Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện Của Tui À!

Diễn Đàn Truyện Của Tui À là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Hậu Duệ Kiếm Thần

Chương 3609


Chương 3609

Trong tay cô ta cầm một thanh trường đao đỏ như máu.

Nhưng sau lưng cô ta lại đeo một thanh kiếm.

Đao tu?

Kiếm tu?

Cô ta cầm đao chậm rãi đi về phía mọi người, một cảm giác áp bức như dời sông lấp biển kéo về phía mọi người.

Đạo Quân trầm giọng nói: “Cô ta không phải bản thể!”

Không phải bản thể!

Nghe thấy thế, mọi người xung quanh đều kinh ngạc.

Không phải bản thể mà khiến tất cả mọi người phải lùi bước chỉ với một đao?

Phải biết rằng nơi này có bốn cao thủ Khai Đại Cảnh, ngoài ra cảnh giới thấp nhất cũng là Ách Đạo, nhưng vẫn không chịu được chiêu đao của người phụ nữ này?

Người phụ nữ áo choàng đỏ chợt nói: “Người đàn ông bí ẩn khi nãy đâu?”

Chu Phạn biết cô ta hỏi cha của Diệp Quân, lập tức nói: “Ông ấy có chuyện bận phải đi, sẽ quay lại ngay”.

Người phụ nữ nhếch môi: “Sẽ quay lại ngay? Hù doạ ta à? Ta đâu có non thế”.

Nói xong, cô ta chợt nhìn về phía Diệp Quân trong lòng Chu Phạn, không hề nói nhiều mà lập tức giơ tay chém xuống một đao.

Một tia đao khí vạn trượng loé lên như sấm chớp, lao thẳng đến chỗ Chu Phạn và Diệp Quân.

Thấy thế, Đạo Quân kinh hãi: “Hoà thượng, mau đỡ”.

“Chết tiệt!”

Từ Thiên nổi giận: “Ông già, ông nghĩ lão nạp là khiên đỡ đòn à?”

Tuy nói thế nhưng ông ta vẫn tiến lên một bước, hai tay chắp lại thành hình chữ thập, niệm Phật hiệu, một tia Phật quang bắn lên trời từ trong người ông ta, sau đó biến thành một tấm khiên Phật quang màu vàng chắn trên đầu mọi người.

Ầm!

Nhưng khi chiêu đao kia chém xuống, tấm khiên vẫn vỡ tan tành, Từ Thiên liên tục phun máu tươi như suối, khiến mọi người sợ hãi.

Thấy cảnh này Chu Phạn híp mắt lại, nói một cách quyết đoán: “Rút lui!”

Dứt lời cô ta ôm Diệp Quân xoay người muốn đi, một cao thủ cảnh giới Khai Đạo lập tức mở ra đường hầm thời không.

Đạo Quân và Từ Thiên kia cũng vội xoay người bỏ chạy, mà Từ Thiên vẫn đang vừa lui vừa phun máu…

Còn người phụ nữ mặc áo choàng đỏ kia thì lại không rút lui mà ung dung lấy một cây mía ra bắt đầu ăn, đợi đến khi ăn múa xong, cô ta mới nâng huyết đao lên cười hì hì, sau đó sải bước về phía trước.

Vụt!

Chỉ trong nháy mắt, thời không tinh vực trong phạm vi mấy trăm vạn dặm đều nứt ra.

Mà dường như Đạo Quân ở cuối đường hầm thời không cảm nhận được điều gì đó, ông ta chợt híp mắt: “Hoà thượng, mau đỡ!”

Từ Thiên giận dữ mắng: “Lão tử… Lão nạp đỡ cái mẹ nhà ông!”
 
Chương 3610


Chương 3610

Ông ta vừa lên tiếng, đường hầm thời không sau lưng mọi người chợt nứt ra, những cơn sóng xung kích lực lượng không ngừng lan tràn khắp xung quanh, khiến người ta vô cùng sợ hãi.

Mọi người quay đầu nhìn lại, một tia đao khí màu máu đang chém mạnh về phía mọi người.

Từ Thiên sa sầm mặt: “Người phụ nữ này đúng là hiếp người quá đáng!”

Dứt lời ông ta chợt tiến lên một bước, hai tay chắp thành hình chữ thập, trong nháy mắt một tượng Phật màu vàng cao nghìn trượng xuất hiện sau lưng ông ta. Ông ta nghiêng người về phía trước, tay phải nắm chặt thành quyền đánh về phía trước, tượng Phật sau lưng ông ta cũng làm động tác như thế.

Vô số Phật quang bay tới!

Ầm!

Nắm đấm này khiến đao khí kia dừng lại tại chỗ.

Nhưng vào lúc này, bức tường của đường hầm thời không bên phải Chu Phạn đột nhiên nổ tung, sắc mặt Chu Phạn thay đổi, Đạo Quân bước lên phía trước ngăn cản trước mặt Chu Phạn. Hai tay ông ta tạo ấn, thầm niệm một khẩu quyết cổ xưa, sau đó những tia sáng đột nhiên xuất hiện, trong tia sáng là một thanh đạo kiếm phù văn!

Oanh!

Đạo kiếm phù văn này ngăn chắn đao khí, nhưng chỉ trong một khoảnh khắc, đạo kiếm phù văn của ông ta đã nứt ra, đồng thời lại có một tia đao khí khác phá không bay tới.

Ầm!

Đạo kiếm bị chém bay, lực lượng mạnh mẽ ngay lập tức chém vỡ toàn bộ đường hầm thời gian.

Khi đường hầm thời không tan vỡ, mọi người xuất hiện trong một bầu tinh không tĩnh lặng.

Đạo Quân và mấy người nhóm Từ Thiên vây kín Chu Phạn, cách trước mặt bọn họ nghìn trượng là một người phụ nữ mặc áo choàng đỏ đang cầm một thanh huyết đao.

Người phụ nữ tay phải cầm đao, tay trái cầm mía, gặm vài cái rồi nhổ ra.

Cô ta không ra tay.

Đang ăn cho hết cây mía.

Đạo Quân ở bên cạnh Chu Phạn nhìn chằm chằm vào người phụ nữ, trầm giọng nói: “Cô ta đang chơi trò mèo vờn chuột!”

Mèo vờn chuột!

Nghe thấy lời của Đạo Quân, sắc mặt mọi người trở nên cực kỳ khó coi.

Người phụ nữ này quá ngông cuồng.

Đạo Quân lại nói: “Có lẽ cô ta là cao thủ đứng đầu Ác Đạo Minh…”

Dứt lời, ông ta quay đầu nhìn về phía Chu Phạn: “Điện hạ, chúng ta phải nghĩ cách trở về Đại Chu”.

Chu Phạn nói: “Nhiều nhất mười lăm phút quân Thần Sách sẽ đến!”

Đạo Quân kinh ngạc nói: “Điện hạ sử dụng Thần Binh Lệnh của Đại Chu rồi sao?”

Chu Phạn gật đầu.

Đạo Quân ngẫm nghĩ một lúc, sau đó gật đầu nói: “Dùng cũng đúng”.

Lúc này, người phụ nữ phía xa đã ăn hết cây mía trong tay, cô ta lau khóe miệng, sau đó nhìn về phía Chu Phạn, không hề nhiều lời mà đột nhiên lao về phía trước, một tia đao khí màu máu lập tức chém tới chỗ mấy người nhóm Chu Phạn.

“A Di Đà Phật!”
 
Chương 3611


Chương 3611

Từ Thiên đột nhiên chắp tay lại, Phật quang thoáng chốc bao phủ khắp xung quanh, một pho tượng Phật vàng cao vạn trượng xuất hiện sau lưng mọi người, tượng Phật vàng cúi xuống, bảo vệ tất cả mọi người.

Ầm!

Tượng Phật vàng ngăn cản chiêu đao!

Nhưng tượng Phật cũng xuất hiện vết nứt.

Lúc này lại một chiêu đao chém tới.

Oanh

Tượng Phật vỡ vụn, Từ Thiên bị trận cơn chấn động làm lùi ra xa mấy nghìn tượng, vừa dừng lại đã phun ra một ngụm máu.

Người phụ nữ liếc mắt nhìn mọi người, lắc đầu nói: “Rác rưởi, đều là rác rưởi”.

Nói đến đây, cô ta đột nhiên nhìn về phía Từ Thiên: “Ông là người rác rưởi nhất!”

“Mẹ kiếp!”

Từ Thiên lập tức nổi giận, thiêu đốt thân thể.

Mọi người: “…”

Từ Thiên thật sự thiêu cháy thân thể!

Trước khi xuất gia, ông ta xuất thân từ thổ phỉ, tuy sau này quy y cửa Phật, nhưng bản chất vẫn chưa bao giờ mất đi.

Sự sỉ nhục lớn thế này, sao ông ta có thể chịu được?

Sau khi thiêu cháy thân thể, khí tức của Từ Thiên thoáng chốc tăng vọt, từng luồng kim quang tuôn ra từ cơ thể ông ta tựa như thủy triều, cực kỳ đáng sợ.

Từ Thiên tiến lên một bước, lật tay phải sau đó ấn xuống: “Đại Phật cầm tay!”

Ầm ầm!

Trên đỉnh đầu người phụ nữ áo đỏ, thời không chợt nổ tung, sau đó một bàn tay Phật khổng lồ hạ xuống, bắt lấy cô ta.

Người phụ nữ áo đỏ vẫn bình tĩnh, đưa tay lên vung ra một đao.

Phập!

Đao khí màu đỏ máu phá không bay ra, thoáng qua đã phá vỡ bàn tay Phật khổng lồ đó.

“Kim cương bất hoại!”

Lúc này, giọng của Từ Thiên chợt vang lên.

Dưới cái nhìn của mọi người, những Phật quang màu vàng không ngừng giáng xuống, bay vào trong cơ thể Từ Thiên, mà sau khi Phật quang liên tục bay vào cơ thể ông ta, trên cơ thể ông ta dần ngưng tụ một chiếc áo giáp màu vàng.

Mà vào lúc này, người phụ nữ áo đỏ hóa thành một luồng huyết quang bay trên đỉnh đầu Tứ hoàng tử, ngay sau đó, một thanh đao màu đỏ máu chém xuống đầu ông ta.

Từ Thiên chắp hai tay lại, bất động như núi.

Bùm!

Nhát đao chém lên đầu Từ Thiên, cơ thể Từ Thiên run lên, vô số Phật quang rung chuyển.

Ông ta đã đỡ được nhát đao này!

Lúc này, người phụ nữ áo đỏ lại chém xuống một đao nữa.

Ầm!
 
Chương 3612


Chương 3612

Từ Thiên lập tức bị chém văng xa mấy vạn trượng, vừa dừng lại vô số Phật quang đã dao động trong cơ thể ông ta, tựa như sóng nước lan ra mấy trăm vạn trượng.

Từ Thiên lúc này giống như tượng nhỏ phát sáng.

Lúc này, người phụ nữ áo đỏ lại biến mất lần nữa.

Thấy thế, con ngươi Từ Thiên co rụt lại thành đầu mũi kim.

Ngay lập tức, hàng chục đao khí đỏ như máu chém lên người Tứ hoàng tử.

Phập phập phập phập…

Từ Thiên liên tục lùi lại, mỗi bước lùi lại sẽ có một luồng Phật quang bay ra từ người ông ta, khi ông ta lùi lại mấy vạn trượng, Phật quang trên người đã trở nên mờ nhạt vô cùng, không chỉ vậy, áo giáp trên người ông ta cũng đã nứt, máu không ngừng thấm ra.

Phập!

Sau khi người phụ nữ áo đỏ chém xuống nhát đao cuối cùng, Từ Thiên lại lùi lại cả vạn trượng nữa, lần này Phật giáp trên người ông ta đã vỡ tan.

Từ Thiên nôn ra mấy ngụm máu, sau đó ngẩng đầu nhìn về người phụ nữ áo đỏ phía xa: “Chỉ có thế này thôi?”

Nói xông, ông ta lại phun ra mấy ngụm máu.

Mọi người: “…”

Người phụ nữ áo đỏ lấy một miếng múa ra nhai, sau đó nói: “Ông là ngươi mạnh miệng nhất ta từng gặp đấy!”

Từ Thiên lau vết máu nơi khóe miệng, quay đầu nhìn Đạo Quân bên cạnh: “Ta đã tiêu hao ba phần linh khí của cô ta rồi, còn lại giao cho ông đấy”.

Người phụ nữ áo đỏ trước mặt không phải bản thể mà chỉ là ảo ảnh, ảo ảnh cần dùng linh khí hỗ trợ để duy trì.

Đạo Quân trầm giọng: “Ngươi có thể gắng gượng thêm một lúc nữa không?”

Từ Thiên tức giận đùng đùng: “Thế thì cơ thể lão tử cũng chẳng còn nữa”.

Lúc này cơ thể ông ta đã bị thiêu cháy gần hết.

Nếu thiêu tiếp thì chỉ có thể thiêu hồn thôi.

Đạo Quân nhìn chằm chằm người phụ nữ áo đỏ hồi lâu rồi lắc đầu: “Chúng ta không ngăn được cô ta đâu, phải về Đại Chu thôi”.

Nói xong ông ta quay đầu nhìn Chu Phạn: “Điện hạ, người đi đi, ta và hòa thượng này ở lại đây ngăn cô ta”.

Từ Thiên chợt run run bảo: “Lão già, ta không ngăn được!”

Vừa rồi giao chiến với người phụ nữ áo đỏ, ông ta vẫn luôn phòng ngự, không tấn công, không phải ông ta không muốn tấn công mà là ông ta chẳng thể tấn công được.

Thực lực của người phụ nữ này quá kinh khủng.

Nhưng Chu Phạn lại lắc đầu: “Chúng ta đều không đi được đâu”.

Đạo Quân giật mình.

Xa xa, người phụ nữ áo đỏ nhìn Chu Phạn, nhếch miệng cười: “Cô thông minh đấy…”

Nói đến đây cô ta lại nhìn Từ Thiên: “Không như lão đầu trọc này, ta chưa thấy người nào ngu như ông ta”.
 
Chương 3613


Chương 3613

Mọi người: “…”

Sắc mặt Từ Thiên cực kỳ khó coi, lửa giận trong lòng bốc lên, ông ta suýt nữa thì thiêu đốt linh hồn.

Nhưng ông ta vẫn kìm lại.

Bởi vì thực sự không thể đánh lại!

Chu Phạn nói: “Các hạ, vì sao Ác Đạo Minh lại nhắm vào vị Diệp công tử này?”

Người phụ nữ áo đỏ cắn một miếng mía rồi nói: “Ta chỉ quan tâm việc giết người, không quan tâm việc khác”.

Chu Phạn khẽ gật đầu, quay đầu nhìn Tứ hoàng tử, thấy Chu Phạn nhìn lại, tim Từ Thiên đập thình thịch, bây giờ ông ta chỉ muốn giả chết.

Thấy tâm hồn yếu ớt của Từ Thiên, Chu Phạn vẫn hơi không nỡ, vì thế cô ta do dự rồi nói: “Đại sư có thể đấu một lần cuối cùng nữa không?”

Từ Thiên: “…”

Từ Thiên liếc nhìn Đạo Quân bên cạnh, trong lòng bàn tay Đạo Quân có phù ấn đang xoay tròn.

Từ Thiên im lặng một lúc lâu rồi khẽ gật đầu.

Mà phía xa, người phụ nữ áo đỏ lại nhìn Đạo Quân và Từ Thiên với ánh mắt đầy trêu chọc, cô ta cũng không vội, từ từ cắn mía.

Từ Thiên hít sâu một hơi rồi bước ra một bước, xòe bàn tay ra, trong tay ông ta xuất hiện một Phù ấn.

Phật ấn Phạn Thiên!

Đây là thần vật mạnh nhất chùa Phạn Thiên, bên trong có chứa đạo pháp Phật gia của trụ trì chùa Phật Thiên, là thần khí trấn chùa.

Từ Thiên nhìn Diệp Quân trong lòng Chu Phạn, im lặng không nói.

Thật ra ban đầu ông ta không muốn nhúng tay vào chuyện rắc rối này, dù sao cũng chẳng liên quan gì đến chùa Phạn Thiên.

Hơn nữa thực lực của Ác Đạo Minh đã vượt xa dự đoán của ông ta.

Nhưng không có cách nào.

Đại Chu đang cược lớn!

Đạo Môn cũng đang cược lớn!

Nếu chùa Phạn Thiên không cược, sau này chắc chắn sẽ bị bỏ lại rất xa.

Từ Thiên khẽ nói trong lòng: “Hy vọng vị Diệp công tử này thật sự đến từ vũ trụ nền văn minh cấp năm, nếu không lão tử sẽ thua tới nỗi chẳng còn quần trong luôn mất…”

Nói xong ông ta xòe bàn tay, Phật ấn Phạn Thiên trong tay bay lên không trung, trong chớp mắt, từng luồng Phật quang màu đỏ bay ra từ Phật ấn Phạn Thiên, đồng thời từng tiếng hát cổ xưa không ngừng vang lên trong đất trời.

Tụng Kinh Phật Pháp!

Đằng xa, vẻ mặt người phụ nữ áo đỏ bình tĩnh như nước, cô ta vẫn đang gặm mía.

Từ Thiên đột nhiên giận dữ trừng mắt nhìn người phụ nữ áo đỏ: “Yêu nghiệt, chết đi”.

Dứt lời, Phật ấn Phạn Thiên ấy bộc phát ra Phật quang đỏ rực đáng sợ quét về phía người phụ nữ áo đỏ.

Bùm!

Chỉ trong một giây, cả vũ trụ tinh hà đều bị thiêu đốt tan chảy.
 
Chương 3614


Chương 3614

Người phụ nữ áo đỏ tiến lên phía trước, tay cầm trường đao màu đỏ rồi chém xuống một nhát, chỉ một nhát đơn giản như vậy nhưng Phật quang đỏ rực lại bị chém thành hai, nhưng giây tiếp theo lại có một luồng Phật quang màu đỏ khác quét tới.

Người phụ nữ áo đỏ lại chém một nhát đao nữa!

Ầm!

Phật quang đỏ rực lại vỡ tan.

Mà người phụ nữ áo đỏ lại chậm rãi đi về phía Phật ấn Phạn Thiên, mỗi bước đi nàng ta đều vung đao, mà mỗi khi đao hạ xuống đều sẽ có một luồng Phật quang rực lửa bị chém thành mảnh vụn.

Bình tĩnh thờ ơ!

Nhìn thấy cảnh này, vẻ mặt nhóm Đạo Quân đều trở nên vô cùng nặng nề.

Lúc này họ mới biết mình đã đánh giá thấp thực lực của người phụ nữ áo đỏ này.

Đánh giá quá thấp!

Cô ta thật sự đang chơi trò mèo vờn chuột!

Chu Phạn dần siết chặt tay phải, cô ta nhìn chằm chằm người phụ nữ áo đỏ phía xa, không biết đang nghĩ gì.

Sắc mặt Từ Thiên vô cùng khó coi, ông ta cũng không ngờ thực lực của người phụ nữ áo đỏ này lại đáng sợ như vậy, đến Phật ấn Phạn Thiên cũng không làm gì được cô ta.

Đúng là yêu nghiệt!

Người phụ nữ áo đỏ nhìn Từ Thiên chằm chằm, nhổ bã mía ra rồi nói: “Lão đầu trọc, còn chiêu nào nữa không?”

Từ Thiên chắp hai tay lại, hét lên: “Mời các vị sư tổ!”

Bùm!

Phật ấn Phạn Thiên trong tay ông ta chấn động kịch liệt, trong nháy mắt, mười hai hư ảnh màu vàng bay ra từ trong Phật ấn, mỗi hư ảnh màu vàng đều chắp tay, đồng thanh niệm kinh văn cổ thần bí.

Bùm bùm bùm…

Xung quanh, vô số phù văn Phật gia thần bí chợt hình thành, sau đó từng luồng kim quang bay ra từ phù văn, phóng thẳng về phía người phụ nữ áo đỏ.

Xa xa, vẻ mặt người phụ nữ áo đỏ bình tĩnh như nước, cô ta phất tay chém ra một đao.

Đơn giả và trực tiếp.

Bùm!

Đao quang màu máu chém ra như thác nước, chặn lại toàn bộ Phật quang.

Mà lúc này, một hư ảnh màu vàng trong số đó chợt tiến lên một bước, sau đó chỉ ra.

Bùm!

Trên đỉnh đầu người phụ nữ áo đỏ, một ngón tay khổng lồ màu vàng chợt giáng thẳng từ trên trời xuống.

Người phụ nữ áo đỏ giơ tay vung đao.

Phập!

Ngón tay khổng lồ chợt vỡ tan, biến thành Phật quang nổ khắp bầu trời.

Mà lúc này, hư ảnh màu vàng ấy chợt tiến lên một bước, dưới chân ông ta nở ra một đóa hoa sen vàng, sau đó ông ta chắp tay hơi cúi người: “Phật tổ cúi đầu!”
 
Chương 3615


Chương 3615

Ầm!

Trước mặt người phụ nữ áo đỏ chợt xuất hiện một tượng Phật màu vàng, sau đó từ từ cúi đầu, trong nháy mắt, vô số thần quang Phật pháp nghiền ép về phía người phụ nữ áo đỏ như trời sập.

Xa xa, người phụ nữ áo đỏ hơi nheo mắt, cô ta xoay cổ tay, chém mạnh xuống một đao, một luồng đao khí vạn trượng phá không bay ra.

Bùm!

Một tiếng nổ vang như sấm rung chuyển mặt đất làm cho mọi người đinh tai nhúc óc, ngay sau đó vô số đao mang và Phật quang bắn ra, lan đi khắp phía.

Mà người phụ nữ áo đỏ cũng bị lùi lại mấy trăm trượng!

Đây là lần đầu tiên cô ta bị đẩy lùi.

Vẻ mặt người phụ nữ áo đỏ vẫn bình tĩnh, cô ta nhìn hư ảnh màu vàng ấy nhếch miệng cười, sau đó tiếp tục gặm mía.

Chu Phạn nhìn hư ảnh màu vàng rồi hỏi: “Từ Thiên đại sư, vị này là Nhị thế tổ của chùa Phạn Thiên à?”

Từ Thiên gật đầu: “Đúng vậy”.

Chu Phạn khẽ nói: “Mạnh thật”.

Nhị thế tổ chùa Phạn Thiên là cường giả tuyệt thế nổi danh lẫy lừng vào thời điểm đó.

Từ Thiên nhìn người phụ nữ áo đỏ với vẻ mặt nặng nề vô cùng, thực lực của người phụ nữ này thật sự nằm ngoài dự đoán của ông ta, ông ta đã sử dụng hết át chủ bài mà vẫn không làm gì được cô ta.

Chu Phạn nhìn người phụ nữ áo đỏ xong thì quay đầu nhìn Đạo Quân, Đạo Quân khẽ gật đầu nói: “Lúc nào cũng sẵn sàng”.

Chu Phạn đang định lên tiếng thì lúc này người phụ nữ áo đỏ phía xa chợt nhổ bã mía cuối cùng trong miệng ra, sau đó hóa thành đao mang bay lên trời, hai tay cô ta cầm đao chém mạnh về phía trước một nhát.

Phụt!

Một đao khí mấy vạn trượng chém nứt tinh vực thương khung.

Hư ảnh màu vàng kia chắp tay, niệm miệng tiếng Phật hiệu rồi một pho tượng màu vàng xuất hiện sau lưng ông ta, pho tượng màu vàng ấy chắp tay bảo vệ ông ta bên trong.

Đao khí hạ xuống.

Ầm!

Tượng Phật màu vàng rung lên kịch liệt sau đó nứt ra.

Người phụ nữ áo đỏ lại chém xuống một đao.

Rầm!

Tượng Phật màu vàng vỡ tan, biến thành những mảnh vỡ rải rác khắp bầu trời.

Người phụ nữ áo đỏ lại chém tiếp.

Hai bàn tay đang chắp lại của hư ảnh màu vàng chợt mở ra, giây tiếp theo hàng nghìn Phật quang tỏa ra từ người ông ta.

Ầm ầm ầm…

Từng luồng Phật quang bộc phát, đao khí của người phụ nữ áo đỏ bị phá vỡ, bản thể của cô ta cũng liên tiếp lùi lại ngàn trượng.

Nhưng vào lúc này, hư ảnh màu vàng kia cũng tan biến.

Nhìn thấy cảnh này, vẻ mặt Chu Phạn tối sầm lại.

Sau khi người phụ nữ áo đỏ dừng lại, cô ta xoay cổ rồi ngẩng đầu nhìn Đạo Quân nơi xa, cười hỏi: “Chuẩn bị xong chưa?”
 
Chương 3616


Chương 3616

Đạo Quân khẽ cau mày, dường như nghĩ đến gì đó, con ngươi ông ta co rụt lại, kinh hãi nói: “Cô… Cô cũng đang kéo dài thời gian…”

Nói đến đây, dường như nhận ra điều gì, sắc mặt ông ta chợt thay đổi: “Bản thể của cô sắp tới rồi”.

Bùm!

Nơi xa, phía cuối tinh không không ngừng tràn vào từng luồng khí tức hủy thiên diệt địa.

Lúc này, vẻ mặt nhóm Đạo Quân đều trở nên tái nhợt.

Bản thể!

Cô gái áo đỏ chỉ là ảo ảnh, thực lực đã mạnh như thế, nếu là bản thể đích thân đến thì còn mạnh đến mức nào nữa?

Mọi người đều cực kỳ kinh sợ.

Sắc mặt Chu Phạn cũng trở nên cực kỳ nghiêm trọng, thực lực của cô gái áo đỏ trước mặt này vượt xa những gì cô ta nghĩ, hơn nữa đây chỉ là phân thân, nếu là bản thể…

Không dám nghĩ!

Đạo Quân bỗng nói: “Hòa thượng, các ngươi bảo vệ điện hạ rời khỏi đây nhanh đi”.

Dứt lời, ông ta bỗng tiến lên một bước, xòe tay ra, Thanh Mộc Ấn phóng lên trời, ngay sau đó một ông lão mặc áo đạo sĩ màu xanh chậm rãi bước ra từ trong Thanh Mộc Ấn, tay phải ông ta cầm kiếm, tay trái cầm cái phất trần, râu tóc bạc phơ, khí chất như tiên nhân.

Từ Thiên ngạc nhiên nói: “Thanh Mộc Đạo Nhân”.

Thanh Mộc Đạo Nhân!

Đạo chủ đời thứ sáu của nhà họ Đạo, địa vị ở nhà họ Đạo chỉ đứng sau người sáng lập ra nhà họ Đạo năm đó.

Nhà họ Đạo có hai thời đại huy hoàng nhất, thời đại thứ nhất là thời đại của người lập ra nhà họ Đạo, thời kỳ đó nhà họ Đạo một mình độc lập, còn ở trên hoàng quyền.

Một đạo chỉ của nhà họ Đạo, bốn phương có ai dám không tuân theo?

Thời đại thứ hai là thời đại Thanh Mộc Đạo Nhân.

Thời đại của Thanh Mộc Đạo Nhân, nhà họ Đạo trấn áp cả trăm nhà vạn tộc, thời kỳ đó thánh chỉ của hoàng tộc Đại Chu không thể quản được đạo chỉ của nhà họ Đạo.

Thời đại đó, hoàng tộc Đại Chu cũng cực kỳ hưng thịnh.

Thấy Đạo Quân triệu hồi Thanh Mộc Đạo Nhân, Từ Thiên hơi kinh ngạc, phải biết rằng, đây là một trong con át chủ bài quan trọng nhất của nhà họ Đạo, cứ thế mà lấy ra dùng à?

Mẹ nó chứ, lão đạo sĩ này không tiếc thật à?

Mình hơi đánh giá thấp ông ta rồi.

Chu Phạn bỗng nói: “Đi thôi”.

Dứt lời, cô ta xoay người dẫn Diệp Quân biến mất khỏi đó.

Lúc này không phải là lúc do dự, cô ta phải dẫn Diệp Quân quay về Đại Chu, chỉ có về đến Đại Chu mới có thể ngăn được cô gái áo đỏ bí ẩn này.

Từ Thiên không nghĩ nhiều nữa, ông ta nhìn chằm chằm Đạo Quân, sau đó xoay người biến thành một tia sáng chạy theo.

Sau khi xuất hiện, Thanh Mộc Đạo Nhân bỗng quay đầu nhìn Chu Phạn và Diệp Quân ở đằng xa, ánh mắt hiện lên vẻ ngạc nhiên.

Đạo Quân ở bên dưới vội nói: “Thanh Mộc sư tổ, thiếu niên và điện hạ là người mà nhà họ Đạo ta lựa chọn trợ giúp, hôm nay gặp đại nạn, mong sư tổ ra tay cứu giúp”.
 
Chương 3617


Chương 3617

Dứt lời, ông ta cúi người thật thấp.

Thanh Mộc Đạo Nhân thu lại ánh mắt, nhìn Đạo Quân, không nói gì mà xoay người nhìn cô gái áo đỏ, cô ta giơ tay lên chém một đao xuống.

Thanh Mộc Đạo Nhân vung cái phất trần lên.

Ầm!

Một đao quang màu đỏ máu bỗng vỡ tan.

Cô gái áo đỏ cong môi: “Cũng khá đấy”.

Thanh Mộc Đạo Nhân nhìn cô gái áo đỏ, mày kiếm cau lại: “Ác Đạo Minh”.

Cô gái áo đỏ không đáp lời, chỉ lấy một cây mía gặm.

Thanh Mộc Đạo Nhân ngẩng đầu lên nhìn tận sâu tinh không, lặng thinh không nói.

Đạo Quân bên dưới hơi lo lắng, ông ta có thể cảm nhận được sư tổ hình như hơi kiêng dè Ác Đạo Minh.

Thanh Mộc Đạo Nhân bỗng quay đầu lại nhìn Đạo Quân bên dưới: “Ngươi là Đạo Quân đời thứ mấy?”

Đạo Quân đáp: “Thưa sư tổ, đời một trăm sáu mươi hai”.

Thanh Mộc Đạo Nhân khẽ gật đầu: “Mặc dù thiên phú hơi kém nhưng mắt nhìn lại rất tốt, đáng khen”.

Đạo Quân cười khổ, xem như đang khen mình vậy.

Thanh Mộc Đạo Nhân nói: “Đi đi”.

Đạo Quân do dự, sau đó cúi người thật thấp rồi xoay người biến mất tận cuối tinh không.

Thanh Mộc Đạo Nhân nhìn cô gái áo đỏ, không nói gì.

Chẳng mấy chốc cô gái áo đỏ đã gặm xong cây mía.

Cơ thể cô ta dần thay đổi.

Trở nên hư ảo, sau đó tan biến như khói.

Ngay khi cô ta biến mất hoàn toàn, thời không phía đối diện Thanh Mộc Đạo Nhân nứt ra, sau đó một cô gái áo đỏ chậm rãi bước ra.

Bản thể!

Trong tay cô ta cũng đang cầm một cây mía.

Cô gái áo đỏ nhìn Thanh Mộc Đạo Nhân, khẽ cười nói: “Đợi ta ăn xong cây mía này, ta sẽ chém chết ngươi”.

Thanh Mộc Đạo Nhân gật đầu: “Được thôi”.

Cô gái áo đỏ gặm một miếng, nhai một hồi rồi nhả ra.

Một người ăn.

Một người đợi.

Cuối cùng cô gái áo đỏ gặm xong miếng mía cuối cùng, nhai một hồi nhưng lần này không nhả ra mà tiến đến trước một bước.

Chỉ một bước mà cô ta đã đứng phía sau Thanh Mộc Đạo Nhân vạn trượng.

Cô ta nhả miếng mía đó ra, sau đó nhìn đao của mình, lưỡi đao xuất hiện một vết mẻ.

Cô ta khẽ cười: “Có bản lĩnh nhưng không nhiều”.

Dứt lời, cô ta biến mất ở đằng xa.

Thanh Mộc Đạo Nhân chậm rãi tan biến.

Ở một bên khác.
 
Chương 3618


Chương 3618

Thanh Mộc Ấn trong tay Đạo Quân bỗng rung lên dữ dội, sau đó nhạt dần đi.

Chu Phạn quay đầu lại nhìn Đạo Quân, sắc mặt Đạo Quân trở nên khó coi, trong mắt đầy vẻ kiêng dè.

Chu Phạn sầm mặt, cô ta biết e là Thanh Mộc Đạo Nhân đó đã lành ít dữ nhiều.

Thật ra cũng bình thường, vị Thanh Mộc Đạo Nhân đó không phải là bản thể, nếu là bản thể, có lẽ còn có thể đánh với cô gái áo đỏ đó.

Từ Thiên bỗng nói: “Phía trước là vũ trụ Đại Chu”.

Chu Phạn ngưng suy nghĩ, đang định tăng tốc thì lúc này thời không ở đằng xa bỗng rung lên, sau đó một cô gái áo đỏ bước ra.

Mấy người Chu Phạn lập tức dừng lại.

Sắc mặt Đạo Quân trở nên nghiêm trọng.

Bản thể!

Đạo Quân trầm giọng nói: “Điện hạ, quân Thần Sách”.

Chu Phạn lắc đầu: “Ta đã bảo họ lui đi rồi”.

Quân Thần Sách đúng là rất mạnh nhưng không thể đối phó với cô gái này, vì sẽ tổn thất quá nghiêm trọng.

Vua đối đầu với vua.

Tướng đối đầu với tướng.

Quân Thần Sách hy sinh ở đây không có ý nghĩa gì.

Đạo Quân khẽ gật đầu: “Quả thật là thế”.

Ngay lúc này Từ Thiên bỗng bước ra, ông ta quay đầu lại nhìn Chu Phạn, hai tay chắp thành chữ thập: “Điện hạ, ta có một yêu cầu”.

Chu Phạn gật đầu: “Ông nói đi”.

Từ Thiên nhìn Diệp Quân vẫn còn hôn mê, sau đó nói: “Sau này, ta mong Diệp công tử hứa rằng ngày nào hắn còn sống, chùa Phạn Thiên ta sẽ còn tồn tại ngày đó”.

Chu Phạn cúi đầu nhìn Diệp Quân hôn mê trong lòng, gật đầu: “Ta đồng ý thay hắn”.

Đạo Quân nhìn Từ Thiên, hoảng sợ nói: “Hồ đồ, ngươi muốn thiêu đốt thần hồn à?”

Từ Thiên tức giận nói: “Thiêu đốt con mẹ ngươi đấy, ông đây muốn gọi tổ tông”.

Dứt lời, ông ta lấy một quyển kinh cổ ra, nhìn quyển kinh trong tay, trong mắt hiện lên vẻ phức tạp, sau đó nói: “Vật này vốn là để đề phòng đạo môn của ngươi và hoàng thất Đại Chu, nhưng hôm nay”.

Dứt lời, ông ta nhìn Diệp Quân trong lòng Chu Phạn: “Ta đánh cược một lần, nếu cược thắng, ta sẽ mang về cả vạn thế phúc phần cho chùa Phạn Thiên, không uống công cứu mạng của sư phụ năm đó; nếu cược thua thì chết mà thôi”.

Dứt lời, ông ta ngồi xuống, khoanh chân lại, hai tay chắp thành chữ thập, bắt đầu niệm kinh.

Cô gái áo đỏ ở đằng xa nhìn Từ Thiên, mỉm cười không có ý ra tay ngăn cản.

Chu Phạn nhìn cô gái áo đỏ, sau đó nói: “Đi”.

Dứt lời, cô ta dẫn mấy người Diệp Quân xoay người rời đi.

Cô gái áo đỏ nhìn Chu Phạn ở đằng xa khẽ cười, vẫn không ngăn lại.

Lúc này cuốn kinh cổ trước mặt Từ Thiên bỗng rung chuyển, sau đó một câu kinh Phật vang lên từ trong đó.
 
Chương 3619


Chương 3619

“A Di Đà Phật”.

Lúc này, một luồng sáng vàng tỏa ra từ trong quyển kinh, một hòa thượng mặc áo vải chậm rãi bước ra từ trong ánh sáng vàng đó, trong tay cầm ngọn đèn dầu đang cháy, ánh sáng mờ ảo như có thể tắt bất cứ lúc nào.

Từ Thiên vội đứng dậy, hai tay chắp lại thành chữ thập: “Bái kiến sư tổ”.

Sư tổ!

Người lập ra chùa Phạn Thiên, Khô Đăng Tăng Nhân.

Cô gái áo đỏ nhìn Khô Đăng Tăng Nhân, sau đó lại thấy một cây mía ra, sau khi gặm một miếng, cô ta cười nói: “Ta thích đánh kiểu gọi người ở đằng sau ra như vậy lắm”.

Khô Đăng Tăng Nhân nhìn cô gái áo đỏ, vẻ mặt hiền từ: “Ác Đạo Minh”.

Cô gái áo đỏ vẫn gặm mía, không nói gì.

Cô ta có thói quen, thích ăn mía trước khi giết người.

Khô Đăng Tăng Nhân đang định nói gì, Từ Thiên ở một bên bỗng nói: “Sư tổ, người chống đỡ nhé, ta chuồn trước đây”.

Dứt lời, ông ta xoay người biến thành một tia sáng biến mất ở tinh hà phía xa.

Khô Đăng Tăng Nhân sửng sốt, hơi bất ngờ, trụ trì đời này sao chẳng giống hòa thượng chút nào vậy?

Khô Đăng Tăng Nhân không nghĩ nữa, quay đầu nhìn cô gái áo đỏ cách đó không xa: “Không biết ngươi là hộ pháp hay là tôn sứ của Ác Đạo Minh?”

Cô gái áo đỏ khẽ cười: “Ngươi cũng biết một ít về Ác Đạo Minh đấy nhỉ”.

Khô Đăng Tăng Nhân mỉm cười: “Lúc trước từng tiếp xúc với các ngươi, nhưng không nhiều”.

Cô gái áo đỏ gặm một miếng mía, nhai một lúc rồi nói: “Hòa thượng, hỏi ngươi một câu”.

Khô Đăng Tăng Nhân gật đầu: “Cô nương cứ hỏi”.

Cô gái nhìn Khô Đăng Tăng Nhân: “Ngươi từng tham gia vào trận chiến Đăng Thiên à”

Khô Đăng Tăng Nhân khẽ gật đầu: “Ừ”.

Cô gái áo đỏ cười nói: “Thảo nào”.

Khô Đăng Tăng Nhân nói: “Cô nương cũng từng tham gia?”

Cô gái áo đỏ bình thản nói: “Từng giết Tam Trọng Thiên”.

Khô Đăng Tăng Nhân rũ mi không nói gì, cảm thấy cực kỳ ngạc nhiên.

Cô gái áo đỏ nói tiếp: “Nghe nói Chân vũ trụ có một người tên là Chân Thần đánh rất giỏi, lần này ta quay về muốn đi gặp cô ta”.

Khô Đăng Tăng Nhân nói: “Đừng nói ta chỉ là một phân thân, cho dù bản thể có ở đây cũng không phải là đối thủ của cô nương, nhưng con cháu đời sau gặp khó khăn, ta không thể không ra tay cứu giúp”.

Dứt lời, cụ ta bước lên trước, chắp hai tay lại thành chữ thập, thầm niệm một câu kinh cổ.

Ầm!

Xung quanh bỗng xuất hiện tia sáng, cùng lúc đó từng âm thanh cổ bí ẩn vang lên từ vũ trụ giữa trời đất.

Cô gái áo đỏ khẽ cười, không nói gì, mà là tiến lên một bước, vừa đáp xuống, cô ta chỉ còn cách phía sau Khô Đăng Tăng Nhân vạn trượng.

Cô ta nhả miếng mía trong miệng ra, sau đó nói: “Đại sư, ngươi có bản lĩnh nhưng không nhiều”.

Dứt lời, cô ta lại tiến đến một bước, lúc đáp xuống thì đã biến mất không thấy nữa.
 
Chương 3620


Chương 3620

Khô Đăng Tăng Nhân hai tay chắp lại, chậm rãi tan biến.

Ở một bên khác.

Từ Thiên như có cảm ứng, quay phắt lại, ánh mắt đầy vẻ hoảng sợ.

Sắc mặt Đạo Quân và Chu Phạn bên cạnh ông ta sa sầm, sắc mặt Từ Thiên trắng bệch như giấy, mẹ nó chứ, ngay cả sư tổ cũng không thể ngăn được yêu nữ đó?

Chu Phạn không nghĩ nhiều, lập tức nói: “Đến hoàng thành Đại Chu”.

Lúc này họ đã đi vào vũ trụ Đại Chu.

Chu Phạn dẫn theo Diệp Quân.

Cô ta chạy về phía xa, cùng lúc đó giọng cô ta như sấm rền vang lên từ trong vũ trụ tinh hà: “Kẻ địch mạnh đến, người ở nơi này mau rời khỏi đây, không được tự ý chống chọi lại”.

Các cường giả hoàng tộc Đại Chu nấp trong tối xung quanh vẫn còn hơi do dự, lúc này chỉ nghe Chu Phạn tức giận nói: “Nhanh chóng lui đi”.

Lúc này các cường giả đó không dám do dự nữa, đồng loạt lui đi rời xa khu vực này.

Chu Phạn ôm Diệp Quân điên cuồng chạy thẳng đến hoàng thành Đại Chu.

Nhưng lúc đi vào hoàng thành Đại Chu, một cô gái bỗng xuất hiện trước mặt họ.

Chính là cô gái áo đỏ đó.

Nhìn thấy cô gái áo đỏ, Chu Phạn sầm mặt, sắc mặt Đạo Quân và Từ Thiên bên cạnh cô ta cũng cực kỳ không tốt.

Cô gái này quả thật là vô lý.

Cô gái áo đỏ gặm một miếng mía, sau đó cười nói: “Muốn vào thành à? Không cần phiền phức thế đâu, vào đi”.

Dứt lời, cô ta nghiêng người nhường đường.

Chu Phạn nhìn cô gái áo đỏ, không nói gì.

Cô gái áo đỏ nhả miếng mía ra, sau đó cười nói: “Ta không đùa với cô, vào đi”.

Chu Phạn im lặng một lúc, sau đó dẫn mọi người đi vào trong hoàng thành.

Cô gái áo đỏ đó không ngăn lại thật, để mặc họ đi vào trong hoàng thành.

Cô gái áo đỏ xoay người nhìn hoàng thành Đại Chu, mỉm cười: “Một mình ta sẽ đánh với cả Đại Chu các ngươi”.

Trên hoàng thành, một cô gái bỗng xuất hiện bên cạnh Chu Phạn.

Chính là Nhất Niệm.

Chu Phạn nhìn Nhất Niệm: “Cô nương là?”

Nhất Niệm liếm hồ lô đường, sau đó nói: “Cần ta đánh giúp cô không?”

Chu Phạn hỏi: “Cô nương ở cảnh giới nào?”

Nhất Niệm nói: “Cảnh giới Thần Đạo”.

Chu Phạn nhìn Nhất Niệm im lặng.

Cô ta có thể cảm nhận được cô nương này không hề tầm thường, chắc chắn là cảnh giới Thần Đạo nhưng vừa nghĩ đến cô gái áo đỏ, cô ta đánh bay suy nghĩ để cô nương trước mặt này thử.

Cô nương này vừa nhìn đã biết là người thân của Diệp Quân, cô ta không thể để cô nương này mạo hiểm.
 
Chương 3621


Chương 3621

Nghĩ đến đây, cô ta xoa đầu Nhất Niệm, sau đó nói: “Cô bảo vệ bản thân cho tốt là được”.

Nhất Niệm: “…”

Bên ngoài hoàng thành, cô gái áo đỏ cầm đao đứng đó, tay trái cầm một cây mía, cắn một miếng, nhai một hồi rồi nhả ra.

Vẻ mặt hết sức bình thản.

Tay cô ta cầm một thanh trường đao màu đỏ máu, sau lưng đeo một thanh kiếm không biết tên.

Rất nhiều cường giả hoàng tộc Đại Chu đứng trên hoàng thành, sắc mặt mọi người đều cực kỳ nghiêm trọng.

Đã không biết đã bao nhiêu năm không có ai đến mạo phạm hoàng tộc Đại Chu.

Hơn nữa lại còn táo bạo, trắng trợn như vậy.

Một người đánh cả Đại Chu?

“Ngông cuồng!”

Một ông lão bỗng bước đến trước mặt cô gái áo đỏ, ông ta định nói gì đó thì Chu Phạn trên tường thành bên dưới bỗng nói: “Triết Lão, lùi lại”.

Ông lão xoay người hơi cúi người với Chu Phạn, sau đó nói: “Điện hạ, người này xúc phạm Đại Chu, ta không thể nhịn được, hôm nay chống lại lệnh, sau này mong điện hạ trừng phạt”.

Dứt lời ông ta xoay người đánh một quyền về phía cô gái áo đỏ.

Cú đấm như sấm, vừa nhanh lại vừa ngang tàng.

Cô gái áo đỏ chém một nhát đao xuống.

Vù.

Chỉ một nhát nhẹ nhàng, ông lão đó bị chém làm đôi, máu văng tung tóe.

Bị giết trong tích tắc.

Mọi người ở đó đều hoảng sợ.

Sắc mặt Chu Phạn tái nhợt: “Bắt đầu từ lúc này, không có lệnh của ta, không ai được ra khỏi thành nghênh chiến”.

Dứt lời cô ta quay lại nhìn Đạo Quân bên cạnh, Đạo Quân khẽ gật đầu, sau đó vận chuyển huyền khí nói: “Khởi trận”.

Ầm!

Ở sâu trong một ngọn núi trong hoàng thành Đại Chu, một luồng sáng xanh bỗng lao lên trời, thoáng chốc dãy núi và thời không cách đó cả mấy vạn dặm rung chuyển dữ dội.

Luồng sáng xanh đó dần ngưng tụ thành một người đàn ông trung niên mặc áo đạo sĩ, tay cầm một thanh kiếm đạo.

Trời đất xung quanh, từng tia sáng màu xanh bí ẩn liên tục tụ lại chỗ người đàn ông trung niên áo đạo sĩ.

Đạo sát trận.

Sát trận mạnh nhất của Đạo Môn.

Trận pháp này do người lập ra Đạo Môn – Đạo Ngôn tự mình tạo ra, hơn nữa để lại một phân hồn đặt trong đó làm cốt lõi của trận pháp, trong ngàn trăm vạn năm nay, mỗi một đời chủ Đạo Môn đều sẽ đưa sức mạnh của mình vào trận pháp này, thế nên uy lực của trận pháp này không ngừng tăng lên hàng năm.

Đây cũng là lá bài mạnh nhất của Đạo Môn.
 
Chương 3622


Chương 3622

Đạo Quân quay sang nhìn Chu Phạn, Chu Phạn trầm giọng nói: “Đạo Quân yên tâm, Đại Chu ta và Diệp công tử sẽ không phụ Đạo Môn”.

Đạo Quân khẽ gật đầu.

Thật ra trận pháp này dùng để đề phòng chùa Phạn Thiên và hoàng tộc Đại Chu, bây giờ dùng thì ít nhất một ngàn năm không thể sử dụng nữa.

Nếu lúc này Đại Chu ra tay với Đạo Môn thì Đạo Môn sẽ không còn sức đánh trả.

Sở dĩ ông ta làm thế là đánh cược.

Đánh cược rất lớn.

Một lần hết mọi thứ.

Lúc này mà rút lui đã không còn khả năng nữa, nếu đã thế thì dồn toàn lực.

Nếu thắng thì bắt đầu từ bây giờ Đạo Môn sẽ một bước lên cao.

Nếu thua thì từ lúc này Đạo Môn sẽ bị tiêu diệt.

Đạo Quân nhìn Diệp Quân trong lòng Chu Phạn, sau đó xoay người cúi người thật thấp với nơi nào đó: “Mong sư tổ phòng địch”.

Trên bầu trời ở dãy núi xa xôi, sư tổ nhà họ Đạo ngẩng đầu lên, ngay sau đó cụ ta tiến đến một bước, cụ ta đã xuất hiện trước mặt cô gái áo đỏ.

Cô gái áo đỏ gặm một miếng mía, sau đó cười nói: “Đợi ta ăn xong miếng mía này”.

Sư tổ nhà họ Đạo nhìn cô gái áo đỏ, sau đó nói: “Ác Đạo Minh”.

Cô gái áo đỏ không nói gì, chỉ tiếp tục gặm mía.

Sư tổ nhà họ Đạo xoay người nhìn Đạo Quân, Đạo Quân vội cúi người chào.

Sư tổ nhà họ Đạo đánh giá Đạo Quân một hồi rồi lắc đầu: “Thiên phú quá kém”.

Đạo Quân: “…”

Sư tổ nhà họ Đạo lại nói: “Mục tiêu của cô nương này hình như không phải là nhà họ Đạo ta, ngươi sử dụng trận pháp này chắc là có nguyên nhân khác”.

Tất nhiên là Đạo Quân không dám giấu, chỉ đành nói thật.

Nghe Đạo Quân nói xong, sư tổ nhà họ Đạo nhìn đến Diệp Quân trong lòng Chu Phạn, khi nhìn thấy Diệp Quân, mắt cụ ta hiện lên vẻ ngạc nhiên.

Đạo Quân nói: “Nhân cách của Diệp công tử này rất tốt, hắn đã hứa chỉ cần vượt qua kiếp nạn hôm nay, sau này chắc chắn sẽ đưa nhà họ Đạo ta lên đỉnh cao”.

Sư tổ nhà họ Đạo nói: “Hắn là người nhà họ Đạo ta à?”

Đạo Quân lắc đầu: “Không phải”.

Sư tổ nhà họ Đạo khẽ gật đầu, sau đó xòe bàn tay ra, một miếng ngọc bội màu xanh ngọc chậm rãi bay đến trước mặt Diệp Quân: “Bắt đầu từ bây giờ, Diệp công tử này là sư đệ của ta”.

Sư đệ!

Mọi người đều ngơ ngác.

Người hoang mang nhất là Đạo Quân.

Chuyện gì đây?

Sư tổ, người ở đây đang nhận đệ tử thay sư phụ đấy à?

Vấn đề là sư phụ của người là ai cơ chứ?
 
Chương 3623


Chương 3623

Vì ở nhà họ Đạo, vị trước mặt này đã là sư tổ rồi, cụ ta còn sư phụ à? Chưa từng nghe nói.

Chu Phạn nhìn ngọc bội trước mặt, vẻ mặt lộ ra vẻ kỳ quái.

Sư tổ nhà họ Đạo nhìn Chu Phạn, khẽ cười không nói gì.

Chu Phạn im lặng một lúc rồi nhận lấy ngọc bội: “Ta nhận thay Diệp công tử”.

Cô ta biết vị sư tổ nhà họ Đạo này muốn làm cho quan hệ của nhà họ Đạo và Diệp Quân trở nên bền chặt hơn, nhưng điều này cũng rất bình thường, dù sao nhà họ Đạo đã từ bỏ tất cả.

Có lẽ sư tổ nhà họ Đạo không cần quan hệ thân phận này, nhưng người đời sau của nhà họ Đạo chắc chắn sẽ cần.

Dù sao tình nghĩa của con người sẽ nhạt dần đi.

Nhưng nếu Diệp Quân có một thân phận ở nhà họ Đạo thì lại khác hoàn toàn.

Qua bao nhiêu thời đại, chỉ cần Diệp Quân còn sống, hắn cũng là một phần của nhà họ Đạo, ai muốn động vào nhà họ Đạo thì phải cân nhắc kỹ lưỡng.

Thấy Chu Phạn nhận thay Diệp Quân, sư tổ nhà họ Đạo lập tức nở nụ cười, cụ ta xoay người nhìn cô gái áo đỏ, lúc này cô ta đã ăn xong cây mía trong tay.

Cô gái áo đỏ cười nói: “Ông ra tay đi”.

Sư tổ nhà họ Đạo khẽ gật đầu: “Xin cô nương chỉ dạy”.

Dứt lời cụ ta bỗng tiến đến trước một bước, biến thành tia kiếm quang màu xanh.

Ngay khi kiếm quang đó xuất hiện, trên trời dưới đất bỗng xuất hiện hàng vạn sức mạnh pháp sắc Đại Đạo, ngoài ra còn có một tia sức mạnh bí ẩn.

Đạo chuyên thuộc.

Tất nhiên cụ ta không giống với các cường giả Độc Khai Nhất Đạo khác, dù sao cụ ta không chỉ sáng tạo ra một đạo, mà còn truyền lại đạo này để nhiều người đi theo.

Sau khi khai đạo thì lập đạo thống, truyền đạo cho thế gian.

Cường giả cảnh giới Khai Đạo cực kỳ ít, người có thể lập đạo thống, còn truyền đạo cho thế gian lại càng hiếm.

Sư tổ nhà họ Đạo vung một nhát kiếm này ra không chỉ là Độc Khai Nhất Đạo, ngoài Đại Đạo còn có đạo của mình, là một loại đạo khá hoàn thiện.

Cô gái áo đỏ híp mắt lại, cô ta tiến đến trước bổ một đao xuống.

Vèo!

Đao và kiếm giao nhau.

Thoáng chốc cả người sư tổ nhà họ Đạo trở nên mờ ảo, tựa khói xanh, tựa sương mỏng.

Cô gái áo đỏ lùi về sau cả ngàn trượng, thanh đao màu đỏ máu trong tay cô ta đã có vết nứt khắp nơi, huyết khí bí ẩn không ngừng dâng trào như thủy triều.

Cô gái áo đỏ nhìn huyết đao trong tay, sau đó ngẩng đầu lên nhìn sư tổ nhà họ Đạo ở phía xa, khẽ cười: “Khá đấy”.

Sư tổ nhà họ Đạo cười nói: “Cô nương vẫn chưa đánh hết sức”.

Cô gái áo đỏ gật đầu.

Sư tổ nhà họ Đạo hỏi: “Tung ra mấy phần sức lực?”

Cô gái áo đỏ lấy một cây mía ra bắt đầu gặm, sau đó nói: “Một phần”.

Sư tổ nhà họ Đạo sửng sốt.
 
Chương 3624


Chương 3624

Sau đó bật cười rồi cả người dần tan biến.

Cô gái áo đỏ nói: “Ông không hề yếu, nếu có bản thể ở đây, có lẽ chúng ta có thể đánh một lúc”.

Sư tổ nhà họ Đạo không nói gì thêm nữa, hoàn toàn biến mất.

Xung quanh lặng im như tờ.

Sư tổ nhà họ Đạo đã thua.

Mà cô gái đó chỉ mới đánh có một phần sức mạnh.

Một phần!

Thế này thì đánh làm sao được?

Rất nhiều người đã bắt đầu tuyệt vọng.

Cô gái đó mạnh đến mức khiến người khác tuyệt vọng, không có bất kỳ ý nghĩ phản kháng nào.

Lúc này cô gái áo đỏ đó bỗng nhìn Chu Phạn, mỉm cười nói: “Cô tự tay giết thiếu niên trong lòng cô, ta sẽ bỏ qua cho Đại Chu, cô thấy thế nào?”

Chu Phạn đứng trên tường thành im lặng không nói.

Áp lực đến từ phía Đại Chu.

Mọi người xung quanh đều quay đầu nhìn Chu Phạn, lúc này nhiều người chợt ý thức được thì ra cô gái này đuổi đến đây không phải nhằm vào Đại Chu mà là vì thiếu niên này.

Thiếu niên này là ai?

Cô gái áo đỏ lại nói: “Tiểu cô nương, thiếu niên này vốn dĩ không phải là người Đại Chu, cô lại vì hắn mà đẩy cả Đại Chu rơi vào nguy hiểm, đáng sao?”

Không phải người Đại Chu.

Nghe cô ta nói thế, sắc mặt nhiều cường giả ở đó đều sa sầm.

Nếu thiếu niên này là người Đại Chu, vậy Đại Chu bảo vệ hắn là chuyện dễ hiểu, nhưng hắn không phải người Đại Chu, tại sao Đại Chu lại vì hắn mà khiêu khích một cường giả đáng sợ như vậy?

Phạn điện hạ có quan hệ gì với thiếu niên này?

Cho dù là mối quan hệ đó, sao Phạn điện hạ lại có thể vì một thiếu niên mà không màng đến lợi ích của cả Đại Chu?

Chu Phạn trên tường thành nhìn cô gái áo đỏ ở đằng xa, vẻ mặt cực kỳ phức tạp, cô gái này chỉ nói một câu là khiến lòng người Đại Chu vốn dĩ đoàn kết tan rã.

Cô gái áo đỏ ở ngoài thành nhìn Chu Phạn, ánh mắt hơi khiêu khích.

Cô ta không phải sợ Đại Chu đoàn kết một lòng, cô ta chỉ cảm thấy như vậy khá vui, chỉ thế thôi.

Một ông lão đồ trắng trên tường thành bước ra, ông ta hơi cúi người với Chu Phạn, sau đó nói: “Điện hạ, người này là người Đại Chu ta sao?”

Vẻ mặt Chu Phạn hơi phức tạp: “Nguyên Tướng, ông bước ra khiến ta cũng hơi bất ngờ”.

Nguyên Tướng!

Tướng quốc của Đại Chu, một đại biểu của Nho giáo, đại diện cho hàng trăm triệu học giả ở Đại Chu, có địa vị then chốt trong Đại Chu.

Nguyên Tướng trầm giọng nói: “Lão thần biết cô gái kia cố ý nói thế để chia rẽ Đại Chu, muốn làm cho nội bộ Đại Chu sinh ra bất mãn, nhưng ta vẫn phải ra mặt hỏi một câu, người này là người Đại Chu sao?”
 
Chương 3625


Chương 3625

Chu Phạn lắc đầu: “Không phải”.

Vừa nghe cô ta nói thế, xung quanh lập tức nhốn nháo, ánh mắt nhiều người đã trở nên không còn thiện ý.

Nguyên Tướng nhìn Chu Phạn: “Điện hạ vì người này mà muốn Đại Chu không tiếc bất kỳ giá nào đối đầu với cô nương đó ư?”

Lúc này Đạo Quân bước ra, chắp tay lại nói: “Nguyên Tướng, hắn là người trong lòng của điện hạ, không biết như thế có tính là người của Đại Chu không?”

Nguyên Tướng nhíu mày, ông ta nhìn Chu Phạn, Chu Phạn nhìn Diệp Quân khẽ gật đầu.

Nguyên Tướng nhìn Chu Phạn, lại hỏi: “Điện hạ, vị công tử này là người trong lòng người thật sao?”

Chu Phạn gật đầu: “Phải”.

Nguyên Tướng gật đầu: “Vậy dĩ nhiên được xem là người Đại Chu, nếu đã là người Đại Chu thì dĩ nhiên Đại Chu phải ra sức bảo vệ”.

Dứt lời ông ta xoay người nhìn cô gái áo đỏ: “Đại Chu ta tồn tại mấy trăm triệu năm, đã trải qua vô số trận chiến lớn nhỏ, từng có vinh quang thành bại, cũng suýt nữa bị hủy diệt, nhưng Đại Chu chưa bao giờ sợ hãi, hôm nay cho dù tất cả người dân Đại Chu có chiến đấu đến đẫm máu, cũng phải bảo vệ người này. Trước tiên bắt đầu từ các học giả bọn ta”.

Dứt lời ông ta bỗng tiến đến trước một bước, một tượng thần chính trực bỗng xuất hiện sau lưng ông ta.

Tượng thần Hạo Nhiên.

Đất trời trong lành!

Độc Khai Nhất Đạo.

Tượng thần Hạo Nhiên.

Tượng thần vừa xuất hiện, trời đất bỗng xuất hiện khí thế hừng hực cuồn cuộn.

Đất trời trong lành.

Cô gái áo đỏ cắn hai miếng mía, sau đó nhả ra, cô ta nhìn Nguyên Tướng, cười nói: “Học giả à, có tâm huyết, được đấy”.

Nguyên Tướng nói: “Xin chỉ dạy”.

Dứt lời, tượng thần Hạo Nhiên đằng sau ông ta bỗng cúi người đánh một quyền về phía cô gái áo đỏ.

Tài khí ba vạn trượng.

Ở Đại Chu, học giả không phải là người tầm thường, học giả đều là những người có tài năng, từng chữ họ thốt ra đều như tỏa ra ánh sáng, rực rỡ như gấm vóc, những người nhà Nho chỉ cần nói một câu, tài khí rực rỡ như mặt trời và mặt trăng.

Đối mặt với tài khí ba vạn trượng, cô gái áo đỏ bỗng giơ đao lên chặn lại.

Vèo.

Cô gái áo đỏ liên tục lùi lại cả trăm trượng.

Tài khí biến mất.

Lúc này Nguyên Tướng lại tung ra một đấm.

Ngay khoảnh khắc tung ra cú đấm đó, trời đất như phải cúi đầu.

Tài khí mười vạn trượng.

Cô gái áo đỏ lại giơ kiếm lên đỡ đòn.

Vù.
 
Chương 3626


Chương 3626

Cô gái áo đỏ lùi về sau ba trăm trượng, thời không ở những nơi đó đều nổ tung, nứt toác.

Nguyên Tướng hít sâu một hơi, siết chặt hai tay lại, nhưng sau đó lại buông ra, ông ta xòe tay ra, một thanh thước cổ xuất hiện trong tay ông ta.

“Thước Hạo Nhiên”.

Có người ngạc nhiên thốt lên.

Thước Hạo Nhiên!

Một trong ba thần khí siêu cấp của nước Đại Chu, năm đó được Thủy tổ nhà Nho ngưng tụ thành, ngày nào cũng được nuôi dưỡng bằng tài khí của các đệ tử nhà Nho.

Thanh thước vừa xuất hiện, tất cả tà khí ở cả Đại Chu đều bị quét sạch.

Đạo Quân bên cạnh Chu Phạn trên tường thành trầm giọng nói: “Điện hạ, Bệ hạ?”

Chu Phạn trầm giọng nói: “Ông ấy tự có sắp xếp”.

Đạo Quân gật đầu, sau đó nhìn Diệp Quân, ông ta do dự một chốc rồi nói: “Sao Diệp công tử vẫn chưa tỉnh?”

Chu Phạn nhìn Diệp Quân, khẽ nói: “Bị thương rất nặng”.

Đạo Quân gật đầu, như nghĩ đến gì đó, ông ta bước đến trước mặt Nhất Niệm đang ăn hồ lô đường, ông ta mỉm cười: “Cô nương, cô có biết lửa Thiên Hành không?”

Nhất Niệm quay đầu nhìn Đạo Quân.

Đạo Quân nói: “Cô biết chứ?”

Nhất Niệm gật đầu.

Đạo Quân trầm giọng nói: “Thế này nhé, lát nữa nếu chúng ta thật sự đánh không lại, cô có thể lấy lửa Thiên Hành của Diệp công ta ra, sau đó giả làm người của nền văn minh Thiên Hành, xem thử có thể dọa Ác Đạo Minh này đi không”.

Nhất Niệm chớp mắt, không nói gì.

Đạo Quân hỏi: “Được không?”

Nhất Niệm gật đầu: “Ý hay”.

Đạo Quân khẽ gật đầu, sau đó ngẩng đầu lên nhìn cô gái áo đỏ đằng xa, trong mắt hiện lên vẻ bất đắc dĩ, cô gái này thật sự quá mạnh, cũng chỉ có thể xem cô nương này giả mạo nền văn minh Thiên Hành có dọa được cô ta đi hay không.

Nguyên Tướng trên bầu trời lấy thước Hạo Nhiên ra, sau đó tiến đến trước một bước rồi vung thước lên.

Tài khí bắn ra cả trăm vạn trượng.

Vì là đang ở Đại Chu nên ông ta có rất nhiều tài khí của học giả trợ sức, cộng thêm thước Hạo Nhiên này, có thể bắn ra tài khí cả trăm trượng.

Tài khí cuồn cuộn lao về phía cô gái áo đỏ.

Tinh hà sôi sục.

Cô gái áo đỏ ở phía xa nheo mắt lại, cô ta tiến đến trước một bước chém một nhát đao xuống.

Ầm!

Tài khí cả trăm vạn trượng nổ tung, biến thành vô số luồng khí bắn ra xung quanh, cùng lúc đó tượng thần Hạo Nhiên của Nguyên Tướng cũng vỡ vụn.

Tài khí trăm vạn trượng là cực hạn của Nguyên Tướng, cũng là cực hạn của tượng thần Hạo Nhiên đó.
 
Chương 3627


Chương 3627

Cô gái áo đỏ lùi về sau cả ngàn trượng, vừa dừng lại thanh huyết đao trong tay cô ta bỗng vỡ vụn, biến thành nhiều mảnh vỡ bay ra xung quanh.

Lùi về sau cả ngàn trượng.

Đao vỡ.

Nhưng cả người chẳng bị làm sao.

Ánh mắt Nguyên Tướng phía đằng xa hiện lên vẻ phức tạp và tia tuyệt vọng.

Tài khí trăm vạn lại không thể làm cô gái trước mặt bị thương.

Đánh thế nào được?

Nguyên Tướng bỗng quay đầu lại nhìn Từ Thiên đang trị thương bên dưới, thấy Nguyên Tướng nhìn sang, sắc mặt Từ Thiên thay đổi. Mẹ kiếp, ông nhìn ông ta làm gì? Ông thấy ta còn có thể đánh được nữa sao?

Cũng may Nguyên Tướng không bảo Từ Thiên đi đánh nhau mà chậm rãi quay đầu sang nhìn Chu Phạn ở một bên.

Chu Phạn khẽ gật đầu: “Tiếp theo cứ để Đại Chu ta”.

Nguyên Tướng lùi về sau một bước đến trên tường thành Đại Chu.

Cô gái áo đỏ ở chân trời nhìn mảnh vỡ huyết đao dần rơi xuống xung quanh, cười nói: “Được”.

Dứt lời, cô ta nhìn Chu Phạn bên dưới: “Đại Chu vẫn có chút thực lực đấy, nhưng không nhiều”.

Ầm!

Ngay lúc này tận cuối chân trời, một luồng khí tức đáng sợ phóng lên trời, sau đó một người đàn ông trung niên từ trên không trung bước đến.

Người đàn ông trung niên mặc một bộ áo bào trắng, mang đôi giày vải, sải bước nhanh đi đến, khí khái siêu phàm.

Nhìn thấy người đến, Chu Phạn hơi ngạc nhiên.

Vì cô ta không biết người đàn ông trung niên này.

Chu Phạn quay đầu nhìn sang Nguyên Tướng bên cạnh, Nguyên Tướng trầm giọng nói: “Cố Thần Sách, thống soái của quân Thần Sách, năm đó đã từng đi theo tiên tổ Đại Chu, điện hạ vừa mới tiếp nhận quân Thần Sách, không biết ông ấy cũng bình thường, vì ông ấy luôn đi vắng, rất ít khi về Đại Chu”.

Cố Thần Sách.

Chu Phạn hơi kinh ngạc.

Dĩ nhiên cô ta biết người này, năm đó sau khi tiên tổ Đại Chu lập ra Đại Chu thì đã xây dựng một tháp công đức, trong tháp thờ mười tám vị quan có công, vị Cố Thần Sách này là một trong số đó, hơn nữa còn xếp thứ ba, năm đó quân Thần Sách cũng được xây dựng theo tên của ông ấy.

Sau khi Đại Chu thành lập, nhân vật truyền kỳ này bỗng biến mất, sau đó Đại Chu từng gặp nguy hiểm, cũng từng điều động quân Thần Sách nhưng vị này chưa từng trở lại.

Cô ta không ngờ lần này người này lại vội quay về.

Sau khi Cố Thần Sách xuất hiện, vài cường giả đỉnh cấp nấp trong tối bỗng đứng lên chào, mừng rỡ nói: “Bái kiến thống lĩnh Cố”.

Chu Phạn bỗng nói: “Tất cả con dân hoàng tộc hành lễ”.

Dứt lời, cô ta cũng cúi người xuống chào.

Các thành viên hoàng tộc Đại Chu xung quanh cũng vội cúi người chào.

Cố Thần Sách!
 
Chương 3628


Chương 3628

Năm đó tiên tổ Đại Chu từng có lời dạy rằng: “Hễ là con cháu hoàng thất Đại Chu thì gặp Cố Thần Sách cũng phải như gặp trẫm”.

Rất nhiều con dân Đại Chu đều phấn khích không thôi.

Lần đầu tiên nhìn thấy nhân vật trong truyền thuyết.

Cố Thần Sách chậm rãi bước đến trước mặt cô gái áo đỏ, ông ấy nhìn cô ta: “Áo đỏ – cây mía – Cơ Tiểu Kiếm, một người một kiếm đánh chín ngày”.

Cơ Tiểu Kiếm gặm một miếng mía, cười nói: “Từng đánh ở trận chiến Đăng Thiên à?”

Cố Thần Sách gật đầu.

Cơ Tiểu Kiếm lại hỏi: “Ông đánh với mấy Trọng Thiên?”

Cố Thần Sách cười nói: “Hai Trọng Thiên”.

Cơ Tiểu Kiếm cong môi nói: “Thế mà ông cũng dám đến?”

Cố Thần Sách chỉ vào Đại Chu phía sau: “Quốc gia gặp nạn, có thể không về sao?”

Cơ Tiểu Kiếm khẽ cười, sau đó nói: “Đợi ta ăn xong cây mía này, ta sẽ đánh chết ông”.

Cố Thần Sách khẽ gật đầu, ông ấy nhìn Diệp Quân đang ở trong vòng tay của Chu Phạn ở phía xa, nói: “Ta hơi bất ngờ, Cơ Tiểu Kiếm cô lại đuổi theo một kiếm tu cảnh giới Thần Đạo”.

Cơ Tiểu Kiếm lắc đầu: “Mục tiêu của ta không phải hắn, ta đến tìm vị Chân Thần kia, hắn có quan hệ với Chân Thần, ta tiện thể đến giải quyết”.

Cố Thần Sách nói: “Chân Thần đã trấn áp Vũ Trụ Kiếp hàng ngàn trăm vạn lần đó à?”

Cơ Tiểu Kiếm gật đầu: “Ừ”.

Dứt lời, cô ta nhìn Chu Phạn bên dưới, sau đó mỉm cười nói: “Ta khá ngạc nhiên, vị Thái tử của Đại Chu các ông thế mà lại bảo vệ tên đó bằng mọi giá. Ta đoán tám mươi phần trăm cô ta đã phải lòng hắn”.

Cố Thần Sách nhìn Chu Phạn, sau đó nói: “Nếu cô ấy là Thái tử Đại Chu ta thì tuyệt đối không phải là người vô dụng, ta tin cô ấy, cũng tin vào mắt nhìn người của cô ấy”.

Cơ Tiểu Kiếm gật đầu: “Đại Chu các ông chính trực đấy, như vậy lao vào đánh nhau mới càng thú vị”.

Cố Thần Sách cười nói: “Ta cũng rất mong chờ cây kiếm có thể giết được ba Trọng Thiên của Cơ Tiểu Kiếm”.

Dứt lời, ông ấy xòe tay ra, một cây thương màu ngọc đen xuất hiện trong tay ông ấy, mũi thương có có vệt máu đỏ.

Cơ Tiểu Kiếm gặm một miếng mía, sau đó nói: “Ông không xứng để ta xuất kiếm”.

Dứt lời, cô ta nhả mía ra, lại nói: “Ta không có ý sỉ nhục ông, chỉ là đang nói sự thật”.

Cố Thần Sách nhìn Cơ Tiểu Kiếm: “Xin hãy chỉ giáo”.

Lúc này Cơ Tiểu Kiếm đã ăn xong cây mía, cô ta không lấy đao ra, cũng chẳng có kiếm, tiến đến trước một bước, đấm Cố Thần Sách một quyền.

Chỉ một quyền gọn nhẹ, đơn giản.

Thế nhưng sắc mặt Cố Thần Sách lập tức thay đổi, vì một quyền này đã kéo ông ấy đến thời không Đại Đạo đặc biệt của riêng Cơ Tiểu Kiếm.

Cô ta đang áp chế Đại Đạo của ông ấy.

Cố Thần Sách nhắm mắt lại, trời đất trở nên yên tĩnh.

Thoáng chốc.

Cố Thần Sách bỗng cầm cây thương dài đâm về phía trước.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom