Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện Của Tui À!

Diễn Đàn Truyện Của Tui À là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Đồ Đệ Xuống Núi Vô Địch Thiên Hạ

Chương 422


Chương 422

Cắn răng, mỗi người tự chém đứt một cánh tay.

Ánh mắt Diệp Bắc Minh sầm tối nhìn một người trong đó.

“Tại sao anh không ra tay?”

Vừa nãy người này ra tay với anh, bị anh đánh nát cánh tay bằng một quyền.

Đối diện với câu hỏi của Diệp Bắc Minh, sâu trong đáy mắt người này lóe lên tia âm hiểm, thản nhiên cười nói: “Thiếu soái, vừa nãy anh tung ra một quyền phế mất một cánh tay của tôi, cho nên tôi thấy hay là bỏ qua đi?”

“Bỏ qua?”

Diệp Bắc Minh bật cười.

Bước lên một bước.

Lập tức xuất hiện trước mặt người này!

Tấn công một quyền!

Phập!

Tim bỗng ngừng đập, ngã thẳng xuống đất, chết!

“Cậu!”

Đám người Chu Chính Quốc kinh hãi ngây người, bị thủ đoạn kiên quyết của Diệp Bắc Minh dọa sợ tê dại da đầu.

Bọn họ từng thấy người tàn nhẫn nghiêm khắc, nhưng chưa từng thấy ai tàn nhẫn nghiêm khắc như Diệp Bắc Minh.

Dứt khoát nhanh gọn!

Cho dù là thành viên của Long Hồn, nói giết là giết.

“Người này muốn giết tôi, tôi giết anh ta, các ông có ý kiến không?”

Chu Chính Quốc vốn không dám nhìn thẳng vào mắt Diệp Bắc Minh.

“Không dám…”

Sau khi bỏ lại một câu, rồi mang theo thi thể của người này thê thảm rời đi.

Sau khi đám người Chu Chính Quốc rời đi, Diệp Bắc Minh nghi hoặc hỏi: “Đám người này là thế nào vậy, cảm giác không có tố chất của quân nhân, vừa ra tay đã muốn lạm sát người vô tội! Bọn họ cũng xứng gia nhập Long Hồn sao?”

Tô Mạc Già giải thích: “Thiếu soái, bọn họ là người của gia tộc võ đạo”.

Diệp Bắc Minh cau mày: “Long Hồn còn có người của gia tộc võ đạo ư?”

Tô Mạc Già nói: “Ngoại trừ Long Tổ và một số quân doanh bình thường ra, Long Hồn còn có đội Thần Cơ, đội Thiên Cơ, đội Huyền Cơ”.

“Đội Huyền Cơ lựa chọn người từ trong các gia tộc võ đạo của Long Quốc để lập nên”.

“Đội Thiên Cơ do quốc chủ quản lý, ngoại trừ quốc chủ, không ai có thể điều động”.

“Đội Thần Cơ vô cùng thần bí, không rõ lai lịch thế nào!”

Diệp Bắc Minh cau mày: “Chẳng trách đội Huyền Cơ có khí tức giang hồ nặng như vậy, là quân nhân mà vừa ra tay đã muốn giết người bình thường!”

“Nếu xuất thân từ gia tộc võ đạo thì có thể hiểu được”.
 
Chương 423


Chương 423

Tô Mạc Già thở dài: “Nếu không, thiếu soái cho rằng tại sao những gia tộc võ đạo đó lại ngoan ngoãn nghe lời như vây?”

Diệp Bắc Minh hơi ngẫm nghĩ gật đầu.

Một lát sau.

“Là ai muốn giết tôi?”

“Người của Long Hồn cũng đến, bát sư tỷ của tôi có biết không?”

“Sư phụ vẫn chưa biết, sợ rằng là lãnh đạo cấp cao khác của Long Hồn hạ lệnh cho người của Huyền Cơ đến bắt thiếu soái”, Tô Mạc Già nói: “Hừ! Đáng tiếc, bọn họ không biết thực lực võ đạo của thiếu soái”.

Trong ánh mắt Diệp Bắc Minh đầy vẻ lạnh lùng: “Xem ra phải đến Long Đô một chuyến, tôi muốn xem là ai muốn giết tôi!”

Anh bảo Tô Mạc Già đợi ở cửa.

Rồi đi vào trong căn nhà thuê của Hạ Nhược Tuyết.

Phòng của Hạ Nhược Tuyết đã bị khóa trái.

“Thịch thịch thịch!”

“Ai đó?”

Giọng hơi căng thẳng của hai cô gái vang lên.

“Là tôi”.

Cửa phòng được mở ra.

Hạ Nhược Tuyết và Tôn Thiến mới thở nhẹ nhõm.

Họ nhìn ra ngoài phòng, phát hiện không có ai khác ngoài Diệp Bắc Minh.

Diệp Bắc Minh trực tiếp nói: “Nhược Tuyết, cậu ở lại Kim Lăng tạm thời không được an toàn lắm”.

“Về Giang Nam đi, ở Giang Nam, tớ có thể cho người bảo vệ hai người”.

Tôn Thiến suồng sã nói: “Hả?”

“Bảo chúng tôi đến Giang Nam ư?”

“Vậy công việc của chúng tôi phải làm thế nào, chúng tôi làm ở công ty my phẩm, bây giờ đã là nhà thiết kế cấp cao rồi, nếu bỏ đi, tất cả công sức trước đây coi như uổng phí rồi”.

Diệp Bắc Minh suy nghĩ một lúc, nói: “Thế này đi, tôi mở một công ty, cho hai cô quản lý”.

“Giai đoạn đầu đầu tư một tỷ, hai cô có thể tự do phát triển”.

“Một tỷ?”

Tôn Thiến ngẩn người.

Hạ Nhược Tuyết cũng sợ giật mình.

Tôn Thiến vô cùng kích động, lắc cánh tay của Hạ Nhược Tuyết: “Nhược Tuyết, chúng ta phát tài rồi! Ha ha ha, chúng ta phát tài rồi”.

Không đợi Hạ Nhược Tuyết nói gì.

Tôn Thiến liền lấy điện thoại gọi cho sếp xin nghỉ việc.

Sau khi thu dọn đồ đạc, Diệp Bắc Minh đưa Hạ Nhược Tuyết và Tôn Thiến về phủ Diệp ở Giang Nam.

Vạn Lăng Phong được biết Diệp Bắc Minh quay về, lập tức chạy đến: “Tham kiến chủ nhân!”

“Chiến thần Lăng Phong, Vạn Lăng Phong?”

“Chủ nhân?”
 
Chương 424


Chương 424

Tô Mạc Già rất kinh ngạc.

Tôn Thiến cũng sợ lè lưỡi.

Hạ Nhược Tuyết lại nhìn Diệp Bắc Minh một cách sâu sắc, trong đôi mắt lóe lên vẻ khác thường.

Diệp Bắc Minh bảo Tô Mạc Già dẫn hai cô gái đi nghỉ ngơi.

Còn mình dẫn Vạn Lăng Phong vào trong mật thất.

Mật thất sâu ba mươi mét dưới lòng đất.

Đổ bê tông chắc chắn.

Sau khi đóng cửa, Diệp Bắc Minh lâp tức dặn dò Vạn Lăng Phong chăm sóc tốt Hạ Nhược Tuyết và Tôn Thiến.

Rồi hỏi tình hình của Hầu Tử.

Vạn Lăng Phong cười nói: “Chủ nhân, Vương Khinh Hầu rất tốt”.

“Sau khi anh ta quay về đã mở một nhà hàng đồ nướng, ngày ngày ở bên bố mẹ, vui vẻ hòa thuận”.

Diệp Bắc Minh gật đầu.

Hầu Tử cũng coi như có khởi đầu tốt.

Anh dặn dò Vạn Lăng Phong, đừng quan tâm quá, để tự Hầu Tử phát triển.

Nếu có khó khăn thì giúp sau.

Vạn Lăng Phong đồng ý.

Diệp Bắc Minh lại bảo ông ta ngồi xuống, lấy ra một viên đan dược màu đỏ cho Vạn Lăng Phong uống.

Vạn Lăng Phong cũng không nhìn mà nuốt luôn!

“Ông không sợ là thuốc độc à?”

“Chủ nhân, nếu cậu muốn giết tôi thì không cần đến thuốc độc!”

“Ha ha ha!”

Diệp Bắc Minh bật cười.

Rất hài lòng với lòng trung thành của Vạn Lăng Phong, anh không chọn sai người.

“Khoanh chân, ngồi xuống”.

“Rõ”.

Vạn Lăng Phong hơi nghi hoặc, nhưng vẫn làm theo.

Diệp Bắc Minh đi đến sau lưng Vạn Lăng Phong, đưa tay ra đập một chưởng.

Ầm ầm!

Trong tích tắc, khí thế cả người Vạn Lăng Phong bành trướng lên!

Gân cốt kinh mạch toàn thân lốp ba lốp bốp chấn rung, xương cốt vang lên rắc rắc.

Lúc này, khí tức cả người Vạn Lăng Phong cuồn cuộn ào ra như nước lũ vỡ đê.

Cả mật thất chấn rung, giống như bão táp ập đến.

Phải đến ba phút, khí tức bùng phát ra từ trong người Vạn Lăng Phong mới dừng lại: “Việc này… đây… thực lực của tôi… làm sao có thể?”

Toàn thân Vạn Lăng Phong run lên!

Hoàn toàn ngây ngốc.
 
Chương 425


Chương 425

Ông ta lại từ cảnh giới đại tông sư đỉnh phong được Diệp Bắc Minh đánh một chưởng tiến vào cảnh giới Võ Linh!

Võ Linh!

Cảnh giới mà ông ta khao khát từ lâu.

Đó là một đường ngăn cách, rất nhiều đại tông sư cả đời cũng không thể tiến vào cảnh giới Võ Linh.

Vạn Lăng Phong òa khóc, rơi nước mắt xúc động: “Chủ nhân, ân tình của cậu như cha mẹ sinh thành! Cái mạng của Vạn Lăng Phong là của cậu!”

Diệp Bắc Minh thản nhiên lắc đầu: “Không cần cảm ơn tôi, lần trước tôi hồi phục kinh mạch cho ông, sớm muộn ông cũng có thể tiến vào cảnh giới Võ Linh”.

“Tôi cho ông uống một viên đan ngưng khí, đả thông kinh mạch cho ông, cho nên mới khiến mọi việc suôn sẻ”.

Diệp Bắc Minh giơ tay lên.

Ba viên thuốc màu đỏ xuất hiện trong lòng bàn tay.

“Cầm lấy”.

Mấy viên đan ngưng khí này đã không có hiệu quả với anh.

Uống vào cũng không thể tăng thực lực.

“Soạt!”

Vạn Lăng Phong hít khí lạnh.

Là chiến thần Lăng Phong, thống soái đại quân một triệu hai trăm ngàn người của hành tỉnh Đông Nam, vừa nhìn là nhận ra vật này.

Đan dược!

Hơn nữa còn là đan dược cực phẩm!

“Cậu cho tôi?”

Vạn Lăng Phong kích động, toàn thân run lên.

Hai chân của vị chiến thần này suýt mềm nhũn.

Một viên đan cực phẩm, tùy tiện bán đấu giá cũng được giá trên trăm triệu.

Đan dược cực phẩm, hàng trăm triệu cũng có khả năng!

Mười mấy viên đan dược cộng lại, ít nhất cũng giá trị hàng chục tỷ.

“Đan ngưng khí, có thể khiến trong vòng nửa năm ông có thể tiến vào cảnh giới Võ Vương”, Diệp Bắc Minh nói.

“Cái gì?”

Vạn Lăng Phong lại chấn hãi.

Nửa năm?

Võ Vương!

Vãi!

Đó là Võ Vương đấy!

Lúc này, Vạn Lăng Phong kích động đến mức muốn thịt nát xương tan, đi chết ngay lập tức vì Diệp Bắc Minh.

Trong lòng ông ta vô cùng hưng phấn, biết mình đã lựa chọn đúng! Từ lúc ông ta quỳ xuống, nhận Diệp Bắc Minh làm chủ nhân, đã là lựa chọn hoàn toàn đúng đắn.
 
Chương 426


Chương 426

Nếu không nhận Diệp Bắc Minh làm chủ nhân, kinh mạch của ông ta làm sao có thể hồi phục?

Làm sao có thể tiến vào cảnh giới Võ Linh?

Làm sao có thể có đan dược cực phẩm?

Có lẽ cả đời này chỉ là một chiến thần Lăng Phong, cho đến chết cũng ở bên rìa quyền lực của Long Quốc.

Diệp Bắc Minh lắc đầu, vỗ vai Vạn Lăng Phong: “Đừng kích động, ông nâng cao thực lực cho tốt, tôi đến Long Đô một chuyến, giết mấy người”.

Vạn Lăng Phong ngẩn người, vội nói: “Chủ nhân, sợ rằng cậu sẽ không đi Long Đô nữa”.

Diệp Bắc Minh cau mày: “Có chuyện gì?”

Vạn Lăng Phong ngưng trọng nói: “Sáng nay tôi nhận được tin, đang định báo cáo với cậu thì cậu về”.

“Thuộc hạ của tôi điều tra được thông tin, hai mươi ba năm trước, sau khi mẹ của cậu sinh hạ cậu, rời khỏi Long Đô, hình như đã đến Hương Đảo”.

“Hương Đảo?”

Diệp Bắc Minh bất ngờ.

Vạn Lăng Phong gật đầu: “Đúng thế, sau khi mẹ của cậu đến Hương Đảo, đã tìm thương hội Hội Phong”.

“Thương hội Hội Phong?”

“Bắt đầu từ hai trăm năm trước thương hội Hội Phong đã kinh doanh ngân hàng và tiền gửi, giống như kiểu tiệm cầm đồ thời cổ đại”.

“Chúng tôi nghi ngờ mẹ của cậu đã gửi đồ ở thương hội Hội Phong”, Vạn Lăng Phong nói.

Diệp Bắc Minh khẽ động trong lòng.

Mẹ đã gửi đồ gì?

“Được rồi, tôi biết rồi, ông tu luyện cho tốt, cho người tiếp tục điều tra”.

Diệp Bắc Minh quay người đi ra khỏi mật thất.

“Rõ!”

Vạn Lăng Phong nhìn bóng lưng của Diệp Bắc Minh, cung kính trả lời một tiếng, rồi mau chóng đi theo.



Trong phòng.

Tôn Thiến giống như đang nằm mơ vậy: “Nhược Tuyết, tốt quá rồi, chúng ta có công ty của mình rồi”.

“Diệp Bắc Minh này rất được mà, ấy vậy mà bỏ ra một tỷ lập công ty cho cậu”.

“Ha ha ha, sau này chúng ta giàu rồi!”

“Tớ muốn mua một căn nhà lớn, tớ muốn mua siêu xe…”

“Mình muốn thật nhiều thật nhiều trai đẹp!”

Tôn Thiến hưng phấn nói.

Hạ Nhược Tuyết đưa tay ấn lên trán của cô ta: “Câu nghiêm túc chút đi”.

“Hi hi, tớ không nghiêm túc đấy”.

Tôn Thiến vòng tay ôm Hạ Nhược Tuyết, vùi đầu vào lồng ngực cô ấy: “Tớ phải tìm bảy anh chàng đẹp trai, tối nào cũng ngủ cùng tớ, ngày nào cũng lật thẻ bài”.

*Lật thẻ bài: xuất phát từ các hoàng đế Trung Hoa xưa chọn phi tần để thị tẩm mỗi đêm. Trước mỗi bữa tối, quan thái giám sẽ chuẩn bị các thẻ bài có ghi tên từng phi tần. Hoàng đế chọn ai thì sẽ lật úp thẻ bài của người đó, và phi tần được chọn sẽ được gọi vào hầu hạ vua suốt bữa tối và buổi đêm.
 
Chương 427


Chương 427

Hạ Nhược Tuyết trừng mắt thật to.

Cô ấy biết cô bạn này chỉ nói cho sướng mồm.

Trên thực tế cô ta giống cô, vẫn là cô gái trong trắng.

“Sờ lung tung gì thế hả?”

“Hi hi hi, tớ cứ muốn sờ đấy, to thế này mà Diệp Bắc Minh đó lại không ăn thịt cậu, thật lãng phí quá! Vậy để tớ”, Tôn Thiến nhào đến.

“A!”

Hạ Nhược Tuyết kinh hãi kêu một tiếng, hai người đùa cười ầm ĩ.

Hai cô gái véo ngực, véo eo, véo chân của nhau.

Kêu la hò hét.

Tút tút tút!

Bỗng nhiên, điện thoại của Hạ Nhược Tuyết đổ chuông.

“Được rồi, đừng đùa nữa, có điện thoại này”.

Hạ Nhược Tuyết nhận điện.

Phía bên kia điện thoại vang lên giọng của một người phụ nữ, vẻ mặt Hạ Nhược Tuyết lập tức biến sắc: “Mẹ…”

Tôn Thiến cũng dừng cười đùa, kinh ngạc nhìn Hạ Nhược Tuyết.

Mẹ của Hạ Nhược Tuyết lạnh giọng nói: “Con ở bên ngoài nhiều năm như vậy, cũng chơi chán rồi chứ?”

“Tìm hai người đóng giả bố mẹ của mình, học cấp ba ở Giang Nam, rồi đến Trung Hải học đại học, rất vui phải không?”

“Tháng sau là mừng thọ tám mươi tuổi ông nội con, con phải quay về”.

“Chuyện của con, gia đình đã sắp xếp”.

Hạ Nhược Tuyết cắn răng, kiên cường nói: “Tại sao?”

“Mẹ à, cuộc sống của con, con tự quyết định”.

Mẹ của Hạ Nhược Tuyết lạnh lùng hừ một tiếng: “Con không quyết định được!”

“Đừng tưởng mẹ không biết trong lòng con đang nghĩ gì?”

“Con không thích học võ, mẹ không ép”.

“Nhưng con đừng quên, cuối cùng con vẫn là con gái của nhà họ Hạ Cổ Võ”.

“Diệp Bắc Minh đó, con tưởng mẹ không biết hả?”

Hạ Nhược Tuyết kinh ngạc: “Mẹ… mẹ…”

Mẹ của Hạ Nhược Tuyết khẽ cười một tiếng: “Nhược Tuyết, đừng để mẹ phải nói lời cay độc”.

“Mẹ cũng không muốn khiến quan hệ mẹ con trở nên khó xử”.

“Diệp Bắc Minh rất được, gây tiếng vang rất lớn đấy, nhưng so với những thiên tài của gia tộc Cổ Võ, thì cậu ta còn không bằng con chó nhà người ta”.

“Nếu con cứ khăng khăng làm theo ý mình, mẹ dám bảo đảm, ngày mai khi mặt trời mọc, Diệp Bắc Minh sẽ không còn trên đời này”.

Hạ Nhược Tuyết liền tái mặt.

Cô ấy biết gia tộc phía sau mình đáng sợ đến mức nào.

Nắm chặt nắm đấm bất lực.
 
Chương 428


Chương 428

Sau đó buông ra!

Hạ Nhược Tuyết thỏa hiệp: “Mẹ, cho con thêm một tháng nữa đi”.

“Một tháng sau, con về dự đại thọ tám mươi của ông nội”.

Mẹ của Hạ Nhược Tuyết bớt giận, mềm mỏng hơn: “Được, Nhược Tuyết, mẹ cho con thêm một tháng, nhớ kỹ, một tháng sau, con không được gặp lại đám người bình thường đó nữa”.

“Vâng”.

Hạ Nhược Tuyết gật đầu.



Buổi tối.

Diệp Bắc Minh kiểm tra thương tích cho Hạ Nhược Tuyết.

Chắc chắn sẽ không để lại hậu di chứng.

Quả nhiên Quỷ Môn Thập Tam Châm rất khủng bố!

Hạ Nhược Tuyết đột nhiên đề nghị: “Diệp Bắc Minh, đi dạo cùng tớ được không?”

“Được”.

Diệp Bắc Minh nhận lời.

Hai người rời khỏi phủ Diệp, lái xe đến con đường nhỏ gần Cao Trung.

Nơi này không phồn hoa như trung tâm thành phố, vô cùng yên tĩnh.

Hai người sánh vai bước đi.

Bỗng nhiên, Hạ Nhược Tuyết ôm cổ của Diệp Bắc Minh, đặt một nụ hôn lên môi anh.

Diệp Bắc Minh ngẩn người, cơ thể cứng đờ.

Anh không ngờ Hạ Nhược Tuyết lại đánh úp đột ngột, hơn nữa… anh cũng không tránh được!

Đúng thế, Hạ Nhược Tuyết hành động quá nhanh.

Ừm, mình không tránh được!

“Diệp Bắc Minh… tớ thích cậu”.

Hạ Nhược Tuyết bất ngờ tỏ tình.

“Đây là lần thứ hai tớ tỏ tình rồi, đừng từ chối tớ nữa, được không?”

“Cho dù cậu chỉ thích tớ… một tháng…”

Diệp Bắc Minh rất bất ngờ, anh đang định lên tiếng.

“Phụt!”

Tiếng có người rơi xuống nước vang lên, gây tiếng động rất lớn.

Diệp Bắc Minh nhìn về phía bên này, thấy một bóng người quen thuộc đang giãy dụa dưới nước!

“Ngư Ấu Vy?”

Dưới nước lan ra một mảng máu đỏ, cô ta đã bị thương.

Diệp Bắc Minh bỏ lại một câu: “Nhược Tuyết, đợi tớ một lát”.

Vút người lên.

Nhảy vào trong hồ Hộ Thành.

Anh dẫm chân lên mặt nước, lướt về phía Ngư Ấu Vy như chuồn chuồn đạp nước.

Lúc này, có ba người đàn ông đứng bên hồ, đều là thực lực cấp tông sư!
 
Chương 429


Chương 429

Sau khi bọn họ nhìn thấy Diệp Bắc Minh, liền cười lạnh lùng một tiếng: “Cút!”

“Muốn cút thì cũng là các người cút!”

Diệp Bắc Minh dậm chân trên mặt nước, sau khi tóm được Ngư Ấu Vy liền nhảy lên trên bờ.

“Muốn chết đây mà!”

Một tông sư võ đạo trong đó tung một quyền đến mang theo luồng gió gào thét!

Phập!

Diệp Bắc Minh ôm Ngư Ấu Vy, đá một cú.

“Phụt!”

Phun ra máu tươi, tên tông sư võ đạo này bị đá chết.

Hai người còn lại hít khí lạnh, quay người định bỏ chạy.

Diệp Bắc Minh ôm Ngư Ấu Vy đuổi theo: “Muốn chạy hả?”

Phập phập!

Anh tung ra hai cú đá khiến họ bị thương nặng, rồi lạnh giọng hỏi: “Các người là ai?”

“Xèo xèo!”

Đột nhiên, toàn thân hai tông sư này run lên, miệng sùi bọt trắng chết.

“Trúng độc?”

Diệp Bắc Minh nhìn ra bọn họ đã cắn vỡ thuốc độc ngậm trong miệng.

Anh cũng mặc kệ hai người họ, kiểm tra thương thích của Ngư Ấu Vy.

Ở vị trí lồng ngực của cô ta có hai cái lỗ đang chảy máu tươi.

Phụt! Phụt!

Diệp Bắc Minh lấy kim châm ra cắm vào huyệt đạo cầm máu.

Ngư Ấu Vy mở mắt, phát hiện là Diệp Bắc Minh: “Diệp… Bắc Minh… là anh?”

“Đừng nói gì, bây giờ cô rất yếu”.

Diệp Bắc Minh lắc đầu.

Roẹt!

Anh xé rách áo của Ngư Ấu Vy, lấy thuốc cầm máu cho cô ta.

Hôm qua trị thương cho Hạ Nhược Tuyết, đan dược còn thừa được anh cất vào trong tháp Càn Khôn Trấn Ngục.

Lúc này giơ tay lên là có thể lấy ra.

Ngư Ấu Vy giay dụa muốn đứng lên!

Chân mềm nhũn, lại nhào vào lòng Diệp Bắc Minh: “Tôi đã điều tra được thông tin mà anh cần… một… chưa đến một tuần, năm ngày, trong năm ngày… tôi hoàn thành được lời hứa của tôi…”

Diệp Bắc Minh rất kinh ngạc: “Cô chỉ vì việc này mà mất nửa cái mạng hả?”

Ngư Ấu Vy cắn răng.

“Tôi đã nói, tôi không nợ anh gì hết!”

Cô ta lấy ra một chiếc nhẫn từ trong túi: “Cái này, là mẹ anh để lại”.

Kiểu dáng cổ xưa.
 
Chương 430


Chương 430

Sang trọng hoa lệ.

Bên trên còn có một hình phượng hoàng.

Vừa nhìn là biết đồ của phụ nữ.

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục bỗng truyền âm: “Nhẫn trữ vật? Cậu nhóc, mẹ cậu không phải là người bình thường đâu”.

Diệp Bắc Minh bất ngờ: “Nhẫn trữ vật, đó là cái gì?”

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục giải thích: “Đó là một loại kỹ thuật mở ra không gian trong chiếc nhẫn để chứa đồ vật”.

“Cậu có thể hiểu không gian của nhẫn trữ vật giống như không gian trong ngọc bội tháp Càn Khôn Trấn Ngục, nguyên lý gần như nhau”.

“Nhưng không gian trong nhẫn không to bằng tháp Càn Khôn Trấn Ngục”.

Diệp Bắc Minh liền hiểu ra.

Bên trong chiếc nhẫn có một khoảng không gian.

Có thể chứa đồ vật.

Giống như ngọc bội mà mẹ để lại, bên trong có một tòa tháp Càn Khôn Trấn Ngục.

“Làm thế nào để mở được thứ này?”

Diệp Bắc Minh ổn định thương tích cho Ngư Ấu Vy.

Rồi gọi cho Vạn Lăng Phong, bảo ông ta đến xử lý việc bên này.

Rồi anh ngồi nghiên cứu nhẫn trữ vật ở một bên trong lúc chờ đợi.

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục trả lời: “Sử dụng thứ này cần phải thần niệm”.

“Đối với người luyện võ, bắt đầu tiến vào cảnh giới võ tông, mới có thể có thần niệm”.

“Không có thần niệm, thì không thể mở được nhẫn trữ vật”.

Diệp Bắc Minh hơi thất vọng: “Vậy sao?”

“Nhưng”.

“Nhưng cái gì?”

“Tôi là ai chứ? Bắt đầu từ lúc chúng ta ràng buộc với nhau, thì cậu đã có thần niệm rồi”.

“Cái gì?”

Diệp Bắc Minh bất ngờ.

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục nói: “Bất cứ lúc nào cậu cũng có thể cảm nhận được mọi thứ trong phạm vị bán kính năm trăm mét, hơn nữa, còn có thể nhìn rõ được cảnh giới võ đạo của người khác, đó chính là sức mạnh của thần niệm”.

Diệp Bắc Minh hiểu ra.

Thì ra là vậy.

“Đeo nhẫn trữ vật lên tay đi”.

“Sau đó tĩnh tâm, thần niệm kết nối với chiếc nhẫn”.

Diệp Bắc Minh làm theo.

Tất cả mọi thứ bên trong nhẫn trữ vật xuất hiện trước mắt anh.

Không gian trong nhẫn trữ vật không lớn, chỉ khoảng ba bốn mét vuông.

Diệp Bắc Minh nhìn những thứ bên trong mà ngẩn người.
 
Chương 431


Chương 431

Là một vài bộ quần áo và đồ chơi trẻ con.

Diệp Bắc Minh động ý niệm, những bộ quần áo này xuất hiện trong tay anh.

Đường may hơi gượng gạo, không khó nhìn ra, là do một người phụ nữ khâu từng đường kim mũi chỉ.

“Mẹ…”

Diệp Bắc Minh đỏ hoe đôi mắt.

Bên trên có khí tức của mẹ.

“Tháp Càn Khôn Trấn Ngục, mau dùng vạn lý truy tông đi!”

Diệp Bắc Minh nhỏ một giọt máu lên trên.

Một lát sau.

Không có phản ứng gì.

“Tại sao lại như vậy?”

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục trả lời: “Tôi sớm đã đoán được, thứ nhất, thực lực của cậu không đủ, cho dù dùng vạn lý truy tông, cũng chỉ có thể truy tìm được trong khoảng bán kính một ngàn dặm”.

“Thứ hai, mẹ của cậu chưa chắc đã ở trong phạm vi bán kính một ngàn dặm”.

“Cậu nhóc, muốn tìm mẹ cậu, đầu tiên là nâng cao thực lực trước, thực lực được tăng lên, thì sức mạnh của cậu cũng tăng lên”.

Đến lúc đó dùng vạn lý truy tông tìm mẹ của cậu, chỉ cần một ý nghĩ”.

Diệp Bắc Minh gật đầu.

Cất gọn tất cả quần áo.

Bỗng nhiên, một chiếc chìa khóa trong chiếc nhẫn thu hút sự chú ý của Diệp Bắc Minh.

Một ý nghĩ, chìa khóa xuất hiện trong tay.

Nhìn kiểu dáng của chìa khóa, là sản phẩm công nghiệp hiện đại.

Bên trên chiếc chìa khóa mạ vàng còn có con số 256.

“Nó có ý gì?”



Vạn Lăng Phong chạy đến với tốc độ nhanh nhất.

Thi thể của ba tông sư võ đạo được Vạn Lăng Phong đưa đi xử lý.

Nhân tiện điều tra rõ ràng thân phận của họ.

Ngư Ấu Vy được đưa đến phủ Diệp dưỡng thương.

Với y thuật của Diệp Bắc Minh, Ngư Ấu Vy sẽ không gặp nguy hiểm đến tính mạng.

Người đau khổ duy nhất là Hạ Nhược Tuyết, cô ta lại tỏ tình thất bại.

Nhưng, tối nay cũng coi như rất thành công, dù sao đã hôn được Diệp Bắc Minh.

Nửa đêm.

Ngư Ấu Vy tỉnh lại.

Một giọng nói vang lên: “Cô tỉnh rồi à”.

Soạt!

Ngư Ấu Vy giật nảy mình giống như con mèo.

Cảnh giác nhìn xung quanh.
 
Chương 432


Chương 432

Khi cô ta phát hiện mình đang ở trong một căn phòng, Diệp Bắc Minh ngồi ở chỗ không xa, mới thở nhẹ nhõm: “Anh lại cứu tôi lần nữa”.

Diệp Bắc Minh không nhiều lời, giơ ba ngón tay ra: “Ba câu hỏi”.

“Thứ nhất, làm sao cô có được chiếc nhẫn của mẹ tôi?”

“Thứ hai, ba tông sư võ đạo đó là ai? Tại sao truy sát cô?”

“Thứ ba, cô đã điều tra được gì?”

Ngư Ấu Vy cũng trả lời dứt khoát: “Tôi trả lời câu hỏi đầu tiên của anh trước, chiếc nhẫn này là tôi ngẫu nhiên phát hiện được trong một vụ án lớn khi kiểm tra một số tài liệu về Giang Nam hai mươi ba năm trước”.

“Lúc đó vụ án này rất chấn động, hình như hai mươi ba năm trước, Sotheby’s tổ chức một hội đấu giá”.

“Lúc đó người của giới võ đạo tranh nhau một số đan dược, ra tay tàn sát, thương vong nghiêm trọng!”

“Lúc đó gần một phần ba số người trong bảng xếp hạng tông sư võ đạo Á Châu chết”.

Diệp Bắc Minh hơi kích động trong lòng.

Có lẽ chính là lần mẹ bị bao vây tấn công!

Ngư Ấu Vy nói tiếp: “Câu hỏi thứ hai, ba tông sư võ đạo đó là ai, tôi cũng không biết”.

“Sau khi tôi vào Giang Nam, bọn họ đột ngột xuất hiện muốn giết tôi”.

“Câu hỏi thứ ba, bố mẹ nuôi của anh đúng là bị đổ oan, người mà năm năm trước giết nhà họ Diệp anh, không phải là bọn cướp bóc, mà là hai võ giả cấp thiên”.

“Tôi tìm được phòng hồ sơ của Long tổ, từ trong đó tìm được ghi chép vụ án của nhà họ Diệp năm năm trước”.

“Không phải Long tổ không biết chuyện của nhà anh, mà là lựa chọn coi như không biết”.

Cô ta hít sâu một hơi.

“Diệp Bắc Minh, xin lỗi, là tôi đổ oan cho anh”.

“Còn có một chuyện”.

Diệp Bắc Minh nhìn Ngư Ấu Vy: “Chuyện gì?”

Ngư Ấu Vy cau mày: “Tôi điều tra được là ai ra lệnh phải giết anh, tôi đã hỏi cấp trên của tôi, không phải là lãnh đạo Long tổ chúng tôi hạ lệnh”.

“Mà là người cấp cao hơn của Long Hồn, trong đội Thần Cơ có người ra hạ lệnh giết anh”.

“Đội Thần Cơ?”

Vẻ mặt Diệp Bắc Minh biến sắc, sau đó gật đầu: “Tốt, tôi biết rồi”.

“Bây giờ, chúng ta không ai nợ ai, tạm biệt”.

Ngư Ấu Vy ném lại một câu, quay người định bỏ đi.

“Khụ khụ…”

Vừa đi được hai bước liền trượt chân.

Suýt ngã nhào.

Diệp Bắc Minh chạy lên một bước, đỡ lấy eo thon nhỏ của cô ta: “Cô cứ ở phủ Diệp dưỡng thương trước rồi đi thì hơn”.

“Anh… buông tay ra!”

Ngư Ấu Vy cảm thấy vùng hông hơi tê tê.
 
Chương 433


Chương 433

“Được”.

Diệp Bắc Minh gật đầu.

“A…”

Ngư Ấu Vy trượt chân, trực tiếp ngã xuống đất.

Diệp Bắc Minh quay người đi ra khỏi phòng: “Đây là phòng của tôi, tạm thời cho cô ở lại”.

Nhìn bóng lưng Diệp Bắc Minh đi ra khỏi phòng, Ngư Ấu Vy tức muốn chết: “Tôi bảo anh buông tay thì anh buông tay hả? Khốn khiếp!”

“Chủ nhân!”

Vạn Lăng Phong đã đợi ở cuối hành lang từ lâu.

Lâm Thương Hải cũng có mặt: “Tham kiến thiếu chủ!”

Diệp Bắc Minh đi lên: “Điều tra được chưa, ba tông sư võ đạo đó là ai?”

Vạn Lăng Phong tỏ ra hơi nghiêm trọng, lấy ra ba miếng da người.

Trên mỗi miếng da đều có hình xăm đầu lâu màu đỏ.

Diệp Bắc Minh cau mày: “Đây là?”

Vạn Lăng Phong nói: “Miếng da này được cắt từ phần ngực của ba tông sư võ đạo đó”.

Diệp Bắc Minh hỏi: “Nó có ý nghĩa gì?”

“Để hội trưởng Lâm giải thích đi”, Vạn Lăng Phong lùi lại nửa bước.

Lâm Thương Hải nói với vẻ nghiêm trọng: “Thiếu chủ, ba tông sư này rất có khả năng là người của điện Huyết Hồn!”

Diệp Bắc Minh nghi hoặc: “Điện Huyết Hồn?”

Lâm Thương Hải vẫn tỏ ra nghiêm trọng, giải thích nói: “Thiếu chủ, tôi cũng chỉ nghe nói đến điện Huyết Hồn, không ngờ nó có thật…”

Ông ta còn chưa nói hết.

Bên ngoài phủ Diệp vang lên tiếng hô: “Quân lệnh Long Hồn đến!”

“Thiếu soái Diệp Bắc Minh, mau ra tiếp lệnh!”

“Quân lệnh Long Hồn?”

Diệp Bắc Minh và Vạn Lăng Phong quay sang nhìn nhau.

“Đi thôi, ra xem sao”.

Ba người đi ra cổng phủ Diệp.

Tô Mạc Già cũng nghe thấy tiếng hô, vội vàng chạy ra: “Thiếu soái, có chuyện gì vậy?”

“Tôi không biết”.

Đoàn người đến cổng lớn phủ Diệp.

Chỉ thấy một chiếc xe jee đỗ bên ngoài.

Một người đàn ông trung niên với vẻ mặt nghiêm túc cầm một tờ quân lệnh: “Diệp Bắc Minh, tôi là Triệu Tranh, phụ trách truyền lệnh của Long Hồn!”

“Bây giờ tôi tuyên bố năm tội lớn của Diệp Bắc Minh!”

“Lạm sát người vô tội, vô cớ tiêu diệt nhà họ Triệu ở Giang Nam là tội thứ nhất!”

“Tội thứ hai, không phân phải trái trắng đen, giết bạn quốc tế Đông Doanh!”

“Giết Doãn Thiên Hùng, Trương Nhất Phong, gây ảnh hưởng xấu cho giới võ đạo là tội thứ ba!”

“Tội thứ tư, ban đêm đột nhập vào nhà họ Giả ở Kim Lăng, giết người phủ Giả, thủ đoạn tàn nhẫn!”
 
Chương 434


Chương 434

“Đội Huyền Cơ chấp pháp, cậu là thiếu soái Long Hồn lại phế đi cánh tay của chiến sĩ đội Cơ Doanh Long Hồn, khiến họ tàn phế, là tội thứ năm!”

Triệu Tranh lạnh giọng quát: “Diệp Bắc Minh, năm tội lớn đã định!”

“Hạn cho cậu trước tám giờ sáng mai, đến tòa án quân sự Long Đô, tiếp nhận phán quyết!”

Ông ta tiến lên một bước, quát nói:

“Quân lệnh đã đến, Diệp Bắc Minh tiếp lệnh!”

“Ông là cái thá gì mà phán quyết tôi?”

Diệp Bắc Minh cười lạnh lùng một tiếng.

Bỗng nhiên.

Anh nhảy vụt lên!

Phập!

Một luồng sóng khí cường mạnh cuồn cuộn lan ra.

Triệu Tranh tuyên bố quân lệnh Long Hồn như bị sét đánh.

“Phụt!”

Hai chân ông ta mềm nhũn, quỳ xuống đất, đầu gối nổ tung!

Hai chân trực tiếp bị phế!

Triệu Tranh kinh hãi ngẩng đầu: “Diệp Bắc Minh, làm sao cậu dám?”

Chấn hãi!

Che lấp cơn đau ở đầu gối!

Diệp Bắc Minh cũng không quay đầu lại, đi vào phủ Diệp: “Các người không có quyền phán quyết tôi, bảo tôi đến tòa án quân sự hả?”

“Ha ha! Thiếu soái Long Hồn này, không làm nữa cũng được!”

Soạt!

Diệp Bắc Minh giơ tay, trực tiếp ném huy hiệu thiếu soái Long Hồn ra.

Tinh tang!

Chiếc xe jeep bị huy hiệu phi xuyên thủng ngay tại chỗ.

“Chủ nhân!”

Vạn Lăng Phong kinh ngạc.

Lâm Thương Hải kinh hãi kêu lên: “Thiếu chủ?”

Tô Mạc Già thộn cả người, ngây ra tại chỗ: “Thiếu soái?”



Ba người chấn hãi quay vào phủ Diệp.

Đến phòng khách.

Vạn Lăng Phong kinh sợ tê dại da đầu: “Chủ nhân, cậu không cần thân phận thiếu soái nữa ư?”

Lâm Thương Hải cũng không thể tin nổi!

Thiếu soái đấy?

Đó là khái niệm thế nào chứ?

Nó còn có trọng lượng hơn chức hội trưởng võ đạo hành tỉnh Đông Nam của ông ta.
 
Chương 435


Chương 435

Diệp Bắc Minh còn trẻ như vậy, thiếu soái hai mươi ba tuổi, nói không cần là không cần nữa.

Khí phách này, ai có thể địch nổi?

Tô Mạc Già nuốt nước miếng; “Tiểu sư bá, đó là giấy quân lệnh, anh sẽ gặp rắc rối lớn đó”.

Diệp Bắc Minh tỏ vẻ mặt không sao: “Không sao, vị trí thiếu soái này, vì tôi nể mặt bát sư tỷ nên mới nhận”.

“Bọn họ đã muốn tôi đến tòa án quân sự, thì tôi dứt khoát trả lại vị trí này cho họ là được rồi”.

Vạn Lăng Phong thộn mặt!

Với thân phận chiến thần của ông ta, nằm mơ cũng muốn tiến thêm một bước.

Vị trí chí cao vô thượng như vậy, Diệp Bắc Minh nói từ bỏ là từ bỏ, ông ta tự nhân không làm được điều này.

‘Thiếu chủ không hổ là con trai của người phụ nữ đó!’

Lâm Thương Hải nghĩ thầm.

Tô Mạc Già lo lắng.

Vội vàng chạy đến một bên gọi điện cho Lục Tuyết Kỳ, thông báo chuyện xảy ra ở đây.

Diệp Bắc Minh hỏi: “Hai ông nói cho tôi biết chuyện điện Huyết Hồn đi”.

Lâm Thương Hải gật đầu: “Vâng, thiếu chủ”.

“Điện Huyết Hồn là một tổ chức võ đạo vô cùng thần bí, sức mạnh của nó nằm khoảng giữa gia tộc cổ võ và thế gia võ đạo”.

“Hơn nữa, điện Huyết Hồn vô cùng đáng sợ, chưa đạt mục đích thì không thôi”.

“Long Quốc năm mươi năm lại đây từng xảy ra mười bảy vụ án thảm diệt môn, trong đó có mười một vụ là do điện Huyêt Hồn làm”.

“Tóm lại, đó là một tổ chức mà bất kỳ ai nhắc đến cũng phải khiếp sợ của giới võ đạo, không ai dám đắc tội!”

Diệp Bắc Minh gật đầu,

Tìm hiểu bước đầu.

Điện Huyết Hồn đuổi theo Ngư Ấu Vy hình như chính là vì chiếc nhẫn kia.

Chẳng lẽ mẹ có liên quan đến điện Huyết Hồn?

Đáng tiếc, ba Tông Sư võ đạo kia đã chết, không hỏi được thứ gì.

Sau khi trầm ngâm, Diệp Bắc Minh quyết định đi Cảng Đảo một chuyến.

Anh muốn xem mẹ anh để lại thứ gì ở thương hội Hội Phong!

“Lăng Phong, chuẩn bị cho tôi vé tàu cao tốc một tiếng sau, tôi muốn đi Cảng Đảo”.

“Vâng!”



Sáu giờ sáng.

Trụ sở chính Long Hồn, Long Đô.

Bên trong phòng họp.

Bảy tám người đàn ông ngồi bên trong.

Chiến thần Đường Kinh Thương bất ngờ cũng ở trong đó.

Bốn năm mươi người đứng xung quanh phòng họp, đều là tầng lớp cấp cao đứng đầu Long Hồn.
 
Chương 436


Chương 436

Thân phận mỗi người đều có thể so sánh với chiến thần Lăng Phong.

Nhưng ngay cả tư cách ngồi cũng không có.

Một người đàn ông trung niên đập bàn: “Cái gì, Diệp Bắc Minh dám láo xược như vậy? Là ai cho hắn lá gan đó, quân lệnh của Long Hồn truyền đến, hắn còn dám đánh trọng thương sứ giả truyền lệnh?”

Ngụy Kinh Phú!

Cấp bậc đại soái!

Xếp thứ năm trong thập đại chiến thần Long Hồn!

Được gọi là Ngụy Thần!

Một người đàn ông trung niên ngồi trên xe lăn, đầu gối bó thạch cao, sắc mặt khó coi.

Chính là thiếu tướng truyền lệnh Triệu Tranh của Long Hồn.

Mặc dù cấp bậc của Triệu Tranh thấp hơn Diệp Bắc Minh.

Nhưng ông ta là quan truyền lệnh đó!

Còn là thuộc hạ của Ngụy Thần.

Dù cấp soái nhìn thấy quan truyền lệnh cũng phải khách khí ba phần.

Diệp Bắc Minh lại trực tiếp ra tay, đánh gãy hai chân ông ta!

Giọng Triệu Tranh khàn khàn: “Ngụy Thần, xin ông hãy làm chủ cho tôi!”

“Diệp Bắc Minh coi rẻ quốc pháp, phế hai chân tôi như vậy chính là tát vào mặt Long Hồn!”

“Cũng như là tát vào mặt Long Quốc!”

Đám chiến thần Long Hồn Đường Kình Thương đều im lặng.

Chờ đợi chuyện phát triển!

Ngụy Kinh Phú tay cầm báo cáo, lạnh lùng nói: “Tin tức mới nhất, ba mươi phút trước Diệp Bắc Minh đã ngồi tàu cao tốc đi Cảng Đảo rồi”.

“Ngồi tàu cao tốc đi Cảng Đảo?”

“Hắn muốn chạy trốn sao?”

“Ha ha, đến máy bay cũng không dám ngồi, đúng là sợ chết rồi”.

Trong phòng hợp truyền đến tiếng cười nhạo.

Két!

Đột nhiên, cửa phòng họp được mở ra, một cô gái ngẩng đầu ưỡn ngực đi tới.

Cô ấy mặc trang phục đại soái oai phong lẫm liệt.

Soạt!

Ánh mắt tất cả mọi người trong chốc lát đều rơi trên người cô gái này.

Lục Tuyết Kỳ.

Nữ chiến thần Long Hồn.

Lục soái!

Khoảnh khắc Triệu Tranh nhìn thấy Lục Tuyết Kỳ, trong con ngươi đều là tia máu, chính là cô ấy tiến cử Diệp Bắc Minh vào Long Hồn.

“Hóa ra tất cả mọi người đều ở đây à! Nếu họp, tại sao không thông báo cho tôi biết?”, Lục Tuyết Kỳ chất vấn.

Im lặng!
 
Chương 437


Chương 437

Không ai dám trả lời.

Cô ta nhìn khắp bốn phía, sau đó tiếp tục nói: “Muốn bắt sư đệ tôi ra tòa án quân sự, cũng không thông báo cho tôi biết một tiếng? Coi Lục Tuyết Kỳ tôi không tồn tại sao?”

Vẫn không ai nói gì.

Ai cũng biết người phụ nữ này không đơn giản!

Tạm thời ai cũng muốn nể mặt cô ấy.

Triệu Tranh đỏ mắt, khàn khàn nói: “Lục soái, Diệp Bắc Minh coi thường quân lệnh của Long Hồn!”

“Còn đánh người Long Hồn bị thương, dù là sư đệ của cô, cô vẫn muốn bao che cho hắn?”

Giọng nói của Triệu Tranh vang vang có lực, vang vọng khắp phòng họp.

Tất cả mọi người đều kinh ngạc nhìn Triệu Tranh!

Thật can đảm!

Dám nói như vậy ở trước mặt Lục Tuyết Kỳ!

Mặt đẹp của Lục Tuyết Kỳ lạnh lẽo như băng, nhìn Triệu Băng: “Là ai cho ông lá gan bắt sư đệ tôi ra tòa án quân sự?”

“Diệp Bắc Minh lạm sát kẻ vô tội, chẳng lẽ không nên ra tòa án quân sự sao?”

Triệu Tranh quát lớn.

Ầm!

Lục Tuyết Kỳ giơ tay giáng một chưởng!

Cả người Triệu Tranh và xe lăn nổ tung!

“Phát cho ông ta tiền tử tuất, ông viết báo cáo đi, tìm tôi ký tên!”

Lục Tuyết Kỳ nhìn Ngụy Kinh Phú, xoay người rời đi.

Xung quanh tĩnh mịch, không ai dám nói chuyện.

Đường Kình Thương thở dài một tiếng: “Aiz, người phụ nữ này, xem ra chúng ta vẫn không chặn nổi rồi!”

Trụ sở chính hiệp hội võ đạo Long Đô.

Trong một căn mật thất.

Phó Quốc Hoa ngồi ở đó, ngồi đối diện ông ta là một người đàn ông đội mũ rộng vành.

Hắn đeo mặt nạ màu bạc, khiến người ta không nhìn rõ dáng vẻ thật.

Đột nhiên, điện thoại Phó Quốc Hoa reo lên.

Một tin nhắn tới.

Ông ta mở ra nhìn.

Là bức ảnh Diệp Bắc Minh ngồi khoang thương gia trên tàu cao tốc đi về phía Cảng Đảo.

Phó Quốc Hoa cười lạnh: “Mày cũng cảnh giác đấy, không ngồi máy bay! Nếu không, cho mày biến mất cũng quá đơn giản”.

Đột nhiên.

Người đàn ông đối diện hỏi: “Diệp Bắc Minh này thật sự là con trai người phụ nữ đó?”

Phó Quốc Hoa gật đầu: “Có lẽ vậy, Diệp Bắc Minh đang điều tra sự thật về buổi đấu giá hai mươi ba năm trước, cộng thêm tuổi tác, thân thủ, thực lực võ đạo của hắn tuyệt đối không sai được”.

“Ngoài người phụ nữ kia, ai có thể bồi dưỡng ra yêu nghiệt đáng sợ như vậy?”

“Đừng thấy Diệp Bắc Minh 23 tuổi, nhưng thời gian chân chính tập võ cũng chỉ năm năm”.
 
Chương 438


Chương 438

“Năm năm! Hắn có thể giết được Quân Kiếm Phong, đây là khái niệm gì vậy?”

Người đàn ông đội mũ rộng vành im lặng.

Một lát sau, hắn mới lên tiếng: “Diệp Bắc Minh không quan trọng, quan trọng là thứ đồ người phụ nữ kia để lại!”

“Những đan dược kia ông cũng dùng qua rồi, đã biết hiệu quả khủng khiếp đến nhường nào”.

“Nếu như có thể lấy được những thứ khác người phụ nữ đó để lại, toàn bộ Long Quốc, thậm chí toàn thế giới, đều có thể do chúng ta nắm trong tay”.

Phó Quốc Hoa nhướng mày: “Huyết Ảnh, khẩu vị của điện Huyết Hồn các người có phải quá lớn không?”

“Ha ha ha ha”.

Huyết Ảnh cười lớn: “Khẩu vị này có gì mà lớn?”

Phó Quốc Hoa nói: “Diệp Bắc Minh này từ đầu đến cuối như một thanh kiếm, treo trên đỉnh đầu chúng ta”.

“Hơn nữa, Long chủ rất hứng thú với hắn, còn bí mật sắc phong hắn là thiếu soái!”

“Ở đại lục Long Quốc, chúng ta muốn động vào Diệp Bắc Minh có chút khó khăn!”

“Nếu như hắn đi Cảng Đảo, có thể dùng được chút thủ đoạn”.

Phó Quốc Hoa nhìn về phía Huyết Ảnh, nhếch miệng cười: “Chuyện này điện Huyết Hồn các người có thể làm được chứ?”

Huyết Ảnh liếm môi: “Mấy chục năm nay, việc dơ bẩn, việc mệt nhọc, không phải đều là điện Huyết Hồn giúp ông làm sao?”

“Ừm, ông nói có đúng không, phó đại hộ pháp?”

Phó Quốc Hoa biến sắc, có chút không vui: “Huyết Ảnh, nói qua bao nhiêu lần, ở bên ngoài không được gọi tôi là đại hộ pháp!”

“Ha ha ha ha!”

Huyết Ảnh không chút kiêng kỵ cười lớn: “Ông lo lắng cái gì? Đây là tổng hội võ đạo, còn là mật thất riêng của ông, chẳng lẽ còn có người xông…”

Lời còn chưa nói hết.

Đột nhiên, ánh mắt Huyết Ảnh trầm xuống: “Ai?!!!”

Hắn nhìn về một hướng khác, hét lớn.

“Ra!”

Sắc mặt Phó Quốc Hoa cũng trầm xuống, nhìn về phía một góc tối trong mật thất.

Cộp cộp cộp cộp!

Một loạt tiếng bước chân truyền tới.

Một người khiến cả hai không ngờ tới bước ra từ trong bóng tối.

“Diệp Bắc Minh!!!”

Phó Quốc Hoa kinh hãi, sợ đến suýt rớt cằm.

Huyết Ảnh cũng đứng bật dậy, không dám tin nhìn Diệp Bắc Minh trước mắt!

Hai người đều kinh sợ!

Tình huống gì vậy?

Không phải người của Phó Quốc Hoa nói Diệp Bắc Minh đang ngồi tàu cao tốc đi Cảng Đảo sao?
 
Chương 439


Chương 439

Cách mấy ngàn cây số, làm sao Diệp Bắc Minh có thể dịch chuyển về Long Đô, hơn nữa còn đến trụ sở chính hiệp hội võ đạo?!!!

“Mày… mày thật sự là Diệp Bắc Minh?”, Phó Quốc Hoa nghiêm mặt.

Diệp Bắc Minh cười nhạt: “Ông nói xem?”

Anh thả ra tin tức, tất cả mọi người đều cho rằng anh đi Cảng Đảo.

Nào ngờ, một mình Diệp Bắc Minh lén lẻn vào Long Đô!

Phó Quốc Hoa nghe thấy giọng nói này, lập tức biết người trước mắt chính là Diệp Bắc Minh.

Mặc dù ông ta chưa từng nhìn thấy tận mắt Diệp Bắc Minh, nhưng tất cả camera có sự xuất hiện của Diệp Bắc Minh, ông ta đều xem qua mấy lần.

Thần thái, giọng nói, động tác, tuyệt đối không phải giả mạo.

Phó Quốc Hoa vô cùng kiêng kỵ nhìn Diệp Bắc Minh: “Diệp Bắc Minh, sao mày có thể làm được?”

Diệp Bắc Minh đi tới, tùy ý kéo một cái ghế ngồi xuống, nhàn nhạt nói: “Chẳng lẽ các người không biết có thuật dịch dung?”

“Thuật dịch dung?!!!”

Phó Quốc Hoa và Huyết Ảnh đều sững sờ.

Trong nháy mắt liền hiểu ra!

Diệp Bắc Minh đùa giỡn bọn họ.

Có người dịch dung thành dáng vẻ của Diệp Bắc Minh, ngồi tàu cao tốc đi Cảng Đảo.

Một giây sau đó.

Phó Quốc Hoa bật cười: “Diệp Bắc Minh, lá gan của mày lớn đấy, dám một mình tiến vào căn mật thất này?”

“Mặc dù tao không biết mày vào bằng cách nào, nhưng mày có biết đây là đâu không?”

Diệp Bắc Minh nhàn nhạt trả lời: “Trụ sở chính hiệp hội võ đạo”.

“Sao vậy?”

Sao vậy?

Mẹ kiếp!

Phó Quốc Hoa lập tức nổi giận, kích động muốn chửi bậy.

Đây chính là trụ sở chính hiệp hội võ đạo đấy!

Ông đây là phó hội trưởng hiệp hội võ đạo, nhân vật đứng thứ năm mươi trên bảng xếp hạng Tông Sư Á Châu.

Một mình mày lẻn vào được mật thất của tao!

Còn hỏi tao sao vậy?

Phó Quốc Hoa cười gằn, chậm rãi đứng dậy, siết chặt quả đấm, đột nhiên bùng nổ: “Tao sẽ cho mày biết! Quỳ xuống nói chuyện cho tao!!!”

Luồng chân khí ngưng tụ, một quyền đánh ra!

Ầm!

Cuồng phong nổi lên!

Đồ gỗ đỏ trong mật thất đều bay sang bên cạnh.

Đụng vào vách tường, chia năm xẻ bảy!

Ngay cả mặt đất cũng bị một cước của Phó Quốc Hoa đạp thành kẽ hở!
 
Chương 440


Chương 440

Diệp Bắc Minh cười nhạt, vẫn thờ ơ ngồi ở đó.

Phó Quốc Hoa nổi giận!

Ông đây ra tay rồi?

Mày có thái độ gì!

Nội kình càng cuồng bạo, chuẩn bị một quyền đánh chết Diệp Bắc Minh.

Huyết Ảnh đứng cách đó không xa, sắc mặt nghiêm túc, cảm giác không đúng!

Có cái gì rất không đúng!

Diệp Bắc Minh không phải tên ngốc, sao có thể ngồi ở đó để mặc Phó Quốc Hoa ra tay? Hắn muốn làm gì?

“Cẩn thận!!!”

Huyết Ảnh mở miệng nhắc nhở.

Nhưng tất cả đã muộn.

Thời điểm quả đấm của Phó Quốc Hoa chỉ còn cách Diệp Bắc Minh một mét.

Diệp Bắc Minh giơ tay, làm ra động tác một kiếm chém ra.

‘Thằng nhãi này muốn làm gì?’, Phó Quốc Hoa âm thầm cau mày.

Trong tay Diệp Bắc Minh vốn không có kiếm!

Một khắc chém ra kia!

Kiếm Đoạn Long xuất hiện!

“Phụt…”

Máu tươi tung tóe!

Phó Quốc Hoa hét thảm một tiếng, điện cuồng lùi về phía sau.

Tay ra quyền kia bị một kiếm chém đứt.

Máu tươi ồ ạt.

Cho dù nắm đấm của ông ta mạnh đến đâu, chẳng lẽ lại mạnh hơn kiếm Đoạn Long?

Sắc mặt Phó Quốc Hoa trắng bệch, khó coi giống như ăn phải con ruồi, ông ta căm tức nhìn Diệp Bắc Minh, gào thét nói: “Nhóc con, mày dám chém đứt cánh tay tao? Ông đây là Phó Quốc Hoa, phó hội trưởng hiệp hội võ đạo Long Quốc! Nhân vật khủng khiếp đứng thứ 50 bảng xếp hạng Tông Sư Á Châu!”

Phó Quốc Hoa sắp phát điên rồi.

Đau đến mức khiến mặt mũi ông ta hoàn toàn méo mó.

Điên cuồng hét về phía Diệp Bắc Minh!

Huyết Ảnh thì đứng ở đó, ánh mắt nóng như lửa, gắt gao nhìn chằm chằm kiếm Đoạn Long trong tay Diệp Bắc Minh.

Còn cả chiếc nhẫn trữ vật Diệp Bắc Minh đeo trên tay.

“Thanh kiếm này đột nhiên xuất hiện… thủ đoạn giống y như người phụ nữ đó…”

“Còn cả chiếc nhẫn! Người phụ nữ đó cũng đeo!”

Huyết Ảnh kích động, gắt gao nhìn chằm chằm Diệp Bắc Minh: “Nhẫn, giao ra nhẫn!!!”

“Nếu không sẽ chết!”
 
Chương 441


Chương 441

Diệp Bắc Minh chuyển ánh mắt lên người Huyết Ảnh: “Vốn đợi lát nữa xử lý mày, nếu mày không đợi được muốn chết như vậy thì tao tác thành cho mày trước”.

“Ha ha ha!”

Huyết Ảnh phách lối cười thành tiếng: “Diệp Bắc Minh, mày tưởng mày là…”

Chữ ‘ai’ còn chưa nói ra.

Diệp Bắc Minh cầm kiếm Đoạn Long đánh tới!

Phí lời với mày làm gì?

Kiếm khí của kiếm Đoạn Long mang theo tiếng gào thét, phá vỡ không khí!

Chém về phía cổ họng Huyết Ảnh!

“Mày… mày coi Huyết Ảnh tao là người thế nào? Là mấy tên phế vật bị mày giết trong nháy mắt?”, Huyết Ảnh nổi giận.

Hán không chút né tránh, chìa hai tay ra!

Là một đôi thiết trảo!

Đây là thiết trảo được rèn từ thiên thạch ngoài không gian, cắm chặt vào bên ngoài tay Huyết Ảnh.

Vô địch!

Hướng về phía kiếm Đoạn Long!

Keng!

Một tiếng giòn dã, ánh lửa lóe lên!

Cảnh tượng quỷ dị xuất hiện.

“A!!!”

Huyết Ảnh kêu thảm một tiếng, thiết trảo rèn từ thiên thạch bị kiếm Đoạn Long chém đứt giống như đậu hũ vậy!!!

Máu tươi bắn ra!

Đôi thiết trảo của Huyết Ảnh và phần máu thịt của Phó Quốc Hoa dưới kiếm Đoạn Long không có bất kỳ khác biệt gì.

Xoẹt xoẹt xoẹt xoẹt!!!

Huyết Ảnh hoảng sợ lui về phía sau, đôi mắt dưới lớp mặt nạ đều là sợ hãi: “Sao có thể chứ?”

“Đây là kiếm gì vậy?”

“Rít!!!”

Huyết Ảnh bừng tỉnh hiểu ra, kêu lên một tiếng: “Đây là kiếm người phụ nữ kia để lại cho mày?”

Diệp Bắc Minh mặt lạnh lùng: “Mày nói nhảm nhiều quá!”

Bước nhanh về phía trước, một kiếm đâm vào bụng Huyết Ảnh!

Huyết Ảnh muốn tránh, nhưng căn bản không tránh nổi.

Mẹ nó quá nhanh!

Tất cả nội lực đều tản mất, Huyết Ảnh giống như chó chết nằm trên đất.

Thái độ quay ngoắt 180 độ.

“Tha mạng… Tha mạng… Diệp Bắc Minh, tôi biết lỗi rồi, cầu xin anh tha cho tôi! Tôi chỉ là một trưởng lão nhỏ ở điện Huyết Hồn, cũng là phụng mệnh làm việc thôi!”, Huyết Ảnh dập đầu như giã tỏi, đầu trầy trụa hết.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom