Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện Của Tui À!

Diễn Đàn Truyện Của Tui À là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Cô Vợ Bướng Bỉnh Mua Một Tặng Hai

Chương 1622


Chương 1622

Hình Uy nhẹ nhàng gật đầu, sau đó cầm lấy điện thoại gọi cho hậu cần của khách sạn.



Mấy phút sau, Hình Uy cúp điện thoại.

“Tình huống khôi phục ở bên kia như thế nào rồi?” Bắc Minh Quân nhìn biểu cảm ở trên mặt của Hình Uy có vẻ hơi phức tạp.

“ông chủ, bên phía hậu cần của khách sạn nói là trước mấy ngày xảy ra chuyện thì thang máy đã xảy ra sự cố một lần rồi, nhưng mà sau khi bọn họ thông báo cho công ty thang máy, bên kia phái người đến rất nhanh liền sửa chữa xong sự cố.” Hình Uy nhìn ánh mắt của Bắc Minh Quân: “ông chủ, có phải là chuyện này có vấn đề không?”

“Cậu thông báo cho bọn họ, kêu người phụ trách sửa chữa thang máy đến chỗ của tôi một chuyến tôi có lời muốn hỏi.”

Hình Uy nhẹ nhàng gật đầu, lập tức đi sắp xếp.

Rất nhanh, có một người đàn ông trung niên hơn bốn mươi tuổi được thư ký đưa vào trong phòng từ bên ngoài.

Bắc Minh Quân ngẩng đầu lên nhìn người kia một chút, trên người của ông ta bận bộ đồ lao động màu xanh xám, trên người có không ít vết dầu nhớt.

Đây là lần đầu tiên mà ông ta đi vào trong phòng làm việc của tổng giám đốc Bắc Minh thị, cúi đầu, tay chân luống cuống đứng ở phía trước bàn làm việc của Bắc Minh Quân.Đọc tại Truyenone.vn để ủng hộ chúng mình ra chương mới nhé!

“Mời ngồi, tôi có một số việc muốn hỏi ông.” Bắc Minh Quân nói xong thì ra hiệu cho ông ta ngồi xuống.

“Tổng, tổng giám đốc Bắc Minh, cả người của tôi rất bẩn, mấy thứ kia của ngài đều rất cao quý, tôi sợ làm bẩn nó, có lời gì thì dì cứ hỏi đi.” Công nhân thang máy vẫn lộ ra bộ dạng căng thẳng như cũ.

Mặc dù bên ngoài thì Bắc Minh Quân lộ ra bộ dạng không quan tâm, nhưng mà ở trong lòng vẫn có chút để ý.

“Không có việc gì đâu, tôi thấy ông có chút khẩn trương, ngồi xuống nói chuyện sẽ khá hơn một chút.”

Hình Uy nhìn thấy người công nhân kia vẫn còn chưa chịu ngồi, hơi cau mày lại: “Nghe không hiểu hả, kêu ông ngồi xuống trả lời.”

Giọng nói của anh ta mặc dù hơi cứng rắn một chút, nhưng mà quả thật có tác dụng, người công nhân đó bị dọa liền ngồi xuống cái ghế ở phía sau.

Bắc Minh Quân nhìn ông ta một cái: “Có phải là thang máy của khách sạn Daredevil vẫn luôn do ông bảo trì không?”

Người công nhân đó vội vàng đứng dậy: “Thang máy ở chỗ đó vẫn là do tôi phụ trách trông coi, đã qua mấy năm rồi.”

Bắc Minh Quân nhẹ nhàng gật đầu, đưa tay ra hiệu cho ông ta ngồi xuống lần nữa.

“Tôi nghe nói mấy ngày trước khi xảy ra chuyện, cái thang máy xảy ra chuyện có trục trặc, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì vậy?”

“Thật ra thì thang máy đó cũng không có vấn đề gì nghiêm trọng, lần đó xảy ra chuyện lạ bởi vì cảm biến tầng của thang máy bị trục trặc, có khách báo là muốn đi lên tầng bảy nhưng mà thang máy lại đi lên tầng chín mới chịu dừng lại. Sau khi tôi trực tiếp thay đổi cảm biến tầng thì bình thường trở lại, hơn nữa sau đó nó được vận hành rất bình thường.”

Bắc Minh Quân nghe xong, nhẹ nhàng gật đầu: “Trong quá trình sửa chữa lần này của ông có một mình ông hoàn thành, hay là có người khác phối hợp với ông?”
 
Chương 1623


Chương 1623

Người công nhân kia suy nghĩ một lát rồi nói: “Thật ra thì vốn chỉ có một mình tôi là được rồi, nhưng mà bộ phận bị hỏng đó thì lại không có ở chỗ của tôi, cho nên tôi gọi điện thoại kêu công ty nhanh chóng mang đến một cái.”

“Ý của ông là lúc ông sửa chữa thang máy thì còn có một người khác ở đó?” Hình Uy xen vào nói.

Người thợ sửa vội vàng gật đầu.

“Lúc ông đang làm việc, ông có biết anh ta đang làm cái gì không?” Hình Uy đi đến trước mặt của thợ sửa chữa, tiếp tục hỏi.

“Sau khi cậu ta đưa cho tôi đồ mà tôi cần, đúng lúc cũng đã đến thời gian phải kiểm tra sửa chữa thang máy, lúc tôi thay bộ phận bị hư liền sắp xếp cho cậu ta tiến hành kiểm tra tu sửa thang máy, chờ sau khi tôi thay xong rồi thì cậu ta cũng đã kiểm tra sắp xong.” Thợ sửa chữa cố gắng nhớ lại một vài chi tiết nhỏ lúc ấy.

“Người đưa linh kiện cho ông, ông có biết không?”

“Không biết. Thật ra thì những người làm thợ sửa chữa giống như chúng tôi, người ở bên phía tổng công ty, ngoại trừ mấy người lãnh đạo cấp cao thì những người khác chưa từng gặp.”

“Vậy nếu như để ông đến công ty của các ông tìm ra người đó, ông có thể đảm bảo nhận ra anh ta không?”



Thợ sửa chữa nhẹ nhàng gật đầu, nhìn Bắc Minh Quân rồi nói rất chắc chắn: “Tôi có thể nhận ra cậu ta.”

Bắc Minh Quân nhìn ông ta một chút: “Rất tốt.” Sau đó anh lại nhìn về phía Hình Uy: “Cậu dẫn ông ta đi đến công ty của bọn họ đi, tìm người đã sữa chữa thang máy cùng với ông ta.”

Hình Uy nhẹ nhàng gật đầu, sau đó vỗ vỗ vào bả vai của người thợ sửa chữa: “Chúng ta đi đến đó thôi.”

Thợ sửa chữa thấy đã không còn việc của mình nữa rồi, dây thần kinh đang căng cứng rốt cuộc cũng đã được thả lỏng.

Ông ta đứng dậy khom lưng chào Bắc Minh Quân, sau đó quay người lại chạy chậm đi theo sau lưng của Hình Uy đi ra khỏi phòng làm việc.

“Cậu chờ một chút.” Bắc Minh Quân suy nghĩ một lát, gọi Hình Uy lại.

Hình Uy dừng bước, nói với người thợ sửa chữa: “Ông đi xuống phía dưới chờ tôi một lát.” Sau đó lại đi đến trước mặt của Bắc Minh Quân: “ông chủ, có chuyện gì cần dặn dò?”

“Đừng rêu rao chuyện này, sau khi tìm được người rồi thì không cần phải nói cái gì cả, càng không nên hù dọa đến anh ta, trực tiếp mang anh ta về đây là được.”

Hình Uy nhẹ nhàng gật đầu: “Ông chủ, anh cứ yên tâm đi, nếu như không có chuyện gì khác thì bọn em đi đến đó đây.”

Bắc Minh Quân nhẹ nhàng gật đầu: “Các người đi đi.”

Hình Uy bước ra phòng làm việc một lần nữa, đóng cửa kỹ lại.

Bắc Minh Quân khoanh tay ở trên bàn làm việc, hay tay khoanh lại chống cằm, xem ra người hỗ trợ mới là manh mối mấu chốt, có lẽ là có thể biết được một vài chuyện gì đó từ chỗ của anh ta.

Quá trình chờ đợi tin tức vô cùng dài.

Qua hai tiếng đồng hồ sau, Hình Uy trở về lần nữa.

Bắc Minh Quân nghiêng đầu qua nhìn một cái, phía sau của anh ta cũng không có dẫn theo người nào trở về.

Không khỏi nhíu mày lại: “Sao lại có một mình cậu trở về vậy?”
 
Chương 1624


Chương 1624

Hình Uy thở dài: “tôi đã dẫn người thợ sửa chữa đó đi đến công ty của bọn họ, sau khi nói chuyện với lãnh đạo của bọn họ, quả thật chính xác là bọn họ đã từng phái một người đưa linh kiện đến cho khách sạn, nhưng mà trong lúc tôi dẫn ông ta đi tìm người kia thì lại không tìm thấy người kia, hơn nữa những người khác cũng không biết người kia đã đi đâu rồi, với lại đã qua một đoạn thời gian dài rồi cũng không nhìn thấy người kia đi làm. Theo như tôi suy đoán, anh ta đã biến mất trước khi xảy ra chuyện.”

Chuyện này đối với Bắc Minh Quân mà nói không phải là tin tức tốt, rõ ràng là người này biết sau khi xảy ra chuyện thì sẽ có người đến tìm anh ta, thế là dứt khoái chạy ngay.

Hình Uy nhìn thấy sắc mặt của Bắc Minh Quân hơi thay đổi, liền biết được chuyện này đã khó khăn rồi: “ông chủ, nên làm cái gì đây?”

Bắc Minh Quân suy nghĩ một lát: “Cậu cho người đi điều tra xem người kia đã đi đâu rồi.”

Người kia chính là một nhân vật mấu chốt, anh ta cũng không thể xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, nếu không mà muốn đối phó với Đường Thiên Trạch, nắm bắt được điểm yếu của anh ta thì sẽ trở nên khó lại càng khó.

Anh nghĩ đến đây, lại đẩy video về sau một hai ngày, hi vọng là có thể phát hiện ra manh mối mới ở chỗ này.

Lúc anh nhìn thấy một người ở trong video, không khỏi hít vào một hơi: “Sao cô ấy cũng xuất hiện ở đây vậy?”

Hình Uy nghe thấy có lẽ là ông chủ của mình lại phát hiện ra manh mối gì mới, liền vội vàng đi đến nhìn thử, trong màn hình hiển thị một người phụ nữ bước xuống từ trên xe taxi, đó chính là Phỉ Nhi.

Cô ta mang theo một cái hộp được thắt hình nơ vội vàng đi vào, cô ta không đi đến quầy lễ tân làm bất cứ chuyện gì, mà là quay người trực tiếp đi vào trong thang máy.

Tiếp theo đó bọn họ lại bật hình ảnh ở trong thang máy, xác định tầng lầu mà cô ta đi đến, sau đó có một chuyện làm cho bọn họ càng bất ngờ hơn lại xảy ra.

Chỉ nhìn thấy Phỉ Nhi vội vội vàng vàng đi ra từ trong thang máy, cô ta không trực tiếp đi vào trong khu phòng khách sạn, mà lại trực tiếp đi vào lối đi khẩn cấp.

Đoạn thời gian tiếp theo vẫn không nhìn thấy Phỉ Nhi đi ra khỏi lối đi khẩn cấp.



Hình Uy nhìn thấy Phỉ Nhi xuất hiện ở khách sạn Daredevil, hơn nữa có thể nhìn ra được hình như là cô ta có tâm sự, lại cộng với hành động kỳ quái của cô ta, làm cho người ta không thể không sinh ra lòng nghi ngờ với cô ta.

“Ông chủ, cô Phỉ Nhi, cô ấy…” Hình Uy biết là mối quan hệ giữa cô ta với ông chủ của mình khá nhạy cảm, cho nên anh ta nói chuyện rất do dự.

Bắc Minh Quân nhìn thấy thời gian đang nhảy nhanh ở trên màn hình, hai mắt khẽ híp lại một chút.

Hình Uy nhìn thấy ông chủ của mình có vẻ mặt như vậy, lời nói đến khóe miệng cũng không dám hỏi nữa, anh ta đành phải im lặng đứng ở đó nghe dặn dò của Bắc Minh Quân.

Bắc Minh Quân lấy hết tất cả các video mà Phỉ Nhi xuất hiện vào ngày hôm đó, nhưng mà cũng không phát hiện Phỉ Nhi rời đi lúc nào, và rời đi như thế nào.

Có vẻ như là khách sạn Daredevil có một điểm mù giám sát, hoặc là nói có thể Phỉ Nhi đã cải trang hoặc là ngồi lên xe của người khác mà rời đi.

Sau khi anh nhanh chóng tìm một lần, đóng cái laptop của mình “bụp” một tiếng, tiếp theo anh đứng dậy đi ra khỏi cửa.
 
Chương 1625


Chương 1625

Hình Uy nhìn thấy Bắc Minh Quân muốn đi ra ngoài, anh ta cũng không dám hỏi đi đâu.

Vào thời điểm này, Bắc Minh Quân giống như là một ngọn núi lửa sắp bùng phát, không nói chắc được lúc nào sẽ phun trào.

Lúc Hình Uy khởi động xe, Bắc Minh Quân ngồi ở hàng ghế phía sau, nói một câu đơn giản: “Về nhà.”

Xem ra là ông chủ chắc chắn phải đi tìm cô Phỉ Nhi để hỏi một chút.

Sau khi Hình Uy đáp lời lại, lái xe chạy về phía Nhà tổ nhà họ Bắc Minh.



Lúc này Phỉ Nhi đang đi tản bộ ở trong vườn hoa của Nhà tổ với Giang Tuệ Tâm, hai ngày trước sau khi đi ra khỏi nhà của Cố Tịch Dao, tâm trạng của bọn họ vẫn không tốt lên.

Thẳng cho đến khi ngày hôm qua Cố Tịch Dao rời đi, lúc này bọn họ mới thở phào một hơi.

Hai ngày đó chỉ cần là Bắc Minh Quân có thời gian rảnh thì liền chạy tới chỗ của Cố Tịch Dao, chẳng lẽ là bọn họ không biết chuyện gì à, hơn nữa bọn họ ở cùng với nhau thì có thể có chuyện tốt gì xảy ra.

Giang Tuệ Tâm không lên tiếng là bởi vì chắc chắn chuyện như vậy sẽ kích thích đến Phỉ Nhi.

Mặc dù là mình cũng không thích Phỉ Nhi, nhưng mà tục ngữ có câu: kẻ thù của kẻ thù chính là bạn.

Bình thường trên cơ bản Bắc Minh Quân và Cố Tịch Dao cũng không có tiếp xúc với nhau, nhưng mà một khi tiếp xúc thì có thể sẽ là một chuyện nguy hiểm, dù sao bọn họ cũng đã có con rồi, hơn nữa hình như là thái độ của Bắc Minh Quân đối với Cố Tịch Dao cũng đã không giống như lúc trước.

Không giống với Giang Tuệ Tâm đang im lặng, Phỉ Nhi là bởi vì muốn kết hôn với Bắc Minh Quân, mặc dù là đã hai lần rồi mà bọn họ cũng không thành, nhưng mà cô ta vẫn chưa hề mất hết hi vọng.

Chỉ là bây giờ, mặc dù cô ta đã vào ở Nhà tổ nhà họ Bắc Minh, nhưng mà cô ta vẫn tứ cố vô thân như cũ.

Bà Bắc Minh đã không có ấn tượng tốt với Cố Tịch Dao, vậy đã nói rõ bọn họ có cùng một kẻ thù.

Vậy còn không nhanh chóng ôm lấy cái bắp đùi này, như thế này thì cô ta sẽ không còn lẻ loi ở nhà họ Bắc Minh nữa, còn có một ngọn núi rất lớn để dựa vào.

Cô ta đã nhìn ra, kể từ khi ông cụ Bắc Minh mất đi, từ trên xuống dưới nhà họ Bắc Minh đối với bà Bắc Minh đều rất là tôn kính, bà ta đã trở thành gia trưởng của nhà họ Bắc Minh.

Cho dù là Bắc Minh Quân cũng phải cho bà ta mấy phần mặt mũi.

Ngày hôm nay, cô ta ngồi trước bàn trang điểm ở trong phòng ngủ của mình, nhìn mình trong gương đến ngẩn người, không biết làm như thế nào để trôi qua một ngày nhàm chán.

Ngày nào cô ta cũng nhốt mình ở trong phòng, hoàn toàn quả thật rất buồn chán, không phải là không muốn đi ra ngoài, mà là sau khi đi ra ngoài nhìn thấy bà Bắc Minh nói cái gì đó thì sao?

Mặc dù là không ai nói cô ta, nhưng mà cũng không thể ngăn cản được ánh mắt khác thường của những người khác khi mà nhìn thấy cô ta.

Đúng lúc này, cửa phòng của cô ta bị gõ nhẹ, cô ta vội vàng đứng dậy đi ra mở cửa.

Chỉ nhìn thấy một người giúp việc đang đứng ở cửa, nhìn thấy Phỉ Nhi đi ra, cô ta vội vàng nhẹ nhàng gật đầu với cô ta: “Chào cô Phỉ Nhi, bà Bắc Minh muốn tôi đi thông báo với cô, kêu cô đi xuống dưới tản bộ ngắm hoa cùng với bà ấy.”



Phỉ Nhi nghe xong, thật sự có một loại cảm giác thụ sủng nhược kinh: “Được rồi, làm phiền cô nói với bà Bắc Minh là tôi sửa soạn một chút thì lập tức đi xuống ngay.”

Nói xong, cô ta xoay người lại trang điểm, lại thay đổi một bộ quần áo.

Lúc cô ta bước nhanh đi xuống lầu, Giang Tuệ Tâm đã ngồi ở ghế sofa trong phòng khách, cái ly ở trước mặt của bà ta đã trống không.
 
Chương 1626


Chương 1626

“Thật sự xin lỗi bà Bắc Minh, con đến chậm rồi.” Phỉ Nhi lộ ra vẻ rất quy cũ, áy náy nhẹ nhàng gật đầu với bà ta.

Thật ra thì Giang Tuệ Tâm cảm thấy rất khó chịu, bình thường đều là người khác chờ đợi bà ta, ngày hôm nay lại trở thành bà ta chờ Phỉ Nhi.

Nhìn bộ dạng này của Phỉ Nhi, lúc nãy nhất định là trang điểm ở trên lầu, lúc đầu bà ta muốn bộc phát, bộ dạng hiện tại của cô ta cho dù có trang điểm cũng không có khác biệt bao nhiêu.

Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, bà ta vẫn cố gắng nén sự khó chịu trong lòng của mình xuống.

Đổi lại là một gương mặt với nụ cười hiền lành, nhẹ khoác tay nói: “Phỉ Nhi không cần phải khách khí như vậy đâu, mặc dù cháu với Quân chưa kết hôn với nhau, nhưng mà ta cũng đã xem cháu như là người của nhà họ Bắc Minh. Lúc nãy ta nghe người làm vườn nói có một đợt hoa lan mới ở trong nhà kính, cho nên ta muốn đi đến đó với cháu để xem xem. Nếu không thì ta với cháu cứ trông coi cái nhà lớn như thế này, đối mặt với bức tường lạnh lẽo, cho dù không có bệnh thì cũng sẽ bị tra tấn ra bệnh.”

Phỉ Nhi nghe xong thì thật sự có chút cảm động, trong mắt của cô ta lại xuất hiện hơi nước, bước nhanh đi đến bên cạnh của Giang Tuệ Tâm, đưa tay kéo lấy cánh tay của bà ta đi ra vườn hoa ở phía sau dưới sự dẫn đường của người giúp việc.

Cái nhà kính này được dùng để nuôi dưỡng những thực vật quý giá, ngoại trừ các loại hoa quý giá, còn cố ý thả không ít bướm.

Màu xanh màu đỏ bay khắp cả bầu trời, trong nháy mắt làm cho nhà kính tràn đầy sức sống.

Giang Tuệ Tâm nhìn những tinh linh nhỏ bay đầy ở trong vườn, trông vô cùng xinh đẹp.

Phỉ Nhi cũng nở nụ cười, nhìn Giang Tuệ Tâm vui vẻ như vậy, cô ta cẩn thận hỏi: “Dì Bắc Minh, phần lớn thời gian lúc nhỏ cháu đều có một mình, sau này mặc dù là có Quân ở bên cạnh rồi, nhưng mà cháu vẫn cảm thấy không nơi nương tựa. Lần đầu tiên nhìn thấy dì, trong lòng của cháu có một loại cảm giác ấm áp, dì cũng giống như là mẹ của cháu vậy.” Nói đến đây, hai mắt của cô ta lại dần dần trầm xuống rất nhiều: “Chỉ có điều là cháu cứ cảm thấy không thể với cao nổi…”

Giang Tuệ Tâm thu hồi lại ánh mắt và nụ cười, quay đầu nhìn Phỉ Nhi, trong lòng âm thầm suy nghĩ: đương nhiên là cô không với cao nổi rồi, nhà họ Bắc Minh của chúng tôi là dòng họ có mặt mũi.

Nhưng mà bà ta vẫn đưa tay ra nhẹ nhàng nâng cằm của Phỉ Nhi lên, trên mặt vẫn duy trì vẻ hiền lành làm cho người khác không có cách nào kháng cự lại: “Đứa bé ngốc này, không phải là ta đã nói rồi à. Mặc dù cháu và Quân chưa kết hôn với nhau, nhưng mà ta đã xem cháu như là cháu của ta rồi.”

Đúng lúc này, có một người giúp việc vội vàng chạy vào từ bên ngoài nhà kính.

Giang Tuệ Tâm nhìn bộ dạng vội vã của người giúp việc đó, hơi nhíu mày lại: “Rốt cuộc là có chuyện gì mà lại như thế này vậy.”

Phỉ Nhi thì kéo cánh tay của Giang Tuệ Tâm, giống như là một người chủ mà nói: “Nhìn bộ dạng vội vàng hốt hoảng của cô, quấy rầy nhã hứng ngắm hoa của bà Bắc Minh không còn gì nữa, có lời gì thì nói nhanh đi.”

Người giúp việc thở hổn hển nhuận khí, nói với Giang Tuệ Tâm: “Bà Bắc Minh, cậu Bắc Minh đã về rồi.”

Chuyện này… bọn họ nghe xong chính là Bắc Minh Quân đã trở về, lúc nãy còn cho rằng xảy ra chuyện lớn gì, bây giờ lo lắng cũng đã bỏ xuống.

“Không phải chỉ là Quân trở về thôi à, có cái gì mà phải sốt ruột chứ.” Giang Tuệ Tâm nói xong thì quay đầu nói với Phỉ Nhi: “Quân trở về thì trở về, chúng ta mặc kệ nó đi, tiếp tục thưởng thức hoa.”

Người giúp việc đó nói tiếp: “Cậu hai Bắc Minh muốn cô Phỉ Nhi đến phòng sách của cậu ấy một chuyến.”



Giang Tuệ Tâm và Phỉ Nhi đều giật mình, sao Bắc Minh Quân mới về nhà thì liền gọi Phỉ Nhi đi tìm anh?
 
Chương 1627


Chương 1627

Chuyện này có chút khác thường.

Bình thường rất ít khi anh chịu nhìn Phỉ Nhi một chút, bây giờ không biết lại uống lộn thuốc gì, thế mà còn chủ động đi tìm Phỉ Nhi.

“Cô có biết Quân tìm Phỉ Nhi có chuyện gì không?” Giang Tuệ Tâm hỏi.

Người giúp việc lắc đầu: “Thưa bà Bắc Minh, cái này tôi cũng không biết rõ nữa.”

Phỉ Nhi buông bàn tay đang kéo Giang Tuệ Tâm ra, mỉm cười nói: “Dì Bắc Minh, Quân tìm cháu chắc chắn là có chuyện gì đó, cháu đi đến đó xem thử, dì cứ ở đây ngắm hoa trước đi.”

“Thôi được rồi, để ta ngắm hoa xong thì lại đi vào đó tìm cháu.” Giang Tuệ Tâm nhẹ nhàng gật đầu, sau đó lại dặn dò người giúp việc: “Cô trở về phòng bếp, kêu đầu bếp làm hai bát canh tổ yến đường phèn tuyết lê, một lát nữa tôi với Phỉ Nhi sẽ dùng.”

Sau khi Phỉ Nhi chào Giang Tuệ Tâm một lần nữa, liền đi về phía phòng sách của Bắc Minh Quân.

Trên đường đi, trong lòng của cô ta thật sự không ổn định, lúc nãy dáng vẻ vội vội vàng vàng của người giúp việc đã khiến cho cô ta cảm thấy kỳ quái.

Bình thường người giúp việc nhìn thấy Bắc Minh Quân cũng sẽ không trở nên như thế này, cho dù là truyền lời thì cũng sẽ không có biểu hiện như vậy.

Nghĩ đi nghĩ lại, trong lòng luôn có một loại cảm giác xấu.

Bất kể là như thế nào, cô ta cũng phải kiên trì đối mặt.

Bước đến cửa phòng sách của Bắc Minh Quân, cô ta sửa soạn là quần áo của mình một chút, sau đó đưa tay nhẹ nhàng gõ cửa hai lần.

Cửa được mở ra rất nhanh, người đứng ở cửa mở cửa chính là Hình Uy.

Anh ta lễ phép gật đầu với Phỉ Nhi rồi nói: “Cô Phỉ Nhi.”

Phỉ Nhi cũng nhanh chóng gật đầu đáp lễ lại, cô ta chậm rãi đi vào trong phòng sách, lúc này nhìn thấy Bắc Minh Quân đang đứng trước tủ sách đưa lưng về phía mình.

Không đợi Phỉ Nhi nói chuyện, Hình Uy ở sau lưng của cô ta mở miệng trước: “ông chủ, cô Phỉ Nhi đến rồi.”

“Ừm.” Bắc Minh Quân trầm rộng lên tiếng, sau đó đưa tay lên khoác khoác.

Hình Uy quay người rời khỏi phòng sách, cũng đóng cửa lại.

Giờ phút này, ở trong phòng chỉ còn lại hai người là Bắc Minh Quân và Phỉ Nhi.

Phỉ Nhi cảm thấy giờ phút này trong căn phòng trở nên lạnh lẽo khác thường, lạnh đến nỗi thân thể của cô ta cũng không chịu được mà run một cái.

Nhưng mà cô ta vẫn bình ổn tâm trạng, đi về phía trước mấy bước, nói với Bắc Minh Quân: “Quân, anh tìm em có chuyện gì không?”

Bắc Minh Quân từ từ xoay người lại, Phỉ Nhi nhìn thấy nét mặt bình tĩnh như nước của anh, trong lòng lập tức giật mình.

Đây là lần đầu tiên mà cô ta nhìn thấy Bắc Minh Quân như thế này.

“Bắc Minh, Quân, anh sao vậy, sắc mặt khó coi như vậy, có phải là bị bệnh rồi không? Để em đi gọi bác sĩ khám cho anh một chút.” Phỉ Nhi nói xong liền muốn quay người lại.

Bắc Minh Quân nhìn Phỉ Nhi, giọng nói lạnh lùng: “Không cần đâu, anh không sao, lần này gọi em đến đây là có chuyện muốn hỏi em.”

Phỉ Nhi chợt cảm thấy không ổn, nhưng mà cô ta lại không nghĩ ra mình đã làm ra chuyện gì để cho Bắc Minh Quân như thế này.
 
Chương 1628


Chương 1628

Chuyện trước kia không phải đều xem như đã giải quyết rồi à, cho dù bây giờ anh có hỏi cái gì đi nữa, chỉ cần mình thề thốt phủ nhận thì sẽ không có việc gì.

Nghĩ đến đây, cô ta nói: “Quân, chúng ta có chuyện gì thì nói thẳng là được rồi.”

Đôi mắt của Bắc Minh Quân nhìn chăm chú vào hai mắt của Phỉ Nhi: “Nói cho anh biết, trước mấy ngày xảy ra chuyện em đã đi đâu?”

Trong lòng của Phỉ Nhi nhất thời “lộp bộp” một chút, cô ta hơi cúi đầu xuống, hai mắt nhanh chóng chuyển động. Sẽ không phải là chuyện bị bại lộ rồi đó chứ? Nhưng mà không có khả năng đâu, mình đi ra ngoài không có người nào đi theo mà, hơn nữa mình đi nhanh trở lại cũng nhanh, chắc là không có ai phát giác mới đúng.

Nghĩ đến đây, cô ta lại ngẩng đầu lên, lộ ra một vẻ mặt mờ mịt nhìn Bắc Minh Quân: “Xảy ra chuyện gì vậy? Có chuyện gì? Không phải là em vẫn luôn ở trong nhà à, dì Bắc Minh có thể làm chứng cho em mà.”



Bắc Minh Quân nhìn Phỉ Nhi, trên mặt của cô ta hiện ra biểu cảm nghi ngờ, giống như là cô ta thật sự không hiểu mình đang hỏi cô ta cái gì.

Thế là anh phải kiềm chế mà nói: “Để anh nhắc lại cho em nhớ, chính là mấy ngày chuẩn bị kết hôn, em đi ra ngoài làm cái gì?”

Phỉ Nhi nghe xong, nghĩ thầm có phải là chuyện đó đã bị anh điều tra ra được cái gì rồi không, từ khi ông Bắc Minh qua đời ngoài ý muốn, từ đầu đến cuối ở trong lòng của cô ta đều không được yên ổn, kiểu gì cứ luôn có cảm giác cuối cùng rồi cũng sẽ có một ngày chuyện này bị bại lộ.

Bởi vì trong lòng của cô ta biết rất rõ ràng Bắc Minh Quân chắc chắn sẽ không từ bỏ chuyện này, còn có sự tham gia của cảnh sát, dựa vào phương pháp điều tra tội phạm của bọn họ, bản án như thế này hẳn là sẽ không khó phá.

Nhưng mà nằm ngoài dữ liệu của cô ta, cảnh sát đã phán vụ án này là thuộc về thang máy bị trục trặc dẫn đến chuyện ngoài ý muốn, cho nên bọn họ cũng không điều tra nữa.

Cùng lúc đó cô ta nhận được cuộc gọi của Đường Thiên Trạch, nói là cô ta có thể yên tâm, vụ án này xem như đã giải quyết rồi.

Nhưng mà cô ta biết dường như là Bắc Minh Quân vẫn còn chưa có ý định buông tay, cho nên ít nhiều gì cô ta vẫn cảm thấy căng thẳng.

Mấy ngày trước Bắc Minh Quân dẫn theo Dương Dương đi tham gia hoạt động, lúc này cô ta mới coi như yên lòng.

Bởi vì nếu dưới tình huống trong lòng của Bắc Minh Quân có chuyện gì đó, anh sẽ không có tâm trạng đi ra ngoài, lại không cần phải nói đến việc dẫn theo Dương Dương đi ra ngoài chơi.

Có điều là cô ta phát hiện kể từ sau khi Bắc Minh Quân trở về, anh lại trở nên trầm mặc giống như trước kia.

Nhưng mà cô ta cảm thấy cái đó bất quá cũng chỉ là bởi vì Cố Tịch Dao mà thôi.

Cho nên cô ta cũng không để ở trong lòng, mặc dù là cô ta vẫn tương đối để ý đến việc Bắc Minh Quân và Cố Tịch Dao có tiếp xúc với nhau.



Bây giờ Bắc Minh Quân đột ngột lại nhắc đến chuyện đó, chính xác là Phỉ Nhi cảm thấy hơi không kịp đề phòng.

Có phải là anh đã nghe được cái gì đó từ trong miệng của người giúp việc hay không?

 
 
Chương 1629


Chương 1629

Dứt khoát tùy tiện chế ra một lý do coi như xong, dù sao thì Đường Thiên Trạch cũng đã nói anh ta đã xử lý bên phía cảnh sát tốt rồi, hơn nữa cũng làm rất sạch sẽ.

Cho dù hiện tại Bắc Minh Quân có muốn truy cứu cái gì, anh cũng khó mà tìm được chứng cứ.

Tùy tiện đưa ra một lý do để qua mặt anh là được rồi.

Phỉ Nhi hạ quyết tâm nói với Bắc Minh Quân: “Quân, ngày hôm đó không phải là em muốn kết hôn à, có người bạn nghe nói cho nên cho người mang đến một món quà cho em. Em đã nhận được quà thì sao có thể không nói cảm ơn tới cô ấy được chứ, cho nên em đi ra ngoài nói lời cảm ơn với người bạn đó của em.”

Bắc Minh Quân nhìn Phỉ Nhi, biểu cảm của cô ta lộ ra rất bình tĩnh.

Anh xoay người lại ngồi xuống trên cái ghế da của mình: “Chỉ là một người bạn tặng quà, có cần phải đến nhà nói lời cảm ơn không, không phải gọi điện thoại cũng giống nhau à?”

Phỉ Nhi thấy Bắc Minh Quân đã tin là thật, trong lòng đã thả lỏng không ít: “Quân, anh cũng biết đó, từ sáng đến tối em cứ vẫn luôn ở trong nhà. Mặc dù là có thể xem tivi, có thể nói chuyện phiếm với dì Bắc Minh, nhưng mà em vẫn rất muốn đi ra ngoài để giải sầu một chút, cho nên em mượn cơ hội này để đi ra ngoài một chuyến.”

“Bọn em đã đi nơi nào vậy?” Bắc Minh Quân cũng biết Phỉ Nhi nói đều là sự thật, quả thật là cô ta ở trong phòng ở nhà quá lâu rồi, đi ra ngoài cũng không có gì đáng trách.

Nhưng một điều để cho anh không cam lòng, chính là cô ta thủy chung vẫn không nói ra được tin tức mà anh muốn nghe.

Bắc Minh Quân không muốn mình làm cho đề tài này qua đi, mặc dù là anh không hiểu rốt cuộc là Phỉ Nhi nói chuyện mập mờ là vì né tránh cái gì.

Phỉ Nhi nhẹ giọng cười một tiếng: “Hai cô gái thì có thể đi đâu được chứ, còn không phải là đi dạo khắp nơi hả, đi dạo trong cửa hàng gì đó.”

Những lời này của cô ta đã hoàn toàn xua tan suy nghĩ muốn cho cô ta một cơ hội khác của Bắc Minh Quân.

Đôi mắt của anh nhìn về phía Phỉ Nhi trở nên rét lạnh khác thường, làm cho Phỉ Nhi cũng cảm nhận được bầu không khí đã có chỗ hòa hoãn lúc nãy lại trở nên căng thẳng một lần nữa.



Phỉ Nhi nâng mắt cẩn thận nhìn Bắc Minh Quân, nhìn gương mặt lạnh lùng của anh.

Lúc này trong lòng của cô ta đang phát run, cảm giác mình giống như là một phạm nhân đang chờ đợi bị xét xử.

“Hai cô gái đi dạo phố thì không có gì đáng trách, chỉ có điều là theo như anh được biết, ngày hôm đó Tô Ánh Uyển cũng không có đi cùng với em.” Bắc Minh Quân chậm rãi nói.

Phỉ Nhi vẫn còn muốn cứu vớt lần cuối cùng, cô ta mỉm cười: “Quân, em với Tô Ánh Uyển cũng không phải là bạn tốt của nhau, cô ta ở đâu thì đó cũng không phải là chuyện liên quan đến em.”

“Thật ra thì anh cũng rất có hứng thú muốn gặp người bạn này của em một lần, lúc kết hôn còn có thể tặng một cái hộp quà, người bạn này rất hiếm gặp. Mấy món quà đó anh còn chưa được nhìn thấy, không bằng em lấy ra cho anh xem xem, thuận tiện anh cũng muốn nói cảm ơn với cô ta.” Bắc Minh Quân nói xong thì đứng dậy muốn đi ra ngoài.

Phỉ Nhi vừa nghe thì đã biết Bắc Minh Quân đã biết chuyện cái hộp, vì không để cho lời nói dối của mình bị vạch trần, cô ta thay đổi sắc mặt nhìn Bắc Minh Quân: “Bạn bè của em anh đều biết rất ít, tại sao bạn bè của em anh phải muốn gặp, hơn nữa cô ấy tặng quà cho em chứ cũng không phải là tặng cho anh, em muốn cho anh xem thì cho anh xem, không muốn cho anh xem vậy thì không cho anh xem.”
 
Chương 1630


Chương 1630

Sau khi cô ta nói xong lời nói này, ngay cả bản thân cũng âm thầm hít vào một ngụm khí lạnh cô ta đang nói gì với Bắc Minh Quân đây chứ, đây không phải là đang đứng bên phe đối lập với Bắc Minh Quân à? Nếu như chọc giận anh, những cố gắng trước kia của bản thân mình chẳng phải là uổng phí hết rồi sao?

Nghĩ đến đây, sắc mặt của cô ta trở nên điềm đạm đáng yêu, đi đến bên cạnh của Bắc Minh Quân đưa tay vòng lấy cánh tay của anh: “Quân, em xin lỗi vì lúc nãy đã nói chuyện hung dữ với anh, chỉ là mấy ngày nay nhìn Cố Tịch Dao đến nhà của chúng tôi, trong lòng của em vẫn luôn rất không thoải mái, cho nên mới nổi giận với anh, anh tha lỗi cho em đi có được không?”

Bắc Minh Quân cúi đầu nhìn bộ dạng đó của Phỉ Nhi, nâng một cánh tay khác lên gạt bỏ cánh tay của cô ta ở trên tay của mình.

“Anh đã cho em cơ hội mấy lần rồi, nhưng mà em lại cứ không chịu nói thật với anh, em muốn anh làm sao tha thứ cho em đây.” Nói xong, anh lấy cái điều khiển từ xa từ trên mặt bàn, nhấn nút bấm.

Một cái màn hình màu trắng chậm rãi hạ xuống từ trên nóc phòng, che đi cái tủ sách ở phía sau.

Sau đó ánh đèn ở trong phòng sách dần tối lại, cái máy chiếu đang treo ở trên nóc phòng chiếu hình ảnh lên trên tấm vải trắng.

Hình ảnh đó chính là video giám sát trong khách sạn Daredevil.

Bắc Minh Quân dùng cái bút laser chỉ vào trong màn hình rồi nói: “Em có nhận ra đây là ai không?”

Phỉ Nhi nhìn sang, chỉ thấy hình ảnh mình bước xuống xe taxi, ôm theo một cái hộp đột ngột xuất hiện ở trước mặt của mình.

Tiếp theo đó chính là hình ảnh cô ta vội vội vàng vàng đi vào trong thang máy và đi ra khỏi thang máy, cuối cùng lại biến mất trong lối đi khẩn cấp.

Phỉ Nhi vừa xem video vừa bắt đầu tính toán rốt cuộc là Bắc Minh Quân nắm giữ được bao nhiêu tư liệu liên quan đến mình.

Nhưng mà cô ta nhớ Đường Thiên Trạch đã từng nói, chứng cứ liên quan đến án tử đó cũng đã được xử lý rồi, sẽ không có người nào có thể điều tra ra được.

Mặc dù là cô ta cũng không tin tưởng Đường Thiên Trạch, nhưng mà chuyện cho đến bây giờ cũng chỉ có thể tin anh ta một lần, nếu không mình chủ động khai ra thì cũng chỉ có thể thừa nhận mình không có đường quay đầu.

Sau khi chiếu xong video, ánh đèn ở trong phòng sách lại sáng lên một lần nữa.

Giờ phút này, hơi thở rét lạnh và giọng nói lạnh lùng của Bắc Minh Quân lại truyền đến từ bên cạnh của cô ta một lần nữa: “Nói đi, em đến đây để làm cái gì hả? Người bạn thần bí của em lại ở đâu, hơn nữa tại sao đoạn hình ảnh sau khi em đi vào nhưng mà lại không nhìn thấy em đi ra, cái hộp ở trong tay của em chắc là món quà nhỉ? Đừng nói cho anh nghe, chẳng qua là các em đang chơi bịt mắt trốn tìm ở trong khách sạn?”



Trong lòng của Phỉ Nhi đang không ngừng bồn chồn, nhưng mà trên mặt vẫn duy trì vẻ bình tĩnh như cũ, cô ta quay đầu nói với Bắc Minh Quân: “Quân, sở dĩ em đến đó cũng là bởi vì em muốn trả lại cho cô ấy món đồ đó.”

“Trả lại cho cô ta?” Lý do này để cho Bắc Minh Quân cảm thấy rất bất ngờ.

“Quân, anh có biết không, món quà mà cô ấy gửi không chỉ có người giúp việc mà ngay cả dì Bắc Minh cũng đã nhìn thấy. Nhưng mà sau khi em thấy được đồ vật ở bên trong, em liền quyết định phải trả lại cho cô ấy, bởi vì em nhìn thấy ở bên trong là một bức tượng phật bằng vàng.” Phỉ Nhi giống như là đang nói là một lời thề sắt son, cô ta nhìn thấy ánh mắt của Bắc Minh Quân có chỗ thay đổi, xem ra là tin tức mà anh nắm giữ cũng không tính là nhiều.
 
Chương 1631


Chương 1631

Lần này ở trong lòng của cô ta cũng đã có thêm mấy phần sức lực, cô ta nói tiếp: “Tập đoàn Bắc Minh thị của chúng ta, các công trình ở trong tay của chúng ta bàn về chất lượng thì đều vượt mức, dưới tay của người bạn đó của em có một nhóm công trình, cô ấy tặng cho em bức tượng phật này là vì muốn hợp tác được chút lợi từ chỗ của chúng ta. Lúc đầu em cảm thấy là bạn bè thì có thể giúp cô ấy một chút, nhưng mà lúc nói chuyện với cô ấy, em hiểu rõ cái gọi là nhóm công trình của cô ấy, đồ vật được tạo ra trên mặt chất lượng ít nhiều gì cũng có nhiều chỗ hỏng nhỏ. Em suy nghĩ nếu như nhóm công trình này đại biểu cho Bắc Minh thị, vậy thì nó chỉ có thể bôi đen anh, bôi đen nhà họ Bắc Minh. Em sắp trở thành một thành viên của nhà họ Bắc Minh, cho nên em phải giữ gìn mặt mũi của nhà họ Bắc Minh, chính vì vậy em nghe thấy cô ấy ở khách sạn Daredevil, cho nên em quyết định trả đồ vật lại cho cô ấy. Anh biết rồi đó, thứ này quý giá như vậy, hơn nữa xem như là vật hối lộ, không thể lọt ra ngoài ánh sáng. Cho nên sau khi em đi vào thang máy, em nghĩ là trong thang máy thường xuyên có người ra ra vào vào, nhìn thấy vật này không tốt, cho nên em lại chuyển sang lối đi an toàn, bởi vì ở đây có rất ít người.”

Phỉ Nhi nói xong một đoạn này, ngay cả bản thân cũng âm thầm khen mình “thông minh cơ trí”.

Diễn trò đủ rồi, cô ta lại hỏi Bắc Minh Quân một câu: “Quân, anh nói em làm như vậy có đúng không?”

Bắc Minh Quân nghe cô ta nói, kết hợp với video quả thật cũng có thể để hiểu được: “Vậy em giải thích xem em đi ra khỏi khách sạn từ chỗ nào vậy?”

Phỉ Nhi thấy Bắc Minh Quân hình như đã tin là thật, cô ta cũng đã nhìn thấy ở trong video này không có hình ảnh cô ta đi ra, vì vậy dứt khoát nói bừa một cái là được rồi: “Lúc em đi ra ngoài cũng là thông qua lối đi an toàn, bạn của em nhìn thấy em đã từ chối, cô ấy cũng không còn cưỡng cầu nữa, liền lái xe đưa em ra ngoài. Trước khi đi em còn nói với cô ấy rằng bọn họ hãy nắm bắt vấn đề chất lượng, đợi đến lúc chất lượng của bọn họ đi lên rồi thì giữa chúng ta và cô ấy vẫn còn có cơ hội hợp tác với nhau.”

Bắc Minh Quân nhẹ nhàng gật đầu, nhìn những gì mà Phỉ Nhi nói không có bất cứ sơ hở nào, xem ra là nó không có bất cứ liên quan gì đến sự cố thang máy của khách sạn Daredevil.

Anh cúi đầu nhìn đồng hồ đeo tay một cái, anh khoác tay với Phỉ Nhi: “Được rồi, em đi ra ngoài đi, ở đây không còn chuyện của em nữa.”

Lúc này Phỉ Nhi ra vẻ rất quan tâm mà hỏi anh: “Quân, có phải là anh vẫn còn đang hao tâm tổn trí bởi vì chuyện chú qua đời ngoài ý muốn không? Không phải là cảnh sát cũng đã nói cái đó là chuyện ngoài ý muốn rồi à? Để em đi kêu người giúp việc nấu chút canh nhân sâm bồi bổ cho anh.”

Lúc này, cửa phòng sách của Bắc Minh Quân lại nhẹ nhàng có người gõ vang, Bắc Minh Quân nói: “Vào đi.”

Lời nói vừa dứt, Hình Uy bước vào, anh ta nhìn Bắc Minh Quân và Phỉ Nhi một chút, nhìn thấy hai người bọn họ đều mang theo vẻ mặt bình tĩnh tự nhiên.

Trong lòng của Hình Uy cũng nắm chắc, anh ta nói với Bắc Minh Quân: “Ông chủ, bà chủ kêu cô Phỉ Nhi đi xuống lầu uống canh hầm bổ máu.”

Phỉ Nhi nhẹ nhàng gật đầu với Hình Uy: “Cảm ơn anh đã nói cho tôi biết, tôi đi xuống dưới ngay đây.”



Hình Uy nhìn thấy Phỉ Nhi đã đi ra, anh ta đi lại, nhẹ nhàng đóng kỹ cửa lại.

Sau đó lại đi đến bên cạnh của Bắc Minh Quân rồi nói: “ông chủ, chuyện này không có liên quan đến cô Phỉ Nhi hả?”

Bắc Minh Quân nhẹ nhàng gật đầu, sau đó nói đơn giản với Hình Uy những lời giải thích của Phỉ Nhi một lần.

Hình Uy cảm thấy có chút khó tin, nhưng mà quả thật đây chính là một lý do có thể nói rõ ràng: “Ông chủ, đã như vậy rồi, xem ra chuyện mà chúng ta nên làm là vẫn phải đi tìm kiếm thợ sửa chữa đã biến mất?”

Bắc Minh Quân quay người lại xem lại những đoạn video đó, mặc dù Phỉ Nhi giải thích vô cùng rõ ràng, nhưng mà sao anh cứ luôn cảm thấy ở chỗ nào đó có vấn đề, nhưng mà lại không nói nên lời.
 
Chương 1632


Chương 1632

Phỉ Nhi đi ra khỏi phòng làm việc của Bắc Minh Quân, cô ta lén lút quay đầu lại nhìn phòng làm việc của Bắc Minh Quân một chút.

Cửa ải này rốt cuộc cũng đã qua rồi, nhưng mà giờ phút này trái tim của cô ta đang đập rất nhanh, giống như là đang đi cáp treo, trên trán và lòng bàn tay của cô ta đều đã toát ra mồ hôi.

Cô ta không trực tiếp đi xuống phòng khách mà là đi đến trước phòng ngủ của mình, sau khi hít thở sâu mấy ngụm, rốt cuộc cũng đã xem như bình tĩnh trở lại.

Sau đó lại tắm vòi hoa sen, thay một bộ quần áo rồi đi xuống phòng khách.

Giang Tuệ Tâm đang ngồi ở trên ghế sofa, trên bàn trà ở trước mặt của bà ta có hai cái bát sứ màu trắng được chế tác tinh xảo, ở bên trong đang đựng súp yến.

“Ha ha, Phỉ Nhi đã đến rồi, nhanh ngồi xuống đi, nào ngồi xuống đi.” Bà ta vẫn duy trì nụ cười có vẻ rất hiền lành, vẫy vẫy tay với Phỉ Nhi.

Chờ sau khi Phỉ Nhi ngồi xuống ở bên cạnh bà ta, bà ta hỏi: “Lúc nãy Quân tìm cháu làm cái gì vậy?”

Trong lúc nhất thời, Phỉ Nhi không biết phải trả lời bà ta như thế nào: “Dì Bắc Minh, thật ra thì Quân tìm cháu cũng không có chuyện gì đặc biệt, chỉ là hỏi tình huống gần đây của cháu mà thôi. Dì cũng biết rồi đó, mấy ngày qua Quân căn bản cũng không có phản ứng cháu.” Nói đến đây, ở trên mặt cô ta còn xuất hiện biểu cảm tủi thân.

Giang Tuệ Tâm nhẹ nhàng vỗ vỗ vào tay của Phỉ Nhi rồi nói: “Để cháu phải chịu thiệt rồi, dì biết là cháu rất muốn gả cho Quân, chỉ là gần đây xảy ra quá nhiều chuyện, có lẽ là sau khi kết hôn, quan hệ giữa hai cháu sẽ hòa hợp không ít. Nhớ năm đó dì với lại ông nhà cũng không phải là như thế này à, trước tiên cháu không cần phải sốt ruột, dì sẽ tìm cơ hội nói với Quân.”

Phỉ Nhi nhẹ nhàng gật đầu: “Dì Bắc Minh, cháu xin nhận ý tốt của dì, cháu cũng không muốn nhắc đến chuyện kết hôn với Quân gấp gáp như vậy. Cháu biết gần đây anh ấy bận rộn nhiều việc, hình như ở công ty lại có dự án mới, cháu muốn đợi những chuyện này xử lý xong rồi, đến lúc đó xử lý chuyện của bọn cháu cũng không muộn, bây giờ cháu ở đây không phải cũng có thể làm bạn với dì à.”

Giang Tuệ Tâm nhìn Phỉ Nhi một chút, mỉm cười nhẹ nhàng gật đầu: “Vậy phải để cháu chịu thiệt rồi, nhưng mà cháu yên tâm đi, đến lúc đó hôn lễ của cháu và Quân, nhất định sẽ tổ chức cho các cháu phải nở mày nở mặt, lần trước cái đó nào có giống với kết hôn chứ. Quân bận thì có thể nói một tiếng, đám cưới trì hoãn mấy ngày thì có sao đâu chứ, cháu xem xem ông nhà vì tham gia hôn lễ của hai cháu mà cũng đã qua đời rồi.”

“Dì Bắc Minh, dì đừng nói Quân như vậy, thật ra thì anh ấy cũng muốn kết hôn, trong lòng của mọi người đều có thể yên ổn, chuyện lần trước có lẽ cũng là do ý trời…”



Buổi chiều, sau khi Lạc Hàn dạy bổ túc cho Dương Dương xong, xem thành tích gần đây của cậu, nhẹ nhàng gật đầu: “Dương Dương, thành tích gần đây của em có tiến bộ rất lớn, xét thấy khoảng thời gian này em rất nghe lời, thầy quyết định dẫn em đến một cuộc thi đấu thể thao điện tử ở trong nước.”

Dương Dương nghe xong, vui mừng đến nỗi hai mắt trừng thật lớn: “Thầy Lạc, thầy nói thật hả?”

Lạc Hàn nhẹ nhàng gật đầu: “Đương nhiên là thật rồi, có lúc nào thầy gạt em chưa.”



Dương Dương đã không thể kìm nén được sự hưng phấn của mình: “Lúc nào thì chúng ta xuất phát vậy ạ?”

“Nhìn bộ dạng gấp gáp của em đi kìa, cách với ngày thi đấu còn mấy ngày nữa đó, cho nên trong khoảng thời gian này thầy còn phải xem xem những gì em học được có được củng cố hay không, cho nên em phải biểu hiện cho thật tốt đó.” Lạc Hàn mỉm cười xoa xoa cái đầu nhỏ của Dương Dương.
 
Chương 1633


Chương 1633

Dương Dương cười hì hì nói: “Thầy cứ yên tâm đi, em sẽ không để cho thầy thất vọng đâu.”

“Được, cái này thì còn tạm được. Nhưng mà em cũng đừng có mạnh miệng nha, đến lúc đó nếu như thầy nhìn thấy em không có tiến bộ, thầy cũng sẽ phạt em đó có biết chưa.” Lạc Hàn hài lòng nhẹ gật đầu, sau đó thả tay xuống nói với Dương Dương: “À đúng rồi, em đã gặp Kiều Kiều chưa?”

Dương Dương lắc đầu nói: “Không có ạ, bây giờ em lại không có ở nhà của mẹ, đương nhiên không biết rõ ràng rồi, không phải là lần trước dì Kiều Kiều đã về nhà với thầy rồi hả?”

Sở dĩ cậu biết những chuyện này, bất quá là bởi vì ngày nào cậu cũng gọi điện thoại với Trình Trình, trừ chuyện đó ra thì ở trường học cũng có thể gặp mặt thường xuyên.

Mặc dù là không sống cùng với Cố Tịch Dao, nhưng mà cậu cũng biết được rất nhiều chuyện.

Lạc Hàn không xem Dương Dương là người ngoài, anh ta nhún vai: “Không gặp được em ấy chính là chuyện của mấy ngày nay rồi.”

Trên mặt của Dương Dương lại lộ ra biểu cảm vô cùng ghen tị: “Dì Kiều Kiều trốn đi khỏi nhà rồi, cực kỳ giỏi nha! Thật ra thì em cũng muốn làm như vậy đó, nhưng mà cho đến bây giờ em vẫn còn chưa thực hiện được, sau này em nhất định phải học tập dì Kiều Kiều mới được, làm một lần nói đi là đi.”

Trên đầu của Lạc Hàn quả thật có mấy đường đen, âm thầm oán trách: Lạc Kiều, em xem xem em làm ra cái chuyện gì đây!

Anh ta nhìn Dương Dương, trên mặt có một cỗ uy nghiêm: “Dương Dương, thầy nói cho em biết, sau này cho dù có mâu thuẫn với người nhà lớn tới cỡ nào cũng không thể rời nhà trốn đi, có biết chưa hả? Nếu như để cho thầy biết được, vậy thì sẽ không có quả ngon cho em ăn đâu.”

Cỗ khí thế này làm cho thân thể nhỏ bé của Dương Dương khẽ run rẩy, đây là lần đầu tiên mà cậu nhìn thấy Lạc Hàn nói với mình như vậy.

Làm gì phải như thế này chứ, là dì Kiều Kiều trốn đi chứ không phải là em mà…

Cậu ngửa đầu lên, chớp chớp đôi mắt to nhìn Lạc Hàn, âm thầm suy nghĩ.

Nhưng mà trên khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu vẫn lộ ra một tia oan ức, nhưng mà lại có chút khiếp đảm: “Thầy Lạc à, em đã biết rồi, sẽ không bỏ nhà ra đi đâu. Cho dù có chịu oan ức đi nữa, cho dù có bị xem thường đi nữa cũng sẽ không đi đâu. Nhưng mà em sẽ đuổi những người khác đi ra, cái này cũng có thể chứ nhỉ.”

Lạc Hàn nhẹ nhàng gõ lên đầu của Dương Dương: “Em đừng có ở đó mà nói khoác nữa, thầy cũng nên trở về rồi.”

Nói xong, anh ta quay người lại lấy chiếc túi mà mình mang theo đang để ở trên bàn, sau đó không nói hai lời liền đi ra khỏi phòng của Dương Dương.

Dương Dương nhìn thấy anh ta đã đi, cũng không có ý muốn tiễn anh ta, cũng là bởi vì bọn họ đã ở một mức độ quen thuộc nhất định, không cần thiết phải làm ra mấy hành động cấp bậc lễ nghĩa khách sáo như vậy.

Thân thể nhỏ nhắn của cậu ngã lên trên giường, lăn một vòng, vươn người một cái.

Sau đó lại nằm lì ở trên giường, cúi đầu nhìn Trái Banh nhằm mở rộng bốn chân ở trên mặt đất: “Nè, mày nói xem dì Kiều Kiều sẽ đi đâu đây?”

“Gâu gâu…” Trái Banh trừng đôi mắt to ngập nước, không ngừng lè lưỡi mà nhìn Dương Dương.

Sau đó giống như là nghĩ đến cái gì đó, kêu hai tiếng gâu gâu với tủ đầu giường của Dương Dương.

Dương Dương quay đầu nhìn lại, nhìn thấy ở trên tủ đầu giường của cậu có đặt bức ảnh của mẹ chụp với hai anh em bọn họ.
 
Chương 1634


Chương 1634

Dương Dương vỗ trán một cái: “Đúng vậy đó, vấn đề này hỏi mẹ chẳng phải là có thể được rồi à, mối quan hệ của mẹ với dì Kiều Kiều rất tốt, dì ấy rời nhà trốn đi không có khả năng không nói cho mẹ của mình biết. Lần này Trái Banh đã lập công lớn, tối nay ban thưởng cho mày lạp xưởng.”



Nghĩ đến đây, Dương Dương vội vàng bấm điện thoại gọi Cố Tịch Dao.

Lúc này Cố Tịch Dao đang ở trong bệnh viện chăm sóc cho mẹ, đang đi dạo trên bãi cỏ ở trong bệnh viện.

Lúc này nghe thấy điện thoại di động ở trong túi của mình vang lên, cúi đầu lấy điện thoại di động ra, mở ra xem là của Dương Dương gọi tới, cô còn chưa có nói với mẹ của mình chuyện của bọn nhỏ.

Cho nên cô có chút xấu hổ, không biết nên nói với mẹ như thế nào.

“Tịch Dao à, con có việc gì thì con cứ làm trước đi, mẹ đi tìm y tá đưa mẹ về phòng là được rồi.” Lục Lộ nhìn ra con gái của mình có vẻ hơi khó xử, đoán chừng chắc là chuyện công việc.

“Mẹ, không có chuyện gì đâu, cuộc điện thoại này chắc là không phải chuyện gì gấp. Mẹ đợi con một lát, để con nghe điện thoại liền trở lại ngay.” Cố Tịch Dao nói xong, quay người nhận điện thoại, nhỏ giọng nói: “Cục cưng, gọi điện thoại tìm mẹ có chuyện gì không?”

“Mẹ ơi, lúc nãy thầy Lạc có nói dì Kiều Kiều bỏ nhà đi rồi, còn hỏi con có biết không.” Lúc này Dương Dương đang nằm ở trên giường, chân đang gác lên trên tường, lúc nào cậu cũng không ổn định như vậy.

“À, chuyện này thì mẹ biết, bây giờ cô ấy đang ở chỗ của ba Chi Lâm đó, bọn mẹ cũng đều ở đó hết. Nếu như thầy Lạc có hỏi con thì con cũng đừng có lỡ miệng nói cái gì đó, biết chưa.” Cố Tịch Dao dặn dò Dương Dương vài câu.

Cô cũng sợ lúc nào đó Dương Dương nói lộ ra, hiện tại theo thời gian dần dần trôi qua, bụng của Lạc Kiều cũng bắt đầu có hình dạng, đến lúc đó bị Lạc Hàn gặp được vậy thì coi như tiêu đời rồi.

“Mẹ, mẹ cứ yên tâm đi, người ngoài không tin được, chẳng lẽ là ngay cả đứa con trai thông minh của mẹ mà cũng không tin nổi hả. Con biết nên làm như thế nào mà, có đánh chết con con cũng sẽ không nói.” Dương Dương cười hì hì nói.

Có thể nói thời gian mà Dương Dương ở nhà họ Bắc Minh, mặc dù là có người hầu hạ còn có món ăn ngon, bất cứ lúc nào cũng có thể ăn được.Đọc tại Truyenone.vn để ủng hộ chúng mình ra chương mới nhé!

Lúc mà cậu mới đến đây, những thứ này đối với cậu còn có chút lực hấp dẫn, nhưng mà hiện tại đã thấy ngán hết rồi.

Chủ yếu nhất là ngày nào cũng phải nhìn thấy bà nội với Phỉ Nhi quái dị trừng mắt lạnh lùng nhìn cậu, bắt bẻ đủ kiểu.

Niềm vui vẻ còn sót lại cũng chỉ có gọi điện thoại cho mẹ với lại Trình Trình, chơi trò chơi với lại Lạc Hàn, những cuộc đua tiếp sức với Trái Banh, và những cuộc trò chuyện với giáo viên ở trong lớp.

“Thôi được rồi, không nghe con nói nữa, ở chỗ của mẹ còn có chuyện. Nhớ kỹ những lời mà mẹ đã nói với con đó, có nghe hay không.” Cố Tịch Dao nói xong thì lập tức cúp điện thoại, cô không muốn để cho mẹ của mình phải chờ một mình trong thời gian quá lâu.

“Mẹ, để con đưa mẹ trở về…” Cố Tịch Dao nói xong thì quay người lại, nhưng mà nhìn thấy trên bãi cỏ đằng sau lưng của mình không có ai.

Anna lập tức ngơ ngác, chỉ trò chuyện trong một khoảng thời gian ngắn ngủi, tại sao lại không thấy tăm hơi của mẹ đâu.

“Mẹ, mẹ ơi, mẹ đang ở đâu vậy?” Cố Tịch Dao vừa gọi vừa tìm kiếm khắp nơi.

Nhưng mà ngoại trừ đám người đang không ngừng lui tới, vẫn không nhìn thấy bóng dáng của Lục Lộ.

 
 
Chương 1635


Chương 1635

Hiện tại sức khỏe của bà vừa mới khôi phục được một chút, nếu như lúc này xảy ra chuyện ngoài ý muốn thì phải làm sao bây giờ đây.

Cô không ngừng chặn bác sĩ và y tá đang đi qua, miêu tả hình dạng đặc thù của Lục Lộ với bọn họ, hỏi xem bọn họ có nhìn thấy hay không.

Thế nhưng kết quả câu trả lời đạt được đều là không nhìn thấy.

Lần này làm Cố Tịch Dao lo lắng đến hỏng rồi, nước mắt đảo quanh trong hốc mắt, cô đứng một mình ở trên bãi cỏ giống như là một đứa bé bị người lớn vứt bỏ.

Lúc này cô đột nhiên lại nghĩ đến vẫn nên để bệnh viện phát sóng để mọi người hỗ trợ tìm kiếm, như thế này mới có thể tìm được mẹ nhanh.

Nghĩ đến đây, cô vội vàng chạy đến bàn phục vụ của bệnh viện, hỏi về bộ phận chịu trách nhiệm phát sóng, sau đó tiếng loa tìm Lục Lộ liền vang lên trong bệnh viện.



Thời gian trôi qua từng chút một, trời cũng đã bắt đầu dần dần tối đen, việc tìm kiếm Lục Lộ đã khó lại càng trở nên khó khăn hơn.

Trong lòng của Cố Tịch Dao cũng trở nên ngày càng sốt ruột.

Cô cũng đã từng lo lắng không biết là mẹ của mình có tự đẩy xe lăn đi ra khỏi bệnh viện hay không.

Nhưng mà cũng đã hỏi hết tất cả các nhân viên bảo vệ ở cửa ra vào của bệnh viện.

Cũng đã đưa ảnh chụp của Lục Lộ cho bọn họ xem, nhưng mà bọn họ đều trả lời chắc chắn là chưa từng nhìn thấy bà ấy đi ra ngoài.

Cái này đối với Cố Tịch Dao mà nói là một tin tức tốt, ít nhất là mẹ vẫn còn đang ở trong bệnh viện.

Cố Tịch Dao trở lại trong phòng phát sóng chờ đợi tin tức.

Một y tá đứng ở bên cạnh của cô, nhìn thấy biểu cảm của cô sốt ruột như vậy, liền nhẹ nhàng vỗ vỗ bờ vai của cô, an ủi cô: “Cô Cố à, cô yên tâm đi, bà Lục không có chuyện gì đâu, không phải bảo vệ cũng đã nói rồi à, nếu như mà bọn họ nhìn thấy thì sẽ lập tức thông báo cho chúng ta ngay.”

Cố Tịch Dao quay đầu lại mỉm cười với cô ta, nhưng mà vẫn không thể che giấu được tâm trạng lo lắng của cô.

Lời của y tá nói mặc dù là vì muốn tốt cho cô, muốn cho tinh thần của cô thoải mái một chút. Nhưng mà là một người làm con, lọai tâm trạng lo lắng đó sao có thể được vài câu an ủi đơn giản như vậy làm cho không còn lo lắng sợ hãi nữa.

Cố Tịch Dao ngồi chờ ở trong phòng phát thanh, cô đã đợi một đoạn thời gian rồi, nhưng mà vẫn không có bất cứ tin tức mới truyền về, cô cúi đầu nhìn đồng hồ, cách thời gian mẹ mất tích đã trôi qua một tiếng đồng hồ.

Cô cảm thấy mình không thể ở đây bị động chờ đợi tin tức được.

Nếu như nói mình đi ra ngoài tìm kiếm, vậy thì có thể ôm lấy một tia hi vọng, nhưng mà chờ đợi trong một khoảng thời gian dài dằng dặc chỉ có thể sẽ để cho mình trở nên quá sức về tâm trạng mà thôi.

Cố Tịch Dao quay đầu lại nói với y tá: “Xin lỗi cô, thật sự không thể chờ đợi được nữa, tôi muốn đi ra ngoài tìm xem, vẫn mong cô chờ đợi ở chỗ này một lúc, nếu như có tin tức gì thì gọi điện thoại cho tôi nha.”

Nói xong, cô cầm lấy giấy bút ở trên bàn nhanh chóng viết số điện thoại của mình xuống, sau đó vội vàng quay người đi ra ngoài.

Theo sắc trời đã từ từ tối xuống, từng phòng trong bệnh viện cũng đã đóng cửa, cho nên người liền trở nên ít đi rất nhiều.

Chỉ còn lại một bộ phận thăm hỏi bệnh nhân và phòng cấp cứu.
 
Chương 1636


Chương 1636

Thế nhưng dù là vậy, việc tìm kiếm Lục Lộ cũng không phải là một chuyện dễ dàng.

Giờ phút này, loa đang phát tìm kiếm Lục Lộ vẫn còn đang phát năm phút một lần như cũ.

Phía bệnh viện mặc dù không biết Lục Lộ là nhân vật thế nào, nhưng mà bọn họ biết rằng Lục Lộ được Bắc Minh Quân sắp xếp ở đây.

Nếu như bà ấy mất tích ở đây, hoặc là xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, không thể nghi ngờ gì đó chính là do sơ suất của bọn họ, vậy thì từ đó cũng sẽ đắc tội với Bắc Minh Quân.

Phát loa với tần suất như thế này đối với bệnh viện mà nói cũng đã là một giới hạn rồi.

Đài phát loa tìm người sẽ không được phát sóng mỗi giây mỗi phút, cho dù là chuyện khẩn cấp đi nữa, làm như vậy sẽ gây ra sự phản cảm cho không ít người, hơn nữa còn gây ra tác dụng phụ cho công việc.

Không chỉ có như vậy, phía bệnh viện cũng đã tổ chức một số nhân sự, chia nhóm hai người, phân chia trong mọi ngóc ngách của bệnh viện để tiến hành tìm kiếm.

Dù sao, thứ nhất nhân lực có thể triển khai cũng có hạn, thứ hai là không thể làm ảnh hưởng đến hoạt động bình thường của bệnh viện, thứ ba là bệnh viện này không hề nhỏ về diện tích và số tầng, cho nên nó vẫn mất rất nhiều thời gian.

Cố Tịch Dao cũng không tìm kiếm không có mục đích, đầu tiên là cô muốn trở về phòng bệnh mà mẹ đang nằm và đi tìm kiếm ở dọc hành lang phòng bệnh.

Bây giờ cô ôm lấy một tia hy vọng, có lẽ là mẹ đã quá mệt mỏi rồi, tự mình trở về phòng nghỉ ngơi.



Hoặc là ban đầu mẹ muốn trở về nghỉ ngơi, nhưng mà cũng không biết phải trở về như thế nào, cho nên đã bị lạc đường.

Sở dĩ cô suy nghĩ như vậy, đó cũng là bởi vì Bắc Minh Quân đã dặn dò với bệnh viện.

Hiện tại bệnh tình của Lục Lộ đã có chuyển biến tốt đẹp, cho nên không cần phải nằm trong phòng quan sát đặc biệt nữa.

Cho nên rất nhanh cô đã chuyển đến một khu vip không cần có người chăm sóc.

Nếu nói như Lục Lộ trở về một mình, vậy thì xem như ở bên ngoài đang ồn ào cũng không có người nào sẽ thông báo cho Cố Tịch Dao.

Phòng bệnh mới của Lục Lộ được sắp xếp ở vị trí đằng sau lầu năm, nơi này cách với con đường hơi xa, mà xuyên thấu qua cửa sổ phòng bệnh là có thể nhìn thấy được vườn hoa lớn ở dưới lầu.

Cố Tịch Dao vội vàng đi ra khỏi thang máy, rẽ qua phải.

Trước mắt là hành lang được dọn dẹp rất sạch sẽ, hơn nữa cũng rất yên tĩnh.

Ở đây, ở bên phía bệnh viện đã bỏ ra rất nhiều tâm tư có hệ thống cách âm để cho người bệnh có thể được yên tâm tĩnh dưỡng.

Trên mặt đất cũng được trải thảm mềm mại, trên hành lang còn được thiết kế tay vịn để cung cấp cho những bệnh nhân đi đứng không tiện.

Ngay cả khi ở bên ngoài náo nhiệt như là đang mở hội, những bệnh nhân đang tĩnh dưỡng ở đây cũng sẽ không cảm thấy ồn ào, giống như là ngăn cách với thế giới bên ngoài.

Cố Tịch Dao đi dọc theo hành lang, sau khi đi qua bảy phòng bệnh, cô đứng ở trước cửa phòng bệnh thứ tám.

Ở bên trong chính là phòng bệnh của Lục Lộ.

Tay của cô nắm chặt chốt cửa, hít thở sâu một hơi, sau đó cô mang theo một tia hi vọng mà nhẹ nhàng đẩy cửa ra.
 
Chương 1637


Chương 1637

Chỉ nhìn thấy cái rèm cửa ở trên cửa sổ đối diện với phòng bệnh đang kéo chặt, không cho ánh sáng ở bên ngoài lọt vào.

Trong phòng cũng tối đen như mực, yên tĩnh giống như là một cây kim rơi xuống đất cũng có thể nghe thấy được rõ ràng.

Ở dưới chân của cô chỉ có ánh đèn trên hành lang cùng với cái bóng của Cố Tịch Dao, cùng nhau tiến vào trong phòng.

Trên mặt đất của căn phòng cũng được phủ một lớp thảm.

Lần đầu tiên mà bọn họ bước vào trong phòng bệnh này, bọn họ nhìn thấy đồ đạc ở bên trong giống như là một khách sạn.

Cố Tịch Dao đưa tay mò mẫm ở trên vách tường, cô tìm kiếm chốt mở đèn ở trong phòng.

Một tiếng “cạch” rất nhỏ vang lên.

Đèn ở trong phòng sáng lên trong nháy mắt.

Cố Tịch Dao sợ là mẹ đang nghỉ ngơi ở bên trong, ánh đèn quá sáng sợ là ảnh hưởng đến bà, thế là cô vặn nút xoay điều khiển ánh đèn, làm cho tia sáng trở nên nhu hòa một chút.

Cô nhẹ nhàng đi vào trong dọc theo hành lang, lúc đi vào trong phòng bệnh thì cô cảm thấy thất vọng, bởi vì trước mắt của cô là giường bệnh trống trơn.

Hơn nữa quan sát bốn phía một chút, giống nhau như đúc so với lúc bọn họ rời đi.

Xem ra là mẹ không có trở về đây, vậy thì bà ấy lại đi đâu vậy chứ?

“Cộc cộc…”

Lúc Cố Tịch Dao đang mặt ủ mày chau, cô đột nhiên nghe thấy trong phòng vệ sinh có động tĩnh rất nhỏ, nhưng mà lại không giống như là âm thanh của nước chảy.

Cô nhớ rõ lúc mình dẫn mày đi ra ngoài, cô cũng đã kiểm tra hết mọi thứ rồi.

Chẳng lẽ là…

Cố Tịch Dao nghĩ đến đây, cô nhẹ nhàng đi về phía phòng vệ sinh.

Chỉ nhìn thấy cánh cửa đang khép lại, cô trốn ở bên cánh cửa, lỗ tai dán vào trên cửa, một cái tay khác thì nắm chặt lấy một cái ly pha lê do thuận tay cầm lên.

Nếu như trong này có người đang trốn, nếu như gây ra bất lợi cho mình, vậy thì cũng phải có một đồ vật để phòng thân.

Một lát sau, âm thanh cộc cộc rất nhỏ lại vang lên mấy lần nữa.

Cố Tịch Dao xác định ở bên trong có lẽ có người.

Cô cổ vũ cho mình, sau đó đưa tay đột ngột đẩy cửa phòng vệ sinh ra.

Sau khi cô nhìn thấy người ở trong phòng vệ sinh, cô lập tức ngây ngẩn cả người, cái ly ở trong tay cũng rơi xuống mặt đất.



Cố Tịch Dao nhìn thấy Lục Lộ đang ngồi trên xe lăn.

Thân thể của bà căng cứng giống như là nhìn thấy thứ gì đó rất đáng sợ, trên mặt hiện ra biểu lộ hoảng hốt cực độ.

Trên tay của bà đang nắm chặt một nhánh cây nhỏ, không ngừng run lẩy bẩy, thỉnh thoảng cũng sẽ chạm vào tay vịn của xe lăn, phát ra tiếng vang cộc cộc rất nhỏ.

 
 
Chương 1638


Chương 1638

Bộ dạng như thế này của Lục Lộ, làm cho Cố Tịch Dao có làm như thế nào cũng không có cách kết nối với người mẹ lúc nãy mới vừa nói vừa cười với mình ở trên bãi cỏ vào lúc nãy.

“Mẹ, mẹ làm sao vậy?” Cố Tịch Dao nhìn thấy bộ dạng này của Lục Lộ, giống như là đầu tim của mình bị người khác nhéo mạnh một cái.

Nước mắt đảo quanh trong hốc mắt.

Cố Tịch Dao vội vàng chạy vào trong phòng vệ sinh, ngồi xổm xuống ở bên cạnh của Lục Lộ, lấy cành cây nhỏ trong tay của mẹ ném qua một bên, sau đó một cái tay khác cầm thật chặt tay của bà: “Mẹ, con đang ở bên cạnh của mẹ đây, mẹ không cần phải sợ.”

Một cái tay khác thì nhẹ nhàng vuốt ở sau lưng của bà, để cho bà có thể nhanh chóng bình tĩnh lại.

“Hắn ta đến, hắn ta đến rồi…” Lục Lộ vừa hít thở từng ngụm, đôi mắt thì cứ luôn nhìn chằm chằm ra phía trước, miệng lại không ngừng lẩm bẩm.

“Mẹ không cần phải sợ đâu, con đang ở đây.” Cố Tịch Dao an ủi Lục Lộ, trong lòng của cô cũng hiểu tại sao bà lại mất tích, hóa ra là đang trốn ai đó.

Rốt cuộc là ai lại làm cho mẹ trở nên hoảng sợ như vậy chứ?

Cố Tịch Dao cũng không hơi đâu mà suy nghĩ nhiều như vậy, đẩy xe lăn ra ngoài từ trong phòng vệ sinh, sau đó đỡ mẹ nằm lên trên giường, đắp kín chăn cho bà.

Tất cả đã chuẩn bị xong, cô nhớ đến ở bên ngoài bệnh viện vẫn còn đang không ngừng phát loa để cho mọi người hỗ trợ tìm kiếm Lục Lộ.

Cô cầm lấy cái điện thoại ở bên giường, bấm số điện thoại của phòng phát thanh được cung cấp bởi thẻ gọi nội bộ ở bên cạnh, nói với họ rằng đã tìm được người rồi, và cảm ơn bọn họ.

Để điện thoại di động xuống, cô lại ấn vào nút bấm ở trên đầu giường.

Một lát sau, vang lên tiếng gõ cửa nhà nhẹ.

Lục Lộ lúc nãy thật vất vả lắm mới bình phục được một chút tinh thần, bây giờ lại bị cả kinh một lần nữa.

Bà ấy nắm chặt cánh tay muốn đi mở cửa của Cố Tịch Dao, rất khẩn trương mà nói: “Con gái, hắn ta lại đến rồi, con đừng có đi đến đó, chúng ta không đi ra, hắn ta sẽ không biết chúng ta đang ở đây đâu.”

Cố Tịch Dao mỉm cười với mẹ: “Mẹ, mẹ cứ yên tâm đi, lúc nãy con gọi y tá đó, cô ấy đến đây để kiểm tra sức khỏe cho mẹ.”

Nói xong, cô cẩn thận gỡ bàn tay đang nắm lấy cánh tay của mình ra, sau đó đứng dậy đi ra phía cửa.

Mở cửa ra, có một cô y tá đang đứng ở cửa: “Lúc nãy là cô bấm chuông gọi chúng tôi đúng không?”

Cố Tịch Dao nhẹ gật đầu: “Lúc nãy mẹ của tôi đi ra ngoài một chuyến, sau khi trở về thì giống như là gặp phải chuyện gì đó, rất kinh hãi, hi vọng là mọi người có thể kiểm tra cho bà ấy một lần.”

Cô y tá nhẹ nhàng gật đầu: “Cô chờ một lát nha, để tôi đi tìm bác sĩ tới.” Nói xong thì quay người rời đi.

Chỉ một lát sau, có hai người bác sĩ dưới sự dẫn dắt của y tá đi đến phòng bệnh của Lục Lộ.

Bọn họ bắt đầu kiểm tra cho Lục Lộ.

Hơn nửa tiếng đồng hồ sau, Cố Tịch Dao nhìn thấy bọn họ đã kiểm tra hoàn tất, liền vội vàng hỏi: “Bác sĩ, mẹ của tôi như thế nào vậy, sau khi trở về thì thần chí cứ không rõ?”

Có một người bác sĩ ở trong đó nói: “Cô Cố, tôi muốn hỏi cô một chút, lúc cô dẫn bà ấy đi ra ngoài thì có gặp phải người nào hay không vậy, có nói lời gì không?”

Cố Tịch Dao lắc đầu nói: “Tôi dẫn theo mẹ đi ra ngoài, chẳng qua chỉ là đi tản bộ ở trên bãi cỏ mà thôi, cũng chỉ nói một vài chuyện liên quan đến thời tiết, sau đó tôi nhận một cuộc điện thoại rồi lại không thể tìm được bà ấy, thẳng cho đến khi lúc nãy tôi mới phát hiện bà ấy đang trốn ở trong phòng vệ sinh của phòng bệnh, ánh mắt của bà ấy hình như là rất khẩn trương.”
 
Chương 1639


Chương 1639

Sau khi bác sĩ nghe lời miêu tả của Cố Tịch Dao, nói với cô: “Cô Cố, đầu của mẹ cô đã từng phải chịu tổn thương dẫn đến việc hôn mê, mãi cho đến gần đây mới tỉnh lại, mặc dù là bệnh tình của bà ấy đã có chuyển biến tốt, nhưng mà sau khi gặp phải một loại k1ch thích gì đó thì bà ấy sẽ sinh ra một chút ảo giác, làm ra một vài chuyện mà ngay cả bà ấy cũng không thể khống chế được, thậm chí cũng sẽ có hành động quá khích.”

Cố Tịch Dao nhẹ nhàng gật đầu, hóa ra là chuyện như thế, “hắn ta” cứ được lặp đi lặp lại ở trong miệng của mẹ chắc có lẽ là đã xuất hiện vào lúc mà cô đang gọi điện thoại.

Nhưng mà người này rốt cuộc là người nào, mẹ cũng chưa từng nói qua.

“Cảm ơn bác sĩ, vậy tôi muốn hỏi nếu như gặp phải loại tình huống này thì tôi nên làm cái gì đây?” Cố Tịch Dao hỏi.

Đầu tiên là bác sĩ nói một câu với y tá ở bên cạnh, cô ta xoay người đi ra khỏi phòng bệnh.

Bác sĩ nói với Cố Tịch Dao: “Thật ra thì phương pháp cũng rất đơn giản, chính là đừng để cho bà ấy chịu phải k1ch thích giống như vậy là được rồi, phải tâm sự nhiều hơn với bà ấy, phân tán lực chú ý của bà ấy, thường xuyên xoa bóp toàn thân cho bà ấy thả lỏng.”

Cố Tịch Dao liên tục gật đầu, cô nhớ kỹ tất cả lời nói của bác sĩ.

Một lát sau, cô y tá được bưng theo một cái khay đi vào, đưa một cái ống tiêm cho bác sĩ.

“Cô Cố, xét thấy cảm xúc hiện tại của bà ấy có chút khẩn trương, trước tiên tôi tiêm cho bà ấy một mũi để cho bà ấy bình tĩnh trước.” Bác sĩ nói xong, xoay người lại tiêm một tiêm cho Lục Lộ.

Rất nhanh, Lục Lộ liền từ từ ngủ thiếp đi dưới tác dụng của thuốc.

Bác sĩ và y tá rời khỏi phòng bệnh.

Cố Tịch Dao nhìn mẹ đang ngủ thiếp đi, lông mày hơi nhíu lại một chút.

Quả thật là một chuyện vừa mới được xử lý xong, một chuyện khác lại bắt đầu.

Không biết là cái người mà mẹ không muốn nhìn thấy là đặc biệt đến đây để tìm mẹ, hay chỉ là một lần gặp gỡ ngoài ý muốn.

Nếu như là cái sau thì còn dễ nói, nhưng mà nếu như là cái trước, vậy thì phải làm sao bây giờ đây? Hắn ta đã biết nơi ở của mẹ.

Như vậy thì bước tiếp theo phải làm cái gì đây?

Thật ra thì những chuyện này đều không phải là vấn đề, nhưng mà chủ yếu chính là rốt cuộc giữa bọn họ đã xảy ra chuyện gì.

Buổi tối trước khi về nhà, cô ủy thác cho y tá chăm sóc cho mẹ của mình, lúc này mới yên tâm lái xe trở về nhà của Vân Chi Lâm.

“Tịch Dao, hôm nay sao chị trở về nhà muộn như vậy, sao sắc mặt của chị lại không tốt?” Lạc Kiều ngồi ở trên phòng khách xem tivi, quay người lại hỏi.

Vân Chi Lâm ở bên cạnh của cô nghe xong cũng vội vàng xoay đầu lại: “Tịch Dao, mẹ của em sao vậy?”

Suy nghĩ của Cố Tịch Dao lại vô cùng hỗn loạn, thậm chí cô cũng không nghe được bọn họ đang hỏi mình.

Vân Chi Lâm nhìn thấy cô không có phản ứng, vội vàng đứng dậy từ trên ghế sofa, bước mấy bước đến trước mặt của Cố Tịch Dao, nhìn gương mặt đang viết đầy vẻ u sầu của cô.

“Tịch Dao, hôm nay đã gặp phải chuyện gì phiền lòng, không ngại nói với bọn anh một chút chứ, bọn anh cũng có thể đưa ra chủ ý cho em.”

Lúc này Cố Tịch Dao mới xem như đã lấy lại tinh thần, cô ngẩng đầu lên nhìn Vân Chi Lâm: “Cảm ơn anh đã quan tâm, chỉ có điều là chuyện này em cũng không biết phải nên nói như thế nào.”

Sau đó cô kể chuyện đã xảy ra ở trong bệnh viện một cách đơn giản cho bọn họ nghe.
 
Chương 1640


Chương 1640

Vân Chi Lâm nhíu mày một cái: “Căn cứ vào những điều em nói mà suy đoán, bác gái đã gặp phải một người nào đó, mà người này cũng rất có thể chính là thủ phạm dẫn đến việc bác gái bị hôn mê.”

Cố Tịch Dao dựa vào cách nói của Vân Chi Lâm, lại kết hợp tình huống trước đó và hiện tại lại với nhau, “hắn ta” đó quả thật là có chút đáng để hoài nghi.

Hơn nữa người đó chắc chắn là người mà mẹ không muốn nhìn thấy, chỉ là làm sao mới có thể moi được một chút manh mối từ trong miệng của mẹ đây?



Đối với chuyện phải dùng cách gì mới có thể có được một chút tin tức liên quan đến hắn ta từ trong miệng của mẹ, Cố Tịch Dao vẫn còn phải hao tâm tổn trí.

Vân Chi Lâm vỗ vỗ vào vai của cô rồi nói: “Tịch Dao, em cũng đừng có phiền não quá, nếu như bác gái đã không nói chuyện này ra, chúng ta rất khó điều tra ra được. Cho nên chúng ta hẳn nên nghĩ cách để bà ấy khỏe hơn, như thế này thì bí ẩn mới có thể được giải quyết.”

Lạc Kiều cũng nói theo ở bên cạnh: “Đúng rồi đó, bây giờ chị cứ đặt tâm ở trong lòng đi, đi theo sư huynh mà học chút bản lĩnh, sau đó chờ đến thời cơ rồi thì lại giúp bác gái điều tra rõ ràng chuyện này.”

Cố Tịch Dao nhẹ nhàng gật đầu, xem như chuyện cũng chỉ có thể làm như thế này.

Nhưng mà có một nỗi lo lắng khác lại dấy lên ở trong lòng của cô: “Chi Lâm, nhưng mà em rất lo lắng người kia sẽ gây bất lợi cho mẹ, hôm nay bọn họ đã gặp nhau mà đã làm cho tinh thần của mẹ thất thường, sau này sẽ còn xảy ra chuyện như thế nào nữa, em thật sự không dám tưởng tượng. Nhất là có phải hắn ta đặc biệt đến đây là vì tìm mẹ không, nếu như là phải, chúng ta nên làm cái gì đây, ngày mai có cần phải chuyển vào phòng bệnh khác cho mẹ không, hoặc là dứt khoát chuyển bệnh viện luôn?”

“Tịch Dao, em yên tâm đi, từ chuyện này hôm nay anh đoán là bọn họ chỉ ngẫu nhiên gặp nhau thôi, hoặc là bác gái nhìn thấy người đó mà người đó không nhìn thấy bác gái. Cho dù từ khả năng nào mà nói thì cũng sẽ không tạo thành bất kỳ ảnh hưởng bất lợi nào đối với bác gái.”

Cố Tịch Dao nghe xong, cuối cùng cũng có thể thở phào một hơi: “Nếu như là như vậy thì tốt quá rồi.” Nói xong, cô lại nhìn về phía Lạc Kiều: “Em biết hôm nay ai gọi điện thoại cho chị không?”

Lạc Kiều nhún vai: “Em cũng không phải là con sâu ở trong bụng của chị, sao em biết được chứ.”

“Là Dương Dương gọi tới đó. Lạc Hàn, anh trai của em cũng đã sắp muốn ra lệnh truy nã toàn diện với em rồi đó.” Cố Tịch Dao nói.

Lạc Kiều quệt mồm, nhíu mày: “Chuyện này không thể nào đâu nha, em nhớ là lúc anh đi ra ngoài thì có để lại một tờ giấy, trên đó viết là em đi quay phim.”

“Em để tờ giấy ở đâu vậy?” Vân Chi Lâm hỏi.

“Ừm…” Lạc Kiều suy nghĩ: “Hình như là ở trên bàn trà, kế bên một đống đồ ăn vặt.”

Vân Chi Lâm lập tức im lặng: “Mọi người đều nói là mấy người phụ nữ mang thai ngốc nghếch ba năm, cái này của em cũng chỉ mới có mấy tháng thôi, sao trí thông minh của em lại hạ xuống thấp như vậy chứ. Sư mẫu vốn dĩ là một người thích sạch sẽ, chắc có lẽ là bà ấy đã xem tờ giấy của em là rác rồi đem ném chung với mấy túi đồ ăn vặt đó rồi.”

“… Em có còn cách nào nữa đâu, em vội vàng đi mà, không phải là em muốn tránh ba mẹ và anh trai của em ư.” Lạc Kiều lộ ra một gương mặt oan ức mà nói.

“Thôi được rồi, đến lúc đó em gọi điện thoại cho bọn họ để báo bình an cho sư phụ với sư mẫu, đừng để cho hai người lớn phải lo lắng cho em.” Vân Chi Lâm dạy dỗ Lạc Kiều giống như là anh cả trong nhà.

Đối với Lạc Kiều mà nói, mặc dù Lạc Hàn mới là anh trai ruột của cô, nhưng mà cô không sợ anh ta, có thể là từ nhỏ đến lớn Lạc Hàn vẫn luôn rất chiều chuộng cô.

 
 
Chương 1641


Chương 1641

Mà đối với Vân Chi Lâm thì cô sợ vô cùng, chỉ cần là lời mà anh ta nói, trên cơ bản Lạc Kiều đều là nói gì nghe nấy.

“Thôi được rồi, anh cứ ở đây từ từ giáo dục Kiều Kiều đi, bây giờ đầu óc của em cũng đã loạn thành một đống rồi, em vào ngủ trước đây.” Cố Tịch Dao nói xong, kéo thân thể mệt mỏi của mình đi vào trong phòng ngủ.

“Nè Tịch Dao, dựa vào việc em chờ chị, chị không thể ném em cho sư huynh như vậy được đâu…” Lạc Kiều phát ra tiếng kêu gần như tuyệt vọng.

Nhưng mà cùng lúc đó Vân Chi Lâm lại liếc cô một cái, tiếp theo đó lại giống như một lão hòa thượng đang niệm chân kinh mà nói: “Em thành thật cho anh đi, lời anh muốn nói với em vẫn còn chưa nói hết đâu…”



“Thành phố A trong đêm tối, đã lâu lắm rồi ta chưa nhìn thấy, so với trước kia thì hiện tại lại càng xa hoa trụy lạc hơn, càng coi trọng vật chất hơn.”

Một chiếc xe con có lá cờ đỏ màu đen đang đậu ở trên đỉnh núi cách thành phố A không xa, một người đàn ông đang cầm một cái tẩu thuốc bằng gỗ liễu yêu thích của ông ta, cúi đầu nhìn đô thị phồn hoa ở dưới chân.

Nói đến đây, ông ta lại khẽ thở dài một tiếng.

Ở bên cạnh của ông ta còn có một người đàn ông đang đứng đó, dáng người cao gầy, đội ở trên đầu cái mũ lưỡi trai màu đen, nhưng mà vành nón thật dài lại được kéo xuống rất thấp.

Đặc điểm duy nhất chính là bím tóc đơn giản ở sau đầu.

Chính là Đường Thiên Trạch.

Anh ta nhíu mày, biểu cảm ở trên mặt có vẻ hơi ngưng trọng, quay đầu lại nhìn người đàn ông đang cầm cái tẩu thuốc: “Sư phụ, người đang cảm thán cái gì vậy?”

Lông mày của người đàn ông cầm tẩu thuốc hơi giật giật: “Ta đang suy nghĩ ngày hôm nay đến đây có phải là một quyết định đúng đắn không.”

“Sư phụ, tại sao lại nói như vậy? Không phải ngày hôm nay người đã gặp được người mà sư phụ đã muốn gặp nhiều năm ư?” Đường Thiên Trạch hơi không hiểu được.

“Con có nhìn thấy hay không, dáng vẻ lúc bà ấy nhìn thấy ta, lúc đầu bà ấy vẫn mang vẻ mặt tươi cười, nhưng sau đó thì lại ảm đạm và bà ấy rời đi nhanh chóng như thể bị k1ch thích, ta thật sự không biết rốt cuộc là Lục Lộ đang sợ hãi cái gì…”

Người đàn ông cầm tẩu thuốc nói nói, gõ rơi những bã thuốc ở trong cái tẩu thuốc trên tay, cất vào trong một cái túi bằng vải nhung màu đen, ở phía dưới góc phải của cái túi đó có thêu một chữ l bằng chỉ vàng.

“Đi thôi, gần đây ta thấy là ta có nên vẫn ở đây cho phù hợp, chờ đến lúc có cơ hội thích hợp rồi thì lại đi gặp bà ấy.” Nói xong, ông ta quay người lại cúi đầu bước lên xe.

Mặc dù là Đường Thiên Trạch không hiểu rõ đây là vì chuyện gì, người gần trong gang tấc nhưng mà lại vẫn cứ không thể gặp nhau.

Anh ta với sư phụ đều có một nghi vấn như thế này, giống như là lần trước bọn họ nhìn thấy Lục Lộ ở thành phố S, sau khi mà bà ấy nhìn thấy sư phụ cả người đều trở nên cực kỳ hốt hoảng, cho nên mới xảy ra chuyện sau đó.

Anh ta cũng bước vào trong xe.

Trên đường trở về, Đường Thiên Trạch hỏi: “Sư phụ, những chuyện người đã giao cho con xử lý, có cần phải tiến hành theo kế hoạch không ạ?”

Người đàn ông cầm cái tẩu nhẹ nhàng gật đầu: “Những chuyện khác thì con cứ tiếp tục xử lý. À đúng rồi, con đã điều tra rõ ràng chuyện thân phận của Cố Tịch Dao chưa?”
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom