Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện Của Tui À!

Diễn Đàn Truyện Của Tui À là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Cô Vợ Bướng Bỉnh Mua Một Tặng Hai

Chương 1674


Chương 1674

“Anh nói vậy em liền nhớ tới hôm đưa tang ông cụ Bắc Minh, anh ta mặc dù biểu hiện rất bình tĩnh, nhưng em nhìn ra trong lòng anh ta rất bi thương. Trong tư liệu video camera giám sát, em quả thực cũng nhìn thấy sự xuất hiện của Noton, có lẽ anh ta chính là vì chuyện này mới khởi tố Noton đi.”

Vân Chi Lâm cau mày, khẽ lắc đầu: “Bắc Minh Quân không phải người dễ dàng kích động như vậy, nhất định còn có bí mật chúng ta không phát hiện. Lần này anh ta đã kiên trì, luật sư là luật sư Âu Dương Hoa số một số hai trong đoàn luật sư Bắc Minh thị. Xem ra, anh ta là chuẩn bị không đẩy Noton vào tù thì thề không từ bỏ.”

“Ý anh là em còn có manh mối không phát hiện không tìm thấy?” Cố Tịch Dao nói, lại lật xem tư liệu đã sắp xếp xong lần nữa.

Vân Chi Lâm chặn trước mặt cô: “Tịch Dao, đừng tìm nữa, nếu thật sự có chứng cứ bất lợi với Noton, em nghĩ Bắc Minh Quân sẽ bỏ qua sao? Anh ta đã muốn kiện vụ này, xem ra là có chuẩn bị.”

Cố Tịch Dao cau mày nhìn anh ta: “Chẳng lẽ em nhìn sai Noton rồi?”

Vân Chi Lâm lắc đầu: “Trước khi tòa án tuyên phán thì không thể chắc chắn ai đó có sai hay không. Tịch Dao, cho dù thế nào, em cũng phải thật dụng tâm chuẩn bị thật tốt tư liệu vụ án này. Những mặt khác anh sẽ nghĩ cách.”

Bắc Minh Quân ngồi trong thư phòng, từ khách sạn Daredevil quay về, cảm xúc của anh luôn rất suy sụp. Cơm tối anh cũng kêu Hình Uy mang tới đây ăn.

Anh không muốn nhìn thấy Phỉ Nhi, mặc dù cô ta nói mình bị ép bất đắc dĩ, nhưng vẫn không thể tha thứ.

Trong lòng cô ta cũng rất rõ ràng, chỉ là Giang Tuệ Tâm lại vẫn hoàn toàn mờ mịt.

Lúc ăn cơm, bà không nhìn thấy Bắc Minh Quân, còn cho rằng thân thể anh không thoải mái, muốn kêu Phỉ Nhi đi xem sao, nhưng không đợi bà nói chuyện, Phỉ Nhi đã sớm lấy cớ thân thể không thoải mái rời đi.

Giang Tuệ Tâm rõ ràng cảm nhận được hôm nay cả nhà đều không đúng lắm, nhưng hỏi ai cũng không nói.

Nhà tổ Bắc Minh lúc này bao trùm trong sương mù bức bối, hơn nữa còn như vậy liên tục vài ngày.

Mấy ngày nay Cố Tịch Dao ngoại trừ bận rộn vụ án của Noton, thì mặt khác lúc rảnh rỗi cô còn phải tới bệnh viện thăm mẹ.

Ngày nào cô cũng đẩy xe lăn, dẫn Lục Lộ tới vườn hoa dưới lầu tản bộ.

Trải qua một khoảng thời gian chữa trị, tinh thần Lục Lộ đã khôi phục lại.

Nhưng lúc Cố Tịch Dao hỏi hôm đó đã xảy ra chuyện gì thì bà đều không chịu mở miệng.

Cho tới một ngày nọ, Lục Lộ đưa một mảnh giấy cho cô, đó là địa chỉ nơi bà sống ở thành phố S.

“Dao mẹ đã lâu không về nhà rồi. Căn nhà này mẹ thuê, tính tới bây giờ đã thiếu mấy tháng tiền nhà rồi, mẹ muốn con qua đó một chuyến, nộp tiền nhà giúp mẹ, thay mẹ xin lỗi chủ nhà.”

“Mẹ, con nghĩ lần này con qua đó nộp tiền nhà xong thì mẹ đừng ở đó nữa, mẹ dọn tới chỗ con ở đi.” Cố Tịch Dao đương nhiên biết nhà mình hiện tại cũng khá nhỏ, huống chi mẹ còn dọn sang.

Nhưng cô nghĩ bệnh tình của mẹ cần thời gian chữa trị và khôi phục. Bây giờ Hình Uy nói muốn để Kiều Kiều dọn đi dưỡng thai, Anna cũng đi theo, như vậy thì có thể trống ra một căn phòng. Mẹ ở cũng vừa khéo.

Lục Lộ vui vẻ nhìn cô: “Dao thật là làm khó con rồi, vừa phải làm việc, còn phải chăm sóc mẹ. Thực ra mẹ nhìn ra được, cậu Vân đó hình như có ý với con. Nếu con và cậu ấy hợp nhau thì không bằng gả cho cậu ấy, con là con gái, nếu không có đàn ông giúp đỡ thì không được.”
 
Chương 1675


Chương 1675

Cố Tịch Dao nghe vậy mặt thoáng chốc đỏ lên: “Mẹ, thực ra chúng con cũng từng muốn kết hôn, nhưng giữa chúng con còn rất nhiều vấn đề, cho nên cuối cùng liền tách ra.”

“Vấn đề giữa các con có phải là Bắc Minh Quân không?” Lục Lộ mặc dù bị bệnh nhưng đầu óc vẫn khá minh mẫn.

“Thực ra cũng không hoàn toàn vì anh ta, còn có rất nhiều vấn đề khác. Mẹ đừng lo lắng, chuyện này đã qua rồi. Con cảm thấy bây giờ con và anh ấy làm bạn rất tốt.”

Cố Tịch Dao thực ra cũng không muốn nhắc tới chuyện cùng với Vân Chi Lâm. Quá khứ chính là quá khứ, trên đời này không có thuốc hối hận, chỉ có nhìn về phía trước mới bước lên một con đường mới.

Ngày hôm sau vừa khéo là ngày nghỉ, Cố Tịch Dao sáng sớm đã giao Trình Trình và Cửu Cửu cho Anna là Lạc Kiều.

“Dao cậu cứ yên tâm đi đi, hai đứa này giao cho tụi tớ, cậu yên tâm đi.” Lạc Kiều cười hì hì nói, còn vỗ bụng, căn bản không nhìn ra dáng vẻ thận trọng chi li như những bà bầu khác từ trên mặt cô ấy.

“Này, lấy móng vuốt của em ra! Chú ý một chút được không, vỗ ngốc cháu trai cả của anh thì làm sao.” Vân Chi Lâm cau mày nhìn cô ấy.

Anna ở một bên nói: “Cô không thể tùy tiện vỗ bụng như vậy, như vậy không tốt cho đứa bé.”

“Đúng vậy, cậu cũng sắp thành mẹ người ta rồi, sao cái gì cũng không chú ý.” Cố Tịch Dao cũng tham gia đoàn chiến đấu thảo phạt Lạc Kiều.

“Tịch Dao, anh thấy một mình em đi cũng không làm được gì, không bằng anh đi với em, như vậy một là có người giúp đỡ, hai là làm gì cũng có thể nhanh hơn, thời gian có hạn cũng có thể đi sớm về sớm.” Vân Chi Lâm quả thực cũng không muốn để một mình cô đi, dù sao thì cũng là một người phụ nữ, rất nhiều chuyện không làm được, hơn nữa cũng suy nghĩ vì an toàn của cô.

“Tục ngữ nói, nam nữ phối hợp làm việc không mệt. Sư huynh, anh cũng đừng đợi Dao gật đầu, trực tiếp đi theo là được rồi.” Lạc Kiều vừa bị họ nói đến nghẹn họng, bây giờ cuối cũng có thể phản kích một lần rồi.

Cố Tịch Dao khẽ đỏ mặt, hung hăng trừng mắt cô ấy, sau đó lại nhìn Vân Chi Lâm: “Cảm ơn anh, vậy chúng ta đi đi.”

Cố Tịch Dao và Vân Chi Lâm lái xe của mình tới thành phố S.

Dọn nhà giúp mẹ không phải chuyện nhẹ nhàng, lái hai chiếc xe chính là để chứa những thứ quan trọng. Những đồ dùng khác thì có thể để công ty dọn nhà vận chuyển sẽ yên tâm hơn nhiều.

Hai người họ rất nhanh đã tới thành phố S, Cố Tịch Dao dựa theo mảnh giấy mẹ đưa, dùng GPS nhanh chóng tìm thấy nơi ở trước đây của mẹ.

Xuống xe, cô ngẩng đầu nhìn, đây là một tòa nhà tập thể kiểu cũ còn chưa kịp tháo dỡ được xây dựng vào cuối những năm tám mươi thế kỷ trước.

Nhà tập thể chính là mỗi tầng đều có một hành lang thật dài nối liền thật nhiều phòng đơn.

Họ leo cầu thang lên tầng ba, xoay người sang phải chính là nhà mẹ ở.

Cố Tịch Dao đứng đó nhìn xung quanh.

Trên hành lang dùng chung giăng không ít dây phơi đồ giống như mạng nhện ngang dọc đan xen.

Quay đầu nhìn nhà mẹ ở.

Cánh cửa gỗ cũ nát, bên trên chỉ treo ổ khóa to đơn giản đã gỉ sét.

Cạnh cửa là cửa sổ gỗ đã mục tróc sơn.

Trên khung còn khảm mấy mảnh pha lê xung quanh đã ố đen, dùng khăn lau lộ ra một vòng tròn trong suốt.
 
Chương 1676


Chương 1676

Cố Tịch Dao nhón chân, mò lên hiên tìm ra chùm chìa khóa.

Lục Lộ cố ý để ở đây, có lẽ bà ta cảm thấy chìa khóa đặt ở đây đã đủ an toàn rồi, đương nhiên điều bà ta càng tự tin là trong nhà không có thứ gì đáng giá đi.

Cố Tịch Dao tay cầm chìa khóa khẽ run rẩy, nhẹ nhàng mở ổ khóa.

“Kẽo kẹt…”

Cửa bị đẩy phát ra tiếng vang cực kỳ buồn bực chỉ có thể nghe thấy trong các bộ phim xưa.

Đồng thời, bụi bặm chất đầy trên khung cửa cũng ào xuống.

Trong phòng xộc lên mùi phức tạp giống như thứ gì mốc meo lại xen lẫn chút thối rửa.

Cố Tịch Dao và Vân Chi Lâm đứng ở ngoài, khẽ cau mày, họ làm thế nào cũng không nghĩ tới, người từng có chút tiếng tăm như Lục Lộ lại sống trong hoàn cảnh thế này nhiều năm như vậy.

Điều này khiến trong lòng Cố Tịch Dao không nhịn được có chút chua xót, mắt cô cũng khẽ đỏ lên.

Lúc này, dưới lầu truyền tới tiếng bước chân nặng nề.

Một lát sau, tiếng bước chân cách họ ngày càng gần, một ông cụ nhìn khoảng sáu bảy mươi tuổi xuất hiện trước mặt họ.

“Xin chào, tôi là chủ nhà nơi này, hai người sao lại có chìa khóa của Lục Lộ?”

Cố Tịch Dao và Vân Chi Lâm gật đầu thân Quân với người đó, cô mỉm cười nói: “Chào ông, con là con gái bà ấy, mẹ con bây giờ nhập viện, bà kêu con tới giúp bà làm một số việc, thuận tiện nộp tiền nhà bà thiếu.”

Ông cụ đánh giá hai người trẻ đứng trước mặt, khẽ cau mày, khuôn mặt đầy vết nhăn rõ ràng lộ ra hoài nghi: “Con là con gái Lục Lộ? Nhưng con gái bà ấy không phải sớm đã mất tích rồi sao…”

Trong mắt Cố Tịch Dao bất giác lóe lên kinh ngạc, ông cụ đứng trước mặt mình lại biết chuyện mẹ mình năm đó mất con. Xem ra người này và mẹ hẳn khá thân quen.

Cô vẫn duy trì mỉm cười: “Ông ơi, là thế này. Con quả thực là con gái Lục Lộ, mẹ con chúng con nhận ra nhau cũng mới gần đây thôi.”

Cô nói rồi vươn tay chỉ Vân Chi Lâm đứng cạnh mình: “Đây chính là luật sư Vân vừa khéo gặp mẹ con, sau đó giúp mẹ con chúng con nhận nhau.”

Vân Chi Lâm mỉm cười gật đầu.

Ông cụ gật đầu: “Ồ, Lục Lộ khổ sở nhiều năm như vậy, cuối cùng qua hết rồi. Chỉ đáng tiếc bà ấy lại nhập viện. Bà ấy bệnh nặng lắm sao?”

“Bây giờ mẹ con đang trong quá trình bình phục rồi. Con thấy ông và mẹ con rất thân quen.” Cố Tịch Dao rất hi vọng có thể biết được chuyện trước đây của mẹ từ trong miệng ông cụ.

Ông cụ gật đầu: “Ông và Lục Lộ từ sớm đã quen rồi, bà ấy luôn ở đây, năm đó bà ấy hát rất hay, là minh tinh nơi này. Sau đó bà ấy quen một người đàn ông, quan hệ giữa họ rất thân thiết. Ông nghe nói người đàn ông đó gia cảnh rất tốt, đoán rằng rất nhanh thôi bà ấy sẽ có thể theo người đàn ông đó bước cao bước xa rồi. Nhưng chuyện đời khó đoán, Lục Lộ phát hiện mình có thai, tiếp đó sinh ra con. Nhưng không bao lâu sau thì con mất tích, tiếp đó người đàn ông đó không biết vì nguyên nhân gì cũng rời đi mẹ con, một gia đình vốn rất hạnh phúc cứ vậy ly tán.”

Ông cụ nói tới đây, dùng tay chỉ căn phòng: “Bà ấy chính là sinh ra con ở đây, nhưng sau đó không biết làm sao liền nghe nói con mất tích. Từ đó về sau, Lục Lộ giống như biến thành người khác, giọng ca của bà ấy cũng không còn hay như trước đây nữa, dần dần bà ấy liền ảm đạm đi. Đã từng có một khoảng thời gian có rất nhiều công tử thổ lộ tình cảm ái mộ với bà ấy, nhưng đều bị bà ấy cự tuyệt. Cứ như vậy, bà ấy luôn ở trong căn nhà này, ở suốt hơn hai mươi năm.”
 
Chương 1677


Chương 1677

Ông cụ nói tới đây, bất giác lại thở dài rồi lắc đầu.

Cố Tịch Dao không nghĩ tới chuyện của mẹ lại như vậy. Cô xoay người vào nhà, mượn tia sáng từ ngoài cửa sổ chiếu vào nhìn bày biện trong phòng.

Vân Chi Lâm và ông cụ cũng vào theo, ông cụ xoay người kéo cọng dây rũ trên tường.

“Lách tách”

Bóng đèn tròn chỉ có 15W treo chính giữa trần nhà sáng lên, phát ra tia sáng mờ nhạt.

“Bày biện nơi này thật sự không thay đổi chút nào, giống hệt hơn hai mươi năm trước. Haiz…”

Biểu cảm ông cụ rõ ràng có chút tiếc nuối, khẽ lắc đầu rồi nói: “Các con ở đây giúp bà ấy thu dọn đi, ông xuống lầu.”

“Ông ơi đợi chút.” Cố Tịch Dao nói rồi xoay người đi tới trước mặt ông, lấy một số tiền trong túi ra: “Con đóng tiền nhà mẹ con thiếu mấy tháng nay thay bà.”

Nhưng ngoài dự đoán của cô, ông cụ vội xua tay: “Được rồi, được rồi. Bà ấy ở đây nhiều năm như vậy, nói thế nào chúng ta cũng xem như bạn cũ. Tòa nhà này vốn phải phá bỏ, ông vốn còn có chút lo lắng nơi này bị dỡ bỏ thì bà ấy không nơi nương tựa không biết phải đi đâu ở, bây giờ tốt rồi, tìm thấy con rồi. Bà ấy cũng xem như già có nơi nương tựa.”

Ông cụ vừa nói vừa xoay người chậm chạp bước ra khỏi phòng.

Cố Tịch Dao nhìn bóng lưng khòm của ông biến mất ngay trước mắt.

“Tịch Dao, không nghĩ tới mẹ em sống khổ sở như vậy. Người đàn ông rời bỏ bà, anh thấy rất có khả năng chính là ba em. Giữa họ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, dẫn đến cuối cùng chia tay chứ? Còn nữa là lúc đó em ngoài ý muốn mất tích, quả thực có chút khiến người ta không ngờ tới.”

Cố Tịch Dao không đáp, chỉ xoay người lại, mượn ánh đèn mờ ào nhìn bày biện trong phòng.

Trong căn phòng hơn hai mươi mét vuông, đồ dùng thực sự cực kỳ đơn giản, cạnh bức tường trong cùng đối diện cửa phòng bày chiếc giường thanh thép đã có chút gỉ sét.

Chiếc chăn màu lam xếp ngăn nắp đặt trên ga giường màu nhạt.

Cạnh đầu giường là bàn trang điểm bằng gỗ. Trên đó bày mấy đồ mỹ phẩm đơn giản, nhưng có vẻ đã lâu không được đụng tới.

Kệ phía dưới tấm gương bầu dục đặt khung hình đã phủ đẩy bụi.

Cố Tịch Dao bước tới, cầm khung hình lên, dùng tay khẽ phủi bụi bên trên.

Đó là một tấm hình đen trắng, đôi vợ chồng trẻ ôm đứa bé bụ bẫm.

Khóe miệng họ đều lộ ra nụ cười ngọt ngào, dáng vẻ cực kỳ hạnh phúc.

Góc trên bên phải tấm hình còn có một hàng chữ: Kỷ niệm Tịch Dao trăm ngày tuổi.

Cố Tịch Dao dùng tay vuốt khẽ ba người trong bức hình, đây chính là bức hình toàn gia đình duy nhất của họ.

Lúc này, cô không kìm được nước mắt nữa, từng giọt rơi tí tách lên bức ảnh.

Vân Chi Lâm đi tới cạnh cô, lấy khăn giấy đưa cho cô: “Tịch Dao, đừng quá đau buồn, chuyện đều đã qua rồi.”

Cố Tịch Dao ôm chặt khung hình trước ngực mình, nghiêng đầu tựa lên vai anh ta, nước mắt lại như vỡ đê.

Anh ta khẽ vỗ vai cô, trong lòng phức tạp, số mệnh hai mẹ con họ giống nhau như vậy, cuộc sống long đong, còn gả lầm người.
 
Chương 1678


Chương 1678

Anh ta thật sự rất muốn cho cô một gia đình ấm áp, một cuộc sống yên ổn, nhưng anh ta lại không có năng lực.

Một lúc sau, Cố Tịch Dao khóc xong thì cảm thấy tâm trạng cũng không còn nặng nề như vậy nữa.

Vân Chi Lâm lấy khăn giấy lau sạch vệt nước mắt trên mặt cô.

Anh ta nhìn cô mỉm cười: “Bây giờ có phải cảm thấy tốt hơn nhiều rồi không?” Nói rồi, anh ta bắt đầu xắn tay áo: “Tịch Dao, tất cả chuyện không vui đều đã qua rồi, em và dì sau này sẽ rất hạnh phúc. Anh thấy thời gian có hạn, chúng ta vẫn là nhanh chóng thu dọn đồ đạc đi.”

Cố Tịch Dao gật đầu, bắt tay làm cùng anh ta.

Nói là thu dọn, nhưng thực ra Lục Lộ cũng không có bao nhiêu đồ đạc ở đây. Mấy bộ quần áo bây giờ nhìn có vẻ lỗi thời, nhưng chúng từng là trang phục diễn xuất rất lưu hành.

Mấy bộ quần áo bốn mùa đơn giản mặc lúc bình thường.

Trong ngăn kéo nhỏ tủ trang điểm còn có mấy món khá rẻ tiền, cô đều gom vào trong vali.

“Tịch Dao, em xem đây là gì?” Vân Chi Lâm nói, tìm thấy một hộp thiếc kim loại từ trong tủ phía bên kia chiếc giường.

Cố Tịch Dao đi tới, vươn tay nhận hộp anh ta đưa sang.

Đây là hộp thiếc chữ nhật từng rất thịnh hành vào những năm tám mươi thế kỷ trước, bên trên in hoa văn và đồ án tinh tế.

Xem ra mẹ rất trân trọng chiếc hộp này, nhiều năm như vậy qua đi, chiếc hộp thiếc này vẫn không chút gỉ sét, vẫn sáng bóng như mới.

Cô cầm hộp ngồi bên giường, cẩn thận mở ra.

Bên trong ngoại trừ phong thư đã ố vàng còn có một số tiền lẻ, đều là năm đồng mười đồng, thậm chí ngay cả một tờ năm mươi nghìn cũng không nhìn thấy.

Trong lòng cô lập tức lại chua xót, cô rất khó tưởng tượng mẹ lại dựa vào số tiền này để sống qua ngày, nếu không phải mẹ con họ gặp lại, cô rất khó tưởng tượng với chút tiền này, bà còn có thể chống đỡ bao lâu.

Dưới số tiền này còn đè một bức hình dùng túi nilong gói lại.

Cố Tịch Dao cảm thấy rất kỳ quái, tại sao tấm hình này lại đặt ở đây, mà không phải bày ở tủ trang điểm.

Mẹ có thể hằng ngày đối mặt với tấm hình hạnh phúc của cả gia đình, nhưng dường như không muốn hằng ngày nhìn thấy tấm hình này.

Cố Tịch Dao lấy tấm hình ra khỏi bao nilong, do tia sáng bên giường quá u ám, cô nhìn không rõ.

Cô cầm tấm hình đi tới dưới ánh đèn cẩn thận xem.

Đây là tấm hình đen trắng, góc trên bên phải ghi rằng “Tình bạn trường tồn”.

Trong hình là ba cô gái đứng xếp hàng cùng nhau, cảnh sắc phía sau họ dường như là biển hiệu “Đêm Thượng Hải” dùng bóng đèn tạo thành.

Cố Tịch Dao nhanh chóng nhận ra người đứng giữa chính là mẹ mình.

Vì mẹ trong tấm hình lúc này không chút khác biệt nào với bà trong bức hình gia đình, thậm chí quần áo cũng giống nhau.

Thời gian tấm hình này được chụp rất có khả năng chính là sau khi chụp xong bức hình gia đình.

 
 
Chương 1679


Chương 1679

Cố Tịch Dao tiếp tục xem xét hai người còn lại trong tấm hình, người phụ nữ cao hơn mẹ đứng bên trái bà chính là mẹ của Bắc Minh Quân – Dư Như Khiết.

Mà người bên phải bà cao tương tự bà, Cố Tịch Dao vừa nhìn liền bất giác hít vào ngụm khí lạnh.

“Sao lại là bà ta chứ…” Cố Tịch Dao bất giác khẽ cau mày.

“Tịch Dao, em nói gì?” Vân Chi Lâm đặt xuống đồ đang thu dọn đi tới cạnh cô.

“Gì, sao bà Bắc Minh lại quen biết mẹ em và dì anh chứ?” Vân Chi Lâm cũng cảm thấy cực kỳ ngoài ý muốn.

Thật không nghĩ tới ba người họ từng quen biết, hơn nữa có vẻ còn là bạn rất thân.

“Tịch Dao, chúng ta vẫn là nhanh chóng thu dọn đồ đi, có nghi hoặc gì chúng ta đợi quay về rồi hỏi dì.” Vân Chi Lâm nói rồi xoay người tiếp tục thu dọn đồ đạc.

Rất nhanh, Cố Tịch Dao và Vân Chi Lâm đã thu dọn xong toàn bộ đồ của Lục Lộ.

Qua nhiều năm như vậy, đồ của Lục Lộ lại ít ỏi đáng thương, ngoại trừ một số đồ dùng và quần áo cần thiết ngày thường thì căn bản không có bất kỳ đồ vật dư thừa nào.

Những thứ này cũng chỉ cần cho vào bốn vali là hết.

Những đồ dùng còn lại, Cố Tịch Dao thấy cũng không có gì có thể dùng, dứt khoát không dọn đi.

Làm xong hết mọi việc sớm hơn họ dự đoán ban đầu không ít thời gian, Cố Tịch Dao và Vân Chi Lâm đặt đồ vào xe, cô cúi đầu nhìn đồng hồ, còn chưa tới sáu giờ.

“Tịch Dao, chúng ta quay về đi, không cần ở đây nữa.” Vân Chi Lâm đề nghị.

Cố Tịch Dao thực ra cũng nghĩ vậy, mặc dù nơi này từng là nơi mẹ ở, cũng là nơi mình sinh ra, nhưng dù sao cô cũng không có bất kỳ ký ức và lưu luyến gì với nơi này.

Sau khi họ tạm biệt ông cụ lúc nãy thì lái xe về thành phố A.

Lúc tới nhà Vân Chi Lâm, trời đã tối rồi.

“Dao chúng tớ vốn còn nghĩ hai người tối nay sẽ ở bên đó, không nghĩ tới hai người quay về nhanh như vậy.” Lạc Kiều thấy cô nhấc vali, cực nhọc từ ngoài đi vào.

Sau đó lại nói với Vân Chi Lâm phía sau cô: “Sư huynh à, sao anh không biết nắm bắt cơ hội chút nào vậy, cho dù làm xong việc rồi thì cũng có thể thưởng thức thế giới hai người mà.”

Cố Tịch Dao lườm cô ấy: “Kiều Kiều, cậu nói linh tinh gì vậy, đừng quên ở đây còn có trẻ con, hơn nữa cậu không sợ rót cho con cậu tư tưởng không lành mạnh sớm như vậy à, đến lúc nó lớn sẽ làm ra những chuyện hoang đường, còn không chọc cậu tức chết à.”

“Em nói ít đi vài câu tụi anh cũng không cho rằng em bị câm. Nếu em thực sự rảnh đến nhàm chán thì mau chuẩn bị đồ ăn cho anh và Tịch Dao. Tụi anh đi chuyến này ngoại trừ vội thu dọn đồ đạc, còn vội quay về, cả đường chẳng ăn uống gì, bây giờ bụng đã kháng nghị rồi.” Vân Chi Lâm cũng ở bên oán hận.

Đêm nay trôi qua vui vẻ trong tiếng đấu khẩu của Vân Chi Lâm và Lạc Kiều.

Sáng sớm hôm sau, Cố Tịch Dao liền lái xe tới bệnh viện. Hôm nay cô mang cho mẹ cháo và một chồng thức ăn cô xào.

“Dao sao các con nhanh vậy đã về rồi?” Lục Lộ đang chuẩn bị nhờ y tá mua chút cơm cho mình thì nhìn thấy Cố Tịch Dao bưng hộp cơm từ ngoài đi vào.

Cố Tịch Dao đặt hộp cơm trên tủ đầu giường, sau đó đỡ mẹ ngồi dậy: “Hôm qua con và Vân Chi Lâm cùng tới chỗ mẹ, đương nhiên tốc độ nhanh hơn nhiều.”

Lục Lộ gật đầu, sau đó oán giận nói: “Con xem con đó, lại phiền cậu Vân. Cậu ấy vì chuyện của hai mẹ con chúng ta mà không phải chỉ bận rộn một hai lần. Sau này mẹ khỏe rồi, nhất định phải đi cảm ơn cậu ấy.”
 
Chương 1680


Chương 1680

“Được ạ, tới lúc đó mẹ cảm ơn thế nào con cũng không cản mẹ, được rồi, bây giờ mau ăn cơm đi.”

Cố Tịch Dao đợi mẹ ăn xong lại cùng y tá đỡ bà lên xe lăn.

Cô đẩy mẹ tới vườn hoa lầu dưới tản bộ.

Lúc tản bộ, cô thực sự luôn muốn hỏi chuyện về bức hình, nhưng cô cuối cùng vẫn không mở miệng.

Lục Lộ ngồi trên xe lăn, ngẩng đầu nhìn dáng vẻ tràn đầy tâm sự của con gái: “Dao con đang nghĩ gì?”

Bị mẹ hỏi, cô cũng không biết nên trả lời thế nào, nhưng cuối cùng vẫn là đẩy bà tới cạnh ghế đá: “Mẹ, hôm qua lúc con giúp mẹ thu dọn đồ đạc vô ý nhìn thấy cái này.”

Cô nói rồi bèn đưa tấm hình gia đình và tấm hình trong hộp thiếc cho bà.

Lục Lộ nhận hình xem, tay khẽ run rẩy, bà thở dài một tiếng: “Dao con muốn hỏi gì thì cứ hỏi đi.”

Thực ra hôm qua bà kêu Cố Tịch Dao thu dọn nhà giúp bà, sau khi con gái đi rồi bà mới đột nhiên nhớ tới có lẽ chuyện của mình sẽ bại lộ.

Quả nhiên, hôm nay con gái liền cầm hai tấm hình này tới hỏi mình.

Hôm qua bà đã chuẩn bị tâm lý sẵn hết rồi.

Cố Tịch Dao thấy giọng mẹ rất bình tĩnh, thế là cô cẩn thận chỉ vào tấm hình cả gia đình hỏi: “Mẹ, tấm hình này có phải là hình cả gia đình chúng ta không?”

Vành mắt Lục Lộ có chút ẩm ướt, bà im lặng gật đầu, ngón tay già nua khẽ vuốt ve đứa bé trên hình: “Dao con biết không, đây là tấm hình đầu tiên của cả nhà chúng ta, cũng là tấm hình cuối cùng.”

“Tấm hình cuối cùng?” Cố Tịch Dao cảm thấy có chút nghi hoặc, tiếp đó cô lấy khăn giấy đưa cho mẹ lau nước mắt.

Dù Lục Lộ đã chuẩn bị tâm lý nhưng sau khi nhìn thấy tấm hình này, cảm xúc vẫn có chút dao động, bà bình tĩnh lại ngước mắt nhìn cô: “Tấm hình này chụp lúc con vừa qua trăm ngày.”

Nói tới đây, bà lại chỉ người đàn ông tuấn tú bất phàm đó: “Đây chính là ba ruột con.”

“Ba…” Cố Tịch Dao im lặng nói, từ này đối với cô mà nói thật sự rất xa lạ, hơn nữa dường như còn là ác mộng của cô.

Cô từng gọi Cố Kiệt Đại là ba, hơn nữa còn gọi hai mươi mấy năm, nhưng kết quả thế nào chứ? Cô trở thành công cụ ông ta dùng để phát tài.

Bây giờ, cô lại nghe thấy từ này trong miệng mẹ, Cố Tịch Dao thật sự không biết là vui hay buồn.

“Mẹ, hôm qua lúc con giúp mẹ dọn nhà thì gặp được chủ nhà, con thấy hình như ông ấy rất thân với mẹ. Hơn nữa ông ấy còn nói chuyện về mẹ. Nhưng điều con không rõ là mẹ và ba rốt cuộc đã xuất hiện vấn đề gì mà chia tay?”

Cố Tịch Dao cũng không che giấu, lặp lại với Lục Lộ lời chủ nhà nói với cô.

Lục Lộ vừa khóc vừa nghe, đến cùng bà chậm rãi nói một câu: “Ông ấy nói không sai. Về phần tại sao mẹ và ba con chia tay, thực ra có nội tình khác.”

Cố Tịch Dao lấy khăn giấy trong túi ra, khẽ lau sạch nước mắt đã chảy đầy trên mặt mẹ.

Mẹ con liền tâm, thấy mẹ đau lòng như vậy, tim cô cũng như bị một bàn tay hung hăng bóp chặt.

Cô mím chặt môi, mắt cũng rưng rưng.

Cô ngồi xổm xuống, tiếp đó ôm chặt hông Lục Lộ, nghiêng đầu gối lên chân bà.
 
Chương 1681


Chương 1681

“Nếu con không nhìn thấy mẹ ở đó, thật sự rất khó tưởng tượng mẹ sẽ khổ sở vậy suốt nhiều năm như thế.”

Lục Lộ dùng mu bàn tay gạt nước mắt, khẽ vỗ lưng con gái, bi thường dần biến mất: “Còn may tất cả đều không lãng phí, có thể để mẹ tìm thấy con.”

Hai mẹ con liền im lặng giây lát.

Một lúc sau, Cố Tịch Dao đứng dậy, cẩn thận đưa tấm hình trong hộp thiếc cho Lục Lộ: “Mẹ, đây chính là hai chị em tốt của mẹ năm đó đi?”

Lục Lộ nhận tấm hình, chỉ nhìn một cái.

“Mẹ, mẹ đừng xé.” Cố Tịch Dao thấy mẹ cầm tấm hình liền muốn xé đi, vội vươn tay ngăn cản.

“Con đừng cản mẹ, mẹ không muốn nhìn thấy bà ta!” Cảm xúc lúc này của Lục Lộ bắt đầu có chút kích động, tay bà không buông tấm hình, Cố Tịch Dao giữ chặt tay bà cũng có thể cảm nhận được rõ ràng bà đang thầm dùng sức.

“Mẹ, đã qua nhiều năm như vậy rồi, con cũng quay lại rồi. Sao mẹ còn không thể buông xuống chứ?” Cố Tịch Dao rất muốn biết ban đầu giữa họ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì mà dẫn tới Dư Như Khiết phản bội mẹ nhẫn tâm vứt mình đi.

Nghe lời của con gái, Lục Lộ lúc này cũng không tranh chấp gì nữa, bà thở dài, cười khổ: “Con nói không sai, đã qua nhiều năm như vậy rồi…”

Nói rồi, ánh mắt bà rơi trên người Dư Như Khiết trong tấm hình, thì thào: “Cho dù tôi không buông xuống đi nữa thì có thể thế nào chứ, bà đã không còn nữa, người chết như ngọn đèn đã tắt…”

Cố Tịch Dao đương nhiên biết mẹ đang nói ai, nhưng cô vẫn làm như không biết, nghi hoặc nhìn bà: “Mẹ, mẹ đang nói ai?”

Lục Lộ chỉ vào Dư Như Khiết: “Đương nhiên là bà ta, bà ta chính là người năm đó vứt bỏ con. Cũng từng là chị em tốt nhất của mẹ.”

“Mẹ, hai người đã là chị em tốt như vậy, bà ta sao lại làm ra chuyện này?”

Lục Lộ chậm rãi lắc đầu: “Thực ra mẹ cũng không biết tại sao, nhưng cho dù muốn hỏi cũng không thể nào nữa, bà ta đã chết rồi.”

“Chết rồi? Chuyện lúc nào?” Cố Tịch Dao mặt đầy nghi hoặc nhìn Lục Lộ, xem ra mẹ vẫn không rõ Dư Như Khiết vẫn còn sống, hơn nữa cùng Mạc Cẩm Thành tới nước khác sinh sống.”

Lục Lộ lắc đầu: “Thực ra mẹ cũng nghe người khác nói thôi, bà ta cũng số khổ. Vốn còn cho rằng quen biết Bắc Minh Chính thì sẽ có cuộc sống không lo không nghĩ, nhưng không nghĩ tới cuộc hôn nhân ai nấy đều hâm mộ lại không kéo dài được vài năm thì đã trở thành nấm mồ hủy diệt bà ta.”

“Vậy người này là ai chứ?” Cố Tịch Dao lại chỉ Giang Tuệ Tâm trong hình.

Lục Lộ nhìn thấy bà ta, cảm xúc không kích động như lúc nhìn thấy Dư Như Khiết, thái độ bình thản hơn nhiều: “Bà ta cũng là bạn tốt của mẹ, chỉ là sau khi Dư Như Khiết ngoài ý muốn mất đi thì không còn tin tức của bà ta. Thực ra mẹ vẫn rất muốn gặp bà ta.”

Cố Tịch Dao rất muốn nói cho mẹ biết, Giang Tuệ Tâm mà bà muốn gặp đang ở thành phố này, hơn nữa đã gả cho nhà Bắc Minh, bây giờ là bà Bắc Minh mà người trên kẻ dưới đều tôn kính.

Nhưng làm sao để nói mẹ nghe những chuyện này đây. Mẹ nghe xong sẽ phản ứng thế nào chứ, hơn nữa Giang Tuệ Tâm có nói chuyện của mình và Bắc Minh Quân cho mẹ nghe không…

Trên đường Cố Tịch Dao từ bệnh viện về nhà Vân Chi Lâm đều suy ngẫm chuyện này.

Có lẽ mình nên nghĩ cách nói chuyện của đứa bé cho mẹ trước một chút, đương nhiên càng không thể để bà biết đứa bé là con của cô và Bắc Minh Quân.

Chính vào lúc cô đau đầu suy nghĩ làm sao xử lý chuyện này thì điện thoại vang lên, cô cúi đầu nhìn thì ra là có điện thoại, là Hình Uy gọi tới.
 
Chương 1682


Chương 1682

Không cần nói, nhất định vẫn là chuyện kêu Lạc Kiều dọn sang ở, nhưng hai ngày nay cô nào có thời gian, nhưng lại ngại để anh ta chờ tin tức mãi.

Cô kết nối tai nghe bluetooth: “Alo, Hình Uy, có chuyện gì sao?”

“cô chủ, tôi có chuyện muốn nói với cô, không biết bây giờ cô có thời gian không?”

Có thể nghe ra ngượng ngùng và do dự trong giọng điệu anh ta.

“Được rồi, anh nói địa chỉ đi, tôi giờ qua đó.” Cố Tịch Dao nhìn thời gian trên xe, về trễ một chút cũng không sao.

Nửa tiếng sau, Cố Tịch Dao lái xe tới địa điểm Hình Uy chỉ định, đây là quán cà phê, nhưng khác với ‘Lan San’ mà cô thường đi, nơi này thiếu chút cảm giác yên tĩnh.

Hình Uy sớm đã đợi ở đây rồi, anh ta nhìn thấy Cố Tịch Dao bước vào liền vẫy tay với cô: “cô chủ, tôi ở đây.”

Giọng anh ta mặc dù không lớn nhưng ở quán cà phê xem như yên tĩnh so với ngoài đường mà nói thì đã đủ vang rồi.

Mặc dù không đến mức không có chỗ ngồi nhưng cũng có tầm mười người bên trong.

Họ đều đồng loạt theo ánh mắt Hình Uy hướng lên người Cố Tịch Dao ở cửa.

Tám phần là câu ‘cô chủ’ này khiến những người ngồi ở đây đều có chút suy nghĩ lung tung.

Cố Tịch Dao đương nhiên cũng hiểu, khuôn mặt trắng nõn khẽ ửng hồng.

Cô cúi đầu, cố hết sức tránh né những ánh mắt đùa cợt đó.

Cô nhanh chóng đi tới chỗ anh ta, ngồi đối diện anh ta.

“Hình Uy, tôi nói cho anh biết, sau này anh đừng gọi tôi là ‘cô chủ’ ở trước mặt người khác, anh có nghe không, nếu không chuyện của anh và Kiều Kiều tôi không quan tâm nữa!”

Hình Uy thấy Cố Tịch Dao trừng mắt mình, khí thế tản ra như muốn ăn tươi nuốt sống anh ta.

Anh ta như một đứa trẻ bị người lớn trách móc, lo sợ gật đầu, sau đó nhìn trái ngó phải, chồm người về phía trước, châu đầu khẽ nói với cô: “cô chủ, vậy tôi gọi cô là gì?”

Cố Tịch Dao thấy dáng vẻ này của anh ta, vừa tức giận vừa buồn cười: “Anh cứ gọi tên tôi là được rồi.”

Anh ta cau mày, cảm thấy như vậy không thỏa đáng lắm.

Anh ta nhìn cô khẽ lắc đầu: “cô chủ, nếu gọi thẳng tên cô, có phải quá xa lạ không.”

Cố Tịch Dao liếc anh ta: “Chúng ta thân lắm sao?”

“Chuyện này…” Một câu hỏi khiến Hình Uy nghẹn họng.

Quả thực nếu không phải vì mối quan hệ với ông chủ thì anh ta căn bản hầu như không có qua lại gì với cô.

Cho dù có cũng chỉ là làm chân sai vặt của ông chủ mà thôi, qua lại đưa đồ truyền lời linh tinh.

Nhưng anh ta vẫn kiên trì không thể trực tiếp gọi tên cô.

Cứ như vậy, anh ta nhịn năm ba phút đến mặt sắp đỏ bừng mới nhớ tới một xưng hô.

Anh ta tiếp tục nhỏ giọng nói: “cô chủ, vậy sau này tôi gọi cô là ‘cô Cố’ nhé.”

Cố Tịch Dao nghe vậy trên trán lập tức mọc ra vài vạch đen, còn cho rằng tên này làm gì chứ, thì ra là suy nghĩ chuyện này, cô có chút không kiên nhẫn nói: “Được rồi được rồi, chỉ cần anh không gọi tôi là ‘cô chủ’ thì sao cũng được. Nói mau, hôm nay anh tìm tôi rốt cuộc là có chuyện gì?”
 
Chương 1683


Chương 1683

“Khụ khụ…”

Chính vào lúc này, cạnh bàn trong phòng ngăn họ ngồi có người khẽ ho khan vài tiếng.

Cố Tịch Dao và Hình Uy lúc nãy đều không để ý tới người phục vụ đã đứng cạnh bàn họ.

Cố Tịch Dao thật sự muốn tìm lỗ chui xuống.

Cô ổn định cảm xúc, chậm rãi ngồi thẳng dậy, nhìn phục vụ khẽ mỉm cười.

Hình Uy cũng nhanh chóng khôi phục trạng thái bình thường, xem ra anh ta cũng vô cùng ảo não với hành vi ban nãy của mình.

“Xin hỏi anh chị muốn uống gì?”

“Một ly Blue Mountains.”

“Cho tôi một ly Nestle.” Hình Uy buột miệng.

Trán Cố Tịch Dao và phục vụ lập tức nổi lên vài vạch đen.

“Khụ…Xin lỗi anh. Chỗ chúng tôi không bán cà phê hòa tan.”

Hình Uy không nhận ra mình rốt cuộc đã xảy ra vấn đề ở đâu, anh ta suy nghĩ một lát rồi nói: “Vậy cho tôi ly ngon nhất ở chỗ các anh đi.”

“Dạ, anh chị đợi một chút.”

Thấy phục vụ đi rồi, Cố Tịch Dao nói với anh ta: “Anh tìm tôi để hỏi chuyện của Kiều Kiều sao?”

Hình Uy không hề tránh né gật đầu: “Cô chủ, lần trước tôi chỉ gọi điện thoại cho cô nhờ cô khuyên cô ấy. Hôm nay tôi đến giao thứ này cho cô.”

Nói rồi, anh ta móc chùm chìa khóa trong túi ra để lên bàn, sau đó lại lấy ra mảnh giấy trắng, viết địa chỉ nhà.

“Cô chủ, cô cất những thứ này trước đi, về phần phí sinh hoạt của cô ấy…” Tiếp đó, anh ta lại lấy thẻ ngân hàng trong túi áo khoác đặt lên bàn: “Đây là thẻ lương của tôi, cô cũng thay tôi đưa cho cô ấy.”

Lúc này, phục vụ bưng khay tới, đặt cà phê lên bàn: “Đây là cà phê của anh chị, chúc anh chị ngon miệng.” Nói xong liền xoay người rời đi.

Cố Tịch Dao nhìn chìa khóa và thẻ ngân hàng trên bàn, mỉm cười với Hình Uy, tên này bình thường khù khờ, vào lúc quan trọng vẫn là suy nghĩ rất chu đáo, nào nhà nào tiền.

“Anh không phải giao ra hết tài sản của mình chứ.” Cố Tịch Dao cố ý đùa anh ta.

Hình Uy vươn tay sờ gáy, có chút ngại ngùng cười, dáng vẻ anh ta thật sự có chút ngốc nghếch đáng yêu.

“Tôi cả ngày đều theo ông chủ, ăn ở đều không tốn tiền, hơn nữa tôi cũng không có gì cần xài tiền. Bên trong có bao nhiêu tiền tôi cũng không rõ, chỉ cần Lạc Kiều đủ xài là được.”

“Được, ý tốt của anh tôi sẽ chuyển tới cô ấy thay anh. Tôi cũng sẽ nhanh chóng khuyên cô ấy dọn sang đó, anh cứ yên tâm đi.”

Hình Uy gật đầu, sau đó lại có chút nghi hoặc nói: “cô chủ, cô thật sự muốn cãi vụ kiện thay Noton sao? Vì chuyện này mà ông chủ rất không vui.”

Vừa rồi tâm trạng Cố Tịch Dao còn tốt, vừa bị hỏi chuyện này, mặt cô lập tức trầm xuống: “Tôi không biết ông chủ anh tại sao lại có thành kiến với anh ta như vậy, nếu anh muốn kêu tôi đừng quản chuyện này thay ông chủ anh thì anh vẫn là quay về nói với anh ta, chuyện này tôi quản chắc rồi.”

Thấy Cố Tịch Dao trở mặt, Hình Uy vội nói: “cô chủ, thực ra ông chủ và Noton đã có mâu thuẫn từ rất lâu rồi. Anh ấy không muốn cô nhúng tay vào chuyện này cũng là vì muốn bảo vệ cô. Noton quả thực là một nhân vật nguy hiểm.”

Cố Tịch Dao nhìn anh ta, nhướn mày, lập tức xụ mặt: “Là một người luật sư, tôi không quan tâm rốt cuộc giữa ông chủ anh và anh ta có ân oán gì, tôi chỉ nhìn chứng cứ. Tôi đã đọc hết hồ sơ, Noton quả thực không làm gì cả. Nếu ông chủ anh chỉ vì ân oán cá nhân mà vu cáo anh ta thì tôi có nghĩa vụ giúp anh ta rửa sạch tội danh. Hơn nữa anh quay về chuyển lời với ông chủ anh, nói tôi cảm ơn ý tốt của anh ta.” Nói tới đây, cô cúi đầu nhìn đồng hồ: “Xin lỗi, thời gian không còn sớm nữa, tôi phải về rồi.”
 
Chương 1684


Chương 1684

Hình Uy thấy cô tức giận liền vội xua tay giải thích: “cô chủ, cô hiểu lầm rồi, tôi chỉ là vì theo ông chủ nhiều năm nên hiểu chút chuyện của anh ấy, cho nên mới nói với cô những lời này.”

Nhưng nào biết, Cố Tịch Dao lại không quan tâm, cô bây giờ đã cho rằng Bắc Minh Quân kêu anh ta nói vậy.

“Hình Uy, anh không cần giải thích thay anh ta, chuyện này tôi đã quyết định rồi, không ai có thể thay đổi. Hơn nữa, tôi cảnh cáo anh, nếu anh còn nói chuyện thay anh ta thì đừng trách tôi trở mặt, chuyện của anh và Kiều Kiều tôi cũng không quản nữa!”

Câu này giống như lá bùa dán trên trán Hình Uy, anh ta lập tức im bặt, thành thực ngồi trên ghế, quy củ như học sinh tiểu học vừa nhập học.

Cố Tịch Dao uống cạn cà phê của mình, sau đó cầm chìa khóa và thẻ ngân hàng Hình Uy nhờ cô đưa cho Lạc Kiều lên, cho vào túi.

“Xem ra cũng không còn gì để nói nữa, tôi hi vọng trước khi chuyện này kết thúc, vẫn là không gặp mặt tốt hơn, đặc biệt là ông chủ của anh. Phiền anh quay về nói cho anh ta biết một tiếng.”

Nói xong, cô xoay người rời khỏi quán.

Hình Uy chỉ đành mở to mắt nhìn cô rời đi, anh ta có chút hối hận, anh ta không nên chọc cô tức giận vào lúc này.

Ngẫm nghĩ giây lát, anh ta vươn tay lấy ly cà phê của mình, uống một hơi!

Hình Uy cắn chặt răng, mắt trợn to, cơ mặt căng lên khẽ giật giật.

Anh ta cảm thấy đắng nghét, xém chút không nhịn được nhổ ra, còn may anh ta là một nam tử hán cứng rắn cho nên miễn cưỡng nuốt xuống.

Về tới nhà Vân Chi Lâm, vừa vào đã nghe thấy Cửu Cửu kêu to gọi nhỏ trong nhà: “Dì Kiều Kiều, trả đồ ăn cho con, đó là mẹ con mua cho con…”

Tiếp đó liền nhìn thấy Lạc Kiều miệng cắn cây kẹo hồ lô đỏ tươi từ phòng bếp đi ra, mặt vui vẻ như hồ ly trộm được chân gà trong phim hoạt hình.

Một bóng dáng nho nhỏ lẽo đẽo phía sau cô ấy, Cửu Cửu bĩu môi, ngẩng đầu cau mày nhìn Lạc Kiều.

Lúc này, trong phòng ăn truyền ra giọng của Trình Trình: “Cửu Cửu, anh cho em ăn cái của anh được không nè?”

Cửu Cửu dừng bước xoay người lại, đút tay vào miệng, thò người vào trong xem, sau đó bi bô nói: “Em không thèm, kẹo hồ lô của Cửu Cửu còn có một quả nho, em muốn ăn cái có nho. Không ăn cái có quýt của anh.”

Nói xong cô bé lại xoay người, chạy lon ton đuổi theo Lạc Kiều.

Lạc Kiều còn thỉnh thoảng quay đầu lại nhìn, lắc lư kẹo hồ lô trong tay cho Cửu Cửu xem: “Cửu Cửu xem nè, dì Kiều Kiều muốn ăn nè ~”

Cửu Cửu thấy kẹo hồ lô của mình sắp bị ăn mất liền lập tức rưng rưng nước mắt.

“Lạc Kiều, em thôi đi chưa nào, bây giờ là lúc nào rồi, em còn đùa với Cửu Cửu, lỡ em sảy chân thì to chuyện, còn không trả lại kẹo cho Cửu Cửu.”

Vẫn là Vân Chi Lâm lên tiếng có tác dụng, Lạc Kiều giống như đứa trẻ bị rầy, dừng bước.

Vân Chi Lâm đi tới, lấy kẹo trong tay cô ấy khom lưng đưa cho Cửu Cửu đang chạy lon ton tới: “Bảo bối nhỏ, ba Chi Lâm đòi kẹo hồ lô về cho con rồi.”

Cửu Cửu như giành được bảo bối, vươn tay nhỏ ra nhận: “Cảm ơn ba Chi Lâm, quả nho trên cùng này cho ba ăn.”
 
Chương 1685


Chương 1685

Nói rồi, Cửu Cửu bèn đưa kẹo hồ lô tới trước mặt Vân Chi Lâm.

“Cửu Cửu, con đưa nho cho ba ăn còn không bằng để dì ăn.” Lạc Kiều không muốn mở to mắt nhìn đồ mình muốn ăn bị người khác ăn mất, đặc biệt là Vân Chi Lâm.

“Khụ khụ…”

Tiếng ho khan đánh vỡ tình hình hỗn loạn trước mắt.

Lạc Kiều vừa thấy là Cố Tịch Dao về liền lập tức như chuột thấy mèo, xám xịt núp sau lưng Cửu Cửu.

Cửu Cửu cũng không ngừng tay, lấy kẹo hồ lô về, chạy về phía Cố Tịch Dao: “Mẹ, cái này cho mẹ ăn.”

“Hì hì, anh cũng không ăn được…” Lạc Kiều làm mặt quỷ với Vân Chi Lâm.

Vân Chi Lâm thật sự không biết nên làm sao với cô sư muội này, cô ấy giống như một đứa trẻ, không trưởng thành chút nào.

Cố Tịch Dao ôm Cửu Cửu lên, hôn lên khuôn mặt nhỏ của bé: “Bảo bối nhỏ ăn đi, mẹ không ăn.”

Trình Trình cũng cầm kẹo hồ lô từ phòng ăn đi ra, cậu đưa kẹo cho Lạc Kiều: “Dì Lạc Kiều, cái này dì ăn đi, trai chua gái cay, nhất định có thể sinh em trai nhỏ.”

Lạc Kiều ngồi xổm xuống, kinh ngạc nhìn cậu: “Trình Trình, con học cái này ở đâu?”

“Đương nhiên là đọc sách và trên mạng rồi, con đã tìm rất nhiều kiến thức dì có thể dùng, lát nữa con in ra cho dì.”

Vân Chi Lâm đi tới khẽ vỗ đầu Trình Trình: “Lạc Kiều, em xem Trình Trình người ta đi. Ngoại trừ đi học còn lo lắng cho em.”

Trình Trình lại xua tay: “Ba Chi Lâm, là vì môn học gần đây đều không khó nên con mới nhanh chóng làm xong. Chuyện của dì Kiều Kiều con tìm lúc rảnh rỗi, rảnh cũng không có gì làm mà.”

Lạc Kiều vừa nghe: “Ha, thì ra con không phải đặc biệt tìm cho dì, dì vốn còn muốn cảm ơn con, nhưng theo con nói thì dì không cảm ơn nữa.”

Cố Tịch Dao ôm Cửu Cửu: “Haha, Kiều Kiều, sao cậu giống như con nít không lớn vậy. Tới đây, tớ có chuyện nói với cậu.”

Nói rồi, cô khom người thả Cửu Cửu xuống: “Bảo bối nhỏ, đi chơi với anh đi, mẹ muốn nói chút chuyện với dì Kiều Kiều.”

Cố Tịch Dao kéo tay Lạc Kiều vào phòng ngủ của mình, sau lưng còn có Vân Chi Lâm.

Lạc Kiều quay đầu liếc nhìn: “Chuyện phụ nữ tụi em, anh là đàn ông theo nghe làm gì.”

Vân Chi Lâm mỉm cười: “Anh là sư huynh của em, em chưa từng nghe câu ‘huynh trưởng như phụ’ sao, huống chi sư phụ ban đầu cũng nói lúc ông không ở cạnh em thì anh chính là trưởng bối của em.”

“Chuyện này vốn cũng liên quan tới anh ấy, tự anh ấy đã chui đầu vào lưới, vậy thì để anh ấy ngồi nghe một chút.” Cố Tịch Dao lại nói với Vân Chi Lâm: “Chi Lâm, anh đóng cửa đi.”

“Dao rốt cuộc là chuyện gì vậy, còn liên quan tới sư huynh?”

Cố Tịch Dao nhìn cô ấy nói: “Hôm nay tớ ra khỏi bệnh viện thì Hình Uy tìm tớ.”

Lạc Kiều vừa nghe tới tên Hình Uy liền cảm thấy chuyện không tốt: “Anh ta tìm cậu làm gì, không phải là chuyện của tớ chứ. Tớ ban đầu đã nói rõ ràng với anh ta rồi, ai đi đường nấy.”

“Kiều Kiều, em nghe Tịch Dao nói xong đã. Hơn nữa, Hình Uy người ta cũng không đắc tội với em, chuyện này còn không phải tự em chuốc lấy sao.” Vân Chi Lâm ở bên cạnh nói giúp.

Cố Tịch Dao dứt khoát nói hết cuộc đối thoại giữa cô và Hình Uy lúc chiều, kéo tới những chuyện liên quan tới vụ án và những chuyện khác cho Lạc Kiều nghe.
 
Chương 1686


Chương 1686

Sau đó lấy chùm chìa khóa biệt thự và tấm thẻ ngân hàng trong túi mình ra đẩy tới trước mặt cô ấy: “Cậu xem chuyện này nên làm thế nào đi.”

“A, đợi chút. Ý em là Hình Uy muốn Lạc Kiều dọn qua đó ở?” Vân Chi Lâm chen lời nói.

Cố Tịch Dao gật đầu: “Không chỉ cô ấy, ngay cả em và con cũng phải sang. Vì Kiều Kiều còn cần có người chăm sóc.”

“Chuyện này anh là người đầu tiên không đồng ý.” Vân Chi Lâm thể hiện rõ thái độ của mình. Thực ra anh ta cũng có chút lòng riêng, mặc dù anh ta và Cố Tịch Dao không thể nào nữa, nhưng anh ta vẫn thích cô.

Thấy cô một mình nuôi con, anh ta cũng từng muốn kêu họ dọn tới nhà mình, mình cũng tiện chăm sóc họ. Nhưng không có lý do thích hợp.

Bây giờ có rồi, nhưng nửa đường lại lòi ra một tên Hình Uy.

Lạc Kiều nghiêng đầu nhìn Vân Chi Lâm, giống như đứa trẻ đang dỗi, vươn tay sang kéo Cố Tịch Dao đến cạnh mình.

“Sư huynh, anh phản đối cũng vô dụng, em quyết định rồi, dọn tới đó ở, không chỉ em đi, còn phải dẫn theo Dao Anna và mấy đứa nhỏ sang đó hết. Anh muốn đuổi em đi, giữ lại Dao. Em sẽ không để dã tâm lang sói của anh được toại nguyện.”

Nói rồi, cô ấy nhận lấy chìa khóa và thẻ ngân hàng. Đồ miễn phí dâng tới cửa, ngu sao không lấy.

Vân Chi Lâm thấy Lạc Kiều vạch trần tâm tư nhỏ của mình.

Anh ta sẽ không chính miệng thừa nhận: “Kiều Kiều, em dẫn họ qua hết với em, thực ra anh không phản đối. Nhưng em có từng suy nghĩ Cửu Cửu làm sao không, nơi đó là nhà Hình Uy, nếu Cửu Cửu bị anh ta phát hiện rồi nói cho ông chủ anh ta biết, Dương Dương năm đó chính vì một vụ kiện của Bắc Minh Quân mà bị anh ta cướp đi từ trong tay Tịch Dao. Em không muốn để anh ta lại dùng cách như vậy cướp Cửu Cửu đi đi.”

“Chuyện này…” Lạc Kiều lập tức nghẹn lời, cô ấy áy náy nhìn Cố Tịch Dao: “Dao tớ xin lỗi, tớ chưa từng nghĩ tới những chuyện này. Nếu không thì tớ không đến chỗ anh ta ở nữa.” Nói rồi bèn vứt đi hết đồ trong tay.

Cố Tịch Dao quả thực cũng có chút lo lắng, nhưng vì mình mà khiến Lạc Kiều và Hình Uy hi sinh thì cô không làm được.

“Kiều Kiều, đừng.” Cô nói, vươn tay giữ tay cô ấy: “Cậu nên đến đó, hoàn cảnh bên đó tốt hơn trong thành phố nhiều, bây giờ trong thành phố nhiều khói bụi như vậy, cho dù cậu không suy nghĩ cho mình thì cũng phải suy nghĩ cho đứa bé. Huống chi Hình Uy cũng nói với tớ rồi, anh ta biết cậu không muốn gặp anh ta, cho nên anh ta sẽ không tới đó. Tớ cảm thấy nếu như vậy, chúng ta đều tới ở cũng không sao.”

“Ừa, xem như tên đó thông minh, biết tớ muốn nhìn thấy cái gì, không muốn nhìn thấy cái gì. Đã nói tới nước này thì chúng ta dọn sang đi. Hơn nữa không thể chậm trễ, hôm nay liền tiến hành.” Lạc Kiều nói xong thì xoay người đi ra ngoài.

Ra khỏi phòng ngủ, cô cất cao giọng thêm vài tông: “Anna, Trình Trình, Cửu Cửu, chúng ta dọn nhà đến biệt thự…”

“Dì Kiều Kiều, không phải dì vì cãi nhau hai câu với ba Chi Lâm mà muốn bỏ nhà ra đi chứ.”

Đây chính là phản ứng đầu tiên của Trình Trình.

Cửu Cửu lại không như vậy, con bé bình tĩnh nói một câu: “Dì Kiều Kiều, có phải dì muốn tìm ba nuôi hông? Ba Chi Lâm cũng là ba nuôi, xao ba hông có biệt thự cho Cửu Cửu ở chứ?”
 
Chương 1687


Chương 1687

Trên đỉnh đầu mọi người lập tức xuất hiện đàn quạ bay qua…

Cố Tịch Dao đi tới trước mặt Cửu Cửu, ngồi xổm xuống nhìn khuôn mặt non nớt của con bé, khẽ vỗ đầu con bé: “Bảo bối nhỏ, con học những thứ này ở đâu?”

“Dạ…” Cửu Cửu cắn ngón tay, cau mày suy nghĩ: “Ton nhìn thấy trong tivi.”

Phim truyền hình bây giờ đều có tiết mục này, vì để thu lượt xem mà trở nên không có hạn cuối như vậy. Người lớn thấy thì cười cho qua, nhưng trẻ con có lúc sẽ vô ý ghi nhớ vào đầu.

“Bảo bối nhỏ, bây giờ con còn nhỏ, rất nhiều chuyện con không hiểu. Sau này xem tivi chỉ cho phép xem phim hoạt hình, những thứ khác không được xem, có biết không?”

Cửu Cửu gật đầu thật mạnh: “Cửu Cửu là ton ngoan của mẹ, mẹ kêu Cửu Cửu làm gì thì Cửu Cửu làm cái đó. Không làm mẹ tức giận.”

“Ừa, đây mới là đứa trẻ ngoan. Đến đây, để mẹ hôn một cái. Chụt…”

Nói dọn nhà liền dọn nhà, Lạc Kiều cũng rất nhanh chóng, mặc dù đang mang thai nhưng tay chân vẫn rất nhanh nhẹn.

Lại thêm có Anna và Cố Tịch Dao giúp đỡ, mấy vali đồ nhanh chóng được sửa soạn xong.

Vân Chi Lâm thấy mình giữ thế nào cũng không được: “Các cô gái, vậy để tôi tiễn các cô đoạn đường cuối cùng đi.”

Rất nhanh, hai chiếc xe đã lái tới ‘Phẩm Hoan biệt uyển” dưới sườn núi.

Đi vào chung cư này, giống như đi vào một thành phố khác, cây xanh và cỏ ở khắp mọi nơi chính là một đặc điểm nổi bật ở đây. Màu xanh ở chung cư chiếm đến hơn 80% diện tích.

Ở đây đã hình thành khí ô-xy tự nhiên.

Từ nhà trẻ đến trường học, từ cửa hàng tạp hóa nhỏ đến những siêu thị lớn nổi tiếng đều có, còn có các bệnh viện lớn cũng thành lập các chi nhánh ở đây. Thậm chí ở trung tâm của chung cư còn có một công viên có diện tích không nhỏ.

Ở đây hoàn toàn có thể làm một khu dân cư biệt lập, có thể đáp ứng hầu hết các nhu cầu của cuộc sống.

Ngay bên cạnh công viên có mấy dãy biệt thự, ngôi nhà mà Bắc Minh Quân tặng cho Hình Uy cũng ở đây.

Đây là một biệt thự 3 tầng phong cách Châu Âu hướng ra hồ, có một chiếc cổng nhỏ và một cái sân nhỏ, hai chiếc xe đỗ ở bên trong nhưng vẫn còn thừa rất nhiều chỗ.

Xuống xe, Lạc Kiều tham lam hít một hơi: “Ở đây đúng là quá thoải mái rồi, giống như một thế giới thần tiên vậy. Trước đây tôi đã từng nghe đến chỗ này, nhưng vẫn luôn nghĩ là nó chẳng qua chỉ một mánh khóe tuyên truyền, không ngờ lại tốt như vậy. Nhưng những thương nhân khai phá tốt như Bắc Minh Quân ngày càng ít. Hầu hết sau khi lừa được tiền đều không ngó ngàng đến.”

Mặc dù cảm thấy chỗ này rất tốt, nhưng thấy Lạc Kiều khen ngợi Bắc Minh Quân, trong lòng Vân Chi Lâm vẫn cảm thấy có chút khó chịu, anh ta liếc nhìn cô, cô gái này đúng là thấy người ta có ưu điểm hơn người là không quan tâm đến những khuyết điểm của người ta.

“Kiều Kiều, Hình Uy cũng xem như là xứng với cô, giao cho cô một ngôi nhà tốt như vậy. Cô còn ghét bỏ người ta.” Cố Tịch Dao nhân cơ hội này nói giúp Hình Uy mấy lời tốt đẹp.

Lạc Kiều không đánh giá cao chuyện này: “Hừ, cái này là anh ta mua sao? Còn không phải là Bắc Minh Quân tặng anh ta.” Nói xong, cô ta lại chỉ vào bụng mình: “Đây chính là chuyện tốt mà anh ta làm ra.”

“Cô đừng có mà đã được lợi rồi còn khoe mẽ, Bắc Minh Quân không phải là ngọn đèn cạn dầu, có thể ở bên cạnh anh ta nhiều năm như vậy tôi thấy cũng chỉ có Hình Uy. Nếu như không phải anh ấy có thể làm được việc, Bắc Minh Quân đã sớm đuổi anh ấy đi rồi. Cái này cũng là điều mà anh ấy đáng được nhận. Hơn nữa đứa bé trong bụng cô là cô tự chuốc vạ vào mình mà.”

Câu nói của Cố Tịch Dao khiến Lạc Kiều sững sờ.
 
Chương 1688


Chương 1688

Vân Chi Lâm lấy từng kiện trong xe xuống, nghe cuộc tranh luận của hai người phụ nữ, trong lòng cảm thấy ghen tỵ: “Này hai người các cô có phải là dâng giáo đầu hàng rồi? Trước đây không phải một người thấy Bắc Minh Quân là không có sắc mặt tốt, người còn lại thấy Hình Uy cũng không muốn thấy sao?”

Câu nói này đã thức tỉnh Cố Tịch Dao và Lạc Kiều, hai cô cũng không tranh luận nữa, ngoan ngoãn đẩy cửa ra đi vào.

Trình Trình nắm bàn tay nhỏ của Cửu Cửu đi theo sau mẹ, đi vào.

Đi vào biệt thự, mặc dù cách trang trí ở đây không xa hoa như Nhà tổ của Bắc Minh, nhưng cũng có thể coi là kiểu trang trí bậc nhất.

Ba tầng thang máy vào nhà, nội thất gỗ nguyên khối cao cấp bao gồm cả sàn nhà. Bốn mặt của căn phòng đều có cửa sổ, phòng nào cũng rất sáng sủa.

Lạc Kiều cũng đã từng nhìn thấy không ít biệt thự, nhưng những ngôi biệt thự cao cấp như này cô ta thật sự rất ít khi nhìn thấy.

“Tịch Dao, số hành lý này để ở đâu?” Vân Chi Lâm chuyển từng kiện hành lý vào trong phòng khách

“Anh hỏi em làm gì, đây là nhà của Kiều Kiều, có cái gì anh hỏi nữ chủ nhân ở đây đi.” Cố Tịch Dao khẽ cười, nháy mắt với Vân Chi Lâm.

Lạc Kiều đến đây, cho dù lúc trước không muốn đến, nhưng bây giờ đã bị không gian thoải mái ở đây thuyết phục: “Trước tiên anh cứ đem số hành lý này lên phòng ngủ trên tầng trước đi.”

Biệt thự của Hình Uy cũng đủ lớn, không chỉ mỗi người một phòng ngủ, ngoài ra còn có phòng trống.

Lạc Kiều trong mấy ngày ngắn ngủ còn thiết kế phòng cho em bé, phòng sách, phòng tập thể hình, thậm chí còn có một phòng karaok.

Đợi đến khi mọi thứ đã được sắp xếp ổn thỏa, cuối cùng Cố Tịch Dao cũng thở ra một hơi

Trước đây cô còn lo lắng, một ngày nào đó Hình Uy hoặc Bắc Minh Quân sẽ đột ngột xuất hiện, tiểu bảo bối sẽ phải làm sao.

Nhưng trong một cuộc điện thoại gần đây với Hình Uy, anh ta nói một cách rất rõ ràng, vì Lạc Kiều, vì đứa bé trong một khoảng thời gian ngắn anh ta sẽ không đến.

Câu nói này khiến sự lo lắng của Cố Tịch Dao được đặt xuống.

Những ngày tháng ở đây, cuộc sống của mọi người có thể dùng 2 từ để hình dung chính là “thoải mái.”

Mỗi ngày Cố Tịch Dao ngoài công việc bận rộn, còn phải đến bệnh viện để chăm sóc mẹ.

Trong khoảng thời gian này, bà kể cho Cố Tịch Dao kể nghe rất nhiều chuyện lúc trẻ của mình, nhưng hầu hết đều là những câu chuyện thú vị về sự nghiệp diễn xuất của bà.

Bởi vì Lục Lộ không muốn nhớ lại những chuyện khiến mình và con gái cảm thấy khó chịu.

Từ trong câu chuyện của Lục Lộ, Cố Tịch Dao cũng hiểu được tình cảm của mẹ và Dư Như Khiết còn có Giang Tuệ Tâm rất sâu sắc.

Tiếng hát của mẹ, tiếng đàn dương cầm của Dư Như Khiết, còn có vũ đạo của Giang Tuệ Tâm đã từng nổi tiếng khắp thành phố S.

Thực ra trong câu chữ Lục Lộ cũng có chút tiếc nuối khi Dư Như Khiết rời khỏi Mạc Cẩm Thành để gả cho Bắc Minh Chính.

Từ sau khi tuổi thơ của Cố Tịch Dao bị Dư Như Khiết cướp đi bọn họ đã bắt đầu trở nên xa lạ, đến sau này cũng cảm thấy có chút buồn vì không còn liên lạc với nhau nữa.
 
Chương 1689


Chương 1689

Đặc biệt là vẫn có chút tiếc nuối với sự biến mất đột ngột của Giang Tuệ Tâm.

Lắng nghe câu chuyện trong quá khứ của mẹ, Cố Tịch Dao cảm thấy mình nên hoàn thành tâm nguyện của bà, chính là để Giang Tuệ Tâm gặp lại mẹ.

Nhưng may là thời gian còn dài, sức khỏe của mẹ ngày một tốt lên, đến lúc đó sẽ kể cho mẹ nghe một chút về chuyện của đứa nhỏ.

Vụ án của Noton do cô phụ trách, Vân Chi Lâm vẫn giao cho cô một vài vụ án nhỏ, để cô có thể tích lũy được kinh nghiệm một cách nhanh nhất.

Ngày hôm đó, Cố Tịch Dao đang chuyên tâm ghi lại công việc lên phần vách ngăn của mình, đây chính là thói quen sau khi cô trở thành luật sư.

Ghi lại tất cả những chuyện liên quan đến công việc, không chỉ có như vậy, còn ghi lại những ý kiến của mình vào trong.

Lúc này chiếc điện thoại màu hồng bên tay cô vang lên: “Lãnh đạo, có chỉ thị mới sao?”

“Haha, xem ra tâm trạng gần đây của em rất tốt. Mấy vụ án giao cho em tiến triển đến đâu rồi?” Vân Chi Lâm ngồi trước máy tính, hai tay ngõ máy tính rất nhanh, phát ra những tiếng “tách tách”.

Đầu anh ta nghiêng qua một bên, hướng về ống nghe được kẹp ở vai.

“Vụ án ly hôn của bà Lý và chồng đã có tiến triển, đã có bằng chứng chồng bà ấy ngoại tình, nhất định sẽ khiến cái kẻ thay lòng đổi dạ này phải trả một cái giá đắt. Ngoài ra, liên quan đến vụ án sinh viên đại học họ Lý bị vu oan là ăn cắp, tôi vẫn còn phải đi điều tra một chút, có lẽ 2 ngày sau sẽ có kết quả. Còn có….” Cố Tịch Dao một hơi nói hẳn mấy vụ án.

“Tịch Dao, dừng. Những thứ này tạm thời đều dừng lại, lúc nãy anh vừa mới nhận được thông báo từ tòa án, ngày mai vụ án của Noton sẽ được mở phiên tòa,em chuẩn bị thế nào rồi?”

Cố Tịch Dao nghe thấy vậy, liền giơ tay lên vỗ vào đầu một cái: “Anh xem em này, bận rộn những chuyện khác, suýt nữa quên mất chuyện này. Nhưng, anh yên tâm, vụ án này em rất có lòng tin, anh không cần phải lo lắng, ngày mai hãy xem biểu hiện của em.”

Vân Chi Lâm nghe thấy giọng điệu tràn đầy tự tin của Cố Tịch Dao, sự lo lắng lúc đầu của anh ta cũng tạm thời được đặt xuống: “Em đã bảo đảm như vậy, ngày mai anh sẽ xem màn biểu diễn của em trước tòa.”

Cố Tịch Dao nói chuyện điện thoại với Vân Chi Lâm xong, vội vàng gọi điện thoại cho Đường Thiên Trạch: “Noton, ngày mai chính là ngày tòa mở phiên tòa xét xử, tôi hi vọng anh sẽ có sự chuẩn bị tốt trước tòa.”

Đường Thiên Trạch khẽ cười: “Cô Cố, cái này cô không cần phải nhắc nhở tôi. Ngày mai tôi sẽ đến tìm cô, chúng ta cùng đi đến tòa.”

Cố Tịch Dao gật đầu: “Được, ngày mai tôi đợi anh ở công ty Luật.”

Đường Thiên Trạch để điện thoại xuống, nụ cười trên khuôn mặt đột nhiên biến mất.

Anh ta mở danh bạ trong điện thoại, sau đó gọi điện thoại cho tổng biên tập của một công ty giải trí: “Lần này mọi người lại có chuyện để làm rồi, xuất bản một kỳ báo, viết về “Luật sư lúc trước của Bắc Minh thị đối phó với tổng giám đốc của Bắc Minh thị ở trước tòa”, buổi chiều tôi phải nhìn thấy, hiểu chưa.”

Cùng lúc này, cửa phòng làm việc của Bắc Minh Quân bị ai đó khẽ gõ.

Hình Uy không khỏi nhíu mày, thư ký ở bên ngoài làm gì không biết, không thông báo đã tự tiện cho người đi vào.

Lén lút liếc nhìn Bắc Minh Quân, anh vẫn rất bình tĩnh và thoải mái, tập trung nhìn tài liệu trong tay.

Kể từ khi anh biết được chuyện Cố Tịch Dao đã chuyển khỏi nhà Vân Chi Lâm chuyển đến nhà của Hình Uy từ chỗ Hình Uy, dường như tâm trạng của anh đột nhiên tốt hơn rất nhiều.
 
Chương 1690


Chương 1690

Hình Uy không dám làm phiền ông chủ, nhẹ nhàng đứng dậy, đi đến cửa, mở cửa ra liếc nhìn, thấy luật sư Âu Dương đang đứng bên ngoài cửa.

Anh ta vội vàng mở cửa ra, sau đó đứng một bên khẽ gật đầu với luật sư Âu Dương.

Sợ giọng nói của mình sẽ ảnh hưởng đến công việc của ông chủ, cố ý đè thấp giọng nói: “Không biết hôm nay luật sư Âu Dương đến đây là có chuyện gì?”

Luật sư Âu Dương cũng gật đầu với Hình Uy, nghiêng đầu nhìn Bắc Minh Quân đang cúi đầu tập trung làm việc, anh ta cũng đè thấp giọng: “Tôi mới nhận được thông báo của tòa án, ngày mai sẽ mở phiên tòa xét xử vụ án khách sạn Daredevil. Anh thông báo với tổng giám đốc Bắc Minh một tiếng, hãy chuẩn bị thật tốt.”

Thực ra Hình Uy vẫn luôn nhớ đến thời gian mở phiên tòa xét xử, chỉ là từ khi tâm trạng của ông chủ trở nên tốt hơn, anh ta cũng không dám nhắc đến chuyện này với Bắc Minh Quân, tránh cho tâm trạng tốt hiếm có của anh lại biến mất.

“Được rồi, luật sự Âu Dương yên tâm, tôi nhất định sẽ thông báo với ông chủ. Anh còn có chuyện gì không?” Hình Uy hỏi.

Luật sư Âu Dương cau mày: “Đúng rồi, còn có nhân chứng của cậu, ngày mai nhớ đưa theo họ đến phiên tòa để làm chứng. Được rồi, chỉ có như vậy thôi. Tôi cũng không làm phiền công việc của Tổng giám đốc Bắc Minh nữa, ngày mai chúng ta gặp nhau ở trước cổng tòa án.”

Anh ta nói xong liền quay người rời đi.

Hình Uy lại nhẹ nhàng đóng cửa phòng làm việc lại, bước đi cũng rất nhẹ quay lại vị trí của mình.

Anh ta vừa ngồi xuống, đã nghe thấy Bắc Minh Quân chậm rãi nói: “Lúc nãy ai đến vậy, có chuyện gì?”

“Ông chủ, là luật sư Âu Dương, đến để thông báo với chúng ta ngày mai sẽ mở phiên tòa xét xử, dặn chúng ta chuẩn bị mọi thứ thật tốt, lúc đi đến tòa nhớ dẫn theo nhân chứng.” Hình Uy nói lại một lượt.

Bắc Minh Quân gật đầu: “Ừ, cậu xem nên chuẩn bị cái gì thì chuẩn bị cái đó.”

Hình Uy nghĩ một lúc, sau đó rất thận trọng nói với Bắc Minh Quân: “Ông chủ, tôi muốn đi xem Liễu Giang và Hoàng Tự. Từ khi chúng ta sắp xếp cho bọn họ một chỗ ở an toàn, cũng chưa đi xem hai bọn họ thế nào.”

“Vậy cậu đi đi. Nhớ rằng vào thời điểm quan trọng như này, không được phạm bất kỳ sai lầm nào. Đến lúc đó tổn thất sẽ không thể bù đắt được.” Bắc Minh Quân dặn dò Hình Uy một câu.

“ông chủ, anh cứ yên tâm, nhất định sẽ không gây ra thêm phiền phức.” Hình Uy nói xong, quay người rời khỏi phòng làm việc, rất nhanh anh ta đã lái xe rời khỏi tập đoàn Bắc Minh thị.

Sau hơn một tiếng, Hình Uy dừng xe ở một nơi rất ồn ào, đây là một tòa nhà 4 tầng, trông rất bình thường.

Anh ta xuống xe, rất cảnh giác nhìn xung quanh, sau đó xoay người đi vào cửa của tòa nhà.

Rất nhanh, anh ta đã đi lên tầng ba, trước mặt là một hành lang tối đen kéo dài từ bên này sang bên kia.

Ở đây vốn dĩ có một bóng đèn, nhưng hình như không có ai chú ý đến, chỉ còn lại những chiếc đui đè cũ nát phía trên.

Hình Uy lấy một chiếc đèn pin từ trong túi ra để soi sáng.

Sau đó, ở chỗ tối phía trước đi về phía bên trái hai vòng, sau đó lại đi về phía bên phải hai vòng, sau đó lại ấn bật tắt đèn hai lần.

Đến khi làm xong ám hiệu, ở một nơi đưa tay lên không nhìn thấy 5 ngón tay cũng xuất hiện một điểm sáng, sau đó điểm sáng kia ngày càng đến gần.
 
Chương 1691


Chương 1691

“Anh Hình, anh đến đây có chuyện gì sao?” Chỉ thấy từ trong bóng tối xuất hiện một người đàn ông cao gần bằng Hình Uy.

“Ngày mai phải lên tòa, hôm nay tôi đặc biệt qua đây để xem hai người họ.”

“Được, anh đi theo tôi.”

Hình Uy đi theo người đàn ông kia vào trong bóng tối, sau khi bọn họ đi được khoảng 1 phút, người đàn ông dừng lại, quay người đẩy cửa ra.

Sau khi hai người đi vào phòng, đóng cửa lại, lúc này đèn trong phòng bật sáng.

Chỉ thấy Liễu Giang và Hoàng Tự đang ngồi trên chiếc sofa ở trong phòng.

Bọn họ nghe thấy bên ngoài có động tĩnh, đều quay đầu qua xem, lúc nhìn thấy Hình Uy đi đến, hai người họ vội vàng đứng dậy.

“Anh Hình, lúc nào anh mới có thể thả chúng tôi ra, mặc dù ở đây có đồ ăn, thức uống, còn có ti vi để xem nhưng mấy ngày nay không đi ra ngoài, chúng tôi sắp ngột ngạt chết rồi.” Liễu Giang nói.

Hình Uy liếc nhìn hai người bọn họ: “Hai người ở đây qua đêm nay, ngày mai là ngày lên tòa, chỉ cần hai người làm nhân chứng thật tốt, ông chủ sẽ không đối xử tệ với hai người.”

“Được, không thành vấn đề. Đến lúc đó nhất định sẽ khiến mọi người hài lòng.” Liễu Giang nói xong, lại liếc nhìn Hoàng Tự đang đứng bên cạnh mình.

Hoàng Tự không giống với Liễu Giang, anh ta chỉ là một công nhân bình thường, thấy Liễu Giang nhìn mình, cơ thể khẽ run lên, sau đó vội vàng trả lời: “Tôi nhất định sẽ nói ra hết những chuyện mà tôi biết.”

Hình Uy liếc nhìn Hoàng Tự, sau đó đưa tay lên vỗ vai anh ta: “Không cần căng thẳng, chỉ là kêu anh là nhân chứng, thả lỏng một chút.”

Nói xong, quay người nói với người đàn ông ở phía sau: “Tối nay anh vất vả rồi. Sau khi chuyện này kết thúc cũng sẽ không thiếu phần của anh.”

“Cảm ơn anh Hình, cho dù anh không nói tôi cũng sẽ cố gằng hoàn thành nhiệm vụ của mình.”

Sau khi rời khỏi căn nhà an toàn, Hình Uy cúi đầu nhìn đồng hồ, bây giờ đã trưa rồi.

Anh ta ngồi trong xe, đột nhiên nảy ra một suy nghĩ, muốn đi đến “Phẩm Hoan Biệt Uyển” để thăm Lạc Kiều.

Vừa nghĩ đến đây, anh ta lại có chút do dự, Lạc Kiều đã từng nói không muốn nhìn thấy anh ta, như vậy tốt sao, hay là trốn từ xa để nhìn cô?

Anh ta vừa nghĩ đến đây, liền nhìn thấy một cậu bé bán báo từ phía bãi đậu xe đi đến, trong tay cậu bé cầm một tờ báo, đang lớn tiếng hét lên: “Xem báo, xem báo đi. Báo mới, tin tức đặc biệt đây: Luật sư cũ của Bắc Minh thị ngày mai sẽ đối đầu với tổng giám đốc Bắc thị ở tòa án…..”

Đôi mắt Hình Uy hơi nheo lại, trên mặt lập tức hiện lên sự nghi ngờ, anh ta vội vàng đẩy cửa xe ra, xuống xe.

Đưa tay lên gọi cậu bé bán báo đến: “Không phải là báo mới luôn có vào buổi sáng sao, tại sao hôm nay lại đặc biệt như vậy?”

Cậu bé bán báo mỉm cười, chỉ vào tiêu đề: “Chú à, chú nhìn đi, đây là số đặc biệt, vừa mới được xuất bản.”

Hình Uy lấy tiền từ trong túi ra mua một tờ, anh ta quay lại xe, lật ra xem: Quả nhiên giống như cậu bé bán báo nói, đây là ấn bản đầu tiên, có một tiêu đề rất lớn “Luật sư cũ của Bắc Minh thị ngày mai đối đầu với tổng giám đốc của Bắc Minh thị ở trên tòa”.

Nội dung phía sau chính là từ chuyện của khách sạn Daredevil, đến vụ thua kiện của Bắc Minh Quân.

Đương nhiên bên trong cũng tràn đầy miêu tả bóp méo sự thật.

Hình Uy đọc được một nửa thực sự có ý muốn xé nát tờ báo này ra.
 
Chương 1692


Chương 1692

Cuối cùng Hình Uy vẫn khống chế được sự nóng nảy của mình, anh ta cảm thấy cần phải đưa cho ông chủ xem, rất rõ ràng, bài báo này chắc chắn có người cố ý chống lại Bắc Minh thị.

“Sao cậu quay lại nhanh vậy, tình hình của bọn họ sao rồi?” Bắc Minh Quân rất bất ngờ khi thấy tốc độ của Hình Uy nhanh như vậy.

“Ông chủ, tình hình của bọn họ rất tốt, không có một chút sơ hở nào. Chỉ là, cậu xem cái này đi.” Hình Uy nói xong lập tức đặt tờ báo xuống bàn của Bắc Minh Quân.

Bắc Minh Quân chỉ liếc nhìn qua, thực ra anh đã quen với việc có những tin tức ác ý nhắm vào Bắc Minh thị như thế này.

“ông chủ, lại là bọn họ.” Hình Uy chỉ vào đơn vị xuất bản tờ báo: Giải trí mới.

Bắc Minh Quân không thèm nhìn, chỉ vươn vai: “Không cần để ý, chỉ là một trò hề ngạt người thôi, cậu càng để ý anh ta, anh ta sẽ càng trở nên táo tợn hơn, chỉ cần không để ý, anh ta mới có thể cảm thấy tự chơi chả có gì thú vị cả.”

Nói đến đây, Bắc Minh Quân lại nhìn đồng hồ: “Hôm nay nghỉ làm sớm một chút, đến nhà tôi ngủ một giấc thật ngon.”

Hình Uy nhận ra, “nhà của tôi” mà ông chủ nói có lẽ chính là đang chỉ Dạ Ánh Nhất Phẩm.

Thực ra, trong khoảng thời gian này, ông chủ rất ít khi quay về Nhà tổ của Bắc Minh, cho dù có quay về cũng không ăn cơm với bà Bắc Minh, còn có cô Phỉ Nhi.

Về phần tại sao thì anh ta thực sự không rõ, hơn nữa, anh ta cũng không dám hỏi ông chủ rốt cuộc là tại sao.

“A, đúng rồi, lát nữa cậu đi đến Nhà tổ một chuyến, nói với Phỉ Nhi, ngày mai dặn cô ấy đi đến tòa án.” Bắc Minh Quân nói thêm.

Điều này khiến Hình Uy càng không hiểu, ngày mai là vụ án của ông chủ và Đường Thiên Trạch, liên quan gì đến cô Phỉ Nhi?

Nhưng Hình Uy vẫn làm theo, sau khi đưa ông chủ về Dạ Ánh Nhất Phẩm, bản thân mình lại đi đến Nhà tổ một chuyến.

“Hình Uy, sao chỉ có cậu trở về, Quân đi đâu rồi?” Giang Tuệ Tâm được người làm đỡ, từ sofa đứng lên, vừa nói vừa nghiêng đầu nhìn về phía sau anh ta.

Cũng đã mấy ngày bà ta không nhìn thấy hình bóng của Bắc Minh Quân, bà ta không biết xảy ra chuyện gì.

Không chỉ có vậy, từ ngày Phỉ Nhi bị Bắc Minh Quân gọi qua, mấy ngày nay tâm trạng của cô ta dường như cũng có chút bất thường, cả ngày trốn ở trong phòng không đi ra ngoài, cũng rất ít đi dạo và nói chuyện với bà ta.

Theo phán đoán của bà ta, tám phần không biết có phải hai người họ lại cãi nhau, xảy ra mẫu thuẫn gì không.

“Bà Bắc Minh, thực ra cũng không có chuyện gì. Gần đây ông chủ vẫn luôn bận rộn chuyện của tập đoàn, ngày nào cũng đi sớm về muộn. Cậu ấy sợ ảnh hưởng đến việc nghỉ ngơi của bà nên mới không trở về.” Hình Uy nói qua loa mấy câu.

Sau đó anh ta lại nhìn về phía phòng khách: “Bà Bắc Minh, cô Phỉ Nhi có ở nhà không? ông chủ muốn tôi nói với cô ấy một số chuyện.”

Vừa nhắc đến Phỉ Nhi, Giang Tuệ Tâm khẽ thở dài: “Con bé ấy à, không biết ngày hôm đó nói chuyện gì với Quân, mấy ngày nay tôi cũng rất ít khi gặp con bé, cứ trốn ở trong phòng không ra ngoài. Đúng rồi, cậu có biết Quân tìm con bé có chuyện gì không?”

 
 
Chương 1693


Chương 1693

Hình Uy do dự một lúc, cảm thấy không nên nói chuyện cô Phỉ Nhi lên tòa cho bà Bắc Minh biết, tránh cho bà ấy suy nghĩ lung tung rồi lại lo lắng.

“Bà Bắc Minh, thực ra cũng không có gì. Bây giờ cô Phỉ Nhi đang ở trong phòng cô ấy sao, vậy tôi đi qua tìm cô ấy.” Hình Uy cũng không muốn để lộ quá nhiều điều với bà Bắc Minh, vội vàng vòng qua Giang Tuệ Tâm, đi lên tầng tìm Phỉ Nhi.

Từ lúc Phỉ Nhi rời khỏi phòng sách của Bắc Minh Quân, cô ta vẫn luôn cảm thấy bất an, luôn cảm thấy trong khoảng thời gian này sẽ có chuyện gì đó xảy ra.

Quả nhiên, điều đáng sợ nhất vẫn đến.

Cô ta nghe thấy tiếng xe dừng ở dưới tầng, cô ta nhẹ nhàng kéo rèm cửa ra, chỉ thấy xe của Bắc Minh Quân dừng ở dưới tầng.

Cô ta lập tức rời khỏi vị trí cửa sổ, trái tim lúc này đang đập rất mạnh.

Ngồi cũng không được mà đứng cũng không xong, cứ đi đi lại lại trong phòng như thế.

Trong lúc cả người Phỉ Nhi đang chìm trong sự hồi hộp và lo lắng, cửa phòng ngủ của cô ta vang lên tiếng gõ cửa.

Trái tim của cô ta lúc đó đã dâng lên đến cổ họng, không dám đối mặt nhưng cuối cùng vẫn phải đối mặt.

Cô ta sửa sang lại quần áo, sau khi ổn định lại tâm trạng, đi ra mở cửa phòng ngủ.

Điều khiến cô ta bất ngờ chính là Hình Uy đang đứng ở cửa phòng của cô ta.

“Cô Phỉ Nhi.” Hình Uy rất lịch sự gật đầu với cô ta.

Phỉ Nhi cũng khẽ gật đầu, sau đó cô ta hơi nghiêng đầu nhìn phía sau của Hình Uy.

“Cô Phỉ Nhi, hôm nay ông chủ không trở về.” Hình Uy biết Phỉ Nhi đang nhìn xem Bắc Minh Quân có ở đây không.

Nghe thấy tin tức này, Phỉ Nhi cũng không biết là thở phào nhẹ nhõm hay là càng lo lắng.

Ánh mắt của cô ta hơi thay đổi: “Anh tìm tôi có chuyện gì?”

“Là như thế này, hôm nay ông chủ không trở về nên anh ấy bảo tôi báo với cô, ngày mai sẽ mở phiên tòa xét xử, anh ấy muốn cô ngày mai đi đến tòa án một chuyến.”

Trong lòng Phỉ Nhi “lộp độp”, cô ta hiểu ý của Bắc Minh Quân là muốn cô ta làm nhân chứng.

Cô ta không biết Bắc Minh Quân đã điều tra ra người đứng sau sự cố của khách sạn Daredevil chính là Đường Thiên Trạch hay chưa.

Nếu như là như vậy, không phải muốn cô ta tố cáo Đường Thiên Trạch sao.

Bây giờ trước mặt cô ta chỉ có hai con đường.

Con đường thứ nhất chính là giúp Bắc Minh Quân tố cáo Đường Thiên Trạch, nếu như thật sự có thể lôi anh ta vào vòng lao lý, có lẽ bí mật của mình ở trong tay anh ta cũng có thể coi như không có, hơn nữa có lẽ còn có thể cứu vãn một chút hình tượng của mình ở trước mặt Bắc Minh Quân.

Con đường thứ hai, nếu như bằng chứng trong tay của Bắc Minh Quân không đủ, ngộ nhỡ Đường Thiên Trạch thành công thoát tội, anh ta nhất định sẽ ôm hận trong lòng vì cô ta đã giúp Bắc Minh Quân. Nếu như anh ta nói cho Bắc Minh Quân biết bí mật của cô ta, còn phơi bày chyện cô giúp anh ta tham gia vào chuyện của khách sạn Daredevil. Vậy thì bản thân cô ta sẽ muôn đời muôn kiếp không thể trở lại được….

Phỉ Nhi suy nghĩ một lúc, cô ta bất giác rùng mình.

“Cô Phỉ Nhi, tôi thấy sắc mặt của cô không được tốt, cô không sao chứ?” Hình Uy thấy ánh mắt của Phỉ Nhi có chút thẩn thơ, trên khuôn mặt yếu ớt lúc này lại trắng bệch không còn chút máu.

 
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom