Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện Của Tui À!

Diễn Đàn Truyện Của Tui À là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Đồ Đệ Xuống Núi Vô Địch Thiên Hạ

Chương 382


Chương 382

Bùm!

Một chân Diệp Bắc Minh đạp xuống.

Tiếng răng rắc giòn dã.

Bả vai Doãn Thiên Hùng trong nháy mắt lõm xuống, xương cốt nổ bùm!

Bắp thịt bị xé toạc!

Máu tươi tung tóe!

“A!”

Doãn Thiên Hùng ngay cả một câu nói cũng chưa nói xong, hét thảm đầy đau đớn, sống không bằng chết.

Diệp Bắc Minh lạnh giọng nói: “Tôi cho ông giải thích chuyện xảy ra hai mươi ba năm trước, không phải cho ông biện minh!”

Chân anh hạ xuống đầu Doãn Thiên Hùng.

“Cơ hội lần hai, không nói rõ ràng sẽ đạp bể đầu ông!”

Rít!

Doãn Thiên Hùng hít một hơi lạnh.

Toàn thân run rẩy!

Nhân vật hàng đầu đã từng làm rung chuyển giới võ đạo, lúc này lại run rẩy giống như chim cút.

Cậu thanh niên trước mắt giống như thần chết vậy!

Quá đáng sợ!

Doãn Thiên Hùng cũng không có bất kỳ may mắn nào, ông ta hét lớn: “Hai mươi ba năm trước có một người phụ nữ cầm đan dược xuất hiện ở buổi đấu giá Sotheby’s, đan dược đó cả đời chúng tôi chưa từng được nhìn thấy!”

“Loại khí tức đó, hoa văn trên đan dược khiến tất cả mọi người phát điên!”

“Chúng tôi không tìm được thứ đồ người phụ nữ kia cần, vì vậy trong một đêm mưa đã chuẩn bị liên thủ giết bà ta”.

Bùm!

Nghe đến đây, con ngươi Diệp Bắc Minh đỏ bừng.

Một cước đạp nát bắp đùi của Doãn Thiên Hùng!

“A…”

Doãn Thiên Hùng đau thiếu chút nữa cắn đứt đầu lưỡi, trong miệng đều là máu: “Tôi đã nói cho cậu rồi, cậu còn muốn thế nào?”

Diệp Bắc Minh lạnh giọng hỏi: “Ông ra tay không?”

“Có ra tay, tôi đâm bà ta một kiếm…”, Doãn Thiên Hùng trả lời.

Tim Diệp Bắc Minh co rút lại!

Bùm!

Lại là một cước rơi xuống.

“A!”

Doãn Thiên Hùng lại không kiểm soát được, điên cuồng cầu xin tha thứ: “Xin tha mạng… Diệp Bắc Minh, tôi chỉ đâm bà ta một kiếm mà thôi… Thực lực của bà ta rất đáng sợ, tôi không sờ vào nổi…”
 
Chương 383


Chương 383

“Buổi tối hôm đó có rất nhiều người vây bắt, không những có người của giới võ đạo”.

“Còn có người của gia tộc Cổ Võ, mọi người đếu rất điên cuồng… chết thảm… cuối cùng tôi chỉ được chia một viên đan dược, những thứ khác bị bọn họ cầm đi rồi! Thật đấy, tin tôi đi!”

Ầm ầm ầm ầm ầm!

Đầu Doãn Thiên Hùng điên cuồng đập xuống đất.

Không ngừng dập đầu!

“Diệp Bắc Minh, cậu tin tôi đi, thật sự không liên quan quá lớn đâu”.

Trong tiếng cầu xin tha thứ của Doãn Thiên Hùng.

Ding ding ding!

Điện thoại di động của ông ta vang lên.

Bầu không khí quỷ dị lan tràn trong vườn hoa nhà họ Doãn!

Diệp Bắc Minh phun ra một chữ: “Nghe”.

“Vâng…”

Doãn Thiên Hùng run rẩy lấy điện thoại di động từ trong túi ra.

Run rẩy nói: “Alo…”

Người bên kia điện thoại ngây ra, kỳ quái nói: “Trưởng lão Doãn, ông sao thế? Giọng nói không đúng lắm”.

Doãn Thiên Hùng cố nén đau đớn, cắn răng nói: “Tôi… không sao, gần đây bị cảm”.

Đầu dây bên kia ‘ồ’ một tiếng, sau đó giọng nói trầm xuống: “Xảy ra chuyện lớn rồi, ông còn nhớ chuyện của hai mươi ba năm trước chứ? Hôm nay có một cậu thanh niên tên Diệp Bắc Minh xuất hiện ở Trung Hải chúng ta”.

“Chúng tôi xem hình của hắn, trông rất giống người phụ nữ của hai mươi ba năm trước!”

“Chúng tôi nghi ngờ Diệp Bắc Minh rất có thể chính là con trai của người phụ nữ kia”.

“Vì vậy, chúng tôi quyết định diệt trừ Diệp Bắc Minh trước!”

“Dù hắn không phải con trai người phụ nữ kia, mọi người cũng đã nghiên cứu qua, thà giết nhầm còn hơn bỏ sót!”

Doãn Thiên Hùng há hốc miệng, một câu cũng không nói thành lời.

Ông ta không biết nên nói gì!

Diệp Bắc Minh ở đây, ông ta nào dám mở miệng?

Im lặng!

Một lát sau.

“Alo, Doãn trưởng lão, ông có nghe không?”

Doãn Thiên Hùng run rẩy trả lời: “Tôi… tôi đang nghe”.

Đầu dây bên kia có người nói: “Được, ông ở Trung Hải, tốt nhất điều tra tung tích về Diệp Bắc Minh trước đi”.

“Đã có người xuất phát chuẩn bị đến Trung Hải giết hắn rồi!”

“Tốt nhất ông nên tìm thất Diệp Bắc Minh trước”.

Diệp Bắc Minh trả lời: “Không cần tìm, tôi đã ở đây rồi”.
 
Chương 384


Chương 384

“Tôi đã lấy được danh sách người đã ra tay với mẹ tôi rồi, các người chờ đi, tôi giết từng người một!”

Soạt!

Đầu dây bên kia im lặng hồi lâu!

Tút tút tút!

Trực tiếp cúp máy.

Diệp Bắc Minh lạnh lẽo nói: “Ông còn biết gì nữa không?”

Ầm ầm ầm ầm!

Doãn Thiên Hùng không ngừng dập đầu, máu tươi chảy ròng ròng: “Tôi chỉ biết nhiêu đó, thật đấy, năm đó tôi thực sự chỉ đâm bà ta một kiếm, chia được một viên thuốc, không có gì khác…”

“Một kiếm đã đủ khiến ông chết rồi”.

Lời vừa dứt.

Diệp Bắc Minh một cước đạp vào ngực Doãn Thiên Hùng!

“Bố!!!”, người đàn ông trung niên hét thảm một tiếng, đứng đực tại chỗ.

Diệp Bắc Minh không thèm nhìn ông ta một cái.

Trạm kế tiếp.

Trương Nhất Phong nhà họ Trương.

Nợ máu phải trả bằng máu!



Trụ sở chính hiệp hội võ đạo Long Đô.

Trong khoảnh khắc cúp điện thoại, sắc mặt người đàn ông trung niên ngồi trong phòng làm việc cực kỳ khó coi.

Bùm!

Một chưởng giáng xuống, chia năm xẻ bảy bàn làm việc bằng gỗ đỏ.

Phó Quốc Hoa!

Một trong những nguyên lão tổng hội hiệp hội võ đạo.

Chính là phó hội trưởng hiệp hội võ đạo.

“Phó hội trưởng, sao vậy?”

Mọi người đều nhìn qua.

Phó Quốc Hoa chậm rãi mở miệng: “Diệp Bắc Minh đã biết chúng ta rồi, vừa mới đây tôi và Doãn Thiên Hùng gọi điện thoại, Diệp Bắc Minh ngay ở bên cạnh”.

“Doãn Thiên Hùng chết rồi!”

Trong phòng họp hiện lên vẻ kinh sợ!

“Cái gì?”

“Sao có thể nhanh như vậy?”

Con mắt mọi người đều nhíu lại.

Phó Quốc Hoa quét mắt nhìn mọi người: “Diệp Bắc Minh nói hắn đã có được danh sách người ra tay với mẹ hắn rồi, hắn muốn giết sạch từng người chúng ta!”
 
Chương 385


Chương 385

“Hắn dựa vào cái gì vậy?”

“Diệp Bắc Minh có thể giết sạch chúng ta?”

“Nằm mơ đi!”

Mọi người trong phòng họp đều khinh thường cười nhạt.

Một Diệp Bắc Minh có thể chấn động đến bọn họ?

Phải biết rằng bọn họ gần như đại diện cho toàn bộ Long Quốc, thậm chí là toàn bộ hiệp hội võ đạo Á Châu!

Đột nhiên, Tiêu Thiên Chiến mở miệng: “Đừng quên hắn là con trai của người phụ nữ đó… Thật sự hắn có cơ hội làm được!”

Trong nháy mắt.

Phòng họp tĩnh mịch!

Nhớ đến người phụ nữ kinh khủng năm đó, tất cả mọi người đều cảm giác xương sống phát rét!

Sợ hãi!

Kinh hoàng!

Run rẩy!

Bọn họ không sợ Diệp Bắc Minh, nhưng chắc chắn là sợ người phụ nữ kia.

Đây chính là ác mộng suốt đời của bọn họ!

Hạ Vũ Thần cắn răng nói: “Chư vị, tài liệu về Diệp Bắc Minh, trong một giờ đồng hồ trôi qua, chắc mọi người đã xem kỹ”.

“Năm năm trước, Diệp Bắc Minh vẫn là một tên phế vật!”

“Năm năm sau, hắn có thể dùng một quyền giết chết Quân Kiếm Phong trong nháy mắt! Trong năm năm này, rốt cuộc hắn đã trải qua những gì?”

Vẫn tĩnh mịch!

Nhưng ánh mắt mọi người ở đây đều lóe sáng.

Hạ Vũ Thần tiếp tục nói: “Nếu như chúng ta lấy được bí mật trên người Diệp Bắc Minh, giành được phương pháp tu luyện của hắn”.

“Có lẽ chuyện này đối với chúng ta mà nói chính là cơ hội!”

Soạt!!!

Mười mấy người đều nhìn lại.

Cơ hội!

Đúng vậy, chắc chắn là một cơ hội!!!

Có lẽ sẽ khiến thực lực võ đạo của bọn họ cao hơn một bậc.

Ánh mắt tất cả mọi người lập tức trở nên nóng bỏng.

Thậm chí có người thở hổn hển!

Phù phù phù!

Hạ Vũ Thần cắn răng: “Hai mươi ba năm trước, chúng ta có thể giết mẹ hắn! Hai mươi ba năm sau, chúng ta cũng có thể giết hắn!”

Nhà họ Trương, vùng ngoại ô Trung Hải.

“Cái gì?”
 
Chương 386


Chương 386

“Doãn Thiên Hùng chết rồi?”

Sau khi Trương Nhất Phong nhận được điện thoại của Phó Quốc Hoa, lập tức hoảng hốt.

Trên khuôn mặt già nua đều là vẻ không dám tin: “Sao có thể chứ?”

“Doãn Thiên Hùng chết như thế nào?”

Phó Quốc Hoa nói nhanh: “Con của người phụ nữ hai mươi ba năm trước quay về báo thù”.

“Người phụ nữ đó!!!”

Trương Nhất Phong ngược lại hít một hơi lạnh, trong mắt tràn đầy sợ hãi.

“Được!”

“Được! Được, không thành vấn đề”.

“Được! OK, tôi biết rồi”.

Trương Nhất Phong liên tục gật đầu.

Sau khi cúp máy, lúc ông ta xoay người về phong mình, mở két sắt.

Thu dọn đồ đạc chuẩn bị rời khỏi nhà họ Trương.

Đột nhiên.

Một giọng nói lạnh lùng truyền tới: “Trương Nhất Phong, ông chuẩn bị đi đâu?”

Con ngươi Trương Nhất Phong co rút kịch liệt!

Chỉ thấy một cậu thanh niên đang nghênh ngang ngồi trước bàn đọc sách làm từ gỗ đỏ, mặt tươi cười nhìn mình.

“Diệp Bắc Minh?!!”

Trương Nhất Phong kinh hãi.

Diệp Bắc Minh chậm rãi đứng dậy: “Xem ra ông đã nhận được tin tức, biết tôi là ai chưa? Nói cho tôi biết chuyện xảy ra hai mươi ba năm trước, tôi có thể giữ lại một mạng cho ông”.

“Cút!”

Trương Nhất Phong quát một tiếng, giơ tay túm lấy Diệp Bắc Minh.

Một luồng nội kình đáng sợ trào dâng mãnh liệt trong thư phòng!

Ầm! Ầm! Ầm! Ầm!

Số lượng lớn bình sứ cổ xung quanh nổ tung.

Những bức tranh nổi tiếng dưới nội lực đều hóa thành mảnh vụn!

Diệp Bắc Minh vẫn ngồi đó, bình tĩnh nhìn Trương Nhất Phong đang đánh tới.

Một tiếng keng vang thật lớn!

Bàn gỗ đỏ bên cạnh Diệp Bắc Minh tách ra, bay về hai phía, Trương Nhất Phong cũng lập tức xuất hiện trước mặt Diệp Bắc Minh, móng vuốt chụp vào cổ họng anh.

Mắt thấy sắp bóp vỡ cổ họng Diệp Bắc Minh.

Bùm!

Trong nháy mắt, Diệp Bắc Minh ra tay, dùng chân đá ra.

Rơi vào ngực Trương Nhất Phong.

Vị cường giả hàng đầu đứng thứ 103 trên bảng xếp hạng Tông Sư Á Châu bay ra ngoài!
 
Chương 387


Chương 387

Diệp Bắc Minh chỉ dùng một cước.

Đạp vỡ gân mạch trên cơ thể ông ta!

Trương Nhất Phong nằm trên đất, hoảng sợ ngẩng đầu lên nhìn Diệp Bắc Minh, chỉ vào anh: “Mày… mày… dùng công phu gì?”

“Sao mày có thể mạnh như vậy!”

Một cước đạp đứt gân mạch toàn thân.

Quá kinh khủng!

Diệp Bắc Minh ngồi ở đó, vẻ mặt lạnh như băng, bình tĩnh hỏi: “Cho ông một cơ hội, trả lời vấn đề của tôi, tôi cho ông được sung sướng”.

“Nếu không tôi diệt toàn tộc nhà họ Trương ông!”

Cơ thể già nua của Trương Nhất Phong run rẩy, thanh niên tàn bạo trước mắt này đã vượt xa khỏi trí tưởng tượng của ông ta.

Ánh mắt nhìn Diệp Bắc Minh giống như nhìn thần chết!

Trương Nhất Phong trong nháy mắt chịu khuất phục: “Cậu hỏi đi…”

Diệp Bắc Minh cười gật đầu: “Ông vẫn thông minh hơn Doãn Thiên Hùng nhiều…”

Tiếp theo.

Diệp Bắc Minh hỏi Trương Nhất Phong chuyện xảy ra vào hai mươi ba năm trước.

Tình huống chủ yếu không khác với những gì Lâm Thương Hải nói.

Xem ra Lâm Thương Hải cũng không nói dối.

Ông ta thật sự đã cứu mẹ mình.

Điểm khác biệt duy nhất chính là mẹ của Diệp Bắc Minh được một người thần bí cứu đi, đám người Trương Nhất Phong cũng không tìm được bà.

Về sau nghe nói mẹ Diệp Bắc Minh xuất hiện ở Long Đô!

“Người trong danh sách này đều ra tay?”

Diệp Bắc Minh nâng tay lên, lấy ra danh sách chết.

Trương Nhất Phong quét mắt nhìn: “Về cơ bản đều ở trên đó”.

“Về cơ bản?”

Diệp Bắc Minh nhướng mày.

Trương Nhất Phong giải thích: “Ngoại trừ người của giới võ đạo, còn có người của gia tộc Cổ Võ, một đám người Đông Doanh cũng từng ra tay”.

“Gia tộc Cổ Võ, người Đông Doanh!”

Đôi mắt lạnh lẽo của Diệp Bắc Minh dựng thẳng: “Ai?”

Trương Nhất Phong cười khổ lắc đầu: “Cái này tôi thật sự không biết, tôi chỉ có trách nhiệm tham dự, chi tiết cụ thể tôi không có tư cách thảo luận”.

“Phía bên người Đông Doanh hình như là gia chủ bây giờ của gia tộc Chiba…”

Gia tộc Chiba!

Diệp Bắc Minh gật đầu, nhớ kỹ cái này.

“Người tham gia thảo luận giết mẹ tôi có những ai?”

Diệp Bắc Minh biết những người này mới là đầu sỏ!
 
Chương 388


Chương 388

Mấy người khác cùng lắm cũng chỉ là con dao!

Trương Nhất Phong run rẩy trả lời: “Phó hội trưởng Phó Quốc Hoa chắc hẳn biết, đêm hôm đó chính ông ta đã liên lạc với mọi người”.

“Ông còn biết gì nữa?”

Trương Nhất Phong nằm trên đất, thê thảm nói: “Diệp Bắc Minh, tôi thật sự chỉ biết đến vậy”.

Diệp Bắc Minh cầm điện thoại của Trương Nhất Phong lên, hỏi mật mã của ông ta.

“Ông biết phải làm sao rồi chứ?”

“Đừng để tôi lại đến nhà họ Trương các người”.

Bỏ lại một câu rồi xoay người rời đi.

Trương Nhất Phong bất đắc dĩ cười khổ: “Tôi biết rồi…”

Nhìn bóng lưng Diệp Bắc Minh rời đi, nét mặt già nua của ông ta đầy thê lương: “Trương Nhất Phong tôi cả đời chưa từng làm chuyện xấu, duy chỉ có hai mươi ba năm trước…”

“Ha ha ha ha! Báo ứng, báo ứng!”

Đốt một ngọn lửa.



Khoảnh khắc Diệp Bắc Minh ra khỏi nhà họ Trương.

Sau lưng ánh lửa ngút trời!

Nhà họ Trương sôi trào.

Tô Mạc Già lái xe, chờ đợi ven đường, sau khi Diệp Bắc Minh lên xe, cô ta đúng lúc nhìn thấy ánh lửa đầy trời.

“Tiểu sư bá, anh thật sự giết Doãn Thiên Hùng và Trương Nhất Phong?”

Diệp Bắc Minh gật đầu.

“Rít!”

Tô Mạc Già ngược lại hít một hơi lạnh: “Giới võ đạo sắp có địa chấn rồi, Quân Kiếm Phong, Doãn Thiên Hùng, Trương Nhất Phong đều là nhân vật hàng đầu đứng khoảng 100 trong bảng xếp hạng Tông Sư”.

“Trong một ngày, tất cả đều chết trong tay anh”.

Diệp Bắc Minh không nói gì.

Mở khóa điện thoại của Trương Nhất Phong.

Mở lịch sử cuộc gọi, quả nhiên có một số điện thoại gọi đến từ một phút trước.

Anh trực tiếp mở loa ngoài.

Tút tút tút!

Khoảng ba mươi giây sau, đối phương nghe điện thoại.

Diệp Bắc Minh và người đầu dây giống như có dòng điện cảm ứng, không ai nói chuyện.

Một phút sau.

Đối diện truyền đến giọng một người đàn ông: “Diệp Bắc Minh?”

Diệp Bắc Minh khẽ cười: “Phó Quốc Hoa?”

Phó Quốc Hoa cười lớn: “Ha ha ha ha, giỏi lắm nhóc con, mày đoán ra được lão phu!”

“Tốc độ của mày đúng là khiến người ta kinh ngạc”.
 
Chương 389


Chương 389

“Tôi cho ông một cơ hội, nói cho tôi biết đêm hôm đó còn ai ra tay với mẹ tôi”, Diệp Bắc Minh lạnh lùng nói: “Tôi giữ lại toàn thây cho ông”.

“Toàn thây?”

Trong giọng nói của Phó Quốc Hoa mang theo vẻ dữ tợn: “Diệp Bắc Minh, mày tưởng mình là ai?”

“Mày định đoạt được giới võ đạo?”

Diệp Bắc Minh lạnh giọng mở miệng: “Ông không nói cũng được, tôi sẽ tìm tất cả các người”.

“Hai mươi chín người trong danh sách, một người tôi cũng không tha”.

Anh nhếch miệng cười như thần chết!

“Tôi sẽ lại đến Long Đô, ông chờ tôi”.

Nói xong.

Trực tiếp cúp điện thoại!

Phó Quốc Hoa ngây người, ông ta còn muốn nói thêm đôi câu.

Nhưng Diệp Bắc Minh lại cúp máy.

Lúc này, sau lưng Phó Quốc Hoa không hiểu sao dâng lên khí lạnh, khiến ông ta dựng tóc gáy.

Không lạnh mà run!

“Gặp quỷ rồi!!!”

Phó Quốc Hoa cắn răng: “Tên nhãi này dựa vào đâu mà giở giọng điệu này nói chuyện với mình?”

“Đáng chết!”

“Một tên nghiệt chủng mà thôi, lẽ nào thật sự có thể giết tất cả mọi người?”

Trong lòng tức giận.

Một lát sau, Phó Quốc Hoa lại cầm điện thoại, gọi vào một số: “Alo, mấy người cố gắng trốn đi, thực lực của Diệp Bắc Minh này vượt quá những gì chúng ta tưởng tượng đấy!”

Trong một ngày ngắn ngủi.

Đệ nhất Trung Hải Quân Kiếm Phong chết.

Lão gia chủ nhà họ Doãn, Doãn Thiên Hùng chết!

Lão gia chủ nhà họ Trương, Trương Nhất Phong chết!

Giới võ đạo Trung Hải lập tức sôi sùng sục.

“Tại sao có thể như vậy?”

“Nghe nói có một người tiến vào nhà họ Doãn, đánh chết ông cụ Doãn!”

“Mà ông cụ Trương chết trong trận hỏa hoạn, thư phòng hóa thành tro, đưa đi bệnh viện cấp cứu mới phát hiện, gân mạch toàn thân ông cụ Trương nát hết!”

Có người nghi ngờ: “Không biết phải Diệp Bắc Minh làm không nhỉ?”

“Không thể nào!”

“Đùa gì thế, trong một ngày Diệp Bắc Minh giết liên tiếp ba người? Tuyệt đối không thể nào!”

“Hơn phân nửa là kẻ địch báo thù!”

Vô số người trong giới võ đạo đang bàn luận.

Ngay cả giới nhà giàu Trung Hải cũng sôi sùng sục.
 
Chương 390


Chương 390

Đối với người bình thường mà nói, mặt trời cứ theo lẽ thường dâng lên, không xảy ra bất kỳ chuyện gì.



Giờ phút này.

Diệp Bắc Minh ngồi ở trong xe, nhìn danh sách trong tay.

Sau tên của Doãn Thiên Hùng và Trương Nhất Phong lại có thêm một người.

“Còn 27 người!”

Nghe đến đây, Tô Mạc Già kinh hãi.

Thông tin trong danh sách này là cô ta thu thập cho Diệp Bắc Minh.

Lời này của Diệp Bắc Minh là có ý gì?

Còn 27 người?

Tô Mạc Già nghĩ đến hậu quả đáng sợ, vội vàng hỏi: “Tiểu sư bá, anh… anh muốn làm gì?”

“Chẳng lẽ anh muốn giết hết người trong danh sách này?”

Diệp Bắc Minh gật đầu: “Không sai”.

Tô Mạc Già sắp phát điên rồi, cô ta vội vàng nói: “Tiểu sư bá, anh đừng kích động”.

“Tôi không biết anh có thực lực gì, có lẽ anh thật sự có thể giết sạch bọn họ!”

“Nhưng vì giới võ đạo Long Quốc, anh không thể giết bọn họ!”

Diệp Bắc Minh nhướng mày: “Ồ?”

Tô Mạc Già nói nhanh: “Doãn Thiên Hùng, Trương Nhất Phong còn may, chỉ là gia tộc võ đạo bình thường”.

“Quân Kiếm Phong đã là hàng ngũ thế gia!”

“Quân Kiếm Phong chết trên đài võ đạo, không có lý do làm gì anh”.

“Nhưng nếu anh giết những người còn lại trong danh sách, nhất định sẽ khiến nhiều người tức giận!”

“Những người này thân phận địa vị rắc rối phức tạp, cuối cùng nói không chừng có người muốn gây áp lực tới Long Hồn! Đến khi đó, Long Hồn không bảo vệ nổi cho anh đâu”.

Diệp Bắc Minh ra vẻ thờ ơ.

Thù của bố mẹ không thể nào không báo!

Nhìn thái độ này của Diệp Bắc Minh, Tô Mạc Già gấp gáp.

Tút tút tút!

Lúc này, điện thoại của Diệp Bắc Minh reo lên, Chu Nhược Giai gọi điến đến, mời anh cùng ăn cơm tối.

Diệp Bắc Minh đồng ý, bảo Tô Mạc Già dừng xe, chạy thẳng đến trường đại học Trung Hải.

Sau khi Diệp Bắc Minh đi, Tô Mạc Già vô cùng gấp gáp, gọi một cuộc điện thoại về Long Đô.

“Alo, sư phụ, chuyện lớn rồi, tiểu sư bá giết Doãn Thiên Hùng và Trương Nhất Phong!”

“Anh ta còn nói muốn giết chết tất cả người trong danh sách chết, giết hết toàn bộ!”, Tô Mạc Già vội vàng nói.

Lục Tuyết Kỳ nghe xong, khẽ nhíu mày: “Mạc Già, con đừng có gấp, cái gì mà danh sách chết, xảy ra chuyện gì thế?”

Tô Mạc Già kể hết mọi chuyện cho Lục Tuyết Kỳ.
 
Chương 391


Chương 391

Sau khi Lục Tuyết Kỳ nghe xong, con ngươi lóe lên.

Cô ấy trầm ngâm, sau đó gật đầu: “Được rồi, sư phụ đã hiểu”.

“Sư phụ, người không ngăn cả tiểu sư bá sao?”

Tô Mạc Già vội hỏi.

Lục Tuyết Kỳ thản nhiên cười: “Tiểu sư đệ muốn giết người, tại sao sư phụ phải ngăn cản?’

“Nếu nó cần, nhớ phải giúp nó giết!”

“Cái gì?”

Tô Mạc Già ngây ra.

Tình huống gì vậy!

“Sư phụ, nếu những người này chết, cao thủ võ đạo Long Quốc chúng ta sẽ không còn, đến lúc đó giới võ đạo sẽ loạn hết lên đấy”.

Lục Tuyết Kỳ cười ngạo nghễ: “Dù khắp thiên hạ loạn, vậy thì đã sao?”

“Tiểu sư đệ muốn giết thì để nó giết!”

“Xảy ra chuyện, sư phụ chịu trách nhiệm”.



Diệp Bắc Minh đến cửa đại học Trung Hải.

Chu Nhược Giai đã chờ từ lâu.

Tô Ấu Ninh cũng ở bên cạnh.

Cả hai đều ăn mặc trẻ trung và xinh đẹp, nếu xét về khuôn mặt và vóc dáng, Chu Nhược Giai vẫn hơn một bậc.

Xe taxi dừng lại.

Thấy Diệp Bắc Minh xuống xe, Chu Nhược Giai trực tiếp nhào vào lòng anh: “Anh Bắc Minh”.

Bên đường lập tức truyền đến ánh mắt ghen tỵ!

Tô Ấu Ninh cười chào hỏi: “Diệp Bắc Minh, chào anh, lại gặp mặt rồi”.

Diệp Bắc Minh tùy ý gật đầu.

“Nhược Giai, muốn đi đâu?”

Chu Nhược Giai ôm cánh tay Diệp Bắc Minh: “Em muốn đi dạo phố, lâu rồi không đi”.

“Được, chúng ta đi dạo phố”.

Diệp Bắc Minh gật đầu đầy cưng chiều,

Quả thật khác hẳn với sự quyết đoán sát phạt khi đối mặt với kẻ thù!

Ba người đi đến phố đi bộ xa hoa nhất ở Trung Hải.

Có các loại thương hiệu nổi tiếng, khách sạn hàng đầu, cái gì cần có đều có.

Chỉ cần là đồ Chu Nhược Giai thích, Diệp Bắc Minh đều quẹt thẻ không chớp mắt.

Trong hơn một tiếng ngắn ngủi đã tốn trên một triệu.

Tô Ấu Ninh sợ đến ngây người!

Suy nghĩ kỹ thì ở buổi đấu giá Sotheby’s, Diệp Bắc Minh đã dám thét giá một trăm tỷ, tuyệt đối không phải người bình thường.

Hai ngày nay Tô Ấu Ninh đã truy hỏi Chu Nhược Giai vô số lần, Diệp Bắc Minh là ai.
 
Chương 392


Chương 392

Nhưng Chu Nhược Giai không nói cho cô ta biết!

Khiến cô ta cũng không biết làm sao.

Cùng lúc đó, Ngụy Yên Nhiên và một khách hàng vừa ký xong một đơn hàng, đi ra từ một khách sạn cao cấp.

Ánh mắt liếc qua, vừa vặn nhìn thấy Diệp Bắc Minh và Chu Nhược Giai thân mật đi ra từ thang máy dưới tầng.

Ngụy Yên Nhiên ngơ ngác: “Anh Diệp, sao anh ta lại ở đấy”.

“Cô gái bên cạnh là ai?”

Trong chớp mắt này.

Ngụy Yên Nhiên lại không biết làm sao!

Hít thở cũng trở nên dồn dập.

Cô ta có chút phiền não, có chút tức giận!

Trong lòng bắt đầu suy nghĩ thiệt hơn.

Cô ta nghĩ ngợi trong chốc lát, hít sâu một hơi, cầm điện thoại gọi điện cho Diệp Bắc Minh.

Điện thoại được kết nối.

Ngụy Yên Nhiên dò hỏi: “Anh Diệp, anh… anh đang làm gì vậy?”

Diệp Bắc Minh không chút giấu giếm: “Tôi đang đi dạo phố với bạn gái, cô có việc gì sao?”

Bạn gái…

Ánh mắt Ngụy Yên Nhiên chua xót, cô ta im lặng chừng mười giây mới nghĩ ra được một lý do: “Tối nay… tối nay có buổi dạ tiệc, anh có đến tham gia không?”

“Bởi vì công hiệu của đan dưỡng nhan thực sự quá lợi hại, bây giờ tôi đã ngồi chắc trên vị trí chủ tịch công ty dược phẩm Thiên Hương”.

“Ngụy Tử Khanh cũng thê thảm chạy về Long Đô rồi”.

“Cả công ty dược phẩm Thiên Hương, bây giờ do tôi quyết định”.

“Anh Diệp, nếu không phải có đan dưỡng nhan của anh, chắc chắn tôi không có địa vị như bây giờ!”, Ngụy Yên Nhiên cảm kích nói.

Cô ta vẫn hy vọng buổi tối Diệp Bắc Minh có thể đến dự tiệc.

Diệp Bắc Minh từ chối nói: “Thôi bỏ đi, công ty dược phẩm Thiên Hương vốn không có quan hệ gì với tôi”.

“Tôi cũng nợ cô một ân tình, chỉ đến đây thôi”.

Chỉ đến đây thôi…

Bốn chữ này, đã làm tổn thương trái tim Ngụy Yên Nhiên!

Cô ta cay sống mũi, sắp òa khóc luôn rồi.

Nữ thư ký bên cạnh cũng nhìn ra tình hình không đúng.

Ngụy Yên Nhiên cố nở nụ cười: “Được, vậy… liên lạc sau nhé”.

“Được”.

Diệp Bắc Minh tắt máy.

Chỉ còn lại Ngụy Yên Nhiên đứng tại chỗ, ngẩn người nhìn bóng dáng Diệp Bắc Minh và Chu Nhược Giai dần đi xa.
 
Chương 393


Chương 393

‘Đúng thế! Mình và anh ta vốn không có quan hệ gì!’

‘Ngụy Yên Nhiên, mày suy nghĩ viển vông đơn phương làm gì?’

Đi dạo một vòng.

Ba người tìm một nhà hàng dùng bữa.

Diệp Bắc Minh mua sắm một lúc hết mấy triệu.

Đều là hàng hiệu cao cấp.

Đã là phụ nữ của mình, cũng là hôn sự mà bố mẹ nuôi định cho anh, Diệp Bắc Minh cũng không từ chối.

Chỉ là, hiện tại anh không thể kết hôn.

Cho nên chỉ có thể bù đắp cho Chu Nhược Giai về mặt vật chất.

Vừa ngồi xuống, Diệp Bắc Minh liền nói: “Nhược Giai, có lẽ anh phải rời khỏi Trung Hải một thời gian”.

“Ừm”.

Chu Nhược Giai gật đầu, ngoan ngoãn cười nói: “Em đợi anh về”.

Tô Ấu Ninh bất ngờ: “Nhược Giai, sao cậu không hỏi anh ấy đi đâu?”

Chu Nhược Giai lắc đầu: “Anh Bắc Minh phải đi làm việc quan trọng, mình hỏi nhiều vậy làm gì”.

“Anh ấy làm xong việc, sẽ tự về tìm mình”.

Cô rất hiểu chuyện!

Tô Ấu Ninh trợn trừng mắt.

Cậu nghĩ thoáng thật đấy!

Diệp Bắc Minh bắt đầu gọi món, tôm hùm, gan ngỗng, bào ngư, mỗi món một phần.

Và mở cả một chai rượu vang Lafite.

Bỗng nhiên.

Giọng của tháp Càn Khôn Trấn Ngục vang lên: “Cảm nhận được chưa?”

“Cách đây ba trăm mét, có người đang theo dõi cậu!”

Diệp Bắc Minh có cùng cảm nhận với tháp Càn Khôn Trấn Ngục.

Lúc này, anh ngẩng đầu lên, nhìn về phía tòa nhà văn phòng đối diện qua khung cửa sổ sát đất khổng lồ của nhà hàng.

Soạt!

Một bóng người lóe lên rồi biến mất!

“Đáng chết, sao đột nhiên hắn lại nhìn về bên này? Là trực giác của võ giả ư?”, người đàn ông Đông Doanh rất bất ngờ.

Đã bị phát hiện, hắn không thể tiếp tục theo dõi Diệp Bắc Minh, bèn quay người bỏ đi.

“Người Đông Doanh?”

Diệp Bắc Minh hơi kích động trong lòng, lập tức đứng lên.

“Nhược Giai, anh còn có chuyện phải đi trước đây”.

Chu Nhược Giai đứng lên, kéo cánh tay của Diệp Bắc Minh: “Đợi đã!”

“Sao thế?”

Diệp Bắc Minh thấy kỳ lạ.
 
Chương 394


Chương 394

Chu Nhược Giai trực tiếp hôn anh.

Đến ba phút mới buông anh ra.

Khuôn mặt đỏ bừng!

Rất nhiều người trong nhà hàng đều nhìn sang bằng ánh mắt ghen tỵ!

Chu Nhược Giai quá đẹp, một đại mỹ nữ như vậy lại chủ động hôn Diệp Bắc Minh, có ai mà không ghen tỵ?

Chu Nhược Giai đỏ mặt, chớp đôi mắt to, vành tai đỏ bừng: “Anh Bắc Minh, anh đi đi”.

Diệp Bắc Minh mỉm cười, vuốt lại mái tóc cho cô: “Đợi anh quay lại nhé”.

“Vâng”.

Chu Nhược Giai thánh thót trả lời một câu.

Đợi khi Diệp Bắc Minh đi khỏi, Tô Ấu Ninh hơi bất ngờ: “Nhược Giai, sao cậu lại cho anh ấy đi như vậy?”

“Khó khăn lắm anh ấy mới đến Trung Hải một lần, để anh ấy ở bên cậu nhiều hơn chứ”.

“Cũng nên hâm nóng tình cảm của hai người”.

Chu Nhược Giai mỉm cười, khẽ lắc đầu: “Ấu Ninh, cậu không hiểu đâu, đàn ông như anh Bắc Minh, trong lòng có mình là đủ rồi! Anh ấy là chân long, mình không giữ được anh ấy”.

Tô Ấu Ninh nghi hoặc: “Rốt cuộc anh ấy là ai?”

“Cậu đoán xem?”

Chu Nhược Giai mỉm cười thần bí.



Nếu muốn đến tòa nhà đối diện.

Đi xuống tầng rồi đi qua đó, chắc chắn là không kịp.

Diệp Bắc Minh đi thang máy lên thẳng sân thượng.

Mấy bảo vệ đang tuần tra.

Sau khi nhìn thấy Diệp Bắc Minh, tất cả đều đi đến: “Nhà hàng cấm khách hàng lên sân thượng, mời anh xuống ngay lập tức”.

Diệp Bắc Minh không thèm để ý những người bảo vệ này, bước một bước lao ra.

Đến sát mép sân thượng, nhảy vụt lên.

“Vãi!”

“Nhảy lầu rồi!”

Mấy tên bảo vệ đều sợ ngẩn người, lao đến bên rìa sân thượng nhìn xuống phía dưới.

Ấy?

Anh ta đâu rồi?

Một bảo vệ trong đó chỉ tay về phía đối diện, hàm răng run lập cập: “Đang.. đang… đang ở tòa nhà đối diện!”

“Cái gì?”

Mấy tên bảo vệ kinh hãi nhìn qua.

Nhìn thấy trên sân thượng tòa nhà đối diện có một bóng người mau chóng rời đi.

Tất cả mọi người đều trố mắt, tê dại da đầu.

Có còn là người không? Hai tòa nhà ít nhất cũng cách nhau hai trăm mét.

Chỉ một cú lấy đà đã nhảy qua đó?
 
Chương 395


Chương 395

Nếu tham gia thế vận hội Olympic, chẳng phải sẽ trực tiếp đoạt quán quân sao!

Tốc độ của Diệp Bắc Minh rất nhanh, đến bên ngoài một căn phòng.

Cánh cửa đóng hờ, đẩy nhẹ một cái là mở, bên trong trống không.

Không có một ai!

Diệp Bắc Minh thở dài một tiếng: “Vừa nãy lỡ mất ba phút với Nhược Giai, hắn chạy mất rồi”.

Tháp Càn Khôn Trấn do dự: “Cậu nhóc, thực ra cậu muốn tìm được người theo dõi cậu cũng không phải không được”.

Diệp Bắc Minh hơi bất ngờ: “Ông làm được hả?”

“Đương nhiên là được”.

“Làm thế nào?”

“Cậu tìm một lượt trong phòng này xem có dấu vết của kẻ đó không”.

“Được”.

Diệp Bắc Minh gật đầu đồng ý, bắt đầu tìm kiếm trong phòng.

Anh nhìn thấy một vài đầu thuốc lá ở trong thùng rác bên cạnh cửa sổ!

Có đến ba bốn cái.

Có lẽ là người Đông Doanh theo dõi anh đã hút thuốc ở đây.

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục nói: “Rạch đầu ngón tay của mình, nhỏ một giọt máu lên trên”.

“Ông muốn gì làm?”

“Cứ làm theo tôi là được”.

Diệp Bắc Minh gật đầu.

Một ý niệm, kiếm Đoạn Long xuất hiện trong lòng bàn tay anh, rạch đầu ngón tay.

Một giọt máu rơi trên đầu mẩu thuốc lá.

“Càn Khôn vô cực, vạn dặm truy tông!”

Giọng nói của tháp Càn Khôn Trấn Ngục vang lên trong đầu Diệp Bắc Minh.

Liền sau đó.

Diệp Bắc Minh rùng mình, một cái bóng màu máu xuất hiện trước mặt anh.

Thậm chí có thể nhìn rõ cảnh tượng mơ hồ gần đó!

Lúc này hắn ta đang chạy thật nhanh trong đám đông.

Sau đó, nhảy lên một chiếc xe.

Chiếc xe đi ra khỏi khu nội thành náo nhiệt Trung Hải, đến một bến tàu.

Cái bóng màu máu đó xuống xe, rồi lên một chiếc tàu chở khách.

Diệp Bắc Minh vô cùng kinh ngạc: “Đó là thần thông gì vậy?”

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục giải thích: “Một loại thuật truy đuổi đơn giản thôi, những thứ trong vòng bán kính mười ngàn dặm, chỉ cần có khí tức của đối phương, thì có thể điều tra được vị trí của đối phương một cách chuẩn xác”.

“Nhưng thực lực của cậu quá yếu, không nhìn được phạm vi mười ngàn dặm, một hai trăm dặm chắc không vấn đề”.

Nghe thấy lời này, Diệp Bắc Minh kích động!
 
Chương 396


Chương 396

“Nếu nói như vậy thì tôi có thể tìm được tung tích của bố mẹ tôi?”

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục trả lời: “Trên lý thuyết thì được, nhưng cậu phải tìm được một vài thứ mà bố mẹ cậu để lại”.

“Hơn nữa, khí tức trên đó phải chưa tiêu tan”.

Diệp Bắc Minh nói: “Miếng ngọc bội này có được không?”

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục lắc đầu: “Không được, đã quá lâu rồi, trên miếng ngọc không còn khí tức của mẹ cậu”.

“Được thôi”.

Diệp Bắc Minh hơi thất vọng.

Anh quay người rời khỏi khu nội thành náo nhiệt, chạy thẳng đến bến tàu chỗ người Đông Doanh đang ở đó.

Một chiếc tàu vô cùng to lớn đỗ bên bến tàu.

Đường trải thảm đỏ.

Ánh đèn lấp lánh.

Các đại minh tinh, phú hào hàng đầu, nhân vật nổi tiếng trong xã hội đều lên tàu!

Vô cùng náo nhiệt.

Hào quang máu màu đỏ bao trùm cả chiếc tàu, còn những người lên xuống chiếc tàu dường như không nhìn thấy.

“Huyết khí nặng quá, trên tàu có thứ có thể uy hiếp cậu!”, tháp Càn Khôn Trấn Ngục nói.

Diệp Bắc Minh tỏ sắc mặt nghiêm trọng: “Là cái gì?”

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục cười thản nhiên: “Cậu không cần căng thẳng, nếu có nguy hiểm, tôi có thể toàn lực ra tay, giết sạch tất cả”.

Diệp Bắc Minh gật đầu: “Lên trước xem sao rồi tính!”

Khi anh đang định lặng lẽ trà trộn đi lên.

Đột nhiên.

Một giọng nói vui mừng vang lên phía sau: “Anh Diệp, sao anh lại ở đây?”

Diệp Bắc Minh quay đầu.

Ngụy Yên Nhiên đi gày cao gót, cất đôi chân dài bước nhanh đi đến.

Cô ta mặc váy dạ hội màu đỏ.

Hoa nhường nguyệt thẹn.

Ngực khoét sâu!

Hở vai!

Tấm lưng trắng nõn nà!

Diệp Bắc Minh cũng thấy kỳ lạ: “Sao cô cũng ở đây?”

Ngụy Yên Nhiên ngẩn người, sau đó phì cười nói: “Vừa nãy chẳng phải tôi gọi cho anh, mời anh tham dự yến tiệc sao?”

“Yến tiệc mà tôi nói được tổ chức trên chiếc tàu này, tối nay sẽ có rất nhiều người quyền quý tham dự”.

Diệp Bắc Minh hiểu ra.

Bỗng nhiên, ánh mắt Diệp Bắc Minh tối lại, nhìn thấy mấy bóng người quen thuộc.
 
Chương 397


Chương 397

“Người của gia tộc Cổ Võ?”

Bọn họ cũng đến ư?”

Xem ra chiếc tàu này không hề đơn giản.

Không những có người Đông Doanh, mà còn có người của gia tộc Cổ Võ.

Mấy người của gia tộc Cổ Võ chính là đám người Khương Sơn Hà.

Mấy ngày trước, trên tàu cao tốc về Giang Nam, Diệp Bắc Minh từng va chạm với mấy người này.

“Ừm?”

Khương Sơn Hà cảm nhận được ánh mắt của Diệp Bắc Minh.

Bỗng nhiên quay đầu!

Bốn mắt nhìn nhau.

“Là hắn ta?”

Khương Bộ Trần cũng phát hiện ra Diệp Bắc Minh.

Anh ta nghiến đến sắp vỡ cả răng!

Hôm đó trên tàu cao tốc, Diệp Bắc Minh đã đập vỡ vai của anh ta bằng một chưởng.

Còn bắt anh ta quỳ xin lỗi.

Là người của gia tộc Cổ Võ, anh ta có lúc nào phải chịu ấm ức như vậy?

Kẻ thù gặp nahu, vô cùng đỏ mắt, không ngờ hôm nay gặp được Diệp Bắc Minh ở đây.

Khương Sơn Hà lắc đầu: “Làm việc chính quan trọng hơn, gặp người Đông Doanh trước rồi tính”.

“Diệp Bắc Minh này, sớm muộn cũng phải cho hắn chết!”

Mấy người lên thẳng tàu.



“Gia tộc Cổ Võ?”

Ngụy Yên Nhiên hơi kinh ngạc, cô ta không phải là người của giới võ đạo, tuy xuất thân từ nhà họ Ngụy ở Long Đô.

Nhưng chưa từng nghe nói đến gia tộc cổ tộc gì đó.

Diệp Bắc Minh cười lắc đầu: “Không có gì, đưa tôi cùng lên tàu đi”.

Ngụy Yên Nhiên cười rất vui: “Tôi rất vinh hạnh”.

“Đi thôi”.

Diệp Bắc Minh chắp hai tay sau lưng, đi về phía tàu.

Diệp Bắc Minh đi theo phía sau, hai người một trước một sau đi lên tàu.

Thông qua các chốt kiểm tra, Diệp Bắc Minh đi vào trong một đại sảnh rộng hơn chục ngàn mét vuông.

Bên trong có ba bốn ngàn người, đều là nhân vật nổi tiếng hàng đầu trong giới thượng lưu Trung Hải.

“Diệp Bắc Minh, là anh ta!”

Rất nhiều phú hào nhận ra Diệp Bắc Minh.

Mọi người đều kích động!

Hôm nay trên đỉnh của núi Bàn Long, Diệp Bắc Minh đánh chết Quân Kiếm Phong bằng một quyền, để lại ấn tượng không thể nào phai trong lòng tất cả mọi người.
 
Chương 398


Chương 398

“Anh Diệp, xin chào, tôi là Lý Truyền Hạo, mong được làm quen với anh”.

“Anh Diệp, tôi là Lưu Tam Sinh, kinh doanh vàng bạc châu báu…”

“Anh Diệp…”

Một đám phú hào ào lên.

Vây chật kín quanh Diệp Bắc Minh.

Ngay cả chủ tịch của công ty dược phẩm Thiên Hương như Ngụy Yên Nhiên cũng bị người khác chen sang một bên, không người hỏi thăm.

“Các vị, xin lỗi, tôi còn có chút việc”.

Diệp Bắc Minh đẩy mọi người ra.

Đi về hương bóng đỏ máu đó.

Trực tiếp rời khỏi đại sảnh!

Men theo hành lang, định đi sâu vào con tàu.

Bởi vì có tháp Càn Khôn Trấn Ngục, trong phạm vi năm trăm mét, tất cả mọi thứ đều không thể thoát khỏi con mắt của Diệp Bắc Minh.

Lúc này, cảm nhận của Diệp Bắc Minh giống như cái ra-đa.

Tất cả mọi thứ trong tàu đều trong đầu của anh!

Trong căn phòng ở tầng trên, có rất nhiều phú hào đang làm chuyện không thể miêu tả với phụ nữ Đông Doanh ở trên giường.

Tầng thứ hai dưới boong tàu.

Nơi này là một sòng bạc lớn, mấy trăm phú hào đang đánh bài tại đây.

Tầng thứ ba phía dưới boong tàu.

Đó là phòng thí nghiệm, nơi này nhốt một vài phạm nhân từ các nước khác nhau.

Trong một căn phòng ở chỗ rẽ tầng thứ ba dưới boong tàu có một đám người.

Không những có người Đông Doanh theo dõi Diệp Bắc Minh đó.

Mà đám người Khương Sơn Hà của gia tộc Cổ Võ cũng có mặt trong phòng đó.

Chiba Sadako!

Còn có một người đàn ông trung niên Đông Doanh ngồi trên sofa, chính là bố của Chiba Sadako!

Chiba Keigo!

Gia chủ của gia tộc Chiba!

Cuối cùng, là một nhẫn giả toàn thân đen xì trông như cái bóng ngồi sâu trong bóng tối!

Bọn họ đang bàn chuyện.

Diệp Bắc Minh cười lạnh lùng một tiếng: “Tìm được rồi!”

Rồi anh đi xuống tầng dưới của boong tàu.

Mấy người Đông Doanh canh gác ở thang máy chặn Diệp Bắc Minh: “Đứng lại, khách mời xin dừng bước tại đây”.

“Còn tiến thêm một bước, chúng tôi không khách sáo đâu!”

Phập!

Diệp Bắc Minh trực tiếp xông đến, như con mãnh thú, tấn công đám người Đông Doanh, bước qua xác của họ.
 
Chương 399


Chương 399



Trong phòng.

“Ha ha ha, có thể hợp tác với gia tộc Cổ Võ của Long Quốc, thực sự là vinh hạnh của gia tộc Chiba chúng tôi!”

Chiba Keigo vui vẻ cười lớn.

Khương Sơn Hà thản nhiên gật đầu: “Được, cứ quyết định vậy đi”.

“Chúng tôi còn có việc, xin cáo từ!

Chiba Keigo đứng lên: “Sadako, tiễn khách”.

Chiba Sadako vừa dẫn đám người Khương Sơn Hà đến cửa, đang định tiễn ra ngoài.

Khoảnh khắc mở cánh cửa ra.

Chiba Sadako ngẩn người, đôi mắt đẹp co mạnh lại: “Chủ nhân?”

Chủ nhân cái gì?

Khương Sơn Hà thấy kỳ lạ, nhìn qua người Chiba Sadako.

Không khỏi kinh ngạc: “Diệp Bắc Minh, cậu dám đến đây?”

“Là mày!”

Khương Bộ Trần cũng phát hiện ra Diệp Bắc Minh, ánh mắt đầy sắc lạnh.

Cạch cạch cạch!

Diệp Bắc Minh chắp hai tay sau lưng, chậm rãi đi vào phòng.

Khương Bộ Trần tức giận nói: “Diệp Bắc Minh, mày…”

“Bốp!”

Diệp Bắc Minh giơ tay lên, tát một phát: “Ồn ào! Không liên quan đến mày!”

Nội lực nổi lên, Khương Bộ Trần bay đi như chó chết, đụng vào tường, suýt nữa thì chết ngất.

“Mày!”

Khương Sơn Hà tức đến bộ râu cũng phải cong lên, chỉ vào Diệp Bắc Minh: “Mày… mày dám đánh gia tộc Cổ Võ…”

Diệp Bắc Minh lạnh lùng nhìn qua, ánh mắt băng lạnh: “Cũng không liên quan đến ông, câm miệng!”

Khương Sơn Hà sợ giật mình!

Lại nuốt nửa câu sau xuống.

Chiba Keigo lạnh lùng nói: “Sadako, có chuyện gì vậy, vừa nãy con gọi cậu ta là chủ nhân?”

Diệp Bắc Minh đã đến tận đây, Chiba Sadako biết không giấu được nữa, bèn gật đầu nói: “Đúng thế, thưa bố!”

“Diệp Bắc Minh đã là chủ nhân của con”.

“Ha ha ha!”

Chiba Keigo cười lớn, gật đầu liên tục: “Không hổ là con gái ngoan của bố, mấy ngày trước, con còn muốn giết Diệp Bắc Minh”.

“Mấy ngày sau, con đã phản bội gia tộc rồi?”

Chiba Sadako không nói gì.

Cô ta chủ động đứng đến phía sau Diệp Bắc Minh, thể hiện lập trường.

Chiba Keigo lạnh giọng chất vấn: “Diệp Bắc Minh, gia tộc Chiba tôi không thù không oán với cậu”.
 
Chương 400


Chương 400

“Đầu tiên cậu đã tiêu diệt thuơng hội Đông Doanh hợp tác với chúng tôi, rồi giết Masao Tokugawa, bây giờ xông vào tàu cá nhân của tôi, rốt cuộc là có ý gì?”

Diệp Bắc Minh tỏ vẻ bình tĩnh: “Tôi đến hỏi một chuyện, hai mươi ba năm trước, có phải gia chủ của gia tộc Chiba các người đã xuất hiện trên hội đấu giá Sotheby’s ở Giang Nam không?”

“Hai mươi ba năm trước?”

Chiba Keigo cau mày, vẻ mặt nghi ngờ: “Cậu đang nói gì?”

Chiba Sadako nói: “Chủ nhân, hai mươi ba năm trước, bố của tôi không phải là gia chủ của gia tộc Chiba, ông nội của tôi mới là gia chủ”.

Diệp Bắc Minh hiểu ra.

Thì ra là vậy!

“Nếu đã như vậy, thì thu chút lãi trước vậy”.

“Ha ha”.

Chiba Keigo cười: “Cậu Diệp Bắc Minh, cậu nghĩ đây là nơi nào?”

“Chúng tôi còn chưa đi tìm cậu, ngược lại cậu đến tìm tôi trước?”

Chiba Keigo lùi vào trong góc: “Giao cho ông đấy!”

Một cái bóng màu đen trong góc chậm rãi đi đến dưới ánh đèn!

Điều khiến người ta kinh ngạc là, cho dù người này đứng dưới ánh đèn, những chỗ gần đó đều đen xì.

Khiến người ta cảm giác như một loại rắn độc ẩn nấp trong bóng tối!

Diệp Bắc Minh liền nhìn ra.

Thực lực của người này ít nhất cũng là trung kỳ Võ Vương!

Cao hơn anh một cảnh giới nhỏ!

Chiba Sadako vội nhắc nhở nói: “Chủ nhân cẩn thận, đây là Thượng Nhẫn Iga, thực lực rất đáng sợ”.

“Đặc biệt là ông ta biết một loại thuật ảnh phân thân, khiến người ta không nắm bắt được”.

“Thực lực xếp thứ bảy mươi sáu trên bảng xếp hạng tông sư Á Châu!”

Thượng nhẫn Iga dậm chân.

Một luồng khí sương màu đen nổi lên.

Soạt!

Trong tích tắc, đã biến thành ba cái bóng.

Phập!

Ba cái bóng cùng ra tay, tấn công về phía Diệp Bắc Minh từ các hướng khác nhau.

Khương Sơn Hà tỏ vẻ mặt nghiêm trọng: “Nhẫn thuật của người Đông Doanh đúng là lợi hại!”

“Trong ba cái bóng phân thân này, ngay cả tôi cũng không nhìn ra ai là thật”.

Diệp Bắc Minh kinh ngạc: “Đây là thuật ảnh phân thân sao? Quả nhiên là có chút bản lĩnh”.

Anh tung ra một quyền với cái bóng trước mặt.

Cú đấm xuyên qua cái bóng, đập vào hư không!

Cái bóng ở phía mặt bên xông đến, Diệp Bắc Minh mau chóng ra tay, đập vào cú đấm của ông ta.

Thượng nhẫn Iga lùi lại!

Soạt!

Toàn bộ ba cái bóng phân thành hai, hóa thành sáu cái bóng.
 
Chương 401


Chương 401

Chiều cao, cân nặng, thân pháp, tốc độ của sáu cái bóng giống nhau hoàn toàn, khiến người ta khó mà phân biệt.

“Sáu cái phân thân?”

Khương Sơn Hà nhìn thượng nhẫn Iga: “Nếu là thực chiến, sáu cái phân thân cùng tấn công”.

“Trong thời gian ngắn, võ giả cùng đẳng cấp vốn không thể phân biệt được cái nào là người thật”.

“Một khi đoán nhầm, sẽ bị giết ngay lập tức!”

Khương Sơn Hà cười lạnh lùng tàn khốc: “Cho dù Diệp Bắc Minh là thần tiên cũng chỉ có một phần sáu cơ hội”.

Hai bàn tay của Chiba Sadako siết chặt vào nhau: “Chủ nhân, cẩn thận!”

Chiba Keigo lạnh mặt: “Sadako, con thực sự khiến bố quá thất vọng”.

“Bố nuôi con hai mươi năm, con lại phản bội gia tộc chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi”.

Chiba Sadako lắc đầu: “Phản bội? Bố, con thực sự phản bội sao?”

“Bố nuôi con hai mươi năm, nhưng có coi con là con gái của bố không?”

“Chẳng phải bố coi con là công cụ liên hôn sao, bố đừng tưởng con không biết, bố muốn tặng con cho người đó làm đồ chơi!”

Chiba Sadako không cam tâm.

“Ăn nói xằng bậy! Đồ chơi cái gì hả?”

Chiba Keigo tức giận quát: “Người đó thích con, là vinh hạnh của con”.

“Con thà chết cũng không muốn vinh hạnh như vậy”.

Chiba Sadako kiên cường lắc đầu.

Cạch cạch cạch!

Lúc này, sáu cái phân thân của thượng nhẫn Iga mau chóng hành động.

Ông ta chạy xung quanh Diệp Bắc Minh, lúc nào cũng có thể tung ra một đòn tấn công chí mạng!

Một cảnh khiến người ta bất ngờ xảy ra!

Diệp Bắc Minh lại nhắm mắt!

Đúng thế.

Anh trực tiếp nhắm mắt, còn đứng bất động ở đó!

Khương Sơn Hà cau mày: “Từ bỏ rồi sao?”

“Anh ta sẽ không từ bỏ đơn giản thế chứ?”, Khương Hàn Nguyệt tỏ vẻ nghi hoặc.

Chiba Keigo tàn nhẫn cười nói: “Ha ha ha, Sadako, con gái ngoan”.

“Chủ nhân của con đã từ bỏ, chịu chết rồi”.

Chiba Sadako tái mặt.

Thượng nhẫn Iga có thể ra tay bất cứ lúc nào.

Lúc này, Diệp Bắc Minh nhắm mắt, chẳng phải là đợi chết sao?

“Chủ nhân…”, Chiba Sadako mở miệng một cách khó khăn.

Chẳng lẽ từ bỏ thật ư?

Soạt! Soạt! Soạt! Soạt! Soạt! Soạt!
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom