Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện Của Tui À!

Diễn Đàn Truyện Của Tui À là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!
Chương 2630


CHƯƠNG 2630

“Chuyện này thì mẹ cũng không biết đâu, chỉ có thể chờ đến lúc anh trai con về rồi mới có thể biết được.” Tô Khiết thật sự không biết Đường Minh Hạo sẽ có kế hoạch gì, nói thật thì cô cũng có chút tò mò, Tô Khiết cũng lo lắng, sợ là Đường Minh Hạo sẽ làm chuyện này quá lớn.

“Mặc dù là Minh Hạo vẫn còn nhỏ nhưng mà khi làm chuyện gì đó cũng sẽ có chừng mực, không có vấn đề gì đâu, hơn nữa anh đã để Cố Ngũ đi theo thằng bé rồi, không có việc gì.” Nguyễn Hạo thần nhìn ra được Tô Khiết đang lo lắng, liên tục an ủi cô.

“Tô Khiết, cháu không cần phải lo lắng, chuyện mà ông cụ Nguyễn làm, cho dù Minh Hạo không đi tìm ông cụ Nguyễn thì ông cũng sẽ tính sổ với ông ta, người nhà họ Đường chúng ta há có thể bị bắt nạt như vậy.” Từ trước đến nay ông cụ Đường đều khoan dung độ lượng, chuyện bình thường đều sẽ được dàn xếp ổn thỏa, nhưng mà lần này hiển nhiên ông cụ Đường không muốn bỏ qua như vậy.

Mỗi người đều có ranh giới riêng của mình, ranh giới cuối cùng của ông cụ Đường chính là người nhà của mình, ông cụ Đường tuyệt đối sẽ không cho phép bất cứ người nào động đến người nhà của ông.

Hiển nhiên là lần này ông cụ Nguyễn đã hoàn toàn chọc giận ông cụ Đường.

Tô Khiết hiểu được tâm tư của ông cụ Đường, ông cụ Đường yêu thương cô, yêu thương Vũ Kỳ, nếu không phải bởi vì cô và Vũ Kỳ thì ông cụ Đường cũng sẽ không nổi giận như vậy.

“Ngày hôm nay cháu tổ chức buổi họp báo cắt đứt mối quan hệ với nhà họ Nguyễn, chắc chắn là ông cụ Nguyễn và bà cụ Nguyễn sẽ không từ bỏ ý đồ, còn không biết sẽ gây ra chuyện gì nữa đây, cháu phải chuẩn bị tâm lý.” Ông cụ Đường lại chuyển hướng về phía Nguyễn Hạo thần, ông cụ Đường hiểu ông cụ Nguyễn rất rõ, cho nên ông cụ Đường biết chắc chắn là chuyện này vẫn sẽ có phiền phức.

“Đúng đúng, những chuyện mà ông cụ Nguyễn và bà cụ Nguyễn làm trong những năm gần đây thật sự là chuyện sau còn quá đáng hơn chuyện trước, hôm nay ông cụ Nguyễn lại giả vờ ngã bệnh để giá họa cho Hạo thần, thật sự không biết bọn họ sẽ còn gây ra chuyện gì nữa.” Bà cụ Đường vô cùng tán thành với ông cụ Đường.

“Cháu biết rồi ạ.” Nguyễn Hạo thần nhẹ giọng đáp lời, trước khi làm chuyện này thì anh đã nghĩ tốt sẽ có hậu quả gì, những năm gần đây anh cũng hiểu rõ cách làm của ông cụ Nguyễn và bà cụ Nguyễn.

Nhưng mà Nguyễn Hạo thần cảm thấy mình đã đánh giá thấp ông cụ Nguyễn và bà cụ Nguyễn, trước đó anh thật sự không ngờ đến ông cụ Nguyễn sẽ trực tiếp giả vờ ngất xỉu.

“Không phải là Minh Hạo đi tìm ông cụ Nguyễn đó à, nói không chừng Minh Hạo có thể vạch trần lớp ngụy trang của ông cụ Nguyễn.” Hiển nhiên là bà cụ Đường đặc biệt tin tưởng vào năng lực của Đường Minh Hạo, bà cảm thấy lần này Đường Minh Hạo ra tay chắc chắn sẽ có một kết quả làm mọi người hài lòng. Bé Minh Hạo nhà bà đã ra tay, không có chuyện gì là không làm được!

“Ông cụ Nguyễn gian xảo có tiếng, sợ là sẽ không dễ dàng mắc lừa như vậy đâu, huống hồ gì còn có bà cụ Nguyễn nữa, nói về phương diện âm mưu thì bà cụ Nguyễn chỉ có hơn chứ không kém ông cụ Nguyễn đâu, dù sao thì Minh Hạo chỉ là một đứa nhỏ mới có năm tuổi, sao có thể là đối thủ của bọn họ được.” Ông cụ Đường cũng không ôm hi vọng quá lớn, cứ tùy theo Minh Hạo đi, cũng chính là muốn để Minh Hạo trút giận, về phần chuyện tính sổ với ông cụ Nguyễn vẫn nên phải có ông mới được.

Khóe môi của Nguyễn Hạo thần hơi nhấc lên, không nói gì, chỉ là đôi mắt rõ ràng chìm hơn mấy phần, mấy năm gần đây ông cụ Nguyễn và bà cụ Nguyễn tính toán anh cũng không ít, hồi lúc trước anh cũng khó lòng phòng bị, sau khi anh lớn lên bước vào công ty, sau khi không ngừng phát triển công ty lớn mạnh thì ông cụ Nguyễn mới không dám không kiêng kỵ như vậy.

“Anh trai của cháu là lợi hại nhất, anh trai nhất định có thể làm được.” Đường Vũ Kỳ tuyệt đối tin tưởng anh trai mình vô điều kiện, ở trong mắt của Vũ Kỳ, không có chuyện gì có thể làm khó anh trai của cô bé được.

“Đúng vậy, Vũ Kỳ nói rất đúng, Minh Hạo lợi hại nhất, chắc chắn là Minh Hạo có thể làm được, cũng bởi vì Minh Hạo là con nít cho nên làm mọi chuyện cũng dễ dàng hơn. Hơn nữa bởi vì Minh Hạo là con nít, ông cụ Nguyễn và bà cụ Nguyễn cũng sẽ không phòng bị quá mức đối với Minh Hạo, cho nên tôi cảm thấy chắc chắn Minh Hạo có thể làm được.” Suy nghĩ của bà cụ Đường và ông cụ Đường khác biệt nhau, có một số việc có thể thay đổi góc độ để suy nghĩ, nói không chừng còn có niềm vui.
 
Chương 2631


CHƯƠNG 2631

“Minh Hạo đã đi rồi, trước tiên cứ xem tình huống rồi hẵng nói.” Tô Khiết không phát biểu suy nghĩ của mình, nhưng mà trong lòng của cô rất tán thành với cách nói của bà cụ Đường, cô cũng cảm thấy lần này Minh Hạo đi tìm ông cụ Nguyễn chắc chắn có thể khuấy động nên động tĩnh không nhỏ, sợ là đủ để ông cụ Nguyễn chịu đựng.

“Mặc kệ chuyện lần này Minh Hạo làm có kết quả như thế nào, Hạo thần vẫn phải chuẩn bị sẵn sàng, cho dù lần này Minh Hạo có thật sự vạch trần được lớp ngụy trang của ông cụ Nguyễn, dựa vào tính cách của ông cụ Nguyễn, chắc chắn sẽ không từ bỏ ý đồ đâu, chắc chắn sẽ còn gây ra những chuyện khác nữa.” Hiển nhiên là ông cụ Đường không lạc quan cho lắm, chủ yếu là ông cụ Đường hiểu rất rõ tác phòng bình thường của ông cụ Nguyễn.

“Chẳng lẽ là chúng ta còn sợ ông ta?” Bà cụ Đường lại không phục: “Bọn họ muốn hãm hại Hạo thần, chẳng lẽ là chúng ta cứ để mặc cho bọn họ hãm hại, cứ coi như nhà họ Đường chúng ta không tồn tại hả?”

Hiển nhiên địa vị của nhà họ Đường đặc biệt cao quý, nhưng mà bình thường ông cụ Đường và bà cụ Đường đều khiêm tốn, lần này nghe thấy giọng điệu này của bà cụ Đường rõ ràng là có hơi “phách lối”!

Đương nhiên là lúc này bà cụ Đường đã xem Nguyễn Hạo thần như người một nhà.

“Tất nhiên không sợ rồi.” Ông cụ Đường thấy dáng vẻ của vợ mình, nhịn không được mà cười.

Sợ hả? Nhà họ Đường đã từng sợ ai chưa? Bình thường ông chỉ thích yên ổn, không thích gây phiền toái, cái này cũng không đại biểu ông sẽ sợ ai.

“Cái này thì đúng, trước kia nhà họ Đường chúng ta thoải mái với ông cụ Nguyễn và bà cụ Nguyễn cũng là bởi vì dựa vào mặt mũi của Hạo thần, hiện tại Hạo thần với hai người nhà họ Nguyễn ấy đã không còn quan hệ nữa, nếu như ông cụ Nguyễn và bà cụ Nguyễn không gây chuyện thì cũng coi như thôi đi, nếu như mà bọn họ còn dám hại Hạo thần, còn dám hại Tô Khiết cùng với hai đứa nhỏ, nhà họ Đường chúng ta tuyệt đối sẽ không tha thứ cho bọn họ.” Từ xưa đến nay bà cụ Đường không phải là người không nói lý, tuy là lúc này bà cụ Đường cũng sẽ không chủ động đi gây sự, nhưng ý của bà là ông cụ Nguyễn và bà cụ Nguyễn mà còn gây chuyện nữa thì nhà họ Đường tuyệt đối sẽ không bỏ qua.

Hiển nhiên là bà cụ Đường vẫn rất quan tâm đ ến Nguyễn Hạo thần, cho dù Nguyễn Hạo thần đã tổ chức buổi họp báo tuyên bố cắt đứt quan hệ với nhà họ Nguyễn, nhưng mà huyết thống vẫn còn ở đó, hơn nữa bà cụ Đường biết rằng Nguyễn Hạo thần là một đứa nhỏ rất tình nghĩa, bà cũng không muốn để cho Nguyễn Hạo thần phải khó xử.

“Được, đều nghe theo ý bà.” Đương nhiên ông cụ Đường cũng hiểu ý của bà cụ Đường, từ xưa đến nay ông cụ Đường sẽ không làm trái ý của vợ mình đã nói, huống hồ gì bà cụ Đường nghĩ rất chu toàn.

Đương nhiên Nguyễn Hạo thần cũng hiểu được ý của bà cụ Đường là đang quan tâm đ ến anh, bởi vì bà cụ Đường quan tâm anh cho nên tình nguyện không so đo việc ông cụ Nguyễn muốn đưa Vũ Kỳ đi và chuyện bán Tô Khiết.

Giờ phút này tâm trạng của Nguyễn Hạo thần vô cùng phức tạp, ông cụ Nguyễn với bà cụ Nguyễn là người nhà của anh, là người nhà trên huyết thống nhưng mà ông cụ Nguyễn với bà cụ Nguyễn lại làm ra những chuyện đó, chưa từng quan tâm đ ến cảm nhận của anh, ông cụ Nguyễn và bà cụ Nguyễn vì lợi ích mà có thể nghĩ ra trăm phương nghìn kế để gài bẫy anh.

Nhưng mà người của nhà họ Đường lại hết sức quan tâm tới cảm nhận của anh, bất kể chuyện nào cũng sẽ nghĩ đến tình cảnh và tâm trạng của anh trước tiên.

So sánh như thế này làm cho lòng của Nguyễn Hạo thần cảm thấy rất phức tạp, trong lúc nhất thời cũng không biết nên nói cái gì cho phải.

“Nếu Minh Hạo đã không sao, vậy thì anh chơi với Vũ Kỳ một lát đi.” Tô Khiết không muốn để Nguyễn Hạo thần phải suy nghĩ quá nhiều, ngày hôm nay xảy ra nhiều chuyện như thế, thật sự đủ loạn rồi. Mà ông cụ Nguyễn và bà cụ Nguyễn còn làm ra những chuyện đó, là người ngoài nhìn thấy mà trái tim cũng lạnh theo, thậm chí là sợ hãi.

Cho dù Nguyễn Hạo thần đã tổ chức họp báo cắt đứt quan hệ với người nhà, nhưng mà những chuyện ông cụ Nguyễn và bà cụ Nguyễn đã làm chắc chắn vẫn sẽ để Nguyễn Hạo thần cảm thấy không thoải mái.
 
Chương 2632


CHƯƠNG 2632

Vũ Kỳ nhà cô là hạt dẻ cười của mọi người, để Vũ Kỳ chơi cùng với Nguyễn Hạo thần, Nguyễn Hạo thần không có thời gian để suy nghĩ những chuyện phiền lòng đó nữa rồi.

“Đúng đó đúng đó, ba chơi với con đi.” Công chúa nhỏ Đường Vũ Kỳ nghe thấy thì lập tức hưng phấn hoan hô, cô bé đã lớn như vậy rồi, đến bây giờ ba vẫn còn chưa chơi cùng cô bé.

Lần nào cô bé nhìn thấy mấy bạn nhỏ khác cũng có ba dẫn đi chơi, lần nào cô bé cũng cảm thấy vô cùng ghen tị.

“Được rồi, để ba chơi cùng công chúa nhỏ nào.” Nguyễn Hạo thần nhìn dáng vẻ hưng phấn của công chúa nhỏ Đường Vũ Kỳ, khóe môi của anh cũng không nhịn được mà nâng lên.

Hiện tại anh có người mà mình yêu sâu đậm ở bên cạnh, có con trai có con gái, có nhiều người cần anh quan tâm, anh rất thỏa mãn.

Cuộc sống tốt đẹp như thế, thật sự không nên bởi vì những chuyện khác ảnh hưởng đến tâm trạng.

Anh đã từng nói, đã lựa chọn cắt đứt quan hệ với nhà họ Nguyễn, vậy liền cắt đứt sạch sẽ, bởi vì anh không thể để cho người anh yêu lại phải chịu tính toán và khi dễ của ông cụ Nguyễn và bà cụ Nguyễn.

Anh càng không hy vọng tương lai của con anh lại giống như anh, trở thành công cụ của ông cụ Nguyễn, anh không muốn con của anh bị ông cụ Nguyễn điều khiển tính toán.

Cho nên cắt đứt quan hệ với nhà họ Nguyễn, anh không hề hối hận một chút nào hết.

Năm đó chuyện của mẹ anh làm cho trái tim anh hoàn toàn lạnh lẽo đối với nhà họ Nguyễn, khi đó anh muốn rời khỏi với mẹ mình, nhưng mà anh biết rằng nếu như anh đi với mẹ, ông cụ Nguyễn chắc chắn sẽ không bỏ qua cho mẹ, cho nên anh cũng chỉ có thể ở lại nhà họ Nguyễn.

Bây giờ anh chỉ thực hiện chuyện mà hai mươi năm vẫn chưa làm được.

Cùng lúc đó Đường Minh Hạo đang trên đường chạy đến bệnh viện, nhưng mà lúc đi ngang qua cửa hàng, Đường Minh Hạo lại kêu Tiểu Lưu dừng xe lại.

“Cậu chủ nhỏ, sao vậy? Không phải là đến bệnh viện hả, ở đây còn cách bệnh viện rất xa.” Cố Ngũ có hơi ngơ ngác, vô cùng khó hiểu mà nhìn Đường Minh Hạo, cậu chủ nhỏ hùng hùng hổ hổ muốn đi tìm ông cụ Nguyễn tính sổ, tại sao đi nửa đường lại dừng lại.

“Tôi cần phải ngụy trang một chút, bây giờ không có người nào biết tôi, nhưng mà sau khi khi ba mẹ tôi ở cùng một chỗ thì chắc chắn sẽ công khai thân phận của tôi, lúc đó chắc chắn có rất nhiều người nhận ra tôi, cho nên ngày hôm nay tôi cần phải ngụy trang một chút, tránh để sau này bị người ta bàn tán.” Đường Minh Hạo nhìn Cố Ngũ một chút, bây giờ ngược lại kiên nhẫn giải thích, bởi vì thằng nhóc còn cần Cố Ngũ đi mua đồ giúp cho nó.

Cố Ngũ hoàn toàn sửng sốt, cậu chủ nhỏ còn muốn ngụy trang hả? Trước khi cậu chủ nhỏ đi tìm người ta tính sổ lại còn có thể nghĩ đến chuyện muốn ngụy trang, cậu chủ nhỏ cân nhắc chu đáo như vậy, anh ta cũng không nghĩ tới.

Đúng là anh ta còn không bằng một đứa nhỏ năm tuổi nữa mà.

“Cậu chủ nhỏ nói rất đúng, nên ngụy trang một chút.” Sau khi Cố Ngũ lấy lại tinh thần thì liên tục gật đầu, giờ phút này Cố Ngũ đối với Đường Minh Hạo lại càng bội phục thêm, không hổ là con trai của lão đại và bà chủ nhà anh ta, quả nhiên lợi hại.

“Chú đi mua cái mũ giúp cho tôi, mua một cặp kính mắt, lại mua thêm cây bút kẻ mày màu cà phê.” Cậu chủ nhỏ Đường Minh Hạo nghiêm túc dặn dò.

“Tại sao lại phải mua chì kẻ mày?” Cố Ngũ không hiểu, mua mũ mua kính râm thì anh ta có thể hiểu được, nhưng mà tại sao cậu chủ nhỏ lại muốn mua chì kẻ mày, chẳng lẽ cậu chủ nhỏ muốn vẽ lông mày hả?

Chẳng lẽ ngay cả lông mày cũng phải ngụy trang? Không cần phải tỉ mỉ như thế đó chứ?

Nhưng mà tại sao lại phải là màu cà phê?

Cậu chủ nhỏ vẽ lông mày thành màu cà phê có đẹp không?
 
Chương 2633-2634


Chương 2633

“Chú đi mua trước đi.” Đường Minh Hạo không giải thích, cậu chủ nhỏ Đường Minh Hạo cảm thấy Cố Ngũ hơi nhiều chuyện, cho đến bây giờ ngoài chuyện thấy “bản lĩnh” lắm mồm của Cố Ngũ ra thì những thứ khác nó đều chưa thấy.

“Được.” Cố Ngũ trong lòng thấy khó hiểu nhưng vẫn đồng ý, hơn nữa còn mang theo vài phần hưng phấn, anh ta cảm thấy chuyện này càng ngày càng thú vị, quả nhiên đi theo cậu chủ nhỏ lăn lộn thật sảng khoái.

Cố Ngũ cảm thấy anh ta nên đề nghị lão đại giao Diêm Môn cho cậu chủ nhỏ quản lý, vậy sau này mỗi ngày anh ta đều có thể đi theo cậu chủ nhỏ lăn lộn rồi, nếu như vậy chắc chắn mỗi ngày sau này của anh ta sẽ không lo buồn chán nữa.

Tốc độ của Cố Ngũ rất nhanh, không lâu sau đã mua những đồ vật đó về.

Đường Minh Hạo đeo mũ và kính râm lên, sau đó cầm bút vẽ lông mày Cố Ngũ mua chấm nhẹ lên mặt, trên mặt xuất hiện chút “tàn nhang.”

Bút vẽ lông mày màu cà phê càng khiến những nốt tàn nhang trên mặt trở nên thật hơn.

Cố Ngũ cuối cùng cũng hiểu vì sao cậu chủ nhỏ muốn mua bút vẽ lông mày màu cà phê, hóa ra là muốn vẽ tàn nhang.

Không thể không nói tàn nhang cậu chủ nhỏ vẽ rất giống thật, nếu không phải anh ta mới thấy đây là do cậu chủ nhỏ vẽ lên thì cũng bị lừa.

Hơn nữa anh ta cảm thấy động tác vẽ tàn nhang của cậu chủ nhỏ rất thành thạo, không giống lần đầu tiên vẽ.

Cố Ngũ đột nhiên nhớ tới tàn nhang trên mặt Tô Khiết lúc trước, hóa ra cậu chủ nhỏ học vẽ tàn nhang từ mợ chủ?

“Cậu chủ nhỏ, cậu vẽ như thế này ngay cả tôi cũng không nhận ra, người khác chắc chắn càng không nhận ra.” Lần này Cố Ngũ thật lòng nói, lúc này Đường Minh Hạo đã đội mũ đeo kính, trên mặt còn vẽ thêm tàn nhang, thay đổi thành một người hoàn toàn khác.

“Uh, cũng tạm được.” Đường Minh Hạo nhìn vào gương trên xe, tương đối hài lòng.

“Được, rất được, cực kỳ được.” Cố Ngũ nịnh bợ, đương nhiên những lời này đều là lời thật lòng.

“Đi thôi, đến bệnh viện, chắc ở bệnh viện vẫn còn phóng viên.” Đường Minh Hạo sửa sang lại một chút sau đó ngồi xuống, bày ra bộ dạng cậu chủ nhỏ rất có khí thế.

“Cậu chủ nhỏ, chúng ta đang tránh phóng viên mà? Cố ý để phóng viên đi theo chúng ta sao?” Cố Ngũ nghe lời của Đường Minh Hạo thì hai mắt lấp lánh, lần này cậu chủ nhỏ đi tìm ông cụ Nguyễn tính toán, việc tìm người tính toán như thế này Cố Ngũ cảm thấy nên làm kín đáo một chút.

Về phần phóng viên gì đó, tốt nhất không nên dây vào.

“Đương nhiên phải để phóng viên đi theo.” Đường Minh Hạo nhanh chóng liếc Cố Ngũ một cái: “Chúng ta làm việc quang minh chính đại, không sợ người khác biết.”

Khóe miệng Cố Ngũ giật giật: “Cậu chủ nhỏ, chúng ta đang tìm ông cụ Nguyễn tính sổ đó, để mọi người biết không tốt lắm đâu.”

Khí phách của cậu chủ nhỏ rất tốt, khí thế cũng đủ, nhưng quang minh chính đại vẫn phải biết rõ tình hình.

Mặc dù Diêm Môn bọn họ không sợ ai, bình thường Diêm Môn cũng sẽ làm chút chuyện nguy hiểm, ví dụ như chuyện chém giết nhưng Diêm Môn bọn họ là người có quy tắc.

“Cháu muốn mọi người đều biết.” Đường Minh Hạo không để ý đến lời khuyên của Tiểu Nghị, thái độ cực kỳ kiên quyết.

“Cậu chủ nhỏ, cậu có thể nói trước cho tôi biết cậu định làm gì không để tôi còn chuẩn bị trước.” Cố Ngũ không khuyên nổi Đường Minh Hạo, trong làm cảm thấy hoảng sợ.

Chương 2634

Không khuyên được cậu chủ nhỏ vậy ít nhất cũng phải cho anh ta biết chuyện gì sẽ xảy ra để anh ta còn chuẩn bị sẵn tâm lý chứ.

“Đến lúc đó chú sẽ biết.” Đường Minh Hạo không nói cho anh ta, trả lời qua loa cho xong chuyện.

Tiểu Nghị: “…”

Đi theo cậu chủ nhỏ hình như quá k1ch thích rồi?

Anh ta không biết chuyện gì sẽ xảy ra, một chút chuẩn bị cũng không có, lỡ như đến lúc đó có chuyện xảy ra ngoài ý muốn thì phải làm sao?

Trong lòng Cố Ngũ gấp gáp nhưng Đường Minh Hạo lại không có gì hoang mang, không để ý đến Tiểu Nghị.

Cố Ngũ càng xoắn xuýt hơn, cậu chủ nhỏ cái gì cũng không nói, anh ta cũng không có cách ép cậu chủ nhỏ nói ra, bây giờ anh ta chỉ có thể chuẩn bị tốt tất cả mọi thứ thôi.

Đến bệnh viện, lúc xuống xe Cố Ngũ dặn dò những người đi theo phải chuẩn bị tốt mọi thứ, bọn họ thấy vẻ mặt nghiêm túc của Cố Ngũ cũng cảm thấy căng thẳng.

Sau khi Cố Ngũ xuống xe thì nhanh chóng đi sang bên kia mở cửa cho Đường Minh Hạo, mấy người kia đi theo sát Tiểu Nghị, lúc Đường Minh Hạo xuống xe có mấy vệ sĩ đứng thẳng tắp, nhìn có hơi dọa người,

Tất nhiên không phải nói họ có vẻ ngoài đáng sợ, ngược lại lại rất ưa nhìn, chẳng qua khí thế của bọn họ khiến người khác sợ hãi.

Khí thế của họ được tôi luyện từ những nhiệm vụ mà ra, vệ sĩ thường không thể so sánh được, họ chỉ cần đứng một chỗ cũng có thể khiến người khác cảm thấy sợ.

Đường Minh Hạo mặc dù còn nhỏ tuổi, dáng người nhỏ nhưng khí thế rất lớn, lúc Đường Minh Hạo xuống xe cằm hơi hướng lên trên, khí thế càng mạnh hơn.

Trước cổng bệnh viện lúc này còn không ít phóng viên, ban nãy bà cụ Nguyễn vào bệnh viện không cho phép phóng viên đi theo, có mấy truyền thông lớn nghĩ cách tiến vào nhưng đều bị người bên truyền thông nhỏ ngăn ở bên ngoài.

Phóng viên đều sống nhờ đào bới tin tức, xảy ra tình huống này sẽ không nguyện ý rời đi, biết đâu tiếp theo có chuyện khác xảy ra thì sao.

Sự xuất hiện của Đường Minh Hạo ngay lập tức thu hút sự chú ý của mọi người, phóng viên đang vây quanh cổng bệnh viện thấy trận thế này tinh thần tỉnh táo, xuất hiện phô trương như vậy chắc chắn thân phận không đơn giản, dù không đào được tin tức nhà họ Nguyễn cũng sẽ có tin khác để đăng.

Đây là con nhà nào vậy, nhỏ như vậy mà khí thế cũng lớn quá đi.

Mấy phóng viên nhanh chóng vây lại, quay phim cũng không nhịn được mà hướng camera về phía này.

“Đừng có cản đường cháu, hôm nay cháu đến đây để tìm người tính sổ.” Đường Minh Hạo ngẩng đầu, đôi mắt đảo qua những phóng viên kia, một câu nói đầy khí phách khiến người khác phải cảm thán.

Cố Ngũ đi phía sau kinh hãi đến mức mềm cả chân, cậu chủ nhỏ của tôi ơi, chúng ta có thể khiêm tốn một chút không? Có thể khiêm tốn một chút hay không?

Đi tìm người tính sổ không cần phải khoa trương như vậy đâu!

Diêm Môn bọn họ cũng có quy củ, cũng cần mặt mũi nữa đó!

Cậu chủ nhỏ còn chưa tiếp quản Diêm Môn đã muốn phá hủy danh dự của Diêm Môn rồi à?

Giây phút này lòng Cố Ngũ cực kỳ đau khổ, nhưng trong tình huống này anh ta cũng không thể nói lung tung, càng không thể ngăn cản cậu chủ nhỏ, mặc kệ cậu chủ nhỏ bây giờ làm gì anh ta cũng phải giữ mặt mũi cho cậu chủ nhỏ.

“Tìm người tính sổ? Tính sổ với người nào cơ? Nhưng đây là bệnh viện đó? Đến bệnh viện tìm người tính sổ sao?” Mấy phóng viên đang vây quanh nghe xong thì càng thấy hưng phấn, loại chuyện này họ mới chỉ gặp trên TV, không ngờ hôm nay lại được tận mắt chứng kiến.
 
Chương 2635-2636


Chương 2635

Tin tức này nếu đưa lên chắc chắn sẽ nhận được rất nhiều sự chú ý, đi thẳng đến bệnh viện để tìm người tính sổ, hơn nữa nhìn khung cảnh này giống như đang trên đường đến thì phải?

Lại còn do một đứa trẻ nhỏ như vậy đi đầu, tất cả đều có thể trở thành chủ đề tranh cãi.

Ban đầu chỉ có mấy phóng viên đứng quanh Đường Minh Hạo, trong nháy mắt đã chạy đến vây quanh nó.

Đôi mắt Đường Minh Hạo lần nữa đảo giữa đám người đang vây quanh mình, lần này Đường Minh Hạo không nói gì, chỉ đi thẳng về phía bệnh viện.

“Ơ, sao lại đi rồi? Cháu mới nói đến tìm người tính sổ, muốn tìm cụ thể người nào? Còn nữa cháu tên gì, là con nhà ai?” Phóng viên sao có thể để Đường Minh Hạo dễ dàng đi như vậy, bọn họ vẫn còn nhiều vấn đề chưa biết rõ ràng đâu.

“Tránh đường, đừng cản đường cậu chủ nhỏ.” Cố Ngũ thấy phóng viên chắn đường khiến Đường Minh Hạo không đi được nên đi lên trước ngăn lại.

“Cậu chủ nhỏ? Đây là cậu chủ nhỏ nhà nào vậy?” Phóng viên nghe Cố Ngũ nói thì túm tay anh ta hỏi lời trọng điểm trong câu vừa rồi.

Gọi là cậu chủ nhỏ chắc chắn gia đình không đơn giản, chỉ không biết đây là cậu chủ nhỏ nhà nào.

“Đứa nhỏ này tôi chưa từng thấy bao giờ, cũng chưa nghe nói qua…” Đây là lần đầu tiên Đường Minh Hạo xuất hiện trước mặt mọi người, hơn nữa Đường Minh Hạo còn ngụy trang nên tất nhiên không ai biết nó.

“Bạn nhỏ, cháu là ai?”

“Bạn nhỏ, cháu tên gì?”

“Bạn nhỏ, ba mẹ cháu là ai?”

Phóng viên bị dáng vẻ của Cố Ngũ dọa sợ nên không dám hỏi anh ta, bọn họ tranh nhau hỏi Đường Minh Hạo, bọn họ đều cho rằng moi thông tin từ một nhóc con năm tuổi chắc chắn rất dễ dàng.

Cố Ngũ không chút lo lắng nào, anh ta muốn tìm chút thông tin từ miệng cậu chủ nhỏ đã khó hơn lên trời rồi, những phóng viên này còn muốn hỏi cậu chủ nhỏ sao? Đúng là nằm mơ.

Cố Ngũ có cảm giác cậu chủ nhỏ nhà mình chắc chắn sẽ không để ý đến những phóng viên này, chắc chắn sẽ không trả lời câu hỏi của những phóng viên này.

Không ngờ Đường Minh Hạo lại dừng lại, nhìn về những phóng viên kia, khóe miệng hơi nhúc nhích, sau đó chậm rãi nói: “Nghe qua Quỷ Vực Chi Thành chưa?”

Đường Minh Hạo vừa dứt lời, mọi người đều kinh sợ, ngay cả Cố Ngũ đứng cạnh Đường Minh Hạo cũng cảm thấy kinh hãi.

Tình huống gì vậy? Cậu chủ nhỏ nói Quỷ Vực Chi Thành là có ý gì?

Chẳng lẽ cậu chủ nhỏ muốn đóng giả là người của Quỷ Vực Chi Thành?

Không phải họ đã nói với cậu chủ nhỏ là người của Diêm Môn rồi sao?

Sao tự nhiên lại đóng giả thành người của Quỷ Vực Chi Thành rồi?

Quy củ của Quỷ Vực Chi Thành rất nghiêm đó.

“Tất nhiên là biết, Quỷ Vực Chi Thành lợi hại như vậy chắc chắn đã nghe qua rồi.” Mấy phóng viên theo bản năng trả lời.

Lúc này tất cả phóng viên đều nhìn về phía Đường Minh Hạo, muốn nghe thêm xem Đường Minh Hạo sẽ nói ra tin tức kinh người như thế nào.

Chương 2636

“Biết hết thì tốt.” Đường Minh Hạo gật nhẹ đầu, sau đó nói với Tiểu Nghị: “Xem ra danh tiếng của Quỷ Vực Chi Thành rất vang dội nha.”

Khóe miệng Cố Ngũ không nhịn được mà giật nhẹ, thanh danh Quỷ Vực Chi Thành nổi tiếng thì liên quan gì đến mục đích bọn họ tới đây hôm nay chứ, lời này của cậu chủ nhỏ có ý gì vậy?

Cậu chủ nhỏ đang muốn nói lên điều gì?

Cố Ngũ không đoán nổi suy nghĩ của cậu chủ nhỏ Đường Minh Hạo, nhưng Cố Ngũ vẫn cực kỳ phối hợp mà gật đầu: “Đúng vậy.”

Đường Minh Hạo lại lần nữa gật nhẹ đầu, sau đó không nói thêm gì nữa mà tiếp tục đi về phía bệnh viện.

“Bạn nhỏ, cháu khoan hãy đi đã, cháu có ý gì thế? Chẳng lẽ cháu là người của Quỷ Vực Chi Thành sao?” Lòng hiếu kỳ của phóng viên đều bị Đường Minh Hạo khơi lên, nhìn thấy Đường Minh Hạo muốn đi thì gấp gáp hỏi.

“Bạn nhỏ, cháu là người của Quỷ Vực Chi Thành sao? Vậy cháu có thân phận như thế nào ở Quỷ Vực Chi Thành?” Rất ít người biết chuyện bên trong Quỷ Vực Chi Thành, cho nên hiện tại mọi người càng muốn biết thân phận của đứa trẻ này.

Nhìn điệu bộ của đứa trẻ này lớn như vậy thì chắc thân phận cũng không tầm thường nha?

Nhớ đến sự mạnh mẽ của Quỷ Vực Chi Thành, phóng viên đều bớt vồ vập lại, tất cả đều sợ chọc phải cậu chủ nhỏ này, dù sao không ai muốn chọc phải Quỷ Vực Chi Thành.

Bạn nhỏ Đường Minh Hạo không trả lời, tiếp tục đi về phía bệnh viện, bởi vì e ngại thế lực của Quỷ Vực Chi Thành nên phóng viên cũng không dám trực tiếp ngăn cản đường đi của Đường Minh Hạo như ban nãy, chỉ có thể theo sát Đường Minh Hạo.

“Bạn nhỏ, cháu rốt cuộc là ai? Đây đều là vệ sĩ của cháu sao?” Phóng viên thấy Đường Minh Hạo không trả lời thì đổi cách hỏi, muốn tìm được chút thông tin bên khía cạnh khác.

Nhưng Đường Minh Hạo vẫn như cũ không trả lời.

“Bạn nhỏ, chú thấy lúc nãy cháu nói cháu đến tìm người có phải không? Cháu muốn tìm ai vậy?” Phóng viên không hỏi được thân phận của Đường Minh Hạo nghĩ trước đó Đường Minh Hạo có nói muốn đến tìm người, còn gióng trống khua chiêng tìm người, chắc cái này sẽ nói đi.

Quả nhiên Đường Minh Hạo nghe được câu hỏi của phóng viên dừng bước: “Cháu đến tìm ông cụ Nguyễn, các người có biết phòng bệnh của ông ấy là phòng nào không?:

Khóe miệng Cố Ngũ lại lần nữa giật giật, cậu chủ nhỏ nhà mình chỉ sợ chuyện không đủ lớn, đây là muốn mọi người biết họ đến tìm ông cụ Nguyễn tính sổ sao?

“Ông cụ Nguyễn? Cháu đến tìm ông cụ Nguyễn?” Toàn bộ phóng viên đều cảm thấy kinh hãi, đứa nhỏ này đến tìm ông cụ Nguyễn, tất nhiên sau khi hết khiếp sợ thì họ lại không nhịn được mà cảm thấy hưng phấn.

Bọn họ canh giữ ngoài bệnh viện chính là để đào được càng nhiều tin tức về nhà họ Nguyễn càng tốt, không ngờ cuối cùng bọn họ cũng chờ được.

Vốn dĩ đám phóng viên này nghĩ cậu ba Nguyễn sẽ đến, bọn họ đều đang chờ cậu ba.

Không ngờ rằng lại chờ được một đứa bé, thân phận đứa nhỏ này lại còn không đơn giản, có vẻ như là người của Quỷ Vực Chi Thành.

Người của Quỷ Vực Chi Thành đến tìm ông cụ Nguyễn? Hơn nữa đứa nhỏ này lại nói thẳng là tìm ông cụ Nguyễn tính sổ?

Đây là chuyện gì thế?

Chẳng lẽ là do hôn ước của cô chủ Quỷ Vực Chi Thành? Tối cậu ba Nguyễn mới cùng nhà họ Nguyễn cắt đứt quan hệ, ông cụ Nguyễn thay cậu ba Nguyễn quyết định chuyện kết hôn với Quỷ Vực Chi Thành, cậu ba Nguyễn chắc chắn không chấp nhận.

Cái này khác gì nói nhà họ Nguyễn hủy bỏ hôn ước.
 
Chương 2637-2638


Chương 2637

Đối phương là cô chủ của Quỷ Vực Chi Thành, hôn ước của cô chủ Quỷ Vực Chi Thành sao có thể nói muốn hủy là hủy, người của Quỷ Vực Chi Thành chắc chắn sẽ thay cô chủ của mình đòi lại công bằng.

Hôn ước là ông cụ Nguyễn quyết định nên khẳng định Quỷ Vực Chi Thành sẽ đến tìm ông.

Lý giải như vậy hoàn toàn hợp lý.

“Cháu là vì hôn ước của Quỷ Vực Chi Thành mà đến tìm ông cụ Nguyễn sao?”

“Cháu đến để đòi sự công bằng cho cô chủ Quỷ Vực Chi Thành sao?”

“Không biết Quỷ Vực Chi Thành định xử lý việc này như thế nào?”

Các phóng viên ở đây có quá nhiều câu hỏi.

“Hiện tại cháu không thể trả lời câu hỏi của mọi người, mọi chuyện phải chờ cháu gặp ông cụ Nguyễn bàn lại, đương nhiên đàm phán được thì tốt, không đàm phán được thì chỉ có thể dùng cách khác để giải quyết thôi.” Đường Minh Hạo đẩy kính râm, khí thế có đủ.

Giờ phút này phóng viên đều quên đây chỉ là một đứa nhỏ năm tuổi, tất cả mọi người lúc này đều tin những lời Đường Minh Hạo nói.

“Cháu muốn đi vào tìm ông cụ Nguyễn đàm phán sao? Cháu muốn nói chuyện gì với ông cụ Nguyễn? Đàm phán thế nào?” Mấy phóng viên lại liên tục đưa ra câu hỏi.

“Nhìn thế này rõ ràng là có chuẩn bị mà đến, Quỷ Vực Chi Thành tức giận vì bị hủy hôn đúng không?”

“Thái độ hiện tại của Quỷ Vực Chi Thành như thế nào?”

“Quỷ Vực Chi Thành có ý muốn bỏ qua cho nhà họ Nguyễn không?”

Phóng viên liên tục đưa vấn đề, lúc này không ai xem Đường Minh Hạo như một đứa nhỏ cả vì những lời Đường Minh Hạo nói, khí thế của Đường Minh Hạo, hơn nữa sự đưa đẩy khéo léo của Đường Minh Hạo khiến bọn họ ý thức được rằng, mặc dù đứa bé này còn nhỏ tuổi nhưng tuyệt đối không đơn giản.

Nếu không Quỷ Vực Chi Thành sẽ không để một đứa bé đến giải quyết chuyện này.

“Cháu nói mọi chuyện phải chờ cháu gặp ông cụ Nguyễn nói chuyện đã, đương nhiên về chuyện giải quyết như thế nào cũng phải gặp ông cụ Nguyễn mới nói được.” Đôi mắt Dương Minh Hạo đảo qua bốn phía, âm thanh mặc dù hơi non nớt nhưng lực uy hiếp không hề yếu.

“Nhưng đêm qua ông ấy mới ngất xỉu chưa chắc đã tỉnh lại, sợ bây giờ cháu tìm ông cụ Nguyễn cũng không hay cho lắm?”

“Cháu nghe nói ông cụ Nguyễn ngất xỉu nên cũng muốn xem ông ấy như thế nào.” Đường Minh Hạo nói chuyện hợp tình hợp lý.

Dừng một chút rồi quay nói với Tiểu Ngũ: “Không bằng chú đi hỏi thăm một chút xem chúng ta có thể vào hay không đi.”

“Hả?” Cố Ngũ sửng sốt, nhất thời chưa lấy lại tinh thần.

Cậu chủ nhỏ, chúng ta tìm người tính sổ đó, tìm người tính sổ còn muốn vào hỏi thăm xem có được vào không à?

Có người đi tìm sổ như thế này à.

Nhưng sau khi suy nghĩ Cố Ngũ thì hiểu ý của Đường Minh Hạo, hóa ra Đường Minh Hạo cố ý nhắc tới Quỷ Vực Chi Thành vì lý do này.

Nếu cậu chủ nhỏ cùng bọn họ xông vào, chắc chắn bà cụ Nguyễn sẽ cho người ngăn cản, đến lúc đó chắc chắn mọi chuyện sẽ rất khó coi, hơn nữa nếu làm lớn chuyện thì chưa chắc bọn họ có thể thuận lợi gặp ông cụ Nguyễn.

Nhưng cậu chủ nhỏ mới cố ý nhắc đến Quỷ Vực Chi Thành, cố ý để người khác hiểu nhầm họ là người của Quỷ Vực Chi Thành.

Chương 2638

Bà cụ Nguyễn chắc chắn không dám ngăn cản người của Quỷ Vực Chi Thành, sau đó họ có thể thuận lợi đi vào, thậm chí có thể sẽ được mời đi gặp.

“Được, tôi lập tức đi.” Cố Ngũ sau khi suy nghĩ cẩn thận thì vào bệnh viện, giờ đây anh ta càng thán phục vợ con của cậu chủ nhà mình, cho nên cậu chủ nhỏ dặn dò gì anh ta sẽ không chút trì hoãn mà đi làm ngay.

“Bạn nhỏ, cháu có thể cho các chú biết tên của mình không?” Phóng viên thấy Cố Ngũ đi vào bệnh viện đánh chủ ý tới Đường Minh Hạo, mặc dù ban nãy Đường Minh Hạo thể hiện quá lạnh, vẫn luôn không trả lời vấn đề của bọn họ nhưng bọn họ vẫn muốn moi ít thông tin từ miệng Đường Minh Hạo.

Ít nhất phải biết đứa nhỏ này là ai chứ, nếu không viết tin kiểu gì được?

Cũng không thể viết là nhân vật thần bí của Quỷ Vực Chi Thành được nha?

Đối với câu hỏi này Đường Minh Hạo không thể trả lời, thân phận của cậu không thể để lộ được, nếu không cậu đã không phải ngụy trang phiền toái như vậy, tất nhiên cậu cũng không muốn lừa gạt người khác, cho nên cậu quyết định không trả lời.

“Bạn nhỏ, cháu biết người đứng đầu Quỷ Vực Chi Thành sao?” Phóng viên hỏi bằng cách khác, muốn dùng cách này để hỏi thân phận của Đường Minh Hạo.

Không thể không nói phóng viên này rất thông minh, nếu Đường Minh Hạo biết người đứng đầu Quỷ Vực Chi Thành, chắc chắn thân phận của Đường Minh Hạo ở Quỷ Vực Chi Thành sẽ không thấp.

Đường Minh Hạo đưa mắt nhìn người phóng viên đó một chút, sau đó nhẹ nhàng nói: “Không biết.”

“Hả? Không biết? Cháu không biết người đứng đầu Quỷ Vực Chi Thành?” Người phóng viên kia sửng sốt, hắn ta thấy đứa nhỏ này bày trận thế to như vậy còn tưởng thân phận của nó ở Quỷ Vực Chi Thành không đơn giản, hơn nữa đứa trẻ này còn đến đòi công bằng cho cô chủ của Quỷ Vực Chi Thành, hắn còn tưởng đây là con hoặc cháu trai của người đứng đầu Quỷ Vực Chi Thành.

Không ngờ đứa trẻ này lại không biết người đứng đầu Quỷ Vực Chi Thành.

“Cháu không biết Quỷ Vực Chi Thành thì lạ lắm sao? Chẳng lẽ chú biết người đứng đầu Quỷ Vực Chi Thành?” Đường Minh Hạo hỏi ngược lại.

“Tất nhiên chú không biết người đứng đầu Quỷ Vực Chi Thành, chú cũng đâu phải người của Quỷ Vực Chi Thành, nhưng cháu là người của Quỷ Vực Chi Thành, mà cháu lại…” Phóng viên kia nghe Đường Minh Hạo nói thì theo bản năng tranh luận.

Đúng lúc này Đường Minh Hạo thấy Cố Ngũ đi từ trong bệnh viện ra, đứng từ xa gật nhẹ đầu với Đường Minh Hạo, ý là bà cụ Nguyễn đồng ý cho họ đi vào.

“Ai nói với chú cháu là người của Quỷ Vực Chi Thành? Cháu có nói cháu là người của Quỷ Vực Chi Thành sao?” Mục đích của Đường Minh Hạo đã đạt được thì qua cầu rút ván.

Phóng viên kia sững người, không chỉ phóng viên mới hỏi mà tất cả phóng viên đều sững người, đứa trẻ này không phải người của Quỷ Vực Chi Thành sao?

Nhưng rõ ràng đứa nhỏ này mới nói…

Mọi người cẩn thận suy nghĩ lại, đúng là đứa nhỏ này chưa hề nói mình là người của Quỷ Vực Chi Thành, nó chỉ hỏi bọn họ một câu có biết Quỷ Vực Chi Thành không.

Đứa nhỏ này không phải người của Quỷ Vực Chi Thành, vậy nó hỏi như vậy là có ý gì?

Đứa trẻ này không phải người của Quỷ Vực Chi Thành, vậy tại sao nó lại nói nó muốn tìm ông cụ Nguyễn tính sổ?

Tất cả phóng viên đều bị Đường Minh Hạo làm cho mơ hồ.

Cố Ngũ đi ra từ bệnh viện nghe được lời của Đường Minh Hạo, anh ta không nhịn được mà bật cười, cậu chủ nhỏ nhà mình quả nhiên lợi hại nhất.
 
Chương 2639


Chương 2639

Cậu chủ nhỏ cố tình nói về Quỷ Vực Chi Thành, cố ý để mọi người hiểu lầm, tất cả đều muốn để cho bà cụ Nguyễn nhìn thấy.

Ban nãy anh ta vào phòng bệnh nói cậu chủ nhỏ nhà mình muốn gặp ông cụ Nguyễn, bà cụ Nguyễn đồng ý ngay lập tức.

Rõ ràng bà cụ Nguyễn biết chuyện đã xảy ra bên ngoài bệnh viện, bà ta cũng cho rằng cậu chủ nhỏ chính là người của Quỷ Vực Chi Thành.

Trong tình huống này bà cụ Nguyễn chắc chắn không dám đắc tội với người của Quỷ Vực Chi Thành, cũng không dám từ chối người của Quỷ Vực Chi Thành.

Nhưng cậu chủ nhỏ cũng rút ván nhanh quá đi, họ còn chưa nhìn thấy ông cụ Nguyễn đâu, cậu chủ nhỏ không sợ bà cụ Nguyễn từ chối họ sao?

“Cậu chủ nhỏ, bà cụ Nguyễn mời chúng ta vào.” Cố Ngũ không muốn cho bà cụ Nguyễn cơ hội từ chối, anh ta cố ý nói to.

Nhưng bây giờ tất cả phóng viên bên ngoài đều không phát sóng trực tiếp, tivi trong phòng bệnh của ông cụ Nguyễn cũng không mở, hơn nữa bà cụ Nguyễn cũng không phải lúc nào cũng xem điện thoại, dù sao ông cụ Nguyễn vẫn còn đang “hôn mê” đó.

Bà cụ Nguyễn cũng không biết những lời cậu chủ nhỏ mới nói nhanh như vậy, ban nãy bà cụ Nguyễn cho người canh gác bên ngoài, lúc cậu chủ nhỏ đến người kia đi báo cáo tình hình với bà cụ Nguyễn, bà ta mới biết chuyện gì đang xảy ra bên ngoài.

Lúc anh ta vào cũng là lúc thấy một bảo vệ đang báo cáo tình hình với bà cụ Nguyễn.

“Cậu chủ nhỏ, chúng ta vào trước đã.” Để đề phòng xảy ra tình huống đó, Cố Ngũ cảm thấy vẫn nhanh chóng đi vào cho đỡ phiền phức.

“Được.” Đường Minh Hạo gật đầu đồng ý, lần nữa đi về phía bệnh viện, những phóng viên kia không dám chặn đường Đường Minh Hạo, chỉ một mực bám sát nó.

Hiện tại tất cả phóng viên đều có rất nhiều câu hỏi muốn hỏi, nhưng đột nhiên lại không biết nên hỏi gì.

Hỏi thân phận của đứa nhỏ này? Đứa trẻ này chắc chắn sẽ không trả lời, lúc trước bọn họ hỏi thân phận của đứa nhỏ, nó cũng không để lộ nửa chữ.

Hỏi về Quỷ Vực Chi Thành? Nhưng đứa nhỏ này mới nói nó không phải là người của Quỷ Vực Chi Thành.

“Bạn nhỏ, vì sao cháu muốn tìm ông cụ Nguyễn? Cháu và ông cụ Nguyễn có mâu thuẫn gì với nhau sao? Có phải người nhà cháu có mâu thuẫn với ông cụ Nguyễn không?” Vẫn là phóng viên kia đưa ra câu hỏi, không thể phủ nhận rằng người phóng viên này rất có năng khiếu đặt câu hỏi.

“Chú muốn biết nhiều như vậy thì chú đi chung vào với cháu đi.” Đường Minh Hạo nhìn về phía người phóng viên kia, người này rất thông minh lanh lợi, việc bạn nhỏ Đường Minh Hạo sắp làm cần có phóng viên hỗ trợ.

Đường Minh Hạo biết hiện tại trước cửa phòng ông cụ Nguyễn có phóng viên, nhưng những người được bà cụ Nguyễn đồng ý cho vào chắn chắn sẽ nghe theo lời dặn dò của bà ta để viết.

Không bằng tự nó mang mấy phóng viên khác vào.

“Thật sao? Chú có thể vào chung với cháu sao?” Người phóng viên kia ngạc nhiên, lập tức phấn khích, vì quá kích động nên giọng nói run run.

Vào trong chắc chắn có tin lớn, cơ hội tốt như vậy cứ thế rơi vào người hắn sao?

Cố Ngũ âm thầm hô một tiếng, cậu chủ nhỏ nhà mình còn muốn mang phóng viên vào, xem ra cậu chủ nhỏ sợ chuyện này không đủ lớn.

Mặc dù Cố Ngũ kinh sợ nhưng cũng không có ý định ngăn cản Đường Minh Hạo.
 
Chương 2640


Chương 2640

Lúc này phải giữ mặt mũi cho cậu chủ nhỏ, đương nhiên nguyên nhân chính vẫn là Cố Ngũ rất khâm phục Đường Minh Hạo, cho nên anh ta cảm thấy không cần biết cậu chủ nhỏ làm gì anh ta đều phải ủng hộ.

Hơn nữa trước đó lão đại cũng đã dặn dò như vậy.

“Việc cháu làm là quang minh chính đại, không sợ người khác biết, cũng không sợ các chú đưa tin, chỉ cần chú đưa tin một cách chính xác nhất là được.” Trong lòng Đường Minh Hạo đã tính toán tốt, nó đưa mắt nhìn những phóng viên kia, sau đó lại chỉ thêm hai người nữa: “Ba người các chú vào cùng cháu, dù sao chỗ này cũng là bệnh viện, nhiều người vào quá cũng không tốt.”

“Thật tốt quá, tôi cũng có thể vào cùng.” Hai người phóng viên được chỉ hưng phấn tí nữa nhảy dựng lên, lúc trước bọn họ làm cách nào cũng không thể vào được.

Thứ nhất bởi vì họ là truyền thông nhỏ, thứ hai bọn họ không liên quan đến nhà họ Nguyễn nên bà cụ Nguyễn không tin bọn họ.

Hiện tại có cơ hội đi vào, họ cực kỳ cao hứng, hơn nữa đứa nhỏ này còn nói rõ muốn tìm ông cụ Nguyễn để tính sổ, chắc chắn sẽ có tin lớn, sao họ không hưng phấn được?

Những người được vào cực kỳ phấn khích, những người còn lại đều cực kỳ thất vọng.

“Bạn nhỏ, chú có thể vào cùng…” Có người cũng muốn đi vào, mới nói được một nửa bị ánh mắt của Đường Hạo Minh dọa sợ, nửa câu còn lại nhét lại vào bụng. Trong nháy mắt đó hắn cảm thấy ánh mặt của đứa nhỏ này rất dọa người, khiến hắn không dám nói hết câu.

Cố Ngũ hiểu rõ ý của cậu chủ nhỏ nhà mình, trao đổi ánh mắt với mấy người đi sau Đường Minh Hạo, mấy người kia mặt không chút thay đổi ngăn những phóng viên còn lại bên ngoài.

Những người này đều thấy những cảnh còn rối loạn hơn hiện tại, chút chuyện nhỏ này không làm khó được bọn họ.

Đường Minh Hạo mang ba phóng viên do mình chọn vào bệnh viện, lúc nãy Cố Ngũ đã gặp bà cụ Nguyễn, biết phòng bệnh ông cụ Nguyễn ở chỗ nào nên anh ta đi đầu dẫn đường.

Đến phòng bệnh, Đường Minh Hạo lễ phép gõ cửa một cái, mẹ đã dạy nó dù lúc nào cũng không được mất sự phong độ của mình, mặc dù tìm người tính sổ thì cũng không được mất phép lịch sự cơ bản nhất.

Cố Ngũ thấy động tác gõ cửa của Đường Minh Hạo, khóe miệng hơi nâng lên, nhịn không được mà cười, cậu chủ nhỏ nhà mình thật đáng yêu.

Cố Ngũ lần nữa tràn ngập niềm tin vào tương lai của bản thân, tương lai đi theo cậu chủ nhỏ nhà mình lăn lộn chắc chắn sẽ rất thú vị.Đọc tại Truyenone.vn để ủng hộ chúng mình ra chương mới nhe

“Mời vào.” Giọng nói bà cụ Nguyễn từ trong phòng truyền ra, nghe hơi mệt mỏi.

Lúc này Đường Minh Hạo mới đẩy cửa đi vào, bà cụ Nguyễn nghe tiếng đẩy cửa đi vào thì ngước mắt nhìn sang, lúc thấy trận thế này, rất kinh sợ.

Lúc này Đường Minh Hạo mới đẩy cửa đi vào, bà cụ Nguyễn nghe tiếng đẩy cửa đi vào thì ngước mắt nhìn sang, lúc thấy trận thế này, rất kinh sợ.

Khi bảo vệ đến báo cáo cho bà nói cậu chủ nhỏ kia mang theo vệ sĩ, bà cụ Nguyễn cho là vệ sĩ bình thường, không nghĩ tới sẽ là trận thế như vậy, mấy vệ sĩ này vừa nhìn là biết đều là nhân vật lợi hại, người bình thường tuyệt đối không mời được vệ sĩ như vậy.

Vấn đề không phải là tiền, giống như mấy người bây giờ đi theo cậu chủ nhỏ, người bình thường ngay cả có tiền cũng không mời được.

Mấy người kia vừa nhìn cho người ta cảm giác giống như là dũng sĩ chiến đấu sa trường nhiều năm, làm cho người ta sợ hãi từ tận đáy lòng.

Bà cụ Nguyễn cũng thường thấy tình huống lớn, tình cảnh như vậy vẫn là lần đầu tiên bà thấy, trong lòng nhất thời hơi hồi hộp.

Bảo vệ nói cậu chủ nhỏ này là người của Quỷ Vực Chi Thành, trận thế này của Quỷ Vực Chi Thành tới rốt cuộc là ý gì?

Hơn nữa vì sao Quỷ Vực Chi Thành phải để cho một đứa bé tới?
 
Chương 2641


Chương 2641

“Cậu là cậu chủ nhỏ của Quỷ Vực Chi Thành?” Trong lòng bà cụ Nguyễn có quá nhiều nghi ngờ, thái độ biến thành cẩn thận, bà nhìn về phía Đường Minh Hạo, trong giọng nói mang theo mấy phần dò xét.

“Không, cháu không phải người của Quỷ Vực Chi Thành, chính xác mà nói cháu và Quỷ Vực Chi Thành không có bất kỳ quan hệ gì.” Lúc trước Đường Minh Hạo chính là vì mượn dùng một chút cờ hiệu của Quỷ Vực Chi Thành, thuận lợi đi vào, bây giờ đều đã tiến vào, mục đích cũng đạt được, thằng nhóc tự nhiên sẽ không lại dùng cờ hiệu của Quỷ Vực Chi Thành.

Cố Ngũ nghe lời của cậu chủ nhỏ nhà mình thì buồn cười, từ giọng điệu này của cậu chủ nhỏ sao anh ta lại nghe ra được chút chê bai của cậu chủ nhỏ đối với Quỷ Vực Chi Thành.

“Vậy là ai?” Sắc mặt bà cụ Nguyễn hơi thay đổi: “Nếu không phải người của Quỷ Vực Chi Thành sao muốn giả mạo người của Quỷ Vực Chi Thành?”

Ba nhà báo đi theo Đường Minh Hạo tiến vào kia cũng luôn rất muốn biết thân phận của Đường Minh Hạo, giờ phút này nghe được câu hỏi của bà cụ Nguyễn cũng vểnh tai nghe.

Mà những nhà báo truyền thông vốn luôn canh giữ ngoài phòng bệnh từ khi ông cụ Nguyễn tiến vào bệnh viện cũng đều chen lấn lên, thấy tình hình trước mắt, mặc dù hơi ngơ ngác, nhưng cũng đều muốn đào ra tin tức lớn.

“Tôi đi không đổi tên ngồi không đổi họ, bà hãy nghe cho kỹ…” Đường Minh Hạo nhìn về phía bà cụ Nguyễn, ánh mắt kia cực kỳ bình thản, đây chính là bà nội của ba nó, từ máu mủ mà nói là cụ nội của nó, nhưng bọn họ lại muốn đưa em gái đi, bán mẹ đi, người thân như vậy ba nó không cần, nó cũng không cần.

Lời của Đường Minh Hạo cố ý dừng lại một chút, con ngươi của mấy người nhà báo cũng thẳng tắp nhìn Đường Minh Hạo, đưa cổ dài nhô đầu ra, muốn nghe rõ ràng hơn một chút.

Bà cụ Nguyễn một đôi mắt hơi đục ngầu, nhưng trong con ngươi hết lần này tới lần khác lại đầy tính toán cũng nhìn Đường Minh Hạo, chỉ là giờ phút này bà cụ Nguyễn hơi xem thường, chỉ là một đứa bé còn không phải là người của Quỷ Vực Chi Thành, có gì phải sợ.

Mặc cho thân phận của nó có đặc biệt hơn nữa, nhà họ Nguyễn bọn họ cũng sẽ không sợ, ở thành phố A nhà họ Nguyễn bọn họ phải sợ ai?

“Tôi là cậu chủ nhỏ của Diêm Môn.” Đường Minh Hạo lên giọng, tuyên bố thân phận của mình, trong giọng nói kia rõ ràng mang kiêu ngạo, một sự kiêu ngạo không phải cố ý khoe khoang mà là từ sâu trong nội tâm.

Diêm Môn là ba của thằng nhóc tự sáng lập, là thành tựu của ba thằng nhóc, ba của nó phát triển Diêm Môn lợi hại như vậy, sao nó có thể không kiêu ngạo chứ?

Cố Ngũ nghe thấy giọng điệu này của cậu chủ nhỏ nhà mình, lần này thật sự cười rồi, cậu chủ nhỏ nhà anh ta thật sự là quá đáng yêu, anh ta quá thích biểu cảm kiêu ngạo hiện giờ của cậu chủ nhỏ.

Cậu chủ nhỏ nói mình là cậu chủ nhỏ của Diêm Môn kiêu ngạo như vậy cho thấy cậu chủ nhỏ công nhận lão đại của bọn họ, cậu chủ nhỏ rõ ràng là kiêu ngạo vì lão đại bọn họ.

Ai nói cậu chủ nhỏ ghét bỏ lão đại nhà anh ta? Ai nói cậu chủ nhỏ không thích lão đại?

Cậu chủ nhỏ rõ ràng rất để ý lão đại nhà anh ta!

Thật tốt!

Sau khi những người ở đó nghe được lời của Đường Minh Hạo đều rối rít kinh sợ, Diêm Môn mặc dù không lớn mạnh bằng Quỷ Vực Chi Thành, nhưng ở thành phố A bọn họ Diêm Môn tuyệt đối là một tồn tại thần bí làm cho người ta vừa sợ lại vừa kính sợ.

Những người có mặt không ai không biết chuyện của Diêm Môn, người ở đây cũng biết rõ thực lực của Diêm Môn, thực lực của Diêm Môn tuyệt đối không thấp hơn Nguyễn thị, người ngoài đồn đãi rằng ở thành phố A Diêm Môn thậm chí còn vượt qua nhà họ Đường .
 
Chương 2642


Chương 2642

Liên quan tới chủ nhân của Diêm Môn, người đã gặp ít lại càng ít, bởi vì nguyên nhân này, Diêm Môn ở trong mắt mọi người càng thêm thần bí, càng sâu không lường được.

Quỷ Vực Chi Thành mặc dù rất lớn mạnh, nhưng nó vốn không ở thành phố A, mà Diêm Môn lại là ‘nơi sinh trưởng’ của thành phố A.

Nếu thật sự muốn so sánh Diêm Môn và Quỷ Vực Chi Thành, Diêm Môn tương đương với hoàng đế miệt vườn của thành phố A, mà Quỷ Vực Chi Thành rốt cuộc vẫn là ngoại lai, nói chân chính uy hiếp, trong lòng người thành phố A, Diêm Môn vẫn hơn một bậc.

Dĩ nhiên giờ phút này mọi người theo bản năng so sánh cũng là thế lực của Diêm Môn và Quỷ Vực Chi Thành ở thành phố A.

Cho nên sau khi Đường Minh Hạo tự báo môn hộ, mọi người đều hoàn toàn kinh sợ, chủ nhân Diêm Môn bọn họ cũng chưa từng gặp, không biết là người thế nào, hôm nay cậu chủ nhỏ của Diêm Môn lại lộ mặt.

Chỉ là cậu chủ nhỏ này đội mũ, đeo kính đen, như vậy cũng nhìn không quá rõ ràng.

Trong lòng bà cụ Nguyễn cũng cả kinh, Diêm Môn dĩ nhiên bà đã từng nghe nói, cũng biết một chút, rất nhiều người đều nói Diêm Môn vượt qua Nguyễn thị, liên quan tới điều này không thể nào nghiên cứu, dẫu sao Nguyễn thị và Diêm Môn không phải đối lập, cũng chưa từng thật sự so sánh.

Hơn nữa chuyện Diêm Môn và Nguyễn thị xử lý vẫn có rất nhiều bất đồng lớn.

Dĩ nhiên bà cụ Nguyễn không biết Diêm Môn là của Nguyễn Hạo thần, cho nên giờ phút này trong lòng bà cụ Nguyễn lại không nhịn được nghi ngờ, bọn họ và Diêm Môn cũng không lui tới, Diêm Môn hôm nay vì sao phải tìm tới cửa?

“Hóa ra là cậu chủ nhỏ của Diêm Môn, không biết ba cậu là ai?” Bà cụ Nguyễn dù sao cũng đã gặp tình cảnh lớn, lập tức bình tĩnh, bắt đầu muốn hỏi dò ra chút tin tức từ Đường Minh Hạo.

Liên quan tới vấn đề này, tất cả mọi người ở đây đều muốn biết, bởi vì ở đây ai cũng chưa từng thấy chủ nhân của Diêm Môn, cũng không biết chủ nhân Diêm Môn là ai, nói không chừng hôm nay thật sự có thể từ trong miệng cậu chủ nhỏ này hỏi thăm ra một chút.

“Bà không cần nghĩ cách hỏi dò thân phận của tôi, bà biết thân phận tôi đối với bà đối với tôi đều không có lợi.” Đường Minh Hạo nghĩ đến chuyện ông cụ Nguyễn muốn đưa em gái đi, nếu để ông cụ Nguyễn và bà cụ Nguyễn biết thân phận của cậu, bọn họ vì leo lên Quỷ Vực Chi Thành, có phải cũng sẽ đưa cậu đi không?

Đường Minh Hạo cảm thấy nếu trước đó ông cụ Nguyễn và bà cụ Nguyễn cũng biết tồn tại của mình, có thể cũng sẽ giống như đối phó em gái mà đối đãi với cậu, dẫu sao ông cụ Nguyễn và bà cụ Nguyễn muốn cho tới bây giờ không phải người thân, bọn họ muốn chính là lợi ích.

Nặng cháu trai, nặng cháu gái, ông cụ Nguyễn và bà cụ Nguyễn khẳng định càng muốn công chúa Quỷ Vực Chi Thành sinh cháu cho.

Cố Ngũ nghe lời của Đường Minh Hạo, tự nhiên biết tâm tư của Đường Minh Hạo, sắc mặt Cố Ngũ không khỏi trầm xuống, lạnh lùng quét bà cụ Nguyễn một cái.

Bà cụ Nguyễn sửng sốt, hiển nhiên không nghĩ tới Đường Minh Hạo sẽ trả lời như vậy, bà cụ Nguyễn nhìn Đường Minh Hạo, trong lòng hơi nổi nóng, đứa nhỏ này thật sự không biết lễ phép.

“Vậy vì sao cậu phải tới đây? Nhà họ Nguyễn chúng ta và Diêm Môn hình như không có lui tới gì.” Giờ khắc này giọng của bà cụ Nguyễn cũng thay đổi rõ ràng, trở nên nghiêm nghị, trở nên không kiên nhẫn, nếu không phải hơi cố kỵ Diêm Môn, bà thật sự muốn đuổi thằng nhóc này ra ngoài.

Giờ phút này ông cụ Nguyễn nằm ở trên giường, ông giả bộ bất tỉnh cho nên cuộc đối thoại trong phòng, ông dĩ nhiên nghe rõ ràng, nghe được đứa bé nói cậu là cậu chủ nhỏ của Diêm Môn, trong lòng ông cụ Nguyễn cũng cả kinh.

Lúc trước bảo vệ đi vào báo cáo cho bà cụ Nguyễn nói cậu chủ nhỏ này là tới tìm ông tính sổ, nhưng cho tới bây giờ ông chưa từng đắc tội Diêm Môn.
 
Chương 2643


Chương 2643

Đứa trẻ này không phải là làm sai rồi chứ?

Ông cụ Nguyễn rất muốn hỏi mấy câu, nhưng bây giờ ông phải giả bộ bất tỉnh, không thể đứng lên, cho nên chỉ có thể nhịn.

“Tôi nghe nói ông cụ Nguyễn ngất xỉu, cho nên tôi tới xem một chút.” Đường Minh Hạo không nhìn bà cụ Nguyễn nữa mà đi tới trước giường bệnh của ông cụ Nguyễn, hoàn toàn là dáng vẻ quen thuộc, giống như nhà thằng nhóc vậy.

Chân mày của bà cụ Nguyễn hơi nhíu lại, trong lòng lại không kiên nhẫn, bà thật muốn đuổi đứa trẻ này đi, nhưng đối phương chỉ là một đứa trẻ, nếu bà biểu hiện quá mức, sợ là sẽ không tốt lắm, hơn nữa chẳng qua là một đứa bé cũng không có gì phải lo lắng.

Bà cụ Nguyễn còn nghĩ từ trong miệng Đường Minh Hạo đào ra được điều gì, cho nên bà cụ Nguyễn không ngăn trở Đường Minh Hạo.

Giờ phút này ông cụ Nguyễn muốn giả bộ bất tỉnh, dĩ nhiên không thể mở mắt ra, cho nên dĩ nhiên là không thấy được Đường Minh Hạo, ông cụ Nguyễn chẳng qua là cảm giác được có người đến gần bên cạnh giường bệnh.

“Là ai bảo cháu đến đây? Cháu là cậu chủ nhỏ của Diêm Môn, có phải là ai đó thuê hai người đến đây gây rối hay không? Cháu nói cho ta biết là ai thuê hai người?” Bà cụ Nguyễn nghĩ đến nhà họ Nguyễn từ trước đến nay chưa từng qua lại với Diêm Môn, do đó người của Diêm Môn không thể nào tìm đến tận cửa nhà họ được.

Vì thế bà cụ Nguyễn đoán có phải là ai đó thuê họ đến đây hay không.

“Bà đoán xem…” Đường Minh Hạo đảo mắt liếc nhìn bà cụ Nguyễn, cười vô cùng xán lạn.

Cố Ngũ suýt thì cười thành tiếng, cậu chủ nhỏ à, chúng ta đến đây để làm chuyện nghiêm túc, cậu đừng có nghịch ngợm như vậy có được hay không?

“Có phải Tô Khiết thuê các người không?” Bà cụ Nguyễn nghe thấy câu trả lời của Đường Minh Hạo bèn cảm thấy mình đã đoán đúng. Phản ứng đầu tiên của bà ta là nghĩ đến Tô Khiết, có phải là Tô Khiết thuê mấy người này đến đây gây rối nhà họ hay không?

Dù sao trước đó họ cũng đã đồng ý kết thông gia với Quỷ Vực Chi Thành, Tô Khiết vẫn luôn dây dưa không dứt với Nguyễn Hạo thần, chắc chắn là rất hận nhà họ, do đó cũng rất có khả năng thuê người của Diêm Môn đến để làm phiền nhà họ.

Ánh mắt của Đường Minh Hạo lập tức tối đi, thằng nhóc nở nụ cười lạnh lùng. Bản thân ông bà cụ Nguyễn đã làm ra rất nhiều chuyện không đứng đắn nên cho rằng ai cũng như mình ư?

Mẹ cậu thèm vào làm vậy!

Trước kia, ông bà cụ Nguyễn không chỉ một lần sỉ nhục, hãm hại mẹ. Mẹ vì ba mà không so đo với hai người họ. Nếu mẹ thật sự muốn đối phó với họ, mẹ sẽ tự mình ra tay. Với năng lực của mẹ, một mình mẹ là đủ, không cần phải thuê bất cứ người nào khác cả.

Ông bà cụ Nguyễn thật sự quá khinh thường mẹ rồi!

“Bà sai rồi! Không ai mời tôi cả, bà cảm thấy ai có đủ khả năng để ép tôi phải đích thân đến đây chứ? Tôi chính là cam tâm tình nguyện.” Trước đây Đường Minh Hạo đã cố tình cải trang để không lộ thân phận, đương nhiên khi đó thằng nhóc sẽ không nói bất cứ lời nào quá đáng. Hơn nữa, lời này của thằng nhóc là thật, không ai thuê nó cả, nó tự mình muốn đến đây.

Bà cụ Nguyễn nghe thấy Đường Minh Hạo nói vậy thì lập tức nổi giận, ánh mắt bà ta nhìn Đường Minh Hạo cũng lộ rõ vẻ tức giận: “Được rồi, cháu muốn làm loạn thì đi chỗ khác mà làm loạn. Chỗ này là bệnh viện, là phòng bệnh, đừng gây rối, để bệnh nhân còn nghỉ ngơi.”

Bà cụ Nguyễn cố đè nén cơn tức giận trong lòng, cuối cùng vẫn không nhịn được bắt đầu đuổi người. Đứa trẻ này vừa nhìn đã biết là bướng bỉnh, nghịch ngợm, những đứa trẻ như vậy luôn khiến người ta nhức đầu. Bà ta thật sự không thích, thậm chí là rất ghét những đứa trẻ như thế này.
 
Chương 2644


Chương 2644

Mọi người thường nói huyết thống là một thứ rất kỳ diệu. Những người có quan hệ huyết thống với nhau, cho dù là không quen biết nhau nhưng vẫn luôn có một cảm giác gần gũi, thân thiết rất tự nhiên. Thế nhưng loại chuyện như thế này dường như lại không phát huy bất cứ tác dụng nào trên người bà cụ Nguyễn.

Bà cụ Nguyễn nhìn thấy Đường Minh Hạo nhưng lại không có chút cảm giác thân thiết nào, ngược lại còn sinh ra tâm lý chán ghét.

Lúc này, ông cụ Nguyễn đang nằm trên giường, hai mắt khép chặt, không nhìn thấy Đường Minh Hạo, nhưng khi nghe những lời thằng nhóc nói, ông ta cũng không thích, cũng thấy rất phản cảm, cũng hận không thể đuổi thằng nhóc ra khỏi đây.

Ông ta giả vờ ngất xỉu lâu như vậy quả thật cũng rất mệt. Thằng nhóc này lại còn ở đây làm loạn khiến ông ta đau hết cả đầu.

“Cháu muốn xem xem ông cụ Nguyễn rốt cuộc bị làm sao? Cháu xem xong thì sẽ rời đi, không cần bà phải đuổi.” Đường Minh Hạo đương nhiên cũng không muốn rời đi dễ dàng như vậy. Đối với thái độ của bà cụ Nguyễn dành cho mình, Đường Minh Hạo cũng không quá để tâm, bởi vì thằng nhóc hoàn toàn không ôm bất cứ hi vọng nào với bà cụ Nguyễn cả.

“Đứa trẻ này, người bệnh thì có gì hay ho mà xem chứ. Hơn nữa, nhà họ Nguyễn chúng tôi và Diêm Môn các người cũng không có bất cứ quan hệ nào cả, cháu đừng có ở đây mà làm loạn.” Bà cụ Nguyễn chỉ cảm thấy cơn tức trong ngực mình đang không ngừng tăng lên, đầu cũng bắt đầu đau, nếu không phải vì Đường Minh Hạo chỉ là một đứa trẻ thì bà ta đã gọi bảo vệ đến tống cổ nó ra ngoài rồi.

“Bà đừng hung dữ như vậy có được không? Cháu còn chưa làm gì cả mà, bà hung dữ như thế để làm gì?” Đường Minh Hạo lại nhìn bà cụ Nguyễn lần nữa, giọng nói đột nhiên lộ ra vẻ tủi thân.

Dù sao thằng nhóc cũng chỉ là một đứa trẻ, bộ dạng lúc này của thằng nhóc khiến mọi người thật sự mủi lòng. Hơn nữa ban nãy mặc dù bà cụ Nguyễn đã kiểm soát tâm trạng nhưng giọng nói quả thật rất hung dữ.

“Bà cụ Nguyễn, cậu chủ nhỏ của Diêm Môn chúng tôi không phải là người mà ai muốn hung dữ cũng được đâu.” Cố Ngũ quả đúng là một người bảo vệ chủ tiêu chuẩn, vừa thấy bộ dạng tủi thân của cậu chủ nhà mình, anh ta bèn tức giận. Cố Ngũ cũng không quan tâm là cậu chủ đang tủi thân thật hay chỉ là giả bộ.

“Vậy cậu đưa cậu chủ nhỏ của Diêm Môn các người về đi, các người ở đây làm loạn, quấy rối việc nghỉ ngơi của người bệnh.” Bà cụ Nguyễn bị Đường Minh Hạo chọc tức, lúc này khi nghe thấy Cố Ngũ nói như vậy thì càng không khống chế được lửa giận trong lòng.

Đương nhiên bà cụ Nguyễn cũng ý thức được thái độ quá quắt của mình, gương mặt lập tức lộ ra biểu cảm đau khổ: “Ông cụ nhà tôi đến giờ vẫn hôn mê chưa tỉnh, tôi có thể mời các người ra khỏi đây để ông ấy được yên tĩnh nghỉ ngơi hay không?”

Nếu nói về diễn cảnh đau khổ, khóc lóc, bà cụ Nguyễn số một thì không ai dám nhận mình số hai.

Đúng lúc này bác sỹ đi vào phòng bệnh, nhìn thấy cảnh tượng trước mặt, bác sỹ cũng sững sờ.

Đôi mắt sắc bén của Đường Minh Hạo phản ứng rất nhanh, vừa liếc mắt một cái đã nhìn thấy bác sỹ. Đường Minh Hạo nhìn bác sỹ, nghiêm túc hỏi: “Bác sỹ, ông cụ Nguyễn rốt cuộc bị làm sao?”

Bác sỹ vốn đang sửng sốt, nghe thấy câu hỏi của Đường Minh Hạo và nhìn thấy vẻ mặt nặng nề của Đường Minh Hạo thì cho rằng Đường Minh Hạo đang lo lắng cho tình hình sức khỏe của ông cụ Nguyễn nên theo bản năng trả lời: “Ban nãy tôi đã xem kỹ kết quả kiểm tra của ông cụ Nguyễn, từ đó có thể thấy, sức khỏe của ông cụ Nguyễn hoàn toàn không có vấn đề gì cả.”

Bác sỹ cũng là một người rất thẳng tính, không biết vòng vo tam quốc, hơn nữa anh ta cũng không phải là người bác sỹ lúc trước bà cụ Nguyễn đã cố ý dặn dò mà chỉ là một bác sỹ mới vừa nhận ca. Hơn nữa bác sỹ này trả lời rất nhanh, bà cụ Nguyễn muốn ngăn cản cũng không kịp.

Nghe thấy câu trả lời của bác sỹ, trái tim bà cụ Nguyễn lập tức trùng xuống. Bác sỹ này rốt cuộc là như thế nào? Không phải lúc trước bà ta đã dặn không được để bất cứ ai tiết lộ tình trạng sức khỏe của ông cụ Nguyễn rồi ư?
 
Chương 2645


Chương 2645

“Sức khỏe không có vấn đề gì cả? Thế vì sao cứ hôn mê mãi chưa tỉnh?” Đường Minh Hạo vốn đã biết ông cụ Nguyễn giả bệnh nên mới cố ý hỏi bác sỹ câu này.

“Về chuyện này, tôi cũng không rõ lắm. Với tình trạng sức khỏe hiện giờ của ông cụ Nguyễn, theo lý mà nói hẳn là không…” Bác sỹ này quả là một người thẳng tính, không biết vòng vo là gì cả, câu trả lời này của anh ta đã quá thẳng thừng.

“Có thể là bị tăng xông, cũng có thể là chịu kích động quá lớn khiến cơ thể nhất thời không chịu nổi.” Bà Nguyễn sợ bác sỹ tiếp tục để lộ nhiều chuyện hơn thì liên tục ngắt lời anh ta.

Lời này của bà cụ Nguyễn suýt thì nói hẳn ra ông cụ Nguyễn bị ngất xỉu là do bị cậu ba Nguyễn kích động.

“Bà cụ Nguyễn, ông cụ Nguyễn không hề bị tăng xông…” Bác sỹ nghe thấy bà cụ Nguyễn nói vậy thì không khỏi nhíu mày, sau đó vô cùng nghiêm túc chỉnh lại câu nói của bà cụ Nguyễn.

“Ông nhà tôi vào viện cũng đã hai tiếng, đến giờ vẫn hôn mê chưa tỉnh. Bác sỹ các người không tìm cách cứu ông ấy mà lại ở đây nói sức khỏe của ông nhà tôi hoàn toàn bình thường. Nếu ông nhà tôi không sao thì vì sao đến giờ vẫn hôn mê chưa tỉnh? Các người rốt cuộc có ý gì?” Bà cụ Nguyễn nhìn bác sỹ, ánh mắt của bà ta lúc này vô cùng sắc bén. Bác sỹ này quả thật quá nhiều chuyện, hơn nữa còn không có năng lực quan sát.

Bác sỹ rõ ràng không ngờ bà cụ Nguyễn lại đột nhiên nổi giận, chốc lát hoàn toàn sửng sốt. Anh ta chỉ muốn giải thích rõ ràng với bà cụ Nguyễn mà thôi, tại sao bà ta lại nổi giận chứ?

Anh ta vừa nói sai gì ư?

Phóng viên thấy bà cụ Nguyễn đột nhiên nổi giận thì cũng cảm thấy rất kỳ lạ. Dù sao bà cụ Nguyễn vẫn luôn chú ý hình tượng ở bên ngoài, rất ít khi có bộ dạng giống như lúc này.

Bà cụ Nguyễn cũng ý thức được ban nãy mình đã mất kiểm soát, vội vàng nói: “Tôi quá lo lắng cho ông nhà mình nên mới vậy. Ông nhà tôi hôn mê lâu như vậy mà vẫn chưa tỉnh lại, mong rằng đừng xảy ra chuyện gì.”

Lúc này, bà cụ Nguyễn trưng ra vẻ mặt nặng nề, bộ dạng khổ sở sắp đứng không vững, nhờ vậy mà lại lần nữa che đậy được chuyện nổi giận ban nãy của mình.

Lúc này, bà cụ Nguyễn chỉ suy nghĩ đến việc làm sao để che đậy thái độ thất lễ ban nãy nên không chú ý đến phía sau mình, Đường Minh Hạo đã đi tới trước mặt ông cụ Nguyễn.

Phóng viên trong phòng bệnh lúc này cũng dồn hết sự chú ý lên người bà cụ Nguyễn, hoàn toàn không để ý đến Đường Minh Hạo. Dù sao Đường Minh Hạo cũng chỉ là một đứa trẻ thấp bé, bị mấy người che khuất là khó có thể nhìn thấy.

“Bà cụ Nguyễn, bà cũng đừng đau lòng quá, ông cụ Nguyễn, ông ấy…” Bác sỹ hoàn hồn, lại tiếp tục an ủi bà cụ Nguyễn mấy câu.

“Nếu ông nhà tôi xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn thì tôi biết phải làm sao?” Bà cụ Nguyễn sợ bác sỹ lại tiết lộ thêm về tình hình sức khỏe của ông cụ Nguyễn nên lại tiếp tục ngắt lời anh ta.

Bà cụ Nguyễn có thể đề phòng được bác sỹ, nhưng lại không đề phòng nổi Đường Minh Hạo. Đường Minh Hạo ở phía sau đột nhiên kinh ngạc thốt lên: “Ôi, chuyện gì thế này?”

Tiếng hét của Đường Minh Hạo đột nhiên cao hơn mấy phần, hơn nữa trong giọng nói còn mang theo tia kinh ngạc và khó tin, chốc lát đã thu hút sự chú ý của tất cả mọi người.

Bà cụ Nguyễn vốn đang “biểu diễn” đột nhiên nghe thấy tiếng hét kinh ngạc của Đường Minh Hạo thì theo bản năng nhíu mày, biểu cảm lộ rõ vẻ khó chịu, mất kiên nhẫn. Đứa trẻ này sao lại khiến người ta chán ghét như vậy cơ chứ, chỉ biết gây thêm phiền phức ở đây.

Nhưng bà cụ Nguyễn cũng không để bụng chuyện đó, dù sao cũng chỉ là một đứa trẻ, cùng lắm là làm loạn quá mà thôi, cũng không thể gây ra chuyện lớn gì được.

Thế nhưng bà cụ Nguyễn vẫn quay người lại, nhìn Đường Minh Hạo, bà ta muốn nhìn xem thằng nhóc nghịch ngợm này rốt cuộc lại làm loạn cái gì!
 
Chương 2646


Chương 2646

Chỉ là sau khi bà cụ Nguyễn quay người lại và nhìn thấy chuyện xảy ra, sắc mặt của bà ta lập tức thay đổi, hai mắt cũng trợn tròn cả lên, nhất thời quá kinh ngạc, suýt nữa thì không nhịn được hét toáng lên.

Bà ta trừng mắt nhìn chằm chằm Đường Minh Hạo, lúc này bà ta thật sự hận không thể bóp ch3t thằng nhóc, đứa trẻ nghịch ngợm này rốt cuộc đến từ đâu thế? Sao nó có thể? Sao có thể?!

Lúc này, Đường Minh Hạo mở to đôi mắt tròn xoe, hai màu đen trắng rõ ràng của mình ra, vô tội nhìn bà cụ Nguyễn: “Cháu thấy miệng ông ấy bẩn quá nên muốn lau giúp ông ấy mà thôi.”

Khi Đường Minh Hạo nói những lời này, tay cũng tự giác giơ chiếc khăn giấy ướt lên trước mặt bà cụ Nguyễn, đương nhiên cũng để các phóng viên có thể nhìn thấy: “Bà xem, bẩn lắm luôn, cháu vừa mới lau nhẹ mà khăn ướt đã đen xì rồi.”

Vẻ mặt của Đường Minh Hạo lúc này rất vô tội, vô tội đến nỗi khiến người khác không nhẫn tâm nghi ngờ.

Sau đó, Đường Minh Hạo lại chỉ vào ông cụ Nguyễn nằm trên giường bệnh, giọng nói đầy tự hào: “Bà xem, cháu lau giúp ông ấy như vậy, miệng của ông ấy cũng sạch hơn rất nhiều.”

Lúc này, miệng của ông cụ Nguyễn đã bị Đường Minh Hạo lau mất một bên, không còn bầm đen như trước đó mà hoàn toàn khôi phục lại màu sắc bình thường.

Cố Ngũ nhịn không được khẽ giật khóe môi. Bộ dạng giả vờ vô tội của cậu chủ nhà nhỏ mình đúng là không ai bì nổi. Anh ta biết rõ cậu chủ nhỏ đang cố ý, hơn nữa cậu chủ nhỏ cũng đã mưu tính trước nên mới chuẩn bị sẵn khăn giấy ướt.Đọc tại Truyenone.vn để ủng hộ chúng mình ra chương mới nhe

Vả lại khi đến gần Đường Minh Hạo, Cố Ngũ mơ hồ ngửi thấy một mùi rất đặc biệt nên anh ta chắc chắn, cậu chủ nhỏ nhất định đã thêm thuốc nước đặc biệt vào khăn ướt. Loại thuốc nước này còn mạnh hơn nhiều so với những loại nước tẩy trang thông thường.

Dùng loại thuốc nước này để lau, bảo đảm có thể lau hết mọi thứ trên mặt, do đó ban nãy cậu chủ nhỏ nói chỉ lau nhẹ, chắc chắn là nói thật.

Không thể không nói, cậu chủ nhỏ suy nghĩ quá chu đáo, trước tiên cố ý chọc tức bà cụ Nguyễn, để bà ta mất kiểm soát, sau đó lại lợi dụng ưu thế nhỏ bé của dáng người, đến gần giường bệnh của ông cụ Nguyễn mà không một ai phát hiện. Trước đó còn chuẩn bị sẵn thuốc nước, vừa ra tay đã thành công lau sạch lớp hóa trang trên miệng ông cụ Nguyễn.

Ông cụ Nguyễn lúc này vẫn đang nằm trên giường bệnh, tiếp tục “ngất”, dù sao bây giờ mà ông ta tỉnh lại thì cũng không hợp lý lắm.

Tất cả phóng viên đều sững sờ, nhất thời vẫn chưa phản ứng trở lại, chuyện này rốt cuộc là như thế nào?

Bà cụ Nguyễn đương nhiên là người hiểu rõ chuyện gì đang xảy ra nhất. Lúc này, sắc mặt của bà ta đã trở nên vô cùng khó coi, lồ ng ngực cũng không ngừng phập phồng, rõ ràng là đang rất tức giận. Nếu không phải hiện giờ có quá nhiều phóng viên đang ở đây, nói không chừng bà ta sẽ làm ra chuyện gì đó.

“Vì sao mọi người lại nhìn cháu? Cháu chỉ thấy miệng ông ấy quá bẩn nên lau giúp ông ấy mà thôi.” Đường Minh Hạo khẽ chớp đôi mắt to tròn, rồi lại tiếp tục chớp, vẻ mặt càng vô tội hơn.

“Mọi người nhìn xem có phải mặt ông ấy cũng bẩn hay không? Có cần cháu lau mặt cho ông ấy không?” Đường Minh Hạo thấy mọi người vẫn chưa phản ứng trở lại thì tiếp tục cầm khăn ướt định lau mặt giúp ông cụ Nguyễn.

“Cháu định làm gì?” Bà cụ Nguyễn nhìn thấy động tác của Đường Minh Hạo thì không khỏi nheo mắt lại. Ngay sau đó, bà ta quét ánh mắt hung dữ về phía Đường Minh Hạo. Giờ phút này bà ta thật sự muốn bóp ch3t đứa trẻ đáng chết này mà!

“Lau sạch mặt cho ông ấy! Miệng và mặt ông ấy bẩn quá, ông ấy cứ hôn mê mãi không tỉnh có lẽ là vì miệng và mặt quá bẩn. Cháu lau sạch giúp ông ấy, nói không chừng ông ấy có thể tỉnh lại đó!” Đường Minh Hạo mở to đôi mắt hai màu đen trắng rõ ràng, lúc này thằng nhóc hoàn toàn có bộ dạng đơn thuần và ngây ngô của một đứa trẻ.

 
 
Chương 2647


Chương 2647

“Không cần đâu, cháu có thể đi được rồi.” Bà cụ Nguyễn âm thầm hít thở, cố hết sức để bản thân bình tĩnh lại. Hiện giờ ở đây có quá nhiều phóng viên, bà ta đương nhiên không thể làm gì đứa trẻ này, huống hồ nó còn là cậu chủ nhỏ của Diêm Môn, bà ta cũng không dám đắc tội với Diêm Môn.

Do đó, cách duy nhất hiện giờ chính là phải mau chóng đuổi đứa trẻ này đi.

“Cháu không lừa bà, cháu nói thật đó. Bà nhìn màu da cổ và mặt ông ấy đi, hoàn toàn khác nhau, chắc chắn là vì miệng ông ấy quá bẩn ảnh hưởng đến hô hấp, sau đó mới khiến cổ biến thành màu đỏ.” Đường Minh Hạo đương nhiên không thể rời khỏi dễ dàng như vậy. Hôm nay thằng nhóc đến đây là để báo thù cho mẹ với em gái và trút giận giúp ba.

Vì thế ít nhất thằng nhóc phải vạch trần được lớp ngụy trang của ông cụ Nguyễn.

Tất cả phóng viên có mặt ở phòng bệnh sau khi nghe thấy lời này của Đường Minh Hạo thì đồng loạt nhìn về phía ông cụ Nguyễn, chính xác mà nói là đang quan sát da mặt và da cổ của ông cụ Nguyễn.

Trước đó, da mặt và cổ của ông cụ Nguyễn không cùng màu, nhưng cũng không quá rõ ràng, hơn nữa da cổ và da mặt khác nhau cũng là chuyện bình thường nên trước đó mọi người mới không chú ý đến sự khác biệt nhỏ bé này.

Thế nhưng hiện giờ, sự khác biệt ở da cổ và da mặt của ông cụ Nguyễn quá rõ ràng, bởi vì da cổ của ông ta lúc này rất đỏ. Đương nhiên không phải đỏ vì hít thở không thông như lời Đường Minh Hạo nói mà là vì bị Đường Minh Hạo chọc tức.

Lúc này, ông cụ Nguyễn nằm trên giường quả thật đã bị Đường Minh Hạo chọc tức, hơn nữa hiện giờ ông ta tỉnh không được mà giả vờ ngất cũng không xong, quả thật quá khó chịu.

Bà cụ Nguyễn đương nhiên cũng nhìn thấy sự khác nhau ở da mặt và da cổ của ông cụ Nguyễn nên sắc mặt của bà ta lúc này cũng trở nên vô cùng khó coi.

“Cháu có thể ra ngoài rồi, các người cũng ra ngoài hết đi, người bệnh cần nghỉ ngơi.”

Bà cụ Nguyễn biết nếu cứ tiếp tục như vậy thì mọi chuyện sẽ bị bại lộ. Mặc dù tình hình hiện giờ đã dấy lên nghi ngờ của mọi người, nhưng dù sao mọi người cũng chỉ mới nghi ngờ, hoàn toàn không có chứng cứ xác thực, do đó bà cụ Nguyễn muốn đuổi tất cả phóng viên ra ngoài trước khi mọi chuyện bị lộ tẩy.

Tất cả là vì đứa trẻ đáng chết này! Đứa trẻ này thật sự là một con yêu tinh hại người mà! Quá đáng ghét! Quá khó ưa!!

Lúc này bà cụ Nguyễn thật sự muốn túm Đường Minh Hạo ném ra ngoài, nhưng bà ta siết chặt tay rồi lại thả ra, bà ta không thể mất kiểm soát, tuyệt đối không thể lại mất kiểm soát nữa.

“Ha, mặt của ông cụ Nguyễn sao lại bẩn thành như vậy cơ chứ?” Đường Minh Hạo biết bà cụ Nguyễn không dám chạm vào người mình cho nên thằng nhóc mới quang minh chính đại đứng trước giường bệnh ông cụ Nguyễn, không hề có ý định rời đi.

Đường Minh Hạo không chỉ không có ý định rời đi mà còn cố ý nhấn mạnh mặt ông cụ Nguyễn bẩn một lần nữa.

Lúc này, khi Đường Minh Hạo nói câu này, thằng nhóc còn nháy mắt ra hiệu với Cố Ngũ.

“Cậu chủ nhỏ, mặt của ông cụ Nguyễn không phải bẩn mà là bị người ta vẽ thành như vậy.” Cố Ngũ nhận ám hiệu của cậu chủ nhỏ nhà mình, lập tức hiểu ý, phối hợp với Đường Minh Hạo.

Cố Ngũ không sợ ông bà cụ Nguyễn, cũng không có gì phải kiêng dè, nên cứ như vậy nói thẳng sự thật.

Bà cụ Nguyễn nghe thấy lời này của Cố Ngũ, sắc mặt lập tức tối đến cực điểm, sau đó lại trừng mắt, hung hăng nhìn Cố Ngũ. Xem ra những người này đang cố ý khiêu khích, gây khó dễ cho họ.

Trước đó tất cả phóng viên thật ra đã hơi nghi ngờ, dù sao khi Đường Minh Hạo lau sạch vết bầm đen trên miệng ông cụ Nguyễn, da mặt tái nhợt và da cổ của ông ta quả thật có sự khác biệt quá lớn, vừa nhìn đã biết ngay có vấn đề, chỉ có điều ban nãy mọi người đều không nói ra mà thôi.

Mà thái độ hấp tấp, vội vàng đuổi người của bà cụ Nguyễn cũng khiến các phóng viên nghi ngờ trong chuyện này nhất định có vấn đề.
 
Chương 2648-2649


Chương 2648

Lúc này, khi nghe thấy Cố Ngũ nói như vậy, tất cả phóng viên có mặt ở phòng bệnh không hề ngạc nhiên, cũng không hề bất ngờ, bởi vì chuyện này có lẽ đã rất rõ ràng rồi.

“Ôi, người tốt sao lại có thể vẽ thành bộ dạng như vậy cơ chứ?” Đường Minh Hạo lại kinh ngạc lên tiếng, giọng nói lần này của thằng nhóc rõ ràng khoa trương hơn một chút.

Đường Minh Hạo liếc mắt nhìn mặt của ông cụ Nguyễn, sau đó lắc đầu: “Cái này vẽ gì thế? Trang điểm cho người chết ư?”

Sau khi nghe thấy lời này của Đường Minh Hạo, toàn bộ phóng viên có mặt ở phòng bệnh đều đồng loạt sửng sốt, trang điểm người chết ư? Cậu chủ nhỏ của Diêm Môn thật dám nói mà! Nhưng vẽ cho ông cụ Nguyễn thành ra như vậy, thật sự rất giống trang điểm cho người chết.

Bà cụ Nguyễn tức đến nỗi cả người phát run, suýt nữa đứng không vững, té ngã, may mà bảo vệ ở bên cạnh kịp thời đỡ bà ta.

Đường Minh Hạo liếc nhìn bà cụ Nguyễn, sau đó lại nhìn ông cụ Nguyễn rồi liên tục lắc đầu: “Là ai thất đức thế không biết? Ông cụ Nguyễn còn chưa chết sao có thể trang điểm cho ông ấy trông như người chết thế này? Như này chẳng phải là đang trù ẻo ông ấy ư? Người trang điểm cho ông cụ Nguyễn quả thật quá thất đức, quá độc ác!”

Khi nói câu này, vẻ mặt của Đường Minh Hạo rất vô tội. Nhưng lời của thằng nhóc nói cũng không sai, ông cụ Nguyễn vẫn còn sống, nhưng lại trang điểm giống như người chết, quả thật không phải là điềm tốt.

Bà cụ Nguyễn nhất thời tức đến nỗi mặt mũi tái xanh, tay không kiểm soát được run rẩy, cả người rõ ràng cũng hơi lung lay, nhìn bộ dạng giống như sắp ngất.

“Bà cụ Nguyễn, bà có biết là ai trang điểm cho ông cụ Nguyễn thành bộ dạng người chết như thế này không? Người này thất đức thật đấy! Bà nhất định không được bỏ qua cho hắn!” Đường Minh Hạo lại giống như hoàn toàn không nhìn thấy bộ dạng tức giận của bà cụ Nguyễn, thằng nhóc lại thản nhiên bổ sung thêm một câu.

Đường Minh Hạo đương nhiên đã biết rõ còn cố ý hỏi, nhất định không phải là ông cụ Nguyễn tự trang điểm cho mình rồi. Một người đàn ông sao có thể trang điểm được tinh tế và hoàn hảo như vậy cơ chứ! Hơn nữa chuyện ông cụ Nguyễn giả vờ ngất chắc chắn không thể để người ngoài biết cho nên người trang điểm cho ông cụ Nguyễn chắc chắn là bà cụ Nguyễn rồi.

“Cháu? Cháu…” Lúc này, bà cụ Nguyễn đã tức đến nỗi mặt mày trắng nhợt, mặt bà ta là trắng thật chứ không phải là vẽ. Giờ phút này bà ta thật sự muốn gi3t chết đứa trẻ trước mặt này!

“Bà cụ Nguyễn, bây giờ bà chắc chắn cũng muốn tìm ra người đã trang điểm thành người chết cho ông cụ Nguyễn, rồi dạy cho người đó một bài học đúng không? Bà cụ Nguyễn, bà đừng lo, cháu có thể giúp bà tìm ra người đó.” Đường Minh Hạo chớp mắt nhìn bà cụ Nguyễn, ánh mắt vẫn tỏ vẻ vô tội như cũ.

Cố Ngũ nhìn cậu chủ nhỏ nhà mình, lúc này anh ta đã hoàn toàn sững sờ. Anh ta biết cậu chủ nhà mình rất lợi hại, nhưng anh ta không ngờ cậu chủ nhỏ lại lợi hại đến mức chỉ vài câu ngắn gọn đã khiến bà cụ Nguyễn tức sôi máu!

Cố Ngũ nghĩ đến những chuyện cậu chủ nhỏ làm cho mình lúc trước, đột nhiên ý thức được cậu chủ nhỏ đã đối xử với mình quá tốt, quá nhân từ.

Hôm nay, anh ta mới chính thức được nhìn thấy sức chiến đấu thật sự của cậu chủ nhỏ, cậu chủ nhỏ tuyệt đối có khả năng làm người ta tức đến chết!!

“Tôi không cần cháu giúp, tôi chỉ cần cháu đừng làm loạn ở đây nữa là được.” Bình thường bà cụ Nguyễn có thể sẽ nhẫn nại, nhưng lúc này bà ta lại cảm thấy sự kiên nhẫn của mình đã tới giới hạn, sắp sụp đổ đến nơi rồi!

“Như thế sao được chứ! Từ trước đến này Diêm Môn chúng cháu luôn thích làm việc thiện và thấy chướng mắt với những chuyện bất công. Hiện giờ ông cụ Nguyễn xảy ra chuyện, cháu nhất định phải giúp hai người điều tra rõ ràng. Đến bây giờ, ông cụ Nguyễn vẫn hôn mê chưa tỉnh, nói không chừng là có liên quan đến người trang điểm kia. Nói không chừng là có người muốn đầu độc ông cụ Nguyễn nên nhất định phải tìm cho ra tên hung thủ đó!” Cái miệng nhỏ của Đường Minh Hạo mấp máy liên tục, tốc độ nói chuyện vô cùng nhanh nhưng ý biểu đạt lại vô cùng rõ ràng, tư duy cũng rất rành mạch.

Chương 2649

Nguồn thiếu chương, mong độc giả thông cảm
 
Chương 2650


Chương 2650

“Bà cụ Nguyễn, hiện giờ cháu đang giúp bà, giúp bà điều tra rõ hung thủ hại ông cụ Nguyễn thành ra như vậy nên xin bà hãy trả lời câu hỏi của cháu.” Đường Minh Hạo rất thông minh, đương nhiên hiểu rõ ý đồ của bà cụ Nguyễn.

Lúc này, nghe thấy bà cụ Nguyễn lại nghĩ chuyện này có liên quan đến mẹ mình, hai mắt Đường Minh Hạo lập tức trầm xuống, giọng nói cũng lạnh lẽo hơn vài phần.

“Cháu có quyền gì nhúng tay vào chuyện nhà họ Nguyễn chúng tôi? Diêm Môn các người đang muốn ỷ mạnh hiếp yếu ư?” Bà cụ Nguyễn tức đến nỗi âm thầm cắn chặt răng, bà ta thật không ngờ mình lại nói không lại một đứa trẻ.

Đứa trẻ này quá bướng bỉnh, càn quấy!

Một đứa trẻ sao có thể lợi hại như vậy được cơ chứ?

Chắc chắn là có người lớn xúi giục!

Chỉ là, rốt cuộc ai là người sai thằng nhóc đến đây làm loạn? Chẳng lẽ thật sự là Tô Khiết?!

Nếu thật sự là Tô Khiết xúi đứa trẻ này đến đây làm loạn, vậy thì bà ta có thể viện cớ đó để phản kích.

Do đó, hiện giờ quan trọng nhất là phải moi được chân tướng từ miệng đứa trẻ này, chỉ cần đứa trẻ này có liên quan đến Tô Khiết, vậy thì chuyện này cũng dễ giải quyết hơn rồi!

Bà ta không tin mình đấu không lại một đứa trẻ, chỉ cần đứa trẻ này để lộ một chút manh mối, bà ta có thể hoàn toàn phản kích.

“Cháu quen biết Tô Khiết đúng không? Cháu và Tô Khiết rốt cuộc có quan hệ gì?” Dù sao bà cụ Nguyễn cũng là một con cáo già gian xảo, một khi để bà ta phản ứng trở lại, bà ta chắc chắn sẽ vô cùng lợi hại.

Lúc trước, bà ta đã đánh giá quá thấp Đường Minh Hạo bởi vì Đường Minh Hạo chỉ là một đứa trẻ nên không có phòng bị, mới để nó nắm được thời cơ áp đảo bà ta.

Câu hỏi này của bà cụ Nguyễn vừa nhanh vừa gấp, không để Đường Minh Hạo có bất kỳ cơ hội né tránh, hơn nữa bà ta vẫn luôn nhìn chằm chằm Đường Minh Hạo, quan sát biểu cảm trên mặt thằng nhóc, chỉ cần nó có bất kỳ phản ứng khác thường nào, bà ta hoàn toàn có thể nhận ra.

Đến lúc đó, bà ta có thể xác định đứa trẻ này rốt cuộc có quan hệ với Tô Khiết hay không.

Cố Ngũ nghe thấy lời này của bà cụ Nguyễn thì không khỏi sửng sốt. Mặc dù cậu chủ nhỏ rất thông minh, phản ứng cũng rất nhanh, nhưng cậu chủ nhỏ không biết nói dối. Lúc này, bà cụ Nguyễn lại đột nhiên hỏi thẳng vấn đề như vậy, sợ là cậu chủ nhỏ sẽ bị lộ tẩy, bà cụ Nguyễn thật sự quá nham hiểm!!

Cố Ngũ nghe thấy lời này của bà cụ Nguyễn thì không khỏi sửng sốt. Mặc dù cậu chủ nhỏ rất thông minh, phản ứng cũng rất nhanh, nhưng cậu chủ nhỏ không biết nói dối. Lúc này, bà cụ Nguyễn lại đột nhiên hỏi thẳng vấn đề như vậy, sợ là cậu chủ nhỏ sẽ bị lộ tẩy, bà cụ Nguyễn thật sự quá nham hiểm!!

Không ngờ bà ta lại tính kế với cả một đứa nhỏ!

Mà những phóng viên có mặt ở đây nghe thấy câu này của bà cụ Nguyễn cũng đều nhìn về phía Đường Minh Hạo, muốn nghe xem cậu bé trả lời thế nào.

Sự xuất hiện của Đường Minh Hạo quả thực khá kỳ lạ, Diêm Môn chưa bao giờ thích lo chuyện bao đồng, Đường Minh Hạo nói cái gì mà thích bênh vực kẻ yếu thực sự không hợp lý cho lắm, hơn nữa lúc trước ở ngoài bệnh viện, rõ ràng Đường Minh Hạo đã nói là đến tìm ông cụ Nguyễn để tính sở.

Vậy nên chuyện này giống như có người chỉ điểm ở phía sau, vậy người này có phải Tô Khiết không?

Nếu là Tô Khiết, vậy chuyện này sẽ thú vị rồi.

Lòng Đường Minh Hạo lúc này sáng như gương, cậu bé chỉ nhìn lướt qua đã thấu mục đích của bà cụ Nguyễn, cậu biết rõ một khi để người khác biết Tô Khiết là mẹ cậu, lúc đó bà cụ Nguyễn chắc chắn sẽ châm dầu vào lửa, áp đặt mọi tội danh cho mẹ.

Đường Minh Hạo không cho phép chuyện này xảy ra.
 
Chương 2651


Chương 2651

Câu hỏi của bà cụ Nguyễn quá đột ngột, quá vội vàng, phản ứng đầu tiên của Đường Minh Hạo khi nghe câu này là hơi thảng thốt, nhưng cậu không giấu giếm. Mẹ từng nói nếu để lộ sơ hở mà lại che giấu, điều này đồng nghĩa với việc đang nói cho người khác mình đang có tật giật mình.

Vậy nên Đường Minh Hạo không cố gắng che đậy sự ngỡ ngàng của mình, cậu còn cố tình phóng đại sự ngỡ ngàng đó.

“Xem ra là bị tôi nói trúng rồi, cậu thật sự có quan hệ với Tô Khiết? Rốt cuộc Tô Khiết là gì của cậu?” Bà cụ Nguyễn nhìn thấy sự ngỡ ngàng trên mặt Đường Minh Hạo, bà ta không khỏi nở nụ cười, dù sao cũng chỉ là một đứa trẻ, bị bà ta lừa thì sẽ lộ tẩy thôi.

“Bà muốn cho tôi thân phận gì?” Đường Minh Hạo đột nhiên nở nụ cười, cậu bé nhìn bà cụ Nguyễn, chậm rãi nói từng chữ: “Thật ra bà không cần cưỡng ép gán thân phận cho tôi, vì tôi là người nhà họ Nguyễn, không, nên nói là trên người tôi chảy dòng máu của người nhà họ Nguyễn.”

Đường Minh Hạo không thích nói dối, cho dù trong trường hợp này, cho dù đối mặt với người như bà cụ Nguyễn, cậu cũng không thích nói dối, nhưng nếu bây giờ cậu không trả lời câu hỏi của bà ta, chắc chắn sẽ bị bà ta nói là chột dạ.

Khẳng định bà ta sẽ kéo mẹ vào chuyện này, sau đó làm ầm ĩ lên.

Đường Minh Hạo không cho phép chuyện này xảy ra, vậy nên cậu đã đưa ra một đáp án khác, hơn nữa điều cậu nói đều là thật, trên người cậu mang dòng máu của nhà họ Nguyễn.

Nếu không phải hôm nay ba cậu tổ chức buổi họp báo tuyên bố tách khỏi nhà họ Nguyễn thì cậu thật sự là người nhà họ Nguyễn.

Cố Ngũ sửng sốt, ánh mắt loé lên, đôi mắt nhìn Đường Minh Hạo dường như hơi bội phục, phản ứng của cậu chủ nhỏ quá nhanh, anh ta cho câu trả lời này điểm tuyệt đối.

Lúc này cậu chủ nhỏ đang nói thật, không hề dối trá, nhưng Cố Ngũ biết cậu chủ nhỏ nói lời này lúc này chắc chắn bà cụ Nguyễn sẽ không tin, đương nhiên những người khác đang có mặt cũng sẽ không tin, cho rằng cậu chủ nhỏ đang nói lung tung.

Nhưng cậu chủ nhỏ nhà anh không bao giờ nói lung tung.

“Thằng nhóc cậu đang nói linh tinh gì đấy? Sao cậu có thể là người nhà họ Nguyễn được? Rõ ràng cậu đang nguỵ biện, chắc chắn là Tô Khiết bảo cậu tới để cậu bào chữa cho cô ta.” Bà cụ Nguyễn không tin lời Đường Minh Hạo nói, một chữ cũng không tin, một dấu chấm câu cũng không tin.

Bà ta cảm thấy đứa trẻ này đang nói dối, chắc chắn là đang bao che cho Tô Khiết.

Phóng viên ngẩn ra, đều hơi kinh ngạc nhìn Đường Minh Hạo, nói thật họ cũng không tin lời cậu bé nói, nhưng khi nói những lời này, vẻ mặt cậu cực kỳ nghiêm túc, không giống như nói dối. Một đứa trẻ 5 tuổi nếu thật sự nói dối thì không thể có chuyện bao nhiêu người lớn ở đây nhìn không ra?

“Tôi không nói dối, những lời tôi vừa nói đều là thật, trên người tôi mang dòng máu nhà họ Nguyễn.” Đường Minh Hạo càng nghiêm túc hơn, sau đó cậu bé còn giơ đôi tay nhỏ bé của mình lên: “Tôi có thể đảm bảo, tôi có thể thề.”

Lúc này, lời nói và hành động của Đường Minh Hạo khiến người khác không thể nghi ngờ, dù sao cũng chỉ là một đứa trẻ 5 tuổi, hơn nữa cậu còn nói có thể bảo đảm, có thể thề, vậy thì chắc chắn là thật rồi.

Nhưng lượng thông tin trong câu này của Đường Minh Hạo quá lớn, khiến các phóng viên nhất thời không thể hoàn hồn.

Cậu nói trên người cậu chảy dòng máu của nhà họ Nguyễn, là người nhà họ Nguyễn, vậy ba cậu bé là ai?

Cậu ba Nguyễn sao?

Nhà họ Nguyễn dường như chỉ có cậu ba Nguyễn phù hợp làm ba đứa trẻ này.

Không thể là cậu hai sau này mới nhận về được, hình như năm nay cậu hai Nguyễn mới 18, 19 tuổi, không thể có con lớn thế này.
 
Chương 2652


Chương 2652

Đương nhiên cũng không thể là Nguyễn Bạc Vệ, ông ta tàn tật nhiều năm, sống một mình trong viện dưỡng lão. Bình thường Nguyễn Bạc Vệ còn chẳng gặp người nhà họ Nguyễn, ngay cả con trai mình cũng không gặp, càng không thể có phụ nữ nên không thể có con.

Vì vậy sau khi suy luận như vậy, có vẻ như chỉ có thể là cậu ba Nguyễn.

“Nói linh tinh, nói linh tinh, rốt cuộc mày là con nhà ai, mới tí tuổi đầu đã nói dối.” Bà cụ Nguyễn nhìn dáng vẻ này của Đường Minh Hạo, suýt chút nữa đã tin là thật, nhưng bà ta biết không thể nào.

Hạo thần có một đứa con, là con với Tô Khiết, nhưng đó là một bé gái, không phải bé trai, bà ta đã gặp đứa bé kia.

Sau khi gặp bé gái đó, bà ta còn cố ý nhờ người điều tra, sau này mới phát hiện thần xui đất khiến thế nào 5 năm trước Tô Khiết và Nguyễn Hạo thần đã từng ở bên nhau, nhưng chỉ có một đêm, cũng chỉ vì một đêm đó mà Tô Khiết mang thai bé gái kia.

Tô Khiết đã ra nước ngoài từ năm năm trước, trong khoảng thời gian đó Tô Khiết không liên lạc gì với Nguyễn Hạo thần, hơn nữa lần hai người phát sinh quan hệ đó hai người vẫn chưa quen nhau, cũng không xuất hiện cùng một nơi.

Vì vậy Nguyễn Hạo thần và Tô Khiết không thể có hai đứa con, càng không thể có thêm một bé trái.

Không thể nào!

“Ý cậu là… cậu là con trai của cậu ba Nguyễn?” Bà cụ Nguyễn không tin, nhưng phóng viên lại tin lời Đường Minh Hạo nói, vì dáng vẻ cậu bé thật sự không giống nói dối khiến họ thật sự không thể nghi ngờ.

Họ cảm thấy bà cụ Nguyễn quá chắc chắn, dù sao cậu ba Nguyễn cũng gần 30 rồi, có con tầm tuổi này cũng là điều hoàn toàn có thể xảy ra.

Mà mọi người cảm thấy phản ứng của bà cụ Nguyễn sau khi nghe tin này rất kỳ lạ, không phải bình thuờng người già đều muốn bế cháu sao?

Đường Minh Hạo nói mình là người nhà họ Nguyễn, phản ứng đầu tiên của bà cụ Nguyễn không phải nên là ngạc nhiên, vui mừng sao? Cho dù không thể hoàn toàn chắc chắn thì phản ứng theo bản năng cũng nên là vui vẻ chứ? Đó là phản ứng của hầu hết mọi người, phải không?

Dù sao cũng là người thân ruột thịt, người ở tuổi như bà cụ Nguyễn hẳn là rất mong có cháu chắt chứ?

Hơn nữa đứa trẻ này thông minh lanh lợi, ai nhìn mà không thích?

Nhưng phản ứng đầu tiên của bà ta lại là kiên quyết phủ nhận, thậm chí bà ta còn rất tức giận, tại sao bà ta lại tức giận như vậy?Đọc tại Truyenone.vn để ủng hộ chúng mình ra chương mới nhe

Mọi người cảm thấy phản ứng của bà cụ Nguyễn hơi kỳ lạ!

Trong tình huống thế này, cho dù bà cụ Nguyễn không tin lời Đường Minh Hạo và có nghi ngờ trong lòng thì ít nhất cũng nên hỏi kỹ hơn, nhưng bà ta lại không hỏi, một mực cho rằng Đường Minh Hạo đang nói dối.

“Làm sao có thể? Mọi người đừng nghe thằng bé nói linh tinh, sao nó có thể là con Nguyễn Hạo thần chúng tôi được? Bây giờ Hạo thần nhà tôi độc thân, không thể có đứa con ngoài giá thú như vậy.” Không đợi Đường Minh Hạo trả lời câu hỏi của phóng viên, bà cụ Nguyễn đã cướp lời trước, bà ta kiên quyết phủ nhận vấn đề này, thậm chí còn gọi Đường Minh Hạo là con ngoài giá thú.

Bà cụ Nguyễn vội vàng phủ nhận như vậy còn có một nguyên nhân quan trọng hơn, đó là vì trước đó đã định sẵn hôn sự với công chúa Quỷ Vực Chi Thành. Mặc dù Nguyễn Hạo thần mở cuộc họp báo tuyên bố tách khỏi nhà họ Nguyễn, nhưng chắc chắn bà sẽ nghĩ cách để anh trở về, vậy nên hôn sự này vẫn được tính!

Nhất định phải được tính!

Sau khi Nguyễn Hạo thần tuyên bố cắt đứt quan hệ với nhà họ Nguyễn, bên Quỷ Vực Chi Thành không hề có phản ứng gì, công chúa của bên đó không chất vấn câu nào, thành chủ cũng không hề trách tội, cho nên bà Nguyễn ngây thơ cảm thấy vụ cưới hỏi này sẽ không xảy ra chuyện gì.

Đến tận bây giờ, bà Nguyễn vẫn còn nghĩ nên làm thế nào để trèo cao Quỷ Vực Chi Thành, thế nên cho dù Đường Minh Hạo là con trai của Nguyễn Hạo thần thật, mang trong mình dòng máu của nhà họ Nguyễn thì bà Nguyễn cũng không nhận, chí ít là không thể nhận trước mặt công chúng.
 
Chương 2653


Chương 2653

“Nguyễn Hạo thần đã cắt dứt quan hệ với nhà họ Nguyễn, không phải người của nhà các người, không dính dáng gì đến các người nữa.” Khi Đường Minh Hạo nghe thấy câu con riêng của bà Nguyễn, khuôn mặt nhỏ nhắn đen lại thấy rõ, giọng nói cũng thêm lạnh lẽo.

Đường Minh Hạo là một đứa trẻ rất hiểu chuyện. Nếu trong tình huống bình thường, cậu sẽ không nói ra lời nói quá đáng hay tổn thương người khác. Nhưng cậu cũng có giới hạn riêng, mà vừa nãy bà Nguyễn đã động chạm đến giới hạn này.

Cậu và em gái cậu không phải con riêng, ba mẹ cậu sắp cưới nhau rồi, cậu và em gái cậu sẽ có thân phận đàng hoàng.

Đương nhiên, thật ra Đường Minh Hạo có thể nhìn thấu những mưu tính khác của bà Nguyễn. Tuy cậu còn nhỏ nhưng cũng đã gặp được chuyện tương tự. Hơn nữa, trước đây khi cậu bé ở nhà họ Đường, ông bà Đường cũng đã phân tích qua nên cậu bé hiểu rất rõ, bà Nguyễn gấp gáp phủ nhận thân phận của cậu bé nhất định là do sợ ảnh hưởng đến vụ cưới xin với Quỷ Vực Chi Thành.

Thế nên cậu bé cảm thấy không cần phải khách khí gì với bà Nguyễn nữa.

“Mày…quá đáng lắm rồi đấy!!” Bà Nguyễn nghe thấy lời Đường Minh Hạo nói thì giận đến nghiến răng. Hiện tại, chuyện khiến bà ta tức giận nhất đương nhiên là Nguyễn Hạo thần rời khỏi nhà họ Nguyễn, nhưng hiện tại thằng nhóc Đường Minh Hạo này lại dám nói thẳng chuyện này ra trước mặt bà ta, quá đáng!!

“Còn nhỏ như thế đã nói chuyện cay nghiệt vậy rồi, mẹ mày dạy mày kiểu gì thế? Không được giáo dục à?” Bà Nguyễn bị Đường Minh Hạo chọc giận đến mức xù lông. Đương nhiên chủ yếu là do lời cậu bé vừa nói khiến bà ta cảm thấy hãi hùng.

Trước đó bà ta nghĩ rằng Đường Minh Hạo không thể là con của Nguyễn Hạo thần và Tô Khiết, vì kể ra thì hai người kia chỉ ở chung với nhau duy nhất một đêm, nên không thể nào có hai đứa con được.

Nhưng bà Nguyễn nghĩ đến tuổi của cậu bé, đột nhiên nghĩ đến một loại khả năng, có khi nào Tô Khiết sinh đôi? Sinh đôi một trai một gái?

Dù rằng tỉ lệ đó rất thấp, nhưng không phải không có khả năng xảy ra.

Đương nhiên là bà Nguyễn nói câu kia vì đã nghĩ đến khả năng này nên mới cố ý nói vậy, cũng coi là gián tiếp chửi Tô Khiết không biết dạy con!!

Bà Nguyễn nhìn về phía Đường Minh Hạo, ánh mắt tăm tia tìm tòi. Thằng bé này đội mũ, đeo kính râm, thật ra không nhìn rõ mặt nhưng bà ta không thể không công nhận, thằng bé này thật sự rất thông minh, lanh trí, giống với Nguyễn Hạo thần lúc nhỏ.

Nếu biết trước Nguyễn Hạo thần có hai con, bà Nguyễn nhất định rất vui vẻ, hoặc là bà ta sẽ không cố ngăn cản anh và Tô Khiết đến bên nhau như vậy.

Nhưng bây giờ….

Bây giờ bọn họ liên hôn với Quỷ Vực Chi Thành, cũng đã công bố tin tức ra ngoài, còn ký cả thỏa thuận kết hôn với thành chủ bên đó, thế nên Nguyễn Hạo thần nhất định phải cưới công chúa Quỷ Vực Chi Thành.

Dù Nguyễn Hạo thần và Tô Khiết đã có hai con, anh cũng phải lấy cô công chúa kia, không thể cưới Tô Khiết.

Còn hai đứa bé kia, nhà họ Nguyễn bọn họ nuôi được, nuôi là được rồi, nhưng nhất định phải đưa bé gái kia đi.

Còn bé trai, nếu được thì có thể nghĩ cách giữ lại.

Đứa bé này thông minh, lanh trí như vậy, đến lúc đó có thể cho nó vào công ty làm, nhất định sẽ được việc.

“Đứa nhỏ này cần được dạy dỗ cần thận.” Lúc này, tuy bà Nguyễn đã nghĩ Đường Minh Hạo là có khả năng là con của Nguyễn Hạo thần, bà ta thậm chí còn nghĩ xong nên lợi dụng Đường Minh Hạo như thế nào. Thế nhưng thái độ nói chuyện của bà ta đối với cậu vẫn không tốt lên chút nào.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom