Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện Của Tui À!

Diễn Đàn Truyện Của Tui À là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Hậu Duệ Kiếm Thần

Chương 3649


Lại một người nữa đến?

Kiếm tu tên Cơ Tiểu Kiếm kia đã mạnh đến mức khiến người ta cảm thấy tuyệt vọng, mà bây giờ lại có thêm một người nữa đến?

Ai có thể chống lại được?

Chẳng lẽ ông trời muốn tiêu diệt Đại Chu sao?

Vô số cao thủ của Đại Chu đang có mặt đều lộ vẻ đau thương, lúc này bọn họ thật sự thấy hơi tuyệt vọng rồi.

Khuôn mặt của Chu Phạn cũng trắng bệch.

Lại một người nữa?

Ai có thể chống lại?

Diệp Quân nhìn về phía chân trời, hắn cũng cau mày.

Ác Đạo Minh này thật sự bị điên rồi sao?

Kéo một đội hình mạnh như thế đến giết hắn.

Chẳng lẽ hắn bị chủ nhân bút Đại Đạo nhằm vào?

Chủ nhân bút Đại Đạo: “…”

Thời không nơi chân trời nứt ra, một người đàn ông trung niên chậm rãi xuất hiện, người đàn ông này có vóc người cao lớn, eo thô ngực rộng, hai cánh tay to như cột nhà, cơ bắp cuồn cuộn, mỗi một bước đi đều có thể khiến đất trời rung động, tựa như một vị thần linh thượng cổ.

Thấy người này, Diệp Quân lập tức sa sầm mặt, trầm giọng nói: “Thể tu”.

Chu Phạn gật nhẹ đầu, hơi nhíu mày, trong mắt tràn đầy vẻ do dự.

Nét mặt Diệp Quân cũng hơi nặng, nề, trên thế giới này kiếm tu và thể tu là khó giải quyết nhất, mà bây giờ họ lại gặp cả hai.

Một đánh hai?

Diệp Quân nhìn về phía Diệp Thanh Thanh, trong mắt lộ vẻ lo lắng.

Diệp Thanh Thanh nhìn thoáng qua người đàn ông cao to đang đi tới với nét mặt bình tĩnh.

Cơ Tiểu Kiếm nhíu mày: “Thương Võ, ông đến làm gì?”

Người đàn ông vạm vỡ tên Thương Võ dừng chân, ông ta nhìn Diệp Quân bên dưới, cất giọng vang dội: “Người này có quan hệ thân thiết với Chân Thần, ta đến để bắt hắn”.

Cơ Tiểu Kiếm lập tức nói: “Hắn là của ta”.

Thương Võ nhìn thoáng qua Cơ Tiểu Kiếm: “Cô chắc chắn cô có thể giải quyết kiếm tu này à?”

Cơ Tiểu Kiếm sa sầm mặt.

Đánh nhau đến bây giờ, cô ta chợt cảm thấy hơi mệt mỏi, vì dù cô ta tấn công mạnh mẽ thế nào, nữ kiếm tu trước mắt cũng có thể bất động như núi, nét mặt ung dung.

Việc này có ý nghĩa thế nào?

Tuy không cam lòng nhưng lý trí nói với cô ta, nữ kiếm tu trước mắt vẫn chưa dùng hết toàn lực.

Cơ Tiểu Kiếm nhìn Diệp Thanh Thanh bằng ánh mắt nghi ngờ, chất vấn: “Vì sao không đấu một trận cho dứt khoát?”

Diệp Thanh Thanh hờ hững liếc Cơ Tiểu Kiếm: “Ở nơi này không tiện thể hiện, đổi một nơi khác được không?”
 
Chương 3650


Cơ Tiểu Kiếm cười đáp: “Được thôi!”

Diệp Thanh Thanh lại nhìn Thương Võ phía xa: “Ông cũng đi theo đi”.

Thương Võ nhíu mày: “Bà chắc chứ?”

Diệp Thanh Thanh đáp: “Đừng nói lời thừa”.

Dứt lời bà ấy biến thành một tia kiếm quang biến mất ở cuối chân trời.

Cơ Tiểu Kiếm không chút do dự hoá thành một tia kiếm quang biến mất ở chân trời.

Thương Võ nhìn Diệp Quân bên dưới, giẫm nhẹ chân phải bay thẳng lên trời, biến mất ở cuối tinh không.

Nhìn thấy hai Thánh Chí đạo giả đều đã đi, mấy người nhóm Việt Tôn đưa mắt nhìn nhau, chuyện này là sao?

Sao đều đi cả rồi?

Còn đánh không vậy?

Nét mặt Việt Tôn rất nặng nề.

Nhóm cao thủ bên phía Đại Chu cũng rất cảnh giác, tuy mấy người nhóm Việt Tôn không mạnh như Cơ Tiểu Kiếm, nhưng cũng không phải yếu, đương nhiên bọn họ không dám coi thường, đương nhiên bọn họ cũng không quá sợ cao thủ Khai Đạo Cảnh này.

Từ Thiên chợt đứng lại, ông ta khởi động gân cốt, sau đó nhìn về phía mấy người nhóm Việt Tôn, hai tay ông ta chắp thành hình chữ thập: “Các vị muốn đánh tay đôi hay đánh hội đồng?”

Việt Tôn nhìn chằm chằm Từ Thiên: “Đại Chu các người cứ đợi đấy!”

Dứt lời ông ta xoay người rời đi.

Không phải không thể đánh nhau mà là không có ý nghĩa gì cả, vì mấy người họ hoàn toàn không chiếm được Đại Chu này.

Ở đây liều mạng?

Ông ta không muốn!

Hơn nữa ông ta cảm thấy ông ta phải đi điều tra lại Diệp Quân này, vì bọn họ luôn tập trung sự chú ý vào Chân Thần nên thật sự không biết nhiều về tình huống của Diệp Quân.

Điều tra rõ ràng tất cả những người đứng sau hắn, sau đó một mẻ hốt gọn.

Tránh đánh người này người kia lại đến, phiền.

Việt Tôn nhanh chóng dẫn theo mọi người biến mất ở cuối tinh không.

Lúc này nhóm cao thủ bên phía Chu tộc cũng thở phào nhẹ nhõm, nhưng chẳng mấy chốc sắc mặt họ lại trở nên nặng nề.

Vì chắc chắn Ác Đạo Minh sẽ không từ bỏ.

Tất cả mọi người đồng loạt nhìn Diệp Quân.

Lúc này Diệp Quân cũng đã biết được tất cả mọi chuyện sau khi mình hôn mê, hắn vừa cảm động vừa áy náy vì những chuyện Chu Phạn làm cho mình, đặc biệt là khi biết Chu Phạn thiêu đốt thần hồn vì hắn.

Chuyện này vốn không liên quan gì đến Đại Chu, nhưng hắn lại kéo Đại Chu vào.

Thấy vẻ xin lỗi và áy náy trong mắt Diệp Quân, Chu Phạn hơi nghiêng đầu không nhìn hắn.

Cô ta không cần sự cảm động.

Đương nhiên cô ta cũng không suy nghĩ nhiều, tuy trong lòng có chút chờ mong nhưng đó chắc chắn không phải là cảm động.
 
Chương 3651


Lúc này Hoàng Đế Đại Chu chợt cất lời: “Diệp công tử, thương tích của ngươi vẫn chưa khỏi hẳn, chữa thương trước đã, Ác Đạo Minh này sẽ không từ bỏ, đợi khi ngươi khỏi hẳn, chúng ta còn phải ngồi xuống thương lượng với nhau”.

Diệp Quân gật nhẹ đầu: “Được”.

Hoàng Đế Đại Chu nhìn Chu Phạn: “Con đi theo ta”.

Dứt lời ông ta dẫn theo Chu Phạn cùng biến mất.

Diệp Quân cũng dẫn theo Nhất Niệm quay về trong Tiểu Tháp.

Tiếp tục chữa thương!

Ở bên ngoài, Từ Thiên, Đạo Quân và Nguyên Tướng vẫn chưa đi, ba người đứng sóng vai nhau.

Từ Thiên chợt nói: “Không ai nói gì à?”

Đạo Quân im lặng.

Nguyên Tướng nhíu mày, cũng không nói một lời.

Từ Thiên nói: “Từ tình huống trước mắt có thể chắc chắn thế lực đứng sau Diệp Quân không yếu, chỉ không biết là mạnh đến mức nào”.

Đạo Quân gật đầu: “Dường như nữ kiếm tu váy đen kia đang che giấu thực lực”.

Nguyên Tướng gật đầu: “Sau khi Diệp công tử ra ngoài, cô ta mới bắt đầu che giấu”.

Từ Thiên và Đạo Quân đồng thời cau mày.

Từ Thiên nói: “Vì sao phải làm thế?”

Đạo Quân chợt cất lời: “Có khi nào là muốn tạo áp lực cho Diệp công tử không?”

Từ Thiên nhẹ lắc đầu: “Không biết nữa”.

Dứt lời ông ta nhìn Nguyên Tướng: “Ông thấy sao?”

Nguyên Tướng nhẹ giọng nói: “Chỉ cần một lời của cô ta, nhà họ Diệp kia sẽ kéo dài vận mệnh cho Đại Chu ta thêm mấy tỷ năm… Thật sự quá lợi hại”.

Từ Thiên: “…”

Đạo Quân: “…”



Ở một nơi khác.

Hoàng Đế Đại Chu dẫn theo Chu Phạn đi tới trước Hoàng lăng, hai người chậm rãi đi trên con đường lát đá trong rừng, rừng trúc hai bên đung đưa trong gió.

Hoàng Đế Đại Chu chợt nói: “Tiếp theo có dự định gì không?”

Chu Phạn khẽ đáp: “Vượt qua cửa ải của Ác Đạo Minh trước đã”.

Hoàng Đế Đại Chu lại hỏi: “Sau đó thì sao?”

Chu Phạn sửng sốt.

Hoàng Đế Đại Chu hỏi: “Diệp công tử này không tệ, nhưng trên người có quá nhiều nhân quả, hơn nữa thiên phú của hắn còn rất cao, sau này chắc chắn sẽ tiến bộ rất nhanh…”

Chu Phạn cười nói: “Phụ hoàng sợ sau khi ở bên hắn con sẽ bị lãng quên à?”

Hoàng Đế Đại Chu gật đầu: “Trước đây phụ hoàng của con cũng có không ít hồng nhan tri kỷ, nhưng bây giờ lại không một ai có thể đuổi kịp bước chân ta…”
 
Chương 3652


Chương 3652

Nói đến đây ông ta nhìn Chu Phạn: “Con hiểu ý ta không?”

Chu Phạn cười khẽ: “Có lẽ hắn chỉ xem con như bạn bè đơn giản mà thôi”.

Hoàng Đế Đại Chu nói: “Người không phải cỏ cây, sao có thể không có tình cảm? Con đừng đánh giá thấp sức quyến rũ của mình”.

Chu Phạn im lặng.

Đương nhiên Hoàng Đế Đại Chu hiểu rõ suy nghĩ trong lòng con gái, cô ta muốn Diệp Quân thích mình, nhưng lại không muốn hắn thích vì cảm động.

Phụ nữ thường rất quan tâm những điều nhỏ nhặt như thế.

Hoàng Đế Đại Chu nói tiếp: “Phụ hoàng bảo con đến là muốn nói với con, bây giờ Đại Chu chúng ta đã bị trói vào Diệp công tử này rồi, con thích hắn, ra sức vì hắn phụ hoàng có thể hiểu, nhưng con cũng phải biết con là con cháu của hoàng thất Đại Chu, còn là nữ hoàng nhiệm kỳ sau của Đại Chu. Vì thế trong lòng con không thể chỉ có tình cảm nam nữ. Phụ hoàng cũng biết con không muốn tình cảm dính dáng đến những chuyện khác, muốn tình cảm phải không chứa tạp chất. Nhưng con phải hiểu tình yêu là chuyện giữa hai người, nhưng một khi thành thân là chuyện giữa hai gia tộc…”

Chu Phạn im lặng.

Sao cô ta không hiểu ý của phụ thân mình chứ?

Vì sao Đại Chu phải liều mạng vì Diệp Quân như thế?

Nguyên nhân chủ yếu nhất là vì xem Diệp Quân như trượng phu của Chu Phạn, nếu không Đại Chu hoàn toàn có thể không dính dáng vào chuyện giữa Diệp Quân và Ác Đạo Minh.

Mà bây giờ nếu Chu Phạn chợt nói cô ta và Diệp Quân chỉ là bạn bè bình thường…

Thì chẳng phải là nói vớ vẩn ư?

Chắc chắn người của Đại Chu sẽ không chấp nhận được kết quả này.

Hoàng Đế Đại Chu an ủi: “Con đừng suy nghĩ nhiều, đợi sau khi Diệp Quân chữa thương xong chúng ta lại nói chuyện đàng hoàng”.

Chu Phạn gật nhẹ đầu: “Vâng”.



Trong Tiểu Tháp.

Lúc này cơ thể của Diệp Quân đã ngưng tụ lại một lần nữa, thương tích cũng gần như đã khỏi hẳn.

Diệp Quân ngồi xếp bằng trên một tảng đá lớn, bên cạnh hắn là Ngao Thiên Thiên.

Trận chiến lúc trước không chỉ mỗi hắn bị thương nặng, Ngao Thiên Thiên cũng bị thương không nhẹ, cũng may hắn có thể chia sẻ cây thần tự nhiên và tâm sinh mệnh với Ngao Thiên Thiên.

Một lúc lâu sau đó, Diệp Quân chậm rãi mở to mắt, hắn đứng dậy hít sâu một hơi, sau đó hoạt động gân cốt, xương trên người phát ra tiếng “Rắc rắc”.

Diệp Quân nhìn thân thể của mình, cười khổ, thân thể đắp nặn lại này không thể lợi hại bằng thân thể lúc trước được, nói một cách khác mỗi lần thân thể bị phá huỷ thì những thứ tu luyện được lúc trước đều mất hết.

Đau khổ!

Quá đau khổ!

Dường như nghĩ đến điều gì, Diệp Quân chợt xoay người nhìn Ngao Thiên Thiên, cũng may thân thể của Ngao Thiên Thiên không có vấn đề gì cả.

Lúc này Ngao Thiên Thiên cũng mở mắt ra.

Diệp Quân đi đến trước mặt Ngao Thiên Thiên, dịu dàng nói: “Khôi phục hoàn toàn rồi chứ?”
 
Chương 3653


Ngao Thiên Thiên gật đầu: “Ừm”.

Nói xong, cô ấy sờ nhẹ lên người Diệp Quân, sau đó nói: “Thân thể này của huynh…”

Diệp Quân nói: “Chỉ có thể tu luyện lại thôi”.

Ngao Thiên Thiên sờ eo Diệp Quân: “Ta tu luyện cùng với huynh”.

Diệp Quân bắt lấy tay Ngao Thiên Thiên, cười nói: “Được”.

Tuy tu luyện thân thể lần nữa không đơn giản, nhưng hắn có niềm tin.

Dường như nghĩ đến điều gì, Diệp Quân chợt nói: “Tháp gia, người cứu ta lúc đầu là Đại Chu hay là ai?”

Tiểu Tháp đáp: “Là cha ngươi”.

Diệp Quân sửng sốt: “Cha của ta đến à?”

Tiểu Tháp nói: “Phải”.

Diệp Quân nhíu mày: “Vậy vì sao ông ấy lại đi rồi?”

Tiểu Tháp đáp: “Có lẽ ngươi không quá quan trọng”.

Nét mặt Diệp Quân trở nên cứng đờ, từ sau khi bị Diệp Thanh Thanh cô cô chỉnh đốn lại, Tiểu Tháp này hơi không được bình thường cho lắm.

Dường như nghĩ đến điều gì, Diệp Quân đột nhiên kéo Ngao Thiên Thiên đi tới trước Tiên Đạo Thụ, lúc này Tiên Đạo Thụ đã hoàn toàn trưởng thành, táng cây che khuất bầu trời, cực kỳ hùng tráng.

Mà trên Tiên Đạo Thụ đã có hai mươi chín quả.

Quả Đạo Linh!

Thấy hai mươi chín quả kia, ánh mắt Diệp Quân lập tức trở nên nóng bỏng.

Đây thật sự là một bảo vật!

Cũng may Tiên Đạo Thụ vẫn còn ở trong Tiểu Tháp, nếu ở bên ngoài thì hoàn toàn không thể trưởng thành nhanh như thế được.

Có một điều duy nhất khá đáng tiếc là vì khiến Tiên Đạo Thụ này trưởng thành, hắn gần như đã sử dụng hết tất cả Linh Tổ.

Nhưng tuyệt đối đáng giá!

Diệp Quân chợt mở lòng bàn tay, hai quả Đạo Linh rơi xuống từ trên cây, sau đó biến thành hai tia linh quang rơi vào tay hắn.

Diệp Quân kéo Ngao Thiên Thiên đi vào trogn Tiên Đạo Thụ, Ngao Thiên Thiên chợt đỏ mặt…

Diệp Quân điều động Kiếm Vực ngăn cách thế giới trong Tiên Đạo Thụ.

Chẳng mấy chốc…

“Ưm…”

“A…”

“Có phải huynh đang nghĩ đến người phụ nữ khác không?”

“Sao có thể?”

“Vậy vì sao lúc này mà huynh còn giữ lại ba phần sức chứ…”

“A…”

Ở nơi nào đó tận sâu trong hư không.
 
Chương 3654


Diệp Thanh Thanh cầm kiếm đứng thẳng, vẻ mặt vẫn lạnh băng như trước, kiểu người lạ chớ tới gần, tà áo không có gió cũng tự tung bay, trường kiếm trong tay phát ra tiếng kêu khe khẽ.

Đối diện với bà ấy là Cơ Tiểu Kiếm và Thương Võ.

Một đấu hai!

Vẻ mặt Cơ Tiểu Kiếm và Thương Võ đều khá nặng nề, bởi vì vừa nãy hai bên giao đấu mấy chục hiệp nhưng họ vẫn không thể làm gì được nữ kiếm tu váy đen trước mặt này.

Hơi khác thường.

Ngoài Đăng Thiên Vực, hai người họ ở trong cảnh giới Độc Khai Nhất Đạo này chắc chắn rất hiếm có đối thủ, dù sao họ thường xuyên đánh trận chiến Đăng Thiên, thi thoảng cũng sẽ lượn qua lượn lại giữa sự sống và cái chết, vì thế dù là thực lực hay đạo hạnh, chắc chắn không phải những cảnh giới Độc Khai Nhất Đạo ngoài kia có thể so sánh được.

Những người đánh được trận Đăng Thiên đều không phải người tầm thường.

Thế nhưng thực lực của nữ kiếm tu váy đen trước mắt này lại khiến họ bị sốc.

Quan trọng nhất là người trước mắt này chưa đánh trận Đăng Thiên bao giờ, bởi vì nếu từng đánh thì với thực lực của bà không thể nào không có tiếng tăm.

Thương Võ lên tiếng: “Người này vẫn chưa đánh hết toàn lực”.

Cơ Tiểu Kiếm vẫn im lặng không nói.

Hai người họ đã cố gắng hết sức, nhưng vẫn chưa thể khiến nữ kiếm tu này dốc hết toàn lực.

Hàm lượng vàng của Độc Khai Nhất Đạo bên ngoài bây giờ đều cao vậy à?

Đúng lúc này, Thương Võ đột nhiên tiến lên một bước: “Để ta xem bà mạnh đến cỡ nào”.

Nói xong ông ta nắm tay phải lại, tung một quyền về phía Diệp Thanh Thanh.

Ầm!

Một quyền ấn vạn trượng phóng thẳng về phía Diệp Thanh Thanh, quyền mang mạnh tới mức khiến cả một vùng thiên vực không biết tên phải vỡ vụn.

Thể tu thuần khiết!

Mỗi quyền mỗi thức đều ẩn chứa Đại Đạo.

Đạo của riêng ông ta!

Đối mặt với một quyền đáng sợ này của Thương Võ, vẻ mặt Diệp Thanh Thanh bình tĩnh như nước, bà giơ tay chém ra một kiếm.

Rầm!

Bà chém một kiếm xuống, quyền ấn kia lập tức bị chém dừng lại tại chỗ rồi nứt ra thành mạng nhện.

Nhưng vào lúc này, Thương Võ chợt lao tới trước mặt Diệp Thanh Thanh như một tia sét, tung một quyền về phía bà.

Diệp Thanh Thanh giơ tay chém thêm một kiếm nữa.

Chỉ đơn giản như vậy, không có gì lòe loẹt khoe mẽ.

Rầm!

Nhát kiếm này vừa hạ xuống, một quyền mang nổ tung, Thương Võ trong nháy mắt bị đẩy lùi ra xa vạn trượng. Vừa dừng lại, cơ thể ông ta chợt trở nên hư ảo, thoáng chốc một tàn ảnh xẹt qua, tiếp đến, một luồng sức mạnh hủy thiên diệt địa phóng thẳng đến chỗ Diệp Thanh Thanh.

Trong mắt Diệp Thanh Thanh lướt qua vẻ khinh thường, bà xoay cổ tay rồi chém xuống một nhát kiếm.

Ầm ầm!
 
Chương 3655


Lại một quyền mang nữa nổ tung, Thương Võ lại một lần nữa bị đẩy lùi ra xa vạn trượng.

Sau khi dừng lại, Thương Võ chầm chậm ngẩng đầu nhìn Diệp Thanh Thanh đang cầm kiếm đứng ở phía xa, không nhiều lời thừa thãi, tay phải nắm chặt, cơ thể rung lên, ở nơi cách mấy nghìn trượng trên đỉnh đầu ông ta, thời không chợt tách ra, sau đó một trụ tia chớp màu đen phóng thẳng xuống, sau đó bay vào cơ thể ông ta.

Ầm!

Trong nháy mắt, Thương Võ như người điện, toàn thân phóng ra sức mạnh lôi điện bí ẩn đáng sợ.

Vũ trụ kiếp lôi!

Sở dĩ cơ thể ông ta mạnh là vì quanh năm dùng vũ trụ kiếp để tôi luyện, không chỉ vậy, dưới sự tôi luyện của vũ trụ kiếp quanh năm suốt tháng, ông ta đã có thể điều khiển được một số vũ trụ kiếp, đồng thời dung hợp hoàn hảo với cơ thể của mình.

Thương Võ từ từ ngẩng đầu nhìn Diệp Thanh Thanh phía xa, trong mắt lóe lên tia điện, ông ta không nói nhiều lời thừa thãi mà trực tiếp hóa thành lôi điện phóng tới chỗ Diệp Thanh Thanh.

Lúc này Diệp Thanh Thanh cũng đột nhiên biến mất, chém mạnh một nhát về phía Thương Võ.

Ầm!

Khi nhát kiếm ấy hạ xuống, vô số lôi quang vỡ vụn, Thương Võ lại bị hất văng bay ra một lần nữa.

Sau khi dừng lại, Thương Võ ngẩng đầu nhìn Diệp Thanh Thanh với vẻ mặt đầy kinh hãi.

Diệp Thanh Thanh hờ hững nhìn Thương Võ và Cơ Tiểu Kiếm: “Hai người các ngươi cùng lên đi!”

Nói xong người bà rung lên, hóa thành kiếm quang rồi chém về phía hai người.

Thương Võ và Cơ Tiểu Kiếm nhìn nhau, sau đó họ đồng thời biến mất tại chỗ.

Trận chiến bắt đầu.



Trong một tinh vực không rõ tên có một tòa đại điện màu đen tựa như con thú khổng lồ sừng sững trong tinh không.

Ác Đạo Điện.

Ác Đạo Điện có tổng cộng mười điện, Nhất Điện là mạnh nhất, cung là bí ẩn nhất, bởi vì đó là điện chủ của Ác Đạo Điện, cho dù mấy cường giả hàng đầu Ác Đạo Minh cũng không biết điện này ở đâu.

Mà tòa điện trước mắt là tòa Ác Đạo thứ mười, tuy chỉ là tòa thứ mười nhưng vẫn có cường giả Khai Đạo hàng đầu trấn giữ.

Trong điện, nhóm Việt Tôn và Ác Đạo cung kính đứng chờ.

Vị trí đầu tiên trước mặt bọn họ là một người đàn ông trung niên, ông ta mặc trường bào màu đen sẫm, tóc dài ngang vai, hai mắt màu đỏ sẫm, giữa hai lông mày còn có một giọt máu.

Thập điện chủ!

Thập điện chủ lúc này đang nhìn quyển trục trước mặt, thi thoảng cầm bút lên điền vài chữ.

Nhóm Việt Tôn không dám nói, chỉ im lặng chờ đợi.

Không biết qua bao lâu, Thập điện chủ đặt quyển trục xuống rồi nói: “Năm vị cảnh giới Khai Đạo đuổi giết một cảnh giới Thần Đạo mà thất bại à?”

Nói rồi ông ta nhìn nhóm Việt Tôn: “Các ngươi thật sự khiến ta bất ngờ đấy”.

Sắc mặt nhóm Việt Tôn khó coi, những người khác không dám nói gì, Việt Tôn lưỡng lự một lúc rồi bảo: “Điện chủ, người đằng sau Diệp Quân cực kỳ không đơn giản”.
 
Chương 3656


Thập điện chủ bình tĩnh bảo: “Khi năm người đánh một, người đằng sau hắn ta có ra tay không?”

Việt Tôn im lặng.

Nói thật ông ta cũng rất sốc, bởi vì ông ta không ngờ sức chiến đấu của Diệp Quân lại kinh khủng đến thế, vậy mà hôm ấy hắn lại có thể đấu được với năm người bọn họ lâu đến vậy.

Đúng là khó tin!

Thập điện chủ cầm quyển trục bên cạnh lên, mở ra rồi nói: “Nói về nữ kiếm tu váy đen kia đi”.

Việt Tôn vội đáp: “Không biết tên của người này, chỉ biết là một trong những cô cô của Diệp Quân…”

Thập điện chủ khẽ nhíu mày: “Một trong những?”

Việt Tôn gật đầu: “Diệp Quân có rất nhiều cô cô, chừng khoảng năm sáu người”.

Thập điện chủ bảo: “Thực lực cũng điều như nữ kiếm tu váy đen đó à?”

Việt Tôn trầm giọng: “Thật ra chuyện này hơi kỳ lạ”.

Thập điện chủ dừng bút, nhìn Việt Tôn, Việt Tôn nói tiếp: “Thuộc hạ điều tra rồi, năm xưa nữ kiếm tu váy đen này vì bảo vệ Diệp Quân mà chiến đấu với rất nhiều thế lực trong Tuế Nguyệt trường hà vô tận, mà thực lực của những người đối mặt với bà ta lúc đó đều thấp vô cùng, dưới cảnh giới Thần Đạo… Thế nhưng bây giờ thực lực của bà ta lại vượt trội tới mức có thể cạnh tranh với cường giả Chí Thánh Đạo, tốc độ tăng thực lực này hơi khoa trương”.

Thập điện chủ tiếp tục phê duyệt: “Che giấu thực lực”.

Việt Tôn gật đầu: “Thuộc hạ cũng nghi ngờ bà ta che giấu thực lực, chỉ là không biết vì sao bà ta phải che giấu thực lực thôi”.

Thập điện chủ đột nhiên dừng lại rồi bảo: “Tuế Nguyệt trường hà… Theo ta được biết, vị Tịnh tông chủ kia cũng ở đó nhỉ?”

Việt Tôn khẽ gật đầu: “Vâng”.

Thập điện chủ chợt nhíu mày: “Vị Tịnh tông chủ đó là người đằng sau Diệp Quân à?”

Việt Tôn lắc đầu: “Không phải, không chỉ không phải mà ban đầu giữa họ còn từng nảy sinh xung đột nữa”.

Lông mày nhíu lại của Thập điện chủ giãn ra, ông ta khẽ gật đầu: “Không phải thì tốt”.

Nói đến đây, ông ta chợt tò mò: “Giữa họ còn nảy sinh xung đột nữa à?”

Việt Tôn nói: “Đúng thế, nhưng sau này không biết vì sao Tông chủ Quá Khứ Tông lại đột nhiên dừng tay, không nhắm vào Diệp Quân nữa”.

Trầm tư một hồi, Thập điện chủ nói: “Chỉ cần cô ta không đứng về phía Diệp Quân là được rồi”.

Việt Tôn do dự một lúc rồi bảo: “Điện chủ, Tịnh tông chủ này thực lực thế nào?”

Thập điện chủ bảo: “Nhân tính áp chế thần tính”.

Con ngươi Việt Tôn co rút lại.

Thập điện chủ bình tĩnh bảo: “Khi năm người đánh một, người đằng sau hắn ta có ra tay không?”

Việt Tôn im lặng.

Nói thật ông ta cũng rất sốc, bởi vì ông ta không ngờ sức chiến đấu của Diệp Quân lại kinh khủng đến thế, vậy mà hôm ấy hắn lại có thể đấu được với năm người bọn họ lâu đến vậy.

Đúng là khó tin!

Thập điện chủ cầm quyển trục bên cạnh lên, mở ra rồi nói: “Nói về nữ kiếm tu váy đen kia đi”.

Việt Tôn vội đáp: “Không biết tên của người này, chỉ biết là một trong những cô cô của Diệp Quân…”

Thập điện chủ khẽ nhíu mày: “Một trong những?”

Việt Tôn gật đầu: “Diệp Quân có rất nhiều cô cô, chừng khoảng năm sáu người”.

Thập điện chủ bảo: “Thực lực cũng điều như nữ kiếm tu váy đen đó à?”

Việt Tôn trầm giọng: “Thật ra chuyện này hơi kỳ lạ”.

Thập điện chủ dừng bút, nhìn Việt Tôn, Việt Tôn nói tiếp: “Thuộc hạ điều tra rồi, năm xưa nữ kiếm tu váy đen này vì bảo vệ Diệp Quân mà chiến đấu với rất nhiều thế lực trong Tuế Nguyệt trường hà vô tận, mà thực lực của những người đối mặt với bà ta lúc đó đều thấp vô cùng, dưới cảnh giới Thần Đạo… Thế nhưng bây giờ thực lực của bà ta lại vượt trội tới mức có thể cạnh tranh với cường giả Chí Thánh Đạo, tốc độ tăng thực lực này hơi khoa trương”.

Thập điện chủ tiếp tục phê duyệt: “Che giấu thực lực”.

Việt Tôn gật đầu: “Thuộc hạ cũng nghi ngờ bà ta che giấu thực lực, chỉ là không biết vì sao bà ta phải che giấu thực lực thôi”.

Thập điện chủ đột nhiên dừng lại rồi bảo: “Tuế Nguyệt trường hà… Theo ta được biết, vị Tịnh tông chủ kia cũng ở đó nhỉ?”

Việt Tôn khẽ gật đầu: “Vâng”.

Thập điện chủ chợt nhíu mày: “Vị Tịnh tông chủ đó là người đằng sau Diệp Quân à?”

Việt Tôn lắc đầu: “Không phải, không chỉ không phải mà ban đầu giữa họ còn từng nảy sinh xung đột nữa”.

Lông mày nhíu lại của Thập điện chủ giãn ra, ông ta khẽ gật đầu: “Không phải thì tốt”.

Nói đến đây, ông ta chợt tò mò: “Giữa họ còn nảy sinh xung đột nữa à?”

Việt Tôn nói: “Đúng thế, nhưng sau này không biết vì sao Tông chủ Quá Khứ Tông lại đột nhiên dừng tay, không nhắm vào Diệp Quân nữa”.

Trầm tư một hồi, Thập điện chủ nói: “Chỉ cần cô ta không đứng về phía Diệp Quân là được rồi”.

Việt Tôn do dự một lúc rồi bảo: “Điện chủ, Tịnh tông chủ này thực lực thế nào?”

Thập điện chủ bảo: “Nhân tính áp chế thần tính”.

Con ngươi Việt Tôn co rút lại.

Thập điện chủ khẽ nói: “Năm xưa minh của ta vì người này mà Nhị điện chủ đã đích thân tới Tuế Nguyệt trường hà gặp cô ta, mời cô ta gia nhập Ác Đạo Minh nhưng cô ta từ chối. Theo ta được biết thì lần đó hai người họ giao đấu, cuối cùng Nhị điện chủ rời khỏi Tuế Nguyệt trường hà, đồng thời hạ lệnh tất cả Điện chủ của Ác Đạo Minh thấy cô ta đều phải nể mặt”.

Việt Tôn kinh hãi!

Nhị điện chủ!

Đừng nói là Nhị điện chủ, với ông ta, Cửu điện chủ cũng là nhân vật trong truyền thuyết.

Mẹ kiếp!

Thập điện chủ khẽ nói: “Năm xưa minh của ta vì người này mà Nhị điện chủ đã đích thân tới Tuế Nguyệt trường hà gặp cô ta, mời cô ta gia nhập Ác Đạo Minh nhưng cô ta từ chối. Theo ta được biết thì lần đó hai người họ giao đấu, cuối cùng Nhị điện chủ rời khỏi Tuế Nguyệt trường hà, đồng thời hạ lệnh tất cả Điện chủ của Ác Đạo Minh thấy cô ta đều phải nể mặt”.

Việt Tôn kinh hãi!

Nhị điện chủ!

Đừng nói là Nhị điện chủ, với ông ta, Cửu điện chủ cũng là nhân vật trong truyền thuyết.

Mẹ kiếp!
 
Chương 3657


Cường giả bên phía Tuế Nguyệt trường hà nhiều vậy à?

Bảo sao tên Diệp Quân kia không đơn giản.

Thập điện chủ nói: “Tiếp tục nói về Diệp Quân đi”.

Việt Tôn dẹp mọi suy nghĩ rồi bảo: “Theo chúng thuộc hạ được biết, người mạnh nhất đằng sau Diệp Quân không phải nữ kiếm tu váy đen này, mà là một nữ kiếm tu bí ẩn mặc váy trắng”.

“Ồ?”

Thập điện chủ còn nổi lên hứng thú: “Còn mạnh hơn nữ kiếm tu váy đen kia nữa à?”

Việt Tôn gật đầu: “Thuộc hạ đoán là vậy”.

Thập điện chủ nhìn Việt Tôn: “Đoán?”

Việt Tôn gật đầu: “Số lần nữ kiếm tu váy trắng đó xuất hiện cực ít, nhưng theo như ta điều tra, mỗi lần bà ta xuất hiện thì giết người cũng chẳng cần dùng tới kiếm, hơn nữa người đó thi thoảng sẽ nói một câu ‘nhà ngươi ở đâu, chỉ hướng đi’…”

Thập điện chủ dừng bút, hỏi: “Rồi sao nữa?”

Việt Tôn trầm giọng bảo: “Sau đó bà ta sẽ hủy diệt cả nhà người ấy”.

Thập điện chủ sửng sốt một chút sau đó cười lớn: “Thú vị, rất thú vị… Nghe ngươi nói như vậy ta lại muốn đích thân gặp nữ kiếm tu váy trắng này đấy”.

Việt Tôn chần chờ: “Người này không đơn giản…”

Thập điện chủ cười: “Nghe ngươi nói như vậy, đúng là bà ta cũng rất có năng lực đấy”.

Nói xong ông ta tiếp tục phê duyệt.

Thấy vậy, Việt Tôn do dự rồi nói tiếp: “Chúng ta không nên coi thường nữ kiếm tu váy trắng đó thì hơn…”

Thập điện chủ bình ĩnh nói: “Ta coi thường bà ta ư? Ta chỉ nói muốn gặp bà ta thôi. Sao, ngươi cho là ta không có tư cách giao đấu với bà ta à?”

Việt Tôn vội nói: “Thuộc hạ không có ý này…”

Thập điện chủ cầm bút phê duyệt một đường rồi bảo: “Nữ kiếm tu váy trắng?”

Nói xong ông ta đặt bút lên bàn, cười khẽ: “Việt Tôn, ta có thể hiểu sự thận trọng và cẩn thận của ngươi, dù sao ngươi cũng chưa được thấy vũ trụ và đất trời rộng lớn hơn, ngươi có lòng kính sợ cũng là bình thường. Nhưng ngươi không hiểu ta, nếu ngươi hiểu ta thì sẽ biết, những kiếm tu đến từ vũ trụ cấp thấp này với ta mà nói chỉ là chuyện đùa thôi”.

Việt Tôn cúi đầu im lặng.

Thập điện chủ cười: “Không phải ta ngông cuồng đâu, đời này ta đã trải qua nghìn vạn lần chiến đấu sống còn, cũng đã gặp không ít kiếm tu rồi…”

Một quyền có thể giết được ba người!

Nghe thấy câu này của Thập điện chủ, mí mắt Việt Tôn giật giật, ông ta hơi cúi người, không nói gì.

Ở Ác Đạo Điện nhiều năm, đương nhiên ông ta hiểu một số quy tắc, lão đại muốn thể hiện thì tốt nhất ngươi đừng cãi lại, nếu không ông ấy có thể sẽ biến ngươi thành kẻ ngốc.

Thập điện chủ chợt bật cười rồi xua tay: “Chuẩn bị đi, ba ngày nữa ta sẽ đến Đại Chu, đích thân giải quyết tên Diệp Quân đó… Đương nhiên còn có người đằng sau hắn nữa”.

Việt Tôn vội cung kính hành lễ, sau đó dẫn nhóm Ác Bà đi ra ngoài.
 
Chương 3658


Ngoài điện.

Việt Tôn dẫn nhóm Ác Bà đi về phía xa, vẻ mặt nặng trĩu.

Trên đường đi, Ác Bà muốn nói lại thôi.

Sau khi ra khỏi đại điện, Việt Tôn chợt dừng bước rồi bảo: “Nói đi”.

Ác Bà trầm giọng bảo: “Việt Tôn, có phải Điện chủ đánh giá hơi thấp người đằng sau Diệp Quân kia không?”

Việt Tôn gật đầu, vẻ mặt nặng nề: “Người phụ nữ váy trắng đó không hề đơn giản”.

Lúc này, một ông lão áo đen ở bên cạnh bỗng nhiên nói: “Nhưng ta lại thấy Điện chủ nói có lý. Ác Bà, Việt Tôn, chúng ta đã bỏ qua một chuyện, đó là Điện chủ là người trở về từ Đăng Thiên Vực, Đăng Thiên Vực là nơi hế nào? Đó là Tu La Tràng của vô số cảnh giới Khai Đạo…”

Đăng Thiên Vực!

Nghe tới địa danh này, vẻ mặt nhóm Việt Tôn đều trở nên nghiêm nghị.

Thực ra nơi đó tương đương với điểm đến cuối cùng của tất cả những cường giả cảnh giới Khai Đạo, bởi vì sau Khai Đạo, chỉ có đến nơi đó mới có thể trở nên mạnh hơn.

Nhưng nơi đó cũng là nơi vô cùng nguy hiểm, mỗi năm đều có cường giả cảnh giới Khai Đạo bỏ mạng ở nơi đó!

Không phải bọn họ không muốn đến mà là không dám đến, mà nhũng người dám đến đều không phải cường giả cảnh giới Khai Đạo bình thường, còn người có gan tới đó mà vẫn có thể sống sót trở về thì là tinh anh trong tinh anh của cảnh giới Khai Đạo, không phải người mà những cường giả cảnh giới Khai Đạo ngoài kia có thể so sánh.

Ông lão áo đen lại nói: “Nữ kiếm tu váy trắng đó chưa từng phải dùng tới nhát kiếm tới hai, nghe có vẻ rất mạnh, nhưng hai người đừng bỏ qua một chuyện, đó là người mà bà ta giết ở cấp bậc thế nào… Thứ cho ta nói thẳng, vũ trụ có nền văn minh thấp như thế, cho dù ta đến cũng có thể mặc sức chém giết”.

Một người đàn ông trung niên ở bên cạnh cũng gật đầu: “Không phải bà ta quá mạnh, mà là người ở nơi đó quá yếu”.

Ác Bà trầm giọng bảo: “Nhưng thực lực của nữ kiếm tu váy đen kia…”

Ông lão áo đen cười nói: “Vũ trụ lớn như thế có hai nhân tài tuyệt thế cũng là chuyện thường tình. Hơn nữa, lai lịch của nữ kiếm tu váy đen đó bí ẩn, chưa chắc đã đến từ Chân vũ trụ”.

Ác Bà nhìn hai người, không nói thêm gì nữa, bà ta đã từng giao đấu với Thủy tổ Đại Chu, mà lúc đó bà ta suýt nữa đã bị đánh chết bởi một chưởng. Mà Thủy tổ Đại Chu đó đánh không lại Cơ Tiểu Kiếm, nhưng Cơ Tiểu Kiếm lại đánh không lại nữ kiếm tu váy đen kia, mà hình như nữ kiếm tu váy đen còn không mạnh bằng nữ kiếm tu váy trắng đó…

Nghĩ tới đây, sắc mặt Ác Bà trầm xuống.

Không được, phải trốn thôi.

Việt Tôn đột nhiên bật cười: “Hai vị yên tâm, ta không có ý gì khác đâu, đúng là ta hơi kiêng dè nữ kiếm tu váy đen đó, nhưng cũng chỉ là kiêng dè thôi, dù sao chúng ta đông người như vậy, chẳng lẽ lại sợ một mình bà ta?”

Ông lão áo đen gật đầu: “Bây giờ chúng ta phải đoàn kết, không được hai lòng”.

Người đàn ông trung niên cũng gật đầu đồng ý: “Ba ngày nữa chúng ta đến Đại Chu, Điện chủ đích thân ra trận, đến khi ấy nữ kiếm tu váy trắng mạnh hay yếu, đấu thử một trận là biết thôi”.

Ông lão áo đen gật đầu: “Đúng vậy, lùi một vạn bước mà nói, nếu thực lực của đối phương quá mạnh, vượt xa Thập điện chủ thì chúng ta chạy. Với thực lực của chúng ta, cho dù không thắng được đối phương nhưng nếu muốn chạy thì mười bà ta cũng chẳng đuổi kịp chúng ta”.

Người đàn ông trung niên cười: “Không cần, không cần. Nếu người đằng sau Diệp Quân thật sự mạnh như vậy thì cũng không tới nỗi tìm người che chở khắp nơi như chó lạc chủ đâu”.

Việt Tôn nhìn người đàn ông trung niên và ông lão áo đen rồi bảo: “Tư mã Vũ, Nam Tiếu, dù thế nào cũng không được khinh thường, cẩn thận lật thuyền trong mương”.
 
Chương 3659


Ông lão áo đen cười: “Đương nhiên ta hiểu điều này, nhưng nếu Điện chủ đã đích thân ra tay thì chúng ta cứ chờ chia tài sản Đại Chu là được”.

Đại Chu!

Vẻ mặt Việt Tôn trở nên kích động.

Đương nhiên ông ta cũng động lòng.

Mà lần này, sau khi giết Diệp Quân, đương nhiên Đại Chu cũng sẽ bị xóa sổ, toàn bộ tài sản của Đại Chu…

Nghĩ thôi cũng thích kích động!

Chút dè chừng và lo lắng trong lòng Việt Tôn cũng dần biến mất không còn dấu vết.

Nhưng Ác Bà lại luôn im lặng, lúc này bà ta đã hạ quyết tâm chạy trốn.

Bà ta là người tiếp xúc với Diệp Quân sớm nhất, ban đầu bà ta cũng không coi trọng hắn, coi hắn như con kiến, nhưng từ đầu đến giờ, bà ta ngày càng cảm thấy không bình thường.

Mấy người xuất hiện ở Đại Chu đều không yếu, dù là Chu Phạn hay Hoàng đế Đại Chu, hay Thủy tổ Đại Chu, nếu nói Chu Phạn là kẻ chết trong tình yêu, ham mê sắc đẹp của Diệp Quân thì Hoàng đế Đại Chu và Thủy tổ Đại Chu không thể cũng như vậy được đúng không?

Mà dù là Hoàng đế Đại Chu hay Thủy tổ Đại Chu thì đều kiên định muốn bảo vệ Diệp Quân.

Không bình thường!

Rất không bình thường!

Dù sao bảo vệ Diệp Quân nghĩa là trở thành kẻ thù với Ác Đạo Minh!

Chẳng lẽ Hoàng đế Đại Chu và Thủy tổ cũng đầu óc bã đậu?

Không thể nào.

Một người là Hoàng đế Đại Chu hiện tại, một người là Thủy tổ tạo dựng Đại Chu, sao có thể là kẻ ngốc được?

Mà bọn họ đều kiên định đứng về phía Diệp Quân, chỉ có một giải thích…

Nền văn minh cấp năm!

Nghĩ đến đây, tim Ác Bà đập rộn lên.

Chỉ có cách giải thích này thôi!

Đại Chu là nền văn minh cấp bốn đỉnh cao, vì thế nếu Diệp Quân ở nền văn minh vũ trụ cấp bốn thì không thể nào khiến họ trả cái giá đắt thế này được.

Diệp Quân đến từ Chân vũ trụ… Nói cách khác, người đứng sau hắn có thể ở vũ trụ nền văn minh cấp năm.

Hai tay Ác Bà bắt đầu run lên.

Hồi lâu sau, Ác Bà hít sâu một hơi, quay người nhìn Ác Đạo Điện, sau đó rời đi.

Bà ta càng nghĩ càng thấy không ổn nên dứt khoát lựa chọn bỏ trốn.

Mặc dù sự giàu có của Đại Chu rất hấp dẫn, nhưng cũng phải có mạng để tiêu mới được.

Nếu Ác Đạo Minh đánh thắng thì bà ta sẽ về.

Nếu thua, đương nhiên chạy được bao xa thì cứ đi…

Trong Tiểu Tháp.

Không biết qua bao lâu, Tiên Đạo Thụ chợt rung chuyển mạnh, sau đó một luồng kiếm quang bay ra từ trong đó.
 
Chương 3660


Kiếm quang tan đi, Diệp Quân xuất hiện.

Tiểu Tháp chợt lên tiếng: “Đại ca, ít nhất ngươi cũng mặc quần đùi vào có được không?”

Diệp Quân: “…”

Sau khi mặc áo bào màu đen vào, Diệp Quân chậm rãi nhắm mắt lại, hai tay từ từ nắm chặt, cơ thể hắn run lên bần bật, từng luồng khí thế mạnh mẽ tuôn ra từ trong cơ thể hắn, khuếch tán khắp thiên địa.

Giờ khắc này, thời không trong Tiểu Tháp cũng trở nên sục sôi.

Khí thế của Diệp Quân tăng vọt dữ dội.

Bây giờ hắn là cảnh giới tám phần thần tính, nhưng khí thế của hắn đã vượt xa cảnh giới tám phần thần tính.

Tiểu Tháp đột nhiên nói: “Ngươi định lên chín phần thần tính đấy à?”

Diệp Quân không nói gì, khí thế của hắn vẫn đang điên cuồng dâng lên, không có ý dừng lại, thời gian trong Tiểu Tháp bị khí thế của hắn bao phủ.

Không biết đã qua bao lâu…

Ù!

Một tiếng kiêm ngân chợt phóng ra từ cơ thể Diệp Quân, lên thẳng nơi sâu trong bầu trời.

Diệp Quân chầm chậm mở mắt ra, ánh mắt hờ hững.

Chín phần thần tính!

Lúc này Ngao Thiên Thiên trong bộ váy trắng đột nhiên xuất hiện bên cạnh Diệp Quân, cô ấy nhẹ nhàng nắm lấy tay hắn, vẻ thờ ơ hờ hững trong mắt hắn dần biến mất.

Thật lâu sau, Diệp Quân hít sâu một hơi sau đó quay đầu nhìn về phía Ngao Thiên Thiên, cười khẽ: “Chín phần thần tính!”

Ngao Thiên Thiên gật đầu, không chỉ Diệp Quân đạt tới chín phần thần tính mà cô ấy cũng đã đạt tới cảnh giới chín phân thần tính.

Diệp Quân ngẩng đầu nhìn những quả Đạo Linh trên bầu trời, cảm thán: “Không hổ là thần vật đến từ vũ trụ nền văn minh cấp năm…”

Phải nói rằng hai quả Đạo Linh này đã giúp hắn và Ngao Thiên Thiên rất lớn, không chỉ giúp họ tăng trưởng kinh tế mà còn khiến hắn cảm nhận được sức mạnh bí ẩn.

Sức mạnh của quả Đạo Linh!

Ngoài ra, như Tù Linh lúc trước đã nói, đúng là quả Đạo Linh này có công năng cải thiện thể chất, không chỉ có thể cải thiện thể chất còn có thể nâng cao huyết mạch, đương nhiên có vẻ cũng không giúp ích gì cho huyết mạch của hắn lắm.

Dù sao huyết mạch phong ma và huyết mạch phàm nhân của hắn đều thuộc hàng đỉnh cao, cho dù là quả Đạo Linh thì cũng không có tác dụng mấy, nhưng điều hắn bất ngờ là quả Đạo linh lại có tác dụng rất lớn với huyết mạch viêm hoàng của hắn.

Trong ba huyết mạch, chỉ có huyết mạch viêm mạch là không theo kịp.

Điều đáng tiếc duy nhất là cơ thể, tuy cơ thể cũng tăng lên rất nhiều, nhưng vẫn không bằng trước, dù sao cơ thể của hắn trước đây cũng được Vũ Trụ Kiếp tôi luyện.

Nhưng may mà cảnh giới đã tăng lên một bậc!

Chín phần thần tính!

Dường như nghĩ tới cái gì, vẻ mặt Diệp Quân dần trở nên nặng nề, khi đạt tới chín phần thần tính, hắn chợt nhận ra tâm cảnh của mình đã có sự thay đổi.

Sự thay đổi này chính là trở nên thờ ơ!
 
Chương 3601


Chương 3601

Diệp Quân: “Nghe nói Cảnh giới Khai Đạo chính là Độc Khai Nhất Đạo, chẳng biết các hạ mở đạo nào…”

Việt Tôn vừa mở miệng thì cau mày: “Ngươi đang câu giờ”.

Không đợi hắn trả lời, ông ta hóa thành tia sáng biến mất.

Diệp Quân nắm chặt tay phải, để huyết quang từ sau lưng phóng lên, hóa thành thần tượng huyết mạch đứng sau lưng với một thanh ý kiếm giơ lên cao.

Khi Việt Tôn lao tới, thần tượng đã vung kiếm chém xuống.

Tinh không bùng nổ.

Uỳnh!

Lưỡi kiếm đánh bay Việt Tôn đi nghìn trượng, nhưng Diệp Quân và thần tượng cũng lui lại không kém.

Sắc mặt Ác Bà trở nên khó coi khi thấy vậy, không ngờ sức mạnh của tên này lại kinh khủng đến thế.

Đã vậy Việt Tôn còn là cường giả cảnh giới Khai Đạo cao cấp, nhưng Diệp Quân mới đến Thần Đạo đã có thể giằng co qua một thời gian, lại còn nhiều lần đánh bay ông ta.

Đúng là yêu nghiệt!

Sát tâm Ác Bà dâng lên như thủy triều.

Việt Tôn nhìn xuống tay phải mình, thấy đã có một vết máu sâu hoắm. Sau một hồi lâu, ông ta mới ngẩng đầu nói: “Yêu nghiệt”.

Ông ta nắm tay phải lại, thả ra khí tức đáng sợ. Đương lúc muốn ra tay, ông ta lại ngẩng đầu lên như cảm nhận được gì đó, rồi lại nhìn Diệp Quân: “Cùng lên đi”.

Vừa dứt lời, ba luồng khí tức khác và Ác Bà đồng loạt lao tới.

Năm cường giả cảnh giới Khai Đạo!

Năm cao thủ cảnh giới Khai Đạo đồng thời ra tay là một chuyện đáng sợ đến mức nào?

Những uy áp đáng sợ liên tục lan tràn ra xung quanh, những nơi nó đi qua đều sụp đổ, dù là Đại Đạo của vũ trụ này cũng bị tiêu diệt trong nháy mắt.

Nhìn thấy năm người cùng xông lên, sắc mặt Diệp Quân thoáng chốc trở nên khó coi.

Mẹ kiếp!

Đám người này đúng là không có đạo đức.

Kiếm ý trong tay Diệp Quân lập tức được đổi thành kiếm Thanh Huyên, hắn xoay nhẹ cổ tay vung kiếm ra, một tia kiếm quang lập tức chiếu xuống.

Ầm!

Sau một âm thanh chấn động đất trời, cơ thể Diệp Quân lập tức bay xa mấy vạn trượng, trên người hắn xuất hiện vô số vết nứt, máu tươi bắn tung toé, nhưng nó lập tức bị hắn hấp thu, biến thành những sức mạnh huyết mạch bao phủ xung quanh hắn.

Việt Tôn đứng đầu ở phía xa thì lại rất kinh ngạc, vì bàn tay phải của ông ta đã bị chém nát vì ông ta đỡ kiếm.

Những người còn lại cũng bị chiêu kiếm của Diệp Quân làm bị thương.

Lúc này trong lòng năm người đều rất sợ hãi.

Đòn tấn công của năm người họ chẳng những không giết chết Diệp Quân còn để Diệp Quân làm mình bị thương ngược lại?

Thật khó tin!

Việt Tôn đột nhiên cất giọng lạnh lùng: “Thanh kiếm đó của hắn có vấn đề!”
 
Chương 3602


Chương 3602

Nghe thấy lời này, bốn người khác đồng loạt nhìn về phía thanh kiếm trong tay Diệp Quân, khi nhìn thấy thanh kiếm, mấy người họ đều cau mày thầm thấy nghi ngờ. Đây là thanh kiếm gì mà có thể làm bọn họ bị thương được!

Phải biết rằng bọn họ đều là cao thủ Độc Khai Nhất Đạo, bây giờ tất cả thần vật trong Đại Đạo đều không thể đả thương bọn họ.

Một thanh kiếm vượt qua tất cả Đại Đạo hiện hữu?

Nói thế chẳng phải không thực tế chút nào sao?

Một cao thủ cảnh giới Khai Đạo trong nhóm trầm giọng nói: “Có phải chúng ta hơi đánh giá thấp tên này rồi không?”

Bốn người còn lại im lặng.

Lúc này, một ông lão mặc áo xanh ở bên cạnh chợt mở lòng bàn tay, một cái la bàn phong thuỷ xuất hiện trong tay ông ta.

Việt Tôn đứng đầu hơi cau mày: “Đạo Giải, lúc này rồi mà ông còn xem bói cái gì?”

Ông lão tên Đạo Giải nhìn Diệp Quân phía xa, trầm giọng nói: “Kẻ này không đơn giản, ta muốn xem thử có thể đối địch với hắn không”.

Dứt lời, ông ta bắt đầu làm phép, la bàn trong tay xoay tròn với tốc độ nhanh, nhân quả đại đạo xuất hiện.

Việt Tôn hơi không vui, ông ta đang định lên tiếng thì Đạo Giải đột nhiên trợn tròn mắt phun ra một ngụm máu, la bàn trong tay ông ta nứt vỡ rồi tan biến.

“Mẹ kiếp!”

Đạo Giải nhìn Diệp Quân như nhìn thấy ma, liên tục lùi lại, nói với giọng điệu ngạc nhiên: “Phía sau kẻ này có người chống lưng, lão phu không thắng nổi”.

Dứt lời, ông ta lập tức xoay người bỏ chạy.

“Chết tiệt!”

Việt Tôn nổi giận: “Đạo Giải, mẹ kiếp ông điên rồi sao?”

Mà lúc này Đạo Giải kia đã biến mất ở cuối chân trời rồi.

Ba cao thủ cảnh giới Khai Đạo còn lại đưa mắt nhìn nhau…

Sắc mặt Việt Tôn cực kỳ khó coi.

Lúc này, một ông lão mặc áo đen ở bên phải chợt cất giọng nặng nề: “Việt Tôn, rốt cuộc người này là ai? Ông phải cho mấy huynh đệ chúng ta một lời giải thích rõ ràng”.

Hai người khác đều gật đầu.

Bọn họ là cung phụng của Ác Đạo Minh, tuy nhận bổng lộc của Ác Đạo Minh nhưng nếu lai lịch của đối phương quá kinh khủng, bọn họ có thể chọn không đánh.

Dẫu sao ông chủ thì nhiều nhưng mạng thì chỉ có một.

Thấy nét mặt mấy người hơi khó coi, Việt Tôn nhìn chằm chằm Diệp Quân: “Người đứng sau hắn ta chính là Chân Thần kia”.

Một người đàn ông trung niên trong nhóm ngạc nhiên: “Là Chân Thần đã trấn áp Vũ Trụ Kiếp trăm vạn lần kia ư?”

Việt Tôn gật đầu.

Nét mặt ba người trở nên nặng nề.
 
Chương 3603


Chương 3603

Chân Thần!

Tuy Chân vũ trụ rất xa chỗ bọn họ, nhưng bọn họ vẫn biết Chân Thần này.

Một mình cô ta trấn áp Vũ Trụ Kiếp trăm vạn lần, đó là một điều khủng khiếp đến mức nào?

Trấn áp Vũ Trụ Kiếp một lần cũng không đáng sợ, đáng sợ là trấn áp trăm vạn lần, phải biết rằng mỗi khi Vũ Trụ Kiếp bị trấn áp một lần, nó sẽ trở nên mạnh mẽ hơn, trấn áp trăm vạn lần sẽ khiến Vũ Trụ Kiếp trở nên mạnh mẽ đến mức nào?

Nhưng nó vẫn bị trấn áp.

Nét mặt ba cao thủ cảnh giới Khai Đạo đều vô cùng nặng nề, trong mắt hơi lộ vẻ kiêng dè, nếu hôm nay bọn họ giết Diệp Quân khiến Chân Thần báo thù, thì bọn họ hoàn toàn không thể nào chịu được.

Đồng thời, trong lòng mấy người họ cũng hơi khó chịu vì Việt Tôn, vì sao bọn họ lại đến đây làm cung phụng, đương nhiên là vì dưỡng lão?

Bọn họ đến là để dưỡng lão!

Ông lại bảo chúng ta đi liều mạng, đúng là chẳng ra gì.

Ác Bà nhìn Diệp Quân, không nói một lời, lúc này bà ta cũng hơi ngạc nhiên, bà ta không ngờ một người mà mình xem như kiến lại có thực lực kinh khủng như thế, thật sự quá yêu nghiệt.

Lúc này Việt Tôn cũng cảm nhận được cảm xúc của ba người họ, ông ta nói bằng giọng điệu nặng nề: “Ba vị vừa bế quan ra ngoài có lẽ còn chưa biết, chúng ta sắp giết chết Chân Thần kia rồi, lần này Chí Thánh đạo giả Cơ Tiểu Kiếm sẽ đích thân ra tay”.

Chí Thánh đạo giả!

Nghe thấy câu này, ba người đều ngạc nhiên, một người trong đó nói: “Không ngờ bà ta lại đích thân ra mặt?”

Việt Tôn gật đầu, ông ta ngẩng đầu nhìn Diệp Quân: “Ba vị, chỗ dựa của tên này là Chân Thần kia, mà lúc này Chân Thần đang trấn áp Vũ Trụ Kiếp, ba vị hoàn toàn không cần phải lo lắng, vì Chân Thần cũng sắp bị giết chết trong tương lai gần rồi”.

Ba người vẫn im lặng.

Thấy thế, trong lòng Việt Tôn có hơi tức giận, mẹ nó, mấy tên này đều chỉ muốn nhận được lợi ích chứ không muốn làm việc!

Nhưng ông ta cũng không nổi giận mà nói tiếp: “Sau khi giết chết tên này, ta chỉ lấy Tiểu Tháp trên người hắn ta, những thứ còn lại đều là của ba vị, kể cả thanh kiếm trong tay hắn ta và ba loại sức mạnh huyết mạch đặc biệt của hắn ta”.

Hai người khác lập tức động lòng.

Ác Bà cũng không ngoại lệ, cả người tên này đều là bảo vật.

Lúc này, Việt Tôn đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía sâu trong tinh không, dường như phát hiện ra điều gì đó, ông ta chợt cau mày rồi noi: “Đánh nhanh thắng nhanh!”

Dứt lời, ông ta lại xông về phía Diệp Quân một lần nữa.

Ba người khác đưa mắt nhìn nhau.

“Ta muốn huyết mạch của hắn ta!”

“Ta muốn kiếm của hắn ta!”

“Ta muốn thân thể và con rồng của hắn ta…”

“Được!”

Ba người lại biến thành ba chùm sáng bay nhanh về phía Diệp Quân.
 
Chương 3604


Chương 3604

Thấy bốn người chạy tới từ phía xa, Diệp Quân hít sâu một hơi, sức mạnh huyết mạch trong người thoáng chốc cuộn trào, lại triệu hoán tượng thần huyết mạch một lần nữa. Mà lúc này, tượng thần huyết mạch kia đang cầm một thanh kiếm trong tay!

Kiếm Thanh Huyên đỏ như máu!

Nét mặt Diệp Quân trở nên dữ tợn, hắn đột nhiên chém một kiếm về phía trước: “Chém!”

Tượng thần huyết mạch sau lưng hắn cũng cầm kiếm Thanh Huyên bằng hai tay rồi chém xuống.

Chiêu kiếm này chém nứt vũ trụ tinh không, vô số thời không và ngôi sao vỡ tan, sóng xung kích mạnh mẽ thoáng chốc lan ra mấy trăm vũ trụ tinh không bên ngoài.

Rất nhiều cao thủ rối rít nhìn về phía thời không vũ trụ này, trong mắt tràn đầy sự kinh ngạc và sợ hãi.

Người nào lợi hại thế?

Oanh!

Theo chiêu kiếm của Diệp Quân, vô số kiếm quang vỡ tan, Diệp Quân liên tục lùi lại theo xung kích của kiếm khí, mà trong lúc lùi lại, tượng thần huyết mạch kia của hắn chợt nứt ra, vô số huyết khí lan ra khắp xung quanh.

Nhưng bốn người Việt Tôn cũng bị chiêu kiếm này của hắn chém bay xa gần vạn trượng, hơn nữa mỗi người đều có không dưới mười tia kiếm khí.

Sau khi dừng lại, bốn người đều vô cùng kinh ngạc vì bọn họ không ngờ một kích toàn lực bốn người liên thủ vẫn không thể giết được Diệp Quân, không chỉ không thể giết được hắn mà mấy người họ còn bị Diệp Quân làm bị thương.

Quá khó tin.

Kẻ này thật sự chỉ có cảnh giới Thần Đạo thôi ư?

Lúc này một ông lão trầm giọng nói: “Huyết mạch của hắn không thể tiêu diệt được”.

Nghe thấy lời này, ba người Việt Tôn chợt giật mình.

Dưới đòn tấn công toàn lực của bọn họ, tuy tượng thần huyết mạch của Diệp Quân bị nứt ra nhưng sức mạnh huyết mạch của hắn vẫn không hề bị tiêu diệt!

Không thể tiêu diệt!

Sao có thể chứ?

Phải biết rằng bốn người họ là cảnh giới Khai Đạo, hơn nữa bốn người họ còn liên thủ tấn công, nhưng vẫn không thể mài mòn sức mạnh huyết mạch kia…

Việt Tôn đứng đầu nhìn chằm chằm Diệp Quân ở phía xa, sát ý trong mắt ông ta như biến thành thực thể: “Không thể để hắn được sống”.

Lúc này, ông ta cảm nhận được một cảm giác sợ hãi.

Tám phần thần tính!

Một mình chống lại bốn cao thủ cảnh giới Khai Đạo?

Đây đã không chỉ là vấn đề yêu nghiệt nữa rồi.

Đây là quá yêu nghiệt!

Yêu nghiệt vô cùng!

Lúc này một cao thủ cảnh giới Khai Đạo chợt nói: “Hắn ta đã là nỏ hết đà rồi”.
 
Chương 3605


Chương 3605

Cơ thể của Diệp Quân đã bị nứt ra, xương trắng xuất hiện rõ ràng, vô số máu tươi chảy ra từ trong người hắn.

Nếu không nhờ thân thể của Ngao Thiên Thiên gia trì thì trong khoảnh khắc khi nãy đã đủ khiến thần hồn của hắn tan biến rồi.

Bốn cao thủ cảnh giới Khai Đạo cùng ra đòn, hắn và Ngao Thiên Thiên bây giờ hoàn toàn không thể chống lại được.

Bây giờ hắn phải dựa vào sức mạnh huyết mạch và kiếm Thanh Huyên để chống lại.

Diệp Quân đột nhiên ngẩng đầu lên, lúc này bốn cao thủ cảnh giới Khai Đạo đã biến mất, trong nháy mắt, vô số hơi thở đáng sợ lao nhanh về phía hắn.

Tiểu Tháp chợt nói: “Gọi người”.

Diệp Quân khẽ nói: “Tháp gia, từ trước đến giờ ta có từng liều mạng chưa?”

Tiểu Tháp hoảng hốt nói: “Ngươi đừng làm chuyện ngu ngốc, ngươi không thắng nổi đâu…”

Ầm!

Nó vừa dứt lời, trong người Diệp Quân chợt xuất hiện hai luồng sức mạnh huyết mạch đáng sợ, trong nháy mắt một tượng thần cao nghìn trượng dần ngưng tụ sau lưng hắn.

Một nửa đỏ như máu.

Một nửa màu tím đậm.

Tượng thần ngưng tụ từ hai loại huyết mạch.

“A!”

Khi tượng thần hai huyết mạch sắp ngưng tụ được, Diệp Quân đột nhiên hét to, đôi mắt trở nên dữ tợn, thân thể vốn đã nứt ra lại càng nứt nhiều hơn, linh hồn cũng biến mất với một tốc độ kinh khủng.

Đây là lần đầu tiên hắn đồng thời ngưng tụ hai loại huyết mạch, nhưng mà hắn hoàn toàn không thể chịu đựng được.

Có điều lúc này hắn đã không còn lá bài tẩy và đường lui nào nữa rồi.

Chỉ có thể liều mạng chiến đấu thôi!

Tuy tượng thần hai huyết mạch kia vẫn chưa hoàn toàn ngưng tụ, nhưng những uy lực huyết mạch đáng sợ đã kéo đến từ trong thiên địa, uy lực huyết mạch cường đại làm bốn cao thủ cảnh giới Khai Đạo phải dừng lại.

Bốn người kinh hãi.

Mà lúc này, Diệp Quân đã sử dụng hết sức lực cuối cùng của mình để nâng kiếm Thanh Huyên lên.

Tượng thần huyết mạch vẫn chưa ngưng tụ hoàn toàn sau lưng hắn cũng cầm kiếm Thanh Huyên bằng hai tay chém xuống.

Thấy cảnh này, bốn người nhóm Việt Tôn trợn mắt, không chút do dự đồng thời lùi lại.

Oanh!

Kiếm chém xuống, mắt thường có thể nhìn thấy tất cả tinh hà đều sụp đổ, Việt Tôn đứng đầu cũng bị chém trúng người…

Mà lúc này, sau khi chém ra một kiếm, Diệp Quân chậm rãi ngã về sau, hơn nữa linh hồn của hắn cũng biến mất bằng một tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường.

Không chỉ thế mà tượng thần hai huyết mạch sau lưng hắn sau khi chém ra một kiếm cũng lập tức vỡ tan, biến thành vô số sức mạnh huyết mạch lan ra xung quanh.

Diệp Quân nhìn vũ trụ tinh không yên tĩnh, ý thức dần tan rã, tầm mắt cũng ngày càng mơ hồ…

Diệp Quân khẽ nói: “Tháp gia, đuổi theo bước chân của cha ta… thật sự rất mệt mỏi!”
 
Chương 3606


Chương 3606

Dứt lời, hắn chậm rãi nhắm mắt lại, kiếm Thanh Huyên trong tay cũng từ từ rơi xuống.

Lúc này, kiếm Thanh Huyên đang rơi xuống đột nhiên dừng lại, sau đó khẽ rung lên…

Lúc này, một cánh tay giữ lại linh hồn đang rơi xuống của Diệp Quân.

Bốn người nhóm Việt Tôn dừng lại.

Cả bốn nhìn chằm chằm phía xa, nơi đó có một người đàn ông áo trắng nhẹ nhàng ôm lấy linh hồn của Diệp Quân.

Việt Tôn nhìn chằm chằm người đàn ông: “Ngươi là ai”.

Người đàn ông vuốt lại vạt áo hơi nhăn cho Diệp Quân, sau đó ngẩng đầu nhìn Việt Tôn, cười khẽ: “Ta là… Diệp Huyên!”

Diệp Huyên!

Nghe thấy lời của người đàn ông áo trắng, Việt Tôn hơi cau mày, sau một lúc lâu suy nghĩ, ông ta lắc đầu: “Chưa từng nghe thấy”.

Người đàn ông cũng không tức giận mà chỉ cười khẽ.

Việt Tôn đột nhiên siết chặt tay phải.

Ầm!

Một khí thế đáng sợ như nước lũ kéo về phía người đàn ông áo trắng.

Tinh hà cuồn cuộn!

Nhưng khí thế kia còn chưa đến gần người đàn ông đã biến mất trong im lặng.

Thấy cảnh này, sắc mặt bốn người nhóm Việt Tôn chợt thay đổi.

Việt Tôn nhìn chằm chằm người đàn ông: “Có chút bản lĩnh đấy”.

Người đàn ông cười to.

Việt Tôn ở phía xa đang muốn nói gì đó thì một giọng nói đột nhiên vang lên trong đầu ông ta: “Đi”.

Đi?

Việt Tôn hơi ngạc nhiên, sau đó sắc mặt trở nên rất khó coi.

Đi bây giờ ư?

Sao có thể cam tâm chứ?

Diệp Quân kia đang bị thương nặng, không còn khả năng chiến đấu, còn người đàn ông áo trắng kia tuy trông có chút bản lĩnh, nhưng bốn đánh một, lợi thế vẫn ở phía bọn họ!

Nhưng ông ta không dám không nghe theo mệnh lệnh kia.

Vì đó là Chí Thánh đạo giả!

“Đi!”

Giọng nói kia lại vang lên trong đầu Việt Tôn một lần nữa: “Các ngươi không thể đấu với người này được đâu, để ta”.

Bọn họ không thể chống lại được?

Việt Tôn cau mày, ông ta quan sát người đàn ông áo trắng phía xa, không tin lắm.

Ông ta không biết người đàn ông này có mạnh hay không, nhưng trong có vẻ rất giống là người có chỗ dựa.

Tuy trong lòng hơi không cam lòng và không muốn, nhưng ông ta cũng không dám làm trái lệnh Thánh Chí đạo giả, chỉ lạnh lùng nhìn thoáng qua người đàn ông: “Rút lui”.

 
 
Chương 3607


Chương 3607

Dứt lời, ông ta dẫn theo ba người bên cạnh cùng nhau biến mất ở cuối tinh hà.

Người đàn ông áo trắng cũng không đuổi theo, ông ấy vẫn luôn chú ý vào Diệp Quân trong lòng, ánh mắt vô cùng dịu dàng, còn chứa đựng sự đau lòng.

Lúc này, ông ấy nhớ đến bản thân trước đây.

Lúc trước dường như ông ấy còn thê thảm hơn thằng nhóc này.

Nghĩ đến điều đó, người đàn ông áo trắng không khỏi bật cười, bây giờ nhìn lại, những vất vả trước đây cứ như mới diễn ra ngày hôm qua…

Cuối cùng thời đại của ông ấy cũng đã qua rồi.

Lúc này thời không sau lưng người đàn ông đột nhiên hơi rung động, sau đó có một người phụ nữ bước nhanh tới trong sự vây quanh của một nhóm cao thủ.

Người đến chính là Chu Phạn.

Lúc nhìn thấy người đàn ông, sắc mặt một nhóm cao thủ bên cạnh Chu Phạn đều hơi thay đổi, lập tức vây quanh Chu Phạn với vẻ mặt cảnh giác như gặp phải kẻ thù đáng sợ.

Mà lúc này Chu Phạn lại vẫy tay, những cao thủ kia mới lui xuống, nhưng vẫn rất cảnh giác.

Chu Phạn bước chậm về phía người đàn ông áo trắng, một cao thủ bên cạnh vội vàng ngăn cản cô ta: “Cẩn thận…”

Chu Phạn lắc đầu: “Không sao, có lẽ tiền bối này là người thân của Diệp công tử”.

Dứt lời, cô ta bước chậm về phía người đàn ông, cô ta hơi cúi người: “Tiền bối là người thân của Diệp công tử sao?”

Người đàn ông chậm rãi đứng dậy, sau đó ôm lấy Diệp Quân đã bị thương nặng đến mức hôn mê đi tới trước mặt Chu Phạn, ông ấy cười khẽ: “Cô nương có thể giúp ta trông thằng bé một lúc không?”

Chu Phạn nhìn thoáng qua Diệp Quân đang hôn mê, gật đầu: “Được”.

Dứt lời, cô ta đón lấy Diệp Quân từ trong lòng người đàn ông.

Lúc này Tiểu Tháp chợt nói: “Tiểu chủ”.

Người đàn ông cười nói: “Tháp gia”.

Tiểu Tháp vội nhắc nhở: “Không không, tiểu chủ gọi ta là Tiểu Tháp được rồi”.

Người đàn ông cười khẽ: “Ta từng đi theo ngươi, gọi ngươi là Tháp gia cũng đúng”.

Tiểu Tháp chần chừ một lúc rồi nói: “Tiểu chủ, có phải người lại định thao túng tâm lý ta nữa không?”

Người đàn ông áo trắng: “…”

Tiểu Tháp lại nói: “Vì sao tiểu chủ không giết những người kia?”

Người đàn ông nhìn Diệp Quân trong lòng Chu Phạn, cười đáp: “Gần đây Thanh Nhi hơi nóng tính, để cho muội ấy đến giết cho nguôi giận”.

Tiểu Tháp đang muốn đáp lời thì người đàn ông đột nhiên ngẩng đầu, hơi cau mày nhìn về phía sâu trong tinh không, một lúc lâu sau đó, ông ấy lắc đầu cười: “Ta phải đi rồi”.

Tiểu Tháp nói: “Tiểu chủ, có phải người cãi nhau với Thiên Mệnh tỷ tỷ không?”

Người đàn ông hỏi ngược lại: “Ngươi muốn biết à?”

Tiểu Tháp đáp: “Đương nhiên…”

Vừa mới cất lời.

Vụt!

Một thanh kiếm đột nhiên chém xuống từ trên trời, Tiểu Tháp còn chưa kịp phản ứng thì thanh kiếm đã chĩa thẳng vào đỉnh tháp.
 
Chương 3608


Chương 3608

Kiếm Hành Đạo!

Tiểu Tháp kinh hãi nói: “Là tiểu tiểu chủ bảo ta hỏi mà…”

Diệp Quân: “…”

Người đàn ông cười khẽ, ông ấy mở lòng bàn tay, kiếm Hành Đạo bay vào tay ông ấy, ông ấy nhìn về phía Chu Phạn, cười khẽ: “Cô nương, vất vả cho cháu rồi”.

Chu Phạn chần chừ một lúc rồi nói: “Bá phụ sẽ quay lại nữa chứ?”

Người đàn ông đáp: “Cháu là một cô bé rất thông minh, gặp được cháu là may mắn của thằng nhóc này”.

Câu nói này khiến trong lòng Chu Phạn như nở hoa, vì cô ta đã chắc chắn người đàn ông trước mặt chính là phụ thân của Diệp Quân.

Nhận được sự tán thành của người nhà Diệp Quân là một chuyện rất vui với cô ta.

Người đàn ông nhìn thoáng qua Diệp Quân, trong mắt loé lên sự cưng chiều, lúc này dường như cảm nhận được điều gì đó, ông ấy ngẩng đầu nhìn lên rồi cười khẽ: “Đến rồi”.

Dứt lời ông ấy biến thành một tia kiếm quang biết mất ở nơi sâu trong tinh không.

Người đàn ông áo trắng vừa đi, sắc mặt Chu Phạn đột nhiên thay đổi, cô ta xoay người nhìn về phía cách đó nghìn trượng, thời không ở nơi đó đột nhiên sôi trào.

Lúc này một đạo nhân xuất hiện bên cạnh Chu Phạn, đạo nhân nhìn chằm chằm khu vực thời không đang cuồn cuộn kia với nét mặt rất nặng nề: “Có cao thủ đang đi tới nơi này từ biên giới vũ trụ đang nứt ra…”

Chu Phạn đang định đáp lời thì đạo nhân chợt nói với vẻ sợ hãi: “Đến rồi”.

Ầm!

Âm thanh vừa vang lên, một đao khí đỏ như máu phá không bay nhanh về phía mọi người.

Thấy cảnh này, đạo nhân vốn định ra tay chợt thay đổi sắc mặt, lập tức nói: “Từ Thiên, ông ra tay đi!”

Từ Thiên của chùa Phạm Thiên ở phía xa chửi tục một tiếng: “Mẹ kiếp!”

Tuy rất không vui nhưng ông ta không thể không ra tay, Diệp Quân kia có chết hay không ông ta không quan tâm cho lắm, nhưng nếu Chu Phạn chết ở đây thì ông ta cũng không cần tu Phật nữa mà thành Phật luôn cho rồi.

Từ Thiên bước tới trước mặt Chu Phạn, sau đo chắp hai tay thành hình chữ thập, hét to: “Nộ Uy Bất Động!”

Oanh!

Một tia kim quang đột nhiên bay lên trời từ dưới chân những người đang có mặt, sau đó biến thành một tấm khiên sáng khổng lồ màu vàng chắn trên đầu mọi người.

Lúc này thanh đao kia đã chém tới.

Ầm!

Chỉ một đao đã khiến tấm khiên vỡ tan, tất cả những người đang có mặt đều chấn động đến mức liên tục lùi lại.

Tất cả mọi người đều hoảng hốt!

Chu Phạn bảo vệ Diệp Quân liên tục lùi về sau, khi dừng lại, dường như cảm nhận được điều gì đó nên cô ta ngẩng đầu nhìn về phía cách đó nghìn trượng, nơi đó có một cô gái huyền ảo đang đứng, trong suốt tựa như khói mờ, cô ta buộc tóc đuôi ngựa, tóc đen như mực dài đến eo, mặc áo choàng màu đỏ tươi như máu, eo thắt đai lưng màu đen, vòng eo nhỏ nhắn không đủ một vòng tay, trên chân mang một đôi giày đế dày màu đỏ, càng có vẻ quyến rũ hơn, môi hơi cong, trong nụ cười như có như không còn mang theo vẻ bướng bỉnh.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom