Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện Của Tui À!

Diễn Đàn Truyện Của Tui À là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Hậu Duệ Kiếm Thần

Chương 796


Chương 796

Mấy chục năm trước, gã đã rời khỏi thư viện, đi tới thế giới Hư Chân trong truyền thuyết, mọi người không ngờ gã đã trở về.

Thấy Ngộ Minh trở về, đám đệ tử Võ Viện sau lưng Lục Thiên bỗng trở nên náo động.

Ngộ Minh đứng trước mặt Diệp Quân mười trượng, gã nhìn Diệp Quân bằng ánh mắt lạnh lùng: “Chẳng phải Kiếm Tông muốn chiến sao? Lên đi, một mình ta đấu trận sinh tử này!”

“Chiến!”

Lúc này, đám đệ tử Võ Viện phía sau Lục Thiên đồng loạt hô lớn, đám đệ tử thế gia và tông môn cũng hào hứng hét lớn.

“Chiến!”

Âm thanh như sấm sét, vang vọng khắp nơi, chấn động trời đất.

Diệp Quân quay đầu nhìn Tào Bạch: “Tào huynh, trận sinh tử có quy trình gì không?”

Tào Bạch nói: “Không có, lên đài sinh tử chính là trận sinh tử!”

Diệp Quân gật đầu, hắn nhìn Ngộ Minh, đột nhiên, hắn biến mất tại chỗ.

Vụt!

Một tia sáng xẹt qua sân.

Tốc độ nhanh đến mức người trong sân đều không nhìn rõ.

Thấy tốc độ của Diệp Quân nhanh đến vậy, Ngộ Minh hơi nheo mắt, trong mắt hiện lên vẻ kinh ngạc, gã không ngờ tốc độ của kiếm tu trước mặt lại nhanh đến vậy, nên không dám khinh thường, gã lùi về phía sau, cơ thể hắn lập tức trở nên hư ảo.

Vụt.

Diệp Quân đột nhiên phóng kiếm ra.

Trong nháy mắt, một bóng người xuất hiện sau lưng Diệp Quân, nhưng Diệp Quân không quay người lại, cùng lúc đó, sau bóng lưng người kia xuất hiện một thanh kiếm.

Thanh kiếm đó mới là sát chiêu.

Con ngươi Ngộ Minh co lại, gã không ngờ thanh niên trước mắt đã đoán được cách đánh lén của gã, gã không dám khinh suất, dùng hai tay ép xuống đất.

Bùm!

Trong nháy mắt, không xung quanh gã hóa thành một chiếc lồng bảo vệ gã.

Xẹt!

Kiếm của Diệp Quân đâm vào lồng không gian, tốc độ bỗng chậm lại, lúc này, Ngộ Minh đã xuất hiện cách bên phải mấy chục trượng, nhưng gã vừa dừng lại, không gian giữa lông mày gã nứt lìa, một nhát kiếm đâm tới.

Ngộ Minh kinh hãi, hai tay hợp lại, một tia sáng màu vàng lóe lên.

Bùm!

Gã đã chặn được phi kiếm của Diệp Quân, nhưng lúc này, không gian trên đầu gã nứt ra, một thanh phi kiếm khác đâm xuống.

Con ngươi Ngộ Minh co rút cực hạn, chân phải giậm mạnh xuống mặt đất: “Thiên Địa Pháp Tướng!”

Bùm!

Một tia sáng bắn ra từ trên người gã, trong nháy mắt, trên đầu gã xuất hiện một hư ảnh màu vàng to lớn, đạo Thiên Địa Pháp Tướng này chặn phi kiếm của Diệp Quân lại.
 
Chương 797


Chương 797

Thiên Địa Pháp Tướng!

Là thuật thần thông, ít nhất là thuật thần thông cấp thần!

Nhưng lúc này, trong mắt của mọi người, Diệp Quân bỗng đi về phía Ngộ Minh, mỗi bước hắn đi về phía Ngộ Minh, một thanh phi kiếm sẽ bay ra từ không gian quanh Ngộ Minh.

Bùm!

Thiên Địa Pháp Tướng của Ngộ Minh chấn động kịch liệt, vội vàng lùi lại.

Ngay lập tức, mấy thanh phi kiếm lại phóng tới.

Cứ như vậy, trong mắt mọi người, Ngộ Minh không ngừng lùi về phía sau, còn Thiên Địa Pháp Tướng kia cũng bắt đầu nứt ra.

Kiếm tu!

Lúc này, sắc mặt của mọi người đều trở nên nghiêm trọng.

Bên phía Kiếm Tông, Trần Quan Tử nhìn Diệp Quân với vẻ kinh ngạc: “Thuật ngự kiếm… không ngờ lại có thể tu luyện đến trình độ như vậy, thật lợi hại!”

Tào Bạch gật đầu, nghiêm túc nói: “Hắn đã mạnh hơn rất nhiều so với lúc trước!”

Ngao Thiên Thiên nhìn Diệp Quân, mỉm cười.

Chàng trai này lại mạnh hơn rồi.

Lục Thiên nhìn Diệp Quân với vẻ mặt vô cùng bình tĩnh.

Rầm!

Trước mắt mọi người, Thiên Địa Pháp Tướng kia vỡ vụn trong nháy mắt, Ngộ Minh kinh hãi, định lùi lại nhưng một thanh phi kiếm đã đâm đến giữa lông mày gã.

Ngộ Minh sững sờ tại chỗ.

Thua rồi!

Gã không ngờ mình lại thua một kiếm tu cảnh giới thấp hơn gã.

Diệp Quân nhìn Ngộ Minh với vẻ mặt bình tĩnh, hắn phất tay áo, phi kiếm giữa lông mày Ngộ Minh bay thẳng đến trước mặt hắn.

Diệp Quân quay đầu nhìn người mang thiên mệnh, hung hăng nói: “Không cần đợi hai tháng, bây giờ ta muốn chôn ngươi luôn, mau cút xuống đây cho ta!”

Mọi người: “…”

Cút xuống đây!

Giọng Diệp Quân như sấm rền, chấn động cả trời đất.

Công khai khiêu khích người mang thiên mệnh.

Ngông cuồng?

Không!

Lúc này dù là những người ở phía sau Lục Thiên cũng lặng thinh.

Họ không còn bất kỳ sự xem thường nào với Diệp Quân nữa.

Có thể đánh bại Ngộ Minh nhanh như vậy, thực lực này chỉ có thể nói là đáng sợ.

Sau khi Diệp Quân dứt lời, không gian bỗng rơi vào im lặng, mọi người đều đang nhìn Lục Thiên.

Bị Diệp Quân khiêu khích như thế, nếu không ứng chiến thì sẽ trở thành trò cười của thư viện Quan Huyên.
 
Chương 798


Chương 798

Các kiếm tu bên Trần Quan Tử nhìn Diệp Quân nhưng trên mặt lại nở nụ cười và sự tán thưởng.

Họ rất hài lòng với sư đệ vừa gia nhập Kiếm Tông này.

Người của Kiếm Tông phải cứng rắn như vậy.

Người mang thiên mệnh?

Mẹ nó chứ!

Dám chọc vào Kiếm Tông thì ta vẫn sẽ đánh ngươi.

Lục Thiên khẽ cười, sau đó nhảy bật người lên rồi khoan thai đáp xuống đài sinh tử trước ánh mắt của tất cả mọi người.

Khi Lục Thiên đáp xuống đài sinh tử, Diệp Quân bỗng biến mất khỏi chỗ đứng.

Không có bất kỳ lời nói thừa thãi nào đã bắt đầu trận chiến.

Vèo!

Kiếm quang như sấm chớp xoẹt qua, không gian trước mặt Lục Thiên lập tức bị phá vỡ, tia kiếm quang lao đến.

Thuấn Sát Nhất Kiếm!

Tốc độ của đòn tấn công này cực kỳ nhanh.

Thế nhưng nhát kiếm này lại đâm vào trong không khí.

Xoẹt!

Kiếm của Diệp Quân đâm vỡ không gian, Lục Thiên đã không còn đứng đó nữa, Diệp Quân quay đầu lại nhìn, Lục Thiên lặng lẽ đứng ở nơi cách đó cả trăm trượng về phía bên phải, không gian xung quanh gã lóe lên tia sấm.

Tốc độ nhanh hơn.

“Kinh Lôi!”

Có người ngạc nhiên thốt lên: “Kỹ năng thân pháp cấp Giản”.

Cấp đế vốn đã rất nghịch thiên rồi, mà từ cấp Đế trở lên là cấp Thần, nếu so sánh với võ kỹ cấp Thần thì đó là sự tồn tại càng nghịch thiên hơn, ngay cả một vài thế lực lớn cũng không có bao nhiêu cấp Thần.

Còn cấp Giản thì lại càng là sự tồn tại hiếm có.

Cấp Giản, đại đạo chí giản, thần vật này cũng chỉ có thư viện Quan Huyên mới có thể tùy ý lấy ra bất cứ lúc nào, dù là học sinh trong thư viện Quan Huyên cũng rất khó để có được công pháp của võ kỹ cấp bậc này.

Mà bây giờ người mang thiên mệnh lại có thể tùy ý vung ra một chiêu võ kỹ thân pháp cấp Giản như vậy, hơn nữa còn tu luyện đến mức thần nhập hóa.

Khủng khiếp quá!

Khuôn mặt của các kiếm tu bên Kiếm Tông sầm lại.

Diệp Quân vừa gia nhập vào Kiếm Tông nên họ vẫn chưa truyền cho Diệp Quân vài kiếm kỹ mạnh của Kiếm Tông.

Có thể nói Diệp Quân rất bất lợi trong phương diện võ kỹ và cảnh giới công pháp.

Trên đài sinh tử, Diệp Quân quay đầu lại nhìn Lục Thiên, hắn rất bình tĩnh, không có hề tỏ ra hoang mang.
 
Chương 799


Chương 799

Nếu đối phương bảo hắn giết chỉ bằng một nhát kiếm thì hắn chỉ có thể nói rằng thư viện Quan Huyên này xong đời rồi.

Bồi dưỡng một người như vậy, sau đó bị giết chết trong tích tắc?

Chắc chắn không thể nào nói nổi.

Lục Thiên nhìn chằm chằm Diệp Quân, gã cũng không nhiều lời tiến đến trước một bước, gã xòe bàn tay ra, một phù ấn bí ẩn xuất hiện trong tay gã, nhưng đúng lúc này Diệp Quân đã biến mất khỏi chỗ lúc nãy.

Một luồng kiếm quang xoẹt qua.

Dĩ nhiên Diệp Quân sẽ không đợi Lục Thiên thi pháp.

Thoáng chốc kiếm của Diệp Quân đã lao đến trước mặt Lục Thiên, nhát kiếm này nhanh hơn đòn tấn công lúc nãy, một kiếm phá quy tắc.

Nhưng khi thanh kiếm này chỉ còn cách Lục Thiên vài trượng, một sức mạnh bí ẩn đáng sợ bao phủ lấy thanh kiếm, khí kiếm bị trấn áp trong thời không, cùng lúc đó vô số sức mạnh bí ẩn xuất hiện xung quanh trói buộc kiếm của Diệp Quân.

Sức mạnh thiên địa.

Thấy thế, sắc mặt đám người Tào Bạch trở nên u ám.

Họ biết điểm mạnh nhất của Diệp Quân là tốc độ, mà bây giờ người mang thiên mệnh lại có cách nhắm vào tốc độ của Diệp Quân, chắc chắn thư viện Quan Huyên đã huấn luyện về tấn công với người mang thiên mệnh.

Chỉ cần tốc độ của Diệp Quân bị áp chế thì cũng không còn gì đáng sợ nữa.

Lúc này tay phải Lục Thiên siết chặt.

Rầm!

Khí kiếm trong khu vực đó bị nổ tung.

“Hay lắm!”

Đúng lúc này, bên Võ Viện có một thanh niên mặc áo dài hét lên: “Lục Thiên học trưởng vô địch! Vô địch!”

Câu nói của thanh niên đó lập tức thu hút vô số ánh mắt.

Thanh niên đó nhìn Diệp Quân ở bên dưới, cười nhạo: “Thế mà còn dám khiêu khích người mang thiên mệnh đương thời à? Đúng là nực cười”.

Tào Bạch bỗng nhảy lên tiến vào đài sinh tử, y cầm kiếm chỉ vào thanh niên đó: “Xuống đây, một đánh một”.

Nghe thế, thanh niên đó biến sắc, gã nhìn Tào Bạch: “Cảnh giới của ngươi cao hơn ta, ngươi muốn ỷ lớn ăn hiếp nhỏ sao?”

Lúc này một thanh niên Kiếm Tông bỗng bay vào đài sinh tử, cậu ta nhìn thanh niên áo dài: “Cảnh giới của ta giống ngươi, xuống đây, một đánh một”.

Nghe thế, sắc mặt thanh niên áo dài trở nên vô cùng khó coi.

Thanh niên Kiếm Tông cau mày: “Còn ngây ra đó làm gì? Xuống đây, nhanh lên”.

Thanh niên áo dài nhìn thanh niên Kiếm Tông: “Bây giờ là trận đấu của Lục Thiên học trưởng và Diệp Quân, ngươi nghĩ giờ chúng ta đánh nhau có ổn không?”

Thanh niên Kiếm Tông cười khẩy: “Đây là người của Võ Viện sao?”

 
 
Chương 800


Chương 800

Nói rồi cậu ta và Tào Bạch xoay người đi.

Sắc mặt các học viên Võ Viện đều trở nên khó coi, cú vả mặt này rát lắm.

Đúng lúc này, một thanh niên Võ Viện trong đó bỗng chỉ vào thanh niên áo dài nói: “Hắn không phải là người của Võ Viện”.

Nghe thế, các học viên Võ Viện đều sửng sốt.

Thanh niên Võ Viện đó nhìn thanh niên áo dài: “Ngươi là người của viện nào?”

Thanh niên áo dài trầm giọng nói: “Chúng ta cùng một nhóm, đều là người ủng hộ Lục Thiên học trưởng”.

Thanh niên Võ Viện lắc đầu: “Ngươi nói đúng nhưng việc ngươi làm thực sự khiến bọn ta mất mặt. Lục Thiên sư huynh tuy mạnh nhưng Diệp Quân cũng không hề thua kém, ngươi không nên vì khen một người mà hạ thấp người khác, thổi phồng Lục Thiên học trưởng bằng cách mất não như vậy. Hạ thấp người khác sẽ chỉ khiến người khác coi thường Võ Viện ta mà thôi”.

Sắc mặt thanh niên áo dài trở nên khó coi.

Thanh niên Võ Viện nhìn gã nói: “Cút đi, đừng đứng chung đội với bọn ta”.

Những người Võ Viện khác nhìn thanh niên áo dài, ánh mắt cũng hiện lên vẻ không thiện chí.

Thấy thế, thanh niên đó còn muốn nói gì đó nhưng lúc này Ngộ Minh nãy giờ luôn im lặng bỗng lạnh lùng nhìn thanh niên đó: “Cút!”

Nghe thế sắc mặt thanh niên thay đổi, không dám nói gì thêm nữa, chỉ đành bỏ đi.

Sắc mặt đám người Võ Viện đều không tốt lắm.

Họ không thích Kiếm Tông ngang ngược nhưng lại càng không thích loại người không có giới hạn.

Nhất là lúc nãy, mặc dù Diệp Quân đã đánh bại Ngộ Minh nhưng lại không giết gã, phải nói hắn rất nhân nghĩa.

Mặc dù là phe đối lập nhau nhưng cũng không ảnh hưởng ta tôn trọng ngươi.

Ngộ Minh nhìn Diệp Quân và Lục Thiên bên dưới, lặng thinh không nói gì.

Trên đài sinh tử, sau khi phá vỡ khí kiếm của Diệp Quân, Lục thiên bỗng tiến đến trước một bước, lúc này dưới chân gã bỗng xuất hiện một đạo Kinh Lôi.

Vèo!

Thời không bỗng nứt ra, lôi quang đáng sợ cuồn cuộn lao đến, lúc này không gian nứt toác.

Diệp Quân ở đằng xa híp mắt, nghiêng người tránh khỏi đòn tấn công, hắn tránh ra khỏi đó mười mấy trượng nhưng cùng lúc đó một thanh phi kiếm không biết từ đâu bay tới, chém về phía Lục Thiên.

Nhát kiếm này còn mang theo tiếng rồng gầm.

Rồng gầm!

Khi thanh kiếm này cách Lục Thiên mấy trượng, một sức mạnh bí ẩn đáng sợ lại bao phủ lấy nó.

Thanh kiếm này!

Sức mạnh thiên địa.

Sức mạnh thiên địa xuất hiện trấn áp phi kiếm của Diệp Quân.

Lúc này Diệp Quân bỗng tiến đến trước một bước, lại thêm một phi kiếm bay ra.

Phượng kêu!

Vù!
 
Chương 801


Chương 801

Thanh phi kiếm này đâm thẳng vào trong khu vực trước mặt Lục Thiên, sức mạnh lớn mạnh làm chấn động không gian xung quanh Lục Thiên.

Thấy thế, Diệp Quân híp mắt, sức mạnh thiên địa của Lục Thiên tuy mạnh nhưng không phải là vô địch, cũng có thể phá vỡ được.

Nghĩ đến đây, Diệp Quân bỗng tiến lên một bước, vô số phi kiếm bay ra từ không gian xung quanh Lục Thiên, sau đó từng thanh phi kiếm chém vào khu vực của Lục Thiên trước ánh mắt của mọi người.

Ầm!

Từng phi kiếm lao đến, khu vực trước mặt Lục Thiên bắt đầu rung chuyển dữ dội.

Muốn phá vỡ nó!

Thấy thế, sắc mặt mọi người đều trở nên trầm trọng.

Đúng lúc này, trong mắt Lục Thiên chợt lóe lên một tia tà ác, gã lật tay phải lại, phù ấn bí ẩn bay ra, thoáng chốc một tia chớp dài cả ngàn trượng bỗng rơi từ trên trời xuống, đánh thẳng vào nơi Diệp Quân đang đứng ở bên dưới.

Nhìn thấy sấm chớp cả ngàn trượng đánh xuống, Diệp Quân bỗng biến mất.

Hắn không đỡ tia chớp này mà đánh thẳng về phía Lục Thiên.

Võ kỹ bình thường không có tác dụng với hắn vì tốc độ của hắn rất nhanh.

Trong tích tắc Diệp Quân đã lao đến trước mặt Lục Thiên, đâm một kiếm tới, đòn tấn công này đâm vào khu vực thời không ẩn chứa sức mạnh thiên địa trước mặt Lục Thiên.

Ầm!

Đột nhiên, một tia sấm sét bộc phát từ phía sau Diệp Quân.

Sóng xung kích sấm sét mạnh mẽ bỗng lan rộng ra, nhấn chìm Diệp Quân và Lục Thiên trong tích tắc.

Lúc này mọi người đều trở nên căng thẳng.

Vù!

Tiếng kiếm kêu vang vọng từ trên sàn đấu, sau đó một luồng kiếm quang phá vỡ sóng xung kích sấm sét đó.

Rầm!

Tia kiếm quang và lôi quang bỗng nổ tung, hai người đồng thời lùi liên tục về sau.

Lần này cả hai đều lùi về sau cả trăm trượng mới dừng lại.

Xoẹt!

Ngay khi Diệp Quân dừng lại, hai thanh phi kiếm đã chém đến chỗ Lục Thiên ở phía đối diện.

Ánh mắt Lục Thiên lóe lên vẻ nham hiểm, gã giơ ngón tay lên, hai lôi quang bỗng cuồn cuộn lao ra.

Ầm!

Ở giữa, một lôi quang và hai luồng kiếm quang bỗng nổ tung, lôi quang và kiếm quang bắn ra tung tóe, không gian rung chuyển dữ dội.

Không gian ở đây đã bắt đầu mạnh hơn nên sức mạnh của họ ngày càng khó phá vỡ không gian.

Diệp Quân nhìn người mang thiên mệnh, phải nói rằng thực lực của Lục thiên đã mạnh hơn lúc ở Trung Thổ Thần Châu không biết bao nhiêu lần.

Người mà thư viện Quan Huyên đào tạo quả thật khác hẳn.
 
Chương 802


Chương 802

Lục Thiên nhìn chằm chằm Diệp Quân, gã giơ tay lên, không gian trong phạm vi hàng ngàn trượng bỗng bắt đầu nứt toác, cùng lúc đó trời đất trở nên xám xịt, một loạt uy lực vừa bí ẩn vừa đáng sợ dần lan ra.

Thấy cảnh tượng này, mọi người đều biến sắc.

Đây là muốn tung ra chiêu chí mạng sao?

Sắc mặt mấy người Kiếm Tông cũng trở nên nghiêm trọng, thứ mà người mang thiên mệnh thi triển chắc chắn là thần thông khủng khiếp trên cấp Giản.

Uy lực thiên địa!

Cảm nhận được uy lực của trời đất, Diệp Quân rất bình tĩnh, hắn nhắm mắt lại, hai thanh phi kiếm hơi rung lên.

Hắn dần tiến vào trạng thái đặc biệt kiếm tâm tương thông, người kiếm hợp nhất.

Tiểu Tháp bỗng nói: “Dùng kiếm Hành Đạo sao?”

Diệp Quân nhíu mày: “Tháp gia, chẳng lẽ con chó con mèo nào cũng xứng để ta dùng kiếm Hành Đạo à?”

Tiểu Tháp: “…”

Vút!

Khoảnh khắc Diệp Quân vừa dứt lời, kiếm Hành Đạo bên trong cơ thể Diệp Quân đột nhiên rung lên, ngay sau đó một tiếng kiếm kêu lao thẳng lên trời!

Ầm ầm!

Trong nháy mắt, tiếng kiếm kêu đó khiến cho đất trời rung động tới mức nứt toác, mà uy lực thiên địa khủng bố giữa đất trời cũng biến mất tăm, tựa như chưa từng xuất hiện.

Càng đáng sợ hơn là cả đất trời nứt ra thành hình mạng nhện!

Tất cả mọi người đều như hóa đá!

Diệp Quân cũng sững sờ!

Không phải hắn làm!

Là tự kiếm Hành Đạo làm!

Lúc này, Tiểu Tháp đột nhiên trầm giọng lên tiếng: “Ngươi nịnh hót…có trình độ đấy!”

Rất rõ ràng, câu nói đó của Diệp Quân khiến cho kiếm Hành Đạo rất vui, mà nó cứ vui là lại không kiềm chế được thể hiện một phen!

Đương nhiên là vô ý.

Nếu như cố ý thì không chỉ có đất trời nứt ra mà cả vũ trụ cũng đã nứt toác rồi!

Đối diện Diệp Quân, Lục Thiên cũng sững người!

Mẹ nó!

Ngươi chơi cái gì vậy?

Lúc này gã thật sự hơi kinh hãi, chỉ một tiếng kiếm kêu đã khiến cho đất trời chấn động tới mức nứt toác, còn loại trừ cả uy lực thiên địa của gã.

Quan trọng nhất là không gian bên trên đài sinh tử mới được gia cố chưa bao lâu!

Bây giờ, chỉ một tiếng kiếm kêu đã khiến cho đất trời chấn động nứt toác!

Đây là Đại Kiếm Đế sao?

Nghĩ tới đây, sắc mặt Lục Thiên đột nhiên trở nên vô cùng khó coi!
 
Chương 803


Chương 803

Đại Kiếm Đế?

Chuyện này sao có thể?

Chuyện này hoàn toàn không thể nào!

Thế nhưng tiếng kiếm kêu đó…, tiếng kiếm kêu của một Kiếm Đế có thể giàu uy lực tới vậy sao?

Không thể nào!

Hơn nữa, cảnh giới của Diệp Quân thấp như vậy, mới ở cảnh giới Địa Pháp, sao có thể là Đại Kiếm Đế?

Lục Thiên nhìn Diệp Quân, khoảnh khắc này, trong lòng gã đã hơi kiêng dè.

Nếu chỉ là Kiếm Đế thì còn tốt, nhưng Diệp Quân là Đại Kiếm Đế, điều đó hoàn toàn khác biệt!

Tất cả mọi người đang có mặt đều nhìn về phía Diệp Quân với vẻ không thể tin nổi, tên này thật sự là Đại Kiếm Đế sao?

Diệp Quân đứng yên tại chỗ trầm mặc không nói!

Bây giờ hắn cũng đang rất lúng túng!

Kiếm Hành Đạo thể hiện một chút nhưng thật sự khiến cho da đầu người khác phát tê!

Tất cả mọi người đều cho rằng Diệp Quân giả vờ!

Hắn lại chẳng thể giải thích được!

Có điều lúc này hắn cũng đang kinh ngạc, kiếm Hành Đạo này thật sự khủng bố, chỉ một tiếng kiếm kêu đã đáng sợ tới vậy!

Rất rõ ràng, bản thân dùng nó còn chẳng lợi hại bằng tự nó chơi!

Một thanh kiếm lại không hợp lý thường tới vậy!

Thực lực của cô cô váy trắng không cần nghĩ cũng biết được!

Mẹ nó!

Lại bị Tháp gia chơi một vố rồi!

Đại Kiếm Đế cái khỉ gió!

Thực lực của cô cô váy trắng này ít nhất cũng bằng với mấy Đại Kiếm Đế hợp lại nhỉ?

Tháp gia vô liêm sỉ!

Ngày nào cũng ghẹo người khác!

Tiểu Tháp lúc này cũng cạn lời, nó không hy vọng kiếm Hành Đạo thể hiện linh tinh, tên này cứ thể hiện thì thật sự sẽ khiến trời long đất lở!

Thế nhưng không còn cách nào khác, nó không dám nói gì nhiều!

Kiếm Hành Đạo bây giờ không bị Thiên Mệnh Váy Trắng ràng buộc, nếu như thật sự muốn làm loạn thì ai có thể áp chế được đây?

Mấy người Kiếm Tông đang có mặt lúc này cũng sững sờ, sư đệ Diệp Quân này là Đại Kiếm Đế ư?

Che giấu kỹ vậy?

Bọn họ rất hoài nghi, nhưng cũng rất vui!

Lúc này, một đệ tử Kiếm Tông đột nhiên bực tức gào lên: “Đại Kiếm Đế! Đẳng cấp! Mẹ kiếp!”

Mọi người: “…”
 
Chương 804


Chương 804

Nghe thấy câu nói của đệ tử Kiếm Tông, sắc mặt của đám học viên bên phía Võ Viện lập tức trở nên khó coi!

Thật sự là Đại Kiếm Đế sao?

Đại Kiếm Đế trẻ như vậy à?

Có phải gian lận không đấy?

Bên dưới, Diệp Quân trầm mặc không nói gì.

Thôi hỏng rồi!

Giả vờ trước!

Chẳng khác gì lên xe mới mua vé!

Mẹ nó!

Nếu như bản thân không đạt tới Đại Kiếm Đế thì không phải sẽ ngượng chết hay sao?

Đúng lúc này, một người đàn ông trung niên đột nhiên xuất hiện, người tới chính là Đại võ quan!

Đại võ quan vừa xuất hiện, Trần Quan Tử đã đứng ngay bên cạnh Diệp Quân, y nhìn Đại võ quan, vẻ mặt bình tĩnh!

Đại võ quan liếc nhìn Diệp Quân, sau đó nói: “Chúng ta đã hẹn thời hạn ba tháng, vẫn còn lại hai tháng, sau hai tháng nữa sẽ đấu một trận sinh tử!”

Nói xong, ông ta không đợi Diệp Quân lên tiếng đã dẫn Lục Thiên biến mất khỏi vị trí!

Diệp Quân nhíu mày, thấy hơi bất mãn, lúc này, Trần Quan Tử đột nhiên nói: “ Quan Huyên Vệ núp trong bóng tối, không đánh được đâu!”

Diệp Quân trầm mặc.

Trần Quan Tử nhìn về phía Diệp Quân: “Trở về Kiếm Tông!”

Diệp Quân gật đầu: “Được!”

Trần Quan Tử và Diệp Quân ngự kiếm bay lên trời, những đệ tử Kiếm Tông còn lại cũng đồng loạt theo sau và biến mất nơi chân trời.

Trên trụ đá, Ngao Thiên Thiên nhìn về phía nơi cuối chân trời, trên mặt ngập tràn nụ cười.

Đại Kiếm Đế!

Cho dù Diệp Quân có phải là Đại Kiếm Đế hay không thì tất cả mọi người cũng đều coi là thật rồi!

Không phải thì cũng buộc ngươi phải!

Dù gì cũng đã giả bộ! Bây giờ ngươi nói không phải thì ai tin?

Sau lưng Ngao Thiên Thiên, đám cường giả tộc Thiên Long cũng phấn khích không thôi, lúc bắt đầu, khi Ngao Thiên Thiên lựa chọn Diệp Quân, bọn họ vẫn không hiểu cho lắm!

Thế nhưng bây giờ, bọn họ mới hiểu ra vẫn là thiếu tộc trưởng có tầm nhìn xa trông rộng!

Một Đại Kiếm Đế trẻ tuổi như vậy?

Điều này đã phá vỡ kỷ lục của Diệp Vũ Kiếm Đế!

Đẳng cấp!

Khi trước, bọn họ vẫn lo lắng về thân thế của Diệp Quân. Dù gì so với người mang thiên mệnh thì thân thế của Diệp Quân thật sự hơi tầm thường.

Nhưng bây giờ, Diệp Quân có được sự ủng hộ của Kiếm Tông thì đã hoàn toàn khác biệt!

Kiếm Tông là thiên hạ đệ nhất tông đấy!
 
Chương 805


Chương 805

Cũng có thể nói, có sự ủng hộ của Kiếm Tông, bên phía người mang thiên mệnh chắc chắn không dám giở trò gì, những kiểu như ỷ lớn ức hiếp bé, ông lớn cưỡng chế trấn áp Diệp Quân chắc chắn là không thể làm được!

Kiếm Tông đang ở đây đấy!

Nếu bên phía người mang thiên mệnh thật sự muốn chơi mấy chiêu trò bẩn thỉu, Kiếm Tông cũng không phải dạng ngoan hiền dễ bắt nạt, hơn nữa bây giờ ai ai cũng đang nhìn vào trận đấu giữa Diệp Quân và người mang thiên mệnh.

Nếu như bên phía người mang thiên mệnh giở trò thì sẽ bị toàn vũ trụ phỉ nhổ!

Chưa nói tới những cái khác, bản thân Võ Viện có thể sẽ không đồng ý!

Kiếm Tông và Võ Viện không đối đầu, nhưng không đại diện cho việc người của Võ Viện không có giới hạn, không có đầu óc. Nếu người mang thiên mệnh giống như nhà họ An lúc ban đầu, muốn cậy thế đàn áp người khác thì Võ Viện chắc chắn sẽ là thế lực đầu tiên không đồng ý!

Vậy nên bây giờ chỉ có đúng một con đường bày ra trước mặt người mang thiên mệnh, là đánh bại Diệp Quân một cách đường đường chính chính!

Mà Diệp Quân lại là Đại Kiếm Đế!

Quá ảo diệu!

Ngay lập tức, tin tức Diệp Quân là Đại Kiếm Đế đã lan truyền khắp cả vũ trụ, trên báo Quan Huyên càng hot hơn bao giờ hết!

Báo Quan Huyên khá đẳng cấp, còn ghi một câu: Kiếm Tu có thiên phú mạnh nhất sau Kiếm Chủ Nhân Gian!

Trận chiến này giúp cho danh tiếng của Diệp Quân nổi tiếng khắp cả vũ trụ Quan Huyên!



Vũ trụ Quan Huyên, trong một thành nào đó, một thanh niên ngồi trước một quán mỳ, trên người gã mặc đồ đen, tóc dài ngang vai, đang bê một bát mỳ ăn từng miếng lớn.

Trên mặt cậu thanh niên ngập tràn vẻ mệt mỏi, trong mắt ánh lên vẻ tang thương.

Xung quanh, mọi người đều đang bàn tán về trận chiến của Diệp Quân và người mang thiên mệnh.

Mọi người nói vô cùng kích động, đặc biệt khi nói tới việc Diệp Quân là Đại Kiếm Đế lại càng kích động không thôi!

Một Đại Kiếm Đế trẻ tuổi như vậy!

Thật sự khiến cho người ta cảm thấy nhiệt huyết sục sôi!

Đương nhiên, quan trọng nhất là kẻ thù của một Đại Kiếm Đế trẻ tuổi này lại là người mang thiên mệnh!

Điều khiến cho người ta kích động nhất là hai người này còn đụng độ!

Hơn nữa, hai tháng sau còn đấu một trận sinh tử!

Quá kích thích!

Lúc này, cậu thanh niên đang ăn mỳ đột nhiên đặt bát xuống, y quay người đi về phía xa, trên mặt y lại là vẻ phấn khích không thôi: “Thầy ơi, Diệp Quân huynh vậy mà đã đạt tới Đại Kiếm Đế rồi!”

Cậu thanh niên chính là Diệp Khải!

Một giọng nói đột nhiên vang lên trong đầu Diệp Khải: “Hắn rất ưu tú, thiên phú mạnh không kém gì Kiếm Chủ Nhân Gian năm xưa!”

Diệp Khải hít sâu vào một hơi, hai tay y siết chặt: “Thầy, con phải nỗ lực hơn!”
 
Chương 806


Chương 806

Giọng nói đó lên tiếng: “Bị kích thích rồi à?”

Diệp Khải gật đầu: “Diệp Quân huynh rất ưu tú, con không muốn bị huynh ấy bỏ lại phía sau, tới một ngày nào đó, con nhất định có thể sánh ngang vai tác chiến cùng với Diệp Quân huynh!”

Giọng nói đó nói: “Đi tìm Pháp Tắc số năm đi, đợi tìm thấy đủ chín Pháp Tắc, khởi động Pháp Môn, tu luyện pháp thân vạn cổ, lúc đó cho dù hắn là Đại Kiếm Đế thì con cũng có thể đấu với hắn một trận”.

Diệp Khải nhếch miệng cười: “Con thật sự muốn cạnh tranh thử với Diệp Quân huynh!”

Giọng nói đó vang lên: “Có thể mà!”

Diệp Khải gật đầu: “Con phải mau chóng thu phục Pháp Tắc Thời Không này!”

Giọng nói đó lên tiếng: “Như thế nào?”

Diệp Khải trầm giọng nói: “Con vừa xem báo Quan Huyên, người ủng hộ người mang thiên mệnh rất rất nhiều, đại đa số thế gia và tông môn đều đã ủng hộ gã, còn Diệp Quân huynh thì chỉ có Kiếm Tông… vậy nên con muốn sau khi thu phục Pháp Tắc Thời Không sẽ tới thư viện Quan Huyên ủng hộ huynh ấy. Nếu như người mang thiên mệnh đấu một trận công bằng với Diệp Quân huynh thì tốt, nếu như gã dám chơi xấu giống như nhà họ An thì con sẽ không đồng ý đâu!”

Nói xong, cả người y chuyển động, biến mất ở điểm cuối chân trời.

Một bên khác, động thiên Thiên Linh.

Một người đàn ông đứng trên đỉnh núi, trong tay y là một tờ báo Quan Huyên!

Người đàn ông chính là Tiêu Qua từ Thượng Giới tới, sau ngày y rời khỏi Thượng Giới, cả chặng đường vất vả cuối cùng cũng tới được vũ trụ Quan Huyên, y cũng vừa khéo gia nhập vào động thiên Thiên Linh!

Động thiên Thiên Linh chỉ xếp sau động thiên Tuế Nguyệt trong số chín động thiên lớn!

Tiêu Qua nhìn báo Quan Huyên trong tay, trầm mặc hồi lâu rồi lắc đầu cười: “Không ngờ Diệp huynh đã phát triển tới trình độ như vậy rồi…”

Bây giờ y có cảm giác bất lực!

Nhớ năm đó lúc ở thư viện, thực lực của y và Diệp Quân cũng sàn sàn như nhau, nhưng bây giờ cách biệt đã dần lớn hơn!

Đại Kiếm Đế!

Đây thực sự là sự tồn tại khiến cho người ta tuyệt vọng!

Một lúc sau, Tiêu Qua đột nhiên lắc đầu cười, sau khi thấy bất lực thì lại thấy vui vẻ!

Y thật lòng thấy vui thay cho Diệp Quân!

Tiêu Qua đứng dậy rời đi!

Nỗ lực tu luyện!

Hai tháng sau đi tới thư viện Quan Huyên trợ uy cho Diệp Quân!

Mặc kệ Diệp Quân có còn coi y là huynh đệ hay không thì y vẫn coi Diệp Quân là huynh đệ như cũ!



Thiền Châu.

Bên trong Tiên Bảo Các, một ông lão đột nhiên đứng dậy, người này chính là ông Phó ở Thanh Châu bị giáng chức tới đây.

Ông Phó nhìn báo Quan Huyên trong tay, phấn khích nói: “Cậu Diệp đỉnh thật! Thật sự quá đẳng cấp! Ánh mắt của ông đây không sai mà! Ha ha…”

Khoảnh khắc này, ông ta rũ sạch những chuyện phiền não khi trước.
 
Chương 807


Chương 807

Mặc dù bị giáng chức!

Thế nhưng mắt nhìn của ông ta rất tốt!

Người mà ông Phó ông ta xem trọng thật sự quá đỉnh!

Dường như nghĩ tới điều gì đó, ông Phó đột nhiên bực tức mắng chửi: “Cái lũ chó đần Tiên Bảo Các, đúng là có mắt như mù…”



Huyền Giới.

Sau khi biết Diệp Quân trở thành Đại Kiếm Đế, ông lão canh tháp bay vút lên, bật cười một cách điên cuồng!

Mẹ nó!

Ông ta cược đúng rồi!

Chàng trai này không đơn giản!

Mới tới vũ trụ Quan Huyên chưa bao lâu đã trở thành Đại Kiếm Đế!

Vô địch!

Ông lão canh tháp phấn khích rất lâu, sau đó ông ta đột nhiên tìm được hai chân dung, chính là chân dung của Kiếm Chủ Nhân Gian và Tần Quan, ông ta nhìn một lúc lâu rồi khẽ nói: “Giống thật đấy! Cậu Diệp này thật sự càng nhìn càng thấy giống các chủ và Kiếm Chủ Nhân Gian! Lẽ nào cậu ta thật sự là con trai của các chủ và Kiếm Chủ Nhân Gian?”



Lúc này, cả vũ trụ đều đang tâng bốc Diệp Quân!

Danh tiếng của Diệp Quân cứ thế tăng cao, vượt qua cả người mang thiên mệnh Lục Thiên!

Lúc này Diệp Quân đang ngồi trước cửa đại điện, hắn nhìn kiếm Hành Đạo trước mặt, trầm mặc không lên tiếng!

Ngươi thay ta giả bộ rồi!

Giờ ta nên làm thế nào đây?

Hai tháng sau, ta không đạt tới Đại Kiếm Đế thì biết rúc mặt vào đâu nữa?

Haizz!

Trong lòng Diệp Quân sầu não.

Cảm thấy thật khó nhằn!

Haiz!

Diệp Quân lại thở dài, cảm thấy khó quá đi mất.

Đại Kiếm Đế!

Tuy hắn đã là Chuẩn Đại Kiếm Đế rồi, nhưng hắn cũng hiểu rõ, muốn bước qua ngưỡng này cực kỳ khó khăn.

Quan trọng nhất là bây giờ hắn đang có cảm giác như ngồi trên chảo lửa.

Hắn buộc phải trở thành Đại Kiếm Đế!

Kiếm Hành Đạo khẽ rung, như đang nói gì đó.

Diệp Quân chớp mắt: “Ý ngươi là… ta hiểu rồi!”

Tiểu Tháp bỗng nói: “Ngươi nghe hiểu nó nói gì à?”
 
Chương 808


Chương 808

Diệp Quân gật đầu: “Đúng vậy!”

Tiểu Tháp bỗng tò mò hỏi: “Nó nói gì?”

Diệp Quân nghiêm túc trả lời: “Nó bảo nhờ Tháp gia giúp, cho ít công pháp võ kỹ gì đó, ít nhất là mấy loại cấp Giản ấy!”

Tiểu Tháp trầm giọng nói: “Bớt nói nhảm với ông đây đi! Ngươi xấu xa lắm, ngươi và cha ngươi…”

Nói đến đây, nó không nói nữa.

Diệp Quân hơi tò mò: “Tháp gia, trước đây cha ta cũng xấu xa lắm sao?”

Tiểu Tháp bình tĩnh đáp: “Không xấu!”

Nhưng trong lòng nó thầm nói thêm: “Mới lạ đấy!”

Diệp Quân suy nghĩ rồi hỏi: “Tháp gia, ta phải làm thế nào mới đạt được đến Đại Kiếm Đế?”

Tiểu Tháp trầm mặc rất rất lâu mới trả lời: “Ngươi đừng nên có tâm thái như thế này. Cảnh giới kiếm đạo có thể lĩnh ngộ ra chứ không thể tu luyện ra, càng không được vội vàng. Tu là để đắc đạo, phải theo đuổi; lĩnh ngộ là để làm sáng tỏ vấn đề, phải có trí tuệ. Nếu trong lòng có chấp niệm thì sẽ trở nên tầm thường. Thế nên ngươi nên giữ được tâm thái bình thường, không để chuyện bên ngoài ảnh hưởng đến bản thân. Tâm nguyện lúc đầu không thay đổi mới có thể vô địch”.

Diệp Quân bỗng nói: “Tháp gia, vị tiền bối này nói hay thật!”

Tiểu Tháp buột miệng nói: “Đúng là bà ấy nói rất…”

Nói đến đây nó vội dừng lại!

Mẹ kiếp!

Lại mắc bẫy của thằng nhóc khốn nạn này nữa rồi!

Diệp Quân mỉm cười, hắn không nói gì mà chỉ bình tâm cẩn thận cảm ngộ lời nói vừa nãy.

Cảnh giới kiếm đạo có thể lĩnh ngộ ra chứ không thể tu luyện ra. Tu là để đắc đạo, phải theo đuổi; lĩnh ngộ là để làm sáng tỏ vấn đề, phải có trí tuệ.

Trong tháp, giọng nói bí ẩn khẽ nói: “Kiếm Hành Đạo, đúng là dễ phá hoại tâm cảnh của hắn!”

Tiểu Tháp bình tĩnh nói: “Ta không dám nói gì đâu!”

Giọng nói bí ẩn cười nói: “Nhưng may là thằng nhóc này tâm tính cực tốt, biết tự ràng buộc, thế nên dù có thanh thần kiếm nghịch thiên như kiếm Hành Đạo, hắn cũng chưa từng tự cao, ngược lại lúc nào cũng tự nhắc bản thân phải cố gắng, đúng là hiếm thấy”.

Tiểu Tháp cười nói: “Ngươi muốn nhận hắn làm đồ đệ không?”

Sau một hồi im lặng, giọng nói bí ẩn: “Hắn đã đi trên con đường vô địch rồi!”

Tiểu Tháp: “Thì có liên quan gì? Ngươi vẫn có thể dạy hắn mà!”

Giọng nói bí ẩn: “Ngươi có phát hiện ra không, có lẽ thật sự chỉ có cô thằng nhóc này mới đủ tư cách dạy hắn…”

Tiểu Tháp trầm lặng.



Tại Nam Uyển trong thư viện Quan Huyên.

Diệp Quan Chỉ đặt tờ báo Quan Huyên trong tay xuống, sau đó thuận thế nằm lên ghế dài, hai mắt cô ấy chầm chậm khép lại, gió thổi góc váy bay bay.

Bên cạnh Diệp Quan Chỉ, bà lão kia trầm giọng nói: “Không ngờ cậu ấy đã là Đại Kiếm Đế!”
 
Chương 809


Chương 809

Diệp Quan Chỉ khẽ cười, không nói gì.

Bà lão nhìn Diệp Quan Chỉ, khẽ nói: “Nha đầu, con cảm thấy người mang thiên mệnh sẽ bị đánh bại thật sao?”

Diệp Quan Chỉ bình tĩnh hỏi: “Năm xưa Kiếm Chủ Nhân Gian đã từng thua chưa?”

Bà lão sững người.

Diệp Quan Chỉ cười nói: “Thật ra, ông ấy đã từng thua! Đương nhiên, có lẽ chưa từng bại trước lớp trẻ mà thôi!”

Nói rồi, cô ấy chầm chậm mở mắt ra, ánh mặt trời chói mắt khiến cô ấy phải nhắm mắt lại, khẽ nói: “Dù thua thì cũng có sao? Ai quy định người mang thiên mệnh không được thua? Vì hai người mang thiên mệnh trước mà Lục Thiên kia tự nghĩ rằng mình không thể thua. Một khi có suy nghĩ này thì gã đã tự gieo cho mình một tâm ma!”

Bà lão trầm giọng nói: “Gã là người mang thiên mệnh!”

Diệp Quan Chỉ thản nhiên nói: “Thân phận chính là một con dao hai lưỡi, dùng tốt thì vô địch, dùng không tốt thì tự phá tâm cảnh của mình. Ngày hôm đó, trong trận chiến với Diệp công tử ở Trung Thổ Thần Châu, đạo tâm của gã đã bị phá rồi, vì sao? Vì gã cảm thấy mình không nên thua, thế nên đã tạo ra một tâm ma cho mình, tâm ma này chính là Diệp công tử!”

Nói rồi cô ấy khẽ lắc đầu: “Đây cũng là lý do vì sao sau đó gã lại nói câu kia, có gã sẽ không có Diệp công tử, có Diệp công tử thì không có gã! Mà bây giờ, muốn xóa bỏ đi tâm ma này, chỉ có hai cách. Cách thứ nhất là nhìn nhận bản thân, hàng phục nội tâm của mình, thản nhiên đối mặt với những thiếu sót của mình. Cách thứ hai chính là giết Diệp công tử!”

Bà lão im lặng.

Diệp Quan Chỉ khẽ nói: “Gã đã chọn cách thứ hai. Mà hiện nay, gã đã ép bản thân mình tới bờ vực, đối với gã bây giờ, tiến lên phía trước thì sẽ là thiên đường, lùi lại phía sau sẽ là thế tục”.

Bà lão nhìn Diệp Quan Chỉ: “Con đánh giá ai cao hơn?”

Diệp Quan Chỉ không cần suy nghĩ: “Diệp công tử!”

Bà lão nhíu mày: “Vì sao?”

Diệp Quan Chỉ khẽ cười: “Còn nhớ lần ta và Diệp công tử mài giũa với nhau không?”

Bà lão gật đầu: “Nhớ!”

Diệp Quan Chỉ khẽ nói: “Khi đó hắn thua ta nhưng lại không hề nhụt chí và không cam tâm, ngược lại còn khiêm tốn xin con chỉ giáo. Hắn không quá xem trọng thắng thua, trong thế giới của hắn, thắng đương nhiên là tốt, nhưng nếu thua, cũng tốt!”

Bà lão không hiểu: “Vì sao thua cũng tốt?”

Diệp Quan Chỉ khẽ cười: “Vì thua sẽ có thể nhìn ra vấn đề của mình, biết mình thiếu sót. Nếu thật sự vô địch thì sao có thể nâng cao bản thân được nữa? Người vô địch đứng trên cao đều rất cô độc, chắc chắn bọn họ không muốn vô địch, bọn họ muốn bị người khác đánh bại! Đây chính là tâm thế của cường giả, mà Diệp công tử lại có tâm thế này!”

Bà lão: “Người mang thiên mệnh không có sao?”

Diệp Quan Chỉ: “Thân phận của gã quá đặc biệt, đặc biệt đến nỗi khiến gã cảm thấy mình chỉ được thắng, không được thua! Không chỉ gã nghĩ như vậy, mà người đời cũng đều nghĩ như vậy!”

Nói rồi, như nghĩ tới điều gì đó, cô ấy khẽ cau mày: “Thứ bây giờ ta lo lắng chính là những thế lực sau lưng gã!”
 
Chương 810


Chương 810

Bà lão ngờ vực: “Những thế lực sau lưng gã sao?”

Diệp Quan Chỉ gật đầu: “Sau lưng người mang thiên mệnh bây giờ đã hình thành một đoàn thể lợi ích cực lớn, người mang thiên mệnh không thể thua, nếu thua thì họ biết làm sao? Đặc biệt là bây giờ Tiên Bảo Các cùng với Ngân Hà Tông và Vị Lai Tông đều đã vào cuộc. Bây giờ gã là đại diện cho lợi ích của vô số thế gia và tông môn, những thế lực này sẽ không để gã thua đâu!”

Sắc mặt của bà lão hơi khó coi: “Bọn họ cũng không thể giở trò lúc đang tỉ võ được chứ? Nếu như thế thì quá vô pháp vô thiên rồi!”

Diệp Quan Chỉ bình thản nói: “Người không hiểu bọn họ, khi đạt đủ lợi ích, có gì mà họ không dám làm cơ chứ? Đừng nói là chơi bẩn, dù là tạo phản, bọn họ cũng dám lắm đấy!”

Bà lão lắc đầu: “Có thư viện trấn áp, họ nào dám tạo phản sao?”

Diệp Quan Chỉ: “Người mang thiên mệnh có thân phận đặc biệt, lại sở hữu đạo ấn, nếu bọn họ dẫn theo người mang thiên mệnh tạo phản, danh chính ngôn thuận!”

Bà lão trầm giọng nói: “Nội các còn đó mà!”

Diệp Quan Chỉ bỗng nói: “Nếu trong nội các cũng có người đứng về phe người mang thiên mệnh thì sao?”

Bà lão sững sờ.

Diệp Quan Chỉ: “Thật ra, chủ yếu nhất là bốn đại thế gia! Nếu có hai trong số bốn đại thế gia đứng về phía gã, đến lúc đó, bọn họ không cần phải tạo phản, trực tiếp có thể trấn áp nội các, khống chế quyền lên tiếng của nội các. Lại cộng thêm sự giúp đỡ từ Tiên Bảo Các, gã muốn tiền có tiền, muốn nhân lực có nhân lực!”

Nói rồi, cô ấy bỗng đứng phắt dậy: “Nếu Cổ tộc và Nguyệt tộc ủng hộ gã thì gã đã nắm chắc chín phần giành được cái ghế viện trưởng rồi!”

Bà lão hỏi: “Còn một phần nữa thì sao?”

Diệp Quan Chỉ nghiêm giọng nói: “Kiếm Chủ Nhân Gian hiện thế bác bỏ gã, hoặc Thanh Khưu sư tỷ thức tỉnh, đồng thời phủ định gã!”

Bà lão cười khổ, bản thể của hai người này đã rất rất lâu không xuất hiện rồi!

Diệp Quan Chỉ khẽ nói: “Tiếp theo sau, chắc chắn Lục Thiên sẽ tới bốn đại thế gia để làm công tác tư tưởng! Chỉ cần nhận được sự giúp đỡ của bốn đại thế gia, thế thì mọi chuyện đã được định!”

Nói rồi, cô ấy bỗng quay người rời đi!

Bà lão sửng sốt: “Con định đi đâu?”

Diệp Quan Chỉ nói: “Đi nhắc nhở Diệp công tử!”

Bà lão ngây người ra.

Ngay lúc Diệp Quan Chỉ định bước ra khỏi viện thì một luồng khí tức đáng sợ đã khóa cô ấy lại!

Một ông lão áo đen xuất hiện trước mặt Diệp Quan Chỉ, ông ta nhìn chằm chằm Diệp Quan Chỉ: “Diệp chủ tịch, không có pháp chỉ của nội các, cô không được rời khỏi đây nửa bước!”

Diệp Quan Chỉ chậm rãi siết tay phải lại.

Ông lão áo đen: “Diệp chủ tịch, Lý viện phó không hề có ác ý gì với cô, cô đừng làm những chuyện để đối thủ nắm được thóp!”

Nói rồi ông ta biến mất.

Diệp Quan Chỉ bỗng nhìn bà lão: “Người giúp ta mời Diệp Quân tới đây gặp mặt!”

Bà lão gật đầu: “Được!”
 
Chương 811


Chương 811

Nói rồi, bà ấy lui xuống.

Diệp Quan Chỉ đứng đó với ánh mắt âu lo.

Lớn chuyện rồi!

Phe thế gia và phe tông môn từng có xích mích với Diệp Quân, chắc chắn bọn họ sẽ không giúp đỡ Diệp Quân. Một khi những thế lực này ủng hộ người mang thiên mệnh thì trong cuộc chiến sắp diễn ra, người mang thiên mệnh tuyệt đối không thể thua!

Khi lợi ích lên đến một mức độ nào đó, những thế gia và tông môn này sẽ trở nên điên cuồng!

Dù sao thì đã ba nghìn vạn năm rồi, bản thể Kiếm Chủ Nhân Gian cũng chưa từng xuất hiện!



Nội các.

Lý Bán Tri vẫn đang xử lý chính vụ, bà ấy là viện phó, mỗi ngày đều giải quyết không hết công việc!

Lúc này, Trương Lão bước tới trước mặt Lý Bán Tri, ông ấy khẽ hành lễ rồi nói: “Chuyện này đã rất ồn ào rồi, nội các thật sự không trấn áp sao?”

Lý Bán Tri cười nói: “Trấn áp thế nào?”

Trương Lão im lặng.

Lý Bán Tri lắc đầu: “Không thể nào trấn áp được đâu! Sau khi Lục Thiên tới thư viện thì bắt đầu kéo bè kết phái, mục đích của gã rất rõ ràng, chính là muốn làm viện trưởng thư viện! Còn mục đích của những thế gia và tông môn giúp đỡ gã cũng rất rõ ràng, muốn tiến lên, đạt được lợi ích khổng lồ! Vì năm xưa khi Kiếm Chủ Nhân Gian thành lập thư viện, người đã giúp đỡ một số lượng lớn thế gia và tông môn siêu cấp!”

Nói rồi bà ấy lắc đầu cười, không nói thêm gì.

Trương Lão trầm giọng nói: “Người ủng hộ bên cạnh Lục Thiên rất nhiều, việc này đối với nội các…”

Nói đến đây ông ta nhìn Lý Bán Tri rồi mới nói tiếp: “Hay là điều một tốp Quan Huyên Vệ và đạo binh từ chiến trường Hư Chân về?”

Lý Bán Tri khẽ cười: “Ta tự có sắp xếp, ông đừng lo, cứ làm tốt bổn phận của mình là được”.

Trương Lão do dự rồi gật đầu lui xuống.

Lý Bán Tri lấy ra một bức tranh, bức tranh vẽ Diệp Quân.

Bà ấy nhìn hồi lâu rồi quay đầu nhìn ra cửa sổ, khẽ nói: “Thằng nhóc này, rất ưu tú!”

Nói rồi, bà ấy bỗng cầm tóc lên, tóc đã lấm tấm bạc rồi. Bà ấy khẽ cười: “Ta giữ gìn thiên hạ này giúp người đã lâu như vậy, cũng nên đến lúc kết thúc rồi”.

Nói đến đây, bà ấy cất bức tranh đi, ánh mắt lạnh lùng: “Người đâu, truyền lệnh cho Ám U viện chủ, bảo ông ấy lập tức dẫn tất cả cường giả đỉnh cấp nhất của Ám Viện tới tổng viện, cứ nói, bảo ông ấy tới đón tân vương của bọn họ!”

Nói xong, bà ấy lại bổ sung thêm một câu: “Không được để bất kỳ thế gia và tông môn nào biết chuyện này!”

Trong bóng tối, một ông lão lặng lẽ lui xuống!

Đón tân vương, trừ nội loạn!

Núi Huyền Không, Kiếm Tông.

Sau núi Huyền Không là mười vạn ngọn núi dài bất tận, núi ôm núi, trùng điệp không dứt, nhìn không thấy điểm cuối, vô cùng hùng vĩ tráng lệ.

 
 
Chương 812


Chương 812

Sáng sớm.

Diệp Quân đứng bên vách núi trên núi Huyền Không, hắn nhìn ra xa, dãy núi phía xa chìm trong biển mây, nửa ẩn nửa hiện, chốc chốc lại nghe tiếng kiếm kêu.

Mặt trời đỏ rực xé toang tầng mây phía cuối chân trời.

Tĩnh tâm!

Lời nói của đại lão trong tháp hôm qua đã thức tỉnh hắn!

Kiếm đạo!

Có thể lĩnh ngộ ra chứ không thể tu luyện ra!

Người tu kiếm không thể có chấp niệm, chấp niệm chính là tâm ma, có một số người có thể hàng phục tâm ma của mình, hóa chấp niệm thành động lực, một bước lên cao.

Nhưng số nhiều lại bị chấp niệm ràng buộc, bị giam trong tâm ma, cả đời không thoát ra được!

Diệp Quân bỗng khẽ mỉm cười, giây phút này, nội tâm của hắn rất tĩnh lặng.

Hắn thật sự nghĩ thông rồi!

Con đường võ đạo cũng giống như leo núi vậy, càng leo lên trên càng khó, trên đường đi sẽ gặp rất nhiều trắc trở, đặc biệt là trắc trở trong lòng, rất nhiều lúc, bất cẩn một chút đã nảy sinh tâm ma, vạn kiếp bất phục!

Phải giữ gìn bản tâm!

Phải giữa gìn tâm thái bình thường!

Lúc nào cũng thả lỏng!

Diệp Quân chậm rãi nhắm mắt lại, hai tay hắn từ từ mở ra, gió mát thổi tới, sảng khoái vô cùng.

Lúc này, tiếng bước chân bỗng vang lên bên cạnh.

Diệp Quân thôi không suy nghĩ nữa, quay đầu nhìn, người tới chính là Trần Quan Tử.

Diệp Quân vội chào: “Đại sư huynh!”

Trần Quan Tử quan sát Diệp Quân, khẽ gật đầu: “Đừng suy nghĩ nhiều, giữ tâm thái bình thường!”

Diệp Quân cười khổ: “Sư huynh biết rồi ạ?”

Trần Quan Tử gật đầu.

Thật ra chỉ có y nhìn ra, đến bây giờ Diệp Quân vẫn chưa đạt đến Đại Kiếm Đế.

Vì tính đến nay, y là người gần đạt đến Đại Kiếm Đế nhất trong Kiếm Tông, không chỉ vậy, y còn từng được tiếp xúc với ngưỡng cửa này rồi, thế nên y rất rõ, Diệp Quân chưa đạt đến cảnh giới đó.

Y cũng sợ Diệp Quân quá áp lực, sinh ra chấp niệm, ảnh hưởng đến tâm cảnh nên tới đây để khuyên nhủ.

Nhưng bây giờ xem ra trạng thái của Diệp Quân rất tốt!

Vậy là tốt rồi!

Trần Quan Tử nói: “Đi theo ta!”

Nói xong y quay người rời đi.

Diệp Quân đi theo.

Suốt dọc đường, những kiếm tu gặp Trần Quan Tử đều cung kính hành lễ.

Có thể thấy được Trần Quan Tử rất có uy trong Kiếm Tông.
 
Chương 813


Chương 813

Trần Quan Tử dẫn Diệp Quân vào sâu trọng một dãy núi, đi rất lâu y mới dừng lại. Diệp Quân nhìn ra xa, ở phía đó, trên đất cắm đầy kiếm.

Diệp Quân sững sờ.

Trần Quan Tử khẽ nói: “Đây là mộ kiếm, kiếm ở đây đều là các tiền bối của Kiếm Tông ta để lại! Phàm là đệ tử của Kiếm Tông đều có thể tới đây lấy kiếm, có được truyền thừa của bọn họ”.

Diệp Quân khẽ hỏi: “Bọn họ…”

Trần Quan Tử khẽ lắc đầu: “Đều đã mất rồi!”

Diệp Quân nhìn lướt qua, phải có đến một trăm vạn thanh kiếm!

Trong đó còn có rất nhiều thanh cấp Thần, thậm chí còn có cả cấp Giản nữa!

Hơn nữa còn không ít!

Khủng bố!

Diệp Quân thầm chấn động, sau đó nói: “Trăm triệu kiếm tu… đều đã mất rồi sao?”

Trần Quan Tử nhìn những thanh kiếm kia, như nhớ lại điều gì đó, ánh mắt dần mơ hồ: “Đúng vậy!”

Diệp Quân khẽ hỏi: “Thế giới Hư Chân?”

Trần Quan Tử khẽ gật đầu: “Sau trận chiến ba nghìn vạn năm trước, mỗi năm đều có sư huynh đệ của Kiếm Tông ta ngã xuống ở thế giới Hư Chân!”

Nói rồi, y bước tới trước một tảng đá lớn, trên đó có cắm tám thanh kiếm. Y ngồi xổm trước tảng đá đó, khẽ vuốt ve nó rồi nói: “Sư huynh, sư tỷ… Tiểu Quan Tử tới thăm mọi người đây!”

Diệp Quân nhìn tám thanh kiếm kia, trầm mặc.

Trần Quan Tử đứng quay lưng về phía Diệp Quân, y nhìn tám thanh kiếm kia, nước mắt bất giác rơi xuống.

Một hồi lâu sau, Trần Quan Tử mới khẽ nói: “Trước đây ta là người nhỏ nhất ở Kiếm Tông, bây giờ ta là người lớn tuổi nhất trong lớp trẻ ở Kiếm Tông!”

Diệp Quân im lặng.

Trần Quan Tử chậm rãi đứng dậy, y không quay người lại: “Diệp sư đệ, nếu đệ ưng ý bất kỳ thanh kiếm nào ở đây thì cứ lấy đi. Ngày thường đệ cũng có thể tới đây tu luyện, trăm vạn thanh kiếm ở đây, thanh nào cũng có giữ kiếm ý của chủ nhân trước, đệ có thể giao lưu cảm ngộ với chúng nó, đệ là người của Kiếm Tông ta, các tiền bối sẽ giúp đỡ cho đệ!”

Nói rồi, y xòe tay ra, một chiếc nhẫn không gian bay tới trước mặt Diệp Quân, trong đó có ba mươi vạn tiên tinh.

Trần Quan Tử nói: “Đệ tu luyện ở Kiếm Tông sẽ không ai có thể đánh lén đệ, nếu có thì là do sư huynh đệ trong Kiếm Tông ta đã chết cả rồi!”

Nói rồi, y ngự kiếm bay lên, mất hút nơi chân trời.

Diệp Quân trầm mặc nhìn nhẫn không gian trước mặt, trong lòng như có dòng nước ấm chảy qua.

Một hồi lâu sau, Diệp Quân cất nhẫn không gian đi, sau đó đi về phía vô số thanh kiếm kia.

Đi mãi đi mãi, Diệp Quân chầm chậm nhắm mắt lại, đúng như lời Đại sư huynh nói, hắn đã cảm nhận được kiếm ý của những thanh kiếm này rồi.

Mỗi loại kiếm ý đều khác nhau.
 
Chương 814


Chương 814

Mà mới đầu những kiếm ý này cảm nhận được hắn thì đều tỏ ra thờ ơ!

Đúng lúc này, Diệp Quân bỗng dừng chân, hắn cúi khom người bái phía trước: “Vãn bối Diệp Quân của Kiếm Tông, bái kiến các vị sư huynh sư tỷ!”

Lặng ngắt như tờ.

Bỗng chốc, những thanh kiếm xung quanh Diệp Quân khẽ rung lên, từng đạo kiếm ý bắt đầu bao trùm lấy hắn.

Diệp Quân bỗng đi tới trước một bước, hắn xòe tay ra, một luồng kiếm ý mạnh mẽ phóng lên trời!

Ý của Kiếm Đế!

Diệp Quân lại lần nữa khom người hành lễ thật sâu: “Diệp Quân bái kiến các vị sư huynh sư tỷ!”

Ầm!

Trong chốc lát, cả khu mộ kiếm bỗng kịch liệt rung lên, vô số kiếm ý bắt đầu chảy về phía Diệp Quân!

Nháy mắt, Diệp Quân bị vô số kiếm ý nhấn chìm!

Diệp Quân chậm rãi nhắm mắt lại!

Truyền thừa kiếm đạo!

Thật ra hắn cũng có truyền thừa kiếm đạo, là truyền thừa kiếm đạo của cô cô váy trắng, nhưng hắn biết, truyền thừa kiếm đạo của cô cô váy trắng quá cao thâm, bây giờ hắn vẫn chưa thể hiểu thấu được!

Còn truyền thừa kiếm đạo của những kiếm ý ở đây lại giúp ích được rất nhiều cho hắn!

Chủ nhân trước của những thanh kiếm này thấp nhất cũng là Kiếm Tiên, có rất nhiều Kiếm Đế, Đại Kiếm Đế cũng có không ít!

Cảm ngộ kiếm đạo của họ đáng quý biết bao!

Diệp Quân cảm nhận vô số kiếm ý kia, chúng như thủy triều cuồn cuộn chảy vào thức hải của hắn. Giây phút này đây, hắn cũng cảm nhận được vô số kiếm đạo của các tiền bối Kiếm Tông, những tiền bối Kiếm Tông kia cũng chỉ dạy hắn không giữ lại điều gì!

Diệp Quân ngồi xếp bằng xuống, bắt đầu dần dần tiêu hóa những lý niệm kiếm đạo kia.

Trước đây, hắn tu kiếm đạo đều dựa vào chính bản thân mình lý giải, còn về Tháp gia, Tháp gia chỉ biết lừa hắn thôi.

Có thể nói là, sự lý giải của hắn về kiếm đạo vẫn còn quá nông cạn.

Thế nên hắn vẫn luôn muốn làm quen với những cường giả kiếm tu khác trên thế giới, muốn xem thử kiếm đạo của họ như thế nào.

Đây cũng là lý do hắn muốn tới Kiếm Tông, hắn thật sự muốn hiểu rõ về kiếm đạo!

Đúc kết kinh nghiệm!

Rất rất lâu sau, sau khi nhận vô số lý niệm kiếm đạo kia, hắn bỗng có nhận thức hoàn toàn mới về kiếm đạo!

Trong tháp, Tiểu Tháp bỗng hỏi: “Hắn có thể đột phá Đại Kiếm Đế không?”

Sau một thoáng im lặng, giọng nói bí ẩn nói: “E là khó! Chỉ dựa vào đúc kết kinh nghiệm thì khó mà đạt được đến Đại Kiếm Đế. Trừ phi hắn có thể hoàn toàn dung hợp truyền thừa kiếm đạo của những kiếm tu này lại, đồng thời vẫn có thể kiên trì giữ vững đạo của chính mình, chỉ có vậy, hắn mới có khả năng đạt đến Đại Kiếm Đế!”

Tiểu Tháp khẽ hỏi: “Kiên định đi trên con đường kiếm đạo vô địch à?”

Giọng nói bí ẩn: “Đúng vậy!”
 
Chương 815


Chương 815

Tiểu Tháp im lặng.

Giọng nói bí ẩn: “Đạo của hắn đã hình thành rồi, thứ bây giờ hắn cần làm chính là học tập từ đạo của người khác, nhưng vẫn luôn giữ vững được đạo của mình, cũng chính là giữ vững đạo tâm mà người học võ chúng ta thường nói. Nếu hắn làm được điểm này thì sẽ dễ dàng trở thành Đại Kiếm Đế. Mặt khác, hắn có thể sẽ bị đạo của người khác làm ảnh hưởng. Giống như tiểu chủ của ngươi, giai đoạn sau đã bị ảnh hưởng, mãi đến sau này mới bắt đầu giữ vững lại đạo tâm!”

Tiểu Tháp nói: “Ta tin thằng nhóc này có thể giữ vững được bản tâm!”

Giọng nói bí ẩn: “Ta cũng tin hắn có thể, người này tâm trí kiên định như đá tảng, đạo của những kiếm tu này không gây được ảnh hưởng gì cho hắn!”

Tiểu Tháp: “Đúng vậy! Điều bây giờ ta lo lắng hơn chính là sức mạnh huyết mạch của hắn!”

Giọng nói bí ẩn ngờ vực hỏi lại: “Sức mạnh huyết mạch?”

Tiểu Tháp lo lắng đáp: “Lúc trước, khi hai nha đầu Nạp Lan Ca và Tịch Huyền tan biến, ta tưởng hắn sẽ kích hoạt huyết mạch của mình, nhưng không! Hắn khác với cha và ông nội mình, hắn quá bình tĩnh, bình tĩnh đến nỗi ta cảm thấy hắn hơi đáng sợ. Vì càng bình tĩnh, đến khi kích hoạt huyết mạch thì sẽ càng điên cuồng. Giống những người thật thà ở thế tục, bình thường trông chất phát thế đấy, nhưng nếu chọc điên họ lên thì họ sẽ điên còn hơn kẻ điên nữa!”

Giọng nói bí ẩn im lặng.

Tiểu Tháp trầm giọng nói: “Ở thế gian này, chẳng mấy ai có thể trấn áp được huyết mạch phong ma, đặc biệt là thằng nhóc này…”

Giọng nói bí ẩn: “Không sao, nếu có ngày đó thì ta sẽ ra tay!”

Tiểu Tháp bỗng kinh ngạc nói: “Ngươi có thể ra tay được à?”

Giọng nói bí ẩn: “Thế ngươi có cách nào tốt hơn không?”

Tiểu Tháp im lặng.



Trên một đỉnh núi nào đó, Đại Võ Tông đứng im lìm, bên cạnh ông ta là Lục Thiên.

Đại Võ Tông nhìn thẳng Lục Thiên: “Diệp Quân là Đại Kiếm Đế, ngươi có lòng tin chiến thắng hắn không?”

Sau một hồi im lặng, Lục Thiên đáp: “Có thể đánh một trận!”

Có thể đánh một trận!

Chứ không phải là có thể đánh thắng!

Đại Võ Tông im lặng một lúc lâu, khẽ nói: “Chúng ta buộc phải có được sự ủng hộ của bốn đại thế gia!”

Lục Thiên trầm giọng nói: “Bây giờ bốn đại thế gia đều không thể hiện thái độ gì, chắc bọn họ đang định ứng biến theo thời cuộc! Đợi kết quả trận chiến giữa ta và Diệp Quân, ai thắng thì bọn họ sẽ ủng hộ người đó!”

Đại Võ Tông gật đầu: “Có khả năng này!”

Lục Thiên nhìn Đại Võ Tông: “Sư phụ có cách gì không?”

Đại Võ Tông quay người bước tới trước mặt Lục Thiên, xòe tay ra, một chiếc bình ngọc xuất hiện trong tay ông ta. Đại Võ Tông nhìn chằm chằm Lục Thiên: “Có biết đây là vật gì không?”

Lục Thiên lắc đầu, ánh mắt nghi hoặc.

Đại Võ Tông: “Đây là huyết dịch của Kiếm Chủ Nhân Gian!”
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom