Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện Của Tui À!

Diễn Đàn Truyện Của Tui À là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Cô Vợ Bướng Bỉnh Mua Một Tặng Hai

Chương 1774


Chương 1774

Bây giờ cũng không có thời gian để suy nghĩ nhiều như vậy, sau khi Hình Uy gọi anh một tiếng thì nhanh chóng bước theo.

Bắc Minh Khởi Hiên bưng một ly cà phê vẫn còn bốc hơi nóng, không nhanh không chậm bước theo.

“Ông chủ…” Lúc Hình Uy chạy đến, Bắc Minh Quân đã đứng ở bên cạnh cửa xe.

“Mở cửa ra.” Bắc Minh Quân vẫn chưa nguôi cơn tức.

Hình Uy vội vàng mở cửa xe ra.

Bắc Minh Quân kéo cửa ra ngồi xuống: “Trở về công ty.”

Hình Uy vội vàng ngồi vào trong ghế lái, khởi động xe.

Lúc Bắc Minh Khởi Hiên bưng cà phê nóng chậm rãi ung dung đi ra, cũng chỉ nhìn thấy bóng lưng chiếc xe màu đen của Bắc Minh Quân nhanh chóng hòa vào trong dòng xe cộ đang lui tới.

Bắc Minh Khởi Hiên nở nụ cười, uống một hơi cạn sạch phần cà phê còn lại, ném vào trong thùng rác cách mình không xa một cách chuẩn xác, sau đó bước lên xe.



Trên đường trở về tập đoàn, Hình Uy thông qua kính chiếu hậu, nhìn thấy cảm xúc của Bắc Minh Quân ngồi ở ghế sau vẫn luôn không tốt.

Anh ta biết rõ tính tình của Bắc Minh Quân, vào thời điểm này không muốn bị những người khác làm phiền.

Rất nhanh, Hình Uy lái xe đến dưới lầu của tập đoàn Bắc Minh thị.

“Ông chủ, chúng ta đến rồi.” Hình Uy cẩn thận nói một câu.

Bắc Minh Quân cũng không bước xuống xe, mà là ngửa mặt ra dựa trên chỗ ngồi nhắm mắt lại.

Lúc này chuyện mà anh cần nhất đó chính là bình phục lại tâm trạng của mình.

Mấy phút trôi qua, xe của Bắc Minh Khởi Hiên cũng chạy tới, anh ta dừng xe ở phía sau xe của Bắc Minh Quân.

Sau khi bước xuống xe, anh ta phát hiện xe của Bắc Minh Quân vẫn còn chưa tắt máy, thế là bước lên phía trước đưa tay nhẹ nhàng gõ vào kính xe bên ghế lái.

Cửa kính chậm rãi mở ra, Hình Uy đưa đầu ra ngoài: “Cậu chủ Khởi Hiên, có chuyện gì không?”

Bắc Minh Khởi Hiên dùng cằm chỉ ra đằng sau xe: “Có phải là chú hai vẫn còn đang ở bên trong không?”

Hai mắt của Hình Uy nhìn ra đằng sau, sau đó nhẹ gật đầu.

Bắc Minh Khởi Hiên mỉm cười, anh ta xoay người lại một tay khoác lên trên khung cửa sổ ở chỗ ghế lái, nhìn thoáng qua Bắc Minh Quân đang ngồi ở phía sau.

“Chú hai, chú không sao đó chứ? Vụ làm ăn này cũng đã ký tên rồi, nếu như chú không làm vậy thì tôi rất tình nguyện xử lý tàn cuộc này giúp cho chú.”

Một lát sau liền nghe thấy Bắc Minh Quân ở đằng sau chậm rãi nói một câu: “Hình Uy, lái xe đi.”

“Vâng ông chủ, cậu chủ Khởi Hiên, thật ngại quá, mong cậu nhường đường một chút.”

Đợi đến khi Bắc Minh Khởi Hiên rút cánh tay về, cửa xe từ từ đóng lại, ngay sau đó biến mất trong tầm mắt của Bắc Minh Khởi Hiên một lần nữa.



Hình Uy lái xe trong dòng xe cộ không có mục đích.

Một lát sau anh ta mới dám mở miệng hỏi: “Ông chủ, chúng ta đi đâu vậy?”
 
Chương 1775


Chương 1775

Bắc Minh Quân xoa xoa hai mắt, chậm rãi nói một câu: “Văn phòng luật sư Chi Lâm.”

Hình Uy nghe xong, đây không phải là chỗ làm việc của cô chủ hả? Anh ta nhìn đồng hồ ở trên xe, bây giờ là thời gian mà cô ấy làm việc.

Thế là anh ta đạp xuống chân ga, ô tô nhanh chóng lái về phía văn phòng luật.

Đến dưới lầu của văn phòng luật sư, Hình Uy dừng xe.

Anh ta biết là Bắc Minh Quân chắc chắn sẽ không đi lên tìm Cố Tịch Dao, chỉ là bởi vì anh cũng không muốn nhìn thấy Vân Chi Lâm mà thôi.

“Ông chủ, có cần tôi đi lên lầu mời cô xuống đây hay không?”

Bắc Minh Quân nhẹ gật đầu.



Lúc này đã sắp đến thời gian nghỉ trưa, Vân Chi Lâm bước ra từ trong phòng làm việc, giống như là thường ngày chuẩn bị rủ Cố Tịch Dao đi ra ngoài dùng cơm trưa.

Chỉ là lúc này cửa của khu làm việc mở ra Hình Uy bước vào từ bên ngoài.

Anh ta nhẹ gật đầu với Vân Chi Lâm, sau đó đi thẳng đến khu làm việc của Cố Tịch Dao.

Nhìn thấy Hình Uy đang đứng ở trước mặt của mình, Cố Tịch Dao hơi giật mình và bất ngờ: “Hình Uy, anh đến đây để làm gì vậy, có phải là anh muốn gặp Kiều Kiều không? Bây giờ hai người cũng đã làm lành với nhau rồi, trực tiếp đi tìm cô ấy là được, cần gì phải kêu tôi truyền lời cho hai người.”

“Cô chủ, không phải là tôi muốn tìm cô, mà là ông chủ muốn tìm cô.”

Cố Tịch Dao và Vân Chi Lâm nghe xong thì đều nhíu mày lại, anh lại suy nghĩ cái gì nữa đây?

Vân Chi Lâm mỉm cười với Cố Tịch Dao: “Xem ra là trưa ngày hôm nay anh phải đi ăn một mình rồi.”

Thật ra thì Cố Tịch Dao cũng rất muốn từ chối Hình Uy, bởi vì cô cũng không muốn gặp lại Bắc Minh Quân, nhưng mà dựa vào mặt mũi của Hình Uy và Lạc Kiều, cô vẫn nên đi gặp anh một chút.

“Chi Lâm, xin lỗi nha.” Cố Tịch Dao nói xong thì cầm lấy túi xách của mình đi ra khỏi phòng, đi theo Hình Uy bước ra khỏi văn phòng luật sư.

“Cô chủ, mời lên xe.” Lúc này Hình Uy đã mở cửa xe ra, một cái tay che ở trên mui xe.

Cố Tịch Dao nhìn thấy Bắc Minh Quân đang ở bên trong, nhưng mà lúc này cô cũng chỉ đành ngồi xuống.

Hình Uy đi vòng qua đầu xe ở phía trước, ngồi lên ghế lái.

“Ông chủ, chúng ta đi đâu đây?”

Bắc Minh Quân nhìn thấy Cố Tịch Dao đã đến rồi: “Chúng ta đi ra ngoài ăn cơm đi, về phần địa điểm thì em cứ chọn đi.”

Cố Tịch Dao suy nghĩ một chút, sau đó liền chỉ Hình Uy lái xe đến cửa hàng mà cô đã ăn nem rán vào lần trước.

Bắc Minh Quân mở cửa bước xuống xe, ngẩng đầu lên nhìn thấy đây là một cửa hàng không đáng chú ý tới, thức ăn ở nơi này là loại giá rẻ, thậm chí cũng không quá ba mươi nghìn đồng.

“Sao vậy, có phải là anh không thường đến mấy cửa hàng như thế này không? Cũng khó trách, tổng giám đốc giống như là anh bình thường đã quen ăn nhân sâm bào ngư, đến đây không quen cũng là chuyện bình thường thôi, trưa ngày hôm nay anh cứ ở đây đi.” Cố Tịch Dao nói, tự mình bước lên bậc thang đi vào trong.

“Hôm nay cô Cố lại đến đó à, cô muốn dùng món gì.” Chủ tiệm rất nhiệt tình tiến lên chào đón.

Lúc này Bắc Minh Quân và Hình Uy cũng đi đến.
 
Chương 1776


Chương 1776

Chủ quán nhìn thấy ở đằng sau có hai người đi đến, cho dù là quần áo hay là khí chất đều lộ ra một loại khí thế bất phàm, nhất là người đàn ông không mang theo cảm xúc trên gương mặt đang đi ở phía trước, càng tản ra một loại hương vị quý khí.

“Mời hai người tìm một chỗ ngồi xuống, chờ cô gái này gọi đồ ăn xong rồi thì tôi sẽ đến phục vụ hai người.”

Cố Tịch Dao nở nụ cười với chủ quán: “Bọn họ đi cùng với tôi đó, đồ ăn ấy à, ông cứ xem rồi mang lên đi, mấy món sở trường gì đó không cần phải tiếc tiền cho bọn họ đâu.”

Chủ quán cười, hơi nhẹ gật đầu: “Cô Cố, hai quý khách xin chờ một lát, chốc nữa tôi sẽ mang lên ngay.”

Ông ta nói xong thì quay người đi vào trong khu bếp ở đằng sau, rất nhanh liền mang lên một khay trà: “Mời ba người dùng trà trước, đồ ăn rất nhanh sẽ được mang lên.”



Bắc Minh Quân, Hình Uy, còn có Cố Tịch Dao ngồi bên ba phía của một chiếc bàn, mỗi người đều ngồi trên một cái băng ghế dài.

Bắc Minh Quân nhìn quanh bốn phía, quy mô của quán ăn này cũng không coi là lớn bao nhiêu, hơn nữa bây giờ đang là giờ cơm, nhưng mà không có một người nào bước vào.

“Sao em lại chọn một nơi dùng cơm như thế này vậy? Tôi thấy ở đây cũng không có cái gì ngon miệng, không bằng chúng ta đi ra ngoài tìm nhà hàng đi.” Bắc Minh Quân nói.

“Này sao thể được chứ, tôi cũng đã gọi món xong rồi.” Cố Tịch Dao vội vàng nói.

“Chuyện này thì dễ thôi, tôi thấy là đồ ăn ở trong quán ăn này cũng không đắt, bỏ ra ba trăm nghìn, không cần tính cũng biết đủ doanh thu một ngày buôn bán của ông ta.” Bắc Minh Quân nói xong thì liền ra hiệu kêu Hình Uy bỏ tiền rời đi.

Cố Tịch Dao lắc đầu nói: “Mấy người thích ăn ở đâu thì cứ đi ăn ở chỗ đó đi, tôi nhất định phải ăn ở chỗ này.”

Lần này Bắc Minh Quân cũng không động đậy nữa.

Hình Uy lần lượt lấy hai tách trà ở trong khay ra đưa cho Bắc Minh Quân và Cố Tịch Dao, cái còn lại thì để cho mình.

Sáng ngày hôm nay vốn muốn đến đó để ký hợp đồng, nhưng mà sau đó nhìn thấy Mạc Cẩm Thành lại nhắc đến mẹ của anh.

Mặc dù là cơn giận đã tiêu tan không ít, nhưng mà tâm trạng của anh vẫn không tốt như cũ. Anh nâng tách trà lên, nước trà vừa ấm nóng, nhấp một hớp nhỏ.

Lông mày đang cau chặt của anh có chút giãn ra một cái, cũng không tệ lắm, anh cầm tách trà lên, cả người đều cảm giác nhẹ nhàng hơn một chút.

Sau đó anh lại uống một ngụm lớn, sau đó lại liên tục gật đầu: “Loại trà bát bảo này rất ngon.”

“Ồ, không nghĩ đến là anh còn có thể nói ra tên của nó nữa đó.” Cái này hoàn toàn để cho Cố Tịch Dao cảm thấy hơi bất ngờ.

Bắc Minh Quân khinh bỉ nhìn Cố Tịch Dao một chút: “Sao vậy, đừng cho là tôi sinh ra trong gia đình phú quý thì không dính khói lửa trần gian.”

“Nói đi, ngày hôm nay anh gọi tôi ra đây, tôi sẽ không cho rằng anh muốn tìm tôi để dùng cơm đơn giản như vậy đâu. Anh chính là cái dạng “con cú vào nhà không có việc gì thì sẽ không vào”.” Bây giờ Cố Tịch Dao nói chuyện với Bắc Minh Quân cũng đã không còn gì để cố kỵ, có cái gì thì nói cái đó.

Biểu cảm có chút buông lỏng lúc nãy của Bắc Minh Quân lại dần dần đông cứng lại, anh vừa muốn mở miệng nói chuyện, cái màn cửa ở sau bếp mở ra.
 
Chương 1777


Chương 1777

Chủ quán bước nhanh từ bên trong ra, một tay nâng một cái khay, ở bên trong sắp xếp mấy món ăn nhỏ.

Ông ta nhanh chóng bỏ những món ăn lên trên bàn, tám món tám kiểu đầy đủ to nhỏ, trong đó có nem rán mà Cố Tịch Dao thích nhất.

“Mọi người từ từ dùng bữa.” Chủ quán nói xong thì quay người trở về bếp.

Lúc này Bắc Minh Quân cũng không nói chuyện, cầm lấy đũa gắp một miếng nem rán đặt ở trước mặt của Cố Tịch Dao.

Sau khi tinh tế nhắm nháp thì không ngừng gật đầu, sau đó lại gắp một miếng đậu hà lan bỏ vào trong miệng, mùi vị này cũng không tệ.

Anh nếm thử lần lượt tám món này một hơi.

Cố Tịch Dao cầm đũa không nhúc nhích, nhìn điệu bộ ăn của Bắc Minh Quân giống như là được thả ra từ trong nhà lao: “Này này, anh ăn từ từ thôi, không có ai giành với anh đâu.”

Một lát sau, chủ quán lại bưng ra ba bát nước luộc đặt trước mặt của bọn họ.

Bắc Minh Quân dùng đũa chỉ vào đĩa đậu chiên, nói với ông chủ: “Sao lại không có nước đậu đi cùng?”

Lúc nói ra câu này, làm cho Cố Tịch Dao kinh ngạc không thôi.

Trên mặt của chủ quán mang đầy nụ cười, nói: “Ha ha, không ngờ đến ông chủ lại là người trong nghề, nước đậu xanh đó là hương vị đặc thù, tôi lo lắng là ông chủ sẽ ăn không quen cho nên tôi không có mang lên. Ông chủ đã nói rồi, vậy thì tôi sẽ lập tức mang lên đây.”

Chủ quán nói xong thì xoay người lại, không đến hai phút sau liền mang nước đậu xanh lên.

Bắc Minh Quân uống một ngụm: “Mùi vị cũng không tệ.”

Cố Tịch Dao nhìn Bắc Minh Quân đang ngồi trước mắt, đây có phải là cái tên lưu manh cô đã mắng chửi hàng trăm lần ở trong vòng không? Đây chính là Bắc Minh Quân suốt ngày ăn nói, cư xử phù hợp và trong vô cùng cao quý đây sao?

Bắc Minh Quân nhìn thoáng qua Cố Tịch Dao: “Em ngồi ngơ người ở đây làm cái gì vậy, còn không mau ăn đi, nguội rồi thì sẽ ăn không ngon.”



Hành động như vậy của Bắc Minh Quân, không riêng gì Cố Tịch Dao ngây người tại chỗ, ngay cả Hình Uy vẫn luôn đi theo ở bên cạnh của anh gần như là như hình với bóng cũng nhìn đến ngây người.

Cố Tịch Dao nhìn bộ dạng của Bắc Minh Quân ăn như gió cuốn, nếu không lúc nãy đi cùng một chiếc xe đến đây với anh quả thật là không biết người đang ngồi đối diện của cô cùng là cùng một người, quả thật đã được bình dân hóa, nhất là trong phương diện ẩm thực.

“Anh… anh không sao đó chứ.” Cuối cùng Cố Tịch Dao vẫn nhịn không được, rất cẩn thận mà hỏi một câu như vậy.

Bắc Minh Quân không trả câu hỏi của cô ngay lập tức, chỉ ra hiệu cho Hình Uy anh nhanh đi.

Hơn nửa tiếng đồng hồ sau, lúc này Bắc Minh Quân mới xem như có vẻ hài lòng mà đặt đũa xuống.

Lúc này Cố Tịch Dao và Hình Uy cũng đã ăn xong rồi, chỉ có điều là trong lòng của bọn họ vẫn còn suy nghĩ, cho nên ăn cũng không nhiều, có thể xem như là ăn được một nửa.

Lúc này, Bắc Minh Quân đưa tay gọi chủ quán tới.

“Ông chủ, cậu có còn cần cái gì không?” Ông ta vui vẻ nhìn Bắc Minh Quân rồi hỏi.

Bắc Minh Quân chỉ chỉ nem rán và lư đả cổn ở trước mặt: “Lấy thêm hai phần này nữa, một lát nữa đóng gói mang theo, chúng tôi có một số việc cần nói ở đây, ông tránh đi một chút đi.”
 
Chương 1778


Chương 1778

“Được, không thành vấn đề, lúc nào cậu đi thì gõ cái bàn, tôi sẽ đi ra ngay.” Chủ quán quay người lại trở vào bếp sau.

Hình Uy biết là ông chủ cần có chuyện để nói, đứng dậy đi đến trước cửa quán đóng kỹ canh giữ ở nơi đó, để tránh cho người khác bước vào quấy rầy cuộc nói chuyện của ông chủ với lại cô chủ.

Tất cả đều đã sắp xếp thỏa đáng, Bắc Minh Quân nhìn Cố Tịch Dao năm phút mà không nói gì.

Cái nhìn này làm cho trong lòng của cô có chút sợ hãi: “Anh, anh nhìn tôi làm cái gì chứ, có lời gì thì nói nhanh đi.”

“Em có biết là Mạc Cẩm Thành đã trở về không?”

Một câu nói đó của Bắc Minh Quân đối với Cố Tịch Dao mà nói quả thật nó vô cùng bất ngờ.

Cô mở to hai mắt mà nhìn, tin tức này để cho cô vừa mừng vừa sợ: “Anh nói cái gì chứ, ba nuôi đã đến thành phố A rồi hả? Sao anh biết được vậy, bây giờ ông ấy đang ở đâu?”

Bắc Minh Quân nhẹ nhàng gật đầu, bưng tách trà có nắp lên uống một ngụm: “Ông ta đang ở trong khách sạn Daredevil Empire, tôi cũng vừa mới biết được hồi sáng này.”

“Vậy dì Như Khiết, có phải là dì ấy cũng…” Cố Tịch Dao vừa mới nói được một nửa thì nhìn thấy lông mày của Bắc Minh Quân hơi nhíu lại.

Cô lập tức ngậm miệng lại, cô liền ý thức được ba chữ Dư Như Khiết này, hoặc là là những từ ngữ liên quan đến bà ấy thì Bắc Minh Quân đều không muốn đề cập tới.

Nhưng mà Bắc Minh Quân cũng hiểu Cố Tịch Dao muốn hỏi cái gì, biểu cảm của anh có chút phức tạp, nhưng mà anh vẫn nhẹ gật đầu rất khó khăn.

“Sao bọn họ lại đến đây vậy?” Cố Tịch Dao tò mò nhỏ giọng thầm hỏi một câu.

Giống như là đang hỏi Bắc Minh Quân, lại giống như là đang lẩm bẩm nói một mình.

Bắc Minh Quân cảm thấy cũng không có gì phải giấu diếm, anh nói: “Là dọn nhà tới đây.”

Trên thực tế thì anh cũng nói không sai, cũng đã chuyển trụ sở đến đây rồi, chẳng lẽ nói bọn họ sẽ còn trở lại Sabah nữa à?

“Dọn nhà hả?” Cái này khiến cho Cố Tịch Dao càng thêm mê man.

“Nếu như em có nghi vấn gì thì tốt nhất nên hỏi bọn họ đi, tôi cũng không phải là micro của em. Lý do tôi nói cho em nghe, chính là để em chuyển lời lại với ông ta, gặp nhau trong công việc thì không có gì đáng trách, nhưng mà về phần những tiếp xúc trong cuộc sống, tôi thấy vẫn nên quên đi.” Bắc Minh Quân nói năng vô cùng lạnh lùng.

Cố Tịch Dao nhìn ra được anh đối với bọn người ba nuôi của cô xuất hiện ở thành phố A, biểu hiện hết sức không vừa lòng.

Cô cẩn thận nhẹ nhàng gật đầu: “Anh yên tâm đi, vấn đề này tôi sẽ chuyển lời lại cho bọn họ.”

Mặc dù là ngoài miệng thì Cố Tịch Dao nói như vậy, nhưng mà ở trong lòng của cô lại có mâu thuẫn rất lớn.

Ba nuôi Mạc Cẩm Thành thì cũng không có gì, nhưng mà vừa nghĩ đến sắp gặp được Dư Như Khiết thì trong lòng của cô liền có chút mâu thuẫn.

Bởi vì cô sẽ rất dễ dàng liên tưởng đến ảnh chụp của mẹ trương, sẽ còn nghĩ đến lời của mẹ nói, năm đó bản thân rời khỏi mẹ hoàn toàn là có một tay của Dư Như Khiết.



Trước kia lúc mà Cố Tịch Dao vẫn còn chưa biết chuyện liên quan đến thân thế của mình, cô đối xử với Dư Như Khiết có thể nói giống như là đối xử với mẹ.
 
Chương 1779


Chương 1779

Nhưng mà bây giờ chuyện đã thay đổi rồi, để cho cô cảm thấy nếu như mình đối mặt với Dư Như Khiết một lần nữa, cô sẽ cảm thấy có chút xấu hổ, còn mang theo oán hận.

Nếu như năm đó bà ấy không vứt bỏ mình, vậy thì mấy năm nay những khổ cực và oan ức mà mình đã chịu phải sẽ không tồn tại.

Mình sẽ có một gia đình êm ấm, ba mẹ đều ở bên cạnh của mình, có lẽ là mình đã kết hôn, dạy con cái cùng với chồng, sống một cuộc sống yên ổn.

Chỉ có điều là trên đời này không có nhiều nếu như như vậy, hiện thực đã là như thế này, vậy thì phải suy nghĩ làm như thế nào để đối mặt với nó.

Ăn cơm xong, Bắc Minh Quân đưa Cố Tịch Dao đến dưới lầu nơi làm việc, sau đó nhanh chóng rời đi.

Cả buổi chiều, Cố Tịch Dao đều phải vượt qua trong biểu cảm rối rắm.

Sao Vân Chi Lâm có thể không nhìn ra sự thay đổi của cô, chỉ là trong tay của mình còn có không ít chuyện.

Cho đến lúc tan làm, anh ta mới có cơ hội đi đến phòng của Cố Tịch Dao: “Tịch Dao, có phải là đã xảy ra chuyện gì không?”

Cố Tịch Dao ngẩng đầu lên nhìn Vân Chi Lâm một chút, nhẹ nhàng lắc đầu nói: “Không có chuyện gì đâu, có phải là em đã làm trễ nải công việc không, để em đi làm ngay.”

Nói xong, cô vội vàng đứng dậy.

“Em không có làm chậm trễ chuyện gì hết, chỉ là anh nhìn thấy chiều ngày hôm nay trạng thái tinh thần của em không tốt, nếu không thì cho em nghỉ hai ngày nha, trở về nghỉ ngơi cho khỏe đi.” Vân Chi Lâm lo lắng nhìn cô.

“Chi Lâm, cảm ơn ý tốt của anh, em không có việc gì đâu.”

Vân Chi Lâm nhìn thấy biểu cảm của Cố Tịch Dao vẫn còn hoảng hốt như cũ, nhưng mà cô đã không muốn nói, vậy thì mình cũng không tiếp tục hỏi nữa.

Anh hiểu rõ tính tình của cô, đến lúc mà cô cho rằng có thể nói với mình thì đương nhiên sẽ nói ra.

Bây giờ cô cần có thời gian để sắp xếp lại suy nghĩ của mình.

“Trạng thái tinh thần ngày hôm nay của em không tốt, không bằng để anh đưa em về nhà.” Vân Chi Lâm nói.

“Em muốn đi thăm mẹ nên không về nhà. Chi Lâm, nếu như anh muốn giúp đỡ em, vậy thì mong anh đến trường học đón Trình Trình giúp cho em đi, đưa thằng bé đến chỗ của Kiều Kiều.” Cố Tịch Dao nói xong thì cầm lấy túi xách của mình quay người đi ra cửa.

Trên đường đến bệnh viện, Cố Tịch Dao lái xe rất bình ổn, cô đã rút ra được bài học của ngày hôm nay, cho dù có chuyện lớn cỡ nào thì lúc nắm tay lái thì cô cũng phải ném những chuyện này lên đến chín tầng mây.

Đến bệnh viện, Cố Tịch Dao vẫn mua một bó hoa cẩm chướng.

“Tịch Dao đến rồi đó hả, sao ngày hôm qua con lại không tới vậy?” Lục Lộ ngồi ở trên giường, cầm trong tay cái điều khiển từ xa.

Ở trên tivi đang chiếu chương trình thời sự địa phương.

Cố Tịch Dao bó hoa vào trong cái bình hoa đặt ở trên tủ đầu giường, sau đó ngồi xuống bên giường, bắt đầu xoa bóp chân cho mẹ.

Bây giờ Lục Lộ không thể đi lại được, nhưng mà bác sĩ đã dặn dò cô bình thường phải xoa bóp chân một chút.

Như thế này thì cơ bắp sẽ không bị teo lại bởi vì nằm trên giường trong một khoảng thời gian dài.
 
Chương 1780


Chương 1780

Đợi đến lúc bệnh không còn, vậy thì có thể xuống đất đi lại, cũng không cần phải tập luyện phục hồi chức năng quá nhiều.

“Ngày hôm qua con bận chút chuyện nên không đến thăm mẹ được, mẹ đừng có giận con nha.” Cố Tịch Dao nói.

Lục Lộ cười nói: “Cái đứa ngốc này, sao mẹ có thể trách con được chứ, chỉ cần thỉnh thoảng có thể nhìn thấy con, vậy thì trong lòng của mẹ đã rất được an ủi rồi.”

Cố Tịch Dao tiếp tục xoa bóp chân cho mẹ, cô đang suy nghĩ có nên nói tin tức dì Như Khiết đã trở về cho mẹ nghe không.

“Tịch Dao, con đang suy nghĩ cái gì vậy?” Mặc dù là Lục Lộ đang xem tivi, nhưng mà bà cảm giác được lực đạo đang xoa bóp cho bà của Cố Tịch Dao cùng với tốc độ rõ ràng chậm hơn không ít so với lúc nãy.

Lại nhìn biểu cảm lúc này của cô, bộ dạng như là không tập trung.

Cố Tịch Dao nghe thấy câu hỏi của mẹ, lập tức lấy lại tinh thần, cô quyết định trước tiên không nói chuyện này ra mới tốt.



Cố Tịch Dao mỉm cười nhìn mẹ, lắc đầu nói: “Mẹ, không có chuyện gì đâu, con chỉ đang suy nghĩ một vài chuyện công việc thôi.”

Lục Lộ đau lòng mình con gái nhà mình: “Tịch Dao, nếu như công việc bận rộn thì không cần mỗi ngày đến đây thăm mẹ đâu, con vẫn nên lấy công việc làm chủ.”

“Mẹ, không có sao đâu, chút thời gian đó con vẫn có thể rút ra được mà.” Cố Tịch Dao nói, nhìn đồng hồ đeo tay một cái, đã đến thời gian ăn cơm tối.

“Mẹ, để con đi mua cơm cho mẹ.” Nói xong, Cố Tịch Dao lấy ra hộp cơm mà Lục Lộ hay sử dụng để ở trên tủ đầu giường, sau đó đi ra cửa.

Chờ đến lúc đi ra cửa phòng bệnh, lúc này Cố Tịch Dao mới xem như thở phào một hơi.

Ở bên phía của mẹ thì có thể che giấu được, nhưng mà phía của ba nuôi thì sao đây, đến lúc đó ông ấy nhất định sẽ tìm thời gian hẹn gặp mình.

Vậy thì mình phải đối mặt với dì Như Khiết như thế nào đây, làm sao nói ra những chuyện mình đã trải qua trong đoạn thời gian này ra, làm sao nói chuyện mình đã tìm được mẹ cho bọn họ nghe.

Đến lúc đó cô phải đối mặt như thế nào đối với mối quan hệ xấu hổ như thế này…

Thật sự là vừa nghĩ đến những chuyện này thì đầu của cô muốn bổ ra làm hai.



Cùng lúc đó, Bắc Minh Quân được Hình Uy lái xe đưa trở về nhà.

Từ ngày hôm qua sau khi Hình Uy rời khỏi biệt thự, mối quan hệ của Giang Tuệ Tâm và Dương Dương hình như đã hòa hoãn hơn rất nhiều.

Lúc này hai người bọn họ đang ngồi trong phòng khách xem tivi.

“Tôi có mang theo đồ ăn về cho hai người nếm thử.” Bắc Minh Quân nói xong liền bỏ hai cái hộp đang cầm ở trong tay lên trên mặt bàn, sau đó cũng không quay đầu lại mà đi vào trong thư phòng của mình.

Thậm chí cũng không thèm hỏi Dương Dương có làm bài tập xong chưa.

Nhìn thấy cảm xúc của ba mình vào ngày hôm nay có chút không đúng, mắt nhìn thấy anh đã đi vào trong thư phòng, Dương Dương vẫy vẫy tay với Hình Uy: “Chú đầu bếp ơi.”

Hình Uy đang chuẩn bị đi vào trong thư phòng của Bắc Minh Quân, nghe thấy Dương Dương đang gọi anh ta.
 
Chương 1781


Chương 1781

Anh ta không biết là chuyện gì, liền đi qua: “Cậu chủ nhỏ Dương Dương có chuyện gì cần dặn dò hả?”

Dương Dương giảm âm thanh xuống đến mức thấp nhất, sợ là bị Bắc Minh Quân nghe thấy: “Chú đầu bếp ơi, ba của cháu có chút khác thường?”

Giang Tuệ Tâm thuận miệng nói thêm một câu: “Đúng vậy đó, tôi thấy ngày hôm nay lúc nó trở về, cảm xúc không tốt bao nhiêu, là trong tập đoàn xảy ra chuyện hả?”

“Cái này…” Hình Uy quả thật rất khó để trả lời vấn đề như vậy, mặc dù là anh ta không biết Bắc Minh Quân ở một mình trong phòng họp của khách sạn đã xảy ra chuyện gì.

Nhưng mà sau đó bọn họ ở trong cửa hàng nhỏ, anh ta vẫn hiểu ra được chút manh mối từ trong cuộc nói chuyện của ông chủ với cô chủ

Hình như là mẹ ruột của ông chủ đã trở về thành phố A rồi, còn có ba nuôi của cô chủ nữa, là Mạc Cẩm Thành.

Nhưng mà sao chuyện này có thể nói cho bà Bắc Minh nghe được chứ, ở bên phía của ông chủ đã đủ loạn rồi.

Anh ta suy nghĩ một chút rồi nói: “Thật ra thì cũng không có chuyện gì đâu, ngày hôm nay Bắc Minh tổng dẫn theo cậu chủ Khởi Hiên đi đến gặp một vị khách, đã nhận được đơn làm ăn thiết kế trụ sở của bọn họ, tôi nghĩ là ông chủ bởi vì chuyện thiết kế mà hao tâm tổn trí.”

Giang Tuệ Tâm nhẹ gật đầu: “Cậu kêu Quân không cần phải quá lao lực đâu, không phải là nó có dẫn theo Khởi Hiên đi đến đó à, mấy cái kiểu thiết kế này cứ để cho Khởi Hiên làm chút đỉnh, thân là tổng giám đốc cũng không cần phải tự tay mình làm nhiều chuyện như vậy.”

“Bà Bắc Minh nói đúng, tôi sẽ chuyển lời lại cho ông chủ.” Hình Uy vội vàng trả lời.

Giang Tuệ Tâm nhẹ gật đầu.

Lúc này Dương Dương đã di chuyển tập trung ánh mắt lên trên hai hộp cơm, cậu có chút không kịp chờ đợi mà mở ra xem, là một phần nem rán với lại một phần thịt tẩm bột rán.

Sau đó ngẩng đầu lên nhìn Hình Uy rồi hỏi: “Chú đầu bếp, có phải là hai người đã gặp mẹ không vậy?”

Hình Uy cảm thấy hơi bất ngờ, sao Dương Dương nhìn thấy hai phần đồ ăn này thì lại chắc chắn là bọn họ đã gặp cô chủ?

Nhưng mà anh ta cảm thấy không cần thiết phải giấu diếm chuyện này, liền nhẹ gật đầu rồi nói: “Trưa ngày hôm nay ông chủ có hẹn cô chủ đi ra ngoài ăn cơm.”

Giang Tuệ Tâm nghe xong, trên mặt liền mang theo nụ cười: “Xem ra là trôi qua không bao lâu, nhà của chúng ta lại có thêm một thành viên mới nữa rồi, ha ha.”



Cố Tịch Dao cho mẹ ăn cơm xong xuôi, nói chuyện vài câu với bà một lúc.

“Tịch Dao, thời gian đã không còn sớm nữa rồi, con trở về nghỉ ngơi trước đi, mẹ thấy hình như là ngày hôm nay con không có tinh thần gì hết.” Lục Lộ quan tâm nhìn con gái của mình.

“Mẹ, con không sao đâu.” Cố Tịch Dao lắc đầu, cố gắng giả vờ như là không có vấn đề gì.

“Tịch Dao, con quan tâm mẹ, trong lòng của mẹ hiểu được. Nhưng mà mẹ nhìn thấy trạng thái tinh thần của con quả thật không tốt giống như lúc trước, nghe lời của mẹ, trở về nghỉ ngơi cho thật tốt đi, hôm nào đó lại đến đây thăm mẹ.” Lục Lộ nhẹ nhàng vỗ vỗ vào vai của cô.

Cố Tịch Dao mấp máy môi, nhìn mẹ của mình rồi gật đầu: “Dạ được rồi, con về ngay đây, chờ con xử lý xong chuyện rồi thì con sẽ trở lại thăm mẹ.”

Cô cầm chén đũa đi rửa sạch, bỏ lên trên tủ đầu giường.

“Mẹ ơi, con đi nha, tối nay mẹ đừng có nghỉ ngơi quá muộn đó.” Cố Tịch Dao liên tục dặn dò mẹ.
 
Chương 1782


Chương 1782

“Được rồi, được rồi, con đi nhanh đi, trên đường cẩn thận nha.”

Cố Tịch Dao vừa ngồi vào trong xe, điện thoại di động của cô liền vang lên, cô thở dài, chuyện ngày hôm nay quả thật đủ nhiều.

Lấy điện thoại di động từ trong túi ra nhìn, cô không khỏi nhíu mày một cái.

Thật sự là lo chuyện gì đó thì đến chuyện đó ngay, sau khi cô biết được tin tức bọn người ba nuôi đến thành phố A từ chỗ của Bắc Minh Quân, cô đã không biết phải đối mặt với bọn họ như thế nào.

Bây giờ ba nuôi lại gọi điện thoại đến.

Sau khi ổn định cảm xúc thì nhận điện thoại: “Ba nuôi.”

Ở đầu dây bên kia truyền đến giọng nói của Mạc Cẩm Thành: “Tịch Dao, ba nuôi với dì Như Khiết đã đến thành phố A rồi, đã một thời gian dài không gặp mặt nhau, tối hôm nay không biết con có rảnh không vậy, ba với lại dì Như Khiết của con đều rất muốn gặp con với lại bọn nhỏ nữa.”

Cố Tịch Dao do dự một chút rồi nói: “Chúng ta gặp nhau ở đâu ạ?”

“Ở khách sạn Daredevil Empire đi, bọn ta chờ con ở quán cà phê.” Mạc Cẩm Thành nói xong thì cúp điện thoại.

Cố Tịch Dao lại gọi điện thoại cho Trình Trình, nói cho cậu biết là tối nay mình có chuyện sẽ trở về nhà trễ, cũng kêu cậu chăm sóc cho Cửu Cửu.

Một tiếng đồng hồ sau, Cố Tịch Dao lái xe đến khách sạn Daredevil Empire, đến trước cửa thì dừng lại.

Cô đứng ở trước cửa quán cà phê, kéo kéo quần áo của mình cho đàng hoàng, sau khi ổn định cảm xúc thì bước vào trong.

“Tịch Dao, chúng ta ở chỗ này này.”

Cố Tịch Dao tìm kiếm theo âm thanh, chỉ nhìn thấy Mạc Cẩm Thành đang yên vị ngồi gần vị trí có suối phun nhỏ.

Ở bên cạnh của ông ta là Dư Như Khiết đang ngồi đó.

Cố Tịch Dao nở nụ cười bước tới.

“Ba nuôi, dì Như Khiết.” Cô biểu hiện rất tự nhiên, nhẹ gật đầu với bọn họ.

“Ngồi xuống nhanh đi con, đã không gặp nhau một đoạn thời gian rồi, con đã đẹp lên không ít đó.” Mạc Cẩm Thành tiện tay chỉ chỗ ngồi ở bên cạnh, đúng lúc đối diện với Dư Như Khiết.

“Ba nuôi, sao hai người lại đột nhiên đến đây vậy?” Cố Tịch Dao giả vờ như là mình không biết gì.

“Hơi nghi hoặc hỏi: “Sao vậy, Quân không nói cho cháu biết hả?”

Cố Tịch Dao nhún vai: “Anh ta nói với cháu làm cái gì, bọn cháu lại không có ở cùng một chỗ.”

Dư Như Khiết khẽ thở dài, vốn dĩ cho rằng giữa hai người bọn họ sẽ có tiến triển, bây giờ nhìn lại vẫn là dậm chân tại chỗ.

Bây giờ Cố Tịch Dao không biết phải làm như thế nào để đối mặt với Dư Như Khiết, ngồi đối diện với bà ấy trông nó xa lạ như vậy.

Cô rất muốn hỏi năm đó tại sao Dư Như Khiết lại nhẫn tâm muốn vứt bỏ mình, để cho hai mẹ con của bọn họ phải chia lìa nhau hơn hai mươi năm.

Nhưng mà cô cảm thấy hiện tại hình như không phải là một thời điểm thích hợp, bởi vì cô biết phần tình cảm của ba nuôi đối với Dư Như Khiết.
 
Chương 1783


Chương 1783

Cô không muốn để cho ba nuôi cảm thấy thất vọng đối với Dư Như Khiết, không muốn tự tay phá nát hình tượng tốt đẹp của bà ở trong suy nghĩ của ba nuôi.

Mạc Cẩm Thành nói: “Lần này chúng ta đến đây là định ở lại đây một đoạn thời gian, hơn nữa dì Như Khiết của con cũng có tâm nguyện.”



Cố Tịch Dao hơi bất ngờ nhìn Dư Như Khiết, thật ra thì cô cũng có thể đoán ra.

Người đã đến tuổi này rồi, phương diện sinh hoạt không thiếu cái gì hết, nhưng mà đời sống tinh thần lại thiếu khuyết không ít thứ.

Lúc Bắc Minh Quân còn nhỏ thì bà đã bỏ anh mà đi, bây giờ Bắc Minh Quân cũng đã có con, có sự nghiệp của riêng mình.

Chuyện này đối với bà mà nói ít nhiều gì cũng có chút an ủi.

Mạc Cẩm Thành chậm rãi nói: “Thật ra thì trong mấy năm gần đây, dì Như Khiết vẫn luôn mang theo tội lỗi đối với Bắc Minh Quân, bà ấy rất muốn có cơ hội để đền đáp cho nó. Với lại trừ chuyện đó ra, không phải lần trước bà ấy đã gặp Cửu Cửu rồi à, bà ấy còn muốn gặp thấy hai đứa bé khác nữa. Tịch Dao, không biết con có thể thỏa mãn tâm nguyện này của bà ấy được không?”

Vào giờ phút này, tâm trạng của Cố Tịch Dao lại rất phức tạp, cô cúi đầu không nói một tiếng.

“Tịch Dao.” Từ sau khi Dư Như Khiết gặp Cố Tịch Dao, bà vẫn cảm giác ra cô có chút không thích hợp.

Cô không còn thân thiết với mình như lúc còn ở Sabah, mà lại có chút cảm giác đang cố gắng rời xa mình.

Sau khi Cố Tịch Dao đấu tranh tư tưởng một phen, vẫn quyết định sớm muộn gì cũng phải nói chuyện này ra, không bằng vẫn nên nói trước với bọn họ để có chỗ chuẩn bị tốt hơn.

Nghĩ đến đây, Cố Tịch Dao cười nói với Mạc Cẩm Thành: “Ba nuôi, con có thể tâm sự riêng với dì Như Khiết được không?”

Đương nhiên là Mạc Cẩm Thành không biết cô đang suy nghĩ cái gì, hơn nữa hình như là bởi vì ông nhìn thấy Cố Tịch Dao lại quá vui vẻ, không phát hiện ra cô có chuyện gì khác thường.

“Ha ha, được rồi, ba trở về phòng trước nha, hai người cứ từ từ trò chuyện với nhau đi.” Mạc Cẩm Thành mỉm cười vỗ vỗ bả vai của Cố Tịch Dao.

Sau đó ông ta lại đi đến bên cạnh của Dư Như Khiết: “Như Khiết, em cũng đừng có trò chuyện với Tịch Dao quá muộn đó nha, ngày mai con bé còn phải đi làm nữa, anh nghe nói bây giờ con bé chính là luật sư, mấy ngày trước con bé còn thắng một vụ kiện nữa đó.”

Mạc Cẩm Thành vừa nói đến chỗ này thì hơi dừng lại, ông cũng không muốn để Dư Như Khiết biết đơn kiện đó là Cố Tịch Dao đã thắng Bắc Minh Quân.

Dư Như Khiết quay đầu mỉm cười nói: “Biết rồi, vì con gái nuôi có mặt ở đây, người làm ba nuôi như anh cũng mang theo ánh sáng ở trên mặt. Yên tâm đi, bọn em trò chuyện một hồi liền trở về thôi.”

Mạc Cẩm Thành nhẹ nhàng gật đầu, sau đó quay người lại rời đi.

Cố Tịch Dao nhìn thấy Mạc Cẩm Thành đi rồi, cô nhìn Dư Như Khiết.

Từ khi Cố Tịch Dao đến đây, đến bây giờ cô vẫn còn chưa cẩn thận nhìn bà ấy.

Chỉ nhìn thấy phần tóc mai ở hai bên có thêm mấy sợi tóc trắng, cả người cũng trông già dặn hơn so với lúc trước.

Nhưng lúc cô nhìn thấy cặp mắt kia đang nhìn mình vẫn là vẻ hiền hòa và thoải mái y như cũ.

“Tịch Dao, cháu sao vậy? Dì nhìn thấy kể từ khi cháu bước vào đây đến bây giờ vẻ mặt đều có chút hoảng hốt, có phải là thân thể không thoải mái hay không? Nếu không thì cháu về nhà nghỉ ngơi sớm đi, hôm nào đó chúng ta lại trò chuyện tiếp với nhau.” Biểu cảm của Dư Như Khiết vô cùng lo lắng.
 
Chương 1784


Chương 1784

Cố Tịch Dao nhẹ giọng cười một tiếng với bà ấy: “Dì Như Khiết à, cháu không sao đâu.” Cô nói xong thì lại im lặng một lát, tiếp tục nói: “Thật ra thì cháu vẫn luôn rất muốn biết chuyện trước kia của dì.”

“Chuyện trước kia…” Dư Như Khiết nhỏ giọng thì thầm mấy lần.

Biểu cảm ở trên mặt của bà ấy lập tức trở nên có chút cô đơn, dường như là giờ phút này bà ấy đang nghĩ đến chuyện cũ vừa nghĩ đến làm cho bà cảm thấy phải mệt mỏi.

“Dì Như Khiết? Thật ra thì cháu cũng hiểu chuyện giữa dì với lại ông Bắc Minh, chẳng qua là hiện tại ông Bắc Minh cũng đã qua đời rồi, không bằng cứ để đoạn ký ức không tốt đẹp này bay theo gió đi. Cháu tin tưởng là trước khi dì còn chưa gặp được ông Bắc Minh, nhất định còn có rất nhiều ký ức ấm áp.”

Cố Tịch Dao đang có ý đồ dẫn dắt Dư Như Khiết nói về chuyện cũ giữa bà với lại mẹ của cô.

Dư Như Khiết suy nghĩ một lát, gật đầu một cái rồi nói: “Hoàn toàn chính xác, trước khi quen biết với Bắc Minh Chính thì dì từng có một đoạn hồi ức rất là đẹp, nhưng mà cũng đã bị tự tay dì làm hỏng rồi.”

…”

Cố Tịch Dao nghe nói Dư Như Khiết nói như vậy thì không khỏi cảm thấy có chút bất ngờ.

Nhất là khi nghe thấy Dư Như Khiết nói ra toàn bộ chuyện giữa mình với Lục Lộ, bao gồm cả chuyện bà không cẩn thận làm mất con của Lục Lộ, Dư Như Khiết nói ra không hề giấu giếm chút nào.

Lúc Cố Tịch Dao nhìn thấy được cảm giác tội lỗi ở trên mặt của bà, chuyện này khiến cho trong lòng của Cố Tịch Dao có một loại cảm giác nói không nên lời.

Cô không hiểu sao lại sinh ra loại cảm giác thương hại đối với Dư Như Khiết, có lẽ nếu như Dư Như Khiết giấu đi chuyện mình đã làm mất đứa bé, nói không chừng Cố Tịch Dao còn dễ chịu hơn một chút.

Bởi vì Cố Tịch Dao có thể danh chính ngôn thuận một phát xóa mất ấn tượng tốt đẹp lương Quân của Dư Như Khiết ở trong mắt của cô, có thể trở nên lạnh lùng với bà ấy, có thể không hề có kỵ mà hận bà ấy.

Cố Tịch Dao điều chỉnh lại tâm trạng của mình, bất giác lấy khăn giấy từ trong túi của mình ra, hơi chòm người qua nhẹ nhàng lau nước mắt trên mặt của Dư Như Khiết.

“Sau đó thì dì đã từng có suy nghĩ muốn đi tìm đứa bé kia không?” Cố Tịch Dao không biết tại sao mình lại còn hỏi một câu hỏi như thế này.

“Sau khi dì biết được mình đã gây ra một sai lầm rất lớn, dì lập tức nghĩ đến muốn tìm đứa bé trở về, nhưng mà lúc đó không biết mình như thế nào nữa, cứ luôn cảm thấy tinh thần trong trạng thái hoảng hốt, làm như là không thể khống chế được thân thể, rốt cuộc đến cuối cùng dì vẫn không thể bù đắp lại lỗi lầm của mình. Cháu có biết không, trải qua hơn hai mươi năm nay, đây chính là khúc mắc mà dì vẫn không giải đáp được ở trong lòng.”

Nói đến đây, vành mắt của Dư Như Khiết lại có chút ướt ướt.

Nhìn bộ dạng này của bà, Cố Tịch Dao không đành lòng hỏi tiếp nữa, thậm chí rất muốn nói cho Dư Như Khiết nghe cô chính là đứa bé đã bị bà vứt bỏ.

Hơn nữa cũng đã nhận nhau với Lục Lộ rồi, kêu bà đừng vì chuyện này mà cảm thấy tự trách nữa.

Nhưng mà cuối cùng cô vẫn không có can đảm nói ra.

“Dì Như Khiết à, cháu thật sự xin lỗi vì đã làm cho dì nhớ ra nhiều chuyện không vui như vậy, bây giờ cũng không còn sớm nữa, để cháu đưa dì lên, chắc có lẽ là ba nuôi cũng đang chờ đến sốt ruột rồi.”

Cố Tịch Dao đưa Dư Như Khiết trở về phòng khách sạn, sau đó nói lời tạm biệt với Mạc Cẩm Thành.

Lúc cô về đến nhà, bản thân cô cảm thấy như là mình sắp sụp đổ.

Mọi chuyện đều đang ép về phía của cô, làm cho giờ phút này cô hít thở không thông.
 
Chương 1785


Chương 1785

Chuyện này nên làm như thế nào mới phải đây? Chắc chắn là chuyện này không thể giấu mẹ được bao lâu, có lẽ phải tìm một người để thương lượng.

Nhưng mà tìm ai mới tốt đây?

Cô lấy tấm ảnh chụp từ trong túi ra, ánh mắt không khỏi rơi ở trên người Giang Tuệ Tâm.

Có lẽ tìm bà Bắc Minh thương lượng một chút mới là lựa chọn tốt nhất, bởi vì dù sao bọn họ cũng từng là bạn bè của nhau.

Nhưng nếu như vậy, có khả năng sẽ tạo ra cơn sóng ở nhà họ Bắc Minh, dì Như Khiết là mẹ đẻ của Bắc Minh Quân, mà bây giờ nữ chủ nhân của nhà họ Bắc Minh lại là Giang Tuệ Tâm.

Vừa nghĩ đến thì đã cảm thấy đau đầu lắm rồi, tại sao gia tộc lớn như vậy mà còn có chuyện nói không rõ, giải quyết còn loạn?



Cùng lúc với Cố Tịch Dao còn đang phiền não vì chuyện này, còn có Bắc Minh Quân nữa.

Anh tự nhốt một mình mình ở trong thư phòng.

Hình Uy muốn đi vào, nhưng mà phát hiện cửa đã bị khóa trái ở bên trong.

Lúc này Bắc Minh Quân đang ngồi ở đằng sau bàn làm việc, ở trên bàn của anh có đặt một tấm ảnh chụp, cái đó được cầm về từ trang trại, đó chính là bức ảnh chụp chung của anh với lại cô Phương.

Nhưng mà trong ngăn kéo của bàn làm việc còn có một tấm ảnh khác, đó chính là tấm ảnh của anh và ba mẹ chụp chung.

Anh không muốn trưng nó ra, nó chính là quá khứ mà từ đầu đến cuối anh không buông bỏ được, cho dù là bây giờ anh xem như cũng đã hiểu cho ba.

Về phần người mẹ là Dư Như Khiết, giờ phút này trong lòng của anh đang không ngừng giãy dụa.

Sau khi trải qua hai lần sinh ly tử biệt với người thân, đả kích đối với anh vẫn là không nhỏ.

Bây giờ đối mặt với người thân cuối cùng của mình, chính là Dư Như Khiết, là mẹ, Bắc Minh Quân phải đưa ra lựa chọn như thế nào đây.



Xét thấy tập đoàn GT của Mạc Cẩm Thành cùng với tập đoàn Bắc Minh thị của Bắc Minh Quân liên kết với nhau sẽ tạo ra một kiến trúc mang tính bước ngoặt mới, chính là cao ốc trụ sở của tập đoàn GT.

Lúc đầu Bắc Minh Quân không biết tổng giám đốc đứng ở phía sau của tập đoàn là Mạc Cẩm Thành, đã viết tên vào hợp đồng.

Cho nên đây là chuyện không thể thay đổi được.

Ở bên phía Bắc Minh Khởi Hiên lại bởi vì sự thành công với dự án của tập đoàn Gia Mậu, bây giờ anh ta đã bắt đầu có lòng tự tin bành trướng.

Hơn nữa vì muốn tiến thêm một bước, mở rộng thế lực của anh ta ở Bắc Minh thị, anh ta âm thầm bàn bạc với những người phụ trách của các bộ phận ở trong Bắc Minh thị, cùng với bộ phận cổ đông.

Đối với những người này mà nói, bây giờ cho dù là Bắc Minh Quân thì cũng tốt, hay là Bắc Minh Khởi Hiên thì cũng được, bọn họ đều là người của nhà họ Bắc Minh, mình đi theo ai cũng không có gì khác nhau.

Đối với chuyện này, thật ra Bắc Minh Quân cũng biết hết, chẳng qua là bây giờ anh không thèm để ý tới, im lặng và quan sát hậu quả.

Bắc Minh Khởi Hiên vì để nâng cao địa vị của mình ở Bắc Minh thị, lần này Bắc Minh Quân dẫn anh ta đi gặp người phụ trách của tập đoàn GT để tìm hiểu rõ về dự án xây dựng tòa cao ốc trụ sở này.

Đối với anh ta mà nói, đây chính là một cơ hội trời cho, chỉ cần thiết kế của anh ta nhận được sự tán thành của tập đoàn GT, vậy thì việc đá Bắc Minh Quân rớt khỏi vị trí là chuyện nằm trong tầm tay.
 
Chương 1786


Chương 1786

Vào lúc này, Bắc Minh Khởi Hiên cũng không dám lơ là, trong một buổi tối khi đã điều tra không ít tài liệu và lịch sử liên quan đến thông tin của tập đoàn GT, sau đó bắt tay vào thiết kế.

Trải qua một buổi tối, anh ta đã hoàn thành bản nháp thiết kế.

Anh ta nhìn sơ đồ phát thảo mình làm cả đêm không nghỉ ngơi, khóe miệng hơi cong lên.



Buổi sáng Bắc Minh Quân đi vào trong phòng làm việc của mình, vừa mới đẩy cửa ra thì nhìn thấy Bắc Minh Khởi Hiên đang ngồi ở bên trong.

“Chú hai, chào buổi sáng.” Bắc Minh Khởi Hiên bắt chéo chân thảnh thơi ngồi ở trước bàn làm việc của anh.

Bắc Minh Quân nhìn thấy anh ta ở đây liền biết được cái thằng nhóc này sớm như vậy đã chủ động xuất hiện ở đây chắc chắn là đang có mục đích gì đó.

Anh không trả lời lại, gương mặt lạnh lùng đi vòng qua cái bàn đến chỗ ngồi của mình: “Nói đi, cậu đến chỗ của tôi là có chuyện gì?”

Bắc Minh Khởi Hiên xoay người lại đối mặt với Bắc Minh Quân, nụ cười ở trên mặt vẫn y như cũ. Anh ta nhàn nhã lấy ra một cái bút chì từ trong cái ống đựng bút ở trên bàn, thưởng thức một hồi rồi nói: “Chú hai, ngày hôm qua cả hai chúng ta đều đã gặp người phụ trách của tập đoàn GT, mục đích của anh ta đến đây rất rõ ràng, xây dựng cao ốc trụ sở của bọn họ ở trong thành phố này. Mặc dù đến cuối cùng chú mới là người nhìn thấy tổng giám đốc của bọn họ, hơn nữa còn có thể là tan rã không vui, nhưng mà hiện tại hợp đồng cũng đã ký rồi, vậy thì đơn làm ăn này phải có người làm.”

Bắc Minh Quân nghe anh ta nói thì đã hơi không kiên nhẫn: “Có việc gì thì cậu cứ nói thẳng ra đi, tôi không có thời gian mà ngồi đây vòng vo với cậu đâu.”

Bắc Minh Khởi Hiên gật đầu nói: “Mục đích đến đây của tôi rất đơn giản, đó chính là nếu như là bản thiết kế, vậy thì phải được lấy ra từ trong bộ phận thiết kế của chúng tôi, như vậy thì mâu thuẫn giữa chú với tổng giám đốc của bọn họ ít nhiều gì cũng có thể hóa giải được một ít. Bắc Minh thị chúng ta cũng có thể tiếp tục làm vụ làm ăn này.”

Đôi mắt lạnh băng của Bắc Minh Quân nhìn Bắc Minh Khởi Hiên một hồi lâu, sau đó lạnh giọng cười một tiếng: “Chắc là cậu cũng đã suy nghĩ ra ý kiến này cả đêm đúng không?”

“Thật ra thì tôi cũng chỉ muốn tốt cho chú hai mà thôi, càng muốn tốt cho tập đoàn Bắc Minh thị, cũng không thể đến lúc đó để cho người ta nói Bắc Minh thị của chúng ta là một tập đoàn không giữ chữ tín.” Bắc Minh Khởi Hiên cũng nhìn chằm chằm vào ánh mắt lạnh như băng của Bắc Minh Quân, không hề lộ ra biểu cảm sợ hãi.

“Được thôi, nếu như cậu đã muốn lội vào trong vũng nước đục này, vậy thì tôi sẽ cho cậu thử độ sâu cạn của nó. Bộ phận thiết kế của các cậu cứ bắt tay vào chuẩn bị đi.” Bắc Minh Quân nói xong thì ném phần hợp đồng ở trên bàn qua cho Bắc Minh Khởi Hiên.

Bắc Minh Khởi Hiên nhìn thấy mình đã đạt được mục đích rồi, trong lòng âm thầm reo hò, cầm lấy hợp đồng cẩn thận nhìn một lần.

Chỉ là khi anh ta nhìn thấy được thời hạn thì sắc mặt của anh ta hơi thay đổi.

Bắc Minh Quân nhìn biểu cảm ở trên mặt của anh ta, lông mà nhướng lên: “Sao vậy, sẽ không phải là bị dọa rồi đó chứ, cũng chỉ là hai ngày mà thôi, đối với cậu mà nói chắc là không có độ khó gì.”



Sao Bắc Minh Khởi Hiên có thể để Bắc Minh Quân xem trò cười của mình được, vẫn may là ngày hôm qua anh ta đã đẩy nhanh tốc độ vẽ ra một phần bản thảo, hai ngày nay chỉ cần suy nghĩ thêm thì đã có thể hoàn thành cơ bản rồi.
 
Chương 1787


Chương 1787

“Chú hai, hợp đồng cũng đã ký rồi, tôi còn có cái gì để nói nữa đâu, vì danh dự của Bắc Minh thị chúng ta, cho dù tôi có tăng ca thức đêm thì cũng sẽ làm cho ra.”

“Vậy thì tôi sẽ yên lặng ở đây nghe hồi âm.” Bắc Minh Quân nhìn thần thái của Bắc Minh Khởi Hiên, hình như là đang đợi xem trò cười của anh ta.

Bắc Minh Khởi Hiên đứng dậy: “Chú hai, chuyện của tôi vẫn còn rất nhiều, không làm phiền chút nữa.”

Hình Uy nhìn thấy Bắc Minh Khởi Hiên biến mất ở ngoài cửa phòng làm việc, lúc này mới nói với Bắc Minh Quân: “Ông chủ, chỉ trong hai ngày cậu chủ Khởi Hiên rốt cuộc có thể hoàn thành thiết kế này hay không vậy? Nếu như không hoàn thành, vậy thì chúng ta không có cách nào để bàn giao với tập đoàn GT rồi.”

Thật ra thì trong lòng của Bắc Minh Quân đã có dự định, anh khoác tay với Hình Uy, nói: “Chuyện này giao cho bộ phận thiết kế chẳng qua là tăng thêm chút kiến thức cho bọn họ mà thôi.”

“Ông chủ, ý của anh là… Anh muốn đích thân hoàn thành bản thiết kế này?” Hình Uy hỏi.

Bắc Minh Quân gật đầu nói: “Mạc Cẩm Thành đã đưa ra thời gian ngắn như vậy để chúng ta giao ra phương án, rõ ràng chính là muốn tôi ra tay. Cho dù Khởi Hiên có thể hoàn thành trong vòng hai ngày, vậy thì cũng sẽ không hợp với khẩu vị của ông ta.”



Bắc Minh Khởi Hiên đi ra từ chỗ của Bắc Minh Quân, khí thế lập tức suy yếu mấy phần, sao anh ta không thể hiểu được sức nặng của bản thiết kế này thật sự nặng đến mức nào.

Trở lại phòng thiết kế, anh ta kêu tất cả các nhà thiết kế đều dừng dự án ở trong tay của mình, tập trung tiến hành công việc thiết kế đối với dự án này.



Ngày hôm qua, sau khi Cố Tịch Dao rời khỏi khách sạn Daredevil Empire trở lại biệt thự, cả đêm qua đều không nghỉ ngơi tốt, buổi sáng cô gần như mang theo quần thâm mắt mà đi làm.

“Tịch Dao, ngày hôm qua xảy ra chuyện gì hả?” Vân Chi Lâm chưa từng nhìn thấy Cố Tịch Dao mang theo tinh thần như thế này đến làm việc.

Cố Tịch Dao ngáp một cái: “Tối hôm qua nghỉ ngơi không tốt, gặp một vài chuyện.”

Vân Chi Lâm nhìn những công viên khác cũng lục đục đến, anh ta nói với Cố Tịch Dao: “Em đến phòng làm việc của anh một chuyến đi.”

Thế là Cố Tịch Dao đi theo anh ta vào trong phòng làm việc.

Sau khi cửa đóng lại, Vân Chi Lâm ân cần hỏi thăm: “Ngày hôm qua em với Bắc Minh Quân xảy ra chuyện gì vậy?”

Cố Tịch Dao lắc đầu, cô kể đơn giản chuyện ngày hôm qua đến buổi tối cho Vân Chi Lâm nghe một lần.

Nhưng mà có rất nhiều chi tiết cô điều sơ lược, nhất là tin tức Dư Như Khiết cũng đến thành phố A.

Bởi vì cô biết tất cả mọi người đều cho rằng Dư Như Khiết đã chết rồi, nếu như cô tùy tiện nói ra, sợ rằng sẽ gây thêm chút phiền phức.

Lúc Vân Chi Lâm nghe thấy tên của Mạc Cẩm Thành, anh ta hơi ngây người một lúc.

“Chi Lâm, anh sao vậy?” Cố Tịch Dao nhìn thấy ánh mắt của anh ta hơi không thích hợp.

“Không có gì đâu, anh chỉ muốn xác nhận một chút mà thôi, Mạc Cẩm Thành mà em nói có phải là Mạc Cẩm Thành năm đó ở bên cạnh dì Dư Như Khiết của anh không?” Vân Chi Lâm hỏi.

Chuyện này cũng làm cho Cố Tịch Dao không cảm thấy có gì bất ngờ, bởi vì cô biết mẹ của Vân Chi Lâm và dì Như Khiết vốn dĩ chính là chị em ruột.

Thế là cô nhẹ nhàng gật đầu.
 
Chương 1788


Chương 1788

“Ông ấy đến đây làm gì vậy? Sao lại có quen biết với em, lúc trước nghe mẹ của anh nói sau khi ông ấy đến Sabah thì không còn xuất hiện ở nơi này nữa.” Vân Chi Lâm có rất nhiều thắc mắc.

“Thật ra em nhận ông ấy làm ba nuôi từ lâu lắm rồi, ban đầu lúc ở Sabah, ở lại nhà của Anna đều là do ông ấy đã giúp đỡ bọn em.” Cố Tịch Dao nói đơn giản.

Vân Chi Lâm mới chợt hiểu ra: “Hóa ra chuyện là như thế.”

Lúc này nghe thấy cửa phòng làm việc của anh ta nhẹ nhàng gõ vang, sau đó cửa mở ra, một người đàn ông bước vào từ bên ngoài.



Vân Chi Lâm nghiêng đầu qua nhìn người đàn ông bước vào, trên mặt mang theo nụ cười, hỏi: “Xin hỏi quý khách có chuyện gì không?”

Cố Tịch Dao xoay người nhìn lại, trên mặt lập tức lộ ra một tia kinh ngạc, cô vội vàng đứng dậy: “Ba nuôi, sao ba lại đến đây vậy?”

Ba nuôi? Vân Chi Lâm nhìn người đàn ông ở trước mặt, lẽ nào ông ấy chính là Mạc Cẩm Thành?

Mạc Cẩm Thành cười cười giơ tay lên, chỉ nhìn thấy ở trong tay của ông có mang theo một giỏ trái cây.

Cố Tịch Dao vội vàng đi đến bên cạnh của ông ta: “Ba nuôi, sao ba tìm được chỗ này vậy, còn mang theo cái gì nữa đó?” Nói xong, cô vội vàng lấy giỏ trái cây đặt lên trên cái bàn trà ở bên cạnh.

Sau đó chỉ chỉ vào Vân Chi Lâm rồi nói: “Ba nuôi, đây chính là ông chủ kiêm bạn tốt của con…”

Cô đang muốn tiếp tục giới thiệu, Mạc Cẩm Thành mỉm cười cắt ngang lời của cô, chỉ vào Vân Chi Lâm rồi nói: “Chắc cháu là Chi Lâm đúng không?”

Cái này khiến cho Vân Chi Lâm sửng sờ: “Chúng ta đã từng gặp nhau ạ?” Trong ấn tượng của anh ta, anh ta chưa từng gặp mặt Mạc Cẩm Thành.

Cố Tịch Dao cũng cảm thấy hơi bất ngờ.

Mạc Cẩm Thành nói tiếp: “Không cần phải suy nghĩ nữa đâu, lúc mà chú gặp cháu, cháu vẫn còn đang dựa ở trên người của mẹ cháu, chú vừa mới ôm cháu thì cháu liền oa oa khóc lớn…”

Vân Chi Lâm bị nói như vậy thì mặt lập tức đỏ lên, hơi ngượng ngùng vội vàng đánh gãy lời của ông ta: “Ông, ông Mạc, chuyện lúc tôi còn bé cũng không cần phải nhắc lại đâu.”

Đây là lần đầu tiên mà Cố Tịch Dao nhìn thấy Vân Chi Lâm cũng có lúc ngại ngùng: “Ba nuôi, ba đã gặp anh ấy từ sớm rồi hả? Ba nhanh nói cho con nghe tình huống lúc ấy là như thế nào đi.”

Ban đầu trong phòng làm việc vẫn còn chút ngột ngạt, bây giờ bầu không khí lập tức sinh động hẳn lên.

Vân Chi Lâm liếc nhìn ra hiệu cho Cố Tịch Dao một cái, sau đó vội vàng chỉ vào chỗ ngồi ở bên cạnh: “Ông Mạc à, không, là chú Mạc Cẩm Thành, mời chú ngồi.”

Cố Tịch Dao ngồi xuống cái ghế ở bên cạnh bàn trà với Mạc Cẩm Thành, Vân Chi Lâm vội vàng rót trà đặt lên trên bàn.

Đợi sau khi mọi người đã ngồi xuống rồi, Vân Chi Lâm mới nói: “Chú Mạc, lần này chú đến không phải là sang đây để thăm cháu và Tịch Dao đó chứ?”

Không đợi Mạc Cẩm Thành nói chuyện, Cố Tịch Dao cắt ngang: “Sao vậy? Ba nuôi đến đây không phải để thăm em thì còn có thể có chuyện gì khác.”

Mạc Cẩm Thành cười nói: “Chi Lâm nói không sai một chút nào hết, lần này ba đến đây ngoại trừ thăm hai người các con thì còn có một vấn đề nhỏ muốn hai con giúp đỡ.”

Vân Chi Lâm nhìn Cố Tịch Dao đắc ý cười một tiếng: “Chú Mạc, có chuyện gì chúng cháu có thể làm, chú cứ việc nói.”
 
Chương 1789


Chương 1789

“Thật ra thì chuyện này cũng không lớn đâu, chỉ là hiện tại công ty của chú được xây dựng ở đây, cần thuê luật sư để giúp đỡ bọn chú giải quyết các công việc hàng ngày.” Mạc Cẩm Thành nói rất đơn giản.

Vân Chi Lâm nhẹ gật đầu nói: “Chuyện này không thành vấn đề, xin hỏi công ty của chú tên là gì.”

“Tập đoàn GT.” Mạc Cẩm Thành nói xong, cầm lấy tách trà nhấp một ngụm.

Lời vừa nói ra, Vân Chi Lâm lập tức ngẩn người: “Tập đoàn GT?” Mặc dù là anh ta không lăn lộn trong giới kinh doanh giống như là Bắc Minh Quân.

Nhưng mà cũng không phải là hoàn toàn không biết gì cả, tập đoàn GT là một tập đoàn có khối tài sản kếch xù.

Anh ta tiếp tục nói: “Chú Mạc, cháu có một thắc mắc chú đừng cảm thấy lạ nha. Cháu nghe nói là tổng giám đốc của tập đoàn GT ngay cả người của tập đoàn cũng rất hiếm khi được nhìn thấy…”

“Được rồi, chú biết là cháu muốn hỏi cái gì.” Mạc Cẩm Thành cắt ngang lời nói phía sau của anh ta: “Tập đoàn GT của bọn chú đã ký hợp đồng thiết kế tòa trụ sở với tập đoàn Bắc Minh thị, nếu như cháu có nghi vấn thì có thể đi hỏi bọn họ liền rõ ràng ngay thôi.”

Vân Chi Lâm nghe nói Bắc Minh thị cũng tham gia vào chuyện này, biểu thị cái gì, cái thằng cha Bắc Minh Quân lắm lông đó, chuyện mà anh ta đã đồng ý rồi thì mình còn có cái gì để nói nữa đâu.

“Được rồi, chú Mạc, tờ đơn này bọn cháu nhận, bọn cháu sẽ phá luật sư đến đó rất nhanh thôi.” Vân Chi Lâm nói xong thì chìa tay về phía của Mạc Cẩm Thành.

Mạc Cẩm Thành nhẹ giọng mỉm cười: “Chi Lâm, cháu phải gọi ta là dượng.”



Dượng? Cái này làm cho Vân Chi Lâm càng ngớ người hơn.

Đương nhiên là Cố Tịch Dao biết nguyên nhân của chuyện này, dì Như Khiết với Mạc Cẩm Thành cũng đã ở bên nhau rồi.

Dư Như Khiết lại là dì của Vân Chi Lâm, Mạc Cẩm Thành không phải là dượng thì là cái gì?

Nhưng mà cô cũng không thể vạch trần cửa sổ giấy này.

Thật ra thì Vân Chi Lâm cũng đã nghe mẹ mình kể một vài chuyện liên quan tới dì, sắp xếp mối quan hệ lại, đúng là chuyện như thế.

“D…dượng.” Cho đến bây giờ Vân Chi Lâm cũng chưa từng gọi như vậy, quả thật là hơi không quen.

Mạc Cẩm Thành cười khoác tay nói: “Được rồi được rồi, cháu muốn gọi cái gì thì cứ gọi cái đó đi.”

Lúc này Cố Tịch Dao thì lại vui vẻ, trực tiếp gọi Vân Chi Lâm một tiếng: “Anh họ nuôi.”

(0_0)

Tiếng gọi này giống như là một con dao găm đâm thẳng vào trong trái tim nhỏ bé đầy sinh lực của Vân Chi Lâm.

Vỡ nát không còn lại một chút mảnh vỡ nào.

Vân Chi Lâm ai oán nhìn Cố Tịch Dao một chút, lần này anh ta cũng không thể suy nghĩ vớ vẩn cái gì nữa, nếu không thì sẽ rất bối rối.

Mạc Cẩm Thành nhìn hai người bọn họ cười cười, thật ra từ lúc nãy ông ta đã nhìn ra được hình như là Vân Chi Lâm đối với Cố Tịch Dao không phải là bình thường.

“À đúng rồi, Chi Lâm, mẹ của cháu thế nào? Đã hơn hai mươi năm rồi không gặp bà ấy.” Mạc Cẩm Thành là hỏi thay cho Dư Như Khiết.

Bà ấy đã ở Sabah nhiều năm như vậy rồi, ngoại trừ nhớ nhung Bắc Minh Quân, còn lại chính là cô em gái Dư Như Hân của bà ấy.
 
Chương 1790


Chương 1790

Vừa nhắc đến mẹ, Vân Chi Lâm lại lộ ra biểu cảm nhẹ nhàng: “Sức khỏe của mẹ cháu rất tốt, dượng, lúc nào dượng rảnh thì để cháu dẫn dượng trở về gặp bà ấy một chút.”

Mạc Cẩm Thành nhẹ gật đầu, nói: “Được đó, đến lúc đó dượng xem lịch trình rồi sắp xếp.” Nói xong, ông ta cúi đầu xuống nhìn đồng hồ đeo tay: “Ồ, thời gian không còn sớm nữa, dượng còn có chuyện cần phải làm, tạm biệt hai đứa nha. Chi Lâm, sau khi cháu đã sắp xếp nhân sự xong rồi thì cứ trực tiếp để người ta đến phòng làm việc ở Daredevil Empire đi, tìm người phụ trách là được rồi.”

Vân Chi Lâm và Cố Tịch Dao tiễn Mạc Cẩm Thành ra khỏi văn phòng luật sư.

Vân Chi Lâm vẫy tay: “Dượng yên tâm đi, cháu nhất định sẽ chọn một người luật sư tốt nhất cho dượng.”

Sau khi tiễn Mạc Cẩm Thành đi, Vân Chi Lâm thật sự có một loại cảm giác không nói thành lời.

Anh ta nhìn Cố Tịch Dao đang đứng ở bên cạnh của mình: “Tịch Dao, em nói xem có phải là thế giới này quá nhỏ bé không, xoay đi xoay lại lại trở thành người một nhà.”

Cố Tịch Dao nhún vai, thở dài một hơi, quay đầu lại nhìn Vân Chi Lâm: “Đúng vậy đó đúng vậy đó.”

Bọn họ trở lại phòng làm việc, Vân Chi Lâm lật xem tất cả các thông tin của luật sư trong văn phòng luật của mình.

Kết quả không tìm được người nào phù hợp.

Cuối cùng anh ta dừng ánh mắt ở trên người của Cố Tịch Dao đang ngồi đối diện với bàn làm việc.

“Anh họ, anh nhìn em như vậy làm cái gì chứ?” Cố Tịch Dao bộc lộ ra dáng vẻ rất kinh ngạc.

Vân Chi Lâm nghe thấy cô gọi mình như vậy, trên trán lập tức xuất hiện mấy vạch đen: “Tịch Dao, em có thể đừng gọi anh như thế này được không?”

Cố Tịch Dao mỉm cười nói: “Chuyện này thì không được đâu nha, trước kia không gọi như vậy là bởi vì không biết có mối quan hệ này, bây giờ đã biết rồi thì không thể mất cấp bậc lễ nghĩa được. Anh nói có đúng không, anh họ nuôi?”

Vân Chi Lâm đã hoàn toàn bị cô đánh bại, anh phải điều chỉnh lại suy nghĩ của mình một lần nữa: “Dượng đã muốn tìm luật sư có tiếng để quản lý công việc thường ngày của ông ấy, nhưng mà anh xem hết rồi, cũng không nhìn thấy ai hài lòng cho nên anh quyết định phái em đi đến đó.”

Cố Tịch Dao đưa tay chỉ vào mũi của mình, kinh ngạc nói: “Em hả?”

Vân Chi Lâm nhẹ gật đầu nói: “Về tình về lý, điều em đi đều là lựa chọn tốt nhất, suy nghĩ một chút đi, dượng là tổng giám đốc của tập đoàn GT, em đã là con gái nuôi của ông ấy, cũng được xem như là người trong gia đình, những người khác không dám bắt nạt em. Cộng thêm việc lần này bọn họ hợp tác với Bắc Minh thị, dựa vào mối quan hệ của em với Bắc Minh Quân, những chuyện cần xử lý giữa hai bên, anh không cần phải nói chắc em cũng hiểu chứ gì.”

Cố Tịch Dao suy nghĩ một chút rồi nói: “Nói thì là nói như vậy, nhưng mà kinh nghiệm của em vẫn còn thấp, sao có thể đảm nhiệm được.”

Vân Chi Lâm trịnh trọng nhìn cô vừa nói: “Tịch Dao, tin tưởng mình đi, em có thể!”



Làm luật sư đại diện tạm thời của tập đoàn GT, đối với Cố Tịch Dao mà nói hình như cũng không phải là một chuyện rất vui.

Bởi vì như vậy thì cô phải liên lạc với đối tác mới, đó chính là tập đoàn Bắc Minh thị.
 
Chương 1791


Chương 1791

Cái này mang ý nghĩa có lẽ là cô phải thường xuyên nhìn thấy gương mặt lạnh lùng như băng sương của Bắc Minh Quân.

Tại sao mặc dù cô và Bắc Minh Quân cũng không tiếp tục liên lạc với nhau, nhưng mà chắc chắn sẽ có một vài chuyện xảy ra kéo bọn họ lại với nhau.

Cái này giống như là số phận đang mở ra một trò đùa vĩnh viễn với cô.

Ngoại trừ phải tiếp xúc nhiều hơn với tập đoàn Bắc Minh thị, một chuyện khác làm cho cô phải hao tốn tâm trí hơn, đó chính là bây giờ cô phải làm việc cho ba nuôi, như thế này thì cô sẽ thường xuyên gặp mặt dì Như Khiết.

Kể từ tối ngày hôm qua cô đã phát hiện ra hận thù của mình đối với Dư Như Khiết cũng không lớn giống như trong tưởng tượng của cô.

Có lẽ là sau khi trải qua một vài thăng trầm, có rất nhiều chuyện đều có thể coi nhẹ.

Nhưng mà mặc dù là như thế, cô vẫn cảm thấy mình không có cách nào đối mặt với Dư Như Khiết, ít nhất là trong khoảng thời gian này.

Hai ngày qua Cố Tịch Dao đi từ khách sạn Daredevil Empire đến bệnh viện, tạo thành một đường thẳng hai điểm trong cuộc sống.

Đợi đến lúc tất cả đều xử lý xong xuôi, trở lại chỗ của Lạc Kiều bọn nhỏ cũng đã ngủ rồi.

Mặc dù là cuộc sống như thế này làm cho cô cảm thấy vô cùng mệt mỏi, nhưng mà lại rất phong phú.

Lúc đang làm việc, cô cũng chỉ có thể liên lạc với Mạc Cẩm Thành, cố gắng không nhắc đến Dư Như Khiết.

Mà Dư Như Khiết cũng bởi vì đủ loại nguyên nhân từ đầu đến cuối đều ở trong phòng khách sạn, trên cơ bản cũng không đi ra khỏi khách sạn nửa bước.

Dùng lời nói của bà mà nói, đối với thành phố này bà đã chết rồi, vẫn may là bà đã quen với cuộc sống như vậy, chỉ có điều là bà sẽ thỉnh thoảng lấy ảnh chụp của Bắc Minh Quân ra ngắm nhìn, đây có lẽ là nơi ký thác lớn nhất của bà ấy.

Khoảng thời gian hai ngày đến rất nhanh, Bắc Minh Quân kêu Hình Uy gọi Bắc Minh Khởi Hiên lên.

Anh ngồi ở trên ghế nhìn Bắc Minh Khởi Hiên tràn đầy tự tin đang đứng ở trước mặt, không cần phải nói anh ta có đầy đủ lòng tin đối với phương án thiết kế của mình.

Sau đó cúi đầu nhìn bản vẽ đặt ở trên bàn làm việc của mình: “Không tệ, có thể nhìn ra được cậu có một chút tiến bộ.” Bắc Minh Quân nhẹ gật đầu, sau đó lấy bản thiết kế bỏ nó vào trong thùng bản vẽ.

Đứng dậy nói với Hình Uy: “Hôm nay chúng ta đến khách sạn Daredevil Empire đi, giao bản vẽ cho bọn họ. Bắc Minh Khởi Hiên cũng đi theo cùng luôn, chắc có lẽ là bọn họ sẽ có rất nhiều câu hỏi đối với bản vẽ của cậu.”

Trong lòng của Bắc Minh Khởi Hiên cũng mong đợi mình được đi, lần này xem như đã được nguyện ý: “Được rồi, tôi sẽ trở về sắp xếp công việc một chút, chúng ta gặp nhau ở bãi đỗ xe dưới lầu.”



Lần này Bắc Minh Quân phá lệ để Bắc Minh Khởi Hiên ngồi trên xe của anh cùng nhau đến khách sạn Daredevil Empire.

Rất nhanh, bọn họ đều ngồi trong phòng họp, ngồi đối diện với với Tất Hòa – người phụ trách của tập đoàn GT.

Chỉ có điều là lần này ở bên cạnh của Tất Hòa có thêm một cô gái xinh đẹp, là Cố Tịch Dao.

Đối mặt với Bắc Minh Quân và Bắc Minh Khởi Hiên, Cố Tịch Dao trông vô cùng chuyên nghiệp, trên mặt không mang theo bất cứ biểu cảm gì, bộc lộ ra vẻ nghiêm túc và đoan trang.

Bắc Minh Quân nhìn thấy Cố Tịch Dao xuất hiện ở đây, anh cũng không cảm thấy có cái gì bất ngờ, thậm chí là anh đã suy nghĩ ra chuyện này từ sớm, chẳng qua là vấn đề sớm hay muộn mà thôi.
 
Chương 1792


Chương 1792

Nhưng mà Bắc Minh Khởi Hiên thì lại khác, anh ta kinh ngạc nhìn Cố Tịch Dao làm luật sư đại diện cho tập đoàn GT ngồi đối diện với anh ta.

Anh ta muốn hỏi đ là có chuyện gì, nhưng mà lại e ngại vì ở đây là nơi công cộng, nên cũng chỉ có thể để vấn đề vào trong bụng mà thôi.

Tất Hòa lịch sự nhẹ gật đầu với Bắc Minh Quân: “Bắc Minh tổng, hiệu suất làm việc của tập đoàn Bắc Minh thị mọi người quả nhiên rất cao, trong khoảng thời gian nghiêm ngặt như vậy mà cũng có thể hoàn thành đúng hạn, xem ra là không thẹn với danh xưng tập đoàn đứng đầu thành phố A.”

Khóe miệng của Bắc Minh Quân hơi cong lên: “Quá khen.” Nói xong thì ném cho Hình Uy một ánh mắt.

Hình Uy gật đầu đặt một cái, đặt thùng bản vẽ lên trên bàn họp.



Bắc Minh Quân chỉ chỉ vào thùng bản vẽ: “Ở trong này có hai phần thiết kế, theo thứ tự là của tôi và nhà thiết kế Bắc Minh Khởi Hiên đang ngồi ở bên cạnh của tôi. Để cho công bằng, cả hai đều không ký tên, không hề đưa ra bất cứ ký hiệu nào, tôi hi vọng là tập đoàn GT mọi người có thể chọn ra một bản thiết kế mà mọi người cho rằng là mình hài lòng nhất.”

Câu nói này để cho tất cả mọi người ở đây đều cảm thấy hơi kinh ngạc.

Nhất là Bắc Minh Khởi Hiên, anh ta vẫn cho rằng Bắc Minh Quân đem bản thiết kế của anh ta đến đây để bàn giao cho mình thôi.

Không nghĩ đến Bắc Minh Quân còn tự tính cho bản thân mình, có điều anh ta cũng âm thầm bội phục.

Bản thiết kế của anh ta chính là của toàn bộ phận thiết kế của anh ta, dựa trên bản phác thảo trước đó của anh ta chỉnh sửa và hoàn Quân.

Mà Bắc Minh Quân thì tự tay mình hoàn thành trong vòng hai ngày nay.

“Bắc Minh tổng, thật sự không ngờ đến chú cũng có hứng thú tham gia vào chuyện này.” Bắc Minh Khởi Hiên nhịn không được, nhỏ giọng nói với Bắc Minh Quân một câu.

Cố Tịch Dao ngồi ở phía đối diện của anh ta, sao cô không biết được hai chú cháu bằng mặt không bằng lòng này đang có chuyện gì mờ ám.

Tất Hòa nhẹ gật đầu, cầm thùng bản vẽ qua: “Quả nhiên là tập đoàn Bắc Minh thị mọi người rất có thành ý, mong hai người ngồi ở đây chờ tôi mấy phút, tôi sẽ đem hai bản thiết kế này giao cho tổng giám đốc của chúng tôi để phân tích.”

Nói xong thì đứng dậy nói với Cố Tịch Dao ở bên cạnh: “Luật sư Cố, mời cô đi gặp tổng giám đốc cùng với tôi.”

Cố Tịch Dao gật đầu đi theo anh ta bước ra khỏi phòng họp, rất nhanh liền đi đến cửa phòng tổng thống của Mạc Cẩm Thành đang ở.

Anh ta nhẹ nhàng ấn máy liên lạc nội bộ ở bên cánh cửa: “Tổng giám đốc, luật sư Cố và tôi mang bản thiết kế của tập đoàn Bắc Minh thì đến đây.”

Một lát sau ở bên trong truyện ra giọng nói của Mạc Cẩm Thành: “Được rồi, luật sư Cố, cô mang theo bản vẽ ở lại đây đi. Tất Hòa, cậu đi ra ngoài tiếp đãi bọn người của Bắc Minh tổng đi.”

Đợi đến sau khi Tất Hòa đi rồi, cửa phòng tổng giám đốc mở ra.

Cố Tịch Dao cầm bản vẽ đi vào trong.

Chỉ nhìn thấy Mạc Cẩm Thành mặc một bộ đồ tây màu xanh đậm bình yên ngồi ở trên ghế sofa bằng da thật dành cho ba người đối diện với cửa chính.

Nhìn độ chế tác tinh tế của bộ quần áo ở trên người ông ta không thua gì những bộ đồ mà Bắc Minh Quân thường mặc.

 
 
Chương 1793


Chương 1793

Nhất là ở cổ áo và trên tay áo của bộ đồ vest này có đường chỉ vàng được thêu bằng tay làm cho nó trông cao quý hơn.

Cô quay người đóng cửa lại một lần nữa.

“Ba nuôi, con mang bản thiết kế của bọn họ đến đây.” Nói xong, cô đặt thùng giấy ở trên cái bàn trà sạch sẽ ở trước mặt của Mạc Cẩm Thành.

Lúc này Dư Như Khiết bưng một đĩa hoa quả đã được rửa sạch đi tới, bà ấy nở nụ cười nhìn Cố Tịch Dao: “Tịch Dao, mấy ngày nay cháu bận rộn làm việc, dì cũng không quấy rầy cháu, trước tiên cháu ăn chút trái cây đi rồi làm việc tiếp.”

Cố Tịch Dao có vẻ hơi câu nệ, lắc đầu: “Dì Như Khiết, cháu thấy là trước tiên để cho ba nuôi xem bản thiết kế cái đã, bọn họ vẫn còn đang chờ tin tức của cháu ở trong phòng họp nữa.”

“Được rồi, vậy dì đặt hoa quả ở bên cạnh hai người nha, chờ đến lúc làm xong chuyện thì hai người ăn một chút đi, dì không ở đây quấy rầy hai người nữa.” Dư Như Khiết nói xong thì đặt dĩa trái cây ở trên cái bàn cách đó không xa, sau đó một mình đi vào trong phòng ngủ.

Cố Tịch Dao nhìn thấy Dư Như Khiết đi rồi, lúc này tinh thần của cô mới buông lỏng.

Cô mở thùng bản vẽ ra, lấy hai phần thiết kế đặt ở trước mặt của Mạc Cẩm Thành.

Cũng may là cái bàn trà này đủ lớn.

Mạc Cẩm Thành lấy ra một cặp kính lão từ trong túi đồ vest, xem rất là nghiêm túc.

Một lát sau, ông ta lại cất cái kính vào, chỉ vào bản thiết kế rồi nói với Cố Tịch Dao: “Tịch Dao, con xem hai bản thiết kế này đi, con thích cái nào?”

Cố Tịch Dao vội vàng mỉm cười khoác tay nói: “Ba nuôi à, con không hiểu thiết kế đâu, có nhìn thì cũng uổng công thôi hà, đến lúc đó cũng đừng bởi vì con mà làm trễ nải chuyện lớn của tập đoàn.”

Mạc Cẩm Thành cười cười: “Không có gì đáng ngại đâu, ba chỉ muốn nghe ý kiến của người ngoài nghề như con có ý kiến gì đối với hai bản thiết kế này hay không mà thôi.”



Cố Tịch Dao đứng ở bên cạnh của Mạc Cẩm Thành, nghiêng đầu qua nhìn hai bản thiết kế ở trên bàn trà.

Đối với người ngoài nghề như cô mà nói, ngoại trừ hình dạng thì thật sự không thể nhìn ra được ở bên trong có hàm chứa huyền bí gì.

Xem ra thật sự cũng chỉ có thể dựa theo ấn tượng đầu tiên của mình.

Trong cuộc so tài phương án thiết kế, phong cách thiết kế của Bắc Minh Quân và Bắc Minh Khởi Hiên hoàn toàn khác biệt.

Một cái thì mang phong cách hơi hướng châu âu, một cái khác thì thiên về phong cách nước T.

Lúc này ở trong lòng của Cố Tịch Dao cũng có không ít áp lực, dù sao thì cô với hai người này đều có mối quan hệ chặt chẽ với nhau.

Quan hệ quá khứ với Bắc Minh Khởi Hiên.

Quan hệ quá khứ và hiện tại với Bắc Minh Quân.

Sở dĩ ví von như vậy đó là bởi vì dù sao cô với Bắc Minh Quân cũng còn có ba đứa nhỏ.

Sau khi nhìn qua nhìn lại một hồi, tay của Cố Tịch Dao chỉ vào một bản thiết kế rồi nói: “Con cảm thấy cái này thích hợp với phong cách tập đoàn của ba.”

Mạc Cẩm Thành lại mang kính lão lên một lần nữa, sau đó nghiêm túc nhìn một chút, tiếp theo lại gật đầu một cái rồi nói: “Hoàn toàn chính xác, lúc nãy ba xem thì ba cũng thiên về thiết kế này hơn, từ bản thiết kế này có thể nhìn ra được tâm tư của người này quả thật tương đối tinh tế mà lại chu đáo.”

 

Nói xong, ông ta lấy từ trong túi ra một cái bút, dùng một đầu chỉ vào bản vẽ: “Con nhìn xem, bản thiết kế này có thể thiết kế ra rất nhiều chỗ đậu xe trong một khoảng không gian có hạn, mặc dù là cái này không đáng chú ý tới, nhưng mà cũng có thể bộc lộ ra suy nghĩ táo bạo và có tính lâu dài.”

Cố Tịch Dao liên tục gật đầu, hơi ngượng ngùng nói: “Ba nuôi, thật ra thì con cũng nhìn trúng điểm này. Cũng giống như con, mặc dù là bây giờ con biết lái xe nhưng mà cũng không thuần thục, cộng với việc bây giờ tìm một chỗ đậu xe là chuyện khó khăn biết bao nhiêu.”

Mạc Cẩm Thành nhẹ gật đầu nói: “Thật ra thì ngoại trừ chuyện này, con vẫn cảm thấy hứng thú với bản thiết kế này hơn, tòa nhà này mặc dù ban đầu được sử dụng để làm trụ sở, sau đó được chuyển đổi thành một tòa nhà phức hợp, ba nhìn xem có rất nhiều công trình đều đầy đủ mọi thứ, làm cho tòa nhà này sống động và nó cũng trở thành một điểm phát huy. Cái này đối với sức ảnh hưởng của tập đoàn GT chúng ta ở thành phố này, thậm chí đối với danh tiếng cũng đạt được một tác dụng rất lớn.”
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom