho cậu ta làm
bố của A Xuyên. Nhưng lại có một yêu cầu, đó chính là cả đời này cũng không được có con của mình. Tôi tưởng
rằng cậu ta c8ó thể thưởng thụ sự giàu có cả đời, không ngờ sau này lại chết do một tai nạn ngoài ý muốn.”
Trong khi nói, Chiến Nhân Hạo liếc nhìn Chiến Nhân Cẩm, Chiến Nhân Cẩm sợ tới mức tim đập thình thịch.
Dựa vào thủ đoạn và tốc độ tìm ra hung thủ trong vụ ám sát Cảnh Thiên của họ hiện tại, Chiến Nhân Cẩm biết e là
Chiến Nhân Hạo đã biết chuyện năm đó của Chiến Quân Nam từ lâu rồi.
Mà ông cụ không hề truy cứu mình, có lẽ bởi vì Chiến Quân Nam hoàn toàn không phải là con trai của ông cụ. Thật
nực cười khi ông ta vẫn luôn nghĩ rằng hại chết Chiến Quân Nam, lại tìm cách giết Chiến Nhân Hạo trước khi ba
đứa trẻ trưởng thành thì nhà họ Chiến sẽ là của ông ta.
Sau này ông ta muốn thực hiện hai lần, nhưng chưa kịp thực hiện thì đã bị những chuyện khác trấn áp, ông ta
không còn dám ra tay nữa.
“Vân Chu là đứa con cậu ta làm trái lời hứa, sinh ra cùng với một người phụ nữ bên ngoài. Vân Chu hiểu lầm tôi là
ông nội ruột của cậu ta là vì sau khi cấy ghép tế bào gốc tạo máu, máu của tôi và máu của Chiến Quân Nam đã
tương đồng với nhau. Đây cũng chính là lý do vì sao, từ góc độ vai vế mà nói, tôi là ông nội của Vân Chu, nhưng
mức độ tương đồng di truyền máu của tôi và cậu ta lại đạt tới mức độ quan hệ bổ con như thế này. Hiểu chưa?”
“Còn tôi, A Xuyên là đứa trẻ duy nhất tôi muốn nhận nuôi ngay từ đầu. Chiến Vũ Hằng và Chiến Thư Du thực ra là
cháu của cấp dưới cũ đã qua đời của tôi. Nhận nuôi chúng chỉ là để làm bạn với A Xuyên mà thôi.”
Lúc này sắc mặt của người nhà chi thứ nhà họ Chiến đã trở nên xám xịt.
Đặc biệt là Chiến Khôn Vũ.
Sở dĩ hắn ta làm như vậy chỉ muốn để cho Chiến Nhân Hạo biết rằng trong nhà họ Chiến, cả nhà họ mới chính là
người thân của ông cụ, Chiến Lệ Xuyên chỉ là đứa trẻ không có quan hệ huyết thống mà thôi, hơn. nữa còn là hung
thủ bắt cháu trai ruột của ông cụ lại rồi hành hạ, trước mắt chưa rõ sống chết.
Nhưng bây giờ đối mặt với tình tiết đảo ngược như vậy, không chỉ Chiến Khôn Vũ hoảng loạn mà tất cả mọi người
trong chi thử đều hoảng loạn.


Chiến Nhân Cẩm là người phản ứng lại đầu tiên, ông ta bò đến bên cạnh Chiến Nhân Hạo như một con chó, ôm lấy
chân ông cụ và nói: “Anh à, em sai rồi, cả nhà chúng em đều sai rồi! Anh tha thứ cho Tiểu Vũ đi, thằng bé… thằng
bé không có ý đầu! Từ giờ trở đi, em không cần cổ tức của 2% cổ phần còn lại kia nữa, chỉ cần anh để em tiếp tục ở lại nhà họ Chiến là được.”


Nhìn thấy Chiến Nhân Hạo đang nhìn mình bằng ánh mắt lạnh lùng, Chiến Nhân Cẩm bỏ hết mặt mũi, nhìn ông cụ và sủa mấy tiếng:
“Gâu! Gâu gâu gâu!” (D
Chiến Khôn Vũ và Chiến Nghệ Hòa nghe thấy ông nội của họ sủa như chó ngay trước mặt rất nhiều người giúp việc của nhà họ Chiến
như vậy, thừa nhận rằng mình chỉ là một con chó bên cạnh Chiến Nhân Hạo, ánh mắt họ chấn động.
Nhất là Chiến Nghệ Hòa, cô ta nhìn Cảnh Thiên đang đứng bền cạnh Chiến Lệ Xuyên, khóe môi hơi nhếch lên, cười như một con yêu
tinh, rồi lại nhìn ông nội, bổ cô ta và cả cô ta đang quỳ trong nhà nữa..


Trước đây cô ta còn rất coi thường Cảnh Thiên, chỉ là một người phụ nữ nhà họ Chiến mua về để xung hi, sao có thể so sánh được với
công chúa của nhà họ Chiến như cô ta chứ?
 
Chương 572


Lúc này, nghĩ đến thái độ ăn trên ngồi trước khi đó, trong mắt Chiến Lệ Xuyên, mọi hành động của cô ta đều vô
cùng nực cười đúng không?
Nhìn thấy người em trai đang bò trên mặt đất, đã hơn 70 tuổi rồi mà vẫn còn sủa gâu gâu với mình, Chiến Nhân
Hòa hoàn toàn không hề bị 1lay động.
“Anh đã cho em rất nhiều cơ hội rồi, nhưng em chưa bao giờ biết quý trọng. Em cho rằng chuyện cháu trai em xúi
giục Vân Ch9u làm chuyện tổn hại đến A Xuyên, em chỉ cần học chó sủa mấy tiếng thì anh sẽ buông tha cho mấy
người à?”
Chiến Lệ Xuyên cũng lên 3tiếng: “Ông cho rằng cháu trai của ông xúi giục Vân Chu gây tai nạn ô tô khiến ông nội
tôi rơi vào cảnh nguy hiểm tính mạng, ông của mấy tiế8ng là tôi sẽ tha cho ông à? Ông nghĩ rằng Chiến Cát An mua
sát thủ giết vợ tôi, ông sủa vài tiếng là tôi sẽ buông tha cho mấy người à”
So với việc Chiến Nhân Hạo không chịu bỏ qua, sự truy cứu của Chiến Lệ Xuyên càng khiến cả nhà cảm thấy lạnh
lòng hơn.
“Nếu mấy người còn chẳng thể làm một con chó ngoan, vậy thì đi làm ăn mày đi. Trạch Ngôn, bảo họ cút đi, Thu
hồi tất cả tài sản mà nhà họ Chiến đã cho họ, phần còn lại của họ thì cứ để họ giữ.”
“Vâng.”
“A Xuyên, đây là hiểu lầm! Thực sự là hiểu lầm! Lẽ nào cháu không muốn biết ai đã tạo ra vụ tai nạn xe hơi khiến
cháu bị bại liệt sao?” Lúc này Chiến Nhân Cẩm chỉ có thể bỏ xe giữ tướng, bộ mặt muốn lấy công chuộc tội.
“Chiến Thư Du đã nhận được sự trừng phạt của mình rồi, còn về người đứng sau cô ta, mấy người chắc là mình
biết à? Tôi còn tưởng là mấy người chỉ giúp cô ta làm mấy chuyện vặt thôi.”
Lần này, sắc mặt của những người trong chi thử hoàn toàn xám xịt lại.
Ngay sau khi bị nhân viên bảo vệ của nhà họ Chiến “mời” ra ngoài, Chiến Khôn Vũ đã nhận được điện thoại.
“Chủ tịch, tuyên bố chính thức của tập đoàn AUPU là có ý gì? Tất cả các nhà cung cấp đã ngừng cung cấp hàng cho
chúng ta rồi. Còn nữa, bên Cảnh Bách Loan vừa mới gọi điện, nói là vì để nhà của họ có thể tiêu thụ một cách thuận
lợi, họ không thể dùng công nhân của chúng ta nữa. Nhưng ban đầu chúng ta muốn cướp mối của Trung Nguyên
nên đã dẫn công nhân vào thẳng công trường luôn, công nhân chỉ ký thỏa thuận với chúng ta thôi, chúng ta vẫn
chưa ký kết gì với đối phương cả, bây giờ công nhân muốn chúng ta bồi thường tổn thất, chắc một lát nữa sẽ đến
bao vây công ty thôi.”
Điện thoại di động của Chiến Quân Khải và Chiến Quân Hàng cũng liên tục đổ chuông.


Chiến Nhân Cẩm mệt mỏi nhìn cả nhà mình bận rộn, nghĩ đến chuyện giờ phút này họ vẫn ăn trên ngồi trước, đợi
sau khi ra khỏi căn nhà sang trọng của nhà họ Chiến này sẽ chẳng là gì cả, ông ta đột nhiên đau đầu rồi ngã ra đất.
“Bố!”
“Ông nội!”
Chiến Quân Khải, Chiến Quân Hàng, Chiến Nghệ Hòa và Chiến Khôn Vũ hét lên, lập tức ra lệnh cho nhân viên bảo
vệ của nhà họ Chiến bên cạnh: “Mau, mau đưa ông hai đến bệnh viện! Cậu đi nói với ông cả một tiếng, nói là ông
hai bị ngất rồi!”
Chiến Quân Khải ra lệnh, nhìn thấy bảo vệ không nhúc nhích, ông ta tức giận quát: “Cậu điếc rồi à? Không nhìn
thấy ông hai bị ngất rồi à? Nếu ông ấy có bất trắc gì thì cậu có dùng mạng của cả nhà cậu đền cũng không đủ đầu!”
Chiều nay, sau khi Đại Khả Ái chỉ xuất hiện một lúc mà tình báo đã bị tiết lộ, toàn bộ bảo vệ đã được thay rồi.


Bào vệ lúc này đều là người của Chiến Lệ Xuyên.
Nhìn thấy người của chị thứ không biết điều như vậy, còn đe dọa nữa, họ không hề có ý nhún nhường.
“Ông hai? Ông chủ và ông cụ vừra mới nói rồi, từ giờ trở đi, nhà họ Chiến không có chi thử. Tất cả tài sản có liên quan đến nhà họ
Chiến của mấy người đều sẽ bị thu hồi, lẽ nào ông điếc rồi à?”
“Cái đồ chó cậy chủ nhà mày, con mẹ nó, mày là cái thá gì?”
 
Chương 573


Chiến Khôn Vũ phẫn nộ lao đến, định đâm vào mặt nhân viên bảo vệ, sắp thành công rồi lại bị đối phương bắt lấy.
Bảo vệ3 cười nói: “Mặc dù anh nói khó nghe như vậy nhưng tôi vẫn có người chống lưng, cho dù không có thì ít
nhất còn có chút võ mèo1 cào, Anh thì sao? Với cái bộ dạng rác rưởi này của anh, anh cho răng rời khỏi nhà họ
Chiến vẫn có thể là ông này bà nọ à?”
Nói xong, anh ta hất cổ tay Chiến Khôn Vũ ra.
Må me!
Dám ra tay với đại ca của họ, còn muốn vênh mặt h3ất hàm sại khiến anh ta, đầu chảy mủ à?
Sau khi bảo vệ và người giúp việc bên cạnh thấy Chiến Nhân Cẩm ngất chỉ biết 8đứng nhìn, không có ai tiến đến
giúp đỡ.
Chiến Khôn Vũ ngã ngồi ra đất, hắn ta phẫn nộ cùng cực, đứng dậy lao đến một lần nữa.
Sau đó hắn ta bị bảo vệ đá văng ra.
Lần này Chiến Khôn Vũ không đứng lên được nữa, đau đến mức cả người co quắp trên mặt đất.
Ban ngày trời mưa nhỏ, mặt đất lúc này còn hơi ẩm ướt, Chiến Khôn Vũ nhìn vết bẩn trên mặt đất, trước nay hắn ta
luôn tự cho rằng mình sống trên cao, hắn ta thậm chí còn không để Chiến LệXuyên vào mắt, luôn cảm thấy mình có
thể vượt qua đối phương, lần đầu tiên nếm trải sự tàn nhẫn ngã từ trên mây xuống vực sâu.
“A Vū!”
Chiến Quân Hàng hét lên, bỏ ông già đang nằm dưới đất rồi chạy đến bên cạnh con trai mình để kiểm tra vết
thương.
Ông ta căm hận ngẩng đầu lên, nhìn bảo vệ ăn đang đứng trước mặt họ.
“Thằng nhãi, mày tên là gì!”
Bảo vệ cười nói: “Đi không đổi tên, ngồi không đổi họ, Vương Đào.”
“Được! Được lắm! Mày được lắm!” Chiến Quân Hàng gật đầu: “Chàng trai trẻ, khuyên mày một cầu, làm người
phải giữ lại một đường lui để sau này còn gặp lại nhau. Dù thế nào thì chúng tao cũng là người thân của ông cụ,
tuy rằng bây giờ ông ấy giận dữ đuổi chúng tao đi, nhưng sẽ có một ngày ông ấy đón chúng tao về. Hy vọng đến
lúc đó tao vẫn có thể gặp lại mày ”


Bảo vệ là thuộc hạ của Chiến Lục, không hề sợ hãi trước sự đe dọa trước mặt. “Được, năm nay tôi 28 tuổi, 35 tuổi sẽ
được điều đi làm công việc khác. Hy vọng ông có thể quay về trong vòng bảy năm. Tôi chờ ông.”
Chiến Quân Hàng: …!!!
Gặp phải một kẻ khó chơi, ông ta không đánh lại được, đe dọa cũng vô dụng nên chỉ có thể đỡ Chiến Khôn Vũ dậy.
Chiến Quân Khải cũng không cổng nổi ông hai, chỉ có thể để Chiến Nghệ Hòa đỡ Chiến Khôn Vũ, hai người con
trai là ông ta và Chiến Quân Hàng vừa đỡ vừa kéo ông hai đến trước xe.
“Mở cửa xe!”
Nhìn thấy lái xe đứng im không nhúc nhích, vốn đang tức giận, Chiến Quân Hàng – người bị thiệt hại nhiều nhất
hét lớn.
Lái xe kinh hồn bạt vía, nuốt nước bọt: “Ông ba, xe… xe đã bị họ thu hồi rồi. Tôi không được lái xe này.”


Nhìn đám người giúp việc nhà họ Chiến đúng cách đó không xa, Chiến Quân Hàng gắt giọng mắng: “Các người không nhìn thấy bố
tôi đã hôn mê rồi à? Nếu xảy ra án mạng thì các người có chịu trách nhiệm được không?”
Người giúp việc hơi sợ nhưng vẫn run rẩy giải thích: “Quản gia Từ vừa nói dù gặp phải chuyện gì, dù mấy người có làm ầm ĩ thế nào
thì những thứ này đều là tài sản của nhà họ Chiến, không liên quan gì đến mấy người că. Mấy người như thế này… cùng lắm chúng tôi
chỉ bị coi là thấy chết không cứu thôi đúng không???”
Nhìn vẻ mặt mờ mịt của người giúp việc, Chiến Quân Hàng tức gần chết.
Cuối cùng, Chiến Quân Hàng không còn cách nào khác, chi có thể gọi một chiếc xe taxi, bào đối phương lái vào trong. Tài xế taxi lần
đầu tiên vào ngôi biệt thự trong truyền thuyết này, nhưng đồng thời cũng thấy rất kỳ lạ, tại sao có người xảy ra chuyện trong nhà họ
Chiến, nhà họ Chiến lại còn chẳng cử lấy một chiếc xe đưa đón.
 
Chương 574


Chiến Thư Du tỉnh dậy trong tiếng ồn ào ầm ĩ. Sau khi ngửi thấy mùi ẩm mốc, cô ta ngồi bật dậy.
Liếc nhìn những thứ lộn xộn tr3ong phòng, lại nghe thấy bên ngoài hình như có tiếng pháo hoa, Chiến Thư Du hơi
ngơ ngác, gọi mấy tiếng cũng không có ai trả lời, cô ta1 vội vàng rời giường. Tuy nhiên tác dụng của thuốc mê vẫn
chưa hết, Chiến Thư Du vừa xuống giường là ngã lăn ra.
Chiến Thư Du g9ọi trợ lý của mình mẩy tiếng nhưng không có phản ứng gì. Nhớ lại những lời Chiến Tam nói với
cô ta lúc trước, cảm giác lạnh lẽo nổi lên3 trong lòng.
Tiếng pháo hoa bên ngoài đột nhiên biến thành tiếng súng nổ, cho dù lúc này cô ta đang ở trong phòng vẫn có thể
th8ấy được khói thuốc súng đang lan ra. Chiến Thư Du bò tới bên cửa, mở ra một khe nhỏ, nhìn thấy một vài người
đàn ông đội khăn trùm đầu, một số người mang súng trường, một số người mang súng máy, còn có một người vác
pháo chạy tới.
Ngoại hình của họ đều không phải là người nước Z.
Lúc này, mắt của Chiến Thư Du nhìn thẳng vào ánh mắt của một người phụ nữ ở trong góc.
Người phụ nữ nấp trong góc tường run rẩy, ánh mắt đầy kinh hãi. Khi nhìn thấy cửa phòng của Chiến Thư Du
được mở ra, hai mắt sáng lên, lao đến nhanh như tên bắn.
Khi những người đàn ông cầm vũ khí phía trước nhìn thấy vậy liền nổ súng bắn loạn xạ vào người phụ nữ.
Đồng tử của Chiến Thư Du đột nhiên co rút lại, cô ta bịt chặt miệng không cho bản thân mình hét lên, nhanh chóng
đóng lại khe cửa đang mở.
Trong mắt Chiến Thư Du hiện lên vẻ kinh hãi, trong đầu hiện lên dáng vẻ đáng sợ của người phụ nữ cả người bị
bắn đến mức máu me thủng lỗ chỗ.
Đây không phải là đang đóng phim, cũng không phải là diễn tập, đây là chiến loạn thực sự.
Chiến Thư Du nuốt nước bọt, đầu nhanh chóng phán đoán xem đang xảy ra chuyện gì.
Đột nhiên, một ý nghĩ đáng sợ hiện lên.
Trên thế giới này, có một khu vực hung hãn tàn bạo được gọi là khu Cực Tận.
Khu Cực Tận tự tạo thành một chậu. Những kẻ phản bội bị nhiều quốc gia xua đuổi, những kẻ hung hãn tàn bạo
nhất những kẻ bị đuổi giết đến đường cùng và cả những kẻ nằm trong danh sách đỏ của nhiều quốc gia khác nhau
đều sống ở khu vực này.
Khu vực này cũng giống như châu Trung, là một khu vực độc lập, nhưng nó và châu Trung lại khác một trời một
vực.
Châu Trung là nơi vượt xa tất cả các châu lục khác trên thế giới về khoa học công nghệ và nguồn lực tài chính, là
trung tâm quyền lực thực sự của thế giới. Khu Cực Tận cũng ở một khu vực độc lập, bốn phía đều là biển cả, nhưng
là nơi nghèo tài nguyên và tàn ác nhất trên thế giới, cũng là nơi duy nhất có thể tùy tiện giết người.
Cả người Chiến Thư Du đều không ổn.
Cô ta nghĩ rằng mình sẽ bị Chiến Lệ Xuyên giam cầm, sau đó sẽ bị ép cung hỏi tại sao cô ta lại hại mình,
Thậm chí cô ta còn nghĩ e là sau này A Xuyên sẽ không bao giờ để ý đến cô ta nữa, ông nội cũng sẽ đuổi cô ta ra
khỏi nhà.
Nhưng cô ta chưa bao giờ nghĩ rằng sự trả thù của Chiến Lệ Xuyên lại tàn nhẫn như vậy.
Anh lại vứt cô ta vào nơi đầy ác quỷ và tội phạm sinh sống này.
Không có vệ sĩ, không có súng, không có vật phòng thân, thậm chí còn không để lại điện thoại cho cô ta…
Anh muốn cô ta ở đây tự sinh tự diệt à?
Anh chưa từng nghĩ cô ta sẽ chết ở đây sao?
Sự tàn nhẫn của Chiến Lệ Xuyên khiển Chiến Thư Du cảm thấy toàn thân lạnh lẽo.


Nhưng cô ta không có nhiều thời gian để buồn bã rầu rĩ, bởi vì vừa rồi đối phương đã nhìn thấy cô ta rồi.
Cùng với âm thanh loàng xoảng” vang lên, cửa số trên đầu Chiến Thư Du đột nhiên bị vỡ.
Khi nhìn thấy thứ từ bên ngoài bay vào, mắt Chiến Thư Du đột nhiên mở to.
Cô ta hét lên, mặc kệ ba người đàn ông đang vác súng ôm pháo bên ngoài, mở cửa lao ra.
 
Chương 575


Cùng với một tiếng nổ lớn, Chiến Thư Du cảm thấy màng nhĩ của mình sắp bị chấn động đến rách ra rồi.
Sóng xung kí3ch cực mạnh khiến cơ thể cô ta bay thẳng ra ngoài, đập mạnh vào mặt đất và bị đẩy ra đến mức lăn
tròn mấy vòng liền.
Những mảnh vỡ thủy tinh và gạch vụn cắt rách quần áo của cô ta, cả người lập tức máu me bê bết.
Trong màn k9hói mù mịt, Chiến Thư Du nhìn thấy ba người đàn ông đã đi tới trước mặt cô ta rồi chĩa súng ra.
Chiến Thư Du vô 3cùng hoảng sợ và bất an.
Cô ta còn chưa có được A Xuyên, cô ta cũng chưa để cho A nguyên biết rằng vụ tai nạn xe8 hơi đó không phải hại
anh, mà là cứu anh. Anh hoàn toàn không biết cô ta tốt như thế nào!
Làm sao cô ta có thể chết được?
“Tôi là bác sĩ.”
Trước khi hoàn toàn hôn mê, Chiến Thư Du còn liên tục nói vài từ tiếng Anh, sau đó hoàn toàn mất đi ý thức.
“Cộc cộc cộc…”
Cùng với ba tiếng gõ cửa điện tử, Cảnh Thiên nói vào đi.
Chiến Lệ Xuyên vào, không thấy bóng dáng của Cảnh Thiên trong phòng khách và phòng ngủ, vì vậy anh đứng
trong phòng làm việc của cô.
“Thiên Thiên, em có ở trong đó không?”
“Có.” Cảnh Thiên đáp lại, thấy anh không tiếp tục nói nữa, cố lên tiếng: “Vào đi.”
Khóe môi Chiến Lệ Xuyên nhếch lên, anh đẩy cửa bước vào phòng làm việc của Cảnh Thiên.
Phòng làm việc này bình thường đều là Cảnh Thiên ra lệnh dọn dẹp thì mới có người vào.
Chiến Lệ Xuyên rất vinh dự khi có thể vào phòng làm việc của cô và nhìn cô làm việc.
Dù sao thì điều này cũng thể hiện sự khẳng định của bà xã với anh.
Vừa bước vào, Chiến Lệ Xuyên đã ngửi thấy một mùi dược liệu thơm ngát thấm vào ruột gan. “Thơm quá!”
Trong những trường hợp bình thường, các loại thuốc bắc thường có vị đắng. Chỉ có bản lĩnh của Cảnh Thiên mới có
khả năng làm thuốc trở nên rất thơm. Hương thơm này ngọt ngào, tuy không nồng đậm nhưng độ thẩm thấu lại


cực kỳ mạnh mẽ, khiến tinh thần Chiến Lệ Xuyên rất phấn.
“Anh thích mùi hương này à?” Cảnh Thiên hỏi.
Chiến Lệ Xuyên nghiêm túc và nịnh bợ hết sức mình: “Ừ, thích.”
“Đây không phải là lò nướng sao? Em muốn sấy thuốc à?”
Lò nướng phát ra âm thanh “ting”.
Cảnh Thiên đeo găng tay vào và lấy vỉ nướng ra.
Chiến Lệ Xuyên nhìn thấy trên năm dãy vỉ nướng, mỗi dãy đều đặt mười viên thuốc.
Đột nhiên, anh nhớ ra cái gọi là thuốc đã dùng sản xuất mà mình uống ban đầu.
Hóa ra…
Loại thuốc quý giá đến mức chủ tịch Hiệp hội thuốc Đông y cũng muốn mua với giá cao lại được bà xã anh dùng lò
nướng để sấy ra à?
Trong khi Chiến Lệ Xuyên vẫn còn đang bàng hoàng và ngơ ngác, Cảnh Thiên đã cởi bỏ đôi găng tay dày cộp của
mình, dùng tay không lấy một viên thuốc nóng hổi trên vỉ nướng.
“Ôi, nóng nóng nóng!”
Cảnh Thiên bị bỏng đến mức kêu lên, những viên thuốc có thể bán với giá trên trời hơn một trăm nghìn tệ suýt nữa
rơi xuống đất,
Chiến Lệ Xuyên sợ tới mức đưa hai tay ra định giúp cô bắt lấy. Không ngờ giây tiếp theo, Cảnh Thiên không nỡ để
viên thuốc rơi xuống đất nên đã tung lên một lần nữa, bàn tay còn lại thì vỗ vào viên thuốc đã bị tung lên. “Há
miệng.”


Chiến Lệ Xuyên nghe thấy mệnh lệnh của bà xã thì nhanh chóng bò tay xuống, vô thức há miệng, viên thuốc bay vọt vào trong miệng
anh.
Anh cảm thấy thuốc này rất thơm, sau khi vào miệng thì cảm thấy mùi thơm ngọt ngào.
Chiến Lệ Xuyên tò mò, không nhịn được mà nhai thuốc luôn.
Viên thuốc này khác với viên thuốc anh uống lần trước, rất giòn.
 
Chương 576


Cảnh Thiên thấy Chiến Lệ Xuyên nhai thuốc thì cười hỏi: “Ngon không?”
“Cảm giác như đang ăn kẹo.”
Cảnh Thiên cười và ti3ếp tục hỏi: “Ngon không?”
“Ngon.”
“Ngon là được.”
Cảnh Thiên rất hài lòng với kiệt tác của mình, khóe môi nở nụ 1cười. “Cái này cho tôi à?” Chiến Lệ Xuyên vui vẻ
hỏi.
Những viên thuốc của anh trước đây đều có vị đắng, nên vợ anh đã làm nhữ9ng viên thuốc kẹo ngọt để dỗ dành
anh à?
Nghĩ đến đây, khóe môi Chiến Lệ Xuyên không khỏi nhếch lên.
Trên thực tế, anh3 không hề làm mình làm mẩy như vậy.
Nhưng… tấm lòng của bà xã, anh vẫn rất vui.
Cảnh Thiên lấy giấy gói kẹo tinh tế xi8nh đẹp từ cái lọ bên cạnh ra, sau đó đặt một viên thuốc đã nguội lên trên, gói
lại và bắt đầu gội viên thứ hai.
Khóe môi tươi cười của Chiến Lệ Xuyên từ từ trở lại trạng thái bình thường.
“Thiên Thiên, thuốc này… không phải cho tôi à?”
Cảnh Thiên liếc anh một cái: “Đương nhiên là không phải rồi, hiện tại anh không cần uống thuốc gì cả. Ngoại trừ
đau tùy thỉnh thoảng sẽ ảnh hưởng đến tim của anh ra, hiện tại hệ tuần hoàn bên trong của anh đã tự tái lập lại rồi,
những cơ quan nội tạng bị suy kiệt đã tự phục hồi.”
Cơ quan nội tạng bị suy kiệt còn có thể tự phục hồi được à?
Chiến Lệ Xuyên nhướng mày, không phải tất cả nội tạng bị suy kiệt đều được cấy ghép hoặc chờ chết sao?
Nhưng bà xã không nói, anh cũng không hỏi. Nhìn thấy bà xã gói thuốc đẹp như vậy, trong lòng anh thấy hơi khó
chịu.
Thuốc của anh đều chỉ được đặt trong bình sứ, dựa vào cái gì mà thuốc của người này lại được bọc trong từng tấm


giấy gói kẹo đẹp thế này?
“Vậy vừa rồi em cho tôi uống thuốc, liệu có vấn đề gì không?”
Cảnh Thiên xua tay: “Đương nhiên là không viên thuốc này tăng cường tim, thông suốt mạch máu, có lợi đối với
anh.”
Chiến LệXuyên nhìn bà xã đang gói thuốc, đưa tay ra lấy một tờ giấy gói kẹo để bọc thuốc lại. Khi Cánh Thiên nhìn
thấy anh chỉ một lát mà đã học được cách gói nên cũng vui vẻ để anh giúp đỡ.
“Em nghỉ ngơi đi, tôi gói giúp em.”
Chiến LệXuyên thương vợ, anh cảm thấy vợ mình còn bận hơn cả mình. Cảnh Thiên lại mở một cái tủ trong phòng,
kéo ngăn tủ lấy ra một ít dược liệu trong ô.
“Tôi vẫn cần làm một ít thuốc nữa.”
Chiến Lệ Xuyên: …
Vậy bây giờ, rốt cuộc anh có nên giá và không biết gì trước mặt cô nữa không?
Liếc nhìn chiếc đồng hồ đã sắp điểm một giờ sáng, Chiến LệXuyên cau mày: “Gần đây em đều dậy lúc sáu giờ hơn,
cho dù bây giờ ngủ thì cũng không ngủ đủ năm tiếng.”
“Ngày mai tôi không có cảnh quay, tôi hẹn Quan Vũ Thần cùng nhau đi mua sắm, buổi chiều đi uống cà phê với
chị Thanh ở quảng trường Tân Hà.”
“Cho nên nhất định phải hoàn thành vào tối nay à?” Ánh mắt Chiến Lệ Xuyên nhìn Cảnh Thiên có vẻ oán hận.
“Ừ.” Cảnh Thiên chớp mắt, mặc dù mềm mại nhưng không có ý định nhượng bộ. Chiến Lệ Xuyên thở dài: “Thôi
được rồi.”


“Anh đi ngủ trước đi, làm xong tôi sẽ đi ngủ.” Đối mặt với sự quan tâm của Chiến Lệ Xuyên, Cảnh Thiên thấy rất ấm áp.
Chiến Lệ Xuyên lắc đầu: “Tôi ở cùng em, em làm nhanh lên, có gì cần tôi giúp thì để tôi làm cho.”
Nhìn vào đôi mắt chân thành, sâu thẳm và trong veo của đối phương, cuối cùng Cảnh Thiên đã bị vẻ ngoài của anh hạ gục.
“Em cũng có thể gọi người máy tới bảo nó làm cùng. Ba người
phần khác đơn giản hơn.” Mắt Cảnh Thiên sáng lên: “Được.”
chúng ta cùng nhau làm, em làm phần quan trọng nhất, chúng tôi làm
 
Chương 577


Chiến Lệ Xuyên phát hiện ra rằng Cảnh Thiên không chỉ làm thuốc viên mà còn làm hương liệu nữa.
Đến khi gần xong việc thì c3ũng đã gần ba giờ sáng.
“Được rồi, tất cả đã làm xong rồi.” Cảnh Thiên phủi tay, cảm kích nhìn Chiến Lệ Xuyên: “Đã muộn qu1á rồi, anh
mau đi ngủ đi.”
Chiến Lệ Xuyên đứng lên, ánh mắt không có gì khác biệt, vẻ mặt chân thành: “Ừ, em cũng ngủ sớm 9đi, đi tắm cho
đỡ mệt.”
“Có cần tôi mát xa cho em không?”
Chiến Lệ Xuyên đột nhiên hỏi.
“Không cần đâu, mu3ộn như vậy rồi, anh mau đi ngủ đi. Nếu tôi cần mát xa thì sẽ gọi Đại Khả Ái làm.”
Chiến Lệ Xuyên gật đầu: “Được, ngủ ngon8.” “Ừ, ngủ ngon.”
Sau khi nói lời chúc ngủ ngon với Chiến Lệ Xuyên, Cảnh Thiên đi tắm rồi quấn khăn tắm đi ra. Nhìn thấy Đại Khả
Ái vẫn đang đứng ở chỗ cũ chờ lệnh, nhìn khuôn mặt và dáng người không khác Chiến LệXuyên một chút nào của
nó, cô liền hỏi: “Mi… là Đại Khả Ái à?”
“Vâng, tôi là Đại Khả Ái của chủ nhân.”
“Mặc dù mi trông giống y hệt như A Xuyên, nhưng mi thực sự là người máy đúng không?” “Đúng vậy, tôi là người
máy.”
“Vậy ta có thể thay quần áo trước mặt mi không?”
“… Có thể.”
Cảnh Thiên không nghi ngờ gì, người không bao giờ nhìn sắc mặt người khác, cũng không để ý đến sự do dự của
Đại Khả Ái, sau khi nghe thấy cậu có thể đó, cô cởi khăn tắm đang quần trên người mình ra.
Sau khi cởi bỏ khăn tắm, lúc này cô mới bắt đầu lục tung căn phòng để tìm bộ đồ ngủ của mình. Cảnh Thiên vừa
tìm đồ ngủ vừa hỏi: “Đại Khả Ái, nếu ta ôm mi ngủ có phải sẽ rất cứng không, dù sao thì trên người mi cũng toàn là
chất liệu nano mà.”
“Chất liệu nano có thể co lại theo ý muốn. Nó có thể rất mềm mại.”


Vừa mặc quần áo, Cảnh Thiên vừa nhìn người máy giống như tiểu thịt tươi bị cô ép phải thực hiện quy tắc ngầm
vậy, không khỏi phì cười thành tiếng. Đại Khả Ái: …
“Mi thật đáng yêu. Mau qua làm ấm giường cho ta đi!”
Đối với cô, chuyện hạnh phúc nhất trong đời người là được ôm một người máy mềm mại không chút tình cảm nào,
nhưng lại đẹp trai đến bị thảm và ngủ.
Đại Khả Ái nghe vậy liên phục tùng mệnh lệnh không hề do dự, nó đi tới trước cửa sổ và hỏi: “Tôi có cần cởi quần
áo không?”
Cảnh Thiên: …
Cô ho khan một tiếng: “Không cần.”
“Được, vậy chủ nhân chờ một lát, tôi thay quần áo sạch sẽ rồi quay lại.” Nhìn thấy Đại Khả Ái rời đi rồi lại quay lại
và trèo lên giường, trong lòng Cảnh Thiên cảm thấy hơi kỳ lạ. Cô cảm thấy sống chung với Đại Khả Ái như vậy hơi
giống cảm giác sống chung với Chiến Lệ Xuyên.
“A Xuyên đã về phòng chưa?”.
“Cậu ấy đang ở trong phòng làm việc.”
Cảnh Thiên cau mày: “Muộn như vậy rồi mà anh ấy còn làm việc, không muốn sống nữa à?”
“Cậu ấy không có giường, cho nên chỉ có thể ngủ trên ghế sofa trong phòng làm việc.”


“Giường của anh ấy đâu?”
“Giường lúc trước vô dụng rồi, đã bị cậu ấy xử lý, giường mới còn chưa đưa tới.” Cảnh Thiên nhanh chóng mở cửa phòng đến phòng
làm việc.
Cửa phòng làm việc không khỏa, Cành Thiên cũng không có thói quen gõ cửa, đi thăng vào luôn. Cô không thấy có ai trong phòng
làm việc, đèn vẫn sáng.


Cành Thiên nghe thấy tiếng nước chảy trong phòng tắm, cô bèn đi vào. Bên trong, Chiến Lệ Xuyên cời áo, cúi người bên bồn rửa để
rửa mặt. Ánh sáng ấm áp chiếu vào tấm lưng trắng mịn của anh, tỏa ra tia sáng dịu dàng. Vết thương dữ tợn ở sống lưng vẫn còn hơi
đỏ, rất chói mắt.
 
Chương 578


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chiến Lệ Xuyên nghe thấy có người bước vào liên lập tức quay người lại, ánh mắt lạnh lẽo sắc bén khiển Cảnh
Thiên hơi ngơ ngác. /styles/default/xenforo/heart emoticon.pngbr>
Bởi vì cô chưa bao giờ nhìn thấy biểu cảm như vậy của Chiến Lệ Xuyên kể từ khi cô quen anh, cho dù là lần đầu
tiên cô tiế1p xúc với anh.
Đợi khi Cảnh Thiên nghĩ mình đã nhìn nhầm rồi, chớp mắt nhìn lại thì làm gì còn người đàn ông mạnh mẽ và
hu9ng ác như vậy nữa?
Đứng trước mặt cô dường như là một con chó lớn bị bỏ rơi và không biết làm thế nào.
Mấu chốt là3 con chó này còn vô cùng thê thảm.
“Sao anh lại chảy máu mũi nữa thế?” Lúc trước khi bị bại liệt, có một lần vì bị chảy má8u mũi mà phải vào phòng
kiểm tra, bây giờ lại chảy máu mũi nữa rồi.
Cảnh Thiên đi thẳng đến trước mặt Chiến Lệ Xuyên, lấy bàn tay ướt đẫm của anh ra và đặt ngón tay lên.
Chiến Lệ Xuyên liếc nhìn đường nét giữa váy ngủ bằng lụa của vợ mình, máu mũi không kìm được mà lại chảy ra.
Cảnh Thiên bỗng thấy một giọt máu tươi rơi bên cạnh ngón tay đang bắt mạch của mình, cô ngẩng đầu nhìn, thấy
đối phương lại chảy máu mũi, cô nhanh chóng giơ tay ra ấn vào huyệt vị bên dưới mũi.
Không lâu sau, máu ngừng chảy. Sau khi Cảnh Thiên giúp anh xử lý chỗ máu mũi kia xong mới hỏi: “A Xuyên, anh
có khó chịu chỗ nào không?”
“Không.” Giọng Chiến Lệ Xuyên rất khàn, Cảnh Thiên thấy vậy liền rối loạn.
“Vậy thì… mau mặc quần áo vào đi, đừng để bị cảm lạnh.”
Tâm trạng Chiến LệXuyên vô cùng tốt sau khi nhìn thấy ánh mắt của Cảnh Thiên lướt qua cơ thể mình và có vẻ hốt
hoảng.
“Phòng ngủ của anh không có giường à?”
“Ừ, đó là giường bệnh, tôi đã bảo người xử lý rồi.”
“Giường mới thì sao? Khi nào thì giường mới được mang tới?”
“Còn đang được đặt làm.”


Cảnh Thiên: …
“Vậy trong thời gian này, anh định ngủ trên ghế sofa à?” “Tôi không có giường.”
Nhìn vào đôi mắt trong veo của Chiến Lệ Xuyên, cô muốn nói “Tôi tin anh quá cơ”, nhưng lời nói đến bên môi lại
nuốt vào.
“Nhà họ Chiến lớn như vậy, nhiều phòng như vậy, anh muốn loại giường gì mà không có?”
“Tôi không thích ngủ trên giường của người khác. Tôi không thể nằm trên giường của người khác được.” “Vậy anh
nằm trên giường của tôi như thế nào hả?” Cảnh Thiên phản pháo lại mà không cần suy nghĩ. Chiến Lệ Xuyên cũng
trả lời không cần suy nghĩ: “Em đâu phải là người khác.”
…Được rồi.
“Vậy…”
Cánh Thiên băn khoăn hồi lâu, cũng không nhẫn tâm để một bệnh nhân giúp cô đến tận ba giờ sáng ngủ một mình
trên ghế sofa: “Hay là anh ngủ chỗ tôi?”
Chiến Lệ Xuyên kìm nén khóe môi sắp không nhịn được mà nhếch lên, nghiêm túc hỏi: “Tôi ngủ trên giường em,
vậy em ngủ ở đâu?”
“Giường của tôi rộng hai mét ba, thể nào cũng đủ để cho hai người chúng ta ngủ chứ. Anh cũng không thể để tôi
ngủ sofa được!”
Nhưng sau khi nói xong, Cảnh Thiên lại có cảm giác đang lợi dụng người khác.
“Được, cảm ơn Thiên Thiên.”


Đang nghĩ bản thân làm vậy liệu có sai không, Chiến Lệ Xuyên đã cảm ơn cô rồi.
Cành Thiên liếc nhìn đôi mắt trong veo sáng ngời của anh, ngay lập tức bỏ những suy nghĩ bấn thiu đó ra khỏi đầu. “Vậy thì đi thôi.
Trước khi giường của anh được chuyển tới thì anh cứ ngủ ở chỗ tôi đi.”
“Được.”
Chiến Lệ Xuyên được Cảnh Thiên dắt đi, giả bộ từ chối, mang theo chút khó xử chính thức bước vào phòng ngủ của Cảnh Thiên.
 
Chương 579


“Chăn của anh đầu?” Cảnh Thiên đột nhiên hỏi.
“Hôm nay khi chuyển giường đi, tôi quên bảo họ chuẩn bị chăn cho tôi. Tôi đi tìm quản gia Tư vậ3y.” Cảnh Thiên
vội vàng gọi anh lại.
“Đã hơn ba giờ sáng, quản gia Từ ngủ từ lâu rồi, hay là… nếu anh không chê thì chúng ta đắp chung chă1n cũng
được.”
“Tôi sợ em chê tôi.”
Thái độ của Chiến Lệ Xuyên rất thành khẩn, vẻ mặt tôi vào ngủ ké thôi, em không chê tôi là được9, khiển Cảnh
Thiên lại đè nén nhận thức xấu xa trong lòng mình xuống một lần nữa.
Đây là người đàn ông đầu tiên tỏ vẻ lúng túng khi đối mặt 3với chuyện lên giường với cô.
Những người đàn ông đối mặt với cô trước đây, còn chưa vào phòng ngủ của cô đâu đấy, thế mà đã tỏ vẻ muốn ăn
t8hịt cô rồi, đúng là nghĩ thôi cũng cảm thấy buồn nôn. Cảnh Thiên ngồi trên giường nhìn Chiến Lệ Xuyên vẫn
đứng bên cạnh giường, hoàn toàn không có cảm giác buồn nôn sởn gai ốc khi đến gần đàn ông, cô như yêu tinh
nhìn Đường Tăng, hỏi: “Anh đứng đó làm gì? Mau năm xuống đi, anh không buồn ngủ à?”
“Cảm ơn Thiên Thiên.”
Chút chuyện nhỏ này cũng phải cảm ơn, cảm thấy hình như cô đã làm chuyện gì ghê gớm lắm vậy. Khi Cánh Thiên
hoàn hồn lại, Chiến Lệ Xuyên một giây trước đứng bên cạnh giường giờ đã nằm trong chăn rồi.
Tốc độ này…
Cảnh Thiên cũng nằm xuống.
Vừa nằm xuống, Chiến Lệ Xuyên liền nói: “Em vừa mới trộn nhiều thuốc như vậy, làm thuốc viên lâu thế, tay có
mỏi không?”
“Không mỏi.”
Dù sao thì cô cũng có nguyên khí, chuyện trộn thuốc điều chế thuốc này không thành vấn đề với cô.
Tuy nhiên, Cảnh Thiên cảm thấy có một đôi bàn tay to ấm áp từ trong chăn vươn tới cánh tay cô và giữ lấy, sau đó
nhẹ nhàng bóp cánh tay cô bằng một lực vừa phải.


Rất thoải mái.
“Có mạnh không?”
Hương vị mát rượi và độc nhất của Chiến Lệ Xuyên nhẹ nhàng phải vào tai cô.
Cảnh Thiên được xoa bóp rất thoải mái, cộng thêm sự tín nhiệm dành cho Chiến Lệ Xuyên, cô nhanh chóng mơ màng buồn ngủ, giọng nói cũng là âm mũi.
Sau khi xoa bóp một lúc, Chiến Lệ Xuyên lại nhẹ giọng hỏi: “Có dễ chịu không?”
Nghe được giọng nói ngân nga của đối phương, Chiến Lệ Xuyên càng xoa bóp tốt hơn.
Khi hơi thở của cô gái bên cạnh gần như ổn định, Chiến Lệ Xuyên lại nhẹ nhàng nói: “Tôi mát xa đầu cho em được
không?”
Sau một hai giây, tiếng “Ừ” mới nhẹ nhàng vang lên.
Chiến Lệ Xuyên nói: “Xoa bóp thế này không tiện, tôi đưa tay qua sau gáy của em, em sát lại bên này một chút.”
Cảnh Thiên phản ứng lại một lúc, sau đó mới từ từ dịch về phía Chiến Lệ Xuyên.
Còn Chiến Lệ Xuyên thì nhân cơ hội đưa tay qua bên dưới gáy Cảnh Thiên, dùng ngón tay xoa bóp huyệt thái
dương ở phía bên kia của Cảnh Thiên.
Cảnh Thiên cảm thấy thoải mái, ngay lập tức sán vào lòng anh.
Chiến Lệ Xuyên cũng nhân cơ hội mà dịch người.
Khoảng cách lịch sự mà hai người vẫn duy trì biến mất ngay lập tức.


Dần dần, ngay cả khoảng cách an toàn cũng biến mất luôn.
Cuối cùng, cả người Cảnh Thiên đã cuộn trong vòng tay của Chiến Lệ Xuyên, còn Chiến Lệ Xuyên thì vòng tay ôm lấy cô, khoảng
cách giữa hai người đã trở thành một con số âm.
Ngày hôm sau, Cảnh Thiên thức dậy trước.
Khi tinh dậy, cô phát hiện mặt mình đang tựa vào một lồng ngực rộng lớn. Đang định xù lông lên thì lại nhận ra đối phương ngủ rất


quy củ, chân tay duổi thắng. Còn cô thì nằm bò trên người đổi phương như rùa vậy, một bên chân còn gác lên người anh.
 
Chương 580


Cảnh Thiên mím môi, lặng lẽ dịch tay và chân ra rồi nhẹ nhàng dịch người.
Tướng ngủ của cô rất xấu, bình thường hay ngã xuống đấ3t. Vì vậy cô không hề ngờ rằng tạo hình nằm xoài chân
xoài tay bò trên người Chiến Lệ Xuyên của mình là do Chiến Lệ Xuyên làm.
1
Trong lòng Cảnh Thiên, Chiến Lệ Xuyên là một chàng công tử khiêm nhường.
Tối qua khi ngủ anh đã xấu hổ rồi, sao có thể nh9ân lúc cô ngủ mà lợi dụng được?
Thế nên…
Chắc chắn là Chiến Lệ Xuyên bị cô lợi dụng.
Cảnh Thiên nhìn Chiến3 Lệ Xuyên chìm trong giấc ngủ say đang thở đều đặn, rèm mi như lông vũ khẽ chớp, cô
bỗng muốn thu người đàn ông này về dưới trướng mìn8h.
Bởi vì đây là người đàn ông đầu tiên có thể lên giường của cô và không khiến cô cảm thấy kháng cự, thậm chí còn
bị cô lợi dụng. Cô luôn cảm thấy, cô nên chịu trách nhiệm với anh. Cảnh Thiên rón rén bò dậy rồi cầm quần áo đi
vào phòng tắm. Đến tận khi cửa phòng tắm đóng lại rồi, người đàn ông bị lợi dụng đang thở đều đặn trên giường
mới mở mắt ra.
Anh rõ ràng đã xúc động đến mức mất ngủ cả đêm, nhưng lúc này lại như yêu tinh đã hấp thụ tinh hoa đất trời.
Cảnh Thiên mặc quần áo tử tế, rửa mặt đánh răng rồi bước ra khỏi phòng tắm, cô trông thấy người đàn ông như
thiên sứ ở cách đó không xa đã ngồi dậy, nhìn xung quanh như đang tìm kiếm gì đó.
Cảnh Thiên đang nghĩ mình lợi dụng người ta bèn bước nhanh đến, nở nụ cười tươi rói.
“Chào buổi sáng.”
Chiến Lệ Xuyên ngơ ngác ngẩng đầu lên nhìn vợ mình, sau đó nở nụ cười đẹp trai: “Chào.”
Nhìn mấy sợi tóc vểnh lên trên đỉnh đầu anh, Cảnh Thiên chưa bao giờ thấy kẻ mạnh nào có thể vừa đáng yêu đến
lịm tim lại vừa đẹp đến mức khiến mắt người ta say nhường ấy.
Nhưng người đàn ông này lại như thế, tóc vểnh lên, gương mặt tuấn tú cũng trong veo khiến người ta không dám
khinh nhờn, vậy mà cơ bắp căng tràn, đường nét cơ thể hoàn mỹ đập mạnh vào tâm hồn sắp sửa tà ác của Cảnh
Thiên như một chiếc búa.
Bức tường cấm dục trong lòng đã gần như sụp đổ dưới những nhát búa này. “Anh đang tìm gì thế? Tôi tìm hộ cho!”
Cảnh Thiên nuốt nước bọt một cách xấu xa chuyển ánh mắt mình từ cơ thể sang chỏm tóc đang vểnh lên của người


đàn ông kia. “Tôi đang tìm áo. Đồ ngủ của tôi biến mất rồi.” Đồ… đồ ngủ biến mất rồi? Nhìn bộ dạng vẫn còn ngơ
ngác vì mới ngủ dậy của Chiến Lệ Xuyên, rõ ràng là vẫn chưa tỉnh táo hắn, Cảnh Thiên chuyển mổi nghi ngờ sang
bản thân mình ngay.
Chiến Lệ Xuyên ngủ ngoan như thế, chắc chắn không phải là anh tự làm mất.
Hơn nữa cô rất chắc chắn rằng anh có mặc quần áo khi đi ngủ.
Nhớ đến bộ dạng chính mình nằm bò trên cơ thể người kia vô cùng thoải mái khi mới tỉnh lại, cô chắc chắn 100% là
tối hôm qua, trong khi ngủ, cô đã vô thức lột đồ ngủ của anh ra.
“Tôi tìm giúp anh.”
Cảnh Thiên vô cùng ngượng ngập nhưng không thể hiện ra ngoài mặt.
Chiến Lệ Xuyên bò dậy trong đống chăn, ngồi quỳ trên giường tìm quần áo. Cảnh Thiên bảo: “Anh ngồi yên đi, để
tôi để tôi.”
Cô vừa nói vừa kéo cá chiếc chăn ra.


Quả nhiên…
Đồ ngủ của Chiến Lệ Xuyên ở chỗ cô. Bảo sao khi mới ngủ dậy, cô cứ cảm thấy có thứ gì đó mềm mềm dưới mông mình. “ở đây.”
Cành Thiên cầm bộ đồ ngủ bằng lụa bị vo tròn lên, đưa cho Chiến Lệ Xuyên.
Chiến Lệ Xuyên giũ bộ đồ ra, Cảnh Thiên cảm thấy huyết áp của mình đang tăng vọt lên.
 
Chương 581


Bởi vì chiếc áo đã nhăn nhúm, rõ ràng là bộ đồ ngủ cao cấp nhưng lúc này trông lại chẳng khác nào một cục dưa
muối nhũn.
Nhưn3g Chiến Lệ Xuyên lại không hề chế nó, cũng không nhận ra vì sao mình đang mặc đồ ngủ bình thường, ngủ
dậy lại cởi trần. Nói chung l1à anh rất ngoan ngoãn mặc chiếc áo ngủ nhăn nhúm vào rồi bước xuống giường.
Nhìn vóc người cao ráo kia, lại thêm chiếc áo ngủ9 nhăn đến mức nghẹn cả lòng, Cảnh Thiên không nhịn được mà
muốn đấm vỡ cái đầu chó của mình.
“Thiên Thiên, em rửa mặt xong ch3ưa?” “Rồi.” Cảnh Thiên gật đầu.
“Thể em có thể chờ tôi một lát không? Tôi rửa mặt xong nhanh thôi, sau đó chúng ta cùng ăn sá8ng nhé.” Chiến Lệ
Xuyên đề nghị. 22
“Ừm, tôi có hẹn với Quan Vũ Thần. Bây giờ cũng hơi muộn rồi nên tôi không ăn sáng ở nhà nữa đâu.”
Đôi mắt ngập tràn mong đợi của Chiến LệXuyên trở nên ảm đạm ngay tức khắc: “Ồ, thế thì thôi vậy, em đi chơi với
bạn đi. Chơi vui nhé, tôi cho người đưa em đi.”
Cảnh Thiên: …
Cảnh Thiên đã quen bị người ta quấn riết lấy, đột nhiên cảm thấy mình là đồ khốn nạn đã lợi dụng sờ mó người ta
rồi còn phải mông đi mất.
Đã thể người kia lại còn là một kẻ tài giỏi, bị thiệt cũng không lên tiếng. Cảnh Thiên thấy mình thẹn với lương tâm.
Vốn dĩ đã muộn rồi nhưng đối diện với Chiến Lệ Xuyên như vậy, cô cảm thấy chân mình không thể nhúc nhích
được.
“Hay là… tôi bảo với Quan Vũ Thần một tiếng, chúng ta cùng ăn sáng rồi tôi ra ngoài.” Đôi mắt đang cố gắng kiềm
chế vẻ thất vọng của Chiến Lệ Xuyên đột ngột sáng bừng lên như một đóa hoa được nước suối tươi mát. D
“Được, thế thì em chờ tôi nhé. Tôi nhanh lắm.” Tuy bề ngoài không thể hiện bất cứ điều gì nhưng Cảnh Thiên nhận
ra anh đang rất vui.
Nhìn anh quay vào phòng tắm, sau đó bên trong vọng ra tiếng nước ào ào, Cảnh Thiên chìm vào sự bối rối sâu sắc.
Anh… có lẽ cũng thích mình nhỉ?
Anh là chồng của cô còn thích cô nữa còn cô thì thôi khỏi nói


Anh là chồng của cô, còn thích cô nữa, còn cô thì thôi khỏi nói.
Cô nghĩ nếu Chiến Lệ Xuyên ở bên mình, người chịu thiệt chắc chắn là anh.
Bởi vì anh đẹp như thế, bây giờ tứ chi cũng bình thường lại rồi, anh muốn kiểu phụ nữ nào mà chẳng được? Một
người đàn ông sạch sẽ và đẹp như thế, nhường cho ai cũng có cảm giác như bị lợn dũi đi.
Lúc này, Cảnh Thiên còn có cảm giác, nếu Chiến LệXuyên nhất định phải bị lợn dũi, vậy thì chỉ có thể là cô dũi anh
đi thôi.
Bởi vì cái mạng của anh do cô cứu về mà.
Người giúp việc mang bữa sáng vào phòng ăn riêng của hai người rồi đi ra, hai người vừa cười vừa nói vừa ăn
cơm, sau đó báo lại lịch trình của nhau rồi tách ra. Cảnh Thiên lái xe thẳng đến trụ sở thành phố H của Viện nghiên
cứu Lawrence. Cô đỗ xe rồi đeo mặt nạ cáo lên, đi từ sân sau ra sân trước.
Cô vừa vào sân trước thì nghe thấy tiếng cãi vã giữa Lăng Tư Kỳ và một người phụ nữ.


“Là con gái của chị chạy nhanh và phải con trai tôi, còn làm bẩn cả bộ đồ mới của nó, trẻ con muốn một lời xin lỗi cũng không được
nữa à? Tại sao phải liên quan đến chuyện chữa trị? Chị có tư cách gì mà uy hiếp tôi, không chữa bệnh cho tôi? Tôi là bệnh nhân của
giáo sư J, không phải bệnh nhân của chị!”
Lăng Tư Kỳ tức giận thấy rõ.
Bình thường trong đoàn làm phim, cô gái này luôn rất khiêm nhường. Đừng nói đến gây chuyện, nói năng cũng rất ít khi. Cho dù là ai
lại gần cô, cô đều giữ sự lịch sự xa cách nhất.


Những lúc này, cô lại đang đỏ bừng mặt, tranh cãi với nhân viên y tế của Viện nghiên cứu Lawrence. Một cô gái dịu dàng và không
tranh với đời, chỉ khi chạm vào vảy ngược của cô thì cô mới như vậy mà thôi.
 
Chương 582


“Giáo sư J cũng là giáo sư của Viện nghiên cứu Lawrence. Viện nghiên cứu của chúng tôi có một quy định: nếu ai
đắc tội với giáo sư trong v3iện chúng tôi, các giáo sư khác cũng sẽ nhất trí đồng lòng. Bây giờ tôi nói rõ ràng với cô,
tôi không thích cô và đứa con mất dạy ngang n1gược của cô, thế nên mời cô đưa con cô rời khỏi Viện nghiên cứu
của chúng tôi ngay, lập tức!”
Viền mắt Lăng Tư Kỳ đỏ lên, ánh mắt9 cô nhìn nhân viên y tế ngập tràn tức giận.
“Con trai tôi năm nay mới 4 tuổi, bây giờ bệnh của nó chỉ có giáo sư J mới có thể chữ3a được. Chỉ vì con gái chị và
phải con trai tôi, con trai tôi muốn con gái chị xin lỗi mà chị muốn cướp đoạt cá tính mạng của
no?8”
Nhân viên y tế kia cười lạnh: “Cô này, tôi nói lại lần nữa, mong có hiểu rõ rằng Viện nghiên cứu Lawrence là một tổ
chức khám chữa bệnh tư nhân của nước ngoài. Đừng nói là một đứa trẻ, năm xưa, có người là nguyên thủ quốc gia,
bà chủ Saka của chúng tôi cũng không vừa mắt nên đến tận khi người kia qua đời cũng không giúp đỡ. Điều này
thì rất nhiều người quan tâm đến việc khám chữa bệnh trên thế giới đều biết. Nếu đã đến Viện nghiên cứu
Lawrence của chúng tôi, dù có là công thì cô cũng phải uốn người cho tôi. Còn dám bắt con gái tôi xin lỗi con trai
cô? Cô là cái thá gì?”
Cô ta biết Lăng Tư Kỳ là một cô diễn viên nhỏ tuyển thứ ba mươi tám không có bất cứ tác phẩm nào, đến viện phí
cũng không gom đủ, cả ngày mặt dày mày dạn cầu xin viện trưởng Hồng Lục bật đèn xanh cho mình.
Người như vậy mà cũng xứng bắt con gái mình xin lỗi con trai cô ta?
Đúng là không biết điều.
Nhân viên y tế nắm tay con gái mình, bé gái hếch cằm lên, nhìn cậu bé trai với vẻ mặt khiêu khích.
“Bạn nhỏ, đẹp cũng vô dụng thôi. Tuy cháu còn bé nhưng vẫn nên học phong cách lịch lãm, không thì sau này lớn
lên rồi sẽ không có bạn gái nào thích cháu đầu. Cháu nhìn đi, chỉ bị người khác và phải một cái thôi, cháu cứ cắn
chặt vào con gái cô như thế, bây giờ đến khám bệnh cũng không được nữa rồi. Cô dạy cho cháu bài học xương máu
này, khi mình vẫn chưa đủ mạnh thì tuyệt đối đừng tùy hứng nhé.”
Cảnh Thiên nhìn cậu bé bị giáo huấn, khuôn mặt như đúc từ ngọc, cùng một khuôn với ông anh cả vẫn chưa nhận
nhau của cô.
Chưa xét đến chuyện là chính bản thân trông thấy, cho dù là người ngoài nhìn vào cũng có thể nhìn ra manh mối.
Tuy chưa bao giờ tiếp xúc với nhau, nhưng sự dẫn dắt của huyết thống mạnh mẽ tỏa ra từ cơ thể khiến Cảnh Thiên
không kìm được ngọn lửa giận ngút trời đang bốc lên trong lòng.


Cậu bé vẫn tỏ ra hờ hững từ đầu đến cuối, trừ khi mẹ bị sỉ nhục, mắt cậu bé có lóe lên một chút tức giận ra, bây giờ
có bị giáo huấn, mắt cậu vẫn không một gợn sóng.
Cảnh Thiên đang định đi lên giải vây hộ thì thấy cậu cháu trai bá đạo của mình nhặt một miếng bánh kem dâu tây
đã bị rơi xuống đất, trét thẳng vào mặt cô bé con khi cả cô bé lẫn bà mẹ nhân viên y tế chưa kịp phản ứng.


Bé gái thích cái đẹp nhất, hôm nay cô bé theo mẹ đến đây để lấy đồ, sau đó sẽ đi dự tiệc. Ai ngờ bây giờ lại bị bánh kem trét đầy mặt,
đến tóc và bộ váy công chúa màu xanh lam cũng dính đầy bánh kem dâu tây màu hồng.
Cô bé tức quá, khóc òa lên.
Nhân viên y tế nổi giận, vung tay định tát Lăng Thiên Thần.
Nhưng tay cô ta còn chưa kịp hạ xuống đã bị Lăng Tưr Kỳ bắt lấy.
 
Chương 583


“Cô làm gì vậy? Con trai cô mất dạy như thế, bôi hết vào mặt con gái tôi mà tôi không được đánh nó à?”
Lăng Tư Kỳ lại cười3 mỉa: “Chị thử động vào một sợi tóc của con tôi xem, chỉ cần chị động vào một sợi lông tơ của
nó thôi, tôi sẽ nhổ mười sợi tóc củ1a con gái chị!” Nhân viên y tế bớt kiêu ngạo hẳn đi, nhưng vẫn vô cùng ngông
cuồng: “Cô dám! Đây là Viện nghiên cứu Lawrence!”
“Vậy thì sao? Đằng nào thì các người cũng không chữa bệnh cho con tôi nữa rồi, hôm nay chị mà dám động vào
con trai tôi thì3 sau này tốt nhất là chị nên thuê vệ sĩ đi theo con gái chị 24/24 đi, kể cả đi vệ sinh cũng đừng tách ra.
Không thì chắc chắn tôi8 sẽ trả lại gấp mười những gì chị làm tổn thương đến con trai tôi đấy.”
“Đồ thần kinh!”
Nhân viên y tế cảm nhận rất rõ sự hung dữ từ trong cơ thể Lăng Tư Kỳ, cô ta hừ lạnh một tiếng rồi bỏ tay xuống.
Lăng Thiên Thần nắm lấy tay Lăng Tư Kỳ, vừa bóp tay mẹ vừa nói: “Mẹ, cậu ấy va vào người con, con cũng bôi
kem lên người cậu ấy rồi, hai bên hòa nhau, chúng ta đi thôi.”
Lăng Tư Kỳ liếc nhìn vào bên trong rồi dắt tay Lăng Thiên Thần, chuẩn bị đi vào bên trong.
“Đứng lại!”
Nhân viên y tế kia vẫn đang lau cái mặt nhem nhuốc của con gái, thấy Lăng Tư Kỳ tự ý xông vào bèn quát to.
Nhưng Lăng Tư Kỳ không thèm đoái hoài đến cô ta, tự dắt Lăng Thiên Thần đi vào.
“Đứng lại! Bảo vệ, bảo vệ! Cản bọn họ lại! Không cho bọn họ vào trong!”
Nhân viên y tế hét ầm lên, vài bảo vệ nấp trong chỗ tối đi ra từ phía sau mấy tòa nhà ngay lập tức, chặn trước mặt
mẹ con Lăng Tư Kỳ. “Chuyện gì thế?” Một nhân viên bảo vệ hỏi.
“Con trai của người phụ nữ này va vào con gái tôi, còn bồi bánh kem lên mặt con gái tôi. Bọn họ đối xử với nhân
viên y tế như thế, đến sự tôn trọng tối thiểu cũng không có, tôi không cho phép bọn họ tiếp tục khám chữa bệnh ở
đây nữa. Các anh đuổi bọn họ ra ngoài đi.”
“Tôi là bệnh nhân của giáo sư J, giáo sư J đã đồng ý gặp chúng tôi rồi. Cho dù muốn đuổi chúng tôi ra thì cũng phải
là giáo sư J hoặc là viện trưởng Hồng Lục đuổi tôi ra ngoài.” Lăng Tư Kỳ cãi lại đúng lý lẽ.
“Ha, giáo sư J là chuyên gia hàng đầu do Viện nghiên cứu đặc biệt mời về, nào có sức lực mà để ý đến những vấn
đề này của cô? Còn về viện trưởng Hồng Lục, cô ấy là phó viện trưởng trụ sở chính của Viện nghiên cứu Lawrence,
nào phải người cô muốn gặp là có thể gặp được Các anh đuổi hai mẹ con nhà này ra ngoài cho tôi!”


Nhưng bảo vệ lại không hề động đậy. “Tức là khi giáo sư J và viện trưởng Hồng Lục đều bận, Viện nghiên cứu
Lawrence này thuộc về cô?” Khi tiếng Cảnh Thiên vang lên, Lăng Tư Kỳ đã nhận ra ngay.
Lăng Tư Kỳ quay người lại, trông thấy cô gái đang đeo mặt nạ cáo, vừa nhìn là biết cô gái này chính là Cảnh Thiên.
Tuy không biết Cảnh Thiên đến đây làm gì, nhưng cô có thể giúp mình, Lăng Tư Kỳ vẫn cảm thấy rất cảm kích, bèn
gật đầu với cô.
Cảnh Thiên lại nở nụ cười tươi rói.
Cảnh Thiên nhìn đứa trẻ xinh đẹp kia, lúc này trên khuôn mặt lạnh lùng và có phần âm u của cậu bé đang lộ ra sự
ngạc nhiên.


Đối với một đứa trẻ yêu thích cái đẹp, dù Cảnh Thiên đang đeo mặt nạ, nhưng đôi mắt và nửa mặt bên dưới đề lộ ra bên ngoài đều
khớp với gu thẩm mỹ của Lăng Thiên Thần.
Nhìn chị gái xinh đẹp như vậy nói đỡ cho mình và mẹ, khuôn mặt lạnh lùng của cậu bé lộ ra nụ cười hiếm thấy.
“Cảnh…”
“Giáo sư J, cô không biết người phụ nữ này và con trai của cô ta quá đáng đến mức nào đâu!”
 
Chương 584


Nhân viên y tế vừa dứt lời, mắt Lăng Tư Kỳ đột ngột mở to.
“Giáo… giáo sư J? Cô là giáo sư J?”
Cảnh Thiên đi đến bên cạnh Lă3ng Tư Kỳ, mỉm cười: “Xin lỗi, tôi đến muộn khiến hai người chờ lâu rồi.”
Lăng Tư Kỳ kinh ngạc đến ngây ngẩn cả người.
Cảnh Th1iên, một cô gái mới 20 tuổi bị cả mạng xã hội mắng là bình hoa, nhưng thực tế lại có diễn xuất rất tốt, còn
là giáo sư J mà Viện nghiên cứu L9awrence bỏ rất nhiều tiền để mời về?
“Không… không sao. Trước đó viện trưởng Hồng Lục đã gọi điện thoại cho tôi rồi, nói là hơn một3 tiếng nữa cô sẽ
đến, là tôi đến sớm thôi.”
Cảnh Thiên cười tươi, mắt cong lên. Cô vừa nhìn Lăng Thiên Thần vừa chào: “Chào Tiểu Thần8.”
Khuôn mặt búng ra sữa của Lăng Thiên Thần đỏ bừng lên ngay lập tức, cậu bé mím môi rồi lên tiếng: “Chào chị ạ.”
Cảnh Thiên chìa tay ra, bảo: “Nào, cô dẫn cháu vào phòng làm việc nhé. Trong đó có tivi để xem nữa đấy.” “Có
máy tính không ạ?” Lăng Thiên Thần hỏi khẽ. “Tiểu Thần!” Lăng Tư Kỳ thấy câu hỏi này của con trai mình không
thích hợp cho lắm, bởi vì mối quan hệ giữa mình và Cảnh Thiên chưa đến mức có thể tùy ý như vậy. Lại thêm
người trong đoàn làm phim đều nói Cảnh Thiên vô cùng ngang ngược, ai mà trêu chọc vào cô đều sẽ gặp kết cục bị
đoàn làm phim gạch tên. Nhìn Dương Duyệt, Cảnh Lạc và Tần Dịch, ai mà chẳng có địa vị cao hơn Cảnh Thiên, bây
giờ người nào cũng bị anti hoàn toàn.
Cho nên đối với Lăng Tư Kỳ chỉ một lòng muốn kiếm tiền chữa bệnh cho con, cho dù Cảnh Thiên nhiệt tình với cô
đến mức nào, cô vẫn không dám quá gần gũi.
Nhưng không ngờ sau khi thực sự tiếp xúc, cô lại phát hiện ra Cánh Thiên rất tốt tính,
Cảnh Thiên luôn ngồi xổm xuống trước mặt Tiểu Thần khi nói chuyện, nhìn thẳng vào mắt cậu bé.
“Có chứ, trong phòng làm việc của cô có tivi, có iPad, có điện thoại di động, còn có thể chiếu lên máy chiếu nữa. À,
cô còn có rất nhiều trò chơi.”
Lăng Thiên Thần nghe thấy phòng làm việc của bác sĩ như vậy, trái tim còn đang run rẩy đã bình lặng trở lại rất
nhanh. “Thế thì em muốn chơi game của chị”.
“Được thôi. Nếu cháu thích thì chờ lát nữa về, cô có thể cài game vào điện thoại của mẹ cháu.”
“Thật ạ?” Mắt Lăng Thiên Thần càng sáng lên


“Vậy thì chúng ta vào đi.” Lăng Thiên Thần chủ động yêu cầu.
“Được.”
Cảnh Thiên nắm tay Lăng Thiên Thần rồi đứng dậy. Bé gái bên cạnh thấy đồng nghiệp của mẹ đứng về phía thằng
nhóc thổi đáng ghét kia, cô bé sốt ruột đến mức òa lên khóc.


Tiếng khóc la của bé gái khiến nhân viên y tế kia cảm thấy mình mất hết thể diện.
Thấy Cảnh Thiên dắt tay Lăng Thiên Thần, hoàn toàn không hề có ý định dừng chân, cô ta ba chân bốn cằng chạy đến trước mặt
Cảnh Thiên, chặn đường cô lại.
“Giáo sư J, cô mới đến nên có lẽ chưa hiểu rõ về quy định của Viện nghiên cứu Lawrence. Bà chủ Saka của Viện nghiên cứu này ngày
xưa từng nói, tất cả nhân viên trong viện đều nên như chân với tay, coi nhau như chiến hữu của mình. Nếu ai chịu sự công kích và phi
báng từ bên ngoài, mọi người đều nên đứng về phía người anh em của mình. Hôm nay con gái tôi bị con trai cô ta ức hiếp, tôi lại bị
người phụ nữ này ức hiếp, tôi đã nói rồi, bác sĩ của viện chúng ta chắc chắn sẽ không chữa trị cho con trai cô ta.”
Nhìn dáng vẻ kiêu ngạo của nhân viên y tế kia, Cành Thiên mím môi. “Cô là ai? Tôi làm việc gì mà còn cần cô phải quản à? Cút!”
 
Chương 585


Nhân viên y tế kia có thể nào cũng không ngờ được rằng Cảnh Thiên không những không giúp mình mà còn bảo cô
ta cút.
Cô ta còn đ3ang ngày người ra, Cảnh Thiên lại nhìn sang bé gái, mỉm cười với cô bé.
Cô bé đã ngây người ra vì thấy mẹ bị mắng rồi, thấy Cả1nh Thiên mỉm cười với mình, cô bé lại chuẩn bị khóc.
Cho dù là ở nhà hay ở bên ngoài, chỉ cần cô bé muốn gì là đều có thể dùng9 việc khác để giải quyết.
Nhưng cô bé vừa dầu môi, đang chuẩn bị khóc thì Cảnh Thiên đột ngột thôi cười, gầm lên một tiếng hun3g dữ “Im
miệng!”
Khóe miệng đang dần trễ xuống của cô bé bỗng dưng khựng lại, cô bé sợ hãi. “Có phải cháu nghi cả thế giới này8
chỉ có mình cháu là công chúa không? Cháu chỉ cần khóc một cái là mặt trăng trên trời cũng có thể biến thành của
cháu?”
Bị người ta nói đúng tim đen, cổ bẻ con tái nhợt.
Một nụ cười lạnh thoáng qua môi Cảnh Thiên chứ không phải nụ cười quyến rũ như bình thường, cô nói không hề
nhẹ nhàng một chút nào: “Có phải chu nghĩ rằng điều kiện kinh tế của đứa trẻ khác không tốt bằng cháu nên cháu
có thể tùy tiện bắt nạt, đằng nào thì mẹ cháu cũng giỏi hơn mẹ người ta?”
Cô bé con cắn môi, không dám nói gì. Đây là điều mẹ nói với cô bé, không phải là những gì cô bé nghĩ, nhưng
người phụ nữ trước mắt này hung dữ quá, cô bé không dám cãi lại.
Nhân viên y tế thấy con gái mình bị Cảnh Thiên sỉ nhục như vậy, sự nhục nhã, giận dữ, xấu hổ và hận thù xông lên
đỉnh đầu, cô ta trợn to mắt nhưng không biết nên nói như thế nào.
Bởi vì Cảnh Thiên là giáo sư, còn là giáo sư được đặc biệt mời về của Viện nghiên cứu. Tuy vẫn chưa bắt đầu quảng
cáo nhưng cô ta đã tận mắt chứng kiến cảnh Thiên chữa khỏi bệnh cho Lục Kỷ Niên và Chiến Lệ Xuyên.
Giáo sư có thể chữa được cả bại liệt thì việc danh tiếng bùng nổ cả thế giới chỉ là vấn đề thời gian.
Bị người địa vị cao như thể mắng, nhân viên y tế kia chỉ có thể nuốt giận vào bụng, nhìn Lăng Tư Kỳ bên cạnh
Cảnh Thiên đầy căm hận.
Tất cả đều do người phụ nữ này gây ra! Cô ta tưởng Cảnh Thiên đã quá đáng lắm rồi, nhưng sau đó cô ta lại nhận
ra mình đã sai. Giáo sư J này hoàn toàn không hề để ý đến cảm nhận của cô bé con, cũng không nghĩ đến việc liệu
sự cay nghiệt độc địa của mình có gây nên đả kích về mặt tâm lý vĩnh viễn đối với cô bé này hay không, cô lên
tiếng:


“Vậy thì bây giờ cô sẽ nói cho cháu biết, sở dĩ cháu có được cuộc sống giàu sang như vậy là vì mẹ cháu là nhân viên
của Viện nghiên cứu này. Nhưng bây giờ, vì cháu, mẹ cháu đã mất việc rồi. Bắt đầu từ bây giờ, cháu và cô ta cũng
giống các bạn nhỏ bị cháu coi thường. Sau này sẽ không có bệnh viện tốt nào chấp nhận giúp đỡ mẹ cháu nữa, cũng
sẽ không có ai nhờ vả mẹ cháu làm việc gì nữa. Cháu biết điều này có nghĩa là gì không?”
Ánh mắt cô bé con đã trở nên hoảng loạn và sợ hãi: …
“Chuyện này có nghĩa là sau này khi cháu bắt nạt người khác, sẽ không có ai giúp đỡ cháu nữa. Còn người khác
cũng sẽ không chịu trách nhiệm với cháu, nói xin lỗi với cháu sau khi bôi bánh kem vào mặt cháu.”
Đúng rồi, thế giới của trẻ nhỏ rất đơn giản.


Bé gái bị Cảnh Thiên dọa sợ, “òa” một tiếng, phát ra tiếng khóc vang trời dậy đất.
Tiên không có sức quyến rũ quá lớn đối với chúng, nhưng chúng sẽ cảm thấy bố mę mình rất giỏi, mình bắt nạt người ta, bố mẹ mình
cũng sẽ bảo vệ mình. Bọn trẻ sẽ vênh vang, sẽ có được khoái càm mới khi được cưỡi lên đầu người khác.
Những lời Cảnh Thiên nói chắc chắn đã tác động lớn đối với cô bé này.
“Cô quá đáng quá rồi đấy! Sao cô có thể nói những lời tàn nhẫn như vậy với trẻ con chứ? Cô có tư cách gì mà đuổi việc tôi? Có tư
cách gì mà dọa con tôi như thế? Nếu cô gây tồn thương không thể phục hồi đổi với tâm hồn nó, tôi nhất định sẽ kiện cô đến khi cô
thân bại danh liệt!”
 
Chương 586


Lăng Tư Kỳ sờ mũi, nhìn người phụ nữ như châu chấu sau thu trước mặt mình với vẻ như cười trên nỗi đau của
người khác.
3
Có lẽ cô ta không biết giáo sư J chính là Cảnh Thiên, càng không biết địa vị của Cảnh Thiên trong giới giải trí.
Nếu biết thì chắc chắn cô ta sẽ không đối đầu với Cảnh Thiên như vậy.
“Tôi quá đáng? Con gái có va phải Tiểu Th9ần, mẹ Tiểu Thần bảo cô xin lỗi, cô lại hủy tư cách khám chữa bệnh của
họ, còn sỉ nhục Tiểu Thần, cô thì không quá đáng đấ3y? Cô là cái thá gì? Chỉ là một người làm việc vặt ở Viện
nghiên cứu mà thôi, tưởng mình cao quý lắm đấy à?”
“Cô..8.” Nhân viên y tế tức đến mức chân tay run lên, bé gái bên cạnh thấy mẹ mình hoàn toàn không thể át vía
được Cảnh Thiên, còn bị người ta chửi cho không thể cãi lại được, cô bé vô cùng sợ hãi, càng khóc to hon.
“Tôi làm sao? Trong Viện nghiên cứu chỗ nào cũng có camera, rốt cuộc là ai sai trong chuyện này, xem camera là
biết ngay thôi. Cô lấy danh nghĩa Viện nghiên cứu để ức hiếp người khác, tôi ức hiếp lại cô thay bọn họ thì làm
sao?”
“Con của mình thì nên dạy dỗ cho tốt, không thì sẽ hình thành tính cách vừa ghê tởm vừa khiến người khác ghét, ra
xã hội lại bị người ta đánh cho.”
“Cô nên cảm ơn tôi vì đã dùng sự thật tàn khốc để dạy dỗ nó rằng đừng lúc nào cũng cậy thế ức hiếp người khác
một cách não tàn. Bây giờ nó còn nhỏ, tất cả vẫn có thể làm lại từ đầu. Nếu cứ tiếp tục bị cô chiều như thể hai mươi
năm nữa, có lẽ sau này sẽ thành một đứa khốn nạn ai cũng đòi đánh đấy.”
“Thế nên cô cũng đừng nói cái gì mà tạo ám ảnh tâm lý cho trẻ nhỏ, kiểu trẻ con tâm lý vặn vẹo như con gái cô, bản
thân nó đã là ám ảnh rồi, tôi chỉ giúp kéo nó ra ánh mặt trời mà thôi.”
Nói xong, Cánh Thiên nói với bảo vệ: “Dẫn người này sang phòng nhân sự làm thủ tục nghỉ việc đi, cô ta làm dược
sĩ nên trông cho kỹ, đừng để cô ta lấy thuốc quý gì ở đây đi.”
“Vâng.”
Bảo vệ do Cảnh Thiên gọi đến, đương nhiên sẽ nghe lời cô. “Cô chỉ là một giáo sư của Viện nghiên cứu mà thôi, cô
có tư cách gì mà đuổi việc tôi? Tôi muốn gặp viện trưởng Hồng!” “Cô gặp tôi cũng vô dụng thôi. Giáo sư J là giáo
sư mà Viện chúng ta khó khăn lắm mới mời về được. Cô ấy bảo cô nghỉ việc thì cô bắt buộc phải nghỉ việc. Đi đi,
đưa cô ta đi làm thủ tục nghỉ việc.”
Tiếng Hồng Lục vang lên từ phía sau.


Mọi người ngoài đầu lại, trông thấy Hồng Lục mặc bộ Âu phục cho nữ màu đỏ yêu nghiệt và trưởng thành bước
đến. Cô ta không cho đối phương một cơ hội giải thích nào, tán thành phương án xử lý của Cảnh Thiên ngay lập
tức.
Nữ dược sĩ ngẩn mặt, nhìn đứa con gái nhỏ đang khóc to không ngừng vì sợ hãi rồi tát một cái thật mạnh vào mặt
cô bé.
Cô bé con bị đánh bất ngờ, ngã ngồi xuống đất.
“Mày là đồ sao chổi, tất cả là tại mày! Chuyện như thế mà cũng hại mẹ mày bị đuổi việc? Mày va vào người ta thì
mày xin lỗi đi, xin lỗi ngay!”
Cô bé con đã bị dọa sợ hoàn toàn, đây là lần đầu tiên trong đời cô bé gặp phải chuyện như vậy, cô bé khóc đến mức
không thở nổi, nào còn sức mà xin lỗi nữa? “Mẹ Tiểu Thần, thực sự xin lỗi, tôi cũng không muốn để con mình chịu
ấm ức nên mới làm như vậy. Cô đại nhân đại lượng, đừng chấp nhặt với tôi nhé. Tôi… tôi nhất định sẽ dạy dỗ con
cái thật tốt, cô tha thứ cho tôi được không?”
Lăng Tư Kỳ còn chưa lên tiếng, Lăng Thiên Thần đã bước cơ thể bé nhỏ nhưng rất ngầu của mình ra.


“Tôi không tha thứ.”
Cành Thiên không kìm được mà cong khóe môi.
Tính của thằng cháu này giống cô.
Cảnh Thiên lại liếc nhìn Lăng Tư Kỳ, ban đầu cố định xem
Kỳ vẫn luôn im lặng lại lên tiếng đúng lúc này.


mặt Lăng Tư Kỳ sẽ như thế nào mà thôi, nhưng không ngờ Lăng Tư
 
Chương 587


“Nghe thấy rồi chứ, con trai tôi nói nó không tha thứ cho cô.”
Lăng Tư Kỳ nhìn Lăng Thiên Thần và nói: “Tiểu Thần, con làm đúng 3lắm. Trên thế gian này có người thực sự
không đáng để được tha thứ. Chỉ vì một chuyện nhỏ mà suýt nữa chị ta đã khiến con không được khá1m bệnh.
Kiểu người vì chuyện nhỏ mà lấy cả mạng người như vậy, dù có xin lỗi con thì chắc chắn không thể dễ dàng bỏ qua
đầu, biết chưa?”9
“Dạ.” Lăng Thiên Thần gật đầu: “Con biết rồi.” Cảnh Thiên thấy Lăng Tư Kỳ hoàn toàn không phải kiểu người chịu
để người khác bắ3t nạt nên cũng yên tâm. Bởi vì Lăng Tư Kỳ đang sống cùng Lăng Thiên Thần, trước khi cô quyết
định trở thành vợ chồng với Để Vấn Hi, Cảnh8 Thiên sẽ không xen vào cuộc sống yên bình hiện giờ của cô. Là một
người cô vẫn chưa nhận người thân, chắc chắn cô sẽ chăm sóc cho hai mẹ con một chút về cuộc sống sau này,
nhưng cô không thể giám sát họ mãi được.
Thế nên thấy tính cách của Lăng Tư Kỳ như vậy, cô cũng yên tâm hơn.
“Đi nào, vào phòng làm việc của tôi rồi nói chuyện.”
“Được.”
Tuy không biết vì sao Cảnh Thiên lại biến thành giáo sư J thần bí, nhưng lúc này Lăng Tư Kỳ đã dành cho Cảnh
Thiên vài phần kính trọng và cảm kích từ tận đáy lòng.
Hồng Lục không cho nữ dược sĩ kia vào gây chuyện, cô liếc mắt ra hiệu cho bảo vệ, bảo vệ liền chặn nữ dược sĩ và
con gái của cô ta ở bên ngoài. Cho dù cô ta gọi như thế nào thì cũng không có ai ngó ngàng đến cô ta.
Hồng Lục đưa mẹ con Lăng Tư Kỳ đến phòng làm việc của Cảnh Thiên rồi rời đi.
“Ngồi đi. Tiểu Thần lại đây, cho cháu xem game của cô này.” Cảnh Thiên vừa nói vừa cởi áo khoác ra.
Hôm nay cô mặc một chiếc áo gió không logo màu trắng ngà, bên trong là chiếc quần ống rộng màu đen đơn giản
nhất và sơ vin một chiếc áo sơ mi màu gạo, cộng thêm đôi giày cao gót màu đen nữa, cả cơ thể trông vừa chín chắn
vừa gợi cảm.
Cô cởi áo khoác ra, những nếp gợn hình sống trượt xuống theo cổ tay áo mở rộng, Lăng Tư Kỳ vừa nhìn thấy là
hiểu ra ngay.
Bộ đồ trên người Cảnh Thiên trông rất bình thường, một bộ đồ chín chắn, nho nhã và đẹp đẽ này là trang phục
trong đợt triển lãm hoàng gia nước Y năm nay.


Đây là hàng triển lãm mùa xuân của Chole đặc biệt thiết kế dành cho hoàng gia nước Ý.
Vì cô thích thiết kế thời trang nên có quan tâm về những thứ này.
Mọi người trên mạng luôn nói Cảnh Thiên ôm được chân đại gia, sau khi người đứng đầu nhà họ Chiến, người
đứng đầu nhà họ Để và chủ nhân tương lai của nhà họ Đỗ đều lên tiếng vì Cảnh Thiên, mọi người đều nghĩ rằng
Cảnh Thiên không thể đồng thời ôm chân nhiều đại gia như vậy được, thế nên họ đoán có khả năng Cảnh Thiên
còn có quan hệ gì khác nữa.
Nhưng hóa ra, cô là một đại lão ẩn mình.
Giáo sư J bí ẩn.
Chẳng trách bao đại lão thi nhau lên tiếng thay cô.
Lăng Thiên Thần ngoan ngoãn đi theo Cảnh Thiên đến trước bàn làm việc của cô.
Cảnh Thiên mở máy tính được lắp ráp riêng ra, bật trò chơi trong máy rồi bảo: “Trong này có tận mấy trăm trò chơi,
đều là hàng mới nhất đấy, cháu cứ chơi thoải mái đi.”
“Cảm ơn chị.”
Cảnh Thiên nhìn khuôn mặt lạnh lùng đáng yêu vẫn còn vương hơi sữa của bánh bao, không kìm được mà thò vuốt
sang.
Nhưng lại sợ bánh bao không thích người khác véo má mình, bàn tay đang sẵn tư thể véo má lại đổi thành vuốt má.


“Cháu học lớp chồi hay lớp lá thế?” Cành Thiên hỏi Lăng Thiên Thần nhìn Cành Thiên và đáp: “Em không đi mẫu giáo.”
Cảnh Thiên ngần ra, nhìn sang Lăng Tư Kỳ: “Chị sợ thằng bé phát bệnh à?”
Lăng Tư Kỳ vội vàng đứng dậy trả lời một cách câu nệ: “Một mặt là tôi sợ nó phát bệnh sẽ không có ai cấp cứu cho, một mặt là bản
thân thằng bé không muốn đi mẫu giáo.”
Lăng Thiên Thần sợ chị gái xinh đẹp nghĩ rằng mẹ mình ngược đãi mình, cậu bé vội vàng giải thích: “Em thấy chương trình ở mẫu
giáo đơn giản quả, thế nên tự học ở nhà. Em có thể làm được bài của lớp bốn rồi đấy!”
 
Chương 588


“Giỏi vậy sao?” Mắt Cảnh Thiên lấp lánh. “Vâng.” Lăng Thiên Thần gật đầu đầy tự hào.
“Tiểu Thần giỏi như vậy, sau này lớn3 lên cháu muốn làm gì?”
“Em muốn làm bác sĩ.”
Thấy Cảnh Thiên nhướng mày, Lăng Thiên Thần nói tiếp: “Từ nhỏ em đ1ã không được khỏe mạnh, làm liên lụy
đến mẹ em. Em muốn làm một bác sĩ giỏi siêu hạng như chị, sau này mẹ bị ốm, mẹ con em sẽ kh9ông phải đi cầu
xin người khác nữa.”
Tuy Lăng Tư Kỳ từng hỏi câu hỏi giống như Cảnh Thiên, nhưng khi nghe con trai mình 3nói vậy lần nữa, cô vẫn
cảm động vô cùng. Cảnh Thiên xoa đầu Lăng Thiên Thần đầy yêu thương, cô mỉm cười đáp: “Cháu đáng yêu thế8
này, chắc chắn mẹ cháu sẽ không nghĩ là bị cháu làm liên lụy đầu. Đến cô đứng chung với cháu thôi cũng cảm thấy
vui vẻ lắm này. Tiểu Thần là một đứa trẻ có thể mang đến cho người khác cảm giác hạnh phúc đấy.”
Lăng Tư Kỳ chưa bao giờ ngờ được rằng chị Thiên nổi danh khắp giới fan lại có thể nói ra những lời như vậy. Cô
cảm động, nước mắt lại trào ra.
Lăng Thiên Thần thấy vậy bèn vội vàng chạy ra bên cạnh mẹ mình, rút một tờ giấy ăn. Lăng Tư Kỳ vội cúi người
xuống, để cậu bé lau nước mắt cho mình.
Lăng Thiên Thần lau sạch nước mắt cho mẹ rồi vươn đôi bàn tay nhỏ vẫn còn mũm mĩm ra, sau đó ôm lấy người
mẹ cao hơn mình một cách vất vả, cậu bé nói: “Mẹ đừng khóc. Có chị xinh đẹp chữa bệnh cho con rồi, chắc chắn
con sẽ khỏi bệnh thôi.”
Cảnh Thiên cũng gật đầu: “Đúng rồi. Tiểu Thần, cháu nói là muốn làm bác sĩ phải không? Nếu cháu thích thì sau
này có thể đến tham quan phòng phẫu thuật của cô. Nhìn cô làm phẫu thuật từ nhỏ, sau này lớn lên rồi, chắc chắn
cháu sẽ trở thành một bác sĩ vô cùng giỏi giang.”
Ha???
Lăng Tư Kỳ kinh ngạc trước lời nói của Cảnh Thiên đến mức không biết biểu đạt như thế nào nữa.
“Vâng ạ vâng ạ! Em muốn xem chị làm phẫu thuật, sau này chắc chắn em sẽ có thể trở thành một bác sĩ giỏi!”
“Ừ, nhưng nếu muốn làm bác sĩ, đầu tiên cháu phải có một cơ thể khỏe mạnh. Bởi vì có khi bác sĩ sẽ phải đứng
mười mấy tiếng đồng hồ để làm phẫu thuật đấy, còn không được dùng lại đầu, tốn sức lắm. Thể nên trước khi cháu
trở thành một bác sĩ giỏi, cô phải chữa khỏi bệnh cho cháu đã!”
Lăng Thiên Thần vốn dĩ còn vô cùng sợ hãi việc phẫu thuật, nhưng sau khi nghe Cảnh Thiên nói vậy, cậu bé gật


đầu thật mạnh: “Vâng, em nghe chị hết.”
Cảnh Thiên lại vuốt ve khuôn mặt nhỏ xinh trai của cậu bé: “Phải gọi là có chứ?”
“Chị là chị xinh đẹp, vì sao cứ muốn em gọi là cô thế?” Cậu bé không hề có ý định nhường bước.
Cảnh Thiên gãi đầu, đằng nào thì chị dâu cũng chưa về với anh cả, chờ khi hai người về với nhau rồi, tất nhiên
thằng bé sẽ phải sửa lại thôi, cô bèn nói: “Được rồi, tùy cháu đấy.”
Cảnh Thiên sắp xếp cho cậu bé xong xuôi rồi đi ra sofa ngồi, đưa mấy bản báo cáo cho Lăng Tư Kỳ và nói: “Bệnh
của Tiểu Thần là bệnh di truyền, tôi từng thấy bệnh án như vậy rồi.”
Một câu nói khiến sắc mặt Lăng Tư Kỳ thay đổi.
“Bệnh di truyền…”
Hơn nữa đối phương còn từng thấy rồi.


Như vậy có khác nào…
Cô từng gặp bố của Tiều Thần?
Những Cành Thiên không dẫn sang vấn đề bố của Tiểu Thần, cô nói tiếp: “Theo lý mà nói, chứng bệnh sẽ ảnh hưởng đến thần kinh
nhiều hơn khi tuổi tác cao lên, số lần phát bệnh cũng sẽ tăng dần. Tiểu Thần nhỏ như thế này, đáng lẽ không thể phát bệnh mười mấy
lần một năm được. Tuy mức độ phát bệnh không quá dữ dội nhưng tần suất phát bệnh như vậy sẽ ành hưởng rất lớn đến sinh hoạt
bình thường của cậu
bé.”
 
Chương 589


Lăng Tư Kỳ gật đầu: “Tôi không dám để thằng bé đi học mẫu giáo hay là tiểu học chính là vì sợ nó phát bệnh đột
ngột. Cảnh… giáo3 sư J, cô có cách gì có thể giúp được nó không?” Lăng Tư Kỳ nhìn Cảnh Thiên bằng đôi mắt ngập
tràn mong đợi.
“Có hai các1h. Một là xét thấy hiện giờ thằng bé còn khá nhỏ, chị không yên tâm thì có thể tạm thời uống thuốc
trước đã, chờ thằng bé lớn hơ9n rồi làm phẫu thuật. Hai là làm phẫu thuật ngay để giải quyết vấn đề về sau.”
Cảnh Thiên đưa ra hai cách rất nhanh gọn,3 Lăng Tư Kỳ lại bối rối.
“Tiểu Thần còn nhỏ như vậy, nó có chịu được nếu làm phẫu thuật không? Tôi nghe nói phẫu thuật s8ẽ phải lấy cả
trái tim ra, sửa lại phần dây thần kinh ở phía sau tim, hơn nữa bệnh viện trong nước hiện tại không thể làm phẫu
thuật này được. Nếu uống thuốc… uống thuốc thì có thể đảm bảo sẽ không phát bệnh không?”
Lăng Tư Kỳ sợ mình hỏi như vậy, bác sĩ sẽ nghĩ rằng mình đang soi mói, cô bèn vội vàng giải thích: “Tôi không có ý
nghi ngờ, tôi… chỉ là suốt bao năm nay, tôi đã đi khắp các bệnh viện lớn rồi nhưng vẫn không tìm được cách nào ổn
thỏa, mà tác dụng của việc uống thuốc lại…”
“Không cần khách sáo với tôi vậy đâu.”
Cảnh Thiên ngắt lời Lăng Tư Kỳ. Bởi vì đây là chị dâu cả tương lai của cô mà, Lăng Thiên Thần cũng là cháu ruột
của cô.
Cho dù Lăng Tư Kỳ không cầu xin, Cảnh Thiên cũng sẽ cố hết sức để cứu Lăng Thiên Thần.
“Tôi có thể đảm bảo với chị một tỷ lệ. Phẫu thuật chắc chắn sẽ có nguy hiểm, nhưng nếu là tôi phẫu thuật thì mức
độ nguy hiểm có thể giảm xuống mức thấp nhất. Đồng thời thằng bé còn nhỏ tuổi, lượng dây thần kinh bị bào mòn
chưa nhiều, thế nên mức độ nguy hiểm khi phẫu thuật cũng sẽ nhỏ hơn. Thế nên tôi có thể đảm bảo 95% là phẫu
thuật thành công.”
“9… 95!!!”
Lăng Tư Kỳ mở to mắt, bởi vì… bác sĩ trong nước từng nói với cô, dạng phẫu thuật này gần như không có tỷ lệ
thành công khi làm trong nước. Còn ở nước ngoài, vì can thiệp đến sự khôi phục của hệ thần kinh nên tỷ lệ thành
công thường sẽ dưới 20%, thế nên cô đã không còn trông mong gì vào căn bệnh này nữa.
Nhưng Cảnh Thiên lại nói với cô rằng tỷ lệ thành công là 95%! Tức là tỷ lệ tử vong chỉ có 5%?
Lăng Tư Kỳ choáng váng, không ngờ suy nghĩ này của cô lại sai hoàn toàn.
Đối với Cảnh Thiên mà nói, tỷ lệ thành công 95%, vậy thì 5% còn lại là tỷ lệ không thành công, tỷ lệ không thành


công không đồng nghĩa với tử vong.
Còn trong 5% kia, tỷ lệ tử vong là 0.001%.
Tỷ lệ tử vong này là trong quá trình phẫu thuật có người phá hoại ác ý, người của cô không chống đỡ được, xảy ra
tình trạng nguy hiểm.
Thế nên về phía cô, cô nghĩ Lăng Tư Kỳ nên lựa chọn phẫu thuật.
Bởi vì mổ xong là sẽ không phải chịu đựng gì nữa.
“Phải, có thể đạt mức 95%. Tuy tỷ lệ thành công này không quá cao nhưng vẫn có thể chấp nhận được. Cách khác
nữa là dùng thuốc. Thuốc của tôi khá ôn hòa, cậu bé uống hằng ngày vào sáng và tối, mỗi lần một viên, như vậy sẽ
đảm bảo được bệnh tim của cậu bé sẽ không phát tác, đến khi chị nghĩ cậu bé có thể chịu được cuộc phẫu thuật thì
dừng.”
“Có thể không phát tác nữa?”


Lăng Tư Kỳ trở thành một cái máy lặp lại không thể tự suy nghĩ được.
Có trời mới biết kể từ lần phát bệnh đầu tiên vào năm Tiểu Thần sáu tháng tuổi, cô đã bị căn bệnh tim hiếm thấy đến mức hầu như
không có bệnh án tương tự này kiểm soát. Căn bệnh này đã trở thành cơn ác mộng lớn nhất của cô.
Nếu có thể khiến căn bệnh này nhẹ đi, cho dù mất hết tất cả, dùcó lấy cả mạng cô cũng được.
“Phải, có thể không phát tác nữa. Dùng thuốc theo đơn tôi nói thì cho dù phát tác, nhiều nhất cũng chỉ thấy tim khó chịu mà thôi, chắc
chắn sẽ không xuất hiện tình trạng ngất xiu hoặc thậm chí gặp nguy hiểm đến tính mạng.”.
 
Chương 590


Lăng Tư Kỳ quỳ sụp xuống trước mặt Cảnh Thiên.
Cánh Thiên giật mình nhảy dựng lên. “Chị… chị Tư Kỳ, mau đứng dậy đ3i, đừng như thế!”
Nhưng Lăng Tư Kỳ vẫn quỳ dưới đất không đứng lên, nước mắt tuôn rơi. “Cảm ơn! Cảm ơn cô, Cảnh Thi1ên! Tôi…
tôi thực sự không biết nên cảm ơn cô như thế nào nữa! Cô cũng không biết tôi…” “Tôi biết tôi biết… Tôi biết 9cả. Chị
mau đứng dậy đi, Tiểu Thần vẫn đang ở đây mà, chị làm gì thế? Chị làm vậy thì tôi tổn thọ mất.”
Thấy Lăng T3ư Kỳ vẫn quỳ dưới đất không đứng dậy, Cảnh Thiên bèn dùng nguyên khí.
Lăng Tư Kỳ cảm nhận được một luồng lực đáng k8inh ngạc, sau đó cô bị nhấc cả người lên.
“Tuy tôi không có con nhưng Tiểu Thần đáng yêu như vậy, tôi cũng coi thằng bé như con. Thế nên chị yên tâm, tôi
nhất định sẽ chữa trị cho thằng bé.”
Nói xong, Cảnh Thiên tiện tay lấy một viên kẹo từ trong túi ra, nói với Lăng Thiên Thần: “Tiểu Thần, cho cháu viên
kẹo này.”
Lăng Thiên Thần mím môi, thậm chí Cảnh Thiên còn thấy cậu bé thầm nuốt nước bọt, nhưng cậu bé vẫn nói
nghiêm chỉnh: “Cảm ơn chị, em không thích ăn kẹo.”
Lăng Tư Kỳ vội nói: “Bệnh tim của nó khiến nó không thể ăn đồ có lượng đường cao và dầu mỡ, thế nên tôi nấu
thức ăn cho nó khá thanh đạm, bình thường đều không cho ăn kẹo.”
Cảnh Thiên cười: “Đây là thuốc mà tôi điều chế riêng cho Tiểu Thần, sợ thằng bé thấy đắng nên mới làm thành vị
kẹo thôi. Có vị dâu tây, vị cam và vị socola nữa. Tiểu Thần, cháu ăn thử xem có ngon không nhé?”
Lăng Thiên Thần nghe thấy nói là thuốc nhiều vị như kẹo, mắt liên sáng lên, đôi chân ngắn chòi đạp trên ghế mấy
lần rồi mới nhảy xuống được, lon ton chạy đến trước mặt Cảnh Thiên. Cậu bé vừa vui mừng vừa xấu hổ, nhưng lại
muốn giữ vẻ lạnh lùng, khuôn mặt tuấn tú sắp không kiểm soát được biểu cảm nữa.
“Cảm ơn chị ạ.”
Cảnh Thiên thấy bảnh bao nhận lấy viên thuốc rồi cẩn thận bọc nó ra, lấy viên thuốc ở bên trong rồi ngửi thử, mắt
sáng bừng lên.
Tuy cậu bé rất đáng yêu nhưng lại có suy nghĩ khác với bạn bè cùng lứa tuổi. Nhưng cho dù thế nào thì vẫn là một
đứa trẻ con, không có sức chống cự trước kẹo.


“Bên trong cũng không đăng đầu, cháu có thể nhai được.”
Cảnh Thiên thấy cậu bé ngậm trong miệng, tưởng cậu sẽ ngậm phần vỏ ngoài kẹo rồi nuốt, nhưng… “Em muốn ăn
từ từ.”
Lăng Tư Kỳ bên cạnh lại rơi nước mắt. Cô nghĩ đây đều là lỗi của mình, cô đã nợ thằng bé quá nhiều.
“Sau này có thể ăn mỗi ngày hai viên, đương nhiên nếu cháu thích thì có thể ăn ba viên. Ăn ba viên cũng không có
tác dụng phụ đâu.”
“Thật sự chỉ cần ăn kẹo này là chúng ta sẽ tạm thời không cần làm phẫu thuật, cũng không bị phát bệnh?”
“Là dù có phát bệnh thì nhiều nhất cũng chỉ khó chịu thôi, không khó chịu đến mức ngất xỉu hay thậm chí là gặp
nguy cơ tim ngừng đập đột ngột.”


“Thế.”
“Thế nên tôi vẫn kiến nghị làm phẫu thuật.”
Lăng Tư Kỳ cắn môi.
Sức hấp dẫn giữa tỷ lệ tử vong 5% và uống thuốc sẽ không gấp 1
muốn phẫu thuật.” Tiểu Thần đang ngậm kẹo trong miệng lại lên tiếng, giọng nói mềm mại nhưng lại rất cứng cỏi.


nguy hiểm đến tính mạng khiến cô rất khó ra quyết định. “Mẹ ơi, con
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom