Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện Của Tui À!

Diễn Đàn Truyện Của Tui À là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Hậu Duệ Kiếm Thần

Chương 3919


Diệp Quân nhận lấy, sau đó cung kính nói: “Cảm ơn cô cô”.

Người phụ nữ váy trắng khẽ gật đầu, sau đó nhìn Tam điện chủ Ác Đạo ở đằng xa, lúc này Tam điện chủ Ác Đạo cũng mang mặt đầy vẻ khó tin hệt như Chiêu Võ Đạo Đế trước đó.

Dĩ nhiên cô ta càng khó chấp nhận hơn.

Cô ta là Ác Đạo, hơn nữa còn không phải là Đại Ác Đạo bình thường, sinh ra linh trí trong Vũ Trụ Kiếp, còn tu luyện kiếm đạo theo cách của con người, kết hợp kiếm đao và Kiếp Đạo của mình tạo ra một Đạo hoàn toàn mới. Cả đời cô ta chỉ bị thua một lần, kể từ đó cô ta không bao giờ bị đánh bại nữa, kẻ thù mà cô gặp phải trong đời hầu như chưa bao giờ xuất ra ba kiếm, giết cường giả Khai Đạo dễ như trở bàn tay.

Thế nhưng lúc này cô ta lại bị người khác đánh bại trong tích tắc.

Chỉ một nhát kiếm.

Tam điện chủ Ác Đạo suy sụp hoàn toàn.

Ngay lúc này Diệp Quân bỗng cách không trung chỉ vào mấy người Thiên Võ Thế.

Thiên Võ Thế: “…”

Người phụ nữ váy trắng quay đầu lại nhìn đám người Thiên Võ Thế, thấy người phụ nữ váy trắng nhìn sang, mọi người biến sắc, bắt đầu run rẩy.

Thiên Võ Thế bỗng cúi thấp người với Diệp Quân: “Diệp công tử, tộc Thiên Võ ta xin đầu hàng, mong Diệp công tử cho tộc Thiên Võ một cơ hội thay đổi”.

Diệp Quân không đồng ý, cũng không từ chối, mà nhìn Lệ Hàn: “Lệ Hàn, ngươi quyết định đi”.

Lệ Hàn sửng sốt, cũng rất ngạc nhiên, thấy Diệp Quân khá nghiêm túc, Lệ Hàn cực kỳ cảm động, cười nói: “Đương nhiên là giết để diệt trừ hậu họa”.

Nói rồi gã nhìn người phụ nữ váy trắng.

Người phụ nữ váy trắng lại không nhìn gã.

Lệ Hàn: “…”

Diệp Quân mỉm cười: “Cô cô”.

Người phụ nữ váy trắng vung tay lên, Thiên Võ Thế biến mất, các cường giả tộc Thiên Võ và tộc Vu Mã đều bị tiêu diệt.

Đều bị giết trong tích tắc.

Thấy thế mí mắt cường giả Lệ tộc khẽ giật, cực kỳ kinh hãi.

Đúng thật là giết trong tích tắc.

Cảnh giới Khai Đạo yếu thế từ bao giờ vậy…

Dĩ nhiên sau cơn kinh hãi là sự vui mừng.

Lần này cả Lệ tộc đều đã cược thắng, thắng rồi.

Các cường giả Lệ tộc đều nhìn Lệ Hàn, càng nhìn càng thích, càng nhìn càng cảm thấy thoải mái.

Một trưởng lão Lệ tộc trong đó bỗng vuốt râu khẽ cười: “Thằng nhóc này từ nhỏ đã thông minh, không hổ là cùng họ với ta”.

Khóe môi các cường giả Lệ tộc đều khẽ giật, mẹ nó chứ, nơi đây ai mà không phải họ Lệ?

Sau khi đám cường giả tộc Thiên Võ bị giết, hơn hai mươi chiếc nhẫn bay lên, sau đó rơi xuống trước mặt Diệp Quân.

Diệp Quân giật thót, sau đó vội cung kính cúi người: “Cảm ơn cô cô”.

Nói rồi hắn nhận lấy mấy chiếc nhẫn đó.

Món hời lớn!
 
Chương 3920


Như nghĩ đến điều gì, Diệp Quân bỗng đi đến trước mặt người phụ nữ váy trắng, sau đó hắn lấy một đống xương trắng ra, khẽ nói: “Cô cô, con có việc muốn nhờ người giúp…”

Nói rồi hắn nói lại chuyện lúc trước đã hứa với Ung Đế.

Lúc này Ung Đế cũng xuất hiện, ông ta chỉ còn lại linh hồn, vì thân xác đã bị hủy trước đó rồi.

Lúc này ông ta hơi thấp thỏm và lo lắng.

Người phụ nữ váy trắng nhìn đống xương trắng trước mặt, không nói gì.

Diệp Quân khẽ nói: “Cô cô?”

Người phụ nữ váy trắng giơ tay phải ra che phủ trên đống xương trắng đó, ngay sau đó…

Ầm!

Một thông đạo kỳ lạ bỗng xuất hiện trên đỉnh đầu mọi người, một thế giới đáng sợ bỗng lơ lửng trong thông đạo này, thế giới này màu đỏ tươi, xung quanh loáng thoáng có những tiếng kêu thảm thiết, cực kỳ thê lương, còn có vô số ác hồn mặt mày gớm ghiếc lượn lờ giữa không trung.

“Địa ngục A Tì”.

Lúc này sắc mặt Bát điện chủ bên cạnh Diệp Quân bỗng trở nên nghiêm trọng, gã từng tiếp xúc với nơi đáng sợ này.

Trong Cửu Trọng Thiên, thiếu niên quỳ ngồi trước cánh cửa đá bỗng ngạc nhiên nói: “Sư phụ, bà ấy… bà ấy cưỡng ép mở thông đạo luân hồi, đây… đây là đại nghịch bất đạo, sư phụ mặc kệ sao?”

Một bàn tay bỗng che miệng thiếu niên lại, sau đó giọng nói vang lên bên tai thiếu niên: “Câm miệng, làm như không nhìn thấy đi”.

Thiếu niên: “…”

Ở bên ngoài, cảnh tượng chậm rãi di chuyển về phía trước, đi đến trong một đại điện tối om, khi cảnh tượng đi vào đại điện, đồng tử Ung Đế bỗng co rụt lại vì ông ta nhìn thấy một thị nữ trong đại điện đó, mà thị nữ này chính là a tỷ của ông ta.

Người phụ nữ váy trắng nhìn Diệp Quân: “Mặc dù cô ta chưa chuyển kiếp nhưng trước đây ký ức đã bị xóa sạch, bây giờ đang ở trong trạng thái quỷ thể, ta hồi phục trí nhớ cho cô ta, thân xác cũng có thể khôi phục hoàn toàn”.

Diệp Quân quay đầu nhìn Ung Đế, Ung Đế lại lắc đầu: “Không cần đâu”.

Người phụ nữ váy trắng chậm rãi rút tay phải về, nhưng lúc này một tiếng rống giận vang lên trong đại điện: “Ai dám mở thông đạo luân hồi Đại Đạo ra, tự ý xông vào địa ngục A Tì của ta đấy? Mẹ nó, chán sống rồi à?”

Nói xong, một bàn tay nâng trời bỗng lao ra từ trong địa ngục A Tì, chỉ trong tích tắc bàn tay khổng lồ đó đã xuyên qua thông đạo luân hồi Đại Đạo lao đến đỉnh đầu mấy người người phụ nữ váy trắng, sau đó đánh mạnh xuống…

Ngay khi bàn tay cực lớn đó rơi xuống, ánh mắt người phụ nữ váy trắng lóe lên tia lạnh lùng, một thanh kiếm bỗng xuất hiện ở địa ngục A Tì đó.

Ầm!

Cả địa ngục A Tì bị đốt cháy.

“Cậu Diệp”.

Đúng lúc này, một giọng nói trên Cửu Trọng Thiên bỗng hoảng sợ nói: “Cậu Diệp, địa ngục A Tì tuyệt đối không thể bị hủy diệt, mong ngươi nể tình lúc nãy ta phá giải Đạo khiển giúp bạn ngươi mà ngăn cản người nhà của ngươi lại”.
 
Chương 3921


Đại Đạo hiện hữu.

Diệp Quân ngẩng đầu lên nhìn trên Cửu Trọng Thiên, sau đó nói: “Cô cô, con nợ vị Đại Đạo hiện hữu này một ân tình…”

Bàn tay người phụ nữ váy trắng ấn nhẹ xuống, kiếm Hành Đạo rơi xuống nhưng lại không phá hủy toàn bộ địa ngục A Tì, nơi sâu nhất của địa ngục A Tì đó, một tiếng thét chói tai bỗng vang lên: “A… Ngươi là ai vậy…”

Trong giọng nói là vẻ sợ hãi.

Giọng nói đó bỗng chốc biến mất.

Người phụ nữ váy trắng xòe tay ra, kiếm Hành Đạo và một chiếc nhẫn bay về trong tay bà ấy.

Người phụ nữ váy trắng đưa chiếc nhẫn cho Diệp Quân, Diệp Quân vội nhận lấy, cực kỳ cảm động.

Nhìn thấy cảnh này, người đàn ông áo xanh im lặng nãy giờ lập tức cau mày, ‎‏‏‎‏‎không được, mình nhất định phải tìm cách lôi kéo đứa cháu trai này mới được, không thể để đứa cháu trai này gần gũi với người khác, sau này mình rảnh rỗi sẽ phải đến thăm cháu trai mới được.

“Ha ha!”

Ngay lúc này, Tam điện chủ Ác Đạo bị ghim chặt ở đằng xa bỗng bật cười.

Mọi người nhìn về phía Tam điện chủ Ác Đạo, chỉ thấy Tam điện chủ bỗng ngẩng đầu lên tức giận rống to, một lôi quang màu đỏ máu bỗng phóng lên trời đi thẳng vào nơi sâu nhất của vũ trụ.

Thấy thế mọi người đều cảm thấy ngờ vực.

Người phụ nữ này phóng điện trước lúc chết làm gì vậy?

“Không ổn!”

Ngay lúc này Bát điện chủ cách đó không xa bỗng hoảng sợ nói: “Cô ta đang gửi tín hiệu đến nơi sâu nhất vũ trụ…”

Diệp Quân quay đầu nhìn Bát điện chủ: “Gọi người à?”

Bát điện chủ trầm giọng nói: “Không phải, cô ta muốn thu hút sự chú ý của nền văn minh Thiên Hành”.

Thu hút sự chú ý của nền văn minh Thiên Hành hả?

Nghe Bát điện chủ nói thế, Diệp Quân sửng sốt, mà mấy người Lệ tộc đều biến sắc.

Lúc này ngay cả mấy người Thiên Xích cũng đều biến sắc.

Nền văn minh Thiên Hành!

Nền văn minh vũ trụ được biết đến mạnh nhất hiện nay, liên tục phá hủy các nền văn minh, thâu tóm nền văn minh khác.

Năm đó chín tộc Chiêu Võ đều bị nền văn minh Thiên Hành hủy diệt.

Sắc mặt Thiên Xích cực kỳ khó coi, ông ta nhìn chằm chằm Tam điện chủ Ác Đạo: “Cô nương này không phải là người tốt, muốn giá họa cho người khác”.

Nền văn minh Thiên Hành!

Nền văn minh này như là một điều cấm kỵ ở Chư Thiên Vạn Giới, bất kỳ nền văn minh nào nghe đến cũng đều biến sắc.

Vì mỗi lần họ xuất hiện túc là sẽ có một nền văn minh biến mất khỏi thế gian.

Thế nên các nền văn minh vũ trụ đều đang cố gắng hết sức che giấu tọa độ vũ trụ của mình, không cho họ phát hiện ra. Mà lúc này Tam điện chủ Ác Đạo chủ động phát nguồn tín hiệu đến nơi sâu nhất của vũ trụ, nếu thu hút sự chú ý của nền văn minh Thiên Hành…

Nghĩ đến đây sắc mặt nhiều người ở đó cũng hơi khó coi.
 
Chương 3922


Trong Tiểu Tháp, Nhất Niệm ngồi dưới đất, cằm tề vào hai đầu gối, hai tay ôm chân, miệng còn đang lẩm bẩm gì đó, ngay lúc này tựa như cảm nhận được gì, cô ta bỗng ngẩng đầu lên, ánh mắt đầy vẻ khó tin.

Ở bên ngoài.

Ầm!

Chỉ thấy một vùng tinh không ở tận cuối vũ trụ đó bỗng sôi trào, sau đó bắt đầu dung hòa từng chút.

Mọi người đều khó hiểu.

Ngay sau đó mọi người đều biến sắc.

Chỉ thấy vũ trụ ở cuối tầm nhìn, một ngọn lửa đang lao đến vũ trụ này với tốc độ đáng sợ.

Lửa Thiên Hành.

Nhìn thấy ngọn lửa đó, sắc mặt mấy người Lệ Minh cách đó không xa trở nên trắng bệch, trong mắt là vẻ sợ hãi.

Năm đó lúc Lệ tộc ở thời kỳ đỉnh cao đã từng đánh với nền văn minh Thiên Hành, không đúng, đó không gọi là đánh mà gọi là một bên bị “treo đánh”.

Đã qua nhiều năm như vậy rồi, họ lại gặp lửa Thiên Hành lần nữa.

Nơi này đã bị nền văn minh Thiên Hành phát hiện.

Rất nhiều người muốn chạy nhưng nghĩ lại, lửa Thiên Hành đã đến, lúc này còn có thể chạy đi đâu?

Nghĩ đến đây nhiều người đều lộ ra vẻ tang thương, nhất là các cường giả Lệ tộc, họ không ngờ chạy trốn nhiều năm như vậy mà vẫn không thoát được.

Hôm nay vẫn phải nộp mạng cho lửa Thiên Hành.

Tam điện chủ Ác Đạo đó bỗng cười điên cuồng, cô ta tàn độc nhìn người phụ nữ váy trắng đó: “Chẳng phải ngươi rất có bản lĩnh sao? Nào, đối đầu với nền văn minh Thiên Hành đi”.

Trong lúc đó lửa Thiên Hành đã bay đến trên đỉnh đầu mọi người.

Lúc này mọi người đều cảm nhận được hơi thở chết chóc.

Cho dù là cường giả cảnh giới Khai Đạo cũng cảm thấy tuyệt vọng, đó là khí tức mà khiến họ không thể có bất kỳ ý nghĩ phản kháng nào.

Sức mạnh áp chế nền văn minh.

Hệt như lúc con người đối mặt với loài kiến.

Tam điện chủ Ác Đạo điên cuồng cười to.

Ngay lúc này bàn tay người phụ nữ váy trắng bỗng xòe ra, thoáng chốc lửa Thiên Hành đã xuất hiện trong tay bà ấy.

Tất cả khí tức đáng sợ đều biến mất.

Xung quanh đông cứng lại.

Mọi người nhìn người phụ nữ váy trắng như nhìn thấy ma.

Lúc này tiếng cười của Tam điện chủ Ác Đạo cũng im bặt, cô ta há hốc mồm, trợn to mắt, mặt đầy vẻ khó tin.

Lửa Thiên Hành yên tĩnh lơ lửng trong tay người phụ nữ váy trắng hệt như một ngọn lửa bình thường, cực kỳ ngoan ngoãn.

Đám người Từ Thiên và Đạo Quân ở đằng xa mừng rỡ.

Lúc trước họ đã đoán đúng.
 
Chương 3923


Lửa Thiên Hành đúng là bị ai đó trấn áp.

Lúc này lại nhìn thấy lửa Thiên Hành bị trấn áp, mọi người đều kích động đến mức khó tin.

Dĩ nhiên họ cảm thấy may mắn nhiều hơn, may mắn vì lựa chọn của Đại Chu lúc trước.

Người phụ nữ váy trắng nhìn Tam điện chủ Ác Đạo: “Nào, gọi tiếp đi”.

Tam điện chủ Ác Đạo cứ như bị điên: “Sao có thể… sao có thể…”

Người phụ nữ váy trắng vung tay lên.

Tam điện chủ Ác Đạo lập tức biến thành tro, chỉ còn lại chiếc nhẫn màu đỏ máu.

Diệp Quân vội nhận lấy chiếc nhẫn.

Mọi người ngưỡng mộ vô cùng, chỉ một trận chiến mà Diệp công tử này giàu to.

Ầm!

Ngay lúc này, tận cuối tinh không đó, một luồng khí tức đáng sợ bỗng lao đến.

Mọi người đều nhìn về phía tinh không đó, mặt đầy vẻ ngờ vực, lại có ai đến nữa vậy?

Tầng tầng thời không ở tận cuối tinh không đó nứt ra, từng khí tức đáng sợ cuồn cuộn lao ra như thủy triều.

Khí tức này còn mạnh hơn lửa Thiên Hành trước đó.

Mọi người hoảng sợ.

Diệp Quân cũng ngờ vực.

Trong ánh mắt của mọi người, một người phụ nữ chậm rãi bước ra từ trong thời không kia đi tới, người phụ nữ trông như mới chỉ mười sáu mười bảy tuổi, mặc váy màu xanh, tóc dài đến vai, tay cầm một quyển sách cổ màu vàng, trầm tĩnh mà tao nhã, đoan trang.

Mọi người đều đang nhìn người phụ nữ vừa bước ra.

Người phụ nữ nhìn sang người phụ nữ váy trắng, khi nhìn thấy lửa Thiên Hành yên tĩnh lơ lửng trong tay người phụ nữ váy trắng, đôi mắt xinh đẹp hiện lên vẻ kinh ngạc: “Bà có thể trấn áp lửa Thiên Hành, thật lợi hại”.

Người phụ nữ váy trắng nhìn người phụ nữ đó, bình tĩnh nói: “Có gì mà lợi hại chứ, chẳng phải là chuyện rất đơn giản à?”

Mọi người: “…”

Diệp Quân: “…”

Người phụ nữ mặc váy xanh sửng sốt, cô ta do dự một lúc, sau đó nói: “Ngươi thật sự rất lợi hại”.

Người phụ nữ váy trắng nói: “Ồ”.

Mọi người: “…”

Người phụ nữ cũng cảm thấy hơi ngượng, cô ta mỉm cười nhất thời không biết nên nói gì.

Lúc này Diệp Quân bỗng nói: “Cô nương đến từ nền văn minh Thiên Hành à?”

Người phụ nữ khẽ gật đầu: “Ừ”.

Nền văn minh Thiên Hành!

Thấy người phụ nữ gật đầu, mọi người đều biến sắc.

Mấy người Lệ tộc cực kỳ kiêng dè, lúc trước khi giao chiến đấu với nền văn minh Thiên Hành, thật ra họ cũng không nhìn thấy người của nền văn minh Thiên Hành, vì họ chỉ đánh với lửa Thiên Hành.

Lúc này họ cũng lần đầu gặp người thật.
 
Chương 3924


Diệp Quân lại nói: “Cô nương đến đây làm gì?”

Người phụ nữ nhìn người phụ nữ váy trắng ở đằng xa, rồi nói: “Có hai việc, một là lửa Thiên Hành đột nhiên không thấy khi thực hiện nhiệm vụ, ta đến để kiểm tra, không ngờ nó lại bị cô nương này trấn áp, đúng là không thể tin được, trước nay chưa từng xảy ra chuyện này”.

Nói đến đây cô ta lại cảm thấy phấn khích.

Diệp Quân nhìn người phụ nữ, lắc đầu khẽ cười, cô nương này khá thú vị. Hắn lại hỏi: “Việc thứ hai là gì?”

Người phụ nữ dời tầm mắt khỏi lửa Thiên Hành ở đằng xa, cô ta nhìn Diệp Quân, sau đó nói: “Ta có một người bạn, cô ấy tên là Nhất Niệm, cô ấy đã trốn làm lâu rồi, ngươi từng gặp cô ấy không?”

“Tịnh An!”

Lúc này Nhất Niệm bỗng xuất hiện, cô ta trợn mắt nhìn người phụ nữ, dựng hai ngón tay lên: “Ta vẫn còn hơn hai tháng nghỉ phép, hơn hai tháng mà”.

Nhìn thấy Nhất Niệm, mọi người đều kinh hãi.

Diệp công tử và người nền văn minh Thiên Hành là một nhóm?

Nhìn thấy Nhất Niệm, người phụ nữ tên Tịnh An này mỉm cười, mắt sáng như sao: “Nhất Niệm, cuối cùng cũng tìm thấy cô rồi”.

Nhất Niệm bĩu môi: “Tìm ta làm gì?”

Tịnh An nói: “Lẽ nào cô quên rồi à? Cứ một ngàn năm chúng ta đều đến thần cảnh Thiên Hành huấn luyện một lần? Nghe nói lần này Thượng Thần Thiên Vân cũng sẽ đến”.

Nhất Niệm hơi ngạc nhiên: “Thượng Thần Thiên Vân? Bà ấy đích thân đến ư? Cô có chắc là không đùa không đấy?”

Tịnh An gật đầu: “Ừ, đúng thế, ta còn nghe nói bà ấy nghiên cứu ra lửa Thiên Hành lợi hại hơn nữa”.

Mọi người: “…”

Nhất Niệm do dự một lúc, sau đó quay đầu nhìn Diệp Quân: “Hay là đợi ta huấn luyện xong lần cuối cùng này, ta sẽ từ chức?”

Diệp Quân hơi tò mò: “Thượng Thần Thiên Vân này rất lợi hại sao?”

Nhất Niệm siết chặt nắm đấm, phấn khích nói: “Siêu cấp lợi hại”.

“Ồ?”

Lúc này người phụ nữ váy trắng cách đó không xa bỗng nhìn Nhất Niệm: “Bảo bà ta ra đây một đánh một đi”.

Nhất Niệm: “…”

Diệp Quân: “…”

Tịnh An bỗng xuất hiện bên cạnh Nhất Niệm, cô ta kéo tay góc áo Nhất Niệm, sau đó nhỏ giọng nói: “Nhất Niệm, người này này là ai thế? Ta thấy bà ấy đánh nhau rất giỏi. Chúng ta mau đi thôi”.

Nhất Niệm kéo tay Tịnh An nói: “Không sợ, đây là cô cô của ta”.

Diệp Quân: “…”

Tiểu Tháp: “…”

Cô cô hả?

Nghe thấy những lời này, đôi mắt xinh đẹp của Tịnh An mở to, lộ ra vẻ kinh ngạc.

Vẻ mặt của Nhất Niệm rất bình tĩnh bởi vì theo cô ta thấy thì mọi chuyện chính là như vậy, dẫu sao dựa vào luân lý đạo đức của vũ trụ Quan Huyên thì cô ta và Diệp Quân là vợ chồng, cô cô của Diệp Quân cũng là cô cô của cô ta.
 
Chương 3925


Không có gì sai cả!

Tuy nhiên cô ta vẫn lén nhìn sang Diệp Quân, thấy Diệp Quân không bác bỏ mà chỉ cười mỉm, mặt cô ta lập tức đỏ bừng, thầm vui mừng.

Nhưng lúc này, người đàn ông áo xanh bỗng ngẩng đầu lên nhìn vào chỗ sâu của vũ trụ, cũng không biết đã nhìn thấy gì mà khẽ cau mày, sau đó nhìn về phía Diệp Quân: “Tiểu Bạch với Nhị Nha gây chuyện rồi, cháu trai, ông nội đi trước đây”.

Dứt lời ông ấy ngự kiếm bay lên, hóa thành một luồng kiếm quang rồi biến mất ở cuối tinh hà.

Diệp Quân lắc đầu cười, không biết Tiểu Bạch và Nhị Nha đã gây ra phiền toái gì mà lại phải ông nội phải đích thân đi.

Lúc này người đàn ông áo trắng và người phụ nữ váy trắng đi tới trước mặt Diệp Quân. Nhìn thấy hai người đi lại vẻ mặt Tịnh An đột nhiên thay đổi, hơi căng thẳng nhưng lại không muốn để lộ ra bên ngoài, thế nên cô ta ưỡn thẳng sống lưng giả vờ bình tĩnh, chỉ là lực nắm tay của Nhất Niệm lại mạnh hơn rất nhiều.

Nhất Niệm vội vàng vỗ nhẹ vào tay của Tịnh An, an ủi: “Đừng sợ, tính tình của cô cô rất tốt, thật đấy”.

Tiểu Tháp: “…”

Người đàn ông áo trắng nhìn Diệp Quân rồi gật nhẹ đầu cười nói: “Không tệ, tiến bộ rất nhanh, mạnh hơn rất nhiều so với cha của con hồi đó”.

Nghe thấy thế, Diệp Quân bật cười, thực ra hắn vẫn hơi lo lắng không yên bởi vì hắn biết rõ khoảng cách giữa cha và hắn bây giờ, cho nên hắn rất sợ những tháng ngày nỗ lực và cố gắng của mình sẽ trở nên vô giá trị trong mắt cha.

Làm một đứa con trai, ai lại không muốn được cha mẹ công nhận chứ?

Người đàn ông áo trắng vỗ nhẹ lên vai Diệp Quân, cười nói: “Có thể cố gắng, có thể chiến đấu hết mình nhưng cũng đừng quá áp lực, vũ trụ này rất lớn, con có thể dạo chơi ở khắp nơi, cả một đời người mặc dù Đại Đạo rất quan trọng nhưng vui vẻ lại quan trọng hơn, cha hy vọng con sẽ sống vui vẻ”.

Diệp Quân rất cảm động, hắn khẽ gật đầu: “Con hiểu rồi ạ”.

Người đàn ông áo trắng mỉm cười rồi nói tiếp: “Cha và cô cô của con còn có vài việc cần xử lí nên phải đi trước”.

Mặc dù trong lòng Diệp Quân không nỡ nhưng vẫn gật đầu nói: “Vâng”.

Người phụ nữ váy trắng đột nhiên xòe tay ra, một ngọn lửa Thiên Hành từ từ bay tới trước mặt Diệp Quân, sau đó bà ấy kéo người đàn ông áo trắng ở bên cạnh xoay người rồi biến mất ở cuối tinh hà.

Đi rồi.

Diệp Quân nhìn về phía cuối tinh hà ở xa xa, cảm thấy hơi mất mát vì thời gian gặp nhau vẫn luôn ngắn ngủi như thế…

Ở xa tận cuối tinh hà, người phụ nữ váy trắng và người đàn ông áo trắng đi chầm chậm giữa các tinh hà, sao trời sáng chói ở khắp nơi, giống như một bức tranh đẹp đẽ làm người ta say mê.

Người đàn ông áo trắng đột nhiên cười nói: “Thằng bé trưởng thành rất nhanh”.

Người phụ nữ váy trắng gật đầu.

Diệp Huyên ngẩng đầu nhìn về nơi sâu nhất của vũ trụ, nhẹ giọng nói: “Thật ra, Thanh Nhi, muội biết không? Lúc đầu ta cố gắng như thế, liều mạng như thế… cũng chỉ vì muốn được cha công nhận và khen ngợi, tiếc là…”

Nói tới đây ông ấy khẽ lắc đầu, không nói gì nữa, sau đó kéo theo Thanh Nhi đang ở bên cạnh biến mất ở cuối tinh hà.

Sau khi hai người biến mất không lâu, người đàn ông áo xanh bỗng nhiên xuất hiện, ông ấy nhìn về cuối tinh hà xa xa, nhỏ giọng nói: “Tử Nhi, là ta đã sai rồi sao?”

 
 
Chương 3926


Một luồng ánh sáng màu tím bỗng lóe lên, một người phụ nữ rất xinh đẹp mặc váy dài màu tím xuất hiện bên cạnh người đàn ông áo xanh.

Người phụ nữ ấy nắm lấy cánh tay của người đàn ông áo xanh: “Đúng là đã sai rồi”.

Người đàn ông áo xanh không nói gì.

Người phụ ấy lại nói tiếp: “Là cách làm sai, nhưng tấm lòng không hề sai”.

Vừa nói bà ấy vừa nắm chặt cánh tay của người đàn ông bên cạnh. Chỉ có bà ấy mới biết được chặng đường của người ở bên cạnh này khó khăn biết bao nhiêu.

Từ nhỏ đã không có cha, sau khi trưởng thành thì mẹ mất, ngay cả Mạc Lão – người đối xử với ông ấy như một người cha cũng chẳng còn…

Suốt cả một chặng đường không có ai che chở, chỉ có thể dựa vào bản thân mình, trải qua không biết bao nhiêu trận chiến kịch liệt, những cay đắng và gian khổ trong đó chỉ có bản thân ông ấy mới hiểu rõ nhất.

Người đàn ông áo xanh khẽ thở dài, kéo người phụ nữ rồi biến mất ở cuối tinh hà.



Đăng Thiên Vực.

Khi người đàn ông áo xanh và những người kia rời đi, mọi chuyện đã kết thúc.

Cho dù là Lệ tộc hay đám người Thiên Xích đều thở phào nhẹ nhõm.

Phải nói rằng, sau khi trận chiến này bắt đầu, đã rất nhiều lần bọn họ cảm thấy tuyệt vọng, đặc biệt là khi bản thể Tam điện chủ Ác Đạo xuất hiện, khoảnh khắc đó bọn họ đều nghĩ xong việc mình sẽ chết như thế nào.

Thật sự quá mạnh mẽ.

Đám người Đạo Quân còn khá hơn, vì bọn họ đã từng nhìn thấy thực lực của người phụ nữ váy trắng, do đó trong lòng vẫn luôn có cơ sở, nhưng vẫn hơi hoảng sợ vì thực lực của Tam điện chủ thực sự quá kinh khủng.

Nhưng bọn họ cũng không thể ngờ Tam điện chủ mạnh như vậy mà lại bị người phụ nữ váy trắng gi ết chết trong nháy mắt!

Gi ết chết cường giả cảnh giới Diệt Đạo chỉ bằng một nhát kiếm!

Nếu không phải tận mắt nhìn thấy thì có bị đánh chết họ cũng không tin.

Chẳng mấy chốc nụ cười lại xuất hiện trên khuôn mặt mọi người, sống sót sau tai họa ắt sẽ có hạnh phúc mai sau.

Đột nhiên Ung Đế đi đến trước mặt Diệp Quân: “Cậu Diệp, tôi cũng phải đi rồi”.

Diệp Quân nói: “Muốn tới địa ngục A Tì sao?”

Ung Đế gật nhẹ đầu: “Cô ấy ở một mình ta không yên tâm, ta muốn đến bên cô ấy, nếu cô ấy ở đó mà vui vẻ thì ta cũng sẽ đó cùng cô ấy, nhưng nếu cô ấy không vui thì ta sẽ dẫn cô ấy rời đi…”

Diệp Quân suy nghĩ rồi gật đầu nói: “Được”.

Vừa nói hắn vừa lấy một chiếc nhẫn không gian đưa cho Ung đế: “Tiền bối, ở bên trong nhẫn không gian này có một ít quả Đạo Linh, có thể giúp ích cho vết thương của ông”.

Ung Đế không từ chối mà nhận lấy nhẫn không gian sau đó nói: “Cảm ơn”.

Diệp Quân cười nói: “Hy vọng một ngày nào đó có thể gặp lại”.

Ung Đế khẽ mỉm cười: “Nếu có duyên ắt sẽ gặp lại”.

 
 
Chương 3927


Nói xong ông ta chắp tay lại, sau đó biến thành một luồng ánh sáng màu đen rồi biến mất ở tinh không.

Diệp Quân ngẩng đầu nhìn vào sâu trong tinh không, sau một lát hắn thu hồi ánh mắt, xoay người nhìn mọi người đang đứng trong sân, mỉm cười nói: “Chia tiền”.

Mọi người đều ngạc nhiên.

Diệp Quân lấy tất cả nhẫn không gian ra, hắn kiểm kê một lát, tổng cộng có năm mươi sáu vạn Tổ Mạch, ba vạn sáu ngàn viên tinh thể Vĩnh Hằng, ngoài ra còn có các loại thần bảo, pháp khí và công pháp…

Diệp Quân đương nhiên sẽ không độc chiếm một mình, hắn lấy một nửa Tổ Mạch và tinh thể Vĩnh Hằng ra phân chia cho mọi người, còn lại một số thần bảo, pháp khí và công pháp, vâng vâng… đều đưa ra hết cho mọi người tự chọn. Nếu có nhiều người nhìn trúng thì sẽ bán đấu giá tại chỗ, đấu giá thành công thì mọi người sẽ phân chia lại.

Vật quý giá nhất trong số đó chính là quyển ‘Chiêu Võ Kinh’ mà Chiêu Võ Đạo Đế để lại. Đây là thứ mà tất cả mọi người đều muốn có, bởi vì quyển công pháp này có thể giúp một người đạt đến cảnh giới Diệt Đạo.

Diệp Quân không bán đấu giá quyển ‘Chiêu Võ Kinh’ này, hắn sao chép lại thành mười bản rồi chia cho mọi người.

Mỗi người đều có được một quyển!

Mọi người ai nấy đều cười toe toét!

Thật sự chiếm được món lời lớn!

Đánh xong trận này, tất cả mọi người đều trở nên giàu có.

Thật ra, so với những của cải này, mọi người càng quan tâm đ ến sự thu mua lòng người Diệp Quân hơn, đầu tiên không nhắc đến thế lực của nhà Diệp Quân, chỉ riêng bản thân Diệp Quân đã là một kỳ tài hiếm có!

Thiên tài như vậy một khi đạt đến cảnh giới Khai Đạo, vậy hắn chắc chắn là sự tồn tại vô địch trong những người có cùng cảnh giới.

Có thêm ân tình như thế này, có thể coi là thêm một phần bảo đảm.

Đi trên con đường tu đạo vốn đã như đi trên một phiến băng mỏng, nguy hiểm không thể lường trước được, không ai biết phía trước sẽ gặp phải nguy hiểm gì, về sau nếu gặp một người không thể địch nổi, phần ân tình này có thể cứu mạng.

Sau này nói một câu: Ta quen biết cậu Diệp, có lẽ có thể tung hoành ngang dọc khắp Chư Thiên Vạn Giới.

Nghĩ đến đây, nụ cười trên mặt mọi người lập tức trở nên rạng rỡ hơn.

Vui mừng nhất chắc chắn là Đại Chu, Diệp Quân và bọn họ không thể nói là ân tình, mà là người một nhà.

Sau này, cho dù là Đại Đạo hiện hữu cũng phải nể mặt mũi Đại Chu.

Đương nhiên, Hoàng Đế Đại Chu còn muốn nhiều hơn thế nữa. Trăng tròn tất khuyết, phồn thịnh tất suy, Đại Chu hiện nay đang ở thời kỳ đỉnh cao nhất, lúc này Đại Chu càng phải cẩn thận hơn nữa. Phải biết rằng họa từ kiêu ngạo mà ra, một khi Đại Chu ỷ vào Diệp Quân mà bắt đầu làm chuyện ác, vậy Đại Chu sẽ tự chuốc vào họa diệt vong.

Nghĩ như vậy nên Hoàng Đế Đại Chu quyết định sau khi trở về sẽ nghiêm túc thương nghị với Chu Phạn. Lập ra một số luật pháp để chủ động ràng buộc con dân của Đại Chu, đặc biệt là hoàng tộc Đại Chu.

Đồng thời, lần này sau khi trở về phải nhanh chóng để Đại Chu gia nhập thư viện Quan Huyên.

Trước đó, ông ta không tình nguyện cho lắm, dù sao Đại Chu cũng là vũ trụ có nền văn minh cấp bốn, mạnh hơn rất nhiều so với vũ trụ Quan Huyên. Nhưng sau khi trải qua trận chiến vừa rồi, ông ta hiểu rằng nếu Đại Chu có thể gia nhập thư viện Quan Huyên thì chính là may mắn của Đại Chu.

Đại Chu chắc chắn có thể phát triển hơn một bước nếu nương nhờ vào thư viện Quan Huyên.
 
Chương 3928


Đạt đến nền vũ trụ văn minh cấp năm!

Bắp đùi lớn này ai không ôm thì người đó là kẻ ngốc.

Đúng lúc này, Thiên Xích đột nhiên đi đến, ông ta mỉm cười: “Cậu Diệp, không biết vũ trụ Quan Huyên có thiếu người phục vụ không? Nếu cậu Diệp không chê, ta đồng ý làm chức quan không thực quyền ở vũ trụ Quan Huyên, bình thường sẽ không nhúng tay vào chuyện gì, nhưng nếu có chuyện ta sẽ là người đi đầu!”

Phía sau Thiên Xích, đám người Binh Chủ cũng liên tục gật đầu.

Sau trận chiến này, tình cảm của mọi người càng thêm sâu đậm, nhưng bọn họ hiểu rất rõ, nếu muốn sâu đậm thêm nữa thì phải bị cột lại với nhau.

Gia nhập vào thư viện Quan Huyền!

Như vậy, họ không chỉ có mối quan hệ ân tình, mà sẽ trở thành người một nhà!

No một lúc với no cả đời, bọn họ hiểu rất rõ.

Nghe Thiên Xích nói vậy, Diệp Quân cười nói: “Cầu còn không được”.

Những người trước mặt đều là cường giả cảnh giới Khai Đạo, hơn nữa còn không phải là cường giả cảnh giới Khai Đạo bình thường, nếu bọn họ đồng ý gia nhập thư viện Quan Huyên thì trước mắt xem ra sẽ có trợ giúp rất lớn với thư viện Quan Huyên.

Lúc này, Lệ Hàn đi tới trước mặt Diệp Quân, gã cười nói: “Diệp công tử, Lệ tộc của ta cũng muốn gia nhập vào thư viện Quan Huyên”.

Diệp Quân hơi ngạc nhiên.

“Tộc Hoành Sơn của ta cũng muốn gia nhập”.

Lúc này, Hoành Sơn Ảnh cũng vội vã bước đến.

Hai người bọn họ suy nghĩ rất đơn giản, chỉ dựa vào gia tộc của bản thân, vốn dĩ đừng nghĩ đến chuyện đạt tới nền vũ trụ văn minh cấp năm. Hơn nữa, những năm gần đây bởi vì bọn họ né tránh nền văn minh Thiên Hành nên không ngừng di chuyển, thật sự là khổ không nói nổi. Nếu như gia nhập thư viện Quan Huyên, không những có thể phát triển dựa vào thư viện Quan Huyên, mà còn không cần phải lo sợ nền văn minh Thiên Hành nữa.

Dù sao thì nền văn minh Thiên Hành cũng cùng một phe với cậu Diệp!

Diệp Quân nhìn Hoành Sơn Ảnh và Lệ Hàn: “Các người chắc chắn chứ?”

Lệ Hàn gật đầu.

Hoành Sơn Ảnh cũng gật đầu: “Ta đã liên lạc với tộc trưởng của bọn ta rồi, bọn họ vô cùng đồng ý”.

Lúc đầu tộc Hoành Sơn vô cùng tức giận, họ muốn trục xuất cô ta khỏi tộc Hoành Sơn, đùa à? Chín tộc Chiêu Võ mà lại phải nương nhờ vào người khác sao?

Quả thật là đại nghịch bất đạo!

Nhưng lúc biết được Chiêu Võ Đạo Đế và Tam điện chủ đã bị đánh bại bởi một nhát kiếm, thái độ của tộc Hoành Sơn bỗng nhiên thay đổi một trăm tám mươi độ.

Hiện giờ, Hoàng Sơn Ảnh đã là thế tử của tộc Hoành Sơn.

Đúng lúc này, một cô gái từ xa đi tới, người đến chính là người vẫn luôn đứng trong bóng tối – Tức Mặc Lan.

Tức Mặc Lan hành lễ với Diệp Quân: “Diệp công tử, tộc Tức Mặc của ta cũng muốn gia nhập thư viện Quan Huyên”.

Sau khi nói xong, Tức Mặc Lan lập tức nắm chặt góc áo, bộ dạng vừa hồi hộp vừa lo lắng không yên, thật sự ai nhìn cũng cảm thấy thương xót, dù cho là người có dòng dạ sắt đá đến mấy thì vào lúc này cũng khó lòng mà từ chối được.
 
Chương 3929


Cô ta đương nhiên biết rằng lúc này yêu cầu gia nhập thư viện Quan Huyên là một hành động vô cùng mất mặt, nhưng cô ta không còn cách nào khác, cô ta bắt buộc phải làm như vậy.

Bởi vì đây chính là một cơ hội vô cùng lớn đối với tộc Tức Mặc.

Nếu bỏ lỡ cơ hội này thì tộc Tức Mặc gần như không còn có bất kì khả năng nào để vực dậy nữa, cho nên mặc dù biết hành động của mình có phần đáng xấu hổ nhưng cô ta vẫn quyết định làm như vậy.

Vừa là vì gia tộc, vừa là vì bản thân.

Lệ Hàn và Hoành Sơn Ảnh nhìn Tức Mặc Lan, cả hai đều không nói gì nhưng ánh mắt của họ đầy ý nghĩ sâu xa.

Diệp Quân nhìn Tức Mặc Lan đáng thương đứng trước mặt mình, mỉm cười nói: “Lan cô nương, cô làm như vậy làm tôi thật sự không biết phải làm sao”.

Tức Mặc Lan ngẩng đầu nhìn Diệp Quân, nước mắt lưng tròng: “Diệp công tử, tộc Tức Mặc bọn ta thật sự muốn gia nhập vào thư viện Quan Huyên, xin Diệp công tử cho tộc Tức Mặc một cơ hội”.

Nói xong, cô ta hành lễ thật mạnh.

Diệp Quân lắc đầu.

Tức Mặc Lan cắn răng nói: “Diệp công tử, có phải bởi vì trước đây ta không giúp ngươi không? Ta…”

Diệp Quân ngắt lời Tức Mặc Lan: “Lan cô nương nghĩ nhiều rồi. Nếu tộc Tức Mặc giúp ta, Diệp Quân ta tất nhiên sẽ ghi nhớ trong lòng, sau này sẽ đền đáp lại, còn nếu tộc Tức Mặc không giúp ta, chuyện này cũng dễ hiểu thôi, sao ta có thể vì thế mà oán trách chứ?”

Tức Mặc Lan mở to hai mắt, hơi nước trong mắt hiện lên, thành giọt nước, cứ như ngay lập tức sẽ tràn ra: “Vậy…”

Diệp Quân đột nhiên đi đến bên cạnh Tức Mặc Lan, hắn vỗ nhẹ vào vai Tức Mặc Lan, sau đó nghiêm túc nói: “Lan cô nương, đừng bày mưu tính kế với ta ở đây, cô còn non lắm…”

Nói xong, hắn quay người rời đi.

Vẻ mặt của Tức Mặc Lan ngay lập tức cứng đờ.

Hoành Sơn Ảnh nhìn Tức Mặc Lan: “Nếu phải dùng mỹ nhân kế thì sao còn đến lượt cô?”

Nói xong, cô ta khịt mũi quay người rời đi.

Lệ Hàn nhìn Tức Mặc Lan, khẽ lắc đầu: “Lan cô nương, điều tối kỵ nhất của người lương thiện là không thành tâm, không ác hoàn toàn… Cô bày mưu tính kế với Diệp công tử ư? Cô nghĩ thế nào vậy?”

Ngay từ ngày đầu tiên tiếp xúc với Diệp Quân, gã đã biết khi tiếp xúc với Diệp Quân thì không thể sử dụng mưu kế.

Mưu kế của người này còn nhiều hơn cả tóc.

Nếu muốn được Diệp Quân công nhận thì chỉ có chân thành.

Đương nhiên, sống cùng với ai thì đều phải như vậy, bày mưu tính kế chỉ có thể lừa gạt người ta nhất thời, chứ không thể lừa gạt người ta cả đời

Tức Mặc Lan khẽ cúi đầu, sau khi im lặng một lúc lâu, cô ta cười tự giễu xoay người rời đi.

Sau khi đi một lúc, tộc trưởng và một nhóm trưởng lão của tộc Tức Mặc đi đến trước mặt cô ta.

Tộc trưởng tộc Tức Mặc nhìn Tức Mặc Lan: “Giao nộp vật bảo hộ của tiên tổ ra đây”.

Tức Mặc Lan không phản kháng, đưa ra vật bảo hộ của tiên tổ.

Mặt tộc trưởng tộc Tức Mặc không cảm xúc, vẫy tay.

Vẻ mặt Tức Mặc Lan buồn bã, xoay người rời đi.

Sau khi Tức Mặc Lan tời đi, tộc trưởng tộc Tức Mặc không thể nhịn được nữa mà gào thét: “Đồ thiển cận, làm hại tộc Tức Mặc”.
 
Chương 3930


Sắc mặt của các tộc trưởng tộc Tức Mặc còn lại đều rất khó coi, đặc biệt là tộc trưởng tộc Tức Mặc, sở dĩ ông ta đưa vật bảo hộ của tiên tổ cho Tức Mặc Lan là vì Tức Mặc Lan nói muốn ủng hộ Diệp Quân, nhưng ông ta không ngờ Tức Mặc Lan lại do dự…

Ông ta tức hộc máu.

Đương nhiên sau khi tức giận lại hoang mang.

Nền văn minh Thiên Hành đấy.

Những người sau lưng Diệp Quân có thể dễ dàng trấn áp lửa Thiên Hành của nền văn minh Thiên Hành… Vậy thực lực của mấy người kiếm tu đó phải kinh khủng đến mức nào?

Hơn nữa nền văn minh Thiên Hành lại rất quen thuộc với Diệp Quân.

Nói cách khác, nếu lần này Tức Mặc Lan lựa chọn Diệp Quân, thì tộc Tức Mặc tất nhiên có thể nhân cơ hội này để vực dậy, không chỉ có thể khôi phục lại vinh quang năm xưa mà thậm chí còn có thể tiến xa hơn nữa.

Nhưng bây giờ…

Tất cả đã biến mất.

Tộc trưởng tộc Tức Mặc cũng đang rỉ máu…



Diệp Quân đi đến trước mặt Quan Đế, Diệp Quân vừa mới bước tới, Quan Đế đột nhiên quỳ gối xuống, run giọng nói: “Cậu Diệp, xin lỗi”.

Mọi người: “…”

Diệp Quân cũng hơi sửng sốt, người này đột nhiên làm như vậy khiến hắn quả thực hơi bất ngờ.

Quan Đế đột nhiên lấy nhẫn không gian của mình ra, sau đó chủ động đưa cho Diệp Quân, run rẩy nói: “Cậu Diệp, ta tới đây chỉ muốn giả ngầu… À không phải, ta chỉ muốn tới nhìn thế giới một chút, ta thật sự không có ý xấu… Cậu Diệp, xin hãy cho ta một cơ hội để sửa lỗi. Ta dập đầu với ngươi”.

Nói xong, ông ta lại dập đầu.

Tay phải Diệp Quân khẽ nâng, đỡ Quan Đế đứng dậy, sau đó nói: “Thế này nhé, ta thấy thư viện Quan Huyên đang thiếu người, chỉ có thể để ông chịu ấm ức đến làm việc cho thư viện của ta? Trăm năm là được”.

Quan Đế mừng như điên: “Thật tốt quá”.

Diệp Quân gật đầu, sau đó nói tạm biệt.

Sau khi tạm biệt với mọi người, hắn không rời khỏi Đăng Thiên Vực ngay, mà đi vào Trọng Thiên thứ tư.

Mấy người Hoàng Đế Đại Chu trở về Đại Chu, đám người Thiên Xích cũng về cùng họ, bọn họ còn phải chủ động liên lạc với vũ trụ Quan Huyên, để thu xếp ổn thỏa việc đến làm việc ở thư viện Quan Huyên.

Trong một khoảng tinh không, Lệ Hàn và Lệ Minh – tiên tổ của Lệ tộc đang bước chậm rãi.

Lệ Minh đột nhiên nói: “Ngươi giỏi lắm”.

Lệ Hàn vội vàng nói: “Đều là do tiên tổ có cách dạy dỗ”.

Lệ Minh cười ha hả: “Ngươi đúng là không có tí trình độ nịnh nọt nào”.

Lệ Hàn mỉm cười, không nói gì.

Lệ Minh đột nhiên nghiêm túc nói: “Ngươi đã điều tra thư viện Quan Huyên chưa?”

Lệ Hàn gật đầu: “Đã điều tra rồi ạ”.
 
Chương 3931


Gã kể lại một vài tin tức liên quan tới thư viện Quan Huyên mà mình đã điều tra được.

Sau khi nghe Lệ Hàn nói xong, vẻ mặt Lệ Minh dần dần trở nên nghiêm trọng: “Thư viện Quan Huyên muốn thống nhất toàn bộ vũ trụ?”

Lệ Hàn gật đầu: “Đúng vậy, khi con mới biết điều này cũng vô cùng kinh hãi, bởi vì vũ trụ quá lớn, mà muốn làm điều này thì thật sự rất khó khăn, phải nói rằng, chuyện này căn bản là không thể. Nhưng…”

Nói đến đây, gã dừng lại một chút, rồi nói tiếp: “Bây giờ nhìn lại, dường như cũng không phải là không có khả năng”.

Lệ Minh cười nói: “Quả thật”.

Nói xong, ông ta ngẩng đầu nhìn về phía sâu trong tinh không, nhẹ giọng nói: “Nếu không có gì bất ngờ, trong tương lai vận mệnh của vũ trụ sẽ xảy ra biến hóa long trời lở đất, cho nên ngươi làm rất tốt, bây giờ đưa Lệ tộc gia nhập thư viện này thì có thể có được một vài cơ duyên”.

Lệ Hàn gật đầu: “Tiên tổ hiểu được là tốt rồi”.

Trong mắt Lệ Minh đột nhiên lóe lên vẻ rối rắm: “Tiên tổ ta đã từng là một người kiêu ngạo, tự cho mình là nóc nhà của vũ trụ, mãi tới sau này khi gặp phải nền văn minh Thiên Hành thì ta mới biết thế nào gọi là núi cao còn có núi cao hơn. Mà vừa nãy, sau khi thấy người đàn ông áo trắng và người phụ nữ váy trắng ra tay thì ta mới thật sự hiểu, hóa ra trong mắt một vài người, nóc nhà của một vũ trụ chẳng khác gì những con kiến hôi”.

Lệ Hàn im lặng.

Lệ Minh nhìn Lệ Hàn: “Lần này Lệ tộc chúng ta qua lại thân thiết với thư viện Quan Huyên là một cơ hội vô cùng lớn, nhưng ngươi nhất định phải nhớ, nhất định phải quản lý tốt mọi người trong tộc, đừng để bọn họ gây rắc rối, làm lãng phí mất cơ hội lớn này. Ngoài ra, phải toàn lực phối hợp với thư viện Quan Huyên để thiết lập trật tự, nếu có nơi nào cần xông pha chiến đấu thì Lệ tộc phải là người đầu tiên đứng lên, tóm lại, chúng ta phải giữ phần tình cảm này trở nên vững chắc hơn…”

Lệ Hàn gật đầu: “Con đã bảo mọi người chép lại Quan Huyên Pháp, sau này Quan Huyên Pháp sẽ dần dần thay thế tộc pháp của Lệ tộc”.

“Ha ha!”

Lệ Minh đột nhiên cười phá lên.

Có con cháu đời sau như thế này thì lo gì sau này gia tộc không hưng thịnh chứ?

Lệ Minh vỗ nhẹ bả vai Lệ Hàn, nhẹ giọng nói: “Gia tộc giao cho ngươi”.

Vừa nói, cơ thể ông ta bắt đầu biến mất.

Lệ Hàn hành lễ: “Tiên tổ đi thong thả”.

Lệ Minh nhìn tinh hà vũ trụ rực rỡ một lần cuối cùng, trong mắt hiện lên vẻ tiếc nuối, ngay sau đó hoàn toàn biến mất.

Đại Chu.

Ở cửa đại điện trong hoàng cung, Chu Phạn mặc một bộ đồ màu vàng nhạt, dung mạo tuyệt thế.

Khi biết Chiêu Võ Đạo Đế bao vây Diệp Quân, cô ta chỉ muốn chạy đến Đăng Thiên Vực cùng kề vai tác chiến với Diệp Quân, nhưng cô ta biết rõ bây giờ thực lực của mình không giúp được gì, chỉ thêm phiền phức.

Chờ đợi!

Việc cô ta có thể làm là ở đây chờ tin!

Chắc chắn vô cùng bức bối khó chịu.

Một ngày như một năm.

Đúng lúc này, Hoàng Đế Đại Chu xuất hiện trước mặt cô ta, nhìn thấy Hoàng Đế Đại Chu, vẻ mặt Chu Phạn tươi cười.
 
Chương 3932


Cô ta biết, thắng rồi.

Chu Phạn vội hỏi: “Hắn đâu?”

Hoàng Đế Đại Chu bất mãn: “Hắn cái gì mà hắn, con không thấy cha con đang bị thương hả?”

Chu Phạn: “…”

Hoàng Đế Đại Chu hơi bất đắc dĩ, đúng là con gái lớn không thể giữ trong nhà.

Nhìn thấy bộ dạng lo lắng sốt ruột của Chu Phạn, trong lòng Hoàng Đế Đại Chu mềm nhũn, sau đó ôn hòa nói: “Hắn còn chút việc phải xử lý, sau khi xong việc sẽ trở về, không phải lo lắng”.

Chu Phạn khẽ gật đầu: “Vâng”.

Hoàng Đế Đại Chu lại nói: “Có một số việc, ta phải nói với con, để cho con biết rõ ngọn ngành”.

Nói xong, ông ta kể hết chuyện xảy ra ở Đăng Thiên Vực.

Khi nghe tin Chiêu Võ Đạo Đế – người đã đạt tới cảnh giới Diệt Đạo và Tam điện chủ Ác Đạo bị giết trong nháy mắt, sắc mặt Chu Phạn lập tức trở nên nghiêm trọng chưa từng có.

Trong mắt Hoàng Đế Đại Chu lóe lên vẻ phức tạp, thật ra cú đả kích lần này đối với ông ta rất lớn, vốn tưởng rằng cảnh giới Khai Đạo là đỉnh cao của vũ trụ. Nhưng không ngờ, trước mặt nữ kiếm tiên váy trắng, cường giả cảnh giới Khai Đạo, ngay cả con kiến cũng không bằng.

Quá đả kích!

Đừng nói là cảnh giới Khai Đạo, ngay cả cảnh giới Diệt Đạo cũng như con kiến.

Khủng khiếp!

Đạo tâm sụp đổ.

Đương nhiên, cũng không phải là không tốt, đây là lần đầu bọn họ thấy được một đỉnh cao mới, bọn họ lại có hy vọng mới, không dám nói có thể đuổi kịp vị nữ kiếm tiên váy trắng kia, nhưng ít ra họ đã biết một phương hướng, có thể chậm rãi đi về phía trước, về phần có thể đi bao xa thì phải xem vận may của chính mình.

Đồng thời, trong lòng bọn họ cũng thả lỏng phần nào.

Người từng thấy thế giới rộng lớn, thật ra vô cùng khiêm tốn, bởi vì bọn họ biết trên thế giới này còn tồn tại người tài giỏi hơn cả bọn họ. Ngược lại, chỉ có những người chưa từng thấy thế giới bên ngoài, khi có chút thành tựu thì đã bay lên trời, không coi ai ra gì.

Hoàng Đế Đại Chu ngừng suy nghĩ, sau đó nói: “Chúng ta phải nhanh chóng hợp tác với thư viện Quan Huyên, để Đại Chu gia nhập vào thư viện Quan Huyên. Bây giờ chúng ta vẫn có một chút ưu thế, dù sao so với các thế lực bên trong thư viện Quan Huyên mà nói thì thực lực của Đại Chu chúng ta vẫn mạnh hơn nhiều, vì vậy, giờ chúng ta có thể giúp đỡ thư viện ở nhiều khía cạnh, thư viện cũng nhất định sẽ xem trọng Đại Chu chúng ta, nhưng còn sau này thì chưa thể nói trước được”.

Chu Phạn khẽ gật đầu: “Con hiểu, con đã truyền bá Quan Huyên Pháp tới toàn bộ Đại Chu, dần dần, Quan Huyên Pháp sẽ hoàn toàn thay thế cho luật pháp của hoàng tộc Đại Chu chúng ta, đương nhiên, có một vài người phản kháng…”

Trong mắt Hoàng Đế Đại Chu lóe lên tia sắc bén: “Trước tiên khuyên nhủ, khuyên không nghe thì xử chém luôn, không thể vì vài cá nhân có tầm nhìn hạn hẹp mà ảnh hưởng đến đại cục”.

Chu Phạn khẽ gật đầu: “Con hiểu rồi ạ”.

Hai nền văn minh vũ trụ dung hợp, nhất định sẽ có nhiều vấn đề, ở thời điểm này, tối kị nhất chính là không quả quyết, vì vậy trong thời gian này, cô ta đã trấn áp không ít người. Đương nhiên, nếu thật sự không muốn hợp tác với thư viện Quan Huyên thì có thể rời khỏi Đại Chu, một mình tách ra, Đại Chu cũng không ngăn cản.
 
Chương 3933


Hoàng Đế Đại Chu lại nói: “Còn có một chuyện, Tiểu Quân trưởng thành rất nhanh”.

Chu Phạn im lặng không nói.

Hoàng Đế Đại Chu thầm thở dài.

Với tốc độ tu luyện của Diệp Quân, cứ tiếp tục như vậy, chênh lệch giữa hắn và Chu Phạn sẽ càng ngày càng lớn…

Chu Phạn đột nhiên cười nói: “Là chuyện tốt”.

Hoàng Đế Đại Chu nhìn Chu Phạn, Chu Phạn nhẹ giọng nói: “Phụ hoàng, chẳng bao lâu nữa toàn bộ thế cục vũ trụ này sẽ xảy ra thay đổi long trời lở đất, chưa bao giờ có người có thể thống nhất toàn bộ vũ trụ với các nền văn minh vũ trụ…”

Nói đến đây, trong mắt cô ta lóe lên vẻ hào hứng: “Nhưng con tin tưởng, hắn nhất định sẽ làm được, chúng ta sẽ thấy được ngày đó, còn về chuyện con và hắn. . . Chỉ cần người đàn ông của mình đủ mạnh, đủ ưu tú, đến lúc đó dù con có trở thành bình hoa thì có sao đâu? Dĩ nhiên, con cũng sẽ cố gắng, tranh thủ làm thêm ít chuyện vì hắn”.

Hoàng đế Đại Chu gật đầu: “Từ giờ trở đi, con chính là nữ hoàng của Đại Chu”.

Ông ta chính thức thoái vị.



Địa ngục A Tì.

Trong một đại điện, một thị nữ bước, cô ta vươn vai sau đó mỉm cười: “Cuối cùng cũng có thể tu luyện rồi”.

Nhưng đúng vào lúc này, cô ta đột nhiên quay đầu nhìn, một người đàn ông đứng phía xa đang nhìn cô ta chằm chằm.

Thị nữ hơi tò mò hỏi: “Ngươi mới đến hả?”

Người đàn ông khẽ gật đầu: “Ừ”.

Thị nữ cười nói: “Xin chào, ta là thị nữ của Chuyển Luân Vương, tên ta là A Thù, còn ngươi tên gì?”

Người đàn ông nhỏ giọng nói: “Tiểu Ung”.

Thị nữ đi đến trước mặt người đàn ông, cười nói: “Không cần căng thẳng, Chuyển Luân Vương rất dễ tính…”

Người đàn ông khẽ gật đầu: “Ừ”.

A Thù vỗ nhẹ vào vai người đàn ông, cười nói: “Ta đã nói rồi đấy, đừng căng thẳng”.

Người đàn ông cúi đầu nhẹ giọng nói: “Không căng thẳng”.

A Thù cười nói: “Vậy sao ngươi luôn cúi đầu vậy? Ta xấu vậy sao?”

Người đàn ông vội vàng lắc đầu.

A Thù che miệng cười nói: “Ngươi thật thú vị, sau này ngươi đi theo ta lăn lộn nhé”.

Người đàn ông gật đầu: “Được”.

A Thù nói tiếp: “Ngươi biết tu luyện không?”

Người đàn ông lắc đầu.

A Thù nghiêm túc nói: “Vậy không được rồi, nếu không tu luyện thì sau này sẽ phải chịu thiệt thòi, nơi này có rất nhiều tiểu quỷ thích bắt nạt người mới”.

Người đàn ông nói: “Ngươi biết tu luyện sao?”

A Thù cười nói: “Đương nhiên rồi, trước đó ta có học trộm được một ít công pháp, bây giờ ta có thể đi trên không nữa đấy”.
 
Chương 3934


Người đàn ông ngẩng đầu nhìn về phía A Thù: “Ta có thể tu luyện cùng ngươi không?”

A Thù suy nghĩ một chút, sau đó nói: “Cũng không phải là không được…”

Cô ta vừa nhìn người đàn ông, cười nói: “Thế này đi, sau này ngươi gọi ta là sư tỷ, ta che chở cho ngươi”.

Người đàn ông nghe vậy thì lập tức cúi đầu xuống, tầm mắt đột nhiên mơ hồ.

A Thù nói: “Được không?”

Người đàn ông gật đầu thật mạnh.

A Thù nhoẻn miệng cười, kéo cười đàn ông đi về phía trước, vừa đi vừa nói: “Tiểu Ung, sau này ngươi phải cố gắng tu luyện cùng với ta, trên thế giới này, có rất nhiều con quỷ xấu xa, nếu như không có sức mạnh, ngươi sẽ bị bắt nạt, cho nên nhất định phải trở nên xuất sắc?”

Trở nên xuất sắc.

Cơ thể người đàn ông khẽ run lên, khí tức trên người đột nhiên biến hóa một cách kịch liệt…

Đâu đó lén lút trong bóng tối sâu thẳm, một giọng nói mang theo sự sợ hãi vang lên: “Khí tức Diệt… Đạo… Sao có thể…”

Ở cửa đại điện, cô gái kéo người đàn ông ở phía xa đi tới, rất nhanh sau đó hai người biến mất trong bóng đêm.

Trong bóng tối, một âm thanh nhỏ như tiếng muỗi kêu vang lên: “A tỷ… Ta đã trở nên xuất sắc rồi…”

Âm thanh rất nhỏ, chỉ có gió mới có thể nghe được.

Đăng Thiên Vực.

Vừa được Nhất Niệm đưa vào Tiểu Tháp xong, hai mắt Tịnh An đã trợn tròn: “Đù má!”

Tiểu Tháp: “…”

Chết trân trong sững sờ.

Đó là cảm giác của Tịnh An đang mở to mắt.

Thời gian chảy ngược.

Mười năm trong tháp chỉ bằng một ngày ở ngoài.

Siêu!

Nhất Niệm vừa li3m kẹo vừa đắc ý nói: “Thấy cô cô của ta lợi hại chưa?”

Tịnh An gật đầu lia lịa: “Cô cô lợi hại lắm!”

Nhất Niệm chỉnh lại: “Là cô cô của ta”.

Tịnh An bất mãn: “Sao ngươi lại nói thế? Chúng ta kết quả từ cùng một cây, trên lý thuyết lẫn đạo lý mà nói thì cô cô của ngươi cũng chính là của ta còn gì”.

Sao tự dưng bày trò cướp cô cô của ta? Nhất Niệm cạn lời.

Tịnh An nhìn thấy cây kẹo, tò mò hỏi: “Đây là gì?”

Nhất Niệm: “Kẹo hồ lô”.

Tịnh An mở to mắt: “Có ngon không?”

Nhất Niệm gật đầu: “Siêu ngon”.

Tịnh An: “Cho ta thử miếng với”.

Nhất Niệm đưa một que kẹo sang. Tịnh An bóc lớp màng bọc ra, vươn lưỡi li3m một cái. Đôi mắt cô ta trợn tròn rồi lại li3m li3m. Vị kẹo vừa chua vừa ngọt.

 
 
Chương 3935


Nhất Niệm hỏi: “Ngon không?”

Tịnh An gật gù: “Ngon”.

Nhất Niệm: “Mười tinh thể Vĩnh Hằng”.

Tiểu Tháp: “…”

Tịnh An cầm ra bằng ấy viên đưa sang, nhưng Nhất Niệm lại nói: “Que kẹo này ta tặng ngươi miễn phí”.

Tịnh An vừa li3m kẹo vừa hấm hứ: “Không cần, ta có tiền”.

Nói rồi dúi mười viên tinh thể Vĩnh Hằng vào tay Nhất Niệm.

Nhất Niệm đương nhiên không từ chối, vì Tịnh An có tiền là thật. Hồi còn ở văn minh Thiên Hành, cô ta này thích nhất là làm kinh doanh nên tiền nhiều như nước.

Tịnh An lại hỏi: “Ngươi có nhiều kẹo hồ lô không? Có thì chúng ta mang về bán”.

Nhất Niệm: “Cực nhiều”.

Hai người nhìn nhau cười khà khà.

Sau đó Nhất Niệm kéo Tịnh An đi tới một khu vực nó, bắt đầu tái thiết Thiên Khải. Tịnh An thấy Nhất Niệm điều khiển Thiên Khải thành các loại hình dạng thì há hốc mồm.

Nhất Niệm vươn tay gọi lửa Thiên Hành xuất hiện, nhắm mắt lại. Khi mở mắt ra, Thiên Khải trước mặt cô ta hóa thành vô số mảnh vụn, lửa Thiên Hành cũng tăng lên theo cấp số nhân.

Thành mấy chục ngàn.

Tịnh An hóa đá tại chỗ.

Nhất Niệm vênh váo: “Thấy ta giỏi chưa?”

Tịnh An gật đầu như giã tỏi.

Nhất Niệm lại vung tay, để Thiên Khải khôi phục lại bình thường.

Tịnh An nghiêm túc nói: “Giờ ta đánh không lại ngươi nữa rồi”.

Nhất Niệm đắc ý: “Đó là tất nhiên”.

Tịnh An ỉu xìu thở dài.

Nhất Niệm li3m kẹo: “Muốn học Đạo Thời Gian ở đây không?”

Tịnh An ngạc nhiên: “Được sao?”

Nhất Niệm gật đầu: “Được”.

Tịnh An phấn khích thơm Nhất Niệm một cái: “Cảm ơn nha”.

Nhất Niệm đưa tay lau nước bọt: “Nhưng ngươi phải giúp ta một việc”.

Tịnh An hào phóng khoát tay: “Mười việc cũng được!”

Nhất Niệm: “Ta muốn dẫn hắn đi đến văn minh Thiên Hành”.

Tịnh An cứng người, chần chừ nói: “Hắn không sinh ra từ quả, không đến được nơi của chúng ta”.

Nhất Niệm: “Thì lẻn vào”.

Tịnh An lo lắng: “Lỡ bị phát hiện thì sao?”

Nhất Niệm trấn an: “Yên tâm, có Tháp gia giấu khí tức rồi, sẽ không ai phát hiện hắn không sinh ra từ quả”.

Tịnh An tò mò: “Tháp gia là cái gì cơ?”

Tiểu Tháp: “…”
 
Chương 3936


Nhất Niệm đáp: “Tháp gia là một tòa tháp chuyên chứa người”.

Tiểu Tháp: “…”

Tịnh An ngẫm nghĩ một hồi: “Nhưng nếu bị phát hiện thì nguy to, bọn họ sẽ thanh lọc hắn mất”.

Nhất Niệm nói: “Lỡ mà đánh nhau thì bọn ta gọi cô cô là được”.

Tiểu Tháp: “…”

Tịnh An lại nói: “Nhất Niệm à, người của văn minh Thiên Hành không thể giúp người ngoài đánh người mình được. Phản bội là bị thiêu hủy đấy”.

Nhất Niệm li3m kẹo: “Nhưng cô cô không phải người ngoài, là người mình mà. Người mình đánh nhau cùng lắm là nội loạn chứ đâu phản bội gì”.

Tịnh An trầm tư một hồi: “Ngươi nói cũng có lý, nhưng…”

Nhất Niệm đặt một que kẹo nữa vào tay Tịnh An.

Tịnh An liếc xuống: “Ngươi làm khó ta quá đó, ngươi cũng biết vi phạm Thần pháp sẽ…”

Nhất Niệm đưa que kẹo thứ ba sang.

Tịnh An nói ngay: “Cứ để ta lo”.

Tiểu Tháp: “…”

Bên kia.

Diệp Quân ngồi xếp bằng kiểm tra tài sản.

Hiện hắn đang có hai mươi chín vạn Tổ Mạch, mười tám nghìn tinh thể Vĩnh Hằng, vài món thần vật thì không có tác dụng mấy nên đều gửi về cho vũ trụ Quan Huyên.

Lại lấy chín mươi nghìn Tổ Mạch, tám nghìn tinh thể Vĩnh Hằng gửi cho Nạp Lan Ca.

Bây giờ còn lại hai trăm nghìn Tổ Mạch, mười mấy nghìn tinh thể Vĩnh Hằng.

Điều đầu tiên làm là tiếp tục trồng cây.

Trước tiên trồng tám cây Đạo Linh, mất gần hai mươi nghìn Tổ Mạch, sau này còn cần nhiều Tổ Mạch nữa để bảo vệ, nhưng đều đáng giá.

Bởi quả Đạo Linh là thứ hấp dẫn nhất với cường giả cảnh giới Khai Đạo ngoài tinh thể Vĩnh Hằng.

Có ba thứ trên, hắn có thể đào tạo nhiều cường giả hơn.

Thư viện Quan Huyên đang ở thời kỳ phát triển nhanh, không những mời chào cường giả bên ngoài mà còn phải tự bồi dưỡng.

Cái nào cũng cần tiền.

Rất nhiều tiền.

Diệp Quân nghĩ đến mẹ mình, nhớ Tần Quan đã đi đến văn minh Quy Giả, không biết bây giờ ra sao rồi.

Văn minh Quy Giả.

Hắn quyết định sau khi rời khỏi đây phải cho người đi điều tra xem có được hay không.

Bỗng Lý Toại Phong, Nho Uyên và Thiên Khải xuất hiện. Diệp Quân vội đứng dậy: “Ba vị tiền bối”.

Lý Toại Phong cười nói: “Ta đến để từ biệt”.

Diệp Quân: “Tiền bối phải đi sao?”

Lý Toại Phong gật đầu: “Ta ở đây nhiều năm, cảm giác bị ngăn cách với đời. Bây giờ ta muốn đi tìm cố nhân năm xưa. Ta từng hứa sẽ theo cậu một trăm năm, sau khi tìm được họ sẽ về vũ trụ Quan Huyên gặp cậu”.
 
Chương 3937


Diệp Quân nghĩ một hồi, đưa cho ông ta ba quả Đạo Linh. Lý Toại Phong vội từ chối: “Ta đã có rất nhiều, sao có thể đòi hỏi thêm?”

Hắn chỉ cười: “Đây là tấm lòng của ta, tiền bối nhận đi”.

Lý Toại Phong chần chừ: “Vậy thì cảm ơn”.

Rồi cất quả Đạo Linh vào.

Rồi ôm quyền nói: “Diệp thiếu, sau này gặp lại”.

Rồi ngự kiếm biến mất.

Đến lượt Nho Uyên nói: “Ta sẽ đến vũ trụ Quan Huyên”.

Diệp Quân ngạc nhiên: “Vũ trụ Quan Huyên?”

Nho Uyên gật đầu: “Ta muốn đến đó mở một viện truyền đạo. Dù sao ta chỉ thích dạy học mà thôi”.

Diệp Quân cười: “Cầu còn không được”.

Thấy hắn lại lấy ra ba quả Đạo Linh, Nho Uyên lắc đầu cười: “Diệp thiếu không cần phải vậy. Chúng ta đã nhận ân huệ từ cậu rất nhiều, sao có thể vô liêm sỉ mà…”

Diệp Quân chỉ nói: “Tiền bối đừng nghĩ thế. Ta cũng có tư tâm trong lòng. Ông đến thư viện Quan Huyên giáo dục ra ai thì sau này người đó là của thư viện, là kiếm của ta. Quả Đạo Linh này chỉ là vật ngoài thân, xem như bổng lộc ta gửi tiền bối vậy”.

Nho Uyên nghe vậy thì do dự, sau đó nói: “Vậy thì cảm ơn”.

Rồi cất quả Đạo Linh vào.

Ông ta không khỏi cảm động. Vốn giữa ông ta và Diệp Quân chỉ là quan hệ đổi chác, nhưng trong thời gian vừa qua, ông ta cảm thấy đối phương là người tốt, tuy là con ông cháu cha nhưng luôn khiêm tốn không màu mè, đúng là hiếm gặp.

Sở dĩ lựa chọn thư viện Quan Huyên, ngoại trừ nguyên nhân trên ra còn là vì mục tiêu của thư viện là thống nhất vũ trụ.

Ông ta của trước kia sẽ cho rằng đây là nằm mơ giữa ban ngày.

Nhưng sau trận chiến ở Đăng Thiên Vực, ông ta thay đổi suy nghĩ.

Lưu danh muôn thuở là ước mơ của kẻ trí.

Nho Uyên đi rồi, đến Thiên Khải nói: “Ta bị nhốt lâu lắm rồi, muốn đi đây đó làm màu… À không, khuây khỏa một phen, xem vũ trụ còn cảnh gì đẹp”.

Diệp Quân cười: “Được”.

Cũng đưa ba quả Đạo Linh sang.

Thiên Khải không từ chối mà cất vào: “Ta đi dạo xong rồi sẽ trở về thư viện Quan Huyên. Ta đã hứa với cậu một trăm năm thì sẽ làm theo”.

Diệp Quân gật đầu: “Được”.

Thiên Khải chắp tay: “Sau này gặp lại”.

Rồi biến mất.

Sau đó, Diệp Quân đi tìm Nhất Niệm và Tịnh An, thấy cả hai đang nghiên cứu Thiên Khải.

Nhất Niệm thấy hắn đến thì dừng tay, chạy tới nói: “Nướng dê đi”.

Diệp Quân cười: “Được”.

Tịnh An hỏi ngay: “Dê làm gì cơ?”

Diệp Quân: “…”
 
Chương 3938


Một chốc sau, một con dê nướng xuất hiện. Diệp Quân xé đùi dê đưa sang, Nhất Niệm lập tức lao vào chiến đấu.

Hắn xé một bên đùi khác đưa cho Tịnh An. cô ta thoáng tần ngần rồi nhận lấy cắn một miếng, sau đó hai mắt mở to: “Ngon quá!”

Diệp Quân bật cười, thầm nhủ cô ta này cũng là dân phàm ăn.

Lần đầu tiên ăn món này như mở ra một thế giới mới với Tịnh An.

Thì ra dê lại ngon đến vậy!

Sau này phải nhớ giữ nó lại khi hủy diệt vũ trụ.

Dê: “…”

Chẳng mấy chốc, ba người đã ăn hết cả con dê, nói đúng hơn là hai người, vì Nhất Niệm và Tịnh An thật sự ăn quá nhanh.

Cả con dê đều bị hai người ăn hết!

Hơn nữa hai người còn thấy chưa đã thèm.

Vì thấy dưới ánh mắt chờ mong của hai người, Diệp Quân lại lấy một con dê ra bắt đầu nướng.

Lúc Diệp Quân đang nướng dê, Tịnh An lấy một xâu kẹo hồ lô ra li3m, cô ta không ngừng quan sát Diệp Quân.

Nhất Niệm đột nhiên véo Tịnh An một cái, tỏ vẻ bất mãn: “Đừng nhìn linh tinh”.

Tịnh An kéo Nhất Niệm sang một bên, cô ta nghiêm túc hỏi: “Nhất Niệm, có phải cô thích nhân loại này không?”

Nhất Niệm nhất thời đỏ mặt: “Cô hỏi cái này làm gì?”

Thấy thế, Tịnh An lấy tay che trán, trợn trắng mắt: “Xong rồi”.

Nhất Niệm li3m kẹo hồ lô, sau đó bình tĩnh nói: “Ý cô là họ sẽ không đồng ý đúng không?”

Tịnh An nghiêm túc nói: “Chắc chắn là không đồng ý rồi! Điều thứ hai trong mười luật cấm của nền văn minh Thiên Hành chúng ta là gì?”

Nhất Niệm đáp: “Không được thành hôn với chủng tộc khác không phải nền văn minh Thiên Hành”.

Tịnh An trầm giọng nói: “Cô đã biết thế mà còn thích hắn!”

Nhất Niệm li3m kẹo hồ lô: “Ta không sợ”.

Tịnh An nhìn chằm chằm Nhất Niệm: “Hai người thắng được quân chấp pháp Thiên Hành không!”

Nhất Niệm bình tĩnh nói: “Để cô cô đánh”.

Tiểu Tháp: “…”

Tịnh An tức đến mức hơi đau ngực, cô ta cắn một viên kẹo hồ lô, sau đó giận dữ nói: “Cô không thể dẫn người phụ nữ kia đến nền văn minh vũ trụ của chúng ta được, quá nguy hiểm”.

Nhất Niệm đột nhiên quay đầu nhìn Tịnh An: “Nếu bọn họ bắt nạt ta, cô sẽ giúp ta hay bọn họ?”

Tịnh An im lặng.

Nhất Niệm cười khẽ duỗi tay ra: “Còn suy nghĩ nữa chứ, trả kẹo hồ lô và dê lại cho ta”.

Tịnh An vội vàng di chuyển sang bên cạnh, nói với vẻ đề phòng: “Ta không trả!”

Nhất Niệm bĩu môi: “Còn giãy nữa chứ, hừ!”

Tịnh An li3m kẹo hồ lô, sau đó nghiêm túc nói: “Ta chỉ lo lắng cho ngươi thôi, đương nhiên ta cũng lo lắng cho nền văn minh của chúng ta, biết bao năm qua, nền văn minh của chúng ta tung hoành khắp vũ trụ không có đối thủ, chưa từng thua lần nào, mà điều này cũng khiến nền văn minh của chúng ta cực kỳ kiêu ngạo, coi thường nền văn minh và cao thủ khác, thực lực của cô gái váy trắng kia rất mạnh, ngoài nền văn minh của chúng ta, ta chưa từng gặp ai lợi hại như thế, không chỉ bà ta mà người đàn ông đứng cạnh bà ta và người đàn ông áo xanh kia cũng rất lợi hại…”
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom