Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện Của Tui À!

Diễn Đàn Truyện Của Tui À là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Hậu Duệ Kiếm Thần

Chương 415


Chương 415

Tiểu Tháp: “…”

Tần Phong cười nói: “Cũng không phải tất cả thiên tài đều thích thế, có vài người lại thích thế nên nếu huynh có gặp được thì tránh đi vì đám người này đều là thế hệ thứ hai, trong nhà không có quyền thì cũng rất giàu có”.

Y ngừng một chốc lại nói: “Dù là ở cả vũ trụ Quan Huyên thì thực lực cá nhân của Diệp huynh chắc chắn là người xuất sắc. Nhưng Diệp huynh cũng nên biết một khi xảy ra mâu thuẫn, người ta sẽ không một đánh một với huynh, mà sẽ đấu về lai lịch, thế lực, gọi người đến đấu với huynh, đến lúc đó huynh phải làm sao?”

Diệp Quân im lặng không nói.

Đấu về lai lịch?

Đấu về thế lực?

Gọi người đến?

Diệp Quân lắc đầu cười khổ: “Ta không có gì cả, Tháp gia nói cha ta là một kẻ yếu hèn…”

Tiểu Tháp bỗng nói: “Mẹ kiếp… ngươi đừng cứ suốt ngày nhắc đến chuyện này thế chứ”.

Diệp Quân chớp mắt, thầm hỏi: “Vì sao?”

Tiểu Tháp im lặng.

Đại ca à, ngươi lại nhắc tới chuyện này, chỉ sợ là sau này Tiểu Tháp ta ngay cả hài cốt cũng chẳng còn đâu!

Nhưng nó không thể nói với thằng nhóc này!

Xong rồi!

Tiểu Tháp thầm thở dài, mình thế này là đang tự đào hố cho mình rồi!

Tạo nghiệt mà!

Tiểu Tháp gào khóc.

Diệp Quân im lặng, hắn cảm thấy, chắc chắn Tháp gia giấu hắn chuyện lớn gì đó!

Lúc này, Tần Phong đột nhiên cười nói: “Diệp huynh, khởi hành đi!”

Nói xong, y chỉ vào một tòa trận pháp dịch chuyển ở phía xa.

Diệp Quân thu hồi suy nghĩ, hắn ôm quyền với Tần Phong: “Tần huynh, cảm ơn!”

Tần Phong cười nói: “Chuyện nhỏ!”

Diệp Quân khẽ gật đầu, cũng không nói gì nữa, đi vào trong trận pháp dịch chuyển, trận pháp dịch chuyển khởi động, chẳng mấy chốc, hắn đã biến ngay mất tại chỗ.

Sau khi Diệp Quân biến mất, Tần Phong nhẹ giọng nói: “Cái đùi này, mình phải ôm mới được!”

Nói xong, y cười ha hả: “Chờ tên này trở thành Kiếm Đế, ông đây có một huynh đệ là Kiếm Đế, đến khi đó, bên trong Tiên Bảo Các, ta xem những tên khốn kiếp kia còn dám bắt nạt ta nữa hay không!”



Huyền Giới.

Trong một sơn cốc nào đó, có mấy chục vạn trận pháp dịch chuyển.

Lúc này, một trong những tòa trận pháp dịch chuyển đột nhiên khẽ rung lên, ngay sau đó, một chàng trai mặc áo choàng đen xuất hiện trên trận pháp dịch chuyển.
 
Chương 416


Chương 416

Người đó chính là Diệp Quân!

Diệp Quân sửa sang lại quần áo một chút, đi xuống trận pháp dịch chuyển, hắn ngẩng đầu nhìn lại, ở cuối sơn cốc kia, có thể thấy được một tòa tháp cao ẩn hiện!

Huyền Tháp!

Diệp Quân đang định ngự kiếm phi hành, đúng lúc này, một tòa trận pháp dịch chuyển cách hắn không xa đột nhiên rung động, chẳng mấy chốc, cùng một luồng ánh sáng trắng xuất hiện, một chàng trai khác bước ra!

Chàng trai đó mặc một bộ cẩm bào sang trọng, bên hông treo một miếng ngọc bội lớn bằng lòng bàn tay, trên ngọc bội lấp lánh lưu quang nhàn nhạt, vừa nhìn đã biết phi phàm. Mỗi ngón tay trên tay hắn ta đều đeo một chiếc nhẫn, chỉ sợ người khác không biết hắn ta giàu có!

Hào nhoáng!

Khí tức quý tộc bức người!

Cảm giác chàng trai này mang đến cho Diệp Quân chính là như vậy!

Lúc này, chàng trai nhìn thoáng qua Diệp Quân, cười nói: “Xưng hô như thế nào?”

Diệp Quân bình tĩnh nói: “Diệp Quân!”

Chàng trai khẽ gật đầu: “Bổn vương vừa mới tới, không quen thuộc với nơi này lắm, thiếu mấy hộ vệ, ngươi có hứng thú không?”

Diệp Quân sửng sốt: “Hộ vệ?”

Chàng trai cười nói: “Một ngày một vạn kim tinh!”

Diệp Quân liếc mắt nhìn chàng trai, sau đó nói: “Ngươi đến để thí luyện sao?”

Chàng trai cười ha ha: “Đúng vậy!”

Diệp Quân hơi nghi hoặc: “Nếu ngươi tới thí luyện, vì sao còn phải tìm hộ vệ?”

Chàng trai cười nói: “Sợ kẻ gây rối hại bổn vương!”

Diệp Quân im lặng.

Tên này không phải đến từ vũ trụ Quan Huyên đến đây để giả vờ giả vịt đấy chứ?

Chàng trai đột nhiên nói: “Có hứng thú không?”

Diệp Quân lắc đầu: “Ta phải đi tu luyện!”

Nói xong, hắn ngự kiếm phi hành, lập tức biến mất ở phía chân trời xa xa.

Nhìn thấy cảnh này, chàng trai sửng sốt: “Mẹ kiếp? Lại là một vị Kiếm Tiên! Bổn vương mù rồi!”



Lúc Diệp Quân đi tới Huyền Tháp, không thể không nói, Huyền Tháp này thật sự vô cùng to lớn, cao tới vạn trượng, thẳng tắp đâm sâu trong trời mây, hơn nữa còn chiếm diện tích cực lớn, mấy chục dặm!

Đúng là một con quái vật khổng lồ!

Diệp Quân đi tới lối vào, có một ông lão ngồi ở cổng tháp.

Ông lão nhìn chằm chằm vào Diệp Quân, không nói gì.

Diệp Quân nói: “Thí luyện thực chiến!”
 
Chương 417


Chương 417

Ông lão bình tĩnh nói: “Thí luyện thực chiến chia làm sáu cấp bậc, lần lượt là thí luyện tầng chữ Nhân, thí luyện tầng chữ Địa, thí luyện tầng chữ Thiên, còn có thí luyện tầng chữ Hoàng, thí luyện tầng chữ Tiên, cuối cùng là thí luyện tầng chữ Đế”.

Diệp Quân suy nghĩ một chút, sau đó nói: “Ta thích hợp ở tầng nào?”

Ông lão nhìn thoáng qua Diệp Quân, tức giận nói: “Ngươi hỏi ta thì ta biết hỏi ai?”

Diệp Quân mỉm cười tươi rói, sau đó nói: “Vậy bắt đầu thí luyện từ tầng chữ Thiên!”

Ông lão bình tĩnh nói: “Ở bên trong một ngày, năm vạn kim tinh!”

Năm vạn!

Sắc mặt Diệp Quân lập tức biến đổi: “Một ngày năm vạn?”

Ông lão gật đầu.

Diệp Quân liếc nhìn ông lão, lẩm bẩm trong lòng: “Trời ơi, Tháp gia, Tiên Bảo Các này cũng biết cách kiếm tiền quá nhỉ! Ta cũng muốn cướp luôn cả Tiên Bảo Các!”

Tiểu Tháp không nói gì.

Ông lão bình tĩnh: “Chê đắt hả?”

Diệp Quân gật đầu.

Ông lão nhìn thoáng qua Diệp Quân: “Xem ra, ngươi là một tán tu!”

Diệp Quân hơi nghi hoặc: “Tán tu?”

Ông lão thờ ơ nói: “Là người không có gia thế, không có chỗ dựa vững chắc, chỉ có thể một mình, loại này gọi là tán tu, hiểu chưa?”

Diệp Quân liếc nhìn ông lão, sau đó lấy một chiếc nhẫn không gian ra đưa cho ông lão.

Trong nhẫn không gian này vừa vặn có năm vạn kim tinh!

Ông lão nhìn chằm chằm Diệp Quân: “Ngươi định ở bên trong một ngày sao?”

Diệp Quân gật đầu.

Ông lão lắc đầu: “Cậu thanh niên, đừng trách lão già như tôi nói chuyện khó nghe, nghe tôi khuyên, nơi này không phải là nơi ngươi có thể tiêu xài, nơi này được dành riêng cho những người giàu có, nếu ngươi đến đây để tiêu xài, chỉ tiêu hết tiền tiết kiệm của riêng ngươi và gia tộc mà thôi! Làm không tốt còn khiến cha mẹ ngươi phải gánh nợ, không đáng!”

Diệp Quân: “…”

Diệp Quân mỉm cười: “Đa tạ tiền bối nhắc nhở, nhưng ta vẫn còn một chút tiền tiết kiệm!”

Ông lão liếc nhìn Diệp Quân, sau đó cất nhẫn không gian, ông lão lấy ra một tờ giấy đặt trước mặt Diệp Quân.

Giấy sinh tử!

Ông lão nhìn Diệp Quân: “Một khi ký vào giấy sinh tử này, ngươi xảy ra bất kỳ chuyện gì trong tầng thí luyện đều do ngươi tự chịu trách nhiệm. Hiểu chưa?”

Diệp Quân gật đầu: “Hiểu rồi!”

Ông lão nói: “Nhỏ một giọt máu!”

Diệp Quân khẽ gật đầu, sau đó chọc vào tay, một giọt máu rơi xuống giấy sinh tử, nhưng máu vừa rơi xuống, giấy sinh tử kia lập tức biến mất không còn bóng dáng!
 
Chương 418


Chương 418

Ông lão sửng sốt!

Diệp Quân cũng sững sờ đứng yên tại chỗ!

Điều đó có nghĩa là gì?

Ông lão nhìn về phía Diệp Quân, vẻ mặt Diệp Quân với vẻ mặt khó hiểu: “Có phải giấy của các ông có vấn đề không?”

Ông lão nhìn chằm chằm Diệp Quân: “Trên tờ giấy này có quy tắc thiên đạo của nơi này, ký vào giấy sinh tử tương đương với việc thừa nhận quy tắc thiên đạo ở đây, ngươi nghĩ rằng tờ giấy này có thể có vấn đề được sao?”

Diệp Quân lại ngẫm nghĩ, sau đó nói: “Thử lại lần nữa?”

Ông lão nhìn thoáng qua Diệp Quân, sau đó lại lấy ra một tờ giấy sinh tử nữa.

Diệp Quân chọc một ngón tay, một giọt máu rơi vào giấy sinh tử, tuy nhiên, giống như vừa rồi, máu vừa xuất hiện trên giấy sinh tử kia, giấy sinh tử lập tức biến mất không còn dấu vết.

Nhìn thấy cảnh này, ông lão nhíu chặt mày!

Diệp Quân nhìn về phía ông lão, vẻ mặt vô tội.

Ông lão lại lấy ra một tờ giấy sinh tử đặt ở trước mặt Diệp Quân: “Tiếp nào!”

Diệp Quân khẽ gật đầu, sau đó chọc một cái, một giọt máu rơi xuống giấy sinh tử.

Ông lão nhìn chằm chằm vào giấy sinh tử, chẳng mấy chốc, giấy sinh tử kia lại lập tức biến mất không thấy tăm hơi!

Thần sắc ông lão trở nên nghiêm trọng!

Quy tắc thiên đạo trong giấy sinh tử không chịu nổi giọt máu này ư?

Ông lão nhìn về phía Diệp Quân: “Rốt cuộc ngươi là ai?”

Diệp Quân bình tĩnh nói: “Một người bình thường!”

Ông lão giận dữ nói: “Một người bình thường làm sao có thể khiến quy tắc thiên đạo nơi này không chịu nổi?”

Diệp Quân thấy hơi bất lực nói: “Ta thật sự chỉ là một người bình thường!”

Ông lão nhìn chằm chằm vào Diệp Quân một lúc lâu và nói: “Cha của ngươi đâu? Cha ngươi tên là gì?”

Diệp Quân lắc đầu: “Ta không biết!”

Ông lão nhíu mày: “Không biết hả?”

Diệp Quân gật đầu.

Ông lão lại hỏi: “Ông ta làm gì?”

Diệp Quân hơi do dự, sau đó nói: “Tháp gia ta nói ông ấy ăn bám…”

“Mẹ kiếp!”

Giọng nói của Tiểu Tháp đột nhiên vang lên: “Nhóc con, thực ra cha của ngươi rất tốt, thật đấy!”

Diệp Quân chớp mắt: “Thật sao?”

Tiểu Tháp còn định nói thêm, lúc này, giọng nói bí ẩn đột nhiên vang lên: “Ngu xuẩn, hắn đang cố tình khiêu khích ngươi đó!”

Nghe vậy, Tiểu Tháp đột nhiên thức tỉnh!

Chết tiệt!

Suýt nữa rơi vào bẫy của tên khốn này!
 
Chương 419


Chương 419

Diệp Quân vội vàng hỏi: “Tháp gia?”

Tiểu Tháp không nói gì nữa.

Diệp Quân im lặng.

Vốn dĩ còn muốn moi được một vài thông tin từ chỗ Tháp gia, không ngờ lại bị Tháp gia nhìn thấu!

Tuy nhiên, điều này cũng giúp hắn chắc chắn hơn một điều về cha của mình, đó là chắc chắn Tháp gia đã che giấu rất nhiều.

Sau đó, ông lão nói thêm: “Cha của ngươi làm gì?”

Diệp Quân thu hồi suy nghĩ, bình tĩnh nói: “Tiền bối, nếu nhỏ máu không được, vậy thì ký tên đi!”

Vừa rồi sở dĩ hắn trả lời các câu hỏi là bởi vì muốn gài bẫy Tháp gia, bây giờ, Tháp gia không nói lời nào, đương nhiên hắn sẽ không nói thêm gì nữa.

Ông lão nhíu mày, còn muốn hỏi thêm thì Diệp Quân đột nhiên nói: “Tiền bối, ta cũng không biết cha ta làm gì, nhưng từ nhỏ, cha ta luôn nói với ta một câu”.

Ông lão hơi tò mò: “Câu gì cơ?”

Diệp Quân nghiêm túc nói: “Ông ấy nói, muốn ta tu luyện thật chăm chỉ, tương lai vũ trụ Quan Huyên này phụ thuộc vào ta!”

Ông lão sửng sốt.

Tiểu Tháp: “…”

Diệp Quân thấp giọng thở dài: “Sau này, sau khi ta lớn lên, ta mới từ từ hiểu được, cha không chỉ là cha của ta, mà còn là cha của toàn bộ vũ trụ Quan Huyên!”

Nói xong, hắn lấy ra một cây bút ký tên giấy sinh tử, sau đó đi vào bên trong Huyền Tháp.

Tiểu Tháp: “…”

Ông lão vẫn còn sững sờ tại chỗ, một lát sau, ông lão nhìn vào bên trong tháp, tức giận nói: “Mẹ kiếp, ngươi nói chuyện bậy bạ với ta ở đây, ngươi nghĩ rằng cha của ngươi là Kiếm Chủ Nhân Gian sao? Người trẻ tuổi không lo học giỏi, mẹ nó, chỉ thích chém gió khoe khoang! Thật là!”

Bên trong tháp.

Tiểu Tháp đột nhiên nói: “Lời vừa rồi… ngươi…”

Diệp Quân cười ha hả: “Tháp gia, ta chém gió vớ vẩn một chút thôi! Nếu không, ta sợ ông ta sẽ truy hỏi ta mãi!”

Tiểu Tháp im lặng.

Ngươi mạnh hơn cha ngươi, cha ngươi đôi khi là khoác lác vớ vẩn, mà ngươi khoác lác giống y như thật!

Không đúng!

Đó là sự thật!

Tháp gia cạn lời.

Bấy giờ, giọng nói bí ẩn đột nhiên nói: “Tiểu Tháp, ta khuyên ngươi nên cẩn thận hơn nữa! Thằng nhóc này thoạt nhìn thành thật, nhưng thật ra hắn rất biết quan sát!”

Tiểu Tháp im lặng.

Nó cũng nhìn ra rồi!

Tên nhóc này nhiều khi nói vu vơ một câu nhưng là đang gài bẫy người ta!

Nghĩ đến đây, Tiểu Tháp chợt thấy hơi đau đầu!
 
Chương 420


Chương 420

Người nhà họ Dương sao không có một ai có đầu óc đơn giản hết vậy?

Ôi!

Tiểu Tháp thở dài, muốn che giấu thân phận của tên này càng ngày càng khó khăn!

Nhưng tuyệt đối không thể để cho tên này biết thân phận của hắn bây giờ được, nếu không, mất đi cảm giác nguy cơ thì vô cùng bất lợi đối với việc tu luyện của hắn!

Phải biết rằng, sở dĩ năm đó tiểu chủ đột phá cảnh giới Thần gặp phải vấn đề, là bởi vì thiếu loại cảm giác nguy cơ này!

Mà năm đó vì sao lão chủ có thể vô địch?

Đó là bởi vì khi đối mặt với thiên mệnh, sự tuyệt vọng mà ông ấy đã trải qua là điều mà tiểu chủ chưa bao giờ trải qua!

Đặc biệt là khi nhìn thấy kiếm tu ung dung tự tại cũng không thể làm gì được thiên mệnh, cảm giác tuyệt vọng này, thật sự không cách nào hình dung nổi!

Loại trừ nỗi sợ hãi trong tim, đột phá cấp Thần trong lòng!

Lão chủ đã làm điều đó!

Bởi vì lão chủ đã giết đến cuối cùng, đạo tâm của ông ấy ổn định, vững chắc như bàn đá, ngay cả thiên mệnh cũng không thể lay chuyển, phá vỡ đạo tâm của ông ấy.

Mà tiểu chủ lại thiếu phần đạo tâm này, nhưng cũng may, sau đó tiểu chủ đã giác ngộ.

Bây giờ nó giấu diếm Diệp Quân không phải vì ngược đãi Diệp Quân, mà là muốn Diệp Quân đi trên con đường thế gian này một lần, xem thử một lần.

Đây cũng là ý của Kiếm Chủ Nhân Gian – cha của hắn!

Cũng chỉ có đi từ tầng dưới cùng lên, mới có thể phát hiện ra vấn đề của thư viện Quan Huyên và Tiên Bảo Các, nếu bây giờ hắn trở thành viện trưởng thư viện Quan Huyên thì tất cả mọi người đều sẽ liên hợp lại gạt hắn.

Trải qua mấy nghìn vạn năm, thư viện Quan Huyên và Tiên Bảo Các đều cần cải cách!

Mà lần này, Diệp Quân hắn sẽ là người cầm kiếm!

Lúc này, giọng nói bí ẩn kia đột nhiên vang lên: “Tiểu Tháp, ngươi nói xem, có ai tranh đoạt vị trí viện trưởng thư viện Quan Huyên không?”

“Mẹ kiếp, ai dám chứ?”

Tiểu Tháp cười khẩy: “Ba nghìn vạn năm nay, vị trí đó, ai dám ngồi lên? Mẹ nó, ai dám ngồi chứ?”

Giọng nói bí ẩn im lặng.

Tiểu Tháp tiếp tục: “Ngay cả những nhân vật tuyệt thế quyền lực ngập trời cũng không dám có ý nghĩ gì về vị trí đó”.

Giọng nói bí ẩn nhẹ giọng nói: “Ngộ nhỡ thư viện đề cử người khác ngồi vào thì sao?”

Tiểu Tháp bình tĩnh nói: “Vậy thư viện còn cần phải tồn tại không?”

Giọng nói bí ẩn im lặng.

Diệp Quân đã tìm thấy trận pháp dịch chuyển của tầng chữ Thiên, sau khi bước vào trận pháp dịch chuyển, chớp mắt hắn đã được đưa tới một cánh đồng hoang vắng.

Diệp Quân liếc nhìn xung quanh, bốn bề lặng ngắt như tờ!

Diệp Quân nhíu mày, yên tĩnh như vậy sao?
 
Chương 421


Chương 421

Mặc dù vô cùng yên tĩnh và chẳng có lấy một bóng người, thế nhưng hắn vẫn tập trung cao độ, hết sức phòng bị.

Tiến vào nơi này phải ký giấy sinh tử, hắn không ngu ngốc tới mức cảm thấy nơi này rất an toàn!

Dường như nghĩ tới điều gì đó, Diệp Quân đột nhiên liếc nhìn xung quanh, chẳng mấy chốc, biểu cảm của hắn chợt trở nên nghiêm trọng!

Linh khí!

Linh khí ở nơi này cực kỳ nồng đậm và thuần khiết!

Phẩm chất cao hơn so với linh khí bên ngoài ít nhất không dưới năm lần!

Khoảnh khắc này, hắn đột nhiên hiểu ra điểm giá trị ở nơi này!

Lúc này, Tiểu Tháp đột nhiên nói: “Ngươi không đột phá cảnh giới sao? Ngươi đã ở cảnh giới Phá Không rất lâu rồi!”

Diệp Quân cười nói: “Không sao!”

Tiểu Tháp hỏi: “Tại sao?”

Diệp Quân nghĩ ngợi, sau đó đáp: “Tháp gia, ta có thể giết người hơn ta tới tận mấy cảnh giới, việc này có nghĩa là gì?”

Tiểu Tháp không hiểu: “Có nghĩa gì?”

Diệp Quân trầm giọng nói: “Có nghĩa rằng có rất nhiều lúc cảnh giới chẳng có liên quan gì tới thực lực cả”.

Tiểu Tháp trầm giọng nói: “Ngươi có ý gì? Nói kỹ hơn đi!”

Diệp Quân cười nói: “Nói một cách đơn giản,cảnh giới sẽ có mức độ, giống như hai thanh kiếm, một thanh chỉ được tạo ra theo cách thông thường, thanh còn lại qua nhiều lần tôi luyện, cùng là kiếm, thế nhưng thanh kiếm đầu tiên chắc chắn chẳng thể so bì được với thanh kiếm thứ hai”.

Hắn ngừng lại rồi lên tiếng: “Tu hành giống như xây lầu, nếu như nền móng không vững, cho dù xây thành lầu cao vạn trượng thì cũng chỉ như miệng cọp gan thỏ, một ngọn gió thổi qua sẽ đổ luôn. Loại cảnh giới này không có ý nghĩa gì. Vậy nên ta cảm thấy khi ta tu một cảnh giới thì phải tu luyện nó tới mức cao nhất, tới cuối cùng sẽ có sự thăng tiến vượt bậc”.

Tiểu Tháp trầm mặc.

Giọng nói bí ẩn vang lên: “Đỉnh của chóp!”

Diệp Quân do dự một lát, sau đó nói: “Tháp gia, ta nói có đúng không?”

Tiểu Tháp trầm mặc một lát, sau đó nói: “Miễn cưỡng đúng!”

Diệp Quân chớp mắt, thế nào gọi là miễn cưỡng đúng? Đúng chính là đúng, sai chính là sai mà!

Đương nhiên, hắn cũng không phản bác!

Tháp gia có bảo bối!

Phải lấy lòng cho tử tế!

Tiểu Tháp lại nói: “Vậy nên ngươi muốn đợi đột phá tự nhiên à?”

Diệp Quân cười nói: “Ta chỉ cảm thấy ta vẫn chưa đạt tới cực hạn bản thân, nếu như đạt tới cực hạn bản thân thì cảnh giới này đương nhiên cũng sẽ đột phá”.

Tiểu Tháp nói: “Có thể!”
 
Chương 422


Chương 422

Diệp Quân khẽ gật đầu, đang định nói gì đó, đúng vào lúc này, phía xa đột nhiên xuất hiện một trận pháp dịch chuyển, một giây sau, một chàng trai xuất hiện trước mặt hắn.

Chàng trai có thân hình vạm vỡ, mắt to mày rậm, mặc một bộ đồ da thú, để tóc rẽ ngôi, kiểu tóc này thoạt nhìn hơi tức cười.

Trong tay gã cầm một sợi xích sắt, đầu cuối của xích sắt là một quả cầu sắt lớn.

Lúc chàng trai nhìn thấy Diệp Quân thì đột nhiên cau mày: “Thứ gì đây? Ngươi có cảnh giới Phá Không à?”

Diệp Quân gật đầu, trong lòng thầm phòng bị.

Chàng trai nhìn Diệp Quân: “Cảnh giới Phá Không tới đây để làm gì?”

Diệp Quân do dự một lát, sau đó nói: “Vậy ta nên tới tầng nào?”

Chàng trai nhìn Diệp Quân rất lâu, nói: “Ngươi có biết ta có cảnh giới gì không?”

Diệp Quân nhìn chàng trai, lắc đầu.

Chàng trai bình tĩnh nói: “Ta là yêu thú cấp Đế!”

Yêu thú!

Diệp Quân ngẩn ra, hắn không ngờ tên này lại là một yêu thú, hơn nữa còn là một yêu thú cấp Đế!

Chàng trai lắc đầu: “Nhìn ngươi giống như lính mới, tới nơi này có lẽ cũng là tới nhầm rồi! Ngươi đền cho ta năm vạn kim tinh, ta sẽ không giết ngươi!”

Diệp Quân liếc nhìn chàng trai: “Chúng ta đấu hai chiêu nhé?”

Cứ như thế rời đi, hắn đương nhiên không cam tâm.

Tiền đều tiêu cả rồi!

Không đánh nhau thì có lỗi với năm vạn kim tinh kia lắm!

Chàng trai cười nói: “Đấu với ta hai chiêu ư?”

Diệp Quân gật đầu.

Một yêu thú cấp Đế mà hắn vẫn không hề sợ. Hơn nữa hắn còn thấy hơi nghi ngờ yêu thú cấp Đế trước mắt này còn yếu hơn rất nhiều so với yêu thú cấp Đế mà hắn gặp được ở Nam Châu khi trước!

Chàng trai đột nhiên cười nói: “Vậy thì đấu hai chiêu!”

Diệp Quân khẽ gật đầu, sau đó nói: “Cách đánh của ta không được chính quy cho lắm, nếu như có điểm gì mạo phạm thì mong được lượng thứ!”

Gã yêu thú này rất lịch sự, vậy nên hắn quyết định cũng phải lịch sự trước rồi mới ra đòn.

Chàng trai cười ha hả: “Không sao, ngươi cứ đánh đi!”

Diệp Quân đột nhiên biến mất khỏi vị trí!

Vào khoảnh khắc Diệp Quân biến mất, đồng tử của yêu thú đột nhiên co lại, gã đang định ra tay thì một tia sáng sắc lạnh lao thẳng vào háng của gã!

“Mẹ kiếp!”

Trong lòng chàng trai hết sức kinh ngạc, bởi vì tốc độ của Diệp Quân thực sự quá nhanh, vậy nên gã căn bản không kịp lùi ra sau, dưới tình thế cấp bách, gã chỉ có thể kẹp hai chân lại.

Bốp!

Cú kẹp này đã kẹp chặt lấy khí kiếm của Diệp Quân, nhưng đúng vào lúc này, Diệp Quân đột nhiên vung chân đá thẳng về phía cổ gã.
 
Chương 423


Chương 423

Bốp!

Một bóng người văng thẳng ra cùng với một tiếng kêu lớn!

Không phải chàng trai mà là Diệp Quân!

Diệp Quân lùi ra sau mấy trượng!

Sau khi dừng lại, Diệp Quân ngẩn ra, hắn liếc nhìn chân phải đang hơi tê rần của mình, trong lòng kinh hãi!

Không hổ là yêu thú cấp Đế, năng lực phòng ngự này thật sự quá biến thái!

Chàng trai nhìn Diệp Quân, đang định nói gì đó, Diệp Quân đột nhiên biến mất khỏi vị trí cũ!

Chàng trai híp hai mắt lại, tung một cú đấm ra!

Bốp!

Cú đấm này vừa được tung ra, không gian trước mặt gã lập tức chấn động như sắp vỡ nát!

Thế nhưng lại đánh vào khoảng không!

Con ngươi của chàng trai co lại, gã quay phắt người lại, lúc này, một thanh kiếm đâm thẳng về phía háng của gã, lần này thì gã không kịp kẹp chân lại nữa!

Bốp!

Một đạo kiếm quang đột nhiên vỡ nát từ háng của chàng trai, gã mở to hai mắt, nhấc mông lên, cùng lúc này, gã kẹp mạnh chân lại, nhưng kiếm đã không còn nữa. Một giây sau, một thanh kiếm lao thẳng về phía hai mắt của gã.

Nhanh như thiên lôi!

Trong lòng chàng trai kinh hãi, hai mắt nhắm chặt lại.

Phụt!

Một ánh lửa lóe lên từ hai mắt của chàng trai!

Một giây sau, chàng trai chỉ cảm thấy dưới háng truyền tới cảm giác đau đớn kịch liệt!

Người này lại tấn công vào háng gã!

Chàng trai đột nhiên phẫn nộ gầm lên, một cỗ khí tức yêu thú khủng bố bộc phát ra từ bên trong cơ thể gã.

Ầm!

Thời không nứt toác, mặt đất vỡ vụn.

Lúc này, Diệp Quân đã xuất hiện ở mười mấy trượng bên ngoài, cùng lúc này lại là một nhát kiếm chém thẳng về phía háng của chàng trai!

Bốp!

Chàng trai sững sờ, sau đó khuôn mặt dần trở nên méo mó!

Mặc dù thân xác của gã rất cường hãn, thế nhưng sức mạnh của người trước mắt thật sự không hề yếu!

Quan trọng nhất là tên này chỉ tấn công vào đúng vị trí này…Ai mà đỡ nổi đây?

Chàng trai cố đè nén cảm giác khó chịu ở háng, gã đột nhiên gầm lên phẫn nộ.

Ầm!

Một luồng sóng âm xuyên thẳng qua không gian, lao thẳng về phía Diệp Quân ở ngoài xa!
 
Chương 424


Chương 424

Diệp Quân đột nhiên chuyển động, xuất hiện ở mười mấy trượng phía bên phải, thành công tránh được luồng sóng âm đó!

Chàng trai ngẩn ra!

Lúc này, Diệp Quân lại đột nhiên xuất hiện ở trước mặt hắn một cách dị thường, trong lòng chàng trai vô cùng kinh ngạc, vô thức kẹp chân lại, nhưng lúc này, Diệp Quân lại vung kiếm chém về phía hai mắt gã.

Chàng trai vội vàng nhắm chặt hai mắt lại!

Phụt phụt phụt phụt!

Chẳng mấy chốc, từng đạo kiếm quang không ngừng lóe lên xung quanh cơ thể chàng trai!

Chàng trai cũng từng thử phản kích, thế nhưng không có tác dụng, tốc độ của Diệp Quân quá nhanh!

Hơn nữa, Diệp Quân còn chẳng đối chọi với gã!

Một người mang sức mạnh lớn có thể chiến thắng mười tên biết võ nghệ!

Thế nhưng tiền đề là tốc độ của đối phương không nhanh bằng ngươi, nếu như tốc độ của đối phương nhanh hơn ngươi thì cho dù ngươi có mạnh cỡ nào cũng chẳng làm gì được đối phương, vậy thì cũng trở thành vô dụng!

Trừ phi sức mạnh của ngươi có thể làm cho không gian mấy trăm trượng xung quanh đối phương vỡ nát chỉ với một đấm, chỉ có như vậy thì tốc độ của Diệp Quân mới bị áp chế.

“A!”

Lúc này, chàng trai đột nhiên gầm lên đầy phẫn nộ, một giây sau, một luồng khí tức yêu thú khủng bố mạnh mẽ bộc phát từ bên trong cơ thể gã, trong nháy mắt, không gian xung quanh bị chấn động mà nứt toác ra, từng luồng khí tức yêu thú không ngừng tuôn ra từ bên trong cơ thể gã!

Diệp Quân chỉ có thể tạm tránh sự công kích, liên tiếp lùi ra xa cả trăm trượng!

Sau khi dừng lại, Diệp Quân nhìn về phía chàng trai, lúc này, sau lưng chàng trai có một con yêu thú hư ảo. Cơ thể của con yêu thú này giống như một con cá mập lớn, miệng phun đầy máu, bên trong là những hàm răng sắc nhọn giống như những mũi dao, muốn tìm người để cắn, cực kỳ kinh người!

Diệp Quân nhíu mày, đây là yêu thú gì?

Phía xa, chàng trai vẫn đang kẹp chân, gã liếc nhìn Diệp Quân: “Cách đánh này của ngươi là không chính quy sao? Mẹ kiếp, cách đánh này của ngươi quá hèn hạ rồi đấy!”

Diệp Quân mỉm cười: “Yêu thú huynh à, cách đánh này của ta quả thực hơi hèn hạ, nhưng thực tế là do không còn cách nào khác, phòng ngự của yêu thú mấy người thật sự quá đỗi nghịch thiên, nếu như không công kích vào mấy điểm yếu này thì ta hoàn toàn không có cơ hội thắng, vậy nên chỉ có thể đắc tội mà thôi!”

Thấy Diệp Quân khách khí như vậy, chàng trai vốn đang muốn nổi điên đột nhiên thấy cạn lời.

Nghĩ kỹ thì hình như người ta nói cũng không sai!

Đổi lại là bản thân gã cũng sẽ làm như vậy, dù gì đã tới nơi này rồi thì cũng đều phải ký giấy sinh tử, không ai dám lấy tính mạng của mình ra để đùa cả!

Chàng trai trầm mặc một lát, sau đó nói: “Ngươi có thể đổi cách đánh không?”

Diệp Quân lắc đầu.

Ta thừa nhận cách đánh rất hèn hạ, nhưng điều này không trái với bản tính của ta.

Thấy Diệp Quân lắc đầu, chàng trai trầm giọng nói: “Nếu như ngươi không đổi cách đánh thì ta chỉ có thể khôi phục lại bản thể để đấu với ngươi thôi!”

Khôi phục lại bản thể!

Diệp Quân gật đầu: “Được!”
 
Chương 425


Chương 425

Chàng trai nhìn Diệp Quân: “Ngươi chắc chắn muốn ta khôi phục lại bản thể chứ?”

Diệp Quân do dự một lát, sau đó nói: “Sau khi ngươi khôi phục lại bản thể, có phải nơi nào đấy sẽ to hơn không?”

Gương mặt to lớn của chàng trai co rúm cả lại: “Loài người, ngươi hơi quá đáng rồi đấy! Ngươi tốt xấu gì cũng là một kiếm tu, hơn nữa còn là một Kiếm Tiên! Ngươi không thể đường đường chính chính đấu với ta sao? Ngươi có biết không? Cách đánh này của ngươi đã thay đổi cách nhìn của ta về kiếm tu rồi!”

Diệp Quân thấy hơi hiếu kỳ: “Ngươi từng gặp kiếm tu khác sao?”

Chàng trai gật đầu: “Từng gặp!”

Diệp Quân vội vàng hỏi: “Kiếm tu khác như thế nào?”

Chàng trai liếc nhìn Diệp Quân: “Tương đối đứng đắn, hơn nữa rất lạnh nhạt, ít nói! Không giống như ngươi, ngươi nhìn thì khá đứng đắn, nói chuyện cũng lịch sự, nhưng việc mà người làm thì quá hèn hạ bỉ ổi!”

Diệp Quân không còn lời gì để nói.

Chàng trai lại nói: “Ngươi là người của vũ trụ Quan Huyên sao?”

Diệp Quân lắc đầu: “Không phải! Ta đến từ Nam Châu!”

Chàng trai nhíu mày: “Nam Châu?”

Diệp Quân gật đầu.

Chàng trai trầm giọng nói: “Chưa từng nghe!”

Diệp Quân cười nói: “Một châu nhỏ bên dưới Trung Thổ Thần Châu!”

Chàng trai khẽ gật đầu: “Ra là như vậy!”

Nói xong, gã liếc nhìn Diệp Quân, sau đó nói: “Ta không đánh với ngươi nữa! Ta muốn đổi chỗ, còn về ngươi, ta kiến nghị ngươi đi đến tầng chữ Hoàng!”

Nói xong, gã quay người rời đi, bước được vài bước, gã đột nhiên dừng lại, sai đó quay người nhìn về phía Diệp Quân: “Hai ngày vừa qua, nơi này xuất hiện một thiên tài rất yêu nghiệt, cũng tới từ Trung Thổ Thần Châu, tên đó cũng mang họ Diệp, tên là Diệp Khải, ngươi có quen không?”

Diệp Quân hơi ngẩn ra, sau đó nói: “Quen, đó là huynh đệ của ta!”

Chàng trai nhìn Diệp Quân: “Y đã đắc tội với một yêu nghiệt của Hám Thiên Tông trong vũ trụ Quan Huyên, yêu nghiệt đó hiện giờ đang liên kết với một số thiên tài của vũ trụ Quan Huyên truy sát y”.

Nghe vậy, sắc mặt Diệp Quân lập tức trầm xuống.

Diệp Khải bị đuổi giết!

Đây là điều Diệp Quân chưa từng nghĩ tới!

Hơn nữa hắn cũng không ngờ Diệp Khải lại tới đây!

Đệ đệ này của hắn cũng giỏi đấy chứ!

Bấy giờ, chàng trai kia chợt hỏi: “Ngươi và cậu ta thực sự là huynh đệ sao?”

Diệp Quân gật đầu đáp: “Đúng rồi!”

Chàng trai nhíu mày hỏi tiếp: “Hai người đều đến từ Nam Châu gì đó sao?”

Diệp Quân lại trả lời: “Đúng rồi!”
 
Chương 426


 

Chương 426

Chàng trai lắc đầu tấm tắc khen ngợi: “Một vùng đất Nam Châu nhỏ bé lại sản sinh ra hai thiên tài xuất chúng, quá lợi hại. Lại còn cùng một gia tộc nữa chứ”.

Dứt lời, gã quay lưng bỏ đi!

Diệp Quân bỗng lên tiếng: “Yêu huynh có biết huynh đệ của ta đang ở đâu không?”

Chàng trai dừng bước đáp: “Ta là Tần Yêu! Người huynh đệ kia của ngươi bị đuổi tới tầng chữ Hoàng, có lẽ bây giờ đang gặp nguy hiểm. Người đuổi cậu ta là Lưu Kỳ của Hám Thiên Tông. Người đó là đệ đệ ruột Lưu Băng, thiếu tông chủ đương nhiệm của Hám Thiên Tông…”

Nói tới đây, gã bỗng ngừng lại rồi hỏi: “Ngươi biết Lưu Băng không?”

Diệp Quân lắc đầu, quay lưng đi mất.

Tần Yêu nhíu mày hỏi: “Thế ngươi biết Hám Thiên Tông không?”

Diệp Quân lại lắc đầu, bước chân không hề ngừng lại!

Tần Yêu còn định nói gì đó thì bị hắn đột nhiên chen ngang: “Huynh đừng có nói với ta!”

Tần Yêu ngớ người, sau đó cảm thấy vô cùng kính phục. Thì ra ý của Diệp Quân là cho dù kẻ thù hùng mạnh đến đâu, hắn đều phải giúp huynh đệ của mình!

Tình nghĩa huynh đệ thật sâu nặng!

Đúng lúc này, Diệp Quân đã đi khá xa chợt mở lời: “Huynh nói nhiều quá ta sợ sẽ bị áp lực, chùn bước không đi nữa!”

Vẻ mặt Tần Yêu trở nên cứng ngắc.



Diệp Quân đi tới trước mặt ông lão canh tháp: “Tôi muốn đến tầng chữ Hoàng!”

Ông lão canh tháp không khỏi khiếp sợ nhắc lại: “Tầng chữ Hoàng sao?”

Hắn kiên định gật đầu.

Ông lão canh tháp trầm giọng hỏi: “Ngươi chắc chưa?”

Hắn nhìn chằm chằm ông ta đáp: “Chắc rồi!”

Ông ta nhìn lại anh rồi bảo: “Giá vào tầng chữ Hoàng là một trăm nghìn kim tinh một ngày!”

Diệp Quân dứt khoát đưa ra một chiếc nhẫn không gian!

Ông lão canh tháp đưa cho hắn một thẻ gỗ: “Bóp nát nó là có thể đi vào!”

Diệp Quân gật đầu làm theo. Ngay sau đó, không thấy bóng dáng hắn đâu nữa.



Bên trong tầng chữ Hoàng.

Ở dưới vách núi nào đó, một chàng trai mặc áo bào đen đang dựa lưng vào vách đá, ánh mắt đề phòng nhìn đám người ở xa xa.

Chàng trai này chính là Diệp Khải!

Y đạp chân phải xuống đất, nhìn chằm chằm gã đàn ông cầm đầu mặc áo trắng, ánh mắt bình thản.

Người đó cũng nhìn lại y bật cười: “Không ngờ ta lại gặp được một loại pháp tắc cao cấp như vậy ở nơi này, lại còn là Pháp Tắc Đại Địa!”

Nói rồi gã nhìn xuống chân phải của Diệp Khải, cười nói: “Ngươi đang ngưng tụ sức mạnh mặt đất!”

Bất chợt Diệp Khải xông lên đá ra một cú thật mạnh!
 
Chương 427


Chương 427

Rầm!

Giây phút y đá chân ra, vô số sức mạnh mặt đất tuôn ra khỏi lòng đất, xông thẳng về phía người áo trắng kia!

Gã áo trắng nheo mắt lại, giơ tay phải đánh ra một chưởng: “Toái Địa!”

Ầm ầm!

Một tiếng nổ ầm vang lên. Cả hai người đồng loạt lùi lại không ngừng. Mặt đất dưới chân họ vỡ tan tành, xuất hiện nhiều vết nứt lan tràn ra bốn phía!

Trông vô cùng khủng khiếp!

Diệp Khải trừng mắt nhìn gã áo trắng, thầm đánh giá thiên tài đến từ vũ trụ Quan Huyên này đúng là có bản lĩnh. Người của Trung Thổ Thần Châu khó mà sánh kịp!

Gã áo trắng hưng phấn lên tiếng: “Không ngờ Pháp Tắc Đại Địa lại có thể giúp ngươi vượt hai cấp đấu ngang sức với ta!”

Diệp Khải lạnh lùng hỏi: “Ta và ngươi không thù không oán, tại sao cứ phải đuổi giết ta cho bằng được?”

Đối phương mỉm cười đáp: “Đúng là chúng ta không thù không oán, nhưng ta thấy hứng thú với Pháp Tắc Đại Địa của ngươi! Thần vật của thế gian phải thuộc về người có năng lực!”

Ánh mắt của Diệp Khải dần trở nên lạnh lẽo.

Người kia cười nói: “Ta biết chắc chắn ngươi có người che chở! Đáng tiếc ở đây là Huyền Tháp, địa bàn của Tiên Bảo Các. Cao thủ đạt cảnh giới cao hơn giới hạn của nơi này dám ra tay can thiệp thì sẽ bị cao thủ của Tiên Bảo Các ngăn cản. Hơn nữa ngươi cũng sẽ bị Tiên Bảo Các cho vào danh sách đen, thậm chí còn bị truy nã! Vì vậy, người che chở cho ngươi không dám ra tay đâu!”

Diệp Khải im lặng.

Nếu đúng như lời gã áo trắng này nói thì y không dám nhờ sư phụ ra tay!

Tiên Bảo Các thật là!

Nếu để sư phụ y ra tay thì sẽ vi phạm quy tắc của Tiên Bảo Các. Đến lúc đó làm sao Tiên Bảo Các có thể ngồi yên không cản?

Trở thành kẻ địch với Tiên Bảo Các sao?

Y lắc đầu, y không dám làm như vậy!

Đúng lúc này, một người đàn ông cầm thanh đao dài đứng cạnh gã áo trắng kia bật cười cất giọng nói: “Lưu Kỳ huynh cần gì phải phí lời với hắn! Thiên tài đến từ thế giới nhỏ cũng chẳng là cái thá gì, thích thì giết thôi”.

Nói rồi gã ta định ra tay nhưng lại bị Lưu Kỳ ngăn lại.

Lưu Kỳ nói: “Hắn ta có Pháp Tắc Đại Địa, chắc chắn không phải thiên tài tầm thường, kiểu gì cũng có đòn đoạt mạng. Chúng ta cùng đánh hắn ta!”

Cùng đánh!

Gã cầm đao ngơ ngác rồi bật cười khoái chí: “Làm vậy được không?”

Lưu Kỳ mỉm cười đáp: “Có thể đánh hội đồng thì tự đánh làm gì?”

Gã cầm đao lại được một phen cười phá lên!

Lưu Kỳ nhìn chằm chằm Diệp Khải: “Giết!”
 
Chương 428


Chương 428

Dứt lời, cả sáu người đồng loạt xông lên tấn công!

Diệp Khải híp mắt lại, bất chợt ngồi xổm xuống đặt tay lên nền đất. Ngay sau đó, y dùng sức nhấc lên.

Ầm!

Toàn bộ nền đất đều bị y nhấc bổng lên!

Ầm ầm!

Sức mạnh khủng bố như một cơn sóng thần cuộn trào về phía đám người Lưu Kỳ!

Bấy giờ, Lưu Kỳ đột nhiên biến mất rồi bất ngờ tung nắm đấm. Ngọn lửa rực cháy bùng lên từ nắm đấm của gã!

Ầm ầm!

Mặt đất bị nhấc lên kia xuất hiện một lỗ thủng. Diệp Khải bỗng tung đấm đánh trả!

Trên nắm đấm của y lóe lên sức mạnh mặt đất cực kỳ chói lọi!

Ầm!

Giây phút nắm đấm của hai người va vào nhau, luồng năng lượng khủng bố ấy bùng nổ khiến cả hai đều phải lùi về!

Trong lúc đó, gã cầm đao lại xông tới trước mặt Diệp Khải chém y một nhát!

Mấy người còn lại cũng lao tới bao vây lấy y. Ánh mắt y trở nên dữ tợn. Y chắp hai tay trước ngực, chân phải giẫm xuống!

Uỳnh!

Mặt đất đột nhiên nứt thành hai nửa, một luồng sáng vàng rực phóng thẳng lên trời!

Ầm!

Gã cầm đao bị luồng sáng ấy đánh bay. Chợt một gã áo đen vọt tới sau lưng Diệp Khải đánh lén!

Y nhanh chóng quay người lại tung đấm đáp trả!

Ầm ầm!

Đến cả gã đen cũng bị đánh bay!

Lưu Kỳ lại xông tới!

Ầm ầm!

Diệp Khải bị gã đánh bay ra xa mấy chục trượng, khóe miệng rỉ máu. Tiếng đánh đấm vang ầm trời.

Lưu Kỳ nhìn chằm chằm y nở nụ cười châm chọc: “Ta phải công nhận ngươi rất giỏi. Nếu đánh tay đôi thì dù cảnh giới của ta cao hơn hai cấp cũng chưa dám chắc sẽ đánh thắng ngươi! Đáng tiếc, thời đại này cứ đông người là thắng. Ta có nhiều huynh đệ hơn ha ha!”

Dứt lời, nụ cười của gã bỗng trở nên lạnh lẽo: “Giết!”

Gã dẫn đầu lao lên!

Mấy người còn lại cũng theo sát!

Diệp Khải thấy bọn họ vọt về phía mình, chậm rãi nắm chặt tay lại, giữa hai đầu lông mày y bỗng xuất hiện một vệt đen.

Trong tiềm thức của y có một giọng nói vang lên: “Không được, con còn chưa kiểm soát nổi Pháp Tắc Thiên Lôi vừa mới có được. Nếu giờ con dùng nó thì dù có thắng cũng sẽ bị thương nặng!”

Diệp Khải sa sầm mặt đáp: “Sư phụ, con hết cách rồi!”

Nói rồi y định làm thật. Nhưng đúng lúc ấy bỗng có chuyện xảy ra!
 
Chương 429


Chương 429

Roẹt!

Một tia kiếm quang chợt lóe lên.

Sắc mặt Lưu Kỳ lập tức thay đổi. Gã cuống quýt quay người lại, trong người tuôn ra một tia sáng vàng rực. Ngay sau đó, cả người gã được chiếc áo giáp vàng bao bọc, thế nhưng vẫn chậm một bước!

Roẹt!

Một thanh khí kiếm xuyên qua cổ họng gã ngay khi lớp áo giáp vàng kia trùm lên cổ.

Phụt!

Máu tươi bắn tung tóe, cả người Lưu Kỳ đổ rầm xuống đất.

Uỳnh!

Mặt đất cũng phải rung chuyển!

Yếu tố bất ngờ này khiến tất cả mọi người đều sửng sốt!

Một bóng đen phóng như bay về phía gã cầm đao, khiến gã ta hoảng hốt định lùi lại. Cuối cùng vẫn bị kiếm quang đâm thẳng vào giữa hai lông mày!

Rầm!

Gã ta trợn ngược mắt rồi ngã xuống!

Bấy giờ, Diệp Khải mới nhìn thấy Diệp Quân!

Y ngạc nhiên thốt lên: “Diệp Quân ca!”

Diệp Quân chỉ đáp lại vỏn vẹn một chữ: “Giết!”

Dứt lời, hắn hùng dũng lao lên!

Nghe thấy thế, Diệp Khải cũng vọt ra!

Đám người kia chứng kiến cảnh tượng này đều kéo nhau bỏ chạy. Nhưng tốc độc của Diệp Quân nhanh hơn bọn chúng nhiều.

Xoẹt!

Một tia kiếm quang bắn ra, đầu của một kẻ bị chém bay đi!

Một người khác thấy thế hoảng sợ hét lên: “Mẹ nó… Ta là đệ tử của Thượng Tiêu Tông, cha ta là đại trưởng lão của Thượng Tiêu Tông. Ngươi dám giết ta thì cha ta sẽ không bỏ qua cho ngươi đâu. Ông ấy chỉ có một đứa con trai, ngươi giết ta thì ông ấy sẽ không còn người nối dõi!”

Diệp Quân vọt tới trước mặt hắn ta, dứt khoát chĩa kiếm vào giữa trán đối phương.

Những người còn lại bên cạnh hắn ta đều đã bỏ mạng!

Hắn ta run rẩy, mặt mũi tát mét: “Đại ca! Chuyện này chỉ là hiểu lầm!”

Diệp Quân nhìn chằm chằm đối phương tra hỏi: “Thượng Tiêu Tông lợi hại vậy sao?”

Hắn ta gật đầu như bổ củi: “Lợi hại lắm!”

Diệp Quân hài lòng chỉ vào Lưu Kỳ đang thoi thóp bên cạnh: “Ngươi giết hắn đi!”
 
Chương 430


Chương 430

Người kia ngớ người, sau đó sợ sệt hỏi: “Đại ca, làm vậy không hay lắm đâu!”

Hắn ta không ngốc, tất nhiên sẽ biết người trước mắt muốn mình chịu tội thay!

Diệp Quân bình thản đáp: “Ngươi không làm thì ta sẽ giết ngươi!”

Sắc mặt hắn ta trở nên cứng ngắc!

Diệp Quân lại nói tiếp: “Trong vòng ba hơi thở, nếu ngươi không tự ra tay thì chết cùng hắn luôn đi! Một…”

Người đàn ông kia cuống quýt lao tới trước mặt Lưu Kỳ, đấm thật mạnh vào cổ họng hắn ta!

Răng rắc!

Lưu Kỳ chính thức tắt thở!

Hai mắt hắn ta trợn trừng, vẻ mặt khó tin!

Cứ như vậy bị người ta giết hại!

Người kia lấy mạng Lưu Kỳ xong thì ngồi bệt xuống đất im re không nói tiếng nào.

Hắn ta biết đây là địa bàn của Tiên Bảo Các. Hắn ta khó có thể giấu chuyện mình giết Lưu Kỳ!

Diệp Quân chợt đi tới hỏi: “Ngươi tên gì?”

Hắn ta nhìn thoáng qua đối phương rồi đáp: “Lâm Càn!”

Diệp Quân khẽ gật đầu: “Từ giờ trở đi chúng ta là đồng bọn!”

Lâm Càn cạn lời.

Diệp Quân nói rất nghiêm túc: “Đừng sợ. Cho dù bọn họ có trả thù thì ngươi vẫn còn chỗ dựa, biết chưa?”

Lâm Càn: “…”

Lâm Càn thầm cười khổ!

Hắn ta biết mình bị bắt lên thuyền giặc rồi!

Cho dù hắn ta nói sự thật cho Hám Thiên Tông biết thì bọn họ cũng sẽ không tha cho hắn ta. Lưu Kỳ rất thân thiết với thiếu tông chủ Lưu Băng của Hám Thiên Tông. Bây giờ Lưu Kỳ chết ở đây, Lưu Băng không thể khoanh tay đứng nhìn!

Xong đời rồi!

Lâm Càn thở dài thườn thượt.

Lần này xong thật rồi!

Hắn ta chợt nghĩ ra điều gì đó, quay sang nhìn Diệp Quân và Diệp Khải rồi lại nhìn chiến trường hai người họ vừa tạo ra, lặng im không nói lời nào.

Hắn ta biết muốn tìm được đường sống trong cửa tử thì phải đổi sang con đường khác.

Cách đó không xa Diệp Quân đang thu lại nhẫn không gian của đám người Lưu Kỳ, tổng cộng lấy được tám trăm vạn kim tinh!

Không ít đâu!

Hắn chia bốn trăm vạn kim tinh cho Lưu Khải. Đối phương cũng không từ chối, dứt khoát nhận lấy rồi cười bảo: “Diệp Quân ca, sao huynh lại ở đây?”

Hắn mỉm cười đáp lại: “Ta đến đây tu luyện, nghe nói đệ gặp nguy hiểm nên chạy tới luôn!”

Diệp Khải khẽ nói: “Cảm ơn huynh!”
 
Chương 431


Chương 431

Diệp Quân chỉ lắc đầu cười: “Huynh đệ một nhà còn cảm ơn cái gì?”

Diệp Khải cảm thấy trong lòng ấm áp lạ thường.

Đúng lúc đó, bầu không khí xung quanh bỗng xuất hiện khí tức cực kỳ khủng bố.

Diệp Quân và Diệp Khải đều cau mày sa sầm mặt!

Một người đàn ông trung niên nhanh chóng xuất hiện, trông thấy Lâm Càn thì thở phào nhẹ nhõm.

Lâm Càn cũng vội vàng đứng bật dậy hô lên: “Cha!”

Người kia kéo Lâm Càn ra sau lưng rồi quay sang nhìn Diệp Quân và Diệp Khải: “Các ngươi đã giết Lưu Kỳ!”

Diệp Quân thản nhiên bật lại: “Con trai ông giết đấy!”

Người kia nổi giận quát: “Ngươi đừng có nói bậy! Con trai ta và Lưu Kỳ là huynh đệ, sao có thể giết Lưu Kỳ được? Ngươi…”

Lâm Càn đột nhiên lên tiếng: “Cha, là con giết!”

Người đàn ông trung niên sững sờ, quay ngoắt sang nhìn con mình. Lâm Càn do dự hồi lâu rồi khẳng định: “Quả thực là do con giết!”

Người kia nổi trận lôi đình quát mắng: “Thằng mất dạy, con biết con đang nói gì không?”

Lâm Càn trầm giọng nói: “Người là do con giết!”

Hắn ta biết bọn họ không thể chơi xấu được. Vừa rồi còn có người khác theo dõi khắp bốn phía. Chỉ cần Hám Thiên Tông điều tra thì hắn ta không thể thoát tội!

Hám Thiên Tông sẽ không tha cho hai người Diệp Quân Diệp Khải, cũng sẽ không tha cho hắn ta!

Đặc biệt là Lưu Băng rất hay bao che người thân!

Bởi vậy, hắn ta quyết định đổi hướng!

Người đàn ông trung niên nhìn chằm chằm Lâm Càn: “Con biết con đang nói gì không?”

Lúc này mọi người tìm tới ngày càng đông, ngay cả ông lão canh tháp của Tiên Bảo Các cũng tới!

Ở đây xảy ra chuyện lớn như vậy, ông ta cũng phải tự mình tới xem thử!

Lâm Càn nhìn thoáng qua Diệp Quân và Diệp Khải, sau đó dõng dạc nói: “Cha, bọn họ là huynh đệ kết nghĩa của con, tên là Diệp Quân và Diệp Khải, là huynh đệ cùng vào sinh ra tử!”

Diệp Quân và Diệp Khải đều sửng sốt!

Diệp Quân nghi hoặc không biết hắn ta định giở trò gì!

Lâm Càn đột nhiên nổi giận chỉ vào Lưu Kỳ: “Cha, người này phát hiện huynh đệ Diệp Khải của con có bảo vật nên nổi lòng tham muốn giết người cướp đoạt. Con khuyên can hết mức nhưng vẫn không nghe. Cuối cùng con chỉ có thể trừ gian diệt ác với hai vị huynh đệ này!”

“Vớ vẩn!”

Người đàn ông trung niên giận run người, tát hắn ta một cú trời giáng.

“Bốp!”

Lâm Càn bị đánh bay hơn chục trượng, miệng phụt máu!

Hắn ta bò lồm cồm dậy, lau máu ở khóe miệng dưới ánh nhìn chăm chú của mọi người. Sau đó, hắn ta nhìn cha mình: “Người là con giết, mọi chuyện con sẽ gánh hết, không liên quan tới hai huynh đệ của con. Con chấp nhận lấy cái chết để xoa dịu lửa giận của Hám Thiên Tông!”
 
Chương 432


Chương 432

Dứt lời, hắn ta lao thẳng tới tảng đá bên cạnh định đập đầu tự tử!

Uỳnh!

Cú va chạm mạnh mẽ suýt thì khiến tảng đá vỡ tan tành!

Nhưng hắn ta không chết, có điều trên mặt be bét máu, trông vô cùng thê thảm!

Thấy thế, Diệp Quân và Diệp Khải đứng bên cạnh ngơ ngác nhìn nhau, thầm nghĩ người huynh đệ này giở trò gì vậy?

Lâm Càn lại đứng lên, dứt khoát lấy tay vỗ xuống đỉnh đầu của mình!

Người đàn ông trung niên là cha hắn ta sao có thể để con mình tự kết liễu như vậy. Ông ta kịp thời ngăn cản Lâm Càn ngay trong tích tắc!

Thấy thế, Lâm Càn thầm thở phào!

Người đàn ông trung niên thấy hắn ta thê thảm như vậy không khỏi buồn rầu. Ông ta ôm con mình thật chặt an ủi: “Cho dù không phải một mình con giết, cha cũng sẽ gánh vác với con. Cùng lắm thì hai cha con chúng ta đền mạng cho Hám Thiên Tông”.

Nghe thấy thế, đám người xung quanh đều nhìn sang Diệp Quân và Diệp Khải!

Thật quá đáng!

Ba người họ cùng giết mà giờ bắt cha con người ta gánh chịu hết, hai huynh đệ nhà này lại im lặng không tỏ thái độ gì!

Diệp Quân và Diệp Khải đều chết lặng.

Hai người đã hiểu Lâm Càn muốn làm gì!

Chiêu này ác thật!

Dùng tới trách nhiệm đạo đức sao?

Nếu hai huynh đệ bọn họ không nói gì thì sẽ bị hủy hoại danh tiếng!

Diệp Khải đột nhiên kéo tay áo Diệp Quân đề nghị: “Huynh đối phó hắn ta đi!”

Diệp Quân gật đầu đi tới bên cạnh hai cha con Lâm Càn: “Lâm Càn huynh, bọn ta không cần ấn Pháp Tắc kia nữa! Huynh… giữ lại mà dùng!”

Ấn Pháp Tắc!

Nghe xong, đám người nhao nhao nhìn sang Lâm Càn, ánh mắt sáng rực!

Ông lão canh tháp của Tiên Bảo Các cũng không ngoại lệ, ánh mắt ông ta trở nên khác lạ!

Ấn Pháp Tắc!

Nghe nói năm xưa chủ nhân Đại Đạo Bút đã sáng lập ra ấn Pháp Tắc và ấn Đạo Tắc. Hai thứ này do Đạo Pháp Thần Đế nắm giữ, có thể nói là bảo vật vô giá trên thế gian này, sở hữu uy lực khủng khiếp có thể phá hủy cả trời đất!

Vậy mà người trước mặt bọn họ lại có được một loại Pháp Tắc sao?

Lâm Càn lập tức chết lặng, vội vàng phân bua: “Diệp huynh…”

Diệp Quân bất chợt cầm lấy tay hắn ta, vẻ mặt chân thành nói: “Mặc dù đúng là hai huynh đệ bọn ta đánh Lưu Kỳ bị thương, nhưng người là do huynh giết. Tất cả mọi người đều nhìn thấy tận mắt. Vậy nên lẽ ra Pháp Tắc phải thuộc về huynh! Huynh không cần do dự đâu!”

Lâm Càn nhìn chằm chằm hắn, trái tim như bị bóp nghẹt!
 
Chương 433


Chương 433

Diệp Quân lại nhìn sang cha Lâm Càn, cúi đầu hành lễ: “Xin bá phụ chăm sóc cho Lâm huynh thật tốt. Nếu huynh ấy gặp chuyện gì không may, ta sẽ không tha cho Thượng Tiêu Tông các người đâu!”

Nói rồi hắn lại lấy một chiếc nhẫn không gian đặt vào tay Lâm Càn: “Lâm huynh, đây là nhẫn không gian của Lưu Kỳ, bên trong có ba trăm triệu kim tinh. Mong huynh hãy nhận lấy! Đừng từ chối ra!”

Lâm Càn: “…”

Diệp Quân đi tới trước mặt Diệp Khải gọi: “Đi thôi!”

Nói rồi hai huynh đệ đều chạy trối chết!

Những người khác đều đổ dồn ánh mắt đầy ghen tỵ về phía Lâm Càn, không hề có chút thương hại nào!

Là Pháp Tắc đó!

Còn cả ba trăm triệu kim tinh!

Món tiền khổng lồ như vậy!

Ông lão canh tháp nhìn thoáng qua Lâm Càn rồi quay người bỏ đi không nói lời nào!

Đám người xung quanh cũng dần rời khỏi!

Giữa sân chỉ còn lại hai cha con Lâm Càn!

Người đàn ông trung niên trừng mắt nhìn hắn ta chất vấn: “Con thực sự đang giữ ấn Pháp Tắc sao?”

Lâm Càn lắc đầu.

Ông ta đột nhiên túm lấy cổ áo con mình, gằn giọng nói: “Nhớ lấy, ấn Pháp Tắc đang ở trên người con, biết chưa hả?”

Lâm Càn ngơ ngác hỏi: “Ý của cha là…”

Người đàn ông trung niên hít một hơi thật sâu: “Chỉ khi ấn Pháp Tắc ở trên người con, đồng thời đã nhận con làm chủ nhân thì tông chủ và các trưởng lão khác mới kiên quyết bảo vệ cho con. Một khi để bọn họ biết con không có gì trong tay, bọn họ sẽ lấy con ra làm vật hy sinh để xoa dịu lửa giận của Hám Thiên Tông!”

Sắc mặt Lâm Càn trở nên nghiêm túc: “Con hiểu rồi!”

Ánh mắt người cha tràn đầy cảm xúc ngổn ngang. Ông ta thấp giọng thở dài: “Con trai, bây giờ con phải chứng minh bản thân có giá trị thì tông môn mới bảo vệ được cho con. Chỉ dựa vào cha không gánh vác nổi đâu! Vậy nên từ bây giờ con phải tuyên bố ra bên ngoài con đã đoạt đượca án Pháp Tắc. Còn nữa, dù thế nào cũng phải bảo vệ hai thằng khốn vừa rồi, biết chưa?”

Lâm Càn trầm giọng hỏi: “Ý của cha là muốn con và bọn họ trở thành người cùng hội cùng thuyền sao?”

Ông ta gật đầu giải thích: “Nhất định phải gắn chặt với bọn họ! Chỉ cần có người tới gây chuyện, con phải nhận hết trách nhiệm về mình, xây dựng hình tượng huynh đệ trung nghĩa! Có vậy bọn họ mới thấy con giàu tình nghĩa, thấy con đáng thương. Lỡ sau này tông môn muốn giao nộp con thì cũng sẽ phải tính đến áp lực dư luận, đã hiểu chưa?”

Lâm Càn vội vàng gật đầu đáp: “Con hiểu rồi!”

Người đàn ông trung niên quay người nhìn về phía xa xa, khẽ lẩm bẩm: “Hai chàng trai trẻ kia đều không phải kẻ tầm thường. Con chọc phải bọn họ là gây hoạ. Nhưng nếu con có thể sống sót, mà bọn họ thực sự có địa vị cao quý thì lại là phúc lớn!”

Lâm Càn cảm thấy khó hiểu: “Cha lại nói gì nữa vậy?”
 
Chương 434


Chương 434

Ông ta bình thản nói: “Sau ngày hôm nay, tất cả mọi người đều biết con là huynh đệ thân thiết của hai bọn họ. Chuyện này không thể thay đổi, bọn họ không muốn nhận cũng phải nhận!”

Lâm Càn chần chừ lên tiếng: “Nhưng bọn họ có phải huynh đệ của con thật đâu?”

Ông ta lườm con mình một cái: “Người ngoài nghĩ vậy là được rồi!”

Lâm Càn lại gật đầu đáp: “Con đã hiểu!”

Người đàn ông trung niên thở hắt ra một hơi rồi đứng lên, dịu dàng lau sạch máu trên mặt con trai mình: “Con phải tự tin lên, sau này cứ giả vờ với mọi người là con gặp được cơ duyên lớn, chỉ cần hai mươi năm sau là có thể vô địch trong những người đồng trang lứa. Con nhớ chưa?”

Lâm Càn ngoan ngoãn nói: “Nhớ rồi!”

Ông ta mỉm cười vỗ vai con mình: “Con đừng lo quá. Dù sao cha con cũng là đại trưởng lão của Thượng Tiêu Tông. Nếu trời sụp cũng có cha gánh trước, biết chưa?”

Lâm Càn nhoẻn miệng cười: “Biết rồi!”

Ông ta gật đầu nắm tay con trai mình: “Đi thôi!”

Dứt lời, hai cha con cùng sánh vai bước đi!

Trên đường đi, Lâm Càn lại than thở: “Con thấy gã Diệp Quân kia thật xấu xa, có khi còn nhiều mưu kế hơn cả con!”

Người cha thản nhiên nói: “Cậu ta vừa có thực lực vừa thông minh nhanh trí, chắc chắn không phải kẻ tầm thường. Nếu còn gặp lại con tuyệt đối không được trêu chọc người ta. Có thể làm bạn thì hãy cố gắng kết giao, hiểu chưa?”

Lâm Càn do dự đáp: “Con thấy hơi sợ gã ta! Vừa đánh đấm giỏi lại toàn ý đồ xấu, hại người khác suýt chết luôn!”

Người đàn ông trung niên cười bảo: “Nhưng ở góc độ khác, cậu ta đến giúp huynh đệ của mình chứng tỏ là người có tình có nghĩa. Nói cách khác, những người như vậy thường là tốt với người mình, ác với kẻ thù. Nếu con làm bạn với cậu ta, chắc chắn cậu ta có thể liều mạng vì con!”

Lâm Càn gật đầu thật mạnh: “Con hiểu rồi!”

Hắn ta lại hỏi tiếp: “Lỡ như tông chủ không chịu nổi áp lực muốn đưa con ra làm vật hi sinh thì phải làm sao?”

Người cha lạnh lùng tuyên bố: “Vậy thì phản lại!”

Lâm Càn thầm giật mình, không khỏi ngước lên nhìn cha. Ông ta bình thản nói: “Cha con làm đại trưởng lão bao nhiêu năm nay, chẳng lẽ lại không có người của mình. Ông ta dám động tới con, cha làm phản cho ông ta xem”.

Lâm Càn lo lắng hỏi: “Nếu cha phản thì nắm chắc bao nhiêu phần thắng?”

Người đàn ông trung niên đáp: “Tám phần mười!”

Lâm Càn giật mình khiếp sợ: “Nhiều vậy sao?”

Người đàn ông trung niên gật đầu nói thêm: “Ông ta nắm chắc tám phần mười!”

Sắc mặt Lâm Càn lập tức trở nên cứng đờ.

Người cha thấp giọng dặn dò: “Sau khi trở về, chắc chắn tông môn sẽ điều tra về hai người kia trước. Hi vọng bọn họ có thân phân đặc biệt một chút, thân phân càng cao thì tông môn càng không dám làm gì con! Chàng trai trẻ kia là kiếm tu phải không? Tông môn hỏi thì con cứ mạnh dạn nói cậu ta là đồ đệ của Diệp Vũ Kiếm Đế, còn là đồ đệ cuối cùng, cứ chém gió nhiều vào. Dù sao tông môn cũng không dám đi thăm dò những nhân vật tầm cỡ như vậy! Dù có dám cũng chẳng liên quan tới chúng ta!”

Lâm Càn: “…”
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom