Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện Của Tui À!

Diễn Đàn Truyện Của Tui À là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Cô Vợ Bướng Bỉnh Mua Một Tặng Hai

Chương 1574


Chương 1574

Còn về kết quả, đã có thể thấy được những hiệu quả ban đầu rồi, từ mặt học hành có thể thấy được. Hơn nữa, đối với vấn đề đọc sách cậu cũng đã tiến bộ không ít, đọc qua rồi sẽ không quên, tuy chưa thể đạt đến trình độ như Trình Trình, nhưng so với những đứa trẻ bình thường thì vẫn giỏi hơn rất nhiều.

Dương Dương chỉ vào đống nấm sặc sỡ nói: “Chỗ này đều là nấm độc, ăn vào sẽ chết người đó.”

Sau đó cậu nhặt một cành cây dưới đất lên, chỉ vào vài cái, nói ra tên của chúng, rồi nói một cách đại khái về độc tính của chúng với con người.

Sau một hồi giảng giải, mọi người ở đây đều có cách nhìn khác về Dương Dương. Bắc Minh Quân và Cố Tịch Dao cảm thấy vô cùng chấn động.

Một cậu nhóc nghịch ngợm trong mắt bọn họ, hôm nay đã thay đổi rồi. Cố Tịch Dao đương nhiên rất vui mừng, cảm thấy đưa Dương Dương đến nhà Bắc Minh là một quyết định sáng suốt.

Bắc Minh Quân cũng hài lòng gật đầu, xem như lần này cậu nhóc này đã không làm anh mất mặt.

Thổ hào sáu ngón cũng nghe cậu nói đến ngơ ra, cuối cùng còn nhìn Đường Thiên Trạch với một ánh mắt nghi ngờ: “Nhóc này nói đúng hết ạ?” Tuy ông ta rất giàu, nhưng đối với chuyện liên quan đến tính mạng, ông ta vẫn còn chút hàm hồ.

Đường Thiên Trạch gật đầu: “Dương Dương nói không sai chút nào, những cái nấm sặc sỡ này đều có độc. Nếu ăn phải, nhẹ sẽ tiêu chảy, nặng sẽ mất mạng.” Sau đó quay sang nhìn hai ba con thổ hào sáu ngón: “Không phải trong hòm công cụ có một cuốn album có liên quan đến cách lấy thực vật sao, sao không chú ý chút vậy.”

Thổ hào sáu ngón biết mình đã phạm phải một lỗi sai lớn, bây giờ cũng không giằng co nữa, liên tục gật đầu nhận sai.

Con trai ông ta biết mình thua rồi, nhưng trong lòng vẫn có chút không phục, chỉ vào túi của Dương Dương nói: “Tôi muốn xem xem rốt cuộc cậu đã lấy những thứ gì.”

Thật ra Dương Dương đang đợi câu nói này, cậu đổ túi ra, ban đầu là một ít nấm trắng, sau đó là một con gà rừng.

“Hihi, thế nào. Chỗ tôi chay mặn đều có, gà rừng và nấm. Tôi từng nghe nói về món gà hầm nấm, bây giờ không có gà nhỏ, nhưng lại có một con gà rừng.”

Đường Thiên Trạch kiểm tra một lát, nấm đều là những loại thường thấy trong siêu thị. Còn về gà rừng…

Anh ta quay lại hỏi Dương Dương: “Sao mọi người lại bắt được nó, loại này ở trong rừng không dễ bắt đâu.”

Dương Dương vén áo ra, để lộ súng cao su do Bắc Minh Quân chế, cậu chỉ vào nó nói: “Đương nhiên là dựa vào nó rồi.”

Dương Dương cầm súng cao su trong tay, có chút kiêu ngạo nói: “Đây là ba cháu làm đó, nó có thể bắn đá, còn mạnh hơn cả đạn BB nữa. Ba cháu đã dùng cái này bắn chết một con gà rừng đó.”

Cố Tịch Dao nhìn dáng vẻ của Dương Dương, từ lúc nào mà cậu nhóc này thay đổi thái độ không còn gọi Bắc Minh Quân là ba người chim nữa vậy?

Chẳng lẽ chỉ dựa vào một cái súng cao su bé xíu như vậy thôi sao?

Chẳng trách tục ngữ nói cha con chẳng có hận thù nào quá một đêm. Đây còn chưa qua đêm nữa, mới ra ngoài có vài tiếng mà đã thân với Bắc Minh Quân đến mức này rồi.

“Sao nào, cậu nhận thua đi. Sau này cậu chính là đệ của tôi rồi. Tôi nói gì cậu đều phải nghe theo đó.” Lúc này Dương Dương vênh váo đặt hai tay lên eo.

“…”

Cậu nhóc kia có chút không cam lòng nhận thua, nhưng quả thực là bọn họ đã thua rồi.
 
Chương 1575


Chương 1575

Lúc này thổ hào sáu ngón đưa tay ra cầm lấy bàn tay đeo cả sáu chiếc nhẫn, khẽ vỗ vai con trai, sau đó nói một câu vô cùng hào khí: “Con trai, quân tử nhất ngôn, tứ mã nan truy. Nếu đã cược với người ta rồi, thì phải nhận thua chịu thua. Ba sẽ làm nhân chứng.”

Cậu nhóc vừa nghe, tức giận trừng mắt ba mình, lòng thầm nghĩ có người ba nào thấy con mình nhận người khác làm đại ca lại vui như vậy không?

Nhưng chuyện đã đến bước đường này rồi, hơn nữa xung quanh nhiều người như vậy, muốn rút lại cũng không thể nữa.

Đành phải cứng rắn nói với Dương Dương: “Sau này cậu chính là đại ca của tôi, có chuyện gì cứ nói với tôi là được.”

Cố Tịch Dao cũng nhìn ra được cậu nhóc này không bằng lòng, dứt khoát đứng lên giải vây: “Thôi thôi, đại ca cái gì chứ. Mấy đứa còn nhỏ đừng học cái trò xã hội đen đó. Sau này hai đứa thành bạn tốt là được, giúp đỡ nhau ở trường cũng tốt.”

“Bà chị à, lúc trước ở trên xe có chút chuyện không vui với mọi người, nhưng mọi người vẫn không tính toán, Ngô nhị em đây cũng phục chị rồi. Em có vài mỏ than đá ở Sơn Tây, không giúp được gì cả, nhưng cũng có chút tiền, sau này chỉ cần chị mở lời, bao nhiêu tiền em cũng có thể lấy ra được.”

Cố Tịch Dao nhíu mày, còn gọi cô là bà chị nữa, nhìn qua người đàn ông này cũng hơn bốn mươi tuổi rồi.

Hóa ra anh ta là Ngô nhị, nghĩ đến đây cô tập trung quan sát anh ta, cũng không giống cái kiểu “thấy ai cũng lải nhải” như trong tiểu thuyết của Triệu Bổn Sơn.

Vừa nghĩ đến đây, cô cảm thấy mình có chút thất lễ, vội xua tay nói: “Khách sáo rồi, khách sáo rồi. Tôi thấy muộn rồi hai người cũng chưa ăn gì, hay là ăn cùng chúng tôi đi, có gà có nấm.” Nói xong cô chỉ vào thùng nước bên cạnh Trình Trình: “Trong đây còn có mấy con cá. Noton anh cũng ăn ở đây đi.”

Ngô nhị vừa nghe thấy, lập tức tui vẻ: “Chuyện tốt như vậy, Ngô nhị nhỏ còn không mau cảm ơn người ta.”

“Cảm ơn dì, cảm ơn đại ca.”

Dương Dương có đệ, cũng lập tức tỏ vẻ, xua xua tay: “Không cần khách sáo, sau này theo tôi, đảm bảo có thịt cho cậu ăn.”

Sau đó lại chỉ sang Trình Trình: “Đây là anh trai tôi, cậu cứ gọi anh ấy là đại ca lớn đi.”

Lúc Bắc Minh Quân nghe được Cố Tịch Dao mời Đường Thiên Trạch cùng nhau ăn cơm thì không khỏi nhướn mày. Anh không tình nguyện cùng ăn cơm với Đường Thiên Trạch trên một cái bàn, tình hình bây giờ với anh ta đã là giới hạn cuối cùng của anh.

Nếu như vượt qua ranh giới cuối cùng này, anh sẽ rất khó cam đoan mình có thể ra tay với anh ta hay không.

Đường Thiên Trạch cười, khoát tay áo nói: “Cũng không cần đâu, buổi tối tôi còn chuẩn bị bất ngờ cho mọi người. Được rồi, bây giờ tôi đi đây.”

Thật ra Đường Thiên Trạch đã liếc mắt thấy được phản ứng của Bắc Minh Quân.

Anh ta vốn muốn ở lại, thăm dò xem giới hạn cuối cùng của Bắc Minh Quân ở đâu, nhưng vừa nhớ tới hoạt động buổi tối, liền bỏ suy nghĩ này đi.

Thấy dáng vẻ đó của Bắc Minh Quân, nói không chừng lát sẽ đánh nhau.

Đường Thiên Trạch đành kiếm cớ rời đi.

Nhìn bóng lưng của Đường Thiên Trạch, lúc này Dương Dương hô lớn một tiếng: “Chú xinh đẹp, chừng nào chú dạy cháu làm cánh gà nướng?”
 
Chương 1576


Chương 1576

Lời này vừa nói ra, sắc mặt Trình Trình và Ngô Tiểu Nhị đều đen lại.

Nhất là Ngô Tiểu Nhị, nhìn dáng vẻ ăn hàng của Dương Dương, trong lòng thực không phục.

Nếu như là một đại ca có thể đánh có thể náo thì mình cũng cam tâm tình nguyện, nhưng lại cứ là một đại ca tham ăn.

Nếu có một ngày theo ba về quê, gặp được đồng bọn của mình thì sao mà nói với bọn họ được.

Mặt trời chiều ngả về tây, bầu trời đã không còn sáng tỏ như ban ngày, bốn phía theo thời gian mờ đi. Có điều lúc này còn tốt, mọi người vẫn có thể nhìn thấy nhau rõ ràng.

Không có đèn điện, điện thoại, ghế sô pha hay giường êm.

Tất cả cứ như trở về thời nguyên thủy vậy.

Cố Tịch Dao nhanh chóng đưa Trình Trình và Dương Dương đến bờ sông rửa sạch nấm.

Ngay khi cô đang chuẩn bị xử lý gà rừng, Ngô Lão Nhị liền một tay đoạt lấy: “Cái này để tôi làm, bẩn lắm, cô mặc đẹp thế, nếu làm quần áo bẩn thì thật đáng tiếc.”

Cố Tịch Dao thấy vậy, bản thân cũng không biết nói gì hơn: “Vậy làm phiền anh rồi.”

Nhìn đám người đang bận bịu bên ngoài, Bắc Minh Quân lại nằm trong lều vải, bây giờ anh không có tâm tư đi ngủ, mà đang suy nghĩ đến việc đối phó với Đường Thiên Trạch như thế nào.

Trước kia anh ta trốn tránh mình, làm cho mình không tìm nổi cái bóng.

Bây giờ anh ta chủ động chạy ra ngoài, nếu tình anh ta tính sổ thì hẳn là một cơ hội khó có được.

Nhưng mà anh ta ở gần Cố Tịch Dao và bọn nhỏ như vậy, nếu mình tùy tiện vạch mặt thì cô và tụi nhỏ sẽ đối mặt với nguy hiểm quá lớn.

Rốt cuộc nên làm gì đây…

Lúc này, Đường Thiên Trạch không vì Bắc Minh Quân xuất hiện mà cảm thấy bất an. Ngược lại, anh ta rất nhiệt tình với hoạt động lần này.

Anh ta mang theo hai người, tìm được nhánh cây và thân cây trong rừng, chồng chúng lên mặt đất bên bờ sông.

Lúc này, mọi người đi trên đường nhỏ, từ xa nghe thấy âm thanh của xe gắn máy.

Ngay sau đó, âm thanh càng ngày càng gần. Tất cả mọi người đều bỏ lại mọi việc trong tay xuống, đồng loạt nhìn về phía âm thanh truyền lại.

Ánh sáng lấp lóe, mấy chiếc xe gắn máy xuất hiện, đều là đời cũ, chỉ có thể thấy được trong phim truyền hình về thời kháng chiến.

“Hiệu trưởng, ông tới rồi.” Đường Thiên Trạch nói.

Người tới đúng là hiệu trưởng và mấy người trong ban giám đốc, lãnh đạo cấp cao trong trường.

Sau khi tắt xe gắn máy, Hiệu trưởng bước xuống xe.

Hiệu trưởng ngồi xe xịn đã quen, hôm nay bị xe gắn máy lắc lư đến thất điên bát đảo.

“Phụ huynh và các em hôm nay đều vui vẻ chứ?” Hiệu trưởng cười nói.

Vẻ mặt Đường Thiên Trạch lộ ra vẻ phức tạp, nhíu lông mày: “Cũng được.”

Hiệu trưởng gật đầu, chỉ vào thùng xe phía sau mô tơ: “Tôi mang đến vài thứ cho mọi người, anh gọi mấy người đến bê đi.”
 
Chương 1577


Chương 1577

Các phụ huynh lúc này cũng vây quanh, nhao nhao chào hỏi hiệu trưởng, còn có mấy kẻ cười khẩy nói: “Tôi đã bảo rồi, tìm đồ ăn cái gì, câu cá hay gì đó cũng chỉ là trò chơi thôi, đây chẳng phải vẫn mang theo đồ ăn tới hay sao.”

Hiệu trưởng đúng là mang tới chút đồ ăn, nhưng là đồ tươi. Ông vỗ vai Đường Thiên Trạch: “Bữa tối năm xem ra phải nhờ anh làm chủ bếp rồi.”

Đường Thiên Trạch cười: “Không thành vấn đề, dê tôi cần đã chuẩn bị xong chưa?”

“Ha ha, đương nhiên là xong rồi.”

Lúc này, không biết từ lúc nào, Dương Dương đã chạy tới bên người Đường Thiên Trạch, cậu bé giật góc áo anh ta: “Chú xinh đẹp, hôm nay chú đến làm đồ ăn cho chúng cháu mà, chú cũng nói sẽ dạy cháu.”

“Được, hôm nay sẽ dạy cháu.” Đường Thiên Trạch thực sự là hết cách với cậu nhóc tham ăn này, lúc nào cũng bị cậu bé nhìn chằm chằm, nếu không dạy nó chút gì thì e là không yên.

Nói rồi, anh ta chỉ huy mọi người mang nguyên liệu đồ ăn chuyển về phía lều vải của mình, sau đó cúi đầu nói với Dương Dương: “Cháu về bảo với mẹ một tiếng, sau đó đến lều vải của chú nhé.”

“Vâng.” Dương Dương đồng ý, sau đó chạy thật nhanh về lều vải nhà mình.

Bên ngoài náo nhiệt vô cùng, nhưng Bắc Minh Quân lại không có tâm tình đó.

Sắp tới tối, bây giờ là lúc làm cơm tối. Cố Tịch Dao bắt đầu chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn.

Vì không có dao phay, nên cô lấy một con dao nhỏ duy nhất trong hộp dụng cụ dùng thay.

Lúc này, Dương Dương chạy từ bên ngoài vào.

“Mẹ, hiệu trưởng mang nhiều đồ ăn tới lắm, chú xinh đẹp sắp trổ tài rồi. Con muốn chú ấy dạy cho con, chú ấy cũng đồng ý, vậy nhé, giờ con tới lều của chú ấy đây.”

Không đợi Cố Tịch Dao phản ứng lại, Dương Dương đã nhanh như chớp không thấy tăm hơi đâu.

Cố Tịch Dao lắc đầu, đứa nhỏ này đúng là không yên tĩnh được một giây phút nào.

Bắc Minh Quân nghe xong, lập tức đứng dậy, cầm theo gà rừng đã xử lý xong, ra khỏi lều vải.

“Ấy, anh định đi đâu?” Cố Tịch Dao buông dao nhỏ xuống, cũng đuổi theo.

Chỉ thấy Bắc Minh Quân đi một mạch tới lều của Đường Thiên Trạch, anh biết Dương Dương nhất định đang có ở đó.

Lúc này, Đường Thiên Trạch đã gọi người mang đồ ăn mà hiệu trưởng đưa tới trải ra, còn cả dụng cụ nhà bếp bày trước cửa lều.

Đường Thiên Trạch đổi bộ rằn ri đi, thay bằng trang phục đầu bếp.

Đi theo cạnh anh ta là Dương Dương.

Bắc Minh Quân đi đến trước mặt Đường Thiên Trạch, nhìn Dương Dương một cái, lạnh lùng nói: “Đi về với ba.”

Dương Dương cau mày lau miệng, vất vả lắm mới được học chút gì đó với chú xinh đẹp, cậu bé không biết bị lão ba chim chết quấy rầy.

Hiệu trưởng lúc này cũng cười ha ha đi ra khỏi lều vải của Đường Thiên Trạch.

“Anh Bắc Minh, hiếm khi cậu chủ nhỏ có niềm yêu thích với ẩm thực, không bằng để cậu bé và Noton học kỹ năng là được, cũng chỉ là chơi vui thôi, sao lại không cho phép chứ, vậy cũng không được.”

Hiệu trưởng ở bên cạnh dàn xếp, Bắc Minh Quân cũng đành thôi, anh nhìn Đường Thiên Trạch một cái, sau đó quay người đi tới trước nồi và bếp, đặt gà xuống bàn để đồ ăn.
 
Chương 1578


Chương 1578

Điều này khiến hiệu trưởng không nghĩ ra được: “Tổng giám đốc Bắc Minh, chẳng lẽ anh muốn đích thân xuống bếp làm cái này?” Nói xong, ông ta chỉ gà rừng trên bàn đồ ăn.

Cố Tịch Dao cũng dẫn Trình Trình tới, khẽ gật đầu với hiệu trưởng, ngượng ngùng nói: “Hiệu trưởng, gây thêm phiền phức cho ông rồi.”

Bắc Minh Quân quay đầu nhìn Cố Tịch Dao một chút, Dương Dương đi cùng Đường Thiên Trạch không phải thêm phiền phức mà đích thân anh xuống bếp lại thành gây thêm phiền phức. Rốt cuộc cô ở phe nào vậy.

Cố Tịch Dao thấy Bắc Minh Quân nhìn mình, cũng không nói gì, đành phải đưa Trình Trình ngoan ngoãn đứng cạnh Bắc Minh Quân.

Đường Thiên Trạch thì mỉm cười: “Nếu tổng giám đốc Bắc Minh đã tự mình xuống bếp, vậy tôi cũng không thể ở bên cạnh nhìn, anh đã muốn xào rau, tôi sẽ làm một cái gì đó đặc biệt.”

Nói xong, anh quay người đi vào trong lều mang ra một con dê đã xử lý xong.

“Hôm nay tôi trình diễn tài mọn trước mặt tổng giám đốc Bắc Minh, làm món dê nướng nguyên con.”

Bắc Minh Quân nhìn Đường Thiên Trạch một chút, cười mỉa mai: “Được lắm, vậy hôm nay chúng ta so tài một chút.”

Tổng giám đốc tập đoàn Bắc Minh danh tiếng lẫy lừng, tối nay lại so tài nấu ăn với một hướng dẫn viên du lịch Noton không có chút danh tiếng nào.

Đây là trận náo nhiệt ngàn năm có một, đám người lập tức xúm lại xem.

Cố Tịch Dao đi đến bên người Bắc Minh Quân, nhìn đám người chung quanh nhỏ giọng nói với anh: “Có gì hay mà so, chúng ta tới chơi với con, không phải đến tranh đấu.”

“Em đang che chở cho anh ta đấy à?” Bắc Minh Quân lạnh lùng nói.

Cố Tịch Dao lập tức đỏ mặt: “So tài nấu nướng của anh đi.” Nói xong, cô lách qua đám người, đi về phía lều của mình.

Mặc dù Đường Thiên Trạch không nghe thấy Bắc Minh Quân và Cố Tịch Dao nói gì, nhưng anh ta thấy Cố Tịch Dao là bị tức nên mới bỏ đi.

Anh ta quay lại nhìn Bắc Minh Quân một cái, sau khi nở nụ cười gằn thì nói với Dương Dương: “Đi, chúng ta đi chuẩn bị nướng thịt dê.”

Dương Dương đang đắm chìm trong niềm vui được nướng thịt dê nên không cảm thấy có gì khác thường.

Nhìn Đường Thiên Trạch dẫn Dương Dương đi chuẩn bị nướng thịt, Bắc Minh Quân nói với Trình Trình: “Con đem cá chiều nay câu và mấy cây nấm tới đây.”

Trình Trình đáp vâng, sau đó lách qua đám người, về cầm nguyên liệu nấu ăn.

Đường Thiên Trạch dẫn Dương Dương đi, đám người lập tức chia làm hai nhóm.

Nhóm người ủng hộ Đường Thiên Trạch thì đi theo anh ta.

Ủng hộ Bắc Minh Quân thì ở tại chỗ.

“Chỗ này được, anh mang bàn tới đây.” Đường Thiên Trạch lên tiếng, trợ lý của anh ta nhanh chóng đặt một chiếc bàn gấp trên đồng cỏ.

Dê được đặt trên bàn.

Ngay sau đó, anh ta lại bảo trợ lý đào một rãnh dài nửa mét trên đất, sau đó chọn bốn thân cây tương đối thô, buộc hai thân cây lại rồi chôn ở hai đầu rãnh.

Anh ta rửa sạch tay trong sông nhỏ, rồi nói với Dương Dương:
 
Chương 1579


Chương 1579

“Dương Dương, chúng ta phải làm cho dê một cái spa.” Nói xong, an cầm một bình rượu gia vị, đổ vào tay, sau đó bôi lên thân dê, tiếp theo là xì dầu.

“Việc này sẽ làm cho dê có vị cao cấp.” Nói xong, anh cầm một thanh kim loại trong tay, xuyên qua thân dê, sau đó buộc đùi dê cho chặt, đề phòng trong quá trình xoay, dê sẽ bị rơi xuống.

Đặt dê lên kệ xong, Đường Thiên Trạch cầm dầu ô liu và một chiếc bàn trải, xoa đều dầu lên thân dê.

Cuối cùng rắc thêm một chút muối và gia vị.

Ướp gia vị khoảng nửa giờ, Đường Thiên Trạch sai người chất đầy cành khô vào trong rãnh.

Châm lửa.

Ngọn lửa lập tức dấy lên.

Đường Thiên Trạch cũng chậm rãi chuyển động, để dê được lửa thiêu đều.

Thời gian dần trôi, màu đỏ trắng ban đầu biến thành màu đặc trưng của thịt nướng, thỉnh thoảng còn phát ra tiếng lách tách.

Dầu trên thân dê đã bị nướng cháy.

“Dương Dương, cháu giúp chú một việc, quay cái này theo tốc độ của chú.” Đường Thiên Trạch nói cho cậu bé nghe một vài động tác đơn giản.

Sau đó bảo Dương Dương làm.

Dương Dương làm rất nghiêm túc, nhanh chóng nắm được mấu chốt.

Đường Thiên Trạch hài lòng gật đầu, cầm bàn chải và gia vị đi đến bên cạnh dê bắt đầu đổ dầu, còn thỉnh thoảng vẩy gia vị lên thân dê.

Mùi thơm đặc trưng của thịt dê nướng nhanh chóng lan khắp khu đất cắm trại.

Nhìn người thèm thuồng, thỉnh thoảng lại xoa tay, rất muốn được ăn thử.

Trong lúc Đường Thiên Trạch và Dương Dương đang tiến hành nướng thịt dê thì bên này Bắc Minh Quân cũng đã cho gà rừng và nấm vào nồi hầm.

Cuộc thi tài nấu ăn giữa Bắc Minh Quân và Đường Thiên Trạch đang diễn ra sôi nổi.

Dương Dương và Trình Trình chia nhau ra giúp đỡ bên cạnh bọn họ.

Ngay trước khi Đường Thiên Trạch nướng hết thịt dê thì mấy món ăn của Bắc Minh Quân đã làm xong và bày sẵn lên bàn.

“Chặc chặc…Đúng là món ngon mà.” Hiệu trưởng đứng trước bàn, ngửi mùi thơm của món ăn thơm nức mũi.

Những người vây xung quanh Bắc Minh Quân cũng bắt đầu nịnh nọt: “Chủ tịch Bắc Minh đúng là có tài mà giấu, thật sự rất đáng khâm phục.”

Bắc Minh Quân lại không trúng chiêu trò này của bọn họ, anh tắt lửa và xoay người rời khỏi kệ bếp.

Đúng lúc này liền nghe được tiếng của Dương Dương cách đó không xa đang học lời thoại trong tiểu phẩm trên truyền hình: “Nướng chín rồi, nướng chín rồi. Dê nướng chính tông nóng hổi mới ra lò đây, bảo đảm các người ăn một miếng sẽ muốn ăn thêm miếng nữa…”

Dưới sự giúp đỡ của trợ lý, Đường Thiên Trạch đặt thịt dê nướng hoàn chỉnh lên bàn.

Người xem xung quanh nhìn thấy dê nướng nguyên con này, cả thân dê vàng rượm, hơi nóng bốc lên nghi ngút còn tỏa ra mũi thơm ngập mũi, khiến ai cũng gật đầu khen không dứt miệng.
 
Chương 1580


Chương 1580

Một lúc sau, các món ngon mà hai bên làm đã được dọn lên bàn. Ngoài ra hiệu trưởng còn yêu cầu đầu bếp mà ông ta mang theo làm thêm một vài món ăn kèm. Một mặt là để tô điểm thêm, mặt khác là do có quá nhiều người, nếu không làm thêm sợ là không đủ chia.

Sau khi mọi thứ đã sẵn sàng, trời cũng đã nhá nhem tối.

Đường Thiên Trạch cũng yêu cầu trợ lý của mình thắp sáng mấy nhánh cây được dựng thành đống lửa trại bên bờ sông trước đó.

Màn đêm bao trùm trong thung lũng, nhưng nhờ có đống lửa này khiến cho không gian xung quanh không còn cảm giác tối tăm nữa.

Món gà rừng hầm nấm và cá sóc của Bắc Minh Quân và dê nướng nguyên con của Đường Thiên Trạch được mọi người khen ngợi không dứt. Không phải mọi người muốn bợ đỡ ai mà tất cả đều là tiếng lòng của bọn họ.

Mặc kệ ban ngày bận túi bụi, hay uể oải lười biếng, lúc này ai cũng đã đói đến nỗi lưng dán vào ngực rồi, cho nên chẳng mấy chốc thức ăn trên bàn không còn sót lại bao nhiêu.

Cố Tịch Dao bưng bát của mình nhưng không ngồi cạnh đống lửa cùng mọi người mà là tìm một chỗ khá yên tĩnh ngồi xuống.

“Mẹ, sao mẹ không qua đó ăn cùng mọi người? Đợi lát nữa bọn họ sẽ cướp sạch thức ăn cho mà xem.” Dương Dương cầm một miếng dê nướng đi tới bên cạnh Cố Tịch Dao.

Cố Tịch Dao mỉm cười nhìn Dương Dương: “Hôm nay con biểu hiện rất tốt, rất đáng khen.” Nói xong cô ôm cậu bé vào lòng hôn lên khuôn mặt tròn mũm mỉm của cậu.

Lập tức Dương Dương vui như nở hoa: “Mẹ, lâu rồi mẹ không có khen con như thế.”

“Đó là vì em chưa bao giờ làm bất cứ điều gì khiến mẹ hài lòng ngoại trừ việc gây phiền phức.” Lúc này, Trình Trình cũng bưng một cái bát nhỏ đi tới.

“Trình Trình nói không sai, đến đây để mẹ hôn một cái nào… Ừm…” Cố Tịch Dao cũng cho Trình Trình một nụ hôn ngọt ngào.

“Vậy còn tôi thì sao? Mấy thứ hôm nay đều là do tôi dẫn theo Dương Dương làm ra đấy, nhất là con gà rừng kia. Tại sao em không biểu đạt hết vậy?” Giọng nói lạnh lùng này vừa thốt ra lập tức khiến thân thể của ba mẹ con không khỏi run lên.

Giọng nói này không phải của ai khác mà chính là của Bắc Minh Quân đứng phía sau ba người bọn họ, đã vậy anh lặng lẽ đến từ lúc nào cũng không ai để ý.

Cố Tịch Dao quay đầu, nhưng thái độ đối với anh không tốt giống như đối với hai đứa bé. Cô liếc mắt nhìn anh: “Còn về anh à.. Cút sang một bên đi. ”

“…”

Bắc Minh Quân hơi chau mày. Tuy anh đã đoán được phản ứng của Cố Tịch Dao nhưng không ngờ cô lại nói thẳng ra như vậy.

Anh giống như một đứa bé gặp thất bại, mang theo vẻ mặt lạnh căm căm đi vào lều vải.

Bóng đêm càng lúc càng sâu, tiếng người ầm ĩ dần dần trở nên thưa thớt, thật ra lúc này cũng chưa muộn lắm nhưng do cả ngày mệt nhọc lại thêm lúc tối ăn uống no say nên khiến cho mọi người ai cảm thấy uể oải.

Những thân cây đã cháy hết, thung lũng sôi động bắt đầu trở nên yên tĩnh khi ngọn lửa trại dần tắt.

Lúc này trong thung lũng, chỉ có tiếng nước chảy nhẹ, tiếng côn trùng và tiếng gió xào xạc.

Cố Tịch Dao một tay chống đầu nằm trong lều.

Mặc dù lều vải dù có lớp vải chống thấm nhưng vẫn có thể cảm nhận được sự mềm mại của lớp cỏ dưới thân.

Trước mặt cô, Trình Trình và Dương Dương đã say giấc trong túi ngủ của mình.
 
Chương 1581


Chương 1581

Không có ánh đèn neon rực rỡ, không có tiếng xe cộ ồn ào như ở thành phố, nơi này thật sự rất yên tĩnh, yên tĩnh đến độ khiến người ta cảm thấy cơ thể và tâm trí được giải phóng, hoàn toàn thư giãn.

Cảm giác này tương tự như lúc ở trong trang trại của cô Phương.

Cô ngáp một cái, mượn ánh trăng lọt qua màn cửa sổ bằng lụa mỏng có thể thấy lúc này trong lều vải chỉ có ba mẹ con cô, không hề có bóng dáng của Bắc Minh Quân.

Vốn dĩ lúc ăn cơm rõ ràng cô đã thấy Bắc Minh Quân đi vào lều vải, nhưng lúc này không biết anh lại đi ra ngoài vào lúc nào rồi.

Đã muộn như vậy rồi anh còn có thể đi đâu được chứ? Cố Tịch Dao hơi lo lắng cho anh nhưng rất nhanh cô đã vứt bỏ suy nghĩ đó ra khỏi đầu.

Mặc kệ anh. Dù sao anh cũng không phải là trả con, huống chi hôm nay cho dù anh có đi sâu vào rừng thì cũng vẫn có thể trở về an toàn.

Cho dù mọi người ở đây có chuyện thì anh cũng sẽ không sao. Bỏ đi, mặc kệ anh. Mạc Tịch Dao dứt khoát chui vào túi ngủ rồi dần dần chìm vào giấc ngủ…

Lúc này, ở bìa rừng cách chỗ cắm trại không xa, có một người đàn ông cao lớn đang đứng, phía trên đầu anh là ánh trăng sáng đang chiếu xuống thung lũng.

Ánh trăng sáng rực, kéo cái bóng của người đàn ông trở nên rất dài.

Người đàn ông đó chính là Bắc Minh Quân.

Tuy bóng đêm yên tĩnh vắng lặng nhưng anh lại hoàn toàn không có cảm giác buồn ngủ.

Đúng lúc này, phía sau truyền đến tiếng cành cây bị giẫm nát.

“Ha ha, không ngờ chủ tịch Bắc Minh lại còn có nhã hứng đứng ở đây ngắm trăng nữa đấy.”

Bắc Minh Quân không cần quay đầu lại nhìn cũng biết người đứng sau lưng là Đường Thiên Trạch: “Anh cũng vẫn chưa ngủ, không phải là đến đây để ngắm trăng đấy chứ?”

Đường Thiên Trạch nhìn bóng lưng của Bắc Minh Quân cười lạnh lùng: “Tôi cũng không có nhã hứng và rảnh rỗi như chủ tịch Bắc Minh. Tôi còn rất nhiều chuyện phải làm.”

Bắc Minh Quân chậm rãi xoay người, đôi mắt nhìn Đường Thiên Trạch lóe lên hai vệt sáng lạnh lẽo.

“Chủ tịch Bắc Minh không cần nhìn tôi bằng ánh mắt đó chứ?” Đường Thiên Trạch tỏ vẻ thảnh thơi đi về trước mấy bước.

“Rốt cuộc mục đích anh đến gần bọn họ là gì?” Bắc Minh Quân không có đủ kiên nhẫn để tìm hiểu động cơ của Đường Thiên Trạch cho nên anh hỏi thẳng.

“Bọn họ trong miệng của chủ tịch Bắc Minh là ai? Cố Tịch Dao hay là hai đứa bé? Ha ha, tôi chỉ là tình cờ gặp gỡ bọn họ. Trên đường đưa bọn họ về nhà quen biết nhau mà thôi.” Đường Thiên Trạch nhìn ra được Bắc Minh Quân rất lo lắng cho ba người bọn họ.

Bắc Minh Quân híp mắt lại. Đường Thiên Trạch càng nói hờ hững như vậy càng tồn tại mục đích nhất định: “Đừng phủi sạch bản thân như vậy. Vẫn là câu nói cũ, cách bọn họ xa một chút, có chuyện gì thì cứ đến tìm tôi.”

“Đúng là nhìn không ra, người luôn thờ ơ lạnh lùng như Bắc Minh Quân mà bây giờ lại có tình người rồi đấy. Chỉ có điều bây giờ tôi còn đang phấn khích, vẫn chơi chưa đã. Nếu anh khiến tôi cuống lên thì tôi không thể bảo đảm sự an toàn của bọn họ đâu.”

Bắc Minh Quân vừa nghe vậy, hai mắt híp lại: “Anh đây là đang uy hiếp tôi sao? Từ nhỏ đến lớn tôi không sợ nhất chính là bị người khác uy hiếp.”
 
Chương 1582


Chương 1582

Đường Thiên Trạch cười lạnh lùng: “Ồ? Vậy thì anh thử tìm xem rốt cuộc mấu chốt của tôi ở đâu? Nếu may mắn, bọn họ có thể yên ổn thêm vài ngày.”

“Tôi cảnh cáo anh nếu anh dám động đến nửa sợi tóc của bọn họ tôi nhất định sẽ không tha cho anh đâu.” Nói xong, Bắc Minh Quân bất ngờ vung tay lên đánh Đường Thiên Trạch.

Đường Thiên Trạch không biết có để ý không, càng không biết anh ta có đề phòng hay không.

Chỉ nghe được “Bốp…” một tiếng, chỉ thấy nắm đấm của Bắc Minh Quân đã đấm lên tay Đường Thiên Trạch.

“Chậc chậc chậc … Tôi biết thế nào anh cũng sẽ giở chiêu này. Thật không ngờ, tôi luôn cảm thấy dù có gặp bất cứ chuyện gì anh vẫn luôn bình tĩnh nhưng bây giờ có vẻ như anh không còn là Bắc Minh Quân mà tôi từng biết nữa rồi? Sao anh lại có thể hấp tấp như vậy chứ? Đây là điều tối kỵ với những người làm việc lớn đấy.”

Đường Thiên Trạch buông nắm đấm của Bắc Minh Quân ra, khẽ phủi tay: “Chỉ có điều tôi sẽ không giống anh, tôi đủ bình tĩnh. Vì vậy, tôi nhất định sẽ có thể đánh bại anh. Những gì anh nợ tôi tôi sẽ lấy lại từng thứ một, không chỉ vậy mà còn đòi thêm chút lãi nữa.”

Bắc Minh Quân thu hồi nắm đấm, nhìn chằm chằm anh ta: “Anh đây là có ý gì?” Anh chợt nghĩ đến người trên chiếc xe Audi màu trắng mà anh nhìn thấy ở tầng hầm của khách sạn Night Demon.

“Có phải anh là người lái xe ngang qua tầng hầm khách sạn hôm đó không?”

Khi Bắc Minh Quân hỏi câu này, anh đã dự đoán Đường Thiên Trạch có thể sẽ không thừa nhận. Dù sao thì chuyện này cũng đã gây xôn xao dư luận.

Nếu thừa nhận thì rất có thể phải chịu trách nhiệm trước pháp luật.

Không ngờ, Đường Thiên Trạch lại dứt khoát gật đầu: “Anh có ánh mắt rất tốt. Quả thật hôm đó tôi có xuất hiện ở hiện trường tai nạn. Tôi vốn muốn hỏi anh đã xảy ra chuyện gì, nhưng vừa thấy tâm trạng của anh không được tốt, tôi chỉ đành lái xe rời đi mà thôi. Sau đó tôi cũng là tôi xem báo mới biết được chỗ đó của anh xảy ra án mạng rồi hơn nữa tôi còn biết từ sau ngày hôm đó, anh còn làm ra những chuyện mà từ trước tới giờ anh chưa bao giờ làm, đến cuối cùng vì một chuyện nhỏ như hạt vừng mà phải ra tòa. Nhưng càng khiến tôi ngạc nhiên hơn chính là anh vậy mà lại thua kiện.”

Nói tới đây anh ta không khỏi lắc đầu.

Bắc Minh Quân đúng là càng nghe càng tức, nắm đấm bị anh siết chặt đến nỗi kêu lên “răng rắc”: “Anh nói chuyện này là có ý gì? Vừa bắt đầu tôi đã cảm thấy chuyện kia là do anh làm rồi. Có chuyện gì thì anh cứ nhắm vào tôi là được. Anh ra chiêu nào tôi sẽ tiếp chiêu đó, chứ đừng làm những chuyện lén lút như vậy.”

Đường Thiên Trạch xua tay: “Bắc Minh Quân, anh nghe cho rõ đây, tôi chỉ là đi ngang qua đó nhưng tôi không thừa nhận chuyện hôm đó là do tôi làm. Nếu anh cho là như vậy thì lấy chứng cứ ra đây.”

Anh ta vừa nói xong hai tia chớp bắn ra từ chân trời cách đó không xa khiến bầu xanh thẳm lóe lên sáng ngời.

Tiếp theo từ phía xa mơ hồ truyền đến tiếng sấm rền vang.

Đường Thiên Trạch ngẩng đầu nhìn trời, sau đó lại nhìn rừng cây xung quanh, vẻ mặt vừa rồi hoàn toàn thay đổi.

Anh ta hơi nhíu mày, sắc mặt cũng trở nên hơi căng thẳng.

Sau đó anh ta quay đầu lại nói với Bắc Minh Quân: “Tôi không có thời gian để ở đây đôi co với anh. Nếu anh không muốn cô Cố và hai đứa con của anh xảy ra chuyện thì mau kêu bọn họ dậy, dẫn bọn họ rời khỏi nơi đây, nếu không anh sẽ hối hận.”

Bắc Minh Quân lại không bị trúng trò này của Đường Thiên Trạch: “Anh đừng nghĩ việc đã bại lộ thì tìm cơ hội chạy trốn. Tôi nhất định sẽ tìm ra chứng cứ hơn nữa tôi sẽ khiến anh trả giá nặng nề!”

Đường Thiên Trạch dường như không coi trọng lời nói của Bắc Minh Quân, anh ta vừa chạy vội về phía chỗ cắm trại vừa nói: “Được đó, cho dù anh có giở thủ đoạn gì tôi cũng sẽ tiếp đến cùng!”
 
Chương 1583


Chương 1583

Nói xong, anh ta gõ lên cửa lều mỗ chỗ anh ta đi ngang qua: “Dậy, mau thức dậy thu dọn đồ đạc, chúng ta chuẩn bị sơ tán khỏi đây!”

Bắc Minh Quân nhìn vẻ mặt lo lắng còn có giọng điệu căng thẳng của Đường Thiên Trạch khi gọi những người trong lều thức dậy. Lẽ nào không phải anh ta đang diễn kịch mà là đang nói thật sự có chuyện gì sắp xảy ra sao?

Anh nhìn lên bầu trời tia chớp lóe lên càng lúc càng nhiều, và tiếng sấm rền vang phía xa đang dần dần tới gần.

Không phải trời sắp mưa sao? Anh ta có cần căng thẳng vậy không?

Tuy trong lòng Bắc Minh Quân nghĩ như vậy nhưng vì sự an toàn của Cố Tịch Dao và các con anh cũng nhanh chóng chạy về lều của bọn họ.

Lúc này, Cố Tịch Dao vừa mới ngủ không lâu, Bắc Minh Quân đã vọt từ ngoài vào kéo cô dậy.

Cố Tịch Dao cả kinh mở mắt: “Anh muốn làm gì?” Cô nhìn chằm chằm vào ánh mắt đang nhìn mình của Bắc Minh Quân, còn tưởng rằng tên này muốn giở trò gì nữa đấy?

Cô liều mạng dùng sức tránh khỏi tay của Bắc Minh Quân: “Anh đừng làm bừa, nơi này là lều vải, bên ngoài còn có rất nhiều người, hơn nữa bọn trẻ cũng ở bên cạnh…”

Bắc Minh Quân nhíu mày: “Em nghĩ chuyện hay gì thế? Mau dậy đi, gọi các con dậy nhanh lên, chỗ này có thể gặp nguy hiểm.”

Cố Tịch Dao bị lời nói của Bắc Minh Quân làm cho sững người. Cái gì gọi là “chuyện hay gì chứ?’ Rõ ràng những chuyện xấu kia đều là hành vi từ trước tới nay của anh ta đối với cô có được hay không?

Nhưng nương theo ánh trăng cô nhìn thấy Bắc Minh Quân đang vội vàng thu dọn một số dụng cụ, thậm chí còn thử đèn pin.

Lúc này một tia chớp lại lóe lên, rọi sáng bầu trời bên ngoài lều vải.

Lúc này cô cũng nghe thấy tiếng sấm xa xa đang dần dần áp sát.

Cố Tịch Dao không dám lơ là, cô vội vàng túm lấy Trình Trình và Dương Dương từ trong túi ngủ của bọn họ ra. Trình Trình còn dễ nói không tới vài giây đã tỉnh lại.

Nhưng Dương Dương thì không phải vậy, một khi đã nằm xuống gối là ngủ say như chết, gọi thế nào cũng không dậy được.

Cố Tịch Dao cắn răng nói: “Dương Dương, nếu con không thức dậy thì mẹ sẽ không khách sáo đâu đấy!” Cô nói xong vẫn không thấy cậu bé có động tĩnh gì thì dứt khoát kéo quần của cậu bé lên, sau đó dùng hai ngón tay véo lên mông của cậu: “Đã đến lúc nào rồi, xem con còn ngủ nữa được không?”

“A!”

Dương Dương hét lên một tiếng sau đó cơ thể nhỏ bé ngồi bật dậy.

Trình Trình xoa xoa đôi mắt nhập nhèm của mình, nhìn cảnh tượng trước mắt cả người cậu không khỏi rùng mình. Cũng may bản thân cậu không giống Dương Dương.

“Mẹ, con mới ngủ sao mẹ lại gọi con dậy chứ?” Dương Dương bũi môi, nhíu mày vừa càu nhàu nhìn Cố Tịch Dao vừa xoa xoa cái mông bị véo đau của mình.

Không đợi Cố Tịch Dao trả lời, Bắc Minh Quân đã chuẩn bị xong đồ đạc đang ở bên cạnh mở miệng nói trước: “Nếu con còn muốn thấy mặt trời ngày mai thì lập tức thức dậy chuẩn bị kỹ đồ đạc của bản thân, một hồi sau khi đi ra khỏi đây phải đi theo sát ba và mẹ con.”

Lúc này, những người trong khu cắm trại cũng bắt đầu trở nên hoảng loạn.

“Không được, con muốn đi tìm Ngô Tiểu Nhị.” Dương Dương không biết tại sao, lập tức trở nên lanh lẹ, thân hình nhỏ bé vọt thẳng ra khỏi lều vải.
 
Chương 1584


Chương 1584

Cố Tịch Dao còn chưa nghe rõ đã thấy Dương Dương chạy ra ngoài như một làn khói. Chuyện đang gấp, cô nhìn về phía cửa lều hô lớn lên: “Dương Dương, con muốn đi đâu vậy?!”

Trình Trình ở bên cạnh Dương Dương nên nghe rất rõ: “Mẹ, Dương Dương nói muốn đi tìm Ngô Tiểu Nhị.”

“Bây giờ đã là lúc nào rồi chứ, thằng bé vẫn còn thời gian đi tìm Ngô Tiểu Nhị sao?” Cố Tịch Dao nhíu mày, sau đó nói với Trình Trình: “Cục cưng, một hồi con và ba nhanh chóng rời khỏi nơi này, mẹ sẽ đi tìm Dương Dương, con biết rồi chưa?”

Trình Trình gật đầu: “Mẹ, mẹ cứ yên tâm. Mẹ và Dương Dương phải bình yên trở về đấy.”

Cố Tịch Dao gật đầu. Cô nhanh chóng thu dọn qua loa đồ đạc sau đó xoay người đi ra khỏi cửa lều.

Lúc cô đi đến cửa liền bị Bắc Minh Quân cản lại: “Em muốn làm gì?”

“Anh không nghe thấy sao? Tôi phải đi tìm con trai!” Lúc này Cố Tịch Dao đúng là hơi cuống lên.

Cô biết bên ngoài ầm ĩ như vậy nếu như Dương Dương bị người khác đụng bị thương thì phải là sao?

Bắc Minh Quân nhìn Cố Tịch Dao, sau đó giao đèn pin vào tay cô: “Em mang theo Trình Trình rời khỏi nơi này trước, tôi đi tìm Dương Dương.”

Nói xong, anh xoay người ra khỏi lều vải.

Bắc Minh Quân đi nhanh đến nỗi ngay cả Cố Tịch Dao không kịp dặn dò anh câu nào liền không thấy bóng dáng anh đâu.

Đã như vậy, Cố Tịch Dao liền kéo tay Trình Trình vội vàng ra khỏi lều vải.

Lúc này, liền nghe được tiếng của Đường Thiên Trạch hét lớn qua loa: “Xin mọi người đừng hoảng sợ, dọc theo con đường này chúng ta sẽ đi về phía con đường mà mà sáng nay chúng ta đã đi vào, tôi sẽ cho người đi trước dẫn đường.”

Mọi người đều mới bị đánh thức, còn chưa hiểu rõ chuyện gì đã xảy ra, mơ mơ màng chỉ biết đi theo người trước mặt.

Thật ra bọn họ đều đang oán giận: “Đây là hoạt động ba con gì chứ? Hoàn toàn chính là huấn luyện cắm trại ngoài trời mà.”

Bắc Minh Quân vọt vào đoàn người, đưa tay dùng sức đẩy người sắp va vào anh ra.

Chờ lúc anh từ đám đông lao ra thì thấy Dương Dương đang đứng trước một cửa lều hét lớn: “Ngô Tiểu Nhị, mau chạy lấy mạng!”

Nhưng trong lều trừ truyền ra tiếng ngáy của Ngô Tiểu Nhị ra thì không có bất kỳ động tĩnh gì khác.

Cửa lều bị đóng chặt từ bên trong, người bên ngoài không mở ra được, Dương Dương thật sự rất lo lắng.

Lúc này Bắc Minh Quân đi tới bên cạnh cậu bé.

Dương Dương thấy ba mình đi tới, hai mắt lập tức sáng lên: “Ba, ba mau giúp con gọi bọn họ dậy. Con thật không muốn vừa mới lên làm lão đại đã làm mất đàn em của mình, sau này ai dám lăn lộn với con nữa chứ?”

Bắc Minh Quân dứt khoát rút dao trong người ra, vừa dùng dao chém mở cửa lều, vừa nói với Dương Dương: “Không ngờ con còn là một lão đại có trách nhiệm đấy. Được rồi, mở được rồi, con mau vào cứu đàn em của con đi.”

Dương Dương lập tức chạy vọt vào cửa lều vải đang mở, vào lều chỉ thấy hai ba con lão Ngô đang ngủ say.

Dương Dương đẩy mạnh cả hai người họ, nhưng cả hai lại không có phản ứng gì cả.

Dưới tình thế cấp bách, đột nhiên cậu nhớ đến cách mà lúc nãy mẹ cậu làm với cậu.
 
Chương 1585


Chương 1585

Nhưng cậu lại cảm thấy khó xử nhìn hai người này. Cậu cũng không thể kéo quần của người ta đúng không? Nếu không sẽ bị hiểu lầm là biến thái mất.

“Này, con nhanh lên một chút được không?” Bắc Minh Quân không đi theo Dương Dương vào trong. Anh chỉ đứng ở cửa nhìn mọi người đều chạy theo về phía con đường lúc sáng bọn họ đến đây theo sự chỉ dẫn của thủ hạ Đường Thiên Trạch.

Lúc này chớp giật tới tấp, từ trong rừng cây thỉnh thoảng thổi tới mấy cơn gió lớn.

Lần này Bắc Minh Quân cũng thừa nhận phán đoán trước đó của Đường Thiên Trạch là rất chuẩn xác, nơi này sắp đón mưa to.

Nhìn mấy túp lều vải nằm rải rác và địa hình cắm trại ở đây, nếu mưa gió ập xuống chắc chắn sẽ xảy ra chuyện lớn.

Dương Dương nhìn hai người mập mạp trước mặt: “Mình chỉ có thể làm như vậy!”

Nói xong thân hình nhỏ bé của cậu liền ngồi thẳng lên lồng ngực đang nằm ngửa của Ngô Lão Nhị.

Dương Dương duỗi hai tay ra, dùng hết sức véo lên mặt Ngô Lão Nhị.

Lúc đầu ông ta còn không có phản ứng gì, Dương Dương sắp dùng hết sức lực non nớt của mình véo ông ta rồi.

“Ừm!” Theo tiếng rên, cơ thể của Ngô Lão Nhị đột nhiên ngồi bật dậy đồng thời hất cái người đang ngồi trên mình ông ta té xuống đất.

“Ai? Ai? Còn chưa có người nào dám quấy rầy mộng đẹp của Ngô Lão Nhị ta đâu?” Ngô Lão Nhị dụi mắt, vẻ mặt tức giận.

Dương Dương khó khăn lắm mới bò dậy được: “Đương nhiên là tôi, lão đại của con trai ông rồi. Các người thức dậy nhanh lên, những người khác đều chạy thoát thân rồi!”

Tuy Ngô Lão Nhị không hiểu chuyện gì đang xảy ra, nhưng khi nghe thấy từ “chạy thoát thân” thì như thể chạm vào sợi dây thần kinh nhạy cảm của ông ta.

Ông ta lập tức đứng lên, nhưng lại không có thời gian để gọi con trai mình mà là xách Ngô Tiểu Nhị trong tay.

Dương Dương dẫn bọn họ ra khỏi lều vải, chỉ vào con đường lúc bọn họ đi đến: “Mọi người đều chạy về phía bên kia, chúng ta mau đuổi theo bọn họ.”

Lúc này, Đường Thiên Trạch cũng đã kiểm tra trong lều vải hết một lượt, xác định đã không còn ai.

Hiệu trưởng bọn họ sau khi kết thúc tiệc tối lửa trại đã trở về ngay trong đêm.

Dương Dương thấy Đường Thiên Trạch vẫn còn ở đây, vội vàng nói với anh ta: “Chú đẹp trai, mau đuổi theo những người ở phía trước đi.”

Đường Thiên Trạch cũng cầm theo đèn pin đi đến trước mặt Bắc Minh Quân, gật đầu với Dương Dương: “Lát nữa còn phải chạy một quãng đường rất dài, không bằng để chú cõng cháu.” Nói xong anh ta ngồi xổm xuống làm tư thế muốn cõng Dương Dương.

Làm sao Bắc Minh Quân có để cho anh ta cõng con trai của mình chứ?

Anh lạnh lùng nói: “Không làm phiền anh, anh cầm đèn pin dẫn đường là được.” Anh vừa nói xong thì xốc hai tay lên lập tức Dương Dương đã ở trên lưng anh rồi.

Đường Thiên Trạch đứng lên: “Chủ tịch Bắc Minh cũng không cần nhạy cảm như thế chứ?”

Bắc Minh Quân không để ý đến anh ta, chỉ nói với Ngô Lão Nhị ở bên cạnh: “Chúng ta đi nhanh một chút.”
 
Chương 1586


Chương 1586

Thế là hai người lớn cõng hai đứa bé nhanh chóng đi về phía đoàn người.

Đường Thiên Trạch nhìn theo bóng lưng của Bắc Minh Quân, khẽ cười. Đúng là một anh chàng nhạy cảm. “Trò chơi này càng ngày càng vui, Bắc Minh Quân, trước khi tôi chơi chán tôi sẽ không để anh gặp chuyện gì đâu.”

Anh ta cầm đèn pin chạy theo bọn họ, sau đó chạy lên phía trước chiếu sáng đường cho bọn họ.

Không thể phủ nhận, thể lực của ba người này đều rất tốt, rất nhanh bọn họ đã đuổi kịp mọi người.

Trận mưa lớn này dường như đến sớm hơn dự đoán của Đường Thiên Trạch.

Lúc đầu chỉ là mưa lắc rắc, tiếp đó nương theo chớp giật giọt mưa càng lúc càng lớn.

Những người ban đầu nghĩ rằng đây chỉ là một hoạt động trong chương trình cắm trại, lúc này dần dần cũng hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Bọn họ xốc lại tinh thần dẫn mấy đứa bé đi theo người dẫn đầu nhanh chóng rút lui khỏi miệng núi một cách rất có trật tự.

Mưa rơi lúc càng lớn, tiếng sấm chói rền vang khiến người khác điếc tai.

Cố Tịch Dao dẫn theo Trình Trình đi phía trước nhưng dọc theo đường đi cô luôn lo lắng không biết Bắc Minh Quân có tìm được Dương Dương không? Không biết bọn họ có đang ở phía sau đội ngũ này không?

Trời mưa lớn như vậy, bọn họ tuyệt đối đừng xảy ra chuyện gì.

Theo mưa rơi càng lúc càng lớn, lúc này dòng nước lững lờ trong con sông bên ven đường đã bắt đầu chảy xiết.

Trên mặt sông còn lập lờ một số cành cây nhỏ bị nước cuốn trôi từ thượng nguồn xuống.

Không chỉ có như vậy, nước sông còn đang không ngừng dâng lên, sắp bằng con đường nhỏ rồi.

Mưa gió ban đêm thường rất mạnh, chẳng mấy chốc quần áo của mọi người đều ướt sũng, gió vù vù thổi lên mặt người rát như dao cắt.

Vách núi kẹp giữa lối đi và dòng sông không còn cảnh đẹp như ban ngày nữa, mà lúc này đã nhuốm một màu đen kịt. Đêm tối như mực lại không có ánh trăng, con đường phía trước trở nên vô cùng khó đi.

Trong bóng đêm chỉ có thể nghe thấy tiếng nước chảy ào ào của dòng sông nhỏ cách đó không xa.

Khi bọn họ đến đây, ai cũng cảm thấy con đường này rất dài, bởi vì mọi người đều không biết bọn họ phải đi bao lâu để đến đích.

Mà bây giờ thì khác. Mặc dù bọn họ đã bước rất nhanh nhưng vẫn còn cảm thấy đường ra còn rất xa.

Phải nói là còn xa hơn so với lúc mới đến.

Con đường đá cuội dưới chân bị nước mưa dội xuống đã trở nên lầy lội khó đi.

Sau khi Bắc Minh Quân cõng Dương Dương trên lưng đuổi kịp đám người, anh cũng không hề bước chậm lại, mà là cõng theo Dương Dương chen vào đám người.

Ánh mắt sáng như mắt chim ưng của anh không ngừng tìm kiếm bóng dáng của Cố Tịch Dao và Trình Trình trong đám đông.

Mãi cho đến khi bọn bọn họ len lỏi lên mấy hàng người phía trước anh mới nhìn thấy bóng dáng đi đầu của Cố Tịch Dao.

Có thể thấy, mặc dù đang dẫn Trình Trình đi phía trước, nhưng cô thể lực của cô đã không chống đỡ được nữa rồi. Nếu ngã xuống, những người phía sau hoàn toàn sẽ không kịp né tránh, có lẽ sẽ dẫn đến thảm kịch lớn.

Bắc Minh Quân bước nhanh hơn đến bên cạnh Cố Tịch Dao: “Em giao con cho tôi. Em chăm sóc tốt cho mình là được.”
 
Chương 1587


Chương 1587

Nói xong, anh dễ dàng bế Trình Trình vào lòng.

Suy cho cùng, trẻ con vẫn là trẻ con, chạy trên con đường như vậy là không thể chạy nhanh được. Thay vì dắt con chạy, không bằng bế con đi.

Chỉ là, lúc này sau lưng Bắc Minh Quân đang cõng Dương Dương, bây giờ lại bế thêm Trình Trình, gánh nặng trên lưng anh đột nhiên lại tăng thêm.

Cố Tịch Dao không dắt theo Trình Trình nữa, nhất thời cô cảm thấy nhẹ nhõm không ít. Nhưng cô lại lo lắng nhìn Bắc Minh Quân: “Anh đừng dại thể hiện ta đây nữa, đường đi xấu như vậy, tôi thấy hay là anh đi chậm lại, chúng ta đi theo sau bọn họ là được.”

Bắc Minh Quân cũng không đi chậm lại: “Em lo chú ý dưới chân mình đi, đừng gây thêm phiền phức cho tôi là được rồi.”

“Anh tưởng tôi đang quan tâm anh sao? Tôi chỉ lo lắng nhỡ may anh té ngã thì sẽ liên lụy đến hai con mà thôi.” Cố Tịch Dao thực sự là bị anh chọc giận, cô bày ra vẻ mặt khó chịu với anh. Anh đúng là không hề biết ơn cô ngược lại còn nói xách mé nói cô nữa chứ.

“Mọi người cố lên, lối ra đang ở phía trước.” Người dẫn đầu phía trước, theo tia sáng của đèn pin, đã có thể thấy được phía trước không còn vách núi và rừng cây nữa, chắc hẳn là miệng núi.

Mọi người vừa nghe nói nghe sắp sửa thoát ra được, trái tim sắp sụp đổ của bọn họ lập tức trở nên phấn chấn hơn.

Chẳng mấy chốc, cuối cùng mọi người cũng chạy ra khỏi miệng núi, nương theo ánh sáng của đèn pin, mơ hồ có thể nhìn thấy phía trên cao cách bọn không xa có một chiếc xe đang đậu ở đó.

Có lẽ đã được thông báo từ trước nên đèn trên xe vẫn luôn bật sáng.

Cuối cùng mọi người đều cắn răng nhất quyết lên xe.

Khi tất cả mọi người đều đã ngồi lên chỗ ngồi thoải mái trên xe thì sợi dây thần kinh căng thẳng cuối cùng cũng được thả lỏng.

Hành lý của mọi người đều để trên xe, vừa lên xe thì mọi người cũng không để ý nhiều, chỉ cởi quần áo ra thay.

Trên xe nhất thời nổi lên cảnh tượng “màu mùa đông”.

Về lý do tại sao lại là “màu mùa đông”, đó là vì mục đích chính của chuyến cắm trại lần này là vì người ba thường không có mặt ở nhà để chơi cùng con, dẫn đến tình cảm giữa ba và con không tốt bằng tình cảm giữa mẹ và con.

Vì thế nên ban tổ chức đã cố ý yêu cầu nếu có thể dẫn ba đến thì không cần mang theo mẹ nữa.

Sở dĩ Trình Trình dẫn theo Cố Tịch Dao đến đây là vì cậu đang sống với mẹ. Nếu cậu không gọi mẹ đến thì có thể gọi ai đây?

Nhìn cảnh tượng trong xe, Cố Tịch Dao hơi ngượng ngùng.

Phóng tầm mắt nhìn lại, cả xe ngoài vài bé gái ra cô là người phụ nữ duy nhất.

Lúc này, Bắc Minh Quân đã ném quần áo khô từ trong túi ra cho Trình Trình và Dương Dương thay.

Bản thân anh còn chưa kịp thay bộ quần áo ướt nhẹp trên người.

Khi anh quay đầu nhìn thấy dáng vẻ của Cố Tịch Dao liền biết cô đang nghĩ gì.

Sau khi khẽ cau mày, anh đứng dậy cầm lấy túi quần áo nhỏ của Cố Tịch Dao, sau đó kéo tay cô: “Em đi theo tôi.” Sau đó anh bước tới cửa xe.
 
Chương 1588


Chương 1588

Cố Tịch Dao vừa thấy Bắc Minh Quân cầm túi quần áo của mình trong tay, lại kéo cô đi tới cửa xe, kẻ ngu cũng biết tên Bắc Minh Quân này muốn làm gì.

Lập tức khuôn mặt xinh đẹp của Cố Tịch Dao đỏ bừng. Cô nhỏ giọng nói với Bắc Minh Quân: “Không phải anh đang tìm chỗ thay quần áo cho tôi đấy chứ…”

Cái gã này lúc nào cũng vậy, tự làm theo ý mình, bất chấp hoàn cảnh.

Tiếc rằng giờ lúc này cho dù Cố Tịch Dao không muốn cỡ nào đi nữa nhưng thể lực của cô đã tiêu hao gần hết trong lúc chạy trốn rồi.

Bây giờ, cô giống như một con rối bị Bắc Minh Quân nắm trong lòng bàn tay, hoàn toàn không còn sức lực để phản kháng nữa.

Bắc Minh Quân không nói gì, bước vài bước đến trước cửa xe khách, sau đó nói với tài xế: “Anh mở hết mấy cánh cửa xe bên hông gầm hành lý mau đi.”

Tài xế cũng ngây người, quay đầu nhìn Đường Thiên Trạch đang ngồi ở hàng ghế đầu tiên.

Lúc này anh ta đã thay xong quần áo, nhìn thấy Bắc Minh Quân đưa Cố Tịch Dao xuống xe, liền đoán được hai người định làm gì thế là anh ta chỉ khẽ gật đầu với tài xế: “Làm theo lời anh ta đi.”

Sau khi bọn họ bước xuống xe các cánh cửa bên hông gầm hành lý đã được mở ra để che mưa cho bọn họ.

Bắc Minh Quân ném túi quần áo lên người Cố Tịch Dao, sau đó nhìn cô nói: “Em còn ngây ra đó làm gì? Chẳng lẽ muốn tôi thay đồ cho em sao?”

Anh vừa nói xong, cơ thể Cố Tịch Dao liền run lên. Lẽ nào bản thân cô vẫn chưa bị tên cái tên Bắc Minh Quân này bắt nạt đủ sao? Tuy bây giờ cô không còn sức lực nữa nhưng cũng không thể để cho cái gã này lợi dụng mình.

Hai tay cô cầm lấy cái túi, khẽ cau mày nói nhỏ: “Anh có thể xoay người quay lưng về phía tôi được không.”

Bắc Minh Quân nương theo ánh sáng yếu ớt chiếu từ cửa sổ xe xuống liếc mắt quan sát Cố Tịch Dao đang đứng trước mặt.

Chỉ thấy mái tóc dài đen nhánh của cô bị nước mưa dội xuống rơi lõa xõa lên người, phác họa ra những đường cong quyến rũ trên cơ thể cô.

Giờ phút này, tuy mưa vẫn không nhỏ lại, gió vẫn thổi thật sự rất muốn ôm cô vào lòng.

Bắc Minh Quân hơi nheo mắt, nhìn thân thể đang run rẩy của cô, cuối cùng anh cũng nhịn được.

Khóe miệng anh khẽ cong lên: “Em còn gì mà xấu hổ trước mặt tôi nữa chứ? Con của chúng ta cũng đã lớn như vậy rồi, lẽ nào tôi còn thừa dịp lợi dụng em sao?”

Cố Tịch Dao tức giận đến đỏ mặt: “Cái tên vô lại nhà anh, lẽ nào anh lợi dụng tôi còn ít à?”

“A, nếu em đã nói không ít vậy em còn để ý gì nữa?” Ngược lại Bắc Minh Quân hơi thú vị nhìn Cố Tịch Dao.

“Anh đừng nói nhảm nữa, xoay người lại cho tôi. Nếu tôi không cho phép thì không được xoay người lại đấy.” Cố Tịch Dao nhìn Bắc Minh Quân, trong lòng âm thầm suy nghĩ “suýt chút nữa đã để cho tên chó này thành công rồi.”

Thật ra Bắc Minh Quân chỉ là trêu chọc cô mà thôi, thấy dáng vẻ tức giận của cô anh lười biếng xoay người qua chỗ khác.

“Tôi đã xoay người lại rồi. Tôi cho em năm phút, nếu trong vòng năm phút mà em vẫn chưa thay đồ xong, tôi vẫn sẽ xoay người lại.”

Vừa nói, anh vừa bật đèn phát sáng trên đồng hồ đeo tay và bắt đầu tính ngược thời gian.

 
 
Chương 1589


Chương 1589

Cố Tịch Dao đúng là chịu thua anh. Cô bắt đầu nhanh nhẹn tháo từng chiếc quần áo ướt sũng trên người xuống sau đó ném sang một bên.

Bắc Minh Quân nghe phía sau truyền đến thay quần áo “sột soạt”, ý nghĩ xấu xa trong đầu anh lại bắt đầu rục rà rục rịch.

Lúc này, một Bắc Minh Quân nhỏ trên đầu mọc sừng, trên tay cầm theo cây chĩa đứng trên vai trái của anh nói: “Này! Anh cứ nghe lời của Cố Tịch Dao như vậy sao? Cô ấy bảo anh quay lại thì anh liền quay lại. Đừng quên, cô ấy là người phụ nữ của anh, anh có thể không cần để ý đến những gì cô ấy nói, cứ làm theo suy nghĩ trong lòng anh là được.”

Bắc Minh Quân nhíu nhíu mày, tiểu Bắc Minh Quân nói không sai. Người phụ nữ này đã có hai đứa con với mình rồi. Hơn nữa mấy năm nay, dù gần dù xa bọn họ cũng xem như là vợ chồng già rồi, cần gì phải để ý nữa chứ?

Ngay khi anh muốn xoay người lại, trên vai phải của anh lại xuất hiện một Tiểu Bắc Thần với vầng hào quang trên đầu, anh nói: “Anh không thể làm như vậy. Tuy Cố Tịch Dao đã sinh hai đứa con cho anh, nhưng mấy năm nay cô ấy nuôi hai đứa con cũng chịu không ít đau khổ. Vậy mà anh lại còn muốn bắt nạt cô ấy nữa sao? Nếu muốn có tương lai với cô ấy thì đừng quay đàu lại.”

“Này! Đừng nghe lời anh ta, anh là người đàn có quyền lực cao nhất. Anh không cần lo lắng những chuyện này, chỉ cần anh muốn, ai cũng không cản được anh.” Con quỷ tiểu Bắc Minh Quân bên trái tiếp tục đốt lửa.

Nhưng tiểu thiên sứ tiểu Bắc Minh Quân bên phải lại không muốn tỏ ra yếu thế: “Anh là đàn ông không thể bắt nạt Hoan Nhi đã âm thầm hy sinh cho anh nhiều năm như vậy. Tuy bên ngoài anh lạnh lùng nhưng trong lòng anh rất khát khao tình yêu và tình yêu cảm gia đình.”

Bắc Minh Quân cau mày, thực sự là bị hai vật nhỏ này làm cho rối tung lên.

Cuối cùng anh vẫn quyết tâm, âm thầm nói với với hai tiểu Bắc Minh Quân: “Cút đi!”

Thiên Sứ tiểu Bắc Minh Quân nhỏ khẽ mỉm cười với Bắc Minh Quân: “Anh đây mới đúng là một người đàn ông thật sự!”

Bắc Minh Quân thở dài một. Người đàn ông thật sự này đúng là không dễ làm.

Dù không có ý định quay lại nhưng anh vẫn trêu đùa Cố Tịch Dao.

Anh cúi đầu nhìn đồng hồ đeo tay, sau đó chậm rãi nói : “Còn có một phút .”

“Này, thời gian nào có nhanh như anh nói vậy! Anh ăn gian.” Cố Tịch Dao tiếp tục bận rộn thay quần áo.

Lúc này Bắc Minh Quân cũng không để ý đến sự phản đối của cô, một lát sau anh bắt đầu đếm ngược : “Mười…”

“Chín…”

“Tám…”

Đợi đến khi Bắc Minh Quân đếm tới “Một” anh cũng đột nhiên quay người lại.

“A!” Cố Tịch Dao còn chưa kịp kéo dây kéo, cả người hoảng sợ, tay chân run lên.

Khóa kéo kẹt giữa chừng không kéo lên được nữa.

Cô tức giận trừng mắt nhìn Bắc Minh Quân: “Đều tại anh, đếm ngược cái gì chứ? Nhìn chuyện tốt của anh làm đi.” Cô vừa nói vừa dùng sức kéo dây kéo lên.

Bắc Minh Quân khẽ mỉm cười: “Chuyện này làm sao có thể trách tôi được.” Vừa nói anh vừa đi về phía Cố Tịch Dao.

Anh cúi đầu nhìn xuống vị trí của dây kéo, vừa vặn kẹt ngay dưới ngực.

Anh cũng không quan tâm có đồng ý không, gạt tay cô sang một bên, một tay anh cầm khóa kéo phía dưới, một tay kéo kéo đầu, kéo thẳng lên trên.

 
 
Chương 1590


Chương 1590

Cố Tịch Dao đã lâu không đứng gần Bắc Minh Quân. Một lần nữa ngửi được mùi hương thuộc về anh, trái tim cô không khỏi khẽ run lên.

Bắc Minh Quân lần nữa ngửi được mùi hương đặc biệt trên người Cố Tịch Dao trong lòng anh hoảng loạn.

Ngay khi anh muốn cúi đầu hôn Cố Tịch Dao thì cô đã nói: “Anh mau sửa lại dây kéo. Bọn nhỏ vẫn đang đợi chúng ta trên xe đấy.”

Câu này có thể coi là đã cứu được Cố Tịch Dao.

Bắc Minh Quân nhíu cảm giác lúc nãy đã bị cô đánh bay lên tận mây xanh rồi.

Anh bắt đầu dùng sức kéo dây kéo lên xuống mấy lần.

“Anh có thể nhẹ tay chút không? Đừng làm đứt dây kéo đấy. Còn nữa, anh không được đụng chạm lộn xộn, chỉ được di chuyển trong phạm vi dây kéo thôi đấy.” Cố Tịch Dao nói xong liền hối hận.

Lời này có ý gì chứ? Không phải giấu đầu lòi đuôi sao?

Đối với Bắc Minh Quân mà nói, Cố Tịch Dao là kiểu phụ nữ có thể giơ tay ra là chạm tới nhưng lại tỏ ra rất xa cách với mình.

“Các người có cần tôi giúp đỡ không?” Lúc này từ trên cửa xe truyền tới giọng nói của Đường Thiên Trạch.

Thật ra Bắc Minh Quân dẫn Cố Tịch Dao xuống xe thay quần áo cũng không mất bao lâu nhưng anh ta vẫn muốn xem tình hình thế nào.

Anh ta không có cầm đèn pin nhưng thông qua ánh đèn xe yếu ớt có thể thấy được hai bóng người đứng cạnh nhau.

Một câu nói này giống như chậu nước lạnh vô hình tạt lên đầu Bắc Minh Quân hoàn lại khiến anh nguội xuống.

Cố Tịch Dao đỏ mặt, trong lòng càng hoảng loạn hơn. Cảm giác này hệt như bị người khác bắt gian tại trận.

Cô hơi lắp bắp nói: “Dây kéo của tôi bị kẹt, anh ta chỉ giúp tôi kéo lại thôi. Chúng tôi không làm gì cả.”

Ngược lại Bắc Minh Quân lại tỏ vẻ thờ ơ, cẩn thận cầm dây kéo trượt tới trượt lui.

Lại qua hai phút, rốt cuộc cũng sửa xong.

“Cảm ơn.” Cố Tịch Dao nói một tiếng, rồi nhét quần áo đã thay ra vào cái túi bỏ vào trong túi xách, sau đó lách qua Bắc Minh Quân lên xe.

Vừa nãy bọn họ gần như thế, nhưng cũng vì một tiếng “Cảm ơn” này mà khoảng cách giữa bọn họ lại bị kéo giãn ra.

Bắc Minh Quân cũng quay người, đi theo lên xe.

Sau khi lên xe, Cố Tịch Dao hơi lúng túng mỉm cười với Đường Thiên Trạch, sau đó ngồi vào chỗ mình.

Nhìn thấy Bắc Minh Quân vẻ mặt buồn bực lên xe, Đường Thiên Trạch cũng mỉm cười với anh, dùng âm thanh chỉ hai người bọn họ mới có thể nghe được nói: “Ngại quá, tôi làm hỏng chuyện tốt của anh rồi, nhưng tôi nói anh biết, có lẽ sau này tôi còn có thể làm hỏng chuyện khác nữa của anh đấy.”

Bắc Minh Quân xụ mặt liếc nhìn anh ta: “Vậy sao, để tôi xem anh còn có thể làm hỏng chuyện gì của tôi, nhưng anh phải nhanh lên, nếu không tôi sẽ đưa anh vào tù trước đấy.”

“Vậy hả? Vậy chúng ta hãy chờ xem nhé.”

Bắc Minh Quân tới trước chỗ ngồi của mình, người trên xe đều đã thay quần áo xong.

Cố Tịch Dao ném túi quần áo của Bắc Minh Quân cho anh hệt như anh đã ném cho cô khi ở dưới xe.
 
Chương 1591


Chương 1591

Bắc Minh Quân cầm túi quần áo nghĩ thế này nghĩa là gì, cô đang trả thù anh phải không?

“Anh ngẩn người làm gì, lẽ nào còn đợi tôi thay cho anh sao?” Quả nhiên, Cố Tịch Dao nói y hệt như trước đó Bắc Minh Quân nói với cô.

Nhưng Cố Tịch Dao không hề ngờ, Bắc Minh Quân lại nhìn cô nói: “Tôi không có ý kiến.”

Anh vừa dứt lời, những người ở trên xe, đặc biệt là những người gần họ đều “Ồ…” lên một tiếng.

Thật sự nhìn không ra, bình thường mặt mày Bắc Minh Quân lúc nào cũng lạnh lùng, thế mà lại ngay trước mặt mọi người nói ra những lời khiến người ta mơ màng như thế.

Giờ Cố Tịch Dao thật muốn tìm một cái lỗ để chui vào.

Đi ra ngoài dã ngoại mà Bắc Minh Quân chẳng những mặc vest, trong túi của anh còn có những ba bộ nữa.

Hơn nữa đều là loại vest làm bằng tay, được may đo riêng, vô cùng đắt đỏ. Nếu ai không biết thân phận của anh, gặp anh thế này chắc sẽ tưởng anh là người bán đồ vest.

“Chà, chẳng lẽ anh không mang theo bộ quần áo thể thao nào à, đi dã ngoại mà mặc vest là để cho ai ngắm thế.” Cố Tịch Dao lườm anh một cái.

Bắc Minh Quân không nói gì, nhanh chóng thay xong quần áo với tốc độ nhanh nhất, sau đó ngồi lại chỗ ngồi, nghiêng đầu nhìn ngoài cửa sổ.

Ngoài xe, mưa vẫn rơi rào rào, không hề có vẻ suy yếu.

Sau khi ồn ào một trận, trong xe lại trở nên yên tĩnh, anh cúi đầu xem đồng hồ, đã là một giờ đêm rồi.

Có thể do mưa to khiến nhiệt độ ngoài xe hạ xuống, trên cửa sổ xe cũng đã phủ một lớp sương mù thật mỏng.

Ngoài ánh đèn trong xe, xung quanh đều tối đen, mọi người ngồi ở trong xe vẫn ổn, nhiều người nên nhiệt độ không khí trong xe cũng thay đổi đáng kể.

Hiện tại không thể lái xe trở về, nơi này dù sao cũng là ngoại ô, không có đường cái chính quy, sau khi mưa to, rất khó phán đoán đường nào an toàn có thể đi qua, nên nếu trong thời tiết này mà cưỡng ép lái xe, ngộ nhỡ xe rơi vào cái vũng thì tất cả người trên xe sẽ rơi vào nguy hiểm.

Cũng may chỗ họ dừng xe khá cao, dù nước trong khe núi có dâng lên đột ngột thì cũng sẽ không ảnh hưởng đến nơi này.

Cảm xúc của mọi người trên xe đều đang rất ổn định, mệt nhọc nhanh chóng chiến thắng sự sợ hãi mơ hồ với bên ngoài, họ dần ngủ thiếp đi.

Bắc Minh Quân quay đầu nhìn Trình Trình và Dương Dương ngồi ở ghế sau, bọn chúng nghiêng người dựa vào nhau ngủ say.

Lúc này, bờ vai anh cảm thấy hơi nặng, anh nghiêng đầu nhìn một cái, khóe miệng hơi nhếch lên, chỉ thấy Cố Tịch Dao ngồi bên cạnh rốt cuộc không kìm được cơn buồn ngủ, nhắm mắt lại. Vừa nãy cô còn có thể khống chế bản thân, không ngả về phía Bắc Minh Quân, nhưng hiện cô cũng không khống chế được nữa, đầu gối vào vai Bắc Minh Quân. Anh có thể nghe rõ hơi thở hết sức đều đặn của cô.

Bắc Minh Quân hơi hạ người xuống theo Cố Tịch Dao, chậm rãi điều chỉnh tư thế của mình một chút, để cô ngủ thoải mái hơn.

Sau đó anh rút một tay ra lấy hai bộ quần áo khô từ trong túi dưới chân ra, một bộ nhét vào phía sau Trình Trình và Dương Dương, bộ còn lại phủ lên người Cố Tịch Dao.

Đường Thiên Trạch ngồi ở hàng ghế thứ nhất, nghiêng người quay đầu liếc nhìn phía sau, thấy mọi người đều ngủ say rồi, anh ta cũng không khỏi ngáp một cái, rồi bảo lái xe mở điều hòa để mọi người nghỉ ngơi thoải mái một chút. Vì tiết kiệm nguồn năng lượng, lái xe tắt hết đèn trong xe đi.
 
Chương 1592


Chương 1592

Trong xe, ngoài thỉnh thoảng truyền tới tiếng ngáy thì hết sức yên tĩnh.

Đây là lần dã ngoại ngắn ngủi mà kích thích, dù hôm nay đã xảy ra không ít chuyện, hơn nữa còn tiêu hao khá nhiều thể lực, nhưng dưới tình huống như vậy, Bắc Minh Quân vẫn không buồn ngủ. Anh tựa lưng vào ghế ngồi, ánh mắt nhìn về hàng ghế đầu Đường Thiên Trạch ngồi.

Bây giờ Đường Thiên Trạch có vẻ không giống như trước kia anh gặp, hơn nữa, bất cứ lúc nào cũng có thể bình thản đối mặt với anh, cứ như chỉ là một nhân vật quần chúng mà thôi.

Nhưng trong lòng Bắc Minh Quân hiểu rõ, dù cảnh sát xác định chuyện ở cao ốc Bắc Minh thị là ngoài ý muốn, nhưng chuyện này chắc chắn không thoát khỏi liên quan đến Đường Thiên Trạch.

Đây là một đêm dài dằng dặc, Bắc Minh Quân suy nghĩ rất nhiều .

Khi bóng tối ngoài cửa sổ xe dần dần tan đi, anh mới nhắm mắt lại một chút.

Trời dần dần sáng lên, mưa cũng nhẹ hơn, lái xe cầm một cái ô, mở cửa xe xuống xem xét tình hình.

Cửa xe vừa mở ra, một luồng không khí ẩm ướt thổi vào trong xe, dù trong vẫn bật điều hòa, nhưng vẫn không ít người bị lạnh mà tỉnh dậy. Bọn họ ngồi thẳng người, dụi dụi mắt, dùng quần áo ướt đã thay ra lau sạch cửa sổ kính bên cạnh.

Chỉ thấy dù bên ngoài trời đã sáng, nhưng vẫn u ám như cũ, mưa vẫn rơi tí tách, không ngừng tạt vào cửa sổ xe.

Lúc này, Bắc Minh Quân cũng bị động tĩnh trong xe đánh thức. Anh nghiêng đầu liếc nhìn thấy Cố Tịch Dao vẫn dựa vào người anh ngủ say.

Xem ra cô đúng là quá buồn ngủ rồi. Hơn nửa tiếng sau, lái xe che ô trở về.

Sau khi đóng cửa xe, anh ta nói với Đường Thiên Trạch: “Vừa nãy tôi đã đi cửa núi xem một chút, tối hôm qua ở đó nước dâng lên, tôi còn chứng kiến một số lều vải bị đẩy ra.”

Những người đã tỉnh giấc bao gồm Bắc Minh Quân đều nghe thấy, xem ra tối qua Đường Thiên Trạch đã cứu bọn họ một mạng.

Bắc Minh Quân cảm thấy hơi khó tin, ngẫm lại cuộc đối thoại tối qua giữa bọn họ, cùng chuyện hôm qua anh ta đã làm… tên Đường Thiên Trạch này thật khiến người ta khó mà nắm bắt.

Nghe lái xe nói vậy, Đường Thiên Trạch khẽ gật đầu nói: “Con đường phía trước có thích hợp lái xe không? Xem ra chúng ta không thể ở chỗ này lâu được.”

Lái xe nhíu mày một cái: “Hôm qua mưa to đã khiến con đường chúng ta đi qua có một cái rãnh, có điều nếu tôi lái xe cẩn thận chút thì có lẽ cũng không có gì trở ngại, hoặc là chúng ta đi đường vòng cũng được.”

“Ừ, anh tự xem xử lý đi, nhất định phải cam đoan đưa những người trên xe này an toàn trở về.” Đường Thiên Trạch vẫn không quên dặn dò lái xe một câu.

Xe chậm rãi khởi động, những người vẫn còn đang ngủ trên xe chấn động, Trình Trình và Dương Dương cũng đã tỉnh.

Bọn chúng vừa định nói chuyện, thì Bắc Minh Quân đã ra dấu cho bọn chúng im lặng, sau đó vừa chỉ chỉ Cố Tịch Dao bên cạnh mình.

Bọn nhỏ nhanh chóng hiểu ra.

Bắc Minh Quân quay đầu khẽ nói với Dương Dương: “Trong túi của chúng ta vẫn còn chút đồ ăn, con và Trình chia nhau ăn trước đi.”

Dương Dương khẽ gật đầu, bắt đầu tìm kiếm đồ ăn. Xe buýt cẩn thận đi vào con đường đầy vũng bùn, dù có chút lắc lư, nhưng vẫn ổn.

Trải qua một đường xóc nảy, rốt cuộc Cố Tịch Dao cũng tỉnh lại, cô vừa mở mắt đã phát hiện mình tựa vào người Bắc Minh Quân.
 
Chương 1593


Chương 1593

Cô chợt cảm thấy có chút không ổn, định chống người ngồi dậy, nhưng lại phát giác cơ thể mình không chút sức nào.

“Em cứ dựa vào anh mà nghỉ ngơi, xe đã chạy rồi, chúng ta sẽ nhanh chóng về nhà, bọn nhỏ cũng đã tỉnh rồi.” Lúc này, giọng điệu của Bắc Minh Quân không còn lạnh lùng nữa mà như một người chồng đang che chở vợ con.

Dương Dương tìm được trong túi xách sáu hộp sữa tươi Vinamilk, sau khi giữ lại bốn hộp nó chia cho bố con ông Ngô hai hộp.

Nói thật, Dương Dương rất xứng làm đại ca, chỉ cần mình có đồ ăn thì chắc chắn không để đàn em bị đói.

Bắc Minh Quân cầm hai hộp sữa mà Trình Trình đưa tới, cắm ống mút vào một hộp đưa đến bên miệng Cố Tịch Dao: “Uống chút đi.”

Bắc Minh Quân cho cô uống sữa tươi khiến cô cảm thấy không quen lắm, nên mãi không chịu hé miệng. Lúc này Trình Trình ngả người tới: “Mẹ, mẹ cứ uống chút đi, chúng ta sẽ nhanh về nhà thôi.”

Trong lòng Cố Tịch Dao thật không muốn uống, nhất là không muốn để Bắc Minh Quân đút cô uống, nhưng cô không biết sao mình lại cảm thấy chóng mặt, cả người không có sức, nên đành miễn cưỡng uống hai ngụm.

Thấy cô uống rồi, Bắc Minh Quân mới hài lòng gật đầu, cuốn quần áo trên người cô lại, cũng điều chỉnh cho cô một tư thế thoải mái hơn.

“Em lại nghỉ ngơi một lát đi, khi nào xe đến anh sẽ gọi em.” Bắc Minh Quân nói với cô. Cố Tịch Dao không nói gì, tiếp tục nhắm mắt lại.

Sau khi đi hết đoạn đường xóc nảy, cuối cùng xe đã ra đến đường cái, đồng thời chạy bằng tốc độ nhanh nhất về thành phố A.

Dọc đường, dù mưa đã ngớt nhưng vẫn chưa tạnh hẳn, lái xe mở radio đến kênh giao thông, bình thường kênh này sẽ cung cấp cho các lái xe tình hình đường xá, cùng tin tức mới nhất.

Trong thông báo về tình hình giao thông thành phố A đã phát đi một tin về khe núi mà bọn họ đã cắm trại.

Ý đại khái là tối qua đột nhiên mưa to, dẫn đến nơi đó có lũ quét quy mô nhỏ. Nghe xong, mọi người đều toát mồ hôi lạnh.

Xe đi vào nội thành, lái thẳng vào trong trường học. Tối qua, sau khi trở về không lâu, hiệu trưởng đã nhận được tin chỗ cắm trại trời mưa to. Lúc đầu ông ta tưởng sẽ không có chuyện gì, nhưng ngoài dự liệu của ông ta, nửa đêm lại nhận được điện thoại của Đường Thiên Trạch. Trong điện thoại, Đường Thiên Trạch đã kể toàn bộ chuyện đã đã xảy ra bên này, cũng bảo ông ta yên tâm, anh ta đã khống chế được toàn bộ cục diện, hơn nữa cũng không ai vì việc này mà bị bỏ lại. Bọn họ tính toán đợi đến hừng đông sẽ trở về. Suốt đêm, hiệu trưởng không ngủ an giấc được.

Ông ta thật vất vả nhịn đến hừng đông, rồi vội vã đi tới trường học chờ tin tức của bọn họ. Ông ta nhìn đồng hồ trong phòng làm việc nhảy từng kim từng kim, ông ta rất lo lắng nên thỉnh thoảng lại gọi điện cho Đường Thiên Trạch hỏi thăm tình hình.

Đến tận khi xe an toàn ra đến đường cái, ông ta mới cảm thấy yên lòng. Sở dĩ ông ta căng thẳng như vậy, vì ai trên xe này cũng là người có máu mặt của thành phố A, ngộ nhỡ nếu xảy ra chút sơ xuất nào thì một hiệu trưởng nhỏ bé như ông ta không thể gánh vác được.

Hơn nữa, trên xe còn có một nhân vật quan trọng -Bắc Minh Quân. Xe cuối cùng dừng ở bãi tập của trường học.

Xe của Hình Uy đã đợi ở đó rồi, anh ta ít nhiều cũng biết chuyện tối hôm qua, sáng nay lại nhận được điện thoại của Bắc Minh Quân bảo anh ta đến đón bọn họ.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom