Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện Của Tui À!

Diễn Đàn Truyện Của Tui À là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Hậu Duệ Kiếm Thần

Chương 395


Chương 395

Diệp Quân nhìn phía gần đó, một gã trai chậm rãi đi tới, gã trai đó vác một thanh đại đạo trên vai, tay trái cầm một quả dưa chuột, chốc chốc lại gặm một miếng.

Y phục của gã rất tuỳ ý, để ngực lộ ra ngoài, bên trên có vẽ hình một con rồng với một con bạch hổ, trông cực kỳ hung dữ!

Xăm mình à?

Diệp Quân nhíu mày, tên này là một thằng nhóc thần kinh!

Gã trai kia nhìn Diệp Quân hỏi: “Ngươi là Diệp Quân à?”

Diệp Quân gật đầu.

Gã trai nhếch miệng cười: “Có người truy nã ngươi, ba nghìn vạn kim tinh, mà vừa hay gần đây ta lại thiếu tiền, nên mượn đầu ngươi dùng tạm nhé!”

Diệp Quân nhìn phía sau lưng gã trai kia, hắn hỏi: “Chỉ có mình ngươi à?”

Gã trai đáp: “Lẽ nào không đủ?”

Diệp Quân nhìn nhẫn không gian trên tay gã trai kia rồi hỏi: “Ngươi có cần gọi thêm vài người nữa không?”

Gã trai cười sằng sặc: “Giết ngươi, mình ta là đủ rồi!”

Dứt lời, gã bỗng bước lên trước một bước, chém đao về phía Diệp Quân!

Rắc!

Không gian lập tức bị nhát đao này chém nứt!

Cảnh giới Phá Không!

Hơn nữa đao thế sắc bén, vừa nhìn đã biết là kẻ đã chinh chiến nhiều!

Đúng lúc này, Diệp Quân bỗng nghiêng người, né được nhát đao một cách chuẩn xác!

Gã trai chém hụt thì ngẩn người, một giây sau, gã định tiếp tục ra tay nhưng một thanh kiếm đã chĩa ngay giữa trán gã!

Gã trai đần mặt ra, vẻ mặt không thể tin nổi: “Huynh… mạnh vậy à?”

Diệp Quân thành thật đáp: “Ta không ngờ, trông ngươi rất mạnh, nhưng thực lực lại yếu đến vậy…”

Nói rồi, hắn nhìn trước ngực gã trai, hỏi: “Ngươi xăm con rồng với con bạch hổ này làm gì?”

Gã trai run giọng đáp: “Xăm mình lấy le!”

Diệp Quân nhíu mày: “Lấy le à?”

Gã trai vội vã gật đầu: “Sau khi xăm mình thì trông sẽ hung dữ hơn, người thành thật nhìn vào sẽ sợ ta, thế nên…”

Diệp Quân cạn lời.

Nghe gã trai nói vậy, Diệp Quân bỗng không biết phải nói gì.

Xăm mình lấy le ư?

Tên này đúng là nhân tài!

Lúc này, gã trai run rẩy nói: “Diệp thiếu, thì ra huynh mạnh đến thế này à?”

Diệp Quân gật đầu: “Cũng tạm!”

Gã trai do dự rồi hỏi: “Ta còn cơ hội được sống không?”
 
Chương 396


Chương 396

Diệp Quân nhìn gã trai, sau đó nói: “Ngươi muốn sống à?”

Gã trai gật đầu cái rụp.

Diệp Quân gật đầu: “Giúp ta làm một chuyện thì ngươi có thể sống”.

Gã trai sốt sắng nói: “Ngươi cứ nói đi!”

Diệp Quân nhìn chằm chằm gã trai: “Ngươi về Tội Thành nói là ta và Tịch Huyền đánh nhau, ta bị thương nặng rồi!”

Gã trai sửng sốt, sau đó kinh ngạc nói: “Huynh muốn gài bẫy…”

Nói tới đây, gã vội dừng lại.

Diệp Quân nhìn chằm chằm gã: “Làm được không?”

Gã trai vội gật đầu: “Làm được!”

Diệp Quân nói: “Ngươi đi đi!”

Gã trai chần chừ rồi hỏi: “Huynh không sợ ta được về đó sẽ bỏ chạy à?”

Diệp Quân cười nói: “Ngươi sẽ không làm vậy đâu!”

Gã trai khó hiểu: “Vì sao?”

Diệp Quân bình tĩnh nói: “Nếu ngươi bỏ chạy, chắc chắn ta sẽ tìm ngươi trả thù, ngươi tin không?”

Gã trai ngớ người, gã lắc đầu cười: “Ta sẽ làm theo lời huynh dặn!”

Nói xong gã quay người rời đi.

Diệp Quân bỗng nói: “Đợi chút!”

Gã trai tỏ vẻ đề phòng, gã run run nói: “Diệp công tử, ta thề rằng ta sẽ làm theo lời huynh nói, tuyệt đối không bán đứng huynh đâu!”

Diệp Quân bình thản nói: “Sau khi ta lấy được kim tinh của những kẻ tới giết ta, ta sẽ chia cho ngươi một phần”.

Gã trai kinh ngạc, vội hỏi: “Thật không?”

Diệp Quân gật đầu, thành thật nói: “Ta là kiếm tu, ta không lừa người khác!”

Tiểu Tháp: “…”

Gã trai cuống quýt nói: “Diệp thiếu, huynh yên tâm, sau khi ta trở về, chắc chắn ta sẽ liều mạng tung tin huynh đã bị thương nặng ra!”

Diệp Quân khẽ gật đầu: “Đi đi!”

Gã trai ôm quyền chào Diệp Quân: “Diệp thiếu, trước đây ta có mắt không nhìn thấy núi Thái Sơn, đã đắc tội với huynh, mong huynh rộng lượng bỏ qua… ta hành lễ với huynh nhé!”

Nói rồi gã khom người hành lễ long trọng với Diệp Quân.

Diệp Quân nhìn gã trai: “Ngươi tên gì?”

Gã trai vội đáp: “Ta tên Nhiêu Tu, ở Tội Uyên, mọi người gọi ta là đao thần xăm mình!”

Diệp Quân nhíu mày: “Đao thần?”

Gã trai cười gượng: “Ta tự phong cho mình đấy”.

Diệp Quân trầm ngâm. Ngươi tự tin thật, dám tự phong mình là đao thần cơ đấy!

Nhiêu Tu ôm quyền chào: “Diệp công tử, ta đi đây!”
 
Chương 397


Chương 397

Nói rồi gã quay người chạy đi, chớp mắt đã biến mất trong màn đêm.

Lúc này, Tịch Huyền xuất hiện trước mặt Diệp Quân, cô ấy cười: “Thủ đoạn tốt đấy, đầu tiên là uy hiếp, sau đó là dụ dỗ bằng lợi ích! Tên đó bị ngươi nắm trong lòng bàn tay ha!”

Diệp Quân khẽ nói: “Không cho hắn lợi ích thì chắc chắn hắn sẽ không làm việc cho ta, có lợi ích, hắn sẽ tích cực làm việc hơn ai hết!”

Tịch Huyền cười: “Ngươi bảo hắn làm vậy là muốn thu hút nhiều người tới giết ngươi hơn đúng không?”

Diệp Quân lắc đầu: “Bọn chúng không phải là mục tiêu của ta, mục tiêu của ta là chủ mưu đứng sau kia”.

Tịch Huyền nheo mắt: “Ngươi muốn dẫn dụ đối phương ra mặt giết ngươi?”

Diệp Quân gật đầu: “Đó là mục tiêu của ta, còn người khác… Ta với bọn họ không thù không oán, nếu bọn họ thật sự tới giết ta thì ta chỉ có thể ngậm ngùi phát tài thôi!”

Tịch Huyền hơi sững người, sau đó cười lớn, cười tới mức ngực phập phồng: “Ngậm ngùi phát tài… Diệp công tử, ngươi thú vị thật đấy!”

Diệp Quân lắc đầu cười, không nói gì.

Tịch Huyền cười một lúc lâu, cô ấy nhìn Diệp Quân nói: “Diệp công tử, thư viện không nhận được ngươi đúng là một tổn thất cực kỳ lớn!”

Diệp Quân nói: “Thư viện mất đi cô nương cũng là một tổn thất vô cùng lớn!”

Nói rồi hai người nhìn nhau cười.

Tịch Huyền: “Chúng ta đừng khen nhau nữa! Nói chuyện chính đi, ngươi cảm thấy kẻ truy nã ngươi lần này là ai?”

Diệp Quân thản nhiên nói: “Nếu không phải là nhà họ An thì chắc chắn là tộc Thiên Long thượng cổ!”

Tịch Huyền nhìn chằm chằm Diệp Quân: “Toàn là những thực lực đỉnh cấp!”

Diệp Quân gật đầu.

Tịch Huyền cười nói: “Ngươi có thể sống được sau khi đắc tội với hai thế lực này, ngươi cũng không đơn giản ha!”

Diệp Quân khẽ cười: “Ta có một Tháp gia rất lợi hại!”

Tiểu Tháp: “…”

Tịch Huyền chớp mắt hỏi: “Tháp gia?”

Diệp Quân gật đầu: “Tuy nó vẫn luôn khiêm tốn nhưng ta biết nó đang cố ý che giấu. Chắc chắn năm xưa nó cũng là một nhân vật lớn vô cùng đỉnh!”

Ha ha!”

Tiểu Tháp bỗng cười lớn: “Thằng nhóc này, ngươi đừng tâng bốc ta, ta không tiếp chiêu này của ngươi đâu, ha ha…”

Diệp Quân thành thật nói: “Tháp gia, ta không tâng bốc, ngươi không sợ cả tộc Thiên Long thượng cổ, có thể tưởng tượng ra được ngươi cũng từng là một đại lão tuyệt thế có thể hô mưa gọi gió”.

Tiểu Tháp cười nói: “Cũng tạm, cũng tạm thôi”.

Nó dừng lại một lát rồi mới nói tiếp: “Ngươi vẫn cần phải cố gắng, dù sao thì kẻ địch của ngươi thật sự rất rất mạnh! Biết chưa?”

Diệp Quân gật đầu: “Ta hiểu rồi!”
 
Chương 398


Chương 398

Tiểu Tháp do dự rồi nói: “Đợi thêm một thời gian nữa, ta sẽ giúp ngươi nâng cao kiếm ý, tiện thể cho ngươi một quyển tâm pháp, bây giờ ở nơi này có thể miễn cưỡng tu luyện tâm pháp của ta rồi!”

Diệp Quân vội gật đầu: “Được, được! Ta nghe theo Tháp gia hết!”

Trong tháp, Tiểu Tháp bỗng hơi cảm khái: “Từ lúc bắt đầu đến nay, ta đã ở nhà họ Dương ba đời rồi, đi theo chủ nhân đời thứ nhất, ngày nào cũng sống trong nơm nớp lo sợ, không phải là đang giết người thì cũng đang trên đường đi giết người, lão chủ nhân hở chút là tự nổ với tự đốt linh hồn, những ngày tháng đó lúc nào cũng thấp tha thấp thỏm. Sau khi đi theo chủ nhân đời thứ hai, tiểu chủ này cả ngày mơ mộng, trêu hoa ghẹo nguyệt tuyệt chẳng ai bằng”.

Nói rồi nó khẽ thở dài: “Bây giờ, đời chủ nhân thứ ba cuối cùng cũng bình thường rồi! Cuối cùng Tiểu Tháp ta cũng vượt qua những ngày tháng kia rồi!”

Giọng nói bí ẩn: “Hắn đang tâng bốc ngươi thôi!”

Tiểu Tháp cười ha hả: “Ta biết hắn đang tâng bốc ta, nhưng thế thì có sao? Ta thích nghe!”

Giọng nói bí ẩn im lặng.

Lần này nó không tranh luận nữa!

Tịch Huyền đứng đối diện Diệp Quân đang định nói gì đó nhưng hai người bỗng quay đầu nhìn về phía xa. Phía cuối tầm nhìn, mấy trăm người đang xông về bên này!

Thấy cảnh này, Diệp Quân ngớ người!

Nhiều người đến vậy à?

Tịch Huyền cũng sửng sốt!

Đúng lúc này, Diệp Quân nhìn thấy một người rất quen mắt, chính là Nhiêu Tu kia. Nhiêu Tu chạy trước nhất, gã vừa xông về phía bên này vừa gào lên: “Diệp Quân ở phía trước đấy, mọi người đừng sợ, chân hắn bị đánh gãy rồi! Bây giờ không còn sức chiến đấu nữa đâu, xông lên!”

Tuy cật lực gào thét nhưng tốc độ của gã càng lúc càng chậm.

Diệp Quân nghe Nhiêu Tu hét xong thì sa sầm mặt xuống!

Ngươi đúng là một nhân tài!

Tịch Huyền nhìn Diệp Quân, Diệp Quân nói: “Cô nấp đi! Giúp ta quan sát, ta sợ có người đánh lén ta!”

Tịch Huyền gật đầu: “Ngươi cẩn thận!”

Nói xong cô ấy búng người, biến mất trong đêm đen.

Diệp Quân nhìn mấy trăm người đang xông đến, vẻ mặt bình tĩnh.

Đám người xông đến đầu tiên thấy Diệp Quân thì sững sờ.

Gãy chân đâu?

Chẳng phải hắn đang rất ổn đây sao?

Bị lừa rồi!

Nhưng lúc này đã phóng lao đi rồi, phải theo lao thôi.

Người đàn ông cầm đầu bỗng hung dữ nói: “Giết Diệp Quân sẽ có ba nghìn vạn kim tinh! Giết!”

Nói rồi hắn ta xông thẳng về phía Diệp Quân!

Mẹ kiếp!

Đã đến lúc này rồi, chân ngươi không gãy cũng phải xem như là đã gãy!

Nhiêu Tu kia đã lùi lại sau đám người rồi!
 
Chương 399


Chương 399

Diệp Quân nhìn mấy trăm người đang xông về phía mình, hắn chậm rãi nhắm mắt lại. Trong đám người này, kẻ có cảnh giới thấp nhất cũng là bằng cảnh giới với hắn, hơn nữa đám người này đều là những kẻ ra tay tàn độc!

Sợ không?

Đương nhiên hắn không sợ!

Không một chút sợ hãi nào!

Diệp Quân bỗng mở mắt ra, trong nháy mắt, một thanh khí kiếm đã xuyên thủng trán của người đàn ông dẫn đầu!

Bụp!

Người đàn ông đó đổ sầm xuống đất!

Mà ngay lúc hắn ta ngã xuống, Diệp Quân đã xuất hiện trước mặt hắn ta như một hồn ma. Một giây sau, hắn rút mạnh khí kiếm ra, sau đó thì nhoáng lên một cái.

Rầm!

Lại một người nữa ngã xuống.

Lúc người này ngã xuống, hắn đã xuất hiện cách đó mấy trượng. Nơi đó, có một người đàn ông đã bị một thanh kiếm xuyên qua đầu!

Chớp mắt sau, Diệp Quân lại xuất hiện cách đó mười mấy trượng.

Vù!

Một cái đầu đẫm máu bay ra ngoài!

Chỉ trong vài nhịp thở, Diệp Quân đã liên tục giết được mười mấy người!

Đám người ở đây còn không thấy được bóng dáng của Diệp Quân ở đâu!

Tốc độ quá nhanh!

Trên ngọn cây nào đó, Tịch Huyền nhìn Diệp Quân ở bên dưới, lẩm bẩm: “Tên này nhanh thật đấy!”

Nói rồi, dường như cô ấy nhớ ra điều gì, gương mặt lại đỏ ửng lên: “Trong sách có nói, tốc độ của đàn ông nhanh quá, không tốt lắm đâu!”



Trong đêm tối, Diệp Quân liên tục đi xuyên trong đám cường giả như một bóng ma.

Từng tiếng kêu thảm thiết vang lên.

Một nhát kiếm một người!

Đều giết trong tích tắc.

Diệp Quân chỉ theo đuổi một thứ, đó là tốc độ, không có bất kỳ sự phô trương nào, đều giết chết bằng một nhát kiếm.

Không đến mười lăm phút sau đã có gần một trăm thi thể ngã xuống.

Những người còn lại đã sợ vỡ mật, không còn ý chí chiến đấu nữa đều bỏ chạy tán loạn.

Thế nhưng kiếm của Diệp Quân lại nhanh hơn.

Lần này ngự kiếm của hắn giết người, kiếm quang liên tục xuyên qua màn đêm dưới sự không chế của hắn, thoáng chốc đã có mười mấy cường giả bị giết chết.
 
Chương 400


Chương 400

Còn lại một vài người sống sót đã điên cuồng tháo chạy.

Nhưng Diệp Quân không buông tha cho họ, hắn cầm kiếm lên đuổi theo.

Thấy thế, Nhiêu Tu trốn trong tối sắc mặt trắng bệch, gương mặt hiện lên vẻ chấn động.

Gã biết Diệp Quân rất mạnh nhưng không ngờ Diệp Quân lại mạnh đến mức này.

Đúng là một tên biến thái!

Tịch Huyền đứng lên ngọn cây nhìn Diệp Quân đang đuổi giết ra ngoài đó, cũng cảm thấy kinh ngạc.

Cái tên trông có vẻ dịu dàng, nho nhã thế mà lại ra tay rất tàn độc.

Ngay lúc này, Tịch Huyền bỗng quay đầu lại, mắt cô ấy nheo lại, ngay sau đó một phi đao đã chém giết cách đó mấy chục trượng.

Xoẹt!

Tiếng xé tan không khí vang lên, một cái đầu đầy máu rơi xuống nơi đó, sau đó một thi thể rơi xuống từ trên cây, trong tay thi thể còn cầm một cây cung.

Tịch Huyền run lên rồi biến mất ở đằng xa.



Trước Tội Thành.

Mười mấy người đang liều mạng chạy về phía Tội Thành, đằng sau họ là một đống thi thể.

Sắc mặt mười mấy người đều trắng bệch, ánh mắt hiện lên vẻ sợ hãi.

Đúng lúc này, một luồng kiếm quang bỗng lóe lên.

Đầu của hai cường giả trong đó bay ra ngoài.

Tám người còn lại càng liều mạng chạy về phía cổng thành đó.

Lúc này lại thêm một kiếm quang xoẹt qua.

Vèo!

Lại thêm một người ngã xuống.

Nhưng lúc này bảy người còn lại đã chạy vào trong thành.

Một thanh kiếm bỗng bay vào trong thành nhưng lúc sắp bay vào cổng thành, một tia sáng bỗng nổ trên thanh kiếm đó.

Ầm!

Thanh kiếm bị ép buộc dừng lại trước cổng thành.

Diệp Quân xòe bàn tay ra, khí kiếm bay lại vào trong tay hắn, hắn nhìn lên tường thành, một ông lão đang đứng trên tường thành nhìn hắn: “Không được đánh nhau ở Tội Thành”.

Diệp Quân nhìn ông lão, gật đầu: “Được!”

Nói rồi hắn nhặt hết nhẫn không gian của các thi thể đó.

Ông lão đứng trên tường thành nghe Diệp Quân nói thế cũng sửng sốt, tên này cứ bỏ qua như thế ư?

Ông ta còn tưởng chàng trai đó sẽ manh động đánh vào Tội Thành.

Thế nhưng tên này lại dừng lại.

Không lâu sau, Diệp Quân đã cất hết nhẫn không gian của các thi thể ở đó, sau đó rời đi.

Ông lão bỗng nói: “Khoan đã”.
 
Chương 401


Chương 401

Diệp Quân xoay người nhìn ông lão, ông lão trầm giọng nói: “Ngươi là Diệp Quân à?”

Diệp Quân gật đầu: “Đúng thế”.

Ông lão nhìn Diệp Quân: “Có người bỏ ra ba ngàn vạn kim tinh để truy bắt ngươi”.

Diệp Quân gật đầu: “Ta biết”.

Ông lão còn định nói gì thì đúng lúc này trong thành vang lên một giọng nói: “Bảng khen thưởng đã được cập nhật! Một trăm triệu! Hễ ai giết được Diệp Quân, một trăm triệu kim tinh”.

Một trăm triệu!

Nghe thế, ánh mắt các cường giả xuất hiện trên tường thành đều trở nên nóng rực.

Ông lão nhìn Diệp Quân nhíu mày, không biết đang nghĩ gì.

Một trăm triệu!

Diệp Quân khẽ cười: “Mình đáng tiền thật đấy”.

Hắn vừa nói vừa nhìn các cường giả trên tường thành: “Có ai đến lấy đầu ta không? Nếu không thì ta phải đi rồi”.

“Có ta!”

Một thanh niên trên tường thành bỗng nhảy xuống, nhưng ngay lúc này một kiếm quang xoẹt qua.

Thuật ngự kiếm!

Vèo!

Đầu của thanh niên đó văng ra xa trong tầm mắt mọi người nhưng cơ thể hắn ta vẫn còn đang chạy về trước.

Cái đầu bay về phía trước, hồn đuổi theo phía sau.

Lúc cả người thanh niên rơi xuống đất thì đã không còn đầu nữa.

Diệp Quân cúi người xuống lấy chiếc nhẫn của thanh niên này, sau đó nói: “Cảm ơn nhé”.

Thanh niên: “…”

Người đứng trên tường thành biến sắc khi nhìn thấy cảnh tượng này.

Giết trong tích tắc.

Thanh niên đó là một cường giả cảnh giới Diệt Không đấy.

Thế nhưng lại bị giết trong tích tắc?

Vài người ở đó đều đánh bay ý nghĩ giết Diệp Quân.

Tiền thưởng rất lớn nhưng mạng sống quan trọng hơn.

Diệp Quân ngẩng đầu nhìn đám người trên tường thành nói: “Còn ai không?”

Trên tường thành rơi vào im lặng.

Diệp Quân xoay người bỏ đi, nhưng lúc xoay người đi hắn bỗng ho dữ dội, sau đó mọi người nhìn thấy khóe miệng Diệp Quân có vết máu.

Bị thương rồi?

Người trên tường thành đều ngơ ngác.

“Mẹ nó!”
 
Chương 402


Chương 402

Đúng lúc này, một chàng trai cao lớn nhảy xuống khỏi tường thành, gã cầm một thanh đao tức giận nhìn Diệp Quân: “Mọi người hợp sức lại giết tên này, cùng nhận tiền thưởng”.

Nghe thế mọi người cũng hơi động lòng.

Nhưng không ai dám động đậy.

Thấy mọi người không động đậy, gã sửng sốt nói: “Người gan dạ chết vì no, kẻ hèn nhát chết vì đói. Hắn đã bị thương nặng, các ngươi còn sợ gì chứ? Giết hắn!”

Mọi người vẫn không động đậy.

Lúc này một chàng trai tay cầm quạt gấp bỗng cười nói: “Cảnh Đại Hán, ngươi lên đánh với hắn hai chiêu, xem thử hắn còn có thể đánh được không, nếu được thì bọn ta đến giúp ngươi”.

Nghe thế mọi người đều gật đầu.

Sắc mặt Cảnh Đại Hán cũng trở nên khó coi, hắn ta nhìn chàng trai cầm quạt: “Trương Hoa Hoa, ngươi xem ta là tên ngốc à?”

Chàng trai tên Trương Hoa Hoa nói: “Ta nghĩ ngươi là tên ngốc đấy”.

Cảnh Đại Hán nổi giận muốn đánh người, Trương Hoa Hoa cười nói: “Tên ngốc Cảnh Đại đừng tức giận, ta đang cứu ngươi đấy! Ngươi nhìn kỹ lại xem, Diệp công tử đó có thể giết hàng trăm người bằng một nhát kiếm, còn đám người đó không có ai có cảnh giới thấp hơn hắn. Đây có nghĩa là sao? Tức là hắn không chỉ lợi hại mà chắc chắn người đứng đằng sau hắn cũng rất lợi hại”.

Nói rồi hắn ta nhìn Diệp Quân ở phía đằng xa nói: “Mẹ nó, người có thể dạy được một thiên tài như vậy là người chúng ta có thể chọc vào sao?”

Cảnh Đại Hán im lặng không nói, ngẫm lại mới thấy sợ.

Trương Hoa Hoa nhìn Cảnh Đại Hán: “Không có việc gì thì đừng chỉ tu luyện đao kiếm mà còn phải tu luyện đầu óc của ngươi nữa”.

Cảnh Đại Hán lạnh lùng nhìn Trương Hoa Hoa, sau đó có người nhìn Diệp Quân, Diệp Quân bình tĩnh nói: “Có đánh không?”

Cảnh Đại Hán lắc đầu: “Không đánh! Không đánh!”

Diệp Quân bình tĩnh nói: “Không đánh cũng được nhưng để nhẫn lại”.

Nghe thế Cảnh Đại Hán nổi giận, nhưng khi nhìn thấy thanh kiếm trong tay Diệp Quân, cơn giận của hắn ta bỗng lắng xuống.

Mẹ kiếp!

Chắc không phải tên này đang giả vờ bị thương để lừa ông đây đấy chứ?

Nghĩ đến đây, hắn ta liếc nhìn cổng thành.

Lúc này Diệp Quân nói: “Ngươi có thể thử xem tốc độ của ngươi nhanh hơn hay kiếm của ta nhanh hơn”.

Cảnh Đại Hán im lặng không nói gì.

Trương Hoa Hoa: “Mau giao nhẫn ra đi, phá sản như tiêu trừ hậu họa”.

Cảnh Đại Hán nhìn Diệp Quân, sau đó xòe bàn tay ra, chiếc nhẫn bay đến trước mặt Diệp Quân.

Diệp Quân nhìn chiếc nhẫn, trong chiếc nhẫn chỉ có hơn năm mươi vạn kim tinh.

Diệp Quân nhíu mày hơi bất mãn: “Sao ngươi lại nghèo thế?”

Cơ mặt Cảnh Đại Hán khẽ giật, hắn ta nhìn Diệp Quân không nói lời nào đã xoay người đi vào trong thành.

Phải nói rằng, hắn ta đang nghẹn một bụng tức.
 
Chương 403


Chương 403

Vốn dĩ cứ nghĩ mình can đảm đứng ra thì người trên tường thành sẽ hợp sức với mình nhưng hắn ta không ngờ đám người này đều không lên.

Mình đúng là một tên thiểu năng.

Lúc này Trương Hoa Hoa nhìn Diệp Quân nói: “Diệp công tử, vừa rồi ta nhận được tin tức, thư viện Quan Huyên có hai học sinh chết ở bên ngoài, không biết có phải ngươi làm chuyện này không?”

Mấy lời này đang như rắp tâm hại người.

Diệp Quân nhìn Trương Hoa Hoa trên tường thành, hắn xòe bàn tay ra, một chiếc nhẫn không gian bay đến trước mặt Trương Hoa Hoa.

Trương Hoa Hoa sửng sốt.

Mọi người cũng ngơ ngác.

Diệp Quân bình tĩnh nói: “Trương huynh, đây là thứ ngươi nên có”.

Nói rồi hắn xoay người đi.

Tốc độ rất nhanh, tích tắc đã biến mất.

Trương Hoa Hoa đứng trên tường thành nhảy lên: “Mẹ nó, ngươi đừng đi, ngươi nói rõ cho ta nghe xem, này, này…”

Mọi người trên tường thành nhìn Trương Hoa Hoa với vẻ khó coi.

Mẹ kiếp!

Hóa ra các ngươi là cùng một bọn à?

Sắc mặt Trương Hoa Hoa hơi khó coi, hắn ta biết không thể ở đây nữa, sau đó hắn ta bèn nhảy xuống rồi biến mất.



Diệp Quân vừa đi vào rừng sâu, Nhiêu Tu đó xuất hiện trước mặt hắn, trong tay Nhiêu Tu là một đống nhẫn không gian.

Lúc nãy Diệp Quân phụ trách giết người, gã đã nhặt nhẫn.

Mặc dù cũng muốn cất riêng cho mình nhưng gã không dám.

Con người có thể có dã tâm nhưng không được tham lam, nhất là tham những thứ không thuộc về mình.

Diệp Quân nhận lấy nhẫn, hắn đếm một lúc, tổng cộng có gần ba ngàn vạn kim tinh.

Diệp Quân lấy một chiếc nhẫn đưa cho Nhiêu Tu, trong chiếc nhẫn có ba trăm vạn kim tinh.

Nhiêu Tu hơi do dự.

Diệp Quân nói: “Của ngươi đấy”.

Nhiêu Tu nhìn Diệp Quân, thấy Diệp Quân không có ý định giết người diệt khẩu mới yên tâm nhận, sau đó nói: “Cảm ơn Diệp huynh”.

Diệp Quân bình tĩnh nói: “Đi mau đi”.

Nhiêu Tu do dự một lúc rồi nói: “Diệp huynh, ta đang ở trong ngôi đền đổ nát ở góc phía Nam của Tội Thành, những năm qua ta có một nhóm huynh đệ ở Tội Thành, thực lực của bọn ta không mạnh nhưng bọn ta biết rõ tình hình lớn nhỏ ở Tội Thành. Nếu huynh cần bất cứ điều gì thì cứ nói với ta bất cứ lúc nào”.

Diệp Quân ngẫm nghĩ rồi nói: “Đến Tiên Bảo Các một chuyến, tìm một quản sự tên Tần Phong bảo y điều tra giúp ta rốt cuộc là ai gây chuyện với ta”.
 
Chương 404


Chương 404

Hắn biết muốn điều tra ra được lai lịch và thực lực của đối phương thì chỉ có thể tìm đến Tiên Bảo Các để nhờ giúp.

Há miệng chờ sung không phải là cách làm việc của hắn.

Nhiêu Tu gật đầu: “Vâng!”

Nói rồi gã chắp tay lại, xoay người đi.

Sau khi Nhiêu Tu rời đi, Diệp Quân nhắm mắt lại.

Không lâu sau hắn nhíu mày.

Tịch Huyền không hề xuất hiện.

Tại sao lại không xuất hiện?

Có người!

Diệp Quân nheo mắt, đúng lúc này đột nhiên có sự thay đổi, mặt đất trước mặt hắn bỗng có một bóng người, ngay sau đó một tia sáng đã đánh vào cổ họng hắn.

Lúc này một phi dao bỗng xoẹt qua.

Vèo!

Tia sáng đó dừng lại khi chỉ còn cách cổ Diệp Quân một tấc.

Một người mặc đồ đen đứng trước mặt Diệp Quân, sau gáy gã có một phi đao.

Lúc này Tịch Huyền xuất hiện trước mặt Diệp Quân.

Tịch Huyền mỉm cười: “Tên này là U Linh, là sát thủ rất nổi tiếng ở Tội Thành, gã đã ẩn náu ở đây lâu rồi”.

Diệp Quân xòe bàn tay ra, một chiếc nhẫn bay vào trong tay Tịch Huyền.

Trong chiếc nhẫn có gần một ngàn bốn trăm vạn kim tinh.

Tịch Huyền nhìn Diệp Quân: “Cho ta sao?”

Diệp Quân gật đầu.

Tịch Huyền cười nói: “Nói thật ta cảm thấy hơi hổ thẹn, không giúp gì được mà còn lấy nhiều tiền như vậy, cái này gọi là ham tiền”.

Cô ấy vừa nói vừa nhận lấy nhẫn không gian.

Diệp Quân nói: “Tịch Huyền cô nương, ta muốn nhờ cô giúp một việc”.

Tịch Huyền cười nói: “Ngươi nói đi”.

Diệp Quân nói: “Theo như ta đoán, người nhằm vào ta lần này không phải nhà họ An thì là tộc Thiên Long viễn cổ. Chỉ cần tình báo của Tiên Bảo Các đến, ta sẽ đánh vào Tội Thành. Lúc đó một mình ta có hơi yếu, không có người giúp chắc chắn sẽ thua nên ta mong cô có thể đi cùng ta, được không?”

Nghe thế nụ cười của Tịch Huyền cứng đờ.

Cô ấy bỗng cảm thấy chiếc nhẫn trong tay hơi nóng.

Thôi xong!

Bị người này gài bẫy rồi!

Add bookmark

Thấy Tịch Huyền im lặng, Diệp Quân cười gượng: “Tịch Huyền cô nương, không phải ta đang bày mưu tính kế với cô, thực lực của cô rất mạnh, nếu sẵn sàng giúp đỡ ta, ta sẽ nắm chắc một trăm phần trăm chém giết đối phương, hơn nữa còn an toàn trở ra”.

Tịch Huyền im lặng.
 
Chương 405


Chương 405

Dù giết tộc Thiên Long viễn cổ, hay giết nhà họ An đều sẽ có hậu quả lớn.

Hai thế lực này cũng không phải là thế lực bình thường, cũng không phải là thế lực mà thư viện Quan Huyên của Trung Thổ Thần Châu có thể so sánh!

Diệp Quân lại nói: “Đối phương dám bỏ ra một trăm triệu kim tinh đuổi giết ta, nói cách khác, trên người hắn nhất định là có số tiền này, nếu ta giết được đối phương thì chúng ta chia đều số tiền này, được không?”

Tịch Huyền vẫn giữ im lặng.

Diệp Quân đang định nói tiếp, lúc này, bên cạnh hắn đột nhiên rung chuyển, một khắc sau, thời không nứt ra, Nhiêu Tu bước tới!

Diệp Quân và Tịch Huyền đều sửng sốt.

Nhiêu Tu vội vàng đi tới trước mặt Diệp Quân: “Diệp công tử, là Tần công tử lợi dụng trận pháp dịch chuyển đặc biệt đưa ta đến nơi này!”

Nói xong, gã lấy ra một quyển trục đưa cho Diệp Quân: “Tần công tử bảo ta giao cho huynh thứ này!”

Diệp Quân mở quyển trục ra xem, hai mắt lập tức nheo lại.

Bên trong quyển trục chỉ có một dòng chữ: Tu sĩ cảnh giới Đại Kiếp, đi nhanh!

Thấy thế, hai mắt Diệp Quân híp lại, hắn nhìn về phía Nhiêu Tu: “Ngươi mau đi đi!”

Nhiêu Tu ngẩn ngơ, sau đó gật đầu: “Rõ!”

Nói xong, gã xoay người chạy đi!

Gã biết rằng, cuộc đấu tranh của những ông lớn không phải là cuộc đấu mà gã có thể nhúng tay vào!

Diệp Quân im lặng đứng yên tại chỗ.

Hắn đã đánh giá thấp nhà họ An và tộc Thiên Long viễn cổ!

Vốn tưởng rằng giai đoạn đầu đối phương sẽ chỉ phái vài người đến tặng cho mình một chút kinh nghiệm, không ngờ được lại phái hẳn tu sĩ cảnh giới Đại Kiếp đến!

Hắn thuộc cảnh giới nào?

Hắn cùng lắm cũng mới chỉ đạt tới cảnh giới Phá Không mà thôi!

Còn đối phương đã phái cường giả cảnh giới Đại Kiếp tới?

Trên cảnh giới Phá Không là cảnh giới Diệt Không, phía trên là cảnh giới Địa Pháp, cảnh giới Thiên Pháp, cảnh giới Tiểu Kiếp, cảnh giới Đại Kiếp.

Cao hơn hắn năm cảnh giới!

Sắc mặt Diệp Quân hơi khó coi, mẹ nó, các ngươi thật sự đánh giá quá cao ta rồi!

Lúc này, Tịch Huyền cũng nhìn thấy nội dung của quyển trục, khi nhìn thấy cảnh giới Đại Kiếp, cô ấy hơi sững sờ, sau đó nói: “Ngươi…”

Diệp Quân nhìn về phía Tịch Huyền: “Tịch Huyền cô nương, không thể đánh lại được! Ta phải tạm tránh đi, cô cũng đi nhanh đi!”

Nói xong, hắn xoay người chạy đi.

Lúc này, đột nhiên Tịch Huyền nói: “Đến Tội Thành!”

Diệp Quân nhìn lại Tịch Huyền, Tịch Huyền trầm giọng nói: “Tội Thành có quy tắc không được ra tay, quy tắc này của Tội Thành đã kéo dài gần ngàn năm, vẫn chưa từng có người nào phá vỡ nó”.

 
 
Chương 406


Chương 406

Diệp Quân suy ngẫm, sau đó gật đầu: “Được!”

Dứt lời, hắn xoay người chợt lóe lên, lập tức hóa thành một đạo kiếm quang biến mất ở phía xa!



Xa xa, trên đường, vẻ mặt Diệp Quân vô cùng nặng nề, hắn thật sự không thể ngờ đối phương lại phái một cao thủ mạnh như vậy đến giết hắn!

Bọn họ không muốn cho hắn bất kỳ cơ hội phát triển nào!

Ngay khi Diệp Quân đi tới trước cửa Tội Thành, một luồng khí tức khủng bố đột nhiên khóa hắn lại!

Ầm ầm!

Không gian xung quanh Diệp Quân bỗng trở nên méo mó!

Hai mắt Diệp Quân híp lại, giơ tay lên chém xuống một nhát kiếm!

Xoẹt!

Không gian nứt ra!

Đúng lúc này, một đạo lôi hỏa đột nhiên giáng từ trên trời xuống, tốc độ cực nhanh, trong chớp mắt đã tới đỉnh đầu Diệp Quân!

Áp lực cực mạnh làm cho sắc mặt Diệp Quân thay đổi trong nháy mắt, hắn vừa định tránh né, nhưng ngay sau đó, lại là một luồng khí tức mạnh mẽ khóa chặt hắn lại, luồng khí tức này tựa như một cái lồng giam, cưỡng ép nhốt hặn lại tại chỗ!

Diệp Quân lại xuất kiếm!

Xoẹt!

Luồng khí tức kia bị hắn chém nát, nhưng lúc này, đạo lôi hỏa kia đã rơi xuống!

Diệp Quân không thể tránh né, đành phải xuất kiếm lần nữa!

Xoẹt!

Một đạo kiếm quang chém vào đạo lôi hỏa!

Ầm!

Kiếm quang bị nghiền nát, Diệp Quân bị đánh thẳng vào bay ra ngoài mấy chục trượng!

Sau khi Diệp Quân dừng lại, quần áo của hắn lập tức bốc cháy!

Trong mắt Diệp Quân hiện lên vẻ hung ác, lòng bàn tay hắn mở ra, một đạo kiếm ý đột nhiên lao ra!

Ầm!

Lôi hỏa trên người bị đánh nát!

Diệp Quân ngẩng đầu lên nhìn về hướng cách đó không xa, nơi đó có một lão già mặc áo xám, lão già cầm một thanh pháp trượng, ở bên phải lão già còn có một người đàn ông trung niên cầm cây thương dài!

Không phải là một cao thủ cảnh giới Đại Kiếp!

Mà là hai cao thủ!

Bấy giờ, cũng có một số người trên tường thành.

Lão già áo xám nhìn chằm chằm vào Diệp Quân, mặt không cảm xúc: “Quả nhiên ngươi quả nhiên là một Kiếm Tiên! Một Kiếm Tiên trẻ như vậy… Xem ra, lần này chúng ta tới đúng rồi!”
 
Chương 407


Chương 406

Diệp Quân suy ngẫm, sau đó gật đầu: “Được!”

Dứt lời, hắn xoay người chợt lóe lên, lập tức hóa thành một đạo kiếm quang biến mất ở phía xa!



Xa xa, trên đường, vẻ mặt Diệp Quân vô cùng nặng nề, hắn thật sự không thể ngờ đối phương lại phái một cao thủ mạnh như vậy đến giết hắn!

Bọn họ không muốn cho hắn bất kỳ cơ hội phát triển nào!

Ngay khi Diệp Quân đi tới trước cửa Tội Thành, một luồng khí tức khủng bố đột nhiên khóa hắn lại!

Ầm ầm!

Không gian xung quanh Diệp Quân bỗng trở nên méo mó!

Hai mắt Diệp Quân híp lại, giơ tay lên chém xuống một nhát kiếm!

Xoẹt!

Không gian nứt ra!

Đúng lúc này, một đạo lôi hỏa đột nhiên giáng từ trên trời xuống, tốc độ cực nhanh, trong chớp mắt đã tới đỉnh đầu Diệp Quân!

Áp lực cực mạnh làm cho sắc mặt Diệp Quân thay đổi trong nháy mắt, hắn vừa định tránh né, nhưng ngay sau đó, lại là một luồng khí tức mạnh mẽ khóa chặt hắn lại, luồng khí tức này tựa như một cái lồng giam, cưỡng ép nhốt hặn lại tại chỗ!

Diệp Quân lại xuất kiếm!

Xoẹt!

Luồng khí tức kia bị hắn chém nát, nhưng lúc này, đạo lôi hỏa kia đã rơi xuống!

Diệp Quân không thể tránh né, đành phải xuất kiếm lần nữa!

Xoẹt!

Một đạo kiếm quang chém vào đạo lôi hỏa!

Ầm!

Kiếm quang bị nghiền nát, Diệp Quân bị đánh thẳng vào bay ra ngoài mấy chục trượng!

Sau khi Diệp Quân dừng lại, quần áo của hắn lập tức bốc cháy!

Trong mắt Diệp Quân hiện lên vẻ hung ác, lòng bàn tay hắn mở ra, một đạo kiếm ý đột nhiên lao ra!

Ầm!

Lôi hỏa trên người bị đánh nát!

Diệp Quân ngẩng đầu lên nhìn về hướng cách đó không xa, nơi đó có một lão già mặc áo xám, lão già cầm một thanh pháp trượng, ở bên phải lão già còn có một người đàn ông trung niên cầm cây thương dài!

Không phải là một cao thủ cảnh giới Đại Kiếp!

Mà là hai cao thủ!

Bấy giờ, cũng có một số người trên tường thành.

Lão già áo xám nhìn chằm chằm vào Diệp Quân, mặt không cảm xúc: “Quả nhiên ngươi quả nhiên là một Kiếm Tiên! Một Kiếm Tiên trẻ như vậy… Xem ra, lần này chúng ta tới đúng rồi!”
 
Chương 408


Chương 408

Tên này đã che giấu thực lực sao?

Lão già áo xám còn chưa hoàn toàn chết không thể tin được nhìn chằm chằm Diệp Quân, trong mắt ngập tràn sợ hãi: “Ngươi căn bản không phải Kiếm Tiên, ngươi là… Ngươi là Đại Kiếm Tiên!”

Đại Kiếm Tiên!

Vừa dứt lời, cứ như có một đạo thiên lôi đánh trúng đầu mọi người có mặt ở đó.

Kiếm Tiên và Đại Kiếm Tiên hoàn toàn khác nhau.

Kiếm Tiên không dựa vào vật bên ngoài, không sợ sinh tử, trong lòng chỉ có kiếm.

Còn Đại Kiếm Tiên là vượt ra chính mình, không chấp niệm với thanh kiếm trong tay, đạt đến cấp độ “tiên”.

Đây là hai loại cảnh giới hoàn toàn khác nhau!

Kiếm Tiên đã xuất hiện ở Trung Thổ Thần Châu, nhưng gần ngàn năm nay Đại Kiếm Tiên chưa từng xuất hiện ở Trung Thổ Thần Châu!

Trước mắt mà nói, chỉ có vũ trụ Quan Huyên mới có Đại Kiếm Tiên, mà ở vũ trụ Quan Huyên, Đại Kiếm Tiên cũng là sự tồn tại đỉnh cao!

Bây giờ, ở nơi này lại xuất hiện một Đại Kiếm Tiên?

Sở dĩ bọn họ cho rằng Diệp Quân là Đại Kiếm Tiên là bởi vì nhát kiếm vừa nãy đã giết chết một cường giả cảnh giới Đại Kiếp!

Cảnh giới Đại Kiếp đấy!

Một Kiếm Tiên căn bản không thể làm được, cường giả có thể làm được cũng chỉ có Đại Kiếm Tiên trong truyền thuyết!

Đại Kiếm Tiên!

Vừa nghe thấy tên gọi này, mọi người đều nhìn về phía Diệp Quân với khuôn mặt biến sắc!

Diệp Quân lại im lặng.

Hắn rất mù mờ!

Hắn thật sự không xuất kiếm Hành Đạo!

Diệp Quân thầm nói: “Tháp gia, là ngươi ra tay sao?”

Tiểu Tháp nói: “Không phải!”

Diệp Quân nhíu mày: “Kiếm Hành Đạo tự mình ra tay hả?”

Tiểu Tháp nói: “Ừ!”

Diệp Quân do dự một chút, sau đó nói: “Ngươi không lừa ta đó chứ?”

Tiểu Tháp: “…”

Diệp Quân im lặng.

Tháp gia không ra tay!

Là kiếm Hành Đạo tự đi giết người, thanh kiếm này thế mà còn có thể tự giết người, khó tin quá!

Đúng lúc này, kiếm Hành Đạo xa xa đột nhiên rung lên kịch liệt, trong nháy mắt, lão già áo xám kia bị giết không còn lại gì!

Nhìn thấy cảnh tượng này, sắc mặt của người đàn ông trung niên cầm cây thương dài bên cạnh lập tức trở nên trắng bệch: “Quét sạch… Quả nhiên ngươi là Đại Kiếm Tiên! Quả nhiên ngươi là…”

Nói xong, ông ta không hề do dự xoay người bỏ chạy, trong chớp mắt, đã biến mất trong đêm tối xa xa.
 
Chương 409


Chương 409

Chạy rồi!

Kiếm Hành Đạo lại chủ động bay về trước mặt Diệp Quân!

Diệp Quân nhìn thanh kiếm Hành Đạo trước mặt, im lặng.

Mọi người xung quanh đều đang nhìn Diệp Quân, trong mắt ngoại trừ sợ hãi ra còn có vẻ kính sợ!

Đại Kiếm Tiên đấy!

Hơn nữa, còn là Đại Kiếm Tiên trẻ tuổi như vậy!

Trong ánh mắt của mọi người, Diệp Quân thu hồi kiếm Hành Đạo, hắn xoay người nhìn về phía Chương Nguyên, sắc mặt Chương Nguyên chợt biến đổi, thần sắc vô cùng đề phòng.

Diệp Quân không nói gì, xoay người đi ra ngoài.



Phủ nhà họ An ở Thanh Châu.

Trong một sân, một người phụ nữ xinh đẹp nằm trên ghế, trước mặt là một người đàn ông trung niên đang quỳ!

Người này chính là người đàn ông trung niên lúc trước chạy trốn trước cổng Tội Thành!

Còn người phụ nữ xinh đẹp chính là An Nhã – gia chủ mới của nhà họ An!

An Nhã bình tĩnh nói: “Đại Kiếm Tiên ư?”

Giọng người đàn ông trung niên run rẩy nói: “Vâng!”

An Nhã khẽ cười: “Vốn tưởng rằng không có sai sót gì nữa, nhưng không ngờ vẫn đánh giá thấp hắn rồi! Che giấu đủ kỹ đấy!”

Người đàn ông trung niên cúi đầu, không dám lên tiếng.

Hai mắt An Nhã từ từ nhắm lại: “Bảo An Vũ Quân đi một chuyến!”

An Vũ Quân!

Nghe vậy, sắc mặt người đàn ông trung niên thay đổi rõ rệt trong nháy mắt!

Cho dù là vũ trụ Quan Huyên cũng luôn có những cường giả siêu cấp đáng sợ!

“Không cần!”

Ngay sau đó, một âm thanh đột nhiên đến truyền đến từ bên cạnh.

Người đàn ông trung niên quay đầu nhìn lại, cách đó không xa là một cô gái mặc một chiếc áo choàng trắng, tóc dài xõa qua vai, ánh mắt lạnh tanh.

Người đàn ông trung niên vội vàng cúi đầu.

An Đạo Tân!

Đại tiểu thư nhà họ An!

Kỳ thật, người đời đều cho rằng An Mục kia là thiên tài yêu nghiệt nhất nhà họ An, nhưng thật ra lại không phải, An Đạo Tân này mới đúng!

Từ nhỏ An Mục đã được nhà họ An bồi dưỡng, nhưng An Đạo Tân này lại được bồi dưỡng ở tổng viện thư viện Quan Huyên!

An Đạo Tân mới là thiên tài yêu nghiệt nhất thế hệ trẻ hiện nay của nhà họ An!
 
Chương 410


Chương 410

Hơn nữa, còn là thiên tài được ca ngợi là yêu nghiệt nhất ngoại trừ hai nữ Võ Thần nhà họ An, cũng là người có khả năng trở thành Võ Thần đời này nhất!

An Nhã nhìn về phía An Đạo Tân, An Đạo Tân bình tĩnh nói: “Gia chủ, một Diệp Quân mà thôi, không cần thúc thúc ra mặt, ta là đủ rồi!”

An Nhã hơi do dự, sau đó nói: “Ngươi có nắm chắc không?”

An Đạo Tân khẽ cười: “Người này nhất định sẽ tranh giành số mệnh đại đạo, đến lúc đó, ta sẽ tự mình giết hắn, tránh việc người ngoài nói nhà họ An ta dùng thế ức hiếp người”.

An Nhã im lặng!

Trong khoảng thời gian này, quả thật bên ngoài đã xuất hiện một số lời bàn tán không tốt về nhà họ An.

An Đạo Tân đột nhiên nói: “Ta từng gặp vị đó trong hệ Ngân Hà và đã kết bạn!”

Nghe vậy, An Nhã ngồi bật dậy: “Thật sao?”

An Đạo Tân gật đầu.

An Nhã đột nhiên bật cười một cách điên cuồng: “Ha ha…”

Vị đó trong hệ Ngân Hà!

Vị đó chính là người do chủ nhân Đại Đạo Bút đích thân lựa chọn, cũng là người mang thiên mệnh thời này!

Vì sao nhà họ An có thể có được địa vị như bây giờ?

Hai lý do!

Thứ nhất, nhà họ An đã xuất hiện hai vị Võ Thần!

Thứ hai cũng quan trọng nhất, hai vị Võ Thần tuyệt thế này đều đi theo người mang thiên mệnh đương đại!

Chính vì vậy, nhà họ An mới có thể đứng sừng sững qua hàng chục triệu năm không gục ngã, cũng chưa bao giờ xuống dốc.

Bây giờ, An Đạo Tân đã kết bạn với người mang thiên mệnh thời đại này.

Điều đó có nghĩa là gì?

Có nghĩa là nhà họ An sẽ tái xuất hiện một vị Võ Thần, không chỉ như thế, nhà họ An cũng sẽ huy hoàng thêm mấy chục triệu năm nữa!

Về phần Diệp Quân…

An Nhã lập tức khịt mũi khinh bỉ.

Một thằng ranh con có chút thiên phú mà thôi!

Thật sự không đáng nhắc tới!

Trong rừng rậm, Diệp Quân ngồi khoanh chân lại, trước mặt hắn là kiếm Hành Đạo.

Diệp Quân nhìn kiếm Hành Đạo, im lặng không lên tiếng.

Tiểu Tháp bỗng nói: “Sao thế?”

Diệp Quân trầm giọng nói: “Tháp gia, nó thế mà lại giết được một cường giả cảnh giới Đại Kiếp trong tích tắc”.

Tiểu Tháp nói: “Ồ!”

Diệp Quân sửng sốt, sau đó hơi khó tin: “Tháp gia, ngươi không ngạc nhiên sao?”

Tháp gia im lặng một lúc rồi nói: “Ngạc nhiên chứ”.
 
Chương 411


Chương 411

Diệp Quân cạn lời.

Ngươi thế này mà gọi là kinh ngạc sao?

Diệp Quân im lặng một lúc rồi nói: “Tháp gia, có một thắc mắc ta vẫn luôn muốn hỏi ngươi”.

Tiểu Tháp nói: “Ngươi hỏi đi”.

Diệp Quân nghiêm túc nói: “Tỷ tỷ váy trắng vốn dĩ không phải Kiếm Tiên, thật ra tỷ ấy… là Kiếm Đế, đúng không?”

Tiểu Tháp vội nói: “Đúng thế”.

Kiếm Đế!

Diệp Quân khẽ nói: “Ta biết mà, Tháp gia, ngươi vẫn luôn giấu ta thực lực của tỷ tỷ váy trắng, quả nhiên ta đoán không sai”.

Tiểu Tháp im lặng, cũng may tên này là người chưa từng trải nhiều, nếu không cũng không dễ lừa.

Diệp Quân bỗng nói: “Tháp gia, có phải ngươi sợ ta sẽ lay động sau khi biết thực lực của tỷ ấy, sau đó không cố gắng tu luyện không?”

Tiểu Tháp nói: “Ừ”.

Diệp Quân lắc đầu cười: “Sao thế được chứ? Tỷ tỷ váy trắng có lợi hại hơn nữa, đó cũng là việc của tỷ ấy, bản thân mạnh mới là lợi hại, ta biết đạo lý này”.

Tiểu Tháp cười nói: “Ngươi có thể nghĩ như thế là tốt nhất”.

Diệp Quân do dự, sau đó nói: “Tháp gia, nhà họ An và tộc Thiên Long viễn cổ mạnh như thế, nhất là nhà họ An còn có quan hệ với Kiếm Chủ Nhân Gian trong truyền thuyết, mà ta lại gây thù với họ, có phải sẽ mang đến phiền phức cho tỷ tỷ váy trắng không?”

Tiểu Tháp nói: “Chắc sẽ không đâu”.

Diệp Quân trầm giọng nói: “Nghĩ theo hướng tệ nhất, nếu đến lúc đó nhà họ An gọi Kiếm Chủ Nhân Gian đến đánh ta và tỷ tỷ váy trắng thì nên làm thế nào mới ổn”.

Tiểu Tháp im lặng không đáp.

Diệp Quân hỏi: “Tháp gia?”

Tiểu Tháp nói: “Chuyện ngươi nói… chắc không có khả năng lắm đâu”.

Diệp Quân khó hiểu: “Tại sao?”

Tiểu Tháp im lặng.

Đứa ngốc!

Sao cha ngươi có thể giúp người ngoài đánh ngươi chứ?

Nhất là còn đánh Thiên Mệnh tỷ tỷ… Nhưng nếu nhà họ An có suy nghĩ này, cả nhà họ An sẽ biến mất khỏi thế giới này.

Nó biết tính tình của tiểu chủ, mặc dù bình thường cà lơ phất phơ nhưng ai dám bất kính với Thiên Mệnh tỷ tỷ thì tiểu chủ này tuyệt đối sẽ nhảy ra đánh người đó.

Tiểu chủ thích An chủ mẫu, nhưng không có nghĩa là thích cả gia tộc họ An.

Đương nhiên nó không thể nói rõ hết những việc này cho Diệp Quân.

Để không khiến tên này đi vào con đường của cha hắn, nó chỉ có thể lựa chọn tiếp tục gạt hắn.
 
Chương 412


Chương 412

Tiểu Tháp cười nói: “Nghĩ lại mà xem, thư viện Quan Huyên là do Kiếm Chủ Nhân Gian thành lập, Kiếm Chủ Nhân Gian là ai cơ chứ? Ông ấy là thiên tài vô song, hiếm có trong một triệu năm. Mục đích ông ấy lập ra thư viện Quan Huyên là gì? Là lập ra một thế giới pháp lý! Nhà họ An không có đạo lý thì sao Kiếm Chủ Nhân Gian có thể giúp họ, ngươi nghĩ đi?”

Diệp Quân ngẫm nghĩ, gật đầu: “Cũng đúng”.

Tiểu Tháp mỉm cười: “Nhiệm vụ hiện giờ của ngươi là cố gắng tu luyện, đạt đến Đại Kiếm Tiên thật sự”.

Đại Kiếm Tiên thật sự!

Diệp Quân nhắm mắt lại, thật ra hắn cảm thấy hơi tiếc.

Vì lúc nãy hắn muốn đánh một trận sảng khoái với hai cường giả cảnh giới Đại Kiếp đó, bởi lúc nãy đánh với hai người kia, hắn nhận ra hình như cảnh giới Đại Kiếp cũng không đáng sợ mấy. Sở dĩ hắn tạm thời rút lui là vì sợ đối phương còn có người ẩn náu trong bóng tối.

Một đánh hai, hắn thật sự không đủ tự tin, dù sao hắn cũng có thể phá vỡ quy tắc thời không, bây giờ hắn cũng chưa từng dùng sát chiêu này.

Một đánh ba thì phải cẩn thận.

Có can đảm là chuyện tốt nhưng không thể không có đầu óc suy tính được.

Bây giờ hắn muốn tìm một đối thủ ngang tài ngang sức để đánh một trận cho ra trò.

Đến Tiên Bảo Các.

Tiên Bảo Các có nơi thí luyện thực chiến.

Nghĩ đến đây hắn đứng dậy rời đi.

Lúc này Tịch Huyền bỗng xuất hiện trước mặt hắn.

Tịch Huyền nhìn Diệp Quân: “Ngươi là Đại Kiếm Tiên à?”

Diệp Quân lắc đầu cười: “Không phải”.

Tịch Huyền trầm giọng nói: “Kiếm của ngươi…”

Diệp Quân lắc đầu, không nói gì.

Tịch Huyền nhìn Diệp Quân chằm chằm một lát rồi cười nói: “Bảo trọng”.

Diệp Quân gật đầu: “Tịch Huyền cô nương, cô cũng bảo trọng”.

Nói rồi hắn xoay người đi.

Tịch Huyền bỗng nói: “Chúng ta có được xem là bạn không?”

Diệp Quân sửng sốt, sau đó im lặng không đáp.

Tịch Huyền: “Không được à?”

Diệp Quân hỏi: “Nếu vừa rồi ta bị hai cảnh giới Đại Kiếp bao vây tấn công thì cô sẽ giúp ta chứ?”

Tịch Huyền hỏi ngược lại: “Nếu ta bị bao vây đánh thì sao?”

Diệp Quân mỉm cười: “Tịch Huyền cô nương, ta cũng mong chúng ta là bạn nhưng với tình hình hiện giờ, chúng ta không được xem là bạn vì không thể nào đền đáp cho nhau, chúng ta đều đang vì lợi ích. Bạn bè thật sự thì không nên có tính toán và đề phòng lẫn nhau. Chúng ta… chỉ có thể coi là đối tác, cùng hợp tác vì lợi ích chung. Cô thấy thế nào?”

Tịch Huyền im lặng một lát rồi cười: “Ngươi nói đúng”.

Diệp Quân gật đầu: “Tịch Huyền cô nương, chúng ta gặp lại sau”.
 
Chương 413


Chương 413

Dứt lời, hắn xoay người biến thành kiếm quang rồi biến mất.

Tịch Huyền nhìn theo khẽ cười: “Đúng là một chàng trai thú vị”.

Nói rồi cô ấy lắc người biến mất.

Cô ấy cũng là cường giả cảnh giới Đại Kiếp.

Lúc nãy cô ấy cũng âm thầm đi theo Diệp Quân, lúc thấy Diệp Quân bị hai người bao vây tấn công, cô ấy cũng tự hỏi có giúp hay không?

Cô ấy nghĩ sẽ giúp.

Vì cô ấy không ghét chàng trai này.



Diệp Quân đến Tiên Bảo Các, vừa đến Tiên Bảo Các, Tần Phong đã ra đón, y cười ha hả nói: “Diệp huynh, huynh đến rồi”.

Diệp Quân mỉm cười: “Tần huynh”.

Tần Phong nhìn Diệp Quân: “Huynh là Đại Kiếm Tiên?”

Diệp Quân lắc đầu, không giải thích gì thêm.

Vì hắn có giải thích, đối phương có thể cũng không tin.

Một thanh kiếm có thể giết một cường giả cảnh giới Đại Kiếp trong tích tắc?

Ai mà tin chứ?

Bản thân hắn cũng không tin mà.

Thấy Diệp Quân không nói gì, Tần Phong cũng rất thông minh không hỏi thêm, cười nói: “Diệp huynh, lần này đến tìm ta có chuyện gì không?”

Diệp Quân gật đầu: “Ta muốn tìm một nơi tu luyện, kiểu thực chiến”.

Thực chiến!

Tần Phong ngẫm nghĩ, sau đó nói: “Ta sắp xếp cho huynh”.

Diệp Quân: “Cảm ơn”.

Tần Phong: “Khách sáo gì chứ, đi thôi”.

Nói rồi y lấy một cuốn sổ ra, siết chặt.

Rầm!

Ngay tức khắc y và Diệp Quân biến mất, lúc xuất hiện lần nữa đã ở trong một tinh không.

Cách hai người không xa có một thành cổ màu đen.

Diệp Quân hơi ngạc nhiên: “Tần huynh, đây là?”

Tần Phong: “Căn cứ dịch chuyển, là căn cứ dịch chuyển lớn nhất của tinh vực Trung Thổ, có thể dịch chuyển đến rất nhiều vũ trụ”.

Nói rồi y dẫn Diệp Quân vào trong thành cổ đó, cả thành cổ khắp nơi đều là trận pháp dịch chuyển, có đến hơn mười vạn.

Diệp Quân hỏi tò mò: “Chúng ta đang đến nơi nào để tu luyện?”

Tần Phong nghiêm túc nói: “Huyền Tháp”.

Diệp Quân nhíu mày: “Huyền Tháp?”
 
Chương 414


Chương 414

Tần Phong gật đầu: “Huyền Tháp nằm ở Huyền Giới, cả Huyền Giới đã được cải tạo thành vùng đất tu luyện, rất nhiều gia tộc lớn và thiên tài tông môn lớn ở chư thiên vạn giới đều tu luyện ở đây. Có thể nói nơi này là nơi tu luyện tốt nhất ngoài đại lục Tiểu Quan”.

Diệp Quân nhìn Tần Phong: “Đại lục Tiểu Quan?”

Tần Phong cười nói: “Tổng viện của thư viện Quan Huyên nằm ở đại lục Tiểu Quan, đại lục Tiểu Quan thuộc về vũ trụ Quan Huyên, vũ trụ Quan Huyên rất lớn và có nhiều vũ trụ thế giới, mà đại lục Tiểu Quan là trung tâm vì trụ sở chính của thư viện nằm ở đây”.

Diệp Quân gật đầu: “Hiểu rồi”.

Tần Phong trầm giọng nói: “Diệp huynh, huynh muốn tranh số mệnh đại đạo phải không?”

Diệp Quân gật đầu.

Tần Phong nhìn Diệp Quân: “Vậy ta phải nhắc huynh, những thiên tài đến tranh số mệnh đại đạo lần này thực sự rất đáng sợ, theo ta biết, có vài người trong số họ luôn tu luyện trong tổng viện thư viện Quan Huyên, không chỉ có tài nguyên tốt nhất mà còn có những người chỉ dạy giỏi. Có thể nói tầm nhìn và thực lực của những người này vượt xa những thiên tài yêu nghiệt bên ngoài”.

Diệp Quân ngẫm nghĩ, gật đầu: “Ta hiểu rồi, nhưng Tháp gia của ta cũng rất lợi hại, ta có Tháp gia chỉ dạy, ta tin không thua bất kỳ ai”.

Trong Tiểu Tháp, Tiểu Tháp bật cười ha hả.

Tháp gia!

Tần Phong nhìn Diệp Quân mỉm cười, cũng không hề cảm thấy bất ngờ: “Diệp Huynh, sau khi đến Huyền Giới, huynh đi thẳng đến Huyền Tháp, Huyền Tháp có bảy mươi hai tầng, mỗi tầng đều tự tạo ra một thế giới, có đủ loại thí luyện nhưng rất tốn tiền, cực kỳ cực kỳ tốn tiền”.

Nghe thế Diệp Quân sầm mặt.

Tài sản hiện giờ của hắn có tổng cộng hai ngàn sáu trăm vạn kim tinh, nhưng hắn biết chừng này không nhiều, tu luyện là đốt tiền.

Tần Phong nói tiếp: “Còn một việc, huynh nhất định phải nhớ kỹ nơi đó yêu cầu phải ký giấy sinh tử, tức là nơi thí luyện ở đó không phải như trò chơi trẻ con mà là đối mặt với kiếm thật thương thật, sẽ có chết người thật. Nhất là khi huynh lựa chọn thực chiến, cho dù người nào lựa chọn thực chiến đều phải ký giấy sinh tử, nếu như đánh chết, chỉ có thể tự trách mình kém cỏi hơn người khác, hiểu không?”

Diệp Quân phấn khích: “Kích thích quá”.

Vẻ mặt Tần Phong cứng đờ.

Diệp Quân nói: “Tần huynh, chúng ta đi thôi”.

Tần Phong lắc đầu khẽ cười: “Diệp huynh, ta còn phải nhắc huynh một việc, miễn cho sau khi huynh đến đó lại mơ hồ với mọi thứ”.

Diệp Quân cười: “Ừ, huynh nói đi”.

Tần Phong gật đầu: “Ở Huyền Giới có thể sẽ có thiên tài của đại lục Tiểu Quan xuất hiện, nếu gặp phải những người này, có thể tránh thì cố gắng tránh”.

Diệp Quân hơi khó hiểu: “Chẳng phải chỗ tu luyện của đại lục Tiểu Quan tốt hơn sao? Bọn họ đến Huyền Giới làm gì?”

Tần Phong cười khổ: “Tất nhiên là làm màu khoe mẽ rồi”.

Vẻ mặt Diệp Quân cứng đờ, lắc đầu cười nói: “Có gì mà phải làm màu, thật sự rất nhàm chán. Ta không hiểu mấy người mỗi ngày đều nghĩ đến việc làm màu kia là nghĩ thế nào nữa”.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom