Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện Của Tui À!

Diễn Đàn Truyện Của Tui À là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Full Cuộc Hôn Nhân Vô Nghĩa

Chương 80: 80: Đau


Nếu như Đường Chính Hào thực sự thích cô thì phải tính thế nào?
Người mẹ chồng kia luôn muốn tìm ra được điểm yếu để đuổi cô khỏi đây chắc chắn càng có lý do hơn
Lục Nghiên Dương tuy bây giờ bảo vệ cô, nhưng hắn có chấp nhận được việc vợ của mình dang díu với người đàn ông khác?
Dù cô trong sạch nhưng nếu hắn nghi ngờ thì dù cô có trăm cái miệng cũng không giải thích được
Kiều Uyển Nhi duy trì nụ cười tự nhiên, khéo léo nói
“ E là không được, ngày mai em đã có hẹn với ông xã rồi”
Nghe đến đây, Đường Chính Hào tắt hẳn nụ cười trên môi, qua loa nói
“ Ừm … không còn cách nào khác, vậy hẹn em dịp khác nhé”
“ Ừm, trời cũng đã tối rồi, anh về cẩn thận”
Nói xong cô cũng không ở lại nơi đó mà đi vào nhà, riêng anh vẫn đứng đó một hồi lâu
Kiều Uyển Nhi vào nhà, ngoái đầu nhìn thấy dáng vẻ có chút cô đơn của anh, nhưng cô cũng chẳng thể quan tâm nhiều.

Cuộc sống của cô hệt như một mớ hỗn độn, nào có thời gian rãnh để lo cho người khác?

Cảm giác áy náy cũng không có, giờ đây cô chỉ muốn xử lí cho xong mớ văn kiện chồng chất cao như núi
Kiều Uyển Nhi đi lên phòng, cô không dùng cơm vì vừa mới đi ăn về, cũng không có tâm trạng thưởng thức, chạy thẳng lên phòng
Có lẽ nên tắm rồi làm việc thì sẽ thoải mái và mang lại hiệu quả tốt hơn
Cô bỏ túi xách xuống bàn, đột nhiên thân thể bị một lực lạo rất lớn kéo về phía sau.

Tấm lưng mềm mại lập tức va phải một thứ gì đó rất là cứng, một bên gáy cảm nhận được hơi thở nóng bỏng phả vào chiếc cổ trắng ngần
Kiều Uyển Nhi khựng lại trong giây lát, ấp úng
“ Là … là anh sao?”
“ …….” - Lục Nghiên Dương không đáp lại, chỉ đứng đó, gắt gao ôm chặt, đầu dụi dụi vào gáy cô
Ở trong phòng ngủ riêng, còn có thể là ai được nữa?
Gì thế này, đột nhiên không nói không rằng ôm lấy cô, hôm nay hắn bị gì vậy?
Kiều Uyển Nhi vùng vẫy đôi chút, cố tách hắn ra khỏi bằng giọng nói không có sức đe doạ
“ Tôi còn phải đi tắm “
“ Đau” - Hắn lên tiếng
Động tác của cô khựng lại, chẳng lẽ vô tình đụng trúng vết thương trên mặt rồi sao?
Cô đứng yên sợ vô ý làm cho hắn đau
Một lúc lâu vẫn duy trì tư thế này khiến cô hoài nghi nhân sinh vô cùng.

Kiều Uyển Nhi, mày đang làm cái trò gì thế này?
Nhưng mỗi lần cố gắng cử động hay là nói vài câu để tách hắn ra thì người đàn ông này cứ than đau mãi
Nhìn hắn lực lưỡng thế kia, mà chịu đau kém vậy?
Lục Nghiên Dương thực sự rất đau, vết thương đối với cô tuy nhỏ nhưng với hắn thì không.


Từ khi cô và Đường Chính Hào gặp nhau ở công ty, anh ta nhìn cô bằng ánh mắt lưu luyến không rời thì hắn đã cảm thấy rất đau
Trái tim thắt lại, rồi sau đó như bị ai xé nát thành từng mảnh
Cái tên đó, cái cách mà anh ta nhìn cô giống hệt hắn.

Cô còn cười nói vui vẻ, thậm chí còn cùng Đường Chính Hào dùng bữa tối.

Đam Mỹ Hài
Hắn đương nhiên không bao coi thường nhân phẩm của cô, nghĩ cô cùng anh gian díu
Nếu có vấn đề, thì cũng là hắn cảm thấy bất an, sợ bản thân không thể giữ cô ở lại bên cạnh mình
Nghĩ đến, càng làm hắn đau đớn, cánh tay siết chặt
“ Anh … tôi giúp anh thoa thuốc … làm thế này cũng không hết đau được đâu”
Hắn càng ôm chặt, không cho cô rời khỏi.

Chỉ có thế này mới khiến hắn an tâm hơn.

Hơi ấm, mùi hương và cả giọng nói trong trẻo của cô vang vọng bên tai làm cho cơn bất an cuồng cuộng trong lòng hắn vơi đi chút ít

“ Anh … lúc trưa không lăn quả trứng tôi đưa sao?”
“ ……..”
Vết thương này đối với hắn không có gì đáng nói, hơn nữa tâm trạng đâu mà làm viẹc này khi hình ảnh cô cười nói với Đường Chính Hào cứ lởn vởn trong đầu hắn?
Lục Nghiên Dương không trả lời, cô có chút giận.

Rõ ràng bản thân có lòng tốt, hắn không nhận thì thôi đi, bây giờ còn ôm lấy cô mà ăn vạ
“ Hừ, xem như tôi lo lắng vô ích rồi.

Lục tổng, nếu không còn việc gì thì …! …”
Cô chưa kịp nói hết câu, cơ thể đã bị xoay vòng, đôi môi có vật gì đó nóng rực chạm vào
Kiều Uyển Nhi mở to mắt, tình hình trước mặt khiến cho cô không biết phải làm thế nào
Hắn … hắn cứ như vậy mà hôn cô.

 
Chương 81: 81: Yêu Nghiệt H


Còn chưa hiểu cái chuyện quái quỷ gì đang diễn ra thì hắn cứ thế áp môi lên
“ Ưn … khoan …” - Vốn định mở miệng bảo hắn ngừng lại, nhưng ai ngờ hành động này lại khiến cho hắn thuận tiện hơn, đầu lưỡi trơn trượt cứ thế luồng vào
Kiều Uyển Nhi cố đẩy hắn ra, đầu cô xoay về một hướng khác, có chút lúng túng mà nói
“ Tôi … tôi chưa tắm.

…”
Cô né tránh, hắn cũng rất dễ tính mà tìm nơi khác để hôn.

Lỗ tai nhạy cảm, chiếc cổ trắng mịn, xương quai xanh gợi cảm …
Quần áo bị bàn tay của hắn làm cho xộc xệch, cúc áo cũng bị mở bung, để lộ đôi gò bồng căng tròn sau lớp áo lót màu đen huyền bí kia
Kiều Uyển Nhi lấy tay che lại, miệng vẫn luôn không ngừng nói với hắn
“ Đợi đã …”

Sao tình hình càng trở nên khó kiểm soát vậy? Sự việc cứ thay đổi làm cho cô không biết nên xử lý như thế nào
Nỗi bất an trong lòng dâng cao, Lục Nghiên Dương không ngừng lại theo ý muốn của cô.

Hắn cởi bỏ mớ vướng víu trên người vợ mình rồi ghì cô xuống giường, lưu luyến hôn lên từng thớ da thịt trắng như hoa tuyết
“ Ưn …” - Kiều Uyển Nhi yếu ớt phát ra những âm thanh xấu hổ.

Bàn tay cô run run, đặt trên vai hắn, dùng chút sức lực cỏn con đẩy đối phương ra khỏi người mình
Lục Nghiên Dương nắm lấy cổ tay cô, xoay đầu cắn nhẹ lên đó, như muốn bảo cô hãy an phận đi.

Ánh mắt vương chút tơ máu đỏ ngòm, hắn nhìn cô.

Bao nhiêu d.ục vọ.ng như theo đôi mắt đó bộc phát
Nhưng mà đâu phải cô muốn cự tuyệt? Chỉ là bận rộn cả ngày, người hôi như cú nên muốn đi tắm thôi mà.

Đợi cô sạch sẽ thơm tho rồi muốn làm gì thì làm, không phải tốt hơn bây giờ hay sao
Người đàn ông dùng thân hình lực lưỡng, đè lên cơ thể nhỏ nhắn của cô gái.

Quần áo của cô hắn lột gần hết, chỉ còn lại đồ lót màu đen chẳng thể nào che chắn được hết
Lục Nghiên Dương nhướm người, giam cô ở giữa hai chân mình.

Cư nhiên giữ cái tư thế ái muội đó chậm rãi nới lỏng caravat
Bàn tay hắn to lớn, từng ngón tay thon dài, lại để lộ vài đường gân xanh trông vừa mạnh mẽ lại vừa đáng sợ

Lợi dụng khoảng trống đó, Kiều Uyển Nhi nhoài người ngồi dậy muốn trốn vào phòng tắm nhưng sao hắn có thể cho phép việc đó xảy ra?
Bàn tay nhanh chóng đặt lên vai cô, ấn xuống giường.

Trông phút chốc, mọi việc lại quay trở về quỹ đạo ban đầu
Kiều Uyển Nhi lắp bắp mở miệng - “ Tôi … tôi muốn đi tắm …”
Hắn không thèm để tâm, bàn tay trượt dọc từ cổ chân mảnh khảnh lên đùi cô rồi luồng ngón tay vào quần lót.

Mà trong quá trình này, cử chỉ lẫn gương mặt đều hiện rõ sự yêu nghiệt
Tay của hắn di chuyển trên bắp đùi ấm áp của cô, lấy phương thức giày vò chậm rãi, thong thả ung dung vỗ về chơi đùa, đi tới giữa hai chân, mân mê thánh địa bí mật nhất của phái nữ cách quần lót thật mỏng.
Mắt Kiều Uyển Nhi run rẩy, khép hờ, tay nhỏ bé hơi bất lực vịn bả vai rộng lớn của hắn, thân thể mềm mại khó nhịn mà vặn vẹo, bật ra giọng nói bị nghiền nát
“ Khoan … để tôi tắm … đã ~”
Nhịp tim đập nhanh khó kiểm soát, ấn đường đáng thương của cô nhíu chặt, cánh hoa bảo vệ nhụy hoa châu ngọc mềm mại giữa hai chân không hề có cảnh báo rơi vào ngón giữa của ác ma
Lục Nghiên Dương cố ý dùng ngón tay chai sần thô ráp nhào nặn, đè ép, đóa hoa tinh tế của phái nữ chảy ra dòng nhiệt nhỏ dưới đùa nghịch suồng sã của hắn, nhanh chóng thấm ướt ngón tay
Không một lời báo hiệu, hắn kéo cái quần lót nhỏ đáng thương đó xuống rồi ném đi.


Bàn tay có chút thô lỗ đẩy đôi chân của cô lên, nơi nào đó dường như hiện rõ trước mắt
Kiều Uyển Nhi xấu hổ, dùng tay che đi nhưng hắn lại nắm lấy nó, dường như biết trước được cô sẽ hành động như thế này vậy
Lục Nghiên Dương chậm rãi cúi đầu, không một lời nào, rất nhanh sau đó đã chôn đầu vào vùng cấm địa
Kiều Uyển Nhi hốt hoảng la to
“ Đừng!!!”
Nhưng chỉ bấy nhiêu làm sao có thể để hắn ngừng cái động tác biến thái này?
Cô chỉ cảm thấy nơi đó nhộn nhạo, hắn không ngừng dùng lưỡi trêu chọc kiến cho cô thực sự muốn khóc
Nơi đó bẩn lắm, cô còn chưa tắm rửa, sao hắn lại …
Tuy khá xấu hổ, nhưng sâu trong cơ thể lại có cảm giác rất lạ.

Hoa hu.yệt run rảy không ngừng, cùng với đó chính là dòng nước tuông ra như thác.

 
Chương 82: 82: Cuồng Dã H


Cô gái nhỏ nằm trên giường cố gắng đè nén âm thanh r.ên rỉ, đôi tay nhỏ đặt sang hai bên nắm lấy drap giường, cô siết chặt đến mức các khớp ngón tay trắng bệch
“ A….

Không ~”
Kiều Uyển Nhi không thể chịu đựng được sự giày vò của người đàn ông, hắn đã chốn đầu vào mật hu.yệt của cô được một lúc lâu
Đầu lưỡi không ngừng trêu chọc, khuấy đảo.

Kiều Uyển Nhi chỉ muốn nói hắn hãy mau ngừng lại, nhưng giọng nói của cô chẳng hiểu vì lý do gì mà lại nặng trịch, phát âm rất khó khăn
Cô đặt tay lên đầu ngườ đàn ông, muốn đẩy hắn ra khỏi địa phương kia, nhưng mỗi lần cô vươn tay thì hắn lại quyết liệt trêu chọc, khiến Kiều Uyển Nhi không còn chút sức lực nào
Chẳng biết đã qua bao lâu, cuối cùng hắn cũng bỏ qua, chầm chậm ngẩng đầu lên
Kiều Uyển Nhi xụi lơ, nằm đó thở dốc.


Cô cố gắng xoay người, muốn đứng dậy đi vào phòng tắm
Pực …
Thuận tiện để cho người đàn ông cởi bỏ lớp áo ngực, cả cơ thể non mềm thước tha chẳng còn gì che đậy cứ thế hiện rõ trong tầm mắt của hắn
Kiều Uyển Nhi có chút giật mình, chậm rãi xoay đầu liền thấy hắn đang cởi quần áo.

Đôi mắt tựa như mãnh thú tìm thấy con mồi dáng chặt vào thân thể mong manh của cô
Áo sơ mi bị hắn dứt khoác ném xuống đất, khối cơ bắp cuồng cuộng màu đồng cứ thế dần áp sát lấy cô
Dù vẫn chưa động chạm gì nhưng Kiều Uyển Nhi có thể cảm nhận được sức nóng từ cơ thể đó đang truyền sang mình
Cô co rúm, người đàn ông nhìn chăm chăm vào từng thớ da thịt trắng noãn, ánh mắt dấy lên d.ục vọng sâu đậm, chẳng kiên kỵ gì.

Như muốn khẳng định việc hắn làm vô cùng bình thường
Kiều Uyển Nhi máy móc liếm liếm môi, đôi mắt run lên vì ngại ngùng chẳng thể nào nhìn thẳng vào hắn, lắp bắp mở miệng
“ Anh … có làm thì cũng để tôi tắm xong … bây giừo cả người đầy mồ hôi …tôi …..”
Lục Nghiên Dương cúi người, gặm cắn trên vai cô, nhỏ giọng
“ Làm xong … tôi tắm giúp em …”
Ai cần anh giúp tôi tắm chứ, cái tên biến thái này!!!
“ ……..

không … tôi … ưm~”

Chưa dứt câu, đã thấy hắn nắm lấy nam c.ăn sưng to đặt ở trước mật đạo
Lục Nghiên Dương rướm người về phía trước, thúc hông, vật to lớn đó cứ thế tiến vào bên trong
“ Ưn…” - Kiều Uyển Nhi than nhẹ, lối vào tiết ra rất nhiều mật ngọt khiến cho cái vật căng tr.ướng kia tưởng chừng sẽ không thể nào vào được lại chui tọt hết vào bên trong, còn dễ dàng di chuyển
Hắn rút ra rồi lần nữa đẩy vào, cơ thể cô nhộn nhạo, đầu óc thì loạn cả lên
Cơ thể xinh đẹp, mong manh như một bông hoa tuyết thanh khiết, bị ác ma giữ lấy ngay cả hô hấp cũng suýt quên đi
Thân thể bị hắn ôm chặt, không chút kẽ hở.

Nơi đó thuần thục và nhanh chóng khiến cô vừa bất an lại vừa vui sướng
Cả cơ thể sau khi trải qua việc hoan ái của nam nữ, gần như đã bị phá hỏng, cứ thế trầm luân
Dường như không có cách nào thoát khỏi, và cũng không muốn thoát khỏi
Cứ như con thiêu thân tự lao đầu vào ngọn đèn sáng giữa đêm đen, nóng bỏng thiêu cháy cả da thịt
D.ục vọng hắn nóng bỏng, đâm vào thật sâu.

Muốn khiến cô cảm nhận được tình cảm cùng nhiệt tình của mình

Lục Nghiên Dương hừ nhẹ, đứng lên, vẫn duy trì chiếm lấy, bàn tay nắm nhẹ lấy đầu gối của cô gái bên dưới, chuyển động không ngừng muốn Kiều Uyển Nhi cảm nhận được c.ự vật sưng huyết đang đi vào
Âm thanh vang vọng bên tai, cô xấu hổ đến đỏ mặt nhưng không cách nào nói với người đàn ông dừng lại được
“ Ưn … ưn …”
Bây giờ ngay cả một từ hoàn chỉnh cô còn không phát ra được thì làm sao có thể nói cả câu cho hắn nghe chứ?
Mở hai chân, cô mơ mơ màng màng hé mở mắt, nhìn thấy bộ phận cứng rắn mà nóng bỏng nhập sâu vào giữa đùi cô – không ngờ địa phương mềm yếu đó vậy mà bao lấy toàn bộ cái vật lủng lẳng to lớn kia, hòa hợp chặt chẽ như vậy
Đúng là kỳ tích
“Ưmh...!Anh, anh...” Cô vô cùng xấu hổ quay đầu, tứ chi mềm nhũn đến mức không ra được một chút sức lực nào, chỉ cảm thấy dưới bụng bộc phát không ngăn được, có khuynh hướng chảy ra bên ngoài
Càng như vậy, người đàn ông càng thêm cuồng dã, động tác ngày một nhanh
Cái tên này sao hôm nay lại thế này cơ chứ?
Có thôi ngay đi không hả!!!!!!!!!!!.

 
Chương 83: 83: Nhỏ Mọn H


Kiều Uyển Nhi dưới động tác cuồng loạn không ngừng của người đàn ông chỉ có thể gào thét trong lòng.

Một mặt muốn hắn mau ngừng lại để cho cô còn nghỉ ngơi, mặt khác lại muốn hắn chiếm lấy
Dường như cô cũng bị sự sung sướng này chi phối mất rồi
Ánh mắt đau khổ của Lục tổng khi nãy biến mất, bây giờ chỉ còn khát khao và mong muốn chiếm hữu mãnh liệt
Hắn đã từng nghĩ, chỉ cần cô hạnh phúc thì Dù có kết hôn với người đàn ông khác hắn cũng sẽ vui.

Nhưng hoá ra, Lục Nghiên Dương đã đánh giá bản thân quá cao rồi.

Hắn thực sự khồn cao thượng được như vậy

Chỉ nhìn thấy cô cùng với Đường Chính Hào nói chuyện mà hắn đã phát điên thế này, sao có thể vui vẻ để cô ở bên cạnh người khác?
Quả nhiên hắn chỉ cố tỏ ra rộng lượng để che giấu nội tâm nhỏ nhen của mình.

Lục Nghiên Dương ghét cat ghét đắng sự ích kỷ của bản thân nhưng ngoài chấp nhận thì chẳng thể làm gì hơn,
Bàn tay gân guốc kia đặt trên đầu gối, trượt dọc xuống đùi rồi nắm lấy vòng eo mảnh khảnh của cô ròi thẳng hông đẩy thật sâu vào trong
“ Á~” - Kiều Uyển Nhi hoảng hốt kêu lên thành tiếng
Nhưng vì quá sợ hãi hay là do quá bất ngờ thì kỳ thực cô cũng không tài nào nhớ rõ
Mật hu.yệt co thắc lại, cảm nhận được sự nóng bỏng của c,ự vật to lớn không ngừng chuyển động
Dị.ch thể ướt át không ngừng dính vào hạ th.ân của người đàn ông.

Cùng vói tiếng rên rỉ kiều mị yếu ớt của cô gái, hắn xâm nhập với tốc độ thật nhanh
Lục Nghiên Dương cúi người, ôm lấy bờ mông trắng noãn, tận hưởng ngửi hương thơm thoang thoảng từ trên cơ thể của Kiều Uyển Nhi
Đối với hắn, cô không hôi chút nào, ngược lại khiến hắn nghiện.

Cứ như cafein vậy, một thứ gây nghiện nhưng khiến cho người ta khó cầm lòng được
Tư thế ám muội này khiến cho khoảng cách của hai người ngày một gần, hắn cũng nhiệt tình hơn, thúc thẳng cô.n thịt nóng vào bên trong
Trận tình ái cũng chẳng biết kéo dài đến bao giờ, Kiều Uyển Nhi không tài nào biết được nữa.

Đầu óc cô mụ mị, trầm luân vào vực sâu vạn trượng mà hắn đã đào ra.


Cô thét chói tai khi người đàn ông tăng nhanh tốc độ di chuyển
Nơi đó co thắt, khoái cảm kéo đến.

Kiều Uyển Nhi cảm thấy nếu như hắn còn tiếp tục làm thì cô phát điên mất
Bàn tay nắm chặt drap giường, đôi chân thon co quắp, từ khi nào đã vòng qua cái hông cường tráng
Cũng không chịu nổi nữa, Lục Nghiên Dương đè vai cô lại, đột nhiên nhanh chóng tấn công mãnh liệt hung hãn, vùi mình vào chỗ sâu bên trong ti.ểu hu.yệt ướt át
“ Hừ~ -” Hắn gầm lên một tiếng, rùng mình, đầu dục vọng bắn mạnh ra lượng lớn nồng đậm, thúc một cú vô cùng thô bạo, bắn toàn bộ mầm mống phái nam không giữ lại chút nào vào trong khu vườn mềm mại
Ý thức chậm rãi trôi xa, Kiều Uyển Nhi vô cùng mệt mỏi nhắm mắt lại, khoảnh khắc trước khi chìm vào u ám, cô cảm giác được sức nặng của thân hình cường tráng của người đàn ông đè trên người, nặng như vậy...!Ấm áp như vậy...
Cô thiếp đi lúc nào không hay biết, mãi cho đến khi nghe được loáng thoáng tiếng nước bì bõm bên tai.

Thân thể được màng nước ấm áp bao bọc lấy cô mới mơ màng mở mắt
Trần nhà tinh xảo, hương thơm dịu nhẹ của mùi xà phòng
Kiều Uyển Nhi rất thích mùi hương này, cô lim dim muốn chìm vào giấc ngủ một lần nữa, nhưng khi cảm nhận được đôi gò bồng đang bị nhào nặn kịch liệt thì cơn buồn ngủ bay sạch sẽ

Cô cúi đầu xuống, nhìn thấy một bàn tay không chút kiên kỵ đang bóp lấy ngực mình khiến nó biến dạng đến đáng thương
Nhưng điểm lạ ở chỗ là bàn tay này không phải tay cô, nó to lớn và trông mạnh mẽ hơn đoi tay gầy yếu của cô nhiều
Vậy thì có thể là của ai?
Lúc này đây, cô đang ngồi trong bồn tắm, lưng tựa vào vật gì đó, sừng sững như đá, nóng bỏng như than.

Cơ thể được phủ một lớp xà phòng thơm tho và trơn trượt
Đôi tay không biết của ai kia lại càng thuận thế di chuyển dễ dàng hơn, điểm nhỏ trên đỉnh không ngừng bị véo
“Ưm … “- Cô kêu than, mang ý trách móc, nhưng mệng không nói ra hơi
Kiều Uyển Nhi vô lực ngửa đầu ra phía sau, môi hé mở, còn chưa kịp chất vấn thì đã bị vật gì đó bịt kín.

 
Chương 84: 84: Cầm Tinh Con Chó H


Đôi môi mềm mại bị phủ kín, đôi mắt cô lờ mờ chẳng thể hiểu được tình hình gì đang diễn ra
Đến khi cảm nhận được c.ôn thịt to nóng đang cọ xát ở giữa mông mình, không chút tiết tháo dần chui vào thì Kiều Uyển Nhi mới ngộ ra được
Thì ra hắn vẫn chưa chính thức buông tha cho cô, chỉ là để cho cô nghỉ ngơi một chút, lấy lại sức lực rồi mới tiếp tục công thành chiếm đất
Lục Nghiên Dương gục đầu lên vai cô, mở miệng gặm cắn.

Kiều Uyển Nhi cũng chẳng biết có phải hắn cầm tinh con chó hay không, sao cứ xem cô như miếng xương mà nhai vậy
Bàn tay hắn mang theo nhiệt độ nóng bỏng, dính đầy xà phòng tơn bóng mơn trớn không ngừng trên từng thớ thịt của cô
Âm thanh bì bõm của sóng nước hoà vào cùng tiếng rên rỉ của cô
Mặc kệ nước tràn ra ngoài, hắn vẫn cứ hăng say
Dưới áp lực nước, Lục Nghiên Dương chuyển động có chút khó khăn, còn cô thì chẳng còn sức mà làm theo hắn.

Nhưng cái nơi to lớn kia đâm vào, mỗi lần chui vào bên trong hang động, cô lại hít thở không thông

Hắn mạnh mẽ giữ lấy từng chút ngọt ngào của cô, trong làn nước ấm giữa hai chân vẫn lưu lại ướt át khá mắc cỡ, mà da thịt phơi bày ra ngoài lộ từng vết đỏ như quả dâu chín mọng, lần nữa chứng minh người đàn ông yêu cô như thế nào
“Á...” Càng ép mình đừng nghĩ, đầu óc càng đối nghịch với cô, từng cảnh kích thích quấn quýt dữ dội hiện lên rõ ràng, làm hại khuôn mặt Kiều Uyển Nhi đỏ bừng giống như trái cà chua chín mọng
Hắn ở bên tai, liên tục phả hơi thở nóng bỏng cùng với âm thanh khàn đặc tựa loài dã thú, khi dịu dàng, khi cuồng nhiệt.

Giống như hành động vờn con mồi trước khi ăn thịt
À, mà hắn đã ăn cô rồi còn đâu?
Hắn ngậm lấy vành tai cô, mút nhẹ, đầu lưỡi dài nóng bỏng lại ướt át vươn ra, trượt xuống cổ nhiệt tình yêu thương
Đến khi đạt đến giới hạn, lập tức phóng thích cái thứ chất lỏng màu trắng đục kia vào bên trong cô
Kiều Uyển Nhi không còn sức, lại lần nữa đạt đến cao trào, lần nữa gục ngã
Lục Nghiên Dương thở hổn hển, vẫn còn ôm lấy cô.

Nhìn thấy vợ mình yếu ớt thiếp đi, hắn không nhịn được mà đặt lên trán cô nụ hôn
Động tác dịu dàng, khác hẳn với sự thô lỗ khi nãy, nhưng gương mặt hắn lại hiện lên vẻ đau khổ
Dường như chỉ có khoảnh khắc này, hắn mới hoàn toàn có được cô.

Sự bất an nhanh chóng kết thúc, cũng nhanh chóng trỗi dậy
Hắn sợ một ngày, cô sẽ rời xa mình.

Sợ bản thân dù có cố gắng đối xử tốt thế nào cô cũng sẽ vô tâm phớt lờ
Sợ tình cảm của cô sẽ đặt ở trên người đàn ông khác
Sợ mẹ mình vẫn cứ tiếp tục quấy rầy

Người đàn ông to lớn với nội tâm yếu ớt này, nếu cô đọc được suy nghĩ trong lòng hắn thì chắc sẽ tặng cho hắn một cú đấm thật to
Nhưng Lục Nghiên Dương không định sẽ chìm trong lo lắng này đến cuối đời.

Hắn đang dần thay đổi
********
Hôm sau khi tỉnh lại, nhìn đồng hồ thì mới thấy đã hơn 10 giờ trưa.

Cô giật mình, thầm nghĩ không ổn
Nhưng rất nhanh liền nhớ ra, hôm nay là cuối tuần, bàn tay đặt lên ngực trấn an, may thật, cứ ngỡ trễ làm rồi
Rồi hạ tầm mắt xuống, nhìn thấy cơ thể trần truồng chẳng có lấy một mảnh vải che thân, ngang hông còn có một bàn tay nặng như giò heo đang đặt ở trên
Gương mặt xinh đẹp liền lộ ra vài đường hắc tuyến
Nghĩ đến đêm hôm qua, cô còn mơ thấy cảnh tượng kinh dị.

Trong mơ, Kiều Uyển Nhi thấy cái móng giò mà mình hay ăn đang không ngừng khóc lóc rồi đuổi theo cô, còn nói với cô rằng
“ Ăn tôi đi, tôi rất thơm ngon và … ngấy~”

Suốt dọc đường đuổi theo cô, nó còn không ngừng phóng đại, làm cho Kiều Uyển Nhi sợ hãi chạy trối chết.

Rồi nó đuỏi kịp, đè lên người, khiến cho cô không tài nào thở được, muốn kêu gọi sự giúp đỡ nhưng cổ họng bị nghẹn, không thể phát ra âm thanh
Sau đó, cô tỉnh lại
Nhìn thấy cánh tay màu đồng của Lục Nghiên Dương đang đặt trên người mình, Kiều Uyển Nhi nhăn mặt
“ …….”
Cô nhẹ nhàng dùng bàn tay nhỏ của mình nhấc cái móng giò đang đè nặng ngang hông của mình lên.

Thực tình muốn ném nó qua một bên, nhưng lo là người đàn ông sẽ bị đánh thức.

Không còn cách nào, chỉ có thể nhẫn nhịn.

 
Chương 85: 85: Giả Vờ


Thôi thì cứ xem là bản thân đang chơi trò chơi
‘ Sắp xếp vật thể sang nơi khác mà không gây tiếng động’
Nghĩ như vậy, cô lại vơi đi phần nào giận dữ
Nhưng mà nghĩ lại thì trong lòng vẫn thực sự cay cú, đêm qua cô còn chưa tắm mà hắn cứ muốn giữ lấy cho bằng được
Hai lần thì không thấm vào đâu … e hèm, tuy là không phải chiếm hữu đến tận sáng nhưng mà cô vừa mới về nhà, còn chưa nghỉ ngơi
Nghĩ thế nào thì cũng không thể chấp nhận được, sướng thì có sướng.

Nhưng mà khiến cho người ta dễ chịu thì có thể tuỳ ý làm gì thì làm à?
Cái móng giò nào đó làm cho bàn tay của cô đang nắm lấy nó lơ lửng trên không trung.

Kiều Uyển Nhi phải dồn hết mọi sức lực đã bị rút cạn từ đêm hôm qua và chưa được dùng bữa sáng mới có thể nâng nó ra khỏi cơ thể
Đến khi đặt nó xuống nệm, thì cả cánh tay đã rệu rạo không còn chút sức lực, thậm chí còn run run hệt như cụ già

Lúc đang muốn ngồi dậy bước xuống giường thì thân thể mất thăng bằng, không gian rung chuyển.

Đến khi định thần lại thì cô đã bị kéo trở về vị trí cũ
“???”
Không hiểu chuyện gì xảy ra, cô xoay đầu nhìn sang bên cạnh.

Người đàn ông vẫn còn đang ngủ, hơi thở đều đặn của hắn đã giúp cô biết được.

Nhưng chân mày hắn chau lại, dường như rất không thích hành động bỏ người bỏ của chỉ cần cái mạng chạy đi mà cô vừa mới làm
Lục Nghiên Dương nhét cô vào ngực mình, tìm vị trí thoải mái nhất rồi …
Không làm gì cả, cứ thế mà giam cầm cô trong lồng ngực to lớn của mình
Tuy hắn không siết quá chặt, nhưng từ góc độ khác nhìn thấy vẫn lo lắng liệu Kiều Uyển Nhi có vì mất hết dưỡng khí mà ngất đi hay không
Cô căn bản không thể nào thoát được, bàn tay của hắn vong fra sau lưng ôm trọn lấy cơ thể nhỏ bé.

Cô chỉ có thể bất lực đặt tay lên vòng ngực lực lưỡng của hắn, nhưng không đẩy ra được
Thình thịch
Thình thịch
Thình thình thịch
Cũng chẳng biết đó là nhịp tim của ai, Kiều Uyển Nhi cũng không tài nào phân biệt đươc, đầu óc cô rơi vào trạng thái hỗn loạn, rối ren
Cảm thấy không thể nào đẩy hắn ra được, ngược lại còn khiến bản thân trở nên mệt mỏi, chật vật.


Cô thở dài, thoả hiệp
Thôi thì cứ đợi đến khi hắn thức dậy, sẽ tự giác buông cô ra mà thôi
Dù sao cơ thể sau một đêm buông thả cũng đang mệt mỏi không muốn bước chân xuống giường
Kiều Uyển Nhi nằm đó, đâu hề biết cái người mà cô nghĩ vẫn còn ngủ say đang chậm rãi mở mắt, khoé môi nhẹ cong lên.

Trong lòng muốn nhảy cẩn lên vì vui sướng nhưng sợ cô phát hiện đành phải cố nén lại
“ ……..” - Lúc ngồi trên bàn ăn thì đã là 2 giờ chiều, không ngờ cô nằm đó đợi hắn tỉnh dậy mà lại ngủ quên mất
Dường như ngủ nhiều nên cơ thể có chút đờ đẫn, nhưng mà ông trời rất thương người tốt, cô rất nhanh không còn thấy mệt mỏi nữa
À, phải là không kịp mệt mỏi mới đúng
Khi thấy Thôi Tử Niệm đi đến
Kiều Uyển Nhi câu lên nụ cười, xem ra cô có muốn buồn chán thì cũng không được, có bà mẹ chồng thế này thì mỗi ngày đều trở nên thú vị
Không cần nghĩ cũng đoán biết lý do bà ấy đến đây, còn không phải muốn gây khó dễ cho cô hay sao?
Còn chưa kịp đứng lên ‘hành lễ’ thì một sấp hình dày đã bay đến trước mặt cô, rơi tung toé.

Trên bàn, đĩa thức ăn, mặt sàn ….


đều là hình ảnh một đôi nam nữ đang cùng nhau thân mật đi vào nhà hàng, cùng với giọng nói gắt gỏng
“ Làm ra loại chuyện này còn dám về đây? Rốt cuộc mặt cô dày đến mức độ nào?”
Lúc bà phát tiết, Lục Nghiên Dương cũng có mặt, hắn đang định bảo cô đi nơi khác để mình giải quyết thì Kiều Uyển Nhi mặt không chút sợ hãi, thậm chí còn cảm thấy khá thú vị cong môi cười, tuỳ ý nhặt một bức ảnh lên xem
“Mẹ cho ngừoi theo dõi con?”
“ Nếu không thì làm sao biết được cô lẳng lơ đến nhường nào?”
Kiều Uyển Nhi không tức giận khi bản thân bị nói như vậy, dù sao trường hợp này cô gặp qua cũng rất nhiều, cũng lười quan tâm đến.

Nhưng sắc mặt của Lục Nghiên Dương lại xám xịt, hắn mở miệng
“ Mẹ nói chuyện nên cẩn thận “
“ Đến lúc này con còn muốn bênh vực nó hay sao?”.

 
Chương 86: 86: Cơ Hội Tốt


Hắn nhìn cô, ánh mắt cả hai trong thời khắc đó chạm nhau.

Kiều Uyển Nhi không né tránh, bản thân cô cứ như một thính giả, may mắn được chứng kiến chuyện thú vị chứ không phải là nhân vật chính bị người khác chửi rủa
Cô nhìn vào bức ảnh, nghĩ thầm
Chụp sức nét thế này, không đi làm paparazi thật là uổng phí
Thấy Kiều Uyển Nhi không giải thích, Thôi Tử Niệm gắt gỏng hơn
“ Con hãy tự mình giải quyết chuyện này đi, đừng đợi đến khi bị cắm sừng rồi mới thấy hối hận”
Bộ dạng như bắt được thóp của bà khiến cho Kiều Uyển Nhi phải cố nén cười
Ai da, đáng lý cô phải phối hợp diễn xuất, một khóc hai náo ba thắt cổ chứng minh sự trong sạch để làm cho người mẹ chồng này vừa lòng để cho bà thấy sự hiếu thảo của mình
Kiều Uyển Nhi à, mày thật là tệ quá đi
Cô vẫn không chút lo lắng, thậm chí trong bầu không khí căng thẳng này còn dư dả thời gian để suy nghĩ chuyện không đâu

Đáy mắt Lục Nghiên Dương lộ ra sự bất mãn đã lâu, hắn nghẹn giọng
“ Mẹ lo lắng con sẽ không cao thượng được giống như cha?”
Thôi Tử Niệm trọng sĩ diện, nơi này có quá nhiều người giúp việc, không muốn phải lớn chuyện để rồi mất mặt, bà tìm cớ rút lui
“ Mẹ chỉ sợ con sẽ chịu thiệt thòi thôi, dù sao con cũng là do mẹ sinh ra”
“ ……”
“ Con hãy giải quyết việc này đi, đừng có nuôi ong tay áo” - Bà vừa nói, vừa hướng ánh mắt về phía Kiều Uyển Nhi, sau đó rời khỏi
Tất nhiên vẫn cảm thấy không cam lòng, cứ nghĩ việc này sẽ đủ lớn làm cho Lục Nghiên Dương dù muốn cũng sẽ bị tổn thương lòng tự trọng, không thể bênh vực được
Xem ra bà đã đánh giá thấp tình ý mà hắn dành cho cô, cũng quá khinh thuòng Kiều Uyển Nhi
Không nghĩ cô vẫn có thể điềm đạm ngay cả trong tình huống như vậy.

Dù sao việc liên quan đến vấn đề đạo đức và nhân phẩm đối với phụ nữ mà nói thực sự rất quan trọng
Lương Đông nhìn thấy hắn đứng yên không nói gì, trực giác nhạy bén của một người đã phục vụ lâu năm mách bảo, anh ra hiệu cho tất cả mọi người lui xuống
Không biết hắn đang nghĩ gì, Kiều Uyển Nhi đành chôn chân ở đó, không dám di chuyển
Lục Nghiên Dương cúi đầu, không chớp mắt mà nhìn chăm chăm xuống nền đất.

Được một lúc lâu thì hắn rời đi
Bộ dạng không uy hiếp, cũng chẳng gào thét, nhưng áp lực lan toả như đang cảnh báo đừng có dại mà lại gần hắn lúc này
Kiều Uyển Nhi lúc bấy giờ cũng chợt nhớ ra chuyện lúc trước mình lén nghe được
Mối bất hoà của hắn và Thôi Tử Niệm bắt nguồn từ lúc bà ấy cùng người đàn ông khác rời đi, không màn đến gia đình
Sự việc này như mũi tên cắm chặt vào tim hắn, nếu như việc mình ghét cay ghét đắng xảy ra vói chính bản thân mình thì sẽ thế nào?

Rõ ràng hắn rất bận tâm, nhưng chẳng hề gây khó dễ với cô, đột nhiên cảm giác hóng trò vui trở nên nặng nề
Cô biết rằng mẹ chồng sẽ gây khó dễ cho mình, vốn dĩ muốn xem bà ấy định làm gì với mình, không nghĩ sẽ liên luỵ đến hắn
Lục Nghiên Dương bước lên lầu, chẳng nói chẳng rằng.

Còn cô, vẫn ngồi ở bàn ăn thêm một lúc nữa mới đi tìm hắn
Đang định lên lầu liền nhìn thấy Lương Đông đang bước xuống lầu, tay bưng cái khay, trên đó có một lọ thuốc nhỏ, cô hỏi
“ Cái này là gì?”
Anh đáp - “ Thuốc này để bôi ngoài da, giảm sưng rất hiệu quả.

Tôi đem lên cho thiếu gia nhưng ngài ấy đang xử lý công việc, không muốn bị làm phiền”
“ Anh ấy đang ở trong phòng làm việc?”
“ Vâng”
Kiều Uyển Nhi “ Ừm ….” một tiếng, đáp lời.

Anh cũng không dám nhiều chuyện mà cúi đầu chào, sau đó rời đi

Bất chợt, cô khựng lại, lên tiếng - “ À …”
Giọng nói có chút ngập ngừng, sau đó nhìn Lương Đông rồi nói
“ Lọ thuốc đó … tôi giúp anh mang lên”
********
Trong căn phòng chứa đầy sách đang dần chìm trong bóng tối.

Người đàn ông ngồi ở bàn làm việc chất đống những văn kiện chưa được giải quyết, từng ngón tay đan vào nhau, mệt mỏi tì trán lên
Không gian kín có chút âm u, chỉ nghe thấy từng đợt thở dài mệt mỏi của hắn
Cái quá khứ muốn quên đi nhưng không tài nào quên được, mỗi lần gặp được Thôi Tử Niệm thì liền ồ ạt ùa về
Hình ảnh tiều tuỵ và đau khổ mỗi đêm của cha khi bà bỏ đi xâm chiếm tâm trí của hắn.

 
Chương 87: 87: Giải Thích


Vậy mà trước khi mất, ông luôn nghĩ đến bà.

Căn dặn hắn phải đối xử tốt, không được làm bất cứ hành động nào ngỗ ngược
Lục Nghiên Dương căm hận, hắn không làm được việc cao thượng giống như cha.

Nhưng đây lại là di nguyện của ông, hắn không thể nào làm trái được
Vì không muốn những lời nói khó nghe sẽ làm tổn thương bà khi nóng giận, nên hắn đã khiến bản thân trở thành bộ dạng thế này1
Giống như kẻ câm, ít nói hơn, vì hắn sợ sự căm hận không thể xoá sạch của bản thân sẽ khiến hắn phải làm trái lời cha
Dù có tức giận đến thế nào, hắn vẫn lựa chọn im lặng điều này đã kéo dài một thời gian, hình thành nên tính cách của Lục Nghiên Dương
Nhưng dạo gần đây hắn thực sự khó kìm nén được, vì mẹ mình luôn tìm cách chia rẽ hắn và Kiều Uyển Nhi
Hắn đã cố gắng làm ngơ chuyện quá khứ, sao bà cứ phải nhắc lại làm gì?
Tại sao cứ đến quấy rầy cuộc sống thanh bình của hắn, chẳng lẽ phải đợi đến khi chết đi …
Cộc cộc ….

Tiếng gõ của vang lên, cắt ngang suy nghĩ tiêu cực của Lục Nghiên Dương.

Hắn khó chịu trong lòng, nhưng vẫn không lớn tiếng quát mắng người bên ngoài
Cách cánh cửa dày, giọng nói dịu dàng pha chút e ngại cất lên
“ Tôi … tôi có thể vào không?”
Tâm tình vốn không tốt được xoa dịu đi đôi chút, nhưng hắn vẫn không muốn lên tiếng.

Áp lực và mệt mỏi làm cho hắn chỉ muốn ở một mình
“ …….” - Hắn không đáp trả, cô chần chừ một lúc rồi lại lên tiếng - “ Anh không trả lời tôi xem như đồng ý nhé?”
“ ………”
Vẫn là cái bầu không khí mất tự nhiên và an tĩnh đến đáng sợ.

Kiều Uyển Nhi cũng lo lắng lắm chứ, cô sợ khi mở cửa, thứ chào đón mình chính là một cái bình hoa đắt tiền, hắn dùng thứ đó ném thăng vào cô.

Hệt như trong các bộ phim mà cô xem được, khi nhân vật nào đó điên máu lên, rất hay lấy người xung quanh ra trút giận
Ừ thì … đúng là cơn giận của hắn cũng một phần bắt nguồn từ việc cô cùng đi dùng bữa với Đường Chính Hào
Tuy là thanh giả tự thanh, nhưng mà nếu hắn không tin cô trong sạch thì chẳng có lợi gì
Trái với suy nghĩ của Kiều Uyển Nhi, cô mở cửa bước vào không có vật thể nào bay đến, nhưng bên trong lại tối đen như mực.

Cô cố gắng thích nghi, xác định vị trí của hắn trong bóng tối
‘Cạch’ một tiếng, không gian lại sáng lên, chói mắt.

Phải vài giây sau khi nhắm chặt mắt theo phản xạ tự nhiên cô mới nhìn rõ xung quanh
Người đàn ông vẫn ngồi yên không nói gì, nhưng lại lo cô sẽ bị té ngã vì không gian tối
Kết quả là, cô liền thấy được vị trí của hắn

Lục Nghiên Dương tay gác lên trán, mắt nhắm hờ.

Kiều Uyển Nhi bước đến đứng trước bàn làm việc đặt lên bàn một tập văn kiện
Hắn không chú ý, vẫn nhắm mắt
“ Tôi … hôm qua hẹn với Đường Chính Hào không chỉ vì anh ấy là đàn anh, nhưng không có nghĩa là giữa tôi và anh ta có tư tình ….

Một trong số hạng mục tôi được giao, cần phải có được sự trợ giúp của anh ấy.

Anh có thể kiểm tra”
Lục Nghiên Dương không nói gì, chỉ chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn cô
Dường như cảm thấy chưa đủ thuyết phục, Kiều Uyển Nhi nghĩ ngợi rồi nói
“ Tóm lại, không có tình cảm gì với anh ấy.

Tôi không phải hạng người lẳng lơ, cũng không quên thoã thuận giữa chúng ta đâu.

Nên anh không cần lo lắng mình bị cắm sừng”
Sao càng nói, càng không giống giải thích, nghe cứ hơi ngứa đòn thế nào ấy - “……”

Nhưng mà bây giờ dù có nói gì thì cũng rất khó tin.

Không lẽ cô phải khóc bù lu bù loa như trên phim rồi gào lên bảo [em và anh ta không có gì, anh phải tin em] ư?
Nghe còn mờ ám hơn
Vốn dĩ khi nãy định đợi cho mẹ hắn chửi rủa xong, rồi mới đem tập văn kiện này cho bà ấy xem.

Trọn vẹn tận hưởng vở kịch đặc sắc
Ai ngờ người tính không bằng trời tính, không những Kiều Uyển Nhi không thể cười như điên, mà còn phải chai mặt đi tìm hắn để chứng minh trong sạch
Quả nhiên không nên mưu tính những việc đen tối mà.

Cuối tuần vốn yên bình nay lại sặc mùi thuốc súng
Nhưng … nhưng mà sao cô lại phải đi giải thích với hắn? Muốn nghĩ sao thì kệ chứ
Trong đầu cô ong ong như muốn nổ tung, hàng trăm ngàn suy nghĩ cứ thi nhau hiện lên.

 
Chương 88: 88: Giả Trân Nịnh Nọt


Kiều Uyển Nhi nhìn người đàn ông trước mặt, gào thét trong lòng
Nói gì đi chứ, ngồi yên như thế làm gì!!!!!!!!!!!!!
Lục Nghiên Dương hướng mắt về phía bàn tay của cô, Kiều Uyển Nhi cũng cảm thấy ánh mắt hắn có chút kỳ lạ, cô thuận thế nhìn theo, liền thấy lọ thuốc lúc nãy Lương Đông đưa cho mình
“ À, đây là thuốc giảm sưng của anh”
Cô đem nó đặt lên bàn, rồi tiếp tục một màn tôi nhìn anh, anh nhìn tôi
“ ……”
Hắn có vẻ không quan tâm đến những thứ mà cô đem đến, tựa người vào ghế rồi nhìn ra bên ngoài
“……”- Kiều Uyển Nhi hơi cáu
Hay là rời khỏi đây cho rồi, dù có ở lại cũng không được tiếp đón đâu, còn bị xem như không khí mà ngó lơ
Tuy là nghĩ như vậy, nhưng không hiểu sao lúc mở miệng thì nguyên văn lại là thế này
“ Hay là tôi giúp anh thoa thuốc?”1
Nói xong cô chỉ muốn cắn lưỡi, vốn dĩ muốn lấy lòng người đàn ông đôi chút để cho hắn không giận nữa.

Bản thân cũng nói ra câu khách sáo chứ chẳng hề có ý muốn giúp hắn thật
Nhưng mà … sao giờ phút này cô cứ cảm thấy giống giống một phân cảnh cô đã từng xem?

……..

à, là gian thần bất trung đang cố gắng nịnh nọt nhà vua đây mà
Bình thường có làm như vậy đâu, tự dưng bây giờ cư xử khác lạ.

Nếu là hắn cô chắc chắn nghĩ mình sợ bị lộ chuyện ngoại tình với Đường Nhất Hào nên mới tận lực lấy lòng như vậy
Vì không muốn càng nói càng rối, cô nhanh chóng rút lui
“ Nếu không còn gì nữa thì tôi …..”
“ Đến đây”
Giọng nói ra lệnh, mang theo chút ngang ngược cùng vài phần mệt mỏi vang lên.

Líc này Kiều Uyển Nhi đã xoay người định bước đi.

Nghe thấy người đàn ông lên tiếng, cô có chút ngạc nhiên
Suýt chút còn tưởng bản thân nghe nhầm, khi nhìn thấy ánh mắt kiên định đang nhìn mình của hắn thì Kiều Uyển Nhi mới biết bản thân không phải đang bị ảo giác
Nhưng mà cô chỉ hỏi qua loa cho có lệ thôi, đâu có thực sự muốn giúp?
Thôi mặc kệ, đã đâm lao thì phải theo lao.

Chỉ là bôi thuốc thôi, cũng chẳng phải làm việc gì quá to tát.

Gương mặt đẹp như tượng của hắn thành ra như thế cũng là do cô, xem như bù đắp vậy
Kiều Uyển Nhi bước đến bên bàn làm việc, có chút ngập ngùng cầm lấy lọ thuốc
“ ……..”
“……….”
Cả hai người nhìn nhau, không nói gì.

Không khí thật là ngượng
Cô chậm chạp lê từng bước chân đến bên cạnh hắn, rụt rè lên tiếng

“ Ừm … tôi … anh ngồi á~”
Chưa kịp nói xong, hắn bắt lấy bàn tay đang giơ lọ thuốc của cô, kéo một lực không nhỏ.

Kiều Uyển Nhi mất thăng bằng rồi chẳng biết thế nào lại ngồi trên đùi hắn, bị người đàn ông ôm trọn vào lòng
“ Ách!” - Gương mặt cô nhanh chóng đỏ bừng, động tác cũng hết sức lúng túng mà giãy giụa.

Hắn ôm ngang eo cô, không nói nhiều chỉ nhàn nhạt mở miệng
“ Thoa thuốc”
“ …..” - từng lớp da thịt của cô nóng lên, cảm thấy xấu hổ
Kiều Uyển Nhi ơi, mày đang nghĩ bậy bạ gì vậy? Chỉ là không có ghế ngồi, như thế này sẽ thuận tiện bôi thuốc hơn thôi
Huhu, trong vài giây ngắn ngủi cô còn tưởng hắn … hắn sẽ …….
Ngượng quá đi!!!!!
Nhưng mà cũng do hôm qua đột nhiên hắn vật cô xuống giường, rồi … rồi làm cái việc đó
Kiều Uyển Nhi cố tiết chế lại, liếm liếm môi, hít sâu rồi hắng giọng
“ Tôi … tôi bôi đây … “
Cô mở lọ thuốc nhỏ, dùng ngón tay trỏ chấm một ít nước thuốc màu trắng vàng bên trong
“ …..” - Trong biết bao nhiêu màu sắc sao không sử dụng mà lại là cái màu khiến cho người ta dễ nghĩ bậy này vậy?
Không nghĩ nhiều nữa, nhanh chóng làm cho xong còn đứng lên, thoát khỏi cái tình cảnh trớ trêu này
Bàn tay nhỏ nhắn, mang chút mùi sữa tắm sượt nhẹ lên má hắn, chậm rãi đi đến vết thương nơi khoé mắt cẩn thận chạm vào
Tròng mắt có chút đỏ, vươn chút tơ máu trông hơi đáng sợ.


Đuôi mắt không bị tụ máu bầm, nhưng có chút sưng lên, hình thành một mảng hơi ngã xanh
Chắc là khi chớp mắt nhức nhối lắm
Trong lòng có chút tội lỗi, nhưng mà rất nhanh đã bay mất.

Cảm giác hơi lạnh sống lưng, bất an hệt lúc chưa học thuộc bài đã bị giáo viên gọi lên bản vậy
“ ……..” - Kiều Uyển Nhi run run, lòng bàn tay có chút đổ mồ hôi.

Thoa được một lúc liền ngừng hẳn động tác, lúng túng cúi đầu, lí nhí hỏi
“ Anh ….

Anh xoay đi nơi khác đi, nhìn tôi làm gì”
“………”
À quên nữa, xoay đi nơi khác thì cô bôi thuốc thế nào?.

 
Chương 89: 89: Bôi Thuốc


Kiều Uyển Nhi mấp máy môi, cúi đầu không dám nhìn người đàn ông trước mắt.

Khoảng vài phút sau cô lấy lại bình tĩnh, đảo mắt nhìn hắn
“ …..

Anh … nhắm mắt lại đi”
Lục Nghiên Dương nhìn cô không chớp mắt, mệt mỏi, u buồn và bất an
Tuy nhiên không hẳn hoàn toàn là do cô, nhưng mà Kiều Uyển Nhi đâu nghĩ vậy? Đang cắn rứt lương tâm, bị nhìn chằm chằm như thế càng khiến cô muốn tìm cái hố nào mà chui xuống
Hắn cứ như thế thì làm sao cô tập trung mà bôi thuốc?
Không lẽ bây giờ dùng tay che mắt hắn lại? Hoặc là ác độc hơn … cứ thế mà chọc mù cho xong
Rồi lúc đó, trên các bài báo lớn nhỏ đều sẽ có mặt cô, người vợ ác độc nhẫn tâm vì chồng không nhắm mắt khi bôi thuốc mà lại ra tay cướp đi ánh sáng của anh ấy1
“ Không nhắm … thì anh tự bôi đi …”

Cô rối trí, muốn đứng lên
Eo bị hắn túm lấy, Kiều Uyển Nhi quạu ra mặt
“ Anh đang muốn làm cái gì đây?”
Hắn vẫn trưng ra ánh mắt đó nhìn chăm chăm cô, ngón tay thon chỉ vào lọ thuốc đang nằm trong lòng bàn tay của Kiều Uyển Nhi.

Cô bất giác nhìn theo, bên tai nghe thấy giọng nói trầm nam tính, quẩn quanh đó là hơi thở ấm nóng, có chút kích thích
“ Bôi thuốc”
Hai từ đơn giản đó nhanh chóng kéo cô về với thực tại
Kiều Uyển Nhi, cái đồ d.âm nữ này.

Chỉ trong khoảnh kahwsc có vài giây mà bao nhiêu chuyện nóng bỏng đêm qua hiện rõ trong đầu.

Tỉnh táo lại đi!!!!
Cô tiểu thư thanh thuần được nuôi dạy tuân theo chuẩn mực đạo đức đâu rồi hả?
Dù hắn có điên loạn cỡ nào đi chăng nữa thì mày cũng được để hắn làm cho hư hỏng, tiêm nhiễm những thứ đen tối đó vào trong đầu chứ?
Tỉnh táo lại đi!!!!
“ Biết rồi!” - cô giật tay lại, như sợ lọ thuốc bị cướp mất, sau đó tiếp tục
Bình tĩnh, bình tĩnh thôi.

Hắn muốn nhìn cứ để hắn nhìn đi.

Dù lát sau mắt có lồi ra bên ngoài cũng là do hắn mà thôi
Trước giờ mỗi lần đi dự tiệc biết bao nhiêu người nhìn vào, lâu ngày cũng quen dần.


Chẳng lẽ chỉ có một ánh mắt mà bây giờ cũng không chịu được?
Cô kém cỏi đến mức độ này rồi sao?
Hừ, thích thì cứ nhìn đi, bà đây sẽ cho anh nhìn miễn phí
Tuy là nói vậy, nhưng bị xem như đồ vật quý hiếm trong viện bảo tàng cũng khó chịu lắm
Cô bôi xong thuốc nơi đuôi mắt, còn phải bôi trên phía chân mày
Xem ra sức lực của cô cũng lớn lắm, gương mặt đẹp đẽ ấy bây giừo nhìn vào liền thấy được mảng sưng xanh tím
Phù, lúc nãy may là Thôi Tử Niệm vì quá nôn nóng vạch trần chuyện cô có tư tình cùng với Đường Chính Hào nên không quá chú tâm đến hắn, nếu không thì mọi chuyện có khi không đơn giản nữa
Ngồi lên đùi người đàn ông, chân cô tuy dài nhưng cũng không thể chạm đất có chút khó chịu
Hắn lại cứ nhìn cô mãi, Kiều Uyển Nhi khó khăn lắm mới bôi xong thuốc.

Cô cẩn thận đóng nắp, không quên dặn dò
“ Xong rồi, thuốc này mỗi ngày đều phải bôi.

Chú ý đừng …”
Vốn dĩ đang định đứng lên thì bàn tay đã bị nắm lấy, cô chớp chớp mắt thầm nghĩ chuyện quái gì đang xảy ra vậy?

Nhìn thấy bàn tay của mình tuỳ ý bị di chuyển rồi áp lên má hắn, da đầu cô căng lên, đôi mắt trong trẻo hiện lên chút kinh ngạc, hàng lông mi dài cong vút nhẹ run lên
Lục Nghiên Dương nắm lấy tay cô, dịu dàng áp lên má, đôi mắt lúc nãy đăm đăm như camera giám sát nhìn lấy cô không rời thì nay lại nhắm lại
Trong căn phòng nọ, đôi vợ chồng nào đó đang diễn trò ân ái mặn nồng, nhưng người vợ lại đơ ra như khúc gỗ
Lời nói thường ngày của người đàn ông không quá rõ ràng, có khi còn cục súc lạnh lùng, nhưng giừo đây mỗi cử chỉ đều ân cần dịu dàng như dòng nước ấm khiến cho trái tim vốn lạnh như băng của cô có dấu hiệu tan chảy
Lục Nghiên Dương thỉnh thoảng sẽ cọ quá mình vào tay cô, bộ dạng hệt như làm nũng.

Nhưng đôi lúc có thể nghe thấy tiếng thở dài mệt mỏi của hắn.

Kiều Uyển Nhi đứng hình, mắt cô có chút mở to, chớp chớp
“ Ừm … nếu anh mệt thì nghỉ ngơi sớm tý đi …”
Lục Nghiên Dương không quá để tâm, hắn tuy buông tay cô ra, nhưng lúc Kiều Uyển Nhi nghĩ có thể rời khỏi đây được rồi thì cái bàn tay ấy lại vòng xuống eo thon, ôm lấy
Hắn gục đầu, áp lên ngực cô.

 
Chương 90: 90: Bảo Vệ


Kiều Uyển Nhi hoá đá, không dám cũng không thể cử động được
Chuyện gì xảy ra vậy?
Cô liếm liếm môi, định nói gì đó nhưng lại thôi.

Cứ lặp đi lặp lại vài lần như thế, nhưng kết quả vẫn không thể thốt lên nỗi một từ
Hắn dụi dụi lên ngực cô vài cái, mắt nhắm hờ, thở dài, chân mày cũng giãn ra
Dưới góc nhìn của Kiều Uyển Nhi thì chỉ thấy được tóc của hắn, cảm nhận chúng cứ mềm mại chọc vào cổ và khắp mặt mình, có chút ngưa ngứa
Bàn tay bất ngờ bị thả ra, lơ lửng trên không trung hồi lâu, ngay cả cô cũng quên mất phải thu nó về
Dưới ánh đèn sáng, tiếp xúc khá gần làm cho cô khẩn trương, căng thẳng suýt thì quên cả việc phải hô hấp
Còn người đàn ông thì vẫn cứ bình thường, hắn im lặng mà ôm cô.

Trôi qua được một khoảng thời gian dài, cô còn không biết hắn có phải đã ngủ rồi không

Hắn, một kẻ trời sinh có tất cả trong tay không để lộ cảm xúc mà giờ đây mệt mỏi đến mức lấy cô ra làm gối ôm ư?
Làm gối ôm cũng còn hơn làm bao cát …
Cô trộm nghĩ
Nhưng mà không thể cứ mãi duy trì cái tư thế này được, chân cô ê ẩm quá đi.

Ngồi từ nãy đến giờ không cử động, chân gần như mất cảm giác rồi
Kiều Uyển Nhi lấy hết can đảm, đưa tay lên trước mặt hắn huơ huơ kiểm tra xem người đàn ông này còn thức hay không
“ …..”
Xác nhận được không có điều gì bất thường, cô chậm rãi nhích mông
Tay không dám động vào người hắn, chân cũng chẳng chạm đất, di chuyển con mẹ nó khó khăn quá đi
Kiều Uyển Nhi thô thiển mắng thầm trong lòng.

Cảm giác chỉ trong thời gian gần đây thôi mà cô đã chửi thề rất nhiều lần, lá gan cũng to hơn.

Ngông cuồng và tự kiêu hơn trước rất nhiều, chỉ cần ai đó nhìn không thuận mắt liền không khách khí mà cùng họ quyết phân thắng bại
“ …..”
Nhưng không phải trong trường hợp này
Lúc mà cô đang định chống một chân xuống đất thì bị một lực đạo kéo trở về vị trí cũ
“ …..”
Tất nhiên cô biết ai là người đã làm, trên gương mặt nữ tính xinh đẹp động lòng người hiện ra sự bất lực
Thì ra hắn còn chưa ngủ, hay là vì cô cử động nên mới tỉnh giấc?
Lúc nãy cô dùng tay huơ trước mặt thì hắn có thấy hay không?
Nếu thấy mà không nói gì thì trông cô có khác gì kẻ ngốc đâu?

Mong là hắn không thấy ….
Từ nãy đến giờ hắn hoàn toàn không ngủ, chỉ nhắm nhẹ đôi mắt muốn được nghỉ ngơi
Dưới ánh đèn sáng, các vật thể đều có bóng đen.

Bàn tay cô để trước mắt hắn huơ huơ đuong nhiên Lục Nghiên Dương tuy nhắm mắt vẫn thấy có gì đó chập chờn, hắn mở mắt liền thấy bàn tay trắng noãn của cô.

Bản thân cũng chẳng biết nên nói gì cho đúng nên đành yên lặng
Lúc cô chậm rãi chuyển động thì hắn liền biết mục đích, đương nhiên không dễ dàng mới có được cơ hội tiếp xúc thế này, sao có thể để cô rời đi?
Kiều Uyển Nhi không đợi được nữa, mông cô ê ẩm, lưng mỏi nhừ, cổ muốn gãy, thở dài uể oải nói
“ Anh buồn ngủ thì về phòng được không?”
Thấy người đàn ông không có dấu hiệu sẽ đáp lại lời, thôi kẹ, dù sao việc này xảy ra khá nhiều lần, cô cũng quen rồi, cho nên Kiều Uyển Nhi nói thêm
“ Lần sau đi ra ngoài tôi sẽ thông báo, được không? Nên anh không cần phải thế này đâu.

Mẹ anh nếu ___”
Chưa dứt câu, cảm nhận thấy hắn tựa vào ngực mình, cọ cọ, bàn tay to đang đặt ở eo cũng di chuyển dần lên lưng rồi ôm chặt.


Hơi thở nam tính quẩn quanh khiến cô không khỏi bất ngờ thì lại nghe thấy hắn - người đàn ông vốn kiệm lời và không hay bộc lộ cảm xúc lên tiếng
“ Tôi sẽ bảo vệ em, không để mẹ gây khó dễ khiến em khó xử.

Nên là ___”
Giọng nói hắn có chút bất lực, nỉ non và thống khổ, dường như đang hèn mọn cầu xin, cũng như đang nói ra nỗi lòng, tâm tư cố gắng giấu kín bấy lâu nay lại gần như muốn để cho cô biết
“ ____ ở bên cạnh tôi có được không?”
“ …..”- Nghe thấy những lời này thì cô có thể nói gì được nữa? Nghĩ ngợi rồi mấp máy môi
“ Tôi có thể tự bảo vệ mình” - Ý là không cần anh phải che chở
Nghĩ đến những việc trong quá khứ, dù có làm gì thì cũng phải dựa vào bản thân.

Đã lâu lắm rồi cô cũng quên mất cái cảm giác được ai đó bảo vệ là thế nào.

 
Chương 91: 91: Che Chở


Lục Nghiên Dương biết cô gái của hắn là người độc lập, kiên cường.

Sự kiêu ngạo trong cô chỉ có hơn chứ không hề kém hắn, chỉ cần cô muốn thì mọi việc đều dễ dàng được giải quyết ổn thoả, thực chất chẳng cần người khuyết tật ngôn ngữ như hắn ra mặt giúp đỡ
Người đàn ông chậm rãi ngẩng đầu lên, rồi lại gục lên vai cô gái, chóp mũi hắn cọ vào chiếc cổ xinh xắn của cô, mắt nhắm hờ, môi cong lên
“ Vậy ___”
Chút bất lực pha thêm vài phần mê hoặc trong câu từ của hắn, dù nghe giọng thì rất khổ tâm nhưng cứ làm cho cô bị mê hoặc
“ ___ em che chở cho tôi đi”
“ …..”.

ngôn tình tổng tài
Một người đàn ông lưng dài vai rộng lại yêu cầu cô ‘che chở’? Có nhầm không?
Hắn to lớn như voi thế kia thì cô che sao hết cái thân hình đó?
Kiều Uyển Nhi không dám cúi đầu xuống, vì làm như vậy sẽ chạm vào gương mặt hắn

Lục Nghiên Dương chưa từng nói sẽ bảo vệ khi cô bị gây khó dễ, nhưng lần nào cô chật vật mà lại không có sự có mặt của hắn?
Ngẫm nghĩ thì mẹ hắn bao nhiêu lần tìm đến nhà lúc hắn vắng mặt, dù sớm hay muộn thì lát sau đều sẽ thấy hắn xuất hiện.

Cô đỡ khó xử hơn rất nhiều, bản thân vì chuyện hậu sự của cha mẹ vốn đã tiều tuỵ đi thấy rõ, nếu hắn thờ ơ thì bao nhiêu áp lực sẽ bủa vây lấy cô đây?
Người mạnh mẽ cỡ nào đi chăng nữa thì cũng có lúc mệt mỏi, mềm yếu.

Hắn không phải cô, dù cô có chịu bao nhiêu áp lực thì hắn cũng không thể hiểu được, nhưng vẫn chưa từng lần nào than trách hay muốn cô phải nhu thuận, hiểu chuyện, chứng tỏ bản thân là một Lục thiếu phu nhân không điểm nào để chê trách.

Nhưng mọi khi rắc rối xảy đến, đều giải vây cho cô
Kiều Uyển Nhi cũng không ở hoàn cảnh của hắn, không hiểu được những gì xảy ra.

Nhưng cô thay vì nhẫn nhịn thì vẫn luôn chống đối, hắn cũng không quá bận tâm
Cô nhỏ nhen, không thể giống hắn.

Khi chỉ có một mình, cô cũng thầm suy xét, rồi cũng ân hận.

Vài hôm sau lại có chuyện rắc rối xảy ra, cô lại cáu lên, rồi lại tự trách bản thân quá hấp tấp
Tóm lại, là một vòng lẩn quẩn
Tuy yêu cầu cô che chở của hắn có chút vô lí, nhưng so với những việc hắn đã làm giúp thì việc này có là gì?
Cô cao ngạo, lại không giỏi trong việc dỗ dành.

Nhưng có lẽ vì thời gian qua, được hắn giúp đỡ mà mủi lòng ….
Nghe thì giống như xuất phát từ lòng thương hại, hoặc là cô chỉ cố trả ân cho hắn.


Nhưng cảm xúc trong lòng Kiều Uyển Nhi giờ đây ra sao, cô cũng không rõ
Bàn tay thon dài trượt nhẹ lên bờ vai rộng của người đàn ông, một dòng điện nhanh chóng bủa vây lấy Lục Nghiên Dương, hắn chấn động, hít vào một hơi tuy không quá dài nhưng cũng đủ để nói lên sự kinh ngạc trong lòng
Mắt hắn lộ ra sự khó tin, tay cô cứ thế, nhẹ nhàng đặt lên tấm lưng rộng của hắn dịu dàng vỗ vỗ
Lúc đầu, nhịp điệu có chút vụng về, đơ cứng.

Nhưng khi thấy hắn không có gì là bài xích, động tác cô lại mềm mại hơn
Từng nhịp từng nhịp vỗ nhẹ, Lục Nghiên Dương run lên, hắn cũng không thể nào phân biệt được đâu là cái vỗ của cô, đâu là nhịp đập của trái tim hắn
Chúng hoà vào nhau, khó phân biệt, đánh thùm thụp.

Nếu tim có vấn đề thì giờ chắc là đã ngất tại chỗ
Đang trong cái không khí có chút ngọt thì giọng cô vang lên, uể oải và bi thương
“ Không xong rồi … anh tự che chở mình đi.

Lưng tôi mỏi lắm, không thể tiếp tục được đâu”
“ …….”

Người con gái này thực sự rất biết cách cắt ngang cảm xúc tốt đẹp của hắn
Đang được đà thuận tiện, Lục Nghiên Dương bế cô lên như một nàng công chúa.

Kiều Uyển Nhi bất ngờ, sợ té nên bàn tay đang đặt trên lưng hắn chuyển động, bấu víu lấy cái cổ màu đồng, xem nó như điểm cứu cánh
Lục Nghiên Dương mở cửa phòng làm việc ra, chậm rãi bước đi trong hành lang
Vào trong phòng ngủ, nhẹ nhàng đặt cô lên giường, hắn cũng lồm cồm bò lên đó.

Mặt áp vào ngực, tay ôm lấy eo, cọ cọ vào vùng đồi núi bầu bĩnh căng tròn ngon miệng kia rồi thở ra một hơi mãn nguyện
Kiều Uyển Nhi chớp chớp mắt, cúi đầu.

Mái tóc đen như than tre mang theo mùi dầu gội của hắn cọ vào gương mặt đang nghệch ra của cô
“???” - vẫn chưa kết thúc sao.

 
Chương 92: 92: Đổ Máu


Đã rời khỏi phòng làm việc, không còn ngồi cái tư thế xấu hổ kia nhưng cô vẫn phải ‘che chở’ cho hắn à?
Mà, cái tư thế này còn ngại ngùng hơn
Thoáng nghe thấy tiếng thở đều đặn của người đàn ông, Kiều Uyển Nhi lặng lẽ thu bàn tay đang đặt trên lưng của hắn về
Nhưng người đàn ông này dường như rất thích chống đối cô, hắn bắt lấy cánh tay nõn nà trượt nhẹ lên cổ tay mảnh khảnh rồi nắm lấy, áp lên môi hôn hôn vài cái rồi đặt nó vào lồng ngực
Xem như bảo vật, nâng niu và giam giữ tại đó
Hành động bá đạo lại ôn nhu này, cô gái nào không rung động được cơ chứ?
Nhưng Kiều Uyển Nhi thì không, cô mỏi lưng lắm, chân lại ê ẩm mất cảm giác.

Sao có thể cảm nhận được cái được gọi là rung động cơ chứ?.

Xin hãy đọc truyện tại — TRÙMt ruуệИ.VN —
“ Mỏi lưng” -  Cô gái với EQ thấp mở miệng, thốt ra câu nói khiến cho bao nhiêu cảm úc người đàn ông tích tụ được như muốn tan biến
Tất nhiên không phải vì hắn mất hứng, mà là do lo lắng cho cô

Lục Nghiên Dương chậm rãi ngồi dậy, xoay người cô lại, để cho lưng cô đối diện với mình.

Sau đó hắn lại lần nữa nằm xuống bên cạnh, ôm lấy
Ngón tay cái ấn ấn sau lưng cô, Kiều Uyển Nhi sướng đến mức muốn phát ra tiếng rên rỉ.

Cô nhắm mắt, với lấy cái gối trên đầu nằm rồi ôm nó trước ngực
Nghĩ đến việc hôm qua hắn không mang bảo hộ, phóng hết tất cả vào bên trong.

Cũng may là ngày an toàn, không sao
Trôi qua một lúc, dưới sự phục vụ của người đàn ông, cô ngủ thiếp đi
Lục Nghiên Dương cũng rất an phận, không quấy phá, cũng chẳng thừa nước đục thả câu, chiếm tiện nghi của cô.

Hắn vòng tay ôm lấy cô từ phía sau, hôm hồn vài cái lên cổ rồi tìm tư thế thoải mái mà ngủ
Nhưng mà dường như cuộc sống của cô, bình yên là thứ rất xa xỉ.

Những tưởng đã có thể vui vẻ tận hưởng thì lại lần nữa, rắc rối đến
Cô không ngờ, sự việc sắp tới lại dẫn đến tai hoạ đổ máu
*******
Sáng hôm sau thức giấc, cô bị cảnh tượng trước mắt doạ sợ
Cô gái ngay cả khi trời có sập cũng duy trì sự tự tin vốn có, có chuyện gì khiến cho gương mặt xinh đẹp động lòng người kia không còn giọt máu?
Chắc có lẽ …
Là vì nhìn thấy một mảng đỏ tươi đáng sợ dính đầy giường kia, thậm chí còn dây cả lên người đàn ông đã nằm bên cạnh cô cả đêm
Từ phần hạ bộ của hắn thấm đẫm vết máu đỏ, mà điều này quá rõ ràng.


Dù không giải thích gì thì cũng đủ để hiểu khi nhìn thấy vẻ mặt cô không còn từ nào hợp hơn hai từ ‘sụp đổ’ để hình dung
Kiều Uyển Nhi co chân lại, gục mặt lên đầu gối.

Cô muốn khóc nhưng lại không thể khóc được.

Tâm trạng rối bời, bất lực chẳng biết giải quyết như thế nào
Chu kỳ của cô rất thất thường, khi đến cũng không có dấu hiệu gì.

Hành kinh mà người khác trãi qua đau đớn thống khổ thì cô lại rất bình thường
Có lợi đương nhiên cũng có hại, việc này khiến cô không biết được thời gian chính xác mình sẽ đến kỳ, nên việc bà dì đột nhiên ghé thăm là điều rất thường xuyên xảy đến
Trước đây luôn phòng bị, nên hôm nay là lần đầu tiên cô ở trong tình huống không biết đên giấu mặt vào đâu
Dính lên giường đã làm cho cô muốn độn thổ rồi, sao còn dây cả vào quần áo của hắn thế kia?!!!!!!!
Một mảng to, hệt như vừa bị ai đâm trúng
Kiều Uyển Nhi vò đầu bức tóc, cố gắng nghĩ ra đối sách
Cô đi vào nhà vệ sinh, lấy một cái khăn sạch đã thấm nước rồi đi ra ngoài
Đứng đối diện người đàn ông vẫn còn đang ngủ say, cô lẩm nhẩm

“ Sẽ ổn thôi, cách này được mà”
Nói xong, chậm rãi leo lên giường, bàn tay cầm lấy cái khăn run run hướng về phía hắn, cố xoá di hiện trường ‘đẫm máu’ kia
Nhưng mọi người biết đó, càng lau thì càng dây ra.

Sao có thể sach sẽ được cơ chứ?
Kiều Uyển Nhi ứa nước mắt, cô đương nhiên biết cách này không hiệu quả.

Nhưng ngoài cố gắng cứu chữa thì cô còn có thể làm gì khác đây?
Cô gãi gãi mạnh lên trán rồi đến cái cổ của mình, cắn cắn môi, sốt ruột.

Cái khăn ướt cầm trên tay sau khi không giúp ích được gì cũng bị tàn nhẫn ném đi
Nhìn đống hổ lốn mà mình tạo ra, cô mếu máo, cố nuốt ngược nước mắt vào trong.

 
Chương 93: 93: Phi Tang


Phải tìm cách giải quyết nhanh chóng, mùi máu tanh thế nào cũng khiến hắn thức giấc mà thôi.

Còn chậm trễ thì cô chỉ còn cách gieo mình xuống sông
Hậu quả quá khủng khiếp nê giờ đây Kiều Uyển Nhi không còn quá quan tâm đến kết cục thế nào nữa, cô nuốt ngụm nước bọt, lồm cồm trèo lên người của hắn
Nhìn người đàn ông từ phía trên, cô bắt đầu quy chụp tất cả mọi tội lỗi lên đầu hắn
Nếu không phải hôm qua hắn ôm chặt thì cô đã chạy vào nhà vệ sinh khi bà dì đến, không đến mức phải như thế này
Kiều Uyển Nhi bắt đầu chối bỏ tội lỗi của bản thân.

Cô không sai, là thế giới này đối xử bất công với cô mà thôi
Bàn tay nhỏ nhắn run run, cô bắt đầu đưa dần về phía hắn, cố gắng nhẹ nhàng hết mức có thể, gỡ từng chiếc cúc áo ra
Mong là có thể lột sạch tất cả, thần không biết quỷ không hay đem tất cả trả về đúng với vị trí ban đầu
Mong là sẽ lột được sạch sẽ quần áo trên người hắn, suy nghĩ này tuy có chút bất lương, nhưng thực sự giờ đây cô chỉ mong như thế.

Đem đống quần áo dính đầy máu cùng với drap giường đem phi tang
Chỉ.


Còn.

Có.

Cách.

Này.

Mà.

Thôi!!!!!!!
Kiều Uyển Nhi cắn chặt môi dưới, không phát ra tiếng động lớn.

Bàn tay cô run lên, để kiểm soát nó, cô chỉ còn có thể nín thở
Cúc áo thứ nhất được cởi ra, xương quai xanh của người đàn ông hiện ra
Cúc áo thứ hai được cởi, lồng ngực vạm vỡ lộ rõ
Cúc thứ ba, có chút dinh dính vết máu, dây lên đầu ngón tay của cô, khối cơ bụng cường tráng màu đồng khiến bao nhiêu cô gái ao ước được sờ đang ở trước tầm mắt của cô
Nhưng Kiều Uyển Nhi không quan tâm lắm, lòng cô như lửa đốt, chỉ muốn nhanh chóng làm cho xong việc rồi còn đi làm
Cúc áo thứ tư, nguyên mảng đỏ ướt nhẹp khiến cô chật vật.

Vệt máu đã khô, thấm ướt áo, dường như còn dính hẳn lên bụng của hắn
Lúc này Kiều Uyển Nhi mếu máo, thực sự muốn khóc.

Không những thế, cô còn chưa thay đồ, loay hoay từ nãy giờ cũng dây một ít lên người hắn
Cục diện hiện tại rối ren, cô nhìn về phía cái khăn ướt lúc nãy, khổ sở nhặt nó lên rồi chầm chậm lau lên cơ thể của người đàn ông
Chiếc khăn có thấm nước, vệt máu khô cũng bong tróc ra.

Kiều Uyển Nhi thở phào, cố gắng làm cho xong
Cảm thấy có chút lạnh và ngứa ngáy trên bụng, Lục Nghiên Dương nhíu chân mày, chậm rãi mở mắt ra quan sát

Lờ mờ nhìn thấy bóng dáng nhỏ bé đang thượng trên người mình, hắn ngẩng đầu
Kiều Uyển Nhi giật phắt, lui về sau, tay nắm chặt cái khăn, không dám di chuyển
Lục Nghiên Dương vừa mới thức giấc, chưa hoàn toàn tỉnh táo, đôi mắt híp lại, như có sát khí.

Hắn nhìn cô đang đơ ra như tượng đá, bàng hoàng mở to mắt rồi túm lấy tay cô
Bàn tay Kiều Uyển Nhi bị nắm lấy, cô rưng rưng, nén khóc
“ Xin … lỗi”
“ Em bị thương?”
“ Không …”
“ Máu của ai?”
“ ____ tôi …” - Cô mấp máy môi, giọng run rẩy - “ Nhưng không có bị thương”
Hắn có chút lờ mờ, nhưng cũng dần hiểu ra vấn đề, tiếp đó liền nghe thấy cô nói thêm
“ Đến kỳ, không có lót … nên … dây ra ngoài …”
Lục Nghiên Dương thở phào, hắn còn tưởng cô bị thương.

Nhìn thấy máu dính khắp nơi trên người cô, phản ứng đầu tiên chính là hoảng sợ
Làm ơn đi, chỉ vừa mới sáng sứm thôi, đừng có hù doạ hắn như vậy chứ?
Thật may cô không có gặp chuyện gì
Lục Nghiên Dương đứng lên, bế cô vào phòng tắm, căn dặn
“ Em mau tắm rửa đi”
Đi ra ngoài, cẩn thận đóng cửa, lúc này mới cảm thấy trên người dinh dính, khó chịu.


Hắn nhìn xuống, cả một mảng đỏ xuất hiện
Thì ra vì thế này nên cô mới trèo lên người hắn
Xem kỹ thì thấy trên giường cũng lấm len
Hắn gọi Xuân Thuý vào, lúc thấy cảnh tượng này, cô ấy dường như muốn ngất lịm
Người đàn ông toàn thân dính máu, trên giường ngổn ngang
Lục Nghiên Dương nhàn nhạt lên tiếng
“ Cô dọn dẹp nhanh một chút”
Cái gì cái gì, đây là … thiếu phu nhân, chẳng lẽ vì chuyện hôm qua mà thiếu gia … ngài ấy ‘xử’ thiếu phu nhân rồi bắt mình phi tang chứng cứ sao?
“ Sau đó đem một chén nước đường đỏ lên đây”
Thiếu phu nhân số khổ của tôi ơi!!!!!!!
“ Hả?” - Xuân Thuý nhanh mồm lên tiếng
Sau khi bình tĩnh lại thì cô mới biết chuyện gì đang xảy ra, nhanh chóng cúi đầu nghe theo.

Dọn dẹp xong rồi đi ra ngoài.

 
Chương 94: 94: Trêu Chọc


Cũng không thể trách cô ấy được, vì tình hình của Lục Nghiên Dương lúc bấy giờ nhìn chẳng khác gì tên sát nhân.

Quần áo dính máu, hiện trường hỗn loạn, không còn một ai
Kiều Uyển Nhi sau khi tắm xong liền thay quần áo sau đó bước ra ngoài.

Căn phòng lúc này đã sạch sẽ chẳng còn lưu lại dấu vết gì, thực khiến cho cô hoài nghi có phải là do bản thân mình lúc nãy nằm mơ hay không.

Nhưng mà người đàn ông vẫn chưa rời khỏi, quần áo nhếch nhác trên người hắn như tát thẳng vào mặt cô
Không có giấc mộng nào ở đây cả, đều là sự thật
Gương mặt xinh đẹp kiều diễm của cô gái lộ ra chút mệt mỏi, cô thở dài, ánh mắt né tránh không dám đối diện với hắn
Thực lòng không biết có nên ở nhà hôm nay hay không, ngại ngùng thế này thực sự không muốn đi làm.

Rồi phải đối diện thế nào?
Cộc cộc …

Tiếng gõ cửa bên ngoài vang lên, hắn vẫn chưa tắm rửa, đứng lên mở cửa rồi nhận lấy một cái chén.

Kiều Uyển Nhi muốn đi ra ngoài, tránh tiếp xúc với hắn nhiều nhất có thể.

Đi ngang qua nhau, hắn nắm lấy tay cô, đưa cái chén đến trước mặt rồi nhàn nhạt lên tiếng
“ Uống xong hẳn đi”
Kiều Uyển Nhi nhìn chất lỏng đỏ nâu trong đó, tiếp nhận.

Lục Nghiên Dương không giải thích gì, đưa cho cô xong liền đi vào phòng tắm
Cô đứng đó, nghĩ ngợi
Chén nước đường đỏ ấm nóng, nhệt độ lan toả vào lòng bàn tay cô
“……….”
Lục Nghiên Dương tắm sạch sẽ, đi ra ngoài.

Lúc đó Kiều Uyển Nhi đã đi xuống dưới nhà
Vì đang trong kỳ sinh lý nên cô không dám ăn đồ quá cay nóng, chỉ ăn một ít cháo đậu đỏ
Hắn rất nhanh đã xuống tới, không nói gì, đi vào chỗ đối diện cô rồi ngồi xuống, yên lặng dùng bữa
Trong suốt bữa ăn không ai nói với ai câu nào, sau đó liền đến công ty
Kiều Uyển Nhi lao đầu vào làm việc, muốn quên đi chuyện mất mặt ban nãy.

Đến giờ nghỉ trưa, cô chạy ra ngoài như tên bắn
Phù~
Cuối cùng cũng có thể thả lỏng được rồi, lúc nãy làm việc, thỉnh thoảng lén nhìn hắn qua khung cửa kính, căng thẳng chết đi mất
Cái tình huống muốn chui xuóng đất này sao lại xảy ra với cô cơ chứ?
Kiều Uyển Nhi đi đến phòng ăn, bằng cách nào đó cứ có cảm giác mọi ánh mắt đang đổ dồn về phía mình.


Tuy không có ác ý nhưng đột nhiên trở thành tâm điểm, cô có chút không thoải mái
Ngồi ở một chỗ không quá nhiều người, chậm rãi dùng bữa
“ Uyển Nhi~”
Từ phía xa, đã thấy Hạ Liên Tâm tay cầm khay thức ăn, vui vẻ cười.

Cô ấy vẫn cứ quyến rũ như thế, khiến cho người khác không thể rời mắt
Nếu bộ dạng của Kiều Uyển Nhi có chút lạnh lùng và kiêu ngạo, thì Hạ Liên Tâm lại có chút gì đó khá dễ gần, nhưng cô ấy so với Kiều Uyển Nhi khó dây vào hơn
“ Hôm qua cuối tuần, chắc là bận lắm” - Hạ Liên Tâm nửa thật nửa đùa lên tiếng
Kiều Uyển Nhi nghĩ ngợi đôi chút, thở dài
“ Ngại quá, định mời cô đi uống nước nhưng mà …”
“ Ài, tôi biết mà” - Hạ Liên Tâm xua tay, cười nham hiểm
‘ Vợ chồng son mà, rời xa một khắc thôi cũng cảm thấy khó~ chịu”
Kiều Uyển Nhi ăn cơm, đơ ra, giải thích
“ Không phải, cô hiểu lầm rồi”
“ Có gì mà hiểu lầm chứ?” - Nói xong, mang ý xấu xa ghé vào tai cô thì thầm
“ Sáng nay khi sếp đến công ty, vài ngừoi loáng thoáng nhìn thấy trên cổ của anh ta có vết cào … hắc hắc, đêm qua~ chắc là kịch liệt lắm hả?”
Kiều Uyển Nhi nhớ đến hôm qua giúp hắn bôi thuốc, Lục Nghiên Dương bỗng dưng bế xốc cô lên, hoảng quá nên cô dùng tay bấu vào cổ hắn, không nghĩ sẽ để lại dấu vết

“ Thực sự là không phải đâu, hôm qua anh ta bế tôi về phòng, sợ té nên ôm huơ tay không cẩn thận cào vào cổ … chứ không phải …”
Hạ Liên Tâm ăn miếng rau trộn, phúc hắc cười
“ Có gì phải ngại đâu.

Tôi cũng có chồng, ông xã tôi đêm qua cũng giữ lấy không chịu buông tha.

Tên cầm thú đó còn vỗ đen đét vào mông tôi, đến bây giờ vẫn còn cảm thấy ê ẩm đây”
“ ……..”
Đáy mắt xinh đẹp của Hạ Liên Tâm hiện lên một tia gian xảo, môi cô cong lên thành hình bán nguyệt, kiều mị mà cười trêu chọc
“ Uyển Nhi nhìn điềm đạm như thế nhưng da mặt lại mỏng nhỉ?”
Bị trêu ghẹo, cô đỏ mặt.

Uống ngụm nước rồi ai oán nhìn Hạ Liên Tâm - “ Đừng có cười tôi”.

 
Chương 95: 95: Game ‘nhập Vai’


“ Sao lại có thể tỏ ra bình thường được chứ?” - Chỉ vài lần chung đụng mà giờ đây trong đầu cô đều là hình ảnh đen tối
Hạ Liên Tâm vén tóc mai qua tai, nhìn cô ấy quý phái, không ai ngờ những câu mà cô ấy nói ra khiến cho Kiều Uyển Nhi muốn ngất xỉu
“ Hôm qua tôi còn rủ rê ông xã chơi nhập vai cảnh sát tội phạm ….”
Thoáng thấy cô ngượng ngùng, cô ấy không nhịn được mà nói thêm
“ ____ suýt thì hôm nay xin nghỉ việc”
Mọi chuyện từ khuôn miệng gợi cảm đó thốt ra hết sức bình thường, nhưng chui vào tai cô thì thực sự rất xấu hổ
Như tìm được một người tâm đầu ý hợp, Hạ Liên Tâm càng nói càng hăng.

Oán giận mà gằng từng chữ.

Đọc ????hê???? các chương ????ới ????ại -- ???? R????M????R????????Ệ????.????n --
“ Cái tên đó nhìn có vẻ đạo mạo, ôn nhu như ngọc … lúc phân vai tội phạm còn từ chối bảo rằng không muốn làm tôi đau.

Vậy mà con mẹ nó, chẳng hiểu từ lúc nào mà nhập vai nhanh như vậy”

Hạ Liên Tâm lạnh nhạt nói ra vài từ có thần
“ Cầm thú”
“ …….”
Bàn tay cầm cốc nước của Kiều Uyển Nhi sắp không vững nữa rồi, nhưng có vài thứ cô thực sự không hiểu.

Vốn cũng không định sẽ hỏi, nhưng miệng lại nhanh hơn não, khi thốt ra chỉ muốn cắn lưỡi
“ Nhập vai … là sao?”
Trong mắt Hạ Liên Tâm thoáng lên vẻ ngạc nhiên, tiếp theo liền cười đen tối, lấy điện thoại gõ gõ gì đó rồi đưa cho Kiều Uyển Nhi xem.

Nhìn thấy mặt cô đỏ lên khi xem chú thích và hình ảnh ‘sống động’, Hạ tiểu thư che đi nụ cười vô nhân tính, thật tình mà lên tiếng
“ Tôi tưởng cô mạnh bạo thế kia thì đáng lẽ phải biết nhập vai chứ? Xem ra tôi lại nhìn nhầm nữa rồi”
“ Tôi không có “ - Kiều Uyển Nhi nhanh chóng lên tiếng để giải thích
Cùng lắm thì chỉ là đêm đầu tiên, cô cố ý mặc đồ ngủ để dụ dỗ hắn thôi, trình độ cô không cao đến mức có thể làm những việc biến thái như vậy nha
“ Tôi ăn xong rồi” - Nói xong, liền nhanh chóng rời đi
Xem ra vài ngày sau phải tránh Hạ Liên Tâm rồi, mặt mũi đâu mà ngồi trò chuyện cùng cô ấy nữa
Cái con người này, nhìn thì quý phái nhưng thực chất lại cứ trêu ghẹo cô.

Đúng là không thể nhìn người qua vẻ bề ngoài mà!!!
Thế là trong cùng một ngày, số ngừoi mà Kiều Uyển Nhi cần phải né tránh từ một đã tăng lên thành hai
*******
Sau khi tan làm, cô đến nghĩa trang thăm cha mẹ xong mới về nhà
Bước vào bên trong, không gian có chút yên ắng.

Mong là hôm nay mẹ chồng đừng đến gây khó dễ, cô mệt mỏi chỉ muốn nghỉ ngơi
Trong lòng đột nhiên nhớ đến những lời đêm qua hắn nói
[ Tôi sẽ bảo vệ em, không để mẹ gây khó dễ khiến em khó xử.


Nên là ___
____ ở bên cạnh tôi có được không?]
Nghe thấy cũng có chút an tâm
Kiều Uyển Nhi chớp mắt, sực tỉnh, lắc lắc đầu, dùng tay vỗ vào má
Đang nghĩ gì vậy, hãy tỉnh táo lại đi, đừng có mà mơ mộng linh tinh
Bước lên lầu, cô ôm cái má nóng hổi nghĩ ngợi vu vơ, chẳng thấy được người đàn ông đang từ trên đi xuống.

Đến khi phát hiện thì hắn đã gần trong gang tấc, Kiều Uyển Nhi có chút hoảng, lui về sau
Tất nhiên ở trên cầu thang thì làm gì có thừa chỗ để cô lui? Mất thăng bằng, cô ngã người về phía sau
Đang lúc cam chịu số phận té xuống đất vỡ đầu gãy tay gãy chân thì sau lưng có một vật gì đó đỡ lấy
Cô chậm rãi hé mở đôi mắt, thở phào
Thật may, vẫn còn chưa bị gì.

Chắc là do cô sống tuy không tốt lắm, miệng mồm đều là gai nhọn nhưng chưa hãm hại ai nên được trời thương
“ Có sao không?”
Nghe thấy giọng nói từ trên đỉnh đầu vang lên, cô bần thần, ngẩng lên nhìn
Áo sơ mi tay dài, cổ lọ che đi chiếc cổ nhưng lại để lộ nửa yết hầu nhìn rất là nam tính.


Chiếc cằm cương nghị, dường như đã được cạo râu.

Đôi môi có chút đỏ, dù không hề có chút son phấn.

Mũi cao.

Đôi mắt với con ngươi đen láy, đuôi mắt sắc sảo.

Chân mày rậm, hơi nhíu
Nhìn ngũ quan thì liền biết đây là ai rồi, gương mặt cau có khó ưa thế này đích thực là chồng cô chứ không ai khác1
“ Em có sao không”
“ Ách, hả … vâng … ừm, không … không sao …” - Cô ngây ngẩn, mãi lo ngắm nhìn cái gương mặt yêu nghiệt kia mà suýt chút …
… nước bọt cũng chảy ra bên ngoài.

 
Chương 96: 96: Dự Tiệc


Thực ra còn có Xuân Thuý, nhưng vì sợ cô mất mặt nên cô ấy lặng yên không nói.

Một phần cũng là do bản thân bị doạ sợ nên không dám nhớ lại
Kiều Uyển Nhi bị ôm ngang eo, nhưng cảnh tượng này chẳng hề lãng mạn như trong phim, ngược lại còn làm cho mọi người ở đó một phen hốt hoảng
Cô nghiên người ra sau, Lục Nghiên Dương một tay nắm lấy tay vịn cầu thang, một tay ôm lấy cô, cả người cũng chồm về phía trước
Cụ thể là lúc cô chao đảo muốn té, hắn đã nhanh chóng đỡ lấy, cũng may kịp thời nắm chặt lấy tay vịn, nếu không thì cả hai đã ngã nhào xuống dưới rồi
Mọi người có mặt, ngay cả cô cũng thở phào một hơi nhẹ nhõm.

Lục Nghiên Dương buông cô ra, trong giây phút đó đột nhiên Kiều Uyển Nhi có chút tiếc nuối
Hắn nhìn cô, chậm rãi lên tiếng - “ Thay đồ, chúng ta ra ngoài”

Kiều Uyển Nhi vốn đang định về phòng ngủ, nghe thấy hắn nói vậy, nghi hoặc hỏi
“ Đi đâu?”
“ Đến nhà bà nội”
“ Ồ” - Có chút ngượng, cô máy móc đi lên lầu, không hỏi thêm bất cứ thứ gì nữa
Tắm rửa, thay một bộ đồ nhã nhặn, vì đang đến kỳ cho nên cô không mặc váy, vì chúng khiến cô khó chịu
Áo trễ vai màu trắng kết hợp quần tây đen dài vẫn rất hợp với cô
Kiều Uyển Nhi xuống dưới tầng, mái tóc dài màu nâu uốn lượn được vén qua một bên tai, xương quai xanh ẩn hiện, bộ dạng mềm yếu khiến cho bao nhiêu người muốn đến bên cạnh mà che chở
Lục Nghiên Dương đứng ở ngoài mở cửa phụ giúp cô, hôm nay hắn ăn vận đơn giản cho nên cô cũng không muốn quá cầu kỳ.

Nhưng mà chỉ là trang phục bình thường mà hắn cũng nổi bật là sao?
Trong lúc cô nghĩ ngợi thì chiếc xe đã đến biệt thự.

Truyện Điền Văn
Ánh đèn lung linh chói mắt, cứ tưởng hôm nay chỉ đơn giản đến đây dùng bữa, sao lại có nhiều ngừoi thế kia?
Đang lúc hắn định xuống xe thì cô bất chợt vươn tay, đặt lên mu bàn tay rắn chắc
Lục Nghiên Dương cứng đờ, còn cô thì không có bất cứ ý gì khác, chăm chú nhìn dòng người bên ngoài, mấp máy môi
“ Hôm nay … có tổ chức tiệc?”
Hắn lúc này mới chú ý nhìn theo, vốn dĩ chỉ là một bữa cơm, sao lại có nhiều người thế kia?
“ Chỉ là bữa cơm nhỏ thôi, đừng lo”
“ Ừm” - Cô cũng rất nhanh nhảu mà đáp lời

Khác với vẻ lo lắng cô sẽ cảm thấy không thoải mái, Kiều Uyển Nhi lại rất hào hứng, dường như cô đã tìm thấy được điều thú vị
Môi hồng nhếch lên, cô tự tin bước xuống xe và cùng hắn đi vào trong
Quả nhiên những người có mặt ở đây, nam thì âu phục, nữ thì váy hoa, đeo rất nhiều trang sức, dường như hận không thể đem cả gia tài dát lên người mình vậy
Nhìn thì giống như đang tổ chức một buổi tiệc giao lưu
Bánh ngọt đẹp mắt được bày biện khá công phu, rượu ngoại đắc tiền được người làm đem ra không ngớt
Không khí rất náo nhiệt
Đặc biệt là khi cô cùng hắn bước vào, ai ở đây cũng đều nhìn họ.

Niềm nở cười tươi luôn miệng cung kính
“ Lục tổng, ngài khoẻ chứ?”
Và, họ chỉ chào hắn chứ tuyệt nhiên không quan tâm gì đến ngừoi vợ đang đi bên cạnh là cô
Kiều Uyển Nhi cũng không có gì bực tức, ngược lại còn cảm thấy tiếp theo sẽ có một màn rất hay
Chắc là đám người ở đây đều đã khẳng định cô chỉ là một bức bình phong không có tiếng nói

Xem xem, ánh mắt khinh thường họ nhìn cô, như muốn xuyên thủng vậy
Gương mặt cô hờ hững như không quan tâm đến điều gì, nhưng thực chất trong lòng đang rất vui
Có kịch hay sao có thể không vui?
Nhìn thấy Thôi Tử Niệm đi đến, Kiều Uyển Nhi cười thầm trong lòng
Đấy~ kịch hay đang tới
Bà cầm trên tay ly rượu, hoà nhã chào hỏi với mọi người
Đúng như những gì dự đoán, bà ấy tiến đến gần chỗ của bọn họ, thân thiện cười
“ Nghiên Dương, con đến rồi sao? Mau vào trong đi, có một bất ngờ mà mẹ đặc biệt chuẩn bị, chắc chắn con sẽ rất thích”
Mặt hắn lạnh tanh, đám người xung quanh sợ nằm không dính đạn, nhưng cũng không dám chống đối Thôi Tử Niệm, chỉ nhàn nhạt mà ở bên cạnh nói thêm vài câu
“ Vì bữa tiệc hôm nay, phu nhân đã bỏ rất nhiều tâm huyết”.

 
Chương 97: 97: Thiếu Phu Nhân


Kiều Uyển Nhi ở bên cạnh, nhìn quan cảnh xung quanh cũng gật gù tán thưởng theo
Người ngoài nhìn vào liền thấy cô đang đồng tình, nhưng thực chất suy nghĩ của cô rất khác
Bà ấy đúng là vì để cô mất mặt mà tốn rất nhiều tâm tư
Biết rõ hắn không thích giả tạo, công thêm chuyện hôm qua bà đến nhà gây náo loạn nhưng bây giừo lại cười nói để tỏ vẻ mẹ con hoà thuận, Lục Nghiên Dương chỉ muốn đi khỏi nơi này
Nhưng có ích gì chứ? Cô gái đang đứng bên cạnh hắn dường như rất hứng thú xem đám ngừoi ở đây diễn trò
Bộ dạng thờ ơ nhưng trong lòng đang cười thầm bọn người ngu ngốc này làm cho tâm trạng hắn giãn ra rất nhiều
Dẫu biết cô ở một mình thì cũng chẳng hề hấn gì, nhưng lại lo lắng.

Kết quả dù không thích nhưng vẫn đứng đây với cô
Từ trong đám đông, một cô gái với dung mạo tuyệt trần đang tiến đến.


Chiếc váy cúp ngực khoe trọn đôi gò bồng nhấp nhô, váy đuôi cá cắt xẻ táo bạo khiến cho đường cong của cô ấy càng thêm nổi bật.

Trên mặt cô gái cong lên nụ cười mê hoặc, âm thanh trong trẻo như suối vang lên, thu hút mọi ánh nhìn
“ Dương”
Dương ở đây là gọi hắn chứ không ai khác
Chân mày cô nhếch lên đầy hứng thú, còn hắn nhíu lại, khung cảnh trước mắt đối với hắn chẳng khác nào một mớ hổ lốn có thể làm cho tình cảm giữa vợ chồng hắn sứt mẻ
Kiều Uyển Nhi lại gật gù.

Thì ra là mỹ nhân kế
Đáng lý đã định đi thăm bà nội, để lại cục diện hỗn độn này ở đây, ai muốn làm gì thì làm, nhưng xem ra kịch hay vẫn còn ở phía sau.

Vậy thì sao có thể thiếu vắng cô được?
Cô gái nhỏ bước đến trước mặt họ, ánh mắt đảo qua, quét lên người cô
Áo trễ vai và quần tay bảo thủ.

Nắm chắc được phần thắng, cô ấy nhếch môi, ánh mắt rõ xem thường rồi chăm chú nhìn hắn, ngọt giọng
“ Dương, thấy em thế nào?”
Hắn không trả lời, cô gái cũng không vì thế mà sượng mặt, ngược lại còn rất nũng nịu lên tiếng

“ Ưm, đừng có nhìn chằm chằm em như thế, người ta ngại”1
Kiều Uyển Nhi suýt thì bật cười thành tiếng, ai nhìn vào cũng thấy ánh mắt của hắn chính là
- Đừng có làm trò trước mặt tôi
Chứ không phải nhìn vì say mê, cô gái này đúng là cao thủ diễn trò đó
Thấy cục diện hơi gượng gạo, Thôi Tử Niệm lên tiếng
“ Nghiên Dương, con bé Lý Uyên biết con sẽ đến nên một tay lo liệu cả bữa tiệc hôm nay, đúng là có lòng mà”
“ Ai dô, nói vậy thì đây chẳng lẽ chính là Lục thiếu phu nhân?” - Một người đàn ông trung niên béo phệ lên tiếng
Thôi Tử Niệm nói thêm vào - “ Con bé này với Nghiên Dương nhà chúng tôi là thanh mai trúc mã, con bé chỉ mới 22 tuổi nhưng lại rất xuất sắc, gia cảnh lại tốt, không có điểm gì để chê cả”
Bà không phủ nhận, dương như trong lòng đang khẳng định Lý Uyên mới chính là vợ của hắn
“ Dương à, em nhớ anh lắm …” - Lý Uyên chạy đến, dường như đang muốn khoác thay hắn thì đã có một bàn tay mỹ miều chắn ngang hành động có phần nực cười của cô ta lại
Chưa nói hết câu đã bị cản, Lý Uyên không vui mà nói
“ Cô không thấy tôi và Dương đang nói chuyện hay sao, tránh ra đi”
‘Dương’, đang định dùng cái từ này khẳng định cô ta cùng hắn rất thân thiết?
Kiều Uyển Nhi cười cợt, dịu giọng -“ Lý tiểu thư thông cảm, lúc nãy vừa về đến nhà chưa kịp dùng cơm thì chúng tôi đã mặn nồng.


Nên giờ đây chồng tôi không có dư tinh lực cho cô đâu”
“ Giữa chốn đông người mà nói năng thế kia không biết ngượng hay sao?” - Thôi Tử Niệm cắn răng nói
“ Ơ, vậy … đây mới là thiếu phu nhân?” - Người đàn ông béo lên tiếng, mặt hơi tái xanh
Cục diện trở nên rất khó xử, tất nhiên là với đám người thích nhìn xem người khác bẽ mặt, với Kiều Uyển Nhi cô rất cao hứng
Lục Nghiên Dương sắc mặt đã không tốt từ khi thấy Thôi Tử Niệm và đám người này bày trò, hắn đã rất cố gắng giữ bình tĩnh, giọng nói thâm trầm vang lên như muốn nhấn chìm bọn họ xuống địa ngục
“ Không có lần sau”
Kiều Uyển Nhi như bắt được tần số, cô xoay người, bàn tay trượt dọc từ ngực lên đến bờ vai cường tráng của hắn, đầu tựa nhẹ, đánh dấu chủ quyền, giọng cô nũng nịu
“ Chồng~ anh nói vậy thì có khác gì đang nói với Đỗ tổng đây nếu còn nhận nhầm người thì xí nghiệp S và vốn đầu tư vào hạng mục phát triển chung cư AA sẽ chấm dứt đâu?”1.

 
Chương 98: 98: Diễn Tròn Vai


Nghe đến đây, ông ấy xanh mặt.

Điều làm cho ông bất ngờ chính là từ nãy đến giờ vẫn chưa giới thiệu vậy mà Kiều Uyển Nhi lại biết được ông ta là ai, đang muốn ký kết cái gì với công ty
“ Tôi … chỉ … chỉ là … chỉ là do thiếu phu nhân trông khá giống với Lý tiểu thư cho nên tôi...
Đúng đó, hơn nữa do cô mặc đồ...!nên chúng tôi tưởng thiếu phu nhân đây là thư ký của Lục tổng...!- vợ ông ấy lên tiếng giải thích
Nhưng càng nói lại càng khiến cho Lục Nghiên Dương không hài lòng.

Đám người có mắt như mì này đã làm sai còn dám đổ lỗi lên người vợ hắn?
Hay là hắn cho cái xí nghiệp chó chết kia thành cám ngay bây giờ
Kiều Uyển Nhi trượt tay xuống ngực hắn, vẽ vòng.


Bộ dạng hệt như yêu nữ hại nước hại dân của cô khiến cho đám người đó dù có tức tối cũng không làm gì được
Lục Nghiên Dương vòng tay ôm lấy eo cô, trông chẳng có gì là bài xích hay chán ghét như những lời mà Thôi Tử Niệm đem đi rêu rao.

Sắc mặt bà bây giờ trông vô cùng khó coi
Vốn định chia rẽ, nhưng chẳng những không được mà còn phải muối mặt biết bao nhiêu người
Kiều Uyển Nhi nhìn về phía đám người lúc nãy trông vô cùng đắc ý mà bây giờ lại sợ hãi chỉ muốn chạy khỏi nơi này ngay lập tức, mỉm cười rồi lên tiếng
“ Nói về giống nhau, thì Lý Uyên nhỏ tuổi hơn tôi.

Cô ấy sinh sau đẻ muộn nên nếu nói cô ấy giống tôi thì mới hợp lý.

Đỗ tổng … ngài thấy có đúng không?”
“ Đúng đúng đúng, là do tôi nói nhầm rồi.

Lý tiểu thư đây có vài phần trông rất giống thiếu phu nhân, nhưng mà không thể so được với cô”
Lý Uyên đứng đó, chết trân.

Tức muốn lao đến tát cho cô một cái nhưng chẳng thể làm gì
Từ nãy đến giờ đứng yên nghe bọn họ lảm nhảm, cũng nên để cho đám người thích gây khó dễ cho người yếu thế này biết cô không phải con cọp giấy, muốn làm gì thì làm
“ Nếu nói là thư ký, thì tôi đã phải làm loạn cả tuần thì chồng tôi mới đồng ý để tôi đến công ty.

Có được công việc đúng là khổ sở mà~ Dù bằng cấp của tôi có cao nhưng mà … haizzz”

Hàm ý quá rõ, có học lực cao nhưng nếu không phải cô là vợ hắn thì còn lâu mới được đặc quyền này
Lục Nghiên Dương nhìn cô không thoát ra được, cái tiểu hồ ly này vậy mà diễn trò lại cứ như thật.

Chắc đây là đam mê của cô
Nhớ đến lần cô vì muốn có một công việc mà chủ động leo lên giường hắn, trên gương mặt u ám loé lên nụ cười cưng chiều bất lực mà giang hồ đồn đãi, khiến cho đám người có mặt tại đó cơ hàm muốn rơi xuống đất
Nếu ngày nào cô cũng làm loạn như vậy thì tốt biết mấy
Đám người vốn không để cô vào mắt nay lại sợ hãi, không biết cô có vì chuyện này mà khiến cho họ gặp trở ngại gì không
Kiều Uyển Nhi cảm thấy mọi chuyện đến đây nên để cho ngừoi bày ra giải quyết, cô nhún vai, phủi bỏ trách nhiệm mà rời đi
“ Mọi người cứ tự nhiên, tôi phải đi gặp bà nội”
Tâm trạng cực kỳ vui vẻ, nhìn thấy nét mặt của đám người đó cô thực sự chỉ muốn vứt bỏ hình tượng mà cười lớn
Nhưng mà …
Cái người đàn ông này sao không đi tiếp đón cô thanh mai trúc mã kia đi, cứ đứng bên cạnh cô làm gì.

Tay hắn vẫn đặt ở ngang eo cô, đã đi khuất và chẳng còn bóng người nào cũng không chịu bỏ ra
Kiều Uyển Nhi giả vờ như đang nhìn quang cảnh xung quanh nhưng thực ra đang xem thử có người đi theo hay không, xác định chẳng có ai cô mới nhẹ giọng lên tiếng

“ Không cần diễn nữa đâu”
“ Ừm” - Hắn qua quích trả lời, song, vẫn không hề buông tay
“ ……” - Kiều Uyển Nhi quái gỡ nhìn sang, cuối cùng vẫn không nhịn được mà nói
“ Anh buông tay ra đi”
“ Không phải muốn đóng vai gia đình hạnh phúc sao? Diễn thì diễn cho trót đi”
“ Tôi …” - Kiều Uyển Nhi đơ luôn
Không phải bình thường ít nói lắm hay sao, tự dưng bây giờ lại nói nhiều, lại còn khiến cho cô cứng miệng không phản bác được gì
Còn đang liếm môi định cãi tay đôi thì nghe thấy giọng người đàn ông lẩm nhẩm
“ Em có thể diễn … nhưng tôi thì không phải đâu …”1
Bàn tay đặt bên eo cô siết chặt, Kiều Uyển Nhi đờ người ra
Cả hai người không ai nói gì nữa, yên lặng bước đi.

 
Chương 99: 99: Đắc Ý


Một màn dưới sãnh lúc nãy lọt vào mắt Tào Cẩm Hoa đang ung dung đứng trên lầu quan sát từ nãy đến giờ.

Gương mặt bà tràn đầy phúc hậu, không có ý gì chán ghét
Dường như cũng giống với Kiều Uyển Nhi, xem cả đám bên dưới diễn kịch
Nhìn thấy hai vợ chồng thân mật bước lên, bà cười cười
“ Hai đứa đến rồi sao? Vốn chỉ là một bữa ăn bình thường, ai ngờ mẹ con lại gọi nhiều người đến thế này … thôi thì trông cũng vui.

Đúng không, cháu dâu?”
Kiều Uyển Nhi cười, bà nội của hắn cứ như nhìn thấu tâm tư của cô vậy
Còn đang mở miệng định nói gì đó thì bà đã nhanh chóng nói trước
“ Ồ, có chuyện gì ….” - Giọng nói trêu chọc kéo dài, cười cợt khi thấy biểu tình hiện tại, Tào Cẩm Hoa ngân giọng nói thêm
“ Sao cả hai đứa lại đỏ mặt thế kia?”
Kiều Uyển Nhi bẽn lẽn, ngại ngùng xoay sang nhìn hắn đôi chút, đợi giải vây.


Ai ngờ chỉ thấy tên đô con này nhìn đi nơi khác, trốn tránh
Hết cách, buộc lòng cô phải bịa ra một lý do
“ Có … có lẽ là do … con ăn trúng đồ cay … nên mặt mới trông như thế”
Bà cười, nhìn sang hắn rồi hỏi
“ Nghiên Dương cũng giống vậy à?”
“ …….” - Hắn có ý tránh né ánh mắt lão luyện của bà mình, một hồi lâu sau bà vẫn không buông tha, nhìn chằm chằm thì Lục Nghiên Dương mới nhẹ “Dạ” một cái
“Ừm … đám người làm trong nhà cũng thật là … vậy mà ban nãy còn dám nói với ta trong bữa tiệc rượu chỉ toàn là bánh ngọt …”
Lục Nghiên Dương và Kiều Uyển Nhi - “ ……”
Sau khi đã chọc ghẹo cho thoả đam mê, Tào Cẩm Hoa lên tiếng
“ Thôi, dù sao thì ta già rồi, không thích náo nhiệt.

Hai đứa cố thêm chút nữa, ta viện lý do tuổi tác đuổi cái đám bên dưới về rồi cùng dùng cơm tối”
Dù sao buổi tiệc cũng chỉ mới bắt đầu, nếu như bây giờ buổi khách thì thể diện của mẹ chồng chắc chắn mất sạch.

Người bà nội này tuy không thẳng thắng nói rõ, nhưng có thể biết được bà không muốn ai khó xử
Mặc khác, cô cũng không cần đi gây chuyện lung tung để bọn hộ buồn bực bỏ về.

Cứ nghỉ ngơi rồi để bà nội hạ màn
“ Nghe theo bà nội tất” - Kiều Uyển Nhi cúi đầu lên tiếng
“ Cái miệng nhỏ nhắn này đúng là ngọt” - Tào Cẩm Hoa cười
Kiều Uyển Nhi cũng cười theo, vì cô cảm thấy rất thoải mái.

Hơn nữa, đang nôn nóng hóng hạ màn, ngày hôm nay đúng là đặc sắc mà
Lục Nghiên Dương đứng bên cạnh, tâm tình liền vui hơn.


Nếu biết trước cả hai hợp nhau thế này thì hắn đã dọn về đây sống chung, vậy thì sẽ có thêm người bảo vệ vợ hắn rồi
Dù biết người mà hắn thích, bà nội cũng sẽ thích, nhưng tân hôn, Lục tổng đương nhiên muốn hai vợ chồng tận hưởng không gian riêng
Vài năm nữa nếu được thì sẽ dọn về ở cùng bà nội.

Nhìn Kiều Uyển Nhi vui vẻ, chắc chắn cô cũng sẽ đồng ý thôi
Còn đang định quên đi chuyện xấu hổ khi nãy thì bà lên tiếng
“ Được rồi, xuống dưới tìm nước uống để bớt cay đi”
“ …….”
Gặp Tào Cẩm Hoa xong, họ lại phải đi xuống sãnh.

Một phần là nếu cứ ở trên đó mãi không xuống thì đám ngừoi bên dưới lại bịa chuyện ăn nói linh tinh.

Phần còn lại là nếu không hóng hớt được chuyện họ nói thì Kiều Uyển Nhi chịu không nỗi
Chứ không phải vì cô không muốn họ nói bậy bạ xuyên tạc.

Dù có nói gì thì cô cũng vậy thôi, chẳng ảnh hưởng gì cả
Kiều Uyển Nhi dạo vài vòng, nhìn món ăn đẹp mắt thực không nở ăn.


Nếu là trước đây cùng cha mẹ đi đến các buổi tiệc thì cô đã sớm chạy ra ngoài hóng gió lạnh
Bây giờ không còn gia đình, lại thoải mái thế này … mỉa mai không cơ chứ?
Xuyên suốt buổi tiệc không ít lần cô chạm mắt Thôi Tử Niệm, bà ấy kéo Lý Uyên đi giới thiệu với mọi người như thể đó mới chính là con dâu mình
Vẻ mặt kênh kiệu của cô ấy tất nhiên không làm hài lòng một số phu nhân.

||||| Truyện đề cử: Bạn Chanh |||||
Kiều Uyển Nhi mang tâm thế đi hóng chuyện vui nên khi thấy dáng vẻ đắc thắng của cô ta cũng không nghĩ ngợi nhiều.

Ngược lại còn cảm thấy có chút buồn cười
Nhất là khi cả hai chạm mắt nhau, Lý Uyên vênh váo hất cằm hệt như đang muốn nói rằng Kiều Uyển Nhi chẳng qua chỉ là bức bình phong không hơn không kém
Lúc nãy bị cô làm bẽ mặt còn cảm thấy chưa đủ, cứ muốn khiêu khích.

Thôi thì nêu cô cứ thế bỏ qua thì phụ lòng người ta quá, đợi cơ hội đến sẽ ‘chào hỏi’ một vài câu mới được.

 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom