Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện Của Tui À!

Diễn Đàn Truyện Của Tui À là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Full Độc Chiếm Vợ Trước: Hàn Thiếu, Sủng Tận Trời

Chương 740: Đối xử với cậu rất tốt


Cố Cửu biến sắc: “Tiểu Nguyệt, quảng cáo này đã lên lịch cho diễn viên nam khác rồi, đổi bất ngờ vậy có ổn không?”

Trần Á Nam còn đang hào hứng, vừa nghe Cố Cửu nói xong thì lập tức khựng lại.

“Đổi người thì có vấn đề gì đâu, tìm vai khác tốt hơn cho người đó là được rồi. Quảng cáo dầu gội này nhất định phải để Á Nam quay. Các anh nhìn đi, cậu ấy trông vừa đẹp trai vừa tươi tắn, chất tóc lại có hơi xoăn nhẹ, tôi cảm thấy để cậu ấy quay nhất định sẽ nổi tiếng.”

Kỷ Hi Nguyệt nói một cách chắc chắn.

Trần Á Nam nhìn Kỷ Hi Nguyệt với vẻ mặt hết sức kinh ngạc, nội tâm vô cùng cảm kích. Cô còn vì cậu mà thay người khác, có phải đã quá tốt với cậu rồi không?

Nếu không phải cô đã có bạn trai, cậu thật sự sẽ cho rằng là cô đang có ý với cậu.

Cố Cửu và Mộ Dung Phong đều nhìn Trần Á Nam.

“Tôi, tôi chưa học qua diễn xuất, tôi, tôi sợ là sẽ làm không được.” Trần Á Nam xấu hổ lắc đầu.

“Tôi nói cậu được là cậu được. Bây giờ đang là kỳ nghĩ, mấy ngày nay cậu rãnh thì đến Húc Nguyệt đi, để anh Mộ Dung dạy cho cậu một chút, rồi chúng ta quay thử trước xem sao, được không?”

Lúc Kỷ Hi Nguyệt nói với cậu thì giọng điệu vẫn rất nhẹ nhàng.

“Học tỷ, tôi, tôi sợ sẽ làm chị thất vọng. Tôi, tôi có thể đóng vai phụ trước được không?” Trần Á Nam rất khó xử.

“Cậu không cần đóng vai phụ gì cả. Các anh cứ tin tôi đi, trực giác của tôi có bao giờ sai đâu. Cố thiếu, chuyện này quyết định vậy đi.” Kỷ Hi Nguyệt quay sang nói Cố Cửu.

Cố Cửu chiều theo ý cô: “Được được được, cô nói được là được. Còn vấn đề hợp đồng thì thế nào?”

“Hợp đồng của cậu ấy thì cứ trích phần trăm đi, hợp đồng mười năm.” Kỷ Hi Nguyệt trộm cười trong lòng.

“Trích phần trăm?” Mộ Dung Phong kinh ngạc, “Đại tiểu thư, chuyện này? Những diễn viên khác tối thiểu phải có một bộ phim nổi tiếng đã mới được ký hợp đồng trích phần trăm.”

“Tôi biết, nhưng cậu ấy đặc biệt. Anh Mộ Dung, anh hiểu mà, tôi đã tìm nam diễn viên như vậy từ rất lâu rồi.” Kỷ Hi Nguyệt cười y hệt như con cáo nhỏ.

Mộ Dung Phong sửng sốt, sau đó khẽ gật đầu. Anh ấy biết Kỷ Hi Nguyệt nhất định phải có được Trần Á Nam này.

“Được, đại tiểu thư cô đã quyết định thì tôi sẽ cố hết sức.” Mộ Dung Phòng cười cười với Trần Á Nam.

Trần Á Nam cảm kích không biết nói sao cho hết. Ông trời thật sự đã làm rớt miếng bánh có nhân này cho cậu sao?

“Học đệ, vậy sau này chúng ta hợp tác vui vẻ nhé.” Kỷ Hi Nguyệt nâng ly rượu lên, mọi người cùng nhau cụng ly.

Tới tận lúc ngồi lên xe La Hi để quay về trường, Trần Á Nam vẫn còn chút không tin mọi thứ là sự thật.

Kỷ Hi Nguyệt ngồi xe của Cố Cửu, trên xe còn có Vô Cốt. Cố Cửu muốn đưa Kỷ Hi Nguyệt về nhà.

Trên trường đi, Trần Á Nam nghĩ rất lâu mới dám hỏi La Hi: “Anh La, mỗi lần Kỷ tiểu thư của các anh ký hợp đồng đều tùy ý vậy sao?”

La Hi nghĩ bụng, sao tôi biết được? Nhưng thấy Kỷ Hi Nguyệt coi trọng Trần Á Nam như vậy, anh ấy cân nhắc một chút rồi nói: “Làm gì có, chẳng qua là đại tiểu thư đối xử với cậu đặc biệt thôi.”

“Vậy, vậy tại sao cô ấy lại đối xử tốt với tôi như vậy?” Trần Á Nam nghĩ mãi cũng không ra.

“Có thể là muốn lôi kéo cậu, hoặc là đại tiểu thư đã nhìn thấy được tài năng của cậu, sau này cậu sẽ trở thành ngôi sao lớn chẳng hạn.” La Hi đáp. Nói vậy chắc không có gì sai đâu nhỉ?

“Kỷ tiểu thư đúng là một người tốt. Lẽ nào cô ấy là quý nhân của đời tôi?” Trần Á Nam tự lẩm bẩm.

“Đúng rồi đấy.” La Hi nói, “Đại tiểu thư rất lợi hại, sau này cậu sẽ biết. Có thể ký hợp đồng với Húc Nguyệt hẳn là may mắn của cậu, cậu cố gắng mà làm đi nhé.”

“Vâng vâng. Tôi sẽ nổ lực diễn xuất và quay tốt quảng cáo để không làm học tỷ thất vọng.” Trần Á Nam nghĩ, cho dù Kỷ Hi Nguyệt có mưu đồ gì với cậu thì cậu đây cũng chẳng có gì để lợi dụng.

Trừ gương mặt đẹp trai này ra thì không còn thứ gì giá trị để một đại tiểu thư của tập đoàn Kỷ Hải như cô ưa thích, nên cậu cũng chẳng có gì phải băn khoăn nữa.
 
Chương 741: Đó là do anh mù mắt


Trên xe của Cố Cửu, Cố Cửu và Kỷ Hi Nguyệt ngồi phía sau. Vô Cốt lái xe, gương mặt vẫn lạnh lùng như băng.

“Tiểu Nguyệt, sao cô tìm được Trần Á Nam vậy? Trước đây cứ nghe cô nhắc mãi đến nam sinh này, không ngờ cô thật sự đã tìm được cậu ấy.” Cố Cửu cười nói.

“Haha, vốn dĩ là hôm nay tôi đang gặp xui xẻo, đến trường để nghe giáo sư giáo huấn, không ngờ lại gặp được cảnh Trần Á Nam bị ba tên nam sinh ức hiếp, thế là tôi liền ‘anh hùng cứu mỹ nhân’ để dễ dàng ký được hợp đồng với cậu ấy. Cố thiếu, đây là cây hái ra tiền đấy, chúng ta nhất định phải đào tạo cho tốt vào.”

Cố Cửu nhìn dáng vẻ giảo hoạt của cô, nói: “Cô chắc chắn thế cơ à? Hay là thấy cậu ấy đẹp trai?”

“Đẹp hay không đẹp anh cũng nhìn thấy rồi đấy. Ngôi sao nam đẹp trai thì có mà đầy, nhưng quan trọng có mấy người được nổi tiếng? Để lại ấn tượng sâu sắc trong lòng khán giả càng hiếm hơn, nhưng Trần Á Nam thì lại hoàn toàn khác. Trên người cậu ấy có một loại khí chất khiến khán giả yêu thích, cho nên chắc chắn sẽ nổi tiếng rầm rộ.”

“Sao tôi không nhìn ra cậu ấy có khí chất khiến khán giả yêu thích nhỉ?” Cố Cửu phì cười.

“Đó là do mắt anh bị mù thôi.” Kỷ Hi Nguyệt khinh thường anh ấy.

Cố Cửu dở khóc dở cười. Người phụ nữ này đúng là độc mồm độc miệng.

“Gần đây với Hàn thiếu thế nào rồi? Nghe nói bọn cô cãi nhau à?” Cố Cửu có nghe ngóng được chút tin tức.

“Ai nói đấy? Chúng tôi chỉ đang tán tỉnh nhau thôi, ồn ào chút cho có thi vị ấy mà. Trưa nay tôi còn ăn với anh ấy bữa trưa tình yêu nữa, làm gì có chuyện cãi nhau. Tôi cũng đâu rãnh rỗi mà đi cãi nhau.”

“Với cái miệng của cô thì Hàn thiếu chắc chắn không phải là đối thủ rồi, nhưng các cô không có chuyện gì thì tốt.” Cố Cửu âm thầm thở dài trong lòng, sau đó nói: “Chữa bệnh tới đâu rồi?”

“Bệnh gì mà chữa? À, anh nói chuyện ấy à? Vẫn chưa nữa, nhưng tối nay đang vui, chắc thử chút xem sao. Dù sao ngày mốt anh Hàn cũng phải đi rồi.”

“Hàn thiếu đi công tác à?” Cố Cửu không hề hay biết.

“Phải, đi Pháp để gặp Úy Mẫn Nhi.” Kỷ Hi Nguyệt bĩu môi nói.

Vẻ mặt của Cố Cửu trở nên trịnh trọng: “Tiểu Nguyệt, cô đừng nghĩ linh tinh, Hàn thiếu và Úy Mẫn Nhi không có khả năng đâu. Thứ gì cậu ấy đã không thích, bất cứ ai cũng không ép buộc được. Chẳng qua là thủ đoạn của Úy Mẫn Nhi quá cao minh, chỉ sợ là sẽ khiến cho chú út của Hàn thiếu khống chế Hàn thiếu thôi.”

“Haha, anh biết rõ thật đấy. Tôi cũng nghĩ như vậy. Thực ra tôi chẳng so đo gì với Úy Mẫn Nhi cả. Là của tôi thì có trốn thế nào cũng không thoát, không phải là của tôi thì có cưỡng cầu cũng vô dụng.” Kỷ Hi Nguyệt hào sảng nói.

“Xì, tới lúc Hàn thiếu không cần cô nữa cô lại khóc cho xem.” Cố Cửu thấy cô tự phụ thì rất gai mắt, muốn chọc cho cô tức chơi.

“Haha, sẽ không đâu. Sáng nay anh ấy còn nói là cả đời này cũng không bỏ tôi nữa mà.” Lúc Kỷ Hi Nguyệt nói câu này còn len lén liếc nhìn Vô Cốt.

Bởi vì trên trường đi Vô Cốt cứ nhìn vào kính chiếu hậu để quan sát cô, sự khó chịu và phẫn nộ trong ánh mắt đó thật sự không hề giảm bớt qua thời gian.

Nếu đã như vậy, Kỷ Hi Nguyệt cũng không tiếc công sức để kích động cô ta một chút cho vui.

“Thật sao? Xem ra vị trí chủ mẫu của Triệu gia cô vẫn còn hy vọng nhỉ. Thế thì cô phải cố gắng hơn nữa.” Trong lòng Cố Cửu có chút chua xót.

“Tôi hiểu mà. Tôi sẽ cố gắng hết sức.” Kỷ Hi Nguyệt cười cười, “Cố thiếu, anh cũng tranh thủ kiếm bạn gái được rồi. Mẹ anh lo lắng muốn chết rồi đấy.”

“Khụ khụ, cô đừng học theo mẹ tôi mà giục tôi nữa. Chuyện này dù sao cũng phải tùy vào hai bên. Bây giờ tôi phải tận lực phát triển Húc Nguyệt, đợi tới khi chúng ta kiếm được nhiều tiền rồi còn sợ gì không tìm được phụ nữ nữa.” Cố Cửu tự mãn.

“Được được được, chỉ cần yêu cầu của anh không quá cao, dĩ nhiên không thành vấn đề.”

Chẳng mấy chốc xe đã đến khu dân cư Phong Nhã. Kỷ Hi Nguyệt xuống xe ở cổng ra vào, sau đó Vô Cốt và Cố Cửu rời đi.
 
Chương 742: Thật sự đẹp trai hơn cậu


Kỷ Hi Nguyệt về nhà thì thấy thím Lý đang sắp xếp đồ đạc cho Triệu Húc Hàn đi công tác, nhưng Triệu Húc Hàn vẫn chưa trở về.

“Thím Lý, ngày mốt anh Hàn mới đi lận mà? Sao thím thu dọn sớm vậy?” Kỷ Hi Nguyệt hỏi thăm.

“Tiểu thư, là đêm mai xuất phát để sáng mốt tới bên đó. Bây giờ cậu chủ đang ở bên nhà cổ, tối nay có thể sẽ không về. Tiểu thư, cô ngủ trước đi nhé.” Thím Lý nói.

Kỷ Hi Nguyệt nhướn mày. Triệu Húc Hàn không phải là người thích ở bên nhà cổ, nhưng hôm nay không về chứng tỏ là có chuyện quan trọng cần bàn bạc với bố anh.

Cô huấn luyện đến mười một giờ mới về phòng. Vừa đặt lưng nằm xuống giường là đã nhận được một tin nhắn. Cô mở ra xem, thì ra là của Trần Á Nam.

“Học tỷ, hôm nay thật sự rất cảm ơn chị.”

Kỷ Hi Nguyệt cười, hồi âm lại: “Đừng khách sáo. Sao giờ cậu còn chưa ngủ?”

“Ngủ không được. Cứ cảm giác hôm nay như là mơ. Còn có một chuyện tôi vẫn không hiểu được. Tại sao học tỷ lại xem trọng tôi như vậy?”

Trần Á Nam quả thực là vui mừng không ngủ được, nghĩ thế nào cũng không thông. Cậu cũng biết là bản thân chẳng có gì giá trị để Kỷ Hi Nguyệt mưu cầu, nhưng được tín nhiệm một cách vô cớ như vậy khiến trong lòng cậu rất cảm kích.

“Tôi nhìn cậu vừa mắt thôi.” Kỷ Hi Nguyệt trả lời.

Thực ra nếu đổi lại là cô, cô cũng cảm thấy bất an. Dù sao cũng mới gặp lần đầu tiên, vậy mà từ một người xa lạ lại trở thành diễn viên ký được hợp đồng, còn nhận được show quảng cáo.

Chắc chắn là ai cũng sẽ ‘được yêu chiều mà đâm ra lo sợ’, sẽ có cảm giác đối như phương đang mưu tính gì đó rất ghê gớm.

Trần Á Nam thấy câu này, trong lòng có chút ngọt ngào: “Là, là vì nhìn tôi đẹp trai sao?” Cậu gửi tin nhắn xong, mặt mũi cũng nóng lên hầm hập.

“Ừm, rất đẹp trai. Nhưng cậu đừng nghĩ lung tung. Đây là cơ duyên giữa người với người. Tôi và cậu có duyên phận với nhau, cho nên phải biết quý trọng.” Kỷ Hi Nguyệt vừa cười vừa hồi âm.

Trần Á Nam gửi lại một câu: “Chị, chị thật sự có bạn trai rồi đấy chứ?”

“Chuyện này sao có thể nói xạo được. Với lại tôi đẹp như vậy nghĩ sao chưa có bạn trai?” Kỷ Hi Nguyệt chắc chắn là Trần Á Nam đang nghĩ cô thích ngoại hình của cậu ta.

“Đẹp trai hơn tôi không?” Trần Á Nam vẫn chưa chịu chết tâm.

“Trong mắt tôi thì bạn trai dĩ nhiên luôn đẹp nhất, nhưng trên thực tế thì anh ấy thật sự đẹp hơn cậu.” Kỷ Hi Nguyệt gửi thêm một mặt cười.

Trần Á Nam có thể tưởng tượng được sự giảo hoạt và sống động trong những câu chữ của cô, cậu cũng không khỏi bật cười.

“Tôi không tin. Lúc nào cho tôi làm quen chút nhé.” Trần Á Nam cũng có chút tự kỷ, không tin còn có người đẹp trai hơn mình.

“Để có cơ hội đã. Được rồi, cũng khá muộn rồi, ngủ sớm cho đẹp da. Nhớ là ngày mai rãnh rồi thì chuyển đến Húc Nguyệt vài ngày nhé, sẽ có lợi cho cậu đấy.” Kỷ Hi Nguyệt nói.

“Vâng, tôi biết rồi. Cám ơn chị, học tỷ.”

“Ừm, ngủ ngon.” Kỷ Hi Nguyệt gửi một icon chúc ngủ ngon.

“Học tỷ, còn một câu nữa, ngày mai chị có đến Húc Nguyệt không?” Trần Á Nam vẫn còn câu muốn hỏi.

Kỷ Hi Nguyệt hồi âm: “Có thể không đến được. Tôi vẫn còn công việc khác. Nhưng tôi có ở hay không ở đó cũng đừng lo lắng. Anh Mộ Dung sẽ hướng dẫn cho cậu. Đừng sợ nhé, trong đó còn nhiều diễn viên mới nữa mà.”

“Oh, vậy thôi nhé, chúc chị ngủ ngon.” Trần Á Nam hình như có chút thất vọng.

“Ngủ ngon.’ Kỷ Hi Nguyệt tắt điện thoại xong thì lắc đầu. Xem ra Trần Á Nam vẫn còn chút tâm tính con nít.

Kỷ Hi Nguyệt nằm trên giường, có hơi nhớ Triệu Húc Hàn. Cô định gửi tin nhắn cho anh, nhưng vừa mới viết được một nửa thì tin nhắn của Triệu Húc Hàn tới trước.

“Ngủ chưa?” Hai chữ.

“Anh Hàn, em đang định gửi tin nhắn cho anh đấy, hỏi xem anh có nhớ em không.” Kỷ Hi Nguyệt nhoẻn miệng cười.
 
Chương 743: Dây chuyền bị đánh cắp (I)


Triệu Húc Hàn bên đây nhận được tin nhắn của Kỷ Hi Nguyệt thì khóe miệng khẽ cong lên, đáp lại: “Nhớ.”

“Em cũng nhớ anh.” Kỷ Hi Nguyệt ôm điện thoại cười ngọt ngào, thầm nghĩ người đàn ông này càng ngày càng cởi mở.

“Ừm, ngủ sớm đi, sáng mai anh về.” Trong lòng Triệu Húc Hàn cũng rất ngọt ngào.

“Oh, vậy anh Hàn cũng ngủ sớm đi nhé. Ngủ ngon.” Kỷ Hi Nguyệt nghĩ, sáng mai anh còn muốn về lại khu dân cư Phong Nhã sao? Nhưng tối mai anh phải đi Pháp rồi mà.

Sáng hôm sau, lúc Kỷ Hi Nguyệt rời giường đi tập luyện thì nhìn thấy Triệu Húc Hàn đang đứng trên sân thượng đánh quyền.

“Anh Hàn, sao anh về sớm vậy? Ngày nào anh cũng ngủ trễ dậy sớm như vậy không tốt cho sức khỏe đâu.” Kỷ Hi Nguyệt nhẩm tính, hình như một ngày anh ngủ chưa tới mấy tiếng nữa.

“Bình thường ngủ sáu bảy tiếng là được rồi, không đáng ngại.” Triệu Húc Hàn định nói với cô, cho dù anh không ngủ mấy ngày mấy đêm cũng không sao, bởi vì bài huấn luyện của chủ nhân Triệu Thị rất khủng khiếp.

Đương nhiên, một người luyện khí công thì cơ thể sẽ cường tráng và khỏe mạnh tự nhiên. Từ năm mười sáu tuổi anh bắt đầu huấn luyện đến giờ, hình như chưa bao giờ bị bệnh vặt.

Kỷ Hi Nguyệt bước qua chỗ anh. Triệu Húc Hàn dừng đánh quyền, đứng lại nhìn cô. Kỷ Hi Nguyệt liền vươn tay ôm lấy anh, sát đến miệng anh hôn lên một cái.

Sau đó nói: “Tối nay anh Hàn phải đi rồi.”

“Ừm.” Triệu Húc Hàn ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn của cô. Hình như đây là lần đầu tiên hai người hòa hợp theo kiểu tình nhân thế này. Trong lòng anh thoáng ấm áp, cũng có cảm giác không nỡ buông tay.

“Nếu mọi việc suôn sẻ, qua mấy ngày là anh có thể về rồi. Em ở nhà phải chú ý an toàn đấy.” Triệu Húc Hàn nhìn gương mặt xinh đẹp của cô, nói.

“Em biết rồi. Anh cũng phải cẩn thận nhé. Lần này em không có trực giác gì cả, nhưng không có nghĩa là sẽ không nguy hiểm, cho nên anh phải thật thận trọng đấy biết chưa? Tối nào cũng phải gọi điện thoại cho em nữa, nếu không em sẽ nhớ anh đến mất ngủ cho xem.”

Kỷ Hi Nguyệt rất lưu luyến, cảm giác tình cảm của hai người vừa mới bắt đầu đã phải chia xa.

“Ừm. Điện thoại anh vẫn luôn mở.” Câu này của Triệu Húc Hàn có nghĩa là lúc nào cô cũng có thể gọi điện thoại cho anh, gửi tin nhắn cho anh.

Kỷ Hi Nguyệt dựa đầu lên vai anh, hai người ôm nhau một lúc rồi mới bắt đầu tập luyện.

Tới công ty, Kỷ Hi Nguyệt mở hộc tủ của mình ra, đột nhiên phát hiện sợi dây chuyền kim cương đáng giá cả trăm vạn mà Triệu Húc Hàn tặng cho cô đã không cánh mà bay.

Cô chợt biến sắc. Hộc tủ trong bàn làm việc là của cá nhân, cô lại giữ chìa khóa nên nghĩ rằng bỏ ở đây sẽ an toàn. Cô đang định hai hôm nay sẽ cầm về nhà mình, bỏ vào tủ trang sức, nhưng không giờ bây giờ đã bị lấy mất.

Đối với người bình thường, nhận được món quà quý giá như vậy nhất định sẽ cầm về ngay, nhưng với Kỷ Hi Nguyệt mà nói, một trăm vạn không phải là con số lớn, nên cô cũng không vội vàng đeo vào, mà chỉ để trong phòng làm việc và khóa lại, nào ngờ đâu lại xảy ra chuyện như vậy.

Kỷ Hi Nguyệt ngẩng đầu quan sát những người có mặt trong văn phòng, ai cũng rất bình thường, trừ Trần Thanh.

Sau sự việc của Trần Thanh và Châu Lê, ngày hôm sau anh ta vẫn mang theo cái mũi sưng vù đến làm việc, nhưng lại trở thành trò cười trong văn phòng. Đương nhiên những lúc anh ta có ở đây, mọi người sẽ không nói chuyện, nhưng ánh mắt nhìn anh ta thì đã quá rõ ràng, vả lại cũng chẳng ai tiếp chuyện với anh ta nữa.

Nhân phẩm như vậy thì làm sao người khác có thiện cảm được.

Lúc Kỷ Hi Nguyệt nhìn anh ta, Trần Thanh cũng vô tình ngẩng đầu lên, sau đó anh ta lập tức cúi thấp đầu xuống.

“La Hi!” Kỷ Hi Nguyệt gọi giật La Hi đang ngồi bên chỗ của Long Bân.
 
Chương 744: Dây chuyền bị đánh cắp (II)


La Hi lập tức đi qua. Kỷ Hi Nguyệt ghé sát tai anh ấy nói mấy câu, sắc mặt La Hi thoáng đanh lại rồi ra ngoài.

Đương nhiên là Kỷ Hi Nguyệt đã kêu anh ấy đi xem lại camera, để coi rốt cuộc là ai đã lấy cắp dây chuyền của cô.

Đột nhiên Trần Thanh đứng lên, cầm tập văn kiện đi về hướng văn phòng của Lộc Hùng.

“Chị Nguyệt, anh Trần từ chức rồi.” Liễu Đông ghé đầu qua nói.

“Ồ? Sao cậu biết?” Kỷ Hi Nguyệt hỏi.

“Sáng nay em đến thì gặp anh Trần ở trong thang máy. Đừng nói có bao nhiêu ngượng ngùng nữa. Anh ta nói là anh muốn từ chức, không còn mặt mũi đâu để làm công việc này nữa.” Liễu Đông nhếch miệng nói.

Kỷ Hi Nguyệt khẽ gật đầu: “Liễu Đôn, sợi dây chuyền của tôi bị mất rồi.”

“Sao cơ!”Liễu Đông giật mình hét lên, “Chị Nguyệt, chị, chị báo cảnh sát chưa?”

“Chuẩn bị đây!” Kỷ Hi Nguyệt khẽ nheo mắt.

“Làm sao thế, Vương Nguyệt, Liễu Đông? Xảy ra chuyện gì à?” Anh Hâm bên này hô lên.

Liễu Đông liền nói: “Chị Nguyệt nói sợi dây chuyền kim cương của chị ấy bị ăn trộm rồi.”

Nháy mắt, cả văn phòng ai nấy cũng tỏ ra kinh hoàng.

“Tiểu Nguyệt, cô ngốc à? Đồ vật quý giá như thế mà cô bỏ ở văn phòng ư?” Con ngươi của Cố Du Du như muốn rớt ra ngoài.

“Văn phòng vốn dĩ là chỗ an toàn nhất mà. Có camera và ngăn kéo có ổ khóa. Tôi cũng đâu ngờ là có người gan lớn như vậy, dám tới ngăn tủ của tôi để trộm đồ.” Kỷ Hi Nguyệt cũng cảm thấy tên ăn trộm này quả là to gan lớn mật.

Hoặc nói cách khác là não đã bị kẹp cửa. Trong đây đâu đâu cũng có camera, sao lại ngu ngốc đi ăn trộm thế không biết.

Liễu Đông lật đật báo cảnh sát. Bên bộ phận bảo vệ của công ty đã đến trước. Một chốc sau, La Hi chạy đến trước mặt Kỷ Hi Nguyệt, thấp giọng nói: “Trong camera không thấy ai đến mở ngăn kéo của cô cả.”

Kỷ Hi Nguyệt sửng sốt, làm sao có chuyện này được?

“Nhưng tối qua camera có một đoạn màn hình bị đen, rất có thể là trong khoảng thời gian này tên trộm đã lấy trộm đồ.” La Hi nói.

“Vậy tức là đã nhìn thấy tôi bỏ sợi dây chuyền trong văn phòng nên ủ mưu từ trước?” Kỷ Hi Nguyệt nhướn mày.

La Hi khẽ gật đầu: “Tôi đã kêu IT điều tra, chắc sẽ biết nhanh thôi.”

Kỷ Hi Nguyệt gật đầu. Cô thấy cảnh sát đến. Không ngờ lại là người bên đội của Ngô Phương Châu.

Hóa ra khi nghe tin Vương Nguyệt bị mất sợi dây chuyền, Ngô Phương Châu lập tức xung phong nhận việc. Đội trưởng Biên cũng yêu cầu anh ấy nhanh chóng giải quyết vụ án này.

Cảnh sát vừa đến, Lộc Hùng cũng rất căng thẳng. Mọi người đều được kêu vào phòng họp, người nào cũng phải bị điều tra, khiến cho ai nấy đều hoảng sợ.

Ngô Phương Châu tới bên cạnh Kỷ Hi Nguyệt: “Vương Nguyệt, sao cô lại để thứ quý giá như vậy trong văn phòng mà không đem về?”

Kỷ Hi Nguyệt khẽ cười: “Tại gần đây tôi hơi lu bu, nên quên cầm về, ai ngờ lại bị trộm mất tiêu.”

Ngô Phương Châu cười nhạt, thấp giọng nói: “Hay là trong mắt Kỷ đại tiểu thư, một trăm vạn chỉ là con số nhỏ?”

“Hờ hờ, anh biết cả rồi à?” Kỷ Hi Nguyệt cười khan.

Ngô Phương Châu khẽ gật đầu: “Biết lâu rồi, chỉ là không hiểu vì sao cô lại muốn làm phóng viên thôi.”

“Đây là công việc lý tưởng của tôi. Vì bố phản đối, nên tôi phải đi làm với bộ dạng này. Anh đừng vạch trần tôi đấy nhé.”

Ngô Phương Châu khẽ cười: “Không đâu. Tôi mà nói ra đội trưởng Biên sẽ là người xử lý tôi đầu tiên đấy. Nhưng mà, cô có nghi ngờ người nào đã lấy sợi chuyền của mình không?”

Kỷ Hi Nguyệt nhún nhún vai: “Tôi đâu phải thần thánh, nhưng chắc chắn là có nội gián. Camera giám sát ở đây đã bị làm mờ, lại bị ăn cắp vào ban đêm, nếu không có thẻ truy cập để vào cửa thì tuyệt đối không thể vào đây được.”
 
Chương 745: Dây chuyền bị đánh cắp (III)


“Đúng vậy. Camera giám sát ở bên ngoài vào ban đêm rất mờ, chỉ có vài cái là thấy được bóng người đàn ông mặc đồ đen, đội nón đen vào thang máy. Còn camera ở cửa ra vào thì không phải bị hỏng, mà nó đã bị thứ gì đó che lấp.” Ngô Phương Châu nói, “Tên ăn trộm này quả nhiên đã sớm ủ mưu, làm có chuẩn bị.”

“Vậy tiếp theo nên làm thế nào? Kỷ Hi Nguyệt hỏi, “Tra khảo từng người một sao?”

“Phụ nữ thì được loại khỏi diện tình nghi, nhưng đàn ông vẫn phải tiếp nhận thẩm vấn. Có điều, trong tòa nhà này cũng có khá nhiều camera ẩn, nên bây giờ chỉ cần nhờ cấp trên phối hợp một chút là có thể biết ngay là ai.” Ngô Phương Châu nói.

“Camera ẩn?” Kỷ Hi Nguyệt thảng thốt.

Ngô Phương Châu đáp: “Đương nhiên. Công ty lớn nào cũng có cả, đa số là lắp đặt ở những nơi nhân viên không thể thấy được, nhưng quan trọng là có đúng vị trí mình cần tìm hay không thôi. Cô đừng nghĩ xiêu vẹo, nó chỉ nhằm mục đích đề phòng bí mật thương mại của công ty bị đánh cắp thôi. Ở bộ phận tin tức này ít nhất cấp trên cũng có tới hai camera.”

Kỷ Hi Nguyệt ngước đầu nhìn trần nhà, nghĩ cũng có lý. Trước cửa chỉ có một camera, còn sau khi vào trong thì không hề có camera đối diện khu văn phòng của mọi người.

Bây giờ xem ra không phải là không có, mà là cô không biết thôi.

La Hi lại quay về, nói vài câu bên tai Kỷ Hi Nguyệt. Khóe miệng Kỷ Hi Nguyệt khẽ nhếch lên một nụ cười lạnh lùng.

“Quả nhiên là không biết hối cải, lòng tham vô đáy.” Ánh mắt Kỷ Hi Nguyệt đầy sự lạnh lùng.

Ngô Phương Châu nhìn nét mặt của cô, hỏi nhỏ: “Biết rồi à?”

Kỷ Hi Nguyệt khẽ gật đầu. Ngô Phương Châu nhìn sang La Hi, La Hi đi ra ngoài.

Ngô Phương Châu vừa định hỏi là ai thì một nhân viên cảnh sát khác chạy vào: “Phương Châu, tìm được tên trộm rồi.”

“Là ai?” Ngô Phương Châu nhìn Kỷ Hi Nguyệt, sau đó hỏi.

“Là Trần Thanh! Bây giờ đưa về đồn thôi. Camera đã bắt được cận mặt của anh ta. Không có khả năng ngụy biện.” Viên cảnh sát báo cáo.

Ngô Phương Châu vui mừng nói: “Thế là tốt rồi. Vương Nguyệt, tôi sẽ về lần theo dấu vết của sợi dây chuyền, nhanh chóng tìm ra để mang trả về cho nguyên chủ. Có thông tin gì sẽ báo cho cô ngay.”

“Vâng, làm phiền anh rồi.” Kỷ Hi Nguyệt cười gật đầu.

Chẳng mấy chốc, trong phòng họp, Trần Thanh đã bị còng tay dẫn ra ngoài. Mọi người đều nhìn anh ta với ánh mắt khó tin, như thể chưa từng quen biết Trần Thanh bao giờ. Tại sao anh ta lại đi đến bước đường này chứ?

Trần Thanh bước tới trước mặt Vương Nguyệt, trong mắt lộ vẻ oán hận: “Vương Nguyệt, cả đời Trần Thanh tôi coi như đã bị hủy hoại trong tay cô.”

“Anh Trần, là sự ghanh tị và lòng tham vô đáy của anh đã hại anh, không hề liên quan đến tôi.” Kỷ Hi Nguyệt từ tốn nói với anh ta một câu.

“Trần Thanh, chị Nguyệt đã bỏ qua cho anh hai lần, vậy mà anh còn không biết hối cải. Đúng là gieo gió gặt bão!” Liễu Đông mắng anh ta.

“Nếu không phải cô ta, tôi đã sống yên ổn. Từ khi cô ta đến bộ phận tin tức, chúng tôi còn có đường sống không! Tôi chẳng qua chỉ đang giúp đỡ mọi người, thử hỏi có ai mà không ganh tị với cô ta! Đừng giả mù sa mưa nữa!” Trần Thanh thẹn quá hóa giận.

Anh Hâm liền nói: “Anh Trần, anh nói đúng, chúng ta rất ganh tị với năng lực làm việc của Vương Nguyệt, nhưng có ganh tị thì chúng tôi cũng không bao giờ làm ra chuyện phạm pháp. Anh đừng gom chúng tôi vào thành một giuộc với anh!”

“Đúng vậy, chúng tôi không phủ nhận là mình ganh tị với năng lực của Vương Nguyệt, nhưng không đến mức điên cuồng mất trí như anh!”

“Phải đấy, còn bắt tay làm càng với Châu Lê nữa chứ, đúng là không biết xấu hổ.”

“Loại người tâm lý méo mó như này không bao giờ chịu nhận thất bại, chỉ biết đổ cái sai của mình lên đầu người khác, thật là hèn nhát!”

“Đã trộm đồ của người ta còn quay lại trách móc, trơ tráo thật!”

“…….”

Lời nói của mọi người y như mũi tên độc vang lên bên tai Trần Thanh, khiến anh ta vô cùng thống khổ.
 
Chương 746: Mượn cớ trả thù (I)


Trần Thanh vừa vị mang đi, Cố Du Du liền chạy tới trước mặt Kỷ Hi Nguyệt: “Tiểu Nguyệt, đay cũng được xem là một tin tức đấy, có muốn đưa tin không?”

Kỷ Hi Nguyệt liếc cô ta: “Chị định nói cho người khác biết ở đây tôi có dây chuyền trăm vạn hả? Muốn tôi bị trộm lần nữa hay gì?”

“Haha, không đưa không đưa nữa, nể mặt cô đấy.” Cố Du Du bí xị bỏ đi một mạch.

Kỷ Hi Nguyệt thấy bộ phận nhân sự đến thu dọn vị trí của Trần Thanh, trong lòng cô cũng có chút khó chịu, nhưng con người khi tâm lý đã méo mó thì thật sự rất đáng sợ. Cô cũng rất là cảm thán.

Liễu Đông ghé tới, nhỏ giọng nói: “Chị Nguyệt, chắc trong đây còn có camera khác mới tìm được Trần Thanh nhanh vậy chứ nhỉ.” Nói rồi dáo dát nhìn xung quanh.

“Miễn là cậu không làm chuyện xấu, có bao nhiêu camera cũng đâu quan trọng. Được rồi, tôi đi thăm Manh Manh đây.” Nói rồi cô bỏ ra ngoài.

Liễu Đông cũng muốn đi cùng, nhưng trong tay còn bao nhiêu chuyện phải làm, nên chỉ có thể chép miệng.

Bộ phận diễn xuất ở tầng hai mươi hai. Kỷ Hi Nguyệt thấy tấm bảng đoàn làm phim Thái Tử Phi thì bước vào, La Hi ở bên ngoài đợi.

Vào rồi cô mới phát hiện Trần Manh Manh không có ở đây. Lúc này vẫn đang là phân đoạn của Lý Mai, cảnh quay trong nhà, hơn nữa còn là cảnh quay đóng máy.

Kỷ Hi Nguyệt quan sát nét diễn của Lý Mai, phải công nhận là cô ta diễn rất có hồn. Cô không khỏi nghĩ đến bộ phim Vượt Qua Khóa Tình của Húc Nguyệt, chắc cũng đã đến lúc nên tuyên truyền rộng rãi.

Danh tiếng của Lâm San không bằng Lý Mai, nên trừ việc tuyên truyền rộng rãi ra thì tạm thời chưa có cách nào đè ép được cô ta. Kỷ Hi Nguyệt sờ cằm, cân nhắc vấn đề.

Lâm San ở kiếp trước phải tận sau này mới nổi tiếng. Bây giờ cô đầu tư trước thời gian như vậy, liệu có nổi tiếng trước được hay không, cô quả thực cũng không rõ, nhưng cô tin rằng nếu cho diễn viên giỏi một cơ hội, chắc chắn họ sẽ biểu hiện rất tốt.

Song trong lòng cô cũng ngớt lo lắng.

Lúc này Trần Manh Manh đang từ trong phòng hóa trang bước ra. Hôm nay là cảnh Trần Manh Manh bị bức chết, vì lúc này cô ấy đã bị đẩy ra làm lá chắn cho hoàng hậu Lý Mai.

Cho nên phân đoạn của Trần Manh Manh hôm nay là một cảnh quay bị tra tấn. Kỷ Hi Nguyệt không ngờ là cô lại tới vào đúng cảnh này.

Tiện thể cũng muốn xem thử kỹ năng diễn xuất của Trần Manh Manh đã có sự tiến bộ chưa.

Cảnh quay bắt đầu. Lý Mai trừng mắt, run rẩy tức giận chỉ vào Trần Manh Manh đang quỳ trên đất, sau đó cô ta tát một cái thật mạnh vào mặt Trần Manh Manh.

Trần Manh Manh đã sớm quay đầu, sau đó ngã rạp xuống đất. Từ góc của Kỷ Hi Nguyệt, cách mượn vị trí coi như đã thành công.

“Trần Manh Manh, cô làm gì vậy? Tôi chưa đánh trúng mà cô đã quay đầu là sao? Cô tưởng khán giả đều mù mắt à? Làm lại!” Lý Mai đột nhiên quát lên.

Trần Manh Manh vốn dĩ rất lo lắng. Nếu để Lý Mai đánh trúng, cái tát này chắc chắn không hề nhẹ, cho nên đạo diễn đã kêu cô mượn vị trí, nhưng xem ra Lý Mai không được hài lòng.

“Làm lại lần nữa!” Đạo diễn hô lên.

Khóe miệng Lý Mai khẽ lộ ra một tia ác độc, sau đó cô ta lại vào vai, khuôn mặt lại trở nên tức giận, giáng một cái tát vào Trần Manh Manh đã chuẩn bị sẵn sàng.

Khi Lý Mai đang định đánh Trần Manh Manh, Trần Manh Manh đã dùng ngón tay bảo vệ khuôn mặt của mình ngay lúc xoay đầu, thế là Lý Mai lại quát lên: “Cắt! Trần Manh Manh, cô làm gì vậy!”

“Chị Lý Mai, như vậy còn chưa được sao?” Trần Manh Manh cũng rất chán nản.

Cô ấy biết người phụ nữ này đang muốn lấy công báo thù riêng, nhưng vẫn chưa có cơ hội để hành hạ, chờ mãi tới lúc bộ phim này sắp đóng máy mới có một cảnh như vậy, cho nên cô ta đã tìm cách để phát tiết trả thù.

“Đương nhiên chưa được. Tay của tôi vung cả ra ngoài thế khán giả sẽ cảm thấy rất giả trân! Đạo diễn, làm lại!” Lý Mai tìm cớ bắt đạo diễn cho diễn lại.

Đạo diễn cũng rất đau não, bộ phim này cũng sắp quay xong rồi, vậy mà giữa Lý Mai và Trần Manh Manh vẫn còn rất khoảng cách. Lần này thôi thì cứ để Lý Mai trút giận, dù sao cũng sắp đóng máy, giữ mối quan hệ tốt đặng sau này còn hợp tác.
 
Chương 747: Mượn cớ trả thù (II)


Trần Manh Manh liếc nhìn đạo diễn, nhưng cũng hết cách, đành phải làm lại lần nữa. Cô ấy ngẩng đầu lên nhìn Lý Mai, ánh mắt của Lý Mai đầy sự thỏa thê khi thấy người gặp họa.

Kỷ Hi Nguyệt rất tức giận, nhưng cô biết là bọn họ đang quay phim, cô cũng không thể chen vào. Có điều, Lý Mai đã thật sự chọc giận cô.

Trước đây cô vẫn nghĩ là chuyện nhỏ nhặt, đợi mọi người quen thân rồi sẽ không còn cứng nhắc nữa, nhưng không ngờ cô ta lại muốn ức hiếp Trần Manh Manh, quả nhiên tưởng mình là ảnh hậu mà tác oai tác quái.

Nếu đã như vậy thì đừng trách Kỷ Hi Nguyệt cô dùng Húc Nguyệt dẫm đạp lên cô ta, cô chưa bao giờ muốn làm người bắt nạt kẻ khác cả.

Chiến thuật giết hai con chim cùng một hòn đá không phải là không có, chỉ là cô không muốn dùng mà thôi. Xem ra Lý Mai này rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt, vậy thì đừng trách cô độc ác vô tình.

Ảnh hậu Lý Mai xảy ra chút chuyện chắc cũng trở thành tin sốt dẻo, mà muốn tin tức hot hơn nữa thì phải là tin tiêu cực, như vậy độ ratings mới đáng quan ngại.

Đến lúc đó bộ phim của diễn viên thực lực như Lâm San sẽ công chiếu, thử hỏi còn ai đi xem phim của Lý Mai nữa!

Nếu đã không muốn cạnh tranh công bằng, vậy thì đừng trách cô ra tay không nương tình.

Cô gửi tin nhắn cho La Hi, kêu anh ấy đi điều tra thông tin và lịch trình của Lý Mai. La Hi lập tức đi gọi điện thoại.

Đúng lúc này, bên đây cũng vang lên một tiếng tát rất kêu, Trần Manh Manh đã chịu trận một cái tát.

Cả người cô ấy ngã xuống đất, còn phải dựa theo kịch bản là không ngừng nhận sai, vì trong bộ phim này Trần Manh Manh là một nha hoàn tự nguyện gánh tội.

“Không được! Làm lại!” Lý Mai lại kêu dừng, “Trần Manh Manh, cô có ý gì đây? Đau đớn tới nỗi vậy sao? Nhìn chẳng có tí gì là là diễn viên chuyên nghiệp cả. Người xưa nhận phạt đâu có nhe răng nhếch miệng như cô, huống hồ cô còn là một nha hoàn bên cạnh hoàng hậu nữa. Đạo diễn, làm lại.”

Đạo diễn cũng rất bất đắc dĩ: “Vậy bắt đầu từ đoạn ngã đi.”

“Như vậy đâu được. Phải diễn liền mạch chứ. Chỗ này mà không diễn cho tốt, sau này làm sao cô ta tiến bộ được? Trần Manh Manh, không phải cô muốn làm diễn viên giỏi sao? Vậy thì phải diễn cho tốt vào, tôi đang dạy cô miễn phí đấy.” Lý Mai được hời còn khoe mẽ.

Kỷ Hi Nguyệt ở phía sau siết chặt nắm tay, nhìn cô bạn thân bị ức hiếp như vậy, cô rất muốn lên tát cho Lý Mai hai bạt tai thật mạnh, nhưng ngặt nỗi đây là công việc của Trần Manh Manh, cô không tiện ra mặt, hơn nữa còn ảnh hưởng đến sự tồn tại của Trần Manh Manh trong giới giải trí sau này nữa.

Trần Manh Manh đành phải nhẫn nhịn chịu đựng. Quay liên tục bốn lần, bị ăn bốn cái tát đến sưng mặt Lý Mai mới vừa lòng cho qua.

Lúc Trần Manh Manh đi xuống, trợ lý lập tức chườm túi nước đá lên mặt cô. Kỷ Hi Nguyệt ở phía sau nhìn thấy Trần Manh Manh đang khóc.

Kỷ Hi Nguyệt thiết nghĩ, Trần Manh Manh làm việc dưới tay Lý Mai chắc chắn đã bị ức hiếp rất nhiều, nhưng cô ấy cũng không biết nói thế nào. Nếu không tận mắt chứng kiến, chắc cô sẽ không bao giờ biết người phụ nữ nham hiểm Lý Mai này hành hạ Manh Manh như vậy.

Đối với một số kẻ ác, phải trừng trị triệt thì chúng mới không làm hại người khác được nữa, và cô cũng thể bảo vệ được người thân và bạn bè của mình tốt hơn.

Kỷ Hi Nguyệt lặng lẽ rời đi, không làm kinh động đến người khác, nhưng trong lòng cảm thấy rất khó chịu.

Trước giờ tan ca, La Hi đưa cho cô một sấp văn kiện.

Là thông tin và lịch trình trong mấy hôm nay của cô ta.

Thì ra Lý Mai có gia cảnh mồ côi, nhưng sau khi ra mắt cô ta đã chuyển đến một khu biệt thự cao cấp, có hộ lý và vệ sĩ, giỏi lăn lộn trong giới thượng lưu và có mối quan hệ rất tốt với nhiều ông chủ lớn.

La Hi hỏi cô: “Đại tiểu thư, cô có chỉ thị gì không?”

“Có chứ.” Khóe miệng Kỷ Hi Nguyệt khẽ cong lên, sau đó ghé đầu qua lẩm bẩm bên tai La Hi rất lâu.

La Hi nghe xong thì có chút kinh ngạc, tò mò hỏi: “Tiểu thư có thù với cô ta à?”
 
Chương 748: Đã trao thân cho em


“Hừm, dám ức hiếp bạn tôi, đương nhiên tôi phải cho cô ‘nghĩ ngơi’ thật tốt. Cô ta tự tạo nghiệp thì phải để cô ta nếm thử hậu quả!” Ánh mắt của Kỷ Hi Nguyệt đầy sát khí.

La Hi nhìn ánh mắt sắc bén của Kỷ Hi Nguyệt mà trong lòng không khỏi run rẩy, sao cứ cảm thấy đại tiểu thư lúc này giống hệt với cậu chủ thế nhỉ?

Tan làm, Kỷ Hi Nguyệt về khu dân cư Phong Nhã thì thấy Triệu Húc Hàn đã ở nhà. Chắc đêm nay anh sắp đi nên muốn cùng cô ăn cơm tối.

“Nghe nói sợi dây chuyền của em bị trộm à?” Triệu Húc Hàn nhìn Kỷ Hi Nguyệt, hỏi.

Khóe miệng Kỷ Hi Nguyệt khẽ giật giật, tên bà tám La Hi quả nhiên đã báo cáo, nhưng chuyện này tính ra cũng không nhỏ, nên chung quy cũng không thể che giấu được.

“Vâng, nhưng đã tóm được tên trộm rồi. Tâm lý của tên Trần Thanh đó đã méo mó, không hại em cũng sẽ đi hại người khác thôi. Lần này trộm đồ như vậy chắc cũng phải ngồi tù khoảng một thời gian. Hy vọng sau khi ra ngoài anh ta sẽ cải tà quy chánh.”

Kỷ Hi Nguyệt nói.

“Đây không phải là chuyện chính.” Triệu Húc Hàn liếc cô.

Kỷ Hi Nguyệt nghệt ra, xoay đầu nhìn anh: “Chứ anh Hàn muốn nói chuyện gì?”

“Tại sao lại để quà anh tặng ở văn phòng?’ Triệu Húc Hàn cảm thấy cô không hề coi trọng thành ý của anh, cho nên trong lòng rất khó chịu.

“Thì em đang định đem về biệt thự Thiên Tinh bỏ vào tủ trang sức đấy chứ, tại mấy hôm nay cãi nhau với anh, với lại bận bịu nữa nên em quên thôi.” Kỷ Hi Nguyệt bĩu miệng nói, “Anh Hàn, sau này đừng tặng mấy món đồ đắt tiền như vậy nữa biết chưa? Anh xem, bị ăn trộm rồi đấy.”

“Đối với Kỷ đại tiểu thư thì món quà này có gì mà đắt?” Triệu Húc Hàn nhướn mày.

Kỷ Hi Nguyệt nhếch miệng cười khan: “Sao không? Bây giờ lương tháng của em còn chưa đến một vạn, mấy cái khác đều là tiền của ba em hết đấy.”

“Vậy em thích cái gì?” Triệu Húc Hàn hỏi.

Kỷ Hi Nguyệt khẽ nghiêng đầu: “Không thích gì cả, chỉ thích anh Hàn thôi, anh tặng anh cho em được không?”

Triệu Húc Hàn sửng sốt, lửa giận trong lòng hình như cũng tiêu tan đâu hết.

Kỷ Hi Nguyệt nhào qua ôm cánh tay anh: “Anh có tặng không?”

“Thím Lý đang ở đây đấy.” Triệu Húc Hàn hơi đỏ mặt, bây giờ họ đang ngồi trên sô pha, thím Lý đi tới đi lui bưng đồ ăn chắc chắn sẽ nhìn thấy.

“Gì chứ? Chúng ta là người yêu của nhau, cũng sống chung với nhau như là vợ chồng, nên việc ôm hôn cũng là chuyện bình thường mà? Người ta còn ôm nhau hôn nhau ngoài đường nữa cơ đấy!” Kỷ Hi Nguyệt chu miệng nhìn anh, vẻ mặt đầy sự hờn dỗi.

Mặt Triệu Húc Hàn đã đỏ hẳn lên. Không phải anh không thích, mà là anh không quen. Từ trước đến nay, ở trước mặt người khác anh đều là kiểu người lạnh lùng, không nói cười tùy tiện. Anh chỉ mới vừa quen khi hai người ở chung với nhau đây thôi.

Anh quả thực không dám tưởng tượng, sau khi bị thím Lý nhìn thấy sẽ nghĩ thế nào về người chủ nhân này.

Nhưng được người phụ nữ mềm mại này ôm thực sự rất thoải mái. Thôi được rồi, dù sao tối nay anh cũng sắp đi khỏi, mấy ngày liền không được nhìn thấy cô, ôm một cái đi vậy.

Nghĩ đến đây, Triệu Húc Hàn vươn tay ôm lấy cô. Hai người vẫn ngồi dựa vào sô pha. Mặc dù TV vẫn đang mở, nhưng tâm tư của hai người đã không còn đặt ở đó nữa rồi.

“Có muốn anh mang về cho em cái gì không?’ Triệu Húc Hàn lại hỏi.

“Không muốn, chỉ muốn anh Hàn về sớm thôi.” Kỷ Hi Nguyệt vẫn ăn nói rất ngọt ngào.

“Ừm.” Triệu Húc Hàn nghiêm túc gật đầu.

“Với lại, không được phép nhìn người phụ nữ khác, đặc biệt là không được mày qua mắt lại với Úy Mẫn Nhi. Còn nữa, uống rượu hay uống gì đấy phải chú ý một chút, cẩn thận không bị bỏ thuốc, để mất thân rồi em không cần anh nữa đâu.”

Mặc dù lúc trước Kỷ Hi Nguyệt nói mình không để ý, nhưng trong lòng cô vẫn có chút lo lắng, cho nên nhịn đến bây giờ mới nói ra.

“Ừm.” Triệu Húc Hàn khẽ gật đầu, sau đó còn một câu: “Anh đã trao thân cho em rồi mà.”
 
Chương 749: Có muốn chữa bệnh không?


Kỷ Hi Nguyệt suýt chút nữa sặc nước bọt mà chết, người đàn ông này mỗi lần mở miệng có cần gây sốc thế không?

“Khụ khụ, anh Hàn, anh còn dám nhắc đến à!” Sau khi Kỷ Hi Nguyệt đỏ mặt, trong đầu cô liền hiện lên ý nghĩa xấu xa.

“Anh là của em mà.” Triệu Húc Hàn còn bổ sung thêm một câu, ánh mắt sâu lắng mà thâm trầm nhìn gương mặt lém lỉnh trước mắt.

Kỷ Hi Nguyệt vốn định khinh thường anh mấy câu, vừa nghe anh nói câu này xong trong lòng lại vui vẻ. Cô chớp đôi mắt to tròn, nói: “Thật không?”

“Ừm.’ Triệu Húc Hàn khẽ gật đầu.

Kỷ Hi Nguyệt lập tức nghiêng người, hai tay ôm lấy cổ anh, rồi đôi môi nhỏ nhắn hôn lên môi anh một cái, sau đó bẽn lẽn nói: “Vậy lúc nào anh chữa bệnh cho em?”

Triệu Húc Hàn lập tức cứng đờ, suy nghĩ lại bắt đầu trôi xa.

“Em, em chuẩn bị xong rồi à?” Triệu Húc Hàn có chút ngại ngùng, cảm giác như toàn thân đang nóng lên, lòng càng như lửa đốt.

Bộ phận nào đó trên người anh cũng bắt đầu có phản ứng.

Tư thế ôm của Kỷ Hi Nguyệt thực sự rất nguy hiểm, chỉ cần không cẩn thận là sẽ chạm vào ngay. Anh rất muốn đẩy cô ra, nhưng lại luyến tiếc khoảnh khắc ái muội và ấm áp này.

“Em có vấn đề gì đâu, có điều thân thể thì em không biết, nên muốn thử xem thế nào. Dù sao thì nội tâm của em cũng đã chấp nhận anh Hàn rồi mà.” Kỷ Hi Nguyệt đỏ mặt nói.

Anh đẹp trai, lại đối xử tốt với cô, cô cũng thích anh, quan hệ giữa hai người lại là tình yêu nam nữ, nên cô không ngại chuyện ăn cơm trước kẻng.

Vấn đề là cô bị chấn thương tâm lý, thân thể sẽ làm ra những phản ứng mà cô không có cách nào khống chế được, nhưng chính bản thân cô lại không biết, cho nên phải thử mới biết xem phản ứng thế nào thì mới chữa trị được.

“Vậy, vậy đợi anh về nhé.” Cổ họng của Triệu Húc Hàn rất khô khốc.

“Tại anh cả đấy, tự nhiên đi chiến tranh lạnh với em ba ngày, nếu không đã chữa khỏi từ sớm rồi! Bây giờ còn phải đợi anh quay về nữa.” Vẻ mặt của Kỷ Hi Nguyệt đầy sự bất mãn.

Triệu Húc Hàn đột nhiên muốn đánh cho mình một trận, tự nhiên đi so đo làm gì để ba ngày tâm trạng như chó cắn không nói, đằng này còn bỏ qua cơ hội tốt như vậy nữa.

“Hay là bây giờ luôn?” Kỷ Hi Nguyệt thấy mặt anh đã đỏ bừng, lập tức nhướn mày như một tên háo sắc.

Thân thể của Triệu Húc Hàn trong phút chốc lại phản ứng mạnh mẽ, người phụ nữ này định giày vò anh đến chết trước khi ăn cơm sao?

“Em đùa đấy, anh đừng căng thẳng. Tối nay anh xuất phát rồi, không thể làm hỏng chuyện được, phải bảo toàn thể lực nữa. Được rồi được rồi, ăn cơm thôi.” Kỷ Hi Nguyệt chọc Triệu Húc Hàn xong, cô ngoan ngoãn đứng lên đi vào nhà ăn.

Triệu Húc Hàn vẫn ngồi yên bất động, trong lòng không sao bình tĩnh được. Anh rất muốn bóp chết người phụ nữ xấu xa Kỷ Hi Nguyệt này.

Nhưng anh vẫn cố gắng bình tĩnh lại, không thể để người phụ nữ này xem trò cười được. Đợi anh về rồi sẽ xử lý cô sạch sẽ.

Triệu Húc Hàn đột nhiên có suy nghĩ, hay là thôi không ra nước ngoài nữa được không.

Nhưng sau đó anh liền cả kinh. Rõ ràng là anh đã bị người phụ nữ này ảnh hưởng quá lớn, ngay cả chuyện chính sự cũng muốn vứt sang một bên, đúng là quá sức hồ đồ.

Sau khi Triệu Húc Hàn tỉnh táo, anh lại trở về dáng vẻ lạnh lùng, ngồi nán lại xem TV một lúc mới đứng lên.

“Cậu chủ, ăn cơm thôi.” Thím Lý cũng đúng lúc đi tới mời cơm.

“Ừm!” Triệu Húc Hàn chậm rãi đứng lên. May mà lực tự chủ của anh không tệ. Nhưng sau đó anh lại phát hiện, lực tự chủ của anh bây giờ đã kém hơn rất nhiều so với lúc trước.

Còn có mặt mũi tuẹ an ủi bản thân là không tệ nữa chứ,  yêu cầu đối với bản thân đúng là càng ngày càng thấp. Nhưng cũng may là chỉ khi nào đối mặt với Kỷ Hi Nguyệt anh mới mất kiểm soát như vậy.

Ngặt nỗi là loại mất kiểm soát này lại làm anh khá vui vẻ.
 
Chương 750: Anh Hàn thiệt thòi hơn


Ăn cơm tối xong, Triệu Húc Hàn và Kỷ Hi Nguyệt lên sân thượng đi dạo. Một tiếng sau, Triệu Húc Hàn xuất phát.

Kỷ Hi Nguyệt nháy mắt có chút biếng nhác, nhưng cũng may là bố cô gọi điện thoại đến.

“Tiểu Nguyệt, khi nào con về ăn cơm?” Kỷ Thượng Hải hỏi qua điện thoại.

Kỷ Hi Nguyệt sửng sốt: “Bố, con rãnh sẽ về ngay.”

“À, món thịt cừu lần trước con kêu thím Lý làm khá ngon đấy, lúc nào lại mang đến cho bố nữa? Bố nhắm với rượu.” Kỷ Thượng Hải cười nói.

Kỷ Hi Nguyệt hào hứng đáp: “Bố, bố cũng cảm thấy tay nghề của thím Lý rất khá đúng không?”

“Ừm, thật sự rất khá. Thảo nào chẳng thấy con về nhà.” Kỷ Thượng Hải cười nói, “Vậy con định khi nào mới dẫn Triệu Húc Hàn về ăn cơm với bố đây?”

Kỷ Hi Nguyệt thầm nghĩ, đây mới là chủ đề chính thì phải.

“Bố, Triệu Húc Hàn ra nước ngoài rồi, phải tuần sau mới về được! Đợi anh ấy về rồi con dẫn anh ấy đến ăn cơm với bố nhé, như vậy được không?” Kỷ Hi Nguyệt liền nói.

Kỷ Thượng Hải bên kia ho khan một tiếng: “Tiểu Nguyệt, con, có phải con ở chung với cậu ta không?”

Kỷ Hi Nguyệt chợt lạnh sóng lưng, vấn đề này mà trả lời không khéo, dám chắc bố con cô sẽ đại chiến ngay cho xem.

“Có đâu, bố, bố nói gì thế! Sao con sống chung với anh ấy được.” Kỷ Hi Nguyệt lật đật đáp.

“Thế ư? Vậy tại sao con sống ở khu dân cư Phong Nhã, Triệu Húc Hàn cũng sống ở khu dân cư Phong Nhã?” Giọng nói của Kỷ Thượng Hải đã trở lạnh.

Kỷ Hi Nguyệt trố mắt. Cô không ngờ là bố đã cho điều tra hai người bọn cô. Dường như ông thật sự rất để ý đến chuyện yêu đương của cô và Triệu Húc Hàn.

“Bố, con nói ra sợ bố sẽ không tin.’ Kỷ Hi Nguyệt cười khan nói.

“Nói!” Kỷ Thượng Hải rất nghiêm nghị.

“Thực ra bọn con sống cùng một căn hộ, thím Lý là bảo mẫu của anh ấy, nhưng chúng con ở hai phòng khác nhau, nước sông không phạm nước giếng.” Kỷ Hi Nguyệt đáp.

“Con nói cái gì? Trong cùng một căn hộ?” Giọng nói của Kỷ Thượng Hải giống hệt như sét đánh.

“Bố, bố đừng tức giận. Con không lừa bố đâu. Mặc dù chung một căn hộ nhưng thật sự là không có ở chung, con thề đấy!” Kỷ Hi Nguyệt vội vàng nói.

“Con, con là con gái đấy. Con hồ đồ quá rồi!” Kỷ Thượng Hải bên kia tức tới mức ho khan.

“Bố, bố bình tĩnh đi mà, thật sự không như bố nghĩ đâu. Bố cũng biết khu dân cư Phong Nhã gần đài truyền hình mà đúng không? Hơn nữa ở đây phòng trống rất nhiều, nên Triệu Húc Hàn đã cho con mướn một phòng. Với lại, bên chỗ anh ấy phòng huấn luyện rất chuyên nghiệp, còn có huấn luyện viên nữa, nên con không cưỡng lại được.”

“Con, nhưng con là con gái mà! Để người khác nhìn thấy thì biết làm thế nào!” Kỷ Thượng Hải nổi giận, “Nếu con muốn mấy thứ này, bố có thể mua cho con mà! Hà tất gì phải ở chung với cậu ta? Cho dù tụi con không có gì, nhưng người khác nhìn thấy sẽ nói thế nào đây!”

“Bố, tụi con bây giờ cũng bắt đầu tìm hiểu nhau rồi mà, chuyện này cũng rất bình thường mà đúng không?” Kỷ Hi Nguyệt bĩu môi nói.

Kỷ Thượng Hải bị chọc tức không nhẹ: “Không được. Hoặc là con chuyển đi, hoặc là bố sẽ mua cho con một căn bên cạnh. Bố không cho phép tụi con sống chung với nhau như vậy! Kỷ Thượng Hải bố biết vứt mặt đi đâu!”

“Bố!” Kỷ Hi Nguyệt lập tức gào khóc, đáng tiếc là Kỷ Thượng Hải đã cúp máy.

Cô vội vàng chạy xuống nhà bếp tìm thím Lý, bàn bạc với thím Lý xem nên làm thế nào.

Thím Lý chau mày nói: “Được rồi, để ngày mai tôi sang chỗ bố cô, nói giúp cô thử xem.”

“Vâng vâng, cám ơn thím Lý. Tư tưởng của bố cháu bảo thủ lắm. Thực ra bây giờ cháu có sống chung với anh Hàn cũng là chuyện bình thường mà. Cháu đâu còn là trẻ vị thành niên nữa.” Kỷ Hi Nguyệt chép miệng.

“Đó là tấm lòng của bố mẹ trong thiên hạ. Bố cô cũng sợ cô thiệt thòi thôi mà.”

“Nhưng cháu cảm thấy, hình như anh Hàn mới thiệt thòi hơn đấy chứ.” Kỷ Hi Nguyệt vừa nói xong, chính mình còn bật cười.
 
Chương 751: Bị uy hiếp


Thím Lý nhìn dáng vẻ tươi cười hớn hở của Kỷ Hi Nguyệt, khẽ khàng lắc đầu: “Cậu chủ ưu tú là chuyện rất rõ ràng, nhưng đối với các bậc cha mẹ trong thiên hạ, con cái của họ bao giờ cũng giỏi nhất. Cho dù cậu chủ có xuất sắc thế nào đi nữa, bố cô cũng sẽ cảm thấy cô là người chịu thiệt thòi.”

“Thím Lý, cháu hiểu rồi, nhung dù thế nào thì ngày mai thím cũng đến nói chuyện với bố cháu thử nhé. Với lại, mấy hôm nay anh Hàn không có ở đây, thím đừng nấu ăn nữa, buổi tối chúng ta tranh thủ về chỗ bố cháu ăn cơm được không? Cháu cũng sẽ cố gắng ở cạnh bố nhiều hơn.”

Thím Lý có chút sửng sốt: “Về đó ăn cơm ư? Vậy cô phải nhắc tôi trước nhé, để tôi không làm cơm nữa.”

“Vâng, thím Lý cũng về chung với cháu luôn nhé? Như vậy cháu mới có thể quay về đây để ngủ.” Kỷ Hi Nguyệt vội vàng nói. Cô nghĩ bụng, nếu cứ như thế, thím Lý và bố cô cũng sẽ thân thiết hơn.

Lỡ như thật sự bén lửa gì đấy thì càng tốt.

“Cô muốn về đây ngủ ư? Sao không ngủ lại bên đó luôn?” Thím Lý hỏi.

“Buổi tối và buổi sáng cháu cần phải tập luyện, cho nên phải quay về đây chứ? Cháu không muốn trì hoãn đâu. Khó khăn lắm mới có được chút thành tích như bây giờ, nên không thể lười biếng được.” Kỷ Hi Nguyệt nói.

“Cũng đúng. Nhưng chắc tôi không cần đi theo đúng không? Bây giờ bên cạnh cô đã có La Hi, an toàn chắc không thành vấn đề nữa.” Thím Lý cười khan nói.

“Thím Lý bận công chuyện à?” Kỷ Hi Nguyệt nhìn bà, hỏi.

“Cũng không có gì. Chỉ là có đôi chút bất tiện thôi. Có La Hi rồi tôi còn đi theo nữa thì không tốt cho lắm.” Thím Lý nói, “Tôi ở nhà đợi cô về là được rồi.”

“Gì chứ? Bố cháu thích món thịt cừu của thím làm lắm đấy, còn nói là muốn thím làm thêm cho ông ấy một ít. Thím tới đó tiện thể dạy cho mẹ Lưu làm luôn đi mà.”

“Đại tiểu thư, để tôi làm rồi cô mang qua cũng được. Cô nói như vậy, trong lòng mẹ Lưu sẽ không được thoải mái đâu.” Thím Lý lắc đầu.

Kỷ Hi Nguyệt dẩu môi: “Thím Lý, thím nghĩ nhiều rồi. Mẹ Lưu vốn dĩ không phải là người nấu ăn. Trước đây bà ấy làm bảo mẫu, chăm lo sinh hoạt thường ngày cho cháu. Bố cháu rất hiếm khi về nhà ăn cơm, nên bà ấy cũng không nấu nướng thường xuyên, cũng tự biết mình nấu ăn không ngon, chỉ ước gì bố cháu thuê đầu bếp về nhà.”

Thím Lý thoáng bối rối, sau đó khẽ nói: “Thôi được rồi, để ngày mai tôi mang đồ ăn sang giúp mẹ Lưu nấu cơm.”

“Cảm ơn thím Lý, mẹ Lưu chắc chắn sẽ yêu chết thím luôn đấy.” Kỷ Hi Nguyệt hào hứng nói.

Ngày hôm sau, Kỷ Hi Nguyệt đến công ty thì nhận được điện thoại của Tiền Giang Thành. Anh ấy đang ở dưới đài truyền hình.

Kỷ Hi Nguyệt kêu anh ấy lên trên, hai người lên sân thượng. Kỷ Hi Nguyệt hỏi: “Anh Giang Thành, có chuyện gì vậy?

Mặt tiền Giang Thành có vài vết bầm tím, Kỷ Hi Nguyệt chau mày nhìn.

“Là Kiều Thanh.” Tiền Giang Thành rất sầu não.

“Kiều Thanh?” Kỷ Hi Nguyệt nhất thời hiểu ra, “Anh ta muốn anh đến nói với em chuyện gì? Kêu em tới chỗ đội trưởng Lý nói tốt vài câu sao?”

Tiền Giang Thành khẽ gật đầu: “Đúng vậy. Gần đây anh ta bị cảnh sát bám dính, làm việc rất bất tiện, sau đó không biết anh ta đã nghe được thông tin ở đâu, nói anh và em là bạn bè, nên tối qua đã đến tìm anh.”

“Buồn cười. Biết anh và em là bạn bè có gì đâu khó khăn, lúc ở đồn cảnh sát có rất nhiều người nhìn thấy mà.” Lúc đó Kỷ Hi Nguyệt đang trong thân phận của Vương Nguyệt, cho nên Kiều Thanh đã nghe được thông tin Tiền Giang Thành có quen với Vương Nguyệt.

Kỷ Hi Nguyệt khẽ nheo mắt: “Anh ta uy hiếp anh thế nào?”

Trong ánh mắt của Tiền Giang Thành thoáng vẻ sợ hãi: “Anh ta nói sẽ cho anh đẹp mặt, còn nói nếu em không đi, anh ta sẽ tìm bố mẹ anh để làm phiền, Tiểu Nguyệt, anh phải làm thế nào bây giờ?”

Ánh mắt của Kỷ Hi Nguyệt xẹt qua tia sát khí, quả nhiên những tên buôn lậu m.a tú.y đều có gan làm liều, đây rõ ràng là đang uy hiếp thẳng mặt.

“Anh đừng lo lắng. Chúng ta đến đồn cảnh sát một chuyến đi.” Kỷ Hi Nguyệt cân nhắc rồi nói.

Tiền Giang Thành khẽ gật đầu, sau đó tỏ ý xin lỗi: “Tiểu Nguyệt, thành thật xin lỗi, đã làm liên lụy đến em rồi.”
 
Chương 752: Bất chợt nhớ ra


Kỷ Hi Nguyệt liền nói: “Anh Giang Thành, anh với em mà còn khách sáo làm gì. Em là phóng viên, những thứ này vốn dĩ là chuyện nên làm, huống hồ chúng ta còn là thanh mai trúc mã lớn lên cùng nhau nữa. Muốn trách thì phải trách mấy tên tội phạm ngang ngược đó mới đúng, nhưng anh yên tâm đi, nhất định mấy tên này sẽ bị đưa ra trước công lý thôi.”

La Hi lái xe đưa Tiền Giang Thành và Kỷ Hi Nguyệt đến đồn cảnh sát của khu vực Di Hòa.

Lý Đỉnh vừa nghe Vương Nguyệt đến, vội vàng dẫn bọn cô vào văn phòng riêng của anh ấy.

La Hi đứng ngoài cửa, Tiền Giang Thành và Kỷ Hi Nguyệt ngồi đối diện Lý Đỉnh.

Kỷ Hi Nguyệt kêu Tiền Giang Thành kể lại chuyện bị Kiều Thanh đánh chửi và uy hiếp người nhà cho Lý Đỉnh nghe.

Lý Đỉnh chau mày, nói: “Thật không ngờ là chúng tôi giám sát Kiều Thanh như vậy đã khiến anh ta ra tay với cậu. Đúng là quá sức vô lý.”

Tiền Giang Thành liền đáp: “Đội trưởng Lý, chuyện này không liên quan đến các anh. Lúc anh ta đến tìm, tôi còn tưởng vì chuyện của Kiều Mộc, nhưng không ngờ vừa gặp là anh ta đã xông lên đánh tôi. Đội trưởng Lý, Kiều Mộc thế nào rồi?”

“Kiều Mộc lật lọng, nói là m.a tú.y không phải do anh trai của cậu ta đưa, mà là người khác, nhưng không nói là ai. Kiều Thanh đã đưa luật sư đến để nói chuyện với cậu ta. Tôi chỉ e là cậu ta sẽ tự mình nhận hết tội.”

“Cái gì? Vậy không phải cậu ta sẽ bị ngồi tù rất lâu sao?” Tiền Giang Thành nói.

“Cho dù là ai đã đưa cho cậu ta thì cậu ta cũng đã hại chết Bạch Sơn, tội danh này vốn dĩ đã không nhẹ. Tôi nghĩ, bởi vì cậu ta biết mình cũng không thể thoát tội, nên không muốn anh trai phải vào tù nữa.” Lý Đỉnh nói.

Tiền Giang Thành khẽ gật đầu, còn vẻ mặt của Kỷ Hi Nguyệt lại khá nặng nề.

“Bây giờ Kiều Thanh đang bị bên cảnh sát giám sát từng bước, nên hẳn là anh ta chó cùng rứt giậu mớ phải uy hiếp các cậu.” Lý Đỉnh nói, “Như vậy xem ra, tên này chắc chắn có vấn đề.”

Kỷ Hi Nguyệt gật đầu: “Vấn đề là chắc chắn có, nhưng giám sát như vậy thì quả thực anh ta sẽ không làm gì được. Liệu có khi nào sẽ bị bất lợi không?”

“Bên phòng truy nã tội phạm m.a tú.y đã cử người theo sát anh ta. Tổ trọng án của chúng ta chỉ cử ra một người. Trưởng phòng Kim nói là phải giám sát chặt chẽ Kiều Thanh.” Lý Đỉnh nói.

“Bây giờ sự an toàn của Tiền Giang Thành và người nhà cũng rất quan trọng. Đội trưởng Lý, có thể nào nói với trưởng phòng Kim nới lỏng một xíu không, đề phòng thật sự xảy ra chuyện.” Kỷ Hi Nguyệt nói.

Lý Đỉnh đáp: “Ngặt nỗi là chuyện này đã không còn nằm trong phạm vị quản lý của tôi. Thế này đi, hôm nay trưởng phòng Kim cũng đang ở đây, chi bằng chúng ta qua nói chuyện thử xem. Đúng rồi, anh ấy cũng luôn miệng nói muốn gặp vị phóng viên trẻ tuổi đã năng nổ hợp tác với cảnh sát là cô đấy.”

Kỷ Hi Nguyệt cười cười nói: “Đâu có khoa trương như vậy. Tất cả chỉ là may mắn và trùng hợp thôi. Vậy làm phiền đội trưởng Lý rồi.”

Ba người di chuyển sang văn phòng kế bên. Lý Đỉnh gõ cửa, bên trong truyền ra tiếng mời vào.

Lúc cửa mở ra, Kỷ Hi Nguyệt đang đứng sau lưng Lý Đỉnh. Tới khi cô nhìn thấy trưởng phòng Kim ở phía sau bàn làm việc, sắc mặt lập tức thay đổi, miệng mồm cũng há hốc.

Trưởng phòng Kim khoảng tầm năm mươi tuổi, tóc chải ngược, còn vuốt keo, bóng bẩy đến nỗi cả con ruồi cũng không đậu lại được. Tướng tá có hơi béo, ngũ quan nhìn khá ổn, nhưng ánh mắt thì rất sắc bén. Đặc biệt là bên trái cằm còn có một vết sẹo, tuy đã mờ nhưng do không phẩu thuật chỉnh hình nên vẫn có chút dữ tợn.

“Đội trưởng Lý, cậu tìm tôi à? Hai vị đây là?” Trưởng phòng Kim lập tức cười bật cười. Khuôn mặt khi không cười nhìn rất nghiêm nghị, nhưng cười lên thì lại cảm thấy ôn hòa.

Kỷ Hi Nguyệt cố gắng đè nén sự chấn động trong lòng, vì cô biết, vị trưởng phòng Kim này chính là ông trùm thứ hai của băng nhóm buôn lậu m.a tú.y trong vụ án truy nã tội phạm m.a tú.y ở kiếp trước.

Khuôn mặt này cô không thể nào nhớ lầm được.
 
Chương 753: Tôi cũng đoán bừa thôi


Thoáng chốc, Kỷ Hi Nguyệt đã nghiệm ra được rất nhiều chuyện. Cô đã hiểu vì sao mà kiếp trước vụ án này nhiều người chết như vậy, khó điều tra và phá án đến thế. Đó là vì có nội ứng, hơn nữa còn ngồi ở vị trí quan trọng.

“Trưởng phòng Kim, vị này là Vương Nguyệt. Vụ án lần này đều nhờ cả vào cô ấy. Đây là người mà anh cứ luôn miệng muốn gặp đấy.” Lý Đỉnh ngồi đối diện với trưởng phòng Kim.

Ánh mắt sắc bén của trưởng phòng Kim nhìn về hướng Vương Nguyệt. Kỷ Hi Nguyệt tuy đã cố gắng gượng cười, nhưng cô biết biểu cảm của mình lúc này rất cứng nhắc. Thực sự là cô quá bất ngờ.

“Thì ra cô chính là Vương Nguyệt? Chào cô, nghe danh đã lâu. Cô là phúc tinh của cảnh sát chúng tôi đấy.” Trưởng phòng Kim vươn tay ra.

“Nào cò nào có, trưởng phòng Kim khách sáo rồi.” Kỷ Hi Nguyệt vội vàng đưa tay ra bắt tay với ông ta, phát hiện bàn tay của ông ta rất lớn, vừa mới siết vào đã có cảm giác rất kinh hãi.

“Vị này là?” Trưởng phòng Kim nhìn Tiền Giang Thành.

“Vị này là Tiền Giang Thành, là bạn tốt của Kiều Mộc. Lần này cậu ấy bị Kiều Thanh uy hiếp, cho nên tới báo án.” Lý Đỉnh liền đáp.

“Tên Kiều Thanh này còn dám uy hiếp ư?” Trương phòng Kim hiển nhiên nắm rất rõ vụ án, “Chàng trai, cậu có bằng chứng không? Chỉ cần có bằng chứng, lúc nào cũng có thể mời hắn lên uống trà.”

Tiền Giang Thành khẽ lắc đầu, cười khổ nói: “Không có ạ. Anh ta đến đánh cho cháu một trận, sau đó cảnh cáo cháu mấy câu rồi bỏ đi. Cháu trở tay không kịp.”

“Tên này đúng là xảo quyệt. Chàng trai, lần sau nếu còn xảy ra chuyện này, cậu phải bình tĩnh và ổn định hắn lại, tốt nhất là lấy được một số bằng chứng như video hay bút ghi âm, nếu không, với sự lươn lẹo của đám luật sư bọn họ, chúng ta sẽ không chiếm được ưu thế.”

Nhìn vẻ mặt vô cùng phẫn nộ của trưởng phòng Kim, trong lòng Kỷ Hi Nguyệt càng cảm thấy kinh hãi.

Nếu hôm nay không biết, có lẽ cô sẽ không thể tưởng tượng được người như vậy lại là một tên máu lạnh điên cuồng, là kẻ đầu sỏ thứ hai cấu kết với bọn buôn lậu m.a tú.y.

Ông ta là cảnh sát nhân dân, là người đại diện cho chính nghĩa, phản bội như vậy quả là đáng xấu hổ, tội danh còn nặng hơn.

Trong lòng Kỷ Hi Nguyệt vô cùng căm hận, nhưng không thể biểu hiện ra ngoài mà còn buộc mình phải bình tĩnh lại.

“Vương Nguyệt, cô có chỗ nào không khỏe à? Sao sắc mặt lại kém thế kia?” Lý Đỉnh vô tình nhìn Kỷ Hi Nguyệt thì phát hiện cô có chút bất thường.

“Vừa nãy bụng tôi có hơi đau, chắc sáng nay ăn phải đồ hỏng, nhưng nhịn một chút chắc không sao.” Kỷ Hi Nguyệt vội vàng cười xòa. Ngay cả Lý Đỉnh cũng nhận ra cô bất thường, e là ban nãy lúc trưởng phòng Kim nhìn cô chằm chằm cũng đã nhận ra.

Hy vọng là ông ta không nhìn ra được điều gì.

Mọi người hàn huyên đôi chút về vụ án, trưởng phòng Kim nhìn Vương Nguyệt, cười nói: “Kỷ tiểu thư, thật không ngờ là cô lại làm phóng viên. Xem ra Kỷ tiểu thư rất thích công việc phóng viên này nhir.”

Kỷ Hi Nguyệt thầm thở dài trong lòng. Trưởng phòng Kim chắc chắn là đã biết rất rõ về thân phận của cô. Dù sao ông ta cũng ở trong đồn cảnh sát, đánh tiếng nghe ngóng một chút là sẽ biết được ngay.

“Vâng ạ. Bố tôi không cho tôi làm phóng viên, nhưng tôi lại quá thích công việc này, cho nên mới phải cải trang thành như vậy.” Kỷ Hi Nguyệt cười khan.

“Khâm phục cô thật, tuổi còn trẻ mà đã làm tốt được như vậy. Chưa kể mấy vụ án trước đây của đồn cảnh sát nữa, đều là nhờ cô hỗ trợ mới phá án được đấy chứ. Tôi cũng phải học hỏi cô thêm mới được. Kỷ tiểu thư thật sự phá án bằng trực giác sao?”

Câu hỏi của trưởng phòng Kim khiến Kỷ Hi Nguyệt thầm run sợ. Có lẽ ông ta cũng đang sợ cô có trực giác ông ta là người xấu.

“Đương nhiên không phải ạ. Mặc dù đôi lúc trực giác có thể giúp ích, nhưng quan trọng vẫn phải dựa vào manh mối của vụ án. Tôi cũng cảm thấy trí tưởng tượng của mình khá phong phú, hoặc như cách nói của giáo sư Triều Hồng Cương thì đó là có chút cảm giác về khả năng phát họa chân dung tội phạm, nhưng thực ra không giấu gì mọi người, tôi cũng là đoán bừa thôi.”
 
Chương 754: Anh có tin tôi không


Kỷ Hi Nguyệt nói xong thì bật cười, nghĩ bụng nếu cô mà có trực giác thần kỳ như vậy, không khéo trưởng phòng Kim sẽ giết cô để bịt miệng ngay.

Kể từ lúc nhìn thấy ông trùm thứ hai này, Kỷ Hi Nguyệt cứ lo lắng bất an, luôn có cảm giác hình như mình đã rơi vào nguy hiểm.

“Sao lại đoán bừa được, Kỷ tiểu thư thật biết nói đùa. Theo như lời đánh giá của mọi người thì độ nhạy bén của cô về vụ án rất lợi hại, thật sự đã khiến cả giới cảnh sát chúng tôi phải khâm phục. Sau này mong cô có thể hỗ trợ chúng tôi phân tích nhiều hơn nhé.”  Trưởng phòng Kim cười nói.

“Nếu trưởng phòng Kim không ghét bỏ, Hi Nguyệt tôi đương nhiên sẽ tận lòng giúp đỡ.” Kỷ Hi Nguyệt đành phải nương theo hoàn cảnh.

Nửa tiếng sau, Kỷ Hi Nguyệt, Lý Đỉnh và Tiền Giang Thành rời khỏi văn phòng của trưởng phòng Kim.

“Giang Thành, anh về trước đi, em còn chút chuyện muốn nói còn đội trưởng Lý. Đi đường nhớ chú ý an toàn. Tối nay em sang bên bố ăn cơm, anh cũng sang ăn cơm luôn nhé.” Kỷ Hi Nguyệt nói với Tiền Giang Thành.

Tiền Giang Thành biết Kỷ Hi Nguyệt có chuyện muốn nói đội trưởng Lý, cho nên rất thức thời ra về trước.

Vào văn phòng của đội trưởng Lý, Kỷ Hi Nguyệt đưa mắt quan sát xung quanh. Đội trưởng Lý thấy lạ bèn hỏi: “Vương Nguyệt, cô làm sao vậy? Tôi phát hiện từ lúc cô vào văn phòng của trưởng phòng Kim đến giờ vẻ mặt rất bất thường.”

Kỷ Hi Nguyệt vẫn đang quan sát xung quanh, một lát sau mới lên tiếng: “Đội trưởng Lý, hay là chúng ta ta ngoài uống ly cà phê đi?”

Lý Đỉnh sửng sốt, nhưng thấy Kỷ Hi Nguyệt nháy mắt với mình, anh ấy liền cười nói: “Được thôi. Cô xem, tôi cũng thật là, từ nãy tới giờ mà vẫn chưa kêu người pha cà phê nữa. Đi thôi, bên cạnh có quán cà phê đấy.”

Nói rồi anh ấy dẫn Kỷ Hi Nguyệt sang một quán cà phê cách đó không xa. Kỷ Hi Nguyệt chọn một vị trí thông thoáng, sát đường qua lại.

La Hi được cô dặn dò là đứng canh ở cổng đồn cảnh sát, xem trưởng phòng Kim có ra ngoài không.

Sau khi Lý Đỉnh mua cà phê xong, sắc mặt của Kỷ Hi Nguyệt vẫn rất khó coi. Anh ấy thấp giọng hỏi: “Vương Nguyệt, cô làm sao vậy? Có gì bất ổn sao?”

“Đội trưởng Lý, anh tin tôi không?” Kỷ Hi Nguyệt hỏi.

Lý Đỉnh đầu tiên là nghệt ra, sau đó khẽ gật đầu: “Theo những gì mà cô đã hỗ trợ cho mấy vụ án trước, tôi tin cô!”

“Cám ơn sự tín nhiệm của anh, nhưng chuyện mà tôi sắp nói đây có lẽ sẽ rất chấn động, song cho dù anh có tin hay không cũng mong anh hết sức giữ bí mật.” Kỷ Hi Nguyệt căng thẳng nói.

“Được, tôi hiểu rồi, cô nói đi.” Lý Đỉnh cũng bị Kỷ Hi Nguyệt làm cho căng thẳng.

Kỷ Hi Nguyệt khẽ nheo mắt, sau đó sát lại gần Lý Đỉnh, nói: “Đội trưởng Lý, trưởng phòng Kim rất bất thường.”

Thực ra Lý Đỉnh cũng đã lờ mờ linh cảm được, vì từ khi Kỷ Hi Nguyệt bước chân vào văn phòng của trưởng phòng Kim, sắc mặt của cô đột nhiên rất khác thường, nhưng bây giờ nghe chính miệng cô nói ra, anh ấy càng cảm thấy chấn động hơn.

“Bất thường thế nào? Ban nãy tôi thấy sắc mặt của cô rất khó coi, là vì chuyện này sao?”

“Đúng vậy. Tôi vừa nhìn thấy ông ta liền có chút choáng váng, gần như là hoảng hốt, trong nháy mắt không kịp điều chỉnh lại tâm trạng nên sắc mặt mới khó coi như vậy.” Kỷ Hi Nguyệt cũng rất sầu não, là cô còn quá non nớt.

Ở trước mặt người xấu lẽ ra nên giấu đi nét mặt hỉ nộ ái ố mới đúng.

“Sao lại nói như vậy?” Đội trưởng Lý cũng trở nên căng thẳng.

“Không biết là anh có tin vào trực giác của tôi không, nhưng tôi cảm thấy trưởng phòng Kim có lẽ cũng là bọn buôn lậu m.a tú.y.”

“Gì cơ!” Đội trưởng Lý xém chút làm rớt ly cà phê. Anh ấy còn tưởng trưởng phòng Kim có chút vấn đề gì đấy, nhưng không ngờ vấn đề này lại lớn như vậy.

“Tôi biết đây là chuyện khó tin, nhưng các anh cũng biết trực giác của tôi rồi đấy. Trưởng phòng Kim này chắc chắn là một trong những kẻ buôn lậu m.a tú.y, hơn nữa còn ẩn nấp rất kỹ, nội ứng ngoài hợp. Đó là lý do vì sao mà các anh nhiều lần vẫn chưa bắt được bọn tội phạm này, ngược lại m.a tú.y trong thành phố lại càng ngày càng tăng, càng ngày càng lan rộng. Nếu bây giờ còn không ngăn cản, tương lai sẽ có rất nhiều người phải chết.”
 
Chương 755: Biến mất là được


“Vương Nguyệt, cô có biết mình đang nói gì không? Trưởng phòng Kim là cây cổ thụ của đồn cảnh sát đấy.” Lý Đỉnh trán đẫm mồ hôi, anh ấy rõ ràng còn chưa uống một ngụm cà phê nào.

Kỷ Hi Nguyệt nghiêm túc gật đầu, sắc mặt cũng rất trịnh trọng.

“Đội trưởng Lý, tôi biết, cho nên tôi mới nói là không thể tin được. Tôi nói cho anh biết không phải là muốn kêu anh lập tức đi làm gì đó. Anh có thể từ từ quan sát. Còn nữa, tôi không rõ là hệ thống tổ chức của các anh thế nào, phòng truy nã tội phạm m.a tú.y này ngoài chỗ của các anh ra thì còn ở đâu nữa không? Nếu Cục thành phố có bộ phận chuyên trách, mong anh hãy tìm người đáng tin cậy để xem xét. Chuyện có liên quan đến mạng người, tôi cũng không nói đùa đâu.”

Lỷ Đỉnh thấy Kỷ Hi Nguyệt rất nghiêm túc, anh ấy bất giác cũng căng thẳng theo.

“Tôi biết nói là trực giác thì rất là khó tin, nhưng nếu tôi nói, tôi có nỗi niềm khó nói thì liệu có ổn hơn không?” Kỷ Hi Nguyệt cười khổ, “Nhưng trưởng phòng Kim chắc chắn là có vấn đề.”

“Vương Nguyệt, có phải Triệu gia đã giúp cô điều tra được gì không?” Lý Đỉnh hỏi dò.

Kỷ Hi Nguyệt thầm sửng sốt: “Anh nghĩ như vậy cũng được, có điều Triệu gia sẽ không nhúng tay vào chuyện này đâu. Khả năng của tôi cũng có chỉ bấy nhiêu, còn lại phải trông cậy vào việc các anh tự đi điều tra. Đội trưởng Lý, cho dù anh không tin tôi, nhưng với một người quyền cao chức trọng như vậy mà có lòng riêng, anh không cảm thấy quá mức đáng sợ sao?”

“Nhưng lỡ như không phải?” Trong lòng Lý Đỉnh cũng rất sợ hãi. Luận về cấp bậc thì đúng là anh ấy không bằng được trưởng phòng Kim, vì anh ấy chỉ là đội trưởng của một tổ trọng án.

“Chắc chắn phải!” Kỷ Hi Nguyệt vô cùng nghiêm túc nói với anh ấy, “Giống như tôi từng khẳng định Kiều Thanh cũng là một trong số đó vậy.”

Lý Đỉnh thảng thốt, nhìn Kỷ Hi Nguyệt mà không nói nên lời, chỉ biết cầm ly cà phê lên một hơi uống cạn.

Cuối cùng anh ấy gật đầu: “Tôi có bạn làm ở Cục thành phố, để tôi âm thầm điều tra xem.”

Kỷ Hi Nguyệt khẽ gật đầu: “Việc điều tra có lẽ rất khó khăn, mong anh phải hết sức chú ý an toàn.” Kỷ Hi Nguyệt nhớ kiếp trước có không ít cảnh sát phải bỏ  mạng, cô hy vọng kiếp này lịch sử sẽ không tái diễn.

Sau khi hai người tách ra, Kỷ Hi Nguyệt lên xe của La Hi rời khỏi.

Trên xe, Kỷ Hi Nguyệt gọi điện thoại cho bố: “Bố, thời gian này bố nhớ để A Nam và anh Toàn theo sát bố nhé?”

“Tiểu Nguyệt, con lại làm chuyện gì nữa vậy? Con đừng dọa bố.” Kỷ Thượng Hải không khỏi hoảng sợ.

Kỷ Hi Nguyệt đáp: “Tối nay về nhà ăn cơm con sẽ nói với bố sau. Còn nữa, bố nhớ dặn gia đình chú Tiền là thời gian này ra ngoài phải mang theo vệ sĩ đấy.”

Kỷ Thượng Hải vừa nghe đã hiểu ngay, vội vàng nói: “Tiểu Nguyệt, ý con là bọn buôn lậu m.a tú.y đúng không?”

“Vâng, bọn chúng đã uy hiếp đến Tiền Giang Thành, nhưng bố khoan hãy báo cho gia đình chú Tiền. Con đã kêu gia đình họ tối nay sang nhà mình ăn cơm, đến lúc đó con sẽ nói cho bọn họ biết.”

Kỷ Thượng Hải chỉ còn cách đồng ý, lập tức đi sắp xếp chuyện vệ sĩ.

La Hi hỏi: “Tiểu thư, có cần tôi đi xử lý Kiều Thanh không?”

“….!” Kỷ Hi Nguyệt trợn tròn mắt, cái gì với cái gì thế? Còn có chuyện giải quyết trực tiếp này cơ á?

“Thế nào gọi là xử lý Kiều Thanh? Xử lý thế nào?” Kỷ Hi Nguyệt không hiểu.

La Hi đáp: “Thì làm cho anh ta biến mất, như vậy anh ta sẽ không đến tìm tiểu thư để làm phiền nữa.”

“Biến mất thế nào?” Kỷ Hi Nguyệt thầm run rẩy.

La Hi lại nói: “Chuyện này tiểu thư không cần biết, dù sao không gặp lại nữa là được.”

“La Hi, anh là người của Triệu gia hay là người anh Hàn thuê đến?” Kỷ Hi Nguyệt chau mày hỏi.

La Hi nghệt ra một lúc rồi trả lời: “Đương nhiên là cậu chủ thuê rồi.”

“Vậy trước đây anh làm gì?” Kỷ Hi Nguyệt hỏi.

“Bảo vệ sự an toàn của chủ nhân, giúp chủ nhân giải quyết rắc rối.” La Hi trả lời vô cùng bình tĩnh và rõ ràng.
 
Chương 756: Thầy giáo La dạy dỗ


Kỷ Hi Nguyệt nheo mắt: “La Hi, vậy, vậy anh đã từng làm chuyện phạm pháp chưa?”

“Tiểu thư, không như cô nghĩ đâu, chỉ có những người bị bắt và kết án thì mới gọi là tội phạm, còn khi pháp luật không có biện pháp chế tài thì không thể gọi là phạm tội được, lẽ nào cô lại dương mắt nhìn kẻ xấu nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật sao?”

“Ý anh muốn nói anh là anh hùng?” Kỷ Hi Nguyệt nhíu mày.

“Không, tôi chỉ làm việc theo lệnh thôi.” La Hi đáp.

Kỷ Hi Nguyệt im lặng. Cô càng lúc càng cảm nhận được sự đáng sợ của những người vệ sĩ như La Hi và Long Bân, ngay cả Triệu Húc Hàn cũng phải nói là hai người này đáng ghờm hơn cả vệ sĩ bình thường.

Như vậy thì họ từ đâu đến? Anh Hàn đã thuê bằng cách nào? Rốt cuộc bọn họ đã làm những chuyện gì?

“Tiểu thư, lẽ nào cô hy vọng kẻ xấu nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật?” La Hi lại hỏi cô.

Kỷ Hi Nguyệt vội vàng nói: “Đương nhiên không phải. Kẻ xấu đều đáng chết.”

“Vậy thì đúng rồi. Nhưng những lúc cảnh sát chưa bắt được kẻ xấu về trừng phạt, lẽ nào lại để cho bọn chúng tiếp tục hại người?” La Hi tiếp lời.

Kỷ Hi Nguyệt nhíu mày, chốc sau nói: “La Hi, tôi hiểu ý anh, tôi cũng không phải là người bảo thủ, nhưng tôi cảm thấy có một số chuyện không nên làm quá phận.”

“Sao lại không nên quá phận? Ai mà chẳng có lòng trắc ẩn chứ?” La Hi đáp.

Kỷ Hi Nguyệt nhướn mày, cười nói: “Thì ra anh còn hiểu cả chuyện này cơ à? Nói nghe xem anh từ đâu đến nào?”

“Tiểu thư, những chuyện này đều là cơ mật.” La Hi chững chạc đáp.

Kỷ Hi Nguyệt chép miệng: “Thôi vậy.”

“Phải rồi tiểu thư, lúc trước cô kêu điều tra chuyện của Lý Mai là đang định làm gì à?”

“Tối mai không phải cô ta sẽ tham dự một bữa tiệc sao? Cho cô ta mất hết mặt mũi, để xem bộ phim truyền hình mới của cô ta còn nổi được nữa không! Các hãng quảng cáo còn dám mời cô ta về quay quảng cáo được nữa không!” Kỷ Hi Nguyệt nghĩ đến chuyện Lý Mai sỉ nhục Trần Manh Manh, nắm tay cô lại siết chặt.

“Thế tôi mới nói. Có một số người không thể dùng luật pháp để trị người khác, nhưng cũng không muốn thấy người ta được nhởn nhơ vui vẻ, vậy thì đành phải dùng một số thủ đoạn thôi.” La Hi chớp thời cơ lên lớp Kỷ Hi Nguyệt.

Kỷ Hi Nguyệt dở khóc dở cười: “Vâng vâng vâng, em biết rồi. Thầy giáo La à, em đã được lĩnh giáo rồi.”

Khóe miệng La Hi không khỏi run rẩy.

Hai người quay về đài truyền hình, Cố Cửu gọi điện thoại tới, báo cho cô biết chuyện của Trần Á Nam đã giải quyết ổn thỏa, hợp đồng mười năm cũng đã ký xong.

Làm Kỷ Hi Nguyệt không ít vui vẻ.

Ngô Phương Châu cũng gọi điện thoại đến, kêu cô có rãnh thì đến đồn cảnh sát nhận lại sợi dây chuyền trăm vạn. Kỷ Hi Nguyệt lúc này mới biết, Trần Thanh vì muốn cầu xin sự tha thứ của vợ anh ta mà đã trộm sợi dây chuyền này đem đi tặng cho vợ.

Đáng tiếc cho một Trần Thanh, vì đánh mất lý trí mà quên đi cả đạo đức làm người, cuối cùng còn phải vào tù để trả giá. Các đồng nghiệp trong văn phòng sau khi biết chuyện cũng có đôi người thương cảm, đương nhiên cũng có một số người vô cùng hả hê.

Buổi chiều, Kỷ Hi Nguyệt, Liễu Đông, anh Béo và La Hi cùng ra ngoài tìm kiếm tin tức, nhưng cuối cùng lại trở về tay không, song anh Béo và Liễu Đông lại rất vui vẻ, vì đã lâu rồi chưa ra ngoài như vậy.

Lúc Kỷ Hi Nguyệt ra ngoài tìm tin tức, đa số cô sẽ đến các khu thành cũ để tìm đồ ăn, có tin tức thì càng tốt, không có thì ăn no rồi lại về công ty. Đối với những người trẻ mà nói, làm việc như vậy cũng khá là thoải mái.

Tới giờ tan ca, Kỷ Hi Nguyệt và La Hi về biệt thự Thiên Tinh. Tiền gia đã đến từ sớm, Kỷ Thượng Hải cũng đã trở về.

Điều khiến Kỷ Hi Nguyệt bất ngờ nhất là thím Lý đã đến từ sớm để nấu cơm tối.

Có điều nhiều người ăn như vậy, thật sự nấu cơm cũng có chút vất vả. Mẹ Lưu vui mừng cuòi toe toét, còn muốn thím Lý tới thường xuyên, vì như vậy bà sẽ không cần vắt óc để suy nghĩ nấu món gì nữa.

Lúc dọn lên mâm, thím Lý cũng ngồi xuống ăn cùng. Mặc dù bà không muốn ngồi, nhưng dưới sự kiên trì của Kỷ Hi Nguyệt và Kỷ Thượng Hại, bà chỉ còn cách ngồi xuống.

Tiền Vạn Hào và dì Dương đều cảm thấy thím Lý không tệ, lại nhìn thấy dáng vẻ giảo hoạt của Kỷ Hi Nguyệt thì biết ngay cô bé này đang có chủ ý gì.
 
Chương 757: Sống chung là chuyện nhỏ


Mọi người vừa ăn cơm vừa trò chuyện, còn hết lời khen ngợi tay nghề nấu nướng của thím Lý.

“Tay nghề của thím Lý phải gọi là hảo hạng, ngang ngửa với cả đầu bếp năm sao. Nếu sau này phải rời xa thím Lý, con không biết phải sống thế nào đây.” Kỷ Hi Nguyệt liền quay sang làm nũng thím Lý.

“Nào có khoa trương như vậy. Nếu cô thích ăn thì tôi sẽ làm thường xuyên cho cô.” Ánh mắt của thím Lý cũng đầy sự cưng chiều.

Kỷ Thượng Hải cũng tranh thủ gật đầu: “Thím Lý, món thịt cừu xào thì là của thím thực sự rất tuyệt. Đó là món ăn ngon nhất mà tôi từng được nếm thử đấy.”

“Bố, thế là bố không biết rồi, thím Lý còn nhiều món sở trường lắm đấy!” Kỷ Hi Nguyệt liền nói.

“Thật à? Thế thì con phải thường xuyên về nhà ăn cơm, dẫn thím Lý theo nữa, để bố cũng được hưởng ké.” Kỷ Thượng Hải đáp.

“Nhà anh có được ăn ké không?” Tiền Giang Thành tinh quái nói.

“Đúng đúng đúng, bọn dì cũng muốn ăn ké nữa. Thím Lý, thím không ghét bỏ chúng tôi đấy chứ?” Dì Dương cười nói.

Mặt thím Lý đỏ lên: “Thấy mọi người thích ăn như vậy, tôi vui mừng còn không kịp đấy chứ. Chỉ cần tiểu thư có thời gian rãnh thì tôi sẽ qua ngay.”

Kỷ Hi Nguyệt bật cười vui vẻ: “Thím Lý là đầu bếp chuyên dụng của con đấy.”

“Chứ không phải của Triệu Húc Hàn à?” Kỷ Thượng Hải móc mỉa.

“Bố này!” Kỷ Hi Nguyệt lập tức đỏ mặt, đưa mắt nhìn mấy người Tiền Vạn Hào. Tiền Giang Thành trố mắt nói: “Anh, không phải anh đã bỏ lỡ gì rồi đấy chứ?”

“Anh thì biết cái quái gì!” Kỷ Hi Nguyệt bực bối liếc anh ấy.

“Tiểu Nguyệt! Oh wow! Em sống chung với học trưởng Triệu à?” Tiền Giang Thành quả nhiên rất thông minh.

Tiền Vạn Hào và dì Dương cũng tỏ ra kinh ngạc.

Thím Lý căng thẳng nhìn Kỷ Hi Nguyệt. Kỷ Hi Nguyệt vội vàng giải thích: “Aiya, không phải đâu. Con với Triệu Húc Hàn chỉ sống chung một căn hộ, nhưng ở hai phòng khác nhau. Mọi người đừng suy đoán linh tinh. Không tin thì mọi người có thể hỏi thím Lý xem. Con mà nói dối là Thiên Lôi đánh liền!”

“Vớ vẩn!” Kỷ Thượng Hải quát,“Thề thốt linh tinh gì đấy.”

“Bố, điều này chứng tỏ là con không hề nói dối. Thím Lý, thím nói đúng không?” Kỷ Hi Nguyệt ấm ức nói.

Thím Lý vội vàng gật đầu: “Tiểu thư không nói dối đâu. Cô ấy và cậu chủ đúng là đang sống trong cùng một căn hộ, nhưng ở hai phòng khác nhau. Vì ở bên đó khá thuận tiện, cách đài truyền hình rất gần, hơn nữa còn có phòng huấn luyện, đáp ứng được yêu cầu tập luyện của tiểu thư. Với lại, tiểu thư cũng rất thích đồ ăn do tôi nấu, thành ra cậu chủ mới kêu cô ấy chuyển qua bên đó. Dù sao đó cũng là căn hộ thông tầng, nên có rất nhiều phòng để trống. Anh Kỷ, anh tuyệt đối đừng hiểu lầm nhé, tiểu thư là cô gái rất ngoan ngoãn.”

Sự bảo vệ của thím Lý khiến Kỷ Hi Nguyệt rất cảm động. Cô khẽ mếu máo nói Kỷ Thượng Hải: “Lời của thím Lý bố đủ tin rồi chứ? Với lại, cho dù con và Triệu Húc Hàn có ở chung phòng với nhau thì anh ấy cũng không ăn nằm gì với con đâu!”

“Con bé chiết tiệt kia, nói vớ vẩn gì đấy!” Kỷ Thượng Hải cầm đôi đũa khẽ vào đầu cô một cái. Sao ông lại sinh ra đứa con gái miệng mồm như bị bể thế nhỉ.

Kỷ Hi Nguyệt aiya một tiếng, than khóc với ông: “Bố, bố nhẹ thôi. Con nói thật mà.”

“Vậy chuyện các con yêu nhau đâu có sai đúng không?” Kỷ Thượng Hải bực bội nói.

“Chuyện này cũng vừa bắt đầu thôi mà, còn chưa đâu vào đâu cả. Hơn nữa con cũng rất ít khi gặp anh ấy.” Kỷ Hi Nguyệt bĩu môi.

“Vừa mới bắt đầu mà đã sống chung với nhau, đúng là không ra thể thống gì.” Kỷ Thượng Hải tức giận nói.

Tiền Giang Thành đỡ lời: “Bác Kỷ, bây giờ người trẻ ai cũng vậy mà, với lại Tiểu Nguyệt tự có chừng mực, bác đừng trách cô ấy nữa.”

“Mấy đám trẻ các con đều vô lý như nhau.” Tiền Vạn Hạo khịt mũi ‘hừm’ con trai, “Sống chung là chuyện nhỏ, con còn đi hút m.a tú.y nữa cơ mà!”
 
Chương 758: Tuyệt đối không thể nói


Tiền Giang Thành than khóc: “Bố, con đâu có! Đây là con bị người ta bỏ thuốc mà? Chứ con làm gì có gan đụng vào mấy thứ đấy.” Đúng là nỗi oan nàng Đậu Nga mà.

(Nỗi oan Đậu Nga: là vở kịch nổi tiếng của nhà văn Quan Hán Khanh đời nhà Nguyên. Tác phẩm được sáng tác dựa trên câu chuyện có thật về nỗi oan khuất ‘Đông Hải Hiếu Phụ’ trong Liệt Nữ Truyện. Truyện kể Đậu Nga bị bọn vô lại hãm hại, lại bị thái thú Đào Ngột phán tội chém đầu một cách oan uổng – nguồn: Google.)

“Con tự xem lại mình đã giao du với loại bạn gì đi. Nếu lần này Bạch Sơn không chết, e là con sẽ trở thành con nghiện đấy.” Tiền Vạn Hạo thở dài.

Tâm trạng của Tiền Giang Thành đột nhiên suy sụp: “Đúng vậy, đáng thương nhất vẫn là Bạch Sơn. Tụi con cũng không ngờ bạn bè nhiều năm như vậy lại đi bỏ thuốc tụi con.”

Tiền Giang Thành nghĩ đến Kiều Mộc, cõi lòng chợt nguội lạnh.

“Chắc chắn anh ta đã bị anh trai cưỡng ép, nhưng lần này lại không tóm được Kiều Thanh, nên khả năng sẽ rất nguy hiểm.” Kỷ Hi Nguyệt thầm cảm ơn Tiền Giang Thành, nhờ có anh ấy mà chủ đề mới được xoay chuyển.

“Đúng vậy. Tiểu Nguyệt, con nói nên làm thế nào bây giờ? Giang Thành đã bị đánh, còn uy hiếp tới hai người già bọn dì, liệu có khi nào bọn chúng làm thật không?” Dương Linh sợ hãi nói.

“Con với anh Giang Thành đã đến đồn cảnh sát để trình bày tình hình với đội trưởng Lý rồi. Tạm thời Kiều Thanh sẽ bị giám sát trên diện rộng, nên có lẽ hắn ta sẽ không dám hành động nữa, có điều thời gian này chú và dì ra ngoài nên mang theo vệ sĩ để đảm bảo an toàn.”

Kỷ Hi Nguyệt nói xong thì quay sang nhìn Kỷ Thượng Hải: “Bố, bọn chúng đã biết con là Vương Nguyệt, nên bố cũng phải chú ý an toàn.”

“Bố thì không sợ, nhưng tại sao bọn buôn lậu m.a tú.y lại biết con là Vương Nguyệt?” Kỷ Thượng Hải cũng rất lo lắng.

“Thực ra trước hôm nay bọn chúng vẫn chưa biết đâu, nhưng sau hôm nay e là đã biết rồi.” Kỷ Hi Nguyệt thiết nghĩ, trưởng phòng Kim ắt là đã nói cho bọn đàn em của ông ta biết, chỉ không biết là bây giờ ông ta đang có bao nhiêu phần nghi ngờ cô thôi.

Nếu ông ta biết cô nhận ra ông ta là người xấu, e là sẽ sớm ra tay với cô trong nay mai.

“Sao? Nói vậy là có ý gì?” Tiền Giang Thành không hiểu.

“Em nói với mọi người, mọi người tuyệt đối phải cẩn thận đấy. Chuyện này vô cùng trọng đại. Quan trọng là em chưa có bằng chứng, nhưng vẫn phải nhắc nhở mọi người trước, đôi khi cảnh sát đến tìm cũng chưa hẳn là chuyện tốt đâu.” Kỷ Hi Nguyệt cân nhắc kỹ càng, sau đó vẫn quyết định nói ra.

“Tiểu Nguyệt, ý con là sao? Đừng dọa bố.” Kỷ Thượng Hải biến sắc.

“Thực chất, trưởng phòng Kim của phòng truy nã tội phạm m.a tú.y cũng là một tên buôn lậu m.a tú.y.” Kỷ Hi Nguyệt nói rành rọt từng chữ.

“Cái gì!” Mọi người trong bàn đều kinh hoàng.

“Tiểu Nguyệt, thảo nào em vừa vào văn phòng của ông ta là sắc mặt liền thay đổi, nhưng chuyện này là thế nào? Sao em lại biết được?”

“Làm thế nào biết được thì em không nói được, nhưng mọi người tự biết cẩn thận là được. Lúc phòng truy nã tội phạm m.a tú.y đến, mọi người nhớ phải ăn nói cẩn thận nhé, bởi vì chính em cũng không biết là người đó có phải do trưởng phòng Kim phái đến hay không.” Kỷ Hi Nguyệt nói.

“Tiểu Nguyệt, nếu chuyện này là thật thì con nên nói ra mới đúng chứ?” Dương Linh lo lắng nói, “Nếu không tóm được bọn chúng, m.a tú.y sẽ còn hại rất nhiều người nữa.”

“Dì Dương, mọi thứ đều phải cần có bằng chứng, mà bây giờ con lại chưa có, nên chỉ có thể kêu mọi người cẩn thận. Với lại, mọi người nhớ là đừng truyền ra ngoài nhé, nếu không sẽ bị giết người diệt khẩu đấy.” Kỷ Hi Nguyệt nghiêm túc dặn dò.

Mọi người lập tức gật đầu, ai nấy cũng bị dọa cho tái mặt.

Thím Lý chau mày, bà không ngờ còn có chuyện như vậy. Cậu chủ vừa mới đi là bên đây lại xảy ra chuyện lớn, không biết là trưởng phòng Kim kia liệu có giết tiểu thư để bịt miệng không nữa.

Chuyện này nhất định phải báo cho cậu chủ mới được, nhưng không biết là La Hi đã báo cáo chưa.

Mà thực tế là La Hi không hề hay biết chuyện này, vì Kỷ Hi Nguyệt vẫn chưa nói cho anh ấy biết.

Sau bữa cơm tối, Kỷ Hi Nguyệt, thím Lý và La Hi cùng trở về khu dân cư Phong Nhã.

Ở trên xe, thím Lý nói ra, La Hi nghe xong cũng sửng sốt.

“Tiểu thư, sao cô không nói với tôi?” La Hi nói, “Cô có thể gặp nguy hiểm bất cứ lúc nào đấy.”
 
Chương 759: Tôi biết sai rồi


“Giờ tôi vẫn chưa biết trưởng phòng Kim có phải đã nghi ngờ tôi biết gì rồi không, nhưng trưởng phòng Kim có hỏi tôi là có phải trực giác của tôi rất chuẩn hay không, lúc đó vẻ mặt của tôi còn rất khó coi, nên có lẽ ông ta đã nghi ngờ là tôi có trực giác ông ta không phải là người tốt.”

Kỷ Hi Nguyệt dở khóc dở cười nói.

“La Hi, chuyện này cậu phải báo cho cậu chủ biết đi. Bọn buôn lậu m.a tú.t không dễ dàng đối phó đâu, cẩn thận một chút thì hơn.” Thím Lý nói với La Hi.

“Đừng!” Kỷ Hi Nguyệt lập tức ngăn cản, “Thím Lý, bây giờ vẫn chưa có gì xác định, đừng để anh Hàn phải lo lắng. Bên Châu Âu chắc chắn có rất nhiều chuyện khiến anh ấy bận tâm, đừng nói cho anh ấy biết, cháu tự mình cẩn thận là được, có La Hi vẫn luôn đi theo cháu mà.”

Lần này La Hi lại đồng tình: “Thím Lý, tiểu thư nói đúng đấy. Tôi ở đây là để bảo vệ cho tiểu thư. Trong tình huống vẫn chưa có gì chắc chăn như bây giờ, tốt nhất là khoan hãy nói cho cậu chủ biết.”

“Cậu sợ cậu chủ nói cậu bảo vệ cho tiểu thư không chu toàn chứ gì!” Thím Lý lườm anh ấy.

Khóe miệng La Hi khẽ run rẩy: “Tôi sẽ bảo vệ tốt tiểu thư.”

Thím Lý chỉ biết thở dài: “Thôi được rồi, nhưng cô phải tự mình cẩn thận đấy. Hy vọng là tên trưởng phòng Kim kia chưa cảm nhận được gì. Tiểu thư, cô cũng bất cẩn quá nữa.”

“Chuyện này thật sự là cháu trở tay không kịp. Vừa mới bước vào đã nhận ra trưởng phòng truy nã tội phạm m.a tú.y cũng là bọn buôn lậu, thím nghĩ cháu còn phản ứng thế nào được? Cháu không nhảy dựng lên đã là may lắm rồi.” Kỷ Hi Nguyệt dở khóc dở cười.

“Tiểu thư chứ không phải cậu chủ đâu thím.” La Hi nói câu này là đang giải thích cho hành động của Kỷ Hi Nguyệt.

Kỷ Hi Nguyệt đầu đầy vạch đen. Thôi đi, cô làm gì có cửa mà so với đại ma vương. Khuôn mặt đó cho dù có gặp chuyện cũng không chớp mắt, chỉ có những lúc ở bên cạnh cô mới sinh động thôi.

Điều này cũng đồng nghĩa là đại ma vương quan tâm đến cô nhất đúng không!

Nghĩ đến đây, tự nhiên cô lại thấy nhớ Triệu Húc Hàn, khóe miệng cũng bất giác cong lên, lập tức lấy điện thoại ra gửi cho anh một tin nhắn.

“Anh Hàn, em nhớ anh rồi.” Kỷ Hi Nguyệt nói thẳng vào vấn đề, phụ nữ mà, cũng không nên giả trân quá. Huống hồ nói chuyện với kẻ đầu gỗ như anh thì thẳng thắn vẫn tốt hơn, để anh nhanh chóng hiểu được tâm ý của mình.

Triệu Húc Hàn vừa mới rời giường, nhìn thấy tin nhắn thì khóe môi khẽ cong lên. Anh gửi lại một tin nhắn: “Anh cũng nhớ em.”

Kỷ Hi Nguyệt đọc mà không nhịn được cười.

“Tiểu thư, cô cười gì vậy?” Thím Lý ngạc nhiên. Chủ đề đang căng thẳng như vậy sao cô gái này lại đột nhiên bật cười?

“Thím xem nè, anh Hàn biết nói nhớ cháu rồi.” Kỷ Hi Nguyệt phấn khích nói.

Thím Lý liền ghé đầu xem, ôi đúng thật. Bà lắc đầu cười khổ: “Cậu chủ càng ngày càng không giống cậu chủ nữa rồi.”

“Đúng.” La Hi ở phía trước bỗng ‘đúng’ một tiếng.

“Nhưng chỉ như vậy trước mặt tiểu thư thôi, chứ ba ngày trước chiến tranh lạnh, bọn tôi mới là người chịu khổ đây.” Thím Lý bật cười.

“Tôi biết sai rồi.” La Hi lại nói một câu.

Kỷ Hi Nguyệt và thím Lý nhìn nhau, sau đó cả hai cùng bật cười, La Hi quả nhiên luôn có những suy nghĩ khác người.

Nhưng khả năng tiếp thu mạnh như vậy cũng rất là đáng yêu.

Kỷ Hi Nguyệt trò chuyện với Triệu Húc Hàn thêm mấy câu thì anh có chuyện cần xử lý, đúng lúc ba người bọn cô cũng đến nhà.

Ngày hôm sau, Kỷ Hi Nguyệt vẫn đi làm như thường lệ. Trông thấy Cố Du Du, cô như thoáng nhớ ra gì đó: “Du Du, tối nay chị rãnh không?”

Cố Du Du có phần kinh ngạc: “Tiểu Nguyệt, cô định dẫn tôi đi chơi à? Được đấy, cũng khá lâu rồi tôi chưa ra ngoài.”

“Không phải ý đó. Tôi nghe nói tối nay Lý Mai sẽ đến quán bar Tinh Không chơi.” Kỷ Hi Nguyệt nhướn nhướn mày.

Cố Du Du sửng sốt, sau đó lập tức kéo cô sang một bên, kích động nói: “Tiểu Nguyệt, cô biết nội tình à?”
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom