Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện Của Tui À!

Diễn Đàn Truyện Của Tui À là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Full Cuộc Hôn Nhân Vô Nghĩa

Chương 160: 160: Xin Lỗi


Kiều Uyển Nhi thấy hắn ngồi khúm núm không thoải mái, còn chẳng dám chiếm chỗ dù phòng này là phòng của cả hai, dáng ngồi cực kỳ khiêm tốn khiến cho cô có cảm giác bản thân là kẻ xấu, đang cố gắng bắt nạt người yếu đuối.

Ừ, đúng là cô đang bắt nạt hắn nha, ai bảo dám trêu cô làm gì?
Cô vỗ vỗ lên chỗ nệm bên cạnh, lười biếng mà nói:
“ Đến đây”.

Lục Nghiên Dương nghe thấy hiệu lệnh, chậm rãi ngồi vào vị trí đã được định sẵn.

Kiều Uyển Nhi vào giây phút đó có cảm giác bản thân giống như một vị vua đang sủng hạnh phi tần mới tiếng cung vậy.

Quyền lực và uy phong biết bao nhiêu.

Hắn nằm xuống, đắp chăn.

Cô xoay sang nhìn cái người to như con gấu nhưng lại chẳng dám thở mạnh kia, cất tiếng hỏi:
“ Thời gian qua giả bệnh vui không?”.

“ …….

.

…… anh … thực sự bị thương”.

Người đàn ông nhỏ giọng thều thào, đáp lại hắn chính là cái nhìn khinh bỉ của cô gái nằm bên cạnh.

Kiều Uyển Nhi cũng không có tức giận đá người nào đó xuống giường, chỉ hỏi thêm:

“ Vậy thì, tại sao khỏi rồi mà vẫn nói là bị đau”.

“…….

.

”.

Biết rằng bản thân không thể nói lại, hắn đồng ý chịu thua khẽ lên tiếng:
“ Anh … sai rồi”.

“ Không phải anh sai thì còn ai vào đây?”.

“……….

.

” - Lục Nghiên Dương sợ toát cả mồ hôi, nhưng vẫn cố gắng nói ra hết tất cả suy nghĩ trong lòng.

“ Anh … chẳng qua … chỉ muốn được em chăm sóc”.

Kiều Uyển Nhi nhìn hắn chăm chăm, gát một tay lên thái dương chống ở đó mà nghe chuyện, thậm chí còn không giấu nỗi hứng thú mà “Ồ” một tiếng.

“ Muốn được chăm cho nên mới nói dối à?”.

Còn chưa kịp giải thích thì cô đã sẵn giọng hỏi thêm:
“ Nếu anh khỏi hẳn thì em sẽ không chăm anh nữa, bỏ bê anh đến già.

Ý anh có phải là như vậy không?”.

“ …….

.

”.

Chiếc gối đang nằm thấm đẫm mồ hôi, hắn chỉ có thể nhìn lên trần nhà né tránh ánh mắt nhìn thì có vẻ bình thản nhưng thực chất muốn giết ngừoi của vợ mình.

Cô gái nằm xuống, thở dài:
“ Làm cho người lo lắng cho mình phải ưu phiền không phải là cách tốt để thể hiện tình cảm đâu”.

“…….

”.

“ Hiểu không?” - Thấy hắn không trả lời, cô đe doạ.


“ Hiểu” - Người nào đó sợ đến cực điểm đành phải nghe theo đáp một câu thật rõ ràng ngắn gọn.

“ Sau này muốn gì thì phải nói ra, không được cư xử giống như chuyện này nữa có biết không?”.

“ Anh biết rồi”.

Như thể chỉ chờ cô nói ra câu này, hắn nhanh chóng đáp lại.

“ Chuyện này kết thúc ở đây”.

“ Ừm ừm” - Hắn tán đồng.

Kiều Uyển Nhi xoay lưng về phía hắn, cố che giấu nụ cười.

Cái gì thế này, cái tên lầm lỳ ít nói này lúc đầu cứ nghĩ hắn là tảng băng lạnh lùng khó ưa cơ.

Ai mà ngờ chồng cô lại đáng yêu thế này cơ chứ?
Vốn dĩ lý do tại sao hắn lại nói dối, cô biết rõ.

Nhưng khi thấy bộ dạng khúm núm muốn được tha thứ của hắn thì máu muốn bắt nạt người khác của cô lại trỗi dậy.

Bộ dạng hắn cật lực lấy lòng, sợ cô giận của hắn khiến cho Kiều Uyển Nhi muốn bắt nạt một phen.

Đang lúc đắc ý, thì phía sau lưng cảm thấy một cỗ hơi nóng hệt như dung nham núi lửa đang cố áp vào người mình.

Kiều Uyển Nhi xoay đầu ra sau liền thấy hắn đang lấn tới, vòng tay mạnh mẽ to lớn ôm cô vào lòng.

Trái ngược với cái bá khí bức ép người khác không thở được kia, giọng nói của hắn lại chẳng có chút đe doạ nào:
“ Anh … muốn ôm”.

“ Nóng lắm” - Cô chê bai.

Người đàn ông cầm điều khiển giảm nhiệt độ xuống rồi dúi đầu vào cổ cô.


Kiều Uyển Nhi véo cánh tay của hắn, bất mãn:
“ Anh ôm cái gối đi”.

“ Anh muốn ôm em”.

Nghe giọng hắn có chút nũng nịu, cô dù muốn đẩy ra cũng không thể nào làm được, thở dài bất lực rồi nhẹ giọng mà nói:
“ Chỉ ôm một chút thôi đấy”.

“ Ừm” - Hắn vui vẻ đồng ý ngay, siết chặt vòng tay.

Chát!!!
Âm thanh thâm thuý vang lên, kèm theo câu nói tức giận cảu cô gái khi thấy bàn tay của hắn mò mẫm xuống dưới mông của mình:
“ Anh sờ đi đâu vậy hả?”.

Lục Nghiên Dương không biết xấu hổ, đã lợi dụng còn tỏ ra bản thân không biết gì, vô tội vạ mà nói:
“ Anh không cố ý”.

“ Đừng có động lung tung, cẩn thận bằng không tay anh không còn đâu”.

“ Ừm”.

Người đàn ông vô cùng vô cùng tuân theo những gì mà vợ mình nói, ngoan ngoãn đến mức Kiều Uyển Nhi phải thắc mắc rằng rốt cuộc con ngừoi có thể thay đổi đến mức độ nào trong thời gian ngắn.

.

 
Chương 161: 161: Bình Phong


Nếu như cô không lén trốn đi thì còn lâu hắn mới thay đổi nhanh chóng như vậy.

Vì sợ mất đi người mình yêu cho nên hắn bỏ qua cái vấn đề sỉ diện gì gì đó, nói nhiều hơn, mặt dày hơn.

Chỉ cần có thể giữ cô ở bên cạnh, hắn vứt bỏ tự tôn thì có sao?
*********
Nửa đêm, căn phòng với làn gió nhẹ nhàng mát lạnh của điều hoà lan toả khắp nơi.

Trong cái không gian những tưởng sẽ yên bình đó, thỉnh thoảng sẽ nghe được giọng nói đầy bất mãn của cô gái:
“ Á, anh … anh c ởi đồ làm gì?!!!”.


“ Nóng~”.

“ Hạ nhiệt xuống, anh đừng … á~ anh anh anh … đừng có cho vào~”.

Cả đêm trong căn phòng kín, tiếng r3n rỉ của cô gái xen lẫn âm thanh giống như con thú hoang dại của người đàn ông và da thịt va chạm.

Vì hôm qua đã làm cho cô chật vật nên hôm nay hắn tốt bụng không làm đến sáng.

Nhìn cô vợ đang nằm ngủ bên cạnh, Lục Nghiên Dương cừoi tủm tỉm, hắn hôn nhẹ lên gò má của cô, khẽ thì thầm;
“ Sau này, mong em chiếu cố cho anh”.

Kiều Uyển Nhi mệt mỏi nằm mê man, tuy nghe rất rõ những gì hắn nói nhưng không mở nỗi mắt ra và hé miệng trả lời, trong bụng thầm nghĩ

- Chiếu cố cái đầu anh, tên khốn kiếp.

Hôm sau tỉnh giấc, suýt chút thì quên bản thân là ai.

Cô lê thân thể vào phòng tắm, nhìn những dấu đỏ trên người mình mà miệng cười không nỗi.

Cái tên này, là do hắn tiếp thu nhanh hay là thừa cơ làm càn?
Bảo muốn gì thì phải nói ra suy nghĩ thì cô mới có thể biết, hắn cũng có nói nhưng mà cái cô muốn hắn nói đâu phải là cái này đâu chứ?!!!
Haizzz, bây giờ rút lại những lời đã nói thì có quá muộn hay không đây?
Kiều Uyển Nhi vịn vào tường khẽ từng bước đi xuống dưới lầu, sắc mặt cứ như phải tăng ca mỗi đêm và không được ngủ.

Người đàn ông ngồi bên dưới bàn ăn thì trái ngược lại, da dẻ hắn mịn màng, tinh thần tươi tỉnh hơn những ngày thường.

Тr.

 
Chương 162: 162: Hiến Kế


Hắn nhìn thấy hai cái con người kia giải quyết chuyện của bản thân không xong còn dám kéo vợ mình vào thì ngứa cả mắt, vôi chạy ra ngăn cản.

Giọng nói hết sức khó chịu:
“ Giám đốc Bạch và tổng giám đốc Hạ muốn bàn công việc thì ngồi vào ghế, tôi sẽ nói nhân viên đem trà và bánh lên rồi cùng nhau bàn luận, đừng có lôi lôi kéo kéo vợ tôi”.

Bạch Diệp Phi Yến nhìn thấy hắn liền nhẹ lòng, có hắn ở đây thì cái tên kia sẽ không còn đeo bám nhưng vẫn không quên cảnh giác nhìn anh chăm chăm.

Hạ Đông Quân đúng là số khổ, nhìn thấy cô phòng bị thế kia cũng chẳng dám làm gì nữa, buồn thiu đứng yên một chỗ.

“ Lục tổng, tôi đã bàn giao công việc cho người khác rồi.

Hôm nay đến đây chỉ là làm theo lời anh trai, nói rõ một câu với anh.

Xong chuyện rồi, tôi xin phép”.

Nói xong, Bạch Diệp Phi Yến chạy đi mất, cô chẳng dám ở lại đó thêm một giây một phút nào đâu, cái tên kia dai còn hơn cả đỉa đói.

Alex vốn muốn đuổi theo nhưng lại bị sếp của mình ngăn cản.

Anh gấp gáp sắp điên, nóng ruột mà lên tiếng:

“ Đừng có ngăn tôi, còn không bám theo thì cô ấy sẽ chạy mất”.

“ Câu đeo bám như đỉa không có tác dụng gì đâu, có khi còn khiến cô ấy sợ hãi thêm.

Chờ ít lâu nữa, để cô ấy bình tĩnh rồi hẳn đến gặp”.

Lục Nghiên Dương mù tịt về chuyện tình cảm, lại không giỏi đưa ra những lời góp ý có ích nhưng quả thực lần này hắn nói lại rất đúng.

Vì kích động nên Hạ Đông Quân mỗi lần tìm đến Bạch Diệp Phi Yến đều rất hùng hổ, lần nào cũng hỏi cô tại sao lại chia tay mà không nói rõ lý do.

Bạch tiểu thư đã giải thích rõ ràng nhưng anh vẫn một mực không hiểu.

Kết quả, chuyện thì chẳng giải quyết được đến đâu cả, mà anh thì lại càng ngày càng giống một tên đeo bám.

Cô ấy làm sao có thể không sợ được cơ chứ?
Tuy anh đẹp trai, giàu có nhưng không có nghĩa là anh được quyền bám đuôi con gái nhà người ta nha.

Hơn thế nữa, Bạch Diệp Phi Yến gia đình như thế nào? Loại người nào cô ấy chưa từng gặp qua cơ chứ?
Đừng nghĩ anh được vẻ ngoài sáng lán thì muốn làm gì cũng được.

Cô chưa tìm ngừoi bẻ gãy chân anh là đã nể mặt chuyện tình cảm trước đây lắm rồi.

Tuy đang rất sốt ruột và nóng lòng, nhưng nghe thấy những lời hắn nói có chút lọt vào tai, anh nghe theo.

Cũng may có được người bạn thân này để chia sẻ và cho lời khuyên, nếu không thì anh cũng không biết phải làm sao nữa.

Hạ Đông Quân giờ đây hệt như con thuyền bị mất đi hoa tiêu, lại chẳng có la bàn và bị lạc vào vùng tam giác quỷ, có hắn khuyên nhủ thực là may.

Anh có chút xúc động mà lên tiếng:
“ Bị gì mà hôm nay nói năng trôi chảy thế?”.

“………”.

Kiều Uyển Nhi đứng bên cạnh cố nén cười, đúng là không ai hiểu rõ tính tình của hắn hơn Hạ Đông Quân.

Ngoài bị Bạch Diệp Phi Yến làm cho sốc ra thì giờ đây cũng bị hắn doạ cho sợ.


Tội cho anh.

Hạ Đông Quân cũng nên biết ơn Bạch Diệp Phi Yến không làm lớn chuyện, nếu không với gia thế nhà họ thì anh đã sớm đăng xuất khỏi Trái Đất rồi, làm gì còn mạng mà tìm gặp bao nhiêu lần gây rắc rối cho cô ấy?
Lục Nghiên Dương nhìn thấy bạn thân đau buồn, liền nói gì đó an ủi:
“ Sửa cái tính nết đi”.

1
Hạ Đông Quân:
“……….

”.

Kiều Uyển Nhi:
“………….

”.

Cô lắc lắc đầu, lấy điện thoại từ trong túi xách ra tra gì đó rồi đưa cho anh xem:
“ Thay vì cứ đi theo hỏi rõ lý do thì anh nên tham khảo quyển sách này có lẽ sẽ tốt hơn”.

Nghe thấy sách, đột nhiên sau gáy của Lục tổng cảm giác hơi ngứa ngáy.

Đừng có bảo quyển sách mà cô nói ….

Alex ảo não nhìn vào màn hình điện thoại, giọng nói có chút nghi hoặc đọc lên tên quyển sách:
“ Một trăm … cách … dỗ vợ?”.


Kiều Uyển Nhi lén nhìn ai đó đang giả vờ không nghe, cố cao giọng nói:
“ Đúng, quyển sách này có người đã áp~ dụng, nghe nói là kết quả tốt lắm”.

Hạ Đông Quân nhìn vào điện thoại, lát sau khẽ thở dài rồi lên tiếng:
“ Cảm ơn ý tốt của cô, nhưng … không được đâu”.

Kiều Uyển Nhi thắc mắc hỏi:
“ Tại sao lại không được? Quyển sách này bán rất chạy nha, hơn nữa lượt đánh giá cũng rất cao”.

Hạ Đông Quân đau khổ che đi gương mặt rồi lên tiếng:
“ Quyển sách này bày cách để dỗ vợ, tôi làm gì có vợ mà dỗ cơ chứ?!!!!!!”.

“……….

.

”.

.

 
Chương 163: 163: Bỏ Bạn Bỏ Bè


Không gian yên lặng như tờ, Kiều Uyển Nhi nhìn hắn đang đứng một góc, lại đưa ánh mắt khinh bỉ về phía Hạ Đông Quân.

Hết gật đầu rồi lại lắc đầu, nhìn xa xăm rồi lại nhìn xuống dưới chân, thở dài.

Ông trời tạo ra vạn vật, sao lại có thể tạo ra cái người EQ còn kém hơn cô?
Kiều Uyển Nhi tự hỏi, rốt cuộc Bạch Diệp Phi Yến tạo ra bao nhiêu nghiệp chướng trong kiếp trước và trong kiếp này cô có bao nhiêu sức chịu đựng lẫn sự kiên trì mà có thể tìm hiểu Hạ Đông Quân trong một khoảng thời gian dài đằng đẵng.

Lúc đầu cảm thấy tiếc nuối cho một anh chàng vừa có ngoại hình lẫn học thức thì giờ đây cô đồng cảm sâu sắc với Bạch Diệp Phi Yến.

Thời gian qua đối với cô ấy chắc là một cơn ác mộng dai dẳng mà cô ấy muốn xoá bỏ khỏi cuộc đời.

Cô đang phải điều chỉnh tâm trạng thì liền nghe Hạ Đông Quân nói thêm:
“ Nếu Phi Yến đồng ý gả cho tôi thì quyển sách này mới có thể mua về áp dụng”.

Kiều Uyển Nhi nở nụ cười, gương mặt tươi như hoa nhưng lại khiến cho chồng cô lúc nãy còn đang muốn ôm vợ mà giờ đây lại né xa nhất có thể.

Nếu bây giờ có nắm lá ngón trong tay …1

À không, cô đã hiểu được câu nói thâm thuý mà ông bà đã từng dạy.

Sống thế nào thì sẽ chơi với bạn bè như vậy.

Cô đưa mắt nhìn hắn, cười.

Gương mặt xinh đẹp như đang muốn khen ngợi:
- Cả hai người đúng là trời sinh một cặp, có thể tìm thấy và kết bạn với nhau lâu như thế này đúng là có lý do.

Kiều Uyển Nhi vỗ vỗ vai Hạ Đông Quân, cô lại cười:
“ Quả nhiên …”.

Ngưng một lúc.

Anh nhìn cô, chồng cô cũng nhìn cô, nước bọt cũng không dám nuốt vì căng thẳng.

Chỉ vài giây thôi nhưng trong đầu của Kiều Uyển Nhi đã có thể hình dung được thời kỳ Kỷ Phấn Trắng đến thời hiện đại bấy giờ, cô nói thêm:
“ Không có gì là tự nhiên xảy ra cả”.

Nghe thấy những lời cô nói, giám đốc Hạ rùng mình.

Còn ngơ ngác chưa hiểu gì thì cô đã xoay người rời đi, anh chỉ có thể lớn giọng hỏi theo:
“ Đừng, nói rõ cho tôi biết đi!!!”.

Nếu để nói cho rõ giữa bạn bè và người yêu bạn sẽ chọn ai, thì hầu hết ai ai cũng đều sẽ bảo không bao giờ bỏ mặt anh em của mình khi đang đau khổ.

1
Nhưng đó chỉ là nói miệng thôi.

Hạ Đông Quân cười nhạt, nhìn thấy người bạn thân nhất bỏ đi phía sau và chẳng hề có dấu hiệu quan tâm gì đến nỗi đau của anh thì Hạ tổng đã biết, kiếp này mình đã kết giao nhầm người rồi.


Bao nhiêu khó khăn gian khổ cùng nhau gây dựng nên địa vị ngày hôm nay chẳng là gì trong mắt hắn cả.

Bạn bè là gì kia chứ?
Haha, nực cười biết bao nhiêu.

*******
Kiều Uyển Nhi đến nhà ăn gọi một suất nhiều thịt, hắn cũng làm theo gọi hệt những gì cô đã gọi.

Đây là lần hiếm hoi sếp đến canteen công ty dùng bữa, ai ai cũng đều nhìn hắn như thể thấy được sinh vật quý hiếm.

Lục tổng không thích cái nhìn soi mói của người khác, nhanh chóng lườm tập thể.

Xung quanh ai tập trung vào phần ăn của ngừoi nấy, không dám tò mò mà lén nhìn hắn thêm một lần nào nữa.

Đang lúc Lục Nghiên Dương xù lông lên như một con nhím thì Kiều Uyển Nhi đang ngồi phía đối diện đã mở miệng châm biếm một câu:
“ Ông trời để cho anh và Hạ Đông Quân gặp nhau … đúng là … sao có thể hợp nhau đến thế?”.

“ Anh không hợp với cậu ta, anh chỉ hợp với em”.

Nghe thấy những lời hắn nói, gương mặt cô tỏ vẻ chán ghét, còn những người xung quanh dù không dám nhìn nhưng vẫn cố vểnh tai lên để nghe.

Hầu hết những người nghe thấy đều có triệu chứng phát bệnh thế này:
“ Khụ khụ …”.


“ Sặc”.

Đương nhiên là không ngờ người khô khan chỉ có mỗi biểu cảm trên gương mặt khi lấy vợ rồi thì cũng giống như bao người khác.

Cứ tưởng sếp là robot cơ, không ngờ … cũng biết nói ra những lời đường mật nịnh nọt.

Quan sát tình hình cảm thấy không ổn, Kiều Uyển Nhi cố ăn thật nhanh để rời khỏi cái nơi thị phi này nhanh nhất có thể.

Hạ Liên Tâm ngồi ở cách đó không xa, vì sếp tổng đang ngồi nên cô ấy không dám đến trò chuyện với Kiều Uyển Nhi, vốn mang tính cách hướng nội khi ở nhà và hướng ngoại lúc ở cơ quan, muốn ngồi gần hóng hớt vài chuyện nhưng khi nghe thấy những lời của hắn nói Hạ Liên Tâm suýt té xuống ghế.

1
Nếu không che miệng kịp thời thì cô ấy đã la to lên:
“ Holy shit”.

.

 
Chương 164: 164: Sống Không Hạnh Phúc


Lục Nghiên Dương nói ra những câu sến súa giữa chốn đông người không còn thấy ngại ngùng nữa, ngược lại là Kiều Uyển Nhi, cô không biết giấu mặt vào đâu.
Cô đã qua cái tuổi thích được người ta biểu lộ tình cảm ở nơi công cộng rồi.
Ăn xong cô chuồn đi mất, nhìn thấy Hạ Liên Tâm đang lộ rõ gương mặt nhắn nhó, cô đi ngang qua rồi nắm tay cô ấy kéo đi, miệng lúng túng lên tiếng:
“ À, Liên Tâm, chúng … chúng ta đi nói chuyện một chút”.
Lục Nghiên Dương bị vợ bỏ rơi, lạc lõng vô cùng nhưng không dám ý kiến.

Thui thủi bỏ về phòng làm việc một mình, hắn có chút bất ngờ khi Hạ Đông Quân vẫn còn ở đó chưa chịu đi.
Anh nhìn thấy hắn vào, quở trách:
“ Trọng sắc khinh bạn”.
Hắn cũng không nói gì, như đang ngầm thừa nhận rằng giá trị của người bạn này trong lòng không to cho lắm.
Kiều Uyển Nhi kéo Hạ Liên Tâm lên chỗ pha cafe cho nhân viên, tìm một chỗ ngồi ít người chú ý đến rồi ngồi xuống.

Hạ tiểu thư mãi không quên cảnh tượng lúc nãy, gật gù khen ngợi:
“ Tình cảm vợ chồng đúng là làm cho ngừoi khác ngưỡng mộ”.
“………”.
Kiều Uyển Nhi bị chọc ghẹo, rơi vào trạng thái không biết nói gì, chỉ đành lãng tránh bằng việc đẩy ly cafe vừa mới pha đến trước mặt Hạ Liên Tâm rồi lên tiếng:
“ Uống đi”.
Nhìn chất lỏng màu nâu đen đang nghi ngút khói trong cái ly giấy, Hạ tiểu thư nhẹ nhàng lắc lư.

Cô ấy không vội uống, chỉ quan sát nó.
Dường như cô ấy có tâm sự gì đó, gương mặt mang chút phiền muộn.

Lát sau liền lên tiếng:
“ Lý Uyên … cuộc sống của cô ta ở gia đình chồng vô cùng không ổn”.
Kiều Uyển Nhi yên lặng không nói gì, chỉ lắng nghe rồi suy nghĩ.
Lần trước khi thấy cô ta một mình ở trung tâm thương mại thì đã cảm thấy có gì đó rất lạ
Phụ nữ đã mang thai, bụng lại to thế kia vậy mà lại bị bỏ rơi ở đó.

Cái người chồng kia hẳn là chẳng quan tâm đ ến cô ấy và đứa con trong bụng.
Chắc là tên đó chỉ bằng mặt không bằng lòng, vì đứa con có cùng huyết thống nên miễn cưỡng để cho Lý Uyên vào nhà rồi sinh con.
Sau khi đứa trẻ chào đời, không biết cô ta có được ở đó chăm sóc hay không.

“ Vậy … gia đình của cô ta thì sao? Theo tôi được biết thì nhà họ Lý cũng đâu phải gia tộc nhỏ, chẳng lẽ lại để yên cho con gái bị chèn ép như thế?” - Kiều Uyển Nhi nghi hoặc.
Hạ Liên Tâm nghĩ ngợi giây lát ròi cũng trả lời:
“ Chuyện này … tôi cũng không biết rõ, nghe nói là cha cô ta lúc đầu rất xem trọng đứa con gái này, nhưng sau đó chẳng còn mặn mà gì cho lắm.

Nghe bảo … vì Lý Uyên làm ra loại chuyện mất mặt … cho nên …”.
Kiều Uyển Nhi trầm mặt, hoá ra cô ấy cũng chẳng hơn kém cô là mấy.

Chỉ là hàng hoá mà thôi.
Nhưng mà nếu mang thai đứa con nhà họ Triệu và được nhà họ đón về thì có gì mất mặt cơ chứ?
Chuyện này chắc là có uẩn khúc gì đó.
Hạ Liên Tâm nhìn cô, không biết được người bạn này đối với người đã từng muốn cướp chồng của mình sẽ có suy nghĩ gì.
Kiều Uyển Nhi không tức giận, cô dường như hiểu được đôi chút vì sao Lý Uyên lại phải bám lấy Lục Nghiên Dương mãi không buông.
Tình cảnh của họ cũng tương tự nhau thôi, nếu không làm theo những gì mà cha mẹ bảo thì chắc chắn sẽ không thể nào sống yên ổn.
“ Cũng chỉ là một cô gái đáng thương” - Cô nói.

“ Không cảm thấy hả hê sao?” - Hạ Liên Tâm cười cười có chút chọc ghẹo.
“ Hả hê gì chứ? Đều là phụ nữ, sống ở thời hiện đại tưởng chừng phải được quyết định cuộc sống của chính mình nhưng đến cuối cùng vẫn bị xem như hàng hoá.

Tôi may mắn hơn Lý Uyên, sau khi kết hôn nhà chồng thương yêu không gây khó dễ.

Còn cô ấy, mong là sẽ không phải chịu khổ nữa”.1
Nói đến việc có gia đình tốt, kết hôn với người giỏi giang lại ôn nhu yêu chiều và gia đình chồng cực kỳ dễ tính thì ngoài Hạ Liên Tâm ra trên thế gian này hiếm có ai tốt số như thế.
Kiều Uyển Nhi tuy có cha mẹ ngoài danh vọng và địa vị thì chẳng thương yêu gì cô, nhưng cô cảm thấy mình còn may mắn hơn.
Lần trước vô tình gặp được Lý Uyên ở trung tâm thương mại, nhìn thấy ánh mắt vô hồn chẳng còn mặn mà gì với thế giới hệt như đang nhìn thấy bản thân trong quá khứ vậy.
Một cô gái rốt cuộc đã trải qua những chuyện gì mà lại khiến cho gương mặt phải xuất hiện biểu cảm như vậy?.

 
Chương 165: 165: Sợ Ngoại Tình


Nói chuyện với Hạ Liên Tâm đúng là mãi không thấy chán, say sưa đến mức đến giờ làm việc cô cũng chẳng buồn để tâm.

Nhưng vì sống theo lối có tinh thần trách nhiệm cao cho nên Kiều Uyển Nhi đành phải về phòng làm việc.

Tuy nhiên, họ đã hẹn nhau tan làm sẽ đi ăn tối cùng nhau.

Kiều Uyển Nhi thực sự rất nôn nóng, cô lao vào phòng làm việc cố gắng giải quyết đống văn kiện.

Nhìn thấy vợ mình hăng hái thế kia, Lục tổng mỉm cười.

Tan làm, hắn đến bên cạnh bàn làm việc của cô, nhỏ nhẹ hỏi:
“ Chúng ta cùng nhau ăn tối nhé … anh có đặt bàn ở …”.

“ Em có hẹn rồi, anh tự mình đi ăn đi nhé”.

Nói xong, cô ôm túi xách ra bên ngoài chẳng thèm nhìn hắn dù chỉ là một cái.

Lục Nghiên Dương đứng hình, lát sau hắn đi theo liền thấy cô cùng với Hạ Liên Tâm khoác tay nhau vô cùng thân mật rồi rời đi.


Lúc đầu tuyển Hạ Liên Tâm vào công ty là vì cô ấy là nhân tài, rất có năng lực.

Nhưng bây giờ lai cảm thấy bản thân có phần ngu ngốc rồi.

Có khác nào dẫn sói vào nhà đâu?
Nghe bảo năm đó Thượng Quan Thiên Kỳ, chồng của Hạ Liên Tâm cũng suýt bị mất vợ vì em gái hắn ta phản đối gay gắt.

Không phải vì ghét, lý do em gái Thượng Quan Thiên Kỳ đưa ra lại là Hạ Liên Tâm quá tốt đi, trên đời không có người nào xứng đáng ở bên cô ấy.

Rốt cuộc Hạ Liên Tâm có mê lực gì mà lại khiến cho phái nữ phải mê mệt thế kia?
Ai cũng được, sao lại câu dẫn vợ hắn chứ?
Nhìn gương mặt cô cười vui vẻ, hắn thực sự muốn lao xuống tách hai người đó ra.

Sao lại chướng mắt thế không biết?
Đúng là lời nói của phụ nữ không thể tin tưởng được mà.

Có thú vui mới liền vứt bỏ hắn sang một bên.

Sếp Lục hậm hực trở về nhà một mình, cơm cũng không thèm động đến.

Từ khi về đến nhà cứ luôn kiểm tra đồng hồ xem đã mấy giờ rồi, thời gian thì trôi qua, mà vợ vẫn chưa về.

Mãi đến khi đã hơn 11 giờ mới thấy được một chiếc xe đang đỗ ở cổng, cô gái nào đó bước xuống xe không quên cười nói rối rít với người lái xe.

Lục Nghiên Dương lao xuống dưới nhà, liền nghe thấy đoạn đối thoại hết sức bình thường nhưng lại làm hắn cực kỳ không vui.

“ Cảm ơn đã đưa tôi về nhà nhé!” - Kiều Uyển Nhi mỉm cười.

“ Hôm nay rất vui, lần sau cùng dùng bữa nữa nhé? Tôi biết được một nhà hàng mới khai trương …”.

“ Không được!”.


Âm thanh vang lên rõ to, cùng lúc đó Kiều Uyển Nhi đã bị một lực đạo nào đó kéo mạnh về phía sau.

Cả cơ thể cô va phải một bức tường to lớn và ấm áp.

Có chút ngây ra, sau đó ngẩng đầu đã nhìn thấy hắn, bộ dạng như gặp phải con nợ đã tìm kiếm từ lâu.

“ Dùng cơm hôm nay là đủ rồi” - Lục Nghiên Dương nhìn về phía Hạ Liên Tâm, phòng bị mà lên tiếng.

Hạ tiểu thư chống tay lên vô lăng, nghiền ngẫm một lúc liền nở nụ cười tà:
“ Sếp à, tôi đâu có ăn thịt vợ anh, có cần phải căng thẳng thế không?”.

Hắn vẫn nhíu mày, ôm chặt lấy cô rồi nhanh chóng đáp:
“ Về nhà với chồng đi”.

Hạ Liên Tâm cười phá lên, gương mặt của cô ấy đúng là khiến cho nam nữ đều phải xiêu lòng.

Có sự bá đạo của nam giới và sự yêu mị của nữ giới, tuy mạnh mẽ nhưng lại kiều diễm xinh đẹp.

Hạ tiểu thư khởi động xe, cười một lúc rồi rời đi, trước đó còn không quên nói một câu rất thiếu đứng đắn:
“ Tôi là nữ mà anh cũng sợ à? Nhưng mà Uyển Nhi nếu muốn thì tôi cũng không ngại đâu~”.

1
Khi Hạ Liên Tâm rời đi, hắn vẫn chăm chú nhìn theo con đường mà cô ấy đã chạy.


Nhìn được một lúc lâu, hắn lại oán hờn nhìn người đang ôm trong lòng, bất ngờ buông cô ra rồi bỏ vào trong nhà.

Kiều Uyển Nhi đột nhiên đứng trơ trọi giữa đêm khuya tối tăm, nhìn cô bạn thân đã rời đi lúc nào không hay, rồi lại nhìn bóng dáng của người nào đó, thở dài đi vào trong nhà.

Đêm đó, khi tắm xong và vào phòng ngủ thì cô đã thấy người đàn ông đắp chăn nằm yên trên giường chẳng hề động đậy.

Kiều Uyển Nhi bật cười, vội che miệng lại vì sợ hắn nghe thấy.

Bình thường hắn luôn là người ngủ sau, mà bây giờ lại hành động trái ngược.

Điều đáng nói chính là hắn xoay lưng về phía cô nha.

Kiều Uyển Nhi cố nén cười rồi lên tiếng hỏi:
“ Anh … anh giận à”.

1.

 
Chương 166: 166: Lại Giận Nhau Rồi


Cô đã cố đè nén giọng nói rồi nhưng mà vẫn cảm thấy buồn cười vô cùng.

Cố gắng thêm lần nữa, cô hỏi:
“ Anh giận có đúng không?”.
“………”.
Người đàn ông không lên tiếng, nằm yên chẳng cử động.
Kiều Uyển Nhi trèo lên giường, lay lay bả vai hắn rồi tiếp tục hỏi:
“ Này, anh thực sự giận à?”.
Haha, hắn giận vì cô bỏ đi ăn tối cùng Hạ Liên Tâm bỏ mặt hắn đến tận khuya mới về à?
Đáng yêu ghê~
Kiều Uyển Nhi trèo lên giường, từng bước từng bước tiến đến.

Hệt như con báo đang săn mồi, chậm rãi và tỉ mỉ, bên trong thoáng chút nguy hiểm.
Khoé môi cô nhếch lên.

Bàn tay chạm vào vai hắn, nhẹ nhàng mà dụ dỗ, giọng nói cũng ngọt như mật, không quá lớn cũng không quá nhỏ, vừa vặn rót vào tai người đàn ông đang mè nheo nằm trên giường:

“ Anh giận vậy thì … hôm nay ngủ riêng nhé?”.
“………”.
Hắn không đáp lời, cũng không có hành động gì níu kéo.

Dường như đang để cho cô tuỳ ý muốn làm gì thì làm, cũng giống như chẳng hề muốn quan tâm, mặc kệ cô vậy.
Kiều Uyển Nhi không tức giận, nụ cười trên môi càng thêm lợi hại.
Cô luồng bàn tay vào trong chăn, trượt nhẹ từ bắp tay rắn rỏi kia lên bả vai cứng như sắc thép rồi đến chiếc cổ nam tính.

Ngón tay trỏ đặt ở đó vẽ vời trêu ghẹo.
Không nghe thấy người đàn ông nói gì, nhưng chỉ cần nhìn đôi tai đỏ lên cũng đủ biết hắn đang kìm nén.
Kiều Uyển Nhi cố gắng áp sát thỏ thẻ bên tai hắn những lời trêu chọc không hề đứng đắn:
“ Sao lại không nói gì? Thực sự muốn em đi~ sao?”.1
“………”.
Vẫn còn dỗi sao?
Tch, cái tên này đúng là …
Bình thường thì dễ tính, nhưng mà bây giờ lại dỗi dai đến thế, lấy lòng cũng chẳng thèm ngó ngàn đến.
“ Hạ Liên Tâm với em là bạn thân, đi ăn với nhau thì có là gì đâu chứ? Hơn nữa anh không hẹn trước, em làm sao biết được anh sẽ mời em đi.

Cho nên mới đi ăn cùng cô ấy”.
“ Anh giận vì chuyện đó ư?”.
“ Không thì là gì?”.
“………”.
Hắn nhỏ nhen đến mức cô đi ăn cũng giận hay sao?
Lục Nghiên Dương bật dậy, chăn đắp trên người cũng bung ra.

Hắn nắm lấy bàn tay của cô đang chọc ghẹo mình, ánh mắt sắc bén nhìn chăm chăm vào gương mặt khó hiểu của Kiều Uyển Nhi.
“ Em với Hạ Liên Tâm … quá thân mật”.
“………..”.
“……….”.

Hả?
Đang nói cái gì vậy?
Kiều Uyển Nhi mặt nhăn còn hơn cả ăn trúng ớt, nhìn hắn rồi nói:
“ Không thân thiết thì còn giống bạn bè gì chứ?”.
“ Cũng phải có giới hạn thôi, trông hai người …”.
“ Em thì sao?” - Cô hỏi.
Hắn ngập ngừng đôi chút rồi nói tiếp:
“ Giống như người yêu vậy”.
“ ……
??? Hả?”.
Vậy là, vì cô thân thiết với Hạ Liên Tâm nên hắn mới nghĩ cô với cô ấy …
Kiều Uyển Nhi nhanh chóng sừng sộ:
“ Anh hâm à? Em với Liên Tâm sao có thể là kiểu quan hệ đó? Cô ấy là nữ, hơn nữa còn có chồng và con rồi.

Nghĩ cái gì vậy?”.
Lục Nghiên Dương thấy cô có vẻ đã hiểu những gì hắn đang nghĩ rồi, đắp chăn nằm xuống tiếp tục dỗi.
“ Không biết, thân thiết có cần khoác tay nhau thân mật thế không?”.
“ Giao tình giữa con gái với nhau, anh không hiểu được thì thôi, còn bắt bẻ này nọ”.
“ Bạn bè thân thiết như vậy, anh là chồng em … sao không thấy em làm vậy với anh?”.
“ Sao tự dưng lại chuyển chủ đề rồi, dang nói về em và Hạ Liên Tâm mà, anh chen vào làm gì?”.

“ Em không thương anh~”.1
Lục tổng đắp chăn phủ kín cả đầu, trông bộ dạng vô cùng ấm ức.
Gì đây?
Cô là mẹ hắn à?1
Đang nói về chuyện đi ăn cơm tối cùng Hạ Liên Tâm, sao lại biến thành cái vấn đề có thương hắn hay không?
Kiều Uyển Nhi cay cú đạp vào người hắn một cái thực đau, chẳng hề nể nang chút nào.
“ Thiếu tình thương đến phát điên rồi à? Em không có phải mẹ anh đâu mà nói câu đó, tên khùng này”.
Lúc nãy còn có hứng thú trêu chọc, nhưng cái chủ đề ban đầu càng nói càng xa cho nên cô không còn hứng thú gì nữa.

Nằm xuống đắp chăn không thèm quan tâm.
Tích tắc tích tắc …
Đồng hồ trong phòng kêu lên, ngoài ra không còn nghe thấy bất cứ âm thanh nào khác.
Nếu như chiếc đồng hồ này biết nói chuyện thay cho tiếng kêu thì chắc nó sẽ gào lên thảm thiết rằng:
/ Hai người các người đủ chưa hả? Chỉ vừa mới làm lành bây giờ lại tiếp tục giận nhau, vì cái lý do không đáng mà cãi vã, có để cho tôi yên không hả?/
Rất tiếc nó nói không được, vậy nên chỉ có thể kêu tích tắc trong cái không gian sặc mùi thuốc súng này..

 
Chương 167: 167: Sa Thải


Các cặp đôi khi yêu nhau rõ lắm chuyện.
Vốn có thể vui vui vẻ vẻ tận hưởng khoảng thời gian hạnh phúc, nhưng cứ thích xé chuyện để có cớ giận nhau.
Cô chỉ là thân thiết với Hạ Liên Tâm, vì từ nhỏ bị cha mẹ quản giáo, kết bạn cũng phải theo ý họ.

Thành ra xung quanh cô chẳng có mấy ai thật lòng.
Nay gặp được Hạ Liên Tâm, cô ấy đối xử với cô chân thành cho nên Kiều Uyển Nhi nhanh chóng thân thiết.
Có như vậy thôi cũng ghen.
Hừ, người ta có chồng, còn sinh được hai nhóc sinh đôi bụ bẫm.

Ghen gì mà quái dị vậy chứ?
Người ta thường nói, vợ chồng đầu giường cãi nhau cuối giường làm hoà.
Hơn nữa họ vốn chẳng để tâm chuyện này trong lòng cho lắm.

Lúc ngủ hai người xoay lưng với nhau, chẳng biết do ai xuống nước trước mà khi mặt trời ló dạng, tia nắng ban mai đầu tiên chiếu rọi vào căn phòng tĩnh lặng đã thấy đôi nam nữ trên giường đang ôm lấy nhau và vẫn còn say giấc.
Hôm nay, Kiều Uyển Nhi là người thức giấc trước.

Mở mắt thì thứ cô nhìn thấy đầu tiên chính là lồ ng ngực to lớn của ai đó, chỉ cách khoảng 5cm thì môi của cô sẽ dán lên.
Kiều Uyển Nhi ngã đầu ra phía sau, đầu óc còn chưa thanh tỉnh.
Cô bần thần nằm đó, đôi mắt lim dim nghĩ ngợi việc xa xưa.
Đêm qua, khi đang ngủ thì có gì đó rất nóng cứ rúc và lưng cô.
Bị hành hạ cả hai đêm liên tiếp cho nên hôm qua cô chẳng buồn mở mắt ra nhìn thử đó là gì.
Thoáng thấy cái ‘vật’ đó tuy to lớn nhưng chẳng có gì sẽ làm hại đến mình, cô buông xui bản thân, ngủ luôn chẳng màn thế sự.
“ ………” - Lục Nghiên Dương thấy cô không thèm để ý đến mình, hắn vòng tay ôm chặt hơn, đầu dụi vào gáy cô rồi ở đó cọ qua cọ lại.
Đúng là yêu đến si mê, vì yêu nên điên đảo.

Chỉ cần thấy ai bất kể nam hay nữ ở gần vợ mình liền không thể nào chịu được.
Khi thấy cô khoác tay thân mật Hạ Liên Tâm, hắn đã muốn sa thải cô ấy ngay lập tức.
Cũng may Hạ Đông Quân dù bị đá nhưng vẫn giữ vững lý trí, quyết tâm ngăn cản mới làm cho hắn dẹp cái ý định này.
Nằm ôm vợ trong lòng, chỉ mong sẽ như thế này mãi thôi.
Lục tổng có chút ấm ức, tại sao hắn là chồng cô nhưng ở chống đông người cô không chịu khắc tay hắn?
Ở gần Hạ Liên Tâm, hở một chút là nắm tay, ôm ấp.
Bực cả mình!!!
*****
Kiều Uyển Nhi tỉnh giấc, ngồi trên giường một lúc để đầu óc thanh tỉnh.


Sau đó đi vào phòng tắm để vệ sinh cá nhân.
Nhìn vào trong gương, hình ảnh cô gái đầu tóc rũ rượi xuất hiện, chẳng hề có chút xinh đẹp mỹ miều nào.
Treen cổ còn lấm tấm những dấu vết do côn trùng cắn phá.
Nhìn mà tỉnh cả người, Kiều Uyển Nhi dùng tay che che đậy đậy một lúc, gương mặt hiện lên sự bất mãn.
Cô loay hoay tìm kiếm gì đó trên bàn mỹ phẩm, lát sau lấy ra một lọ che khuyết điểm.
Cho một ít ra tay, rồi bôi bôi lên cổ.
Trong gương xuất hiện bóng dáng người đàn ông nào đó, Kiều Uyển Nhi liếc nhìn, cắn c ắn môi dưới, vẻ mặt tràn đầy bất mãn cùng với sự tức giận.
Con côn trùng này đúng là to thật.
Sau khi đã sửa soạn xong, Kiều Uyển Nhi bước xuốn gduoiws nhà như thường lệ thưởng thức bữa ăn sáng phong phú.
Ngồi bên cạnh cô chính là con côn trùng … à nhầm, chính là người chồng giỏi giang điển trai lại ấm áp.
Lục Nghiên Dương tủm tỉm cười, gương mặt tươi tỉnh của hắn trái ngược hoàn toàn với vẻ u ám của cô.
Cô gái chậm rãi thưởng thức miếng bánh mì nóng giòn trên tay, mỗi phát cắn đều hình dung đây chính là xương tỷ của chồng mình.

Hận không thể nghiền nó thật nát.
Đúng là có tài năng trong việc khiến cô phát cáu mà.
Đang lúc cô đang thưởng thức bữa ăn, thì hắn nhẹ nhàng lên tiếng:

“ Hôm nay là ngày làm việc cuối cùng của Hạ Liên Tâm”.1
“??? Anh … anh nói sao cơ?”.
Hắn ưu nhã lau lau khoé miệng bằn chiếc khăn ăn, tươi tỉnh và thích thú lặp lại lần nữa:
“ Hôm nay là ngày làm việc cuối cùng của cô ấy”.
“ Anh sa thải người ta à?”.
“ Sao anh làm vậy được?”.
Người nào đó hôm qua suýt thì đã làm vậy, giờ lại dửng dưng mà nói hệt như trong đầu chưa từng có ý nghĩ này.
Sợ cô nghĩ lung tung, hắn nói thêm:
“ Lúc nãy chồng của giám đốc Hạ gọi điện nói với anh phải cho cô ấy nghỉ việc.

Vì gia đình họ sắp đón thêm một thành viên mới”..

 
Chương 168: 168: Phiền Phức


Nghe đến đây, Kiều Uyển Nhi sửng sốt đến mức đứng dậy.

Cô hỏi lại:
“ Có thêm thành viên mới? Chẳng lẽ cô ấy … có hỷ rồi sao?”.
Lục Nghiên Dương cười như gặt được mùa, ai mà không biết còn tưởng hắn sắp được lên chức bố.
Nhưng sao hắn có thể không vui cho được?
Hạ Liên Tâm nghỉ dưỡng thai, sẽ không còn ai bám dính lấy vợ hắn.
Cảnh tượng ôm ấp khoác vai nhau sẽ chẳng còn, cầu còn không được.
“ Nghe bảo tổng giám đốc Thượng Quan đã mua sắm tất cả đồ dùng cho con gái” - Lục Nghiên Dương nói.
Kiều Uyển Nhi gương mặt có chút nghi ngại, nghĩ một hồi liền nói:
“ Chưa gì đã biết được giới tính của đứa bé rồi à?”.
Hắn còn chưa trả lời thì điện thoại đã reo lên, nhìn màn hình, Lục Nghiên Dương cười lợi hại hơn, nhưng sau đó thấy cô đan bày ra gương mặt như đang muốn hỏi:

/ Làm cái trò gì thế?/.
Hắn mới hắng giọng, rồi lên tiếng:
“ Chồng cô ấy mới vừa nhắn tin, bảo là không đợi làm hết hôm nay.

Bây giờ lập tức nghỉ việc”.
“ Hả? Em còn chưa thăm cô ấy mà?”.
“ Nếu muốn thì hôm nay sau khi tan làm chúng ta có thể đến thăm”.
“……..” - Kiều Uyển Nhi nhìn chồng mình bằng ánh mắt đầy hoài nghi.

Cô không thể giấu được sự tò mò trong lòng, lập tức hỏi:
“ Nhân viên xin nghỉ việc cả năm thậm chí là hơn thế … mà anh … trông có vẻ vui quá nhỉ?”.
Bớt đi một người bám lấy vợ mình, hắn có thể không vui hay sao?
Lục Nghiên Dương cố giấu nụ cười tràn đầy gió xuân ấm áp kia, giọng điệu vui vẻ trái ngược hoàn toàn so với những câu mà hắn nói ra:
“ Đương nhiên anh cũng rất buồn, nhưng không còn cách nào khác mà”.
“……..”.
Hẳn là không còn cách nào khác, tin được không?
Nghe giọng nói hí hửng kia thì cứ như là hắn đang đợi bên phía Hạ Liên Tâm xin nghỉ việc từ rất rất lâu rồi.
Vì không thể tự dưng sa thải một nhân tài xuất chúng, việc chồng của cô ấy nhắn tin xin nghỉ việc hắn cầu còn không được.
Nhìn thấy gương mặt như đang đề phòng lừa đảo của vợ mình, hắn sợ rằng nếu còn nói ra những câu giả tạo dối lòng nữa thì sẽ bị cô phát hiện, liền nhanh chóng chuyển chủ đề:
“ Chiều nay tan làm anh lái xe đưa em đến thăm”.
“ Không cần đâu, em xin nghỉ hôm nay đến chơi với cô ấy”.
“………”.
Còn đang vui, chưa được bao lâu thì … nụ cười đã tắt.

Vợ đã nói thế kia thì hắn có thể bảo “Không” hay sao?
Trong ngôi nhà này hắn có địa vị đó ư?
Cô đâu có xin phép hắn?
Cô nói cho hắn biết rằng hôm nay dù sống dù chết cô cũng phải nghỉ làm để đến thăm Hạ Liên Tâm.
Kiếp trước hắn nợ nhà họ Hạ cái gì mà kiếp này trả hoài chưa hết vậy?
Lục Nghiên Dương hắn đông chinh tây phạt, chưa từng nhường nhịn bất cứ ai.
Nay cho Hạ Liên Tâm nghỉ phép dài hạn có lương nhưng sao vẫn mất vợ vậy?
Hạ Liên Tâm chẳng làm gì vẫn có thể khiến vợ hắn chủ động đến thăm.
Đã mất tiền mà sao vẫn còn chịu thiệt vậy?
Kiều Uyển Nhi đứng lên, chuẩn bị đi ra ngoài.

Hắn thì như một con búp bê không còn linh hồn đang ngồi đó, chỉ có thể nhìn bóng dáng vợ mình sắp đi tìm người phụ nữ khác, bỏ bê người chồng tần tảo chăm lo cho gia đình này.
Hắn làm sao mà ngăn cô được cơ chứ?
“ Tôi nghĩ nếu Lục thiếu có thể nghỉ một ngày đi cùng thiếu phu nhân thì sẽ giúp được rất nhiều thứ ạ”.
Cứu tinh của hắn đây rồi, nhìn thấy gương mặt thất thần của ông chủ, Lương Đông mạnh mẽ chen lời vào.
Lục Nghiên Dương nhìn cậu bằng đôi mắt tán thưởng, rồi lại xoay sang nhìn vợ mình bằng cặp mắt cún con lấp lánh ánh sao, liền nghe thấy cô bác bỏ:

“ Tôi chỉ là đến thăm thôi, chẳng có làm gì cho nên không cần phiền phức vậy đâu”.
PHIỀN PHỨC?
Cô xem hắn là thứ phiền phức rồi ư? Sao có thể nhẫn tâm nói như vậy trước mặt hắn cơ chứ?
Mà dù có là nói sau lưng thì cũng làm cho hắn tổn thương.
Lương Đông là người có kinh nghiệm trong lĩnh vực tình cảm, sao có thể không có đối sách gì được cơ chứ?
Nhận lương của người thì phải dốc lòng làm việc cho người thôi, cậu cười mỉm rồi lên tiếng:
“ Tôi nghĩ nếu đến thăm không mang theo quà mà đi tay không thì có chút không hay.

Dù mối quan hệ có xấu thì đây cũng là chuyện nên làm, huống chi giao tình của thiếu phu nhân đây cùng với Hạ tiểu thư rất tốt đẹp”.
Nghe cậu nói đến đâu, tinh thần hắn phấn chấn đến đó.
Quả nhiên là nhân viên đắc lực..

 
Chương 169: 169: Không Thích Con Trai


Kiều Uyển Nhi ngãm nghĩ, nhưng cũng nhanh chóng lên tiếng:
“ Nếu là để có người bưng bê phụ giúp thì chỉ cần nhờ người giúp việc là được rồi.

Ở công ty nhiều việc, vẫn nên ưu tiên việc quan trọng hơn”.
Cô ghét hắn rồi sao? Mỗi lần nghe thấy hắn đi cùng liền bác bỏ ngay.
Lúc này, Lương Đông chỉ cười mà không nói.

Cậu hướng ánh mắt về phía hắn.
Lục Nghiên Dương lập tức hiểu ra, nhanh chóng nói:
“ Hôm nay anh rãnh”.
“ ……..”.
Kiều Uyển Nhi nhìn hắn, thôi thì nếu có gì cần giúp đỡ thì có hắn vẫn hơn.
“ Vậy anh lái xe” - Cô đi ra ngoài, ném cho hắn một câu.

Lục tổng nghe xong, trong lòng vui như mở hội.

Hắn đi theo sau vợ mình, ngang qua Lương Đông, cậu kính cẩn cúi đầu.
Hắn chỉ nhìn cậu, tỏ vẻ tán thưởng rồi nói:
“ Tăng lương gấp đôi”.
******
Lục Nghiên Dương lái xe đến trung tâm thương mại, hắn và cô đi dạo xung quanh rồi mua vài thứ tốt cho mẹ bầu, sau đó cùng nhau đi đến nhà của Hạ Liên Tâm.
Tiếp đón cả hai người chính là chồng của cô ấy, Thượng Quan Thiên Kỳ cùng hai cậu con trai kháu khỉnh.
Thấy Kiều Uyển Nhi đến, Hạ tiểu thư vui vẻ ra mặt:
“ Sao lại đến đây? Mau vào nhà đi”.
Thượng Quan Thiên Kỳ lập tức chạy đến đỡ lấy vợ mình, lo lắng mà nói:
“ Em cẩn thận, đừng có vận động mạnh.

Con gái sẽ sợ”.
“ Em mang thai chứ không có liệt, hơn nữa còn chưa được ba tháng tuổi, sao anh biết đó là con gái?”.
“ Trực giác của người làm cha” - Thượng Quan Thiên Kỳ lên tiếng.
Kiều Uyển Nhi có chút tán thưởng cái linh cảm này của chồng Hạ tiểu thư.
Nhưng khi Hạ Liên Tâm sinh ra bé trai thứ ba thì sự sùng bái của Kiều Uyển Nhi về Thượng Quan tổng tài nhanh chóng sụp đổ.
Kiều Uyển Nhi nhìn thấy hai đứa nhóc sinh đôi cứ bám lấy mẹ mình, thậm chí còn ghét ra mặt khi cha chúng ngồi gần Hạ Liên Tâm thì cảm thấy buồn cười.
Cha con nhà này sao mà dính mẹ quá vậy?
Cô ngồi đó quan sát gia đình nhà người ta, không quá chú ý đến chồng mình cũng đang nhìn chăm chăm.
Nhưng ánh mắt của hắn đặc biệt khác hẳn nét mặt của cô.
Mang chút bất lực của sự lãnh đạm.
Chẳng biết được cái con người này đang nghĩ cái gì nữa.
Đến khi về đến nhà, hắn mới kéo cô vào phòng.

Ngồi trên giường, hắn ôm lấy cô vào lòng, đầu tựa lên ngực cọ qua cọ lại hệt như đang làm nũng.
Lúc đầu cô còn không biết bộ dạng này giống ai, nhưng sau khi chứng kiến cảnh tượng tranh sủng của gia đình Hạ Liên Tâm thì chợt hiểu ra.
Cái dáng vẻ của chồng cô bây giờ hệt như hai đứa nhóc sinh đôi khi nãy.
Mang chút bất lực cùng cưng chiều, Kiều Uyển Nhi lên tiếng hỏi:
“ Lại gì nữa đây?”
“ …..” - Hắn im lặng một lúc rồi lên tiếng:
“ Sau này … chúng ta đừng có sinh con trai, nha~”.
Cô cười phì, sau đó rất nhanh liền che miệng mà nói:
“ Con trai hay con gái đâu có do em quyết định.

Anh nên hỏi con nòng nọc nhà anh ấy, nếu chúng nó toàn bộ mang gen XX thì chắc chắn em sẽ sinh con gái”.
“……”.
“Nhà họ Kiều rốt cuộc dạy em những gì vậy?Ngay cả kiến thức của ngành Y cũng biết?”.
“ Vấn đề này trường học nào cũng sẽ giảng dạy mà, hiểu không?”.
Viết gì đó
Cô ôm lấy hắn, vỗ vỗ vào lưng như an ủi rồi hỏi:
“ Sao tự dưng lại không muốn có con trai? Con trai giống mẹ, anh không muốn bọn nhỏ giống em à?”.

“ Sao có thể? Chỉ là … không nhìn được cảnh tượng sẽ có người đàn ông khác bám lấy em”.
Kiều Uyển Nhi cười, cô vỗ bạch bạch lên vai hắn ròi lớn tiếng hỏi:
“ Anh nói cái gì vậy hả? Có ai lại ghen tỵ với con của mình không?”.
Kiều Uyển Nhi nhìn hắn, vẻ mặt cực kỳ nghiêm nghị của người đàn ông càng khiến cho cô không nhịn được mà lớn tiếng cười.
Cũng may đang ở trong phòng riêng, nếu có ai đó nghe được giọng cười của cô còn tưởng cô bị điên.
“ Vậy nếu sinh con gái … anh nghĩ chúng sẽ không bám lấy em à?”.
“………”.
Đầu óc hắn chợt thanh tỉnh, lúc này mới phát hiện ra nếu có con trai hay con gái thì vợ hắn cũng sẽ bị bám lấy.
Giờ đây vợ chồng vui vẻ mặn nồng, có nhiều thời gian cho nhau hắn vẫn cảm thấy không đủ.

Nếu sau này có con, thời gian hắn với cô ở bên cạnh nhau sẽ giảm đi rồi.
Mà bây giờ cô đồng ý ở bên cạnh hắn, đâu cần phải sinh con để tránh việc cô tự dưng bỏ đi?
Hay là không sinh con?.

 
Chương 170: 170: Không Ngủ Được Rồi


Hơn nữa, phụ nữ mang thai đau đớn vô cùng …
Biết bao nhiêu việc sẽ xảy đến …
Quả nhiên, không nên sinh con.
Hắn không muốn chia sẻ thời gian cho người khác đâu.
Nhìn thấy gương mặt cực kỳ nghiêm trọng của hắn, Kiều Uyển Nhi ôm lấy hắn mà cười.

Nhưng mà cô không dám cười quá to tiếng, sợ hắn sẽ dỗi.
Đột nhiên cô nảy ra một sáng kiến, một tia giảo hoạt trong mắt loé lên.

Kiều Uyển Nhi giả vờ buồn rồi nói:

“ Ai da, nội chắc chắn rất mong có cháu để bồng.

Nếu sinh con, có thể để cho nội chăm sóc.

Dù sao thì có rất nhiều người giúp việc, chẳng lo nội sẽ cực khổ”.
Nhìn thấy người đàn ông dường như có chút lung lay, cô nói thêm:
“ Sinh con xong còn có thể nghỉ ở nhà dài hạn, lúc buồn chán đi du lịch đây đó cho thoải mái … nhưng à xem ra, kế hoạch này không thể áp dụng được rồi~”.
Nói dứt câu, cô đã bị hắn đ è xuống giường.
Kiều Uyển Nhi còn chưa kịp làm gì thì đôi môi ngọt ngào đã bị chiếm đóng.
Người đàn ông dường như không thể chờ đợi thêm một giây một phút nào nữa, nhanh chóng ngậm lấy môi cô rồi cho lưỡi vào, bao nhiêu ngọt ngào đều bị hắn hút cạn.
Mùi hương nam tính trên cơ thể hắn và hơi thở nóng rực không ngừng phả vào gương mặt có chút đỏ hồng lên.

Kiều Uyển Nhi chậm rãi đưa tay lên choàng qua vai hắn, đôi mắt có phần mông lung và dường như cô đang rất tận hưởng cảm giác dễ chịu mà hắn mang đến.
Lục Nghiên Dương trượt xuống cổ, gặm lấy.

Khát vọng mong muốn chiếm hữu bao trùm lấy hắn, Kiều Uyển Nhi có thể nhìn thấy rõ ràng trong đôi mắt có vươn chút tơ máu kia.
Chỉ mới hôn cô thôi nhưng thân thể hắn lại biến hoá, người anh em không ngừng bành trướng trong chiếc quần âu đen kia.
Nó nhô cao lên, đôi khi sẽ chạm vào đùi của cô.
Kiều Uyển Nhi cảm thấy toàn thân nóng rực, hắn hôn rất nhẹ nhàng, ở cổ có chút ngứa ngáy.

Cái cảm giác đó cứ lan toả khắp nơi, dọc theo sống lưng truyền đến cả cơ thể.
Dường như không chỉ riêng mình hắn đang dần đắm chiềm vào d.ục vọng của bản thân, ngay cả Kiều Uyển Nhi cũng không thể chống lại được cảm giác thăng hoa khoái lạc khi nam nữ triền miên.
Cô gấp gáp đưa tay cởi từng chiếc cúc áo của người đàn ông, cơ bắp cường tráng nhanh chóng lộ rõ, đẹp như một bức tượng điêu khắc của nghệ nhân.
Cô khó có thể kiếm soát được tỉnh táo, bàn tay nhỏ nhắn giơ ra sờ lên vòng ngực tinh tráng.
“ Hừ~”.
Chẳng biết vì lý do gì, chỉ nghe thấy bên tai là âm thanh khàn đặc của người đàn ông.

Cả cơ thể hắn có chút run rẩy, đột nhiên mở miệng c ắn vào cổ cô một cái.
“ Á”.
Kiều Uyển Nhi thản thốt rên thành tiếng, hắn càng thuận thế làm bừa.
Dù sao thì cô cũng đã chủ động cởi áo hắn, thì người làm chồng đâu thể yếu kém chịu thua?
Lục Nghiên Dương vừa hôn vừa vén váy của cô lên, hắn thuần thục cởi bỏ vật trở ngại bên trong hoa viên.
Cởi bỏ rồi lại cởi bỏ, cho đến khi trên người cô gái chẳng còn mảnh vải nào.

Hắn quỳ gối, vòng chân thon của cô vào hông mình, ngạo nghễ thẳng cơ thể, từ trên cao ung dung nhìn xuống, với đôi mắt như dã thú săn mồi, nhìn sạch sẽ từ đầu đến chân chẳng sót một chỗ.
Lục Nghiên Dương vuốt ngược mái tóc về phía sau, vẻ mặt hắn hiện lên sự mất kiên nhẫn và sự đè nén.
Hai thứ đó cứ mãi đấu đá làm cho hắn trì hoãn chính sự, cái thứ trong quần kia ngày càng to ra, sưng phù trông có vẻ rất đau đớn.
Kiều Uyển Nhi bị đặt ở vị trí thấp hơn, nhìn hắn đang nắm thế chủ động, gương mặt lại yêu nghiệt làm cho cô vừa ghét vừa cảm thấy k1ch thích.
Ban ngày hắn luôn theo phía sau tận lực lấy lòng, khi ở trên giường thì lại thành cái bộ dạng kia.
Lục Nghiên Dương ngạo nghễ kéo khoá quần, để cho cái vật sưng to kia thoát ra khỏi lồ ng giam chật hẹp.
Như một chú cá được thả về đại dương rộng lớn, nó ngẩng cao đầu và gửi lời chào đặt biệt với cô gái đang nằm dưới thân.
Kiều Uyển Nhi nuốt ngụm nước bọt, gương mặt cô nóng bừng, ánh mắt mê ly đang nhìn chăm chăm vào cái vật thô dài trước mắt.
Vẫn chưa dạo đầu đến đâu mà đã thế này rồi, đêm nay chắc là không thể ngủ được mất..

 
Chương 171: 171: Bẩn Lắm!


Ánh mắt hắn dán chặt lên người cô, sau khi đã giải phóng con quái vật to dài kia liền cúi người.

Không quá vồ vập, chậm rãi và nhàn hạ như thú săn mồi đã thấy được mục tiêu.

Đầu tiên là phải cắn lấy chiếc cổ trắng noãn, hút cạn máu khiến con mồi tê liệt.

Đợi đến khi hết khả năng phản kháng, liền nhanh chóng lần mò về phía đồi núi đầy đặn ngoạm lấy.

Bàn tay hắn tất nhiên không nhàn hạ mà đặt bên giường, nó chu du khắp nơi.

Từ ngực đến chiếc bụng bằng phẳng, cặp mông cong vút bị nhào nặn đến thảm thương.

Sau đó hắn nhẹ nhàng nâng lấy đùi thon, làm cho cô phải vòng qua hông mình.

Ma vật kia theo từng cú chà xát kiến cho hoa viên thần bí ngọt ngào của thiếu nữ tiết ra mật ngọt mê người.

Một dòng điện chạy dọc sống lưng của cô gái, máu huyết cũng bắt đầu sôi sục.

Rõ ràng điều hoà đã được mở lên, nhưng tại sao trong cơ thể không ngừng nóng?
Cảm giác giống như bị thiêu đốt, nhịp tim cũng đập nhanh.


Cô không cảm thấy mệt mỏi, chỉ cảm thấy cơ thể dường như đang thiếu một thứ gì đó.

Đúng vậy, cô muốn được lấp đầy.

Người đàn ông nhìn ra được những ước nguyện sâu thẳm bên trong cô, vì đó cũng chính là điều hắn muốn.

Nhưng hắn lại không muốn vội vàng.

Miếng ăn ngon nhất, phải được thưởng thức sau cùng.

Lục Nghiên Dương trược dọc theo cơ thể cô gái, đến hoa viên thần bí kia hắn cũng chẳng ngại ngùng gì, lập tức vùi đầu vào giữa hai ch@n cô.

Mùi hương ngọt ngào đó khiến hắn không thể nào bỏ qua được
Kiều Uyển Nhi bị k1ch thích bất ngờ, cô cong người lên, không kiềm được giọng mà thét:
“ Á~ đừng … chỗ … chỗ đó … bẩn … lắm~”.

Ánh mắt người đàn ông chăm chú nhìn cô, biểu cảm khoái lạc của Kiều Uyển Nhi càng làm cho hắn thêm ngang ngược.

“ Ưm … ngừng lại …”.

Đối với câu nói của cô, hắn lại càng thêm mạnh mẽ hơn, ngay cả lưỡi cũng cho vào bên trong khuấy đảo.

Kiều Uyển Nhi cảm giác th@n dưới râm ran khó chịu, muốn dùng tay đẩy hắn ra nhưng chẳng thể làm được.

Người đàn ông đã dùng tay mình đan chặt vào tay cô, ngăn cản hành động.

Trong căn phòng có chút tối tăm, âm thanh yếu ớt hoà lẫn với tiếng động mà người đàn ông tạo ra hoà vào nhau tạo thành một giai điệu nóng bỏng.

Không gian tràn ngập hương vị của sắc d.

ục cùng với đam mê cháy bỏng.

“ A~ ưm …”.


Kiều Uyển Nhi không thể khống chế được cảm xúc của bản thân.

Dường như có gì đó đang đến, hệt như một cơn lũ có thể cuốn trôi hết tất cả mọi thứ cản đường.

Cô cong người, thân hình xinh đẹp của cô gái khi đang nằm trên chiếc giường nếu được hoạ vào tranh vẽ thì xứng đáng trở thành một kiệt tác.

Rất nhanh, cow thể đạt đến đỉnh điểm, bàn tay cô siết chặt vào tay hắn, các khớp ngón chân cũng co quắp lại, cô r3n rỉ một lúc rồi nằm xụi lơ.

Lúc này, người đàn ông mới ngẩng đầu lên, ánh mắt vẫn chưa hề dịu bớt sự hoang dã và nguy hiểm.

Lục Nghiên Dương vươn đầu lưỡi li3m khoé môi, thứ chất lỏng nào đó từ môi hắn chảy dài xuống khuôn ngực to và múi cơ bụng săn chắc.

Nhìn Kiều Uyển Nhi hé miệng thở hổn hển, gương mặt đỏ bừng, ánh mắt mông lung vẫn còn chìm đắm vào cơn khoái lạc ban nãy, hắn không thể nhịn được nữa.

Con quái vật xù xì đang ra sức gào thét từ đầu trận đến giờ, hắn nắm lấy đặt trước cửa động vẫn còn đang co bóp, chỉ cần nhẹ nhàng thúc hông, nó liền chui tọt vào.

“ Nga~”.

Kiều Uyển Nhi vẫn còn đang rất mẫn cảm, còn chưa kịp nghỉ ngơi thì đã bị ép phải nuốt trọn lấy c.

ự long to lớn, cô nỉ non mà lên tiếng:
Kiều Uyển Nhi vẫn còn đang rất mẫn cảm, còn chưa kịp nghỉ ngơi thì đã bị ép phải nuốt trọn lấy c.

ự long to lớn, cô nỉ non mà lên tiếng:
“ Anh~ anh đúng là tên khốn … ân~”.


“ Tch”- hắn tặc lưỡi, bên trong cô nóng bỏng lại trơn tru khiến cho thứ mà hắn cho vào di chuyển cực kỳ mượt mà.

Thuận lợi thế kia thì di chuyển chậm có khác gì đã phụ lòng cô?
Công sức hắn hì hục từ nãy đến giờ cũng không được để phí.

Lục Nghiên Dương nắm lấy eo thon rồi thẳng một đường tiến vào.

So với âm thanh hắn vùi đầu vào giữa hai ch@n cô khi nãy thì tiếng động bây giờ ám muội hơn rất nhiều.

Dù truyền đến tai hắn hay là tai cô thì cũng đều khiến cho thân thể nảy sinh biến hoá.

Dù nghe thấy rất du.

ng tụ.

c, nhưng chẳng hiểu sao càng nghe thấy thì lại càng muốn được nghe nhiều hơn.

.

 
Chương 172: 172: Giả Vờ


Người đàn ông lúc này mới lộ rõ khát vọng của bản thân, hắn nắm lấy eo thon của cô gái nằm dưới thân điên cuồng xâm nhập.
Bộ dạng kìm nén lúc nãy hệt như chỉ là đang giả vờ, chờ khi cô buông lỏng cảnh giác liền chiếm lấy mọi sự tốt đẹp.
Kiều Uyển Nhi nằm trên giường như cá nằm trên thớt, cơ thể đong đưa theo từng cú thúc của hắn.

Khuôn ngực phập phồng lên xuống, trước mắt người đàn ông trở thành một ngòi nổ.
Lục Nghiên Dương càng nhìn càng không giữ nỗi tỉnh táo, hắn chỉ muốn thấy đôi gò b ồng ấy vì kịch liệt mà đưa đẩy điên cuồng hơn.
Từ cánh tay đến mu bàn tay nổi lên một đường gân xanh đáng sợ, dường như hắn đang phải kìm hãm con dã thú bên trong cơ thể mình, tránh nó hoá điên làm tổn thương cô gái.
Bàn tay mạnh mẽ nắm lấy eo thon, thúc hông thật mạnh.
Động hu.yệt non mềm yếu đuối nuốt phải con c.ự long to lớn, trong quá trình đó, nó cũng không ngừng trưởng thành.


Đường gân nổi đầy lên thâm nhập vào cánh hoa khiến cho cô chỉ biết nắm lấy một góc drap giường mà chịu đựng.
Đôi môi nhỏ nhắn vừa mới bị dày xéo khi nãy tuy cắn chặt nhưng vẫn không ngăn được tiếng r3n rỉ động lòng người.
Kiều Uyển Nhi co quắp từng ngón chân, cảm giác thoải mái khiến cho cô không thể làm chủ được bản thân.
Chỉ vừa mới đạt đến đỉnh điểm, hắn đã cho vào.

Hoa viên thiếu nữ nhạy cảm lần nữa bị k1ch thích, cô cũng nhanh chóng được đưa lên mây.
Lục Nghiên Dương hơi thở dồn dập, cơ thể của hắn toát ra những dòng khí nguy hiểm, gương mặt nhễ nhại mồ hôi đang nhìn vào cô gái nằm bên dưới không chớp mắt.
Kiều Uyển Nhi có thể nghe thấy rõ giọng nói trầm ấm của hắn vang vọng khắp căn phòng.
Ánh mắt kia chẳng hề giống lúc ban sáng, nhìn cô đầy thâm tình.
Hắn của bây giờ, hệt như chỉ muốn nuốt chửng cô vào bụng mà thôi.
Lục Nghiên Dương chẳng thể nào kìm chế được nữa, tuy lưu luyến nhưng dù sao đêm vẫn còn dài, cô sẽ không thể trốn thoát được.
Huống hồ chi, cô đã chủ động châm ngòi thì phải tự giác dập lửa.
Đêm nay cô chết chắc rồi, hắn không có ý định sẽ để cho cô ngủ sớm.
Cùng lắm thì ngày mai sẽ cho cô nghỉ thêm một ngày nữa, ở nhà dưỡng sức.
Còn bây giờ …
Kiều Uyển Nhi bị nắm lấy eo, cùng với dòng cảm xúc đang chảy bên trong người cô, hắn cũng rất nhanh đã đạt đến giới hạn.
Người đàn ông gầm lên một tiếng, chuyển động ngày càng nhanh, âm thanh ấy càng to hơn làm cho cô gái nằm bên dưới chẳng thể nào tự chủ được.

Môi mềm hé mở phát ra âm thanh yêu kiều quyến rũ.

Phụt!
Người đàn ông gửi tất cả mầm mống của mình vào bên trong hoa viên ấm nóng trơn trượt kia, lát sau đã nằm đè lên người cô gái.
Kiều Uyển Nhi cũng chẳng còn chút sức lực nào.
Cô nằm xụi lơ, tay chân mềm nhũn, tim đập liên hồi, cộng thêm cơ thể tr@n trụi bị người nào đó đè lên, nặng nề như tảng đá, chỉ có thể mở miệng mà th ở dốc.
Lúc cô đạt đến đỉnh điểm, bên trong cơ thể có gì đó rất nóng chảy vào.

Khi hắn đứng lên, chất lỏng màu trắng đục ồ ạt thi nhau tuông ra bên ngoài, chảy xuống drap giường, ướt đẫm.
Cả cơ thể cô dính đầy mồ hôi cùng với … ban nãy hắn li3m chẳng sót điểm nào, giờ đây dinh dính và rất khó chịu.
Cô muốn đi tắm!!!
Kiều Uyển Nhi lồm cồm ngồi dậy, cô vẫn còn chưa lấy lại sức sau khi trải qua hai lần thăng hoa.
Vốn định nghỉ ngơi một chút rồi sẽ vào phòng tắm tẩy rửa, nhưng cơ thể khó chịu thế này thì làm sao có thể nghỉ ngơi được?
Thà cô vào phòng tắm, ngâm mình trong làn nước ấm để thư giãn, lúc đó nghỉ ngơi cũng không muộn.
Còn chưa kịp bước chân xuống giường thì cổ tay đã bị nắm lấy, lực đạo không lớn nhưng đủ làm cho cô chú ý.

Kiều Uyển Nhi chẳng buồn xoay người, chỉ mệt mỏi mà lên tiếng:
“ Bỏ ra để em còn đi tắm”.
Lục Nghiên Dương nghe thấy, bỏ ra.
Nhưng ngay sau đó liền bế cô hệt như đang bế một nàng công chúa vào phòng tắm.
“ Ách!” - Kiều Uyển Nhi thốt lên.
“ Có chuyện gì sao?” - Hắn lên tiếng hỏi.
Nhận lại chỉ là cái lắc đầu e ngại của cô.
Kiều Uyển Nhi đỏ mặt bừng bừng.
Sao cô có thể nói với hắn, vì đang tr@n truồng cho nên hắn vừa bế, nơi đó liền rỉ ra cái thứ hắn đã rót vào..

 
Chương 173: 173: Lo Cho Con


Ở trong phòng tắm, hơi nước bốc lên khiến cho cảnh tượng bên trong mờ ảo.

Cô gái ngồi trong bồn tắm thoải mái tựa lưng vào người chồng mình.

Trong lúc cô đang tận hưởng, nụ cười trên gương mặt duy trì chưa được bao lâu liền phải tắt đi.

Kiều Uyển Nhi nếu như còn chút sức lực thì sẽ xoay người bóp cổ cái tên ngồi phía sau một cái, nhưng giờ đây cô đang rất mệt mỏi, chỉ có thể giận dữ mà lên tiếng:
“ Anh … đang làm cái trò gì vậy hả?”.

Người đàn ông bình chân như vại, hắn thậm chí còn xem những động tác của bản thân là điều đương nhiên, không biết xấu hổ mà nói:
“ Anh giúp em tắm”.

Kiều Uyển Nhi cố nén giận, gằng từng chữ mà nói:
“ Bỏ cái tay anh ra khỏi người em mau”.

“ Bỏ tay … thì không thể tắm được”.

“ …….

”.

Cái bàn tay hư hỏng đó cứ đặt mãi trên ngực cô không chịu buông, hắn còn dùng xà phòng ở trên đó m ơn trớn, cố ý làm loạn.


Xà phòng trơn trượt, động tác của hắn thuận lợi hơn thấy rõ.

Kiều Uyển Nhi chỉ có thể ngồi yên, uy hiếp nói:
“ Anh không biết … lau chỗ khác à?”
“ Đợi làm xong chỗ này, anh sẽ giúp em kỳ cọ nơi khác”.

“……”.

Yêu nghiệt mà!
Ông chồng ít nói lạnh lùng EQ kém của cô nay đã biến đi đâu mất rồi?
Kiều Uyển Nhi chỉ có thể ngồi đó mặc cho hắn làm bậy.

Chẳng biết họ cùng nhau ở trong phòng tắm bao lâu, cô chỉ biết khi hắn bế cô ra ngoài thì đồng hồ cũng đã chỉ hơn 12 giờ.

Mẹ ơi, làm cái gì mà lâu thế?
Cũng đúng thôi, hắn ngồi trong đó lấy cớ tắm rửa cho cô rồi dùng cái bàn tay to lớn đó sờ nắn khắp nơi.

Tuy hắn massage đúng là thoải mái dễ chịu thật, nhưng mà ngực cô cần quái gì mà cứ xoa bóp hoài vậy?
Cái tên mặt dày này còn bảo làm thế để k1ch thích mạch máu lưu thông tốt hơn, sau này nếu có em bé thì sẽ có nhiều sữa hơn cho con.

Có quỷ mới tin, chỉ muốn chiếm tiện nghi của cô thì có.

Bằng một thế lực nào đó, khi ra bên ngoài thì căn phòng lại gọn gàng lên trông thấy, hệt như lúc nãy cùng nhau triền miên trên chiếc giường đó chỉ là giấc mơ cô tạo ra.

Hắn lại lần nữa đặt cô nằm lên giường, Kiều Uyển Nhi mệt mỏi chỉ muốn đi ngủ, cô nhanh chóng yêu cầu:
“ Hơn 12 giờ rồi, còn không ngủ thì ngày mai sẽ dậy không nỗi mất”.

Hắn dùng khăn lông lau khắp cơ thể cô, sau khi khô ráo còn nghênh mặt lên, đầy vẻ tự hào.

Kiều Uyển Nhi cười méo xệch, làm như bản thân đã làm được việc tốt lắm không bằng.

Chẳng lẽ còn muốn được cô khen hay sao?
Lục Nghiên Dương nhìn cô, không nói gì cũng không cười.

“ ……” - Kiều Uyển Nhi.

Không ổn, sao cô cảm thấy có gì đó rất nguy hiểm.

Phải nghĩ đến trường hợp xấu nhất thôi, nếu còn không mau chóng kết thúc chủ đề này thì có khi …
Nghĩ đến đây, cô sợ hãi mà lên tiếng:

“ Chào anh, em ngủ.

.

á!”.

Còn chưa kịp kết thúc câu nói thì cái hoàn cảnh đáng sợ mà cô nghĩ ra trong đầu đã xuất hiện rồi.

Lục Nghiên Dương trèo lên giường, hắn mò mẫm khắp nơi, đầu vùi vào một bên đ ẫy đà rồi m*t lấy.

“ Anh anh anh … anh làm cái gì vậy hả? Mau bỏ ra để em còn ngủ!!!!!!!”.

Khi chưa làm một việc gì đó, chúng ta thường cảm thấy e ngại và muốn bỏ qua, nhưng khi đã làm được một lần, hai lần, rồi N lần … việc đó chắc chắn sẽ chẳng còn là vấn đề gì quá to tác.

Lục tổng sau khi đã bày tỏ tâm tư cùng vợ mình, cảm thấy việc hắn nói ra những câu sến sẩm không còn gì khó khăn nữa.

Da mặt mỏng đến đâu thì lúc này cũng chẳng còn nữa.

Lục Nghiên Dương ngây thơ của cô đã không còn nữa.

Hắn mặt dày mà nói:
“ K1ch thích tuyến sữa”
“ ???” - Kiều Uyển Nhi.

Cô cạn lời, căn phòng giờ đây chỉ còn nghe thấy tiếng chút chít từ miệng hắn phát ra và câu đáp trả hết sức khó tin.

“ Anh đang giúp con chúng ta sau này”.


“ Giúp cái chó nhà anh, buông ra, bi3n thái!!!”.

********
Ngày qua ngày, Kiều Uyển Nhi cứ thế mà bị giữ lấy hằng đêm.

Một năm sau thì cô đã đón thành viên nhỏ gia nhập.

Cô công chúa xinh xắn và đáng yêu thuỳ mị …
“ Oa oa!!!!!!”.

Hoặc có thể không.

Đây là cảnh tượng khi con bé thấy cha ôm mẹ mãi không buông.

Lục Nghiên Dương nhìn nhóc tì chỉ to bằng cái ngón chân đang ngồi trong xe đẩy kia, liếc mắt:
“ Lục Tiểu Nhã, nín”.

“ ….

“ - Kiều Uyển Nhi.

.

 
Chương 174: 174: Kết Thúc


“ Anh nói chuyện với con như vậy mà coi được à?”.

Nhiều lúc nhìn thấy hắn, cô lại chẳng biết hắn và Thượng Quan Thiên Kỳ, chồng Hạ Liên Tâm có phải họ hàng gì không, sao mà lại giống nhau như thế.

Ngay cả con mình cũng ganh tị.

Dạo này hình như hắn và Thượng Quan Thiên Kỳ rất hay qua lại.

Vì cô sinh sau Hạ Liên Tâm chỉ vài tháng, cho nên hai ông bố rất hay trò chuyện khi cô sang nhà Hạ Liên Tâm để chơi.

Có hôm cô còn nghe thấy Thượng Quan Thiên Kỳ ca cẩm với chồng mình:
“ Cứ tưởng là con gái, phòng công chúa, quần áo, giày dép đã chuẩn bị xong, ai ngờ đâu lại là một con vịt đực”.

Cứ tưởng hắn sẽ im lặng mà nghe, ai ngờ đâu cái người tưởng chừng ít nói này lại phụ hoạ theo:
“ Đứa con gái nhà tôi ngày ngày bám theo mẹ, nếu là con trai thì tôi đã thẳng chân đá vào mông vài cái rồi, tch”.

“ ……….

”.

Cô đang nghe cái gì đây?

Đây là những câu mà người cha nên kể về con mình hay sao?
Hai cái người này, bình thường giúp tôi có được hay không hả???
Chỉ còn ba tháng nữa là tròn hai năm, Kiều Uyển Nhi hết hạn tang.

Lục Nghiên Dương vui còn hơn trúng thầu.

Cuồi cùng sau bao nhiêu năm chờ đợi thì hắn đã có thể tổ chức hôn lễ, cùng với cô tiến vào lễ đường.

Đang lúc vui vẻ thì Kiều Uyển Nhi bồng Lục Tiểu Nhã trên tay và nói với hắn:
“ Con vẫn còn nhỏ, bà nội muốn đợi đến khi con lớn sẽ cho mặc váy cưới làm dâu phụ, đi theo phía sau em tung hoa cưới”.

“ Không cần phiền vậy đâu, tổ chức đi, khi nào con lớn chúng ta làm thêm lần nữa”.

“…….

.

”.

Kiều Uyển Nhi nhìn hắn bằng nửa con mắt, cái người đàn ông này đúng là.

Cô đã ký vào giấy đăng ký kết hôn, con cũng sinh cho hắn, hắn còn sợ cô bỏ trốn hay sao?
Kiều Uyển Nhi lắc đầu bất lực, nhẹ giọng nói
“ Anh làm ơn đi, em không có trốn đâu mà lo”.

“ Anh muốn thấy em mặc váy cưới”.

“……….

”.

Cô thở dài, suy nghĩ một lát rồi trả lời:
“ Được rồi, hai năm nữa nhé!”.

“ Anh biết là em sẽ đồng … hả?”.

Còn đang vui mừng vì cô suy nghĩ lại, ai ngờ đâu lại chẳng có khác biệt gì.


Lục tổng yểu xìu, hai năm nữa biết đến khi nào chứ?
Kiều Uyển Nhi thực sự buồn cười khi nhìn thấy bộ dạng này của chồng mình.

Có lẽ hắn mong chờ ngày bọn họ tổ chức hôn lễ lắm, nay cô sắp hết kỳ mãn tang lại tiếp tục dời thời gian cho nên thất vọng.

Nhưng mà chẳng còn cách nào khác, bà nội muốn cháu gái được xuất hiện trong lễ cưới của cha mẹ mà.

Người đàn ông không có tiếng nói trong gia đình, chỉ có thể thể hiện uy quyền trên giường dù thất vọng nhưng cũng phải mau chóng đồng ý với quyết định của vợ mình.

Lục Nghiên Dương mỗi ngày đều tự an ủi bản thân, hai năm cũng chẳng có bao nhiêu.

Chỉ vọn vẹn trong hai cuốn lịch 365 ngày thôi mà.

******
Thời gian trôi đi, Lục tổng trong hai năm đó rất cẩn thận, thậm chí cồn dùng bảo hộ để tránh sự cố ngoài ý muốn sẽ xảy đến.

Xui rủi thì lại phải đợi thêm mấy năm nữa, vậy thì bao giờ hắn mới được lấy vợ?
Hai năm sau, Lục Tiểu Nhã đã có thể tự mình bước đi, cô bé lớn lên có nét giống ba nhiều hơn là mẹ.

Mặc chiếc đầm xoè, tóc được búi sang hai bên và cột thêm chiếc nơ nhìn hết sức đáng yêu.

Nhìn thấy cha mẹ tiến vào lễ đường, dưới cái nhìn đầy xúc động của mọi người, cô bé cũng không kìm được.

Tuy là trẻ con nhưng lại hết sức tình cảm, đôi mắt to tròn ngấng lệ, đôi môi nhỏ chúm chím đáng yêu cũng run lên.

Bé lấy hết vốn liếng học được, can đảm gào to:

“ Mẹ nà của konnnnn!!!!!!!!!”.

Cô dâu đứng trên sân khấu rãi đầy hoa hồng vì lời nói vô tri của con gái mà bật cười.

Đại chiến trong gia đình giữa cha và con gái đã kéo dài được hai năm hơn rồi, chưa từng có dấu hiệu hạ nhiệt.

Xem ra sau này chắc chắn sẽ rất náo nhiệt.

Lục Nghiên Dương trong bộ đồ chú rể bảnh bao cũng bất lực mà nhìn chăm chăm vào cô con gái quý báu đang ra sức gào thét bên dưới.

Hạ Liên Tâm phải đưa cho con bé cây kẹo nó mới chịu tiếp tục rãi hoa cưới.

Tưởng chừng sẽ kết thúc êm đềm, ai ngờ khi nghe chủ hôn bảo:
“ Chắc không có ai phản đối cuộc hôn nhân này”.

Thì y như rằng con bé lại rống lên.

Lục Nghiên Dương à, công cuộc theo đuổi và tách rời những vệ tinh xoay quanh vợ mình … chắc còn lâu mới có thể hết được.

~~~HOÀN~~~.

 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom