Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện Của Tui À!

Diễn Đàn Truyện Của Tui À là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Đồ Đệ Xuống Núi Vô Địch Thiên Hạ

Chương 2902: Một luồng sát ý kinh khủng quét sạch!


 

 "Phải chăng chủ Luân Hồi ở tại cấm địa Luân Hồi?"  

 

Lần này đến lượt Thánh nữ Tổ Long điện kinh ngạc: "Anh biết chủ Luân Hồi?"  

 

Đôi mắt cô ta trầm xuống, nhìn chòng chọc vào Diệp Bắc Minh!  

 

Yên lặng hồi lâu, cô ta mới phun ra một câu: "Anh Diệp, anh rốt cuộc là ai?"  

 

"Khắp ba ngàn thế giới cũng không mấy người biết đến chủ Luân Hồi, làm thế nào mà anh biết đến người này?"  

 

Ngữ điệu của Diệp Bắc Minh không hề dao động: "Là tôi đang hỏi cô, sao lại đến lượt cô hỏi ngược tôi?"  

 

Hoàn Nhi kiêu ngạo: "Anh có thái độ gì đấy? Biết Thánh nữ chúng tôi có địa vị như thế nào không?"  

 

"Bao nhiêu người tranh nhau lập đội với điện hạ đấy, anh còn không thành thật trả lời Thánh nữ nhà tôi đi!"  

 

"Chỉ là cảnh giới Giới Chủ, điện hạ nhà tôi đã quá nể mặt anh rồi, anh đừng có mà được voi đòi tiên!"  

 

Diệp Bắc Minh bật cười: "Thú vị!"  

  Advertisement

Xoay người rời đi!  

 

Thánh nữ Tổ Long điện vội vàng mở miệng: "Anh Diệp, Hoàn Nhi không biết lớn nhỏ quen rồi!"  

 

"Cô ấy chỉ là đùa thôi, anh Diệp bỏ quá cho cô ấy đi!"  

 

Diệp Bắc Minh lười nghe cô ta giải thích thêm điều gì, bước về phía trước.  

 

Biến mất trong chớp mắt!  

 

Hoàn Nhi thấy hơi luống cuống chân tay: "Điện hạ, tôi xin lỗi".  

 

"Tôi... Tôi không hề cố ý, tôi không ngờ anh ta nhỏ mọn như vậy..."  

 

Gương mặt xinh đẹp của Thánh nữ Tổ Long điện cứng lại: "Hoàn Nhi, đây là lần cuối cùng!"  

 

"Lần sau gặp lại anh Diệp, nếu em còn xấc xược như vậy thì đừng đi theo tôi nữa".  

 

Hoàn Nhi bị dọa sợ, khuôn mặt nhỏ trắng bệch!  

 

Trong lòng vô cùng tủi thân!  

 

Vì một tên Diệp Bắc Minh mà đến mức như thế sao?  

 

...  

 

Thiên Đạo tông.  

 

Chín mươi chín tòa thần sơn chập trùng liên miên.  

 

Nếu Diệp Bắc Minh ở đây thì nhất định sẽ nhận ra.  

 

Bố cục của chín mươi chín tòa thần sơn này giống y như đúc bố cục của núi Rồng nhà họ Diệp!  

 

Điểm khác biệt duy nhất chính là, chín mươi chín tòa thần sơn này bỏ qua trọng lực, lơ lửng giữa không trung.  

 

Trên đỉnh tòa thần sơn thứ 81, một thanh niên đang ngồi xếp bằng trên một viên đá hỗn độn màu đen.  

 

Dòng khí hỗn độn sau lưng chìm nổi, bên dưới có mấy người đàn ông quỳ tại đó!  

 

Thanh niên mở mắt ra, biểu cảm ngưng trọng chưa từng có trước đó: "Diệp Bắc Minh? Ông nói anh ta tên là Diệp Bắc Minh?"  

 

Ầm!  

 

Một luồng sát ý kinh khủng quét sạch!  

 

Mấy người quỳ gối bên dưới bị dọa mất mật, chuyện này là thế nào vậy?  

 

Hôm nay Thánh tử sao vậy?  

Sao chỉ vì một cái tên mà lại đột nhiên tức giận đến thế?  

 

 

Mấy người nơm nớp lo sợ trả lời: "Thưa Thánh tử, đúng vậy!"  

 

 

"Cảnh giới kẻ này biểu lộ ra mới chỉ là cảnh giới Giới Chủ!"  

 

 

"Nhưng sức chiến đấu của anh ta lại hết sức kinh khủng, đặc biệt là tốc độ của anh, đến độ xuất quỷ nhập thần!"  

 

 

"Điền trưởng lão và Vũ trưởng lão đều chết dưới tay người này, gần như là bị giết trong nháy mắt!"  

 

 

Trần Vô Diễn im lặng, không biết đang suy nghĩ gì!  

 
 
Chương 2903: Long đài!


 Vừa dứt lời, tiếng thét dài vang lên!  

 

Một con trâu đen, một con ngựa trắng đi ra từ trong dòng khí hỗn độn.  

 

"Công tử!"  

 

Đồng loạt hóa thành hình người, quỳ một chân trên đất.  

 

Trần Vô Diễn bình tĩnh lên tiếng: "Mang thằng này về, phải sống!"  

 

"Rõ!"  

 

Hai ánh sáng một đen một trắng lóe lên, Đầu Trâu Mặt Ngựa biến mất.  

 

Trần Vô Diễn lên tiếng: "Các người lui ra!"  

 

"Rõ!"  

 

Mấy người đàn ông quỳ dưới đất vô cùng chấn động lui ra: "Rốt cuộc Thánh tử kinh khủng cỡ nào vậy? Ngay cả Yêu tộc hóa thành hình người cũng thu phục được!"  

 

Sau khi mấy người này rời đi.  

 

Trần Vô Diễn chậm rãi đứng dậy, cúi đầu nhìn xuống khối nham thạch màu đen vừa ngồi.  

 

Thứ này chính là Thiên Ngoại Vẫn Thạch, được phát hiện bên trong một cơn mưa sao băng một triệu năm về trước!  

 

Sau khi Thiên Đạo tông giám định, xác định vật này là đá Hỗn Độn!  

 

Lấy được thứ này xong, thực lực của Trần Vô Diễn tiến bộ cực kỳ kinh người!  

 

Điều duy nhất làm Trần Vô Diễn nghi hoặc không hiểu là trên khối đá Hỗn Độn này có khắc ba chữ!  

 

Chính là: Diệp Bắc Minh!

…  

 

…  

 

Bởi vì ba chữ này, mấy năm nay Trần Vô Diễn không biết âm thầm săn giết bao nhiêu người tên là Diệp Bắc Minh.  

 

Lần này!  

 

Sau khi nghe được ba chữ Diệp Bắc Minh này, mí mắt Trần Vô Diễn giật mạnh: “Đá Hỗn Độn giáng từ ngoài bầu trời xa xôi xuống đã biết tên người này từ một triệu năm trước, rốt cuộc báo hiệu cho điều gì?”  

 

…  

 

Rời khỏi sơn cốc xong.  

 

Diệp Bắc Minh chắc chắn Thánh nữ Tổ Long điện không thể đuổi kịp, bèn dừng lại.  

 

“Tháp nhỏ, Ma Uyên đã bị bố tôi phong ấn, có cách gì để tiến vào Ma Uyên không?”  

 

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục mỉm cười: “Nếu bản tháp chưa khôi phục một phần trăm thực lực, nói không chừng thật sự sẽ có chút phiền phức!”  

 

“Có điều bây giờ, bản tháp có một cách!”  

 

Diệp Bắc Minh nhanh chóng hỏi: “Cách gì?”  

 

“Trong tay cậu vẫn còn có một khối Thăng Long lệnh đúng không?”  

 

“Đúng!”  

 

Diệp Bắc Minh khoát tay, một lệnh bài hình rồng xuất hiện trong lòng bàn tay.  

 

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục nói: “Rót chân nguyên vào!”  

 

Diệp Bắc Minh không chậm trễ, làm theo.  

Chân nguyên rót vào Thăng Long lệnh, một cánh cửa không gian trống rỗng hiện ra, hút Diệp Bắc Minh vào trong đó.  

 

Một lát sau.  

 

Diệp Bắc Minh đặt chân lên một đài cao được chín mươi chín điêu khắc Chân Long bảo vệ xung quanh!  

 

Long đài!  

 

Nơi đây có thể tiến vào chiến trường Thái Cổ.  

 

Diệp Bắc Minh nghi hoặc: “Tháp nhỏ, chúng ta tới nơi này làm gì?”  
 
Chương 2904: “Nói thật, nếu cô ấy có ý định giết người!


 

 “Hiện tại việc cậu cần làm chính là tìm được tọa độ không gian yếu nhất đi về hướng Ma Uyên, chỉ cần đánh nát nó là có thể tiến vào!”  

 

Diệp Bắc Minh gật đầu: “Được, để tôi tìm thử xem!”  

 

Anh nhắm mắt lại, cảm nhận xung quanh.  

 

Đột nhiên.  

 

Diệp Bắc Minh cảm thấy có người đang rình coi mình, bỗng mở choàng mắt.  

 

Cách anh khoảng mười mét, một thiếu nữ tràn đầy sức sống nhảy chân sáo đi tới!  

 

Thiên vương cái địa hổ, thân cao một mét rưỡi.  

 

Bảo tháp trấn hà yêu, loli có eo thon.  

 

Đôi mắt đẹp ngây thơ, khuôn mặt trắng bóc không tì vết như trứng gà!  

 

Mặc dù dáng người thấp bé, nhưng khuôn mặt lại cực kỳ nghiêng nước nghiêng thành.  

 

“Cô là ai?”  

 

Diệp Bắc Minh giật mình!  

 

Nơi này là long đài, không thể nào có người đột nhiên xuất hiện được!  

 

Chưa nói đến việc thiếu nữ này xuất hiện đột ngột, ngay cả tháp Càn Khôn Trấn Ngục cũng không phát hiện ra!  

 

Khuôn mặt cô gái kiêu căng: “Tôi đang muốn hỏi anh là người thế nào đây!”  

 

“Nơi này hiện tại phải không có người chứ!”  

 

“Chàng trai kia, anh tới từ đâu? Mau nói cho bà cô nghe!”  

 

“Trên người có bảo bối gì, giao hết ra đây cho tôi!”  

 

Thiếu nữ duỗi một bàn tay nhỏ ra, bi bô nói: “Cướp đây!”  

 

Nhìn dáng vẻ của cô gái thì không giống nói đùa!  

 

Con ngươi của Diệp Bắc Minh đọng lại, sát ý dần ngưng tụ: “Tháp nhỏ, nếu tôi bộc phát toàn lực thì có thể chém giết cô gái này không?”  

 

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục ngưng trọng nhắc nhở: “Nhóc, tuyệt đối đừng làm như vậy!”  

 

Diệp Bắc Minh ngẩn ngơ: “Vì sao chứ?’  

 

Lần đầu tiên anh cảm nhận thấy tháp Càn Khôn Trấn Ngục ngưng trọng đến vậy!  

 

Tháp nói tiếp: “Thiếu nữ này thoạt nhìn bình thường không có gì lạ, nhưng thực lực lại kinh khủng hơn nhiều bất kỳ kẻ nào cậu từng thấy!”  

 

Diệp Bắc Minh kinh ngạc: “Ngay cả ông cũng nói vậy à? Mạnh thế nào?”  

 

Giọng nói của tháp Càn Khôn Trấn Ngục cứng lại: “Nói thật, nếu cô ấy có ý định giết người!  

 

“Chỉ cần tùy tiện thổi một hơi, lập tức giết chết cảnh giới Siêu Phàm!”  

 

“Nếu như tôi bộc phát hết sức lực, với thực lực cảnh giới Giới Chủ của cậu cũng có thể khiến cô ấy bị thương nặng, nhưng tuyệt đối không giết chết cô ấy được!”  

 

“Thậm chí bị cô gái này nhận thấy được sự tồn tại của bản tháp!”  

 

“Hít hà!”  

 

Diệp Bắc Minh âm thầm hít sâu một hơi.  

 

Đây là lần đầu tiên anh nghe nói có người có thể cảm nhận được sự tồn tại của tháp Càn Khôn Trấn Ngục!  

Khó trách tháp nhỏ ngưng trọng đến thế!  

 

 

“Cô gái này trông nhỏ như vậy, thật sự khủng bố đến mức đấy sao?”  

 

 

“Chẳng lẽ người tu võ đứng đầu đều có thể cảm giác được ông tồn tại?”  

 

 

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục quả quyết trả lời: “Không! Thiếu nữ này rất đặc biệt, là một loại thể chất Thông Linh!”  

 

 

“Cô ấy có thể nhạy cảm cảm giác được rung động từ các loại sức mạnh khác nhau. Còn những người tu võ khác dù có cao hơn cô ấy mấy cấp bậc, cũng không thể biết được sự tồn tại của bản tháp!”  

 

 

Nghe được lời giải thích này.  

 
 
Chương 2905: "Cho cô tất đấy!"


 

Thiếu nữ nghi hoặc nhìn Diệp Bắc Minh: "Ánh mắt lơ lửng không cố định, anh đang suy nghĩ gì đấy?"  

 

"Ồ? Trên người anh ngưng tụ sát ý? Anh muốn giết tôi?"  

 

"Không đúng, sát ý tiêu tan ngay lập tức, xem ra anh đã biết mình không phải là đối thủ của bà cô đây!"  

 

Cô gái đáng yêu nói tiếp: "Nhóc, thức thời thì mau chóng giao đồ tốt ra đây, nếu không bà cô sẽ tét mông anh đấy!"  

 

Khóe miệng Diệp Bắc Minh co giật.  

 

Cô nhóc này nhìn vẫn còn vị thành niên mà lại mang đến áp lực lớn đến như vậy!  

 

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục mở miệng: "Nhóc, tùy tiện lấy chút đan dược ra đi!"  

 

"Đù!"  

 

Diệp Bắc Minh im lặng: "Tháp nhỏ, ông nhận thua?"  

 

"Hề hề..."  

 

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục cười gượng: "Không phải lần đầu tiên bản tháp nhận thua, sau này cậu sẽ quen thôi!"  

 

Diệp Bắc Minh không biết nói gì: "... Ông quả là đỉnh cao!"  

 

Anh không nói lời vô ích nữa, trực tiếp vung tay.  

 

Lòng bàn tay anh xuất hiện ba viên đan dược Đế phẩm có chín đạo đan văn: "Cô nương, đây là đồ tốt nhất trên người của tôi!"  

 

"Đan dược Đế phẩm? Rác rưởi gì đấy!"  

 

Thiếu nữ nhếch miệng, coi thường đáp: "Cho không tôi cũng không cần!"  

 

"Trên người anh thật sự không có thứ tốt? Không lấy ra nữa thì tôi cướp đấy!"  

 

Diệp Bắc Minh sa sầm mặt mày, kiếm Càn Khôn Trấn Ngục xuất hiện trong tay: "Cô nương, cô muốn động tay thì cũng đừng trách tôi không khách sáo!"  

 

"Hả?"  

 

Thiếu nữ thấy kiếm Càn Khôn Trấn Ngục, đôi mắt đẹp lập tức hiện lên vẻ kinh ngạc: "Phẩm cấp của kiếm này rất cao đó!"  

 

"Coi như một bảo bối, có điều tôi không có hứng thú!  

 

"Này!"  

 

Cô nàng giậm chân, hai tay chống nạnh: "Anh thật sự không có bảo bối? Một chút đồ ăn ngon cũng không có?"  

 

Diệp Bắc Minh sững sờ.  

 

Đồ ăn ngon?  

 

Khẽ suy tư, cổ tay anh chợt lật lại.  

 

Trong tay xuất hiện một cây kẹo que, ném cho thiếu nữ!  

 

Thiếu nữ nghi ngờ nhìn thoáng qua: "Đây là cái gì?"  

 

Diệp Bắc Minh giải thích: "Cái này gọi là kẹo que, xé bỏ giấy gói kẹo là ăn được".  

 

Thiếu nữ làm theo, xé bỏ giấy gói kẹo xong thì vội vã ăn một miếng kẹo que!  

 

"Wow!"  

 

Hai mắt cô gái lập tức tỏa sáng, cả thế giới như thể có thêm màu sắc khác: "Ăn ngon quá, bà cô ăn hết thức ăn ngon khắp thiên hạ!"  

 

"Cũng chưa từng nếm thử món kẹo ăn ngon như vậy, còn gì nữa không?"  

Diệp Bắc Minh thấy hơi buồn cười.  

 

 

Xem ra thiếu nữ thần bí này cũng bị khoa học kỹ thuật của xã hội hiện đại mạnh mẽ chinh phục!  

 

 

Anh lấy ra mười mấy cây kẹo que liền: "Cho cô tất đấy!"  

 

 

Thiếu nữ mỉm cười, hai mắt cong cong, lấy hết!  

 

 

"Được được được, xem ở việc anh còn tính hiểu chuyện, bà cô không trách tội anh".  

 

 

Thiếu nữ ăn kẹo que, âm thanh mơ hồ: "Đúng rồi, anh đến long đài vì muốn đi thế giới khác à?"  

 
 
Chương 2906: "Y như tôi nghĩ!"


 

 Thiếu nữ vừa ăn kẹo que, vừa nâng tay nhỏ lên.  

 

Năm ngón tay nhỏ hơn người trưởng thành một vòng túm lấy không khí, một vùng không gian lập tức bị xé mở!  

 

Lộ ra một lối đi tối thui!  

 

Diệp Bắc Minh có thể cảm nhận được, đầu kia của lối đi chính là Ma Uyên: "Này..."  

 

Thiếu nữ phất phất tay: "Tôi cũng đi đây, gặp lại sau!"  

  Advertisement

Cô ấy lại túm không khí một lần nữa, một lối đi không gian khác xuất hiện.  

 

Bước thẳng vào trong đó rồi biến mất!  

 

Chỉ còn Diệp Bắc Minh ngẩn ngơ tại chỗ: "Thiếu nữ này rốt cuộc là ai? Hướng cô ấy đi hình như là ba ngàn thế giới?"  

 

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục mở miệng: "Đừng suy nghĩ nữa, đi trước Ma Uyên rồi nói!"  

  Advertisement

"Được!"  

 

Diệp Bắc Minh không nghĩ nhiều, bước lên lối đi, quả nhiên xuất hiện bên trong Ma Uyên.  

 

Anh khá kích động, hít sâu một hơi: "Bố, con đến cứu bố!"  

 

Quanh thân anh cuốn lên một cơn gió ma, đi đến chỗ sâu nhất trong Ma Uyên.  

 

Nửa tiếng sau, Diệp Bắc Minh đi đến trước một tấm bia đá cổ xưa: "Bố, con đến rồi!"  

 

Đúng lúc này, trong không khí truyền đến một giọng nói suy yếu: "Nhóc Diệp, cuối cũng cậu đã tới..."  

 

"Nếu cậu chậm thêm mấy ngày, Ma Uyên sẽ sụp đổ!"  

 

Là giọng của Tử Long!  

 

Không gian chấn động, Diệp Bắc Minh bước vào trong một thế giới không gian!  

 

Một con Chân Long màu tím đang quấn quanh một tòa pháp trận to lớn, máu me đầm đìa, hơi thở thoi thóp!  

 

Diệp Bắc Minh giật nảy cả mình: "Tiền bối Tử Long, sao ông lại ở chỗ này?"  

 

"Bố của tôi đâu?"  

 

Tử Long yếu ớt mở miệng: "Một tháng trước, bố của cậu đã bị người của Thiên Ma tộc mang đi rồi!"  

 

"Tôi tiêu hao tất cả tuổi thọ của mình, nhiều nhất là có thể kiên trì bảy ngày cuối cùng!"  

 

"Bảy ngày sau, Ma Uyên chắc chắn sẽ sụp đổ..."

..  

 

..  

 

"Tiền bối Tử Long không cần lo lắng, lần này tôi đến để giải quyết hoàn toàn vấn đề ở Ma Uyên!"  

 

Sắc mặt Diệp Bắc Minh nghiêm nghị.  

 

Tử Long kinh ngạc: "Nhóc Diệp, cậu đã cảnh giới Giới Chủ rồi?"  

 

"Tốc độ nhanh thật!"  

 

Diệp Bắc Minh khẽ gật đầu: "Tiền bối Tử Long, chờ lát nữa tôi sẽ giải thích cho ông!"  

 

Anh ngẩng đầu nhìn trận pháp Tử Long đang bảo vệ.  

Tòa trận pháp này cực lớn, đường kính trên trăm mét.  

 

 

Phù văn màu đen lập lòe, trong đó ẩn chứa lực lượng cực kỳ không ổn định.  

 

 

Nếu không phải Tử Long dùng thân xác bảo vệ trận pháp, e rằng nó đã sụp đổ từ sớm rồi!  

 

 

"Tháp nhỏ, nhìn ra được cái gì không?"  

 

 

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục mỉm cười: "Đương nhiên, đây là một trận pháp Trấn Giới đơn giản!"  

 

 

"Nó vận chuyển dựa vào sức mạnh của toàn bộ Ma Uyên, chỉ là bên trên có vài phù văn bị tàn phá!"  

 

 

"Cậu chỉ cần chữa trị nó, rồi dùng bảo vật trấn áp nó là được!"  
 
Chương 2907: "Có thể cho tôi xem một chút không?"


 

 Diệp Bắc Minh gật đầu, bước tới phía trước trận pháp Trấn Giới.  

 

Thần Ma chi nhãn trên mi tâm hiện lên, một ánh sáng màu đen lấp lóe quét qua.  

 

Một giây sau.  

 

Vô số phù văn không nhìn thấy được bằng mắt thường xuất hiện trước mắt anh!  

 

Có mấy phù văn trong đó ảm đạm không ánh sáng, có dấu hiệu hư hao.  

 

Diệp Bắc Minh tiến lên chữa trị.  

 

Nửa canh giờ sau, Diệp Bắc Minh trực tiếp tiến vào bên trong trận pháp: "Tiền bối Tử Long, chuyện sau đó cứ giao cho tôi!"  

 

"Những đan dược này có thể giúp ông khôi phục vết thương!"  

 

Anh thuận tay ném ra mười mấy viên đan dược.  

 

Tử Long nuốt thẳng xuống, không hề do dự gật đầu: "Nhóc Diệp, trông cậy vào cậu!"  

  Advertisement

Ông ta co lại thân thể, chậm rãi buông ra trận pháp Trấn Giới.  

 

Ầm ầm!  

 

Giờ phút này, khắp nơi trong Ma Uyên bắt đầu chấn động kịch liệt, trận pháp Trấn Giới lúc nào cũng có thể sẽ sụp đổ!  

 

Diệp Bắc Minh duỗi tay, một cái ấn lớn màu đen xuất hiện trong tay anh!  

 

Chín con ma long sinh động như thật quấn quanh ma tỷ!  

 

Lúc này, trong lòng Tử Long nổi lên sóng to gió lớn!  

 

"Ma tỷ, sao có thể!"  

 

Tròng mắt Tử Long trừng lớn, hô hấp dồn dập.  

 

Ông ta run giọng nói: "Nhóc Diệp, cậu... Cậu thật sự tìm được ma tỷ!"  

 

"Ông trời ơi, Thiên Ma tộc được cứu rồi, Ma Giới hỗn loạn sắp được chỉnh đốn lại trật tự!"  

 

Tử Long hoàn toàn thất thố, cơ thể run bần bật!  

 

Dưới ánh mắt kích động của Tử Long, Diệp Bắc Minh quát lên một tiếng lớn: "Trấn áp cho tôi!"  

 

Gào rống!  

 

Chín con ma long màu đen sau lưng anh phóng lên cao, hóa thành chín con rồng lớn, dài ngàn mét!  

 

Trận pháp Trấn Giới dần dần ổn định lại.  

 

"Nhóc, còn cần một món bảo vật đặt ở mắt trận!"  

 

"Cần dùng ma tỷ à?"  

 

"Không cần, kiếm Đoạn Long là được!"  

 

Diệp Bắc Minh gật đầu.  

 

Một ý niệm hiện lên, kiếm Đoạn Long xuất hiện trong lòng bàn tay anh!  

 

Trực tiếp cắm vào trong mắt trận!  

 

Trận pháp Trấn Giới hoàn toàn ổn định!  

 

Tử Long kích động tiến lên: "Tốt, tốt, tốt!"  

 

"Chuyện mà tôi và đại ca chưa hoàn thành được suốt mấy chục năm, thế mà bị thằng nhóc cậu tiện tay giải quyết!"  

 

"Hai năm rưỡi qua rốt cuộc cậu đã trải qua những gì?"  

Diệp Bắc Minh nhanh chóng kể lại những chuyện xảy ra bên trong Thần miếu tại chiến trường Thái Cổ một lượt.  

 

 

Bao gồm cả việc anh lấy được ma tỷ như thế nào!  

 

 

Lông mày Tử Long lại giật mạnh.  

 

 

Trong sự qua loa, ông ta nhận ra nguy cơ vô tận ẩn chứa bên trong!  

 

 

Sắc mặt ông ta trầm trọng gật đầu: "Khổ cho cậu, có điều tất cả đều đáng giá!"  

 

 

Tử Long lại trở nên kích động, gắt gao nhìn chằm chằm ma tỷ trong tay Diệp Bắc Minh: "Ma tỷ, thật không ngờ cậu thật sự lấy được vật này!"  

 
 
Chương 2908: Kẻ qua người lại tấp nập.


 

 Tử Long đón lấy ma tỷ, cảm thấy nó nặng ngàn cân!  

 

Ông ta kích động, há miệng thở dốc!  

 

Trái tim điên cuồng nhảy lên!  

 

Ánh mắt kích động, run rẩy, nồng nhiệt lấp lóe!  

 

Duy nhất không có tham lam!  

 

Một lát sau, Tử Long hít sâu một hơi!  

 

Ông ta quỳ một chân xuống, hai tay nâng ma tỷ qua đỉnh đầu: "Tử Long tham kiến Ma Chủ!"  

 

Diệp Bắc Minh hoảng sợ: "Tiền bối Tử Long, ông làm cái gì vậy? Mau đứng dậy đi!"  

 

Tử Long lại lắc đầu, ngẩng đầu nhìn Diệp Bắc Minh: "Nhóc Diệp, đây là lần cuối cùng tôi gọi cậu như vậy!"  

 

"Người được đến ma tỷ, chính là chủ nhân của chục ngàn tộc trong Ma Giới!  

  Advertisement

"Suốt một triệu năm qua, bao nhiêu người của Ma tộc tìm kiếm ma tỷ mà không được!"  

 

"Cậu có thể lấy được ma tỷ, đủ để chứng minh hết thảy!"  

 

"Cậu chính là người được ông trời chọn lựa, chủ nhân Vạn Ma!"  

 

Diệp Bắc Minh lại lắc đầu: "Tiền bối Tử Long, trước đừng nói những thứ này".  

 

"Hiện tại bố tôi đang ở nơi nào?"

Tử Long giao ma tỷ cho Diệp Bắc Minh xong, rồi trầm giọng nói: “Người của Thiên Ma Tộc bỗng nhiên xuất hiện bắt bố cậu đi rồi!”  

 

“Nguyên nhân vì sao thì tôi cũng không biết!”  

 

“Nhưng mà cậu yên tâm đi, chắc hẳn bố cậu không nguy hiểm tính mạng gì đâu!”  

 

“Bây giờ Ma Uyên đang tạm thời yên bình, chúng ta đến Ma giới tìm bố cậu đi!”  

 

“Sau khi Thiên Ma Tộc diệt vong, tôi có biết vài cứ điểm”.  

 

“Tổn mười ngày nửa tháng gì đó chắc sẽ tìm được!”  

 

Diệp bắc Minh suy nghĩ một lát rồi đáp: “Tiền bối Tử Long, tôi không có đủ thời gian”.  

 

“Tôi cần phải đến Tu La Tộc một chuyến trước, đợi đến khi tôi xử lý xong chuyện ở Tu La Tộc sẽ hội họp với ông!”  

 

Tử Long không hỏi nhiều, lựa chọn tin tưởng Diệp Bắc Minh vô điều kiện: “Tuân theo sự sắp xếp của Ma Chủ ạ!”  

 

Diệp Bắc Minh sửng sốt: “Tiền bối Tử Long, hay là ông cứ gọi tôi là nhóc Diệp đi!”  

 

“Không được!”  

 

Tử Long kiên quyết lắc đầu: “Cậu chính là Ma Chủ!”  

 

Thấy Tử Long kiên trì như thế, Diệp Bắc Minh cũng hết cách.  

 

Hai người bàn bạc một lát rồi nhanh chóng rời khỏi không gian này.  

 

Bọn họ vừa mới rời đi, hai bóng người đen kịt xuất hiện: “Không ngờ rằng dưới Ma Uyên lại còn có một trận pháp trấn giới!”  

 

“Tên Diệp Bắc Minh kia là người của Thiên Ma Tộc à?”  

 

“Vật trong tay cậu ta là bảo bối tối thượng của Ma tộc, ma tỷ!”  

 

“Chuyện này rất quan trọng, phải quay về bẩm báo chủ nhân!”  

 

Đầu trâu mặt ngựa nhanh chóng quay đầu biến mất.  

 

...  

 

Ma giới, trong hoàng cung Tu La Tộc.  

Chín vầng trăng đỏ như máu và một vầng thái dương màu tím vắt vẻo trên trời cao đối diện quảng trường trong hoàng cung.  

 

 

Hôm nay là lễ kế vị của nữ hoàng Tu La Tộc.  

 

 

Tu La Tộc đã mời các hoàng tộc lớn đến đây dự lễ.  

 

 

Kẻ qua người lại tấp nập.  

 

 

Gần quảng trường hoàng cung Tu La Tộc còn có hơn một triệu Ma tộc đứng.  

 

 

Ở ngoài hoàng cung phần lớn là Ma tộc bình thường.  

 
 
Chương 2909: Trong cơ thể có huyết mạch Ma Hoàng.


 

Ánh mắt bà lão trầm xuống rồi nhìn vào cô gái đứng ở trung tâm quảng trường: “Công chúa, mọi người đã đợi với công chúa bảy ngày rồi đó!”  

 

“Khoảnh khắc cửu nguyệt đồng huy, tử dương sáng nhất sắp qua rồi!”  

 

“Nếu công chúa không thể nhận được truyền thừa của tổ tiên Tu La Tộc thì e rằng công chúa không thể làm nữ hoàng đời tiếp theo được!”  

 

Người vừa lên tiếng chính là đại trưởng lão của Tu La Tộc.  

 

Vừa dứt lời.  

  Advertisement

Xoạt!  

 

Vô số ánh mắt tập trung lên người cô gái đứng ở trung tâm quảng trường.  

 

Mặt cô gái ấy hơi tái: “Đại trưởng lão, cho tôi thêm chút thời gian nữa”.  

 

Đại trưởng lão ngoài cười nhưng trong không cười nói: “Điện hạ Ly Nguyệt à, nếu không nhận được truyền thừa thì thôi!”  

 

“Cần gì làm trò trước mặt nhiều người như vậy chứ? Bây giờ chẳng còn bao nhiêu thời gian nữa rồi!”  

 

“Lão đã cho công chúa bảy ngày, bây giờ đã tới khoảnh khắc cửu nguyệt đồng huy, tử dương sáng nhất rồi!”  

 

“Công chúa đi xuống được rồi!”  

 

Ly Nguyệt cắn bờ môi đỏ mọng: “Đại trưởng lão, tôi làm được!”  

 

Cô ta biết rằng một khi mình bước xuống.  

 

Khi ấy cô ta đã vứt bỏ thân phận công chúa Tu La này.  

 

Đến cả ngôi vị nữ hoàng của mẹ mình cũng phải chắp tay dâng lên cho người khác.  

 

Mà người được lợi cuối cùng chính là đại trưởng lão trước mặt mình.  

 

Đại trưởng lão vẫn cười hờ hững như trước: “Ly Nguyệt, lão phu cho cô cơ hội cuối cùng!”  

 

“Nếu cô không đi xuống thì tôi sẽ công khai chuyện của cô cho mọi người biết!”  

 

Ly Nguyệt cắn răng nói: “Đại trưởng lão, tôi làm được!”  

 

“Được, có khí phách!”  

 

Đại trưởng lão tươi cười, bước từng bước đến trước đài: “Theo tin tức mới nhất, công chúa Ly Nguyệt đã không còn là trinh nữ nữa!”  

 

“Trinh tiết của cô ta đã bị một kẻ bẩn thỉu nào đó cướp lấy rồi...”  

 

“Cái gì?”  

 

“Trinh tiết của công chúa Lý Nguyệt đã bị người khác lấy rồi ư?”  

 

“Thật hay giả thế?”  

 

“Tin tức này quá khủng khiếp!”  

 

Quảng trường vốn yên lặng bỗng dưng vỡ òa.  

 

Vô số Ma tộc trố mắt, không dám tin vào lỗ tai của chính mình.  

 

Trên ghế mời khách quý, một người đàn ông trông giống như hậu duệ hoàng thất quý tộc bình tỉnh hỏi: “Chết tiệt! Đại trưởng lão bà nói công chúa Ly Nguyệt đã không còn là trinh nữ nữa hả?”  

Người nọ chính là hoàng tử của Dạ Xoa Tộc.  

 

 

Trong cơ thể có huyết mạch Ma Hoàng.  

 

 

Đại trưởng lão thở dài một cách bất đắc dĩ: “Điện hạ à, lão cũng vừa mới biết chuyện này thôi!”  

 

 

“Vì trách nhiệm với Tu La Tộc nên mới buộc phải truyền chuyện này ra ngoài!”  

 

 

Hoàng tử Dạ Xoa Tộc tức giận bỏ đi: “Thật mất thời gian của tôi, chúng ta đi thôi!”  

 

 

Nữ hoàng Tu La vỗ bàn tức giận quát: “Đại trưởng lão, bà có ý gì?”  

 
 
Chương 2910: Mau cút cho tôi!”


“Chưa lập gia đình đã mất trinh đúng là nỗi ô nhục của Tu La Tộc!”  

 

Xoạt!  

 

Hàng triệu ánh mắt đổ dồn vào người Ly Nguyệt.  

 

Cơ thể mềm mại của cô ta run rẩy, phun ra một ngụm máu tươi: “Đại trưởng lão, chuyện không phải như bà nghĩ đâu!”  

 

Đại trưởng lão cười cợt: “Không phải như thế à?”  

 

“Nếu không thì phiền công chúa giải thích tại sao mình lại mất trinh tiết?”  

 

“Hay là mời công chúa nói ra tên đó là ai trước mặt mọi người?”  

 

Ly Nguyệt vừa định nói ra thân phận của Diệp Bắc Minh.  

 

Cô ta chợt nhớ tới biến cố của Thiên Ma Tộc.  

 

Một khi sự tồn tại của Diệp Bắc Minh lộ ra ánh sáng thì chắc chắn anh sẽ bị người của Thiên Ma Tộc truy sát.  

 

“Không được, tôi không thể nói”.  

 

Ly Nguyệt quả quyết lắc đầu.  

 

Cho dù tình hình lúc này vô cùng bất lợi với mình nhưng cô ta vẫn không muốn bán đứng Diệp Bắc Minh.  

 

Một vài tên đàn ông Ma tộc cười nhạo: “Ha ha, tôi còn tưởng công chúa Tu La thanh thuần cao quý cỡ nào đâu!”  

 

“Hóa ra cũng chỉ là một ả đàn bà dâm đãng!”  

 

“Còn chưa lập gia đình đã mất trinh rồi!”  

 

“Khốn thật, thế mà tôi còn coi cô ta là nữ thần trong lòng mình nữa chứ!”  

 

Rất nhiều gã đàn ông Ma tộc tức tối mắng chửi.  

 

Những ả đàn bà Ma tộc vốn ghen ghét với Ly Nguyệt giờ đây đều hân hoan chế nhạo cô ta.  

 

“Ha ha ha, buồn cười chết mất, ả đàn bà như vậy làm sao xứng làm nữ hoàng của chúng ta chứ?”  

 

“Mau cút xuống đi!”  

 

“Đúng đấy, cút xuống đi, cút xuống!”  

 

Mọi người hóng hớt ham vui đều hùa theo chế nhạo.  

 

Mắt đại trưởng lão thoáng hiện lên hàn ý, mụ ta vung tay ra lệnh: “Người đâu, lôi Ly Nguyệt xuống cho tôi!”  

 

“Vâng!”  

 

Mấy trăm người bước lên tế đàn.  

 

“Ai dám động tới con gái của tôi!”  

 

Nữ hoàng Tu La quát rồi từ từ bước lên tế đàn, che chắn cho Ly Nguyệt: “Có bổn hoàng ở đây, ai cho các người tới gần tế đàn hả?”  

 

“Mau cút cho tôi!”  

 

Sự uy nghiêm của nữ hoàng ập tới.  

 

Hàng trăm tên hộ vệ kinh hãi lùi về sau.  

 

Đại trưởng lão quát: “Mọi người chớ sợ, truyền thừa đã thất bại rồi, cô ta giờ đã không còn là nữ hoàng Tu La nữa!”  

 

“Ly Tố, lão cho cô một con đường sống, mau dẫn con gái cô cút khỏi Tu La Tộc đi!”  

 

Nữ hoàng Tu La cười khẩy đáp: “Nếu tôi không làm theo thì sao?”  

 

Sắc mặt đại trưởng lão trầm xuống: “Vậy đừng trách lão không khách khí!”   

Mụ ta bước lên tế đàn rồi tung chiêu tấn công hai mẹ con họ! Luồng sức mạnh khủng khiếp bùng nổ.  

 

Rầm!  

 

Nữ hoàng Tu La bay ra ngoài, chẳng phải là đối thủ của mụ ta.  

 

Nữ hoàng té ngã xuống đất, phun ra một ngụm máu tươi.  

 

Ly Nguyệt nhảy xuống tế đàn, chạy tới chỗ nữ hoàng Tu La: “Mẹ ơi!”  

 

Đại trưởng lão đứng trên tế đàn nhìn xuống hai mẹ con họ: “Đã nể mặt rồi mà còn không biết điều, hà cớ gì làm thế chứ?”  

 

Nữ hoàng Tu La ôm ngực nói: “Nếu bổn hoàng không bị thương khiến thực lực suy giảm thì chỉ dựa vào bà mà cũng dám nói vậy với tôi hả?”  


“Ha ha ha ha!” 
 
Chương 2911: Ảnh Ma này là bố của công chúa Ly Nguyệt?”


 

 Đại trưởng lão mỉm cười nói: “Ly Tố, ai bảo cô ngu ngốc quá làm gì?”  

 

“Cô ngu ngơ trên chiếc ghế nữ hoàng này quá lâu rồi, hôm nay trước mặt nhiều vị khách khứa như vậy nên lão sẽ không giết cô!”  

 

“Bổn hoàng cho cô một ngày dẫn theo con gái của mình cút nhanh đi!”  

 

Mụ ta đã tự xưng nữ hoàng rồi.  

 

Nói xong, mụ ta vung tay lên trấn áp nữ hoàng Tu La.  

 

Răng rắc, nữ hoàng Tu La hét lên đau đớn, gân mạch trên người đứt gãy.  

 

“Mẹ ơi!”  

 

Mắt Ly Nguyệt đỏ ngầu, trong tay xuất hiện thêm một thanh trường kiếm, nhìn chằm chằm vào đại trưởng lão.  

 

“Tôi sẽ giết bà!”  

 

Sát ý trong cô ta bùng nổ lao tới phía trước.  

  Advertisement

Đại trưởng lão hờ hững nói: “Chán sống rồi!”  

 

Bàn tay khô gầy của mụ ta nắm chặt, tung đấm về phía Ly Nguyệt.  

 

“Không được đụng vào công chúa!”  

 

Một bóng đen lóe lên rồi che chắn trước người Ly Nguyệt.  

 

Rầm!  

 

Người nọ đáp trả lại nắm đấm vừa rồi của đại trưởng lão, luồng dư chấn lan ra, bóng đen kia bị đánh hộc máu.  

 

Mụ ta lạnh lùng nhìn người vừa ra tay đỡ đòn kia: “Ảnh Ma, thật to gan, dám ra tay với bổn hoàng hả?”  

 

“Chán sống rồi à?”  

 

Vẻ mặt Ảnh Ma lạnh lùng, lau vết máu vươn trên khóe miệng: “Trong mắt tôi chỉ có một nữ hoàng là Ly Tố!”  

 

“Bà là cái thá gì chứ? Bà không nhận được truyền thừa, không được tổ tiên Tu La Tộc thừa nhận!”  

 

“Vậy mà tự xưng là nữ hoàng à? Bà xứng chắc!”  

 

Mặt đại trưởng lão vặn vẹo hung tợn, lực lượng hùng mạnh bùng nổ cuộn trào về phía Ảnh Ma.  

 

“Chán sống thật mà!”  

 

“Nếu đã chán sống rồi thì để bổn hoàng giúp một tay!”  

 

Răng rắc!  

 

Đầu gối Ảnh Ma nứt gãy, quỳ rạp xuống đất.  

 

Cho dù là vậy hắn ta vẫn đứng che cho Ly Nguyệt.  

 

Đại trưởng lão dữ tợn nói: “Chao ôi, xương cứng thật nhỉ!”  

 

“Lão muốn xem thử, xương của mày cứng đến đâu!”  

 

Mụ ta đưa tay lên, một bàn tay màu đen được hình thành.

Mụ ta tóm lấy bả vai của Ảnh Ma rồi bóp chặt, máu tươi bay tứ tung.  

 

Một cánh tay của Ảnh Ma bị xé xuống, nhưng hắn ta vẫn đứng che cho Ly Nguyệt: “Muốn làm hại công chúa thì phải bước qua xác tôi!”  

 

Nước mắt nữ hoàng Tu La tuôn trào: “Sao cậu ngu vậy hả, cút đi! Mau dẫn theo con gái chúng ta chạy mau đi!”  

 

Tất cả mọi người sôi trào.  

 

“Ôi vãi!”  

 

“Chuyện gì thế này?”  

“Nữ hoàng Tu La nói là con gái của chúng ta hả?”  

 

 

“Lẽ nào... Ảnh Ma này là bố của công chúa Ly Nguyệt?”  

 

 

“Chẳng trách công chúa Tu La lại mặt dày trơ tráo như vậy, hóa ra mẹ của cô ta cũng như thế!”  

 

 

Đại trưởng lão cũng khá bất ngờ, chợt mỉm cười nói: “Ha ha ha ha, loại Ảnh Ma thấp hèn này mà cô cũng sinh con cho hả?”  

 

 

“Ly Tố ơi là Ly Tố, cô đúng là đã làm bẩn huyết mạch Ma Hoàng của Tu La Tộc rồi!”  

 

 

“Cái gì? Ảnh Ma... Ảnh Ma là bố mình ư?”  

 
 
Chương 2912: “Vãi đạn!”


 

 Nữ hoàng Tu La gật đầu nói: “Nguyệt Nhi, hắn ta chính là bố của con!”  

 

“Bố ư, Ảnh Ma là bố con!”  

 

Ly Nguyệt không kiềm được nước mắt: “Hóa ra con cũng là đứa trẻ có bố như người khác!”  

 

Ảnh Ma bối rối: “Nữ hoàng, tại sao muốn nói ra chứ?”  

 

“Nếu không nói, cho dù hôm nay chúng ta chết danh dự của nữ hoàng cũng...”  

 

Nữ hoàng Tu La cười đau thương: “Danh dự à? Ha ha, nó đã không còn quan trọng nữa rồi!”  

 

“Có chết thì người một nhà chúng ta cũng phải chết chung một chỗ!”  

 

Ảnh Ma run người, kích động ngửa mặt lên trời cười to: “Ha ha ha ha, được!”  

 

“Có chết thì cả nhà chúng ta cùng chết!”  

 

Đại trưởng lão cười cợt nói: “Ảnh Ma, mày nghĩ nhiều rồi!”  

 

“Các người muốn chết chung một chỗ hả? Vậy bổn hoàng cố tình tách các người ra!”  

 

Vừa nói xong, mụ ta vươn cánh tay gầy gò về phía Ảnh Ma.  

 

Mụ ta định bụng bóp nát hắn ta.  

 

Vút!  

 

Một đường kiếm khí màu đen và tiếng rồng ngâm giáng xuống.  

 

Rầm!  

 

Đại trưởng lão còn chưa kịp hoàn hồn nhận thức chuyện gì vừa xảy ra thì cánh tay đang vươn ra kia đã bay đâu mất.  

 

Một bóng người từ trên trời giáng xuống đứng vững vàng bên cạnh đám người nữ hoàng Tu La.  

 

Đại trưởng lão khiếp sợ nhìn người trước mặt: “Cậu là ai?”  

 

Người nọ chỉ chừa cái bóng lưng cho mụ ta rồi nói với nữ hoàng Tu La: “Tiền bối, tôi thật lòng xin lỗi, tới muộn rồi...”  

 

Nữ hoàng Tu La kinh ngạc: “Sao cậu lại tới đây? Tôi còn tưởng cậu sẽ không tới chứ!”  

 

Ly Nguyệt sửng sốt, nức nở òa khóc: “Hu hu hu, chồng ơi, bọn họ bắt nạt em!”  

 

Cô ta vốn là công chúa của Tu La Tộc nhưng lại dùng chính sự trong trắng của mình để cứu anh một lần.  

 

Diệp Bắc Minh không thể nào thờ ơ được.  

 

Anh lấy ra mấy viên đan dược, rồi yên lặng xoa đầu công chúa Tu La: “Yên tâm đi, chỉ cần có tôi ở đây thì sẽ không để bất kỳ ai bắt nạt bọn cô!”  

 

“Vâng ạ!”  

 

Công chúa Tu La luôn ngang ngược vô đối giờ đây lại ngoan ngoãn gật đầu.  

 

“Trời ạ!”  

 

“Vãi đạn!”  

 

Khi thấy cảnh đó, cả không gian rộ lên.  

 

Ánh mắt hoàng tử Dạ Xoa Tộc trầm xuống, lạnh lùng nói: “Lẽ nào chính là thằng nhóc này lấy trinh tiết của công chúa Tu La?”  

 

“Chết tiệt!”  

 

Hoàng tử Huyết Linh Tộc ngồi một bên cũng nắm chặt tay.  

Hoàng tử Huyết Linh Tộc đã theo đuổi công chúa Tu La biết bao lần mà đã bị người khác nhanh chân chiếm chỗ.  

 

 

Mà điều càng khiến người ta phẫn nộ ấy chính là tình địch lại chỉ là một tên cảnh giới Giới Vương mà thôi.  

 

 

Còn thực lực của mình là cảnh giới Thiên Huyền, cộng thêm huyết mạch Ma Hoàng nữa, dựa vào đâu mà lại thua tên đó chứ?  

 

 

Trong đám đông, ánh mắt một lão già Ma tộc trầm xuống.  

 

 

Lão già đó liên tục quan sát Diệp Bắc Minh: “Sao khí tức của thằng nhóc này lại quen thuộc đến vậy chứ?”  

 

 

“Lẽ nào là...”  

 
 
Chương 2913: “Tu La... Phán Quyết Địa Ngục!”


 Máu từ cánh tay cụt của mụ ta di chuyển trong không trung rồi mụ ta lại mọc ra một cánh tay mới tinh mềm mại.  

 

 

Mụ ta chỉ tay vào Diệp Bắc Minh: “Bổn hoàng lấy thân phận tân hoàng của Tu La Tộc ban cho cậu cái chết!”  

 

Diệp Bắc Minh nở nụ cười: “Trước mặt tôi mà bà cũng dám xưng hoàng à?”  

 

“Bà là cái thá gì chứ, mau quỳ xuống cho tôi!”  

 

Anh bước lên, chủ động tấn công.  

 

Nữ hoàng Tu La nhắc nhở: “Cẩn thận, mụ ta đang ở cảnh giới Tạo Hóa, cậu không phải là đối thủ của mụ ta đâu!”  

 

Vẻ mặt của lũ Ma tộc ở đây như đang gặp quỷ.  

 

Cả bọn há hốc mồm: “Sao cậu ta dám làm thế chứ?”  

 

Đến cả đại trưởng lão cũng sửng sốt, không ngờ rằng Diệp Bắc Minh dám chủ động tấn công mình.  

 

Mụ ta nhe răng cười khinh: “Đồ vô dụng, dựa vào đánh lén mà chém được một tay của lão mà tưởng bản thân mình vô địch rồi hả?”  

 

Ngón tay gầy gò chĩa ra: “Tu La... kén tằm!”  

 

Sau đó.  

 

Đầu ngón tay mụ ta xuất hiện một ngọn lửa màu xanh biết rồi hóa thành một tấm lưới màu xanh lục.  

 

Tấm lưới ấy vung về phía Diệp Bắc Minh.

Anh nâng kiếm lên, tấm lưới màu xanh lục ấy bị chém đứt.  

 

“Hả?”  

 

Ánh mắt đại trưởng lão tối sầm, cảm thấy có gì đó không hợp lý.  

 

Chỉ là một kẻ cảnh giới Giới Chủ sao có thể phá được thần thông của mình chứ?  

 

Mụ ta vừa lấy lại tinh thần thì khiếp sợ phát hiện mình chẳng thấy Diệp Bắc Minh đâu nữa.  

 

Người đâu mất rồi?  

 

“Đại trưởng lão, ở sau lưng!”, một gã thuộc hạ trung thành kêu to.  

 

Đại trưởng lão cảm thấy sau lưng mình lạnh sống lưng bèn quay đầu lại xem thử.  

 

Đúng lúc mắt đối mắt với đôi mắt lạnh như băng kia của Diệp Bắc Minh, mụ ta mở miệng theo bản năng: “Đồ vô dụng, tốc độ của cậu...”  

 

Diệp Bắc Minh thẳng tay chém đầu đại trưởng lão.  

 

“Cậu dám!”  

 

Đại trưởng lão hét lên.  

 

Kiếm Càn Khôn Trấn Ngục giáng xuống, đầu của đại trưởng lão bị gặt như một quả dưa hấu.  

 

Cơ thể cũng bay ngược ra ngoài.  

 

“Không thể nào!”  

 

“Chẳng phải tên nhãi này đang ở cảnh giới Giới Chủ à?”  

 

Hoàng tử Dạ Xoa Tộc và hoàng tử của Huyết Linh Tộc nhìn nhau, cả hai đều thấy sự khiếp sợ sâu trong đáy mắt người kia.  

 

Diệp Bắc Minh khá bất ngờ: “Cảnh giới Tạo Hóa dễ chết vậy à?”  

 

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục nhắc nhở: “Mụ ta còn chưa chết, cẩn thận đó!”  

 

“Chưa chết hả?”  

 

Diệp Bắc Minh kinh ngạc.  

Ngay sau đó.  

 

 

Cái thân không đầu của đại trưởng lão bỗng đứng lên tấn công vào Diệp Bắc Minh.  

 

 

Một giọng nói khàn khàn phát ra từ bụng mụ ta: “Đồ súc sinh, cậu dám phá đầu của lão à?”  

 

 

“Bây giờ không phải cậu muốn chết là chết đâu, lão quyết định phải tra tấn cậu thật tàn nhẫn, chẳng những khiến cậu sống không bằng chết!”  

 

 

“Mà thần hồn của cậu trọn đời không được siêu thoát nữa!”  

 

 

“Tu La... Phán Quyết Địa Ngục!”  
 
Chương 2914: “Oắt con dừng tay lại!”


 

 Mười hai cái hố đen bỗng nhiên xuất hiện, lũ ác quỷ ồ ạt chạy ra ngoài.  

 

Chúng ùn ùn kéo tới chỗ Diệp Bắc Minh.  

 

Chỉ trong phút chốc, Diệp Bắc Minh đã bị lũ ác quỷ bao vây tứ phía.  

 

Ly Nguyệt hốt hoảng: “Chồng ơi!”  

 

Nữ hoàng Tu La khiếp sợ la to: “Bà dám sử dụng cấm thuật của Tu La Tộc gọi ác quỷ của địa ngục tới đây sao!”  

 

“Làm vậy sẽ khiến Tu La Tộc lâm nạn, bà điên thật rồi!”  

 

Đầu của đại trưởng lão mọc lại.  

 

Mụ ta tàn độc, khát máu.  

 

Hung tợn và đầy đáng sợ.  

 

Mụ ta nhìn chằm chằm vào Diệp Bắc Minh: “Tên súc sinh này thật đáng chết, những ác quỷ đó sẽ cắn xé máu thịt của cậu ta!”  

 

“Chắc chắn rằng thần hồn của cậu ta sẽ chết trong cơn đau đớn vô tận!”  

 

“Thần hôn bị ác quỷ cắn nuốt sẽ vĩnh viễn không được siêu thoát!”  

 

Bỗng nhiên.  

 

Gầm gừ!  

 

Một tràn tiếng rồng ngâm quen thuộc vang lên, một cảnh khiến đại trưởng lão cả đời không quên xuất hiện.  

 

Trước mắt mụ ta.  

 

Chín con Ma Long màu đen bay vút lên cao hóa to cả trăm mét.  

 

“Ma Long ư?”  

 

Hàng triệu Ma tộc ở đây sửng sốt.  

 

Chỉ có ông lão trong đám đông kia nhíu mắt: “Quả nhiên là thế!”  

 

Lũ ác quỷ bao vây Diệp Bắc Minh như nhìn thấy thứ gì đó còn đáng sợ hơn chính chúng nó bèn cuồng loạn tháo chạy.  

 

Chín con Ma Long giương nanh múa vuốt, chúng bay tới nuốt sạch đám ác quỷ kia.  

 

Ly Nguyệt phấn khích nhảy lên: “Chồng ơi, ngầu quá!”  

 

Nữ hoàng Tu La không dám tin: “Thằng nhóc này!”  

 

Đại trưởng lão sửng sốt chỉ vào Diệp Bắc Minh: “Cậu...”  

 

“Ác quỷ của bà hình như hơi nhát nhỉ?”  

 

Diệp Bắc Minh tặng cho mụ ta một ánh mắt đầy khinh thường.  

 

Đại trưởng lão hoảng sợ lùi về sau, tức giận nghĩ thầm: “Mình là cảnh giới Tạo Hóa cơ mà, có gì phải sợ chứ?”  

 

“Đồ súc sinh...”  

 

Ầm!  

 

Thoắt cái Diệp Bắc Minh đã xuất hiện ngay trước mặt đại trưởng lão với tốc độ chóng mặt tung một quyền.  

 

Miệng đại trưởng lão răng thịt lẫn lộn, máu tươi đầm đìa, bay ra ngoài, nửa câu sau còn chưa kịp đi ra khỏi miệng.  

 

“Cậu dám...”  

 

Mụ ta còn chưa kịp nói xong.  

 

Rầm!  

 

Đòn tấn công thứ hai đã tới, chân nguyên mụ ta vừa ngưng tụ đã tiêu tan.  

 

Mụ ta lại lần nữa chật vật bay ra ngoài.  

 

Đại trưởng lão vật vã đứng dậy rồi phẫn nộ gầm lên: “Đồ súc sinh, tôi là đại trưởng lão của Tu La Tộc, cậu dám...”  

 

Diệp Bắc Minh đâm một kiếm xuyên thủng đan điền của đại trưởng lão.  

 

“Á...”  

 

Đại trưởng lão hét lên những tiếng kêu đau thấu xương, quay đầu hung tợn nhìn về đám trưởng lão còn lại: “Các người còn đứng đờ ra đó làm gì nữa, mau xông lên!”  

 

“Quân lính của Tu La Tộc đâu, mau giết tên súc sinh này cho tôi!”  

Những trưởng lão còn lại mới kịp hoàn hồn.  

 

 

Bọn họ bước vội ra khỏi hàng.  

 

 

“Oắt con dừng tay lại!”  

 

 

“Cậu dám đánh đại trưởng lão à?”  

 

 

“Nơi đây là Tu La Tộc, không phải là nơi cậu có thể giương oai tác quái!”  

 

 

“Người đâu!”  

 
 
Chương 2915: “Nhị trưởng lão, ý gì đó hả!”


Trong chốc lát, cả quảng trường chật kín binh lính.  

 

 

Nữ hoàng Tu La hét to: “To gan, tôi mới là nữ hoàng Tu La!”  

 

“Ai cho các người tới đây! Mau lui ra cho tôi!”  

 

Triệu binh lính thờ ơ.  

 

Đại trưởng lão trườn tới chân Diệp Bắc Minh, mặt nở một nụ độc ác: “Ly Tố, cô đã không còn là nữ hoàng Tu La nữa rồi!”  

 

“Ly Nguyệt đã thất bại rồi, cô không thể tiếp tục làm nữ hoàng Tu La được nữa!”  

  Advertisement

Mụ ta ngẩng đầu, tàn độc nhìn Diệp Bắc Minh: “Nhóc con, tôi cho cậu cơ hội cuối cùng!”  

 

“Mau quỳ xuống cho tôi, nếu không đại quân của Tu La Tộc sẽ đạp cậu thành thịt vụn đó!”  

 

Dứt lời, đại quân của Tu La Tộc gầm vang.  

 

“Quỳ xuống! Quỳ xuống!”  

 

Tiếng gầm làm rung chuyển của bầu trời.  

 

Vô số khách khứa biến sắc, trong lòng dâng lên một nỗi sợ hãi.  

 

Bọn họ lùi về phía sau rồi theo bản năng cúi đầu xuống.  

 

Sắc mặt trắng bệch.  

 

Dù là Ma Hoàng giáng thế cũng chẳng phải đối thủ của đội quân khổng lồ kia.  

 

Ai ngờ rằng Diệp Bắc Minh mỉm cười kiêu ngạo: “Triệu binh lính thì có là gì?”  

 

“Cho dù có triệu binh lính ở đây, Diệp Bắc Minh tôi đã muốn giết bà rồi thì chẳng ai có thể ngăn cản đâu!”  

 

“Cậu nói cái gì?”  

 

Đại trưởng lão không dám tin.  

 

Trong lòng mụ ta đầy khiếp sợ, trông thằng nhóc này không giống nói giỡn lắm: “Cậu không dám...”  

 

Diệp Bắc Minh cắt ngang lời mụ ta: “Tôi đã giết rất nhiều người, suy nghĩ của bọn họ rất giống với bà!”  

 

Anh nhấc chân lên rồi hung hăng giẫm mạnh xuống.  

 

Răng rắc.  

 

Đầu đại trưởng lão nổ tung.  

 

“Không...”  

 

Cơn đau làm cơ thể đại trưởng lão run rẩy, đầu của mụ ta lại nổ tung lần nữa.  

 

Nhưng mụ ta vẫn chưa chết!  

 

Một cái đầu khác mọc ra, mụ ta hoảng sợ nói: “Diệp Bắc Minh, cậu không thể giết tôi!”  

 

“Nhị trưởng lão còn đợi gì nữa chứ? Mau cứu tôi!”  

 

Rầm!  

 

Một chân nữa giẫm xuống.  

 

Đầu đại trưởng lão lại nổ tung lần ba.  

 

Ngay sau đó, cái đầu thứ tư mọc ra.  

 

Diệp Bắc Minh kinh ngạc: “Chuyện gì thế?”  

 

Nhị trưởng lão bỗng hét lên: “Diệp Bắc Minh, bản thể của đại trưởng lão là một con Ma Trùng chín đầu!”  

 

“Mụ ta có tổng cộng chín đầu, cậu đừng mơ giết được mụ ta!”  

 

“Thức thời thì mau thả đại trưởng lão ra cho tôi, nếu không triệu binh lính kia sẽ cho cậu chết không có chỗ chôn!”  

 

Phụt!  

Đại trưởng lão tức hộc máu mồm: “Nhị trưởng lão, ý gì đó hả!”  

 

 

“Ồ?”  

 

 

Diệp Bắc Minh mỉm cười: “Chín đầu cơ à? Đạp từng cái thật phiền!”  

 

 

“Phần Thiên Chi Diễm, đốt!”  

 

 

Một đóa hoa sen lửa hiện lên trong tay anh rồi từ từ hạ xuống.  

 

 

Ngay khi nó tiếp xúc với đại trưởng lão đã thiêu đốt mụ ta trong nháy mắt.  
 
Chương 2916: “Mẫu hoàng, đây là thật ư?”


 

 Đại trưởng lão điên cuồng giãy dụa, gào thét thê thảm còn hơn cả ác quỷ: “Triệu binh lính nghe lệnh, giết cậu ta cho tôi...”  

 

Mụ ta nói xong đã hóa thành một đống tro tàn.  

 

“Đại trưởng lão! Không!”  

 

Nhị trưởng lão gầm lên: “Cậu thật đáng chết!”  

 

Nhị trưởng lão chỉ tay vào Diệp Bắc Minh nói: “Vì đại trưởng lão đã hy sinh, giết cậu ta báo thù cho đại trưởng lão!”  

 

“Giết!”  

 

“Báo thù cho đại trưởng lão!”  

 

Mười mấy trưởng lão Tu La Tộc cuồng bạo.  

 

Triệu binh lính sau lưng gầm thét.  

 

“Tôi nhân danh nữ hoàng ra lệnh cho các người mau dừng tay!”  

  Advertisement

Mặc cho nữ hoàng Tu La ngăn cản thế nào thì triệu binh lính kia vẫn tấn công Diệp Bắc Minh như không nghe thấy gì.  

 

Sắc mặt mấy trưởng lão cảnh giới Siêu Phàm đầy dữ tợn, cho dù tháp Càn Khôn Trấn Ngục có ra tay thì chuyến này Diệp Bắc Minh lành ít dữ nhiều rồi.  

 

Càng đừng nói sau lưng anh còn có triệu binh lính đang tới.  

 

Nhị trưởng lão nhe răng cười khẩy: “Diệp Bắc Minh, cậu đã giết đại trưởng lão, giờ chết đi là vừa!”  

 

Mười mấy cao thủ cảnh giới Siêu Phàm tấn công từ bốn phương tám hướng.  

 

Ngay tại khoảnh khắc ngàn cân treo sợi bún kia.  

 

Diệp Bắc Minh mỉm cười đáp: “Thế à?”  

 

Anh lật cổ tay, ma tỷ xuất hiện.  

 

Ngay sau đó, một luồng sức ép đầy uy nghiêm từ trong ma tỷ bùng nổ.  

 

“Tất cả mau quỳ xuống cho tôi!”  

 

Triệu binh lính đang xung phong tấn công sợ vỡ mật, không thể khống chế được hai chân của mình.  

 

Bùm!  

 

Dưới sức ép của ma tỷ.  

 

Triệu binh lính đồng loạt quỳ xuống như dân gặt lúa.  

 

Thế giới tĩnh lặng.  

 

Mấy trưởng lão Tu La Tộc đang xông tới trước toát mồ hôi hột.  

 

Luồng lực lượng thần bí kia ép bọn họ thở không nổi chỉ đành quỳ gối xuống đất.

Cả bọn hoảng sợ nhìn vật trong tay Diệp Bắc Minh.  

 

Nhị trưởng lão khiếp sợ: “Ôi! Đây là...”  

 

“Ma tỷ ư?”  

 

“Không thể nào!”  

 

Nhị trưởng lão vừa nhận ra nó thì lòng đầy chấn động.  

 

“Cái gì?”  

 

“Thứ trong tay thằng nhóc đó là ma tỷ ư?”  

 

Đằng xa, người của Dạ Xoa Tộc và Huyết Linh Tộc đều kinh ngạc.  

 

Ngay sau đso.  

Xoạt!  

 

 

Vô số ánh mắt tham lam dán chặt vào ma tỷ trong tay Diệp Bắc Minh.  

 

 

Có người hỏi: “Là ma tỷ thật à? Chẳng phải ma tỷ đã biến mất một triệu năm trước hay sao?”  

 

 

Một lão già Ma tộc trầm ngâm nói: “Đó chắc chắn là ma tỷ, không thể nào lầm được!”  

 

 

Có người gật gù tán đồng: “Ngoài ma tỷ ra thì còn có thứ gì có thể khiến triệu binh lính quỳ xuống chứ?”  

 

 

Ly Nguyệt ngỡ ngàng: “Mẫu hoàng, đây là thật ư?”  

 
 
Chương 2917: “Sao các người không quỳ?”


Trong chốc lát.  

 

Nữ hoàng Tu La như nghĩ tới gì đó.  

 

Nữ hoàng Tu La bước ra hô to: “Nữ hoàng của Tu La Tộc, Ly Tố, tham kiến chủ nhân Vạn Ma!”  

 

Trái tim mọi người run lên.  

 

Người có ma tỷ sẽ được vạn ma tôn thờ.  

 

Những Ma tộc bình thường khác thấy thế bèn lũ lượt quỳ xuống.  

 

“Ma Hùng Tộc kính chào chủ nhân Vạn Ma!”  

 

Bùm!  

 

“Bạch Xà Tộc kính chào chủ nhân Vạn Ma!”  

 

Bùm!  

 

“Hắc Giao Tộc kính chào chủ nhân Vạn Ma!”  

 

Bùm!  

 

“Thiên Lang Tộc kính chào chủ nhân Vạn Ma!”  

 

Ngoài Dạ Xoa Tộc, Huyết Linh Tộc và một số ít Ma tộc khác thì hầu hết các Ma tộc còn lại đều quỳ xuống.  

 

Khung cảnh ấy vô cùng hào hùng.  

 

Diệp Bắc Minh chẳng thèm liếc mắt nhìn bọn họ.  

 

Anh cầm ma tỷ bước tới chỗ nhị trưởng lão: “Nhị trưởng lão thông minh nhỉ, tất cả mọi thứ đều nằm dưới sự khống chế của nhị trưởng lão phải không?”  

 

“Cho dù là nữ hoàng Tu La hay là đại trưởng đều đã nằm trong mưu kế đó!”  

 

Tất cả mọi người khiếp sợ.  

 

Trong mắt nhị trưởng lão thoáng hiện lên sự kinh ngạc.  

 

Nhị trưởng lão bèn vội vàng cười hòa giải: “Cậu... cậu Diệp à, cậu đang nói cái gì thế?”  

 

“Sao... sao tôi nghe không hiểu gì hết vậy!”  

 

Diệp Bắc Minh mỉm cười lắc đầu: “Không hiểu à? Vậy để tôi giải thích cho hiểu nhé!”  

 

“Vào lúc tôi giết đại trưởng lão, trông nhị trưởng lão rất phẫn nộ!”  

 

“Nhưng lại không hề có ý định ra tay giúp đỡ mà trơ mắt nhìn mụ ta chết!”  

 

“Đợi đến khi tôi giết đại trưởng lão xong, các người lại ra vẻ báo thù cho mụ ta!”  

 

“Chỉ cần giết tôi rồi giết nữ hoàng Tu La và công chúa thì nhị trưởng lão sẽ là nữ hoàng tiếp theo của Tu La Tộc nhỉ?”  

 

Nhị trưởng lão hoảng hốt ngẩng đầu: “Cậu... tôi không có...”  

 

Thật đáng sợ.  

 

Tên này đoán trúng hết cả rồi.  

 

Diệp bắc Minh cười nói: “Mặc kệ có hay không thì cũng chết đi!”  

 

Kiếm Càn Khôn Trấn Ngục chém xuống.  

 

“Cậu không được giết tôi, tôi đã ngủ đông mấy chục nghìn năm, sắp thành công tới nơi rồi...”  

 

Nhị trưởng lão không cam tâm hét lên rồi tàn đời.  

Những trưởng lão còn lại của Tu La Tộc run sợ, lẽ nào tất cả đều là âm mưu của nhị trưởng lão sao?  

 

Lúc này, Diệp Bắc Minh chậm rãi quay đầu lại nhìn sang Dạ Xoa Tộc và Huyết Linh Tộc.  

 

“Sao các người không quỳ?”  

 

Giọng nói lạnh như băng truyền tới.  

 

Hoàng tứ Dạ Xoa Tộc mỉm cười đáp: “Diệp Bắc Minh, tôi có huyết mạch Ma Hoàng!”  

 

“Cho dù cậu có ma tỷ thì cũng không có tư cách bắt tôi quỳ xuống!”  
 
Chương 2918: “Nói, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì!”


 “Nắm giữ ma tỷ thì sao chứ? Làm gì được mình?”  

 

 

Dòng suy nghĩ ấy vừa thoáng qua thì Diệp Bắc Minh đã xuất hiện ngay trước mặt.  

 

Kiếm Càn Khôn Trấn Ngục chém mạnh xuống.  

 

Hoàng tử Dạ Xoa Tộc sợ hãi: “Diệp Bắc Minh, cậu điên rồi à?”  

 

“Tôi với cậu không thù không oán, cậu cần gì phải...”  

  Advertisement

Phụt!  

 

Máu bay đầy trời.  

 

Người của Dạ Xoa Tộc giờ mới kịp hoàn hồn: “Cậu giết ngũ hoàng tử của chúng tôi hả?”  

 

“Diệp Bắc Minh, cậu có biết mình vừa làm gì không?”  

  Advertisement

“Dạ Xoa Tộc sẽ không bỏ qua cho cậu đâu!”  

 

Diệp Bắc Minh mỉm cười nói: “Nếu các người đã quan tâm tên kia như vậy thì lên đường cùng nhau luôn đi!”  

 

Anh cầm kiếm Càn Khôn Trấn Ngục tung hoành chém giết bọn chúng, tiếng la hét thảm thiết vang vọng khắp trời.  

 

Trước mắt bao nhiêu người, người của Dạ Xoa Tộc đều đã ra đi.  

 

“Còn các người thì sao? Không quỳ à?”  

 

Giọng nói lạnh như băng vang lên.  

 

Hoàng tử Huyết Linh Tộc toát mồ hôi lạnh, cả người run rẩy.  

 

Bùm!  

 

“Bát hoàng tử của Huyết Linh Tộc, Huyết Lịch, kính chào chủ nhân Vạn Ma!”  

 

Những người còn lại của Huyết Linh Tộc thấy thế thì đều quỳ xuống.  

 

Diệp bắc Minh dời mắt sang ông lão Ma tộc cuối cùng còn chưa quỳ: “Ông thì sao? Sao lại không quỳ trước tôi?”

Lão già kia mỉm cười, thong dong quỳ xuống: “Nếu thế thì để lão phu quỳ xuống là được!”  

 

Diệp Bắc Minh khá bất ngờ.  

 

Trong tất cả các Ma tộc, ngoại trừ ngũ hoàng tử của Dạ Xoa Tộc ra.  

 

Thì sát ý trên người ông lão kia là nồng nặc nhất, sao lão già kia lại quỳ dứt khoát đến vậy chứ?  

 

Diệp Bắc Minh liếc nhìn người nọ rồi bước tới bên cạnh nữ hoàng Tu La: “Tiền bối, bây giờ có thể nói cho tôi biết về vị sư tỷ đã được bà cứu giúp không?”  

 

Nữ hoàng Tu La gật đầu đáp: “Là thất sư tỷ của cậu Liễu Như Khanh!”  

 

Hô hấp Diệp Bắc Minh dồn dập vì kích động.  

 

Thất sư tỷ thiêu đốt tuổi thọ, tự bạo đan điền.  

 

Vậy mà vẫn chưa chết sao?  

 

Giọng anh run run, đôi mắt đỏ bừng: “Thất sư tỷ của tôi ở đâu?”  

 

Nữ hoàng Tu La ngượng ngùng đáp: “Cậu Diệp, thật ra... tôi không cứu thất sư tỷ của cậu...”  

 

Ánh mắt Diệp Bắc Minh tối sầm: “Bà lừa tôi à?”  

 

Một luồng sát ý ngút trời ngưng tụ, dồn vào người nữ hoàng Tu La.  

Ly Nguyệt nhanh chân chạy tới ôm tay Diệp Bắc Minh: “Chồng ơi, đừng...”  

 

 

Nữ hoàng Tu La cảm thấy được cơn giận của Diệp Bắc Minh.  

 

 

Cô ta nào đâu biết rõ tầm quan trọng của sư tỷ đối với Diệp Bắc Minh như thế nào chứ: “Cậu Diệp chớ hiểu lầm, tuy tôi không cứu thất sư tỷ của cậu!”  

 

 

“Nhưng tôi thấy có người ở ngoài Thiên Ma Cốc đã đưa Liễu Như Khanh đang bị trọng thương đi rồi!”  

 

 

Sát ý trong Diệp Bắc Minh hạ xuống: “Nói, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì!”  

 

 

Nữ hoàng Tu La lắc đầu nói: “Sau khi thất sư tỷ của cậu bị thương, vốn phải đối diện với cái chết!”  
 
Chương 2919: “Nếu một lần không được thì thêm lần nữa!”


 

 “Bà lão ấy cố chấp bắt thất sư tỷ của cậu nhận làm thầy, thất sư tỷ của cậu thà chết chứ không đồng ý!”  

 

“Dù thế, bà lão kia vẫn mạnh mẽ ra tay bắt sư tỷ của cậu đi!”  

 

Diệp Bắc Minh nhướng mày: “Bà lão kia là ai?”  

 

Nữ hoàng Tu La lắc đầu như cũ: “Tôi không biết, nhưng tôi nhớ kỹ dáng vẻ của bà lão đó!”  

 

Rồi cô ta lấy ra một bức tranh đã chuẩn bị trước rồi đưa cho Diệp Bắc Minh.  

 

Diệp Bắc Minh vừa mở bức tranh ra.  

 

Anh chắc chắn rằng bản thân không biết người nọ rồi cất bức tranh vào.  

 

Sắc mặt anh khá hơn đôi chút, cuối cùng vẫn có được tin tức tốt.  

 

Bà lão kia muốn nhận thất sư tỷ làm đồ đệ thì hẳn sẽ không làm tổn thương thất sư tỷ.  

 

Bỗng nhiên.  

  Advertisement

Cơ thể nữ hoàng Tu La run lên, phun ra một ngụm máu tươi.  

 

“Mẫu hoàng!”  

 

Ly Nguyệt biến sắc.  

 

Ảnh Ma tiến lên, đỡ nữ hoàng Tu La dậy: “Nữ hoàng, ngài sao thế?”  

 

Mắt Ly Nguyệt đỏ ngầu: “Truyền thừa vị trí nữ hoàng bị thất bại nên nữ hoàng đương nhiên buộc phải chết!”  

 

“Cái gì?”  

 

Ảnh Ma sững sờ.  

 

Sự sống của nữ hoàng Tu La dần tiêu tan: “Nguyệt Nhi, tất cả mọi thứ đều là số mệnh rồi!”  

 

“Con đừng quá đau khổ, ít nhất Diệp Bắc Minh đã đến đây, chứng tỏ trong lòng cậu ta có con!”  

 

“Cậu ta đã có ma tỷ, sau này sẽ thành chủ nhân Vạn Ma, con theo cậu ta thì mẹ chết cũng yên lòng!”  

 

“Không, con không cần!”  

 

Ly Nguyệt điên cuồng lắc đầu, nước mắt trào ra không kìm chế được.  

 

Ầm!  

 

Diệp Bắc Minh nhìn sang, thi triển Nguyên Thiên Thần Nhãn.  

 

Lúc ấy.  

 

Trên người nữ hoàng Tu La bỗng xuất hiện một tầng sương mù màu xám mà mắt thường không nhìn rõ.  

 

Màn sương mù xám ấy âm thầm trào ra từ khắp ngóc ngách trong quảng trường rồi bám vào người nữ hoàng Tu La.  

 

Diệp Bắc Minh kinh ngạc: “Đây chính là sức mạnh nguyền rủa ư?”  

 

Ly Nguyệt quay đầu lại hỏi: “Chồng ơi, anh biết cách cứu mẫu hoàng phải không?”  

 

Cô ta chạy tới chỗ Diệp Bắc Minh, mềm mại hạ gối: “Chồng ơi, chắc chắn có cách cứu mẫu hoàng của em phải không?”  

 

“Nguyệt Nhi đừng quỳ xuống!”  

 

Diệp Bắc Minh ôm Ly Nguyệt, không để cho cô ta quỳ xuống: “Bởi vì cô truyền thừa thất bại nên mẹ cô mới bị sức mạnh nguyền rủa ảnh hưởng!”  

 

Ly Nguyệt mong đợi nhìn anh: “Vậy có cách nào cứu mẫu hoàng của em không?”  

 

Diệp Bắc Minh gật đầu đáp: “Có!”  

 

“Thật ư, may quá đi mất!”  

 

Ly Nguyệt vui sướng nhảy vào lòng Diệp Bắc Minh.  

Một mùi hương êm dịu chui vào mũi anh.  

 

 

Diệp Bắc Minh vỗ vai cô ta nói: “Nguyệt Nhi, tôi cần cô lại lần nữa nhận truyền thừa của nữ hoàng Tu La!”  

 

 

“Nếu một lần không được thì thêm lần nữa!”  

 

 

“Chỉ cần thành công thì tình hình của mẹ cô dễ xử lý hơn nhiều!”  

 

 

Ly Nguyệt sửng sốt: “Hả?”  

 

 

Nữ hoàng Tu La yếu ớt lắc đầu: “Không được, từ khi Tu La Tộc mở ra những trang sử đầu tiên!”  

 

 
 
Chương 2920: “Nhớ kỹ là tôi nói phong!”


 

Diệp Bắc Minh mỉm cười: “Tiền bối, không thử một lần thì sao biết không có cơ hội thứ hai chứ?”  

 

“Nguyệt Nhi, lên tế đàn!”  

 

Ly Nguyệt lựa chọn tin tưởng anh.  

 

Cô ta bước tới tế đàn, chuẩn bị bước lên lần nữa.  

 

Thất thế, đám người của Tu La Tộc ồn ào huyên náo.  

 

“Lên tế đàn lần nữa sao? Xưa nay chưa từng có chuyện đó!”  

 

“Không được, Ly Nguyệt chỉ có một cơ hội thừa kế thôi!”  

 

“Cô ta lên tế đàn lần thứ hai chắc chắn sẽ khiến vong linh tổ tiên tức giận!”  

 

“Chúng tôi phản đối!”  

 

Vài vị trưởng lão quát to: “Ly Nguyệt, cô có tư cách gì lên tế đàn nữa chứ?”  

 

“Thật to gan, mau cút xuống cho tôi!”  

 

Cơ thể mềm mại của Ly Nguyệt run lên, cô ta dừng bước.  

 

“Hừ!”  

 

Diệp Bắc Minh hừ: “Người phụ nữ của Diệp Bắc Minh tôi muốn lên tế đàn mấy lần thì cứ lên thôi!”  

 

“Cần gì quan tâm tới lời phản đối của lũ yêu ma quỷ quái các người chứ!”  

 

Anh vung kiếm quét ngang qua.  

 

Vài trưởng lão mở miệng phản đối kia đã hóa thành tro trong chớp mắt.  

 

“Cậu!”  

 

Những trưởng lão còn lại của Tu La Tộc hoảng sợ lùi về phía sau, chỉ biết chỉ tay vào Diệp Bắc Minh.  

 

Diệp Bắc Minh lạnh mặt nhìn họ: “Các người không phục à?”  

 

Gầm gừ!  

 

Tiếng rồng ngâm vang lên.  

 

Phụt! Phụt! Phụt! Phụt...  

 

Vài người nổ tung, sáu trưởng lão cảnh giới Siêu Phàm của Tu La Tộc chết trong nháy mắt.  

 

“Còn ai dám phản đối nữa?”  

 

Tất cả tĩnh lặng.  

 

Hơn triệu người nơm nớp lo sợ, không một ai dám nói.  

 

Diệp Bắc Minh cười bảo: “Nguyệt Nhi, lên tế đàn đi!”  

 

“Vâng!”  

 

Ly Nguyệt phấn khích như nhận được sự ủng hộ to lớn.  

 

Cô t bước từng bước lên tế đàn một lần nữa.  

 

Cô ta hít sâu: “Công chúa Tu La Ly Nguyệt mong được kế thừa vị trí nữ hoàng Tu La!”  

 

Không gian lặng thinh.  

 

Ly Nguyệt không cam tâm, giọng hơi run lặp lại: “Công chúa Tu La Ly Nguyệt mong được kế thừa vị trí nữ hoàng Tu La!”  

 

Vẫn lặng thinh như cũ.  

 

Cô ta phun một ngụm máu tươi, quát to: “Công chúa Tu La Ly Nguyệt mong được kế thừa vị trí nữ hoàng Tu La!”  

 

Không gian lặng ngắt như tờ.  

 

Ly Nguyệt tuyệt vọng.  

 

Sau đó, một bóng người xuất hiện bên cạnh cô ta.  

 

Anh giơ ma tỷ lên cao.  

 

Hét to nói: “Diệp Bắc Minh tôi lấy thân phận chủ nhân Vạn Ma ra lệnh cho tổ tiên các đời của Tu La Tộc phong Ly Nguyệt làm nữ hoàng Tu La!”  

“Nhớ kỹ là tôi nói phong!”  

 

 

“Chứ không phải là cầu xin càng không phải là kế thừa!”  

 

 

“Các người chớ mà không biết điều, nếu không Diệp Bắc Minh tôi thề rằng Tu La Tộc sẽ không còn có nữ hoàng nữa!”  

 

 

Anh vừa nói xong.  

 

 

Cả quảng trường Tu La Tộc sôi trào.  

 

 

“Ôi!”  

 
 
Chương 2921: Coi như là nội đấu của Tu La Tộc.


 

“Cậu ta dám nói câu đó luôn à? Lẽ nào không sợ đắc tối với các vị kia ư?”  

 

Tất cả ngơ ngác đứng nhìn, cả lũ chết lặng.  

 

Một lũ Ma tộc hoảng hốt đến mức quên thở.  

 

Bọn họ bất giác nhìn vào sâu trong Tu La Tộc, trong ánh mắt lộ ra sự e dè.  

 

Khóe mắt Huyết Lịch run rẩy.  

 

Lão già trong đám đông kia thì lại kinh ngạc nhìn Diệp Bắc Minh.  

  Advertisement

“Cậu... cậu...”  

 

Đám trưởng lão của Tu La Tộc suýt tức chết: “Tôi chưa từng thấy ai kiêu ngạo như thế!”  

 

“Diệp Bắc Minh! Cậu coi Tu La Tộc bọn tôi là chỗ nào hả?”  

 

“Cho dù cậu cầm ma tỷ thì cũng không được phép sỉ nhục nghi thức thừa kế của Tu La Tộc như vậy!”  

 

Diệp Bắc Minh mỉm cười: “Tôi sỉ nhục đó các người làm được gì hả?”  

 

Ly Nguyệt cuồng cuồng, vội nói: “Chồng ơi, đừng nói bậy, cẩn thận gặp chuyện không may đó!”  

 

Cô ta vừa dứt lời.  

 

Ầm ầm ầm!  

 

Sâu trong Tu La Tộc vọng tới một tiếng nổ rung trời lệch đất.  

 

Một bóng dáng đen kịt phóng vút lên cao rồi hóa thành một bóng Tu La khổng lồ cao hàng chục nghìn mét.  

 

Nữ hoàng Tu La hoảng sợ quỳ xuống, rụt rè tâu: “Lão tổ, mong người chớ tức giận ạ!”  

 

“Cậu ta không hiểu phép tắc của Ma tộc nên mới nói mấy câu đại nghịch bất đạo như thế thôi!”  

 

“Tất cả mọi tội lỗi một mình Ly Tố tôi sẽ gánh ạ!”  

 

Cô ta toát mồ hôi lạnh.  

 

Cho dù Diệp Bắc Minh giết đại trưởng lão và nhị trưởng lão.  

 

Thậm chí còn giết hơn mười vị trưởng lão thì cô ta vẫn không lo lắng gì.  

 

Suy cho cùng, Diệp Bắc Minh tới đây giúp hai mẹ con cô ta.  

 

Coi như là nội đấu của Tu La Tộc.  

 

Ma tộc nội chiến, cho dù có đánh đến trời long đất lở thì lão tổ cũng sẽ không nhúng tay vào.  

 

Nhưng sỉ nhục tổ tiên Tu La Tộc ngay trước mặt mọi người thì khác.  

 

Đám trưởng lão của Tu La Tộc cười to: “Ha ha ha ha! Ngày chết của Diệp Bắc Minh cậu tới rồi đó!”  

 

“Oắt con, thiên đường có lối cậu không đi, địa ngục không lối cứ chui đầu vào!”  

 

“Lão tổ, tên này không coi ai ra gì, coi thường Tu La Tộc!”  

 

“Mong người giáng thần uy xuống!”  

 

“Giáng thần uy xuống giết chết cậu ta đi ạ!”  

 

Người Tu La Tộc trăm miệng một lời hét to.  

 

Trong mắt Huyết Lịch thoáng hiện lên sát ý: “Hừ, lần này thằng nhóc kia chết chắc rồi!”  

 

Nhưng sau đó.  

 

Một cảnh khiến người người khó tin xuất hiện.  

 

Trước mắt bọn họ.  

 

Bóng Tu La khổng lồ giữa không trung kia hơi khom người nói: “Tu La Tộc, Ly Đồng kính chào chủ nhân Vạn Ma!”  

 

“Theo như ý nguyện của cậu, Ly Nguyệt sẽ bắt đầu được sắc phong làm nữ hoàng tân nhiệm của Tu La Tộc!”

“Cái gì!”  

 

“Ôi vãi...”         

 

 

“Trời ơi!”  

 

 

Những Ma tộc còn lại bật thốt.  

 

 

Huyết Linh bất ngờ tột độ.  

 

 

Cơ thể lão già áo xám kia cứng đờ, mặt dại ra.  

 

 

Đám trưởng lão Tu La Tộc kia lại càng không tin vào lỗ tai của mình: “Lão tổ, người...”  

 
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom