Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện Của Tui À!

Diễn Đàn Truyện Của Tui À là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Cô Vợ Bướng Bỉnh Mua Một Tặng Hai

Chương 1381


Chương 1381

Bắc Minh Quân lập tức ngồi thẳng người dậy, mắt không chớp nhìn những người kia đón ông Bắc Minh vào trong.

“Lái qua đó nhanh đi.” Bắc Minh Quân nói.

Hình Uy nhanh chóng đạp chân ga, xe băng qua ngã tư đường lao về phía cửa của khách sạn giống như là một mũi tên bắn khỏi dây.

Sau đó xe thắng lại vang lên một tiếng “két…” chói tai, xe vững vàng dừng ở trước cửa của khách sạn.

Sau khi xe dừng yên ổn, Hình Uy và Bắc Minh Quân bước xuống xe rất nhanh, sau đó đi vào trong đại sảnh của khách sạn.



Phỉ Nhi nhìn Bắc Minh Quân và Hình Uy vội vàng bước xuống xe đi vào trong khách sạn.

Lúc Bắc Minh Quân bước xuống xe, anh còn căn dặn cô ta trước tiên không cần phải xuống xe.

Giờ phút này Phỉ Nhi ngồi một thân một mình ở trong xe, trái tim hỗn loạn giống như là đang đánh trống.

Cô ta vừa nhớ đến ngày hôm đó cô ta mang theo một chiếc hộp có cái nơ màu đỏ đến khách sạn Empire.

Dựa theo chỉ thị, cô ta bỏ chiếc hộp đó vào cái thùng rác ở lối đi an toàn trên tầng sáu.

Sau đó quay người rời đi.

Cô ta không biết ở bên trong đó có chứa cái gì, từ đầu đến cuối cô ta cũng không hiểu được tại sao người điên kia lại muốn để cho mình làm, hoặc là để người nào đó đem cái vật này đến đây mà không phải là tự tay của mình làm.

Cô ta sợ đây là một cái bẫy, nhất là ngày hôm nay sau khi ngoài ý muốn nghe thấy có người đưa ông cụ Bắc Minh đến đây, cô ta càng thêm xác định ông cụ Bắc Minh như là mồi nhử cho cái bẫy.

Mặt khác, cô ta đang lo lắng chuyến đi này của Bắc Minh Quân sẽ xảy ra chuyện gì đó ngoài ý muốn.

Mặt khác, cô ta cũng sợ ông Bắc Minh sẽ có chuyện gì đó bất trắc.

Cuối cùng Phỉ Nhi vẫn mang theo áo cưới bước xuống xe, chỉ là trở ngại mặc váy không tiện cho lắm, cho nên hành động chậm hơn rất nhiều.

Lúc cô ta vừa bước vào cửa thì đã nhìn thấy Bắc Minh Quân và Hình Uy đang đứng ở cách đó không xa, đang đứng trước mặt của quản lý sảnh vừa mới trở ra từ trong thang máy.

Quản lý sảnh vui vẻ ngân nga câu hát, cúi đầu đi trở ra, chỉ nhìn thấy có hai người đang đứng ở cửa ra vào, ông ta lập tức cười cười đon đả chào hỏi: “Tổng giám đốc Bắc Minh, ngài đến đó à, cũng thật là khéo, lúc nãy ông Bắc Minh vừa mới tới, không phải nói là sẽ không cử hành hôn lễ ở chỗ này à, sao mọi người đột nhiên đều đến đây vậy?”

Hình Uy không để ý đến ngọn cỏ này mà là hỏi ông ta: “Có phải là ông đã đưa ông Bắc Minh đến hội sảnh tổ chức tiệc trên tầng cao nhất rồi không?”

Quản lý đại sảnh nhẹ gật đầu, một mặt mờ mịt nói: “Không sai, lúc nãy tôi vừa mới cho hai người đưa ông Bắc Minh vào thang máy rồi.”

Bắc Minh Quân quay người lại chạy về phía thang máy.

Đến cửa thang máy chỉ nhìn thấy thang máy đang chạy tới sảnh tiệc ở tầng cao nhất, số tầng ở trên màn hình hiển thị đã đến tầng sáu, nhưng mà vẫn nhảy từ tầng này sang tầng khác.

Hình Uy tiếp tục hỏi quản lý đại sảnh: “Lúc nãy người đưa ông Bắc Minh đến đây, ông có gặp qua không?”

 
 
Chương 1382


Chương 1382

Quản lý sảnh lắc đầu: “Bọn họ đều khá là lạ mặt, sao vậy, có vấn đề gì à?”

Hình Uy nhíu mày, nhẹ nhàng lắc đầu.

Đưa tay vỗ vào bả vai của quản lý sảnh: “Không có chuyện gì đâu, đi làm việc của ông đi.”

Hình Uy cũng vội vàng chạy đến thang máy.

“Ông chủ, ông ta cũng không nhận ra người đưa ông cụ đến đây là ai.”

Bắc Minh Quân nhẹ nhàng gật đầu.



Bọn người Giang Tuệ Tâm bị bỏ lại phía sau, sau khi chờ đèn xanh thì chậm rãi chạy đến cửa của khách sạn Empire, dừng ở sau xe của Bắc Minh Quân.

Lúc xe đang chờ đèn đỏ, bà ta với Bắc Minh Đông nhìn thấy Bắc Minh Quân và Hình Uy vội vàng đi vào trong khách sạn.

Trong lúc bọn họ bước vào trong đại sảnh, Phỉ Nhi cũng mang theo váy cưới chạy đến thang máy.

Giang Tuệ Tâm gọi Phỉ Nhi lại, bước nhanh đi qua, hỏi cô ta rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Trong lòng của Phỉ Nhi có quỷ, cô ta chỉ nói với Giang Tuệ Tâm là trong xe nghe thấy Hình Uy nói ông Bắc Minh được người khác đón đến nơi này.

Vừa nghe thấy tin tức này, bà ta và Bắc Minh Đông hai mắt nhìn nhau, đều cảm thấy vô cùng kì quái.

Đúng lúc này liền nghe thấy một tiếng vang giống như là sét đánh, dọa cho tất cả những người ở đây đều giật mình.

Ngay sau đó, từ xa đến gần, ở trong buồng thang máy vang lên những âm thanh ken két như là móng sắt cào lên tắm sắt, rất chói tai.

Khiến cho người ta nghe mà da đầu cũng run lên từng đợt.

Người ở trong đại sảnh đều bịt chặt hai lỗ tai lại, còn có người lớn tiếng la hét rốt cuộc đây là chuyện gì xảy ra.

Sau khi trôi qua vài giây, lại có một tiếng vang nặng nề, tất cả đều quay về yên tĩnh.



Tất cả mọi người có lẽ bị chuyện xảy ra ngoài ý muốn này dọa sợ.

Bọn họ hầu như đều sắp đóng băng.

Sau mấy giây dài dằng dẵng, một người đàn ông loạng choạng bước ra từ lối đi an toàn ở dưới tầng hầm, anh ta thở hổn hển, liên tục hét lên: “Thang máy bị sập rồi, báo cảnh sát đi!”

Phỉ Nhi bị dọa ngơ ngác, lập tức nghĩ tới lúc này Bắc Minh Quân vẫn còn đang ở trong thang máy, không biết là anh có xảy ra chuyện gì hay không.

Cô ta nói với Bắc Minh Đông: “Quân vẫn còn đang ở trong thang máy, cậu mau xem xem anh ấy có xảy ra chuyện gì hay không!”

Bắc Minh Đông nhẹ nhàng gật đầu, sau đó nói với Giang Tuệ Tâm cũng bị sợ đến ngây người: “Mẹ ơi, chăm sóc tốt cho Trình Trình và Dương Dương nha, để con đi xem một chút.”

Nói xong liền quay người chạy về phía thang máy.



Bắc Minh Quân và Hình Uy ở trước thang máy đang quan sát thang máy chở theo ông Bắc Minh đang đi lên tầng cao nhất.
 
Chương 1383


Chương 1383

Vừa không ngừng ấn cái thang máy ở bên cạnh, tuy nhiên dường như là thang máy không hoạt động, và nó đã dừng lại ở tầng mười.

Khi có biến động như là sét đánh truyền đến từ trong đường thang máy, anh chợt cảm thấy tình huống không ổn rồi.

Hơn nữa chuyện càng không tốt lại lập tức xảy ra, sau đó thang máy bắt đầu rơi từ độ cao ở tầng mười mấy.

Âm thanh chói tai đó giống như là một thanh kiếm sắc bén, sẽ đâm thủng màng nhĩ của bạn.

Sau đó lại “rầm” lên một tiếng, anh cảm thấy mặt đất dưới chân của mình cũng đang run lên.

Vừa nghĩ đến ba của mình đang ở trong thang máy này bây giờ lại xảy ra chuyện như thế này

Bắc Minh Quân như là phát điên mà lao vào lối đi an toàn ở bên cạnh, Hình Uy chạy theo sau.

Dưới tầng hầm khách sạn Empire có hai tầng nhà để xe, thang máy cũng nối thẳng đến dưới đáy tầng hầm.

Bọn họ nhanh chóng chạy xuống cầu thang, không đến nửa phút sau bọn họ liền đến cửa thang máy.

Bởi vì tốc độ rơi của thang máy quá nhanh, trong thang máy ở phía dưới đã bốc lên một cỗ khói đặc, làm cho người ta gần như không thể thở nổi. Không chỉ có như thế, ánh đèn dùng để chiếu sáng ở bên trong cũng đã bị vỡ nát, giờ phút này đen kịt một màu.

Hình Uy mở điện thoại ra, dùng ánh sáng yếu ớt rọi đường đi ở dưới chân cho ông chủ.

Tiếc rằng khói quá dày đặc, ánh đèn của điện thoại căn bản cũng chỉ là một hạt cát trong sa mạc.

Bắc Minh Quân dùng sức gõ cửa thang máy đang đóng chặt, lớn tiếng la hét: “Ba, ba có ở trong đó không?”

Hình Uy cũng lớn tiếng hét lên: “Lão gia, nếu như ông nghe thấy thì gõ cửa đi.”

Khói bụi ở đây quá nhiều, sau khi bọn họ gọi được vài tiếng thì liền ho khan.

Hình Uy nói với Bắc Minh Quân: “Ông chủ, xem ra là chúng ta cũng chỉ có thể chờ đợi đội cứu viện đến đây thôi, có lẽ là ông cụ không có trong thang máy này đâu, không chừng là còn đang ở trong thang máy khác.”

Bắc Minh Quân không cam lòng, hai tay dùng sức cào lấy cửa thang máy, có ý đồ mới mở nó ra, nhưng mà sau khi làm mấy lần đã sức cùng lực kiệt, cửa vẫn không hề nhúc nhích một chút nào y như cũ.

Bất đắc dĩ đi theo Hình Uy ra bên ngoài thang máy, ở đây vẫn còn có chút ánh sáng.

Lúc này Bắc Minh Đông cũng đã chạy xuống từ phía trên, anh ta nhìn thấy Bắc Minh Quân thì liền vội vàng hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì vậy?”

Hình Uy nhíu mày nói: “Sau khi chúng tôi đi ra ngoài thì biết được được ông cụ Bắc Minh đã được người khác đón ra khỏi bệnh viện, mục đích của bọn họ chính là đến đây tham gia hôn lễ của ông chủ. Chờ đến lúc tôi và ông chủ đuổi đến đây rồi thì vẫn bị chậm một bước, ông cụ Bắc Minh đã bước vào thang máy này…”

Bắc Minh Đông nghe xong, đầu lập tức “ong” một tiếng, anh ta nhìn chằm chằm vào hai mắt của Hình Uy: “Ý của cậu là ba của tôi bị người khác đón đến nơi này tham gia hôn lễ, sau đó thang máy này lên cao được một nửa thì liền mất khống chế rơi xuống đất?”

Hình Uy nhìn Bắc Minh Đông, im lặng nhẹ gật đầu.



Bắc Minh Đông thật sự rất khó tưởng tượng được chuyện này lại là như thế này.

 
 
Chương 1384


 

Chương 1384

Bắc Minh Đông nhìn chằm chằm vào Bắc Minh Quân, chất vấn anh: “Không phải là anh đã giữ bí mật chuyện này rất tốt sao, che giấu hết tất cả giới truyền thông ở thành phố A, tại sao lại không thể gạt được một ông già ngày cả trói gà cũng không chặt đang nằm ở trên giường bệnh vậy hả?”

“Cậu chủ Bắc Minh Đông, vấn đề này không thể trách ông chủ được đâu.” Hình Uy vội vàng giải thích.

Bắc Minh Đông quay mặt qua, mang theo một nụ cười lạnh nhìn Hình Uy: “Nếu như không trách anh ấy thì tôi không nghĩ ra được ở toàn thành phố A này còn có thể có ai làm được chuyện như vậy.”

Lúc này điện thoại di động của Bắc Minh Quân lại vang lên.

Bắc Minh Quân nhìn thấy là một dãy số lạ, anh ấn nút nghe: “A lô.”

Chỉ nghe thấy ở đầu dây bên kia điện thoại truyền đến một âm thanh mà anh quen thuộc, hơn nữa âm thanh này để cho anh nhớ mãi không quên: “Haha, nghe nói là hôm nay anh kết hôn hả, tôi cố ý mang một món quà tới cho anh, chắc có lẽ là anh đã nhận được rồi. Một âm thanh “bùm” thật lớn, cái này có thể còn lớn hơn so với âm thanh lửa cháy nữa đó.”

Trong nháy mắt, hai mắt của Bắc Minh Quân trừng lớn lên: “Anh nói cái gì, chuyện này là do anh làm ra?”

Người ở đầu dây bên kia đang ngồi ở trong chiếc Audi A6 màu trắng không có biển số xe.

Ở phía trước của anh ta vừa vặn có thể nhìn thấy được ba người đàn ông đang đứng ở bên ngoài thang máy ở cách đó không xa.

Anh ta cười lạnh: “Anh không có chứng cứ thì cũng không nên vu oan người khác, chẳng qua là tôi đến để chào hỏi anh một tiếng mà thôi.”

Nói đến đây, anh ta cúp máy.

“Khốn nạn!” Bắc Minh Quân tức giận dùng sức ném điện thoại của mình xuống đất.

Giờ phút này anh thật sự muốn bắt cái tên kia tới đây đánh cho hắn ta nhừ đòn.

Lần trước anh ta đã để cho anh tự tay đào được cánh tay bị gãy của mẹ mình.

Mà lần này thì sao chứ, anh bất lực trơ mắt nhìn ba của mình ngồi thang máy rơi từ trên tầng cao xuống.

Lúc này Bắc Minh Đông và Hình Uy cũng không cãi nhau nữa, cả hai đều nhìn Bắc Minh Quân.

Đúng vào lúc này, chiếc xe audi màu trắng cách bọn họ không xa mới khởi động, truyền đến tiếng máy móc ồn ào, trong nháy mắt làm cho bãi đỗ xe yên tĩnh trở nên sống động.

Chiếc xe này cũng không chạy nhanh, lúc sắp chạy qua người của Bắc Minh Quân, cửa sổ xe dần dần hạ xuống, để lộ ra khuôn mặt của người đang lái xe.

Một cặp kính râm đen lớn ở trên sống mũi của anh ta.

Cái mắt kính che khuất cặp mắt và nửa gương mặt của anh ta.

Ngay cả như vậy, dựa vào ánh đèn ở trong tầng hầm cũng có thể nhìn thấy được một gương mặt tuấn mỹ của người này.

Giờ phút này, Bắc Minh Quân đang lo lắng, chiếc xe này chậm rãi chạy tới hấp dẫn sự chú ý của anh.

Lúc chiếc xe này chạy ngang qua trước mặt của anh, ánh mắt của anh đối diện với người đàn ông mang kính râm, trong phút giây ngắn ngủi, khóe miệng của người đàn ông lộ ra một nụ cười lạnh.

Hai mắt của Bắc Minh Quân trừng lớn, mặc dù là không nhìn thấy rõ gương mặt của người này, nhưng mà dáng vẻ lúc cười lạnh của anh ta để Bắc Minh Quân cảm thấy như là đã từng quen thuộc.

Cuối cùng, cái tên của người này thoáng hiện ra trong đầu óc của anh.

“Đường Thiên Trạch!” cuối cùng Bắc Minh Quân phẫn nộ hét lên một tiếng.

Khuôn mặt sôi máu đỏ bừng hết cả lên, ánh mắt như muốn nuốt chửng người trước mặt.
 
Chương 1385


Chương 1385

Nhưng mà người đàn ông kia cũng không đáp lời lại, mà lúc Bắc Minh Quân đang chuẩn bị bước lên kéo cửa xe của anh ta, anh ta đạp chân ra một phát.

Chiếc xe lao về phía lối ra của bãi đỗ xe như là một mũi tên.

“Ông chủ, anh sao vậy?” Hình Uy căng thẳng nhìn Bắc Minh Quân, anh ta đi theo ông chủ nhiều năm như vậy rồi, hiếm khi nhìn thấy ông chủ hét giận dữ một tiếng.

Bắc Minh Đông cũng lập tức hốt hoảng, mặc dù lúc nãy anh ta cũng không có chú ý đến trong thời gian ngắn ngủi như vậy lại xảy ra chuyện gì.

Nhưng mà anh ta cảm thấy cả người của Bắc Minh Quân đang phát ra hơi thở của sự phẫn nộ.

Là có liên quan với chiếc xe vừa mới chạy qua à? Cũng không thể nào được, bây giờ khách sạn Empire xảy ra chuyện lớn như vậy, có mấy người đến đây nhiều chuyện cũng là chuyện bình thường thôi.



Hình Uy căng thẳng nhìn Bắc Minh Quân: “Ông chủ, rốt cuộc là anh bị sao vậy, chẳng lẽ chiếc xe vừa mới chạy qua có vấn đề gì à?”

Vừa nói, anh ta vừa quay đầu nhìn về phía con đường dẫn đến lối ra.

Một lát sau, Bắc Minh Quân khôi phục lại sự bình tĩnh, anh nói với Bắc Minh Đông: “Cậu đi lên chăm sóc cho dì Tâm đi, sắp xếp cho dì ấy với bọn nhỏ nhanh chóng về nhà, chuyện ở đây cứ để tôi xử lý.”

Chuyện đã như thế rồi, vậy thì cứ làm theo lời Bắc Minh Quân đã nói thôi.



Bắc Minh Đông lê từng bước nặng nề trở về sảnh, lúc này Giang Tuệ Tâm đang hồi hộp đi tới đi lui chờ đợi tin tức.

Phỉ Nhi đứng ở bên cạnh của bà ta đang không ngừng an ủi: “Dì Bắc Minh, dì yên tâm đi, Quân không có chuyện gì đâu.”

Giang Tuệ Tâm dừng bước lại, nghiêm mặt nhìn Phỉ Nhi: “Tôi cũng không phải là một đứa con nít, không cần cô phải an ủi tôi như thế đâu.”

“Cậu ba Bắc Minh trở về rồi!” Lão Lý liếc mắt liền nhìn thấy được Bắc Minh Đông.

Tải ápp ноlа để đọc full và miễn phí nhé.

Giang Tuệ Tâm bước vội mấy bước đi đến trước mặt của con trai, đưa một tay qua bắt lấy cánh tay của anh ta: “Đông Đông, Quân có sao không vậy, ba con đang ở đâu?”

Bắc Minh Đông ngẩng đầu lên nhìn Giang Tuệ Tâm, giọng nói nhỏ hơn rất nhiều: “Anh hai không có chuyện gì đâu, còn ba thì…” Nói đến chỗ này, cổ họng của anh ta giống như có bị một cái gì đó đang chặn ở yết hầu, một câu cũng không nói nên lời.

Giang Tuệ Tâm đột nhiên có một loại dự cảm không lành, bà ta lại dùng sức nắm lấy cánh tay của Bắc Minh Đông một lần nữa: “Nói nhanh đi, rốt cuộc là ba của con đang ở đâu hả?”

Giờ phút này hai mắt của Bắc Minh Đông đã đỏ lên, anh ta không nói chuyện, chỉ là đưa tay chỉ về phía thang máy.

Giang Tuệ Tâm hiểu ra mọi chuyện, trước mắt của bà tối sầm, sau đó ngã xuống mặt đất.

“Bà Bắc Minh!”

“Bà nội…” Mặc dù là Trình Trình và Dương Dương cũng không hiểu mọi chuyện, nhưng mà bầu không khí như thế này cũng làm cho bọn nhóc cảm thấy có chuyện lớn xảy ra.
 
Chương 1386


Chương 1386

Bắc Minh Đông thấy mẹ của mình ngã xuống đất, anh ta nhanh chóng đỡ bà dậy.

Sau đó nói với lão Lý: “Đưa mẹ tôi đến bệnh viện ngay đi!”



Lúc bọn người Bắc Minh Đông rời đi không lâu, xe cảnh sát và xe cứu thương chạy đến với tiếng còi báo động.

Mấy chiếc xe trực tiếp chạy đến nơi xảy ra tai nạn ở tầng hai của bãi đỗ xe ngầm.

Hình Uy đưa các nhân viên cảnh sát đi đến thang máy.

Rất nhanh, cửa thang máy liền được cạy mở ra.

Biểu cảm của Hình Uy đông cứng đi ra ngoài, anh ta nhìn Bắc Minh Quân rồi nói: “Ông chủ, ông cụ Bắc Minh đang ở bên trong, đã chết rồi.”

Lúc này các khớp cơ trên gương mặt của Bắc Minh Quân đang không khỏi nảy lên, anh quay người lại muốn đi vào trong thang máy.

Nhưng mà lại bị hai nhân viên cảnh sát ngăn cản ở bên ngoài: “Xin lỗi, bây giờ chúng tôi phải bảo vệ hiện trường, những người không liên quan đến tình tiết vụ án mời cách xa ra một chút.”

Nói xong, có một nhân viên cảnh sát khác bắt đầu kéo ra những đường ranh giới ở xung quanh thang máy.

Hình Uy biết là ông chủ muốn gặp ông Bắc Minh một lần cuối, anh ta nói với nhân viên cảnh sát đang ngăn cản Bắc Minh Quân: “Chúng tôi là người thân của người bị hại, chúng tôi muốn nhìn ông chủ một lần cuối cùng.”

Nhưng mà cho dù anh ta có nói như thế nào, nhân viên cảnh sát cũng không cho phép bọn họ bước vào trong thang máy nửa bước.

Trong lúc nhân viên cảnh sát đang nhanh chóng tiến hành khám nghiệm hiện trường và chụp ảnh lấy chứng cứ, sau đó lại cho bác sĩ vào xử lý thi thể.

Khi thi thể của Bắc Minh Chính được bác sĩ đưa ra từ bên trong, ở trên có phủ một tấm vải trắng, Bắc Minh Quân lập tức vọt tới.

Hình Uy cũng đưa tài ngăn cản bác sĩ lại: “Chúng tôi là người thân của người bị hại, xin ông để cho gia chủ của chúng tôi gặp ông chủ một lần cuối cùng.”

Bác sĩ suy nghĩ một lát, cuối cùng vẫn nhẹ gật đầu.

Bắc Minh Quân đi đến trước cáng cứu thương, nhìn thi thể bị vải trắng phủ lại, trong mắt nhất thời co giật.

Anh đưa tay nhẹ nhàng vén tấm vải trắng đắp ở trên người của ba lên, chỉ nhìn thấy ông vẫn mở to hai mắt như cũ, Bắc Minh Quân đưa tay nhẹ nhàng lướt qua gương mặt của ông, làm hai mắt của ông nhắm lại.



Bắc Minh Quân dẫn theo Hình Uy đến cục cảnh sát cho lời khai, giữa trưa mới ra khỏi cục cảnh sát.

Trải qua phán đoán sơ bộ của phía cảnh sát, dây cáp của thang máy bị đứt khiến cho thang máy rơi xuống.

Cùng đi với Bắc Minh Chính còn có hai nhân viên làm việc ở trong khách sạn, cũng chính vì vậy mà mất mạng.

Ngồi ở trong xe, trên mặt của Hình Uy tràn đầy vẻ nghi ngờ mà hỏi Bắc Minh Quân: “Ông chủ, tại sao lại không thể nói ra chúng ta đã nhìn thấy chiếc xe ở bên trong tầng hầm?”
 
Chương 1387


Chương 1387

Bắc Minh Quân giương mắt lên nhìn Hình Uy một chút: “Cậu cảm thấy nói ra thì có tác dụng được bao nhiêu hả? Không có biển số xe, bọn họ phải đi thăm dò như thế nào?”

“Vậy anh có thể xác định được là do Đường Thiên Trạch làm ư?” Hình Uy hỏi Bắc Minh Quân.

Bắc Minh Quân nhẹ nhàng gật đầu: “Tôi rất quen thuộc âm thanh của anh ta, hơn nữa còn có gương mặt đã nhìn thấy ở trong tầng hầm.”

Hình Uy miết miết lông mày: “Hiện tại cảnh sát vẫn còn chưa đưa ra kết luận nào khác, em thấy là chúng ta vẫn nên điều tra đi.”

Nói đến đây, Hình Uy lại cảm thấy có chút khó khăn. Cho dù bọn họ đã nhận định là do Đường Thiên Trạch làm, nhưng mà hiện tại tin tức liên quan đến Đường Thiên Trạch mà bọn họ nắm giữ trong tay quả thật đã ít lại càng thêm ít.

Không cần phải nói, thậm chí ngay cả một tấm ảnh cũng không có.

Cuối cùng Hình Uy vẫn quyết định gọi điện thoại cho thủ hạ trước, trước tiên để bọn họ lấy được video giám sát ở khách sạn Empire, xem xem ngày hôm đó có người nào khả nghi ra vào nơi này hay không, nhất là tin tức liên quan đến một chiếc xe Audi A6 màu trắng không có biển số.

Sau khi nhiệm vụ được giao, Hình Uy lái xe chở Bắc Minh Quân chạy về phía nhà cổ nhà họ Bắc Minh.

Trên đường đi lại nhận được cuộc gọi của Bắc Minh Đông, nói là Giang Tuệ Tâm đã ngất xỉu rồi, đã được đưa đến bệnh viện trung tâm.

Cuối cùng xe của Bắc Minh Quân xuất hiện ở trong bệnh viện trung tâm thành phố.

Bắc Minh Quân dưới sự dẫn đường của Hình Uy, đi đến phòng bệnh vip của Giang Tuệ Tâm.

Bọn họ đứng ở trong phòng quan sát cách một tấm kính, nhìn thấy hai mắt của Giang Tuệ Tâm nhắm chặt lại đang nằm ở trên giường bệnh.

Bắc Minh Quân hơi nhíu mày, quay người lại hỏi Bắc Minh Đông: “Tình huống của dì Tâm bây giờ như thế nào?”

Bắc Minh Đông thở ra một hơi: “Còn có thể thế nào được nữa, sau khi mẹ của em biết chuyện ba xảy ra chuyện, hốt hoảng đến nỗi ngất xỉu tại chỗ. Sau đó bác sĩ đã làm kiểm tra, không có vấn đề gì lớn, chỉ là phải cần chờ một khoảng thời gian thì bà ấy mới tỉnh dậy được.”

Bắc Minh Quân nhẹ gật đầu, vì để tránh xảy ra chuyện ngoài ý muốn giống như ông cụ một lần nữa, Bắc Minh Quân để Hình Uy tăng thêm người trông chừng ở bệnh viện.

Cũng đã ra lệnh rằng nếu như không có sự đồng ý của mình thì không có ai được phép đưa Giang Tuệ Tâm ra khỏi khu vực này vì bất cứ lý do gì.

Bắc Minh Đông vẫy tay ra hiệu với Bắc Minh Quân, sau đó đi ra khỏi phòng bệnh.

Bắc Minh Quân cũng bước theo ra ngoài.

Không tiện nói chuyện ở trong phòng bệnh và hành lang công cộng, bọn họ cùng nhau đi đến lối đi an toàn.

Ở đây có rất ít người qua lại, nói chuyện cũng không cần phải cố kỵ gì nhiều.

Bắc Minh Đông nghiêng người dựa vào tay vịn của cầu thang, hai tay đút vào trong túi quần, cúi đầu nhìn sàn nhà dưới chân: “Chuyện ở trong khách sạn, cảnh sát nói như thế nào?”

Bắc Minh Quân nhìn anh ta một chút, sau đó lấy ra một hộp thuốc từ trong túi, lấy một điếu thuốc đặt trong miệng của mình, sau đó lại lấy ra một điếu đưa cho Bắc Minh Đông.

Vốn dĩ Bắc Minh Đông hiếm khi hút thuốc, nhưng mà giờ phút này anh ta cũng phá lệ, nhận lấy thuốc ngậm vào miệng.
 
Chương 1388


Chương 1388

Sau đó cầm lấy cái bật lửa trong tay của Bắc Minh Quân, đốt thuốc cho anh và mình.

Bắc Minh Quân hít một hơi thật sâu, sau đó nói cho Bắc Minh Đông nghe những lời mà cảnh sát đã nói với anh.

Bắc Minh Đông nghe xong, lại khe khẽ lắc đầu, cười lạnh nói: “Dây thép bị đứt rồi…”

Tiếp theo đó anh ta cũng hít một hơi thuốc, sau đó ngẩng đầu lên nhìn về phía Bắc Minh Quân đang đứng ở đối diện, trong đôi mắt tản ra một cỗ rét lạnh.

Sau đó lại từ từ nó ra một câu: “Ngày hôm nay ba đã làm người chết thay cho anh.”



Trong giọng nói của Bắc Minh Đông mang theo nhiều oán hận, sau đó thân thể của anh ta rời khỏi tay vịn, chậm rãi đi đến trước mặt của Bắc Minh Quân, duỗi cánh tay đang hơi run ra nắm chặt lấy cổ áo của Bắc Minh Quân.

Bắc Minh Quân hơi nhíu mày lại, nhưng mà anh không lập tức hất tay của anh ta từ trên người của mình ra.

Bắc Minh Đông nhìn chằm chằm vào Bắc Minh Quân, mắt của anh ta lập tức đỏ lên: “Nếu như không phải anh đột nhiên thay đổi địa điểm diễn ra hôn lễ, có lẽ người chết trong ngày hôm nay là anh chứ không phải là ông ấy, người làm việc này rõ ràng là nhằm vào anh mà đến.”

Bắc Minh Quân cũng nhìn anh ta, trong đôi mắt lộ ra cảm xúc rất bình tĩnh.

Sau đó anh đưa tay lấy bàn tay của Bắc Minh Đông từ cổ áo của mình ra: “Cậu nói không sai, bọn họ là nhằm vào tôi mà đến, nếu như không phải là ba, đoán chừng hiện giờ tôi đã…”

“Anh là một người máu lạnh.” Bắc Minh Đông gần như là cắn răng mà nói.

Máu lạnh đối với Bắc Minh Quân mà nói, đổi lại là trước kia thì quả thật anh là một trăm phần trăm.

Nhưng mà bây giờ, sau khi trải qua một vài chuyện, cái từ này đối với anh mà nói cảm thấy có chút chói tai.

Anh hít vào một hơi thuốc, nói tiếp: “Về vấn đề này, mặc dù là bên phía cảnh sát tạm thời không điều tra ra được cái gì, nhưng mà tôi sẽ không bỏ qua như vậy đâu, thù này tôi nhất định phải báo.”

“Ha…” Bắc Minh Đông cười lạnh một tiếng: “Báo thù thay cho ba à, nói nhẹ quá nhỉ, người kia đã dám làm như vậy rồi còn có ngốc đến mức để lại manh mối gì để cảnh sát tìm ra không.”

Bắc Minh Quân nhíu mày: “Chuyện này cậu không cần phải quan tâm đâu, tôi tự có cách của mình, mấy ngày nay cậu vẫn nên hủy các buổi xã giao ở trong tay đi, cố gắng bầu bạn với dì Tâm.”

Nói đến đây, anh đưa tay ném điếu thuốc trong tay xuống mặt đất, dùng chân giẫm lên nó, sau đó xoay người đi ra khỏi lối đi an toàn.

Bắc Minh Đông cũng bước ra ngoài theo.

Sau khi bọn họ trở về phòng bệnh của Giang Tuệ Tâm không lâu, Giang Tuệ Tâm đã tỉnh dậy từ trong cơn hôn mê.

Bắc Minh Đông và Bắc Minh Quân nhanh chóng bước vào phòng bệnh, đứng ở bên cạnh giường bệnh của bà .

Bà ta vừa mới tỉnh dậy, cộng thêm việc trong lòng chịu đả kích quá lớn, bây giờ vẫn còn rất yếu ớt.

Bà ta chậm rãi mở hai mắt ra quan sát hoàn cảnh bốn phía, bà biết là mình đang ở trong bệnh viện.

Sau đó duỗi bàn tay run rẩy ra giữ chặt lấy tay của Bắc Minh Đông: “Đông Đông, bọn nhỏ đâu rồi?”
 
Chương 1389


Chương 1389

“Mẹ, mẹ yên tâm đi, con đã kêu lão Lý đưa bọn chúng về nhà cổ rồi.” Bắc Minh Đông nhìn mẹ của mình đang nằm ở trên giường bệnh, mặc dù là bình thường bà hay nói chuyện mạnh miệng, nhưng mà giờ phút này trong lòng của anh ta vẫn cảm thấy rất là khó chịu.

Bà lại thấy được Bắc Minh Quân đang đứng ở bên cạnh của Bắc Minh Đông, bà nói: “Quân, ba của con…” Nói đến đây, đôi môi của bà bắt đầu run rẩy, trong mắt tuôn ra nước mắt, rốt cuộc cũng không nói gì được nữa.

Bắc Minh Đông vội vàng lấy khăn tay của mình ra lau nước mắt thay cho mẹ.

Bắc Minh Quân khom người xuống đưa tay nắm chặt lấy tay của Giang Tuệ Tâm: “Dì Tâm, con sẽ xử lý hậu sự của ba con thỏa đáng, dì cũng không cần phải quan tâm tới chuyện này.”

Giang Tuệ Tâm chậm rãi nói: “Bây giờ ba của con đang ở đâu, dì muốn đến nhìn ông ấy một lần.”

Mặc dù Giang Tuệ Tâm đối với Bắc Minh Chính có rất nhiều oán hận, nhất là về phương diện phân chia tài sản, ngay cả một đồng cũng không chia cho Bắc Minh Đông.

Nhưng mà chung chăn chung gối đã nhiều năm như vậy rồi, vẫn có tình cảm sâu đậm, cái chết đột ngột của Bắc Minh Chính đối với bà ta mà nói vẫn là đả kích vô cùng lớn.

“Dì Tâm, bây giờ dì phải bồi dưỡng thân thể cho tốt, chờ dì khỏe nhiều rồi thì con sẽ dẫn dì đi gặp ông ấy.” Bắc Minh Quân nói đến đây, nhẹ nhàng đưa tay của bà qua cho Bắc Minh Đông.

Nói với anh ta: “Cậu ở đây chăm sóc cho dì Tâm đi, tôi về xử lý chuyện hậu sự của ba trước.”

Nói xong, anh quay người lại mang theo Hình Uy rời khỏi phòng bệnh vip.



Bọn họ vừa mới đi ra khỏi phòng bệnh vip liền nhìn thấy một bóng dáng xuất hiện ở trước mặt của bọn họ.

“Chú hai, kể từ khi chia tay đến nay không có vấn đề gì chứ? Hôm nay là ngày đại hôn của chú mà lại không thông báo cho gia đình của chúng tôi một tiếng, có phải là về tình về lý thì đều có chút kỳ cục hay không?”

Người này nói chuyện ngã ngớn cay nghiệt như thế.

Không cần phải nhìn, nghe thấy thì liền biết là Khởi Hiên tới rồi.

“Cậu chủ Long, sao cậu lại đến đây vậy?” Hình Uy cảm thấy bất ngờ, nhất là anh ta lại đang chất vấn ông chủ kết hôn mà tại sao lại không báo cho người nhà cả biết vậy.

Khởi Hiên cười lạnh: “Chuyện của nhà họ Bắc Minh nói lớn cũng không lớn, nói nhỏ cũng không nhỏ, nhất là tôi vừa mới nghe được phong phanh, khách sạn của chú hai xảy ra chuyện, có người bị thương, nên tôi đến đây xem thử.”

Nói đến đây, anh ta nhìn Bắc Minh Quân rồi nói: “Không phải người bị thương là chú hai đó chứ?”

Bắc Minh Quân nhìn chằm chằm vào Khởi Hiên: “Cậu đến đây là vì để chế giễu tôi à?”

Khởi Hiên cười khoác tay, sau đó đi đến bên tai của Bắc Minh Quân thấp giọng nói: “Nghe nói là chuyện của khách sạn ầm ỉ rất lớn, còn có người chết…”

Không đợi Khởi Hiên nói hết lời.

“Bốp…”

Trên mặt của anh ta liền chịu một đấm của Bắc Minh Quân.

Một đấm này đến quá đột ngột, Khởi Hiên không hề phòng bị một chút nào.
 
Chương 1390


Chương 1390

Anh ta bị đánh phải lùi về phía sau mấy bước, thiếu chút nữa đã ngã xuống đất, may mắn là được hai người đàn ông áo đen đi theo anh ta đỡ lại.

Sau khi Khởi Hiên đứng vững thì hất hai người đang đỡ anh ta ra.

Hung tợn nhìn Bắc Minh Quân.

Hai người bên cạnh anh ta đã bắt đầu xắn tay áo lên chuẩn bị đọ sức với Bắc Minh Quân một phen.

Trong nháy mắt liền dâng lên mùi thuốc súng, để cho những người đi ngang qua đây đều tự giác mà tránh bọn họ xa một chút.

Hình Uy thấy tình hình này đã hết sức căng thẳng, anh ta cắn chặt răng che ở trước người của Bắc Minh Quân, chuẩn bị liều mạng một trận.

Ngoài phòng bệnh của Giang Tuệ Tâm đột nhiên hỗn loạn, làm cho Bắc Minh Đông không khỏi chau mày.

Sau khi anh ta trấn an Giang Tuệ Tâm, kéo mở cửa đi ra ngoài xem thử rốt cuộc xảy ra chuyện gì.

Khi anh ta ra khỏi cửa, chỉ thấy hai nhóm người đã bày ra tư thế.

Một bên là Bắc Minh Quân và Hình Uy, một bên là Bắc Minh Khởi Hiên còn có hai người đàn ông xa lạ.

Bắc Minh Đông liền dứt khoát đứng giữa hai nhóm người: “Ê ê, mọi người đây là quậy cái gì vậy, làm sao mà người trong nhà đánh người trong nhà rồi.”

Bắc Minh Khởi Hiên thấy Bắc Minh Đông từ phòng bệnh đi ra, cảm thấy có chút ngoài ý muốn: “Chú ba, sao chú ở trong này?”

Không đợi Bắc Minh Đông trả lời, Bắc Minh Quân vươn tay kéo Hình Uy qua bên người, chỉ vào Bắc Minh Khởi Hiên nói: “Chuyện ở khách sạn Daredevil Empire con có tham gia hay không!”

Bắc Minh Khởi Hiên vươn tay lau vết máu trên khóe miệng: “Con nếu tham gia, còn có thể tới đây tự tìm đường chết sao!”

Bắc Minh Đông đi đến trước mặt Bắc Minh Khởi Hiên: “Chú hai của con bây giờ tâm trạng không tốt, con cũng đừng đi trêu chọc anh ấy.”

“Chú ba, con còn chưa nói chú như thế nào cũng ở đây vậy.” Bắc Minh Khởi Hiên tiếp tục hỏi.

Bắc Minh Đông nhíu lông mày: “Mẹ của chú ở trong này.”

Bắc Minh Khởi Hiên bừng tỉnh: “Không phải là khách sạn xảy ra chuyện ngoài ý muốn, người xảy ra chuyện chính là bà nội chứ?”

Bắc Minh Đông chua sót lắc đầu: “Người xảy ra chuyện không phải là bà nội của con, mà là ông nội của con. Ông ấy trong sự cố lần này qua đời rồi.”

Bắc Minh Khởi Hiên chợt nghe tin ông nội qua đời, trong lòng lơ lửng một chút, chính là giống như từ nhà cao tầng cao ngất ngã xuống.

Từ nhỏ đến lớn, có thể nói anh ta là được ông nội một tay nuôi lớn.

So vớiTrình Trình mà nói, tình cảm của anh ta đối với ông nội là sâm đậm nhất. Đột nhiên nghe thấy tin dữ này, sắc mặt của anh ta lập tức trở nên trắng bệch: “Việc đó không có khả năng, ông nội không phải đã nhập viện rồi sao, sao còn có thể xuất hiện ở khách sạn?”

Bắc Minh Đông thở dài một tiếng: “Nói đến rất là dài. Sau này lại kể cho con vậy. Bà nội của con chính là bởi vì biết ông nội của con qua đời rồi, nhất thời không thể chấp nhận được mà ngất xỉu. Cho nên liền đưa vào trong này.”

Hóa ra sự việc lại là trải qua như vậy, anh ta nhìn Bắc Minh Đông nói: “Chú hai, con muốn vào thăm bà nội.”

Bắc Minh Đông gật đầu: “Vậy con vào đi.”
 
Chương 1391


Chương 1391

Bắc Minh Khởi Hiên xoay người nói với hai người đàn ông kế bên người: “Các anh ở bên ngoài chờ tôi một lát.” Sau đó nhẹ nhàng mà đẩy cửa ra đi vào.

Hai người đàn ông đó thì đứng ở cửa phòng bệnh.

Bắc Minh Đông lại quay đầu nhìn Hình Uy: “Ở đây không có chuyện gì rồi, Khởi Hiên ở đây không cần lo lắng. Mọi người nên làm cái gì thì làm cái đó đi.”

Sau đó lại nói với Bắc Minh Quân: “Bọn nhỏ bây giờ đều ở nhà, tôi chưa nói với bọn nhỏ ông nội đã qua đời rồi, cho nên bọn nhỏ cũng chỉ là biết chuyện bà nội ngất xỉu.”

Bắc Minh Quân gật đầu, vươn tay vỗ vỗ bờ vai của anh.

Sau đó dẫn theo Hình Uy đi đến thang máy.

Sáng sớm hôm nay sự kiện thang máy ngoài ý muốn rơi xuống ở khách sạn Daredevil Empire, trong vòng vài giờ ngắn ngủn đã trở thành tin tức chấn động nhất ở thành phố A.

Lúc Bắc Minh Quân dẫn theo Hình Uy mới từ trong thang máy đi ra.

Giờ phút này trong đại sảnh của bệnh viện, đã có rất nhiều phóng viên tụ tập ở đây.

Lúc bọn họ đang châu đầu ghé tai, thấy Bắc Minh Quân đi tới, liền lập tức ùa lên.

Rất nhanh liền vây quanh Bắc Minh Quân và Hình Uy, đến nỗi trước mặt họ không còn bất kì đường ra nào.

“Ông Bắc Minh Quân, tôi là phóng viên của báo đô thị. Ông đối với sự cố dây thang máy đột nhiên bị đứt của khách sạn Daredevil Empire vào sáng sớm hôm này có quan điểm như thế nào?”

“Ông Bắc Minh Quân, tôi là phóng viên của báo giải trí mới. Nghe nói trước khi xảy ra sự cố lần này, anh đang chuẩn bị bí mật tổ chức đám cưới. Như vậy sau khi kết thúc sự việc này, anh vẫn sẽ tiếp tục tổ chức đám cưới chứ?”

“Ông Bắc Minh, nghe nói trong sự kiện lần này còn có người của nhà họ Bắc Minh bị thương, xin hỏi…”

Các phóng viên bám sát theo đưa ra câu hỏi, đèn flash của máy chụp hình ở trước mắt anh không ngừng lóe lên, làm cho Bắc Minh Quân trở nên vô cùng bực bội

Anh đanh mặt lại, trừng mắt nhìn nhóm phóng viên giống như ruồi bọ.

Tải ápp нola để đọc full và miễn phí nhé.

Dưới tình huống mọi người không hề phòng bị, vươn tay đoạt lấy một chiếc máy quay phim đang ngắm thẳng vào mình, sau đó giơ lên cao, tiếp đó dùng sức ném nó xuống đất, lại hung hăng mà đạp mấy cái.

Bắc Minh Quân bình thường đều cho người khác hình tượng nho nhã lịch sự, bây giờ bỗng nhiên phát tác như thế, làm cho tất cả phóng viên có mặt đều sợ ngây người.

Microphone, máy chụp hình, máy quay phim bỗng chốc đều thu về.

Các phóng viên nhất tức khắc liền bắt đầu im lặng. Không chỉ như thế, cả đại sảnh trong bệnh viện cũng trở nên im lặng.

Người đi khám bệnh đều không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, ở phía sau phóng viên ló đầu ra nhìn vào bên trong.

Hình Uy đi theo sau Bắc Minh Quân hơi hơi nhíu mày, ngay sau đó anh ta chắn trước người của ông chủ: “Ông chủ, chúng ta rời khỏi chỗ này.”

Anh ta nói xong, vươn tay tách ra phóng viên và đám người hóng drama ở phía sau. Hộ tống Bắc Minh Quân đi tới bên xe đậu ở cửa hiên.

Bắc Minh Quân nhìn thấy hoa tươi và ruy băng trang trí trên xe, vươn tay xé toàn bộ toàn bộ quăng xuống đất.
 
Chương 1392


Chương 1392

“Ông chủ, lên xe đi.” Hình Uy biết bây giờ tâm trạng của anh không dễ chịu, nhưng vẫn cẩn thận từng li từng tí nhắc nhở anh một chút.

Nói xong anh ta mở cửa cho Bắc Minh Quân.

Sau khi Bắc Minh Quân thở ra một hơi dày thì lên xe.

Hình Uy cũng ngay sau đó lên xe.

Sau khi các phóng viên phản ứng lại, lại vọt tới chỗ ô tô. Hàng tá cái micro lại đồng loạt nhắm ngay Bắc Minh Quân và xe của anh, chụp lại hết tất cả những cảnh vừa rồi anh phẫn nộ mà xé hoa được kết trên xe.

Hình Uy lái xe chở Bắc Minh Quân về tới nhà tổ nhà họ Bắc Minh.

Anh không nói lời nào mà ngồi xuống sô pha.

Trình Trình và Dương Dương đang ngồi trong phòng ngủ của Trình Trình.

Sự việc ngày hôm nay, tuy rằng các cậu chỉ thấy được bề ngoài. Nhưng mà bầu không khí căng thẳng đó còn có sau đó bà nội bất tỉnh, đều làm cho các cậu cảm thấy được sự việc có bao nhiêu không bình thường.

Các cậu ngồi ở mép giường không nói câu nào.

Thẳng đến sau lại nghe được từ dưới lầu truyền đến tiếng xe ô tô, biết đây là có người đã trở lại.

Các cậu rời khỏi phòng đi xuống lầu, chỉ thấy một mình ba ngồi ở trên sô pha.

“Ba.” Sau khi Trình Trình đi cầu thang xuống kêu một tiếng.

Bắc Minh Quân quay đầu nhìn hai đứa con trai: “Các con lại đây.”

Trình Trình và Dương Dương bình thường nhìn thấy khuôn mặt lạnh như băng đó của Bắc Minh Quân, nói trong lòng không sợ hãi đó cũng là giả cả.

Hiện giờ mặt của anh càng làm cho anh em hai người cảm thấy đáng sợ.

Nhưng mà ba kêu, thì không thể không đi qua.

Các cậu nhìn thoáng qua lận nhau, thật cẩn thận đi tới trước mặt Bắc Minh Quân.

So với Dương Dương, giữa Trình Trình và Bắc Minh Quân có vẻ không có ngăn cách lớn như thế.

Cậu cẩn thận hỏi một câu: “Sức khỏe của bà nội vẫn tốt chứ ạ?”

Bắc Minh Quân gật gật đầu: “Sức khỏe của bà bây giờ tốt hơn nhiều rồi, ba mới từ nơi đó trở về. Có chú ba của các con ở đó chăm sóc rồi.”

“Ồ, vậy con và Dương Dương khi nào thì có thể đi thăm bà ạ?” Trình Trình hỏi tiếp.

“Bà cần ở trong bệnh viện nghỉ ngơi vài ngày. Có thời gian thích hợp ba dẫn các con đi thăm bà.”

So với Dương Dương, thời gian Trình Trình ở với anh dài nhất, cũng có vẻ chín chắn hơn nhiều. Cho nên Bắc Minh Quân có chuyện gì cho rằng có thể, sẽ nói với cậu.

Nhưng mà giờ phút này anh đang cân nhắc nhiều lần, tin tức ông nội các cậu đột nhiên qua đời nên nói với các cậu như thế nào.

Kỳ thật cho dù anh không nói, không quá hai ngày, bọn nhỏ cũng sẽ thông qua truyền thông biết chuyện này.

Nhưng mà từ con đường khác biết được, thường thường đều sẽ là cắt câu lấy nghĩa, thậm chí ý nghĩa bị lệch đi.

Cuối cùng, Bắc Minh Quân vẫn là quyết định, không sử dụng cách nói giống như là dỗ con nít: “Ông nội đi xa”.
 
Chương 1393


Chương 1393

Bây giờ các cậu đã lớn rồi, nhận thức đối với công việc đã đạt được một trình độ nhất định.

Trực tiếp nói tình hình thực tế, càng có thể làm cho các cậu cảm nhận được sự vô thường của sinh lão bệnh tử trong cuộc sống, có ích cho sự trưởng thành trong tâm trí của các cậu.

Bắc Minh Quân nhìn các cậu, tỏ ra rất trịnh trọng mà nói: “Ông nội của các con qua đời rồi, vào sáng sớm ngày hôm nay.”

Trình Trình và Dương Dương vừa nghe nhất thời liền ngây ngẩn cả người, các cậu như thế nào cũng sẽ không nghĩ đến, ba sẽ nói cho các cậu một tin tức xấu như vậy.

Tình cảm giữa Dương Dương và ông nội có hạn.

Nhưng mà Trình Trình có thể nói chính là ở dưới gối của ông nội mà lớn lên.

Tình cảm của cậu đối với ông nội không kém bao nhiêu so với Bắc Minh Khởi Hiên. Hơn nữa rất nhanh cậu liền liên tưởng đến sáng nay một loạt hành động khác thường ở trên đường, còn có việc bà nội đột nhiên ngất xỉu ở trong khách sạn.

Cậu âm thanh nghẹn ngào mà hỏi Bắc Minh Quân: “Ba, là sự cố thang máy ở khách sạn sáng nay làm cho ông nội qua đời hả, bà nội đột nhiên ngất xỉu cũng là bởi vì biết ông nội bất ngờ qua đời đúng không?”

Bắc Minh Quân không nghĩ tới Trình Trình nhanh như vậy đã có thể đem từng chuyện lúc sáng sớm xâu chuỗi lại với nhau.

Anh hơi chần chờ một chút, sau đó gật đầu.

Trình Trình tuy rằng trong lòng bởi vì chuyện ông nội qua đời mà cảm thấy đau buồn, nhưng mà cậu biểu hiện ra rất là kiên cường, mím chặt môi, chỉ là mắt to ngập nước có hơi đỏ.

Dương Dương ở cạnh cậu lại lộ ra vô cùng cảm tính, tuy rằng thời gian sống với ông nội không lâu, nhưng mà cặp mắt của cậu vẫn ch ảy nước mắt, cái miệng nhỏ nhắn cũng không ngừng run run.

Bắc Minh Quân nhìn hai người con trai, các cậu thật sự đã trưởng thành rồi.

Buổi trưa trong phòng ăn, chỉ có ba người ngồi bên bàn ăn.

Bắc Minh Quân ngồi ở vị trí chủ nhà, Hình Uy vẫn khoanh tay đứng thẳng ở phía sau anh như cũ.

Hắn nhìn bàn ăn trống rỗng ở trước mắt, không khỏi tâm sinh ra một ít cảm xúc bùi ngùi.

Ở nơi này đã từng là nơi dù chưa tới giờ ăn cơm, nhưng cả nhà già trẻ đều ngồi vây quanh ở chỗ này, vô cùng náo nhiệt.

Bây giờ lại trở thành người đi – nhà trống.

“Phỉ Nhi sao chưa tới ăn cơm?” Bắc Minh Quân hỏi người giúp việc.

“Cô Phỉ Nhi bây giờ đang ở trong phòng của mình, cô ấy nói cô cơ thể khó chịu, sẽ không đến ăn cơm. Nhưng mà tôi đã đưa một phần đồ ăn đến phòng của cô ấy rồi.” Người giúp việc trả lời.

“Các cô buổi chiều tìm bác sĩ khám cho em ấy đi.” Bắc Minh Quân nói xong bưng chén cơm lên, nhìn hai hai đứa con trai: “Ăn cơm.”

Sau khi Phỉ Nhi được lão Lý đưa về nhà tổ nhà họ Bắc Minh, liền chạy lên lầu, tự nhốt mình trong phòng ngủ.

Sự việc hôm nay thật là đã dọa sợ cô ta rồi.

Lòng của cô ta vẫn là kinh hoàng không thôi, áo cưới trên người đã bị mồ hôi lạnh thấm ướt .

Cô ta há miệng thở phì phò, nhằm giúp mình bình tĩnh lại, nhưng mà đã qua nửa tiếng vẫn như cũ.

Dứt khoát thay áo cưới ra, đi đến phòng tắm dùng nước lạnh để tắm rửa.
 
Chương 1394


Chương 1394

Lúc nước lạnh như băng xối lên người cô ta, cô ta mới không còn loại nóng nảy như trước.

Cứ như vậy, cô ta đứng dưới vòi hoa sen rất lâu rất lâu.

Tuy rằng sự cố thang máy làm cho ông cụ Bắc Minh ngoài ý muốn bỏ mình.

Cô ta rõ hơn ai hết, việc này là do người làm. Mà chính mình lại là đồng lõa của người đó, thậm chí có một lần cho rằng là chính tay mình hại chết ông cụ Bắc Minh.

Cô ta cầm khăn tắm dùng sức xoa xoa cơ thể của mình, giống như chỉ có như vậy mới có thể rửa sạch sẽ “vết bẩn” của mình.

Tới cuối cùng toàn thân đã đỏ bừng, cũng không còn có khí lực.

Thế là cô ta ngồi chồm hổm xuống, ngay tại trong phòng tắm, trong dòng nước lạnh như băng của vòi hoa sen đó, bụm mặt khóc rống lên.

Thẳng đến giữa trưa cô ta mới từ trong phòng tắm chậm rãi đi ra.

Giờ phút này cơ thể của cô ta rét lạnh giống như khối băng, thỉnh thoảng còn lạnh run.

Mặt và môi cô ta đã trở nên tái nhợt.

Lúc này Phỉ Nhi đang nằm trên giường của mình, chiếc khay trên tủ đầu giường vẫn còn bữa trưa mà người làm đưa lên.

Nhìn thấy đồ ăn vẫn còn nóng hổi, đang bốc khói, cô ta lại không có một chút khẩu vị nào.

Lúc này cô ta nhắm chặt đôi mắt, chỉ muốn ngủ một giấc thật sâu, có lẽ chỉ có ngủ mới có thể quên đi những chuyện này.

Nhưng kết quả lại không như mong muốn, trằn trọc rất lâu nhưng vẫn không thể ngủ được.

Cảnh tượng buổi sáng như một cuốn phim cứ lặp đi lặp lại trong tâm trí cô ta.

Thậm chí cô ta còn nhìn thấy kẻ điên kia, nhìn thấy khóe miệng lộ ra một nụ cười giống như thần chết khi thang máy từ từ đi lên.

Cô ta đột nhiên mở mắt ra, ngồi dậy, hoảng loạn tìm điện thoại của mình, vội vàng bấm số điện thoại kia.

Sau khi vang lên 2 tiếng, âm thanh kia giống như từ địa ngục vang lên.

“Haha, cuối cùng cô vẫn phải gọi điện thoại cho tôi. Thế nào, chuyện sáng sớm hôm nay chắc hắn cô cũng đã nhìn thấy.” Người đàn ông đội mũ lưỡi trai lúc này đang ngồi ở một nơi hoang vu, trước mặt anh ta là mặt hồ phẳng lặng.

Anh ta đeo tai nghe bluetooth, tay cầm một chiếc cần câu

Phỉ Nhi sợ giọng nói của mình bị người khác nghe thấy, nên cô ta cố gằng đè thấp giọng: “Hôm qua tôi gọi điện thoại cho anh, tại sao anh không nhận?”

Người đàn ông đội mũ lưỡi trai lạnh lùng cười một tiếng: “Lúc tôi làm việc không thích bị người khác làm phiền.”

Các cơ trên khuôn mặt Phỉ Nhikhông ngừng run rẩy: “Vậy chuyện sáng nay là anh làm?”

“Haha, cô Phỉ Nhi, trí tượng tượng của cô thật phong phú. Hôm qua tôi chơi bóng, sáng sớm hôm nay không đi đâu cả.” Người đàn ông đội mũ lưỡi trai dường như sớm đã đoán được cô sẽ hỏi như vậy

Khuôn mặt Phỉ Nhi hơi nhăn lại, sau đó nói với điện thoại: “Sau này anh đừng đến tìm tôi nữa, tôi không muốn có một chút quan hệ nào với anh!” Nói xong cô ta lập tức cúp điện thoại

Sau khi ăn cơm trưa xong, Bắc Minh Quân dẫn các con quay lại phòng khách,
 
Chương 1395


Chương 1395

Anh nói với Hình Uy: “Mấy ngày nay dì Tâm ở bệnh viện. Lát nữa lúc cậu đưa Trình về thì cũng đưa Dương về luôn, như vậy hai đứa cũng có người chăm sóc. Đúng rồi, cậu báo cho gia sư của Dương biết địa chỉ của cậu.”

Hình Uy gật đầu: “Vâng, ông chủ.”

Lúc này, tâm trạng của Trình Trình và Dương Dương đều không quá tốt, vừa nghe thấy được về nhà mẹ, cũng không tỏ vẻ quá vui mừng.

“Con còn ở đây làm gì, còn không mau đi lên thu dọn đồ đạc đi.” Bắc Minh Quân quay mặt lại nhìn Dương Dương ở bên cạnh.

Hình Uy nói: “Ông chủ, tâm trạng của cậu chủ nhỏ Dương Dương đang không được tốt, để tôi giúp cậu ấy thu dọn là được rồi.”

Bắc Minh Quân liếc nhìn Hình Uy: “Cậu còn có chuyện của cậu, thu dọn hết đống lộn xộn còn lại trên xe đi, tôi không muốn nhìn thấy một chút dấu vết nào còn sót lại.”

Hình Uy gật đầu, trong lòng anh ta rất rõ nhưng thứ lộn xộn mà ông chủ nhắc đến chính là hoa và ruy băng trên xe.

Mặc dù Bắc Minh Quân đã thu dọn một phần, nhưng hầu hết vẫn còn ở trên xe.

Trình Trình và Dương Dương lên tầng thu dọn đồ đạc, Hình Uy cũng đi thu dọn xe.

Trong phòng khách trống trải chỉ còn lại một mình Bắc Minh Quân, ngồi một mình trên sofa.

Khuôn mặt anh u ám, lặng lẽ ngước nhìn xung quanh phòng khách, ở đây có quá nhiều kỉ niệm giữa hai ba con từ nhỏ đến lớn.

Nhớ lúc anh vẫn còn nhỏ, ba và mẹ thường cãi nhau ở đây.

Lúc đó còn nhỏ, anh chỉ có thể đứng bên cạnh, lúc anh đi bước lên cố gắng ngăn cản họ.

Nhưng lại bị ba mình vung tay một cái đẩy sang một bên….

Còn có, anh nhớ lần đầu tiên mình giành được giải nhất cuộc thi piano, vui mừng cầm chiếc cúp khoe với ba.

Nhưng khuôn mặt ông vẫn u ám, cầm chiếc cúp lên ném xuống đất….

Đến sau này:

Kể cả việc chính mình đi trên con đường kiến trúc sư này.

Vì nắm quyền điều hành tập đoàn Bắc Minh, không ngần ngại ký một thỏa thuận với Cố Tịch Dao, sinh ra Trình Trình và Dương Dương.

Đến cuối cùng vì ép ba mình phải nhượng lại toàn bộ cổ phần của tập đoàn Bắc Minh trong tay ông, anh đã đánh cược với ba mình và Cố Tịch Dao.

Thậm chí, sau khi có được cổ phần vẫn đuổi cả nhà Bắc Minh Triều Lâm ra khỏi cửa…..

Đi trên con đường này, mỗi bước chân của anh đều in hình bóng của ba anh.

Cho đến tận cuối cùng, ba bị bệnh.

Bắc Minh Quân mới không còn hận ông như trước, nhưng cho dù như vậy, ở trước mặt ông vẫn hứa sẽ không lấy Cố Tịch Dao làm vợ.

Bởi vì trong lòng anh rất rõ, ba mình luôn có thành kiến gì đó với Cố Tịch Dao.
 
Chương 1396


Chương 1396

Cũng vì lúc ba bị bệnh có thể yên lòng, nên mới làm trái với ý muốn của mình…

Bắc Minh Quân nghĩ đến những chuyện này, khẽ lắc đầu cười khổ.

Tại sao những ký ức liên quan đến ba lại đau khổ như vậy, nhưng lại rất khó xóa nhòa trong ký ức của anh.

Cho dù như vậy, sau khi tận mắt chứng kiến ba mình rời khỏi thế gian này, đặc biệt là nhìn thấy đôi mắt luôn mở trừng trừng của ông.

Khiến Bắc Minh Quân vẫn rất nhớ ba của mình.

Không lâu sau, Trình Trình và Dương Dương kéo một chiếc vali lớn từ trên tầng đi xuống.

Hai đứa nhỏ đi đến trước mặt Bắc Minh Quân, khẽ nói: “Ba, chúng con đi đây.”

Lúc này Bắc Minh Quân mới từ trong ký ức trở về hiện tại.

Anh nhìn hai đứa con của mình, khẽ gật đầu. Sau đó đứng dậy, đi về phòng khách của mình.

Trình Trình và Dương Dương liếc nhìn nhau, cảm thấy ba mình có chút kỳ lạ, nhưng hai đứa nhỏ cũng biết rõ, lý do ba mình như vậy là vì ông nội đột nhiên qua đời.

“Đi thôi, chúng ta đừng làm phiền ba nữa, chúng ta về nhà của mẹ thôi.” Trình Trình nói, hai anh em kéo vali đi ra cửa.

Đi ra đến cửa đã nhìn thấy Hình Uy dọn dẹp sạch sẽ xe của Bắc Minh Quân.

Hình Uy nhìn thấy hai cậu chủ nhỏ đi ra, vội vàng mở cửa sau của xe, sau đó đi đến trước mặt hai đứa nhỏ, nhận lấy hành lý, đặt vào cốp xe.

Trình Trình và Dương Dương lên xe, không lâu sau Hình Uy cũng ngồi vào ghế lái.

Chiếc xe chậm chậm rời khỏi nhà Bắc Minh, đi về phía nhà Cố Tịch Dao.

Buổi chiều, cuối cùng Cố Tịch Dao cũng hoàn thành xong vòng thi cuối cùng, lúc rời khỏi trường thi, trên khuôn mặt cô hiện lên một nụ cười.

Rời khỏi trường thi, Cố Tịch Dao đã nhìn thấy Vân Chi Lâm đang ở trên con đường đối diện.

Anh ta đeo một chiếc kính râm màu đen, hai tay rất tự nhiên đút trong túi quần. Giống như một người mẫu xe, dựa vào chiếc xe Porsche 911 của anh ta.

Cố Tịch Dao mỉm cười đi qua đường, đi đến trước mặt Vân Chi Lâm, làm một biểu tượng OK với anh ta: “Anh còn ở đây đắc ý, vênh váo cái gì, lái xe về nhà đi, em nhớ tiểu bảo bối của tôi rồi”

Vân Chi Lâm chuyển kính râm lên đ ỉnh đầu, bĩu môi nói: “Tịch Dao, có nhân viên chỉ huy ông chủ lái xe như em sao, lẽ nào tạo hình này của anh không có chút quyến rũ nào sao?”

“Lúc này thân phận của anh chính là bạn của em không phải là ông chủ.” Cố Tịch Dao xem thường bĩu môi nói. Đương nhiên biết tên tiểu tử Vân Chi Lâm này vẫn “gian trá không chết.”

Nhưng cô vẫn phải khiến Vân Chi Lâm xóa bỏ cái suy nghĩ này mới được.

Nhưng nhìn tên tiểu tử Vân Lâm Chi này mặc dù tướng mạo không bằng Bắc Minh Quân, hay Noton, nhưng vẫn xem là một người nổi bật.

“Anh á, đương nhiên là có sức quyến rũ rồi. Nếu không anh nhìn bên kia xem, không phải có rất nhiều các dì, các mẹ đang nhìn anh sao?” Cố Tịch Dao chỉ về phía đối diện chiếc xe.

Khuôn mặt Vân Chi Lâm đột nhiên tối sầm lại.

Anh ta nhìn theo hướng mà Cố Tịch Dao chỉ, quả nhiên có mấy dì đang nhìn về phía bên này, dường như ánh mắt của bọn họ không quá tốt, liên tục đỡ kính, còn có hai người đã lấy điện thoại từ trong túi quần ra.
 
Chương 1397


Chương 1397

Vân Chi Lâm kêu một tiếng “Không xong rồi, “tiểu đội điều tra và truy tìm” đang đến! Tịch Dao mau lên xe.”

Nói xong, vội vàng mở cửa chui vào xe, khởi động xe.

Cố Tịch Dao không ngờ, đây chỉ là một câu nói đùa, Vân Chi Lâm lại trở nên căng thẳng như vậy.

Mặc dù không biết anh ta bị làm sao, nhưng cũng vội vàng lên xe.

Lúc cô vừa mới đóng cửa, Vân Chi Lâm giống như một tay đua xe, vội vàng gạt cầu xe, đạp ga, nhả phanh.

Chiếc Porsche màu đỏ nhanh chóng vượt qua “tiểu đội truy tìm”.

Tốc độ xe rất nhanh, khiến Cố Tịch Dao phải nắm chặt vào tay xe.

Cố Tịch Dao quay đầu liếc nhìn các dì ở phía sau bọn họ, sau đó cười nói với Vân Chi Lâm: “Không phải mấy dì muốn chụp ảnh cùng anh sao, sao lại căng thẳng như vậy? Ôi, anh lái xe chậm một chút.”

Vân Chi Lâm nhìn vào kính chiếu hậu, xác nhận đã an toàn, mới nhả ga ra, giảm tốc độ xe đi một chút.

Anh ta thở phào: “Tịch Dao, em thắt dây an toàn vào trước đi, kiến thức an toàn cơ bản nhất mà em cũng quên?”

“Ồ!” Cố Tịch Dao vội vàng thắt dây an toàn.

Vân Chi Lâm hỏi cô: “Lúc nãy em không phát hiện ra điều gì bất thường sao?”

Cố Tịch Dao có chút nghi hoặc hỏi: “Có vấn đề gì, không phải chỉ là mấy dì lớn tuổi thôi sao?”

Vân Chi Lâm có chút bất lực lắc đầu: “Với tư cách là một luật sư, không những phải có một đầu óc nhạy bén, càng phải có khả năng quan sát cẩn thận và nắm bắt tình hình.”

Cố Tịch Dao gật đầu: “Anh nói không sai, em cũng hiểu. Nhưng liên quan gì đến điều bất thường của anh?”

Vân Chi Lâm lái xe một cách rất chậm rãi, tiện tay mở máy MP3, trong xe vang lên tiếng nhạc nhẹ nhàng.

Cố Tịch Dao có chút thiếu kiên nhẫn, quay đầu nhìn Vân Chi Lâm cau mày: “Có gì thì nói mau đi, có…cái shit gì chứ!” Cô quá khó chịu nói được một nửa lại không nói nữa.

Vân Chi Lâm vừa nghe thấy đã trở nên vui vẻ: “Không ngờ Tịch Dao của chúng ta cũng nói tục. Đầu tiên, em không nhìn thấy trên cánh tay phải của những người kia đều có một chiếc phù hiệu màu đỏ sao?”

Cố Tịch Dao cố gắng nhớ lại, sau đó trầm tư nói: “Hình như là có….”

Vân Chi Lâm gật đầu một cách chắc chắn: “Không phải là hình như, mà là có. Với một luật sư mà nói không thể có những phán đoán mơ hồ được.”

Anh nói tiếp: “Em có nhận ra chỗ lúc nãy anh đỗ xe có vấn đề gì không?”

Cố Tịch Dao mím môi, khẽ lắc đầu.

Vân Chi Lâm dường như sớm đã đoán được: “Nơi anh dừng xe là dừng xe có thời hạn, khoảng thời gian từ lúc em nhìn thấy anh đến lúc lên xe, đúng lúc vượt quá thời hạn quy định, nói đúng ra là anh đã vi phạm quy định.”

Dường như Cố Tịch Dao đã hiểu ra được điều gì đó, nhưng cô vẫn có chút nghi hoặc hỏi: “Anh vi phạm quy định thì liên quan gì đến mấy dì đeo phù hiệu kia?”

“Đương nhiên là có rồi, cái này phải xem sự hiểu biết của em với tình hình chính trị đương thời. Điều khoản mới nhất: Để duy trì trật tự giao thông, tăng cường nỗ lực chống nạn đậu xe lộn xộn dưới lòng đường. Các tổ chức đường phố có nghĩa vụ hợp tác với cảnh sát giao thông trên các tuyến phố trong khu vực. Giám sát các phương tiện qua lại và có nghĩa vụ cung cấp bằng chứng về việc để xe bừa bãi trong khu vực.”
 
Chương 1398


Chương 1398

Cố Tịch Dao nghe điều khoản pháp lý mà Vân Chi Lâm đọc, cuối cùng cũng hiểu ra.

Sắp lấy được chứng chỉ luật sư rồi, vậy mà ngay cả những thứ cơ bản nhất cũng không chú ý đến, xem ra sau này, cần tăng cường nỗ lực học tập, tìm hiểu về lĩnh vực này.

Vân Chi Lâm lắc đầu: “Tịch Dao, có vẻ như sau này em phải được huấn luyện nghiêm khắc hơn nữa. Nếu không khi đưa em vào xã hội, đó chính là chà đạp lên phẩm giá của pháp luật và vô trách nhiệm với khách hàng…”

Cố Tịch Dao nghe thấy, anh chàng này lại bắt đầu giảng đạo lý rồi.

Cô liên tục gật đầu: “Luật sư Vân nói phải, là do tiểu nữ tài sơ học thiển, trong cuộc chiến công việc chung sau này, còn cần người có thâm niên trong nghề luật như anh phê bình và sửa chữa. Là em vô lễ rồi.”

Sau đó cô quay mặt về phía Vân Chi Lâm, chắp tay, lạy anh như lạy Đức Phật.

Vân Chi Lâm đang lái xe, ánh mắt quét qua Cố Tịch Dao ở bên cạnh, sắc mặt chợt co rút lại: “Tịch Dao, em làm gì thế, em là đang mắng anh thăng thiên cực lạc sao?”

Cố Tịch Dao mỉm cười, ngồi thẳng trở lại: “Em đang bái kiến đại thần mà, cho anh phù hộ em có thể ở giới luật sư xuôi chèo mát mái.”

Vân Chi Lâm cong môi: “Đừng ở đây nói ngon nói ngọt, chỉ c ần sau này em bớt phiền phức, anh đã cảm ơn trời đất rồi.”

“Anh nói lúc chúng ta về Trình Trình lại chưa về sao?”

Vừa nhắc đến Trình Trình, Cố Tịch Dao không khỏi nghĩ đến hôm nay là ngày Bắc Minh Quân kết hôn.

Nụ cười trên mặt cô nhạt dần.

Vân Chi Lâm vừa quay đầu lại thì thấy nét mặt của Cố Tịch Dao đã thay đổi, có vẻ như cô vẫn còn tình cảm với Bắc Minh Quân, nếu không thì khi nghe tin anh ta kết hôn cô sẽ không tỏ ra có phần thất vọng.

Im lặng một lúc lâu, Cố Tịch Dao mới chậm rãi nói: “Bắc Minh Quân kết hôn với Phỉ Nhi, thực sự không biết liệu Dương Dương ở với mẹ kế có trở thành một đứa trẻ đau khổ như trong phim truyền hình không.”

“Tịch Dao, đừng lo. Mặc dù Bắc Minh Quân đối xử tệ bạc với em, nhưng đối xử với hai đứa trẻ cũng không tệ, anh ta sẽ không để Dương Dương phải chịu thiệt thòi dù chỉ là nhỏ nhất đâu.” Mặc dù Vân Chi Lâm có những định kiến nhất định về Bắc Minh Quân, về vấn đề này anh vẫn chọn tin vào Bắc Minh Quân.

Một chiếc Rolls-Royce Phantom màu đen dừng trước cửa nhà Cố Tịch Dao.

Cửa xe mở ra, Trình Trình và Dương Dương nhảy ra khỏi xe.

Sau khi Hình Uy xuống xe, Dương Dương lấy hành lý xuống xe, chuẩn bị đưa bọn họ đi gõ cửa.

Trình Trình và Dương Dương nhìn nhau, Hình Uy là tuỳ tùng của cha, nếu anh ta phát hiện em gái mình, không biết anh ta có thông báo cho cha mình hay không.

Nghe nói sinh đôi có tâm linh tương thông, Dương Dương đã tay ra giật mạnh lấy vạt áo của Hình Uy.

Hình Uy quay đầu lại: “Thiếu gia Dương Dương, có chuyện gì vậy?”

Dương Dương ngẩng đầu, cười toe toét với Hình Uy: “Chú đầu bếp, chú có thể để hành lý lại ở đây rồi đi đi.”

Hình Uy cau mày: “Hành lý không nhẹ chút nào đâu, vẫn nên để chú đưa hai cháu đến chỗ tiểu thư.”

Dương Dương vẫn giữ chặt vạt áo không cho anh rời đi: “Chú đầu bếp ơi, từ đây đến nhà mẹ cũng không còn mấy bước đâu, chúng con làm là được rồi. Với lại, ông nội đã qua đời, chỗ lão ba chim chết cần có người trợ giúp. Chú nên quay lại để giúp cha sớm đi.”
 
Chương 1399


Chương 1399

Hình Uy ngẫm lại thấy Dương Dương nói cũng đúng: “Vậy thì được thôi, chú sẽ để hành lý ở cửa rồi đi.”

Trình Trình và Dương Dương gật đầu.

Xe của Vân Chi Lâm cách nhà Cố Tịch Dao cũng không xa, anh nhìn chiếc xe màu đen ở phía trước chạy ra khỏi con hẻm của Cố Tịch Dao, sau đó lướt qua chiếc xe của mình, cau mày: “Anh ta tới đây làm gì vậy?”

Cố Tịch Dao quay lại nhìn Vân Chi Lâm, hỏi: “Ai?”

“Anh vừa nhìn thấy xe của Bắc Minh Quân đi ra khỏi con hẻm nhà em, chẳng lẽ đám cưới của anh ta kết thúc sớm như vậy sao? Chuyện này có vẻ hơi bất thường.”

Cố Tịch Dao nghe thấy câu này, tim cô lập tức thắt lại: “Anh nghĩ họ có biết về đứa trẻ không? Ngày hôm qua khi họ tới đây đón Trình Trình, em thấy anh ta dường như luôn có chút nghi ngờ về Anna.”

“Tịch Dao đừng lo, nếu Cửu Cửu thật sự bị anh ta bắt đi, Anna đương nhiên sẽ gọi điện cho em. Đừng nghĩ nữa. Về nhà xem xét coi sao.” Vân Chi Lâm vừa nói vừa lái xe vào con hẻm.

Trình Trình và Dương Dương nhìn Hình Uy lái xe đi khỏi con hẻm, lúc này hai đứa nhỏ mới mang hành lý của mình đến nhà Cố Tịch Dao.

“Tít tít…” Sau lưng hai đứa vang lên một tiếng còi xe rõ ràng.

Tai Dương Dương rất thính, không nhìn lại mà nói với Trình Trình: “Chắc là cha Chi Lâm đã đưa mẹ về rồi.”

Trình Trình thực sự không tin những gì cậu nói, cong môi nhìn cậu: “Cá đi, nếu em mắc sai lầm, mấy ngày này em phải ngủ trong phòng khách.”

“Nếu em đúng thì sao?” Dương Dương vội hỏi.

Trình Trình đảo mắt: “Em tự quyết định đi.”

Dương Dương suy nghĩ một chút rồi nói: “Nếu em đúng, anh đừng nói chuyện em động tay chân vào chuyện bốc thăm. Với lại nhờ anh xin mẹ mua một con gà quay.”

“Hì hì, vậy anh nhìn lại đi.” Dương Dương tỏ ra rất tự tin.

Trình Trình nhìn lại, quả nhiên là xe của Vân Chi Lâm đang từ từ lái về phía hai đứa. Khi cậu quay lại, đèn xe đã chớp sáng như một lời chào cậu.

Xe dừng lại, Vân Chi Lâm và Cố Tịch Dao xuống xe.

“Dương Dương, con kéo chiếc vali của mình bỏ nhà ra đi sao. Có phải vừa vào nhà mẹ kế đã đuổi con đi không? Nói với cha Chi Lâm, cha sẽ thay con ra mặt.” Vân Chi Lâm duỗi tay xắn tay áo, làm tư thế báo thù.

Cố Tịch Dao đưa tay ra, đánh Vân Chi Lâm: “Cả đường còn giáo dục em học luật, bản thân giờ lại muốn đi báo thù. Anh đùa như vậy sao, cẩn thận dạy hư con đấy.”

Cô đi nhanh đến chỗ Dương Dương, ngồi xổm trước mặt cậu, hỏi: “Xảy ra chuyện gì thế bé con?”

Dương Dương chua chát mà nói: “Ông nội qua đời rồi. Lão ba chim chết kêu con quay về ở nhà vài ngày.”

Cố Tịch Dao đột nhiên giật mình, cô cũng đã từng gặp ông cụ Bắc Minh, mặc dù bị đột quỵ nhưng tính mạng không nguy hiểm.

Cô nhìn lại Vân Chi Lâm, Vân Chi Lâm cũng rất ngạc nhiên.
 
Chương 1400


Chương 1400

“Chuyện này xảy ra từ khi nào?” Cố Tịch Dao tiếp tục hỏi.

Lúc này Vân Chi Lâm bước đến bên cạnh Cố Tịch Dao, đưa tay ra vỗ vai cô: “Có chuyện gì chúng ta vào nhà rồi nói.”

Nói xong, anh bước đến chỗ Dương Dương, thu dọn hành lý.

Anna đang ngồi với Cửu Cửu trên tấm thảm chơi đùa.

Khi Cố Tịch Dao trở về, ngoài Trình Trình, Dương Dương cũng đi theo sau cô. Sau đó đến Vân Chi Lâm xách vali vào.

“Tịch Dao, cô đi thi hay đi đến đám cưới Bắc Minh Quân đập phá đó?” Anna nhanh chóng bế Cửu Cửu, đứng dậy, nhường chỗ cho họ.

Cửu Cửu định gọi “Mama”, nhưng khi nghe thấy ba chữ “Bắc Minh Quân”, sắc mặt cô bé lập tức thay đổi: “Dì Anna, ác quỷ nhà vệ sinh…”

Anna ngay lập tức nhận ra mình đã nói sai điều gì đó, nhanh chóng dỗ dành cô bé: “Cửu Cửu đừng sợ, ác quỷ nhà vệ sinh không chui qua đâu. Con thấy đấy, anh trai Trình Trình đã về rồi kìa.”

Cửu Cửu chớp chớp đôi mắt to tròn nhìn hai anh lớn bên cạnh mẹ, cô bé mừng rỡ ngay: “Mama tuyệt vời, từ nhà vệ sinh về với anh trai Trình Trình, còn cả anh trai Dương Dương nữa.”

“Hi…” Dương Dương cũng ra hiệu với em gái của mình.

Cửu Cửu cũng vẫy tay với cậu, cũng học theo, nói: “Hi.”

Sau bữa tối, Cố Tịch Dao ôm Cửu Cửu, nói với cô bé: “Bé con, mama muốn nói với các anh con một chuyện, con và dì Anna sang phòng khác chơi trước được không?”

Cửu Cửu ngậm miệng, vặn người: “Không đâu, con đã lâu không gặp mama, con muốn cùng mama chơi.”

Trình Trình nhìn Cửu Cửu, nói: “Em à, ngoan ngoãn đi, một lát ngoài mẹ ra, anh và anh Dương Dương sẽ đến chơi với em, em nhé?”

Cửu Cửu suy nghĩ một chút, trong lòng lập tức nở rộ vui sướng, vươn bàn tay nhỏ bé vỗ vỗ: “Vâng vâng.”

Anna ôm Cửu Cửu từ Cố Tịch Dao: “Đi, chúng ta vào phòng ngủ chơi.” Sau đó họ bước vào phòng ngủ, đóng cửa lại.

Cố Tịch Dao đưa hai cậu con trai từ phòng ăn ra phòng khách, ngồi trên ghế sofa, phía sau có Vân Chi Lâm đi theo.

Tất cả đều đã xong, Cố Tịch Dao nhìn Trình Trình và Dương Dương: “Hôm nay rốt cuộc là xảy ra chuyện gì vậy?”

Trình Trình và Dương Dương nhìn nhau, sau đó hai đứa nói tất cả những gì hôm nay hai đứa thấy.

Cố Tịch Dao thực sự không ngờ chuyện như thế này lại xảy ra với cuộc hôn nhân của Bắc Minh Quân.

Ngày hôm sau, Bắc Minh Quân vì tránh đi, giống như một con ruồi bay. Anh rời nhà đi rất sớm.

Nhưng ngay cả như vậy, sau khi anh vừa bước vào văn phòng của mình, anh đã nhìn thấy vài tờ báo trên bàn.

Vụ tai nạn thang máy ở khách sạn Dạ Ma đã xuất hiện trên trang nhất của các phương tiện truyền thông lớn.

Lần lượt là: “Chủ tịch tập đoàn Bắc Minh thị kết hôn trong bí mật, thang máy rơi khiến ba người tử vong.”

Cùng với: “Đám cưới của Chủ tịch Bắc Minh thị bị gián đoạn, giận chó đánh mèo làm hỏng cả xe hoa và thiết bị. Người phóng viên có mặt đã chuẩn bị để đối phó với tòa án.”
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom