Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện Của Tui À!

Diễn Đàn Truyện Của Tui À là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Full Độc Chiếm Vợ Trước: Hàn Thiếu, Sủng Tận Trời

Chương 780: Nhất định là Vương Nguyệt


Lúc này trong văn phòng của Đỗ Lệ, nhìn Lý Mai đang ngồi đối diện khóc nức nở, lòng dạ chị ta cũng vô cùng rối bời.

“Chị Đỗ, chị nhất định phải giúp đỡ tôi, giúp tôi tẩy trắng, nếu không sau này tôi biết sống thế nào đây.” Dáng vẻ khóc lóc của Lý Mai rất đáng thương và oan ức.

“Đừng khóc nữa, đã đủ phiền lắm rồi! Bình thường cô hống hách kiêu ngạo cho lắm vào làm gì, để giờ bị người ta ghi hận!” Đỗ Lệ tức giận đập bàn.

Lý Mai rụt rè lắc đầu: “Tôi, tôi nào.”

“Còn khóng có? Bộ phim nào mà cô không hành hạ bạn diễn là không thể hiện được cái mác ảnh hậu đúng không? Cô đừng tưởng tôi không biết! Tôi phải tốn biết bao nhiêu tâm sức mới đưa cô lên được vị trí ảnh hậu, cũng là vì muốn cô mang vinh quang về cho tôi, bây giờ thì hay rồi, ai không đắc tội cô lại đi đắc tội với tiểu nhân!”

Đỗ Lệ hung hăng trừng mắt nhìn cô cô ta: “Rõ ràng cô biết là không thể đắc tội với phòng tin tức, vì chỉ cần bọn họ tùy tiện viết gì đấy là đủ để cô sống dở chết dở rồi.  Vậy mà cô lại hết lần này tới lần khác đi kiếm chuyện! Cô thật sự tưởng mình là ảnh hậu nên muốn làm gì thì làm? Người nào cũng phải nhường đường cho cô? Lý Mai, chuyện lần này tôi không giúp cô được nữa.”

“Chị Đỗ, đừng mà. Chị không giúp tôi thì tôi biết làm thế nào đây! Tôi sai rồi, tôi biết sai rồi còn không được sao! Chắc chắn là Vương Nguyệt, cô ta biết tôi đánh Trần Manh Manh, nên chắc chắn là cô ta đã gài bẫy tôi.” Lý Mai nói.

“Bất kể là ai thì chuyện lần này cũng đã dính líu với Triệu gia, nên cho dù có bị gài bẫy, cô cũng không được hé nửa lời, nếu không Triệu gia sẽ phong sát cô, đến lúc đó đừng mong lăn lộn trong giới giải trí nữa.” Đỗ Lệ đã cân nhắc được hậu quả.

Lý Mai cuống quýt nói: “Vậy tôi phải làm sao đây? Bây giờ tôi không dám bước chân ra ngoài, vì tin tức này mà mọi người đã nói tôi không ra gì cả, huhu, gì mà bán thân cầu vinh, như vậy tôi làm sao sống tiếp được đây.” Lý Mai khóc lóc rất thương tâm.

Đỗ Lệ vừa bực bội vừa bất an: “Được rồi được rồi, cô ta ngoài trước đi, để tôi nghĩ xem có cách gì không.”

Lý Mai sốt ruột nói: “Chị Đỗ, chị nhất định phải giúp tôi đấy. Chỉ có chị mới giúp tôi được thôi.”

“Được rồi! Cô yên tĩnh chút đi!” Đỗ Lệ vẫy tay đuổi cô ta.

Lý Mai đành thút thít đi ra ngoài. Cô trợ lý bên ngoài có chút ái ngại liếc nhìn Lý Mai.

Trong lòng cô trợ lý có chút sảng khoải, vì quả thực Lý Mai rất đáng ghét, tình khí thì vô cùng tệ hại, không biết phải làm xấu gì tám kiếp mới bị đày đến đây làm trợ lý cho cô ta, cũng không biết là đã bị cô ta đánh đập và chửi mắng bao nhiêu lần rồi.

Nếu lần này Lý Mai thật sự bị ngủm, cô ấy còn hoan hô ăn mừng không kịp nữa là!

Dù tối qua cô ấy cũng bị dọa không nhẹ, nhưng sau khi bình tĩnh lại, cô ấy chợt nghiệm ra lần này đối với mình là một chuyện tốt.

Lý Mai đi về hướng phòng nghĩ riêng, trên đường đi, cô ta nhận được vô số ánh mắt hả hê của những người diễn viên khác. Đi đến bước đường này, cô ta mới nhận ta là không một ai đứng về phía mình để an ủi hay khuyên nhủ.

Có thể thấy, nhân phẩm của Lý Mai đã bị tha hóa trầm trọng.

Đến phòng hóa trang, Lý Mai thấy Trần Manh Manh đang xem điện thoại, hình như là đọc tin tức.

Lý Mai bước tới, quả nhiên là tin tức của cô ta. Trong lòng cô ta lại âm ỉ nổi giận, lập tức xông lên phía trước, hất bay chiếc điện thoại của Trần Manh Manh xuống đất, sau đó còn đánh Trần Manh Manh một bạt tai.

Trần Manh Manh hoàn toàn bị bất ngờ, chuyện gì đang xảy ra vậy?

“Lý Mai, chị, chị làm gì vậy?” Trần Manh Manh đỡ mặt, phẫn nộ nói. Gương mặt mấy ngày trước bị đánh vừa mới khỏi, giờ lại bị đánh tiếp.

“Tôi làm gì? Phải là tôi hỏi cô làm gì mới đúng đấy!” Lý Mai tức tối, dùng hai tay túm lấy tóc Trần Manh Manh, dữ dằn nói: “Con đ.ĩ thối tha, cô còn dám kêu người gài bẫy tôi à!”

Trần Manh Manh đau đớn thét lên, mọi người xung quanh lập tức lao vào.
 
Chương 781: Xé xác các cô


Mọi người thấy Lý Mai động tay với Trần Manh Manh thì nhanh chóng xông vào giúp đỡ.

“Chị Lý Mai, chị bình tĩnh lại đi!”

“Manh Manh, cô không sao chứ?” Nhóm người rối nùi như một mớ hỗn độn, khó khăn lắm mới kéo được Lý Mai ra ngoài.

Trần Manh Manh đau đến chảy nước mắt, tức giận nói: “Lý Mai, rốt cuộc là chị nổi điên gì vậy? Tin tức cũng đâu phải tôi viết, chị đánh tôi làm gì! Đừng tưởng chị là ảnh hậu thì thích đánh ai thì đánh, tôi phải báo cảnh sát!”

Lý Mai đột nhiên gầm lên: “Cô báo cảnh sát? Được thôi, cô báo đi. Chuyện tối qua chắc chắn là cô đã hại tôi! Là cô kêu Vương Nguyệt gài bẫy tôi đúng không!”

“Chị nói linh tinh gì vậy? Sáng nay tôi cũng mới thấy tin tức, mà mấy ngày hôm nay tôi cũng chưa gặp Vương Nguyệt, chị đừng đổ oan cho cô ấy!” Trần Manh Manh bực bội nói, một tay cô ấy vẫn đang xoa đỉnh đầu, chỗ tóc vừa bị nắm âm ỉ đau.

“Không phải cô?” Lý Mai có chút kinh ngạc, “Không thể nào, nhất định là cô! Vương Nguyệt vì cô mới gài bẫy tôi!”

“Ăn nói hàm hồ! Chị đừng ngậm máu phun người!” Trong lòng Trần Manh Manh có chút sợ hãi, nhưng cô ấy nhớ là mình chưa hề kể cho Kỷ Hi Nguyệt nghe chuyện mình bị Lý Mai bắt nạt, làm sao vô duyên vô cớ gài bẫy cô ta được?

“Chắc chắn là chị đã đắc tội với không ít người, nên rất nhiều người muốn hạ bệ chị!” Trần Manh Manh tiếp tục nói.

Lý Mai có chút ngờ vực, nhưng cô ta tuyệt đối không nhận sai, lập tức cười khẩy nói: “Cô đi hỏi cho rõ ràng đi, nếu đúng là các cô làm, tôi sẽ không tha cho các cô đâu!”

“Lý Mai, tôi nể mặt cô là tiền bối, nhưng cô đừng vì thế mà ăn nói lộng ngôn! Còn nữa, tại sao tôi phải nghe lời cô? Cô tưởng cô là ai?” Trần Manh Manh cũng nổi đóa. Trước đây là vì bộ phim chưa quay xong, nên cô ấy không muốn hai người quá khó xử, làm ảnh hưởng đến tiến độ quay phim, nhưng bây giờ bộ phim đã đóng máy, cô cần gì phải khách khí với lại phụ nữ nham hiểm này nữa.

“Trần Manh Manh, cô to gan rồi chứ gì? Để xem tôi có vả nát cái miệng cô ra không!” Lý Mai nhất thời bị chọc tức. Cô ta cao quý như vậy mà lại bị một người như Trần Manh Manh chà đạp thì làm sao chịu đựng nổi.

Nói dứt câu cô ta lại xông lên đánh Trần Manh Manh. Trần Manh Manh tức tối nói: “Gọi bảo vệ đi, cô ta điên rồi!”

Bảo vệ đã được gọi từ lúc nãy, vừa hay cũng đang chạy vào. Thấy ánh mắt hung dữ của Lý Mai, khuôn mặt đỏ bừng và mái tóc rối bù của Trần Manh Manh là anh bảo vệ đã biết Lý Mai lại đánh người.

Sau khi diễn xuất của Lý Mai được công nhận và trở thành nữ diễn viên chủ chốt của đài truyền hình Cảng Long, thái độ của cô ta làm mọi người không thể chấp nhận được, gặp ai cũng lên mặt vênh váo, bảo vệ cũng không thoát cảnh bị cô ta khinh dễ ra mặt.

“Chuyện gì vậy?” Một người bảo vệ gằn giọng nói.

“Anh bảo vệ, Lý Mai bị điên rồi, tự nhiên xông lên đánh tôi!” Trần Manh Manh nói năng rất ngọt ngào, hơn nữa khuôn mặt còn đáng yêu, tính cách lại cởi mở, gặp ai cũng lịch sử chào hỏi, nụ cười luôn nở trên môi.

Bởi vậy nên lúc cô ấy bị Lý Mai đánh, mọi người mới xông xáo vào giúp đỡ.

“Lý Mai, scandal của cô đã bê bối như vậy mà không lo đi xử lý, còn ở đánh người là sao?” Bảo vệ nhanh chóng lên tiếng.

“Cậu là thá gì chứ? Từ bao giờ mà chuyện của tôi đến lượt cậu quan tâm vậy? Tránh ra.” Lý Mai hùng hỗ quát, sau đó quay sang nhìn Trần Manh Manh: “Trần Manh Manh, cô cứ đợi đó, nếu chuyện này do Vương Nguyệt làm, tôi sẽ xé xác các cô ra!”

Nói xong cô ta bỏ đi.

“Đồ thần kinh!” Mọi người ở phía sau mắng cô ta giùm Trần Manh Manh.

Trần Manh Manh nước mắt lưng tròng, đúng là tai bay vạ gió. Nhưng sau khi chỉnh trang lại, cô ấy lập tức chạy xuống dưới lầu.

“Manh Manh, cô làm sao vậy? Mặt của cô? Lại bị Lý Mai đánh sao?” Liễu Đông nhìn thấy Trần Manh Manh chạy vào, liền đứng dậy đón cô ấy.
 
Chương 782: Báo đáp phần ân tình


Trần Manh Manh đưa tay che má, chạy đến trước mặt Kỷ Hi Nguyệt, nói:  “Tiểu Nguyệt, mình có chuyện muốn nói với cậu.”

Kỷ Hi Nguyệt khẽ gật đầu, sau đó ba người vào phòng trà nước. Những người còn lại ngoài văn phòng cũng nhao nhao nhìn sang bên đây.

“Du Du, bản tin lần này cô làm tốt lắm, loại phụ nữ nham hiểm như vậy nên hạ bệ, đề phòng cô ta lại đi bắt nạt người khác.”

Cô Du Du khẽ gật đầu: “ Nếu lần này không có gì bất ngờ, thì e là không ai có thể cứu được cô ta.”

“Ê, mấy người có nhìn thấy không? Hình như Liễu Đông đang theo đuổi cô bé đó thì phải, nhìn cậu ấy lo lắng phết.” Có một đồng nghiệp lên tiếng.

Anh Béo: “Phải không đó? Sao tôi không nhìn ra? Mà Liễu Đông đối với ai chẳng tốt.”

Cố Du Du sửng sốt, sắc mặt cũng trở nên khó coi.

“Mấy người đừng linh tinh nữa, chuyện này đương sự không nói, chúng ta cũng đừng nên gán ghép bậy bạ.” Cố Du Du nghĩ bụng, vừa nãy đúng là Liễu Đông rất lo lắng cho Trần Manh Manh, lẽ nào là thật sao?

Vậy là bạn trai trong mộng của cô ta lại không cánh mà bay sao? Cô ta đối xử với Liễu Đông thật tâm vậy mà, hay là vì cô ta lớn hơn cậu hai tuổi nên cậu khôgn thích?

Trong phòng trà nước, Trần Manh Manh kinh hãi nhìn Kỷ Hi Nguyệt: “Tiểu Nguyệt, thật sự là cậu sao! Vậy sao cậu không nói cho mình biết?”

Kỷ Hi Nguyệt xoa mặt cô ấy: “Vậy tại sao cậu không nói cho mình biết? Định để cô ta đánh cậu mãi vậy à? Nếu không phải ngày đó chính mắt mình nhìn thấy cô ta đánh cậu bốn cái tát, có lẽ mình sẽ không hề biết cậu đã bị ức hiếp đến như vậy!”

Mắt Trần Manh Manh nhất thời bừng đỏ: “Mình chỉ nghĩ quay xong bộ phim này sẽ ổn thôi, dù sao sau này cũng không còn đóng chung với cô ta nữa. Tiểu Nguyệt, chuyện lần này thành ra như vậy, cậu sẽ không sao đấy chứ?”

Liễu Đông liền nói: “Chị Nguyệt sẽ không sao đâu. Lý Mai thật sự rất quá đáng, tốt nhất là lần này vùi dập cô ta luôn, để xem sau này cô ta sống thế nào. Manh Manh, cô cũng thật là, chịu ấm ức như vậy cũng không nói với tôi một tiếng, thảo nào tôi hẹn cô mà cô cứ lần lữa mãi.”

Liễu Đông có chút đau lòng.

Trần Manh Manh vội nói: “Không phải đâu, tôi, tôi biết tôi nói với các cậu, các cậu chắc chắn sẽ ra mặt thay tôi, nhưng các cậu đã giúp tôi rất nhiều rồi, tôi chỉ nghĩ nhịn một chút là sẽ qua thôi, nên tôi…”

Trong lòng Trần Manh Manh rất cảm kích, cô ấy có một người bạn thân siêu tốt, giờ lại có thêm một người bạn tốt Liễu Đông.

“Chỉ có cậu là ngốc thôi. Với loại người này, mình có thể khiến cô ta thân bại danh liệt chỉ trong tích tắc, hà tất gì cậu phải nhịn nhục. Nhớ, cậu là bạn thân của Kỷ Hi Nguyệt mình, không được để người nào bắt nạt cả, biết chưa?” Kỷ Hi Nguyệt siết chặt tay Trần Manh Manh, nghiêm túc nói với cô ấy.

Mũi Trần Manh Manh nhất thời chua xót, nước mắt lại rơi, ôm chầm lấy Kỷ HI Nguyệt: “Mình biết rồi, cảm ơn cậu. Tiểu Nguyệt, có cậu ở đây thật tốt.”

“Ngốc nghếch, khóc gì chứ, cậu là cô bạn thân duy nhất của mình đấy biết không.” Kỷ Hi Nguyệt thở dài.

Kiếp trước cô tránh nhẹ tìm nặng, bạn tốt bạn học gì cũng xua đuổi khỏi tầm mắt, Trần Manh Manh là cô bạn cuối cùng vẫn kiên trì ở bên cạnh cô, khuyên cô quay đầu, cho nên kiếp này cô nhất định phải báo đáp lại phần ân tình này, nhất định phải bảo vệ tốt cô bạn thân này.

Liễu Đông vội nói: “Được rồi được rồi, đừng khóc nữa, chuyện này cô cứ xem như mình không biết gì cả, còn Lý Mai có giỏi thì cứ đến đây mà tìm chúng tôi.”

“Manh Manh, Liễu Đông nói đúng đấy, chuyện này cậu đừng xen vào, cứ vờ như không biết gì cả là được. Bộ phim này cũng đã quay xong, lát nữa cậu từ chức đi, rồi đến Húc Nguyệt nhé! Mình có nói với Cố Cửu rồi.” Kỷ Hi Nguyệt cười nói với Trần Manh Manh.

Trần Manh Manh khẽ gật đầu. Liễu Đông lấy đá từ tủ lạnh ra, dùng khăn giấy bọc lại rồi đưa cho Trần Manh Manh, khuôn mặt của cậu cũng nhăn lại thành một đống, nhìn cô đau lòng nói: “Mau chườm lên mặt đi, sưng hết cả rồi.”
 
Chương 783: Xác định quan hệ


Trần Manh Manh liếc nhìn cậu, sau đó nhận đá chườm lên mặt. Kỷ Hi Nguyệt kêu cô ấy ngồi xuống, pha cà phê xong, cô kể lại câu chuyện ngày hôm qua cho cô ấy yên tâm.

Đột nhiên bên ngoài có tiếng gõ cửa, Cố Du Du lớn tiếng gọi: “Tiểu Nguyệt, điện thoại của cô đổ chuông này.”

Kỷ Hi Nguyệt mở cửa, nhận điện thoại rồi cười nói một tiếng cảm ơn.

Cố Du Du liếc mắt thấy Liễu Đông đang hỏi han Trần Manh Manh rất ân cần, tim cô ta thoáng chùng xuống. Xem ra người đàn ông nhỏ hơn mình hai tuổi này không thể tin cậy được.

Kỷ Hi Nguyệt xoay đầu nhìn Liễu Đông và Trần Manh Manh: “Mình đi gọi điện đã nhé.”

Nói xong cô lướt qua Cố Du Du rồi bước ra ngoài, còn Cố Du Du thì lấy hết dũng khí bước vào.

“Trần Manh Manh, cô bị Lý Mai đánh thật đấy à?” Cố Du Du cười nói.

Trần Manh Manh cười khổ: “Vâng, dù sao cũng bị đánh thành quen rồi.”

“Lý Mai đúng là bị điên rồi, chẳng khác gì kẻ tâm thần phân liệt. Cô ta không những đánh Manh Manh mà bị người khác cản đường cô ta cũng đánh. Manh Manh, cô còn đau không?” Liễu Đông nhìn khuôn mặt thanh tú đã đỏ hồng một mảng của Trần Manh Manh với ánh mắt đau lòng.

Cố Du Du nhìn thấu biểu cảm của Liễu Đông, trong lòng rất sầu muộn, đoạn tình cảm chưa khai hoa nở nhụy này cứ thế kết thúc một cách dễ dàng.

Trần Manh Manh thấy ánh mắt của Liễu Đông, trong lòng cũng có chút xấu hổ.

“Không đau nữa, tôi không sao rồi.” Trần Manh Manh liền mỉm cười.

“Hai người, đang yêu nhau sao?” Cố Du Du không nhịn được hỏi.

Liễu Đông và Trần Manh Manh đều sửng sốt, sau đó cả hai cùng đỏ mặt.

“Liễu Đông, tôi, tôi về trước đây.” Trần Manh Manh đỏ mặt bỏ chạy.

Liễu Đông thấy cô ấy ‘bỏ của chạy lấy người’, cậu quay sang nhìn Cố Du Du, nói: “Chị Du Du, tôi, tôi đang theo đuổi Manh Manh.”

Liễu Đông biết tâm tư của Cố Du Du, cho nên cậu thấy nói thẳng cũng tốt.

Cố Du Du cười khan một tiếng: “Thế à? Có vẻ tiến triển cũng khá tốt đấy nhỉ.”

“Cũng tạm ổn. Đợi thành công rồi tôi sẽ mời chị Du Du đi ăn một bữa nhé.” Liễu Đông đáp.

Cố Du Du đành cười nói: “Được thôi, nợ tôi một chầu đấy nhé. Vậy tôi ra ngoài làm việc tiếp đây.” Nói xong cô ta cũng quay lưng bỏ đi, trong lòng có bao nhiêu thất vọng và hụt hẫng không cần nghĩ cũng biết.

Liễu Đông thở phào nhẹ nhõm, sau đó lấy di động ra nhắn tin cho Trần Man Manh.

“Manh Manh, chị Du Du nói chúng ta đang yêu nhau, cô nói có đúng không?” Liễu Đông muốn nhân cơ hội để chọc thủng lớp giấy này.

Tuy trước đây cậu ái mộ Kỷ Hi Nguyệt, nhưng cậu biết mình sẽ không bao giờ có cơ hội, cho nên cậu chỉ có thể đặt cô trong lòng mà sùng bái như nữ thần, và cậu cũng cần phải sống một cuộc sống của những người bình thường.

Trần Manh Manh là mẫu người mà cậu yêu thích, sau khi tiếp xúc một thời gian, cậu ít nhiều cũng đã hiểu được tính cách của cô ấy, điều quan trọng là ngay cả Kỷ Hi Nguyệt cũng rất bảo vệ cô ấy.

Cho nên Trần Manh Manh chắc chắn là một cô gái đáng để cậu theo đuổi.

Trần Manh Manh đọc được tin nhắn này, đột nhiên tim cũng đập loạn cả lên.

“Cậu nói xem?” Cô ấy suy nghĩ rất lâu mới hồi âm lại một câu.

Liễu Đông vừa nhìn thấy, khóe miệng cũng chợt nhếch lên. Trần Manh Manh dù sao cũng là con gái, ngượng ngùng là khó tránh khỏi.

“Đương nhiên đúng rồi. Không thấy anh lo lắng cho em vậy à? Từ giờ chúng ta sẽ chính thức trở thành bạn trai bạn gái, được không?” Liễu Đông thẳng thắn bày tỏ.

Trần Manh Manh đang đứng đầu thang máy, vừa nhìn thấy tin nhắn này, khóe miệng vô thức nở một nụ cười ngọt ngào.

Liễu Đông đẹp trai, cao ráo, lại trẻ trung năng động, còn chăm chỉ làm việc, nhân phẩm cũng rất tốt, cho nên cô ấy cũng muốn qua lại thử xem.

Thấy cô không trả lời, Liễu Đông lại nhắn thêm một câu: “Trưa nay ra ngoài ăn cơm nhé? Anh ở chỗ cũ đợi em.”

Trần Manh Manh nắm chặt điện thoại, lòng tràn đầy hạnh phúc, hồi âm lại một chữ ‘được’.

Cô ấy thật sự không ngờ vì chuyện của Lý Mai mà cô ấy và Liễu Đông lại xác nhận mối quan hệ, đây gọi là nhờ phúc được họa đó sao?
 
Chương 784: Đợi ăn đòn đi


Kỷ Hi Nguyệt tới cuối hành lang nhận điện thoại, không ngờ lại là Triệu Vân Sâm gọi đến.

“Kỷ Hi Nguyệt, tối qua là sao vậy?” Giọng của Triệu Vân Sâm có chút khó chịu.

Kỷ Hi Nguyệt liền nói: “Sao là sao?”

“Chuyện của Lý Mai đấy, cô không thấy tin tức à? Rốt cuộc là có chuyện gì vậy?”

“Cậu bệnh à? Liên quan quái gì tới tôi.” Kỷ Hi Nguyệt chửi thẳng.

“Không phải cô làm sao?” Triệu Vân Sâm sửng sốt.

Kỷ Hi Nguyệt đáp: “Tôi lười nói chuyện với cậu lắm. Còn nữa, chú ba cậu đã biết tối qua cậu thất lễ với tôi rồi đấy!”

“Sao cơ?” Triệu Vân Sâm lập tức hoảng sợ.

“Cậu đợi ăn đòn đi!” Kỷ Hi Nguyệt nói xong liền cúp máy.

“Này này này, Kỷ Hi Nguyệt, cô!” Triệu Vân Sâm nhìn điện thoại bị cúp ngang mà trán đổ môi hồ hột, lật đật gọi An Hoa vào bàn bạc kế sách đối phó.

An Hoa nhìn thiếu gia nhà mình, trong lòng cũng rất ba chấm, sợ Triệu Húc Hàn tới nỗi như vậy mà còn dám động vào phụ nữ của người ta, chả hiểu đầu óc làm sao mà phát triển được tới giờ.

“Làm thế nào đây, làm thế nào bây giờ? Có khi nào chú ba đánh chết tôi luôn không?” Sắc mặt của Triệu Vân Sâm đã chuyển sang tái nhợt.

An Hoa đáp: “Đánh chết thì không đâu, nhưng nếu đã so đo thì cơn giận của chủ nhân chắc chắn không nhỏ.”

“Cái gì mà không nhỏ, là bạo chúa đấy biết không hả? Tôi không muốn bị chú ấy đánh nữa đâu.” Chưa gì mà Triệu Vân Sâm đã cảm thấy toàn thân đau đớn.

“Tôi nghĩ, thiếu gia vẫn nên tự mình giải thích và xin tha thì hơn, nói là do say rượu.” An Hoa nói, “Chỉ là thiếu gia, tối qua rốt cuộc cậu bị gì vậy?”

“Cái gì mà bị gì vậy?” Triệu Vân Sâm có chút chột dạ.

“Thiếu gia, không phải cậu đã thích Kỷ tiểu thư rồi đấy chứ?” An Hoa hỏi thẳng.

Triệu Vân Sâm nhất thời như bị giẫm phải đuôi: “Làm sao có thể, anh đừng nói linh tinh. Tối qua là tôi do uống quá chén thôi, chứ làm gì có chuyện tôi sẽ thích người phụ nữ đó! Ba năm qua không thèm ngó ngàng tới cô ta, chẳng lẽ bây giờ lại đi thích?!”

Dù nói vậy nhưng trong lòng cậu ta lại rất hoang mang, có phải cậu ta đang lừa mình dối người không? Hay là nhất quyết không để mất thể diện? Cậu ta biết mình quả thực có thích Kỷ Hi Nguyệt, gần đây cậu ta còn nhớ đến cô nữa.

Đúng là quái gở thật.

An Hoa quan sát vẻ mặt của cậu ta, sau đó lại thở dài: “Thiếu gia, tôi không biết phải nói thế nào, nhưng nếu thiếu gia có tâm tư này thì nên gạt bỏ sớm đi. Cách càng xa Kỷ tiểu thư, thiếu gia sẽ càng an toàn.”

“An Hoa, rốt cuộc anh có phải là người của tôi không thế! Sao lại nói chuyện hướng về người khác mà không giúp tôi!” Triệu Vân Sâm buồn bực nói.

An Hoa cười khổ, đáp: “Thiếu gia, đó là chủ nhân đấy! Cho dù tôi có một trăm lá gan cũng không dám đối đầu với anh ấy nữa là. Đâu phải chúng ta chưa từng nếm qua trái đắng? Tôi cũng chỉ là lo lắng cho thiếu gia thôi. Lão gia đã dặn là cậu đừng nên đi chọc vào Kỷ Hi Nguyệt, mở công ty rồi thì lo chí thú làm ăn, đem chút thành tựu về cho lão gia được nở mày nở mặt.”

“Trong mắt anh chỉ có chủ nhân, có lão gia, chứ làm gì có cậu chủ như tôi. Hừ, cút ra ngoài đi!” Triệu Vân Sâm thẹn quá hoá giận.

An Hoa đành phải lui ra ngoài, trong lòng thầm kêu khổ, nhưng hi vọng là vị đại thiếu gia này đừng làm ra chuyện liều chết nữa.

Triệu Vân Sâm ở trong văn phòng đi tới đi lui, càng nghĩ càng cảm thấy không đúng. Chuyện của Lý Mai quả thực rất kỳ lạ, hơn nữa còn xảy ra đúng lúc cậu ta đang ở bên ngoài trò chuyện với Kỷ Hi Nguyệt nữa.

Chuyện này nếu không phải Kỷ Hi Nguyệt cố ý dụ cậu ta ra ngoài, thì cậu ta thật sự không nghĩ ra được lí do gì khác.

Với lại, Kỷ Hi Nguyệt còn từng cảnh báo cậu ta là đừng ký hợp đồng với Lý Mai, nên nhìn thế nào cũng thấy là Kỷ Hi Nguyệt đã gài bẫy, chỉ là cậu không hiểu tại sao Kỷ Hi Nguyệt lại hao tốn tâm tư gài bẫy một cô minh tinh của Cảng Long như vậy?

Trong chuyện này nếu nói Kỷ Hi Nguyệt không hề giở trò thì đánh chết cậu cũng không tin.

“An Hoa, An Hoa!” Triệu Vân Sâm lại quát lên, cậu ta nhất định phải điều tra kỹ càng mới được.
 
Chương 785: Một mũi tên bắn chết hai con chim


Kỷ Hi Nguyệt trở về bàn làm việc, trong đầu vẫn đang nghĩ, Triệu Vân Sâm không phải là tên ngốc, nếu cậu ta có lòng muốn điều tra, dám chắc cũng sẽ điều tra ra được.

“La Hi!” Kỷ Hi Nguyệt lại đứng lên đi tới chỗ La Hi.

Cô cúi đầu nói bên tai La Hi mấy câu, khóe miệng La Hi khẽ giật giật, sau đó trả lời cô: “Cô yên tâm đi, không tìm được ai đâu.”

Kỷ Hi Nguyệt khẽ nhướn mày: “Sạch sẽ thế cơ à?”

“Đương nhiên, tôi làm việc thì tiểu thư cứ yên tâm.” La Hi tự tin nói.

“Như vậy thì tốt, nhưng Triệu Vân Sâm chắc chắn sẽ điều tra chuyện này, anh nhớ cẩn thận một chút.” Kỷ Hi Nguyệt nói.

La Hi khẽ gật đầu, rồi thầm nghĩ, thân là ám vệ của Triệu gia, chỉ cần là những chuyện anh ấy muốn trừ khử không để điều tra được, thì cho dù Triệu Vân Sâm có thông qua hệ thống của Triệu gia cũng không điều tra ra.

Huống hồ camera trong quán bar Tinh Không đêm qua cũng đã bị cậu chủ điều chỉnh, vậy thì Triệu Vân Sâm còn điều tra được cái quái gì nữa.

Tin tức về Lý Mai càng lúc càng xôn xao. Quả nhiên, Cục Phát thanh-Điện ảnh và Truyền hình đã phái người đến.

Bộ phim truyền hình mới của Lý Mai chỉ e là phải chịu tổn thất rất nặng nề. Khóe miệng Kỷ Hi Nguyệt khẽ cong lên một nụ cười lạnh lùng, cứ như vậy thì Vượt Qua Khóa Tình của Lâm San sẽ vô cùng thuận lợi.

Lý Mai tự tìm đường chết, còn cô thì ‘một mũi tên bắn chết hai con chim’, vừa giúp Trần Manh Manh trút giận, vừa giúp Húc Nguyệt tiêu diệt được một đối thủ cạnh tranh.

Ba ngày sau, Lý Mai chẳng khác gì ‘chuột chạy qua đường’, bị mọi người đánh đuổi, bắt buộc Đỗ Lệ phải đưa cô ta ra nước ngoài để ẩn nấp một thời gian, vì sợ ở lại Cảng Thành sẽ bị một số người hâm mộ điên cuồng hủy hoại triệt để.

Chức sếp tổng của Đỗ Lệ ở bộ phận diễn xuất cũng vì quản người không khéo đã bị hạ xuống bậc phó tổng, làm chị ta tức đến méo mặt, nhất thời các diễn viên dưới tay chị ta cũng cảm thấy áp lực hơn.

Ngoài ra, chị ta cũng không ngừng bôn ba khắp nơi, hy vọng bộ phim của Lý Mai có thể được lên sóng đúng dự kiến. Nhưng đáng tiếc, đời không như là mơ. Cục Phát thanh-Điện ảnh và Truyền hình dù đã có lòng cho Cảng Long mặt mũi, nhưng bởi vì chuyện này đã ảnh hướng quá tệ, cho nên dù không phong sát Lý Mai, nhưng cũng phải đợi qua được đầu ngọn gió.

Kỷ Hi Nguyệt càng thêm vui mừng, dù bộ phim của Lâm San vẫn chưa đóng máy, nhưng Cố Cửu đã nói là chỉ cần thêm nửa tháng nữa. Nếu cứ theo tiến độ như vậy, sau khi làm xong hậu kỳ, thời gian lên sóng sớm nhất có thể là ngày 11 Quốc Khánh.

Kỷ Hi Nguyệt kêu Cố Cửu bàn bạc lịch phát sóng vào khung giờ vàng tám giờ tối với đài truyền hình Cảnh Long và đài truyền hình Hương Thành, Cố Cửu nghe xong bèn kêu nên cô tự mình tìm Triệu Húc Hàn.

Ý của Kỷ Hi Nguyệt là nếu anh ấy giải quyết không được thì cô mới đi tìm Triệu Húc Hàn, còn nếu giải quyết được thì không cần Triệu Húc Hàn ra mặt nữa.

Cố Cửu dở khóc dở cười, đành phải tiếp nhận nhiệm vụ này, ngoài ra anh ấy còn phải bàn bạc thời gian phát sóng với các trang web trực tuyến khác. Kết quả nhận được đều là thông tin khả quan.

Xét cho cùng thì bộ phim của Lâm San cũng không nổi tiếng lắm, nhưng cũng có người rất vừa mắt. Với lại hậu thuẫn của Húc Nguyệt lại là tập đoàn Kỷ Hải, cho nên mọi người cũng có phần nể mặt Kỷ Thượng Hải, thêm nữa là, sau khi xem trailer của bộ phim xong, đa số mọi người đều rất hứng thú.

Ngày thứ ba sau khi tan ca, Kỷ HI Nguyệt nhận được điện thoại của Lý Đỉnh, hẹn cô đến một quán cà phê trong thành phố.

Kỷ Hi Nguyệt rất kinh ngạc, thiết nghĩ hẳn là Lý Đỉnh đã điều tra được manh mối về chuyện của trưởng phòng Kim, nên cô vẫn giữ dáng vẻ của Vương Nguyệt dẫn theo La Hi đến chỗ hẹn.

Nhưng Kỷ Hi Nguyệt không ngờ là lúc nhìn thấy Lý Đỉnh, cô quả thực đã bị dọa không nhẹ.

Khuôn mặt của Lý Đỉnh nhìn vô cùng hốc hác, còn có chỗ bị thương.

“Đội trưởng Lý, xảy ra chuyện gì vậy?” Kỷ Hi Nguyệt kinh hãi nói.

Chỗ ngồi của Lý Đỉnh và Kỷ Hi Nguyệt là một góc trong quán cà phê, và hiển nhiên là Lý Đỉnh đã cố ý chọn chỗ như vậy.

“Kỷ tiểu thư, tôi phải phụ sự tín nhiệm của cô rồi.” Mắt Lý Đỉnh đỏ lên.

Kỷ Hi Nguyệt giật mình, vội vàng nói: “Đội trưởng Lý, anh nói vậy là sao? Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì? Anh đừng dọa tôi.”

“Bạn của tôi làm trong Cục thành phố đã chết.” Lý Đỉnh ngẩng đầu nhìn cô, sắc mặt vô cùng đau khổ.
 
Chương 786: Bị theo dõi rồi sao?


Kỷ Hi Nguyệt há hốc, sắc mặt tái nhợt, nói: “Là, là người bạn mà anh đã kêu đi điều tra trưởng phòng Kim sao?”

Lỷ Đỉnh đau khổ gật đầu: “Nửa đêm hôm qua người bạn đó đã gọi cho tôi một cuộc điện thoại, chỉ là bên trong không hề có tiếng động, nhưng tôi nghe thấy tiếng súng, sau đó là tiếng điện thoại vỡ nát và dập nguồn.”

Lý Đỉnh rưng rưng, tiếp tục nói: “Sáng nay, thi thể của bạn tôi đã được phát hiện ở bến sông.”

Anh ấy ra sức cắn chặt ngón tay của mình, như đang kiềm chế sự đau thương của bản thân.

“Sao lại như vậy chứ?” Kỷ Hi Nguyệt nghe xong cũng không khỏi đau lòng. Có lẽ nếu cô không nói ra nội tình, người bạn đó của Lý Đỉnh sẽ không đi điều tra, cũng sẽ không mất mạng.

Lý Đỉnh cố gắng kiềm chế sự đau buồn của bản thân: “Trước đây tôi đã từng nói với người bạn đó là cẩn thận trưởng phòng Kim, cậu ấy nghe xong cũng rất kinh hãi, nói là sẽ âm thầm điều tra để xem thử thế nào, không ngờ chỉ mới mấy ngày mà đã xảy ra cơ sự như vậy. Tôi, tôi thật sự có lỗi với cậu ấy.”

Kỷ Hi Nguyệt cũng không biết an ủi thế nào, xem ra người bạn của Lý Đỉnh đã tìm được manh mối gì đó, nên sau khi bị phát hiện đã bị giết khẩu để bịt miệng.

“Đội trưởng Lý, anh ráng kìm nén bi thương, bây giờ không phải là lúc thương cảm, mà phải báo thù cho bạn của anh.” Kỷ Hi Nguyệt vội nói. Mặc dù cô cũng vô cùng buồn lòng, nhưng qua chuyện này đã thấy rõ bọn buôn lậu m.a tú.y thật sự rất hung tàn và ngang ngược.

Một ngày chưa loại bỏ, e là Cảnh Thành sẽ càng nhiều người gặp phải, hơn nữa tổ chức này cũng sẽ ngày một lớn mạnh.

Rồi sẽ giống như kiếp trước, làm chết vô số người, cho nên kiếp này phải sớm đập tan tổ chức này mới được.

“Bây giờ bên Cục thành phố đã cử hai cảnh sát thuộc đội phòng chống m.a tú.y đến khu vực của chúng tôi, nhưng lại đặt dưới quyền kiểm soát của trưởng phòng Kim. Kỷ tiểu thư, tôi có thể âm thầm điều tra, nhưng quả thực trở ngại rất lớn, vì vậy tôi cần sự trợ giúp của cô.”

Lý Đỉnh nghiêm túc nhìn Kỷ Hi Nguyệt.

“Tôi muốn xin sự trợ giúp của Triệu Thị.” Lý Đỉnh nói tiếp, “Chỉ có hệ thống của họ mới có khả năng điều tra được trưởng phòng Kim rốt cuộc đã làm gì một cách nhanh nhất.”

“Không được!” Kỷ Hi Nguyệt lập tức lắc đầu: “Đội trưởng Lý, Triệu Thị không thể dính líu tới những chuyện có liên quan đến m.a tú.y, đây là đại kỵ, Triệu chủ nhân chắc chắn cũng sẽ không đồng ý.”

Lý Đỉnh gật đầu: “Tôi biết, cho nên mới mong cô hỏi thử Triệu chủ nhân, cho dù chỉ một chút manh mối cũng vô cùng quan trọng.”

Kỷ Hi Nguyệt nhìn gương mặt phờ phạc của anh ấy, trong lòng cũng rất khó chịu, chuyện này dù sao cũng từ cô mà ra.

“Kỷ tiểu thư, tôi xin cô, nếu ngay cả cô cũng không giúp được, vậy thì bạn tôi đã thật sự chết vô ích rồi.” Đôi mắt của Lý Đỉnh lại đỏ hoe.

“Thực ra, cho dù tôi có đi xin thì cũng chưa hẳn đã giúp đỡ được.” Kỷ Hi Nguyệt cũng rất rối bời, “Đội trưởng Lý, anh đừng nôn nóng, chuyện quan trọng là phải cẩn thận, phải có kế hoạch chi li từng bước, không thể mù quáng được. Bạn của anh không để lại một tí manh mối nào luôn sao?”

Lý Đỉnh khẽ lắc đầu: “Điều duy nhất mà tôi chắc chắn là trước khi chết cậu ấy đã theo dõi trưởng phòng Kim. Có thể là cậu ấy đã nhìn thấy được gì đó, cho nên mới bị giết người diệt khẩu. Cậu ấy muốn nói cho tôi biết, nhưng nối máy rồi lại không nghe thấy tiếng động, chỉ có tiếng súng.”

“Lúc đó tôi đã ra ngoài tìm cậu ấy, nhưng không cách nào tìm được, mãi cho đến sáng nay mới phát hiện thi thể.” Vẻ mặt của Lý Đỉnh vô cùng bi thương.

Kỷ Hi Nguyệt giật mình: “Vậy có khi nào anh cũng gặp nguy hiểm không? Vì bọn chúng chắc hẳn đã biết bạn anh liên hệ với anh rồi.”

Lý Đỉnh cười khổ: “Tôi không biết, tôi chỉ biết là bạn của tôi không thể chết vô ích được. Tôi nhất định phải tìm ra bằng chứng, một mẻ hốt gọn mấy tên buôn lậu m.a tú.y điên cuồng này!”

La Hi đột nhiên bước tới, thấp giọng nói: “Tiểu thư, có người ở góc cửa đằng kia nãy giờ vẫn nhìn chằm chằm vào các cô, đội trưởng Lý bị người khác theo dõi rồi sao?”
 
Chương 787: Bắt giữ tội phạm


Lý Đỉnh và Kỷ Hi Nguyệt đều biến sắc, lập tức xoay đầu nhìn về hướng mà La Hi vừa nói.

Ngay góc cửa ra vào quán cà phê ở bên kia, có một người đàn ông đội nón lưỡi trai màu đen đang cúi đầu, nhưng ngay sau đó hắn lại ngước lên nhìn về hướng bọn họ.

Thấy cô và Lý Đỉnh cũng đang nhìn sang bên đây, hắn không khỏi sửng sốt, sau đó đứng bật dậy bỏ chạy ra ngoài.

“La Hi, mau bắt anh ta lại!” Kỷ Hi Nguyệt cuống quýt nói.

Lý Đỉnh cũng nhanh chóng đứng lên, đuổi theo ra ngoài. La Hi chạy đầu tiên, kế đến là Lý Đỉnh, Kỷ Hi Nguyệt cũng lập tức đuổi theo.

Tốc độ của người đàn ông đó rất nhanh, hắn ta chạy thẳng vào một trung tâm thương mại lớn bên cạnh.

Có điều, tốc độ của La Hi còn nhanh hơn thế nữa, chỉ trong nháy mắt là anh ấy đã gần như đuổi kịp hắn ta.

Người đàn ông đó xoay đầu liếc nhìn, thấy vậy liền sợ hãi tăng thêm tốc độ, chạy thẳng vào trung tâm thương thương mại rồi lao về hướng cổng an ninh.

Qua cửa an ninh là cầu thang. La Hi khẽ nhếch môi, hắn ta thật sự cho rằng đây không phải là nơi dễ xuống tay ư? Đúng là là một tên không biết sống chết.

Trong nháy mắt, hắn ta đã xuống đến bãi đậu xe tầng hầm, nhưng vừa mới đi được một đoạn bậc thang, cả người La Hi đã leo lên cầu thang, một cú bật nhảy vọt thẳng tới trước mặt hắn ta.

Hắn ta vô cùng kinh ngạc, lập tức tung một cước về hướng La Hi, nhưng thân thủ của La Hi không phải người bình thường có thể so sánh được.

Tên đó vừa tung cú đá, La Hi đã vung tay, dúng lực tay chém thẳng vào chân của hắn ta.

Hắn ta hét lên thảm thiết, nhưng ngay sau đó liền rút ra một con dao hoa quả bén nhọn.

Lúc này, Kỷ Hi Nguyệt và Lý Đỉnh cũng đã đuổi kịp đến nơi, đúng lúc nhìn thấy con dao hoa quả sáng loáng đang vung về hướng La Hi.

“Cẩn thận!” Lý Đỉnh hoảng sợ kêu lên.

Nhưng chân của La Hi đã nhanh chóng tung một cước. Người đàn ông đó lại hét lên thảm thiết, con dao hoa quả rớt xuống đất, phát ra tiếng ‘đinh đang’ khi rơi trúng cầu thang.

Lý Đỉnh vội vàng lao đến, dùng còng tay còng hắn ta lại.

“Nói! Mày là ai? Tại sao lại theo dõi tao?” Còng tay hắn xong, Lý Đỉnh ra sức đá vào người hắn.

Thực sự là cái chết của người bạn đã khiến anh ấy không còn nơi nào để trút giận, bây giờ lại nhìn thấy tên tội phạm ở trước mặt, làm sao anh có thể giữ được bình tĩnh.

“Các anh đuổi theo tôi làm gì? Tôi đã phạm tội gì chứ!” Tên đó thét lên.

“Tội gì à? Tàng trữ hung khí, còn muốn chém người mà chưa phải tội à!” Lý Đỉnh biết, anh ấy không thể bắt tên này với lý do sử dụng m.a tú.y, bởi vì không có bất kỳ bằng chứng nào, nhưng cũng may là tên này muốn chém người, như vậy cũng đã đủ lí do để anh ấy dẫn người về đồn.

Chỉ cần dẫn về được, anh ấy nhất định sẽ bắt hắn ta khai ra thứ gì đó.

“Nói, ông chủ là mày là ai! Là ai đã kêu mày theo dõi tao! Có phải chúng mày đã giết Hà Vĩ không!?” Lý Đỉnh căm phẫn hỏi. Hà Vĩ chính là người bạn thuộc đội phòng chống tội phạm m.a tú.y ở trong Cục.

“Thần kinh! Ông mày không biết mày đang nói gì cả!” Tên đó cũng rất cứng đầu.

“Không biết đúng không? Vậy thì để ông đây cho mày biết!” Lý Đỉnh ra sức đấm đá.

Kỷ Hi Nguyệt cảm thấy không ổn, vội vàng nháy mắt ra hiệu với La Hi.

“Đội trưởng Lý, đánh chết người rồi không hỏi được gì đâu.” La Hi liền giữ chặt Lý Đỉnh đang kích động.

Tên đó bị đánh đến không gượng dậy được, liên tục hét lên thảm thiết, miệng hộc máu, mặt mũi sưng vù.

Lý Đỉnh thở hổn hển, sau đó lấy điện thoại ra gọi cho cảnh sát gần đó để kêu xe cảnh sát tới. Lúc này trong trung tâm thương mại có rất nhiều người kéo đến xem, thấy cảnh sát bắt giữ tội phạm, đương nhiên rất hả lòng hả dạ.

Lý Đỉnh kêu Kỷ Hi Nguyệt và La Hi về trước, còn anh ấy áp giải người về đồn.

“Kỷ tiểu thư, bản thân cô cũng phải cẩn thận hơn nhé, có lẽ tôi đã vô tình gây rắc rối cho cô rồi.” Lý Đỉnh cảm thấy hôm nay hẹn Kỷ Hi Nguyệt ra ngoài quả thực có chút không sáng suốt.
 
Chương 788: Không động tới mấy người này


Kỷ Hi Nguyệt sửng sốt. Cô thiết nghĩ, nếu trưởng phòng Kim điều tra ra được người Hứa Vĩ gọi điện thoại cuối cùng là Lý Đỉnh, chắc chắn ông ta sẽ nghi ngờ là Lý Đỉnh biết gì đó, nhưng bây giờ Lý Đỉnh lại đến tìm cô.

Không biết là trưởng phòng Kim có nghiệm ra điều gì không, vì từ lúc cô tiến vào văn phòng của ông ta, vẻ mặt kinh hãi đó đã bị ông ta nhìn thấy.

Nếu suy xét lại cẩn thận những việc này, phải chăng cô và Lý Đỉnh sẽ rất nguy hiểm?

Xem ra cô không cẩn thận cũng không được, nhưng điều quan trọng nhất vẫn là nhanh chóng tóm gọn được tổ chức kia.

Trưởng phòng Kim thân là quyền cao chức trọng, nếu không có những bằng chứng xác thực, sơ suất sẽ bị cho là bôi nhọ cảnh sát nhân dân, cho nên dù muốn điều tra ông ta thì cũng nhất định phải vạn phần cẩn thận.

“Tiểu thư, cậu chủ sắp về rồi đấy, chi bằng thử bàn bạc với anh ấy chuyện này xem?” La Hi đề nghị, bởi vì anh ấy cảm thấy bọn tội phạm m.a tú.y này vô cùng nguy hiểm, sơ sẩy là bỏ mạng như chơi.

Về phương diện này pháp luật vô cùng nghiêm khắc, một khi đã bắt được thì hình phạt rất nghiêm trọng, do đó bọn chúng không bao giờ ôm tâm lý ăn may, cho nên càng thêm chống đối, bí quá hóa liều.

Kỷ Hi Nguyệt khẽ gật đầu: “Anh Hàn nói tối mai sẽ về, nhưng không hiểu sao tôi cứ cảm thấy bồn chồn.”

“Lý Đỉnh?” La Hi hỏi.

“Đúng vậy, anh nói liệu anh ấy có gặp nguy hiểm không?” Kỷ Hi Nguyệt hỏi La Hi.

“Anh ấy là cảnh sát, đương nhiên phải cẩn thận hơn chúng ta. Với lại, anh ấy đã biết mình bị theo dõi, nên sẽ tự cẩn thận thôi.” La Hi đáp.

Kỷ Hi Nguyệt lại gật đầu: “Hy vọng là như vậy. Nhưng trước khi chuyện này chưa kết thúc, sớm muộn gì cũng là một quả bom hẹn giờ.”

“Tiểu thư, hoặc là chúng ta có thể dùng cách khác để cung cấp một ít manh mối hỗ trợ cảnh sát cũng được mà.” La Hi nói.

“Ví dụ?” Lông mày của Kỷ Hi Nguyệt nhướn lên.

“Ví dụ như có thể nhờ người điều tra về tài khoản của những người thân bên cạnh trưởng phòng Kim chẳng hạn. Nếu ông ta là tội phạm, chắc chắn sẽ nhận được lợi ích rất lớn.” La Hi đề xuất.

“Chính xác! Để tôi nhờ Tiêu Ân.” Kỷ Hi Nguyệt nhất thời cũng không nghĩ tới, “Nếu điều tra được trưởng phòng Kim có nhận hối lộ, vậy thì ông ta bắt buộc phải giải thích chính đáng.”

“Đúng vậy! Chắc chắn là đã nhận được không ít lợi ích! Chỉ cần bị đưa vào diện tình nghi, nhiều chuyện sẽ dễ dàng xử lý hơn.” Kỷ Hi Nguyệt hào hứng lấy di động ra gửi tin nhắn cho Tiêu Ân.

“Tiêu Ân, anh đang ở đâu vậy?”

Tiêu Ân nhanh chóng hồi âm: “Đại tiểu thư, bên đây còn chưa sáng nữa đấy!”

Kỷ Hi Nguyệt gửi qua một mặt cười: “Có chuyện gấp cần nhờ anh giúp đỡ đó mà.”

“Chuyện gì thế?” Tiêu Ân tỉnh cả ngủ.

“Anh có thể nhờ IT điều tra một người giúp tôi được không?” Kỷ Hi Nguyệt hỏi.

Tiêu Ân nghệt ra: “Điều tra ai? Cậu chủ biết không?”

“Bây giờ chưa phải lúc cho anh Hàn biết, mất công anh ấy lại bận tâm. Ngày mai các anh về rồi mà đúng không? Đợi gặp mặt anh ấy rồi nói cũng được, nhưng bây giờ tôi đang muốn biết gấp.”

“Chờ tới tối mai cũng không được à?” Tiêu Ân ngạc nhiên.

“Tối mai các anh mới xuất phát, về tới đây cũng đã là ngày kia rồi.” Kỷ Hi Nguyệt bực bội trả lời.

Tiêu Ân buồn cười: “Thế đại tiểu thư muốn điều tra ai nào?”

“Trưởng phòng Kim của phòng truy nã tội phạm m.a tú.y thuộc khu vực Di Hòa. Tôi cần biết tài khoản của ông ta hoặc người thân của ông ta có nhận hối lộ hay không.”

“Cái gì!” Tiêu Ân bên kia lập tức gửi lại hai chữ, có thể thấy là anh ta vô cùng kinh ngạc.

“Không được sao?” Kỷ Hi Nguyệt có chút tụt hứng.

“Phòng truy nã tội phạm m.a tú.y? Đại tiểu thư, cô muốn làm gì vậy? Triệu gia không động đến mấy người này đâu.” Tiêu Ân nhanh chóng hồi âm.

Kỷ Hi Nguyệt liền đáp: “Tôi biết chứ, nên đâu có kêu anh làm gì. Tôi chỉ muốn điều tra tài khoản chút thôi.”

“Vậy cũng không được. Chuyện này cô phải xin chỉ thị của chủ nhân.” Tiêu Ân kiên quyết nói.
 
Chương 789: Mở rộng phạm vi


Kỷ Hi Nguyệt im lặng không trả lời. La Hi đọc xong đoạn đối thoại, nghiền ngẫm nói: “Tiểu thư, xem ra không được thật.”

Thím Lý xuất hiện, cũng tỏ ra lo lắng nói với cô: “Tiểu thư, đúng là Triệu gia chưa bao giờ động đến hai chữ m.a tú.y này, bởi vì một khi cậu chủ có liên quan đến phương diện này, những người trong hệ thống Triệu gia sẽ công kích cậu ấy, đến lúc đó vị trí chủ nhân e là khó bảo toàn.”

Kỷ Hi Nguyệt biến sắc hoàn toàn, cô không ngờ chuyện lại nghiêm trọng đến vậy. Có điều, nếu Triệu gia làm ăn chính đáng, thì việc liên quan đến m.a tú.y đúng là sẽ bị công kích.

Cô không thể lôi Triệu Húc Hàn xuống nước được, nếu không sẽ làm hại đến anh.

Mà Triệu Húc Hàn không ngồi vững vị trí chủ nhân, thì nguyên nhân cái chết của mẹ anh và mối thù của mẹ cô cũng sẽ không báo thù được.

“Thôi bỏ đi, để tôi tự nghĩ cách vậy. Tiêu Ân, các anh đừng nói lại với anh ấy nhé.” Kỷ Hi Nguyện nhắn.

Tiêu Ân hồi âm: “Vậy tiểu thư phải cẩn thận đấy. Đợi chúng tôi về rồi sẽ lén điều tra giúp cô, chỉ cần không cần sử dụng hệ thống của Triệu gia là được.”

“Được, vậy anh nghĩ ngơi đi.” Kỷ Hi Nguyệt kết thúc cuộc nói chuyện.

Thím Lý thấy sắc mặt của Kỷ Hi Nguyệt rất kém, bà rót một ly sữa đưa cho cô: “Tiểu thư, cô có thể tìm Cố thiếu giúp đỡ mà, mạng lưới ở thủ đô của cậu ấy cũng rất lợi hại, hơn nữa Cố gia còn rất thân với hệ thống công an, nhờ người âm thầm điều tra một chút, chắc sẽ không thành vấn đề đâu.”

“Thím Lý, thím thông minh thật đấy, sao cháu lại không nghĩ ra nhỉ. Cháu không cần tìm Cố Cửu đâu, tìm Hạ Tâm Lan là được rồi.” Mắt Kỷ Hi Nguyệt nhất thời sáng lên.

Kỷ Hi Nguyệt về phòng, nhắn tin cho Hạ Tâm Lan.

Hạ Tâm Lan nhận được tin nhắn của cô thì vừa kinh ngạc vừa vui mừng, Kỷ Hi Nguyệt cũng không lòng vòng, thẳng thừng nhờ cô ấy giúp đỡ.

Hạ Tâm Lan vốn dĩ là một người rất nhiệt tình, lại có mối quan hệ thân thiết với Kỷ Hi Nguyệt, cho nên vừa mở miệng là đã đồng ý ngay. Cô ấy sẽ giúp cô âm thầm điều tra về tài khoản thu chi của trưởng phòng Kim và người nhà ông ta.

Ngày hôm sau, Kỷ Hi Nguyệt vẫn không yên lòng, cô gọi điện thoại hỏi thăm Lý Đỉnh.

Giọng của Lý Đỉnh có chút yếu ớt, thì ra là cả đêm không ngủ để giằng co với tên tiểu tử mà hôm qua anh ấy đã bắt về đồn, nhưng thông tin nhận được lại chẳng thấm vào đâu.

Bên phía truyền thông cũng bắt đầu đưa tin chuyện Hà Vĩ bị sát hại dã man vì điều tra bọn buôn lậu m.a tú.y, tính chất của vụ án đã xấu đi, nên hi vọng công dân có thể cung cấp manh mối về bọn buôn lậu m.a tú.y ngay khi biết được.

Kỷ Hi Nguyệt nhắn Lý Đỉnh phải cẩn thận, ngoài ra nếu có bất kỳ hình ảnh gì của nghi phạm, hoặc là người có liên quan thì có thể gửi cho cô để cô xem thử.

Giữa trưa, Ngô Phương Châu gọi điện thoại đến. Cô không ngờ là anh ấy cũng nhắc đến chuyện Hà Vĩ. Anh ấy hỏi cô có đưa tin không, hay là có manh mối gì không, bởi vì anh ấy cũng biết chuyện giữa Kỷ Hi Nguyệt và Tiền Giang Thành, nên nghĩ rằng lần này Vương Nguyệt chắc hẳn có liên quan, vì vậy anh ấy mới gọi điện thoại đến hỏi thử.

“Anh Tiểu Ngô, anh không thuộc khu vực Di Hòa, sao lại quan tâm đến chuyện ở đó?” Kỷ Hi Nguyệt cũng rất kinh ngạc.

“Gì chứ, bây giờ bọn buôn lậu m.a tú.y đang tràn lan, tối qua đội của chúng tôi cũng mới tiếp nhận một vụ, bảo là ở hộp đêm có người tiêu thụ m.a tú.y!” Ngô Phương Châu đáp.

“Ôi trời, nhanh vậy sao? Hay là trước đây không biết?” Kỷ Hi Nguyệt có chút hãi hùng.

Ngô Phương Châu thở dài: “Trước đây chắc chắn cũng có, nhưng không tràn lan như vậy. Đội trưởng Biên của chúng tôi nói, có thể là bên Di Hòa đã xảy ra biến, nên bọn tội phạm m.a tú.y muốn phân tán lực chú ý của cảnh sát, vì vậy tối qua không những xảy ra ở khu vực của chúng tôi, mà bên khu thành cũ của đợi trưởng Trương cũng có một vụ.”

“Sau khi chúng tôi phân tích, phát hiện cô có tham gia vào vụ án khu vực Di Hòa, nên tôi mới tìm đến cô đây.” Ngô Phương Châu nói, “Trưa này đi ăn cơm nhé, đội trưởng Biên và đội trưởng Trưởng cũng sẽ đến đấy.”
 
Chương 790: Rút dây động rừng


Kỷ Hi Nguyệt nghiền ngẫm một chút, sau đó mỉm cười: “Các anh cũng đừng kỳ vọng vào tôi quá nhé.”

“Không có gì đâu, mọi người chỉ giao lưu trao đổi với nhau thôi, cô đừng áp lực.” Ngô Phương Châu liền đáp.

Kỷ Hi Nguyệt đồng ý, dù sao cô cũng rất sợ hãi, chỉ hi vọng tổ chức tội phạm này bị phá hủy càng sớm càng tốt.

Đúng giờ cơm trưa, Kỷ Hi Nguyệt và La Hi đến quán trà. Ngô Phương Châu và đội trưởng Biên đã đến đó từ sớm. Kỷ Hi Nguyệt vừa vào cửa đã gặp ngay đội trưởng Trương Cường, hai người tranh thủ hàn huyên đôi ba câu.

Sau khi vào phòng bao, đội trưởng Biên và đội trưởng Trương lại là bạn cũ, bởi vì giữa các khu vực đều có nhiều vụ án cần hợp tác, thành ra mối quan hệ cũng rất tốt.

Mọi người ổn định chỗ ngồi xong, Kỷ Hi Nguyệt bắt đầu kể lại toàn cảnh cái đêm Bạch Sơn chết, sau đó nhắc đến Kiều Thanh, cuối cùng là trưởng phòng Kim và cái chết thương tâm của Hà Vĩ, bạn của Lý Đỉnh.

“Nói như vậy là vị trưởng phòng Kim này có vấn đề thật sao?” Sắc mặt của hai người đội trưởng rất khó coi.

Bởi vì từ trước đến nay, những vụ án khó nhằn nhất chính là có nội gián hoặc đại loại như phản đồ, quan trọng hơn mà trước khi tóm được những tên khốn như vậy, sẽ có rất nhiều người bị hại chết.

“Trước khi Hà Vĩ chết, anh ấy vẫn đang theo dõi trưởng phòng Kim, sau đó thì đã bị giết người diệt khẩu, nên nếu nói trưởng phòng Kim không có liên quan gì đến chuyện này, Kỷ Hi Nguyệt tôi là người đầu tiên không tin điều đó.”

Kỷ Hi Nguyệt nói tiếp: “Cũng không giấu gì hai vị, từ ánh mắt đầu tiên nhìn thấy trưởng phòng Kim, tôi đã nhận định ông ta là một trong những thành viên của tổ chức buôn lậu m.a tú.y. Và vì tôi đã nhắc nhở đội trưởng Lý, nên anh ấy mới kêu Hà Vĩ đi theo dõi, cũng trách tôi không lường được bọn buôn lậu m.a tú.y lại điên cuồng như vậy.”

Trong lòng Kỷ Hi Nguyệt rất khó chịu, nhưng bây giờ đau buồn cũng chẳng có tác dụng gì, bởi vì nếu không làm chút gì đó, người chết sẽ không chỉ là Hà Vĩ và Bạch Sơn.

“Tiểu Nguyệt, cô cũng đừng đau lòng quá. Cảnh sát chúng tôi nên cảm kích cô vì đã cung cấp một manh mối hữu ích như vậy mới phải. Nếu không biết chuyện của trưởng phòng Kim, chỉ e là sau này người chết sẽ càng nhiều hơn nữa.” Trương Cường nói.

“Đúng vậy. Chỉ là bây giờ đã biết nhưng lại chẳng có bằng chứng, cũng không thể bắt bớ trưởng phòng Kim một cách vô cớ. Với lại sự việc của Hà Vĩ đã bứt dây động rừng, nên tôi nghĩ tạm thời trưởng phòng Kim sẽ không hành động thiếu suy nghĩ đâu.”

Đội trưởng Biên chau mày phân tích.

“Bây giờ vẫn còn một bước đột phá, đó là đội trưởng Lý Đỉnh. Trưởng phòng Kim làm việc trái lương tâm, ông ta lại biết cuộc gọi cuối cùng Hà Vĩ gọi cho Lý Đỉnh, nên chắc chắn rất e dè Lý Đỉnh, và có khả năng là sẽ giết người để bịt miệng luôn.” Trương Cường phân tích.

“Vậy không phải Vương Nguyệt cũng sẽ gặp nguy hiểm sao? Vì sau khi cô ấy và đội trưởng Lý tiếp xúc với nhau, Lý Đỉnh mới kêu Hà Vĩ đi điều tra trưởng phòng Kim.” Ngô Phương Châu lo lắng nhìn Kỷ Hi Nguyệt, nhưng Kỷ Hi Nguyệt lúc này vẫn đang trong dáng vẻ của Vương Nguyệt.

“Các anh đừng lo lắng cho tôi, tôi có thể tự bảo vệ bản thân được, chỉ là tôi không muốn nghe thêm người tốt nào bị giết hại nữa, cho nên chuyện quan trọng bây giờ là nhanh chóng vạch trần tội danh của trưởng phòng Kim.” Kỷ Hi Nguyệt nói.

Ba người còn lại sắc mặt vô cùng khó coi, bởi vì chuyện này không thể nào chứng minh được, chỉ còn cách đợi trưởng phòng Kim tự ra tay trước mới có hy vọng nắm được thóp của ông ta, nếu không vô duyên vô cớ đi điều tra cũng sẽ bị cho là vu khống.

Vì xét cho cùng, vị trí của trưởng phòng Kim vẫn cao hơn họ một chút.

“Có ai điều tra được tư liệu gì đó của trưởng phòng Kim không?” Kỷ Hi Nguyệt hỏi.

“Chúng tôi là không thể rồi, vì chỉ cần động vào là trưởng phòng Kim sẽ biết ngay, nhưng nếu là cục trưởng thì có lẽ sẽ xem được.” Đội trưởng Biên nói.

Mắt Trương Cường bỗng nhiên sáng lên: “Tiểu Nguyệt, cục trưởng Lý với cô có quan hệ khá tốt, chi bằng cô mở miệng xem sao? Tôi sợ tôi mở miệng, ông ấy sẽ gọt đầu tôi ngay.” Trương Cường cười khà khà.

“Nếu khó khăn như vậy thôi cứ đợi trước đã. Dù sao tôi cũng đã nhờ bạn bè đi điều tra, chắc sẽ nhanh có tin tức thôi. Chuyện chúng ta cần làm bây giờ là phải bảo vệ an toàn cho đội trưởng Lý Đỉnh.”
 
Chương 791: Quả nhiên là bạn tốt


Mọi người lần lượt gật đầu. Đội trưởng Biên sau một hồi trầm mặc thì lên tiếng: “Tôi với Lý Đỉnh cũng có chút giao tình, để chiều nay tôi ghé thăm cậu ấy một chuyến.”

“Hai khu vực của chúng ta đều đã xuất hiện m.a tú.y, chỉ e là cho dù chúng ta không đi thì phòng truy nã tội phạm m.a tú.y bên đó cũng sẽ tìm đến cửa.” Đội trưởng Trương nói.

“Đúng vậy, nhưng chúng ta nên chủ động đến báo cáo, tiện thể gặp thử trưởng phòng Kim luôn.”

Đội trưởng Biên liền đáp: “Được, vậy chiều này chúng ta cùng đi nhé.”

Kỷ Hi Nguyệt rất vui mừng. Cô tin đội trưởng Biên và đội trưởng Trương, bây giờ hai người họ còn kết hợp với nhau, cộng thêm Lý Đỉnh, cùng nhau thảo luận và bàn bạc chắc chắn sẽ góp gió thành bão.

“À phải rồi, tối qua khu vực của các anh có người báo cảnh sát, nhưng có hình ảnh hay gì đó không? Tôi muốn xem thử coi có manh mối nào không.” Kỷ Hi Nguyệt nói.

“Có, để tôi gửi video qua cho cô ngay!” Ngô Phương Châu đáp.

Trương Cường nói: “Bên tôi cũng có, tôi sẽ kêu Tôn Hào gửi cho cô một bản.”

Kỷ Hi Nguyệt khẽ gật đầu, sau đó mọi người cùng nhau thảo luận về một số tình tiết trong vụ án. Trước khi bữa trưa kết thúc, Kỷ Hi Nguyệt nhận được điện thoại của Hạ Tâm Lan.

“Tiểu Nguyệt!” Giọng nói của Hạ Tâm Lan truyền đến từ đầu dây bên kia.

“Tâm Lan, nhanh vậy sao?” Kỷ Hi Nguyệt vừa ngạc nhiên và vui mừng.

“Tôi là ai chứ. Chuyện của cô giao phó, tôi đâu dám chậm trễ.” Hạ Tâm Lan cười ha ha.

Trong lòng Kỷ Hi Nguyệt thoáng ấm áp, có một số người là như vậy, mặc dù chưa quen bao lâu, nhưng chỉ cần gặp nhau vài lần là đã biết người đó chính là bạn tốt cả đời, còn có một số người dù ngày nào cũng gặp, nhưng vẫn bằng mặt mà không bằng lòng.

Sau đó Hạ Tâm Lan liền thay đổi giọng điệu: “Vị trương phòng Kim này đúng là có chút vấn đề, có điều ông ta che giấu rất kỹ. Vợ trước của ông ta có một tài khoản ở nước ngoài, rất bí mật. Nếu bên tôi không có tổ chức đặc biệt và kết hợp với cảnh sát quốc tế, có lẽ sẽ không điều tra ra được.”

“Lợi hại thế cơ à?” Tim Kỷ Hi Nguyệt đập dữ dội.

“Phải đấy, mà sao cô lại dính vào mấy vụ án như vậy? Nguy hiểm lắm đấy.” Hạ Tâm Lan lo lắng cho bạn tốt.

“Đây không phải là lời mà một người quân nhân như chị nên nói, chính vì nguy hiểm nên mới phải nhanh chóng tóm gọn bọn xấu, nếu không sẽ chết rất nhiều người. Chị nói nhanh đi mà.” Kỷ Hi Nguyệt đáp.

“Tiểu Nguyệt, không ngờ tính giác ngộ của cô cũng cao thật, quả nhiên là bạn tốt của Hạ Tâm Lan tôi.” Hạ Tâm Lan bật cười.

Kỷ Hi Nguyệt dở khóc dở cười, nhưng lại cảm thấy vô cùng ấm áp.

“Tiểu Nguyệt, vợ trước của trưởng phòng Kim tên là Tô Tình, ly hôn từ năm năm trước, nhưng tài khoản này sau khi ly hôn mới mở, mỗi lần tiền chuyển vào đều là mấy mươi vạn euro, con số cực khủng.” Hạ Tâm Lan nghiêm túc nói.

“Nhiều thế sao? Vậy vị Tô Tình này làm công việc gì?” Kỷ Hi Nguyệt hỏi.

“Là sếp của một công ty kinh doanh thủy sản, nhập hàng từ Châu Âu và Úc về bán lại trong nước, dòng tiền quả thực không nhỏ. Vốn dĩ là không có vấn đề gì, nhưng số tiền trên tài khoản trong nước của bà ta rõ ràng là thấp hơn tài khoản nước ngoài rất nhiều, trong này vừa xem là đã thấy phi lý, nhưng cụ thể thế nào thì còn cần phải kiểm chứng.” Hạ Tâm Lan đáp.

Kỷ Hi Nguyệt vui mừng gật đầu: “Cảm ơn chị, Tâm Lan. Điều này chứng tỏ là suy đoán của tôi không sai. Vị trưởng phòng Kim này quả nhiên không phải phường gì tốt đẹp. Chỉ có điều, mấy thứ như tài khoản nước ngoài này chị có thể làm rõ được không?”

“Đương nhiên không thể.” Hạ Tâm Lan cười khổ, “Mấy chuyện này là tôi lén lút giúp đỡ cô, nếu bị đồn ra ngoài, chắc chắn tôi sẽ bị phê bình, trừ phi cảnh sát bên cô tự điều tra.”

“Vậy là bên tôi có thể điều tra được sao?” Kỷ Hi Nguyệt hỏi Hạ Tâm Lan. Cô có chút lo lắng, vì một khi điều tra, trưởng phòng Kim chắc chắn sẽ biết đầu tiên.
 
Chương 792: Len lén vào phòng


“Chuyện này cần phải có quan hệ tốt rồi cô phải hỏi thử mới được, nhưng tôi sẽ cố gắng nghĩ cách giúp cô.” Hạ Tâm Lan đáp, “Nhưng cô cũng phải cẩn thận một chút, nếu thật sự là bọn buôn lậu m.a tú.y thì sẽ rất nguy hiểm.”

“Được, tôi hiểu rồi, cám ơn chị nhé Tâm Lan, chúng ta liên lạc sau.” Kỷ Hi Nguyệt kết thục cuộc điện thoại, kể lại mọi chuyện cho Trương Cường, đội trưởng Biên và Ngô Phương Châu nghe.

Cả ba người họ đều tỏ ra kinh ngạc, cảm thấy mạng lưới của Kỷ Hi Nguyệt quả thực còn khủng khiếp hơn hệ thống cảnh sát của bọn họ, có điều ai nấy cũng vui mừng, vì đây đúng thực là một manh mối cực lớn.

“Không có danh mục, chỉ đều tra về vợ trước của trưởng phòng Kim thì quả thực là một vấn đề nan giải.” Đội trưởng Biên cười khổ nói.

“Chuyện này đơn giản mà, tôi sẽ kiếm cho các anh chút danh mục, không phải cô ta kinh doanh thủy sản sao?” Kỷ Hi Nguyệt liền nảy ra ý hay.

“Để nhà hàng Hoàng Gia Tân Nguyệt đặt mua một số thủy sản, sau đó kiếm chút vấn đề, rồi báo cảnh sát, lúc đó cảnh sát sẽ kiểm tra vợ trước của ông ta. Nhà hàng Hoàng Gia Tân Nguyệt là nhà hàng của Triệu Thị, nếu thủy sản xảy ra vấn đề, chắc chắn sẽ bị điều tra rất nghiêm ngặt, tôi nghĩ ngay cả trưởng phòng Kim cũng không dám ngăn cản đâu.”

“Ý kiến hay, nhưng vấn đề là Triệu gia có thể đồng ý không? Triệu gia hình như có quy tắc là không bao giờ dính líu tới bất cứ thứ gì như m.a tú.y.” Đội trưởng Biên nói.

Kỷ Hi Nguyệt khẽ gật đầu: “Tôi biết chứ, để tôi lo liệu cho, tôi là phóng viên mà, cho dù không cần Hoàng Gia Tân Nguyệt thì tôi vẫn có thể nhờ người khác giúp đỡ. Tiếp nhận báo án rồi các anh nhớ nhanh chóng lập án, chỉ cần điều tra vợ trước của ông ta, ông ta chắc chắn sẽ sốt ruột, mà một khi đã sốt ruột thì rất có khả năng sẽ lòi đuôi cáo.”

“Được, vậy thì quá tốt, nhưng trước tiên chúng ta phải móc nối với Lý Đỉnh để tính toán đã. Dù sao vụ án này cũng thuộc phòng truy nã tội phạm m.a tú.y, mà ba chúng ta lại thành viên của tổ trọng án, nên có khả năng là sẽ không cho chúng ta n nhúng tay vào.” Trương Cường  nói.

“Cái chết của Hà Vĩ không đơn giản chỉ là một vụ mưu sát, giữa cảnh sát hợp tác với nhau cũng là chuyện bình thường. Tôi sẽ cố gắng kêu gọi các phía đến hỗ trợ cho chúng ta. Sự việc càng ầm ĩ, quân địch sẽ càng hoảng loạn, tới lúc đó không sợ bọn họ sẽ không lòi đuôi.” Ánh mắt Kỷ Hi Nguyệt đầy tia sát khí.

Ba người đàn ông nhìn thẳng vào đôi mắt sắc lạnh sau cặp mắt kính của cô, họ đều có cảm giác cô gái này thật sự không hề đơn giản.

Nhưng không biết vì sao, cả ba người đều nguyện ý tin tưởng cô. Trực giác của cô gái này lại một lần nữa chính xác, ngay cả một con cá lớn như trưởng phòng Kim cũn bị cô nhìn thấu, đây là khả năng mà có lẽ bọn buôn lậu m.a tú.y không ngờ tới được.

Chỉ cần tóm được con cá lớn này, thì chuyện một mẻ hốt gọn bọn buôn lậu m.a tú.y kia cũng không phải là không có khả năng, điều quan trọng nhất là nếu vạch trần bọn chúng càng sớm, thì tổ chức buôn lậu m.a túy này sẽ càng dễ bị lung lay, có như vậy mới giảm thiểu được tổn hại đến mức thấp nhất.

Ăn cơm trưa xong, Kỷ Hi Nguyệt định nhắn vào nhóm chat của Tiêu Ân chuyện nhà hàng Hoàng Gia Tân Nguyệt, nhưng cuối cùng ngẫm lại vẫn nên thôi.

Cô gọi điện cho bố mình, vừa hay biết được chị gái của Dương Linh, cũng là dì của Tiền Giang Thành mới mở một nhà hàng Tây, kinh doanh chủ yếu là thủy sản nhập khẩu.

Sau khi thảo luận, Tiền Vạn Hạo quyết định trợ giúp, dì Dương có chút sợ hãi, nhưng thấy Tiền Giang Thành cũng ra sức ủng hộ, nói là nếu không phá hủy và bắt giữ tổ chức này thì rất có lỗi với Bạch Sơn, dì Dương mới gật đầu đồng ý đi nói với chị của mình.

Điều bất ngờ là chị của dì Dương có tính giác ngộ rất cao, vừa mở miệng đã đồng ý. Dì ấy nói hận nhất là bọn tội phạm m.a tú.y này, vì đã làm hại biết bao nhiêu người trẻ tuổi, nên rất vui vẻ giúp đỡ.

Kỷ Hi Nguyệt kêu Ngô Phương Châu điều tra trước những cửa hàng đã tiêu thụ thủy sản nhập khẩu của vợ trước trưởng phòng Kim, sau đó cô nhờ chị của dì Dương qua bên đó đặt hàng.

Mọi việc cũng không thể hoàn thành trong một ngày, cho nên ngày hôm sau, trước khi Triệu Húc Hàn quay về, mọi thứ vẫn chưa bắt đầu.

Triệu Húc Hàn về tới nhà là năm giờ sáng, Kỷ Hi Nguyệt vẫn chưa tỉnh. Triệu Húc Hàn về phòng mình tắm rửa sạch sẽ trước, sau đó đến phòng của Kỷ Hi Nguyệt mở cửa bước vào.

Kỷ Hi Nguyệt vẫn đang say giấc, kể ra thì tối nào cô cũng luyện tập đến cực độ mới lên giường, nên chất lượng giấc ngủ vô cùng tốt, hơn nữa theo đồng hồ sinh học thì năm giờ bốn mươi cô sẽ tự tỉnh giấc.
 
Chương 793: Vừa quay về là đã muốn vận động


Triệu Húc Hàn nhẹ nhàng lên giường rồi nằm xuống bên cạnh cô, nhìn khuôn mặt xinh đẹp của cô, trong lòng anh chợt mềm nhũn, mấy ngày nay quả thực anh rất nhớ người phụ nữ nhỏ bé này.

Vươn bàn tay lớn xoa lên mái tóc mềm mại của Kỷ Hi Nguyệt, Triệu Húc Hàn không nhịn được lại cúi đầu hôn lên vầng trán nhẵn nhụi của cô, chỉ bấy nhiêu thôi cũng đủ khiến anh thỏa mãn.

Anh kéo nhẹ chiếc chăn, cùng Kỷ Hi Nguyệt nằm chung một giường, rồi nghiêng người ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn của cô.

Kỷ Hi Nguyệt khẽ động đậy, làm Triệu Húc Hàn không dám nhúc nhích, nhưng dẫu cách một lớp quần áo, bàn tay anh vẫn cảm nhận được đường cong tuyệt mỹ trên thân thể cô.

Lúc còn trên máy bay anh đã tranh thủ đánh một giấc, cho nên bây giờ không muốn ngủ nữa, chỉ nằm nghiêng bất động ngắm nhìn dáng vẻ của Kỷ Hi Nguyệt, như thể muốn đưa khuôn mặt của cô khắc sâu vào tâm trí anh.

Từ báo cáo của La Hi, anh biết được rất nhiều chuyện, bao gồm cả vụ án m.a tú.y. Mặc dù Triệu gia không cho phép dính líu tới hai chữ này, nhưng nếu đã liên lụy đến người phụ nữ của anh, anh vẫn sẽ giúp đỡ.

Giúp đỡ trong âm thầm, bí mật giúp đỡ.

Đúng năm giờ bốn mươi, Kỷ Hi Nguyệt quả nhiên đã tỉnh giấc, đang định đưa tay dụi mắt thì phát hiện eo mình bị thứ gì đó đè giữ.

Cô choàng mở mắt ra liền nhìn thấy khuôn mặt của Triệu Húc Hàn đang phóng đại trước mặt mình.

“Mẹ ơi! Anh Hàn, anh làm em hết cả hồn.” Kỷ Hi Nguyệt lập tức hét lên, nhưng cũng rất nhanh bình tĩnh lại.

Triệu Húc Hàn liền siết chặt bàn tay đang đặt trên eo cô, đem cả người cô ôm vào trong ngực.

Thân thể của Kỷ Hi Nguyệt chạm sát vào người anh, bị anh ôm chặt, đầu cô hết cách đành phải dựa vào vai anh.

“Sao thế? Vừa về đã muốn vận động à?” Kỷ Hi Nguyệt có chút ngạc nhiên nói.

Triệu Húc Hàn hít một hơi thật sâu, ra sức ngửi lấy mùi hương trên tóc cô.

Kỷ Hi Nguyệt bị giữ một tay, nên chỉ còn một tay ôm anh: “Nhớ em quá rồi đúng không?”

“Ừm.” Triệu Húc Hàn vùi sâu vào mái tóc cô rồi nhàn nháp đáp, cánh tay anh lại siết chặt hơn nữa.

“Anh Hàn, anh định siết gãy người em luôn đấy à?” Kỷ Hi Nguyệt dở khóc dở cười, mặc dù trong lòng cô rất xúc động, nhưng thật sự rất đau.

Triệu Húc Hàn lập tức buông cô ra, bốn mắt nhìn nhau.

Trong đôi mắt đen nhánh và sâu thẳm của Triệu Húc Hàn chất chứa sự thâm tình, Kỷ Hi Nguyệt cứ nhìn chằm chằm vào đó, như thể đang nhìn sâu vào vũ trụ bao la, hấp dẫn không tài nào thoát ra được.

Triệu Húc Hàn khẽ chớp mắt, ánh mắt dừng lại trên khuôn miệng nhỏ nhắn của cô.

Vừa định áp xuống, Kỷ Hi Nguyệt đã lập tức nghiêng đầu: “Anh Hàn, em chưa đánh răng rửa mặt mà.”

Triệu Húc Hàn đầu đầy gạch đen, sau đó buông cô ra, rầu rĩ nói: “Còn không nhanh đi.”

Kỷ Hi Nguyệt mếu máo rời giường, nhìn nửa thân trên của Triệu Húc Hàn đang lồ lộ ra ngoài, dáng vẻ muôn phần gợi cảm ấy quả thực khiến người ta có chút thèm muốn.

Kỷ Hi Nguyệt thầm cười ha hả, vào phòng vệ sinh rửa mặt, năm phút sau trở ra liền nhảy thẳng lên giường ôm chầm lấy Triệu Húc Hàn.

Nhưng đúng lúc này, bên ngoài lại vang lên tiếng gõ cửa của thím Lý.

“Đại tiểu thư, sắp sáu giờ rồi đấy! Cô ngủ quên à?” Thím Lý không hề biết cậu chủ của mình năm giờ sáng đã trở lại, còn nằm ngủ trong phòng của Kỷ Hi Nguyệt.

Triệu Húc Hàn đang lúc mở cờ trong bụng vì được Kỷ Hi Nguyệt nhào lên ôm chầm thì lại bị tiếng gõ cửa của thím Lý bóp nghẹt.

“A, oh oh, cháu tỉnh rồi!” Kỷ Hi Nguyệt lập tức hét lên với cánh cửa phòng.

“Đúng rồi tiểu thư, cậu chủ về rồi đấy, lát nữa cậu chủ tỉnh dậy có muốn tôi gọi cô xuống ăn cùng không?” Thím Lý hỏi.

“Không cần, không cần đâu, cháu đi tập luyện bây giờ đấy.” Kỷ Hi Nguyệt thấy sắc mặt của Triệu Húc Hàn đã tái đi thì rất muốn cười.
 
Chương 794: Chuyện tốt bị cắt ngang


Bàn tay của Triệu Húc Hàn đang đặt trên eo cô bắt đầu vân vê, Kỷ Hi Nguyệt lập tức bật cười nghiêng ngã, cả người càng vùi sâu vào ngực anh.

Thím Lý ở bên ngoài đã rời khỏi, Triệu Húc Hàn liền mạnh mẽ lật người, đem Kỷ Hi Nguyệt đặt dưới thân, sau đó cúi đầu hôn lên khuôn miệng nhỏ nhắn của Kỷ Hi Nguyệt.

Anh nhớ cô rất nhiều, hóa ra trên đời này thật sự có chuyện một ngày không gặp dài tựa ba thu.

Kỷ Hi Nguyệt bất chợt căng thẳng, điều cô đang nghĩ trong đầu là liệu mình có tái phát bệnh tâm lý mà mất trí nhớ nữa không?

Song, nhiệt độ và xúc cảm mềm mại trên khóe môi lại khiến tâm tư của cô càng thêm rung động. Ban đầu Triệu Húc Hàn còn hơi dùng lực, nhưng chợt nghĩ đến bệnh tình của Kỷ Hi Nguyệt, anh cũng nhẹ nhàng hơn, không dám làm loạn nữa.

Môi mỏng kề sát nhau, lồng ngực của cả hai càng thêm khẩn trương, Kỷ Hi Nguyệt đưa hai tay đặt lên vai anh, hình như cô có chút căng thẳng, cũng may là Triệu Húc Hàn rất dịu dàng.

“Tiểu thư, không phải cô bị bệnh rồi đấy chứ!” Thím Lý thấy đã mười phút trôi qua mà Kỷ Hi Nguyệt vẫn chưa ra ngoài, bà sợ cô lại phát bệnh như lần trước.

Nên lật đật chạy lên gõ cửa lần nữa, còn định đưa tay mở khóa vào xem thử.

“Cút!” Triệu Húc Hàn tức giận, xoay đầu quát một tiếng về phía cửa.

Thím Lý ở bên ngoài bị dọa đến há hốc, sao cậu chủ lại ở trong này?

Mẹ ơi, không phải bà đã quấy rầy chuyện tốt của hai người họ đấy chứ?

Nếu không cậu chủ cũng đâu nổi trận lôi đình như thế?

Nhưng vừa nãy không phải tiểu thư nói sẽ đi huấn luyện ngay à? Lẽ nào vừa mới tiến hành được một nửa là đã bị bà quấy rầy?

Chết chắc rồi, chỉ e là cậu chủ sẽ xử đẹp bà mất thôi.

Thím Lý ba chân bốn cẳng chạy xuống lầu, trrong lòng thầm cầu nguyện, lần này coi như tiêu rồi, làm sao đây làm sao đây, tiểu thư ơi là tiểu thư, cô làm vậy là hại chết người rồi.

Kỷ Hi Nguyệt cũng bị Triệu Húc Hàn làm cho hết hồn, cô vội vàng vỗ về anh: “Anh Hàn, anh định dọa chết thím Lý à?”

Triệu Húc Hàn giận đến đen mặt, từ trên người Kỷ Hi Nguyệt trèo xuống.

Kỷ Hi Nguyệt bật cười, nằm sấp nửa người lên thân trên của anh: “Thím Lý cũng vì quan tâm em thôi mà, ai kêu anh vừa mới sáng ra đã nằm trên giường của em, thím ấy cũng đâu có biết.”

“Xem ra sau này không cần thím ấy ở đây nữa.” Triệu Húc Hàn vẫn còn tức tối, bầu không khí đang ngon lành tự nhiên bị thím Lý cắt ngang.

“Đừng mà. Anh không thể trách thím Lý được. Em thích đồ ăn đồ ăn thím ấy nấu, nên anh không được trách phạt thím ấy. Thím ấy còn bảo vệ và yêu thương em như mẹ em vậy, anh đừng vì chút chuyện nhỏ mà trách phạt người khác được không?” Kỷ Hi Nguyệt lật đật nói.

Đôi mắt của Triệu Húc Hàn nhìn chăm chăm vào khóe miệng đang dẩu lên của cô, sau đó nói: “Được rồi, em dậy huấn luyện đi. Anh phải ngủ lại một lát. Trưa nay nhớ về nhà ăn cơm, anh có chuyện muốn nói với em.”

“Oh, em biết rồi. Anh nằm đây ngủ luôn à?” Kỷ Hi Nguyệt hỏi.

“Ừm.” Triệu Húc Hàn nhắm mắt, để cơn tức giận của mình từ từ dịu đi.

Kỷ Hi Nguyệt thấy anh có vẻ mệt mỏi thật, liền hôn lên mặt anh một cái rồi nói: “Vậy em ra ngoài đây.”

Triệu Húc Hàn không trả lời, Kỷ Hi Nguyệt nhẹ tay nhẹ chân bước ra ngoài.

Cô xuống lầu trước, thấy thím Lý đang ở trong phòng bếp thơ thơ thẩn thẩn, vẻ mặt thê thảm không tả được.

“Thím Lý.” Kỷ Hi Nguyệt gọi.

Thím Lý xoay đầu, nhìn Kỷ Hi Nguyệt, sau đó lại nhìn phía sau cô: “Cậu chủ chưa xuống sao?”

“Chưa đâu, anh ấy vừa mới về, mệt quá nên đang ngủ trong phòng của cháu đấy.” Kỷ Hi Nguyệt cười nói.

“Tôi nói này tiểu thư, các cô đúng là làm người khác hết hồn đấy. Làm sao tôi ngờ được là sẽ quấy rầy chuyện tốt của cậu chủ chứ? Tôi còn tưởng là cô bị bệnh nữa đấy, sớm biết thì tôi sẽ không đến gõ cửa đâu.” Thím Lý tủi thân nói.
 
Chương 795: Cậu chủ quá nhớ cô


Kỷ Hi Nguyệt cũng rất vô tội: “Thím Lý, chuyện này cũng không thể trách cháu, cháu cũng đâu biết anh ấy vừa về là vào thẳng phòng cháu, lúc cháu tỉnh dậy cũng bị anh ấy làm hết hồn nữa mà.”

Thím Lý sửng sốt: “Chắc cậu chủ nhớ cô lắm rồi đấy.”

Kỷ Hi Nguyệt có chút xấu hổ, cười nói: “Chắc là vậy rồi, haha, cháu đi huấn luyện đây.”

“Aiya, tiểu thư, cô phải giúp tôi cầu xin cậu chủ đấy, vừa nãy cậu chủ nổi giận như vậy, chắc chắn sẽ tống cổ tôi đi cho xem.” Thím Lý vội vàng kéo Kỷ Hi Nguyệt lại.

Kỷ Hi Nguyệt vỗ về bà: “Thím Lý, thím yên tâm đi, ở đây chỉ có cháu với thím, anh Hàn đều nghe theo cháu cả.”

Thím Lý nghệt ra, sau đó mặt mày lại hớn hở.

“Tiểu thư, nếu sau này hai người không muốn thấy tôi xuất hiện ở đây thì nhớ nói với tôi trước một tiếng, không mất công tôi lại phạm sai lầm nữa.” Thím Lý nhìn Kỷ Hi Nguyệt cười gian tà.

“Khụ khụ, thím Lý, thím càng ngày càng hư đốn mà.” Kỷ Hi Nguyệt nói xong thì bỏ chạy.

Thím Lý nhìn Kỷ Hi Nguyệt chạy lên lầu, sau đó lại nhìn sang tầng hai. Bà nghĩ bụng, có lẽ cậu chủ là thật lòng yêu tiểu thư, hy vọng hai người có thể giữ được sự kiên trì này, từ người yêu chuyển sang thân thích thì càng tốt.

Giữa trưa, Kỷ Hi Nguyệt chạy về nhà ăn cơm. Triệu Húc Hàn quả nhiên vẫn chưa đi, cả Tiêu Ân và thím Lý cũng đang ở nhà.

Kỷ Hi Nguyệt rửa ráy tay chân xong thì vào phòng ăn ngồi ăn cơm, La Hi vẫn đang đứng ở cửa.

“Anh Hàn, anh hết bị chênh lệch múi giờ chưa?” Kỷ Hi Nguyệt hỏi thăm.

Triệu Húc Hàn ừm một tiếng: “Không sao.”

“Vậy công việc bên đó suôn sẻ chứ? Sao nhìn anh giống đang gặp rắc rối vậy?” Kỷ Hi Nguyệt thấy sắc mặt của anh không được tốt, bèn quay sang nhìn Tiêu Ân, hy vọng từ Tiêu Ân biết được chút tin tức.

Khóe miệng Tiêu Ân khẽ mấp máy hai chữ ‘m.a tú.y’.

Kỷ Hi Nguyệt lập tức căng thẳng, xem ra là không có chuyện gì giấu được anh.

“Công việc bên đó khá suôn sẻ, chỉ có Úy Mẫn Nhi là hơi thần kinh thôi.” Triệu Húc Hàn nói trước.

Kỷ Hi Nguyệt sửng sốt, sau đó lo lắng nói: “Có phải cô ta vẫn chưa hết hi vọng không? Nhất định phải gả cho anh sao?”

“Ừm.” Một tiếng ‘ừm’ này của Triệu Húc Hàn khiến Kỷ Hi Nguyệt không khỏi thấp thỏm, anh có ý gì?

“Thế anh giải quyết thế nào? Không định cưới cô ta thật đấy chứ?” Sắc mặt của Kỷ Hi Nguyệt có chút khó coi.

Triệu Húc Hàn ngẩng đầu liếc cô một cái, rồi chau mày nói: “Em nghĩ xem?”

Kỷ Hi Nguyệt thoáng chốc thở phào nhẹ nhõm: “Không phải thì tốt. Anh mà cưới cô ta là em đá anh liền!”

Hơi thở trên người Triệu Húc Hàn đột nhiên trầm xuống, ánh mắt cũng trở nên sắc lạnh.

“Em nói gì cơ?”

“Em, ý em là anh đối xử với em rất tốt, nên chắc chắn sẽ không cưới cô ta đâu, nếu không thì anh đã xin lỗi em rồi. Anh đối xử tốt với em, em đối xử tốt với anh, chúng ta đều có qua có lại mà đúng không?” Kỷ Hi Nguyệt lập tức cười giả lả. Không được quá kích động, họa từ miệng mà ra.

Triệu Húc Hàn gắp một miếng cá bỏ vào bát của cô: “Đầu óc quá ngốc nghếch, bổ sung thêm cá vào.”

“Phụt!” Tiêu Ân và thím Lý đứng đằng sau bật cười.

Mặt Kỷ Hi Nguyệt liền nhăn lại thành một đống, cô ngốc chỗ nào, thật là.

“Anh sẽ không bao giờ cưới cô ta đâu.” Triệu Húc Hàn nhấn mạnh một lần nữa.

“Oh, em biết rồi, tại em có chút sợ hãi thôi mà. Được rồi được rồi, thế thì vì chuyện gì mà anh Hàn lại mặt ủ mày ủ ê?” Kỷ Hi Nguyệt chuyển sang chuyện khác để làm lắng xuống chủ đề ngu ngốc của mình.

“Tiêu Ân.” Triệu Húc Hàn gọi.

Tiêu Ân lập tức tiến lên: “Cậu chủ?”

“Cậu nói cho cô ấy nghe xem vì sao tôi mặt mày ủ ê đi.” Triệu Húc Hàn từ tốn nhả chữ.

Tiêu Ân sửng sốt, sau đó đằng hắng cuống họng: “Tiểu thư, cậu chủ vì chuyện của cô đấy.”

“Chuyện của tôi?” Kỷ Hi Nguyệt thoáng lộp bộp, cười gượng nói: “Haha, là chuyện gì?”
 
Chương 796: Anh là giống giáo chủ lắm sao?


Tiêu Ân lập tức đáp: “Tiểu thư, có hai chuyện. Chuyện thứ nhất là cái đêm cô và Triệu Vân Sâm gặp nhau ở quán bar Tinh Không, khụ khụ, chuyện thứ hai là cô dính líu với bọn buôn lậu m.a tú.y.”

Kỷ Hi Nguyệt nghe xong, không khỏi gấp gáp nói: “Anh Hàn, chuyện của Triệu Vân Sâm chắc anh cũng đã hiểu rồi mà, em gài bẫy Lý Mai nhưng chẳng may lại gặp cậu ta uống say bét nhè, nên anh muốn dạy dỗ cậu ta thế nào thì tùy ý, đừng nghi ngờ tấm lòng của em, lúc nào em cũng thật lòng và trung thành với anh Hàn, nhật nguyệt khả biểu, tuyệt không hai lòng.”

Lời nói của Kỷ Hi Nguyệt khiến cả ba người có mặt ở đó đầu giăng đầy mạng nhện, không ngờ là đại tiểu thư cũng sợ cậu chủ đến như vậy.

Còn tưởng đâu mỗi lần cô dỗ dành cậu chủ ghê gớm lắm, hóa ra cũng nịnh nọt như ai thôi.

Khóe miệng Triệu Húc Hàn khẽ run rẩy, thấy dáng vẻ căng như dây đàn của cô anh cũng có chút sầu não.

Anh cũng đâu có nói là không tin cô, anh chỉ muốn để cô thêm một lần nữa nhận ra là những lúc không có anh ở đây, cô đã gặp phải đủ loại nguy hiểm, nên làm sao mà anh yên tâm cho được?

Nhưng thoạt thấy thái độ của cô hệt như con đang thấy cha, Triệu Húc Hàn bỗng có chút chạnh lòng, có phải anh đã quá nghiêm khắc hay quá hung dữ với cô rồi không, để bây giờ cô lại sợ anh tới mức như vậy?

Kể từ khi quan hệ giữa hai người tốt lên, cũng là từ sau đêm đó, anh thực sự đã không còn tổn thương cô nữa, chuyện gì cũng xuôi theo ý cô, cưng chiều cô hết mức có thể.

Nhưng ngay lúc này anh bất chợt nhận ra, hình như tận sâu trong xương tủy cô luôn sợ hãi anh, nếu không cô sẽ không bao giờ nói ra những lời như trung thành tận tâm, nhật nguyệt khả biểu, tuyệt không hai lòng?

Sao anh cứ cảm thấy mình như Thần Long giáo chủ thế nhỉ!

“Anh không hề hoài nghi em, em đừng căng thẳng như vậy.” Triệu Húc Hàn thở dài thườn thượt.

Kỷ Hi Nguyệt nghe anh nói vậy liền cười xòa: “Thật à? Vậy anh Hàn không được ghen đấy nhé. Em với Triệu Vân Sâm tuyệt đối không có khả năng, nên anh mà ghen thì thật sự rất buồn cười đấy.”

“Ừm.” Triệu Húc Hàn không muốn nói tiếp chủ đề này nữa.

Kỷ Hi Nguyệt khẽ gật đầu: “Chuyện thứ hai thì để em nói chi tiết cho anh biết. Bởi vì chuyện này có liên quan đến Tiền Giang Thành, em thực sự không thể làm gơ được. Với lại em nói anh nghe, lần này em thật sự có trực giác, cho nên em muốn giúp cảnh sát phá án càng sớm càng tốt, vì bọn buôn lậu m.a tú.y này vô cùng nguy hiểm.”

“Ý em là trưởng phòng Kim?” Triệu Húc Hàn hỏi

“Đúng vậy. Ông ta thực ra là một tên đầu sỏ, nhưng bây giờ đang là nội gián, lại quyền cao chức trọng, nên không có bằng chứng thì không thể tóm được, với lại qua chuyện Hà Vĩ bị giết người bịt miệng càng chứng tỏ được trực giác của em là đúng.” Kỷ Hi Nguyệt nói.

Tiêu Ân và thím Lý đều cau mày, chuyện này quả thực khá nan giải.

Ấn đường của Triệu Húc Hàn nhíu chặt lại: “Anh biết trực giác của em rất chuẩn, vị trưởng phòng Kim này quả thực có vấn đề, nhưng bây giờ không có bằng chứng, mà Triệu gia lại không thể dính líu với hai chữ này, em cũng biết rồi đấy, có tốt xấu gì cũng không được đề cập, nhưng em là người phụ nữ của anh, chuyện này lại vô cùng nguy hiểm, nên anh không thể mặc kệ được.”

“Cậu chủ!” Tiêu Ân nhất thời biến sắc.

Thím Lý cuống quýt nói: “Cậu chủ, như vậy không ổn đâu. Nếu để Nhất Gia và lão gia biết được, chuyện này phải làm thế nào?”

Kỷ Hi Nguyệt cũng không khỏi lo lắng: “Anh Hàn, anh đừng lo lắng, cũng không cần giúp đỡ em đâu, em sẽ tự mình lo liệu, với lại em đã nhờ Hạ Tâm Lan giúp đỡ có được chút manh mối rồi, bây giờ đang gài bẫy chờ trưởng phòng Kim nhảy vào thôi.”

Kỷ Hi Nguyệt liền kể lại kế hoạch của ba người đội trưởng cho mọi người nghe.

“Tài khoản của vợ trước ông ta thực sự có vấn đề sao?” Triệu Húc Hàn cũng sửng sốt không kém, không ngờ là Kỷ Hi Nguyệt lại đến nhờ Hạ Tâm Lan giúp đỡ, nhưng để có được tin tức như vậy, chỉ e là bên đó cũng không thể làm công khai.
 
Chương 797: Phóng viên dũng cảm và chính trực


Khóe miệng Kỷ Hi Nguyệt khẽ nhếch lên một nụ cười lạnh lùng: “Đúng vậy, cho nên chúng ta phải tạo ra một cái cớ để cảnh sát quang minh chính đại nhảy vào điều tra, đến lúc đó trưởng phòng Kim chắc chắn sẽ đứng ngồi không yên.”

“Đại tiểu thư, kế hay đấy!” Tiêu Ân hào hứng nói, “Chiếc bẫy này thiết kế rất hợp lý. Bắt đầu từ công ty buôn bán thủy sản sẽ không ai nghi ngờ là chúng ta đang điều tra về m.a tú.y, nhưng nếu tài khoản có lỗ hỏng, Đội Kinh tế sẽ can thiệp để điều tra mà không cần đến phòng truy nã tội phạm m.a tú.y, đến lúc đó trưởng phòng Kim có muốn nhúng tay vào cũng không được. Hơn nữa, chỉ cần ông ta dám động tay một chút thôi là sẽ lòi đuôi ngay.”

“Thông minh, tôi chính là có ý này.” Kỷ Hi Nguyệt lập tức gật đầu, liếc mắt khen ngợi Tiêu Ân.

“Ừm, khả thi đấy.” Triệu Húc Hàn cũng gật đầu, “Nhưng bọn em sẽ gặp nguy hiểm.”

“Lúc nào mà chẳng nguy hiểm? Anh Hàn, chỉ có khi bọn tội phạm bị tóm gọn, mọi người mới thực sự không còn nguy hiểm nữa. Em không muốn sau này có quá nhiều người phải chết, cho nên lần này em nhất định phải giúp cảnh sát phá án, phá vỡ ổ buôn lậu m.a tú.y với quy mô khủng ở Cảng Thành này.”

Kỷ Hi Nguyệt nói với thái độ vô cùng nghiêm túc, “Em đã bắt đầu đăng tải tin tức hàng loạt, từ vụ án của Bạch Sơn cho đến cái chết của Hà Vĩ, khuyến cáo người dân nhất định phải tránh xa m.a tú.y. Song chuyện này cũng có thể sẽ chọc tức bọn buôn lậu m.a tú.y. Em biết khả năng gặp nguy hiểm sẽ rất cao, nhưng anh Hàn yên tâm, em sẽ tự cẩn thận. Với lại bên cạnh còn có La Hi, em nhất định sẽ thành công thôi.”

Triệu Húc Hàn nhìn gương mặt chính nghĩa như đang tỏa ra hào quang của Kỷ Hi Nguyệt, cô của lúc này có một vẻ đẹp kỳ diệu khiến người khác không tài nào chuyển hướng chú ý.

“Tiêu Ân, làm một chiếc áo chống đạn mang tới đây!” Triệu Húc Hàn nói với Tiêu Ân.

“Vâng, tôi sẽ đi làm ngay!” Tiêu Ân lập tức ra ngoài.

Kỷ Hi Nguyệt sửng sốt, sau đó cười nói: “Được, em sẽ mặc, vì sự an toàn của em, cũng là để anh Hàn không phải lo lắng nữa.”

Triệu Húc Hàn khẽ gật đầu, còn Kỷ Hi Nguyệt thì vui vẻ không thôi. Cô vui mừng vì Triệu Húc Hàn không hề cản cô mà ngược lại còn ủng hộ cô.

Thím Lý thấy hai người hài hòa như vậy, trong lòng bà cũng rất vui mừng. Nếu sau này Kỷ Hi Nguyệt chân chính trở thành chủ mẫu của Triệu gia, tuyên bố với bên ngoài cô là vị hôn thê của Triệu Húc Hàn, vậy thì những chuyện mà cô phải đối mặt e là còn nguy hiểm hơn bọn buôn lậu m.a tú.y này rất nhiều.

Nhưng nếu hai người đồng tâm hiệp lực, hy vọng chắc chắn sẽ lớn hơn.

Sau giờ cơm trưa, Kỷ Hi Nguyệt vẫn phải quay lại nơi làm việc để chỉnh sửa các tài liệu và tin tức có liên quan đến m.a tú.y.

Liễu Đông và anh Béo cũng giúp cô tìm tài liệu. Lộc Hùng thực ra có chút phản đối loại tin tức này, nhưng thấy Vương Nguyệt nhiệt tình như vậy, còn nhận được sự hỗ trợ của cảnh sát, với lại cũng cần có một đài truyền hình chính thức để phát sóng, nên anh ta cũng không ngăn cản nữa.

Thực ra anh ta ngăn cản cũng chỉ vì một nguyên nhân duy nhất, đó là sự an toàn của Kỷ Hi Nguyệt.

Đắc tội với bọn buôn lậu m.a tú.y tức là đắc tội đến cả một tổ chức lớn. Bạn sẽ không hề biết trong đó có bao nhiêu người và họ rốt cuộc là ai, hơn nữa những người này bất cứ lúc nào cũng muốn giết chết bạn.

Nhưng giá trị của tin tức này nằm ở vấn đề an toàn dân sinh được toàn xã hội quan tâm, và tên tuổi của Vương Nguyệt cũng mang lại cho cô niềm vinh dự là một phóng viên dũng cảm và chính trực.

Bởi vì phóng viên bình thường sẽ chẳng có ai dám đăng tải loại tin tức này.

Buổi chiều, dì Dương gọi điện thoại đến, báo là bên phía chị của dì ấy đã chuẩn bị xong mọi thứ, ngoài ra đội trưởng Trương Cường còn kêu người âm thầm giúp đỡ chị của dì ấy, cho nên hải sản trong nhà hàng tối nay sẽ xảy ra vấn đề theo đúng kế hoạch, thực khách ăn vào sẽ bị tiêu chảy, và bên phía bọn họ đã có chuẩn bị đủ loại ứng biến.

Để chất vấn các vấn đề về chất lượng của thủy sản nhập khẩu, Bộ Công thương, Bộ phận kiểm tra chất lượng, cảnh sát,vv, sẽ từng bước tiến hành vào điều tra, đến lúc đó sẽ kiểm tra đến tài khoản của công ty kinh doanh thủy hải sản do vợ trước trưởng phòng Kim đứng tên.
 
Chương 798: Vụ án này sẽ nguy hiểm


Lúc trước Kỷ Hi Nguyệt đã tranh thủ lập một nhóm chat có cả đội trưởng Biên, đội trưởng Trương, Ngô Phương Châu và Lý Đỉnh, cho nên bất cứ lúc nào cũng có thể liên lạc với nhau.

“Tối nay tôi sẽ đến gần đó để ăn cơm. Sau khi sự việc xảy ra, tôi sẽ nhanh chóng đăng tải tin tức để gây ồn ào. Đội trưởng Biên, là nhân viên cảnh sát của khu vực các anh đúng không?” Kỷ Hi Nguyệt gửi vào nhóm chat.

“Đúng vậy, tôi đã sắp xếp người rồi, xảy ra chuyện là sẽ tới hiện trường ngay.” Đội trưởng Biên hồi âm.

“Vương Nguyệt, cô nhớ cẩn thận đấy. Mấy hôm nay tin tức khá ồn ào, tôi sợ bọn buôn lậu m.a tú.y không nhịn được sẽ ra tay với cô!” Lý Đỉnh rất cảm kích sự giúp đỡ của Kỷ Hi Nguyệt, anh ấy cảm thấy cô đúng là một phóng viên chính nghĩa.

“Tôi đang chờ bọn chúng đến đây. Đến đi để tôi tóm người, tóm được một người cũng có chút manh mối rồi.” Kỷ Hi Nguyệt gửi một mặt cười.

“Vương Nguyệt, cô tuyệt đối đừng lơ là cảnh giác, bọn chúng có súng đấy.” Đội trưởng Biên lo lắng nói.

Kỷ Hi Nguyệt đáp lại: “Tôi biết rồi, tôi sẽ cẩn thận.”

“Nhất định phải kêu vệ sĩ của cô đi theo đấy nhé, cậu ấy có vẻ không đơn giản đâu.” Lý Đỉnh nói.

“Đúng vậy, một mình anh ấy có thể chọi được ba người.” Kỷ Hi Nguyệt khẽ cười.

“Vậy cầu chúc cho chúng ta sớm bắt được cá lớn, đồng thời sớm trả lại công đạo cho người đã khuất.” Lý Đỉnh vẫn còn đau lòng cho người bạn thân Hà Vĩ của mình.

Ngày nào vụ án còn chưa giải quyết xong, anh ấy không tài nào nhắm mắt ngủ ngon được, vì cứ mãi đắm chìm vào tự trách.

Kỷ Hi Nguyệt buông điện thoại xuống, sau đó ngồi im bất động, trong đầu vẫn đang tính toán. Tính đến thời điểm hiện tại thì cô chỉ mới nhận ra được Kiều Thanh và trưởng phòng Kim là thành viên của tổ chức buôn lậu m.a tú.y, nhưng kiếp trước trên mặt báo lại có tới mười mấy bức ảnh của bọn buôn lậu, những tên còn lại vẫn chưa thấy xuất hiện.

Là vì chưa gia nhập vào tổ chức, hay là vì tất cả đang lẩn trốn trong bóng tối?

Nhưng trên tờ báo có điểm mặt những tên đầu sỏ nhỏ của bọn buôn lậu m.a tú.y, vì toàn tổ chức có trên hàng trăm người, nên Kỷ Hi Nguyệt nghĩ chắc chắn sẽ có không ít các tên đầu sỏ nhỏ, chỉ là cô không tìm ra được mà thôi.

Mà tên trùm của tổ chức này đến bây giờ cô vẫn chưa nhớ được tên, thực sự có phần sốt ruột, nhưng cô tin nếu tên này xuất hiện trong tầm mắt của cô, chắc chắn cô sẽ nhận ra ngay, giống như cô từng nhận ra trưởng phòng Kim vậy.

Cô bắt đầu lên mạng tìm hình ảnh của mấy tên tội phạm. Cảng Long có ghi chép lại hồ sơ tội phạm. Liễu Đông thấy trên màn hình máy tính cô nhảy ra nhiều bức ảnh, bèn ngó lại xem.

“Chị Nguyệt, chị đang tìm bọn buôn lậu m.a tú.y à?” Liễu Đông tương đối hiểu Kỷ Hi Nguyệt.

“Ừm, đang xem thử coi có ai quen mắt không.” Kỷ Hi Nguyệt đáp.

“Chị Nguyệt, vụ án lần này quá nguy hiểm, chị nhớ phải cẩn thận đấy.” Liễu Đông có chút áy náy, bởi vì cậu không thể tham gia vụ án này, vì Lộc Hùng và Vương Nguyệt kiên quyết không cho cậu và anh Béo theo chân.

Nhưng hai người cậu có thể giúp cô sắp xếp hình ảnh và hồ sơ, hay chỉnh lý gì đó. Có điều, tên phóng viên xuất hiện trước công chúng và chạy tin bên ngoài thì chỉ có một mình Vương Nguyệt.

Kỷ Hi Nguyệt cười nói: “Tôi biết rồi, đừng lo lắng cho tôi. À phải rồi, cậu với Manh Manh thế nào rồi?”

Liễu Đông thoáng chốc đỏ mặt: “Cũng, cũng ổn. À, Manh Manh nói, nếu chị có thời gian thì chúng ta đi ăn bữa cơm.”

“Ồ? Hai người muốn chính thức tuyên bố?” Kỷ Hi Nguyệt nhướn mày.

Liễu Đông xấu hổ lắc đầu, nhẹ giọng nói: “Đấy là Manh Manh nói mà. Với lại gần đây chị bận bịu như vậy, chúng ta cũng nên tụ tập với nhau để xã hơi một chút.”

“Được rồi, khi nào giải quyết vụ này xong tôi sẽ hẹn hai người đi ăn một bữa ngon.” Kỷ Hi Nguyệt cười nói.

Liễu Đông lập tức gật đầu. Nhìn Kỷ Hi Nguyệt cười vui vẻ trong dáng vẻ của Vương Nguyệt, cậu cảm thấy hình như không còn khó coi nữa mà ngày càng thuận mắt hơn.

Dĩ nhiên là dáng vẻ này tuyệt đối không đẹp bằng Manh Manh của cậu.

Nghĩ đến Trần Manh Manh, Liễu Đông lại lên tiếng: “Phải rồi chị Nguyệt, Manh Manh đã đến Húc Nguyệt rồi đấy.”
 
Chương 799: Sự việc ầm ĩ


Kỷ Hi Nguyệt vui mừng nói: “Thật à? Thế nào rồi? Mà sao cô ấy không nói với tôi tiếng nào nhỉ.”

“Manh Manh nói dạo này chị bận rộn, còn cô ấy bây giờ mới chỉ là diễn viên nhỏ, nên cầm bản demo đến thử xem sao, trước tiên vẫn chưa nói là chị giới thiệu qua đấy.”

“Oh, xem ra cô ấy khá tự tin vào bản thân mình.” Kỷ Hi Nguyệt thích thú nói. Nếu diễn xuất của Trần Manh Manh có thể khiến Mộ Dung Phong thừa nhận, điều này quả thực rất có lợi với cô ấy.

“Cô ấy đã đậu rồi, nghe đâu là làm trong nhóm của Mộ Dung Phong.” Liễu Đông kiêu ngạo nói, “Tôi đã nói là cô ấy làm được mà. Lần trước nhìn thấy cô ấy diễn là tôi đã cảm thấy rất tốt rồi.”

Kỷ Hi Nguyệt nhìn vẻ mặt của Liễu Đông y hệt như kiểu ‘sản phẩm nhà tôi làm ra sao mà không chất lượng cho được’, cười nhạo nói: “Được rồi được rồi, biết Manh Manh của cậu lúc nào cũng giỏi giang rồi.”

Mặt Liễu Đông thoáng chốc lại đỏ lên: “Chị Nguyệt, chị đừng cười tôi mà. Manh Manh nói chị vất vả, còn nguy hiểm nữa, kêu chị phải cẩn thận, có thời gian thì cùng đi ăn cơm. Cô ấy không dám hẹn chị, sợ quấy rầy chị làm việc.”

“Đúng là ngốc nghếch, chẳng xem tôi là bạn thân gì cả.” Kỷ Hi Nguyệt đảo mắt xem thường, “Nhưng đúng là gần đây tôi hơi bận thật, lại có chút nguy hiểm nữa, nên tạm thời khoan hãy gặp nhau, đợi tôi xử lý xong chuyện này rồi chúng ta tụ tập sau cũng được. Cậu nhắn với cô ấy là đừng có quên cô bạn thân này đấy, nếu không tôi sẽ cho cô ấy biết tay.”

Liễu Đông hào hứng gật đầu. Cậu nhìn ra được mối quan hệ giữa Trần Manh Manh và Kỷ Hi Nguyệt thực sự rất tốt.

Sau khi tan ca, La Hi chở Kỷ Hi Nguyệt đến gần nhà hàng hải sản của chị dì Dương, sau đó tìm một quán ăn nhỏ ở đối diện rồi vào trong ăn chút cơm tối.

Cô cũng đã liên lạc với đội trưởng Biên qua điện thoại.

Hải sản trong nhà hàng đã được đội trưởng Biên cho người tiêm một lượng thuốc sổ nhất định, để khi thực khách ăn vào sẽ gây ra tiêu chảy, bên cạnh đó anh ấy cũng đã chuẩn bị thuốc chữa, đề phòng xảy ra chuyện lớn.

Chỉ cần thực khách báo cáo, chuyện này sẽ trở nên ầm ĩ, cộng thêm bên phía Kỷ Hi Nguyệt gây ồn ào, một khi tin tức bị đưa lên mạng, chắc chắn sẽ thu hút chú ý của các bộ phận có liên quan.

Cảnh sát cũng sẽ nhanh chóng nhập cuộc điều tra, và bên xuất xứ những món hải sản này chắc chắn cũng biết.

Kỷ Hi Nguyệt vẫn giữ nguyên dáng vẻ của Vương Nguyệt. Ăn xong cơm chưa được bao lâu, quả nhiên nhà hàng hải sản của chị dì Dương ở đối diện đã vang lên tiếng la ó ồn ào.

Kỷ Hi Nguyệt nhận được in nhắn của chị dì Dương, nói là hải sản của nhà hàng hôm nay có giá đặc biệt, một con tôm hùm vốn dĩ có giá là 588 tệ, lần này giảm giá đặc biệt còn 198 tệ, cho nên hầu hết bàn nào cũng gọi món đó.

Sau khi ăn được kha khá, thuốc sổ bắt đầu phát tác dụng. Nhóm khách hàng cảm thấy không ổn, người kín hết WC, vài khách hàng còn nhảy dựng lên chửi rủa nhà hàng.

Có người báo cảnh sát, còn có người gọi 120. Nhà hàng thoáng chốc đã trở thành một mớ hỗn độn.

Vương Nguyệt và La Hi lập tức xông vào, sau đó cô lấy thân phận phóng viên bắt đầu phỏng vấn các khách hàng khác, còn La Hì thì quay phim lại.

Khách hàng vô cùng phẫn nộ, họ liên tục lên án hải sản của nhà hàng này có vấn đề gì đó vào camera điện thoại của La Hi, bên cạnh đó có rất nhiều thực khách không chịu nổi đau đớn.

Chẳng mấy chốc xe cảnh sát và xe cấp cứu đã đến nơi, nhà hàng lập tức bị đóng cửa và tiếp nhận kiểm tra toàn diện.

Người của đội trưởng Biên bắt đầu vặn hỏi chị dì Dương, mọi chuyện đều đang diễn ra theo kế hoạch.

Sau đó, Phòng Giám sát chất lượng của Cục An toàn thực phẩm nhanh chóng phát hiện ra thành phần thuốc sổ còn sót lại trong hải sản, và bắt đầu truy tìm nguyên nhân gốc rể.

Sự thất thoát của chị dì Dương là rất lớn, nhưng Tiền Vạn Hào và Kỷ Thượng Hải đều hứa sẽ bù đắp, quan trọng hơn là Tiền Giang Thành nhất định phải cho người anh em Bạch Sơn một lời giải thích rõ ràng.

Kỷ Hi Nguyệt tranh thủ biên tập tin tức để gửi cho Lộc Hùng, Lộc Hùng đã biết từ trước, nhận được tin tức đương nhiên cũng nhanh chóng đăng tải. Lần này ngoài ảnh và video ra, còn có cảnh sát, Bộ Công thương, xe cấp cứu… vì vậy sự việc chẳng mấy chốc đã bùng nổ ầm ĩ.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom