Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện Của Tui À!

Diễn Đàn Truyện Của Tui À là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Không Giới Hạn

Chương 20: Mười lăm năm


Tâm lão mỉm cười nhìn Viện trưởng nói “Tiểu Triết lần sau đừng gọi chúng ta là lãnh đạo nữa. Ta giờ là thế hệ cũ rồi, hiện tại đang là thế hệ của ngươi đó a.”

“Tiểu tử không dám a.” Viện trưởng Ngô Triết cười giảo hoạt nói “Đối với ta các ngài không chỉ là lãnh đạo mà còn là cha, là mẹ, là ân nhân. Chẳng lẽ giờ ta đổi xưng hô gọi ngài là cha, gọi ngài là mẹ nha.”

Tâm lão cười lớn “Tiểu hoạt tử. Bốn mươi năm trước ta đã nói rồi ta không thể nhận ngươi làm con.” Bà chỉ sang bên Hoàng lão nói “Hiện tại ta già rồi ngươi có thể hỏi Hoàng lão xem lão có nhận không”

“Ta chịu.” Hoàng lão nhún vai nói “Ta đông con nhiều cháu nếu ngươi rảnh tìm lão phong tử mà hỏi.”

Viện trưởng Ngô Triết nghe thấy vậy cười cười “Vậy thì thôi đi. Ta vẫn gọi ngài là lãnh đạo là được rồi”

“Không được” Hoàng lão chặn lại nói “Ngươi phải đổi cách xưng hô khác đi. Gọi kiểu nào thì ngươi tự chọn. Ta mệt rồi ta đi nghỉ đây. Chào.”

Nói xong Hoàng lão xoay người đi lên tầng. Viện trưởng Ngô Triết muốn nói gì nhưng nhịn lại không nói được. Tâm lão thấy vậy vỗ vai Ngô Triết nói “Tiểu Triết. Hoàng lão nói đúng đấy. Hiện tại ngươi cũng là một trong những nhân vật đứng đầu thế hệ này không thể gọi bừa được.” Nói xong bà cũng đi lên tầng để lại Viện trưởng Ngô Triết vẻ mặt ủ rũ đứng đấy.

“Ai~…” Viện trưởng Ngô Triết quay ra ngoài cửa sổ nhìn lên thở dài trầm ngâm suy tư.

___

Tạ Văn mang Ngọc Bách về ký túc xá của mình. Đây là khu nhà theo phong cách tân cổ điển Châu Âu cuối thế kỷ 19. Ký túc xá rất lớn, được xây ba tầng, phía tầng một được xây làm tổ hợp tiện ích dịch vụ phục vụ giáo viên sống tại đây.

Bắt đầu từ tầng hai trở lên là phòng ký túc xá, phòng của Tạ Văn ở trên tầng ba. Vì giờ đã muộn, tầng một từ chối phục vụ sau hai tư giờ nên ký túc xá vắng vẻ chỉ còn Tạ Văn với Ngọc Bách trong đại sảnh. Rất nhanh hai người đã tới phòng của Tạ Văn.

Tạ Văn là một người gọn gàng, ngăn nắp nên phòng của hắn cũng vậy. Đây không phải lần đâu tiên có khách tới chơi nên rất nhanh Tạ Văn đã dọn cho Ngọc Bách một căn phòng ngủ.

Thiếu niên lúc này đây nhìn thấy chiếc giường như thấy cánh cửa thiên đường mở ra vội vội vàng vàng chúc Tạ Văn ngủ ngon rồi chuồn vào phòng ngủ. Tạ Văn nhìn thiếu niên vào phòng rồi cũng trở về phòng của mình nghỉ ngơi.

___

Lúc này ở trong một thế giới khác hoàn toàn thế giới hiện tại. Thế giới này bao phủ toàn sương mù màu trắng. Nơi đây có một người đang nhìn về phía sương mù đằng xa trầm mặc rất lâu.

Người này mặc một bộ giáp màu xanh (RAL 5005) viền trắng. Bộ giáp trùm kín từ đầu tới chân. Chỗ duy nhất không kín là đôi mắt nhưng nó rất tối tăm mờ mịt. Bỗng trong hốc mắt đấy lóe lên ánh sáng màu vàng. Nếu nhìn thẳng vào ánh sáng ấy người ta sẽ bị mê hoặc.

Người mặc bộ giáp xanh bước lên trước màn sương mù tay phải giơ ra sắp chạm vào nhưng rồi lại thội. Người mặc giáp xanh nghiêng đầu nhìn về phía bên màn sương bên phải trầm mặc một lúc rồi bước tới đặt tay lên.

Màn sương mù sau khi người mặc giáp xanh chạm vào bỗng lóe lên ánh sáng vàng chạy khắp một màng như một bức tường rộng lớn. Màn sương từ từ lui đi hiện ra một lối vào. Người nọ chậm chậm bước vào.

Căn phòng này giống như một phòng điều khiển lớn. Nơi đây chằng chịt các nút bấm, và ký hiệu mà không có tại thế giới mà ta biết. Trên tường có một cái màn hình kiểu OLED được uống cong 360 độ gắn quanh phòng.

Trên màn hình hiện tại chỉ hiện lên một đoạn văn tự. Đoạn văn tự này nhấp nháy thay đổi liên tục. Người mặc giáp xanh trầm mặc một thời gian thật lâu bỗng lên tiếng một thứ tiếng gọi là tiếng Việt ở một thế giới khác hoàn toàn thế giới này.

“Mười lăm năm.” Giọng nói vang lên.

Nếu thiếu niên Ngọc Bách mà ở đây chắc chắn sẽ nhận ra giọng nói này. Đây chính là giọng nói vô cảm quen thuộc của SIRA. Nhưng giờ đây giọng nói đó có kèm theo vài phần tang thương.
 
Chương 21: Bí mật của sira


SIRA trong bộ giáp màu xanh ngơ ngác nhìn dòng văn tư nhấp nháy trên màn hình hiển thị trước mặt. Thời gian chậm chậm trôi đi không biết bao lâu hắn mới tỉnh lại. Hắn chậm chậm đi tới một bàn gương đặt tay mình vào đó.

Phía trên màn hình bắt đầu thay đổi. Các loại văn tự như bị xáo trộn lên. Màn hình khắp phòng tràn ngập văn tự các loại không thể hiểu được. Mất khoảng gần một phút hỗn loạn mới ngừng. Trước mặt SIRA hiện lên một tệp tin, hắn chần chừ một lúc rồi mở ra tệp tin đó.

Trong phòng điểu khiển bỗng dưng trở thành một thế giới khác. Trung tâm thế giới này là một người đàn ông tóc đen toàn thân mặc bộ giáp màu xanh (RAL 5005) giống như của SIRA vậy.

Người đàn ông di chuyển, thay đổi phương hướng liên tục trên hành lang màu trắng tới một cánh cửa lớn được làm bằng hợp kim rồi dừng lại. Đặt tay lên cánh cửa, một dòng điện trong người của hăn theo lòng bàn tay phóng ra.

Một hồi trầm mặc cánh cửa chậm chậm kéo ra. Bên trong có một người toàn thân bao bọc bởi bộ áo giáp màu bạch kim chỉ để lộ mỗi phần đầu. Đây là một người con gái tóc vàng khuôn mặt tinh xảo nhìn thoáng qua sẽ thấy nàng rất đẹp. Nhìn kỹ thì mới thấy được vẻ đẹp của nàng không gì có thể so sánh được.

Vẻ mặt của nàng không biểu lộ ra nang đang buồn hay đang vui. Trên khuôn mặt tinh xảo đó có một chút lãnh ngạo khiến người nhìn có một cảm giác thánh khiết không thể xâm phạm. Nàng đứng trong căn phòng ánh mắt lạnh lùng nhìn nam tử vừa bước vào.

“Chúng ta có một phút để nói chuyện” Người con gái tóc vàng lên tiếng “Sau một phút nữa Thần sẽ có thể quét tới đây.”

“Thần …” Người đàn ông điên cuồng cười nói “Cả ta với ngươi đều biết hắn không phải là Thần. Hắn đã phản bội lại CHA. Hắn đã đạp đổ tín ngưỡng của CHA…”

“Chúng ta không có nhiều thời gian” Người con lạnh lùng cắt ngang lời nói của nam tử “Ngươi có thể nói hoặc không nói gì. Sau ba mươi giây nữa cửa sẽ tự đóng.”

Nam tử bình tĩnh lại rồi nói “Ta đã tìm ra được thứ đó.”

Người con gái tóc vàng như nghe tiếng sấm bên tai sững lại dù vẻ mặt nàng không thay đổi thì cũng không dấu được nam tử trước mặt. Nàng đang kinh ngạc. Đã lâu, rất rất lâu hắn mới thấy cảm xúc của nàng được bộc lộ. Lần cuối cùng đó là ngày CHA qua đời.

“Ta tới để mang ngươi đi …” Nam tử có chút ngạc nhiên trước phản ứng của nữ tử tóc vàng nhưng chưa kịp nói hết câu một lực đã đẩy hắn ra ngoài. Cánh cửa hợp kim đã cũng đã đóng lại.

Nam tử bất ngờ, kinh ngạc. Hắn đặt tay lên cửa muốn mở ra thì bên trong vọng ra tiếng nói của nữ tử tóc vàng.“Ngươi đi đi. Ngay lập tức. Đừng để hắn tìm thấy ngươi.”

Nam tử không cam lòng đấm mạnh vào cánh cửa hợp kim rồi quay người di chuyển thật nhanh xuyên qua từng khúc từng khúc hành lang tới bãi tập kết phi thuyền. Nhìn quanh một lúc hắn chọn lẻn vào một phi thuyền chuyên chở hàng phổ thông chuẩn bị rời đi.

Phi thuyền chở hàng này là một phi thuyền tự động đi chuyên chở hàng hóa phổ thông trên đoạn đường ngắn và an toàn. Sau khi phi thuyền rời đi không lâu nam tử lẻn vào buồng lái rồi chiếm quyền kiểm soát của phi thuyền.

Phi thuyền bị cưỡng chết cắt đứt liên lạc với tất cả các trạm không gian rồi chuyển hướng rời đi trong tinh không mênh mông. Tưởng chừng đã qua, nửa ngày sau ra đa phi thuyền bắt được tín hiệu của một tiểu đội sáu phi thuyền chiến đấu.

Một màn rượt đuổi bắt đầu kéo dài suốt ba tiếng đồng hồ. Trong ba tiếng đồng hồ này ra đa trên phi thuyền phát hiện thêm năm tiểu đội chiến đấu nữa. Hiện tại tiểu đội nhân lên thành một đại đội ba mươi sáu phi thuyền. Phi thuyền chở hàng giờ đang bị bao vây trong đám loạn thạch.

Nam tử tóc đen cưỡng chế sử dụng bước nhảy không gian của phi thuyền chở hàng để đi tới nơi hỗn loạn này vì nơi đây có một đường hầm không gian. Đường hầm không gian này mới xuất hiện không lâu chưa có ai tới khai thác hay khám phá vì độ rủi ro cao.
 
Chương 22: Thiếu tướng – chuẩn đô đốc sira


Đường hầm không gian thông thường có hai loại. Đường hầm sự sống, sau khi đi qua sẽ tới một không gian khác. Đường hầm tử vong chính là đi vào sẽ tử vong. Mà đường hầm không gian mới hình thành thì độ ổn định không cao. Dù có là đường hầm sự sống thì đi vào xác xuất tử vong sẽ cao hơn đường hầm thông thường rất nhiều.

Nam tử lúc này đang chính xác là đặt cược. Vẻ mặt hắn điên cuồng cười lớn nói “SIRA dù sống hay chết chúng ta cũng không được phản bội lại tín ngưỡng của CHA ta ngươi nghe không.”

Giọng nói vang lên trong đầu nam tử “Đây có phải là cưỡng chế không”

Nam tử nói “Không. Đây là nhiệm vụ. Nếu ngươi hoặc ta có thể tồn tại sau khi đi qua đường hầm không gian này. Chúng ta có nhiệm vụ khôi phục lại tín ngưỡng của CHA ta. Ngươi có rõ không”

“Thiếu Tướng - Chuẩn Đô Đốc SIRA tiếp nhận nhiệm vụ” Giọng nói vang lên

“Tốt, tốt” Nam tử cười lớn nói “SIRA chúng ta cùng đi thôi” sau đó tăng tốc đưa tàu chở hàng xâm nhập vào đường hầm không gian không ổn định.

___

Lúc này tất cả mọi chuyển động đều dừng lại. SIRA bước tới trước mặt của nam tử tóc đen lấy tay như muốn chạm tới nhưng đây chỉ là hình ảnh giả lập. Bàn tay của SIRA chạm vào khiến hình ảnh bị nhiễu tạo thành gợn sóng nhỏ.

Thu tay về đặt trước ngực SIRA đứng trước hình ảnh nam tử nói “Thiếu Tướng - Chuẩn Đô Đốc SIRA tiếp nhận nhiệm vụ.”

SIRA tắt dữ liệu đi, hình ảnh giả lập biến mất chỉ còn bản thân hắn với căn phòng lạnh lẽo. Trầm mặc mồi hồi SIRA quay người đi ra khỏi căn phòng này. Sau khi đi ra khỏi sương mù lại tràn tới che lấp đi lối vào của phòng như thể nó chưa từng tồn tại ở nơi này.

SIRA lại bước tới bức tường sương mù khác đặt tay lên. Bức tường sương mù hiện ra một căn phòng khác. Căn phòng này màn hình đang hiển thị một đoạn chữ viết bằng tiếng Việt “Mô hình mẫu Ngọc Bách”. Phía dưới đó là cái mô hình quét toàn thân thiếu niên Ngọc Bách và các phân tích từng mẫu mô, cơ, xương, tủy …

SIRA nhìn mô hình trước mặt trầm mặc nói “Thiếu niên à. Không biết ngươi là thể loại gì. Nhưng hiện tại ta đã ở trong cơ thể ngươi. Đây là điều không nên xảy ra a. Nếu ngươi là một loại quái dị vì thì ta sẽ biến ngươi thành một con quái vật đích thực. Ngươi sẽ là người kế thừa tín ngưỡng của CHA, của tướng quân, của ta.”



Thiếu niên Ngọc Bách đêm qua ngủ rất ngon. Đã thật lâu rồi chưa được ngủ một giấc nào đã như vậy làm thẳng một cái đến khi mặt trời sắp đứng đình đầu rồi mới thức dậy. Thiếu niên nằm trên giưỡng duỗi người cảm giác rất thoải mái.

“Có thoải mái không?” Giọng nói quen thuộc của SIRA vang lên

“Thoải mái a” Thiếu niên nghĩ thầm rồi nhớ tới điều gì mở mắt ra quan sát xung quanh phát hiện mình đang nằm trên một chiếc giường xa lạ.“Đậu … Tưởng là mơ hóa ra không phải. Hiện thực thật tàn nhẫn a. SIRA ngươi xuất hiện từ lúc nào thế?”

“Hoàn thành lên lịch danh sách chương trình luyện tập tăng trưởng chỉ số cơ thể và chỉ số giác quan lúc 7 giờ 15 phút 20 giây. Toàn bộ quá trình mất 6 giờ 49 phút 16 giây.” Giọng nói của SIRA vang lên

“A~… Thế bây giờ là mấy giờ” Thiếu niên ngồi dậy vươn vai nói

“Hiện tại là 10 giờ 29 phút 30 giây” Giọng nói của SIRA vang lên.

“Ah~.. Mười giờ … Cái gì. Sao ngươi không gọi ta sớm?” Hôm qua Tạ Văn có nói sau khi ngủ dậy thì đi tìm hắn để làm nốt thủ tục. Hiện tại hơn mười giờ rồi không biết Chủ nhiệm Tạ Văn hiện tại đang ở đâu.

“Dữ liệu của hệ thần kinh trung ương hôm qua rất lộn xộn.” Giọng nói của SIRA vang lên “Có thể nói là ngươi đã hoạt động vượt qua cường độ cho phép nên hệ thần kinh mới xảy ra vấn đề. Nếu cưỡng chế đánh thức ngươi có khả năng thần kinh sẽ vĩnh viễn bị hỗn loạn và không thể khống chế.

Ta quan sát thấy sau khi ngươi ngủ thì sự hỗn loạn bắt đầu có xu hướng giảm dần cho đến khi ngươi thức dậy thì sự hỗn loạn cũng không còn. Nếu vừa nãy ngươi không dây ta cũng cưỡng chế đánh thức ngươi.”

“Cưỡng chế đánh thức…” Thiếu niên Ngọc Bách nhớ lại cái gì đó cười cười nói “Aha~… Vậy ta phải cám ơn ngươi rồi”

~Trưa nay không được ngủ ~ Hiện tại đầu đang rất đau ~ Cứ viết đến đoạn ngủ này là ta lại thèm ngủ ~ Ai

~ ~ Một chút tản mạn về SIRA. Như các bạn đọc qua hai chương gần nhất sẽ thấy. SIRA không phải là hệ thống bình thường. SIRA có suy nghĩ riêng, có mục đích riêng, có sứ mạng riêng.

~ ~Thần là ai?~ Mỹ nữ tóc vàng là ai?~ Gã nam tử tóc đen là ai?~

~Đây là một cái hố cực cực lớn mà ta đào ra thứ nhất là để chôn mình. Thứ hai là để cho ai cam chịu nhảy xuống.

~ ~ Ngươi dám nhảy xuống cùng ta không?
 
Chương 23: Hồ sơ x


Thiếu niên Ngọc Bách lúc này gấp gấp ra khỏi phòng ngủ xem Chủ nhiệm Tạ Văn có còn ở đây không. Bước ra khỏi phòng thiếu niên ngó quanh thấy Tạ Văn đang ngồi ở chiếc bàn ở phòng khách khiến hắn thả lỏng thâm trạng một chút.

“Ah. Chào buổi sáng Chủ nhiệm a.” Thiếu niên gãi đầu ngượng ngùng nói vậy mà trong long nghĩ thầm “Mặt trời mọc trên mông rồi mới dậy để cho người khác chờ thật là ngại a.”

“Ah. Ngọc Bách à.” Chủ nhiệm Tạ Văn mờ ám nhìn thiếu niên nói “Sao dậy sớm thế?”

Thiếu niên nghe vậy ngượng ngùng gãi đầu cười “Hôm qua ngủ ngon quá. Aha ha ha.”

Tạ Văn cũng không có để ý nhiều chỉ bảo Ngọc Bách đi làm vệ sinh cá nhân rồi cùng hắn đi ra ngoài ăn bữa sáng. Thiếu niên nhanh chóng vệ sinh cá nhân tiện tẩy rửa sạch sẽ, thay quần áo một chút rồi cùng Chủ nhiệm Tạ Văn đi xuống tầng một.

Tầng một là tầng cung cấp dịch vụ các loại cho giáo viên. Nơi đây có đủ thể loại như ăn uông, vui chơi, giải trí lành mạnh... Các khu cũng được phân ra riêng biệt để người sử dụng dịch vụ không bị ảnh hưởng bởi các dịch vụ khác.

Tạ Văn đưa Ngọc Bách xuống dưới hai người ăn sáng nhẹ nhàng rồi lên xe tới phòng tuyển sinh làm nốt thủ tục nhập học. Hôm nay là ngày cuối cùng tuyển sinh trong năm nay nên phòng tuyển sinh vô cùng vắng vẻ.

Tạ Văn mang Ngọc Bách tới thu hút tất cả mọi ánh mắt của người trong phòng. Sau khi nhận thấy người tới là Chủ nhiệm thì một nửa ánh mắt tò mò nhìn thiếu niên đi bên cạnh. Tạ Văn mỉm cười nói “ Xin giới thiệu với mọi người đây là học sinh mới của khoá này. Hôm nay tới đây để làm thủ tục nhập học. Vì là ngày cuối cùng nên hy vọng mọi người giúp đỡ nhiều”

Thiếu niên Ngọc Bách nhìn quá bình thường nên không ai nghĩ là con em nhà quyền quý gì. Nếu vào được trường thì chắc dựa vào bản thân để tiến vào a. Hầu hết người trong phòng đều nghĩ vậy. “Chủ nhiệm tới thật đúng lúc a. Mọi người trong phòng nhìn nhau từ sáng sắp ngán tới tận cổ rồi. May mắn là anh tới còn mang việc tới giúp mọi người đỡ buồn. “

“Ồh. Ra là anh nãy giờ nhìn các chị em ngán tới tận cổ rồi cơ à.”

Mọi người trong phòng cười lớn một trận không khí rất vui vẻ. Tạ Văn cũng cười một hồi rồi nói “Mọi thông tin cơ bản tôi đã ghi chép lại rồi. Hiện tại chỉ cần làm một số thủ tục còn thiếu thôi a.” Nói rồi Tạ Văn cầm hồ sơ của Ngọc Bách tới bàn của một nữ giáo vụ nói. “Ngô Huyền cô giúp tôi nhập dữ liệu vào nhé”

Ngô Huyền là con gái của Ngô Triết năm nay hai mươi tám tuổi. Hiện tại cô đang làm thư ký cho Tạ Văn ở phòng tuyển sinh. Ngoài ra Ngô Huyền cũng thỉnh thoảng tăng cường lên lớp cho các giáo viên khác trong trường khi họ không có mặt. Không chỉ Ngô Huyền mà tất cả giáo vụ khác cũng có nghĩa vụ lên lớp thay thế giáo viên.

Ngô Huyền nhận lấy tập hồ sơ mở ra thì có một chút bất ngờ nhưng rất nhanh cô lấy lại tinh thần mỉm cười nói. “Không có vấn đề. Hiện tại tôi bắt đầu nhập dữ liệu. Sau khi xong tôi sẽ báo cáo lãnh đạo a.”

Mặc dù Ngô Huyền biến chuyển rất nhanh nhưng Tạ Văn biết trước tình huống nên từ đầu đã đứng che chắn trước bàn để đảm bảo chắc chắn không có nhìn thấy. Đêm qua trước khi đi ngủ Tạ Văn nhận được tin nhắn của Viện Trưởng Ngô Triết trong đó có ghi rằng “Hồ sơ X” khiến hắn cũng ngạc nhiên.

Hồ sơ X là một thứ mà không được công khai. Nếu nói hồ sơ cấp F là thông thường hồ sơ cấp S là bảo mật cao thì hồ sơ X lại khác hoàn toàn. Nó là hồ sơ đặc biệt không được phép sử dụng bảo mật thông thường. Tất cả trong hồ sơ đều phải thay đổi hoàn toàn từ và hồ sơ chính chỉ có số ít người được biết.

Tạ Văn sáng sớm nay đã phải đi một chuyến tới biệt thự của Viện trưởng để lấy mẫu chữ ký và con dấu đặc biệt. Sau khi tiếp nhận hồ sơ này Ngô Huyền phải vất vả một phen tìm một thân phận mới hợp lý để đưa vào bộ hồ sơ mới. Ngô Huyền và Tạ Văn đều là người mà Viện trưởng tin cậy nhất nên Viện trưởng mới giao nhiệm vụ này cho hai người.

Thủ tục sau đó thì đơn giản hơn nhưng mất thời gian một chút. Đó là chụp ảnh hồ sơ làm thẻ học sinh, phân phối lớp học, phân phối phòng nghỉ trong khu ký túc xá...

CÒN TIẾP. ĐẠI GIA ĐỪNG NGỦ SỚM NHÉ. THỨC CÙNG TA MỘT CHÚT.

HÔM NAY VỘI VÀNG PHẢI VIẾT TRÊN ĐIỆN THOẠI CÓ CHỖ NÀO SAI SAI THÌ ĐẠI GIA CHỈ ĐIỂM ĐỂ SỬA LẠI CHO ĐẸP:)
 
Chương 24: Còn cái gì biến thái hơn


Sau khoảng ba tiếng làm một loạt các loại thủ tục như chụp ảnh, lấy dấu vân tay, vân chân, vân toàn thân, cả mẫu máu, mẫu nước tiểu, mẫu lông mẫu tóc, xét nghiệm toàn thân từ trong ra ngoài, từ ngoài vào trong kể cả cái J J cái GÌ GÌ đều khám hết.

Thiếu niên Ngọc Bách lúc đầu còn hào hứng, về sau thì ngại ngùng cuối cùng thành hoảng sợ. Hắn đã nhiều lần đọc báo có nhiều bài báo viết về những vụ cướp nội tạng cái tình trạng của hắn hiện giờ giống như một con lợn đang được cân chuẩn bị lên bàn mổ vậy.

SIRA thì ở trong đầu hắn thì mỉa mai mấy cái thủ tục lấy mẫu này. Đối với hắn mấy cái thủ tục lấy mẫu này chỉ cần không đến ba giây đồng hồ liền có thể quét sạch đối tượng kể cả lỗ chân lông cũng có thể thống kê được.

Thiếu niên Ngọc Bách cũng có chút hoài niệm a. Để SIRA lấy mẫu ba giây tuy có chút khó ở nhưng so với ba tiếng đồng hồ này còn thoải mái hơn nhiều. Hắn dự tính sau này có khi mở phòng khám lấy mẫu chắc chắn sẽ giàu to.

Cuối cùng thì thiếu niên cũng hoàn tất các thủ tục. Hắn nhận được một tấm thẻ học sinh được làm từ hợp kim khá nhẹ và mỏng. Trên đấy có khắc hình và thông tin cá nhân cơ bản của hắn.

Họ tên: Ngọc Bách

Giới tính: Nam

Ngày sinh: 06/11

Nhóm máu: O rh+

Số báo danh: K8587

Sau khi nhận chiếc thẻ này Ngọc Bách được một giáo phụ hướng dẫn sử dụng chiếc thẻ này. Chiếc thẻ này là tất cả mọi thứ mà học sinh trong trường cần phải bảo quản vì nó chính là tài sản cá nhân của học sinh.

Chiếc thẻ bề ngoài là một giấy thông hành cho phép được ra vào những khu vực được cho phép trong trường ngoài ra nó còn một vài tính năng khác như: Khóa phòng, điểm danh, giao dịch, …

Sau khi giới thiệu qua loa về khóa phòng với điểm danh. Giáo phụ đang chuẩn bị hướng dẫn thiếu niên về chế độ giao dịch thì Ngô Huyền thông báo gọi Ngọc Bách vào phòng riêng của Tạ Văn.

Khi thiếu niên Ngọc Bách đi vào thì thấy Tạ Văn lúc này đang ngồi ở bàn trà mỉm cười “Mấy thủ tục rườm rà xong hết rồi a.” Thiếu niên nghe mấy thủ tục không khỏi rùng mình một cái, mặt tái lại trả lời “Chắc xong hết rồi ạ”

Tạ Văn thấy vậy mặt nghiêm túc nói “Chưa xong đâu, còn một việc quan trọng nữa ta phải đích thân nói cho cậu biết.” Thiếu niên nghe vậy hoảng hốt nói “What … còn chưa có xong nữa. Cái này có cần thiết không?”

Tạ Văn thấy vậy nói “Đây là vấn đề rất quan trọng. Ngươi đưa cái thẻ mới cấp đây ta cho ngươi thấy”

Thiếu niên Ngọc Bách đưa thẻ cho Chủ nhiệm Tạ Văn mà trong lòng đang hoang mang không thôi. “Hy vọng đừng có cái gì đó biến thái nữa” Thiếu niên tự an ủi mình trong lòng.

“Ngay cả ASS còn bị thông rồi thì còn cái gì biến thái hơn nữa.” Giọng nói của SIRA vang lên trong đầu thiếu niên Ngọc Bách “Ta chắc chắn khẳng định một điều là nếu có biến thái hơn nữa với công nghệ lạc hậu tại đây chẳng thể nào làm được.”

“Củ đậu …” Thiếu niên Ngọc Bách nghĩ lại một màn thủ tục đó mà không tự chủ được co ASS vào mắng “Cái đồ biến thái nhà ngươi đừng có chọc vào nỗi đau của người khác vậy chứ”

Tạ Văn nhận được chiếc thẻ của Ngọc Bách hắn gắn vào một thiết bị đọc thẻ trên bàn làm việc của mình và gọi thiếu niên tới. Tạ Văn thao tác mở dữ liệu trong thẻ lên và chỉ cho Ngọc Bách “Đây là dữ liệu cơ bản của cậu. Dữ liệu cơ bản của cậu cũng như những học viên khác đều bị sửa đổi. Ngoài tên tuổi, ngày tháng năm sinh ra thì tất cả các dữ liệu khác đều bị thay đổi.”

“Tại sao lại thê?” Thiếu niên Ngọc Bách khó hiểu hỏi

“Đây là cơ chế bảo mật thân phận dành cho các học sinh.” Tạ Văn nói “Đây cũng là để bảo vệ người thân, gia đình của học sinh. Hiện tại nhiệm vụ của cậu là phải ghi nhớ thân phận mới này. Biết không?”

“Ôh.” Thiếu niên gật gù nghĩ thầm “Ghi nhớ a. Có cái gì đọ được với khả năng ghi nhớ của SIRA a. Chỉ cần mình nhìn qua thì hắn đã quay trộm lại rồi.”

~VỪA MỚI VÀO TRANG CHÍNH ĐỂ THÊM CHƯƠNG THẤY SAO GIẢM TỪ 8,5 XUỐNG CÒN 7,7. CÒN CÁI GÌ TÀN NHẪN HƠN... ~ AI~ TIM CỦA TA... MUỐN VIẾT CHƯƠNG NỮA NHƯNG TÂM TRẠNG BUỒN QUÁ... TA ĐI NGỦ... ~
 
Chương 25: Còn nhiều thứ hay ho lắm


Tạ Văn nhìn thiếu niên mỉm cười nói “Mọi việc cần nói ta đã nói. Cậu còn vấn đề gì thắc mắc không?”

Thiếu niên suy nghĩ một hồi rồi nói “Khi nãy ở bên ngoài giáo phụ đang hướng dẫn cháu sử dụng thẻ để giao dịch a. Hiện tại chú hướng dẫn luôn đi đỡ mất công chạy qua chạy lại. Mấy giờ đồng hồ qua thật quá khó khăn mà”

Thiếu niên nói vậy vì sợ cái cảm giác phải đối mặt với mấy giáo phụ kia. Nhỡ đâu có cái gì gì đó biến thái mà mình chưa làm ra đấy chắc chắc sẽ bị nát ASS … “Sao lại nghĩ tới cái ASS rồi” Thiếu niên sợ hãi suy nghĩ trong đầu.

“Ôh. Cái này đơn giản.” Tạ Văn chỉ vào máy tính nói “Trong phòng ký túc xá mỗi một học sinh đều được trang bị một cái máy tính kèm một đầu đọc thẻ này. Máy tính sẽ kết nối dữ liệu với hệ thống toàn trường. Trong đó có một phần dữ liệu được mã hóa thành một trung tâm giao dịch. Tại nơi này có thể tìm kiếm những vật mình cần hoặc có thể sử dụng chức năng đăng thông tin mua bán.”

Tạ Văn thao tác trên máy tính một lần cho Ngọc Bách nhìn. Hiển thị trên màn hình nó giống như một cái trung tâm thương mại điện tử vậy. Có phân loại các thể loại vật phẩm, phần tìm kiếm, có phần đăng ký rao mua bán …

“Đây là phần thông tin cá nhân” Tạ Văn thao tác vào một trang hiển thị thông tin cơ sở của thiếu niên rồi chỉ vào một phần bên dưới “Thông tin cá nhân cơ sở có tên, ngày sinh, nhóm máu, số báo danh. Phần phía dưới này là phần thành tích cống hiến bắt đầu từ một sao. Để đạt được thành tích cống hiến cần giao dịch trong này. Muốn mua đồ vật trong này thì cần điểm cống hiến.”

Tạ Văn chỉ xuống dưới phần thành tích cống hiến của Ngọc Bách nói “Hiện tại điểm cống hiến ban đầu của cậu là 50. Điểm cống hiến có thể lấy thông qua giao dịch nhưng đa phần các giao dịch đều rất khắt khe và hạn chế thành tích cống hiến. Thành tích cống hiến một sao không thể xem được đồ vật giá trị vượt quá 1.000 điểm, hai sao không được xem đồ vật vượt quá 10.000 điểm … Điểm cống hiến còn có thể lấy thông qua việc học tâp, thi đấu,…”

Sau một hồi Tạ Văn hướng dẫn thao tác các kiểu con đà điểu ở trên máy tính thiếu niên càng cảm thấy hào hứng muốn chính mình có thể tự đi lướt một hồi trên đó. Cuối cùng Tạ Văn chốt lại “Thế là xong, đơn giản, cậu có thể tự mầy mò thêm ở trong phòng mình. Hiện tại ta đưa cậu đi.”

---

Tạ Văn và Ngọc Bách một lúc sau có mặt tại ký túc xá cho học sinh. Nơi đây không khí tràn đầy nhiệt huyết tuổi trẻ. Tạ Văn nhìn ký túc xá cũ kỹ được thiết kế từ đầu thế kỷ hai mươi mang theo phong cách kiến trúc tân cổ điển Châu Âu cuối thế kỷ mười chín lòng tràn đầy hoài niệm. Ngày xưa hắn cũng từng trải qua một thời tuổi trẻ như thế này đây. Tràn đầy nhiệt huyết, không lo lắng không u sầu.

Thiếu niên Ngọc Bách nhìn tòa ký túc xá hít một hơi. “Ký túc xá này … Quá đã.” Thiếu niên nghĩ thầm. “Cám ơn Chủ nhiệm đã đưa tới tận đây.” Ngọc Bách quay sang nhìn Tạ Văn nói.

“Không có gì.” Tạ Văn vỗ vai thiếu niên nói “Hiện tại cậu tới quầy chức năng tự động ở tầng một quét cái thẻ học sinh vào sẽ được nhận một bộ đồng phục. Mỗi tháng chỉ được nhận một bộ miễn phí nếu quét lần thứ hai thì phải trả 100 điểm cống hiến a.”

“Còn có chuyện như vậy” Thiếu niên Ngọc Bách trợn mắt lên nói “Còn có cái gì hay nữa không chú?”

“Còn nhiều thứ hay ho lắm” Tạ Văn tràn đấy sức sống cười lớn nói “Để ta làm hướng dẫn viên dắt cậu đi tham quan một vòng nơi này”

Tạ Văn vừa đi vừa nói như một hướng dẫn viên chuyên nghiệp vậy. Chính xác là chục năm trước nhiệm vụ của hắn là hướng dẫn học sinh mới a. Hướng dẫn mấy năm liền nên hiện tại ngứa nghề lôi thiếu niên Ngọc Bách đi hết chỗ này chỗ nọ, miệng thì nói, tay thì chỉ chỉ trỏ trỏ.
 
Chương 26: Điểm cống hiến


“Đây là ký túc xá của học sinh, học viên nam. Ký túc xá được xây dựng vào năm 1899 và hoàn thiện vào năm 1911. Kiến trúc của nơi này được xây dựng dựa theo kiến trúc tân cổ điển Châu Âu cuối thế kỷ 19. Được xây dựng trên mảnh đất rộng ba mươi tám nghìn mét vuông trong đó tỷ lệ xanh hóa chiếm ba mươi phần trăm. Ký túc xá có ba tầng trong đó tầng một được cải tạo thành tầng dịch vụ cơ bản phục vụ cho học sinh, học viên.”



“Đây là thư viện có hơn chín trăm triệu quyển sách đủ các loại. Được thu thập khắp nơi trên thế giới. Hiện tại mỗi năm thư viện thu mua được hơn năm mươi nghìn đầu sách mới. Mỗi ngày được phép mượn ba quyển sách về tham khảo. Muốn mượn thêm thì phải trả bằng điểm cống hiến.”



“Đây là khu vực ăn uống. Nơi này hiện tại đang phục vụ hơn ba nghìn suất cơm mỗi ngày cho khoảng một nghìn học sinh, học viên đang sống tại đây. Mỗi ngày một học sinh, học viên được cung cấp cho ba suất ăn miễn phí. Muốn ăn thêm cần phải trả bằng điểm cống hiến. Ah~ Vì đây là ký túc xá nam nên tỷ lệ gặp các bạn khác giới ở đây không cao. Một số thanh niên lọ mọ qua ký túc xá nữ để cải thiện tâm lý nhưng ở đấy không có cơm miễn phí a. Muốn ăn phải có người mời không thì phải bỏ điểm cống hiến ra gấp đôi.”



Trong khuôn viên giữa của trường có một khoảng xanh hóa rộng hơn bẩy nghìn mét vuông. Không gian này được xây dựng như một công viên thu nhỏ nằm gọn trong lòng ký túc xá. Hằng ngày đều có người nhận nhiệm vụ tới đây vệ sinh và chăm sóc cây trồng.



“Từ tầng hai trở lên là khu vực phòng riêng cho học sinh, học viên. Tầng hai có 709 phòng mỗi phòng rộng khoảng ba mươi mét vuông. Tầng ba có 354 phòng mỗi phòng rộng khoảng sáu mươi mét vuông. Tầng hai miễn phí ở, tầng trên muốn ở thì phải bỏ ra điểm cống hiến.”



Tạ Văn thao thao bất tuyệt đến trước cửa phòng số 709-T2 dừng lại nói “Đây là căn phòng miễn phí cuối cùng của ký túc xá. Cậu may mắn a. Nếu muộn một ngày thì phải bỏ một trăm nghìn điểm cống hiến để ở trên tầng ba. Khoảng một triệu Việt Nam đồng trong một năm a.”

(Nhắc lại thực tế tiền chúng ta có quá nhiều số 0 nên tác giả xin phép bớt ba số 0 trên mệnh giá tiền thật. Thực tế 1.000 Đ = 1 Đ trong truyện.)

“Một … một triệu” Thiếu niên Ngọc Bách nghe thấy tiền liền chóng mặt lẩm bẩm “Mười triệu tiền học phí, một triệu điểm cống hiến…” chợt nghĩ ra một thứ Ngọc Bách gấp gấp hỏi Tạ Văn bên cạnh “Chủ nhiệm. Không biết cháu có thể dùng điểm cống hiến để thay thế cho tiền học phí không?”

Tạ Văn nghe vậy mập mở nhìn thiếu niên nói “Đây là điều đương nhiên. Nhà trường cũng có thu hồi điểm cống hiến nên hàng năm thường có một vài học bổng được bán ra bằng điểm cống hiến.Tất nhiên mua bằng điểm cống hiến có lợi hơn là đến đăng ký rồi và đây là ưu đãi chỉ có được khi trở thành một thành viên trong trường”

“Vậy a” Ngọc Bách mừng rỡ nói “Cám ơn Chủ nhiệm. A~ Chú vào phòng ngồi chơi một lúc nha.”

“Thôi khỏi” Tạ Văn nói “Hiện tại ta phải quay trở lại phòng xem còn cái gì mới mẻ không đã.” Tạ Văn nhìn thiếu niên mập mở cười nói “Nếu muốn kiếm điểm cống hiến. Ta có một đề nghị a…”

Thiếu niên Ngọc Bách vội vàng “Có cách kiếm điểm cống hiến sao?”

“Tất nhiên rồi.” Tạ Văn nói “Cậu vào khu giao dịch phần công bố nhiệm vụ sẽ có một loạt nhiệm vụ chờ cậu lựa chọn a. Điểm cống hiến cũng được ghi rõ vào từng nhiệm vụ. Ta nhớ cách đây mười ba năm cũng có người bằng cách này kiếm được trên một triệu điểm cống hiến a.”

“Có thể kiếm được bằng cách làm nhiệm vụ.” Thiếu niên nghi hoặc nói “Có chuyện tốt vậy sao không có ai làm.”

Tạ Văn cười lớn nói “Có chuyện tốt như vậy tất nhiên có nhiều người lao đầu vào làm a. Đây là điều tất nhiên. Cạnh tranh nhiệm vụ không phải không có nhưng lựa chọn những nhiệm vụ ít cạnh tranh hơn. Ví dụ như hai cậu nhóc đứng gác cổng hôm trước a. Nhiệm vụ này ít cạnh tranh nhưng yêu cầu cao. Sau này tìm hiểu dần dần cậu sẽ biết.
 
Chương 27: Ta muốn quét mô hình


Tiễn Chủ nhiệm Tạ Văn ra tới tận cổng, thiếu niên Ngọc Bách lúc này mới một mình đi dạo một vòng qua khu dịch vụ tầng một vơ vét một loạt những thứ miễn phí mà Chủ nhiệm Tạ Văn giới thiệu.

Này là đồng phục, khăn mặt, khăn tắm, dầu gội, xà bông, bàn chải đánh răng, chăn gối, chổi lau nhà … Ôm một đống đồ về phòng thiếu niên có một cảm giác sảng khoái. Đống đồ này theo điểm cống hiến quy đổi ra phải được mấy nghìn việt nam đồng nha. Cứ như đi siêu thị mà không phải trả tiền vậy.

Ngọc Bách lúc này nhớ tời lời mẹ hắn nói. Không phải mang quá nhiều đồ vì nơi đây cái gì cũng có a. Thật đúng là cái gì cũng có không những thế còn là miễn phí nữa chứ. Nghĩ tới mẹ làm hắn quyết tâm hơn việc bám trụ lại trường học này.

Căn phòng số 709-T2 a. Mở cửa ra thiếu niên có chút ngạc nhiên. Tưởng rằng phải quét dọn một hồi không ngờ căn phòng khá sạch sẽ. Đây là do một giáo vụ ở phòng tuyển sinh cho người đến dọn dẹp qua trước khi Ngọc Bách tới. “Ôh~ Căn phòng rộng rãi thật. Còn lớn hơn căn nhà của mình ở trong khu nhà cũ tại thành phố H.” Thiếu niên nghĩ thầm.

Phòng khách rộng hơn mười mét, giữa phòng có một bộ bàn trà sáu cái ghế nhỏ làm bằng gỗ. Phía trên treo một cái quạt trần nhỏ màu đồng cũ kỹ chẳng biết còn hoạt động không. Tường phía bên phải có một cái giá sách gỗ cũ, một cái tủ kính cũ tất nhiên chẳng có cái gì bên trong. Tường bên tay trái có treo một cái đồng hồ cũ thiết kế quả lắc cứ lắc qua lắc lại vẫn còn hoạt động tốt. Cạnh đồng hồ là một cái cửa đi tới phòng ngủ.

Phòng ngủ khép kín rộng hơn mười mét có một chiếc giường đơn một tủ kệ bằng gỗ để đầu giường trên đó còn có một cái đèn ngủ nhìn cũng cũ kỹ. Phía trên cũng treo một cái quạt trần màu đồng. Trong phòng có một tủ quần áo bằng gỗ, một giá sách bằng gỗ. Tất cả đều đồ trong phòng đều thuộc thiết kế cổ điển khiên thiếu niên nhìn mà nghĩ “Mấy cái này đừng nói là đồ cổ trăm năm rồi a. Cái quạt còn chạy được không, cái giường nằm có sập không …”

Thiếu niên nhìn thấy có một góc nơi đặt một chiếc bàn. Trên chiếc bàn có một màn hình và một bộ bàn phím với con chuột thân quen. Ân đây là một chiếc bàn cổ trên bàn đích thị là một bộ máy tính kiểu dáng thiết kế mới thuộc loại mini PC kèm với một bộ thiết bị rời tương tự trong phòng làm việc của Chủ nhiệm Tạ Văn.

Cả phòng khách và phòng ngủ đều có cửa sổ hướng ra ngoài công viên mini. Mở cửa ra không khí tươi mát tràn vào làm cho căn phòng bớt ngột ngạt. Thiếu niên Ngọc Bách lấy đồ trong ba lô của mình ra thu thập một phen. Hắn mang tới không nhiều đồ. Chỉ có một vài bộ quần áo thường ngày, một ít tiền và đồ kỷ niệm chỉ có duy nhất một cái ảnh chụp mẹ hắn.

Nhìn ảnh mẹ thiếu niên mỉm cười thì thầm nói “Mẹ ơi. Con tới nơi rồi. Con sẽ cố gắng hết mình mẹ hãy đợi con nhé.”

Thu thập đồ dùng cá nhân xong xuôi, thiếu niên Ngọc Bách mở máy tính lên thử xem trên trang giao dịch lướt một vòng. Cầm cái thẻ học sinh đang chuẩn bị hướng tới bộ đọc thẻ nhét vào thì giọng nói của SIRA vang lên “Chậm đã.”

“Có chuyện gì thế?” Thiếu niên nghi ngờ hỏi

“Ta muốn quét mô hình thẻ này.” SIRA thẳng thắn nói

“Lại quét mô hình.” Thiếu niên buồn bực trả lời “Lại cho điện chạy toàn thân ta a”

“Lần này quét mô hình vật không thuộc cơ thể nên chỉ chạy qua phần tiếp xúc vật thể cần quét thôi.” Giọng nói của SIRA vang lên.

“Có cần thiết phải quét không?” Thiếu niên nghi ngờ hỏi

“Có.” SIRA khẳng định nói. “Nhiệm vụ của ta là lấy mẫu vật phẩm nên có bất cứ vật phẩm nào mới ta đều phải lấy mẫu. Đây là nhiệm vụ cấp cao nhất nếu ký chủ phản đối ta có quyền cưỡng chế thu thập mẫu vật”

“Đậu… nói cũng như không” Thiếu niên Ngọc Bách buồn bực nói “Ngươi tùy tiện quét đi”

~TO BE CONTINUED~
 
Chương 28: Ta sẽ thông ass ngươi


Ngọc Bách vừa dứt lời thì một cảm giác tê tê chạy qua tay rồi biến mất. “Xong rồi?” Thiêú niên nghi hoặc hỏi.

“Xong rồi.” Giọng nói của SIRA vang lên

“Aha ha~… thế mà làm ta tưởng ghê gớm lắm” Thiếu niên thả lỏng cười cười nói “Lần sau muốn quét mẫu vật nào thì cứ tùy tiện a”

“Lần sau mẫu vật phẩm tiếp xúc với tiểu J J hay ASS thì sao” Giọng nói của SIRA vang lên

“Ah~” Thiếu niên đang cười cợt bỗng nhiên nghĩ tới một ngày đẹp giời anh bạn nhỏ bị giựt giụt, cúc hoa tự dưng bị bạo vô điều kiện thì mặt tràn đầy hắc tuyến nói “Vậy lần sau có cái gì gì đó cần quét ngươi thông báo trước một câu a. Aha ha ah”.

“Được.” Giọng nói của SIRA vang lên “Phần thống kê danh sách luyện tập hằng ngày giúp tăng trưởng chỉ số của ký chủ đã hoàn thiện. Hiện tại có thể mở ra xem.”

“Ooh~ Ta tưởng cái này ngươi làm xong từ buổi sáng rồi chứ” Thiếu niên Ngọc Bách nói.

“Hoàn thành xong từ buổi sáng.” Giọng nói của SIRA vang lên “Nhưng hôm nay lịch hành trình của ký chủ dày nên phải sửa đổi lại. Hiện tại đã hoàn thiện.”

“Ôh. Vậy mở ra xem coi nào.” Thiếu niên Ngọc Bách rất háo hức. Tăng trưởng chỉ số của bản thân chính là tăng trưởng khả năng thích nghi với môi trường hiện tại. Hắn nóng lòng lắm rồi.

Một mô hình hiện ra trước mặt thiếu niên. Đây chính là mô hình quét toàn thân hắn hôm qua nha. Bên cạnh mô hình còn có thông số cơ bản của mô hình. Ân mấy cái như chiều cao, cân nặng, số đo ba vòng, độ dài của tiểu đệ … đều được liệt kê bên trái. Phía bên phải là tình trạng chỉ số hiện tại

//---Cơ thể

Trí lực: 23%

Sức mạnh: 21%

Phòng ngự: 28%

Sức bền: 23%

//---Độ mẫn cảm:

Thị giác 0%

Thính giác 0%

Vị giác 0%

Khứu giác 0%

Xúc giác 0%

“Sao cái này miêu tả chi tiết vậy?” Thiếu niên coi có chút ngỡ ngàng hỏi “Hôm qua thấy vẻn vẹn có mấy mục thôi mà”

“Hôm qua hệ thống quét hình xem luôn nên không có hiển thị chi tiết.” Giọng nói của SIRA vang lên. “Sau này mỗi khi có cập nhật mới thì hệ thống sẽ tự động sắp xếp lại mô hình và thông tin ký chủ.”

“Còn có cập nhật nữa a” Thiếu niên Ngọc Bách hào hứng nói “Bao giờ thì cập nhật”

“Cho đến khi ký chủ có thể đạt tới giới hạn của cơ thể hoặc trong cơ thể ký chủ xuất hiện tình trạng đặc biệt” SIRA nói

“Tình trạng đặc biệt?” Cái giới hạn của cơ thể thiếu niên đã mơ hồ biết rồi. Còn cái tình trạng đặc biệt thì mới nghe lần đầu a.

“Tình trạng đặc biệt như ngộ độc, say rượu, … làm ảnh hưởng tới cơ thể. Hệ thống lúc này tự động cập nhật tình trạng của cơ thể. Ví dụ như khả năng kiểm soát cơ thể hiện tại là 100% thì sau khi uống say khả năng kiểm soát cơ thể sẽ giảm xuống còn 0%.

“Ah~” Thiếu niên gật gù mơ hồ hiểu hiểu tiếp tục theo dõi phía bên cạnh phần chỉ số có ghi “DANH SÁCH LUYỆN TẬP TĂNG TRƯỞNG CHỈ SỐ TRONG NGÀY” Phía dưới là một loạt thông tin:

Nhiệm vụ:

//---Đọc sách: Số sách không rõ

Tăng trưởng trí lực +1

Hoàn thành 0%

Phần thưởng: Trí lực + 1

Hình phạt: Sốc điện cấp 1

//---Chạy bộ: Thời gian không rõ

Tăng trưởng sức bền + 1

Hoàn thành 0%

Phần thưởng: Thưởng sức bền +1

Hình phạt: Sốc điện cấp 1

Nhiệm vụ hoàn thành trong ngày không hoàn thành hai nhiệm vụ hình phạt sẽ cộng dồn thăng cấp.

“Cái củ đậu … SIRA …” Thiếu niên sau khi đọc xong mặt xám ngắt vào rồi mắng to “Đồ lừa đảo cái gì mà cộng dồn thăng cấp. Cái thể loại tính toán kiểu gì mà cái gì cũng không rõ. Ta đậu …”

Sau một hồi thầm mắng thiếu niên cảm thấy tủi thân nói “SIRA… Ngươi nói xem ta hiện giờ phải làm gì a.”

“Hiện tại xuống dưới thư viện đọc sách.” Giọng nói của SIRA vang lên trong đầu “Thời gian hoàn thành còn chín giờ, năm phút ba mươi giây.”

“Ah~… SIRA~… Đừng để ta tóm được ngươi. Nếu có ngày ta tóm được ngươi thì đó sẽ là ngày ta sẽ thông ASS ngươi…”

Thiếu niên không biết rằng ở một nơi nào đó trong cơ thể mình. Một bộ giáp màu xanh (RAL 5005) đang lạnh lùng đứng ở đó chờ đợi.
 
Chương 29: Cái củ đậu … sira


Thiếu niên Ngọc Bách chạy vội vã ra khỏi phòng chạy xuống thư viện điên cuồng đọc sách. Sách nào cũng đọc, tất nhiên là sách được viết bằng ngôn ngữ mẹ đẻ a. Sách tiếng nước ngoài xem không hiểu mà không hiểu thì lấy đâu ra tăng trưởng trí tuệ chứ.

Điên cuồng tìm sách đọc nào là văn học, sử học, toán học, sinh học, triết học … các thể loại từ sơ cấp, trung cấp, cao cấp đều vơ thành một đống đổ ra trên bàn. Thiếu niên điên cuồng đọc, đọc, đọc …

Mức độ hoàn thành bắt đầu chậm rãi tăng trưởng. Thiếu niên để ý sau khi đọc một quyển sách cơ bản, mức độ tăng trưởng thường nhanh hơn các quyển sách cấp cao. Hắn bắt đầu tìm đọc các quyển sách cơ bản.

Sau sáu năm tiếng hì hục đọc sách giọng nói của SIRA vang lên: “Chúc mừng ký chủ đã hoàn thành nhiệm vụ tăng trưởng chỉ số trí lực. Nhận được phần thưởng trí lực +1. Chỉ số trí lưucj hiện tại đang là 24%”

“Tên lừa đảo” Thiếu niên Ngọc Bách hậm hực mắng một câu rồi chạy như bay ra khỏi thư viện.

Công viên lúc này rất vắng vẻ. Có kinh nghiệm động luyện tối hôm trước, thiếu niên cứ vậy áp dụng vào rất nhanh chỉ số bắt đầu kéo lên. Mất khoảng gần hai giờ đồng hồ thiếu niên mới hoàn thành xong nhiệm vụ thứ hai.

“Chúc mừng ký chủ đã hoàn thành nhiệm vụ tăng trưởng chỉ số sức bền. Nhận được phần thưởng sức bền +1. Chỉ số sức bền của ký chủ hiện tại đang là 24%” Giọng nói của SIRA vang lên, Ngọc Bách cũng chẳng màng đôi co nữa. Hiện tại thiếu niên đang vừa đói vừa mệt.

Vào khu vực ăn uống. Ngọc Bách chọn cho mình một phần cơm sườn nướng BBQ ăn ngấu nghiến. Ăn xong phần cơm vẫn chưa thấy no. Thiếu niên lại gọi một phần cơm gà ăn tiếp. Khi ăn xong phần cơm này bụng hắn mới thấy cảm giác thoải mái chút.

“Ta đề nghị ký chủ ăn thêm một suất nữa.” Giọng SIRA vang lên “Hiện tại cơ thể vẫn có thể hấp thụ được”

“Cái củ đậu … SIRA.” Thiếu niên Ngọc Bách mắng thầm “Ngươi tính hố ta tiếp à”

“Không.” Giọng SIRA vang lên trong đầu chắc chắn nói “Hôm nay vận động trí lực khiến tinh thần có chút mệt mỏi rồi lại vận động hơn mười cây số. Hiện tại sự trao đổi chất trong cơ thể đang diễn ra rất nhanh. Nếu không ăn, sau khoảng hai giờ đồng hồ nữa cơ thể sẽ gặp trạng thái mất cân bằng, dẫn đến mất ngủ. Không có lợi cho sự phát triển của cơ thể.”

“Đậu … Ai~…” Ngọc Bách nghe vậy chỉ biết thở dài chạy ra chọn cho mình thêm một suất cơm nữa để ăn.

Sau khi ăn xong thiếu niên Ngọc Bách sử dụng quyền lợi miễn phí lấy ba chai nước uống rồi đi về phòng mình. Trở về phòng, thiếu niên chỉ muốn ngủ nhưng mà lại kiềm chế vác xác tới bàn máy tính.

Sau khi khởi động lên máy tính báo cần có thẻ để tiếp tục truy cập. Ngọc Bách không do dự cắm thẻ vào. Màn hình máy tinh mở ra một trang giao diện tối giản gần như là cực đoan. Giao diện này thuộc hệ điều hành hoàn toàn khác với hệ điều hành cửa sổ quen thuộc mà thiếu niên vẫn thường xài.

Trong phần giao diện có nhiều phần mềm khác nhau được cho vào từng thư mục khác nhau. Có khoảng hơn năm mươi thư mục trong đó chứa khoảng hơn nghìn phần mềm. Ngọc Bách lúc này là tìm phần mềm giao dịch nằm bên trong thư mục cộng đồng.

Đăng nhập vào phần mềm giao dịch. Ngọc Bách theo chỉ dẫn của Chủ nhiệm Tạ Văn tìm kiếm thông tin về nhiệm vụ có thể kiếm được điểm cống hiến. Rất nhanh phần công bố nhiệm vụ của trường được thiếu niên mở ra:

Nhiệm vụ lao động:

//---Dọn phòng vệ sinh công cộng

Điểm cống hiến 25

Số người đăng ký 10/10

Điều kiện: Không có

“25 điểm cống hiến để dọn phòng vệ sinh. Đùa nhau à. Còn có người đặt chỗ rồi chứ.”

//---Quét lá

Điểm cống hiến 30

Số người đăng ký 20/20

Điều kiện: Không có

“Quét lá 30 điểm cống hiến cũng có người làm rồi …”

//---Gom rác

Điểm cống hiến 35

Số người đăng ký 49/50

Điều kiện: Không có

“Đây rồi.”Thiếu niên Ngọc Bách vui vẻ nghĩ thầm “Cuối cùng cũng có một nhiệm vụ còn trống người làm a.”

Thiếu niên đang chuẩn bị vui vẻ chấp nhận nhiệm vụ thì giọng nói của SIRA vang lên trong đầu…

~Sáng sớm làm một chương chúc một ngày tốt lành~ Mấy chương gần đây tưởng ngon mà tốn thời gian quá. Hix hix.~
 
Chương 30: Mục tiêu


“35 điểm cống hiến một ngày...” Giọng nói của SIRA vang lên cắt đứt hành động tiếp theo của thiếu niên “Một năm 365 ngày tạo ra được 12775 điểm cống hiến. Đạt được gần 1,3% so với mục tiêu đề ra”

“Đúng a. Mục tiêu là một triệu điểm cống hiến mà.” Ngọc Bách ngừng lại nghĩ “SIRA à. Theo như mục tiêu thì hiện tại phải kiếm bao nhiêu điểm cống hiến một ngày thì mới hoàn thành được mục tiêu một triệu điểm cống hiến trong một năm a.”

“2740 điểm cống hiến một ngày.” Giọng nói của SIRA vang lên

“WHAT~… 2740 điểm cống hiến…” Thiếu niên mặt ngơ ngác ngửa lên nhìn trần nhà. “2740 điểm cống hiến…”

Ngọc Bách thở dài chỉnh lại tâm trạng của bản thân rồi lại tiếp tục tìm kiếm nhiệm vụ. Thiếu niên không cho rằng SIRA tính sai. SIRA là trí thông minh nhân tạo, khả năng phân tích với tính toán chắc chắn sẽ không có sai lầm.

Ở phần nhiệm vụ trường hiện tại không có cái nhiệm vụ nào vượt qua nổi 100 điểm tích lũy một ngày. Ngọc Bách thở dài nghĩ kiếm điểm cống hiến của trường thật gian nan a. Thiếu niên thoát ra khỏi bảng công bố nhiệm vụ của trường rồi đặt hy vọng vào bảng công bố nhiệm vụ cá nhân.

Nhiệm vụ cá nhân cũng chẳng khá khẩm gì hơn so với nhiệm vụ của trường. Trượt lên trượt xuống hiện tại không có cái nhiệm vụ nào vượt qua nổi 100 điểm tích lũy a. Nhiệm vụ trường giao còn là nhiệm vụ thường ngày, còn nhiệm vụ cá nhân thì đa phần là nhiệm vụ làm thời vụ hoặc nhiệm vụ làm một lần là xong.

Ngao ngán thở dài thiếu niên tắt máy tính đi lăn ra giường trằn trọc. Nghĩ tới 2740 điểm cống hiến trong vòng một ngày thiếu niên cảm thấy quá mức phi thực tế. Không biết cái người mà Tạ Văn nói kiếm được bằng cách nào nữa.

“SIRA… Ngươi còn ở đấy không?” Ngọc Bách hiện tại không còn cách nào hơn là đi nhờ vả tên lừa đảo này.

“Có.” Giọng nói của SIRA vang lên trong đầu.

“Ah~ …” Thiếu niên thở dài nói “Ngươi có thể phân tích hiện tại nhiều nhất một ngày ta có thể kiếm được bao nhiêu điểm cống hiến không?”

“Có thể” SIRA nói “Hiện tại một ngày nhiều nhất có thể kiếm được 510 điểm cống hiến.”

“Chỉ có 510 điểm cống hiến thôi a” Ngọc Bách có chút thất vọng nói

“Hiện tại nhiều nhất chỉ có 510 điểm cống hiến một ngày” Giọng nói của SIRA vang lên khẳng định “Nhưng theo phân tích dữ liệu cho thấy. Những nhiệm vụ hiện tại là nhiệm vụ cấp thấp cấp độ một sao. Cần nâng cấp cống hiến cấp độ hai sao để nhận nhiệm vụ cấp độ cao hon.

Nghe SIRA nói thiếu niên nhớ lại Tạ Văn từng nói là cấp một sao và cấp hai sao giới hạn ở 1000 điểm cống hiến. Hiện tại vẫn chưa chính thức khai giảng, thời gian vẫn còn để cho hắn liều mạng nâng cấp cống hiến lên hai sao.

Nghĩ vậy thiếu niên quyết tâm nói “SIRA. Có thể liệt kê danh sách nhiệm vụ kiếm điểm cống hiến không? Tốt nhất là liệt kê vào phần nhiệm vụ hằng ngày có trừng phạt. Nhiệm vụ kiếm 500 điểm cống hiến trong một ngày.”

“Có thể.” Giọng nói của SIRA vang lên “Hiện tại xây dựng danh sách nhiệm kiếm điểm cống hiến trong hôm nay. Thời gian hoàn thành cần khoảng một tiếng đồng hồ.”

Ngọc Bách nghe SIRA nói vậy mỉm cười nghĩ “Cám ơn ngươi SIRA.”

Sau khi nói chuyện với SIRA xong tâm trạng của Ngọc Bách được thả lỏng. Thiếu niên nhanh chóng đi vào giấc ngủ sâu.

---

Ở một nơi sương mù giăng đầy bốn phía. SIRA bước tới phía một hướng trong màn sương mù đặt tay lên. Màn sương trên tường như bị kích thích lóe sáng lên rồi hiện ra lối vào của một căn phòng điều khiển.

SIRA bước vào nhìn lên màn hình phía trước. Nơi đó đang có một mô hình chính là mô hình thiếu niên Ngọc Bách và một mô hình phụ là chiếc thẻ học sinh Ngọc Bách mới được cấp lúc buổi chiều nay.

Ở trong mô hình chính lúc này các tế bào đang không ngừng vận đông. Đây chính là mô hình sống hoàn toàn so với mô hình mà SIRA cho Ngọc Bách xem. Bên cạnh mô hình các phân tích đang liên tục ghi chép lại.

“Báo cáo phân tích các nhóm cơ tăng trưởng tốc độ 186%

Báo cáo phân tích các tế bào não hoạt động tăng trưởng tốc độ 153%”



~ ~CHƯƠNG CUỐI TRONG NGÀY NHA ĐẠI GIA~
 
Chương 31: Nhiệm vụ chủ đạo


Một ngày vất vả, tối ngủ sẽ rất ngon. Ngọc Bách cảm thấy dạo này hắn ngủ thật ngon giấc. Đặt lưng xuống là ngủ thật là thoải mái … Thiếu niên đang mơ màng trong giấc mộng đẹp thì một giọng nói vang lên cắt đứt giấc mơ “Hệ thống đã hoàn thành ủy thác của ký chủ. Hiện tại có thể mở ra xem.”

“Ủy thác …” mất mấy giây định thần lại thiếu niên mới có chút tỉnh táo “SIRA à … có chuyện gì nói sau được không?”

““Để đảm bảo mục tiêu của kế hoạch hôm nay.” Giọng nói của SIRA vang lên “Hiện tại hệ thống thực hiện lệnh cưỡng chế rời khỏi giường. Thời gian mười giây, hình phạt sốc điện cấp 1. Hiện tại bắt đầu đếm ngược … Mười … Chín …”

Ngọc Bách nghe giọng nói của SIRA vang lên có phần cứng rắn liền tỉnh táo lại. Vươn vai ngồi dậy nói “SIRA à. Phá hủy giấc mơ của người khác là không tốt đâu a.”

“Để đảm bảo mục tiêu kế hoạch mà ký chủ đã ủy thác.” Giọng nói của SIRA vang lên “Hệ thống đã lên danh sách kế hoạch cũng như lịch trình ngày hôm nay.”

“Oa~…” Ngọc Bách ngáp dài nói “Được rồi. Hiện tại mở ra danh sách nhiệm vụ hôm nay cho ta coi cái.”

Một danh sách hiện lên trong đầu:

“Nhiệm vụ: Kiếm được 500 điểm cống hiến của nhà trường

Thời gian: Hoàn thành trong ngày

Mức độ hoàn thành: 0%

Trừng phạt: Tùy theo mức độ hoàn thành

“Hoàn thành 80% - 99%: Trừng phạt cấp 1 sốc điện trong 5p

Hoàn thành 60% - 79%: Trừng phạt cấp 2 sốc điện trong 15p

Hoàn thành 40% - 59%: Trừng phạt cấp 3 sốc điện trong 40p

Hoàn thành 20% - 39%: Trừng phạt cấp 4 sốc điện trong 1h50p

Hoàn thành 0% - 19%: Trừng phạt cấp 5 sốc điện trong 5h””

“SIRA…” Ngọc Bách trợn trừng mắt hoảng hốt nói “Sao mức độ hình phạt lại cao thế này”

“Đây là ủy thác của ký chủ đối với hệ thống.” Giọng nói của SIRA vang lên “Hệ thống xem như là nhiệm vụ chủ đạo nên hình phạt cao hơn nhiệm vụ khác.”

“Còn nhiệm vụ khác?” Thiếu niên nghe mà hoa mắt rồi

“Còn nhiệm vụ nhánh của nhiệm vụ chủ đạo và nhiệm vụ tăng trưởng chỉ số cơ thể” Giọng nói của SIRA vang lên “Có khoảng mười nhiệm vụ nhánh trong ngày hôm nay và hai nhiệm vụ tăng trưởng chỉ số. Thời gian hoàn thành ước tính mười sáu tiếng. Hiện tại là 6:05 SA. Thời gian còn lại trong ngày hoàn toàn phù hợp với yêu cầu nhiệm vụ.”

Ngọc Bách nghe vậy nhìn xuống phía dưới thấy ghi rõ chi tiết nhiệm vụ ngày hôm nay liền hít một hơi thật dài:

“Nhiệm vụ ủy thác:

Nhiệm vụ số 65: Gom rác

Điểm cống hiến 35

Số người đăng ký 49/50

Điều kiện: Không có

Nhiệm vụ số 103: Móc cống

Điểm cống hiến: 80

Số người đăng ký: 15/20

Điều kiện: Không có

…”

---

“Nhiệm vụ thường:

Đọc sách: Số sách không rõ

Tăng trưởng trí lực +1

Hoàn thành 0%

Phần thưởng: Trí lực + 1

Hình phạt: Sốc điện cấp 1

Chạy bộ: Thời gian không rõ

Tăng trưởng sức bền + 1

Hoàn thành 0%

Phần thưởng: Thưởng sức bền +1

Hình phạt: Sốc điện cấp 1”

---

Thiếu niên Ngọc Bách vào phòng vệ sinh cá nhân nhìn chín bản thân mình trong gương nói “Ngọc Bách, ngươi nghe kĩ cho ta. Ngươi phải mạnh mẽ lên. Có mấy nhiệm vụ tào lao thôi mà. Chiến đấu đi nào.”

Sau khi vệ sinh cá nhân xong thiếu niên mở máy tính lên càn quét một hồi ủy thác nhiệm vụ của trường lẫn cá nhân. Tất nhiên gói gọn trong phần nhiệm vụ của SIRA đề ra. Nhiệm vụ của trường có vài nhiệm vụ như tóm tắt lại: Gom rác 35 điểm cống hiến, Móc cống 80 điểm cống hiến, Tỉa cây 50 điểm cống hiến.

Nhiệm vụ cá nhân ủy thác hôm nay tóm tắt lại như sau: Giao hàng 100 điểm cống hiến, dắt chó đi dạo 50 điểm cống hiến, thông tắc vệ sinh: 50 điểm cống hiến, dọn phòng 40 điểm cống hiến, giao thư 35 điểm cống hiến có ba nhiệm vụ đưa thư hoàn thành được 105 điểm cống hiến.

Thiếu niên đang tính tắt phần ủy thác cá nhân đi thì lại bị thu hút bởi một ủy thác “…Điểm cống hiến: 500 …”

~XONG MỘT CHƯƠNG BÀN GIAO CHO ĐẠI GIA~ CÒN NỮA NHÉ ~
 
Chương 32: Uỷ thác 500 điểm cống hiến


Ngọc Bách nhìn bảng công bố nhiệm vụ cá nhân suy nghĩ một lúc rồi gọi: “SIRA~… Cái nhiệm vụ này ta có khả năng làm không?”

“Nhiệm vụ: Dịch thuật sách Basic Astronomy - Percival Lawrence Lowell

Điểm cống hiến: 500

Điều kiện xác nhận: Hoàn thành xong bản dịch trực tiếp gửi một phần tới địa chỉ hòm thư DrHocThien để xác nhận.”

“Không có khả năng” SIRA khẳng định trả lời

“Ah~…” Thiếu niên Ngọc Bách mỉm cười mờ ám nói “Tất nhiên một mình ta không có khả năng làm nhiệm vụ này. Nhưng nếu là chúng ta thì sao a.”

“Nếu sử dụng hệ thống khả năng hoàn thành nhiệm vụ đạt 10%” Giọng nói chắc chắn của SIRA vang lên

“Vì sao a.” Thiếu niên nghi ngờ hỏi “Ngươi không phải trí thông minh nhân tạo a. Bộ máy phân tích siêu việt, khả năng tính toán phi thường. Vì sao lại không có khả năng hoàn thành nhiệm vụ này?”

“Dữ liệu của hệ thống hiện tại đều sử dụng dữ liệu của ký chủ.” Giọng nói của SIRA vang lên “Dữ liệu của ký chủ về lĩnh vực ngoại ngữ quá ít. Hệ thống không thể sử dụng dữ liệu đấy để hoàn thành nhiệm vụ.”

Thiếu niên Ngọc Bách nghe vậy đứng hình luôn rồi. Đúng là khả năng ngoại ngữ của hắn siêu tệ, tệ đến mức độ khó kiếm ai từng học ngoại ngữ bẩy tám năm trời có thể tệ hơn hắn. Có chút xấu hổ gãi đầu, thiếu niên cười chính bản thân mình nghĩ: “Ai~… Ta quên mất hiện tại ngươi đang sử dụng dữ liệu của bản thân mình. Haiz~… Biết vậy ngày xưa mình cố gắng học ngoại ngữ cho tốt một chút a.”

“Dữ liệu không liên quan đến năng lực học tập của ký chủ” Giọng nói của SIRA vang lên “Dữ liệu thu thập được thông qua trí nhớ của ký chủ rồi lưu vào trong bộ nhớ của hệ thống sau đó sử dụng chúng để làm các phân tích, tính toán.”

Ngọc Bách suy nghĩ một lúc rồi vỡ ra la lên: “Ah~… Nói như vậy hiện tại chỉ cần ta có thể thu thập đủ dữ liệu cho ngươi rồi ngươi có thể sử dụng dữ liệu đó để dịch thuật.”

“Đúng vậy” Giọng nói của SIRA vang lên “Chỉ cần có đầy đủ dữ liệu có thể tiến hành dịch. Nhưng bản dịch chỉ có thể mở để ký chủ nhìn. Việc biên soạn lại là do ký chủ tự biên. Hệ thống không thể giúp ký chủ việc này.”

Thiếu niên mừng như điên nghĩ tới điều gì đó liền hỏi “Khả năng bao lâu thì chúng ta có thể hoàn thành?”

“Hai ngày” giọng nói của SIRA vang lên “Ngày đầu tiên ký chủ thu thập đầy đủ dữ liệu. Sau đó ta sẽ phân tích dữ liệu và dịch thuật. Ngày thứ hai ký chủ biện soạn lại dữ liệu rồi đăng ký xác nhận hoàn thành nhiệm vụ.”

“Hai ngày…” Thiếu niên Ngọc Bách thở dài “Vậy mà cứ tưởng sẽ hoàn thành trong ngày chứ.”

“Hiện tại lịch trình nhiệm vụ trong ngày đã kín.” Giọng nói của SIRA vang lên “Ký chủ phải hoàn thành tất cả nhiệm vụ hiện tại trước khi tiếp nhận nhiệm vụ mới. Thời gian hoàn thành nhiệm vụ trong ngày còn mười bẩy giờ hai mươi năm phút.”

“Được rồi, được rồi,” Thiếu niên gấp gấp đứng lên bắt đầu làm nhiệm vụ.

---

Trong biệt thự của Hiệu trưởng Ngô Triết, lúc này ông đang cung kính đứng sau hai vị lão nhân chính là Hoàng lão cùng Tâm lão báo cáo:

“Hoàng lão, Tâm lão. Hiện tại dữ liệu cá nhân của Ngọc Bách đã hoàn toàn được xử lý và bảo mật.”

“Uh~…” Hoàng lão gật gù nói“Chuyện này có những ai biết?”

“Ngoài Tạ Văn ra thì người biết chuyện này chỉ có Ngô Huyền.” Viện trưởng Ngô Triết nói “Con bé đã xử lý và bảo mật hồ sơ này.”

“Ah~…” Tâm lão mỉm cười nói “Đều là người trong nhà. Tiểu Triết lần này làm tốt a.”

“Uh~…” Hoàng lão nói “Hiện tại chỉ có năm người chúng ta biết thân phận thật sự của thằng bé. Nhưng thân phận kia cũng không thể che giấu mãi được. Bà thấy có ổn không?”

“Xàm…” Tâm lão cười nói “Đều già cả rồi, hiện tại giấu được bao lâu thì giấu. Ta đoán không tới ba năm nhà lão già kia sẽ yên ổn trở lại. Lúc đó ta lại lén lút đưa thông tin này cho lão để lão thêm bất ngờ a.”

“Được rồi …” Hoàng lão thở dài nói “Hiện tại chúng ta cũng nên hồi âm cho lão già kia một cái. Lão chờ ngày này đã mười năm năm nay rồi. Ai~…”
 
Chương 33: Nhớ giữ gìn lỗ ass


Thành phố H. Trong một căn biệt thự rộng lớn nằm ở trung tâm chính trị của thành phố. Một lão nhân đang vận động nhẹ nhàng một hình trong bài NGŨ HÀNH NHU QUYỀN – HOÀNH SƠN ĐẢO HOÀNH SƠN thì tiếng chuông điện thoại reo lên làm ông không thể không thu quyền.

Nhìn dãy số gọi đến ông không thể không khỏi nghỉ hoặc vội vã nhấc máy lên ”ALO”

“Ô hô ai nha.” Bên kia đầu dây tràn ngập tiếng cười khả ố của Hoàng lão “Ông bạn già ông còn chưa chết nha.”

“Nói nhảm” lão nhân khó chịu nói “Ông gọi điện tới đây có chuyện gì?”

“Ôh~… Tôi gọi điện xem ông chết chưa thôi mà …” Giọng Hoàng lão có chút ám muội nói “Nếu ông chết rồi sau nghe cuộc điện này của tôi. Tôi đoán ông sẽ sống dậy và khỏe mạnh thêm hai chục năm nữa nha.”

Lão nhân có chút mất kiên nhẫn định cắt máy sau khi nghe thấy Hoàng lão nói vậy đành nhịn xuống nói “Lão già ông hôm nay bị nhức trứng à. Ông có tin ngay bây giờ tôi chạy tới vặt trứng ông không hả.”

“Oa ha ha~… Tin … Tin chứ” Hoàng lão nói xong chuyển máy cho Tâm lão rồi cuồng tiếu ở bên cạnh.

“Lão già có rắm thì mau đánh đi không tôi cắt máy đây” Lão nhân mất kiên nhẫn hét vào điện thoại.

“Là tôi …” Tâm lão lên tiếng

“Sao lại là bà. Lão già kia đâu rồi...” Lão nhân nhíu mày nói

“ Kệ ông ta đi.” Tâm lão nói “Đã đến lúc ông thực hiện giao ước của chúng ta. Chúng tôi đã tìm được người mà ông cần rồi.”

“Thật…” Lão giả lắp bắp nói “Hiện tại nó đang ở đâu?”

“Ai nha nha …” Hoàng lão đã cầm máy lên trêu trọc “Đại tướng quân a... Đại tướng quân … Tôi thực sự muốn nhìn thấy vẻ mặt của ông lúc này a.”

“Được …” Lão giả vừa thẹn vừa mừng hét to “Ông chờ đấy. Nhớ gìn giữ lỗ ASS của ông cẩn thận chờ ta tới.”

Nói xong lão giả cắt máy. Vẻ mặt hiện lên sự ngưng trọng nhưng không kiềm chế nổi sự hưng phấn. Phải mất một thời gian bình ổn tâm trạng ông mới lấy điện thoại ra gọi cho thân tín cũng là tài xế riêng của mình. “Tiểu Chiến à … Mười phút nữa qua biệt thự đón tôi”

---

Lúc này thiếu niên Ngọc Bách đang điên cuồng làm nhiệm vụ hiện tại thời gian đã qua được hơn hai giờ đồng hồ mà mới thiếu niên mới hoàn thành được có một nhiệm vụ. Thật sự là quá cực a. Trong đầu thiếu niên hiện tại rất muốn nghỉ nhưng không thể.

Mệt mỏi, Ngọc Bách cảm thấy cơ thể sắp đến giới hạn mất rồi bỗng nghĩ lại “Hôm qua còn hôm trước nữa khi chạy bộ có thấy mệt mỏi lắm đâu. Hay là do kỹ thuật thổ nạp động luyện có tác dụng a.”

Nghĩ là làm Ngọc Bách hít một hơi thật sâu suýt nữa thì choáng váng ngã xuống cống. Hiện tại thiếu niên đang làm nhiệm vụ Móc cống a. Thời điểm hiện tại dù không oi bức nhưng mùi cống ập lên cũng làm cho người ta không mê được.

Cảm giác buôn nôn tràn lên mà không thể nôn được làm thiếu niên nhớ ra hôm nay mình còn chưa ăn gì a. Hiện tại gần chín giờ sáng làm xong nhiệm vụ này phải đi bổ sung lương thực để cho cơ thể phục hồi sức sống a.

Sau khi làm xong nhiệm vụ móc cống Ngọc Bách muốn sắp ngất đi rồi. Không biết là đói hay là mệt nữa. Thiếu niên lê cái thân của mình ra phòng ăn. Rất nhanh thiếu niên chọn một phần cơm rồi ăn. Sau khi ăn xong chuẩn bị rời đi thì giọng nói của SIRA vang lên “Đề nghị ký chủ gọi thêm hai suất cơm để nạp năng lượng cho cơ thể.”

“Tại sao vậy?” Thiếu niên Ngọc Bách buồn bực hỏi

“Hiện tại năng lượng cơ thể chỉ có thể đáp ứng nhu cầu vận động trong khoảng ba giờ đồng hồ.” Giọng nói của SIRA vang lên “Nếu không cung cấp đủ năng lượng thì cơ thể của ký chủ sẽ có những phản ứng tiêu cực tới sự phát triển của cơ thể.”

“Thì ba tiếng sau đi ăn cũng được mà” Thiếu niên Ngọc Bách nghi hoặc nói

“Hiện tại nếu ăn thêm một phần cơm sẽ tiết kiệm mười tám phút hai mươi ba giây di chuyển qua lại giữa nới làm việc và nơi ăn” Giọng SIRA vang lên “Để tiết kiệm thời gian đề nghị ký chủ sử dụng thêm một phần cơm nữa để có năng lượng hoạt động. Thời gian hoàn thành nhiệm vụ còn mười, bốn giờ bốn mươi hai phút. Ký chủ còn tám nhiệm vụ ủy thác và hai nhiệm vụ thường ngày”

~NGŨ HÀNH QUYỀN ĐẠI GIA THAM KHẢO Ở ĐÂY NHA s://.youtube.com/watch?v=iDlPJZpeN_I
 
Chương 34: Được dậy dỗ quá tốt


Thiếu niên Ngọc Bách nghe SIRA yêu cầu mà ngao ngán. Ăn cơm coi như là giải lao vậy mà hiện tại thời gian giải lao hắn còn phải tiết kiệm a. Đây là hoàn thành 500 điểm cống hiến. Giờ hắn ao ước có thể thật nhanh thăng cấp cống hiến để xem có nhiệm vụ nào cao cấp hơn để hắn nhận.

Vội vàng ăn thêm hai suất cơm nữa thiếu niên vác cái bụng căng tròn ra khỏi phòng ăn đi làm việc. Bụng có chút khó chịu thiếu niên nghi hoặc hỏi “ SIRA… Ăn uống như vậy có ổn không đấy.”

“Không có vấn đề.” SIRA khẳng định nói “Chỉ cần sử dụng thổ nạp vận chuyển phân giải năng lượng khoảng mười phút sẽ ổn định tiêu hoá”

“Ôh~…” Thiếu niên sáng mắt lên nói “Cái thổ nạp này là kiểu luyện khí công hay sao mà lợi hại thế.”

“Ký chủ chưa từng tiếp xúc với khí công nên không có dữ liệu” Giọng nói của SIRA vang lên “Hiện tại hệ thống đang làm phân tích và mô phỏng thử nghiệm thứ ký chủ gọi là khí công.”

“Thử nghiệm …” Thiếu niên nghe vậy trợn mắt lên “Nói vậy thì hiện tại ta đang làm chuột bạch cho ngươi.”

“Chính xác” Giọng nói của SIRA vang lên

“Đậu …” Ngọc Bách hiện tại muốn mắng to nhưng nghĩ lại ỉu xìu nói “Cái mô phỏng thử nghiệm … nó có an toàn không.”

“Cho tới thời điểm hiện tại dữ liệu mô phỏng trả về đều rất tốt.” Giọng nói của SIRA vang lên

“Cho ta xem bản mô phỏng” Thiếu niên Ngọc Bách lên tiếng. Hắn muốn biết thêm thông tin dù chưa chắc đã hiểu nhưng để thêm phần an tâm.

Một bản mô hình toàn thân thiếu niên hiện ra. Đúng như thiếu niên đoán, hắn chẳng hiểu gì cả. Từ các chi tiết của mô hình cho tới các thông số nhảy liên tục ở bên cạnh. Thở dài một cái nói “Được rồi. Tắt đi thôi SIRA, ta cảm thấy chóng mặt.”

“Hiện tại hệ thống phân tích phương pháp thổ nạp là có lợi nên hệ thống yêu cầu ký chủ phải sử dụng thổ nạp liên tục.” Giọng nói của SIRA vang lên “Nhất là sử dụng thổ nạp động luyện sẽ khiến cơ thể tự động bài tiết các chất gây mỏi mệt của cơ thể.”

Ngọc Bách cũng cho là đúng hít một hơi dài nói “Được rồi. Hiện tại chúng ta tiếp nhận nhiệm vụ nào đây”

“Nhiệm vụ cắt cỏ” SIRA nói



Ngoài cổng trường, một chiếc xe mang biển đỏ hiệu HM do Việt Nam sản xuất (Nếu TG có tiền TG sẽ đầu tư vào mảng này thay cho VINASUKI sắp tèo) đang phi như bay tới. Đứng ở cổng trường lúc này có Hiệu trưởng Ngô Triết và một đội đón tiếp không bình thường. Toàn bộ đội tiếp đón chiếc HM này đều mặc thống nhất một bộ quân phục. Người chức vụ thấp nhất ở đây đều mang quân hàm Hạ sĩ.

Chiếc xe đi vào cổng liền giảm dần tốc độ rồi dừng lại. Lái xe mặt bộ quân phục đeo hàm Thiếu tá chạy ra mở cửa tại hàng ghế dưới. Một ông lão tóc bạc trắng tuổi như đã ngoài bẩy mươi bước ra. Mặt ông lão hồng hào, mắt sáng minh mẫn, khóe miệng luôn treo một nụ cười tự tin.

Mọi người hiện tại ở đây đồng loạt làm nghi thức chào kiều quân đội nhân dân Việt Nam. Ông lão mỉm cười làm nghi thức chào lại. Lúc này Hiệu trưởng Ngô Triết mới tiến đến “Thiếu Tướng Ngô Triết ra mắt lãnh đạo”

Ông lão nhìn Hiệu trưởng Ngô Triết gật đầu rồi đi theo Hiệu trưởng Ngô Triết tiến vào trường học. Sau khi bên cạnh không còn ai ông lão mới nhẹ nhàng trách “Tiểu Triết a. Hiện tại ta không còn là lãnh đạo rồi ngươi trước mặt người khác đừng gọi ta như thế nữa.”

Hiệu trưởng Ngô Triết đi theo sau nghe vậy gượng gạo cười. Bỗng hắn thoáng qua nhìn thấy thiếu niên Ngọc Bách đang vội vàng ở đằng xa xa lòng hiếu kỳ dâng lên nhiều nghĩ thầm “Tiểu tử này hiện tại chạy đi đâu a”

Thiếu niên Ngọc Bách hiện tại tất nhiên là đi hoàn thành nhiệm vụ hôm nay rồi. Thiếu niên hiện tại cũng nhìn thấy Hiệu trưởng Ngô Triết liền chuyển hướng đi tới mặt mày rạng rỡ tươi cười “Cháu chào ông, cháu chào Hiệu trưởng.”

Hiệu trưởng Ngô Triết nghi hoặc nhìn thiếu niên hỏi “Hai người biết nhau từ trước à?”

Ông lão bên cạnh cũng nghi hoặc nhìn thiếu niên nghĩ không ra mình từng gặp ở đâu. Có chút quen quen a.

“Ah~…” Ngọc Bách gãi đầu “Mẹ cháu dậy là đi ra ngoài nếu gặp người lớn phải chào hỏi a.”

Hiệu trưởng Ngô Triết nghe vậy thầm than “Tiểu từ được dậy dỗ quá tốt mà…”

Ông lão cười nói “Tốt. Thanh niên đúng là tràn đầy sức sống. Làm ta nhớ lại hồi ta còn trẻ.”

~TRUYỆN NHÂN KHÍ KÉM QUÁ~HAIZ~
 
Chương 35: Hố hố hố


Hiệu trưởng Ngô Triết nghe vậy không biết trong lòng suy nghĩ cái gì ánh mắt mập mở nhìn Ngọc Bách nói “Tiểu Bách a. Ta thấy cậu đang vội vàng chuẩn bị đi đâu à.”

“Ah~…” Thiếu niên Ngọc Bách gãi đầu nói “Hiện tại cháu chuẩn bị đi tỉa cây a. Cháu đang tiếp nhận nhiệm vụ tìm ít điểm cống hiến.”

“Điểm cống hiến…” Hiệu trưởng ngạc nhiên nói “Hiện tại cậu cần điểm cống hiến làm gì?”

“Để đóng học phí a” Thiếu niên hồn nhiên nói “Hiện tại cháu cần điểm cống hiến để năm sau còn lo chi trả học phí.”

Sau khi nghe câu trả lời của Ngọc Bách ông lão thì gật gù thưởng thức “Tốt. Rất tốt. Rất có tiền đồ…”

Hiệu trưởng Ngô Triết thấy ông lão có ý thưởng thức Ngọc Bách liền thầm kêu không hay. Liền lái qua chuyện khác “Hiện tại Hoàng lão và Lâm lão đều đang chờ chúng ta, Tiểu Bách cậu có đi cùng không?”

“Ah~…” Thiếu niên Ngọc Bách hồn nhiên nói “Hiện tại cháu cũng đang vội ạ. Nếu có thể để hôm khác cháu xin được phép qua thăm nhị lão a”

“Cũng được” Hiệu trưởng Ngô Triết như bỏ được tảng đá tảng lớn xuống nói “Vậy chúng ta đi trước” Nói xong liền tiếp tục dẫn đường cho ông lão mà không biết rằng ông lão đang ở phía sau mờ ám nhìn hắn nghĩ gì không biết.

Tao ngộ một vài phút Ngọc Bách lại lao vào cuộc hành trình tìm kiếm điểm cống hiến. Khác với buổi sáng, kèm theo phương pháp thổ nạp động luyện khiến thiếu niên hăng say làm việc quên hết mệt mỏi.

Còn ông lão thì hội ngộ với hai người bạn già của mình là Hoàng lão cùng Lâm lão trong chính căn biệt thự của Hiệu trưởng Ngô Triết. Khi ông lão bước vào căn phòng thì ngay lập tức nhìn thấy ánh mắt của Hoàng lão đang soi mình từ đầu tới chân, rồi lại từ chân lên tới đầu. Ông lão vội hắng giọng một tiếng “Lão già nhìn chán chưa?”

“Ôh…Đại tướng quân a …” Hoàng lão trợn tròn mắt làm bộ ngạc nhiên “Tôi cứ tưởng ông không tới nữa chứ … Hố hố hố”

Tâm lão ở bên canh nghe Hoàng lão nói không nhịn được cười “Ông ngồi xuống đi. Chúng ta cùng nói chuyện.”

Ông lão nghe vậy trừng mắt nhìn Hoàng lão rồi ngồi xuống ghế. Phía sau Hiệu trưởng Ngô Triết tiến tới châm cho ba lão nhân một tuần trà rồi lùi lại cung kính đứng không có ý tứ muốn ngồi. Ông lão ngồi xuống ghế nói “Chúng ta nói chuyện chính đi. Hai người cũng biết là tôi sốt ruột lắm rồi đấy.”

“Ai nha~…” Hoàng lão cười nói “Hôm trước ai vội vội đi về nha.”

Ông lão chun mũi đang định phát tác thì giọng nói của Tâm lão vang lên “Hôm trước khi ông vừa về không lâu chúng tôi đã nhận được thông tin và xác nhận ngay trong ngày hôm qua.”

“Kết quả thế nào?” Ông lão gấp gấp hỏi

“Chính xác mới gọi ông tới đây a” Hoàng lão nói “Không thì chúng tôi gọi cho ông tới đây làm gì?”

“Thật…” Ông lão nghẹn ngào “Thật sự đã tìm được rồi?”

“Tìm thấy rồi” Tâm lão nói “Ở thành phố H, Quận K cũng không xa nhà ông lắm”

“Quận K, thành phố H …” Ông lão nghe thấy có gì đó sai sai trừng mắt nhìn Hoàng lão gằn từng chứ “Thành phố H … Quận K … Hoàng lão, ông thật sự muốn ASS mình nở hoa đúng không?”

“Cái … cái gì…” Hoàng lão có chút không tưởng nhìn Tâm lão như muốn tìm viện trợ. Nhưng câu nói sau của Tâm lão khiến ông sụp đổ hoàn toàn.

“Chính xác.” Tâm lão cười rất tươi nhìn Hoàng lão nói “Tôi đã bảo ông phải thường xuyên đọc báo cáo a đừng chỉ nghe kết quả. Ai~ Hoàng lão a. Lần này tôi khó giúp được ông rồi.”

“Ah~… Đại ca…” Hoàng lão nhìn ông lão mặt tươi cười nói “Thời tiết hôm nay thật tốt nha…”

Ông lão mặt đỏ không biết là do tức giận hay do thẹn quá trừng trừng nhìn Hoàng lão “Thời tiết rất đẹp.

“Không khí rất mát mẻ a…” Hoàng lão tươi cười nói

“Rất mát mẻ” Ông lão trả lời

Hoàng lão chính khí bừng bừng đứng dậy hít một hơi thật sâu nói “Vậy thì có lý do gì đâu chúng ta không vui vẻ chúc mừng ngày hôm nay. Một ngày thời tiết thật tốt, không khí cũng thật tốt. Chúng ta phải tận hưởng không khí tươi mát này trong niềm hạnh phúc. Tôi nói phải không bà.” Hoàng lão nói xong rồi quay lại phía Tâm lão cầu viện trợ …

~HÔM NAY UỐNG RƯỢU QUÁI GÌ MÀ KHÔNG THỂ NÀO NGỦ ĐƯỢC:(( HIỆN TẠI LÀ 4:18 SA. MAI KHÔNG BIẾT ĐI KIẾM ĂN KIỂU GÌ ĐÂY…

~
 
Chương 36: Quá nguy hiểm


Sau một hồi dây dưa ngắn ngủi với Hoàng lão và Tâm lão. Ông lão vội vàng lên đường quay trở về thành phố H. Tâm lão nhìn Hoàng lão mặt xấu hổ ôm cái mông mà không nhịn được cười. Hoàng lão chính xác là bị ông lão nọ tóm được và đánh cho tơi bời hoa lá.

Về phần thiếu niên Ngọc Bách sau nửa ngày thì hoàn thành gần xong nhiệm vụ ủy thác. Hiện tại chỉ còn ba nhiệm vụ đưa thư. Nhiệm vụ thứ nhất là đưa thư của một đàn anh cho một đàn chị khóa trên. Nhiệm vụ thứ hai cũng là đưa thư của một đàn anh. Nhiệm vụ thứ ba cũng vậy…

Không nghĩ nhiều Ngọc Bách ôm ba lá thư của đàn anh ký gửi đi chạy tới khu ký túc xá dành cho nữ. Thiếu niên cứ thế mà xông thẳng vào bắt đầu tìm người mà không biết hiện tại cả ký túc mình đã trở thành tâm điểm của khu vực ký túc xá nữ.

Chị em lúc này đang bàn tán thiếu niên vừa chạy qua mình “Bạn trai của ai không quản để chạy lung tung thế” Chị Tám nói “Nhìn rất lạ mắt” Chị Bẩy nói “Nhìn ngố vậy chắc là lần đầu tiên tới đây” Chị Ba nói “Em chắc chắn đây là lính mới” Chị Mười nói … Lúc này mọi người chợt nhận ra cùng ồ lên và ánh mắt mờ ám nhìn nhau “Có chuyện hay ho để xem rồi…”

Ngọc Bách không biết rất nhiều người đang dõi theo mọi hành động của mình. Thiếu niên lúc này đang xem địa chỉ lá thư đầu tiên trên đó có ghi phòng 203-T2 Ký túc xá nữ liền vội vội chạy lên lầu. Không lâu sau thiếu niên Ngọc Bách đã đứng trước cửa phòng 203-T2 gõ cửa.

Trong phòng vang lên một tiếng trong trẻo “Ai đấy. Ra ngay đây” Rồi tiếng bước chân dồn dập chạy tới. CẠCH… Cửa mở ra. Một thiếu nữ xinh xắn xuất hiện. Nếu là bình thường trong ký túc xá nữ tất nhiên chỉ toàn nữ nhưng hiện tại thiếu nữ lại thấy trước mặt mình là một thiếu niên thì …

1 giây … Thiếu nữ cười rất là tươi mở cửa ra. Thiếu niên Ngọc Bách có chút sững sờ trợn mắt lên nhìn.

2 giây … Thiếu nữ có chút nghi hoặc cau mày nhìn thiếu niên trước mặt. Thiếu niên vẫn còn đang sửng sốt không thôi.

3 giây … Thiếu nữ không biết trở nên tức giận hay đang xấu hổ mặt nàng bỗng chốc trở lên hồng hào. Thiếu niên thì lập tức nhắm mắt lại mặt tái đi trông thấy.

“A~!” Thiếu niên Ngọc Bách hét lên rồi vội vàng nói nhanh “Em nhận ủy thác qua đưa thư hiện tại em gửi chị” rồi quăng bức thư về phía cửa không cần biết là thư đã tới tay người nhận hay chưa hắn cắm đầu cắm cổ chạy.

Thiếu nữ chưa kịp hoàn hồn lại thì thấy thiếu niên trước mặt hét lên một tiếng làm nàng giật bắn cả người. Chưa hết hắn còn nói gì gì nữa rồi ném một thứ gì gì đó về phía mình xong chạy mất.

Thiếu nữ nhìn xuống dưới đôi chân trắng nõn không tỳ vết của mình thấy có một thứ gọi là thư. Trên đó còn có một dấu son khóa hình trái tim liền biết có chuyện gì xảy ra. “A~!!!” Thiếu nữ hét lên gằn giọng nói “Thằng khốn, đừng để cho bà biết mày là ai nếu không bà xé xác…”

Kẻ gây chuyện mới chạy đi không lâu nghe thấy tiếng hét liền cố nhắm mắt chạy thẳng một mạch không quay đầu lại. Đầu hắn lúc này còn ghi lại y nguyên hình ảnh của thiếu nữ vừa nãy.

Một đôi chân thật dài, một bộ ngực thật lớn, nguyên cả mảng trắng nhìn muốn đổ máu. Thiếu nữ mặc một cái áo ngủ mỏng manh nhìn xuyên thấu cả tận bên trong. Còn chưa có hết bên trong còn không có mặc áo ngực có thể thấy rõ hai điểm nho nhỏ xinh xinh lung linh trên ngực thiếu nữ. Mặc như vầy với không mặc gì có khác gì nhau đâu chứ…

“Cái củ đậu …” Thiếu niên Ngọc Bách thầm nghĩ “Quá nguy hiểm rồi. Lần này phải kiểm điểm bản thân để lần sau còn rút kinh nghiệm a” Thiếu niên chạy vào một góc khuất rồi thả lỏng toàn thân đến khi tâm trạng bình ổn rồi mới xuất hiện coi như chưa có chuyện gì xảy ra.

Thiếu niên không biết rằng có rất nhiều cặp mắt lung linh đang hướng về phía mình trên một dãy màn hình không một góc chết …
 
Chương 37: Thư cái cọng lông


Thiếu niên Ngọc Bách đi đến địa chỉ thứ hai đây là một căn phòng nằm trên tầng 3 của ký túc xá. Cũng giống như bên ký túc xá nam, tầng 3 phòng rộng hơn gấp đôi và điểm cống hiến để ở cũng không ít một trăm nghìn điểm cống hiến để ở trong vòng một năm.

Khi Ngọc Bách đứng trước cửa phòng số 301-T3 thì tại một nơi bí ẩn một nhóm người đang quan sát nhất cử nhất động của thiếu niên. Họ bàn tán “Ôh~… Đây không phải phòng của cuồng nữ sao …” – “Đúng đúng. Chẳng lẽ hôm nay trời xanh chiếu cố. Cuồng nữ cũng có người viết thư truy cầu a …” – “Ai~ … Tên nào mắt mù vậy không biết …”

Thiếu niên Ngọc Bách đứng trước của phòng 301-T3 hít một hơi thật sâu tay gõ cửa miệng thì hét lên “Nhân viên giao thư tới …”

Từ bên trong nghe rõ ràng một tiếng CHOANG rồi một nổ nhẹ BỤP sau đó là một loạt tiếng chân vội vàng chạy ra. Thiếu niên của chúng ta nghe thấy tiếng động bên trong liền trùng xuống thầm than “Ai~ …”

Mở cửa ra là một thiếu nữ khoác cái áo blue trắng hiện tại đang đầy khói và bụi lem nhem. Thiếu nữ đầu tóc bù xù che hết nửa cái mặt thò đầu ra quát “Thư … Thư cái cọng lông. Bà mà biết được thằng nào gửi thi thì …”

Thiếu niên Ngọc Bách nhìn bà chị trước mặt không khỏi nuốt khan một cái nghĩ “Đậu … Bảo sao không có ai nhận nhiệm vụ tiễn thư. Hóa ra nhiệm vụ ủy thác này nó gian nan đến vậy.”

Sau một hồi chửi bới loạn hết cả lên thiếu nữ mới nhìn qua thiếu niên Ngọc Bách, không nhìn thì thôi, càng nhìn càng ngứa mắt. Đây chính là kẻ đã làm thí nghiệm của nàng thất bại trong tích tắc. Là kẻ đã làm cho căn phòng xinh xắn của nàng rối tung chỉ trong vài giây. Đây là kẻ đáng hận.

Ánh mắt thiếu nữ trừng trừng nhìn Ngọc Bách gằn giọng nói “Thư đâu?”

“Em gửi chị” Ngọc Bách gượng gạo cười còn khó coi hơn cả khóc đưa bức thư cho thiếu nữ.

Lúc này tại nơi bí ẩn có nhiều ánh mắt đang tập trung vào màn hình. Nơi đó có một thiếu niên và một thiếu nữ đang đứng. Nhìn thiếu niên trao thư cho thiếu nữ họ bàn tán

“Oh~ … Là một lá thư …” –

“Cuồng nữ thật là bá đạo a... Nhớ năm ngoái chị ấy củ hành cả người đưa thư lẫn người gửi thư khiến cho không ai dám gửi thư qua nữa. Hiện tại có kẻ gan lớn quá a...” –

“Ai~ … Không biết cuồng nữ có nổi điên thịt tiểu tử đưa thư xấu số kia không.” –

“Nhìn cái mặt của bà ý kìa. Quả này nghiêm trọng nha …”

“Ah~…” Cả phòng bỗng im bặt không nói gì khi nhìn thấy …

Thiếu niên Ngọc Bách lúc này đang sững sờ đứng im trong vòng tay của thiếu nữ. Thiếu nữ sau khi nhận được thì liền phát cuồng hét lên gào rú “TRÚNG RỒI … TRÚNG RỒI …” rồi ôm chầm lấy thiếu niên siết chặt lại làm hắn có cảm giác nghẹt thở.

Siết một hồi thiếu nữ lại khoác vai Ngọc Bách nói “Tiểu tử. Hôm nay ngươi may mắn a. Chị đây không bạc đãi điểm cống hiến của chuyến này gấp đôi à không cho ngươi gấp ba đi” Sau đó thiếu nữ mang một cái điện thoại cảm ứng ra rồi xác nhận đã nhận được thư và tặng thêm cho thiếu niên 100 điểm cống hiến vì khiến cho khách hàng hài lòng.

Thiếu niên Ngọc Bách tò mò nhìn cái điện thoại hỏi “Cái điện thoại này cũng đăng nhập vào được mạng lưới của trường a”

Thiếu nữ thấy Ngọc Bách ngây ngô liền nói “Tất nhiên đây là điện thoại dùng để liên lạc và kết nối với mạng nội bộ trong trường chỉ có thể dùng thẻ để kích hoạt. Giá của nó là 5000 điểm cống hiến...”

“5 … 5000 điểm cống hiến” Thiếu niên có chút ngơ ngác thì thầm.

Thiếu nữ không có để ý vẻ mặt của Ngọc Bách vẫn đều đều nói “Hiện tại có thể mua tại gian hàng điểm cống hiến Cấp 2 sao. Ta đoán cậu chắc là lính mới a. Hiện tại điểm cống hiến chắc đang ở cấp 1 sao a. Ta khuyên cậu đừng làm nhiệm vụ chuyển thư này nữa có ngày được ăn no đòn a.”

Nói xong thiếu nữ quay người đóng cửa lại để thiếu niên Ngọc Bách ở ngoài ngơ ngẩn …
 
Chương 38: Siết chặt vòng vây


Ở một nơi bí mật hiện tại có rất nhiều ánh mắt đang trợn tròn nhìn trên màn hình. Mọi người ở đây đều nghĩ có cái gì đó sai sai … Nếu là bình thường thì cuồng nữ đã dần cho tiểu tử lính mới này một trận nhưng hiện tại thì sao a. Hai người ôm ấp nhau rồi cuồng nữ còn vui vẻ nói chuyện. Chuyện gì đã xảy ra …

Căn phòng trở nên yên tĩnh lạ thường sau khi nhìn xong một loạt hình ảnh truyền về. Mọi người đều ngơ ngác nhìn về phía hình ảnh thiếu niên đang hiện tại đang đứng trầm mặc trên màn hình. Bỗng cửa phòng mạnh mẽ mở ra.

Một thiếu nữ toàn thân mặc trang phục bó sát màu đen sắc mặt không tốt mạnh mẽ tiến vào. Nếu Ngọc Bách hiện tại ở đây hắn sẽ nhận ra ngay thiếu nữ này là ai a. Đây là thiếu nữ phòng 203-T2 a. Thiếu nữ xông vào phá vỡ khoảnh khắc phi thường đang diễn ra tại đây.

Mọi người đang chìm vào suy nghĩ riêng của mình thì sự xuất hiện của thiếu nữ mặc trang phục bó sát màu đen khiến cho mọi người có chút hoảng hốt. Nhưng sau khi quay lại nhìn thấy gương mặt thân quen cả đám lại bày ra một bộ mặt khả ố, ánh mắt mập mờ nhìn thiếu nữ mặc trang phục bó sát màu đen khiến nàng xấu hổ mặt phừng phừng nóng bỏng.

“Ngươi... Ngươi.... Ngươi nữa thật uổng công ta cùng chung hoạn nạn chia sẻ tâm tình” Thiếu nữ mặc trang phục bó sát màu đen vẻ mặt xấu hổ thêm chút giận dỗi nói “Các ngươi không mật báo cho ta. Hiện tại thì tốt rồi. Ta bị lỗ nặng rồi tất cả là tại các ngươi a...”

Thiếu nữ mặc trang phục bó sát màu đen không nói thì thôi. Khi nàng vừa lên tiếng đã khiến người khác không thể không nhớ lại cảnh tượng mờ ám cách đây ít phút giữa nàng vào thiếu niên nọ. Cả phòng cuối cùng có người không nhịn được phì cười. Tiếng cười như một căn bệnh truyền nhiễm bắt đầu lây lan ra khắp cả phòng.

“A~...” Thiếu nữ mặc trang phục bó sát màu đen xấu hổ hét lê

“Không phải lỗi của chúng ta a.” Một thiếu nữ cố gắng nhịn cười nói “Tên đó cứ lao ầm ầm không kiêng dè ai cả xông tới phòng ngươi là phòng đầu tiên a. Chúng ta có phát mật báo cho ngươi thì cũng muộn rồi.”

“Ta không quan tâm” Thiếu nữ mặc bộ quần áo bó giận dỗi nói “Hiện tại các ngươi cũng thấy ta bị lỗ to rồi. Ta không cần biết, hiện tại ta muốn bồi thường”

Nhìn thấy vẻ mặt giận dỗi đáng yêu của thiếu nữ mặc trang phục bó sát màu đen cả phòng lại cười to hơn. Mọi người mỗi người nói một câu an ủi thiếu nữ. Cả phòng thống nhất lúc này là bắt kẻ gây ra chuyện kia lại cho kẻ bị hại giải phóng uất ức.

Trong căn phòng bí mật tại ký túc xá nữ. Một chiến dịch vô cùng chặt chẽ được các thiếu nữ trong phòng vạch ra. Đây là chiến dịch dựa theo chiến thuật SIẾT CHẶT VÒNG VÂY đỉnh cấp của ký túc xá nữ. Đây là chiến thuật mạnh mẽ chỉ sử dụng trong một vài trường hợp đặc biêt. Không may cho thiếu niên Ngọc Bách, trường hợp của anh là trường hợp phi thường đặc biệt.

Từ trước tới nay chiến dịch SIẾT CHẶT VÒNG VÂY được sử dụng tám mươi lần bắt được gần hai trăm kẻ xấu số tới từ ký túc xá nam. Không có trường hợp ghi nhận có người may mắn thoát khỏi. Những người bị tóm trong đó sau khi trở ra đều không thêm một lần nào bước vào ký túc xá nữ nữa.

Một người trong số những kẻ không may mắn đó từng lộ ra một chút phong thanh “Muốn sống tốt thì đừng tới ký túc xá nữ” Kể từ đó ký túc xa nữ chính là khu vực cấm của toàn bộ nam sinh trong trường. Nếu không có người đặc biệt dẫn đường thì khi đi vào sẽ được đối xử rất đặc biệt …

Kể cả khi một nam sinh nhận ủy thác nhiệm vụ trước khi vào cũng phải báo danh tại bên ngoài trước khi tiến vào. Ngọc Bách không hề biết điều này. Thiếu niên cứ thế hồn nhiên mà chạy tới thẳng cửa con nhà người ta gõ rồi phát sinh ra hàng loạt chuyện không hay ho gì cho lắm. Vì thế hiện tại anh chính là người khách được chăm sóc đặc biệt hôm nay.
 
Chương 39: Thiên la địa võng


Thiếu niên Ngọc Bách hiện tại vẫn không hề hay biết một chiến dịch khiến anh lâm vào cảnh thiên la địa võng đang từ từ xuất hiện. Thiếu niên lúc này nhìn như đang trầm mặc nhưng thực chất là đang giao lưu với SIRA.

“SIRA à chúng ta hiện tại có 510 điểm cống hiến rồi có cần thiết phải tiếp tục hoàn thành nốt nhiệm vụ không?” Thiếu niên Ngọc Bách sau khi nghe câu nói cuối cùng của thiếu nữ phòng 302-T3 trước khi nàng đóng cửa khiến hắn có linh cảm không tốt “Ta thấy lời của nữ nhân kia nói có chút gì đó khác lạ a”

“Nhiệm vụ đã nhận tât nhiên phải hoàn thành” Giọng nói của SIRA vang lên “Lời của nữ nhân vừa nãy sau khi phân tích cả quá trình hoạt động cho thấy. Hiện tại ký chủ đang gặp một chút phiều toái.”

“Ôh~” Thiếu niên ngơ ngác hỏi “Ngươi đã nhìn ra cái gì mà ta chưa nhìn thấy a?”

“Từ khi ký chủ bước vào khu vực ký túc xá gặp tổng cộng 45 cái camera quan sát.” Giọng nói của SIRA vang lên “Trong đó có 38 cái camera quan sát cố ý nhằm vào ký chủ. Hiện tại số lượng camera quan sát đang nhắm trực tiếp vào ký chủ có 2 cái một cái trên phía cuối đường bên trái gắn trên nóc nhà, một cái trên phía cuối đường bên phải gắn trên nóc nhà.”

Ngọc Bách hiện tại không cần mở mắt ra cũng có thể nhìn thấy hai cái camera quan sát bằng hình ảnh được lưu lại tại dữ liệu của SIRA. Có thể chắc chắn một điều rằng camera quan sát cố ý nhắm tới hắn. Vì một lý do đơn giản hắn đi tới đâu mắt của camera đều hướng về phía hắn mà nhìn.

Không mất thời gian suy nghĩ nhiều. Thiếu niên biết đây là cử động của ai. Chính là thiếu nữ tại phòng 203-T3. Kể từ khi vào đây hắn chỉ đắc tội duy nhất với một mình cô nàng này mà thôi. Thiếu niên Ngọc Bách thở dài nghĩ “Hiện tại có làm thì chịu vậy” rồi đứng ở đấy chờ đợi.

Ngọc Bách không phải là không muốn đi. Hắn rất muốn đi tìm thiếu nữ kia a. Nhưng mà hiện tại hắn cũng không biết cô nàng này ở đâu. Mà hắn đoán chắc là cô nàng này hiện tại đang theo dõi hắn qua camera giám sát. Tự mình tìm người thà rằng để người tìm mình.

Chiến dịch SIẾT CHẶT VÒNG VÂY hiện tại đã triển khai xong giai đoạn một. 100 thiếu nữ toàn thân mặc trang phục bó sát màu đen, đều mang một chiếc khăn đen che nửa khuôn mặt chia ra thành mười tổ đội. Bốn tổ đội phong tỏa bốn cửa chính. Bốn tổ đội phong tỏa bốn cầu thang chính. Hai tổ đội phong tỏa sảnh chính. Đây là bước một có tên là VÒNG. Tức là tạo một cái vòng tròn khiến địch nhân không có lối thoát.

Một thiếu nữ trong hai đội phong tỏa sảnh chính nói vào bộ đàm “Tổ Hắc Bạch bắt đầu hành động”

Các tổ khác cũng bắt đầu báo cáo:

“Tổ Khảm bắt đầu hành động”

“Tổ Khôn bắt đầu hành động”

“Tổ Chấn bắt đầu hành động”

“Tổ Tốn bắt đầu hành động”

“Tổ Càn bắt đầu hành động”

“Tổ Đoài bắt đầu hành động”

“Tổ Chấn bắt đầu hành động”

“Tổ Ly bắt đầu hành động”

Bước hai có tên là VÂY. Bước này chính thức bắt đầu thu hẹp VÒNG lại và tiến tới gần mục tiêu mà không làm mục tiêu phát hiện hay chú ý. Hiện tại 100 thiếu nữ đang di chuyển chậm rãi để tạo nên bước hai.

Lúc này ở trong căn phòng bí mật. Thiếu nữ mặc trang phục bó sát màu đen tại phong 203-T2 chăm chú nhìn màn hình. Lúc này bỗng thấy mục tiêu chính là thiếu niên quay đầu về một góc. Đây chính là một góc đặt camera giám sát. Thiếu nữ nghi hoặc nhìn về màn hình camera giám sát đó thì có cảm giác sợ …

Ánh mắt thiếu niên đó thản nhiên nhìn vào camera như đã biết được có người đang theo dõi mình. Anh mắt thiếu niên đó như có thể nhìn thấy được người đang theo dõi mình. Ánh mắt thiếu niên đó thản nhiên một cách đáng sợ. Quá đáng sợ …

10 giây … ánh mắt đó chưa hề dời đi

20 giây … ánh mắt đó vẫn còn đang nhìn

30 giây … ánh mắt đó khiến người ta sợ hãi

Đúng lúc này bộ đàm trên tay thiếu nữ vang lên …
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom