Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện Của Tui À!

Diễn Đàn Truyện Của Tui À là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Cô Vợ Bướng Bỉnh Mua Một Tặng Hai

Chương 1694


Chương 1694

Phỉ Nhi bị giọng nói của Hình Uy kéo lại, cô ta vội vàng vẫy tay: “Tôi không sao, phiên tòa xét xử lúc nãy mà anh nói là chuyện gì?” Cô ta vẫn giả vờ như không biết.

Câu hỏi trắc nghiệm trước mắt quá khó để lựa chọn.

Hình Uy thấy Phỉ Nhi vẫn chưa biết chuyện, anh ta cố ý hạ thấp giọng nói: “Cô Phỉ Nhi là như thế này, ông chủ điều tra được người đứng phía sau sự cố của khách sạn Daredevil chính là Đường Thiên Trạch. ông chủ đã nắm được bằng chứng phạm tội của Đường Thiên Trạch và nhân chứng. Chỉ cần ngày mai ra tòa, ông chủ sẽ đưa anh ta vào vòng lao lý, mối thù của ông cụ cũng có thể được báo.”

Cơ thể của Phỉ Nhi không khỏi run rẩy, ngay từ đầu Đường Thiên Trạch đã xử lý tốt hậu quả, tuyệt đối sẽ không để cho Bắc Minh Quân tìm được điểm yếu.

Nhưng bây giờ xem ra, Đường Thiên Trạch đi thiếu một nước. Nếu như lúc này cô ta phối hợp với Bắc Minh Quân, để đóng đinh tội ác của Đường Thiên Trạch, vậy thì bản thân cô ta sẽ rất an toàn.

Phỉ Nhi nghĩ đến đây, gật đầu với Hình Uy: “Cậu về nói với Quân, ngày mai tôi nhất định sẽ đi đến tòa. Linh hồn của ông Bắc Minh ở trên trời cũng có thể nhắm mắt.”

Dạ Ánh nhất phẩm, Bắc Minh Quân ngồi trước bàn trà hình rễ cây cổ thụ, trước mặt bày hai chén trà bằng sứ trắng, còn có một ấm trà bằng tử sa.

Trong chén trà là nước trà màu xanh nhạt, lúc này đang bốc hơi nóng.

Anh cầm chén trà chậm rãi thưởng thức hương vị. Hình Uy ngồi đối diện anh.

“Cậu nói cô ấy ra tòa thì cô ấy có phản ứng gì không?” Bắc Minh Quân thưởng thức trà xong thì chậm rãi nói.

Bắc Minh Quân vừa hỏi như vậy thì Hình Uy thật sự không nghĩ ra được gì.

“Cô Phỉ Nhi hơi ngây người, sau đó cô ấy lập tức đồng ý. ông chủ, tôi luôn có cảm giác cô Phỉ Nhi có tâm sự.”

Khóe miệng Bắc Minh Quân hơi nhếch lên: “Cô ấy đúng là có tâm sự, hơn nữa là chuyện không nhỏ. Chuyện của cô ấy, ngày mai tự nhiên sẽ biết rõ. Cậu còn thất thần làm gì, uống trà.”

Hình Uy nhìn dáng vẻ ông chủ nhàn nhã tự tại thì cũng không nói cái gì, cùng uống trà với ông chủ.

Cố Tịch Dao đã chuẩn bị cả buổi chiều cho phiên tòa ngày mai. Từ chứng cứ liên quan đến vụ án, tới câu từ lời nói cũng chuẩn bị xong, dù sao đây là vụ án đầu tiên của cô trong vai trò luật sư, có thể thấy được tầm quan trọng của nó.

Ngày hôm sau, Cố Tịch Dao mặc đồng phục màu đen của luật sư, bên trong là áo sơ mi màu trắng, tay cầm cặp công sở.

Cô đứng trước gương nhìn mình.

“Bộ quần áo này đúng là hợp với cậu, hôm nay lên tòa án, nói thật cậu có lo lắng không?” Lạc Kiều đứng bên cạnh Cố Tịch Dao, một tay đỡ eo.

Cố Tịch Dao quay đầu mỉm cười với Lạc Kiều: “Nếu nói không lo lắng là giả. Nhưng không sao cả, dù sao không phải là lần đầu tiên lên tòa án, không sao.”

“Các cô gái, bữa sáng đã chuẩn bị xong. Kiều Kiều, cô cũng đừng quấn lấy Tịch Dao nữa, cô ấy ăn xong còn phải chạy đến toà án.”

Lúc này Anna đang ở phòng bếp lầu một, nhưng giọng nói của cô ta truyền tới phòng ngủ của Cố Tịch Dao trên lầu hai.

Cố Tịch Dao cẩn thận đỡ Lạc Kiều đi xuống lầu thì Trình Trình và Cửu Cửu đã ngồi vào bàn ăn.

“Mẹ, hôm nay rất có tinh thần, mau ngồi xuống đi.” Cửu Cửu nhìn về phía Cố Tịch Dao vẫy tay nhỏ.

 
 
Chương 1695


Chương 1695

Trình Trình ở bên cạnh cẩn thận chăm sóc em gái. Làm anh trai làm cho người ta mệt mỏi.

Chuyển qua nhà lớn, Cửu Cửu nhìn chỗ nào cũng thấy mới mẻ, gặp cái gì cũng muốn thử một chút.

So với Trình Trình yên tĩnh chín chắn thì tính cách của Cửu Cửu càng giống Dương Dương, Trình Trình lại cảm thấy có chút đau đầu, nếu em gái và Dương Dương ở một chỗ thì…

Nhưng mỗi lần Trình Trình nghĩ đến đây thì cậu không dám nghĩ tiếp, không cẩn thận thì hai người bọn họ sẽ biến khu nhà này trở thành cơn ác mộng.

Lúc cậu rảnh rỗi cũng sẽ đi ra ngoài, ngẩng đầu lên có thể thấy biệt thự trên sườn núi mà ba đã từng đưa bọn họ đến đó ở.

Từ trên cao nhìn xuống sẽ thấy ốc đảo nhỏ mình đang ở.

Sau khi mọi người ăn sáng xong, Cố Tịch Dao mang theo túi tài liệu chuẩn bị ra cửa.

Cửu Cửu cầm một bức tranh chạy tới, Trình Trình đi theo phía sau: “Mẹ, đây là bức tranh của con và anh cùng vẽ, mẹ mang theo bên người thì mọi chuyện hôm nay sẽ thuận lợi.”

Cố Tịch Dao hơi mỉm cười, xoay người ngồi xổm xuống, giang hai tay ôm lấy Cửu Cửu và Trình Trình.

Cô hôn từng khuôn mặt nhỏ nhắn một cái.

“Cảm ơn hai đứa. Để mẹ xem con và anh vẽ cái gì.” Cố Tịch Dao nói xong thì dùng tay cầm bức tranh từ tay nhỏ của Cửu Cửu.

Đó là bức tranh về một căn nhà lớn, mây trắng bay trên bầu trời, còn có mấy con chim nhỏ bay qua.

Trước căn nhà lớn là bãi cỏ xanh, chính giữa có một người lớn nắm tay ba đứa nhỏ: Người lớn vẽ rất xinh đẹp giống như phim hoạt hình, chắc chắn là Trình Trình vẽ.

Trên tay cô dắt một cô bé nhỏ thắt bím hai bên, đó là Cửu Cửu.

Kế bên, một cậu bé nhìn có vẻ nhã nhặn, trong tay cầm một quyển sách, đây là Trình Trình.

Còn người cuối cùng, dáng vẻ xù lông, nhe răng cười, còn giơ tay chữ V. Không cần phải nói, người đó chắc chắn là Dương Dương.

Sau lưng bọn họ còn đứng ba người, một người bụng tròn tròn, đó là Lạc Kiều. Một người đẹp trai hơn, đó là Vân Chi Lâm. Còn có một người mặc tạp dề và cầm cái nồi, đó là Anna.

Cố Tịch Dao cẩn thận cất bức tranh bảo bối vào trong túi xách.

Trên đường đến tòa án, trên mặt cô vẫn luôn nở nụ cười, trẻ con ngây thơ, quan hệ thân thiết với nhau, cô cảm thấy cuộc sống hiện tại rất hạnh phúc.

Lúc cô đến tòa án thì nhìn thấy ở đó đã đầy phóng viên. Hôm qua bọn họ mới nhận được tin tức, nếu không phải ‘Giải trí mới’ tung tin thì bọn họ vốn không biết còn có chuyện như vậy.

Cố Tịch Dao rất cẩn thận giảm tốc độ, trải qua chuyện lần trước nên cô đã tăng sự đề phòng với mấy phóng viên giải trí nhiều chuyện này.

Cô vốn muốn lái xe vào sân tòa án, nhưng có người chặn xe cô lại, Cố Tịch Dao nhìn thấy người này thì có vẻ rất bất ngờ, là Noton chặn xe cô.

Cô nhìn vẻ mặt anh ta thì dường như anh ta cũng không quan tâm mấy phóng viên này phỏng vấn.

Cố Tịch Dao dừng xe lại, xuống xe đi đến trước mặt Noton: “Chỗ này có quá nhiều phóng viên, chúng ta nên nhanh chóng đi vào trong chuẩn bị.”

Có mấy phóng viên nhiều chuyện thấy Cố Tịch Dao xuống xe, cô là một trong những nhân vật quan trọng nhất trong tin tức hôm nay.

Bọn họ nhanh chóng bao vây cô lại: “Luật sư Cố, lần trước cô đã từng làm trợ lý luật sư giúp tổng giám đốc Bắc Minh Thị thưa kiện. Hiện tại cô lại đứng đối lập với Bắc Minh Thị, giúp bị cáo thưa kiện. Không biết có phải cô và tổng giám đốc Bắc Minh có ý kiến bất đồng hay không?”
 
Chương 1696


Chương 1696

Cố Tịch Dao thật sự không quen đối mặt với những phóng viên hùng hổ doạ người như thế, cô muốn tìm đường chạy trốn, nhưng thật sự không có đường nào.

Đúng lúc này, một phóng viên khác hô to: “Tổng giám đốc Bắc Minh Thị đến rồi!”

Từ xa có một chiếc xe màu đen chạy tới. Cố Tịch Dao nhìn qua, đúng là xe của Bắc Minh Quân.

Hình Uy thấy phóng viên vây quanh con đường phía trước thì Hình Uy hơi nhíu mày.

Bọn họ không định xuống xe.

Nhưng lúc này Hình Uy dùng ngón tay chỉ ra ngoài cửa sổ: “ông chủ, anh xem kìa, cô Cố ở bên kia.”

Bắc Minh Quân nhìn qua đó thì có thể thấy lờ mờ dáng người xinh đẹp của Cố Tịch Dao trong dòng người chen chúc xô đẩy, cô có vẻ bất lực đứng ở đó.

Anh nhìn người bên cạnh thì hai mắt không khỏi híp lại. Anh thấy Đường Thiên Trạch ở bên cạnh Cố Tịch Dao.

Cùng lúc đó Đường Thiên Trạch giống như đang khiêu khích, tuy rằng anh ta không thấy rõ người trong xe, nhưng anh ta vẫn hơi mỉm cười về phía này.

Sau đó anh ta cúi đầu nói với Cố Tịch Dao: “Cô Cố, không phải sợ, cô nắm chặt lấy tôi. Tôi đưa cô ra ngoài.”

Anh ta nói xong thì vươn tay nhẹ nhàng om eo Cố Tịch Dao, sau đó bàn tay kia luồn lách qua đám phóng viên.

Lúc này các phóng viên cũng không nhàn rỗi, tay nhấn máy chụp hình lia lịa, nam thanh nữ tú kết hợp với nhau làm cho người khác chú ý.

Tuy rằng bọn họ không chụp được cô và Bắc Minh Quân tóe lửa, nhưng cũng coi như là một điểm sáng trong tin tức.

Lúc này Bắc Minh Quân nắm chặt tay lại, trong con ngươi lạnh băng b ắn ra tia sát khí.

Các phần cơ trên mặt cũng căng cứng lại.

Anh đương nhiên biết Đường Thiên Trạch đang khiêu khích mình, hiện tại anh hận không thể mở cửa xuống đánh Đường Thiên Trạch ngã xuống đất.

“Ông chủ, tạm thời đừng nóng nảy. Cứ để tên nhóc này ngang ngược một chút, lát nữa chúng ta đánh anh ta đến thất bại thảm hại ở phiên tòa.”

Hình Uy sợ lúc này ông chủ kích động, dẫn đến giống như chuyện lần trước, vậy thì chỉ đẩy bản thân vào thế bị động.

Sao Bắc Minh Quân có thể không hiểu chuyện này, chẳng qua anh không chấp nhận được người khác chạm vào Cố Tịch Dao, đặc biệt là Đường Thiên Trạch.

Hình Uy thấy ông chủ cũng không có hành động quá khích nào thì thầm thở ra một hơi, sau đó anh ta lái xe chậm rãi xuyên qua đám người vào tòa án.

Hình Uy đậu xe xong thì thấy luật sư Âu Dương cũng đến, Hình Uy phái người đưa Liễu Giang và Hoàng Tự đến đây.

Hình Uy thấy người đã đến đông đủ thì lập tức thở phào nhẹ nhõm. Hôm nay trên đường đến tòa án, anh ta vẫn luôn lo lắng có thể đưa nhân chứng đến đây an toàn hay không.

Chỉ sợ xuất hiện mấy chuyện cướp xe gì đó.

Hiện tại cuối cùng cũng bình an đến tòa án.

Cách bọn họ không xa, Cố Tịch Dao và Đường Thiên Trạch có vẻ lẻ loi.
 
Chương 1697


Chương 1697

Cố Tịch Dao cũng lần đầu nhìn thấy đội hình của Bắc Minh Quân đúng là mạnh.

“Cô Cố, cô sao vậy?” Đường Thiên Trạch nhìn ra Cố Tịch Dao có vẻ lo lắng, nhưng anh ta nhìn đội hình của Bắc Minh Quân lại rất nhẹ nhàng.

Cố Tịch Dao hít sâu một hơi, sau đó ngẩng đầu mỉm cười với Đường Thiên Trạch: “Không sao, không nghĩ tới đội hình bên kia lại mạnh như thế.”

“Ha ha, cô Cố không cần lo lắng. Tôi tin năng lực của của cô nhất định có thể xoay chuyển tình thế. Nhiều người thì có ích gì, không phải kéo bè kéo lũ đánh nhau. Thả lỏng một chút.” Đường Thiên Trạch nhẹ nhàng nói bâng quơ làm cho Cố Tịch Dao đột nhiên thấy nhẹ nhàng không ít.

Một lát sau, hai bên sắp vào sảnh lớn tòa án thì chạm mặt nhau ngoài cửa.

Hình Uy trừng mắt nhìn Đường Thiên Trạch một cái, sau đó hơi gật đầu với Cố Tịch Dao một cái.

Lúc này Bắc Minh Quân đang kiềm chế cảm xúc của mình, dùng ánh mắt lạnh băng nhìn Đường Thiên Trạch và Cố Tịch Dao một cái.

Đường Thiên Trạch lại hơi mỉm cười, giống như gặp lại bạn cũ nói: “Tổng giám đốc Bắc Minh, không nghĩ tới lần trước tạm biệt nhau ở buổi dã ngoại, hôm nay chúng ta lại gặp nhau ở đây. Hôm nay anh mang theo không ít người, nhưng có ích gì chứ? Át chủ bài vẫn nằm trong tay tôi.”

Anh ta nói tới đây thì ánh mắt không khỏi nhìn về phía Cố Tịch Dao một chút.

Bắc Minh Quân đương nhiên hiểu Đường Thiên Trạch ám chỉ cái gì, khuôn mặt căng cứng lại lạnh lùng cười: “Hừ hừ, vậy phải xem ba con bài trong tay tôi mạnh thế nào.”

“Ha ha, tổng giám đốc Bắc Minh, anh tính sai rồi, hiện tại xem ra chỉ có hai thôi.”

Bắc Minh Quân hơi nhíu mày. Thật ra anh cũng phát hiện từ khi Liễu Giang và Hoàng Tự có mặt cho đến bây giờ vẫn không nhìn thấy bóng dáng của Phỉ Nhi.

Lúc này Hình Uy đi tới nhỏ giọng nói: “ông chủ yên tâm, cô Phỉ Nhi đang trên đường tới, rất nhanh sẽ tới đây.”

Bắc Minh Quân gật đầu, sau đó nhìn Đường Thiên Trạch nói: “Không sao, cho dù là hai hay ba cũng có thể làm cho anh thất bại thảm hại.”

Bắc Minh Quân nói xong thì xoay người mang theo Hình Uy và mấy người luật sư Âu Dương đi về phía phòng nghỉ.

Hai nhóm người chuẩn bị tài liệu hồ sư trong phòng nghỉ xong thì đi vào toà án.

Cố Tịch Dao đi đến gần tòa án thì lập tức cảm thấy trong lòng có chút lo lắng.

Tuy rằng sau khi cô nhận vụ án của Noton thì không ngừng tưởng tượng khung cảnh mình ở trên tòa, hơn nữa còn động viên mình không cần lo lắng.

Nhưng khi cô bước vào tòa án thì vẫn khác xa so với trong tưởng tượng, cũng khác so với lần trước, lần này cô đảm nhận vai chính.

Lần đầu tiên cô cảm thấy mình đang nắm giữ số mệnh của một người ở trong tay.

“Cô Cố, cô yên tâm đi, tin tưởng vào năng lực của mình, tôi cũng tin tưởng cô có thể giải oan cho tôi. Hít sâu một hơi, thả lỏng một chút.” Đường Thiên Trạch ở bên cạnh cổ vũ, mỉm cười tin tưởng làm cho Cố Tịch Dao tăng thêm sự tự tin.

Cố Tịch Dao gật đầu, sau khi hít sâu thì thật sự cảm thấy nhẹ nhõm không ít, cô chuẩn bị đặt tài liệu lên bàn bị cáo.

Lúc này thẩm phán đi tới.

Lúc sắp tuyên bố mở phiên toà thì một người phụ nữ vội vã đẩy cửa chạy vào.

Bởi vì cô ta quá gấp gáp, mái tóc có chút hỗn loạn, lại còn thở hổn hển.
 
Chương 1698


Chương 1698

Cô ta hơi mỉm cười xin lỗi thẩm phán, sau đó lại nhìn Bắc Minh Quân một cái.

Cố Tịch Dao nhìn đối phương, nhanh chóng nhận ra người phụ nữ này là Phỉ Nhi!

Lúc này Phỉ Nhi cũng thấy được phía bị cáo đối diện, Cố Tịch Dao ngồi bên cạnh Đường Thiên Trạch.

Ánh mắt của hai người phụ nữ chạm nhau trong mấy giây ngắn ngủn.

Phỉ Nhi cảm thấy có chút bất ngờ.

Nhất là khi cô ta thấy tấm bảng viết mấy chữ luật sư biện hộ đặt trước mặt Cố Tịch Dao.

Không nghĩ tới hôm nay cô lấy thân phận luật sư để ra mặt, hơn nữa còn là luật sư của Đường Thiên Trạch.

Có thể nói Phỉ Nhi không muốn nhìn thấy nhất là hai người đối diện.

Lúc này Cố Tịch Dao cũng cảm thấy vô cùng bất ngờ.

Chẳng lẽ Phỉ Nhi là một trong ba người Bắc Minh Quân đã nói sao, cô ta có liên quan đến chuyện khách sạn Daredevil?

Xem ra vụ án này không giống như cô đã nghĩ, Bắc Minh Quân vô cớ gây chuyện, cố ý điều tra Noton, anh đã chuẩn bị kỹ càng mới làm như thế.Đọc tại Truyenone.vn để ủng hộ chúng mình ra chương mới nhé!

Cố Tịch Dao nhìn Phỉ Nhi ngồi xuống chỗ của nhân chứng.

Cô vốn tự tin mười phần, nhưng lúc này lại cảm thấy trong lòng bồn chồn.

Không lẽ còn có rất nhiều manh mối mà cô chưa điều tra ra được sao? Do kinh nghiệm của cô còn thấp, không hiểu hết vụ án, hiện tại chỉ có thể theo ý trời, cho dù cô thua kiện cũng muốn phải biện hộ cho Noton chịu hình phạt thấp nhất.

Không vì sao cả, bởi vì cô tin anh ta sẽ không làm chuyện như vậy.

Mặc dù hiện tại trong đầu cô có chút hỗn loạn, nhưng cô vẫn cố gắng bình tĩnh, gọi là thua trong vinh quang.

Cô đụng nhẹ Noton một cái, sau đó nhỏ giọng nói: “Tôi xin lỗi Noton, xem ra bên Bắc Minh Thị có sự chuẩn bị, mà tôi lại nắm quá ít tài liệu, có lẽ anh phải chuẩn bị tinh thần thua kiện. Nhưng anh yên tâm, mặc dù thế nào, tôi cũng sẽ làm cho anh nhận hình phạt thấp nhất. Tôi tin anh không làm chuyện như vậy, đến lúc đó chúng ta còn có thể tiếp tục kháng án.”

Đường Thiên Trạch nhìn người bên cạnh, tuy rằng có hơi ủ rũ so với lúc nãy, nhưng vẫn tràn đầy chân thành.

Anh ta vẫn lộ vẻ không sao cả: “Không cần nghi ngờ năng lực của mình, có lẽ trên thực tế không nghiêm trọng như cô nghĩ đâu. Nhớ kỹ nhất định phải duy trì nụ cười.”

Cố Tịch Dao thật sự có chút bội phục Noton, thật ra anh ta cũng có thể nhìn ra được tình hình hiện tại bất lợi thế nào với mình, nhưng lúc này anh ta vẫn còn có tâm trạng động viên mình.

Không thể làm cho anh ta thất vọng, cho dù kết quả thế nào, chỉ cần cô cố gắng hết sức là được.

Lúc này thẩm phán gõ búa, tuyên bố phiên toà bắt đầu.

Luật sư Âu Dương Hoa đại diện cho nguyên cáo Bắc Minh lên tiếng trước.

Anh ta đứng lên, đầu tiên là chào thẩm phán, sau đó mở miệng nói: “Kính thưa các thẩm phán, tôi nhận sự ủy thác của anh Bắc Minh Quân kiện anh Noton, ngày X tháng X năm XX anh ta ở khách sạn Daredevil cố ý gây sự cố dẫn tới ba của anh ấy là ông Bắc Minh Chính Thiên và hai nhân viên khách sạn mất mạng. Xin cho phép tôi gửi lời chia buồn sâu sắc nhất đến ba người đã mất.”
 
Chương 1699


Chương 1699

Âu Dương Hoa nói xong thì anh ta và bên nguyên cáo Bắc Minh Quân và Hình Uy đều đứng lên, ba người cúi đầu mặc niệm một phút.

Sau đó luật sư Âu Dương Hoa nói Bắc Minh Quân và Hình Uy ngồi xuống.

Thẩm phán lật xem hồ sơ, sau đó nói: “Lúc trước tôi cũng có nghe chuyện sự cố ở khách sạn Daredevil, hơn nữa tôi biết cảnh sát đã điều tra hiện trường, cũng cho rằng đây là một sự cố ngoài ý muốn. Vậy vì sao nguyên cáo muốn khởi tố chuyện này, kiện bị cáo với tội cố ý gây sự cố này chứ?”

Luật sư Âu Dương Hoa nói: “Thưa thẩm phán, thật ra nguyên nhân rất đơn giản: Bởi vì anh Bắc Minh rất tin tưởng cơ sở thiết bị của khách sạn mình.”

Luật sư Âu Dương Hoa nói tiếp: “Có thể nói anh Bắc Minh đã tự mình chỉ đạo và giám sát quá trình xây dựng khách sạn Daredevil. Sự hiểu biết của anh ấy về khách sạn này còn cao hơn các nhân viên bảo trì ở đó. Cho nên, sau khi cảnh sát kết án thì anh ấy bắt đầu điều tra chuyện này. Kết quả, ông trời không phụ lòng người, cuối cùng anh ấy đã tìm được một số manh mối để lại. Sau đây cho phép tôi mời nhân chứng thứ nhất.”

Ông ta vừa nói xong thì chỉ thấy cửa tòa án mở ra, người phụ trách bảo trì khách sạn Daredevil được mời lên.

Sở dĩ mấy người Bắc Minh Quân không phái người bảo vệ người phụ trách bảo trì này, cũng là vì anh ta chỉ là một nhân viên bình thường mà thôi, cho dù anh ta có xảy ra chuyện gì cũng không hề ảnh hưởng đến vụ án.

Sau khi nhân viên bảo trì được mời lên, Âu Dương Hoa bắt đầu tiến hành chất vấn: “Xin hỏi anh phụ trách công việc gì ở khách sạn Daredevil?”

Lần đầu tiên lên tòa nên nhân viên bảo trì vẫn có chút lo lắng, anh ta lắp bắp nói: “Tôi, tôi phụ trách bảo trì thang máy khách sạn.”

Âu Dương Hoa gật đầu: “Lần gần nhất anh bảo trì thang máy là khi nào?”

“Là, là mấy ngày trước khi xảy ra sự cố thang máy.”

“Vậy tình hình cụ thể như thế nào? Có thể miêu tả đơn giản được không?” Âu Dương Hoa nói anh ta không cần lo lắng.

“Bởi vì cảm biến thang máy xuất hiện trục trặc, sau khi tôi nhận được thông báo thì lập tức tiến hành kiểm tra và sửa chữa thang máy.”

“Vậy trong lúc anh kiểm tra sửa chữa có xảy ra chuyện gì không?”

Cố Tịch Dao nghe luật sư đối phương và nhân viên bảo trì hỏi đáp những vấn đề không quan hệ đến vụ án.

Cô đưa tay ra hiệu muốn lên tiếng với thẩm phán.

Thẩm phán gật đầu.

Cố Tịch Dao đứng lên, nói với luật sư Âu Dương: “Luật sư đối phương có thể đi thẳng vào vấn đề được không, đừng ở đây hỏi những vấn đề không liên quan.”

Luật sư Âu Dương mỉm cười với Cố Tịch Dao: “Mong cô cứ bình tĩnh, tiếp theo là vấn đề quan trọng trong vụ án.”

Anh ta nói xong thì ra hiệu cho nhân viên bảo trì tiếp tục trả lời vấn đề.

Nhân viên bảo trì nói: “Lúc tôi sửa chữa thì phát hiện ở chỗ tôi không có linh kiện cảm biến thang máy, vì thế tôi gọi điện thoại cho tổng công ty nói bọn họ phái người đưa linh kiện tới.”

Âu Dương Hoa gật đầu với anh ta: “Anh nhìn những người ở đây có người nào đưa linh kiện đến cho anh hay không?”

Nhân viên bảo trì nhìn xung quanh tòa án, sau đó ánh mắt dừng lại ở chỗ nhân chứng.
 
Chương 1700


Chương 1700

“Anh ta là đồng nghiệp đã đưa linh kiện cho tôi vào ngày đó.” Anh ta dùng ngón tay chỉ về phía Hoàng Tự.

Luật sư Âu Dương hơi mỉm cười: “Được rồi, mời anh đi xuống nghỉ ngơi.”

Sau đó anh ta nói với thẩm phán: “Kính thưa thẩm phán, cho phép tôi mời nhân chứng thứ hai.”

Thẩm phán gật đầu tỏ vẻ đồng ý.

Tiếp theo Hoàng Tự đi lên làm chứng, anh ta cũng có vẻ rất căng thẳng, không ngừng xoa tay, còn nhìn về phía Bắc Minh Quân.

Luật sư Âu Dương tiếp tục đặt câu hỏi: “Trước và sau khi anh đưa linh kiện đến khách sạn Daredevil có xảy ra chuyện gì đặc biệt hay không?”

Hoàng Tự vừa nhớ lại vừa nói: “Trước đó có người đưa tiền cho tôi nói mấy ngày nữa tôi đưa mấy linh kiện này đến khách sạn. Sau khi tôi đưa đến đó thì người kia gọi điện thoại yêu cầu tôi mang linh kiện đến lối thoát hiểm đánh tráo linh kiện rồi mới đưa cho đồng nghiệp của tôi.”

Lời khai của Hoàng Tự làm cho Cố Tịch Dao không khỏi giật mình. Cô không nghĩ tới sự cố thang máy khách sạn Daredevil không chỉ đơn giản là sự cố ngoài ý muốn, mà là có người cố ý làm như thế.

Luật sư Âu Dương hài lòng gật đầu, sau đó nhìn thoáng qua Cố Tịch Dao: “Xin hỏi luật sư đối phương có gì muốn hỏi nhân chứng không?”

Trong tay Cố Tịch Dao chỉ có một số ghi chép ra vào khách sạn của mà thôi, đối với tình hình trước mắt này, cô có chút trở tay không kịp.

Lúc này, cửa tòa án mở ra, Vân Chi Lâm vội vàng đi vào từ bên ngoài.

Đây là vụ án đầu tiên của Cố Tịch Dao, sao anh ta không tới tham gia được chứ.

Tuy rằng phiên tòa này khép kín, nhưng người phụ trách thuộc văn phòng luật sư của Chi Lâm, anh ta vẫn có thể đi vào.

Khi anh ta đi vào thì đúng lúc Hoàng Tự nói về tình tiết vụ án. Lúc luật sư đối phương hỏi làm cho Cố Tịch Dao không trả lời được, anh ta đi đến bên cạnh Cố Tịch Dao, sau đó đưa cho cô một tờ giấy nhỏ ở dưới mặt bàn.

Cố Tịch Dao đang lòng nóng như lửa đốt, cô nhìn thấy Vân Chi Lâm thì lập tức vừa mừng vừa sợ.

“Thưa thẩm phán, bên chúng tôi có tình tiết mới, cần phải bàn bạc một chút.” Vân Chi Lâm đưa tay nói.

Thẩm phán gật đầu: “Được, vậy nghỉ ngơi năm phút.”

Bắc Minh Quân ngồi ở chỗ nguyên cáo nhìn luật sư Âu Dương hỏi Cố Tịch Dao không trả lời được, anh không khỏi đổ mồ hôi thay cô.

Lúc này mặc dù bọn họ đứng ở phía đối lập, nhưng anh vẫn không muốn Cố Tịch Dao cứ nhận thua như thế.

Dù sao hiện tại cô chỉ là một luật sư mới, cô giao đấu với một luật sư đầy kinh nghiệm như Âu Dương Hoa đã vốn rơi vào thế yếu.

Nhưng khi anh nhìn thấy Vân Chi Lâm xuất hiện, anh lại thở phào nhẹ nhõm thay Cố Tịch Dao, lại bắt đầu sinh ra cảm giác ghen tuông.

Trong phòng nghỉ, Cố Tịch Dao thở dài một hơi.

“Chi Lâm, sao anh lại tới đây, anh đưa cho em gì vậy?”

Vân Chi Lâm hơi mỉm cười: “Đây là vụ án đầu tiên của em, sao anh có thể không tham gia chứ. Còn thứ kia thì em cứ mở ra sẽ hiểu thôi.”
 
Chương 1701


Chương 1701

Cố Tịch Dao mở tờ giấy ra nhanh chóng xem nội dung một lần. Sau đó cô cầm tờ giấy hỏi Vân Chi Lâm: “Anh lấy được thứ này ở đâu?”

Vân Chi Lâm hơi mỉm cười: “Thật ra lúc em nhận vụ án này thì anh cũng đồng thời âm thầm điều tra, chẳng qua điểm xuất phát của chúng ta không giống nhau thôi.”

Anh ta nói đến đây thì lấy ra một số tài liệu cặp công sở giao cho Cố Tịch Dao.

Sau đó anh ta cúi đầu nhìn đồng hồ: “Sắp đến giờ rồi, chuẩn bị lên tòa thôi, nhớ kỹ em chỉ là người mới, đối mặt với một đối thủ đầy kinh nghiệm thì cho dù thua kiện cũng hợp tình hợp lý, thả lỏng một chút, lấy trí thông minh và năng lực của em đánh xong trận này.”

Cố Tịch Dao giống như lấy lại được sự tự tin nên dùng sức gật đầu. Sau đó cô đi ra phòng nghỉ.

Vân Chi Lâm nhìn cô đi ra ngoài, lúc này mới có chút áy náy nhìn Đường Thiên Trạch nhàn nhã ở bên cạnh: “Anh Noton, hy vọng anh đừng để ý mấy lời tôi vừa nói. Tôi chỉ không muốn cô ấy đánh mất ý chí chiến đấu, cho nên mới nói như vậy.”

Đường Thiên Trạch cầm ly nước, hơi nhếch mày nhún vai: “Không sao, tôi biết anh muốn làm cho cô Cố thêm tự tin. Nhưng không nghĩ tới anh Bắc Minh lại có thành kiến như thế với tôi, nhưng không sao cả, tôi trong sạch, không sợ anh ta vu oan.”

Năm phút nghỉ ngơi đã kết thúc, mấy người Cố Tịch Dao lại xuất hiện trên tòa, chẳng qua bên cạnh cô ngoại trừ Đường Thiên Trạch còn có Vân Chi Lâm.

Nhưng lúc này Cố Tịch Dao giống như đã nạp đầy máu. Chuyện này làm cho Bắc Minh Quân cảm thấy có chút bất ngờ, chẳng lẽ tên nhóc Vân Chi Lâm tìm được manh mối mới?

Nhưng cho dù thế nào, nhân chứng của bên anh mới là át chủ bài, bọn họ có miệng lưỡi trơn tru ra sao thì cuối cùng lời khai của nhân chứng mới là điều quan trọng trong vụ án.

Thẩm phán lại xuất hiện, nhìn hai bên, sau đó đầy uy nghiêm nói: “Luật sư hai bên, bây giờ hai người còn có gì muốn hỏi không?”

Luật sư Âu Dương nhìn Cố Tịch Dao đứng đối diện thì hơi mỉm cười: “Tôi chỉ muốn nghe luật sư đối phương trả lời thế nào.”

Cố Tịch Dao nhận được chứng cứ mới do Vân Chi Lâm cung cấp thì sắc mặt cũng tốt hơn ít.

Cô đưa tay ra dấu xin mời Âu Dương Hoa: “Tôi tạm thời không có vấn đề gì, mời luật sư đối phương tiếp tục.”

Điều này làm cho Âu Dương Hoa có chút bất ngờ, anh ta vốn nghĩ Vân Chi Lâm xuất hiện sẽ chỉ cho Cố Tịch Dao mấy chiêu, lại không ngờ hiện tại đối phương còn chưa bắt đầu phản công.

Một khi đã như vậy, cho bọn họ cơ hội, nhưng bọn họ không nắm chắc.

Vậy đừng trách mình không nể tình.

Khóe miệng luật sư Âu Dương hơi nhếch lên, đôi mắt hơi nhíu lại tiếp tục nói: “Rốt cuộc ai yêu cầu anh đến lối thoát hiểm của khách sạn Daredevil đánh tráo linh kiện? Tôi nghĩ trong lòng bị cáo biết rõ.”

“Tôi phản đối luật sư đối phương dùng giọng điệu dẫn dắt nhân chứng. Trước khi thẩm phán đưa ra phán quyết đương sự của tôi có tội hay không, ai cũng không thể dùng ngôn ngữ mang tính giả thiết như thế.” Cố Tịch Dao lập tức đứng lên kháng nghị.

Thẩm phán nhíu mày: “Luật sư nguyên cáo chú ý lời nói của mình.”

Luật sư Âu Dương gật đầu: “Trước khi tôi đưa ra đáp án, tôi muốn mời một nhân chứng khác, đó chính là người sống chung với đương sự của tôi, vợ chưa cưới của anh ấy, cô Phỉ Nhi.”

Anh ta vừa nói xong thì Phỉ Nhi đi lên.

Cô ta cúi đầu trước thẩm phán, nhưng không dám nhìn về phía Đường Thiên Trạch.

Dù sao cô ta cũng có chút chột dạ.
 
Chương 1702


Chương 1702

Trên đường đi cô ta vẫn luôn không ngừng đấu tranh tư tưởng, đến khi tới phiên toà.

Lúc cô ta nhìn bên Bắc Minh Quân có không ít nhân chứng, lại thấy bên Đường Thiên Trạch ngoại trừ Cố Tịch Dao thì không có ai khác.

Lúc này cô ta mới hạ quyết tâm giúp đỡ Bắc Minh Quân đưa Đường Thiên Trạch vào tù, vậy thì cô ta mới không chịu sự khống chế của anh ta, cũng có thể lấy công chuộc tội, nhận được sự tha thứ của Bắc Minh Quân.

Dù sao lúc đó Bắc Minh Quân luôn chắn trước mặt cô ta, cô ta bất đắc dĩ mới làm như vậy, huống hồ cô ta cũng không biết bên trong là cái gì, dùng để làm gì.

Âu Dương Hoa gật đầu nói với Phỉ Nhi: “Cô Phỉ Nhi, tôi muốn biết mấy ngày trước khi xảy ra sự cố ở khách sạn Daredevil, cô có gặp chuyện gì hay không?”

“Tôi…” Phỉ Nhi do dự một chút, nhìn thoáng qua Bắc Minh Quân, sau đó hạ quyết tâm, nói lại mọi chuyện từ đầu đến cuối đã nói trong thư phòng của Bắc Minh Quân một lần nữa.

Sau khi cô ta nói xong thì Bắc Minh Quân không khỏi nhìn thoáng qua Đường Thiên Trạch ở đối diện, khóe miệng nở nụ cười lạnh.

Dường như anh đang tuyên bố mình sắp chiến thắng.

Nhưng Đường Thiên Trạch lại không lộ vẻ khác thường, từ đầu đến cuối đều vẫn mỉm cười, giống như mình chỉ là một người đứng xem.

Lần này Cố Tịch Dao đứng lên, đi tới trước mặt Phỉ Nhi nhìn vào hai mắt của cô.

Tuy rằng bọn họ từng ở nông trại với Bắc Minh Quân mấy ngày, nhưng bọn họ chưa từng nói chuyện.

Hiện tại hai người đứng ở tòa án thì cảm thấy có chút khó chịu. Nhưng có mấy lời vẫn phải hỏi.

Cố Tịch Dao nhìn Phỉ Nhi: “Cô Phỉ Nhi, cô luôn miệng nói có người ép buộc cô nên cô mới đưa chiếc hộp mà cô cũng không biết bên trong chứa thứ gì đến khách sạn Daredevil đúng không.”

Phỉ Nhi gật đầu: “Không sai, chính là như vậy.”

“Vậy cô có thể tìm người đã gọi điện thoại cho cô trong số những người ở đây được không?” Sở dĩ Cố Tịch Dao hỏi như vậy là vì cô cũng cảm thấy nếu kẻ thần bí kia có thể mua chuộc nhân viên bảo trì đánh tráo linh kiện, vậy anh ta cũng có thể tìm Phỉ Nhi làm chuyện này.

Phỉ Nhi nghe vấn đề này thì trong lòng không khỏi giật mình. Cô ta bản năng liếc mắt Đường Thiên Trạch một cái.

Cùng lúc đó Đường Thiên Trạch cũng quay đầu mỉm cười nhìn cô ta.

Nụ cười này làm cho Phỉ Nhi cảm thấy trong lòng run rẩy, cô ta đang do dự không biết có nên chỉ đích danh Đường Thiên Trạch hay không.

Lúc Phỉ Nhi do dự thì Bắc Minh Quân cũng trở nên hơi lo lắng.

Thật ra anh vẫn luôn cảm thấy lúc ở thư phòng thì Phỉ Nhi đã không nói thật.

Người chỉ thị cho cô ta nhất định là một người khác, hơn nữa còn là người quen biết, thậm chí cũng có thể Đường Thiên Trạch đã nói cô ta làm như vậy.

Nếu thật sự như thế, Phỉ Nhi bị anh ta hủy dung nên nhất định sẽ không nghe lời anh ta, nhưng nếu Đường Thiên Trạch nắm nhược điểm của cô ta trong tay thì khó mà nói được.

Còn cô ta nói lý do thoái thác Trình Trình và Dương Dương gặp nguy hiểm thì Bắc Minh Quân không hề tin.

Nguyên nhân rất đơn giản, sau khi đi dã ngoại về thì Bắc Minh Quân đã nhìn ra được nếu Đường Thiên Trạch muốn ra tay với bọn họ thì thật sự dễ như trở bàn tay.

Mọi người đang tập trung sự chú ý lên người Phỉ Nhi, toàn bộ toà án lập tức trở nên yên tĩnh.

Giống như một câu nói, để che giấu một lời nói dối thì phải nói ra nhiều lời nói dối khác.

Phỉ Nhi sợ Bắc Minh Quân biết mình và Đường Thiên Trạch quan hệ gì đó, cho nên cô ta đã đẩy mình vào đáp án muôn thuở.

Cô lắc đầu với Cố Tịch Dao: “Xin lỗi, tình hình ngày đó thật sự quá khẩn cấp, tôi chỉ không muốn đứa nhỏ xảy ra chuyện, cho nên cũng không có chú ý tới giọng nói của người đó.”

Đáp án này hoàn toàn làm cho Bắc Minh Quân cảm thấy thất vọng, cùng lúc đó Đường Thiên Trạch lại hơi gật đầu với Phỉ Nhi.

“Được rồi, thẩm phán, tôi không có gì hỏi nữa.” Cố Tịch Dao nói xong thì quay về chỗ ngồi.

Âu Dương Hoa đi tới hơi mỉm cười: “Thưa thẩm phán, cô Phỉ Nhi nói không sai, lúc cô ta chỉ muốn cứu đứa nhỏ thì thường sẽ xem nhẹ giọng nói của người uy hiếp mình. Đây là một chuyện rất phổ biến. Nhưng tôi tin sau khi mời nhân chứng tiếp theo thì cô Phỉ Nhi sẽ nhớ tới gì đó.”
 
Chương 1703


Chương 1703

Đây là lời ám chỉ của Âu Dương Hoa với Phỉ Nhi, mặc kệ cô ta có nhớ giọng nói kia hay không cũng không quan trọng, chỉ cần nhân chứng tiếp theo xuất hiện, cô ta nhận định anh ta gọi điện thoại là được.

Bởi vì đây cũng là át chủ bài cuối cùng của bọn họ—— Liễu Giang.

Phỉ Nhi vội vã quay về chỗ nhân chúng, cô ta hiểu ý của luật sư Âu Dương, hiện tại cô ta chỉ hy vọng vụ án này nhanh chóng kết thúc, mau bắt Đường Thiên Trạch lại.

“Thưa thẩm phán, tình tiết vụ án đã tiến triển tới hiện tại, cho dù là nhân viên bảo trì hay là cô Phỉ Nhi cũng nhắc tới một người đã gọi điện thoại cho mình, đứng phía sau sai khiến bọn họ, rốt cuộc nhân vật này là ai? Rốt cuộc anh ta là người lập kế hoạch, còn chẳng qua chỉ là một tay sai nghe theo lệnh của người khác, nhân chứng tiếp theo sẽ làm rõ sự thật.”

Anh ta nói xong thì đưa tay về phía nhân chứng cuối cùng: Liễu Giang.

“Mời nhân chứng tiếp theo lên tòa làm chứng.”

Liễu Giang đi tới, anh ta khác với Hoàng Tự hay là Phỉ Nhi, có vẻ rất nhẹ nhàng thoải mái, thậm chí không quan tâm.

Anh ta nghiêng đầu nhìn Âu Dương Hoa, dùng giọng nói lười biếng nói: “Anh có gì hỏi thì cứ nói đi.”

Anh ta nói xong thì Phỉ Nhi gấp không chờ nổi đứng lên, dùng ngón tay chỉ vào Liễu Giang nói: “Thưa thẩm phán, tôi nhớ rồi, là giọng nói này, anh ta đã uy hiếp tôi!”

Phỉ Nhi vừa ngồi xuống, Hoàng Tự cũng nhút nhát sợ sệt đứng lên, có chút chần chờ chỉ vào Liễu Giang: “Thưa, thưa thẩm phán, anh ta đã đưa tiền yêu cầu tôi đánh tráo linh kiện.”

Luật sư Âu Dương gật đầu: “Cảm ơn hai nhân chứng đã chỉ chứng, tôi cũng biết rõ hiện tại nhân chứng này là nhân vật quan trọng nhất trong vụ án.”

Liễu Giang cũng hơi mỉm cười: “Không sai, tôi là người đứng sau sai khiến bọn họ, nếu mấy người biết rõ thì còn có gì cần hỏi nữa không?”

Liễu Giang trả lời rất thẳng thắn làm cho Bắc Minh Quân và Âu Dương Hoa cảm thấy có chút bất ngờ.

“Anh nói xong rồi sao? Ý tôi là anh làm như vậy mà không có ai sai khiến sao? Tôi đã xem lý lịch của anh, anh và Bắc Minh Thị hay là khách sạn Daredevil không hề có bất cứ mâu thuẫn nào. Anh làm như vậy lại không có lý do nào.” Âu Dương Hoa cho rằng Liễu Giang không hiểu ý của mình, ý đồ dẫn dắt anh ta nói ra tên Noton.

Bởi vì ngày đó anh ta cũng đã thừa nhận sở dĩ mình làm như vậy bởi vì Noton đã sai khiến.

Liễu Giang nhìn Âu Dương Hoa đứng trước mặt mình, khóe miệng hơi nhếch lên: “Tôi hiểu ý của anh, anh muốn tôi chỉ ra và xác định bị cáo là người đứng sau sai khiến tôi đúng không. Nhưng ngoại trừ điều này thì tôi muốn nói một câu:”

Anh ta lấy một tờ giấy trong túi áo ra, dùng hai ngón tay quơ quơ: “Mấy người có muốn biết đây là gì không.”

Âu Dương Hoa đứng gần nhất, anh ta nhìn thấy đó là một tờ chi phiếu, cùng lúc đó Bắc Minh Quân và Hình Uy cũng đã nhìn ra được.

Bọn họ nhíu mày lại, không lẽ tên nhóc Liễu Giang này muốn cắn ngược lại bọn họ chứ.

Liễu Giang kẹp chi phiếu vẫy với Bắc Minh Quân, sau đó hơi mỉm cười: “Tổng giám đốc Bắc Minh, tôi xin lỗi, những lời anh muốn tôi nói ở đây, tôi thật sự không nói được. Còn lý do vì sao thì cũng rất đơn giản, đó chính là tôi và nhà Bắc Minh mấy người có thù oán. Trong mắt người khác thì nhà Bắc Minh mấy người rất vẻ vang, nhưng trong mắt tôi lại là thương nhân vô lương tâm, mấy người thuận lợi khai phá tòa nhà Dạ Ánh nhất phẩm đã dùng bạo lực phá bỏ và di dời người dân ở đó, làm cho bọn họ lang thang khắp nơi, tôi là một trong những người bị hại.”

Âu Dương Hoa thấy tình thế không ổn, vội vàng cắt ngang Liễu Giang: “Xin lỗi thẩm phán, tinh thần của nhân chứng có chút không ổn định, hiện tại anh ta không thể tiếp tục làm chứng.”

Anh ta nói xong thì ra hiệu với cảnh sát canh giữ ở tòa án, cảnh sát nhanh chóng đưa Liễu Giang xuống dưới.

Bắc Minh Quân thấy át chủ bài tốt nhất cứ biến mất như vậy thì cũng không đoán trước sẽ xuất hiện chuyện như vậy.

Thẩm phán nhìn thoáng qua luật sư Âu Dương có chút xấu hổ: “Xin hỏi bên nguyên cáo còn có nhân chứng khác hay không?”

Luật sư Âu Dương bất đắc dĩ lắc đầu, vốn chỉ còn cách khung thành một bước nữa, không nghĩ tới lại có vật cản đường.
 
Chương 1704


Chương 1704

Lúc này Cố Tịch Dao nắm được có hội phản kích, thật ra cô đã nghe hiểu rồi.

Cô đứng dậy chỉ vào Hoàng Tự nói với quan tòa: “Thưa Thẩm phán, thật ra thợ sửa chữa làm như vậy là có lý do, theo như điều tra của chúng tôi, người có tiền án sử dụng m@ túy, hơn nữa đến nay không có cai nghiện. Thử nghĩ mà xem, một người nghiện m@ túy, người khác kêu anh ta làm chuyện gì, chỉ cần có thể cho anh ta ít tiền, anh ta đều sẽ đồng ý vô điều kiện.”

Nói đến đây, Cố Tịch Dao không khỏi thở dài: “Luật sư của đối phương tuy tìm được không ít nhân chứng, cố gắng chứng minh người ủy thác của tôi tạo thành sự cố thang máy của khách sạn Daredevil. Nhưng có thể như bọn họ cũng không thể lấy ra bằng chứng đầy đủ được. Không sai, ở trong camera giám sát của khách sạn Daredevil quả thật đương sự của tôi có xuất hiện, mà dường như khiến nguyên cáo hiểu lầm anh ta. Anh ta chẳng qua chỉ là hẹn hiệu trưởng của trường quý tộc số 1, bọn họ chỉ nói chuyện với nhau một lần khi nhà trường tổ chức hoạt động dã ngoại của học sinh và phụ huynh mà thôi. Mà hoạt động lần đó thật ra tôi và nguyên cáo cũng tham gia. Cho nên tôi cũng không kể về sự việc đó nữa, hơn nữa trong lòng nguyên cáo cũng biết rất rõ. Vụ kiện đến lúc này, tôi nghĩ Thẩm phán chắc cũng đã hiểu rồi, đương sự của tôi anh Noton là vô tội, hy vọng Thẩm phán có thể trả lại sự trong sạch cho đương sự của tôi, trả lại sự công bằng cho pháp luật.”

Vào buổi chiều, cửa lớn của tòa án mở ra, hai nhóm người lần lượt từ bên trong đi ra.

Từ biểu cảm của bọn họ nhìn ra được, cán cân công lý của nữ thần tư pháp không có nghiêng về phía Bắc Minh Quân.

Cố Tịch Dao và Vân Chi Lâm đi ở đằng sau, thấy Bắc Minh Quân bị một bầy phóng viên vây lại, cô không khỏi thở dài một tiếng.

Cô dường như có thể tưởng tượng được bài báo vào sáng ngày mai rồi, sẽ được lấy tiêu đề lớn gì đó để giật tít về chuyện này.

Đối với Bắc Minh Quân mà nói quả thật là sự chế giễu vô cùng lớn. Bọn họ đối với vụ kiện này tiêu tốn không ít tâm tư, dùng đến luật sư hàng đầu của Bắc Minh Thị.

Nhưng lại nhận được kết cục như thế này.

“Cô Cố, anh Vân vì để chúc mừng chiến thắng của chúng ta, tối nay tôi mời hai người.” Trong một nhóm người, người xuân phong đắc ý nhất chính là Đường Thiên Trạch.

Vân Chi Lâm ngẩng đầu nhìn Cố Tịch Dao, chỉ thấy cô lại không có vui vui vẻ của người chiến thắng nên có: “Tịch Dao, em sao vậy?”

Cố Tịch Dao rõ ràng có hơi mệt mỏi mà khẽ lắc đầu: “Các anh đi chúc mừng đi, tôi chỉ muốn về ở bên tụi nhỏ.”

“Cô Cố, hôm nay cô là nhân vật chính. Nếu như không có cô vụ kiện của tôi cũng không thắng được.” Đường Thiên Trạch nhìn cô.

Cố Tịch Dao liếc nhìn Đường Thiên Trạch: “Noton, thật ra vụ kiện này tôi căn bản không có bất kỳ tác dụng gì cả. Nếu như đổi thành người khác cũng sẽ thắng. Anh không có nhìn thấy sao, đến cuối cùng bọn họ chỉ đấu đá nội bộ. Nếu như bọn họ đồng tâm hợp lực, sợ rằng anh hôm nay rất khó đi ra được khỏi đây.”

Cuối cùng, Cố Tịch Dao vẫn một mình cô đơn lái xe rời khỏi tòa.

Bắc Minh Quân bị đám phóng viên vây lại, ở trong đám đông với những chiếc ống kính, nhìn thấy Cố Tịch Dao một mình rời khỏi.

Mặc dù vụ kiện này thua rồi, nhưng anh lại không có nảy sinh thù hận với Cố Tịch Dao.

Có lẽ giống như Cố Tịch Dao đã nói: “Không phải Cố Tịch Dao, cho dù đổi lại thành luật sư khác bọn họ đều sẽ thắng như thế. Bởi vì bên phía anh đã đặt thua trong ván cược rồi. Hoặc nói trắng ra muốn đưa Đường Thiên Trạch vào trong vòng pháp luật thì sẽ mất đi sự phán đoán hợp lý nên có.”
 
Chương 1705


 

Chương 1705

Bên thắng duy nhất trong vụ kiện này chỉ có Đường Thiên Trạch, bất luận là Bắc Minh Thiên hay Cố Tịch Dao thật ra bọn họ đều là kẻ thua.

Khác với bọn họ, còn có một người trong lòng lúc này đã vô cùng hoảng sợ. Người đó chính là Phỉ Nhi.

Cô ta rất muốn mượn cơ hội này để thoát khỏi sự khống chế của Đường Thiên Trạch, không muốn tiếp tục giống như con rối nữa.

Nhưng hiện nay, Đường Thiên Trạch được phán vô tội, vậy thì Phỉ Nhi là nhân chứng bên phía Bắc Minh Quân, tự nhiên rất lo lắng Đường Thiên Trạch liệu có tìm cô ta trả thù hay không.

Nếu như là như thế, Bắc Minh Quân sẽ đối xử với mình như thế nào? Nhất là những lỗi đó của cô ta, đều là thứ anh không thể tha thứ.

Cô ta cuối cùng một mình từ tòa án đi ra, tránh né ánh mắt của Bắc Minh Quân, lại cẩn thận tránh né Đường Thiên Trạch bọn họ.

Bắc Minh Quân bọn họ cuối cùng cũng thoát được sự đeo bám của phóng viên, khi ngồi vào trong xe trở về nhà tổ của nhà Bắc Minh đã là buổi chiều rồi.

Giang Tuệ Tâm ra đón: “Quân, con sao bây giờ mới trở về? Vụ kiện như thế nào rồi?”

“Bà Bắc Minh, bà đều biết rồi sao?” Hình Uy ngạc nhiên nhìn Giang Tuệ Tâm.

“Thật ra chiều hôm qua tôi đã biết rồi, chỉ là tôi không muốn hai người lo lắng, cho nên không có hỏi. Quân, lẽ nào vụ kiện này…” Giang Tuệ Tâm nói rồi, bà ta cũng nhìn thấy sắc mặt của Bắc Minh Quân có hơi không tốt, kết quả của vụ kiện này chắc là xui nhiều may mắn ít rồi.

Bắc Minh Quân không có nói chuyện, nhíu mày xuyên qua phòng khách đi về phòng của mình.

Hình Uy chỉ khẽ lắc đầu với Giang Tuệ Tâm, cái gì cũng không nói.

Đến giờ cơm tối Bắc Minh Quân vác bộ mặt u ám đi đến phòng ăn ăn cơm, Dương Dương cũng rất ngoan ngoãn ngồi trước bàn ăn từ sớm.

Giang Tuệ Tâm nhìn mấy người ngồi trước bàn ăn: “Hửm? Phỉ Nhi sao không có mặt?”

Từ lúc thua kiện, cảm xúc của anh luôn rất tệ, buổi chiều luôn nhốt mình ở trong phòng, anh ngồi trên chiếc ghế da, trong tay là di ảnh của ba.

Lúc này, anh cảm thấy mình là con trai của ba, lại thấy hổ thẹn với ba.

Cẩn thận nhớ lại quá trình tìm kiếm nhân chứng, đột nhiên cảm thấy người tên Liễu Giang đó dường như đã có ý làm như thế.

Đây có lẽ là cái bẫy mà Đường Thiên Trạch giăng ra, chỉ đợi anh nhảy vào.

Người Hình Uy phái đi rất nhanh thì tra ra, trước khi Dạ Ánh nhất phẩm khởi công, quả thật chỗ đó có mấy hộ gia đình, trong đó có người cũng họ Liễu.

Bọn họ dù sao là hộ gia đình nhỏ, sau khi chuyển đi thì không có tin tức gì nữa.

Lúc đó phụ trách phá vỡ cả khu là Bắc Minh Thị thuê từ bên ngoài, hơn nữa còn điều tra ra công ty đó quả thật có tiền sử phá vỡ và di rời theo kiểu bạo lực.

Làm không tốt công trình Dạ Ánh nhất phẩm, bọn họ chính là vì để lấy được tiền thưởng mà cưỡng chế phá dỡ di rời.

Bắc Minh Thiên nghe đến đây, anh đã trầm mặc. Xem ra chuyện của khách sạn Daredevil, Đường Thiên Trạch chẳng qua chỉ lợi dụng tâm lý thù hận của Liễu Giang đối với Bắc Minh Thị.

Hơn nữa anh ta cũng tuyệt đối sẽ không khai ra Đường Thiên Trạch, bởi vì anh ta cảm thấy Đường Thiên Trạch chẳng qua chỉ cung cấp cho anh ta một ít công cụ và tin tức mà thôi, khi anh ta nhìn thấy khách sạn Daredevil xảy ra chuyện, trong lòng anh ta sản sinh ra kh0ái cảm của chuyện trả thù. Hơn nữa sẽ còn một mình gánh hết.
 
Chương 1706


Chương 1706

Xem ra vụ kiện này chỉ có thể kết thúc một cách qua loa như thế rồi.

Lúc này, Giang Tuệ Tâm ở trước bàn ăn đã nhắc nhở Bắc Minh Quân và Hình Uy.

Phỉ Nhi hình như sau khi ra khỏi tòa án thì không có nhìn thấy mặt của cô ta. Lúc đó bọn họ còn tưởng cô ta sẽ về cùng với luật sư Âu Dương.

Dù sao lúc đầu khi đến tòa vào lúc sáng, cô ta cũng đến một mình.

“Cô Phỉ Nhi liệu có phải buổi chiều khi trở về đều không biết không? Tôi đến phòng ngủ của cô ấy xem thử.” Hình Uy nói rồi, đứng dậy rất nhanh đến trước cửa phòng của Phỉ Nhi.

Anh ta gõ nhẹ mấy cái vào cửa, đợi một lúc cũng không có nghe thấy động tĩnh ở bên trong.

Bình thường khi Phỉ Nhi ở nhà, cửa phòng ngủ của cô ta thường khóa. Nhưng khi tay của Hình Uy thử cầm vào tay nắm cửa vặn thử, cửa lại không có khóa.

Lẽ nào cô Phỉ Nhi cô ấy chưa có trở về? Hình Uy cẩn thận đẩy cửa phòng ra.

Trong phòng không có bật đèn, chỉ có một vầng trăng tròn trên trời xuyên qua cửa sổ, chiếu tia ánh sáng lạnh lên sàn nhà, rõ ràng có hơi lạnh lẽo.

“Cô Phỉ Nhi?” Hình Uy nhỏ tiếng hỏi một tiếng, nhưng bên trong không có bất kỳ tiếng đáp trả nào.

Anh ta bật đèn ở cửa lên, bỗng trong căn phòng sáng lên không ít.

Chỉ thấy trong phòng Phỉ Nhi trống không, chăn ga rất ngay ngắn, đồ trang điểm được sắp xếp gọn gàng để trên bàn trang điểm.

Nhìn ra được sáng nay khi Phỉ Nhi ra ngoài thì không có gì khác thường, hơn nữa quần áo và vali của cô ta cũng còn ở nguyên vị trí.

Như thế có thể nói, sự việc mất tích bất ngờ của cô ta là đột nhiên xảy ra, hơn nữa rất khả năng là vì vụ kiện của ông chủ đã thua, cô ta mới không có trở về.

Hình Uy thấy tình huống không ổn, vội xoay người trở lại phòng ăn: “Ông chủ, cô Phỉ Nhi không thấy đâu nữa!”

Bắc Minh Quân nhíu mày, nhưng không có buông đôi đũa trong tay xuống: “Cậu phái mấy người ra ngoài tìm thử.”

“Quân, Phỉ Nhi mất tích rồi, lẽ nào con không khẩn trương sao?” Giang Tuệ Tâm đối với thái độ lạnh nhạt này của Bắc Minh Quân thì thấy hơi không quen.

Phỉ Nhi không được Bắc Minh Quân chào đón, nhưng cô ta dù sao vẫn là vị hôn thê của anh, đâu thể vị hôn thê của mình mất tích rồi mà cũng không khẩn trương.

Bắc Minh Quân cầm một viên đậu phộng bỏ vào miệng, sau đó nói: “Dì Tâm, con đường bây giờ cô ta đi đều là do cô ta sắp xếp từ trước. Con phái người ra ngoài tìm cô ta đã coi như tận nhân tận nghĩa với cô ta rồi. Được rồi, con bây giờ không muốn nhắc đến chuyện này nữa.”

Bắc Minh Quân nói rồi, Giang Tuệ Tâm cũng chỉ không dám hỏi thêm nữa.

Bữa tối này, bầu không khí mặc dù rõ ràng có hơi trầm nặng, nhưng chỉ có Dương Dương trong lòng lại mỉm cười đắc ý.

Cậu nhóc mặc kệ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhưng chỉ cần là Phỉ Nhi xấu xí chọc lão ba tức giận thì vô cùng vui mừng.

Cô ta ở trong nhà họ Bắc Minh giống như là cái gai trong mắt của Dương Dương, thỉnh thoảng còn bắt tay với bà nội nói mẹ thế này thế kia.

Bây giờ thì tốt rồi, cô ta mất tích thì quan hệ giữa lão ba và với cô ta có thể đứt lại đây.
 
Chương 1707


Chương 1707

Cậu nhóc không cần lo lắng có một người mẹ kế xấu xí rồi.

Ăn tối xong, Dương Dương chuồn về phòng ngủ của mình, đóng cửa lại.

Từ trong túi lấy ra một miếng thịt chua ngọt thơm phức, đây là cậu nhóc nhân lúc ba và bà nội không chú ý, ‘chôm’ từ trong đ ĩa.

“Trái Banh, qua đây chúng ta chúc mừng.” Dương Dương cầm miếng thịt chua ngọt lắc lắc.

“Gâu gâu…” ‘Trái Banh’ vui mừng quẫy quẫy cái đuôi chạy đến bên cạnh Dương Dương.

Nó nhìn thấy thịt, khóe miệng không ngừng ch ảy nước dãi, đầu cọ cọ vào chân của Dương Dương.

“Nói cho mày một tin tốt, đồ xấu xí mất tích rồi, sau này chúng ta không cần nhìn thấy mặt của cô ta nữa.” Dương Dương nói rồi, cúi người đưa miếng thịt đến trước mắt của ‘Trái Banh’.

‘Trái Banh’ cũng không khách khí, mũi ngửi ngửi, sau đó đớp lấy miếng thịt.

Dương Dương đứng thẳng dậy, cởi giày ra, chân nhỏ hất lên, đôi giày văng ra sàn.

Cậu nhóc bò lên giường lấy điện thoại ra gọi cho Trình Trình: “Alo, nói cho anh một tin tốt…”

Lúc này, ở trong nhà của Lạc Kiều, đèn trên lầu dưới lầu đều sáng trưng.

Trong phòng ăn bày một bàn đồ ăn phong phú. Thậm chí còn có một chai rượu sâm banh.

Hôm nay vụ kiện đầu tiên trong sự nghiệp luật sư của Cố Tịch Dao đã kết thúc trong chiến thắng, Anna và Lạc Kiều tận tâm chuẩn bị bữa tiệc chúc mừng cho cô.

“Phụt…” Vân Chi Lâm mở sâm banh, trừ Trình Trình và Cửu Cửu ra, anh ta rót cho một người một ly đầy.

“Nào, chúng ta chúc mừng Tịch Dao chiến thắng vụ đầu tiên.” Vân Chi Lâm nói rồi thì nâng ly trước.

Lạc Kiều và Anna cũng cầm ly rượu trước mặt lên

Cửu Cửu thấy trước mặt của mình cái gì cũng không có, cái tay nhỏ vỗ ‘bốp bốp’ lên mặt bàn: “Ba Chi Lâm, con cũng muốn cụng ly chúc mừng mẹ.”

“Anh lấy cho em uống nha.” Trình Trình nói rồi nhảy xuống ghế, từ trong tủ lạnh lấy ra hai lon sương sa hạnh nhân mở ra rót vào trong cốc cho Cửu Cửu.

“Cảm ơn anh.” Cửu Cửu chìa bàn tay nhỏ ra ôm lấy cái cốc.

Cố Tịch Dao nhìn hai anh em, vốn dĩ mặt mày còn ưu tư, bỗng chốc đã tan biến hết rồi.

Cô cũng cầm ly chạm với mọi người: “Nhìn mọi người, bảy cái đ ĩa tám cái bát, tôi lại thấy xấu hổ.”

Lạc Kiều dùng đũa gắp một chiếc đùi gà cho cô: “Dao, cậu cũng đừng để chuyện này vào trong lòng. Có câu thắng làm vua thua làm giặc. Thắng tức là thắng, còn quan tâm anh ta thắng như thế nào làm gì.”

Vẫn là Anna tương đối hiểu tâm tư của Cố Tịch Dao lúc này: “Dao, qua vụ kiện này, tôi nghĩ cô cũng tìm thấy được những thiếu xót của mình, những vụ kiện sau này sẽ tốt hơn, tôi tin cô sẽ càng ngày càng tuyệt vời.”

Trình Trình gật đầu đồng tình: “Thầy giáo của chúng con cũng từng nói, có sai không sợ, chỉ sợ không sửa. Biết sai mà sửa thì mới là điều tốt.”

Cửu Cửu cũng nói theo Trình Trình: “Mới là điều tốt.”

Bỗng chốc mọi người ngồi ở đây đều bật cười, Vân Chi Lâm nhìn Cửu Cửu hỏi: “Cục cưng nho nhỏ, con biết cái gì gọi là ‘mới là điều tốt’ không?”

Cửu Cửu phồng miệng, nhíu mày, nghẹo đầu suy nghĩ một lát, sau đó đưa tay chỉ vào đ ĩa lươn chiên trước mặt Cố Tịch Dao: “Chính là ‘lươn tẩm muối tốt’.
 
Chương 1708


Chương 1708

Mọi người lại bật cười một tràng, Cố Tịch Dao xoa đầu của Cửu Cửu: “Cục cưng nho nhỏ, con thật sự là quả vui vẻ của mọi người.”

Lúc này, Trình Trình nghe thấy điện thoại trong phòng khách đổ chuông.

Cậu nhóc nhảy xuống ghế, chạy đến phòng khách xem là điện thoại của cậu nhóc đổ chuông. Giờ này người có thể gọi điện cho cậu nhóc trừ Dương Dương còn có thể là ai.

“Dương Dương, có chuyện gì không?”

Một lúc sau Trình Trình lại nói: “Ừm, anh biết rồi, hôm nay dì Anna, dì Kiều Kiều còn cả ba Chi Lâm mở tiệc chúc mừng cho mẹ, đáng tiếc em không thể đến. Được rồi anh đi ăn cơm trước đây.” Nói xong thì cúp máy

Trình Trình để điện thoại lên bàn trà, xoay người trở lại phòng. ăn.

“Vừa rồi là điện thoại của ai?” Cố Tịch Dao hỏi.

“Là Dương Dương, cũng không có chuyện gì. Em ấy chỉ là rảnh rỗi vô vị nên gọi điện đến.” Trình Trình thấy mọi người vui vẻ như vậy, không có ý muốn nói ra chuyện Phỉ Nhi mất tích mà Dương Dương nói cho cậu nhóc ra.

Tránh khiến mọi người mất hứng.

Buổi tối lúc sắp đi nghỉ, Cố Tịch Dao dỗ Cửu Cửu ngủ rồi, cậu nhóc nhỏ tiếng nói với mẹ: “Mẹ, tối nay Dương Dương gọi điện nói với con là dì Phỉ Nhi mất tích rồi.”

Cố Tịch Dao bỗng ngây ra. Cô không phải ở tòa lên làm nhân chứng sao, cho dù Bắc Minh Thiên thua kiện, cũng không có chút liên quan gì tới cô ta, cô ta cần gì phải làm như thế.

“Bảo bối, mẹ biết rồi. Con ngoan ngoãn đi ngủ đi, ngày mai còn phải đi học.” Cố Tịch Dao đắp chăn cho Trình Trình.

Ngày hôm sau, sau khi Cố Tịch Dao đưa Trình Trình đi học xong, trở lại văn phòng. Cô đẩy cửa ra, vừa đi vào chưa được mấy bước thì nghe thấy ‘bụp’ một tiếng, nháy mắt dải ruy băng bay khắp căn phòng, và mảnh giấy sáng bay quanh người cô.

Sau đó chính là tiếng hoan hô của các đồng nghiệp.

Rất rõ ràng bọn họ đã biết kết quả vụ kiện ngày hôm qua, hơn nữa còn coi cô là anh hùng.

Bởi vì luật sư Âu Dương nổi tiếng của Bắc Minh Thị vào ngày hôm qua đã thua trên tay của Cố Tịch Dao.

Đây cũng coi như cửa ải khó trong giới luật sư.

Vân Chi Lâm nhân cơ hội này đưa cho Cố Tịch Dao một bao lì xì: “Đây là quy tắc ở chỗ của anh, mỗi khi có luật sư thắng kiện, anh đều sẽ phát một cái lì xì, đây cũng coi như một loại khích lệ, cái này em không thể nói không cần được.”

Cố Tịch Dao vốn dĩ muốn từ chối, nhưng Vân Chi Lâm đã nói như thế, cô cũng chỉ đành nhận lấy.

Đến trưa, sắp đến thời gian nghỉ trưa. Cố Tịch Dao đang chuẩn bị lấy lì xì của Vân Chi Lâm mời tất cả đồng nghiệp ăn một bữa thì cô nhận được một cuộc gọi.

“Xin hỏi cô có phải là mẹ của Bắc Minh Tư Dương không? Tôi là giáo viên chủ nhiệm của em ấy, vừa rồi tôi gọi cho ba của em ấy thì không có ai nghe…”

Cố Tịch Dao nghe ra, khi nói chuyện ngữ khí của giáo viên chủ nhiệm của Dương Dương có hơi khẩn trương, cô bỗng cảm thấy có điều không ổn.

“Thưa cô, Dương Dương thằng bé rốt cuộc bị sao rồi?”
 
Chương 1709


Chương 1709

“Cô Cố xin đừng gấp gáp, em Bắc Minh Tư Dương hôm nay ở trường, vì trèo lên cây lấy chiếc diều cho bạn học, khi trèo xuống nhất thời không cẩn thận ngã từ trên cây xuống.”

Một câu này giống như chiếc kim đâm vào trong trái tim của Cố Tịch Dao: “Dương Dương thằng bé có sao không, nó bây giờ đang ở đâu?” Cố Tịch Dao có hơi hoảng hốt.

“Bây giờ chúng tôi đang ở phòng y tế của trường, vừa rồi qua kiểm tra của bác sĩ, em ấy không có gãy xương, nhưng có hơi rạn xương.”

“Được được, tôi lập tức đến đó.” Cố Tịch Dao cất điện thoại đi, vội vàng cầm túi xách chạy ra cửa.

Vân Chi Lâm nhìn thấy thần sắc căng thẳng của Cố Tịch Dao, không biết đã xảy ra chuyện gì.

“Tịch Dao, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

Mặt mày Cố Tịch Dao lo lắng, nước mắt cũng sắp rơi xuống: “Dương Dương thằng bé bị thương ở trường rồi, em muốn qua đó thăm nó thế nào.”

“Em trước tiên đừng hoảng, anh lái xe đưa em đi. Cảm xúc của em bây giờ lái xe rất dễ xảy ra chuyện.”

Cố Tịch Dao khẽ gật đầu: “Vậy chúng ta mau chóng đi thôi. Đứa trẻ này thật là, mới yên ổn được mấy ngày lại xảy ra chuyện.”

Vân Chi Lâm lái xe chở Cố Tịch Dao đến trường học, cô đi vào phòng y tế của trường, chỉ thấy bên trong có không ít người đang đứng.

Người Cố Tịch Dao có thể nhận ra chỉ có cô giáo chủ nhiệm của Dương Dương và hiệu trưởng.

Những người khác, chắc đều là nhân vật có mặt mũi ở trong trường.

Thật là không ngờ, Dương Dương ngã bị thương lại gây ra động tĩnh lớn như thế.

Cô đâu nghĩ, nhóm người này sở dĩ coi trọng như thế còn không phải là vì lão ba của Dương Dương là Bắc Minh Quân hay sao.

“Dương Dương, thằng nhóc thối, con sao không khiến mẹ bớt lo như vậy hả.” Cố Tịch Dao cũng không thiết chào hỏi với những người này, Dương Dương là điểm yếu của cô, là bảo bối trong lòng cô.

Mọi người nhìn thấy Cố Tịch Dao đến rồi, rất tự giác nhường một con đường nhỏ.

Cố Tịch Dao đến trước giường bệnh, chỉ thấy Dương Dương đang nằm trên giường, một chân dùng nẹp cố định lại.

Dương Dương thấy mẹ đến rồi thì ngoác miệng cười với cô: “Mẹ sao lại đến rồi? Ya, ba Chi Lâm cũng đến rồi. Con chẳng qua chỉ ngã một chút, có cần nhiều người đến như vậy không.”

“Ờm, nếu mẹ của Dương Dương đã đến rồi, mấy người không liên quan như chúng tôi không ở đây nữa.” Hiệu trưởng thấy bây giờ cũng không có chuyện gì, chào hỏi những người khác rồi rời đi.

Đến cuối cùng, cô giáo chủ nhiệm của Dương Dương vỗ vỗ vai của cô bé tóc vàng đứng bên cạnh: “Rebecca, chúng ta cũng lên lớp rồi, qua mấy ngày nữa em lại đến thăm Dương Dương có được không.”

Cô bé tóc vàng chớp chớp đôi mắt xanh đang ngấn nước, khẽ gật đầu.

Sau đó nhìn Dương Dương còn dùng tiếng nước T ngọng nghịu nói: “Dương Dương, cảm ơn cậu lấy con diều cho tớ, cậu là anh hùng trong lòng tớ.”

Nói rồi, cô bé chìa hai tay ôm Dương Dương một cái, hơn nữa còn hôn lên má của cậu nhóc.

Dương Dương lúc này mặt mày không khỏi đỏ ửng, trong lòng cũng vui vẻ: “Khách sáo cái gì chứ, tớ chính là người lấy chuyện giúp người làm niềm vui, sau này có chuyện gì cứ việc đến tìm tớ.”

Ánh mắt biết cười tạm biệt, Rebecca được cô giáo chủ nhiệm dẫn về lớp.

 
 
Chương 1710


Chương 1710

“Ha, nhìn không ra thằng nhóc con còn là kiểu đa tình, vì một cô gái chuyện mạo hiểm gì cũng làm ra được.” Vân Chi Lâm thấy bây giờ trong phòng y tế cũng không có người ngoài, kéo một chiếc ghế ngồi bên cạnh giường của cậu nhóc, trêu đùa.

Niềm hạnh phúc của Dương Dương còn chưa có giảm, cậu nhóc có hơi kiêu ngạo liếc nhìn Vân Chi Lâm: “Ba Chi Lâm, ba có phải đang đố kỵ không? Ba vì mẹ con làm nhiều chuyện như thế, cũng không thấy mẹ đối với ba như thế chứ gì.”

Cố Tịch Dao nghe xong thì mặt mày đỏ ửng, cô đưa tay đánh nhẹ vào đầu của cậu nhóc: “Cái tên nhóc thối nhà con, từ đâu học được mấy thứ này hả. Xem ra mẹ phải nói với thầy Lạc, bảo thầy ấy bảo con thật tốt. Đừng có học theo chú ba của con.”

Dương Dương nhíu mày, đưa tay xoa cái đầu nhỏ của mình: “Mẹ, con đã bị thương rồi, không cần tạo thêm vết thương cho con nữa đâu có được không.”Đọc tại Truyenone.vn để ủng hộ chúng mình ra chương mới nhé!

“Mẹ không thèm lo lắng. Con từ trên cây ngã xuống cũng không sao, mẹ đánh nhẹ con hai cái lẽ nào có chuyện sao? Nói cho con biết, nếu như muốn khiến mẹ bớt lo lắng, chuyện nguy hiểm như vậy đừng có làm nữa cho mẹ.”

“Mẹ, mẹ nghe thấy không, con bây giờ là anh hùng trong lòng Rebecca đó.”

Khi Cố Tịch Dao đang dạy dỗ Dương Dương, cửa phòng y tế mở ra, Trình Trình và Ngô Tiểu Nhị – bạn cùng lớp của Dương Dương từ bên ngoài đi vào.

Khi Dương Dương từ trên cây ngã xuống, Ngô Tiểu Nhị cũng ở đó. Cậu nhóc lập tức đi thông báo cho cô giáo, hơn nữa cùng với cô giáo đưa Dương Dương đến phòng y tế.

Sau đó nghe ngóng lớp của Trình Trình, cũng dẫn cậu nhóc đến đây.

Trình Trình nghe thấy Dương Dương từ trên cây ngã xuống, ngược lại không có cảm thấy quá nhiều bất ngờ và kinh ngạc, nguyên nhân rất đơn giản: cậu em trai này của cậu nhóc, nếu như không gây ra chút chuyện mới khiến cậu nhóc cảm thấy kinh ngạc đó.s

Trình Trình đi đến trước giường của Dương Dương, liếc nhìn cậu nhóc: “Ài, em không sao chứ.”

Thái độ của cậu nhóc ngược lại khiến Dương Dương bất mãn: “Này, em bị thương rồi, anh lại có thái độ như thế. Uổng công khi chúng ta là anh em ruột.”

“Chính vì chúng ta là anh em ruột, anh mới như thế, bởi vì chuyện này đối với em mà nói đã là chuyện thường xuyên như cơm bữa hàng ngày rồi. Nếu như ngày nào cũng lo lắng khi em gây chuyện, vậy còn không phải sẽ mệt chết sao. Được rồi, thấy em còn có sức cãi nhau với anh, chứng tỏ không có chuyện gì rồi.” Trình Trình nói rồi quay đầu nhìn đồng hồ ở cửa phòng y tế.

Sau đó nói với Cố Tịch Dao và Vân Chi Lâm: “Mẹ, ba Chi Lâm hai người ở lại cùng em ấy trước, con đi học đây.”

“Vậy tớ… lão đại, tớ cũng đi học đây.” Ngô Tiểu Nhị cảm thấy mình ở lại đây cũng ngại ngùng, dứt khoát cùng Trình Trình rời khỏi phòng y tế.

Trên đường trở về lớp học, Ngô Tiểu Nhị không nhịn được hỏi: “Cậu và lão đại của chúng tớ thật sự là anh em ruột sao? Tớ thấy anh em nhà người ta đều là giống nhau, mà hai người các cậu lại trái ngược hoàn toàn.”

Trình Trình thở dài: “Sau này cậu sẽ biết. Có điều cậu phải nhớ sau này khi nó làm chuyện gì nguy hiểm thì cản nó lại, nếu không chỉ có thể thay nó thu dọn tàn cục thôi.”

Trình Trình vừa đi không lâu, Bắc Minh Quân và Hình Uy cũng chạy đến, đằng sau hai người còn có hai y tá đẩy chiếc giường đẩy đến.

Anh bước vào, vừa nhìn đã thấy Cố Tịch Dao, còn có Vân Chi Lâm ngồi ở một bên.

Cùng lúc này bọn họ cũng nhìn thấy Bắc Minh Quân và Hình Uy.
 
Chương 1711


Chương 1711

Bắc Minh Quân đi đến trước giường, cúi đầu nhìn vết thương của Dương Dương. Sau đó nói: “Đưa nó về nhà.”

“Ài, Dương Dương bị rạn xương, không phải chỉ bị va đập bình thường, nên đến bệnh viện kiểm tra một chút.” Mẹ thì đều thương con, cô không thể để Bắc Minh Quân đối đãi với con qua loa như thế được.

“Là con trai của Bắc Minh Quân tôi, không cần những thứ này. không thể nói một chút vết thương nhỏ thì phải đến bệnh viện.”

Nói với Hình Uy: “Còn ngây ra đó làm gì, còn không đưa về.”

“Dạ được ông chủ.” Hình Uy vội gật đầu.

Anh ta và y tá đẩy chiếc giường đẩy đến bên cạnh Dương Dương, rất cẩn thận di chuyển cậu nhóc lên giường đẩy rồi đẩy cậu nhóc ra khỏi phòng y tế.

Tranh luận vừa rồi của Cố Tịch Dao và Bắc Minh Quân, Vân Chi Lâm cũng không thể mở miệng, dù sao đó là chuyện của hai người họ.

Anh ta nhìn thấy Hình Uy đưa Dương Dương ra ngoài rồi, anh ta cũng cảm thấy ở lại đây giống như cái bóng đèn vậy.

“Tịch Dao, anh ở trong xe đợi em.” Nói rồi cũng xoay người rời khỏi.

Người không liên quan đều mượn cớ đi ra ngoài, lúc này trong phòng y tế chỉ vào lại Bắc Minh Quân và Cố Tịch Dao.

Bầu không khí trong nháy mắt giống như bị đông cứng lại.

“Em sao lại đến đây?” Trong đôi mắt nhìn Cố Tịch Dao của Bắc Minh Quân tràn ngập sự phức tạp.

“Anh là người bận rộn, cô chủ nhiệm của Dương Dương gọi cho anh mấy lần cũng không có ai nghe. Cho nên gọi điện cho tôi. Mặc dù dựa theo thỏa thuận của chúng ta, Dương Dương thuộc về anh. Nhưng tôi dù sao cũng là mẹ của nó, đương nhiên phải qua đây xem nó ra sao.” Những lời Cố Tịch Dao nói đều là lời trong lòng, nhưng trong ngữ khí lại có hơi chế nhạo đối với Bắc Minh Quân.

Anh là một người ba, khi con cần giúp đỡ nhất lại không có kịp thời xuất hiện, đây là sự thất trách của anh.

“Lúc đó tôi đang họp, cho nên điện thoại không có mang theo người…” Trong lòng Bắc Minh Quân cũng hiểu sự chỉ trích của Cố Tịch Dao, nhưng anh lúc đó quả thật đang làm việc.

“Ha,” Cố Tịch Dao cười lạnh chế giễu: “Tôi ngược lại muốn hỏi thử anh, sự nghiệp và con, rốt cuộc bên nào mới là thứ anh coi trọng nhất. Nếu như nói là sự nghiệp, đứa trẻ đó chẳng qua chỉ là một chiếc bàn đạp trong sự nghiệp của anh mà thôi. Vậy tại sao sau khi cái gì cũng có còn muốn túm bọn trẻ không buông? Lẽ nào muốn khiến tụi nhỏ đi theo con đường của anh năm đó, anh mới sẽ cảm thấy có ý nghĩa phải không?”

Bắc Minh Quân bị Cố Tịch Dao nói mà có hơi á khẩu không nói lên lời, nói thật lòng, anh đối với Bắc Minh Thị chẳng qua chỉ là dùng sự cố gắng trong công việc để tưởng niệm ba.

Bởi vì Đế quốc Bắc Minh Thị là ba một tay xây dựng lên, anh đã từng ở trước bia mộ của ba thề rằng không thể để Bắc Minh Thị bị hủy hoại trong tay của mình.

Đối với hai đứa trẻ Trình Trình và Dương Dương, Bắc Minh Quân cũng không phải không muốn làm tròn nghĩa vụ của một người ba, không muốn để chúng lặp lại sai lầm lúc nhỏ của mình.

Hôm nay Cố Tịch Dao ném vấn đề rốt cuộc quan tâm sự nghiệp hay quan tâm con cái cho Bắc Minh Quân, cũng khiến anh phải suy nghĩ.

Sau đó, trong phòng y tế là một khoảng yên tĩnh.

Cố Tịch Dao nhìn bộ dạng trầm mặc nói không lên lời này của Bắc Minh Quân thì tức giận.

Cô không thích nhất ở Bắc Minh Quân chính là một điểm này, mặc kệ có suy nghĩ gì cũng phải nói một tiếng, không thể giống như con chó chết một lời cũng không nói.
 
Chương 1712


Chương 1712

Bỏ đi, câu hỏi này thật ra Cố Hạnh Nguyện từ trong biểu hiện của anh dường như cũng tìm được đáp án rồi.

Lúc này, cô thật sự cảm thấy bi thương thay cho Dương Dương và Trình Trình, sao lại có một người ba như thế.

Cố Tịch Dao cũng không muốn nghĩ sâu vào chủ đề trông có hơi nặng nề này nữa.

“Tôi nghe nói Phỉ Nhi mất tích rồi, bây giờ có tin tức của cô ta chưa?”

“Tôi kêu Hình Uy phái người đi ra ngoài tìm rồi, còn khi nào có thể tìm cô ta trở về, tôi cảm thấy đã không còn quan trọng nữa. Chỉ cần nghĩ chuyện cô ta làm sau lưng tôi, tôi thật sự không muốn quan tâm chuyện của cô ta nữa rồi.” Trên mặt của Bắc Minh Quân lộ ra một tia mệt mỏi và bất lực.

Cố Tịch Dao nghe thấy trong lời có ý của anh, nhưng nghĩ đến lúc đó Phỉ Nhi làm chứng ở trên tòa thì cô đã hiểu Bắc Minh Quân rốt cuộc đang chỉ điều gì.

“Phỉ Nhi làm như thế có sai, nhưng cô ta chẳng qua chỉ xuất phát từ lòng tốt không phải sao, cho nên mới bị người xấu lợi dụng.”

Bắc Minh Quân nhìn Cố Tịch Dao, trong đôi mắt lạnh lùng đó phản chiếu gương mặt xinh đẹp của cô: “Em còn vào lúc này nói tốt thay cho cô ta sao? Cô ta không chỉ một lần ở trước mặt dì Tâm nói xấu về em, nếu như em không tin có thể hỏi thử Dương, thằng bé biết rõ nhất.”

Cố Tịch Dao khẽ gật đầu: “Phỉ Nhi ở trước mặt bà Bắc Minh nói xấu tôi, làm một người phụ nữ tôi hiểu tâm lý của cô ta. Còn nguyên do chỉ có thể tìm trên người của anh.” Nói rồi không khỏi lườm Bắc Minh Quân.

“Tôi? Tôi làm gì cô ta, cho cô ta ăn ngon mặc đẹp đối xử tốt. Chẳng qua chỉ là cô ta quá không biết đủ, vậy mà…” Bắc Minh Quân nói đến đây, răng của anh cắn chặt lại, không tiếp tục nói nữa.

“Tôi biết, sự qua đời của ông Bắc Minh, Phỉ Nhi cũng góp phần thêm dầu vào lửa, nhưng cô đã cứu Dương Dương và Trình Trình…”

“Được rồi!” Còn không đợi Cố Tịch Dao nói xong thì đã bị Bắc Minh Quân cắt ngang.

Con ngươi của anh lúc này đã trở nên đỏ ngầu, kh ủng bố khiến Cố Tịch Dao có hơi kinh ngạc.

“Không cần ở trước mặt tôi nói tốt cho cô ta nữa, Tịch Dao em thật sự quá đơn thuần rồi, hoặc nói là quá ngốc rồi. Cô ta tùy tiện nói vài câu thì em có thể tin là thật, thậm chí còn coi cô ta là ân nhân cứu các con, cuối cùng có một ngày em sẽ phát hiện chuyện bây giờ em làm là một chuyện sai lầm đến cỡ nào.” Bắc Minh Quân sau khi cáu kỉnh nhìn Cố Tịch Dao vài giây, bỗng xoay người đi ra khỏi cửa phòng y tế.

Khoảnh khắc kéo cửa ra anh dừng lại: “Khoảng thời này tôi sẽ hơi bận, không có thời gian rảnh chăm sóc con, nếu như em có thời gian thì xin em hãy chăm sóc nó nhiều hơn.”

“Cạch…”

Cửa của phòng y tế bị Bắc Minh Quân nặng nề đóng lại, cùng lúc đó, cơ thể của Cố Tịch Dao cũng theo đó mà hơi run.

Cô ngây ngốc đứng ở trong phòng y tế một mình, mỗi câu mà Bắc Minh Quân nói không ngừng văng vẳng bên tai của cô.

Bắc Minh Quân từ khi thua kiện, đây là chuyện anh có hơi không ngờ tới. Đồng thời, anh cũng bắt đầu đánh giá lại năng lực của Đường Thiên Trạch.

Có điều may mà bên phía Bắc Minh Diệc Long luôn rất bình lặng, không có gây ra chuyện gì cả.

Công trình của tập đoàn Gia Mậu đang thuận lợi tiến hành.

Nhưng đối với Bắc Minh Quân mà nói, anh bây giờ phải nâng cao 200% tinh thần. Nhìn sự yên lặng bề ngoài, nhưng ở dưới sự yên tĩnh đó đã là lớp sóng ngầm cuồn cuộn.
 
Chương 1713


Chương 1713

Dương Dương thoải mái nằm ở trên giường, một chân được cố định lại.

Không cần đi học, tâm trạng của cậu nhóc rất tốt, có một loại cảm giác trong họa được phúc.

Có điều vì để không ảnh hưởng đến tiến độ học tập của cậu nhóc, thời gian phụ đạo mấy tiếng một ngày của Lạc Hàn điều chỉnh thành cả ngày.

Thời gian phụ đạo dài, nhưng Dương Dương lại không có cảm thấy chán ghét, hơn nữa có thể nói là vui mừng không thôi.

Lần này Dương Dương bị thương đã khiến Cố Tịch Dao bận bịu thêm vài phần.

Sau khi trận chiến với luật sư Âu Dương của Bắc Minh Thị, danh tiếng của cô ở trong giới luật sư bỗng bay lên.

Thậm chí có rất nhiều người trong ngành đều dùng ‘ngựa đen’ để hình dung về cô.

Văn phòng luật sư Chi Lâm cũng vì có Cố Tịch Dao, việc làm ăn cũng tốt hơn trước mấy lần.

Công việc của mỗi một luật sư cũng bận rộn không ngớt.

Nhất là đống vụ kiện ở trước mặt Cố Tịch Dao, nhiều đến mức khiến cô phải nhíu mày.

Đối diện với sự đánh giá cao và tán thưởng của người bên ngoài đối với mình, Cố Tịch Dao lại không có vui vẻ gì.

Trong lòng cô hiểu rất rõ, vụ kiện đó chẳng qua chỉ là mình mèo mù vớ cá rán mà thôi.

Rất nhiều vụ kiện liên quan đến thù hận, đều bị cô từ chối.

Nhìn thấy đồ ăn đến miệng thì bay mất, Vân Chi Lâm lại không có nửa điểm tức giận.

Anh còn tương đối hiểu cách nghĩ lúc này của Cố Tịch Dao, vì để cô nhanh chóng trưởng thành, Vân Chi Lâm dứt khoát hợp nhất vụ kiện của mình với cô lại, về sau bọn họ cùng nhau nghiên cứu tình tiết vụ kiện, cùng nhau lên tòa.

Trừ lúc công việc bận rộn, thời gian rảnh rỗi cô còn phải chạy đôn chạy đáo.

Mỗi ngày vừa phải đến bệnh viện ở cùng với mẹ một lúc, vừa phải đến nhà tổ của nhà Bắc Minh chăm sóc Dương Dương.

Khi Cố Tịch Dao lần nữa xuất hiện ở nhà tổ của nhà Bắc Minh, Giang Tuệ Tâm thật sự hận không thể gọi người đuổi cô ra ngoài.

Còn nguyên nhân, đó còn không phải vì cô, vụ kiện của Bắc Minh Quân mới thua hay sao.

Hơn nữa bà ta ở trong nhà không phải không biết chuyện bên ngoài, liên kết lại, hai vụ kiện của Bắc Minh Thiên đều là vì cô mới thua.

Giang Tuệ Tâm nghiễm nhiên coi Cố Tịch Dao là sao chổi của nhà họ Bắc Minh.

Đối mặt với sắc mặt không tốt của Giang Tuệ Tâm, Cố Tịch Dao trước đây còn có thể ngoảnh mặt làm ngơ với bà ta, thậm chí còn không thay đổi sắc mặt.

Nhưng sau khi cô biết mẹ và Giang Tuệ Tâm là chị em có quan hệ tốt, thái độ của cô đối với Giang Tuệ Tâm bắt đầu từ từ thay đổi.

Mà chuyển biến như này cũng khiến Giang Tuệ Tâm cũng cảm thấy có hơi sửng sốt.

Mãi đến một ngày, Cố Tịch Dao từ trong phòng ngủ của Dương Dương đi ra, khi chuẩn bị trở về, vừa hay đụng phải Giang Tuệ Tâm ở trong đại sảnh xem TV.

Muốn bắt đầu bắt chuyện với Giang Tuệ Tâm, điều này khiến Cố Tịch Dao cảm thấy có hơi gượng, dù sao giữa bọn họ vẫn là nước lửa đối lập.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom