Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện Của Tui À!

Diễn Đàn Truyện Của Tui À là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!
Chương 600: Đã lâu không gặp, người em yêu (10)


Kiều An Hảo nghe tiếng ‘bíp bíp bíp’ trong điện thoại, khẽ nhăn trán lại, mới đặt điện thoại di động từ bên tai xuống, mở Weibo, quả nhiên giống như lời Triệu Manh nói, đứng đầu tìm kiếm, không phải là về tiết mục cuối năm, mà là cô và Lục Cẩn Niên.

Lục Cẩn Niên cũng biến mất bốn tháng, không có hoạt động, cũng không xuất hiện trong Hoàn Ảnh truyền thông, không có tin tức gì, mà cô trừ quay phim 《 Thần kiếm 》 ngay cả scandal cũng không có, sao hai người lại ở trang đầu? Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?

Kiều An Hảo tràn đầy khó hiểu mở đề tài nóng hổi nhất "Lục Cẩn Niên và Kiều An Hảo", kết quả là thấy người chủ đề tài đăng: "Năm nay kết quả bình chọn cặp đôi màn ảnh trong bộ phim 《 khuynh thành thời gian 》, đây là lần đầu tiên cặp đôi được bình chọn không phải là nhân vật chính, thật ra năm nay vai chính vẫn là ảnh đế Lục Cẩn Niên, nhưng nhân vật chính không còn là ảnh hậu Tống Tương Tư, mà là hoa khôi mới của Hoàn Ảnh truyền thông - Kiều An Hảo. "

Sau dòng này, còn có một chỗ bầu chọn kết quả.

Cô và Lục Cẩn Niên vượt qua tên Trình Dạng và Tống Tương Tư xếp thứ hai gần 30.000 phiếu.

Thì ra Triệu Manh muốn cô xem điều này.

Đây chính là ước mơ lúc cô tham gia vào giới giải trí, bởi vì trên thực tế không làm người yêu được, cho nên mới suy nghĩ có thể giống như Tống Tương Tư vậy, có thể làm cặp đôi ảo trên mạng, lúc người ta nhắc đến, nói đến tên của cô có thể liên tưởng đến tên anh, nói đến tên của anh cũng có thể nhớ đến tên cô.

Nhưng mà cô không nghĩ tới, dù cô nhờ bộ phim 《 khuynh thành thời gian 》, đã được hoàn thành giấc mộng, được chọn trở thành cặp đôi màn ảnh trên mạng.

Kiều An Hảo nhìn màn hình điện thoại, trên chỗ bầu chọn còn đính kèm ảnh hai người hôn nhau trên sân khấu 《 khuynh thành thời gian 》, bất chợt nước mắt cứ rơi xuống, cô nắm thật chặt điện thoại di động, người ngồi xổm trên mặt đất, không kiềm chế được tiếng khóc đứt quãng từ trong miệng tràn ra.

Đã từng có lúc cô theo đuổi giấc mơ đó, hôm nay rốt cuộc đã thực hiện được, nhưng mà anh lại không ở bên cạnh cô.

Lục Cẩn Niên, em yêu anh, rốt cuộc anh đang ở đâu?

Anh có biết, em rất nhớ anh không.

Kiều An Hạ và Trình Dạng vào phòng, đợi hồi lâu, cũng không đợi được Kiều An Hảo trở lại, cho đến khi mẹ Kiều lên tiếng hỏi thăm, Kiều An Hạ đứng lên, một thân một mình ra ngoài tìm Kiều An Hảo, lúc cô đi tới cửa, liền nghe tiếng nức nở truyền đến, bước chân cô dừng lại, nhận ra đó là tiếng khóc của Kiều An Hảo, trong lòng kích động, Kiều An Hạ đang chuẩn bị xông tới hỏi thăm Kiều An Hảo bị sao, lại nghe được mơ hồ gọi tên ai, từ trong miệng của cô.

Mặc dù Kiều An Hảo khóc nức nở, lời nói rất không rõ ràng, nhưng cô vẫn nhận ra, trong miệng Kiều An Hảo gọi: Lục Cẩn Niên.

Ba chữ kia giống như lời nguyền vậy, khiến cho Kiều An Hạ trong nháy mắt liền nhớ lại người đàn ông lạnh lùng, một thân suy sút ngồi trong quán cà phê dưới Kiều thị, vừa thấy cô liền sốt ruột mở miệng hỏi Kiều Kiều đâu? Sau đó anh vẫn ở ngoài nhà họ Kiều, đợi ba ngày ba đêm...

Cả người Kiều An Hạ giống như bị người khác điểm huyệt đạo vậy, đứng tại chỗ, cũng không cách nào nhúc nhích.

Kiều Kiều, vì Lục Cẩn Niên mà khóc? Nghĩa là... Kiều Kiều yêu Lục Cẩn Niên sao?
 
Chương 601: Đã lâu không gặp, người em yêu (11)


Kiều An Hảo khóc hồi lâu, mới ngừng tiếng khóc, cô giơ tay lên lung tung xóa sạch đi nước mắt trên mặt, nhìn cổng lớn nhà họ Kiều, nhưng không đi vào, mà là trực tiếp cất bước, đi tới cửa sau.

Kiều An Hạ cũng không biết rốt cuộc là thế nào, lúc Kiều An Hảo đi qua cửa, cả người cô hoảng sợ tránh đi một bên, bởi vì nhanh chóng tránh đi, không cẩn thận liền cọ trúng cây tường vi, hơi sắc nên cắt cổ tay cô, vì đau nên cô rút ra, theo bản năng che vết thương, sau đó đợi đến lúc Kiều An Hảo đi qua, cô mới cất bước đi ra, đứng tại cửa, nhìn bóng lưng Kiều An Hảo, vẻ mặt có chút phức tạp.

"Hạ Hạ?" Giọng Trình Dạng vang lên, bả vai Kiều An Hạ bị ôm, cô mới chợt phục hồi tinh thần lại.

"Nhìn gì vậy?" Giọng Trình Dạng dịu dàng hỏi một câu, theo tầm mắt của cô nhìn lại, thấy đèn đường mờ mờ, không có một bóng người trên phố, khẽ nhăn trán: "Kiều Kiều đâu?"

"Đi rồi." Kiều An Hạ nhìn Trình Dạng cười cười, sắc mặt có chút trắng bệch.

"Sao vậy? Không thoải mái sao?" Trình Dạng lo lắng ôm bả vai Kiều An Hạ, sau đó cô dùng sức che cổ tay, trán càng nhăn chặt hơn: "Bị thương? Sao vậy?"

"Không có gì, chỉ là không cẩn thận đâm phải." Kiều An Hạ bất chợt hơi mệt mỏi, nói xong câu đó, chui vào trong ngực Trình Dạng tựa đầu vào bả vai anh.

"Sao lại không cẩn thận như vậy chứ?" Trình Dạng thuận thế giữ cô, trong lời nói tức giận mang theo vài phần đau lòng.

Kiều An Hạ không lên tiếng, chỉ cọ cọ đầu trên bả vai anh, nước mắt liền từ khóe mắt rơi xuống.

Kiều An Hảo ra ngoài, lung tung chọn một phương hướng, tràn đầy không mục đích.

Trên đường phố đêm giao thừa, trống rỗng, dường như không có người cũng không có xe.

Cửa hàng hai bên đường phố ngày thường cũng rất náo nhiệt, lúc này đã đóng chặt cửa, thỉnh thoảng có tiếng pháo xa xa vang lên.

Kiều An Hảo đi thật lâu, mới ngừng lại, lúc này đêm đã khuya, vì là đêm giao thừa nên không có xe taxi, Kiều An Hảo đi tới trạm xe buýt ngồi xuống ghế dài.

Đợi hồi lâu, không thấy xe buýt, lại thấy một bà lão qua đường.

Bà lão kia thoạt nhìn tuổi đã rất lớn, tóc trắng như tuyết, nhưng đi lại còn khỏe mạnh.

Lúc bà lão kia đang đi tới gần Kiều An Hảo, bất chợt từ khúc quanh xuất hiện một chiếc xe gắn máy, tốc độ xe rất nhanh, không đụng bà lão, nhưng lại áp sát bà.

Bà lão hoảng sợ, nhất thời không có đứng vững, té trên mặt đất.

Chiếc xe gắn máy kia không có dấu hiệu dừng lại, ngược lại tăng nhanh tốc độ, thời gian chỉ một cái nháy mắt, liền biến mất không thấy bóng dáng.

Bà lão ngồi dưới đất hồi lâu, cũng không đứng lên, Kiều An Hảo thấy qua rất nhiều tin tức, chính là những người tốt bụng thấy người già bị ngã tới giúp ngược lại bị hại, cô cũng có chút bận tâm mình có nên xen vào việc của người khác không.

Nhưng vừa nghĩ tới đêm giao thừa, một bà già cũng giống như mình, cô đơn trên đường cái, không có nhà không có người làm bạn, thật đáng thương.

Kiều An Hảo do dự một chút, cuối cùng vẫn đứng lên, đi tới, cô cũng chưa kịp hỏi thăm bà có sao không, ngược lại bà lão thấy cô, bất chợt vui mừng mở miệng gọi một câu: "Cẩn Niên?"
 
Chương 602: Đã lâu không gặp, người em yêu (12)


Cẩn Niên... Hai chữ quen thuộc như vậy, khiến cho khóe miệng Kiều An Hảo, bỗng dưng dừng lại.

Trên mặt bà lão kia càng kích động, giống như thấy người trong nhà, đặc biệt vui mừng vươn tay, kéo tay Kiều An Hảo: "Cẩn Niên đâu? Cẩn Niên đâu? Sao lâu rồi không tới thăm bà?"

Kiều An Hảo ngồi xổm người xuống, đỡ bà lão lên, đi tới ghế dài: "Bà bà... Bà nói Cẩn Niên, là Cẩn Niên nào?"

"Cẩn Niên chính là Cẩn Niên." Bà lão đang vui vẻ, trở nên có chút ủy khuất, lo lắng nắm tay Kiều An Hảo: "Con nói cho bà biết, Cẩn Niên đâu? Sao Cẩn Niên không đến thăm bà?"

Bà lão trả lời rồi không nói nữa, Kiều An Hảo đỡ bà ngồi ở trên ghế dài trong trạm xe buýt, sau đó nhìn quảng cáo sau lưng, đúng lúc trên đó có hình của Lục Cẩn Niên, vì vậy liền chỉ lên: "Bà bà, bà nói Cẩn Niên, có phải là anh ấy không?"

Bà lão nhìn theo ngón tay của Kiều An Hảo chỉ nhìn một lát sau đó liền đứng lên, tới gần, cẩn thận nhìn hồi lâu, giơ tay lên, sờ sờ cái hình: "Cẩn Niên, sao con không tới thăm bà nội? Con đã nói 1 tuần sẽ đến thăm 1 lần, con xem đã bao lâu rồi! Đúng là không có lương tâm mà!"

Bà lão làu bàu, nhưng Kiều An Hảo nhìn phản ứng của bà, hiểu Cẩn Niên trong lời bà nói, đó là bà muốn tìm Lục Cẩn Niên!

Bà là bà nội của Lục Cẩn Niên sao?

Kiều An Hảo không khỏi kích động, trong miệng vốn muốn gọi bà, liền biến thành bà nội: "Bà nội, bà biết Lục Cẩn Niên đang ở đâu sao? Bà nói cho con biết có được hay không? Con cũng tìm rất lâu rồi không thấy anh ấy?"

"Nói hưu nói vượn!" Bà lão bất chợt liền xoay người, có chút tức giận nhìn chằm chằm Kiều An Hảo: "Con nói con không tìm được Cẩn Niên? Sao con không tìm được! Con là cô dâu nhỏ của Cẩn Niên mà, chắc chắn con biết. "

Cô dâu nhỏ?

Kiều An Hảo bị lời nói của bà lão mà sửng sốt: "Bà nội, con không phải là cô dâu nhỏ của Lục Cẩn Niên..."

Bà lão cũng không chờ Kiều An Hảo giải thích xong, cả người trở nên càng thêm tức giận, nước mắt cũng tuôn rơi rơi xuống: "Có phải con thấy bà già nên khi dễ bà không! Con đừng nghĩ bà không biết, con chính là cô dâu nhỏ của Lục Cẩn Niên!"

Kiều An Hảo thấy bà lão khóc lập tức tay chân luống cuống: "Bà nội, bà đừng khóc, con..."

Bà lão hoàn toàn không nghe Kiều An Hảo nói, thái độ thay đổi nhanh chóng, mới lúc nãy rõ ràng còn tức giận còn khóc, một giây kế tiếp liền cười híp mắt nắm tay Kiều An Hảo, nói: "Cô bé, gặp được con là sẽ thấy Cẩn Niên, con dẫn bà đi tìm nó nha!"

Kiều An Hảo hoàn toàn bị lời nói không rõ và cử chỉ làm mù mờ, cô không dám nói lung tung, sợ lại chọc bà lão khóc.

Lúc cô đang vắt óc suy nghĩ nên làm sao, liếc thấy trước ngực bà lão đeo tấm bảng, phía trên có viết số điện thoại, Kiều An Hảo tò mò vươn tay lấy, thấy phía trên quả nhiên viết phương thức liên lạc khi bà lạc đường.

Kiều An Hảo vội vàng lấy điện thoại ra, gọi một cú điện thoại, điện thoại rất nhanh được nhận nghe, là giọng một người phụ nữ, giống như là là người chăm sóc đặc biệt cho bà, không chờ Kiều An Hảo mở miệng, bên kia đầu dây đã hỏi: "Xin hỏi, có phải cô thấy phương thứ liên lạc trên người bà lão không?"
 
Chương 603: Đã lâu không gặp người em yêu (13)


Kiều An Hảo đáp một tiếng, người phụ nữ kia liền hỏi họ đang ở đâu.

Cúp điện thoại, qua tầm nửa tiếng, có một chiếc xe dừng ở trước mặt bọn họ.

Cửa xe đẩy ra, người xuống xe là một phụ nữ trung niên, thấy Kiều An Hảo và bà, lập tức chạy tới, trước nhìn bà nói: "Bà chủ, bà làm con sợ quá, sao lại chạy một mình đến đây?"

"Bà muốn tìm Cẩn Niên." Trên mặt bà đầy ủy khuất.

"Không phải Lục tổng đã nói rồi sao? Cậu ấy có việc phải đi xa một chuyến, qua 1 thời gian sẽ trở lại gặp bà." Trung niên nữ tử ôn tồn dụ dỗ bà kia.

Lục tổng? Qua một thời gian sẽ đến thăm bà?

Kiều An Hảo giống như nhìn thấy tia hi vọng, theo bản năng lên tiếng: "Lục Cẩn Niên sẽ đến thăm bà ấy sao?"

Người phụ nữ nghe Kiều An Hảo nói, mới chợt nhớ ra điều gì, vội vàng lấy trong túi ra một bìa thư, đưa tới: "Cô à, thật sự rất cảm ơn cô, nếu bà ấy đi mất tôi cũng không biết ăn nói sao với Lục tổng. "

Kiều An Hảo không đưa tay ra nhận bìa thư, mà lại hỏi một câu: "Bà vừa nói, Lục Cẩn Niên sẽ đến thăm bà nội sao? Lúc nào anh ấy sẽ đến?"

Người phụ nữ kia nghe Kiều An Hảo nói ngẩn người, không trả lời vấn đề của Kiều An Hảo, ngược lại hỏi: "Cô biết Lục tổng?"

Kiều An Hảo gật đầu: "Tôi là… Lục Cẩn Niên..."

Kiều An Hảo chưa kịp nói hai chữ "Bạn bè", bà lại đột nhiên xen vào nói: "Con bé là cô dâu nhỏ của Cẩn Niên!"

Sau đó giống như bà tìm thấy thứ gì quý báu, nhìn về phía người phụ nữ đó nói: "Cô xem mắt thẩm mỹ của Cẩn Niên chúng ta tốt lắm, tìm được cô vợ xinh đẹp như thế!"

Mặc dù Kiều An Hảo thật sự rất muốn gả cho Lục Cẩn Niên, nhưng bây giờ cô không phải là vợ của Lục Cẩn Niên, chỉ có thể lúng túng cười cười với người phụ nữ trung niên, nói: "Tôi chỉ là bạn bè, tôi cũng không biết chuyện gì xảy ra, bà nội vẫn nói tôi là vợ của Lục Cẩn Niên..."

"Rõ ràng con là vợ của Cẩn Niên!" Bà lại một lần nữa bị Kiều An Hảo giải thích chọc giận, bà không nói hai lời liền kéo Kiều An Hảo đi tới bên cạnh xe, kéo cửa xe, đẩy Kiều An Hảo lên xe.

Kiều An Hảo có chút luống cuống nhìn về người phụ nữ kia, bà áy náy nhìn cô cười, dịu dàng khuyên bà: "Bà chủ, bà nhận lầm người, đây không phải là vợ của Lục tổng, Lục tổng còn chưa có kết hôn mà!"

"Nó chính là vợ của Cẩn Niên, đúng mà!" Bà bị ba lần bốn lượt phủ nhận chọc cho lại khóc, chỉ vào Kiều An Hảo hết sức tức giận nói: "Con đi theo bà, bà sẽ chứng minh cho con xem!"

Sau đó bà lại khóc huhu.

"Con đi cùng bà, con đi cùng bà, bà nội, bà đừng khóc."

Mãi cho đến khi Kiều An Hảo lên xe, bà mới giống như đứa trẻ, phá lên cười, một mình cứ lầm bầm khẳng định Kiều An Hảo chính là vợ của Lục Cẩn Niên.

Người phụ nữ vừa lái xe, vừa nhìn Kiều An Hảo nói xin lỗi, sau đó Kiều An Hảo nghe bà kể, mới hiểu, bà ấy và Lục Cẩn Niên cũng không có bất kỳ quan hệ máu mủ, bà là hàng xóm của Lục Cẩn Niên, mẹ của Lục Cẩn Niên qua đời, 10 tuổi anh không có ai chăm sóc, còn chồng bà và con

gái mất trong trận động đất, chỉ còn mình bà, nhìn thấy Lục Cẩn Niên mất mẹ rất đáng thương, nên mỗi ngày để cho Lục Cẩn Niên đến mình nhà ăn cơm, còn giặt quần áo dọn dẹp gian phòng cho anh.
 
Chương 604: Đã lâu không gặp người em yêu (14)


Bà lão quan tâm, chăm sóc Lục Cẩn Niên đến lúc tốt nghiệp trung học, đi Hàng Châu, nhưng lúc ấy Lục Cẩn Niên chưa mua nổi nhà nên ngày nghỉ ở đại học trở về Bắc Kinh, đến ở chỗ bà.

Sau này cuộc sống của Lục Cẩn Niên càng ngày càng khá, bà cũng được hưởng phúc, chẳng qua là hai năm qua bà lớn tuổi, có chút mơ hồ, nói chuyện có chút lung tung.

Lục Cẩn Niên bận rộn công việc, không thể lúc nào cũng chăm sóc bà, sức khỏe bà tốt, ở trong viện dưỡng lão hay bệnh viện sẽ buồn, cho nên Lục Cẩn Niên tốn tiền mời người phụ nữ trung niên này chăm sóc bà suốt thời gian qua.

-

Kiều An Hảo theo bà trở về nhà, bà không thể chờ đợi vọt vào trong phòng, lục lọi hồi lâu, sau đó cầm tấm hình đi tới, giơ lên trước mặt Kiều An Hảo nói: "Con xem, con còn nói không phải là cô dâu nhỏ của Cẩn Niên, rõ ràng đây chính là con."

Tấm hình trong tay bà, thoạt nhìn đã rất cũ, Kiều An Hảo thắt bím, mặc đồng phục học sinh cười ngọt ngào, dung nhan thoạt nhìn có chút non nớt, nhưng lại rất dễ dàng nhận ra.

Người phụ nữ kia nhìn hình, kinh ngạc lên tiếng: "Ơ, quả thật đúng là cô."

"Thấy chưa, làm sao bà có thể nhận nhầm vợ của Cẩn Niên chứ? Cẩn Niên đã nói với bà, người trong hình chính là người nó muốn kết hôn." Bà xem tấm hình như bảo bối, giận nhìn chằm chằm Kiều An Hảo: "Bây giờ con còn muốn lừa bà sao?"

Kiều An Hảo và người phụ nữ không giải thích được, hình này do Lục Cẩn Niên chụp được, nói với bà người trong hình là người nó thích, tối nay bà gặp Kiều An Hảo, nhận ra cô chính là người trong hình, nên một mực chắc chắn cô chính là vợ của Lục Cẩn Niên.

Lúc này thời gian đã rất khuya, bà vốn mơ hồ, tranh cãi cũng không có kết quả, cho nên người phụ nữ theo ý bà, giống như dỗ đứa trẻ, muốn gì được đó nói: "Đúng đúng đúng, bà chủ, đây chính là vợ của Lục tổng, nhưng mà bây giờ thời gian không còn sớm, chúng ta phải đi nghỉ ngơi."

Lúc này bà mới hài lòng nghe lời người phụ nữ kia vào phòng ngủ.

Chẳng qua trước khi lên giường, bà mở ngăn kéo cất tấm hình của Kiều An Hảo như giấu bảo bối vào trong đó.

Người phụ nữ không ngăn cản bà, để bà tùy tiện, xoay người, nhìn Kiều An Hảo nói xin lỗi: "Thật xin lỗi cô, không có cách nào để dỗ bà."

"Không sao." Kiều An Hảo cười cười, sau đó hỏi việc chính: "Lúc nào Lục Cẩn Niên sẽ về thăm bà ấy?"

"Trước kia Lục tổng đều tới vào thứ tư, nhưng giờ đây đã 4 tháng rồi không đến, bằng không bà cũng sẽ không chạy đi một mình, chắc là nhớ Lục tổng."

Kiều An Hảo vốn cho là mình có hi vọng tìm được Lục Cẩn Niên, không nghĩ tới nghe được đáp án như vậy, trong nháy mắt trở nên có chút mất mát: "Như vậy..."

"Hai người ngu ngốc, hôm nay là giao thừa, chắc chắn Cẩn Niên sẽ ở chỗ mẹ nó." Bà đóng hộc tủ, trong miệng lại lầm bầm nói: "Đang nghĩa địa ngoại thành phía Tây, hằng năm nó sẽ mừng năm mới với mẹ..."

Lời bà chưa nói hết, Kiều An Hảo lại đột nhiên xoay người, chạy ra ngoài cửa phòng, cô chạy đến một nửa, mới ý thức mình không có lái xe, trở về lấy chìa khóa xe trên bàn, "Mượn dùng một chút, ngày mai tôi sẽ còn trở lại", sau đó cũng không chờ người phụ nữ đồng ý, đã không thấy tăm hơi bóng người.

Kiều An Hảo lên xe, nhập hướng dẫn, trực tiếp chạy về ngoại thành phía Tây, cô cũng không biết bia mộ của mẹ Lục Cẩn Niên ở chỗ nào, cho nên liền dừng xe ở chân núi, đi tìm bia mộ.

Trong nghĩa địa yên tĩnh, gió thổi lạnh như băng cũng khiến lòng cô lạnh giá.

Kiều An Hảo sợ toàn thân có chút run run, nhưng vẫn lấy hết dũng khí đi lên.

Lúc Kiều An Hảo đi tới giữa sườn núi, rốt cuộc thấy trước bia mộ có một bóng người đang đứng.

Mượn ánh đèn sáng bên cạnh bia mộ, Kiều An Hảo rõ ràng phân biệt được, đó chính là Lục Cẩn Niên.
 
Chương 605: Đã lâu không thấy người em yêu (15)


Mượn ánh sáng của khu đất có mộ bia bên cạnh, Kiều An Hảo nhận ra người đến là Lục Cẩn Niên.

Vốn dĩ cô đang bước đi rất dồn dập, bỗng dừng liền dừng lại, hai mắt nhìn chằm chằm vào bóng dáng của anh, không thể nào bước tiếp.

Hình ảnh kia bị dừng lại.

Gió lạnh của mùa đông, gào rít từng cơn theo lưng chừng núi thổi qua, Kiều An Hảo lạnh đến mức cả người run rẩy, nhưng là tâm tình của cô lại trở nên nóng bỏng hơn bao giờ hết, ngón tay cũng đã run rẩy kịch liệt.

Rõ ràng cô nên phấn khích và kích động mới phải, nhưng không biết như thế nào, nước mắt lại không thể khống chế được mà rơi xuống.

Hơn bốn tháng, 130 ngày, hơn một ngàn một vạn lần nhịp đập của trái tim... người mà cô nhớ đến day dứt như thế, cuối cùng cũng có thể gặp được.

Rõ ràng trong đầu cô đã tưởng tượng qua vô số lần, đến cánh tượng ngày nào đó sẽ gặp được anh, cô phải làm gì đây, nhưng giờ này lại phát hiện bản thân cô đang bị mất hết tất cả động lực, chỉ nghĩ cứ như thế này, lẳng lặng ngắm anh, bù lại tất cả những thương nhớ trong bốn tháng qua.

Nước mắt của Kiều An Hảo, rơi càng thêm dồn dập, nhưng khóe môi của cô lại cong lên, ánh mắt của cô vẫn dịu dàng như thế, sợ rằng tất cả chỉ là ảo giác do mình nghĩ ra, nhẹ nhàng giơ chân lên, cực kỳ thong thả đi tiếp, một mực hướng về phía anh.

Đến gần, trong trí nhớ của cô lại ùa về sự hiện hữu quen thuộc của anh, khiến nước mắt của cô lại càng rơi như mưa.

Thật sự là anh... Không phải là cô đang mơ, rốt cuộc, rốt cuộc cũng tìm thấy anh rồi...

Cánh môi của Kiều An Hảo run rẩy, cô tốn rất nhiều sức lực dồn nén tình cảm của mình, há to mồm, hô lên tên của anh: “Lục Cẩn Niên?”

Người đàn ông đưa lưng về phía cô, như đang xuất thần nghĩ gì đó, cũng không phát giác có người đã đến gần mình.

Mãi đến khi từ đằng sau truyền đến một giọng nói quen thuộc, hô tên của anh, lông mày hơi giật giật, thu hồi tầm mắt đang nhìn vê phương xa, nghĩ thầm, chắc rằng anh lại xuất hiện ảo giác rồi.

“Lục Cẩn Niên... Là anh thật sao?

Lục Cẩn Niên còn chưa định hình được, sau lưng lại truyền đến âm thanh của Kiều An Hảo, khiến cả người anh lại được một phen run rẩy, nhưng không hề có ý muốn quay đầu.

Anh tinh tế cảm nhận được, ở đằng sau mình có người đi lại gần, hỗn loạn mà mình đã cố gắng kiềm chế trong thời gian dài như vậy cũng không thể đánh gục được sự nhung nhớ khao khát mùi hương thoang thoảng kia.

Lục Cẩn Niên nắm chặt tay thành quả đấm, cả người liền trở nên cứng ngắc.

“Lục Cẩn Niên, thời gian dài như vậy anh đã đi đâu?” Kiều An Hảo vừa hỏi vừa vươn tay ra nắm lấy cánh tay của anh, lúc đầu ngón tay của cô vừa mới chạm vào áo khoác của anh, cả người anh giống như bị điện giật, phản ứng rất lớn, giật cánh tay mình lại né tránh cô.

Đầu ngón tay của Kiều An Hảo rời vào khoảng không, trố mắt ngẩng đầu nhìn thấy người đàn oonng quay mặt đi, có vẻ gầy yếu hơn so với lúc trước, nhưng vẫn anh tuấn kinh tâm động phách như cũ, chỉ là vẻ mặt lạnh nhạt giống như không có linh hồn.

Kiều An Hảo vẫn luôn sợ Lục Cẩn Niên, cho dù là đến bây giờ, cô vẫn có chút sợ hãi như cũ, cô nuốt nước miếng một cái, âm thầm lấy can đảm, lại một lần nữa vươn tay ra nắm lấy cánh tay của anh, nhưng bây giờ còn chưa đụng phải quần áo của anh, anh cũng không thèm liếc mắt nhìn cô lấy một cái, giơ thẳng chân lên, đi qua trước mặt cô, nhanh chóng rời đi.
 
Chương 606: Đã lâu không thấy người em yêu (16)


Không phải là Kiều An Hảo không nghĩ đến, mấy tháng trước anh đợi cô lâu như vậy mà không thấy thì sẽ nổi giận, khẳng định sẽ nói tiếng xin lỗi với anh.

Nhưng là cô không nghĩ đến, rất không dễ dàng mới gặp được, cảm xúc của anh lại không có bất cứ thứ gì gọi là phập phồng, giống như cô chỉ là một người xa lạ, không thèm nói lấy một câu, một ánh mắt dư thừa cũng không muốn cho cô.

Kiều An Hảo bị Lục Cẩn Niên lạnh lùng tránh mắt, đờ đẫn đứng trước mộ mẹ của anh một lúc, sau đó mới tỉnh táo lại, chạy theo phương hướng mà anh vừa rời đi, đuổi theo.

Cô đi giày cao gót, tốc độ kém hơn anh rất nhiều, nghĩa trang lại nằm trên núi, đi xuống đều là bậc thang, cô chậm một lúc mới đuổi theo anh, khoảng cách ngăn cách cô và anh, chẳng những không gần hơn, mà còn ngày càng xa.

Cô rất không dễ dàng gì mới gặp được anh, bây giờ chắc chắn sẽ không để anh rời đi.

Kiều An Hảo cắn môi dưới, như là đưa ra quyết định, trực tiếp cởi giày cao gót của mình ra, xách trong tay, sau đó, chỉ đi một lớp tất mỏng giữa trời đông lạnh giá, giẫm xuống từng bậc cầu thang, đuổi xuống phía dưới chân núi.

Lục Cẩn Niên đi rất nhanh, sợ Kiều An Hảo đuổi theo anh, thời gian dừng lại nghỉ ngơi cũng không có, nhưng mặc dù như thế, Kiều An Hảo vẫn dần dần nhìn rõ được dáng hình của anh, đáy lòng có chút kinh hoảng, chỉ có thể không quan tâm gì, tăng tốc nhanh hơn, trên bậc thang toàn là đá vụn, cô không cẩn thận giẫm lên, đau đớn hô một tiếng, cũng không dám ngừng lại, chỉ có thể cắn chặt răng, chịu đựng nó, tiếp tục khập khiễng đi xuống, nhưng sau cùng, lại hoàn toàn không nhìn thấy bóng dáng của anh, đáy lòng vô cùng tuyệt vọng, cô biết lúc này có lẽ anh đã đến chân núi, lái ô tô rời đi, lại một lần nữa chỉ thoáng nhìn thấy cô, nhưng chân cô lại vẫn không chịu dừng lại.

Đợi đến lúc cô xuống dưới chân núi, người đã thở hồng hộc, mồ hôi đầm đìa, cô có chút uể oải bỏ lại giày cao gót, lúc chuẩn bị đi tiếp, lại nhìn thấy ở cửa nghĩa trang cách đó không xa, có một chiếc xe đang lóe đèn lên, cô liền mạnh mẽ ngẩng đầu, nhận ra đó là xe của anh, khóe môi liền cong lên.

Anh đi trước cô một đoạn xa như vậy, nhưng không có lái xe đi, lại lo lắng cô ở đây một mình sẽ gặp chuyện không may sao?

Quả nhiên, trong lòng anh vẫn không bỏ được cô.

Kiều An Hảo cũng chẳng quan tâm đến giày dép, trực tiếp để giày lại đằng sau, chân không đi về phía xe của anh.

Lúc khoảng cách của cô đến chiếc xe chỉ còn vài bước, người trong xe lại chợt giẫm chân ga, tốc độ cực nhanh đi về phía cửa nghĩa trang.

Kiều An Hảo vểnh môi, ảo não dậm chân hai lần, sau đó liền vội vàng chạy về lấy giày của mình, ngồi vào trong xe của mình, khởi động xe, đi về phía cửa nghĩa trang.

Lúc Kiều An Hảo vừa mới lái xe ra khỏi nghĩa trang, còn bắt gặp Lục Cẩn Niên rẽ sang một phía, cô liền xoay tay lái, quẹo theo, sau đó giẫm mạnh chân ga, gia tăng tốc độ.

Từ nghĩa trang trở về thành phố là đường cao tốc, Kiều An Hảo lái nhanh thế nào thì Lục Cẩn Niên cũng như thế, mặc kệ cô đuổi như thế nào, hai chiếc xe vẫn thủy chung duy trì một khoảng cách.
 
Chương 607: Đã lâu không thấy người em yêu (17)


Editor: Xiu Xiu

Chỉ là lúc hai chiếc xe một trước một sau đi vào đường phố Bắc Kinh, lúc đi qua chỗ cầu vượt, Lục Cẩn Niên không hề cho Kiều An Hảo thời gian để phản ứng, đột nhiên liền tăng tốc độ, đợi xe của Kiều An Hảo rẽ ngoặt qua, ở ngã ba trống không đã không thấy xe của anh.

Kiều An Hảo đi chậm lại, dừng ở ven đường, cô nhìn con đường mờ mịt phía trước với ba ngã rẽ, không biết nên lựa chọn đường nào.

Cuối cùng, vẫn không theo kịp anh...

Kiều An Hảo ngồi trong xe rất lâu, mới cầm điện thoại nhìn thoáng qua thời gian, đã là mười hai giờ khuya, một năm mới đã đến, đầu tiên cô gọi điện cho bà lão, nói hiện tại đi xe bất tiện, ngày hôm sau cô mới có thể trở lại.

Kiều An Hảo cúp điện thoại, rầu rĩ không vui lái xe trở về nhà của mình.

Cô mệt mỏi ngồi trên ghế sofa, mới cảm giác được lòng bàn chân truyền đến đau đớn.

Cô cúi đầu, nhìn tất chân rướm máu, tủi thân bĩu môi, sau đó cẩn thận lột tất chân xuống, nhìn thấy lòng bàn chân đầy những vết xước rướm máu trên da thịt nõn nã, vô cùng chói mắt.

Kiều An Hảo thuận tay lấy ra gói bông, xé gói bên ngoài, chỉ đơn giản là bôi chút thuốc sát trùng, bởi vì đau đớn, lông mày của cô nhăn lại một phen.

Sau khi sát trùng xong, Kiều An Hảo giống như mất hết sức lực, trực tiếp ôm gối, nằm xuống trên sofa.

Không dễ gì mới tìm được anh, nhưng anh lại không muốn gặp cô.

Lúc trước kia, vẫn nghĩ rằng, ngày anh gặp lại cô, sẽ là ngày bắt đầu hạnh phúc của hai người, hiện giờ nghĩ lại, dường như là cô suy nghĩ quá đơn giản rồi.

Thật ra anh nổi giận cũng được, lạnh nhạt cũng được, cô đều có thể giải thích được.

Lúc trước anh vui sướng đợi cô suốt cả một đêm, trong đêm đó, với anh mà nói, khẳng định là hết lần này đến lần khác giống như bị hành hạ và lăng trì.

Cho nên mặc kệ hiện tại anh làm khó cô như thế nào, bây giờ cô cũng sẽ không lùi bước, sẽ không buông tay nữa.

Kiều An Hảo nghĩ đến đây, liền quay đầu, nhìn thấy một chiếc hộp thuốc lá và một tờ giấy, vươn tay, cầm lấy, như là hạ quyết tâm, ánh mắt liền trở nên kiên định.

Kiều An Hảo không hề buông tay, cũng không lùi bước, tuy nhiên sau tối hôm qua, Lục Cẩn Niên bỏ đi, cũng có nghĩa là từ nay về sau cô không thấy anh nữa rồi.

Ngày hôm sau, trời vừa sáng, Kiều An Hảo đã lái xe đến Kiều gia, sau khi nếm qua điểm tâm, mới viện cớ rời đi, đến chỗ bà lão kia.

Kiều An Hảo cũng không sốt ruột rời đi, ngược lại còn ở trong nhà bà lão.

Đối với Lục Cẩn Niên mà nói, bà lão chính là một trong số ít những người lo lắng cho anh, anh mất tích lâu như vậy, ai cũng không liên hệ được, lại vẫn xuất hiện ở mộ của mẹ mình vào đêm qua, như thế khẳng định cũng sẽ đến thăm bà ấy.

Cho nên cô cần phải ở chỗ này ôm cây đợi thỏ.

Mỗi ngày cô đều đến chỗ này từ sáng sớm, đến tối muộn mới rời đi, vào buối chiều mùng bốn, rốt cuộc cũng được như ý, Lục Cẩn Niên xuất hiện rồi.
 
Chương 608: Đã lâu không thấy người em yêu (18)


Bà lão hơi giống trẻ nhỏ, lúc nào cũng cần phải dụ dỗ, Kiều An Hảo không hề có chút không kiên nhẫn, vẫn luôn tận tâm trò chuyện, cũng theo lời nói của bà, cô biết được rất nhiều chuyện của Lục Cẩn Niên.

Lục Cẩn Niên xuất hiện vào buổi chiều một ngày nào đó, bà lão kể lại chuyện Lục Cẩn Niên khi còn bé, ban đầu bọn họ ở trong khu trọ đó, tất cả mọi người đều biết mẹ của Lục Cẩn Niên làm trong một quán bar về đêm, ít nhiều ai cũng mang tâm lí khinh thường phụ nữ như vậy, hơn nữa mẹ Lục Cẩn Niên xinh đẹp, không ít đàn ông trong khu trọ mỗi lần thấy cô là gạ gẫm, chọc cho vợ ở nhà không hài lòng, lâu dần nhiều phụ nữ trong khu hợp lại với nhau, mắng mẹ Lục Cẩn Niên là hồ ly tinh, cũng nhắc nhở con mình tránh xa Lục Cẩn Niên ra một chút.

Ban đầu bởi vì tuổi nhỏ, anh sẽ không để ý kĩ, Lục Cẩn Niên không hề biết những đứa trẻ trong khu chán ghét mình, lúc nhìn từng nhóm bạn bè chơi đùa, anh cũng sẽ tham gia,

nhưng lần nào cũng đổi lấy sự ghét bỏ, nhiều lần, Lục Cẩn Niên không còn tham gia nữa, ban ngày mẹ anh ngủ, buổi tối lại đi ra ngoài, cho nên không thể chơi cùng anh, đa số anh chỉ có thể cô đơn ngồi xổm một góc ở trong khu trọ, tự chơi với mình.

Một lần như vậy, trong khu trọ có một đứa trẻ nghịch ngợm chạy tới gây sự, dường như là mắng mẹ anh, cuối cùng hai người đánh nhau, thằng nhóc bị Lục Cẩn Niên cầm gạch đập vào đầu, người trong khu trọ chưa hỏi ai đúng ai sai, trực tiếp đi tìm mẹ Lục Cẩn Niên, bắt đầu chỉ trích hai mẹ con bọn họ.

Từ đó về sau, ban ngày Lục Cẩn Niên rất ít khi xuất hiện .

Lúc bà lão nói tới đây, còn thở dài một hơi thật mạnh.

Giọng điệu đó, làm đáy lòng Kiều An Hảo run rẩy một chút.

Cho tới bây giờ cô cũng không biết, thời thơ ấu của Lục Cẩn Niên, lại đen tối như vậy.

Thật ra, trên thế giới này, không ai trời sinh đã có tính cánh lạnh lùng, chỉ là vì không được mọi người công nhận, cho nên mới có thể giả bộ khinh thường người khác, ngụy trang bản thân rất tôn nghiêm.

Kiều An Hảo còn muốn hỏi bà lão chuyện của Lục Cẩn Niên, nhưng chuông cửa lại đột nhiên vang lên, bão mẫu chăm sóc bà lão ra mở cửa, nhìn Lục Cẩn Niên đang đứng bên ngoài, vui mừng nói: “Anh Lục, anh đã tới?”

Kiều An Hảo nghe thấy, vội vàng đi ra ngoài phòng ngủ, nhìn Lục Cẩn Niên xách vài túi đồ to, bước vào nhà.

Lúc này đây, Kiều An Hảo nhìn Lục Cẩn Niên, so với đêm giao thừa hôm trước cô thấy rõ hơn rất nhiều.

Ngoại trừ người gầy yếu một chút, mọi thứ khác vẫn không thay đổi, trên người tản ra vẻ tự phụ trong trẻo nhưng lạnh lùng như trước.

Dường như Lục Cẩn Niên không chú ý tới Kiều An Hảo, đầu tiên anh đưa túi đồ trong tay cho bảo mẫu, sau đó cởi giày, mới mở miệng, giọng nói thản nhiên, không có một chút tình cảm:“Bà đâu?”

Bảo mẫu trả lời: “Ở trong phòng ngủ.”

Lục Cẩn Niên gật nhẹ đầu, xoay người, vừa chuẩn bị cất bước đi vào phòng ngủ, lại nhìn thấy Kiều An Hảo đang đứng trước cửa phòng.

Lục Cẩn Niên nhíu mày, đáy mắt bình thản, rõ ràng hiện lên một chút kinh ngạc, thế nhưng anh che giấu rất nhanh, giọng nói khi mở miệng, lạnh lùng tựa như cô chính là một người xa lạ: “Cô tới nơi này làm gì?”
 
Chương 609: Đã lâu không thấy người em yêu (19)


Lục Cẩn Niên vừa hỏi xong câu này, dường như anh cảm thấy mình đã xen vào việc của người khác, cũng không chờ Kiều An Hảo mở miệng trả lời, liền thẳng thừng nói: “Nơi này không cần cô, đi đi.”

Anh nói như vậy, là trực tiếp đả thương người, khiến cho sắc mặt Kiều An Hảo tái nhợt hẳn đi.

Bảo mẫu vội vàng giải vây cho Kiều An Hảo: “Anh Lục, Cô Kiều tới đây để thăm bà, đêm giao thừa bà tìm anh, đi lạc mất, may mắn Cô Kiều đã tìm được bà......”

Dường như Lục Cẩn Niên không có hứng thú đối với những lời bảo mẫu nói, không chờ cô nói xong, anh thẳng thừng mở miệng, đánh gãy lời bảo mẫu, mang theo vài phần chân thật nói: “Tiễn khách đi.”

Lục Cẩn Niên có ý tiễn khách rõ ràng như vậy, Kiều An Hảo sững sờ vài giây, khó có thể tiếp nhận nổi chuyện này, Kiều An Hảo có chút xấu hổ rũ đầu xuống, ngón tay luống cuống bấu vào làn váy.

“Anh Lục......” Dường như Bảo mẫu còn muốn nói giúp Kiều An Hảo chuyện gì đó, nhưng Lục Cẩn Niên chẳng muốn nghe, anh bước chân vào phòng ngủ.

Lúc đi qua người Kiều An Hảo, cô hô ra tiếng, là tên của anh: “Lục Cẩn Niên.”

Bước chân Lục Cẩn Niên hơi chần chờ một chút, nhưng không dừng lại, trực tiếp đi qua cô, vào phòng ngủ, sau đó liếc ra bên ngoài cửa, nhìn bảo mẫu, lại cất tiếng, nói: “Đứng ở nơi đó phát ngốc cái gì? Còn không mau tiễn cô Kiều đi.”

Cô Kiều...... lần đầu tiên Kiều An Hảo cảm thấy hai chữ này chói tai như vậy, làm cho cả người cô run rẩy theo.

Cô quay đầu theo bản năng, liếc mắt nhìn bóng lưng Lục Cẩn Niên, nhưng anh lại trực tiếp đóng cửa.

Bầu không khí, trở nên có chút xấu hổ.

Đầu tiên bảo mẫu ngượng ngùng cười với Kiều An Hảo, sau đó như muốn lấy lại thể diện cho cô, bảo mẫu cất tiếng nói: “Cô Kiều, cô không cần để trong lòng, tính tình anh Lục là như vậy.”

Kiều An Hảo rũ mắt xuống, nhẹ giọng nói: “Mình không sao.”

Kiều An Hảo sợ bảo mẫu khó xử, ngẩng đầu, cười nhẹ với bảo mẫu: “Tôi đi trước.”

Bảo mẫu tiễn Kiều An Hảo ra cửa, dọc đường đi thẹn thùng liên tục nói vài lần: “Rất xin lỗi”.

Đợi cho Kiều An Hảo vào thang máy, bảo mẫu mới đóng cửa, sửa sang lại đồ Lục Cẩn Niên mua, sau đó rót một ly nước, đi tới phòng ngủ, trước tiên gõ cửa, rồi mới đẩy cửa ra.

Bà lão đã chìm vào giấc ngủ trưa, Lục Cẩn Niên ngồi yên tĩnh bên giường, đôi mắt lại nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ, không biết đang suy nghĩ điều gì.

Bảo mẫu đi lên trước, đưa ly nước cho Lục Cẩn Niên, sợ đánh thức bà lão, cố ý thấp giọng nói: “Anh Lục, uống nước đi.”

Lục Cẩn Niên nhận lấy, bình thản nói một câu: “Cám ơn.”

Thời điểm Lục Cẩn Niên cầm ly thủy tinh lên uống nước, bảo mẫu lại nhỏ giọng nói: “Tôi đã tiễn Cô Kiều.”

Động tác của Lục Cẩn Niên dừng lại một chút, nhưng vẻ mặt không hề biến hóa, anh chầm chậm uống nước, sau đó cầm ly thủy tinh ra, đưa cho bảo mẫu đang đứng một bên, gật nhẹ đầu, ý đã nghe thấy lời nói của cô.

Bảo mẫu cầm ly thủy tinh, đi ra khỏi phòng ngủ.

Lục Cẩn Niên ngồi yên trong chốc lát, sau đó đứng lên, bước tới trước cửa sổ sát đất, đi đến ban công, châm một điếu thuốc.

Sương khói lượn lờ sau lưng, ngược lại vẻ mặt anh có chút hoảng hốt.
 
Chương 610: Đã lâu không gặp, người em yêu (20)


Editor : Meitu

Lục Cẩn Niên vẫn cùng bà ăn cơm tối xong, xem một bộ vở kịch đã cũ, nói người giúp việc tắm cho bà xong, lên giường ngủ, mới rời đi.

Lúc Lục Cẩn Niên đi ra từ trong thang máy, liếc mắt nhìn thời gian, đã mười giờ tối.

Đi ra khỏi cao ốc, Lục Cẩn Niên mới phát hiện tuyết rơi, đại khái chỉ một hồi, chung quanh tiểu khu như được bọc trong một tầng tuyết trắng mỏng.

Lục Cẩn Niên đi xuống bậc thang, giẫm trên tuyết trắng, phát ra tiếng vang kẽo kẹt kẽo kẹt.

Anh đi tới ven đường tiểu khu, lấy chìa khóa xe, ấn mở khóa xe, thấy xe cách đó không xa, trước sau lóe lên một cái đèn, liền cất bước đi tới.

Lúc Lục Cẩn Niên vừa đi tới trước xe của mình, nghe được có người gọi tên của mình: "Lục tổng. "

Lục Cẩn Niên dừng lại một chút, quay đầu, thấy trợ lý của mình đứng ở đường đối diện tiểu khu, giống như đã tới được một lúc, trên đầu bị đè một tầng tuyết như đội mũ.

Lục Cẩn Niên không lên tiếng, nhưng bước chân dừng tại chỗ.

Trợ lý bước nhanh đạp lên tuyết đi tới trước mặt của anh, ánh mắt của anh ta, rõ ràng mang theo vài phần kích động: "Lục tổng, anh trở về lúc nào? Sao không liên lạc tôi?"

"Sao cậu ở đây?" Lục Cẩn Niên không trả lời câu hỏi của trợ lý, ngược lại nhíu mày hỏi thăm.

"Họ hàng của bà xã tôi đều ở phía sau tiểu khu kia, hôm nay chúng tôi tới chúc tết, chơi mạt chược đến bây giờ chưa về, tôi xuống lầu mua thuốc lá, kết quả đúng lúc gặp anh." Trợ lý nhìn như thành thật đang trả lời câu hỏi của Lục Cẩn Niên, đáy lòng vẫn đang suy nghĩ, họ hàng của bà xã anh đều ở Tô Châu, cả đêm chạy đến nơi đây, còn không phải là bị cô Kiều gọi một cú điện thoại sao?

Trợ lý biết Lục Cẩn Niên nhiều năm như vậy, chưa bao giờ lừa gạt anh, đây là lần đầu tiên, mặc dù nói không có sơ hở, nhưng đáy lòng vẫn hơi chột dạ, sợ bị Lục Cẩn Niên nhìn ra điều gì không ổn, rất nhanh liền đổi đề tài: "Lục tổng, lát nữa anh có việc gì không? Nếu không thì đi uống một ly được không?"

Lục Cẩn Niên không từ chối đề nghị của trợ lý, gật đầu, liền chỉ xe mình, sau đó đi tới chỗ ghế lái ngồi.

Làm trợ lý của Lục Cẩn Niên nhiều năm, lúc này đã hơn bốn tháng không gặp, nhưng thủy chung không từ bỏ thói quen, trợ lý vừa nhìn thấy Lục Cẩn Niên đồng ý, liền giành trước đi tới trước mặt anh, thay anh kéo ra cửa sau xe: "Lục tổng, mời."

Lục Cẩn Niên vừa mới chuẩn bị mở cửa xe ghế lái thì dừng lại, cuối cùng buông tay, khom người, chui vào trong xe.

Trợ lý lên ghế lái, khởi động xe, hỏi: "Lục tổng, chúng ta đi đâu?"

"Tùy cậu."

Trợ lý suy nghĩ một chút, đề nghị: "Kim Bích Huy Hoàng?"

Lục Cẩn Niên nhẹ "Ừ" một tiếng, đồng ý.

Trong 4 tháng này, "Kim Bích Huy Hoàng" sửa chữa một lần, so với lúc trước càng thêm phần rực rỡ.

Trong bao sương, trợ lý rất nhanh gọi rượu, đợi đến khi phục vụ viên rời đi, mới quay đầu nhìn về phía Lục Cẩn Niên, phát hiện vẻ mặt anh rất nhạt tựa vào trên ghế sa lon, chẳng biết từ lúc nào đã đốt một điếu thuốc, đã hút hơn nửa đoạn.

Trợ lý rót hai ly rượu, đẩy một ly tới trước mặt Lục Cẩn Niên: "Lục tổng, lần này anh trở về còn đi không?"

Lục Cẩn Niên nghe tiếng trợ lý, thu tầm mắt nhìn lên trần nhà, ngồi thẳng người, bưng ly rượu lên, một hơi uống cạn, sau đó gật đầu một cái: "Đi."
 
Chương 611: Lục Cẩn Niên, em có thai rồi (1)


Editor : Meitu

"Công ty kia làm sao bây giờ?"

"Không phải công ty đó vẫn làm rất tốt?"

Lục Cẩn Niên hỏi ngược lại, khiến cho trợ lý không biết nói gì, dừng một lát, trợ lý nghĩ đến Kiều An Hảo gọi điện thoại cho mình, lặp đi lặp lại nội dung dặn mình, vì vậy liền hỏi: "Lục tổng, khi nào thì anh chuẩn bị đi?”

Lục Cẩn Niên chần chờ một chút, mới trả lời: "Còn chưa rõ. "

"Lục tổng, việc anh dặn tôi làm vì cô Kiều, tôi cũng làm được..."

Lục Cẩn Niên nghe thấy hai chữ “cô Kiều”, không nói gì, tay nắm ly rượu tăng thêm sức lực.

Trợ lý nghĩ đến Lục Cẩn Niên dặn dò mình không cần nói cho Kiều An Hảo chuyện này, nhưng anh lại vi phạm toàn bộ, vì vậy cũng có chút chột dạ trực tiếp tránh đi đề tài này, hỏi tiếp: "Lục tổng, ban đầu vì cô Kiều nên anh mới không nói tiếng nào rời đi sao?"

Trong nháy mắt vẻ mặt Lục Cẩn Niên trở nên có chút cứng ngắc, anh mím chặt môi, đáy mắt có tâm tình hoang mang gì đó, một lát sau, rồi uống ly rượu, sau đó gương mặt khôi phục vẻ nhàn nhạt và bình tĩnh, mở miệng nói: "Chuyện đã qua, cũng không cần nhắc lại."

"Nhưng cô Kiều tìm..."

Trợ lý muốn nói "Cô Kiều tìm anh cũng gần bốn tháng", nhưng mà anh chỉ vừa nói “cô Kiều”, ngay cả chữ tìm tiếp theo chưa kịp nói ra, Lục Cẩn Niên lại đột nhiên hung hăng đặt ly rượu trên bàn, giọng nói lạnh lùng: "Về chuyện của cô ấy, tôi đã nói, không muốn nghe nữa!"

Trong nháy mắt trợ lý dừng lại lời nói.

Trong bao sương yên lặng một hồi.

Sau đó, trợ lý mở miệng hỏi thăm Lục Cẩn Niên, anh chưa kịp mở miệng nói câu nào, chẳng qua là gương mặt u ám, vẫn không ngừng hút thuốc.

Hút xong, cũng không biết anh nhớ ra chuyện gì, lại đột nhiên dụi đầu thuốc vào trong gạt tàn thuốc, đứng lên: "Thời gian không còn sớm, tôi về khách sạn trước."

Trợ lý nghe được câu này, người liền trở nên có chút sốt ruột.

Lúc ban đầu anh nói cho cô Kiều biết chuyện, chẳng qua là vì bất bình thay Lục tổng, sau đó anh mới biết, thì ra là cô Kiều cũng yêu Lục tổng, trong 4 tháng này, mỗi ngày sẽ gọi anh một cú điện thoại hỏi thăm Lục tổng có liên lạc với anh không, khiến cho anh cũng cảm thấy tội lỗi.

Tối nay anh được cô Kiều gọi một cú, chính là vì giúp cô hóa giải quan hệ với Lục tổng, nhưng mà ai ngờ, chẳng qua anh mới vừa nói ra chữ “cô Kiều”, Lục tổng lại đột nhiên trở mặt, dọa cho anh sợ không dám nói tiếp.

Sau khi hỏi Lục tổng bốn tháng này rời đi ở chỗ này, sau này còn có thể trở về Bắc Kinh không, kết quả ai ngờ hỏi hồi lâu, cũng không hỏi ra kết quả, ngược lại Lục tổng nói muốn đi?

Dù thế nào đi nữa, cũng phải giúp cô Kiều hỏi ra manh mối…

Nghĩ tới đây, trợ lý liền vội vàng mở miệng hỏi: "Lục tổng, anh ở khách sạn nào?"

Lục Cẩn Niên nghiêng đầu, nhìn về trợ lý: "Có chuyện gì không?"

Trợ lý bị ánh mắt của Lục Cẩn Niên có chút chột dạ, chỉ cảm thấy giống như bị Lục Cẩn Niên nhìn ra tâm tư của mình, vì vậy vội vàng nói: "Tôi chỉ muốn đưa Lục tổng về, hơn nữa tôi cũng không lái xe."

Lục Cẩn Niên nghe xong lời của trợ lý, theo dõi anh hai giây, đang lúc trợ lý nghĩ thầm mình xong đời rồi, Lục Cẩn Niên đột nhiên lên tiếng nói: "Khách sạn bốn mùa."
 
Chương 612: Lục Cẩn Niên, em có thai (2)


Editor : Meitu

Sau đó cũng không chờ trợ lý phản ứng, liền kéo cửa bao sương ra, đi ra ngoài trước.

Trợ lý hơi sửng sốt, mới phục hồi tinh thần lại, vội vàng lấy điện thoại di động ra, nhắn cho Kiều An Hảo một tin nhắn: 【 cô Kiều, Lục tổng đang ở khách sạn Bốn Mùa, tôi hiểu rõ Lục tổng nhiều năm, số phòng của anh nhất định là 1001, cô báo số chứng minh cho phục vụ viên mở cửa giúp cô, số của Lục Cẩn Niên là.. 】

Sau đó trợ lý liền gửi kèm chuỗi số trên thẻ căn cước cho Kiều An Hảo, gửi xong, anh mới nhớ ra gì đó, tiếp tục soạn một tin nhắn gửi qua: 【 đúng rồi, cô Kiều, Lục tổng nói anh còn phải đi, cô còn có thể đưa số chứng minh hỏi chuyến bay của anh ấy, như vậy có thể biết anh ấy sẽ đi nơi nào, tôi chỉ có thể giúp cô tới đây, tiếp theo cô phải tự mình nghĩ cách đi. 】

Trợ lý gửi xong những tin nhắn này, mới vội vàng kéo cửa bao sương, đuổi kịp Lục Cẩn Niên.

Có thể là vì lại phản bội Lục Cẩn Niên lần nữa, trợ lý cũng không dám đưa mắt nhìn Lục Cẩn Niên.

Như vậy Lục tổng yêu cô Kiều, không thể nào không thương cô Kiều, anh càng tránh như vậy, càng nói rõ đáy lòng của anh hết sức để ý... Mặc dù không biết rốt cuộc đã từng xảy ra chuyện gì, khiến Lục tổng muốn từ bỏ cô Kiều.

Nhưng mà, cởi chuông phải do người buộc chuông, trên thế giới này người có thể khiến Lục tổng khổ sở chính là cô Kiều, cũng như người có thể khiến Lục tổng vui vẻ còn là cô Kiều.

Cho nên chuyện này cũng không tính là anh phản bội Lục tổng, đúng không? Thật ra thì anh đang giúp Lục tổng... Giúp anh tìm về hạnh phúc đã mất nhiều năm.

Ừ, đúng rồi, chính là như vậy, anh đang giúp anh ấy tìm lại hạnh phúc! Đợi đến lúc anh và cô Kiều lại bên nhau, nếu anh ấy phát hiện những chuyện phản bội kia, anh cũng có thể đi tìm cô Kiều giúp một tay.

Trợ lý nghĩ đến mình có tấm bùa hộ mạng là Kiều An Hảo, rốt cuộc miễn cưỡng ổn định tinh thần, nhìn qua kính chiếu hậu, nhìn Lục Cẩn Niên đang ngồi phía sau xe.

Trợ lý không đưa Lục Cẩn Niên lên lầu, mà trực tiếp đưa anh đến cửa khách sạn, liền lái ô-tô rời đi.

Lễ mừng năm mới, khách sạn vốn ít người, hơn nữa lúc này đêm khuya, trừ một người ở quầy tiếp tân và hai người bảo vệ thì không còn ai khác.

Thang máy dừng ở tầng cuối cùng, Lục Cẩn Niên nhấn chốt, đợi ước chừng hai phút, mới có một tiếng ‘đinh’ vang lên, trước mặt anh cửa thang máy chậm rãi mở ra, Lục Cẩn Niên bước vào, nhấn số tầng.

Thang máy đến tầng cuối, Lục Cẩn Niên ra ngoài, dọc theo hành lang dài yên tĩnh, đi thẳng đến phòng "1001", lấy ra thẻ mở cửa phòng trong túi, tra vào mở ra cửa phòng.

Gian phòng được anh mở ra, một mảnh đen nhánh.

Lục Cẩn Niên mượn ánh đèn bên ngoài, cắm thẻ mở cửa phòng vào nguồn điện, đèn trong phòng sáng lên.

Anh đóng cửa lại, bước vào phòng khách, thuận tay cởi bỏ áo khoác, mở cà vạt trong áo sơ mi, sau đó đi về phía phòng ngủ.

Một tay Lục Cẩn Niên đẩy ra cửa phòng ngủ, mở cà vạt, thuận tay ném vào một bên giường, giơ tay lên, vừa mở nút cài, vừa thuận tay đóng cửa phía sau, vừa mới chuẩn bị tiến vào phòng tắm đi tắm, khóe mắt lại quét một nơi, sau đó động tác toàn thân liền dừng lại, qua ước chừng ba giây đồng hồ, mới quay đầu, thấy Kiều An Hảo đang cắn môi dưới, ngồi ở trên ghế salon sát cửa sổ.
 
Chương 613: Lục Cẩn Niên, em có thai (3)


Editor : Meitu

Lục Cẩn Niên không hề chuẩn bị tâm lý chút nào, hoàn toàn không lường trước việc Kiều An Hảo sẽ ở trong phòng của mình, tay anh đang mở cài nút, chợt ngừng lại, cả người dường như bị đóng băng vậy, đông cứng tại chỗ.

Đây là lần đầu tiên Kiều An Hảo đánh bạo lẻn vào phòng của người khác, đáy lòng của cô có chút thấp thỏm khẩn trương, mở đôi mắt to như thạch đen, nhìn Lục Cẩn Niên một lát, sau đó liền đứng lên, đi tới phía Lục Cẩn Niên: "Lục Cẩn Niên, thật xin lỗi, quấy rầy anh."

Lục Cẩn Niên không lên tiếng, một đôi mắt nhìn Kiều An Hảo đang chậm rãi lại gần mình, sinh lòng hoảng hốt, có chút cảm giác mình đang gặp ảo giác.

Kiều An Hảo đứng cách Lục Cẩn Niên tầm nửa mét thì dừng lại, cô ngẩng đầu nhìn anh còn chưa mở miệng đã phát hiện tốc độ tim mình đập nhanh đến mức có thể văng ra ngoài: "Lục Cẩn Niên, chúng ta có thể nói chuyện một chút không?”

Kiều An Hảo nói những lời này, giống như chủy thủy bén nhọn nhất thế gian, dùng sức đâm vào trong tim Lục Cẩn Niên, khiến sắc mặt anh trở nên trắng bệch.

Chẳng bao lâu sau, anh gửi tin nhắn cho cô, cũng đã nói ý giống nhau: 【 tối nay lúc ăn cơm, chúng ta nói chuyện một chút. 】

Nhưng mà đêm đó, anh đợi suốt đêm, hạ thấp bản thân, bỏ tôn nghiêm, cũng không thấy cô đến.

Nói một chút... Ngay cả cơ hội nói cô cũng không cho anh, liền trực tiếp xử tử hình.

Tay Lục Cẩn Niên nắm nút cài run rẩy bởi vì sức hơi mạnh, cho nên cứng rắn lôi đứt mấy cái, rơi trên mặt đất, phát ra tiếng vang thanh thúy, khiến cho Lục Cẩn Niên bình tĩnh, trong nháy mắt tầm mắt anh nhìn cô, lạnh như băng thấu xương, khiến Kiều An Hảo cũng cảm thấy một tia lạnh lẻo trong phòng ấm áp, anh nhìn chòng chọc cô hồi lâu, mới mở miệng, trong giọng nói không có chút cảm xúc: "Tôi nghĩ giữa tôi và cô không có gì để nói."

Theo lời của anh, tầm mắt của anh bình tĩnh thu lại trên mặt cô, anh chuyển sang áo sơ mi, cởi nút cài, động tác thong dong kéo ra cửa phòng tắm, đang chuẩn bị đi vào, dường như anh nhớ ra chuyện gì đó, cũng không quay đầu nhìn Kiều An Hảo, chẳng qua là hơi dừng lại, giọng nói bình thản như nước lặng: "Tôi không cần biết tối nay cô vào phòng tôi bằng cách nào, tôi hy vọng trước khi tôi ra ngoài, cô đã rời đi, không thì tôi sẽ báo cảnh sát."

Vừa nói, Lục Cẩn Niên liền muốn bước vào phòng tắm.

Kiều An Hảo dưới tình thế cấp bách, vươn tay kéo tay Lục Cẩn Niên đang nắm áo sơ mi.

Sống lưng Lục Cẩn Niên căng thẳng, anh mím chặt môi, cúi đầu nhìn chằm chằm bàn tay nhỏ bé trắng nõn mềm mại đang nắm lấy tay mình, đáy mắt có các loại tình cảm phập phồng, cuối cùng chỉ hóa thành hai chữ lạnh lùng: "Buông ra!"

Kiều An Hảo bị giọng nói lạnh lùng của Lục Cẩn Niên, dọa cho sợ đến đầu ngón tay có chút run run, cô cúi đầu, tay nhỏ bé càng nắm chặt anh, bởi vì bất an, lòng bàn tay trong cũng đổ đầy mồ hôi, "Lục Cẩn Niên, em biết anh đang tức giận, nhưng có thể cho em xin chút thời gian không? Để cho em nói xong lời muốn nói..."

"Không có hứng thú!" Lục Cẩn Niên mang theo vài phần không nhịn được cắt đứt lời của Kiều An Hảo, trực tiếp nâng lên một bàn tay khác, bắt được cổ tay của Kiều An Hảo, cố gắng kéo tay của cô xuống.
 
Chương 614: Lục Cẩn Niên, em có thai (4)


Editor : Meitu

Kiều An Hảo cảm giác được tay mình nắm tay Lục Cẩn Niên, đang bị anh tháo ra, đáy lòng cô càng lo lắng, dưới tình thế cấp bách, liền trực tiếp nói ra chuyện tối nay mình muốn nói với Lục Cẩn Niên, trực tiếp nói ra: "Lục Cẩn Niên, đêm thất tịch lễ tình nhân kia..."

Câu kế tiếp của Kiều An Hảo cũng còn chưa nói hết, mấy chữ "Đêm thất tịch lễ tình nhân" này, giống như lời nguyền ma quái, khiến cả người Lục Cẩn Niên như phát điên, phản ứng cực kỳ mãnh liệt, vốn đang lạnh nhạt, giống như thay đổi thành người khác, chợt đẩy cô vào tường, vươn tay đặt trên cổ cô, bóp chết lời cô sắp nói tiếp.

Kiều An Hảo cảm giác được hơi thở nam tính lạnh thấu xương chạm vào mặt, sức anh bóp cổ cô khá mạnh, khiến cho cô hô hấp không khoái, sắc mặt cũng đỏ lên.

Anh nhìn cô từ trên xuống, ánh mắt hung ác giống như bất cứ lúc nào cũng xé rách cô, trên mặt trong trẻo lạnh lùng, tàn khốc: "Cô nói tới tìm tôi? Có lẽ đến nhắc tôi tỉnh, lúc trước tôi rất buồn cười?"

Lục Cẩn Niên im lặng một giây, mở miệng lần nữa, cảm xúc đã hơi ổn định, giọng nói ra bình thản mà cường thế, không cho người ta muốn chất vấn nữa: "Nếu như tối nay cô tìm tôi, là muốn nói với tôi như vậy, tôi

cho cô biết, không cần vì những chuyện đã qua kia, đối với tôi mà nói đã không còn quan trọng."

Nói xong, Lục Cẩn Niên liền buông lỏng cổ tay Kiều An Hảo, nắm cổ tay của cô, không cho cô bất kỳ cơ hội phản kháng, trực tiếp kéo cô đi tới cửa khách sạn, kéo cửa ra, dùng sức đẩy cô đi ra ngoài, sau đó đóng cửa lại thật chặt, khóa trái.

Không có sự tồn tại của cô, khiến cả người Lục Cẩn Niên căng thẳng có chút buông lỏng.

Anh đứng phía sau cửa một lát, mới cất bước, đi về phía phòng ngủ, vốn anh muốn tắm, lại không đi, tìm một hộp thuốc lá, rút một điếu thuốc đốt.

Khi anh hút xong, lại liếc thấy va li trong góc, yên tĩnh đặt điện thoại di động.

Anh nhìn chằm chằm điện thoại di động thật lâu, mới vươn tay, cầm lên, mở máy.

Anh đã vứt sim trong điện thoại, mở lên, biểu hiện lượng pin không đầy, anh nhìn chằm chằm hình Kiều An Hảo mình dùng làm hình nền đến ngẩn người, mới mở tin nhắn.

Quan trọng nhất, chính là nội dung của anh và cô, thời gian như dừng lại rạng sáng 4 tháng trước.

Anh sửng sốt hồi lâu, mới mở ra tin nhắn đọc nội dung.

【 anh không cần chờ tôi, tôi sẽ không đi gặp anh. 】

Trong nỗi nhớ của anh khắc sâu, tin nhắn này, là lúc mình ở ngoài cửa nhà họ Kiều, đợi ba ngày ba đêm, cả người mệt mỏi dường như có thể ngất đi bất cứ lúc nào, cô gởi tin.

Đó là sau khi anh thu mua Hứa thị, đêm thất tịch lễ tình nhân chờ đợi cô, lần đầu tiên cô trả lời anh.

Đến bây giờ, anh cũng còn nhớ rõ, ngay lúc đó rốt cuộc anh đã kích động.

Nhưng mà, đợi đến anh thấy nội dung, anh mới biết, thì ra là, cô biết anh đang đợi cô.. Chẳng qua là tránh mặt không thấy anh mà thôi.

Đáy lòng của anh hiện lên tuyệt vọng, nhưng vẫn như cũ không ngờ mình từ bỏ, anh vì giữ lại cô, nói: 【 Kiều Kiều, anh yêu em. 】

【 Yêu em 13 năm. 】

Hai tin nhắn kia của anh, giống như là đá chìm xuống biển vậy, qua tầm 1 tiếng mới thấy câu trả lời.

【 Anh xứng sao? 】

【 Tôi sẽ không chấp nhận anh làm thương tổn anh Gia Mộc. 】
 
Chương 615: Lục Cẩn Niên, tôi mang thai (5)


Tôi sẽ không để anh Gia Mộc nhận lấy thương tổn từ anh.

Thì ra, trong lòng cô, anh không chỉ kém hơn so với Hứa Gia Mộc, nếu làm tổn thương Hứa Gia Mộc, sẽ biến thành một đồng không đáng tồn tại.

Anh xứng sao?

Đúng vậy, mình xứng sao?

Lần đầu tiên gặp, cô tùy tiện cầm một cái túi sách mà anh phải vất vả làm việc mới có thể kiếm được.

Vì cô đau sinh lý, ở trong bệnh viện nghỉ ngơi, ba mươi nghìn tiền thuốc men đã chiếm 60% toàn bộ tài sản của anh, mà cô lấy túi Chanel ra, từng xấp tiền thật dày cả đời anh cũng chưa từng thấy qua.

Ở Hàng Châu, cô và Hứa Gia Mộc, Kiều An Hạ đi dạo phố, đồ đạc gì đó, mí mắt cô cũng không nháy một chút mua hết, mà lúc ấy có phải cô thích anh đâu? Chỉ là cảm thấy hổ thẹn, bởi vì bất kì một món đồ nào từ đông sang tây, chỉ sợ anh cũng không mua được cho cô.

Cho nên, anh xứng sao?

Vì anh biết mình không xứng, mới luôn như vậy, cố gắng như vậy.

Anh nghĩ nếu có tiền, liền có được tư cách, kết quả, đó chỉ là sự tưởng tượng kì lạ của anh.

Đêm ngày lễ tình nhân hôm đó, cô lỡ hẹn, anh không sao.

Đợi cô ba ngày, anh vẫn không sao.

Thậm chí khi anh thấy cô bị người ta dụ dỗ, bị gièm pha hít thuốc phiện, dư luận đều chỉ trích cô, mắng chửi cô, anh còn dùng bản thân mình đứng ra che chở cho cô.

Anh biết, một mình lộ ra sơ hở, khẳng định sẽ có người nhân cơ hội bỏ đá xuống giếng sau lưng anh.

Nhưng là, anh chỉ muốn cô được sống tốt.

Theo quyết định sẽ yêu cô, anh đã nghĩ, mình phải bảo vệ cô.

Nhưng khi anh nói “Tôi yêu em”, cô lại đáp trả anh “Anh xứng sao”.

Đúng vậy, anh không xứng, cho dù cô mất đi cha mẹ, nhưng cô vẫn xuất thân ngăn nắp xinh đẹp như cũ, đường đường chính chính.

Còn anh? Con của kẻ-thứ-ba, con của kỹ-nữ, con riêng...... Hầu như trên cái thế giới này, từ nào dơ bẩn cũng dành để hình dung anh.

Lúc đó, scandal của anh, tràn lan trên Weibo, quá khứ của anh, quá khứ của mẹ anh không biết làm sao đều bị vạch trần từng chuyện một.

Anh im lặng trong bóng đêm, ngồi trên xe, nhìn chằm chằm cô thốt ra câu “Anh xứng sao?”, cả thế giới như sụp đổ trước mắt.

Anh yêu cô thật lòng, đặt mình vào hoàn cảnh khốn khổ như vậy, nhưng tình yêu làm cho anh mù quáng, ngay lúc đó, là bần tiện như vậy, bần tiện cho cô nói anh không

xứng , anh còn bị coi thường khi nói cho cô: “Kiều Kiều, tôi trả lại Hứa thị cho Hứa Gia Mộc, chúng ta trở lại trước kia, được không?”

Đổi lấy kết quả, là anh bị cô liệt vào sổ đen.

Khi đó, lòng anh hoàn toàn chết lặng.

Tình yêu kiên trì dài 13 năm, rốt cuộc anh luôn cố tìm lý do để tiếp tục yêu, ngược lại khắp nơi toàn là lý do để không yêu cô nữa.

Nhưng cho dù lúc anh biến mất khỏi thế giới của cô, anh vẫn luôn phản xạ có điều kiện bảo trợ lý để lại chuyện của mình như vậy.

Từng chữ từng chữ đánh vào thư, anh mới biết được, nhiều năm qua như vậy, cô vẫn luôn là toàn bộ thế giới của anh.

Trong lúc bất chợt đầu ngón tay truyền đến cảm giác đau đớn, khiến cho anh đang nhìn chằm chằm màn hình di động nhớ lại chuyện cũ, đột nhiên hoàn hồn, anh mới phát hiện, thì ra là thuốc cháy gần hết, làm mình bị phỏng.

Anh dụi điếu thuốc vào gạt tàn, cất di động, bước vào phòng tắm, để ngón tay bị phỏng dưới vòi nước lạnh.
 
Chương 616: Lục Cẩn Niên, tôi mang thai (6)


Đâu có muốn quên, nhưng sao kí ức đã bị chôn vùi từ lâu lại đột nhiên hiện rõ?

Chắc là vì cô thường xuyên xuất hiện trước mặt anh.

Thật sự anh rất muốn biết, lúc trước cô đã quyết liệt làm như vậy, vì lí do gì mà bây giờ đến đây tìm anh?

Lục Cẩn Niên nghĩ đến đó, mới lắc đầu thật mạnh, nâng tay tắt vòi nước.

Thật sự là không xong rồi, dùng thời gian lâu như vậy, anh cố gắng quên đi cô, một lần lại một lần thuyết phục mình nhận kết quả từ nay về sau không có quan hệ với cô nữa, nhưng cô chỉ mới xuất hiện ba lần, anh đã bắt đầu dao động.

Suy nghĩ như vậy, khẳng định anh muốn giẫm lên vết xe đổ ...... Nhưng một lần đau xót và tuyệt vọng, anh cũng không muốn trải qua lần thứ hai.

Lục Cẩn Niên bấu chặt vào áo, cúi đầu, trầm mặc một hồi, như đã hạ quyết tâm điều gì, rút khăn bông, lau khô tay mình, bước ra phòng tắm, cởi ra bộ đồ trên người đã muốn rớt cúc áo quần áo, thay một bộ quần áo mới, sau đó xếp lại quần áo không nhiều lắm của mình vào vali, cầm điện thoại lên: “Giúp tôi đặt vé máy bay sớm nhất đến Mỹ, thêm cả khách sạn.”

Cắt đứt điện thoại, Lục Cẩn Niên nhìn quanh phòng, xác nhận không để quên đồ gì, kéo vali, đi ra khỏi phòng.

Ngày đó Kiều An Hảo gặp được Lục Cẩn Niên, liền lập một nhóm chat QQ, trong nhóm chỉ có cô, Triệu Manh, còn có trợ lý của Lục Cẩn Niên.

Cô bị Lục Cẩn Niên vứt ra khỏi phòng, lên nhóm chat QQ làm một icon khóc.

Triệu Manh nhảy ra đầu tiên: “Kiều Kiều, thế nào? Lục ảnh đế với cậu hòa thuận không?”

Kiều An Hảo ngẩng đầu liếc mắt nhìn cửa phòng đóng chặt trước mắt, rầu rĩ không vui trả lời một câu: “Không”

“Hả?” Trợ lý đánh một icon kinh ngạc, theo sau đó là một câu nói thật dài: “Cô Kiều, chẳng lẽ cô chưa nói chuyện thật tốt với anh Lục sao?”

Kiều An Hảo: “Tôi nói muốn trò chuyện với anh ấy, nhưng chỉ vừa mới nói ra chuyện ngày lễ tình nhân, anh ấy đã ngay lập tức nổi giận, bóp cổ không cho tôi nói, sau đó ném tôi ra khỏi phòng.”

Một Triệu Manh thích xem tiểu thuyết ngôn tình nhìn đến đoạn đối thoại này, thế nhưng lại quên mất mục đích mình gia nhập nhóm, ngược lại làm ra một icon mê trai: “Oa, Lục ảnh đế cực giỏi, chảy nước miếng.”

Trợ lý coi như còn bình thường: “Là như vậy, ở Kim Bích Huy Hoàng, tôi nhắc tới cô Kiều với anh Lục, anh ấy lập tức nổi giận! Tôi sợ tới mức không dám nói thêm điều gì.”

Trợ lý rất nhanh gửi đi một tin nhắn: “Cô Kiều, anh Lục tiên sinh có mâu thuẫn với cô.”

Kiều An Hảo: “Tôi đứng ở cửa, chờ anh ta đi ra, rồi giải thích một hơi cho anh ta nghe.”

Trợ lý: “Nhưng với nhiều năm hiểu biết của tôi với anh Lục, anh ấy mà đi ra ngoài gặp cô, có khả năng sẽ không cho cô cơ hội mở miệng nói chuyện.”

Kiều An Hảo: “Cậu đến giúp tôi sao?”

Trợ lý: “Tôi, tôi chỉ nói sự thật thôi mà.”

Triệu Manh mê gái trong lúc bất chợt làm ra một icon khinh bỉ: “Hai đồ ngu ngốc! Lục ảnh đế không muốn nhớ lại chuyện quá khứ, vậy không cần phải nói ra! Càng đề cập, anh ta càng trốn tránh Kiều Kiều, lỡ đâu không tìm thấy người thì làm sao bây giờ? Đối phó với người như Lục ảnh đế, mình nói cho cậu biết, Kiều Kiều biện pháp đơn giản nhất chính là ngủ với anh ta!”
 
Chương 617: Lục Cẩn Niên, tôi mang thai (7)


Kiều An Hảo: “.....”

Trợ lý: “......”

Triệu Manh: “Hai người có ý tứ gì, là khinh bỉ ý tưởng của tôi sao? Nói hai người ngốc, hai người thật đúng là ngốc! Hai người ngẫm lại xem, nếu thật là bởi vì Kiều Kiều lỡ hẹn không đi tham gia lễ tình nhân, vậy sau này anh ta làm gì còn muốn chờ Kiều Kiều ở Kiều gia?”

Triệu Manh: “Lúc trước Lục ảnh đế đợi Kiều Kiều nhiều năm như vậy, cuối cùng cũng buông tay, sau đó không nói một tiếng rời đi, khẳng định anh ta đã chờ đến tuyệt vọng, đối với anh ta mà nói, nghĩ đến Kiều Kiều là ngược đãi mình, cho nên hiện tại anh ta để ý cũng là Kiều Kiều thích hay không thích mình, căn bản không phải lí do lúc trước Kiều Kiều không quan tâm anh ta!”

Trợ lý: “Có vẻ rất có đạo lý!”

Triệu Manh: “Có vẻ em gái nhà anh, vốn chính là đạo lý!”

Triệu Manh lại hỏi: “Kiều Kiều, mình hỏi cậu, lần này cậu gặp Lục ảnh đế, mục đích cuối cùng có phải là để ở cùng một chỗ với anh ta hay không?”

Kiều An Hảo: “Đúng vậy.”

Triệu Manh: “Vậy đúng rồi! Vợ chồng đầu giường cãi nhau cuối giường hòa giải, tuy rằng hai người không phải vợ chồng, nhưng thân thiết với nhau, cho nên đạo lý này cũng áp dụng được. Nghe hai người miêu tả, hiện tại khẳng định lòng Lục ảnh đế như núi lửa, một lòng không hề muốn xuất hiện trước mặt Kiều Kiều, cho nên dù Kiều Kiều nói, mình thích anh ta, cũng chưa chắc anh ta sẽ tin, cho nên nói nhiều như vậy rất vô nghĩa, biện pháp thô bạo mà đơn giản là ngủ với anh ta, ngủ rồi, đến lúc đó nhất định anh ta sẽ loạn lên, tôi cũng không tin Lục ảnh đế còn có thái độ cứng rắn giống như vậy!”

Triệu Manh đánh ra chiếm gần hết khung chat, sau khi đánh xong, dường như cảm thấy chưa đủ, lại nói với Kiều An Hảo: “Kiều Kiều, nhớ kỹ ngủ với anh ta phải làm nhiều lần, lỡ đâu anh ta quá yếu, cậu còn có khả năng mang thai, ha ha...... Đến lúc đó chúng ta lấy đứa nhỏ uy hiếp anh ta!”

Bị Triệu Manh nói như vậy, trợ lý cũng diễn sâu: “Cô Kiều, đến lúc đó có con, nhớ cho tôi làm cha đỡ đầu, tôi muốn khoe với Lục Cẩn Niên, làm cho anh ta chỉ có thể nhìn không thể sờ.”

Triệu Manh và trợ lý hai người mà bắt đầu nhất ngôn nhất ngữ ảo tưởng Kiều An Hảo có con, giúp đỡ cô trở mặt Lục Cẩn Niên như thế nào.

Kiều An Hảo nghe nội dung đoạn đối thoại của hai người, có chút không biết nói gì, hỏi một vấn đề trọng điểm: “Vấn đề là, anh ấy cũng không để ý tôi, làm thế nào tôi mới ngủ được với anh ấy?”

Kiều An Hảo còn chưa kịp thấy tin nhắn của Triệu Manh và trợ lý, cửa phòng đóng chặt trước mặt chợt mở ra.

Cô nhìn Lục Cẩn Niên quần áo chỉnh tề kéo vali, từ bên trong đi ra.

Kiều An Hảo kinh ngạc một giây, mới kích động đứng thẳng: “Lục Cẩn Niên, anh muốn đi đâu?”

Dường như Lục Cẩn Niên không để ý đến sự tồn tại của cô, trực tiếp kéo vali, bước nhanh về phía thang máy.

Kiều An Hảo vội vàng đuổi theo, lại không đuổi kịp Lục Cẩn Niên, đợi đến khi cô bước vào thang máy, Lục Cẩn Niên đã muốn đi xuống lầu.

Kiều An Hảo vội vàng ấn vào thang máy, sau đó lấy di động ra, tiếp tục phát ra tin nhắn cho Triệu Manh và trợ lý: “Làm sao bây giờ? Lục Cẩn Niên kéo vali, đi mất?”

Trợ lý đi theo Lục Cẩn Niên xử lý qua nhiều chuyện buôn bán sóng to gió lớn, vào giờ phút này biểu hiện ra thái độ bình tĩnh, tuyệt đối không kích động phát ra tin nhắn: “Cô Kiều, cô đừng vội, trước tiên để tôi thăm dò chuyến bay của anh Lục.”
 
Chương 618: Lục Cẩn Niên, em có thai (9)


Triệu Manh: Kiều Kiều, chúc cậu thành công!

Trợ lý: Cô Kiều, nhất định phải cố lên đó!

Triệu Manh: Kiều Kiều, tớ thật sự hi vọng, lúc cậu trở về, sẽ cùng về với Lục ảnh đế.

Trợ lý: +1

Kiều An Hảo nhìn thấy hai người trong chốc lát gửi một chuỗi tin nhắn, trong lòng bỗng trở nên cảm động, cô trả lời một câu “Cảm ơn”, sau đó tắt điện thoại.

Kiều An Hảo dựa vào lưng ghế phía sau, cô nhắm mắt lại, theo bản năng đưa tay lên, sờ vào hộp thuốc trong túi mình, đáy lòng nổi lên một trận tức giận, sau đó âm thầm thề với bản thân, lần này về nước, nhất định đi cùng Lục Cẩn Niên.

Chuyến bay dài đến mười lăm tiếng, rốt cuộc cũng hạ xuống ở Los Angeles nước Mĩ.

Kiều An Hảo ngoại trừ di động, ví tiền cùng hộ chiếu, thì không còn vật gì khác, cho nên lúc cabin vừa mở cửa, căn bản không cần sửa sang lại hành lý, nhanh chóng đi dọc theo đường đi của cabin, chạy tới chỗ cửa của khoang máy bay.

Lúc trợ lý đặt vé, đã không còn khoang hạng nhất, Kiều An Hảo đành phải ngồi ở khoang bình thường, cho nên khi đi đến chỗ phân cách khoang hạng nhất cùng khoang hạng thường, bị tiếp viên hàng không ngăn lại: “Thực xin lỗi thưa quý khách, mời cô chờ, để người phía trước đi xuống báy may.”

Giọng nói tiếp viên hàng không rất lễ phép nhỏ nhẹ, nhưng truyền vào tai Lục Cẩn Niên đang thu dọn đồ đạc ở khoang hạng nhất, anh hơi nghiêng đầu nhìn về phía bên này một chút, lúc nhìn thấy Kiều An Hảo, cũng không phản ứng quá nhiều, giống như việc không liên quan đến mình, nên chỉ kéo hành lý của bản thân, đi xuống máy bay.

Đợi cho người bên khoang hạng nhất đi xuống, tiếp viên hàng không mới cười với Kiều An Hảo, tay bày rat ư thế mời chào: “Thưa cô, cô có thể đi rồi.”

Kiều An Hảo căn bản không để ý đến tiếp viên hàng không, trực tiếp chạy ra ngoài, lúc bước tới sân bay, cô nhìn xung quanh một còng, nhìn thấy cuối con đường, Lục Cẩn Niên đang kéo hành lý chuẩn bị rẽ hướng khác, vì thế liền vội vàng chạy theo.

Không biết là trùng hợp, hay có nguyên do khác, mỗi lần Kiều An Hảo muốn nhanh chóng chấm hết với Lục Cẩn Niên, thế nào cũng nhìn thấy anh ở nơi nào đó, mà ngay cả lúc chặn xe taxi lại, dường như cũng là lúc Lục Cẩn Niên lên xe.

Kiều An Hảo cũng không biết mình muốn đi đâu, cho nên nói người lái xe đuổi theo chiếc xe của Lục Cẩn Niên.

Lúc này là sáng sớm của Los Angeles, người đi đường cũng không nhiều, nên hai xe taxi một trước một sau đến trước cửa khách sạn.

Lúc Kiều An Hảo xuống xe, Lục Cẩn Niên cũng vừa lấy hành lý từ taxi xuống, trực tiếp kéo vào khách sạn, Kiều An Hảo thanh toán tiền xe, cũng đi theo.

Lục Cẩn Niên đứng trước phòng dành cho Tổng thống, Kiều An Hảo cũng cầm chứng minh thư nói với bồi bàn yêu cầu món ăn cho Tổng thống.

Hai người đồng thời cầm lấy sổ được đưa cho, lúc ký tên, Kiều An Hảo và Lục Cẩn Niên cùng lấy bút ký tên, tay hai người không cẩn thận laiaj nằm cùng một chiếc bút, Kiều An Hảo mở to mắt, quay đầu, chớp mắt nhìn Lục Cẩn Niên, mà anh lại không liếc cô lấy một cái, hờ hững buông tay ra, nói tiếng anh một cách trôi chảy với nhân viên, muốn đổi bút, rồi ký tên, sau đó lấy thẻ phòng, trực tiếp kéo hành lý đi về phía thang máy.

Kiều An Hảo nhanh chóng ký tên mình, đưa cho người nhân viên, sau khi lấy thẻ phòng, cũng chạy về phía thang máy.
 
Chương 619: Lục Cẩn Niên, em có thai (10)


Lục Cẩn Niên cùng Kiều An Hảo lên đến tầng cao nhất, trong thang máy vô cùng yên lặng, ngoại trừ người phục vụ khách sạn, chỉ có hai người bọn họ.

Lục Cẩn Niên đứng ở một bên lạnh lùng, một tay giữ hành lý, Kiều An Hảo đứng bên cạnh, tầm mắt vẫn dừng trên người anh, mà dường như anh không hề biết đến sự có mặt của cô, khóe mắt rơi trên người cô một chút.

Kiều An Hảo bị Lục Cẩn Niên coi thường, đáy lòng có chút khổ sở, từ khi cô nhìn thấy anh, đã nghĩ đến việc giải thích việc lỡ hẹn của mình, nhưng ở nghĩa trang phía Tây ngoại thành, anh thấy cô đi tới, ở trong nhà bà, anh đã trực tiếp tiễn khách, ở trong khách sạn, cô chỉ mới nói ra đêm tình nhân của Ngưu Lang Chức Nữ, đã bị anh tức giận đuổi ra khỏi phòng, nhưng lúc này anh đang ở trong thang máy với cô, tại sao anh lại không giận dữ với cô…

Nghĩ đến đây, đột nhiên Kiều An Hảo mở miệng, phá vỡ im lặng trong thang máy.

Cô sợ mình giống như những lần trước, ngay cả nói cũng chưa làm xong, đã bị anh bóp cổ, ngăn cản câu nói kế tiếp, vì thế cô hay dùng tốc độ nhanh nhất, trực tiếp nói đến vấn đề trọng tâm, đơn giản rõ ràng nói ra: “Em ở bệnh viện.”

Người phục vụ là người Mĩ, nghe không hiểu tiếng Trung, nhưng nghĩ Kiều An Hảo nói với mình, vì thế liền quay đầu mỉm cười, nhìn về phía cô, kết quả lại thấy cô nhìn chằm chằm Lục Cẩn Niên, nhân lúc hai người quen biết đang nói chuyện với nhau, anh ta liền nuốt câu nói định nói ra vào bụng.

Nói ra được lời trong lòng, Kiều An Hảo cảm thấy thoải mái được một ít, rồi nói tiếp: “Đêm lễ tình nhân kia, em không đi gặp anh, vì em ở trong bệnh viện…”

Bàn tay đang giữ vali của Lục Cẩn Niên tăng thêm lực, sau đó trên mặt anh liền hiện lên một tia giễu cợt.

Vừa nghe đến cô nhập viện, đáy lòng không chịu được nổi lên một tia đau lòng.

Anh đúng là hết thuốc chữa, đã bị cô làm tổn thương thành bộ dáng như thế này, còn điên rồ vì cô.

Thậm chí, lúc nhìn cô lẻ loi một mình đi đến nước Mỹ, biết cô theo anh, anh còn cố ý đợi cô nhiều lần.

“Tôi đã nói với em, tôi không muốn nói đến việc trước kia!” Lục Cẩn Niên không biết đang giận chính mình, hay giận cô ấy, giọng nói phát ra mang theo khí thế bức người, gọn gàng dứt khoát ngắt ngang lời cô: “Mặc kệ là do em tìm cớ, hay là nhập viện thật, cũng không cần nói cho tôi nghe, tôi cũng không có hứng thú! Tôi nghĩ trong lòng em rõ nhất, cho tới bây giờ, điều tôi để ý không phải là vì sao em không tới gặp tôi, mà là…”

Lục Cẩn Niên nói tới đây, bỗng nhiên dừng lại.

Rốt cuộc anh muốn vì cô mà điên tới khi nào?

Rõ ràng đã nói muốn quên đi, tại sao lại nói chuyện vô nghĩa với cô như vậy?

Chẳng lẽ còn muốn giẫm lên vết xe đổ, lại muốn chịu đựng sự tuyệt vọng sống không bằng chết này hay sao?

Lục Cẩn Niên nhắm mắt lại buồn bã, nói nửa câu sau: “Em gửi tin nhắn đến cho tôi…” Nuốt câu nói vào bunhg, đổi thành nghiến răng nghiến lợi nói một câu: “Quên đi!”

Sau đó, Lục Cẩn Niên mở to mắt, khôi phục vẻ lạnh nhạt, giọng nói lạnh lùng tẻ nhạt: “Cô Kiều, tôi mặc kệ em mục đích em đến nước Mỹ để làm gì, tôi chỉ muốn nói cho em biết, tôi không muốn nảy sinh gì đó với em.”
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom