Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện Của Tui À!

Diễn Đàn Truyện Của Tui À là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Đồ Đệ Xuống Núi Vô Địch Thiên Hạ

Chương 2842: Mọi người giận mà không dám nói gì!


Đợi chương mới up lên đã bạn nhé. Trong lúc chờ đợi, bạn có thể đọc truyện khác hoặc  Tham gia Facebook Group: Đọc truyện miễn phí mãi mãi để tán gẫu nha ! Lịch up Chương mới: 

Trong lúc chờ chương mới bạn có thể đọc thể loại truyện tranhTru

Ma long gào thét, bay lượn xung quanh anh!  

 

“Đây…”  

 

Cảnh này khiến mọi người nghẹt thở, như có một đôi tay vô hình bấu vào cổ họng mình!  

 

“Hắn ta chém Lục lão quái à?”  

 

“Ta không nhìn nhầm chứ! Không phải hắn ta đã tự bạo long mạch rồi à?”  

 

“Sao hắn ta còn sức chiến đấu kinh khủng như thế?”  

 

Mấy lão già cảnh giới Chân Linh thấy sống lưng lạnh toát.  

 

Họ nhìn Diệp Bắc Minh đang được ma long quấn quanh, trong mắt toàn là sợ hãi!  

 

Mí mắt Lâm Bách Hùng co giật, suýt chút nữa lão ta đã cắn phải lưỡi!  

 

Tần Hồng Bân sầm mặt lại, nhìn chằm chằm vào Diệp Bắc Minh: “Thằng nhãi đó, rốt cuộc là quái vật gì!”  

 

Ánh mắt Diệp Nguyệt Thiền đã hoàn toàn thay đổi: “Ban đầu tôi cho rằng lá bài tẩy của cậu ấy là mấy chục long mạch kia!”  

 

“Sau đó lại cho rằng lá bài tẩy của cậu ấy là thanh kiếm kia!”  

 

“Hôm nay, chẳng lẽ lá bài tẩy của cậu ấy là con ma long đó à?”  

 

“Không đúng!”  

 

Diệp Nguyệt Thiền quả quyết lắc đầu: “Lá bài tẩy của cậu ấy tuyệt đối không phải những thứ đó!”

Ánh mắt cô ta chuyển sang lão tổ nhà họ Diệp: “Lão tổ, người thấy rốt cuộc lá bài tẩy của anh ta là gì?”  

 

Lão tổ nhà họ Diệp, Diệp Thương Thiên lắc đầu, sắc mặt rất nghiêm túc.  

 

Chân mày lão ta nhíu chặt lại, không nói một lời!  

 

Đột nhiên.  

 

Một giọng nói lạnh lùng vô tình vang lên: “Các người, còn ai muốn cướp với tôi nữa?”  

 

Mọi người giận mà không dám nói gì!  

 

Mọi người đều cúi đầu nhìn đường kẻ trên đất, không ai dám bước qua nó.  

 

Diệp Bắc Minh quay đầu, tiện tay túm lấy thanh kiếm bằng đồng xanh: “Sư phụ, thần hồn của người có ở trong đó không?”  

 

Giây tiếp theo.  

 

Từ trong thanh kiếm đồng xanh truyền ra một giọng nói chỉ có Diệp Bắc Minh nghe được: “Minh Nhi, sư phụ ở trong này!”  

 

Nghe thấy giọng nói của Kiếm Chủ Bất Diệt, Diệp Bắc Minh rất kích động: “Bất diệt sư phụ, thần hồn của các sư phụ đều ở trong đó sao?”  

 

Kiếm Chủ Bất Diệt trả lời: “Chúng ta rất may mắn, ngôi miếu thần này rất đặc biệt!”  

 

“Sau khi chúng ta chết, theo lý mà nói, thần hồn sẽ tiêu tán rất nhanh!”  

 

“Nhưng trong miếu thần có một sức mạnh cường đại, hút thần hồn của chúng ta vào!”  

 

“Chúng ta tìm được những bảo vật này, ký gửi thần hồn vào chúng!”  

 

“Có lẽ thần hồn của những sư huynh đệ khác cũng ở trong các bảo vật này. Minh Nhi, hãy mang những bảo vật này đi hết đi!”  

 

Diệp Bắc Minh gật đầu: “Được ạ!”  

 

Anh túm lấy một đan đỉnh màu đen.  

 

Giọng của Đan Đế Bất Hủ truyền tới: “Thằng nhóc kia, đừng quấy rầy thầy mày ngủ!”  

 

“Haha, được ạ!”  

Diệp Bắc Minh cười to.  

 

Anh thu đan đỉnh vào tháp Càn Khôn Trấn Ngục.  

 

Tốc độ của anh rất nhanh, thu hết phần lớn bảo vật vào tháp Càn Khôn Trấn Ngục!  

 

Gần như mỗi món bảo vật đều có thần hồn của một sư phụ kí gửi!  

 
 
Chương 2843: “Lập tức giao ra hết bảo vật trong tay mày đi!”


“Haha, hay ông vượt qua đường kẻ lên cướp xem?”  

 

 

Ông già bên cạnh cười nhạt.  

 

Ông già vừa nói cứng miệng không trả lời được, không nói được câu nào!  

 

Cái chết của Lục Hồng Sân còn sờ sờ trước mắt, tạm thời không ai dám chọc giận sát thần kia!  

 

Lâm Bách Hùng đi tới cạnh Tần Hồng Bân: “Ông Tần, ông cam tâm cứ thế từ bỏ những bảo vật đó sao?”  

  Advertisement

Tần Hồng Bân nhìn chằm chằm vào bóng lưng Diệp Bắc Minh: “Tôi nằm mơ cũng muốn thằng ranh đó chết, nhưng ông cũng thấy thực lực của nó rồi đó!”  

 

“Lão phu không nắm chắc trăm phần trăm giết được cậu ta!”  

 

Lão ta lắc đầu, không muốn mạo hiểm.  

 

Nếu không thể nào nhổ cỏ tận gốc, sau này sẽ có hại!  

 

Lâm Bách Hùng cười nói: “Không phải chúng ta có tiền cược sao?”  

 

“Ồ?”  

 

Tần Hồng Bân cau mày.  

 

Lâm Bách Hùng liếc qua Nhan Như Ngọc, Diệp Tiêu Tiêu và Đế Khởi Ba!  

 

Tần Hồng Bân lập tức hiểu, hai người bỗng bắn ra ngoài.  

 

Họ lập tức tới trước mặt ba người !  

 

“Ông muốn làm gì?”  

 

Ba cô gái sợ hãi lùi về phía sau!  

 

Trong mắt Tần Hồng Bân hiện lên hung quang: “Mượn mạng của các người để dùng!”  

 

Dứt lời, hai người cùng ra tay, túm vào cổ ba người!  

 

Lão ta nhìn Diệp Bắc Minh trên bậc thang: “Diệp Bắc Minh, nếu mày không muốn ba con đàn bà này chết!”  

 

“Lập tức giao ra hết bảo vật trong tay mày đi!”  

 

Diệp Bắc Minh dừng lại, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Tần Hồng Bân: “Tôi cho ông một cơ hội, thả ba người họ ra!”  

 

“Tôi có thể coi như chuyện này chưa từng xảy ra!”  

 

“Nếu không, tôi thề sẽ diệt hết nhà họ Tần của thái cổ!”  

 

Tần Hồng Bân suýt chút nữa cười ra nước mắt: “Hahaha, diệt hết nhà họ Tần của thái cổ sao?”  

 

“Thằng nhãi, mày có biết nhà họ Tần có bao nhiêu nội tình không?”  

 

“Đừng nói là một mình Diệp Bắc Minh mày, dù thêm mười Diệp Bắc Minh, một trăm Diệp Bắc Minh!”  

 

“Đừng nói là diệt nhà họ Tần thái cổ, cả uy hiếp nhà chúng tao cũng không được! Hiểu không?”  

 

Sắc mặt Lâm Bách Hùng trở nên âm trầm: “Ông Tần, nói nhảm với cậu ta làm gì!”  

 

Lão ta lập tức lạnh giọng quát lên: “Diệp Bắc Minh, giao tất cả bảo vật ra, còn cả thanh kiếm trong tay mày nữa!”  

“Bằng không, lão phu lập tức giết ba người này!”  

 

 

Có điều khiến người ta ngạc nhiên!  

 

 

Diệp Bắc Minh phun ra một câu: “Muốn giết cứ giết, tùy ý các người!”  

 

 

“Hả…?”  

 

 

Nhan Như Ngọc, Diệp Tiêu Tiêu và Đế Khởi La bối rối!  

 

 

Vì sư tỷ và vị hôn thê, Diệp Bắc Minh có thể không để ý tất cả!  

 
 
Chương 2844: Hóa giải nguy cơ của Thiên Ma tộc!


“Tôi đảm bảo sẽ lập tức giết chết bọn họ, trả thù cho các cô!”  

 

 

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục thấy kì lạ: “Nhóc con, cậu không cứu bọn họ thật à?”  

 

“Không màng Đế Khởi La cũng được, nhưng Diệp Tiêu Tiêu là người nhà họ Diệp!”  

 

“Nhan Như Ngọc là con gái của một sư phụ cậu, cậu cũng không để ý sao?”  

 

Diệp Bắc Minh tự tin trả lời: “Tiểu Tháp, ông không hiểu!”  

 

“Hai lão già kia không dám giết bọn họ đâu!”  

 

Quả nhiên.  

 

Anh vừa dứt lời, sắc mặt Tần Hồng Bân và Lâm Bách Hùng đều vô cùng khó coi!  

 

Tính sai rồi!  

 

Bọn họ tính toán cẩn thận, lại không tính đến chuyện Diệp Bắc Minh căn bản không bị uy hiếp!  

 

Tần Hồng Bân trợn mắt nhìn Lâm Bách Hùng, như muốn nói: Xem ông đưa ra cái ý kiến chết tiệt gì đi!  

 

Sắc mặt Lâm Bách Hùng rất khó coi, lão ta đã rơi vào tình cảnh tiến thoái lưỡng nan.  

 

Ba người phụ nữ này, giết không được, thả cũng không xong!  

 

Ban nãy bắt họ làm con tin, giờ lại thành củ khoai nóng bỏng tay!  

 

Ở chỗ tối, nữ hoàng Tu La sửng sốt: “Thằng nhóc này… Lại không bị uy hiếp!”  

 

“Khá hợp với khẩu vị của mình đấy!”  

 

Ma khí lăn lộn, cô ta xuất hiện trước mắt mọi người!  

 

“Ba cô gái này, tôi bảo vệ!”  

 

Mắt Tần Hồng Bân và Lâm Bách Hùng co rút lại: “Nữ hoàng Tu La, cô…”  

 

“Sao? Hai người có ý kiến à?”  

 

Một đợt sóng uy áp lớn tấn công tới, hai người phun ra một ngụm máu tươi.  

 

“Không… Không!”  

 

Lão ta buông ba người ra, lùi về sau như gặp ma!  

 

Nữ hoàng Tu La không nhìn họ, ánh mắt nhìn đến cái hộp màu đen trên đỉnh đài cao.  

 

Như cảm nhận được ánh mắt của nữ hoàng Tu La, cái hộp màu đen vốn ảm đạm không ánh sáng bỗng rung mạnh!  

 

Cái hộp như suối nguồn, ma khí tuôn ra ngoài!  

 

“Đây là…”  

 

Cơ thể Diệp Bắc Minh run lên, không hiểu sao máu trên người lại sôi trào!  

 

Ma long màu đen sau lưng anh cũng nóng nảy, không ngừng gào thét!  

 

Gương mặt nữ hoàng Tu La mừng như điên: “Ma tỷ!”  

 

“Quả nhiên mày ở đây!”  

 

“Ma tỷ?”  

 

Mặt Diệp Bắc Minh đầy khiếp sợ.  

Tử Long từng nói với anh, chỉ cần tìm được ma tỷ sẽ cứu được cha!  

 

 

Hóa giải nguy cơ của Thiên Ma tộc!  

 

 

Diệp Bắc Minh bước lên, đi lên đỉnh đài, giơ tay ra bắt lấy ma tỷ.  

 

 

“Hừ!”  

 

 

Nữ hoàng Tu La hừ lạnh, nháy mắt xuất hiện phía trước Diệp Bắc Minh: “Nhóc con, vật này mà cậu cũng dám nhòm ngó à?”  

 

 

“Cút ngay!”  
 
Chương 2845: “Thứ này, đồ đệ của tôi muốn!”


 

 Bộp!  

 

Anh bị đánh bay ra ngoài, cánh tay hơi tê!  

 

Anh biết nữ hoàng Tu La đã hạ thủ lưu tình rồi!  

 

Nếu không, một kích đó đã đủ để khiến anh nổ tung!  

 

“Ma tỷ, rốt cuộc cũng lấy được, Tu La tộc của ta mới là hoàng tộc duy nhất của Ma giới!”  

  Advertisement

Nữ hoàng Tu La kích động cả người run rẩy, thở dồn dập!  

 

Cô ta đưa tay ra bắt lấy ma tỳ!  

 

Vèo!  

 

Một huyết ảnh lướt qua, nữ hoàng Tu La túm vào không khí: “Thật to gan, chuyện của Tu La tộc mà ngươi cũng dám nhúng tay vào à?”  

  Advertisement

“Anh là ai?”  

 

Một người đàn ông khoảng ba mươi tuổi hạ xuống bên cạnh Diệp Bắc Minh: “Đồ đệ ngoan, nhận lấy!”  

 

Người đó ném cái hộp màu đen cho Diệp Bắc Minh!  

 

Mắt nữ hoàng Tu La sầm xuống: “Anh là sư phụ của Diệp Bắc Minh?”  

 

Mọi người ở đó đều sửng sốt!  

 

Sư phụ của Diệp Bắc Minh?  

 

Chẳng lẽ người này chính là đại năng thái cổ?  

 

Đám người Tần Hồng Bân, Lâm Bách Hùng, Diệp Nguyệt Thiền, Diệp Thương Thiên.  

 

Tất cả đều hướng ánh mắt vào người đàn ông trung niên đột nhiên xuất hiện.  

 

Ngay cả Diệp Bắc Minh cũng ngẩn ra: “Người là…”  

 

Người đàn ông trung niên hơi buồn bực: “Thằng nhóc thối, bổn đế đã sóng vai tác chiến với cậu nhiều lần như thế!”  

 

“Tôi một lòng muốn nhận cậu làm đồ đệ, cậu lại thà chết cũng không đồng ý!”  

 

“Bây giờ còn dám quên mất bổn đế! Cậu đúng là lòng lang dạ sói mà!”  

 

Diệp Bắc Minh lập tức hiểu ra, kích động suýt chút nữa nhảy cẫng lên: “Mẹ nó! Long đế, là ông!”  

 

“Hahaha!”  

 

Long đế cười to: “Thằng nhóc thối, cuối cùng cậu cũng nhớ ra rồi!”  

 

Mặt Diệp Bắc Minh đầy khiếp sợ: “Ông đã khôi phục cơ thể rồi sao?”  

 

Mặt Long đế đầy cao ngạo: “Bổn đế là ai cơ chứ?”  

 

“Chỉ cần thần hồn thoát khỏi trói buộc, chuyện khôi phục thể xác chỉ là vấn đề thời gian!”  

 

Diệp Bắc Minh vừa định mở miệng, cảm giác nguy cơ đột nhiên tấn công tới.  

 

Giây tiếp theo.  

 

Nữ hoàng Tu La giống như u linh, xuất hiện trước mặt anh, vươn tay về phía cái hộp màu đen!  

 

Long đế quả quyết ra tay, chặn phía trước Diệp Bắc Minh: “Nữ hoàng Tu La, đây là thứ đồ đệ của tôi cần!”  

“Cút!”  

 

 

Nữ hoàng Tu La hét lớn: “Ma tỷ, bổn hoàng là tình thế bắt buộc!”  

 

 

Một cỗ khí tức hoàng giả đột nhiên tản ra, móng tay hóa thành xương trắng, đánh về phía tim của Long đế!  

 

 

“Thứ này, đồ đệ của tôi muốn!”  

 

 

Long đế đánh ra một quyền, khí lãng lăn lộn ra ngoài như núi lửa!

 

Khí thế của nữ hoàng Tu La tăng vọt, thân thể lóe lên ánh sáng màu đỏ chói mắt: "Kẻ ngăn cản bản hoàng, chết!"  

 

Long Đế không cam lòng yếu thế, lao tới như thiên thần hạ phàm: "Cả đời Long Đế tôi chưa từng sợ bất kỳ kẻ nào!"  

 
 
Chương 2846: Phương Tam Dương!


Hai người lao vào chiến đấu!  

 

 

Trong cung điện bằng đá, giờ phút này sóng gió mãnh liệt, lực lượng lúc chiến đấu của Long Đế và nữ hoàng Tu La cực kỳ khủng bố!  

 

Mặt đất ầm ầm nổ tung, không trung sấm sét đùng đoàng!  

 

Ánh lửa ngút trời, năng lượng kinh khủng tàn phá bừa bãi!  

 

Tất cả mọi người đều bị hơi thở khủng bố kia ép đến xó xỉnh!  

  Advertisement

Khắp kho báu vật của điện đá lập tức biến thành địa ngục Tu La!  

 

Đột nhiên, giọng nói của tháp Càn Khôn Trấn Ngục ngưng trọng: "Nhóc, lại có người tiến vào thần miếu!"  

 

"Thực lực rất khủng bố, tốc độ nhanh chóng đi về phía này!"  

 

Diệp Bắc Minh giật mình: "Ở đâu?"  

  Advertisement

"Đã đến rồi!"  

 

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục vừa dứt lời.  

 

Hơn mười lão già đột nhiên xuất hiện, chia thành hai nhóm, một nhóm đi thẳng tới trước mặt Long Đế!  

 

Sáu người cùng nhau tấn công Long Đế, chỉ chớp mắt Long Đế đã máu me đầm đìa!  

 

...  

 

Tám người còn lại vây quanh nữ hoàng Tu La!  

 

Nữ hoàng Tu La hoàn toàn không phải đối thủ của bọn họ, qua mười hiệp, cô ta bị một kích liên thủ của tám người đánh bay ra ngoài!  

 

Hung hăng đập xuống mặt đất, vô cùng chật vật!  

 

Bốp bốp bốp bốp bốp!  

 

Tiếng vỗ tay chợt vang lên.  

 

Mọi người bên trong cung điện đá đồng loạt quay đầu, chỉ thấy một người trẻ tuổi đang chậm rãi đi tới!  

 

Sát ý trong mắt Diệp Bắc Minh tăng vọt: "Là hắn ta! Phương Nguyên!"  

 

Phương Nguyên nhìn thấy dáng vẻ thảm hại của nữ hoàng Tu La thì độc ác nói: "Nữ hoàng Tu La, cô cũng có ngày hôm nay?"  

 

"Vừa rồi không phải cô rất trâu bò sao? Lão tổ nhà họ Phương tôi đến, cô cũng không nể tình?"  

 

"Hiện tại lão tổ nhà họ Phương tôi đang ở đây, sao cô lại nằm rạp trên mặt đất thế?"  

 

Nữ hoàng Tu La quát lạnh: "Nhục nhã bản hoàng, muốn chết!"  

 

Cô ta đột nhiên bùng nổ, lao thẳng về phía Phương Nguyên!  

 

"Còn dám ra tay? Quỳ xuống cho lão phu!"  

 

Phương Tam Dương bay thẳng lên không trung, trong tay nhiều thêm một cây roi bằng thép!  

 

Quất xuống một tiếng "chát"!  

 

Tia lửa điện lóe lên!  

 

Ầm!  

 

Nữ hoàng Tu La như bị sét đánh, hung hăng nện xuống mặt đất, lại lần nữa phun ra một ngụm máu tươi!  

Khuôn mặt cô ta tràn ngập nhục nhã, gầm nhẹ: "Nhà họ Phương, các người thật sự muốn đối địch với Tu La tộc?"  

 

 

Cô ta nhìn chằm chằm vào ba lão già dẫn đầu!  

 

 

Phương Tam Dương!  

 

 

Phương Vô Đạo!  

 

 

Phương Cửu Lê!  

 

 

Thực lực của ba người này là kinh khủng nhất, vừa rồi chính bọn họ đã khiến nữ hoàng Tu La bị thương nặng!  
 
Chương 2847: "Long Đế Quyết!"


Đợi chương mới up lên đã bạn nhé. Trong lúc chờ đợi, bạn có thể đọc truyện khác hoặc  Tham gia Facebook Group: Đọc truyện miễn phí mãi mãi để tán gẫu nha ! Lịch up Chương mới: 

 Phương Cửu Lê cười lạnh: "Hôm nay chuyện này không liên quan gì đến cô, cô nằm sấp xuống là được!"  

Phương Nguyên cười trên sự đau khổ của người khác: "Lão tổ, thanh kiếm kia ở trong tay thằng này!"  

Rồi chỉ vào Diệp Bắc Minh!  

Phương Tam Dương liếc mắt, trực tiếp duỗi tay ra chụp xuống đầu Diệp Bắc Minh: "Cảnh giới Vực Vương? Phế vật gì vậy?"  

"Mạng của cậu, tôi muốn!"  

"Đồ nhi, cẩn thận!"  

Long Đế quát lớn, ánh sáng đỏ trên người tăng vọt!  

Tránh thoát trói buộc của mấy người kia, ông ta bước đến trước người Diệp Bắc Minh, ngăn cản một kích này cho anh!  

Ầm!  

Hai người đồng thời bay ra ngoài!  

Diệp Bắc Minh cảm thấy nội tạng đau nhức kịch liệt, áo giáp Hắc Long trên người sáng lên!  

Long Đế phun ra một ngụm máu tươi, nếu không phải Diệp Bắc Minh đỡ ông ta, e rằng sẽ ngã ngồi trên mặt đất!  

"Long Đế, ông..."  

Diệp Bắc Minh biến sắc.  

Ngũ tạng lục phủ của Long Đế đã vỡ nát!  

Dựa vào một hơi gắng gượng!  

Anh hơi cảm động: "Vì sao ông phải làm như vậy?"  

Long Đế cười: "Bản đế nhìn trúng thiên phú của cậu, chuyện mà tôi không làm được, cậu nhất định có thể làm được!"  

"Cho nên, tôi muốn nhận cậu làm đồ đệ!"  

"Nhóc, cậu không thể đồng ý với tôi sao? Cầu xin cậu..."  

Đôi mắt Diệp Bắc Minh đỏ bừng: "Ông đã vì tôi làm đến nhường này, tôi từ chối thế nào được?"  

"Được! Bắt đầu từ hôm nay, ông chính là người sư phụ thứ 104 của Diệp Bắc Minh tôi!"  

Long Đế sững sờ: "104? Muốn ông chết?"  

"Hahaha!"  

Ông ta ngửa mặt lên trời cười to: "Ý trời, đây quả thật là ý trời mà!"  

"Hôm nay, vi sư chết vì con thì sao chứ?"  

Thân thể Diệp Bắc Minh run lên: "Sư phụ Long Đế..."  

"Không cần nhiều lời!"  

Long Đế lắc đầu, giọng nói ngưng trọng: "Đồ nhi, cho ta mượn kiếm Càn Khôn Trấn Ngục dùng một lát!"  

Diệp Bắc Minh kinh ngạc: "Gì cơ ạ?"  

Long Đế mỉm cười: "Đồ nhi, con quên rồi sao?"  

 

"Ta chính là chủ nhân trước của tòa tháp này!"  

 

..  

 

..  

 

Diệp Bắc Minh sững sờ, không chút do dự đưa kiếm Càn Khôn Trấn Ngục cho Long Đế!  

 

Đôi mắt Long Đế nóng bỏng, nắm chặt kiếm Càn Khôn Trấn Ngục: "Đồ nhi, xem vi sư giết kẻ địch thế nào!"  

 

"Long Đế Quyết!"  

 

Dứt lời, chân nguyên của Long Đế điên cuồng tràn vào kiếm Càn Khôn Trấn Ngục!  

 

..  

 

Trong chớp mắt tiếp theo.  
 
Chương 2848: Đây mới là uy lực thật sự của kiếm Càn Khôn Trấn Ngục!


 

 "Lui!"

Phương Vô Đạo hét lớn một tiếng.  

 

Hai người Phương Tam Dương và Phương Cửu Lê nhanh chóng phản ứng, cấp tốc lùi lại.  

 

Những lão già khác của nhà họ Phương chậm hơn một chút, kiếm khí đỏ như máu đánh úp lại!  

 

Trong đó, thân thể của năm lão già lập tức tan rã như băng tuyết gặp được ánh nắng.  

  Advertisement

Những lão già còn lại cũng bị đánh bay ra ngoài, nhao nhao phun ra một ngụm máu tươi!  

 

Đám người nhà họ Phương hít ngược một hơi khí lạnh!  

 

Phương Tam Dương kiêng kỵ nhìn Long Đế: "Lực lượng thật là mạnh mẽ, ông tự thiêu đốt tuổi thọ của mình để ra tay?"  

 

"Có điều, công kích với cường độ như vậy, nhiều nhất ông còn có thể bùng nổ được hai lần!"  

  Advertisement

"Chẳng lẽ ông thật sự không sợ chết? Thân là người tu võ mới có được thực lực hiện tại, làm gì phải không công chịu chết chứ?"  

 

"Giữ lại mạng sống, theo đuổi thành tựu võ đạo cao hơn không tốt sao?"  

 

Phương Tam Dương chỉ vào cửa lớn của điện đá, rồi chỉ thanh kiếm Càn Khôn Trấn Ngục trong tay Long Đế: "Tôi dùng sơ tâm võ đạo thề, chỉ cần ông buông thanh kiếm này xuống!"  

 

"Tất cả mọi người của nhà họ Phương tôi có thể bảo đảm, bây giờ ông có thể lập tức rời đi!"  

 

"Chúng tôi sẽ không ra tay với ông!"  

 

Long Đế cười nhạo: "Nằm mơ!"  

 

Ầm!  

 

Kiếm Càn Khôn Trấn Ngục vung lên, âm thanh xé rách truyền đến!  

 

Kiếm khí đỏ như máu xuyên qua không khí, chém về phía đám người nhà họ Phương!  

 

Phương Nguyên bị dọa đến run cầm cập, suýt chút nữa trực tiếp quỳ xuống.  

 

Hắn ta sợ hãi trốn sau lưng một đám lão già nhà họ Phương!  

 

Đôi mắt Phương Tam Dương co rụt lại thật mạnh, thét dài: "Cùng nhau phòng ngự! Ứng phó hết sức!"  

 

"Được!"  

 

Chín lão già bỗng lên, đồng loạt bước ra một bước.  

 

Sau lưng mỗi người có một hư ảnh ngân long lao ra, ngưng tụ thành một lá chắn!  

 

Tiếng "loảng xoảng" thật lớn vang xa, kiếm Càn Khôn Trấn Ngục chém xuống lá chắn!  

 

"Phụt..."  

 

"A..."  

 

Tiếng kêu thảm thiết vang lên.  

 

Ba lão già chớp mắt hóa thành bãi sương máu, mấy người còn lại cũng bay ngược ra ngoài như diều đứt dây!  

 

"Sư phụ!"  

Diệp Bắc Minh nắm chặt hai tay, kích động đến mức máu sôi sùng sục!  

 

 

Đây mới là uy lực thật sự của kiếm Càn Khôn Trấn Ngục!  

 

 

Phương Tam Dương lau đi máu tươi ở mép, ánh mắt oán độc: "Lão già, ông liều mạng thật đấy!"  

 

 

Sắc mặt Phương Vô Đạo u ám đến cực điểm: "Nhị ca, đừng lãng phí thời gian!"  

 

 

"Mọi người cùng nhau ra tay, ông già này đã hai lần liên tục toàn lực ra chiêu, lần thứ ba sẽ không nhanh như vậy!”  

 

 

"Bây giờ là cơ hội tốt nhất để chém chết ông ta!"  

 
 
Chương 2849: Tiếng gào thét xé ruột xé gan!


 

 

 

Sáu người cuối cùng không hề do dự lao thẳng đến chỗ Long Đế!  

 

Long Đế duỗi kiếm đón đỡ, hóa giải đòn tấn công chính diện của Phương Tam Dương!  

 

Phương Vô Đạo nghiêng người, đánh úp lại một thương, bụng Long Đế lập tức bị xuyên qua!  

 

Long Đế chặt đứt trường thương, một chưởng của Phương Cửu Lê chụp tới.  

 

Ý lạnh kinh khủng ập đến, trong không khí ngưng kết một lớp sương lạnh, hóa thành một chưởng bằng băng lớn rơi xuống!  

 

Long Đế đấm ra một quyền, tiếng rồng ngâm vang dội.  

 

Răng rắc, một chưởng bằng băng kia nổ tung!  

  Advertisement

Lúc này, ba lão già khác của nhà họ Phương mò ra phía sau Long Đế!  

 

Bọn họ đồng loạt ra tay, một kích toàn lực!  

 

Ầm!  

 

Long Đế bị đánh bay ra ngoài, phun ra một ngụm máu tươi!  

 

Diệp Bắc Minh lập tức tiến lên, nâng Long Đế dậy: "Sư phụ, mau ăn vào những đan dược này!"  

 

Sắc mặt Long Đế trắng bệch, con ngươi già nua tràn ngập tơ máu, nhưng vẫn cười đáp: "Đồ nhi, ta vẫn còn chịu đựng được!"  

 

"Chịu đựng được? Lão già, lão phu muốn nhìn xem ông dùng cái gì để tiếp tục!"  

 

Biểu cảm của Phương Tam Dương lạnh lẽo, chợt giẫm chân thật mạnh!  

 

Sau lưng ông ta xông ra một hư ảnh ngân long, như một viên sao băng lao thẳng về phía Long Đế!  

 

"Giết!"  

 

Năm người Phương Vô Đạo và Phương Cửu Lê liếc nhìn nhau, đồng thời triệu hồi ra hư ảnh ngân long, hung hãn ra tay!  

 

Sáu người đồng thời đánh úp lại, phong tỏa tất cả đường lui của Long Đế và Diệp Bắc Minh!  

 

Đôi mắt Diệp Bắc Minh đỏ lên, ngăn trước người Long Đế: "Sư phụ, để con!"  

 

Long Đế cười lắc đầu: "Nào có sư phụ nào để đồ đệ ngăn trước mặt mình chứ?"  

 

Ông ta tiện tay đẩy Diệp Bắc Minh ra sau lưng mình, quay đầu nhìn anh thật sâu: "Đồ nhi, ta đã từng nói chỉ cần con bái ta làm thầy, ta sẽ dạy cho con chiêu thức cuối cùng của Long Đế Quyết!"  

 

..  

 

"Lúc trước đánh chết con cũng không đồng ý, hôm nay ta cuối cùng cũng được như ước nguyện!"  

 

"Con hãy nhìn kỹ!"  

 

"Chiêu thức cuối cùng của Long Đế Quyết!"  

Dưới chân ông ta bỗng nhiên dừng lại: "Cửu Tiêu, Đồ Long!"  

 

 

Giờ phút này, Long Đế thiêu đốt máu của mình, thân thể bốc cháy lên ngọn lửa hừng hực!  

 

 

Một con huyết long xông ra từ trong ngọn lửa, cuốn lên kiếm Càn Khôn Trấn Ngục, chém về phía sáu người!  

 

 

Nhìn thấy cảnh tượng này, đám người Phương Tam Dương lạnh ngắt cả người: "Đù! Ông ta cứ thế mà thiêu đốt tất cả tuổi thọ của mình!"  

 

 

"Mẹ! Ông ta thật sự không sợ chết! Ông ta là kẻ điên sao?"  

 

 

"Rút lui! Mau rút lui!"  

 
 
Chương 2850: “Đó là gì thế?”


 

Hai mắt mọi người mù tạm thời, không thấy cái gì hết.  

 

Đợi đến khi bọn họ mở mắt ra lại, sáu lão già của nhà họ Phương chỉ còn mỗi Phương Vô Đạo và Phương Cửu Lê.  

 

Phùng Tam Dương và ba lão già khác đã biến mất không thấy tăm hơn.  

 

“Anh Hai!”  

 

Phương Vô Đạo gào lên đau đớn.  

 

Cả người Phương Vô Đạo đầm đìa máu tươi, một cánh tay đã biến mất, một cái chân đã bị gãy.  

 

Phương Cửu Lê cũng vô cùng thê thảm, nửa người dưới đã không thấy đâu nữa.  

 

Nhìn sang Long Đế, ông ta đã thiêu đốt máu thịt, hóa thành đống tro tàn.  

 

Kiếm Càn Khôn Trấn Ngục ngay bên cạnh.  

 

Diệp Bắc Minh đau xót nói: “Sư phụ Long Đế!”  

 

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục nhắc nhở: “Nhóc à, thần hồn của Long Đế còn đang ở trong cung điện đá!”  

 

“Sử dụng Thần Ma chi nhãn để tìm vị trí của ông ta đi!”  

 

Diệp Bắc Minh chợt nghĩ, Thần Ma chi nhãn xuất hiện giữa mi tâm.  

 

Xoạt!  

 

Ánh mắt anh tập trung vào đài cao như Kim Tự Tháp kia.  

 

Thần hồn của Long Đế đã nằm ở hướng đó, Diệp Bắc Minh đuổi theo nó không hề do dự.  

 

Thậm chí anh còn chả thèm thu hồi lại kiếm Càn Khôn Trấn Ngục.  

 

Phương Vô Đạo thấy thế bèn quát lớn: “Phương Nguyên, mau cần thanh kiếm kia tới!”  

 

“Hả?”, Phương Nguyên nhanh chóng phản ứng lại: “Vâng ạ!”  

 

Hắn ta nhanh chóng xông lên, đỏ mắt tóm lấy kiếm Càn Khôn Trấn Ngục, có cảm giác như mình đã nắm được luồng sức mạnh vô địch thiên hạ.  

 

"Kiếm tốt, quả nhiên là kiếm tốt!"  

 

"Chỉ cần có được thanh kiếm này, Phương Nguyên mình cần gì băn khoăn về con đường tu võ nữa chứ! Ha ha ha, giờ nó là của mình rồi!"  

 

Diệp Bắc Minh bước tới chỗ thần hồn Long Đế.  

 

Lúc này, giọng của tháp Càn Khôn Trấn Ngục bỗng vang lên: “Nhóc à, áo giáp Hắc Long có thần tính rồi!”  

 

“Sử dụng áo giáp Hắc Long để thu hồi thần hồn của Long Đế, một ngày nào đó có thể giúp ông ta sống lại!”  

 

Diệp Bắc Minh chợt nghĩ, áo giáp Hắc Long xuất hiện trong tay mình: “Sư phụ Long Đế, tiến vào áo giáp Hắc Long đi ạ!”  

 

Thần hồn của Long Đế sửng sốt rồi hóa thành một tia sáng chui vào áo giáp Hắc Long.  

 

Cùng lúc đó, sau lưng anh vọng tới tiếng cười cuồng loạn hung tợn: “Đồ chó chết, con mẹ mày đi chết đi!”  

 

Hai tay Phương Nguyên nắm chặt kiếm Càn Khôn Trấn Ngục đánh lén sau lưng anh.  

 

“Diệp Bắc Minh, cẩn thận!”  

 

Nhan Như Ngọc và Diệp Tiêu Tiêu đồng thanh hét lên.  

 

Trái tim Diệp Nguyệt Thiền như bị bóp chặt, phẫn nộ hét to: “Đồ khốn nạn, Diệp Bắc Minh cẩn thận sau lưng!”  

 

Ngay tại khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc ấy.  

Một cái hòm máu đen trong ngực Diệp Bắc Minh bỗng vỡ ra.  

 

 

Một hòn đá đen tuyền bay ra ngoài.  

 

 

Luồng ma khí lan ra khắp nơi, chín con ma long màu đen cùng gào thét: “Gầm gừ!”  

 

 

Hai tay của Phương Nguyên tan nát thành bãi máu thịt tung bay đầy trời.  

 

 

Kiếm Càn Khôn Trấn Ngục bay ra ngoài rồi nện mạnh xuống đất.  

 

 

“Đó là gì thế?”  

 
 
Chương 2851: Thương vong quá nghiêm trọng.


 Ngay sau đó.  

 

 

Diệp Bắc Minh cầm ma tỷ, xoay người nhìn xuống dưới đài.  

 

Đôi mắt anh đen láy, ánh mắt trông hệt như của thần chết.  

 

Anh thốt ra một giọng không chút cảm xúc: “Ma Đế giáng trấn, chúng sinh phục tùng, quỳ xuống!”  

 

“Ma tỷ kìa, nó lại ở trong thần miếu này sao!”  

 

Phương Vô Đạo chợt hiểu: “Chẳng trách ở trận đại chiến ấy lại có nhiều người tới đây, hóa ra là vì thế!”  

 

“Bảo vật tối thượng của Ma giới, ma tỷ!”  

 

Ầm!  

 

Ma tỷ run kịch liệt, chín con ma long gào thét.  

 

Ngay sau đó.  

 

Từ trong ma tỷ truyền tới một giọng nói hoài cũ: “Ma tỷ xuất hiện, sứ mệnh của thần miếu đã hoàn thành!”  

 

Tiếng răng rắc vỡ nát vang lên khắp bốn phía.  

 

Mọi người khiếp hãi phát hiện, trên vách tường cung điện đá xuất hiện vết nứt.  

 

Rầm! Rầm! Rầm!  

 

Trên đỉnh cung điện đá, từng hòn đá rơi xuống chóng mặt nhanh như sao xẹt, nháy mắt hàng chục người tu võ đã bị đè nát.  

 

Tần Hồng Bân không hề do dự chạy nhanh ra ngoài cung điện bằng đá kia: “Nguy rồi, cung điện bằng đá sắp sụp rồi, đi mau!”  

 

“Mẹ kiếp, bảo bối gì cũng không có mà còn phải chôn thây ở đây hả?”  

 

“Khốn thật! Lảm nhảm gì nữa, chạy mau đi!”  

 

Vô số người tu võ ào ào chạy ra ngoài cung điện đá như phát điên.  

 

Trên đài cao, Diệp Bắc Minh vẫn đứng đó mặc cho đá đang rơi xuống bên cạnh.  

 

Nhan Như Ngọc kêu to: “Diệp Bắc Minh, cậu còn đứng đó làm gì nữa!”  

 

“Thần miếu sắp sụp rồi, mau chạy!”  

 

Diệp Bắc Minh thờ ơ.  

 

Cô ta cắn răng, giẫm chân bay tới đài cao.  

 

Nữ hoàng Tu La bước tới ngăn cản cô ta, giữ chặt bả vai rồi nói: “Cậu ta không sao đâu, các người đi theo tôi!”  

 

Nháy mắt ba người Nhan Như Ngọc, Diệp Tiêu Tiêu và Đế Khởi La biến mất.  

 

“Diệp Bắc Minh, lão tổ cứu cậu ta một mạng với!”

Diệp Nguyệt Thiền hơi lo âu.  

 

Diệp Thương Thiên nhìn thoáng qua Diệp Bắc Minh trên đài cao: “Bồ Tát sang sông, bản thân khó bảo toàn!”  

 

“Tất cả người của nhà họ Diệp Thái Cổ nghe lệnh, nhanh chóng rời khỏi thần miếu!”  

 

Lão ta tóm cổ tay Diệp Nguyệt Thiền rồi lao nhanh tới cửa cung điện đá.  

 

Đợi đến khi tất cả mọi người đều chạy ra khỏi thần miếu, bọn họ quay đầu lại nhìn, tất cả đều sững sờ.  

 

Cả thần miếu đổ sụp, hoàn toàn biến mất.  

 

Ngay ở đó chỉ còn lại một cái lốc xoáy đen ngòm đáng sợ.  

 

Nó trông như một cái động màu đen không đáy, nuốt chửng hết mọi thứ.  

Mắt Phương Vô Đạo đỏ ngầu: “Chết tiệt! Thương vong giờ rất nghiêm trọng!”  

 

 

Mười bốn cao thủ cảnh giới Siêu Phàm đã chết mất mười hai người giờ chỉ còn hai người bọn họ.  

 

 

Thương vong quá nghiêm trọng.  

 

 

Phương Cửu Lê lắc đầu nói: “May là chúng ta đã lấy được thanh kiếm này!”  

 

 

Họ nhìn chằm chằm vào kiếm Càn Khôn Trấn Ngục: “Có thanh kiếm này, nhà họ Phương chúng ta còn lo gì nữa!”  

 

 

Xoạt! Xoạt! Xoạt!  

 

 
 
Chương 2852: Cô ấy thẫn thờ như cái xác không hồn.


Vô số ánh mắt tập trung vào ba người họ.  

 

 

Phương Vô Đạo quát khẽ: “Đi mau!”  

 

Bọn họ lê lết cơ thể trọng thương của mình rời đi một cách chật vật.  

 

Có mấy lão già âm thầm lén theo sau bọn họ.  

 

Những người tu võ còn lại không quan tâm tới họ mà chỉ nhìn chằm chằm vào lốc xoáy đen ngòm đằng trước.  

 

Bỗng nhiên, có người thắc mắc hỏi: “Diệp Bắc Minh đâu rồi? Sao cậu ta không ở đây?”  

 

“Hình như là không đi ra...”  

 

“Thần miếu sụp đổ hóa thành hư vô, thằng nhóc kia chết rồi!”, có người lắc đầu than thở.  

 

“Cậu ta chết rồi à?”  

 

Ai nấy ở đây cũng hoảng hốt.  

  Advertisement

Có người vỗ tay vui mừng, có người lại âm thầm lắc đầu tiếc nuối.  

 

Tên này quá nghịch thiên, nếu hy sinh như vậy thật đáng tiếc làm sao.  

 

Diệp Nguyệt Thiền cảm thấy hơi mông lung: “Lão tổ, cậu ta đã chết thật rồi à?”  

 

Diệp Thương Thiên quan sát lốc xoáy đen ngòm kia, gật đầu chắc nịch: “Sức mạnh không gian bị bóp méo, đến cả thần miếu ở đây cũng bị tan biến theo đó!”  

 

“Cho dù Diệp Bắc Minh có thủ đoạn nghịch thiên đến đâu chăng nữa thì cũng phải chết mà thôi!”  

 

Mặt mày Tần Hồng Bân trắng bệch: “Cuối cùng thằng oắt kia cũng chết, chỉ tiếc cho đám bảo bối trên người cậu ta thôi!”  

 

Lâm Bách Hùng nghiến răng nói: “Mẹ kiếp, lão phu hận thằng chó ấy thấu xương!”  

 

“Cậu ta chết rồi thì để người nhà cậu ta bù đắp lại mối hận này cho lão phu!”  

 

...  

 

Tin tức ấy lan truyền khắp thế giới Cao Võ.  

 

Tổng viện Giám Sát, trong đại điện.  

 

Chín mươi chín vị cường giả Thái Cổ bị sát hại, Diệp Bắc Minh bỏ mạng ở chiến trường Thái Cổ.  

 

Tin tức rúng động ấy nháy mắt đã lan truyền khắp nơi, Diệp Thanh Lam nhận được tin sốc nặng phun ra một ngụm máu tươi.  

 

“Nhìn kỹ đi!”  

 

Chín vị sư tỷ chảy lệ, ai nấy đều đỏ mắt.  

 

“Không thể nào! Không thể nào có chuyện đó!”  

 

Mắt Diệp Thanh Lam đỏ ngầu: “Sao Minh Nhi lại chết?”  

 

“Sao Minh Nhi lại chết được chứ?”  

 

“Sao Minh Nhi lại chết được chứ?”  

 

Bà không thể chấp nhận chuyện đó được, lòng đầy tuyệt vọng: “Là giả, tất cả là giả, tin tức đều là giả!”  

 

Vương Như Yên run rẩy: “Đúng, đúng, đúng! Chắc chắn tin tức ấy là giả!”  

 

Mặt Lục Tuyết Kỳ tái nhợt: “Tiểu sư đệ chưa chết đâu, không thể nào đâu!”  

 

“Chắc chắn là có người truyền tin sai!”, Liễu Như Khanh lắc đầu.  

 

“Tôi phải đến chiến trường Thái Cổ, tôi không tin tiểu sư đệ đã chết! Lại càng không tin có ai có thể giết sư phụ của chúng ta!”, Chu Lạc Ly đứng ngồi không yên.  

 

Các sư tỷ thấy thế, đều gật đầu.  

Lúc này, một bóng dáng xinh đẹp đi vào đại điện.  

 

 

Cô ấy thẫn thờ như cái xác không hồn.  

 

 

“Đại sư tỷ!”  

 

 

Chín vị sư tỷ chạy tới: “Đại sư tỷ về rồi, thật may quá!”  

 

 

“Tiểu sư đệ đâu rồi?”  

 

 

“À này đại sư tỷ, tiểu sư đệ đâu rồi?”  
 
Chương 2853: “Nơi đây không chào đón các người!”


 

 “Ha ha ha, đại sư tỷ tất cả đều là giả phải không!”  

 

Đối diện với câu hỏi của chín vị sư muội.  

 

Nước mắt Lạc Khuynh Thành bất giác rơi xuống: “Quả thật... các sư phụ đã tử trận...”  

 

“Tiểu sư đệ, tiểu sư đệ... hu hu hu!”  

 

Cô ấy lấy ra một miếng hồn ngọc.  

  Advertisement

Ngay khi thấy hồn ngọc.  

 

Lòng chín vị sư tỷ như chết lặng.  

 

Tuy rằng hồn ngọc không bị nứt nhưng ánh sáng trên đó đã ảm đạm hơn nhiều.  

 

Chứng tỏ nó đã mất liên hệ với Diệp Bắc Minh, đủ để chứng minh rằng tiểu sư đệ đã...  

  Advertisement

Diệp Thanh Lam gầm nhẹ: “Không, con tôi không chết, Minh Nhi chưa chết!”  

 

Lúc này, một giọng nói rét lạnh truyền tới: “Không, con trai bà đã chết rồi!”  

 

Hơn mười bóng dáng thân quen tiến vào đại điện: “Diệp Thanh Lam, nếu Diệp Bắc Minh đã chết thì các người cũng không cần phải ở lại Tổng viện Giám Sát đâu nhỉ?”  

 

“Để bọn tôi ra tay hay là các người tự cút? Hả?”  

 

...  

 

Cùng lúc đó, chiến trường Thái Cổ, trong đống đổ nát.  

 

Sau khi thần miếu biến mất, Diệp Bắc Minh bị hút vào trong lốc xoáy!

Luồng sức mạnh khủng khiếp xé rách cơ thể gần như nghiền nát cơ thể anh: “Tiểu Tháp, nơi đây rất nguy hiểm, có cách nào rời khỏi đây không?”  

 

“Hình như tôi không kiên trì được bao lâu nữa!”  

 

Sức mạnh càn quét bừa bãi, không hề tuân theo quy tắc nào.  

 

Chúng nghiền nát xé rách tất cả mọi thứ tiến vào lốc xoáy.  

 

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục cười to: “Ha ha ha, nhóc con, nếu không có bổn tháp thì cậu lâm nguy thật đấy!”  

 

“Nhưng mà có bổn tháp ở đây, trong đống hỗn độn ấy có một vật đại bổ năng lượng đó!”  

 

“Chỉ cần cắn nuốt bọn họ thì bổn tháp có thể khôi phục một phần sức mạnh đã mất!”  

 

“Đến khi đó, trên trời dưới đất tùy ý cho bổn tháp tung hoành ngang dọc!”  

 

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục kiêu ngạo nói: “Vô địch, vô địch thật sự!”  

 

Diệp Bắc Minh quát khẽ: “Vậy ông còn đợi gì nữa! Cắn nuốt cho tôi!”  

 

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục cười bảo: “Như cậu mong muốn, cắn nuốt!”  

 

Dứt lời, tất cả năng lượng trong lốc xoáy cuồn cuộn trào về phía tháp Càn Khôn Trấn Ngục.  

 

Cùng lúc đó, Tổng viện Giám Sát.  

 

Sắc mặt Diệp Thanh Lam tái mét: “Bạch trưởng lão, con tôi chưa chắc đã qua đời đâu”.  

 

“Các người vội vàng đuổi chúng tôi đi như vậy à?”  

 

Một lão già mặc áo bào tím suy tư nói: “Chưa chắc qua đời hả? Sau khi tên súc sinh Diệp Bắc Minh kia đến Tổng viện Giám Sát, bầu không khí cả học viện luôn âm u xám xịt!”  

 

“Nếu không phải ngại thực lực của tên oắt kia quá đáng sợ thì chúng ta đã đuổi cổ các người đi từ lâu rồi!”  

“Bây giờ mới đuổi các người đã nể mặt các người lắm rồi đó!”  

 

 

Dứt lời, hơn mười ông lão bước ra khỏi hàng, hét: “Còn không mau cút đi”  

 

 

“Mau rời khỏi Tổng viện Giám Sát, mau cút khỏi đây!”  

 

 

“Nơi đây không chào đón các người!”  

 

 

“Một lũ phế thải của Hoa tộc mà cũng dám chiếm nhiều tài nguyên tu võ của Tổng viện Giám Sát như vậy, các người xứng hả?”  

 

 

Diệp Thanh Lam giận dữ hét lên: “Các ông!”  

 
 
Chương 2854: “Chỉ cần các cháu chạy thì có thể giữ được mạng sống!”


 

 “Khi người anh em tôi ở đây, thực lực và danh tiếng của anh ấy đã giúp Tổng viện Giám Sát có biết bao nhiêu thế lực thuần phục hả?”  

 

“Bây giờ có tin người ta chết, các ông trở mặt ngay vậy hả?”  

 

Sắc mặt Bạch trưởng lão trầm xuống: “Nhóc con, cậu chán sống rồi à?”  

 

Hầu Tử gầm lên: “Đệch mợ nhà ông, ngon thì tới đây giết tôi đi!”  

 

“Cậu!”  

 

Bạch trưởng lão đang định ra tay, Tử Long đã bước vào đại điện.  

 

Đám lão già kia thấy Tử Long bèn lùi về sau.  

 

Nếu không có Tử Long, bọn họ đã ra tay từ lâu rồi.  

 

Tử Long không đếm xỉa tới người của Tổng viện Giám Sát mà đi thẳng tới chỗ Diệp Thanh Lam: “Chị dâu, kẻ địch đến, mau đi thôi!”  

 

Diệp Thanh Lam sửng sốt: “Cái gì?”  

 

Tử Long lắc đầu đáp: “Có hai luồng khí tức rất mạnh đang lao tới đây, mọi người đi trước đi!”  

 

Vừa dứt lời, trên trời cao vọng xuống một giọng nói lạnh như băng: “Mẹ và sư tỷ của thằng oắt kia đều ở đây hết nhỉ?”  

 

“Ha ha, thằng oắt kia tưởng chết là xong chuyện à, để mẹ và sư tỷ của cậu ta đến bù đắp tội lỗi đi!”  

 

Một giọng nói tàn độc vọng xuống.  

 

Ầm!  

 

Hai luồng khí tức vô cùng mạnh mẽ ập tới.  

 

Tử Long kinh hãi: “Các ngươi đi trước đi!”  

 

Một quyền giáng xuống phá tan đại điện.  

 

...  

 

Lúc này, tháp Càn Khôn Trấn Ngục vẫn đang hấp thu sức mạnh hỗn độn.  

 

Diệp Bắc Minh nhíu chặt mày: “Tiểu Tháp, đã bảy ngày rồi, còn bao lâu nữa?”  

 

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục đáp: “Nhóc à, cho tôi chút thời gian đi!”  

 

“Bổn tháp cần thời gian để chữa thương”.  

 

“Hơn nữa ở đây có nhiều lực hỗn độn lắm, nếu hấp thu hết phải mất khoảng đâu đó hai năm rưỡi!”  

 

Sắc mặt Diệp Bắc Minh hơi đổi: “Hai năm rưỡi sao?”  

 

“Tiểu Tháp, cần nhiều thời gian vậy luôn à?”  

 

“Đúng thế!”  

 

“Chết tiệt!”  

 

Diệp Bắc Minh nắm chặt nắm đấm: “Tiền bối Tử Long nói với tôi rằng Ma Uyên không thể chịu nổi hai năm rưỡi nữa!”  

 

“Hơn nữa, nếu hai năm rưỡi tôi vẫn luôn không ra mặt, người ngoài sẽ cho rằng tôi đã qua đời!”  

 

“Mẹ và các sư tỷ phải làm sao đây?”  

 

Nghĩ đến đây, Diệp Bắc Minh quát: “Tiểu Tháp, mau hấp thu chúng!”  

Đại lục Cao Võ, bên một vách núi.  

 

 

Cả bọn Diệp Thanh Lam chạy trối chết đến đây một cách chật vật.  

 

 

Liễu Như Khanh lấy ra một viên đan dược: “Chủ mẫu, hồi phục chút vết thương thôi”.  

 

 

Mắt Diệp Thanh Lam đỏ ngầu vươn đầy tơ máu, mặt bà tiều tụy, liếc mắt nhìn thoáng qua mọi người: “Các cháu đi trước đi, bọn họ chỉ muốn giết tôi thôi!”  

 

 

“Chỉ cần các cháu chạy thì có thể giữ được mạng sống!”  

 

 

Mười vị sư tỷ đồng loạt lắc đầu: “Chủ mẫu, người nói gì thế!”  

 

 

“Nếu không nhờ có người, chúng cháu đã chết từ lâu rồi, nào có ngày hôm nay chứ!”   
 
Chương 2855: “Chán sống à!”


Ngô Khinh Diên cười u sầu, đỏ mắt nói: “Được làm con gái của chủ nhân rồi giờ chết cùng với chủ nhân cũng rất tốt!”  

 

 

Trần Lê Y lắc đầu nói: “Tôi không sợ chết!”  

 

Diệp Thanh Lam thở dài nhìn Hầu Tử: “Hầu Tử, cháu còn trẻ, đừng bỏ mạng tại đây!”  

 

Hầu Tử nhếch miệng cười: “Dì Diệp, mẹ của người anh em cháu cũng chính là mẹ cháu!”  

 

“Dì có thấy ai vứt mẹ mình bỏ chạy không?”  

 

Một câu ấy đã chặn họng Diệp Thanh Lam.  

 

Bỗng nhiên.  

 

Một giọng nói trầm thấp bất thình lình vang vọng từ trên bầu trời xuống: “Khà khà khà, thật là cảm động quá đi!”  

 

“Nếu đã không định chạy thì ở lại đây hết đi!”  

 

“Chết cùng nhau, trên đường xuống hoàng tuyền cũng có vài người bầu bạn!”  

  Advertisement

Mấy trăm người xuất hiện, bao vây bọn họ.  

 

Diệp Thanh Lam đứng lên phía trước che chắn: “Quỷ Sát Môn, Thiên Vũ Tông, các người không sợ con trai tôi trở về à?”  

 

Một bà lão chống gậy đầu rắn cười âm hiểu nói: “Thằng ranh con kia còn có thể sống sót trở về à?”  

 

“Xưa đến nay, đã có biết bao nhiêu thiên tài đã bỏ mạng ở chiến trường Thái Cổ chứ?”  

 

“Sư phụ của thằng ranh con đó cũng đã chết, cậu ta còn có thể toàn mạng à?”  

 

Một lão già mặc đạo bào khinh khỉnh nói: “Sơn Quỷ bà bà, nói thừa với bà ta làm gì, giết!”  

 

Rồi lão già đó giơ thần kiếm lên, kiếm khí cuồn cuộn cả trời đất, hướng thẳng tới chỗ Diệp Thanh Lam.  

 

Diệp Thanh Lam hộc máu, hai tay xếp ký hiệu trong không trung.  

 

Lực lượng bùng nổ.  

 

Đùng đùng đùng, một tiếng nổ đã ngăn cản đòn đánh ấy.  

 

Nhưng giờ bà cũng bị đánh bay ra ngoài như lá rụng mùa thu.  

 

“Chủ mẫu!”  

 

Hai vị sư tỷ tiến lên.  

 

Tám sư tỷ khác cùng liên thủ ngăn cản người của Quỷ Sát Môn và Thiên Vũ Tông.  

 

Nháy mắt, tiếng la hét chém giết vang vọng khắp thế gian.  

 

“Không có Diệp Bắc Minh, các người đều là đồ vô dụng!”  

 

Sơn Quỷ bà bà cười khẩy, dư chấn lan mạnh, mọi người đều bị đánh bay ra ngoài.  

 

Hầu Tử tức giận gầm lên: “Mụ già kia, cút, chết đi!”  

 

Rồi anh ta tung đâu ra mười viên Lôi Bạo Châu về phía Sơn Quỷ bà bà.  

 

Sơn Quỷ bà bà lạnh lùng nhìn anh ta: “Chỉ là ám khí cỏn con mà cũng dám tổn thương tôi à?”  

 

Bà ta nâng tay lên đánh trả.  

 

Sau đó.  

 

Rầm!  

 

Lôi Bão Châu nổ tung rân trời, Sơn Quỷ bà bà hét thảm, một cánh tay đã đi đời.  

 

Nửa người đầm đìa máu tươi.  

 

Người của Quỷ Sát Môn xông lên truy sát đã chịu thương vong thảm trọng.  

Sơn Quỷ bà bà thở hổn hển: “Đồ oắt con, mày còn đáng chết hơn tên Diệp Bắc Minh kia nữa!”  

 

 

Hầu Tử ngửa mặt lên trời cười to: “Ha ha ha, đồ mụ già!”  

 

 

“Thấy bà tức hận không thể đánh chết tôi thật sướng á!”  

 

 

Sơn Quỷ bà bà gầm lên: “Chán sống à!”  

 

 

Dù bà ta bị thương cũng muốn bằm thây Hầu Tử.  

 

 

Sắc mặt Hầu Tử trầm xuống, nâng tay lên tung ra hơn trăm viên Lôi Bạo Châu: “Đến đây, thử sức mạnh Lôi Bạo Châu của anh Diệp nào?”  
 
Chương 2856: “Tôi đi theo anh đây!”


 Sơn Quỷ bà bà sợ hãi lùi về sau, phẫn nộ nhìn chằm chằm vào Hầu Tử: “Đồ oắt con, lão đây thề phải để mày sống không bằng chết!”  

 

 

Hầu Tử khinh thường đáp lại: “Không dám lên thì ngậm mẹ miệng lại đi!”  

 

Ánh mắt anh ta kiên định, đứng lên quay đầu quát khẽ: “Mọi người đi trước đi!”  

 

Diệp Thanh Lam biến sắc: “Hầu Tử, cháu định làm gì đó?”  

 

Hầu Tử cười sảng khoái đáp: “Dì Diệp, nếu hy sinh một mình cháu đổi lại tất cả mọi người đều sống!”  

 

“Cháu thấy trao đổi đó rất đáng giá!”  

 

“Hầu Tử!”  

 

Mọi người rung động, ánh mắt đầy chua xót.  

 

Hầu Tử định dùng tính mạng bản thân để bảo vệ bọn họ.  

 

“Đi mau!”  

  Advertisement

Hầu Tử gầm lên.  

 

Mười vị sư tỷ nhìn thoáng qua anh rồi đỡ Diệp Thanh Lam tháo chạy.  

 

“Đuổi theo!”  

 

Lão già mặc đạo bào quát lớn.  

 

Hầu Tử bước tới, lấy ra thêm mười viên Lôi Bạo Châu nữa: “Tôi cho ông đuổi cái đếch!”  

 

Ầm! Ầm! Ầm! Ầm!  

 

Lôi Bạo Châu nổ tung, hàng chục người tu võ bỏ mạng.  

 

Lão già mặc đạo bào tức hộc máu: “Ranh con, mày không sợ chết thật à!”  

 

“Chặn chúng tao lại để làm gì? Chỉ cần bây giờ mày đầu hàng, lão phu sẽ lấy sơ tâm võ đạo thề không giết mày!”  

 

“Hơn nữa còn sẽ cho mày gia nhập Thiên Võ Tông trở thành đệ tử của lão phu!”  

 

Hầu Tử mỉm cười đáp lại: “Chỉ là một con chó mà cũng xứng làm sư phụ của tao à?”  

 

“Mày chán sống rồi!”  

 

Lão già mặc đạo bào tức điên xông lên.  

 

Hầu Tử lấy Lôi Bạo Châu ra nổ tung bọn họ.  

 

Lão già mặc đạo bào phun ra một ngụm máu tươi màu đen, xương sườn nứt gãy, máu tươi đầm đìa.  

 

Sơn Quỷ bà bà dữ tợn hét: “Giết! Giết thằng oắt con kia, kẻ nào giết được thưởng mười viên đan dược cấp đế chín đường đan văn!”  

 

“Cái gì!”  

 

Mắt đệ tử Quỷ Sát Môn đỏ bừng.  

 

Hàng trăm người liều chết xung phong lên hiến máu.  

 

Hầu Tử cười điên loạn: “Tới đúng lúc lắm, Lôi Bạo Châu!”  

 

“Nổ cho tôi! Nổ! Nổ!”  

 

Rầm! Rầm! Rầm!  

 

Hơn trăm viên Lôi Bạo Châu nổ tung, tất cả những người tu võ xông lên đều hy sinh anh dũng.

Ngay khi viên Lôi Bạo Châu cuối cùng nổ tung, sát ý trong Sơn Quỷ bà bà và lão già mặc đạo bào dâng trào: “Oắt con, mày còn Lôi Bạo Châu nữa không?”  

 

“Lão đây thề phải xé nát máu thịt của mày, nghiền nát xương cốt của mày thành tro tàn!”  

 

“Bố mẹ của mày, người thân, bạn bè, tao phải tra tấn chọn chúng tới chết!”  

“Kết cục khi đắc tội bọn tao chính là thế đó!”  

 

 

Hai người họ bước tới như thần chết.  

 

 

Hầu Tử mỉm cười, ngẩng đầu lên nhìn bầu trời: “Người anh em à, tôi hết sức rồi, tôi đã không hề sợ hãi!”  

 

 

“Tôi đi theo anh đây!”  

 

 

Vừa dứt lời, anh ta xoay người nhảy xuống vách núi.  

 

 

“Mẹ kiếp!”  
 
Chương 2857: “Một tên cũng không được để lại!”


 

 “Sao mày chết như vậy hả? Mau chạy xuống dưới tìm cho tôi!”  

 

“Sống phải thấy người chết phải thấy xác!”  

 

Lão già mặc đạo bào lắc đầu, ngăn cản bà ta: “Đây là Thiên Nguyên, độ sâu không thể đo được!”  

 

“Cho dù là bà hay tôi rớt xuống thì đều phải chết!”  

 

Sơn Quỷ bà bà thở hổn hển: “Để tên đó rớt núi chết như vậy quá nhân từ rồi!”  

 

Lão già mặc đạo mào hờ hững nói: “Bỏ đi, chỉ là một con kiến mà thôi!”  

 

“Không cần lãng phí thời gian vì tên đó, chắc là bọn Diệp Thanh Lam còn chưa chạy xa!”  

 

Sơn Quỷ bà bà cắn răng nói: “Đuổi theo!”  

 

...  

 

Cùng lúc đó, trong thế giới bỏ túi.  

 

Một con suối trong lành chảy róc rách, hình thành lên một cái hồ nước đường kính khoảng một mét.  

 

Xung quanh ao nước là một trăm món bảo vật xếp thành vòng.  

 

Thần hồn của trăm vị sư phụ đều ngủ say trong đó.  

 

Diệp Bắc Minh tự tay làm một tượng đài định hình linh hồn cho bọn họ.  

 

Sau khi làm xong, Diệp Bắc Minh hỏi: “Tiểu Tháp, được chưa? Nửa năm trôi qua rồi đó!”  

 

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục đáp: “Nhóc à, chờ tôi thêm chút nữa!”  

 

“Được rồi!”  

 

Diệp Bắc Minh gật đầu.  

 

Suy nghĩ anh chợt lóe, anh tiến vào trong lĩnh vực.  

 

Triệu hồi con rối hình người ra chiến đấu.  

 

...  

 

Thế giới Tam Thiên, sâu trong nhà họ Phương.  

 

Phương Nguyên cầm kiếm Càn Khôn Trấn Ngục chém ngang không gian.  

 

Luồng khí hủy diệt ập tới, pháp trận phòng ngự của nhà họ Phương sáng lên, kinh thiên động địa.  

 

“Lão tổ, thanh kiếm này rất mạnh!”  

 

Phương Nguyên kích động nói: “Chẳng trách tên Diệp Bắc Minh kia lại có sức chiến đấu khủng khiếp như vậy!”  

 

“Thì ra là nhờ thanh kiếm này nên cậu ta mới có thể khiêu chiến vượt cấp tận mấy cảnh giới lớn”.  

 

Ánh mắt Phương Vô Đạo sắc bén như chim ưng: “Sau này thanh kiếm này sẽ là bảo vật trấn tộc của gia tộc chúng ta!”  

 

“Tiếc rằng để có được bảo vật ấy mà nhà họ Phương chúng ta đã phải chịu tổn thất nặng nề!”  

 

“Sư phụ của thằng oắt kia lại liều mạng giết nhiều thành viên của nhà họ Phương chúng ta như vậy!”  

 

“Anh Hai của tôi chết thảm, đến xác cũng chả còn lại gì!”  

 

Phương Cửu Lê bỗng nói: “Người nhà của thằng ranh kia đâu rồi? Có đuổi cùng giết tận không!”  

 

Phương Nguyên mỉm cười đáp: “Cháu đã sai người truy sát bọn họ rồi!”  

“Nhưng mà bọn chúng rất tinh ranh, theo tin tức mới nhất, người anh em kết nghĩa của tên oắt con kia đã nhảy vực tự sát rồi!”  

 

 

“Mấy vị sư tỷ của cậu ta đã mất tích khi bảo vệ mẹ của cậu ta!”  

 

 

“Trước khi mất tích, bọn họ đã bị trọng thương, chắc là không sống nổi đâu!”  

 

 

“Còn về mẹ của tên oắt con kia vẫn còn bị truy sát!”  

 

 

Phương Cửu Lê vỗ bàn nói: “Bọn họ phải chết, diệt cả họ cho lão phu!”  

 

 

“Một tên cũng không được để lại!”  

 
 
Chương 2858: “Giẫm chết lúc nào chả được!”


 

 “Bây giờ, cơ thể của Túc Hoàng đã khôi phục rồi, vậy đã đến lúc cho chúng cháu kết hôn rồi phải không ạ?”  

 

Phương Vô Đạo và Phương Cửu Lê nhìn thoáng qua nhau: “Túc Hoàng là thần nữ của Hoàng Cực điện, nếu vào nhà họ Phương quả thật có thể tăng thêm tiếng tăm cho nhà họ Phương!”  

 

“Hơn nữa, còn có thanh kiếm này nữa, nếu có thể nằm trong top một trăm của đại hội đại hội Chân Võ hai năm sau...”  

 

Phương Nguyên cười nói: “Lão tổ, trong cơ thể Túc Hoàng có huyết mạch Phượng Hoàng!”  

 

“Nếu cháu có thể giao hợp với cô ta thì rất có hy vọng tiến vào cảnh giới Chân Linh trước đại hội Chân Võ!”  

 

Hắn ta nắm chặt tay: “Còn cả thanh kiếm này nữa!”  

 

“Đừng nói là top một trăm, cho dù là top mười!”  

 

“Phương Nguyên cháu cũng có lòng tin!”  

 

Xoạt! Xoạt!  

 

Mắt Phương Vô Đạo và Phương Cửu Lê sáng ngời: “Được!”  

 

“Xem ra chúng ta phải đến Hoàng Cực điện một chuyến rồi!”  

 

...  

 

Sâu trong Hoàng Cực điện, trong một cung điện cổ kính.  

 

Một cô gái xinh đẹp không tỳ vết đang khoanh chân ngồi, chân mày khẽ run.  

 

Sắc mặt cô gái thay đổi liên hồi.  

 

Hình ảnh trong đầu khiến gương mặt xinh đẹp của cô ta đỏ bừng.  

 

Cánh tay mềm mại mong manh không nhịn được vuốt ve người mình.

Thần nữ Túc Hoàng mở to mắt: “Tại sao? Tại sao mình lại nhớ tới mấy chuyện đó nhỉ?”  

 

“Cậu ta... rõ ràng cậu ta đã chết rồi mà!”  

 

...  

 

Chẳng biết đã qua bao lâu, sâu bên trong chiến trường Thái Cổ.  

 

Cơn lốc đen ngòm kia chấn động mãnh liệt.  

 

Ngay sau đó.  

 

Rầm!  

 

Làn khí hung bạo như sóng thần trào ra càn quét khắp thế giới Thái Cổ.  

 

Thánh Vực, Ma giới và thế giới Cao Võ đều chấn động.  

 

Người của vô số thế lực đều ngẩng đầu lên nhìn, kinh ngạc thốt lên: “Chuyện gì thế?”  

 

“Đã xảy ra chuyện gì thế?”  

 

Cùng lúc đó, cơn lốc xoáy đen ngòm kia dần tan biến hóa thành một đống hỗn độn.  

 

Một người thanh niên bước ra khỏi đống hỗn loạn kia.  

 

Sau lưng anh là chín con ma long đen tuyền gần rú liên hồi.  

 

Tay anh cầm ma tỷ, sương mù dưới chân quay cuồng.  

 

Trông anh như tử thần giáng trần.  

 

Cũng có khi giống Ma Hoàng thức tỉnh.  

 

“Tiểu Tháp, cuối cùng cũng thoát ra rồi!”  

Người thanh niên ấy chính là Diệp Bắc Minh.  

 

 

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục thong dong nói: “Cuối cùng bổn tháp đã khôi phục một phần một trăm sức mạnh, ma tỷ cũng nhận cậu làm chủ rồi!”  

 

 

“Bây giờ cảnh giới Siêu Phàm trước mặt cậu cũng chỉ là con kiến hôi”.  

 

 

“Giẫm chết lúc nào chả được!”  

 

 

Diệp Bắc Minh lắc đầu: “Đi về trước đã, chẳng biết mẹ và các vị sư tỷ thế nào rồi!”  

 

 

“Tôi có một linh cảm xấu...”  

 

 

Ngay khi trở lại thế giới Cao Võ, Diệp Bắc Minh nói: “Tiểu Tháp, tìm kiếm nơi mẹ và sư tỷ của tôi mất tích!”  
 
Chương 2859: “Ai đang nói chuyện đó?”


 

Một lát sau.  

 

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục trầm giọng đáp: “Nhóc à, khí tức của mẹ và các sư tỷ của cậu biến mất rồi!”  

 

Mắt Diệp Bắc Minh tối sầm: “Những người khác thì sao?”  

 

“Bọn Hầu Tử và Lăng Thi Âm sao rồi?”  

 

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục đáp: “Khí tức của tất cả những người có quan hệ với cậu đều biến mất!”  

 

Sắc mặt Diệp Bắc Minh u ám vô cùng, bóng người nhanh chóng biến mất.  

  Advertisement

...  

 

Tổng viện Giám Sát, chủ điện.  

 

Bạch trưởng lão ngồi trên ghế tổng viện trưởng, vung bàn tay to lên: “Giải chúng vào đây!”  

 

Vương Bình An, Hoa Côn Luân, Vương Chỉ Dao và Đạm Đài U Nguyệt đều mang gông xiêng.  

 

Cả người họ đầy máu, bước đi khập khiễng bị áp giải vào đại điện.  

 

Ngay khi nhìn thấy Bạch trưởng lão, Vương Bình An chửi ầm lên: “Bạch Hạng Minh ông bán chủ cầu vinh, chết không được tử tế!”  

 

Bạch Hạng Minh cười khẩy, vung tay lên áp chế ông ta.  

 

Rầm rầm!  

 

Đầu gối Vương Bình An mềm nhũn rồi quỳ xuống như bị sét đánh.  

 

Giọng Bạch Hạng Minh lạnh như băng: “Vương Bình An, ông tưởng mình vẫn còn là viện trưởng của Tổng viện Giám Sát à?”  

 

“Phục tùng lão phu không được hả? Ông chớ nên đối đầu với lão phu!”  

 

Ông ta vung cú tát trời giáng.  

 

Mặt Vương Bình An đau điếng, hấp hối nằm trên mặt đất.  

 

“Ông!”  

 

Mắt Hoa Côn Luân đỏ ngầu: “Bạch Hạng Minh, Vương viện trưởng đối xử với ông không tệ đâu đó!”  

 

“Vậy mà ông quyết bức người ta tới đường cùng hả?”  

 

Bạch Hạng Minh cười khẩy: “Nếu không nhờ các người âm thầm giúp đỡ thì lão phu đã sớm giết sạch đám rác rưởi nhà họ Diệp kia rồi, lại còn khiến đại nhân trách tôi làm việc không ra gì!”  

 

Hoa Côn Luân nhìn chằm chằm vào Bạch Hạng Minh: “Cậu Diệp không làm gì có lỗi với ông!”  

 

“Thậm chí còn luyện chế một đống đan dược cấp đế cho mọi người nữa!”  

 

“Nếu không nhờ đan dược của cậu Diệp, liệu ông có thể bước vào cảnh giới Giới Chủ không?”  

 

Bạch Hạng Minh chế nhạo: “Ối chà, là tôi cầu xin cậu ta cho đan dược hả? Là tự thằng nhóc đó cho tôi mà!”  

 

Hoa Côn Luân tức sôi máu: “Bạch Hạng Minh ông đúng là đồ trơ tráo!”  

 

Chát!  

 

Lại một cú tát giáng xuống, Hoa Côn Luân quỳ rạp xuống đất như con chó.  

 

“Hoa Côn Luân, tôi nể tình ông và tôi từng là bạn bè!”  

 

Giọng vô tình của Bạch Hạng Minh tiếp lời: “Tôi cho ông một cơ hội cuối dùng, đám dư nghiệt của nhà họ Diệp kia đang ở đâu?”  

 

Hoa Côn Luân nghiến răng nói: “Ông muốn biết hả? Mơ đi!”  

 

Bạch Hạng Minh cười khinh khỉnh: “Được lắm! Để xem là miệng ông cứng hay xương cốt cứng hơn!”  

 

Ông ta phất tay, một cây kim thép màu đỏ cứng rắn xuất hiện trong tay ông ta.  

 

Ông ta bước tới chỗ Hoa Côn Luân, đâm kim thép vào cột sống của Hoa Côn Luân.  

 

“Á!”  

 

Hoa Côn Luân đau chết đi sống lại.  

 

“Ông Hoa!”  

 

 

Vương Chỉ Dao và Đạm Đài U Nguyệt biến sắc.  

 

 

Mắt hai người họ đỏ bừng: “Bạch Hạng Minh, ông làm vậy không sợ cậu Diệp trở về à?”  

 

 

“Diệp Bắc Minh hả? Trở về? Ha ha ha!”  

 

 

Bạch Hạng Minh cười đến mức rớt nước mắt: “Các người đừng nói si nói mộng!”  

 

 

“Thằng ranh kia đã bỏ mạng tại chiến trường Thái Cổ vào hai năm rưỡi trước kia rồi, nếu cậu ta có thể trở về!”  

 
 
Chương 2860: “Chẳng phải ông bảo nuốt kim à?”


 

Xoạt! Xoạt! Xoạt!  

 

Người trong đại điện đều liếc mắt nhìn sang cửa vào.  

 

Dưới ánh mắt vô số người, một hình bóng thân quen đi tới.  

 

Ngay khi nhìn thấy người kia, cái thân già của Bạch Hạng Minh run lên, răng miệng va vào nhau cầm cập: “Diệp... Diệp Diệp Diệp Diệp... Diệp Bắc Minh?”  

 

Vương Chỉ Dao đỏ mắt: “Cậu Diệp... cậu... cậu còn sống sao?”  

 

Đạm Đài U Nguyệt bật khóc: “Có phải tôi đang nằm mơ không?”  

 

Hoa Côn Luân gắng gượng quay đầu lại, vừa khóc vừa cười nói: “Ha ha ha ha... nhóc Diệp à, cậu chưa chết!”  

 

Vương Bình An chảy hàng nước mắt máu: “Tạ ơn trời cao có mắt, hóa ra cậu còn chưa chết thật!”  

 

Bạch Hạng Minh hoàn hồn: “Không thể nào!”  

 

“Diệp Bắc Minh đã chết ở chiến trường Thái Cổ lâu rồi, cậu dám giả mạo cậu ta à?”  

 

Ông ta nhìn chằm chằm vào Diệp Bắc Minh: “Cậu là ai?”  

 

Diệp Bắc Minh không trả lời ông ta.  

 

Anh vung tay bắn ra vài cây ngân châm đâm vào cơ thể của bọn Vương Bình An và Hoa Côn Luân.  

 

Vút! Vút! Vút! Vút!  

 

Rồi anh lấy ra bốn viên đan dược nhét vào trong tay bọn họ: “Ăn đi!”  

 

“Ôi, chín đường đan văn, đan dược cấp đế!”  

 

Mọi người hít một hơi thật sâu.  

 

Ngoài Diệp Bắc Minh ra thì còn ai có thể luyện chế ra được loại đan dược cấp cao như vậy chứ?  

 

Bốn người họ không hề do dự nuốt đan dược vào bụng.  

 

Vết thương trên người họ nhanh chóng chuyển biến tốt đẹp với tốc độ mắt thường có thể thấy.  

 

Diệp Bắc Minh bình tĩnh hỏi: “Chẳng phải ông bảo nuốt kim à?”  

 

Bạch Hạng Minh hoảng hốt liên lục lùi ra sau: “Diệp... cậu Diệp à, cậu nghe tôi giải thích...”  

 

Diệp Bắc Minh vung tay lên, ma khí ngút trời trào dâng.  

 

Nó ngưng tụ thành một bàn tay màu đen khổng lồ, tóm chặt cổ của Bạch Hạng Minh.  

 

“Cậu Diệp, tha mạng...”  

 

Bạch Hạng Minh sợ tới mức hồn bay phách lạc: “Tôi biết mình sai rồi, tôi sẽ nuốt kim ngay đây!”  

 

Ông ta giơ cây kim thép màu đỏ trên tay lên, chuẩn bị nuốt vào bụng.  

 

Vút!  

 

Ông ta bỗng nhiên đánh lén ném kim vào trái tim Diệp Bắc Minh: “Oắt con, chết cho lão phu!”  

 

“Đinh”.  

 

Cây kim thép màu đỏ trong tay ông ta dừng ngay trước trái tim Diệp Bắc Minh, dù ông ta đã dùng hết sức nhưng vẫn không thể nào làm xước da của anh.  

 

Cái xác già của Bạch Hạng Minh run rẩy, hoảng hốt nhìn Diệp Bắc Minh.  

 

Không thể nào!  

Thể xác của thằng oắt con đó làm bằng bê tông cốt thép à?  

 

 

Sau đó.  

 

 

Một bàn tay khác của Diệp Bắc Minh tóm cổ tay của Bạch Hạng Minh.  

 

 

“Răng rắc”, cổ tay ông ta đã bị bẻ gãy.  

 

 

Cây kim thép màu đỏ rơi vào tay Diệp Bắc Minh: “Chẳng phải ông bảo nuốt kim à?”  

 

 

Giọng Bạch Hạng Minh run rẩy: “Đừng mà...”  

 
 
Chương 2861: “Khoảng thời gian qua mọi người vất vả rồi!”


 

 Diệp Bắc Minh nào quan tâm ông ta.  

 

Cây thứ hai, cây thứ ba.  

 

Anh đâm một lần hơn trăm cây kim, cổ Bạch Hạng Minh đã bị đâm nát bét.  

 

Đầu ông ta rơi lăn lóc trên mặt đất, biểu cảm vô cùng hoảng sợ.  

 

Bịch! Bịch! Bịch...  

 

Mười mấy thái thượng trưởng lão của Tổng viện Giám Sát sợ hãi quỳ gối, dập đầu điên cuồng.  

 

“Cậu Diệp xin tha mạng!”  

 

“Cậu Diệp à, đều là do Bạch Hạng Minh ép chúng tôi làm cả!”  

 

“Cậu Diệp ơi, bọn tôi vô tội...”  

 

Tiếng than cầu xin lòng từ bi vang lên không ngớt.  

 

Diệp Bắc Minh nắm chặt tay, kiếm Đoạn Long xuất hiện trong tay anh.  

 

Phụt!  

 

Huyết quang lóe qua, hơn mười cái đầu người rơi xuống.  

 

Cả không gian tĩnh lặng.  

 

Diệp Bắc Minh hỏi: “Mẹ tôi và các sư tỷ ở đâu rồi?”  

 

Mắt Hoa Côn Luân đỏ ngầu: “Từ khi tin cậu chết truyền tới, Bạch Hạng Minh đã triệu tập hơn mười vị thái thượng trưởng lão đuổi bọn họ ra khỏi Tổng viện Giám Sát!”  

 

“Không chỉ có thế, tên này còn vong ân phụ nghĩa nữa!”  

 

“Ông ta còn phái người truy sát những người khác của nhà họ Diệp, tôi và Vương Bình An âm thầm giúp người nhà họ Diệp né truy binh”.  

 

“Người anh em kết nghĩa của cậu đã nhảy xuống vực tự sát để giúp mẹ cậu tháo chạy!”  

 

Sát khí dâng ngập lòng Diệp Bắc Minh: “Hầu Tử!”  

 

Hoa Côn Luân nghiến răng nói: “Dù là thế, người của Quỷ Sát Môn và Thiên Vũ Tông vẫn không chịu buông tha mà tăng cường truy sát mẹ và các sư tỷ của cậu!”  

 

“Nghe nói đã có vài sư tỷ của cậu đã hy sinh...”

“Ông nói gì?”  

 

“Có sư tỷ hy sinh ư!”  

 

Trái tim Diệp Bắc Minh như bị bóp nghẹt cảm giác như mất đi thứ gì đó rất quan trọng.  

 

Ma khí trên người anh phun trào như núi lửa.  

 

Gầm gừ!  

 

Sau lưng anh, chín con ma long màu đen bay ra, đại điện nổ tung: “Có kẻ nào tham gia truy sát?”  

 

Cả bầu trời Tổng viện Giám Sát tối sầm.  

 

Hoa Côn Luân khiếp sợ nhìn Diệp Bắc Minh, nhanh chóng nói: “Quỷ Sát Môn là Sơn Quỷ bà bà cầm đầu, Thiên Võ Tông là Hùng Kim Phong cầm đầu!”  

 

“Hình như nhà họ Tần, nhà họ Lâm và nhà họ Lục của Thánh Vực cũng tham gia...”  

 

“Bọn họ còn đến đại lục Chân Võ một chuyến, hình như đến núi Rồng giết nhà họ Diệp, mang mấy trăm cái bia mộ kia đi...”  

 

“Ha ha ha!”  

 

Diệp Bắc Minh cười giận dữ, lấy anh làm trung tâm, dưới chân đầy sương lạnh: “Chuyến tàu tới địa ngục lần này đủ quân số rồi!”  

Quỷ Sát môn, hơn trăm kẻ cầm quyền tụ tập ở trong phòng họp.  

 

 

Cả phòng vô cùng tĩnh lặng, giơ tay không thấy đủ năm ngón.  

 

 

Bỗng nhiên.  

 

 

Trong màn đêm vang lên một giọng nói: “Khoảng thời gian qua mọi người vất vả rồi!”  

 

 

“Truy sát tàn dư của nhà họ Diệp đã lãng phí rất nhiều sức lực của mọi người!”  

 
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom