Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện Của Tui À!

Diễn Đàn Truyện Của Tui À là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!
Chương 1161


Chương 1161

“Vợ ông Lôi Hạ?” Tô Khiết ngạc nhiên, nhớ đến lần trước Lôi Hạ cố ý tới giúp cô, khoé môi cong lên nụ cười khẽ: “Nếu là vợ ông Lôi Hạ thì tớ có thể yên tâm rồi.”

“Yên tâm đi, có tớ ở đây, lẽ nào còn có thể để hai đứa bé bị bắt cóc sao?” Giọng Nhạc Hồng Linh mang theo nhiều ý cười hơn: “Đôi khi duyên phận rất kỳ lạ, cậu nói xem vì sao hai đứa nhỏ lại thân thiết với bà Lôi thế? Cậu không biết hai đứa bé gọi ‘bà nội, bà nội’ thân mật thế nào đâu, tớ nhìn mà cũng còn thấy ghen tỵ.”

“Ừm, đôi khi duyên phận thật sự rất kỳ lạ.” Tô Khiết cũng cười nhẹ, nếu là người nhà Lôi Hạ thì cô cũng không còn gì phải lo lắng nữa.

“Mà này, bên phía cậu thế nào rồi? Giải quyết xong cậu ba Nguyễn chưa? Anh ấy đã biết chuyện hai đứa bé chưa?” Nhạc Hồng Linh lại không kìm được hỏi thêm một câu.

“Vẫn chưa.” Nhạc Hồng Linh nhắc đến Nguyễn Hạo Thần, Tô Khiết lại nhớ đến chuyện vừa nãy.

Vốn dĩ cô định nói với Nguyễn Hạo Thần chuyện hai đứa bé, nhưng bây giờ xảy ra chuyện như thế, tâm trạng cô trở nên hơi phức tạp.

Sự dũng cảm mãi mới lấy được tối qua dường như đã hết dần.

“Cậu chưa nói với anh ấy?” Nhạc Hồng Linh cũng không nhạc nhiên lắm, trong giọng nói dường như còn có phần vui vẻ: “Không nói cho anh ấy cũng tốt, để anh ấy tự phát hiện đi, như vậy thú vị hơn. Bây giờ tớ đang thấy thứ huyết thống này rất kỳ diệu, cho nên tớ nghĩ quá trình cậu ba Nguyễn tự phát hiện chắc chắn sẽ càng hấp dẫn hơn.”

Nhạc Hồng Linh dừng lại rồi mỉm cười: “Nhưng hai đứa bé đều đã trở về thành phố A, với chỉ số thông minh của cậu ba Nguyễn, chắc chắn anh ấy sẽ phát hiện ra sớm thôi. Tớ hơi mong chờ phản ứng sau khi anh ấy biết chuyện này rồi đấy, chắc chắn cực kỳ, cực kỳ thú vị.”

Tô Khiết nghe cô ấy nói xong, khoé môi không khỏi co rút, lại là một người thích xem náo nhiệt không ngại lớn chuyện.

“Được rồi, không nói với cậu nữa, ông Lôi Hạ và bà Lôi tới đón hai đứa bé rồi. Tớ qua đó với hai đứa trước, ngày mai đưa chúng về thành phố A.” Nhạc Hồng Linh giải thích vài câu rồi cúp máy.

Tô Khiết nhìn đoạn thoại đã cúp rồi hơi ngẩn người, ông Lôi Hạ và bà Lôi cùng nhau tới đón hai đứa bé? Xem ra họ thật sự rất thích hai đứa.

Có người thích con mình, đương nhiên cô sẽ vui vẻ, chỉ cần họ thật tâm, không mang theo mục đích khác là được.

“Bà nội, bà đến đón chúng cháu rồi?” Đường Vũ Kỳ thấy Mộng Thu Quỳnh thì chạy lại, vẻ mặt vui mừng hớn hở.

Mộng Thu Quỳnh nhanh chóng ngồi xổm xuống, ôm cô bé: “Chậm thôi, chậm thôi, đừng để ngã.”

Mộng Thu Quỳnh nhìn Đường Vũ Kỳ, nụ cười trên mặt không ngừng lan ra, bà càng nhìn càng thích hai đứa bé này.

Hôm kia đã có kết quả giám định DNA, kết quả cho thấy đứa bé này không có quan hệ huyết thống với bà.

Giám định DNA do chính Lôi Hạ đi làm, chắc chắn không thể sai được.

Nhưng không biết vì sao bà lại thích chúng, cực kỳ thích.

Cho nên, dù biết hai đứa bé không phải con Hạo Thần thì bà vẫn không kìm được tới gặp chúng, không ngờ đứa bé cũng rất thích bà, có lẽ đây là duyên số.

Nhưng Mộng Thu Quỳnh không biết rằng, sợi tóc bà lấy trên đầu Đường Vũ Kỳ thật ra đã bị thay thế.

Hôm đó, Đường Bách Khiêm đột nhiên xuất hiện không phải tình cờ, mà là vì anh ta phát hiện ra mục đích của Mộng Thu Quỳnh nên mới cố ý tới.
 
Chương 1162


Chương 1162

Khi Đường Bách Khiêm tới, tay Mộng Thu Quỳnh vẫn chưa hoàn toàn đặt xuống, anh ta đã thay sợi tóc trong tay bà bằng hai sợi tóc đã được chuẩn bị sẵn.

Sự chú ý của Mộng Thu Quỳnh lúc đó đều đặt cả vào hai đứa bé, khi tay bị chạm nhẹ cũng không quan tâm lắm.

“Cháu chào bà.” Đường Minh Hạo cũng tới, mặc dù cậu bé không nhiệt tình như Đường Vũ Kỳ nhưng trên mặt cậu bé cũng mang ý cười.

“Ừ, ừ, ngoan quá.” Mộng Thu Quỳnh nhìn hai đứa nhỏ trước mặt, sự dịu dàng trong mắt gần như có thể vắt ra nước.

Lôi Hạ thấy bà như vậy, trong lòng cũng vui vẻ, ông phát hiện mỗi lần bà gặp hai đứa nhỏ đều sẽ cực kỳ vui mừng, dường như đã hoàn toàn thoát ra khỏi bóng ma trước đây.

Đây cũng là điều mà ông muốn thấy nhất.

“Bà nội đã nấu rất nhiều rất nhiều món ngon, chỉ đợi các cháu qua ăn thôi. Đi nào, lên xe thôi.” Khi Lôi Hạ nhìn hai đứa bé, ánh mắt cũng dịu dàng rất nhiều.

Người phụ nữ của ông thích thì đường nhiên ông cũng thích, có lẽ đây gọi là yêu ai yêu cả đường đi lối về.

“Vâng, vâng.” Đường Vũ Kỳ vừa nghe thấy có đồ ăn lại càng vui vẻ, gật đầu liên tục.

Lôi Hạ cười nhẹ rồi lắc đầu, sau đó bé cô bé lên xe.

Lời Lôi Hạ nói không hề quá, sau khi hai bé đồng ý lời mời của họ, sáng nay chưa đến năm giờ Mộng Thu Quỳnh đã dậy, bà tự tay nấu rất nhiều rất nhiều món ngon.

Khi Đường Minh Hạo nhìn thấy thức ăn trên bàn thì sững sờ, không ngờ toàn món cậu thích? Đương nhiên cũng là món em gái thích.

Cậu không nói với bà nội cậu thích ăn món gì mà? Vì sao bà lại biết?

“Woa, đều là món anh trai thích này, món này, món này, cả món này nữa, đều là món mà anh trai thích nhất.” Đường Vũ Kỳ nhìn đồ ăn trên bàn mà nước miếng sắp chảy ra.

Là một nhóc ham ăn, cô bé Đường Vũ Kỳ không kén ăn chút nào, món gì cũng thích, nhưng anh trai bé thì khác, anh trai bé rất kén ăn, thế nhưng hôm nay lại trùng hợp đều là những món anh trai thích, tốt quá rồi.

Nhưng anh trai bé thì khác, anh trai bé rất kén ăn, thế nhưng hôm nay lại trùng hợp đều là những món anh trai thích, tốt quá rồi.

“Thật sao?” Mộng Thu Quỳnh sửng sốt, vô thức nhìn Đường Minh Hạo, thật ra trước đó bà đã hỏi hai bé thích ăn gì, Đường Vũ Kỳ nói món gì cô bé cũng thích, còn Đường Minh Hạo thì không nói gì.

Vậy nên những món bà làm thật ra đều là món Hạo Thần thích hồi nhỏ, khi còn nhỏ Hạo Thần thích ăn món bà nấu nhất.

“Đúng thế, bà nội thật giỏi, còn biết anh trai thích ăn gì.” Đường Vũ Kỳ không biết chuyện trong này, cô bé chỉ nói những gì mình nghĩ.

Nhưng khi Mộng Thu Quỳnh nghe thấy lời này của bé Vũ Kỳ, mắt bà nhanh chóng loé lên vài lần, trên đời thật sự có chuyện trùng hợp vậy sao? Đường Minh Hạo không chỉ giống Hạo Thần mà còn thích cùng món ăn?

Sao có thể trùng hợp như vậy được?

Nhưng kết quả DNA lại cho thấy họ hoàn toàn không có quan hệ huyết thống?

Sau đó, Mộng Thu Quỳnh còn phát hiện ra một chi tiết.

Bà thấy Đường Minh Hạo ăn vài miếng sườn xào chua ngọt, nhưng cậu lại nhặt hết hành trên sườn ra.
 
Chương 1163


Chương 1163

Mộng Thu Quỳnh hơi ngơ ngẩn nhìn Đường Minh Hạo, khi còn nhỏ Hạo Thần cũng không ăn hành, mỗi lần bà cho hành là Hạo Thần đều rất tỉ mỉ nhặt ra từng cọng, bà khuyên nhiều lần nhưng đều vô ích, về sau khi nấu bà không cho hành vào nữa.

Những món hôm nay khi nấu bà cũng vô thức không cho hành, hành trong sườn xào chua ngọt vào là khi nấu xong Nhược Đình cho thêm vào.

Khi ấy bà cũng nói Nhược Đình, nhưng Nhược Đình cười bà, nói trên đời rất ít người không ăn hành như anh trai.

Nhưng Đường Minh Hạo cũng không thích, hơn nữa động tác nhặt hành ra của cậu nhóc cũng cực kỳ giống với Hạo Thần khi còn nhỏ.

Vì sao lại giống như vậy? Diện mạo giống, hơn nữa còn có rất nhiều thói quen giống nhau?

Bà thấy chuyện này thực sự rất kỳ lạ.

“Vũ Kỳ, Minh Hạo, hai cháu thật sự là anh em sinh đôi sao?” Mộng Thu Quỳnh không kìm được đột nhiên hỏi.

Lần trước bà lấy tóc của Đường Vũ Kỳ.

Có khi nào hai đứa bé không phải sinh đôi? Có khi nào không phải anh em ruột?

“Đúng vậy, chúng cháu là sinh đôi.” Đường Vũ Kỳ và Đường Minh Hạo gần như trả lời cùng lúc.

“Bà Lôi, hai đứa đúng là sinh đôi đấy.” Nhạc Hồng Linh không biết vì sao bà lại hỏi vậy, nhưng đây là sự thật, không thể sai được.

Bởi vì đây là chuyện của Tô Khiết, mà chuyện của cô ấy lại khá phức tạp nên Nhạc Hồng Linh không giải thích quá nhiều.

“Ồ.” Mộng Thu Quỳnh hơi thất vọng và mất mát, nhưng bà thật sự thích hai đứa bé này, dù hai đứa không có quan hệ gì với Hạo Thần thì bà vẫn thích.

Cho nên Mộng Thu Quỳnh cảm thấy những điều khác cũng không quá quan trọng nữa.

Sau khi Tô Khiết cúp máy thì cầm thuốc vừa lấy từ bệnh viện rồi xuống xe.

Cô còn chưa vào đã nghe thấy tiếng cãi vã từ phòng khách vọng lại.

“Ba, đây là nhà chúng con, vì sao chúng con không thể về?” Giọng Tô Trung Dung hơi mệt mỏi nhưng cũng có phần vô liêm sỉ.

“Đúng thế ông nội, căn nhà lớn thế này một mình ông ở cũng quá cô đơn, chúng con về thăm ông không được sao?” Câu này của Tô Nghiên Nghiên nghe thật vô duyên.

Lúc trước gia đình họ đều chuyển ra ngoài, ông nội ốm đau không một ai tới chăm sóc, thậm chí còn không về thăm ông, bây giờ lại nghĩ đến việc ở cùng ông.

“Ba, Nghiên Nghiên nói đúng, chúng ta là người một nhà, chúng con đều lo cho sức khoẻ của ba nên mới chuyển về đây ở cùng ba.” Câu này của Lưu Vũ càng không biết xấu hổ.

Khoé môi Tô Khiết nhếch lên nụ cười khẩy, trước kia chẳng những họ chuyển đi mà còn bán cả xe và những đồ vật có giá trị, hiển nhiên không có ý định quay lại lần nữa.

Hôm nay có lẽ đã đến bước đường cùng rồi!

“Mấy đứa không phải muốn ở cùng tôi mà là không có chỗ ở đúng không?” Ông cụ Tô đã nhìn thấu những người này từ lâu, sao có thể không hiểu tâm tư họ?

“Ba, xem ba nói kìa, chúng con nhớ ba nên mới về ở cùng ba mà.” Mấy ngày không gặp, da mặt Tô Trung Dung càng ngày càng dày.
 
Chương 1164


Chương 1164

Nhưng khi Tô Trung Dung nói lời này vẫn hơi chột dạ, mấy ngày nay tiền trong tay ông ta đều thua lỗ hết, cổ phần ông ta có cũng đã bán cho Bùi Dật Duy.

Ông ta muốn làm tổng giám đốc Tô thị, không có chút cổ phần nào trong tay chắc chắn là không được.

Trước đây, để mua cổ phần trong tay các đổ đông khác, ông ta phải thế chấp mấy căn nhà mình đứng tên, bây giờ không có tiền trả, ngân hàng niêm phong nhà, ông ta thực sự không còn chỗ để ở.

Trên thực tế, lúc đầu ông ta cũng thế chấp nhà cũ của nhà họ Tô, nhưng ngân hàng không niêm phong căn nhà này. Ông ta dò hỏi, có người đã trả số tiền này, ông ta nghĩ chắc chắn là ông cụ đã trả nên mới không bị niêm phong.

Bây giờ ông ta không có chỗ ở nên chí có thể mặt dày chuyển về.

“Hừ.” Ông cụ Tô nhìn Tô Trung Dung, trên mặt mang theo vài phần trào phúng: “Nghe nói cậu đã bán công ty, bán bao nhiêu?”

“Ba, công ty thật sự không duy trì được nữa, con cũng thật sự không còn cách nào khác. Bên phía Nguyễn thị sử dụng thủ đoạn, cố ý hạ thấp giá cả nên cũng chẳng bán được bao nhiêu, hơn nữa tình hình hiện tại của Tô thị muốn làm lại là điều không thể, Nguyễn Hạo Thần mua về cũng chỉ là một mớ hỗn độn.” Tô Trung Dung nói tình hình thực tế, đương nhiên đều là do ông ta tự nghĩ.

Thật ra ông ta mua những cổ phần khác trở thành tổng giám đốc Tô thị, ban đầu là muốn bán toà nhà Tô thị nhưng vì có Nguyễn Hạo Thần can thiệp nên không ai dám mua. Mà công ty làm ăn thua lỗ, thư ký Lưu lại đưa người của ngân hàng tới, ông ta thật sự hết cách, đành phải bán tháo những cổ phần vừa mua không lâu.

Qua lại như vậy, chẳng những ông ta không kiếm được tiền mà còn mất hết tài sản trong tay.

“Ba, ba mau bán cổ phần trong tay ba đi, mặc dù không bán được bao nhiêu nhưng vẫn hơn là thất bại trong tay mình.” Điều này Tô Trung Dung nói thật lòng, đương nhiên cũng vì biết cổ phần của Tô thị không đáng giá nên ông ta mới không tranh giành.

Tuy nhiên ông ta không biết là sau đó Nguyễn Hạo Thần đã chuyển nhượng toàn bộ cổ phần sang tên Tô Khiết, cũng rót vốn nhiều nhất vào Tô thị, nên hiện nay nguy cơ của Tô thị đã được giải quyết, hoàn toàn có thể hoạt động bình thường, thậm chí còn tốt hơn so với trước đây… Tải áp Hola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.

Thư ký Lưu đích thân xử lý chuyện này, cổ phiếu Tô thị tăng lên nhanh chóng, chỉ trong vài giờ ngắn ngủi đã trở về với giá trước khi Tô thị gặp nguy cơ khủng hoảng.

“Mớ hỗn độn? Cậu nghĩ cậu ba Nguyễn sẽ mua một mớ hỗn độn?” Ông cụ Tô cười, Nguyễn Hạo Thần là ai? Sẽ mua lại một mớ hỗn độn sao? Hơn nữa dù có thật sự là mớ hỗn độn, chỉ cần vào tay Nguyễn Hạo Thần thì chắc chắn sẽ khôi phục trở lại.

“Ba, con cũng có ý tốt khuyên ba, ba không tin thì thôi, lần này Nguyễn thị rất rõ ràng muốn hoàn toàn huỷ Tô thị của chúng ta, cho nên Tô thị vào tay Nguyễn Hạo Thần chắc chắn sẽ càng tệ hơn. Cậu ba Nguyễn không ngốc, không thể ném tiền vô ích cho Tô thị, có nhiều tiền dư dả như vậy chi bằng lập một công ty mới. Vậy nên con nghĩ không lâu nữa Tô thị sẽ không còn tồn tại.” Tô Trung Dung cảm thấy với tình hình hiện tại của Tô thị, kẻ ngốc cũng không ném tiền vào chứ nói gì Nguyễn Hạo Thần không ngốc.

“Vậy cậu cứ chờ xem.” Ông cụ Tô lại cười, ông cũng muốn xem kết quả cuối cùng sẽ như thế nào.

“Ba, ba mau nhìn này.” Đúng lúc này, Tô Chí Long đang xem điện thoại bất chợt ngạc nhiên kêu lên.

“Có chuyện gì mà phải ngạc nhiên thế?” Tâm trạng Tô Trung Dung đang không tốt nên trừng mắt nhìn anh ta.

“Ba mau xem tin tức tài chính đi, cổ phiếu Tô thị lại tăng rồi, còn tăng lên rất cao, rất cao.” Bàn tay đang cầm điện thoại của Tô Chí Long run rẩy: “Trời ạ, lúc Tô thị ở thời kỳ đỉnh cao nhất cũng không cao thế này, phải mất bao nhiêu tiền không biết?”

“Cái gì? Sao có thể? Ba xem nào.” Tô Trung Dung cũng hoàn toàn sửng sốt, nhanh chóng cầm lấy điện thoại Tô Chí Long, vừa mới liếc mắt đã ngây người.

“Sao có thể như vậy? Sao có thể như vậy chứ? Rốt cuộc Nguyễn Hạo Thần có ý gì? Nguyễn Hạo Thần đã đập vào bao nhiêu tiền?” Bàn tay cầm điện thoại của Tô Trung Dung lúc này cũng không kìm được run rẩy.
 
Chương 1165


Chương 1165

“Chuyện gì vậy, tôi xem với.” Lưu Vũ cũng nhanh chóng chạy tới, hai mắt lập tức mở to: “Trời ơi, tăng cao vậy rồi, lại vẫn còn tăng nữa!! Định tăng đến bao nhiêu? Có giá bao nhiêu đây?”

Mặc dù ông cụ Tô cũng nghĩ Nguyễn Hạo Thần sẽ ra tay, nhưng không ngờ lại nhanh đến vậy, hơn nữa còn làm lớn như thế, nhất thời cũng hơi ngạc nhiên.

Vừa nãy có một câu Tô Trung Dung nói rất đúng, ném tiền vào Tô thị để Tô thị khôi phục lại khó hơn nhiều so với việc thành lập công ty mới.

Vì nội bộ Tô thị bây giờ có rất nhiều vấn đề phức tạp.

Nhưng Nguyễn Hạo Thần lại vẫn làm vậy, hơn nữa chưa tới nửa ngày đã đạt hiệu quả này, Nguyễn Hạo Thần không ngốc mà còn rất thông minh, cho nên anh làm vậy chỉ có một nguyên nhân, đó là vì Khiết Khiết.

“Nếu cổ phiếu của ba vẫn còn thì chúng ta có thể bán được rất nhiều rất nhiều tiền.” Tô Nghiên Nghiên nhìn số liệu trên điện thoại, vô thức nuốt nước bọt.

“Con ngốc à, nếu không phải Nguyễn thị mua cổ phần trong tay ba thì sao lại đầu tư cho Tô thị? Nhưng bây giờ chúng ta vẫn còn 35% cổ phần trong tay…” Mắt Tô Trung Dung sáng lên, quay sang nhìn ông cụ Tô: “Ba, nếu bây giờ ba bán 35% cổ phần của ba đi thì có thể bán được rất nhiều tiền đấy.”

Tô Trung Dung chỉ biết trong tay ông cụ Tô có 35% cổ phần của Tô thị nhưng không biết số cổ phần Bùi Dật Duy mua lại đều đã chuyển cho ông cụ Tô, trong đó bao đồm cả 17% cổ phần mua lại từ tay Tô Trung Dung, còn có một số cổ phần lẻ tẻ khác.

Cổ phần Bùi Dật Duy chuyển cho ông cụ Tô chiếm 38% cổ phần Tô thị, cho nên bây giờ trong tay ông cụ Hần đang có 73% cổ phần Tô thị.

Nghe thấy câu này của Tô Trung Dung, ba người còn lại đồng thời nhìn về phía ông cụ Tô, trong mắt ai nấy đều lộ rõ vẻ tham lam.

“Tất cả cổ phần của tôi đều đã chuyển cho Khiết Khiết, bây giờ trong tay tôi không còn nữa.” Sao ông cụ Tô lại không nhìn ra tâm tư họ, nhìn dáng vẻ của họ, ông cảm thấy cực kỳ mỉa mai.

Ông không chỉ chuyển nhượng 35% cổ phần vốn có cho Tô Khiết mà ông đã chuyển cả 38% Bùi Dật Duy chuyển lại cho Tô Khiết.

Nếu không vì Khiết Khiết, Bùi Dật Duy sẽ không trả lại cổ phần, nên chúng vốn thuộc về Khiết Khiết.

“Ba, ba thật sự đã chuyển hết cho Khiết Khiết rồi? Sao ba có thể thiên vị như vậy? Đó là 35% cổ phần của công ty đó!” Tô Trung Dung nghe ông cụ nói xong thì sắc mặt thay đổi rõ ràng.

Tuy rằng trước kia ông cụ đã nói thế nhưng Tô Trung Dung không ngờ ông sẽ thật sự làm vậy.

“Trước kia tôi đã cho cậu 17% cổ phần nhưng cậu đã bán hết cho Bùi Dật Duy từ lâu.” Ông cụ Tô nhìn ông ta, lúc này chỉ còn lại sự chế nhạo: “Lần này cậu mua được một số cổ phần lẻ tẻ, cũng khoảng 20%, sau đó lại bán cho Nguyễn thị.”

Sắc mặt Tô Trung Dung hơi thay đổi, khi ấy ông ta giành vị trí tổng giám đốc với Tô Khiết đã mua 20% cổ phần của công ty, nếu cộng thêm 17% cổ phần vốn có trong tay sẽ là 37%, còn nhiều hơn của ông cụ Tô.

Ông ta tưởng ông cụ không biết chuyện mình bán cổ phần cho Bùi Dật Duy, nên mới dáng tự tin tranh giành chức vị tổng giám đốc Tô thị.

“Ba, con…” Tô Trung Dung muốn giải thích.

“Ba, thế Khiết Khiết đâu rồi?” Lưu Vũ nhìn quanh một lượt, thầm nháy mắt với Tô Trung Dung, khi bà ta nhìn về phía ông cụ lần nữa, trên mặt mang theo nụ cười lấy lòng nịnh nọt rõ ràng: “Ba, mấy ngày nay hình như không thấy Khiết Khiết đâu, Khiết Khiết sẽ không cầm cổ phần Tô thị rồi chạy mất, bỏ mặc ba đấy chứ?”

“Tìm tôi có việc gì không?” Tô Khiết đứng ngoài nghe gần hết, thấy Lưu Vũ nói vậy thì đi vào.
 
Chương 1166


 

Chương 1166

“Khiết Khiết, con về rồi.” Lưu Vũ quay người nhìn Tô Khiết, trên mặt càng nhiều ý cười hơn, giọng bà ta lúc này cực kỳ thân mật, cực kỳ từ ái.

Tô Khiết nhìn bà ta nhưng không nói gì, cô đến thẳng chỗ ông cụ: “Ông nội, sức khoẻ ông vẫn chưa hoàn toàn hồi phục đâu, ông về phòng nghỉ ngơi trước đi.”

Trong lúc nói Tô Khiết đã đỡ ông Tô muốn về phòng.

“Khiết Khiết đúng là một đứa con hiếu thuận, nhà họ Tô đúng là không thương con vô ích. Được rồi, con dìu ông nội con về phòng nghỉ ngơi đi, thời gian này con cũng vất vả rồi, hôm nay dì xuống bếp nấu cho con vài món ngon nhé.” Lưu Vũ lúc này hoà nhã lịch sự khiến moi người ngạc nhiên.

“Đúng rồi, con đưa ông nội về phòng rồi xuống đây nhé, mấy ngày trước đi chơi dì có mua quà cho con, con lại xem có thích không.” Lưu Vũ lại nói thêm.

Tô Khiết thầm cười mỉa trong lòng, sao cô có thể không biết Lưu Vũ có ý đồ gì.

“Đúng, đúng, Khiết Khiết, dì con cố ý mua quà cho con đấy, con đưa ông nội về phòng xong rồi xuống nhận nhé.” Tô Trung Dung thấy Lưu Vũ nháy mắt với mình xong thì cũng phụ hoạ theo.

Tô Khiết mặc kệ bọn họ, dìu ông Tô lên lầu.

“Khiết Khiết, bọn họ rõ ràng là đang nhằm vào cổ phiếu, cháu đừng bị họ lừa, dù họ nói gì thì cũng đừng tin.” Sau khi vào phòng, ông Tô vẫn không yên lòng dặn dò cô.

“Tô Khiết, cháu vẫn còn nhỏ, có nhiều chuyện cháu không hiểu, nên nhất định cháu phải nhớ kỹ, dù bọn họ nói gì cũng đừng quan tâm.” Vẻ mặt ông cụ Tô càng thêm nghiêm túc, còn mang chút lo lắng, với lòng tham của đám người Lưu Vũ, ông cụ sợ rằng chúng không chỉ muốn tiền của Tô Khiết, ông cụ lo chúng còn sẽ hãm hại Tô Khiết.

“Ông ơi, có chuyện này cháu muốn nói với ông.” Đương nhiên Tô Khiết biết ông cụ lo lắng cho cô, nhiều năm qua, cô vẫn luôn giấu ông cụ chuyện của mình, hiện giờ đã về nhà họ Đường, cô cảm thấy nên nói với ông cụ một số việc.

“Chuyện gì vậy cháu? Là chuyện công ty hả? Cháu không cần lo chuyện công ty, ông tin Nguyễn Hạo Thần sẽ xử lý tốt.” Ông cụ Tô tưởng chuyện cô định nói là chuyện công ty.

“Ông ơi, người cháu gái mà nhà họ Đường đã nhận lại là cháu.” Tô Khiết khẽ thở dài, sau đó từ tốn nói rõ từng từ từng chữ.

Ông cụ Tô sững sờ, đôi mắt nhìn chằm chằm Tô Khiết, ông cụ thật sự đã đờ người ra, nhất thời quên cả phản ứng.

“Nhã, Tô Khiết, cháu nói gì?” Một lúc sau, ông cụ Tô mới hoàn hồn, nhưng vẻ mặt ông cụ đầy choáng váng khó tin, không phải ông cụ không nghe hiểu lời Tô Khiết nói, ông cụ đây là không dám tin.

“Ông ơi, cháu xin lỗi ạ, thực ra mấy năm nay cháu vẫn luôn giấu ông rất nhiều chuyện, có điều chuyện mẹ cháu là con gái đã thất lạc nhiều năm của nhà họ Đường, cháu cũng vừa biết được gần đây, cháu không hề cố ý giấu ông.” Tô Khiết nghĩ đến mấy năm nay cô luôn giấu ông cụ, trong lòng vẫn hơi áy náy.

“Cháu, cháu nói thật sao? Cháu là cô cả nhà họ Đường mà họ vừa nhận lại hả?” Biểu cảm của ông cụ Tô vẫn hơi kinh ngạc như cũ, lúc này trong giọng điệu ông cụ còn ẩn chứa chút run rẩy.

“Vậy trên mặt cháu?” Bỗng dưng ông cụ Tô nhìn khuôn mặt của Tô Khiết rồi càng trừng lớn hai mắt, ông nhớ trong tấm ảnh mà ông xem, cô gái đó rất rất xinh đẹp.

“Ông ơi, cháu đã hóa trang mặt mình, cái ông nhìn thấy trong ảnh là dáng vẻ thật sự của cháu ạ.” Tô Khiết vội giải thích.

“Thật sao, vậy thật sự tốt quá đi, tốt lắm, không ngờ Tô Khiết nhà ông lại xinh đẹp thế kia, còn nữa, cháu, cháu là chuyên gia tâm lý học tội phạm hả?” Trước đó ông cụ Tô đã xem vô cùng nghiêm túc nên nhớ rất rõ.

“Vâng ạ.” Tô Khiết nhẹ nhàng gật đầu.

“Ha ha ha…” Đột nhiên ông cụ Tô cười lớn thành tiếng: “Tốt, thật sự rất tốt, thì ra cháu gái ông lại giỏi giang thế này, ông còn cứ lo cháu sẽ bị ăn hiếp, hiện giờ ông đã không cần lo lắng nữa.”
 
Chương 1167


Chương 1167

“Ông ơi, cháu xin lỗi ông, chuyện cháu trở về nhà họ Đường đã không nói trước với ông, ông sẽ không giận cháu chứ ạ?” Tô Khiết hạ giọng thấy rõ, chuyện cô trở về nhà họ Đường đã không nói trước với ông cụ, không biết trong lòng ông cụ sẽ khó chịu hay không?

“Đứa nhóc này, cháu nghĩ linh tinh gì vậy, ông sao có thể tức giận, mẹ cháu là con gái nhà họ Đường, châu là cháu gái nhà họ Đường, nhận lại nhà họ Đường vốn là chuyện nên làm, hiện giờ cháu đã trở về nhà họ Đường, ông cũng đã có thể yên tâm triệt để, sau này ấy mà, chuyện của cháu sẽ do nhà họ Đường dốc lòng dốc sức nhỉ, ông cũng không cần ngày đêm lo lắng nữa.” Ông cụ Tô rõ ràng đã thở phào một hơi, thực ra ông rất rõ tình trạng cơ thể mình.

Ông thật sự sợ mình đi rồi, Tô Khiết sẽ không còn nơi nương tựa trên đời này nữa, đây cũng là nguyên nhân vì sao ông cứ sốt sắng gả Tô Khiết đi.

Có điều, hiện tại ông đã không cần lo lắng nữa, có chỗ dựa là nhà họ Đường, ai còn dám ăn hiếp Tô Khiết nhà ông.

Huống hồ chính Tô Khiết cũng giỏi giang, Tô Khiết nhà ông là chuyên gia tâm lý học tội phạm!!

“Ông ơi, ý ông là sau này ông không quan tâm cháu nữa ạ?” Tô Khiết không khỏi mỉm cười, ông cụ Tô thật sự yêu thương cô, dù là chuyện gì cũng đều nghĩ cho cô.

“Cháu là cháu gái của ông, đương nhiên ông sẽ quan tâm cháu, sau này cháu có chuyện gì đều do nhà họ Đường lo liệu, ví như hôn nhân đại sự của cháu v.v, vậy thì ông không cần lo lắng cháu sẽ gả cho người xấu nữa.” Lúc này vẻ mặt ông cụ Tô thấm đượm ý cười, là kiểu cười nhẹ nhõm thoải mái.

Ông cụ Tô không có kiểu tư tưởng phong kiến cũ, chỉ cần tốt cho Tô Khiết, có rất nhiều việc, ông đều vui vẻ tác thành.

Tất nhiên Tô Khiết thấu hiểu tấm lòng của ông cụ, trong lòng ấm áp, cô rất cảm động, hai mắt cũng hơi rơm rớm.

“Được rồi, ông thật sự hơi mệt, ông muốn nghỉ một lát, không phải lúc nãy Lưu Vũ gọi cháu xuống sao? Cháu đi xem thử rốt cuộc chúng muốn làm gì? Bây giờ ông đã biết khả năng của cháu nên chẳng lo lắng chút nào.” Ông cụ Tô không khỏe trong người, từ nãy ông đã thấm mệt, chỉ vì lo lắng cho Tô Khiết nên cứ không dám nghỉ ngơi.

“Vâng, vậy cháu xuống xem thử.” Sau khi Tô Khiết lo liệu cho ông cụ Tô xong, cô mới xuống lầu.

Dưới lầu, Tô Trung Dung, Lưu Vũ, Tô Nghiên Nghiên, còn có Tô Chí Long đều đang tụ tập ngồi trên sofa, hiển nhiên họ đang đợi Tô Khiết.

Thấy Tô Khiết đi xuống, Lưu Vũ nhanh chóng đá mắt với Tô Trung Dung, Tô Trung Dung biết ý, khẽ gật đầu.

Tô Khiết luôn tinh ý quan sát, đương nhiên cô nhìn thấy động tác lén lút của họ, trong lòng không khỏi cười nhạt.

“Tô Khiết, cháu xuống rồi, cháu xem quà thím mua cho cháu này, cháu qua đây thím quàng thử cho.” Lưu Vũ đứng dậy, vẻ mặt lập tức thấm đượm ý cười, lúc này, trong tay bà ta đang cầm một dải khăn lụa.

Đây chính là món quà bà ta nói, một dải khăn lụa, hơn nữa còn là khăn cũ?

“Thím có chuyện gì cứ nói thẳng đi.” Tô Khiết xuống lầu, đi thẳng sang một bên, ngồi xuống.

Lưu Vũ hơi ngượng ngùng, liếc nhanh Tô Trung Dung một cái.

“Tô Khiết, có lẽ cháu vẫn chưa biết tình hình hiện giờ của Tô thị, chú nói cháu biết, hiện giờ Tô thị đã hoàn toàn bất ổn, tổng cộng hai mươi phần trăm cổ phần trong tay chú bán được có mấy tỷ, có điều, dù chỉ mấy tỷ còn hơn bị hủy hoại trong tay, nếu cháu đồng ý, chú sẽ giúp cháu bán đi, vài tỷ cháu có thể mua được rất nhiều quần áo và giày dép đẹp mới.”
 
Chương 1168


Chương 1168

Lúc Tô Khiết vừa lên lầu, mấy người bọn họ đã bàn bạc xong, Tô Khiết vốn ngốc nghếch ngờ nghệch, vì vậy, họ cảm thấy chỉ cần ông cụ không có đây, họ muốn lừa Tô Khiết sẽ rất dễ dàng.

Tô Khiết nhìn họ, đồng tử hơi thẫm lại, những người này thật sự quá đen tối, cô vừa xem thử, với giá cổ phiếu hiện giờ của Tô thị, ba mươi lăm phần trăm cổ phần trong tay ông cụ trước đây có thể bán được cả chục nghìn tỷ, bọn họ chỉ dùng mấy tỷ mà muốn giải quyết cô?

“Thật không? Các người sẽ không lừa tôi chứ?” Tô Khiết cố ý giả bộ ngây thơ, ướm hỏi.

“Tô Khiết, những điều chú nói là thật, chú là chú ruột của cháu, sao có thể lừa cháu.” Tô Trung Dung gật đầu lia lịa, ánh mắt ông ta rõ ràng càng đượm ý cười, ông ta cảm thấy Tô Khiết thật sự quá dễ lừa, lần này ông ta sắp phát tài rồi.

“Tô Khiết, chú cháu là người thân của cháu, tất nhiên luôn trăn trở vì cháu, nếu không chú cháu sẽ không lo chuyện bao đồng này đâu.” Lưu Vũ nhìn thấy bộ dạng hiện giờ của Tô Khiết, trong lòng cũng mừng thầm.

Tô Nghiên Nghiên và Tô Chí Long đều vui sướng như điên, Tô Khiết này thật sự quá dễ lừa.

“Không đúng đâu, ông vừa nói với cháu, giá cổ phiếu của Tô thị đã tăng lên, ông nói cổ phiếu trong tay cháu rất có giá trị, không thể nào chỉ bán được vài tỷ .” Tô Khiết khẽ chau mày, lại nhìn họ, vẻ mặt mang ý nghi ngờ vừa đủ.

Lưu Vũ nghe cô nói, hơi sửng sốt một lát, trong lòng thầm mắng ông cụ nhiều chuyện, nhưng ngoài mặt vẫn đượm ý cười như trước: “Đúng vậy, vừa nãy chỉ tăng lên một chút đó thôi, nhưng chuyện giá cổ phiếu này ai cũng không nói chắc được, cái thứ này chính là lúc tăng lúc giảm, lúc nãy tăng một chút, nhưng bây giờ lại giảm rồi.”

“Đúng vậy, lại tụt rồi, hơn nữa còn tụt xuống thấp hơn, nếu cứ tụt giảm thế này, chú sợ là cũng chẳng bán được đến mấy tỷ đâu.” Tô Trung Dung vội phụ họa theo Lưu Vũ, trong lúc nói chuyện, ông ta còn bảo Tô Chí Long cho Tô Khiết xem một cổ phiếu đang tụt giá thảm hại: “Tô Khiết, cháu xem, cổ phiếu này sụt xuống ghê quá, nên nếu cháu định kiếm tiền thì nhất định phải bán đi nhanh chóng hết sức có thể, càng nhanh càng tốt.”

“Chị à, chị nghe lời ba tôi đi, ba tôi sẽ không lừa chị đâu.” Tô Nghiên Nghiên cũng không dằn lòng được, bắt đầu khuyên nhủ. Cả nhà này hiển nhiên đã thật sự xem Tô Khiết là con ngốc.

“Tô Khiết, đây là giấy ủy quyền, cháu ký tờ giấy này, những việc sau đó cứ để chú cháu toàn quyền thay cháu xử lý, dù việc gì cũng không cần cháu phải nhọc lòng, chú cháu đều sẽ xử lý đâu ra đấy cho cháu.” Tờ giấy ủy quyền mà Lưu Vũ vừa viết xong đã được đưa đến trước mặt Tô Khiết.

Bọn họ chuẩn bị cũng chu đáo thật, tất nhiên tờ giấy ủy quyền này mới là thứ quan trọng nhất, chỉ cần Tô Khiết ký tên, Tô Trung Dung sẽ có quyền xử lý tất cả mọi việc.

Tô Khiết liếc nhìn giấy ủy quyền, khóe môi nhẹ nhàng nặn ra một nụ cười mỉm, có điều cô chẳng nói gì.

“Tô Khiết, cháu nhanh ký đi, nhân lúc hiện giờ còn có thể kiếm được mấy tỷ, nếu cháu còn chần chừ, e rằng mấy tỷ cũng chả có đâu.” Tô Trung Dung thấy cô không phản ứng nên hơi sốt ruột thúc giục cô.

“Thôi đi, hay là cháu không bán nữa, hiện giờ cháu cũng không thiếu mấy tỷ kia.” Tô Khiết đẩy giấy ủy quyền trong tay Lưu Vũ ra, phất tay ra vẻ chẳng có gì to tát.

“Tô Khiết, Tô Khiết à, chú cháu giúp cháu nghĩ cách, không chừng có thể bán được nhiều tiền hơn, không chừng có thể bán được mấy chục tỷ đó.” Lưu Vũ nghe Tô Khiết nói, tưởng Tô Khiết thật sự chê tiền ít, nên bà ta quyết định lại nhỏ thêm ít máu.

Bỏ ra mấy chục tỷ để có thể lấy được hơn mấy chục nghìn tỷ cũng được đấy.

Hơn nữa, chỉ cần lừa được Tô Khiết ký giấy ủy quyền, chuyện sau này còn không phải do bọn họ nói cái là xong sao.

“Ông đã nói rồi, cấm cháu bán, bảo cháu giữ lại.” Tô Khiết nhìn bộ dạng của họ, trong lòng không khỏi cười giễu, cái điệu bộ này của Lưu Vũ nhìn thật ghê tởm.
 
Chương 1169


Chương 1169

Nghe Tô Khiết nói vậy, Lưu Vũ hận đến nghiến răng nghiến lợi, lại là ông cụ nhiều chuyện, cái ông già đó sao không nhanh chết đi cho xong.

“Tô Khiết, cháu phải biết là, hiện giờ Nguyễn thị thu mua Tô thị, cậu ba Nguyễn nổi tiếng gian xảo quỷ quyệt, thực ra chính hắn đã cướp mất cổ phần trong tay chú, hắn đã cướp mất cổ phần của chú, sau đó chắc chắn sẽ cướp của cháu, cả chú cũng không phải đối thủ của hắn, một cô gái như cháu sao có thể là đối thủ của hắn chứ, nên là, chú thật sự rất lo lắng thay cháu.”

“Đúng đó, Tô Khiết, cháu tuyệt đối không phải đối thủ của mấy kẻ đó, đến lúc đó, cháu sẽ bị họ ăn đến xương cũng chẳng còn, lúc đó cổ phần trong tay cháu sẽ không giữ được nữa, chúng thấy một cô gái như cháu sẽ rất dễ ức hiếp, chắc chắn sẽ không cho cháu tiền, lúc đó e là chúng sẽ làm hại tính mạng của cháu, vậy nên, cháu giao chuyện này cho chú cháu xử lý mới thích hợp nhất.” Lưu Vũ tiếp tục khuyên nhủ Tô Khiết, có điều giọng điệu lúc này của bà ta hơi khẩn thiết.

“Nguyễn Hạo Thần đáng sợ vậy sao?” Tô Khiết cau mày, cô thừa nhận Nguyễn Hạo Thần có nhiều lúc hơi âm hiểm, hơi đen tối, nhưng Nguyễn Hạo Thần trước giờ làm ăn quang minh chính đại, giữ chữ tín, nếu không việc làm ăn của anh có thể quy mô thế kia sao?

“Tất nhiên rồi, cháu không biết cái tên Nguyễn Hạo Thần kia âm hiểm thế nào, gian xảo thế nào, tàn nhẫn thế nào đâu, Nguyễn Hạo Thần nổi tiếng ngoan độc, không từ thủ đoạn, hắn cũng có thể giết người để đạt được ước muốn của bản thân, nghe nói, hắn đã giết khá nhiều người rồi, vậy nên, chuyện hiện giờ trong tay cháu có ba mươi lăm phần trăm cổ phần Tô thị là một điều rất nguy hiểm, lỡ như Nguyễn Hạo Thần vì để cướp cổ phần trong tay cháu mà lúc đó…” Bây giờ Lưu Vũ muốn lập tức dọa cho Tô Khiết sợ hãi, vì để Tô Khiết ký tên giấy ủy quyền mà bà ta cũng thật lao tâm khổ tứ.

“Ý của thím là, Nguyễn Hạo Thần sẽ giết cháu để lấy được cổ phần trong tay cháu?” Ánh mắt Tô Khiết sa sầm, trong giọng nói còn ẩn chứa chút giễu cợt.

“Đương nhiên rồi, ngay từ đầu Nguyễn Hạo Thần vì để lấy được cổ phần trong tay chú cháu mà suýt chút đã bức chú cháu chết, vì vậy, cháu nhanh chóng giao hết mọi việc cho chú cháu xử lý đi, nếu không đợi đến khi Nguyễn thị ra tay với cháu, tất cả đều đã muộn rồi.” Lưu Vũ không hề nghe ra ý chế giễu trong giọng điệu của Tô Khiết, bà ta chỉ tưởng Tô Khiết sợ hãi lời bà ta vừa nói.

“Cô cả, thư ký Lưu của Nguyễn thị đã đến ạ, anh ta nói muốn gặp cô ạ.” Ngay lúc này, quản gia đến trước mặt Tô Khiết, cung kính thông báo.

“Xem đi, thím đã nói mà, Nguyễn thị chắc chắn sẽ không tha cho cháu, lần này thư ký Lưu đến nhất định là để ép cháu giao ra ba mươi lăm phần trăm cổ phần, hiện giờ cháu nên tin lời thím nói rồi nhỉ?” Lưu Vũ nghe quản gia nói, hai mắt nhanh chóng lóe lên, bà ta cảm thấy đây có lẽ là một cơ hội tốt, lúc này, lời nói của bà ta đúng là những suy nghĩ trong lòng, đúng là bà ta tưởng thư ký Lưu đến ép buộc Tô Khiết giao ra cổ phần.

“Tô Khiết à, chúng ta là người một nhà, chú tuyệt đối sẽ không lừa cháu, cháu cứ giao chuyện cổ phần của cháu cho chú xử lý, chú nhất định sẽ giúp cháu đạt được lợi ích lớn nhất.” Tô Trung Dung cũng tranh thủ những phút cuối cùng khuyên nhủ Tô Khiết.

“Đúng vậy đó Tô Khiết, lúc này cháu chỉ có thể tin chú cháu, cháu nhanh nhanh ký tên giấy ủy quyền này, giao cho chú cháu toàn quyền xử lý mọi việc đi.” Lưu Vũ lại đưa giấy ủy quyền đến trước mặt Tô Khiết, hận không thể thay Tô Khiết ký tên.

“Cũng không cần gấp vậy chứ? Nếu thư ký Lưu đã đến thì cứ xem trước đi hẵng nói.” Tô Khiết cười thầm, lúc này thư ký Lưu đã đến, tiếp sau đây vở kịch này chắc chắn sẽ càng đặc sắc.

Nếu đã vậy, không bằng cứ nghiêm túc xem kịch!!

Tô Khiết không quan tâm đến đám người Lưu Vũ nữa mà chậm rãi ngồi xuống ghế sofa, vẻ mặt ung dung, thoải mái, đợi xem kịch hay.

Lúc này, quản gia dẫn thư ký Lưu vào, còn có mấy người đi phía sau thư ký Lưu. Mấy người đó vừa nhìn đã biết là những nhân vật tinh anh, tài giỏi trên thương trường.
 
Chương 1170


Chương 1170

“Thư ký Lưu, tôi biết mục đích các cậu đến đây là để ép Tô Khiết giao ra ba mươi năm phần trăm cổ phần bên ngoài Tô thị. Tôi nói cho các người biết, các người đừng thấy Tô Khiết là một cô gái nên muốn bắt nạt con bé. Có tôi ở đây, tôi tuyệt đối không cho phép chuyện như vậy xảy ra đâu. Tô Khiết đã giao hết mọi chuyện cho tôi xử lý rồi, nếu thư ký Lưu có chuyện gì thì cứ nói thẳng với tôi.” Giờ phút này trông Tô Trung Dung thật anh dũng, đương nhiên sự anh dũng của ông ta cũng chỉ vì có thể lấy được thêm một chút tiền mà thôi.

Nghe vậy, thư ký Lưu liếc nhìn Tô Trung Dung, chỉ nhìn như vậy, ánh nhìn đó giống như đang nhìn thấy một kẻ ngu ngốc.

“Tô Khiết, bây giờ cháu đã biết tính nghiêm trọng của tình huống rồi chứ? Cháu đưa ra quyết định ngay lúc này vẫn còn kịp đó, nếu không sẽ thật sự trễ đấy!” Lưu Vũ ghé sát tai Tô Khiết, thấp giọng nói một câu, sau đó nhanh chóng đưa một cây bút đến trước mặt Tô Khiết.

“Tô Khiết, mau lên, nếu không cháu chỉ có thể chờ bị họ gây khó dễ thôi đấy! Bọn họ ăn thịt người sẽ không nhả xương đâu!”

Nghe thấy những lời này, Tô Khiết ngẩng đầu lên nhìn Lưu Vũ rồi đột nhiên bật cười, ngay sau đó, ánh mắt chuyển hướng sang thư ký Lưu.

“Thư ký Lưu, hôm nay anh đến đây làm gì?”

Thư ký Lưu đi thẳng đến trước mặt Tô Khiết, cung kính hành lễ: “Tổng Giám đốc Tô.”

Thái độ lúc này của thư ký Lưu vô cùng kính cẩn, còn kính cẩn hơn cả khi đối diện với Nguyễn Hạo Thần. Anh ta có thể không kính cẩn được ư? Ngay đến Tổng Giám đốc nhà anh cũng phải nghe lời vợ răm rắp đấy!

Nhìn thấy thái độ cung kính của thư ký Lưu, đám người Tô Trung Dung lập tức sửng sốt, tình huống gì đây? Vì sao thư ký Lưu lại tỏ thái độ kính cẩn với Tô Khiết như vậy? Hơn nữa anh ta còn gọi Tô Khiết là Tổng Giám đốc Tô? Tô Khiết rõ ràng đã không còn là Tổng Giám đốc của Tô thị nữa rồi mà?

“Tổng Giám đốc Tô, Tổng Giám đốc của chúng tôi nói, toàn bộ ba mươi năm phần trăm cổ phần vừa lấy lại đã chuyển nhượng sang tên cho Tổng Giám đốc Tô rồi. Bây giờ Tổng Giám đốc Tô đã nắm trong tay ba mươi năm phần trăm cổ phần của ông cụ Tô, cộng thêm ba mươi tám phần trăm cổ phần mua về từ tay Bùi Dật Duy. Cho nên chín mươi ba phần trăm cổ phần hiện giờ đều là của Tổng Giám đốc Tô. Sau này, Tô thị chính là của Tổng Giám đốc Tô rồi. Đây là hợp đồng chuyển nhượng, mời Tổng Giám đốc Tô ký tên vào đây trước, còn thủ tục sau này, tôi sẽ nhanh chóng thu xếp và hoàn thành sớm nhất.”

Thư ký Lưu đưa bản hợp đồng chuyển nhượng cổ phần đến trước mặt Tô Khiết ngay trước ánh mắt kinh ngạc của tất cả mọi người. Nghe thấy lời nói của thư ký Lưu, cả nhà Tô Trung Dung đều ngây ra như phỗng.

Có nằm mơ họ cũng không ngờ tình huống như thế này sẽ xảy ra! Hơn nữa họ càng không ngờ Tô Khiết bây giờ đã nắm trong tay chín mươi ba phần trăm cổ phần Tô thị!!

Tô Khiết không cần nghĩ, cũng chẳng thèm nhìn, đón lấy cây bút trong tay thư ký Lưu sau đó ký tên mình lên trên bản hợp đồng, cô hoàn toàn tin tưởng Nguyễn Hạo Thần.

“Đây là đội quản lý chuyên nghiệp nhất mà Tổng Giám đốc mời đến, Tổng Giám đốc của chúng tôi đã nói rồi, Tổng Giám đốc Tô cứ yên tâm giao chuyện ở công ty cho họ quản lý. Đương nhiên họ sẽ hoàn toàn nghe theo ý của Tổng Giám đốc Tô.”

Thư ký Lưu nhìn thấy Tô Khiết đã ký tên xong thì lập tức thở phào nhẹ nhõm, sao đó mới giới thiệu những người đứng phía sau mình.

Tổng Giám đốc biết Tổng Giám đốc Tô không hiểu chuyện kinh doanh, cho nên đã mời những người quản lý này đến.

Cả nhà Tô Trung Dung lúc này đã kinh ngạc đến mức hóa đá, thế nhưng thư ký Lưu vẫn chưa nói xong.

“Tổng Giám đốc của chúng tôi còn nói, nếu Tổng Giám đốc Tô không muốn đến công ty thì không cần phải đi, bất cứ khi nào muốn đi thì đi, muốn làm gì cũng được, không cần lo lắng chuyện tiền nong, Tổng Giám đốc của chúng tôi nói rồi, chúng tôi không thiếu tiền.”
 
Chương 1171


Chương 1171

“Tổng Giám đốc của chúng tôi còn nói, bình thường không có ai tiêu tiền giúp anh ấy, cho nên Tổng Giám đốc Tô tuyệt đối đừng tiết kiệm tiền cho Tổng Giám đốc chúng tôi.”

Mẹ nó chứ! Đây là đang mở công ty kinh doanh ư? Vì sao lại cảm thấy giống như đang đùa giỡn vậy chứ? Nhưng cậu ba Nguyễn hoàn toàn có tư cách làm như vậy!

Thư ký Lưu nói xong, cả nhà Tô Trung Dung đều sửng sốt kinh ngạc, hoàn toàn chưa phản ứng trở lại. Họ nhìn thư ký Lưu giống như nhìn quái vật.

Ông cụ Tô vốn dĩ muốn nghỉ ngơi, cuối cùng vẫn không yên tâm lắm, cho nên đã ra khỏi phòng muốn lặng lẽ đi xuống tầng xem thử, sau đó thì nhìn thấy một màn trước mặt, trong chốc lát, ông cụ Tô cũng sững sờ.

Có nằm mơ ông ấy cũng không thể ngờ Nguyễn Hạo Thần lại làm như vậy! Nguyễn Hạo Thần đã nâng giá cổ phiếu của Tô thị lên cao, lại còn đầu tư nhiều tiền như thế, sau đó chuyển nhượng toàn bộ số cổ phiếu đó cho Tô Khiết. Cả một đời quản lý Tô thị, ông cụ Tô đương nhiên biết rõ chuyện này cần rất nhiều tiền, thế nhưng Nguyễn Hạo Thần lại… Nguyễn Hạo Thần và Tô Khiết rốt cuộc có quan hệ như thế nào?!

“Thư ký Lưu, cậu không nhầm đấy chứ?”

Sau khi hoàn hồn, Tô Trung Dung nhìn chằm chằm thư ký Lưu và nói.

“Vì sao các người lại giao toàn bộ cổ phần cho Tô Khiết?”

“Mình à, đây cũng là một chuyện tốt mà! Thư ký Lưu chuyển nhượng cổ phần cho Tô Khiết, điều đó đồng nghĩa với việc số cổ phần đó lại thuộc về nhà họ Tô chúng ta, chúng ta là người một nhà, chúng ta nên cảm ơn thư ký Lưu mới đúng!” Lưu Vũ lập tức nở nụ cười, trưng ra vẻ mặt nịnh nọt nhìn về phía thư ký Lưu, chỉ là những lời bây giờ của bà ta nghe rất mất mặt.

“Ồ?” Thư ký Lưu ngước mắt lên nhìn Lưu Vũ, khóe môi hơi cong lên: “Đúng rồi, Tổng Giám đốc của chúng tôi còn nói, nếu gia đình của ông hai nhà họ Tô có ý đồ gì với Tô thị, hoặc làm bất cứ chuyện gì khiến Tổng Giám đốc Tô không vui…” Nói đến đây, thư ký Lưu lập tức dừng lại, đôi mắt hơi trầm xuống, sau đó mới tiếp tục nhả từng câu từng chữ: “Đến lúc đó, hậu quả tự chịu.” Lưu Vũ có ý đồ gì, người sáng suốt đều có thể nhìn ra được, chẳng nhẽ thư ký Lưu lại không nhìn ra ư?

Cụm từ “bất cứ chuyện gì” trong câu “bất cứ chuyện gì khiến Tổng Giám đốc Tô không vui” bao hàm rất nhiều thứ. Nghe vậy, Lưu Vũ lập tức sững sờ, khóe môi không nhịn được khẽ động mấy cái, nhưng cuối cùng vẫn không nói bất cứ lời nào cả. Mặc dù lúc này, Nguyễn Hạo Thần không có mặt ở đây, nhưng bà ta vẫn rất sợ hãi!

“Tổng Giám đốc Tô còn chỉ bảo gì nữa không?”

Thư ký Lưu lại nhìn về phía Tô Khiết, thái độ trong nháy mắt trở nên kính cẩn hơn.

Nhìn thấy thái độ cung kính của thư ký Lưu đối với Tô Khiết, lại nghĩ đến chuyện Nguyễn Hạo Thần đã giao toàn bộ công ty cho Tô Khiết, Tô Nghiên Nghiên ghen tỵ nổ đom đóm mắt!

Vì sao lại là Tô Khiết chứ không phải là cô? Cô xinh đẹp, thông minh hơn Tô Khiết gấp ngàn lần, bất cứ phương diện nào cũng xuất sắc hơn Tô Khiết, nhưng vì sao chuyện tốt nào cũng bị con tiện nhân đó chiếm hết chứ?

“Tôi không quan tâm chuyện của công ty, cứ làm theo ý của Tổng Giám đốc các anh đi!”

Tô Khiết gập bản hợp đồng đã ký xong lại, rồi đưa lại cho thư ký Lưu. Cô vốn dĩ không hiểu chuyện kinh doanh, hơn nữa cũng không có hứng thú. Nếu như Nguyễn Hạo Thần đã sắp xếp ổn thỏa xong hết rồi, vậy thì cô cứ vui vẻ hưởng thụ thôi! Cô hoàn toàn tin tưởng Nguyễn Hạo Thần, cho nên cũng không cần lo lắng chuyện này!

Thời gian tiếp theo cô cần phải chăm sóc thật tốt cho cục cưng nhà mình, dù sao hai cục cưng nhà cô cũng sắp trở lại rồi, đợi đến khi hai cục cưng trở lại

“Được, tôi nhất định sẽ chuyển lời của Tổng Giám đốc Tô đến cho Tổng Giám đốc nhà tôi!”
 
Chương 1172


Chương 1172

Thư ký Lưu cung kính nhận lại bản hợp đồng, khóe môi không nhịn được khẽ cười mấy cái. Tổng Giám đốc của anh ta nhất định rất muốn nghe những lời này của vợ, điều này chứng tỏ Tổng Giám đốc Tô hoàn toàn tin tưởng Tổng Giám đốc của họ.

“Vậy mợ…”

Thư ký Lưu nhất thời vui vẻ quá suýt nữa lỡ miệng gọi ra thân phận của Tô Khiết, sau khi hoàn hồn, anh ta lập tức sửa lại: “Tổng Giám đốc Tô còn có yêu cầu gì với họ nữa hay không?”

Sau đó, thư ký Lưu chỉ về phía mấy người tài giỏi vừa đi vào, sau này họ sẽ là nhân viên quản lý của công ty.

“Mọi chuyện đều do anh sắp xếp.” Tô Khiết tin tưởng Nguyễn Hạo Thần thì đương nhiên cũng tin tưởng thư ký Lưu.

“Được.” Thư ký Lưu nghe thấy lời này của Tô Khiết thì lập tức sững sờ, nhưng chỉ hơi sững sờ mà thôi, cũng không để lộ bất cứ xao động nào cả!

Sau khi thư ký Lưu rời đi, ánh mắt của đám người Tô Trung Dung nhìn Tô Khiết càng thêm nóng rực, đương nhiên dưới ánh nhìn nóng rực đó là vẻ thèm thuồng, là lòng tham không có cách nào che đậy được.

“Tô Khiết, bây giờ cháu đã là Tổng Giám đốc của Tô thị rồi, toàn bộ chín mươi ba phần trăm cổ phần của Tô thị đều nằm trong tay cháu, mọi chuyện ở Tô thị đều do cháu quyết định, cháu xem thử xem có thể để chú hai cháu đi làm lại ở công ty được hay không?”

Lưu Vũ nghĩ đến những lời ban nãy của thư ký Lưu thì không dám tỏ ý tranh giành rõ ràng, vì thế bà ta chỉ có thể đổi sang cách khác.

“Đúng đó, đúng đó, Tô Khiết, dù sao chú cũng làm việc ở công ty nhiều năm như vậy rồi, có thể nói chú là người quen thuộc với chuyện trong công ty nhất, nhất định có thể giúp đỡ cháu. Cháu phải biết rằng, chú hai với cháu mới là người một nhà, chúng ta đều là người nhà họ Tô, chỉ có chú hai mới thật lòng nghĩ cho cháu, cháu hãy để chú vào công ty giúp cháu đi!”

Tô Trung Dung nghe thấy những lời Lưu Vũ nói thì mắt giống như phát sáng, với tình hình bây giờ của Tô thị cộng với quan hệ trước đây của ông ta ở công ty, chỉ cần ông ta có thể vào được công ty thì còn sợ không lấy được tiền ư?

Tô Trung Dung biết rất rõ tình hình hiện giờ của Tô thị đã tốt hơn nhiều so với trước đây, cho nên lúc này tuyệt đối là cơ hội tốt để kiếm tiền.

“Còn em nữa, chị à, bây giờ em cũng đang rất rảnh rỗi, nhàm chán, chị cũng để em đến công ty làm việc đi.” Tô Chí Long cũng liên tục đi lên trước mấy bước rồi đi đến trước mặt Tô Khiết.

“Chị, chị cũng sắp xếp cho em chức Giám đốc gì đó để làm đi!” Tô Nghiên Nghiên càng mơ mộng hão huyền hơn, vừa mở miệng ra đã đòi làm Giám đốc. Cô ta cũng không thử nghĩ xem mình có bản lĩnh đó hay không nữa!

Thế nhưng, người nhà họ lại không hề cảm thấy những lời này của Tô Nghiên Nghiên có gì quá đáng, ngược lại đều thấy rất hợp tình hợp lý.

“Tô Khiết à, Nghiên Nghiên không thành thạo chuyện kinh doanh lắm, cháu cứ sắp xếp cho con bé chức Giám đốc bộ phận gì đó là được rồi. Về phần Chí Long, mặc dù thằng bé ở nước ngoài, nhưng nó đã sớm làm quen với chuyện kinh doanh, đặc biệt Chí Long rất có sở trường quản lý tài vụ, cháu hãy để thằng bé đến công ty làm Giám đốc Tài Vụ đi. Sau này, chuyện tài vụ của công ty cháu tuyệt đối đừng giao cho người ngoài, nhất định phải để người nhà chúng ta quản lý mới yên tâm được!”

Lời này của Lưu Vũ đã không còn biết đến thể diện là gì nữa rồi!

Lưu Vũ đang nói thì dừng lại một chút, liếc nhìn Tô Trung Dung một cái, sau đó tiếp tục cười nói: “Với tư chất của chú hai cháu ở công ty, cộng thêm năng lực của ông ấy, dù thế nào cháu cũng phải để ông ấy làm Phó Tổng Giám đốc mới được!”

Tô Khiết nghe thấy lời này của Lưu Vũ thì ngay đến cả câu phản bác cũng lười nói. Người đàn bà này thật sự có lòng tham vô đáy mà! Ai cũng biết, Tô thị bây giờ là một miếng thịt rất béo bở, hơn nữa còn vô cùng ngấy, ngấy đến nỗi chảy mỡ! Cho nên người nhà họ rất muốn tìm cách để vào được công ty kiếm tiền.
 
Chương 1173


Chương 1173

“Tô Khiết, thím cháu nói đúng đấy. Cháu để chú và Chí Long vào công ty làm việc đi. Chỉ cần chú vào công ty giúp cháu, cháu mới không bị lừa gạt!”

Đến lúc này, da mặt của Tô Trung Dung cũng dày thật đấy!

“Ôi chao! Tô Khiết hiền lành, lương thiện, đáng yêu, xinh đẹp như thế…”

Lưu Vũ bắt đầu bật chế độ nịnh nọt, chỉ là khi nói hai chữ “xinh đẹp”, con ngươi của bà ta nhanh chóng lóe lên mấy cái, sau đó nhìn lên gương mặt của Tô Khiết, rõ ràng những lời sau đó, bà ta không nói tiếp được nữa.

“Tô Khiết tốt như thế, chắc chắn sẽ đồng ý thôi. Mình à, ông còn không mau chóng sắp xếp đồ đạc rồi cùng Chí Long đến công ty đi ư?”

Lưu Vũ vậy mà lại tự mình quyết định thay cho Tô Khiết. Thấy vậy, Tô Khiết cười lạnh, cô từng gặp rất nhiều người mặt dày, nhưng chưa từng gặp người nào không biết xấu hổ đến mức như vậy!

Tô Khiết nhìn họ, đầu lông mày hơi dướn lên: “Tôi không có ý kiến gì với những lời mấy người nói.”

“Thật ư? Ý của cháu là đồng ý rồi đúng không. Tốt quá, tốt quá rồi! Thím biết cháu nhất định sẽ đồng ý mà. Tô Khiết à, đây là lựa chọn sáng suốt nhất của cháu đó!” Lưu Vũ nghe thấy lời này của Tô Khiết thì vui mừng khôn xiết. Lưu Vũ biết con nhóc này rất dễ bị lừa, mới nói mấy câu thôi mà đã lừa con nhóc này xoay như chong chóng rồi! Chỉ cần vào được công ty, còn sợ không kiếm được tiền ư?

Tô Khiết nhìn vẻ hân hoan không kiềm chế được trên gương mặt của Lưu Vũ thì khẽ cong môi, sau đó chậm rãi bổ sung: “Nhưng mà, khi nãy mấy người cũng nghe rồi đó, tôi đã giao mọi chuyện trong công ty cho thư ký Lưu toàn quyền xử lý rồi, mấy người hãy nói suy nghĩ của mình cho thư ký Lưu nghe đi. Chỉ cần thư ký Lưu đồng ý thì tôi cũng không có ý kiến gì khác cả! Đương nhiên, mấy người cũng có thể nói trực tiếp với Tổng Giám đốc Nguyễn.”

Tô Khiết nói xong những lời này thì hoàn toàn không để ý đến bọn họ nữa mà đi thẳng lên tầng.

Ở chỗ rẽ của cầu thang, ông cụ Tô mỉm cười nhìn cô, giơ ngón cái về phía cô.

Muốn lừa Tô Khiết ư? Mấy người đó đang nằm mơ giữa ban ngày đấy à? Tô Khiết nhà ông là chuyên gia tâm lý học tội phạm, trong mắt Tô Khiết, đám người này chẳng khác gì những con tôm con tép cả!

“Ông nội, không phải ông nói muốn nghỉ ngơi ư?”

Tô Khiết nhìn thấy ông cụ Tô thì khẽ lắc đầu, rõ ràng ban nãy ông nói muốn nghỉ ngơi, vậy mà bây giờ lại đứng đây nghe lén, có thể nhìn ra ông rất thỏa mãn khi nghe lén!

Tô Khiết đi đến chỗ ông cụ Tô rồi đỡ ông lên tầng.

“Tô Khiết, ông nội hỏi cháu chuyện này được không?”

Ông cụ Tô nhìn Tô Khiết, trong lòng vô cùng nghi hoặc. Nếu bây giờ không hỏi, ông ấy sợ mình sẽ phát điên mất!

“Chuyện gì thế ạ?” Tô Khiết không dừng lại, vẫn tiếp tục đi về phía trước. Một người thông minh như cô hoàn toàn có thể đoán ra ông nội muốn hỏi gì!

“Cháu và Nguyễn Hạo Thần rốt cuộc có quan hệ gì? Rốt cuộc là quan hệ gì mà lại có thể khiến Nguyễn Hạo Thần làm như vậy?”

Ông cụ Tô nhìn Tô Khiết, trong ánh mắt ngập tràn vẻ tò mò và phấn khích.

“Anh ấy là chồng cũ của cháu.” Tô Khiết nghĩ ngợi một lát, sau đó chọn một cách nói khá thích hợp. Chuyện đến nước này, cô cũng không muốn giấu ông nội làm gì nữa.

Nghe thấy lời này, ông cụ Tô đột nhiên dừng lại rồi lập tức trợn trừng hai mắt nhìn Tô Khiết.

“Ý gì vậy chứ? Chồng cũ là sao?”

“Tức là bọn cháu từng kết hôn, sau đó lại ly hôn, không phải ngay đến cả chuyện này ông nội cũng không hiểu đấy chứ?”
 
Chương 1174


Chương 1174

Khóe môi Tô Khiết khẽ cong lên, khi nói những lời này, tâm trạng của cô vô cùng bình tĩnh.

Thế nhưng ông cụ Tô lại càng kinh ngạc hơn: “Cháu và Nguyễn Hạo Thần đã kết hôn ư?”

Giờ phút này, ông cụ Tô cũng không biết nghe như thế nào? Nghĩ ra làm sao? Thế nhưng lại đưa ra kết luận như vậy.

“Đã ly hôn rồi.” Tô Khiết kể lại sự việc hiện tại.

“Tại sao lại ly hôn? Các cháu đã ly hôn thì tại sao cậu ta lại làm như vậy? Là vì muốn bù đắp cho cháu? Hay là vẫn còn yêu cháu?” Dường như lúc này Ông cụ Tô mới nhìn thẳng vào sự thật là Tô Khiết đã ly hôn.

“Nguyễn Hạo Thần có ý gì? Kết hôn rồi sao lại muốn ly hôn? Cậu ta xem hôn nhân là một trò đùa sao?” Ông cụ Tô không cho Tô Khiết có cơ hội mở miệng, lần này giọng nói của ông mang theo vài phần tức giận.

“Nhưng hai người đã ly hôn rồi, tại sao cậu ta lại làm nhiều chuyện đến như thế? Nếu chỉ để bù đắp, dựa theo tác phong của cậu ta, tuyệt đối không cần phiền phức như vậy. Vậy nên, cậu ta vẫn còn yêu cháu đấy!” Ông cụ Tô là người thông minh, chớp mắt đã đưa ra được kết luận chính xác nhất. Tô Khiết mím môi, không nói câu nào.

“Tô Khiết, nếu là như vậy thì cháu nên suy nghĩ kỹ càng về chuyện này, ngựa tốt không quay đầu ăn cỏ cũ, chúng ta không cần phải đâm đầu vào cậu ta.” Ông cụ Tô dừng lại một chút, nhìn Tô Khiết với ánh mắt sâu xa. Hôn nhân không phải trò đùa, Tô Khiết của ông cũng không phải món hàng mà Nguyễn Hạo Thần cần thì có, không cần thì thôi!

“…” Nghe ông nói như vậy, Tô Khiết sửng sốt, cô nhanh chóng ngước mắt nhìn ông, khóe miệng nhếch lên, lời nói của ông khiến cô không biết nên nói gì thêm. Cô cứ tưởng rằng ông sẽ nghĩ cách để cô và Nguyễn Hạo Thần ở bên nhau khi ông biết được chuyện của cô và Nguyễn Hạo Thần.

Nhưng tại sao kết quả lại không giống như cô tưởng tượng? “Tô Khiết, Tô thị là Tô thị, tình cảm là tình cảm, cho nên cháu không nên để những chuyện mà cậu ta làm vì Tô thị ảnh hưởng đến tình cảm của cháu.” Ông cụ Tô chậm rãi bổ sung thêm một câu: “Tô Khiết, ông biết cháu là một người thông minh, hôn nhân là việc của cả một đời người, không phải trò đùa, vậy nên cháu phải nghĩ kỹ càng trước khi quyết định bất cứ việc gì.”

Ông cụ Tô không có ý can thiệp vào chuyện tình cảm của Tô Khiết, ông chỉ khuyên nhủ đến đây thôi.

“Ông à, cháu biết rồi.” Tô Khiết cảm thấy ấm áp và cảm động, cô biết ông tôn trọng lựa chọn của cô.

Dưới lầu: “Con nhỏ chết tiệt này, rượu mời không uống mà muốn uống rượu phạt, vậy thì đừng trách tôi.” Lưu Vũ nghiến răng nghiến lợi, giận méo mặt: “Bảo bọn tôi đi tìm thư ký Lưu? Nếu thư ký Lưu có thể đồng ý thì bọn tôi cần gì phải phí lời với cô ta chứ?”

Sau khi nhìn thấy Tô Khiết lên lầu, bà ta từ từ híp mắt lại, sự hung ác trong con mắt kia khiến người ta rợn tóc gáy. “Bà muốn làm gì?” Tô Trung Dung hết cả hồn khi nhìn thấy dáng vẻ này của bà ta.

“Bây giờ chín mươi ba phần trăm cổ phần của Tô thị đều đứng tên cô ta, ông nói xem, nếu cô ta chết thì Tô thị sẽ thuộc về ai?” Lưu Vũ nhìn Tô Trung Dung, cười nham hiểm: “Nếu cô ta chết, ông cụ cũng chết, chúng ta lại là người thân duy nhất của cô ta, đến lúc đó, chẳng phải Tô thị sẽ thuộc về chúng ta sao?”

“Phải đó, mẹ nói đúng thật, nếu Tô Khiết chết, cả công ty sẽ là của chúng ta, chúng ta không cần cầu xin con nhỏ chết tiệt kia nữa.” Vẻ mặt Tô Nghiên Nghiên lập tức phấn chấn lên.

“Ý bà là tìm người giết cô ta? Nhưng nếu bị phát hiện…” Tô Trung Dung vẫn còn do dự, ông do dự không phải vì không thể ra tay mà là sợ bị phát hiện.

“Chỉ cần cẩn thận một chút, sắp xếp chu đáo thì sẽ không dễ bị phát hiện dễ vậy đâu. Năm đó, chẳng phải cuối cùng cảnh sát cũng kết luận cái chết của Tô Trung Phương là do tai nạn sao…” Lúc Lưu Vũ nói những lời này, vẻ mặt bà ta càng hung ác hơn: “Tiếc là năm đó không đụng chết người phụ nữ kia, bằng không thì cũng chẳng có con nhỏ chết tiệt này.”

“Bà nhỏ tiếng thôi.” Tô Trung Dung nghe vậy thì biến sắc, nhanh chóng nhìn quanh bốn phía, không nhìn thấy ai mới thầm thở phào.
 
Chương 1175


Chương 1175

“Sợ gì chứ? Ông cụ không sống được mấy ngày nữa, chúng ta cũng không nên để con nhỏ chết tiệt đó sống quá lâu, đợi đến khi thủ tục bên công ty giải quyết xong, cổ phần thành công chuyển đến danh nghĩa của cô ta thì chúng ta ra tay, ông yên tâm, lần này đảm bảo sẽ cẩn thận hơn hai mươi mấy năm trước, tuyệt đối không để lại dấu vết nào đâu.” Lưu Vũ càng nói càng đắc ý, càng nói càng độc địa.

“Nhưng không biết rốt cuộc cô ta và cậu ba Nguyễn có quan hệ gì? Lỡ như cậu ba Nguyễn nhúng tay vào thì sao?” Nghĩ đến những chuyện mà Nguyễn Hạo Thần làm, Tô Trung Dung cảm thấy lo lắng.

Nguyễn Hạo Thần không dễ trêu vào đâu! Ánh mắt Lưu Vũ nhanh chóng lóe lên một cái, sau đó lại cười lạnh: “Ông còn nhớ chuyện xảy ra năm đó của nhà họ Nguyễn không?”

“Nhớ chứ, dĩ nhiên là nhớ rồi, nhà họ Nguyễn giữ rất kín chuyện của năm đó, rất ít người biết được, nếu hôm đó tôi không vừa hay đụng phải thì cũng không biết được.” Vẻ mặt của Tô Trung Dung trở nên phức tạp, sợ sệt. Chuyện đã qua nhiều năm, nhưng ông vẫn còn sợ hãi khi nghĩ về tình huống lúc đó.

“Chúng ta sẽ dùng lại cách của năm đó, cho dù lúc trước cậu ba Nguyễn có ý gì với con nhỏ chết tiệt kia thì đến lúc đó sẽ không còn nữa.” Lúc này, vẻ mặt Lưu Vũ tràn đầy sự tính toán độc ác.

“Cách này tốt đấy, bà nghĩ chu đáo thật.” Tô Trung Dung sáng mắt, liên tục gật đầu. “Mẹ, là cách gì vậy?” Tô Nghiên Nghiên nghe hai người nói mà không khỏi tò mò.

“Đến lúc đó thì con sẽ biết thôi, yên tâm đi, lần này mẹ sẽ xả giận cho con, để con xem một vở kịch hay.” Lưu Vũ cũng không muốn giấu Tô Nghiên Nghiên mà còn muốn để Tô Nghiên Nghiên xem kịch hay, sự độc ác của bà ta đã đạt đến mức độ biến thái rồi.

“Thật sao? Vậy thì tốt quá, vì Tô Khiết mà tất cả mọi thứ của con đều bị hủy hoại hết, con muốn dạy dỗ cô ta từ lâu rồi.” Tô Nghiên Nghiên lập tức tỏ ra thích thú và phấn kích.

“Dạy dỗ? Ha ha, lần này không đơn giản là dạy dỗ đâu, mẹ muốn cô ta chết, hơn nữa phải chết thảm, chết thật thảm.” Lưu Vũ cười to, điệu cười kia vô cùng kinh dị.

Lúc này, Hạ Điềm Điềm đăng đoạn video đã ghi lại từ trước lên, vì đăng video mà cô đã mua một chiếc điện thoại và đăng ký số điện thoại mới. Sau khi đăng video lên, cô lấy sim ra, vứt điện thoại và sim vào hai thùng rác khác nhau.

Trác Hiểu Lam nhìn thấy đoạn video đầu tiên, bởi vì cô ta luôn theo dõi Hạ Điềm Điềm, hiểu được một số chuyện của Hạ Điềm Điềm nên cô ta cũng đã đoán được Hạ Điềm Điềm sẽ dùng cách gì để đăng đoạn video đó lên. Video đã qua xử lý, cắt ghép, đoạn Tô Khiết đồng ý với ông cụ Nguyễn đã bị xóa bỏ…

Các hình ảnh được kết nối lại, chính là ông cụ Nguyễn nói muốn nhảy lầu.

Nhưng Tô Khiết lại dùng vẻ mặt tuyệt tình nói với ông chủ nhà họ Nguyễn, rằng ông cụ Nguyễn muốn nhảy thì cứ nhảy.

Sau khi Trác Hiểu Lam nhìn thấy đoạn video, đôi mắt lóe sáng, cầm lấy cây bút không ngừng dùng sức, không ngừng dùng sức, khiến cây bút trong tay bị bẻ gãy.

Trác Hiểu Lam đột nhiên bừng tỉnh, đôi mắt nhanh chóng nhìn đến cây bút đã bị bẻ gãy, cô ta suy nghĩ một chút, sau đó cầm lấy điện thoại văn phòng gọi đến số điện thoại của nhà họ Nguyễn.

“Alo, ai vậy?” Lúc này ông cụ Nguyễn vừa về đến nhà, tâm trạng của ông ta khá tốt, mặc kệ mọi chuyện, bởi vì Tô Khiết đã đáp ứng sẽ không tái hôn với nhà họ Nguyễn .

“Ông Nguyễn, cháu là Hiểu Lam, cháu vừa mới kiểm tra báo cáo của ông, phát hiện thấy có một chút vấn đề nhỏ, ông cần kiểm tra lại ít nhất một tháng trở lại đây, nếu ông có thời gian hãy tới đây kiểm tra một chút.”

Lúc này giọng nói của Trác Hiểu Lam hết sức ôn hòa.

“Có vấn đề? Có vấn đề gì chứ?” Ông cụ Nguyễn vừa nghe những lời này từ cô ta, nhất thời bị dọa, ông ta sợ chết, đặc biệt sợ chết.

“Ông Nguyễn, chỉ là một vấn đề nhỏ thôi, lần trước cháu đã kê đơn thuốc cho ông, khi nào có thời gian ông lại đây kiểm tra một chút nhé…” Trác Hiểu Lam nói ngắn gọn, trong lời nói kèm theo vài phần tươi cười, khẽ an ủi ông cụ Nguyễn .

“Được, được, ông lập tức đến kiểm tra lại.” Ông cụ Nguyễn nghe thấy những lời nói sơ lược của Trác Hiểu Lam thì nhẹ nhõm thở phào, nhưng dù sao ông cụ Nguyễn cũng sợ chết, hơn nữa đặc biệt sợ chết, nếu có vấn đề, chắc chắn không dám chần chờ. Sau đó ông cụ Nguyễn ngắt điện thoại, vội vàng gọi lái xe đưa ông đến bệnh viện.

“Làm sao vậy? Có chuyện gì gấp sao?” Bà cụ Nguyễn nhìn thấy vẻ mặt sốt ruột của ông ta, nhịn không được đành hỏi.

“Hiểu Lam vừa mới gọi điện thoại cho tôi, nói là lần trước kiểm tra thấy cơ thể tôi có chút vấn đề, nên yêu cầu tôi đến kiểm tra lại một chút.” Ông cụ Nguyễn nhanh chóng trả lời, chân đi vội vàng không giảm tốc độ.

“Có vấn đề? Có vấn đề gì chứ?” Bà cụ Nguyễn nhíu mày lại: “Lần trước là tôi đi cùng ông đến kiểm tra, không có nghe cô ta nói có vấn đề gì ?”
 
Chương 1176


Chương 1176

“Cô ta nói là có chút vấn đề nhỏ, có thể sợ chúng ta lo lắng nên không nói cho chúng ta biết, nhưng cô ta kiểm tra lại đơn thuốc cũ, bảo tôi đi kiểm tra lại, hẳn là muốn xem thuốc lần sau có hiệu quả không.” Ông cụ Nguyễn thật ra cũng không suy nghĩ nhiều, không có chút hoài nghi.

“Ừm, lần trước cô ta có kê thêm một số thuốc mới.” Bà cụ Nguyễn nghĩ tới lần trước Trác Hiểu Lam có kê thuốc mới, cũng không suy nghĩ nhiều.

“Tôi cùng với ông đến đó, vốn mấy hôm trước tôi cũng định đi kiểm tra lại, nhưng mấy hôm nay lại chần chừ.” Bà cụ Nguyễn cũng theo sát ông cụ Nguyễn .

Hai người nhanh chóng tới bệnh viện tư nhân của Trác Hiểu Lam. Bởi vì danh tiếng của Trác Hiểu Lam quá lớn, bệnh viện của cô ta, căn bản không sợ không ai đến.

Ông bà cụ Nguyễn là người quen, nên Trác Hiểu Lam đích thân đến văn phòng.

“Hiểu Lam, sức khỏe của ông ấy có vấn đề gì không?” Bà cụ Nguyễn vừa bước vào văn phòng của Trác Hiểu Lam đã hỏi ngay.

“Bà Nguyễn, bà cứ yên tâm đi, không có vấn đề gì lớn đâu, trước hết cháu cho người kiểm tra ông cụ Nguyễn một chút.” Trác Hiểu Lam nhìn hai người bọn họ, trên mặt lộ ý cười.

“Được, được, vậy cháu nhanh cử người kiểm tra giúp ông.” Ông cụ Nguyễn trong lòng chỉ nghĩ đến việc này, nên không thể bỏ qua.

Trác Hiểu Lam mở danh sách ra, tự mình sắp xếp người đưa ông cụ Nguyễn đi kiểm tra, cho nên kết quả có rất nhanh.

“Chức năng của thận có chút vấn đề, gan cũng có điểm xấu, tim cũng có vấn đề, nhưng mấy vấn đề này có thể xem là bình thường, cháu kê lại ít thuốc, sau khi trở về ông nhớ uống thuốc đúng giờ nhé.” Trác Hiểu Lam sau khi nhìn kết quả kiểm tra sức khỏe, đôi mắt lại lóe sáng.

Ông cụ Nguyễn đã ở vào độ tuổi này, muốn tìm ra vấn đề, cũng không phải là chuyện khó.

Mấy vấn đề này, trước kia đã có, nhưng là sự thoái hóa bình thường của cơ thể, nên Trác Hiểu Lam cũng không nói, nhưng bây giờ, cô ta lại cố tình nói ra.

Cô ta là có dụng ý, chỉ có chính cô ta mới biết rõ.

“Cái gì? Sao nhiều vấn đề vậy?” Nghe những lời này ông cụ Nguyễn như bị dọa: “Nhiều vấn đề như vậy cháu còn nói là không thành vấn đề? Không được, không được, ông phải nằm viện, cháu mau đi sắp xếp cho ông nằm viện.”

Ông cụ Nguyễn đặc biệt sợ chết, với tư cách là bác sĩ riêng, cô ta biết rõ điều đó.

“Ông Nguyễn, tình trạng của ông thuộc dạng bình thường, mấy vấn đề này ai vào độ tuổi ông cũng có, tình trạng của ông xem như rất tốt, chỉ cần chú ý dưỡng bệnh sẽ không có vấn đề gì lớn.” Trác Hiểu Lam nhẫn nại khuyên ông ta.

“Đúng, đúng, nhất định phải dưỡng bệnh, ông phải nằm viện, ở lại bệnh viện dưỡng bệnh một thời gian.” Trác Hiểu Lam càng nói như vậy, ông cụ Nguyễn lại càng bất an trong lòng, đối với tình huống này, ông ta cảm thấy chỉ có nằm viện dưỡng bệnh mới là tốt nhất.

“Ông Nguyễn, tình trạng của ông thật sự không cần nằm viện, hơn nữa, chỗ cháu hiện không có giường trống, ông chỉ cần về nhà uống thuốc đúng giờ thôi.”

“Hiểu Lam , cháu đã kiểm tra ra nhiều vấn đề như vậy, lại bảo ông về nhà, ông sợ về nhà không ngủ ngon giấc được, cháu sắp xếp cho ông nằm viện đi, cho ông ở chỗ cháu dưỡng bệnh một thời gian đi, dưỡng bệnh cũng không khác biết với việc ông trở về nhà, còn chuyện giường bệnh, đây là bệnh viện của cháu mà.” Trác Hiểu Lam càng khuyên nhủ thì ông cụ Nguyễn càng kiên quyết đòi nằm viện.

“Hiểu Lam, cháu cho ông ấy ở lại một thời gian đi.” Bà cụ Nguyễn hiển nhiên cũng đồng ý với ý kiến của chồng.

“Vậy để cháu nghĩ cách.” Trác Hiểu Lam dường như cực kỳ bất đắc dĩ, thở dài, sau đó miễn cưỡng đồng ý.

Nội trong khoảng thời gian này, video của Hạ Điềm Điềm được lan truyền chóng mặt, vốn trang web của Hạ Điềm Điềm đã được nhiều người quan tâm, sự tình lần này lại liên quan đến cậu Ba nhà họ Nguyễn, còn có cô Cả nhà họ Tô, lượng truy cập càng tăng cao.

Trong khi ông cụ Nguyễn đang kiểm tra sức khỏe, cái video kia đã xuất hiện đầu hot search.

Sau khi Trác Hiểu Lam sắp xếp trợ lý đưa ông cụ Nguyễn đến phòng bệnh, mở video lên xem, thấy được những bình luận bên dưới video.

“Tô Khiết này cũng quá tởm, xấu như vậy, còn không biết xấu hổ, quấn quýt với cậu Ba nhà họ Nguyễn?”

“Đúng vậy, không những xấu, còn không thể sinh con, nếu lập gia đình với người như cô ta, chính là làm hại người.”

“Đúng vậy, cho nên tôi đặc biệt hiểu được tâm lý của hai ông bà, hai ông bà không muốn thấy cậu Ba nhà họ Nguyễn tuyệt hậu, hai ông bà đáng thương, cậu Ba nhà họ Nguyễn cũng thật đáng thương.”

“Đúng, đúng, hai ông bà thật đáng thương, việc này có thể mặc kệ cậu Ba nhà họ Nguyễn được sao? Cậu Ba nhà họ Nguyễn nên ngoan ngoãn nghe theo lời dạy dỗ dừng lại với loại phụ nữ ngoan độc ghê tởm kia.”

“Tô Khiết này cũng quá nhẫn tâm, hai ông bà đã cầu xin cô ta như vậy, thế mà cô ta vẫn thờ ơ.”
 
Chương 1177


Chương 1177

“Với tình huống này, Tô Khiết chẳng những không đồng ý, lại còn làm ông lão đòi nhảy lầu, cô ta đây là muốn mưu sát.”

“Đúng vậy, chưa từng gặp qua người nào nhẫn tâm như vậy, cô ta chính là muốn ông lão tìm đến cái chết, quả thực không có tính người, súc sinh cũng không bằng.”

“Cô ta chỉ nghĩ đến tiền của cậu Ba nhà họ Nguyễn, lòng tham không đáy, còn tính người chẳng màng, hai ông bà thật đáng thương, tội hai ông bà khổ tâm, hai ông bà làm như vậy đều là nghĩ đến hạnh phúc về sau cho cậu Ba nhà họ Nguyễn.”

“Vì hạnh phúc của cậu Ba nhà họ Nguyễn, ông lão ngay cả tính mạng cũng chẳng cần, Tô Khiết này quả là loại phụ nữ độc ác, chỉ ước hai ông bà chết.”

Tất cả bình luận đều chỉ trích Tô Khiết, hơn nữa càng nói càng khó nghe.

“Ông cụ Nguyễn cuối cùng không có nhảy lầu hả? Không có bị thương chứ? Hai ông bà thật là đáng thương, không biết hiện tại hai ông bà thế nào?”

Nhưng thật ra cũng có người lo lắng cho ông chủ nhà họ Nguyễn, muốn biết rốt cuộc ông cụ Nguyễn có bị thương hay không.

Trác Hiểu Lam nhìn đến bình luận này, khóe môi lập tức mấp máy, ẩn sâu trong đôi mắt có vài phần kỳ lạ.

Lúc này, bên ngoài phòng làm việc vang lên tiếng gõ cửa, Trác Hiểu Lam nhanh chóng cất điện thoại di động.

Người đi vào là trợ lý của cô ta.

“Viện trưởng Trác, đã dàn xếp ổn cho ông cụ Nguyễn .”

Trợ lý nhìn về phía cô ta, thần sắc hơi do dự, nghĩ nghĩ một hồi đành hỏi: “Viện trưởng, không biết cô có nhìn thấy đoạn video trên mạng về ông cụ Nguyễn với cô Cả nhà họ Tô?”

“Làm sao vậy?” Trác Hiểu Lam không nhìn mặt trả lời, cô ta có hơi nghi ngờ nhìn cô gái.

“Trên video, ông cụ Nguyễn đòi nhảy lầu uy hiếp cô Tô và cậu Ba nhà họ Nguyễn phải chia tay, nhưng cô Tô không đồng ý, video cho thấy cô Tô đã rời đi, hiện trên mạng nhiều người đồn đoán rốt cuộc ông cụ Nguyễn có nhảy lầu hay không? Nếu sau đó ông cụ Nguyễn nằm viện, có thể gây ra một chút hiểu lầm? Kỳ thực tình trạng của ông cụ Nguyễn không cần nằm viện.”

Trợ lý khá kỹ tĩnh và suy nghĩ nhiều, lời cô ta phân tích rất có lý.

Trác Hiểu Lam hơi hạ con mắt xuống, trong con ngươi ẩn lên một tia lạnh lùng, nhưng khi cô ta ngẩng đầu lên, trên mặt lại khôi phục vẻ bình thường, cao giọng nói: “Tôi cũng thấy tình trạng ông cụ Nguyễn không cần nằm viện, tôi cũng đã khuyên ông ta nhiều, nhưng ông ta nhất quyết đòi nằm viện, nếu vậy cô đi khuyên nhủ ông ta đi, cô cũng biết giường bệnh chỗ chúng ta thường dùng trong trường hợp khẩn cấp, nếu cô có thể khuyên ông ta, tôi sẽ ghi công cho cô.”

“Vậy tôi đi thử xem.” Trợ lý vẫn là một cô gái đơn giản, nghe Trác Hiểu Lam nói như vậy thì tin là thật.

“Đi, nếu cô có thể khuyên nhủ được ông cụ Nguyễn , tháng này tôi sẽ gấp đôi tiền thưởng cho cô.” Trác Hiểu Lam nhìn cô ta, cười cười.

Trợ lý rất vui vẻ rời đi.

Sau khi trợ lý rời đi, nét cười trên mặt Trác Hiểu Lam nhanh chóng biến mất, trong con mắt lộ rõ sự lạnh lùng.

Cô ta nhìn điện thoại di động của mình trong tay, suy tư, sau đó mở ngăn kéo lấy ra một cái di động khác, đây là một cái di động mới cóng, hiển nhiên là vừa mới được mua về.

Trác Hiểu Lam cầm di động mới, nhanh chóng soạn một tin tức rồi gửi đi.
 
Chương 1178


Chương 1178

Đối với loại trang web này Nguyễn Hạo Thần rất ít chú ý, cho nên cũng không xem video trên mạng.

Nhưng, ở công ty có rất nhiều người xem được, từ trên xuống dưới công ty nhanh chóng lan truyền toàn bộ, vừa mới xử lý xong chuyện của Tô thị Tô thị vốn chuẩn bị nhanh chóng trở về báo tin vui cho tổng giám đốc thì thư ký lại nghe được người trong công ty bàn tán, sợ đến ngây người.

Khi thư ký Lưu xem video và những bình luận điên cuồng bên dưới thì càng hồn vía lên mây.

Tiêu rồi, tiêu rồi, cái này tiêu rồi, chuyện này tiêu rồi!! Thư ký Lưu không dám chần chờ, bước nhanh vào văn phòng tổng giám đốc.

“Mọi việc xong rồi hả?” Nguyễn Hạo Thần ngẩng đầu, nhìn đến anh ta, khóe môi hơi cong lên: “Cô ta nói như thế nào?”

“Tổng giám đốc, chuyện của Tô thị Tô thị đã xử lý tốt rồi, mợ chủ đã ký tên, mợ chủ nói toàn bộ theo ý muốn của tổng giám đốc, mợ chủ nói cô ta tin tưởng tổng giám đốc.”

Thư ký Lưu thầm thở dài, những lời này trên đường đi anh ta đã sớm nghĩ, vốn là đợi tổng giám đốc trở về báo tin vui.

Nhưng, anh ta cũng thật không ngờ lại xảy ra chuyện cái video…

“Ừ, xem như cô ta còn có lương tâm.” Khóe môi của Nguyễn Hạo Thần hơi cong lên, hiển nhiên kết quả như vậy thật vừa lòng.

“Cô ta không có kêu chuyển lời với tôi hả?”

Đôi mắt Nguyễn Hạo Thần chợt lóe lên một câu hỏi, cô không nghĩ đến cùng anh ăn cơm chiều và vân vân? Đương nhiên chuyện cơm chiều là điều anh chờ mong.

“Chuyện này không có.”

Khóe môi thư ký Lưu hơi giật giật, tổng giám đốc và mợ chủ đều có di động, bây giờ liên lạc thuận tiện như vậy, còn cần anh ta nói cái gì sao?

“Ừ, việc này anh làm không tồi, về sau anh chủ yếu phụ trách chuyện bên Tô thị .”

Nguyễn Hạo Thần biết Tô Khiết đối với chuyện công ty không hiểu, cũng không cảm thấy hứng thú, cho nên, anh tính toán cho thư ký Lưu trực tiếp phụ trách bên kia.

“Được.” Thư ký Lưu liên tục gật đầu đồng ý, anh ta từ một thư ký leo lên chủ quản một công ty, đây là chuyện tốt đẹp.

“Tổng giám đốc, còn có một việc.” Thư ký Lưu tuy rằng sợ hãi, nhưng anh ta biết chuyện này không thể không nói, tổng giám đốc sớm muộn gì cũng biết đến, biết sớm một chút sẽ nghĩ ra phương án giải quyết sớm.

“Còn có chuyện gì?” Nguyễn Hạo Thần lúc này đang nghĩ ngợi tới buổi tối phải làm như thế nào gọi Tô Khiết ra ngoài, cho nên đối với lời nói của thư ký Lưu, vẫn chưa để ý.

“Tổng giám đốc, hôm nay ông chủ cùng bà chủ đi tìm mợ chủ, nhưng lại quay video đưa lên mạng, bây giờ trên mạng đều loạn cả rồi, anh mau xem đi…” Thư ký Lưu lúc này kiên trì nói ra, hai chân sắp nhũn ra.

“Video nào, đưa tôi xem.” Sắc mặt Nguyễn Hạo Thần tức khắc thay đổi, nghe Thư ký Lưu nói là ông chủ làm, trong lòng anh dấy lên dự cảm không lành.

Thư ký Lưu nhanh chóng mở video ra, đưa tới trước mặt Nguyễn Hạo Thần

Nguyễn Hạo Thần khi nhìn thấy video kia, hai mắt nheo lại, anh nghe được ông chủ cùng bà chủ nói này nói nọ, đáy mắt hiện lên tia lạnh lùng, mà nhìn đến ông chủ dọa nhảy lầu, bà chủ quỳ xuống với Tô Khiết, đôi môi anh hiện lên nụ cười lạnh.

Bọn họ thật đúng là chuyện gì cũng làm được, thủ đoạn của bọn họ càng lúc càng lợi hại, năm đó ép mẹ ruột của anh rời đi, bây giờ còn ép buộc người phụ nữ của anh…
 
Chương 1179


Chương 1179

Mà điều làm cho anh cảm động chính là, Tô Khiết không đồng ý chia tay anh, tuy là hai ông bà nói chuyện khó nghe, bức bách cô, nhưng cô không đồng ý chia tay anh!!

Lát sau, nội tâm Nguyễn Hạo Thần đột nhiên có có cảm giác hỗn loạn, cô không đồng ý chia tay anh, như vậy trong lòng cô có anh, thật tốt!

“Tổng giám đốc, anh xem bình luận phía dưới đi.” Thư ký Lưu nhìn thấy Tổng giám đốc nhà mình trên mặt rõ ràng hơi kích động nên nhắc nhở một câu.

Anh ta biết, sau khi Tổng giám đốc biết thái độ của mợ chủ chắc chắn sẽ rất vui, dù sao Tổng giám đốc cũng là người hiểu rõ ông cụ Nguyễn nhất, vì vậy Tổng giám đốc cũng biết rõ ràng rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Nhưng những người khác không biết, không hiểu rõ tình huống, tất cả bình luận bên dưới video đều là mắng chửi mợ chủ, có đến mấy chục nghìn bình luận, hơn nữa mắng vô cùng khó nghe.

Lúc này tầm mắt Nguyễn Hạo Thần mới dời xuống, sau khi nhìn thấy những bình luận đó, sắc mặt anh lập tức sầm lại, đôi mắt cũng nhanh chóng nheo lại.

Trong một khoảng thời gian ngắn ngủi, lời mắng chửi bên dưới video càng ngày càng nhiều, hơn nữa rất nhiều chuyện không tốt của Tô Khiết trước kia cũng bị lan truyền trên mạng, bao gồm cả chuyện xảy ra ở lễ đính hôn của Tô Khiết và Dụ Vỹ Luân, thậm chí còn cả chuyện hồi cấp ba Tô Khiết quyến rũ thầy giáo, người vạch trần kia còn nói Tô Khiết không chỉ một lần nạo thai, vì vậy mới dẫn đến việc không thể sinh con.

“Tổng giám đốc, nên làm gì bây giờ?” Chuyện này rất nghiêm trọng, thư ký Lưu cũng không dám tự quyết định: “Tôi vừa điều tra, video này là do cá nhân upload, là số điện thoại di động mới đăng ký, nếu chúng ta xóa bỏ, chỉ sợ người kia sẽ còn đăng nữa, đến lúc đó chỉ sợ đăng càng khó nghe hơn.”

Thư ký Lưu nói xong thì dừng lại một lát, trên mặt thoảng qua vẻ phức tạp: “Sợ rằng là ông cụ cho người ta quay video rồi đăng lên.”

Thư ký Lưu cũng phần nào hiểu rõ thủ đoạn của ông cụ, ông cụ Nguyễn thật sự là chuyện gì cũng có thể làm ra được.

Sắc mặt Nguyễn Hạo Thần càng ngày càng trầm xuống, đôi mắt cũng càng ngày càng lạnh lẽo.

“Điều tra dãy số mới kia.” Lúc này giọng nói Nguyễn Hạo Thần lạnh như có thể đóng băng người ta trong nháy mắt.

Rất rõ ràng, ông cụ đi tìm Tô Khiết, vì vậy có thể là trước đó ông cụ đã sắp xếp người quay video.

Nhưng, trước giờ Tô Khiết quan sát rất kỹ càng, nếu như trước đó ông cụ sắp xếp người quay video, chắc chắn sẽ có nhiều điều bất thường, Tô Khiết không thể nào không phát hiện ra.

Vì vậy, Nguyễn Hạo Thần cảm thấy có lẽ chuyện này còn có điều bí ẩn, bây giờ quan trọng nhất là tìm ra người upload video kia đã.

Nguyễn Hạo Thần rất rõ ràng, xóa video rất đơn giản, nhưng lại không cách nào ngăn cản hiểu lầm của mọi người đối với Tô Khiết.

Vì vậy, nhất định phải điều tra chuyện này rõ ràng, nhất định phải cho tất cả mọi người hiểu rõ chân tướng.

“Tổng giám đốc, Tổng giám đốc, có người bình luận ở bên dưới video, nói ông cụ bị thương nhập viện rồi.” Thư ký Lưu cầm điện thoại, vốn dĩ muốn thoát ra, nhưng sau khi nhìn thấy đằng sau có thêm bình luận, cuống quít quay trở lại.

“Bây giờ, bình luận bên dưới video càng điên cuồng hơn rồi, thậm chí có một số người nói mợ chủ ép ông cụ nhảy lầu, nói mợ chủ là hung thủ giết người…” Thư ký Lưu xem những bình luận đó, càng xem càng khiếp sợ: “Những người đó đều đang kêu gào muốn bắt mợ chủ lại, còn muốn mợ chủ đền mạng, những người đó quả thật ai ai cũng điên cả rồi…”
 
Chương 1180


Chương 1180

“Tổng giám đốc? Ông cụ nằm viện là sao? Nếu ông cụ thật sự vì thế mà bị thương nhập viện, vậy chuyện này phiền toái hơn, phức tạp hơn rồi.” Lúc này giọng nói của thư ký Lưu cũng đã mang theo run rẩy.

Nguyễn Hạo Thần cũng xem những bình luận đó, thư ký Lưu nói rất đúng, nếu ông cụ thật sự vì thế mà nhập viện, vậy sẽ phiền toái hơn rồi.

Nếu như vậy thì tính chất sự việc nghiêm trọng hơn nhiều.

Anh hiểu rất rõ ông cụ Nguyễn, biết lúc đó ông cụ Nguyễn không thể nhảy thật được, nhưng nếu như bị thương, hoặc giả bộ bị thương nằm viện thì thế nào?!

Bằng sự hiểu biết của Nguyễn Hạo Thần về ông cụ Nguyễn, anh biết ông cụ Nguyễn thật sự có thể làm ra chuyện như vậy.

Tóm lại, lúc này ông cụ Nguyễn nằm viện chắc chắn sẽ khiến sự việc càng khó giải quyết, nghiêm trọng hơn.

Nguyễn Hạo Thần mở danh bạ, tìm số điện thoại của nhà lớn nhà họ Nguyễn, anh muốn điều tra rõ ràng rốt cuộc chuyện này là như thế nào.

Đúng lúc này, điện thoại di động của anh đột nhiên vang lên, nhìn dãy số hiện trên màn hình, Nguyễn Hạo Thần hơi sửng sốt, sau đó vội vàng nhận điện thoại.

“Hạo Thần, chị muốn nói với em một tiếng xin lỗi, mấy ngày trước, ông cụ Nguyễn đến kiểm tra sức khỏe, đúng lúc chị có việc ra ngoài một chuyến, khi chị trở về thì bọn họ đi rồi, hôm nay ông cụ và bà cụ lại đến làm kiểm tra.” Khi Trác Hiểu Lam nói đến đây, thở dài một hơi rồi dừng lại.

Nguyễn Hạo Thần cầm điện thoại di động, đôi mắt khẽ híp lại, cũng không lên tiếng.

Nguyễn Hạo Thần không lên tiếng, Trác Hiểu Lam lại tiếp tục nói: “Kết quả kiểm tra hôm nay không được tốt lắm, nhưng cũng coi như bình thường, đến tuổi này của ông cụ, tình huống như vậy cũng coi như là tốt rồi, nhưng ông cụ khăng khăng muốn nằm viện, chị khuyên thế nào ông cụ cũng không nghe, bây giờ chị hết cách rồi, chỉ có thể sắp xếp giường bệnh cho ông cụ, thật ra với tình huống của ông cụ, nằm viện điều dưỡng mấy ngày cũng có chỗ tốt.”

Nguyễn Hạo Thần vẫn luôn không lên tiếng, chỉ là đôi mắt nheo lại tăng thêm mấy phần rét lạnh.

“Nhưng đúng lúc này trợ lý của chị cho chị xem một video, chị xem xong rồi, cũng thấy một số bình luận bên dưới, Hạo Thần, xin lỗi, chị thật sự không biết sẽ xảy ra chuyện thế này.” Trong giọng nói của Trác Hiểu Lam tràn đầy áy náy.

“Hạo Thần, thật ra cơ thể ông cụ hoàn toàn không có vấn đề gì, một vết thương cũng không có, hay là em đến đây đón ông cụ trở về đi, chị với trợ lý đều khuyên rồi, nhưng ông cụ không nghe.” Khi Trác Hiểu Lam nói lời này, còn liếc nhìn trợ lý đứng bên cạnh cô ta một cái.

Trợ lý nhanh chóng gật đầu.

“Ông cụ đang ở trong bệnh viện của chị?” Cuối cùng Nguyễn Hạo Thần lên tiếng, rõ ràng trong giọng nói mang theo mấy phần âm u, nghe không ra được điều gì, nhưng lại khiến người ta cảm thấy nguy hiểm sởn gai ốc.

“Ừ.” Trác Hiểu Lam nghe thấy giọng nói của anh, đáy lòng hơi run rẩy, nhưng trên mặt vẫn tỏ ra ung dung, giọng nói cũng cực kỳ thản nhiên, thản nhiên đến mức khiến người ta không nghe ra bất kỳ khác thường gì.

“Vì sao hôm nay ông ta đột nhiên đến chỗ chị kiểm tra?” Nguyễn Hạo Thần cũng không muốn nghi ngờ Trác Hiểu Lam, năm đó nếu không phải có Trác Hiểu Lam giúp đỡ, chỉ sợ mẹ anh và cả Mộng Nhược Đình đều sẽ nguy hiểm tính mạng rồi.

Nhưng chuyện xảy ra quá trùng hợp khiến anh không thể không hỏi thêm.

Lần trước, ông cụ và bà cụ đi đến bệnh viện của Trác Hiểu Lam phát hiện chuyện Tô Khiết không thể sinh con, lần này xảy ra chuyện như vậy, ông cụ lại đúng lúc đến bệnh viện của Trác Hiểu Lam, chuyện này thật sự đều là trùng hợp sao?
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom