Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện Của Tui À!

Diễn Đàn Truyện Của Tui À là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Cô Vợ Bướng Bỉnh Mua Một Tặng Hai

Chương 1554


Chương 1554

Lúc trước anh không để ý chuyện này, anh chỉ nghĩ rằng đó là một người tốt qua đường.

Hiện giờ xem ra đây là kế hoạch mà Đường Thiên Trạch đã tỉ mỉ sắp đặt, anh ta đã tiếp cận thành công hai mẹ con Cố Tịch Dao.

Về phần mục đích cuối cùng của anh ta thì Bắc Minh Quân vô cùng rõ ràng.

Đường Thiên Trạch nghe thấy tiếng Dương Dương, cũng mỉm cười vẫy tay với cậu nhóc.

Đương nhiên anh ta cũng nhìn thấy Bắc Minh Quân, nên anh ta đã nở một nụ cười đầy ẩn ý với anh.

Sau đó quay đầu nói với Cố Tịch Dao: “Không ngờ mọi người đều đến đây. Bây giờ không tiện, đợi lát nữa xuống xe chúng ta lại nói chuyện nhé.”

Cố Tịch Dao gật gật đầu rồi dẫn theo Trình Trình đi về phía Dương Dương.

Trình Trình lập tức ngồi xuống bên cạnh Dương Dương và chừa lại vị trí bên cạnh Bắc Minh Quân cho mẹ.

Cố Tịch Dao vốn dĩ không muốn ngồi cùng Bắc Minh Quân nhưng trên xe lúc này chỉ còn lại một chỗ đó mà thôi.

Cô cũng hết cách, đành phải bước đến ngồi cạnh Bắc Minh Quân.

Lúc này, radio trên xe lại vang lên, Đường Thiên Trạch đứng ở đầu xe, cầm micro nói với mọi người: “Chào mọi người, tôi là người phụ trách hoạt động kết nối tình thân của mọi người, mọi người có thể gọi tôi là Noton.”

Bắc Minh Quân nhớ lại vết thương bị lửa thiêu của Phỉ Nhi, cánh tay bị cụt của Dư Như Khiết, thậm chí còn có cái chết ngoài ý muốn của ba mình…

Anh bắt đầu thầm cảm thấy may mắn vì mình đã đến đây, nếu không thật sự không thể tưởng tượng được tên này sẽ làm gì mẹ con Cố Tịch Dao.

Xem ra hoạt động kết nối tình thân lần này không đơn giản như anh nghĩ.

Bắc Minh Quân nghĩ đến đây liền âm thầm chuẩn bị mọi thứ, vì an toàn của ba mẹ con cô, anh phải cực kỳ đề cao cảnh giác.

Lúc này, Đường Thiên Trạch nói: “Những người ngồi trên xe đều là những tinh hoa ở nhiều ngành nghề khác nhau. Tôi nghĩ các anh chị đều bận bịu cả ngày với công việc và các hoạt động xã giao nên nhất định đã bỏ lỡ cơ hội được chơi cùng trẻ. Lần này chúng tôi đã kết hợp với trường học tổ chứ hoạt động kết nối tình thân, chính là vì muốn tạo cơ hội để mọi người có thể ở cũng các bé, thúc đẩy tình cảm giữa người lớn và con trẻ. Cho nên hoạt động lần này của chúng ta sẽ kéo dài hai ngày ba đêm, hy vọng mọi người sẽ quý trọng cơ hội không dễ gì có được này.

Đường Thiên Trạch nói tới đây liền gật đầu với một người ngồi ở hàng ghế đầu.

Người nọ xoay người lấy ra một cái thùng dưới chỗ ngồi rồi đứng dậy.

Đường Thiên Trạch nói tiếp: “Vì để các vị phụ huynh có thể tập trung toàn bộ tinh thần chung sống cùng bọn trẻ ba ngày, bên phía nhà trường đã đưa ra một quyết định, đó là hy vọng các vị đều bỏ điện thoại vào đây. Đây cũng xem như dùng một biện pháp cưỡng chế để các vị phụ huynh buông bỏ công việc trong tay. Nếu có vị phụ huynh nào không muốn làm như thế, chúng tôi cũng sẽ không ép buộc, bởi vì mọi người thà vì công việc, cũng không muốn sống cùng con cáo. Chờ đến khi đến địa điểm rồi, các vị ngồi xe quay về là được.”

Bắc Minh Quân nghe thế, không khỏi nhếch khóe môi cười lạnh lùng.

Cố Tịch Dao ngồi cạnh anh trừng mắt lên: “Mấy câu này buồn cười lắm sao? Anh ta nói không sai, loại người giống anh, đã từng dẫn con ra ngoài chơi được bao nhiêu lần. Tôi nói cho anh biết, bồi thường bọn nhỏ cho đàng quàng đi, anh có việc khác cũng không được làm.”

 
 
Chương 1555


Chương 1555

Cô không nói sai, Bắc Minh Quân chỉ có thể thầm đồng ý. Anh liếc mắt nhìn Cố Tịch Dao: “Được, mấy ngày nay tôi sẽ chơi cùng bọn nhóc, nhưng mà em phải nghe lời tôi, không được tôi đồng ý thì không được phép tiếp xúc với tên Noton kia.”

Cố Tịch Dao nhìn Bắc Minh Quân: “Giữa tôi và anh đã không có quan hệ gì nữa, ai không quản được việc tôi tiếp xúc với người nào. Hơn nữa, Noton anh ta làm sao hả, không lẽ anh ghen sao?”

Bắc Minh Quân vừa nghe vậy, trừng mắt nhìn Cố Tịch Dao: “Tôi không cần phải ghen với ai cả, em chỉ cần làm theo những gì tôi nói là được, em sẽ không bị thiệt gì.”

“Tôi cũng nói rõ cho anh biết, ai đối xử tốt với tôi, ai hại tôi, tôi đều tự hiểu rõ. Hơn nữa bây giờ trừ anh ra, những người khác cũng sẽ làm tôi bị thiệt.” Đương nhiên, Cố Tịch Dao biết thật ra Bắc Minh Quân cũng không có ác ý, chẳng qua là anh chưa quen thân với Noton thôi.

Nhưng mà cô rất ghét cái kiểu tự cao khẳng định bản thân đúng của anh, nên mới cố ý nói như thế.

Lúc này, người ôm thùng đã đến cạnh Bắc Minh Quân, gật đầu nhìn bọn họ: “Chào hai anh chị, mời hai anh chị bỏ điện thoại vào thùng được không?”

Bắc Minh Quân tiện tay ném điện thoại của anh vào thùng, Cố Tịch Dao cũng bỏ điện thoại của cô vào thùng theo.

Bây giờ không có điện thoại, nếu như xảy ra chuyện gì, vậy chỉ có thể dựa vào bản thân. Tuy mặt ngoài Bắc Minh Quân làm như không thèm quan tâm đến, nhưng trong lòng đã dần đề phòng.

Rất nhanh, tất cả mọi người trong xe đều bỏ điện thoại vào thùng, ngay cả tên nhà giàu sáu ngón kia cũng ngoan ngoãn nộp điện thoại lên.

Xe nhanh chóng chạy ra khỏi trung tâm thành phố, tầm nhìn xung quanh xe cũng rộng mở hơn nhiều.

Cố Tịch Dao không nói chuyện với Bắc Minh Quân nữa, mà xoay đầu nhìn phong cảnh bên ngoài cửa sổ xe.

Bắc Minh Quân dựa lưng vào ghế ngồi nhắm mắt dưỡng thần, tới đâu hay tới đó.

Bắc Minh Quân vô cùng bình tĩnh, Đường Thiên Trạch nhìn thấy cũng rất thờ ơ, anh cũng muốn nhìn thử xem Bắc Minh Quân còn có thể bình tĩnh được bao lâu nữa.

Trình Trình và Dương Dương ngồi ở chỗ phía sau lưng bọn họ.

Sau khi Dương Dương nhìn thấy chú xinh đẹp kia đã vô cùng hưng phấn. Cậu bé dùng khuỷu tay chọc Trình Trình ngồi dựa cửa sổ: “Lần này em có lộc ăn rồi, chú xinh đẹp nấu đồ ăn ngon lắm. Lần trước anh chưa ăn đã, lần này anh nhất định phải ăn cho đã thèm.”

Trình Trình nhíu mày nhìn Dương Dương: “Anh có thể yên lặng một chút không.” Sau đó lại nói nhỏ bên tai Dương Dương: “Anh không thấy ba không được bình thường à?”

Dương Dương nhún vai: “Có gì không bình thường chứ, nếu có thì cũng là lúc cái tên nhà giàu kia bảo anh nhường chỗ, ba không thèm nói một câu nào, cứ như việc này không có liên quan gì đến ba vậy.”

“Ai nói chuyện này chứ, em nói là anh có phát hiện ra không, từ lúc Noton xuất hiện, ba bắt đầu có chút không bình thường.” Tuy lúc đó Trình Trình đứng sau lưng Cố Tịch Dao, nhưng cậu bé cũng có thể nhìn thấy mặt ba.

“Em ngốc à, anh ngồi sau lưng ba, sao có thể nhìn thấy ba không bình thường chỗ nào chứ.” Dương Dương trợn trắng mắt nhìn Trình Trình.

Tuy Trình Trình chỉ nhìn ba vài lần, nhưng cậu bé đã phát hiện ra ba có ấn tượng không tốt với Noton, thậm chí còn có chút thù địch nữa.

Hơn bốn tiếng sau, xe ngừng lại ở một mảnh đất trống dưới chân núi.
 
Chương 1556


Chương 1556

“Mời các vị phụ huynh xuống xe, chúng ta đã đến nơi rồi.” Đường Thiên Trạch nói xong, mở cửa xe ra, là người đầu tiên bước xuống.

Những người còn lại trên xe cũng nhanh nhẹn dọn dẹp hành lý của bản thân rối rít xuống xe.

Chờ đến cuối cùng, trong xe chỉ còn nhóm Bắc Minh Quân và Cố Tịch Dao.

“Nè, rốt cuộc anh có đi hay không.” Cố Tịch Dao đứng dậy.

Lúc này Bắc Minh Quân mới mở mắt, anh đứng lên bắt đầu cầm hành lý.

Chờ đến khi bọn họ xuống xe, những phụ huynh khác đã dẫn theo con cái đứng ở bãi đất trống được một lúc, bây giờ đang giữa trưa, mặt trời nắng chói chang chiếu thẳng xuống mọi người.

“Xin lỗi, chúng tôi đến chậm.” Cố Tịch Dao vừa xin lỗi vừa đứng vào trong đội ngũ.

Bắc Minh Quân kéo valy, dẫn Dương Dương theo sau.

Đường Thiên Trạch liếc nhìn Bắc Minh Quân, cố ý sa sầm mặt xuống nói: “Xin các vị phụ huynh có ý thức tập thể một chút, đừng để mọi người đứng dưới trời nắng chỉ để chờ một người. Nếu còn tái phạm, bé nhỏ không cần chịu phạt, nhưng phụ huynh chắc chắn sẽ phải chịu phạt, hy vọng tôi cũng chỉ nói cho có, sẽ không có vị phụ huynh nào phải nhận hình phạt cả.”

Cố Tịch Dao liếc nhìn Bắc Minh Quân đứng bên cạnh: “Đều là chuyện tốt do anh làm đó.”

Bắc Minh Quân lại xem thường, anh đứng thẳng tắp ở cuối đội ngũ, nhưng anh lại có dáng người cao gầy, có thể nhìn thấy Đường Thiên Trạch đứng đằng trước.

Nhìn anh ta nghiêm trang như thế, Bắc Minh Quân lại tức giận. Nếu bây giờ anh ta đã chịu lộ mặt, vậy thì muốn tìm anh ta tính sổ cũng dễ hơn rất nhiều, không cần phải gấp gáp.

Đường Thiên Trạch duỗi tay chỉ cửa vào núi ở trước mặt đội ngũ: “Chỗ đó là nơi chúng ta muốn đến, mấy ngày này chúng ta sẽ sinh sống ở nơi đó. Về mặt nguyên liệu nấu ăn, tất cả đều yêu cầu mọi người tự đi tìm, tự mình đi nấy. Chúng tôi chỉ cung cấp cho mọi người một số đồ dùng sinh hoạt đơn giản. Cho nên, trừ điện thoại mọi người đã nộp lên từ đầu kia, còn phải để lại hành lý trên xe.”

“Tôi có ý kiến, chúng tôi đều bỏ đồ lên xe, nếu như bị mất trộm thì phải làm sao đây? Đồ của tôi đều là hàng hiệu, chỉ sợ mấy người không đền nổi.”

Mọi người nương theo tiếng nói nhìn qua, đúng là tên người giàu sáu ngón trên xe.

Đường Thiên Trạch hơi mỉm cười đi đến trước mặt anh ta: “Chuyện này xin anh hãy yên tâm, mấy thứ này sẽ có người đến trông coi riêng.”

“Hừ, chỉ sợ là có người đến trông coi mới dễ bị mất hơn đó.” Lúc này người nói lại là Bắc Minh Quân.

Đường Thiên Trạch từ từ đi đến trước mặt Bắc Minh Quân, hai đối thủ chưa từng gặp mặt, cuối cùng cũng gần sát nhau.

Anh trừng mắt nhìn Bắc Minh Quân, hơi thở toát ra từ trên cơ thể dung hòa với không khí ở xung quanh thành một ngọn lửa, anh sa sầm mặt mày từ từ nói: “Nếu anh không tin tưởng bảo vệ của chúng tôi, vậy mời anh dọn hành lý và diện thoại của anh đi, chúng tôi chở anh về.”

Lần đầu tiên Cố Tịch Dao thấy Noton tức giận, trong lòng có hơi lo lắng.

Cô hiểu rõ tính cách của Bắc Minh Quân, làm sao chịu đựng được việc người ta ăn nói với anh như thế chứ.

“Noton, thật ra anh ta không phải có ý này, bọn họ người nào ra ngoài mà không mang theo vài chục triệu. Anh nói coi chỗ này cách trung tâm thành phố xa như thếm nhân viên của anh lại ít như vậy, nếu xảy ra chuyện gì thì không xong rồi.” Cố Tịch Dao vội giải hòa.

Bắc Minh Quân làm sao có thể bị khí thế của anh ta đè ép được, anh cũng không hề thua kém, dùng ánh mắt đầy khinh thường nhìn Đường Thiên Trạch: “Từ sau khi tôi nhìn thấy anh, tôi đã định bỏ về. Nhưng mà…” Nói đến đây, kéo Cố Tịch Dao sát lại gần: “Nhưng mà cô ấy ở lại nơi này tôi lại càng không yên tâm hơn, cho nên tôi muốn xem thử hoạt động gia đình này, rốt cuộc là có mờ ám gì.”
 
Chương 1557


Chương 1557

Anh nắm chặt cánh tay Cố Tịch Dao, làm cô nhịn không được hơi nhíu mày lại.

Đường Thiên Trạch gật đầu: “Được thôi.” Sau đó xoay người đi đến trước đội ngũ: “Nếu có ai còn có thắc mắc, xin hãy nói ra ngay, tôi cho mọi người một cơ hội cuối cùng, đến khu cắm trại rồi thì sẽ không được phép đổi ý nữa.”

Nhưng người khác tôi nhìn anh, anh nhìn tôi, đều không nói tiếng nào.

“Được rồi, chúng ta đi thôi.” Đường Thiên Trạch nói, dẫn đường đi ở phía trước.

“Anh bóp tay tôi đau quá, buông ra.” Cố Tịch Dao vừa đi vừa nói.

Lúc này, Bắc Minh Quân mới thả lỏng tay cô ra.

“Cũng không biết anh nuốt thuốc nổ gì nữa, Noton có thái độ rất tốt, cũng không phải người xấu, sao anh cứ làm khó dễ người ta.” Cố Tịch Dao vừa nói vừa xoa cổ tay bị anh bóp đỏ.

Mặt Bắc Minh Quân căng chặt: “Không có ai viết lên mặt mấy chữ người tốt người xấu, đừng có thấy người ta đẹp đã dễ dàng tin tưởng anh ta.”

“A, anh nói cũng có lý, nếu không sao tôi lại rơi vào tay anh chứ.” Cố Tịch Dao nói xong trợn trắng mắt liếc Bắc Minh Quân.

“…”

Trình Trình và Dương Dương đi theo phía sau bọn họ, cũng có hơi hối hận vì sao lại rủ bọn họ đến cùng, chỉ một đoạn đường ngắn ngủi, bọn họ sắp sửa biến thành nhân vật trung tâm của sự chú ý rồi.

Nghĩ đến đây, hai anh em thở dài, lấy mũ đội lên đầu, sau đó lại kéo vành nón xuống thật thấp.

Bước vào miệng núi, một cơn gió lạnh thổi ập đến, cảm giác nóng bức trưa hè trên đỉnh đầu họ nhanh chóng bị thổi bay đi gần hết.

Đây là con đường lên núi duy nhất, không có đường xi măng, chỉ dùng hòn đá nhỏ san bằng lại một ít, như vậy khi đi bộ sẽ không đến mức bị vấp ngã trật chân.

Đường nhỏ quanh co khúc khủy kéo dài vào sâu trong núi.

“Mẹ ơi, chỗ này giống ngọn núi chúng ta bị lạc lần trước ghê.” Lúc này Dương Dương ngẩn đầu lên, nhìn rừng rậm hai bên, kéo góc áo Cố Tịch Dao.

Cố Tịch Dao quay đầu nhìn Dương Dương: “Chỗ này đúng là hơi giống, nhưng mà tất cả khu rừng đều khá giống nhau.”

Dưới sự dẫn dắt của Đường Thiên Trạch, mọi người đi dọc theo đường đá nhỏ suốt nửa tiếng. Lúc này đã có người mất kiên nhẫn: “Hướng dẫn viên, còn bao xa nữa mới đến?”

Đường Thiên Trạch không ngừng chân, chỉ giơ tay chỉ phía trước: “Không xa nữa, chỉ cần nghe được tiếng nước sông chảy, chúng ta sẽ đến nơi dừng chân.”

Lại đi thêm mười phút, mọi người nghe được tiếng nước chảy văng vẳng, lập tức tinh thần phấn chấn.

Tên nhà giàu sáu ngón giơ tay lau mồ hôi: “Ui má ơi, cái này mà là khu trại hè gia đình gì, gần giống như đi chinh chiến đường dài rồi.”

Mọi người đi qua một đoạn đường tuy không quá khó đi nhưng rất dài, cuối cùng đến được nơi cắm trại.

Nơi này là một khu đất trống trong núi sâu.

Trên thảm có xanh mướt, có một vài loài hoa dại không tên rải rác khắp nơi.

Xung quanh khu đất trôgns là rừng cây nhìn không thấy điểm cuối.

Ngẩng đầu nhìn lên bầy trời, trên bầu trời xanh thẳm thỉnh thoảng có vài đám mây nhạt màu trôi qua, còn có cả một vài loại chim không biết tên.

 
 
Chương 1558


Chương 1558

Ven khu đấy trống có một con sông nhỏ quanh có khúc khuỷu chảy qua, xuyên qua mặt nước, còn có thể nhìn thấy những hòn đá trong lòng sông.

Nơi này đúng là tiên cảnh.

Cố Tịch Dao ngẩng đầu, hít một hơi thật sâu bầu không khí nơi đây.

Tươi mát đến mức cơ thể cô cảm thấy thoải máu gấp đôi. Đã lâu lắm rồi không được hít thở bầu không khí trong lành thế này.

Thành phố A là một thành phố lớn, khắp nơi ngựa xe như nước. Chất lượng không khí vô cùng tệ, thỉnh thoảng còn có bụi mù.

Thậm chí nghe nói có người từ nước ngoài về, vẫn giữ thói quen chạy bộ tập thể dục mỗi sáng, nhưng không bao lâu sau đã chết.

Ngày nào cũng nhìn chỉ số ô nhiễm do cục khí tượng công bố, thật sự làm người ta muốn bỏ trốn.

“Thế nào, không khí nơi này rất trong lành đúng không.” Đường Thiên Trạch đi đến cạnh Cố Tịch Dao.

Cố Tịch Dao mở mắt nhìn anh: “Nơi này đúng là không tệ, không hổ danh là người thường xuyên vào Nam ra Bắc, chỗ thế này mà anh cũng có thể tìm được.”

“Ha ha, thật ra nơi này tôi cũng chỉ vô tình phát hiện thôi. Sau này nếu thích tôi sẽ kể cho cô nghe.”

Đường Thiên Trạch nói, xoay người đi vào bãi đất trống nói với mọi người: “Mọi người nghỉ ngơi trước đi, tôi đã đặt lều trại của mọi người ở bên cạnh rừng cây rồi, lát nữa mọi người đến đó lấy. nhưng mà tôi phải thông báo cho mọi người biết, số lượng lều trại không quá nhiều, có lớn có nhỏ, loại nhỏ có thể ở riêng, loại lớn thì phải ở chung với nhau.”

Mọi người nghe vậy, làm sao còn nghỉ ngơi gì nữa, nhanh chân giành một cái lều rồi tính tiếp. Họ đều là những người có mặt mũi, để tránh việc không cõ chỗ ở phải muối mặt chen chúc với người khác.

Hai đứa nhóc Trình Trình và Dương Dương chạy nhanh nhất, chạy vào rừng cây rồi, Dương Dương vừa vào đã ưng ngay một cái túi lều lớn: “Chúng ta lấy cái này đi. Nhưng mà lớn quá, em giúp anh, lát nữa anh lại lấy giúp em và mẹ.”

Trình Trình nhìn thấy đúng là không nhỏ, lập tức giúp đỡ Dương Dương, hai người kéo túi vải bước từng bước một đi về phía đất trống.

“Mẹ ơi, mẹ xem bọn con tìm được gì nè.” Cố Tịch Dao nghe hai đứa nhóc gọi cô, nhìn về hướng phát ra tiếng nói, Dương Dương và Trình Trình đang vất vả kéo một cái túi lớn đi về hướng này.

Cô vội vàng chạy lại chỗ hai cậu bé.

Lúc này, Bắc Minh Quân cũng đã nhìn thấy bọn họ, cũng đang bước đến gần.

“Mẹ, cái này đặt ở đây trước, bọn con lại tìm cho mẹ thêm cái nữa.” Dương Dương nói xong, lại chạy vào rừng cây cùng Trình Trình.

Bắc Minh Quân nhìn thoáng qua túi đựng lều: “Em với Trình Trình dùng cái này đi.” Nói xong, anh xách túi đựng lều đi đến một mảnh đất trống khá bằng phẳng cách con sông nhỏ không xa.

Anh nhìn địa thế nơi này, cực kỳ bằng phẳng, rất thích hợp để dựng lều.

Vì vậy anh đặt túi đựng lều xuống nơi này.

Cố Tịch Dao đi theo sau anh, tuy cô không thích một số hành động và thái độ cư xử của Bắc Minh Quân, nhưng mà cô cũng hiểu anh không có ác ý gì, chỉ là quá nhạy cảm mà thôi.

Anh cong lưng, mở dây kéo ra, lấy linh kiện trong lều vải ra ngoài, tiện tay quăng luôn tờ hướng dẫn lắp ráp lều ra ngoài.

“Nè, nếu anh quăng cái này đi, anh có biết dựng lều thế nào không?”
 
Chương 1559


Chương 1559

Cố Tịch Dao hỏi anh câu này cũng là vì cô chưa bao giờ nhìn thấy Bắc Minh Quân tự tay làm gì cả, trừ tự tay giải quyết sinh hoạt cá nhân mỗi ngày ra, rất hiếm khi nhìn thấy anh tự tay làm chuyện gì khác.

Hơn nữa nhìn bộ quần áo anh đang mặc, là một bộ đồ vest sang trọng đắt tiền, hoàn toàn không thích hợp với nơi cắm trại dã ngoại, giống như khách quý đến nơi này tham dự buổi lễ cắt băng khai trương hơn. Cứ như cắt băng đỏ xong anh sẽ lập tức leo lên xe rời khỏi nơi này.

Bắc Minh Quân không hé răng, chỉ dùng ánh mắt lạnh lẽo nhìn lướt qua Cố Tịch Dao, sau đó ngồi xổm xuống, bắt đầu lắp ráp lều trại.

Không lâu sau, Trình Trình và Dương Dương hai tay trống trơn từ rừng cây lại đây.

“Hai cục cưng làm sao vậy?” Cố Tịch Dao nhìn hai đứa nhó nhăn mặt, không biết đã có chuyện gì xảy ra.

“Người ta lấy lều hết rồi. Chú xinh đẹp cũng thật là, ngay cả lều cũng không nỡ bỏ thêm vài cái. Xem ra tối nay con phải ăn ngủ ngoài trời với lão ba chim chết rồi.” Dương Dương nói, khom lưng nhặt một hòn đá ném vào con sông nhỏ.

Thật ra, gọi nó là con sông, nhưng nó chỉ rộng hơn mấy con suối nhỏ trong núi một chút, từ mức độ trong suốt của nước và việc có thể nhìn thấy rõ những hòn đá trong lòng sống mà đoán, chắc cũng không quá sâu.

Cố Tịch Dao nhìn Dương Dương cười nói: “Mẹ sẽ không để con ăn ngủ ngoài trời trong núi đâu, nhưng mà ba con thì khó nói rồi.”

Nói xong còn liếc nhìn chỗ Bắc Minh Quân.

Chỉ thấy anh vẫn đưa lưng về phía cô, hai tay liên tục bận rộn.

Hơn mười phút sau, một cái lều trại đã dần thành hình trong tay anh.

“Woa, cái lều này của chúng ta lớn hơn của mấy người khác nhiều.” Dương Dương đứng trước cửa lều nhìn thử, sau đó lại đi so sánh với lều của những người cách đó không xa.

Thật ra cậu bé nói không sai, đây đúng là lều lớn nhất.

Đây là một cái lều có màu sắc ngụy trang, sáu cây đinh làm trụ được đóng chặt xuống dưới mặt đất.

Lều này to gấp rưỡi những cái lều của người khác, đừng nói là bốn người ở, cho dù sáu người cũng không có vấn đề gì cả.

Bắc Minh Quân dùng đá lớn đóng cây đinh cuối cùng vào đất, duỗi tay lấy vào túi lấy khăn tay ra lau mồ hôi trên mặt đi.

Sau đó đứng dậy, lui ra sau hai bước, thưởng thức tác phẩm của bản thân.

Cố Tịch Dao đi đến phía trước lều, thò tay hơi lắc lư một chút, mấy cây trụ lều không hề nhúc nhích, có vẻ rất vững chắc.

Thật là không ngờ bm Nhị lại còn có tay nghề dựng lều như thế này nữa.

Thấy mặt anh đầy mồ hôi, cô cầm một chai nước trong túi xách tay ra đưa cho Bắc Minh Quân: “Có phải mấy người học kiến trúc bọn anh đều bắt đầu từ việc dựng lều không.”

Bắc Minh Quân đưa tay cầm nước, mở nắp ngửa đầu uống vài ngụm, sau đó nhìn Cố Tịch Dao bằng ánh mắt khinh thường nói: “Khi còn nhỏ tôi từng tham gia trại huấn luyện quân đội nhí.”

Nói xong, anh đặt bình nước xuống mặt đất, xoay người cầm túi đựng lều, cúi người bước vào lều.

Những người khác cũng nhanh chóng dựng lều xong, ngay cả tên nhà giàu sáu ngón tay vênh váo kia cũng đã dựng xong cái lều nhỏ tí của anh ta, anh ta nhìn “tác phẩm” của bản thân, tự giễu nói: “Haizz… Mấy năm rồi không có xuống mỏ, lục nghề rồi.”
 
Chương 1560


Chương 1560

Đưa mắt nhìn ra xa, trên thảm cỏ xanh mướt, từng ngôi lều có màu sắc rực rỡ được dựng lên. Có lớn có nhỏ, có một vài người không lấy được lều cũng đã làm quen với nhưng người khác, hai gia đình ở chung với nhau.

Lúc này, Đường Thiên Trạch cũng đã dựng lều của anh xong, anh thay một bộ quần áo rằn ri bước ra ngoài, gương mặt điển trai kết hợp với bộ quần áo rằn ri siêu ngầy, làm cho anh có vẻ oai hùng hơn.

Dạo sơ một vòng quanh những lều trại mọi người dựng lên, có một số công trình bả đậu, anh chạm nhẹ vào đã sụp, người kia cũng chỉ ủ rũ cúi đầu dựng lại lần nữa.

Khi anh đến trước lều của Cố Tịch Dao, kiểm tra xong rồi khen ngợi gật đầu: “Cô Cố, trông cô yếu đuối như thế, không ngờ cô lại dựng lều giỏi đến vậy.”

Cố Tịch Dao cười mỉm nói: “Đây không phải do tôi dựng.”

Mới nói đến đây, Bắc Minh Quân đã xách một cái túi không, đẩy tấm bạt của lều lên, bước ra.

Anh thấy Đường Thiên Trạch đứng ở đây, tâm trạng vừa mới tốt lên một chút, mặt lập tức lại căng chặt lại.

Đường Thiên Trạch nhìn thấy nhưng lại không quá để ý đến: “Xem ra được cao thủ giúp đỡ. Nhưng mà hình như không có lều dư để vị cao thủ này ở rồi.”

“Sao lại không có chỗ ở, tôi thấy chỗ này cũng không tệ.” Bắc Minh Quân không đợi Cố Tịch Dao nói gì, chính anh đã tự quyết định sẽ ở lại đây.

“Một nam một nữ tuy đều dẫn con cái theo, ở chung với nhau vẫn không ổn lắm, cũng đừng để bất cứ tai tiếng gì được truyền ra từ chỗ của tôi, làm hư danh dự của chủ tịch Bắc Minh…” Đường Thiên Trạch nhìn Bắc Minh Quân nói.

Cố Tịch Dao hơi xấu hổ nói với Đường Thiên Trạch: “Noton, không sao, dù sao anh ta cũng không phải người xa lạ gì, là ba của hai đứa con tôi.”

Sao Đường Thiên Trạch không biết được, anh đã điều tra kỹ càng toàn bộ thông tin về Bắc Minh Quân.

Nhưng anh vẫn giả vờ bừng tĩnh nói: “Ồ, thì ra là thế, là gia đình bốn người à, vậy thì thú vị thật.”

Bắc Minh Quân hơi nhíu mày nhìn Đường Thiên Trạch, lúc này anh ta cũng đang nhìn anh.

Bốn mắt nhìn nhau, xung quanh hai người lại nổi lên mùi thuốc súng nồng nặc.

Lúc này, Dương Dương vui vẻ chạy đến cạnh Đường Thiên Trạch, đưa tay túm góc áo anh: “Chú xinh đẹp, chừng nào chú mới dạy con nướng cánh gà vậy.”

Bị Dương Dương chạy đến quấy rối, Đường Thiên Trạch cúi đầu nhìn thoáng qua Dương Dương, sau đó đưa tay khẽ vỗ đầu cậu bé: “Con cứ yên tâm đi, cũng đã đến nơi này rồi, còn sợ chú không dạy cho con sao.”

Lúc này, người đứng bên cạnh anh nhìn đồng hồ, sau đó nói: “Noton, cũng trễ lắm rồi.”

Đường Thiên Trạch gật đầu, xoay người đi đến vị trí trung tâm của bãi cỏ, phất tay với mọi người, trợ lý của anh đưa cho anh một cái loa.

“Các bạn nhỏ và các vị phụ huynh, trại hè gia đình lần này chính thức được bắt đầu. Tối nay, lãnh đạo nhà trường sẽ đến thăm hỏi chúng ta. Nhưng bây giờ tôi muốn hỏi mọi người là, mọi người đã đói bụng chưa?”

“Đói, tôi sắp chết đói rồi. Các anh làm hoạt động này, thu hết hành lý và điện thoại của bọn tôi, sao lại không chuẩn bị chút đồ ăn nào vậy?” Người nói chuyện là tên nhà giàu sáu ngón kia.

Đường Thiên Trạch cười cười: “Thú vui lớn nhất của cắm trại dã ngoại là gì, đương nhiên là tự tìm thức ăn, tự mình nấy nương mới càng thú vị. Các vị phụ huynh có thể dẫn theo con em mình, đi tìm kiếm thức ăn trong rừng rậm. Nhưng xin hãy yên tâm, chúng tôi đã kiểm tra nơi này rồi, sẽ không có những động vật nguy hiểm như rắn độc. Vì để mọi người có thêm chút sức lực.”

Nói đến đây, anh vẫy tay với người bên cạnh.
 
Chương 1561


Chương 1561

Trợ lý của anh ôm một cái thùng đứng cạnh, đặt thùng xuống đất.

Đường Thiên Trạch chỉ cái thùng kia: “Đây là chút lương khô chuẩn bị cho mọi người ngày hôm nay, ăn xong mới có sức để tham gia các hoạt động tiếp theo.”

Nói xong, anh bảo trợ lý ôm thùng, phát cho mỗi người một bịch bánh nén khô, một bịch khô bò và một chai nước khoáng.

“Nè, cái anh tên Noton kia. Chúng tôi đến dẫn con tham gia hoạt động, không phải đến đây để tập huấn quân sự, bảo bọn tôi tự dựng lều cũng thôi đi, bây giờ lúc bọn tôi đói lả chỉ phát cho bọn tôi chút thức ăn thế này, cái này hơi quá đáng rồi.”

Đường Thiên Trạch nghe có người khó chịu, hơi cong môi nói: “Để phụ huynh dẫn theo con em tiếp xúc với thiên nhiên. Mà phương pháp tiếp xúc thân mật nhất là tự tìm kiếm thức ăn từ trong thiên nhiên. Những thứ tôi cung cấp chẳng qua là để mọi người đỡ đói.”

“Hừ, nói hay như thế, còn không phải là săn thú sao. Năm nào tôi cũng đều dẫn con sang châu Âu săn thú, việc này đối với bọn tôi chỉ là việc nhỏ. Còn nói nhảm mãi làm gì, mau đưa súng săn cho bọn tôi đi.” Một người khác đứng trước cửa lều, hai tay ôm ngực, mặt mày khinh thường nhìn Đường Thiên Trạch.

“Chào anh, thật xin lỗi, súng săn là vật nguy hiểm, chúng tôi không chuẩn bị. Huống chi dùng những vũ khí hiện đại hóa đã thu hoạch đồ ăn, vậy cũng không có gì thú vị. Nhưng mà tôi đã chuẩn bị cho mọi người một ít dụng cụ, lát nữa sẽ phát đến tận tay mọi người. Thu hoạch thức ăn trong thiên nhiên, không phải chỉ dựa vào vũ khí.” Đường Thiên Trạch nói đến đây, lại chỉ vào đầu anh: “Còn phải dựa vào đầu óc. Được rồi, không nói nhiều nữa, mọi người tự chuẩn bị, nhiệm vụ của nửa ngày hôm nay là chuẩn bị thức ăn cho buổi tối. Còn việc có thể lấp đầy bụng của mọi người hay không, phải tự nhờ vào bản thân rồi.”

Bắc Minh Quân và Cố Tịch Dao cầm phần thức ăn được chia quay về lều trại.

Không lâu sau, bọn họ lại nhận được một cái thùng nhỏ, mở ra xem thì thấy bên trong là một số dụng cụ đơn giản. Chắc là dùng để tìm thức ăn.

Nhìn đống dụng cụ đơn giản này, Cố Tịch Dao cũng hơi rầu rĩ. Đối với một người chưa bao giờ ra ngoài đi săn như cô mà nói, mấy thứ này chẳng khác nào một đống vô dụng không dùng được.

Bắc Minh Quân kiểm kê đồ đạc trong thùng, sau đó nói với Trình Trình và Dương Dương: “Một lát các con ăn xong, đi vào rừng phụ trách việc hái nấm về.”

Nói xong, lấy một quyển sách từ trong thùng ra: “Tìm dựa theo những loại bên trong này.”

Trình Trình gật đầu, sau đó nhận sách tranh.

“Nè, anh bảo bọn nhỏ đi vào rừng, không sợ hai đứa đi lạc sao. Rừng cây lớn thế này, nếu đi lạc thì không tìm được đâu.” Cố Tịch Dao kiên quyết phản đối việc để hai đứa nhỏ vào rừng tìm thức ăn.

“Vậy được rồi, bọn họ không đi thì để tôi đi. Em dẫn theo hai đứa nhỏ phụ trách việc câu cá.” Bắc Minh Quân nói, từ trong thùng đựng dụng cụ lấy ra một cuộn dây câu và lưỡi câu phao bơi, đưa cho Cố Tịch Dao.

Anh vừa nói xong, đột nhiên lại bổ sung: “Em biết câu cá không?”

Cố Tịch Dao đưa tay nhận lấy, nhìn thấy ánh mắt khinh thường của Bắc Minh Quân khi nhìn cô, rõ ràng là không tin tưởng cô.

Tuy cô không biết câu cá, nhưng không ăn thịt heo cũng từng nhìn thấy heo chạy, trong Tv không phải hay chiếu những cảnh câu cá lắm sao.

Gắn lưỡi câu vào dây câu, quăng vào nước là có thể chờ cá mắc câu rồi.

Nghĩ đến đây, cô gật đầu nói: “Anh không cần lo, bảo đảm lúc anh về có cá để an là được chứ gì. Hai đứa nhóc đi theo tôi, anh tự vào rừng tìm thức ăn đi, nhưng mà anh đừng tự đi lạc đó.”
 
Chương 1562


Chương 1562

Bắc Minh Quân không nói tiếng nào, cất toàn bộ lương khô còn lại vào túi, sau đó tìm một ít dụng cụ khác trong thùng, đứng dậy chuẩn bị đi ra ngoài.

Lúc này, Cố Tịch Dao đột nhiên gọi anh lại: “Khoan đã.”

Bắc Minh Quân quay người nhìn Cố Tịch Dao.

“Anh đừng đi lạc trong rừng đó, đến lúc đó trời tối bọn tôi không đi tìm anh đâu.” Cố Tịch Dao nói.

Cho dù như thế nào đây cũng là ba của mấy đứa con, nếu như có chuyện gì xảy ra, không nói chuyện khác, cô không biết phải ăn nói thế nào với Dư Như Khiết nữa, lúc ơ Sabab, cô ấy đã đối xử rất tốt với cô.

Bắc Minh Quân không nói gì, chỉ nhìn Cố Tịch Dao thật sâu, sau đó gật đầu.

“Chết… À, ba à, con cũng muốn đi.” Dương Dương cố gắng nuốt chữ chim xuống.”

Cậu bé không thích câu bé, cậu bé là một người không thể ở yên được.

Nghĩ đến chuyện phải ngồi yên ngoài sông một buổi trưa, chỉ nghĩ đã thấy chán.

Nếu như có thứ có thể làm cậu bé ngồi yên một chỗ, vậy chỉ có thể là chơi game.

Thay vì nhàm chán như thế, còn không bằng đi theo lão ba chim chết đi vào rừng, cho dù là hái nấm hay là làm gì khác cũng được. Ít nhất sẽ không cần ngồi rảnh rang, nếu may mắn còn có thể săn bắt được mấy con thú hoang về.

Bắc Minh Quân cúi đầu nhìn thoáng quá Dương Dương, nhíu mày.

Nói thật, anh thật sự không muốn dẫn Dương Dương đi cùng, cậu bé vừa nghịch vừa không nghe lời.

Nếu bảo anh lựa một đứa, anh thà dẫn Trình Trình theo, cậu bé làm việc trầm tĩnh hơn Dương Dương nhiều, quan trọng hơn là cậu bé biết nghe lời.

Nhưng mà, Bắc Minh Quân lại nhanh chóng nghĩ đến, nếu để một thằng nhóc lăng xăng như Dương Dương ở cạnh Cố Tịch Dao, nói không chừng sẽ làm cố gắng suốt một buổi trưa của cô thành công cốc mất.

Thôi, để anh dẫn theo đi.

Nghĩ đến đây, anh nói với Dương Dương: “Đi thôi.”

Thật ra Cố Tịch Dao cũng không muốn để Dương Dương đi theo Bắc Minh Quân, nhưng hai ba con rất hiếm khi tiếp xúc với nhau, cũng đến lúc nên để cho hai cha con ở chung với nhau một chút.

Nghĩ đến đây, Cố Tịch Dao cũng không ngăn cản nữa.

Nhưng mà trước khi đi đã dặn dò Dương Dương không được chạy nhảy lung tung, phải nghe lời ba.

Khi Bắc Minh Quân dẫn Dương Dương ra khỏi lều, có thể nghe thấy tiếng ngáy văng văng từ những chiếc lều trên bãi cỏ khác.

Chắc là mọi người ăn xong thấy vẫn còn sớm nên đều ngủ hết rồi.

Cũng có thể là mọi người cảm thấy, hoạt động gia đình lần này ngay từ lúc bắt đầu đã khác hẳn với những gì bọn họ tượng tượng, khác với những tiết mục chơi trò chơi gia đình trên TV.

Không có máy quay, không có quần chúng, thậm chí ngay cả thức ăn cũng phải tự đi tìm. Đối với những vị chủ tịch sống trong nhung lụa và các cô ấm cậu chiêu mà nói, đúng là không thích ứng được.

Nhưng mà luôn có một số ngoại lệ, có người đã dẫn theo con cái đi đến bờ sông.

Nước sông nơi này trong suốt thấy đáy, thỉnh thoàng còn có thể nhìn thấy vài con cá tung tăng bơi lội.

Bọn họ ngồi trên tảng đá, dùng nhánh cây tìm được trong rừng làm cần câu, đào đất tìm giun làm mồi, bọn họ tập trung tinh thần nhìn tình hình dưới nước.

Lúc này, tên nhà giàu sáu ngón đã dẫn con trai chui ra khỏi lều. Tay còn xách theo thùng dụng cụ, cười khẽ đi vào rừng.
 
Chương 1563


Chương 1563

Anh ta quay đầu lại lập tức nhìn thấy, không nhận ra Bắc Minh Quân, nhưng Dương Dương đi theo sau anh lại làm anh ta có ấn tượng sâu sắc

“Ha ha, không ngờ nha, nhóc con cũng dám chạy vào núi tìm thức ăn, đừng để bị rắn cắn đó.” Tên nhà giàu sáu ngón vui tươi hớn hở nói.

Cậu bé trai đi theo sau anh ta nói với Dương Dương: “Nếu không chúng ta thi đấu đi, xem thử ai tìm được nhiều thức ăn trong rừng hơn.”

Dương Dương làm sao chịu thua được, đặc biệt là cậu bé còn nhớ rất rõ hai ba con này đã dám ra oai với cậu khi ở trên xe như thế nào.

Tuy bây giờ cậu bé cũng là cậu chủ nhỏ của nhà Bắc Minh, nhưng mà vẫn có sức mạnh của mấy con người thấp kém, vẫn rất xem thường mấy tên giàu còn khoe khoang hơn cả cậu bé.

“Thi thì thì, đến lúc đó người nào thua phải làm người hầu cho người thắng, thế nào.” Dương Dương thấy ngày nào Bắc Minh Quân cũng dẫn theo Hình Uy đi khắp nơi, trông rất oách.

Lúc cậu bé ở trường học cũng đã tính thu một thằng đàn em, nhưng mà mấy bạn học vừa nghe đã không đồng ý.

Dù sao đều là cậu chủ nhỏ như nhau, làm gì có ai muốn làm kẻ sai vặt cho người khác.

Bây giờ vừa nhắc đến cá cược, Dương Dương lập tức nhớ đến chuyện này.

“Được đó, cậu chờ làm người hùng của tớ đi.” Cậu nhóc kia có vẻ rất tự tin.

Ngay cả tên nhà giàu sáu ngón kia nghe bọn họ nói chuyện xong, lại nhìn thoáng qua Bắc Minh Quân đang mặc áo vest mang giày da, hai cha con này mỗi người mặc một bộ vest, hoàn toàn không phải đến đây để cắm trại.

Anh ta cũng cười nói với Dương Dương: “Nhóc con, vụ cá cược này nhóc thua chắc rồi, cứ chuẩn bị làm người hầu cho con chú đi.”

Sau đó đưa tay xoa đầu con trai: “Thằng nhóc này còn trâu bò hơn ba nữa, vừa đến đã thu đàn em rồi.”

Bắc Minh Quân nghe không lọt tai mấy lời này, anh không cho phép người khác xem thường con anh, càng không thể làm đàn em của người khác.

Anh quay đầu lướt nhìn Dương Dương: “Bớt nói nhảm với bọn họ, đuổi theo nhanh lên.”

Nói xong anh lập tức bước vào rừng.

Dương Dương nhíu mày, trong lòng cậu bé có chút không phục, dựa vào cái gì mà cậu lại bị tên nhà giàu này xem thường chứ.

Hơn nữa cái làm cậu càng giận hơn là lão ba chim chết không nói tiếng nào hết, cứ như cậu không phải con của ba vậy.

Bắc Minh Quân nhìn la bàn, xác định vị trí của bản thân rồi, sau đó dẫn Dương Dương đi sâu vào rừng.

Trình Trình đứng ngoài lều, thấy ba dẫn Dương Dương vào rừng cây rồi, sau đó xoay người chui vào lều: “Mẹ, ba và Dương Dương vào rừng sẽ không sao chứ.”

“Cục cưng yên tâm đi, có ba con ở đó thì sẽ không có chuyện gì.” Về phương diện này, Cố Tịch Dao rất tin tưởng Bắc Minh Quân.

Cô cất dây câu vào túi rồi đứng dậy: “Được rồi cục cưng, chúng ta cũng đi câu cá thôi.”

Trình Trình gật đầu, đi theo Cố Tịch Dao ra khỏi lều.

Không ngờ rằng bên bờ sông đã có vài người ngồi trước.
 
Chương 1564


Chương 1564

Cố Tịch Dao cũng học theo bọn họ, tìm một nhánh cây gãy trong rừng cây bên cạnh, sau đó cột dây câu lên một đầu, gắn móc câu vào đầu dây câu còn lại.

Sau đó cô dẫn Trình Trình đến bờ sông, tìm một hòn đá ngồi xuống.

Ngay lúc cô chuẩn bị quăng câu, Đường Thiên Trạch đã đi dọc theo bờ sống đến.

Suốt đường đi còn liên tục mỉm cười với các phụ huynh đang câu cá. Thật ra cũng không phải phụ huynh nào cũng chui vào lều ngáy ầm ầm như vậy.

Bình thường bọn họ vì công việc, vì gia đình mà dốc sức làm ăn trên thương trường, bây giờ hiếm khi có cơ hội được thả lỏng vài ngày cũng với con cái.

“Ha ha, không ngờ cô Cố còn biết câu cá. Ồ, Trình Trình cùng ở đây với mẹ à. Ủa, Dương Dương đi đâu rồi?” Cuối cùng Đường Thiên Trạch dừng chân cạnh Cố Tịch Dao, vẫy tay với Trình Trình.

Sau đó lại quay đầu qua hướng lều trại nhìn: “Không lẽ mệt quá nên đi ngủ rồi sao.”

Cố Tịch Dao thu cần câu tự chế lại, hơi ngượng ngùn nói: “Tôi làm gì biết câu có, cũng chỉ ở đây trông mèo vẽ hổ thôi.”

“Dương Dương đi theo ba vào rừng tìm thức ăn rồi, tôi cũng không thể ngồi trong lều chờ thức ăn dâng đến miệng được.” Cố Tịch Dao xoay người đưa cần câu tự chế cô vừa làm xong cho Đường Thiên Trạch.

“Noton, anh thường hay vào Nam ra Bắc, câu cá săn thú này nọ chắc cũng không làm khó được anh, anh xem thử cần câu do tôi làm đã ổn chưa?”

Đường Thiên Trạch duỗi tay nhận cần câu, kiểm tra một chút, sau đó gật đầu nói: “Làm không tệ, nhưng lại bị thiếu một thứ.”

“Chú Noton, thiếu thứ gì vậy ạ?” Trình Trình ngửa đầu nhìn Đường Thiên Trạch.

“Hai người trừ chuẩn bị cần câu này ra, câu cá còn cần phải chuẩn bị gì nữa.” Đường Thiên Trạch ngồi xổm xuống, nhìn Trình Trình hỏi.

Trình Trình suy nghĩ: “Hình như còn thiếu mồi câu, nhưng mà ở xung quanh đây phải đi đâu tìm mồi đây?”

“Đi theo chú.” Đường Thiên Trạch đứng dậy, nắm tay Trình Trình đi lại gần mấy cây gần đó, đi đến một nơi khá ẩm ướt, sau đó dùng đầu ngón tay chỉ bên dưới: “Mồi câu nằm dưới này đây.”

Nói xong, anh ngồi xổm xuống, cũng không quan tâm dưới đất có thứ gì, duỗi tay bắt đầu đào bới.

Một lát sau, anh đã tìm được vài con giun: “Con nhìn đi, dùng cái này là câu cá được. Cá ở nơi này rất thích giun. Con tìm một cái túi nhỏ lại đây.”

“Dạ.” Trình Trình nói, xoay người chạy vào lều, nhanh chóng cầm một cái bao nilon chạy về.

Đường Thiên Trạch cất mấy con giun trong đất vào túi, sau đó lại bỏ thêm chút đất, nhanh chóng đựng đầy nửa túi giun.

“Được rồi, chỗ cá này đủ cho mọi người ăn một bữa tối thịnh soạn rồi đấy.” Đường Thiên Trạch vừa nói vừa đứng dậy, tùy ý vỗ vỗ đất dính trên tay.

Trình Trình mang theo đống giun đất quay về bên cạnh Cố Tịch Dao, lắc lắc cái túi đựng đầy giun đấy trên tay trước mặt cô: “Mẹ ơi, mình câu cá đi.”

Cố Tịch Dao nhìn cái túi đầy giun đất lúc nhúc, cô khẽ chau mày. Cô có một phản ứng khó nói thành lời với những sinh vật trơn trượt lúc nhúc như thế này.

“Sao vậy, cô Cố, cô sợ giun đất à?” Đường Thiên Trạch vừa nói vừa đi đến bên bờ sông, cho tay xuống nước rửa.

Cố Tịch Dao lắc đầu: “Thực ra cũng không phải là sợ, nhưng cứ nhìn thấy mấy thứ thế này lại cảm thấy toàn thân khó chịu.”
 
Chương 1565


Chương 1565

“Hehe, nếu đã vậy thì tôi đi dạy Trình Trình câu cá đây.” Anh ta nói xong thì quay người vẫy tay gọi Trình Trình đến bên cạnh.

“Cháu bỏ giun xuống đất trước đã, sau đó lấy một con móc vào lưỡi câu.” Đường Thiên Trạch bắt đầu dạy Trình Trình làm mồi câu, sau đó dạy thằng bé cách vung dây câu xuống nước.

Đặt cần xong, Đường Thiên Trạch bảo Trình Trình ngồi lên tảng đá nhỏ: “Bây giờ cháu phải cẩn thận theo dõi phao nổi trên mặt sông, khi nào có cá ăn mồi, phao sẽ động hai lần. Lúc đó cháu đừng nhấc cần lên, phải đợi đến khi phao bị lôi mạnh xuống nước thì mới nhanh chóng kéo cần lên. Chú nói thế cháu đã hiểu chưa?”

Đường Thiên Trạch nói rất rõ ràng, không chỉ Trình Trình, mà cả Cố Tịch Dao đứng bên cạnh cũng hiểu rồi.

“Noton, anh dạy tỉ mỉ cẩn thận như thế, không làm giáo viên đúng là lãng phí tài năng.” Cố Tịch Dao cười nói.

Đường Thiên Trạch xua xua tay: “Thực ra tôi nói như thế cũng không coi là dạy được, chỉ là truyền lại cho Trình Trình kinh nghiệm câu cá thôi mà. Tôi còn rất nhiều khả năng câu cá lớn được giữ ở đây này, những thứ này thì lại không thể tùy tiện truyền dạy cho người khác được. Hehe.” Vừa nói, anh ta vừa đưa tay chỉ vào đầu mình.

“Được rồi, hai mẹ con ở đây từ từ mà câu, tôi đi lấy cho hai người cái xô xách tay, lát nữa câu được cá thì cứ bỏ vào xô.”

Bắc Minh Quân dẫn Dương Dương vào rừng, càng đi càng sâu, càng đi càng xa.

Vừa nãy lúc ở khu cắm trại, nhiệt độ cực kỳ dễ chịu.

Nhưng đến khi hai người họ đi vào rừng, chưa đi được bao lâu đã thấy rõ trong rừng ẩm ướt hơn bên ngoài kia rất nhiều.

Xung quanh họ chỉ toàn là màu xanh bao phủ, trên các thân cây màu nâu sẫm cũng có rêu xanh phủ kín.

Những cành cây lâu năm khô héo và gãy vụn trải dày thành từng tầng từng lớp che kín mặt đất.

Cảm giác xốp xốp khi đạp trên chúng y hệt như khi bước đi trên tuyết hay trên mặt bông. Hơn nữa còn có thể liên tục phát ra những âm thách “rắc rắc” hay “soàn soạt”.

Ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, phía trên ấy cũng là những cành cây xen kẽ dày đặc, dường như che kín hết cả màu trời xanh ngắt kia.

Mỗi một hơi thở đều có thể cảm nhận được hương vị ẩm ướt và khô ráo xen kẽ ở nơi đây.

Có điều nếu đem so sánh với bầu không khí đầy bụi bẩn và khí thải ở thành phố thì có thể nói là trong lành hơn rất nhiều.

Đây mới là mùi hương của thế giới tự nhiên thực sự.

Thỉnh thoảng lại có một cơn gió nhè nhẹ thoảng qua, mang theo thứ mùi mục nát phảng phất không biết từ đâu mà có.

Khi những cành cây dao động tạo nên âm thanh xào xạc, chỉ có lúc ấy mới có thể thấy được một mảnh trời xanh mơ hồ trên đỉnh đầu.

Bắc Minh Quân bước lên phía trước, trong tay anh cầm một cành cây nhỏ bị gãy nhặt dưới đất, đại khái không nhỏ hơn cổ tay Dương Dương là mấy.

Anh liên tục dùng nó để gạt những cành cây vươn ra trước mặt hay những cành khô dưới chân mình.
 
Chương 1566


Chương 1566

Mặc dù Đường Thiên Trạch đã nói ở đây không có động vật nguy hiểm, nhưng đối với Bắc Minh Quân mà nói, thời khắc nguy hiểm nhất chính là ở khu cắm trại, nhưng tạm thời có thể coi là an toàn.

Còn về những thứ khác, anh thà cẩn thận một chút vẫn hơn.

Dương Dương đi theo sau lưng anh, lúc này thằng bé không còn chút khí thế nào như lúc cá cược với thằng nhóc kia nữa.

Bây giờ nó cứ cau mày, đối diện với khu rừng sâu hun hút trước mắt, quay đầu nhìn phía sau đã không còn là hình ảnh của khu cắm trại mà chỉ là những cái cây giống y hệt.

Bọn họ đã bị khu rừng bao vây lấy rồi.

Dương Dương cảm thấy lần này chắc chắn là mình thua rồi, nghĩ đến việc sau này cả ngày phải chạy sau mông người ta, đặc biệt là đứa con trai của thổ hào sáu ngón kia, chuyện này thực sự là nỗi nhục nhã đối với thằng bé.

Bắc Minh Quân nghe sau lưng mình không có bước chân thì dừng lại, quay đầu nhìn thì thấy Dương Dương đã dừng bước ở cách anh không xa.

Anh khẽ nhíu mày: “Dương, nghĩ cái gì thế, mau đi lên đây đi. Lạc ở đây là không ai đi tìm con được đâu.”

Bị Bắc Minh Quân trách mắng, Dương Dương lúc nãy còn rối bời ruột gan thì bây giờ đã ngay lập tức lấy lại tinh thần.

Nó vội vã bước, lon ton chạy lên.

Lúc đầu còn tưởng tìm thức ăn ở trong rừng sẽ thú vị hơn ngồi bên sông đợi cá cắn câu nhiều. Nhưng ai ngờ lại chán ngắt thế này.

Thôi ít nhất thì mình còn đang đi lại, dù gì cũng tốt hơn ngồi bên bờ sông.

Không biết mẹ và Trình Trình đã câu được cá chưa nhỉ, đến lúc đó đừng có cả hai người đều tay trắng đi về, thế thì bữa tối nay sẽ mất mặt lắm đấy.

Dương Dương đi trong rừng lo nghĩ cho Cố Tịch Dao và Trình Trình.

Mà bọn họ lúc ấy cũng đang lo lắng cho Bắc Minh Quân và Dương Dương.

Cố Tịch Dao cúi đầu nhìn đồng hồ, đã hơn một tiếng từ khi họ đi rồi. Cô quay người nhìn qua khu rừng, thực sự có chút lo lắng không biết liệu hai người họ có bị lạc không, hay Dương Dương có bị ngã không, có bị côn trùng hay rắn cắn không. Một mình Bắc Minh Quân đối mặt với tình hình ấy có thể cứu được thằng bé không.

Cố Tịch Dao ngồi trên tảng đá bên sông, đôi lông mày nhíu chặt lại.

Cô đang vì lo sợ Bắc Minh Quân và Dương Dương gặp sự cố trong rừng mà suy nghĩ linh tinh.

Ở sâu trong rừng, Dương Dương vội vàng bám theo sau Bắc Minh Quân. Hai người họ lại đi sâu vào rừng thêm một chút nữa.

Dương Dương lúc này càng ngày càng mất tinh thần, thằng bé bắt đầu có chút thất vọng rồi.

Không biết lão ba chim chết rốt cuộc đang làm trò gì, đã hơn nửa ngày trời rồi.

Đưa hai tay ra nhìn, vẫn là trống không, chẳng có được cái gì trong tay, thằng bé muốn quay về, nhưng nhìn khu rừng sâu thẳm chẳng thấy kết thúc kia, nó lại từ bỏ ý định, nó không muốn bị lạc ở đây.

Vào lúc Dương Dương chuẩn bị bỏ cuộc, Bắc Minh Quân hình như phát hiện ra gì đó, chậm rãi quỳ xuống.

Anh đặt cành cây trong tay sang một bên, sau đó rút trong túi quần ra một cái túi.

Anh nhặt một cành cây nhỏ bên cạnh mình, gạt cành khô trước mặt ra, liền nhìn thấy một cây nấm to màu trắng lộ ra trước mắt.

 
 
Chương 1567


Chương 1567

Dương Dương thấy thế, lập tức lấy lại tinh thần, cuối cùng thì họ cũng có được chút thu hoạch rồi. Trong lúc vui sướng nó cũng nghĩ liệu hai bố con nhà thổ hào sáu ngón kia có được may mắn như mình không.

Không chừng có thể nhờ cây nấm này mà thu nhận em trai thành công đấy.

Nghĩ đến đây, thằng bé vội vã sáp gần lại.

Quỳ xuống bên cạnh mấy cây nắm, nhưng thằng bé vừa đảo mắt, lại nhìn thấy cách đám nấm trắng không xa còn có mấy cây nấm đỏ đốm trắng phủ đầy bên dưới cành cây chết khô.

“Mấy cây nấm kia đẹp quá, chắc chắn rất ngon cho mà xem.” Thằng bé vừa nói vừa định thò tay ra hái.

Nhưng không ngờ Bắc Minh Quân lại lấy cành cây đánh vào tay nó, đau đến mức Dương Dương phải xuýt xoa, rõ ràng tìm thấy đồ ăn rồi mà sao còn cản nó chứ.

Bắc Minh Quân liếc nhìn Dương Dương, sau đó dùng cành cây chỉ vào mấy cây nấm đỏ: “Đây là nấm độc, ăn vào chết người đấy.”

Nói xong, anh rút trong túi ra một tập ảnh, đưa cho Dương Dương: “Con chỉ được hái những cây giống như trong này thôi, ngoài ra thì không được động đến, nghe rõ chưa?”

Anh nói dứt lời còn trừng mắt với Dương Dương một cái.

Dương Dương toàn thân run rẩy, không ngờ nấm còn có nhiều loại như vậy.

Thằng bé cầm tập ảnh giở ra xem, đối chiếu với cây nấm mà ban nãy nó muốn hái, dòng giới thiệu bên dưới thực sự làm cho thằng bé giật mình, loại này gọi là nấm tán bay, mặc dù nhãn ghi là có thể ăn, nhưng điều kiện chế biến cực kỳ nghiêm ngặt, nếu làm không đúng thì sẽ bị trúng độc.

Xem ra nấm ngoài tự nhiên không phải loại nào cũng ăn được.

Thế là nó ngoan ngoãn đối chiếu ảnh, cẩn thận phân biệt từng loại nấm, rồi mới hái xuống bỏ vào túi.

Bắc Minh Quân cũng không lấy thế làm yên tâm lắm, anh biết Dương Dương làm việc nhiều khi cũng không quá chú tâm.

Vì vậy anh đứng bên cạnh nhìn Dương Dương, để tránh thằng bé lại nhặt loại nấm khác cho vào túi.

Hơn nửa tiếng sau.

“Được rồi, hái được từng này là đủ ăn rồi đấy.” Bắc Minh Quân nhìn túi nấm đã đầy hơn nửa.

Dương Dương nhấc túi đứng dậy, sau đó đưa cho Bắc Minh Quân: “Ba, từng này đủ cho mình ăn chưa?”

Bắc Minh Quân cầm lấy chiếc túi rồi ước lượng một lúc, chắc cũng đủ hơn nửa cân.

Anh cau mày, nấm đa phần là nước, nấu xong chắc chẳng còn được một nửa trọng lượng bây giờ.

“Chỗ này không đủ đâu, xem ra chúng ta phải đi tìm thêm cái gì khác để ăn mới được.” Bắc Minh Quân nói, rồi lấy dây thừng buộc miệng túi lại, cầm trên tay.

Anh quay người chuẩn bị tiếp tục đi tìm thức ăn trong rừng, ngoài nấm ra chắc cũng phải có nhiều quả dại đây.

Lúc đến anh cũng đã nhìn thấy một vài quả, nhưng chỉ là số lượng ít quá, không đáng bỏ sức ra để hái.

Đúng lúc ấy, “xào xạc, xào xạc”… Có vài âm thanh vang lên từ nơi cách họ không xa.

Bắc Minh Quân nhanh chóng đề cao cảnh giác, anh lập tức ra hiệu cho Dương Dương đứng yên không được di chuyển.

Dương Dương lúc ấy cũng nghe thấy động tĩnh ở phía trước, nhưng thằng bé coi chuyện đó chẳng có gì to tát.

Nó cho rằng tiếng động ấy chỉ là tiếng gió thổi qua cành cây mà thôi.
 
Chương 1568


Chương 1568

Nhìn thấy sắc mặt của ba mình hết sức nghiêm trọng, hơn nữa còn ra hiệu cho cậu không được di chuyển, xem ra đúng là có chuyện xảy ra rồi, sắc mặt thằng bé cũng trở nên căng thẳng theo.

Âm thanh phía trước vẫn tiếp tục vang lên, Bắc Minh Quân từ từ hạ thấp người, nhẹ nhàng nhặt cành cây khô ban nãy vừa để dưới đất, nắm chặt trong tay để nhỡ nếu có động vật nguy hiểm nào bất ngờ xuất hiện thì còn có thể dùng nó chống lại.

Là một người cha, cho dù có gặp phải nguy hiểm gì, anh đều phải đứng phía trước con mình, thay chúng giải quyết tất cả mọi người có thể đem đến bất lợi cho chúng.

“Cúc cu, cúc cu…” Chỉ thấy một con vật nhỏ bước ra từ sau đống cành cây ở cách họ không xa.

Con vật này nhìn qua thì giống gà, nhưng trên đỉnh đầu và sau gáy có lông vũ màu trắng và nâu, trên người cũng là lông vũ màu nâu được phủ lên những đốm đen trải theo chiều ngang, đuôi của nó cũng dài hơn đuôi gà nhiều.

Dương Dương nhìn thấy nó, hai mắt liền sáng rực lên. Nếu có thể bắt được con này thì tối nay ngoài nấm ra, còn có cả thịt ăn nữa.

Bắc Minh Quân nhận ra rồi, con vật hoang dã này chắc hẳn là chim trĩ.

Anh bình tĩnh đặt cành cây trong tay xuống, sau đó mò từ trong túi quần ra một đoạn dây cao su hay được dùng để cầm máu trong bệnh viện.

Đây cũng chính là một trong những đồ dùng mà Đường Thiên Trạch cung cấp cho mọi người trong hộp dụng cụ.

Chỉ là có nhiều người nhìn thấy thứ này thì không biết để làm gì, bèn vứt sang một bên.

Chỉ có Bắc Minh Quân sau khi quyết định vào rừng tìm thức ăn mới mang theo thứ này bên người, anh cảm thấy thứ này chắc chắn sẽ có lúc dùng đến.

Quả không ngoài dự đoán, bây giờ có thể dùng đến nó rồi, có bắt được con chim trĩ hay không thì phải nhờ vào đoạn dây cao su này thôi.

Anh đặt sợi dây xuống đất, sau đó quan sát mặt đất xung quanh, xem xem có cành cây nào phù hợp hay không.

Rất nhanh sau đó anh đã tìm được một cành khá thô mà nhìn rất chắc chắn.

Bắc Minh Quân lại nhìn con chim trĩ, nó vẫn đứng đó, vừa kêu “cúc cu” và cúi đầu tìm thức ăn ở dưới lớp cành cây.

Anh không dám chậm trễ, nhanh chóng buộc hai đầu dây cao su vào hai đầu của cành cây.

Một lúc sau, một chiếc súng cao du đơn giản đã được hoàn thành rồi.

Dương Dương đứng nấp sau lưng Bắc Minh Quân, nhìn toàn bộ quá trình anh làm súng cao su. Nhưng đối với Dương Dương mà nói, thằng bé vẫn không biết buộc dây cao su lên cành cây để làm gì.

Thời buổi này, dây cao su đã bị súng đồ chơi thay thế mất rồi.

Vì ngày bé Bắc Minh Quân đã học được từ người làm trong trang trại của cô Phương, nên bây giờ anh mới có thể làm được thứ này.

Không chỉ vậy, anh còn rèn luyện được khả năng bách phát bách trúng.

Lúc ấy, mỗi khi đến mùa hè, anh lại xách chiếc súng cao su tự làm đi vào đồng ruộng ở cách anh không xa.

Ở đó, thường xuyên có chim sẻ bay tới.

Mỗi đám có hai ba con, mỗi đàn có đến mười mấy con.

Anh chỉ cần rải vài hạt gạo ra chỗ đất trống, sau đó phục kích sau đống cỏ khô ở bên cạnh bãi đất trống.

Rất nhanh đã dụ được vài con đến.
 
Chương 1569


Chương 1569

Sau đó anh cầm súng cao su lên, nhặt một viên đá nhỏ, ngắm cho chuẩn. Chỉ cần thả tay là chắc chắn sẽ có một con chim sẻ bị bắn chết ngay tại chỗ.

***

Nửa tiếng sau, Bắc Minh Quân nhỏ đã có thể dùng dây buộc được mười mấy con, mang về nông trại của cô Phương.

Sau đó cùng với người làm xử lý qua, rồi nhóm lửa lên, dùng que sắt nướng những con chim sẻ đã được sơ chế trên đống lửa, trong quá trình nướng còn rắc thêm chút muối tiêu.

Chỉ sau mười mấy phút, món chim sẻ nướng cháy cạnh bên ngoài, ngon mềm bên trong đã được hoàn thành rồi.

Dương Dương không ngờ lão ba chim chết của mình bình thường trong có vẻ như không hề quan tâm đến bất cứ chuyện gì, lúc nào cũng lạnh như băng.

Vậy mà hôm nay coi như đã cho thằng bé được mở mang tầm mắt rồi.

Bắc Minh Quân một tay cầm chắc chiếc súng cao su, tay kia nhặt một viên đá nhỏ ở dưới đất, đặt lên dây cao su.

Sau đó nhắm một bên mắt, vừa ngắm chuẩn con chim trĩ, vừa nhẹ nhàng kéo dây cao su ra sau.

Đến khi thời cơ chín muồi rồi, anh thả sợi dây cao su trong tay ra.

“Vút…”

Tiếng súng cá su không to, con chim trĩ trong lúc không quan sát, trong giây lát đã mất mạng rồi.

Nhìn thấy con chim trĩ bị bắn trúng, Dương Dương không kìm được sự phấn khích, cũng không để ý đến việc ba không cho nó di chuyển.

“Yeah…” Dương Dương hoan hô một tiếng rồi chạy qua.

Bắc Minh Quân cúi đầu nhìn chiếc súng cao su mình tự làm, anh nhướng mày, xem ra bao nhiêu năm trôi qua nhưng khả năng này của anh vẫn không hề bị mai một.

“Ba ơi, nhìn này!” Dương Dương đứng bên cạnh con chim trĩ, dùng tay nhấc chân chim giơ lên cho Bắc Minh Quân xem,

“Được rồi, cho nó vào trong túi cùng mang về luôn. Mẹ con mà nhìn thấy chắc chắn sẽ rất kinh ngạc cho mà xem.” Bắc Minh Quân cũng không nhịn được mà mỉm cười.

Dương Dương coi như đã được thấy tài năng mà ba mình giấu kín, ít nhiều gì cũng có chút ngưỡng mộ anh. Nhưng mà chỉ là một chút xíu thôi.

Đặt con chim trĩ vào túi xong, Dương Dương nhanh chân chạy đến trước mặt Bắc Minh Quân, giơ tay chỉ vào cây súng cao su trong tay anh: “Ba ơi, đây là cái gì thế ạ? Sao nhìn giống súng mà còn bắn đạn ra được nữa ạ?”

Bắc Minh Quân giơ súng cao su lên huơ huơ trước mặt Dương Dương: “Cái này gọi là súng cao su, hồi bé ba đã từng chơi cái này, cũng không khác gì đồ chơi mà con hay chơi đâu. Có điều cái này có thể coi là tổ tiên của súng đồ chơi đấy.”

“Ồ!” Dương Dương bỗng nhiên tỉnh ngộ, bình thường thằng bé cũng đã từng nghe bạn bè nhắc đến thứ này rồi, chỉ là chưa từng được nhìn thấy tận mắt.

“Ba ơi, cho con cái này được không…” Cuối cùng Dương Dương cũng không nhịn được mà hỏi một câu.

Thằng bé và Trình Trình giống hệt nhau, không đứa nào dám đòi hỏi Bắc Minh Quân điều gì, cơ bản là ba cho chúng cái gì thì chúng nhận cái đấy.

 
 
Chương 1570


Chương 1570

Bắc Minh Quân gật đầu, đã bắn được con chim trĩ rồi, hơn nữa Dương Dương lại nghe lời hơn anh nghĩ nhiều, nên trong lòng thấy rất vui vẻ: “Được, cho con cái này đấy. Nhưng cũng không được mang đi bắn linh tinh đâu, nghe chưa?” Nói xong, anh đưa cây súng cao su cho Dương Dương.

Dương Dương giơ tay nhận lấy, đúng là có cảm giác như vừa lấy được bảo vật quý giá vậy, việc này còn khiến thằng bé vui hơn cả tặng cho nó một cái máy chơi điện tử.

Bắc Minh Quân cúi đầu nhìn đồng hồ, đã hơn bốn giờ chiều rồi. Không ngờ thời gian trôi qua nhanh thế.

Anh vỗ nhẹ vào vai Dương Dương: “Được rồi, chúng ta cũng nên về thôi.”

Dương Dương ngoan ngoãn vâng một tiếng.

Bắc Minh Quân lấy la bàn ra, xác định vị trí, sau đó đưa Dương Dương quay về.

Trong rừng, hai ba con mang đầy chiến lợi phẩm về, mà thu hoạch của Trình Trình ở bên sông cũng không hề thua kém.

Đường Thiên Trạch dạy thằng bé xong, Trình Trình nhìn cái đã thấy có cá cắn câu rồi, nhưng nó lại vội vàng quá, lúc nhấc cần lên thì cá đã chạy mất rồi.

Bởi vì cá có một thói quen, đó là khi bắt đầu chúng sẽ ngậm rồi nhả thức ăn ra hai lần.

Sau vài lần thất bại, thằng bé cũng đã nắm được quy luật, nên sau đó việc câu cá càng lúc càng thuận lợi.

Trình Trình đã nắm được kỹ thuật câu cá, cái xô bên chân thằng bé từ có một con đến hai con, mấy tiếng sau cũng phải có đến năm con cá to bằng bàn tay rồi.

Cố Tịch Dao mỉm cười, lấy tay nhẹ nhàng xoa đầu nó.

Buổi chiều hôm nay, sau khi ba con Bắc Minh Quân và Dương Dương đi chưa được nửa tiếng, mấy người trốn trong lều ngủ đã bị Đường Thiên Trạch đưa người đến gọi dậy rồi.

Bọn họ ai nấy đều cau mày, cầm hộp dụng cụ, đưa con cái vào rừng lang thang mấy vòng cho có lệ, hoặc cũng bắt chước mấy người câu cá, làm cần câu xong thì thả câu xuống nước, không thèm đặt cả mồi câu, làm tư thế như Khương Thái Công câu cá.

Trong lòng bọn họ biết rõ, cho dù là hoạt động gia đình, nhìn bề ngoài thì có vẻ nghiêm túc, nhưng chỉ cần tỏ vẻ đã bỏ công bỏ sức ra, cho dù có thu hoạch được gì hay không thì nhà trường cũng sẽ không thể để họ đói đâu.

Đường Thiên Trạch đương nhiên hiểu rõ trong lòng mấy người này nghĩ gì, nhìn dáng vẻ lười biếng chán nản của họ, anh ta cũng đành lắc đầu.

Thực sự không hiểu làm mấy hoạt động gia đình kiểu này rốt cuộc còn có bao nhiêu phần ý nghĩa.

Anh ta đi bộ men theo bờ sông, chăm chú nhìn mấy gia đình có thái độ khá nghiêm túc, bọn họ đại khái cũng đã có thu hoạch cho mình rồi.

Khi anh đi đến chỗ Cố Tịch Dao và Trình Trình, nhìn thấy cái xô nhỏ bên cạnh Trình Trình đã có mấy con cá rồi.

“Hehe, Trình Trình khá lắm. Nếu cháu không nói, người khác chắc chắn tưởng cháu là cao thủ câu cá đấy.” Đường Thiên Trạch khen ngợi thằng bé, đây không phải mà mấy lời khen hoa mỹ nói ra để dỗ trẻ con, mà là khen ngợi từ đáy lòng.

Chỉ là lúc anh ta khen Trình Trình, trong lòng cũng không nhịn được mà thở dài, đứa trẻ thông minh thế này sao lại là con của Bắc Minh Quân chứ.

“Noton, anh quá khen rồi.” Cố Tịch Dao vừa nói vừa cúi đầu nhìn đồng hồ, không còn sớm nữa rồi.

Cô bắt đầu lo lắng, mắt cứ nhìn mặt trời lặn dần, nhưng lại không hề thấy bóng dáng của Bắc Minh Quân và Dương Dương đi ra từ trong rừng.

Không phải là hai ba con gặp chuyện gì rồi chứ, cô thực sự có dự cảm không lành.
 
Chương 1571


Chương 1571

Cố Tịch Dao sốt ruột nhìn Đường Thiên Trạch: “Noton, bây giờ cũng muộn rồi, nhưng mà Dương Dương và ba nó vẫn chưa về. Tôi sợ là hai người họ có chuyện gì rồi, anh có thể phái người đi tìm hai ba con được không?”

Đường Thiên Trạch mặc dù không hi vọng Dương Dương xảy ra chuyện gì, hơn nữa anh lại rất quý Dương Dương, cũng có thể coi là có duyên.

Nhưng về Bắc Minh Quân, anh không mong anh ta có chuyện gì. Không phải vì chuyện gì khác, ân oán giữa hai người bọn họ vẫn chưa được giải quyết, làm sao có thể để anh ta biến mất dễ dàng như thế được.

Đường Thiên Trạch cúi đầu nhìn đồng hồ, anh cau mày suy nghĩ một lúc rồi nói: “Ừ, cũng đã muộn rồi. Để tôi quay về sắp xếp rồi phái hai người đi tiếp ứng cho bọn họ. Cô Cố cũng đừng lo lắng quá, có lẽ bọn họ đã đang trên đường về rồi. Tôi nghĩ anh Bắc Minh có thể điều hành được cả tập đoàn lớn như Bắc Minh Thị thì chắc chắn anh ấy cũng có nhiều điểm xuất sắc hơn người.”

Cố Tịch Dao nghe Đường Thiên Trạch nói vậy, trong lòng cũng đã vững tin hơn ít nhiều: “Hy vọng là thế.”

Đường Thiên Trạch quay người quay về lều của mình.

Rất nhanh sau đó, anh ta phái hai người đi, mang theo một số trang bị cứu trợ đơn giản, rồi đi vào trong rừng.

Lúc này thổ hào sáu ngón cũng dẫn theo con trai hắn từ trong rừng đi ra.

“Ấy, mấy người đi đâu đây?” Thổ hào sáu ngón hỏi hai người kia.

Một trong số hai người trả lời: “Có một cặp ba con bây giờ vẫn chưa ra khỏi rừng, chúng tôi phải vào tìm họ. À đúng rồi, lúc hai người đi ra có nhìn thấy họ không?”

Thổ hào sáu ngón nghe thấy thế, 80% chắc chắn rằng cặp đôi ba con mất tích kia chính là những người đã cá cược với ba con họ.

Ông ta không nhịn được cười khinh khỉnh, nhún vai trả lời: “Chúng tôi không thấy, chắc hẳn là bọn họ bị lạc rồi, hoặc trước đó do bọn họ cá cược với chúng tôi, bây giờ sợ thua nên không dám lộ mặt nữa rồi.”

Ông ta nói rồi quay sang đứa con trai đứng bên cạnh, nhìn nhau cười.

Thực ra sau khi ba con thổ hào sáu ngón vào rừng cũng không đi xa. Từ đầu đến cuối chỉ loanh quanh tìm thức ăn trong phạm vi có thể nhìn thấy khu cắm trại mà thôi.

Mặc dù ở gần khu cắm trại, nhưng họ cũng không ở lại lâu. Một là bọn họ cũng không thích thú đi thực hiện mấy hoạt động nhàm chán thế này, hai là bọn họ vô cùng may mắn, khi họ chuẩn bị từ bỏ để quay về khu cắm trại thì bất ngờ phát hiện ra được chỗ có nấm.

Bọn họ chẳng nói gì đã bỏ chỗ nấm đó vào trong túi.

Có túi đồ này ở đây, bọn họ biết ba con Bắc Minh Quân dù có đi vào sâu trong rừng cũng chưa chắc đã tìm được gì ăn.

“Con trai, xem ra lần cá cược này chúng ta thắng chắc rồi. Đừng tưởng hai ba con họ ra vẻ này kia, trên xe còn không nhường chỗ cho con nữa. Sau này bọn họ đều là em trai của con, nhất định phải dạy dỗ cho cẩn thận. Nào, chúng ta về ngủ một lúc đã, sau đó tối ba sẽ chuẩn bị cho con nghi thức nhận em trai.” Thổ hào sáu ngón còn cao hứng ngân nga một giai điệu.

Sau khi hai người được Đường Thiên Trạch phái đi vừa vào rừng chưa được lâu, Bắc Minh Quân đã đưa Dương Dương đi theo một đường khác quay về rồi.

Bắc Minh Quân lại lấy lại vẻ mặt như cũ rồi, nhưng Dương Dương thì mặt mày tươi cười rạng rỡ.

Trên vai thằng bé vác một cái túi đầy ự, trên eo còn đeo súng cao su do Bắc Minh Quân làm.
 
Chương 1572


Chương 1572

“Mẹ ơi…” Dương Dương từ xa đã nhìn thấy Cố Tịch Dao đang đợi ở bên bờ sông, nhưng vẻ mặt lại có chút sốt ruột.

Lúc đó Trình Trình đã thu cần câu lại, thằng bé đang đếm lại chiến lợi phẩm cả buổi chiều của mình.

Cố Tịch Dao nghe thấy giọng của Dương Dương, cuối cùng cũng yên tâm được rồi.

Cô quay đầu lại nhìn, khắp người Dương Dương bẩn thỉu lấm lem, ngoài bùn đất ra, trên đầu và người còn dính chút mảnh vụn cành cây nữa.

Phía sau Dương Dương, Bắc Minh Quân đang bước đi không nhanh cũng không chậm.

Cái tên Bắc Minh Quân này đúng là giỏi giả vờ, người anh cũng không sạch sẽ hơn Dương Dương là mấy, nhưng mặc dù như vậy, anh vẫn chứ ưỡn ngực cao đầu, bước đi như một người mẫu nam, tiến về phía cô.

Đợi đến khi hai người bọn họ bước tới trước mặt cô, Cố Tịch Dao liền bày ra vẻ mặt căng thẳng, nhìn hai ba con: “Hai ba con chơi chán rồi mà còn không biết đường về à, vừa nãy Noton đã phái người đi tìm hai ba con rồi đấy.”

Bắc Minh Quân nghe vậy thì cười lạnh: “Anh ta có thể tốt bụng phái người đi tìm bọn anh thế sao, đúng là mặt trời mọc đằng tây mà.”

Cố Tịch Dao thật sự sợ hãi, hai người đàn ông này rõ ràng mới gặp nhau lần đầu, sao lại cứ như kẻ thù lâu năm vậy chứ.

“Biết ngay là anh sẽ không nhận cái tình này của người ta mà. Được rồi, anh đưa Dương Dương vào trong thu dọn quần áo đi, tôi đi tìm Noton.” Cố Tịch Dao nói xong, quay người lại đi về phía lều của Đường Thiên Trạch.

Bắc Minh Quân đưa tay ra giữ cô lại, lạnh lùng nhìn cô: “Em tìm anh ta làm gì?”

Cố Tịch Dao trừng mắt nhìn anh: “Tôi còn làm gì được nữa, nói với anh ấy chúng ta đã nguyên vẹn trở lại. Để hai người đi tìm anh mau chóng trở lại. Cho dù anh không vừa mắt Noton, nhưng hai người đi tìm anh kia không trêu chọc gì đến anh cả.”

Nói xong, cô đẩy cánh tay Bắc Minh Quân đang giữ cô ra sang một bên.

Bắc Minh Quân nhìn bóng lưng Cố Tịch Dao rời đi, khóe môi hơi cong lên. Bởi vì từ ánh mắt trách móc của cô, anh đã nhìn ra được cô vẫn còn lo lắng cho anh.

Cố Tịch Dao vừa đến gần lều của Đường Thiên Trạch, thì anh ta cũng vừa đi từ trong ra.

“Noton, anh gọi người mà anh sai đi trở về đi, anh ấy đưa bọn trẻ về rồi.”

Đường Thiên Trạch khẽ cười, sau đó gật đầu: “Được, để tôi gọi bọn họ về.” Nói xong lấy điện thoại ra.

Cố Tịch Dao thấy anh ta gọi điện thoại: “Được rồi, tôi cũng không làm phiền anh nữa. Có điều vẫn rất cảm ơn anh.”

Đường Thiên Trạch nhìn Cố Tịch Dao rời đi, rồi ấn một dãy số điện thoại: “Mọi người trở về đi, hủy bỏ nhiệm vụ. Bây giờ mục tiêu đã trở lại rồi.”

Cố Tịch Dao trở về lều mà cô và bọn trẻ cùng ở, Bắc Minh Quân đã xử lí bụi bẩn và cành cây trên quần áo Dương Dương sạch sẽ rồi.

Dương Dương ngồi trên mặt đất, giống như một người kể chuyện, đang kể lại câu chuyện cậu cùng ba đã bắn súng cao su trúng con gà rừng một cách sinh động với Trình Trình.

Trình Trình cũng rất bất ngờ, cậu đã lớn như vậy rồi, ngoài việc cả ngày nhìn thấy anh cùng Hình Uy vội vội vàng vàng về nhà, rồi không lâu sau lại vội vội vàng vàng ra ngoài ra, không biết là ba lại biết nhiều thứ đến như vậy.

Dương Dương thấy Cố Tịch Dao trở về, vui mừng kêu một tiếng:

“Mẹ, mẹ xem hôm nay con và ba đã bắt được gì trong rừng này.”

Vừa nói, cậu vừa đứng dậy, kéo chiếc túi căng phồng, mở miệng túi ra cho Cố Tịch Dao xem.
 
Chương 1573


Chương 1573

Cố Tịch Dao nhích qua phía đó, vừa đến gần miệng túi đã ngửi thấy mùi máu tỏa ra từ bên trong.

Cô không khỏi nhíu màu lại: “Hai người đi bắt thứ gì về vậy, mau chóng ra bờ sông rửa đi.”

“Bọn con tìm được nấm, còn có một con giống con gà nữa.” Dương Dương nói.

“Là gà rừng.” Bắc Minh Quân ở bên cạnh bổ sung.

Trong rừng này vẫn còn những con vật hoang có thể đánh bắt được, quả thực khiến Cố Tịch Dao cảm thấy có chút bất ngờ. Thật ra cách nghĩ của cô giống với Bắc Minh Quân và bọn trẻ.

Xem ra đúng thật là thâm tàng bất lộ mà.

Lúc này, cô nghe thấy tiếng Đường Thiên Trạch đang dùng loa nói bên ngoài lều: “Bây giờ mời mọi người ra ngoài, đem thành quả lao động chiều nay mọi người có được thể hiện chút nào.”

Vừa dứt lời, chẳng mấy chốc trên mặt cỏ đã có rất nhiều người.

Nhưng đa số bên cạnh mọi người đều trống không, chỉ có vài nhà chiều nay câu cá bên bờ sông, dưới chân có vài xô nhỏ có mấy con cá kích thước khác nhau đang bơi bên trong.

Bắc Minh Quân mở lều ra, bước ra ngoài, phía sau là Trình Trình đang xách xô và Dương Dương đang xách túi, Cố Tịch Dao đi cuối cùng.

Thấy bọn họ ra ngoài, thổ hào sáu ngón dắt con trai ra trước, nhấc túi đựng nấm của bọn họ lên, cười xấu xa bước đến.

“Nhóc, cậu nhìn xem tôi và ba tôi tìm được gì này. Cậu ngoan ngoãn làm đệ của tôi đi.” Cậu nhóc đắc ý nói, rồi lại chỉ vào chiếc túi bên cạnh mình.

Dương Dương nhìn qua, phồng miệng lên.

Nhưng Dương Dương cũng không chịu thua: “Mấy người có, bọn tôi cũng có. Nói xong cậu đặt chiếc túi trên lưng xuống đất. Còn chưa biết chúng ta ai thắng ai thua đâu.”

“Xem ra cháu thu hoạch được không ít nhỉ.” Lúc này, sau khi Đường Thiên Trạch lướt qua số thức ăn mà các nhà tìm được, đi đến bên cạnh thổ hào sáu ngón.

“Chú người đẹp, chú làm trọng tài, xem xem chúng cháu ai là người thắng.” Dương Dương nói rồi chỉ vào hai túi đặt dưới đất.

Thổ hào sáu ngón bĩu môi: “Còn cần phải xem sao, hai túi một to một nhỏ, đương nhiên là túi chúng tôi to hơn thì thắng rồi.”

Đường Thiên Trạch khẽ cười, mở túi của thổ hào sáu ngón ra trước, sau đó đổ hết đồ bên trong xuống mặt cỏ.

Chỉ thấy những cây nấm nhiều màu sắc xếp hành một đống nhỏ.

“Sao nào, nhiều đúng không.” Cậu nhóc chỉ tay vào, gương mặt kiêu ngạo.

Dương Dương nhìn đống nấm kia, lập tức nhớ đến tập album mà cậu xem qua lúc hái nấm.

Trước kia, Dương Dương vẫn luôn học tập không tốt, không phải vì cậu ngốc, mà cậu khá phản cảm với cách họ khô khan như vậy.

Trên thực tế, có rất nhiều học sinh giống Dương Dương, không thích phương pháp giảng dạy khô khan, chúng không phải có vấn đề về IQ, hoặc là nói chúng là những “học sinh có vấn đề” trong mắt giáo viên.

Mà là chúng cần một phương pháp dạy học thích hợp hơn. Có điều, Dương Dương may mắn có thể gặp được một thầy giáo dạy học theo tính cách của học sinh như Lạc Hàn.

Chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi tiếp xúc với Dương Dương, Lạc Hàn đã hoàn toàn hiểu được tính cách của Dương Dương, hơn nữa còn tạo ra một cách học thích hợp với cậu.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom