Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện Của Tui À!

Diễn Đàn Truyện Của Tui À là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Cô Vợ Bướng Bỉnh Mua Một Tặng Hai

Chương 881


Chương 881

Đôi con ngươi đen sâu thẳm của anh, bừng lên những tia sáng rực rỡ, nắm lấy bàn tay mềm mại không xương của cô, nhẹ nhàng hôn lên ngón tay đeo nhẫn của cô…

Đầu ngón tay của cô run lên.

“Cố Tịch Dao, từ giây phút này, tôi dùng chiếc nhẫn này, lấy em làm vợ!”

Trái tim của cô, xoảng một tiếng.

Dường như bị thứ gì đó va đập mạnh, lập tức mở ra một lỗ hỏng…

Trừng mắt nhìn chằm chằm, nhìn nụ cười dịu dàng và ấm áp trên môi anh…

Đây chắc chắn là đang mơ.

Mọi thứ đều hư ảo đến khiến người ta bất an.

Nếu không, làm sao cô có thể nhìn thấy sự dịu dàng và yêu thương sâu như đáy biển của anh chứ?

Cô gần như đã lạc vào đôi mắt đen sáng ngời đó…

Nhất thời, không biết phải phản ứng thế nào nữa.

Chỉ có thể sững sờ nhìn anh nắm lấy ngón tay cô, sau đó lấy chiếc nhẫn nam lên, dùng bàn tay của cô đeo vào ngón áp út của bàn tay trái anh…

Động tác liền mạch, trong nháy mắt, hai chiếc nhẫn đã được anh đeo vào ngón áp út của nhau…

Nghe nói, trên ngón áp út có một mạch máu liên thông với trái tim, đối với những người bên nhau trọn đời, đeo nhẫn cưới ở ngón áp út có nghĩa là họ đã ý hợp tâm đầu, tâm ý tương thông.

Cố Tịch Dao sững sờ mà nhìn ngón tay đeo nhẫn thon dài của anh, chiếc nhẫn có cùng kiểu dáng với cô…

Trong lòng ngũ vị tạp trần.

Anh vậy mà còn nói: Tôi lấy nhẫn này, lấy em làm vợ.

Phải rồi, anh cũng chỉ có thể dùng chiếc nhẫn này, nói miệng là lấy cô làm vợ thôi.

Ngoài ra, thì không còn gì nữa.

“Tịch Dao, tha thứ cho tôi không thể cho em một nghi thức long trọng, cũng không thể cho em một danh phận hợp pháp, nhưng đây là thứ tôi có thể làm, hy vọng em đừng để ý!”

Cô lập tức nghẹn ngào ở nơi cổ họng, trong mắt hiện lên một tia ươn ướt, liếc nhìn người đàn ông anh tuấn, nhưng khiến cô cảm thấy xa lạ vào lúc này—

“Bắc Minh Quân, anh thật biết diễn! Diễn kịch mà thôi, có cần nghiêm túc như vậy không?”

Anh nhíu mày lại, ngón tay thô ráp nhẹ nhàng vén mái tóc trên trán cô, ánh mắt vẫn mềm mại và ôn nhu, không có chút hung hãn nào—

“Tôi đã nói rồi, tôi là nghiêm túc. Không phải diễn kịch…”

“Hôn nhân một tháng! Không phải diễn kịch thì là cái gì?” Cô cười khẩy một tiếng, theo bản năng né đi ánh mắt nóng rực của anh: “Tôi cho tới bây giờ đều không hiểu được anh! Cho dù là vì Phỉ Nhi của anh đã vào bệnh viện, không thể làm tròn nghĩa vụ của một người vợ, anh có thể gào thét, ra lệnh sai khiến tôi, căn bản không cần phải…”

“Không cần phải tốn nhiều thời gian và công sức như vậy, còn mua nhẫn tặng cho em có đúng không?” Anh thoải mải nói tiếp lời mà cô muốn nói.

Khẽ thở dài một tiếng, trầm mặc một hồi lâu, thanh âm có hơi trầm khàn lúc này mới thốt ra—

“Tại sao tôi lại không hy vọng em biết chuyện đính hôn của tôi và Phỉ Nhi? Tại sao tôi phải ngăn chặn Vân Chi Lâm cầu hôn em? Tại sao lại đề xuất ra yêu cầu muốn em làm vợ thay? Thậm chí, tại sao lại đồng ý trả một đứa con cho em? Tịch Dao, những vấn đề này, bản thân em chưa từng suy nghĩ qua là tại vì sao sao?”

“…” Cô chấn kinh mà nhìn anh, anh lại bắt đầu nói những lời mà cô nghe không hiểu rồi.
 
Chương 882


Chương 882

“Em suy nghĩ cho kỹ đi.” Anh vứt lại câu này, sau đó, khởi động xe, lái về hướng mà cô không biết…

Suốt đường đi.

Cả hai người đều im lặng.

Anh nắm lấy tay lái, nhưng thỉnh thoảng lại vươn ra siết chặt tay đeo nhẫn kim cương của cô…

Sủng nịch mà vuốt ve, giống như nắm tay cô thế nào cũng không đủ.

Cố Tịch Dao bị anh làm đến trái tim đều hỗn loạn.

Bắt đầu từ giây phút làm vợ thay thế này, cô giống như là rơi vào một thế giới vô định.

Trong thế giới này, khắp nơi u tối mờ mịt, cô không thể nhìn thấy con đường phía trước.

Nhưng đã nhìn thấy một Bắc Minh Quân rất khác.

Nhìn thấy Bắc Minh Quân dịu dàng mà cô đã từng mong ước…

Mặt trời đang lặn dần xuống.

Bắc Minh Quân lái ô tô đến một khách sạn nghỉ dưỡng.

Nắm tay Cố Tịch Dao, đích thân đến sảnh khách sạn check-in.

Sau đó lại nắm lấy tay cô, đi vào một căn phòng bình thường không sang trọng nhưng được bài trí trang nhã.

Đây thực sự không giống với phong cách của cậu hai Bắc Minh.

Người đàn ông đã quen sử dụng những thứ tốt nhất cho mọi thứ này, vậy mà lần này chỉ đặt một phòng bình thường?

Sau khi vào phòng, Cố Tịch Dao vẫn cảm thấy như đang mơ, tất cả mọi thứ thật khó tin.

“Em đi tắm trước đi, tôi sẽ kêu người phục vụ mang một ít quần áo mới tới. Em tắm xong rồi, tôi đưa em ra ngoài ăn tối.”

Anh vừa nói, vừa gọn gàng nhanh lẹ mà tháo cà vạt, cởi cúc cáo ra…

Liếc nhìn Cố Tịch Dao vẫn đang ngẩn người đứng ở bên cạnh, anh không khỏi nhếch miệng cười: “Ngốc rồi à? Hay là tôi bế em cùng vào tắm…”

Đôi mắt đen láy xẹt qua ngọn lửa dục vọng.

Cô giật bắn mình!

“Không!”

Cô di chuyển cơ thể theo phản xạ, tránh khỏi ma trảo của anh, nhanh chóng chạy về phía một cánh cửa…

“Tịch Dao…” Anh còn chưa kịp gọi cô, con nhỏ này chạy nhầm hướng rồi.

Cố Tịch Dao lại lập tức chạy ra ngoài, vẻ mặt có chút hoảng loạn: “Chết tiệt! Phòng tắm ở đâu?”

Bắc Minh Quân chỉ tay về phía sau.

Cô nheo mắt lại, co rúc cơ thể mình, cẩn thận đi vòng qua anh, sau đó—

Rầm ~!

Tự khóa mình trong phòng tắm nhỏ.

Dựa trên cánh cửa, ôm lấy lồng ngực đang đập thình thịch.

Nghiến răng, vội vàng bước đến trước bồn rửa mặt, ấn vòi nước, cúi người, vùi mặt vào cột nước trắng xóa…

Cho đến khi sự mát lạnh của nước làm dịu tâm trạng nóng nực của cô.

Lúc này mới ngẩng đầu lên và nhìn mình trong gương.
 
Chương 883


Chương 883

Trên mặt vẫn còn giọt nước nhỏ xuống, thở phì phò.

Trên ngón tay áp út, chiếc nhẫn kim cương sáng chói đâm vào mắt cô——

“Cố Tịch Dao! Mày nghe đây! Anh ta đối xử tốt với mày đều là giả dối hết! Anh ta chẳng qua là lấy mày để diễn tập cách làm chồng mà thôi! Một tháng sau, sự dịu dàng ảo tưởng đó sẽ trở thành của Phỉ Nhi! Còn mày, là cái thá gì chứ?”

Ngay sau đó, cô vỗ mạnh vào má mình, hít một hơi thật sâu: “Phấn chấn lên, Cố Tịch Dao! Nếu đã chọn con đường này, thì diễn với anh ta đến cùng! Dù sao sau một tháng, sẽ được giải thoát thôi, Dương Dương cũng sẽ trở về bên cạnh mình! Sau đó cùng với con bé sống một cuộc đời mới! Cố lên Cố Tịch Dao, mày không được bị anh ta mê hoặc, tuyệt đối không được!

Bắc Minh Quân nhìn sâu vào cánh cửa bị cô đóng chặt lại kia.

Khóe môi xinh đẹp nở ra một nụ cười nhẹ.

Đi đến ban công, đưa mắt nhìn ra, nhìn thấy cảnh biển xanh biếc bất khả chiến bại đập vào mắt, hoàng hôn đỏ rực phản chiếu mây trời khiến lòng người cảm thấy phiêu diêu như tấm voan nhẹ tâng vậy.

Hoàng hôn ở Sabah đẹp quá.

Đường bờ biển hướng về phía tây, còn có một số hòn đảo trên mực nước biển ở phía tây nữa, do đó, như thể bao quanh mặt trời lặn, những đám mây đỏ rực rỡ đó ở lại Sabah này.

Không có gì ngạc nhiên khi Sabah được biết đến là một trong ba địa điểm hàng đầu trên thế giới để ngắm hoàng hôn.

Bắc Minh Quân lười biếng dựa vào lan can, một mình tận hưởng vẻ đẹp bất khả chiến bại…

Không ai có thể hiểu được trong lòng anh rốt cuộc là đang nghĩ gì.

Ngay cả khi ở trong một phòng khách sạn bình thường, không gian và tiện nghi cũng kém xa so với phòng tổng thống.

Nhưng anh lại có sự thoải mái và vui vẻ chưa từng có—

Bởi vì, trút bỏ đi một thân vinh hoa phú quý, anh chỉ muốn tận hưởng một cuộc sống vợ chồng đơn giản và bình thường.

Và đây cũng là cuộc sống mà anh đã ao ước trong nhiều năm qua.

Khát khao một người vợ yêu thương, khao khát một mái ấm gia đình.

Không có tổn thương, không có phản bội, cũng sẽ không âm thầm rời bỏ bạn vào một ngày nào đó khi bạn thức dậy…

Trước đây, anh cố chấp mà nhận định: Không yêu thì không cưới.

Bây giờ, lại vì Phỉ Nhi, không thể không từ bỏ niềm tin này.

Đã từng, anh nghĩ chỉ cần cho Phỉ Nhi một danh phận, đem hết tất cả sự sủng ái cho Tịch Dao.

Thế nhưng, sự kháng cự của Tịch Dao, sự tự sát của Phỉ Nhi, khiến cho linh hồn anh phải gánh chịu thập giá…

Tâm trí lại lướt qua cảnh Phỉ Nhi tự sát ngày hôm đó—

Anh vĩnh viễn không quên được, Phỉ Nhi nằm trên giường bệnh, sắc mặt trắng bệch, vừa khóc vừa tố cáo anh: “Quân, anh yêu cô ta đúng không? Nói cho em biết đi…anh yêu cô ta có đúng không?”

Câu chất vấn của Phỉ Nhi, vậy mà lại khiến anh không nói nên lời.

Giống như bị người người ta biết được bí mật ẩn sâu trong đáy lòng mình nhất vậy.

Bí mật mà ngay cả anh cũng không dám dễ dàng phanh phui, cứ như vậy mà bị Phỉ Nhi tiết lộ ra một cách không hề đoán trước, một cách xé lòng như vậy… Cứ như thể cấu xé da của anh, xé ra một vết thương, máu không ngừng chảy.
 
Chương 884


Chương 884

Anh thậm chí không thể tìm ra bất cứ điều gì để phản bác Phỉ Nhi, cổ họng nghẹn lại, nhếch nhác vô cùng.

“Quân, tại sao…tại sao anh phải đi ngăn cản người đàn ông đó cầu hôn cô ta? Cái loại phẫn nộ, sợ hãi và thậm chí là ghen tuông của anh, ngay cả tên mù cũng có thể nhìn ra a…nhưng em mới là hôn thê của anh mà…em hỏi anh chơi đàn có phải là có ý nghĩa ngỏ lời yêu không, tại sao anh phải phủ nhận? Quân…nói cho em biết, anh có phải là yêu cô ta không…hu hu hu…”

“Nhiều năm như vậy rồi, em đã ở bên bờ vực của sự sống và cái chết, nhưng em vẫn sống sót! Đó là bởi vì em vẫn hoài niệm những ngày của chúng ta ở Tây Ban Nha…luôn tin rằng anh sẽ giữ lời hứa của mình, chỉ cần em còn sống trở về, anh nhất định sẽ lấy em làm vợ…nhưng bây giờ, em vất vả nhiều năm như vậy, kiên trì nhiều năm như vậy, bây giờ anh mới nói cho em biết, hóa ra vật vẫn như cũ nhưng người thì không còn nữa rồi…Bắc Minh Quân của bây giờ, đã không còn là Bắc Minh Quân năm đó nữa…vậy thì tất cả sự nỗ lực nhiều năm như vậy của em, không phải đều là uổng phí rồi sao? Quân, anh rốt cuộc là đặt em ở đâu? Anh bảo em làm sao chịu nổi đả kích này đây?”

“Quân, so với như vậy…thà rằng em chết còn hơn….anh để cho em chết đi…hu hu hu…”

Mỗi tiếng khóc tiếng la, mỗi câu chỉ trích của Phỉ Nhi, đều cứa vào tim anh …

Khi Phỉ Nhi nắm lấy đầu và đập mạnh vào tường, anh chỉ thấy một mảng máu đỏ tươi, trượt dài trên trán Phỉ Nhi…

Sững sờ một lúc lâu, cuối cùng anh mới khôi phục được giọng nói khàn khàn của mình——

“Phỉ Nhi…anh phải làm thế nào, em mới chịu ngừng làm tổn thương chính mình đây?”

“Quân, quên cô ta đi, lấy em…Chúng ta bắt đầu lại, có được không…”

Anh nhớ, bộ dạng thoi thóp hơi tàn của Phỉ Nhi, nhớ lời van xin khóc lóc của cô ta.

Cuối cùng, anh lại không thể nói ra lời từ chối nào…

Giờ phút đó, anh mới tỉnh ngộ ra—

Người phụ nữ khiến anh khắc cốt ghi tâm, từ đầu đến cuối chỉ có một, đó là Tịch Dao.

Cho dù không muốn thừa nhận, hoặc là không dám thừa nhận, nhưng lại có một sự thật không thể phủ nhận.

Đó chính là—anh thật sự đã như Phỉ Nhi nói, đã yêu người phụ nữ tên Cố Tịch Dao đó rồi.

Mà anh vậy mà lại hâm mộ Vân Chi Lâm như vậy.

Hâm mộ Vân Chi Lâm có thể quang minh chính đại mà cầu hôn với Tịch Dao.

Nhưng anh không thể.

Hâm mộ Bắc Minh Khởi Hiên, là bạch nguyệt quang dưới đáy lòng của cô.

Hâm mộ hai đứa con trai, là bảo bối mà cả đời này cô phải bảo vệ.

Còn anh, không là gì cả.

Chỉ đáng tiếc—

Sự lĩnh ngộ này, đến quá trễ rồi.

Cô nói, cô không yêu anh nữa….

Còn anh cuối cùng cũng hiểu, hai người phụ nữ này, vĩnh viễn không thể cùng tồn tại, chỉ có thể chọn một!



Hồi ức quay về hiện thực.

Anh cười khổ một tiếng, nhấc tay trái lên, chiếc nhẫn kim cương chói lọi trên ngón áp út phản chiếu ánh sáng rực rỡ trên nền mặt trời lặn và những đám mây đỏ…
 
Chương 885


Chương 885

Tịch Dao, em biết đó, cái niềm tin rằng không yêu sẽ không lấy, cuối cùng đã thực hiện trên người em rồi.

Tuy, nó có thể ngắn nhất là một tháng thôi.

Nhưng, liệu em có thành toàn cho giấc mộng đẹp của tôi không…

“Tôi tắm xong rồi!”

Cố Tịch Dao ra khỏi phòng tắm, cắt ngang dòng suy nghĩ của anh.

Anh theo bản năng quay đầu nhìn lại, nhìn thấy bộ dạng tươi tắn và sạch sẽ của cô sau khi tắm, giống như một quả dâu vừa được tắm mưa, ánh lên vẻ quyến rũ, anh không hề giấu giếm sự nóng rực dưới đáy mắt của mình.

Cổ họng có chút khàn, anh nhếch môi: “Lại đây.”

Cô lấy khăn lông lau tóc, kéo kéo áo choàng tắm trước ngực, thần sắc căng thẳng mà bước ra ban công, đứng bên cạnh anh.

Bộ dạng hoàn toàn đề phòng, nghi hoặc mà liếc nhìn anh: “Làm gì?”

Nhưng anh không quan tâm, chỉ tay về phía mặt trời lặn trên bầu trời…

Cô liếc nhìn một cái, khi được nhìn thấy ánh hoàng hôn rực rỡ của Sabah lần nữa, khóe môi không khỏi cong lên, ánh mắt dịu lại: “Hoàng hôn ở Sabah thật đẹp…”

Trong hai năm ở Sabah, cô đã mang theo đứa con gái nhỏ đến đây rất nhiều lần.

Ngắm mặt trời lặn, ngắm nước biển dâng …

Nơi đây giống như là chốn Bồng Lai tiên cảnh, mang đến cho con người cảm giác yên bình khó tả.

Hít một hơi thật sâu, nhìn ánh sáng rực rỡ của áng mây đỏ trên bầu trời, cô nghĩ đến khuôn mặt dễ thương của con bé, nhớ đến cảnh cô dắt theo bé con dạo chơi trên bờ cát, bất tri bất giác chìm vào trong ký ức đẹp đẽ…

Bắc Minh Quân xoay người đi vào phòng tắm.

Khi anh tắm xong đi ra, nhìn thấy Cố Tịch Dao đang đứng bên lan can ban công, quay lưng lại với anh, vừa nói chuyện điện thoại vừa cười khúc khích.

Anh không nghe rõ cô đang nói cái gì.

Chỉ là, anh thích bộ dạng cô cười.

Khóe miệng không khỏi cong lên nụ cười sủng nịch.

Rót một ly nước sôi để nguội, trực tiếp đi qua đó—

Cố Tịch Dao cầm điện thoại, còn đang cười nói: “Ha ha…nghịch ngợm…ai ya—”

Đột nhiên, cô kinh ngạc hét lên một tiếng.

Phía sau được một đôi tay mạnh mẽ ôm lấy cô.

Tiếp đó, một luồng hơi thở ấm áp xẹt qua lỗ tai cô, ám muội mà trầm thấp nói: “Nói gì mà vui như vậy?”

Cố Tịch Dao giật bắn cả mình!

Theo phản xạ mà cúp điện thoại đi: “Sao anh đi đứng không có thanh âm gì hết vậy!”

Hồi nãy cô đang nói chuyện với con bé a, con bé tưởng cô bị [Quỷ Toilet] ăn thịt rồi, vì để mình mau mau lớn lên đi cứu mẹ, con bé đã uống nước cả buổi chiều, Anna còn khuyên không được nữa!

Khó lắm mới dỗ dành được bé con, lúc này mới đánh tan đi ý nghĩ rằng bé con có thể tưới nước để lớn lên.

Ai ngờ, Bắc Minh Quân đột nhiên chui ra từ đằng sau, dọa cô đến hồn phách bay đi một nửa.

“Anh trước giờ luôn đi như vậy, em biết mà…” Trong lời nói của anh có mang theo một loại mê hoặc nào đó, một tay ôm lấy eo cô, một tay khác giơ ly nước lên: “Nào, uống miếng nước đi.”

Cố Tịch Dao nhíu mày, rũ mắt nhìn chiếc ly đựng nước sôi để nguội đó một cái, lại nhìn bàn tay đang vòng qua eo cô: “Bắc Minh Quân, anh đừng như vậy…”

“Suỵt…” Bờ má của anh nhẹ nhàng xoa lên mặt cô: “Tịch Dao, gọi tôi là Quân. Chúng ta đình chiến, quên đi tất cả những điều không vui, bắt đầu lại, có được không?”

Trái tim Cố Tịch Dao có chút nặng nề, cô cảm thấy bản thân mình không phải là một diễn viên giỏi, cô không thể tập trung hoàn toàn vào nó được: “…”

Cô không lên tiếng, nhận lấy ly nước của anh, nhấp vài ngụm.
 
Chương 886


Chương 886

Anh biết nỗi lo của cô, nhưng anh lại cố chấp không muốn buông tay, nhắm mắt lại, anh ôm cô từ phía sau, hơi cúi xuống, dựa vào vai cô, ngửi mùi thơm thoang thoảng của cô…

Đây là hương vị mà anh khát vọng.

Kota Kinabalu, Sabah, có nhiều người gốc nước T sinh sống.

Cho nên không khí Tết Nguyên Đán tương đối đậm.

Bắc Minh Quân chở Cố Tịch Dao đến một nhà hàng địa phương ở Kota Kinabalu.

Hai người ngồi xuống một vị trí cạnh cửa sổ.

Đột nhiên ngưng chiến, Cố Tịch Dao thực sự không quen với Bắc Minh Quân như vậy.

“Ngồi đi, nhà hàng này ngon, anh đã từng đến đây rồi.”

Cố Tịch Dao dường như là một nửa người Sabah.

Cô gọi một vài món ăn đặc biệt ở Sabah, nói ngay lập tức: “Em sẽ mời bữa ăn này, coi như là thực tập cho anh.”

“Thực tập?” Anh nhíu mày, đọc lời nhắn trong đôi mắt trong veo của cô: “Năm mới em vẫn không muốn về thành phố A với anh sao?”

Cô lắc đầu: “Ở Thành phố A cũng chỉ có mỗi mình em, chi bằng em dành cả năm mới ở với Anna tại Sabah còn hơn.”

Các món ăn lần lượt được bày lên bàn.

Một trong số đó là món yêu thích của Cố Tịch Dao và cô gái nhỏ——

Cà ri cá Kapita nấu với cá chim, nước cốt dừa, tiêu, ớt đỏ,… rất đậm chất Malay.

Bắc Minh Quân nhíu mày, anh rất kén chọn, rõ ràng là anh không hứng thú với cái bát tương ớt đỏ này.

Nhưng Cố Tịch Dao lại ham ăn, ăn uống đến say sưa nên anh chỉ đành nhấc đũa lên, cắn vài miếng một cách tượng trưng.

Người phụ nữ này quan tâm đến đồ ăn hơn anh rất nhiều.

“Nếu anh đưa em về nhà Bắc Minh đón Tết cùng các con nhỏ thì sao?”

“Khụ khụ khụ…” Anh đột nhiên nói ra một câu khiến cô suýt nghẹn chết.

Đôi mắt cô đỏ hoe, cô nhìn anh chằm chằm: “Anh điên à?”

Anh liếc nhìn chiếc nhẫn kim cương trên ngón áp út của cô, ánh mắt bình tĩnh: “Anh tỉnh táo hơn bao giờ hết.”

“Tôi đến nhà Bắc Minh sao? Với thân phận gì?” Không phải cô không muốn đón Tết cùng con trai, vấn đề là cô còn con gái nhỏ… than ôi, thật là rối rắm.

“Rất đơn giản, em là mẹ của con trai anh. Lý do này đã đủ để em bước chân vào nhà Bắc Minh rồi.” Anh nói dứt khoát, vì ở nhà Bắc Minh, cậu hai Bắc Minh anh nói một thì không ai dám nói hai.

Cô ngượng ngùng cười, nhưng trong lòng lại nói: Lý do này lại không đủ để gả vào nhà Bắc Minh.

Cô lắc đầu nguầy nguậy, bỏ đi những suy nghĩ lung tung đó, suy đi nghĩ lại, cô vẫn lắc đầu: “Bỏ đi. Mặc dù em cũng muốn cùng Trình Trình và Dương Dương đón năm mới nhưng em không muốn đến nhà Bắc Minh.”

Cô không muốn nhìn biểu hiện của ông chủ nhà Bắc Minh và Giang Tuệ Tâm.

Cô thậm chí không muốn dung nhập gia tộc của Bắc Minh Quân.
 
Chương 887


Chương 887

Dù sao một tháng sau, cô và anh sẽ phải trở lại con đường của mình riêng mà không can thiệp vào nhau nữa.

Anh im lặng.

Trên đôi mắt xuất hiện một dấu vết của sự chán nản.

Như thể hiểu được suy nghĩ của cô, cô đã nghĩ đến việc một tháng sau sẽ rút lui…

Anh nhìn cô thật sâu lắng, nhìn cô ăn một cách thoải mái, không giống bất kỳ người phụ nữ nào anh từng thấy.

Nhìn thấy vết bẩn còn sót lại trên khóe miệng cô, anh kéo khăn giấy lên, vươn tay nhẹ nhàng lau sạch.

Cố Tịch Dao giật mình.

Đột nhiên có chút xấu hổ giật giật môi, né tránh ánh mắt nóng rực của anh.

“Anh cũng ăn đi. Mặc dù những món ăn này có thể không hợp với khẩu vị khó tính của anh, nhưng anh cũng nên ăn một chút để kẻo bị đói.”

“Ừm. Em đừng quan tâm anh, ăn đi.” Anh trả lời, nhưng thay vì nhấc đũa lên, anh lại nhìn cô.

“…” Cố Tịch Dao tiếp tục ăn, lại vô tình liếc nhìn anh.

Phát hiện anh chàng này thật sự là chăm chú nhìn cô.

“Này, anh nhìn chằm chằm em như thế, rất kỳ lạ đấy, ok?” Cô hơi quay người lại, tiếp tục ăn thức ăn.

“…”Anh im lặng một lúc, khóe miệng nhếch lên.

“Này, Bắc Minh Quân, đã nói anh đừng lại nhìn chằm chằm em nữa! Anh sẽ làm em không muốn ăn đấy…” Cô nhăn mặt lại, cô không phải con khỉ, làm gì mà anh cứ nhìn cô như xem xiếc vậy?

“…” Anh cười nhẹ, không nói gì.

Cô tức giận: “Nếu anh còn như vậy nữa, em sẽ đổi bàn!”

Cuối cùng anh cũng nói chuyện, giọng anh uyển chuyển như một cây đàn Cello: “Dao, có ai nói với em là cách em ăn thực sự dễ thương lắm không…”

“…” Cô sửng sốt.

“Trông rất giống một chú chuột chũi.”

Chuột chũi?

Mắt cô mở to, sặc nước canh cá sặc sụa.

Cô nhìn anh một cách sắc bén: “Vậy anh nghĩ anh tốt hơn chỗ nào? Anh chính là đồ sư tử chó!”

Anh nhíu mày: “Đồ sư tử chó?”

“Có nghĩa, bề ngoài thì trông quyền quý bá đạo như sư tử nhưng thật bên trong vẫn là một con chó.”

“…” Khóe miệng anh giật giật.

Cô lập tức nở nụ cười cong cả mặt mày, có thể mắng anh thật là thích.

Anh nhìn chằm chằm vào nụ cười của cô, không nhớ đã bao lâu rồi anh không nhìn thấy cô với nụ cười rực rỡ như vậy.

Chợt nhớ đến bông hoa hợp hoan anh đã tặng, trông như nụ cười của cô.

Đóa hoa uyển chuyển khiêm tốn, nhưng cũng khuynh thế một phương.

Cuối cùng, anh đột nhiên hộc ra một câu——

“Dao, anh sẽ cùng em đón năm mới ở Sabah.”
 
Chương 888


Chương 888

“Hả? Cái gì?” Cô cắn trúng đũa, đau cả răng: “Anh đang sốt à?”

Anh nghiêm túc nhìn cô, như thể nhìn bao nhiêu cũng chẳng đủ, anh nhếch môi cười nhẹ: “Cứ coi như anh bị thế đi.”

Đêm này.

Hai người trở về khách sạn.

Điều mà Cố Tịch Dao sợ nhất cuối cùng cũng sắp phải đối mặt.

Anh nói, trong thời kỳ hôn nhân, cô phải thực hiện nghĩa vụ của mình như một người vợ.

Mặc dù cô đã chuẩn bị cho điều tồi tệ nhất, nhưng cô lại nao núng khi thực sự đối mặt với nó.

Nằm cứng người trên giường lớn, quấn chặt chăn bông.

“Hừm… cậu hai Bắc Minh Quân, hình như em đang đến kỳ…” Một lời từ chối rõ ràng như vậy anh nên hiểu đúng không?

Anh nằm bên kia, im lặng.

Trong phòng tối, cô có thể nghe thấy tiếng thở gấp gáp của anh.

“…” Cô cũng im lặng.

Một lúc sau, anh đứng dậy, mặc quần áo, bước ra khỏi phòng…

Căn phòng yên lặng ngay lập tức.

Lúc này cô mới từ từ thả lỏng bản thân.

Nghĩ lại tất cả những điều mình đã trải qua trong những ngày này.

Giống như đang đi tàu lượn siêu tốc vậy.

Bắc Minh Quân nói, bảo cô hãy suy nghĩ kĩ đi.

Cô phải nghĩ kĩ cái gì?

Nghĩ tại sao anh lại ngăn Vân Chi Lâm cầu hôn cô?

Nghĩ tại sao anh lại chọn cô để kết hôn?

Chẳng lẽ… là vì anh yêu cô sao?

Câu trả lời này ngay cả chính cô cũng cảm thấy thật nực cười.

Khả thi không?

Ồ, cô suýt nữa quên mất, anh từng nói, anh yêu cơ thể của cô…

Không biết qua bao lâu, Cố Tịch Dao đang trong cơn mơ mơ màng màng thì nghe thấy tiếng khóa cửa.

Sau đó là tiếng bước chân sột soạt.

Cô tỉnh theo bản năng!

Theo phản xạ kêu lên: “Ai?”

Đèn đốt sáng ngay lập tức.

“Là anh. Không ngủ được hay là tỉnh rồi?” Bắc Minh Quân thờ ơ đáp lại, sau đó cầm một chiếc túi trên tay đi đến giường của cô: “Cái này cho em.”

“Gì đây?” Cô dụi dụi mi mắt, vươn tay mở túi, lục lọi mấy vòng.

Sau đó, cô đột ngột mở to mắt, lấy ra một gói đồ mềm——
 
Chương 889


Chương 889

“Anh… vừa đi ra ngoài mua cái này?”

Băng vệ sinh…

Anh nhún vai, sau đó vừa nói vừa cởi cúc áo khoác: “Vào phòng tắm thay đi.”

Cố Tịch Dao nhìn vẻ mặt bình tĩnh của anh, cổ họng cô chợt thắt lại.

Cô nghẹn ngào, đứng dậy khỏi giường, cầm một chiếc băng vệ sinh đi vào phòng tắm…

Ngồi trên bồn cầu, cô ngây người nhìn túi đồ mềm.

Đầu ngón tay có chút run rẩy.

Sao cô có thể tin được, người đàn ông đã hỏi cưới cô, thực sự giống như một người chồng, đi ra ngoài mua cho vợ những món đồ cá nhân như vậy…

Bắc Minh Quân anh, người đàn ông ngày xưa cao cao tại thượng không ai bì nổi, sao lại làm được như thế này?

Nhíu mày, trong lòng có chút bối rối.

Đột nhiên phát hiện ra mình hoàn toàn không hiểu người đàn ông này.

Ngoài ra, kinh nguyệt của cô vẫn chưa đến, cô có nên đệm hay không?

Cố Tịch Dao cầm băng vệ sinh, suy đi nghĩ lại——

Thứ nhất, chu kỳ sẽ kéo dài vài ngày, bây giờ cậu hai Bắc Minh này cứ mãi quấn lấy cô, chẳng lẽ ngày nào cô cũng phải đệm hóa trang? Một, nó không thoải mái, hai, khí hậu của Sabah quanh năm đều giống như mùa hè vậy…

Thứ hai, hàng ngày cô phải đệm những chiếc băng vệ sinh này, nếu nửa đêm cậu hai Bắc Minh cởi quần ra, phát hiện băng vệ sinh vẫn sạch thì sao? Chẳng lẽ cô vẫn phải lấy một ít tương cà hay gì đó bôi lên sao? Uầy… nghĩ thôi cũng thấy sợ.

Làm sao đây? Làm sao đây?

Cốc cốc cốc!

Tiếng gõ cửa vang lên.

Cô sửng sốt.

Giọng nói từ tính của Bắc Minh Quân phát ra từ ngoài cửa——

“Dao, thế nào rồi? Có phải bụng đau lắm không?”

Cô, cau mày, nói: “Vâng, vâng… cậu hai Bắc Minh Quân, thực ra tôi muốn nói, tôi quen dùng bông mềm mại ngày/đêm của thương hiệu XXX để chống tràn rồi…”

Lời vừa ra khỏi miệng, cô chỉ hận không thể nhéo vào đùi mình.

Cố Tịch Dao, nhìn cái kiểu được đằng chân lên đằng đầu của mày kìa.

Hết lần này đến lần khác, cô đều nhịn không được, ai bảo xưa nay người đàn ông này luôn ức hiếp cô?

“Vậy sao?”

Giọng nói của anh có chút bất định, anh không biết gì về loại đồ dùng cá nhân của phụ nữ, anh dừng lại, nhướng mày rồi thở dài: “Vậy em đợi nhé!”

Nói xong, anh quay lại, đi ra ngoài…

Cho đến khi Cố Tịch Dao không nghe thấy âm thanh gì nữa mới vội vàng bước ra khỏi phòng tắm, nhìn quanh một chút, chắc chắn anh đã rời đi rồi mới thở phào.

“Chúa ơi… mình chỉ hận không thể có kinh ngay trong tháng này…” Nghĩ ngợi, lại cảm thấy không ổn: “Không được, mình sẽ chết vì thiếu máu mất…”
 
Chương 890


Chương 890

Bắc Minh Quân lại rời khách sạn.

Thực ra anh có thể gọi người phục vụ mang đến những thứ như thế.

Nhưng anh đã không làm.

Anh tự tay chọn mua cho cô.

Vì anh biết, chỉ trong tháng này của cuộc đời, anh mới có thể làm những điều điên rồ lạc quỹ đạo.

Như khi nãy, anh đến một hiệu thuốc gần đó, mua một chiếc khẩu trang y tế dùng một lần để che mặt, sau đó anh lại vào cửa hàng tiện lợi 24 giờ——

Ngay khi thân hình cao lớn cường tráng bước vào cửa hàng, nhân viên bán hàng lập tức huy động thêm một vạn điểm tinh thần!

Vì đây là lần thứ hai Bắc Minh Quân đến cửa hàng nên nhân viên cửa hàng đã nhận ra anh.

Không giống như khi nãy, nhân viên hỏi một cách thận trọng bằng tiếng Anh: “Xin hỏi anh muốn mua gì?”

Bắc Minh Quân nhíu mày, giọng nói vẫn lạnh lùng đáp: “Ừm, cô có loại… băng vệ sinh ngày/đêm nào nhãn hiệu XXX có khả năng chống tràn mềm mại không? Tôi cần nhiều gói hơn.”

Cô nhân viên ngạc nhiên, cứ như trước đây quý ông này đã mua rất nhiều băng vệ sinh vậy!

Chẳng lẽ…

Các trợ lý cửa hàng nháy mắt với nhau, sau đó mỉm cười, gật đầu với Bắc Minh Quân: “Được thôi, xin vui lòng đi theo tôi, thưa anh.”

Bắc Minh Quân theo nhân viên bán hàng đến quầy nhu yếu phẩm hàng ngày dành cho nữ——

“Thưa anh, có phải nhãn hiệu này không?”

“Chắc phải…”

Đột nhiên, một số cảnh sát Sabah lao vào cửa hàng tiện lợi, tốc độ quá nhanh khiến Bắc Minh Quân không kịp phản ứng, bị các cảnh sát Sabah vây bắt——

“Không được nhúc nhích! Chúng tôi là cảnh sát! Bây giờ chúng tôi nghi ngờ anh có liên quan đến vụ việc ham mê băng vệ sinh tuần trước, phiền quay về giúp chúng tôi điều tra!”

Bắc Minh Quân sửng sốt, phản xạ tự vệ có điều kiện!

“Ham mê băng vệ sinh?”

Lần đầu tiên trong đời, Quân gia bị bắt với tội danh xấu hổ như vậy!

Cuộc sống đáng tự hào cuối cùng đã bị phủ một vết bẩn lộng lẫy.

May là ở Sabah, Malaysia, không phải ở Thành phố A.

Khi Cố Tịch Dao lo lắng không biết phải làm gì với những chiếc băng vệ sinh này——

Một số điện thoại lạ gọi đến.

“Alo, xin hỏi Bắc Minh phu nhân, Cố Tịch Dao sao?” Là giọng của một người đàn ông, nói tiếng Anh với giọng Mã Lai.

Tiếng Bắc Minh phu nhân khiến các ngón tay Cố Tịch Dao run lên.

“Phải! Tôi la Cố Tịch Dao.”

“Xin chào, chỗ này của chúng tôi là Sở cảnh sát Kota Kinabalu ở Quận X, Sabah, vào lúc 10 giờ 12 phút tối nay, Bắc Minh Quân, một người đàn ông nước T đã bị bắt, anh ta nói cô là vợ anh ta, xin cô đến nộp tiền bảo lãnh anh ta!”
 
Chương 891


Chương 891

“Bị bắt?”

Cố Tịch Dao sửng sốt, tên này vừa mua một gói băng vệ sinh mà đã bị bắt?

Khi Cố Tịch Dao rời khách sạn, đã có những người nước T trên phố bắt đầu đón giao thừa.

Cô vội vàng bắt taxi, đến đồn cảnh sát.

Sau đó cô mới biết, tuần trước đã có một trường hợp ham mê băng vệ sinh ở Sabah.

Một người đàn ông nước T đeo khẩu trang, gây án điên cuồng, chỉ để cướp băng vệ sinh trong cửa hàng…

Đây thực sự là một vụ án khó tin.

“Tôi thực sự xin lỗi, sau khi điều tra, chúng tôi mới phát hiện anh Bắc Minh là một người nổi tiếng ở thành phố A. Tuy nhiên, lúc đó anh Bắc Minh đang đeo khẩu trang, trông lén lén lút lút, anh ấy còn đến cửa hàng tiện lợi những hai lần để mua băng vệ sinh, đáng ngờ làm sao! Hơn nữa, đêm nay là đêm giao thừa của người nước T các cô, cho nên cảnh sát của chúng tôi phải hết sức thận trọng để đảm bảo an toàn cho mọi người.” Cảnh sát Sabah giải thích.

Cố Tịch Dao mồm chữ O mắt chữ A, cô sững sờ mất mấy giây.

“Đeo khẩu trang lẻn vào cửa hàng tiện lợi mua băng vệ sinh?” Sau khi nhẫn nhịn ba giây, cuối cùng cô không nhịn được mà ‘phụt’ một tiếng, bật cười…

Đúng lúc này, Bắc Minh Quân được một cảnh sát đưa vào.

Cố Tịch Dao đảo mắt, nụ cười đông cứng lại, không cười nữa.

Đôi mắt rõ ràng là mệt mỏi của Bắc Minh Quân nhìn vào đồng tử của cô… rồi nhanh chóng tránh xa, có vẻ rất xấu hổ, hơn nữa anh còn phải cần cô nộp tiền bảo lãnh…

“Bắc Minh phu nhân, theo lời thú nhận của anh Bắc Minh, anh ấy nói cô không thoải mái, cho nên anh ấy mới đặc biệt đi ra ngoài mua băng vệ sinh cho cô. Dù sao lần đầu tiên làm loại chuyện này không thể tránh khỏi một người đàn ông to lớn có chút ngượng ngùng, nhưng anh Bắc Minh lại gặp chuyện không may. Nhưng có thể thấy anh Bắc Minh rất yêu thương Bắc Minh phu nhân.” Cảnh sát vừa mở hồ sơ vừa cười.

Gò má của Cố Tịch Dao nóng lên một cách khó hiểu. Vô thức giấu ngón tay đeo nhẫn kim cương.

“Haha, hiểu lầm thôi. Phiền Bắc Minh phu nhân ký ở đây, hai người có thể rời đi rồi.” Cảnh sát đưa cây bút cho Cố Tịch Dao.

Sau khi ký tên, cô cảm ơn cảnh sát.

Sau đó bước ra khỏi đồn cảnh sát.

Bắc Minh Quân lặng lẽ đi theo sau cô.

Đêm ở Sabah rất ấm áp.

Có lẽ là do ở nơi đất khách quê người, anh luôn cảm thấy không khí Tết ít hơn.

Cô ngoái lại nhìn anh: “Này, cậu hai Bắc Minh Quân, tại sao người như anh lại muốn mua băng vệ sinh cho tôi?”

Khóe miệng anh khẽ giật, nói thật là từ khi bị bắt, tâm trạng anh rất tệ.

“Để em khỏi kêu chỗ này đau chỗ kia đau khiến anh không ngủ được.” Anh cố tình đưa mắt đi chỗ khác, không nhìn cô.

Cô nhướng mày tiếp tục hỏi: “Vậy tại sao anh không tìm Hình Uy nộp tiền bảo lãnh anh mà lại tìm em?”

Anh nheo mắt nhìn cô, có vẻ hơi tức giận, lông mày bình tĩnh: “Anh không biết, phản ứng đầu tiên là em.”

Câu trả lời này lại sưởi ấm trái tim cô một cách khó hiểu.
 
Chương 892


Chương 892

“Cảm giác lần đầu bị bắt như thế nào? Có phải rất muốn nói to với cảnh sát là: Các anh bắt nhầm người rồi, tôi bị oan không?”

Cô nhớ lại vụ án Lý Lục Bình bị nhà họ Cố vu cho tội giết người hai năm trước, lúc đó cô bị cảnh sát bắt, vô cùng tâm trạng.

Bị oan! Oan hơn cả Đậu Nga!

Khóe miệng Bắc Minh Quân giật giật, anh không nói gì.

Vì không muốn nói gì, chỉ muốn ôm đầu bỏ chạy, xấu hổ muốn chết… còn bị ném qua đại dương đến Sabah!

Cố Tịch Dao thấy anh không lên tiếng, bầu không khí giữa hai người đột nhiên trở nên kỳ lạ.

Kim giờ nhanh chóng chỉ về số không.

Ngoài đường, nhiều người nước T chạy ra đường ăn mừng năm mới.

Cô nhớ ra điều gì đó, nhanh chóng lấy điện thoại di động trong túi ra: “Sắp 0 giờ rồi, em muốn gọi cho Trình Trình và Dương Dương.”

Sau đó, cô quay một loạt số…

Bên kia nghe máy.

Một cặp sinh đôi xuất hiện trong video trên điện thoại di động.

Trình Trình và Dương Dương mặc trang phục lễ hội, đặc biệt xinh đẹp.

“Alo mẹ…” Giọng nói Dương Dương đầy phấn khích.

“Mẹ…” Trình Trình cười nhẹ.

Cố Tịch Dao cười nhẹ: “Các bé con, các cô có đi theo ông bà đón giao thừa không?”

“Hmm, con đang đợi mẹ gọi cơ! Mẹ nhìn …” Cố Tịch Dao vội vàng ngắt lời hai chữ em gái trước khi Dương Dương kịp nói ra——

“Con yêu, nào, cho các con coi ai đang ở với mẹ…”

Cô mỉm cười, hướng máy ảnh về phía Bắc Minh Quân——

“Wow… ba người chim…” Dương Dương giật mình, phản xạ có điều kiện che miệng lại, may mà cậu không nói ra lời.

“Ba…” Trình Trình cũng sửng sốt, nhìn ba mặt lạnh trong điện thoại, không khỏi hỏi: “Sao ba lại ở với mẹ vậy ạ?”

Bắc Minh Quân nhìn hai đứa con trai trên màn hình, hiếm khi giao tiếp với bọn trẻ kiểu này, nhất thời có chút không biết làm thế nào.

Anh giật giật khóe môi, nói với con trai: “Hai đứa có thể ở với nhau, tại sao ba mẹ lại không thể?”

Khi Quân gia nói câu này, người mẹ đã rất sốc.

“Chúng con là anh em sinh đôi, ba với mẹ đâu có phải!” Dương Dương liếc mắt: “Ba người chim thật là ngây thơ!”

“Chúng con có quan hệ huyết thống, ba với mẹ thì không phải.” Trình Trình chế nhạo.

“Này, cậu hai Bắc Minh, nãy anh đến đồn cảnh sát, não của anh cũng chạy theo luôn rồi đúng không? Trình Trình với Dương Dương là hai anh em, hai đứa nó ở với nhau là điều hiển nhiên, chúng ta không là gì cả…” Cố Tịch Dao khinh bỉ liếc nhìn Bắc Minh Quân, đây là loại logic gì vậy!
 
Chương 893


Chương 893

“Ai nói chúng ta không là gì?” Bắc Minh Quân mặt lạnh tanh, anh lập tức đến gần cô, kéo bàn tay đeo nhẫn của cô lên: “Đừng quên cái này có nghĩa là gì!”

Chưa kịp phản ứng, cô đã nghe thấy bên tai mình hai chữ ‘đồn cảnh sát’: “Wow, ba người chim vào đồn cảnh sát sao? Có phải ba bị chú cảnh sát bắt không? Các chú cảnh sát nước ngoài có đẹp trai không ạ? Sau này Dương Dương cũng muốn làm cảnh sát…”

Cố Tịch Dao thở dài, rồi đảo mắt cười với Dương Dương: “Con ơi, mẹ nói cho con biết, hôm nay ba người chim của con rất nhục nhã, con thậm chí không biết hôm nay ông ấy thế nào đâu…”

“Im ngay!” Bắc Minh Quân đột nhiên một tay ôm eo Cố Tịch Dao, một tay che môi lại, biểu hiện như thể “Người phụ nữ nhà em nếu dám nói nửa lời với con trai anh, ông đây lập tức sẽ ‘làm em’”.

Người phụ nữ này muốn khiến anh sau này không thể ngóc đầu trước con trai mình sao?

Ham mê băng vệ sinh!

Gặp quỷ rồi!

Tối nay anh gặp quỷ rồi mới lại chạy xuống mua cho cô thứ chết tiệt này!

Nghe nói, nếu đàn ông đụng đến chuyện vùng kín của phụ nữ, sẽ phải gặp xui xẻo!

Đúng là chuẩn cơm mẹ nấu rồi!

Cố Tịch Dao loạng choạng, điện thoại lung lay theo, máy quay vô tình quay phải tay hai người…

Mà tâm điểm chú ý của Trình Trình rõ ràng khác với Dương Dương, đôi mắt sáng của anh chàng nhỏ nhìn chằm chằm vào chiếc nhẫn giống nhau trên tay của ba mẹ trong video…

“Vậy chiếc nhẫn đó có ý gì?” Trình Trình hỏi sau lời nói của ba mình.

Bắc Minh Quân giật mình, nhìn sâu vào đôi mắt lắc lắc qua lại của Cố Tịch Dao, khàn khàn thốt ra: “Nhẫn có nghĩa là nam nữ kết làm…”

Anh còn chưa nói ra hai chữ vợ chồng, Cố Tịch Dao vội vàng tránh lời nói thoát ra khỏi miệng mà bịt miệng anh lại, kêu lên——

“Im ngay!”

Trực tiếp ngắt lời anh!

Sao anh có thể thản nhiên nói cho bọn trẻ biết mối quan hệ hiện tại của họ?

Anh thừa biết rõ chỉ là một tháng thôi mà!

Mối quan hệ hôn nhân thật mong manh, không chịu nổi một kích.

Sao anh có thể cho các con trai mình hy vọng hão huyền như vậy?

Họ chỉ đang chơi một trò chơi thay cưới, hoàn toàn không phải là vợ chồng thực sự!

Đầu bên kia điện thoại, Dương Dương sờ sờ đầu: “Eo ơi, ba mẹ đang làm gì vậy! Khi mẹ nói, ba người chim kêu im ngay, ba người chim cất tiếng, mẹ lại kêu im ngay! Phiền ba mẹ giao tiếp trước là ai im được không ạ…”

Trình Trình nhíu mày thật chặt, luôn cảm thấy chiếc nhẫn giống nhau trên tay của ba mẹ có ý nghĩa rất lớn…

Bên này, trên đường phố Sabah, dưới bầu trời đêm.

Bắc Minh Quân và Cố Tịch Dao dính chặt vào nhau trong một tư thế khó xử.

Anh đọc rõ sự hoảng sợ và lo lắng trong mắt cô.

Trái tim đau nhói không thể giải thích được, anh khẽ cau mày, ánh mắt dịu lại rồi cầm điện thoại trên tay cô nói với bọn trẻ: “Muộn lắm rồi, hai đứa nên nghỉ ngơi đi.”

“Chao ôi, con biết mà, có ba người chim ở bên cạnh chắc hẳn là rất nhàm chán!”
 
Chương 894


Chương 894

Dương Dương chu cái miệng nhỏ nhắn, còn tưởng trên điện thoại có thể nhìn thấy khuôn mặt hồng nhuận đáng yêu của em gái, biết đâu mà ngờ, hy vọng đã hoàn toàn bị dập tắt bởi khuôn mặt to lớn của ba người chim… hại cậu cả đêm háo hức, còn vui hơn cả Tết năm rồi.

Trình Trình ngoan ngoãn gật đầu, đáp lại: “Vậy chúc ba mẹ ngủ ngon. Chúc mừng năm mới.”

“Vâng ạ, chúc mừng năm mới.” Dương Dương ngẩng đầu phồng hai má.

Cố Tịch Dao lưu luyến không rời nhìn hai đứa trẻ: “Chúc mừng năm mới, ngủ ngon, hai bé con…”

Nhìn thấy ánh mắt giống nhau của hai mẹ con, Bắc Minh Quân không khỏi rung động trái tim, như thể bị thứ gì đó làm cho rung chuyển, cổ họng phát ra một tiếng khàn khàn, anh thốt lên: “Tết vui vẻ… ngoan ngoãn đợi ba mẹ về nhà.”

Cúp điện thoại.

Giọng nói non nớt của bọn trẻ bị bỏ lại, lúc này trong mắt anh chỉ có cô.

Anh nói: Đợi ba mẹ về nhà.

Ba mẹ?

Cô cắn môi trong vô thức: “Tôi có thể xin anh đừng nói với bọn trẻ về cuộc hôn nhân được không?”

“…” Anh biết cô đang lo lắng điều gì, gật đầu, nhẹ nhàng đồng ý: “Được.”

“Cũng đừng nói với gia đình anh…”

“Được.”

“Càng không thể nói với Chi Lâm…”

“…” Anh im lặng một lúc rồi lắc đầu: “Không được.”

“Tại sao không được?” Cô không muốn Vân Chi Lâm biết về cô và Bắc Minh Quân, cô không muốn Chi Lâm tổn thương.

Tay anh siết chặt vòng eo mềm mại của cô, áp sát vào nhau: “Anh không muốn em vướng vào Vân Chi Lâm.”

“Nếu anh ghét gia đình Chi Lâm vì dì Như Khiết là chị gái của mẹ Chi Lâm, như vậy sẽ không công bằng với anh ấy!”

Cô hy vọng anh có thể thoát khỏi thành kiến với Vân Chi Lâm.

Anh khẽ lắc đầu, con ngươi sáng ngời ẩn chứa ánh sáng dịu dàng có thể nhúng ra nước: “Anh ghét anh ta vì anh ta trêu chọc em…” Đột nhiên, vẻ mặt anh căng thẳng, ngón tay gần như kẹp chặt vào eo cô: “Anh ghét bất kỳ người đàn ông nào trêu chọc em…”

Cô khẽ cau mày, u oán nhìn anh——

“Cậu hai Bắc Minh Quân, anh thật ích kỷ! Rõ ràng là anh trêu chọc hết người phụ nữ này đến người phụ nữ khác, vậy tại sao anh phải quan tâm đến em? Dù sao sau một tháng hai chúng ta sẽ có cuộc sống riêng, em sẽ không làm hỏng hạnh phúc của anh, cũng xin anh đừng đến bóp nát đào hoa của em!”

“Dao…” Anh khẽ thở dài, âm mũi có chút nặng nề: “Em có thể ngừng nói về chuyện một tháng không? Hôm nay chúng ta chỉ mới bắt đầu, không phải sao?”

“Vậy anh muốn gì? Chuẩn bị nói với thế giới về cuộc hôn nhân này à? Vậy sau một tháng thì sao? Có phải anh muốn mọi người chờ xem trò cười của em không?”

Cô trừng mắt nhìn anh, anh bắt cô phải dán chữ ‘nhục nhã’ lên trán để mọi người biết sao?
 
Chương 895


Chương 895

Anh im lặng một lúc, cuối cùng cũng thỏa hiệp.

“Được. Anh có thể không nói…” Khóe miệng anh hơi cong lên: “Nhưng trong tháng này, em phải nhớ em là vợ Bắc Minh Quân anh!”

“Vợ thay thế!” Cô nhấn mạnh.

“Dù em nghĩ gì đi nữa, theo quan niệm của anh, không có khác biệt gì với vợ.” Anh cố chấp ôm cô, có chút vô lại: “Dao, chúng ta hòa giải, được không?”

Một tháng này đối với anh quá quý giá.

Anh không thể chịu đựng được ánh mắt phẫn uất của cô, hoặc anh không còn thời gian để hận cô…

“…” Cô thở dài trong lòng, ngước mắt lên nhìn bầu trời đầy sao rực rỡ của Sabah, thật đẹp…

Sau đó, cô nhìn anh một lần nữa, trầm thấp nói: “Cảm ơn cậu hai Bắc Minh Quân… cảm ơn anh đã mua băng vệ sinh cho em.”

Cô chỉ thuận miệng nói dối một chút, không ngờ anh lại nghiêm túc mà hành động.

Mà khi cô nói ‘cảm ơn’, cô cũng đáp lại anh từ một phía, cô hứa sẽ đình chiến với anh.

Dù sao, mọi cuộc đối đầu với anh đều khiến cô kiệt sức.

Nếu cô cãi nhau với anh cả tháng này, vậy hai người ở chung như vậy cũng không có ý nghĩa gì.

Vậy chi bằng hòa giải thôi.

Tạm thời hoà giải trong tháng này, sau đó…

Mỗi người đi một ngả, một chân trời một góc biển.

Mặt anh hơi co giật, miệng anh nhếch lên với chút buồn cười: “Đó thực sự là một trải nghiệm khủng khiếp, em định đền bù cho anh như thế nào?”

Cô lườm anh một cái: “Đồ trục lợi! Anh có thể đừng lần nào cũng suy nghĩ về việc nhận được hồi báo không? Trên đời này có một câu gọi là ‘cống hiến quên mình’, hiểu không?”

Anh nhìn cô đang nghiêm túc giảng, đột nhiên bật cười.

Phải làm sao đây, anh có vẻ thích được cô nhắc đến: “Không hiểu.” Anh lắc đầu giả vờ: “Em tiếp tục giải thích đi.”

Cô liếc mắt, phát điên: “Anh chết đi!”

“Em có bản lĩnh thì chơi chết anh đi…” Anh nhíu mày, cố ý đến gần tai cô, mơ hồ nói: “Trên giường.”

Cô trừng mắt nhìn anh, biết ngay trong đầu người đàn ông này đầy chất thải màu vàng.

Đột nhiên——

Đùng một tiếng.

Một chùm pháo hoa bắn lên trên bầu trời.

Giống như một thác nước, nhanh chóng lan rộng ra xung quanh để tạo nên những bông hoa lộng lẫy.

Cũng giống như vô số sao băng, lướt qua một luồng sáng đầy màu sắc, làm chói mắt cảnh đẹp.

Một vinh quang tức thì.

“Đẹp quá…” Cô ngước nhìn pháo hoa trên bầu trời, say sưa.

“…” Anh tùy ý lướt qua pháo hoa lộng lẫy, nhìn xuống đôi mắt say mê của cô, cong môi: “Pháo hoa dù đẹp đến đâu cũng không rực rỡ bằng em…”

Cô sửng sốt, lấy lại tinh thần, nhìn người đàn ông đang ôm cô vào lòng.

Pháo hoa dù đẹp đến đâu cũng không rực rỡ bằng em.
 
Chương 896


Chương 896

Nhưng cô và pháo hoa hơi giống nhau, pháo hoa là những khoảnh khắc huy hoàng, còn cô là những khoảnh khắc vui tươi.

“Cậu hai Bắc Minh Quân…” Cô dừng lại, đột nhiên dùng ánh mắt nghiêm túc nhìn anh: “Cảm ơn anh đã cứu em khỏi trại giam… hôm nay em bảo lãnh cho anh, cho nên em không nợ anh nữa…”

Cô không còn nợ anh nữa.

“Yên lặng nào…” Một dấu vết bối rối lướt qua mắt anh, những ngón tay xoa môi cô: “Chữ nợ nghe nặng quá, sau này đừng nói nữa.”

Giọng nói vừa dứt, đôi môi ấm áp của anh đã bao phủ lấy cô…

Không hề có cảnh báo.

Một nụ hôn nhẹ và nhàn nhạt, không sâu nhưng đầy lưu luyến.

Chữ “nợ” này anh nghe cũng cảm thấy đau lòng.

Nếu không nợ Phỉ Nhi thì giờ phút này anh và Tịch Dao sẽ như thế nào?

Anh không biết, có lẽ là Phỉ Nhi, để anh nhìn rõ trái tim mình;

Nhưng chung quy lại là vì Phỉ Nhi, cho nên anh mới đóng cửa trái tim.

Anh chiếm lấy môi cô, cuối cùng phóng ra tia lửa nóng nhất ở Sabah, một thành phố đầy pháo hoa…

Cô hơi bị động, có chút né tránh, nhưng cuối cùng cô không thể chống lại.

Chỉ vì cô nghe thấy anh thì thầm nơi sâu thẳm của nụ hôn, đầy mê loạn——

“Tịch Dao, em có biết không… thực ra, anh yêu em…”

Anh yêu em.

Tình yêu không biết bắt đầu từ khi nào, đã lan sâu trong cốt tuỷ anh…

Tình yêu gieo vào tim thật âm thầm.

Khi chữ yêu được nói ra khỏi miệng, anh chợt thấy lòng thật nhẹ nhõm.

Tuy nhiên, anh lại rơi vào một vòng xoáy khác sâu hơn, yêu cô, nhưng không thể sở hữu cô…

Anh biết, anh không thích hợp với những thứ như tình yêu.

Nhưng——

Khi hôn sâu, anh cứ như vậy thổ lộ một cách thật tự nhiên.

Đó là bí mật sâu kín nhất trong trái tim anh.

Trong hai năm chìm trong men rượu, anh chưa từng đối mặt với thực tế——

Yêu cô.

Yêu cô đầy đau khổ…

“…”

Cô hoàn toàn bị sốc!

Trên đầu cô, là tiếng pháo hoa.

Mà anh thì thầm nhẹ nhàng mà nhàn nhạt, lại bùng lên thành pháo hoa trong tim cô, nhanh chóng thấm vào từng đầu dây thần kinh trong cô…

Một lúc lâu sau, cô mới lấy lại được giọng nói của mình từ nụ hôn của anh, thở gấp, hổn hển, hoảng sợ và không thể tin được——

“… Anh vừa nói… nói gì, gì vậy?”
 
Chương 897


Chương 897

Nhưng anh gian xảo không chịu buông cô ra, cắn cô, trầm thấp cười: “Lời tốt đẹp không nói lần hai…”

“Ưm…”

Cô lại bị anh phong ấn bằng nụ hôn…

Chiếc nhẫn đầu ngón tay, pháo hoa khắp thành phố.

Dưới bầu trời Sabah, trong tiếng chuông của Năm Mới.

Anh đã tặng cô món quà đẹp nhất.

Anh yêu cô.

Câu này, giết cô trở tay không kịp…

Dường như mọi đề phòng đều đổ bể trong từ ‘yêu’ dịu dàng và ngọt ngào ấy.

Anh nói——

“Tịch Dao, năm mới vui vẻ.”

“Tịch Dao, cảm ơn em đã dành một năm khác bên anh.”

“Tịch Dao… đừng trốn tránh anh nữa…”

“… Tịch Dao, nếu thời gian không ngừng dừng lại ở thời điểm này thì sẽ tuyệt vời biết bao…”



Sau đó, Cố Tịch Dao cũng không biết làm thế nào mình trở về được khách sạn

Cô chỉ biết mình bị anh giữ chặt, quấn lấy nhau suốt chặng đường…

Tiếp tục hôn nhau từ hành lang của khách sạn.

Vào phòng.

Bình.

Cửa bị anh dùng chân đá vào.

Môi anh không bao giờ rời cô.

Từ phòng khách vào phòng.

Thở dốc, rên rỉ, dồn dập.

Lần lượt.

Cho đến khi đổ người vào tấm nệm êm ái, cơn đau nhẹ ở lưng khiến cô như từ cơn mơ tỉnh lại!

“Không…”

Cô kêu lên một cách yếu ớt, bất ngờ đẩy anh ra!

Anh hơi thở hổn hển, nhìn xuống cô, đôi mắt anh sáng lên một tia mờ mịt.

“Tịch Dao, đừng kháng cự anh…”

Có lẽ đàn ông không có khả năng cảm hóa phụ nữ, cách yêu một người phụ nữ là chứng minh trực tiếp bằng cơ thể.

Có trời mới biết, anh đã chịu đựng đủ lâu rồi.

Mọi tế bào đang xôn xao rạo rực.

Nhớ cô đến mức thân thể đau nhói…

Đồng tử cô hơi co lại.

Cắn môi, ngón tay đẩy ngực anh ra: “…đừng như vậy, em không quen…”
 
Chương 898


Chương 898

Không quen với sự dịu dàng của anh.

Không quen với việc anh nói anh yêu cô.

Hay nói cách khác, cô thực sự sợ mình sẽ quen với sự dịu dàng hão huyền và tình yêu không thực tế này, rồi một tháng sau, những ảo tưởng đó sẽ biến mất như bong bóng xà phòng, vậy thì làm sao cô có thể chịu được?

Anh thở dài, đưa bàn tay ấm áp vuốt má cô: “Đừng sợ, anh biết bây giờ em rất bất tiện, anh sẽ không chạm vào em… anh chỉ muốn hôn em…”

Nói xong, anh vừa cúi xuống hôn nhẹ lên trán và má cô…

Khoảnh khắc đến trên môi cô——

Cô ngoắc đầu.

Tránh né.

“Không… Bắc Minh Quân, làm ơn đừng làm thế… đừng vì tháng nay mà bịa lời khiến bản thân say như điếu đổ như vậy!” Giọng nói run rẩy, cô thốt ra những lời này một cách khó khăn.

Đầu ngón tay lướt qua mặt anh.

Anh có biết mình tàn nhẫn lắm không?

Tại sao anh lại nói ‘anh yêu em’ vào lúc này?

Rõ biết một tháng sau họ sẽ phải xa nhau mà!

Nếu ‘anh yêu em’ không phải là một lời hứa lâu dài, thì cô chẳng thà không có tình yêu như vậy…

“Bịa lời?”

Anh giật mình, nhìn cô chằm chằm, nắm đấm cứng đờ: “Em cảm thấy anh đang bịa lời sao?”

“Không phải sao?” Trái tim cô đau nhói: “Kết hôn trong một tháng không phải là giấc mơ mà anh đã tạo ra sao? Cho nên, trong giấc mơ này, không phải tất cả những gì anh nói là dối trá ư?”

Cô hận bản thân rung động trước câu nói ‘yêu em’ của anh, cô hận bản thân không thể cưỡng lại trước lời ‘yêu’…

“…” Đôi mắt anh chợt ảm đạm đi.

Thở hổn hển.

Lời dối trá…

Lần đầu tiên trong đời này, anh dâng trào tình cảm vì một người phụ nữ, nhưng đổi lại là một lời dối trá.

Việc này bảo anh làm sao chịu đựng nổi?

Tuy nhiên, cô nói đúng, giấc mơ một tháng này là do anh thực hiện.

Anh dựa vào cái gì lại muốn cô tin mọi thứ trong giấc mơ của anh đều là sự thật chứ?

Có chút im lặng.

“…” Anh không thể tranh luận…

Anh cúi người thương tiếc hôn lên vầng trán mịn màng của cô.

Sau đó anh thở dài, lăn khỏi người cô, nhẹ nhàng ôm cô, đặt cô vào trong chăn.

Ngay sau đó, anh nằm xuống, ôm cô vào lòng, thì thầm: “Ngủ thôi.”

“…” Cô nhắm mắt, không nói nữa.

Cảm nhận sức nóng từ vòng tay mạnh mẽ của anh.
 
Chương 899


Chương 899

Đêm khuya.

Căn phòng yên tĩnh.

Trái tim cô lại rối tung lên…

Nửa đêm.

Đang mơ mơ màng màng, cô không biết mình đã ngủ bao lâu, bỗng nghe thấy tiếng nước chảy từ phòng tắm.

Một lúc sau, cô lại chìm vào giấc ngủ.

Làm sao cô biết được, người đàn ông đang ngủ bên cạnh cô lại không thể an giấc vì dục vọng nên phải tắm nước lạnh để bớt lửa…

Đêm khuya.

Dáng người cao lớn của Bắc Minh Quân đứng trên ban công.

Chỉ có một chiếc khăn quấn quanh eo. Cầm điện thoại——

“… Tôi biết rồi, sau Tết Nguyên đán tôi sẽ về giải quyết…” Sau một lúc dừng, mắt anh tối sầm lại: “Vậy sao? Anh ta ra tù rồi? Chuyện xảy ra khi nào… ừm, tôi hiểu rồi…”

Anh cúp máy, lông mày xoắn xuýt.

Nhìn biển dưới bầu trời đêm xa xa, nghe tiếng sóng, thật lâu sau anh mới quay lại…

Quay trở lại phòng ngủ.

Anh nhẹ nhàng nằm xuống bên cô.

Có lẽ là mệt, cô ngủ một giấc thật sâu.

Anh duỗi tay ôm cô vào lòng, nghe tiếng thở của cô, lúc này anh mới nhắm mắt chìm vào giấc ngủ yên bình…

Nhưng như thế nào mới tốt, mới kết hôn ngày đầu tiên, anh đã bắt đầu không nỡ…

Không nỡ để cô rời khỏi vòng tay anh…

Trái tim phút chốc trở nên nặng trĩu.

Quả nhiên, yêu là thứ quá nặng nề để có thể chịu đựng…

Vào buổi sáng, những tia nắng đầu tiên từ Sabah chiếu qua cửa sổ vào phòng.

Làm ấm áp hai người đang ôm nhau trên giường.

Có lẽ là do ở một vùng đất xa lạ, Bắc Minh Quân thức dậy sớm hơn thường lệ.

Điều khác biệt so với trước đây là khi tỉnh dậy, anh nhận thấy một cơ thể ấm áp đang nép vào eo anh, cặp đùi mềm mại đang đặt trên eo và bụng anh, công bằng đặt ở nơi yếu hại yếu ớt của anh…

Đảo mắt liền nhìn thấy người bên cạnh đang ngủ yên, áo choàng tắm phía trước đã hơi mở ra, lộ ra bán cầu trắng nõn mềm mại, xuân sắc vô biên…

Trí nhớ của anh phục hồi ngay lập tức!

Dường như đã có một đêm ngon giấc, khi tỉnh dậy, giấc mơ đã trở thành sự thật.

Người phụ nữ mà anh nghĩ đến suốt hai năm nay cuối cùng cũng tỉnh dậy trong vòng tay anh vào ngày đầu năm mới này…

“Ưm…” Cô khẽ hừ nhà một tiếng, hàng mi cong cong khẽ rũ xuống, dần dần tỉnh giấc.

Ngay trước khi cô mở mắt——

“Chào buổi sáng.”
 
Chương 900


Chương 900

Một giọng nói trầm ấm lướt qua tai cô, rồi hai cánh môi mềm mại bao phủ lấy cô.

“Ưm…”

Lúc này Cố Tịch Dao như vừa tỉnh dậy từ một giấc mơ!

Mở mắt ra, cô bị một gương mặt đẹp trai phóng đại làm cho sửng sốt.

Phải mất một lúc lâu, cho đến khi cô gần như bị anh làm cho ngạt thở, sau đó cô mới cố gắng đẩy anh ra, thở hổn hển: “Anh… anh…”

Ký ức đã kéo cô về thực tại.

Cô suýt quên mất, cuộc hôn nhân thay thế đã bắt đầu từ ngày hôm qua…

“Này…” Trong giây tiếp theo, cô nhận ra mình gần như treo trên người anh như một con bạch tuộc, xúc cảm thô sáp ở chân khiến má cô đỏ bừng ngay lập tức.

Cô vội vàng thu chân lại, từ trên giường ngồi dậy.

Xoa xoa hai bên thái dương bị đau, thấp giọng khiển trách: “Thật chẳng quen gì cả…”

Sau đó anh ngồi dậy, ôm lấy cô từ phía sau, quét môi qua cổ cô, thì thầm mơ hồ: “Ngủ thêm vài lần nữa sẽ quen…”

“Xoẹt!” Mũi cô thở ra một tiếng, vùng vẫy khó chịu: “Ngủ nhiều lần cũng không quen được!”

Reng reng reng——

Một hồi chuông vang lên.

Theo phản xạ, cô đứng dậy, đi đến quầy, lấy điện thoại trong túi ra——

Hóa ra là điện thoại của Tam Trúc Bang!

Cô liếc nhìn Bắc Minh Quân, nhấn nút trả lời.

“Alo, cô Cố sao? Ông Mạc của chúng tôi muốn mời cô và anh Bắc Minh đến dinh thự, có tiện không ạ?”

Cô nghĩ đến viên kim cương Mật Ái không thể tháo rời: “Xin hỏi Bà Mạc cũng ở đó sao?”

“Phải, Bà Mạc cũng về rồi. Bà ấy nói, hy vọng cô sẽ mời anh Bắc Minh đi cùng.”

Cố Tịch Dao cắn môi: “Chuyện này tôi không chắc lắm, nhưng hãy nói với Ngài Mạc và Bà Mạc, tôi sẽ đi.”

“Vâng.”

Cúp máy, cô liếc nhìn Bắc Minh Quân.

Quả nhiên, sau khi nghe cô nói hai chữ Bà Mạc, vẻ mặt người đàn ông lo lắng.

Anh nhấc chăn đứng dậy khỏi giường, mặc quần áo vào, không nói một lời nào.

Cô do dự, vừa mới mở miệng: “Chuyện đó…”

“Không đi!” Đã bị anh lạnh lùng ngắt lời.

Cô nhướng mày, tên này nói trở mặt là trở mặt luôn sao?

“Này, anh đừng như vậy được không? Nói thế nào đi nữa thì dì Như Khiết cũng là mẹ của anh!”

“Im ngay!” Giọng anh rất lạnh: “Mẹ tôi đã chết từ lâu rồi!”

“…” Cô nhíu mày, nhìn chằm chằm bóng lưng kiên cường của anh, hít một hơi thật sâu: “Anh chắc biết thân thế của tôi, tôi khao khát một người mẹ, nhưng tiếc rằng không biết ai là mẹ tôi, nhưng anh thì sao? Anh rõ ràng có mẹ, nhưng anh coi bà ấy như đã chết…”

Lưng anh cứng đờ, nhịn không được quay đầu nhìn cô, cả người toát ra vẻ lạnh lùng.

Không nói gì.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom