Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện Của Tui À!

Diễn Đàn Truyện Của Tui À là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Đồ Đệ Xuống Núi Vô Địch Thiên Hạ

Chương 3142: “Tiểu Tháp, ông có chắc không?”


 Ngay khi nhìn thấy người họ, Huyết Thiên suýt nữa bật dậy: “Bố ơi, là thằng ôn con kia!”  

 

 

“Chẳng phải cậu ta bị nhốt trong thành Huyết Linh à? Sao còn đi ra đây được!”  

 

“Mau giết cậu ta!”  

 

Huyết Bách Luyện nhướng mày.  

 

Khí tức của huyết long kia quá đáng sợ, đến cả ông ta cũng cảm thấy khiếp đảm.  

 

Nhưng khí tức Diệp Bắc Minh lộ ra cũng chỉ tới cảnh giới Thiên Huyền đỉnh phong.  

 

"Mình là cảnh giới Động Hư, lẽ nào sợ một thằng oắt con cảnh giới Thiên Huyền đỉnh phong?”  

 

Nghĩ đến đây, Huyết Bách Luyện bay lên trời, chặn đường Diệp Bắc Minh lại: “Ranh con, đứng đó cho lão phu!”  

 

Huyết long chẳng hề có ý dừng lại.  

 

Nó đâm thẳng vào người Huyết Bách Luyện.  

 

Rầm!  

 

Cơ thể Huyết Bách Luyện bị xé nát, chốc lát đã hóa thành một bãi máu.  

 

“Tộc trưởng!”  

 

Hơn mười vị trưởng lão Huyết Tộc lạnh sống lưng.  

 

Huyết Thiên sợ hãi ngã phịch xuống đất: “Bố ơi...”  

 

Diệp Bắc minh đứng lại ngay trước người Huyết Thiên: “Sở Sở đâu rồi?”  

 

Răng rắc.  

 

Cổ tay anh nắm chặt, khống chế cổ Huyết Thiên.  

 

Cảm giác nghẹt thở ập tới.  

 

Huyết Thiên sợ vỡ mật, hoảng hốt nói: “Tôi không biết, sau khi tôi rời khỏi thành Huyết linh cũng không có dẫn theo cô ấy!”  

 

“Cái gì?”  

 

Diệp Bắc Minh ngẩn ngơ.  

 

Trong đầu anh hiện lên gương mặt ngây ngô rực rỡ kia của Sở Sở.  

 

Lẽ nào Sở Sở không chạy khỏi thành Huyết Linh được nên đã bị huyết tế sống ư?  

 

“Để mày lại làm gì!”  

 

Nghĩ đến đây, Diệp Bắc Minh siết chặt năm ngón tay.  

 

Cổ Huyết Thiên gãy nát trong tức khắc, chết ngay tại chỗ.  

 

Giọng của Tháp Càn Khôn Trấn Ngục vang lên: “Nhóc à, cô bé kia không phải người đoản mệnh đâu!”  

 

“Cậu yên tâm đi, chắc hẳn cô ấy đã rời khỏi thành Huyết Linh từ lâu rồi!”  

 

Lòng Diệp Bắc Minh hơi lo lắng: “Tiểu Tháp, ông có chắc không?”  

 

“Yên tâm đi, tôi có thể cảm nhận được sự tồn tại của cô ấy!”  

 

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục trả lời chắc nịch: “Hơn nữa, cô ấy còn đang đi về phía này!”  

 

Diệp Bắc Minh sửng sốt.  

 

Anh vứt xác của Huyết Thiên sang bên rồi quay đầu nhìn về phía sau.  

Đôi mắt thoáng lóe sáng.  

 

 

Anh hít sâu một hơi, rồi xoay người nhìn sang thần điện Luân Hồi: “Nếu Sở Sở không có việc gì là được rồi!”  

 

 

Anh tiếp bước.  

 

 

Các vị trưởng lão Huyết Tộc nhìn nhau, nào ai dám cản đường anh.  

 

 

...  

 

 

Cùng lúc đó, cách đấy mấy trăm dặm.  
 
Chương 3143: “Hắc long kia sẽ biến mất đấy!”


 Theo sát sau lưng cô gái đó là mười người đều ở cảnh giới Động Hư.  

 

 

Sở Sở nhìn hắc long cuối chân trời mà lòng hơi lo âu: “Chị Thục Nhiên ơi, anh Diệp không sao chứ?”  

 

“Em thấy hướng con hắc long kia giống như hướng của Huyết Trì!”  

 

“Chị Thục Nhiên, chị đi cứu người với em được không!”  

 

Cô gái tên là Giang Thục Nhiên.  

  Advertisement

Là người của nhà họ Giang ở Huyền Giới.  

 

Mẹ của Sở Sở chính là cô của Giang Thục Nhiên.  

 

Nhà họ Giang là Đế Tộc, cũng có Thần Đế tọa trấn.  

 

“Thiên Uyên xảy ra việc lớn như vậy, đến cả các gia tộc lớn ở Huyền Giới đều bị kinh động!”  

  Advertisement

Đôi mắt Giang Thục Nhiên đăm chiêu nhìn chằm chằm vào con hắc long kia: “Mặc kệ anh Diệp trong miệng em là ai thì đều đặt sang một bên đi!”  

 

“Tính mạng của anh Diệp kia của em không đáng nhắc tới với bí mật của Thiên Uyên!”  

 

“Chị Thục Nhiên!”  

 

Sở Sở cuống quýt.  

 

Cô ấy giữ chặt cánh tay của Giang Thục Nhiên, khẩn cầu nói: “Xin chị đó, chúng ta tiện đường qua đó xem chút được không?”  

 

“Anh Diệp không thể có việc gì được!”  

 

Giang Thục Nhiên thấy Sở Sở cầu xin như vậy.  

 

Cô ta đành bất đắc dĩ lắc đầu: “Được rồi, rốt cuộc thằng nhóc kia là ai mà mê hoặc em đến mức mù quáng thế kia!”  

 

“Chị chỉ xem chút rồi đi thôi, nếu không thấy người thì chúng ta đi ngay!”  

 

“Vâng ạ!”  

 

Sở Sở mừng rỡ.  

 

Giang Thục Nhiên dẫn theo Sở Sở nhanh chóng tới chỗ Huyết Trì.  

 

“Sở Sở, Huyết Trì mà em nói đâu rồi?”, Giang Thục Nhiên nhướng mày.  

 

Đằng trước chỉ có một hố sâu nghìn mét, rỗng tuếch chẳng có gì.  

 

Nào có Huyết Trì gì chứ?  

 

“Hả?”  

 

Sở Sở kinh ngạc thốt lên: “Sao không thấy Huyết Trì nữa?”  

 

“Chị Thục Nhiên, em chắc chắn là đây đó!”  

 

“Lẽ nào Huyết Trì bị bốc hơi rồi? Chúng ta đi xuống xem thử!”  

 

Mọi người nhảy vào hố sâu kia.  

 

Sau khi tìm tòi một hồi, họ chẳng thu hoạch được gì.  

 

Gầm gừ!  

Cùng lúc đó, trên đỉnh đầu họ vọng tới tiếng rồng ngâm.  

 

 

Trên miệng hố sâu vọng xuống giọng của ông lão: “Cô chủ, chúng ta không còn nhiều thời gian nữa!”  

 

 

“Hắc long kia sẽ biến mất đấy!”  

 

 

Sắc mặt Giang Thục Nhiên trầm xuống: “Được rồi Sở Sở, chị không chơi với em nữa!”  

 

 

“Tất cả người của nhà họ Giang đều mau đuổi theo!”  

 

 

...  

 
 
Chương 3144: “Cũng đúng!”


 

Mi thanh mục tú, vóc người mảnh khảnh.  

 

Cơ thể cường tráng, sống mũi cao ngất.  

 

Khuôn mặt kia lại đẹp trai đến ngỡ ngàng.  

 

Dù vậy đó cũng không phải điển khiến Đông Phương Xá Nguyệt khiếp sợ.  

 

Điểm khiến cô ta khiếp sợ ấy là khuôn mặt ấy giống hệt với Diệp Bắc Minh.  

 

Cho dù không giống như đúc thì cũng phải tương tự hơn chín mươi phần trăm.  

 

"Không thế nào? Sao thể xác sư phụ ngưng tụ lại giống hệt cậu ta chứ?”  

 

"Đây... đây là chuyện quái gì thế?"  

 

Đông Phương Xá Nguyệt ngơ ngác.  

 

Sau đó.  

 

Người thanh niên kia mở mắt: “Đồ nhi, con đang có phản ứng gì thế?”  

 

“Lẽ nào cơ thể vi sư ngưng tụ lại khiến con mất hứng à?”  

 

Giọng nói già nua khác hẳn với Diệp Bắc Minh.  

 

Đông Phương Xá Nguyệt cúi đầu: “Sư phụ, đồ nhi đang vui mừng thay người!”  

 

Sâu trong đáy mắt cô ta đầy sự hoài nghi và kinh hãi.  

 

Người thanh niên kia đưa tay lên, lấy ra một mặt gương bằng đồng xanh.  

 

Người nọ soi kỹ gương mặt mình: “Khuôn mặt này cũng không tệ lắm, giống khoảng chín mươi phần trăm!”  

 

“Sư phụ, những lời của người là sao?”  

 

Long Đông Phương Xá Nguyệt đầy bất ngờ bèn vội hỏi.  

 

Người thanh niên cười khẩy đáp: “Nói cho con cũng chả sao, đây là trước khi bổn tọa qua đời!”  

 

“Sử dụng phép tắc Luân Hồi đã nhìn thấy gương mặt này, người này rất có thể là chủ nhân đời đầu tiên của tháp Càn Khôn Trấn Ngục!”  

 

“Vi sư sử dụng gương mặt của người nọ để ngưng tụ cơ thể đương nhiên là mong rằng được tháp Càn Khôn Trấn Ngục tán thành!”  

 

Đông Phương Xá Nguyệt kinh ngạc: “Cái gì?”  

 

“Sao thế? Sao trông con bất ngờ vậy?”  

 

Người thanh niên nhíu mày.  

 

Đông Phương Xá Nguyệt vội vàng lắc đầu: “Không... không có!”  

 

Cô ta cố gắng nặn một nụ cười: “Con đang vui mừng thay sư phụ ạ, chúc mừng sư phụ thành công tu luyện Luân Hồi thần công!”  

 

“Ha ha ha!”  

 

Người thanh niên cười ngạo mạn: “Trở về Huyền Giới với ta!”  

 

Người nọ bước ra, chuẩn bị rời khỏi thần điện Luân Hồi.  

 

Đông Phương Xá Nguyệt cản người thanh niên lại: “Sư phụ, từ đã!”  

 

Sắc mặt người thanh niên trầm xuống: “Sao thế? Con dám cản ta à?”  

 

Đông Phương Xá Nguyệt quỳ xuống nói: “Sư phụ, bọn Vạn Tuyệt và Vạn Càn đang ở ngay bên ngoài!”  

 

“Đồ nhi kiến nghị, người đeo mặt nạ rồi hẵng gặp bọn họ!”  

“Dù sao khuôn mặt của người rất có thể là mặt của chủ nhân đời đầu của tháp Càn Khôn Trấn Ngục!”  

 

 

“Lỡ như để bọn họ nhìn thấy khuôn mặt của người, biết đâu sẽ ảnh hưởng đến chuyện lớn của người!”  

 

 

Cô ta lo lắng Vạn Càn nhận ra Diệp Bắc Minh.  

 

 

Người thanh niên nhướng mày.  

 

 

Bỗng mỉm cười nói: “Lo lắng của con không phải không có lý!”  

 

 

“Cũng đúng!”  

 
 
Chương 3145: “Giết là xong!”


 

Người thanh niên tiện tay vẽ một vài đường phù văn rồi mang mặt nạ hoàng kim kia lên.  

 

Nó ngăn cản tất cả mọi sự thăm dò của thần niệm.  

 

“Chúng ta đi thôi!”  

 

...  

 

Mười phút sau, Diệp Bắc Minh đã đuổi tới thần điện Luân Hồi.  

 

Anh không hề do dự bước vào đó.  

 

“Người đâu hết rồi?”  

 

Diệp Bắc Minh nhíu mày.  

 

Anh nhìn khắp một vòng, bên trong trống rỗng chẳng có gì cả.  

 

Anh chỉ thấy một vết máu trong đại điện.  

 

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục nói: “Nhóc à, trong máu này có khí tức của Đông Phương Xá Nguyệt!”  

  Advertisement

Diệp Bắc Minh bước qua đó, vết máu còn chưa khô, xem ra Đông Phương Xá Nguyệt chưa rời đi bao lâu.  

 

Xoạt xoạt xoạt!  

 

Lúc này, sau lưng anh vang lên một loạt bước chân.  

 

“Ai đó?”  

 

Diệp Bắc Minh quay đầu lại.  

 

“Anh Diệp, anh không sao thì may quá!”  

 

Một giọng nói mừng rỡ vang lên.  

 

Sau đó, Sở Sở chạy vội tới, bổ nhào vào lòng Diệp Bắc Minh.  

 

Một lúc lâu sau.  

 

Sở Sở mới ngại ngùng buông tay ra, gương mặt đỏ bừng như quả táo đỏ.  

 

“Cậu chính là anh Diệp kia sao?”

Môi chạm môi.  

 

Cơ thể mềm mại của Sở Sở run lên, mở to mắt.  

 

Gương mặt xinh xắn của cô ấy ửng đỏ, trái tim lỡ nhịp.  

 

Giang Thục Nhiên kinh ngạc, tức giận hét: “Súc sinh, em ấy vẫn còn là đứa bé, sao cậu dám làm vậy hả!”  

 

Vút!  

 

Một cái roi thép xé gió bay tới, Diệp Bắc Minh ôm Sở Sở, lách người qua bên né đòn.  

 

Roi thép giáng xuống.  

 

Rầm. Mặt đất nứt ra.  

 

“Đồ háo sắc, cậu còn dám trốn à?”  

 

Giang Thục Nhiên giậm chân, tấn công Diệp Bắc Minh.  

 

Cô ta vung một lần hơn mười roi, tất cả đều bị Diệp Bắc Minh dễ dàng né tránh.  

 

“Nếu cô lại ra tay thì đừng trách tôi không khách khí!”  

 

“Đồ háo sắc, làm nhục em Sở Sở mà còn dám buông lời ngông cuồng à?”  

 

Ánh mắt Giang Thục Nhiên lạnh như băng, sát ý bùng lên.  

 

Xoạt! Xoạt! Xoạt!  

 

Roi thép đâm xuyên qua không khí, quấn vào cổ Diệp Bắc Minh.  

 

Sở Sở lo lắng nói: “Chị Thục Nhiên, cả hai đừng đánh nhau nữa!”  

 

Giang Thục Nhiên phẫn nộ nói: “Sở Sở, em còn cầu xin cho loại đàn ông như cậu ta làm gì?”  

 

“Giết là xong!”  

Sát ý trên người cô ta lại càng thêm đậm đặc.  

 

 

Ánh mắt Diệp Bắc Minh trầm xuống: “Nể mặt Sở Sở, tôi đã cho cô cơ hội rồi!”  

 

 

Anh siết chặt tay, tóm lấy đỉnh roi thép bay nhanh như vũ báo kia.  

 

 

Anh vung mạnh tay.  

 

 

“Á!”  

 

 

Giang Thục Nhiên hét lên, cơ thể bay ra ngoài.  

 
 
Chương 3146: “Bên cạnh cô ta có một khí tức rất kỳ quái!”


 

 Giang Thục Nhiên vật vã đứng lên, quát khẽ: “Cản cậu ta lại cho tôi!”  

 

Mười mấy lão già cảnh giới Động Hư nhanh chóng chạy tới, đứng chắn ở cửa vào đại điện.  

 

Diệp Bắc Minh nhướng mày: “Không muốn chết thì tránh ra!”  

 

Một lão già đến từ nhà họ Giang lạnh giọng quát: “Người trẻ tuổi à, nể mặt cậu là bạn của cô chủ Sở Sở nên lão phu không muốn giết cậu lắm!”  

 

“Chỉ cần cậu tự phế võ công của mình, mặc cho cô chủ nhà tôi định đoạt là được!”  

 

Diệp Bắc Minh chẳng thèm nhiều lời.  

 

Anh phất tay, kiếm Càn Khôn Trấn Ngục xuất hiện.  

 

Lão già nhà họ Giang kia cười khẩy: “Cậu còn dám ra tay à?”  

 

Hơn mười cao thủ cảnh giới Động Hư bước ra rồi lao tới.  

 

Gầm gừ!  

 

Kiếm Càn Khôn Trấn Ngục chém ra một kiếm khí đỏ thẫm như một con huyết long ùn ùn lao ra.  

 

Hơn mười lão già cảnh giới Động Hư của nhà họ Giang chết sững.  

 

Ngay khi nhìn thấy huyết long, cơ thể bọn họ cứng đờ không tài nào di chuyển được.  

 

Bọn họ chỉ đành trơ mắt nhìn huyết long lao tới chỗ mình.  

 

Vút!  

 

Kiếm khí đỏ thẫm lướt qua.  

 

Nó xẹt qua da đầu hơn mười lão già nhà họ Giang, nháy mắt bọn họ đã trở thành mấy lão đầu hói.  

 

Tóc bay lả tả.  

 

Mọi người đồng loạt sờ đỉnh đầu mình.  

 

“Ối!”  

 

Bọn họ hoảng hốt nhìn Diệp Bắc Minh.  

 

Nếu đường kiếm khí kia chếch xuống chút thì bọn họ đi đời nhà ma từ thuở nào rồi.  

 

“Này...”  

 

Giang Thục Nhiên há hốc miệng, chỉ có thể siết chặt nắm đấm.  

 

“Nếu còn có lần sau thì giết không tha!”  

 

Sau khi để lại câu nói ấy, Diệp Bắc Minh rời khỏi thần điện.  

 

Giang Thục Nhiên dán chặt mắt nhìn theo bóng lưng của Diệp Bắc Minh: “Sở Sở, rốt cuộc thằng nhóc này là ai?”  

 

Sở Sở vừa định giải thích.  

 

Ầm ầm!  

 

Thần điện Luân Hồi rung chuyển dữ dội, lực lượng không gian khắp bốn phía dao động.  

 

Đủ loại phù văn xuất hiện, nuốt chửng hết mọi thứ quanh đây.  

 

“Mau đi ra, chỗ này sắp sụp rồi!”, Giang Thục Nhiên quát.  

 

...  

 

Diệp Bắc Minh vừa rời khỏi thần điện Luân Hồi mấy nghìn mét thì nghe thấy tiếng động sau lưng.  

Giọng của tháp Càn Khôn Trấn Ngục vang lên: “Thần điện kia sắp sụp rồi, Thiên Uyên sắp tan rã!”  

 

 

“Bổn tháp đã có thể cảm nhận được khí tức của người khác rồi!”  

 

 

“Đông Phương Xá Nguyệt còn ở thế giới Tam Thiên hả?”  

 

 

Tháp Càn Khôn Trấn ngục ngập ngừng một lát: “Bên cạnh cô ta có một khí tức rất kỳ quái!”  

 

 

Cùng lúc ấy, thế giới Tam Thiên, Yêu Vực.  

 

 

Một người thanh niên đeo mặt nạ hoàng kim dừng lại, quay đầu nhìn về phía Thiên Uyên.  

 
 
Chương 3147: “Xem tên tàn phế này nè!”


 

Đông Phương Xá Nguyệt kinh hãi: “Không thể nào? Lẽ nào bọn họ phát hiện ra sư phụ ư?”  

 

Ánh mắt người thanh niên chợt lóe: “Không phải bọn họ mà là một luồng lực lượng khác!”  

 

“Ngay khi nãy, luồng khí tức kia lại biến mất rồi!”  

 

“Rốt cuộc là ai chứ?”  

 

Người thanh niên nhắm mắt lại, thả luồng thần niệm khổng lồ ra ngoài thăm dò.  

 

Một lát sau.  

 

Người nọ nhìn lên, lắc đầu bảo: “Khí tức kia đã biến mất rồi!”  

 

“Trước cứ mặc kệ, mang thân xác luân hồi cuối cùng của con về rồi nói tiếp!”  

 

Người nọ dời mắt nhìn về phía dãy núi dày đặc yêu khí kia.  

 

Một cây đại thụ to lớn rợp bóng cao vút tận trời cao.  

 

Tộc Thiên Hồ, tới rồi!  

 

...  

 

Lúc này, dưới Thiên Uyên.

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục vô cùng khiếp sợ: “Chủ Luân Hồi hồi sinh thật rồi!”  

 

“Cảm nhận của ông ta thật đáng sợ, nếu không phải bổn tháp đã dung hợp với phép tắc thế gian thì đã bị ông ta phát hiện rồi!”  

 

Diệp Bắc Minh kinh ngạc: “Không thể nào?”  

 

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục nghiêm túc nói: “Bổn tháp cũng cho rằng không thể nào nhưng sự thật ngay ở trước mặt!”  

 

“Chẳng những ông ta hồi sinh mà còn ở chung một chỗ với Đông Phương Xá Nguyệt!”  

 

“Cậu biết Đông Phương Xá Nguyệt gọi ông ta là gì không? Là sư phụ đấy!”  

 

Diệp Bắc Minh ngẩn ngơ: “Chủ Luân Hồi là sư phụ của Đông Phương Xá Nguyệt sao?”  

 

Lúc này.  

 

Giọng tháp Càn Khôn Trấn Ngục lại vang lên: “Nhóc à, chớ kinh ngạc nhé!”  

 

“Có khí tức của Hầu Tử!”  

 

...  

 

Thiên Y các, con đường gập ghềnh phía sau núi.  

 

Hàng chục nghìn đệ tử ngoại môn đang đi gánh nước bên vách núi sâu hun hút.  

 

Mục tiêu là vườn thuốc trên đỉnh núi.  

 

Đây là quy định của Thiên Y các, mỗi ngày mỗi đệ tử ngoại môn phải gánh được một trăm thùng nước.  

 

Chỉ khi hoàn thành nhiệm vụ mới được phép nghỉ ngơi.  

 

Trong đám đông ấy, có một người tuổi đời còn trẻ rất bắt mắt.  

 

Người nọ chính là Hầu Tử.  

 

Người khác đều gánh hai thùng nước.  

 

Chỉ có Hầu Tử một chân đeo băng vải, một tay khác gánh nước, gian nan đi lên đỉnh núi.  

 

Bỗng nhiên có ai đó đứng chắn bên cạnh Hầu Tử, nhẹ đưa chân ra.  

Hầu Tử vấp té lảo đảo quay cuồng trên mặt đất, thùng nước được gánh từ dưới suối lên bị đổ sạch.  

 

 

“Ha ha ha ha!”  

 

 

Bên tai anh ta là một trận cười to vang: “Xem tên tàn phế này nè!”  

 

 

“Gánh một thùng nước mà gắng sức vậy luôn hả?”  

 

 

“Nếu như tôi là anh ta thì đâm đầu tự sát cho rồi!”  

 

 

Mấy tên thanh niên ăn mặc xa hoa lộng lẫy buông lời chế nhạo.  

 
 
Chương 3148: “Anh ta là chó à? Sao hèn đến thế chứ?”


 

Một người thanh niên áo lam nói với theo: “Sao đồ tàn phế kia không phản ứng gì thế? Mất hứng thật!”  

 

“Ha ha!”  

 

Cô gái mặc áo lúc bên cạnh cười khẩy: “Khi tên tàn phế kia vừa tới Thiên Y các, tính tình táo bạo lắm đấy!”  

 

“Sau khi Đoạn sư huynh dạy dỗ anh ta vài lần rồi đánh gãy một chân mới biết điều hơn chút!”  

 

Có người lắc đầu bảo: “Tên tàn phế kia kéo lê cái chân gãy gánh nước suốt một tháng!”  

 

“Những đệ tử ngoại môn khác có thể hoàn thành nhiệm vụ trước bữa cơm tối, nhưng tôi có vài lần nhìn thấy thằng nhóc kia gánh đến đêm khuya!”  

 

Cô gái áo lục kia cười ác độc: “Hay là chúng ta đánh gãy cái chân kia của anh ta luôn đi?”  

 

“Nói xem liệu anh ta có gánh nước như một con chó không?”  

 

Mắt thanh niên áo lam sáng rực: “Ý kiến hay!”  

 

“Đoạn sư huynh, anh thấy ý của Uông sư muội thế nào?”  

 

Ánh mắt mấy người trẻ tuổi kia nhìn sang Đoạn Dật Phong.  

 

Đoạn Dật Phong lười nhát vươn thắt lưng: “Nếu mọi người muốn xem vậy thì thử đi!”  

 

Nghe vậy, những đệ tử ngoại môn trên đường núi thoáng run sợ.  

 

Bọn họ cúi đầu lủi thủi đi qua, sợ chọc giận những kẻ kia.  

 

Một tháng trước, khi Hầu Tử gánh nước đã không cẩn thận cản đường bọn họ.  

 

Thế là bị đánh gãy một chân.  

 

Một tháng nay, lũ Đoạn Dật Phong chỉ cần rảnh rỗi là đến gây sự với Hầu Tử.  

 

Ban đầu Hầu Tử còn phản kháng một chút.  

 

Sau khi trải qua hơn mười lần bị đánh nhừ tử thì đã chết lặng.  

 

“Tên tàn phế kia trở lại rồi!”  

 

Cô gái áo lục cười nói.  

 

Đoạn Dật Phong nhìn sang.  

 

Người thanh niên áo lam hiểu ý, hóa thành một tàn ảnh xông lên.  

 

Hầu Tử chật vật bay ra ngoài, nện mạnh vào một tảng đá, phun ra một ngụm máu tươi.  

 

Người thanh niên áo lam kinh ngạc nói: “Ồ, tàn phế, sao mày đi đứng không vững thế?”  

 

Rồi nhấc chân lên.  

 

“Bộp bộp”, tiếng thùng nước bị đá đổ.  

 

“Chao ôi, ngại quá!”  

 

“Thùng nước của mày lại đổ rồi kia, đi gánh một thùng nữa đi nhỉ?”  

 

Ánh mắt Hầu Tử vẫn thờ thẫn, lẳng lặng xoay người.  

 

Người thanh niên áo lam đưa tay lên tóm chặt cổ chân của Hầu Tử.  

 

Rồi kéo mạnh tay.  

 

Hầu Tử lại lần nữa chật vật ngã sấp mặt.  

 

“Ha ha ha!”  

“Coi tên phế vật kia kìa!”  

 

 

“Đúng là đồ tàn phế, bắt nạt đến vậy rồi mà vẫn không tức giận sao?”  

 

 

Mấy thanh niên cười to.  

 

 

Cô gái áo lục che miệng nói: “Anh ta là chó à? Sao hèn đến thế chứ?”  

 

 

Người thanh niên áo lam đi qua, dẫm lên đầu Hầu Tử: “Đồ tàn phế, bây giờ giày của tao bị nước của mày làm bẩn rồi!”  

 

 

“Liếm sạch cho tao đi!”  

 
 
Chương 3149: Mày sẽ không chết yên ổn đâu!”


Anh ta bỗng nổi điên, ôm chặt chân người thanh niên áo lam.  

 

 

Rồi há to miệng cắn một cú thật đau.  

 

“Á!”  

 

Người thanh niên áo lam tên Bạch Kiếm Tinh hét lên, vẻ mặt dữ tợn, tức tối gầm to: “Mẹ mày! Tàn phế mà cũng dám cắn tao à? Cút!”  

 

Rồi gã tung cước đá bay Hầu Tử.  

 

Hầu Tử ngã lăn trên mặt đất, miệng còn gặm một miếng thịt.  

 

Trên cái giò của Bạch Kiếm Tinh xuất hiện một miệng vết thương sâu đến mức thấy xương.  

 

“Ha ha ha!”  

 

“Bạch Kiếm Tinh sao thế?”  

 

Mấy đệ tử nội môn cười khinh khỉnh: “Một tên tàn phế mà cũng đánh cậu bị thương được à?”  

 

Cô gái áo lục cười trộm: “Đệ tử nội môn mà mất mặt thật nhỉ?”  

 

“Con mẹ mày chán sống thật rồi!”  

 

Trán Bạch Kiếm Tinh nổi gân xanh, hận không thể đá chết Hầu Tử.  

 

Nhưng mà!  

 

Gã không dám giết người công khai.  

 

Thế là gã bèn nhìn sang Đoạn Dật Phong: “Đoạn sư huynh?”  

 

Đoạn Dật Phong phất tay bảo: “Đường núi gồ ghề, có một hai đệ tử ngoại môn bất cẩn ngã xuống dưới vực qua đời âu cũng là chuyện thường tình!”  

 

Bạch Kiếm Tinh nhếch mép cười khẩy: “Cảm ơn Đoạn sư huynh!”  

 

Một mùi máu tươi tanh tưởi ập vào mũi.  

 

Bạch Kiếm Tinh bước từng bước đến chỗ Hầu Tử, rồi hung hăng dẫm mạnh xuống cái chân gãy kia.  

 

Còn xoáy mũi chân.  

 

“Á!”  

 

Hầu Tử kêu la thảm thương.  

 

Hai mắt đỏ ngầu, cả người run rẩy, đau đớn đến sắp ngất.  

 

“Kêu đi, kêu to chút, mày chưa ăn cơm à?”  

 

Ánh mắt Bạch Kiếm Tinh rét lạnh: “Đồ tàn phế, mày dám cắn chân tao à? Tao dẫm nát miệng mày giờ!”  

 

Rầm!  

 

Gã nhấc chân lên.  

 

Miệng Hầu Tử be bét máu, cả khuôn mặt đầm đìa máu tươi.  

 

Bạch Kiếm Tinh vẫn còn rất khó chịu.  

 

Thế là gã hung tợn dẫm lên cái chân khác của Hầu Tử.  

 

“Răng rắc”, tiếng xương cốt gãy từng khúc vang lên.  

 

Hầu Tử đau đớn cuộn tròn người.  

 

Bạch Kiếm Tinh đá bay anh ta sang vách núi bên cạnh.  

Ngay khi sắp rơi xuống vực sâu vô tận, Hầu Tử vươn hai tay bám lấy tảng đá bên vách núi.  

 

 

“Chao ôi, khao khát sống của tên tàn phế này còn mạnh lắm!”, cô gái áo lục che miệng cười khinh.  

 

 

Đoạn Dật Phong cũng thấy khá hứng thú: “Thú vị đấy chứ, nếu là người bình thường thì đã chết từ đời nào rồi!”  

 

 

“Tên tàn phế này còn chịu được đến tận giờ à? Bạch Kiếm Tinh, chơi thêm đi!”  

 

 

Bạch Kiếm Tinh nhếch mép: “Đoạn sư huynh, chỉ cần những lời này của anh là đủ rồi!”  

 

 

Gã chậm ra đi đến chỗ vách núi.  
 
Chương 3150: “Hầu Tử, ai làm anh bị thương!”


 Hầu Tử gằn giọng gầm nhẹ: “Bạch Kiếm Tinh, mày sẽ không chết yên ổn đâu!”  

 

 

Bạch Kiếm Tinh phun một ngụm nước miếng: “Chết đến nơi rồi mà còn mạnh miệng à?”  

 

“Tao thật muốn xem thử, miệng mày cứng đến mức nào!”  

 

Cây dao sắc bén hạ xuống.  

 

Chém đứt ba ngón tay của Hầu Tử.  

  Advertisement

Hai tay của Hầu Tử nổi gân xanh, đau đến phát run.  

 

Bạch Kiếm Tinh hung tợn cười nói: “Còn chịu đựng được à!”  

 

Phụt! Phụt!  

 

Cây dao lại hạ xuống, chặt đứt tiếp hai ngón tay.  

 

Lúc này, tay trái của Hầu Tử chỉ còn mỗi bàn tay nên không thể nào giữ gò đá kia được nữa.  

 

Anh ta chỉ đành dùng tay phải giữ chặt.  

 

Đinh! Đinh! Đinh!  

 

Bỗng nhiên, tiếng chuông vang vọng khắp núi.  

 

Đoạn Dật Phong biến sắc: “Có người đang gõ chuông Huyền Trọng, đừng chơi nữa, mau đến đại điện tập hợp!”  

 

Bạch Kiếm Tinh liếm môi: “Tàn phế, hên cho mày đấy!”  

 

Rồi gã vung đao chặt đứt cổ tay của Hầu Tử.  

 

Nháy mắt, người Hầu Tử rớt xuống vách núi sâu hun hút kia.  

 

Ngay khi cả lũ xoay người rời đi.  

 

Sau lưng vang lên tiếng nổ rung trời, cả bọn kinh ngạc quay đầu lại.  

 

Trước mặt họ, một người thanh niên xa lạ đang ôm Hầu Tử, đặt anh ta nằm trên mặt đất, mười ba ngân châm trong tay đâm vào cơ thể Hầu Tử.  

 

“Hầu Tử, anh mau tỉnh lại đi!”  

 

Hầu Tử mở to mắt, khóe mắt trào ra dòng máu đỏ tươi: “Anh ơi, là anh...”  

 

“Hu hu hu hu! Tôi chết rồi à? Lẽ nào anh cũng chết rồi?”  

 

“Hai anh em chúng ta gặp nhau dưới địa ngục sao?”  

 

Hầu Tử kích động vươn tay, định cầm tay Diệp Bắc Minh.  

 

Một bàn tay năm ngón đã bị chặt đứt sạch không còn ngón nào.  

 

Một bàn tay khác thì đến bàn tay cũng không có.  

 

Hai tay hoảng hốt bất lực vùng vẫy giữa không trung.  

 

Mắt Diệp Bắc Minh đỏ ngầu, ôm chặt cánh tay của Hầu Tử: “Không, anh chưa chết đâu!”  

 

“Tôi cũng không chết, nhưng có người lại muốn anh chết!”  

“Những kẻ này tra tấn anh thế nào, tôi sẽ trả lại cho bọn chúng gấp ngàn lần, vạn lần!”  

 

 

Xong anh quay đầu nhìn về phía bọn Đoạn Dật Phong, Bạch Kiếm Tinh và cô gái áo lục.  

 

 

“Hầu Tử, ai làm anh bị thương!”  

 

 

Mắt Hầu Tử ngập tơ máu, nhìn chằm chằm vào mấy người kia.  

 

 

Xong anh ta vươn tay chỉ vào Đoạn Dật Phong: “Tuy rằng anh ta không ra tay nhưng tôi biết là anh ta ra lệnh!”  

 

 

Rồi chỉ tiếp vào Bạch Kiếm Tinh: “Là gã ra tay, hai cái chân này của tôi...”  

 
 
Chương 3151: “Oắt con, cậu là ai?”


 

 “Oắt con, đây là Thiên Y các, lẽ nào mày tưởng...”  

 

Gã còn chưa kịp dứt lời.  

 

Ầm!  

 

Luồng huyết khí khủng khiếp phóng lên trời cao, thoáng chốc Diệp Bắc Minh đã xuất hiện trước mặt Bạch Kiếm Tinh.  

 

Xoẹt xoẹt!  

  Advertisement

Tiếng xé rách kinh khủng truyền tới.  

 

Răng rắc!  

 

Kèm theo tiếng xương cốt gãy vụn.  

 

Bạch Kiếm Tinh biến thành một người máu.  

  Advertisement

Xương cả người gãy, mỗi một ngón tay đều bị xé xuống.  

 

Nhưng chúng không đứt hoàn toàn mà treo lủng lẳng trên bàn tay.  

 

Cơn đau khiến Bạch Kiếm Tinh run rẩy, điên cuồng la hét: “Đoạn sư huynh, cứu tôi... mau cứu tôi!”  

 

Diệp Bắc Minh lạnh lùng nhìn gã: “Đừng vội, trò hay vừa mới bắt đầu mà!”  

 

Dứt lời, mười ba cây kim khâu đâm vào cơ thể Bạch Kiếm Tinh.  

 

Ngân châm cứu người, kim khâu giết người.  

 

Trong nháy mắt, Bạch Kiếm Tinh như lướt qua địa ngục Cửu U, cả người như bị hàng tỷ ác quỷ cắn xé ngấu nghiến.  

 

Sống không bằng chết.  

 

Gã quỳ rạp xuống đất.  

 

Luôn miệng kêu la, cầu xin tha tội.  

 

“Cứu mạng... á... đau chết tôi!”  

 

“Không cần, cầu xin cậu tha cho tôi! Vương sư đệ, sư đệ Vương Khinh Hậu!”  

 

“Ông ơi... tôi biết mình sai rồi, cầu xin cậu bảo cậu ta buông tha tôi với!”  

 

“Giết tôi đi, cầu xin cậu cho tôi chết đi!”  

 

Quỷ Môn Thập Tam Châm đã khiến tâm lý của Bạch Kiếm Tinh sụp đổ.  

 

Giờ gã khác xa với kẻ kiêu ngạo trước kia mà chỉ một lòng muốn chết.  

 

Những người còn lại thấy dáng vẻ thê thảm của Bạch Kiếm Tinh chỉ biết nuốt một ngụm nước miếng.  

 

Sắc mặt Đoạn Dật Phong vô cùng u tối: “Oắt con, cậu là ai?”  

 

“Tôi là người anh em của Vương Khinh Hậu và cũng là người muốn mạng của chúng bây!”  

 

Diệp Bắc Minh lao vào đám người như thần chết.  

 

Đoạn Dật Phong quát to: “Chỉ là cảnh giới Thiên Huyền đỉnh phong mà cũng dám ra tay trước mặt tôi à?”  

 

Khí tức cảnh giới Tạo Hóa sơ kỳ bùng nổ, anh ta chủ động lao vào Diệp Bắc Minh.  

“Chết đi!”  

 

 

Ngay khi hai người va vào nhau.  

 

 

Phụt!  

 

 

Đoạn Dật Phong bay phắt ra ngoài, hai cánh tay nổ tung tan tành.  

 

 

Anh ta ngã nhào lăn quay trên mặt đất.  

 

 

Mấy người cô gái áo lục thấy thế bèn hoảng sợ quay lưng bỏ chạy.  

 
 
Chương 3152: Bầu không khí yên tĩnh như chết.


 Máu tươi nhầy nhụa.  

 

 

Diệp Bắc Minh thong dong bước tới như thần chế: “Người anh em của tôi bị tra tấn thế nào thì các ngươi cũng sẽ như thế!”  

 

“Chúng tôi không hề ra tay!”  

 

“Tất cả đều do Đoạn Dật Phong sai bảo, chúng tôi chưa từng đánh Vương sư đệ...”  

 

Lũ nam thanh nữ tú sợ tới mức mặt cắt không còn chút máu.  

 

Cô gái áo lục mở to mắt tỏ vẻ đáng thương vô số tội: “Đại nhân, chúng tôi vô tội!”  

 

Diệp Bắc Minh mỉm cười nói: “Cô vô tội vậy cơ à? Thế thì bắt đầu từ cô đi!”  

 

“Đừng...”  

 

Cô gái áo lục ra vẻ lấy lòng, trong lòng còn có chút ảo tưởng.  

 

Diệp Bắc Minh bước tới.  

 

Anh tóm lấy mấy ngón tay ngọc ngà non nã của cô gái áo lục rồi xé từng ngón một.  

 

“Á!”  

 

Cô gái áo lục hoảng sợ hét lên.  

 

Các đệ tử ngoại môn của Thiên Y các thấy thế đều hoảng sợ. Cơn hãi hùng bao trùng khắp ngọn núi.  

 

Diệp Bắc Minh mặc nhiên không quan tâm tới phản ứng của bọn họ mà bước tới chỗ Đoạn Dật Phong.  

 

Đoạn Dật Phong nuốt một ngụm nước miếng, làm bộ bình tĩnh: “Tôi phải nhắc nhở cậu lại lần nữa, nơi này là Thiên Y các!”  

 

“Bây giờ cậu thu tay lại còn...”  

 

Răng rắc!  

 

Anh giẫm mạnh chân xuống.  

 

“Á...”, Đoạn Dật Phong kêu như heo chọc tiết.  

 

“Phong Nhi!”  

 

Một tiếng gầm đầy tức giận vọng tới, một lão già giáng từ trên trời xuống.  

 

“Đoạn trưởng lão đến rồi!”  

 

Mấy người cô gái áo lục như tóm được cọng rơm cứu mạng.  

 

Đoạn trưởng lão nhìn máu thịt bầy nhầy của Đoạn Dật Phong mà tức điên, gào lên: “Đồ súc sinh, dám đánh cháu trai tôi ở Thiên Y các!”  

 

“Cậu không biết chữ chết viết thế nào nhỉ, hôm nay cho dù là ông trời đến đây thì cậu cũng chỉ còn đường chết thôi!”  

 

Đoạn Dật Phong đau đớn rống lên: “Ông nội, giết cậu ta giúp cháu với!”  

 

“Cháu phải bắt tên oắt con đó chịu chung số phận với tên tàn phế Vương Khinh Hậu kia! Tra tấn cậu ta, tra tấn cậu ta bằng cách tàn nhẫn nhất cho cháu!”  

 

Đoạn trưởng lão tung trảo vào không khí.  

 

Một thanh trường kiếm xuất hiện.  

 

Vun vút!  

 

Một đường kiếm khí trăm trượng giáng xuống.  

 

Diệp Bắc Minh tung quyền đáp trả, một con huyết long lao ra.  

 

Rầm!  

Nháy mắt, kiếm khí bể nát, làn khí phản chấn cuồn cuộn lan ra, đập mạnh vào ngực Đoạn trưởng lão.  

 

 

Đoạn trưởng lão phun ra một ngụm máu tươi, thê thảm bay ra ngoài.  

 

 

Ầm ầm!  

 

 

Đằng sau đống đất đá hỗn loạn, máu trào ra từ ngực lão già kia.  

 

 

“Đoạn trưởng lão...”  

 

 

“Ông nội!”, đồng tử Đoạn Dật Phong co rút lại.  

 

 
 
Chương 3153: "Sao thực lực của cậu ta bỗng mạnh như vậy chứ?"


 Một giây.  

 

 

Hai giây.  

 

...

Mười giây!  

 

Suốt mười giây, cả ngọn núi sau lưng Thiên Y các lặng ngắt như tờ.  

 

Một quyền suýt nữa đánh chết Đoạn trưởng lão cảnh giới Chúa Tể ư?  

  Advertisement

Tên này là quái gì thế?  

 

Đoạn Dật Phong sợ run, khóc không ra nước mắt: "Rốt cuộc thì mình đã chọc phải ai chứ?"  

 

Mấy người cô gái áo lục vốn đã bị Quỷ Môn Thập Tam Châm tra tấn.  

 

Giờ lại chứng kiến cảnh đó nên bị hù chết luôn.  

  Advertisement

“Cậu... cậu...”  

 

Đoạn trưởng lão đưa tay lên, vô cùng sợ hãi chỉ vào Diệp Bắc Minh: “Cậu... cậu là ai?”  

 

“Một lũ sắp chết còn cần biết biết tôi là ai không?”  

 

Diệp Bắc Minh khoát tay.  

 

Một luồng lực lượng vô hình bóp chặt cổ Đoạn trưởng lão.  

 

Đúng lúc này, hơn trăm người từ trên trời giáng xuống.  

 

Mười mấy cảnh giới Chúa Tể, hơn mười người cảnh giới Tạo Hóa.  

 

Tất cả những kẻ nắm quyền trong Thiên Y các đều tới.  

 

“Là cậu ta!”  

 

Trong đám đông, một cô gái sửng sốt, đó chính là Tiêu Tuyết Y.  

 

Một người đàn ông trung niên nhướng mày: “Tuyết Y, con quen biết cậu ta à?”  

 

Trịnh Thừa An, các chủ Thiên Y các.  

 

Tiêu Tuyết Y gật đầu: “Quen ạ, cậu ta là Diệp Bắc Minh...”  

 

Cô ta giới thiệu một lượt lai lịch của Diệp Bắc Minh và cả chuyện xảy ra trong thành Huyết Linh.  

 

“Thành Huyết Linh? Đấu thú trường?”  

 

Cả đám Thiên Y các nhíu mày.  

 

Một lão già cảnh giới Chúa Tể trung kỳ bình tĩnh nói: “Hừ! Cái loại gì mà cũng dám giương oai ở Thiên Y các chứ?”  

 

“Thằng nhóc họ Diệp kia, lão phu ra lệnh cho cậu mâu thả Đoạn trưởng lão, nếu không...”  

 

Răng rắc!  

 

Một tiếng gãy giòn tan vang lên.  

 

Diệp Bắc Minh thẳng tay bóp nát cổ Đoạn trưởng lão.  

 

Động tác rất dứt khoát.  

 

Một luồng thần hồn bay ra định bụng tẩu thoát.  

 

Diệp Bắc Minh chuyển cổ tay, phịch, thần hồn của Đoạn trưởng lão nổ tung.  

 

“Này...”  

Cả đám tầng lớp cấp cao của Thiên Y các sửng sốt.  

 

 

Tiêu Tuyết Y vô cùng kinh ngạc: "Sao thực lực của cậu ta bỗng mạnh như vậy chứ?"  

 

 

Trịnh Thừa An nói: “Người trẻ tuổi à, Thiên Y các tôi chọc cậu cái gì thế?”  

 

 

Diệp Bắc Minh chỉ vào Hầu Tử: “Người anh em của tôi bị người của Thiên Y các tra tấn thành như vậy mà còn hỏi chọc tôi chỗ nào à?”  

 

 

Ông già kia nhìn thoáng qua Hầu Tử.  

 

 

Lão già kia nhanh chóng dời tầm mắt, phẫn nộ nhìn chằm chằm vào Diệp Bắc Minh: “Các chủ, lảm nhảm với loại súc sinh này làm gì?”  
 
Chương 3154: Tên súc sinh này xông vào Thiên Y các!”


 “Cậu có biết một cảnh giới Chúa Tể có ý nghĩa thế nào với Thiên Y các chúng tôi không hả?”  

 

 

Ánh măt Diệp Bắc Minh lạnh như băng: “Cho dù là một trăm cảnh giới Chúa Tể thì cũng kém xa người anh em của tôi!”  

 

“Ha ha, được! Nói hay lắm!”  

 

Lão già kia cười một cách dữ tợn, quát to: “Những người trên cảnh giới Chúa Tể đồng loạt ra tay cho tôi!”  

 

“Bắt cậu ta, báo thù cho Đoạn trưởng lão!”  

  Advertisement

Mười mấy lão già cảnh giới Chúa Tể cùng tiến lên.  

 

Trịnh Thừa An vội ngăn cản: “Đại trưởng lão, từ đã!”  

 

Lão già kia quay đầu lạnh lùng nhìn ông ta: “Các chủ, còn đợi gì nữa?”  

 

Trịnh Thừa An nhíu mày: “Đại trưởng lão, liệu chúng ta có nên biết rõ tình hình trước không?”  

  Advertisement

“Có lẽ chuyện này...”  

 

Lão già kia thô lỗ cắt ngang: “Còn cần biết rõ ràng gì chứ? Tên súc sinh này xông vào Thiên Y các!”  

 

“Còn giết Đoạn trưởng lão ngay trước mặt chúng ta, dù chúng ta làm sai trước thì có hề gì?”  

 

“Một cái mạng quèn của người anh em cậu ta có thể so được với mạng của cảnh giới Chúa Tể hả?”  

 

Trịnh Thừa An vừa định phản bác.  

 

“Ha ha ha!”  

 

Diệp Bắc Minh bỗng cười phá lên: “Vậy thì không cần nói tiếp nữa!”  

 

Vút!  

 

Một bóng dáng màu đỏ thoáng hiện lên.  

 

Thoắt cái Diệp Bắc Minh đã xuất hiện trước mặt ông già kia.  

 

Lão già kia lạnh sống lưng, lùi về sau theo bản năng: “Oắt con, cậu định làm gì?”  

 

“Giết ông!”  

 

“Cậu dám!”  

 

Con ngươi lão già kia co rút, một linh cảm tử vong ập tới.  

 

Diệp Bắc Minh cười lạnh nhạt.  

 

Kiếm Càn Khôn Trấn Ngục xuất hiện trong tay rồi nện mạnh xuống.  

 

“Không cần...”, giọng lão già kia run rẩy, quay lưng tháo chạy.  

 

Rầm!  

 

Máu tươi bay tung tóe.  

 

“Đại trưởng lão!”  

 

Người trong Thiên Y các kinh hãi, tim như sắp nổ tung.  

 

Diệp Bắc Minh nhìn sang những kẻ cảnh giới Chúa Tể còn lại: “Hình như vừa rồi các người lộ ra sát ý với tôi nhỉ?”  

“Nhóc con, cậu...”  

 

 

Hơn mười lão già cảnh giới Chúa Tể hoảng sợ lùi về sau.  

 

 

Gầm gừ!  

 

 

Một tiếng rồng ngâm vang lên, Diệp Bắc Minh lao vào giữa đám đông.  

 

 

Tiếng kêu la thảm thiết vang lên liên hồi, sau đó kèm theo hơn mười vụ nổ tung, máu thịt bay đầy trời.  

 

 

Người của Thiên Y các hãi hùng liên tục lùi về phía sau.  

 
 
Chương 3155: "Đầu hàng không phải tốt hơn sao?"


 

Diệp Bắc Minh ôm lấy thân thể đang bị thương của Hầu Tử: "Hầu Tử, chúng ta đi thôi!"  

 

Xoay người rời đi.  

 

Trịnh Thừa An bất đắc dĩ cười khổ: "Thiên Y các, phế đi..."  

 

Tiêu Tuyết Y nhìn chằm chằm bóng lưng của Diệp Bắc Minh, thân thể mảnh mai không ngừng run rẩy!  

 

Sau khi rời khỏi Thiên Y các, Diệp Bắc Minh dẫn theo Hầu Tử tiến vào di tích Côn Luân Thượng Cổ.  

 

"Anh Diệp!"  

 

"Đây là nơi nào vậy?"  

 

Mọi người nhà họ Thôi đều kinh ngạc lao lên!  

 

Đây thật sự là một thế giới khổng lồ!  

 

Diệp Bắc Minh lắc đầu: "Sau này tôi sẽ giải thích cho mọi người!"  

 

Bước đến bên cạnh cây Long Huyết Bồ Đề, kiếm Càn Khôn Trấn Ngục xuất hiện trong tay, chém về phía Long Huyết Bồ Đề!  

 

"Chủ nhân, cậu muốn làm gì?"  

 

Long Tổ xuất hiện, biến thành một người đàn ông trung niên!  

 

Diệp Bắc Minh nói: "Cứu người!"  

 

Long Tổ nuốt nước miếng nói: "Chủ nhân, đây là Long Huyết Bồ Đề!"  

 

"Chỉ có Chân Long ngã xuống mới có thể sinh ra một gốc cây như vậy!"  

 

"Nếu không phải Tổ Long điện bị hủy diệt, mấy chục Chân Long ngã xuống đây..."  

 

Diệp Bắc Minh trực tiếp ngắt lời: "Long Tổ, tôi biết Long Huyết Bồ Đề rất quý giá!"  

 

"Nhưng cho dù nó quý giá đến đâu cũng không bằng mạng sống của Hầu Tử!"  

 

Nói xong, kiếm Càn Khôn Trấn Ngục chém xuống, cây Long Huyết Bồ Đề bị chia làm đôi!  

 

Hừ!  

 

Phần trên của cây Long Huyết Bồ Đề gầm nhẹ một tiếng, hóa thành một con Huyết Long và muốn bỏ trốn!  

 

Diệp Bắc Minh tiến tới, tóm lấy Huyết Long và đưa nó vào cơ thể của Hầu Tử!  

 

Một luồng máu bao bọc lấy Hầu Tử, chậm rãi khôi phục thân thể của anh ta.   

 

Khóe miệng Long Tổ co giật: "Chủ nhân, cậu còn thiếu anh em không?"  

 

…  

 

Tộc Thiên Hồ, dưới gốc cây thần.  

 

Thi thể rải rác khắp nơi, máu chảy thành sông!  

 

Một bà lão nằm trên mặt đất, cả người dính đầy máu tươi.   

Một chàng trai đeo mặt nạ vàng lãnh đạm nhìn bà ta, sau đó ngẩng đầu nhìn về phía cây thần của tộc Thiên Hồ!  

 

 

"Đầu hàng không phải tốt hơn sao?"  

 

 

"Tôi chỉ cần một người, hà tất phải hủy diệt toàn bộ tộc Thiên Hồ chứ?"  

 

 

Bà lão thoi thóp nhưng vẫn nghiến răng nói: "Đừng nghĩ đến việc mang Yêu Yêu đi!"  

 

 

Chàng trai mỉm cười: "Không ai có thể ngăn cản được thứ mà bổn tọa muốn!"   

 

 

Bước đến đứng dưới gốc cây thần, áp lòng bàn tay lên đó.   

 
 
Chương 3156: Đi tìm Diệp Bắc Minh đi!"


 

 Sức sống vô tận đang ngưng tụ về phía cơ thể của chàng trai!  

 

Trong lúc đó, một gốc cây thần cao hơn hàng ngàn mét đang tươi tốt lại chết héo!  

 

"Cậu… lực Luân Hồi!"  

 

Bà lão trừng to đôi mắt đục ngầu của mình, không thể tin được: "Sao có thể như thế, cậu là chủ Luân Hồi?"  

 

Chàng trai lắc đầu: "Có chút kiến thức đấy!"  

  Advertisement

"Đồ nhi, lấy phân thân cuối cùng của con mang đi đi!"  

 

"Vâng!"  

 

Đông Phương Xá Nguyệt tiến vào bên trong cây thần.  

 

Một lúc sau, bước ra từ giữa: "Sư phụ, xong rồi!"  

 

Chàng trai xoay người rời đi.  

 

Vạn Tuyệt nhe răng cười dữ tợn: "Sư phụ, bà lão này còn sống, đồ nhi thay người diệt cỏ tận gốc!"  

 

"Không cần, bà ta cũng không sống được bao lâu, để bà ta tự sinh tự diệt đi!"  

 

"Vâng!"  

 

Nhìn thấy chàng trai và những người khác biến mất.   

 

Ánh mắt của bà lão dần trở nên tuyệt vọng: "Tộc Thiên Hồ, hoàn toàn tuyệt hậu..."  

 

Lúc này, một con hồ ly nhỏ màu tím lao đến, điên cuồng liếm vết thương trên người bà lão.  

 

Trong đôi mắt tuyệt vọng của bà lão hiện lên một tia vui mừng: "Tử Nhi… Cháu còn chưa chết? Thật tốt quá!"  

 

"Không cần lãng phí sức lực nữa, cháu mau chạy trốn đi!"  

 

"Nhớ kỹ, nhất định phải kéo dài huyết mạch của tộc Thiên Hồ!"  

 

Con hồ ly nhỏ màu tím điên cuồng lắc đầu!  

 

Những giọt nước mắt không ngừng lăn dài trên đôi mắt đẹp như bảo thạch.  

 

"Xì xì xì…"  

 

Cô ta quơ tay múa chân, như thể đang nói điều gì đó!  

 

Bà lão bật cười thê thảm: "Không cần lãng phí sức lực, không người nào có thể cứu được tộc Thiên Hồ đâu!"  

 

"Xì xì xì…"  

 

Con hồ ly nhỏ màu tím vẫn ra sức nói.  

 

Hai mắt bà lão đột nhiên sáng lên: "Cái gì? Ý cháu là… Diệp Bắc Minh sao?"  

 

Con hồ ly nhỏ màu tím liều mạng gật đầu.  

 

Bà lão tự lẩm bẩm: "Chẳng lẽ, bên trong mọi thứ đều có số trời sao?"  

 

"Thôi quên đi… Tử Nhi, bắt đầu từ bây giờ, cháu chính là vương của tộc Thiên Hồ!"  

"Tương lai của tộc Thiên Hồ đều trông cậy vào cháu… Đi tìm Diệp Bắc Minh đi!"  

 

 

"Nhất định phải giải cứu được Yêu Yêu trở về…"  

 

 

Vừa dứt lời, một luồng sáng xanh lục nở rộ trên người bà lão, toàn bộ đều biến mất trong cơ thể con hồ ly nhỏ màu tím!  

 

 

Một cô gái xinh đẹp xuất hiện, lập tức nằm trên người bà lão: "Hu hu hu, tổ tiên ơi…"  

 

 

…  

 

 

Bên trong di tích Côn Luân Thượng Cổ, sấm chớp ầm ầm.  

 

 

Những tia sét đẫm máu không ngừng rơi xuống!  
 
Chương 3157: "Bọn họ đã qua đời nên mới được chôn cất ở đây!"


 Đây là huyết khí còn chưa được luyện hóa bên trong thành Huyết Linh!  

 

 

Lúc ấy đang nóng lòng cứu người.  

 

Những huyết khí này đã được Diệp Bắc Minh thu vào di tích Côn Luân Thượng Cổ, hiện tại tất cả đã bị anh hấp thụ!  

 

Bùm!

Giống như một lớp giấy dán cửa sổ bị chọc thủng vậy!  

 

Diệp Bắc Minh đột nhiên mở mắt ra: "Đây chính là cảnh giới Chân Linh sao?"  

 

"Mình cảm thấy huyết dịch trong cơ thể giống như Chân Long uy nghiêm vậy!"  

 

Giơ tay lên ngưng tụ thành một quyền rồi tung ra!  

 

Hú!  

 

Một con Huyết Long đột nhiên bùng nổ, đáp xuống dãy núi cách đó hàng ngàn mét!  

 

Bùm!  

 

Một vết nứt dài hơn một ngàn mét xuất hiện!  

 

Sắc mặt Diệp Bắc Minh kích động: "Mẹ kiếp! Một cú đấm này có thể đánh chết cảnh giới Chúa Tể sao?"  

 

Giọng nói của tháp Càn Khôn Trấn Ngục lập tức vang lên: "Tiểu tử, chúc mừng!"  

 

"Khu vực chung cực bên trong tháp Càn Khôn Trấn Ngục cuối cùng đã mở, cậu có thể tiến vào!"  

 

Diệp Bắc Minh hơi sửng sốt: "Tiểu Tháp, khu vực chung cực là gì?"  

 

"Sao trước đây tôi chưa từng nghe qua bao giờ?"  

 

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục chỉ thốt ra một câu: "Cậu đi thì biết!"  

 

Lập tức, khi tức biến mất.  

 

Diệp Bắc Minh kinh ngạc!  

 

Một suy nghĩ trong đầu tiến vào thế giới bên trong tòa tháp.  

 

Trước mắt trở nên mơ hồ!  

 

Một giây tiếp theo, Diệp Bắc Minh xuất hiện trong không gian tối tăm.  

 

"Nghĩa địa?"  

 

Diệp Bắc Minh sợ hãi: "Tiểu Tháp, chuyện gì thế này?"  

 

"Tại sao bên trong tháp Càn Khôn Trấn Ngục lại có nghĩa địa vậy?"  

 

Dõi mắt nhìn xung quanh, phía trước có mấy trăm ngôi mộ rậm rạp!  

 

Chỉ có tấm bia mộ dưới chân lóe lên ánh sáng mờ nhạt!  

 

Nhưng phần còn lại của bia mộ chỉ là một mảnh u ám!  

 

Chỉ cần liếc nhìn một cái đã có cái nhìn sơ bộ về tất cả các bia mộ!  

 

Thậm chí, anh còn nhìn thấy tên của Tam Hoàng Ngũ Đế của Hoa tộc!  

 

Diệp Bắc Minh vô cùng kinh ngạc: "Tiểu Tháp, chuyện này là thế nào? Chẳng lẽ Tam Hoàng Ngũ Đế của Hoa tộc đều được chôn cất ở đây sao?"  

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục mỉm cười: "Tiểu tử, đây là bia mộ của những chủ nhân trước đây của bổn tháp!"  

 

 

"Bọn họ đã qua đời nên mới được chôn cất ở đây!"  

 

 

"Nếu như cậu chết thì cậu cũng sẽ có một chỗ nho nhỏ ở nơi này!"  

 

 

"Cái gì?"  

 

 

Thân thể của Diệp Bắc Minh run lên, sau lưng toát ra một luồng khí lạnh vô tận.  

 

 

Tất cả các chủ nhân trước đây của tháp Càn Khôn Trấn Ngục đều đã qua đời sao?  
 
Chương 3158: "Nhan cô nương đã rời khỏi Ma giới!"


 Diệp Bắc Minh nghi hoặc: "Tiểu Tháp, sao trước đây ông không nói cho tôi biết?"  

 

 

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục khẽ cười: "Trước đây cậu còn chưa đủ tư cách, nhưng hiện tại thì đã đủ rồi".  

 

Diệp Bắc Minh biết tất cả những điều này là do mình đã tiến vào cảnh giới Chân Linh!  

 

Có lẽ.  

 

Cảnh giới Chân Linh là một ngưỡng cửa!  

 

Anh nhìn dọc theo nghĩa trang, chỉ thấy rất rậm rạp!  

 

Nơi đây có hàng trăm tấm bia mộ, dưới mỗi tấm bia mộ đều là một nhân vật lớn với lai lịch tuyệt đỉnh kinh khủng!  

 

Phía cuối nghĩa địa có chín ngôi mộ xếp thành một hàng.  

 

Chữ viết trên đó đã bị mờ, không thể nhìn rõ từng chữ một.  

 

Diệp Bắc Minh muốn tiến vào nghĩa địa, đọc rõ ràng từng chữ trên bia mộ!  

 

Từng bước tiến lên!  

 

Một luồng sức mạnh cực kỳ cường đại đã ập đến, ngăn chặn anh lại.  

 

Cho dù như thế nào đi nữa cũng không thể tiến về phía trước!  

 

Đột nhiên, một giọng nói quen thuộc vang lên: "Đồ nhi, đã lâu không gặp!"  

 

"Sư phụ từng nói có một ngày chúng ta sẽ có thể gặp lại, ngày này cuối cùng cũng đã tới!"  

 

Một giây tiếp theo.  

 

Một mộ bia ở bên rìa nghĩa địa đã sáng lên!  

 

Bia mộ vốn dĩ ảm đạm không ánh sáng đột nhiên trở nên cực kỳ chói mắt!  

 

Trong nháy mắt, tấm bia mộ này đã trở thành nhân vật chính của toàn bộ nghĩa địa.  

 

Diệp Bắc Minh nhìn lại, không khỏi kinh ngạc: "Thần Chủ Tuyệt Thế sư phụ?"  

 

Trên mộ bia có khắc sáu chữ “ngôi mộ Thần Chủ Tuyệt Thế”.  

 

Đây là phần mộ của vị sư phụ thứ 100 của anh, Thần Chủ Tuyệt Thế!  

 

Một cái bóng xuất hiện phía trên ngôi mộ!  

 

Ngưng tụ thành hình dáng của một người đàn ông trung niên, không giận tự uy: "Đồ nhi, nhiệm vụ mà ta giao cho con, con đã hoàn thành ra sao rồi?"  

 

"Chuyện này..."  

 

Diệp Bắc Minh hơi sửng sốt.  

 

Thần Chủ Tuyệt Thế đã từng căn dặn Diệp Bắc Minh phải chăm sóc con gái của ông ấy!  

 

Nhìn thấy biểu hiện của Diệp Bắc Minh, sắc mặt già nua của Thần Chủ Tuyệt Thế trầm xuống: "Thế nào? Con không làm sao?"  

 

Diệp Bắc Minh có chút lúng túng: "Sư phụ, người nghe con giải thích".  

"Ba năm trước, con và Nhan cô nương cùng nhau tiến vào thần miếu của chiến trường Thái Cổ, sau đó thần miếu đã sụp đổ!"  

 

 

"Trước khi chiến trường Thái Cổ bị phong ấn, nữ hoàng Tu La đã cứu được Nhan cô nương, con đã hỏi qua nữ hoàng Tu La!"  

 

 

"Nhan cô nương đã rời khỏi Ma giới!"  

 

 

Thần Chủ Tuyệt Thế nhíu chặt mày: "Cho nên con không đi tìm con bé?"  

 

 

Trong giọng nói có chút không vui.  

 

 

Còn mang theo cảm giác trách móc!  
 
Chương 3159: Cho nên đã đưa cô ta về Thần Thủ cốc!


 "Hơn nữa con còn bị những chuyện khác quấy rầy, cho nên..."  

 

 

"Hừ!"  

 

Thần Chủ Tuyệt Thế hừ lạnh một tiếng: "Tiểu tử thúi, những chuyện con đã hứa với ta nhưng lại không làm được!"  

 

"Con thật quá đáng trong chuyện này!"  

 

Diệp Bắc Minh quỳ một chân trên mặt đất: "Sư phụ, đồ nhi đã không làm tốt chuyện này!"  

  Advertisement

"Đồ nhi bảo đảm, sau khi rời khỏi Thiên Uyên, con nhất định sẽ tìm được Nhan cô nương!"  

 

Thần Chủ Tuyệt Thế không nói câu nào.   

 

Hư ảnh trực tiếp biến mất, ngôi mộ của ông ấy cũng dần mờ đi!  

 

"Sư phụ?"  

  Advertisement

"Sư phụ..."  

 

Cho dù Diệp Bắc Minh có kêu gào như thế nào đi chăng nữa thì Thần Chủ Tuyệt Thế cũng không có ý định ra ngoài!  

 

Diệp Bắc Minh đứng dậy: "Tiểu Tháp, ông có thể tìm được khí tức của Nhan cô nương không?"  

 

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục trả lời: "Để tôi tìm thử xem!"  

 

Một lát sau.

Giọng nói của tháp Càn Khôn Trấn Ngục vang lên: "Không tìm thấy được khí tức của cô ấy, nhưng chắc hẳn cô ấy sẽ không gặp nguy hiểm đến tính mạng!"  

 

Diệp Bắc Minh trịnh trọng gật đầu: "Một khi có tin tức của cô ấy thì lập tức báo cho tôi biết!"  

 

Tiếp theo, Diệp Bắc Minh lại gọi Thần Chủ Tuyệt Thế mấy lần.  

 

Nhưng bia mộ của đối phương không hề đáp lại!  

 

Cũng không biết sư phụ tức giận hay còn nguyên nhân nào khác.   

 

Diệp Bắc Minh không nghĩ nhiều nữa, xác nhận bản thân không thể tiến vào nghĩa địa, suy nghĩ trong đầu lui ra ngoài.   

 

…  

 

Cùng lúc đó, Huyền Giới, Thần Thủ cốc.  

 

Trong một khoảng sân yên tĩnh.   

 

Một cô gái với dung mạo nghiêng nước nghiêng thành, xinh đẹp như ngọc thở dài một hơi: "Ôi, đã suốt ba năm rồi, không biết anh ấy thế nào nữa?"  

 

Một cô gái nhỏ nhắn dễ thương ngồi bên cạnh ngạc nhiên: "Chị Nhan, sao chị lại nhớ đến anh ấy rồi?"  

 

"Có rất nhiều phụ nữ xung quanh người đàn ông thúi này, chỉ đếm sơ một chút cũng đã có hơn mười người rồi!"  

 

"Chị Nhan, chị thích anh ấy, nhưng anh ấy chưa chắc thích chị đâu!"  

 

"Có lẽ anh ấy đã sớm quên chị từ lâu rồi!"  

 

Nếu Diệp Bắc Minh ở chỗ này thì anh nhất định sẽ nhận ra hai người bọn họ!  

 

Nhan Như Ngọc, La Vãn Vãn!  

 

Sau khi Nhan Như Ngọc rời khỏi Ma giới thì cô ta đã gặp được sư phụ hiện tại của mình!  

 

Một vị thần ý của Thần Thủ cốc.  

Đối phương nhìn trúng y thuật thiên phú và vóc dáng hoàn mỹ trời sinh của cô ta!  

 

 

Cho nên đã đưa cô ta về Thần Thủ cốc!  

 

 

Nhan Như Ngọc biết mình không có quyền từ chối, chỉ có một yêu cầu duy nhất: dẫn theo La Vãn Vãn cùng đến Thần Thủ cốc!  

 

 

Khuôn mặt của cô gái đỏ bừng lên: "Củ cải nhỏ, em nói năng bậy bạ gì đó!"  

 

 

"Ai thích anh ấy? Sau khi thần miếu Thái Cổ sụp đổ, tất cả mọi người đều nói anh ấy đã chết".  

 

 

"Chị chỉ nghi ngờ, dựa vào số mệnh của anh ấy, nhất định sẽ không dễ dàng chết như vậy".  
 
Chương 3160: "Con còn có nhiệm vụ quan trọng hơn phải làm!"


 La Vãn Vãn khẽ hừ một tiếng, hai tay chống nạnh: "Còn không chịu thừa nhận? Em có bằng chứng nè!"  

 

 

Nói xong, La Vãn Vãn giơ tay, lấy ra một khối lưu ảnh thạch.  

 

Rót chân nguyên vào trong đó!  

 

Giọng nói của Nhan Như Ngọc vang lên trong lưu ảnh thạch: "Anh Diệp, anh đang ở nơi nào?"  

 

"Anh có khỏe không… Anh Diệp, em nhớ anh..."  

  Advertisement

"A!"  

 

Nhan Như Ngọc kêu lên một tiếng, khuôn mặt xinh đẹp đỏ bừng xấu hổ: "Củ cải nhỏ, cái này từ đâu tới?"  

 

La Vãn Vãn cười trộm: "Hì hì, đây là lúc chị nằm mơ nói mớ đó!"  

 

"Em cũng biết chị sẽ không thừa nhận, cho nên đã dùng lưu ảnh thạch ghi lại".  

  Advertisement

"Còn có chuyện thú vị hơn nữa. Chị Nhan có muốn nghe không?"  

 

"Lần trước khi chị Nhan uống say, vừa xoa xoa người mình còn vừa gọi tên anh Diệp, hai chân còn run rẩy nữa..."  

 

"Em..."  

 

Nhan Như Ngọc thẹn thùng giậm chân: "Con bé thúi này, em dám trêu chọc chị à!"  

 

"Mau trả lại lưu ảnh thạch cho chị!"  

 

"Hì hì hì, không đâu..."  

 

…  

 

Huyền Giới, sâu trong một dãy núi cổ xưa.  

 

Chàng trai đeo mặt nạ vàng ngồi trên một tế đàn.  

 

Xung quanh thân thể, ba mảnh vỡ cổ xưa trôi lơ lửng, ngưng tụ thành bóng dáng của Càn Khôn Trấn Ngục trên hư không!  

 

Hai người Đông Phương Xá Nguyệt và Vạn Tuyệt quỳ trên mặt đất, vẻ mặt kinh ngạc!  

 

Một lát sau, chàng trai mở mắt ra: "Đáng tiếc, chỉ có ba mảnh vỡ!"  

 

"Nếu lấy được mảnh vỡ thứ tư thì thực lực của bổn tọa nhất định sẽ khôi phục nhanh hơn một chút!"  

 

"Tuyệt Nhi!"  

 

Vạn Tuyệt kích động trả lời: "Đệ tử ở đây!"  

 

Chàng trai hơi nheo mắt lại: "Con đi đến thế giới Tam Thiên một chuyến, tìm cho vi sư một người tên là Diệp Càn Khôn!"  

 

Bàn tay vừa nhấc lên!  

 

Bóng dáng của một chàng trai đeo mặt nạ màu tím xuất hiện!  

 

"Người này sống hay chết không quan trọng, quan trọng là mảnh vỡ tháp Càn Khôn Trấn Ngục trong tay cậu ta!"  

 

"Nếu con tìm được vật này thì con sẽ là người tiếp theo của nhà họ Vạn được phong tước hiệu Thần Đế!"  

 

Toàn thân Vạn Tuyệt run rẩy, hô hấp vô cùng dồn dập.  

 

Điên cuồng đập đầu xuống đất!  

 

Máu tươi đầm đìa: "Sư phụ, đệ tử nhất định không phụ lòng mong đợi của mọi người!"  

Đôi mắt đỏ bừng, ghi nhớ kỹ hình bóng kia!  

 

 

Đông Phương Xá Nguyệt cũng vội vàng nói: "Sư phụ, để con đi cùng cậu ấy!"  

 

 

"Thực lực của Diệp Càn Khôn kia rất cường đại, một mình Vạn Tuyệt chưa chắc có thể đánh bại cậu ta!"  

 

 

Chàng trai hừ lạnh một tiếng: "Con còn có nhiệm vụ quan trọng hơn phải làm!"  

 

 

"Vốn dĩ mười thân thể luân hồi của con đã chuẩn bị xong, nhưng bản thân con lại cho người phá nát thân mình, làm ô uế sức mạnh của huyết mạch!"  

 

 

"Nhưng huyết mạch trong bụng con cũng không tệ, cho bổn tọa thêm một tháng nữa!"  

 
 
Chương 3161: "Tiểu Tháp, có dị hỏa như vậy sao?"


Nhìn Vạn Tuyệt rời đi.  

 

 

Đông Phương Xá Nguyệt thầm kêu không ổn: "Sư phụ và Vạn Tuyệt tạm thời còn chưa biết Diệp Càn Khôn chính là Diệp Bắc Minh!"  

 

"Nếu bị bọn họ phát hiện thì Diệp Bắc Minh nhất định lành ít dữ nhiều!"  

 

"Tên khốn kiếp này tuyệt đối không thể chết dễ dàng như vậy…"  

 

Trong lòng cô ta nảy sinh những sự thay đổi vi diệu.  

 

…  

 

"Được rồi, các người có thể đi".  

 

Sau khi Diệp Bắc Minh rời khỏi thế giới không gian thì anh đã thả người nhà họ Thôi ra ngoài.  

 

Thôi Nhân Lôi tỏ vẻ khiếp sợ: "Cậu Diệp, thế giới vừa rồi là một thế giới bỏ túi do cậu tạo ra phải không?"  

 

Diệp Bắc Minh gật đầu: "Phải!"  

 

"Xì!"  

 

Mọi người trong nhà họ Thôi ngược lại hít một hơi thật mạnh!  

 

Thôi Nhân Lôi lại càng hoảng sợ đến mức không khép miệng được: "Cậu Diệp, thế giới bỏ túi của cậu lại lớn như vậy!"  

 

"Lão phu quả thực chưa bao giờ nghe qua, hôm nay xem ra đã được tận mắt nhìn thấy rồi".  

 

Diệp Bắc Minh thản nhiên nói vài câu khách sáo, xoay người chuẩn bị rời đi.  

 

"Chờ một chút!"  

 

Thôi Nhân Lôi tiến lên ngăn cản Diệp Bắc Minh.  

 

Diệp Bắc Minh nhướng mày: "Thôi tiền bối, ông còn có chuyện gì sao?"  

 

Thôi Nhân Lôi do dự một lúc, như thể đã đưa ra quyết định nào đó: "Cậu Diệp, nhà họ Thôi của tôi bằng lòng đi theo ngài!"  

 

Ông ta cho rằng Diệp Bắc Minh sẽ lập tức đồng ý.   

 

Không ngờ.  

 

Diệp Bắc Minh trực tiếp từ chối: "Xin lỗi, tôi không có hứng thú với nhà họ Thôi của ông!"  

 

Chỉ là bèo nước gặp nhau, anh chỉ cứu nhà họ Thôi một lần là đủ rồi!  

 

Về phần Thôi Nhân Lôi nói đi theo?  

 

Chỉ là nhà họ Thôi muốn tìm một chỗ dựa vững chắc mà thôi!  

 

Thôi Nhân Lôi mỉm cười, như thể đã sớm biết Diệp Bắc Minh sẽ từ chối, lại nói thêm một câu: "Cậu Diệp, nếu như nhà họ Thôi của tôi giao cho ngài một ngọn dị hỏa thì sao!"  

 

"Dị hỏa?"  

 

Con ngươi của Diệp Bắc Minh nheo lại.   

 

Thôi Nhân Lôi gật đầu: "Không sai!"  

 

"Tổ tiên nhà họ Thôi của tôi là một thợ rèn kiếm, trong tay có vô số thần binh lợi khí!"  

 

"Các loại sắt đá ngoài trái đất mà thợ rèn kiếm khác không thể xử lý được, Huyền Thiết hàng triệu năm, hàng chục triệu năm tuổi!"  

 

"Nhà họ Thôi của tôi cũng có thể chế tạo thành binh khí!"  

 

"Chính là dựa vào Cửu U Lôi Hỏa!"  

Trong lòng Diệp Bắc Minh khẽ động: "Tiểu Tháp, có dị hỏa như vậy sao?"  

 

 

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục quyết đoán trả lời: "Mẹ kiếp! Đương nhiên là có, Cửu U Lôi Hỏa chỉ tồn tại trong Thần Giới!"  

 

 

"Sức sát thương của thứ này còn đáng sợ hơn Phần Thiên Chi Diễm và Huyền Minh Lãnh Hỏa nhiều!"  

 

 

"Tại sao nó lại ở trong Thiên Uyên chứ?"  

 

 

Một giây tiếp theo, tháp Càn Khôn Trấn Ngục lập tức phản ứng lại: "Tôi biết rồi!"  

 

 

"Nhất định là ngọn lửa này đã rơi xuống theo sau khi Thiên Uyên rơi xuống!"  
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom