Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện Của Tui À!

Diễn Đàn Truyện Của Tui À là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Cô Vợ Bướng Bỉnh Mua Một Tặng Hai

Chương 761


Chương 761

Bắc Minh Quân hừ một tiếng, hai tay ôm lấy ngực, liếc Cố Tịch Dao một cái, nói—

“Muốn ở cùng với mẹ các con, không phải là không được! Tiền đề là, phải là nơi có ba, thì các người mới có thể ở cùng nhau!”

Thần sắc ngạo mạn của anh lại xuất hiện, cho dù cô không đồng ý dọn qua chỗ anh ở thì đã sao?

Cặp con trai sẽ không bao giờ không muốn ở cùng mẹ của bọn chúng đúng chứ?

Vậy thì để các con trai lựa chọn là được rồi!

Khi Bắc Minh Quân tự tin hừng hực, đoán chắn con trai sẽ đồng ý, ai ngờ—

“Cái này còn không đơn giản sao!” Dương Dương trợn trắng mắt một cái, sau đó khom người nhặt tấm gỗ dưới đất lên, giơ lên vẫy vẫy về phía Cố Tịch Dao: “Mẹ ơi, có phải chỉ cần có ông ba chết tiệt ở đó thì chúng ta có thể ở cùng nhau không?”

Cố Tịch Dao gật đầu.

Lúc rũ mắt xuống, cô khẽ quét nhìn tấm gỗ rơi trên mặt đất một cái, xiên xiên vẹo vẹo mà viết—

Bài vị của vong phụ Bắc Minh Thi Ện!

Cố Tịch Dao sững sờ vài giây…

“Anh nhìn đi! Bắc Minh Tư Trình, em nói là để bài vị của ba chết tiệt ở trong cặp thì sẽ có ngày dùng được mà?” Dương Dương giơ bài vị lên, đắc ý mà liếc nhìn Trình Trình một cái, sau đó ngẩng đầu nói với Cố Tịch Dao: “Mẹ ơi, như vậy thì chúng ta có thể ở cùng nhau rồi!”

Cố Tịch Dao không ngờ rằng, các con trai vậy mà lại khắc một bài vị cho Bắc Minh Quân rồi!

Trong lúc sững sờ, Dương Dương đã giơ bài vị lên, vừa quay người đi vào nhà của Cố Tịch Dao, vừa nói với bài vị—

“Ba chết tiệt… ờm không đúng, bây giờ nên gọi ông là ông ba quỷ chết rồi!

Tuy khi ông còn sống rất tệ với chúng tôi, nhưng khi nhìn ông chết đi vào địa ngục, tôi bèn tiểu nhân có đại lượng, tha thứ cho ông đó!

Nào nào nào, bây giờ tôi mời quỷ vào nhà, đưa ông vào nhà mẹ tôi nha, ông từ từ chút a, trong địa ngục thiếu thứ gì thì báo mộng nói với tôi một tiếng, tôi sẽ đốt cho ông…

Ồ, tôi sẽ nhớ bảo Bắc Minh Tư Trình vẽ bà dì kỳ quái lại, sau đó đốt cho ông, như vậy thì ông không còn cô đơn nữa…

Ừm…hai người một ma, một yêu quái, chả trách hai người lại muốn đính hôn, quỷ quái quỷ quái, thật đúng là trời sinh một cặp a…

Còn nữa nha, tôi nghe nói địa ngục có 18 tầng, ông nên bị đánh đến tầng 19 mới đúng, bởi vì chỗ đó là địa ngục tối tăm nhất lạnh lẽo nhất đáng sợ nhất mà a…ông ba quỷ chết ơi, ông cứ ngoan ngoãn ở địa ngục đi, ngàn vạn lần đừng lên đây tìm bọn tôi, người và quỷ hỗn loạn a…”

Trình Trình trợn trắng mắt một cái: “Là người và quỷ khác biệt!”

“Phụt…” Cố Tịch Dao nhịn không được mà cười ra tiếng.

Dương Dương càng thêm tinh quái hơn trước đây rồi, phương diện tri thức cũng mở rộng từ loài người đến quỷ quái rồi.

Hình Uy đứng ở một bên len lén toát mồ hôi lạnh.
 
Chương 762


Chương 762

Bắc Minh Quân càng nghe càng tức giận, tức đến sắc mặt tái xanh: “Bắc Minh Tư Dương! Con có gan thì nói lại lần nữa xem!”

Anh sắp phát điên, Cố Tịch Dao đứng thẳng người dậy, chặn trước mặt anh, tư thái ‘anh dám động vào con, bà đây liều với anh’!

Dương Dương giơ bài vị nhân cơ hội chuồn vào trong nhà, Trình Trình theo sát phía sau…

Anh trơ mắt nhìn các con đi vào cái ổ của cô!

Nhưng anh cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn!

“Được rồi, Bắc Minh Quân! Tuy tôi rất không tình nguyện, nhưng tôi phá lệ nhẫn nhịn để bài vị của anh trong nhà tôi, cho nên anh có thể cút về chỗ đối diện của anh rồi!” Cô lạnh lùng mà mỉa mai: “Nhưng anh đừng có mơ tôi sẽ để cho các con đốt nhang cho anh, để tránh anh ăn nhang ăn đến no không có gì làm, ngày ngày kiếm chuyện dày vò người khác!”

“Cô đừng có mơ!” Đôi đồng tử đen láy của anh chợt trở nên lạnh lẽo: “Bọn nó tuổi nhỏ ngây thơ, không lẽ cô cũng ngây thơ sao? Tưởng rằng một cái bài vị là có thể thay thế tôi sao?”

Thanh âm lạnh lùng vừa dứt, anh đột nhiên khom lưng bế lấy cô!

Hào phóng mà xông vào trong nhà của cô… Tải ápp Һоlа để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.

Bước vào nhà, tất cả đều như một lẽ dĩ nhiên!

Quân gia uy vũ! Đương nhiên, là tự cho mình uy vũ!

Còn ba mẹ con người ta thì không cho rằng như vậy!

“Á! Bắc Minh Quân, tên vô lại này, anh thả tôi xuống…” Cô đứt hơi khàn tiếng mà gào lên.

Hình Uy thì cẩn thận dè dặt đứng ở bên cạnh cửa, muốn nói lại ngừng, muốn nói lại thôi, thực ra anh muốn hỏi chủ nhân, nếu một nhà bốn người bọn họ cuối cùng đã rắn chuột một tổ, ờm, không, là đoàn tụ rồi, vậy người ngoài cuộc là anh ta, có phải là cũng nên công thành rút thân rồi không?

Mấy lần như vậy, Hình Uy cuối cùng vẫn nhịn lại không nói ra, lặng lẽ đứng ở cửa đếm số…

Dương Dương ôm bài vị trong lòng, cái mũi chó khịt khịt khịt đi thẳng đến phòng ăn—

“Wow, thơm quá… Đã lâu lâu thiệt lâu rồi chưa được ăn đồ mẹ nấu…”

Đây là sự thật của Dương Dương, dù gì thì cũng ở với mẹ năm năm, ăn uống đều theo thói quen của mẹ.

Bây giờ lại được ngửi thấy mùi đồ ăn thơm phức của mẹ, cậu nhóc leo lên ghế, vươn tay định đi bóc món ăn đã nguội đi một nửa ở trên đĩa…

Cái động tác này của Dương Dương, bị Bắc Minh Quân mắc bệnh sạch sẽ không cẩn thận nhìn thấy, theo bản năng buột miệng nói ra: “Bắc Minh Tư Dương! Đi rửa tay sạch sẽ cho ba!”

Lúc này, anh vẫn còn bế Cố Tịch Dao trong lòng.

Cố Tịch Dao sững sờ, sau đó cũng nhìn Dương Dương một cái, cô tán đồng là trước khi ăn cơm phải rửa tay!

Nhưng cô không tán đồng thái độ của Bắc Minh Quân!

“Tên khốn! Anh buông tôi ra! Bọn nó lại không quen chỗ này, cho dù là rửa tay cũng phải là tôi đưa bọn nó đi!”

Mi tâm Bắc Minh Quân chùng xuống, lúc này mới thả Cố Tịch Dao xuống.

Cô vội vàng đi tới, túm lấy cái tay nhỏ của Dương Dương: “Dương Dương, có phải mẹ đã dạy con từ nhỏ là trước khi ăn cơm sau khi đi vệ sinh là phải rửa tay không, hửm?”
 
Chương 763


Chương 763

“Hì hì!” Dương Dương lè cái lưỡi nhỏ của mình ra, cười rạng rỡ với Cố Tịch Dao, lộ ra hàm răng nhỏ nhắn đều tăm tắp trắng tinh, đẹp cực kỳ: “Dương Dương quá nhớ đồ ăn mẹ nấu mà…mẹ bế Dương Dương đi rửa tay đi…có được không…”

“Con đó…” Cố Tịch Dao sủng nịch mà chọt chọt cái mũi nhỏ của Dương Dương, đứa con trai này tuy nghịch ngợm, nhưng khi đứng trước sự đúng sai rõ ràng, vẫn rất là nghe lời hiểu chuyện.

Cô bế cơ thể nhỏ nhắn của Dương Dương lên: “Ey yo, Tiểu Dương Dương nhà chúng ta có phải lại cao hơn rồi không?”

“Ừm hứm!” Dương Dương ngạo kiều mà hừ một cái: “Còn phải nói nữa, Dương Dương phải cao lớn thật nhanh, như vậy mới có thể tán gái được a…”

“Cố Dương Dương, con được lắm! Lại đào hoa rồi đúng không? Tuổi còn nhỏ mà đã muốn đi tán gái rồi, hửm?” Cô giả vờ tức giận, quay đầu hung hăng trừng Bắc Minh Quân một cái, đều tại cái giống bại hoại của anh không tốt! Sinh ra một thằng con trai háo sắc như vậy!

Ai ngờ, Bắc Minh Quân đã đứng ở bên cửa sổ, nhìn chằm chằm vào cái bể cá mập ú của cô, bởi vì trong bể cá còn có cắm hoa hợp hoan của anh nữa…

Chỉ là—

Quân gia nhìn cái bể cá đó, càng nhìn hoa trong bể cá, đôi mày hệt như kiếm càng nhíu chặt lại!

Một lúc sau, Quân gia cuối cùng cũng nhịn không được mà tức giận gào lên—

“Cố Tịch Dao! Chết tiệt cô rốt cuộc đã làm gì với bọn chúng vậy hả?!!”

Cô bế Dương Dương, bĩu môi: “Tôi có thể làm gì bọn chúng được?”

“Vậy tại sao bọn chúng mới một đêm mà đã trở thành cái bộ dạng này rồi?!”

Anh thấp giọng gào lên, còn nhớ tối hôm qua, anh ôm lấy một bó hoa hợp hoan đã tỉ mỉ chọn lựa như một tên ngốc, cả đời này lần đầu tiên làm mấy chuyện ngu ngốc như tặng hoa, nhưng không ngờ, mới một ngày mà thôi!

Hoa hợp hoan hôm qua còn cắm trong bể cá đầy tươi rói, lúc này đã giống như tàn hoa bại liễu, xụi lơ ở bên trên bể cá, thảm không nhìn nổi…

Còn cá trong bể vẫn còn bơi đi bơi lại đầy sức sống, vô cùng đắc ý!

Trình Trình hiển nhiên cũng chú ý đến cái bể cá và hoa đó, ờm, tàn hoa…

Cố Tịch Dao trợn trắng mắt với Bắc Minh Quân một cái: “Tôi làm sao mà biết mấy con cá đó làm gì chứ? Là tự anh đòi bỏ vào bể cá đó thôi! Trách được ai! Hừ! Dương Dương Trình Trình, đi, mẹ đưa các con đi rửa tay, sau đó ăn cơm…”

Trình Trình ngoan ngoãn đi theo…

Dương Dương trừng to đôi mắt, tò mò mà truy hỏi: “Mẹ ơi…có phải mấy con cá đó đã ăn hoa rồi không?”

“Không phải! Mấy hoa đó có độc a, cá ăn vào sẽ chết đó!” Cô nói vô cùng mỉa mai.

Giống như cô và Bắc Minh Quân.

Bắc Minh Quân chính là hoa hợp hoan có độc đó.

Còn cô thì chính là đám cá chỉ biết bơi qua bơi lại đầy ngốc nghếch kia…

Nhưng nghe nói cá chỉ có ký ức 7 giây thôi.

Qua 7 giây, cá liền sẽ quên đi chuyện xảy ra vào 7 giây trước, cứ như vậy mà tuần hoàn…
 
Chương 764


Chương 764

Nếu như cô cũng chỉ có 7 giây ký ức thì tốt rồi, như vậy thì có thể quên rất nhiều chuyện thương tâm…

Trình Trình hình như là nghe hiểu gì đó, ngẩng đầu lên, mỉm cười với Cố Tịch Dao một cái, cái ánh mắt đó…quả thực là tâm linh tương thông với cô.

Cô cảm động mà dắt lấy bàn tay nhỏ của Trình Trình, ba mẹ con cùng đi vào toilet…

Sau khi Cố Tịch Dao rửa tay cho bọn trẻ, thức ăn trên bàn đã có chút nguội lạnh rồi.

Cô đặt từng cái một vào trong lòng vi sóng trong một phút.

Ba mẹ con cuối cùng cũng có thể ăn một bữa cùng nhau rồi, đây là một cảnh tượng cảm động đến thế nào a….

Không dễ có chút nào!

“Hu hu… món cà tím chưng thịt của mẹ làm ngon quá…vẫn là công thức ban đầu, vẫn là mùi vị quen thuộc a…” Dương Dương buột miệng nói ra một câu quảng cáo quen thuộc.

“Yo, lại làm cả quảng cáo nước mát nữa rồi à? Ăn từ từ thôi, không có ai dành với con đâu…” Cố Tịch Dao nhìn bộ dạng tham ăn hấp tấp của Dương Dương, cười nói.

Trình Trình thì trầm mặc ưu nhã mà ăn, mùi vị ngon là ăn vào trong miệng, thấm đẫm vào trái tim…

Cố Tịch Dao lúc này mới liếc nhìn Hình Uy vẫn đứng ở cửa làm thần giữ cửa.

Thế là, cô vẫy vẫy tay với anh ta—

“Hình Uy, anh có đói không, qua đây ăn chút đi!”

Hình Uy thụ sủng nhược kinh, anh ta cũng vẫn chưa ăn cơm tối, bây giờ đã đói đến ngực dính vào lưng rồi.

Nhưng không ngờ Dương Dương lại nhìn Hình Uy một cái, hừ nói: “Đầu bếp đều là nấu ăn, vậy còn cần ăn cơm à?”

Hồi nãy Hình Uy không cho cậu lên tìm mẹ, thù này cậu nhóc vẫn còn nhớ như in a!

Hình Uy ngượng ngùng nhếch nhếch môi, chỉ đành lắc đầu: “Không cần đâu, cô Cố, tôi không đói.”

Haiz…quả nhiên, cổ nhân nói không sai, phụ nữ và tiểu nhân thì khó nuôi…

Còn về Bắc Minh Quân, vẫn còn đang đứng ở bên bệ cửa sổ xoắn xuýt tại sao hoa hợp hoan đó lại tàn lụi chỉ trong một ngày a?

Tuy thời kỳ nở hoa không dài, nhưng cũng không đến nỗi ngắn như vậy…

Cố Tịch Dao vừa vui vẻ ăn cơm với các con, vừa len lén nhìn Bắc Minh Quân một cái.

Tên này có cần vì hoa hợp hoan chết mà buồn đến như vậy không?

Nhưng mà, anh càng buồn, đáy lòng cô càng sướng!

Bởi vì—

Có đánh chết cô cũng không nói cho anh biết, thực ra bó hoa hợp hoan đó, tối qua cô đã để vào ngăn đông của tủ lạnh cả một đêm!

Hoa hợp hoan thích nóng ẩm, sau khi rã đông sẽ tự nhiên héo thôi…

Hừ, đáng đời!

Đây là một cảnh tượng rất quỷ dị—

Ba mẹ con ăn uống vui vẻ ở nhà ăn.
 
Chương 765


Chương 765

Bắc Minh Quân đứng ở bên cửa sổ, thu lượm cánh hoa tàn trong bể cá …

Hình Uy đứng ở cửa.

Chỉ là, hiếm khi đã có mùi vị ấm cúng rồi.

Tuy vẫn còn thiếu chút gì đó…

Ăn xong cơm, Cố Tịch Dao rửa bát, sau khi tắm cho các con xong thì ôm bọn chúng vào phòng ngủ…

Còn Bắc Minh Quân ở phòng khách thế nào?

Cô không quan tâm, dứt khoác mắt không thấy thì sạch sẽ.

Ba mẹ con nấp trong phòng ngủ, cô khoá cửa—

Thế là, cách xa hai năm, bọn họ cuối cùng lại có thể ở cùng nhau rồi!

Cố Tịch Dao nằm trong chiếc giường lớn, một bên ôm một đứa con trai.

“Mẹ ơi mẹ ơi…nhớ mẹ lắm đó…thật là nhớ lúc nhỏ được mẹ ôm trong lòng ngủ a…” Dương Dương giống như con chuột nhỏ, co ro vào trong vòng tay của mẹ, tuy bây giờ cậu nhóc vẫn còn nhỏ a.

Trình Trình thì ôm lấy cánh tay của mẹ, nhắm mắt, khoé miệng khẽ nhếch lên một nụ cười mãn nguyện, nhớ đến khi ở Úc hai năm trước, cậu thường nép trong vòng tay mẹ, lắng nghe động tĩnh trong bụng của mẹ: “Trong bụng của mẹ sau này là em trai hay em gái vậy?”

“Đúng đó đúng đó! Mẹ mau nói cho bọn con nghe di!” Dương Dương vội vàng sáp tới.

Khoé miệng Cố Tịch Dao cong lên.

Chọt vào cái mũi nhỏ của hai anh em một cái, cười nói: “Là em gái của các con.”

“Wow…em gái yeah! Em ấy có đẹp không, có mập không?”

“Em gái tên là gì?

“Em gái có biết đi không?

“Em gái bây giờ đang ở đâu?

“Con muốn gặp em gái, em gái…”

Vì một đứa em gái chưa hề gặp qua, hai anh em đồng thời kích động!

Cố Tịch Dao dịu dàng cười, nghĩ đến cô bé nhỏ, ánh mắt cô cũng mềm nhũn, sờ đầu của các con trai, nhẹ nhàng nói—

“Em gái à, nó rất đẹp, cũng rất dễ thương, nó mập núc ních, gọi là tiểu tiểu bảo bối, nó biết đi rồi, nhưng mà nó thường xuyên sơ ý bị ngã…bây giờ nó vẫn đang ở nước ngoài, qua vài ngày nữa mẹ sẽ đón nó về ở rồi a…”

“Woaaaaaaa, kích động kích động kích động quá!” Dương Dương đắc chí.

“Nhưng mà…ba cũng ở đây…” Rõ ràng là đầu óc Trình Trình vẫn tỉnh táo nhất.

“Phải, đây cũng là vấn đề mẹ đau đầu nhất…”

“Lần trước mẹ giấu Dương Dương, sau khi bị ba phát hiện, ba đã giận rất lâu rất lâu…lần này mẹ giấu em gái nhỏ, không biết ba lại giận bao nhiêu lâu nữa…?”

“Cứ để anh ta tức giận, tức chết luôn là tốt nhất! Như vậy thì các con đương nhiên là về với mẹ rồi!”

“Nghe có vẻ là một chủ ý không tồi!” Trình Trình và mẹ nhìn nhau cười.

Ba mẹ con xì xà xì xầm trên giường, nói chuyện rồi dần dần chìm vào giấc ngủ …
 
Chương 766


Chương 766

Ngoài cửa sổ thổi qua một làn gió đêm băng giá, nhưng bên trong cửa sổ lại phảng phất nhiệt độ cơ thể ấm nóng, thật ấm áp …

Đêm nay, Bắc Minh Quân vốn không có vào phòng quấy rầy ba mẹ con.

Nhìn tấm bài vị có khắc tên mình mà Dương Dương tiện tay vứt ở trên ghế sofa một cái.

Đôi con ngươi anh chợt trầm xuống, sau đó nhặt miếng gỗ lên, vốn định bẻ làm hai nửa, nhưng cuối cùng, anh không thể xuống tay…

Có lẽ mấy ngày này, vì để để mắt đến Tịch Dao, anh đã đi tới đi lui có chút mệt mỏi rồi…

Vết thương vẫn chưa hồi phục, cuối cùng anh cũng yên tâm, chạy về bệnh viện ngay trong đêm.

Bởi vì lần này, anh biết, các con có thể thay anh canh chừng cô rồi.

Tuy—

Anh có chút bất lực.

Dù gì trong lòng cô chỉ có các con.

Lúc rời khỏi, anh thuận tay mang theo số hoa hợp hoan lụi tàn đó.

Khi chiếc xe đi qua bãi rác, anh vứt bó hoa vào trong…

Không phải không có lưu luyến, mà là hợp hoan, cả hai không hợp, thì không có hoan…

Sáng sớm, Cố Tịch Dao thức dậy làm đồ ăn sáng cho các con.

Trình Trình thức dậy, gấp chăn bông, rửa mặt, sắp xếp quần áo như bình thường. Sửa soạn bản thân mình một cách ngăn nắp.

Còn Dương Dương thì như một con sâu róm co rúm trên giường không chịu dậy …

Trong bếp vang lên tiếng xoong nồi, Cố Tịch Dao vừa bận rộn, vừa quay đầu gọi—

“Trình Trình, Dương Dương dậy chưa con? Hôm nay không phải là phải đi học sao? Mau đi kêu nó dậy đi!”

“Ò, để con đi xem thử.” Trình Trình trả lời trong phòng khách.

Sau đó quay người đi vào phòng ngủ, vén một góc chăn lên—

“Dương Dương dậy thôi, sắp thi cuối kỳ rồi, em còn ngủ nướng nữa?”

“Ưm…” Dương Dương bực bội lầm bầm một hồi, túm lấy chăn về: “Đáng ghét, người ta còn muốn ngủ mà…”

“Mẹ đang làm bữa sáng rồi đó, em còn không dậy thì anh ăn phần của em luôn!”

Trong thanh âm mát lạnh của Trình Trình, mang theo chút uy hiếp.

Quả nhiên, Dương Dương ham ăn liền chui ra khỏi chăn, trừng người anh em giống với cậu bé y như đúc ở trước mắt—

“Bắc Minh Tư Trình anh dám ư!” Tải ápp Һσlа để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.

Dương Dương và mẹ xa cách hai năm, khó lắm tối qua mới quay về vòng tay mẹ, ăn lại món ăn ngon mẹ nấu, cậu không thể để Bắc Minh Tư Trình cướp đi a!

Trình Trình nhún nhún vai: “Em mà còn không dậy, để xem anh có dám không!”

“Hừ! Em không tin em không tin!” Dương Dương còn được đằng chân lên đằng đầu, cơ thể nhỏ bé lại ngã xuống giường, biểu cảm tiểu lưu manh ‘anh có thể làm gì được em’.

Trình Trình nhướng mày, yên lặng đi ra khỏi phòng ngủ…
 
Chương 767


Chương 767

Qua một hồi, Cố Tịch Dao hậm hực cầm theo xẻng xào thức ăn đi vào phòng, hùng hùng hổ hổ—

“Cố Dương Dương! Mau dậy cho mẹ! Trình Trình nói lớp các con sắp tiến hành thi cuối kỳ rồi, con còn dám lười với mẹ nữa hả? Có tin mẹ đánh cái mông nhỏ của con không?”

Cảnh này, giống như là quay về hai năm trước, mỗi lần Dương Dương ngủ nướng, đều bị Cố Tịch Dao hung dữ như vậy…

Dương Dương không giận mà còn cười, ì ạch nhảy ra khỏi chăn, giẫm lên trên giường, nhún nhảy vài bước, rồi phi thân lao thẳng về phía Cố Tịch Dao—

“Woaa, mẹ ơi…Dương Dương nhớ bộ dạng hung dữ của mẹ quá…”

Cố Tịch Dao sững người, bàn tay giơ xẻng cứng đờ, rũ mắt xuống nhìn đứa con trai đang treo trên người cô như một con gấu trúc nhỏ: “Tiểu tử thối, biết con mặt dày muốn ăn mắng lắm mà!”

“Hì hì, bạn học nói đánh là thương, mắng là yêu, đấm đá mới là yêu đương…” Dương Dương lại nép vào trong lòng mẹ.

Cố Tịch Dao nhíu mày thở dài: “Con đó, nếu như không mang tâm tư tán gái vào chuyện học hành, thì cũng không cách biệt với Trình Trình lớn như vậy rồi…”

“Hừ! Anh ấy có gì mà tốt chứ? Mỗi ngày giống như thây ma vậy! Con a, cách biệt với anh ấy càng lớn thì càng tốt!” Dương Dương khinh miệt mà nhìn Trình Trình một cái.

Đương nhiên, Trình Trình cũng trả lại cho cậu nhóc một cái trợn trắng mắt.

“Không được nói Trình Trình như vậy!” Cố Tịch Dao nhăn mũi, giả vờ tức giận: “Cố Dương Dương, mau lăn xuống thay quần áo rửa mặt cho mẹ, mười phút nữa nếu như còn không ngoan ngoãn ra ngoài ăn cơm, mẹ sẽ cho cây roi đã quất vào cái mông nhỏ của con tái xuất giang hồ!”

Đã từng, Dương Dương mỗi lần nghịch ngợm, cô đều sẽ lấy cái cây roi da ra để hù bé.

Cách hai năm, con trai cô vẫn không thay đổi, vẫn cứ bộp chộp, nhảy lên nhảy xuống, nghịch ngợm đến nỗi khiến người ta muốn uýnh tên tiểu tử này một trận!

Dương Dương rùng mình một cái, vội vàng nhảy xuống khỏi người Cố Tịch Dao: “Hu oa, mẹ ơi, Dương Dương cũng 7 tuổi rồi, cũng không còn là con nít nữa, còn tét vào mông sẽ bị người ta cười đó…?”

“Bảy tuổi thì sao? Trong mắt của mẹ, vẫn là con khỉ lắm lông nghịch ngợm đó thôi!”

“Hu hu…Dương Dương không phải là khỉ lắm lông, người ta là Mỹ Hầu Vương…qua vài năm nữa là biến thành Tề Thiên Đại Thánh rồi…”

“Con thật sự tưởng mình là Tôn Ngộ Không à? Ngộ Không là con khỉ hoang xông ra khỏi đá, không có mẹ a…”

Dương Dương vừa nghe, mở mang tầm mắt, gật gật đầu giống như là đã lĩnh ngộ—

“A, thì ra đá có thể sinh ra khỉ a, vậy con phải nhanh chóng đi học đào cục đá về ấp trứng khỉ mới được…!”

Nói xong, Dương Dương nhảy xuống giường, tí ta tí tửng chạy đi rửa mặt.

Khoé miệng Cố Tịch Dao giựt một cái, giơ cây xẻng đuổi ra ngoài: “Tiểu tử thối, quay lại cho mẹ! Không đừng đào đá lung tung a…này, còn nữa khỉ không có đẻ trứng đâu…”

Trình Trình giống như là người ngoài cuộc, bình tĩnh đứng ở một bên nhìn.

Cậu nhóc nhìn Dương Dương và mẹ ồn ào náo nhiệt, loại cuộc sống này đối với Trình Trình mà nói, là hoàn toàn xa lạ…
 
Chương 768


Chương 768

Thế nhưng, bắt đầu từ hôm nay, cậu sẽ cố gắng học thích ứng với cái gia đình mới này.

Bởi vì, nơi đây là ngôi nhà—

Có mẹ.

Hình Uy sáng sớm đã đến dưới lầu đón hai vị cậu chủ nhỏ đi học.

“Cô Cố yên tâm đi, chủ nhân đã dặn dò, sau này do tôi phụ trách đưa đón hai cậu chủ nhỏ đi học.” Hình Uy đã xem Cố Tịch Dao là một nửa nữ chủ nhân rồi, thái độ vô cùng cung kính.

“Ừm, vậy làm phiền anh rồi, Hình Uy.”

Hình Uy nhìn Cố Tịch Dao một cái, muốn mở miệng nói hai câu tốt đẹp thay cho chủ nhân, nhưng nhìn thấy trong đôi con ngươi của Cố Tịch Dao chỉ có hai đứa con, lời nói tới bên miệng của Hình Uy, vẫn không nói ra được.

Quay người, chui vào trong xe, chiếc xe liền lái đi…

Cố Tịch Dao lưu luyến không nỡ mà nhìn hai đứa con trai giống nhau như đúc nhưng khí chất khác hoàn toàn từ cửa sổ sau xe, giống như đã mơ một giấc mộng đẹp, không dám tin đây là sự thật…con của cô, cuối cùng đã về bên cạnh cô rồi sao?

Reng reng reng.

Đột nhiên một tiếng chuông điện thoại vang lên.

Rũ mắt nhìn xuống, là điện thoại của Lạc Kiều.

“Alo, Tịch Dao à, chào buổi sáng! Định hỏi xem lát nữa cậu có rảnh không?”

“Có.” Cô hiếm khi được thoải mái.

“Tớ đã liên hệ xong với Vân sư huynh rồi. Lần trước đã nói với cậu rồi đó, bên anh ấy thiếu một trợ thủ. Cậu đã đồng ý với tớ là qua bên đó rồi a…không được nuốt lời đâu!”

Cố Tịch Dao cười cười lắc đầu: “Ừm, biết rồi, thưa Lạc đại tiểu thư!”

“Được! Vậy cậu chuẩn bị một chút, đợi lát nữa qua bên đó báo cáo nha.” Lạc Kiều thở phào một hơi, bên đầu dây bên kia truyền đến thanh âm của đạo diễn, cô vội vàng nói: “Bên này tớ phải quay buổi sáng rồi, không nói với cậu nữa, có chuyện gì thì gọi cho tớ, cứ như vậy nha, bye!”

Cố Tịch Dao cúp điện thoại, sững sờ.

Cuối cùng, phải quay về cuộc sống nhân viên văn phòng rồi sao?

Cô hít một hơi thật sâu, ngước mắt lên, nhìn bầu trời xanh ngắt một cái, ánh mặt trời rực rỡ …

Cố Tịch Dao đứng dưới toà nhà công ty Luật sư Vân Thị.

Ngẩng đầu lên nhìn tòa nhà quen thuộc này.

Nhớ lại hai năm trước, cô thua mất quyền giám hộ của Dương Dương, mối quan hệ của cô với Bắc Minh Quân tồi tệ đến cực điểm. Lúc đó lại mang thai bé gái…tất cả mọi chuyện lắt léo dường như đều dồn hết vào những ngày đó.

Vân Chi Lâm cuối cùng thua vụ kiện đó.

Hai năm trước, cô đã cáo biệt anh ta ở trong toà nhà này.

Không ngờ lần này, lại vì Lạc Kiều, cô lấy thân phân trợ thủ luật sư của Vân Chi Lâm, quay lại nơi này…

Bước vào toà nhà luật sư, lập tức có tiếp tân của công ty lên nghênh đón—

“Xin chào, xin hỏi là cô Cố Tịch Dao đúng không?”

Cố Tịch Dao sững sờ, rồi gật gật đầu.
 
Chương 769


Chương 769

Cô tiếp tân nhìn ra sự nghi hoặc của cô, lập tức cười nói: “Ha ha, luật sư Vân đã cho tôi xem ảnh của cô trước rồi, còn dặn dò tôi, nếu như cô Cố đến thì tôi lập tức đưa cô đến văn phòng của anh ta. Cô Cố, mời đi bên này—”

Cố Tịch Dao và tiếp tân nữ đi thẳng vào thang máy chuyên dụng.

Lúc này, cô mới phát hiện công ty luật của Vân Chi Lâm đã lớn và khí phách hơn hai năm trước rồi. Có thể nhìn ra, hai năm nay Vân Chi Lâm thật sự như Lạc Kiều đã nói, trở thành một trong những luật sư hàng đầu ở Thành phố A.

“Luật sư Vân, cô Cố đến rồi.”

Vừa bước vào văn phòng của Vân Chi Lâm, Cố Tịch Dao liền nhìn thấy Vân Chi Lâm đang vùi đầu nghiên cứu vụ án ở sau chiếc bàn làm việc lớn.

Đôi lông mày anh tuấn khẽ nhíu lại, thần sắc nghiêm túc chuyên chú, khiến người ta cảm thấy điều này dường như không nên xuất hiện trên khuôn mặt đẹp như hoa đào của anh ta…

Người đàn ông như vậy, nên bỡn cợt với đời.

Nhưng không ngờ, hai năm trước thua kiện lại khiến cho người đàn ông trước đây luôn cà lơ phất phơ, lại bắt đầu phấn đấu chăm chỉ, hơn nữa còn nhanh chóng trở nên nổi tiếng trong giới pháp luật.

Vân Chi Lâm ngẩng đầu lên, nhìn Cố Tịch Dao một cái, khoé miệng khẽ nhếch lên, gật gật đầu với cô tiếp tân—

“Cô có thể ra ngoài trước rồi.”

“Vâng.” Cô tiếp tân mỉm cười rời khỏi.

Trong văn phòng rộng lớn, chỉ còn lại Vân Chi Lâm và Cố Tịch Dao đối mắt nhìn nhau.

Cố Tịch Dao nhìn hoàn cảnh xung quanh một cái, không ngờ vẫn giống hệt như lúc cô đến đây hai năm trước!

“Có phải rất ngạc nhiên tại sao toàn bộ công ty luật này đã mở rộng rồi, nhưng văn phòng của tôi vẫn là bộ dạng ban đầu không?” Khoé môi mỏng của Vân Chi Lâm khẽ nhếch lên, đứng dậy, đi thẳng đến chỗ bình cà phê, rót cho cô một ly cà phê.

Sau đó quay người, đi tới bên ghế sofa, đặt cà phê lên bàn: “Qua đây ngồi đi.”

Cố Tịch Dao mỉm cười gật đầu, đi qua đó ngồi.

Ánh mắt sáng rực của Vân Chi Lâm, nhìn sâu vào Cố Tịch Dao, anh ta trầm mặc một hồi, rồi mới nói—

“Chỗ này sở dĩ duy trì dáng vẻ ban đầu, là bởi vì tôi sợ có một ngày, lúc cô đến tìm tôi, sẽ không nhận ra chỗ nữa…”

Trái tim cô thịch một cái.

Tâm tư của Chi Lâm đối với cô, cô biết, chỉ là không ngờ cách nhau hai năm, anh vẫn…

Thở dài lắc đầu, cô nhíu mày: “Chi Lâm, thật ra lần này Kiều Kiều kêu tôi qua đây…”

Lời của cô còn chưa nói xong, Vân Chi Lâm liền ngắt lời cô, cười khẽ: “Tôi biết, Tiểu Kiều sư muội đã nói qua với tôi rồi. Cô muốn học thêm một chút kiến thức pháp luật, cho dù tương lai có đối mặt với vụ kiện giành con đi nữa, cô hy vọng mình không còn ở trong vị trí bị động nữa…Thật ra cô có biết không, tôi vốn không thiếu trợ thủ…”

Nụ cười Cố Tịch Dao cứng đờ nơi khoé miệng.
 
Chương 770


Chương 770

“Ha, chắc là Lạc Kiều không có nói với cô đúng không? Thật ra lần này là ba mẹ của em ấy nhờ tôi, sắp xếp cho em ấy một chức vụ, để em ấy an tâm quay về cuộc sống của người bình thường, dù sao giới giải trí cũng là một bể nhuộm lớn, ba mẹ em ấy không mong em ấy học hư.” Vân Chi Lâm mỉm cười giải thích: “Chỉ đáng tiếc, trên có chính sách, dưới có hạ sách. Lạc Kiều đặc biệt tìm tôi, nói mời cô qua đây thay thế em ấy làm trợ thủ của tôi, một mặt là có thể giấu ba mẹ em ấy, mặt khác cũng có thể để cô học nhiều thứ hơn một chút, càng quan trọng hơn, tôi có thể có nhiều cơ hội gặp cô hơn…”

Lúc Vân Chi Lâm nói đến đây, ánh mắt khẽ loé qua một tia quyến luyến, thanh âm đột nhiên có chút khàn khàn: “Cho nên, Lạc Kiều đã thuyết phục được tôi.”

Ngón tay Cố Tịch Dao chợt run lên, bất an mà vuốt mái tóc trên trán: “Chi Lâm, thật ra tôi…thật sự không có tốt như anh nghĩ đâu…càng huống hồ anh biết đó, tôi đã có ba đứa con rồi…”

“Ba đứa con thì sao? Tôi không cho rằng đây là vấn đề.” Vân Chi Lâm cười cười nhún vai, lười biếng mà dựa trên ghế sofa, bộ đồ vest đi làm được thiết kế riêng khiến anh trở nên chuyên nghiệp, mê người và vô cùng tinh anh. Anh ta bưng ly cà phê lên khẽ nhấp một ngụm: “Càng huống hồ Trình Trình, Dương Dương, còn có đứa con gái nhỏ của cô nữa, tôi đều rất thích. Tuy tôi chưa gặp con bé nhà cô một lần nào.”

“Chi Lâm…tôi biết anh luôn đối với tôi rất tốt, nhưng thời gian này, tôi chỉ muốn tranh thủ thêm nhiều thời gian ở với bọn trẻ, thực sự không có tâm tư để nghĩ đến những chuyện khác, anh…hiểu ý tôi chứ?”

Trái tim đã bị tổn thương qua, muốn tiếp nhận một tình cảm khác vốn không có dễ như vậy.

Càng huống hồ, có thể sống cùng với Trình Trình và Dương Dương, là điều khó đến nhường nào.

Cô không có cảm giác an toàn, cô không biết khi nào sẽ lại chia xa với bọn chúng lần nữa…mà cô cũng không thể chịu nổi sự xa cách như vậy nữa rồi!

Cho nên bây giờ toàn bộ tâm tư của cô đều đặt trên người của các con.

“Hay là, để tôi nói như vầy đi—” Vân Chi Lâm khẽ thở dài một hơi, đặt ly trong tay mình xuống, thần sắc nghiêm túc mà nói: “Lần trước Dương Dương đến tìm tôi. Nó nói ba nó muốn đính hôn với một người phụ nữ xấu xí, nó hy vọng tôi lấy cô, để cho ba nó hiểu, không phải chỉ có ba mới có thể đính hôn, mà mẹ cũng có thể gả cho người khác!”

Mi tâm Cố Tịch Dao chợt cau lại, chuyện Dương Dương đi tìm Vân Chi Lâm, cô có nghe Trình Trình nhắc đến.

Chỉ là: “Xin lỗi, Chi Lâm…các con cũng là hành động theo cảm tính thôi. Nhưng anh và tôi đều biết, cái này không thể coi là thật được…”

“Tại sao không thể coi là thật?” Vân Chi Lâm nhướng mày: “Tịch Dao, cô nên biết, cô còn một đứa con gái đang giấu ở một nơi mà Bắc Minh Quân không nhìn thấy. Hai năm trước, anh ta đã giành Dương Dương thế nào, chúng ta đều rất rõ! Anh ta thậm chí có thể cướp đi tất cả con của cô, sau đó ôm người phụ nữ khác đi kết hôn!”

Lòng của Cố Tịch Dao, đột nhiên nghẹn lại.

Giống như là bị thứ gì đó hung hăng túm lấy, khó chịu vô cùng.

Vân Chi Lâm thay đổi vẻ mặt tuỳ tiện trước đây, sắc mặt nghiêm trọng, tiếp tục nói: “Tịch Dao, không lẽ cô thật sự muốn đợi đến khi anh ta đính hôn, kết hôn, giành lấy mấy đứa con của cô rồi, cô mới hối hận sao?”

“Chi Lâm, không phải tôi không cần các con…nhưng bây giờ anh ta để hai đứa con ở với tôi rồi, tôi cảm thấy tôi rất hài lòng với cuộc sống trước mắt, tôi…” Cô ngồi trên ghế sofa, ngón tay bất tri bất giác nắm chặt đầu gối.

Vân Chi Lâm không ngờ, Bắc Minh Quân vậy mà lại nỡ để hai đứa con ở cùng với cô, anh ta có chút kinh ngạc, nhưng dù sao cũng là luật sư, đầu óc chuyển số vô cùng nhanh, anh trầm giọng cắt ngang cô: “Cô đang lừa mình dối người! Tịch Dao, cô chưa từng nghĩ anh ta tại sao lại đột nhiên tốt bụng như vậy, nỡ để hai đứa nhỏ ở cùng với cô sao?”
 
Chương 771


Chương 771

Cô ngước mắt lên, cơ thể khẽ run rẩy.

Trong ánh mắt có loé qua một tia lúng túng.

“Anh ta muốn giữ cô ở bên cạnh, có đúng không?” Vân Chi Lâm nhìn thấu cô chỉ với một ánh mắt, nhếch môi lên cười lạnh: “Bắc Minh Quân cũng đúng thật là biết hưởng phúc của thiên hạ a! Đầu này dùng hôn nhân trói buộc một người phụ nữ, đầu kia dùng con cái trói buộc một người phụ nữ khác! Đàn ông làm được đến bước như anh ta, thật đúng là cao siêu!”

Khuôn mặt xinh đẹp của Cố Tịch Dao đột nhiên trắng bệch!

Theo bản năng siết chặt nắm đấm, âm lượng bất giác cất cao lên: “Tôi đương nhiên không thể đồng ý với anh ta!”

“Tôi biết. Cô tuyệt đối sẽ không cùng chia sẻ một người đàn ông với một người phụ nữ khác.” Khoé miệng Vân Chi Lâm nhướng lên, anh chính là thích cái khí tiết này của cô: “Nhưng mà Tịch Dao này, nếu như cô cứ mãi không đồng ý với anh ta, cô cảm thấy anh ta còn có thể để các con ở lại bên cạnh cô sao?”

“Đương nhiên sẽ không!” Cố Tịch Dao lắc đầu, chỉ là cô không muốn nghĩ đến…

Vân Chi Lâm gật gật đầu, cơ thể xê xích về phía cô một chút, vươn tay, dịu dàng mà nắm lấy khớp ngón tay trắng bệch của cô: “Tịch Dao, hai năm trước là tôi hại cô mất đi Dương Dương, mới khiến cô rơi vào tình cảnh tiến thoái lưỡng nan như bây giờ. Đối với chuyện này, tôi luôn canh cánh trong lòng…”

“Chi Lâm, thật ra năm đó nếu đổi lại là bất kỳ luật sư biện hộ nào khác cho tôi, đều sẽ có kết quả như nhau, cho nên đây không phải là vấn đề của anh, mà là vấn đề của tôi. Không có liên quan đến anh, anh không cần tự trách đâu…”

“Tại sao tôi lại tự trách? Đó là vì tôi quan tâm cô, chứ không phải quan tâm vụ kiện đó, cô hiểu không?” Vân Chi Lâm lắc đầu thở dài, đột nhiên ghé sát vào má cô.

Hơi thở ấm áp và ưu mỹ phả vào mặt cô, đó là một cảm giác hoàn toàn khác với Bắc Minh Quân, cô né đi theo phản xạ.

“Chi Lâm, xin lỗi, tôi…”

Vân Chi Lâm nở một nụ cười thất vọng, sự kháng cự của cô rất rõ ràng.

Hít một hơi thật sâu, anh buông tay cô ra, mỉm cười một tiếng—

“Ha ha, là tôi thất lễ rồi.” Anh đứng phắt dậy khỏi ghế sofa, vừa đi tới bàn làm việc, vừa cười khẽ nói: “Rất rõ ràng, cô đã rơi vào tình trạng khó khăn, chỉ là cô đang chạy trốn mà thôi…”

Trái tim Cố Tịch Dao chợt run lên.

Vân Chi Lâm quan sát tinh ý, có thể dễ dàng nhìn thấu tâm tư của cô.

Quả thực, cô đang ở trong tình thế khó khăn.

Cái gọi là tình thế khó khăn chính là, một mặt, đối với chuyện Bắc Minh Quân sắp đính hôn với Phỉ Nhi, lòng cô như dao cắt; Mặt khác, cô kháng cự làm người phụ nữ khác ngoài vợ của Bắc Minh Quân, nhưng anh lại liều mạng lấy hai đứa con ra để trói buộc cô…anh biết rõ các con là điểm yếu của cô…

Đích thực, cô đang chạy trốn…

Cô thậm chí không dám nghĩ đến mối quan hệ khó xử giữa cô và các con cùng với vị hôn thê của anh…

Cô giống như một con đà điểu, nghĩ rằng chỉ cần vùi đầu vào cát là có thể thoát khỏi mọi thứ.
 
Chương 772


Chương 772

Thế nhưng, sự việc một ngày còn chưa được giải quyết thì tình trạng khó khăn sẽ vẫn còn đó, không tăng không giảm.

“Chi Lâm…” Cô cau mày, cuối cùng mở miệng hỏi: “Anh nghĩ tôi nên làm thế nào để thoát khỏi tình trạng khó khăn này đây?”

Vân Chi Lâm từ trong ngăn kéo lấy ra một cuốn tạp chí, rồi lại quay lại ghế sofa. Đưa tạp chí đến trước mặt cô.

Trên bìa tạp chí có ảnh của Sunny và hoa hợp hoan.

Trên tiêu đề chính của bản tin có dòng chữ lớn viết: [Cậu hai Bắc Minh của thành phố A trái ôm phải ấp, theo đuổi phụ nữ trác táng, đủ đầy thủ đoạn]

Sau đó, có một dòng chữ nhỏ, phụ đề: [Ban ngày tặng hoa cho Sunny một cách hoành tráng, nhưng buổi tối lại chơi đàn một cách phong tao vì một người phụ nữ thần bí khác.]

Sau đó góc dưới bên phải của tờ tạp chí có một bức ảnh nhỏ khi anh chơi piano vào đêm hôm đó, các fan nữ tụ tập xung quanh anh.

Cũng may, trong số rất nhiều fan nữ, không ai có thể biết được cậu hai Bắc Minh rốt cuộc là chơi đàn vì ai.

“Lạc Kiều nói, Sunny đã nhận được hoa, thực ra là do cô mạo danh Bắc Minh Quân gửi đến?” Vân Chi Lâm cười hỏi.

Cố Tịch Dao nhếch nhếch khoé miệng, gật đầu: “Phải!”

“Tại sao?”

“Bởi vì anh ta vậy mà lại tặng hoa hợp hoan cho tôi!” Cố Tịch Dao nói đến đây thì nghiến răng nghiến lợi.

“Cô tức giận như vậy, là cảm thấy anh ta đã tặng nhầm hoa, hay là hành vi tặng hoa của anh ta đã sai?”

“…” Cô sững sờ, nhìn Vân Chi Lâm, nghẹn lời.

Cô chưa hề nghĩa đến vấn đề này…

Vân Chi Lâm nhìn biểu cảm của cô, thay cô trả lời: “Thực ra cái cô tức giận là vì anh ta tặng hoa hợp hoan, nếu như anh ta tặng cái khác, hoặc là hoa hồng? Hoặc là hoa bách hợp? Có lẽ cô sẽ không tức giận như vậy.”

Cô nhìn Vân Chi Lâm một cái, thu ánh mắt lại: “Tôi không biết…”

“OK, vậy người phụ nữ thần bí đó thật ra là cô?” Vân Chi Lâm nhướng mày, nếu như anh đoán không sai…

“…Ừm, phải.” Cô gật đầu.

Khóe môi Vân Chi Lâm nhếch lên, nói ra một lời khiến Cố Tịch Dao sốc—

“Vậy thì, anh ta đang động dục.”

“Hở?”

Cô trừng to đôi mắt, kinh hãi không ngớt.

Tên khốn Bắc Minh động, động dục?

Với ai?

Cô?

Cố Tịch Dao hoảng loạn…
 
Chương 773


Vân Chi Lâm cong khoé môi, trong mắt loé qua một ánh sáng cao thâm khó lường: “Tịch Dao, một người đàn ông chịu tặng hoa cho một người phụ nữ, lại chịu đàn cho người phụ nữ đó nghe, càng quan trọng hơn, anh ta dùng đủ tất cả mọi cách để giữ cô trong phạm vi tầm mắt của anh ta, như vậy chỉ có thể chứng minh, người đàn ông này đang động dục…ý đồ của anh ta đối với cô rất rõ ràng…”

Khoé môi Cố Tịch Dao giựt giựt, cau mày: “Chi Lâm, cho dù ý đồ của anh ta có là gì, tóm lại tôi không thể làm tiểu tam…”

“Vậy thì đừng chạy trốn nữa, Tịch Dao! Dũng cảm chạy ra khỏi cái tình cảnh khó khăn này đi!” Vân Chi Lâm thu lại ý cười, nghiêm túc mà nhìn Cố Tịch Dao.

“Tôi cũng muốn dũng cảm một chút, nhưng có quá nhiều thứ ràng buộc tôi…ví dụ, tôi thật sự không nỡ các con, lại ví dụ như…”

“Lại ví dụ như cô vẫn còn yêu anh ta?” Vân Chi Lâm đột nhiên cắt ngang lời cô.

Cô chấn kinh, đôi đồng tử đột nhiên co lại, lắc đầu theo phản xạ: “Đương nhiên không phải!”

Khi nói điều này, trái tim cô thắt chặt lại, đầu ngón tay run lên.

Bầu không khí đột nhiên có chút cứng đờ.

Vân Chi Lâm yên lặng vài giây, mới nhếch môi, cười lên: “Nếu đã không phải, vậy thì để tôi giúp cô thoát khỏi cái tình cảnh khó khăn này đi!”

“Hả?” Cố Tịch Dao sững sờ.

Vân Chi Lâm mỉm cười nắm lấy bàn tay lạnh băng của cô: “Tịch Dao, đừng chạy trốn nữa… cho dù trước mắt các con đã ở cùng với cô rồi, nhưng hạnh phúc như vậy có thể duy trì được bao lâu chứ? Cô cũng không có chắc chắn, có đúng không? Sự bất an của cô, đã tiết lộ sự hoảng sợ của cô, bởi vì cô cũng biết, một khi Bắc Minh Quân đính hôn xong, vậy thì mọi thứ sẽ khác!”

Trái tim cô chợt run lên, ngước mắt lên nhìn vào đôi đồng tử sâu thẳm của Vân Chi Lâm.

Vân Chi Lâm thở dài: “Cô có biết, các con của cô hy vọng cô hạnh phúc biết nhường nào không? Bọn nó hy vọng cô hạnh phúc hơn Bắc Minh Quân một trăm lần, nhưng tôi thấy, cô muốn tệ hơn Bắc Minh Quân một trăm lần mới phải…”

Cô nhắm mắt lại, giữa mi tâm hiện lên một nỗi buồn không hoá giải nỗi.

Nghĩ đến ánh mắt tha thiết muốn cô phải hạnh phúc hơn ba của cậu nhóc một trăm lần của Trình Trình đêm đó, lòng cô rối như tơ vò…

Cô suy nghĩ rất lâu.

Hít sâu một hơi: “Chi Lâm…anh nói đúng, tôi phải phấn chấn lại. Không thể chạy trốn nữa, nên vì các con mà làm chút gì đó…”

Nếu Trình Trình và Dương Dương đều hy vọng cô hạnh phúc hơn Bắc Minh Quân gấp trăm lần!

Vậy cô sẽ nỗ lực vì nó!

Vân Chi Lâm thở phào một hơi, cười ra tiếng—

“Tôi rất vui vì cuối cùng cô đã nghĩ thông suốt. Vậy tiếp theo đây cứ giao cho tôi đi! Bây giờ, cô Cố Tịch Dao, tôi trịnh trọng hỏi cô một lần nữa: Cô đã sẵn sàng làm trợ thủ cho Vân Chi Lâm tôi chưa?”

“Hửm?” Cô nghi hoặc mà ngước mắt lên.

Vân Chi Lâm ngừng lại, khóe miệng nhếch lên: “Những ngày sau đây, cô sẽ rất bận rộn, bởi vì tôi muốn nâng đỡ cô lên làm ngôi sao tương lai của của giới luật pháp và chính trị! Tôi muốn cô trở thành người phụ nữ dưới ánh hào quang, trở thành đồ đệ đắc ý nhất của Vân Chi Lâm tôi!”
 
Chương 774


Khi Vân Chi Lâm nói lời này, ánh mắt thâm tình mà kiên định.

Còn có một câu, mà anh giấu trong đáy lòng không nói ra với cô.

Đó chính là—

Anh phải khiến Tịch Dao nhìn rõ, ai mới là người đàn ông có thể cho cô vinh quang và hạnh phúc!

“Hở? Ngôi sao tương lai của của giới luật pháp và chính trị?”

Ánh mắt cô kinh ngạc…



Quả nhiên, những ngày tiếp theo của Cố Tịch Dao, đúng như Vân Chi Lâm nói, không chỉ bận rộn mà còn rất vất vả!

Cô mới bước vào giới luật sư, còn rất nhiều điều đang chờ cô học hỏi.

Thực tế muốn trong thời gian ngắn thi đậu được chứng chỉ luật sư, đối với một người mới trong luật như cô, cũng không phải là chuyện dễ dàng.

Thời gian nhoáng một cái đã qua mấy ngày, cái rét mùa đông cũng giảm đi phân nửa.

Cố Tịch Dao ban ngày đi sớm về khuya theo sát bên người Vân Chi Lâm nỗ lực học tập kiến thức luật pháp, khuya về nhà, lại ở cùng với bọn trẻ.

Hình Uy vẫn luôn đúng giờ đưa bọn trẻ đến trường học, sau đó lại đón về nhà cô.

Mấy ngày hôm nay Bắc Minh Quân cũng không xuất hiện…

Anh đang bận cái gì?

Mẹ con ba người đều rất ăn ý không suy đoán.

Cũng không hỏi Hình Uy.

Bởi vì bọn họ tin rằng, chỉ cần không gặp người đàn ông này, sẽ không nhớ đến người đàn ông này, không nhớ đến anh – –

Mẹ con ba người sẽ không khó chịu… Tải ápp Һоlа để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.

Ban đêm, mẹ con ba người vây quanh đèn bàn, cùng nhau châm đèn học đêm.

Cố Tịch Dao ôm lấy sách luật chuyên tâm nghiên cứu.

Dương Dương thì sắp thi cuối kỳ, cậu bé có vẻ có áp lực lớn.

“Bắc Minh Tư Trình… kỳ thật, anh có thể thay em đi thi…” Dương Dương cắn đầu bút, nhíu mi, nhìn nhìn Trình Trình đang đọc toán cao cấp bên cạnh.

Trình Trình nhíu mày, liếc xéo Dương Dương, tỉnh táo gật đầu: “Có thể, anh thay em thi, em thay anh thi.”

“What…” Dương Dương phồng má: “Cuối kỳ cấp thấp em còn không thi được, anh còn trông mong em thi qua lớp cao cấp của anh?” Cố Tịch Dao ngẩng đầu lên khỏi quyển sách luật dày cộp, nhéo lỗ tai Dương Dương, cố ý đanh mặt, vẻ mặt nghiêm nghị: “Cố Dương Dương, cuộc thi của mình thì tự mình làm, không được đẩy lên người Trình Trình, hả?”

“YAA.A.A, đau… mẹ nhẹ chút…” Dương Dương che lỗ tai gào lên, hai má phồng ra: “Mẹ, con không muốn học bài nữa… con đi làm cảnh sát, được không…”

“Cảnh sát?” Nhìn qua gương mặt đột nhiên nghiêm túc của nhóc Dương Dương, cô suýt thì cười thành tiếng: “Cố Dương Dương, tương lai con không làm lưu manh, mẹ đã thắp hương tạ tổ tông rồi, con thế mà còn vọng tưởng đi làm cảnh sát?”
 
Chương 775


Trình Trình đối với lý tưởng vĩ đại này của Dương Dương, chỉ cười nhạt: “Cảnh sát cũng phải thi, cũng phải học bài.”

“Ô… Nhưng mà cảnh sát trên TV đều cầm súng cả, anh thấy người nào cầm bút làm cảnh sát chưa?” Dương Dương không phục chu môi.

“Cầm súng đều là cảnh sát cấp thấp đấu tranh anh dũng, chỉ có cảnh sát ngồi trong phòng làm việc mới là thủ trưởng, mà bọn họ đều cầm bút viết báo cáo.” Trình Trình lạnh lùng nói: “Dương Dương em muốn làm cảnh sát cấp thấp tùy thời phơi thây đầu đường hay làm cảnh sát cấp cao ngồi trong phòng làm việc hưởng điều hòa?”

Nghe thì rõ ràng làm cảnh sát cấp cao thoải mái hơn.

“Hu hu em không muốn…” Dương Dương lại rối rắm, liếc Trình Trình một cái, nghẹn nửa ngày mới phun ra được một câu- –

“Bắc Minh Tư Trình, anh là nhà tư bản vạn ác! ! !”

Thật sự không khác gì Bắc Minh Quân.

Nhà tư bản hút máu!

Ngay cả làm cảnh sát cũng muốn làm người bóc lột người khác!

“Ha ha, được rồi Dương Dương, mặc kệ Trình Trình có tính tư bản thế nào, thì anh cũng nói đúng, cảnh sát cũng phải thi, vậy con còn không đọc nhiều sách một chút, tương lại làm sao thi làm cảnh sát được đây?”

Cố Tịch Dao cười khổ, một tay xoa xoa cái đầu nhỏ của Dương Dương, tay kia nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Trình Trình, hai đứa con trai, một đứa từ nhỏ sống với cô ở tầng lớp phố chợ, một đứa lại sinh hoạt ở hào môn giàu có với Bắc Minh Quân, tư tưởng khác biệt lớn cũng là bình thường.

Cô cũng không hy vọng tương lai bọn nhỏ có nhiều tiền đồ thế nào, chỉ cần có thể đơn giản hạnh phúc là được rồi.

“Chán ghét… vậy phải làm cái gì mới không cần thi đây?” Dương Dương phồng hai cái má nhỏ.

Trình Trình liếc xéo, phun ra hai chữ: “Lưu manh.”

“A…” Dương Dương tròn mắt nhìn một cái, như là nhìn thấy được hy vọng ngập tràn, thì ra là thế à…

Cố Tịch Dao nhìn vẻ mặt của tên nhóc kia, lập tức biết rõ cậu nghĩ cái gì, cô kéo mạnh lỗ tai của Dương Dương, mắng to – –

“Cố Dương Dương, con dám làm lưu manh thử xem, xem mẹ có cắt đứt chân chó của con không…”

“Oa nha, đau mẹ… không dám không dám…”

Đúng lúc Dương Dương kêu cứu mạng, chuông cửa vang lên – –

Đinh đong đinh đông.

Vẻ mặt ba mẹ con căng thẳng.

Cố Tịch Dao thả lỗ tai Dương Dương ra, cười cười với bọn nhỏ.

Sau đó đứng dậy mở cửa – –

Nhưng không ngờ, ngay lúc cửa mở ra, Giang Tuệ Tâm đứng ở cửa ra vào!

Cố Tịch Dao khẽ giật mình.

“Cố Tịch Dao, không mời tôi vào ngồi chút sao?” Giang Tuệ Tâm cả người xa hoa, thong dong đi vào.
 
Chương 776


“Bà nội…” Trình Trình đi đến cạnh cửa, lễ phép mà xa lạ

“…” Dương Dương theo đến cạnh cửa, trầm mặc.

Tình cảm của hai đứa con trai đối với Giang Tuệ Tâm cũng khác nhau như vậy.

Mặc dù nói những năm gần đây Giang Tuệ Tâm vẫn luôn rất cưng chiều Trình Trình, nhưng năm đó ở châu Úc chính tai cậu bé nghe bà nội muốn đuổi mẹ đi, một đêm đó cậu khóc rất đau lòng. Từ đó trở đi, cậu vẫn luôn như gần như xa với bà nội.

Về phần Dương Dương, cho đến bây giờ đều không dung hòa được với Giang Tuệ Tâm.

Cố Tịch Dao cúi đầu nhìn nhìn hai người con trai: “Trình Trình, Dương Dương, về phòng ngủ trước đi, hả?”

“Không muốn!” Dương Dương từ chối.

Trình Trình ngửa đầu nhìn Giang Tuệ Tâm, lập tức ngoan ngoãn gật đầu: “Dạ, bọn con vào phòng ngủ. Mẹ ngủ ngon, bà nội tạm biệt.”

Trình Trình nói xong, cưỡng chế giữ chặt tay nhỏ của Dương Dương, kéo vào trong phòng ngủ…

“Uây , Bắc Minh Tư Trình, anh kéo em làm gì…. em nói không buồn ngủ, em phải ở đây…”

Lại không ngờ, Trình Trình gần đây ưu nhã lại phun ra một câu: “Bắc Minh Tư Dương, trở về phòng rồi đi!”

“…”

Đi? Đi cái gì đi? Đi ngoài?

Dương Dương sốc, xì, chuyện cười nhạt nhẻo gì vậy chứ…

Cạch.

Cửa phòng ngủ bị đóng lại.

Căn phòng cuối cùng yên tĩnh lại.

Cố Tịch Dao thở dài một hơi, khẽ gật đầu với Giang Tuệ Tâm: “Nếu như phu nhân Bắc Minh không chê chỗ này của tôi đơn sơ, vậy thì mời vào.”

Giang Tuệ Tâm hơi nhíu lông mày, gật gật đầu.

Vào nhà, Giang Tuệ Tâm giống như nữ chủ nhân, ngồi xuống ghế sofa, vẫn giữ tư thái của một quý phụ trước sau như một.

“Cố Tịch Dao, mặc dù cô là mẹ đám trẻ, nhưng tôi không ngờ cô lại chịu làm t ình nhân không thể lộ ra ngoài ánh sáng của Quân.”

Giang Tuệ Tâm nói một cậu, làm Cố Tịch Dao đang rót trà, run tay.

Nước nóng chếnh ra, suýt chút nữa làm phỏng tay cô.

Nhíu mày theo bản năng, cô lại rót một chén trà mời, đưa đến trước mặt Giang Tuệ Tâm, đây là lễ phép của cô.

Giang Tuệ Tâm chần chờ một chút, cũng không có ý nhận chén trà, chỉ là nhàn nhạt nói: “Đặt lên bàn đi.”

Cố Tịch Dao hít sâu một hơi, kiên trì đưa trà đến: “Phu nhân Bắc Minh đến thăm là khách, pha trà cho khách, là lễ phép của người làm chủ, nếu như phu nhân Bắc Minh không nhận, như vậy thất lễ là phu nhân Bắc Minh!”

Cô không kiêu ngạo không nịnh nọt nói làm gương mặt Giang Tuệ Tâm cứng đờ.
 
Chương 777


“Cô…” Sắc mặt Giang Tuệ nghiêm lại, vẻ mặt cứng rằng, giằng co vài giây, cuối cùng bà cũng đưa tay nhận chén trà của Cố Tịch Dao, giận đùng đùng dằn chén trà xuống bà, nước tràn ra, làm ướt mặt bàn…

Không khí lập tức đông lại.

Cố Tịch Dao hờ hững rút ra mấy tờ khăn giấy, lau sạch phần nước kia.

Học theo giọng điệu lúc nãy của Giang Tuệ Tâm, giễu cợt nói: “Phu nhân Bắc Minh, mặc dù bà là chủ mẫu của nhà Bắc Minh cao cao tại thượng, nhưng tôi không ngờ bà không có tố chất như vậy, ngay cả lễ nghi cơ bản nhất cũng không hiểu!”

Sắc mặt Giang Tuệ Tâm tái nhợt, giống như bị người ta cho một bạt tai vậy, quý phụ quan tâm nhất, đơn giản chính là mặt mũi của quý phụ trước mặt người ngoài!

“Cố Tịch Dao, cô đừng nghĩ rằng được Quân cưng chiều, còn để bọn nhỏ ở bên cạnh cô, thì cô muốn gì làm đấy! Mặc dù tôi không phải là mẹ ruột của Quân nhưng nó thấy tôi cũng phải nhường ba phần, không phải cho cô ở đây làm càn!”

Cố Tịch Dao cười lạnh, nhìn thẳng vào trong mắt Giang Tuệ Tâm – –

“Phu nhân Bắc Minh trước khi giáo huấn tôi, xin bà hãy làm rõ: Thứ nhất, đây là nhà của tôi, dường như người đang làm càn ở nhà người ta là bà, phu nhân Bắc Minh! Thứ hai, tôi làm rõ quan hệ giữa tôi và Bắc Minh Quân, ngoại trừ giữa tôi và anh ta có chung một cặp con trai, chúng tôi căn bản là người lạ, tôi không phải là tình nhân không thể lộ ra ngoài ánh sáng của anh ta, chúng tôi không có bất cứ quan hệ nào! Thứ ba, bà cũng đã nói, bà không phải là mẹ ruột của Bắc Minh Quân, như vậy, anh ta và hai đứa con trai của anh ta cũng không đến phiên bà sắp đặt!”

Trước đó, cô vì giấu diếm Dương Dương, bởi vì một tờ hiệp nghị ràng buộc, cho nên mới nhường nhịn Giang Tuệ Tâm mãi.

Hôm nay, quyền giám hộ của Dương Dương đã bị Bắc Minh Quân đoạt lại, cô còn cái gì phải sợ. ?

Giang Tuệ Tâm tức đến sắc mặt xanh hồng, trên dung nhan ngày càng già nua, mặt dù vẫn son phấn, nhưng không che hết nổi dấu vết năm tháng.

Bà trừng mắt nhìn Cố Tịch Dao, cắn môi, cố gắng duy trì tư thái quý phụ của mình, bà không thể nào trở thành người đàn bà chanh chua chửi đổng, đành phải cố nén cơn giận, lạnh giọng nói – –

“Không tồi, mồm mép càng ngày càng lợi hại! Tôi không so đo với loại phụ nữ như cô! Tránh làm mất đi thân phận của tôi! Hôm nay tôi tới đây, là gạt người nhà Bắc Minh mà tới. Biết tại sao không? Bởi vì mai sẽ là lúc Quân và Phỉ Nhi đính hôn! Mà Quân lại hạ lệnh kín miệng, rõ ràng nó không hy vọng cô và cặp con trai biết rõ!”

Tâm Cố Tịch Dao run lên.

Nhưng bên ngoài vẫn bình tĩnh tự nhiên, giống như không vì lời nói của Giang Tuệ Tâm mà thay đổi.

Ngược lại nhíu mày, cười nhạo: “Phu nhân Bắc Minh trời rất lạnh cũng chạy đến, chính là vì mật báo cho tôi sao? Đây thật sự không phải tác phong của bà!”

“A…” Giang Tuệ Tâm cao ngạo cười lạnh một tiếng: “Mặc dù tôi không thích Phỉ Nhi, nhưng tôi tôn trọng quyết định của Quân. Tôi đến đây, chính là vì để cho cô biết, ngày mai, xin cô trông chừng hai đứa con trai bảo bối của mình, ngàn lần đừng để bọn nó đến tiệc đính hôn của Quân quấy rồi. Không sai, tôi rất thích đôi trẻ kia, nhưng từ lúc bọn nó ra đời, nên tiếp nhận sự thật cha mẹ không thể sống chung được!”

Đáy lòng Cố Tịch Dao lộp bộp.

Mặc dù Giang Tuệ Tâm nói là là sự thật, nhưng đối với Trình Trình Dương Dương mà nói, vẫn rất tàn nhẫn.
 
Chương 778


Cô lạnh mặt, thật sự không muốn nghe Giang Tuệ Tâm nói bật nói bạ nữa: “Phu nhân Bắc Minh nói xong rồi sao? Thời gian muộn rồi, không tiễn.”

Vẻ mặt Giang Tuệ Tâm cứng đờ, không ngờ Cố Tịch Dao lại đuổi bà ta đi.

“Cố Tịch Dao, cô không nên kiêu ngạo như vậy! Cô đừng quên, Trình Trình Dương Dương vĩnh viễn đều là huyết mạch nhà Bắc Minh, cô đừng mong cướp được bọn nó đi! Sau khi Quân và Phỉ Nhi đính hôn, Phỉ Nhi sẽ vào ở tại nhà Bắc Minh! Tương lai, Trình Trình Dương Dương vẫn phải cung kính gọi cô ta một tiếng mẹ!”

Đồng tử của Cố Tịch Dao co lại, phản bác: “Sẽ không! Con của tôi tuyệt đối sẽ không gọi người khác là mẹ!”

Giang Tuệ Tâm cười lạnh một tiếng: “Cho dù Quân không gọi tôi là mẹ, nhưng con của cô vẫn phải gọi tôi một tiếng bà nội! Đây chính là sự khác biệt của danh chính ngôn thuận!”

Cố Tịch Dao nhếch môi phản pháo: “Bọn nhỏ gọi bà một tiếng bà nội, là tôn trọng người lớn, một nửa đời cũng sắp về đất rồi, tôi sẽ không so đo với bà. Huống hồ, cho dù là một bà cụ bên đường, Trình Trình Dương Dương cũng sẽ gọi một tiếng bà nội, như vậy, bà còn cảm thấy mình là bà nội duy nhất nữa sao? Nhưng mẹ lại khác, Trình Trình Dương Dương cả đời này sẽ chỉ gọi tôi là mẹ!”

Điểm này, cô vô cùng tin tưởng bọn nhỏ!

Giang Tuệ Tâm tức đến mức toàn thân run rẩy, cắn răng chỉ vào Cố Tịch Dao: “Được! Tôi sẽ mở to mắt nhìn xem, xem cô làm thế nào để giữ hai đứa con trai của mình!”

Nói xong, Giang Tuệ Tâm xoay người, giận đùng đùng ra khỏi cửa lớn, lái xe đã đợi bà dưới lầu.

Dụng ý của Giang Tuệ Tâm đến đây hôm nay, chỉ đơn giản như vậy sao?

Biết Bắc Minh Quân hạ lệnh kín miệng, không được nhắc đến ngày đính hôn với ba mẹ con Cố Tịch Dao.

Nhưng Giang Tuệ Tâm vẫn tới!

Tuy nhiên ngoài miệng muốn Cố Tịch Dao giám sát chặt chẽ hai người con trai, đừng để bọn nó đến làm loạn hôn sự của Bắc Minh Quân.

Nhưng mà, nghĩ sâu hơn – –

Biện pháp tốt nhất để bọn trẻ không đến gây chuyện, không phải là không để cho bọn nó biết mai là ngày đính hôn của Bắc Minh Quân sao?

Nhưng Giang Tuệ Tâm lại nói ra, bà ta có ý gì?

Không, phải nói, bà ta rắp tâm gì?

Lúc Cố Tịch Dao đang muốn đóng cửa, đột nhiên, một bóng người từ trên lâu nhẹ nhàng đi xuống- –

Cô không khỏi mở to mắt!

Người con gái mặc áo gió đi về phía cô, chính là Tô Ánh Uyển!

Nhưng mà, Tô Ánh Uyển là từ trên lầu đi xuống, không phải từ dưới lầu đi lên!

Có thể thấy được, cô ta hẳn là đến sớm hơn Giang Tuệ Tâm!

Cố Tịch Dao ôm ngực, lạnh lùng nhìn Tô Ánh Uyển, châm chọc nói: “Không ngờ minh tinh Sunny cũng sẽ lén lét lút lút tránh ở tòa nhà thường dân này!”

Sắc mặt Tô Ánh Uyển trắng bệch, ngẩng đầu lên, đi giày cao gót đến trước cửa nhà Cố Tịch Dao: “Đúng vậy, trước khi phu nhân Bắc Minh đến, tôi đã đến! Cố Tịch Dao, mặc dù tôi không biết bà ta đến tìm cô vì cái gì, nhưng tôi cho cô biết, mai là ngày Quân và Phỉ Nhi đính hôn!”

Cố Tịch Dao nhíu mày, đột nhiên thấp giọng bật cười – –
 
Chương 779


“Đây là mục đích tối nay của cô?”

Rõ ràng, mục đích lại không mưu mà hợp với Giang Tuệ Tâm.

Cô nhìn vẻ mặt cứng ngắc của Tô Ánh Uyển, cố ý giả ngu: “Nhưng tôi thấy báo chí nói, Bắc Minh Quân đưa cho cô hơn ngàn đóa hoa hợp hoan, còn viết thiệp nói mong chờ cùng cô về một nhà mà! Sao lúc này lại biến thành đính hôn với Phỉ Nhi gì kia? Chẳng lẽ lại là trong nội tâm cô Tô uất ức, cho nên đến tìm tôi tố khổ? Vậy thật xin lỗi, hình như tôi với cô Tô không thân…”

Đâu chỉ không thân, quả thật còn có thù!

“Cố Tịch Dao, cô còn dám nhắc đến chuyện này! Nếu không phải sau đó tôi tìm công ty chuyển phát tra ra, thì ra ở chỗ này của cô, mới là địa chỉ gửi hoa hợp hoan kia! !” Tô Ánh Uyển nắm chặt tay, tức đến nghiến răng nghiến lơi: “Cô làm như vậy, rắp tâm cái gì?”

Cố Tịch Dao nhún nhún vai, dáng vẻ không sao cả: “Không có rắp tâm gì cả, nhìn cô nhiều năm cuồng dại Bắc Minh Quân như vậy, thương hại cô một chút thôi.”

Trên thực tế, cô mới không thèm thương hại Tô Ánh uyển, cô chỉ là tức Bắc Minh Quân, cho nên mới quấy rối thôi.

“Thương hại? Cố Tịch Dao, cô thế mà thương hại tôi? !” Tô Ánh Uyển như là nghe được truyện cười vậy, giọng the thé nói.

“Ở bên người Bắc Minh Quân nhiều năm như vậy, dung nhan già đi thanh xuân lầm lỡ, chẳng lẽ không đáng thương sao?” Cố Tịch Dao cười mỉa, đáy lòng lại thổn thức không thôi.

Chẳng lẽ cô không thế sao?

Dùng thời gian bảy năm, sinh ba đứa bé, kết quả là, cô và cha của bọn trẻ không thể nào cùng bên nhau!

Trên gương mặt tinh sảo của Tô Ánh Uyển, hiện lên vẻ chật vật.

Bị Cố Tịch Dao chọt trúng vết thương, cô ta nắm chặt tay, thay đổi tư thái đối địch, giọng mềm nhũn ra – –

“Cố Tịch Dao, nếu như cô thật sự thương hại tôi, nên hợp tác với tôi!”

“Hợp tác?” Cố Tịch Dao giương mắt, ngạc nhiên

Sau nửa ngày, cô cười lạnh một tiếng: “Tôi thật sự nghĩ không ra, có cơ hội gì có thể hợp tác với minh tinh như cô Tô đây! Quay phim? Diễn xuất của tôi không tốt, không quay được, cũng không có hứng thú…”

“Không phải! Là hy vọng cô hợp tác với tôi- -” Tô Ánh Uyển dừng một chút, trong mắt có sự tàn nhẫn, cắn răng nói: “Phá hỏng lễ đính hôn ngày mai của Quân và Phỉ Nhi!”

Cố Tịch Dao trợn mắt.

Không thể tưởng tượng nổi nhìn Tô Ánh Uyển.

Mục đích của cô ta và Giang Tuệ Tâm giống nhau, nhưng nói ra lại hoàn toàn khác biệt!

Một người bảo cô đừng phá, một người muốn cô phá đi!

“Ha ha ha…” Cố Tịch Dao đột nhiên cười ra tiếng, nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Tô Ánh Uyển, cô cười đến nửa ngày sau không nói nên lời: “Ha ha ha…Cô…”

“Cố Tịch Dao! Buồn cười vậy sao!” Tô Ánh Uyển chán nản!

Cố Tịch Dao thiếu chút nữa cười ra nước mắt…

Đến khi cười đủ, cô mới hít một hơi, ánh mắt có chút trào phúng: “Cô Tô, mặc dù tôi không hiểu, sao cô lại cảm thấy tôi sẽ hợp tác với cô? Nhưng nói thật, với quan hệ giữa tôi với cô, không nên hợp tác mới đúng. Huống hồ, Bắc Minh Quân đính hôn với ai, tôi hoàn toàn không để ý!” Nói đến đây, Cố Tịch Dao không hiểu sao lòng mình lại nhói lên một cái.
 
Chương 780


“Cô không quan tâm, nhưng tôi quan tâm!” Tô Ánh Uyển gần như là gào lên: “Cố Tịch Dao, cô không rõ một chuyện, sau khi Quân và Phỉ Nhi đính hôn, với tính cách của Phỉ Nhi, tuyệt đối sẽ để ý cặp con trai của Quân kia!”

Thần kinh Cố Tịch Dao căng thẳng: “Cô có ý gì!”

“Tôi rất hiểu cách làm người của Phỉ Nhi, cô ta cuồng dại Quân nhiều năm như vậy, nhất định sẽ yêu ai yêu cả đường đi, dùng hết tâm tư để dỗ đôi con trai kia tiếp nhận cô ta! Huống chi, với thể trạng của cô ta, không thích hợp sinh dục. Đến lúc cô, cô nghĩ cô ta sẽ nhường đứa bé cho cô sao?”

Ánh mắt Cố Tịch Dao trầm xuống, nhìn chằm chằm vào Tô Ánh Uyển: “Cô nói Phỉ Nhi kia không thể sinh con?”

“Có thể nói như vậy! Bởi vì trận lửa lớn mười hai năm trước, thể xác và tinh thần của cô ta đều bị thương! Tốn thời gian nhiều năm cấy da như vậy, trang điểm, phục sức mới có dáng vẻ như hôm nay! Bây giờ, cô ta vất vả mới đạt được ước muốn, người đàn ông ta yêu mến chẳng những không chê cô ta, còn muốn cưới cô ta về nhà, cô ta tuyệt đối sẽ ăn khế trả vàng, càng đối tốt với Quân, càng đối tốt với con trai của Quân! Thậm chí, cô ta sẽ đem con của cô làm của riêng!” Tô Ánh Uyển híp mắt lại, nói về Phỉ Nhi mà cô ta quen thuộc nhất, dường như Phỉ Nhi không phải là bạn tốt của cô ta, mà là kẻ thù vậy!

Đến cùng cô ta là một người phụ nữ đáng sợ, bi3n thái đến mức nào?

Tô Ánh Uyển dừng một chút, tiếp tục nói: “Mà tôi lại khác! Nếu như tương lai tôi kết hôn với Quân, như vậy chẳng những tôi không cần con của cô, tôi còn không chờ được trả con cô về lại cho cô! Bởi vì, chính tôi sẽ sinh được!”

Cố Tịch Dao lạnh mắt nhìn qua gượng mặt cao ngạo xinh đẹp của Tô Ánh Uyển, trên đời này, sẽ có một loại phụ nữ càng xinh đẹp càng ác độc.

Tô Ánh Uyển có lẽ chính là loại hình này!

Cố Tịch Dao híp đôi mắt sáng rực lại, tinh tế liếc nhìn Tô Ánh Uyển.

Cô mỉa mai nhếch nhếch môi – –

“Tô Ánh Uyển, cảm ơn cô đã nói cho tôi biết những chuyện này! Nhưng mà, cho dù Bắc Minh Quân lấy ai, tôi cũng sẽ có lòng tin với con tôi! Bọn nó chỉ nhận người mẹ này!”

Tô Ánh Uyển khẽ giật mình, trừng mắt nhìn Cố Tịch Dao: “Ý của cô là, không chịu hợp tác với tôi?”

Cố Tịch Dao nhún nhún vai, liếc Tô Ánh Uyển: “Mặc dù tôi cũng hiểu, cô và Bắc Minh Quân là một đôi do trời đất tạo nên, nhưng không có nghĩa là tôi sẽ giúp cô!”

Hai người bọn họ, một người độc nữ, một người tiện nam! Không tuyệt phối thì là gì?

“Cố Tịch Dao! Chẳng lẽ cô thật sự không muốn đoạt lại con mình? Cô giúp tôi, chẳng khác nào giúp chính mình!” Tô Ánh Uyển xanh mặt: “Tôi có thể hứa hẹn với cô, chỉ cần tôi quay về bên cạnh Quân, tôi sẽ cố hết sức để anh ấy buông tha quyền giám hộ đối với hai đứa con của cô, thế nào?” Mắt Cố Tịch Dao sáng lên, ngón tay vuốt vuốt sợi tóc rơi bên thái dương, cười một tiếng: “Hợp tác nghe rất tốt…”

Sắc mặt Tô Ánh Uyển vừa rồi vẫn còn âm trầm, lập tức sáng rỡ lên nói: “Nói như vậy, cô đồng ý rồi?”

“Chậc, thật không hỗ là diễn viên! Tốc độ trở mặt này cũng nhanh thật…” Cố Tịch Dao đánh giá khuôn mặt biến ảo tinh xảo của Tô Ánh Uyển, cười lạnh: “Nhưng mà, cô Tô tính toán sai rồi! Cố Tịch Dao tôi cho dù muốn đoạt lại con của mình, cũng hoàn toàn quang, minh, lỗi, lạc!”

Ngụ ý, cô khinh thường làm bạn với loại người như Tô Ánh Uyển này!

Huống hồ, cô cũng không tin Tô Ánh Uyển có khả năng làm Bắc Minh Quân buông tha bọn trẻ!

Bởi vì ngay cả mẹ ruột của bọn trẻ là cô cũng không thể, nói gì đến Tô Ánh Uyển!

Tô Ánh Uyển kinh hãi đến tím mặt!
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom