Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện Của Tui À!

Diễn Đàn Truyện Của Tui À là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!
Chương 1181


Chương 1181

“Lúc trước là chị gọi điện thoại bảo bọn họ đến.” Tay cầm điện thoại của Trác Hiểu Lam siết chặt lại, cô ta không ngờ Nguyễn Hạo Thần sẽ hỏi mình như vậy, anh đang nghi ngờ cô ta sao?

Sau khi Trác Hiểu Lam nói xong lời này, cũng không giải thích thêm gì nữa, dừng lại một lát, sau đó cô ta mới nói tiếp: “Rất xin lỗi, bởi vì quyết định của chị đã tạo nên phiền phức cho các em.”

Nguyễn Hạo Thần nghe thấy áy náy trong lời nói của cô ta, cũng nghe ra lạnh lẽo và xa cách trong giọng điệu của cô ta lúc này, đôi mắt Nguyễn Hạo Thần vẫn nheo lại, không nói thêm gì.

Trác Hiểu Lam mà anh biết vẫn luôn là người kiêu ngạo, phản ứng và lời nói lúc này của cô ta rất bình thường.

Nhưng anh luôn cảm thấy chuyện này có gì đó không đúng.

“Hiểu lầm chị gây ra, chị sẽ nghĩ cách giải quyết, chị cúp trước.” Sau khi nói xong thì Trác Hiểu Lam trực tiếp cúp máy, giọng nói kia vô cùng lạnh lẽo, không còn phần thân thiết duy nhất đối với anh như bình thường nữa.

Sau khi cúp điện thoại, khuôn mặt Trác Hiểu Lam lập tức trở nên trắng bệch, trắng đến mức gần như không nhìn thấy chút màu máu nào, cô ta không ngờ Nguyễn Hạo Thần lại đối xử cô ta như vậy?

Cô ta cho rằng, ít nhất anh sẽ tin tưởng lời cô ta nói, cô ta cho rằng, ít nhất ở trong lòng anh, cô ta vẫn có một vị trí đặc biệt, cô ta cho rằng, cho dù cô ta làm gì, anh cũng sẽ không nghi ngờ cô ta.

Thái độ vừa rồi của anh, giọng điệu vừa rồi của anh, lời nói vừa rồi của anh, tổn thương sâu sắc đến cô ta.

Anh có biết? Tất cả những gì cô ta làm đều là vì anh, cô ta không muốn nhìn anh càng lún càng sâu, cô ta không muốn nhìn anh sau này phải đau khổ.

Vì anh, thậm chí cô ta không ngại làm những chuyện vi phạm đến nguyên tắc của mình kia.

Nhưng anh thì sao? Vậy mà anh lại tuyệt tình với cô ta như vậy?

“Viện trưởng, chị sao rồi? Có phải có chỗ nào không thoải mái không?” Trợ lý nhìn thấy dáng vẻ của cô ta, hơi lo lắng.

“Bên ngoài bệnh viện có phóng viên không?” Trác Hiểu Lam lặng lẽ thở ra một hơi, để mình bình tĩnh lại, cô ta biết, bây giờ cô ta nhất định phải đi làm một số việc.

“Có, vừa rồi có hai phóng viên muốn tiến vào, nhưng đã bị bảo vệ ngăn lại, phóng viên bây giờ bắt tin nhanh nhẹn thật đấy, tốc độ vô cùng nhanh, tin tức ông cụ Nguyễn nằm trong bệnh viện của chúng ta vừa truyền ra ngoài chưa được bao lâu, phóng viên đã chạy đến cả rồi, nói thật, có đôi khi cảm thấy phóng viên bây giờ quả thật rất đáng sợ.” Khi trợ lý nói đến phóng viên, không nhịn được lắc đầu.

“Em đi sắp xếp một chút, chị muốn gặp những phóng viên kia.” Trác Hiểu Lam liếc nhìn cô ta, ánh mắt chợt lóe, nhưng trên mặt cũng không lộ ra quá nhiều cảm xúc.

“Viện trưởng muốn gặp phóng viên?” Trợ lý sửng sốt, đôi mắt trợn tròn: “Viện trưởng muốn làm gì?”

Trác Hiểu Lam không trả lời, chỉ là đôi mắt thoáng vẻ nặng nề.

“Viện trưởng, lúc này gặp phóng viên, sợ rằng sẽ gây nên phiền toái không cần thiết, e rằng bọn họ…” Trợ lý là một người nhiệt tình mà không hề có mưu tính gì, vì vậy mặc dù nhìn ra Trác Hiểu Lam không vui lắm, cô ta vẫn không nhịn được nói thêm một câu.

“Em đi sắp xếp đi.” Trác Hiểu Lam ngẩng đầu, liếc nhìn cô ta một lần nữa, trực tiếp cắt ngang lời cô ta nói, rõ ràng trong giọng nói kia cũng mang theo lạnh lẽo.

“Được, em lập tức đi sắp xếp.” Trợ lý lặng lẽ thở hắt ra, nếu thái độ Trác Hiểu Lam đã kiên quyết như vậy, tất nhiên cô ta cũng không tiện nói thêm gì nữa rồi.
 
Chương 1182


Chương 1182

Chờ đến khi trợ lý đi xuống, bên ngoài bệnh viện đã có không ít phóng viên nghe tin chạy đến, chuyện video gây náo động quá lớn, chú ý quá cao, tin tức ông cụ Nguyễn nằm viện vừa được công bố ra ngoài, mọi người đều giống như phát điên, muốn biết tình huống hiện giờ của ông cụ Nguyễn.

Với tư cách là một phóng viên, tất nhiên đều muốn lấy được tin tức chính xác đầu tiên.

Trợ lý nhìn đám phóng viên chen chúc ở đó, khiếp sợ vô cùng, không biết Viện trưởng muốn gặp phóng viên làm gì? Nhiều phóng viên như vậy, đến lúc đó có thể bị mất khống chế hay không?

Sau khi Nguyễn Hạo Thần cúp điện thoại, dường như trong mắt tăng thêm chút cảm xúc phức tạp, cuộc gọi của Trác Hiểu Lam khiến anh hiểu rõ tình huống cơ bản, vì vậy, anh cũng không cần phải gọi điện thoại về nhà tổ nữa.

Anh cũng không muốn đến bệnh viện, bởi vì anh biết, Trác Hiểu Lam không khuyên nổi, anh càng không khuyên nổi, anh rất hiểu ông cụ.

Bây giờ anh chỉ muốn nhìn thấy Tô Khiết, ngay sau đó, Nguyễn Hạo Thần vội vàng đứng dậy, đi ra ngoài phòng làm việc, cùng lúc đó, anh cũng bấm số điện thoại của Tô Khiết.

Giờ phút này, Tô Khiết đang ở trong phòng ngủ của mình tại nhà lớn của nhà họ Tô, mấy ngày trước vì chuyện vụ án, cô vẫn luôn không được nghỉ ngơi tốt, tối qua lại nói chuyện với bà cụ Đường đến nửa đêm, vì vậy cô mới nằm trên giường không bao lâu thì đã thiếp đi.

“Alo.” Nghe thấy điện thoại di động vang lên, Tô Khiết tìm điện thoại rồi bắt máy, trong giọng nói mang theo lười biếng và mơ màng khi chưa tỉnh ngủ.

“Em đang ngủ?” Nguyễn Hạo Thần nghe thấy giọng điệu của cô như vậy, hơi ngẩn ra, bây giờ bên ngoài ầm ĩ thành thế này rồi, cô còn đang ngủ?!

Thư ký Lưu đi theo sau Nguyễn Hạo Thần ra ngoài, sau khi nghe thấy câu đó, khóe miệng giật mạnh, vậy mà lúc này mợ chủ còn đang ngủ, mợ chủ đúng là rất lợi hại!!!

“Ừm, đêm qua nói chuyện với bà ngoại rất muộn, hơi buồn ngủ.” Tô Khiết cũng không rời giường, trong giọng nói vẫn mang cảm giác lười biếng, mơ màng lại tựa như đang làm nũng.

Nguyễn Hạo Thần: “…”

Cô cũng thật dũng cảm, cho dù cô không biết chuyện video bị đăng lên kia, nhưng lúc trước ông cụ và bà cụ đi tìm cô, cô không hề đặt trong lòng sao?

Khóe miệng Nguyễn Hạo Thần khẽ cong lên, không nhịn được nở nụ cười, anh biết cô vẫn luôn khống chế tâm trạng rất tốt, vốn dĩ anh còn đang lo lắng cho cô, bây giờ xem ra hoàn toàn không cần thiết phải như vậy.

“Ngủ đủ chưa?” Giờ phút này, Nguyễn Hạo Thần chợt bình tĩnh lại, giọng nói cũng trở nên đặc biệt nhẹ nhàng.

“Chưa, em muốn ngủ thêm một lát.” Tô Khiết thật sự rất mệt mỏi, rất buồn ngủ, lúc nói chuyện đôi mắt từ từ khép lại, cũng không cúp điện thoại, nhưng rõ ràng nghe giọng nói nhẹ hơn rất nhiều, chậm hơn rất nhiều, hình như lại sắp ngủ thiếp đi rồi.

“Em ở đâu? Anh đến chỗ em.” Nghe thấy lời cô nói, độ cong trên khóe môi Nguyễn Hạo Thần dần dần rộng mở.

“Không, em muốn ngủ một lát, không cần các anh ở cùng, một người hai người các anh ở cùng, em cũng không thể ngủ được.” Tô Khiết nói rồi dừng một lát, lại đặc biệt nhấn mạnh một câu: “Đặc biệt là anh.”

Hai mắt Tô Khiết vẫn đang nhắm, giờ phút này có lẽ cô đang đứng giữa ranh giới nửa tỉnh nửa ngủ, nếu không, chắc hẳn cô cũng sẽ không nói ra lời như vậy.

Hô hấp của Nguyễn Hạo Thần chợt dừng lại, nụ cười trên khóe môi không ngừng lan ra, giờ phút này, mơ hồ tăng thêm mấy phần khác thường.

Anh nghe ra được, chắc hẳn lúc này cô không hoàn toàn tỉnh táo, anh cũng biết, nếu như cô hoàn toàn tỉnh táo, chắc chắn sẽ không nói ra lời khiến người ta có suy nghĩ vẩn vơ như vậy.
 
Chương 1183


Chương 1183

“Ngoan, nói cho anh biết, em đang ở đâu?” Rõ ràng trong giọng nói của cậu ba Nguyễn tăng thêm ngữ điệu dỗ dành.

“Ở nhà.” Tô Khiết cảm thấy mí mắt càng ngày càng nặng, trả lời theo bản năng.

“Nhà nào?” Nguyễn Hạo Thần ngẩn người, cô nói ở nhà, là nhà nào? Nhà họ Đường? Hay là nhà họ Tô?

Nhưng Tô Khiết đã ngủ rồi, vì vậy cũng không trả lời anh, điện thoại của cô cũng không cúp, chỉ từ từ trượt xuống bên cạnh.

Nguyễn Hạo Thần không nghe được câu trả lời của cô, thầm thở dài một hơi, xem ra sức quyến rũ của anh không đủ, vậy mà cô lại có thể ngủ thiếp đi khi đang nói chuyện điện thoại với anh, ôi, cô gái không tim không phổi mà.

Ít nhất trước khi cô ngủ cũng nên nói rõ ràng với anh chứ.

Nhưng mà Nguyễn Hạo Thần ngẫm nghĩ, trước đó không lâu ông cụ và bà cụ mới đi tìm cô, cô lúc đó đang sắm vai Tô Khiết, vì vậy, chắc hẳn bây giờ cô đang ở tại nhà lớn của nhà họ Tô.

Nguyễn Hạo Thần ra khỏi công ty, lái xe đến nhà họ Tô.

Bên trong nhà lớn của nhà họ Tô, lúc này Tô Khiết đang ngủ say sưa trên tầng, hồn nhiên không biết tất cả những chuyện xảy ra bên ngoài.

Sau khi Tô Khiết lên tầng, Lưu Vũ và Tô Trung Dung rời đi, mưu đồ bí mật chuyện lớn của bọn họ.

Tô Chí Long không đợi nổi ở trong nhà, vội vàng đi tìm đám bạn xấu kia của anh ta.

Khi Tô Nghiên Nghiên nhìn thấy video liên quan đến Tô Khiết kia, cũng vô cùng kinh ngạc, sau khi lấy lại tinh thần, cô ta cảm thấy đây là một cơ hội tốt để bôi xấu Tô Khiết, vì vậy, cô ta trở về phòng, ‘vạch trần’ rất nhiều tin tức liên quan đến Tô Khiết, lúc này Tô Nghiên Nghiên đang ở trong phòng vắt óc suy tính xem còn có thể đăng cái gì nữa…

Khi Nguyễn Hạo Thần đi vào nhà lớn của nhà họ Tô, cũng chỉ có một mình quản gia ở dưới nhà.

“Ngài Nguyễn, sao ngài lại đến đây?” Lần trước Nguyễn Hạo Thần đến nhà họ Tô, quản gia biết anh, chỉ là lúc này thấy một mình anh đột nhiên đến đây, vẫn hơi bất ngờ.

“Ngài Nguyễn muốn tìm ông chủ? Hay là cô cả?” Lời nói của quản gia vô cùng đúng mực.

“Tôi tìm Khiết Khiết.” Nguyễn Hạo Thần liếc nhìn quản gia, khóe môi hơi nhếch lên, trên mặt vẫn mang theo nụ cười.

Quản gia sững lại, mọi người đều nói cậu ba Nguyễn lạnh lùng vô tình, giống như Diêm Vương mặt lạnh, sao thoạt nhìn lại vẫn dịu dàng vậy chứ.

“Cô cả đang nghỉ ngơi trong phòng trên tầng, tôi đi mời cô cả xuống.” Quản gia cũng không hỏi nhiều, muốn đi lên tầng gọi Tô Khiết.

“Không cần, tự tôi đi lên.” Chỉ là, Nguyễn Hạo Thần lại đi lên tầng trước ông ta, nhưng mới đi được hai bước anh đã dừng lại: “Là gian phòng nào?”

Bình thường Tô Khiết rất ít khi ở tại nhà họ Tô, mà tổng cộng anh mới đến một lần, cũng không vào phòng cô, vì vậy anh không biết đâu là phòng của cô.

“Lên tầng, là phòng thứ ba bên phải.” Lúc này quản gia ngẩn ra, vẫn chưa lấy lại tinh thần, trả lời theo bản năng.

Sau đó Nguyễn Hạo Thần nhanh chóng đi lên.

Sau khi lấy lại tinh thần, đôi mắt quản gia vô thức lóe lên, lúc này cô cả đang nghỉ ngơi…
 
Chương 1184


Chương 1184

Bây giờ cô cả đang nghỉ ngơi đấy, cậu ba Nguyễn cứ đi đến phòng cô cả như vậy? Thích hợp sao?

Dường như không được thích hợp cho lắm? Nhưng vì sao cậu ba Nguyễn không cảm thấy là không thích hợp chứ? Hơn nữa còn tự nhiên như vậy, thậm chí còn cho là đương nhiên nữa?

Quản gia đang nghĩ ngợi, lại nghe thấy tiếng mở cửa.

Quản gia sợ hãi, mí mắt giật giật, cô cả đang nghỉ ngơi đấy, lỡ như quần áo không chỉnh tề? Lỡ như…

Nhưng rõ ràng bây giờ quản gia nghĩ những điều này thì đã muộn rồi, bởi vì cậu ba Nguyễn đã tiến vào phòng của cô cả nhà ông ta, còn đóng cửa phòng lại.

Mí mắt quản gia lại giật giật thêm mấy cái, còn vô thức nuốt nước miếng.

Trong phòng, Tô Khiết đang ngủ say sưa, Nguyễn Hạo Thần bước vào, cô cũng không nghe thấy.

Nguyễn Hạo Thần đi đến, ngồi bên cạnh cô, thấy cô mệt mỏi như vậy, vốn dĩ anh không muốn đánh thức cô, nhưng nhìn thấy cô ở khoảng cách gần như thế, nhìn thấy cánh môi đỏ tươi ướt át của cô, cuối cùng anh vẫn không nhịn được cúi đầu hôn lên môi cô.

Vốn nghĩ chỉ hôn nhẹ một cái, nhưng vừa chạm vào môi cô, anh không cách nào khống chế bản thân, nụ hôn của anh không nhịn được mà xâm nhập ngày càng sâu hơn, từ hôn khẽ đến hôn sâu, từ nhẹ nhàng chậm rãi đến mạnh mẽ dữ dội.

Tô Khiết bị anh hôn tỉnh dậy, cô mở to mắt nhìn anh, đôi mắt chớp chớp, lại chớp chớp, sau đó nhẹ nhàng thở dài một hơi: “Anh có thể cho em ngủ ngon một giấc không?”

Cô cũng không muốn hỏi anh vì sao xuất hiện trong phòng cô, cô chỉ muốn ngủ một giấc thật ngon.

Khi Tô Khiết nói lời này, thật ra cũng không ôm hi vọng gì, cô hiểu rõ anh, dưới tình huống như bây giờ, anh có thể cho cô ngủ một giấc thật ngon? Đó chắc chắn là không thể nào.

Nhưng bây giờ cô thật sự rất muốn ngủ, Tô Khiết nhắm mắt lại, quyết định không để ý đến anh, ngủ tiếp.

Nhưng mà, khiến Tô Khiết không ngờ là, cậu ba Nguyễn đột nhiên trở nên yên tĩnh, đặc biệt thành thật, thành thật đến mức khiến Tô Khiết nghi ngờ người đàn ông này không phải là Nguyễn Hạo Thần.

“Khiết Khiết, xin lỗi, để em phải chịu oan ức rồi.” Nguyễn Hạo Thần dán mặt ở bên tai cô, giọng nói kia rất nhẹ, rất chậm, nhưng Tô Khiết lại nghe đặc biệt rõ ràng.

Tô Khiết sửng sốt, cậu ba Nguyễn nói xin lỗi? Đây quả thật là lần đầu tiên trước giờ chưa từng có?

Không đúng, vì sao anh muốn nói xin lỗi cô? Tải áp Hola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.

Khiến cho cô chịu oan ức? Chuyện gì khiến cô chịu oan ức?

“Khiết Khiết, cám ơn em đã không đồng ý.” Tô Khiết còn đang nghi ngờ, lại nghe thấy giọng nói Nguyễn Hạo Thần chậm rãi truyền vào trong tai mình.

“Anh đang nói chuyện ông cụ Nguyễn và bà cụ Nguyễn đến tìm em?” Trước giờ Tô Khiết vẫn rất thông minh, mặc dù lời anh nói lập lờ nước đôi, nhưng sau khi kết nối lại với nhau, Tô Khiết cũng hiểu rõ anh đang nói đến cái gì.

“Ừ, cám ơn em không đồng ý bọn họ.” Nguyễn Hạo Thần vẫn không ngẩng đầu, chỉ hôn mạnh một cái lên cổ cô, nghe ra được kích động trong giọng nói của anh, cũng nghe ra được vui mừng trong tâm trạng lúc này của anh.

“Nhưng mà, em đồng ý với bọn họ rồi.” Hai mắt Tô Khiết lóe sáng, trên mặt cũng tăng thêm nét nghi ngờ, rõ ràng lúc ấy cô đồng ý với ông cụ Nguyễn rồi.

Dựa vào tác phong của ông cụ Nguyễn, cô đồng ý, ông cụ Nguyễn không thể nào nói với Nguyễn Hạo Thần là cô không đồng ý, nói như vậy ông cụ Nguyễn cũng không có lợi ích gì.

Đã xảy ra chuyện gì?
 
Chương 1185


Chương 1185

Ngay sau đó, cơ thể Nguyễn Hạo Thần đột nhiên cứng đờ, môi anh rơi lên trên cổ cô, giống như bị ấn nút tạm dừng, không hề nhúc nhích, anh nghe thấy lời cô nói, nghe thấy rất rõ ràng, nhưng giờ phút này anh thật sự hi vọng mình không nghe thấy.

Cô nói, cô đồng ý rồi? Đồng ý chia tay với anh?

Mặc dù thế này không giống như trong video, nhưng anh biết lời cô nói chắc chắn là thật, bởi vì anh biết, cho đến bây giờ cô sẽ không nói dối anh.

Giờ phút này, Nguyễn Hạo Thần thất vọng, trái tim của anh dường như bỗng dưng bị cái gì đâm trúng, đau đến mức khiến toàn thân anh không còn sức lực.

Một lát sau, Nguyễn Hạo Thần mới ngẩng đầu nhìn cô, bờ môi anh khẽ cử động, chậm rãi gằn từng chữ từng chữ: “Em nói, em đồng ý với bọn họ rồi sao?”

Khi anh nói mấy lời đó, trong giọng nói mang theo run rẩy, anh biết từ trước đến giờ cô luôn là người giữ đúng lời hứa, nếu cô thật sự đồng ý, chắc chắn sẽ làm được.

Giống như lúc trước anh ký hợp đồng với cô vậy, lúc đó cô đồng ý giúp anh lấy được cổ phần của Nguyễn thị, cô đã thật sự làm được.

Vì vậy, giờ phút này anh càng lo lắng hơn, thậm chí còn có sợ hãi.

“Đúng vậy, em đồng ý với bọn họ rồi.” Tô Khiết chậm rãi gật đầu, cô cảm thấy việc này rất kỳ lạ: “Là ai nói với anh rằng em không đồng ý?”

Nguyễn Hạo Thần liếc nhìn cô, ánh mắt càng ngày càng trầm xuống, đôi tay càng ngày càng nắm chặt, anh cảm thấy trái tim của mình tựa như rơi vào hầm băng, trong nháy mắt lạnh lẽo đến cực hạn.

Cô nói cô đồng ý rồi?!

Hơn nữa, khuôn mặt của cô vẫn là với vẻ đương nhiên như vậy

Cho nên, cô cảm thấy cô đồng ý là rất bình thường? Cô cảm thấy cô đồng ý là rất chính xác?

Cho nên, chia tay với anh, với cô mà nói vốn dĩ không phải là chuyện phiền muộn gì của cô.

Hoặc là, với cô mà nói còn là một sự giải thoát phải không?

Ngay sau đó, Nguyễn Hạo Thần bật dậy, ngồi lên, anh xoay người, quay lưng về phía cô, không có nhìn cô, cứ như vậy, anh rất muốn đứng lên rời đi, anh đã làm nhiều như thế, anh cho rằng cô đã hiểu, kết quả cô dễ dàng mà đồng ý chia tay với anh như vậy.

“Tô Khiết, em chắc là biết ông sẽ không thật sự nhảy xuống, đúng không?

Nguyễn Hạo Thần thầm thở dài, vẫn không nhịn được đã hỏi một câu như vậy.

Anh biết sự thông minh của cô, cô luôn luôn hiểu rõ lòng người nhất, anh đều biết ông cụ thật sự không có khả năng nhảy xuống, cô không thể nào không biết được,

Anh biết rõ sự thật như vậy, nhưng lúc này, anh vẫn hỏi cô.

“Ừ, em biết, em biết ông cụ là hù doạ em, nhưng mà ngộ nhỡ…..”

Đương nhiên Tô Khiết biết đó là mánh khoé của ông cụ Nguyễn, nhưng mà ngay lúc đó, cửa sổ đột nhiên bị mở ra, cô vẫn là hơi lo lắng ông cụ Nguyễn thật sự sẽ nhảy xuống dưới.

“Em biết ông cụ sẽ không nhảy, sẽ không có ngộ nhỡ gì, ông cụ sợ chết so với bất kỳ người nào.”

Nguyễn Hạo Thần vẫn như cũ không có quay đầu lại nhìn cô, trong giọng nói của anh lúc này, mờ mờ ảo ảo giống như càng nhiều thêm vài phần lạnh lùng nặng nề.

Ông cụ sợ chết, anh có thể nhìn ra, anh không tin cô không nhìn ra.

Cô thế nhưng là chuyên gia về tâm lý tội phạm
 
Chương 1186


Chương 1186

Ngộ nhỡ? Cô nói cô sợ ngộ nhỡ?

Vì vậy, trọng lượng của anh ở trong lòng cô, đến cả ngộ nhỡ cũng không bằng, phải không?

“Tinh hình lúc đó như vậy, em….” Trong lòng Tô Khiết đều hiểu rõ mọi chuyện, nhưng mà cho dù trong lòng cô hiểu rõ, tình hình lúc đó như vậy….

“Tô Khiết, em có trái tim không?” Khóe môi của Nguyễn Hạo Thần hơi kéo, mờ mờ ảo ảo mà giống như cười giễu thêm mấy phần, lúc này nếu như nghe kỹ sẽ phát hiện, giọng nói của anh có một loại đau buồn phẫn nộ.

“Có.” Tô Khiết ngẩn ra, sau đó thì thào trả lời anh một tiếng.

“Ha.”

Nguyễn Hạo Thần cười nhẹ một tiếng, trong giọng cười kia rõ ràng mang theo mâý phần tự giễu: “Phải, em có trái tim, nhưng mà trái tim của em là làm bằng đá, như thế nào ủ cũng không ủ ấm lên được, hoặc là từ trước đến giờ trái tim của em cũng chưa từng đặt ở trên người của anh, cho nên….”

Những lời nói phía sau, Nguyễn Hạo Thần cuối cùng không thể nói được nữa, có vài chuyện, anh rất rõ ràng….

Từ lúc bắt đầu anh hiểu rõ, hiểu rõ trái tim của cô không đặt ở trên người của anh.

Chỉ là, anh cho rằng, chỉ cần anh kiên trì, chung quy có một ngày cô sẽ hiểu, vốn dĩ anh cho rằng cô đã hiểu rồi, sau đó thì cô lại vững vàng mà dội một gáo nước lạnh lên người anh như vậy, giờ đây anh còn có thể nói cô cái gì? Anh còn có thể làm gì?

“Tô Khiết, nếu đây là sự lựa chọn của em, thì anh tôn trọng lựa chọn của em.”

Nguyễn Hạo Thần thầm thở ra một hơi, cố hết sức để cho tâm trạng của mình bình tĩnh lại, nhưng mà anh lại phát hiện, trái tim của anh càng lúc càng khó chịu, càng lúc càng đau.

Khi tiếng nói tạm biệt đã đến bên môi, anh vẫn cứ không có nói ra khỏi miệng.

Nguyễn Hạo Thần lúc này, sau lưng ưỡn ra rất thẳng, anh vẫn luôn không có quay đầu lại nhìn cô, anh sợ khi anh quay đầu qua, nhìn thấy cô, sẽ không nhịn được làm ra một số chuyện mà anh không có cách nào khống chế được.

Tô Khiết nhìn bóng lưng của anh, đôi mắt đã chợt loé lên nhanh chóng vài lần, môi cô khẽ mở, vừa muốn mở miệng….

Giây tiếp theo, Nguyễn Hạo Thần đột nhiên đứng dậy, nhanh chóng bước chân đi ra bên ngoài, anh sợ nếu mình lại không đi, có thể sẽ thật sự khống chế không được….

“Em đã đồng ý với bọn họ, sẽ không gả vào nhà họ Nguyễn.”

Khi nhìn thấy anh đứng người dậy muốn rời đi, Tô Khiết hoàn hồn, nhanh chóng nói.

Lúc đó, cô là có hơi lo lắng sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn, càng là không muốn để cho bọn họ lại tiếp tục ầm ĩ, vì vậy, cô mới ‘cái khó ló cái khôn’ mà đã đồng ý với bọn họ.

Có người nói rằng chữ viết của nước X rất phong phú và sâu sắc, điểm này cô hết sức tán thành, cùng một câu nói, nhưng khi giải thích ra thì có nhiều nghĩa khác nhau, chủ yếu là bạn hiểu nó như thế nào.

Bước chân của Nguyễn Hạo Thần cứng nhắc, sau lưng ưỡn ra càng thẳng tắp, nghe được lời nói lúc này của cô, anh cảm thấy cả trái tim đều đã chìm xuống đáy, bị đóng băng đến cực điểm, lạnh đến thấu xương.

Khoé môi của anh lại kéo lên lần nữa, nhưng là lần này, ngay cả cười tự giễu anh cũng kéo ra không nổi nữa, anh chưa từng hỏi cô, chính là không muốn nghe cô nói ra câu trả lời tuyệt tình như thế.

Như vậy, bây giờ cô là có ý gì? Nhất định phải nói cho anh biết sao?

Là sợ anh còn không hiểu? Là sợ sau này anh lại quấn lấy cô sao?

Cô cần gì phải như vậy chứ?

“Anh đã nói, anh sẽ tôn trọng lựa chọn của em, em yên tâm, sau này anh sẽ không lại xuất hiện ở trước mặt em nữa.”
 
Chương 1187


Chương 1187

Anh có lòng tự trọng của anh, anh có sự kiêu ngạo của anh, từ trước đến nay, cậu ba Nguyễn anh đây, so với người thường càng kiêu ngạo, đã lời nói của cô đều nói rõ ràng như vậy, thì anh nghĩ, anh cũng nên buông tay thôi.

Anh nghĩ, sau này anh không xuất hiện ở trước mặt cô, chắc là anh có thể làm được.

Khi Nguyễn Hạo Thần nói xong những lời này, lại lần nữa bước chân đi ra bên ngoài, chỉ là, lúc này anh lại cảm thấy đôi chân của mình giống như bị kẹp chì, nặng nề không nhấc lên được, có điều cho dù đôi chân lại nặng nề đi nữa, thì anh vẫn là phải rời đi.

“Nguyễn Hạo Thần, anh cứ đi như vậy sao?” Tô Khiết ngồi trên giường, nhìn về bóng lưng của anh, khoé môi mím lại, không biết vì sao, đột nhiên hơi oan ức.

Người lấy cái chết uy hiếp cô là ông nội và bà nội của anh, là người thân của anh, cho nên, khi đó cô là lo lắng, cô sợ ngộ nhỡ.

Vì vậy, cô đồng ý với bọn họ, cô nói sẽ không gả đến nhà lớn của nhà họ Nguyễn, nhưng mà cô không có nói là không gả cho anh.

Cô tưởng là anh sẽ hiểu, nhưng mà, anh không hiểu.

Anh không hiểu, mà còn nói ra lời nói như này?! Hơn nữa cứ tính toán rời đi như thế, vừa mới anh còn nói, sau này sẽ không lại xuất hiện ở trước mặt của cô nữa.

“Nếu không thì sao?” Bước chân của Nguyễn Hạo Thần lại dừng lại lần nữa, lần này, anh ngược lại là xoay người, nhìn về Tô Khiết: “Anh không đi như vậy? Em còn muốn để cho anh làm thế nào? Tô Khiết, em cũng đã đồng ý chia tay với anh rồi, em còn muốn để cho anh phải làm gì đây?

“Cầu em nuốt lời sao? Tô Khiết em nói một không hai, xem trọng giữ lời hứa, chuyện mà em đã đồng ý sẽ nuốt lời sao?

Lúc này, giọng nói của Nguyễn Hạo Thần rõ ràng đã nâng cao lên mấy phần, vốn dĩ cơn giận mà anh đã kìm chế thì bây giờ toàn bộ đã phát tiết ra ngoài, cho nên, giờ phút này dáng vẻ của anh trông rất dữ, cũng hơi ác.

Tô Khiết nhìn thấy dáng vẻ này của anh, ngơ ngác, nhất thời đã quên phản ứng, cô và anh từ lúc quen nhau đến nay, đây còn là lần đầu tiên cô thấy anh nổi giận lớn như vậy.

“Tô Khiết, chuyện mà em đã đồng ý sẽ nuốt lời sao?” Nguyễn Hạo Thần hung hăng thở ra một hơi, sau đó cuối cùng vẫn là không chịu đựng được lại hỏi một câu.

“Sẽ không.” Lúc này, trong lòng Tô Khiết cũng hơi giận dữ, tính tình nhỏ nổi lên.

Nguyễn Hạo Thần, anh đồ con heo, đầu óc không xoay chuyển được thì thôi, còn quát cô, anh dựa vào cái gì mà quát cô?

Là ông nội và bà nội của anh ép cô, bọn họ nói cô không đúng tý nào, cẩu huyết lâm đầu mà chửi mắng cô, cô cũng không có nổi giận, anh dựa vào cái gì mà quát cô?

Trong tình huống đó, cô không đồng ý, nếu như ngộ nhỡ thật sự đã xảy ra chuyện thì phải làm sao?

“…” Nguyễn Hạo Thần nhất thời bị lời nói của cô đến một hơi kém chút là chống đỡ không được, cô còn thật sự rất được, câu trả lời này của cô, đến cả mảy may do dự cũng không có.

Phải, cô đã đồng ý thì làm sao có thể nuốt lời, cô đã đồng ý thì càng nói rõ là cô có thể bỏ đi, cô lại hà cớ gì phải nuốt lời?

Từ trước đến nay, cô đều tuyệt tình với anh như vậy, không phải sao?

“Tô Khiết, em căn bản không có trái tim, trái tim của em đều bị chó ăn, Tô Khiết, hễ là em có chút trái tim, thì em không thể đồng ý với họ như thế được.”

Lúc này, Nguyễn Hạo Thần rất là giận, cho nên anh cũng hơi nghĩ sao nói vậy, miệng nói không lựa lời.
 
Chương 1188


Chương 1188

Anh nhìn cô, lúc này hận đến nghiến răng nghiến lợi, bây giờ anh thật sự muốn cắn chết cô cho rồi, nhưng mà cắn chết cô, trong lòng của cô vẫn là không có anh, vẫn là muốn chia tay với anh.

Trái tim Nguyễn Hạo Thần càng đau, làm sao anh lại yêu phải người phụ nữ không tim không phổi này chứ?

“Phải, em không có trái tim, em chính là đã đồng ý với bọn họ không gả vào nhà họ Nguyễn, em còn thề, sau này không bao giờ bước vào nhà lớn của nhà họ Nguyễn bọn họ một bước, anh có thể đi rồi.”

Bây giờ, Tô Khiết cũng tức giận, anh nói cô không có trái tim?

Cô không có trái tim sao? Anh nói không có thì không có đi? Ai hiếm lạ!

“Tô Khiết, em không cần lặp lại để nhấn mạnh ý của anh, ai hiếm lạ để cho em vào nhà lớn của nhà họ Nguyễn, anh cũng không hiếm lạ….”

Khi Nguyễn Hạo Thần nghe thấy cô lặp lại lời của anh lần nữa, đôi mắt anh càng sâu thêm mấy phần, lửa giận trong lòng, tiếp theo toàn bộ chạy tán loạn lên.

Nhưng mà, khi lời của anh nói đến một nữa, đột nhiên dừng lại, đôi mắt của anh chợt loé lên nhanh chóng, sau đó nhìn thẳng về phía cô.

Đột nhiên anh cảm thấy được có hơi không quá thích hợp, anh chợt hiểu ý của cô lúc nãy giống như có điều gì đó trong lời nói.

“Em nói, em sẽ không gả vào nhà họ Nguyễn, nhưng mà em không có nói là em sẽ không gả cho anh, phải không?”

Nguyễn Hạo Thần không ngốc, vừa mới chỉ là nhất thời bị phẫn nộ làm cho choáng váng đầu óc, bây giờ hoàn hồn, đã nghĩ ngay đến điểm này.

Có điều lúc này, đây chỉ là suy đoán của anh, anh không quá xác định, không xác định cô là có ý này phải không?

“Lúc đầu em là nghĩ như vậy.”

Tô Khiết liếc nhìn anh một cái, rất thẳng thắng thừa nhận, cô vẫn luôn đều nghĩ như vậy, cho nên cô không cần thiết che giấu.

“Khiết Khiết, em…” Nguyễn Hạo Thần sững sờ, sau khi định thần lại, trên mặt rõ ràng đã vui vẻ nhiều thêm mấy phần.

“Nhưng mà bây giờ em thay đổi chủ ý rồi, anh có thể đi rồi, sau này đừng lại xuất hiện ở trước mặt của em.”

Tô Khiết không đợi anh nói xong lời, trực tiếp ngắt lời của anh, lúc này Tô Khiết dùng lời nói của anh lúc nãy, trực tiếp oán hận lại với anh.

Lúc này đây, cậu ba Nguyễn đã quyết định sẽ không lại rời đi, anh nhanh chóng đi trở về, ngồi vào trên giường, anh vươn tay nghĩ muốn đi ôm lấy cô.

Tô Khiết nhanh chóng lắc mình một cái, tránh được anh, cô nhìn về phía anh, trong mắt vẫn như cũ mang theo tức giận: “Em thế nhưng là người không có trái tim, trái tim của em bị chó ăn, cho nên, anh vẫn nên đi thôi.”

Nguyễn Hạo Thần ngẩn ra một chút, lúc nãy anh xác thật có hơi miệng nói không lựa lời, nhưng mà vừa mới nãy anh thật sự đã tức giận, nghe thấy cô đồng ý chia tay với anh, nghe thấy cô nói đồng ý rồi thì sẽ không nuốt lời, một khắc đó, anh căn bản không khống chế được lửa giận của mình.

Bây giờ tâm trạng lúc này của Nguyễn Hạo Thần đặc biệt tốt, vừa mới nãy, trái tim anh đau xót đến mức bị phong ấn, mà lúc này trái tim của anh nhảy nhót đến bay lên.

Sự chênh lệch một trên một dưới này quá lớn, nhưng mà, đây là anh từ địa ngục lên thiên đàng, cho nên, loại cảm giác này tốt vô cùng.

“Không sao, anh có tim, anh lấy trái tim của anh cho em.”
 
Chương 1189


Chương 1189

Dĩ nhiên anh biết cô đã tức giận, vì vậy, anh phải dỗ dành cô thật tốt.

Nhưng mà, loại chuyện dỗ dành con gái thật sự không phải là sở trưởng của cậu ba Nguyễn cho lắm.

“Ý của anh là trái tim của em vẫn bị chó ăn hả?”

Tô Khiết trừng mắt nhìn anh, hơi ngạc nhiên, người này biết khuyên nhủ người khác sao? Có người khuyên nhủ người khác như anh vậy à?

“Cho anh ăn.”

Nguyễn Hạo Thần nhanh chóng ôm lấy cô vào lòng, nhanh chóng cúi đầu hôn cô, dùng sức mà hôn cô, ngược lại anh nghĩ muốn ăn trái tim của cô, nhưng mà trái tim của cô vẫn luôn không thuộc về anh.

Có điều, bây giờ ít ra cô lại không giống như trước đây mà bài xích anh như thế.

Khoé môi Tô Khiết khẽ giật, lời nói đã đến bên miệng thì bị anh vững vàng làm cho nuốt xuống.

“Khiết Khiết, ý của em là em đã đồng ý gả cho anh?”

Sau khi hôn xong, Nguyễn Hạo Thần buông cô ra, đôi mắt của anh nhìn thẳng về phía cô, bây giờ mắt của anh sáng vô cùng.

Lúc nãy cô hẳn là có ý này phải không? “Không có, em chỉ nói là em sẽ không gả vào nhà họ Nguyễn, cái khác em cũng không có nói.”

Tô Khiết nhìn anh, ánh mắt chớp chớp, vẻ mặt nghiêm túc lại vô tội.

Nguyễn Hạo Thần thấy dáng vẻ của cô, thầm cắn răng, sau đó lại hơi phát cáu mà hôn cô lần nữa.

Lần này, một nụ hôn đã không thoả mãn được cậu ba Nguyễn, hôm nay, cô đã mặc một chiếc váy liền áo, tay của anh mò đến khoá kéo của cô, sau đó rất thông thạo trực tiếp kéo ra.

Sau đó tay của anh cuộn thẳng chiếc váy lên, điều đó lại có ý nghĩa hết sức rõ ràng.

“Nguyễn Hạo Thần, anh điên rồi.”

Tô Khiết nhanh chóng đè chặt tay của anh: “Anh đừng lộn xộn, nơi này là nhà lớn của nhà họ Tô, ông nội đang nghỉ ngơi ở phòng bên cạnh.” Tải áp Hola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.

“Đừng sợ, ông cụ Tô sớm muộn gì cũng sẽ biết, ông cụ biết rồi cũng tốt, ông cụ sẽ không ngăn cản chúng ta ở bên nhau.”

Lúc này, Nguyễn Hạo Thần không kiềm chế được mình nữa, anh cũng không muốn lại kiềm chế bản thân nữa, cô là người phụ nữ của anh, là người phụ nữ mà anh nhận định cả đời này, cho nên, anh nghĩ muốn cô.

Lần trước khi anh đến, thì anh đã biết rõ ràng thái độ của ông cụ nhà họ Tô, anh biết nếu như ông cụ đã biết thì chắc chắn sẽ ủng hộ bọn họ.

“Anh chắc chứ? Em đã nói với ông nội chuyện của chúng ta, nhưng ông nội đã nói với em, ngựa tốt không quay đầu lại ăn cỏ, ông nội còn nói với em, để cho em đừng treo cổ lên một thân cây ở trên người anh.”

Tô Khiết ngây ngẩn, theo sau đó cười khẽ, trong nụ cười kia rõ ràng là mang theo mấy phần nghịch ngợm.

Động tác của Nguyễn Hạo Thần dừng lại, đôi mắt nhìn thẳng vào cô, dễ nhận thấy rằng Nguyễn Hạo Thần có hơi không quá tin tưởng, nhưng mà nhìn dáng vẻ của cô không giống như nói dối.

“Thế cho nên?” Nguyễn Hạo Thần chợt cúi đầu, ở trên cổ của cô dùng sức mà cắn một cái.

“Em cảm thấy ông nội nói cũng có đạo lý, khu rừng lớn như thế, cây tốt nhiều như vậy, em cảm thấy có thể lại lựa chọn kĩ càng hơn.”
 
Chương 1190


Chương 1190

Tô Khiết bị anh cắn có hơi đau, người này hở ra là cắn người, anh là cầm tinh con chó sao? Lời này của Tô Khiết chính là cô cố ý nói.

Nghe được lời nói này của cô, mắt của Nguyễn Hạo Thần lại mau híp lại, mắt híp nhỏ lại cứ nhìn chằm chằm cô như vậy, nguy hiểm mà nhìn chăm chú cô, sau đó hung hăng nói từng chữ từng chữ: “Em chọn một cây thì anh sẽ chặt một cây, không tin em có thể thử xem.”

Tô Khiết ngẩn ra, sau đó đã cười.

Câu trả lời của anh, vẫn như cũ ngang ngược, ngạo mạn như vậy. Cô cảm thấy, anh còn chưa có thử qua, cô hà cớ gì phải đi tai hoạ cho “cái cây” khác chứ.

Nhưng anh mà nổi điên lên thì chuyện gì cũng có thể làm ra được, người của ông cụ Nguyễn và bà cụ Nguyễn tìm đến cô, là nghĩ muốn ép cô rời khỏi Nguyễn Hạo Thần, nhưng mà bọn họ ầm ĩ như vậy một trận, ngược lại khiến cho trái tim của cô có hơi do dự lại trở nên kiên định hơn.

Thực ra, cô còn hơi không cam lòng, cô cũng không có nói chuyện yêu đương với anh thật tốt, Nguyễn Hạo Thần cũng không có cầu hôn với cô, thì anh đã dán lên cho cô nhãn hiệu riêng là người ngoài không thể đến gần.

Nhưng mà, cô suy nghĩ, con của cô cũng đã sinh hai đứa cho anh, cứ làm theo như vậy đi, ai bảo cô rơi vào trong tay của anh chứ?

“Nguyễn Hạo Thần, em muốn tặng một niềm vui bất ngờ cho anh.”

Tô Khiết nghĩ, cô đã quyết định ‘chìu theo’ mà đồng ý với anh, thì chuyện đứa bé chắc chắn cũng không thể lại giấu anh.

Cũng không có khả năng giấu được anh.

Tô Khiết biết, trong lòng hai cục cưng đều rất khát khao tình thương của ba, chỉ là cô không biết sau khi Nguyễn Hạo Thần biết chuyện này, sẽ phản ứng như thế nào.

Lúc này trong miệng cô nói là niềm vui bất ngờ, nhưng mà cô sợ Nguyễn Hạo Thần sau khi biết sẽ trở nên khiếp sợ?

Cô còn hơi lo lắng là Nguyễn Hạo Thần sẽ tính sổ với cô…. Tô Khiết do dự có nên nói hay không?

Cô suy nghĩ phải nói với anh như thế nào, Tô Khiết đang suy nghĩ sắp xếp lại từ ngữ cho thích hợp….

“Niềm vui bất ngờ?”

Nguyễn Hạo Thần khẽ nhướng mày, nhìn trong đôi mắt cô rõ ràng đã nóng rực lên thêm mấy lần, anh lại cúi đầu lần nữa, nhưng mà, môi của anh lại nhanh chóng dời đến bên tai của cô, nhẹ nhàng cắn vành tai của cô: “Ý của em là em muốn lấy mình tặng cho anh!”

Với anh mà nói, đây chính là niềm vui bất ngờ tốt nhất, ngoại trừ cái này thì lại không có cái khác.

“Nguyễn Hạo Thần, anh còn có thể nghĩ đến chuyện khác được không hả?”

Khoé môi của Tô Khiết co rút dữ dội, trong đầu người đàn ông này, từ sáng đến tối lẽ nào chỉ có nghĩ đến chuyện kia thôi sao? Anh còn có thể nghĩ đến chuyện khác hay không hả?

“Không thể, anh chỉ nghĩ muốn em.”

Chuyện này, Nguyễn Hạo Thần trả lời một cách đương nhiên như thế, có lý chẳng sợ, lời nói vừa dứt, anh lại lần nữa hôn lên cô, hôn lên da thịt của cô, từng tấc từng tấc mà hôn: “Nguyễn Hạo Thần, anh thích đứa bé không?

Tô Khiết thân thể khẽ run lên, thầm thở ra một hơi, lại hỏi lần nữa.

Động tác của Nguyễn Hạo Thần dừng lại, nhất thời đầu óc mau chóng xoay nhanh, đầu tiên anh nghĩ đến là chuyện cô không thể sinh con.

“Không thích.”
 
Chương 1191


Chương 1191

Nguyễn Hạo Thần hầu như không hề chậm chạp gì mà nhanh chóng trả lời cô một câu, lúc này, giọng điệu của anh cũng chắc như đinh đóng cột, không mang theo do dự chút nào, chỉ là khi môi anh rơi trên da thịt của cô, đôi mắt khép lại, che giấu đi tất cả nỗi buồn trong mắt.

“Tại sao?” Tô Khiết ngẩn ra, anh không thích đứa bé? Tại sao?

“Quá phiền, hở tí là khóc, lại dơ, lại ồn ào, lại ầm ĩ, lại nghịch ngợm, anh chán ghét đứa bé.”

Cậu ba Nguyễn nói một hơi thật nhiều, thực ra anh xác thực luôn không quá thích đứa bé, nhưng mà cũng không đến mức chán ghét, hơn nữa anh không thích đứa bé của nhà người khác, nhưng mà nếu như là đứa bé mà cô sinh với anh thì anh chắc chắn thích, nhưng anh biết cô không thể sinh con, nên anh mới trực tiếp nói chán ghét.

Đôi mắt Tô Khiết chớp rồi lại chớp, xem ra, hai cục cưng với anh mà nói có thể thật sự không phải là niềm vui bất ngờ, mà là khiếp sợ?!

Có điều, hai cục cưng nhà cô một chút cũng không ồn ào, lại cũng không ầm ĩ, càng không dơ, cục cưng nhà cô luôn rất ngoan, mà còn rất xinh xắn.

Nếu như Nguyễn Hạo Thần dám nói hai cục cưng nhà cô như vậy, dám ghét bỏ hai cục cưng nhà cô thử xem? Mắt cô híp lại, nhìn anh, từng chữ từng chữ chậm chậm mà nói: “Nguyễn Hạo Thần, anh xác định chứ?”

Tô Khiết là nghe không được người khác nói xấu hai cục cưng nhà cô, cô nghĩ, nếu như cô đã nói chuyện hai cục cưng nhà cô cho Nguyễn Hạo Thần biết, nếu như Nguyễn Hạo Thần dám nói cục cưng nhà cô như vậy, cô sẽ nhịn không được mà trực tiếp đập chết anh?

Cho dù bây giờ cô đối xử với anh là hơi khác biệt, nhưng mà ở trong lòng của cô, cậu ba Nguyễn chắc chắn không so được với hai cục cưng nhà cô.

“Anh xác định, anh chán ghét đứa nhỏ, chán ghét vô cùng.”

Nguyễn Hạo Thần không hề biết tâm tư của cô, bây giờ anh chỉ nghĩ đến chuyện cô không thể sinh con, nếu như anh nói thích đứa bé, nói không chừng cô lại muốn nữa đường bỏ cuộc.

Anh tuyệt đối không cho phép chuyện như thế xảy ra, tuyệt đối sẽ không.

“Thế nếu như là đứa bé của chính anh thì sao?” Tô Khiết nhìn anh, chớp mắt, vẻ mặt hơi mang chút phức tạp, đáy lòng Nguyễn Hạo Thần run nhẹ lên, con của chính anh?

Con của anh nhất định phải là đứa bé của anh và cô, nhưng mà….

Nguyễn Hạo Thần không muốn thảo luận vấn đề này, thực ra anh rất muốn có một đứa bé của anh và cô, muốn vô cùng, khi bọn họ còn chưa có ly hôn thì anh đã muốn, nhưng mà biết cô không thể sinh con, cho nên, anh đành phải xua tan ý nghĩ này, không thể lại muốn, lại không dám muốn.

“Quá phiền người, không thích.” Lời nói của Nguyễn Hạo Thần vẫn như cũ chém đinh chặt sắt.

Lúc này cậu ba Nguyễn chỉ nghĩ đến chuyện Tô Khiết không thể sinh con này, sẽ không chú ý một vài chuyện khác, có câu nói gọi là, quan tâm quá thì sẽ bị loạn, chính là đạo lý này.

Tô Khiết cảm giác mí mắt của mình đã nhảy lên hai lần, quá phiền người? Không thích? Đứa bé của chính anh, anh cũng ghét bỏ? Cũng không thích?

“Sau này, khi ông cụ đến tìm em, đừng phản ứng ông ấy.” Nguyễn Hạo Thần đã nghĩ tới chuyện của video, lấy việc này để thay đổi trọng tâm câu chuyện, đương nhiên anh cũng là vì muốn nhắc nhỏ cô.

Tô Khiết ngơ ngẩn, đây là anh cố ý thay đổi trọng tâm câu chuyện sao? Anh không muốn nói về vấn đề đứa bé sao?

Xong rồi, ngày mai hai cục cưng quay lại rồi, đợi hai cục cưng quay lại, anh chắc chắc là có thể gặp được, đến khi đó nếu như là anh dám nói hai cục cưng phiền phức, dám ghét bỏ hai cục cưng, cô tuyệt đối không thể tha cho anh.
 
Chương 1192


Chương 1192

“Đúng rồi, là ai nói cho anh biết em không có đồng ý với bọn họ? Ông cụ Nguyễn? Hay là bà cụ Nguyễn?”

Tô Khiết nghe đến lời nói của anh, đã nhớ tới vừa mới bắt đầu, chuyện mà anh đã nói, cảm giác chuyện này có chút không đúng, tạm thời cô cũng không lại xoắn xuýt chuyện của đứa bé.

Nguyễn Hạo Thần này mới nhớ ra, trước đó cô đang ngủ, không có xem đến video, thực ra anh không muốn để cho cô xem được, nhưng mà anh biết chuyện này không giấu được, vì vậy anh còn là tìm ra video, mở ra cho cô xem.

“Video này đã bị cắt.”

Tô Khiết xem video, mày sít sao chau lại: “Kỳ lạ, tại sao phải cắt? Hơn nữa còn cắt thành như vậy?”

“Em cảm thấy video là do ông cụ sắp xếp người quay lại sao?” Thực ra Nguyễn Hạo Thần cũng luôn cảm thấy chuyện này có hơi không quá thích hợp.

“Không thể nào, khi đó ông cụ và bà cụ đều không có lộ ra bất luận cái gì khác thường, cũng chưa từng đặc biệt chú ý đến phương hướng này, vì vậy không thể nào là bọn họ để cho người quay lại.”

Tô Khiết trực tiếp phủ định lời nói của Nguyễn Hạo Thần, về điểm này thì cô hiển nhiên chắc chắn vô cùng.

“Anh nhìn góc độ của video này, nên là ở góc nghiêng bên trái của chúng ta, khoảng cách hơi xa, hơn nữa chắc là được quay lén qua khe cửa, có vài chỗ có thể nhìn thấy bên trong khung cửa.”

“Vì vậy, video này chắc là từ phía sau chúng ta cùng lại đây, sau đó quay lén, rất dễ nhận thấy, ông cụ và bà cụ lúc đó cũng là không biết được.”

Khả năng quan sát của Tô Khiết rất tinh tế, sức phán đoán và phân tích tự nhiên cũng rất mạnh.

“Em cảm thấy đúng lúc người qua đường nhất thời tò mò? Hay là người quen?”

Nguyễn Hạo Thần nghe được sự phân tích của cô, đôi mắt khẽ híp lại.

Em cảm thấy là người qua đường đúng lúc nhất thời tò mò? Hay là người quen?” Nguyễn Hạo Thần nghe được sự phân tích của cô, đôi mắt khẽ híp lại.

“Người quen.” Chuyện này, Tô Khiết trả lời rất chắc chắn.

“Thời gian mà video này bị tung lên, cách thời gian mà em tách ra với ông cụ bọn họ, cách nhau hơn nữa tiếng đồng hồ, nếu như là tò mò mà quay lại, khi đó có thể được tung lên ngay, thời gian khoảng cách nữa tiếng đồng hồ này có hơi tế nhị, nếu như em không có đoán sai, thì số điện thoại đã tung lên video này phải là số mới mua, đúng chứ?

Tô Khiết suy đoán thời gian của nữa tiếng đồng hồ này, người đó có lẽ là đi làm một vài thứ chuẩn bị.

“Ừ, quả nhiên là số điện thoại mới mua, anh đã cho người đi kiểm tra rồi, có điều còn chưa có tin tức.”

Nguyễn Hạo Thần gật đầu, sắc mặt hơi trầm xuống.

Tô Khiết lại xem video một lần nữa, nâng lên đôi mắt, liếc nhìn về phía Nguyễn Hạo Thần, sau đó chậm rãi nói: “Người này là phụ nữ, khoảng hai mươi đến ba mươi tuổi, quen biết với anh, nói một cách chính xác thì phải là người thích anh, lòng ghen tị rất nặng, mưu tính rất sâu.”

Người này lấy video cắt thành như vậy rồi tung lên mạng, dễ dàng nhận thấy người này chính là vì muốn cho cô bị mọi người chửi rủa, trong số những người mà cô quen biết, Tô Nghiên Nghiên có khả năng sẽ làm ra chuyện này, nhưng mà lúc cô từ bệnh viện quay về, Tô Nghiên Nghiên đang ở trong nhà, cho nên không thể nào là Tô Nghiên Nghiên.

Thế thì chỉ có thể là người quen biết của Nguyễn Hạo Thần, rất có khả năng là người thích Nguyễn Hạo Thần.

Sự phân tích của Tô Khiết rất chính xác.

Nhưng mà, điều mà Tô Khiết không biết được, số người làm ra chuyện này là hơn một người, chuyện này là do Hạ Điềm Điềm làm, nhưng mà lại do Trác Hiểu Lam đề ra chủ ý.
 
Chương 1193


Chương 1193

Cho nên, điều mà Tô Khiết phán đoán là tổng hợp lại việc làm của cả hai người.

“Người thích anh?”

Nguyễn Hạo Thần chân mày hơi giật giật: “Em xác định?” “Xác định, em chắc chắn là hoa đào thối của anh gây ra.”

Tô Khiết trực tiếp liếc anh một cái, những người phụ nữ thích anh có thể phong phú thành cả một vòng tròn ở Thành phố A, điều này còn cần chắc chắn sao?

“Điều này lại không phải lỗi của anh.” Lúc này cậu ba Nguyễn cảm thấy có hơi oan ức, sự việc này xưa nay anh không biết, cũng không để ý, chuyện này có quan hệ với anh sao? Điều này sao có thể tính lên trên đầu của anh chứ?

Vậy anh cũng thật quá oan uổng rồi! Tô Khiết không có nói chuyện, chỉ là đôi mắt nhìn về phía anh.

“Anh nói cho thư ký Lưu biết tình huống mà em đã phân tích, để cho thư ký Lưu đi kiểm tra.”

Nguyễn Hạo Thần đối diện ánh mắt của cô, âm thầm thở ra một hơi.

Nguyễn Hạo Thần gọi điện thoại cho thư ký Lưu, Tô Khiết nhìn thấy bình luận bên dưới, xem thấy những lời chửi bới đó càng lúc càng khó nghe, chân mày của cô hơi chau lại.

“Ông cụ Dạ đã nằm viện, đã bị thương sao?” Sau khi Tô Khiết thấy Nguyễn Hạo Thần đã gọi điện thoại xong, thuận miệng hỏi một câu.

“Không có, hôm nay ông cụ vừa mới đi kiểm tra sức khoẻ ở bệnh viện của Trác Hiểu Lam, kiểm tra ra một vài vấn đề nhỏ, không cần nằm viện.”

Khi Nguyễn Hạo Thần nói chuyện này, sắc mặt hơi hơi nặng nề, khi Tô Khiết nghe thấy Trác Hiểu Lam, đôi mắt nhanh chóng loé lên, năm đó, khi cô sinh hai cục cưng, xém chút phải mất mạng, lúc đó là Trác Hiểu Lam đã cứu cô.

Tô Khiết nhìn về phía Nguyễn Hạo Thần, khoé môi khẽ mở, vừa muốn nói cái gì đó, thì ngay tại lúc này, điện thoại của cô chợt reo lên.

Tô Khiết nhìn thấy là điện thoại của Đường Lăng, nhanh chóng tiếp nhận.

“Khiết Khiết, em đang ở đâu?” Giọng nói của Đường Lăng truyền đến ngay khi điện thoại được kết nối, mang theo mấy phần sốt ruột và ngưng trọng.

“Làm sao vậy ạ?” Tô Khiết nghe ra giọng nói của anh không ổn, trong lòng hơi hơi trầm xuống, Đường Lăng rất hiếm khi sẽ có giọng điệu như vậy!

“Bà đột nhiên bị ngất xỉu, em mau chút quay lại.” Đường Lăng không hề nói nhiều cái gì, chỉ là để cho Tô Khiết mau chút về nhà.

“Được, em về ngay.” Mặc dù Đường Lăng không có nói, nhưng mà trong lòng của Tô Khiết hiểu rõ, bà cụ Đường khẳng định là đã xem thấy video, đã chịu kích động, cho nên mới sẽ ngất xỉu.

Có điều Đường Lăng để cô về nhà, rõ ràng thấy được là bà cụ Đường vẫn còn ở trong nhà, không có đưa vào bệnh viện, tình hình hẳn là không nghiêm trọng lắm.

Nhưng mà Tô Khiết lại không dám chậm trễ chút nào, cô nhanh chóng đứng lên, bước đi ra ngoài.

“Làm sao vậy?” Nguyễn Hạo Thần nhìn thấy dáng vẻ của cô, cũng nhanh chóng đứng lên với cô.

“Bà ngoại bị ngất xỉu, sợ rằng đã xem thấy được video, đã chịu kích động.” Tô Khiết vội vàng giải thích, phải đi mở cửa.

Nghe được lời nói của cô, mắt của Nguyễn Hạo Thần hơi chìm xuống, anh biết, nếu như bà cụ Đường xảy ra việc gì, chuyện giữa anh và Tô Khiết sợ rằng sẽ càng khó khăn hơn.

“Khiết Khiết.” Khi nhìn thấy cô mở cửa, Nguyễn Hạo Thần đột nhiên hô lớn gọi cô: “Sửa sang quần áo lại một chút.”
 
Chương 1194


Chương 1194

Mới nãy anh đã kéo ra khoá kéo quần áo của cô, cô quá sốt ruột nên đã quên mất việc này, Nguyễn Hạo Thần nhanh chóng giúp cô sửa sang lại quần áo xong, sau đó anh nắm lấy tay của cô: “Anh đưa em qua đó.”

Bây giờ cô sốt ruột như thế, hoảng hốt như vậy, anh không yên tâm.

“Nếu như bà ngoại thực sự là chịu kích động do đã nhìn thấy video, anh đi qua chỉ sợ…” Tô Khiết hướng về phía anh, có hơi do dự.

“Yên tâm, anh chỉ đưa em qua đó.” Nguyễn Hạo Thần dĩ nhiên hiểu rõ sự lo lắng của cô, nhìn cô cười nhẹ nhàng.

Ý của anh là chỉ đưa cô qua đó, nhưng anh không đi vào.

Tô Khiết hơi ngẩn ra, cậu ba Nguyễn là một người vô cùng kiêu ngạo, rất tự cao, giờ đây bởi vì cô, lại có thể uỷ khuất chính mình!!

Phải nói rằng chuyện mà ông cụ Nguyễn và bà cụ Nguyễn đã làm thì không có liên quan bất cứ cái gì với anh.

Lúc này, Nguyễn Hạo Thần đã mở cửa phòng, kéo tay cô đang định đi ra ngoài.

Tô Khiết chợt kiễng lên mũi chân, hôn lên trên mặt anh một cái, cơ thể của Nguyễn Hạo Thần cứng đờ, vội vàng quay người lại, nhìn về phía cô, có hơi ngạc nhiên mà nhìn cô, thực ra, vừa nãy anh nghe nói bà cụ Đường bị ngất xỉu, trong lòng là sợ hãi, anh sợ sẽ vì chuyện của bà cụ Đường mà cô sẽ lại cự tuyệt anh lần nữa.

Vì vậy, có vài lời, anh cũng không dám nói, không dám hỏi. Nhưng mà bây giờ cô hôn anh? Anh quen biết với cô lâu như vậy, hình như cô vẫn là lần đầu tiên chủ động hôn anh!

“Khiết Khiết…” Khoé môi của cậu ba Nguyễn khẽ nhúc nhích, trong giọng nói hơi run nhẹ, lúc này tâm trạng của anh đã rất phức tạp, trong nhất thời, vậy mà lại không biết nên nói cái gì.

“Nguyễn Hạo Thần, em phát hiện, hình như em đã hơi yêu anh rồi.” Tô Khiết nhìn thấy dáng vẻ ngơ ngẩn của anh, khoé môi hơi hơi giương lên, cô phát hiện dáng vẻ của Nguyễn Hạo Thần bây giờ rất là đáng yêu.

Nghe được lời nói này của cô, cơ thể của Nguyễn Hạo Thần lại cứng đờ lần nữa, đôi mắt của anh nhanh chóng loé lên mấy cái, giây tiếp theo, anh kéo cô vào trong lòng, sau đó cúi đầu dùng sức hôn lấy cô.

Khoảnh khắc này, nụ hôn của anh không giống với nụ hôn trước đó, lúc này anh có quá nhiều xúc động và ngạc nhiên mừng rỡ.

Một nụ hôn kết thúc, tâm trạng của cậu ba Nguyễn vẫn như cũ không thể nào bình phục lại, nhưng mà sao chứ, cậu ba Nguyễn lòng tham không đáy, môi của anh tiến đến gần bên tai của cô, nhỏ giọng thầm thì: “Chỉ là hơi thôi sao?” “Em hình như cảm giác được có một chút như thế.” Tải ápp Hola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.

Tô Khiết nghe được lời nói của anh, khoé môi giương lên độ cong càng rõ ràng hơn.

Tô Khiết nghĩ đến tình hình của bà cụ Đường, trong lòng vẫn là nhịn không được mà lo lắng, sau khi trả lời anh cũng nhanh chóng kéo Nguyễn Hạo Thần hướng đi ra ngoài.

“Hình như?” Chân mày của Nguyễn Hạo Thần khẽ giật, từ này dùng ở đây, anh vô cùng không thích. Hơn nữa còn nói là có một chút như vậy?

“Hình như?” Chân mày của Nguyễn Hạo Thần khẽ giật, từ này dùng ở đây, anh vô cùng không thích. Hơn nữa còn nói là có một chút như vậy? Nguyễn Hạo Thần nhìn về phía cô, trong giọng điệu mang theo không thoả mãn.

“Ừ, là có một chút cảm giác như thế, anh phải hiểu rõ, cảm tình của con người nó là…” Tô Khiết hướng về anh nhìn một cái, bắt đầu phân tích.

Cậu ba Nguyễn kéo lên tay của cô, hơi hơi dùng lực mà cắn một cái, giác quan thứ sáu của anh nói cho anh biết, kết quả phân tích sau cùng của cô chắc chắn không phải là điều mà anh muốn nghe.

Lời nói êm tai thật không dễ dàng mà nghe được cô nói một câu, bây giờ cô lại thêm vào mấy cái tính từ, lại để cô phân tích, đoán chừng cái gì cũng không còn.

Cho nên, phân tích này của em, anh không muốn nghe.
 
Chương 1195


Chương 1195

“Nguyễn Hạo Thần, anh có phải cầm tinh con chó không hả? Hở ra là cắn người.”

Tô Khiết trợn mắt nhìn anh, trong mắt của cô ẩn mấy phần tia lửa nhỏ, người này hở ra là cắn người, cái tật xấu gì đây hả?

“Cậu ba Nguyễn?” Lúc này, đúng lúc Tô Nghiên Nghiên ở dưới lầu, nhìn thấy hành động qua lại của hai người, đôi mắt trợn lên so với chuông đồng còn lớn.

“Các người không phải đã ly hôn rồi sao? Tại sao còn ở cùng nhau?”

Tô Nghiên Nghiên đã xem thấy video, biết chuyện Tô Khiết và Nguyễn Hạo Thần đã từng kết hôn, nhưng mà bọn họ không phải đã ly hôn rồi sao? Vậy bây giờ là tình huống như thế nào? Nguyễn Hạo Thần nhìn cũng không có nhìn Tô Nghiên Nghiên một mắt.

Tô Khiết khoé môi lại hơi hơi câu lên: “Tô Nghiên Nghiên, những tư liệu đen đó của cô, hậu quả cô phải tự chịu trách nhiệm.”

Tô Khiết đương nhiên đã nhìn thấy những tư liệu đen đó thuộc về cô, cô không cần đoán cũng biết là do Tô Nghiên Nghiên làm.

Nguyễn Hạo Thần mới nâng mắt lên, nhìn về Tô Nghiên Nghiên một cái, vô cùng rét lạnh, nguy hiểm cực kỳ, hù doạ Tô Nghiên Nghiên đến nỗi một động tác cô ta cũng không dám động.

Tô Nghiên Nghiên nhìn theo Nguyễn Hạo Thần ôm lấy Tô Khiết rời đi, ánh mắt ghen tị đều đỏ lên. Tại sao? Tại sao cậu ba Nguyễn sẽ chọn Tô Khiết?

Cô ta rõ ràng mạnh hơn so với Tô Khiết gấp trăm gấp ngàn lần, người đứng bên cạnh cậu ba Nguyễn nên là cô ta mới phải, cô ta muốn làm cho Tô Khiết chết không được tử tế, bây giờ, dáng vẻ của Tô Nghiên Nghiên xem đến đặc biệt khủng bố.

Nguyễn Hạo Thần đưa Tô Khiết đến bên ngoài nhà lớn của nhà họ Đường, không hề đi vào, sau khi Tô Khiết đi vào, anh cũng không có vội vàng rời đi.

Bà cụ Đường đã tỉnh lại, đã cho bác sĩ đến xem qua, không hề có vấn đề lớn gì, chính là nhất thời khí huyết công tâm.

Hai lão già kia, thật sự rất quá đáng, bọn họ quá bắt nạt người khác, thật cho là Khiết Khiết nhà chúng ta dễ bắt nạt sao?” Tô Khiết còn không có đi vào trong phòng, nhưng đã nghe được giọng nói tràn đầy phẫn nộ của bà cụ Đường.

“Mẹ, mẹ đừng kích động, bác sĩ đã nói, tình hình của mẹ không thể kích động.” Phạm My khuyên nhủ không ngớt lời, rất sợ bà cụ lại xảy ra cái gì ngoài ý muốn.

Hiển nhiên bà cụ Đường tức giận không nhẹ, muốn kìm nén lại cơn bực tức cũng không kìm được: “Mẹ không sao, bây giờ mẹ chỉ muốn đi tìm bọn họ đánh nhau một trận.”

“Bọn họ đi tìm Khiết Khiết, bức bách Khiết Khiết, còn quay lại video, còn tung lên mạng, bọn họ đây là nghĩ muốn làm gì hả?” Bà cụ Đường càng nói càng bực.

“Ngược lại cái khác còn là thứ yếu, bây giờ, quan trọng nhất là chuyện ông cụ Nguyễn nằm viện, rất nhiều người đều nói là do Khiết Khiết đã thật sự ép ông cụ Nguyễn nhảy xuống lầu, đều nói Khiết Khiết là hung thủ giết người.”

Đường Lăng phân tích, lúc này vẻ mặt của anh cũng lạnh lùng và nặng nề.

“Hừ, ông ta sẽ thật sự nhảy lầu, chắc chắn là giả, lão già kia thật sự quá đê tiện, quá độc ác.”

Nhắc đến việc này bà cụ Đường càng tức giận hơn.

“Đương nhiên chúng cháu biết là giả, nhưng mà người khác không biết, cho nên, bây giờ quan trọng nhất là để cho người ngoài biết rõ chân tướng, còn có chuyện của video kia cũng nhất định phải điều tra rõ ràng, trả lại trong sạch cho Khiết Khiết.”

Sắc mặt của bà cụ Đường lúc này cũng không dễ nhìn.

“Chắc chắc là lão già kia cố ý nằm viện, chuyện này sợ là không dễ xử lý.”
 
Chương 1196


Chương 1196

Bà cụ Đường có nghe ngóng về ông cụ Nguyễn, vì vậy hậu quả của việc này bà ta rất rõ ràng. Lúc này, ti vi ở trong phòng khách đang mở, trên ti vi đột nhiên xen vào phát sóng trực tiếp một tin tức.

Khi Tô Khiết bước vào phòng khách, vừa lúc nhìn thấy được hình ảnh trên ti vi, đã nhìn thấy Trác Hiểu Lam trên màn hình. Xem hình ảnh này, chắc là đang ở phòng làm việc của bệnh viện, có rất nhiều phóng viên đang ở đó.

“Viện trưởng Trác, cô nói có chuyện quan trọng muốn nói cho chúng tôi biết, xin hỏi đến cùng là chuyện gì?” Hiện trường có phóng viên đưa ra câu hỏi.

“Tôi muốn nói cho mọi người biết, bây giờ, ông cụ Đường xác thực là đang nằm viện ở bệnh viện của chúng tôi.”

Trác Hiểu Lam giơ mắt lên nhìn về phía phóng viên, giọng nói nhẹ nhàng chậm rãi, lại khiến cho cả hiện trường trong nháy mắt yên tĩnh xuống dưới. Lúc này, những người ở trong phòng khách cũng đã nghe thấy lời nói của Trác Hiểu Lam trên ti vi, từng người một vội vàng nhìn qua, vì vậy đều không có nhìn thấy Tô Khiết đi vào.

Tô Khiết cũng không có lên tiếng, dừng lại bước chân, nhìn ti vi, cô cũng muốn biết Trác Hiểu Lam muốn nói cái gì.

“Ông ta đang ở bệnh viên của Hiểu Lam?” Bà cụ Đường khẽ nhướng mày: “Thế ngược lại việc này dễ xử lý hơn, cô bé Hiểu Lam này, bà vẫn tin tưởng được.”

“Ừ, cô bé Hiểu Lam này là sẽ không nói dối, cho nên mẹ không cần quá lo lắng.”

Phạm My cũng liên tục hùa theo. Rất dễ nhận thấy, ấn tượng của bọn họ với Trác Hiểu Lam khá tốt, cũng rất tin tưởng Trác Hiểu Lam.

“Viện trưởng Trác, ông cụ Nguyễn bị thương phải không, là bị Tô Khiết ép nhảy xuống lầu phải không?”

Các phóng viên đã đến đây vào lúc này, đều muốn biết tình hình này, chính xác mà nói là bọn họ hi vọng kết quả là như vậy, bởi vì chỉ có như vậy, tin tức phát ra, mới sẽ gây nên chấn động càng lớn.

“Tôi có thể chắc chắn nói cho các người biết, ông cụ Nguyễn không có bị thương, không có thiệt hại bất luận cái gì, ông cụ Nguyễn chỉ là kiểm tra sức khoẻ định kỳ, kiểm tra sức khoẻ ra một vài vấn đề nhỏ, có điều cũng đều thuộc về tình huống bình thường, lần này ông cụ Nguyễn nằm viện chỉ là tình huống điều dưỡng bình thường.”

Trác Hiểu Lam hướng về phía phóng viên, hết sức rõ ràng sáng tỏ mà nói từng chữ từng chữ một, thái độ của cô ta thản nhiên, giọng điệu chắc chắn, khiến cho người khác không có cách nào nghi ngờ.

“Tôi biết cô bé Trác Hiểu Lam này hiểu chuyện nhất.”

Bà cụ Đường rõ ràng đã buông lỏng một hơi: “Như vậy thì vấn đề lớn nhất này đã được giải quyết rồi.”

“Vâng ạ, cuối cùng vẫn có thể thả lỏng ra một hơi, chỉ cần ông cụ Nguyễn không sao, vấn đề này sẽ không quá lớn.”

Phạm My vội vàng vỗ ngực, trên mặt cũng nhiều thêm mấy phần vui vẻ yên tâm.

Tô Khiết nhìn về ti vi, ánh mắt của cô nhẹ nhàng loé lên, cô cứ cảm thấy việc này không có dễ dàng giải quyết như vây.

“Khiết Khiết, cháu về rồi, cháu không sao thì tốt.” Phạm My nhìn thấy Tô Khiết, càng rõ ràng mà thở phào nhẹ nhõm.

“Ừ, cháu không sao.” Tô Khiết này mới bước vào phòng khách, đôi mắt lại nhịn không được mà nhìn về phía ti vi một lần, trên màn hình ti vi vừa lúc là hình bóng rời đi của Trác Hiểu Lam.

Bà cụ Đường cũng là lo lắng cho Tô Khiết, sợ Tô Khiết sẽ đau lòng, vì vậy bà ta lại không hề nói thêm gì nữa.

Mọi người đều suy nghĩ, Trác Hiểu Lam đều đã ra mặt làm sáng tỏ, vậy chuyện này cũng đã không có vấn đề gì lớn, việc tiếp theo nên giải quyết sẽ tương đối khá dễ dàng.

Trong bệnh viện, sau khi Trác Hiểu Lam mở xong cuộc họp báo, cô ta đã đi thẳng đến phòng bệnh của ông cụ Nguyễn.
 
Chương 1197


Chương 1197

Đúng lúc này, ông cụ Nguyễn cũng nhìn thấy trên TV phát sóng trực tiếp, sau khi nhìn thấy Trác Hiểu Lam đi vào, hiển nhiên rất bất mãn: “Hiểu Lam, sao cháu không thảo luận chuyện này với ông.”

“Ông nội, những gì cháu nói đều là thật, họ đều là phóng viên, cái họ muốn cũng là sự thật.”

Trác Hiểu Lam nhìn ông cụ Nguyễn sắc mặt có hơi áy náy: “Chuyện này có hơi gấp, cho nên không kịp đến bàn bạc cùng ông.”

“Có cái gì mà gấp?” Ông cụ Nguyễn càng thêm bất mãn: “Ông biết cái cháu nói có liên quan đến đoạn phim đó, ông cũng xem qua rồi, tuy không biết đoạn phim đó là ai phát, nhưng ông cảm thấy loại người như Tô Khiết rất đáng bị mắng. ”

“Ông Nguyễn, thật ra Tô Khiết không làm gì sai, Tô Khiết vô tội.” Khi Trác Hiểu Lam nói lời này, nụ cười trên mặt càng sâu thêm mấy phần.

“Nó vô tội ở chỗ nào? Nó đã vừa xấu, lại còn không biết sinh đẻ, vậy mà mặt dày bám riết Nguyễn Hạo Thần. Cô ta nên biết điều mà cắt đứt quan hệ với Hạo Thần, nếu không ta nhất định sẽ cho cô ta nếm mùi.” Sắc mặt ông ta mỗi khi nhắc đến Tô Khiết đều trở nên tuyệt tình.

“Ông nội Nguyễn, bây giờ trên mạng rất điên khùng, rất đáng sợ, sẽ ép người ta chết đấy, cho nên những chuyện này phải giải thích cho rõ ràng.” Khi Trác Hiểu Lam nói ra câu này, giọng nói có phần hơi gấp gáp, sắc mặt cũng vô cùng lo lắng, nhưng không ai phát hiện tay cô ta đã bí mật siết chặt, hơi run rẩy yếu ớt.

“Ép chết càng tốt, ta nói…vừa rồi cháu không nên giải thích với đám phóng viên đó, cứ để cho bọn họ hiểu lầm, người phụ nữ đó bị mắng đến mức không còn chỗ trốn nữa nhảy sông tự vẫn thì càng tốt.” Ông cụ Nguyễn trước giờ làm việc không từ thủ đoạn, cũng chẳng màng quan tâm đến sống chết của người khác.

Khóe môi Trác Hiểu Lam hơi mím lại, đôi mắt đột nhiên lóe lên, rồi lại nhìn sang ông cụ Nguyễn: “Ông nội Nguyễn, Tô Khiết không sai. Tại sao lại ép cô ấy như thế này? Ông ép Tô Khiết thế này, cũng là ép Nguyễn Hạo Thần, Nguyễn Hạo Thần cũng sẽ đau lòng. ”

“Lời này của cháu là có ý gì?” Ông Nguyễn nghe thấy lời này sắc mặt thay đổi ngay: “Cháu nói Hạo Thần sẽ đau lòng là có ý gì? Có phải nó đã nói gì với cháu không?”

Ông Nguyễn đột nhiên sựng lại, sau đó lại đột nhiên nói: “Có phải thằng nhóc Hạo Thần đó bảo cháu giải thích với phóng viên không?”

“Không phải, anh ấy không bảo cháu làm thế. Tất cả đều là chủ ý của cháu.” Trác Hiểu Lam lại lắc đầu nguầy nguậy, dường như sợ ông Nguyễn không tin, sau đó chêm thêm một câu: “Anh ấy không nói gì cả, cũng chẳng bảo cháu làm gì cả.”

“Nói vậy, nó thật sự vì chuyện này mà gọi điện thoại cho cháu? Nói vậy, nó vẫn không từ bỏ con ả xấu xí kia?” Nhưng khi nghe thấy lời đó của Trác Hiểu Nam là ông ta lập tức đưa ra kết luận.

“Hiểu Lam, Hạo Thần thật sự vì chuyện này mà gọi cháu sao?” Sắc mặt bà Nguyễn cũng hơi thay đổi, nhìn thẳng Trác Hiểu Lam.

Khóe môi của Trác Hiểu Lam hơi mím lại không nói gì, nếu lúc này cô không nói gì nữa thì cũng tương đương với việc mặc định điều đó là đúng rồi.

“Nhóc khốn quả thật không chịu từ bỏ, đúng là làm ta tức chết, tức chết đi mà.” Ông cụ Nguyễn sắc mặt tức giận tối sầm lại: “Nhóc khốn kiếp đó bây giờ ở đâu? Ta nằm viện nó cũng không chịu tới thăm, không phải lại đi tìm con ả xấu xí kia đó chứ?”

“Ông nội, ông cứ yên tâm dưỡng bệnh đi, chuyện ông không bị thương đã giải thích rõ rồi, hiểu lầm cơ bản đã được giải quyết, Hạo Thần chắc chắn sẽ qua tìm ông mà.” Trác Hiểu Lam nhẹ giọng an ủi, trong lời nói xem ra cũng không có gì bất thường.

Ông cụ Nguyễn nghe mấy lời này, ánh mắt đột nhiên sáng lên: “Hiểu lầm giải quyết rồi? Bọn họ có thể ở bên nhau sao?”
 
Chương 1198


Chương 1198

“Ông nội, Tô Khiết và Nguyễn Hạo Thần thực sự yêu nhau, tại sao phải chia cắt họ?”

Trác Hiểu Lam không trực tiếp trả lời câu hỏi của ông nội, mà cố thuyết phục ông bằng một câu khác, nhưng lời nói của cô lúc này rất rõ ràng càng khiến ông ta kích động thêm.

“Ta không được chia cắt chúng? Tô Khiết là một con gà mái không biết đẻ trứng. Hạo Thần kết hôn với cô ta thì nhà họ Nguyễn chúng ta tuyệt hậu rồi, cô ta xấu xí ta có thể nhịn, nhưng không biết sinh đẻ thì tuyệt đối không thể nhịn được.”

Lúc này, cường độ của ông ta đã tăng cao thêm mấy phần, trong giọng điệu hơi tức giận và dữ tợn.

“Hiểu Lam, nói cho bà nội biết, Tô Khiết có phải thật sự không thể sinh đẻ không? Thật sự không thể trị sao?”

Bà Nguyễn nhìn về phía Trác Hiểu Lam, trên mặt lộ ra vẻ mong đợi.

Trác Hiểu Lam không trả lời, chỉ khẽ thở dài, ý tứ không thể rõ ràng hơn.

“Ông nội, nghỉ ngơi thật tốt đi, có chuyện gì thì bảo người gọi cho cháu.” Trác Hiểu Lam không nói nhiều, rời khỏi phòng bệnh.

Trác Hiểu Lam rời khỏi phòng bệnh trở về phòng làm việc, sau khi đóng cửa lại, cô đè chặt lưng về phía trước cửa, thở mạnh một hơi, sau đó từ từ trượt xuống.

Cô không muốn như thế này, nhưng cô không thể không làm thế, không thể để Nguyễn Hạo Thần và Tô Khiết ở cùng nhau, không thể, cô không thể khiến Nguyễn Hạo Thần đau khổ.

Trong phòng bệnh, sắc mặt ông cụ Nguyễn lúc này rất xấu, sắc mặt bà Nguyễn cũng không tốt.

“Chuyện này không thể để trôi qua như thế được. Nghe ý của Hiểu Lam, hiểu lầm đã được giải quyết, Nguyễn Hạo Thần sẽ lại ở cùng với người phụ nữ xấu xí kia, vậy chúng ta nhất định phải tìm cách.” Đôi mắt ông cụ Nguyễn khẽ nheo lại.

“Còn có cách nào chứ? Ông cũng biết tính tình của Hạo Thần, không ai có thể thay đổi quyết định của nó.” Bà Nguyễn biết rất rõ chuyện này nên càng thêm lo lắng.

“Nếu cô gái đó chết, chuyện này sẽ được giải quyết.” Ánh mắt ông Nguyễn đột nhiên trở nên dữ tợn

“Ông muốn làm gì? Ông không được làm bậy.” Bà Nguyễn sửng sốt, sắc mặt tái nhợt sợ hãi: “Bây giờ không như trước đây, huống chi là chuyện quan trọng, lỡ như bị phát hiện…”

“Đừng lo lắng, tôi sẽ không làm bậy, vừa rồi Hiểu Lam đã nói, Internet bây giờ rất điên rồ và đáng sợ. Nó có thể giết người. Chúng ta sử dụng phương pháp này để buộc Tô Khiết phải chết. ”

Khóe môi ông cụ Nguyễn như đang giễu cợt, trong mắt hiển nhiên có tính toán: “Nói không chừng vừa rồi là Hiểu Lam đang nhắc nhở tôi.”

“Ông muốn làm gì?” Bà Nguyễn nhìn ông ta, ánh mắt đột nhiên lóe sáng.

“Tôi muốn cho mọi người biết Tô Khiết đã ép tôi nhảy khỏi tòa nhà.” Khi ông ta nói câu này, giọng nói hơi kinh khủng: “Thế này, Tô Khiết dù không chết cũng sẽ phát điên. Và theo cách này, cô ta sẽ không bao giờ muốn ở bên Nguyễn Hạo Thần nữa.”

“Chuyện này thực sự ổn chứ?” Bà Nguyễn do dự, Tô Khiết sẽ xảy ra chuyện gì, bà ta không quan tâm, bà ta lo lắng cho Nguyễn Hạo Thần hơn…

“Yên tâm đi, có thể làm được, nếu không Nguyễn Hạo Thần sẽ không phải yêu cầu Hiểu Lam giải thích với đám phóng viên về việc tôi nằm viện.” Ông cụ Nguyễn khẳng định, tuy rằng vừa rồi Trác Hiểu Lam không nói, nhưng ông ta nhận định đây chính là chủ ý của Hạo Thần.

Nguyễn Hạo Thần làm vậy rõ ràng là để bảo vệ Tô Khiết, ông ta tuyệt đối không thể để bọn họ có được thứ mình muốn.

“Đi tới chỗ y tá lấy một ý bông băng và một ít thuốc tím.” Ông cụ Nguyễn nhìn bà Nguyễn sai khiến.

“Được rồi.” Bà Nguyễn gật đầu, bà ta đương nhiên hiểu được ông muốn làm gì, nhưng là bà ta không nói, chỉ làm theo lời ông.
 
Chương 1199


Chương 1199

Lúc này, Trác Hiểu Lam lại bước ra khỏi phòng làm việc, gọi một y tá: “Cô phụ trách chăm sóc cho ông Nguyễn, phải chăm sóc cẩn thận. Nếu ông Nguyễn có yêu cầu gì thì phải đồng ý với ông ấy, đừng chọc tức họ.”

“Chuyện gì cũng phải làm hài lòng sao?” Cô y tá sửng sốt, không nhịn được hỏi.

“Đều là người già. Người già cũng giống như trẻ con. Đôi khi cũng tự ái. Hơn nữa, hiện tại ông Nguyễn không được khỏe, cô càng phải theo dõi bọn họ thật tốt.” lời nói của Trác Hiểu Lam cũng có lý, bề ngoài chẳng có chút vấn đề nào.

“Được rồi, tôi hiểu rồi, viện trưởng quả nhiên có lòng tốt.” Cô y tá gật đầu đồng ý, đương nhiên không quên nịnh nọt Trác Hiểu Lam.

Khi bà Nguyễn muốn tìm một y tá, y tá trẻ do Trác Hiểu Lam sắp xếp đã tình cờ mở cửa bước vào.

“Ông Nguyễn, bà Nguyễn, Viện trưởng bảo tôi chăm sóc ông Nguyễn. Nếu ông Nguyễn có yêu cầu gì thì cứ nói cho tôi biết.” Cô y tá tất nhiên nhớ lại lời dặn của Viện trưởng. Lúc này, cô cố ý nói ra điều Viện trưởng a bảo như vậy, đương nhiên cô muốn cho ông cụ Nguyễn biết rằng Viện trưởng của họ rất tốt.

Bằng cách này, chắc chắn Viện trưởng a sẽ rất hài lòng về cô ấy. Phải nói rằng Trác Hiểu Lam đã lựa chọn một ứng cử viên rất tốt.

“Cô đồng ý với mọi yêu cầu của tôi sao?” Ông cụ Nguyễn sửng sốt, ngập ngừng hỏi.

“Vâng vâng, tôi sẽ đáp ứng những gì ông muốn.” Cô y tá gật đầu liên tục.

“Được rồi, cô băng bó cái chân này của tôi giống như bị thương nặng gãy xương, sau đó làm trên người và mặt tôi có thêm mấy vết sẹo.” Khi ông lão nói câu này, kỳ thực cũng không nắm chắc lắm, suy cho cùng ông ta cũng biết làm như thế là có hơi quá đáng.

“Hả?” Cô y tá sững sờ: “Tại sao?” Tải ápp Hola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.

“Tại sao cái gì, bảo cô làm thì làm đi.” Ông cụ Nguyễn cau có và gầm lên.

“Ồ, ồ, tôi sẽ lấy ngay cho ông. ” Cô y tá định thần lại gật đầu lia lịa.

Ông cụ Nguyễn thấy cô ta đồng ý, khóe môi khẽ cười, như thế mới giống thật hơn. Cô y tá động tác rất nhanh, không bao lâu đã xong việc, đương nhiên, kỹ thuật băng bó của cô y tá cũng không có gì bất thường.

Ông Nguyễn bảo cô ta ra ngoài và gọi điện cho phóng viên. Khoảng nửa giờ sau, một video khác lại lan truyền trên Internet. Trong video, ông Nguyễn đang nằm trên giường bệnh, chân trái bó bột và băng bó, trên tay trên mặt cũng có nhiều vết thương, ông nằm trên giường với gương mặt tái nhợt, đau đớn. Bà Nguyễn ngồi ở mép giường, cúi đầu, dường như đang lau nước mắt.

“Ông Nguyễn, xin hỏi sao ông lại bị thương ?” Ông Nguyễn nhìn phóng viên, môi mấp máy, tựa hồ muốn nói nhưng lại không nói ra, giống như bị thương quá nặng, nói không nên lời.

“Các người đi ra ngoài đi. Hiện tại ông ấy nói chuyện cũng không tiện. Đừng có quay hay viết lung tung.” Bà Nguyễn đứng dậy đuổi phóng viên đi ra ngoài, giọng nói khàn khàn.

“Bà Nguyễn, bà có thể cho chúng tôi biết tình hình như thế nào không? Có thể nói cho chúng tôi biết ông Nguyễn bị thương như thế nào được không?” Phóng viên thấy ông Nguyễn không nói được nên quay máy quay về phía bà Nguyễn.

“Tôi không biết, đừng hỏi nữa, đi ra ngoài đi.” Bà Nguyễn xua tay xua đuổi bọn họ.

“Bà Nguyễn, ông Nguyễn bị Tô Khiết ép nhảy khỏi tòa nhà sao? Đó là lý do mà ông ấy bị thương?”

“Đừng hỏi nữa, đi đi, đi đi.” Bà Nguyễn nhanh chóng ngẩng đầu, nhìn bọn họ không trả lời, nhưng vẻ mặt rõ ràng là đang né tránh. Sự né tránh đó rất dễ gây hiểu lầm trong tình huống này.
 
Chương 1200


Chương 1200

“Ông Nguyễn, tôi nghe nói rằng cậu ba Nguyễn đã mua lại của Tô thị, và tôi nghe nói rằng cậu ba Nguyễn đã chuyển nhượng Tô thị đã mua lại cho Tô Khiết. Chuyện này có thật không?” Một phóng viên đột nhiên chuyển chủ đề.

“Đây là chuyện của công ty, tôi không hiểu rõ lắm, nhưng Tô Khiết không xấu xa như các người nghĩ, hơn nữa cô ấy cũng không phải là người tham lam. Cho dù Nguyễn Hạo Thần đưa nó cho cô ấy, cô ấy cũng sẽ không muốn.” Bà ta trả lời câu hỏi của phóng viên một cách tích cực.

Bà Nguyễn nói điều này rất thông minh, có nghĩa là nếu Tô Khiết thực sự muốn nó, thì cô sẽ là một người tham lam và xấu xa.

Trong một thời gian, video đã được tải lên một cách điên cuồng trên Internet, nhanh hơn và điên cuồng hơn video trước đó.

Và càng ngày càng có nhiều người xúc phạm Tô Khiết bên dưới, và lời mắng chửi càng ngày càng khó nghe.

Mọi người quát rằng Tô Khiết là kẻ giết người, cho rằng Tô Khiết nên bị bắt, có người nói Tô Khiết nên bị đẩy xuống lầu để cô ta cũng phải nếm mùi vị này.

Dù sao trước đây cũng chỉ là phỏng đoán, nhưng bây giờ có ‘bằng chứng’, đã là ‘sự thật’ rồi, nên mọi người chửi bới nó cũng tự nhiên hơn.

Tô Khiết vốn là một ‘người nổi tiếng’ ở thành phố A. Lần này mọi chuyện của cô đều bị vách trần, rất nhiều người vây quanh biệt thự của nhà họ Tô, kêu gào yêu cầu Tô Khiết ra ngoài để bồi thường.

Những người đó là các phóng viên, ngoài ra còn có một nhóm người khác.

Trong trường hợp này, nếu Tô Khiết đi ra ngoài, có lẽ sẽ bị mọi người phun nước bọt đến chết mất.

Lúc này Tô Khiết đang ở nhà họ Đường, mà ông Tô đang ở nhà, ông Tô vốn dĩ muốn đi ra ngoài giải thích với mọi người, nhưng bọn họ không thèm nghe, ném trứng, thậm chí là đá vào người ông.

Cũng may có quản gia bảo vệ, ông Tô không bị thương, quản gia bị ném một quả trứng. Lần này, Trác Hiểu Lam cũng bị mắng té tát phun máu chó, tất cả đều tố cáo Trác Hiểu Lam là bác sĩ nhưng lại nói dối lừa gạt người khác, cho rằng Trác Hiểu Lam lợi dụng nhà họ Tô để che giấu cho Tô Khiết.

Ngay sau khi Trác Hiểu Lam ra khỏi cổng bệnh viện bị ném một quả trứng vào người, cho nên Trác Hiểu Lam không dám ra khỏi bệnh viện nữa.

“Thật quá đáng, bọn họ thật quá đáng.” Bà Đường tức giận nhảy dựng lên: “Bọn họ rõ ràng là nói dối. Không ngờ bọn họ lại xảo quyệt như vậy.” Tô Khiết nhìn bà ông Nguyễn trong video, Tô Khiết nghe vậy, khóe môi hơi nhếch lên một chút, quả nhiên, bà Nguyễn này mới đích thật là cao thủ!

“Bây giờ nên làm như thế nào?”

Hiện tại cổng nhà họ Tô đều đã bị chặn, ông cụ Tô không dám đi ra ngoài, những lời mắng chửi trên mạng càng ngày càng khó nghe, không chỉ có Khiết Khiết bị mắng mà lần này cả Trác Hiểu Lam cũng bị mắng đến phát mệt.”

Bà cụ Đường càng thấy càng lo lắng.

“Bây giờ trừ khi có thể chứng minh được rằng vết thương của ông Nguyễn là giả? Còn không thì …”

Sắc mặt lúc này của ông cụ Đường ngưng trọng lại, muốn nói lại thôi, nhưng ý tứ lại vô cùng rõ ràng.

“Chuyện này rõ ràng là do hai lão già nhà họ Nguyễn đã thương lượng, tính kế hết rồi, làm sao chứng minh được? Ông Nguyễn thật sự là lão già xảo quyệt, ông ta đã tính kế như vậy, nhất định sẽ không để cho chúng ta có bất kỳ cơ hội nào.”

Chính vì hiểu được điều này nên bà Đường mới càng lo lắng hơn.

“Cháu lại cảm thấy rằng đây là một cơ hội tốt làm một mà khỏe mười.” Khóe môi Tô Khiết từ từ cong lên, vốn dĩ cô cho rằng đoạn video này không phải do ông cụ Nguyễn và bà cụ Nguyễn gửi cho nên không muốn cãi nhau kịch liệt với bọn họ, không ngờ bọn họ lại nhẫn tâm đến mức như vậy.

Đã như vậy cũng đừng trách cô.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom