Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện Của Tui À!

Diễn Đàn Truyện Của Tui À là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Cô Vợ Bướng Bỉnh Mua Một Tặng Hai

Chương 781


“Cố Tịch Dao, cô đừng hối hận!” Cô ta nghiến răng nghiến lợi, tức giận đến phát run!

Cố Tịch Dao cười rạng rỡ, lành lạnh phất tay: “Hợp tác với cô, tôi mới hối hận! Cô Tô đi thong thả, không tiễn!”

Ném xuống những lời này, cô khẽ mỉm cười, tay lại không chút lưu tình – –

Cạch ~!

Ngay trước mặt Tô Ánh Uyển, hung hăng đóng cửa lại!

Hoàn toàn ngăn cách Tô Ánh Uyển ra ngoài thế giới của cô và bọn nhỏ…

Cố Tịch Dao trừng mắt nhìn cánh cửa đóng chặt, khuôn mặt tươi cười lúc này hoàn toàn cứng ngắc, cô phun ra một câu: “Được lắm Bắc Minh Quân! Ánh trăng sáng của anh đến đoạt váy của tôi, bây giờ đến đào hoa nát của anh đến trêu chọc tôi! ! Đời trước tôi thiếu anh cái gì sao, hả? !” Cô lầm bầm lầu bầu nói một câu, mới tức giận xoay người – –

Quay đầu lại, một cặp con trai đứng trước cửa phòng ngủ.

Trình Trình như là một thân sĩ nhỏ lười biếng, tà tà tựa vào trường, không nói một lời nhìn Cố Tịch Dao.

Dương Dương dạng chân đứng, hai tay ôm ngực, vẻ mặt tức giận!

Hai anh em đều không lên tiếng!

Thần kinh Cố Tịch Dao căng thẳng!

“Ách… Cái đó… Các con còn chưa ngủ sao…” Cô liếc mắt nhìn trần nhà, trong lúc nhất thời không biết nên nhìn các con thế nào.

“Tại sao lại từ chối cái người sưn ni (Sunny) kia? !” Dương Dương cau mày, hiếm khi gặp được gương mặt nghiêm trang của nhóc này! Cố Tịch Dao nhìn chung quanh một chút, qua loa nói: “Cái gì mà từ chối không từ chối! Không còn sớm nữa, ngày mai các con phải đến trường nữa, nhanh về ngủ một giấc đi, hả?”

“Mẹ!” Dương Dương không thuận theo gào lên: “Có phải mẹ định nghe bà nội nó theo cảnh cáo của bà nội? !”

Cảnh cáo bà nội nó!

“Cố Dương Dương, chú ý dùng từ!”

“Mẹ trả lời con đi! Có phải bà nội để mẹ giám sát bọn con, không để bọn đi đi quấy rối, cho nên mẹ mới từ chối sưn ni kia?” Hai má nhỏ của Dương Dương tức giận đến đỏ lên, ngực nhỏ phập phồng cao thấp.

Trình Trình sắc mặt ảm đạm.

Cố Tịch Dao nhíu nhíu mày, không thể tưởng tượng nổi nhìn con trai: “Chẳng lẽ con hy vọng mẹ đồng ý với họ Tô kia?”

“Đương nhiên! Sưn ni kia muốn đi phá hỏng hôn lễ của cha hư hỏng, chẳng lẽ mẹ không vui sao?” Trong mắt Dương Dương, mặc dù chán ghét Sưn ni kia, nhưng có người chủ động làm chuyện cậu muốn làm, đương nhiên cậu sẽ mắt nhắm mắt mở!

Cố Tịch Dao khẽ giật mình: “Dương Dương, đó là người phụ nữ xấu xa! Con muốn mẹ cấu kết người phụ nữ xấu xa làm việc xấu sao?”
 
Chương 782


Chương 782

Dương Dương không kiên nhẫn trợn trắng mắt: “Xin người, trọng điểm cũng không phải ở đó có được không! Trọng điểm là – – phá hư lễ đính hôn của ba chim chết, để ba cùng với cô lẳng lơ kia đến với nhau. Sau đó người mẹ kế ác độc cô lẳng lơ kia, đuổi con và Bắc Minh Tư Trình ra ngoài…như vậy thì chúng con có thể vĩnh viễn ở với mẹ rồi!”

Cố Tịch Dao hít sâu một hơi, bước nhanh lên trước, lại nhéo lỗ tai nhỏ của Dương Dương: “Tiểu tử thúi! Xem ra là con đã bị cô lẳng lơ kia tẩy não rồi đúng không! Mẹ đã nói, cho dù muốn lấy lại các con, cũng nhất định sẽ dùng phương pháp quang minh lỗi lạc!”

“Ai ya, đau a…” Công phu sư tử hống của Dương Dương lập tức xuất ra, lỗ tai nhỏ dưới tay của mẹ, lập tức biến thành mềm mại cầu xin…

“Mẹ – -” Trình Trình cũng mở miệng, cái đầu nhỏ nhìn lên mẹ, “Ba ba sắp đính hôn, hạnh phúc gấp trăm lần mẹ hứa với con đâu?” Hạnh phúc hơn ba gấp trăm lần.

Cố Tịch Dao thả lỏng ngón tay, lỗ tai nhỏ của Dương Dương lúc này mới được cứu.

Tên nhóc kia đuổi theo lên trước ôm đùi mẹ, bĩu môi ôm lấy đùi của mẹ như con cún làm nũng bên chân nói–

“Đúng đấy đúng đấy, mẹ gả cho ba Chi Lâm đi…Con tính toán một chút, tài sản của ba Chi Lâm cũng không ít đâu! Chờ con trưởng thành, chẳng những có thể kế thừa di sản của người ba hư hỏng còn có thể kế thừa di sản của ba Chi Lâm nữa.. hơn nữa ba Chi Lâm còn là một người thẩm phán đáng kiêu ngạo, rất uy phong…”

Chú ý, Dương Dương nói không phải tài sản, mà là di sản!

Tên nhóc này hy vọng cha ruột bố dượng chết đến mức nào vậy?

Trình Trình đột nhiên liếc mắt: “Bắc Minh Tư Dương, nhìn chút tiền đồ của em đi!”

Cố Tịch Dao thở dài một hơi, giang hai cánh tay, ôm hai đứa con trai vào trong ngực, đi vào phòng ngủ – –

“Các con thật sự hy vọng mẹ gả cho Chi Lâm sao? Nhưng chú ấy là em họ của ba các con. Về tình về lý, các con cũng nên gọi chú ấy một tiếng chú họ… ”

“Nhưng mà cách xa ba nghìn dặm, có quan hệ gì chứ? Mẹ và chú ấy không có quan hệ máu mủ là được rồi!” Dương Dương cau mày, đối với chuyện này, trước nay cậu chưa bao giờ kiêng kỵ.

“Cổ đại có rất nhiều chuyện anh trai chết, chị dâu gả cho em trai, huống chi mẹ còn chưa gả cho ba, cho nên ngay cả chị dâu cũng không tính.” Trình Trình thậm chí dẫn cả lịch sử ra.

“Ai..Hai tên nhóc này, thật sự là không sợ mẹ đau đầu mà…” Cô không hề nề hà lắc đâu, thả hai đứa hóc kia lên giường, “Ôi, các con càng ngày càng nặng rồi, mẹ sắp không bế nổi các con rồi…”

“Đáng ghét, rốt cuộc là mẹ hy vọng chúng con mau mau lớn lên hay là không lớn lên đây?”

“Ách…” Cố Tịch Dao hì hì một tiếng bật cười, “Đương nhiên là hi vọng bảo bối của mẹ khỏe khỏe mạnh mạnh, ăn mau chóng lớn rồi…”

Cố Tịch Dao vừa nói, vừa đắp kín mền cho hai tên nhóc kia: “Nhanh ngủ đi, bảo bối của mẹ.”

Dương Dương quệt miệng, dáng vẻ vẫn không vui: “Nghĩ đến ba chim chết ngày mai đính hôn, con không ngủ được!”

“Con cũng vậy…” Trình Trình nhỏ giọng trả lời.

Cố Tịch Dao cau mày, ôn nhu hôn phớt qua khuôn mặt hai anh em.

Cô không biết phải an ủi như thế nào, bởi vì đáy lòng cô cũng nặng trình trịch.

“Vậy các con hi vọng mẹ làm như thế nào đây?”
 
Chương 783


Chương 783

Gương mặt cỡ bàn tay nhỏ của Dương Dương rối rắm, sau khi suy nghĩ một lúc lâu, tên nhóc kia lại tuôn ra một câu kinh sợ- –

“Mẹ ngày mai cùng ba Chi Lâm cử hành hôn lễ đi!”

“Con đồng ý…” Trình Trình lại nhỏ giọng trả lời.

“…” Con ngươi Cố Tịch Dao khiếp sợ! Thật lâu, cô mới tìm về được giọng nói của mình, “Hai tên nhóc điên này! Gả cho ba Chi Lâm sẽ hạnh phúc hơn gấp trăm lần ba các con sao?”

“Nhất định sẽ! ba Chi Lâm có tiền có sự nghiệp có thân hình có dung mạo, hơn nữa chú ấy chỉ thích mình mẹ!” Dương Dương thò đầu ngón tay ra, đếm điểm tốt của Vân Chi Lâm, “Trọng điểm là, chú ấy cũng rất yêu thích chúng con…”

Trình Trình thì nhíu mi, cơ thể nhỏ co lại trong chăn, nhìn Cố Tịch Dao, duỗi bàn tay nhỏ bé ra, cầm tay Cố Tịch Dao, trong con ngươi như thủy tinh hiện ra sự sâu thẳm: “Kỳ thật… trong lòng con, hy vọng nhất là người ba đính hôn là mẹ…”

đầu ngón tay Cố Tịch Dao run lên, cầm lấy bàn tay nhỏ của Trình Trình, dịu dàng xoa xoa: “Ngốc ạ, mẹ cũng muốn cho các con một gia đình đầy đủ… Đáng tiếc …”

Trong lòng cô có chút chua xót cưới, “Ba các con không có khả năng lấy mẹ…”

Hai năm trước, cô nhớ rõ đêm cô xem mắt với Lưu Thắng Thiên đó, tình cờ gặp Bắc Minh Quân, kết quả Lưu Thắng Thiên bị Bắc Minh Quân gọt một trận, hôm sau còn lên đầu đề.

Đêm đó, Bắc Minh Quân chất vấn tại sao cô lại phải chạy đi xem mắt? Cô không nói lúc ấy là bị Giang Tuệ Tâm ép, chỉ nói mình muốn kết hôn ra, anh phá hỏng buổi xem mắt của cô là có ý gì? Chẳng lẽ anh đồng ý kết hôn với cô sao?

Nhưng Bắc Minh Quân cuối cùng không cho cô đáp án.

Ánh mắt của anh nói cho cô biết, anh sẽ không lấy cô.

Cũng như năm đó Bùi Huyền Kim tự sát vì anh, anh từng nói: Không yêu không cưới!

Hay cho một câu không yêu không cưới!

Bắc Minh Quân, cuối cùng anh cũng tìm lại được người yêu Phỉ Nhi đó, cho nên mới quyết định lấy cô ấy sao?

Con ngươi có chút bi thương.

Cô lập tức giấu đi, sợ dọa đến bọn nhỏ, chỉ có thể sờ sờ lên đầu của bọn nhỏ trấn an – –

“Ngoan ngoãn ngủ đi, bảo bối, đừng nghĩ nhiều như vậy rồi. Ngủ ngon, hử?”

“Mẹ ngủ ngon.”

“Ngủ ngon mẹ.”

Cô cúi người, đặt nụ hôn chúc ngủ ngon lên cái trán trơn bóng của hai tên nhóc kia.

Chỉ mong, hạnh phúc như vậy sẽ không quá ngắn ngủi…

Chỉ mong, qua hết ngày mai, mọi chuyện vẫn sẽ thế này…

Đắp kín mền cho bọn nhỏ.

Tắt đèn.

Cô nhẹ nhàng đi ra khỏi phòng ngủ, cẩn thận đóng lại cửa phòng…

Trong phòng ngủ, yên tĩnh một lúc

Trong chăn có một tên nhóc lầm rầm bò dậy, chạy đến lục lọi ở bên tủ bàn- –
 
Chương 784


Chương 784

Lôi ra một chiếc điện thoại.

“Muốn gọi điện thoại sao?” Trình Trình nằm trên giường hỏi.

Hai anh em cũng có sự ăn ý nào đó.

Dương Dương gật gật đầu, vừa bấm số vừa nói: “Nói đùa, sao có thể để ba chim chết yên bình đính hôn như vậy chứ?”

Chỉ chốc lát sau, điện thoại kết nối – –

Kế tiếp, trong phòng tiếng Dương Dương rầm rầm tì rì với điện thoại – –

“A lô? Chú ba à… ahihi, chú còn chưa ngủ sao?”

“… A a, bây giờ dưới người chú có người sao…Aiyo, là cô gái ở quán bar nào? Nói nghe thử xem…”

“Hì hì, không phải cô gái quán bar? … Oa a, minh tinh kia sao? Ai nha, có quen biết không?”

“What?? Gì? A nha… Lại là chờ sau khi con lớn sẽ hiểu…”

“Aiyo, quấy rầy chú làm việc thật ngại quá…”

“Là như thế này…Ngày mai chúng con có họp phụ huynh…”

“Ừ vâng ừm vâng… ba chim chết không rảnh đó? Vậy ông ấy đi đâu vậy…”

“A a? Ngày mai ông ấy phải tham gia một hội nghị quan trọng, nên không thể đến đúng không?”

( Dương Dương hơi chút khinh khỉnh, chú ba rõ ràng không biết xấu hổ nói tiệc đính hôn ngày mai của ba chim chết là một hội nghị rất quan trọng! ) Dương Dương tiếp tục giả vờ vô tội cười ngây ngô nói- –

“… Vậy chú có thể thay ông ấy đến không? Họp phụ huynh của con cũng rất quan trọng đó… Cái gì? Chú cũng không rảnh?”

“… Không phải chứ, mẹ của con cũng không rảnh…”

“A? Chú hỏi sao mẹ con lại không rảnh ra? … A a, đó là vì ngày mai mẹ con kết hôn đó…”

( Dương Dương cố ý nói câu này mây trôi nước chảy, thoải mái như trò chuyện thời tiết. )

Dương Dương dường như nghe thấy đầu bên điện thoại một tiếng bóp – –

“Ấy ? Chú ba? Chú sao thế? Điện thoại bị dọa rơi rồi sao…”

“Cái gì? Mẹ con kết hôn với ai? Aiyo, chú nhiều chuyện như vậy làm gì… Đương nhiên không có khả năng đi theo ba chim chết rồi…”

“Aiyo, người chú không quen biết đâu… Đương nhiên là người có tiền rồi…”

“Không nói không nói nữa… Chú đã không rảnh đến họp phụ huynh cho con, vậy con chỉ đành nhờ người khác thôi…”

“A a, quên nói cho chú biết, mai con sẽ làm tiểu hoa đồng của mẹ, đến lúc đó con sẽ chụp một bộ ảnh đẹp rồi chia sẻ cho chú…”

“Chú ba bye bye… Kiềm chế chút đi, làm việc đừng để trật eo…”

Dương Dương cười híp mắt cúp điện thoại, sau đó lại líu ríu bò lại vào trong chăn.

Trình Trình mở to mắt, trong bóng tối, lông mày vẫn nhíu chặt: “Em nói chú ba bây giờ còn có tâm trạng làm việc sao?”

“Hì hì, từ tình huống chú ấy sợ đến mức rơi điện thoại như vậy, hẳn là không có tâm trạng đi…”
 
Chương 785


Chương 785

“Ừ. Vậy nhanh đi ngủ đi.” Giọng nói Trình Trình vẫn bình lặng như nước.

Chỉ chốc lát sau, trong phòng lại an tĩnh.

Một lúc sau, giọng nói của Dương lại vang lên- –

“Này, Bắc Minh Tư Trình, ngày mai giúp em xin nghỉ ở trường đi.”

Trình Trình dừng một chút, lẩm bẩm nói: “Anh không rảnh.”

“A? Anh cũng không rảnh? Vậy anh muốn đi làm gì?”

“Em muốn làm cái gì anh làm cái đó.”

“Oa a… Chẳng lẽ anh cũng muốn đi tìm ba Chi Lâm?”

“Ừ hừ…”

“Ừ…”



Sau đó, căn phòng dần yên tĩnh lại. Hai đứa bé củ cải trong phòng, yên ổn ngủ trong chăn.

Ngoài cửa sổ, gió lạnh thổi đập vào cửa.

Tối nay, nhất định có người mộng đẹp có người không…

Sáng sớm hôm sau.

Dương Dương hiếm khi không ngủ nướng

Trình Trình vẫn giống như bình thường, rửa mặt vệ sinh, hoàn toàn không nhìn ra cái gì khác thường.

Cố Tịch Dao ôm hai con mắt gấu mèo, làm buổi sáng cho bọn nhỏ trong bếp.

Ba mẹ con, đều ăn ý không nhắc đến chuyện tối hôm qua.

Ăn bữa sáng xong, xe Hình Uy vẫn xuất hiện dưới lầu như thường.

Cố Tịch Dao nhìn hai người con trai ngồi vào trong xe rời đi, lúc này mới quay lại, xách cặp tài liệu đến văn phòng luật làm việc.

Mọi thứ đều có vẻ sóng yên biển lặng…

Sáng sớm, Cố Tịch Dao vừa đến văn phòng luật sư Vân Thị.

“Cô Cố, luật sư Vân nói hôm nay anh ấy có việc không đi. Phiền cô thay anh ấy để ý những vụ việc hôm nay.” Cô nàng lễ tân mỉm cười thông báo với Cố Tịch Dao.

“A được rồi.” Cố Tịch Dao mỉm cười gật đầu, trực tiếp vào phòng trợ lý của Vân Chi Lâm.

Ngay lúc cửa đóng lại này, nụ cười của cô cứng đờ trên môi.

Đối mặt với phòng trợ lý trống rỗng, cô thở dài.

Ngồi xuống trước bàn làm việc, mở máy tính ra, bắt đầu một ngày làm việc…

Mùa đông năm nay, thành phố A vô cùng rét lạnh.

Trong buổi chiều tuyết mịn bay khắp trời.

Nhà Bắc Minh cuối cùng cũng nghênh đón thời khắc mang tính lịch sử, Bắc Minh Quân đính hôn với Phỉ Nhi.

Tiệc đính hôn được cử hành tại khách sạn Đông Phương thành phố A, năm giờ chiều bắt đầu.

Khách sạn Đông Phương cũng xem như là một khách sạn năm sao có tiếng ở thành phố A.
 
Chương 786


Chương 786

Bắc Minh Quân cũng không chọn một khách sạn dưới danh nghĩa Bắc Minh thị để tổ chức tiệc đính hôn, một mặt là anh muốn tận lực an phận, không muốn kinh động đến nhân viên của mình, vừa thể hiện thái độ có chút qua loa, vì vậy toàn quyền giao cho khách sạn Đông Phương xử lý.

Mặc khác Phỉ Nhi vô cùng tự ti với dung mạo sau khi bỏng của mình, không muốn lộ ra trước mặt mọi người.

Bởi vậy, lựa chọn tổ chức tiệc ở khách sạn Đông Phương, là sự suy tính khôn khéo nhất của người thương nhân.

Nếu như xuất hiện cái gì cắt ngang, khác sạn Đông Phương nhất định phải chịu toàn bộ trách nhiệm!

Sắp đến cuối năm rồi, tết âm lịch cũng sắp đến rồi.

Nhà lớn Bắc Minh, từ trên xuống dưới đều rất vui mừng.

Hơn nữa, hôm nay là ngày mợ hai tương lai chính thức vào ở.

Đối với nhà Bắc Minh mà nói, đây đúng là chuyện tốt thêm chuyện tốt.

Chỉ có điều, mấy vị chủ nhân ở nhà Bắc Minh cũng không vui vẻ như đám người hầu, ngược lại đều có suy nghĩ trầm mặc.

Ba giờ chiều, cách tiệc đính không còn 2 tiếng nữa …

Ông cụ nhà Bắc Minh vẫn phụng phịu, trốn trong thư phòng viết bút lông.

“Ông à, sao ông còn chưa thay quần áo bắt đầu đi? Xe cũng đã đợi bên ngoài rồi, lát nữa phải đến khách sạn Đông Phương.”

Giang Tuệ Tâm đẩy cửa vào, lúc này bà đã diện một bộ đồ sang trọng.

Bắc Minh Chính cau mày, bút lông trong tay cũng không dừng lại, không lên tiếng.

Giang Tuệ Tâm đi qua, ánh mắt nhìn mấy chữ to ông cụ Bắc Minh ghi, không khỏi nhíu mày: “YAAAA.., Ông à, hôm nay Quân đính hôn, sao ông viết chữ gì buồn vậy? Điềm xấu đó!”

Ông cụ Bắc Minh hừ một tiếng: “Cũng không phải kết hôn, bà sợ cái gì?”

“Ông đấy, lớn tuổi như vậy rồi, nhưng vẫn nghĩ không thông.” Giang Tuệ Tâm lắc đầu, “Quân đã kiên trì đính hôn với Phỉ Nhi rồi, ông không làm gì được, chẳng bằng mắt nhắm mắt mở tiếp nhận sự thật.”

“Vấn đề là, nó còn muốn đón người phụ nữ kia vào đây ở!” Ông cụ Bắc Minh tức giận ở điểm này!

“Người ta có thể đi có thể nhảy, dù sao cũng không phải bệnh nhân, cứ ném ở trại an dưỡng cũng không phải là chuyện hay!” Giang Tuệ Tâm nhìn tính tình trẻ con của ông cụ, không khỏi cười nói, “Huống chi, tôi vẫn luôn cảm thấy tòa nhà Bắc Minh to như vậy, dương khí quá nặng! Đời này ông không thể sinh con gái, còn không cho con dâu vào cửa sao?”

Bắc Minh Chính nhìn Giang Tuệ Tâm, dựng râu trừng mắt: “Dương khí nặng có cái gì không tốt? Phụ nữ nhiều âm khí nặng mới là chuyện không tốt!”

“Vâng vâng vâng! Ông nói đều đúng, nhưng ông có thể thay đổi quyết định của Quân không?”

“…” Ông cụ Bắc Minh nghẹn lời.

Giang Tuệ Tâm tiếp được lời nói chưa ra khỏi miệng của ông: “Nhìn đi, rõ ràng ông biết không thể, còn rối rắm làm gì? Chẳng bằng thản nhiên tiếp nhận!”

“Nhưng mà…”
 
Chương 787


Chương 787

“Đừng nhưng mà nữa, nhanh đi thay quần áo đi, chúng ta là chủ nhà, đến lúc đó đến muộn, khách biết lại cười cho.”

Dưới sự thúc giục của Giang Tuệ Tâm, ông cụ Bắc Minh mới không tình không nguyện đi thay quần áo, chuẩn bị xuất phát…

Khách sạn Đông Phương.

Trong phòng nghỉ, thợ trang điểm đang trang điểm cho Phỉ Nhi.

Lớp trang điểm này, thợ trang điểm đã làm ba tiếng rồi, bởi vì Phỉ Nhi từng bị bỏng, thợ trang điểm phải dùng kỹ xảo tinh tế và son phấn dày đặc che đi vết sẹo trên da Phỉ Nhi, cho nên vừa tốn thời gian, vừa mất sức.

Cốc cốc cốc.

Sau ba tiếng cửa phòng mở ra.

Tô Ánh Uyển đẩy cửa đi vào – –

Phỉ Nhi nhìn Tô Ánh Uyển trong giương, lập tức vui vẻ ra mặt: “Ánh Uyển, cậu tới rồi?”

Tô Ánh Uyển cởi kính mắt xuống, nhìn dung nhan sau khi được son phấn phủ lên của Phỉ Nhi, có chút sửng sốt.

Giống như là dung nhan mỹ lệ ngày xưa của Phỉ Nhi đã khôi phục lại vậy, có thể thấy được Bắc Minh Quân thuê tuyệt đối là thợ trang điểm đỉnh cấp thế giới.

“Phỉ Nhi, hôm nay cậu đẹp quá…” Tô Ánh Uyển nghĩ một đằng nói một nẻo.

Phỉ Nhi thẹn thùng cười một tiếng, sau đó đứng dậy, vung làn váy trắng ngà lên, dạo qua một vòng trước mắt Tô Ánh Uyển, vẫn không tự tin mà hỏi thăm: “Ánh Uyển, cậu thật sự cảm thấy mình như vậy đẹp sao? Mình rất sợ bị người khác nhìn thấy dáng vẻ xấu xí….”

Phỉ Nhi mặc trên người, chính là lễ phục châu nguyệt quang màu trắng ngà mà Bắc Minh Quân đưa cho cô ta!

Nhớ đến ngày đấy Phỉ Nhi còn vì chiếc váy này mà ốm một trận.

Gương mặt Tô Ánh Uyển có chút ghen ghét, bởi vì Bắc Minh Quân cũng đưa cho Cố Tịch Dao một bộ y hệt, lại chỉ không cho cô ta!

“Phỉ Nhi, mình không lừa cậu. Cậu thế này nhìn rất xinh đẹp, một chút cũng không nhìn ra cậu đã từng bị bỏng…” Tô Ánh Uyển giả cười, thân mật kéo tay Phỉ Nhi, “Hôm nay là lễ đính hôn của cậu và Quân, sau lại còn không tự tin như vậy chứ?”

Phỉ Nhi có chút nhíu nhíu mày, thở dài: “Ánh Uyển, cậu không biết, gần đây mình luôn có một loại cảm giác lo được lo mất, mình rất sợ…”

“Sợ cái gì?”

“Sợ Quân đột nhiên nói với mình, anh ấy muốn hủy bỏ tiệc đính hôn, anh ấy không cần mình nữa…Ánh Uyển, mình thật sự không có cảm giác an toàn…” Gương mặt Phỉ Nhi phiền muộn.

“Phỉ Nhi… Kỳ thật có một việc, mình không biết có nên nói cho cậu biết hay không…” Tô Ánh Uyển ra vẻ ấm úng, trong đầu có chút tính toán.

Phỉ Nhi trợn to con mắt, “Chuyện gì?”

“Cái này…” Tô Ánh Uyển ra vẻ khó xử lắc đầu, “Mình nghĩ không nên nói cho cậu thì tốt hơn. Hôm nay là lễ đính hôn của cậu, đừng để những chuyện này ảnh hưởng đến tâm trạng…”

Phỉ Nhi nghe Tô Ánh Uyển nói như vậy, càng lo lắng hơn, túm lấy cánh ta cô ta, vội vàng hỏi: “Ánh Uyển, có phải cậu biết chút gì đó đúng không…Xin cậu nói cho mình đi có được không?”

Tô Ánh Uyển nhìn nhìn Phỉ Nhi, dừng một chút, lúc này mới thở dài nói – –
 
Chương 788


Chương 788

“Phỉ Nhi, vốn mình không muốn nói cho cô, nhưng nhìn thấy cậu cứ mù mờ không biết gì như vậy, thật lòng mình thấy không đáng… Cậu biết không, Quân rõ ràng muốn đính hôn với cậu, lại còn tặng hoa cho Cố Tịch Dao, thậm chí lần trước trên buổi diễn tấu của Depp Myers Piano, tự mình đánh khúc này. Lúc ấy Cố Tịch Dao ngồi ở dưới đài! Còn bị truyền thông chụp được, không tin cậu xem xem…”

Tô Ánh Uyển vội vàng lấy một cuốn tạp chí từ trong túi da ra.

Trang bìa tạp chí chính là hình ảnh Bắc Minh Quân đánh đàn đêm hôm đó!

Đương nhiên, tin tức tặng hoa cho Tô Ánh Uyển, ‘Uyển của anh, nhanh vào trong chén của anh’ đã bị Tô Ánh Uyển động tay động chân xóa đi, biết mất không thấy, Phỉ Nhi không thể tin nổi nhìn nhìn bìa tạp chí, một bên mặt tuấn mỹ của Bắc Minh Quân đang chìm vào trong tiếng đàn…

Ngón tay run rẩy…

Cả kinh nói: ” … Trời ạ, anh ấy lại đàn khúc này ?!!”

Tô Ánh Uyển nhìn dáng vẻ run rẩy của Phỉ Nhi, trong lòng không khỏi cảm thấy sung sướng.

“Đúng, chính là khúc đó, hình như năm đó Quân sáng tác cho mẹ của mình? Không ngờ anh ấy lại tự mình đàn cho Cố Tịch Dao nghe! Còn là trong trường hợp công khai!”

Tô Ánh Uyển phụ họa nói, đối với , cô ta chỉ biết Bắc Minh Quân chưa bao giờ chịu đánh khúc này trước mặt người khác, có thể thấy được độ quý trọng của anh với nó.

Trên gương mặt trang điểm tinh xảo của Phỉ Nhi, là sự khủng hoảng vô cùng!

Cô ta đột nhiên trượt xuống, ngã ngồi trên ghế trang điểm.

Ngón tay vừa trơn ra, tạp chí rơi xuống bên chân…

“Ánh Uyển, đây không phải là thật…Ánh Uyển cậu nói với mình đi, đây không phải là thật…”

Phỉ Nhi bĩu môi, nước mắt cứ như vậy rơi xuống..

Tô Ánh Uyển khẽ giật mình!

Cô ta từng thử Phỉ Nhi, mới phát hiện Phỉ Nhi chẳng hay biết gì về Bắc Minh Quân, giống như trải qua một cuộc sống bị phong bế, không biết gì về những chuyện bên ngoài. .

Cho nên hôm nay cô mới cả gan đêm cuốn tạp chí mình đã từng động tay vào, mục đích là muốn mượn tin tức náo động thành phố A này, k1ch thích Phỉ Nhi một chút! Để Phỉ Nhi biết rõ, Quân của cô ta, đêm trước lễ đính hôn còn đánh đàn cho một người phụ nữ khác.

“Phỉ Nhi, Cậu đừng khóc mà… Cho dù Quân đánh đàn vì người phụ nữ họ cố kia, nhưng hôm nay không phải anh ấy sắp đính hôn với cậu sao? Trong lòng anh ấy quan tâm là cậu, cậu đừng khóc nữa, khóc lem hết trang điểm rất xấu đó…”

Tô Ánh Uyển giả vờ như an ủi, nhưng trong lòng vô cùng vui sướng. Phỉ Nhi càng khóc to, cô ta càng vui.

“Không… Ánh Uyển cậu không hiểu…” Phỉ Nhi đã khóc đến mức không thành tiếng…

Nước mắt như chuỗi ngọc bị đứt, liên tục rơi xuống, trên gương mặt son phấn dày đặt, trượt ra hai khe nước…

Thợ trang điểm bên cạnh sợ đến bị nhanh chóng trang điểm lại cho cô ta.

Lại bị Phỉ Nhi đẩy ra…

“Phỉ Nhi, cậu làm sao vậy? Quân đúng là không nên đánh đàn cho người phụ nữ Cố Tịch Dao trước mặt nhiều người như vậy, nhưng mà đàn cũng đàn rồi…Cũng may không ảnh hưởng gì, sau này cậu giữ chặt anh ấy là được, không khóc không khóc nữa…”
 
Chương 789


Chương 789

Tô Ánh Uyển lúc này mới phát hiện Phỉ Nhi kích động có chút khác thường, tròng mắt cô ta lại quét qua nhìn trang bì tạp chí rơi trên sàn.

Góc nghiên rõ ràng này của Quân, thật sự anh tuấn đến mức làm người ta hít thở không thông…

Tô Ánh Uyển nhìn gương mặt này, không khỏi vừa si mê… Nhưng mà, anh lại đánh đàn vì Cố Tịch Dao! Cái này làm ánh mắt Tô Ánh Uyển lập tức lạnh như băng!

“Hu hu hu… Ánh Uyển, mình thật khó chịu… Thật sự khó chịu… Tim đau quá… Hu hu…”

Phỉ Nhi gần như là gào khóc.

Lập tức dọa sợ mấy người đứng đó.

Cô ấy khóc đầy cả một mặt, nước mắt dù thế nào cũng không ngăn lại được…

Càng khóc, lồ ng ngực cô ấy càng khó chịu, càng khó thở…

“Ánh Uyển, mình… mình…” Cô ấy ôm lấy lồ ng ngực, cơn khó thở càng nặng nề…

Tô Ánh Uyển giật mình, “Phỉ Nhi! Cậu làm sao vậy? Phỉ Nhi…”

Phỉ Nhi níu lấy cổ áo, ngón tay tái nhớ run rẩy chỉ vào túi da trên bàn trang điểm, “Ánh… Giúp mình…”

Tô Ánh Uyển lập tức hiểu ý, vội vàng cầm lấy túi da của Phỉ Nhi, đổ toàn bộ đồ ra, “Là cái gì? Thuốc? Có phải là thuốc? … Cái này? Hay là cái này?”

Nhìn dáng vẻ Phỉ Nhi sắp không thở nổi, Tô Ánh Uyển đổ mồ hôi lạnh.

Mặc dù cô ta hận không thể để Phỉ Nhi lập tức biến mất, nhưng Phỉ Nhi không thể gặp chuyện không may lúc này nữa, nếu không cô ta không thoát khỏi liên quan! Bắc Minh Quân cả đời này cũng sẽ không tha thứ cho cô ta!

“Cái này…” Phỉ Nhi chỉ về lọ thuốc trong tay cô ta

“A! Được rồi…” Tô Ánh Uyển vội vàng đặt chai thuốc vào trong miệng Phỉ Nhi, đè x uống nút phun sương…

Phỉ Nhi cố gắng hít lấy thuốc, một lúc lâu, mới dần dần bình phục lại…

Hô hấp cũng thông, chỉ là nước mắt vẫn treo ở khóe mắt, đau khổ đến phát run…

“Phỉ Nhi, vừa rồi cậu thật sự hù chết mình…” Tô Ánh Uyển lúc này mới thở dài một hơi.

Phỉ Nhi mím môi, muốn nói nước mắt lại chảy ra trước…

“Ánh Uyển, vừa rồi cám ơn cậu…” Phỉ Nhi ôm lấy lồ ng ngực vẫn còn đang rung động, “Trận hỏa hoạn năm đó, mình vì hít vào quá nhiều khói mù, nên tổn thương phế quản…”

“Con ngốc, vậy cậu còn kích động như vậy? Thân thể quan trọng hơn, biết không?” Tô Ánh Uyển rút một tờ khăn giấy, lau đi nước mắt trên gò má cô ấy.

Vành mắt Phỉ Nhi rưng rưng, cắn môi, lắc đầu: “Mình cũng biết… Nhưng Ánh Uyển, vừa rồi mình thật sự quá kinh hãi… Mình…”

Nói xong, Phỉ Nhi lại nghẹn ngào.

Tô Ánh Uyển cau mày, “Cậu nhìn cậu đi, chỉ vì chuyện này đã khó chịu đến thế này rồi? Vậy sau này kết hôn với Quân rồi, phụ nữ vây quanh anh ấy hằng ha sa số, không lẽ một người cậu lại khóc một lần?”

Phỉ Nhi cắn môi, con ngươi rưng rưng nhìn Tô Ánh Uyển…

“Không, Ánh Uyển, cho đến bây giờ Quân không phải là một người đàn ông lăng nhăng…”

Tô Ánh Uyển nhìn gương mặt Phỉ Nhi khóc đến xấu xí lại đáng thương, hận không thể cho cô ấy một bạt tai!
 
Chương 790


Chương 790

Quả thật, trong mắt Phỉ Nhi, Bắc Minh Quân là một người đàn ông tốt nhớ tình cũ, nếu không sao anh chọn cô ấy?

Nhưng Tô Ánh Uyển tình nguyện Bắc Minh Quân lăng nhăng một chút!

Ít nhất bên cạnh anh có một vị trí cho Tô Ánh Uyển!

“Ha ha, có lẽ cậu nói đúng, nếu không anh ấy cũng sẽ không thực hiện lời hứa với cậu sau nhiều năm như vậy, có đúng không?”

“Lời hứa…” Phỉ Nhi cắn môi, thì thào phun hai chữ này, ánh mắt trống rỗng…

Tô Ánh Uyển nhìn đồng hồ, “Phỉ Nhi, thời gian cũng không còn sớm, cậu nhanh trang điểm lại đi! Bằng không lát nữa không ra ngoài gặp người được đừng trách mình đấy, ha ha…”

Sau đó, cô ta vội vàng sắp xếp thợ trang điểm trang điểm lại cho Phỉ Nhi.

Sau đó, cô ta nhặt tạp chí dưới đất lên, quay đầu nhìn thoáng qua gương mặt hoảng hốt của Phỉ Nhi, khóe miệng cô ta giơ lên, mở cửa rời đi…

Phòng nghỉ, lập tức yên tĩnh lại.

Phỉ Nhi ngơ ngác ngồi trước bàn trang điểm, như một con búp bê gỗ tùy ý thợ trang điểm giúp cô sửa lại lớp trang điểm…

“Ui.., cô Phỉ Nhi, sao cô lại khóc nữa?” Thợ trang điểm lại càng hoảng sợ, bút vẽ cứng lại trong tay.

Phỉ Nhi lúc này phát hiện, nước mắt lại như chuỗi ngọc bị đứt…

“Thực xin lỗi… Thực xin lỗi…”

Phỉ Nhi bụm miệng, mặc cho nói bao nhiêu lời xin lỗi, vẫn không khống chế được nước mắt.

Cô ấy đau khổ nhắm mắt lại, đột nhiên đứng lên, xách váy, nức nở nói với thợ trang điểm…

“Thật xin lỗi, tôi vào toilet rửa một chút…”

Văn phòng luật sư Vân Thị.

Cố Tịch Dao còn đang chăm chỉ làm việc trong phòng trợ lý.

Giúp Vân Chi Lâm sửa sang lại một số tư liệu nộp lên tòa án, không biết lúc nào đã bốn giờ chiều.

Linh Linh linh …

Đột nhiên, một tiếng điện thoại dồn dập vang lên

Cô bắt máy theo phản xạ – –

“Dao Dao… Em còn ở công ty không? Bây giờ anh đang bàn một vụ kiện cùng với khách, thiếu một phần tài liệu quan trọng, phiền em lập tức đưa đến cho anh, được chứ!”

Là điện thoại của Vân Chi lâm.

Cố Tịch Dao theo bản năng gật gật đầu, một tay cầm bút: “Được, vậy anh nói qua cần tài liệu gì? Đưa đến đâu?”

“Em vào phòng làm việc của anh, tài liệu kia hẳn vẫn ở trên bàn công tác của anh, dùng túi hồ sơ mã CVPL đựng. Em lập tức đưa đến số 1 đường Thịnh Hoa Tây, khách sạn Đông Phương, phòng 1509 tầng 15!”

“Ừ, em biết rồi! Em lập tức đưa sang cho anh.”

Cúp điện thoại, Cố Tịch Dao lại liếc mắt nhìn đồng hồ trên tường.
 
Chương 791


Chương 791

Vội vàng đứng dậy vào phòng làm việc của Vân Chi Lâm cách vách, quả nhiên tìm được túi hồ sơ CVPL trên bàn công tác của anh, cô thuận tay cầm lên.

Quay lại lấy túi, lại vội vàng ra khỏi văn phòng luật sự Vân Thị…

Nửa tiếng sau, xe taxi đến cửa khách sạn Đông Phương.

Cố Tịch Dao thanh toán tiền, xuống xe.

Ngẩng đầu ngước nhìn khách sạn Đông Phương một cái.

Chắc là ở đây không sai đi.

Nhưng mà, cửa chính khách sạn bị một nhóm bảo an đeo kính mắt bao vây.

Cô còn thấy có mấy bên truyền thông, cầm máy chụp ảnh đang giằng co với bảo an, cũng không có kết quả.

“Tiểu thư, thật xin lỗi, hôm nay khách sạn của chúng tôi có việc đặc thù, nên tạm thời không nhận khách.” Bảo an ngăn Cố Tịch Dao lại.

Cố Tịch Dao nhíu lông mày: “Nhưng mà đồng nghiệp của tôi ở tầng 15, anh ấy nhờ tôi giao một phần tài liệu quan trọng đến, đợi dùng mà!”

Bảo an nhìn Cố Tịch Dao, sau đó cầm bộ đàm, hỏi thăm tình tình tầng 15.

Lập tức gật gật đầu: “Tiểu thư, cô có thể tiến vào. Bên trong sẽ có người dẫn cô đến tầng 15. Nhưng mà không được chạy loạn khắp nơi! Còn có, điện thoại di động của cô cũng không được chụp ảnh!”

Cố Tịch Dao qua loa gật đầu, lông mày bình tĩnh, đáy lòng xẹt qua một tia nghi hoặc, sau đó nhanh chóng vào thang máy – –

Trong thang máy cũng có hai người bảo an đứng đợi.

Trực tiếp đưa cô lên tầng 15.

Hôm nay khách sạn Đông Phương sao thế?

Biến thành giới nghiêm như vậy, giống như có nhân vật lớn đến.

Cô nhún nhún vai, không nghĩ nhiều như vậy.

Trực tiếp đến phòng 1509 – –

Cốc cốc cốc!

Một lát sau, cửa mở ra một khe nhỏ..

Vân Chi Lâm chui đầu ra, nhưng anh không mở cửa ra, như đang che giấu cái gì.

Cho nên Cố Tịch Dao căn bản không nhìn thấy tình hình bên trong.

“Dao Dao, em đến rồi?” Tròng mắt anh ta lướt nhanh qua đồng hồ quý giá trong tay, “Thật nhanh đó…”

“Chi Lâm, đây là tài liệu anh cần.” Cố Tịch Dao đưa túi hồ sơ cho anh, giương mắt hỏi, “Khách hàng của anh thật kỳ lạ, hai người nói chuyện vụ án như vậy sao?”

Anh nhún nhún vai, nhận túi hồ sơ: “Khách hàng của anh là người có danh vọng, không muốn bị người khác nhìn thấy, cho nên…”

“Ồ, hiểu rồi.” Cô gật gật đầu, nhíu lông mày, chẳng lẽ giới nghiêm dưới lầu có liên quan đến vị khách trong phòng của Vân Chi Lâm? Mặc dù tò mò, nhưng cô cũng không nhiều chuyện, “Anh xem qua tài liệu đi, nếu không có vấn đề gì thì em đi trước.”
 
Chương 792


Chương 792

“A, đợi chút…” Vân Chi Lâm vội đuổi theo níu tay cô lại, “Dao Dao, quên nói với em, đêm nay anh mời Trình Trình và Dương Dương đến đây ăn bữa tiệc lớn, cho nên em không cần đi, ở đây chờ bọn nó là được rồi. Anh đã cho người đi đón rồi.”

“A?” Cố Tịch Dao sững sờ, không thể tưởng tượng nổi trừng to mắt, “Chuyện lúc nào?”

Sao cô lại không biết?

Vân Chi Lâm cười nói: “Đúng là hôm nay, sao thế, anh mời bọn nhỏ ăn bữa cơm, em cũng không cho?”

Cố Tịch Dao xấu hổ cười, “Em không có ý này…”

“Dao Dao …” Vân Chi Lâm thở dài một tiếng, “Chính em không vui, không lẽ cũng muốn bọn nhỏ không vui theo em sao?”

“Em không có…” Cô phản bác theo bản năng, nhưng giọng điệu lại có chút vô lực.

“Ha ha, em lo lắng cái gì, anh cũng không ăn ba mẹ con! Đêm nay để bọn nhỏ vui vẻ vui vẻ đi, được không?” Vân Chi Lâm thấp giọng nói, tiếng nói từ tính nhu hòa, như gió xuân ấm áp tiến vào lòng cô. .

Cô nhớ đến đêm qua, bọn nhỏ vì chuyện Bắc Minh Quân đính hôn mà ồn ào không vui.

Càng đừng nói hôm nay.

Hai anh em nhất định rất khó chịu?

Nếu như cùng ba Chi Lâm của bọn nó ăn một bữa tiệc lớn, có thể làm bọn họ vui vẻ, vậy cô nguyện ý.

Cô nghĩ nghĩ, gật gật đầu: “Vậy được rồi. Lúc này bọn nó hẳn là sắp về rồi, từ trường đi xe đến đây mất khoảng 20 phút, em xuống dưới đợi bọn nó.”

“Aizzz, không cần…” Vân Chi Lâm vội vàng kéo cô lại, “Em quên hôm nay khách sạn Đông Phương giới nghiêm rồi sao? Đừng có chạy lung tung.”

“Cũng đúng, vị khách này của anh rất quan trọng sao? Còn phải giới nghiêm?” Cố Tịch Dao hỏi.

“Ừ cái đó…” Vân Chi Lâm qua loa cười cười, “Dao Dao em yên tâm, anh đã nói từ trước, tự sẽ có người đưa Trình Trình và Dương Dương lên. Em cứ yên tâm đợi ở đây. Anh gọi phục vụ đến, mở cho em thêm một phòng…”

“A? Không cần, dù sao cũng chờ không bao lâu, em đứng đây chờ bọn nó là được rồi. Anh nhanh đi vào đi, đừng để khách hàng đợi lâu.”

“Ừ, vậy được, em đừng có chạy lung tung! Ngoan ngoãn chờ anh…” Vân Chi Lâm cứ mãi dặn dò cô đừng chạy lung tung rồi mới vào phòng…

Sau khi Vân Chi Lâm đóng của phòng 1509 lại, anh dựa vào ván cửa, hít sâu mấy hơn.

Cầm túi hồ sơ CVPL trong tay, mở thở nhẹ ra một hơi.

Trong phòng, cũng truyền đến hai tiếng hít khí nhẹ.

Một giọng nói trẻ con non nớt truyền đến – –

“M*Nó, thiếu chút nữa dọa tiểu…”

“Chú Chi Lâm, mẹ không phát hiện bọn con chứ?” Trình Trình cau chặt mày, nhỏ giọng hỏi.

Vân Chi Lâm cười lắc đầu, đưa ngón tay lên môi: “Suỵt! Nhỏ giọng một chút. Mẹ mấy đứa vẫn đang chờ ở cửa đó!” Dương Dương u oán liếc nhìn Vân Chi Lâm, bĩu môi: “Đây đều là tại chú cả! Ba Chi Lâm, thân là luật sư còn vứt đồ bừa bãi! Thế mà để sót thứ quan trọng như vậy trong phòng làm việc!”

“Được rồi, cái này cũng không phải là mẹ con đưa đến rồi sao?” Vân Chi Lâm vừa mở túi hồ sơ ra vừa đáp trả, lấy đồ bên trong ra, nhìn thấy niêm phong vẫn hoàn chỉnh, anh biết Cố Tịch Dao sẽ không làm lộn xộn đồ của anh.
 
Chương 793


Chương 793

“Chú còn không ngại mà nói! Chúng ta còn chưa chuẩn bị tốt, bởi vì chú vứt bừa bãi mà mẹ đến sớm! Lỡ như thất bại, phải làm sao?!” Dương Dương vừa kéo y phục trên người, vừa tức giận bất bình nói.

“Yên tâm đi, tuyệt đối sẽ không! Mấy đứa nhanh mặc đồ này vào!”

Vân Chi Lâm nhìn hai tên nhóc luống cuống tay chân mặc đồ, vừa muốn cười lại không dám cười thành tiếng.

Bởi vì anh biết rõ, một khi anh bật cười, Dương Dương nhất định sẽ trừng mắt với anh.

“Chán ghét! Sớm biết như vậy đã đến sớm hơn một chút, đều tại Bắc Minh Tư Trình cả, cứ phải học hết tiết cuối cùng mới đi! Làm hại bây giờ luống cuống tay chân…” Dương Dương vừa mân mê quần áo, vừa quệt miệng lẩm bẩm.

Trình Trình trợn mắt nhìn Dương Dương: “Người chân tay ngắn mới luống cuống.”

“Ai! Bắc Minh Tư Trình anh tay dài chân dài sao?” Dương Dương trừng mắt Trình Trình.

Hai tên nhóc kia, đến nay luôn có người có lỗi giác hai đứa không phải là song sinh.

Bởi vì, khác biệt rất lớn…

Vân Chi Lâm nhìn thời gian, “4h40 rồi, phải nhanh lên, lễ đính hôn của ba các con sắp bắt đầu rồi… Lát nữa chú đưa mẹ các con đi, sau đó các con nhân cơ hội đi từ thang bộ xuống…chỗ bảo an chú đã đánh tiếng qua, nhớ kín một chút”

“Biết rồi… Không cần phải giục nữa, sắp được rồi…” Dương Dương chu miệng nhỏ lên, có thể thấy được áo quần trên người làm khó tên nhóc này…

“Chú Chi Lâm, đưa cho cháu túi hồ sơ trước đi…” Vẻ mặt Trình Trình bình tĩnh, nhìn chằm chằm vào túi hồ sơ trong tay Vân Chi Lâm, Vân Chi Lâm gật gật đầu, thuận tay đưa điện thoại cho bọn họ: “Ừ, âm nhạc chú cũng đã tìm xong cho các con rồi…”



Lúc Vân Chi Lâm đang bí mật mưu đồ tính toán với hai tên củ cải trong phòng 1509…

Cố Tịch Dao thì đứng ở cửa phòng, đợi bọn họ.

Đứng một lúc, cô đột nhiên muốn đi toilet.

Vì vậy nhìn thoáng qua cửa phòng 1509 đóng chặt, Vân Chi Lâm vẫn đang nói chuyện với khách hàng bên trong, không tiện làm phiền anh.

Chỉ có thể nhìn thoáng qua hành lang khách sạn, cô tìm đến lối ra, cố gắng tìm toilet…

Phỉ Nhi khóc từ trong phòng nghỉ lao ra – –

Lúc này mới phát hiện, trong khách sạn đã có khách khứa lục tục đến.

Những vị khách này gần như đều là nhà Bắc Minh mời đến.

Cô ấy khẽ giật mình.

Vội vàng cúi đầu xuống, giơ tay lên che hơn nửa gương mặt, vội vàng đi về phía toilet.

Lúc Phỉ Nhi đến trước cửa phòng rửa tay tầng 16 thì bên trong truyền đến tiếng cười của mấy vị Nữ khách mời–

“Này, mấy người có biết lần này cậu hai Bắc Minh cưới cô gái thế nào không?” Nữ khách mời một hỏi.

“Nghe nói người phụ nữ này không có tư sắc cũng không có bối cảnh!” Nữ khách mời hai cười nhạo.

“Đó? Phải không? Mấy người nói có phải cậu hai Bắc Minh cưới mẹ của bọn nhỏ?” Nữ khách mời ba tò mò.

“Hình như không phải đâu!” Nữ khách mời bốn bác bỏ.
 
Chương 794


Chương 794

“Vậy thì cậu hai Bắc Minh thật không có lương tâm!” Nữ khách mời năm bóp cổ tay.

“A? Tại sao lại nói thế?” Nữ khách mời một hỏi lại.

“Mấy người chưa đọc « Những năm tháng không được của ba bọn trẻ» sao?” Nữ khách mời năm nói

“Đọc rồi…” Nữ khách mời ba gật đầu.

“Ừ, tôi cũng đã đọc qua! Viết cũng rất được! Thật không ngờ vị tác giả kia lại sinh con cho cậu hai Bắc Minh! Năm đó hai người còn tranh con náo loạn trên tòa đấy!” Nữ khách mời một nói.

“Sau đó thì sao?” Nữ khách mời hai hỏi.

“Đương nhiên cậu hai Bắc Minh thắng rồi!” Nữ khách mời năm trả lời.

“Aiiii, thật là đáng tiếc… Khó trách vị tác giả kia lại viết sách như vậy, khà khà, không phải là đang cười nhạo cậu hai Bắc Minh không được sao?” Nữ khách mời bốn cười nói.

“Suỵt! Nhỏ tiếng chút…” Nữ khách mời số hai nhắc nhở họ không được nói lung tung.

“Này, nghe các người nói như vậy, xem ra mợ hai tương lai của nhà Bắc Minh chắc chắn không phải tác giả của quyển sách đó rồi…” Nữ khách 3 thở dài…

“Phải đó, thật đáng tiếc…”

Phỉ Nhi nghe đến dây, sắc mặt đã tái mét!

Cô ta siết chặt nắm đấm, nhanh chóng quay người lại, đi xuống lầu…

Trên thực tế, tầng lầu được giới nghiêm toàn diện của khách sạn Đông Phương hôm này là tầng 16.

Bởi vì lễ đính hôn của Bắc Minh Quân được tổ chức ở tầng 16.

Còn căn phòng mà Vân Chi Lâm đặt là ở tầng 15.

Ở cầu thang dẫn lên tầng 16 của tầng 15 cũng có nhân viên bảo vệ đeo kính râm.

Phỉ Nhi che mặt lại vội vã bước xuống cầu thang.

“Thưa cô, cô từ tầng 16 xuống, đừng có chạy lung tung a, lát nữa quay lại chúng tôi phải kiểm tra giấy thông hành của cô đó!” Bảo vệ cảnh cáo.

Phỉ Nhi gật đầu loạn xạ, ba bước hai bước chạy vào tầng 15, tìm hướng của nhà vệ sinh, xông vào đó—

Nhà vệ sinh ở tầng 15 rất yên tĩnh.

Yên tĩnh đến gần như không có tiếng người.

Phỉ Nhi nhanh chóng xông vào gian phòng toilet cuối cùng, tự nhốt mình lại!

Yên lặng 3 giây—

“Hu oa a a a a a a….”

Tiếng khóc thê lương xuyên qua nhà vệ sinh, cảm xúc đè nén rất lâu, lập tức được phóng thích ra ngoài…

Phỉ Nhi khóc rất nhiều, khóc đến không thể kìm được mình.

Không kiểm soát được cảm xúc của mình nữa, tự mình lẩm bẩm—

“Hu hu hu…Quân…tại sao…”

“Tại sao anh lại chơi đàn cho cô ta nghe? Ca khúc đó, không phải anh đã nói vĩnh viễn sẽ không đàn nó sao?”

“Nhưng anh vẫn đàn cho cô ta nghe rồi…tại sao…hu hu…”
 
Chương 795


Chương 795

“Tại sao cô ta lại sinh cho anh hai đứa con? Tại sao em lại không được? Hức…”

“Những người đó đều nói anh không lấy cô ta thật là đáng tiếc…nhưng tại sao bọn họ không nhìn em? Em mới là người yêu anh lâu nhất lâu nhất a…hu hu…Quân…”

“…Trái tim em đau quá, anh có biết không…đau quá…”

Tại sao phải để cô ta hôm nay mới biết những cái này?

Tại sao phải đúng vào lúc này chứ?

Tại sao a….

Khách sạn Đông Phương, tầng 16, phòng nghỉ.

Bắc Minh Quân lịch lãm bước vào trong với bộ vest đắt tiền thẳng tắp, khiến thợ trang điểm sững sờ một hồi.

Trên bàn trang điểm, đồ trong túi da của Phỉ Nhi vương vãi khắp nơi vì trước đó Tô Ánh Uyển đã đổ ra tìm lọ thuốc.

Một mớ hỗn độn.

“Người đâu?” Anh theo bản năng nhíu mày, không thích nhìn thấy bề bộn. Nhìn xung quanh một cái, không thấy Phỉ Nhi đâu.

“Ngài Bắc Minh…cô Phỉ Nhi đi nhà vệ sinh rồi…” Thợ trang điểm do dự không biết có nên nói với anh không, cô Phỉ Nhi bị mất kiểm soát cảm xúc rồi.

“Còn chưa về nữa sao? Đã mấy giờ rồi, trang điểm xong rồi sao?” Anh lạnh lùng nhướng mày, ngữ khí lạnh băng.

Thợ trang điểm rùng mình, lắp bắp đáp: “Là, là như vầy…cô Phỉ Nhi không biết vì sao, đột nhiên khóc rất dữ dội…suýt chút nữa là bị suyễn…khóc trôi hết lớp trang điểm rồi…”

“Suyễn?” Bắc Minh Quân nhướng mày, chất vấn.

“Vâng…cũng may đã dùng thuốc…” Thợ trang điểm chỉ vào bàn trang điểm lộn xộn …

“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì!” Thanh âm anh đột nhiên lạnh đi ba độ.

“Hồi nãy cô Sunny lấy cuốn tạp chí cho cô Phỉ Nhi xem…sau đó cô Phỉ Nhi đột nhiên khóc lớn lên…”

“Tạp chí?”

“Vâng…trên tạp chí là bức ảnh mà đêm đó ngài Bắc Minh đã chơi đàn ở buổi diễn tấu đàn piano của Depp Myers…”

“Khốn kiếp!”

Bắc Minh Quân thấp giọng mắng một tiếng, quay người xông ra ngoài…

Giang Tuệ Tâm tình cờ chạy tới—

“Quân, sắp đến giờ rồi, Phỉ Nhi đâu?”

Sắc mặt Bắc Minh Quân nghiêm trọng: “Dì Tâm, làm phiền dì giúp tôi ổn định mấy người khách đó trước, bây giờ tôi đi nhà vệ sinh tìm Phỉ Nhi!”

Giang Tuệ Tâm ngẩn ra: “Phỉ Nhi không ở phòng nghỉ sao?”

“Ừm. Có thể cảm xúc cô ấy không được ổn định lắm, tôi lo cô ấy…”

“Đợi đã! Quân, một người đàn ông như con, không tiện đi nhà vệ sinh nữ!” Giang Tuệ Tâm tâm tư tỉ mỉ, nhắc nhở anh.
 
Chương 796


Chương 796

Bắc Minh Quân ngừng bước chân lại, nhíu mày.

Không ai biết sự lo lắng của anh lúc này!

Anh ta sợ Phỉ Nhi sẽ nghĩ không thông, làm ra chuyện ngốc nghếch…

Giang Tuệ Tâm vội vàng kêu trợ lý Lưu Ngọc đến, dặn cô ta lập tức đi tìm người.

Qua một hồi, Lưu Ngọc quay lại.

“Bà chủ, cậu hai, cô Phỉ Nhi không có ở trong nhà vệ sinh. Tôi có hỏi qua vài bảo vệ, hình như có người nhìn thấy một cô gái ăn mặc rất hoa lệ khóc lóc đi xuống cầu thang…”

Sắc mặt Bắc Minh Quân chợt trầm xuống.

Lưu Ngọc còn chưa nói xong thì đã không thấy bóng ảnh Bắc Minh Quân đâu nữa…

Giang Tuệ Tâm nhìn bóng lưng của Bắc Minh Quân, mi tâm nhíu chặt.

Lưu Ngọc nhỏ giọng sáp đến bên tai Giang Tuệ Tâm: “Bà chủ, cô Phỉ Nhi sao lại đột nhiên chạy rồi?”

“Đừng nói bậy!” Giang Tuệ Tâm quát.

“Vâng, bà chủ…”

Cố Tịch Dao tìm cả nửa ngày, mới tìm thấy nhà vệ sinh trên tầng 15.

Đột nhiên, một âm thanh nức nở vang lên từ nhà vệ sinh…

Cố Tịch Dao có hơi ngạc nhiên.

Trực tiếp mở cửa nhà vệ sinh ra…

“Hu hu hu…” Tiếng khóc của cô gái.

Hình như được truyền đến từ gian toilet cuối cùng…

“Ơ…cô ơi, cô không sao chứ?” Cố Tịch Dao lịch sự hỏi một tiếng.

Tiếng khóc của cô gái đột nhiên ngừng lại!

Phỉ Nhi nấp trong phòng, không nhìn thấy người bên ngoài, cô ta vội vàng lau khuôn mặt đầy nước mắt của mình, che miệng lại, không dám phát ra tiếng…

Nhà vệ sinh lập tức yên tĩnh lại.

Cố Tịch Dao cắn môi, mỉm cười áy náy với cánh cửa đóng chặt đó…

“Xin lỗi đã quấy rầy cô khóc…cái đó…cô cứ tiếp tục khóc đi ha…ờm…ý tôi là, cô cứ tiếp tục phát ti3t…coi tôi như không khí là được rồi…”

Cô vừa nói, vừa đi vào gian toilet ở bên cạnh của Phỉ Nhi.

Mở nắp bồn cầu ra.

Cô đi vệ sinh như bình thường.

Phỉ Nhi ở sát vách, gióng tai lên nghe động tĩnh. Cái thanh âm này, hình như có chút quen thuộc, lại có chút xa lạ.

Bầu không khí hình như đột nhiên trở nên ngượng ngịu…

Cố Tịch Dao và Phỉ Nhi, mỗi người một gian phòng, không ai nhìn thấy ai, ai cũng không biết là ai, chỉ nghe được thanh âm của nhau.

Cố Tịch Dao cảm thấy như mình đã làm phiền người ta rồi vậy, dù sao người ta cũng đang khóc mà…
 
Chương 797


Chương 797

Ai bảo người đang thương tâm là lớn nhất chứ!

Thế là, cô thử làm dịu bầu không khí một chút, an ủi nói—

“Thật ra, cô à…cô cứ khóc ra tiếng đi, không sao đâu…loại tình hình như cô tôi cũng đã trải qua rồi…cuộc đời mà, ai mà không khó chịu qua chứ? Khóc ra là được rồi…”

Phỉ Nhi giống như là bị sự thân Quân của bạn nữ làm cảm nhiễm rồi, cô ta lúc này mới thấp giọng đáp—

“Cô…cô cũng đã từng nấp trong toilet khóc qua rồi sao?”

Cố Tịch Dao vừa nghe thấy thanh âm này, lập tức cảm thấy có chút quen thuộc, nhưng cô không có để ý.

Dù sao trên thế giới này, người giống với người quá là nhiều rồi, càng huống hồ là giống giọng nói.

Cố Tịch Dao vừa ngồi trên bồn cầu, vừa mỉm cười gật đầu: “Phải đó…đâu chỉ là nấp trong toilet khóc chứ! Tôi còn làm rất nhiều chuyện trong toilet nữa a…cô biết không, trong cuộc đời của tôi, hình như rất nhiều chuyện kinh khủng đều xảy ra ở trong toilet đó…tôi nhớ lần đầu tiên tôi phát hiện mình mang thai, chính là cầm lấy que thử thai thử nước tiểu trong toilet đó…”

“Hả? Thật sao…” Phỉ Nhi cảm thấy rất kỳ lạ.

“Phải…lúc đó tôi cảm thấy thế giới của mình toi rồi…tôi vậy mà lại mang giống của một người đàn ông…đó không phải là chuyện ăn nhầm thứ gì đó, rồi ị ra là giải quyết được a…”

Cố Tịch Dao nhớ lại năm 18 tuổi đó, những quá khứ kinh khủng, nhưng không ngờ, bây giờ lại nói ra khỏi miệng của cô giống như là chuyện cười như vậy.

Còn dùng cách giao tiếp kỳ lạ như vậy nữa.

Phỉ Nhi nghe xong, cảm thấy rất kinh ngạc, hỏi: “….Vậy, cô sinh ra rồi sao?”

“Ha ha…sinh ra rồi…” Cố Tịch Dao nhớ đến khuôn mặt nhỏ đáng yêu xinh đẹp của Trình Trình và Dương Dương: “Cũng may là đã sinh ra…”

Tuy năm đó đã dùng cách kinh khủng như vậy để mang thai.

Nhưng cô may mắn, có được một cặp quý tử như vậy.

Phỉ Nhi đột nhiên hâm mộ người phụ nữ ở bên cạnh, thanh âm cô ta dịu dàng nói: “Vậy người đàn ông đó của cô đâu? Sau này hai người kết hôn rồi đúng không? Tôi nghĩ bây giờ các người rất hạnh phúc….hai người còn có con nữa…”

Cố Tịch Dao sững sờ.

Bầu không khí nhất thời ngưng trệ lại.

Phỉ Nhi ngồi trong gian phòng kín mít, tuy không nhìn thấy dung mạo của cô gái đó, nhưng cảm thấy, hình như có gì đó không đúng lắm, bất giác hỏi: “Có phải tôi…nói sai gì rồi không?”

Cố Tịch Dao nhếch khóe môi, cười khổ mà lắc đầu—

“Không có…chúng tôi không có kết hôn…cũng không có ở cùng nhau…”

“Tại sao?” Phỉ Nhi hỏi.

“…” Cố Tịch Dao ngừng lại, mím môi thở dài: “Bởi vì anh ta vốn không yêu tôi…người anh ta yêu, là bạch nguyệt quang của anh ta…”

“Bạch nguyệt quang? Đó là ý gì?” Phỉ Nhi khó hiểu.

Trong ánh mắt của Cố Tịch Dao, có một tia ảm đạm.

“Ha…cô có nghe qua bài hát chưa?”

Nói xong, cô liền khẽ ngân nga lên.
 
Chương 798


Chương 798

Bạch nguyệt quang, treo lơ lửng ở một góc lòng nào đó, càng sáng rỡ bao nhiêu, lại càng lạnh lẽo bấy nhiêu.

Mỗi một người, đều có một đoạn bi thương, càng muốn giấu đi, nhưng lại càng đậy càng lộ ra.

Bạch nguyệt quang, chiếu sáng hai đoạn chân trời, ở trong lòng, nhưng không ở bên cạnh…

Cố Tịch Dao ngân nga ngân nga, khóe mắt vậy mà lại ướt nhòa rồi…

Cô vội vàng chớp chớp mắt, cố gắng che đi những cảm xúc buồn bã đó.

Sau đó, cô mỉm cười—

“Bạch nguyệt quang là người cô giấu trong lòng không bao giờ quên…”

Nhà vệ sinh đột nhiên yên tĩnh trở lại.

Cố Tịch Dao nghe thấy bên cạnh không có động tĩnh gì, liền hỏi: “Cô ơi? Cô không sao chứ?”

Phỉ Nhi cắn môi lắc đầu, giọng nói tràn đầy nghẹn ngào: “Không… không sao đâu… chỉ là tôi cảm thấy rất cảm động…cô hát rất hay…”

Thật ra, sau khi hiểu được hàm ý thực sự của bạch nguyệt quang, Phỉ Nhi đã nước mắt rơi đầy mặt rồi.

Nhưng Cố Tịch Dao không nhìn thấy.

“Ha ha, không biết loại như tôi có được gọi là nữ hoàng ca hát trong toilet hay không nữa…nếu như trẻ hơn dăm ba tuổi, tôi sẽ đi tham gia rồi…”

Phỉ Nhi dường như bị lây nhiễm bởi tâm trạng vui vẻ của cô, sau đó cũng mỉm cười nhẹ nhàng.

“Cô rất lạc quan, thật hâm mộ cô…” Phỉ Nhi nghĩ đến bản thân mình khi chưa bị bỏng, cũng rất lạc quan vui vẻ…

“Ha, tôi đây gọi là nghèo mà vui…” Cố Tịch Dao mím môi, trong mắt thoáng qua một tia khổ sở: “Lấy niềm đau làm thú vui mà thôi. Còn cô? Hồi nãy sao khóc thương tâm quá vậy?”

Sắc mặt Phỉ Nhi lập tức trắng bệch!

Những ngón tay theo bản năng siết chặt—

“Tôi… Thật ra trong lòng tôi cũng có một bạch nguyệt quang. Tôi đã yêu anh ấy rất nhiều rất nhiều năm rồi…kể từ khi nhìn thấy anh ấy vào năm mười mấy tuổi, thì đã yêu anh ấy mà không dứt ra nổi rồi…”

“Wow, các người là thanh mai trúc mã sao?” Cố Tịch Dao cười hỏi.

“Ha ha, tôi cũng không biết có phải vậy không nữa…có thể là trước đây, thường là tôi dựa dẫm anh ấy nhiều hơn một chút. Anh ấy đối với người khác luôn rất lịch sự, rất xa cách, thậm chí là rất lạnh nhạt….nhưng tôi biết, đó chẳng qua chỉ là màu sắc tự vệ của anh ấy thôi…đáng tiếc, bởi vì một sự cố, mà chúng tôi đã xa cách rất nhiều năm rồi…”

Phỉ Nhi nói đến đây, thanh âm khàn khàn.

Cố Tịch Dao nhạy cảm phát giác ra tiếng khóc nghẹn của cô ta, vội vàng an ủi: “Xin lỗi, tôi không có ý khơi dậy chuyện thương tâm của cô….”

Phải mất một lúc Phỉ Nhi mới bình tĩnh lại cảm xúc, tiếp tục nói: “Không liên quan đến cô…là hôm nay tôi thật sự quá sốc…quá thương tâm thôi…thật ra hôm nay, là một ngày rất rất quan trọng của tôi và anh ấy, nhưng mà…”

Phỉ Nhi lại nghẹn ngào rồi.

“Sao rồi? Xảy ra chuyện gì?” Cố Tịch Dao nhíu mày, quan tâm mà hỏi.
 
Chương 799


Chương 799

Phỉ Nhi che miệng lại, nước mắt lại bắt đầu trào ra.

“Hức…tôi muốn hỏi cô, nếu như có một người đàn ông chơi piano trước mặt cho cô nghe, cô cảm thấy đó là ý nghĩa gì?”

Câu hỏi này của Phỉ Nhi, khiến cho đầu ngón tay Cố Tịch Dao run lên.

Cô đột nhiên nhớ lại đêm đó, Bắc Minh Quân đã đàn ca khúc trên buổi diễn tấu piano của Depp Myers…

Cô nhớ rằng sau khi Bắc Minh Quân đàn xong, đã hỏi cô, có nghe hiểu chưa?

Thực ra, căn bản không nghe hiểu gì cả.

Có lẽ, là cô không thể nghe hiểu được….

Cố Tịch Dao suy nghĩ một lát, rồi mới nói: “Tôi sẽ cảm thấy, người đàn ông đó có lẽ là muốn thể hiện mà thôi…”

“Thể hiện?” Phỉ Nhi nghe mà nở nụ cười bi thương: “Không, đối với anh ấy mà nói, không bao giờ thèm thể hiện bất kỳ điều gì trước mặt người khác cả…tôi nhớ rất rõ, năm đó, khi tôi mới quen biết anh ấy, đã từng nghe lén nghe anh ấy một mình cô đơn đàn piano ở trong phòng, sau đó mỗi khi tôi đi vào, tiếng đàn của anh ấy liền sẽ đột ngột ngừng lại…”

“Tại sao lại ngừng?” Cố Tịch Dao đột nhiên cảm thấy, anh ấy của cái cô ở sát vách này, vậy mà lại giống với Bắc Minh Quân!

“Ha…” Phỉ Nhi cười khổ một tiếng: “Lúc đó tôi cũng nói với anh ấy như vậy: rõ ràng tiếng đàn hay như vậy, tại sao lại ngừng rồi? Nhưng cô biết anh ấy trả lời tôi thế nào không?”

Không biết tại sao, trái tim Cố Tịch Dao đột nhiên thắt lại một cách kỳ lạ.

Giống như là có chút căng thẳng vì câu trả lời này—

“Trả lời thế nào?”

Phỉ Nhi lau nước mắt, khóc lóc nói—

“Anh ấy vốn không có trả lời tôi, chỉ nói với tôi một câu: em có biết có một từ, gọi là nói lời tình yêu không?…Lúc đó tôi nghe thấy câu này, cả người đều sững sờ…”

Trái tim Cố Tịch Dao đột nhiên lỡ đi một nhịp!

Ngón tay theo bản năng siết chặt!

“Nói lời tình yêu?”

“Phải! Chỉ là bằng cách đàn piano—Chơi đàn ngỏ lời yêu! Vốn dĩ đối với anh ấy mà nói, đàn piano chính là ngỏ lời yêu…cô biết không, kể từ lúc đó, tôi đã điên cuồng mà mê luyến anh ấy không dứt ra được rồi…tôi thề, nhất định phải khiến anh ấy một ngày nào đó, đích thân đàn cho tôi nghe, ngỏ lời tình yêu với tôi…”

Phỉ Nhi nói đến đây, đột nhiên khóc to lên, khóc không thành tiếng: “Nhưng mà…hu hu hu…hôm nay tôi mới phát hiện, hóa ra anh ấy đã chịu chơi đàn piano với một người phụ nữ rồi….nhưng người phụ nữ đó không phải là tôi, không phải là tôi a….”

Cố Tịch Dao nghe xong lời này, trái tim cảm thấy nghẹn lại.

Hóa ra, chơi đàn ngỏ lời yêu.

Vậy, Bắc Minh Quân đêm đó công khai chơi đàn, hỏi cô nghe hiểu chưa?

Là ý này sao?

Là ý chơi đàn ngỏ lời yêu sao?

Khóe mắt Cố Tịch Dao đột nhiên ướt nhòa…
 
Chương 800


Chương 800

Trái tim thắt lại thật chặt.

Hóa ra trên đời này còn có người đàn ông như vậy, bởi vì chơi đàn ngỏ lời yêu, cho nên sẽ không tùy tiện chơi đàn trước mặt người khác…

Lắc lắc đầu, cô mỉm cười khổ sở!

Nhưng mà—

Người đàn ông như vậy, sao có thể là Bắc Minh Quân chứ?

Hôm nay không phải anh sẽ đính hôn với Phỉ Nhi của anh sao?

Có lẽ bây giờ bọn họ không biết đang ân ái ngọt ngào ở cái góc nào đó rồi a!

Tên đó đàn piano, sao có thể là có ý chơi đàn ngỏ lời yêu chứ?!!

Cố Tịch Dao càng nghĩ càng cảm thấy không thể nào!

Thế nhưng, khi nghe thấy cô gái ở sát vách khóc lóc, cô vẫn nhịn không được mà an ủi—

“Cô ơi, có lẽ là hiểu lầm thì sao? Thay vì ở đây đè nén mà khóc, thì chi bằng đích thân đi hỏi anh ta đi…hỏi rõ rốt cuộc có phải là có ý chơi đàn ngỏ lời yêu với người phụ nữ khác hay không?”

Vừa nói, Cố Tịch Dao vừa đứng dậy.

Cô thật ra đã đi vệ sinh xong từ lâu rồi, chỉ là nói chuyện thêm vài câu với cô gái ở bên cạnh thôi.

Nhìn thời gian, Trình Trình và Dương Dương chắc cũng sắp đến rồi nhỉ?

Thế là, đứng dậy, cô xối bồn cầu, sau đó mở cửa phòng ra.

Vừa đi về phía bồn rửa tay, vừa nói—-

“Cái đó, tôi vẫn còn có chút việc, không thể ở với cô nữa! Cô điều chỉnh lại cảm xúc cho tốt đi…tôi tin anh ấy của cô, nhất định vẫn yêu cô, dù sao giống như cô nói đó, các người đã…trải qua mưa gió bão bùng nhiều năm như vậy rồi, không dễ….”

Cố Tịch Dao mở vòi nước, vừa rửa tay, vừa nhìn bản thân mình trong gương.

Kể từ khi nào, cô vậy mà lại quên mất tình yêu là như thế nào rồi?

Đặc biệt là khi nãy lúc cô ngân nga , trong đầu không phải hiện lên Khởi Hiên, mà là—

Hình ảnh của Bắc Minh Quân…

Cô âm thầm thở dài một hơi.

Nhìn cánh cửa phòng vẫn còn đóng chặt đó, cô biết cô gái đó vẫn đang sụt sịt.

Nhưng mỗi người luôn có lúc phải trốn đi tự li3m vết thương của mình.

Có một số chuyện, không phải ai cũng có thể giúp đỡ được.

Cô nhiều nhất là nghe cô gái đó khóc lóc kể lể mà thôi.

Cố Tịch Dao lại nhìn thời gian, không khỏi thở dài một tiếng—

“Cô ơi, nếu cô không sao, vậy tôi ra ngoài trước đây…”

Cách một hồi lâu, Phỉ Nhi mới nghẹn ngào nói—

“Ừm…cảm ơn cô…”

“Ha ha, đừng khách sáo!”

Sau khi Cố Tịch Dao hơ khô tay xong, chuẩn bị rời khỏi nhà vệ sinh—
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom