Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện Của Tui À!

Diễn Đàn Truyện Của Tui À là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Đồ Đệ Xuống Núi Vô Địch Thiên Hạ

Chương 3102: “Tôi rất ngoan, sẽ không nói lung tung đâu”.


 Mắt Vạn Càn sáng lên: “Con cả gan xin hỏi là chuyện gì vậy ạ?”  

 

 

Vạn Trường Sinh cười ngạo nghễ: “Nói cho con biết cũng không sao, mọi chuyện đã sẵn sàng, chỉ thiếu gió đông!”  

 

“Cha sắp tấn cấp lên Thần Hoàng rồi!”  

 

“Gì cơ!”  

 

Vạn Càn rùng mình, mắt đỏ hoe.  

 

Hô hấp dồn dập, ngực phập phồng lên xuống liên tục!  

 

“Cha... Cha… Cha sắp tấn cấp lên Thần Hoàng rồi sao?”  

 

“Chúc mừng cha, chúc mừng cha!”  

 

Vạn Càn kích động không nói thêm được gì nữa.  

 

Thần Hoàng?  

 

Đây là khái niệm thế nào chứ?  

 

Vạn Trường Sinh lắc đầu: “Phép tắc Trường Sinh của cha chỉ còn thiếu một chút nữa là sẽ hoàn thiện tuyệt đối!”  

 

“Càn Nhi, con đi với ta tới gia tộc Đông Phương một chuyến, Đông Phương Xá Nguyệt đã trở về rồi!”  

 

“Xá Nguyệt Thần Đế?”  

 

Trong đầu Vạn Càn hiện lên một bóng người: “Ý cha là?”  

 

Người này không chỉ là mỹ nữ số một ở Huyền Giới mà còn có phong hào Thần Đế!  

 

Không ai dám khinh nhờn!  

 

Vạn Trường Sinh nói: “Hôm nay, ta muốn cưới Đông Phương Xá Nguyệt!”  

 

“Phép tắc Luân Hồi của cô ta phải luân hồi mười kiếp!”  

 

“Tấm thân trong sạch của cô ta chính là điểm đột phá tốt nhất!”  

 

Vạn Càn nhíu mày: “Liệu gia tộc Đông Phương có đồng ý không?”

Vạn Trường Sinh lại cười, sâu trong đáy mắt lóe lên hơi lạnh: “Năm xưa, khi ta hủy diệt Hoa tộc, gia tộc Đông Phương đã từ chối không tham gia!”  

 

“Hại ta phải bế quan mấy chục triệu năm mới khôi phục được nguyên khí!”  

 

“Hôm nay, nếu gia tộc Đông Phương dám từ chối bản đế, chuyện đầu tiên bản đế làm sau khi xuất quan sẽ chính là tiêu diệt bọn chúng!”  

 

Vạn Càn mừng rỡ: “Thưa cha, cha đã khôi phục hoàn toàn rồi sao?”  

 

“Quá tốt rồi!”  

 

...  

 

“Cô nói gì cơ? Nơi người chết tới ư?”  

 

Sắc mặt Diệp Bắc Minh trở nên khó coi!  

 

Sở Sở vội vàng giải thích: “Anh Diệp đừng hiểu lầm!”  

 

“Tôi không có ý nguyền rủa bố mẹ anh, chẳng qua là thần hồn của người tới giới U Minh sẽ không còn thuộc về bản thân họ nữa!”  

 

“Hơn nữa, giới U Minh còn có một tên gọi khác là vùng đất Luân Hồi!”  

 

Diệp Bắc Minh sửng sốt: “Vùng đất Luân Hồi ư?”  

 

Thìn Long lên tiếng: “Nhóc Diệp, cậu không cần phải lo lắng”.  

 

“Bố mẹ cậu không phải người đoản mệnh, hơn nữa, bọn họ đã dám tới giới U Minh thì chắc chắn là có cách để tự bảo vệ mình!”  

 

“Hiện tại, điều cậu cần làm là gia tăng thực lực của bản thân!”  

 

“Đợi quay về thế giới Tam Thiên, tôi sẽ dẫn cậu đi tìm mười một long mạch con giáp còn lại rồi tính tiếp!”  

 

Ông ta liếc nhìn Sở Sở: “Không phải tộc ta, trong lòng ắt nghĩ khác!”  

 

“Tốt nhất là cậu nên giết cô ấy đi, nếu không thì phải luôn dẫn đi cùng mình!”  

 

Nói xong, Thìn Long tiến vào thế giới không gian, biến mất trong di tích Côn Luân Thượng Cổ.  

 

Nháy mắt.  

 

Di tích Côn Luân Thượng Cổ bừng lên sự sống!  

Diệp Bắc Minh nhìn về phía Sở Sở: “Làm sao bây giờ? Phải diệt khẩu thôi!”  

 

 

Khuôn mặt xinh đẹp của Sở Sở tái mét, cô ấy sợ hãi bước lùi lại mấy bước: “Anh Diệp, xin anh đừng giết tôi…”  

 

 

“Tôi rất ngoan, sẽ không nói lung tung đâu”.  

 

 

Diệp Bắc Minh bị chọc cười: “Ha ha ha, cô không tin tôi tới vậy à?”  

 

 

“Thôi mà, anh Diệp đừng trêu tôi!”  

 

 

Sở Sở dậm chân.  
 
Chương 3103: “Cô cứ lo cho bản thân trước đi đã”.


 Diệp Bắc Minh cân nhắc một lát: “Về Hoàng cung Tu La trước đã, sau đó tới thế giới Tam Thiên”.  

 

 

Hai người đang định rời đi thì…  

 

Đột nhiên.  

 

Không gian rung chuyển.  

 

Rắc rắc!  

 

Giữa không trung chợt xuất hiện một vết rách, một cầu nối không gian xuất hiện!  

 

Đầu bên kia của cầu nối không gian dường như vừa trải qua một trận chiến lớn, luồng khí lưu hỗn loạn ùa qua cả cầu nối giữa hai không gian để sang tới tận đây!  

  Advertisement

Sở Sở lập tức bị hất bay ra ngoài!  

 

Diệp Bắc Minh bước tới, đỡ lấy bờ eo thon của Sở Sở!  

 

“Tiểu Tháp, phòng ngự!”  

 

Anh quát khẽ một tiếng!  

 

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục ra tay, một luồng sức mạnh che chắn cho Diệp Bắc Minh và Sở Sở ở bên trong!  

  Advertisement

Luồng khí lưu hỗn loạn đập xuống nền đất!  

 

Đất cát lập tức bốc hơi.  

 

Khắp một vùng rộng tới mấy ngàn mét vuông xung quanh đó hình thành một hố sâu tới cả trăm mét!  

 

Con ngươi của Diệp Bắc Minh thu nhỏ lại, đề phòng nhìn vào vết nứt không gian: “Đây là sức mạnh gì vậy?”  

 

Vù!  

 

Một bóng người bay tới! Tới khi Diệp Bắc Minh nhìn thấy rõ người này…  

 

… Thì đối phương đã nhào vào trong ngực của anh, ôm chặt lấy anh, nôn ra một búng máu đen!  

 

“Cứu... Cứu tôi với...”  

 

Mắt tối sầm lại rồi ngất xỉu!  

 

Diệp Bắc Minh ôm người trong ngực mình, cực kỳ kinh ngạc: “Đông Phương Xá Nguyệt? Cô sao vậy?”  

 

Anh cúi đầu nhìn thử thì thấy trong tay mình dính đầy máu tươi.  

 

Sau lưng Đông Phương Xá Nguyệt có một vết thương sâu tới tận xương!  

 

Trong cơ thể cô ta còn có một luồng hơi thở mang tính huỷ diệt!  

 

“Cứu hay là không cứu đây?”  

 

Diệp Bắc Minh thoáng ngẫm nghĩ, trong tay lập tức xuất hiện mười ba cây ngân châm!  

 

Tất cả đều cắm vào trong người Đông Phương Xá Nguyệt!  

 

Các sư tỷ còn đang trong tay cô ta, tạm thời anh không thể để người phụ nữ này chết được!  

 

Vừa sử dụng Quỷ Môn Thập Tam Châm!  

 

Là Đông Phương Xá Nguyệt lập tức tỉnh lại ngay.  

 

Diệp Bắc Minh đang xử lý vết thương cho cô ta: “Kẻ phàm trần, đừng chạm vào tôi!”  

 

Cô ta đẩy anh ra!  

 

Diệp Bắc Minh cười gằn: “Nếu như cô muốn chết thì bị trọng thương đã không tới tìm tôi rồi”.  

 

“Vết thương sau lưng cô rất sâu, nếu không xử lý thì sau này sẽ để lại sẹo”.  

 

Câu nói này có lực sát thương rất lớn.  

 

Không có bất kỳ người phụ nữ nào lại muốn trên người mình có sẹo!  

 

Đông Phương Xá Nguyệt im lặng quay lưng lại.  

 

Diệp Bắc Minh lại gần, rắc thuốc bột trong tay mình lên trên miệng vết thương.  

 

“Thực lực của cô không yếu, sao lại bị thương nặng như vậy được?”  

 

Đông Phương Xá Nguyệt lấy một bộ đồ ra khoác lên người, đôi mắt lóe lên ham muốn giết chóc: “Có người phản bội tôi!”  

 

Diệp Bắc Minh gật đầu.  

 

Không gặng hỏi gì thêm!  

Đông Phương Xá Nguyệt hơi ngạc nhiên: “Sao cậu không hỏi gì nữa vậy?”  

 

 

Diệp Bắc Minh thản nhiên nói: “Xin lỗi, tôi không quan tâm”.  

 

 

“Cậu!”  

 

 

Đông Phương Xá Nguyệt kích động, làm vết thương rách ra: “Chết tiệt! Nếu không phải tại thực lực của bản đế còn chưa khôi phục thì sao bọn rác rưởi đó lại có cơ hội được chứ!”  

 

 

Diệp Bắc Minh lắc đầu: “Cô cứ lo cho bản thân trước đi đã”.  

 

 

“Vừa rồi, lúc tôi cứu cô, tôi phát hiện ra trong cơ thể cô có một luồng sức mạnh phá hủy cực mạnh!”  

 

 
 
Chương 3104: “Muốn giết tôi à? Nằm mơ!”


Đông Phương Xá Nguyệt ngồi xuống, lấy mấy viên đan dược ra nuốt vào!  

 

 

Nhắm mắt lại, bắt đầu chữa thương!  

 

Đột nhiên, không gian rung chuyển.  

 

Một vết nứt thình lình xuất hiện, năm lão già cảnh giới Động Hư đi ra từ đó!  

 

Thấy Đông Phương Xá Nguyệt đang chữa thương, bọn họ hơi sững sờ.  

 

Sau đó, bọn họ nhìn nhau, mặt kẻ nào kẻ nấy đều nở một nụ cười khẩy.  

 

Một lão già gầy gò nói: “Không chạy nổi nữa hả?”  

 

Đôi mắt Đông Phương Xá Nguyệt ngập tràn băng giá: “Bọn phản đồ, tôi đối xử với các ông đâu có tệ!”  

 

“Rốt cuộc Đông Phương Lâm đã cho các ông lợi lộc gì mà đáng để các ông phản bội tôi?”  

 

Lão già gầy gò lắc đầu: “Hắn ta không hề cho bọn tôi lợi lộc gì cả!”  

  Advertisement

“Nếu vậy thì sao các ông lại phản bội tôi?”, Đông Phương Xá Nguyệt hỏi.  

 

Lão già gầy gò cười: “Cô mất tích lâu như vậy, đã bao giờ nghĩ tới chuyện sống chết của chúng tôi chưa?”  

 

“Nếu như chúng tôi không thần phục Đông Phương Lâm thì chỉ e đã chết từ lâu rồi”.  

 

“Cô vừa mới trở về gia tộc Đông Phương, thực lực còn chưa khôi phục mà đã đòi ra lệnh cho người khác rồi sao?”  

 

“Cô muốn tất cả mọi người phải nghe theo lệnh của cô à? Cô nghĩ chuyện ấy có khả thi không?”  

 

Đông Phương Xá Nguyệt lạnh lùng, kiêu ngạo ra mặt: “Tôi là Đông Phương Thần Đế của gia tộc!”  

 

“Thần Đế? Ha ha ha!”  

 

Mấy lão già cười mỉa mai!  

 

Lão già gầy gò lắc đầu: “Nếu cô là Thần Đế thì tại sao lại rơi vào cảnh này?”  

 

“Tôi khuyên cô một câu, mau bó tay chịu trói đi!”  

 

“Trở về với chúng tôi rồi cưới Vạn Trường Sinh thì cô vẫn còn giữ được một chút tôn nghiêm cuối cùng!”  

 

Đông Phương Xá Nguyệt ngẩng đầu ưỡn ngực: “Bọn nô tài chó má các ông mà cũng xứng để bản đế phải bó tay chịu trói ư?”  

 

Lão già gầy gò sầm mặt lại!  

 

Lão già mặt đỏ quát: “Nói nhảm với cô ta làm gì? Cứ việc bắt trói mang về thôi!”  

 

Vù!  

 

Bọn họ bước tới, xé toạc không gian, lao tới tấn công!  

 

“Bọn nô tài chó má, làm càn!”  

 

Đông Phương Xá Nguyệt lạnh nhạt ra mặt.  

 

Năm ngón tay nhẹ nhàng siết lại, đế uy lan tỏa!  

 

Lão già mặt đỏ sợ run rẩy, phản ứng chậm nửa nhịp, bị Đông Phương Xá Nguyệt hút tới!  

 

Bóp chặt cổ họng!  

 

Lão già mặt đỏ sợ vỡ mật: “Chủ nhân, xin tha mạng...”  

 

Đông Phương Xá Nguyệt kiêu ngạo bóp chặt năm ngón tay!  

 

Chuẩn bị bóp nát cổ của người này.  

 

Đột nhiên.  

 

Cơ thể yêu kiều run lên, phun ra một búng máu đen!  

Cổ tay buông lỏng, lão già mặt đỏ rơi xuống đất.  

 

 

Ông ta lập tức hoàn hồn, tỏ ra hung hăng: “Ha ha ha, cô bị trọng thương rồi!”  

 

 

“Muốn giết tôi à? Nằm mơ!”  

 

 

Ông ta tung nắm đấm tấn công vùng bụng của Đông Phương Xá Nguyệt!  

 

 

Sức mạnh của lão già dường như đâm xuyên qua lục phủ ngũ tạng của Đông Phương Xá Nguyệt, người cô ta văng ra ngoài, đập mạnh xuống đất!  

 

 

Bọn lão già gầy gò thấy vậy lạnh lùng tới gần.  
 
Chương 3105: Vung một nhát kiếm!


 “Chẳng khác gì chiếc bình sứ, đập một phát là vỡ!”  

 

 

Đông Phương Xá Nguyệt tức run người, đôi mắt đẹp vằn vện tơ máu: “Tất cả các ông đều đáng chết!”  

 

Cô ta quay đầu nhìn về phía Diệp Bắc Minh: “Cậu còn không giúp tôi đi à?”  

 

Vù!  

 

Năm người bọn lão già gầy gò, lão già mặt đỏ quay đầu lại.  

 

Tập trung nhìn Diệp Bắc Minh!  

 

Một giây sau.  

 

“Ha ha ha ha!”  

 

Một tràng cười vang lên!  

 

Lão già mặt đỏ cười chảy nước mắt: “Đông Phương Xá Nguyệt, cô bị ấm đầu rồi à?”  

 

“Tôi thật nghi ngờ, cô thực sự đã từng là Thần Đế thật sao?”  

  Advertisement

“Sao lại cầu cứu một người mới tới cảnh giới Thiên Huyền chứ?”  

 

Lão già gầy gò lạnh lùng nói: “Thằng ranh kia, quỳ xuống đi thì tao sẽ cho mày được chết toàn thây!”  

 

Khóe môi bọn họ nở nụ cười gằn, không buồn đếm xỉa tới Diệp Bắc Minh!  

 

Điều khiến mọi người bất ngờ là Diệp Bắc Minh lại hờ hững cất lời!  

 

“Thứ nhất, chúng ta không thân thiết gì với nhau!”  

 

“Thứ hai, cô là người thích lật lọng, muốn tôi cứu cô cũng không phải không thể, cô cầu xin tôi đi!”  

 

“Thứ ba, lúc cô cầu xin tôi phải gọi tôi là gì? Cô còn nhớ chứ?”  

 

“Gì cơ?”  

 

Năm lão già đồng loạt sững sờ!  

 

Bọn họ quay đầu nhìn lại Diệp Bắc Minh một lần nữa!  

 

Sở Sở tái mét mặt, thực sự không chịu nổi ánh mắt của năm người cảnh giới Động Hư!  

 

Cô ấy nấp sau lưng Diệp Bắc Minh.  

 

“Ranh con, ai cho mày nói chuyện!”  

 

Lão già mặt đỏ nghiêm giọng: “Mẹ kiếp, mày chán sống rồi phải không?”  

 

Diệp Bắc Minh chẳng buồn nhìn đối phương, chỉ hờ hững nhìn Đông Phương Xá Nguyệt: “Tôi cho cô ba giây, hoặc là cầu xin tôi!”  

 

“Hoặc là tôi sẽ xoay người bỏ đi!”  

 

“Ba!”  

 

“Hai!”  

 

Đông Phương Xá Nguyệt cắn chặt răng!  

 

Lão già mặt đỏ giận dữ mắng: “Đệt! Mày dám đếm thật sao?”  

 

“Một!”  

 

Đếm xong số cuối cùng, anh xoay người rời đi.  

 

Lão già mặt đỏ xông tới, vung tay đánh về phía đầu của Diệp Bắc Minh: “Chưa thấy quan tài chưa đổ lệ! Chết đi cho ông!”  

 

Giọng nói của Đông Phương Xá Nguyệt đồng thời vang lên: “Anh Diệp, xin anh cứu tôi thêm một lần nữa…”

Đồng thời, lão già mặt đỏ đã tới sau lưng Diệp Bắc Minh!  

 

“Long Tổ, ra đi!”  

 

Gầm!”  

 

Tiếng rồng gầm vang lên, sau lưng Diệp Bắc Minh xuất hiện một ảnh ảo hình Huyết Long!  

 

Sức chiến đấu của anh tăng gấp mười lần!  

 

Năm ngón tay siết chặt không khí, kiếm Càn Khôn Trấn Ngục xuất hiện trong tay!  

Vung một nhát kiếm!  

 

 

Phụt!  

 

 

Lão già mặt đỏ không kịp làm gì, nháy mắt nổ tung, hóa thành một làn sương máu!  

 

 

“Gì cơ?”  

 

 

Bốn lão già còn lại sợ run người!  

 

 

Vù!  
 
Chương 3106: Dưới Thiên Uyên có gì vậy?”


 

 Theo bản năng, bọn họ che cổ họng lại!  

 

Một giây sau, một tơ máu xuất hiện!  

 

Đầu người rơi xuống đất, “bục” một tiếng, nổ tung!  

 

Bốn cái xác đồng loạt ngã xuống!  

 

Sở Sở trừng to mắt, đầu óc trống rỗng!  

 

“Ôi trời ơi, Nữ Đế mà lại mở miệng cầu xin anh Diệp ư?”  

 

“Anh Diệp chém chết năm gã cảnh giới Động Hư chỉ trong nháy mắt! Dù thế nào đi nữa cũng thật kinh khủng!”  

 

“Cậu…”  

 

Đôi mắt đẹp của Đông Phương Xá Nguyệt run lên: “Chỉ mới mấy ngày thôi mà thực lực của cậu đã tiến bộ nhiều vậy rồi sao!”  

 

“Cậu đã có thể giết chết cảnh giới Động Hư trong nháy mắt rồi sao?”  

 

Diệp Bắc Minh thản nhiên nói: “Sư tỷ của tôi đang ở đâu?”  

  Advertisement

Đông Phương Xá Nguyệt hừ lạnh một tiếng: “Ở trong thế giới không gian bỏ túi của tôi!”  

 

Diệp Bắc Minh nói bằng giọng không cho phép thương lượng: “Giao ra đây!”  

 

Đông Phương Xá Nguyệt cười một tiếng: “Đưa tôi tới chỗ này thì tôi thả người!”  

 

Xoẹt!  

 

Kiếm Càn Khôn Trấn Ngục gác ngang cổ Đông Phương Xá Nguyệt: “Cô có tư cách gì cò kè mặc cả với tôi?”  

 

“Ha ha”.  

 

Đông Phương Xá Nguyệt nhắm mắt lại: “Muốn giết thì cứ giết đi!”  

 

“Nếu bản đế chết thì thế giới không gian bỏ túi cũng sẽ sụp đổ theo!”  

 

“Sư tỷ của cậu cũng sẽ chết chung với tôi!”  

 

Diệp Bắc Minh sầm mặt lại: “Tiểu Tháp, chuyện này là thật à?”  

 

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục trả lời: “Phải!”  

 

Diệp Bắc Minh thu kiếm Càn Khôn Trấn Ngục về: “Cô muốn đi đâu?”  

 

“Thiên Uyên!”  

 

“Thiên Uyên?”  

 

Diệp Bắc Minh ngẩn người.  

 

Hầu Tử cũng mất tích ở dưới Thiên Uyên!  

 

Từ lâu anh đã chuẩn bị để xuống dưới đó một chuyến tìm kiếm manh mối nhưng vẫn luôn bị nhiều chuyện cản trở, không đi được.  

 

Diệp Bắc Minh nhìn Đông Phương Xá Nguyệt: “Tại sao cô lại phải tới đó? Dưới Thiên Uyên có gì vậy?”  

 

Đông Phương Xá Nguyệt nuốt mấy viên đan dược, giúp thương thế đỡ hơn một chút.  

 

“Dù tôi ở bất kỳ đâu trong thế giới Tam Thiên thì Vạn Trường Sinh cũng đều có thể tìm được tôi!”  

 

“Chỉ riêng ở Thiên Uyên là có thể che đậy toàn bộ hơi thở!”  

 

“Còn về phần dưới Thiên Uyên có gì thì cậu đi với tôi là biết!”  

 

Diệp Bắc Minh suy tư một chút rồi gật đầu.  

 

...  

 

Một canh giờ sau, bọn họ đã đứng trước Thiên Uyên.  

 

Bên dưới vách núi đen kịt một màu như thể lối vào dẫn xuống cánh cổng địa ngục sâu không lường được!  

 

Đông Phương Xá Nguyệt thản nhiên nói: “Nhảy xuống đi!”  

 

Diệp Bắc Minh nhướng mày.  

 

Đông Phương Xá Nguyệt cười: “Sao nào? Không dám à?”  

“Bản đế còn tưởng cậu không sợ trời không sợ đất cơ chứ!”  

 

 

Diệp Bắc Minh không để ý tới cô ta, quay người nhìn về phía Sở Sở: “Sở Sở, cô về trước đi”.  

 

 

“Những chuyện tiếp tới đây không liên quan gì với cô, cô đừng để bị cuốn vào”.  

 

 

“Hả?”  

 

 

Sở Sở hơi hụt hẫng: “Anh Diệp đuổi tôi đi ư?”  

 

 

Diệp Bắc Minh lắc đầu: “Tôi không biết tình hình bên dưới vực sâu như thế nào, cô đi theo tôi sẽ chịu nhiều nguy hiểm!”  

 
 
Chương 3107: “Nơi này chính là Thiên Uyên sao?”


 

 Đông Phương Xá Nguyệt cười: “Nhóc con, nếu cậu không muốn cô ấy chết thì đừng đưa cô ấy theo!”  

 

“Cô có ý gì hả?”  

 

Diệp Bắc Minh lạnh lùng nhìn Đông Phương Xá Nguyệt!  

 

“Ha ha”.  

 

Đông Phương Xá Nguyệt cười giả dối: “Ở hiện trường cậu giết năm tên cảnh giới Động Hư kia có lưu lại mùi hương của cô ấy!”  

 

“Với thực lực của Vạn Trường Sinh, không khó để tìm ra cô bé này!”  

  Advertisement

“Nếu cô ấy không đi cùng chúng ta thì dù ở đâu cũng đều sẽ bị tìm ra!”  

 

“Cậu nói xem, Vạn Trường Sinh sẽ làm gì cô ấy?”  

 

Mắt Diệp Bắc Minh lóe lên, anh ngẫm nghĩ một lát: “Sở Sở, cô đi cùng tôi đi”.  

 

“Được!”  

  Advertisement

Sở Sở cười tươi tắn, chủ động bước tới bên cạnh Diệp Bắc Minh.  

 

Ba người không chần chừ thêm nữa, lập tức nhảy xuống dưới Thiên Uyên.  

 

...  

 

Gia tộc Đông Phương ở Huyền Giới.  

 

Trong đại điện Đế Cung, Vạn Trường Sinh ngồi trên ngai rồng, trên người lấp lóe phù văn.  

 

Bọn người đứng đầu gia tộc Đông Phương quỳ ở bên dưới.  

 

Đột nhiên.  

 

Vạn Trường Sinh mở mắt ra, toàn bộ phù văn biến mất: “Hơi thở của bọn chúng biến mất rồi, xem ra ta đã xem thường Đông Phương Xá Nguyệt rồi!”  

 

“Không hổ là Thần Đế, dù cho cảnh giới bị hao tổn thì vẫn có thể thoát được sự truy lùng của bản đế!”  

 

Một giây sau.  

 

Trên không trung xuất hiện hai bóng người!  

 

Chính là Diệp Bắc Minh và Sở Sở!  

 

“Có ai trong số các người nhận ra hai người này không?”

“Trước khi Đông Phương Xá Nguyệt biến mất, có xuất hiện hơi thở của hai người này!”  

 

Những người đứng đầu gia tộc Đông Phương đều lắc đầu!  

 

Chỉ có Vạn Càn nhìn thấy Diệp Bắc Minh là con ngươi thoáng sững sờ!  

 

Vạn Trường Sinh lập tức phát hiện ra: “Càn Nhi, con biết hai người này à?”  

 

Vạn Càn gật đầu: “Thưa cha, người đàn ông này chính là người Hoa tộc mà con nói tới, tên cậu ta là Diệp Bắc Minh!”  

 

Vạn Trường Sinh nhướng mày!  

 

Gia tộc Đông Phương trong đại điện xôn xao!  

 

“Hoa tộc?”  

 

“Hoa tộc nào? Lẽ nào là Hoa tộc ở di tích Côn Luân?”  

 

“Sao có thể như vậy được, chẳng phải Hoa tộc đã tuyệt diệt hoàn toàn rồi sao?”  

 

...  

 

Diệp Bắc Minh rơi thẳng xuống.  

 

Xung quanh tối om.  

 

Thậm chí có dòng khí Hỗn Độn lưu động, sau khi xuyên qua mấy chục lớp năng lượng cuồng bạo!  

Đằng đẵng suốt một ngày một đêm, cuối cùng anh cũng đáp xuống đáy của Thiên Uyên.  

 

 

Diệp Bắc Minh kinh ngạc: “Nơi này chính là Thiên Uyên sao?”  

 

 

Xung quanh tối tăm, không gian cực kỳ rộng rãi, nhìn không thấy tận cùng.  

 

 

Mặt đất bị cháy đen như thể từng bị một trận lửa lớn thiêu đốt!  

 

 

Sở Sở rùng mình, nấp sau lưng Diệp Bắc Minh: “Anh Diệp, sao nơi này lại ớn lạnh như vậy?”  

 

 

Đông Phương Xá Nguyệt cười khẽ: “Nơi này là chiến trường giữa các vị thần thời Thượng Cổ, từng chết hàng triệu triệu người!”  

 

 

“Chưa biết chừng hồn ma của bọn họ lại đang đứng ngay sau lưng cô đấy!”  
 
Chương 3108: “Rốt cuộc cô muốn tìm thứ gì?”


 

 Sở Sở sợ hãi la lên, khuôn mặt xinh đẹp càng thêm tái mét lại!  

 

Diệp Bắc Minh lắc đầu: “Sở Sở đừng sợ, người chết như đèn tắt!”  

 

“Người tu võ chỉ có thần hồn, nào có hồn ma!”  

 

Sở Sở gật đầu: “Đúng vậy”.  

 

Diệp Bắc Minh nhìn chằm chằm Đông Phương Xá Nguyệt: “Đến Thiên Uyên rồi, thả sư tỷ của tôi ra đi!”  

 

Đông Phương Xá Nguyệt nhìn quanh, cuối cùng cũng xác định được một hướng đi: “Cậu vẫn chưa đưa tôi tới nơi, tới đích đã rồi hẵng bàn!”  

 

“Lật lọng à?”  

 

Diệp Bắc Minh nhíu mày.  

 

Đông Phương Xá Nguyệt chỉ tay về một hướng, lạnh nhạt nói: “Cậu có hai lựa chọn, một là giết tôi và mấy sư tỷ của cậu sẽ chết cùng tôi!”  

 

“Hai là lập tức xuất phát!”  

 

Diệp Bắc Minh nhếch môi, đi theo hướng Đông Phương Xá Nguyệt chỉ!  

 

Mới đi được mấy trăm mét, anh đã phát hiện một bộ hài cốt nằm ven đường, không biết đã chết bao nhiêu năm rồi!  

 

Càng đi vào sâu hơn thì hài cốt dưới chân càng nhiều thêm.  

 

Diệp Bắc Minh ngờ vực: “Chiến tranh giữa các vị thần mà ban nãy cô nhắc tới là gì vậy?”  

 

Đông Phương Xá Nguyệt hừ lạnh: “Không phải cậu chẳng quan tâm gì hết sao?”  

 

Diệp Bắc Minh lắc đầu: “Không nói thì thôi”.  

 

“Sau này đừng cầu xin tôi nữa, tôi có rất nhiều cách!”  

 

Điều làm người ta bất ngờ là Đông Phương Xá Nguyệt lại mở miệng giải thích: “Tương truyền là trận đại chiến giữa các thiên thần dẫn đến thế giới sụp đổ!”  

 

“Thiên Uyên vốn là một thế giới, sau khi sụp đổ hóa thành vô số mảnh vỡ!”  

 

“Một mảnh vỡ trong số đó rơi xuống đây, hóa thành vực sâu vô tận!”  

 

“Dòng năng lượng và khí lưu Hỗn Độn gặp phải khi rơi xuống đây rất có thể là tàn dư từ trận chiến giữa các vị thần!”  

 

Diệp Bắc Minh nhìn quanh bốn phía: “Đây đều là hài cốt của thần à?”  

 

Anh nhặt một mẩu xương lên.  

 

Kiểm tra thử.  

 

Rất rắn chắc, phải dùng rất nhiều sức mới có thể bẻ gãy được nó!  

 

Phải biết rằng, trải qua vô số năm tháng, thi hài đã bị phong hóa rồi.  

 

Nếu như là người sống thì cơ thể của người này phải kinh khủng tới mức nào?  

 

Đột nhiên.  

 

Đông Phương Xá Nguyệt nghiêm giọng: “Nhóc con, đề cao cảnh giác!”  

 

“Đằng trước có lẽ sẽ xuất hiện một số nguy hiểm ngoài dự tính, tốt nhất cậu nên cảnh giác cao độ!”  

 

Ánh mắt Diệp Bắc Minh nghiêm lại, tập trung nhìn về phía trước.  

 

Dường như có thứ gì đó lướt qua rất nhanh!  

 

Ma khí!  

 

Anh phẩy tay, kiếm Càn Khôn Trấn Ngục xuất hiện trong tay anh: “Sở Sở, đi theo sau lưng tôi!”  

 

“Được!”  

 

Sở Sở nghe lời gật đầu, theo sát sau lưng Diệp Bắc Minh.  

 

Điều bất ngờ là, ba người họ đi liền một mạch mấy trăm dặm!  

 

Nhưng rất thuận lợi, xương trắng dưới chân chất cao thành gò nhưng không hề xảy ra bất kỳ chuyện ngoài ý muốn nào!  

 

Đông Phương Xá Nguyệt nhíu mày: “Sao vậy nhỉ? Lần trước tôi tới đây đã gặp hơn trăm lượt ma vật!”  

 

“Sao cậu lại không gặp một lần nào?”  

 

Diệp Bắc Minh chợt nghĩ: “Rốt cuộc cô muốn tìm thứ gì?”  

 

Đông Phương Xá Nguyệt thốt ra một câu kinh người: “Máu Thần Ma!”  

“Cô bảo gì cơ?”  

 

 

Diệp Bắc Minh giật mình.  

 

 

Đột nhiên.  

 

 

Đông Phương Xá Nguyệt vô cùng kích động, con ngươi như muốn rớt ra ngoài: “Tìm ra rồi!”  

 

 

“Hấp thụ máu Thần Ma xong, chẳng những tôi sẽ được tẩy kinh dịch tủy mà còn có thể khôi phục lại thực lực!”  

 

 

Cô ta hóa thành một chiếc bóng vụn vỡ, lao nhanh về một hướng nào đó!  

 
 
Chương 3109: “Nõn nà đến mức có thể bóp ra nước đấy!”


 

Đông Phương Xá Nguyệt kêu thảm, đôi mắt chi chít tơ máu: “Cậu Diệp, xin cậu hãy giúp tôi...”  

 

Diệp Bắc Minh nhíu mày: “Cô làm sao thế?”  

 

Đông Phương Xá Nguyệt hơi hoảng sợ: “Đây không phải là máu Thần Ma bình thường!”  

 

“Tôi không cách nào hấp thu nó, chúng sẽ khiến cơ thể tôi nổ tung...”  

 

Diệp Bắc Minh không biết nói gì hơn: “Cô chớ nóng nảy, tôi phải làm thế nào để giúp cô đây?”  

 

Gương mặt Đông Phương Xá Nguyệt đỏ bừng.  

 

Cái tai cũng đỏ hồng nóng bừng.  

 

Môi cũng đỏ như nhỏ máu: “Giao hợp với tôi...”  

 

“Chuyển một phần lực lượng sang cơ thể cậu!”  

 

Diệp Bắc Minh sửng sốt.  

 

Anh còn chưa kịp đáp lời thì Sở Sở đã lên tiếng phản đối: “Hả? Không được!”  

 

Phụt!  

 

“Cái... cái gì?”  

 

Diệp Bắc Minh suýt nữa hộc máu.  

 

“Không được, không được, tôi phản đối!”  

 

Sở Sở lắc đầu lia lịa.  

 

Mắt Đông Phương Xá Nguyệt ửng đỏ: “Đây là chuyện giữa chúng tôi, không đến lượt cô phản đối!”  

 

Khuôn mặt Sở Sở đỏ bừng, cơ thể nhỏ xinh vặn vẹo.  

 

“Tóm lại là không được!”  

 

“Anh Diệp, anh đừng...”  

 

Nói xong, cô ấy cầu xin nhìn Diệp Bắc Minh.  

 

Sắc mặt Diệp Bắc Minh nghiêm lại, nhìn vào Đông Phương Xá Nguyệt đang ở giữa Huyết Trì: “Cô coi tôi là gì? Là công cụ giải độc à?”  

 

Đông Phương Xá Nguyệt vừa định mở miệng nói chuyện thì màn sương máu quanh người lại càng thêm nồng nặc.  

 

Huyết Trì sôi trào.  

 

Rầm rầm!  

 

Huyết Trì không quá lớn, nhưng mặt hồ trong đó lại cuồn cuộn như sóng thần.  

 

Chúng bao phủ Đông Phương Xá Nguyệt, nháy mắt đã không thấy cô ta đâu.  

 

“Nguy rồi!”  

 

Diệp Bắc Minh biến sắc, nhảy vào trong Huyết Trì.  

 

Sở Sở hét lên: “Anh Diệp, cẩn thận đó!”  

 

Mùi máu tươi nồng nặc phả vào mũi, Diệp Bắc Minh cảm thấy hơi khó chịu, máu nóng trong người cuồn cuộn.  

 

Con mắt Thần Ma hiện lên giữa mi tâm anh, với anh mà nói Huyết Trì sáng rực chẳng khác nào ban ngày.  

 

Dưới Huyết Trì có một luồng lực lượng thần bí kéo Đông Phương Xá Nguyệt xuống khiến cô ấy chìm nhanh xuống đáy hồ.  

 

Diệp Bắc Minh đuổi theo không chút do dự.  

 

Sở Sở căng thẳng nhìn vào Huyết Trì đang sục sôi.  

 

Bỗng nhiên.  

 

“Bên kia có động tĩnh, qua đó xem thử!”  

 

Rầm rầm rầm!  

 

Tiếng bước chân dồn dập đuổi tới, một đoàn người có hơn mười thành viên xuất hiện quanh Huyết Trì.  

 

Ngay khi thấy Huyết Trì đang sục sôi, trên mặt bọn họ thoáng hiện lên sự sợ hãi.  

 

“Mỗi lần Huyết Trì sôi trào đều ăn thịt người!”  

 

“Lại có kẻ xui xẻo nào đó bị hút vào trong à?”  

“Ơ, có cô gái kìa?”  

 

 

Xoạt! Xoạt! Xoạt!  

 

 

Hơn mười cặp mắt nhìn sang Sở Sở.  

 

 

Mắt bọn họ đỏ ngầu nhìn cô ấy như nhìn thấy báu vật.  

 

 

Người đàn ông mặc áo xám nuốt nước miếng nói: “Đúng là phụ nữ kia, tụi bây có thấy làn da trắng nõn nà kia không!”  

 

 

“Nõn nà đến mức có thể bóp ra nước đấy!”  

 

 

“Mấy anh em ơi thật có phúc, để tôi lên trước!”  
 
Chương 3110: Gương mặt tái nhợt.


 Ông già bên cạnh tung cước, người đàn ông kia rơi xuống Huyết Trì, hét thảm hai tiếng rồi biến mất tăm.  

 

 

Những người còn lại đều hoảng sợ.  

 

Ông già kia hừ nói: “Với cô gái như thế, dù để hưởng thì cũng để thiếu chủ hưởng!”  

 

“Nào đến lượt lũ ngu xuẩn dơ bẩn chúng bay nhúng chàm chứ?”  

 

“Ai còn dám có suy nghĩ bậy bạ, động vào cô gái đó...”  

 

Xong ông già kia chỉ vào Huyết Trì: “Tên đó chính là kết cục!”  

 

Những người còn lại sợ run, lui về sau vài bước.  

 

Bọn họ không dám có những suy nghĩ bậy bạ với Sở Sở nữa.  

 

Ông già kia mỉm cười: “Cô gái, một mình cô ở đây rất nguy hiểm, Huyết Trì đó ngày nào cũng ăn thịt người hết!”  

 

“Theo tôi trở về, chỉ cần hầu hạ thiếu chủ Huyết Tộc chúng ta là được!”  

 

“Tôi sẽ đảm bảo cô sống vô tư cả đời này!”  

 

Sở Sở lạnh lùng cười bảo: “Không muốn chết thì cút hết cho tôi!”  

 

Cô ấy liếc mắt là nhận ra những người này đều ở quanh quẩn cảnh giới Siêu Phàm.  

 

Cô ấy là cảnh giới Tạo Hóa, sao có thể sợ bọn họ được chứ?  

 

Ông già kia nhếch miệng cười, lộ ra hàm răng vàng khè: “Cô gái à, tôi khuyên cô nên nghe lời tôi đi!”  

 

“Cút!”  

 

Sở Sở gầm lên, không chút khách khí tung chưởng.  

 

Ông già kia không lùi mà tiếp tục tiến tới, di chuyển ảo diệu về phía Sở Sở.  

 

Một chưởng kia đánh vào người ông già kia.  

 

Nhưng một chưởng kia lại không có sức tổn nào.  

 

“Không thể nào!”  

 

Sở Sở lùi về sau vài bước, không dám tin nhìn bàn tay của mình.  

 

Ông già kia cười đầy hàm ý: “Cô gái, có lẽ cô còn chưa biết!”  

 

“Trong Thiên Uyên có một luồng lực lượng bí ẩn!”  

 

“Bất kỳ kẻ nào từ thế giới bên ngoài vào đây, trừ phi dùng đan dược của chúng tôi nếu không thì sẽ không có cách nào sử dụng thực lực võ đạo của mình được!”  

 

Nghe vậy, Sở Sở biết mình giờ chỉ như một con dê đang đợi giết thịt.  

 

Gương mặt tái nhợt.  

 

...  

 

Cùng lúc đó, Diệp Bắc Minh đã lặn xuống đáy Huyết Trì.  

 

Một đóa hoa sen đỏ rực có đường kính hơn mười mét đang nở rộ.  

 

Đông Phương Xá Nguyệt nhắm mắt, bị nhốt ở nhụy hoa.  

 

Diệp Bắc Minh nhanh chóng lặn xuống.  

 

Vút!

Một cái xúc tua từ rễ hoa sen đậm mùi máu tươi lao ra tấn công vào yết hầu của Diệp Bắc Minh.  

 

Vút!  

 

Kiếm Không Tên xuất hiện, chặt đứt xúc tua kia.  

 

Sau đó, trong hoa sen vọng ra một giọng nói đầy kích động: “Dòng dõi Ma tộc sao? Khí tức này dường như còn hợp với bổn tọa hơn ả đàn bà này!”  

 

“Tới đúng lúc lắm, làm chất dinh dưỡng cho bổn tọa đi!”  

 

Dứt lời, hơn mười cái xúc tua từ rễ hoa sen lao tới.  

 

Diệp Bắc Minh chém kiếm khí tới tấp, ngăn cản đống xúc tua xông tới, chảy ra bãi máu đen.  

 

Bỗng nhiên.  

 

Diệp Bắc Minh biến sắc: “Chuyện gì thế này?”  

 

Anh kinh ngạc phát hiện ra cơ thể mình đã bị mất khống chế.  

Anh thậm chí còn không cầm nổi kiếm Không Tên, nó rơi ra khỏi tay chìm xuống đáy.  

 

 

Cho dù anh thúc dục chân nguyên trong đan điền thế nào chăng nữa thì kết quả vẫn rất đáng buồn, chẳng có chút phản ứng nào cả.  

 

 

“Tiểu Tháp, chuyện gì thế này?”  

 

 

Diệp Bắc Minh hỏi.  

 

 

Giọng tháp Càn Khôn Trấn Ngục vang lên: “Bãi máu đen loãng đó có độc, cậu trúng chiêu rồi!”  

 

 

Trong lúc đó, dưới đáy hoa sen lại có hơn mười cái xúc tua duỗi ra.  
 
Chương 3111: Tôi sẽ thỏa mãn cô!”


 

 Nụ hoa khép lại.  

 

Rầm! Rầm! Rầm!  

 

Cùng lúc đó, bên tai anh truyền tới tiếng động theo tiết tấu.  

 

“Âm thanh gì thế?”  

 

Đầu Diệp Bắc Minh lóe lên một ý tưởng.  

 

Sau đó.  

 

Tất cả xúc tua giải tán, một trái tim màu đỏ chậm rãi bay tới chỗ anh.  

 

Diệp Bắc Minh kinh ngạc: “Trái tim gì thế? Lẽ nào là tàn khuyết của Thần Ma?”  

 

Từ trái tim màu đỏ kia vọng ra một giọng nói: “Có chút hiểu biết đấy, cảm ơn trời cao đưa tới đây một cơ thể hoàn mỹ!”  

 

“Chỉ cần bổn tọa cắn nuốt cậu thì có thể rời khỏi đây!”  

 

“Những tên thần dối trá đó, run rẩy đi!”  

  Advertisement

Một cái xúc tua màu đen lao tới, dễ dàng cắt ngang qua ngực của Diệp Bắc Minh.  

 

Lộ ra một trái tim đang đập.  

 

Trái tim màu đỏ đó lao ra, lao tới nuốt chửng trái tim của Diệp Bắc Minh.  

 

Ngay khi nó sắp chạm vào trái tim của Diệp Bắc Minh, nó bỗng đau đớn hét lên: “Không thể nào... cậu là ai?”  

 

Ầm!  

 

Một cái tháp nhỏ nhắn hùng vĩ hiện ra trước trái tim Diệp Bắc Minh.  

 

Ngay khi hai người va vào nhau.  

 

“Không!”  

 

Trái tim màu đỏ kia nổ tung.  

 

Màn sương máu màu đen bùng nổ, Huyết Trì vốn tĩnh lặng bỗng cuồn cuộn.  

 

Một cột sáng đỏ thẫm phóng vút lên trời cao, chiếu sáng cả một vùng trời.  

 

“Chuyện gì xảy ra thế?”  

 

Một tòa thành được xây dựng bằng khoáng thạch đen tuyền lơ lửng trên không, vô số người tu võ kinh ngạc ngẩng đầu lên nhìn.  

 

“Là hướng khu vực cấm ư?”  

 

“Xuất hiện hiện tượng lạ như vậy, lẽ nào là có bảo vật xuất thế?”  

 

“Đi, đi xem thử!”  

 

Vô số người tu võ lũ lượt kéo tới Huyết Trì.  

 

...  

 

Cùng lúc đó, dưới đáy Huyết Trì.  

 

Đông Phương Xá Nguyệt tỉnh lại, ma khí đen thẫm vờn quanh cô ta.  

 

Một người nào đó đứng đối diện cô ta, trên ngực người nọ còn có một miệng vết thương to tướng.  

 

Ma khí đen thẫm tuôn trào như sóng thần.  

 

“Diệp Bắc Minh?”  

 

Đông Phương Xá Nguyệt sững sờ: “Cậu làm sao thế?”  

 

Lúc này, trên mặt và cổ Diệp Bắc Minh chi chít ma văn, con mắt Thần Ma mở to giữa mi tâm.  

 

Nó trông như một cái hố sâu đen ngòm, nuốt chửng hết mọi thứ.  

 

“Nuốt chửng, nuốt chửng hết tất cả!”  

 

Giọng Diệp Bắc Minh trầm khàn.  

 

Anh nâng tay lên, một luồng lực lượng không thể chống lại ập tới.  

Cơ thể Đông Phương Xá Nguyệt bay về phía Diệp Bắc Minh, hai tay khóa chặt cô ta.  

 

 

“Không được...”  

 

 

“Khà khà khà! Chẳng phải trong lòng cô luôn mong đợi việc này sao? Tôi sẽ thỏa mãn cô!”  

 

 

Cách Huyết Trì khoảng trăm dặm.  

 

 

Một đám người tu võ mặc áo choàng đỏ thẫm chạy tới.  

 

 

Một lão già nhanh chóng đi tới, quỳ một chân trước một người thanh niên: “Thiếu chủ!”  

 
 
Chương 3112: Vãi đạn... mình xui xẻo vậy à?”


 

 “Dọc đường đi, thuộc hạ đã nghiêm hình bức cung, biết được cô gái này tới từ thế giới bên ngoài!”  

 

Rồi lão già kia chỉ vào Sở Sở: “Hai tên đồng bọn của cô ấy đã rơi vào Huyết Trì rồi ạ!”  

 

“Thiếu chủ, tôi xin dâng cô gái này cho người hưởng thụ ạ!”  

 

Lúc này, người thanh niên đó mới để ý Sở Sở trong đám đông.  

 

Cô ấy không quá cao, khoảng một mét năm.  

 

Nhưng vóc dáng lại vô cùng nóng bỏng.  

 

Khuôn mặt bụ bẫm giống như một đứa bé.  

 

Trong mắt người thanh niên thoáng hiện lên sự vui vẻ: “Làm tốt lắm, trở về nhận mười bình dịch Huyết Hồn!”  

 

“Đưa cô ấy vào phòng tôi đi, những người còn lại theo tôi!”  

 

“Cảm ơn thiếu chủ!”  

 

Lão già kia phấn kích gật đầu tới tấp.  

  Advertisement

"Mười bình dịch Huyết Hồn đó! Công pháp của lão phu lại có thể tiến bộ thêm một tầng rồi!"  

 

Khi bọn họ sắp di chuyển.  

 

“Ha ha!”

Một tràng cười yêu kiều vang lên: “Huyết Thiên, Huyết Tộc các người đúng là chó không bỏ được tật ăn phân mà!”  

 

“Khu vực cấm vừa xao động tý xíu thì đã ngửi mùi chạy tới rồi à?”  

 

Ánh mắt người thanh niên trầm xuống nhìn sang một hướng.  

 

Một cô gái mặc áo trắng đang từ tốn bước tới.  

 

Theo sau có hơn mười người.  

 

Huyết Thiên cười khẩy đáp trả không chút nể nang: “Chẳng phải nhà họ Bạch các cô cũng đến đây à?”  

 

“Nếu Huyết Tộc chúng tôi ăn phân vậy thì chẳng phải bọn cô đến phân còn chả có mà gặm à?”  

 

Nụ cười của cô gái áo trắng cứng lại, trong đôi mắt long lanh thoáng hiện sát ý: “Huyết Thiên, anh chán sống rồi à?”  

 

“Lần trước anh nổi lòng háo sắc, giết chết hầu gái của tôi!”  

 

“Tôi còn chưa tìm anh báo thù đâu đấy!”  

 

Huyết Thiên không hề sợ hãi: “Thật ra là tôi muốn thịt cô lắm, tôi rất muốn nếm thử để biết hương vị của cô chủ lớn nhà họ Bạch như thế nào!”  

 

“Tiếc rằng thuộc hạ của tôi đã nhận nhầm người”.  

 

“Nói cách khác, khà khà...”  

 

“Chán sống!”  

 

Cô gái áo trắng mặt mày xanh mét: “Giết!”  

 

Hơn mười người tu võ đằng sau thẳng tay tấn công.  

 

Huyết Tộc và nhà họ Bạch là một trong mười mấy thế lực trong Thiên Uyên, là kẻ thù không đội trời chung.  

 

Tình hình hai bên rất căng thẳng.  

 

Ầm ầm ầm!  

 

Bỗng nhiên, từ bốn phương tám hướng vang lên tiếng động đinh tai nhức óc, mặt đất cũng xảy ra rung chấn.  

 

“Tiếng gì thế?”  

 

“Động đất à?”  

 

Người của Huyết Tộc và nhà họ Bạch hoảng sợ, lưng tựa lưng vào nhau đề phòng nhìn quanh.  

 

Sau đó.  

 

Có người sợ hãi chỉ vào một hướng: “Đó là cái gì?”  

 

Mọi người đồng loạt nhìn sang.  

 

“Ối!”  

Bọn họ hoảng hốt.  

 

 

Bọn họ nhìn thấy ba con thú toát lên khí tức đầy đáng sợ chạy lại chỗ mình.  

 

 

Sau lưng chúng còn có hàng chục nghìn ma thú.  

 

 

Cô gái áo trắng lộ sự hoảng hốt: “Sao lại thế!”  

 

 

Đôi mắt Huyết Thiên đỏ ngầu như sắp khóc tới nơi: “Vãi đạn... mình xui xẻo vậy à?”  

 

 

Sau đó.  

 
 
Chương 3113: “Đây... nhiều ma thú vậy ư?”


 Người của Huyết Tộc và nhà họ Bạch sợ hãi đứng chết lặng như trời trồng.  

 

 

Nhưng điều khiến bọn họ bất ngờ ấy là.  

 

Những con ma thú đó chạy lướt qua bọn họ như không hề phát hiện có người ở đó.  

 

Khói bụi cuồn cuộn khắp trời.  

 

Đợi cho khói bụi dần tan, mọi người nghẹn họng chết trân đứng nhìn.  

 

“Chuyện gì thế này?”  

 

Huyết Thiên nuốt một ngụm nước mắt.  

  Advertisement

Cô gái áo trắng hoàn hồn: “Không phải nhắm vào chúng ta à?”  

 

...  

 

Ở gần Huyết Trì.  

 

Hơn mười con Thú Vương siêu đẳng kia kính cẩn quỳ trên mặt đất.  

 

Chúng dập đầu ba lần, đi tới chỗ Huyết Trì.  

  Advertisement

Đằng sau, hơn trăm nghìn con ma thú mắt đỏ rực.  

 

Không một con ma thú nào dám náo động, chúng lẳng lặng đứng im tại chỗ.  

 

Chúng lặng im quan sát.  

 

Gầm gừ!  

 

Hơn mười con Thú Vương nghe thấy tiếng rồng ngâm vang vọng trong Huyết Trì thì lại càng dập đầu điên cuồng hơn.  

 

Dưới đáy Huyết Trì dày đặc ma khí, hai bóng người quay cuồng.  

 

Không biết đã qua bao lâu.  

 

Tiếng rồng ngâm dần ngừng vang vọng.  

 

Cả Huyết Trì cạn khô, tất cả máu tươi biến mất.  

 

Huyết Trì biến thành một cái hố sâu vài cây số.  

 

Dưới đáy Huyết Trì.  

 

Đông Phương Xá Nguyệt loạng choạng đi ra giữa đám ma khí, gương mặt ửng đỏ: “Đáng ghét, đáng ghét, đáng ghét!”  

 

“Diệp Bắc Minh, cậu nhớ kỹ cho bản đế, mối thù hôm nay...”  

 

“Bản đế, bản đế... nhất định sẽ không tha cho cậu đâu!”  

 

Cô ta vừa mới đi vài bước.  

 

Rầm!  

 

Hai chân mềm nhũn, ngã nhào xuống đất.  

 

“Diệp Bắc Minh chết tiệt, thật đáng ghét!”  

 

“Tuy rằng cậu ta đã hóa giải kiếm khí của Vạn Trường Sinh, nhưng mà... đến cả sức mạnh của mình cậu ta cũng đã hấp thụ sạch sẽ!”  

 

“Nếu muốn khôi phục thì sợ rằng phải cần thêm chút thời gian nữa!”  

 

“Cái công pháp luân hồi chết tiệt này, mỗi lần cơ thể bị thương đều sẽ khôi phục lại như lúc ban đầu, khiến cho hết lần này đến lần khác...”  

 

Đông Phương Xá Nguyệt cắn môi: “Nhưng mà... chuyện này không phải không có lợi với mình!”  

 

“Không ngờ rằng cậu ta lại hấp thụ trái tim của Thần Ma!”  

 

Nghĩ đến đây, Đông Phương Xá Nguyệt thoáng nhìn vào chỗ ma khí dày đặc kia.  

 

Rồi cô ta quay đầu bước đi.  

 

Ngay khi vừa ra khỏi Huyết Trì, Đông Phương Xá Nguyện không nhịn được mà phát run: “Đây... nhiều ma thú vậy ư?”  

 

Ngay khi hàng trăm nghìn con ma thú kia nhìn thấy Đông Phương Xá Nguyệt chúng đều gào lên.  

 

Sau đó.  

 

Gầm gừ!  

 

Hơn mười con Thú Vương kia quay đầu gầm thét ra lệnh cho tất cả ma thú ngậm miệng lại.  

 

Hơn mười con Thú Vương nhìn chằm chằm vào Đông Phương Xá Nguyệt, đồng thời quay đầu gầm nhẹ: “Trên cơ thể của cô ta có hơi thở của Vương!” (thú ngữ)  

Sau đó.  

 

 

Một cảnh tượng khiến Đông Phương Xá Nguyệt khắc ghi cả đời xuất hiện.  

 

 

Hơn trăm nghìn con ma thú tránh sang bên nhường đường cho Đông Phương Xá Nguyệt đi qua.  

 

 

...  

 

 

“Tiểu Tháp!”  

 

 

Diệp Bắc Minh bỗng mở to mắt: “Mau ra tay!”  

 
 
Chương 3114: Diệp Bắc Minh không còn do dự nữa.


Chương mới nhất được đăng tải tại Website santruyen.com.vn - Nếu bạn đang ở website khác vui lòng quay lại ủng hộ website gốc metruyenhot nhé !
 
Chương 3115: “Con đã tìm chỗ này chưa?”


 Hơn mười con Thú Vương thấy thế đều tiến lên.  

 

 

Chúng mặc cho tinh huyết chui vào mi tâm, tạo thành một dấu ấn đỏ thẫm.  

 

Diệp Bắc Minh không hề do dự thu tất cả ma thú vào trong thế giới không gian.  

 

“Sở Sở đâu rồi?”  

 

Lúc này, Diệp Bắc Minh mới phát hiện Sở Sở biến mất.  

 

“Chúng mày có gặp một cô gái loài người không?”  

 

Một suy nghĩ hiện lên trong đầu anh.  

 

Dáng vẻ của Sở Sở xuất hiện trong đầu hơn mười Thú Vương.  

 

Hắc Hùng Vương đáp lời: “Chủ nhân, khi bọn tôi chạy tới Huyết Trì thì có gặp cô gái này dọc đường”.  

 

“Lúc ấy, cô ấy bị người Huyết Tộc khống chế, lúc đó chúng tôi lo cho an nguy của chủ nhân nên chạy thẳng đến chỗ Huyết Trì!”  

 

“Chuyện sau đó thế nào, chúng tôi không rõ nữa”.  

 

Ánh mắt Diệp Bắc Minh lạnh xuống: “Huyết Tộc?”  

 

Giao Long Vương xen vào: “Huyết Tộc là một thế lực rất lớn ở Thiên Uyên, cường giả cảnh giới Chúa Tể đã có hơn mười người rồi!”  

 

“Đại bản doanh của bọn họ ở thành Huyết Linh, thường xuyên giết người trong tộc của tôi huyết tế!”  

 

“Tiếc rằng, thành trì của chúng được xây dựng bằng một loại khoáng thạch đặc biệt!”  

 

“Khi bọn tôi tới gần, chúng tôi sẽ trở nên táo bạo, không thể phát huy một phần thực lực!”  

 

Hắc Hùng Vương buồn bực hỏi: “Sao lại cướp lời của tôi?”  

 

Giao Long Vương lạnh nhạt lắc đầu: “Ông đần lắm, tôi sợ ông giải thích không rõ ràng”.  

 

Diệp Bắc Minh híp mắt: “Thành Huyết Linh!”  

 

...  

 

Huyền Giới, trong đại điện đế cung của nhà họ Vạn.  

 

“Càn Nhi, đã qua ba ngày rồi”.  

 

Vạn Trường Sinh hơi thất vọng: “Một Đông Phương Xá Nguyệt bị trọng thương mà cũng không bắt về được, bố có hơi thất vọng về con đấy!”  

 

Vạn Càn quỳ trên mặt đất, đôi mắt đỏ ngầu: “Bố ơi, con đã tìm kiếm khắp thế giới Tam Thiên rồi!”  

 

“Đông Phương Xá Nguyệt như mất tích vậy!”  

 

Vạn Trường Sinh lắc đầu: “Con có chắc mình đã tìm khắp thế giới Tam Thiên không?”  

 

“Đúng vậy, bố ạ!”  

 

Vạn Càn trả lời không hề do dự.  

 

Vạn Trường Sinh vung tay lên, một hình ảnh hiện lên giữa không trung.  

 

Đó là một vực sâu đen ngòm dưới vách núi.  

 

Nó sâu hun hút không thấy đáy.  

 

“Con đã tìm chỗ này chưa?”  

 

Con ngươi Vạn Càn co rút lại, ấp úng nói: “Bố... con... chỗ này...”  

“Hừ! Bố chỉ biết con không dám bước vào đây!”, Vạn Trường Sinh hừ nói.  

 

 

Gương mặt Vạn Càn đỏ bừng: “Bố, nơi đây có rất nhiều người bước vào nhưng đều có vào mà không có ra”.  

 

 

“Con lo rằng...”  

 

 

“Đủ rồi!”  

 

 

Vạn Trường Sinh cắt ngang lời.  

 

 

Sắc mặt hắn ta dần lạnh xuống: “Tuyệt Nhi, vào đây!”  
 
Chương 3116: Nam nữ già trẻ có hết.


 

 Đôi mắt Vạn Càn đỏ ngầu, tràn đầy tơ máu: “Vạn Tuyệt? Mày chỉ là một đứa con thứ, có tư cách gì bước vào thần điện này!”  

 

“Chán sống rồi hả? Sao còn không mau cút ra ngoài cho tao!”  

 

“To gan!”  

 

Vạn Trường Sinh quát to: “Càn Nhi, nó là em trai của con và cũng là con trai bố!”  

 

“Mấy năm qua bố bế quan, thực lực của Tuyệt Nhi đã tiến bộ rất nhiều!”  

  Advertisement

“Nó đã có tư cách tiến vào thần điện!”  

 

“Cái gì?”  

 

Nghe vậy, Vạn Càn cảm nhận được một mối đe dọa.  

 

Hắn ta quay đầu nhìn thoáng qua Vạn Tuyệt, sâu trong đáy mắt anh ta thoáng hiện lên tia khiêu khích.

"Không được, không thể để Vạn Tuyệt vượt qua mình!"  

 

"Với tính tình của thằng ranh kia, nếu để nó trở thành người thừa kế của bố thì mình sẽ không còn đường sống mất!"  

 

Nghĩ đến đây, Vạn Càn bèn nói: “Bố ơi, con sẽ đến Thiên Uyên ngay, con chắc chắn sẽ đưa Đông Phương Xá Nguyệt về cho bố!”  

 

Vạn Tuyệt mỉm cười: “Bố ơi, con đồng ý đi theo anh trai ạ!”  

 

Vạn Trường Sinh gật đầu hài lòng: “Được!”  

 

Vạn Càn quả quyết từ chối: “Bố ơi, một mình con là đủ rồi!”  

 

“Con nghi ngờ quyết định của bố sao?”, ánh mắt Vạn Trường Sinh lạnh như băng.  

 

“Con nào dám ạ!”  

 

Vạn Càn sợ run người, vội vàng quỳ rạp xuống.  

 

...  

 

“Tiểu Tháp, sao tôi lại không thể sử dụng chân nguyên?”  

 

Diệp Bắc Minh rất nôn chạy nhanh tới thành Huyết Linh.  

 

Sau đó anh kinh ngạc phát hiện, đan điền của mình tĩnh lặng không gợn sóng.  

 

Anh không nào điều động chân nguyên trong cơ thể.  

 

Thực lực của anh như bị phong ấn vậy.  

 

Giọng tháp Càn Khôn Trấn Ngục vang lên: “Quả thật nơi này có vấn đề, trong không gian có một luồng sức mạnh rất kỳ lạ!”  

 

“Chân nguyên của cậu chỉ bị phong ấn tạm thời, không có ảnh hưởng gì tới cơ thể hết”.  

 

“Đi ra ngoài trước đã, có lẽ sẽ có cách giải quyết”.  

 

Diệp Bắc Minh gật đầu: “Chỉ đành thế thôi!”  

 

Anh tiếp tục đi về hướng thành Huyết Linh.  

 

Vừa mới đi không được bao xa, anh bỗng thấy đằng trước có một đám đông.  

 

Nam nữ già trẻ có hết.  

 

Ngay khi Diệp Bắc xuất hiện, những người này vô cùng căng thẳng: “Cậu là ai?”  

 

Diệp Bắc Minh lắc đầu: “Qua đường thôi!”  

 

Dứt lời, anh định vượt qua đám người đó.  

 

 

“Thằng nhóc kia, đứng lại!”  

 

 

Một người thanh niên bước ra, rút kiếm ra ngăn Diệp Bắc Minh lại: “Một mình mày xuất hiện ở đây mà còn muốn dễ dàng rời đi à?”  

 

 

Người nọ liếc mắt là nhận ra thực lực của Diệp Bắc Minh ở cảnh giới Thiên Huyền sơ kỳ.  

 

 

Còn người nọ là cảnh giới Thiên Huyền đỉnh phong.  

 

 

Vì vậy, người nọ chẳng sợ hãi gì.  

 
 
Chương 3117: “Chúng tôi gọi đây là sự nguyền rủa của thần linh!”


 

 Anh cũng có thể thả một con Thú Vương ra diệt sạch những người ở đây.  

 

Bỗng nhiên.  

 

“Lâm Vân, dừng tay!”  

 

Một lão già quát to, nhanh chóng đi tới: “Không biết rõ người nọ là ai thì đừng làm bậy!”  

 

Lâm Vân nhíu mày: “Sư phụ, đây là khu vực cấm đấy, người này bỗng nhiên xuất hiện ở đây”.  

  Advertisement

“Rồi đúng lúc gặp chúng ta, chắc chắn là nhắm vào chúng ta rồi!”  

 

Diệp Bắc Minh mỉm cười: “Anh nghĩ nhiều rồi, tôi không có hứng thú gì với nhóm của anh hết”.  

 

Ông già kia liếc nhìn Diệp Bắc Minh rồi tự giới thiệu: “Lão phu là Thôi Nhân Lôi, là người phụ trách của thương hội nhà họ Thôi”.  

 

“Chúng tôi vốn đi ngang qua rìa khu vực cấm, bỗng nhiên thấy có thú triều xuất hiện”.  

  Advertisement

“Chúng tôi tới đường cùng đành phải tới đây!”  

 

Dứt lời, ông ta nhìn chằm chằm vào Diệp Bắc Minh: “Chẳng biết sao cậu lại tới đất này thế?”  

 

Thấy người kia khách khí như vậy, sắc mặt Diệp Bắc Minh dịu bớt: “Tôi không phải là người ở đây!”  

 

“Hả? Cậu tới từ thế giới bên ngoài sao?”  

 

Ông lão kia còn chưa nói chuyện thì đôi mắt cô gái đằng sau đã lóe sáng: “Thế giới bên ngoài có vui không? Nó trông như thế nào thế?”  

 

Diệp Bắc Minh nhìn sang cô gái đó.  

 

Đôi mắt cô gái to tròn, làn da trắng nõn.  

 

Trông khoảng mười sáu mười tuổi, ngũ quan tinh xảo rõ ràng.  

 

Đúng là mỹ nhân khó gặp.  

 

Thôi Nhân Lôi bất ngờ hỏi: “Cậu đến từ bên ngoài Thiên Uyên à?”  

 

Diệp Bắc Minh gật đầu: “Đúng vậy!”  

 

Nháy mắt tinh thần Thôi Nhân Lôi buông lỏng.  

 

Những người còn lại thấy thế thì thả lỏng, không còn cảnh giác nữa.  

 

Lâm Vân nhìn chằm chằm vào Diệp Bắc Minh, không biết anh ta đang nghĩ gì.  

 

Diệp Bắc Minh thấy hơi kỳ lạ: “Các người biết tôi đến từ bên ngoài Thiên Uyên mà sao lại không sợ hãi?”  

 

Thôi Nhân Lôi mỉm cười: “Quả thật có rất nhiều người từ bên trên rớt xuống, hầu như cách một khoảng thời gian đều có một vài người xui xẻo”.  

 

“Sau khi bọn họ rớt xuống đây thì không thể sử dụng thực lực võ đạo của mình được nữa!”  

 

“Vậy nên, tất nhiên là chúng tôi không sợ hãi rồi”.  

 

“Tại sao lại thế?”, Diệp Bắc Minh khó hiểu.  

 

Thôi Nhân Lôi ngạc nhiên.  

 

"Bị người khác biết mình không thể vận dụng thực lực võ đạo của mình mà lại không hề căng thẳng sao, lẽ nào là đồ ngốc?”  

 

Cô gái kia không hề đề phòng nói: “Trừ phi là người sinh ra ở Thiên Uyên, nếu có người từ thế giới bên ngoài rớt xuống Thiên Uyên”.  

“Thực lực cả người sẽ trở về số không, trừ phi dùng một loại đan dược có tên là Giáng Trần Đan để khôi phục thực lực!”  

 

 

“Chúng tôi gọi đây là sự nguyền rủa của thần linh!”  

 

 

Diệp Bắc Minh khó hiểu: “Sự nguyền rủa của thần linh là gì?”

 

Cô gái giải thích: “Theo truyền thuyết, Thiên Uyên là một lục địa của Thần Giới, sau đó cuộc chiến giữa các Thiên Thần nổ ra”.  

 

“Làm cho mảnh lục địa này sụp đổ, Thiên Uyên chỉ là một mảnh đất của lục địa”.  

 

 

“Bất kỳ ai ở thế giới bên ngoài đến Thiên Uyên đều sẽ bị thần nguyền rủa, thực lực của người đó sẽ biến mất!”  

 

 

Diệp Bắc Minh gật đầu, ra chiều suy tư.  
 
Chương 3118: “Bắt tất cả lại!”


 

 Tháp Càn Khôn Trấn Ngục cười mắng: “Nhãi ranh, cậu nghĩ bản tháp là vạn năng chắc?”  

 

Diệp bắc Minh hỏi vặn lại: “Chẳng lẽ không phải vậy à?”  

 

“Cậu…”  

 

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục cười to: “Ha ha ha, cậu nói đúng! Bản tháp không gì không làm được!”  

 

“Đúng rồi, cô tên gì?”  

 

Cô gái trợn to mắt, vẻ mặt hồn nhiên: “Tôi tên là Thôi Nghê Thường!”  

 

“Đây là ông tôi, Thôi Nhân Lôi”.  

 

Lâm Vân đứng bên cạnh trầm giọng: “Nghê Thường, chúng ta còn chưa biết lai lịch của người này, đừng nói lung tung!”  

 

Diệp Bắc Minh cười: “Tôi là Diệp Bắc Minh”.  

 

Thôi Nghê Thường chủ động mời anh: “Anh Diệp, chúng ta cùng nhau lên đường đi”.  

 

“Được, vừa khéo tôi cũng phải đi khỏi đây”.  

 

Diệp Bắc Minh vui vẻ đồng ý.  

 

Vừa hay có thể tìm hiểu về Thiên Uyên!  

 

Chỉ có điều, không ngờ…  

 

Thôi Nghê Thường tính cách cởi mở, bắt chuyện với Diệp Bắc Minh và hỏi này hỏi kia liên tục.  

 

Cô rất tò mò về thế giới bên ngoài.  

 

Diệp Bắc Minh thuận miệng kể vài chuyện thú vị ở bên ngoài, làm Thôi Nghê Thường cười mãi.  

 

Tất nhiên.  

 

Diệp Bắc Minh cũng biết được nhiều thông tin hữu dụng!  

 

Thiên Uyên có mười mấy thế lực hùng mạnh, Huyết Tộc, nhà họ Bạch, Diêm La điện, Thiên Y các,…  

 

Chỉ có Thiên Y các mới có thể luyện chế Giáng Trần Đan!  

 

Tạm thời chưa từng nghe nói có bất kỳ ai có thể ra khỏi Thiên Uyên!  

 

Hai người bọn họ trò chuyện vui cười suốt quãng đường.  

 

Vẻ đố kỵ chợt lóe lên trong mắt Lâm Vân: “Sư phụ, người này chắc chắn có vấn đề, vẫn nên giết chết thì hơn!”  

 

Thôi Nhân Lôi nhướng mày: “Vân Nhi, chúng ta không có thù oán gì với Diệp công tử, hà tất cướp đoạt tính mạng của người ta?”  

 

“Hơn nữa cậu ta mới đến cảnh giới Thiên Huyền sơ kỳ, thầy đã đến cảnh giới Siêu Phàm trung kỳ”.  

 

“Mấy người chúng ta cộng lại chẳng lẽ còn sợ cậu ta? Khi nào ra khỏi khu vực cấm, mỗi người đi một ngả là được rồi!”  

 

“Hơn nữa, thoạt nhìn Diệp công tử không giống người xấu”.  

 

“Vâng”.  

 

Lâm Vân không có cách nào khác đành phải đồng ý.  

 

Ánh mắt lạnh lùng lia về phía Diệp Bắc Minh, sát ý hiện lên trong đáy mắt: “Tiểu tử, tốt nhất là mày cút đi ngay bây giờ!”  

 

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục nhắc nhở: “Nhóc, cái người tên Lâm Vân kia muốn giết cậu!”  

 

Diệp Bắc Minh trả lời một cách bình tĩnh: “Tôi cảm nhận được rồi, tôi chờ anh ta ra tay!”  

 

“Lại có một nhóm người nữa, cách đây năm trăm mét!”  

 

Vừa nói xong.  

 

 

Đột nhiên.  

 

 

Tiếng bước chân dồn dập vang lên từ bốn phương tám hướng.  

 

 

“Bắt tất cả lại!”  

 

 

Vèo! Vèo! Vèo!  

 

 

Mười mấy mũi tên bay nhanh tới!  

 
 
Chương 3119: “Làm gì có chuyện bị Huyết Tộc bắt lại?”


 

 Mọi người nhà họ Thôi nhanh chóng chạy đến chỗ Thôi Nghê Thường, che chở cho cô ta.  

 

“Cút ra ngoài!”  

 

Lâm Vân giơ tay đẩy vai Diệp Bắc Minh ra!  

 

Trong khoảnh khắc hai người họ chạm vào nhau, tiếng răng rắc bỗng vang lên, bàn tay của Lâm Vân vỡ vụn!  

 

“Á!”  

 

Lâm Vân kêu la thảm thiết, bay ngược ra ngoài!  

 

Bởi vì tất cả mọi người đều đang chiến đấu, không ai chú ý đến chuyện này.  

 

Chỉ có Thôi Nghê Thường che miệng đầy ngạc nhiên: “Anh Diệp, thực lực của anh?”  

  Advertisement

Diệp Bắc Minh cười nói: “Đừng sợ, tôi sẽ không hại cô”.  

 

Thôi Nghê Thường gật đầu!  

 

Cùng lúc đó, người nhà họ Thôi không chống lại được sự vây công của hơn trăm người, kết quả là lần lượt bị bắt!  

 

Diệp Bắc Minh vừa định ra tay thì người đàn ông dẫn đầu quát: “Đeo gông lên cho tất cả bọn họ, dẫn về thành Huyết Linh!”  

 

“Nhóc, dừng tay, tu vi của người này là cảnh giới Chúa Tể!”  

 

Càn Khôn Trấn Ngục nói với giọng nghiêm túc: “Hiện tại bản tháp không thể ra tay, mà chân nguyên của cậu thì không dùng được!”  

 

“Cảnh giới Chúa Tể có đe dọa đến tính mạng của cậu!”  

 

Diệp Bắc Minh dứt khoát lựa chọn từ bỏ việc phản kháng!   

 

Một lát sau.  

 

Tất cả mọi người bị bắt đeo gông xiềng, nhốt trong một chiếc xe tù lớn.  

 

“Xong rồi, xong hết rồi!”  

 

“Những người này là người của Huyết Tộc!”  

 

“Hu hu hu, cụ ơi, một khi chúng ta bị đưa đến thành Huyết Linh thì sẽ bị vứt vào đấu thú trường đấy!”  

 

Người nhà họ Thôi tuyệt vọng.  

 

Thôi Nhân Lôi thở dài: “Trời muốn hủy diệt Thôi Nhân Lôi này sao? Là tôi có lỗi với mọi người!”  

 

Mắt Lâm Vân đỏ ngầu, anh ta nhìn chòng chọc vào Diệp Bắc Minh: “Thằng khốn, tất cả là tại mày!”  

 

“Nếu không phải tại mày làm lỡ thời gian của bọn tao thì bọn tao đã đi từ lâu rồi!”  

 

“Làm gì có chuyện bị Huyết Tộc bắt lại?”  

 

Diệp Bắc Minh ngồi nhắm mắt dưỡng thần trong một góc của xe tù!  

Một lát sau, xe tù đi đến rìa khu vực cấm.  

 

 

Gia nhập đội ngũ xe tù.  

 

 

Người đàn ông bắt giữ người nhà họ Thôi cười lớn: “Ha ha ha, bắt được hơn một nghìn người, lần này có thứ đáng để xem rồi!”  

 

 

Mãi lâu sau, đến thành Huyết Linh.  

 

 

Tường thành được xây bằng khoáng thạch màu đen cao hơn trăm mét.  

 

 

Trong màn đêm tối tăm, thành Huyết Linh tựa như một con rồng đang nằm!  

 
 
Chương 3120: “Để tôi”.


 

“Số 86, tôi cược hắn sẽ bị ma thú giết chết trong nháy mắt!”  

 

“Ăn cậu ta đi, ăn đi!”  

 

“Đồ vô dụng, mày chạy mau, tao tán gia bại sản cược mày thắng đấy, mẹ nó!”  

 

Ánh mắt nồng nhiệt của hàng trăm nghìn người nhìn chằm chằm vào trận đấu trong đấu thú trường!  

 

Chỉ tiếc.  

  Advertisement

Phần lớn người sau khi vào đấu thú trường đều không trụ được quá mười giây!  

 

“Gào!”  

 

Một con hổ với bộ lông vàng óng, đeo xiềng xích gầm lên!  

 

Nó giơ vuốt đập vỡ đỉnh đầu của một người đàn ông cảnh giới Siêu Phàm!  

  Advertisement

Trên vị trí khách quý, một cô gái áo xanh với dung nhan tuyệt mỹ thở dài: “Đáng tiếc, hổ hoàng kim cấp bậc Thú Vương thế mà lại chém giết trong đấu thú trường!”   

 

“Con hổ này mạnh ngang người tu vỡ ở cảnh giới Chúa Tể, nếu có thể thuần hóa nó thì tốt quá!”  

 

Huyết Thiên ngồi bên cạnh cười nói: “Con hổ hoàng kim này đã giết ba cung phụng cảnh giới Chúa Tể của Huyết Tộc bọn tôi, phải dùng huyền thiết xuyên qua xương sống lưng mới có thể hạn chế sức mạnh của nó, để nó phục vụ cho tôi!”  

 

“Bằng không đám phế vật này có ai có thể trụ được một giây khi đối diện với hổ hoàng kim?”  

 

“Nếu Tuyết Y cô nương thích thì tôi tặng nó cho cô?”  

 

Cô gái tên là Tiêu Tuyết Y.  

 

Con gái Thiên Y các chủ!  

 

Khu vực cấm xuất hiện thú triều, người phụ trách của từng thế lực lớn đang bàn bạc với nhau!  

 

Nhờ thế Huyết Thiên mới có cơ hội mời Tiêu Tuyết Y đến đấu thú trường giết thời gian!  

 

Hai mắt Tiêu Tuyết Y sáng rực lên: “Thật ư?”  

 

Nếu cô ta dùng đan dược đặc biệt của Thiên Y các, chưa biết chừng thật sự có thể thuần hóa hổ hoàng kim!  

 

Huyết Thiên nở nụ cười: “Chỉ cần Tuyết Y cô nương đi ăn tôi với tôi, hổ hoàng kim sẽ thuộc về cô!”  

 

“Ha ha”.  

 

Tiêu Tuyết Y cười nhạt, không nói gì nữa.   

 

Huyết Thiên là một kẻ háo sắc!  

 

Có trời mới biết sẽ xảy ra chuyện gì nếu đi ăn tối với anh ta!  

 

“Hổ hoàng kim, giết người thứ 318!”  

 

Trọng tài đứng trên đài cao: “Bây giờ cho mời người bị hại thứ 319!”  

 

“Ha ha ha ha!”  

 

Trọng tài vừa nói xong, đấu thú trường tức khắc sôi trào!  

 

“Đến lượt mấy người!”  

 

Người đàn ông cảnh giới Chúa Tể đi đến xe tù giam giữ nhà họ Thôi: “Ai lên trước?”  

“Đừng..”.  

 

 

Người nhà họ Thôi hoảng sợ lùi lại, tất cả đều tránh xa cửa xe tù.  

 

 

Mặt Thôi Nghê Thường tái nhợt, cô ta trốn ra sau lưng Thôi Nhân Lôi!  

 

 

Lâm Vân dứt khoát nằm trên mặt đất giả chết, song cơ thể vẫn run bần bật.  

 

 

“Hầy!”  

 

 

Thôi Nhân Lôi thở dài: “Để tôi”.  

 
 
Chương 3121: Cháu cũng không biết…”


 Ông ta nhìn Lâm Vân nằm giả chết với vẻ mặt thất vọng.  

 

 

Thôi Nhân Lôi gạt tay Thôi Nghê Thường ra, ngay khi sắp bước ra xe tù!  

 

“Để tôi!”  

 

Một giọng nói lạnh nhạt vang lên.  

 

“Cái gì?”  

 

Người nhà họ Thôi ngạc nhiên quay đầu lại, nhìn về phía Diệp Bắc Minh vẫn luôn nhắm mắt dưỡng thần từ nãy đến giờ!  

 

“Anh Diệp?”  

 

Thôi Nghê Thường che miệng.  

 

Lâm Vân khẽ run rẩy: "Sao lại vật được, tên đó điên rồi à?"  

 

Thôi Nhân Lôi sững sờ, cầm lòng không đặng nhắc nhở: “Diệp công tử, có lẽ cậu còn không biết đấu thú trường là gì..”.  

 

“Tôi biết”.  

  Advertisement

Diệp Bắc Minh mỉm cười gật đầu, sau đó đi ra khỏi xe tù.  

 

Người đàn ông cảnh giới Chúa Tể nhìn Diệp Bắc Minh với vẻ ngạc nhiên: “Quyết đoán đấy chàng trai!”  

 

Rồi anh ta nở nụ cười nghiền ngẫm: “Nhưng mà lát nữa ra sân đừng sợ són ra quần nhé!”  

 

Cửa mở, Diệp Bắc Minh đi vào đấu thú trường.  

 

“Cảnh giới Thiên Huyền?”  

 

“Cái đệch! Tại sao lại là một thằng nhóc cảnh giới Thiên Huyền?”  

 

“Mẹ kiếp, lỗ to rồi! Tao cược vừa một lần rồi!”  

 

“Chó!”  

 

Có người trực tiếp hô lên: “Khiêng đi, cho người bị hại tiếp theo vào!”  

 

Trước ánh nhìn chăm chú của bao người!  

 

Diệp Bắc Minh quát: “Hổ hoàng kim, còn chưa quỳ xuống à?”  

 

Khán đài vốn náo nhiệt tức khắc lặng ngắt như tờ!  

 

Ngay sau đó.  

 

“Trời ạ! Thằng nhãi đó điên rồi à?”  

 

“Bảo hổ hoàng kim quỳ xuống? Tôi thấy cậu ta không biết chữ “chết” viết như thế nào rồi!”  

 

“Đúng là chúa hề!”  

 

Nhiều khán giả lắc đầu.  

 

Trên ghế khách quý, Tiêu Tuyết Y ơ một tiếng: “Ơ? Hình như người này có gì đó không tầm thường thì phải?”  

 

Huyết Thiên cười khẩy, lắc đầu nói: “Không có gì đặc biệt cả, trong mắt hổ hoàng kim, cậu ta chỉ là một cái xác mà thôi!”  

 

Vừa nói xong.  

 

Gào!  

 

Hổ hoàng kim gầm lên, nhào về phía Diệp Bắc Minh!  

 

Ngay khi mọi người cho rằng hổ hoàng kim sẽ xé xác Diệp Bắc Minh.  

 

Rầm!  

 

Một tiếng vang đinh tai nhức óc, khói bụi bay mù trời!  

 

Hổ hoàng kim cao mười mấy mét!  

 

Thật sự quỳ xuống rồi!  

 

“Vãi!”  

 

“Chuyện gì vậy?”  

Khán giả ngồi trên khán đài đều ngây ra như phỗng, trố mắt nhìn cảnh tượng trước mắt!   

 

 

Người nhà họ Thôi cũng vô cùng khiếp sợ khi nhìn thấy cảnh này!  

 

 

Thôi Nhân Lôi kinh hãi: “Nghê Thường, cháu quen với Diệp công tử hơn, Diệp công tử rốt cuộc là ai?”  

 

 

Thôi Nghê Thường mở miệng, cơ thể run rẩy: “Ông à… Cháu… Cháu cũng không biết…”  

 

 

Huyết Thiên kinh ngạc đến mức đứng bật dậy: “Sao có thể thế được?”  

 

 

Ánh mắt Tiêu Tuyết Y lập lòe, cô ta tò mò quan sát Diệp Bắc Minh: “Người này có phần đặc biệt, chẳng lẽ anh ta dùng đan dược gì đó?”  

 
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom