Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện Của Tui À!

Diễn Đàn Truyện Của Tui À là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!
Chương 560: Yêu em 13 năm [30]


Trợ lý cùng Lục Cẩn Niên đợi một đêm không ngủ, bởi vì buồn ngủ đột kích, dựa vào vách tường ngủ gật, đột nhiên nhìn thấy Lục Cẩn Niên từ trên sân thượng rời đi, lập tức thanh tỉnh lại: “Lục tổng, ngài muốn đi đâu?”

Lục Cẩn Niên không có lên tiếng, bước chân lại vô cùng nhanh, mở cửa ra, chạy về phía hành lang.

Trợ lý vội vàng chạy theo sát sau, lại hỏi một lần: “Lục tổng, ngài muốn làm gì?”

“Tôi muốn đi tìm cô ấy.” Lục Cẩn Niên chỉ đáp lại năm chữ đơn giản, rồi giẫm chân tại chỗ đi vào thang máy.

Anh đợi cô khoảng mười sáu giờ, cô vẫn không có xuất hiện, như vậy anh phải đi tìm cô ấy.

Nếu nói, cô ấy không tha thứ, kết cục cuối cùng là anh và cô trở thành hai người xa lạ, như vậy ở trước khi bọn họ biến thành người qua đường, anh nên vì bản thân tranh thủ một chút, chẳng sợ kết quả sau khi anh tranh thủ, là ác mộng không thể trốn thoát như cũ, anh cũng chấp nhận.

Trợ lý chần chờ một chút, lên tiếng hỏi: “Nhưng mà, Lục tổng, ngài biết Kiều tiểu thư hiện tại đang ở đâu sao?”

Lục Cẩn Niên giật giật môi, không nói gì, thang máy đến tầng một, Lục Cẩn Niên bước nhanh ra.

Ra cửa “Lệ Cảnh Hiên”, Lục Cẩn Niên đi đến trước xe của mình, trợ lý đi lên mở cửa sau của xe theo bản năng, nhưng mà Lục Cẩn Niên lại thản nhiên

để lại một câu “Tôi mở ra”, rồi trực tiếp vòng qua xe, mở cửa xe ra, ngồi vào ghế điều khiển.

Trợ lý vừa ngồi vào xe, Lục Cẩn Niên liền một cước giẫm chân ga, xe tiến về phía trước chạy ra ngoài.

Tốc độ chạy xe của Lục Cẩn Niên cực nhanh, giống như lời nói của trợ lý, anh không biết Kiều An Hảo ở đâu, Bắc Kinh lớn như vậy, người nhiều như vậy, anh mù quáng tìm như vậy, cũng chưa chắc có thể tìm được, nhưng mà anh muốn tìm, anh về hoa viên Minh Châu trước, sau đó đi truyền thông Hoàn Ảnh, đều không có bóng dáng của Kiều An Hảo, anh liền lái xe đi những của hàng mà mình biết Kiều An Hảo đi qua, quán cà phê, siêu thị, nhà ăn......

Bắt đầu từ tối hôm qua, đến bây giờ, Lục Cẩn Niên một hạt gạo cũng chưa ăn, một cái liếc mắt cũng không hợp, nhưng mà anh giống như là không biết mệt mỏi, dường như lái xe qua được vài vòng thành Bắc Kinh, cuối cùng anh phải đến nhà của Triệu Manh, sau đó lại đi đến vài nhà bạn bè của Kiều An Hảo mà mình biết, dường như anh chỉ dùng ngữ khí thỉnh cầu và cấp bách, lặp đi lặp lại những lời nói dong dài với những người đó, nếu thấy Kiều An Hảo, xin hãy vụng trộm nói cho anh, thậm chí sau khi anh để lại số điện thoại của mình cho những người đó, lại còn đưa danh thiếp của chính mình.

Cuối cùng, bị buộc bất đắc dĩ Lục Cẩn Niên đi cao ốc của Kiều thị.

Kiều An Hảo bị đụng đầu, tình trạng không tốt lắm, tối hôm qua cả một đêm, vợ chồng Kiều thị, Kiều An Hạ cùng Hứa Gia Mộc chưa chợp mắt một đêm, vẫn chờ ở bên ngoài phòng cấp cứu.

Mãi cho đến một giờ chiều, tình trạng của Kiều An Hảo mới ổn định, mặc dù người còn chưa tỉnh lại, nhưng sinh mệnh đã không có gì trở ngại.

Hội nghị bắt đầu lúc ba giờ rưỡi, Kiều An Hạ không ngủ một đêm, sắc mặt có chút không được tốt, trang điểm lại, cầm văn kiện, lúc đang chuẩn bị tiến vào phòng họp, thì điện thoại trên bàn làm việc vang lên.

Kiều An Hạ tiếp nghe, điện thoại là ở bàn lễ tân gọi tới: “Kiều tổng, trước cửa có một người là Lục tổng, nói hiện tại muốn gặp ngài.”

Lục tổng?

Những người mà Kiều An Hạ biết, có không ít người họ Lục, chỉ là dòng họ này, làm cho cô liên tưởng đến Lục Cẩn Niên.

Nhưng mà, sau đó, Kiều An Hạ liền nở nụ cười tự giễu, cảm thấy ý nghĩ của chính mình có chút kỳ lạ, Lục Cẩn Niên sao có khả năng sẽ tìm đến cô?

Kiều An Hạ nói rõ ràng lưu loát: “Hiện tại tôi phải họp, anh nói anh ta lưu lại phương thức để liên lạc.”
 
Chương 561: Yêu em 13 năm [31]


Kiều An Hạ nói xong, đã nghĩ tắt điện thoại, lại cách microphone, nghe thấy bên trong truyền đến âm thanh quen thuộc: “Đại Kiều tiểu thư......”

Kiều An Hạ bỗng dưng dừng lại động tác.

Trợ lý của Lục Cẩn Niên? Chẳng lẽ thật là Lục Cẩn Niên đến tìm bản thân? Anh ta tìm mình làm gì?

Tróng nháy mắt đầu Kiều An Hạ liền hiện một chuỗi nghi hoặc, nhưng chỉ trong mười giây rồi dừng lại, cô liền đem micro giơ lên tai một lần nữa: “Hiện tại tôi đi xuống.”

Tắt điện thoại, Kiều An Hạ trực tiếp ném văn kiện để họp lên bàn làm việc, xoay người đi ra văn phòng, cũng không đợi thư kí đang đợi cô cùng đi vào phòng họp mở miệng nói chuyện, liền trực tiếp nói một câu “Hội nghị chậm lại một giờ”, sau đó liền giẫm giày cao gót, mạnh mẽ vang dội tiêu sái vào thang máy.

Từ thang máy đi ra, Kiều An Hạ liếc mắt một cái liền trông thấy trợ lý của Lục Cẩn Niên đứng ở cửa đại sảnh.

Kiều An Hạ mại bước chân đi qua, trợ lý của Lục Cẩn Niên nghe thấy âm thanh của giày cao gót, quay đầu, nhìn thấy Kiều An Hạ, lập tức lên tiếng: “Đại Kiều tiểu thư, Lục tổng tìm ngài.”

Kiều An Hạ khẽ nâng cằm, nhìn xung quanh một vòng, không có nhìn thấy Lục Cẩn Niên, nhíu mi lại một chút: “Người khác đâu?”

Trợ lý nói: “Lục tổng ở bên ngoài xe chờ ngài.”

Kiều An Hạ gật đầu một cái, mại bước chân đi về phía bên ngoài cửa, đi được hai bước, cô lại đột nhiên ngừng lại, chỉ vào một quán cà phê gần đó, nói: “Có chuyện gì, đi vào trong đó nói đi.”

“Tốt, bây giờ tôi đi nói cho Lục tổng.”

Kiều An Hạ không nói chuyện, trực tiếp đi về phía quán cà phê.

Kiều An Hạ tìm một góc yên tĩnh ngồi xuống, vừa kêu hai chén cà phê với người phục vụ xong, liền nhìn thấy Lục Cẩn Niên đẩy cửa đi vào, tầm mắt của cô liền rơi xuống trên người của anh, hơi nhíu mi, thấp thoáng một tia kinh ngạc.

Quần áo trên người đàn ông nhiều nếp nhăn, chiếc áo sơ mi bên trong, lộ ra vết nước đọng, như là bị mắc mưa, còn có dấu vết của bùn đất, đầu của anh rất loạn, sắc mặt tái nhợt, thoạt nhìn có chút chật vật.

Lục Cẩn Niên như vậy, là lần đầu tiên Kiều An Hạ gặp kể từ khi biết anh.

Ở trong trí nhớ của cô, cho dù là lúc học trung học, Lục Cẩn Niên bần cùng, vĩnh viễn đều mặc một bộ đồng phục học sinh, nhưng mà luôn sạch sẽ ngay ngắn.

Đây là anh bị làm sao vậy? Biến bản thân thành suy sút như vậy?

Lục Cẩn Niên kéo ra chiếc ghế đối diện Kiều An Hạ, ngồi xuống, gật đầu với Kiều An Hạ một cái, xem như chào hỏi qua.

Kiều An Hạ thu hồi nghi hoặc trong lòng, mở miệng hỏi một câu: “Tôi gọi cà phê, có thể chứ?”

Lục Cẩn Niên lại gật đầu một cái, dừng lại một chút, bổ sung một câu: “Cám ơn.”

“Không cần khách sáo.” Kiều An Hạ nâng tay lên, vén lại mấy sợi tóc rơi xuống một chút, nhìn chằm chằm Lục Cẩn Niên lại hỏi: “Anh tìm tôi có chuyện gì sao?”

“Kiều Kiều đâu?” Lục Cẩn Niên cơ hồ là ở trong nháy mắt Kiều An Hạ nói lạc định kia, liền thốt ra lới nói của chính mình, ngữ khí của anh phá lệ vội vàng: “Kiều Kiều ở nơi nào? Nói cho tôi biết, tôi muốn thấy cô ấy.”

Nguyên lai anh tìm đến cô, là vì Kiều Kiều...... Đúng vậy, cô nên sớm nghĩ tới, đáy lòng Lục Cẩn Niên, cho tới bây giờ có đều là Kiều An Hảo, trước

kia anh chủ động tìm cô nói chuyện, là vì muốn từ trong miệng cô biết được tình trạng của Kiều An Hảo.

Nếu không phải Kiều An Hảo, anh làm sao có khả năng chủ động tìm đến cô?

Kiều An Hạ áp chế hoang mang nổi lên ở đáy lòng: “vì sao anh muốn tìm Kiều Kiều?”
 
Chương 562: Yêu em 13 năm [32]


“Tôi có chuyện muốn nói với cô ấy.” Lục Cẩn Niên dừng một lát, lại hỏi: “Cô có biết bây giờ cô ấy đang ở đâu không?”

Kiều An Hạ luôn luôn thông minh, dựa theo bộ dạng lo lắng của Lục Cẩn Niên, cô có thể mơ hồ đoán được hẳn là Lục Cẩn Niên và Kiều An Hảo xảy ra hiểu nhầm gì đó, hơn nữa thoạt nhìn hình như Lục Cẩn Niên thoạt không ngủ một đêm, hình như là tối hôm qua dầm mưa, sợ là luôn luôn đi tìm hoặc chờ Kiều An Hảo đi? Chỉ là, anh cũng không biết, Kiều An Hảo trượt chân từ trên thang lầu té xuống, hai giờ trước vừa mới thoát khỏi nguy hiểm, vẫn còn hôn mê bất tỉnh trong trạng thái quan sát......

Ý tưởng này đó, hiện lên rất nhanh ở trong đầu Kiều An Hạ, chỉ cần cô mở miệng, là Lục Cẩn Niên có thể tìm được Kiều An Hảo.

Kiều An Hạ không có trực tiếp trả lời vấn đề của Lục Cẩn Niên, mà là phỏng đoán hỏi: “Kiều Kiều bởi vì chuyện của Hứa thị chuyện, nháo mâu thuẫn với anh sao?”

Lục Cẩn Niên không có trả lời, nhưng mà động tác mím chặt môi của anh, làm cho Kiều An Hạ biết bản thân đoán đúng rồi.

Kiều An Hạ trầm mặc theo khoảng nửa phút, lần này mở miệng tuy rằng nói là câu hỏi, nhưng mà ngữ khí thập phần khẳng định: “Anh không nghĩ mất đi Kiều Kiều, cho nên mới tới tìm tôi, hỏi Kiều Kiều ở đâu, đúng hay không?”

Lục Cẩn Niên vẫn là không có lên tiếng.

Vừa lúc người phục vụ bưng hai chén cà phê đến.

Kiều An Hạ thấp giọng nói một câu “Cám ơn”, đợi đến khi người phụ vụ đi, quấy cà phê một chút, bưng lên uống một ngụm, sau đó liền tự nhiên mở miệng nói: “Lục Cẩn Niên, muốn tôi nói cho anh Kiều Kiều ở nơi nào, không phải là không thể được, nhưng mà điều kiện tiên quyết là, anh phải trả lời tôi một vấn đề.”

Lục Cẩn Niên cũng không có động cà phê ở trước mặt, ở trong nháy mắt Kiều An Hạ nói câu nói kia, anh không hề do dự gật đầu đồng ý: “Cô hỏi đi.”

Kiều An Hạ hít sâu một hơi, ngữ khí bình tĩnh nói: “Tôi biết, trước khi Hứa Gia Mộc tỉnh lại không lâu, người đóng giả làm vợ chồng với Kiều Kiều là anh, tôi muốn hỏi anh một vấn đề, đó là, nếu lúc trước người có hôn ước với Hứa Gia Mộc là tôi, đổi thành anh và tôi giả làm vợ chồng, quan hệ hiện tại của anh và tôi, có phải sẽ gần hơn một tí hay không?”

Lục Cẩn Niên vừa định mở miệng trả lời vấn đề này, Kiều An Hạ lại giành mở miệng trước: “Lục Cẩn Niên, anh có biết tôi muốn nghe đáp án như thế nào, chỉ cần anh trả lời, tôi liền lập tức nói cho anh Kiều Kiều ở nơi nào.”

Lục Cẩn Niên biết lời nói của Kiều An Hạ ám chỉ là cái gì, đáy mắt anh một đêm chưa ngủ, che kín tơ máu hồng, nhìn chằm chằm Kiều An Hạ, trên mặt không có nửa phần do dự hoặc chần chờ mở miệng nói: “Nếu lúc trước người có hôn ước với Hứa Gia Mộc là cô, tôi sẽ không đồng ý với bọn họ đóng vai Hứa Gia Mộc.”

Khóe môi Kiều An Hạ gợi lên một chút cười khẽ, cô rũ mi mắt xuống, nhìn thoáng qua cà phê trong ly, một lát sau, ngẩng đầu, nhìn chằm chằm Lục Cẩn Niên hỏi: “Lục Cẩn Niên, chỉ cần anh nói ra một chữ, tôi liền lập tức nói cho anh Kiều Kiều ở nơi nào......”

Lục Cẩn Niên không đợi Kiều An Hạ nói hết lời, liền từ trên ghế đứng lên, ngữ điệu thản nhiên nói một câu “Thật có lỗi”, sau đó đặt tiền mặt lên bàn, chuẩn bị đi.

Kiều An Hạ nhìn thấy hành động như vậy của Lục Cẩn Niên, cũng rất nhanh đứng lên theo: “Lục Cẩn Niên, anh đã quên mục đích anh đến tìm tôi sao?”

Vẻ mặt Lục Cẩn Niên không có gì thay đổi xoay người.

Kiều An Hạ vội vàng vươn tay, bắt lấy cánh tay của Lục Cẩn Niên: “Anh chỉ cần lừa gạt tôi, là có thể biết Kiều Kiều rơi xuống ......”
 
Chương 563: Yêu em 13 năm [33]


“Nếu muốn tôi nói lời nói mờ ám với một người phụ nữ, mới có thể biết cô ấy ở đâu, tôi thà rằng cho rằng bản thân chưa từng tìm đến cô.” Lục Cẩn Niên không cho Kiều An Hạ cơ hội tiếp tục nói như cũ, trực tiếp lên tiếng đánh gãy lời của cô: “Bởi vì tôi không nghĩ làm cho bản thân trở nên không xứng với cô ấy.”

Lục Cẩn Niên nói xong, nâng tay lên, đẩy tay của Kiều An Hạ ra khỏi cánh tay mình, sau đó liền sải bước chân, đi ra quán cà phê.

Cho dù cô bởi vì Hứa thị không muốn thấy anh, cho dù anh không tìm thấy cô, anh cũng không thể chỉ vì muốn nhìn thấy cô, mà làm chuyện bẩn tình yêu của anh đối với cô.

Anh không có xuất thân trong sạch, anh cùng cô ở một chỗ rất có khả năng những người chỉ trỏ anh cũng sẽ nghĩ luận về cô, anh có thể làm , chỉ có thể làm cũng chỉ là kiên đinh không thay đổi tình yêu đối với cô.

Cho dù đến bây giờ, anh có thể làm , vẫn là cự tuyệt tất cả mờ ám, với những người không phải là cô.

-

Trợ lý nhìn thấy Lục Cẩn Niên từ trong quán cà phê đi ra, lập tức mở ra cửa xe, đợi sau khi Lục Cẩn Niên ngồi vào, vội vàng cũng đi theo lên xe, mang theo vài phần chờ mong hỏi: “Lục tổng, hiện tại ngài biết Kiều tiểu thư ở nơi nào sao?”

Lục Cẩn Niên thản nhiên lắc lắc đầu, không nói gì.

Chờ mong trên mặt trợ lý, trong nháy mắt hóa thành mất mát.

Bên trong xe im lặng một lát, Lục Cẩn Niên đột nhiên mở miệng nói: “Anh về nhà trước đi.”

“Kia, Lục tổng ngài......”

“Tôi không sao, anh trở về đi.” Ngữ khí của Lục Cẩn Niên thực đạm, nhưng mà lại mang theo một tia cường thế.

Trợ lý chần chờ một chút, cuối cùng gật gật đầu, giao chìa khóa xe cho Lục Cẩn Niên, xuống xe rời đi.

Lục Cẩn Niên lẻ loi một mình, ngồi ở trong xe một lát, cuối cùng liền khởi động xe, chậm rãi ly khai.

Nếu tìm không thấy cô, vậy thì anh sẽ lựa chọn biện pháp ngốc nhất, ôm cây đợi thỏ, cho dù là cô vì chuyện của Hứa thị, không tha thứ anh, không thấy anh, nhưng mà, cô chắc chắn sẽ trở về Kiều gia.

Anh đến trước cửa Kiều gia chờ cô, một ngày cô không xuất hiện, anh sẽ chờ một ngày, cả đời cô không xuất hiện, anh sẽ chờ cả đời.

Đây là lần thứ hai Kiều An Hạ tỉnh lại, nhìn xuyên qua cửa sổ thấy xe của Lục Cẩn Niên.

Chiếc xe kia đã ở cửa Kiều gia, đợi một ngày hai đêm rồi, dường như chưa bao giờ rời đi.

Từng thời điểm, cửa xe cũng không có mở ra, người ở bên trong cũng không có xuống dưới, không biết, còn tưởng rằng là một chiếc xe trống.

Nếu như cứ nhìn chằm chằm vào trong chiếc xe kia qua một thời gian dài, sẽ phát hiện ra, ngẫu nhiên cửa kính xe sẽ hạ xuống, có một bàn tay từ bên trong duỗi ra, trong tay mang theo một điếu thuốc.

Người trong xe, cũng giống như xe, vô cùng im lặng, chưa bao giờ đi quấy rầy bất luận kẻ nào.

Kiều An Hạ biết, người trong xe là đang chờ Kiều An Hảo còn chưa tỉnh lại kia.

Đêm khuya, có một hai thứ xúc động như vậy, Kiều An Hạ rất muốn đi ra ngoài nói cho Lục Cẩn Niên, Kiều An Hảo ở trong bệnh viện.

Nhưng mà mỗi lần cô đi tới cửa, lại cảm thấy có chút không cam lòng.

Anh ở nới đó chờ, nội tâm của cô cũng dày vò theo.

Thẳng đến mười sáu giờ sau rạng sáng ngày hôm sau chiếc xe kia, rốt cục cũng ly khai cửa Kiều gia.

-

-

Kiều An Hảo hôn mê khoảng bốn ngày bốn đêm mới tỉnh lại.

Lúc cô mở to mắt, là lúc màn đêm ngoài cửa sổ vừa mới buông xuống, cô mờ mịt nhìn chằm chằm bốn phương tám hướng bên trong phòng bệnh, cô di chuyển đầu một chút nhưng mà không có khí lực.

Cô nằm trên giường thật lâu, mới ẩn ẩn cảm giác được đầu mình có đau đớn kịch liệt truyền đến.
 
Chương 564: Yêu em 13 năm [34]


Cô nằm trên giường thật lâu, mới ẩn ẩn cảm giác được đầu mình có đau đớn kịch liệt truyền đến.

Cô muốn nâng tay lên theo bản năng, đi ấn nhấn đầu mình một cái, lại phát hiện trên cổ tay của mình truyền đến một lực kéo mạnh, cô đảo tròn mắt, nhìn thấy bản thân đang truyền nước.

Kiều An Hảo có chút tỉnh tỉnh , vì sao cô phải truyền nước?

Sau đó cô lại nhìn xung quanh một vòng quan sát hoàn cảnh, lúc này mới ý thức được bản thân ở trong bệnh viện.

Kiều An Hảo cau mi lại, lúc vừa định suy nghĩ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, đột nhiên có âm thanh kích động truyền đến bên tai của cô: “Tỉnh! Bênh nhân phòng 101 rốt cục tỉnh lại!”

Ngay sau đó có một cô y tá mặc đồng phục màu hồng, chạy tới bên giường của cô: “Kiều tiểu thư, ngài rốt cục tỉnh?”

Theo sau lời nói của cô gái, cửa phòng bệnh bị người đẩy mạnh ra.

“Kiều Kiều!”

“Kiều Kiều, tỉnh?”

Có lưỡng đạo âm thanh kinh hỉ quen thuộc truyền vào trong tai Kiều An Hảo trước, ngay sau đó trước mặt cô, hiện ra khuôn mặt mẹ Kiều và Hứa Gia Mộc, phía sau bọn họ, có vài bác sĩ, vây quanh cô bắt đầu các loại kiểm tra.

Qua rất lâu sau, bác sĩ tháo xuống khẩu trang xuống, chỉ vào mẹ Kiều, hỏi Kiều An Hảo: “Cô biết bà ấy là ai không?”

Cô làm sao có khả năng sẽ không biết thím a...... Kiều An Hảo quái dị liếc mắt nhìn bác sĩ một cái, mở miệng hô một tiếng “Thím”, sau đó phát hiện âm thanh của chính mình suy yếu vô lực.

“Vậy còn anh ta?” Bác sĩ lại chỉ vào Hứa Gia Mộc.

“...... Anh Gia Mộc.”

Bác sĩ vừa lòng gật đầu một cái, nói với Hứa Gia Mộc và mẹ Kiều: “TRí nhớ của Kiều tiểu thư không có vấn đề gì, huyết áp và nhịp tim cũng đều bình thường, có thể là do lúc rơi xuống va chạm mạnh, não bị chấn động nghiêm trọng, thời gian hôn mê lâu, nhưng mà bây giờ đã tỉnh lại sẽ không có chuyện gì lớn, nằm viện dưỡng bệnh một thời gian là có thể xuất viện.”

Đợi đến khi bác sĩ rời đi, mẹ Kiều liền đi tới bên giường, cầm tay Kiều An Hảo, hốc mắt bỗng dưng đỏ lên: “Kiều Kiều, cháu xem như đã tỉnh? Cháu sắp hù chết thím .”

“Cháu không sao.” Kiều An Hảo nhỏ giọng trấn an mẹ Kiều một chút, sau đó mạnh mẽ nghĩ đến buổi tối mình còn hẹn Lục Cẩn Niên ăn cơm, vì thế liền nghiêng đầu liếc mắt nhìn ngoài cửa sổ một cái, nhìn thấy sắc trời đã đen, thoáng có chút cấp bách hỏi: “Hiện tại mấy giờ ?”

Hứa Gia Mộc nâng cổ tay lên nhìn thoáng qua thời gian: “Đã tám giờ .”

Đã trễ thế này? Kiều An Hảo liền mạnh từ trên giường đứng lên, bởi vì lực đạo rất mạnh, làm cho đầu của cô có chút choáng váng, trước mắt tối sầm, suýt nữa lại ngất đi.

Hứa Gia Mộc vội vàng vươn tay đỡ cô, đặt cô lại lên trên giường: “Kiều Kiều, em vừa tỉnh lại, không thể lộn xộn.”

“Không được a...... Em hẹn với một người buổi tối ăn cơm .”

Mẹ Kiều tiếp nói: “Cháu hẹn người ta ăn cơm ngày đó? Cháu đã hôn mê bốn ngày bốn đêm rồi.”

Bốn ngày bốn đêm? Đáy lòng Kiều An Hảo lộp bộp một chút, sờ sờ bên gối theo bản năng: “Di động của cháu đâu?”

“Di động có lẽ ở nhà của anh, có chuyện gì chờ em tốt hơn một chút rồi nói sau, ngày mai lúc anh về nhà sẽ mang tới đây cho em.”

Mẹ Kiều phụ họa Hứa Gia Mộc khuyên: “Phải đó, Kiều Kiều, cháu vừa tỉnh lại, không nên vận động, nhanh lên nghỉ ngơi thật tốt.”

Kiều An Hảo muốn mượn di động của Hứa Gia Mộc một chút, nhưng mà nghĩ đến anh ấy và Lục Cẩn Niên vì chuyện của Hứa thị huyên náo thành không thoải mái như vậy, cuối cùng không có lên tiếng.
 
Chương 565: Yêu em 13 năm [35]


Thời gian Kiều An Hảo tỉnh lại không bao lâu, liền lại ngủ, có lẽ bởi vì thời gian hôn mê có chút lâu, thời gian ngủ lần này cũng không dài, lúc tỉnh lại, bóng đêm đã sâu, toàn bộ thế giới im lặng rối tinh rối mù, mấy ngày nay Hứa Gia Mộc đều không có ngủ ngon, bởi vì cô đã tỉnh lại, nên nằm ngủ say trên chiếc giường khác, trên cổ tay cô còn dính băng và kim châm, thoạt nhìn hình như là kim truyền dịch.

Lúc này tỉnh lại, so với lần đầu tiên tỉnh lại, đầu óc thanh tỉnh hơn rất nhiều, cô nhớ tới chuyện mình và quản gia của Hứa gia đụng vào nhau, sau đó từ trên cầu thang té xuốnp, bọn họ nói với cô, cô hôn mê bốn ngày bốn đêm...Bon ngày bốn đêm, Lục cẩn Niên có thể đang tìm cô hay không?

Trước khi cô hôn mê, đã xảy ra tranh chấp với anh, cô vốn muốn đi giải thích với anh, nếu mấy ngày nay anh tìm cô, cô lại không có đáp lại...

Kiều An Hảo càng nghĩ, đáy lòng càng có chút bối rối, cô nghiêng đầu liếc mắt nhìn Hứa Gia Mộc đang ngủ say một cái, cắn cắn môi dưới, nâng tay lên rút kim châm ở trên cổ tay mình, sau đó lén lút vén chăn lên, xuống giường.

Trong khoảnh khắc chân chạm đất kia, Kiều An Hảo cảm giác được có chút choáng váng đầu hoa mắt, cô đưa một tay lên đỡ mặt, đợi một lát, cảm thấy bản thân thoải mái hơn một chút, mới buông lỏng tay đang bám trên thành giường ra, hơi hơi giật mình bước chân, phát hiện cũng không có dấu hiệu đặc biệt khó chịu, vì thế liền rón ra rón rén đi về phía cửa phòng bệnh.

Trong bệnh viện cũng không có quần áo khác, cho nên Kiều An Hảo chỉ có thể mặc đồng phục bệnh nhân, cô nghĩ đến trên người không có một xu dính túi, nên trước khi ra ngoài lấy bót của Hứa Gia Mộc đang đặt trên bàn rút ra hai tờ tiền mặt.

Cũng may lúc này đêm rất khuya, ý tá trực đêm ghé vào trên bàn ngủ gật, cô mới có thể thuận lợi chuồn ra khỏi bệnh viện.

Kiều An Hảo đi đến cửa bệnh viện, cũng đã cảm thấy mệt hết sức, cô đợi ở ven đường một lát, nhìn thấy một chiếc xe trống, vì thế ngoắc ngăn lại.

Kiều An Hảo trở lại khách sạn ở hoa viên Minh Châu, nhập mật mã, mở cửa ra, phát hiện bên trong tối đen như mực, không có một chút ánh sáng.

Cô mở đèn, ở bên cạnh cửa thay đối giày, lên lầu, trở lại phòng ngủ, nhìn thấy bài trí trong nhà, giống y hệt lúc cô rời đi, bên trong phòng thay quần áo loạn thành một đoàn, nơi nơi tán loạn quần áo mà cô thử.

Kiều An Hảo đi đến bên giường, nằm lên, sau đó vươn tay sờ soạng điện thoại ở chiếc tủ đầu giường, gọi điện thoại cho Lục cẩn Niên.

“Thực xin lỗi, số điện thoại ngài đang gọi hiện tại ở ngoài vùng phủ sóng.”

Kiều An Hảo cau mi lại, không ở trong nội thành, di động không gọi được?

Cô buông điện thoại, nằm ở trên giường một lát, đợt thể lực của mình khôi phục một chút, mới ngồi dậy, nhìn đến Ipad trên bàn trà, vì thế liền đi qua, cầm lên, nhập mật mã truy cập vào QQ.

Đợi một lát, mới truy cập vào QỌ thành công, có rất nhiều tin tức từng cái từng cái hiện ra, thậm chí có cái tin tức chưa đọc có đến mười vạn người quan tâm.

Hiện tại Kiều An Hảo tìm trong đống tin tức tên của Lục Cẩn Niên, tìm tên anh trên QQ, thấy có một cái tin nhắn hiện lên, thoáng có chút mất mát, nhưng mà vẫn gửi một tin nhắn qua cho anh: [ tôi ở trong nhà hoa viên minh Châu.]

Gửi tin xong, Kiều An Hảo mới nhìn những tin tức chưa đọc khác, cô nhìn tin nhắn của Triệu Manh trước, gửi cho cô thật nhiều tin nhắn, đại đa số đều là “Ở sao?” Hoặc là biểu tình.

Kiều An Hảo trả lời Triệu Manh một chữ “Ở” trước, vừa mới chuẩn bị gửi một nội dung khác, Triệu Manh lại đột nhiên gửi lại cho cô một cái dấu chấm

than, ngay sau đó liền nghe thấy giọng nói của Triệu Manh phát lại: “Kiều Kiều, cậu còn sông sao? Cậu có biết hay không, Lục ảnh đế tìm cậu tìm điên rồi!”
 
Chương 566: Yêu em 13 năm [36]


“Kiều Kiều, cậu còn sống sao? Cậu có biết hay không, Lục ảnh đế tìm cậu tìm điên rồi!”

Kiều An Hảo vốn muốn hỏi Triệu Manh một câu: “Đã trễ thế này, vì sao còn chưa ngủ?”

Nhưng mà lúc nghe thấy câu “Lục ảnh đế tìm cậu tìm điên rồi”, ngón tay đang gõ đặt ở trên bàn gõ phím Ipad bỗng dưng ngừng lại.

Triệu Manh nói liên tiếp không ngừng cho cô về nhiều điều, Kiều An Hảo cũng không có chú ý nghe, Triệu Manh nói chuyện phiếm với cô.

Kiều An Hảo nhấn mấy cái xoay chuyển, xuyên qua mà hình Ipad, nhìn thấy Triệu Manh mặc áo ngủ ở bên trong, còn đeo một cái khuông kính mắt lớn, vẻ mặt kích động hỏi: “Kiều Kiều, gọi điện thoại cho cậu cậu cũng không tiếp, rốt cuộc là cậu bị trúng gió gì vậy?”

“Tớ không có mang theo di động ở bên người...”

Kiều An Hảo vừa mới nói được vài câu, Triệu Manh giống như có chuyện quan trọng gì đó, đánh gãy lời của cô: “Quên đi, quên đi, việc này sau này tớ chậm rãi nói với cậu sau, hiện tại tó’ có 3 chuyện quan trong muốn với cậu, thứ nhất bộ phim [ thần kiếm ] thứ tư sẽ tiếp tục quay, thứ hai Lục ảnh đế vẫn luôn ở tìm cậu, thứ ba rạng sáng ngày hôm qua cậu bị nháo gièm pha !”

Triệu Manh nói một hơi sau đó thở hổn hển một chút, cũng không đợi Kiều An Hảo mở miệng hỏi lên nghi hoặc ở đáy lòng, liền tự mình lải nhải nói ra toàn bộ: “Kiều Kiều, cậu còn nhớ rõ lúc cậu quay bộ phim [ Thời gian khuynh thành], cùng một diễn viên tên là Vương Dĩnh, chính là đóng vai thư ký của Trình Dạng, bộ dạng không sai, tính cách cũng rất tốt, là cô ta xảy ra chuyện, sau đó liên lụy cậu...”

Kiều An Hảo nhíu mi lại một chút: “Vì sao lại liên lụy đến tớ?”

“Bạn trai của cô ta là một ngôi sao ca nhạc ở Hongkong, ba ngày trước lúc mười một giờ trễ hai người hít thuốc phiện bị bắt, tin tức bị lộ ra, không đến một giờ liền xuất hiện ở đầu đề trên Weibo, vốn tiêu điểm của mọi người đều ở trên hai người bọn họ, kết quả lúc mười hai giờ, không biết là ai, pỊiát tán ra một bức ảnh của đoàn quay phim với Vương DÌhh ở thời gian quay bộ phim [Thời gian khuynh#fchành], còn có xem bình luận nói theo, ảnh chụp này thoV rthìn giống như là bộ dáng vừa hút, vốn cậu chính là nữ chính [Thời gian khuynh thành], gần đậy đột nóng của bộ phim luôn luôn rất cao, kèm theo độ chú ý đến cậu cũng tăng lên, sau đó tất cả mọi người nghĩ đến cậu cũng hít thuốc phiện, ngay sau đó, lại có còn có người đăng lên Weibo ảnh của cậu và Vương Dĩnh chụp chung, cậu phải biết rằng trên mạng mọi người căn bản sẽ không đi truy cún chân tướng, chỉ biết cùng gió, cho nên lập tức ời đồn đãi nổi lên bốn phía, mọi người đều nói cậu hít thuốc phiện, khiến cho cậu trở thành đầu đề.”

Kiều An Hảo căn bản không có nghĩ tới mình trượt chân ngã xuống cầu thang hôn mê mấy ngày , lại xảy ra nhiều chuyện động trời như vậy, vội vàng điểm Weibo, tìm tin tức liên quan đến chính mình, cau mi lại, nghĩ đến Triệu Manh đang đùa bản thân, vừa định chất vấn cô ấy, lại nghe thấy âm thanh của Triệu Manh truyền đến: “Tin tức hít thuốc phiện, đối một minh tinh mà nói lực sát thương quá lớn, hơn nữa bây giờ ngôi sao nào mà hít thuốc phiện, cái khác ngôi sao khác đều hận không thể xa lánh, quốc gia đối mấy thứ này nghiêm trị lại lợi hại như vậy, cho nên sau khi gièm pha của cậu truyền tới, rất nhiều người cũng không dám giúp cậu nói chuyện, duy độc chỉ có Tống Tương Tư đứng ra giúp cậu nói một câu, kết quả còn bị người nói xấu, nói cô ấy không tốt cũng hít thuốc phiện! Cuối cùng chuyện tình ở tám giờ sáng hôm nay, là Lục ảnh đế cứu cậu.”
 
Chương 567: Yêu em 13 năm [37]


“Lục Cẩn Niên?” Kiều An Hảo nhẹ giọng nghi hoặc một câu, nhìn thấy mười tin tức trên đầu đề của Weibo, có đến sáu cái về Lục Cẩn Niên, cô hỏi theo bản năng: “Anh ấy làm sao vậy? Vì sao có nhiều tin tức nóng như vậy?”

“Kiều Kiều, tớ thật không muốn nói cậu, cậu nói cậu là người trong vòng giải trí sao? Ngay cả tin tức giải trí cũng không xem!” Ngữ khí của Triệu Manh có chút mạnh hớn chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, ngay sau đó liền nói lưu loát sự tình cùng hậu quả một lần cho Kiều An Hảo: “Chính là lúc gièm pha về cậu nóng nhất, đột nhiên có người tung ra scandal về Lục ảnh đế, nói anh ta là con riêng gần đây còn thu mua tập đoàn Hứa thị!”

“Độ chú ý về Lục ảnh đế, mấy năm nay là không có người có thể theo kịp, hơn nữa gần đây vốn mọi người vẫn luôn chú ý đến chuyện anh ta thu mua tập đoàn Hứa thị, cho nên tin tức này vừa tung ra đến, hoàn toàn làm lu mờ gièm pha về cậu, rồi từ từ trở thành đầu đề.”

“Kiều Kiều, thẳng thắn nói với cậu, biết Lục ảnh đế nhiều như vậy năm, tớ và anh ta cũng coi như là đồng học thời trung học, tớ vẫn luôn cho rằng anh ta là một cô nhi, không nghĩ tới anh ta và Hứa Gia Mộc lại là anh em cùng cha khác mẹ!”

“Nhưng mà, Kiều Kiều không biết rốt cuộc là ai ở sau lưng chỉnh Lục ảnh đế, sau đó còn có người nói về chuyện của mẹ anh ta.”

Từ lời nói của Triệu Manh, Kiều An Hảo đã điểm vào tin tức mới nhất.

Trên mạng quả thực là nổ tung, mọi người thảo luận so với thuật lại của Triệu Manh còn sôi nổi hơn nhiều, mấy năm nay Lục Cẩn Niên không hề thiếu fan, đương nhiên một người càng nổi tiếng sẽ có càng nhiều người chán ghét, cho nên fan, người qua đường cùng antifan khắc khẩu vô cùng lợi hại, thậm chí liền ngay cả này đại V, quản lý nhãn hàng cũng tiết mục ngắn đều bắt đầu chế giễu, tin tức đã giằng co gần 24 giờ, càng diễn càng nóng, không có một chút ý tứ dừng lại.

“Kiều Kiều, tớ thật không biết, trước kia mẹ của Lục ảnh đế cũng là diễn viên, diễn qua một số phim cấp ba, còn bị người nhìn ở trên mạng, còn có...... Mẹ của anh ta còn làm gái ở trong khách sạn...... Cảm giác Lục ảnh đế thật đáng thương.”

Khi Triệu Manh nói đến chỗ làm diễn viễn, đầu ngón tay của Kiều An Hảo sau khi nghe liền run rẩy, không ngừng mà trượt trên màn hình, nhìn những lời nói nhục mạ Lục Cẩn Niên, duy trì cùng với chế giễu, đáy lòng nổi lên đau đớn không nói thành lời.

“Kiều Kiều, thời gian đã khuya , tớ không hàn huyên với cậu nữa, bạn trai tớ kêu tớ ngủ, đúng rồi, cậu liên hệ với Lục ảnh đế trước đi, lúc trước anh ấy không tìm thấy cậu, đến nơi này tìm tớ mấy lần, lần đầu tiên đến, hình như là một đêm không ngủ, y phục trên người bẩn nhiều nếp nhăn , hốc mắt đỏ bừng, thoạt nhìn vô cùng suy sút, nói thật, tớ biết Lục Cẩn Niên nhiều như vậy năm, anh ấy ở trong lòng tớ luôn là đại diện của sự hoàn mỹ, tớ chưa từng gặp qua bộ dạng kia của anh ấy, anh ấy vừa thấy tớ, đã bắt bả vai tớ, hỏi tớ Kiều Kiều ở nơi nào, cô nói cho tôi biết Kiều Kiều ở nơi nào được không? Giọng nói đó của anh ấy, nghe ...... Tớ đều cảm thấy đáng thương, giống như là đứa nhỏ cùng đường.”

Nói xong, Triệu Manh còn làm động tác huých mũi một cái, sau đó còn nói một câu “Bye bye”, lúc chuẩn bị tắt máy, Triệu Manh giống như nhớ tới chuyện gì đó, tạm dừng một chút, nói với Kiều An Hảo: “Kiều Kiều, nói thật, ở khoảng khắc Lục ảnh đế tới tìm tớ kia, tớ thật sự cảm thấy, anh ấy yêu cậu, thực yêu thực yêu chính là loại tình yêu này.”

Lần này Triệu Manh nói xong, không có dừng lại nữa mà trực tiếp tắt máy.
 
Chương 568: Yêu em 13 năm [38]


Phòng ngủ không còn âm thanh của Triệu Manh, trở nên dị thường yên tĩnh.

Kiều An Hảo thập phần bình tĩnh ngồi ở trên ghế sa lon, ngón tay thỉnh thoảng sự trượt trên màn hình Ipad một chút, Lục Cẩn Niên đại khái là người trừ bỏ tính cách lãnh đạm, không thích tiếp xúc với người bên ngoài, kỳ thật cũng không có điểm đen gì, cho nên yêu sách trên mạng, đại đa số đều là gièm pha về mẹ của anh, là từ một tờ báo chí cũ chụp lại, nói mẹ của anh theo bao nhiêu người đàn ông, cũng có ảnh chụp mẹ của anh tiếp rượu ở câu lạc bộ đêm bị mấy người đàn ông vây quanh, còn có...... Phim cấp ba, vô số người phát lại, thậm chí còn có một số khoa trương làm thành một video về biểu hiện trên mặt của mẹ anh, về phần lời đồn đãi cùng lí do thoái thác bên trong đề tài này, lại khó coi , tuy rằng fan của Lục Cẩn Niên hùng mạnh, vẫn luôn nói “Vô luận nam thần làm cái gì, vẫn là nam thần của chúng ta”“Chúng tôi ủng hộ anh” lời nói linh tinh tích cực, nhưng mà đối lập với những lời này là những lời nói đả thương người cũng nhiều không kém, có vẻ có chút yếu ớt.

Cô biết anh là con riêng của Hứa gia, nhưng mà còn chưa biết, mẹ của anh là ai, cũng không biết nguyên lai anh còn có hoàn cảnh không muốn người biết như vậy.

Kiều An Hảo nghĩ tới khi mình đến Hứa gia thăm Hàn Như Sơ, bọn họ luôn miệng nói lời nói khinh thường Cẩn Niên và mẹ của anh, lúc ấy cô nghe sẽ rất khó chịu, hiện tại trên mạng nhiều người nói lời nói ác độc về mẹ của anh như vậy, anh có bao nhiêu khổ sở?

Kiều An Hảo vừa nghĩ tới Lục Cẩn Niên lúc này, rất có khả năng một mình tránh ở một nơi không ai biết, một mình cắn nuốt những tổn thương này, cả người cô liền giống như có người hung hăng đâm cô một đao, đau đớn khó nhịn, cô cầm điện thoại lên, lại gọi điện thoại cho Lục Cẩn Niên, vẫn trạng thái không kết nối được.

Kiều An Hảo nhớ tới bản thân từng lưu số điện thoại của mọi người vào một phần mềm, vội vàng cầm Ipad download phần mềm kia, sau đó tìm số điện thoại trợ lý của Lục Cẩn Niên trợ, gọi đi qua, lại tắt máy. Trước kia cô ở Cẩm Tú Viên, cho nên có lưu số điện thoại ở Cẩm Tú viên, đánh đi qua, không người tiếp nghe.

Kiều An Hảo chuẩn bị gọi số điện thoại khác, nhưng mà liếc mắt nhìn thời gian trên Ipad một cái, rạng sáng ba giờ rưỡi, đêm hôm khuya khoắc, sợ là mọi người đều đang nghỉ ngơi.

Kiều An Hảo có chút nặng nề buông điện thoại, cô chạy từ trong bệnh viện đến đây, thân thể đặc biệt không thoải mái, nhưng mà cô lại không có buồn ngủ, thỉnh thoảng cầm Ipad xem đổi mới trên Weibo một chút, càng xem càng tâm tắc, so với lúc bản thân bị mắng còn không thể chịu đựng được.

Cuối cùng, Kiều An Hảo đơn giản nhắm mắt làm ngơ, ném Ipad sang một bên, nhưng mà lực chú ý lại tổng nhịn không được phiêu về phía Ipad, cô có chút căm tức nâng chân lên, đạp Ipad xuống giường, sau đó ôm đệm, một mình lẳng lặng nằm ở trên giường, ngốc một lát, hốc mắt lại không hiểu đỏ lên, nhịn không được ngẩng đầu, hít sâu một hơi, lại di chuyển tầm mắt dừng ở vật trang

trí trên kệ, sinh nhật năm nay của bản thân, Lục Cẩn Niên đưa cho bản thân một con búp bê.

Kiều An Hảo ném gối ôm, từ trên giường đi xuống dưới, đi đến trước kệ, vươn tay vuốt ve từng chút từng môi hồng răng trắng, tươi cười ngây thơ của búp bê bằng sứ, đáy lòng càng trở nên khó chịu, nhịn không được nâng tay lên cầm búp bê từ trên kệ xuống dưới, cũng không biết có phải do thân thể không đủ sức, hay là do cô không cầm chắc, không có nghĩ qua là, búp bê bằng sứ từ trên đầu ngón tay của cô trượt xuống.
 
Chương 569: Yêu em 13 năm [39]


Búp bê bằng xứ rơi thật mạnh trên mặt đất,“Cách cách” một tiếng, bén nhọn thanh thúy, vỡ thành thành mảnh, có rất nhiều mảnh nhỏ vỡ ra, bắn ra rất xa.

Kiều An Hảo cứng ngắc đứng ở tại chỗ, tay vẫn duy trì ở trạng thái giơ tay cầm búp bê được khoảng nửa phút, cô mới hiểu được bản thân vừa mới làm gì, hai hàng lông mi thật dài nhấp nháy, cả người liền ngồi xổm xuống, nhìn chằm chằm những mảnh lớn nhỏ không đồng nhất, kinh hoảng đến không biết làm sao.

Đầu ngón tay của cô run run một lát, rồi không ngừng vươn tay, nhặt lại những mảnh sứ vỡ từng cái từng cái, muốn xếp thành hình thù ban đầu.

Mảnh sứ vỡ rất nhiều, Kiều An Hảo căn bản không biết làm thế nào để gom hết lại một chỗ, không nghĩ tới là góc cạnh bén nhọn của những mảnh vỡ, cắt qua tay của cô, máu tươi chảy ra, cô giống như không có cảm thấy đau đớn, vẫn không ngừng gom mảnh vỡ như trước, khi cô nhặt lên mảnh vỡ lớn nhất, lại nhìn thấy ở giữa những mảnh sứ vỡ, có một hộp nhựa nhỏ, bên trong hé ra một tờ giấy.

Kiều An Hảo cau mi lại, nhặt lên theo tiềm thức, rút tờ giấy bên trong ra.

Chất giấy rất tốt, rất cứng cấp, vừa kéo đi ra, liền đã tự động mở ra, Kiều An Hảo nhìn thấy bên trong có những hàng chữ rậm rạp.

Kiều An Hảo liếc mắt một cái liền nhận ra, đó là bút tích của Lục Cẩn Niên, rồng bay phượng múa, cứng cáp hữu lực, như nước chảy mây trôi bình thường lưu loát tự nhiên.

“Năm thứ nhất, gặp sơ lại, đồng phục áo trắng váy xanh, trong gió thu, chiếc xe màu hồng nhạt, còn có khuôn mặt hồng hào của cô ấy.

Năm thứ hai, đẹp nhất không phải trời mưa, mà là có thể cùng cô ấy cùng nhau trú mưa ở dưới một mái hiên.

Năm thứ ba, không làm nửa bài thi toán học, chỉ vì muốn làm đồng học cùng lớp với cô ấy.

Năm thứ tư, lần đầu tiên tặng quà sinh nhật cho cô ấy, sau lưng khắc một chữ cái không biết cô ấy có phát hiện ra không: Shmily.

Năm thứ năm, vứt bỏ giấc mơ vào A đại, vứt bỏ kế hoạch làm một người bình thường có cuộc sống ổn định, vì cô đi Hàng Châu.”

Lúc Kiều An Hảo nhìn đến đây, ẩn ẩn như là đã hiểu cái gì đó, tay cầm tờ giấy kia, bắt đầu nhẹ nhàng mà run run, đáy mắt có sương mù, không chịu khống chế tập chunng.

“Năm thứ 6, một cái lơ đãng tới gần của cô, tôi lại cảm thấy rất thơm ngát, mất ngủ suốt một đêm.

Năm thứ 7, vì cô cự tuyệt một cơ hội thăng chức rất nhanh.

Năm thứ 8, cùng cô chung sống một đêm, lần đầu tiên hôn cô, cũng là năm nhận phần thưởng tượng trưng thành công đầu tiên, suốt đêm chạy về Bắc Kinh, đổi lấy là tin tức cô và người khác có hôn ước.

Năm thứ 9, vì cô ấy học xong hút thuốc, hút thuốc một đêm, uống say, một người tránh ở trong phòng, vì cô khóc một đêm.”

Có một giọt nước mắt, chậm rãi nơi ở trên giấy, ướt nhẹp chữ trên tờ giấy, có mực màu đen nhòe đi.

“Năm thứ 10, rất nhiều lần vụng trộm trốn ở góc phòng nhìn bóng dáng của cô.

Năm thứ 11, gặp qua thiên thiên vạn vạn đủ loại màu sắc hình dạng cô gái, lại không tự giác so sánh bọn họ với cô, cũng chỉ có cô là tốt nhất.”

Năm thứ 12, một mình yên lặng, khổ sở khi cô khổ sở, vui vẻ khi cô vui vẻ.

Năm thứ 13, làm một sự kiện mà cả đời sẽ không bao giờ hối hận, một lần nữa gặp lại cô.”

Kiều An Hảo dùng sức cắn môi dưới, nước mắt một giọt rồi một giọt rơi xuống.

PS: Công bố thượng cái đàn:245393949[ nhập đàn cần fan giá trị, không có fan giá trị sẽ không muốn vào, vào cũng sẽ bị cự tuyệt , bên trong hội không chừng khi đỏ lên bao, hoan nghênh mọi người tiến vào ngoạn ]
 
Chương 570: Yêu em 13 năm [40]


“Gặp lại sau...

Đã vô số lần làm ám hiệu cùng thông báo vói cô lại không dám để cho cô biết.

Cô cũng thích trời mưa?

Bố, kéo, tảng đá.

Năm mới cùng em, mới mạnh khỏe.

Thật ra tôi không nghĩ yêu em...Nhưng mà...Tôi làm

không được, tôi nói không được đáp lại bản thân sẽ buông tay.”

Kiều An Hảo rốt cục nhịn không được khóc lên thành tiếng, trong đầu của cô hiện lên rất nhiều hinh ảnh.

Trợ lý của anh tới phòng của cô, nói với cô, anh còn chưa ăn cơm tối, nói cô nên bưng thức ăn đến cho anh, đêm hôm đó lúc đầu không khí giữa anh và cô thực hòa họp, trời còn mưa, cô đứng ở sát cửa sổ, lòng tràn đầy vui mừng nói ười mưa, anh hỏi cô rằng cô cũng thích ười mưa?

Lúc Trình Dạng tổ chức tụ hội, cô không muốn bị phạt, vì thế liền ỷ vào tự minh biết anh chơi đoán số không tốt, một lần lại một lần thắng anh, lại chưa từng nghĩ đến quá, bố, kéo, tảng đá, 5, 2, 0, là ngôn nữ đẹp nhất trong cuộc sống của người câm điếc.

Lúc anh và cô quay phim, anh nhìn chằm chằm ánh mắt của cô, năm mới cùng em mới mạnh khỏe, cô chỉ nghĩ anh nói là có năm mới cùng em mới

mạnh khỏe, cô chưa bao giờ dám hy vọng xa vời câu nói kia là anh nói cho cô nghe .

Ở trong biệt thự Nghi Sơn, anh cùng ở qua một đêm, thực đơn thuần một đêm, cô nằm ở trên giường, anh bị ốm nằm ở trên ghế sa lon, một đêm kia cô khổ sở như vậy, hỏi anh cô gái anh yêu đã kết hôn, anh chẳng lẽ còn muốn cứ yêu như vậy sao? Anh nói, thật ra tôi không nghĩ yêu cô

ấy...Nhưng mà...Tôi không làm được, tôi không nói bản thân buông tay được.

Kiều An Hảo nâng tay lên, lau đi nước mắt, mới nhìn rõ hàng chữ ở bên dưới.

“Cô có một cái tên rất êm tai.

Kiều An Hảo.

Mọi người đều kêu cô tiểu Kiều.”

Cuối cùng, còn có một câu:“Kiều Kiều, tôi yêu em, tôi yêu em 13 năm.”

Kiều An Hảo giống như là mất đi toàn bộ khí lực, ngồi dưới đất, lập tức giống như đứa bé khóc oa lên.

Trước kia cô nằm mơ, rồi nghĩ, nếu có một ngày Lục cẩn Niên thích cô, thi cô như thế nào? Cô ở trong mộng nghĩ, khẳng định bản thân sẽ rất hạnh phúc thật cao hứng.

Nhưng mà hiện tại, mộng của cô thành sự thật, cô mới phát hiện, loại cảm xúc phức tạp dưới đáy lòng, chỉ toàn là nước mắt.

Cô cũng thương anh a, cho tới bây giờ cô cũng không biết, trong lúc đó cô và anh lại có nhiều chuyện như vậy, nhiều sai sót ngẫu nhiên như vậy.

Cô thích trời mưa, là vì anh.

Cô cố gắng tới gần ban nhất, cũng là bởi vì anh.

Cô liều mạng học tập tiến vào A đại, vẫn là bởi vì anh.

Cô tiến vào vòng giải trí, vẫn là bởi vì anh.

Cô đáp ứng gả cho Hứa Gia Mộc, vẫn là bởi vì anh...

Bọn họ lúc đó có nhiều lỗi như vậy, thoạt nhìn là không có duyên phận như vậy, nhưng mà yêu nhau lại là duyên phận lớn nhất trong cuộc sống.

Nguyên lai, bọn họ đều đem hết toàn lực đi yêu đối phưong, chỉ là đều không có dũng khí đi nói một câu “wo ai ni” với đối phương.

Kiều An Hảo dùng sức cầm lấy tờ giấy kia, khóc toàn thân run run.

Trong phòng ngủ yên ữnh, có chỉ có tiếng khóc không ngừng của cô quanh quẩn.

Kiều An Hảo không biết rốt cuộc minh khóc bao lâu, tóm lại khóc khóc đột nhiên liền ngừng lại, sau đó giống như là cái ngốc tử, nín khóc mà cười, đột nhiên cả người từ dưới đất bò dậy, vọt vào phòng thay quần áo, thay đổi một thân quần áo, sau đó liền nghiêng ngả lảo đảo chạy đi ra ngoài.

Cô muốn đi tìm anh.

Hiện tại cô sẽ đi tìm anh.

Cô muốn nói cho anh, Lục cẩn Niên, thật trùng hợp...

Em cũng yêu anh 13 năm.

PS: Không nên gấp gáp, quản lý viên tái đồng ý, nhân có điểm nhiều, mọi nguời kiên nhẫn đằng đằng -
 
Chương 571: Không muốn người biết chuyện [1]


Tờ mờ sáng ở thành Bắc Kinh, độ ẩm lướn, có chút lạnh, trên đường phố trống rỗng, thật lâu mới có một chiếc xe đi ngang qua, Kiều An Hảo đứng ở bên lề đường, đợi hồi lâu, mới cản lại một chiếc xe, lên xe, báo tên cẩm Tú Viên.

Xe đến Cẩm Tú Viên, Kiều An Hảo trả tiền, ngay cả tiền lẻ cũng chưa lấy, bỏ chạy đi vào.

Mật mã Cẩm Tú Viên không có sửa, giống như là đã lâu không có người ỡ, trong sân hoa rơi lá rụng xuống rất nhiều khô giòn, giẫm lên phát ra tiếng vang khanh khách.

Kiều An Hảo đẩy cửa phòng ra, lại phát hiện tủ giày có hai đôi dép lê im lặng, một đôi của nam, một đôi của nữ, đôi của nữ kia là lúc cô và anh đóng giả làm vợ chồng, ở nơi này đeo đôi đó, sau đó sau khi cô rời đi, xếp vào trong một cái túi, nói qua với anh vứt bỏ, nhưng mà hiện tại nó vẫn ở chỗ cũ, giống như anh và cô vẫn ở trong phòng này.

Trong phòng trống rỗng, không có bóng dáng một ai, vẫn là như cũ, chuông đồng hồ đều rơi xuống một tầng bụi.

Kiều An Hảo chạy lên cầu thang, đẩy cửa phòng ngủ ra, bên trong tối đen như mực, cô hơi thất vọng bật đèn, đập vào mắt liền nhìn thấy ở giữa giường, là một con gấu bông lớn mà cô từng mua về, trên bàn trang điểm, đồ trang điểm đã bị cô lấy đi toàn bộ, nhưng mà lúc này lại bày mới, là những mĩ phẩm mà trước đây cô dùng qua, liền ngay đĩa nhạc cũng giống y trước đây.

Người đàn ông kia, rõ ràng vĩnh viễn đều là bộ dạng lãnh đạm, chuyện gì đều thờ ơ, anh vậy mà có lúc, khắc sâu nhớ kỹ những vật dụng này nọ của cô như vậy?

Kiều An Hảo cho tới bây giờ cũng không biết, bản thân vậy mà còn có thể khóc như vậy, hở một tí liền chảy nước mắt xuống.

Cô giống như dự cảm thấy điều gì, một lần nữa vào phòng thay quần áo, nhìn thấy bên trong tủ một nửa là quàn áo của anh, một nửa là quần áo cô không mặc nữa từng nói với anh vứt đi. Có lẽ bởi vì không vừa lòng chạn thức ăn, cũng có thể là anh muốn mua cho cô, lại không có lý do gì đưa cho cô, còn có một chạn thức ăn trên vách tường, bộ quần áo cô thích mặc nhất, treo đó tất cả đều chưa có lấy xuống.

Kiều An Hảo dùng sức mân môi, bước vào phòng tắm, kem đánh răng, bàn chải đánh răng, sữa tắm, sữa rửa mặt Vài thứ cô dùng ở nới này hơn nửa năm, đều được quy về tại chỗ.

Cô đi rồi, anh luyến tiếc, anh không thể mở miệng giữ lại, anh liền dùng phương thức cố chấp như vậy, làm bộ như cô còn tại.

Nguyên lai người cô yêu, lại yêu cô như vậy, ngốc như vậy, yêu cô ngốc như vậy.

Lúc Kiều An Hảo từ bên trong cẩm Tú Viên đi ra, sắc trời đã muốn hơi hơi sáng lên, cô trực tiếp bắt xe đến truyền thông Hoàn Ảnh.

Lúc cô đến, trong công ty còn chưa có người đi làm, chỉ có bảo vệ trực đêm đang ngáp, hỏi một tiếng sớm với cô.

Kiều An Hảo ngồi ở trước phòng làm việc của Lục cẩn Niên, thập phần có kiên nhẫn chờ.

Cô ở cùng anh một chỗ hon nửa năm, cô biết, cách sống của anh rất đon giản, thời gian ngây người ở trong ty thật lâu.

Từ chưa đến bảy giờ, chờ đến mười giờ sáng, mọi người trong công ty toàn bộ đều đến, Lục cẩn Niên vẫn không có xuất hiện.

Kiều An Hảo hỏi thư ký của Lục cẩn Niên, thư ký nói với cô, đã rất nhiều ngày Lục tổng không có xuất hiện ở công ty-

Kiều An Hảo sửng sốt một chút, đột nhiên nghĩ đến biệt thự Nghi Sơn, nói một tiếng cảm ơn với thư ký, lại vội vã xuống lầu đón xe, tiến đến Nghi Sơn.
 
Chương 572: Không muốn người biết chuyện [2]


Nghi Sơn ở vùng ngoại thành, Kiều An Hảo xuất phát từ truyền thông Hoàn Ảnh, lúc đến nơi đã giữa trưa mười hai giờ.

Vào ban ngày, biệt thự Nghi Sơn giống như đào nguyên thế ngoại, yên tĩnh làm cho tâm người ta an bình.

Lục Cẩn Niên từng nói với Kiều An Hảo mật mã biệt thự Nghi Sơn, Kiều An Hảo nhấn chuông cửa, không có người mở cửa, liền tự tiện nhập mật mã, đi vào.

Ánh sáng chiếu qua cửa sổ thủy tinh, khiến cho ưong biệt thự phá lệ sáng ngời, xuyên thấu qua xung quanh chiếu sáng rực rỡ, chiếu vào thủy tinh trên cửa sổ, phân tán đến mọi nơi.

Kiều An Hảo bước lên cầu thang, đến trước cửa phòng ngủ.

Trước đây mỗi lần lúc người khác không tìm thấy Lục Cẩn Niên, cô luôn có thể ở trong đây tìm được anh.

Lúc này đây

Kiều An Hảo đứng ở cửa, đáy lòng hiện lên một tia căng thẳng không nói lên lời, cô hít sâu một hơi, mới run run bắt tay đẩy cửa phòng ngủ ra.

Trong phòng ngủ sáng ngời mà lại sạch sẽ, giường ngủ ngay ngắn, không có một chút dấu hiệu có người nằm qua.

Lục Cẩn Niên cũng không ở biệt thự Nghi Sơn?

Kiều An Hảo nhíu mi lại, đi vào bên trong phòng ngủ, cẩn thận nhìn hết một lần phòng thay quần áo cùng toilet, sau đó mới mang theo vài phần mất mát đi ra.

Biệt thự Nghi Sơn rất lớn, nhưng mà cũng không nhiều phòng, cho nên khiến cho diện tích mỗi phòng rất lớn, Kiều An Hảo sợ Lục cẩn Niên ở trong một phòng khác ngốc, cho nên liền lần lượt đi hết các phòng xem một lần.

Trừ phòng ngủ, phòng khác cũng chỉ trang bị vách tường, ngay cả cái ngăn tủ đầu giường đều không có, chỉ có ở trong gian phòng phía tây, đặt một chiếc đàn dương Cầm, bên trên có một quyển cầm phổ, một bên trên bàn có rất nhiều trang giấy tán loạn, Kiều An Hảo tùy ý cầm lên, lại nhìn thấy hé ra hé ra bức tranh, tuy rằng không có màu, nhưng mà, Kiều An Hảo lại có thể nhận đi ra, kia rõ ràng chính là bản thân.

Mặt của cô lúc đó thoáng hiện một tia kinh ngạc, lật xem những trang giấy này một lần, thoạt nhìn giống như thời gian rất lâu rồi, giấy bị người lật xem nhiều lần liền biến dạng, xung quanh nổi lên nếp nhăn.

Trên giấy vẽ cô đủ loại, quần áo trên người có thể nhận ra, đều là bộ dáng khi mặc đông phục trung học.

Có bóng dáng, có sườn mát, có còn đọc sách, có ghé vào trên bàn học ngủ, có nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ phòng học ngẩn người, cũng có đứng ở trước xe đạp mím môi cười

Bên phải bức tranh, có chữ viết rất nhỏ không nhìn kĩ thi rất khó phát hiện, là ngày, tiêu đề viết: [ Người con gái tôi yêu ].

Lục Cẩn Niên là lúc nào vẽ những thứ này? Này đó họa đều là anh vẽ lúc học trung học

Cô đột nhiên nhớ tới, bản thân có rất nhiều lúc, đi ngang qua phòng học của anh, nhìn thấy anh đang cầm bút chì phác thảo vẽ cái gì đó ở trên bàn, lúc ấy cô còn tưởng rằng anh giống cô, đi học nhàm chán, vẽ xấu lung tung, hiện tại nhớ tới, có phải lúc đó anh đang vẽ cô hay không?

Hóa ra thời gian thanh xuân mất đi, anh trả giá, xa xa so với cô tốt đẹp hon rất nhiều.

Rốt cuộc Lục Cẩn Niên đã làm bao nhiêu chuyện không muốn người biết vì cô?

Hốc mắt Kiều An Hảo lại nổi lên nhiệt, cô nhìn chằm chằm này bức họa hồi lâu, rồi mới sắp xếp ngăn lắp lại, đặt ở trên bàn, nhẹ nhàng mà đi ra khỏi phòng.

Kiều An Hảo đi ra biệt thự Nghi Sơn, đứng ở cửa, ngẩng đầu nhìn chân trời dương quang, hít sâu một hơi.

Lục Cẩn Niên, đến tột cùng anh đang ở đâu?

PS: Hôm nay hoàn - tỉnh ngủ tiếp tục - tân một tháng, chúng ta muốn ngoạn cái ưò chơi, [năm trăm chương vé tháng đổi nhất chương đổi mới], điểm trang kế tiếp là có thể đầu phiếu lạp - hết hạn đến 15 hào ta sẽ công tác thống kê muốn càng nhiều thiếu chương, sau đó ở 15 hào -17 hào kia tam thiên lý một hơi càng đi ra! Sở dĩ không công tác thống kê đến cuối tháng là vì ta sợ ta nội dung viết không đến cuối tháng ™ ta mới sẽ không nói cho các ngươi ta hiện tại vụng trộm tồn bọn họ đảm luyến ái bản thảo ~ vì chính là kia tam thiên bùng nổ nhiều càng ~ đương nhiên có thể bùng nổ bao nhiêu chương, hay là muốn xem mọi người phiếu phiếu lạc ~~ ngủ ngon ~
 
Chương 573: Không muốn người biết chuyện [3]


Chạy ra khỏi bệnh viện từ tối hôm qua đến giờ, Kiều An Hảo chưa lúc nào nghỉ ngơi, cũng chưa ăn cơm, thể lực vốn trọng thương nên cô chống đỡ hết nổi, lúc này sắc mặt tái nhợt, toàn thân đều đang không ngừng chảy mồ hôi, Kiều An Hảo chậm rãi ngồi ở bậc thang trước cửa biệt thự, hai tay ôm đầu gối, chôn mặt ở trên đầu gối, hô hấp lược có vẻ có chút không tốt.

Ánh sáng đã bắt đầu vào thu, mặc dù không có gay gắt như mùa hạ, nhưng mà phơi nắng lâu như vậy cũng có chút oi nức.

Da Kiều An Hảo trắng nõn mềm mại, chỉ một lát, phơi nắng da đã nổi lên một tầng bạc hồng, cô tưởng đứng lên, nhưng mà chân lại không có lực.

Kiều An Hảo chỉ có thể im lặng ngồi xổm trên bậc thang, nhắm mắt lại điều chỉnh hô hấp, qua một đoạn thời gian rất dài, mới rốt cục điều chỉnh lại hô hấp, lúc này mặt trời đã ngả về phía tây.

Kiều An Hảo chống tay xuống bậc thang, đứng lên, mại bước chân bước chậm xuống dưới, đi ra biệt thự của Lục Cẩn Niên.

Lúc tới cô bắt một chiếc xe taxi để đi, biệt thự Nghi Sơn ở xa, lúc trở về thành phố chỉ có thể lên tàu hoặc xe buýt.

Kiều An Hảo đi ra cửa của tiểu khu Nghi Sơn, đi về phía đông được khoảng hai trăm thước, mới đến trạm xe buýt.

Trong đầu hiện tại đều là Lục Cẩn Niên đang ở đâu, tinh thần có chút hoảng hốt, mãi cho đến khi xe buýt dừng lại, bác tài xế gọi cô mấy tiếng, thấy cô không phản ứng muốn lên xe, Kiều An Hảo mới mạnh nhớ tới đến cái gì đó,

khoát tay áo về phía xe đang bắt đầu khởi động, nhưng mà xe cũng đã tăng tốc, càng lúc càng xa.

Kiều An Hảo rầu rĩ hạ cánh tay xuống, lúc tính chuẩn bị đợi chuyến xe buýt tiếp theo, đột nhiên có một chiếc xe phanh lại dừng ở trước mặt cô, cửa kính xe hạ xuống, có người kêu cô: “Kiều tiểu thư.”

Kiều An Hảo mạnh ngẩng đầu, nhìn thấy là trợ lý của Lục Cẩn Niên, đáy mắt cô hiện lên một tia kinh hỉ, bước nhanh về phía trước.

“Lục Cẩn Niên, anh ở đâu?” Kiều An Hảo vừa hỏi, vừa dán mặt vào cửa kính xe nhìn vào, thấy ghế xe phía sau không có thân ảnh của Lục Cẩn Niên, trên mặt mang một tia mất mát, ảo não cúi thấp đầu xuống.

Trợ lý không có trả lời vấn đề Lục Cẩn Niên đang ở đâu, mà xuống xe, mở cửa xe phía sau ra: “Kiều tiểu thư, ngài trước lên xe đi, đợi lát nữa tôi mang ngài trở về thành.”

Kiều An Hảo nhẹ gật đầu, ngồi vào trong xe.

Trợ lý nhìn xuyên qua kính chiếu hậu thấy sắc mặt tái nhợt không một chút huyết sắc của Kiều An Hảo, mở miệng lo lắng hỏi: “Kiều tiểu thư, thân thể ngài không thoải mái sao? Sắc mặt thoạt nhìn không tốt lắm.”

“Không.” Kiều An Hảo miễn cưỡng nở nụ cười một chút, lắc lắc đầu, lại hỏi: “Không phải anh biết Lục Cẩn Niên ở nơi nào? Anh dẫn tôi đi tìm anh ấy, được không?”

Trợ lý giống như vừa rồi, bỏ qua thỉnh cầu của Kiều An Hảo, cầm chai nước ở một bên, đưa cho Kiều An Hảo: “Uống nước đi.”

Kiều An Hảo chần chờ một lát, mới tiếp nhận chai nước, thấp giọng nói một câu: “Cám ơn.”

Trợ lý lái xe chở Kiều An Hảo về biệt thự Nghi Sơn của Lục Cẩn Niên trước, anh ta đóng hết tất cả các cửa sổ lại, thậm chí còn cầm một tấm vải màu trắng che lại các vật dụng trong phòng, ngay cả mang ghế trúc ngoài sân đều thu lại, đặt ở trong kho hàng của biệt thự.

Trợ lý hành động như vậy, giống như nơi này tựa hồ về sau sẽ không có ai đến ở...... Đáy lòng Kiều An Hảo lộp bộp một chút, nhịn không được truy hỏi trợ lý đang đóng cửa chính biệt thự một câu: “Lục Cẩn Niên, về sau anh ấy sẽ không tới nơi này nữa sao?”
 
Chương 574: Không muốn người biết chuyện [4]


Trợ lý đóng xong cửa chính của biệt thự, xác định mình khóa tốt, sau đó quay đầu nhìn thoáng qua Kiều An Hảo, giật giật cánh môi, bộ dáng muốn nói lại thôi, như là muốn nói gì, cuối cùng lại không nói lên lời, chỉ mở cửa xe ra, mở miệng nói một câu tôn kính với Kiều An Hảo: “Kiều tiểu thư, lên xe đi.”

Một loại dự cảm cực kỳ không tốt, bao phủ trái tim Kiều An Hảo, cô giật giật cánh môi không một chút huyết sắc, một đôi mắt to đen trong suốt, nhìn trợ lý, đứng yên tại chỗ không chịu nhúc nhích.

Trợ lý quay đầu, nhìn về phía chỗ rừng cây xanh um tươi tốt, sau một lúc lâu, giống như là rất khó qua thực lòng chua xót, dùng sức hít một hơi, mới nhìn phía Kiều An Hảo một lần nữa, nói: “Kiều tiểu thư, hiện tại đã sắp đến giờ

ăn cơm tối, nếu ngài không ngại, không có bận chuyện gì, tôi có thể mời ngài ăn bữa được không?”

“Anh vì sao vẫn muốn lảng chánh đề tài của tôi?” Đáy lòng Kiều An Hảo có một loại dự cảm càng ngày càng mãnh liệt, đáy mắt của cô nổi lên một chút hoảng hốt, đôi môi run rẩy, hỏi: “Lục Cẩn Niên có phải đang giận tôi hay không? Anh ấy không chịu gặp tôi, đúng hay không?”

Kiều An Hảo nước mắt tuôn rơi, cô không để ý nam nữ thụ thụ bất thân, lập tức bắt lấy cánh tay trợ lý, mang theo vài phần khẩn cầu nói: “Anh nói cho tôi biết anh ấy đang ở đâu được không? Anh nhất định biết anh ấy ở đâu, nói cho tôi biết, được không?”

Trợ lý vì chuyện Lục Cẩn Niên ở “Lệ Cảnh Hiên” đợi Kiều An Hảo lâu như vậy, cô không có xuất hiện, đáy lòng có chút bất mãn, cho nên tuy rằng thái độ vẫn rất cung kính, nhưng mà giọng nói chuyện, vẫn để lộ ra một tia khinh thường khó phát hiện: “Nếu Lục tổng thật sự giận cô, thì tốt rồi.”

Trợ lý nói xong, nhìn thấy Kiều An Hảo rơi lệ, lập tức lại trở nên có chút mềm lòng, cuối cùng liền thở dài một hơi: “Kiều tiểu thư, ngài vẫn là lên xe trước đi, để lúc ăn cơm, tôi nói cụ thể với cô, được không?”

Kiều An Hảo khẽ gật đầu, cúi đầu xuống, ngồi vào trong xe.

Trợ lý cũng đi lên xe theo, khởi động xe.

Lúc xe chạy được một đoạn, trợ lý rút hai tờ khăn giấy, đưa cho Kiều An Hảo đang ngồi ở bên cạnh.

Trên đường trợ lý chạy xe đến “Lệ cảnh hiên”, hỏi một câu: “Kiều tiểu thư, đi Lệ Cảnh Hiên ăn không ngại đi?”

Kiều An Hảo lắc lắc đầu.

Trợ lý không nói chuyện, sau khi đi qua một cồt đèn xanh đèn đỏ, đem xe quẹo vào bãi đỗ xe của Lệ Cảnh Hiên.

Bởi vì không có đặt vị trí trước, các bàn đã đầy, cuối cùng trợ lý và Kiều An Hảo ngồi một góc sáng sủa yên tĩnh ở đại sảnh.

Nhân viên phục vụ đưa lên thực đơn, trợ lý trực tiếp giao cho Kiều An Hảo: “Kiều tiểu thư, ngài xem muốn ăn chút cái gì?”

Kiều An Hảo không có lật thực đơn, cánh môi giật giật nhìn về phía trợ lý: “Tôi tùy tiện.”

Trợ lý cũng không miễn cưỡng Kiều An Hảo, kéo thực đơn đến trước mặt mình, điểm mấy thứ đồ ăn nhẹ, lại tất cả đều là Kiều An Hảo thích ăn, cô có chút kinh ngạc ngẩng đầu, liếc mắt nhìn trợ lý một cái, trợ lý tiếp thu đến tầm mắt của cô, làm bộ như không thấy được, cười trả lại thực đơn cho nhân viên phục vụ, gọi thêm hai chai bia và một cốc trà.

Trà và bia rất nhanh được đưa lên, trợ lý tự mình rót một ly, đưa đến trước mặt Kiều An Hảo, mà bản thân lại mở ra một chai bia.

Kiều An Hảo nhẹ giọng nói một câu “Cám ơn”, nâng cốc trà lên nhấp một ngụm nhỏ.

Trợ lý không nói tiếp, chỉ hung hăng ực một hớp bia.


Đồ ăn của “Lệ Cảnh Hiên” được đưa lên, đồ ăn tinh xảo quả thật là đồ ăn thanh đạm, thoạt nhìn thực dẫn người thèm ăn.

Trợ lý tự mình thay Kiều An Hảo xé túi giấy lấy ra đôi đũa, đưa tới trước mặt cô: “Đây đều là cô thích ăn, ăn xong chúng ta lại bàn đi.”

Kiều An Hảo không tiếp chiếc đũa, cánh môi giật giật, như là muốn hỏi cái gì, chỉ là còn không có mở miệng, trợ lý liền giúp cô hỏi ra: “Cô nhất định rất ngạc nhiên, vì sao tốt biết những món ăn mà cô thích?”

Kiều An Hảo xé khóe môi một chút, đem lời nói mình muốn hỏi nuốt trở về.

“Là Lục tổng nói cho tôi biết .” Trợ lý cười khẽ một chút, bưng lên cốc bia, lại uống một ngụm, sau đó quay đầu, nhìn chằm chằm Kiều An Hảo, nói:“Ăn cơm trước đi, cơm nước xong nói sau.”

Nói xong trợ lý cầm một đôi đũa, chính mình động trước.

Kiều An Hảo nhìn chằm chằm trợ lý nhìn một lát, cũng lên một đôi đũa khác lên theo, yên lặng không tiếng động ăn xong này nọ.

Đây đều là đồ ăn cô thích, nhưng mà cô lại không có một chút khẩu vị, dường như chỉ cứng rắn chống đỡ, mới làm cho chính mình ăn đi xuống.

Qua khoảng nửa giờ, Kiều An Hảo rốt cục không chống đỡ được nữa buông đôi đũa xuống, ngẩng đầu, nhìn thấy trợ lý đã sớm buông đôi đũa xuống, nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ không biết suy nghĩ cái gì, hai chai bia trước mặt, đã bị anh ta uống cạn.

Trợ lý phát giác thấy âm thanh buông đũa xuống của Kiều An Hảo, quay đầu lại, hỏi: “Ăn xong rồi?”

Kiều An Hảo khẽ gật đầu.

Trợ lý liền nâng tay lên, tiếp tục kêu người phục vụ, gọi thêm hai chai bia, đợi cho bia đưa đến, trợ lý rót một cốc, uống một hơi cạn trước, sau đó lấy ra một chiếc di động từ trong túi, đưa tới trước mặt của Kiều An Hảo.

Đáy măt Kiều An Hảo hiện lên một tia kinh ngạc.

“Không phải cô hỏi tôi Lục tổng đi đâu sao? Nhìn di động sẽ biết.” Trợ lý nói xong, liền cúi đầu, rót một cốc bia cho chính mình, mở miệng uống một ngụm.

Kiều An Hảo điểm màn hình di động của trợ lý một chút, ánh sáng trở nên sáng hơn một chút, cô mới nhìn thấy trợ lý cho mình xem là một phong bưu phẩm.

Lục Cẩn Niên gửi cho anh ta.

Nội dung đầu tiên của bưu phẩm, đều là một ít nội dung công việc của công ty truyền thông Hoàn Ảnh, nhưng mà đoạn nội dung cuối cùng, Lục Cẩn Niên bày tỏ, hoạt động kế tiếp của công ty truyền thông Hoàn Ảnh tạm thời do phó tổng Vương phụ tiếp quản.

Tới đó cũng chưa là chấm hết của bưu phẩm, phía dưới còn có một đoạn lời nói rất dài, là Lục Cẩn Niên viết việc riêng với trợ lý.

“Đồ ăn Kiều Kiều thích, có này đó, hồi đầu lúc cô quay phim, phiền toái anh nếu có thời gian thì đến đoàn làm phim giúp đỡ, nói với bọn họ cứ làm nhiều những đồ ăn đó.

Giấc mơ của Kiều Kiều khi tiến vào vòng giải trí, là muốn làm nữ diễn viên xuất sắc nhất, lúc bình chọn cuối năm, phiền toái anh sắp xếp một chút.

Trong vòng giải trí có chút loạn, cô ấy chỉ là một cô gái sẽ không an toàn, phiền toái anh chăm sóc nhiều một chút, đừng làm cho cô ấy bị tổn thương.

Tôi có một biệt thự ở Nghi Sơn, nếu anh có thời gian thì đến đó đóng hết cửa sổ lại giúp tôi, nhất gian phòng ở phía tây, trên bàn cạnh cửa sổ có bức họa của cô ấy, trời mưa sẽ ướt, à, đúng rồi, cửa sổ ở lầu một không cần đóng, Kiều Kiều thích từ nơi đó đi vào.”

......

Lục Cẩn Niên viết rất nhiều cho trợ lý, Kiều An Hảo liên tục lật xem từng trang, rốt cục mới thấy được hết.

Trong đầu của cô trống rỗng, Lục Cẩn Niên viết bưu phẩm này cho trợ lý rốt cục là có ý tứ gì, hoặc là nói, kỳ thật cô hiểu được, nhưng mà cũng không muốn hiểu được.
 
Chương 575: Không muốn người biết chuyện [5]


Đồ ăn của “Lệ Cảnh Hiên” được đưa lên, đồ ăn tinh xảo quả thật là đồ ăn thanh đạm, thoạt nhìn thực dẫn người thèm ăn.

Trợ lý tự mình thay Kiều An Hảo xé túi giấy lấy ra đôi đũa, đưa tới trước mặt cô: “Đây đều là cô thích ăn, ăn xong chúng ta lại bàn đi.”

Kiều An Hảo không tiếp chiếc đũa, cánh môi giật giật, như là muốn hỏi cái gì, chỉ là còn không có mở miệng, trợ lý liền giúp cô hỏi ra: “Cô nhất định rất ngạc nhiên, vì sao tốt biết những món ăn mà cô thích?”

Kiều An Hảo xé khóe môi một chút, đem lời nói mình muốn hỏi nuốt trở về.

“Là Lục tổng nói cho tôi biết .” Trợ lý cười khẽ một chút, bưng lên cốc bia, lại uống một ngụm, sau đó quay đầu, nhìn chằm chằm Kiều An Hảo, nói:“Ăn cơm trước đi, cơm nước xong nói sau.”

Nói xong trợ lý cầm một đôi đũa, chính mình động trước.

Kiều An Hảo nhìn chằm chằm trợ lý nhìn một lát, cũng lên một đôi đũa khác lên theo, yên lặng không tiếng động ăn xong này nọ.

Đây đều là đồ ăn cô thích, nhưng mà cô lại không có một chút khẩu vị, dường như chỉ cứng rắn chống đỡ, mới làm cho chính mình ăn đi xuống.

Qua khoảng nửa giờ, Kiều An Hảo rốt cục không chống đỡ được nữa buông đôi đũa xuống, ngẩng đầu, nhìn thấy trợ lý đã sớm buông đôi đũa xuống, nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ không biết suy nghĩ cái gì, hai chai bia trước mặt, đã bị anh ta uống cạn.

Trợ lý phát giác thấy âm thanh buông đũa xuống của Kiều An Hảo, quay đầu lại, hỏi: “Ăn xong rồi?”

Kiều An Hảo khẽ gật đầu.

Trợ lý liền nâng tay lên, tiếp tục kêu người phục vụ, gọi thêm hai chai bia, đợi cho bia đưa đến, trợ lý rót một cốc, uống một hơi cạn trước, sau đó lấy ra một chiếc di động từ trong túi, đưa tới trước mặt của Kiều An Hảo.

Đáy măt Kiều An Hảo hiện lên một tia kinh ngạc.

“Không phải cô hỏi tôi Lục tổng đi đâu sao? Nhìn di động sẽ biết.” Trợ lý nói xong, liền cúi đầu, rót một cốc bia cho chính mình, mở miệng uống một ngụm.

Kiều An Hảo điểm màn hình di động của trợ lý một chút, ánh sáng trở nên sáng hơn một chút, cô mới nhìn thấy trợ lý cho mình xem là một phong bưu phẩm.

Lục Cẩn Niên gửi cho anh ta.

Nội dung đầu tiên của bưu phẩm, đều là một ít nội dung công việc của công ty truyền thông Hoàn Ảnh, nhưng mà đoạn nội dung cuối cùng, Lục Cẩn Niên bày tỏ, hoạt động kế tiếp của công ty truyền thông Hoàn Ảnh tạm thời do phó tổng Vương phụ tiếp quản.

Tới đó cũng chưa là chấm hết của bưu phẩm, phía dưới còn có một đoạn lời nói rất dài, là Lục Cẩn Niên viết việc riêng với trợ lý.

“Đồ ăn Kiều Kiều thích, có này đó, hồi đầu lúc cô quay phim, phiền toái anh nếu có thời gian thì đến đoàn làm phim giúp đỡ, nói với bọn họ cứ làm nhiều những đồ ăn đó.

Giấc mơ của Kiều Kiều khi tiến vào vòng giải trí, là muốn làm nữ diễn viên xuất sắc nhất, lúc bình chọn cuối năm, phiền toái anh sắp xếp một chút.

Trong vòng giải trí có chút loạn, cô ấy chỉ là một cô gái sẽ không an toàn, phiền toái anh chăm sóc nhiều một chút, đừng làm cho cô ấy bị tổn thương.

Tôi có một biệt thự ở Nghi Sơn, nếu anh có thời gian thì đến đó đóng hết cửa sổ lại giúp tôi, nhất gian phòng ở phía tây, trên bàn cạnh cửa sổ có bức họa của cô ấy, trời mưa sẽ ướt, à, đúng rồi, cửa sổ ở lầu một không cần đóng, Kiều Kiều thích từ nơi đó đi vào.”

......

Lục Cẩn Niên viết rất nhiều cho trợ lý, Kiều An Hảo liên tục lật xem từng trang, rốt cục mới thấy được hết.

Trong đầu của cô trống rỗng, Lục Cẩn Niên viết bưu phẩm này cho trợ lý rốt cục là có ý tứ gì, hoặc là nói, kỳ thật cô hiểu được, nhưng mà cũng không muốn hiểu được.
 
Chương 576: Không muốn người biết chuyện [6]


Trợ lý vẫn luôn nhìn Kiều An Hảo, anh ta đợi cho cô xem xong, lại mở miệng uống một hơi cạn sạch bia, rồi mới lên tiếng nói: “Kiều tiểu thư, cô xem đến sao? Ngài ấy viết cho tôi bốn mươi tám đoạn, mỗi một đoạn, đều là viết về cô.”

Tay Kiều An Hảo đặt ở trên bàn, nắm chặt theo bản năng, nắm thành quyền, cô kinh ngạc nhìn trợ lý, thấp giọng hỏi: “Anh ấy ở nơi nào?”

Kiều An Hảo hỏi xong, một giọt nước mắt từ trên khóe mắt của cô rơi xuống, nện ở trên màn hình điện thoại di động.

Trợ lý giống như không có nghe thấy vấn đề của Kiều An Hảo, tiếp tục nói: “Kỳ thật việc này, ngài ấy bắt tôi lập lời thề không được nói cho cô.”

Nước mắt ở khóe mắt Kiều An Hảo lăn xuống càng nhiều, ánh mắt của cô nhìn chằm chằm trợ lý, lại hỏi: “Lục Cẩn Niên anh ấy đâu? Anh bị làm sao?”

Trợ lý vẫn tiếp tục nói tiếp lời của chính mình: “Nói thật, tôi theo Lục tổng nhiều năm như vậy, ngài ấy nói cái gì tôi làm cái đấy, tôi chưa bao giờ cãi lời của ngài ấy, nhưng mà lúc này đây, tôi thật sự nhìn không được, coi như là tôi xen vào việc của người khác đi, cho dù là về sau Lục tổng có trách tội tôi, tôi cũng muốn nói với cô.”

Kiều An Hảo đột nhiên khóc nức nở, mang theo vài phần căm tức nhìn về phía trợ lý hô: “Tôi hỏi anh, Lục Cẩn Niên đâu? Lục Cẩn Niên đâu? Lục Cẩn Niên đâu?”

Kiều An Hảo liên tục hô ba câu, mới ngừng lại được, bởi vì âm thanh của cô có chút lớn, khiến cho những người ở gần đó chú ý, cũng may vị trí của bọn họ có chút xa, không thể nghe thấy là cô nói gì.

“Tôi không biết! Cô hỏi tôi, tôi cũng tưởng hỏi cô, Lục tổi ngài ấy đi đâu?” Tính tình trợ lý luôn luôn ôn hòa, hốc mắt bỗng dưng trở nên có chút hồng, đột nhiên nhìn về phía Kiều An Hảo trả lời một câu, sau đó liền cầm chai bia trên bàn, trực tiếp uống, anh ta uống một hơi cạn sạnh chai bia, rồi dùng sức đặt chai bia ở trên bàn, anh ta cầm chai bia khác còn muốn uống, lại phát hiện chai bia còn lại cũng đã bị uống sạch, anh ta rảnh tay, cả người dựa phía lưng ghế, nhắm mắt lại, im lặng một lát, sau đó mở to mắt, cảm xúc đã ổn định lại, nói một câu với Kiều An Hảo trước “Thực xin lỗi”, sau đó đứng lên, nói: “Tôi mang cô tới một nơi.”

Kiều An Hảo khẽ gật đầu, đứng lên, đi theo phía sau trợ lý.

Trợ lý dẫn Kiều An Hảo dọc theo đường đi lên tầng cao nhất của “Lệ Cảnh Hiên”, sau đó đi đến trước một căn phòng, đẩy cửa ra, tay làm một tư thế mời đối với Kiều An Hảo.

Kiều An Hảo đi vào trước, trợ lý mới đi theo sau, đóng cửa lại, liền chỉ chỉ cửa sổ sát sân thượng, còn nói một cái “Mời”.

Lúc này bóng đêm đã đen, trên sân thượng không có bật đèn, tối như mực, Kiều An Hảo chỉ có thể nhìn thấy một trời đầy sao cùng với những ngọn đèn ở cố cung.

Qua khoảng năm giây, đột nhiên xung quanh có ngọn đèn thất thải sáng lên, không ngừng mà lóe ra, nhờ vào ánh đèn, Kiều An Hảo mơ hồ nhìn một chiếc bàn được trưng bày theo cách thức Châu Âu, ở giữa có những ngọn nến xếp thành hình trái tim, bên trong cắm đầy cánh hoa hồng đã héo.

Ngọn nến này, đã cháy qua, chỉ còn lại có hơn một nửa cây.

Lan can xung quanh sân thượng, có một vài lẵng hoa xinh đẹp, bên trong hoa tươi cũng đã héo tàn.

Nơi này là?

Kiều An Hảo quay đầu nghi hoặc, vừa định hỏi trợ lý, đột nhiên nhìn chằm chằm những bóng đèn màu trước mặt.
 
Chương 577: Không muốn người biết chuyện [7]


Ngọn đén vốn không ngừng lóe ra ánh sáng thất thải, thì đột nhiên chỉ còn lại có ánh sáng màu vàng ấm áp, ngọn đèn phát sáng, rõ ràng một câu: Kiều Kiều, anh có thể theo đuổi em không?

Kiều An Hảo kinh ngạc, đèn màu lóe ra trên các vách tường khác cũng ngừng lại, cô nhìn lại từng cái, theo thứ tự ngọn đèn màu hồng nhạt “Kiều Kiều, anh yêu em 13 năm”, ngọn đèn mau lam “Làm bạn gái anh được không? Kiều Kiều”, cùng với một mặt lớn nhất trên vách tường, ngọn đèn màu trắng lóe ra một hàng chữ dài nhất “Có của em Cẩn Niên, mới An Hảo, Kiều Kiều, em nguyện ý, anh yêu em, em không muốn, anh vẫn yêu anh.”

Ánh mát Kiều An Hảo không ngừng nhìn sự chuyển hoán giữa bốn ngọn đèn, thật lâu cô mới phát ra âm thanh: “Này......”

“Đây là buổi tối lễ tình nhân đêm thất tịnh, Lục tổng cố ý chuẩn bị cho cô.” Trợ lý không đợi Kiều An Hảo hỏi xong, liền giải đáp cho cô, dừng một lát, còn nói: “Ngài ấy tình đêm đó, tỏ tỉnh với cô ở đây.”

Kiều An Hảo nhớ tới, mấy ngày nay Lục Cẩn Niên nhắc đi nhắc lại không chỉ một lần, chuyện ăn cơm vào vào đêm thất tịnh kia, lúc đó anh và cô còn chưa xác định quan hệ, nhưng mà lại làm chuyện mà chỉ có những người yêu nhau mới có thể làm, đáy lòng cô còn bởi vì thế mà âm thầm khổ sở, lại không nghĩ rằng, kỳ thật anh sớm đã có sở chuẩn bị.

“Cảnh tượng này, thời gian anh chuẩn bị rất lâu.” Trợ lý ngẩng đầu, nhìn quanh sân thượng một chút, sau đó chỉ vào những lãng hoa đã héo rũ, nói: “Còn cố ý làm cho người ta dùng máy bay chuyển hoa tươi đến đây, nhất là hoa cây cát cánh, ngài ấy nói cô thích, cho nên khiến cho người ta chuẩn bị cẩn thận từng cánh hoa.”

Từ lời nói của trợ lý, Kiều An Hảo lại bắt đầu hồi tưởng, có một đêm luc Lục Cẩn Niên về nhà, chỉ vào máy tính nói bản thân nhìn cảnh tượng tỏ tình trên màn hình của bộ phim mới phát sóng, lúc ấy anh còn chú ý đến một hạng mục công việc, làm như lơ đãng hỏi cô một câu, em thích như vậy ? Có đôi khi cô sẽ gật gật đầu, có đôi khi sẽ lắc đầu, nói tôi không thích, nhưng mà còn góp ý thêm nếu muốn trong phim càng thêm lãng mạn thì cần làm này đó. Chính là một đêm kia, cô nói cho anh, cô thích hoa cây cát cánh.

“Lễ tình nhân ngày đó, ngài ấy gửi tin nhắn giải thích với cô, sau đó nói chờ cô ở chỗ này, đợi cô suốt cả đêm, rạng sáng lúc ba giờ, còn mưa to, tôi nói ngài ấy vào trong phòng, ngài ấy chết sống không chịu, ngài ấy nói phải ở chỗ này chờ cô, cô không đến, chỗ nào ngài ấy cũng không đi, sau đó ngay tại trên cái ghế kia, ngài ấy cứ ngồi như vậy, như là một pho tượng.” Trợ lý nâng tay lên, chỉ chiếc ghế nhựa bên phải: “Một đêm kia, ngài ấy gọi cho cô vài cuộc điện thoại, gửi cho cô rất nhiều tin nhắn, tôi biết Lục tổng nhiều năm như vậy, tôi chưa từng thấy ngài ấy ăn nói khép nép cầu xin lấy lòng quá ai, duy độc cô, là một lần lại một lần ngoại lệ của ngài ấy.”

“Mười sáu giờ, một người cao ngạo như vậy, liền cố chấp đợi cô mười sáu giờ, cô lại thủy chung không có tới.” Lúc trợ lý nói tới đây, trong giọng nói mang theo một tia chỉ trích: “Mười sáu giờ kia với tôi mà nói, đều là một hồi dày vò, tôi không biết Lục tổng chống đỡ như thế nào.”

“Có lẽ đối với ngài ấy mà nói, chỉ cần là có liên quan tới cô, cho dù là đau đớn tê tâm liệt phế, ngài ấy cũng sẽ cam chịu, coi là trân bảo.” Trợ lý khẽ thở dài một tiếng, tiếp tục giảng không nhanh không chậm với Kiều An Hảo: “Ngày ấy không chờ được cô, ngài ấy đành phải đi tìm cô.”

“Ngài ấy tìm tới những người bạn học quan hệ tốt với cô, mỗi một lần ngài ấy lại nói với bọn họ, nhìn thấy cô, nhất định phải liên hệ với ngài ấy.”
 
Chương 578: Không muốn người biết chuyện [8]


“Có lẽ ngài ấy thật sự không nghĩ mất đi cô, cuối cùng phải đi tìm chị của cô, đại Kiều tiểu thư.”

Lúc Kiều An Hảo nghe đến đó há to miệng, Kiều An Hạ là biết cô lúc ấy hôn mê nằm viện, nếu Lục Cẩn Niên đi tìm cô, vậy anh hẳn là biết, vì sao còn muốn giận cô đâu?

Trong đầu Kiều An Hảo còn chưa hết, âm thanh của trợ lý đã truyền đến: “Đại Kiều tiểu thư không có nói cho Lục tổng, sau đó Lục tổng phải chờ ở cửa Kiều gia, đợi cô ba ngày ba đêm.”

Kiều An Hạ không có nói cho Lục Cẩn Niên cô ở đâu, nếu như chị ấy nói, có phải bây giờ cô sẽ không thể không tìm thấy anh hay không?

Đáy mắt Kiều An Hảo đầu tiên là hiện lên một tia kinh ngạc, sau đó liền biến thành khó tin, cuối cùng biến thành bị thương.

“Kiều tiểu thư, cô vừa thấy tôi, liền hỏi tôi ngài ấy ở đâu, kỳ thật tôi thật không biết ngài ấy ở đâu, tôi đã tìm ngài ấy một ngày.” Trong âm thanh của trợ lý, mang theo vài phần uể oải cùng mất mát: “Tôi nghĩ đến ngài ấy vẫn ở nơi đó chờ cô, hơn nữa theo hiểu biết của tôi đối với Lục tổng, ngài ấy yêu cô nhiều năm như vậy yêu đến tận bây giờ, ngài ấy sẽ không từ bỏ ở thời điểm cuối cùng, nhưng mà tôi cũng không biết, vì sao đột nhiên ngài ấy lại không đợi nữa......”

“Rõ ràng rạng sáng hôm kia ngài ấy gọi điện thoại cho tôi, nói tôi giúp cô tránh khỏi tin tức tiêu cực, lúc đó trong lòng ngài ấy tất cả cũng chỉ có cô...... Nhưng mà buổi sáng hôm nay tôi tỉnh dạy, thu được phân bưu kiện kia, sau đó tôi gọi điện thoại cho ngài ấy, nhưng mà không có người nghe máy.”

Kiều An Hảo cau mi lại, theo lời nói của trợ lý, bắt đến trọng điểm: “Tránh khỏi scandal tiêu cực?”

“Đúng vậy......” Bên trong lời nói của trợ lý, mang theo một tia thổn thức: “Cô thật sự nghĩ đến, gièm pha về chuyện Lục tổng là con riêng, là bị người phát hiện tung ra sao? Lục tổng lăn lội nhiều năm trong vòng giải trí như vậy, chuyện riêng của ngài ấy cũng có người dám tùy tiện nói bậy, lại làm sao có khả năng có người đứng ra vạch trần bối cảnh của ngài ấy?”

Lúc Kiều An Hảo nghe đến đó, mơ hồ hiểu được cái gì đó, tay vô ý thức nắm chặt vạt áo.

Cô có chút nghĩ không muốn nghe những lời nói tiếp theo của trợ lý , nhưng mà trợ lý cố tình dùng loại giọng nói không nhẹ không nặng, vạch trần chân tướng đầm đìa máu tươi tới trước mặt cô: “Là do bản thân Lục tổng tung ra, ở trong vòng giải trí, nếu xuất hiện tin tức tiêu cực, muốn khẩn cấp dời đi sự chú ý của công chúng đối với một sự việc thì cần có scandal tiêu cực của một người nổ mạnh hơn, lúc ấy toàn bộ dư luận mạng đều chỉ hướng tới cô nói cô hít thuốc phiện, đã có không ít người bắt đầu nói xấu cô, sự tình chỉ biết càng nháo càng lớn, cuối cùng trở nên nghiêm trọng, sẽ quấy nhiễu đến sinh hoạt cá nhân cô, tuy rằng xen lẫn trong trong giải trí này, vẫn có tư tưởng thừa nhận năng lực, nhưng mà Lục tổng vẫn là không đành lòng ngươi chịu áp lực cửa dư luận, cũng không muốn tương lai sự nghiệp diễn suất của cô bị ảnh hưởng, cho nên, ngài âis mới lựa chọn dùng chính mình để dời đi sự chú ý của công chúng, để giảm thương tổn nhiều nhất tới cô.”

“Kỳ thật trong lòng Lục tổng rõ ràng, một khi tung ra một chút tin tức tiêu cực của chính mình, như vậy sẽ để nhược điểm cùng sơ hở cho người khác, về sau sẽ càng bạo phát càng nhiều tin tức tiêu cực cùng phản đối, nhưng mà ngài ấy vẫn làm như vậy là để bảo vệ cô, không tiếc dùng chính mình ngăn trở sức mạnh của cư dân mạng muốn vạ lây tới cô.” Luc trợ lý nói tới đây, nở nụ cười, giọng nói đặc biệt lãnh đạm hỏi: “Ngài ấy thật sự thực ngốc, đúng hay không?”
 
Chương 579: Không muốn người biết chuyện [9]


Kiều An Hảo bị câu hòi rất nhẹ này của trợ lý, thân thể lay động một chút, cả người lui về sau hai bước, tựa vào trên bàn đá cẩm thạch.

Giờ này khắc này, cô phát hiện đáy lòng chính mình chỉ còn lại có đau đớn.

Là loại đau đớn đến xương xuyên tim.

Cho tới bây giờ cô luôn biết người đàn ông kia tốt với cô, cô lâm vào cảm động, rạng sáng hôm nay lúc cô ờ nhà làm vỡ con búp bê bằng sứ, nhìn thấy những dòng chữ anh viết cho cô, cô bị kích động.

Cô nghĩ người đàn ông kia rất yêu cô, rất yêu cô.

Nhưng mà hiện tại, cô mới biết được, nguyên bẳti rô nghĩ là anh rất yêu cô, ngay cả một phần ngàn tình yêu của anh dành cho cô cũng không bằng.

Nguyên lai, người đàn ông cô yêu, là yêu cô, là yêu cô như vặy.

Nước măt của Kiều An Hảo, liền không khống chế được roi xuống dưới.

Trợ lý tạm dừng một lúc lâu, vẫn là lựa chọn tiếp tục nói tiếp:

"Nhưng mà ngài ấy chính là ngốc như vậy. Lúc ấy rõ ràng tôi còn khuyên ngài ấy dùng biệt pháp khác dời đí sự chú ý của công chúng, cô có biết ngài ấy nói với tôi như thế nào không? Ngài ấy nói, một khắc ngài ấy cũng chờ không được. Lúc ấy ngài ấy đã đợi cô lâu như vây, âm thanh mệt mỏi dị thường, còn nói một câu với tôi, không quan hệ, dù sao từ nhỏ đến lớn ngài ấy bị người ghét bỏ phỉ nhổ cũng không phải một lần, đã thành thói quen với ngài ấy, cô thì không giống, cô là tốt đẹp duy nhất trong cuộc sống của ngài ấy, ngài ấy không thế đế cho người ta làm bẩn."

Kiều An Hảo chung quy nhịn không được nức nở thành tiếng.

"Ngài ấy vẫn luôn dùng phương thức của chính mình, bảo vệ cô thật tốt, không tiếc thương tổn tới mình." Trợ lý cảm giác được đáy mắt chính mình nổi lên một tia nhiệt, anh ta ảm thầm thay đổi một hơi, tiếp tục nói: "Ngài ấy thật sự rắt ngốc, đúng hay không? Nhưng mà, cô cũng không biết, còn có lúc ngài ấy còn ngốc hơn."

Trợ lý nhắm mắt lại, lãnh đạm nói: "Cô thật sự nghĩ đến, Lục tổng thu mua Hứa thị, là vì muốn trả thù Hứa thị không công bằng với ngài ấy sao?"

Trợ lý vin không nhúc nhích đứng yên tại chỗ một lúc lâu, anh ta rốt cục mới chớp mắt một chút, sau đó mới mờ miệng nói:

"Sờ dí ngài ấy làm như vậy, là vì cô."

Kiều An Hảo lập tức liền đình chỉ khóc, cô ngẩng đầu bất thình linh, nước mắt ràn rụa thành giọt, nhìn phía trợ lỷ: "Tòi?"

"Đúng, không sai, bởi vì cô." Trợ lý nói từng chữ một, ngữ khí khẳng định cường điệu lại một lần, như là nội tâm giống như đang giãy dụa cái gì đó, qua một lúc, vẫn là cắn chặt răng xỉ, nói ra toàn bộ: "Kiều tiểu thư, bút ghi âm kia ờ trên người Lục tổng, tòi không có chứng cớ, mặc kệ cô có tin hay không, tòi vẫn phải nói cho cô, bởi vì tôi thật sự không thể trơ mắt đứng nhìn Lục tổng một mình chịu ủy khuất như vậy, cô cũng không biết, hiện tại tôi có bao nhiêu hối hận lúc trước nghe xong lời nói của Lục tổng, giúp ngài ấy giữ bí mật."

Trợ lý tựa hồ rất ảo não, nói tới đây, còn thờ dài một hơi "Kiều tiểu thư, ta nghe Lục tổng nói, ngài biết chính mình đã làm phẫu thuật khi có thai, nhưng Lục tổng lại tự mình kỷ tên làm phẫu thuật, đúng không?"

Kiều An Hảo khẽ gật đầu.

"Kièu tiểu thư, ngài biết không? Đứa con bị chết non kia cua ngài, kỳ thật là bị người hại chết.""

Ánh măt Kiều An Hảo bỗng dưng trợn to, rồi đột nhiên liền thay đổi sắc mặt: "Lục cẩn Niên anh ấy nói cho tôi biết, đứa nhỏ là vì quay phim quá mức mệt nhọc, thai tử trong bụng "

Trợ lý cũng không chờ Kiều An Hảo đang nói xong, mỏr miệng, kiên định nhìn về phía Kiều An Hảo hỏi: "Nếu lúc ấy Lục tổng nói cô, đứa nhỏ trong bụng của cô là bị Hàn Như Sơ giết chết, cô tin sao?"
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom