Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện Của Tui À!

Diễn Đàn Truyện Của Tui À là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Đồ Đệ Xuống Núi Vô Địch Thiên Hạ

Chương 3382: Cậu có thể gọi tôi là cô Hoa!


"Chẳng lẽ đây chính là số phận đã được sắp đặt trước rồi sao?"

Diệp Bắc Minh lông mày vặn cùng một chõ. Sau một lát, anh cất lá thư đi: "Cảm ơn Hoa lão!"

Hoa Linh Lung hừ nhẹ một tiếng: "Hừ! Nếu cậu và Xá Nguyệt... ừm, đã là loại quan hệ đó”.

"Thì đừng gọi tôi là Hoa lão nữa, chúng ta cứ xưng hô ngang hàng là được".

"Cậu có thể gọi tôi là cô Hoa!"

Ẩm...

Diệp Bắc Minh lảo đảo một cái, suýt nữa phun ra một ngụm máu: "Cái gì... Cái gì? Cô Hoa?”

Hoa Linh Lung trợn trắng mắt: "Làm sao? Đừng nhìn khuôn mặt tôi già nua giống như một bà lão!"

"Trên thực tế, tôi và Xá Nguyệt xấp xỉ tuổi nhau đấy!"

"Chỉ là bởi vì tôi trúng độc, cho nên mới khiến máu thịt suy bại thôi!"

"Nếu như tôi khôi phục tuổi trẻ, cũng là nữ thần được hàng ngàn người theo đuổi đấy!"

Trong lòng Diệp Bắc Minh hơi động: "Hoa... cô Hoa, có lẽ tôi có biện pháp giúp cô khôi phục tuổi trẻ!"

"Cậu nói cái gì?"

Cả người Hoa Linh Lung run rẩy một chút, bỗng nhiên mở †o hai mắt đục ngầu: "Không phải cậu đang nói đùa chứ?"

"Tôi chắc chắn bảy mươi phần trăm". Diệp Bắc Minh tỏ ra vô cùng tự tin.

Anh đã lĩnh ngộ Hoàng Đế Nội Kinh, nhìn một cái liền hiểu rõ tình huống của Hoa Linh Lung!

Bảy mươi phần trăm đã là anh nói khiêm tốn lắm rồi! "Được! Được! Được! Cậu muốn tôi phối hợp như thế nào?" Hoa Linh Lung kích động run rẩy.

Diệp Bắc Minh suy nghĩ một chút, chỉ vào một tảng nham thạch: "Cô Hoa, cô chỉ cần ngồi ở chỗ này là đủ”.

Hoa Linh Lung không chút do dự, trực tiếp khoanh chân ngồi trên mặt đá.

"Cô Hoa, mời cởi quần áo ra!", Diệp Bắc Minh nói.

Hoa Linh Lung hơi nổi giận: 'Nhóc con, cậu muốn chiếm tiện nghi của tôi?"

Trong mắt Diệp Bắc Minh toàn là vẻ tỉnh táo, lắc đầu nói: "Lấy dáng vẻ của cô, cô nghĩ tôi sẽ chiếm tiện nghi của cô sao?"

"Thôi được rồi!"
 
Chương 3383: Làn da khô quắt giống như cây khô vậy!


Làn da khô quắt giống như cây khô vậy!

Thật sự là không có bất cứ nét đẹp nào.

Diệp Bắc Minh càng không có hứng thú thưởng thức, ngân châm không ngừng rơi xuống, đâm vào bên trong huyệt vị!

Đến lúc một cây ngân châm cuối cùng rơi xuống! "Ưm..."

Cả người Hoa Linh Lung run lên, phun ra một ngụm máu đen tanh hôi khó ngửi!

Một giây sau, kinh mạch vốn dĩ đang suy bại lập tức khơi thông, vô số tinh khí trong nháy mắt xông vào toàn thân!

Một màn khiến người ta kinh ngạc xuất hiện!

Làn da vốn dĩ nhăn nheo, thế mà lại phát ra những tiếng “tách tách tách”!

Chậm rãi tách rời ra khỏi cơ thể.

Trong nháy mắt, mặt ngoài cả người Hoa Linh Lung được bao bọc bởi một lớp da hư thối!

"A... tôi..."

Hoa Linh Lung cũng cảm giác được thân thể biến hóa. Run rẩy phát ra một tiếng kêu!

Lại khiếp sợ phát hiện, ngay cả giọng nói của mình cũng khôi phục tuổi trẻ, giống như thiếu nữ!

"Làm sao có thểi"

Hoa Linh Lung kích động đứng lên.

Ầm ầm...

Bộ da khô trên người thi nhau bong ra từng màng!

Cơ thể mềm mại mịn màng của một thiếu nữ hoàn toàn xuất hiện trước mắt Diệp Bắc Minh!

"Tôi khôi phục... Trời ạ, tôi khôi phục rồi!"

"Tôi thật sự khôi phục! Quá tốt rồi!"

Mái tóc đen nhánh!

Đôi mắt to xán lạn như bảo thạch!

Làn da mịn màng trong trắng lộ hồng!

Diệp Bắc Minh trừng to mắt, lúc này chỉ có một câu có thể hình dung Hoa Linh Lung: Hoa sen mọc trong nước xanh!

Tham gia Group: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất  (https://www.facebook.com/groups/546491997652063) để cập nhật sớm nhất các truyện HOT cũng như trao đổi các bộ truyện hay

Khó trách lại được xưng là mỹ nữ trong top 10 Huyền Giới! Khó trách dám lấy tên là Bách Hoa Thần Đết Hoa Linh Lung kinh hô một tiếng: "Cậu còn nhìn!"

Một làn gió thơm thổi qua, hàng ngàn cánh hoa bay tán loạn.

Ngăn cản ánh mắt anhI

Đợi đến khi tất cả cánh hoa rơi xuống đất, trước mặt Diệp Bắc Minh đã là một thiếu nữ thanh tú động lòng người.

Dáng vẻ khoảng mười bảy mười tám tuổi, trên gương mặt xinh đẹp mang theo một vẻ thẹn thùng và kích động: "Cảm ơn cậu Diệp!"

Diệp Bắc Minh lúng túng gật đầu: "Cô Hoa, chúng ta đi Long Thai Trì đi!"

"Ừm". Hai người đi đến trước Long Thai Trì.

Bỗng nhiên, Diệp Bắc Minh sa sầm mặt lại: "Trăm vị sư phụ của tôi đâu rồi?"

Truyện được cập nhật nhanh nhất tại santruyen.com nhé cả nhà.

Các website khác có thì là copy truyện nên sẽ bị thiếu không đầy đủ nội dung đâu.Các bạn vào google gõ santruyen.com để vào đọc truyện nhé

Hoa Linh Lung sững sờ, đưa thần niệm về phía Long Thai Trì tìm kiếm, lập tức biến sắc!

Bên dưới Long Thai Trì rỗng tuếch!

Trăm vị sư phụ của Diệp Bắc Minh đã không biết tung tích!

"Tôi nhớ ra rồi!"

Thân thể mềm mại của Hoa Linh Lung chấn động, nhìn về phía Diệp Bắc Minh: "Trăm vị sư phụ của cậu đều là người Luân Hồi!"

"Cái gì?"

Ánh mắt Diệp Bắc Minh co vào một chút: "Trăm vị sư phụ của tôi đầu là người Luân Hồi?"

Hoa Linh Lung gật đầu: "Đúng vậy, Vô Danh Quỷ Đế phát hiện Luân Hồi Ấn Ký trong cơ thể của bọn họ".

"Hơn nữa, trăm vị sư phụ của cậu đã ngưng tụ thân xác trong Long Thai Trì, trong máu thịt còn có long khí trời đất!"

"Thân xác của bọn họ là do long thai ngưng tụ mà thành, là dược liệu hoàn mỹ trời sinh!"

"Tôi nhớ ra rồi, mấy ngày trước đây có người của thành Thiên Đan đến Huyền Thiên tông, chỉ sợ..."

Trái tim của Diệp Bắc Minh lập tức lạnh hẳn xuống!

Chẳng lẽ trăm vị sư phụ của mình đều bị thành Thiên Đan đưa đi luyện đan rồi?

"Đi! Đi thành Thiên Đanl" Diệp Bắc Minh cũng không ngồi yên được nữa, sau khi đưa

Long Thai Trì trở lại di tích Côn Luân Thượng Cổ, anh liền điên cuồng đi về hướng thành Thiên Đan.

Cùng lúc đó, Tuyệt Vô Trần đã đi đến trước sơn môn Thiên Đạo tông.

"Tôi là lão tổ Huyền Thiên tông - Tuyệt Vô Trần, lập tức thông báo Bách Lý Tranh Vanh cho tôi, tôi muốn gặp ông tal", Tuyệt Vô Trần hét lớn.

Khí tức Đế Cảnh điên cuồng tuôn ral

Đám đệ tử Thiên Đạo tông không dám thất lễ.

Mười giây sau, Bách Lý Tranh Vanh xuất hiện.

Nhìn thấy Tuyệt Vô Trần bị thương, một cánh tay biến mất!

Bách Lý Tranh Vanh lập tức cười: "Lão già, với thực lực của ông mà cũng bị thương được sao?”

"Nói đi, ông đã trêu chọc người nào? Chẳng lẽ là học viện Viễn Cổ?"

"Trước đó không phải ông tỏ ra rất trâu bò sao? Thế nào? Đến Thiên Đạo tông tìm sự che chở à?"

Đôi mắt Tuyệt Vô Trần đỏ bừng, nhìn chòng chọc vào Bách Lý Tranh Vanh: "Bách Lý Tranh Vanh, hy vọng sau khi ông biết tin tức này còn có thể nói ra mấy lời châm chọc được nữal"

"Diệp Bắc Minh không chết, cậu ta đã quay lại Huyền Thiên tông!"

"Tiêu Bất Hủ, Trịnh Cửu Uyên, Nghiêm Bắc Huyền, tổng cộng năm người đều chết dưới tay cậu tal"
 
Chương 3384: Không có cái gì là không có khả năng!


Tuyệt Vô Trần cười lạnh một tiếng: "Không có cái gì là không có khả năng!"

"Tiểu súc sinh này sống rất dai, lão phu chỉ muốn nói cho ông một câu!"

"Cậu ta đã tiến vào cảnh giới Chúa Tể, thực lực hoàn toàn nghiền ép Đế Cảnh!"

Nghe được câu này, con ngươi Bách Lý Tranh Vanh co vào một chút!

Lúc ở vùng đất Thiên Tuyệt, ông ta đã được chứng kiến sự đáng sợ của Diệp Bắc Minh!

Cảnh giới Siêu Phàm đỉnh phong đã có thể giết Đế Cảnh, lại có thể an toàn rút lui.

Bây giờ mới qua bao lâu? Thế mà tên nhóc này đã tiến vào cảnh giới Chúa Tể rồi!

Cho dù trên thân tiểu súc sinh này ẩn giấu bí mật, hay là thân phận đời sau của Hoa tộc!

Cho dù là thực lực khủng bố hay là thiên phú yêu nghiệt! Đều phải chết!

Nghĩ đến đây, đôi mắt Bách Lý Tranh Vanh đỏ như máu: "Tiểu súc sinh này còn ở Huyền Thiên tông sao?"

Tuyệt Vô Trần gật đầu: "Tạm thời còn ở Huyền Thiên tông, một khi có bất kỳ động tĩnh gì, sẽ có người liên hệ với lão phu!"

Đột nhiên, Tuyệt Vô Trần lấy ra một cái ngọc bội đang loé sáng.

Ông ta nhắm mặt lại, thần niệm đắm chìm trong đó!

Sau một lát, ông ta mới mở hai mắt ra: "Tin tức mới nhất, tiểu súc sinh này đã rời khỏi Huyền Thiên tông!"

"Đi về phía thành Thiên Đan rồi!"

"Thành Thiên Đan?”

Mí mắt Bách Lý Tranh Vanh không ngừng nhảy lên.

Ông ta lập tức hạ lệnh: "Liên hệ với người của Sát Minh, Vũ Cực Tông, Tinh Khư Môn, Dã Lang Bang!"

"Vùng đất Thiên Tuyệt không có cách nào giết chết kẻ này, thành Thiên Đan sẽ là nơi táng thân của cậu tai"

Tuyệt Vô Trần nhíu chặt mày lại: 'Bách Lý Tranh Vanh, đừng trách tôi không nhắc nhở ngươi, lão phu có một loại ảo giác!"

"Cho dù là hai mươi Đế Cảnh đồng loạt ra tay, cũng chưa chắc có thể giết được kẻ này!"

Bách Lý Tranh Vanh lạnh lùng cười một tiếng: "Nếu như cảnh giới Đế Tôn cũng ra tay thì sao?"

"Cái gì?"

Trái tim Tuyệt Vô Trần run lên, hít sâu một hơi: "Ông nói là... Một giây sau.

Toàn bộ lo lắng trên mặt ông ta đã biến mất, cười một tiếng đầy ẩn ý: "Cảnh giới Đế Tôn ra tay, kẻ này chắc chắn sẽ phải chết!"

Thành Thiên Đan, trước phủ thành chủ.

"Cậu Diệp, chưa chắc chuyện trăm vị sư phụ của cậu mất tích đã có liên quan đến thành Thiên Đan!"

Hoa Linh Lung cũng đi theo.

Cô ta nhìn phủ thành chủ một chút: "Bối cảnh thành Thiên Đan rất phức tạp, để cho an toàn!"
 
Chương 3385: Máu me đầm đìa!


Một người đàn ông mặt chữ quốc quát lạnh một tiếng!

Thấy Diệp Bắc Minh không có ý dừng lại, trong đôi mắt ông ta loé lên ánh sáng lạnh: "Nhóc con, cậu chán sống hả?"

Hai tay ông ta đột nhiên bộc phát ra lực lượng, chắp tay lại đánh về phía đầu Diệp Bắc Minh! Anh đấm ra một quyền!

Ầm!

Cả người người đàn ông mặt chữ quốc nổ tung, chết ngay tại!

"Ai đó!"

"Thật to gan, dám giết người ở cổng phủ thành chủ thành Thiên Đan?”

"Tên kia, cậu là ai?"

Mấy chục bóng người lao ra, gầm thét lên với Diệp Bắc Minh!

Diệp Bắc Minh cười: "Không phải thành Thiên Đan đang treo thưởng truy nã tôi sao?"

"Thế nào, ngay cả tôi cũng không nhận ra à?"

Gào!

Một tiếng rồng gầm!

Kiếm Càn Khôn Trấn Ngục xuất hiện, huyết long bộc phát!

Đám người tu võ dưới cảnh giới Hư Thần hóa thành mưa máu ngay tại chỗ!

"Cậu..."

Mấy người may mắn còn sống sót cũng bị thương nặng, vẻ mặt hoảng sợ: "Sát Thần Diệp Bắc Minh!"

Diệp Bắc Minh cười một tiếng: "Chúc mừng, đáp đúng rồi!" Âm! Âm! Âm!

Ba đống máu nổ tung!

Cùng lúc đó, ở chỗ sâu nhất phủ thành chủ.

Trân Thiên La tựa ở trên ghế nằm, hai thiếu nữ xinh đẹp đang đấm bóp cho hắn ta.

Hắn ta vừa uống rượu, vừa xem ca múa: "Thoải mái! Thật sự là quá thoải mái!"

"Nếu không phải Diệp Bắc Minh giết Cổ Trần Đan Tôn, còn có lão già họ Phùng kial"

"Thành Thiên Đan này nào đến lượt mình làm chủ?"

"Bây giờ thì hay rồi, hai lão già đó đều đã chết, thành Thiên Đan chính là thiên hạ của tôi!"

Trong đại sảnh.

Bảy tám Đan Tông mở miệng phụ họa: "Chúc mừng Trần minh chủ!"

"Bắt đầu từ hôm nay, chúng tôi sẽ tuyệt đối tuân lệnh Trần minh chủi!"

"Hahaha!"

Trân Thiên La cười: "Nếu như tên nhóc Diệp Bắc Minh không chết, tôi thật sự muốn tổ chức một bữa tiệc!"

"Để cảm ơn cậu ta thật tốt!" Nói xong, Trần Thiên La chuyển ánh mắt. Rơi vào ba cái hộp ngọc đặt tên cái bàn ở một bên!

Mỗi cái hộp đều dài khoảng một mét!

Điều khiến người ta cảm thấy sợ hãi là trong mỗi cái hộp đều để một cánh tay của người trưởng thành.

Máu me đầm đìa!

Trân Thiên La nhìn ba cánh tay cụt, lại như nhặt được bảo vật: "Đáng tiếc! Một trăm thân xác ngưng tụ từ long thai!"

"Quả thực là thiên tài địa bảo trời sinh, nếu như luyện chế thành đan dược!"

"Phẩm cấp đúng là không dám tưởng tượng!"

"Mẹ nó! Mấy người cũng quá tham lam, cho dù để lại một thân xác cho tôi cũng được!"
 
Chương 3386: Ông nói con mẹ nó là ai?


Đột nhiên có một tiếng nổ lớn, cửa đại sảnh bị người khác đẩy ra.

Một ông lão hoảng sợ xông vào: "Ông Trần, đã xảy ra chuyện nghiêm trọng!"

"Bên ngoài bên ngoài bên ngoài, bên ngoài..."

Trân Thiên La đập bàn: "Con mẹ nó, chuyện gì mà hoảng hốt như vậy? Nói đi!"

Sắc mặt ông lão trắng bệch: "Diệp Bắc Minh đến..."

"Cái gì Diệp Bắc Thành, Diệp Nam Thành..."

Trân Thiên La khinh thường nói một câu.

Một giây tiếp theo, thân thể ông ta run lên, suýt chút nữa nhảy dựng lên: "Ai? Ông nói con mẹ nó là ai? Diệp Bắc Minh?"

"Tên Diệp Bắc Minh được mệnh danh là Sát Thần sao?"

"Chính là cậu ta...", ông lão bình tĩnh đứng trên mặt đất.

Trần Thiên La run lên vì sợ hãi, vừa định xoay người bỏ chạy thoát thân.

Lộc cộc lộc cộc!

Phía sau vang lên một loạt tiếng bước chân, không nhịn được quay đầu nhìn lại!

Chỉ thấy một chàng trai trẻ đầy sát khí bước vào đại sảnh.

Vào lúc này, hai chân của Trần Thiên La giống như chứa đầy nước chì, hoàn toàn không thể cử động được!

Phịch!

Trân Thiên La sợ đến mức quỳ xuống ngay tại chỗ: "Cậu... Cậu Diệp... Đã lâu không gặp..."

Diệp Bắc Minh nhướng mày: "Ông là ai? Tôi không biết ông!"

"Tôi tên là Trần Thiên La..."

Trần Thiên La vừa mới nói một câu, lập tức đổi lời: "Không biết tôi là tốt rồi, không biết tôi là tốt rồi!"

"Cậu Diệp, trăm nghe không bằng mắt thấy, tôi đã từng nghe qua phong thái của cậu!"

"Hôm nay được gặp mặt quả nhiên danh bất hư truyền. Sự ngưỡng mộ của Trần mỗ với cậu giống như một dòng sông cuồn cuộn không dứt..."

Ánh mắt của Diệp Bắc Minh tối sầm lại: "Ồn ào!"

"Một trăm người sư phụ của tôi có phải ở thành Thiên Đan không?”

"Hả?"
 
Chương 3387: Không cần!


Bắp thịt ở chỗ đứt gãy lồi lõm, trông như thể chúng vừa bị người khác xé toạc!

"Sư phụ!"

Đôi mắt của Diệp Bắc Minh đỏ lên: "Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"

Gầm lên giận dữ! Ma khí ngập trời xông lên từ phía sau!

Trần Thiên La sợ hãi đến mức năm trên mặt đất: "Cậu Diệp, tôi nói, tôi nói hết cho cậu biết..."

"Không cần!"

Diệp Bắc Minh lắc đầu, trong mắt lóe lên tia máu.

Hoàn toàn đi vào giữa hai hàng lông mày của Trần Thiên Lat

Trực tiếp sưu hồn! Một giây kế tiếp, một hình ảnh xuất hiện trước mắt. Trong hình ảnh.

Một ông già tóc hoa râm và một người trẻ tuổi mặc áo gấm thêu.

Hai người họ đứng trước thân thể của một trăm người sư phụ.

Trong mắt của ông già phát ra ánh sáng kích động: "Khí Long Thai, trong một trăm thân thể này lại ẩn chứa khí Long Thai!"

"Không chỉ như vậy, trong cơ thể của bọn họ còn có Luân Hồi Ấn Ký!"

"Hahaha, đồ nhi, số mạng của con từ giờ trở đi sẽ bắt đầu thay đổi!"

Người trẻ tuổi mặc áo gấm thêu ở bên cạnh kinh ngạc: "Sư phụ, con biết khí Long Thai!"

"Vật này cực kỳ hiếm thấy, nghe nói chỉ có long mạch đứng đầu mới có thể ra đời khí Long Thai!"

Ông lão gật đầu: "Không sai, trăm thân thể này quả thực rất hiếm thấy!"

"Nếu sư phụ luyện chế toàn bộ bọn họ thành đan dược, tất cả khí Long Thai đều có thể tụ lại cùng một chỗt"

"Đến lúc đó, đồ nhỉ con chỉ cần ăn đan dược thì những khí Long Thai này sẽ có thể tiến vào trong cơ thể conl"

Người trẻ tuổi mặc áo gấm thêu mỉm cười gật đầu: "Đồ nhi xin đa tạ sư phụ trước!"

"Chỉ là mặc dù khí Long Thai này hiếm thấy nhưng cũng không đến mức làm sư phụ kích động như vậy!"

"Chẳng lẽ là vì Luân Hồi Ấn Ký bên trong cơ thể của bọn họ sao?"

"Đúng vậy!"

Ông lão gật đầu: "Chỉ có người Luân Hồi thì trong cơ thể mới có Luân Hồi Ấn Ký!"

"Còn có một chuyện, đồ nhi con có thể không biết!"

"Người bình thường luân hồi, căn bản không thể lưu lại Luân Hồi Ấn Ký!"

"Chỉ có Thiên Thần Luân Hồi trong Thần Giới mới có thể lưu lại Luân Hồi Ấn Ký!"

"Cái gì?"

Con ngươi của người trẻ tuổi mặc áo gấm thêu co lại: "Cho nền, trăm người này đều là Thiên Thần chuyển thế sao?"

"Rất có thể!"

Ông lão nheo mắt lại: "Nhưng thần hồn của bọn họ còn chưa hoàn toàn thức tỉnh!"

"Quả thực là trời cũng giúp ta, thần hồn và thân xác của bọn họ có thể luyện chế thành hai loại đan dược!"

"Một loại có tên là đan Thần Hồn, một loại có tên là đan Long Thail"

"Sau khi uống hai loại đan dược này xong thì con sẽ trở thành người vô địch trong Huyền Giới!"
 
Chương 3388: Xem như không có công lao cũng có khổ lao!


Người trẻ tuổi mặc áo gấm thêu hơi sửng sốt.

Một giây tiếp theo, anh ta quỳ một chân xuống: "Cho dù tiền đồ của đệ tử thế nào thì sư phụ vẫn mãi là sư phụ của conl"

"Tốt! Tốt! Tốt lắm!"

Ông lão kích động đỡ người tuổi trẻ đứng dậy.

Sau đó, sẽ bắt một trăm người sư phụ của Diệp Bắc Minh đi!

Lúc này, Trần Thiên La mở miệng: "Tiền bối, một trăm người này là do thành Thiên Đan của chúng tôi tìm được..."

"Xem như không có công lao cũng có khổ lao!"

"Hừ!"

Ông lão hừ lạnh một tiếng, tiến lên một bước.

Xoẹt!

Thô bạo xé ba cánh tay ra rồi ném cho Trần Thiên La: "Chuyện này giữ bí mật, nếu không toàn bộ tộc của ông sẽ bị tiêu diệt!"

Nhìn thấy cảnh này, Diệp Bắc Minh suýt chút nữa cắn nát răng hàm của mình!

Một trăm người sư phụ vất vả lắm mới ngưng tụ được thân xác, nhưng lại bị tàn phá như vậy!

"Đáng chết!"

Diệp Bắc Minh cảm thấy trong lòng ngưng tụ thành một đám lửa giận: "Rốt cuộc hai người này có lai lịch thế nào? Nói!"

Thân thể Trần Thiên La run cầm cập, quỳ trên mặt đất điên cuồng run rẩy: 'Cậu Diệp, cậu cũng đã dùng sưu hồn!"

"Cậu chắc hẳn biết là tôi cũng không biết lai lịch của hai người này!"

"E rằng chỉ có một mình Cổ Trần Đan Tôn mới biết thế lực bí mật đằng sau thành Thiên Đan là người nào!"

"Nhưng Cổ Trần Đan Tôn đã chết..." Trân Thiên La quỳ trên mặt đất cầu xin tha thứ!

Diệp Bắc Minh ấn lòng bàn tay xuống: "Giữ lại ông có ích lợi gì?"

Bùm!

Đầu của Trần Thiên La nổ tung ngay tại chỗ!

"Tiểu súc sinh, cậu quả nhiên ở chỗ này!"

Đột nhiên, ngoài phòng khách vang lên giọng nói lạnh lùng: "Ngày hôm đó ở vùng đất Thiên Tuyệt đã để cậu sống sót, nếu như hôm nay Bách Lý Tranh Vanh tôi lại để cậu sống sót rời đi!"

"Thì chức tông chủ của Thiên Đạo tông, tôi cũng không cần phải làm nữa!"

Bùm!

Một tiếng động lớn kinh thiên động địa vang lên, mái nhà của toàn bộ đại sảnh bị xốc lên.

Hàng chục bóng người lao ra từ bốn phương tám hướng!

Đám người Bách Lý Tranh Vanh, Tuyệt Vô Trần, chủ nhân Sát Minh, Kim Thịnh Hải, Tinh Khư môn chủ, Dã Lang bang chủ.

Bất ngờ đều nằm trong số đó!

Trên mặt của mỗi người đều mang theo biểu tình cực kỳ lạnh lùng!

Lạnh như băng, rét lạnh, đầy sát khí! "Xi"
 
Chương 3389: Bà lại trẻ lại sao?


Tuyệt Vô Trần nheo mắt lại: "Bà lại trẻ lại sao?"

"Hừ!"

Lập tức có một tiếng hừ lạnh: "Tiểu súc sinh này không biết tốt xấu đã phá hỏng hết tất cả của ông đây!"

"Chỉ cần có thể giết cậu ta, ông đây sẽ không tiếc bất cứ giá nào!"

Diệp Bắc Minh nhìn khắp xung quanh, liếc nhìn mọi người!

Lắc đầu buồn cười: "Đừng giả vờ nữa, chỉ dựa vào các người mà cũng dám đến làm phiền tôi sao?"

"Đã quên mất dáng vẻ bỏ chạy trối chết khi còn ở vùng đất Thiên Tuyệt như thế nào à?"

"Cậu!"

Khuôn mặt già nua của Bách Lý Tranh Vanh tức giận đến mức vặn vẹo.

"Tiểu súc sinh, đợi lát nữa cậu có chết thì cũng không biết chết như thế nào đâu!", chủ nhân Sát Minh hạ thấp giọng.

Diệp Bắc Minh cũng lười để ý đến mấy người này, ánh mắt tối sâm lại!

Hướng về một nơi nào đó trong không trung hét lớn một tiếng!

"Hai con chó già, lăn ra đây, nhận lấy cái chết đi!" Bùm! Một luồng khí thổi quét ra ngoài, không khí gợn sóng.

Hư ảnh của hai ông lão thực sự xuất hiện!

Trên mặt chợt lóe lên vẻ kinh ngạc: "Thằng nhóc này giỏi, cậu lại có thể cảm nhận được sự tồn tại của hai chúng tôi?"

"Ông là..." Vào lúc Hoa Linh Lung nhìn thấy hai người kia thì con ngươi co rút lại: 'Bách Lý Quyết, lão tổ Sát Minh! Cảnh giới Đế Tôn!"

"Không phải các người đã bỏ mình vào mấy ngàn năm trước rồi sao?"

Bách Lý Quyết bật cười hiểu ý: "Nếu ông đây không giả chết thì làm sao có thể lui về phía sau màn đây?"

Con ngươi của lão tổ Sát Minh khóa chặt trên người Diệp Bắc Minh: "Anh Bách Lý, trên người thăng nhóc này có rất nhiều bí mật!"

"Phế bỏ cậu ta là được, để cậu ta sống sót!"

"Tôi cũng nghĩ như vậy!"

Bách Lý Quyết thoải mái gật đầu.

Khuôn mặt xinh đẹp của Hoa Linh Lung trắng bệch, cô ta bước tới chắn ở trước người Diệp Bắc Minh: "Cậu Diệp, cậu đi trước đi! Nơi này giao cho tôi!"

Diệp Bắc Minh hơi sửng sốt: "Cô đánh thắng được Đế Tôn sao?"

Hoa Linh Lung lắc đầu: "Không đánh lại, nếu tôi liều cái mạng già này!"

"Ít nhất có thể cầm chân được bọn họ trong mười giây!"

Diệp Bắc Minh có chút cảm động, vỗ vào bả vai của Hoa Linh Lung: "Không cần đâu!"

"Tôi giết chết Đế Tôn cũng không cần đến mười giây!"

"Hả?"

Hoa Linh Lung sửng sốt.

Toàn trường đều trở nên tĩnh mịch! Đám người Bách Lý Tranh Vanh đều bối rối!

Đã lúc này rồi mà tên tiểu súc sinh kia còn dám nói năng ngông cuồng đến thế?

Hoa Linh Lung vội vàng nói: "Cậu Diệp, hiện tại không phải lúc nói đùa đâu!"

Diệp Bắc Minh cười nói: "Tôi không nói đùa".

Trong lòng trực tiếp trò chuyện với tháp Càn Khôn Trấn Ngục: “Tiểu Tháp, giao cho ông!”

"Được!"
 
Chương 3390: Không thể nào!


Bách Lý Quyết và lão tổ Sát Minh là những người đầu tiên có mặt trong số đó, ngay khi tiếp xúc với luồng khí tức này!

Phù! Phù!

Trước mặt hơn chục người thuộc cảnh giới Đế như Bách Lý Tranh Vanh, Tuyệt Vô Trần, chủ nhân Sát Minh, Kim Thịnh Hải, Tinh Khư môn chủ, Dã Lang bang chủ,...

Hai người bốc hơi ngay tại chỗI

Thậm chí còn không có tư cách ra tay!

"Ông nội! Không thể nào!"

Bách Lý Tranh Vanh phát ra một tiếng gào thét điên cuồng!

Chủ nhân Sát Minh sợ đến mức hồn tiêu phách tán: "Lão tổ!"

Một giây kế tiếp, uy lực còn lại hạ xuống. Đám người Bách Lý Tranh Vanh bay ngược ra ngoài!

"Phụt!"

Tuyệt Vô Trần phun ra một ngụm máu tươi, đặt mông ngồi phịch xuống đất!

Con ngươi điên cuồng co rút lại, nhìn chăm chằm Diệp Bắc Minh giống như gặp quỷ vậy: "Không... Nằm mơ thôi, đan điền của tôi... Nhất định là tôi đang nằm mơI"

"Xong rồi..."

Đám người Kim Thịnh Hải, Tinh Khư môn chủ, Dã Lang bang chủ.

Gân mạch trong cơ thể đều bị đứt gấy, đan điền biến thành bột phấn.

Hơn mười vị cảnh giới Đế trở thành kẻ tàn phế ngay tại chỗi

Bọn họ sợ đến mức đứng yên tại chỗ, hoảng hốt nhìn chàng trai trẻ kia như đang nhìn Thần Chết!

Hoa Linh Lung nhìn chằm chằm Diệp Bắc Minh, ánh mắt cũng không dời đi được nữa!

“Đến tột cùng là sức mạnh gì vậy? Cậu ta có còn là con người không?”

Diệp Bắc Minh cảm thấy khuôn mặt mình nóng lên, con ngươi cũng co rút lại!

Trong lòng đã sớm nổi lên sóng to gió lớn! "Đệt! Đệt! Đệt!"

"Tiểu Tháp, ông cứ như vậy mà giết chết Đế Tôn sao?"

"Mấy chục cảnh giới Đế, ông cũng có thể lập tức phế bọn họ?”

"Chết tiệt! Ông khi nào trở nên biến thái như vậy!", trong lòng Diệp Bắc Minh gào thét.

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục bình tĩnh lên tiếng: "Đây chỉ mới là một phần trăm sức mạnh của bổn tháp thôi. Nếu không phải cậu bảo bổn tháp tha mạng cho những người này!"

"Hiện tại mấy chục cảnh giới Đế đã hóa thành một đám sương máu rồi!"
 
Chương 3391: Khiến người ta hít thở không thông!


Ban đầu, ở trong mắt bọn họ, Diệp Bắc Minh chỉ là một tiểu phế vật, tiểu súc sinh mà thôi!

Cho dù Diệp Bắc Minh có giết Cổ Trần Đan Tôn!

Sau khi giết chết cảnh giới Đế trong vùng đất Thiên Tuyệt, Diệp Bắc Minh ở trong mắt bọn họ cũng chỉ là một con kiến hôi cường đại hơn một chút!

Thậm chí, vào mười lăm phút trước!

Trong mắt bọn họ, Diệp Bắc Minh vẫn không khác gì một người chết!

Mãi cho đến lúc này, bọn họ cuối cùng mới nhìn thấy rõ ràng.

Người đang đứng trước mặt là người mà bọn họ không thể nào xúc phạm được!

"Cậu... Rốt cuộc cậu là người nào?" Đôi mắt của Bách Lý Tranh Vanh không ngừng co rút lại. Diệp Bắc Minh cười nói: "Hoa Tộc, Diệp Bắc Minh!"

Vừa dứt lời, thân thể của đám người Bách Lý Tranh Vanh run lên!

Tham gia Group: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất  (https://www.facebook.com/groups/546491997652063) để cập nhật sớm nhất các truyện HOT cũng như trao đổi các bộ truyện hay

Vào giờ khắc này, ba chữ Diệp Bắc Minh giống như ngọn núi đè nặng trong lồng ngực bọn họi

Khiến người ta hít thở không thông!

Đột nhiên.

Bụp!

Vũ Cực tông chủ Kim Thịnh Hải hoàn toàn bị nỗi sợ hãi đánh bại, ông ta quỳ rạp xuống đất và nói: "Cậu Diệp, tôi biết lỗi rồi, cầu xin cậu tha mạng cho tôi!"

"Chỉ cần cậu chịu tha cho tôi, Kim Thịnh Hải tôi xin thề!"

"Từ nay trở đi, sẽ không có bất cứ người nào trong Vũ Cực Tông gây phiền toái cho cậu!"

"Từ nay về sau, Vũ Cực Tông sẽ càng không gây phiền phức cho bất cứ người nào của Hoa Tộc!"

"Tài nguyên tu võ, nội tình, thậm chí là những nữ đệ tử xinh đep của Vũ Cưc Tông đều để câu tùy ý hưởng dụng!"

Vừa nói vừa điên cuồng dập đầu! Mọi người đều kinh ngạc nhìn Kim Thịnh Hải!

Dù sao bọn họ cũng là người đứng đầu của tông môn, vậy mà lại quỳ xuống như con chó vẫy đuôi cầu xin lấy lòng!

Chuyện này một khi truyền ra ngoài thì toàn bộ Huyền Giới đều sẽ chấn động!

Diệp Bắc Minh mỉm cười đầy ẩn ý: "Còn các người thì sao?"

Lúc này, sắc mặt của đám người Bách Lý Tranh Vanh, Tuyệt Vô Trần, chủ nhân Sát Minh đều trở nên cực kỳ khó coil

Bắt bọn họ quỳ xuống cầu xin tha thứ sao?

Tuyệt đối không thể nào!

Đúng lúc Bách Lý Tranh Vanh vừa định mở miệng. Đột nhiên.

Dã Lang bang chủ là người đầu tiên hét lên giận dữ: "Diệp Bắc Minh, ông đây cũng không tin cậu thật sự dám giết tôi!"

"Nếu như tôi chết, hàng triệu người trong Dã Lang Bang của tôi chỉ cần phun một ngụm nước miếng thì đã có thể...

Diệp Bắc Minh giơ tay lên ấn xuống!

Gào!

Một tiếng rồng gầm vang lên!

Một con Huyết Long rơi xuống, sương máu nổ tung! Dã Lang bang chủ đột nhiên im bặt!

Đôi mắt của mọi người co rút lại!
 
Chương 3392: Lắng lặng nhìn ông ta!


“Muốn đối phó kẻ điên thì nhất định không thể cương với cậu ta, chỉ có thể dùng trí thôi!”

Nghĩ đến đây, Bách Lý Tranh Vanh hít sâu một hơi: "Diệp Bắc Minh, ông đây thừa nhận sai lầm, cậu đã thăng trận chiến ngày hôm nay!"

Diệp Bắc Minh thờ ơ.

Lắng lặng nhìn ông ta!

Trong lòng Bách Lý Tranh Vanh khế động!

Rất tốt!

Thằng nhóc này không hề ra tay, chứng tỏ sách lược của ông ta rất đúng đắn!

Sau đó, Bách Lý Tranh Vanh hắng giọng một cái: "Những lời Kim tông chủ vừa nói cũng có hiệu lực ở Thiên Đạo Tông!"

"Sau chuyện xảy ra ngày hôm nay, mọi người cứ cười và quên đi hận thù..."

Vèo!

Một tàn ảnh tấn công tới, thân thể Bách Lý Tranh Vanh lảo đảo!

Một bàn chân mang giày giãm lên cổ ông ta khiến ông ta phải quỳ xuống đất ngay tại chỗ!

"Cậu!"

Bách Lý Tranh Vanh nắm chặt quả đấm, tròng mắt tràn ngập tơ máu!

Trán nổi gân xanh rơi vào trong bùn lầy, hiển nhiên đang vô cùng tức giận!

"Mỉm cười bỏ qua thù hận? Là tôi quá nhân từ nên đã khiến ông có suy nghĩ như vậy sao?"

Sắc mặt Diệp Bắc Minh đầy lạnh lùng: "Nếu các người thành thật trả lời vấn đề tiếp theo!"

"Tôi có thể cho các người chết thoải mái, còn nếu dám giấu giếm một chữ thì tôi cam đoan các người sẽ cảm thấy cái chết cũng là một loại hy vọng xa vời!"

Vừa dứt lời, Diệp Bắc Minh dùng sức tung một cú xuống!

Bùm!

Đầu của Bách Lý Tranh Vanh nổ tung tại chỗ!

"A.."

Chủ nhân Sát Minh kêu lên một tiếng, một tia may mắn trong lòng cuối cùng hoàn toàn biến mất!

Con ngươi Tuyệt Vô Trần điên cuồng co rút lại: "Sao thằng nhóc này lại dám..."

Ngay cả Bách Lý Tranh Vanh cũng bị Diệp Bắc Minh tung một cú giết chết, làm sao bọn họ còn có tư cách đàm phán điều kiện với đối phương?

Bụp! Bụp! Bụp!

"Cậu Diệp, chúng tôi sai rồi!"

"Cậu Diệp, cậu có thắc mắc gì cứ việc hỏi!"

"Đúng đúng đúng, chúng tôi nhất định sẽ nói cho cậu biết những gì chúng tôi biết!"
 
Chương 3393: Chờ đợi lời giải thích của anh!


"Ông không quỳ xuống?", Diệp Bắc Minh lạnh lùng nhìn ông ấy.

Trên khuôn mặt tái nhợt của Tuyệt Vô Trần hiện lên một nụ cười: "Nhóc Diệp..."

"Không quỳ, vậy thì đi chết đi!" Diệp Bắc Minh lười nghe ông ấy nói nhảm, trực tiếp ra tay! "Tôi quỳ..."

Con ngươi Tuyệt Vô Trần co rụt lại, quả quyết quỳ xuống đất!

Lúc này Diệp Bắc Minh mới dừng tay. Sau lưng Tuyệt Vô Trần đã sớm ướt đẫm mồ hôi lạnh!

Nhìn thấy cảnh tượng này, đôi mắt xinh đẹp của Hoa Linh Lung hiện lên vẻ chán ghét!

Từ giờ phút này trở đi, đại sư huynh của cô ta đã chết!

Diệp Bắc Minh trực tiếp hỏi: "Các người một đường đuổi giết tôi, rốt cuộc vì bí mật gì của Hoa Tộc?"

"Hả?"

Mọi người đều sửng sốt.

"Cậu Diệp, cậu không biết sao?"

Kim Thịnh Hải thận trọng hỏi một câu.

Giọng nói của Diệp Bắc Minh lạnh lùng: "Nói nhảm!"

Con ngươi Kim Thịnh Hải chuyển động: "Cậu Diệp, chúng tôi muốn biết sức mạnh khủng bố của cậu đến từ đâu!"

"Còn có, cậu rõ ràng chỉ mới ở cảnh giới Chúa Tể, vì sao có thể chém chết cảnh giới Đết"

"Ngay cả cảnh giới Đế Tôn cũng bại ở dưới tay của cậu!" "Chẳng lẽ đây không phải là bí mật của cậu sao?"

Hiện trường yên lặng một hồi!

Ánh mắt của mọi người đều nhìn chằm chăm Diệp Bắc Minh!

Chờ đợi lời giải thích của anh!

Diệp Bắc Minh mỉm cười đầy ẩn ý: "Lá gan của ông cũng không nhỏ, còn dám dò xét bí mật của tôi sao?"

Tay nâng thanh kiếm rơi xuống!

Bùm!

Thân mình của Kim Thịnh Hải nổ tung!

"Xì!"

Đến lúc này, những người còn lại hoàn toàn bị dọa sợi Nói một câu không hợp thì lập tức giết người đó!

Cuối cùng bọn họ cũng biết cái tên Sát Thần đến từ đâu!

Chủ nhân Sát Minh vội vàng nói: "Cậu Diệp, thật ra thì đây không phải là ý định ban đầu của chúng tôi!"

"Mà do lão tổ của mấy đại tông môn chúng tôi ở Thần Giới ra lệnh!"

"Nói, xảy ra chuyện gì!", ánh mắt của Diệp Bắc Minh tối sầm xuống.

Chủ nhân Sát Minh vội vàng nói: "Mấy tháng trước, thần hồn lão tổ của tông môn hạ phàm!"

"Nói cho chúng tôi biết, Huyền Giới đã xuất hiện một người được ông trời lựa chọn, người này rất có thể có liên quan với Hoa Tộc Thượng Cổ!"

"Ra lệnh cho chúng tôi, bằng bất cứ giá nào cũng phải đuổi giết tàn dư của Hoa Tộc Thượng Cổi"

"Cũng chính lúc này, cậu Diệp đã xuất hiện!"

"Chúng ta tự nhiên mà cho rằng cậu chính là người được ông trời lựa chọn!"

"Hơn nữa, thực lực của cậu rất kinh khủng, chúng tôi cũng nghi ngờ thánh vật của Hoa Tộc đang năm trong tay cậu!"

Mọi người rối rít gật đầu. Dựa vào thực lực đáng sợ của Diệp Bắc Minh, ngay cả top 50 những người trẻ tuổi đứng đầu trong Huyền Bảng cũng không phải là đối thủ của anh!

Diệp Bắc Minh gật đầu: "Lý do này xem như cũng không tệt"

"Câu hỏi thứ hai, vì sao Hoa Tộc Thượng Cổ lại bị tiêu diệt?"
 
Chương 3394: Bị tôi đoán trúng rồi à?


Diệp Bắc Minh có chút đăm chiêu gật đầu. Quả nhiên có liên quan đến người của Thần Giới.

Nhưng anh lại lấy được một thông tin khác: "Theo ý của ông thì tổ tiên của các người tiến vào Thần Giới có liên quan đến việc Hoa Tộc bị tiêu diệt sao?"

"Chuyện này..." Chủ nhân Sát Minh trông có vẻ rất hoảng hốt! Những người còn lại cũng hoảng sợi

Diệp Bắc Minh cười lạnh một tiếng: "Bị tôi đoán trúng rồi à?”

Chủ nhân Sát Minh đổ mồ hôi như mưa: "Cậu Diệp, tiểu nhân không dám giấu giếm!"

"Tổ tiên của mấy đại tông môn chúng tôi đã có công trong việc tiêu diệt Hoa Tộc, cho nên mới được người của Thần Giới đưa đến Thần Giới!"

"Tổ tiên của chúng tôi lo lắng tàn dư của Hoa Tộc lại trỗi dậy, cho nên mới ra lệnh cho chúng tôi hoàn toàn tiêu diệt tàn dư của Hoa Tộc!"

Nhìn sắc mặt Diệp Bắc Minh càng ngày càng lạnh như băng.

Chủ nhân Sát Minh vội vàng giải thích: "Cậu Diệp, thật ra thì điều này cũng không thể hoàn toàn trách chúng tôi được!"

"Người của Thần Giới đã tìm kiếm Hoa Tộc Thượng Cổ, phát hiện ra bọn họ không tìm được thánh vật của Hoa Tộc mà bọn họ muốn, cho nên đã rời đi!"

"Hoa Tộc chân chính bị tiêu diệt, hoàn toàn là vì có mười tộc Hỗn Độn phản bội, còn có Huyền Thiên Tông khoanh tay đứng nhìn!"

Ông ta trực tiếp đổ lỗi: "Tổ tiên của Huyền Thiên Tông chịu ân huệ của Hoa Tộc, nhưng khi Hoa Tộc gặp nguy hiểm thì lại thờ ơ!"

"Ngay cả bây giờ, chẳng phải Tuyệt Vô Trần cũng sẽ lựa chọn phản bội cậu sao?"

Lúc này, trong lòng Tuyệt Vô Trần cảm thấy rất muốn giết người!

Đôi mắt ông ta đỏ ngầu, nhìn chăm chằm chủ nhân Sát Minh!

Diệp Bắc Minh thản nhiên nhìn cảnh tượng này, mặt không chút thay đổi.

Trên đường đi, anh đã chứng kiến quá nhiều sự phản bội! "Một câu hỏi cuối cùng, các người có biết bọn họ không?"

Vừa giơ tay lên, một luồng chân nguyên ngưng tụ!

Hai bức họa xuất hiện, chính ông lão và chàng trai mặc áo gấm thêu đã mang một trăm vị sư phụ của anh đi!

"Chuyện này..."

Chủ nhân Sát Minh và Tinh Khư môn chủ sửng sốt, trố mắt nhìn nhau.

Diệp Bắc Minh mở miệng: "Các người quen sao?" Hai người không hẹn mà cùng gật đầu.

"Tốt"

Cảm xúc của Diệp Bắc Minh lần đầu tiên có chút dao động: "Bọn họ là ai? Hiện đang ở nơi nào?"

Hai người không dám giấu giếm: "Chúng tôi đã từng gặp bọn họ một lần ở học viện Viễn Cổi"
 
Chương 3395: Tất cả đột nhiên im bặt!


"Khi chúng tôi đưa con trai của mình đến học viện Viễn Cổ, mặc dù chỉ có duyên gặp mặt một lần, nhưng tuyệt đối không nhận nhầm người!"

Diệp Bắc Minh thản nhiên nói: "Các người dẫn tôi đến học viện Viễn Cổ là muốn mượn bọn họ để diệt trừ tôi, phải không?”

"Hahahaha!"

Chủ nhân Sát Minh bật cười tự giễu: "Cậu Diệp, dựa vào thực lực của cậu thì làm sao chúng tôi dám làm chuyện này?"

"Cậu là Chân Long, Huyền Giới là một con sông nhỏ, học viện Viễn Cổ cũng chỉ là một con sông lớn!"

"Thần Giới mới chính là biển sao trời mênh mông, tôi biết hôm nay tôi nhất định phải chết!"

"Chỉ hy vọng cậu Diệp không nên làm tổn thương người nhà tôi, tôi nguyện ý lấy cái chết để tạ tội!"

Diệp Bắc Minh mở miệng: "Được!" "Đa tạ cậu Diệp!"

Chủ nhân Sát Minh không chút do dự, tung một chưởng vào đầu mình.

Tự sát ngay tại chỗ!

Diệp Bắc Minh gật đầu: "Là một người đàn ông chân chính, ân oán của chúng ta kết thúc ở đây!"

Anh đảo mắt nhìn về phía Tinh Khư môn chủ: "Ông muốn tự cho mình thể diện, hay là tôi cho ông thể diện?"

Tinh Khư môn chủ nghiến răng rồi tự sát.

Lúc này, toàn bộ hiện trường chỉ còn lại một mình Tuyệt Vô Trần.

Cả người ông ấy run rẩy, sợ đến mức đôi mắt sung huyết: "Nhóc Diệp... Ôi không, cậu Diệp!"

"Chỉ cần cậu tha cho tôi, tôi bảo đảm từ nay về sau sẽ làm trâu làm ngựa cho cậu!"

Diệp Bắc Minh lắc đầu.

Im lặng từ chối.

Tuyệt Vô Trần ngẩng đầu lên, đôi mắt đầy tia máu nhìn chằm chằm Hoa Linh Lung, khàn giọng kêu lên: "Tiểu sư muội, giúp tôi nói một câu đi!"

Trong mắt Hoa Linh Lung chỉ có sự khinh bỉ vô tận!

Trái tim Tuyệt Vô Trần rơi xuống tận đáy, tức giận chửi ầm lên: "Đệt! Tiện nhân, con tiện nhân này!"

"Không phải bà thích tôi sao? Hiện tại tôi cũng sắp chết rồi!"

"Bà nhanh lên một chút cầu xin cậu Diệp đi, mau chóng cầu xin cậu ấy đi!"

"Tiện nhân, tôi không thể chết được, tôi không muốn chết!"

"Mau cầu xin cậu ấy đi, bà con mẹ nó cầu xin cậu ấy đi!"

Diệp Bắc Minh lắc đầu: "Xem ra chỉ có tôi mới có thể cho ông thể diện!"

Kiếm khí đột nhiên bùng nổ, không chút do dự nào dừng trên người Tuyệt Vô Trần!

Tất cả đột nhiên im bặt!

Học viện Viễn Cổ, bên trong khuê phòng của một cô gái.
 
Chương 3396: Loại chuyện này là trái ý trời


Hai mắt Lê Mộng Ly sáng lên.

Trên gương mặt tươi cười thoáng qua vẻ ngạc nhiên mừng

rỡI Diệp Bắc Minh lại chủ động liên lạc với cô ta?

Dứt khoát nhận máy, đáp lại bằng giọng nói có chút phấn khích: "Anh Diệp, sao anh lại có thời gian tìm tôi vậy?”

Giọng nói của Diệp Bắc Minh vang lên: "Cô Lê, tôi có việc cần cô giúp đỡ!"

"Được, anh nói đi!" Lê Mộng Ly gật đầu.

Diệp Bắc Minh không trực tiếp nói về chuyện của một trăm người sư phụ!

Ngược lại chuyển sang chủ đề khác: "Cô Lê, học viện Viễn Cổ của cô có truyền thống dùng người để luyện đan sao?"

"Hả?"

Lê Mộng Ly hoảng sợ hết hồn: "Loại chuyện này là trái ý trời!"

"Học viện Viễn Cổ dạy dỗ rất nghiêm khắc, căn bản không có khả năng làm ra loại chuyện này!"

"Anh Diệp, sao anh lại hỏi như vậy?"

Lúc này, Diệp Bắc Minh mới kể về tình hình của một trăm vị sư phụ.

Lê Mộng Ly nhíu mày lại: "Nếu loại chuyện này thật sự xảy ra thì học viện nhất định sẽ không cho phép!"

"Anh Diệp, dù anh đang ở đâu thì tôi sẽ đến tìm anh ngay bây giờ!"

Diệp Bắc Minh nói ra vị trí của mình.

Nửa ngày sau, Lê Mộng Ly mặc một chiếc váy dài màu sắc giản dị xuất hiện trước mặt Diệp Bắc Minh.

"Anh Diệp, để tôi xem hai người đó trông như thế nào!"

"Được!"

Diệp Bắc Minh gật đầu, chân nguyên ngưng tụ thành dáng vẻ của ông lão và chàng trai trẻ mặc áo gấm thêu.

"Là anh ta?”

Lê Mộng Ly sửng sốt. Diệp Bắc Minh hỏi: "Là người của học viện Viễn Cổ sao?"

Lê Mộng Ly trịnh trọng gật đầu: "Ông lão kia tên là Dư Thiên Trung, là một vị Đan Tôn của học viện Viễn Cổi"
 
Chương 3397: Đám đông bàn luận xôn xao


"Trước hết anh đi cùng tôi đến học viện, chúng ta báo cáo chuyện này với viện trưởng rồi nói saul"

Diệp Bắc Minh suy nghĩ một chút, gật đầu đồng ý.

Nửa ngày sau. "Đây chính là học viện Viễn Cổ sao?"

Nhìn tòa kiến trúc cổ xưa trước mặt, Diệp Bắc Minh quả thực bị rung động.

Mênh mông vô bờ, trải dài hàng ngàn dặm!

Một cánh cổng cổ xưa được bao quanh bởi 99 bức phù điêu Chân Long!

9999 bậc thang hướng về phía trước! Thật giống như thiên đình trong thế giới thần thoại vậy! Lê Mộng Ly cười nói: "Anh Diệp, đây là Thang Trời!"

"Đệ tử bình thường không có tư cách từ đây tiến vào học viện, một khi bước lên Thang Trời, thực lực cũng sẽ bị áp chết"

"Căn bản không thể đi qua 9999 bậc thang này. Chúng ta chỉ đi được vào bằng cửa phụ thôi".

Diệp Bắc Minh có chút kinh ngạc.

Cái này có vẻ giống với Thang Rồng trong di tích Côn Luân Thượng Cổi

"Được".

Hai người đi tới cửa hông, vừa định chuẩn bị tiến vào học viện Viễn Cổ.

“Tránh sang một bên!"

Đột nhiên, phía trước truyền đến một tiếng hét lớn: "Chu sư tỷ ra ngoài, tất cả mọi người tránh đường!"

"Chu sư tỷ?"

Lê Mộng Ly hoảng sợ, vội vàng kéo Diệp Bắc Minh lùi sang một bên.

Lúc này, một cô gái xinh đẹp được bao quanh bởi một đám người đang đi đến.

Khi nhìn thấy vị Chu sư tỷ kia, đôi mắt Diệp Bắc Minh trợn to: "Nhược Giai!"

Truyện được cập nhật nhanh nhất tại santruyen.com nhé cả nhà.

Các website khác có thì là copy truyện nên sẽ bị thiếu không đầy đủ nội dung đâu.Các bạn vào google gõ santruyen.com để vào đọc truyện nhé

Vị Chu sư tỷ kia lại là vợ chưa cưới của anh, Chu Nhược Giai!

"Anh ta không ngừng gọi phương danh của Chu sư tỷ?"

Tất cả mọi người đồng thời quay đầu lại, dùng ánh mắt không tốt nhìn chằm chằm Diệp Bắc Minh!

Vẻ mặt Lê Mộng Ly đầy kinh ngạc: "Anh Diệp, anh... biết Chu sư tỷ sao?"

Diệp Bắc Minh khẳng định gật đầu: "Đương nhiên, cô ấy là vợ chưa cưới của tôi!"

"Cái gì?"

Tất cả mọi người ở hiện trường đều há hốc miệng, dáng vẻ như nhìn thấy quỷ!

Chu Nhược Giai cũng phát hiện ra Diệp Bắc Minh, sâu trong đôi mắt xinh đẹp có một tia sợ hãi!

Nhưng rất nhanh đã sớm bình tĩnh trở lại! Chu Nhược Giai phun ra một câu: "Đã từng”.

"Cái gì? Chu sư tỷ đã từng là vợ chưa cưới của người này?"

Mọi người nghe được Chu Nhược Giai chính miệng thừa nhận thì ai nấy cũng đều sửng sốt!

Có người mở miệng: "Không nghe thấy sao? Chu sư tỷ nói là đã từng!"

Cũng có người gật đầu: "Chứ không phải là bây giờ, nói không chừng hai người đã sớm hủy hôn từ lâu rồi!"

Đám đông bàn luận xôn xao.
 
Chương 3398: Thấy được em thật tốt quá!


"Thấy được em thật tốt quá!"

Anh bước lên một bước, ngay trước mặt tất cả mọi người. Ôm lấy Chu Nhược Giai!

"Mẹ kiếp..."

"Đù! Cậu ta dám ôm Chu sư tỷ?"

"Thằng kia, mẹ nó mày muốn chết đúng không?”

Trong nháy mắt, hai mắt của vô số nam giới đỏ bừng!

Ai ai cũng gắt gao nhìn chằm chằm Diệp Bắc Minh, hận không thể xông lên xé nát anh!

Thân thể mềm mại của Chu Nhược Giai run lên, ngắn ngủi thất thần.

Theo bản năng, cô duỗi tay muốn ôm Diệp Bắc Minh! Một giây sau.

Cô chợt nhẹ nhàng đẩy anh ra: "Cậu Diệp, xin anh hãy tự trọng!"

Một câu nói ngắn ngủi khiến Diệp Bắc Minh như bị sét đánh!

Anh quả thực không thể tin vào tai của mình: "Nhược Giai, em gọi anh là gì?"

Chu Nhược Giai thản nhiên đáp: "Cậu Diệp".

Diệp Bắc Minh đỏ hốc mặt: "Nhược Giai, vì sao chứ?"

"Tại sao em lại đối xử với anh như vậy?"

Chu Nhược Giai mỉm cười: "Cậu Diệp, duyên phận giữa chúng ta đã hết!"

"Anh có Hạ Nhược Tuyết của anh, có cả Tôn Thiến của mình!"

"Thậm chí anh còn có mười vị sư tỷ phong hoa tuyệt đại, Chu Nhược Giai tôi đã từng là vợ chưa cưới trên danh nghĩa của anhl"

"Mà tôi chỉ là một con vịt xấu xít"

"Anh có biết bao nhiêu hồng nhan tri kỷ, thiếu một người là tôi thì có làm sao?"

Chu Nhược Giai nói xong, trong đôi mắt đẹp không nhịn được mà lóe lên vẻ mất mát.

Trái tim Diệp Bắc Minh co rụt lại: "Nhược Giai, anh xin lỗi, anh không thể làm gì khác được..."

"Không cần phải xin lỗi".

Chu Nhược Giai nở nụ cười xinh đẹp, biểu cảm cực kỳ bình tĩnh: "Cậu Diệp, duyên phận của chúng ta đã hết!"

"Bây giờ, Chu Nhược Giai không còn là vợ chưa cưới của anh, mà là đệ tử của học viện Viễn Cổ"

"Tôi học tập đạo Vô Tình, trong lòng sớm đã không còn tình cảm!"

"Cậu Diệp, tôi hy vọng lần sau anh gặp lại tôi sẽ gọi tôi là cô Chu”.

"Tôi không muốn gặp lại người này, mời hai vị hộ pháp đừng cho anh ta bước vào học viện Viễn Cổi"
 
Chương 3399: Cách gì?


Mọi người cười trên sự đau khổ của người khác nhìn cảnh tượng này!

Diệp Bắc Minh đứng tại chỗ, há to miệng.

Không nói nên một lời!

Suốt quãng đường dài này, anh nợ Chu Nhược Giai quá nhiều!

Theo đạo lý mà nói, người vợ chưa cưới này mới là người gần gũi nhất với anh!

Nhưng vì một câu nói của Tiểu Tháp, Chu Nhược Giai rất an toàn.

Diệp Bắc Minh liền không tốn công sức đi tìm cô!

Gặp lại Chu Nhược Giai, anh không ngờ sẽ là loại cục diện này.

"Không được, anh nhất định phải nói rõ với em!"

Diệp Bắc Minh sải bước ra ngoài, cố gắng đi vào trong học viện Viễn Cổ.

Hai người đàn ông trung niên canh giữ ở cạnh cửa lập tức che trước người anh: "Cậu này, xin cậu hãy tự trọng!"

Hơi thở của cảnh giới Đế Tôn đập vào mặt!

Diệp Bắc Minh ngắn ngủi kinh ngạc: "Tôi là bạn của cô Chu, chẳng lẽ cũng không thể đi vào học viện Viễn Cổ sao?"

Một người đàn ông trung niên trong đó lắc đầu nói: "Xin lỗi! Nếu cô Chu chưa từng nói ra câu nói kial"

"Cậu là bạn của cô Chu, quả thực có thể được mời vào học viện Viễn Cổi"

"Nhưng cô Chu không muốn gặp cậu!"

"Theo quy định của học viện Viễn Cổ, trừ phi là viện trưởng tự mình mời, bằng không thì cậu không có tư cách tiến vào nơi này!"

Diệp Bắc Minh lạnh giọng nói: "Nếu tôi cứ xông vào thì sao?"

"Xông vào?"

Hai người đàn ông cảnh giới Đế Tôn nhíu mày, một luồng khí lạnh ập vào mặt anh!

Các đệ tử của học viện Viễn Cổ đang hóng chuyện khác cũng trầm mặt xuống!

Tất cả đều mang thái độ thù địch phong tỏa Diệp Bắc Minh.

Lê Mộng Ly giật nảy mình: "Cậu Diệp, đừng làm loạn!

"Học viện Viễn Cổ có khẩu hiệu, bất kỳ ai, nếu dám mạnh mẽ xông tới học viện Viễn Cổi"

"Chỉ cần là người của học viện Viễn Cổ đang có mặt tại hiện trường đều có thể vô điều kiện ra tay giết chết kẻ đó!"

Lê Mộng Ly tạm dừng, rồi bổ sung: "Thậm chí là tôi cũng phải ra tay với cậu Diệp..."

Diệp Bắc Minh hỏi lại: "Chẳng lẽ không còn có cách nào khác sao?”

Một người đàn ông cảnh giới Đế Tôn trong số đó lắc đầu: "Người trẻ tuổi, một người phụ nữ mà thôi!"

"Không đến mức chôn tính mạng của mình theo. Nếu cậu khăng khăng muốn tiến vào học viện Viễn Cổ thì vẫn có thểi"

"Ba năm sau tham gia tuyển chọn của vùng đất Thiên Tuyệt, tiến vào mười vị trí đầu là có thể gia nhập học viện Viễn Cổ!"

"Ba năm?"

Diệp Bắc Minh lắc đầu, anh không thể đợi được ba năm.

Bỗng nhiên.

Giọng nói của Lê Mộng Ly vang lên: "Cậu Diệp, tôi vẫn còn một cách!"

Diệp Bắc Minh quay đầu: "Cách gì?"

Hàng lông mày thanh tú của Lê Mộng Ly nhíu lại, nghiêm túc nói: "Thang Trời!"

"Thang Trời?", Diệp Bắc Minh nghi hoặc.

Lê Mộng Ly giải thích: "Học viện Viễn Cổ có tổ huấn, bất kỳ ai nhỏ hơn 1000 tuổi!"

"Chỉ cần một mình bò lên trên 9999 bậc thang trời, liền có thể vô điều kiện gia nhập học viện Viễn Cổi"
 
Chương 3400: Làm sao vậy?


Xung quanh vang lên tiếng cười!

Ngay cả hai vị cảnh giới Đế Tôn trông cửa cũng không thể ngừng lắc đầu cười.

"Sao vậy?", Diệp Bắc Minh nhíu mày.

Lê Mộng Ly hơi xấu hổ, do cô ta suy nghĩ không chu toàn nên mới khiến Diệp Bắc Minh bị người khác chế giễu.

Cô ta áy náy giải thích: "Cậu Diệp, trách tôi tôi không nói rõ ràng với anhl"

"Đây... Chẳng qua là một cách không thể thực hiện được!"

Diệp Bắc Minh nhíu mày: "Làm sao vậy?"

Lê Mộng Ly lúng túng đáp: "Thang Trời này vô cùng kinh khủng, mỗi lần lên một bước Thang Trời, nó sẽ chồng lên áp lực gấp đôi!"

"Đỉnh cao nhất của 9999 bậc thang trời sẽ khiến người ta phải chịu đựng áp lực gấp gần mười ngàn lần!"

Trong lòng Diệp Bắc Minh khế nhúc nhích.

Quả nhiên giống với Thang Rồng trong di tích Côn Luân Thượng Cổi

Một thanh niên cười nói: "Tên kia, cậu nên từ bỏ đi!"

"Từ khi học viện Viễn Cổ thành lập đến nay, chưa từng có người nào có thể đi qua 9999 bậc Thang Trời!"

Hắn ta chỉ vào chỗ cao nhất của Thang Trời: "Nhìn thấy Thiên Môn kia không?”

"Từ xưa đến nay chưa mở ra bao giời"

"Cậu cho răng cậu là ai mà muốn bước lên Thang Trời? Cười chết người!"

Diệp Bắc Minh lắc đầu: "Thì tính sao? Hôm nay, Thiên Môn chắc chắn sẽ mở ra vì Diệp Bắc Minh tôi!"

"Hahahaha!"

"Hôm nay xem như tôi gặp được cái gì gọi là không biết tự lượng sức mình!"

"Mẹ nó thật tuyệt đỉnh!" "Lê sư tỷ, loại đỉnh cao này chị nhặt từ chỗ nào về vậy?" Lại là một trận cười vang.

Càng ngày càng nhiều người nghe nói có người muốn leo Thang Trời nên sôi nổi chạy ra hóng hớt.

"Cảnh giới Chúa Tể?" "Mẹ nó! Thứ gì vậy!" "Cố ý hấp dẫn ánh mắt của người khác à?"

Có người quay đầu đi luôn, cảm giác rất lãng phí thời gian của mình.

Diệp Bắc Minh lại bước ra một bước, đi đến phía dưới Thang Trời!

Tạch! Tạch!

Mấy ngàn ánh mắt nhao nhao rơi xuống trên người Diệp Bắc Minh.
 
Chương 3401: Tình huống gì thế này?


"Nhưng một khi bước lên Thang Trời, cậu sẽ không thể quay đầu!"

"Hoặc là leo lên đỉnh, hoặc là chết!"

Một vị cảnh giới Đế Tôn khác lạnh lùng nói: "Thăng nhóc, Hồ Đức tôi nhắc nhở cậu một câu: Quay đầu là bờ”.

"Nếu cậu bước lên Thang Trời sẽ chỉ trở thành trò hề, ngay cả mười bước đầu tiên cậu cũng không thể đi qua".

Diệp Bắc Minh ngẩng đầu, ngưng trọng nhìn lên đỉnh Thang Trời: "Chết thì có làm sao?"

Anh bước ra một bước, bầu không khí như cứng lại! Lê Mộng Ly hô lên kinh ngạc: "Cậu Diệp, đừng mà..." CạchI!

Tiếng trầm đụng vang lên, Diệp Bắc Minh đã đứng trên bậc thang trời đầu tiên!

Gào rống!

Tiếng rồng ngâm vang lên.

99 phù điêu Chân Long trên Thiên Môn đồng loạt sống lại! Toàn bộ Thang Trời phóng ra mười ngàn tia ánh sáng!

"Đụ mẹ!"

"Thằng này thật sự bước lên Thang Trời?"

"Vì một người phụ nữ mà không muốn sống nữa?"

Đám người vốn đang chế giễu Diệp Bắc Minh kia sôi nổi nghiêm mặt!

Bọn họ nhìn chòng chọc vào bóng lưng của anh, cảm giác kính nể tự nhiên dâng trào!

"Cậu Diệp, anh...", con ngươi Lê Mộng Ly đỏ lên.

Cô ta vô cùng tự trách, cho rằng mình hại chết Diệp Bắc Minh!

Cùng lúc đó, trong đầu Diệp Bắc Minh vang lên một âm thanh: "Nhóc, có phiền phức!"

"Sao vậy?"

Trong lòng Diệp Bắc Minh cảm giác nặng nề.

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục ngưng trọng đáp: "Nhìn thấy 99 phù điêu hình Chân Long kia không? Bọn họ có liên hệ với Thần Giới!"

"Bản tháp không thể giúp đỡ câu leo lên những bậc thang này, một khi bản tháp sử dụng sức mạnh..."

"E rằng lập tức sẽ bị bọn họ biết được!"

"Nhóc, bây giờ chỉ đành dựa vào bản thân cậu!"

Nghe được lời này, sắc mặt Diệp Bắc Minh ngưng trọng.

Anh hít sâu một hơi: "Dù không có Tiểu Tháp giúp đỡ, tôi cũng muốn leo lên Thang Trời!"

Đầu gối uốn lượn, hai chân anh đột nhiên dùng sức! Giãm chân một cái, anh lập tức nhảy qua sáu bậc thang.

Sau khi lặp lại vài chục lần, gần như là trong nháy mắt, Diệp Bắc Minh đã đứng trên bậc thứ 100 của Thang Trời!

"Đụ mẹ!"

"Tình huống gì thế này?"

"Nhanh như vậy?”

Mọi người choáng váng! "Hả?"

Con ngươi của hai vị cảnh giới Đế Tôn co rụt lại, hai mặt nhìn nhau: "Sao có thểt"

"Tôi đi bẩm báo viện trưởng!"

Hồ Đức nhanh chóng quay người chạy đi.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom