Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện Của Tui À!

Diễn Đàn Truyện Của Tui À là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Hậu Duệ Kiếm Thần

Chương 3959


Lúc này, một giọng nói già nua vang lên từ trong cửa đá: “Lúc này nếu ngươi chém bỏ ràng buộc trong lòng sẽ có thể đạt tới Diệt Đạo, có lẽ kiếm có thể đến được chỗ cách ta mười trượng”.

Chém bỏ ràng buộc trong lòng!

Diệp Tu Nhiên chậm rãi nhắm mắt lại, trong đầu hiện lên khuôn mặt của người phụ nữ nào đó trong quá khứ.

Ràng buộc!

Thật ra ràng buộc này đã trở thành bóng ma tâm lý của ông ta, chém bỏ nó, kiếm đạo của ông ta sẽ đạt đến một độ cao trước giờ chưa từng có.

Khi đó dù là Đạo khiển cũng không thể bám vào người ông ta nữa.

Diệp Tu Nhiên đột nhiên bật cười: “Tiểu tử, giúp ta nói xin lỗi, ta có lỗi với cô ấy…”

Dứt lời, ông ta biến thành một tia kiếm quang bay lên cao một lần nữa.

Kiếm thế tiếp tục tăng vọt.

Chẳng mấy chốc, kiếm quang do Diệp Tu Nhiên biến thành đã di chuyển đến trước cửa đá kia, nhưng khi còn cách cửa đá khoảng trăm trượng, cơ thể ông ta đột nhiên bốc cháy, sau đó từng chút biến thành tro bụi như giấy bị đốt… Cuối cùng chậm rãi tiêu tán trong gió.

Hoàn toàn tan biến!

Đến lúc chết, ông ta vẫn không muốn bỏ đi ràng buộc trong lòng.

Thiên địa hoàn toàn yên tĩnh trở lại.

Diệp Quân nhìn về phía Cửu Trọng Thiên, hắn mở lòng bàn tay, một thanh kiếm chậm rãi bay xuống từ phía chân trời, sau đó dừng lại vững vàng trong tay hắn, kiếm khẽ rung, phát ra tiếng thét gào.

Diệp Quân nhìn thanh kiếm, trên chuôi kiếm có thắt một cái túi thơm, trên túi thơm có hai chữ: Tu Nhiên.

Diệp Quân nhẹ nhàng vuốt v e thanh kiếm vẫn còn đang rung động với nét mặt phức tạp, một lúc lâu sau đó, hắn ngẩng đầu nhìn về phía chân trời, lúc này, Trần Tuế Nguyệt kia cũng đang nhìn hắn.

Tranh giành Đại Đạo!

Diệp Quân biết Diệp Tu Nhiên có ý gì.

Có được Đại Đạo trước cũng đồng nghĩa là có được trật tự vũ trụ trước, mục tiêu cả đời này của hắn chính là lật đổ tất cả trật tự cũ.

Mà người đàn ông tên Trần Tuế Nguyệt trước mắt là đệ tử của Đại Đạo hiện hữu, như thế nghĩa là cuối cùng sẽ có ngày hắn phải chiến đấu một trận với đối phương.

Trần Tuế Nguyệt chợt cất lời: “Diệp công tử, ta sẽ đợi ngươi ở Cửu Trọng Thiên, sư phụ nói thế hệ trẻ chúng ta chiến đấu công bằng, thế hệ trước không nhúng tay vào”.

Diệp Quân hỏi: “Nếu thế hệ trước nhúng tay vào thì sao?”

Trần Tuế Nguyệt đáp: “Sư phụ của ta nói vậy thì chúng ta sẽ chịu thua”.

Tiểu Tháp: “…”

Diệp Quân cười nói: “Trần huynh, thế này đi, ba năm, ba năm sau ta sẽ đến đây để chiến đấu với ngươi, chỉ có hai người chúng ta, chiến đấu công bằng”.

Trần Tuế Nguyệt mỉm cười nói: “Được”.

Diệp Quân gật đầu: “Tạm biệt”.

Nói xong, hắn xoay người rời đi.

 
 
Chương 3960


Trần Tuế Nguyệt nhìn xuống dưới một lúc lâu rồi cũng xoay người đi, trở lại trước cánh cửa đá ở Cửu Trọng Thiên.

Trần Tuế Nguyệt trầm giọng nói: “Sư phụ, vì sao Diệp Tu Nhiên tiền bối kia không muốn chém bỏ ràng buộc trong lòng?”

Một giọng nói chợt vang lên từ trong cửa đá: “Tình”.

Trần Tuế Nguyệt hỏi: “Vì sao không đoạn tình?”

Giọng nói già nua kia nhẹ giọng đáp: “Đấy là vì nhân tính, trên đời này có rất nhiều người xem trọng tình cảm còn hơn mạng sống của mình, còn có người thì coi thường tình cảm, cái nào cũng là một loại của nhân tính”.

Trần Tuế Nguyệt gật đầu: “Con hiểu rồi”.

Người kia nói tiếp: “Con là người sống theo Đạo, vốn phải là tồn tại chói mắt nhất thời đại này, nhưng lại xuất hiện một người vừa sinh ra đã không ở trong Đạo… Hầy!”

Trần Tuế Nguyệt cười hỏi: “Là Diệp công tử kia sao?”

Người kia đáp: “Phải”.

Trần Tuế Nguyệt cười khẽ: “Con đường Đại Đạo luôn phải có cạnh tranh, Diệp công tử kia có vạch xuất phát tốt hơn con, nhưng không phải vạch xuất phát của con cũng tốt hơn nhiều người rồi sao? Nếu con cảm thấy không công bằng, nghĩ theo một góc độ khác, sự ra đời của con cũng là không công bằng với người khác. Cho nên con cảm thấy cố gắng làm tốt chuyện của mình là được, về trận chiến tương lai với Diệp công tử, thắng thì tốt, nếu thua cũng là vì con không giỏi bằng người ta, không thể trách ai được, tiếp tục cố gắng thôi”.

Giọng nói trong cửa đá im lặng một lúc lâu mới cười lên tiếng: “Thiện”.

Sau khi rời khỏi Thất Trọng Thiên, Diệp Quân đi ra ngoài, hắn lấy nhẫn không gian Diệp Tu Nhiên đưa cho mình ra, bên trong nhẫn không gian có rất nhiều của cải, còn có một quyển trục.

Diệp Quân lấy quyển trục ra, sau đó nhẹ nhàng bóp vỡ nó, một tia sáng bay vào giữa chân mày hắn, ngay sau đó, một bản đồ vũ trụ xuất hiện trong đầu hắn.

Một lúc sau, Diệp Quân lấy kiếm Thanh Huyên ra, biến thành một tia kiếm quang biến mất khỏi vị trí.

Trong nháy mắt, Diệp Quân đã di chuyển qua không biết bao nhiêu tinh vực.

Một hơi thở bí ẩn đột nhiên giam cầm lấy Diệp Quân đang xuyên qua thời không, Diệp Quân dừng lại. Lúc này, thời không phía xa đột nhiên rung động, sau đó có một ông lão chậm rãi bước ra.

Ông lão nhìn chằm chằm Diệp Quân với vẻ đề phòng: “Các hạ là?”

Diệp Quân chắp tay: “Tại hạ đến đây để tìm một người, không có ác ý”.

Ông lão hỏi: “Không biết các hạ muốn tìm ai?”

Diệp Quân nhìn về phía sau lưng ông lão, sau đó hỏi: “Nơi này không cho người ngoài đi vào à?”

Ông lão vội lắc đầu: “Đương nhiên là không, chỉ là…”

Nói đến đây, lão ta nhìn thoáng qua Diệp Quân, không nói gì.

Diệp Quân mở lòng bàn tay, một viên tinh thể Vĩnh Hằng xuất hiện trước mặt ông lão: “Xin ông châm chước cho”.

Thấy tinh thể Vĩnh Hằng, sắc mặt ông lão nhất thời thay đổi, lão ta vội cất tinh thể Vĩnh Hằng đi, sau đó nói: “Mời các hạ”.

Người có thể dễ dàng đưa tinh thể Vĩnh Hằng ra chắc chắn là người lão ta không thể động vào, lúc này còn không có mắt nhìn thì chính là tự tìm đường chết.

Diệp Quân gật đầu: “Cảm ơn”.
 
Chương 3961


Nói xong, hắn biến thành một tia kiếm quang biến mất ở phía xa.

Sau khi Diệp Quân biến mất, ông lão kia lập tức thở phào nhẹ nhõm, ông ta nhìn tinh thể Vĩnh Hằng trong tay, trên mặt hiện lên ý cười, đây đúng là phát tài mà!



Chẳng mấy chốc, Diệp Quân đi tới một toà thành cổ, hắn đi tới một phủ đệ theo địa chỉ trên bản đồ.

Phủ nhà họ Diệp!

Diệp Quân tiến lên gõ cửa, cửa nhanh chóng mở ra, một cô gái mặc áo xanh xuất hiện trước mặt hắn.

Cô gái có khuôn mặt xinh đẹp, vóc dáng uyển chuyển, trong tay còn đang ôm một quyển cổ tịch.

Cô gái nhìn Diệp Quân với vẻ ngạc nhiên: “Ngươi là?”

Diệp Quân chắp tay: “Cô nương, ta đến tìm một tiền bối tên là Lý Tú Doanh”.

Cô gái nhìn chằm chằm Diệp Quân: “Ngươi tìm mẹ ta ư?”

Mẹ!

Diệp Quân nhìn thoáng qua cô gái, gật nhẹ đầu: “Phải”.

Cô gái đang định đáp lời thì một giọng nói chợt vang lên từ sau lưng cô ta: “Cho cậu ấy vào đi”.

Cô gái áo xanh mở cửa, sau đó cất lời: “Mời vào”.

Diệp Quân gật đầu: “Cảm ơn”.

Nói xong, hắn đi vào trong, dưới sự chỉ đường của cô gái áo xanh, sau đó đi qua sân nhỏ, Diệp Quân đi tới một tiểu điện, trong tiểu điện có một người phụ nữ xinh đẹp đang ngồi thẳng người, dù năm tháng để lại chút dấu vết trên mặt bà ấy, nhưng chỉ khiến cho sự xinh đẹp của bà ấy có thể một cảm giác khác.

Người phụ nữ xinh đẹp nhìn Diệp Quân, không nói một lời.

Diệp Quân lấy một miếng ngọc bội ra, khi thấy miếng ngọc bội này, người phụ nữ lập tức nói: “Thanh Hàn, con ra ngoài đi”.

Cô gái áo xanh khó hiểu: “Mẹ?”

Người phụ nữ lặp lại lần nữa: “Đi ra ngoài”.

Trong giọng nói đã chứa đựng chút tức giận.

Cô gái cảm thấy rất khó hiểu, nhưng không dám cãi lời, cô ta tò mò nhìn thoáng qua Diệp Quân, sau đó xoay người rời đi.

Sau khi cô gái rời đi, trong điện chỉ còn lại Diệp Quân và người phụ nữ xinh đẹp.

Người phụ nữ nhìn Diệp Quân: “Ngươi là gì của ông ta?”

Diệp Quân đáp: “Tiền bối từng chỉ dạy kiếm đạo cho ta”.

Người phụ nữ lại hỏi: “Ông ta bảo ngươi đến à?”

Diệp Quân gật đầu: “Phải”.

Người phụ nữ nói: “Đến để làm gì?”

Diệp Quân đáp: “Tiền bối bảo ta chuyển lời cho bà, ông ấy nói là ông ấy sai rồi, ông ấy có lỗi với bà…”

Nét mặt người phụ nữ không có chút cảm xúc: “Chỉ thế thôi à?”

Diệp Quân lấy một chiếc nhẫn không gian và kiếm ra, đặt trên bàn bên cạnh người phụ nữ cùng với ngọc bội, sau đó nói: “Đây là những thứ tiền bối bảo ta đưa cho bà…”

Người phụ nữ vẫn rất lạnh nhạt: “Vì sao ông ta không tự mình đến đây?”

Diệp Quân chần chừ một lát rồi nói: “Tiền bối đã chết rồi”.
 
Chương 3962


Người phụ nữ xinh đẹp lập tức ngây người.

Một lúc lâu sau đó, bà ấy mới gật đầu: “Ta biết rồi”.

Diệp Quân nhìn thoáng qua bà ấy, sau đó xoay người rời đi.

“Đợi đã!”

Người phụ nữ đột nhiên hỏi: “Công tử xưng hô thế nào?”

Diệp Quân dừng bước, sau đó xoay người nhìn bà ấy: “Diệp Quân”.

Người phụ nữ nhìn Diệp Quân: “Ta có một yêu cầu quá đáng, xin công tử đồng ý, nếu công tử đồng ý, tất cả mọi thứ ông ta để lại đều thuộc về ngươi”.

Diệp Quân ngẫm nghĩ, sau đó đáp: “Tiền bối đừng nghĩ nhiều, nếu ta có lòng tham thì sẽ không đưa thứ này đến đây”.

Hắn biết người phụ nữ trước mắt cố tình dò xét mình.

Người phụ nữ nói: “Vậy là ta lấy dạ tiểu nhân đo lòng quân tử rồi”.

Dứt lời, bà ấy đứng dậy muốn hành lễ, nhưng lại bị một luồng kiếm ý dịu dàng ngăn cản.

Diệp Quân cất lời: “Phu nhân không cần làm thế, ta được Diệp tiền bối chỉ, thu hoạch rất nhiều, phu nhân có chuyện gì cứ việc nói, chỉ cần trong khả năng cho phép, ta chắc chắn sẽ không từ chối”.

Người phụ nữ gật đầu: “Thanh Hàn chưa trải sự đời lại muốn ra ngoài lịch luyện, ta thật sự không yên tâm, mong sau này công tử có thể trông nom con bé”.

Diệp Quân gật đầu: “Không thành vấn đề”.

Người phụ nữ cúi người hành lễ: “Đa tạ”.

Sau đó, bà ta đưa nhẫn không gian và kiếm của Diệp Tu Nhiên cho Diệp Quân: “Nhờ cậu đưa những thứ này cho Thanh Hàn”.

Cho cô gái kia!

Diệp Quân ngẫm nghĩ, sau đó nói: “Phu nhân, Diệp tiền bối bảo ta đưa nó cho bà, chứ không phải đưa cho người khác”.

Hắn biết Diệp Tu Nhiên tiền bối vẫn còn tình cảm với người phụ nữ trước mắt, nhưng chắc chắn không có tình cảm gì với cô gái áo xanh bên ngoài.

Dù sao cũng không phải ruột thịt của mình.

Người phụ nữ xinh đẹp im lặng không nói một lời, cúi thấp đầu.

Diệp Quân ngẫm nghĩ, sau đó nói: “Thôi được”.

Dứt lời, hắn cầm lấy thanh kiếm của Diệp Tu Nhiên và nhẫn không gian, xoay người rời đi.

Người phụ nữ ở phía sau cất lời: “Cảm ơn”.

Diệp Quân cầm kiếm và nhẫn không gian đi ra ngoài, vừa nhìn thấy cô gái áo xanh, kiếm của Diệp Tu Nhiên đột nhiên khẽ rung. Sau đó, nó bay thẳng đến trước mặt cô gái áo xanh, liên tục xoay tròn quanh cô ta, vô cùng thân thiết.

Thấy cảnh này, Diệp Quân ngây người, sau đó không biết nghĩ đến điều gì, con ngươi hắn chợt co lại, hắn vòng trở về tiểu điện kia.

Người phụ nữ xinh đẹp trên ghế đã không còn hơi thở, trong tay bà ấy nắm chặt hai miếng ngọc bội.

Một miếng là: Cố chấp nắm chặt tay.

Một miếng là: Mãi bên nhau đến già.
 
Chương 3963


Khi cô gái áo xanh đi vào nhìn thấy cảnh này, sắc mặt cô ta thoáng chốc thay đổi, cô ta vội vàng đi tới trước mặt người phụ nữ, khi chắc chắn thần hồn của người phụ nữ đã tan biến, sắc mặt cô ta thoáng chốc trở nên tái mét, run rẩy nói: “Mẹ?”

Như nghĩ đến điều gì, cô ta chợt quay đầu nhìn về phía Diệp Quân, giận dữ nói: “Ngươi đã làm gì mẹ ta”.

Diệp Quân biết cô ta hiểu lầm, nhưng cũng không biết nên giải thích thế nào, lúc này hắn chợt thấy trên bàn sách có một bức thư, hắn vội nói: “Cô nương, trên bàn có một bức thư, có lẽ là để lại cho cô”.

Thư!

Cô gái áo xanh vội quay đầu nhìn về phía bàn, cô ta cầm thư lên mở ra xem, dần dần, sắc mặt cô ta trở nên cực kỳ khó coi, sau đó, cô ta bất chợt rơi nước mắt.

Một lúc sau, cô gái áo xanh ngồi xụi lơ trên ghế, đôi mắt vô hồn, lẩm bẩm: “Tại sao, tại sao…”

Diệp Quân khẽ thở dài, vì hắn đã nhìn thấy nội dung trong bức thư, hắn cũng đoán không sai.

Cô gái đột nhiên nhìn về phía Diệp Quân: “Ông ta chết rồi à?”

Diệp Quân gật đầu.

Cô gái áo xanh gật nhẹ đầu: “Chết hay đấy!”

Dứt lời, cô ta đứng dậy ôm lấy thi thể người phụ nữ, sau đó đi về phía xa.

Diệp Quân thoáng chần chừ rồi đuổi theo.

Sau núi.

Cô gái áo xanh chôn cất thi thể của người phụ nữ xong thì cứ quỳ trước mộ mãi như thế, không nói một lời, còn bội kiếm của Đường Thiếu Khanh thì vẫn luôn đi theo cô ta, nhưng cô ta lại không thèm quan tâm đ ến nói, điều này khiến thanh kiếm kia cực kỳ nôn nóng, nó liên tục phát ra tiếng kiếm reo.

Cô gái áo xanh quỳ trước mộ từ sáng đến chạng vạng tối, trong khoảng thời gian đó, cô ta chưa từng nói một lời.

Trời ngày càng tối hơn, còn đổ mưa.

Diệp Quân đứng bên cạnh cô gái, vì kiếm ý ngăn cách nên họ cũng không bị ướt mưa.

Lúc này, cô gái đột nhiên đứng dậy, cô ta xoay người rời đi.

Diệp Quân cất lời: “Diệp cô nương”.

Cô gái áo xanh dừng bước.

Diệp Quân đi tới trước mặt cô ta, đưa nhẫn không gian cho cô ta: “Đây là thứ mẹ cô bảo ta đưa cho cô”.

Cô gái nhìn chằm chằm Diệp Quân: “Tại sao ngươi phải đến tìm chúng ta chứ?”

Diệp Quân nói: “Xin lỗi, ta không biết sự việc sẽ trở thành thế này”.

Hắn thật sự không ngờ người phụ nữ xinh đẹp lại chọn tự kết liễu đời mình, nếu sớm biết mọi chuyện sẽ trở thành thế này, hắn đã không xuất hiện để gặp hai người mà sẽ đưa đồ của tiền bối Diệp Tu Nhiên cho hai người bằng một cách nào đó, sau đó lặng lẽ rời đi.

Cô gái áo xanh chậm rãi nhắm mắt lại, nước mắt liên tục tuôn rơi.

Diệp Quân đặt nhẫn không gian vào tay cô gái, sau đó nói: “Thanh Hàn cô nương, ta biết cô thấy hận, nếu là ta thì ta cũng sẽ hận, ta có thể hiểu”.

Cô gái chợt cười thê lương: “Ngươi biết ông ta ích kỷ đến mức nào không? Ông ta vốn có thể không đến làm phiền mẹ ta nữa, nhưng ông ta lại cứ…”

Diệp Quân ngắt lời cô ta: “Có lẽ mấy năm qua, mẹ cô vẫn luôn đợi một câu xin lỗi của ông ấy”.

Cô gái im lặng, nhưng nước mắt vẫn không ngừng rơi.

Diệp Quân khẽ thở dài.
 
Chương 3964


Nếu người phụ nữ kia thật sự không yêu không hận thì sẽ không làm ra lựa chọn như thế, mấy năm qua đối phương vẫn luôn chờ đợi, đợi một câu xin lỗi của Diệp Tu Nhiên tiền bối, mà sau khi đợi được rồi, có lẽ trong lòng bà ấy cũng xem như được giải thoát.

Diệp Quân nhìn cô gái trước mắt với nét mặt phức tạp.

Chuyện này đã xong, hắn cũng không muốn nhiều lời để phiền lòng thêm.

Diệp Quân lại nói: “Thanh Hàn cô nương, ta có một thư viện, nếu cô muốn ta có thể cho người dẫn cô đến thư viện của ta, ở nơi đó, cô còn có một chốn yên thân. Còn nếu cô không muốn, mấy thứ trong nhẫn không gian của cô cũng đủ để cô trở thành cao thủ nhất đẳng trên thế gian rồi, cô tự chọn đi”.

Cô gái lắc đầu: “Ta muốn ở lại nơi này”.

Diệp Quân gật đầu, hắn mở lòng bàn tay, một lá bùa truyền âm xuất hiện trước mặt cô gái: “Sau này nếu cô gặp phải nguy hiểm không thể chống lại thì có thể dùng thứ này liên hệ với ta”.

Cô gái nhìn Diệp Quân: “Cảm ơn”.

Diệp Quân gật đầu, hắn không nói gì thêm, xoay người biến thành một tia kiếm quang bay lên cao, chẳng mấy chốc đã biến mất ở cuối tinh hà.

Ở vị trí ban đầu, cô gái áo xanh nhìn thanh kiếm vẫn đang rung lên trước mặt, sau một hồi im lặng, cô ta đột nhiên giơ tay cầm lấy nó.

Ong!

Một tiếng kiếm reo vang vọng khắp đất trời.

Diệp Quân cũng không trở về Đăng Thiên Vực luôn mà đi đến Đại Chu.

Bây giờ Đại Chu đã bắt đầu kết nối toàn diện với thư viện Quan Huyên, không chỉ thế mà trận pháp dịch chuyển giữa hai vũ trụ cũng đã thành lập, bây giờ đi lại giữa hai nơi chỉ mất khoảng một ngày.

Còn thư viện Quan Huyên, sau khi có mấy cao thủ trong Đăng Thiên Vực gia nhập, thực lực cũng đã tăng cường rất nhiều, dù cao thủ tầm trung vẫn chưa đủ, nhưng cao thủ cấp cao của thư viện Quan Huyên đã không thua kém bất cứ một nền văn minh vũ trụ cấp bốn nào nữa rồi.

Trong một vườn hoa, Diệp Quân và Chu Phạn chậm rãi bước đi, xung quanh có vô số hoa cỏ tranh nhau đua nở, đẹp không thể tả.

Chu Phạn đột nhiên nhẹ giọng hỏi: “Huynh phải đi rồi à?”

Diệp Quân gật đầu: “Đúng thế”.

Chu Phạn quay đầu nhìn Diệp Quân: “Khi nào trở lại?”

Diệp Quân ngẫm nghĩ một lúc rồi nói: “Không thể chắc chắn được”.

Nét mặt Chu Phạn trở nên u ám.

Diệp Quân kéo tay Chu Phạn, sau đó nhẹ giọng nói: “Ta nghe nói Đại Chu đã bắt đầu phổ biến Quan Huyên Pháp rồi à?”

Chu Phạn gật đầu: “Đúng thế”.

Diệp Quân hỏi: “Hiệu quả thế nào?”

Chu Phạn cười đáp: “Lúc đầu đương nhiên không thuận lợi cho lắm, nhưng bây giờ đã tốt hơn nhiều rồi”.

Diệp Quân gật đầu: “Mấy năm gần đây, thư viện Quan Huyên phát triển rất nhanh, điều này khiến ta hơi lo lắng…”

Chu Phạn gật đầu: “Nội bộ thư viện bây giờ đúng là có rất nhiều tai hoạ ngầm, ví dụ như thế lực các nơi rắc rối phức tạp, muốn để các thể lực này hoàn toàn hoà nhập với thư viện Quan Huyên thì cần phải có thời gian, hơn nữa trong thư viện bây giờ đã bắt đầu có thế lực kết bè kết phái rồi…”

 
 
Chương 3965


Nói đến đâu, cô ta nhìn Diệp Quân: “Huynh phải tranh thủ thời gian trở về chỉnh đốn thư viện mới được”.

Diệp Quân gật đầu: “Ừm”.

Chu Phạn nói tiếp: “Ta có một ý kiến, huynh nghe thử xem có được không”.

Diệp Quân cười đáp: “Muội nói đi”.

Chu Phạn gật đầu, sau đó nói: “Vũ trụ rộng lớn, có quá nhiều thế lực, nếu tập trung tất cả thế lực với nhau chắc chắn sẽ có ai hoạ. Hơn nữa thực lực của các thế lực ở các vũ trụ chênh lệch quá lớn, ở cùng với nhau, những thế lực nhỏ kia hoàn toàn không có khả năng phát triển. Vì sinh tồn, bọn họ cũng chỉ có thể phụ thuộc vào một vài thế lực mạnh, như thế sau này nội bộ thư viện sẽ xuất hiện rất nhiều nhóm nhỏ”.

Nói đến đây, cô ta dừng lại một lát mới tiếp tục: “Ý kiến của ta là chia khu vực quản lý”.

Diệp Quân dừng bước, hắn quay đầu nhìn về phía Chu Phạn: “Chia khu vực quản lý?”

Chu Phạn gật đầu: “Giống như một quốc gia, có thôn, trấn, huyện, thành phố… Thật ra cũng chỉ có thể như thế, nếu không phân chia khu vực, thế lực lớn mạnh ở chung với thể lực nhỏ yếu là rất bất công với thế lực nhỏ yếu. Cũng như bây giờ, nếu Đại Chu ta dời đến thư viện Quan Huyên, có mấy thế lực có thể chống lại Đại Chu ta chứ?”

Diệp Quân im lặng.

Chu Phạn nói tiếp: “Chia khu vực quản lý có thể tránh được rất nhiều vấn đề, cũng có thể giảm bớt hiện tượng nội bộ chia bè chia phái, đương nhiên tất cả vẫn phải xem thư viện là chính, thư viện là cầu nối giữa các vũ trụ”.

Diệp Quân ngẫm nghĩ một lát, sau đó nói: “Như thế thật sự có thể giảm thiểu rất nhiều phiền phức, cũng khá phù hợp cho thế lực phát triển, nhưng việc quản lý…”

Chu Phạn cười nói: “Sẽ không phiền phức đâu, vũ trụ rộng lớn, chỉ cần mỗi thế lực trông chừng kỹ vùng đất của mình thì sẽ không có quá nhiều vấn đề, nếu một thế lực nào đó muốn phát triển hơn thì chỉ có thể cố gắng. Sau khi thực lực của bọn họ đạt tới một trình độ nhất định, địa vị của vũ trụ bọn họ đương nhiên cũng sẽ được nâng lên. Dĩ nhiên bây giờ chúng ta chỉ đang nói theo lý thuyết, sau này có rất nhiều chi tiết có thể chậm rãi cải thiện, nếu huynh cảm thấy ổn thì ta có thể lo liệu chuyện này, đương nhiên cần phải có quyền của huynh”.

Dù bây giờ cô ta là phụ nữ của Diệp Quân, nhưng thật ra cô ta không có quyền lực quản lý thư viện Quan Huyên.

Diệp Quân cười nói: “Bắt đầu từ bây giờ, muội sẽ là một thành viên của nội các”.

Nội các!

Tổ chức quyền lực tối cao của thư viện Quan Huyên.

Chu Phạn mỉm cười nói: “Được”.

Diệp Quân lại nói: “Chuyện này hoàn toàn có khả năng, cũng phù hợp với phương hướng phát triển của thư viện chúng ta bây giờ, muội có thể đi đến thư viện Quan Huyên thương lượng với Tiểu Ca và mấy người dì Lý”.

Chu Phạn nhìn Diệp Quân, cười nói: “Huynh bảo ta đi đến thư viện Quan Huyên, không sợ nội bộ lục đục à?”

Diệp Quân khẽ mỉm cười không nói gì, chỉ kéo cô ta đi về phía xa: “Vũ trụ rất rộng lớn, thư viện muốn thống nhất toàn bộ vũ trụ không phải một chuyện nhỏ, điều ta lo lắng là chính sách bên trên tốt, nhưng đến bên dưới lại hoàn toàn biến chất…”

Chu Phạn mỉm cười: “Huynh không cần lo lắng những chuyện vụn vặt này, để chúng ta xử lý, bước đầu tiên của chúng ta bây giờ là thống nhất tất cả thế lực của nền văn minh dưới nền văn minh vũ trụ cấp năm. Chỉ cần thư viện đủ lớn mạnh, cho nhiều lợi ích, những thế lực kia sẽ tự động gia nhập. Cho nên thư viện là nòng cốt nhất, lần này sau khi đến thư viện Quan Huyên, ta sẽ bàn bạc kỹ lưỡng với thê tử của huynh, chúng ta phải không ngừng cải tiến mô hình của thư viện, để thư viện Quan Huyên trở thành thánh địa của người tu luyện toàn vũ trụ…”
 
Chương 3966


Diệp Quân đột nhiên nói khẽ: “Muội cũng là thê tử của ta”.

Chu Phạn liếc Diệp Quân: “Ba hoa”.

Tuy nói thế, nhưng trong lòng cô ta rất vui vẻ, trong mắt hiện lên ý cười và sự vui mừng, xinh đẹp động lòng người.

Diệp Quân đột nhiên mở lòng bàn tay, một chiếc nhẫn không gian xuất hiện trước mặt Chu Phạn.

Chu Phạn hơi tò mò: “Đây là?”

Diệp Quân nói: “Bên trong có một gốc Tiên Đạo Thụ, trên cây đã có hơn một trăm quả Đạo Linh, ngoài ra còn có một ít tinh thể Vĩnh Hằng và Tổ Mạch, muội muốn làm việc, không có tiền sao mà làm? Ngoài ra còn có hai quyển công pháp, một quyển là ‘Vũ Trụ Quan Huyên Pháp’, một quyền là ‘Chiêu Võ Kinh’ của Chiêu Võ Đạo Đế, đều là công pháp tu luyện không tệ. Muội giữ ‘Vũ Trụ Quan Huyên Pháp’ lại tu luyện, đây là do mẹ ta sáng chế ra, tốt hơn ‘Chiêu Võ Kinh’ kia rất nhiều…”

Chu Phạn đột nhiên ôm lấy Diệp Quân, hắn còn chưa kịp phản ứng thì đôi môi đã cảm nhận được sự ẩm ướt và mềm mại.

Một lúc lâu sau, đôi môi rời đi.

Chu Phạn đột nhiên kề sát vào tai Diệp Quân, sắc mặt ửng đỏ, nhẹ giọng nói: “Mạnh vào…”

“A!”

Trong thế giới bị Kiếm Vực ngăn cách, có hai người đang đánh nhau vô cùng kịch liệt.

Người đàn ông nổi gân xanh, nhưng không phải ở cánh tay.

Cô gái bị đánh đến mức quỳ hai chân xuống đất, nhưng không phải đang cầu xin tha thứ…

Trận chiến này diễn ra rất lâu, mãi đến khi hai người đều kiệt sức mới dừng lại.

Mấy “ngày” sau.

Diệp Quân rời khỏi Đại Chu.

Chu Phạn mặc váy phượng màu vàng nhạt đứng trên tường thành Đại Chu, cô ta nhìn kiếm quang dần biến mất nơi chân trời, một lúc lâu sau đó vẫn không nói một lời.



Diệp Quân trở về Đăng Thiên Vực lần nữa, lần này hắn đi thẳng đến Bát Trọng Thiên.

Nhưng vừa mới tiến vào đã thấy nơi này trống không.

Bên trong Bát Trọng Thiên không có gì cả.

Diệp Quân tỏ vẻ vô cùng nghi ngờ.

Vì thế Diệp Quân lại đi tới Cửu Trọng Thiên, Cửu Trọng Thiên cũng không khác gì.

Diệp Quân ngẩng đầu nhìn cánh cửa đá phía chân trời: “Tiền bối?”

Một lúc lâu sau đó, có giọng nói truyền ra từ bên trong: “Có chuyện gì?”

Diệp Quân tò mò hỏi: “Tại sao Bát Trọng Thiên lại không có ai cả?”

Giọng nói kia đáp: “Đã đi rồi”.

Diệp Quân lại hỏi: “Vậy Cửu Trọng Thiên thì sao?”

Giọng nói kia nói: “Cũng đi rồi”.

Diệp Quân im lặng.

Giọng nói kia lại nói: “Ngươi muốn đến đây để rèn luyện à?”

 
 
Chương 3967


Diệp Quân gật đầu, hắn vẫn muốn nâng cao thực lực của mình trước rồi mới đi tới nền văn minh Thiên Hành, tránh lúc đến đó sẽ bị bắt nạt.

Giọng nói kia nói: “Thực lực vị cao thủ của Bát Trọng Thiên và Cửu Trọng Thiên vượt xa ngươi, ngươi tìm bọn họ để rèn luyện không có chút ý nghĩa nào cả, nếu ngươi thật sự muốn nâng cao thực lực của mình thì có thể đi tới địa ngục A Tì một chuyến”.

Diệp Quân nhất thời hơi tò mò: “Tiền bối, địa ngục A Tì này là nơi nào?”

Giọng nói kia đáp: “Nơi đó từng là một vùng đất trật tự luân hồi, dù bây giờ đã không lớn bằng lúc trước nhưng chiến trường địa ngục ở nơi đó rất phù hợp để lịch luyện”.

Diệp Quân lại hỏi: “Tiền bối, vì sao địa ngục A Tì này lại sa sút thế?”

Giọng nói kia giải thích: “Có người muốn thành lập trật tự mới, đương nhiên trật tự này sẽ ngày càng đi xuống, đây chẳng phải là chuyện rất bình thường à?”

Nét mặt Diệp Quân cứng đờ: “Tiền bối, chuyện này chắc không liên quan đến ta đâu nhỉ? Ta chỉ mới ra đời hai mươi mấy năm mà thôi”.

Giọng nói kia đáp: “Có lẽ là liên quan đến cha của ngươi”.

Diệp Quân: “…”

Giọng nói kia nói tiếp: “Nói một cách công bằng thì dù không có nhà ngươi, trật tự cổ xưa này cũng sắp không duy trì nổi nữa”.

Diệp Quân thắc mắc: “Tại sao?”

Giọng nói kia giải thích: “Người không phục tùng trong nội bộ ngày càng nhiều, bên ngoài còn có nền văn minh Thiên Hành, có thể nói là loạn trong giặc ngoài, hầy…”

Diệp Quân trầm giọng hỏi: “Tiền bối, ngài cũng không thắng được nền văn minh Thiên Hành ư?”

Giọng nói kia đáp: “Không thắng được”.

Diệp Quân sa sầm mặt.

Chết tiệt!

Nếu hắn cứ thế này đi tới nền văn minh Thiên Hành, dưới tình huống không gọi người thì chẳng phải sẽ bị đánh thành chó à?

Diệp Quân lại nói: “Tiền bối, có thể nói cho ta biết về các thế lực lớn của vũ trụ trước mắt không? Ta không rõ lắm”.

Giọng nói kia im lặng một lát rồi nói: “Vũ trụ hiện hữu của chúng ta có bốn thế lực ngươi cần đề phòng, đầu tiên là thế lực đại diện trật tự cũ, cũng chính là ta, ta đại diện một bên thế lực. Thứ hai là địa ngục A Tì, trong mười tám tầng địa ngục ở nơi đó nhốt một vài cao thủ đến từ thời đại của ta, có một vài người trong bọn họ còn mạnh hơn cả Tam điện chủ Ác Đạo và Diệp Tu Nhiên kia”.

Nói đến đây, nó im lặng một lúc rồi mới tiếp tục: “Thứ ba là Ly Hận Thiên, một vài cựu thần đến từ thời đại của ta đang ở trong đó, những cựu thần kia cũng có thực lực rất mạnh, đặc biệt là người đứng đầu cựu thần, ông ta từng là đệ tử của chủ nhân ta, là người có thiên phú đáng sợ nhất trong các cựu thần, cũng là người có thực lực mạnh nhất…”

Diệp Quân chợt nói với giọng điệu ngạc nhiên: “Tiền bối, chủ nhân của ngài?”

Giọng nói kia nói: “Ta là Đại Đạo được khai phá ra, đương nhiên phải có chủ nhân rồi”.

Diệp Quân nhất thời vô cùng tò mò: “Tiền bối, trước khi chủ nhân của ngài khai phá ra ngài, thế giới này đang theo Đạo gì?”

Giọng nói kia đáp: “Cựu Đạo, khi đó vũ trụ này rất hỗn loạn, Cựu Đạo ra đời, chủ nhân của ta đánh bại Cựu Đạo, sau đó khai phá ra một Đạo mới dựa trên nền tảng của Cựu Đạo, cũng chính là ta bây giờ, Đại Đạo hiện hữu”.

Diệp Quân trầm giọng nói: “Chủ nhân của ngài mạnh thế”.
 
Chương 3968


Đại Đạo hiện hữu đáp: “Cả Ly Hận Thiên và địa ngục A Tì đều do chủ nhân của ta thiết lập, sau đó chủ nhân phát hiện nền văn minh Thiên Hành, đánh một trận với nền văn minh Thiên Hành… Không có thua”.

“Nói phét!”

Lúc này, Tịnh An đột nhiên xuống hiện bên cạnh Diệp Quân, cô ta li3m kẹo hồ lô, sau đó lạnh lùng nói: “Đại Đạo hiện hữu, năm đó chủ nhân của ngươi không thua à?”

Đại Đạo hiện hữu không chịu yếu thế: “Năm đó Cựu Đạo bị chủ nhân của ta đánh bại đã gi ết chết một quan chấp hành đứng đầu Thiên Hành các ngươi, có phải không?”

Tịnh An lạnh lùng nói: “Chẳng lẽ chủ nhân của ngươi không bị quan chấp hành đứng đầu Thiên Hành của chúng ta đánh bại à?”

Đại Đạo hiện hữu nói: “Vậy ta nói chúng ta ngang tài ngang sức thì có vấn đề gì không?”

Tịnh An nói: “Sau đó Thiên Hành Chủ của chúng ta đến tìm chủ nhân các ngươi, chủ nhân của các ngươi đã bỏ chạy mà! Không phải sao?”

Đại Đạo hiện hữu nói một cách giận dữ: “Chủ nhân của ta không bỏ chạy, ngài ấy…”

Tịnh An bình tĩnh hỏi: “Ông ta thế nào?”

Đại Đạo hiện hữu im lặng một lát rồi nói: “Tại sao ta phải cho ngươi biết?”

Tịnh An li3m kẹo hồ lô, cười nói: “Đại Đạo hiện hữu, nền văn minh Thiên Hành của chúng ta bây giờ đã khác trước kia rồi. Quan chấp hành đứng đầu của chúng ta bây giờ đã mạnh hơn năm đó rất rất nhiều, người là quan chấp hành đứng đầu mạnh nhất của nền văn minh Thiên Hành chúng ta từ trước đến giờ, loại như ngươi người chỉ cần vung tay một cái là có thể đánh chết một trăm người!”

Đại Đạo hiện hữu lạnh lùng nói: “Cô ta lợi hại như thế thì ngươi bảo cô ta đánh chết cô cô của Diệp thiếu đi!”

Diệp Quân: “…”

Tịnh An sa sầm mặt: “Không đánh bà ta, chỉ đánh ngươi thôi, sau khi trở về, ta sẽ bảo quan chấp hành đứng đầu đến đánh ngươi”.

Đại Đạo hiện hữu im lặng.

Đúng là muốn chửi tục mà!

Con mẹ nó, sao ông đây cứ gặp phải mấy kẻ điên thế này?

Tịnh An chợt nói thêm: “Nếu ngươi chịu bỏ chút tiền mua chuộc ta thì ta có thể xem như chưa từng gặp ngươi”.

Diệp Quân quay đầu nhìn về phía Tịnh An, sợ đến mức ngây người.

Sao cô nương này giống cướp thế?

Cướp của quang minh chính đại luôn?

Đại Đạo hiện hữu chợt trầm giọng nói: “Diệp công tử, ngươi mặc kệ cô ta à?”

Diệp Quân đang định đáp lời thì Tịnh An đột nhiên nhìn về phía hắn: “Chia ngươi một nửa”.

Diệp Quân thoáng chần chừ, sau đó nói: “Tịnh An cô nương, Đại Đạo hiện hữu tiền bối, oan oan tương báo đến khi nào mới hết? Thư viện Quan Huyên của ta trước giờ vẫn luôn kiên trì bảo vệ vũ trụ hoà bình ổn định, cho nên tiền bối, hay là ngài đồng ý với cô ấy đi? Cô ấy chia cho ta một nửa, ta lại chia cho ngài một nửa”.

Đại Đạo hiện hữu: “…”

Tiểu Tháp: “…”
 
Chương 3969


Tịnh An trợn to mắt nhìn Diệp Quân, quên cả việc li3m kẹo hồ lô.

Lúc này, Đại Đạo hiện hữu chợt nói: “Ngươi còn lợi hại hơn cả cha ngươi”.

Diệp Quân hơi tò mò: “Tiền bối từng gặp cha của ta à?”

Đại Đạo hiện hữu đáp: “Phải, hơn nữa cha ngươi còn từng vay tiền ta, nói là để con trai trả”.

Diệp Quân: “???”

Đại Đạo hiện hữu nói: “Nếu ngươi không tin thì ta còn có chứng cứ đấy”.

Sau đó, một tờ giấy nợ xuất hiện trước mặt Diệp Quân, trên đó viết: Hôm nay vay Đại Đạo hiện hữu một trăm nghìn tinh thể Vĩnh Hằng, con trai trả. Ký tên Diệp Huyên.

Bên trên còn có một vân tay máu, máu kia đúng thật là máu phong ma.

Thấy tờ giấy nợ này, Diệp Quân chỉ cảm thấy da đầu tê dại.

Một trăm nghìn tinh thể Vĩnh Hằng?

Mẹ kiếp?

Nhiều thế?

Khó tin nhất là cái câu con trai trả kia?

Trời ạ!

Sao cha hắn có thể làm ra chuyện không phải người như thế chứ?

Mẹ kiếp.

Lúc này Đại Đạo hiện hữu lại nói: “Bây giờ bảo ngươi trả thì vẫn chưa khả thi lắm. Hầy…”

Diệp Quân: “…”

Tịnh An đột nhiên đi tới bên cạnh Diệp Quân, cô ta kéo ống tay áo của hắn, sau đó nghiêm túc hỏi: “Ngươi là con ruột của cha ngươi à?”

Diệp Quân im lặng một lúc lâu mới đáp: “Ta cũng nghi ngờ, làm gì có ai hãm hại con trai như thế chứ?”

Không thể không nói, hắn thật sự hơi sửng sốt, đây đã không phải là lần một lần hai nữa, mà là rất nhiều lần rồi. Cha hắn vay tiền khắp nơi, sau đó đều bảo con trai trả, thật sự quá khó tin. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, có phải hắn cũng có thể vay tiền để cha trả không?

Nghe thấy lời của Diệp Quân, Tịnh An bật cười, dường như nhớ đến điều gì, cô ta đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía cửa đá: “Đại Đạo hiện hữu, đừng có đánh trống lảng, ngươi có muốn mua chuộc ta không?”

Đại Đạo hiện hữu trầm giọng nói: “Mấy năm qua nền văn minh Thiên Hành không ngừng huỷ diệt vũ trụ, làm chuyện ác như vậy không sợ báo ứng à?”

Tịnh An mỉm cười nói: “Pháp tắc tối cao của vũ trụ là cao thủ được sống, năm đó khi chủ nhân của ngươi thành lập vũ trụ và trật tự hiện hữu chẳng phải cũng đã huỷ diệt vô số thế lực à? Bất cứ trật tự và vương triều nào cũng đều thành lập trên vô số thi hài, dù gì ngươi cũng là một Đại Đạo, sao ngay cả chút giác ngộ này cũng không có thế?”

Đại Đạo hiện hữu im lặng.

Diệp Quân cười nói: “Tịnh An cô nương, thôi đi, hay ta nướng thêm cho cô mấy cái đầu dê nhé?”

Tịnh An lập tức sáng mắt lên: “Thật à?”

Diệp Quân gật đầu: “Thật”.

Tịnh An cười nói: “Được!”

 
 
Chương 3970


Dứt lời, cô ta quay lại trong Tiểu Tháp, từ sau khi vào trong Tiểu Tháp, nhìn thấy thời không bí ẩn, cô ta cũng thích nghiên cứu thời không đặc biệt và bí ẩn kia giống như Nhất Niệm, nhờ đó mà nâng cao thực lực của mình lên rất nhiều.

Sau khi Tịnh An quay về Tiểu Tháp, Diệp Quân ngẩng đầu nhìn về phía cửa đá, sau đó nói: “Tiền bối, một thế lực còn lại là gì?”

Đại Đạo hiện hữu đáp: “Chính là Ác Đạo Minh có thù oán với ngươi”.

Diệp Quân hỏi: “Tiền bối có thể giới thiệu về Ác Đạo Minh này không?”

Đại Đạo hiện hữu trầm giọng nói: “Ta cũng không hiểu biết quá nhiều về bọn họ, ta chỉ biết Nhất điện chủ của bọn họ là một người ngoại lai”.

Diệp Quân nhíu mày: “Người ngoại lai?”

Đại Đạo hiện hữu giải thích: “Lai lịch của người này rất bí ẩn, thực lực cũng vô cùng đáng sợ, nếu ngươi gặp phải thì ta đề nghị ngươi nên lập tức gọi người”.

Diệp Quân: “…”

Đại Đạo hiện hữu nói tiếp: “Thật ra thực lực của ngươi bây giờ cũng không phải yếu, nhưng kẻ thù của ngươi đều là cao thủ đứng đầu thế gian, vì thế nếu gặp phải người không thể chống lại ở bên ngoài thì đừng liều mạng, tránh bị g iết chết”.

Diệp Quân nhất thời hơi cảm động: “Tiền bối quan tâm ta như thế…”

Đại Đạo hiện hữu ngắt lời hắn: “Không phải ta quan tâm ngươi, ta sợ ngươi chết ở vũ trụ này, cô cô của ngươi đến giết lung tung, huỷ diệt vũ trụ hiện hữu… Dù ta không sợ chết, nhưng ta không muốn chết oan một cách nhảm nhí”.

Diệp Quân: “…”

Đại Đạo hiện hữu cũng hơi bất đắc dĩ, gặp phải một gia đình như thế đúng là xui xẻo.

Năm đó khi gặp cha của thiếu niên trước mắt, ban đầu còn cảm thấy đối phương là một người ngay thẳng, nhưng không ngờ đối phương lại là một kẻ mặt dày.

Một trăm nghìn viên tinh thể Vĩnh Hằng!

Đó gần như là một nửa tiền tiết kiệm cả đời nó rồi!

Ngoài tinh thể Vĩnh Hằng, nó còn bị lừa mất mấy món thần vật nữa…

Đúng thế, đều là con trai trả.

Nhưng bây giờ gặp đứa con trai này, nó càng tuyệt vọng hơn, cả mẹ của hắn cũng là một kẻ gian trá.

Cả gia đình đều quái gở.

Diệp Quân đột nhiên mở lòng bàn tay ra, tờ giấy nợ kia xuất hiện trong tay hắn, hắn nhìn về phía cửa đá, nghiêm túc nói: “Tiền bối, cha ta mượn ngài một trăm nghìn viên tinh thể Vĩnh Hằng, ta thật sự không trả nổi, nhưng nhà họ Dương của ta không phải kiểu không giữ chữ tín”.

Nghe thấy thế, Đại Đạo hiện hữu vốn đã sắp tuyệt vọng lập tức bùng lên hy vọng, vội hỏi: “Ngươi muốn làm thế nào?”

Diệp Quân ngẫm nghĩ, sau đó nói: “Tiền bối, nếu ngài tin tưởng ta thì cho ta vay thêm một trăm nghìn viên tinh thể Vĩnh Hằng!”

Đại Đạo hiện hữu: “???”

Diệp Quân nghiêm túc nói: “Tiền bối, ngài cũng biết đấy, mục đích của gia đình ta là thống nhất toàn vũ trụ, trong quá trình đó ta cần có một nguồn vốn khổng lồ. Mà một khi thống nhất được toàn bộ vũ trụ, ta sẽ không chỉ trả lại số đã mượn ngài, còn trả lại cả số mà cha ta mượn, ngài thấy sao?”
 
Chương 3971


Đại Đạo hiện hữu im lặng một lúc rồi đáp: “Ngươi tìm một người để đảm bảo đi, nhưng không được là cha ngươi”.

Diệp Quân thấy có hy vọng, vội nói: “Ông nội ta đảm bảo”.

Đại Đạo hiện hữu giận dữ nói: “Ông cháu ba đời? Ngươi đang chơi trò trẻ con với ta à?”

Diệp Quân cười ngượng ngùng: “Nhân phẩm ông nội ta rất tốt, thật đấy”.

Đại Đạo hiện hữu trầm giọng nói: “Để cô cô ngươi đảm bảo”.

Diệp Quân im lặng.

Để cô cô đảm bảo?

Nếu hắn thật sự làm như thế thì e rằng sẽ bị đánh cho một trận.

Đại Đạo hiện hữu lại nói: “Nếu ngươi không thể để cô cô của ngươi đảm bảo thì vẫn còn một cách, là ta dùng một trăm nghìn tinh thể Vĩnh Hằng vào cổ phần tại Tiên Bảo Các của nhà ngươi, trăm năm sau, Tiên Bảo Các phải cho ta tiền hoa hồng”.

Diệp Quân hỏi: “Chia bao nhiêu?”

Đại Đạo hiện hữu đáp: “Mỗi năm ta muốn một phần trăm tiền hoa hồng, không quá đáng chứ?”

Diệp Quân im lặng.

Dùng một trăm nghìn tinh thể Vĩnh Hằng đổi lấy một phần trăm tiền hoa hồng hàng năm, xem tình hình trước mắt rõ ràng là hắn lãi to, vì bây giờ thu nhập của Tiên Bảo Các đa số đều là Tổ Mạch, vẫn chưa bắt đầu kiếm được tinh thể Vĩnh Hằng. Nhưng trăm năm sau, chắc chắn Tiên Bảo Các sẽ bắt đầu kiếm tinh thể Vĩnh Hằng.

Tiên Bảo Các có thể xem là độc quyền việc buôn bán của cả vũ trụ.

Lợi nhuận của Tiên Bảo Các trăm năm sau chắc chắn là rất kinh khủng.

Không có lợi lắm!

Nghĩ vậy, Diệp Quân cất lời: “Nhất Niệm”.

Nhất Niệm xuất hiện bên cạnh Diệp Quân, cô ta mở lòng bàn tay, một ngọn lửa Thiên Hành xuất hiện, cô ta nhướn mày: “Có phải muốn cướp không? Ta có thể ra tay ngay bây giờ!”

Đại Đạo hiện hữu: “…”

Diệp Quân đen mặt, sao nha đầu này lại trở thành một nữ tặc rồi?

Diệp Quân hỏi: “Bây giờ muội có bao nhiêu tinh thể Vĩnh Hằng?”

Nhất Niệm nhìn túi vải nhỏ bên hông mình, sau đó đáp: “Khoảng hai mươi nghìn viên”.

Hai mươi nghìn viên!

Diệp Quân ngẫm nghĩ, sau đó nói: “Tiền bối, chuyện cổ phần ta có thể đồng ý với ngài, nhưng có một điều kiện là ngài phải trở thành cung phụng của thư viện Quan Huyên ta”.

“Đồng ý!”

Đại Đạo hiện hữu không do dự chút nào.

Diệp Quân sa sầm mặt.

Mẹ kiếp!

Có gì đó sai sai.

Lúc này, một chiếc nhẫn không gian chậm rãi bay đến trước mặt hắn, trong nhẫn không gian có một trăm nghìn viên tinh thể Vĩnh Hằng, hơn nữa còn đều là tinh thể Vĩnh Hằng cực phẩm, chất lượng chỉ thua kém tinh thể Vĩnh Hằng của Nhất Niệm một chút thôi.
 
Chương 3972


Một trăm nghìn viên tinh thể Vĩnh Hằng!

Diệp Quân nhếch môi, có một trăm nghìn tinh thể Vĩnh Hằng này, hắn có thể làm được rất nhiều điều.

Hắn cất một trăm nghìn tinh thể Vĩnh Hằng đi, sau đó nói: “Tiền bối, nếu cao thủ của Ác Đạo Minh gây chuyện với Đại Chu và vũ trụ Quan Huyên, mong ngài sẽ ra tay giúp đỡ”.

Đại Đạo hiện hữu đáp: “Được, nhưng ta muốn nhắc nhở ngươi, nếu là Nhất điện chủ hoặc Nhị điện chủ kia đến thì ta không ngăn cản bọn họ được đâu”.

Diệp Quân nói: “Ngài chỉ cần cố hết sức là được”.

Đại Đạo hiện hữu đáp: “Được”.

Diệp Quân lại nói: “Tiền bối, làm sao mới có thể đi đến địa ngục A Tì?”

Lúc này, một quyển trục chậm rãi bay ra từ trong cửa đá: “Đây là quyển trục truyền tống để đi tới địa ngục A Tì, ngoài ra thì còn có một cái Đạo Lệnh, có lệnh này, Địa Ngục Chủ sẽ không làm khó ngươi, ngươi có thể tập trung tu luyện ở đó”.

Diệp Quân gật đầu: “Tạm biệt”.

Dứt lời, hắn cất quyển trục và Đạo Lệnh đi, xoay người biến thành một tia kiếm quang rồi biến mất.

Sau khi Diệp Quân đi không lâu, một người đàn ông đột nhiên xuất hiện, người đàn ông nhìn theo hướng Diệp Quân rời đi, sau đó ngẩng đầu nhìn về phía cửa đá: “Ngươi cứ thế chịu thua à?”

Đại Đạo hiện hữu hờ hững đáp: “Nếu không thì sao? Chẳng lẽ đi đấu với hắn?”

Người đàn ông cười nói: “Năm đó chủ nhân của ngươi vì thành lập trật tự mới mà chiến đấu suốt mười nghìn năm với đám người Cựu Đạo kia, đó là một chuyện khó khăn đến mức nào, vậy mà bây giờ…”

Nói đến đây, ông ta lắc đầu.

Đại Đạo hiện hữu hỏi: “Ngươi đang hâm mộ hay ghen tị đấy?”

Người đàn ông hờ hững đáp: “Ta cần hâm mộ ghen tị hắn à? Nếu không có cha và cô cô của hắn, ta muốn bóp ch ết hắn cũng chỉ đơn giản như đè chết một con kiến thôi…”

Xoẹt!

Thời không trên đầu người đàn ông đột nhiên nứt ra, có thanh kiếm chém thẳng xuống.

Con ngươi người đàn ông co lại, ông ta mở lòng bàn tay, một thần ấn bay lên cao đỡ lấy thanh kiếm kia, nhưng thần ấn đã lập tức vỡ tan.

Vụt!

Thanh kiếm chém thẳng về phía đầu người đàn ông.

Người đàn ông trợn tròn mắt tỏ vẻ khó tin.

Lúc này, Diệp Quân đột nhiên xuất hiện một lần nữa: “Tiền bối, ta còn quên một chuyện…”

Nói đến đây, hắn đột nhiên khựng lại. Hắn quay đầu nhìn về phía người đàn ông bên phải, khi nhìn thấy thanh kiếm đang c ắm vào người ông ta, hắn nhất thời sửng sốt.

Kiếm Hành Đạo!

Thấy Diệp Quân, người đàn ông vội nói bằng giọng điệu run rẩy: “Diệp thiếu, cứu mạng”.

Diệp Quân tỏ vẻ nghi ngờ: “Ông là?”

Người đàn ông chần chừ một lát rồi nói: “Tại hạ vốn là người bị giam ở tầng tám, họ Thiên, tên Vô Thần…”

Diệp Quân im lặng nhìn người đàn ông.

Người này bị kiếm Hành Đạo ghim ở đây chắc chắn là vì đã làm chuyện gì đó.
 
Chương 3973


Lúc này, Đại Đạo hiện hữu chợt cất lời: “Ông ta chỉ thích chém gió, nói ra lời không nên nói mà thôi, ngươi tha cho ông ta một lần đi”.

Diệp Quân lắc đầu: “Cũng đâu có thân”.

Thiên Vô Thần thay đổi sắc mặt, vội nói: “Diệp thiếu, ta có tiền”.

Diệp Quân nhất thời thấy hứng thú, hắn hỏi ông ta: “Bao nhiêu?”

Thiên Vô Thần chần chừ một lúc rồi nói: “Mười nghìn viên tinh thể Vĩnh Hằng”.

Diệp Quân lắc đầu: “Không thân”.

Thiên Vô Thần hoảng hốt: “Ba mươi nghìn tinh thể Vĩnh Hằng, ba mươi nghìn, đây là tất cả tiền tiết kiệm của ta rồi”.

Nói xong, ông ta vội mở lòng bàn tay, một chiếc nhẫn không gian bay đến trước mặt Diệp Quân.

Trong nhẫn không gian vừa khéo có ba mươi nghìn viên tinh thể Vĩnh Hằng.

Diệp Quân vẫn không chịu nhận lấy, thấy thế, Thiên Vô Thần thấy sợ hãi, vội nói: “Đại Đạo huynh, cứu ta với…”

Đại Đạo hiện hữu im lặng một lúc mới nói: “Diệp công tử, có thể nể mặt ta không?”

Diệp Quân gật đầu: “Được!”

Dứt lời, hắn nhận lấy nhẫn không gian, sau đó mở lòng bàn tay: “Tiểu Đạo”.

Kiếm Hành Đạo khẽ rung, sau đó biến thành một tia kiếm quang bay vào tay hắn, hơi rung lên.

Diệp Quân nở nụ cười nhìn kiếm Hành Đạo, trước đây kiếm Hành Đạo từng đi theo hắn một khoảng thời gian, tình cảm giữa hắn và kiếm Hành Đạo cũng rất tốt.

Diệp Quân nhẹ nhàng sờ thân kiếm, sau đó cười nói: “Đi đi!”

Kiếm Hành Đạo rung lên, sau đó biến thành một tia kiếm quang biến mất ở cuối chân trời.

Diệp Quân nhìn về phía cửa đá: “Tiền bối, ta quên hỏi một chuyện, ngài có biết chủ nhân bút Đại Đạo không?”

Đại Đạo hiện hữu đáp: “Không thân lắm, nhưng cũng có biết”.

Diệp Quân nhất thời hơi tò mò: “Có thể giới thiệu về ông ta không?”

Đại Đạo hiện hữu nói: “Ngươi lo lắng về ông ta à?”

Diệp Quân gật đầu: “Có một chút”.

Hắn luôn có cảm giác chủ nhân bút Đại Đạo này không phải người tốt.

Đại Đạo hiện hữu nói: “Mục tiêu của ông ta cũng giống như ngươi là thành lập một trật tự mới, nhưng thực lực của ông ta không phải vô địch, vì thế trước đây ông ta cũng chỉ làm một thử nghiệm chứ không làm thật, cũng có thể nói là ông ta đang che giấu thực lực của mình. Tóm lại người này khá bí ẩn, nhưng ông ta sẽ không có ác ý với ngươi”.

Diệp Quân trầm giọng nói: “Ta có một huynh đệ đang đi theo ông ta tu luyện…”

Cũng không phải hắn sợ chủ nhân bút Đại Đạo, nhưng bây giờ Diệp Khải đang đi theo ông ta, hắn sợ Diệp Khải bị dạy hư.

Đại Đạo hiện hữu nói: “Đừng lo lắng, dù người này có lai lịch bí ẩn nhưng vẫn có bản lĩnh, sẽ không giở trò hèn hạ, ngược lại ngươi nên cẩn thận với Ác Đạo Minh, Ác Đạo Minh chắc chắn sẽ cứu Ác Đạo bị trấn áp ở Chân vũ trụ kia, vì bây giờ Ác Đạo đó đã là Ác Đạo chân chính. Nếu nó chạy thoát, hơn nữa còn được đào tạo, thì nó sẽ trở thành một tồn tại vô cùng đáng sợ. Quan trọng nhất là lai lịch của nó không hề đơn giản…”

Nói đến đây, nó vội dừng lại.
 
Chương 3974


Diệp Quân hỏi: “Có ý gì?”

Đại Đạo hiện hữu im lặng một lúc mới nói: “Vấn đề này liên quan đến rất nhiều thứ, có vài chuyện chính ta cũng không thể nói với ngươi. Chỉ có thể nói là nó sống vì Kiếp, kiếp này là ác niệm của chúng sinh. Vì thế việc nó sinh ra vốn không sai, cũng phù hợp với quy tắc Đại Đạo và pháp tắc. Đương nhiên là Chân Thần cũng không sai, cô ta muốn cứu các sinh linh của Chân vũ trụ, vì thế mới trấn áp nó…”

Nói đến đây, nó khẽ thở dài: “Thật ra dưới góc nhìn của chúng sinh ở Chân vũ trụ, Ác Đạo là kẻ sai, là kẻ ác, nhưng ngươi biết không, theo góc nhìn của vô số Ác Đạo, Chân Thần mới là kẻ sai. Điều này cũng giống như ngươi vì cứu một con dê mà đuổi một con sói đi, cuối cùng khiến con sói chết đói vậy… Sói có sai không?”

Diệp Quân im lặng.

Đại Đạo hiện hữu nói tiếp: “Đương nhiên theo pháp tắc tối cao của vũ trụ thì cao thủ được sống, Ác Đạo của Chân vũ trụ không thắng được Chân Thần, nó bị trấn áp là do nó đáng đời. Cho nên rất nhiều lúc đúng hay sai hoàn toàn không có ý nghĩa gì cả, ngươi mạnh thì ngươi đúng, ngươi yếu, dù ngươi đúng cũng có thể là sai”.

Diệp Quân gật đầu: “Ta sẽ tự giải quyết chuyện của Chân vũ trụ”.

Đại Đạo hiện hữu nói: “Ta từng xem Quan Huyên Pháp của ngươi, ta cảm thấy ý tưởng của ngươi không phải không được, nhưng thật sự thực hành nó thì khá khó khăn, ngươi phải chuẩn bị tâm lý”.

Diệp Quân gật đầu: “Ta biết rồi”.

Nói xong, hắn chắp tay: “Tạm biệt tiền bối”.

Sau đó, hắn xoay người hoá thành một tia kiếm quang biến mất.

Sau khi Diệp Quân đi, Thiên Vô Thần kia nhất thời thở phào nhẹ nhõm, không thể không nói, trong khoảnh khắc khi nãy, ông ta thật sự đã sợ suýt mất hồn.

Ông ta suýt thì chết!

Lúc này, Thiên Vô Thần đột nhiên quay đầu lại, có một người phụ nữ chậm rãi đi tới.

Người phụ nữ đeo mặt nạ, mặc áo choàng trắng, ánh mắt vô cùng bình tĩnh.

Thấy người phụ nữ, Thiên Vô Thần cau mày: “Cô là ai?”

Người phụ nữ không quan tâm đ ến ông ta.

Thiên Vô Thần khó chịu: “Cô đang ra vẻ với ta à?”

Dứt lời, ông ta vung tay áo, một luồng khí thế đáng sợ lập tức chèn ép về phía người phụ nữ.

Người phụ nữ dừng lại, xoay người nhìn về phía ông ta: “Quỳ xuống”.

Oanh!

Con ngươi Thiên Vô Thần chợt co lại, ông ta còn chưa kịp hiểu chuyện gì đang diễn ra thì hai chân đã mềm nhũn, lập tức quỳ xuống.

Thiên Vô Thần vô cùng sợ hãi: “Đại Đạo huynh, cứu ta…”

Đại Đạo hiện hữu giận dữ mắng: “Mẹ nhà ngươi!”

Thiên Vô Thần: “…”

Lúc này Thiên Vô Thần ngơ ngác.

Ông ta không ngờ thực lực của cô gái trông cực kỳ bình thường trước mặt lại mạnh đến thế, đúng là bất thường.

Ông ta là cường giả cảnh giới Diệt Đạo.

Đầu tiên là bị đâm một nhát vào trán.

Bây giờ lại bị một lời nói trấn áp.
 
Chương 3975


Mẹ nó, thế giới này điên loạn hết rồi.

Lúc này Đại Đạo hiện hữu cũng không nói nên lời, thật ra người có thể đánh bại Thiên Vô Thiên trên thế gian này thật sự rất ít, dù sao ông ta cũng là cường giả Trọng Thiên thứ tám, cho dù là Tam điện chủ Ác Đạo cũng không thể làm gì ông ta.

Nhưng người này thì lại khác, có thể đánh lại ông ta.

Đại Đạo hiện hữu không suy nghĩ nữa, sau đó nói: “Tịnh tông chủ, đã lâu không gặp”.

Cô gái áo bào trắng trước mặt chính là tông chủ Quá Khứ Tông – Tư Phàm Tịnh.

“Tịnh tông chủ!”

Nghe Đại Đạo hiện hữu nói thế, đồng tử Thiên Vô Thần ở một bên co lại: “Cô… cô là Tịnh tông chủ đã trấn áp cường giả Trọng Thiên thứ chín đó à…”

Trọng Thiên thứ chín vốn dĩ cũng có một cường giả tuyệt thế bị nhốt, sở dĩ bây giờ không còn nữa là vì đối phương đã bị trấn áp.

Là do vị Tịnh tông chủ trước mặt này làm.

Sở dĩ ông ta biết được là vì ông ta khá quen thuộc với Đại Đạo hiện hữu, cho nên biết được tin tức này từ Đại Đạo hiện hữu, nhưng ông ta chưa từng gặp người mạnh tuyệt thế trong truyền thuyết đó.

Ông ta không ngờ thế mà lại gặp được nhân vật trong truyền thuyết đó vào lúc này.

Nghĩ đến việc trước đó mình còn muốn dạy cho đối phương một bài học, Thiên Vô Thần có cảm giác như muốn chết.

Mình sao vậy chứ?

Sao tự dưng lại ngu ngốc thế?

Nghĩ đến đây, Thiên Vô Thần cười khổ, có lẽ mấy năm nay mình đều không gặp được đối thủ mạnh nên bắt đầu tự cao.

Tịnh tông chủ đó phớt lờ Thiên Vô Thần, ngẩng đầu lên nhìn vào trong cánh cửa đá: “Giúp ta một việc”.

Đại Đạo hiện hữu lặng thinh.

Tịnh tông chủ nhìn cánh cửa đá: “So vài chiêu không?”

Đại Đạo hiện hữu trong cánh cửa đá nói: “Không cần phải thế… Chuyện gì, cô nói đi?”

Thiên Vô Thần: “…”



Sau khi ra khỏi Đăng Thiên Vực, Diệp Quân chạy thẳng đến địa ngục A Tì.

Nụ cười Diệp Quân rõ tươi, vì bây giờ hắn có đến mười lăm vạn viên tinh thể Vĩnh Hằng, mấy mươi vạn Tổ Mạch.

Mười lăm vạn viên tinh thể Vĩnh Hằng!

Trong vũ trụ hiện giờ, một viên tinh thể Vĩnh Hằng đã có thể giúp một cảnh giới Khai Đạo đánh nhau vượt bậc thì mười lăm vạn viên tinh thể Vĩnh Hằng có nghĩa là gì?

Nụ cười trên môi Diệp Quân càng tươi hơn.

Bây giờ hắn đã có ba mươi cây thần tự nhiên, vài ngàn quả Đạo Linh trong Tiểu Tháp, hơn nữa hắn thấy thời gian quả Đạo Linh càng lâu thì hiệu quả càng mạnh.

Thật ra nếu là ở bên ngoài, Tiên Đạo Thụ này trở nên rất vô dụng với hắn, vì cây sinh trưởng hoàn toàn rồi kết trái cần quá nhiều thời gian, nhưng trong Tiểu Tháp lại khác hoàn toàn, cho nên hắn mới có phát huy tác dụng của Tiên Đạo Thụ này hết mức.

Bây giờ hắn vừa có tiền vừa có thần vật.

Nhất là tinh thể Vĩnh Hằng, cho dù đến nền văn minh Thiên Hành thì tinh thể Vĩnh Hằng cũng hiếm có.
 
Chương 3976


Diệp Quân ngẫm nghĩ, nụ cười càng thêm xán lạn.

Không lâu sau, Diệp Quân đến một tinh không đen kịt, cách trước mặt hắn mấy trăm trượng có một vực sâu thẳm cực lớn, sâu không thấy đáy, cực kỳ đáng sợ.

Đến rồi!

Diệp Quân lắc người đi đến trước vực thẳm, lúc này một hư ảnh bỗng xuất hiện chắn trước mặt Diệp Quân.

Diệp Quân xòe tay ra, một lệnh bài xuất hiện trong tay hắn.

Nhìn thấy lệnh bài đó, hư ảnh hơi cúi người xuống, sau đó biến mất.

Diệp Quân biến thành một quản giáo đi vào trong vực thẳm tối đen đó.

Địa ngục A Tì.

Chẳng mấy chốc, Diệp Quân đi đến trước một tòa Quỷ Thành, tòa thành này cực kỳ âm u, xung quanh hiện lên tia sáng đỏ quái dị hệt như máu.

Thi thoảng có linh hồn bay giữa không trung.

Địa ngục A Tì.

Diệp Quân nghĩ một hồi, sau đó nói: “Tháp gia, che giấu khí tức giúp ta”.

Tiểu Tháp nói: “Được”.

Tiểu Tháp che giấu khí tức, Diệp Quân đi thẳng vào trong thành. Sau khi vào thành, Diệp Quân thấy Quỷ Thành này vô cùng náo nhiệt.

Rất nhiều tiểu quỷ bay lượn trên phố, còn có cả người bán hàng, chẳng khác gì nhiều thế giới loài người ở thực tại.

Nhưng nơi này vẫn hơi đáng sợ, bởi vì hắn phát hiện không phải tất cả quỷ đều bình thường, có vài con quỷ rất bất thường, chẳng hạn như hắn nhìn thấy mấy con quỷ không có đầu, còn có vài con quỷ tướng mạo cực kỳ hung dữ…

Đi không bao lâu, một người đàn ông trung niên mặc áo đen đột nhiên xuất hiện trước mặt Diệp Quân, người đàn ông trung niên này để tóc dài ngang vai, trên ngực đeo một chuỗi tràng hạt dài màu đen, đây không phải là thể linh hồn.

Diệp Quân dừng bước nhìn người đàn ông áo đen trước mặt, ông ta mỉm cười nói: “Cậu Diệp”.

Diệp Quân nói: “Tiền bối là Địa Ngục Chủ?”

Người đàn ông áo đen gật đầu: “Đúng thế, cậu Diệp đến đây là để trải nghiệm à?”

Diệp Quân gật đầu: “Ừ”.

Địa Ngục Chủ nói: “Cậu Diệp đi theo ta”.

Nói rồi, ông ta xoay người đi sang một bên.

Diệp Quân đi theo.

Trên đường đi, Diệp Quân đưa mắt nhìn xung quanh con phố, sau đó nói: “Ta thấy khá ngạc nhiên”.

Địa Ngục Chủ cười nói: “Hiện giờ địa ngục A Tì không còn lớn như trước, trước kia lúc còn ở thời kỳ đỉnh cao, địa ngục A Tì có đến hàng nghìn tỷ tiểu quỷ và rất nhiều quỷ tu lớn mạnh, đáng tiếc sau đó vì vài nguyên nhân mà trật tự vũ trụ hiện hữu ở đây bắt đầu sụp đổ, khả năng ràng buộc của trật tự luân hồi của địa ngục A Tì với chúng sinh ngày càng ít, đến bây giờ bọn ta chỉ có thể thu mình trong một xó, miễn cưỡng tự bảo vệ mình”.

Diệp Quân hơi khó hiểu: “Tiền bối, Đại Đạo hiện hữu không thể duy trì trật tự vũ trụ hiện hữu sao?”

Địa Ngục Chủ lắc đầu: “Không thể, thực lực của nó không yếu nhưng vũ trụ này từng xuất hiện cường giả đỉnh cấp không yếu hơn nó”.
 
Chương 3977


Diệp Quân tò mò hỏi: “Chẳng hạn như?”

Địa Ngục Chủ cười nói: “Có đến vài người, gần nhất là Tịnh tông chủ của Quá Khứ Tông”.

Diệp Quân sửng sốt: “Cô ta hả?”

Địa Ngục Chủ nhìn Diệp Quân: “Diệp công tử quen à?”

Diệp Quân gật đầu: “Biết, từng bị cô ta đánh”.

Địa Ngục Chủ trầm giọng nói: “Thực lực của người này thật sự nghịch thiên, năm đó từng giết cường giả tuyệt thế ở Trọng Thiên thứ chín… Nhưng người này khá khiêm tốn nên rất ít người trong thế gian biết đến cô ta”.

Diệp Quân bình tĩnh nói: “Cô ta không khiêm tốn đâu, lúc đầu suýt nữa g iết chết ta đấy”.

Địa Ngục Chủ cười nói: “Diệp công tử có thể sống sót trong tay cô ta quả thật là lợi hại”.

Diệp Quân nói: “Tiền bối biết nhiều về cô ta không?”

Địa Ngục Chủ lắc đầu: “Không biết chút gì cả, ta chỉ biết cô gái này áp chế thần tính bằng nhân tính, là một nhân vật cực kỳ bất thường”.

Diệp Quân gật đầu: “Đúng là thế”.

Hai người vừa đi vừa nói chuyện, bỗng chốc đã đến thế giới dưới lòng đất. Khi bước vào thế giới dưới lòng đất này, Diệp Quân cau mày vì thế giới dưới lòng đất này tràn ngập khí tức rất tà ác.

Địa Ngục Chủ nói: “Đây là nơi giam giữ ác hồn, ai bị giam giữ ở đây cũng đều rất mạnh”.

Diệp Quân nói: “Có cường giả cảnh giới Diệt Đạo không?”

Địa Ngục Chủ gật đầu: “Địa ngục tầng mười tám có”.

Diệp Quân nhìn Địa Ngục Chủ: “Tiền bối giam giữ sao?”, Địa Ngục Chủ cười nói: “Không phải, là chủ nhân của Đạo Đạo năm đó giam giữ, bị nhốt cho đến nay”.

Diệp Quân cảm thấy hơi tò mò.

Địa Ngục Chủ nói: “Nếu cậu muốn trải nghiệm thì phải đến chiến trường địa ngục, nhưng nơi đó rất nguy hiểm, bởi vì vẫn còn rất nhiều ác hồn còn sót lại từ trận chiến Hiện Đạo và Cựu Đạo, những ác hồn này đã nuốt chửng lẫn nhau trong mấy trăm triệu năm rồi, bây giờ đã trở nên cực kỳ hung ác tàn bạo…”

Nói đến đây, ông ta nhìn Diệp Quân.

Thật ra ông ta vẫn hơi lo.

Nếu hắn chết ở chỗ mình, e là ngày mai chỗ này sẽ biến mất khỏi thế gian mất nhỉ?

Diệp Quân nói: “Càng nguy hiểm càng tốt”.

Địa Ngục Chủ suy ngẫm rồi gật đầu: “Được”.

Dứt lời, ông ta dẫn Diệp Quân đến trước một cánh cửa địa ngục: “Bước vào cánh cửa này sẽ đến chiến trường địa ngục”.

Diệp Quân nhìn Địa Ngục Chủ, chắp tay lại nói: “Cảm ơn tiền bối đã chỉ đường”.

Địa Ngục Chủ cười nói: “Chuyện nhỏ mà, đừng khách sáo”.

Diệp Quân gật đầu, sau đó xoay người đi vào trong cửa địa ngục.

Sau khi Diệp Quân đi vào cửa địa ngục, Địa Ngục Chủ đang định xoay người rời đi, nhưng dường như nghĩ tới điều gì, ông ta bỗng dừng lại, sau đó thấp giọng nói: “Không được, ta phải ở lại đây xem thử, nếu hắn chết trong này thì ta biết đi đâu mà khóc lóc đây?”



Chiến trường địa ngục.

Khi Diệp Quân bước vào chiến trường địa ngục, sắc mặt hắn trở nên nghiêm trọng.
 
Chương 3978


Bây giờ hắn đang ở trên vùng hoang vu, bầu trời trên đầu là một màu đỏ thẫm, trời đang mưa, không đúng, đó là máu, xung quanh đều là thi thể còn sót lại, mùi máu tanh nồng nặc.

Chiến trường địa ngục!

Diệp Quân lập tức sử dụng huyết mạch phong ma của mình, khi huyết mạch phong ma xuất hiện, huyết khí xung quanh lao đến chỗ hắn như thủy triều.

Đều bị hút vào trong.

Huyết mạch phong ma của hắn là huyết mạch bậc nhất trên thế gian nên nó cực kỳ thích huyết khó tà ác này.

Sau khi vô số khí sức tà ác đi vào cơ thể, Diệp Quân chậm rãi nhắm mắt lại, cơ thể dần bắt đầu run rẩy, đồng thời cả người biến thành màu đỏ máu, từng khí tức huyết mạch đáng sợ liên tục trào ra từ trong cơ thể.

Khí tức huyết mạch phong ma ngày càng mạnh.

Thật ra Diệp Quân vẫn chưa phát huy được huyết mạch phong ma đến cực hạn, vì hắn khá lý trí.

Ngay lúc này Tiểu Tháp bỗng nói: “Xung quanh có rất nhiều ác hồn cực mạnh đang theo dõi ngươi”.

Diệp Quân không nói gì mà cất kiếm Thanh Huyên vào trong Tiểu Tháp.

Tiểu Tháp khó hiểu nói: “Ngươi muốn làm gì?”

Diệp Quân không nói gì, hắn siết chặt hai tay, huyết khí tà ác xung quanh liên tục lao về phía hắn.

Địa ngục!

Nơi này không phải là địa ngục với huyết mạch phong ma của hắn mà là thiên đường.

Hi hi hi hi…

Ngay lúc này xung quanh bỗng vang lên tiếng cười đầy quỷ dị, sau đó một khí tức khát máu nhào đến Diệp Quân.

Huyết khí nơi này là “dinh dưỡng” với Diệp Quân, nhưng huyết khí của Diệp Quân cũng là “dinh dưỡng” của vài ác hồn mạnh.

Ngay lúc mấy ác hồn đó sắp nhào đến trước mặt Diệp Quân, hắn bỗng mở mắt ra, trong mắt là một vùng biển máu.

Diệp Quân bỗng gào lên, không kiềm chế huyết mạch và thần trí của mình nữa.

Ầm!

Thoáng chốc một luồng khí tức huyết mạch đáng sợ trào ra từ trong người hắn, nơi đó lập tức biến thành một vùng biển máu vô tận.

Hoàn toàn điên cuồng.

Lần này hắn muốn điên cuồng một lần trong địa ngục này, cảm nhận được cực hạn của huyết mạch phong ma.

Trong chiến trường địa ngục, sau khi Diệp Quân hoàn toàn tiến vào trạng thái phong ma, sức mạnh huyết mạch phong ma lập tức tuôn ra khỏi người Diệp Quân như thủy triều, toàn bộ chiến trường địa ngục trở thành một chiến trường biển máu.

Ngay lúc này rất nhiều ác hồn đã nhấn chìm Diệp Quân.

Hai bên không nói nhiều lời đã lao vào đánh nhau.

Thế nhưng ác hồn bình thường không có uy hiếp gì với Diệp Quân, chỉ thoáng chốc Diệp Quân đã giết sạch vài vạn ác hồn, hơn nữa còn hút hết chúng vào.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom