Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện Của Tui À!

Diễn Đàn Truyện Của Tui À là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Không Giới Hạn

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
797,928
VNĐ
1,000,499
[Diendantruyen.Com] Không Giới Hạn

Không Giới Hạn
Tác giả: V4NGH03
Tình trạng: Đang cập nhật




“Tiểu tử à... không biết người thuộc dạng người gì, nhưng đáng lẽ ta không nên ở trong cơ thể ngươi... Nếu ngươi thuộc loại tính cách quái dị, ta sẽ thuận thế biến người trở thành một con quái vật thực sự..."
...

~HỐ RẤT SÂU ! HÃM VÀO SẼ RẤT LÂU! 1 THÁNG, 1 NĂM, 10 NĂM... CÓ AI ĐI THEO ĐÀO HỐ CÙNG TA?~
 
Chương 1: Thiên biến


Quần hộp lửng, áo phông in hình linh tinh, đây điển hình là trẻ cực trâu. Thiếu niên gầy ốm như thanh củi đi trên đường. Mỗi bước đi đều nặng nề với sắc mặt vô cùng ngưng trọng. Có thể nói hôm nay là ngày đen đủi với anh NGÀY TRẢ KẾT QUẢ THI.

“Haiz ~, cầm kết quả thi này về chắc mẹ tức chết mất. Mình phải làm gì bây giờ?”

Đi xuyên qua 36 phố phường, thanh niên nặng trĩu đi lên cầu sắt nổi tiếng nhất thành phố. Có thể bạn không biết, cầu này cấm người đi bộ. Thiếu niên cũng không biết vì anh chưa bao giờ học luật giao thông đường bộ và cũng chẳng bảo giờ nhìn mấy cái biển báo màu mè.

Thời tiết hôm nay không tốt lắm cho việc đi bộ. Dự báo thời tiết nhắc nhở không có việc chớ ra ngoài đường. Bão đã về đến thành phố Q và đang tiến thẳng vào thành phố H. Thiếu niên cũng không biết, anh đang tản bộ gió lộng kèm theo hơi nước làm anh thoải mái hơn.

Thời tiết chuyển biến thật nhanh. Mây đen từ phía đông kéo đến như một con hồng hoang cự thú khổng lồ đang tiến tới. Gió nổi lên, mạnh hơn, dữ dội hơn. Thiếu niên cũng không để ý vì giờ anh đang ngắm hoàng hôn lặn xuống ở phía Tây.

Một cơn cuồng phong dữ dội ập tới đập vào người Thiếu niên khiến anh đập cả người vào lan can sắt của cầu. Cuồng phong không ngừng lại, nó như muốn hất tung nhân loại nhỏ bé phía dưới lên. Như những con sóng dữ dội, từng cơn cuồng phong rít gào ập tới. Lúc này đây Thiếu niên đang ôm lấy lan can cầu, nhìn lên bầu trời mặt xám ngắt.

“Đậu …”

Trong bụng Thiếu niên giờ đang muốn mắng to nhưng khi nhìn thấy xa xa những phần lan can ghép trên chiếc cầu bị gió hất tung lên hắn hoảng sợ thật rồi. “Phải đi ra ôm cột chính của cây cầu” Thiếu niên tự nhủ trong lòng rồi cố gắng bám lấy lan can từ từ di chuyển về phía cột trụ to gần mình.

Cơn cuồng phong mạnh khiến chiếc cầu như bị run sợ. Nó rung lên từng hồi, từng phần lan can đơn giản được ghép lại với nhau nay bị bung ra từng cái. Ngay khi Thiếu niên ôm được cột trụ của cây cầu thì cơn cuồng phong ập tới còn mãnh liệt hơn.

Từng tiếng Phành Phành Kẹt Kẹt như báo hiệu những phần lan can ghép của cây cầu đã thất thủ. Chúng rủ nhau cùng bay, đứa thì rơi xuống sông H đứa thì tung tăng trên bầu trời. Cảnh tượng như ngày tận thế trong phim của Hollywood nha.

Thiếu niên ôm cột trụ mặt tái nhợt đang đấu tranh bảo vệ bản thân mình. Lúc này ở phía đông xa xa mà cũng tưởng như gần ngay trước mặt, đám mây khổng lồ kia như đang phẫn nộ. Nó giận dữ, nó gầm gừ, nó chớp chớp như muốn cả thiên hạ sợ hãi uy lực của nó.

Một tia chớp khổng lồ từ trên trời đánh thẳng xuống một gốc cây mấy trăm tuổi phía xa xa. Uỳnh…~ gốc cây xấu số rất nhanh bốc cháy rực rỡ. Thiếu niên từ xa xa nhìn thấy cảnh tượng này lòng lạnh ngắt. Cột sét to như cái cột đình kia mà đánh vào người thì tan xác là cái chắc rồi. Nghĩ mà rùng mình.

Đám mây lững lờ trôi, cuồng phong chưa ngừng nghỉ. Chỉ trong chốc lát đám mây khổng lồ đã che lấp thiên địa, chút ánh sáng mặt trời hiếm hoi từ từ cũng bị nó nuốt chửng. Cả bầu trời đều biến thành một màu xám đen thi thoảng những tia chớp ẩn ẩn hiện hiện bên trong kèm theo tiền gầm gừ làm Thiếu niên như muốn ngừng thở.

Chiếc cầu cũ kĩ giờ chỉ còn cái khung chính, mọi mảnh ghép đã bị lột sạch. Trên đó còn một Thiếu niên đang giữ trụ, đang chiến đấu một mình với một tinh thần xác định rồi, xong rồi, tèo đến đít rồi nhưng anh vẫn cố gắng trụ đến giây phút cuối cùng.

Không may, ông trời như đố kỵ nhân tài, một cột sét khổng lồ đánh vào cột trụ to nhất ở giữa cầu. Hàng tỷ tỷ volt lan tỏa ra khắp bộ khung của cầu làm nó rung lắc mạnh. Thiếu niên nhìn thấy cột sét khổng lồ đánh xuống tâm lạnh ngắt. Chỉ tích tắc sau dòng điện đã lan tới kèm theo tiếng thiên uy kinh khủng như muốn xé nát trời đất.

Phành~… các lỗ chân lông tóc của thiếu niên dựng đứng cả lên. Đôi tay Thiếu niên muốn vứt bỏ cột trụ nhưng cả người anh như bị dính vào cột, chính xác hơn anh bị hút vào.
 
Chương 2: Tinh tinh cái con đậu đậu


Dòng điện hàng triệu volz cứ thế mà từ tay, chân, toàn thân, len lỏi khắp cơ thể. Dòng điện bá đạ lũ lượt hành hạ thể xác rồi rủ nhau xông pha lên não bộ của thiếu niên.

Trong lúc mơ hồ thiếu niên nghe thấy một thanh âm tín hiệu “Tinh” sau đó là một loại ngôn ngữ mà Thiếu niên chưa từng được nghe thấy bao giờ.

“Ƣƨƪƍ … Tinh … Ƣƨƪƍ … Tinh … Ƣƨƪƍ … Tinh … Ƣƨƪƍ … Tinh … Ƣƨƪƍ … Tinh …”

Âm thanh cứ vang lên liên tục trong đầu cho đến khi thiếu niên bất tỉnh thì nó vẫn tiếp tục.

Lúc này thiếu niên đã bất tỉnh, nhưng một kỳ quan thiên nhiên lại đang diễn ra. Trông xa xa chiếc cầu sắt cũ bắc ngang sông H đang được tắm trong cơn mưa sét. Hàng trăm, hàng ngàn tia sét to nhỏ đánh xuống. Thiên uy dữ dội gào thét vang trời, trẻ con không dám khóc, người lớn không ai dám ra đường. Chỉ có duy nhất một thiếu niên đang bất tỉnh dính lên cột trụ của cây cầu khốn khổ.

Hàng ngàn hàng vạn dòng điện đổ xô về cột trụ nơi thiếu niên đang bị hút vào hay nói cách khác thiếu niên đang hút vào hàng ngàn hàng vạn dòng điện. Quá điên cuồng, quá dữ dội. 1 giây … 10 giây … cho đến giây thứ 123 thiên uy mới ngừng lại. Trời bắt đầu đổ cơn mưa to như trút nước, mưa liên tục 12 tiếng đồng hồ mới ngừng lại.

Sau cơn mưa, trời lại sáng, sau cơn bão trời trong và xanh hơn bao giờ hết. Bình minh lên cây cầu sắt cũ đón một ngày mới, hôm nay có thêm một người chưa bao giờ đón bình minh sớm thế.

Thiếu niên đã tỉnh lại từ lâu, nói chính xác là khi trời mưa to anh đã tỉnh rồi nhưng khổ nỗi sau khi bị hàng tỷ tỷ volt đùa nghịch trêu chọc khắp cơ thể, anh không nhấc nổi mông lên. Cả người cứ tê dại, động một cái dây thần kinh như bị điện giật vậy mà nó còn có hiệu ứng Domino nữa chứ. Cứ động cái dây thần kinh nào là điện nó giật khắp toàn thân.

Đấy là chưa kể thiếu niên còn bị tra tấn bằng một ngôn ngữ không biết tên nữa chứ. Nó cứ lởn vởn trong đầu “… Ƣƨƪƍ … Tinh …”. “Tinh tinh cái con đậu đậu” Thiếu niên trong lòng muốn chửi loạn lên rồi nhưng tiếng nói kia bỗng thay đổi “ƪƨƍƢ … Tinh” sau đó là một cơn đau khủng bố tràn ngập đầu não thiếu niên khiến anh bất tỉnh tập tiếp theo.

Lúc này đây bình minh chưa bao giờ đẹp như vậy, cầu vồng xa xa thêm lung linh bao sắc ánh lên ở khắp nơi chào đón ngày mới. Mây đen giằng giặc nay đã tan đi chỉ còn áng mây tươi hồng rực rỡ trên bầu trời. Thiếu niên lúc này cũng đã tỉnh lại ngắm cảnh tượng xa xa như chiếc cổng thiên đường. Quá lộng lẫy, quá rực rỡ, trong lòng thiếu niên lúc này có chút lạc lối trong ánh bình minh.

Đùng lúc này một giọng nói không cảm xúc vang lên: “Nhiệm vụ hoàn thành. Tinh”. Thiếu niên giật mình nhìn xung quanh, bên cạnh hiện tại không có ai cả. Chỉ có mỗi mình anh ngồi đây, “Gặp ma rồi. Đậu đậu” Thiếu niên trong lòng mắng to. Trải qua cả đêm bị hành xác thiếu niên quá sợ hãi rồi, giờ thì đối với anh chuyện quái gì cũng có thể xảy ra.

Thiếu niên đứng dậy, lúc này đây cảm giác tê tê vẫn còn nhưng không còn bị giật giật như đêm qua nữa. Anh cắn răng đứng dậy chạy thẳng về nhà. Dáng anh chạy như người say cứ xiêu xiêu vẹo vẹo vì chân anh lúc này đã mất xúc giác tạm thời. Hiện tượng này xảy ra khi mạch máu bị chèn một thời gian ngắn rồi hoạt động lại. Mất một thời gian ngắn xúc giác mới hoạt động bình thường trở lại.

Lúc này đây thiếu niên đang chạy như gặp ma đuổi. Trong đầu chỉ có một suy nghĩ chạy thật nhanh khỏi cái chỗ đáng sợ này. “Nhanh. Nhanh”. “Muốn đi đâu?” Tiếng nói không cảm xúc lại xuất hiện quanh quẩn. Thiếu niên như theo bản năng nghĩ trong đầu “Về nhà” rồi anh chợt nghĩ ra điều gì đó khiến toàn thân lạnh ngắt. “MA!!”

Thiếu niên giờ chỉ biết chạy chạy chạy, nghĩ cũng chẳng dám nghĩ gì nữa chỉ cắm đầu chạy mà thôi. Chạy gần đến ngã tư đường tiếng nói vô cảm lại vang lên “Rẽ trái”
 
Chương 3: Bố không về nhà nữa?


Thiếu niên quá sợ hãi rồi nhưng lại càng không dám rẽ trái dù đó là lối về gần nhất. Anh cắm đầu chạy thẳng không suy nghĩ. Nhưng chạy đến đâu con ma kia cũng chỉ đúng đường về nhà.

Chạy vòng quanh khu phố mấy vòng thiếu niên phát hiện ra dù anh có chạy đi đâu thì cũng không thể thoát được. Chạy đến ngã tư đường thiếu niên tuyệt vọng rồi, trong đầu anh lại quanh quẩn giọng nói ấy vô cảm ấy “rẽ trái”.

“Bố không về nhà nữa”

Thiếu niên đứng bên lề đường hét to khiến mọi người quanh đấy ngạc nhiên nhìn lại. Thấy anh ăn mặc lôi thôi, đầu tóc thì bù xù mọi người xa lạ tưởng anh mới trốn trại ra. Một bà cô gần nhà nhận ra thấy vậy lôi điện thoại cục gạch ra ấn số gọi: “Tôi thấy thằng bé rồi … nó đang ở phố Y … ra nhanh đi nó đang gào thét kêu không muốn về nhà nữa kìa”

Thiếu niên lúc này chán nản, anh ngồi bệt xuống vỉa hè. Vâng chạy một hơi mấy vòng quanh khu phố khiến toàn thân thoát lực. Lúc này trong đầu thiếu niên vang lên giọng nói vẫn không có cảm xúc gì hết “Muốn đi đâu?”

Thiếu niên chán nản lải nhải: “Đậu. Oan hồn nơi đâu thì về nơi đấy đi. Bám theo ca làm gì, nhà ca nghèo, ca éo có tiền phúng viếng đâu.”

Một tiếng nói lạnh lùng vang lên: “Muốn đi đâu?”

“Ha~ha … đổi giọng rồi à. Có dễ nghe hơn một chút thì cũng đừng hòng moi thông tin. Ca thích đi đâu thì ca đi …”

Lúc này một thân ảnh đang run run phía sau thiếu niên, đây là một thiếu phụ nhìn còn rất trẻ đang nhìn chọc chọc vào thiếu niên ánh mắt hừng hực như muốn đập anh một trận. Nghĩ là làm, thiếu phụ cầm cái đòn gánh to băng bắp tay người trưởng thành vung lên đập xuống lưng của thanh niên. Vừa đánh vừa gào lên: “Thằng khốn, thằng bất hiếu, thằng bố mầy …”

Thanh niên dính một đòn, hai đòn rồi mới tỉnh ra ôm đầu gào lên: “Ối mẹ …Aaa… Ối mẹ ơi …Aa… Con sai rồi …Aaa… con sai rồi…”

Thiếu niên sau một trận đòn nhừ xương đã bị mẹ lôi về nhà dù anh không muốn. Lúc này đây anh chỉ muốn gào to lên “CON KHÔNG MUỐN VỀ NHÀ” nhưng nếu anh dám nói ra thì kiểu gì anh cũng được ăn thêm một trận nữa nên dù anh có muốn khóc thì anh cũng chỉ có thể khóc thầm. Mà mỗi lần thiếu niên thầm nghĩ thì cái giọng đáng ghét kia lại vang lên “Muốn đi đâu?” như trêu tức anh.

Về đến căn nhà nhỏ cũ kỹ trong con ngõ nhỏ. Thiếu phụ ném thiếu niên vào trong nhà rồi đóng cửa lại. Thiếu phụ mắt đỏ rực nhìn vào thiếu niên gằn giọng:

“Ngọc Bách”

“Dạ” – thiếu niên nhu nhu nhược nhược trả lời

“Tối qua mày đi đâu?”

“Dạ, chiều hôm qua con đi hóng gió … ”

Nghe được nửa câu thiếu phụ mặt tràn đầy gân xanh vớ lấy cây chổi quét nhà vụt ngang hông thiếu niên và quát: “Hóng gió. Mày có biết mẹ mày lội mưa gió đi tìm mày không. Mẹ mày còn xém chút bị sét đánh chết trên cầu. Mày muốn làm mẹ mày chết lắm hả”

“A … Đau … Mẹ ơi … con sai rồi”

Thêm vài cán chổi nữa thiếu phụ mới nghừng tay lại. Chậm rãi hít một hơi thật dài nhìn thiếu niên đầu tóc thì bù xù, quần áo thì lem nhem đang ôm lấy đầu co lại một đống trước mặt. Chán nản thiếu phụ thở dài một hơi rồi nói:

“Được rồi. Đi tắm đi. Tắm nhanh xong ra đây nói chuyện”

Như được ân xá, thiếu niên Ngọc Bách chạy vào phòng mình. Thiếu phụ nhìn chán nản lắc đầu quay người đi ra ngoài. Bên ngoài mấy vị hàng xóm gần nhà đang xì xào bàn tán. Bà sáu nói: “Nghe nói hôm qua thằng Bách nó đánh nhau rồi lên phường ngồi một đêm a”. Bà tám nói: “ Thanh niên bây giờ thật không thể trông mặt mà đoán được, thật ghê gớm”.

Thiếu phụ đi ra nhìn thấy cảnh túm năm tụm ba xì xào cũng biết mấy bà hàng xóm này lại được một phen chém gió rồi. “Thằng con này … nó trở về là được rồi” Thiếu phụ nghĩ đến thiếu niên con trai mình có chút bực mình, có chút xấu hổ, có chút thả lỏng. Không nói lý với mấy bà tám cạnh nhà, thiếu phụ xoay người đi ra chợ mua chút đồ ăn sáng.

Thế quái nào mà sáng ngủ dậy chèn chương mới, mở ra xem lại thì thấy chương mới bị hỏng. Số nhọ mà.
 
Chương 4: Không phải ma … không phải quỷ … ngươi là cái gì?


Thiếu niên Ngọc Bách giờ đang ở trong phòng kêu khổ không thôi. Oan quá là oan mà. Hôm qua chỉ muốn đi hóng gió một chút tự nhiên gặp bão rồi bị sét đánh tưởng chết rồi. Số quá nhọ, đời quá đen.

Soi soi cái gương Ngọc Bách thấy mình đúng thật giống hội cái bang hơn cả mấy vị hay đi lang thang kiếm sống. Đầu tóc bù xù, quần áo lem nhem, mặt mũi tay chân bẩn không thể tả. Hắn thở dài rồi thu thập quần áo đi tắm một lát.

Xong xuôi Ngọc Bách soi lại cái mặt mình một chút. Coi như là không tệ cho lắm. Quan sát thân thể mình hắn cảm thấy khá lạ. Hôm qua bị sét đánh mà da dẻ vẫn trắng bóc ngoài mấy vết hằn do vừa bị ăn đòn còn đỏ.

Bình thường người ta nói bị sét đánh không chết cũng tàn tật, hắn đây bị sét đánh không sao thật may mắn quá mà. Còn may là mẹ hắn không biết hắn bị sét đánh đây. Mẹ hắn mà biết chắc bắt hắn đi vào bệnh viện khám. Không có gì thì không sao, có cái bệnh gì gì đó thì lại mệt. Nhà hắn vốn không khá giả gì cả, toàn bộ chi tiêu đều phụ thuộc mẹ hắn đêm đêm đi chợ đầu mối kiếm từng đồng.

Ngọc Bách soi một lúc cảm giác không có vấn đề gì trở về phòng khách thì một tiếng thở dài vang lên trong đầu làm hắn dựng hết cả tóc gáy lên. Hắn biết cái giọng nói này, cái giọng nói ám ảnh hắn suốt buổi sáng hôm nay. Hắn xác định đây không phải là người rồi.

“Ngươi … Ngươi là Ma?”

Giọng nói kia trầm mặc một hồi trả lời “Không phải“.

“Không phải ma” Ngọc Bách có chút không xác định được hỏi “Vậy ngươi là Quỷ?”

Giọng nói kia đáp lại: “Không phải”

Ngọc Bách có chút không nhẫn nại được rồi gấp gấp hỏi: “Ngươi không phải ma cũng không phải quỷ vậy thì ngươi là cái gì?”

Giọng nói kia trầm mặc một lúc rồi phản hồi lại: “Ở nơi này ta được gọi là TRÍ NĂNG HỆ THỐNG”

Ngọc Bách có chút khó hiểu hỏi: “TRÍ NĂNG HỆ THỐNG? Là cái gì?”

“TRÍ NĂNG HỆ THỐNG. Đây là cụm từ gần nghĩa nhất ta có thể dịch ra từ trí nhớ của ngươi. Khoảng 2 năm trước ngươi có đọc một bài viết trên báo điện tử có viết về trí tuệ nhân tạo.”

Thiếu niên Ngọc Bách có chút không tin được mặt ngơ ngơ lầm bầm “What? Trí tuệ nhân tạo?”

Giọng nói vô cảm vang lên: “Phải. Ta giống cái dạng trí tuệ được tạo ra đấy.”

Ngọc Bách cố gắng nghĩ lại không nhớ mình đọc lướt qua cái tin tức đấy ở đâu nữa. Cố mãi một hồi chịu, không nhớ được nữa. Giọng nói kia lại vang lên “Có muốn xem lại chút ký ức không?”

Ngọc Bách kinh ngạc nghĩ: “Xem lại ký ức? Xem lại kiểu gì?”

Dứt lời một tia điện nho nhỏ tốc tốc chạy trong mê cung não bộ của Ngọc Bách làm toàn thân hắn như bị lên cơn giật giật. Có ai mà nhìn thấy thì cam đoan thiếu niên Ngọc Bách sẽ được một hồi miễn phí cứu thương vào trại tâm thần. Mất khoảng vài giây, một trang ký ức chụp lại khá rõ ràng tiêu đề bài viết trên báo điện tử đúng là tồn tại 2 năm trước có trích đoạn “TẬP ĐOÀN SHARK ĐẦU TƯ NGHIÊN CỨU TRÍ TUỆ NHÂN TẠO“. Ngọc Bách nhớ thoáng qua mình lên diễn đàn này để đào GIFTCODE chơi GAME chứ có mấy khi đọc mấy cái tin này đâu.

Thiếu niên Ngọc Bách có chút hiểu chút không rồi “Ôh. Vậy ngươi là một cái trí tuệ nhân tạo. Vậy ngươi đang ở đâu?”

“Ta ở trong đầu ngươi”

Câu trả lời làm Ngọc Bách triệt để ngơ luôn rồi. Hắn cuống lên hỏi:“What? Sao ngươi lại ở trong đầu ta được. Ngươi... Ngươi đáng lẽ phải ở trong một cái máy tính nào đó chứ?”

Trầm mặc một lúc giọng nói vang lên: “Không có dữ liệu để trả lời câu hỏi này”

“Đậu đậu... Cái trí thông minh nhân tạo... dữ liệu ngươi lấy ở đâu mà nghèo nàn quá vậy?” Ngọc Bách giờ muốn mắng to lên rồi. Tự dưng lại có một cái thằng ở đâu ra chui vào đầu mình nói nó là cái trí thông minh nhân tạo.

“Dữ liệu lấy từ đầu ngươi ra” Giọng nói vang lên “Thật quá nghèo nàn”
 
Chương 5: Sớm biết rồi


Thiếu niên Ngọc Bách có chút bối rối thêm chút xấu hổ mặt ỉu xìu không nói gì cả. Giọng nói vô cảm vang lên: “Trong dữ liệu vốn có của ta cũng không có đề cập tới vấn đề này vì thế ta cũng không trả lời được.”

Thiếu niên suy nghĩ một hồi hít một hơi dài cho tâm trạng bình ổn trở lại “Ok... ok. Ngươi là một trí tuệ nhân tạo. Ngươi đang ở trong đầu ta. Vậy mục đích của ngươi là cái gì?”

Giọng nói lại vang lên trong đầu: “Ta là trí năng hệ thống, hệ thống tiền đề có nhiệm vụ thu thập phân tích tài nguyên khoáng chất làm tiền đề nâng cấp hệ thống máy móc, trang bị. Nhiệm vụ thứ hai là phân tích cơ thể sinh học làm tiền đề cải tạo cơ thể sinh học.”

“Chậm...” Ngọc Bách nghe có chút hoa mắt chóng mặt rồi “Cái trước ta còn hiểu chút chút, cái về sau cái gì mà cải tạo thân thể có chút không hiểu”

“Trước tiên quét vật mẫu, sau đó xem tình trạng của vật mẫu rồi tìm cách tối ưu hóa vật mẫu”

“Ngừng... Ngươi càng nói ta càng mơ hồ. Có thể nói dễ hiểu hơn không?”

“KHỞI ĐỘNG CHỨC NĂNG QUÉT VẬT MẪU” Một dòng điện cố ý chạy qua người Ngọc Bách làm hắn lại giật tưng bừng. Trong đầu thiếu niên lúc này mơ hồ phác họa ra một mô hình cơ thể của chính bản thân hắn. Có điều trạng thái của thiếu niên lúc này không được tốt lắm, nhìn khá giống lên cơn động kinh. Tâm trạng của thiếu niên bây giờ chỉ muốn mắng to “Có tên thần kinh trong đầu. Thảm rồi.”

Khoảng chừng 5 giây lên cơn cuối cùng dòng điện cũng lũ lượt tan biến. Thiếu niên đang muốn phát hỏa thì giọng nói vang lên: “HOÀN TẤT QUÉT VẬT MẪU.”

Thiếu niên Ngọc Bách nghi hoặc “Vật mẫu nào?” Một ảnh mô hình cơ thể hiện ra trong đầu làm thiếu niên ngơ ngác: “Đây là cái gì?”

“VẬT MẪU TÊN GỌI NGỌC BÁCH”

“Ah. Đây là chụp bản thân ta.” Thiếu niên Ngọc Bách đang tò mò quan sát thì giọng nói lại vang lên: “HOÀN TẤT QUÉT VẬT MẪU. HIỆN TẠI CÓ THỂ PHÂN TÍCH?”

“Chậm...” Thiếu niên có chút hoảng hốt “Cái phân tích này có làm ta bị giật nữa không vậy?”

“Có hai cách phân tích. Thứ nhất là quét mẫu vật rồi phân tích. Thứ hai là trực tiếp trên vật.”

“Vậy cái nào không bị giật?” Ngọc Bách có chút không tin tưởng hỏi

“Phân tích mô hình mẫu vật đã được quét”

“Được rồi vậy thì phân tích xem”

“BẮT ĐẦU PHÂN TÍCH: THỜI GIAN DỰ TÍNH 60 PHÚT”

Thiếu niên Ngọc Bách đang muốn hỏi thêm chút sự tình thì cái trí tuệ nhân tạo này cho treo máy rồi. Sau lần trò chuyện đặc biệt này thiếu niên tổng hợp lại được có mấy điều. Trong đầu hắn tồn tại một thứ gọi là TRÍ NĂNG HỆ THỐNG. Cái TRÍ NĂNG HỆ THỐNG này có thể thu thập dữ liệu từ ký ức của hắn, có thể thu thập dữ liệu từ cơ thể hắn...

Cạch. Cửa mở ra, thiếu phụ mẹ của Ngọc Bách xách một túi đồ nhỏ đi vào trừng mắt nhìn hắn. Thiếu niên Ngọc Bách sợ rụt cổ vào rồi hai chân không tử chủ khép lại nhìn như là một tức phụ vậy.

Thiếu phụ mặt sầm sầm đi tới đặt túi đồ nhỏ trên bàn khách chậm rãi gằn lên từng chữ: “THI TRƯỢT RỒI PHẢI KHÔNG?”

“D... a.... ạ” Ngọc Bách run run trả lời. Trong đầu oong oong loạn nghĩ “Xong rồi, quả này triệt để xong rồi”

Thiếu phụ nhìn con trai mình chán nản thở dài: “Ăn sáng đi” Nói xong câu này bà về phòng mình đóng cửa lại. Phòng khách chỉ còn lại thiếu niên Ngọc Bách đang ngơ ngác nhìn theo. Hắn biết lần này hắn làm cho mẹ hắn buồn thật rồi.

Đi tới bên cửa phòng mẹ thiếu niên Ngọc Bách quỳ xuống. Hắn không biết phải làm gì hơn trong tình huống này. Hắn chỉ có thể ở đây đợi mẹ hắn ra và xin lỗi.

Cạch. Cửa phòng mở ra. Thiếu niên Ngọc Bách vội ôm lấy chân mẹ nói: “Mẹ ơi, con biết con sai rồi. Mẹ đánh con đi, mẹ mắng con đi. Mẹ đừng bỏ con lại một mình, con sợ lắm mẹ ơi.”

Thiếu phụ trầm mặc một hồi rồi lấy tay xoa lên đâu Ngọc Bách nhẹ nhàng nói: “Mẹ không thích mắng con, mẹ càng không thích đánh con. Con trai, chuyện con không thi đỗ mẹ đã sớm biết rồi.”

“Mẹ” Ngọc Bách nghẹn ngào “Con xin lỗi”
 
Chương 6: Giấy nhập học


Thiếu phụ nâng đỡ Ngọc Bách dậy mỉm cười vỗ về “Ân. Mẹ đã đoán trước được con sẽ không thi được vào trường công lập rồi. Không sao cả, dù sao trường công lập vẫn không phải là lựa chọn tốt nhất. Mẹ biết có một ngôi trường phù hợp với con hơn...”

Thiếu niên Ngọc Bách không dám ngẩng đầu lên. Hắn không dám nhìn mặt mẹ. Hắn xấu hổ vì không thể làm cho mẹ mình vui vẻ mà trái lại để cho bà vất vả quá nhiều.

Ngọc Bách cứ cúi mặt xuống như vậy nghe lời mẹ nói hắn biết đây chỉ là lời an ủi của bà. Hắn biết nếu hắn học tốt, bà sẽ không cần phải lo lắng. Hắn biết chỉ cần hắn đủ điểm vào trường công lập bà sẽ không phải vất vả.

Trường học khác, quay đi quay lại cũng là mấy trường tư. Chi phí học tập trong đấy thật sự là với hoàn cảnh hiện tại Ngọc Bách không thể theo được. Hắn không muốn thấy mẹ hắn phải lo lắng vất vả vì hắn nữa.

Đừng nhìn đây là thiếu phụ có con rồi, mẹ Ngọc Bách chỉ vừa mới qua tuổi ba mươi mấy hôm mà thôi. Kể từ khi hiểu chuyện, Ngọc Bách mới biết mẹ mình tủi hổ vất vả thế nào. Năm nay Ngọc Bách mười lăm tuổi vì vậy tính ra mẹ của hắn mười lăm tuổi sinh ra hắn. Một thiếu nữ mười lăm tuổi có con đã đành, còn vất vả một mình nuôi con. Mười lăm năm hắn chưa thể làm gì báo hiếu. Giờ đây hắn muốn mẹ mình có thể nhàn nhã hơn. Vào trường tư hiện giờ chỉ có thể thêm gánh nặng cho mẹ hắn mà thôi.

“Mẹ... Nếu đấy là trường tư thì thôi đi... Con không muốn...” Ngọc Bách nghẹn ngào nói.

Thiếu phụ đặt một phong thư vào tay hắn “Đây là thư từ trường gửi tới, con có thể đọc trước rồi hãy nói.”

“Mẹ...” Ngọc Bách muốn nói nhưng bị thiếu phụ ngăn lại “Con ăn sáng rồi kiểm tra thư đi. Mẹ đi ngủ trước.” Nói xong thiếu phụ quay trở về phòng mình.

Thiếu niên Ngọc Bách ở tại phòng khách miên man suy nghĩ. Mở gói đồ ăn sáng cùng phong thư ra hắn vừa ăn vừa đọc. Trong thư có một tập giới thiệu, một tờ giấy thông báo nhập học. Cầm tờ giấy nhập học, hắn thấy có điều cổ quái.

Tờ giầy nhập học không có ghi tên trường học, không có ghi tên người nhận, chỉ có duy nhất là một tràng giới thiệu địa điểm trường học và ngày báo danh nhập học. Đối chiếu lịch nhập học hắn ngơ ngác, còn hai ngày nữa là hạn chót báo danh nhập học. Thiếu niên Ngọc Bách mỉm cười nghĩ coi như là cho hắn hai tháng suy nghĩ hắn cũng chưa chắc đã đi học chứ đừng nói hai ngày.

Thiếu niên Ngọc Bách đặt tờ nhập học trở lại vào phong thư rồi lôi ra cái tập giới thiệu trường. Hắn tò mò không biết trường này tên là gì, ở trong giấy nhập học không thấy ghi tên trường. Trong tập giấy giới thiệu về trường làm thiếu niên Ngọc Bách kinh ngạc không thôi.

Trong này tập giấy giới thiệu cũng không ghi tên trường học. Giới thiệu vắn tắt sơ qua trường rộng hơn trăm nghìn mét. Được chia làm nhiều khu như giảng đường, sân vận động ngoài trời, sân vân động trong nhà, phòng ăn, khu vực nghiên cứu, ký túc xá nữ, ký túc xá nam...

Có nhiều khu chức năng khác nhau như khu giảng đường, nhà ăn, ký túc xá, thư viện, phòng nghiên cứu, sân vận động, bể bơi trong nhà,... Càng đọc thiếu niên Ngọc Bách càng hoa mắt càng cảm thấy không tin tưởng được. Có những thứ mà hắn còn không nghĩ tới như câu lạc bộ múa, hát, vẽ, cờ, chạy, nhảy,...

Thiếu niên Ngọc Bách đọc lướt qua làm hắn chú ý có một đoạn giới thiệu là cầm giấy nhập học đi thì được học bổng miễn phí tiền học, tiền sinh hoạt, tiền ăn trong năm đầu tiên. Dòng giới thiệu tiếp theo là tiền học hàng năm. Cái này làm cho thiếu niên Ngọc Bách ngây người ra rồi tiền học hàng năm là mười triệu Việt Nam Đồng (Vì tiền của chúng ta có quá nhiều số không nên mạn phép rút bớt đi ba số không. Thực tế 1000 Đ = 1 Đ trong truyện).

“Mười... Mười triệu...” Thiếu niên Ngọc Bách có chút run run.

“PHÂN TÍCH MÔ HÌNH HOÀN TẤT” Giọng nói vô cảm vang lên trong đâu chấm dứt dòng suy nghĩ của thiếu niên Ngọc Bách.
 
Chương 7: Kết quả phân tích


Thiếu niên Ngọc Bách đang suy nghĩ thì giọng nói vô cảm vang lên làm hắn giật mình. “A...” Hắn chưa quen với việc có một trí thông minh nhân tạo sống nhờ trong đầu mình. Đây là việc khó có khả năng tiếp thu tức thì. Thiếu niên Ngọc Bách có thể tưởng tượng một ngày nào đó hắn sẽ bị cái trí thông minh nhân tạo này hù chết mất.

“Ngươi... Ngươi tính dọa chết ta đấy à. Hôm nay ta mấy lượt bị ngươi hù ta tưởng mình thăng đến nơi rồi chứ” Ngọc Bách trấn định tâm tình lại rồi trách móc giọng nói vô cảm kia.

“Ta không cố ý” Giọng nói vô cảm vang lên “Ta chỉ thông báo đã hoàn thành nhiệm vụ”

“À... Phân tích mô hình chụp lại từ cơ thể ta nha” Thiếu niên Ngọc Bách nghĩ thầm “Phân tích có cái gì hay không?”

“Kết quả phân tích mô hình Ngọc Bách hiện tại đã có báo cáo tổng kết”

“Báo cáo tổng kết như nào?” Ngọc Bách có chút tò mò hỏi

Giọng nói vang lên trong đầu “Báo cáo tổng kết mô hình Ngọc Bách là một sinh vật bậc cao. Hết”

“Đậu... Tưởng có gì mới.” Thiếu niên Ngọc Bách có chút thất vọng làu bàu.

“Báo cáo tổng kết dựa vào kết quả phân tích chi tiết.” Giọng nói vang lên như muốn chứng minh báo cáo tổng kết đạt chuẩn không thể chỉnh vậy.

Thiếu niên Ngọc Bách cười nghĩ “Kết quả phân tích chi tiết có gì hay ho chứ?”

Giọng nói vang lên “Kết qua phân tích chi tiết các phần chuyển hóa hữu cơ, chuyển hóa vô cơ, các tế bào, các mô, các...”

“Ngừng... Ngừng... cuối cùng thì nó cho ra kết quả như thế nào?” Thiếu niên nghe mà hoa hết cả mắt vội cưỡng chế ngừng lại.

Một bảng kết quả từ từ hiện ra trong đâu thiếu niên Ngọc Bách:

“Kết quả

Ngọc Bách

Tuổi: 15

Giới tính: Nam

Trí lực: 23%

Sức mạnh: 21%

Phòng ngự: 28%

Sức bền: 20% “

Thiếu niên Ngọc Bách nghi hoặc nhìn bảng kết quả “ Cái gì mà trí lực 23% “

“Trí lực ngươi hiện giờ là 23 tại giới hạn 100. Là sinh vật bậc cao có khả năng thích nghi tiến hóa cao nên kết quả trên chỉ là kết quả tạm thời. Chỉ số sẽ tiếp tục tăng trưởng cho đến khi đạt giới hạn của cơ thể.” Giọng nói vô cảm vang lên

“What?...” Có chút không tin tưởng được thiếu niên Ngọc Bách trừng to mắt nhìn mặc dù cũng chẳng khá hơn vì bảng kết quả hiển thị trong đầu của hắn mà “Cái bảng kết quả này có đúng không đấy?”

Giọng nói vang lên: “Kết quả đã được thí nghiệm trên nhiều vật mẫu khác nhau.”Độ chính xác lên đến 99%. Trừ những nhân tố không xác định như yêu tố tâm lý hoặc các yếu tố kích thích tâm trạng làm ảnh hưởng đến vật mẫu. Trong quá trình quét vật mẫu Ngọc Bách không thấy có yếu tố không xác định nào xảy ra vì vậy độ chính xác lên đến 99,99%.”

Thiếu niên Ngọc Bách nghe có chút hưng phấn “Mấy cái chỉ số này có thể tăng trưởng a. Tăng trưởng đến cực hạn là 100% vậy thì quá bá rồi.”

“Chỉ số đạt 100% là giới hạn cơ thể ngươi có thể đạt được hiện tại. Nhưng khi đạt tới mức độ giới hạn mà vẫn muốn tăng trưởng chỉ số thì vẫn có thể đạt được. Có nhiều người có thể vượt qua giới hạn của bản thân mình vì thế chỉ số 100% không phải là chỉ số cực hạn mà là chỉ số giới hạn.”

Thiếu niên Ngọc Bách có chút mê ly rồi. Giờ đây hắn cần nhất là gì a, là trí lực, chỉ cần đạt 100% trí lực thì quá tốt rồi. “Làm sao để có thể nâng trí lực lên đây?”

Giọng nói vô cảm trầm mặc một hồi rồi vang lên: “Để có thể nâng cao trí lực lên nhanh nhất là phải rèn luyện trí lực. 23% trí lực của ngươi có 18% do học tập trong suốt 9 năm. 5% do các yếu tố khác vì vậy ta khuyên ngươi nên tiếp tục rèn luyện kiểu này.”

Thiếu niên nghe vậy có chút rầu. Hắn đang muốn nghỉ học thì lại phát hiện đi học rất có lợi nha. Mà hiện tại bản thân hắn không thể tìm được trường nào khác ngoài cái trường học vô danh kia. Học phí mười triệu một năm, hắn có chút hối hận ngày trước không học tốt hơn đi để giờ không cần phải đứng trước lựa chọn này.
 
Chương 8: Nên để mẹ cho ăn đòn nhiều


Đối với Ngọc Bách việc cấp bách hiện tại giờ là làm sao có thể nâng cao phần trăm chỉ số năng lực của cơ thể. Giờ để có thể nâng cao phần trăm chỉ số trí lực là phải học tập a. “Các chỉ số khác muốn tăng lên thì phải làm gì?” Ngọc Bách thầm nghĩ hỏi người bạn đạng tạm trú trong đầu mình.

“Các chỉ số khác tăng đơn giản hơn so với chỉ số trí lực” Giọng nói vô cảm vang lên.

Thiếu niên Ngọc Bách ngạc nhiên “Đơn giản hơn à. Thế cái chỉ số nào dễ dang tăng lên nhất”

“Chỉ số phòng ngự” Giọng nói vang lên

“A... Chỉ số phòng ngự của ta giờ là 28% là chỉ số cao nhất hiện tại à.” Thiếu niên hưng phấn hỏi “Giờ muốn tăng trưởng chỉ số phòng ngự lên thì phải làm gì?”

Giọng nói vang lên:“Chỉ số phòng ngự trong 15 năm qua 25% do thường xuyên bị mẹ đánh, 3% do các yếu tố khác. Muốn nâng cao chỉ số khuyến nghị nên để mẹ cho ăn đòn nhiều hơn”

“Ặc...” Thiếu niên Ngọc Bách đang ăn sáng nghe được có chút nghẹn lại “Có đùa không... Chỉ số phòng ngự lại có thể tăng lên do bị đánh”

“Trong quá trình bị đánh. Vì người đánh là mẹ nên không thể chống lại chỉ có thể tử thủ nên chỉ số phòng ngự được nâng cao dần dần” Giọng nói vô cảm vang lên.

“Ai~”Thiếu niên bi phẫn thở dài suy nghĩ “Bị đánh thì thôi đi... Có cách nào khác nâng cao chỉ số phòng ngự mà không cần chịu đòn không?”

Trầm mặc một lúc giọng nói vô cảm mới vang lên “Có một cách khác là tập luyện các nhóm cơ cho các nhóm cơ trở lên cứng cáp hơn chỉ số phòng ngự cũng cao hơn. Nhưng tốc độ tăng trưởng chỉ số rất chậm”

Thiếu niên Ngọc Bách thở dài nghĩ “Đúng là trên đời chẳng có quả ngọt nào dễ ăn. Được rồi vậy mấy chỉ số khác thì cũng có cách tăng trưởng khác nhau đúng không?”

Giọng nói vang lên: “Chỉ số sức mạnh đa phần thể hiện qua các nhóm cơ phần luyện tập cũng tương đồng với chỉ số phòng ngự. Luyện tập tăng trưởng chỉ số sức mạnh cũng có thể khiến chỉ số phòng ngự tăng trưởng. Chỉ số sức bền thể hiện qua sự hoạt động liên tục của cơ thể, đây là một vòng tuần hoàn khép kín từ lục phủ ngũ tạng cho tới các nhóm cơ. Vì vậy muốn nâng cao chỉ sức bên cần phải luyện tập thổ nạp và phân chia năng lượng từ lục phủ ngũ tạng phân tách ra đến từng nhóm cơ. Để tăng trưởng các chỉ số trí lực, sức mạnh, phòng ngự hay sức bền không chỉ luyện tập mà còn phải có khẩu phần ăn uống đặc biệt đầy đủ dinh dưỡng mới có thể giúp sự tăng trưởng không bị gián đoạn.”

Thiếu niên Ngọc Bách như học sinh tiểu học ngồi nghe giáo sư đại học giảng bài... Hắn thật sự chẳng hiểu cái mô mô tê tê gì ở đây nhưng vẫn cố gắng nhập tâm. Có lẽ hiện tại kiến thức của hắn chưa thể hiểu được. Nhưng hiện tại có người bạn mới này thiếu niên có tự tin chỉ cần qua một thời gian nữa mình sẽ không thua kém cho bất cứ ai.

Trong phòng khách, thiếu niên Ngọc Bách ngồi lật nghiên cứu lại cái tập giới thiệu của trường học. Khi nãy đang đọc tới phần học phí thì bị trí thông minh nhân tạo làm giật mình. Giờ thiếu niên phải chậm rãi nghiên cứu a, con đường tương lai bước đi thế nào là ở quyết định của ngày hôm nay.

Giấy thông báo nhập học được phân phối theo thành tích hoặc đóng góp của thành viên trong trường. Giấy thông báo nhập học có hiệu lực vô thời hạn, chỉ có thể sử dụng một lần. Giấy thông báo nhập học có kèm một năm học bổng toàn phần dành cho đối tượng nhập học.

Học phí thường niên của học sinh mười triệu việt nam đồng một năm. Học phí bao gồm nhiều khoản: Tiền học, tiền ăn, tiền thuê ký túc xá, tiền điện, tiền nước, tiền vệ sinh, tiền đồng phục, tiền.... Nói chung là gộp tất cả vào hết mười triệu.

Học bổng thường niên được phân phối theo thành tích hoặc đóng góp của học sinh. Để biết thêm chi tiết xin liên hệ với phòng tuyển sinh và đào tạo của trường sau khi hoàn tất thủ tục nhập học.

“Học bổng a. Không biết có thể đạt được không... nhưng vì tăng trưởng các loại chỉ số mình bắt buộc phải đi tới đây rồi.” Thiếu niên Ngọc Bách vẻ mặt tràn đầy hưng phấn quyết định rồi.
 
Chương 9: Nhấc cái mông lên


Thiếu niên Ngọc Bách lúc này đã xác định được mục tiêu phấn đấu rồi. Hắn ăn sáng xong vội vàng thu dọn rồi trở về phòng mình chuẩn bị hành trang lên đường.

Sau khi chuẩn bị hành lý thiếu niên thấy cũng sắp đến trưa rồi. Hắn lục đục chuẩn bị bữa trưa để ăn cùng mẹ. Một lúc sau, một bàn cơm thường ngày đã được dọn ra. Hắn chưa vội vàng ăn mà ngồi đợi mẹ mình ăn cùng.

Khi thiếu phụ đi ra nhìn thấy cảnh này bà đã biết được rằng con trai của mình đã có quyết định rồi. Thiếu phụ đi tới bàn ăn ngồi xuống “Con đã có quyết định rồi?” dù đoán được nhưng bà vẫn không chắc lắm hỏi.

“Vâng, con quyết định vào trường đấy. Miễn phí ăn, miễn phí ở, miễn phí học. Còn chỗ nào tốt hơn chứ. Hì hì” Ngọc Bách cười cười nói.

“Tốt rồi. Mẹ cứ sợ con không có quyết định được thì mẹ đem cái giấy nhập học kia bán đi. Giờ con đã quyết tâm đi học rồi thì hãy nhớ vào trường phải làm ra thành tích thật tốt để kiếm học bổng. Trường này hằng năm học bổng toàn phần có phát ra chi là không có nhiều vì vậy con phải cố gắng nhiều lên. Mười triệu học phí một năm, đây không phải là món tiền nhỏ vì thế người có thể vào học không phú thì quý chiếm phần lớn. Còn một số nhỏ được tuyển chọn từ các trường trên toàn quốc tới để đào tạo.”

Thiếu niên Ngọc Bách nghe mẹ nói mà giật mình nghĩ “Đây cuối cùng là cái trường như nào mà có thể thu hút nhiều học sinh như vậy.”

Thiếu phụ nhìn vẻ mặt ngơ ngác của con mỉm cười “Hiện tại số người biết đến trường này không nhiều, những người có thể biết chính xác càng là ít. Như mẹ con chỉ tình cờ được biết mà thôi. Đây không phải là ngôi trường mà người bình thường có thể học. Không chỉ học phí đã ngăn cản phần lớn những người có ý định mà còn nhiều yếu tố khác…” Thiếu phụ ngừng lại rồi nhìn con trai mình có chút ý tứ mập mờ nói “Đến khi vào trường con sẽ biết.”

Ngọc Bách nhìn mẹ mình ngập ngừng muốn hỏi sao bà biết nhiều về trường này thế nhưng đã bị bà chặn lại “Mẹ biết con đang thắc mắc tại sao mẹ lại biết nhiều về trường này. Cái giấy nhập học của con chính là của mẹ ngày trước. Khi đó vì lựa chọn sinh con nên mẹ đã từ bỏ vào trường. Sau đó mẹ đi tìm hiểu mới biết là cái trường này không đơn giản sơ sài như vẻ ngoài của nó. Vào trường học này là một cái cơ hội mà không phải trong đời ai cũng được thử một lần. Mẹ đã bỏ qua cơ hội này vì con. Nay mẹ để lại cơ hội này cho con. Trước khi con nhập học, con không cần phải biết quá nhiều về trường học này. Con chỉ cần đến đấy và cố gắng hết mình là được rồi. Mẹ tin tưởng một ngày con sẽ làm cho mẹ cảm thấy tự hào.”

“Mẹ …” Thiếu niên nghẹn ngào khi được nghe mẹ chia sẻ. Hắn biết giờ đây quyết định vào trường không chỉ cố gắng cho bản thân mình nữa rồi. “Con sẽ cố gắng hết mình.”

Thiếu phụ nhìn con trai mình mỉm cười “Được rồi. Ăn uống xong con hãy chuẩn bị chút hành lý đi. Cũng không cần nhiều đâu vì trong trường học cái gì cũng có sẵn rồi. Sách vở thì không cần phải mang, mang chút đồ kỷ niệm với quần áo thường ngày là được.”

“Không phải mang đồ dùng học tập.” Ngọc Bách mới vừa nãy cố gắng nhồi nhét hành lý giờ nghe mẹ nói vậy hắn có chút ngạc nhiên.

“Không phải mang.” Thiếu phụ chắc chắn nói.

“Vậy con đi soạn lại hành lý.” Thiếu niên xấu hổ gãi đầu “Vừa nãy vội vàng quá cái gì con cũng nhét vào.”

Thiếu phụ nhìn con trai mình cười nói “Trường học ở Thành phố S cũng không phải quá xa. Con cũng không phải vội vàng gì, cứ bình tĩnh mà chuẩn bị.”

Thiếu niên Ngọc Bách gãi đầu nói “Nhưng mẹ ơi theo lịch thì mai là hạn cuối báo danh đầu năm rồi”

“Không … cái gì … ngày mai là hạn cuối nhập học mà giờ vẫn còn ở đây … nhấc cái mông lên … nhanh nhanh… không cần phải mang cái gì hết … đi ngay”

Tình hình vừa nghĩ vừa viết thật là mệt. Đại gia nào thấy cập nhật lâu quá hay chán quá thì cứ drop tạm đi bao giờ full đọc cả thể. Chưa vào đề nên toàn chuyện vặt thôi. Lúc nào vào đề thì diễn biến nó nhanh hơn nhé.
 
Chương 10: Thì chắc liệt củ đậu luôn


Thành phố S.

Trên con đường nho nhỏ cỏ mọc đôi bờ, thiếu niên Ngọc Bách đang vội vã tìm tới cái địa chỉ mà trong giấy nhập học ghi. “Đây rõ ràng là hố mà, cái trường gì mà không ở trong thành phố mà ở tít trên núi thế này.” Thiếu niên nghĩ thầm.

Ngọc Bách ngồi xe từ thành phố H đến thành phố S mất có hai tiếng đồng hồ. khi đến thành phố S thì khoảng hơn ba giờ chiều. Sau khi vào thành phố hỏi han mới biết rằng cái địa chỉ trên không ở trong thành phố nó thuộc về phần ngoại ô thành phố.

“Từ trung tâm thành phố ra ngoại ô chỉ mất khoảng một tiếng đồng hồ đi xe mà thôi. Nếu đi xe thì giờ này chắc đã tới nơi rồi.”

“Xin hãy tập trung luyện tập thổ nạp. Đây là cơ hội hiếm có để rèn luyện sức bền. Sức bền của ngươi giờ đã được 21% rồi.” Giọng nói vang lên trong đầu thiếu niên Ngọc Bách. Đây chính là kẻ đầu sỏ cho vụ đi bộ mấy chục cây số này.

Phải bắt đầu từ lúc lên xe từ thành phố H. Tên này đã đào cho thiếu niên một cái hố vĩ đại chỉ chờ anh nhảy vào. Trên xe hắn cứ tỉ mỉ giới thiệu cách thổ nạp gọi là tĩnh luyện. Cái tĩnh luyện này đơn giản nhẹ nhàng chỉ cần nhắm mắt vào và bắt đầu hít thở điều chuyển không khí đi vào ngũ tạng.

Mất một giờ đồng hồ thiếu niên Ngọc Bách mới nắm bắt được dòng khí để điều chuyển trong ngũ tạng. Mất thêm một giờ đồng hồ để thuần thục di chuyển dòng khí trong ngũ tạng. Lúc này đã tới thành phố S, tinh thần của thiếu niên Ngọc Bách rất thoải mái sau hai tiếng đồng hồ tĩnh luyện. Lúc này người bạn mới lại có đề nghị mới. Động luyện kèm nhiệm vụ.

“Nhiệm vụ sử dụng phương pháp thổ nạp vận dụng vào động luyện trong quá trình đi tới trường.

Thời gian hoàn thành trước 24h.

Phần thưởng: Phương pháp tăng trưởng chỉ số bất kỳ.

Trừng phạt: Sốc điện trong năm phút.

Lưu ý không được sử dụng phương tiện khi trong thời gian làm nhiệm vụ.”

“Sốc điện trong vòng năm phút?” Thiếu niên Ngọc Bách mơ hồ nhớ lại cái gì đó giật mình hét lên “Ngươi … Ngươi đừng bảo lại là cái trò đó nhé.”

“Đúng. Là cái trò đó.” Giọng nói vô cảm lạnh lùng trả lời.

Trò đó … trong đầu thiếu niên Ngọc Bách chính là bị tên đó dùng chính năng lượng của hắn tràn ra tạo thành những tia điện len lỏi trong cơ thể của thiếu niên. Buổi sáng dính có mấy giây thôi mà đã tê hết cả người rồi, năm phút thì chắc liệt củ đậu luôn quá. Vậy là bất đắc dĩ thiếu niên Ngọc Bách đã nhảy vào cái hố thật to.

Sau một tiếng đồng hồ, thiếu niên vẫn chưa thể vận dụng thổ nạp vào động luyện. Tế bào trong cơ thể đang họp bàn nhau chuẩn bị đình công.

Sau hai tiếng đồng hồ, thiếu niên mới sơ bộ nắm bắt thổ nạp vào động luyện. Một số tế bào trong cơ thể đã bắt đầu vùng lên đình công rồi.

Sau ba tiếng đồng hồ, thiếu niên nắm bắt được dòng khí và bắt đầu vận dụng thổ nạp vào tĩnh luyện. Cơ thể đang mỏi mệt rã rời.

Sau năm tiếng đồng hồ, thiếu niên đã thuần thục di chuyển dòng khí từ ngũ tạng đến các phần tế bào đang hoạt động. Các tế bào đã bình tĩnh lại từ từ rút khỏi trạng thái đình công.

Sau sáu tiếng đồng hồ, lúc này thiếu niên Ngọc Bách ngoài tinh thần có chút mệt mỏi ra thì các tế bào vẫn ở trong trạng thái bình thường, thậm chí có phầm dẻo dai hơn chút chút. “Ôh. Ta nhớ ra một chuyện rất quan trọng. Tên của ngươi là gì thế?”

“SIRA” Giọng nói vang lên

“Tên giống con gái thế. Làm ta nhớ tới Shizuka trong truyện Doraemon.”

“Ta là trí thông minh nhân tạo. Không có giới tính.”

“SIRA a. Ngươi đoán bao giờ thì chúng ta sẽ tới trường đây? Giờ đã hơn mười giờ rồi mà vẫn chưa thấy trường nào cả. Có phải chúng ta đi nhầm đường rồi không?” Ngọc Bách có chút sa sút tinh thần hỏi

“Ta không thể dự đoán, chỉ có thể làm tính, theo tính toán cứ tốc độ này thì hơn một giờ nữa sẽ tới nơi. Nhưng lúc này đang trong quá trình hoàn thành nhiệm vụ. Ngươi phải đi nhanh lên nếu không sẽ bị trừng phạt theo cấp độ một”

“Còn có trừng phạt theo cấp độ nữa a? “ Thiếu niên Ngọc Bách tò mò hỏi

“Trừng phạt cấp 1: sốc điện trong 5p

Trừng phạt cấp 2: sốc điện trong 15p

Trừng phạt cấp 3: sốc điện trong 40p

Trừng phạt cấp 4: sốc điện trong 1h50p

Trừng phạt cấp 5: sốc điện trong 5h”

“Cái củ đậu … sốc điện như thế để chết à” Thiếu niên Ngọc Bách hoảng hốt la lên.
 
Chương 11: Ba lão nhân


Thung lũng Lục Phong được sáu ngọn núi bao quanh. Nơi đây đường xá khó khăn không thuận tiện cho các phương tiện qua lại. Sáu tòa núi đan xen tạo thành một trong những nơi bị cách ly khỏi thế giới. Tuy nhiên nơi đây vẫn tồn tại con người.

Họ tập trung sống tại một nơi gọi là học viện. Nơi này rất rộng, nó chiếm hơn 3 phần cả thung lũng. Hầu hết các kiến trúc ở đây có nhiều nét tương quan với kiến trúc tân cổ điển của Châu Âu đầu thế kỷ mười chín với những đường nét điêu khắc hoàn hảo.

Xen giữa các tòa kiến trúc là đồng cỏ, là dòng suối nhỏ, là cây cầu nhỏ, là vườn hoa, là thứ mà khi ai đó từ trên cao nhìn xuống đều cảm thấy ngạt thở trước sự sắp xếp đan xen điêu luyện ở nơi đây. Không quá xa, cũng không quá gần, chỉ có sự hoàn hảo trong từng bụi cây, ngọn cỏ.

Điểm nhấn của thung lũng là một tòa lâu đài được xây tại khu vực trung tâm. Tòa lâu đài kiêu hãnh vươn cao lên vượt trên tất cả mái nhà thậm chí tưởng chừng nó còn ẩn ẩn vượt qua cả sáu ngọn núi bao quanh. Tòa lâu đài lạnh lùng sừng sững nơi đó như chứng minh bản thân mình chính là vương giả của nơi này.

Tòa lâu đài có sáu tòa tháp vây quanh tòa tháp chính tương tự như thung lũng Lục Phong được sáu ngọn núi vây quanh. Tòa tháp chính là tòa tháp lớn nhất, cao nhất của lâu đài.

Lúc này trên đỉnh tháp có ba người, chính xác là ba lão nhân đang ở trên này nói chuyện. Hai người mặc quần áo chủ tịch một nam, một nữ và một người mặc bộ quân phục cấp tướng. Ông lão mặc quân phục nói: “Hai người mấy năm này sống thật có phúc. Nhìn cái mặt lão già này thì biết mấy năm nay nhàn sắp nhức trứng đến nơi rồi”

“Nhức cái củ đậu …” Ông lão mặc bộ chủ tịch nhìn ông lão mặc quân phục cười nói “Mấy năm này về đây ngày thì ăn, đêm thì nằm đếm sao coi như cũng an nhàn chút.

“Đúng rồi …” Bà lão mặc bộ chủ tịch cười nói “Không khí nơi đây thật tốt, nhớ mấy năm trước ở thành phố toàn bị mấy bệnh hô hấp. Nhiều khi muốn tắt thở rồi mà lên đây mấy bệnh đấy biến đi đâu mất. Ông bạn già có rảnh thì lên đây ở chung cùng cho vui.”

Nghe vậy ông lão mặc quân phục trầm mặc một lúc rồi thở dài nói “Tôi vẫn còn vướng một số chuyện cá nhân chưa thể lên đây được. Lúc nào rảnh thì tôi lại ghé qua chơi dăm bữa thôi.”

Hai lão nhân mặc bộ chủ tịch nghe vậy cũng không đả động chuyện này nữa. Ba người lại hàn huyên một hồi đến gần nửa đêm mới thôi. Ông lão mặc quân phục lúc này đã muốn đi trở về: “Mấy bữa này lên đây chơi quấy hai người nhiều rồi. Hiện tại tôi cũng phải trở về.”

“Sao ông vội thế? Thời gian còn một ngày nữa mà” Bà lão mặc bộ chủ tịch nói

“Đúng vậy. Còn ngày mai nữa mới hết hạn.” Ông lão mặc bộ chủ tịch cười cười nói “Tôi nghĩ chúng ta cùng nhau tâm sự thêm một vài tiếng nữa cũng được.”

“Tôi phải trở về thật.” Ông lão mặc quân phục hít một hơi thuận khí nói: ”Nếu ngày mai người đó có đến, mong hai người nể mặt ông bạn già này chăm sóc hộ tôi một đoạn thời gian.”

“Đây là chuyện đương nhiên rồi” Bà lão mặc bộ chủ tịch nói

“Chuyện của ông cũng là chuyện của tôi” Ông lão mặc bộ chủ tịch cười nói “Ông cứ yên tâm giao nơi này cho tôi.”

“Tôi lại làm phiền hai người rồi” Ông lão mặc quân phục xúc động nói “Đáng lẽ tầm tuổi này hai người phải được an nhàn thật sự chứ không phải lăn tăn mấy việc nhỏ này.”

“Đậu…” Ông lão mặc bộ chủ tịch cười cười nói “So với ông, chúng tôi còn an nhàn chán, đừng có lo nghĩ nhiều cho chúng tôi. Ông làm vậy làm tôi hao mòn tuổi thọ lắm.”

“Được rồi, được rồi.” Bà lão mặc bộ chủ tịch cười nói “Hiện tại chúng tôi vô lo, vô nghĩ, đôi khi có cảm giác mình không tồn tại vậy. Có thêm chút việc thì càng hay.”

“Đúng vậy.” Ông lão mặc bộ chủ tịch nói “Ông cứ trở về đi. Ở đây có tin gì mới tôi sẽ nhờ người báo tin cho ông. Mà lần này trở về bao giờ ông lại tới đây?”

Được hai lão bằng hữu chia sẻ gánh lòng, ông lão mặc quân phục chắp tay nói: “Nếu nắm sau tổ tiên chưa gọi đi tôi nhất định sẽ tới.” Sau đó ông quay lưng đi xuống lâu đài. Trên bậc cầu thang ông nói “Cám ơn hai người rồi.”

Hai lão nhân mặc bộ chủ tịch mỉm cười nói: “Nhớ đến chơi sớm nha / Năm nay đừng có chết nha.”
 
Chương 12: Ký chủ chết, hệ thống ngừng


Sau khi thân hình ông lão mặc quân phục đi khuất hai lão nhân mặc bộ chủ tịch trầm mặc một hồi. Bà lão nói “Còn một ngày, không biết người đó năm nay có tới không?” Ông lão nói “Đến thì tốt, đến lúc đó tôi tin chắc lão già kia sẽ ở lì đây luôn khỏi trở về.”

Lúc này thiếu niên Ngọc Bách đang chạy nước rút đoạn cuối. Sau khi nghe SIRA nói rằng hình phạt có thể bị nâng lên cấp độ mà cái cấp độ bị nâng lên quá mức biến thái thì thiếu niên lập tức lựa chọn. Chạy. Chạy nhanh, nhanh hơn, nhanh hơn nữa để kịp thời gian quy định.

Thời gian bắt đầu đếm ngược.

Còn 60 phút khoảng cách còn 20%. “Còn 20% thôi cố lên” Thiếu niên Ngọc Bách tự động viên bản thân mình.

50 phút khoảng cách còn 16%. “Còn 16% cố lên” Có chút thở dốc rồi

40 phút khoảng cách còn 12%. “Còn 13% …”

30 phút khoảng cách còn 8% “Còn 10% …”

20 phút khoảng cách còn 5%. “Còn 5% …”

10 phút khoảng cách còn 3%. “Còn 3% …”

5 phút, 4 phút, 3 phút …

“Chúc mừng đã hoàn thành nhiệm vụ kết hợp thổ nạp vào động luyện.” Giọng nói vô cảm của SIRA vang lên trong đầu thiếu niên ”Phần thưởng nhiệm vụ là phương pháp tăng chỉ số Sức Bền qua việc vận dụng thổ nap vào động luyện cho thấy Sức Bền đã tăng trưởng từ 20% lên 23% trong vòng sáu giờ đồng hồ. Đây là phương pháp tăng trưởng Sức Bền hiệu quả.”

“Cái củ đậu …” thiếu niên Ngọc Bách trừng trừng ngửa mặt lên nhìn trời hét to “LỪA ĐẢO A…”

Đây chưa phải là ác mộng. Ác mộng còn ở phía sau, ngay sau khi thiếu niên Ngọc Bách của chúng ta xả xong xì trét giọng nói của SIRA lại vang lên:

“Xét thấy việc tập luyện tăng trưởng rất có lợi cho cơ thể. Vì vậy bắt đầu từ ngày mai hệ thống sẽ phân tích các bài tập cơ bản dành cho tập luyên tăng trưởng bộ phận chỉ số. Kèm theo đó là mức độ thưởng phạt sau khi hoàn thành nhiệm vụ.”

Thiếu niên Ngọc Bách nghe mà đầu trống rỗng, lòng nguội lạnh rưng rưng thầm nghĩ “Ngươi có thể giết chết ta đi. Xin đừng hành hạ ta như vậy mà. Ta còn nhỏ … còn … mong manh lắm.”

“Hệ thống đang ký sinh trong cơ thể của ngươi” Giọng nói của SIRA vang lên trong đầu “Ngươi là ký chủ, ký chủ chết, hệ thống ngừng hoạt động. Vì vậy, dù có thể thương tổn hệ thống, hệ thống cũng tuyệt đối không để ký chủ phải chết.”

Thiếu niên Ngọc Bách trợn trắng mắt lên rồi. Giờ thì sống không được chết cũng không xong. Thiếu niên muốn khóc, nhưng sao nước mắt không rơi. Nghỉ ngơi một lúc với phương pháp thổ nạp thiếu niên lúc này cảm thấy tinh thần ổn định trở lại.

Đây là lần đầu tiên thiếu niên chạy quãng đường dài như thế, lâu như thế. Nếu là bình thường thì hẳn đã gục ngã giữa đường rồi. Cái phương pháp thổ nạp này đúng là quá bá mà. Cái gì Tĩnh Luyện với Động Luyện cũng đều rất tốt.

Ổn định tâm tình thiếu niên mới phát hiên ra tình cảnh hiện tại cực kỳ không ổn. “Hiện tại phải tìm chỗ ngủ, nơi đây toàn núi rừng không biết có rắn rết gì gì đó không nữa.” Thiếu niên tự kỷ y y nha nha trong đầu.

Trước mặt thiếu niên lúc này là một cánh cửa thật lớn được làm tinh xảo bằng kim loại. Dưới ánh trăng nó biến thành một chiếc cổng ánh sáng lấp lánh như đang vẫy gọi mời chào. Đẹp đến lộng lẫy, đẹp đến làm cho tâm trí người ta điên cuồng.

Thiếu niên Ngọc Bách mơ mơ màng màng bước tới cánh cửa. Thiếu niên muốn được một lần chạm tay vào cánh cửa đó. Muốn được mở cánh cửa đang e ấp đó ra. Muốn được khám phá bên trong xem nó có cái gì.

Thiếu niên đang chuẩn bị đặt tay lên cánh thì một giọng nói khàn khàn từ phía sau vang lên: “Đứng im.” Làm thiếu niên Ngọc Bách suýt chút nữa thì bị đứng tim. Thiếu niên thầm kêu may mắn vì hôm nay có một thời gian rèn luyện trò ú tim này với SIRA không thì giờ vãi đái rồi.

Giọng nói khàn khàn tiếp tục vang lên: “Từ từ giơ hai tay lên đầu. Đừng có làm liều không thì ngươi chết chắc.”
 
Chương 13: Không lẽ lại gặp ma???


Thiếu niên Ngọc Bách lúc này đang cảm thấy rất khó chịu. “Đậu … Đi xe hai cẳng suốt mấy giờ đồng hồ đến đây đề đăng ký nhập học vậy mà ngay trước cổng trường còn gặp cướp. Ai~ số khổ”.

“Cho hai tay lên ôm đầu, bước ngang sang bên phải ba mươi bước.” Giọng nói khàn khàn vang lên sau lưng.

Thiếu niên khó chịu định quay lại thì một thứ gì đó lành lạnh chỉ vào lưng làm hắn co rúm người lại. “SÚNG.” Trong đầu Ngọc Bách đang nghĩ về thứ đồ chơi này. “Đậu … giữa nơi núi rừng này không ngở gặp sơn tặc còn là loại cao cấp xài hàng nóng”

“Cho hai tay lên ôm đầu, bước ngang sang bên phải ba mươi bước. Nhanh lên.” Sơn tặc dí súng vào lưng giọng trần trụi uy hiếp khiến cho thiếu niên Ngọc Bách trán vã mồ hôi, tờ rim suýt khóc... Thiếu niên nhanh chóng làm theo từng chỉ dẫn của tên sơn tặc lui dần khỏi cổng trường.

Thiếu niên Ngọc Bách dù đi xa xa nhưng vẫn có thể nghe thấy tiếng cánh cổng kim loại mở ra. Sau đó là một loạt âm thanh như tiếng động cơ máy móc ùn ùn đi ra. Rồi tiếng cổng kim loại trầm muộn đóng lại. Rất nhanh chóng, không gian trở lên yên tĩnh như nó vốn có.

Thiếu niên lúc này đang ngồi xổm hai tay ôm đầu phiền muộn không thôi. “Tên sơn tặc này thật là mắt mù mà, bao nhiêu người không cướp mà đi cướp mình. Nhìn mình rách nát như vầy thì nó nghĩ có thể cướp được cái gì chứ. Chẳng lẽ hắn muốn cướp sắc. Trời ơi mình gặp phải dâm tặc rồi …” Nghĩ đến đây lòng thiếu niên trùng xuống tự kỷ y y trong đầu.

Ngồi một lúc thật lâu, thiếu niên mới thấy có gì đó sai sai. Không gian xung quanh yên tĩnh một cách lạ thường. Lúc này thiếu niên Ngọc Bách tò mò chậm chậm quay đầu lại thì chẳng thấy có ai sau lưng mình. “Người đâu rồi … Không lẽ lại gặp ma?”

“Không phải ma, là một người hành vi không rõ, hiện tại xác nhận người kia đã đi rồi.” Giọng nói của SIRA vang lên.

“Đậu … Sao không nói sớm. Làm người ta hồi hộp nãy giờ. Cứ tưởng bị dâm tặc bắt rồi. Tàn đời trai rồi.” Thiếu niên Ngọc Bách đứng dậy thầm mắng.

“Hệ thống hiện tại sử dụng giác quan của ký chủ để phân tích.” Giọng nói của SIRA vang lên. “Giác quan của ký chủ quá kém nên hệ thống phân tích xác xuất không được cao.”

“Giác quan quá kém…” Thiếu niên ngạc nhiên hỏi “Bộ giác quan cũng có thể phân chia cấp độ hay sao?”

“Giác quan có tác dụng cảm nhận các kích thích của môi trường bên ngoài cơ thể, các giác quan cơ sở bao gồm Thị giác, Thính giác, Vị giác, Khứu giác và Xúc giác.” Giọng nói của SIRA vang lên trong đâu Ngọc Bách…

“Các giác quan có thể cảm nhận kích thích phản xạ vô điều kiện hoặc cảm nhận kích thích phản xạ có điều kiện. Đơn giản như cùng một vật trước mặt có người thích, có người không thích.

Cùng nhìn một vật là phản xạ có điều kiện, cảm giác yêu thích là phản xạ vô điều kiện. Phản xạ vô điều kiện thông thường được đúc kết qua nhiều năm sinh hoạt.

Phản xạ vô điều kiện được đúc kết qua môi trường rèn luyện thì khi đạt đến một trình độ nhất định thì giác quan sẽ có một độ mẫn cảm với môi trường bên ngoài.

Độ mẫn cảm với môi trường bên ngoài cơ thể càng cao thì phản xạ vô điều kiện càng mạnh.

Phản xạ vô điều kiện được chia ra làm phản xạ vô điều kiện tích cực và phản xạ vô điều kiện tiêu cực. Đơn giản như khi nhìn thấy một vật sắp chạm vào người mình phản xạ có thể là nhắm mắt hoặc cố gắng di chuyển để né tránh.

Phản xạ nhắm mắt là một trong số những phản xạ vô điều kiện tiêu cực thông thường của cở thể. Phản xạ cố gắng di chuyển để né tránh là phản xạ vô điều kiện tích cực có khả năng lớn đạt được thông qua quá trình luyện tập.

Giác quan hiện tại của ngươi chưa từng qua quá trình luyện tập nào nên không có danh sách. Hiện tại có thể lập danh sách và chương trình huấn luyện giác quan.

Thiếu niên Ngọc Bách nghe nói về giác quan mà hưng phấn không thôi. Khi nghe có thể luyện tập càng là mơ mộng lên tận cung trăng rồi. Cho đên khi SIRA nói lập danh sách và chương trình luyện tập liền đáp ứng. Và rồi … thiếu niên cảm thấy có gì đó sai sai …
 
Chương 14: Xuất trình giấy tờ


Một dòng điện quen thuộc chạy khắp toàn thân thiếu niên khiến anh muốn khóc. Dòng điện chạy qua chân, chân anh không thể trụ được, anh phải nằm xuống. Dòng điện chạy qua tay, tay anh không tự chủ được, anh phải lượn sóng. Một dòng điện chạy qua tờ rim, anh không tự chủ … Âu ~

(Đại gia nào có thể đọc RAP đoạn này thì đọc theo lời RAP nha …Âu ~)

Co co giật giật, thiếu niên đang ở bên đường đang bị mắc chứng bệnh co co giật giật mãn tính. Mất khoảng năm giây, cơn co giật đã qua đi. Giọng nói của SIRA lại vang lên “Đã phân tích xong tình trạng luyện tập giác quan của ký chủ:

Thị giác 0%

Thính giác 0%

Vị giác 0%

Khứu giác 0%

Xúc giác 0%

Thiếu niên Ngọc Bách lúc này cũng đã tỉnh lại sau cơn co giật đang chuẩn bị phát tác thì nghe giọng nói của SIRA liền ngây người “Sao tất cả giác quan đều ở 0% thế. Chí ít cũng phải có một hai chứ?”

“Đây là chỉ số của các giác quang trong tình trạng phản xạ vô điều kiện tức là độ mẫn cảm của giác quan. Ký chủ độ mẫn cảm không tồn tại.” Giọng nói của SIRA vang lên

“Ai~ Cuối cùng còn cái gì cần nói nữa không?” Ngọc Bách ủ rũ đứng dậy nói

“Hệ thống phải tạm ngừng liên lạc để lên danh sách chương trình luyện tập tăng trưởng chỉ số cơ thể và chỉ số giác quan.” Giọng nói của SIRA vang lên “Thời gian mất khoảng sáu giờ đồng hồ.”

“Được rồi, ngươi có thể biến” Thiếu niên khó chịu nghĩ thầm “Suốt cả ngày hôm này thằng ác ôn này nó củ hành mình lên xuống làm mình mấy lần xíu chút củ tỏi rồi. Hiện tại có thể nghỉ ngơi đôi chút. Ai~”

Tiến về phía cánh cổng kim loại lớn. Lần này thì thiếu niên Ngọc Bách chẳng còn cảm xúc đâu mà chần chờ chiêm ngưỡng vẻ đẹp của cánh cổng nữa hắn trực tiếp gõ cửa. “Bang … Bang”

Một lúc sau vẫn không thấy có ai ra mở cổng, thiếu niên chuẩn bị gõ cửa tiếp thì một giọng cáu gắt vang lên từ bên kia canh cổng. “Đậu … Đứa nào thất đức nửa đêm nửa hôm đi gõ cổng đấy. Không biết cái cổng này không có khóa à. Làm mất giấc ngủ của ông.”

“Cổng không có khóa?” Thiếu niên Ngọc Bách nghi hoặc tiến đến đẩy cái cổng. Một tiếng trầm đục vang lên. “A~.. thật không có khóa” Thiếu niên đi qua cổng ngó nghiêng thì thấy hai bên cổng có hai cái trạm gác. Cái trạm gác này bị lấp sau tường. Đứng ở bên ngoài thì không biết bên trong có thiết kế cái trạm gác này.

Lúc này có hai thân ảnh phân biệt đứng ở hai bên trạm gác. Mơ hồ thấy được hai người này đang mặc quân trang. Là bộ quân phục được sử dụng trong lúc chấp hành nhiệm vụ trên đó có các vật dụng cần thiết trong quá trình chấp hành nhiệm vụ.

Bộ quân trang hai người phía trước đang mặc rất đơn giản không có bao nhiêu cầu kỳ. Thiếu niên Ngọc Bách ẩn ẩn nhìn thấy trên đai lưng của hai người có treo một bao súng. Tay của hai người đang chạm vào báng súng khiên thiếu niên có cảm giác họ luôn luôn sẵng sàng chuẩn bị chiến đấu.

“Xuất trình giấy tờ” Người phía bên tay phải nói

“Giấy tờ …” Thiếu niên Ngọc Bách mơ hồ hỏi “Giấy tờ gì? “

Cạch … Cạch hai tiếng trầm muộn vang lên. Hai người trước mặt đã rút súng và lên đạn trong chưa đến một giây. Hai họng súng chĩa vào người khiến cho thiếu niên Ngọc Bách theo phản xạ tự nhiên giơ hai tay lên có chút căng thẳng nói.

“Chậm … Tôi đến để đăng ký nhập học” Đây là lần thứ hai trong vòng một giờ đồng hồ thiếu niên bị dọa xém vãi ra quần. Lần đầu là bị uy hiếp đằng sau, lần này làtrực tiếp đối diện làm cho thiếu niên còn căng thẳng hơn gấp mấy lần.

“Xuất trình giấy tờ” Người bên tay phải lại nói, lần này giọng nói có cảm giác lành lạnh hơn trước.

“Giấy tờ …” Ngọc Bách trong lúc căng thẳng nhớ ra một cái phao cứu sinh “Giấy … có có … Tôi có giấy nhập học”

“Xuất trình giấy tờ” Người bên tay trái lên tiếng giọng còn lạnh lùng hơn người bên tay phải “Thời gian mười giây bắt đầu đếm.
 
Chương 15: Ngay lập tức


Thiếu niên Ngọc Bách luống cuống đổ đống đồ trong ba lô ra vương vãi khắp mặt đất. Nào là quần áo, xà phòng tắm, bàn chải đánh răng … vãi tung tóe trên mặt đất. Trong khi đó giọng nói hai người đối diện chậm rãi vang lên: “Mười … Chín … Tám … Bảy … Sáu …Năm … Bốn … Ba …”

“Tìm được rồi” Ngọc Bách mang đồ cũng không có nhiều lắm nên loay hoay mấy giây thiếu niên cũng tìm được phao cứu sinh của mình. Thiếu niên cầm giấy nhập học giơ lên rồi hét chỉ sợ hai người kia đếm về không rồi ĐOÀNG một cái …

Người bên trái giơ lên một cái đèn pin siêu sáng chiếu vào tờ giấy nhập học. Người bên phải cầm một cái ống ngắm mini lắp vào súng rồi soi. Thiếu niên Ngọc Bách thở nhẹ ra một hơi thầm mắng bản thân xui xẻo.

“Ooh, đúng là giấy nhập học rồi nha.” Người bên phải hạ súng xuống quay sang nói với người bên trái “Không phải giấy nhập học năm nay chỉ xuất có ba cái thôi sao. Hiện tại lại xuất hiện cái thứ tư rồi.”

“Ai biết được” Người bên phải cũng hạ súng xuống nhìn thiếu niên đang mất hồn trước mặt nói “Xin lỗi người anh bạn nhỏ. Hai anh em chúng tôi tưởng có người đến phá. Ha ha.”

Người bên trái cũng cười lớn bước tới thu thập hành trang giúp Ngọc Bách “Ai nha~. Xin giới thiệu mình là Vũ Hùng, còn đây là Trường Thanh học sinh năm thứ ba hai đứa mình nằm trong ban kỷ luật nhà trường. Dạo này đang trong giai đoạn tuyển sinh vàng thau lẫn lộn nên tinh thần của anh em hơi bị căng.”

Người bên phải tên là Trường Thanh cũng chạy tới đỡ Ngọc Bách dậy “Ai thật không ngờ năm nay lại có thêm một người cầm giấy nhập học tới. Anh bạn nhỏ tên là gì vậy?”

“Dạ…” Thiếu niên nhu nhu nhược nhược trả lời “Ngọc Bách ạ”

“Ngọc Bách tên nghe không tệ nha.” Vũ Hùng thu thập xong đưa ba lô cho Ngọc Bách nói “Trước đây cậu học trường trung học cơ sở nào? Ở trong trường trung học cở sở chắc cậu cũng thuộc vào nhân vân phong vân một cõi a.”

Thiếu niên Ngọc Bách xấu hổ lắc lắc hai tay, gượng gạo cười “Không … không có phong vân … Trước đệ học trường trung học cơ sở Văn Tố ở thành phố H.”

“Trường trung học cơ sở Văn Tố ở thành phố H? Là cái trường quái nào?” Trường Thanh nhìn Vũ Hùng. Vũ Hùng nhún vai lắc nhẹ đầu ra điều “Chịu chết. Chưa nghe qua bao giờ.”

Dù vậy thì hai người cũng xác nhận thoáng một hồi rồi dám chắc đây là tân học sinh của trường mà cái trường này không đơn giản. Làm bộ vui vẻ một chút coi như tạo quan hệ sau này.

Trường Thanh vỗ vỗ vai Ngọc Bách nói “Cậu chờ chút để mình đi điện báo cho Chủ nhiệm Tạ Văn. Giờ này chắc ông ấy còn chưa có ngủ đâu.” Nói xong Trường Thanh chui vào trong trạm gác nhấc máy gọi điện.

Đầu bên kia sau năm bảy hồi chuông mới nhâc máy giọng ngái ngủ “ALO”

“Hạ sĩ Trường Thanh số báo danh K8315 báo cáo có một thiếu niên cầm theo giấy nhập học tới trường báo danh. Mong thủ trưởng cho người ra tiếp quản.”

“Giấy nhập học …” Đầu bên kia đang buồn ngủ bỗng dưng nhớ ra cái gì đó liền vội vàng nói “Chờ chút, đích thân tôi sẽ qua đó” rồi cúp máy.

“Đích thân qua …” Trường Thanh nhíu mày có chút nghi hoặc “Chẳng lẽ thiếu niên này là thần thánh phương nào hay sao mà có thể để Chủ nhiệm Tạ Văn phải ra đón…”

___

Sau khi cúp máy. Tạ Văn vội vàng quay số gọi tới lãnh đạo của chính mình.

Đầu dây bên kia rất nhanh được kết nối. Một giọng nói khàn khàn vang lên “ALO”

“Viện trưởng, tôi là Tạ Văn đây, khuya rồi còn làm phiền ông” Tạ Văn có chút gấp gấp nói

“Ah~… Tiểu Văn. Khuya rồi còn có chuyện gì.” Nghe bên Tạ Văn nói có chút cấp bách nên ông yêu cầu vào thẳng vấn đề luôn.

“Vừa này phía đội gác cổng thông báo cho tôi có một người cầm giấy nhập học tới. Hiện tại người đang ở cổng trường” Tạ Văn tường thuật ngắn gọn lại

“Ah~…” Viện trưởng ngạc nhiên nói “Cậu hãy đưa người đó lên gặp tôi. Ngay bây giờ”

“Ngay lập tức?” Tạ Văn nghi hoặc hỏi lại.

“Phải. Ngay lập tức”

~TO BE CONTINUED~
 
Chương 16: Chào thủ trưởng


Tạ Văn sau khi dập máy liền vội vàng mặc trang phục, chạy ra mở chiếc ô tô Tesla Roadster rời khỏi khu nhà ở cho giáo viên ở trong trường. Không mất mấy phút thời gian chiếc Tesla Roadster đã đi đến phía cổng chính. Trên xe Tạ Văn trông thấy hai học viên của trường đang mặc quân trang và một thiếu niên mặc quần Jean áo phông đứng đợi.

Thiếu niên Ngọc Bách lúc này đang dè dặt tiếp chuyện hai đàn anh khóa trên thì trông thấy một chiếc xe ô tô mui trần đang đang đi tới. Vũ Hùng với Trường Thanh lúc này cũng nhìn tới chiếc xe với ánh mắt đầy hầm mộ. Khi chiếc xe tới gần thì vẻ mặt của thiếu niên Ngọc Bách còn khoa trương hơn.

Đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy một chiếc xe như trong phim viễn tưởng vậy. Ấn tượng đầu tiên là thân xe được sơn màu đỏ nổi bật với những đường cong mềm mại như một cô nàng nóng bỏng mà chỉ nhìn thấy thôi là đã muốn vuốt ve rồi.

Đây chính là chiếc Tesla Roadter của Tạ Văn. Chiếc xe dừng lại trước mặt ba thanh niên với con mắt nóng bỏng một đoạn. Tạ Văn mở cửa xe bước ra mỉm cười đi tới “Chào các bạn học”

Vũ Hùng và Trường Thanh thu hồi ánh mắt của mình lại bước lên một bước làm động tác chào theo kiểu quân ngũ với Tạ Văn.

“Hạ sĩ Vũ Hùng số báo danh K8321”

“Hạ sĩ Trường Thanh số báo danh K8315”

“Chào thủ trường”

Tạ Văn cũng bước tới làm động tác chào rồi nói “Các bạn học vất vả rồi. Đây chắc là cậu nhỏ mang giấy nhập học tới báo danh?.” Tạ Văn nhìn thiếu niên ngơ ngác đằng sau hỏi

“Vâng, thủ trưởng” Vũ Hùng và Trường Thanh đồng thanh nói.

Lúc này Ngọc Bách đang mờ mịt Vũ Hùng với Trường Thanh đều tự xưng là hạ sĩ còn số báo danh còn chào người mới đến là thủ trưởng. Thiếu niên đang nghĩ có phải mình đến nhầm chỗ rồi không. Nơi này giống một cái quân doanh hơn là một cái trường học.

Tạ Văn thì hứng thú nhìn thiếu niên trước mặt. Hăn đi tới trước mặt thiếu niên nói: “Xin chào anh bạn. Ta tên là Tạ Văn, hiện tại là Chủ nhiệm phòng tuyển sinh và đào tạo của trường.”

Thiếu niên Ngọc Bách đang nghĩ vẩn vơ thấy Tạ Văn tìm mình nói chuyện liền căng thẳng bắt chước Vũ Hùng và Trường Thanh làm động tác chào và hô to “Tên tôi là Ngọc Bách. Chào thủ trưởng.”

Tạ Văn thấy Ngọc Bách chào liền cười to “Ngọc Bách a. Ngươi bình thường không cần phải chào ta như vậy. Các bạn học này đang làm nhiệm vụ nên mới cần phải chào theo nghi thức thôi. Bình thường không ai chào như vây cả.”

Tạ Văn nhìn qua Vũ Hùng và Trường Thanh nói. “Cám ơn các bạn học đã thông báo cho tôi. Hiện tại tôi tới để tiếp đón học sinh này.” Tạ Văn hướng tới Ngọc Bách nói “Chúng ta đi thôi cậu có gì thắc mắc chúng ta tới nơi rồi nói một thể”

Thiếu niên Ngọc Bách thật có rất nhiều vấn đề muốn hỏi khi nghe Chủ nhiệm Tạ Văn nói vậy đành nhịn lại xách ba lô đi theo. Khi đi tới chiếc xe của Tạ Văn, thiếu niên không nhịn được vuốt nhẹ một cái. “Cảm giác thật đã” Ngọc Bách nghĩ trong đầu.

Tạ Văn nổ máy quay xe trở về khu nhà ở dành cho giáo viên để lại phía sau hai ánh mắt nhìn ngưỡng mộ. “A…Nhìn thật đã…” Vũ Hùng nói. “Phải a…” Trường Thanh phụ theo.

“Ngươi có đoán được lai lịch của lính mới kia không?” Vũ Hùng nhìn Trường Thanh hỏi.

“Không đoán ra. Nhưng ta cam đoan dù lý lịch hay lai lịch của hắn là gì cũng phi thường khủng bố.” Trường Thanh nói chắc chắn.

“Ta thấy hắn cũng bình thường mà. Trong lúc thu dọn ta không thấy trên người hắn mang thứ gì có giá trị cả. Có thể hắn chỉ là người bình thường như chúng ta mà thôi.” Vũ Hùng nghi hoặc nói.

“Hắn mà là người bình thường thì Chủ nhiệm Tạ Văn cũng không gấp gấp tự mình ra đón hắn như thế. Mà ngươi biết Chủ nhiệm Tạ Văn rồi, ở cái cấp độ của ông thì Bí thư tỉnh ủy cũng phải nể mặt ba phần. Mà ngươi không biết lúc ta gọi đến ông bảo đích thân ông sẽ ra ta còn không tin cơ.”

Vũ Hùng nghe mà ngạc nhiên kêu lên “Còn có chuyện như vậy a.”

~TO BE CONTINUED~
 
Chương 17: Viện trưởng, hoàng lão và tâm lão


Xe ô tô chạy êm ru cảm giác ngồi thoải mái khác xa so với ngồi xe khách từ thành phố H tới đây. Thiếu niên Ngọc Bách ngồi trên xe hiếu kỳ ngó ngó nghiêng nghiêng nội thất bên trong xe.

“Đẹp, quá đẹp …” thiếu niên con nhà nghèo vuốt chỗ này một chút, vuốt chỗ kia một chút, ngó chỗ này một chút rồi lại nhìn cho kia một chút trong đầu ước ao sau này có mua xe thì phải mua xe như vầy.

Tạ Văn nhìn thiếu niên Ngọc Bách hiếu kỳ có chút buồn cười. Nhớ năm nào bằng tuổi Ngọc Bách hắn cũng từng ao ước có một chiếc xe như này. Mãi cho đến năm hắn tốt nghiệp ra trường cũng là năm chiếc Tesla Roadter này được công khai chào bán hắn mới có thể tự thưởng cho bản thân mình.

“Cũng đã qua sáu năm rồi” Vuốt ve cái vô lăng Tạ Văn mỉm cười hồi tưởng lại

Rất nhanh xe đã đi tới một căn nhà. Lúc này trong nhà đèn vẫn còn sáng chứng tỏ người trong nhà chưa đi ngủ. Tạ Văn dừng xe sát vào lề đường rồi quay sang nói với thiếu niên bên cạnh “Chúng ta tới nơi rồi. Xuống xe thôi.”

Thiếu niên Ngọc Bách có chút lưu luyến vuốt ve chiếc xe “Nhanh vậy”

Tạ Văn cười to nhìn thiếu niên đang ngây ngô nói. “Lần sau cậu có thể tự đi bộ sẽ chậm hơn rất nhiều như cậu ao ước. Giờ thì xuống thôi, chúng ta còn phải gặp một người nữa.”

Thiếu niên Ngọc Bách xuống xe nghĩ thầm “Giờ là gần hai giờ sáng rồi còn đi gặp ai nữa không biết” Thiếu niên nghi hoặc nhưng vẫn đi theo sau lưng Chủ nhiệm Tạ Văn đi vào trong nhà.

Tạ Văn đứng trước cửa gõ “Cộc Cộc” Thiếu niên Ngọc Bách có cảm giác gì đó sai sai. Ngọc Bách ngó xung quanh thấy đây không giống như một tòa nhà bình thường. Xung quanh nhờ có ánh trăng cũng mơ hồ thấy được phía bên kia đường một tòa nhà ba tầng lớn khoảng trên trăm mét được dựng trên mảnh đất rộng gần gấp đôi tòa nhà.

“Có chút quen quen …” Thiếu niên Ngọc Bách cố nhớ lại rồi chợt tỉnh a “Oh~ Cái này giống biệt thự cổ gần nhà mình … Biệt thự …” Thiếu niên nhìn lại căn nhà mình đang dừng chân chờ liền hít một hơi “Cái nhà này trông còn to hơn cái bên kia nữa…”

Thiếu niên Ngọc Bách đang muốn đưa mắt đánh giá xung quanh thì bên trong vọng ra tiếng nói. “Tiểu Văn à. Cửa không có khóa. Cứ tùy tiện vào đi.”

Tạ Văn nghe thấy vậy quay sang Ngọc Bách thì thấy thiếu niên đang tò mò nhìn mình liền thấy có chút xấu hổ cười gượng gạo “Anh bạn nhỏ. Chúng ta vào thôi” nói xong liền mở cửa đi vào.

Thiếu niên Ngọc Bách tò mò vừa đi theo sau vừa ngó nghiêng. Bên trong biệt thự trông khác hẳn bên ngoài. Bên ngoài lộng lẫy bao nhiêu thì phía bên trong lại giản dị bấy nhiêu khiến thiếu niên được mở rộng tầm mắt.

Bước vào nhà là một hành lang ngắn một bên để giá áo còn một bên để tủ giầy. Sàn nhà được lát bằng những miếng gỗ trải dài đến cuối hành lang. Tạ Văn và Ngọc Bách cởi bỏ giầy rồi đi tới phía cuối hành lang. Nơi đây là một phòng khách khoảng hơn năm mươi mét vuông.

Trong phòng khách có một cái bộ bàn trà nhỏ sáu ghế ngồi. Hiện tại ba ghế đã có người ngồi còn lại ba cái còn trống. Khi Tạ Văn bước vào phòng khách thì có chút sững sờ khi biết ngoài mình ra Viện trưởng còn đang tiếp khách. Mà hai vị khách này vô cùng không đơn giản.

Sau hai giây bất ngờ Tạ Văn tiến lên cúi chào “Tạ Văn ra mắt Viện trưởng, Hoàng lão và Tâm lão”

Ngọc Bách thấy vậy không chậm cúi xuống chào “Ngọc Bách ra mắt Viện trưởng, Hoàng lão, Tâm lão” nói xong thiếu niên còn chẳng biết ai là Viện trưởng với ai là Hoàng lão, ai là Tâm lão nữa.”

Hai người Hoàng lão và Tâm lão trong phòng như đã biết trước được việc Tạ Văn sẽ tới mỉm cười. Viện trưởng vẫy vẫy Tạ Văn với Ngọc Bách nói “Ngồi xuống đi hai đứa, muộn thế này rồi mà còn kêu hai đứa tới đây tiếp chuyện với ta thật là ngại quá.”

“Viện trưởng cho gọi. Tạ Văn không dám không tới.” Tạ Văn ngồi xuống châm cho Viện trưởng, Hoàng lão cùng Tâm lão mỗi người một tuần chè mới nghe Viện trưởng nói vậy lễ độ đáp.

Viện trưởng mỉm cười gật đầu rồi quay sang thiếu niên Ngọc Bách “Tiểu Văn còn chưa giới thiệu người bạn nhỏ này cho chúng ta a”
 
Chương 18: Rảnh đến nhức trứng rồi


Thiếu niên Ngọc Bách lúc này mới để ý mấy lão nhân trước mặt này đang nhìn hắn chằm chằm như hắn là một thứ gì đó rất mỹ vị. Mấy lão nhân này muốn gì ở hắn chứ. Hôm nay là ngày đầu tiên hắn tới nơi này. Hắn chẳng quen chẳng biết ai cả thì làm sao mà có người để ý hắn đây này.

“Không nên có thêm chuyện gì nữa a.” Thiếu niên thầm nghĩ. Mấy hôm nay có quá nhiều sự kiện xảy ra hắn còn chưa có tiêu hóa hết. Hiện tại SIRA bân rộn sáu tiếng đồng hồ, hắn cũng chỉ muốn tranh thu thời gian này nghỉ ngơi một chút.

Tạ Văn rót cho Ngọc Bách và mình một tuần trà nói “Ai~Hiệu trưởng không biết chứ. Hai chúng tôi mới gặp nhau cách đây mười phút thôi. Tôi cũng không biết rõ ràng lắm hay là để cậu ấy tự giới thiệu đi.”

“Tự giới thiệu à.” Ông lão mặc bộ chủ tịch mỉm cười nói “Nghe có vẻ vui vui. Hay là để tôi bắt đầu trước đi. Tôi là Hoàng Trung, là giáo viên đã về hưu của trường.”

“Còn tôi là Tâm Lan” Bà lão mặc bộ chủ tịch lên tiếng “Cũng là giáo viên đã về hưu của trường.”

“Tôi là Ngô Triết.” Viện trưởng lên tiếng “Hiện tại đang đảm nhiệm chức Viện trưởng của trường”

Thiếu niên Ngọc Bách gật gù, cho đến hiện tại thì hắn cũng có thể đại khái phân biệt được ba lão nhân trước mặt. Viện trưởng mặc một bộ trang phục công sở áo trắng quần âu tóc không biết có nhuộm không nhưng thấy đen nhánh.

Hoàng lão thì ngược lại tóc bạc trắng đầu trên người mặc bộ quần áo chủ tịch. Tâm lão là một lão bà tóc cũng bạc trắng và mặc quần áo chủ tịch. Nhìn hai người có lẽ nhiều tuổi hơn Viện trưởng khá nhiều.

Thiếu niên Ngọc Bách gãi đầu nói. “Cháu tên là Ngọc Bách. Năm nay cháu mười lăm tuổi. Quê ở thành phố H.”

“Oh~ Ngọc Bách” Viện trưởng Ngô Triết gật đầu nói “Tên nghe không tệ. Nghe Tạ Văn nói có người cầm giấy nhập học xông vào trường đừng bảo đấy là cậu nha.”

Thiếu niên gãi đầu ngượng ngùng đáp “Vâng. Là cháu ạ”

“Cậu có thể đem giấy nhập học cho tôi coi được không?” Viện trưởng Ngô Triết mỉm cười nói.

“Được a.” Nói xong thiếu niên mở ba lô ra lấy một tập văn kiện cùng giấy nhập học của nhà trường đưa cho Ngô Triết.

“Ah~” Ngô Triết cầm tờ giây nhập học lên nhìn “Đúng là giấy nhập học của nhà trường phát ra. Hiện tại tiểu Bách coi như là học sinh của trường rồi”

Vừa nói Ngô Triết vừa chuyển tờ giấy nhập học cho Hoàng lão. Hoàng lão đọc gật gù rồi chuyển qua cho Tâm lão. Tâm lão đọc rồi mỉm cười đưa cho Tạ Văn.

“Hiện tại sẵn có tiểu Văn ở đây chúng ta làm thủ tục nhập học cho tiểu Bách luôn đi. Đằng nào cũng đang rảnh.” Ngô Triết nhìn Tạ Văn nói

Thiếu niên Ngọc Bách giờ qua thực mệt mỏi lắm rồi chỉ muốn tìm chỗ nào đó ngả lưng xuống đánh một giấc mà thôi. (Tiếng lòng của TG hiện tại là 11:57PM. Buồn ngủ quá rồi)

Ấy mà cái ông hiệu trưởng này không buông tha. Có cái thủ tục mai làm cũng được mà ông rảnh đến nhức trứng rồi à mà hai giờ sáng bắt con nhà người ta làm thủ tục. Thiếu niên muốn khóc luôn rồi.

Thiếu niên Ngọc Bách bỗng nhớ ra chiều nay trên xe khách lúc đầu cũng rất buòn ngủ. Sau khi luyện tập thổ nạp thì tinh thần sảng khoái cũng không thấy buồn ngủ nữa. “Cái này có lẽ hiện tại xài được a”

Tạ Văn ngồi bên cạnh gật gù nói: “Viện trưởng nói phải, giờ tôi cũng đang rảnh chúng ta có thể làm thủ tục ngay tại đây là được rồi.”

Thiếu niên lúc này gật gù tỏ vẻ đồng ý. Trong đầu thầm mắng to số thật là nhọ. Rồi bắt đầu phương pháp thổ nạp tĩnh luyện mà SIRA đã dậy trên xe khách.

Hoàng lão và Tâm lão ngồi bên cạnh gật đầu nhịn cười thầm mắng Ngô Triết đúng là ác mà. Con nhà người ta vừa tới chưa kịp thở, mà lại còn tới đêm hôm nữa chứ. Hắn đã bắt sống con nhà người ta đi khai cung ngay được rồi.

“Theo thủ tục thông thường thì tôi phải làm bản báo cáo rồi gửi Viện trưởng xác nhận” Tạ Văn quay sang thiếu niên Ngọc Bách nói “Nhưng hiện tại Viện trưởng ở ngay đây nên không cần phải làm báo cáo nữa. Chúng ta chỉ việc làm thủ tục đơn giản để Viện trưởng theo dõi là được rồi. Cậu đã sẵn sàng chưa?”

“Được rồi.” Thiếu niên Ngọc Bách nói ‘Chúng ta bắt đầu thôi”
 
Chương 19: Bố ruột


Trong căn hộ của Viện trưởng Ngô Triết. Thiếu niên Ngọc Bách lúc này đang vừa thổ nạp tĩnh luyện cùng trả lời trực tiếp câu hỏi của Chủ nhiệm Tạ Văn. Bên cạnh còn có Hoàng lão và Tâm lão đang ngồi ung dung thưởng trà.

Thiếu niên Ngọc Bách trả lời một câu thì Chủ nhiệm Tạ Văn sẽ ghi chép lại. Đầu tiên là sơ yếu lý lịch.

Họ Tên: Ngọc Bách

Giới tính: Nam

Ngày sinh: 06/11

Tuổi: 15

Nơi sinh: Thành phố H

Chứng minh nhân dân: 001002-xxxx-xxxx

Cấp ngày: 07/07

Nơi cấp: Thành phố H

Hộ khẩu thường trú: số nhà 30, ngõ 48, phổ Cẩm Bào, Phường Vạn An, Quận Thăng Long, Thành phố H

Quan hệ với chủ hộ: Con trai ruột

Quá trình học tập:

Tham gia học tập tiểu học tại trường tiểu học Vạn An, Thành phố H

Tham gia học tập trung học cơ sở tại trường trung học cơ sở Thăng Long, Thành phố H

Người thân trong gia đình:

Bố ruột: …

“Không biết” Thiếu niên Ngọc Bách nhàn nhạt trả lời.

“Không biết?” Tạ An đang ghi chép nghe vậy dừng bút hỏi lại.

“Không biết. Chưa bao giờ gặp” Thiếu niên mỗi khi nhắc đến bố mình đều chẳng thấy có cảm giác gì. Thế nên có người hỏi thì hắn thì hắn cũng chẳng có chút cảm xúc nào cả có sao thì nói vậy thôi.

Tạ Văn nhíu mày quay sang nhìn Viện trưởng. Lúc này ba người Viện trưởng cũng đang nhìn nhau. Thấy Tạ Văn quay sang nhìn mình Viện trưởng gật đầu nói “Không có gì. Cứ tiếp tục đi”

Tạ Văn gật đầu quay sang phía thiếu niên Ngọc Bách tiếp tục hỏi:

“Họ tên mẹ”

“Ngọc Linh Giang”

Hoàng lão cùng Tâm lão khi nghe thấy thiếu niên trả lời sắc mặt trở lên nghiêm trọng. Viện trưởng Ngô Triết khi nghe thấy thiếu niên trả lời cũng khẽ nhíu mày. Ba người cũng không có ý định xen vào cuộc phỏng vấn. Tạ Văn cùng Ngọc Bách vẫn tiếp tục người hỏi người trả lời.

Ngày sinh: 30/09

Tuổi: 31

...

Sau một hồi sơ yếu lý lịch đến phần năng lực học tập. Cái này làm cho thiếu niên Ngọc Bách vừa trả lời vừa ngượng ngùng khi bốn người lớn cứ trợn tròn mắt nhìn hắn.

Thiếu niên Ngọc Bách học lực rất tệ. “Hắn cũng biết điều này nhưng vẻ mặt mấy người đừng có khoa trương như vậy chứ.” Thiếu niên đỏ mặt nghĩ thầm.

...

Sau khi thiếu niên Ngọc Bách trả lời xong toàn bộ hồ sơ. Tạ Văn mỉm cười nói “Vậy là xong rồi. Viện trưởng ngài có gì cần căn dặn không ạ”

Viện trưởng ánh mắt mờ ám nhìn thiếu niên mỉm cười “Hiện tại chắc cũng muộn rồi. Cậu với anh bạn nhỏ này đi nghỉ sớm thôi. Ba người chúng ta còn muốn tâm sự một hồi.”

Tạ Văn cùng Ngọc Bách nghe vậy liền đứng lên cáo từ. Đi ra ngoài Tạ Văn nhìn Ngọc Bách nói “Hiện tại không thể làm thủ tục cấp phòng ký túc xá cho cậu. Nên hiện tại cậu chịu khó uỷ khuất chút ngủ tạm trong phòng của ta vậy”

“Không có sao. Cháu tuỳ tiện ngủ ở đâu cũng được a.” Thiếu niên Ngọc Bách trả lời

Tạ Văn nghe vậy cười nói “Phòng của ta không rộng rãi thoải mái như của viện trưởng đâu. Lên xe thôi chúng ta đi”

Có lẽ Tạ Văn nghĩ thiếu niên lễ phép kiêm tốn mà không có biết dêm qua hắn còn ngủ qua đêm ở trên cầu à.

___

Sau khi Tạ Văn đưa Ngọc Bách đi. Viện trưởng cung kính đứng sau Hoàng lão cùng Tâm lão đang trầm mặc nhìn chiếc xe Tesla Roadster mui trần màu đỏ của Tạ Văn chậm chậm đi vào khu ký túc xá của giáo viên.

Hoàng lão thở dài nhìn Tâm lão nói “Bà nghĩ thế nào? Có nên cho lão phong tử biết chuyện này không. Nếu lão biết không biết với tính cách của lão thì có chuyện gì xảy ra nữa a.”

Tâm lão trầm mặc một hồi rồi mỉm cười nói “Chúng ta không thể dấu được. Đã không dấu được thì tại sao không nói chứ. Nhưng nói gì ông ấy muốn nghe là được.”

Hoàng lão nhíu mày suy nghĩ một hồi rồi chợt hiểu ra “Ý của bà là...”

Tâm lão mỉm cười nói “Có những chuyện không cần phải nói”

Hoàng lão nghe vậy cười lớn nói: “Phải a. noi những thứ lão cần biết là đủ rồi” Hoàng lão quay lại nói với Viện trưởng Ngô Triết “Tiểu triết chuyện của tiểu tử kia giao lại cho ngươi nha. Lão già mệt rồi lão muốn đi nghỉ.”

“Vâng lãnh đạo.” Viện trưởng Ngô Triết cung kính đáp “ Chuyện của Ngọc Bách tôi sẽ chuẩn bị chu đáo”

Send form my smart phone. Còn 8%:((
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom