Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện Của Tui À!

Diễn Đàn Truyện Của Tui À là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Full Đừng Nói Một Ai

Chương 39


Brutus nhập bọn cùng chúng tôi trên vỉa hè. Tôi nói, “Chào buổi sáng.” Anh ta không đáp gì. Tôi vẫn chưa nghe thấy anh chàng này nói chuyện. Tôi chui vào ghế sau. Tyrese ngồi cạnh tôi và cười ngoác. Tối qua anh đã giết một người. Thật ra anh đã làm thế để bảo vệ mạng tôi, nhưng cái cách cư xử như thường của anh, tôi không chắc anh có nhớ là đã kéo cò không. Tôi hơn ai hết phải hiểu được những thứ anh đã trải qua, nhưng tôi không hiểu được. Tôi không thích thú ủng hộ gì mấy cái chuẩn mực đạo đức đâu. Tôi thấy những thứ xám xịt. Tôi lớn tiếng kêu gọi. Elizabeth quan điểm đạo đức thì rõ ràng hơn. Nàng sẽ khiếp hãi khi một mạng sống bị cướp đi. Không quan trọng gì với nàng chuyện gã kia đang cố bắt cóc, tra tấn, và rất có khả năng giết tôi. Hoặc có thể không. Tôi thực sự không biết nữa. Sự thật cay đắng là, tôi không biết tất cả mọi thứ về nàng. Và nàng chắc chắn không biết tất cả mọi thứ về tôi.

Nghề y của tôi khăng khăng tôi không bao giờ được lên tiếng kêu gọi đạo đức kiểu đó. Đây là một quy luật lựa chọn chữa trị cực kỳ đơn giản: người bị thương nặng nhất sẽ được điều trị trước. Không quan trọng người đó là ai hay họ đã làm gì. Bạn điều trị hầu hết những người bị thương trầm trọng. Đó là một lý thuyết tốt đẹp, và tôi hiểu cần phải có kiểu suy nghĩ như thế. Nhưng nếu, giả sử thôi nhé, cháu Mark của tôi được đưa vào cấp cứu khi bị dao đâm và một tên biến thái gây tội với rất nhiều người đã đâm nó đến cùng lúc với một viên đạn đe dọa mạng sống nằm trong não hắn, thì, thôi nào. Bạn lớn tiếng kêu gọi, và trong tận cùng sâu thẳm trái tim bạn, bạn biết kêu gọi là một việc quá dễ dàng.

Bạn có thể cãi tôi đang đặt mình vào bờ dốc trơn khủng khiếp. Tôi sẽ đồng ý với bạn, mặc dù tôi có thể đáp trả lại rằng phần lớn cuộc sống là ở ngoài kia. Vấn đề là, có hậu quả khi bạn sống trong những thứ xám xịt - không phải chỉ những thứ lý thuyết làm ô uế tâm hồn thôi đâu, mà là những cái cụ thể, cơ bản, cái hủy hoại không nhìn trước được mà những lựa chọn như thế bỏ lại. Tôi tự hỏi điều gì sẽ xảy ra nếu tôi nói sự thật vào ngay lúc đầu. Và nó khiến tôi sợ khủng khiếp.

“Hơi bị ít tiếng, bác sĩ nhỉ.”

“Ừ,” tôi nói.

Brutus thả tôi xuống trước căn hộ của Linda và Shauna trên Riverside Drive.

“Chúng tôi sẽ ở ngay đây thôi,” Tyrese nói. “Cần bất cứ thứ gì thì anh biết số của tôi rồi đấy.”

“Phải.”

“Anh có Glock rồi chứ?”

“Rồi.”

Tyrese đặt một tay lên vai tôi. “Bọn nó hoặc anh, bác sĩ,” anh nói. “Chỉ việc tiếp tục kéo cò thôi.”

Không có gì xám xịt ở đó.

Tôi bước ra khỏi xe. Các bà mẹ và các cô trông trẻ đi ngang qua, đẩy những cái xe nôi trẻ em rắc rối có thể gập lại, thay đổi hình dạng, đu đưa, phát ra nhạc, chạy tới trước rồi sau và chở được hơn một đứa trẻ, cộng với một hàng phân loại những tã, khăn lau, snack Gerber, hộp nước quả (cho những đứa lớn hơn), quần áo để thay, chai lọ, thậm chí cả dụng cụ sơ cấp cứu. Tôi biết tất cả những thứ này từ nghề nghiệp của chính mình (được hưởng Trợ cấp Y tế không bao giờ ngăn cản ai đó không có tiền mua một xe đẩy trẻ em Peg Perego), và tôi thấy cảnh tượng bình thường giản dị này sống chung trong cùng một hiện thực với hoạn nạn vừa đây của tôi là thứ gì đó như tiên dược.

Tôi quay lại về phía khu nhà. Linda và Shauna đang chạy lại chỗ tôi. Linda đến trước. Chị vòng tay ôm tôi. Tôi ôm chị. Cảm giác thật dễ chịu.

“Em ổn chứ?” Linda nói.

“Em ổn,” tôi nói.

Lời khẳng định của tôi không ngăn được Linda thỉnh thoảng sau đấy vẫn lặp đi lặp lại câu hỏi bằng nhiều cách khác nhau. Shauna đứng lại cách đó vài mét. Tôi nhìn thấy ánh mắt cô qua vai chị tôi. Shauna chùi nước mắt. Tôi mỉm cười với cô.

Chúng tôi tiếp tục ôm và hôn trong suốt quãng thời gian đi thang máy. Shauna ít nồng nhiệt hơn mọi khi, giữ trạng thái hơi tách biệt. Người ngoài có thể cho rằng như thế là hợp lý, rằng Shauna đang để cho chị gái và em trai được riêng tư trong lần tái hợp dịu dàng này. Người ngoài đó không hiểu sự khác nhau giữa Shauna và Cher. Shauna nhất quán khủng khiếp. Cô dễ cáu giận, hay đòi hỏi, hài hước, rộng lượng và chung thủy vượt lên trên mọi giới hạn. Cô không bao giờ đeo mặt nạ hay giả vờ. Nếu từ điển đồng nghĩa phản nghĩa của bạn có một mục từ trái nghĩa và bạn tìm cụm “bẽn lẽn”, hình ảnh phồn thực của cô sẽ liếc xéo bạn ngay. Shauna sống bằng khuôn mặt thật của mình. Cô sẽ không lùi một bước nếu tát vào mặt cô bằng một tẩu chì.

Thứ gì đó bên trong tôi bắt đầu bị kích động.

Khi đến căn hộ, Linda và Shauna liếc nhìn nhau. Tay Linda buông khỏi tôi. “Shauna muốn nói chuyện riêng với em trước,” chị nói. “Chị sẽ ở trong bếp. Em muốn ăn sandwich không?”

“Cám ơn chị,” tôi nói.

Linda hôn tôi và siết chặt một lần nữa, như thể để chắc chắn rằng tôi vẫn ở đó và bằng xương bằng thịt. Chị vội ra khỏi phòng. Tôi nhìn Shauna. Cô vẫn giữ khoảng cách. Tôi chìa tay ra theo kiểu “sao nào”.

“Tại sao cậu bỏ chạy?” Shauna hỏi.

“Tớ nhận một cái email nữa,” tôi nói.

“Tại tài khoản Bigfoot?”

“Phải.”

“Sao nó lại đến quá muộn như thế?”

“Cô ấy sử dụng mật mã,” tôi nói. “Nó khiến tớ mất thời gian mới nghĩ ra.”

“Mật mã kiểu gì?”

Tôi giải thích về Bat Lady và Teenage Sex Poodles.

Khi tôi nói xong, cô nói, “Đó là lý do tại sao cậu sử dụng máy tính ở cửa hàng Kinko? Cậu nghĩ ra khi đi dạo với Chloe?”

“Ừ.”

“Thế chính xác cái email đó viết gì?”

Tôi không hiểu tại sao Shauna lại hỏi tất cả những câu hỏi này. Như những điều tôi vừa nói ở trên ấy, Shauna là một người theo kiểu toàn cảnh hoàn toàn. Chi tiết không phải là điểm mạnh của cô; chúng chỉ khiến làm rối trí và loạn hết cả lên thôi. “Cô ấy muốn tớ gặp cô ấy tại Washington Square Park năm giờ hôm qua,” tôi nói. “Cô ấy cảnh báo tớ rằng tớ sẽ bị bám đuôi. Và rồi cô ấy bảo dù có chuyện gì chăng nữa, cô ấy yêu tớ.”

“Và đó là lý do tại sao cậu bỏ chạy?” cô hỏi. “Để cậu không bị lỡ cuộc hẹn đó?”

Tôi gật đầu. “Hester bảo sớm nhất tớ không thể được bảo lãnh ra tù trước nửa đêm.”

“Cậu có đến công viên kịp giờ không?”

“Có.”

Shauna bước lại gần tôi. “Và?”

“Cô ấy không xuất hiện.”

“Vậy mà cậu vẫn tin rằng Elizabeth gửi cho cậu email đó?”

“Không có lời giải thích nào khác,” tôi nói.

Cô mỉm cười khi tôi nói câu đó.

“Sao?” tôi hỏi.

“Cậu nhớ Wendy Petino bạn tớ chứ?”

“Bạn người mẫu,” tôi nói. “Lắm vụn như một cái bánh nướng Hy Lạp.”

Shauna mỉm cười khi nghe câu miêu tả. “Cô ấy đưa tớ cùng đi ăn trưa một lần” - cô làm dấu ngoặc kép bằng hai ngón tay - “với thầy mo của cô ấy. Cô tuyên bố ông ta có thể đọc được ý nghĩ và nói trước được tương lai và những thứ kiểu thế. Ông ta đang giúp cô nói chuyện với người mẹ đã quá cố của cô. Mẹ Wendy đã tự sát khi cô mới sáu tuổi.”

Tôi để cô nói tiếp, không ngắt lời bằng một ý hiển nhiên “ý cậu là gì thế?”. Shauna giờ đang dài dòng, nhưng tôi biết cô rút cục cũng đi vào vấn đề thôi.

“Rồi bọn tớ dùng xong bữa trưa. Bồi bàn mang cà phê đến. Thầy mo của Wendy - tên ông ta là Omay gì đó - ông ta nhìn tớ chằm chằm bằng đôi mắt tọc mạch, sáng rỡ như thế này này, cậu biết kiểu đó rồi đấy, và ông ta nói cho tớ một ít thứ mà ông ta cảm thấy - ông ấy nói thế đấy, cảm thấy - rằng có lẽ tớ là người đa nghi và rằng tớ nên nói chuyện với linh hồn tớ. Cậu biết tớ rồi đấy. Tớ bảo ông ta là một lão dở hơi thần kinh và tớ phát mệt lên với lão vì đã ăn cắp tiền của bạn tớ. Omay không hề nổi giận, dĩ nhiên, làm tớ thấy rất khó chịu. Tuy nhiên, ông ta đưa cho tớ một cái card nhỏ và bảo tớ viết bất cứ cái gì lên đó - thứ gì đó quan trọng trong cuộc sống của tớ, một cuộc hẹn hò, họ của người tình, bất cứ thứ gì tớ muốn. Tớ xem cái card. Nó trông giống như một cái card trắng bình thường, nhưng tớ vẫn hỏi liệu tớ dùng cái của tớ được không. Ông ta bảo tùy tớ. Tớ lấy cácvidít của tớ ra và lật ngược lại. Ông ta đưa cho tớ một cái bút, nhưng một lần nữa tớ quyết định dùng bút của mình - phòng khi đó là một cây bút bịp hay kiểu thế, tớ biết làm sao được, nhỉ? Ông ta cũng chẳng có ý kiến gì về việc đó. Rồi tớ viết tên cậu ra. Chỉ Beck thôi. Ông ta lấy cái card. Tớ theo dõi tay ông ta xem có tráo hay làm gì đó không, nhưng ông ta chỉ chuyển cái card cho Wendy. Ông ta bảo cô ấy cầm nó. Ông ta túm lấy tay tớ. Ông ta nhắm mắt lại và bắt đầu run rẩy như thể đang lên cơn động kinh và tớ thề là cảm thấy thứ gì đó chạy qua người tớ. Rồi Omay mở mắt ra và nói, ‘Beck là ai’?”

Cô ngồi xuống đi văng. Tôi cũng ngồi.

“Này nhé, tớ biết người ta tay chân có thể khéo léo lắm, nhưng mà tớ có mặt ở đó. Tớ theo dõi ông ta từng li từng tí. Và tớ gần như đã tin. Omay có khả năng đặc biệt. Như cậu đã nói đấy, không có sự giải thích nào khác. Wendy ngồi đó mỉm cười thỏa mãn. Tớ không thể hiểu tại sao.”

“Ông ta đã tìm hiểu cậu,” tôi nói. “Ông ta biết về tình bạn của bọn mình.”

“Không có ý gì đâu nhé, nhưng tại sao ông ta không đoán tớ viết tên con trai tớ hay tên Linda? Làm thế nào ông ta biết tớ sẽ chọn cậu?”

Cô có lý. “Vậy giờ cậu là tín đồ rồi à?”

“Chắc thế, Beck ạ. Tớ nói tớ gần như đã tin mà. Ol’Omay đã đúng. Tớ là một người đa nghi. Có thể tất cả chỉ cho thấy rõ ông ta là một ông đồng bà cốt, trừ việc tớ biết ông ta không phải thế. Bởi vì không có những thứ như ông đồng bà cốt - cũng chỉ giống như không có thứ gì như ma quỷ cả.” Cô dừng lại. Không khôn khéo chút nào cả, Shauna thân yêu của tôi.

“Vì vậy tớ đi tìm hiểu một chút,” cô nói tiếp. “Làm người mẫu nổi tiếng có lợi thế là bạn có thể gọi cho ai cũng được và họ sẽ nói chuyện với bạn. Vì thế tớ gọi cho một tay ảo thuật này mà tớ đã gặp ở Broadway vài năm trước. Ông ta nghe câu chuyện xong thì phá lên cười. Tớ bảo có gì mà buồn cười thế. Ông ta hỏi tớ một câu: Có phải cái lão thầy mo kia làm việc này sau khi ăn không? Tớ ngạc nhiên. Chuyện đấy thì có liên quan quái gì nhỉ? Nhưng tớ bảo phải, làm thế nào ông biết? Ông ta hỏi bọn tớ có uống cà phê không. Một lần nữa tớ bảo có. Thế lão kia có uống cà phê đen không? Thêm một lần nữa tớ bảo có.” Shauna giờ đây mỉm cười. “Cậu có biết lão kia làm thế nào không, Beck?”

Tôi lắc đầu. “Không tí manh mối.”

“Khi lão kia đưa cái card cho Wendy, nó được đưa qua tách cà phê của lão ta. Cà phê đen, Beck ạ. Nó phản chiểu như một cái gương ấy. Đó là cách lão ta thấy tớ đã viết cái gì. Đó chỉ là một trò bịp lừa mấy đứa bò lạc thôi. Đơn giản, nhỉ? Đưa cái card qua tách cà phê đen và nó như là đưa qua một tấm gương. Tớ gần như đã tin lão ta. Cậu có hiểu điều tớ đang nói đây không?”

“Có,” tôi nói. “Cậu nghĩ tớ cả tin như Flaky Wendy.”

“Đúng và không đúng. Thấy không, một phần trò bịp của Omay là dựa trên sự mong muốn, Beck ạ. Wendy rơi vào trò bịp bởi vì cô ấy muốn tin tất cả cái trò dớ dẩn đó.”

“Và tớ muốn tin rằng Elizabeth còn sống.”

“Còn hơn bất kỳ kẻ đang chết dần chết mòn trên sa mạc muốn tìm một ốc đảo,” cô nói. “Nhưng đó thực ra cũng không phải là ý của tớ.”

“Vậy ý cậu là gì?”

“Tớ biết chỉ vì cậu không thể thấy có một lời giải thích nào khác không có nghĩa là lời giải thích đó không tồn tại. Điều đó chỉ có nghĩa là cậu không thể thấy mà thôi.”

Tôi ngả người ra sau và vắt chéo chân. Tôi nhìn cô. Cô quay đi tránh ánh mắt tôi, cô chưa bao giờ làm thế cả. “Chuyện gì đây, Shauna?”

Cô không thể nhìn thẳng vào mắt tôi.

“Cậu không nói rõ ràng hợp lý gì cả,” tôi nói.

“Tớ nghĩ tớ nói rõ ràng bỏ mẹ...”

“Tớ biết ý cậu nói gì. Như thế này không giống cậu. Trên điện thoại cậu bảo cần nói chuyện với tớ. Riêng. Và để làm gì? Để nói cho tớ rằng cô vợ đã chết của tớ, sau rốt, vẫn chết?” Tôi lắc đầu. “Tớ không tin.”

Shauna không phản ứng.

“Nói tớ nghe đi,” tôi nói.

Cô quay lại. “Tớ sợ,” cô nói bằng giọng khiến tôi dựng cả tóc gáy.

“Sợ cái gì?”

Câu trả lời không đến ngay lập tức. Tôi có thể nghe thấy tiếng Linda sột soạt trong bếp, tiếng bát đĩa ly tách leng keng, tiếp bộp phát khi chị mở tủ lạnh. “Cái lời cảnh báo dài dòng mà tớ vừa nói với cậu,” Shauna cuối cùng tiếp tục nói. “Nó là dành cho tớ không kém gì dành cho cậu cả.”

“Tớ không hiểu.”

“Tớ đã thấy cái này.” Giọng cô im bặt đi. Cô hít một hơi thật sâu và cố một lần nữa. “Tớ đã thấy một thứ mà lý trí của tớ không thể nào giải thích nổi. Cũng giống như trong câu chuyện của tớ với Omay. Tớ biết có giải thích khác, nhưng tớ không thể tìm thấy được.” Tay cô bắt đầu cử động, ngón tay bồn chồn sờ mấy cái cúc áo, kéo những sợi chỉ tưởng tượng xuống khỏi bộ vest của cô. Rồi cô nói: “Tớ bắt đầu tin cậu, Beck ạ. Tớ nghĩ có thể Elizabeth vẫn còn sống.”

Tim tôi nhảy vọt lên cổ họng.

Cô đứng bật dậy. “Tớ đi pha mimosa đây. Làm cùng không?”

Tôi lắc đầu.

Cô nhìn ngạc nhiên. “Cậu chắc cậu không muốn...”

“Nói tớ biết cậu thấy gì, Shauna.”

“Hồ sơ khám nghiệm tử thi của cô ấy.”

Tôi suýt ngã ngửa. Phải mất một lúc tôi mới tìm được giọng mình. “Bằng cách nào?”

“Cậu có biết Nick Carlson của FBI không?”

“Anh ta đã thẩm vấn tớ,” tôi nói.

“Anh ta nghĩ cậu vô tội.”

“Với tớ nghe không có vẻ thế.”

“Giờ thì có. Khi tất cả bằng chứng bắt đầu chỉ vào cậu, anh ta nghĩ mọi thứ rõ ràng quá mức.”

“Anh ta bảo cậu thế?”

“Ừ.”

“Và cậu tin anh ta?”

“Tớ biết nghe có vẻ ngây thơ, nhưng phải, tớ tin anh ta.”

Tôi tin lời nhận xét của Shauna. Nếu cô bảo Carlson có thể tin được, anh ta hoặc là một kẻ nói dối tuyệt hảo hoặc đã thông tỏ vụ mưu hại đổ vấy tội kia. “Tớ vẫn không hiểu,” tôi nói. “Chuyện đó thì dính dáng gì với hồ sơ khám nghiệm tử thi?”

“Carlson đến gặp tớ. Anh ta muốn biết cậu muốn gì. Tớ không nói cho anh ta. Nhưng anh ta lần theo được hành động của cậu. Anh ta biết cậu yêu cầu xem hồ sơ khám nghiệm tử thi của Elizabeth. Anh ta tự hỏi tại sao. Vì vậy anh ta gọi đến văn phòng của nhân viên điều tra những vụ chết bất thường và lấy hồ sơ. Anh ta mang theo nó. Để xem thử tớ có giúp anh ta được gì không.”

“Anh ta cho cậu xem?”

Cô gật đầu.

Cổ họng tôi khô ran. “Cậu có nhìn thấy những bức ảnh chụp khi khám nghiệm tử thi không?”

“Không có cái nào, Beck ạ.”

“Sao cơ?”

“Carlson nghĩ ai đó đã ăn cắp chúng.”

“Ai?”

Cô nhún vai. “Người duy nhất nữa ký mượn hồ sơ đó là cha của Elizabeth.”

Hoyt. Mọi thứ quay vòng lại ông. Tôi nhìn cô. “Cậu có xem tí gì trong bản kết quả không?”

Lần này cô gật đầu hơi ngập ngừng hơn.

“Và?”

“Nó viết rằng Elizabeth có vấn đề với ma túy, Beck ạ. Không phải chỉ là có ma túy trong cơ thể cô ấy. Anh ta bảo những bản kết quả cho thấy đã dùng từ rất lâu rồi.”

“Không thể nào,” tôi nói.

“Có thể có, có thể không. Riêng cái đó thôi chưa đủ khiến tớ tin. Người ta có thể che giấu việc dùng ma túy. Không dễ lắm, nhưng chuyện cô ấy còn sống cũng có dễ đâu. Có thể những xét nghiệm kia sai hoặc không có được kết quả cuối cùng. Thứ gì đó. Phải có những lời giải thích, đúng không? Bằng cách nào đó nó phải được giải thích rõ ràng.”

Tôi liếm môi. “Vậy cái gì là không hợp lý?” Tôi hỏi.

“Chiều cao và cân nặng của cô ấy,” Shauna nói. “Elizabeth được khai là 1m71 và nặng chưa đầy 49 kg.”

Một cú sốc nữa trong bụng tôi. Vợ tôi cao 1m62m và nặng 57 kg. “Thậm chí còn không xấp xỉ,” tôi nói.

“Không hề.”

“Cô ấy còn sống, Shauna ạ.”

“Có thể,” cô nói, và mắt cô đảo vội về phía bếp. “Nhưng còn có thứ khác nữa.”

Shauna quay ra và gọi Linda. Linda bước vào khung cửa và đứng ở đó. Chị đột nhiên trông nhỏ bé trong cái tạp dề. Chị siết tay và lau vào phía trước tạp dề. Tôi nhìn chị tôi, bối rối.

“Chuyện gì thế?” tôi nói.

Linda bắt đầu lên tiếng. Chị kể cho tôi về những bức ảnh, Elizabeth đã đến chỗ chị để chụp chúng như thế nào, chị đã sung sướng quá mức khi giữ bí mật của nàng về Brandon Scope như thế nào. Chị không thêm thắt hay đưa ra lời giải thích nào, nhưng rồi một lần nữa, có lẽ chị không phải làm thế. Chị đứng đó và dốc toàn bộ lời ra và đợi chờ một cú đánh không thể tránh được. Tôi lắng nghe, đầu gục xuống. Tôi không thể đối diện với chị, nhưng tôi tha thứ dễ dàng. Tất cả chúng ta đều có những vết đen của mình. Tất cả chúng ta.

Tôi muốn ôm chị và bảo chị rằng tôi hiểu, nhưng tôi không tài nào làm nổi. Khi chị nói xong, tôi chỉ khẽ gật đầu và nói, “Cám ơn chị đã kể với em.”

Những lời của tôi có ý là bỏ qua. Linda hiểu. Shauna và tôi ngồi đó trong im lặng gần trọn một phút.

“Beck?”

“Cha Elizabeth đã nói dối tớ,” tôi nói.

Cô gật đầu.

“Tớ phải nói chuyện với ông ấy.”

“Trước đây ông ấy đã không nói với cậu tí gì.”

Quá đúng, tôi nghĩ.

“Cậu có nghĩ lần này sẽ khác không?”

Tôi lơ đãng vỗ nhẹ vào khẩu Glock ở cạp quần. “Có thể,” tôi nói.

Carlson chào tôi ở hành lang. “Bác sĩ Beck?” anh ta nói.

Cùng một thời điểm phía bên kia thành phố, văn phòng công tố quận tổ chức một cuộc họp báo. Các phóng viên một cách tự nhiên tỏ thái độ nghi ngờ lời giải thích lòng vòng của Fein về tôi, và có rất nhiều những lời tuyên bố bị rút lại và chỉ tay và những thể loại kiểu đó. Nhưng tất thảy có vẻ chỉ làm vấn đề trở nên khó hiểu. Khó hiểu có ích. Khó hiểu dẫn đến việc dàn dựng lại dài dòng và việc giải thích để làm sáng tỏ và việc trình bày và vài cái “việc” khác nữa. Báo chí và công chúng của họ thích lời tường thuật đơn giản hơn.

Đó có lẽ hẳn là một chuyến đi vất vả hơn cho ngài Fein, nhưng thật tình cờ, văn phòng công tố quận cũng dùng đúng cuộc họp báo này để tung ra vài bản cáo trạng buộc tội một số thành viên cấp cao trong ban điều hành của thị trưởng cùng với một lời ngụ ý rằng “các xúc tu tham nhũng” - từ của họ - có thể vươn đến cả văn phòng của nhân vật cỡ lớn kia. Truyền thông, được trời phú cho khả năng tập trung của thằng nhãi hai tuổi, ngay lập tức tập trung vào món đồ chơi mới sáng lóa này, đá biến cái cũ vào gậm giường.

Carlson tiến về phía tôi. “Tôi muốn hỏi anh một vài câu hỏi.”

“Không phải bây giờ,” tôi nói.

“Cha anh sở hữu một khẩu súng,” anh ta nói.

Những lời của anh ta như khiến tôi bắt rễ vào nền nhà. “Cái gì?”

“Stephen Beck, cha anh, mua một khẩu Smith & Wesson ba mươi tám. Hồ sơ đăng ký cho biết ông ta mua nó vài tháng trước khi chết.”

“Cái đó thì có liên quan đến chuyện gì?”

“Tôi cho là anh thừa hưởng khẩu súng đó. Tôi nói đúng không?”

“Tôi không nói chuyện với anh.” Tôi nhấn nút thang máy.

“Chúng tôi đã có nó,” anh ta nói. Tôi quay lại, sững người. “Nó ở trong két sắt an toàn của Sarah Goodhart. Cùng với những bức ảnh.”

Tôi không thể tin điều mình đang nghe. “Tại sao anh không nói với tôi chuyện này trước đây?”

Carlson nở một nụ cười méo mó.

“Ồ phải, khi đó tôi là một gã xấu,” tôi nói. Rồi, để ra hiệu sẽ quay đi, tôi nói thêm. “Tôi không thấy có liên quan gì.”

“Chắc chắn anh có.”

Tôi nhấn nút thang máy một lần nữa.

“Anh đã đến gặp Peter Flannery,” Carlson tiếp tục. “Anh hỏi ông ta về vụ Brandon Scope bị giết. Tôi muốn biết tại sao.”

Tôi nhấn nút gọi và giữ nó. “Anh đã làm gì với cái thang máy phải không?”

“Phải. Tại sao anh gặp Peter Flannery.”

Trí óc tôi nhanh chóng nghĩ ra một vài bịa đặt. Tôi nảy ra một ý tưởng - một thứ nguy hiểm nhưng vẫn là tốt nhất trong hoàn cảnh này. Shauna tin người này. Có lẽ tôi cũng có thể. Một ít chẳng hạn. Đủ. “Bởi vì anh và tôi đều có cùng mối nghi ngờ,” tôi nói.

“Đó là cái gì?”

“Cả hai chúng ta đều tự hỏi có phải KillRoy là kẻ giết vợ tôi hay không.”

Carlson khoanh tay lại. “Và Peter Flannery thì có liên quan gì đến chuyện đó?”

“Anh đang lần theo các hành động của tôi, phải không?”

“Phải.”

“Tôi quyết định cũng làm như thế với Elizabeth. Từ tám năm trước. Họ và số điện thoại của Flannery có trong sổ ghi chép công việc hàng ngày của cô ấy.”

“Tôi hiểu rồi,” Carlson nói. “Và anh biết được gì từ chỗ ông Flannery.”

“Không có gì,” tôi nói dối. “Đó là một ngõ cụt.”

“Ồ, tôi không nghĩ vậy,” Carlson nói.

“Điều gì khiến anh nói thế?”

“Anh có quen thuộc với việc xét nghiệm đạn súng không?”

“Tôi có xem trên TV.”

“Nói một cách đơn giản, mỗi khẩu súng tạo nên một vết hằn duy nhất trên viên đạn mà nó bắn ra. Vết xước, đường rạch khía là duy nhất đối với khẩu súng đó. Như dấu vân tay.”

“Tôi cũng biết đến thế.”

“Sau khi anh đến văn phòng của Flannery, tôi đã cho người xét nghiệm đạn của khẩu ba mươi tám chúng tôi tìm thấy trong két sắt an toàn của Sarah Goodhart thì sẽ khớp với cái nào? Biết tôi tìm thấy gì không?”

Tôi lắc đầu, nhưng tôi biết.

Carlson dần dứ rồi mới nói, “Khẩu súng của cha anh, khẩu mà anh thừa hưởng, đã giết Brandon Scope.”

Một cánh cửa mở ra, một bà mẹ và cậu con trai độ tuổi choai choai bước vào sảnh. Cậu thanh niên kia đang lải nhải, vai rũ xuống kiểu bất tuân của độ tuổi dậy thì. Môi bà mẹ mím lại, đầu ngẩng cao trong tư thế không-muốn-nghe-gì-cả. Họ tiến về phía thang máy. Carlson nói gì đó vào cái điện đàm cầm tay. Chúng tôi đều bước ra xa khỏi cửa thang máy, mắt nhìn đăm đăm trong im lặng.

“Đặc vụ Carlson, anh có nghĩ tôi là kẻ giết người không?”

“Sự thật?” anh ta nói. “Tôi không còn chắc nữa.”

Tôi thấy lời đáp của anh ta thật đáng tò mò. “Dĩ nhiên, anh ý thức được rằng, tôi không bị bắt buộc phải nói chuyện với anh. Thực ra, tôi có thể gọi Hester Crimstein ngay bây giờ và tránh khỏi tất cả những thứ mà anh đang cố làm đây.”

Anh ta khó chịu, nhưng không buồn đốp lại. “Ý anh là gì?”

“Cho tôi hai tiếng.”

“Để làm gì?”

“Hai tiếng,” tôi nhắc lại.

Anh ta cân nhắc. “Với một điều kiện.”

“Gì?”

“Nói cho tôi biết Lisa Sherman là ai.”

Cái tên thực sự làm tôi bối rối. “Tôi không biết cái tên đó.”

“Anh và cô ta được giả định sẽ bay đi khỏi đất nước này tôi qua.”

Elizabeth.

“Tôi không biết anh đang nói chuyện gì,” tôi nói. Thang máy kêu vang. Cửa xịch mở. Bà mẹ mím môi và cậu thanh niên tuổi dậy thì vai rũ xuống bước vào trong. Bà ta nhìn chúng tôi. Tôi ra hiệu cho bà giữ cửa.

“Hai tiếng,” tôi nói.

Carlson miễn cưỡng gật đầu. Tôi nhảy vào thang máy.
 
Chương 40


“Chị đến muộn!” tay thợ chụp ảnh, người nhỏ thó nói tiếng Pháp bồi, quát Shauna. “Và chị còn trông như - comment dit-on? nói thế nào nhỉ - như một thứ vừa bị giật trong bồn cầu ấy.”

“Tùy anh, Frédéric,” Shauna đốp lại, không biết cũng chả thèm quan tâm đó có phải là tên của anh ta không. “Mà anh quê ở đâu ấy nhỉ, Brooklyn à?”

Anh ta giơ tay lên. “Tôi không thể làm việc như thế này!”

Aretha Feldman, đại diện của Shauna, lao vụt tới. “Đừng lo, François. Nhân viên trang điểm của chúng tôi sẽ phủ phép màu lên chị ấy. Chị ấy luôn trông rất tởm khi vừa xuất hiện. Bọn tôi sẽ quay lại ngay.” Aretha túm mạnh lấy khuỷu tay Shauna nhưng nụ cười không kém tươi đi chút nào. Với Shauna, cô ta thì thầm, “Chị bị cái quái quỷ gì thế?”

“Tôi không cần cái thứ khỉ gió này.”

“Đừng chơi trò tự ái với tôi.”

“Tôi đã có một đêm rất mệt mỏi, okay?”

“Không okay. Ngồi vào ghế trang điểm đi.”

Nghệ sĩ trang điểm há hốc mồm kinh hoàng khi trông thấy Shauna. “Những cái bọng dưới mắt chị là cái gì thế?” anh ta gào lên. “Có phải chúng ta chuẩn bị chụp quảng cáo cho vali Samsonite bây giờ không?”

“Ha ha.” Shauna tiến về phía cái ghế.

“Ồ,” Aretha nói. “Cái này gửi đến cho chị.” Cô ta cầm một chiếc phong bì.

Shauna liếc nhìn. “Cái gì thế?”

“Biết chết liền. Một người đưa thư giao nó mười phút trước. Bảo là khẩn cấp.”

Cô ta đưa chiếc phong bì cho Shauna. Shauna cầm bằng một tay và lật lại. Cô nhìn chữ nguệch ngoạc quen thuộc ở mặt trước phong bì - chỉ một từ “Shauna” - và cảm thấy bụng mình quặn lại.

Vẫn nhìn chằm chằm vào chữ viết tay, Shauna nói, “Cho tôi một giây.”

“Bây giờ không phải là lúc...”

“Một giây.”

Nghệ sĩ trang điểm và người đại diện bước đi. Shauna xé chiếc phong bì ra. Một cái card trắng không in gì có cùng kiểu chữ viết tay rơi ra. Shauna nhặt nó lên. Cái card ngắn gọn: “Vào phòng vệ sinh nữ.”

Shauna cố giữ cho hơi thở mình bình thường. Cô đứng dậy.

“Chuyện gì thế?” Aretha nói.

“Tôi phải đi tè,” cô nói, sự bình tĩnh trong giọng nói khiến ngay cả cô cũng kinh ngạc. “Phòng vệ sinh ở đâu?”

“Ở cuối hành lang, bên tay trái.”

“Tôi sẽ quay lại ngay.”

Hai phút sau, Shauna đẩy cửa phòng vệ sinh. Nó không chuyển động. Cô gõ cửa. “Tớ đây,” cô nói. Và đợi.

Một hai giây sau, cô nghe tiếng chốt cửa đẩy bên trong. Lại im lặng. Shauna hít một hơi thật sau và đẩy một lần nữa. Cánh cửa bật mở. Cô bước vào trên nền gạch và đứng chết cứng. Ở đó, phía bên kia phòng, đứng ở phía trước một phòng vệ sinh gần đó, là một con ma.

Shauna nén lại một tiếng thét.

Bộ tóc giả màu đen, người gầy đi, đôi kính gọng bằng dây - không thứ nào trong chúng có thể làm biến đổi vật rõ rành rành kia.

“Elizabeth...”

“Khóa cửa lại, Shauna.”

Shauna làm theo không suy nghĩ. Khi cô quay lại, cô bước một bước về phía người bạn cũ. Elizabeth lùi lại.

“Làm ơn, chúng mình không có nhiều thời gian đâu.”

Có lẽ là lần đầu tiên trong đời, Shauna không tìm thấy lời nào để nói.

“Cậu phải thuyết phục Beck tớ đã chết rồi,” Elizabeth nói.

“Hơi bị muộn rồi.”

Mắt cô lướt dọc căn phòng như thể tìm một lối thoát hiểm. “Tớ đã sai lầm khi quay trở lại. Một sai lầm ngu ngốc, cực ngu ngốc. Tớ không thể ở lại được. Cậu phải bảo với anh ấy...”

“Bọn tớ đã xem hồ sơ khám nghiệm tử thi, Elizabeth ạ,” Shauna nói. “Sẽ không thể nào nhét vị thần này vào lại trong chai được nữa đâu.”

Mắt Elizabeth nhắm lại.

Shauna nói, “Chuyện quái gì đã xảy ra thế?”

“Quay trở lại là một sai lầm.”

“Ừa, cậu đã nói cái đó rồi.”

Elizabeth bắt đầu cắn cắn môi dưới. Rồi: “Tớ phải đi đây.”

“Cậu không thể,” Shauna nói.

“Sao?”

“Cậu không thể chạy trốn một lần nữa.”

“Nếu tớ ở lại, anh ấy sẽ chết.”

“Cậu ấy đã chết sẵn rồi,” Shauna nói.

“Cậu không hiểu đâu.”

“Không phải hiểu. Nếu cậu bỏ cậu ấy một lần nữa, cậu ấy sẽ không sống sót nổi đâu. Tớ đã đợi cậu ấy tám năm để xếp mọi chuyện lại. Đó là điều được cho là sẽ xảy ra, cậu biết đấy. Những vết thương sẽ lành. Cuộc sống tiếp tục. Nhưng không phải với Beck.” Cô tiến một bước về phía Elizabeth. “Tớ không thể để cậu chạy trốn một lần nữa.” Có nước trong bốn con mắt.

“Tớ không quan tâm tại sao cậu bỏ đi,” Shauna nói, nhích lại gần hơn. “Tớ chỉ quan tâm cậu đã quay trở về.”

“Tớ không thể ở lại được,” cô yếu ớt nói.

“Cậu phải ở lại.”

“Ngay cả nếu điều đó có nghĩa là anh ấy sẽ chết?”

“Phải,” Shauna nói không lưỡng lự. “Ngay cả thế. Và cậu biết điều tớ đang nói là thật. Đó là lý do vì sao cậu ở đây. Cậu biết cậu không thể bỏ đi một lần nữa. Và cậu biết tớ sẽ không để cậu làm thế.”

Shauna tiến thêm một bước nữa.

“Tớ đã quá mệt mỏi vì phải chạy trốn,” Elizabeth khẽ nói. “Tớ không biết phải làm gì nữa.”

“Tớ cũng thế. Nhưng chạy trốn không phải là lựa chọn lần này. Giải thích với cậu ấy, Elizabeth ạ. Để cậu ấy hiểu.”

Elizabeth ngẩng đầu lên. “Cậu biết tớ yêu anh ấy nhiều đến nhường nào mà?”

“Ừa,” Shauna nói, “tớ biết.”

“Tớ không thể để anh ấy bị tổn thương.”

Shauna nói, “Quá muộn rồi.”

Giờ đây họ đứng, cách nhau chưa đầy nửa mét. Shauna muốn vươn người tới và ôm Elizabeth, nhưng cô vẫn đứng yên.

“Cậu có số gọi được cho anh ấy không?” Elizabeth nói.

“Có, cậu ấy cho tớ số di động...”

“Bảo anh ấy Dolphin. Tớ sẽ gặp anh ấy ở đó tối nay.”

“Tớ không biết cái đó có nghĩa quái gì.”

Elizabeth nhanh chóng lướt qua cô, liếc trộm ra bên ngoài cửa phòng vệ sinh, lẻn ra ngoài. “Anh ấy sẽ hiểu,” cô nói. Và rồi cô đi mất.
 
Chương 41


Như mọi khi, Tyrese và tôi ngồi ở ghế sau. Bầu trời buổi sáng màu xám tro, màu của bia mộ. Tôi chỉ cho Brutus chỗ rẽ sau khi chúng tôi qua cầu George Washington. Đằng sau cặp kính râm, Tyrese chăm chú nhìn mặt tôi. Cuối cùng anh hỏi, “Chúng ta đi đâu?”

“Nhà bố mẹ vợ tôi.”

Tyrese đợi tôi nói thêm.

“Ông ấy là một cảnh sát,” tôi nói thêm.

“Ông ấy tên gì?”

“Hoyt Parker.”

Brutus mỉm cười. Tyrese cũng cười.

“Cậu biết ông ấy?”

“Chưa bao giờ đích thân làm việc với ông ấy, nhưng, ừa, tôi nghe cái tên đó rồi.”

“Ý cậu là gì, làm việc với ông ấy?”

Tyrese không nói gì nữa. Chúng tôi đến rìa thị trấn. Tôi đã trải qua một vài kinh nghiệm phi thực trong ba ngày vừa qua - coi như “đi xe cửa kính màu qua khu mình từng sống cùng với hai tay buôn ma túy” là một trải nghiệm nữa.

Tôi chỉ cho Brutus rẽ vài lần nữa rồi chúng tôi dừng lại ở một khoảng đường nặng-trĩu-ký-ức trên Goodhart.

Tôi bước ra. Brutus và Tyrese vụt đi. Tôi tiến về phía cửa và lắng nghe tiếng chuông dài. Những đám mây đã trở nên sẫm màu hơn. Một tia chớp xé toạc bầu trời. Tôi nhấn chuông một lần nữa. Cơn đau dịch xuống cánh tay tôi. Tôi vẫn đau chết được vì bị quá sức và cả bị tra tấn từ ngày hôm qua. Trong một khoảnh khắc, tôi để mình tự hỏi chuyện gì sẽ xảy ra nếu Tyrese và Brutus không xuất hiện. Rồi tôi đẩy thật lực cái ý nghĩ đó đi.

Cuối cùng tôi nghe Hoyt nói, “Ai đó?”

“Beck,” tôi nói.

“Cửa mở đấy.”

Tôi với quả đấm cửa. Tay tôi dừng lại một inch trước khi chạm vào nắm đấm bằng đồng. Kỳ lạ. Tôi đã đến nơi này vô số lần trong đời mình, nhưng chưa bao giờ nhớ là Hoyt lại hỏi ai đang đứng ở cửa cả. Ông là loại người thích đối đầu trực tiếp hơn. Không có trò trốn trong bụi rậm với Hoyt Parker. Ông không sợ bất cứ thứ gì, và mẹ kiếp, ông sẽ chứng minh ra ngô ra khoai điều đó. Bạn nhấn chuông nhà ông, ông mở cửa và đối diện tuyệt đối với bạn.

Tôi nhìn phía sau mình. Tyrese và Brutus đã đi rồi - lảng vảng trước nhà một cảnh sát trong khu ngoại ô của dân da trắng không khôn ngoan lắm đâu.

“Beck?”

Không có lựa chọn khác. Tôi nghĩ đến khẩu Glock. Khi đặt tay trái lên nắm đấm cửa, tôi dịch tay phải lại gần hông mình. Chỉ phòng khi. Tôi xoay nắm đấm và đẩy cửa. Đầu tôi nhoài qua chỗ hé mở.

“Bố ở trong bếp,” Hoyt gọi ra.

Tôi bước vào trong và đóng cửa lại sau mình. Căn phòng đầy mùi thuốc tẩy hương chanh, một trong những nhãn hiệu để che đậy kiểu bịt-kín-lỗ-lại. Tôi nghĩ cái mùi này ngọt ngào giả tạo.

“Anh muốn ăn gì không?” Hoyt hỏi.

Tôi vẫn không thể nhìn thấy ông. “Không, cám ơn.”

Tôi chật vật đi qua đống lộn xộn về phía bếp. Tôi nhìn thấy những tấm ảnh cũ trên bệ lò sưởi, nhưng lần này không cau mày. Khi chân đặt xuống lớp lót sàn nhà, tôi để mắt mình lướt quanh căn phòng. Trống rỗng. Tôi toan quay lại khi cảm thấy kim loại lạnh gí vào thái dương mình. Một bàn tay đột ngột luồn quanh cổ tôi và giật mạnh ra sau.

“Anh mang súng à, Beck?”

Tôi không cử động hay nói.

Với khẩu súng vẫn nằm ở chỗ đó, Hoyt đặt tay lên cổ tôi rồi lần xuống người tôi. Ông tìm thấy khẩu Glock, lôi nó ra, đá nó trên lớp lót sàn.

“Ai đưa anh tới đây?”

“Một vài người bạn,” tôi cố nói.

“Bạn kiểu gì?”

“Chuyện quái gì đây, Hoyt?”

Ông lùi ra sau. Tôi quay lại. Khẩu súng nhằm vào ngực tôi. Họng súng trông khổng lồ với tôi, mở ra như một cái miệng rộng hoác sẵn sàng nuốt trọn tôi. Khó lòng mà đánh mắt khỏi cái họng đen và lạnh đó.

“Anh đến đây để giết bố?” Hoyt hỏi.

“Cái gì? Không.” Tôi buộc mình nhìn lên. Hoyt không cạo râu. Mắt ông long lên, cơ thể ngả nghiêng, uống, uống rất nhiều.

“Bà Parker đâu?” tôi hỏi.

“Bà ấy an toàn.” Một câu trả lời kỳ quặc. “Bố đưa bà ấy đi rồi.”

“Tại sao?”

“Bố nghĩ anh biết.”

Có thể tôi biết. Hoặc chuẩn bị biết.

“Tại sao con lại muốn làm bố bị đau chứ, Hoyt?”

Ông vẫn chĩa khẩu súng vào ngực tôi. “Có phải anh luôn mang theo vũ khí giấu trong người không, Beck? Bố có thể tống anh vào tù vì việc đó.”

“Bố đã xử với con rất tệ rồi,” tôi đáp lại.

Mặt ông dịu xuống. Một tiếng rên rỉ nho nhỏ thoát ra khỏi môi ông.

“Chúng ta đã hỏa táng thi thể của ai, Hoyt?”

“Anh không biết chó gì.”

“Con biết Elizabeth vẫn còn sống,” tôi nói.

Vai ông thõng xuống, nhưng khẩu súng vẫn ở nguyên chỗ cũ. Tôi thấy tay cầm súng của ông siết chặt, và trong một khoảnh khắc, tôi chắc ông sắp sửa bắn. Tôi cân nhắc việc nhảy biến đi, nhưng không thể được vì ông dễ dàng bắt tôi lại ngay.

“Ngồi xuống đi,” ông nhẹ nhàng nói.

“Shauna đã nhìn thấy kết quả khám nghiệm tử thi. Bọn con biết không phải Elizabeth trong cái nhà xác đó.”

“Ngồi xuống đi,” ông lặp lại, nâng khẩu súng lên một chút và tôi tin ông sẽ bắn nếu tôi không nghe lời. Ông đưa tôi lại vào trong phòng khách. Tôi ngồi trên cái đi văng gớm guốc đã chứng kiến biết bao giây phút kỷ niệm, nhưng tôi có cảm giác những giây phút đó sẽ là những tia lửa lóe lên bên cạnh đống lửa lớn chuẩn bị nuốt trọn căn phòng này.

Hoyt ngồi đối diện với tôi. Khẩu súng vẫn giơ cao nhằm vào ngực tôi. Ông không để cho tay mình nghỉ. Một phần của nghề nghiệp, tôi nghĩ thế. Sự kiệt quệ rỉ ra từ ông. Ông trông như một quả bóng bay có một lỗ châm kim, xẹp dần mà gần như không thể nhận thấy được.

“Chuyện gì đã xảy ra?” tôi hỏi.

Ông không trả lời câu hỏi của tôi. “Điều gì khiến anh nghĩ rằng con bé còn sống?”

Tôi dừng lại. Ở đây tôi có thể sai ư? Có thể nào ông không biết không? Không, tôi quyết định chóng vánh. Ông đã nhìn thấy thi thể trong nhà chứa xác. Ông chính là người nhận dạng nàng. Ông phải có dính líu. Nhưng tôi nhớ đến cái email.

Đừng nói một ai...

Có phải là sai lầm không khi đến đây?

Một lần nữa không. Lá thư đó đã được gửi trước tất cả mọi chuyện này - trên thực tế là trong một cuộc sống khác. Tôi phải ra quyết định tại đây. Tôi phải kiên trì, phải hành động.

“Anh gặp nó à?” ông hỏi tôi.

“Không.”

“Nó ở đâu?”

“Con không biết,” tôi nói.

Hoyt đột nhiên hất đầu lên. Ông ra hiệu cho tôi im lặng bằng một ngón tay đặt trên môi. Ông đứng dậy và rón rén đi về phía cửa sổ. Những cái bóng đổ dài. Ông hé nhìn sang phía bên.

Tôi đứng dậy.

“Ngồi xuống.”

“Bắn con đi, Hoyt.”

Ông nhìn tôi.

“Cô ấy gặp rắc rối,” tôi nói.

“Và anh nghĩ anh có thể giúp con bé?” Ông thốt ra một tiếng nhạo báng. “Bố đã cứu cả hai mạng sống của các con đêm hôm đó. Anh đã làm gì?”

Tôi cảm thấy thứ gì đó trong ngực mình co rút lại. “Con bị đánh bất tỉnh,” tôi nói.

“Phải.”

“Bố...” Tôi lúng búng không nên lời. “Bố cứu bọn con?”

“Ngồi xuống.”

“Nếu bố biết cô ấy ở đâu...”

“Chúng ta sẽ không có cuộc nói chuyện này,” ông kết thúc.

Tôi tiến một bước về phía ông. Rồi một bước nữa. Ông chĩa khẩu súng vào tôi. Tôi bước tiếp cho tới khi họng súng gí vào xương ức mình. “Bố sẽ nói cho con biết,” tôi nói. “Hoặc là bố sẽ giết con.”

“Anh sẵn lòng chơi canh bạc đó?”

Tôi nhìn thẳng vào mắt ông và thực sự nhìn bằng ánh mắt trân trối, có lẽ là lần đầu tiên trong mối quan hệ đã bao lâu nay của chúng tôi. Thứ gì đó lướt qua giữa chúng tôi, mặc dù tôi không chắc là cái gì. Sự nhượng bộ về phần ông, có lẽ, tôi không biết. Tôi vẫn kiên quyết. “Bố có biết con nhớ con gái bố nhiều đến mức nào không?”

“Ngồi xuống, David.”

“Không cho đến khi...”

“Bố sẽ nói cho anh,” ông nhẹ nhàng nói. “Ngồi xuống đi.”

Tôi vừa nhìn ông vừa ngồi xuống cái đi văng. Tôi ngả người xuống cái gối tựa. Ông đặt khẩu súng lên cái bàn bên cạnh. “Anh muốn uống không?”

“Không.”

“Tốt hơn là anh nên uống.”

“Không phải bây giờ.”

Ông nhún vai và đi về phía quầy bar có thể gập lại với dàn ly thả xuống. Nó đã cũ và xộc xệch. Những cái ly xếp lộn xộn, va leng keng vào nhau, và tôi chắc chắn hơn bao giờ hết đây không phải là lần đánh phá đầu tiên của ông vào cái tủ rượu trong ngày hôm nay. Ông từ từ rót rượu. Tôi muốn giục ông, nhưng đến lúc này tôi đã hối thúc đủ rồi. Ông cần rượu, tôi biết thế. Ông đang tập trung những ý nghĩ lại, sắp xếp chúng, xem xét các khía cạnh. Tôi mong đợi như thế.

Ông cầm cái ly bằng cả hai tay và ngồi thụp xuống ghế. “Bố chưa bao giờ quý anh cho lắm,” ông nói. “Không phải là do riêng tư hay gì. Anh xuất thân từ một gia đình tốt. Cha anh là một người tốt, và mẹ anh, à ừ, bà ấy đã cố gắng, phải không.” Một tay cầm ly rượu còn tay kia thì vò tóc. “Nhưng bố nghĩ quan hệ của anh với con gái bố” - ông nhìn lên, tìm trên trần nhà những từ ngữ - “là thứ trở ngại cho sự phát triển của con bé. Bây giờ... ồ, bây giờ bố nhận ra cả hai đứa đã may mắn đến mức kỳ diệu như thế nào.”

Căn phòng ấm lên vài độ. Tôi cố không cử động, thở khẽ hết mức, không một thứ gì quấy rầy ông.

“Bố sẽ bắt đầu từ cái đêm ở hồ,” ông nói. “Khi bọn chúng tóm con bé.”

“Ai tóm cô ấy?”

Ông nhìn xuống cái ly của mình. “Đừng ngắt lời,” ông nói. “Chỉ nghe thôi.”

Tôi gật đầu, nhưng ông không thấy. Ông vẫn đang nhìn chằm chằm vào ly rượu của mình, đúng là đang tìm câu trả lời ở đáy ly.

“Con biết ai tóm con bé,” ông nói, “hoặc bây giờ con nên biết. Hai gã mà họ tìm thấy được chôn ở đó.” Ánh mắt ông đột nhiên lướt qua căn phòng. Ông chộp lấy khẩu súng và đứng dậy, lại nhìn cửa sổ một lần nữa. Tôi muốn hỏi ông chờ đợi nhìn thấy cái gì ngoài kia, nhưng tôi không muốn phá hỏng nhịp điệu của ông.

“Em trai bố và bố đến chỗ hồ muộn. Gần như quá muộn. Chúng ta đã lên kế hoạch chặn chúng giữa đường ngay chỗ con đường đất. Con biết chỗ hai phiến đá chứ?”

Ông liếc về phía cửa sổ, rồi nhìn lại tôi. Tôi biết hai phiến đá đó. Chúng nằm cách Hồ Charmaine khoảng tám trăm mét trên con đường đất. Cả hai đều rất lớn, cả hai đều tròn, cả hai gần như cùng kích cỡ, cả hai đều nằm một cách cân xứng hai bên đường. Có đủ mọi truyền thuyết kể chuyện làm thế nào chúng nằm ở đó.

“Bọn bố nấp đằng sau hai tảng đá, Ken và bố. Khi bọn chúng đến gần, bố bắn nổ một lốp xe. Bọn chúng dừng lại để kiểm tra. Khi bọn chúng ra khỏi xe, bố bắn vào đầu cả hai thằng.”

Lại nhìn ra ngoài cửa sổ thêm một lần nữa, Hoyt quay lại ghế của mình. Ông đặt vũ khí xuống và lại tiếp tục trân trối nhìn ly rượu. Tôi ngậm miệng và đợi.

“Griffin Scope thuê hai thằng đó,” ông nói. “Chúng định sẽ tra hỏi Elizabeth rồi giết con bé. Ken và bố đã nghe ngóng biết được kế hoạch và đi đến chỗ cái hồ để ngăn chặn chúng.” Ông giơ tay lên như thể để ngăn một câu hỏi, mặc dù tôi không dám mở miệng ra. “Những câu hỏi làm thế nào và tại sao không quan trọng. Griffin Scope muốn Elizabeth chết. Đó là tất thảy những gì con cần biết. Và lão ta sẽ không dừng lại chỉ vì một vài thằng nhãi của lão bị giết. Còn có rất nhiều thằng đến từ chỗ lão nữa. Lão giống như một trong những con quái vật trong thần thoại khi mình chặt đầu thì nó lại mọc thêm hai cái nữa.” Ông nhìn tôi. “Anh không thể chiến đấu chống lại kiểu sức mạnh đó được, Beck ạ.”

Ông nhấp một ngụm lớn. Tôi vẫn ngồi yên.

“Bố muốn anh quay trở lại cái đêm đó và đặt mình vào địa vị của bọn bố,” ông nói tiếp, dịch lại gần hơn. “Hai gã đang nằm chết trên con đường đất. Một trong những người có quyền lực bậc nhất trên thế giới cử chúng đến giết anh. Lão ta không hề day dứt khi cử những người vô tội đến giết anh. Anh biết làm gì? Cứ cho là mình quyết định đi báo cảnh sát. Mình sẽ nói gì với họ? Một người như Scope không để lại tí chứng cứ nào - và ngay cả khi có, lão có nhiều cảnh sát và thẩm phán trong túi lão hơn số tóc bố có trên đầu mình. Chúng ta sẽ chết. Vì vậy, bố hỏi anh, Beck ạ. Anh ở đó. Anh có hai người đàn ông nằm chết trên mặt đất. Anh biết mọi chuyện sẽ không kết thúc ở đó. Anh sẽ làm gì?”

Tôi coi câu hỏi chỉ là một câu hỏi không cần phải có câu trả lời.

“Vì vậy bố trình bày những sự việc này cho Elizabeth, cũng như bố trình bày cho anh nghe bây giờ. Bố bảo con bé rằng Scope sẽ tiêu diệt chúng ta để giết con bé. Nếu con bé chạy trốn - nếu nó trốn ở chỗ nào đó, chẳng hạn - lão ta sẽ tra tấn chúng ta cho đến khi chúng ta buộc phải từ bỏ con bé. Hoặc lão sẽ theo sau vợ bố. Hoặc chị gái anh. Lão sẽ làm bất cứ điều gì có thể để chắc chắn rằng Elizabeth sẽ bị tìm thấy và giết chết.” Ông nhoài người gần hơn về phía tôi. “Bây giờ anh thấy chưa? Anh có thấy câu trả lời duy nhất không?”

Tôi gật đầu bởi vì mọi thứ đột nhiên rõ rành rành. “Bố phải khiến cho bọn chúng nghĩ rằng cô ấy đã chết.”

Ông mỉm cười, và khắp người tôi nổi da gà. “Bố có ít tiền dành dụm. Em trai bố Ken có nhiều hơn. Bọn bố cũng có những chỗ giao thiệp. Elizabeth sẽ sống bí mật. Bọn bố đưa nó ra nước ngoài. Con bé cắt tóc, học cách giả trang, nhưng thế chắc hẳn là quá đáng quá mức. Không một ai thực sự tìm kiếm con bé. Trong tám năm qua, nó lang bạt ở các nước thứ ba, làm việc cho tổ chức Chữ thập đỏ hay UNICEF hay bất cứ tổ chức nào nó có thể tham gia.”

Tôi đợi. Có quá nhiều thứ ông chưa kể hết với tôi, nhưng tôi vẫn ngồi yên. Tôi để cho những băn khoăn bí ẩn ngấm vào người và làm lay chuyển tôi tận gốc. Elizabeth. Nàng còn sống. Nàng còn sống suốt tám năm qua. Nàng vẫn đang thở, sống và làm việc... Quá nhiều thứ đến mức không tính nổi, một trong những chỗ hóc khó hiểu của bài toán khiến máy tính tắt phụt.

“Anh chắc hẳn tự hỏi về thi thể ở nhà xác.”

Tôi cho phép mình gật đầu một cái.

“Thực sự khá đơn giản. Những cô gái không ai biết cái đó thì đầy. Họ lưu trữ để nghiên cứu bệnh học cho đến khi chán ngấy lên. Rồi bọn bố rình theo dõi họ tại một nghĩa địa hoang Roosevelt Island. Bố chỉ đợi cho đến khi có một người tương đối giống Elizabeth xuất hiện. Lâu hơn bố nghĩ. Cô kia hẳn là một kẻ chạy trốn bị chủ chứa đâm chết, nhưng, dĩ nhiên, bọn bố sẽ không bao giờ biết chắc được. Bọn bố cũng không thể để vụ án giết Elizabeth còn tiếp tục mở để điều tra. Con cần một kẻ hiến thân, Beck ạ. Để đóng lại. Bọn bố chọn KillRoy. Ai cũng biết KillRoy đóng dấu lên mặt nạn nhân chữ cái K. Vì vậy bọn bố cũng làm thế với tử thi kia. Chỉ còn lại mỗi một vấn đề là nhận dạng. Bọn bố tính thiêu phần trước cơ thể, nhưng thế cũng có nghĩa là dính dáng đến kiểm tra răng và rồi tất cả. Vì vậy bọn bố đánh liều. Hai loại tóc khớp. Nước da và tuổi cũng đúng. Bọn bố quẳng thi thể đó vào thị trấn thông qua văn phòng của một nhân viên điều tra những vụ chết bất thường nho nhỏ. Bọn bố gọi điện thoại nặc danh đến đúng chỗ cảnh sát của bọn bố. Bọn bố chắc chắn làm sao để khi đến văn phòng của nhân viên pháp y thi đúng cùng lúc với thi thể kia. Và tất thảy những gì bố phải làm là một pha nhận dạng đẫm nước mắt. Hầu hết các nạn nhân bị giết đều được nhận dạng như thế. Một người thân trong gia đình nhận dạng họ. Bố cũng làm thế, và Ken khẳng định cùng với bố. Ai sẽ nghi ngờ việc đó? Làm sao một người cha và một người chú có thể nói dối?”

“Bố đã mạo hiểm khủng khiếp,” tôi nói.

“Nhưng chúng ta còn có lựa chọn nào khác nữa?”

“Phải có cách khác.”
 
Chương 42


Ông nhoài lại gần hơn. Tôi ngửi thấy hơi thở của ông. Nếp da chùng ở dưới mắt ông co lại. “Một lần nữa, Beck ạ, anh ở trên con đường đất đó với hai thi thể - chết tiệt, anh bây giờ ngồi ngay đây mà hưởng lợi sau mọi chuyện. Vậy nói bố nghe: chúng ta lẽ ra đã nên làm gì?”

Tôi không có câu trả lòi.

“Cũng có những vấn đề khác nữa,” Hoyt nói thêm ngồi ngả ra sau một chút. “Bọn bố không bao giờ hoàn toàn chắc chắn người của Scope có tin toàn bộ màn sắp đặt đó hay không. May mắn cho bọn bố, hai tên hạ tiện kia được cho là sẽ ra nước ngoài sau vụ giết người. Bọn bố tìm thấy vé máy bay Buenos Aires trên người chúng. Chúng đều là thể loại phiêu bạt, không đáng tin cậy. Nhờ thế mà có ích. Người của Scope tin, nhưng bọn chúng vẫn theo dõi bọn bố - không sát sao lắm vì bọn chúng không nghĩ con bé còn sống, nhưng bọn chúng lo rằng con bé có thể đưa cho một trong chúng ta bằng chứng buộc tội.”

“Bằng chứng buộc tội gì?”

Ông bỏ qua câu hỏi. “Nhà anh, điện thoại của anh, hẳn là cả văn phòng. Bọn chúng đã đặt máy nghe trộm trong suốt tám năm qua. Bố cũng thế.”

Điều đó giải thích cho những cái email cẩn trọng. Tôi để mắt mình thơ thẩn lướt quanh phòng.

“Bố đã gỡ sạch chúng hôm qua,” ông nói. “Căn nhà giờ sạch sẽ.”

Khi ông im lặng trong một lúc, tôi mạo hiểm đặt một câu hỏi. “Tại sao Elizabeth lại chọn thời điểm bây giờ để quay lại?”

“Bởi vì nó ngu ngốc,” ông nói và lần đầu tiên, tôi nghe thấy sự giận dữ trong giọng ông. Tôi cho ông chút thời gian. Ông bình tĩnh lại, màu đỏ tràn lên khuôn mặt đang tản đi dần. “Hai thi thể bọn bố chôn,” ông khẽ nói.

“Chúng làm sao?”

“Elizabeth theo dõi tin tức trên Internet. Khi con bé đọc được chúng bị khám phá ra, nó cũng như bố, hiểu rằng nhà Scope có thể khám phá ra sự thật.”

“Rằng cô ấy vẫn còn sống?”

“Phải.”

“Nhưng nếu cô ấy vẫn ở nước ngoài, vẫn phải vất vả và mất rất nhiều thời gian mới tìm được cô ấy.”

“Bố cũng nói với nó thế. Nhưng nó bảo chuyện đó sẽ không ngăn được bọn chúng. Bọn chúng sẽ theo sau bố. Hoặc mẹ nó. Hoặc anh. Nhưng” - một lần nữa ông dừng lại, gục đầu xuống - “bố không biết tất thảy những chuyện đó quan trọng đến mức nào.”

“Ý bố muốn nói gì?”

“Thỉnh thoảng bố nghĩ con bé muốn chuyện này xảy ra.” Ông nghịch nghịch cái ly, lắc lắc viên đá. “Nó muốn quay lại với anh, David ạ. Bố nghĩ những thi thể kia chỉ là cái cớ mà thôi.”

Tôi đợi một lần nữa. Ông uống thêm một chút. Ông lại liếc nhìn ra ngoài cửa sổ lần nữa.

“Đến phiên anh,” ông bảo tôi.

“Sao cơ?”

“Bố muốn vài câu trả lời bây giờ,” ông nói. “Chẳng hạn như nó liên lạc với anh bằng cách nào. Làm thế nào anh chạy trốn được cảnh sát. Anh nghĩ con bé đang ở đâu.”

Tôi lưỡng lự, nhưng không lâu lắm. Tôi thực sự còn có lựa chọn nào khác nữa đây? “Elizabeth liên lạc với con bằng email nặc danh. Cô ấy nói đến mật mã mà chỉ mình con mới hiểu được.”

“Mật mã kiểu gì?”

“Cô ấy nói đến những thứ liên quan trong quá khứ của bọn con.”

Hoyt gật đầu. “Con bé biết bọn chúng có thể đang theo dõi.”

“Vâng.” Tôi nhấp nhổm trong ghế. “Bố biết bao nhiêu về bọn tay chân của Griffin Scope?” tôi hỏi.

Trông ông bối rối. “Tay chân?”

“Lão ta có một tay trợ thủ châu Á cơ bắp không?”

Bất cứ màu nào còn lại trên khuôn mặt Hoyt giờ cũng đều chảy tràn ra như thể thông ra từ một vết thương hở. Ông nhìn tôi sợ hãi, gần như thể ông muốn làm dấu thánh giá. “Eric Wu,” ông nói bằng một giọng như hết hơi.

“Con gặp Ngài Wu hôm qua.”

“Không thể nào,” ông nói.

“Tại sao?”

“Anh sẽ không thể còn sống.”

“Con gặp may.” Tôi kể cho ông nghe câu chuyện. Ông trông như sắp phát khóc.

“Nếu Wu tìm thấy con bé, nếu hắn gặp con bé trước khi hắn gặp anh...” Ông nhắm mắt lại, cầu ước cho hình ảnh ấy biến đi.

“Hắn không tìm thấy cô ấy,” tôi nói.

“Làm thế nào anh chắc chắn đến thế?”

“Wu muốn biết tại sao con đến công viên. Nếu hắn đã có cô ấy rồi, tại sao còn buồn quan tâm chuyện đó?”

Ông chầm chậm gật đầu. Ông uống hết ly rượu và rót cho mình một ly nữa. “Nhưng bây giờ chúng biết con bé còn sống,” ông nói. “Điều đó có nghĩa là chúng sẽ bám theo sau chúng ta.”

“Vậy chúng ta sẽ chiến đấu lại,” tôi nói với sự gan dạ lớn hơn tôi cảm thấy rất nhiều.

“Anh không nghe bố lúc trước. Con quái vật trong thần thoại tiếp tục mọc thêm những cái đầu.”

“Nhưng cuối cùng, người anh hùng luôn luôn đánh bại con quái vật.”

Ông cười nhạo báng. Đáng thôi, tôi xin nói thêm. Tôi vẫn nhìn ông. Chiếc đồng hồ kêu ding-dong. Tôi nghĩ về nó thêm một lúc nữa.

“Bố phải kể cho con phần còn lại,” tôi nói.

“Không quan trọng.”

“Chuyện này có liên quan đến vụ Brandon Scope bị giết, phải không?”

Ông lắc đầu không tin.

“Con biết Elizabeth đã cho Helio Gonzalez chứng cớ ngoại phạm,” tôi nói.

“Không quan trọng, Beck ạ. Tin bố đi.”

“Đã ở đó, đã làm việc đó, và đã bị dính chưởng,” tôi nói.

Ông làm thêm một tợp rượu.

“Elizabeth giữ một két sắt an toàn đăng ký tên Sarah Goodhart,” tôi nói. “Họ tìm thấy những bức ảnh ở đó.”

“Bố biết,” Hoyt nói. “Đêm hôm đó bọn bố rất vội. Bố không biết con bé đã đưa chìa khóa cho chúng. Bọn bố dốc túi chúng ra, nhưng bố không kiểm tra giày chúng. Tuy nhiên, chuyện đó cũng không quan trọng. Bố không có ý định để chúng bị phát hiện.”

“Cô ấy không chỉ để ảnh trong cái hộp đó,” tôi nói tiếp.

Hoyt cẩn trọng đặt ly rượu xuống.

“Khẩu súng cũ của bố con cũng ở trong đó. Một khẩu ba mươi tám. Bố nhớ chứ?”

Hoyt nhìn đi chỗ khác và giọng ông đột nhiên mềm mỏng. “Smith & Wesson. Bố giúp ông ấy chọn nó.”

Tôi thấy mình lại bắt đầu run bắn lên. “Bố có biết Brandon Scope bị giết bằng khẩu súng đó không?”

Mắt ông nhắm chặt lại, như một đứa trẻ cầu ước cơn ác mộng tan biến đi.

“Kể cho con chuyện gì đã xảy ra, Hoyt.”

“Anh biết chuyện gì đã xảy ra.”

Tôi không chặn nổi cơn run. “Dù thế nào chăng nữa, kể cho con đi.”

Mỗi lời thốt ra như một cú đánh vào người tôi. “Elizabeth bắn Brandon Scope.”

Tôi lắc đầu. Tôi biết đó không phải là sự thật.

“Con bé làm việc chung với thằng đấy suốt, cái công việc từ thiện ấy. Chỉ là vấn đề thời gian khi nào thì con bé phát hiện ra sự thật. Rằng Brandon đang điều hành một thứ của nợ, chơi trò một thằng đầu trâu mặt ngựa đường phố. Ma túy, mại dâm, bố thậm chí còn không biết còn trò gì nữa.”

“Cô ấy chưa bao giờ kể cho con.”

“Nó không kể cho bất cứ ai, Beck ạ. Nhưng Brandon phát hiện ra. Nó đánh đập con bé chết đi sống lại để cảnh cáo. Dĩ nhiên khi đó bố không biết. Nó cũng kể cho bố câu chuyện tai nạn ôtô tệ hại.”

“Cô ấy không giết hắn,” tôi khăng khăng.

“Đó là tự vệ. Vì con bé vẫn theo đuổi việc điều tra, Brandon đã đột nhập vào nhà anh và lần này hắn mang theo một con dao. Hắn lại gần con bé... và nó bắn hắn, tự vệ hoàn toàn.”

Tôi không thể ngăn việc mình lắc đầu liên tục.

“Con bé khóc gọi bố. Bố chạy xe đến nhà anh. Khi bố đến đó,” ông dừng lại, nín thở, “hắn đã chết rồi. Elizabeth cầm khẩu súng trong tay. Con bé muốn bố gọi cảnh sát. Bố thuyết phục nó đừng làm thế. Tự vệ hay không, Griffin Scope cũng sẽ giết nó và còn tệ hơn. Bố bảo nó cho bố vài giờ. Con bé run bần bật, nhưng cuối cùng đồng ý.”

“Bố đã chuyển cái xác,” tôi nói.

Ông gật đầu. “Bố biết về Gonzalez. Cái thằng du côn đó đang trên đà tạo ra một cuộc sống đầy tội lỗi. Bố đã gặp đủ loại như thế nên biết. Nó trên thực tế có dính líu vào một vụ án mạng rồi. Còn ai tốt hơn để chụp mũ cho?”

Mọi chuyện đang trở nên rõ ràng. “Nhưng Elizabeth không để cho việc đó xảy ra.”

“Bố đã không tính đến chuyện đó,” ông nói. “Con bé nghe tin về vụ bắt bớ, và rồi nó quyết định tạo ra cái bằng chứng ngoại phạm kia. Để cứu Gonzalez khỏi” - dấu ngoặc kép bằng tay mỉa mai - “sự bất công nghiêm trọng.” Ông lắc đầu. “Vô ích. Nếu con bé để cho cái thằng chết tiệt bị chụp mũ, mọi chuyện đáng lẽ đã kết thúc rồi.”

Tôi nói, “Người của Scope phát hiện được việc cô ấy làm giả chứng cớ ngoại phạm.”

“Phải, kẻ nào đó ở trong tiết lộ thông tin đó cho chúng. Rồi chúng bắt đầu cử người của chúng đến lân la, và phát hiện ra việc điều tra của con bé. Phần còn lại thì rõ rồi.”

“Vậy cái đêm đó ở hồ,” tôi nói. “Là trả thù.”

Ông ngẫm nghĩ. “Phải, một phần. Và một phần đó là việc che giấu sự thật về Brandon Scope. Hắn là một anh hùng đã chết. Duy trì di sản đó có ý nghĩa rất lớn với cha hắn.”

Và tôi nghĩ, với chị gái tôi.

“Con vẫn không hiểu tại sao cô ấy lại giữ những thứ đó trong két sắt an toàn,” tôi nói.

“Bằng chứng,” ông nói.

“Của cái gì?”

“Rằng nó giết Brandon Scope. Và rằng nó làm thế để tự vệ. Dù cho có chuyện gì xảy ra đi nữa, Elizabeth không muốn ai khác chịu trách nhiệm cho việc nó đã làm. Ngây thơ, con sẽ nói thế phải không?”

Không, tôi không thấy thế. Tôi ngồi đó và cố gắng hiểu sự thật. Nhưng không thể. Dù sao vẫn chưa thể. Bởi vì đây không hoàn toàn là sự thật. Tôi biết điều đó rõ hơn ai hết. Tôi nhìn bố vợ mình, nước da nhăn nheo, mái tóc mỏng, cái bụng chùng xuống, cơ thể vẫn còn gây ấn tượng nhưng đã xuống cấp. Hoyt nghĩ ông biết chuyện gì đã thực sự xảy đến cho con gái ông. Nhưng ông không hề biết mình sai lầm như thế nào.

Tôi nghe tiếng sấm. Mưa quật vào cửa sổ như những cú đấm nhỏ.

“Bố đáng lẽ đã có thể nói cho con biết,” tôi nói.

Ông lắc đầu, và lần này nói nhiều hơn. “Và anh lẽ ra sẽ làm gì hả, Beck? Đi theo nó? Cùng nhau chạy trốn? Bọn chúng sẽ phát hiện ra sự thật và giết cả đôi. Bọn chúng theo dõi anh. Bọn chúng giờ vẫn theo dõi. Chúng ta không nói với một ai. Ngay cả với mẹ Elizabeth. Và nếu anh cần bằng chứng chúng ta đã làm điều đúng đắn, hãy nhìn xung quanh anh. Tám năm sau. Tất cả những gì con bé làm là gửi cho anh vài cái email nặc danh. Và nhìn xem chuyện gì đã xảy ra.”

Một cánh cửa xe sập đánh rầm. Hoyt vụt đến cửa sổ như một con mèo lớn. Ông hé nhìn ra ngoài một lần nữa. “Cùng cái xe con đến. Hai gã da đen bên trong.”

“Họ đến đây vì con.”

“Anh chắc họ không làm việc cho Scope?”

“Chắc chắn.” Có tín hiệu, điện thoại di động mới của tôi đổ chuông. Tôi nghe máy.

“Mọi thứ ổn chứ?” Tyrese hỏi.

“Ừ.”

“Bước ra ngoài đi.”

“Tại sao?”

“Anh tin tên cớm đó?”

“Tôi không chắc.”

“Bước ra ngoài đi.”

Tôi bảo Hoyt tôi phải đi. Ông kiệt sức đến nỗi không buồn quan tâm. Tôi lấy lại khẩu Glock và vội đi ra cửa. Tyrese và Brutus đang đợi tôi. Mưa nặng hạt hơn, nhưng không ai trong bọn tôi có vẻ quan tâm.

“Có điện thoại gọi cho anh. Đứng ra kia đi.”

“Tại sao?”

“Riêng tư,” Tyrese nói. “Tôi không muốn nghe.”

“Tôi tin anh.”

“Cứ làm như tôi nói đi.”

Tôi dịch ra chỗ mọi người không nghe thấy nữa. Phía sau, tôi nhìn thấy một cái bóng đổ. Hoyt đang hé nhìn ra. Tôi nhìn lại Tyrese. Anh ra hiệu cho tôi đưa điện thoại lên tai nghe. Tôi làm theo. Im lặng và rồi Tyrese nói, “Đã thông, nói đi.”

Giọng sau đó tôi nghe là của Shauna. “Tớ đã gặp cô ấy.” Tôi vẫn im lặng tuyệt đối.

“Cô ấy bảo nói với cậu gặp cô ấy tối nay tại Dolphin.” Tôi hiểu. Điện thoại dập. Tôi bước lại chỗ Tyrese và Brutus. “Tôi cần đi đến chỗ này một mình,” tôi nói. “Tôi không thể bị bám đuôi ở chỗ đó.”

Tyrese liếc Brutus. “Vào xe đi,” Tyrese nói.
 
Chương 43


Brutus lái xe như một gã điên. Anh ta đi vào đường một chiều. Anh ta đột ngột rẽ ngoặt lại. Ở làn đường bên phải, anh ta cắt xuyên đám xe và rẽ trái khi đèn đỏ. Chúng tôi đến được nơi ngay kịp lúc.

MetroPark ở Iselin có tàu đi về phía Port Jervis sẽ khởi hành trong vòng hai mươi phút nữa. Từ đó tôi có thể thuê xe ôtô. Khi họ thả tôi xuống, Brutus vẫn ngồi trong xe. Tyrese đi cùng tôi đến chỗ quầy bán vé.

“Anh bảo tôi hãy chạy trốn và không quay trở lại,” Tyrese nói.

“Đúng thế.”

“Có lẽ,” anh nói, “anh cũng nên làm như thế.”

Tôi chìa tay ra để bắt tay anh. Tyrese lờ nó đi và ôm siết lấy tôi. “Cám ơn,” tôi nhẹ nhàng nói.

Anh buông tôi ra, chỉnh lại vai để cái jacket trở lại như cũ, đẩy đẩy cái kính râm. “Ừa, sao cũng được.” Anh không đợi tôi nói thêm điều gì nữa mà cứ thế đi thẳng về lại xe.

Tàu đến và khởi hành đúng giờ. Tôi tìm một chỗ rồi thả người xuống. Tôi cố để đầu óc mình trống rỗng. Nhưng không thể. Tôi liếc xung quanh. Toa gần như trống. Hai sinh viên nữ đeo balô kềnh càng liến thoắng trong thứ ngôn ngữ gồm “thế đấy” và “cậu biết đấy”. Mắt tôi liếc đi chỗ khác. Tôi nhìn thấy một tờ báo - chi tiết hơn, một tờ báo khổ nhỏ của thành phố - ai đó đã bỏ lại trên một ghế.

Tôi tiến lại và cầm tờ báo lên. Trang bìa có ảnh một sao trẻ đang lên bị bắt vì ăn cắp ở cửa hàng. Tôi lật các trang, hy vọng đọc vài truyện tranh hay gặp tin thể thao - những thứ mà không cần phải động não. Nhưng mắt tôi lại dính vào một bức ảnh, à ừm, của tôi. Kẻ bị truy nã. Trong bức ảnh tối màu trông tôi gian ác đến kinh ngạc, như một tay khủng bố Trung Đông.

Chính lúc đó tôi nhìn thấy nó. Và thế giới của tôi, vốn đã đảo lộn, lại tròng trành.

Tôi thực ra không đọc bài báo. Mắt tôi đi vơ vẩn nhìn xuống trang báo. Nhưng tôi thấy những cái tên. Lần đầu tiên. Tên của thi thể hai gã được tìm thấy ở hồ. Một tên tôi biết.

Melvin Bartola.

Không thể thế được.

Tôi thả tờ báo xuống và chạy, mở cánh cửa kéo cho đến khi tôi trông thấy một nhân viên cách đó hai toa. “Ga tiếp theo ở đâu?” tôi hỏi anh ta.

“Ridgemont, New Jersey.”

“Có thư viện nào gần ga không?”

“Tôi không biết.”

Tôi xuống tàu ở đó.

Eric Wu co tay lại. Bằng một cú đấm nhỏ và mạnh, hắn phá cửa.

Hắn không mất nhiều thời gian lắm để lần ra hai tên da đen giúp bác sĩ Beck trốn thoát. Larry Gandle có bạn ở sở cảnh sát. Wu đã miêu tả hai tên đó cho họ, và rồi hắn xem sổ có ảnh căn cước. Vài giờ sau, Wu tìm thấy bức ảnh chụp một tên du côn tên Brutus Cornwall. Họ gọi vài cú điện thoại và biết được rằng Brutus làm việc cho một tay buôn bán ma túy tên là Tyrese Barton.

Đơn giản.

Khóa bật ra. Cánh cửa mở tung, nắm đấm cửa đập vào tường. Latisha ngước lên, hoảng hốt. Cô toan hét lên, nhưng Wu di chuyển nhanh hơn. Hắn bịt tay lên miệng cô và đưa miệng lại gần tai cô. Một gã khác, một tên Gandle đã thuê, tiến đến phía sau hắn.

“Suỵt,” Wu nói rất dịu dàng.

Trên sàn nhà, TJ chơi với chiếc Hot Wheels của nó. Nó nghiêng đầu khi nghe tiếng động và nói, “Mẹ ơi?”

Eric Wu mỉm cười với nó. Hắn thả Latisha ra và quỳ xuống sàn nhà. Latisha cố ngăn hắn lại, nhưng gã kia giữ cô lại. Wu đặt bàn tay khổng lồ của hắn lên đầu thằng bé. Hắn vừa xoa xoa tóc TJ vừa quay lại Latisha.

“Cô có biết tôi có thể tìm Tyrese bằng cách nào không?” hắn hỏi cô.

Khi đã xuống tàu, tôi lấy taxi đến chỗ thuê ôtô. Nhân viên vận áo jacket màu xanh đứng sau quầy chỉ đường cho tôi đến thư viện. Có lẽ mất khoảng ba phút để đến đó. Thư viện Ridgemont rất hiện đại, tường gạch mới, cửa sổ kính lớn, giá sách gỗ sồi, ban công, nhà tháp, quầy cà phê. Ở bàn tra cứu trên tầng hai, tôi tìm một thủ thư và hỏi liệu tôi có dùng Internet được không.

“Anh có chứng minh thư không?” cô hỏi.

Tôi có. Cô nhìn nó. “Anh phải là dân sống trong hạt này.”

“Làm ơn,” tôi nói. “Việc rất quan trọng.”

Tôi đã nghĩ sẽ nghe một lời từ chối, nhưng cô dịu đi. “Anh nghĩ sẽ dùng bao lâu?”

“Không quá một vài phút đâu.”

“Máy tính ở đằng kia” - cô chỉ cái máy tính nội bộ phía sau tôi - “đó là máy gửi tin của chúng tôi. Mọi người được sử dụng nó trong vòng mười phút.”

Tôi cám ơn cô rồi lao vội đến. Yahoo! tìm cho tôi trang của New Jersey Journal, tờ báo chính của hạt Bergen và Passaic. Tôi biết chính xác ngày mình cần. Ngày mười hai tháng Giêng mười hai năm trước. Tôi tìm thấy một chỗ lưu trữ để tìm kiếm và gõ thông tin vào.

Website chỉ chạy lại được thông tin cách đây sáu năm.

Mẹ kiếp.

Tôi vội chạy lại chỗ cô thủ thư. “Tôi cần tìm một bài báo mười hai năm trước ở tờ New Jersey Journal,” tôi nói.

“Nó không có trong lưu trữ web của họ ư?”

Tôi lắc đầu.

“Tấm vi phim,” cô nói, vịn vào hai bên ghế để đứng dậy. “Tháng mấy?”

“Giêng.”

Cô là một phụ nữ to lớn và đi lại rất chậm chạp khó khăn. Cô tìm thấy hồ sơ lưu trữ trong ngăn kéo tài liệu và giúp tôi trải tấm phim lên máy. Tôi ngồi xuống. “Chúc may mắn,” cô nói.

Tôi nghịch nghịch nút bấm, như thể nó là van tiết lưu của một chiếc môtô mới. Tấm vi phim kêu ken két khi được trải ra. Tôi dừng lại vài giây để xem đang ở đâu. Chưa đầy hai phút tôi tìm được đúng ngày. Bài báo nằm ở trang ba.

Ngay khi nhìn thấy tít, tôi cảm thấy một cục tướng trong cổ họng.

Thỉnh thoảng tôi thề rằng mình thực sự nghe thấy tiếng lốp xe phanh kít lại, mặc dù khi chuyện đó xảy ra, tôi đang nằm trên giường ngủ say cách xa hàng trăm cây số. Nó vẫn khiến tôi đau đớn - có thể không nhiều như cái đêm tôi mất Elizabeth, nhưng đó là lần đầu tiên tôi nếm trải cái chết và thảm kịch và bạn sẽ không bao giờ thực sự vượt qua được nó. Mười hai năm sau, tôi vẫn nhớ từng chi tiết của đêm hôm đó, mặc dù nó quay trở lại với tôi trong hình dạng một cơn lốc xoáy không rõ nét - tiếng chuông cửa lúc trời còn chưa sáng, nhân viên cảnh sát mặt hình sự ở cửa, Hoyt đứng cùng họ, những lời nói cẩn trọng, dịu dàng của họ, những lời phủ nhận không tin của chúng tôi, nhận thức dần dần, khuôn mặt u sầu của Linda, những giọt nước mắt không ngừng rơi của tôi, mẹ tôi vẫn không chấp nhận, bảo tôi im lặng, bảo tôi đừng khóc nữa, mẹ vốn đã điên loạn, mẹ bảo tôi đừng có cư xử như một đứa trẻ con, khăng khăng rằng mọi thứ đều ổn, rồi đột nhiên, lại gần tôi, kinh ngạc sao giọt nước mắt tôi lại to đến thế, quá to, mẹ nói, nước mắt to như thể nằm trên mặt một đứa trẻ, không phải của một người lớn, chạm vào một giọt, chùi nó bằng ngón trỏ và ngón cái, câu “Đừng khóc nữa David!” trở nên giận dữ hơn vì tôi khóc mãi, rồi mẹ hét, hét bảo tôi đừng khóc nữa, cho đến khi Linda và Hoyt bước đến và bảo mẹ im lặng rồi ai đó cho mẹ uống thuốc an thần, không phải lần đầu tiên, cũng không phải lần cuối cùng. Tất thảy phun trào dữ dội lại vào tôi. Và rồi tôi đọc bài báo và cảm thấy mình bị chấn động theo một kiểu mới mẻ hoàn toàn:

MỘT CHIẾC ÔTÔ RƠI XUỐNG KHE NÚI

Một chết, không rõ nguyên nhân

Đêm qua vào lúc khoảng 3:00 giờ sáng, một chiếc Ford Taurus do Stephen Beck ở Green River, New Jersey lái, rơi xuống cầu ở Mahwad, cách đường biên bang New York không xa lắm. Đường trơn do có bão tuyết, nhưng cảnh sát vẫn chưa đưa ra thông tin nguyên nhân gây tai nạn. Nhân chứng duy nhất của vụ tai nạn, Melvin Bartola, một tài xế xe tải từ Cheyenne, Wyoming...

Tôi dừng không đọc nữa. Tự sát hay tai nạn. Mọi người đã tự hỏi cái nào. Giờ đây tôi biết cả hai đều không phải.

Brutus nói, “Sao thế?”

“Tao không biết.” Rồi nghĩ thêm, Tyrese nói, “Tao không muốn quay lại.”

Brutus không đáp. Tyrese liếc nhìn người bạn cũ. Họ bắt đầu chơi với nhau từ hồi lớp ba. Brutus không phải là người nói nhiều lắm kể từ hồi đó rồi. Hẳn là quá bận rộn với việc bị quất mông hai lần một ngày - ở trường và ở nhà - cho đến khi Brutus hiểu ra cách duy nhất để anh ta có thể sống sót được là trở thành đứa con bần tiện nhất của một mụ chó cái trong khu nhà đó. Khi mười một tuổi, anh ta bắt đầu mang theo súng đến trường. Anh ta giết người lần đầu tiên khi mười bốn.

“Chẳng lẽ mày không mệt mỏi vì nó sao, Brutus?”

Brutus nhún vai. “Chúng ta đâu biết cái nào khác.”

Sự thật nằm ở đó, nặng nề, không cử động, thản nhiên.

Điện thoại di động của Tyrese rung. Anh nhấc máy và nói. “Alô.”

“Xin chào, Tyrese.”

Tyrese không nhận ra giọng lạ. “Ai thế?”

“Chúng ta đã gặp nhau hôm qua. Trong chiếc xe tải màu trắng.”

Máu anh đông lạnh. Lý Tiểu Long, Tyrese nghĩ. Ôi, mẹ kiếp... “Mày muốn gì?”

“Tao có một người ở đây muốn nói xin chào.”

Im lặng trong chốc lát và rồi TJ nói, “Bố ơi?”

Tyrese giật phăng đôi kính râm ra. Người anh cứng ngắc lại. “TJ? Con ổn chứ?”

Nhưng Eric Wu đã lại nói tiếp. “Tao tìm bác sĩ Beck, Tyrese. TJ và tao hy vọng mày có thể giúp tao tìm hắn.”

“Tao không biết hắn ở đâu.”

“Ồ, tiếc nhỉ.”

“Thề với Chúa, tao không biết.”

“Tao hiểu rồi,” Wu nói. Rồi: “Đợi lát, Tyrese, nhé? Tao muốn cho mày nghe cái này.”
 
Chương 44


Gió thổi, cây cối khiêu vũ, hoàng hôn màu tía - da cam đang sắp sửa chuyển sang màu thiếc bóng loáng. Nó khiến tôi sợ hãi khi không khí buổi đêm giống hệt như tám năm trước, lần cuối cùng tôi mạo hiểm xuống gần vùng đất thiêng này.

Tôi tự hỏi liệu người của Griffin Scope có nghĩ đến việc theo dõi tại Hồ Charmaine. Thực sự thì không quan trọng lắm. Elizabeth quá thông minh. Như tôi đã nói lúc trước, từng có một khu cắm trại mùa hè ở đây trước khi ông tôi mua mảnh đất. Đầu mối của Elizabeth - Dolphin - là tên một cabin, chỗ những đứa trẻ lớn nhất ngủ, chỗ sâu nhất trong rừng, chỗ bọn tôi hầu như không dám bén mảng.

Chiếc xe thuê leo lên cái từng là lối vào của trại, mặc dù nó gần như không tồn tại nữa. Từ con đường chính bạn không thể nhìn thấy nó, cỏ cao che kín lấy nó. Chúng tôi vẫn giữ một đường xích chạy ngang qua, chỉ để phòng khi, cùng một biển đề cấm vào. Sợi dây xích và tấm biển vẫn ở nguyên đó, nhưng bao năm bị bỏ quên lộ rõ mồn một. Tôi dừng xe lại, mở sợi dây xích, quấn quanh cái cây.

Tôi ngồi vào lại ghế lái và tiến về phía sảnh của khu cắm trại cũ. Còn rất ít thứ ở đó. Bạn vẫn có thể thấy những thứ còn sót lại gỉ sét, đổ nát của cái từng một thời là lò nướng và bếp lò. Một vài cái bình và chảo nằm ngổn ngang dưới sàn, nhưng hầu hết đã bị chôn vùi sau bao năm tháng. Tôi bước ra và ngửi thấy vị ngọt ngào của cỏ. Tôi cố không nghĩ đến cha mình, nhưng ở khoảng đất trống, khi có thể nhìn xuống cái hồ, chỗ ánh trăng bạc lóng lánh trên mặt nước gợn sóng, tôi nghe thấy con ma ngày xưa một lần nữa và tự hỏi, lần này, liệu nó có phải đang khóc lóc gào thét đòi trả thù.

Tôi leo lên con đường mòn, mặc dù cả nó nữa, cũng gần như đã không còn tồn tại. Kỳ quặc khi Elizabeth lại chọn nơi này để gặp mặt. Tôi đã nói trước kia rằng nàng không bao giờ thích chơi trong đống đổ nát của khu cắm trại mùa hè xưa cũ này. Linda và tôi, mặt khác, sẽ thích thú kinh ngạc khi bọn tôi tình cờ thấy những cái túi ngủ hay những chiếc hộp thiếc trống rỗng vừa mới bị khui, tự hỏi loại người lang bạt nào đã bỏ lại chúng và nếu, có thể, cái người lang bạt kia vẫn còn ở gần đây. Elizabeth, thông minh hơn cả hai chúng tôi rất nhiều, không quan tâm đến trò chơi đó. Những nơi lạ và sự không chắc chắn làm nàng sợ.

Phải mất mười phút mới đến được đó. Cabin vẫn còn tốt đáng ngạc nhiên. Trần và tường vẫn còn nguyên, mặc dù những bậc gỗ dẫn lên cửa đã hơi vỡ nát rồi. Biển Dolphin vẫn còn ở đó, treo thẳng đứng trên một cái đinh. Dây leo, rêu và một nhóm cây gì đó tôi không biết tên không bị ngôi nhà ngăn cản; chúng mày mò tìm lối vào, bao quanh cabin, chui qua những cái lỗ và cửa sổ, ngốn trọn cái cabin để bây giờ trông nó như một phần tự nhiên của một khu phong cảnh.

“Cậu đã quay trở lại,” một giọng nói, làm tôi thảng thốt.

Một giọng đàn ông.

Tôi phản ứng lại mà không nghĩ gì. Tôi nhảy qua một bên, ngã xuống nền nhà, lăn, và rút khẩu Glock ra, giơ lên nhằm bắn. Người đàn ông đơn thuần giơ tay lên cao. Tôi nhìn, vẫn chĩa khẩu Glock vào người ông ta. Ông ta không phải là người tôi đợi gặp. Bộ râu dày của ông trông giống như một cái tổ chim cổ đỏ sau một trận bị lũ quạ tấn công. Tóc ông ta dài và rối bù. Quần áo như mớ giẻ rách dùng để cải trang. Trong một thoáng, tôi nghĩ mình về lại trong thành phố, chạm trán với một lão ăn mày vô gia cư nào đó. Nhưng tác phong có vẻ không giống lắm. Người kia đứng thẳng, vững chãi. Ông ta nhìn tôi chằm chằm.

“Ông là gã quái nào thế?” tôi nói.

“Đã lâu lắm rồi, David nhỉ.”

“Tôi không quen ông.”

“Thực sự không, không. Nhưng tôi biết cậu.” Ông ta hất đầu về phía cái giường phía sau tôi. “Cậu và chị cậu. Tôi thường xem hai đứa chơi ở đây.”

“Tôi không hiểu.”

Ông ta mỉm cười. Răng ông ta, tất cả ở đó, trắng đến lóa mắt khi so với bộ râu. “Tôi là Ông Ba Bị.”

Xa xa, tôi nghe tiếng một gia đình ngỗng quác quác khi chúng lướt xuống đậu trên mặt hồ. “Ông muốn gì?” tôi hỏi.

“Không tí tẹo gì,” ông nói, vẫn mỉm cười. “Tôi bỏ tay xuống được chưa?”

Tôi gật đầu. Ông buông tay xuống. Tôi hạ khẩu súng xuống nhưng vẫn giữ nó sẵn sàng bắn. Tôi nghĩ về lời ông ta nói và hỏi, “Ông trốn ở trên này bao lâu rồi?”

“Tổng cộng chừng” - có vẻ như ông ta đang đếm bằng mấy ngón tay - “ba mươi năm.” Ông ta cười toét khi thấy nét mặt sững sờ của tôi. “Phải, tôi đã nhìn cậu từ khi cậu cao chừng này.” Ông ta giơ tay ra ở khoảng cao bằng đầu gối. “Nhìn cậu lớn lên và...” Ông dừng lại. “Đã lâu lắm rồi cậu mới lại lên đây, David.”

“Ông là ai?”

“Tên tôi là Jeremiah Renway,” ông nói.

Tôi không nhớ ra nổi cái tên đó.

“Tôi vốn đang trốn luật pháp.”

“Vậy tại sao bây giờ ông lại xuất hiện?”

Ông nhún vai. “Có lẽ vì tôi vui mừng khi gặp cậu.”

“Làm thế nào ông biết tôi sẽ không báo cho cảnh sát?”

“Tôi biết cậu nợ tôi một thứ.”

“Thứ gì?”

“Tôi cứu mạng cậu.”

Tôi cảm thấy nền nhà dưới chân mình dịch chuyển. “Cái gì?”

“Cậu nghĩ ai đã kéo cậu ra khỏi nước?” ông hỏi.

Tôi chết lặng.

“Cậu nghĩ ai đã kéo cậu vào trong nhà? Cậu nghĩ ai đã gọi cấp cứu?”

Miệng tôi mở, nhưng không một lời nào thốt ra nổi.

“Và” - nụ cười của ông nở rộng - “cậu nghĩ ai đã đào hai thi thể lên để có người tìm thấy chúng?”

Phải mất một lúc tôi mới tìm thấy tiếng của mình. “Tại sao?” tôi cố gắng hỏi.

“Không nói chắc được,” ông nói. “Nghe này, tôi đã làm một thứ rất tệ, cách đây lâu lắm rồi. Tôi nghĩ đây là cơ hội chuộc lỗi hay đại loại thế.”

“Ý ông là ông nhìn thấy...?”

“Mọi thứ,” Renway nói nốt hộ tôi. “Tôi nhìn thấy bọn chúng tóm bà xã của cậu. Tôi nhìn thấy bọn chúng dùng cây gậy đập cậu. Tôi nhìn thấy bọn chúng hứa kéo cậu lên nếu cô ấy nói cho chúng biết thứ gì đó đang ở đâu. Tôi nhìn thấy bà xã cậu đưa cho chúng một chiếc chìa khóa. Tôi nhìn thấy chúng cười và đẩy cô ấy vào trong xe trong khi cậu vẫn ở dưới nước.”

Tôi nuốt khan. “Ông có nhìn thấy bọn chúng bị bắn không?”

Renway mỉm cười lần nữa. “Chúng tôi đã trò chuyện khá nhiều rồi, con trai ạ. Cô ấy bây giờ đang đợi cậu.”

“Tôi không hiểu.

“Cô ấy đang đợi cậu,” ông nhắc lại, rồi quay đi. “Chỗ cái cây.” Không một lời báo trước, ông chạy vụt vào rừng, lao qua bụi cây như một con hươu. Tôi đứng đó và nhìn ông mất dạng trong bụi rậm.

Cái cây.

Và tôi chạy. Cành cây quật vào mặt tôi. Tôi không quan tâm. Chân tôi nài xin tôi dừng lại. Tôi không thèm để ý đến chúng. Phổi tôi phản kháng. Tôi bảo nó bền bỉ thêm chút. Khi cuối cùng tôi rẽ phải chỗ tảng đá hình nửa cái linga và vòng qua góc chỗ con đường mòn, cái cây vẫn ở nguyên đó. Tôi tiến lại gần hơn và cảm thấy mắt mình bắt đầu trố lên.

Những chữ cái họ tên được khắc của chúng tôi - E.P + D.B - đã bị năm tháng làm sẫm màu đi. Mười ba vạch chúng tôi khắc lên cũng thế. Tôi đăm đăm nhìn trong một thoáng, và rồi tôi giơ tay ra, ngập ngừng chạm lên những đường rãnh. Không phải những chữ cái. Không phải mười ba cái vạch kia. Tay tôi lần xuống tám cái vạch mới, vẫn còn trắng và dính đầy nhựa.

Rồi tôi nghe nàng nói, “Em biết anh nghĩ thế là ngu ngốc.”

Tim tôi như nổ tung. Tôi quay lại. Và nàng đứng đó.

Tôi không cử động nổi. Tôi không mở miệng được. Tôi chỉ đăm đăm nhìn mặt nàng. Khuôn mặt đẹp đẽ đó. Và đôi mắt kia. Tôi cảm thấy như mình đang ngã, rơi xuống một cái hầm tối. Mặt nàng gầy hơn, xương gò má Yankee của nàng nổi rõ hơn, và tôi không nghĩ mình từng nhìn thấy thứ gì hoàn hảo hơn trong suốt quãng đời mình.

Lúc đó, tôi nhắc mình nhớ đến những giấc mơ đầy chòng ghẹo - những giờ phút trốn chạy buổi đêm khi tôi ôm nàng trong vòng tay mình và vuốt ve mặt nàng nhưng đồng thời cũng cảm thấy chính mình bị kéo tuột đi, biết rằng ngay cả khi tôi đã được tắm sũng trong niềm sung sướng nhất đời thì đó cũng không phải là thực, rằng chẳng chóng thì chầy tôi sẽ bị quẳng lại vào thế giới của thức tỉnh. Nỗi sợ hãi đây có thể còn hệt hơn thế nhiều nhấn chìm tôi, ép sạch hơi ra khỏi phổi tôi.

Elizabeth dường như đọc được những điều tôi đang nghĩ và gật đầu như thể nói: “Phải, đây là thực.” Nàng ngập ngừng bước về phía tôi. Tôi gần như không thở nổi, nhưng tôi cố lắc đầu và chỉ vào những vạch vừa được khắc lên rồi nói, “Anh nghĩ là lãng mạn.”

Nàng nén tiếng nức nở bằng tay mình và lao về phía tôi. Tôi dang tay ra và nàng ôm chầm lấy tôi. Tôi ôm nàng. Tôi ôm nàng chặt hết sức. Mắt tôi nhắm tịt lại. Tôi ngửi thấy mùi tử đinh hương và quế từ tóc nàng. Nàng vùi mặt vào ngực tôi và nức nở khóc. Chúng tôi ôm nhau rồi buông ra. Nàng vẫn... khớp. Những đường nét cơ thể, những đường lồi lõm không cần phải điều chỉnh gì cả. Tôi khum tay đặt lên phía sau đầu nàng. Tóc nàng ngắn hơn, nhưng chất tóc không hề thay đổi. Tôi có thể cảm thấy nàng run rẩy và tôi chắc nàng cũng cảm thấy thứ hệt như vậy phát ra từ người tôi.

Nụ hôn đầu tiên của chúng tôi nồng cháy, quen thuộc và cuống quýt sợ hãi, hai con người cuối cùng ngoi lên được khỏi mặt nước sau khi phán đoán sai lầm độ sâu của nước. Bao năm cách trở bắt đầu tan chảy, mùa đông nhường lối cho mùa xuân. Quá nhiều cảm xúc nảy bật lên trong tôi. Tôi không sắp xếp hay cố hiểu chúng. Đơn giản là tôi để tất thảy diễn ra.

Nàng ngẩng đầu lên và nhìn vào mắt tôi và tôi không cử động nổi. “Em xin lỗi,” nàng nói, và tôi nghĩ tim mình lại bắt đầu vỡ tan thành từng mảnh.

Tôi ôm nàng. Tôi ôm nàng và tôi tự hỏi liệu tôi có từng bao giờ liều để nàng đi nữa không. “Đừng bỏ anh một lần nữa,” tôi nói.

“Không bao giờ.”

“Hứa nhé?”

“Hứa,” nàng nói.

Chúng tôi vẫn ôm nhau. Tôi ghì lấy làn da đẹp đẽ của nàng. Tôi sờ những đường cơ trên lưng nàng. Tôi hôn lên cái cổ thanh tú của nàng. Tôi thậm chí còn nhìn lên trời khi mình đang ôm ghì lấy nàng. Làm thế nào? Tôi tự hỏi. Làm thế nào đây không phải là một trò đùa ác ý nữa? Làm thế nào nàng vẫn còn sống và quay trở về với tôi?

Tôi không quan tâm. Tôi chỉ muốn đó là sự thật. Tôi muốn nó kéo dài mãi.

Nhưng ngay cả khi tôi ghì siết nàng trong tay mình, tiếng điện thoại di động, như thứ gì đó trong những giấc mơ đầy chòng ghẹo kia của tôi, bắt đầu kéo tuột tôi đi. Trong một thoáng, tôi nghĩ không trả lời máy, nhưng với tất cả những gì đã xảy ra, thực sự không có lựa chọn nào khác. Những người chúng tôi thương yêu đang bị bỏ mặc nằm đó trong thế giới thức tỉnh của chúng ta. Chúng tôi không thể bỏ rơi họ. Cả hai chúng tôi hiểu điều đó. Vẫn giữ một tay ôm Elizabeth - tôi sẽ bị đọa đày nếu buông nàng ra - tôi đưa điện thoại lên tai và nói alô.

Đó là Tyrese. Và khi anh nói, tôi có thể cảm thấy mọi thứ bắt đầu tuột đi sạch.
 
Chương 45


Chúng tôi đỗ xe tại một bãi đậu xe đã bỏ hoang ở trường tiểu học Riker Hill và đi qua khoảng sân, tay trong tay. Ngay cả trong bóng tối, tôi có thể nhìn thấy rất ít thứ đã thay đổi kể từ những ngày Elizabeth và tôi nô đùa nơi đây. Tay bác sĩ nhi trong tôi không thể không chú ý tới những khía cạnh an toàn mới. Xích đu đã được nối bằng dây xích và ghế ngồi vững chắc hơn. Lớp đệm mềm mại được trải rất dày bên dưới khung chơi leo trèo của bọn trẻ phòng trường hợp có đứa ngã. Như sân chơi bóng rổ, khu đá bóng, chỗ nhảy lò cò theo ô có sơn lên mặt đường trải nhựa và cái sân bốn hình vuông, chúng vẫn y hệt hồi xưa khi chúng tôi còn nhỏ.

Chúng tôi đi qua cửa sổ phòng lớp hai của cô Sobel, nhưng nó như từ cái thuở hồng hoang rồi nên tôi nghĩ cả hai đứa chẳng cảm thấy nhớ nhung luyến tiếc gì nhiều lắm. Chúng tôi đi vào trong rừng, vẫn tay trong tay. Cả hai đứa đều không đi con đường này hai mươi năm nay rồi, nhưng chúng tôi vẫn biết đường. Mười phút sau, chúng tôi đứng trên sân sau nhà Elizabeth ở Goodhart Road. Tôi quay sang nàng. Nàng đăm đăm nhìn ngôi nhà ấu thơ, mắt rơm rớm.

“Mẹ em không biết gì ư?” tôi hỏi nàng.

Nàng lắc đầu. Nàng quay sang tôi. Tôi gật đầu và từ từ buông tay nàng ra.

“Anh có chắc là nên làm thế này không?” nàng hỏi.

“Không lựa chọn nào khác,” tôi nói.

Tôi không cho nàng cơ hội cãi lại. Tôi bước đi và tiến về phía ngôi nhà. Khi đến cánh cửa kéo bằng kính, tôi khum tay lại quanh mắt và hé nhìn vào. Không có dấu hiệu nào của Hoyt. Tôi thử cửa sau. Nó không khóa. Tôi xoay nắm đấm cửa và bước vào trong. Không ai ở đó. Tôi toan bước ra thì thấy một tiếng tách nhỏ trong gara. Tôi đi qua bếp vào phòng giặt. Tôi chầm chầm mở cửa gara.

Hoyt Parker ngồi ở ghế trước trong chiếc Buick Skylark của ông. Động cơ tắt. Ông cầm một ly rượu trong tay. Khi tôi mở cửa, ông giơ súng lên. Rồi, nhìn thấy tôi, ông hạ nó xuống bên sườn. Tôi bước hai bước xuống nền xi măng và với tay cầm cửa xe. Cửa không khóa. Tôi mở cửa và chui vào trong ngồi cạnh ông.

“Anh muốn gì, Beck?” Trong giọng ông có vị rượu.

Tôi ngồi lại trong ghế. “Bảo Griffin Scope thả thằng bé ra,” tôi nói.

“Bố không biết anh đang nói chuyện gì,” ông đáp lại, không một mảy may tin tưởng.

“Hối lộ, tiền biếu, tiền nhận ngoài. Chọn cái dành cho mình đi, Hoyt. Giờ con biết sự thật rồi”

“Anh không biết đếch gì.”

“Cái đêm đó ở hồ,” tôi nói. “Khi bố cố thuyết phục Elizabeth không đến chỗ cảnh sát.”

“Chúng ta đã nói chuyện này rồi.”

“Nhưng bây giờ con tò mò, Hoyt ạ. Điều mà bố thực sự sợ - là bọn chúng sẽ giết cô ấy hay bố cũng sẽ bị bắt nốt?”

Mắt ông lờ đờ đảo sang tôi. “Con bé sẽ chết nếu bố không thuyết phục nó chạy trốn.”

“Con không nghi ngờ chuyện đó,” tôi nói. “Nhưng ngoài ra vẫn là may mắn cho bố, Hoyt ạ - bắn trúng hai con chim chỉ bằng một mũi tên như thế. Bố có khả năng cứu mạng cô ấy - và bố có khả năng khỏi bị tống vào tù.”

“Và chính xác tại sao bố phải đi tù?”

“Bố đang chối là mình không nhận tiền của nhà Scope?”

Ông nhún vai. “Anh nghĩ bố là người duy nhất nhận tiền của chúng?”

“Không,” tôi nói.

“Vậy tại sao bố lại lo sợ hơn những tay cảnh sát khác?”

“Vì điều bố đã làm.”

Ông uống nốt ly rượu, nhìn quanh quất tìm cái chai, rót cho mình thêm. “Bố không biết anh đang nói chuyện quái quỷ gì.”

“Bố có biết Elizabeth điều tra chuyện gì không?”

“Những hành động phạm pháp của Brandon Scope,” ông nói. “Gái điếm. Trẻ gái chưa đến tuổi. Ma túy. Thằng đấy chơi trò Ngài xấu xa.”

“Gì nữa?” tôi nói, cố gắng không run nữa.

“Anh đang nói chuyện gì?”

“Nếu cô ấy cứ tiếp tục đào bới, cô ấy có thể khám phá ra tội ác lớn hơn.” Tôi hít một hơi thật sâu. “Con nói đúng không, Hoyt?”

Mặt ông chùng xuống khi tôi nói điều đó. Ông quay đi và bắt đầu nhìn thẳng ra kính chắn gió phía trước.

“Một vụ giết người,” tôi nói.

Tôi cố nhìn theo mắt ông, nhưng tất thảy những gì tôi nhìn thấy là dụng cụ Sears Craftman nằm gọn gàng trên bảng treo đồ lề. Tua vít tay cầm màu vàng - và - nằm xếp hàng theo kích thước một cách hoàn hảo, đầu bè bên trái, đầu Phillips bên phải. Ba cái cờ lê và một cái búa nằm ở giữa.

Tôi nói, “Elizabeth không phải là người đầu tiên muốn hạ bệ Brandon Scope.” Rồi tôi dừng lại và đợi, đợi cho đến khi ông nhìn tôi. Mất một lúc, nhưng cuối cùng ông nhìn tôi. Và tôi nhìn thấy điều đó trong mắt ông. Ông không chớp mắt hay cố giấu nó đi. Tôi thấy nó. Và ông biết tôi nhìn thấy nó.

“Bố giết cha con phải không, Hoyt?”

Ông nhấp một ngụm lớn từ ly rượu, ngậm trong miệng và rồi nuốt đánh ực một cái. Một ít whiskey dây ra mặt ông. Ông không buồn chùi đi. “Tệ hơn,” ông nói, nhắm mắt lại. “Bố phản bội ông ấy.”

Một cơn điên giận sùng sục trong ngực tôi, nhưng giọng tôi vẫn bình thản một cách kinh ngạc. “Tại sao?”

“Thôi nào, David. Bây giờ anh hẳn phải tìm ra rồi chứ.”

Một cơn điên giận khác trào lên trong tôi. “Cha con làm việc với Brandon Scope,” tôi bắt đầu.

“Còn hơn thế,” ông nói xen vào. “Griffin Scope thuê cha anh dạy hắn. Họ làm việc rất thân thiết cùng nhau.”

“Như Elizabeth.”

“Ừ.”

“Và khi làm việc với hắn, cha con phát hiện ra con quái vật Brandon thực sự là thế nào. Con nói đúng không?”

Hoyt chỉ uống.

“Cha con không biết phải làm gì,” tôi nói tiếp. “Ông sợ phải nói ra, nhưng ông không thể cứ để thế. Cảm giác tội lỗi ngấu nghiến ông. Đó là lý do tại sao ông lại trở nên im lặng như thế những tháng trước khi ông mất.” Tôi dừng lại và nghĩ đến cha, sợ hãi, đơn độc, không biết bấu víu vào đâu. Tại sao tôi lại không thấy được điều đó? Tại sao tôi không nhìn lại thế giới của chính mình và thấy nỗi đau của ông? Tại sao tôi không chìa tay ra cho ông? Tại sao tôi không làm gì đó để giúp ông?

Tôi nhìn Hoyt. Tôi có súng trong túi. Sẽ thật đơn giản biết mấy. Chỉ việc lấy súng ra và kéo cò. Pằng. Đi luôn. Trừ một việc tôi biết từ chính trải nghiệm cá nhân như thế sẽ không giải quyết được quái gì cả. Thực tế còn là ngược lại.

“Nói tiếp đi,” Hoyt nói.

“Trong giai đoạn đó, cha quyết định kể cho một người bạn. Nhưng không phải bất kỳ bạn bè nào. Một cảnh sát, một cảnh sát làm việc trong thành phố nơi bao tội ác vẫn diễn ra.” Máu tôi sôi lên, hứa hẹn một lần nữa phun trào ra. “Bố, Hoyt ạ.”

Có thứ gì đó trên khuôn mặt ông thay đổi.

“Đến lúc này con vẫn nói đúng chứ?”

“Hầu hết,” ông đáp lại.

“Bố đã nói lại cho nhà Scope, phải không?”

Ông gật đầu. “Bố nghĩ chúng sẽ chuyển ông ấy đi hay đại loại thế. Giữ ông ấy tách xa khỏi Brandon. Bố chưa bao giờ nghĩ...” Mặt ông nhăn lại, rõ ràng căm ghét sự tự bào chữa trong giọng nói của mình. “Làm thế nào anh biết?”

“Cái tên Melvin Bartola khơi ra mọi chuyện đầu tiên. Hắn là nhân chứng cho cái được coi là một vụ tai nạn giết chết cha con, nhưng dĩ nhiên, hắn cũng làm việc cho Scope.” Nụ cười của cha tôi lóe lên trước mắt tôi. Tôi nắm chặt tay lại. “Và rồi là lời nói dối bố bảo rằng đã cứu mạng con,” tôi nói tiếp. “Bố quả thực đã quay lại cái hồ sau khi bắn Bartola và Wolf. Nhưng không phải để cứu con. Bố nhìn, bố không thấy cử động nào, và bố cho rằng con đã chết.”

“Cho rằng con đã chết,” ông lặp lại. “Không phải muốn con chết.”

“Về mặt ngữ nghĩa thôi,” tôi nói.

“Bố chưa bao giờ muốn con bị tổn thương.”

“Nhưng bố cũng không ngăn cản chuyện đó,” tôi nói. “Bố quay lại xe và bảo Elizabeth rằng con chết đuối rồi.”

“Bố chỉ đang cố thuyết phục nó biến đi,” ông nói. “Nói thế cũng có tác dụng.”

“Bố hẳn là ngạc nhiên lắm khi nghe nói con vẫn còn sống.”

“Gần như là sốc. Mà bằng cách nào con sống sót được thế?”

“Không quan trọng.”

Hoyt ngồi ngả người lại như thể kiệt quệ hoàn toàn. “Thế thật,” ông nói. Nét mặt ông trở lại bình thường và tôi ngạc nhiên khi ông nói, “Vậy con muốn biết điều gì nữa?”

“Bố không chối bất cứ việc gì ư?”

“Không.”

“Và bố biết Melvin Bartola, phải không?”

“Phải.”

“Bartola đã cảnh báo bố trước về việc sẽ giết Elizabeth,” tôi nói. “Con không biết chính xác tại sao. Có lẽ hắn có lương tri. Có lẽ hắn không muốn cô ấy chết.”

“Bartola là một kẻ có lương tri?” Ông cười khùng khục. “Làm ơn đi. Hắn là một loại cặn bã đê hèn chuyên giết người. Hắn đến gặp bố bởi vì hắn nghĩ có thể được gấp đôi. Thu từ nhà Scope và từ bố. Bố hứa sẽ trả gấp đôi và giúp hắn trốn ra nước ngoài nếu hắn giúp bố làm giả như con bé đã chết.”

Tôi gật đầu, bây giờ thì đã hiểu. “Vậy Bartola và Wolf bảo với người của Scope rằng chúng sẽ ẩn danh một thời gian sau khi giết người. Con tự hỏi tại sao bọn chúng biến mất không làm ai nhướng mày lên, nhưng nhờ bố, Bartola và Wolf được cho là sẽ chạy trốn.”

“Phải.”

“Vậy chuyện gì đã xảy ra? Bố có trả cho chúng gấp đôi không?”

“Những loại như Bartola và Wolf - lời nói của chúng không có ý nghĩa gì. Dù cho có trả cho chúng bao nhiêu chăng nữa, bố biết bọn chúng sẽ quay lại đòi thêm. Bọn chúng sẽ chán ngấy khi sống ở nước ngoài hoặc có thể bọn chúng say xỉn và khoác lác phun ra mọi chuyện trong một quán bar. Bố đã phải giải quyết cái loại rác rưởi này trong suốt đời mình. Bố không thể mạo hiểm được.”

“Vậy là bố giết chúng.”

“Phải,” ông nói không một mảy may hối hận.

Bây giờ tôi hiểu tất thảy. Tôi chỉ không hiểu bằng cách nào mọi thứ diễn ra sau đó. “Bọn chúng đang giữ một đứa bé,” tôi nói với ông. “Con hứa con sẽ nộp mình nếu chúng thả thằng nhỏ ra. Bố gọi chúng. Bố giúp tiến hành trao đổi.”

“Bọn chúng không tin bố nữa.”

“Bố đã làm cho Scope bao lâu nay,” tôi nói. “Nghĩ ra chuyện gì đó.”

Hoyt ngồi đó và nghĩ ngợi. Tôi lại nhìn bộ dụng cụ của ông, và tôi tự hỏi ông đang nhìn thấy gì. Rồi chậm rãi, ông nâng khẩu súng lên và chĩa vào mặt tôi. “Bố nghĩ bố có ý này,” ông nói.

Tôi không chớp mắt. “Mở cửa gara ra, Hoyt.”

Ông không cử động.

Tôi nhoài qua người ông tới chỗ tấm kính che nắng và nhấn cái điều khiển gara từ xa. Cánh cửa bắt đầu chạy với tiếng kêu ro ro. Hoyt nhìn nó chạy lên. Elizabeth đứng ngoài đó, không cử động. Khi nó mở ra hoàn toàn, mắt nàng nhìn đăm đăm vào mắt ông.

Ông thảng thốt.

“Hoyt?” tôi nói.

Đầu ông vụt quay sang chỗ tôi. Bằng một tay ông túm lấy tóc tôi. Ông gí súng vào mắt tôi. “Bảo nó tránh ra.”

Tôi vẫn im lặng.

“Làm đi, hoặc con sẽ chết.”

“Bố sẽ không làm thế. Không làm thế trước mặt cô ấy.”

Ông nhướng người lại gần tôi. “Làm đi, mẹ kiếp.” Giọng ông giống một lời van xin khẩn thiết hơn một câu ra lệnh thù địch. Tôi nhìn ông và cảm thấy một thứ lạ lùng xuyên qua mình. Hoyt khởi động xe. Tôi nhìn lên phía trước và ra hiệu cho nàng tránh đường. Nàng lưỡng lự, nhưng cuối cùng cũng bước qua một bên. Hoyt đợi cho đến khi nàng đứng hẳn ra khỏi đường đi. Rồi ông nhấn ga. Chúng tôi lao qua nàng với một cú xóc mạnh. Khi chúng tôi chạy vụt đi, tôi quay lại và nhìn ra cửa sổ đằng sau, Elizabeth mờ dần, nhạt nhòa dần, cho đến khi cuối cùng nàng mất dạng.

Một lần nữa.

Tôi ngồi lại và tự hỏi mình có bao giờ được gặp lại nàng nữa không. Tôi đã giả vờ tự tin lúc trước, nhưng tôi biết xác suất xảy ra chứ. Nàng đã đấu tranh với tôi về việc này. Tôi giải thích với nàng rằng tôi phải làm như thế. Tôi cần phải là người đứng ra bảo vệ lúc này. Elizabeth không thích điều đó, nhưng nàng hiểu.

Trong vài ngày qua, tôi biết được nàng còn sống. Tôi có đổi mạng sống của mình cho nàng sống không? Sẵn lòng. Tôi hiểu là sẽ như vậy. Một cảm giác lạ lùng, bình ổn bao lấy tôi khi tôi ngồi cùng xe với người đã phản bội cha mình. Tội lỗi đã từng đè nặng lên tôi trong suốt bao lâu nay cuối cùng cũng đã được nhấc đi. Tôi biết giờ đây mình phải làm gì - mình phải hy sinh điều gì - và tôi tự hỏi liệu có lựa chọn nào khác không, liệu có phải mọi việc được quyết định từ trước là sẽ kết thúc như thế này không.

Tôi quay sang Hoyt và nói, “Elizabeth không giết Brandon Scope.”

“Bố biết,” ông ngắt lời, và rồi ông nói một điều làm lung lay tận gốc rễ con người tôi: “Bố giết.”

Tôi cứng người.

“Brandon đánh đập Elizabeth,” ông nhanh chóng nói tiếp. “Hắn sắp sửa giết con bé đến nơi. Vì vậy bố bắn hắn khi hắn bố vào nhà. Rồi bố đổ tội cho Gonzalez, như bố nói lúc trước. Elizabeth biết bố đã làm gì. Con bé không để cho một người vô tội nhận tội. Vì vậy nó tạo ra cái bằng chứng ngoại phạm đó. Người của Scope biết chuyện đó và chúng băn khoăn. Đó chính là lúc chúng bắt đầu nghi ngờ rằng có thể EIizabeth là kẻ giết Brandon” - ông dừng lại, mắt vẫn nhìn đường, nghiền ngẫm rồi gọi lên một thứ gì đó từ sâu thẳm bên trong - “Chúa tha lỗi cho bố, bố để chúng nghĩ thế.”

Tôi đưa cho ông chiếc điện thoại di động. “Gọi đi,” tôi nói.

Ông gọi. Ông gọi cho một gã tên là Larry Gandle. Tôi đã gặp Gandle vài lần trước đây. Cha gã học cùng trường cấp ba với cha tôi. “Tôi đã có Beck,” Hoyt bảo gã. “Bọn tôi sẽ gặp anh chỗ khu nuôi ngựa, nhưng anh phải thả đứa bé ra.”

Larry Gandle nói gì đó mà tôi không nghe rõ.

“Ngay khi bọn tôi biết đứa trẻ được an toàn, bọn tôi sẽ có mặt ở đó,” tôi nghe Hoyt nói. “Và bảo với Griffin tôi đã có cái mà ông ấy muốn. Chúng ta có thể kết thúc chuyện này mà không gây tổn hại gì cho tôi hay gia đình tôi.”

Gandle nói gì đó nữa rồi tôi nghe tiếng anh ta gác máy. Hoyt đưa lại chiếc điện thoại cho tôi.

“Con có phải là một phần của gia đình bố không, Hoyt?”

Ông chĩa khẩu súng lên đầu tôi một lần nữa. “Từ từ lấy khẩu Glock của con ra, Beck. Hai ngón tay.”

Tôi làm như ông bảo. Ông nhấn nút mở cửa kính.

“Ném nó ra ngoài cửa xe.”

Tôi do dự. Ông gí họng súng vào mắt tôi. Tôi ném khẩu súng ra khỏi xe. Tôi không nghe tiếng nó rơi xuống.

Bây giờ chúng tôi lái xe trong im lặng, đợi điện thoại đổ chuông lần nữa. Khi nó kêu, tôi là người trả lời. Tyrese nói giọng nhỏ nhẹ, “Thằng bé ổn.”

Tôi gác máy, nhẹ nhõm.

“Bố đang đưa con đi đâu, Hoyt?”

“Con biết là đi đâu.”

“Griffin Scope sẽ giết cả hai chúng ta.”

“Không,” ông nói, vẫn chĩa khẩu súng vào tôi. “Không phải cả hai.”
 
Chương 46


Chúng tôi rẽ khỏi đường cao tốc và đi về phía vùng nông thôn. Đèn đường thưa dần cho đến khi chỗ duy nhất tỏa sáng là đèn pha ôtô. Hoyt vươn người ra ghế sau và cầm một cái phong bì lên.

“Bố có nó ở đây rồi, Beck. Tất thảy.”

“Tất thảy gì?”

“Những gì cha con có được về Brandon. Những gì Elizabeth có được về Brandon.”

Tôi bối rối trong một giây. Ông đã giữ chúng trong suốt thời gian qua. Và rồi tôi tự hỏi. Cái xe. Tại sao Hoyt vào trong xe?

“Những bản copy khác đâu?” tôi hỏi.

Ông cười toét như thể sung sướng vì tôi đã hỏi. “Không có bản nào. Tất cả đều ở đây.”

“Con vẫn không hiểu.”

“Con sẽ hiểu, David ạ. Bố xin lỗi, nhưng con là kẻ hứng tội của bố bây giờ. Đấy là cách duy nhất.”

“Scope sẽ không tin,” tôi nói.

“Phải, lão ta sẽ không tin. Như con nói đấy, bố đã làm việc cho lão ta từ rất lâu rồi. Bố biết lão ta muốn nghe điều gì. Tối nay mọi chuyện kết thúc.”

“Bằng cái chết của con?” tôi hỏi.

Ông không trả lời.

“Bố sẽ giải thích mọi chuyện với Elizabeth như thế nào?”

“Nó có thể sẽ ghét bố,” ông nói. “Nhưng ít nhất con bé sẽ còn sống.”

Phía trước, tôi có thể nhìn thấy lối vào đen đen có đóng cổng của khu đất. Trò chơi kết thúc, tôi nghĩ. Nhân viên an ninh mặc đồng phục vẫy cho chúng tôi qua. Hoyt vẫn gí súng vào tôi. Chúng tôi tiếp tục đi và rồi, không báo trước, Hoyt đạp phanh gấp.

Ông quay sang phía tôi. “Con có mang máy ghi lén không, Beck?”

“Sao? Không.”

“Mẹ kiếp, để bố xem.” Ông vươn người về phía ngực tôi. Tôi ngả ra sau. Ông giơ khẩu súng lên cao hơn, lấp khoảng trống giữa chúng tôi, và rồi bắt đầu lục soát tôi. Thỏa mãn, ông ngả lại chỗ mình.

“Con may mắn,” ông nói, cười nhếch mép.

Ông tiếp tục lái. Ngay cả trong đêm tối, bạn cũng có thể có cảm nhận được sự sum suê tươi tốt của những thứ trên mặt đất. Cây cối đứng in bóng lên mặt trăng, đung đưa mặc dù hình như không hề một gợn gió. Xa xa, tôi thấy một chùm đèn sáng. Hoyt chạy theo con đường về phía những ngọn đèn. Bản hiệu màu xám đã bạc màu nói cho chúng tôi biết đã đến Khu nuôi ngựa Tự do. Chúng tôi đậu xe ngay chỗ đầu tiên bên trái. Tôi nhìn ra cửa xe. Tôi không biết nhiều lắm về khu nuôi ngựa, nhưng cái nơi ngổn ngang này thật ấn tượng. Có một tòa nhà trông giống như khu nhà chứa máy bay to đủ để chứa một chục sân chơi tennis. Khu nuôi ngựa chính có hình chữ V và kéo dài xa ngút tầm mắt tôi. Có một đài phun nước đang phun ở chính giữa khu đất. Còn có đường rãnh và thanh xà để nhảy và chướng ngại vật.

Cũng có người đang đợi chúng tôi.

Nắm khẩu súng vẫn chĩa vào tôi, Hoyt nói, “Ra ngoài.”

Tôi bước ra ngoài. Khi tôi đóng cửa xe, tiếng sập cửa vang vọng trong không gian yên tĩnh. Hoyt đi vòng qua xe và gí khẩu súng vào mạng sườn tôi. Các loại mùi đưa đến một ảo ảnh hội chợ phiên ở vùng quê. Nhưng khi tôi nhìn thấy bốn gã đứng trước mặt mình, hai trong chúng tôi nhận ra, hình ảnh kia biến mất.

Hai gã kia - tôi chưa bao giờ gặp - đều mang kiểu súng trường bán tự động gì đó. Chúng chĩa súng vào chúng tôi. Tôi hầu như không run rẩy. Tôi đoán là tôi đã quen với việc có súng chĩa vào mình. Một trong bốn gã đứng phía xa bên phải gần lối vào khu chuồng ngựa. Gã khác dựa vào một cái xe bên trái.

Hai gã tôi nhận ra đứng túm tụm dưới một ngọn đèn. Một là Larry Gandle. Tên kia là Griffin Scope. Hoyt dùng khẩu súng huých tôi tiến về phía trước. Khi chúng tôi tiến về phía họ, tôi thấy cửa tòa nhà lớn kia mở ra.

Eric Wu bước ra.

Tim tôi nện thình thình lên lồng ngực. Tôi có thể nghe thấy tiếng thở của mình trong tai. Chân tôi ngứa ran. Tôi có thể miễn dịch với việc bị súng ống đe dọa, nhưng cơ thể tôi nhớ những ngón tay của Wu. Tôi vô tình lùi lại một bước.

Wu hầu như không liếc nhìn tôi. Hắn bước lại chỗ Griffin Scope và đưa cho lão ta cái gì đó.

Hoyt bảo tôi dừng lại khi chúng tôi cách khoảng chục mét. “Tin tốt lành đây,” ông gọi lớn.

Mọi con mắt đổ vào Griffin Scope. Dĩ nhiên tôi biết người này. Suy cho cùng, tôi là con trai người bạn cũ và em trai của một nhân viên thân tín. Cũng như những người khác, tôi kính sợ người đàn ông vạm vỡ có đôi mắt long lanh này. Ông ta là loại người mà bạn luôn tìm cách thu hút sự chú ý của ông ta - một chiến hữu vỗ-lưng mua-cho-bạn-một-ly có khả năng hiếm có là xoay xở như đi trên dây giữa bạn bè và ông chủ. Đó là một thứ kết hợp hiếm khi thành được. Ông chủ hoặc là đánh mất sự kính trọng khi trở thành bạn bè, hoặc bạn bè bực bội khi người kia đột nhiên trở thành ông chủ. Đó không phải là vấn đề đối với một đầu tàu như Griffin Scope. Ông ta luôn biết cách dẫn lối như thế nào.

Griffin Scope trông bối rối. “Tin tốt lành hả, Hoyt?”

Hoyt cố rặn một nụ cười. “Tin rất tốt lành, tôi nghĩ thế.”

“Tuyệt vời,” Scope nói. Ông ta liếc nhìn Wu. Wu gật đầu nhưng vẫn đứng yên tại chỗ. Scope nói, “Vậy nói ta nghe tin tốt lành nào, Hoyt. Ta nóng lòng lắm lắm.”

Hoyt hắng giọng. “Trước tiên, ông phải hiểu điều này. Tôi không bao giờ có ý định hãm hại ông. Thực ra, tôi đã phải nỗ lực khủng khiếp để chắc chắn không một thông tin buộc tội nào lọt ra ngoài. Nhưng tôi cũng cần phải cứu con gái tôi. Ông có thể hiểu điều đó chứ?”

Mặt Scope sầm lại. “Ta có hiểu mong muốn bảo vệ một đứa con?” ông ta hỏi, giọng ông đùng đục. “Có, Hoyt ạ, ta nghĩ ta có hiểu.”

Một con ngựa hí vang ở xa. Tất cả xung quanh im lặng. Hoyt liếm môi và giơ chiếc phong bì lên.

“Cái gì thế, Hoyt?”

“Mọi thứ,” ông đáp lại. “Ảnh, bản báo cáo, băng phim. Mọi thứ mà con gái tôi và Stephen Beck có được về con trai ông.”

“Có bản copy không?”

“Duy nhất một,” Hoyt nói.

“Ở đâu?”

“Ở một nơi an toàn. Luật sư giữ nó. Nếu tôi không gọi cho ông ta trong một giờ nữa và nói cho ông ta mật khẩu, ông ta sẽ tung chúng ra. Tôi không có ý đe dọa đâu, ngài Scope. Tôi sẽ không bao giờ tiết lộ những gì tôi biết. Tôi cũng có quá nhiều thứ sợ mất như bất cứ ai.”

“Ừ,” Scope nói. “Anh nên làm thế.”

“Nhưng bây giờ ông có thể để chúng tôi yên. Ông có tất thảy rồi. Tôi sẽ gửi phần còn lại. Không cần thiết phải làm tổn hại tôi hay gia đình tôi.”

Griffin Scope nhìn Larry Gandle, rồi Eric Wu. Hai gã đứng vòng ngoài mang vũ khí có vẻ căng thẳng. “Con trai ta thì sao, Hoyt? Một kẻ nào đó đã bắn nó như một con chó. Anh mong đợi ta bỏ qua việc đó ư?”

“Thế thôi,” Hoyt nói. “Elizabeth không làm việc đó.”

Scope nheo mắt lại như thể rất quan tâm, nhưng tôi nghĩ tôi nhìn thấy thứ gì đó khác, một thứ gần giống với sửng sốt. “Xin hãy nói,” ông ta nói. “Vậy ai làm?”

Tôi nghe thấy Hoyt nuốt khan khó nhọc. Ông quay sang và nhìn tôi. “David Beck.”

Tôi không ngạc nhiên. Tôi cũng không tức giận.

“Nó giết con trai ông,” ông nhanh chóng nói tiếp. “Nó phát hiện chuyện gì đang xảy ra và nó quyết định trả thù.”

Scope há hốc mồm và đặt tay lên ngực. Rồi cuối cùng ông nhìn tôi. Wu và Gandle cũng quay sang phía tôi. Scope nhìn thẳng vào mắt tôi và nói, “Cậu có gì nói để biện hộ, bác sĩ Beck?”

Tôi suy nghĩ trong giây lát. “Liệu có ích gì không khi bảo với ông rằng ông ấy nói dối?”

Scope không trả lời trực tiếp với tôi. Ông ta quay sang Wu và nói, “Mang hộ chiếc phong bì đó lại cho ta.”

Wu có dáng đi của loài báo. Hắn đi về phía chúng tôi, mỉm cười với tôi, và tôi cảm thấy một vài múi cơ trên người mình theo bản năng co lại. Hắn đứng lại trước Hoyt và giơ tay ra. Hoyt đưa cho hắn chiếc phong bì. Wu cầm chiếc phong bì bằng một tay. Bằng tay còn lại - tôi chưa bao giờ thấy ai di chuyển nhanh đến thế - hắn giật phăng khẩu súng của Hoyt như thể từ một đứa trẻ, và ném nó ra sau ông.

Hoyt nói, “Cái quái...?”

Wu đấm thật lực vào trung tâm hệ thần kinh của ông. Hoyt ngã khuỵu gối. Tất cả chúng tôi đều đứng và chứng kiến ông ngã xuống ngay trước mắt, nôn ọe. Wu vòng lại, từ từ, đá thẳng vào ngực Hoyt. Tôi nghe tiếng gãy rụp. Hoyt nằm ngửa ra, mắt chớp chớp, chân tay duỗi thẳng.

Griffin Scope tiến đến, mỉm cười với bố vợ tôi. Rồi ông ta giơ một thứ lên không trung. Tôi liếc nhìn. Nó nhỏ, màu đen.

Hoyt nhìn lên, nhổ máu ra. “Tôi không hiểu,” ông cố thốt ra.

Tôi có thể nhìn thấy thứ giờ đây nằm trên tay Scope. Nó là một cái máy ghi âm micro. Scope nhấn nút chạy. Tôi nghe giọng mình trước tiên, rồi đến giọng Hoyt:

“Elizabeth không giết Brandon Scope.”

“Bố biết. Bố giết.”

Scope tắt cái máy ghi âm. Không ai nói gì. Scope nhìn bố vợ tôi chằm chằm. Khi ông ta nhìn xuống, tôi nhận ra một loạt chuyện. Tôi nhận ra nếu Hoyt Parker biết nhà ông bị đặt máy nghe trộm, ông cũng biết xe của ông không hề tránh khỏi số phận đó. Đó chính là lý do ông rời khỏi nhà khi phát hiện ra chúng tôi ở sân sau. Đó chính là lý do tại sao ông đợi tôi ở trong xe. Đó chính là lý do ông ngắt lời tôi khi tôi nói Elizabeth không giết Brandon Scope. Đó chính là lý do vì sao ông thú nhận đã giết người ở chỗ mà ông biết bọn chúng đang nghe. Tôi nhận ra ông lục soát tôi, ông thực sự cảm thấy máy ghi lén mà Carlson đã đặt lên ngực tôi, rằng ông muốn chắc chắn FBI cũng đang nghe mọi thứ và Scope sẽ không buồn lục soát tôi. Tôi nhận ra Hoyt Parker đang hứng tội, rằng trong khi ông đã làm quá nhiều việc tồi tệ, bao gồm cả việc phản bội cha tôi, đây chỉ là một mưu mẹo, một cơ hội cuối cùng để chuộc lỗi, rằng cuối cùng, ông, chứ không phải tôi, sẽ hy sinh bản thân mình để cứu tất cả chúng tôi. Tôi cũng nhận ra để kế hoạch của mình thành công, ông phải làm thêm một điều nữa. Vì vậy tôi bước đi. Và ngay cả khi tôi nghe tiếng trực thăng của FBI bắt đầu hạ xuống, ngay cả khi tôi nghe giọng Carlson qua loa hét bảo tất cả đứng yên, tôi chứng kiến cảnh Hoyt Parker với xuống bao súng đeo ở mắt cá chân, lôi ra một khẩu súng, và bắn ba phát vào Griffin Scope. Rồi tôi chứng kiến cảnh ông xoay khẩu súng lại.

Tôi hét lên “Không!” nhưng phát súng cuối cùng đã rời nòng.
 
Chương 47


Chúng tôi mai táng Hoyt bốn ngày sau đó. Hàng nghìn cảnh sát mặc đồng phục đến bày tỏ sự kính trọng. Thông tin chi tiết những gì đã xảy ra tại khu nhà Scope chưa được tiết lộ ra, và tôi không chắc chúng có bao giờ được tiết lộ. Ngay cả mẹ Elizabeth cũng không đòi nghe câu trả lời, nhưng có lẽ là do bà sướng điên lên khi con gái đã chết của mình quay trở về. Nó khiến bà không muốn đặt quá nhiều câu hỏi hay nhìn quá kỹ lưỡng vào những kẽ nứt. Tôi có thể thấu hiểu.

Bây giờ, Hoyt Parker hy sinh như một anh hùng. Và có lẽ đó là sự thật. Tôi không phải là quan tòa giỏi nhất.

Hoyt đã viết ra cả một lời thú tội dài, cơ bản là nói lại những điều ông đã nói với tôi lúc ở trong xe. Carlson đưa cho tôi xem.

“Cái này kết thúc mọi chuyện chưa?” tôi hỏi.

“Chúng tôi vẫn phải tiến hành buộc tội Gandle, Wu và vài tên khác nữa,” anh ta nói. “Nhưng khi Griffin Scope đã chết rồi, mọi người giờ đây ai cũng rụt lại cả.”

Con quái vật trong thần thoại, tôi nghĩ. Bạn không chặt đầu nó. Bạn đâm thẳng vào tim nó.

“Anh đã thông minh khi đến gặp tôi lúc chúng bắt cóc thằng bé,” Carlson nói với tôi.

“Tôi còn có lựa chọn nào khác?”

“Rất tốt.” Carlson bắt tay tôi. “Bảo trọng, bác sĩ Beck.”

“Anh cũng thế,” tôi nói.

Bạn có thể muốn biết thế Tyrese có đi xuống Florida hay không và chuyện gì xảy ra với TJ và Latisha. Bạn có thể tự hỏi thế Shauna và Linda có ở cùng nhau và việc đó có ý nghĩa thế nào với Mark. Nhưng tôi không thể nói bất cứ chuyện nào trong số trên vì tôi không biết.

Câu chuyện này kết thúc tại đây, bốn ngày sau khi Hoyt Parker và Griffin Scope chết. Đã muộn. Quá muộn. Tôi nằm trên giường cùng Elizabeth, ngắm cơ thể nàng phập phồng trong giấc ngủ. Tôi ngắm nàng suốt. Tôi hầu như không nhắm mắt lại. Những giấc mơ của tôi đã bướng bỉnh đảo ngược hoàn toàn. Giờ đây trong những giấc mơ, tôi mơ thấy mình mất nàng - nàng lại chết một lần nữa và tôi lại cô độc. Vì vậy tôi ôm nàng rất nhiều. Tôi thèm khát và không thể rời ra nổi. Nàng cũng thế. Nhưng bọn tôi sẽ giải quyết được thôi.

Như thể cảm thấy mắt tôi dán trên người, Elizabeth quay sang. Tôi mỉm cười với nàng. Nàng mỉm cười lại và tôi thấy tim mình bay vút lên. Tôi nhớ cái ngày ở hồ. Tôi nhớ mình đang thả trôi trên cái bè đó. Và tôi nhớ mình đã quyết định nói với nàng sự thật.

“Chúng mình cần nói chuyện,” tôi nói.

“Em không nghĩ thế đâu.”

“Chúng mình đã không hay khi giữ bí mật với nhau, Elizabeth ạ. Nó chính là thứ đầu tiên gây nên cái đống lộn xộn này. Nếu chúng mình nói với nhau mọi thứ...” tôi không nói hết.

Nàng gật đầu. Và tôi nhận ra rằng nàng biết. Rằng nàng luôn luôn biết.

“Bố em,” tôi nói. “Ông luôn nghĩ rằng em giết Brandon Scope.”

“Em đã nói với bố thế.”

“Nhưng cuối cùng...” tôi dừng lời, bắt đầu lại. “Khi anh nói trong xe rằng em không giết hắn, em có nghĩ bố nhận ra sự thật không?”

“Em không biết,” Elizabeth nói. “Em thích nghĩ rằng có lẽ bố đã nhận ra.”

“Vậy bố đã hy sinh thân mình cho chúng ta.”

“Hay bố cố ngăn anh làm như thế,” nàng nói. “Hay có thể bố chết mà vẫn nghĩ em giết Brandon Scope. Chúng mình sẽ không bao giờ thực sự biết. Và điều đó cũng không quan trọng.”

Chúng tôi nhìn nhau.

“Em biết,” tôi nói, ngực nhô lên. “Ngay từ đầu. Em...”

Nàng bảo tôi im lặng bằng một ngón tay đặt lên môi tôi. “Được rồi.”

“Em bỏ tất cả những thứ đó vào hộp két sắt an toàn,” tôi nói, “vì anh.”

“Em muốn bảo vệ anh,” nàng nói.

“Đó là tự vệ,” tôi nói, một lần nữa nhớ lại cảm giác khẩu súng trong tay mình, tiếng nổ kinh tởm khi tôi kéo cò súng.

“Em biết,” nàng nói, vòng tay quanh cổ tôi và kéo tôi lại gần. “Em biết.”

Bạn thấy đấy, tôi chính là người ở nhà khi Brandon Scope đột nhập vào nhà chúng tôi tám năm trước. Tôi chính là người nằm một mình trên giường khi hắn lẻn vào mang theo con dao. Chúng tôi vật lộn. Tôi vớ lấy khẩu súng của cha tôi. Hắn xông lên đâm. Tôi nổ súng và giết chết hắn. Và rồi, trong cơn hoảng loạn, tôi bỏ chạy. Tôi cố tập trung suy nghĩ, tìm cách xem mình phải làm gì. Khi bình tĩnh trở lại, khi tôi trở về nhà, thi thể đã biến mất. Khẩu súng cũng vậy. Tôi muốn kể với nàng. Tôi định kể khi ở hồ. Nhưng cuối cùng, tôi chẳng nói điều gì cả. Cho đến tận bây giờ.

Như tôi bảo bạn lúc trước rồi đấy, nếu tôi nói sự thật ngay từ lúc ban đầu...

Nàng kéo tôi lại gần hơn.

“Em ở đây,” Elizabeth thì thầm.

Ở đây. Với tôi. Sẽ mất một lúc mới chấp nhận được điều đó. Nhưng tôi sẽ làm được. Chúng tôi ôm nhau và chìm vào giấc ngủ. Chúng tôi sẽ thức dậy cùng nhau sớm mai. Và buổi sáng ngày mai của ngày mai nữa. Khuôn mặt nàng là thứ đầu tiên tôi nhìn thấy mỗi ngày. Giọng nói nàng là thứ đầu tiên tôi nghe thấy. Và tôi biết, mình luôn chỉ cần có vậy.

Hết
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom