Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện Của Tui À!

Diễn Đàn Truyện Của Tui À là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Cô Vợ Bướng Bỉnh Mua Một Tặng Hai

Chương 1474


Chương 1474

Bắc Minh Đông ngồi bên cạnh bà khẽ chau mày, mẹ anh ta đúng là quá có thành kiến với Cố Tịch Dao rồi.

“Mẹ, mẹ bớt giận. Không phải mấy ngày nay mẹ nhập viện sao, chỗ Bắc Minh Quân lại bận rộn như vậy, làm gì còn ai có hơi sức mà quan tâm đ ến Dương Dương chứ, nên đưa nó đến chỗ mẹ nó chẳng phải rất tốt sao, vừa có người chăm sóc, cũng không để lỡ việc học thêm.”

Giang Tuệ Tâm nghe xong, thấy cũng đúng, thời gian này bà không có ở đây, trên dưới nhà Bắc Minh không có ai cai quản.

“Ừ, hiện mẹ đã về rồi, hãy đón nó về đi, mẹ sẽ quản nó.”

“Mẹ, có phải mẹ không chịu ngồi yên một phút nào hay không, mẹ mới ra viện đã muốn quan tâm cái này cái kia rồi, mẹ có mệt hay không?” Bắc Minh Đông thuận miệng nói.

Nhưng không ngờ, Giang Tuệ Tâm đưa tay đập đầu anh ta một cái: “Đông Đông, sao bây giờ con nói chuyện chẳng biết lớn nhỏ thế hả. Dương Dương là cháu mẹ, mẹ quản nó là chuyện tất nhiên. Nếu con sợ mẹ cả ngày mệt mỏi thì hãy mau tìm cho mẹ một nàng dâu để nó giúp mẹ một tay đi.”

Bắc Minh Đông không nhịn được nói: “Mẹ, mẹ không thể nói chuyện khác được à?” Nói xong, anh ta đặt đũa xuống, đứng dậy.

“Đông Đông, con không ngoan ngoãn ăn cơm đứng lên làm gì?” Giang Tuệ Tâm nhìn Bắc Minh Đông.

“Con ăn no rồi.” Dứt lời, Bắc Minh Đông quay người rời khỏi phòng ăn.

“Quân, con xem, Đông Đông đúng là bị mẹ chiều hư rồi.” Dứt lời, Giang Tuệ Tâm không khỏi lắc đầu.

Bắc Minh Quân an ủi: “Dì Tâm, cho nó chút thời gian nó sẽ hiểu.”

Giang Tuệ Tâm để đũa xuống, thở dài: “Vậy… con xem nhà Bắc Minh chúng ta đây là thế nào, sao mấy ngày nay lại xảy ra nhiều chuyện không hay như vậy.”

Ăn cơm tối xong, Bắc Minh Quân dẫn theo Hình Uy đi vào phòng đọc sách, anh vẫn giấu chuyện khởi kiện chưa nói cho Giang Tuệ Tâm biết.

Sở dĩ anh làm như thế, cũng vì chuyện ba qua đời đã đả kích bà không nhỏ, không cần thiết khiến bà phải thêm gánh nặng nữa.

Hơn nữa, đây cũng không phải chuyện lớn gì, chẳng qua là một vụ án rất nhỏ, căn bản không đáng nhắc tới. Tất nhiên Bắc Minh Đông cũng rất ăn ý, giữ kín tin tức này.

Sau khi đi vào phòng sách, Hình Uy đóng chặt cửa.

“Cậu hãy đón Dương Dương trở về đi, tiện thể dẫn cả Cố Tịch Dao tới đây, tôi muốn hỏi cô ấy về tình hình tiến triển của vụ án.” Dứt lời, Bắc Minh Quân mở bản thiết kế lấy từ công ty ra.

Đây chính là những bản thiết kế cho công ty Gia Mậu, là trưởng bộ phận thiết giao cho anh khi anh sắp ra khỏi cửa. Anh tùy tiện lật mấy bản ra xem, không khỏi nhíu mày. Các thiết kế đều rập khuôn, không hề có chút sáng tạo nào. Hình Uy thấy Bắc Minh Quân chăm chỉ làm việc, cũng không tiện quấy rầy nữa, quay người đi ra khỏi phòng.

Anh ta ngồi vào trong xe, đeo tai nghe rồi gọi điện cho Cố Tịch Dao, đợi một lúc thì điện thoại kết nối.

“Cô Cố, tôi là Hình Uy, hôm nay bà Bắc Minh đã xuất viện rồi, ông chủ muốn tôi đón cậu chủ Dương Dương trở về, ông chủ cũng bảo cô cùng tới.”

“Cùng tới?” Cố Tịch Dao nghi hoặc.

“Là thế này, ông chủ muốn cô đi đến nói cho ông ấy nghe một chút về chuyện vụ án.” Hình Uy nói.

Cố Tịch Dao nhíu mày, nhưng sớm muộn anh cũng sẽ phải biết chuyện này, nên cô gật đầu: “Được, tôi thu dọn đồ cho Dương Dương một chút, lát nữa gặp.”
 
Chương 1475


Chương 1475

Cố Tịch Dao cúp điện thoại, quay về nhà, lấy vali của Dương Dương ra bắt đầu thu dọn.

“Dao, cháu làm cái gì vậy?” Anna nghi hoặc nhìn cô.

“Bà Bắc Minh đã xuất viện rồi, bà ấy phái người tới đón Dương Dương trở về.” Cố Tịch Dao nói.

“Bà nội xuất viện nhanh như vậy sao, giờ con thật không muốn trở về đâu.” Khuôn mặt nhỏ của Dương Dương hiện ra vẻ thất vọng, còn có chút không nỡ.

Vậy là nó lại phải trở lại nhà Bắc Minh, lại cả ngày đối mặt với bà nội lúc nào cũng khó tính với nó, còn có đồ xấu xí nhìn thấy là bực bội đó nữa.

Tất nhiên, Cố Tịch Dao hiểu suy nghĩ của con trai, nhưng mà cô có thể làm thế nào chứ. Nếu Bắc Minh Quân đã thực hiện thỏa thuận thì cô cũng không thể tùy tiện phá hỏng, hơn nữa hiện tại, dựa vào bản thân thì cô không có thực lực để tranh đoạt với Bắc Minh Quân.

“Cục cưng, sau khi con về nhà bà nội thì nhất định phải ngoan ngoãn nghe lời, hai ngày nay biểu hiện của con rất tốt, thành tích cũng đi lên, khiến mẹ rất vui mừng. Cho nên sau khi trở về con cũng phải tiếp tục cố gắng, con nghe chưa?” Giờ đây, Cố Tịch Dao cũng đã quen với việc gặp rồi lại chia xa thế này, nên vừa dọn đồ cho Dương Dương vừa dặn dò nó.

Trình Trình kéo bàn tay nhỏ của Cửu Cửu đứng bên cạnh nhìn: “Anh Dương Dương, sau này anh phải thường xuyên trở về thăm bọn em đấy, nếu không em sẽ quên anh.”

Dương Dương đi đến trước mặt Cửu Cửu nhếch môi cười một tiếng: “Nếu em dám quên anh thì lần sau anh đến sẽ cho em ăn phao câu gà.”

Cửu Cửu nghe xong, lập tức dùng tay nhỏ che miệng lại, cau mày nhìn Dương Dương: “Nếu anh cho em ăn phao câu gà, em sẽ cho anh ăn *** gà.”

Trình Trình đưa tay vỗ bả vai Dương Dương: “Bà nội nghiêm khắc với em cũng là vì tốt cho em. Ba bận rộn, em đừng gây thêm phiền phức gì cho ông ấy, đây cũng là có lợi cho em.”

“Điều này không cần mọi người nhắc nhở, em tự biết nên làm như thế nào.” Dương Dương tràn đầy tự tin nói.

Anna mỉm cười: “Dương Dương đã lớn rồi, không cần người khác chỉ điểm đúng không?”

Dương Dương quay đầu tán thành với Anna: “Đúng thế, giờ cháu cũng không phải Cố Dương Dương trước kia nữa.”

Trong lúc bọn họ trò chuyện vui vẻ, thì nghe thấy bên ngoài vọng vào tiếng ô tô.

Cố Tịch Dao vội thu dọn nốt chỗ đồ đạc còn lại của Dương Dương cho vào trong vali, sau đó nói: “Dương Dương, chúng ta ra ngoài thôi.”

Dương Dương khẽ gật đầu.

Khi Hình Uy còn chưa tắt máy xuống xe, Cố Tịch Dao đã kéo va li ra, Dương Dương chạy ngay phía trước cô.

“Hi, chú đầu bếp, đã lâu không gặp.” Dương Dương vừa nói vừa vẫy tay với Hình Uy.

“Cậu chủ Dương Dương.” Dứt lời, Hình Uy vội mở cửa xuống xe, sau đó nói với Cố Tịch Dao đang nhấc vali cách đó không xa: “Cô Cố, để tôi.”

Dứt lời, Hình Uy bước mấy bước đã đi tới trước mặt cô, duỗi tay, nhận lấy va li của Dương Dương, xoay người đi về phía sau xe, mở cốp xe, để vali vào.

Cố Tịch Dao đưa Dương Dương lên xe.

Sau đó Hình Uy cũng lên xe, Cố Tịch Dao nói với Hình Uy nói: “Chúng ta đừng về nhà Bắc Minh ngay, hãy lái xe đến nơi khác, tôi có chuyện muốn nói với anh.”

Hình Uy nhíu mày, nhưng vẫn gật đầu.
 
Chương 1476


Chương 1476

Anh ta chậm rãi lái xe rời khỏi ngõ nhỏ, anh ta hỏi: “Thưa cô, xin hỏi chúng ta định đi đâu?”

“Anh cứ lái đi, để tôi nghĩ xem đi đâu.”

Nói xong, Cố Tịch Dao quay đầu nhìn ánh đèn neon lấp lánh ngoài cửa sổ xe. Cô rất ít khi ra ngoài vào buổi tối, ngày nào cũng trải qua cuộc sống có chút đơn điệu, dù sống ở thành phố này, nhưng lại lạ lẫm với nơi này như vậy.

Khi Cố Tịch Dao cau mày nghĩ, Dương Dương đột nhiên nói: “Mẹ, con muốn đi ăn kem ly, ở gần đây có một cửa hàng kem ly, bạn học của con đều đã ăn rồi, đều nói hương vị rất ngon.”

Lúc đầu Cố Tịch Dao định từ chối, nhưng lại nghĩ, chuyện cô và Hình Uy nói Dương Dương không biết tốt hơn, nếu không thằng nhóc sẽ truyền hết những lời này cho toàn thành phố mất.

Cố Tịch Dao gật đầu: “Được, vậy đi nơi đó đi.”

Thấy mẹ đồng ý, Dương Dương vui như mở cờ trong bụng, nói: “Chú đầu bếp, cháu chỉ đường cho chú.”

Dưới sự chỉ dẫn của Dương Dương, xe nhanh chóng đi tới một cửa hàng kem ly gọi là “Kem Ma Thuật”.

Cố Tịch Dao xuống xe quan sát vị trí cửa hàng, thì ra cách văn phòng luật sư Bất Phàm không xa, chỉ cần đi bộ hai ba phút là có thể đến.

Chẳng trách mấy ngày trước vừa đốt pháo vừa bắn pháo hoa, thì ra là cửa hàng này khai trương.

Bàn tay nhỏ của Dương Dương nắm chặt tiền mà Cố Tịch Dao cho rồi vui vẻ chạy vào trong cửa hàng.

“Dương Dương, chạy chậm chút, con đi vào trước gọi đồ đi, mẹ và chú Hình Uy ở chỗ này nói chuyện chút.” Cố Tịch Dao dặn dò Dương Dương.

“Vâng, hai người nhanh vào nhé.” Dương Dương quay đầu nói, sau đó bóng dáng nhỏ bé chạy vào trong cửa hàng. Lúc này, trong xe chỉ còn lại hai người Hình Uy và Cố Tịch Dao.

Hình Uy tắt máy xe, quay đầu nói với Cố Tịch Dao: “Thưa cô, cô có gì muốn nói thì cứ nói đi.”

Thật ra, dọc đường Cố Tịch Dao luôn suy nghĩ, làm sao nói với Hình Uy chuyện Lạc Kiều mang thai.

Nhưng giờ nghe anh ta hỏi, Cố Tịch Dao lại không biết nên bắt đầu như thế nào.

Sau khi suy nghĩ một chút, Cố Tịch Dao nói: “Kiều Kiều đã trở về, nếu anh là một người đàn ông có trách nhiệm thì hãy gọi điện thoại cho cô ấy đi.”

Cô bất ngờ nói vậy khiến Hình Uy cảm thấy hơi khó hiểu, anh ta tỏ vẻ bất lực nói với Cố Tịch Dao: “Thưa cô, cô cũng không phải không biết, cô Lạc căn bản không nghe điện thoại của tôi.”

“Có nghe điện thoại hay không đó là chuyện của cô ấy, có gọi hay không lại là chuyện của anh. Hơn nữa, hoàn cảnh của cô ấy bây giờ không như trước kia, khá đặc biệt, cần phải có đàn ông bên cạnh chăm sóc cô ấy, hiểu chưa?”

Dứt lời, Cố Tịch Dao rút một tờ giấy ghi chú từ trong túi xách ra, cầm bút nhanh chóng ghi lên địa chỉ của Lạc Kiều, rồi đưa cho Hình Uy.

Hình Uy cầm địa chỉ, vẻ mặt mờ mịt nhìn Cố Tịch Dao: “Cô Lạc, cô ấy làm sao thế?”

Nhìn dáng vẻ này của anh ta, Cố Tịch Dao cảm thấy vừa bực vừa buồn cười: “Cô ấy là phụ nữ, còn có thể có chuyện gì chứ, còn không phải do anh gây ra sao?”

Nghe vậy, Hình Uy khẽ đứng hình, mặt biến sắc: “Thưa cô, trong khoảng thời gian này cô Lạc vẫn luôn trốn tránh tôi, thì tôi làm sao gây ra được chuyện gì cho cô ấy chứ?”

Cố Tịch Dao trừng mắt nhìn Hình Uy: “Việc này là do anh gây ra từ ba tháng trước, anh đã làm ra một mạng người.” Ba tháng trước? Làm ra mạng người.
 
Chương 1477


Chương 1477

Mấy chữ mấu chốt này, khiến sắc mặt Hình Uy thay đổi.

Hình Uy cẩn thận suy nghĩ một chút, sau đó giọng trầm khàn: “Có phải ngày đó tôi đánh mấy người đó bỏ chạy, có người xảy ra chuyện, nên giờ bọn họ tìm đến cô Lạc gây phiền phức hay không?”

Cố Tịch Dao nghe xong, cảm thấy không còn gì để nói: “Sau khi anh và Kiều Kiều ở bên nhau một đêm thì đã làm ra mạng người. Tôi đã nói rõ ràng như vậy, anh vẫn chưa hiểu sao?”

Hình Uy vẫn lắc đầu vẻ không hiểu.

Lúc này có tiếng gõ cửa xe vang lên, Dương Dương ở bên ngoài giơ kem ly lên.

Cố Tịch Dao nhìn Hình Uy, cô thật muốn bổ đầu anh ta ra xem bên trong chứa cái gì, anh ta đi theo Bắc Minh Quân đã nhiều năm như vậy, cái gì cũng học được, mà sao phương diện này lại bí đặc như vậy chứ.

“Khi về, anh hãy nói những lời này cho ông chủ của anh xem, xem anh ấy giải thích với anh như thế nào.” Dứt lời, Cố Tịch Dao thò người ra mở cửa xe để Dương Dương chui vào.

“Mẹ, cho mẹ ăn một miếng này.” Nói xong, Dương Dương giơ kem ly đến trước mặt Cố Tịch Dao.

“Cục cưng ngoan quá.” Cố Tịch Dao mỉm cười nói, cắn một miếng nhỏ: “Ừ, ăn ngon thật, con từ từ ăn đừng để rơi vào quần áo và xe.”

Nói xong cô nháy mắt với Hình Uy.

Hình Uy lại ngồi xuống, nổ máy xe chạy về phía nhà tổ nhà Bắc Minh.

Khi xe chạy vào nhà tổ nhà Bắc Minh, Cố Tịch Dao không khỏi cảm thấy căng thẳng.

Bất cứ ai ở đây cũng khiến cô cảm thấy căng thẳng, nhất là bà Bắc Minh và Bắc Minh Quân.

Nếu như nói có người có thể khiến cô cảm thấy nhẹ nhõm thì chắc là Bắc Minh Đông.

“Thưa cô, chúng ta đến rồi, mời xuống xe.”

Cố Tịch Dao gật đầu, dẫn Dương Dương xuống xe.

Hình Uy gọi người giúp việc tới nghênh tiếp, đem vali phía sau tới phòng ngủ của Dương Dương, sau đó dẫn đầu đi vào đại sảnh.

Cố Tịch Dao nắm bàn tay nhỏ của Dương Dương đang theo phía sau.

Trong một gian phòng không bật điện ở tầng hai, một người phụ nữ đang đứng trước cửa sổ nhìn ra cổng.

Gương mặt trắng nõn mang theo vết sẹo lộ ra dưới ánh trăng, nhìn vừa có vẻ thê lương vừa đáng sợ.

Cô ta cúi đầu xuống, trừng mắt nhìn Cố Tịch Dao dẫn theo Dương Dương đi vào nhà Bắc Minh, bàn tay trắng nõn nắm chặt rèm cửa rủ xuống bên cạnh.

Khi Cố Tịch Dao và Dương Dương đi vào đại sảnh, cô ta cũng quay người biến mất trước cửa sổ.

Trong đại sảnh, Bắc Minh Đông đang ngồi trên ghế sô pha xem tivi với Giang Tuệ Tâm. Mẹ đã trở về rồi, anh cũng đợi sau khi an táng ba xong thì quay về làm việc.

Hình Uy đi vào khẽ gật đầu với Giang Tuệ Tâm và Bắc Minh Đông: “Bà Bắc Minh, cậu ba Bắc Minh, tôi đã đón cậu chủ Dương Dương về rồi.”

Dương Dương cũng kêu lên: “Bà nội, chú ba, cháu đã về rồi.”

Bắc Minh Đông quay đầu thì thấy hai mẹ con Cố Tịch Dao và Dương Dương, sau đó cười nghênh đón, một tay ôm lấy Dương Dương: “Ha ha, hai ngày nay cháu thật vui vẻ thoải mái nhỉ, bỏ lại chú nhàm chán như vậy.”

Vừa nói vừa mỉm cười khẽ gật đầu với Cố Tịch Dao.

 
 
Chương 1478


Chương 1478

“Tên nhóc thối này, ở với mẹ ở bệnh viện chán quá hả, đúng là ở lâu trên giường bệnh mới biết con có hiếu không, mẹ mới ở bệnh viện mấy ngày mà con đã chê mẹ rồi. Nếu vậy, sau này mẹ mà bệnh thì con đừng đi theo mẹ nữa.” Giang Tuệ Tâm ngồi trên ghế sô pha tức giận quở trách con trai.

Bắc Minh Đông ôm Dương Dương quay đầu: “Mẹ, con chỉ tiện mồm nói một câu mà mẹ lại coi là thật sao.”

Giang Tuệ Tâm trừng mắt nhìn con trai: “Mau ôm Dương Dương đến cho mẹ nhìn một chút, ở chỗ mẹ nó có phải bị đói gầy đi rồi hay không.”

“Mẹ, mẹ nhìn xem ai tới này.” Bắc Minh Đông vội vàng nói.

Thuận tiện đặt Dương Dương xuống đất: “Cháu về phòng mình trước đi, lát nữa chú sẽ đi tìm cháu chơi.”

Dương Dương khẽ gật đầu, vừa rồi lời bà nội nói nó đều nghe được, nên nó cũng không nói gì với bà nội mà chậm rãi chạy lên tầng.

Cố Tịch Dao đã nghe thấy lời Giang Tuệ Tâm vừa nói, dù trong lòng có chút không thoải mái, nhưng cô vẫn nhẫn nhịn.

Giang Tuệ Tâm quay đầu liếc thấy Cố Tịch Dao ở phía sau Hình Uy, bà ta lập tức nghiêng đầu sang chỗ khác khẽ hừ một tiếng: “Cũng không biết người giúp việc làm ăn thế nào, bảo đón Dương Dương về chứ đâu có nói đón cả mẹ nó đến.”

Hình Uy nghe vậy nói: “Bà Bắc Minh, mời cô Cố tới là ý của ông chủ.”

Nghe thấy Bắc Minh Quân bảo Cố Tịch Dao đến, dù không thể chỉ trích cái gì, nhưng Giang Tuệ Tâm vẫn nói: “Bây giờ gọi cô ta tới làm gì, chẳng lẽ nó không biết khi ông cụ còn sống ghét nhất người phụ nữ này sao. Bây giờ tro cốt của ông cụ còn chưa lạnh, đã bảo cô ta tới, như vậy thích hợp sao.”

“Mẹ, mẹ bớt lời chút đi.” Dứt lời, Bắc Minh Đông dìu Giang Tuệ Tâm lên: “Mẹ mới từ bệnh viện trở về, bác sĩ nói thế nào, bảo mẹ nghỉ ngơi thật nhiều, bớt nóng nảy.”

Giang Tuệ Tâm khe hừ một tiếng: “Hừ, bác sĩ bảo mẹ không nóng nảy thì mẹ có thể không nóng nảy à? Hừ, mẹ già rồi, không ai quan tâm đ ến lời của bà già này nữa rồi.”

Nói xong, bà hất tay Bắc Minh Đông ra, quay người đi về phía cầu thang.

Hình Uy thấy bà Bắc Minh đi lên tầng thì nói với Cố Tịch Dao: “Xin cô đừng để ý, ông cụ vừa qua đời, cảm xúc của bà ấy vẫn chưa ổn định lắm. Chúng ta đi phòng sách của ông chủ thôi, ông ấy đang ở đó chờ chúng ta.”

Cố Tịch Dao mỉm cười: “Tôi có thể hiểu được thái độ của bà Bắc Minh đối với tôi cũng như tâm trạng của bà ấy bây giờ.” Dứt lời, cô theo Hình Uy đi đến cửa phòng sách của Bắc Minh Quân.

Sau khi Hình Uy đi, Bắc Minh Quân xem từng bản thiết kế, đến cuối cùng chỉ chọn ra được hai bản thiết kế anh tạm hài lòng, cái thứ nhất là của lão Dư trưởng bộ phận thiết kế, cái thứ hai chính là của Khởi Hiên.

Phong cách thiết kế của Khởi Hiên sáng tạo hơn so với thiết kế cứng nhắc của lão Dư, hơn nữa còn hơi giống phong cách trước kia của Bắc Minh Quân.

Bắc Minh Quân cũng khá thích thiết kế của Khởi Hiên, chỉ có điều khi xem bản thiết kế này, anh có chút do dự.

Rốt cuộc có nên chọn dùng thiết kế của anh ta không, nếu chọn dùng có thể khiến anh ta càng trở nên ngông cuồng tự đại, khó quản thúc hay không.

Lúc này, tiếng gõ cửa phòng sách của anh vang lên, Bắc Minh Quân đặt bản thiết kế ở cạnh bàn, sau đó nói: “Vào đi.”

Anh vừa dứt lời, cửa phòng sách mở ra.
 
Chương 1479


Chương 1479

Hình Uy dẫn Cố Tịch Dao đi vào: “Ông chủ, tôi đã đón cô Cố và cậu chủ Dương Dương trở về.”

Bắc Minh Quân gật đầu, sau đó đứng dậy, đi đến ngồi xuống trước một bàn trà làm bằng rễ cây cổ thụ bên cạnh bàn làm việc.

Sau đó anh chỉ vào một gốc cây đối diện mình, nói với Cố Tịch Dao: “Em cứ ngồi thoải mái đi.”

Cố Tịch Dao khẽ gật đầu ngồi xuống.

Hình Uy cúi người cầm ấm trà rót trà cho hai người, sau đó đứng nghiêm ở một bên.

Bắc Minh Quân từ tốn nâng ly trà lên nhấp một ngụm, dáng vẻ cực kỳ nhàn nhã.

Cố Tịch Dao nhìn anh, hình như trên người anh đã bớt đi vẻ lạnh lùng thường ngày.

Bắc Minh Quân uống trà xong, ngước mắt nhìn Cố Tịch Dao: “Trình Trình, sống ở chỗ em cũng quen rồi nhỉ?”

Cố Tịch Dao gật đầu: “Trình Trình sống với tôi rất tốt. Mấy ngày nay tôi khá bận cho nên Anna chăm sóc thằng bé thay tôi.”

“Vụ kiện kia của tôi thế nào rồi?” Bắc Minh Quân nói xong lại uống một hớp trà.

Bắc Minh Quân vừa hỏi đến đề tài này, sắc mặt Cố Tịch Dao trở nên khó coi. Cô chần chờ một chút, sau đó dè dặt nói: “Vụ kiện kia xuất hiện vấn đề, bây giờ do Vân Chi Lâm theo dõi.”

Cố Tịch Dao vốn tưởng rằng sau khi nghe được tin này Bắc Minh Quân sẽ giận dữ, nên cô đã chuẩn bị tâm lý sẵn sàng.

Nhưng không ngờ Bắc Minh Quân lại để ly trà xuống, khóe miệng lộ ra nụ cười mỉa mai: “Hừ, lúc trước để anh ta phụ trách vụ kiện này anh ta lại đùa giỡn tâm cơ với tôi. Bây giờ sau khi xảy ra rắc rối, không phải anh ta vẫn phải tự mình thu dọn tàn cuộc sao?”

Nếu trước vụ kiện này mà Bắc Minh Quân không hài lòng với ứng cử viên thì cô còn có thể cãi lại anh vài câu, nhưng bày giờ cô chỉ còn sót lại tư cách nghe mắng mà thôi.

Hình Uy đứng bên cạnh khẽ cau mày, dè dặt hỏi Cố Tịch Dao: “Cô chủ, nếu vậy thì phần thắng vụ kiện của chủ nhân là bao nhiêu?”

Cố Tịch Dao do dự một hồi cuối cùng vẫn quyết tâm, nói sớm nói muộn kết quả cũng thế mà thôi.

Cố Tịch Dao nghĩ vậy mới dè dặt nói một câu: “Bây giờ theo phân tích của tôi thì khả năng thắng không lớn.”

Sau khi Bắc Minh Quân nghe xong thì đặt ly trà lên bàn.

Yên tĩnh…

Cả phòng làm việc trở nên yên lặng một cách khác thường…

Cố Tịch Dao và Hình Uy đều hồi hộp nhìn phản ứng của Bắc Minh Quân, lòng bàn tay của bọn họ không ngừng rịn ra mồ hôi lạnh.

Bắc Minh Quân cầm bình trà qua rót cho mình một ly nữa.

Sau đó ngửa đầu uống cạn.

Tiếp theo anh chậm rãi từ chỗ ngồi đứng lên, ngồi trở lại sau bàn làm việc một lần nữa.

“Nếu các người đã chuẩn bị sẵn tâm lý thua kiện thì cứ làm như vậy đi. Đến lúc đó bảo Vân Chi Lâm chuẩn bị tinh thần đền tiền là được.” Bắc Minh Quân nói xong, tiện tay cầm bản thiết kế xem tiếp.

Trước khi anh mở miệng nói thêm gì nữa, Cố Tịch Dao và Hình Uy chỉ có thể đứng yên tại chỗ nghe xem anh còn sắp xếp gì không.

Qua nửa tiếng sau, anh ngẩng đầu lên liếc nhìn Cố Tịch Dao: “Tại sao em vẫn chưa đi, còn ở đây đợi gì nữa?”
 
Chương 1480


Chương 1480

Cố Tịch Dao lắc đầu: “Không có gì, tôi chỉ là không biết anh có gì muốn nói với chúng tôi nữa không? Nhưng anh yên tâm, mặc dù chúng tôi đã chuẩn bị tâm lý cho tình huống xấu nhất rồi nhưng chúng tôi cũng sẽ cố gắng tranh thủ vì lợi ích tốt nhất của anh.”

Cô nói xong thì đứng lên: “Anh Bắc Minh, nếu không có việc gì nữa thì tôi về trước đây. Ngày mốt sẽ mở phiên tòa, nếu anh không thích, chúng ta cũng có thể nộp đơn lên tòa xin phép cho anh vắng mặt.”

Sau đó cô quay người bước đến cửa phòng làm việc, mở cửa ra.

Cô quay lại và nói một câu: “Cảm ơn anh Bắc Minh đã mời trà.”

Sau đó, cô bước ra khỏi nhà tổ nhà họ Bắc Minh mà không quay đầu nhìn lại.

Hình Uy nhìn thấy Cố Tịch Dao đi ra khỏi văn phòng nhưng chủ nhân không hề có ý giữ lại.

Lẽ nào vì lúc nãy cô chủ bảo anh chuẩn bị sẵn tâm lý thua kiện nên anh giận sao?

Nhưng tại sao trước đó chủ nhân không hề có dấu hiệu nổi nóng mà lại còn tỏ ra rất bình tĩnh nữa chứ?

“Chủ nhân, cô chủ đã đi rồi có cần em lái xe đưa cô ấy về không?” Hình Uy rất dè dặt hỏi Bắc Minh Quân.

Một lát sau, Bắc Minh Quân nói: “Cậu không cần phải đi, gọi chú Khôn đưa cô ấy về là được.”

Cố Tịch Dao đi ra khỏi nhà tổ nhà họ Bắc Minh, ngay sau đó một chiếc BMW màu đỏ dừng lại trước mặt cô không xa, lúc này chú Khôn xuống xe: “Cô chủ, tôi đưa cô về.”

Cố Tịch Dao gật đầu, lên xe.

Bắc Minh Quân vẫn rất bình tĩnh xem bản thiết kế, so với vụ kiện của mình, anh càng quan tâm đ ến lần đấu thầu này hơn.

Tuy Giang Tuệ Tâm đã trở lại phòng ngủ của mình nhưng vừa nghĩ tới Cố Tịch Dao đang ở chung chỗ với Bắc Minh Quân thì trong lòng bà lại khó chịu.

Trong thời gian đó, bà cũng đã gọi người làm thân cận của mình đi kiểm tra tình hình nhưng lần đầu kiểm tra xong, cô ta quay lại nói không phát hiện được gì. Lần thứ hai trở về thì cô ta báo cho bà biết Cố Tịch Dao đã rời đi rồi.

Lần này thời gian Cố Tịch Dao ở bên cạnh Bắc Minh Quân không lâu khiến bà cảm thấy kỳ lạ nhưng cũng không điều tra được gì, chỉ đành thôi.

So với Cố Tịch Dao, thật ra Giang Huệ Lâm càng không muốn gặp lại Phỉ Nhi hơn nhưng sợ ném chuột vỡ bình, ngại bởi Bắc Minh Quân nên bà chỉ có thể làm như không thấy.

Bắc Minh Quân xem qua hai bản vẽ thiết kế, sau một hồi cân nhắc kỹ lưỡng, anh quyết định dùng phương án thiết kế của lão Dư để đấu thầu.

Anh bỏ bản thiết kế vào trong ống giấy đựng bản vẽ đưa cho Hình Uy bên cạnh nói: “Ngày mai anh hãy giao cái này cho tập đoàn Gia Mậu.”

Mãi một lúc mà Hình Uy vẫn không nhận lấy ống giấy kia, Bắc Minh Quân quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Hình Uy đang cau mày suy nghĩ chuyện gì.

Hình Uy luôn là người mạnh mẽ và kiên quyết, Bắc Minh Quân rất hiếm thấy dáng vẻ cúi đầu suy tư của anh ta.

“Này, cậu sao vậy? Đang nghĩ gì thế?” Bắc Minh Quân cầm ống giấy để bản vẽ đẩy anh ta.

“Hả, chủ nhân, anh vừa nói gì vậy?” Hình Uy rất nhanh tỉnh táo lại.

“Tôi bảo cậu ngày mai giao bản thiết kế này cho người phụ trách đấu thầu của Tập đoàn Gia Mậu. Cậu đang nghĩ gì đó?” Bắc Minh Quân nhìn Hình Uy.

Hình Uy vội vàng nhận lấy ống giấy kia.
 
Chương 1481


Chương 1481

Tuy giữa anh ta và Bắc Minh Quân là quan hệ chủ-tớ nhưng trong cuộc sống hai người lại xem nhau như bạn bè.

“Chủ nhân, em có chuyện nghĩ không ra.” Hình Uy ấp a ấp úng nói.

Bắc Minh Quân nghe anh ta nói vậy, ngược lại cũng cảm thấy rất hứng thú: “Cậu nghĩ không ra chuyện gì, nói cho tôi nghe thử xem.”

Hình Uy suy nghĩ một lúc rồi lắp bắp: “Chủ nhân, mọi chuyện là thế này…” Thế là, anh ta lặp lại những gì mà Cố Tịch Dao đã nói trước cửa hàng kem cho Bắc Minh Quân nghe một lần.

“Chủ nhân, rốt cuộc những lời kia của cô chủ là có ý gì?” Hình Uy nhìn Bắc Minh Quân, trên mặt hiện lên vẻ mờ mịt.

Bắc Minh Quân nghe vậy, suy nghĩ một hồi, sau đó mỉm cười nhìn Hình Uy nói: “Chuyện này cũng nên trách tôi, cả ngày cứ kêu cậu đi theo tôi đối mặt với những chuyện trên thương trường cho nên khiến cậu hiểu biết rất ít về chuyện tình cảm trai gái.”

Nói xong, anh đứng dậy đứng bên cạnh Hình Uy, đưa tay ra vỗ nhẹ vào vai Hình Uy: “Thằng nhóc cậu ngày đó gây chuyện, bây giờ làm ba rồi.”

Làm ba rồi…

Câu này nói này như sét đánh ngang tai Hình Uy.

Trên mặt anh ta lập tức giăng kín mây đen.

“Chủ, chủ nhân, anh vừa mới nói em sắp làm ba? Chuyện này không thể nào? Em và cô Lạc chỉ có một đêm.” Hình Uy nghẹn đến đỏ mặt, lắp ba lắp bắp nói.

Bắc Minh Quân nhìn dáng vẻ của Hình Uy đúng là rất thú vị: “Một đêm mà cậu còn chê ít sao? Cậu không thấy Trình Trình và Dương Dương cũng là một đêm mà có sao?”

Hình Uy toát mồ hôi trán: “Chủ nhân, vậy em nên làm gì?”

Câu hỏi này khiến Bắc Minh Quân cảm thấy buồn cười: “Cậu hỏi tôi phải làm sao, tôi đâu phải người trong cuộc.”

Nói tới đây Bắc Minh Quân rất trịnh trọng nhìn Hình Uy: “Nếu cậu đã có con với Lạc Kiều, vậy phải gánh vác trách nhiệm của một người đàn ông, phải để cô ấy sinh con ra, phải cưới cô ấy.”

Thật ra, làm sao mà Bắc Minh Quân không muốn dùng cách này để cưới Cố Tịch Dao vào nhà họ Bắc Minh chứ? Chỉ có điều so với Cố Tịch Dao Phỉ Nhi đã từng vì anh mà bị hủy hoại dung nhan, mà người phụ nữ này lại quan tâm nhất chính là gương mặt kia của mình.

Hình Uy lại trưng ra vẻ mặt bất đắc dĩ: “Chủ nhân, thật ra sau đêm đó của em và cô Lạc, em liền thường xuyên liên hệ với cô ấy, chỉ có điều cô ấy luôn trốn tránh em, hơn nữa cô ấy là minh tinh nổi tiếng, còn em chẳng qua chỉ là một tùy tùng mà thôi.”

Bắc Minh Quân rất không thích nghe câu nói này: “Tùy tùng thì làm sao? Thực ra năng lực bây giờ của cậu không hề thua kém bất kỳ người phụ trách phòng nào trong tập đoàn. Nếu giữa hai người chỉ do khoảng cách tầng lớp thì chuyện này rất dễ xử lý. Ngày mai tôi sẽ bổ nhiệm cậu làm quản lý hoặc giám đốc bất kỳ phòng nào mà cậu muốn. Nhưng nếu cô ấy đã trốn cậu thì tôi cũng không thể cột cô ấy dẫn tới trước mặt cậu đúng không? Việc này phải dựa vào hành động của cậu rồi.”

Bắc Minh Quân suy nghĩ một hồi rồi nói: “Cậu đi theo tôi nhiều năm như vậy, tôi cũng đã xem cậu như anh em từ lâu rồi, sau này cậu không cần phải theo tôi cả ngày nữa, khi nào tôi có chuyện cần làm thì tôi sẽ gọi cậu sau.”

Hình Uy nghe vậy vội vàng nói: “Chủ nhân, Hình Uy xin thề sống chết đi theo chủ nhân, không dám rời khỏi chủ nhân nửa bước.”

Bắc Minh Quân nhìn ánh mắt kiên định kia của Hình Uy gật đầu. Nhưng anh lại khẽ đấm vào vai anh ta: “Tôi đây là muốn để cho cậu rảnh rỗi mà theo đuổi Lạc Kiều, nắm chắc hạnh phúc vốn nên thuộc về mình, hiểu chưa?”
 
Chương 1482


Chương 1482

Lúc Hình Uy còn muốn nói gì nữa nhưng Bắc Minh Quân lại dùng tay chỉ vào anh ta, bày ra vẻ mặt nghiêm túc nói: “Đừng nói cậu không làm được, bảo cậu theo đuổi Lạc Kiều cũng là nhiệm vụ của cậu, chỉ cho phép thành công, không cho phép thất bại.”

Hình Uy chỉ đành gật nói: “Cảm ơn chủ nhân đã tác thành.”

Bắc Minh Quân khoát tay với anh ta: “Được rồi, cậu đi nghỉ ngơi đi, suy nghĩ cho thật kỹ làm thế nào để theo đuổi người ta. Chỗ nào cần xài tiền thì xài, chỗ nào cần lãng mạn thì lãng mạn. Những khoản chi này đều tính cho tôi, cậu chỉ việc mạnh dạn theo đuổi người là được.”

Anh nói xong thì khoanh tay đứng trước bệ cửa sổ phòng làm việc, nhìn lên những vì sao lấp lánh trên bầu trời xanh thẳm, anh lại không khỏi nghĩ đến Cố Tịch Dao.

Thật ra những chuyện anh bảo Hình Uy làm cho Lạc Kiều vốn dĩ là những chuyện mà anh nên làm đối với Cố Tịch Dao.

Lúc này Cố Tịch Dao được chú Khôn đưa đến ngõ nhà cô.

Cô nói lời cảm ơn rồi nhìn chú Khôn lái xe rời đi.

Một mình cô bước vào ngõ nhỏ, bất giác ngẩng đầu nhìn bầu trời đen kịt mà lòng hơi nặng trĩu.

Cô đang lo lắng không biết liệu Vân Chi Lâm còn có tia hy vọng khiến cho vụ kiện chuyển bại thành thắng nào không? Nhưng chuyện càng khiến cô lo lắng hơn chính là Hình Uy có đi tìm Lạc Kiều không? Và liệu Lạc Kiều có bỏ đứa bé không?

Tối hôm trước khi mở phiên tòa, Vân Chi Lâm đã đưa đơn lên tòa xin thay đổi luật sư.

Bởi vì tính chất của vụ kiện nên rất nhanh tòa án đã duyệt đơn cho anh ta.

Sáng sớm, Cố Tịch Dao vừa tới công ty liền đi thẳng đến phòng làm việc của Vân Chi Lâm.

Sau đó, luật sư Vương đến công ty với nụ cười trên môi. Khi về đến chỗ ngồi, anh ta thấy tất cả tài liệu liên quan đến vụ kiện của Bắc Minh Quân vốn ở trên bàn làm việc của anh ta đều biến mất hết.

Tuy đối với anh ta mà nói vụ kiện này đã không còn khả năng cãi thắng nữa nhưng những việc cần phải chuẩn bị thì anh ta vẫn phải làm một lần.

Sau khi anh ta tìm kiếm một hồi liền gọi dì tạp vụ đang quét dọn đến hỏi: “Dì có nhìn thấy tài liệu trên bàn làm việc của tôi ở đâu không?”

Dì tạp vụ lắc đầu.

Nếu tài liệu bị mất ở chỗ của anh ta thì chuyện này không to không nhỏ. Vốn dĩ chứng cứ quan trọng cũng đã không còn nữa, có thể để cho Cố Tịch Dao gánh tội, nhưng tài liệu liên quan thì không giống vậy, bản thân anh ta cũng không thoát khỏi liên quan.

Nếu để Bắc Minh Quân biết được, phỏng chừng anh ta sẽ không còn chỗ đặt chân ở thành phố A này nữa.

Anh ta phải nói chuyện này với Vân Chi Lâm ngay lập tức mới được.

Nghĩ đến đây, anh ta sốt ruột đi đến phòng làm việc của Vân Chi Lâm.

Lúc này trong lòng anh ta có thể nói là nóng như lửa đốt, thậm chí anh ta cũng không gõ cửa mà đẩy cửa vào luôn.

Khi anh ta đang chuẩn bị mở miệng thì thấy trong phòng làm việc có hai người đang ngồi.

Vân Chi Lâm và Cố Tịch Dao đang ngồi trước bàn làm việc, trong tay bọn họ đang cầm một số tài liệu và cây bút trong tay bọn họ không ngừng ghi chép.

Luật sự Vương khẽ gõ cửa sau đó nói: “Luật sư Vân, không biết anh có thấy tài liệu trên bàn tôi không?”
 
Chương 1483


Chương 1483

Vân Chi Lâm và Cố Tịch Dao đều dừng bút trong tay lại, quay đầu nhìn về phía luật sư Vương đang đứng ở cửa.

“Luật sư Vương, anh đến rồi à. Tôi đang muốn nói chuyện này với anh đây. Liên quan đến vụ kiện của Bắc Minh Quân, bắt đầu từ hôm nay anh không cần lo nữa.” Vân Chi Lâm nhìn anh ta, rất bình thản nói.

Vẻ mặt luật sư Vương cứng đờ: “Luật sư Vân, không phải trước đây anh đã giao cho tôi vụ kiện này sao? Hơn nữa bên phía anh Bắc Minh cũng đã biết rồi. Nếu đột xuất đổi người như vậy, sợ là anh Bắc Minh sẽ không vui đâu.”

“Vụ kiện này đã tiến triển tới bây giờ, anh cũng biết đã xảy ra một số chuyện rồi. Tôi là người phụ trách, sau khi cân nhắc kỹ lưỡng mới quyết định làm như vậy. Về phần anh Bắc Minh, anh cứ yên tâm, tôi đã nhờ cô Cố thông báo cho anh ấy biết, hơn nữa anh ấy cũng đã đồng ý với quyết định của tôi rồi.” Vân Chi Lâm nói.

Nếu vụ kiện này đã định sẵn phải thua, luật sư Vương cũng chưa từng nghĩ đến việc bản thân sẽ rút lui khỏi vụ kiện này.

Dù sao đối với một luật sư mà nói thua một lần kiện đó là nỗi ám ảnh đối với bản thân.

Nhưng anh ta đã suy nghĩ rất kỹ về vụ kiện này, lỡ như thua rồi chỉ cần đổ hết trách nhiệm cho Cố Tịch Dao là xong.

Chỉ cần lúc ra tòa, anh ta cố gắng biện luận. Ông Bắc Minh có thể nhìn thấy được. Hơn nữa trước đó khi anh ta phân tích vụ kiện trước mặt Cố Minh Quân, anh ta có thể nhìn ra được Bắc Minh Quân đồng ý với anh ta.

Anh ta cũng có thể tận dụng cơ hội này, nếu có thể vào tập đoàn Bắc Minh thị và trở thành một luật sư nhỏ trong đoàn luật sư, anh ta cũng rất sẵn lòng.

“Vậy ai sẽ tiếp nhận vụ kiện này? Xét cho cùng phần thua của vụ kiện này tương đối lớn. Chỉ có tôi là theo dõi suốt thời gian qua cho nên tôi khá rõ về tình hình chung. Cho dù vụ kiện thật sự thua, cũng đừng liên lụy đến những đồng nghiệp khác chứ.” Luật sư Vương cố gắng lấy cớ này để giành lại vụ kiện.

“Cảm ơn lòng tốt của luật sư Vương. Luật sư Vân đã làm xong mọi chuyện rồi. Anh ấy tiếp nhận vụ án này. Bây giờ anh có thể thoải mái hưởng thụ cuộc sống riêng tư của anh và bạn gái rồi.” Cố Tịch Dao nhìn dáng vẻ làm bộ làm tịch của anh ta liền ghét ra mặt nói.

Trái tim luật sư Vương run lên, sắc mặt hơi thay đổi, ánh mắt không ngừng liếc qua liếc lại. Chẳng lẽ hôm qua tan sở, cô ta đã nghe hết những chuyện anh ta nói với bạn gái rồi sao?

“Ha ha, cô Cố đang nói đùa à. Có phải giữa chúng ta có hiểu lầm gì chưa nói rõ không?” Anh ta vội vàng nói.

Cố Tịch Dao nhìn anh ta, trên mặt lộ ra nụ cười mỉa mai: “Luật sư Vương, những chuyện mà bản thân anh làm, những lời anh nói thì anh tự hiểu rõ. Nhưng chúng tôi cũng không phải là kẻ ngốc để anh lừa dối. Nếu anh không ngại thì nói thử cho mọi người nghe sáng sớm qua anh đã đi đâu?”

Luật sư Vương lộ ra vẻ mặt vô tội nói: “Cô Cố, tôi biết cô làm mất chứng cứ nên tức giận nhưng cô cũng không nên lấy tôi ra làm đệm thịt chứ? Sáng qua tôi đến chỗ khách hàng.”

“Hừ, khách hàng. Công ty giải trí mới trở thành khách hàng của anh từ lúc nào vậy?”

Ngay khi Cố Tịch Dao vừa nói ra lời này sống lưng luật sư Vương liền toát mồ hôi lạnh. Lẽ nào cô ta biết chuyện anh ta tự mình đi đến công ty giải trí mới rồi sao?

Chuyện này hoàn toàn không thể nào? Vì để tránh bị người khác phát hiện anh ta còn cố ý giả trang rồi mới đi vào mà.

“Ha ha, cô Cố có phải thời gian gần đây cô bị áp lực quá lớn, cho nên thỉnh thoảng kể truyện cười để người khác cảm thấy thả lỏng tinh thần một chút không? Chỉ có điều truyện cười này không buồn cười chút nào. Bọn họ đối lập với chúng ta thì làm sao tôi có thể đi tìm bọn họ chứ?” Luật sư Vương cười gượng, cũng cố gắng hết sức ngụy biện cho bản thân.
 
Chương 1484


Chương 1484

Cố Tịch Dao từ trong túi lấy ra tờ giấy, quơ quơ trước mặt luật sư Vương: “Nếu trí nhớ của luật sư Vương kém như vậy, thì tôi liền giúp anh nhớ lại một chút? Anh xem đây là cái gì?”

Luật sư Vương cau mày, đi tới trước mặt Cố Tịch Dao, cầm lấy tờ giấy ra nhìn, đây chính là địa chỉ mà anh ta đã viết cho tài xế xem.

“Cô Cố, trên này không phải chỉ viết địa chỉ thôi sao? Như vậy cũng đâu chứng mình được gì?” Luật sư Vương vẫn ra sức biện hộ cho mình.

“Vị trí địa chỉ khách hàng của anh đúng là ở rất gần công ty giải trí mới. Nếu đã là khách hàng của anh tại sao luật sư Vân lại không biết?”

Cố Tịch Dao lúc này khiến luật sư Vương giật cả mình. Cô hoàn toàn không giống như trình độ của một trợ lý mà rõ ràng cô có tư duy nhạy bén và tầm nhìn độc đáo của một luật sư chính hiệu.

Mặc dù vậy, luật sư Vương cũng không phải là đèn cạn dầu: “Cô Cố, xem ra trước giờ tôi vẫn luôn đánh giá thấp cô. Không ngờ cô cũng có tài đấy. Nhưng để tôi nói cho cô biết, khách hàng này là khách hàng cũ trước khi tôi đến đây, cho nên luật sư Vân đương nhiên không biết rồi.” Nói xong anh ta còn báo cáo cụ thể tên công ty của thân chủ mình.

Điều này đúng là luật sư Vương không có nói dối. Quả thật anh ta có khách hàng như thế ở gần công ty giải trí mới.

Hôm đó sau khi anh ta lên taxi, vốn dĩ anh ta muốn viết địa chỉ của công ty giải trí mới nhưng đột nhiên dường như anh ta có linh cảm chẳng lành nên đã sửa lại thành địa chỉ khách hàng trước đây của anh ta.

Hôm qua Cố Tịch Dao còn cố ý điều tra một hồi, hôm nay vừa nghe luật sư Vương nói như vậy ngược lại cũng rất ăn khớp.

Cô khẽ cau mày, không ngờ luật sư Vương còn có chiêu này. Anh ta rất biết cách che giấu hành tung của mình.

Luật sư Vương thấy Cố Tịch Dao không còn gì để nói thì khẽ mỉm cười nhìn cô nói: “Thì ra cô Cố vẫn luôn hoài nghi tôi. Hoài nghi tôi nhận lợi ích của bọn họ cho nên mới hủy bỏ chứng cứ của cô, đúng chứ?”

Cố Tịch Dao thấy dù sao cũng đã trở mặt với nhau rồi cho nên cũng không cần giấu diếm nữa. Cô ngước mắt lên nhìn anh ta nói: “Tôi chính là đang nghi ngờ anh đấy, thì sao?”

Luật sư Vương gật đầu cười: “Ha ha, cô Cố. Nghe nói cô vừa mới kết thúc kỳ thi luật sư cho nên cô vẫn chưa phải là luật sư thực sự.”

“Luật sư Vương, chuyện này không liên quan gì đến việc tôi có phải là luật sư thực sự hay không? Tôi nghi ngờ anh cũng vì những gì anh đã làm trong khoảng thời gian này.” Cố Tịch Dao cũng không nhường nhịn.

“Tôi làm chuyện gì là việc của tôi. Cô có thể nghi ngờ tôi nhưng cô đã bỏ qua một vấn đề rất lớn, cô không có bất kỳ chứng cứ nào.” Luật sư Vương khinh bỉ nhìn Cố Tịch Dao như thể đang đối mặt với một đứa bé không hiểu chuyện.

Cố Tịch Dao hơi chau mày: “Tại sao tôi không có chứng cứ chứ? Tuy coi như anh thoát khỏi liên quan với tờ giấy kia đi nhưng anh đừng quên vẫn còn chứng cứ video có thể chứng minh anh đã động tay động chân với bút ghi âm của tôi.”

Lời của Cố Tịch Dao vừa nói ra khiến sắc mặt luật sư Vương hơi cứng lại, quả thật dường như anh ta đã bỏ quên vấn đề còn có camera trong phòng làm việc.

“Hừ hừ, rốt cuộc anh vẫn là sợ rồi. Anh không ngờ đúng không? Lưới trời tuy thưa nhưng chỉ cần người làm thì chắc chắn sẽ để lại dấu vết.” Cố Tịch Dao trừng mắt nhìn luật sư Vương.

Tuy cô nói năng rất hùng hồn nhưng cô hiểu rõ thật ra ảnh hưởng của camera cũng không thể chứng minh được gì. Sở dĩ cô nói như vậy là muốn lợi dụng việc anh ta có tật giật mình.
 
Chương 1485


Chương 1485

Để cho anh ta có cảm giác dù sao chuyện cũng đã bại lộ rồi cho nên không cần phải kiêng dè nữa, từ đó phanh phui hết mọi chuyện ra.

Đúng như Cố Tịch Dao suy nghĩ, khi cô đưa con át chủ bài của mình là video ra làm bằng chứng thì sự kiêu căng, ngạo mạn trước đó của luật sư Vương hoàn toàn biến mất.

Anh ta nhìn chằm chằm Cố Tịch Dao, khóe miệng vẫn giữ nụ cười: “Đúng là không thể trông mặt mà bắt hình dong. Tôi vốn nghĩ cô hoàn toàn không biết gì cả. Sở dĩ cô có thể tiến vào giới luật sư này hoàn toàn là bởi vì dựa vào mối quan hệ bí mật của cô và Vân Chi Lâm, nhưng bây giờ xem ra tôi đã nghĩ sai về cho cô rồi.”

Luật sư Vương nói xong thì gật đầu, nhíu mày: “Không sai, bút ghi âm của cô chính là do tôi làm hỏng.”

Không ngờ, luật sư Vương lại đích thân thừa nhận, Cố Tịch Dao khó hiểu hỏi anh ta: “Chúng ta là đồng nghiệp và cùng nhau tham gia một vụ kiện. Tại sao anh lại muốn nhắm vào tôi bằng mọi giá vậy? Họ đã cho anh bao nhiêu lợi ích chứ?” ”

Vân Chi Lâm cũng rất ngạc nhiên nhìn anh ta. Lúc đầu anh đến tìm anh ta, anh ta không phải là người như vậy.

Luật sư Vương nhìn cô: “Cô có muốn biết tại sao không? Bởi vì vụ kiện của ông Bắc Minh hoàn toàn không phải là vụ kiện mà một người có năng lực và kinh nghiệm như cô có thể tham gia. Nếu không phải vì quan hệ của cô và Vân Chi Lâm thì làm sao cô có thể tham gia được chứ? Hơn nữa cô chính là người thích làm theo ý mình, không tuân theo sự sắp xếp. Cô biết không? Anh Bắc Minh không phải là người mà ai cũng có thể bợ đỡ được. Bây giờ có cơ hội tốt như vậy nhưng cô lại từ chối lời mời của anh ấy. Cuối cùng, cô lại may mắn có được bằng chứng quan trọng nhất của vụ kiện này và cũng vì điều này cho nên cô cảm thấy không ai giỏi bằng cô. Tôi chính là chướng mắt với tác phong của cô cho nên muốn cho cô biết tay.”

Cố Tịch Dao nghe luật sư Vương kể lể tội lỗi của mình, cô đúng là không ngờ trong mắt anh ta bản thân cô lại khó coi như vậy.

Cô nhìn luật sư Vương lắc đầu: “Luật sư Vương, thật ra anh đã nghĩ sai về tôi rồi. Tuy mối quan hệ giữa tôi và Vân Chi Lâm không tệ nhưng tôi không hề mượn mối quan hệ này để diễu võ giương oai.”

Lúc này Vân Chi Lâm đi từ chỗ bàn làm việc đến trước mặt luật sư Vương nói: |”Luật sư Vương, tôi nghĩ anh là có hiểu lầm gì rồi. Cố Tịch Dao tham gia vào vụ kiện này không phải chỉ là ý của một mình tôi mà đây cũng là ý của anh Bắc Minh.”

Luật sư Vương vừa nghe nói vậy thì nhất thời sững sờ: “Sao có thể có chuyện đó, luật sư Vân, anh đang nói đùa với tôi phải không? Sao anh Bắc Minh quen với cô ta được chứ? Tôi không phải là đứa trẻ ba tuổi mà anh nói gì tôi cũng sẽ tin.”

Vân Chi Lâm nhìn luật sư Vương, cũng khó trách anh ta không biết vụ kiện giành con làm rúng động thành phố A năm đó, vì khi ấy luật sư Vương vẫn chưa đến đây.

Đương nhiên anh ta cũng không biết mối quan hệ giữa Bắc Minh Quân và Cố Tịch Dao.

“Chi Lâm, không cần nói lời vô dụng.” Cố Tịch Dao ngăn Vân Chi Lâm lại.

“Luật sư Vương, mặc dù anh cho rằng tôi đã động chạm đến lợi ích của anh. Tuy nhiên, mọi việc tôi làm đều dựa trên nguyên tắc và năng lực của bản thân. Anh có biết, tôi đã bỏ ra bao nhiêu công sức để có được bằng chứng quan trọng kia không? Nhưng còn anh thì sao? Vì đấu với tôi mà anh lại đi làm hỏng nó. Lẽ nào anh cho rằng bản thân là một luật sư rêu rao chính nghĩa trong khi đó bản thân lại làm chuyện vi phạm chính nghĩa là không sai sao?”

Cố Tịch Dao nói tới đây thì nhìn luật sư Vương, mỉm cười lạnh lùng: “Cho dù anh tính toán kỹ càng, tôi vẫn dụ anh nói ra được lời thật rồi. Camera lắp trong phòng làm việc hoàn toàn không ghi lại được tất cả hành vi của anh.”
 
Chương 1486


Chương 1486

Khi luật sư Vương nghe nói vậy, anh ta tức giận đến mức chỉ tay về phía Cố Tịch Dao: “Người phụ nữ cô lại dám chơi trò đấu trí với tôi. Bây giờ tôi chính miệng thừa nhận thì sao? Chuyện tới nước này, tôi cũng không còn gì để nói.”

Vân Chi Lâm nghe xong gật đầu: “Vậy thì tôi sẽ giao anh cho Hội Luật gia, để bọn họ xem xét quyết định xử lý anh.”

Sau đó, anh gọi điện thoại cho hai nhân viên bảo vệ đến đưa luật sư Vương rời đi.

Bây giờ mọi thứ cuối cùng đã rõ ràng nhưng trước mắt vẫn còn một rào cản mà Cố Tịch Dao và Vân Chi Lâm cần phải vượt qua đó chính là phiên tòa vào ngày mai.

Bắc Minh Quân đã chính thức bổ nhiệm Hình Uy làm trợ lý đặc biệt của mình trong cuộc họp thường lệ buổi sáng, chỉ cần những chuyện liên quan đến Bắc Minh Quân thì sẽ do anh ta xử lý trước.

Không chỉ vậy Hình Uy cũng có bàn làm việc của mình, chỉ có điều chỗ làm việc của anh ta là vẫn ở trong phòng làm việc của Bắc Minh Quân.

“Thế nào? Bây giờ cậu không còn là tùy tùng của tôi nữa mà đã trở thành trợ lý đặc biết của tôi rồi. Đương nhiên cũng có thực quyền nhiều hơn. Lần này thì cậu có thể xứng đôi với ngôi sao nổi tiếng kia của cậu rồi chứ?” Sau khi tan họp, Bắc Minh Quân trở về phòng làm việc của mình, chỉ vào cái bàn làm việc mới kê thêm chếch bên cạnh bàn làm việc của anh nói.

“Cảm ơn chủ nhân, chức trợ lý đặc biệt này đối với em mà nói đã rất cao rồi. Em chỉ sợ em không làm được.” Hình Uy nhìn chiếc bàn làm việc thuộc về mình kia, trong lòng lòng lại bắt đầu bồn chồn .

Bắc Minh Quân đưa tay vỗ vai anh: “Cậu cứ thoải mái ngồi ở vị trí này, với năng lực của cậu chắc chắn sẽ làm rất tốt. Thật ra tôi nên giao cho cậu vị trí này từ lâu rồi, chỉ là tôi mãi không có thời gian suy nghĩ đến việc của cậu.”

Bắc Minh Quân nói xong thì ngồi xuống chỗ của mình, sau đó ngẩng đầu nói với với Hình Uy: “Được rồi, bổ nhiệm cũng xong rồi, mọi chuyện sau này đều là dựa vào năng lực của cậu đấy.”

Hình Uy gật đầu nhìn xuống lịch trình hôm nay. Trước hết là sắp xếp người đi đến tập đoàn Gia Mậu giao bản thiết kế mà hôm qua Bắc Minh Quân đã chọn xong.

Ngày mai sẽ ra tòa. Hình Uy suy nghĩ một hồi rồi nói với Bắc Minh Quân: “Chủ nhân, ngày mai mở phiên tòa rồi, em nghĩ anh vẫn không nên đi, để em đi là được rồi.”

Bắc Minh Quân suy nghĩ hồi rồi nói: “Không cần đâu, tôi thấy vẫn là tôi nên đi đến đó một chuyến xem sao.”

Hình Uy gật đầu, sau đó cầm điện thoại lên gọi điện cho Vân Chi Lâm: “Anh Vân, ngày mai chủ nhân quyết định đích thân đến dự phiên tòa, các anh xem có cần chuẩn bị gì không?”

Lúc này Vân Chi Lâm mới vừa đuổi luật sư Vương đi. Anh ta vừa nghe được Bắc Minh Quân muốn đến tham dự phiên tòa thì cảm thấy hơi bất ngờ.

Anh ta cầm ống nghe nhìn Cố Tịch Dao đang đứng bên cạnh, sau đó lắc đầu nói: “Không có vấn đề gì, ngày mai tôi sẽ đảm nhận vai trò luật sư của anh Bắc Minh.”

Hình Uy gật đầu: “Luật sư Vân, tối qua cô chủ đã nói với chủ nhân rồi, không có bất kỳ vấn đề gì. Còn chuyện phiên tòa ngày mai, các người cứ xem đó mà chuẩn bị đi.” Anh ta nói xong liền cúp điện thoại.

“Anh giao những thứ này trở về.” Bắc Minh Quân nói, sau đó tiện tay chỉ vào một xấp bản thiết kết đặt ở góc bàn.

Hình Uy gật đầu: “Được rồi chủ nhân, em sẽ giao đi ngay.” Nói xong, anh ta dọn dẹp sơ qua những thứ trên bàn làm việc của mình.

Bắc Minh Quân đứng dậy để bản thiết kế vào một cái rương, sau đó xoay lưng dẫn người rời khỏi phòng làm việc.

 
 
Chương 1487


Chương 1487

Phòng thiết kế vẫn bình tĩnh như thường ngày, hôm qua lão Dư đã đưa tất cả bản thiết kế của cả phòng cho Bắc Minh Quân.

Bây giờ những người trong phòng thiết kế đều đang trong tâm trạng thấp thỏm, ai cũng muốn dùng thiết kế của mình đại diện cho công ty đi tham gia đấu thầu nhưng lại trong lòng lại không có lòng tin.

Trong số đó, chỉ có Khởi Hiên là tỏ ra rất thoải mái và tự nhiên, trên bàn làm việc của anh ta đặt một tách cà phê mua ở Starbucks.

Mặc dù cà phê ở đó không phải là loại thượng hạng, nhưng nó ngon hơn nhiều so với cà phê hòa tan được pha chế trong phòng trà nước.

Lúc này, cửa phòng thiết kế bị mở ra, Hình Uy ôm theo một cái rương xoay người bước vào phòng làm việc của trưởng phòng.

Chủ quản Dư vội vàng đứng lên, cười rạng rỡ: “Trợ lý Hình anh đến rồi.”

Hình Uy gật đầu, đi tới trước bàn làm việc của ông ta đặt cái rương lên bàn làm việc của ông ta.

“Trợ lý Hình, đây là gì vậy? Sao đích thân anh lại mang thứ đồ nặng như vậy đến đây? Chỉ cần anh gọi điện, tôi sẽ lên lấy.” Chủ quản Dư nhanh chóng đứng lên, cười rạng rỡ dùng hai tay nhận lấy cái rương.

Mặc dù trước đây, khi nhìn thấy Hình Uy ông ta cũng gật đầu chào hỏi nhưng bây giờ thì khác, anh ta đã trở thành trợ lý đặc biệt của Bắc Minh Quân rồi.

Đừng nhìn tên gọi chức vụ này không dễ nghe như chủ quản nhưng thực quyền trong tay và mức độ thân thiết với chủ tịch còn hơn cả chủ quản.

Hình Uy vẫn là không quen với thái độ lấy lòng như vậy: “Chủ quản Dư không cần khách sáo như vậy.”

Trong lúc nói anh ta chỉ vào cái rương nói: “Bản vẽ thiết kế mà phòng anh đưa đến đã được th ẩm duyệt vào hôm qua rồi. Chủ tịch Bắc Minh lựa từ trong đó ra một bản, sáng sớm nay tôi đã sai người giao tới tập đoàn Gia Thịnh rồi. Những bản vẽ thiết kế còn lại đều ở chỗ này, lát nữa bảo các đồng nghiệp đến đây lấy thiết kế của mình đem về đi.”

Chủ quản Dư gật đầu: “Trợ lý Hình xin phép cho tôi mạo muội hỏi một câu, có phải chủ tịch Bắc Minh đã lựa chọn phương án thiết kế của cậu chủ Bắc Minh không?”

Hình Uy liếc mắt nhìn ông ta: “Thiết kế của cậu chủ Long không được chọn mà là chọn của ông.”

Câu trả lời này khiến chủ quản Dư cảm thấy bất ngờ. Khởi Hiên là cháu trai của chủ tịch Bắc Minh, sao có thể không chọn của cậu ta chứ? Tuy trong lòng ông ta nghi ngờ nhưng cũng không dám hỏi.

Hình Uy nhìn dáng vẻ của ông ta liền biết ông ta đang suy nghĩ gì, anh ta chỉ hờ hững nói: “Trong số những phương án thiết kế chỉ có thiết kế của ông là có vẻ ổn thỏa. Thiết kế của cậu chủ Long đương nhiên rất tốt nhưng lại ít một phần trầm tĩnh, nhiều thêm một phần nóng nảy.” Nói tới đây, Hình Uy còn quay đầu nhìn xuyên qua cửa sổ bằng thủy tinh của phòng làm việc, nhìn chỗ ngồi của Khởi Hiên cách đó không xa.

“Được rồi, chúng ta không nói chuyện nữa. Tôi còn việc khác phải làm, đi trước đây.” Sau khi nói xong Hình Uy quay người rời khỏi văn phòng.

Hình Uy đến phòng làm việc, Khởi Hiên ngồi ở chỗ của anh ta cũng đã nhìn thấy. Nhìn thấy cái rương trong tay Hình Uy, anh ta cũng đoán được tám chín phần rồi.

Anh ta hơi mỉm cười. Anh ta tràn ngập tự tin với mẫu thiết kế của mình, được chọn trúng là điều chắc chắn.

Sau khi tiễn trợ lý Hình đi, chủ quản Dư nhìn chiếc rương đựng bản vẽ thiết kế trên bàn, nhất là bản vẽ đặt trên cùng của Khởi Hiên, ông ta không khỏi âm thầm thở dài.

Nếu nói chủ tịch Bắc Minh chọn dùng thiết kế của cậu chủ Khởi Hiên thì còn dễ nói, đằng này bây giờ lại không chọn của anh ta. Đây không phải là tưới thêm một thùng dầu lên mối quan hệ vốn đã chẳng ra sao của bọn họ sao?
 
Chương 1488


Chương 1488

Chủ quản Dư bị kẹt giữa hai chú cháu bọn họ đúng là cảm thấy cực kỳ áp lực. Làm không tốt lại giống như mấy lần trước nữa, cậu chủ Khởi Hiên sẽ làm ầm ĩ đến phòng họp.

“Cốc cốc…”

Trong lúc chủ quản Dư vẫn còn rầu rĩ thì cửa phòng làm việc của ông vang lên tiếng gõ cửa.

Thật ra lúc Hình Uy đi ra ngoài, anh ta vẫn chưa đóng cửa.

Chủ quản Dư ngẩng đầu nhìn lên thì thấy Khởi Hiên đang cầm ly cà phê đứng ở cửa.

Ông ta khẽ cau mày, đúng là lo sợ điều gì sẽ gặp phải điều đó mà.

“Ha ha, cậu chủ Khởi Hiên đến rồi à? Không biết cậu đến đây có việc gì không?” Vẻ mặt chủ quản Dư mỉm cười cứng ngắc.

Khởi Hiên liên tục dùng thìa khuấy cốc cà phê: “Tôi chỉ là tới để hỏi không biết chủ quản Dư đã nộp thiết kế hôm qua chưa?”

Quả nhiên, cậu ta vẫn là đến để hỏi việc này.

Chủ quản Dư gật đầu nói: “Cậu chủ Khởi Hiên, hôm qua tôi đã nộp rồi, nếu không thì trợ lý Hình mới sáng sớm sẽ không giao đồ về tận cửa đâu?”

“Trợ lý Hình?” Khởi Hiên cũng cảm thấy bất ngờ, lúc nào thì Hình Uy lại có thêm chức vụ này rồi?

“Ồ, chính là như vậy. Hôm nay, chủ tịch Bắc Minh đã thông báo trong cuộc họp.” Chủ quản Dư dè dặt nói. Bởi vì tuy Khởi Hiên là một trong những cổ đông nhưng lại không thông báo cho cậu ta biết.

Khởi Hiên gật đầu: “Là thế à? Vậy thiết kế của ai có vinh hạnh được chủ tịch Bắc Minh chọn trúng vậy?”

“Cậu chủ Khởi Hiên, chủ tịch Bắc Minh đã chọn thiết kế của tôi hơn nữa đã giao đến tập đoàn Gia Thịnh rồi.” Chủ quản Dư vừa nói vừa hồi hộp lo sợ.

Khởi Hiên vừa nghe đã nhíu mày nhưng anh lại hoàn toàn không nổi nóng: “Ha ha, xem ra tay nghề của chủ quản Dư đúng là hơn tôi một bậc rồi.”

Chủ quản Dư nhìn nụ cười trên mặt Khởi Hiên không hiểu tại sao sống lưng anh ta lại cảm thấy ớn lạnh: “Cậu chủ Khởi Hiên quá khen rồi. Hôm qua tôi đã xem qua thiết kế của cậu, thật ra người càng thích hợp được lựa chọn nên là cậu chủ mới đúng.”

“Chọn ai hay không chọn còn không phải dựa vào sở thích của chủ tịch Bắc Minh sao? Bỏ đi, nếu không được lựa chọn vậy tôi sẽ lấy thiết kế của tôi về.” Khởi Hiên cũng không đợi chủ quản Dư đồng ý đã lấy thiết kế ra, sau đó xoay người rời đi.

Khi anh ta ra tới cửa thì quay đầu lại nói một câu: “Tôi có việc đi ra ngoài, buổi sáng coi như tôi xin nghỉ phép.”

Chủ quản Dư ước gì có thể đuổi ông ôn thần này đi ngay lập tức ấy chứ: “Được, được. Cậu chủ Bắc Minh, cậu cứ lo nghỉ đi, không cần phải xin phép với tôi.”

Khởi Hiên bĩu môi, cười khinh bỉ. Ở nơi này còn có ai dám ngăn cản đường đi của anh ta.

Anh ta mang theo bản vẽ, lái xe rời khỏi tập đoàn Bắc Minh thị, chạy về phía công ty Gia Mậu.

Khởi Hiên rất không phục cách làm của Bắc Minh Quân. Anh ta cho rằng thiết kế của mình chưa nói đến chất lượng như thế nào nhưng có thể ngang ngửa với thiết kế của chủ quản Dư.

Nếu Bắc Minh Quân đã muốn gạt anh ta ra, vậy thì đích thân anh ta sẽ mang thiết kế đến đó. Sở dĩ anh ta làm như vậy là vì muốn để cho Bắc Minh Quân đừng xem thường anh ta.
 
Chương 1489


Chương 1489

Khởi Hiên vừa rời đi thì điện thoại trên bàn làm việc của Hình Uy đã vang lên.

“A lô, có chuyện gì không?”

Bên kia đầu điện thoại truyền đến giọng nói của chủ quản Dư: “Trợ lý Hình, cậu chủ Khởi Hiên đã mang bản vẽ thiết kế của cậu ta rời đi rồi.”

“Ừm, tôi biết rồi.” Hình Uy nói xong thì cúp điện thoại.

Hình Uy nhìn Bắc Minh Quân đang cúi đầu phê duyệt hồ sơ nói: “Chủ nhân, cậu chủ Khởi Hiên mang theo bản vẽ rời đi rồi.”

Bắc Minh Quân dừng bút trong tay lại, khóe miệng hơi cong lên: “Thằng nhóc này không thay đổi tính tình. Bỏ đi, cứ để nó đi đi.”

Diệp Phong lái xe qua lại ở phố lớn ngõ nhỏ, rất nhanh đã đứng dưới tòa nhà của tập đoàn Gia Mậu.

Anh ta vội vàng bước vào đại sảnh, đến quầy lễ tân nói: “Xin chào, tôi đến từ tập đoàn Bắc Minh thị. Ở đây tôi có một bản vẽ muốn đưa cho chủ tịch La xem qua.”

Lúc này nhân viên lễ tân đang cúi đầu chơi điện thoại.

Nghe được có người nói chuyện, cô ta căng mặt ngẩng đầu lên liền nhìn thấy có một người đàn ông cao ráo tuấn tú đang đứng trước mặt cô ta.

Vốn dĩ cô ta ôm một bụng lửa giận nhưng khi nhìn thấy Khởi Hiên, lập tức tâm trạng của cô ta tốt hơn không ít. Cô ta hơi mỉm cười nói: “Anh à, xin hỏi anh có chuyện gì không?”

Khởi Hiên cũng mỉm cười, khẽ nói với cô ta: “Chào cô, tôi ở tập đoàn Bắc Minh thị. Lần này tôi đến đây là để gửi bản vẽ thiết kế cho chủ tịch La.”

Nhân viên lễ tân nhíu mày: “Sáng nay tập đoàn Bắc Minh thị đã gửi đến một bản, chủ tịch La đã nhận lấy và đem theo đi họp rồi. Phỏng chừng bây giờ bọn họ đang thảo luận về nó đấy.”

“Cô à, cô có thể giúp tôi thông báo cho ông ấy biết một tiếng được không? Bản thiết kế này đối với tôi rất quan trọng.”

Nhân viên ở quầy lễ tân nhìn vẻ mặt sốt ruột của người đàn ông trước mặt, dù muốn giúp anh ta nhưng rốt cuộc chức vụ của cô ta quá thấp không thể giúp gì được: “Anh à, rất xin lỗi, tôi không thể giúp anh được.”

“Cảm ơn.” Khởi Hiên nghe vậy nhất thời trong lòng đã nguội đi phân nửa.

Anh ta xoay người cầm bản vẽ rời khỏi quầy lễ tân, vừa đi vừa nghĩ. Ngay lúc anh ta định bước ra khỏi cửa tập đoàn Gia Mậu, đột nhiên anh ta muốn đánh cược một lần, xông thẳng vào phòng họp.

Nghĩ tới đây, anh ta xoay người lại trở lại, sau khi ngẩng đầu liếc nhìn sơ đồ phân bố tầng lầu xong, anh ta liền đi về phía thang máy, sau đó bước vào thang máy đi lên phòng họp trên lầu tám.

Vừa ra khỏi thang máy anh ta liền thấy cửa phòng họp đóng chặt, có hai người đứng ở hai bên cửa, vươn tay chặn đường của Khởi Hiên.

“Anh à, nơi này đang họp. Nếu không có chuyện gì thì xin mời anh hãy trở về đi.”

Khởi Hiên cũng gật đầu với bọn họ: “Xin chào, tôi từ tập đoàn Bắc Minh thị đưa bản thiết kế tới. Tôi muốn gặp tổng giám đốc La.”

Người đàn ông đứng ở cửa nghe xong liền nhíu mày: “Mời anh chờ một lát, tôi vào thông báo với tổng giám đốc La một tiếng.”

Khởi Hiên nghe vậy cũng thấy có tia hi vọng, vội vàng nói cảm ơn.

Một lát sau, người đàn ông kia đi ra, lắc đầu nói với Khởi Hiên: “Xin lỗi anh, tổng giám đốc La đã từ chối yêu cầu của anh, với lại cũng bảo tôi đưa cái này ra cho anh mang về.”

Nói xong, ông ta liền đưa bản thiết kế của chủ quản Dư mang đến vào buổi sáng đưa cho Khởi Hiên.

Ý rất rõ ràng, tập đoàn Bắc Minh thị đã bị loại.
 
Chương 1490


Chương 1490

Khởi Hiên cầm bản thiết kế, bản của chủ quản Dư đã không được thông qua, vậy nói rõ mình vẫn còn một tia hi vọng, anh nhất định phải tự mình đưa vào.

Nếu tổng giám đốc La không bằng lòng gặp anh, xem ra anh phải xông vào.

Đúng lúc này, cửa thang máy mở, một người đi từ bên trong ra.

Khởi Hiên cũng lợi dụng khoảng cách hai người đi về phía người kia, vội vàng xông vào phòng họp.

“Thưa anh, anh không thể vào!” Hai người đàn ông kia tính ngăn cản anh nhưng đã chậm.

Khi Khởi Hiên xông vào phòng họp, chỉ thấy có mười mấy người ngồi trong phòng lớn, ai cũng đang cúi đầu xem bản thiết kế của các công ty gửi tới.

Tổng giám đốc La ngồi chính giữa bàn hội nghị, nhìn thấy có người xông vào phòng họp thì lông mày hơi nhíu lại.

“Anh là ai, không thấy chúng tôi đang họp sao, nhanh đi ra ngoài cho tôi!”

Mười mấy người trong phòng họp nghe tổng giám đốc La quát lớn thì lập tức buông công việc trong tay xuống, quay đầu nhìn ra cửa.

Khởi Hiên cũng không đoái hoài tới tiếng quát của tổng giám đốc La, đi tới trước mặt ông ta: “Tổng giám đốc La, xin thứ lỗi cho tôi tùy tiện xông vào, có điều trong tay tôi có một bản thiết kế, hi vọng ông có thể xem một chút.”

Tổng giám đốc La cau mày nhìn gương mặt chân thành của chàng trai trẻ lạ lẫm trước mặt, sự tức giận tiêu đi không ít.

Lúc này cửa phòng họp lại mở, hai người bảo vệ bên ngoài liền đi vào.

“Xin lỗi tổng giám đốc La, chúng tôi không giữ cửa tốt, để người ngoài xông vào quấy rầy ông làm việc.” Nói xong, bọn họ tóm lấy bả vai của Khởi Hiên.

“Tổng giám đốc La, tôi sẽ không làm mất nhiều thời gian của ông đâu, chỉ muốn ông có thể xem bản vẽ một chút.” Khởi Hiên lo lắng nhìn tổng giám đốc La.

Tổng giám đốc La ngẫm nghĩ một chút: “Hai người cứ buông anh ta ra trước, tôi có câu muốn hỏi anh ta.”

Khi thấy hai người đàn ông buông Khởi Hiên ra, ông ta liền hỏi: “Anh đến từ công ty nào?”

Khởi Hiên sửa sang lại trang phục của mình một chút: “Tổng giám đốc La, tôi đến từ tập đoàn Bắc Minh thị, họ của tôi là Bắc Minh.”

Tổng giám đốc La không khỏi nhìn kỹ lại khuôn mặt tuấn tú của chàng trai trẻ tuổi trước mặt.

Một lúc sau ông ta nói tiếp: “Vừa rồi tôi đã trả lại bản thiết kế của công ty các người rồi mà, sao anh còn tới?”

Khởi Hiên cũng đưa bản thiết kế của mình ra cho tổng giám đốc La xem: “Bản mà ông loại là của một đồng nghiệp trong công ty chúng tôi, bản này là của tôi, mong ông có thể xem qua.”

Tổng giám đốc La nhận bản thiết kế trong tay Khởi Hiên, mở ra xem xét, một lúc sau đầu lông mày đang nhíu lại cũng chậm rãi giãn ra.

Xem xong, ông ta ngẩng đầu lên nhìn Khởi Hiên, nói: “Anh họ Bắc Minh? Có quan hệ thế nào với tổng giám đốc Bắc Minh Quân?”

Khởi Hiên thấy vẻ mặt ông ta thay đổi, xem ra là có cửa nên vội vàng trả lời: “Bắc Minh Chính là ông của tôi, tôi là cháu trai trưởng của ông ấy.”

Anh không nhắc tới quan hệ với Bắc Minh Quân mà trực tiếp báo cáo quan hệ với ông cụ Bắc Minh.

 
 
Chương 1491


Chương 1491

“Thì ra là cậu chủ nhà Bắc Minh, đúng là thất lễ thất lễ.” Nói xong, tổng giám đốc La liền dùng một ngón tay chỉ vào một cái bảng dùng để viết chữ trước bàn hội nghị: “Tôi vừa xem qua bản thiết kế của anh, hoàn toàn khác với bản thiết kế hồi sáng đưa tới, anh có thể ở đây nói cho tôi nghe về ý tưởng và đặc điểm trong bản thiết kế của anh không?”

Sau đó ông ta liền tìm một vị trí trống rồi ngồi xuống.

Khởi Hiên mỉm cười gật đầu: “Tổng giám đốc La, đương nhiên là được rồi. Cảm ơn ông đã cho tôi cơ hội này.”

Nói xong, anh cầm bản thiết kế của mình đi tới trước tấm bảng, nhìn người ngồi trong phòng họp, hắng giọng nói: “Xin chào mọi người, bây giờ tôi sẽ báo cáo kế hoạch và ý tưởng thiết kế của mình cho mọi người…”

Hai tiếng sau, Khởi Hiên thu lại bản thiết kế của mình: “Cảm ơn mọi người đã kiên nhẫn nghe tôi giới thiệu.”

Tổng giám đốc La mỉm cười gật đầu, là người vỗ tay đầu tiên, những người khác cũng vỗ tay theo.

Ông ta đứng dậy, đi tới trước mặt Khởi Hiên: “Ha ha, không hổ là thiết kế của cậu chủ nhà họ Bắc Minh, tôi cứ tưởng là chỉ có tổng giám đốc Bắc Minh mới có tài năng này, có điều, anh ấy quản lý tập đoàn lớn như vậy nên không có cách nào phân thân được. Loại bỏ bản thiết kế của các người, thật ra tôi cũng lấy làm tiếc, nhưng hết cách rồi, vì bản thiết kế kia thật sự có một chút không hợp với chúng tôi. Có điều, bản của anh thì rất phù hợp với suy nghĩ của chúng tôi.”

Nói xong, ông ta suy nghĩ một chút rồi nói: “Như vậy đi, anh cứ về trước, chúng tôi thảo luận một chút, đến lúc đó sẽ cho anh một câu trả lời chắc chắn, được chứ?”

Khởi Hiên nghe vậy cũng có chút mở cờ trong bụng: “Cảm ơn tổng giám đốc La đã cho tôi cơ hội, có vấn đề gì cứ tìm tôi, tôi sẽ cố hết sức đạt tới yêu cầu của mọi người.”

Dứt lời, anh thu dọn đồ đạc của mình: “Hôm nay tôi có hơi thô lỗ, vẫn mong tổng giám đốc La tha thứ. Bây giờ tôi không quấy rấy mọi người nữa.”

Vân Chi Lâm và Cố Tịch Dao làm tới trưa, cũng chuẩn bị xong tất cả tài liệu cho phiên tòa ngày mai.

“Tịch Dao, tôi thấy chúng ta tới chỗ này đi.” Vân Chi Lâm nói, dọn dẹp tài liệu trên bàn của mình: “Buổi chiều cho em nghỉ nửa ngày, về nghỉ ngơi, chơi với bọn nhỏ đi.”

“Vậy còn anh? Buổi chiều định làm gì?” Cố Tịch Dao vừa dọn dẹp đồ của mình, vừa quay đầu nhìn Vân Chi Lâm.

Vân Chi Lâm giả bộ buồn khổ: “Đương nhiên là anh vẫn trấn thủ ở chỗ này, làm lãnh đạo đâu dễ dàng gì.”

Buổi chiều, Cố Tịch Dao cũng không ở nhà với bọn nhỏ, mà tự tay hầm canh đưa đến bệnh viện.

Cô nhẹ nhàng đẩy cửa phòng bệnh của Lục Lộ.

“Cô Cố, cô đến rồi. Tinh thần của bà Lục hôm nay không tệ, cô đến trò chuyện với bà ấy đi.” Bác sĩ trực ban gật đầu lên tiếng chào hỏi cô.

“Mọi người vất vả rồi.” Cố Tịch Dao nhẹ nhàng nói rồi đi vào phòng bệnh.

“Mẹ, con tới thăm mẹ đây.” Cố Tịch Dao đặt hộp giữ nhiệt trong tay lên tủ đầu giường.

“Con đến rồi à…” Sau một trận bệnh dài, mặc dù cơ thể vẫn còn yếu, nhưng khi nhìn thấy con gái tới, tinh thần liền tốt hơn rất nhiều, với lại bây giờ cũng có thể nói đơn giản mấy câu với cô.

“Mẹ, đây là canh con nấu bồi bổ cho mẹ, con lấy cho mẹ ăn nhé.” Nói xong, cô mở hộp giữ nhiệt, đưa tới bên cạnh Lục Lộ.

Sau đó, Cố Tịch Dao cầm lấy một cái thìa nhỏ, múc từng thìa cho Lục Lộ ăn.
 
Chương 1492


Chương 1492

“Mẹ, con thấy rất vui khi sức khỏe của mẹ ngày một tốt hơn. Chờ tinh thần mẹ tôi thêm chút nữa, con sẽ dẫn bọn nhỏ tới thăm mẹ có được không.”

Lục Lộ uống từng ngụm canh, nghe lời con gái nói mà cười híp mắt, không ngừng gật đầu.

Chỉ chốc lát sau là uống xong canh, Cố Tịch Dao cầm khăn giấy cẩn thận lau nước canh còn dính ở ngoài miệng cho mẹ.

“Mẹ, thật ra con vẫn luôn muốn biết rốt cuộc hôm xảy ra chuyện mẹ đã nhìn thấy gì mà ra nông nỗi này.” Cố Tịch Dao nhìn Lục Lộ hỏi.

Lục Lộ nghe con gái hỏi thì nụ cười dần tắt đi. Sau hôm va chạm đó và hôn mê sâu, bà đã không nhớ được nhiều.

“Mẹ, mẹ chỉ nhớ có người đang đuổi mẹ.” Bà nhíu mày trả lời đứt quãng.

“Không sao đâu mẹ, mẹ có thể nhớ được bao nhiêu thì nói bấy nhiêu.” Cố Tịch Dao cầm tay mẹ, kiên nhẫn an ủi bà.

Lúc hai mẹ con đang nói chuyện, cửa phòng bệnh lại mở ra, Vân Chi Lâm đi từ ngoài vào, cầm trong tay một bó hoa tươi.

Anh thấy Cố Tịch Dao ngồi bên trong thì không khỏi có hơi sửng sốt, sau đó vui vẻ nói: “Tịch Dao, không ngờ em lại ở đây, sức khỏe của dì sao rồi?”

Nói xong, anh liền đi vào phòng bệnh, nhìn thấy Lục Lộ đã tỉnh, vội vàng lên tiếng chào hỏi bà: “Biết dì tỉnh, con đã mang đồ ăn tới cho dì rồi.”

Lục Lộ cũng biết Vân Chi Lâm: “Cậu Vân, mời ngồi.”

Lúc này, Cố Tịch Dao đưa cho anh một cái ghế.

Vân Chi Lâm cũng không khách khí, nói chuyện với Lục Lộ một lúc, hỏi thăm bệnh tình của bà, tóm lại mọi thứ đều có chuyển biến tốt.

Một lát sau, bác sĩ trực ban tới: “Cô Cố, hai người nói chuyện với bệnh nhân cũng lâu rồi, bây giờ bà ấy cần nghỉ ngơi.”

“Được, vậy chúng tôi đi đây.” Cố Tịch Dao nghe bác sĩ nói xong thì quay lại nhìn Lục Lộ: “Mẹ, bọn con về đây, mẹ ở đây nghỉ ngơi cho tốt, ngày mai con có vụ án cần ra tòa, xong việc con sẽ tới thăm mẹ.”

Lục Lộ gật đầu với cô, sau đó nói với Vân Chi Lâm: “Cậu Vân, nhờ cậu chăm sóc cho Tịch Dao.”

Vân Chi Lâm cười: “Dì cứ yên tâm đi, cô ấy và bọn trẻ đều ổn, trong công việc cô ấy cũng rất cố gắng, với lại cô ấy cũng sẽ nhanh chóng trở thành luật sư thôi.”

“Cảm ơn cậu Vân đã giúp đỡ con gái tôi, cậu có ơn to nghĩa lớn đối với mẹ con chúng tôi, đời này của chúng tôi đều không thể báo đáp hết.”

“Mẹ đừng nói nữa, mau nghỉ ngơi cho khỏe đi.” Cố Tịch Dao nói, đỡ Lục Lộ nằm xuống, đắp chăn cho bà.

Ra khỏi bệnh viện, Vân Chi Lâm nhìn Cố Tịch Dao: “Sao em không ở nhà trông bọn trẻ?”

“Mai phải lên tòa, cho nên em tới thăm mẹ, mẹ có thể cho em sức mạnh.” Cố Tịch Dao nói, khóe miệng lộ ra nụ cười.

“Còn anh, sao anh lại tới thăm mẹ em?” Cô quay lại hỏi Vân Chi Lâm đi cạnh.

“Anh…” Vân Chi Lâm ngẫm nghĩ, rồi nói: “Có lẽ là lâu không gặp, anh và dì cũng khá có duyên, trước kia có gặp bà ấy, sau đó bà nhờ anh tìm em, bây giờ cuối cùng hai mẹ con em cũng được đoàn tụ.”

“Vâng, cuối cùng cũng đoàn tụ rồi. Mẹ em nói anh là ân nhân của chúng em quả không sai, có điều bây giờ em không thể báo đáp cho anh được.” Cố Tịch Dao cảm khái nói.
 
Chương 1493


Chương 1493

“Ha ha, ban ơn không mong báo đáp, anh cũng chỉ tiện tay mà thôi. Nếu như em muốn báo đáp thì cũng dễ, làm một luật sư liêm chính giữ gìn lợi ích chung, vui vẻ sống cùng dì và bọn trẻ.” Vân Chi Lâm mỉm cười nói.

“Ừm, em sẽ. Ban nãy em hỏi bà ấy sao lại xảy ra chuyện, nhưng dường như bà ấy không thể nhớ ra được điều gì, chỉ nói là có người đang đuổi theo bà ấy. Theo em biết, mẹ em ở bên kia sinh sống dựa vào ca hát, sẽ không đắc tội đến ai cả. Mục đích mà người kia đuổi theo bà ấy rốt cuộc là gì chứ?” Cố Tịch Dao thu lại nụ cười, rơi vào trầm tư.

Vân Chi Lâm cũng nhíu mày: “Việc dì xảy ra chuyện quả thực rất kì lạ, có điều bây giờ chúng ta cũng không cần quá sốt ruột, chờ dì hồi phục lại, nói không chừng có thể nhớ ra được gì đó, đến lúc đó chúng ta tìm hiểu ngọn ngành là được rồi.”

Cố Tịch Dao gật đầu: “Xem ra, cũng chỉ có thể như vậy.”

Nói đến đây bọn họ đi đến bên cạnh xe của Vân Chi Lâm: “Tịch Dao lên xe, anh đưa em về.”

“Không cần đâu, xe em ở bên kia.” Nói xong, cô chỉ vào một chiếc BMW dừng ở cách đó không xa.

Chú Khôn không chỉ có kĩ thuật lái xe giỏi, trình độ truyền đạt cũng rất tốt. Mặc dù mấy ngày nay Cố Tịch Dao chỉ đi xe lúc đi làm rồi tan làm, nhưng trong khoảng thời gian này, chú Khôn cũng đã dạy cô không ít thứ.

Rất nhanh Cố Tịch Dao cũng đã nắm giữ được một ít kĩ thuật cơ bản, bây giờ cô cũng có thể lái xe trên đường lớn đông đúc, chỉ là có hơi chậm một chút mà thôi.

Vân Chi Lâm gật đầu: “Vậy được thôi, em lái xe cẩn thận chút. Ngày mai cũng đừng quên dậy sớm.”

Vân Chi Lâm nói xong quay người lên xe, rất nhanh đã lái xe rời đi.

Cố Tịch Dao nhìn anh lái xe đi xa mới quay lại đi lên xe mình. Khi cô mới khởi động xe, lại thấy một người phụ nữ xuống một chiếc taxi cách đó không xa, vội vã đi vào trong bệnh viện.

Cô nhìn bóng lưng vội vàng của người phụ nữ đó cảm thấy hết sức quen thuộc, giống như là Lạc Kiều.

Đã trễ vậy rồi cô ấy còn vội vã tới nơi này làm gì? Điều này khiến Cố Tịch Dao không thể hiểu nổi, vì vậy cô vội tắt máy xe rồi đuổi theo.

“Kiều Kiều.” Lúc Cố Tịch Dao tiến đến gần người phụ nữ kia, gọi một tiếng phía sau lưng cô.

Chỉ thấy bước chân của người kia dừng lại một chút, rồi lại tăng nhanh tốc độ bước vào trong bệnh viện.

Qua phản ứng của người phụ nữ trước mặt, Cố Tịch Dao chắc chắn cô chính là Lạc Kiều.

Để nhìn cho rõ, cô cũng bước nhanh hơn để đuổi theo.

Cho đến khi cô đuổi theo đến tầng hai, lại không thấy bóng dáng của Lạc Kiều đâu nữa.

Cố Tịch Dao vội vàng tìm kiếm khắp nơi trên tầng hai, cho đến khi đi qua một phòng khám, cửa phòng đó không đóng chặt, cô vô thức nhìn vào trong, Lạc Kiều đang ngồi trong đó.

Cô ngẩng đầu lên nhìn tên của phòng khám này – Khoa phụ sản.

Hỏng rồi, không phải cô ấy muốn bỏ đứa trẻ đi đấy chứ!

Đây không phải một chuyện nhỏ, nghĩ đến đây, cô vội vàng lấy điện thoại trong túi xách ra, nhanh chóng gọi cho Hình Uy.

Lúc này Hình Uy đang ngồi trên chỗ của mình, nhìn cậu chủ Bắc Minh Quân.

Chuyện mới xảy ra, thật sự khiến anh có chút chút lo lắng cho cậu chủ.

Lúc Bắc Minh Quân đang thu dọn đồ đạc chuẩn bị về nhà, chỉ thấy cửa phòng làm việc mở ra, Bắc Minh Khởi Hiên đi vào.

Hình Uy đứng lên gật đầu với anh ta: “Cậu Khởi Hiên.”
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom