Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện Của Tui À!

Diễn Đàn Truyện Của Tui À là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Cô Vợ Bướng Bỉnh Mua Một Tặng Hai

Chương 1321


Chương 1321

Phỉ Nhi nhìn cô ta, tất nhiên trong lòng cũng biết rõ. Cô chỉ cúi đầu, trong giây lát lại thấy có giọt nước mắt nhỏ lên trên bức ảnh kia.

“Phỉ Nhi, xin lỗi, xin lỗi cô…” Tô Ánh Uyển lo lắng giậm chân một cái: “Đều tại tôi lắm miệng. Cô yên tâm, vào ngày cô cưới, tôi sẽ phái thợ trang điểm tốt nhất tới cho cô, bảo đảm cô sẽ là cô dâu xinh đẹp nhất trong ngày đám cưới đó.”

Phỉ Nhi giơ tay lên lau nước mắt. hai tay nắm lấy tay của Tô Ánh Uyển: “Cám ơn cô.”

“Ha ha, không có gì. Cô là người bạn tốt nhất của tôi, tôi có thể không giúp cô sao?” Tô Ánh Uyển nói lấy túi khăn giấy trong túi ra, đưa cho Phỉ Nhi “Được rồi, cô đừng tiếp tục thương tâm nữa. Chúng ta nhanh chọn áo cưới đi.”

Cô ta nói xong, đẩy Phỉ Nhi đi vào trong cửa hàng đồ cưới.

Bọn họ chọn áo cưới, vẻ mặt Tô Ánh Uyển lại trở nên hơi khó coi.

Phỉ Nhi nhìn cô ta: “Cô làm sao vậy?”

“Không có gì, nhưng Quân cũng thật là… Sắp sắp kết hôn rồi, anh ấy còn để cho cô tới chọn áo cưới một mình.” Mặt Tô Ánh Uyển cau có nói.

Phỉ Nhi thản nhiên nói: “Hôm nay, Quân vốn định đi xem áo cưới với tôi, nhưng tới lúc chuẩn bị ra ngoài lại nhận được điện thoại, sau đó hấp ta hấp tấp ra ngoài. Hình như tập đoàn xảy ra chuyện rồi.” Cô nói xong lại cầm một bộ ướm lên trên người, cảm giác không thích hợp đặt trở lại.

Tô Ánh Uyển nghe Phỉ Nhi nói vậy, mặt vẫn cau có, chỉ khẽ hừ một tiếng: “Hừ, nếu tập đoàn có việc thì không tính làm gì. Nếu là chuyện khác, vậy khó mà nói được.”

Phỉ Nhi nghe ra trong câu nói của Tô Ánh Uyển có ẩn ý khác: “Sao vậy? Chẳng lẽ anh ấy bảo đi tới tập đoàn là lừa tôi à?

“Hôm nay anh ấy có lừa cô không thì tôi không biết. Nhưng mấy hôm trước, tôi nghe một số người trong giới nói cho biết một vài chuyện. Vào hai ngày trước, trường học quý tộc số 1 thành phố A tổ chức một buổi diễn xuất văn nghệ…” Tô Ánh Uyển nói rất bình thản, nhưng trong giọng nói vẫn kèm theo chút tức giận.

“Bọn họ tổ chức buổi diễn xuất văn nghệ thì có liên quan gì tới Quân chứ?” Phỉ Nhi càng thêm nghi ngờ.

“Có phải hai ngày qua cô đều không gặp được Quân, phải không?” Tô Ánh Uyển hỏi.

Phỉ Nhi khẽ gật đầu.

Ánh mắt Tô Ánh Uyển nhìn cô lại giống như chỉ tiếc dạy mãi không nên thân: “Cô đấy, mấy ngày nay ở nhà Bắc Minh, cô không xem báo chí hoặc tin tức gì sao?”

Cô ta đúng là càng nói lại càng giận: “Hai đứa con trai của Quân cũng tham dự. Hơn nữa theo người trở về nói, ở bên cạnh anh ấy còn có một người phụ nữ. Theo tôi phân tích, chắc là mẹ đẻ của đứa trẻ. Bọn họ được vệ sĩ hộ tống, nắm tay nhau bước vào hội trường! Khi đó Antony cũng có mặt, trông bọn họ còn rất quen thuộc nữa. Cuối cùng vẫn là Quân dẫn theo cô ta và đứa trẻ cùng rời đi.”

Phỉ Nhi nghe đến đó, áo cưới cầm trong tay rơi xuống đất.

***

Tô Ánh Uyển nói đến cuối, dứt khoát vung tay lên: “Thôi đi, trong danh môn vọng tộc bọn họ cũng chẳng để ý tới loại chuyện này đâu. Cô đã sắp cưới Quân, gả vào nhà Bắc Minh, cô cũng phải học cách đối mặt với chuyện như vậy đi. Có đôi khi cũng phải học cách làm như không thấy, hiểu chưa?”

Nhìn dáng vẻ mất mát của Phỉ Nhi lúc này, trong mắt Tô Ánh Uyển chợt lóe sáng.

“Ôi ôi… Phỉ Nhi, cô vẫn chưa chọn được áo cưới, sao đã vội đi thế?” Tô Ánh Uyển nhìn vẻ mặt Phỉ Nhi mờ mịt, lau nước mắt, chạy ra khỏi cửa hàng đồ cưới.
 
Chương 1322


Chương 1322

Cô ta cũng vội vàng đuổi theo, nhưng không được mấy bước dừng lại, nhếch môi cười lạnh.

Lão Lý đang cầm điện thoại di động ra, lên mạng nhìn tin tức, đột nhiên cửa sau xe được mở ra, làm ông giật mình. Khi quay đầu lại, ông ta vừa vặn nhìn thấy là Phỉ Nhi, đôi mắt cô đỏ hoe, còn không ngừng lau nước mắt.

“Cô, cô ơi, cô làm sao vậy?” Lão Lý vội vàng hỏi.

Phỉ Nhi không ngừng khóc thút thít: “Đừng, không cần quan tâm tới tôi, quay về, về nhà…”

Đầu óc lão Lý cũng mơ hồ. Rõ ràng lúc xuống xe nhìn cô còn tốt mà, không ngờ mới đi chưa tới một tiếng đã khóc lóc trở về.

Bởi thời gian học bù được sắp xếp vào buổi chiều, cho nên Dương Dương bị Vân Chi Lâm lén đưa về nhà Bắc Minh cũng không bị Giang Tuệ Tâm phát hiện.

Phỉ Nhi vừa mới về đến nhà họ Bắc Minh đã chạy vào trong phòng mình.

Một lúc sau, Bắc Minh Quân dẫn Hình Uy đến đây, từ gương mặt của anh cũng có thể nhận ra việc Bắc Minh Tử Du đột nhiên trở thành cổ đông thứ hai của nhà họ Bắc Minh không hề ảnh hưởng gì đến anh cả.

Anh đi từ trong tập đoàn ra, ngồi vào xe như thể chẳng có chuyện gì rồi chạy về phía tòa nhà Tân Đô. Bởi vì ban đầu anh cũng nói với Phỉ Nhi sẽ lựa đồ cưới ở nơi này.

Chỉ có điều lúc anh đến đây thì chẳng nhìn thấy ai ở đây cả, nghe nhân viên bán hàng nói rằng Phỉ Nhi đã từng đến nhưng sau khi nói chuyện với một cô gái xong, cô ta chẳng nán lại đây lâu nữa mà vội vàng bỏ đi.

Bắc Minh Quân nhíu mày lại, rốt cuộc cô gái đó là ai, nói chuyện gì mà Phỉ Nhi còn chưa lựa áo cưới nữa đã bỏ đi. Phải biết rằng Phỉ Nhi xem trọng đám cưới này đến mức nào kia chứ.

Sau khi trở về nhà, Bắc Minh Quân đi đến trước phòng ngủ của Phỉ Nhi rồi nhẹ nhàng gõ cửa.

Đợi một lúc sau cũng chẳng thấy cô ta ra mở.

Thế là anh bèn vặn nắm đấm cửa, cửa phòng không khóa.

Tải ápp ноlа để đọc chương tiếp theo nhé. Link tải nhé các bạn

Anh bước vào trong, nhìn thấy Phỉ Nhi nằm gục trên giường khóc nức nở, đôi vai mảnh mai của cô ta run lẩy bẩy.

Bắc Minh Quân đi đến trước giường cô ta rồi nói: “Nghe lão Lý nói hôm nay em đi lựa áo cưới nhưng chưa được bao lâu đã trở về. Nói cho anh biết, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy.”

Phỉ Nhi không đoái hoài đến anh mà vẫn nằm trên giường khóc nức nở.

Bắc Minh Quân ghét nhất là anh hỏi nhưng lại không có ai trả lời.

Sau khi đứng trong phòng của Phỉ Nhi một lúc, anh cũng không còn kiên nhẫn nữa mà đi ra ngoài.

Đến bên giờ Phỉ Nhi mới ngồi dậy: “Anh nói đi, mấy ngày nay đi đâu làm gì?”

Bắc Minh Quân quay đầu lại, thấy gương mặt Phỉ Nhi đầm đìa nước mắt, giọng nói của anh cũng trở nên nhẹ nhàng hơn một chút: “Gần đây tập đoàn xảy ra một vài chuyện…”

Vào lúc Bắc Minh Quân định nói tiếp thì Phỉ Nhi nở nụ cười lạnh với gương mặt đẫm đầy nước mắt: “Ha…Đi xem biểu diễn với người phụ nữ ấy cũng là tập đoàn xảy ra chuyện à? Hơn nữa anh còn đi một ngày một đêm không về”.

Bắc Minh Quân nhíu mày nhìn Phỉ Nhi: “Sao em lại biết, ai nói cho em đấy?”

Phỉ Nhi đứng lên trên giường, cô ta chậm rãi đi đến bên cạnh Bắc Minh Quân: “Ai nói cho em không quan trọng, quan trọng em là vợ chưa cưới của anh, mấy ngày trước kia cưới em mà anh vẫn còn đi xuyên đêm với người tình ở bên ngoài!”.



Người tình! Lúc Phỉ Nhi thốt ra tiếng người tình, đôi mắt Bắc Minh Quân cũng trừng to.
 
Chương 1323


Chương 1323

Anh không cho phép bất kỳ ai gọi Cố Tịch Dao là người tình, cho dù là Phỉ Nhi, vợ sắp cưới của anh cũng không được. Bây giờ sự lạnh giá toát ra từ người anh đủ để khiến cho căn phòng ấm áp này lạnh rét đến tận xương tủy.

Phỉ Nhi cũng sợ hết hồn khi đối mặt với khí thế của anh, cô ta ngừng khóc, chỉ nhìn người đàn ông ấy với ánh mắt đỏ bừng đầy sợ hãi.

Trước giờ cô ta hiểu rất rõ về tình cảm giữa Bắc Minh Quân và Cố Tịch Dao, cô ta biết Cố Tịch Dao là giới hạn không thể đụng vào của Bắc Minh Quân.

Chỉ có điều Bắc Minh Quân sắp tổ chức đám cưới với Phỉ Nhi và vẫn còn cùng Cố Tịch Dao đi tham dự hoạt động lớn, rõ ràng anh không xem cô ta ra gì.

Cộng với tờ báo mà Tô Ánh Uyển đưa cho cô ta xem…

Sự căm hận và ghen tị của cô ta với Cố Tịch Dao càng trở nên mãnh liệt, dù cô sinh hai đứa con cho Bắc Minh Quân nhưng người Bắc Minh Quân cưới lại là Phỉ Nhi cô ta thôi.

Nhưng ánh mắt của Bắc Minh Quân lại trở nên đáng sợ như thế, Phỉ Nhi không khỏi hít một hơi khí lạnh.

Cô ta chờ đợi ngọn núi lửa Bắc Minh Quân bùng nổ, nhưng vài giây sau, Bắc Minh Quân lại quay người đi ra khỏi phòng ngủ.

Nhưng lúc sắp sửa rời khỏi nơi này, anh lạnh lùng nói với Phỉ Nhi: “Sau này em đừng nhắc đến tên Cố Tịch Dao hoặc là mắng cô ấy trước mặt anh nữa, hôm nay xem như em vi phạm lần đầu, anh sẽ không tính toán nhưng nếu còn có lần sau thì anh sẽ tính chung một thể!”

Nói đến đây, Bắc Minh Quân khựng lại đôi chút rồi nói tiếp: “Đám cưới sẽ được tổ chức vào hai ngày sau, trong hai ngày nay tốt nhất là em nghĩ cho kỹ xem có muốn làm cô dâu hay không. Nếu như không muốn thì nói sớm một chút, đừng để mất thời gian của anh.”

Rồi sau đó anh dứt khoát đi ra khỏi phòng của Phỉ Nhi, bỏ mặc cô ta ở một mình, còn đóng sập cửa thật mạnh.

Chẳng bao lâu sau, tiếng ô tô của Bắc Minh Quân vang lên, âm thanh dần nhỏ đi sau khi chiếc xe của anh chạy xa.

Phỉ Nhi nằm rũ rượi trên giường, đôi mắt cô ta nhập nhèm nước mắt nhưng vẫn nhìn chằm chằm vào những miếng gạch lót sàn đỏ thẫm.

Bây giờ cô ta giống hệt như một con diều không ngừng lay động giữa không khí.

Nếu như không nắm rõ phương hướng của mình, để cho cơn gió vô tình làm đứt dây nhợ, có lẽ cô ta sẽ bị xé nát bươm hoặc cũng có thể bị ném đến một góc lạnh lẽo nào đó.



Vân Chi Lâm đưa Dương Dương trở về nhà tổ của nhà họ Bắc Minh rồi mới lái xe đến nhà Cố Tịch Dao.

Vừa mới bước vào cửa đã nhìn thấy một mình Trình Trình đang ngồi xem ti vi trên ghế sô pha.

“Trình Trình, mẹ với em đâu?” Vân Chi Lâm vừa hỏi đã nghe thấy tiếng nước tí tách trong nhà tắm.

Anh ta ngồi xuống ghế sô pha, đặt tay lên vai cậu bé như những người đàn ông với nhau.

“Trình Trình, lần này về có thêm một cô em gái, con cảm thấy thế nào?” Thật ra Vân Chi Lâm muốn hỏi bây giờ có thêm một cô em gái, có cần kêu Cố Tịch Dao nghĩ đến chuyện lớn cả đời hay không.

Đương nhiên Trình Trình hiểu ý của Vân Chi Lâm, đương nhiên cậu bé biết rõ anh ta có ý với mẹ của mình, hơn nữa suýt một chút thôi là bọn họ đã cưới nhau rồi.

Cậu bé cũng biết mặc dù mẹ có ấn tượng tốt với ba Chi Lâm nhưng vẫn chưa đến mức yêu đương hay kết hôn.
 
Chương 1324


Chương 1324

Thật ra Trình Trình cũng ích kỷ, cậu bé luôn hy vọng ba và mẹ mình có thể ở bên nhau, đó mới là một gia đình hoàn chỉnh.



Trình Trình quay đầu nhìn Vân Chi Lâm rồi nói: “Cửu Cửu rất đáng yêu, con rất thích.” Cậu bé nói một cách bình tĩnh, không hề phấn khởi một chút nào.

Vân Chi Lâm nhướn mày: “Nhưng hình như ba không thấy con vui, có phải con cảm thấy có em gái rồi thì mẹ sẽ không thương mình nữa không?”

Trình Trình lắc đầu: “Chỉ là con đang nghĩ nếu như người một nhà được sống chung với nhau thì tốt biết chừng nào.”

Vân Chi Lâm âm thầm cảm thấy vui vẻ, xem ra anh ta có cơ hội với Cố Tịch Dao rồi. Mấy đứa trẻ cũng muốn có gia đình hoàn chỉnh.

Anh ta hít sâu một hơi rồi thờ ơ lên tiếng: “Thật ra các con muốn có gia đình hoàn chỉnh cũng không có gì khó, chú cũng muốn vui lòng được góp công góp sức.”

Trình Trình hiểu ý của anh ta nhưng cậu bé vẫn có tình giả vờ ngu ngốc: “Ba Chi Lâm, ba có cách gì để ba cháu không cưới dì Phỉ Nhi nữa mà cưới mẹ không?”

Nghe thấy thế, Vân Chi Lâm suýt nữa đã phun ra máu, Bắc Minh Quân đã làm tổn thương Tịch Dao bao nhiêu lần mà sao có thể làm mối cho hai người bọn họ kia chứ, hơn nữa anh ta cũng có ý với Tịch Dao mà.

Anh ta nhìn Trình Trình với vẻ khó xử: “Ba chưa nghĩ ra cách gì hay cả, hay là chúng ta cân nhắc đến ngườii khác đi?”

Trình Trình gật đầu: “Chọn người khác thì cũng được, Bắc Minh Dương xem tivi, đến thứ bảy thường hay xem chương trình hẹn hò nào đó, có lúc còn cười ngu. Hay là dẫn mẹ đến đó cũng được.”

Vạch đen mọc đầy trên đầu Vân Chi Lâm, con cái nhà người ta vốn không hề xem mình là đối tượng lựa chọn kia mà.

Đề tài Cố Tịch Dao tái hôn là đả kích nặng nề với Vân Chi Lâm.

Anh ta xoa xoa mặt rồi mỉm cười nhìn Trình Trình: “À hải rồi, gần đây không nhìn thấy mọi người, mọi người đi đâu rồi?”

Trình Trình lấy ly trà trên bàn lên hớp một ngụm: “Ba Chi Lâm, đề tài này thì ba nên đi hỏi Bắc Minh Dương đi, nó có thể thêm mắm dặm muối kể cho ba nghe cả ngày giống như những người trong sách vậy. Nhưng nếu như để con nói về những gì đã trải qua trong mấy ngày nay thì con chỉ có thể dùng vài từ để hình dung thôi.”

Vân Chi Lâm cảm thấy hơi ngạc nhiên: “Con hình dung thế nào?”

“Nguy hiểm, nhớ nhung, mất mát.” Sau khi nói dứt lời, Trình Trình nhảy xuống ghế sô pha rồi chạy vào trong nhà bếp.

Chỉ để lại một mình Vân Chi Lâm ngồi trên ghế sô ha, hai cánh tay của anh ta chống trên đùi, đan chéo vào nhau chống lên cằm mình.

Xem ra trong mắt của mấy đứa trẻ, mình chỉ là ba nuôi mà thôi.



Bắc Minh Quân tung cửa đi về, Phỉ Nhi ngồi thừ trên mặt đất.

Một lúc sau, có bước tiếng bước vang lên từ dưới lầu rồi mỗi lúc một gần, cuối cùng dừng lại trước cửa phòng của cô.

“Cốc cốc…” Tiếng gõ cửa nhẹ nhàng vang lên.

Phỉ Nhi vội vàng lau sạch những giọt nước mắt trên gương mặt của mình, cô ta cứ ngỡ Bắc Minh Quân thương xót cô nên quay trở lại.
 
Chương 1325


Chương 1325

Sau khi điều hòa cảm xúc và sửa sang quần áo của mình, cô ta vội vàng chạy ra ngoài cửa.

Nhưng điều khiến cô ta cảm thấy mất mát là lúc mở ra cửa, cô ta lại nhìn thấy người hầu cầm theo túi giấy vàng đứng bên ngoài.

“Cô Phỉ Nhi, có một người đàn ông gửi cái này cho cô đấy.” Sau khi nói dứt lời, cô ta bèn đứa túi giấy cho Phỉ Nhi.

Phỉ Nhi nhíu mày lại, trong thành phố này, ngoại trừ nhà họ Bắc Minh ra thì cô cũng không hề quen biết với người nào khác. Làm sao có ai đưa đồ cho cô được kia chứ.

Phỉ Nhi cầm lấy túi giấy rồi đóng cửa phòng lại một lần nữa.

Cô ta ngồi trên giường, lấy USB màu trắng từ bên trong túi giấy ra.

Cô ta cầm USB với vẻ ngạc nhiên, rốt cuộc là ai đã đưa thứ này cho cô ta vậy?

Rốt cuộc bên trong có chứa những gì?



Vào lúc cô ta đang ngạc nhiên thì điện thoại lại đổ chuông.

Cô ta cầm lên xem thử, là một số máy lạ nhưng cô ta cảm thấy dường như có liên quan đến cái USB này.

“Alo…”

Chỉ nghe thấy có tiếng cười lạnh vang lên ở đầu dây bên kia: “Phỉ Nhi, chúng ta lại gặp nhau rồi.”

Gương mặt Phỉ Nhi cứng đờ, rồi sau đó cô ta vội vàng giơ tay bụm chặt miệng mình mà thì thầm: “Cái USB mà tôi mới vừa nhận được có phải là anh đưa không?”

Ở đầu dây bên kia, căn phòng mà người đàn ông ấy ngồi có thể nhìn thấy chiếc ghế sô pha trong phòng của Bắc Minh Quân, anh ta hờ hững vắt chéo chân, bây giờ đang đội chiếc nón lưỡi trai đen trên đầu.

Anh ta cười lạnh một tiếng đầy ẩn ý: “Phỉ Nhi, gần đây có một chuyện cần cô làm cho tôi.”

Phỉ Nhi nhíu mày lại: “Anh bị điên rồi à, lần trước chúng ta gặp nhau ở nông trường có một lần thôi mà suýt nữa tôi đã bị anh hại chết rồi kìa, tôi còn cần phải làm việc cho anh nữa sao. Nói cho anh biết, tôi đã tiêu hủy những chứng cứ ở Tây Ban Nha rồi, bây giờ tôi sẽ không làm việc cho anh nữa đâu.”

Người đàn ông đội nón bóng chày đen cười lạnh “Ồ? Cô chắc chắn đến thế à? Thật ra những thứ ở Tây Ban Nha chẳng là cái thá gì trong mắt tôi cả. Hay là cô xem USB này trước đi rồi chúng ta nói chuyện tiếp.”

Sau khi nói dứt lời, anh ta bèn ngắt máy.

Người đàn ông đội nón bóng chày đen vắt chéo chân, híp mắt nhìn điện thoại: “Tôi không tin cô không gọi lại cho tôi.”

Phỉ Nhi biến sắc, rốt cuộc trong USB này có cái gì mà người đàn ông ấy chắc chắn rằng cô ta sẽ đi tìm hắn.”

Chỉ có điều nơi này không có máy tính, lúc cô ta sốt ruột đi qua đi lại thì đột nhiên nhớ đến máy tính trong phòng làm việc của Bắc Minh Quân.

Nhưng cô ta lại do dự, bởi vì phòng làm việc là nơi Bắc Minh Quân không cho phép ai ra vào.

Nhưng bây giờ cô ta rất muốn biết USB chứa thứ gì bên trong, cô ta cắn răng, quyết định mạo hiểm một lần.

Sau khi ra quyết định như thế, cô ta lặng lẽ mở he hé cửa phòng rồi nhìn ra hành lang xem có người nào hay không.

Phỉ Nhi lặng lẽ bước ra khỏi phòng, chạy đến phòng của Bắc Minh Quân với tốc độ nhanh nhất.
 
Chương 1326


Chương 1326

Cô ta đến trước cửa, giả vờ chẳng có chuyện gì xảy ra cả, nhìn quanh quất xung quanh chẳng thấy bóng người nào mới đặt tay lên nắm đấm, nhẹ nhàng vặn một vòng.

“Răng rắc…” Tiếng động vang lên lanh lảnh khiến cho trái tim cô ta suýt nữa đã nhảy ra khỏi lồ ng ngực.

Làm len lén sau lưng người khác, nhất là làm chuyện không thể nói cho người ta nghe thấy này cần phải có trái tim vững vàng mới được.

Cửa không khóa, cô nhanh chóng mở cửa lách vào trong rồi nhẹ nhàng đóng cửa lại.

Vào lúc này, Phỉ Nhi nhẹ nhàng thở phào một hơi. Bây giờ một tầng mồ hôi mỏng đã giăng trên trán cô ta.

Cô ta vội vàng đến trước phòng làm việc của Bắc Minh Quân, máy tính của anh để ở trên bàn.

Cô di chuột, không ngờ màn hình máy tính của anh lại sáng lên, xem ra anh không hề tắt máy trước khi đi.

Đúng là trời giúp cô ta.

Phỉ Nhi vội vàng cắm USB vào máy rồi click chuột vào biểu tượng USB.

Chỉ nhìn thấy một video lặng lẽ nằm bên trong, nhưng tên của file ấy rất kỳ quặc, chỉ có ký hiệu mà thôi.

Cô ta vội vàng mở nó ra, trình phát video lập tức hiện lên.

Phỉ Nhi trừng mắt nhìn nội dung của video, cô ta kinh ngạc đến mức mồ hôi túa ra đầy trán.



Cô ta vội vàng gập laptop lại, rút USB ra. Bây giờ cô ta cảm thấy căng thẳng vô cùng.

Cô ta vội vàng chạy ra khỏi phòng làm việc, thận trọng quay trở về phòng mình

Cô ta đóng sầm của phòng lại rồi tựa người vào cửa, cố gắng điều hòa hơi thở gấp gáp của mình.

Rồi sau đó, cô ta đi đến ngồi xuống bên cạnh giường, cầm điện thoại lên run rẩy gọi lại vào số điện thoại vừa nhận ban nãy.

Người đàn ông đội nón bóng chày cười lạnh khi nhìn thấy điện thoại đổ chuông.

Anh ta thong thả bắt máy: “Alo…có phải video đó rõ lắm không. Tay nghề quay phim không tệ chứ, cảnh gần cảnh xa đều ghi lại đầy đủ hết.”

“Nếu như Bắc Minh Quân nhìn thấy…” Người đàn ông đội nón bóng chày nhướn mày, anh ta nói tiếp: “Có thể thử xem sao.”

“Đừng, đừng để cho Quân biết. Rốt cuộc anh muốn tôi làm thế nào, anh mau nói đi.” Bây giờ sắc mặt Phỉ Nhi xám xịt, cô ta đã mất đi khí thế ban nãy, giọng nói mang vẻ cầu xin.

Người đàn ông đội nón bóng chày mỉm cười: “Thật ra chuyện mà tôi kêu cô làm cũng đơn giản thôi, chỉ cần…, đến lúc đó tôi sẽ cử người đưa đồ cho cô, cô nhớ lý nhận đấy, nếu như có gì không thỏa đáng thì cô đừng trách tôi không nhắc nhở cô.”

Sau khi nghe người đàn ông đội nón bóng chày nói thế, mồ hôi túa ra trên người Phỉ Nhi: “Tôi không thể làm như thế được, anh có biết làm như thế thì tôi sẽ chết hay không!”

Người đàn ông đội nón bóng chạy cười lạnh: “Nếu như cô không làm như thế thì cô cũng sẽ chết thôi, nếu như cô làm tốt, cô cũng không chết nổi, hơn nữa còn có thể hoàn thành tâm nguyện của cô và giúp cô gạt bỏ hòn đá cản chân. Thế chẳng phải là vẹn toàn đôi bên sao. Không cần cảm ơn tôi, đây là món quà cưới tôi dành cho cô đấy. Cuối cùng thì chúc cô may mắn, ha ha…”

Bây giờ Phỉ Nhi tức giận vô cùng, cô ta trừng mắt nhìn điện thoại rồi cắn ra mà nói: “Anh là cái đồ ma quỷ…”

Nhưng người đàn ông đội nón bóng chày máy đã cúp máy rồi, cô chỉ nghe thấy tiếng báo bận dài mà thôi.
 
Chương 1327


Chương 1327

Phỉ Nhi ném điện thoại sang một bên.

Bây giờ, con đường trước mặt cô ta trải đầy cánh hoa hồng mang sắc máu ‘hạnh phúc’.

Nhưng dường như cô ta chỉ có thể bước tiếp chứ không còn sự lựa chọn nào nữa.

Một lúc sâu, tiếng gõ cửa phòng vang lên, Phỉ Nhi nhanh chóng ép mình bình tĩnh trở lại, cô ta biết món đồ ấy đã bị giao đến đây rồi.

Mình bắt buộc phải ký nhận như người đàn ông đội nón bóng chày ấy nói.

Ở bên ngoài biệt thự của Bắc Minh Quân, một người đàn ông ngồi ở ghế lái trong chiếc xe van đen.

Phỉ Nhi không quen anh ta.

Người đàn ông ấy nhai sing gum, anh ta nghiêng đầu nhìn Phỉ Nhi: “Ông chủ kêu tôi đưa cái này cho cô, nhớ lấy, cầm đi!”

Sau khi nói dứt lời, anh ta bấm nút ở kế bên tay, cốp xe chậm rãi nâng lên.

Phỉ Nhi mím môi, ráng gật đầu với anh ta.

Rồi sau đó cô ta đi ra cốp sau xe, nhìn chiếc rương nâu nằm bên trong, có bốn chiếc hộp bằng hộp đựng giày.

Bên trên chiếc rương còn được thắt nơ con bướm đỏ.

Trông giống như chiếc rương quà rồi.

Nhìn thấy ‘món quà’ này, Phỉ Nhi hơn chần chừ.



Phỉ Nhi đi ra sau cốp xe, cô ta hơi chần chừ khi nhìn thấy ‘món quà’ được thắt nơ con bướm màu đỏ.

‘Lấy’ hay là ‘không lấy’ đây, cô ta đang đấu tranh tâm lý dữ dội.

Rồi cứ thế, vài phút trôi qua.

Người đàn ông ngồi trong xe nhìn gương mặt do dự của Phỉ Nhi thông qua kính chiếu hậu.

Anh ta cúi đầu nhìn đồng hồ đeo trên tay, bắt đầu cảm thấy mất kiên nhẫn, bèn quay đầu trừng mắt nhìn Phỉ Nhi, anh ta cũng chẳng buồn quan tâm xem người phụ nữ ở đằng sau ấy là ai nữa.

Rồi lớn giọng gọi: “Ê, cô ngơ người ra đấy làm gì, lấy có món đồ thôi mà cũng lề mà lề mề. Cô có thể nhanh lên một chút được hay không hả. Tôi còn có việc khác phải làm nữa đấy.”

Phỉ Nhi vội vàng gật đầu, cô ta xốc hết dũng khí lên để lấy chiếc hộp xuống xe, rồi đóng cốp xe lại.

Chiếc xe khởi động rồi nhanh chóng biến mất ở nơi xa.

Phỉ Nhi ôm chiếc hộp đi vào trong biệt thự nhà họ Bắc Minh rồi trêu cô ta: “Cô Phỉ Nhi, người đó là ai thế, tặng quà to quá chừng.”

Phỉ Nhi gật đầu một cách lúng túng: “Bạn tôi tặng đấy.”

Sau khi nói dứt lời, cô ta nhanh chóng ôm chiếc hộp vào phòng.



Trong phòng ăn trưa chỉ có Giang Tuệ Tâm và Dương Dương ngồi đối diện với nhau.

Trước kia Bắc Minh Quân vội vàng trở về, dường như lại bỏ đi một cách tức giận, Giang Tuệ Tâm cũng chẳng biết vì sao.
 
Chương 1328


Chương 1328

Cho đến khi cô hỏi người hầu trong nhà ăn mới biết.

Còn Phỉ Nhi thì sao, cô ta mượn cớ không khỏe để không xuống lầu ăn cơm, Giang Tuệ Tâm bèn dặn người hầu mang thức ăn lên phòng cho cô ta.

Bàn tay nhỏ nhắn của Dương Dương cầm chén cơm, cậu bé ăn từng miếng một, thỉnh thoảng lại đưa mắt nhìn Giang Tuệ Tâm.

Dường như việc mình len lén bỏ chạy không hề bị tiết lộ, cậu bé mới cảm thấy yên tâm.

Giang Tuệ Tâm cúi đầu chậm rãi dùng cơm, một lúc sau mới đanh giọng mà nói: “Dương Dương, sáng nay cháu đi đâu đó?”

Dương Dương vừa mới bình tĩnh mà bây giờ lại thấy căng thẳng, may mà cậu bé phản ứng nhanh nhẹn: “Bà nội, sáng nay cháu ra ngoài chạy bộ ạ.”

“Chạy bộ?” Sau khi nói dứt lời, Giang Tuệ Tâm đặt chén đũa xuống rồi ngẩng đầu lên nhìn Dương Dương: “Bình thường cháu đều ngủ nướng, sao hôm nay đột nhiên lại đi chạy bộ.”

Dương Dương gắp miếng thịt bỏ vào miệng: “Không phải bà nội dạy cháu phải ngủ sớm dậy sớm sao, cháu cũng đã đăng ký tham gia hội thể thao trong trường rồi, bởi thế cũng cần phải bắt đầu tìm hiểu thử.”

Giang Tuệ Tâm gật gật đầu rồi mới cầm đũa gắp một miếng thịt kho cho Dương Dương: “Vận động cần phải ăn nhiều một chút, có biết không.”

Dương Dương gật đầu: “Cảm ơn bà nội.”

“À phải rồi, chiều này giáo viên sẽ đến dạy bù, nhất định cháu phải theo học cho đàng hoàng đó. Cháu bằng tuổi với Trình Trình mà bây giờ Trình Trình đã lên lớp thiếu niên thiên tài rồi mà cháu vẫn còn học lớp một. Đều tại mẹ cháu làm lỡ làng…” Nói đến đây, Giang Tuệ Tâm thở dài một hơi.

Dương Dương không thích nghe người khác so sánh mình và Trình Trình. Vốn dĩ cậu bé và Trình Trình chẳng có chỗ nào so bì được với nhau.

Ban đầu Trình Trình là cậu chủ nhà giàu, được ông ba chết bằm dạy dỗ từ lúc còn nhỏ, còn cậu bé thì sao, cậu bé đi theo mẹ, chẳng qua chỉ là đồ vô dụng bình thường mà thôi.

Mấy thứ này thì không nói, việc cậu bé ghét nhất là người khác nói xấu mẹ sau lưng cậu bé, trong lòng Dương Dương, mẹ mới là người tốt nhất.

Dương Dương nhanh chóng ăn hai muỗng cơm rồi nói: “Cháu ăn xong rồi.”

Cậu bé nhảy xuống ghế, đanh mặt đi về phòng.

Tải ápp Тrцуeл ноla để đọc full và miễn phí nhé.

Giang Tuệ Tâm nhìn theo bóng lưng nho nhỏ của Dương Dương mà không khỏi lắc đầu: “Thằng nhóc này bị mẹ nó chiều hư rồi.”



Ăn xong bữa cơm trưa.

Vân Chi Lâm có việc phải đi trước.

Cửu Cửu hài lòng vỗ tay vào bụng: “Cơm mẹ nấu ngon ghê.”

Cố Tịch Dao mỉm cười xoa đầu Cửu Cửu: “Cục cưng ngoan, con thích ăn thì ngày nào mẹ cũng sẽ làm cho con ăn.”

Trình Trình cũng cười cười kéo tay Cửu Cửu: “Mẹ nấu cơm có con cũng không được ăn nhiều, chứ bằng không sẽ giống với Dương Dương.”

Cửu Cửu cắn ngón tay, nhìn lên trần nhà với đôi mắt long lanh nước rồi nhỏ giọng nỉ non: “Anh…Dương Dương…Anh mập…”

Nói đến đây, cô bé quay đầu nhìn Cố Tịch Dao, nước mắt rơm rớm: “Mẹ ơi, Cửu Cửu không muốn thành anh mập…”
 
Chương 1329


Chương 1329

Cố Tịch Dao cười cười ôm Cửu Cửu một hồi lâu, cô hôn lên trán con mình: “Được rồi, sau này mẹ sẽ không làm món ngon nữa, con gái cưng của mẹ sẽ không thành anh mập, được không con.”

“Dạ…” Cửu Cửu nhíu mày lại, rồi lại li3m môi nhớ lại hương vị món ăn ban nãy.

Bây giờ cô bé Cửu Cửu cảm thấy rất lưu luyến…

Anni thu dọn chén đũa rồi mỉm cười đi đến bên cạnh Cố Tịch Dao.

Cô ấy cong ngón tay, nhẹ nhàng véo mũi Cửu Cửu: “Nhìn bộ dạng của cháu là biết ngay cháu không biết phải làm thế nào rồi, đúng không.”

Cửu Cửu gật đầu một cách nghiêm túc.

“Sau này chỉ cần mẹ làm ít lại thì em cũng sẽ không giống như con mèo thèm thuồng nữa.” Trình Trình đề nghị.

“Ừ, cách của cục cưng là hay nhất.” Cố Tịch Dao không khỏi gật đầu.

“Ha ha, Tịch Dao à, sau này hai cục cưng của cô sẽ dày vò cô thảm lắm đó.” Anni vừa cười vừa nói.

Cố Tịch Dao lại mỉm cười hạnh phúc: “Tôi không sợ bị làm khổ, vì hai đứa con của mình, có khổ một chút thì tôi cũng không sợ.

Trình Trình lại giống như ông cụ non, cậu bé khoanh tay trước ngực: “Con biết làm rất nhiều chuyện, sẽ không để cho mẹ mệt đâu.”

“Ừ…cho dù ở nhà hay ở ngoài thì cục cưng Trình Trình của nhà ta đều rất ưu tú. Là tấm gương tốt cho em trai và em gái.” Không chỉ đơn giản là khen ngợi Trình Trình, Cố Tịch Dao còn cảm thấy kiêu ngạo vì cậu bé.

Anni mỉm cười nhìn Cố Tịch Dao, cô ấy có một đứa con gái đáng yêu và một đứa con trai khiến bản thân kiêu ngạo, còn được một người đàn ông xuất sắc theo đuổi.

Rồi nhìn lại chính bản thân mình, không con không cái, trên thực tế có thể có nhưng lại không có duyên mẹ con, lỡ mất thời cơ rồi. Đến chồng cũng…

Haiz…Không nghĩ đến chuyện phiền muộn đó nữa cho xong.

Cô ấy xoay người lại, nụ cười mỉm trên gương mặt cũng trở thành giọt nước đắng cay của cuộc đời.

Trở về phòng ngủ mà Cố Tịch Dao đã sắp xếp cho cô ấy rồi nhẹ nhàng đóng cửa lại.

Ngã phịch xuống giường, cô ấy có thể cảm nhận được sự mệt mỏi trước nay chưa từng có, bây giờ cô ấy chỉ có thể bắt đầu từ con số không mà thôi.

Cố Tịch Dao và hai đứa con ăn cơm xong mới phát hiện ra chẳng thấy Anni đâu nữa.

“Được rồi, các con đi ngủ trưa đi.” Cô ôm Cửu Cửu, dẫn Trình Trình đi vào phòng mình.

Hai đứa trẻ ngoan ngoãn nằm trên giường, Trình Trình lấy tấm mền nhỏ đắp lên người Cửu Cửu: “Mẹ ơi, mẹ đi xem dì Anni đi, con thấy hình như dì ấy không được vui.”

Anni cứ nghĩ mình đã giấu giếm vẻ đau lòng trong mắt tốt lắm rồi nhưng nào ngờ lại bị Trình Trình phát hiện.

Cố Tịch Dao cảm thấy bất ngờ, cô gật đầu: “Cục cưng, con chăm sóc em gái ngủ đi, để mẹ đi thăm dì.” Sau khi nói dứt lời, cô đặt nụ hôn ngọt ngào lên trán hai đứa con.”



Anni về phòng ngủ của mình, cô ấy ngồi trên giường nhìn ra ngoài khung cửa sổ.

Thỉnh thoảng lại có vài cụm mây trôi giữa bầu trời.
 
Chương 1330


Chương 1330

Lá cây gần cửa sổ bay phấp phới theo cơn gió, làm vang lên tiếng xào xạc.

Thỉnh thoảng có vài chú chim đậu trên bồn nước xi măng gần cửa sổ, nhảy múa ríu rít.

Cố Tịch Dao thấy hai đứa con ngủ say rồi bèn rời khỏi phòng ngủ của mình, đóng cửa lại.

Cô nhẹ nhàng gõ cửa phòng Anni.

Anni điều hòa lại cảm xúc của mình, nhanh chóng lau đi những giọt lệ bên khóe mắt.

Rồi mới lên tiếng: “Mời vào.”

Cố Tịch Dao mở cửa đi vào trong, cô mỉm cười xoay người đóng cửa lại.

Cô thấy Anni quay lưng về phía mình, dường như chẳng có ý định quay lại vậy.

“Anni?” Cố Tịch Dao nhẹ nhàng gọi cô ấy rồi giơ tay đặt lên vai Anni: “Sao cô không nói tiếng nào mà lại nấp vào trong này?”

Anni nghiêng đầu nhìn Anni, cô ấy ráng nặn ra nụ cười: “Không có gì đâu, thấy cả nhà cô đang vui vẻ cười nói với nhau nên không muốn quấy rầy mọi người. Cộng với việc hồi sáng lên máy bay gấp quá, bây giờ tôi hơi buồn ngủ.”

Cố Tịch Dao giật mình, cô hiểu vì sao Anni lại làm như thế.

Bởi vì cô ấy thấy con trai và con gái của mình đều có mặt ở đây, cả gia đình đầm ấm hạnh phúc mà cô ấy lại cô đơn một mình.

Bây giờ Cố Tịch Dao cũng không biết phải làm thế nào để an ủi của cô ấy nữa, nếu như chỉ nói với cô ấy những lời lẽ như ‘Tất cả rồi sẽ tốt đẹp thôi, cô sẽ tìm thấy hạnh phúc thuộc về mình mà’ thì cũng chẳng có ích gì.

Chuyện mà cô có thể làm là cùng cô ấy ngồi xuống bên mép giường, nhìn ngắm mây trắng bên ngoài khung cửa sổ, lá xanh, và cả những chú chim thi thoảng đậu xuống.



Bắc Minh Quân lạnh mặt ngồi trên chiếc xe Hình Uy lái, bọn họ cùng rời khỏi nhà họ Bắc Minh.

“Ông chủ, chúng ta đi đâu đây?” Hình Uy có thể nhận ra sếp mình và cô Phỉ Nhi cãi nhau.

Bắc Minh Quân nghiêng đầu nhìn ra ngoài khung cửa sổ, đột nhiên anh muốn uống hai ly nên lấy điện thoại gọi cho Sở Dung Triết.

Sau khi điện thoại đổ hai hồi chuông, tiếng ồn ào vang lên ở đầu dây bên kia, dường như Sở Dung Triết đã hơi say rồi.

“Ha ha, khó khăn mới thấy Bắc Minh tổng gọi điện cho tôi giữa lúc bận rộn nhỉ, khiến cho họ Sở tôi cảm thấy vinh hạnh quá.”

Sở Dung Triết đang ở trong phòng VIP của KTV Hot Hot Hot, anh ta vắt chéo hai chân, trong tay cầm ly rượu vang đỏ, đang nhìn ngắm cô em hát chính vừa mới ký hợp đồng và thưởng thức rượu ngon.

Bắc Minh Quân khẽ nhíu mày lại, anh nói với giọng lạnh lùng: “Trong phòng nửa tiếng, cậu phải có mặt ở chỗ cũ.”

Sở Dung Triết vừa nghe thấy hẹn gặp ở chỗ cũ bèn làm dấu tay ra hiệu cho em gái hát chính ngừng lại, đồng thời tắt hết mọi âm thanh đi.

Anh ta đứng dậy đi ra ngoài cửa “Biết rồi”. Rồi mới cúp mắt.

Bắc Minh Quân lại bị giành cúp máy trước một lần nữa. Anh bấm nút gọi lại, Sở Dung Triết còn chưa kịp lên tiếng thì anh đã nói trước: “Nói cho cậu biết, tớ còn chưa cúp máy thì không ai được cúp máy hết!” Sau khi nói dứt lời, anh bèn cúp máy.

Sở Dung Triết cầm điện thoại trong tay, anh ta vừa đi ra ngoài vừa nghe máy.

Sau khi Bắc Minh Quân cúp máy, anh nhìn điện thoại của mình rồi nở nụ cười, nhẹ nhàng lắc đầu: “Cái tên Bắc Minh Quân này, không biết phải nói cậu ta ngang ngược hay là con nít nữa, có một cuộc điện thoại thôi cũng phải tính toán chi ly đến thế.”
 
Chương 1331


Chương 1331

Hình Uy lái xe, lúc ông chủ và Sở Dung Triết nói chuyện điện thoại có nhắc đến chỗ cũ, anh ta cũng không cần phải xác nhận lại.

Mà lái thẳng đến quán bar Zeus của Bạch Điệp Quý.

Vào ban ngày có rất nhiều quán bar đóng cửa. Đêm tối mới là giờ làm ăn vàng của quán bar.

Nhưng quán bar Zeus của Bạch Điệp Quý lại là ngoại lệ, mở cửa suốt 24/24 như những cửa hàng tiện lợi ngoài đường khác.

Chỉ có điều Bạch Điệp Quý sẽ không ở đây cả ngày.

Hình Uy chậm rãi đậu xe trước cửa quán bar Zeus, Bắc Minh Quân xuống xe đi thẳng vào trong.

Lúc nhân viên vệ sinh đang rảnh rỗi nhận ra Bắc Minh Quân, người ấy bèn cung kính gật đầu với anh: “Chào anh Bắc Minh.”

Bây giờ âm nhạc của quán bar đang vang vọng ra ngoài, không phải là loại nhạc khiến cho trái tim của người khác đập thình thịch mà là một bài ca khơi lên kích động muốn nhảy múa, đó là bản nhạc êm ả du dương chỉ có trong nhà hàng kiểu Pháp và các quán cà phê mà thôi.

Bắc Minh Quân đảo mắt nhìn quanh quán bar một vòng, ngoại trừ nhìn thấy vài người mua say ở quầy bar và trong một vài phòng riêng nhỏ ra, chẳng nhìn thấy bóng dáng của Bạch Điệp Quý đâu cả.

Bắc Minh Quân dẫn Hình Uy đi vào phòng VIP.

Nhân viên phục vụ cầm menu rượu đi theo bọn họ: “Anh Bắc Minh, xin hỏi anh chọn rượu gì?”

Hình Uy xua tay tỏ ý tạm thời không cần.

Nhân viên phục vụ quay người đi ra ngoài, rồi mới nhẹ nhàng đóng cửa phòng riêng lại.

Một lúc sau, nhân viên phục vụ lại mở cửa ra một lần nữa, cô ta mang lên hai dĩa trái cây và trà được trang trí tinh tế.

“Mời hai anh dùng thong thả.”

Bắc Minh Quân ngồi trên chiếc ghế sô pha thật, trong miệng ngậm điếu xì gà.

Anh gọi điện cho Bạch Điệp Quý.

“Alo…Bắc Minh Quân, mới sáng sớm mà cậu gọi tôi là gì, tối qua tôi thức trắng đêm đấy.”

Giọng nói ngái ngủ của Bạch Điệp Quý vang lên ở đầu dây bên kia, xem ra bây giờ anh ta đang vùi đầu trên giường ngủ nướng rồi.

Bắc Minh Quân khẽ nhíu mày lại, rồi mới lạnh lùng nói: “Cậu nhìn xem bây giờ mấy giờ rồi hả, tớ cho cậu nửa tiếng cậu phải đến đây ngay, chứ bằng không cậu đợi thu dọn gạch nát trong đống phế liệu đi.”

Bạch Điệp Quý lập tức trừng mắt, anh ta trở người ngồi dậy: “Bắc Minh Quân, đừng đừng…Tớ lập tức tới ngay được chưa.”

Anh ta vừa nói dứt lời đã nghe thấy tiếng báo bận vang lên.

Bạch Điệp Quý biết, nếu như Bắc Minh Quân đã nói như thế rồi, nếu mình không xuất hiện vào thơi gian quy định thì cậu ta sẽ làm thật.

Anh ta mau chóng mặc quần áo, chải chuốt lại mái tóc rối bù.

Có lúc người đàn ông đẹp trai hấp dẫn như anh ta cũng giống như phụ nữ vậy, làm sao có thể không ăn diện đẹp đẽ trước khi ra ngoài cơ chứ.

Chỉ có điều bây giờ ‘dao đã kề trên cổ’, anh ta cũng không còn nhiều thời gian chăm chút nữa.
 
Chương 1332


Chương 1332

Bạch Điệp Quý nhảy lên chiếc Porsche 911 đỏ của mình, đạp chân ga, tốc độ lên đến 100.

Còn may cũng có thể nói là nhà của anh ta gần với quán bar, từ lúc cúp điện thoại cho đến lúc chiếc xe của anh ta đậu kế bên xe của Bắc Minh Quân chỉ cần có 20’07’’ mà thôi.

Nhiìn thấy quán bar vẫn còn nguyên vẹn, anh ta bèn nở nụ cười đắc ý.

Cùng lúc đó, tiếng còi xe ô tô hú vang từ đằng xa, Sở Dung Triết lái chiếc Lamborghini Reventon xám bạc lao vút đến trước cửa quán bar.

Sở Dung Triết và Bạch Điệp Quý nhìn nhau mà mỉm cười, bon họ gần như lên tiếng cùng một lúc: “Cái tên Bắc Minh Quân này hành người ta thật.”



Sở Dung Triết và Bạch Điệp Quý đến quán bar Zeus như bị Bắc Minh Quân đòi mạng.

Hai người bọn họ đến trước cửa phòng VIP mà bọn họ thường vào.

Vừa đẩy cửa ra, chỉ nhìn thấy Bắc Minh Quân ngồi vắt chéo chân trong phòng, miệng anh còn đang ngậm điếu xì gà. Hình Uy lại đứng bên cạnh Bắc Minh Quân.

Thấy hai người bọn họ đi vào, anh tùy tiện chỉ vào hai chiếc ghế bên cạnh.

Nhìn như thể anh mới là chủ nhân ở nơi này vậy, còn Bạch Điệp Quý và Sở Dung Triết chỉ là hai kẻ làm thuê mà thôi.

Sau khi ngồi xuống, Bạch Điệp Quý bắt đầu oán than Bắc Minh Quân: “Bắc Minh Quân, cậu làm trò gì đấy, hai ngày nữa là cưới rồi mà còn đi lung tung còn không mau đi lựa đồ cưới với Phỉ Nhi cửa cậu đi.

Vừa nghe nhắc đến Phỉ Nhi là Sở Dung Triết lại nhớ đến một người phụ nữ khác, anh ta xịch lên trước: “Cậu kết hôn thì Tịch Dao phải làm sao?”

Bắc Minh Quân nhìn Sở Dung Triết với ánh mắt sắc lẻm như dao.

Sở Dung Triết cũng chẳng buồn đoái hoài đến điệu bộ này của anh mà nói tiếp: “Bắc Minh Quân, không phải cậu đứng núi này trông núi nọ đấy chứ. Tớ thấy cậu cưới Tịch Dao còn hay hơn, dù gì người ta cũng là mẹ ruột của con cậu, không đến nỗi để cho con cậu phải đối mặt với mẹ kế cả ngày, nói không chừng còn ngược đãi con cậu thì sao?”

Bắc Minh Quân nhíu mày lại, anh ném điếu xì gà trong tay vào người Sở Dung Triết: “Sở nhị, cậu không nói thì người khác không nghĩ cậu câm đâu.”

Sở Dung Triết nhanh nhẹn né tránh, rồi chìa tay nhẹ nhàng chụp lấy điếu xì gà, đồng thời cũng chẳng bị thương.

Bạch Điệp Quý đùa với anh ta: “Ồ ồ, mới hai ngày không gặp thôi mà võ công của Sở nhị đã cao cường hơn rồi, lá gan cũng lớn hơn nữa, dám đối đầu với Bắc Minh Quân luôn, cậu ta không thích nghe cái gì thì cậu nói cái đấy.”

Bắc Minh Quân lại trừng mắt nhìn Bạch Điệp Quý.

Bạch Điệp Quý nhún vai: “Rồi, rồi rồi…Bắc Minh Quân không thích nghe thì chúng ta không nói nữa. Hôm nay xem như chúng ta có phúc đấy, tớ mới nhập một lô rượu ngon, đều là loại thượng hạng hết.”

Anh ta vỗ tay, một nhân viên phục vụ mở cửa đi vào trong: “Ông chủ có gì dặn dò ạ?”

Bạch Điệp Quý nói với anh ta: “Lấy một mỗi loại một chai trong lô rượu mới về hồi hai hôm trước vào đây.”

Thấy nhân viên phục vụ đi ra ngoài, Bắc Minh Quân nhếch môi cười lạnh: “Lão Bạch, đây là lần đầu tiên tớ thấy cậu hào phóng thế đó, trước kia có rượu ngon cậu đều giấu thật kỹ, muốn lấy cũng chỉ dám lấy ra một chai thôi.”

Bạch Điệp Quý lấy một hạt đậu phộng bỏ vào miệng: “Bắc Minh Quân, tớ rộng rãi thế là vì cậu đó, có thể nói rằng ba người chúng ta là quý ông độc thân nhỉ, bây giờ xem như chỉ còn sót lại mỗi Sở nhị và tôi thôi. Hôm nay anh em phải mở tiệc độc thân cho cậu.”

Sau khi nói dứt lời, nhân viên phục vụ bưng khay rượu vào trong, bên trên có đủ chín chai.
 
Chương 1333


Chương 1333

Anh ta đặt lên bàn, sau khi xếp xong ba chiếc ly chân cao mới quay người đi ra ngoài.

Sở Dung Triết cầm chai rượu lên, không khỏi gật gật đầu rồi nói: “Rượu Weingut Donnhoff.”

Rồi lại cầm thêm một chai rượu nữa: “ Là Organic Pinot Noirlwine của xưởng Summerhill Pyramid Winery, nhìn thấy rượu ngon làm sao có thể bỏ lỡ được kia chứ.”

Sau khi nói dứt lời, Sở Dung Triết cầm đồ khui lên, mở nắp chai rượu Weingut Donnhoff ra, lần lượt rót cho Bắc Minh Quân, Bạch Điệp Quý và mình.

Rồi mới nâng ly lên cao: “Chúc mừng Bắc Minh Quân sắp bước vào nấm mồ hôn nhân.”

Bắc Minh Quân và Bạch Điệp Quý đều cầm ly rượu lên, nghe Sở nhị nói thế, gương mặt anh không khỏi co rút.



Sau khi rượu quá ba tuần, bọn họ đã thưởng thức hết chín chai rượu.

Sở Vân Hàm cầm chai rượu Organic Pitnot Noir Icewine vừa mới lấy từ trong thùng đá ra, anh ta tấm tắc khen không ngớt miệng: “Uống rượu này kèm mới món ngọt ngon lành ở chỗ lão Bạch đúng là sự hưởng thụ không gì bằng.

Nói đến đây, anh ta lại rót thêm cho mình một ly rồi đưa đến trước mũi hít sâu một hơi, nhắm mắt lại như thể say rượu: “Ừm…Sau khi ướp lạnh ngửi thấy thơm mùi trái cây thật, uống vào lại nồng đậm, đúng là rượu thượng hạng hiếm có.”

Bạch Điệp Quý nhìn bộ dạng này của anh ta bèn không khỏi thấy vui vẻ: “Sở nhị, nếu cậu thấy ngon thì một hồi mang vài chai về đi.

Ánh mắt Sở Dung Triết sáng bừng khi nghe anh ta nói thế: “Lão Bạch, cậu nói thật à, lúc về tôi sẽ mang mấy chai về nhà nhấm nháp.

Bạch Điệp Quý gật đầu: “Muốn lấy mấy chai thì tùy cậu, nhớ đem ra tính tiền là được rồi.”

Sở Dung Triết vừa nghe thấy thế, anh ta duỗi tay lấy một hạt đậu phộng từ trong khay ném vào người Bạch Điệp Quý: “Tớ nói mà, trên đời này làm gì có bữa ăn nào miễn phí. Lão Bạch, trên người cậu dính đầy mùi hôi thối của nhà tư bản.”

Bọn họ đùa giỡn với nhau một lúc rồi cuối cùng mới phát hiện ra Bắc Minh Quân chỉ ngồi im ở đó, ngoại trừ uống vài hớp rượu thì hình như chẳng nói gì cả.

Bạch Điệp Quý ném đậu phộng vào người Bắc Minh Quân: “Bắc Minh Quân, cậu gọi tụi tôi đến đây mà lại im thin thít, rốt cuộc cậu có ý gì.”

“Ha ha…” Sở Dung Triết cười gian: “Lão Bạch, cậu nhìn bộ dạng lo được lo mất của cậu ta kìa. Nói cho cậu biết, hai ngày trước cậu ta còn đi tham gia buổi biểu diễn của con trai với Tịch Dao, rất nhiều phóng viên còn chụp được hình ảnh hai người bọn họ tay trong tay.”

Bắc Minh Quân nghe đến đây, anh mạnh tay đặt chiếc ly xuống bàn, khiến cho rượu sánh ra không ít.

Hai ngày nay đã xảy ra quá nhiều chuyện, khiến cho lòng anh cảm thấy phiền muộn. Vốn dĩ muốn gọi hai người bọn họ đến uống rượu cho khuây khỏa, nhưng không ngờ gọi họ đến lại càng làm anh thấy phiền muộn hơn.

“Ôi trời…Bắc Minh Quân, cậu cũng đừng có con nít thế. Cậu nhìn xem rượu đã mang ra lâu như thế rồi, cho dù lão Bạch mời khách thì cậu cũng không thể nào lãng phí được kia chứ.” Sở Dung Triết nhìn bàn rượu mà cảm thấy đau lòng.

Sau khi nói dứt lời, anh ta ngồi xuống ghế sô pha dịch người lại gần Bắc Minh Quân rồi mới duỗi tay đặt trên vai anh.
 
Chương 1334


Chương 1334

Bắc Minh Quân quay đầu lạnh lùng nhìn Sở Dung Triết, anh nhẹ nhàng nghiêng ai đi, hất ‘bàn tay lưu manh’ trên vai mình xuống.

Nhưng dường như Sở Dung Triết không để ý đến thái độ của anh, anh ta lại đặt tay lên vai Bắc Minh Quân rồi nói một cách đầy ẩn ý: “Bắc Minh Quân, cậu có trừng mắt nhìn tớ cũng không có ích gì đâu. Tớ và lão Bạch là hai anh em của cậu, chúng tớ đều là người sáng mắt, có thể nhìn ra cậu thích Tịch Dao, mẹ của những đứa trẻ hơn.”

Bạch Điệp Quý cũng gật đầu đồng ý, anh ta tiếp lời: “Ban đầu cậu với Tô Ánh Uyển mỗi người một ngã, chúng tớ cứ tưởng cậu sẽ đến với Tịch Dao chứ, nhưng chúng tôi lại phán đoán sai lầm. Nhưng bây giờ cậu vẫn thích Tịch Dao mà lại đến với Phỉ Nhi, hơn nữa còn chuẩn bị làm đám cưới, chúng tớ thật sự không tài nào hiểu nổi cậu.”

“Đúng thế, đúng thế, cậu nói thật đi cho chúng tôi biết ra sao.” Sở Dung Triết nhíu mày nhìn Bắc Minh Quân.

Bắc Minh Quân vẫn ngồi lặng tại chỗ, anh không tỏ thái độ gì cả, một lúc lâu sau mới cầm chai rượu lên, ngửa đầu tu ừng ực cho đến khi cạn đáy.



Lúc Bắc Minh Quân nghe Sở Dung Triết và Bạch Điệp Quý hỏi vì sao lại cưới Phỉ Nhi chứ không phải Cố Tịch Dao.

Anh không nói gì, chỉ nghiêng người duỗi tay cầm chai rượu gần mình nhất.

Rồi ngửa đầu uống cạn đáy trong sự ngạc nhiên của mọi người.

“Bắc Minh Quân, tớ đã nhìn thấy những thứ bị giày xéo nhưng lại chưa từng thấy cậu bị giày vò như vậy đâu đấy. Có thể uống loại rượu này như uống bia sao.” Sở Dung Triết trơ mắt nhìn rượu thượng hạng bị uống sạch bằng cách ấy, đau lòng đến mức nước mắt cũng muốn trào ra ngoài.

Uống cạn sạch.

Bắc Minh Quân dựa người vào ghế sô pha, anh tùy tiện ném chai rượu không xuống đất, thủy tinh va đập với mặt đất làm vang lên tiếng lanh lảnh.

Nhưng nó không hề vỡ, chỉ lăn vài vòng trên mặt đất rồi ngừng lại.

Bắc Minh Quân khép hờ đôi mắt, trong bóng tối, dường như anh đã trở về rồi, trở về với những năm tháng ở Tây Ban Nha.

Mặc dù lúc ấy Bắc Minh Quân vẫn còn chưa gầy dựng nên tiếng tăm gì trong sự nghiệp, thế nhưng tài năng hơn người của anh đã thể hiện được đôi chút.

Anh đã theo ba của Tô Ánh Uyển học tập, hơn nữa còn tham gia vào vài dự án trong ngành.

Suy nghĩ độc đáo của anh khiến cho rất nhiều người trong ngành phải nhìn người mới này bằng đôi mắt khác.

Bắc Minh Quân quen với Phỉ Nhi trong vũ hội hóa trang năm mới.

Tải ápp ноla để đọc full và miễn phí nhé.

Vốn dĩ Bắc Minh Quân không hề muốn tham gia, thế nhưng Tô Ánh Uyển ráng mời anh cho bằng được. Anh nể mặt cô ta vì ba Tô Ánh Uyển là thầy mình, cũng không tiện làm cô ta mất mặt nên chỉ đành đến dự.

Khi ấy Phỉ Nhi rất đẹp, có rất nhiều người theo đuổi cô ta, cũng là điểm sáng không thể thiếu trên sàn khiêu vũ, vốn là bạn thân của Tô An Uyển, đương nhiên cô ta cũng được mời đến dự.

Rất nhiều người muốn mời cô ta khiêu vũ một bài nhưng cô ta lại chẳng nể mặt bất kỳ một ai.

Sau khi nhảy vài điệu, rốt cuộc thì cô ta cũng tìm thấy người đàn ông khiến cô ta cảm thấy rất đặc biệt.

Vóc dáng của anh rất cao ráo, bộ đồ vest thủ công tinh tế trên người càng khiến cho anh trông có vẻ sang trọng hơn nữa. Một mình anh đứng ngoài ban công một cách tao nhã, một tay cầm rượu vang, tay còn lại cầm chiếc mặt nạ Batman.

Góc nghiêng thỉnh thoảng mới lộ ra đã phô bày vẻ anh tuấn của anh.
 
Chương 1335


Chương 1335

Phỉ Nhi từ chối lời mời của bọn họ mà cầm một ly rượu vang đỏ trên chiếc khay của người phục vụ, đi vòng qua nhóm người đang khiêu vũ để ra ngoài ban công.

“Chào anh, có thể mời anh uống rượu không?” Phỉ Nhi chậm rãi đi đến bên cạnh Bắc Minh Quân, cô ta cầm ly rượu rồi hỏi anh.

Bắc Minh Quân đang nhìn những vì sao sáng lấp lánh trên bầu trời, đột nhiên có giọng nói êm tai vang lên bên cạnh mình, khiến cho anh cảm thấy ngạc nhiên.

Anh quay người lại, nhìn thấy một cô gái đeo mặt nạ nửa mặt nhiều màu sắc.

Đôi mắt sâu thẳm đằng sâu chiếc mặt nạ lộ ra vẻ đáng yêu, nước da trắng ngần, đôi môi hơi nhếch lên.

Bắc Minh Quân lịch sự mỉm cười đáp lại, anh nhấc bàn tay cầm rượu lên, đồng thời nhẹ nhàng chạm ly mình vào ly của cô ta.

“Keng…” Tiếng lanh lảnh vang lên.

Sau khi nhấp một ngụm nhỏ đầy tao nhã, Bắc Minh Quân gật đầu với Phỉ Nhi để tỏ lòng cảm ơn.

Rồi sau đó, anh đặt ly rượu lên trên lan can xi măng, quay người lại tiếp tục ngắm nhìn cảnh đêm.

Sau khi Phỉ Nhi nói một câu ‘cảm ơn’ khe khẽ xong, cô ta quay lưng đi vào trong đám người.

Đối với Bắc Minh Quân, việc tiếp xúc với Phỉ Nhi trong khoảng thời gian ngắn ngủi này chẳng khác gì với việc sượt ngang qua vai người khác cả.

Hơn nữa anh một lòng một dạ lo về sự nghiệp kiến trúc của mình, vốn dĩ chẳng có đầu óc đâu mà nghĩ đến những chuyện mà anh cho là vô ích.



Vốn dĩ Bắc Minh Quân còn nghĩ rằng mình và cô gái đeo mặt nạ ấy sẽ chẳng có gì với nhau cả.

Nhưng Bắc Minh Quân nhầm rồi.

Lần gặp mặt thứ hai của anh và Phỉ Nhi đến một cách nhanh chóng, chỉ hai ngày sau ngày hội khiêu vũ mà thôi.

Đó là chủ nhật, Bắc Minh Quân ra công viên theo thói quen của mình, tìm chiếc ghế dài rồi ngồi xuống đọc sách.

Đến tận trưa, khi anh chuẩn bị đi ăn cơm thì một cô gái xinh đẹp mỉm cười đi về phía anh.

Lúc ấy Bắc Minh Quân cũng không biết cô ta đến đây vì mình, bởi thế anh chỉ thu dọn đồ đạc cẩn thận rồi rời khỏi nơi này.

Lúc anh quay người đi bèn nghe thấy cô gái ấy cất tiếng gọi ngọt ngào: “Anh tên là Bắc Minh Quân à?”

Bắc Minh Quân lập tức nhíu mày lại, bình thường anh đều làm theo ý mình, hơn nữa cũng chẳng có qua lại gì với các cô gái cả, làm sao cô gái sau lưng lại biết tên của mình kia chứ, hơn nữa hình như anh chưa từng gặp mặt cô ta lần nào.

Anh quay người lại, nhìn cô gái ấy với vẻ mặt lạnh lùng: “Cô quen tôi à?”

Người con gái ấy mỉm cười gật đầu: “Anh còn nhớ vũ hội hóa trang không? Tôi là người đã mời anh uống rượu ở ngoài ban công…”

Bắc Minh Quân nghe cô ta nói thế, nhớ đến chuyện xảy ra hồi hôm qua, hóa ra người con gái này chính là cô gái đeo chiếc mặt nạ nửa mặt.

“Cô tìm tôi làm gì?” giọng nói của Bắc Minh Quân vẫn lạnh lùng.
 
Chương 1336


Chương 1336

Cô gái ấy vẫn đứng nguyên tại chỗ, nhìn anh với đôi mắt to tròn: “Tôi tên là Phỉ Nhi, lẽ nào phải có chuyện mới được tìm anh sao?”

Bắc Minh Quân không có thời gian quan tâm đ ến cô gái này, anh chỉ nói: “Cô không có chuyện gì nhưng tôi lại còn bận rộn lắm. Xin lỗi, không thể trò chuyện với cô được.”

Sau khi nói dứt lời, anh ta để Phỉ Nhi lại một mình mà rời khỏi công viên.

Từ đó về sau, Bắc Minh Quân đã không thể xóa nhòa cô gái tên Phỉ Nhi ấy ra khỏi cuộc đời mình nữa.

Anh thường xuyên nhận được vài hộp cơm hay mấy thứ khác một cách lạ lùng, hơn nữa thường xuyên gặp mặt ‘Phỉ Nhi’ một cách tình cờ ở những nơi anh thường xuyên đến lui.

Cho đến khi Bắc Minh Quân gặp Đường Thiên Trạch một cách bất ngờ ở Tây Ban Nha.

Bởi vì anh và Đường Thiên Trạch đã có ân oán từ lâu, lần này anh ta đến Tây Ban Nha là để tìm Bắc Minh Quân.

Có một lần anh ngồi một mình trong phòng tự học, đột nhiên gian phòng lại bốc cháy.

Lúc ấy Phỉ Nhi lại xuất hiện một cách bất ngờ, muốn cứu anh khỏi nơi này, chỉ có điều khi ấy lại xảy ra việc ngoài ý muốn, Bắc Minh Quân ra đến bên ngoài còn Phỉ Nhi vẫn còn bị vây trong biển lửa.

Đến khi lửa bị dập tắt, theo như những vết tích để lại, lần hỏa hoạn này là do có người cố ý khơi lên, rất nhiều chứng cứ đều chứng tỏ rằng là do Đường Thiên Trạch làm, vì thế nên Đường Thiên Trạch mới bị cảnh sát Tây Ban Nha bắt rồi bị phán mười hai năm tù vì tội phóng hỏa.

Sau trận hỏa hoạn ấy, Bắc Minh Quân không còn nghe thấy bất kỳ tin tức gì của Phỉ Nhi nữa.

Phỉ Nhi đã hy sinh thân mình để cứu minh, rồi mất trong biển lửa.

Anh cảm thấy đây là một món nợ mà mình vĩnh viễn cũng không trả được.

Cho đến khi anh gặp Phỉ Nhi một cách tình cờ, cũng biết rằng Phỉ Nhi đã bị hủy hoại nhan sắc trong lần hỏa hoạn đó.

Bắc Minh Quân cảm thấy Phỉ Nhi có ơn cứu mạng anh, dùng bao nhiêu tiền cũng chẳng tài nào bù đắp nổi.

Anh nhớ đến lúc ở Tây Ban Nha, Phỉ Nhi từng nói thích anh.

Anh cũng biết với người con gái, dung mạo quan trọng đến mức nào, nếu là thế, anh cũng nên chịu trách nhiệm của người đàn ông, thề hẹn rằng cho dù có thế nào thì anh cũng phải cưới Phỉ Nhi.

“Ê…Bắc Minh Quân, cậu không sao chứ?”

Sau khi nghe thấy Sở Dung Triết và Bạch Điệp Quý gọi mình, Bắc Minh Quân mới sực tỉnh táo lại từ trong hồi ức.

Bắc Minh Quân ngẩng đầu lên, uống cạn sạch chai rượu Weingut Donnhoff rồi vứt xuống mặt đất.

Anh ngồi trên chiếc ghế sô pha thoải mái, rồi dần dần chìm đắm vào trong hồi ức.

Một lúc lâu sau, Sở Dung Triết và Bạch Điệp Quý mới đánh thức anh từ trong quá khứ.

Anh mở mắt ra, nhìn bàn tay của Sở Dung Triết quơ quào trước mặt mình: “Bắc Minh Quân, cậu không sao chứ. Cậu hơi quá đáng đó, hối bọn tớ đến đây cho mau rồi chưa nói được mấy câu mà cậu đã ngủ rồi.”

Bắc Minh Quân duỗi tay gạt tay của Sở Dung Triết sang một bên.

Anh ngồi thẳng dậy rồi nói: “Bây giờ là mấy giờ rồi?”

Hình Uy cúi đầu nhìn đồng hồ: “Ông chủ, đã ba giờ chiều rồi.”

Bắc Minh Quân lấy hai tay xoa mặt mình, anh lập tức tỉnh táo hơn nhiều.

Anh nhìn Sở Dung Triết và Bạch Điệp Quý rồi đi ra khỏi phòng mà chẳng nói tiếng nào.
 
Chương 1337


Chương 1337

“Ê, Bắc Minh Quân, cậu đừng có quá đáng như vậy kia chứ, còn chưa nói rõ vì sao bỏ mặc một Tịch Dao tốt như thế để cưới Phỉ Nhi kia mà, không phải khẩu vị của cậu nặng rồi đấy chứ.” Sở Dung Triết thấy Bắc Minh Quân bỏ đi, anh ta và Bạch Điệp Quý cũng đứng dậy.

Bọn họ trơ mắt ra mà nhìn Bắc Minh Quân dẫn Hình Uy ra khỏi quán bar Zeus.

“Ông chủ, chúng ta có về nhà không?” Hình Uy đưa Bắc Minh Quân lên xe rồi khởi động máy.

Bắc Minh Quân ngồi ở đằng sau, thật ra chút rượu này chẳng là gì với anh cả, chỉ có điều hôm nay anh có tâm sự, cũng có thể nói là uống rượu thêm sầu.



Buổi chiều ngày hôm ấy, tiếng chuông cửa trong nhà Bắc Minh vang lên, người hầu vội vàng chạy ra mở.

Chẳng bao lâu sau, một người đàn ông trung niên mặc áo Trung Sơn đen được người hầu dẫn vào trong phòng khác.

“Xin chào, tôi là gia sự được anh Hình Uy mời về, phiền cô cho tôi nói chuyện với bà CHỦ.” Người đàn ông trung niên nói chuyện một cách lịch sự, giọng điệu nhẹ nhàng.

Người hầu gật gật đầu, mời ông ta ngồi xuống, bưng trà lên: “Mong thầy đợi một lát, tôi sẽ đi gọi bà chủ ra ngay.”

Người đàn ông trung niên mỉm cười gật đầu.

Người hầu nhanh chóng đi đến phòng của Giang Tuệ Tâm rồi nhẹ nhàng gõ cửa.

Giọng nói của Giang Tuệ Tâm vang lên: “Có chuyện gì thế?”

Người hầu nhỏ giọng đáp: “Thưa bà, có một người đàn ông nói mình là gia sư được anh Hình Uy mời về, ông ấy đang đợi ở nhà dưới.”

“Được rồi, cô kêu ông ta đợi cho một lát, tôi lập tức xuống ngay.”

Người hầu quay người đi xuống nhà dưới đón tiếp.

Giang Tuệ Tâm ăn xong bữa cơm trưa, trong lòng khá là bực bội, khó khăn lắm Bắc Minh Quân mới trở về nhưng cả ngày cũng chẳng thấy anh về ăn cơm.

Dương Dương còn nhỏ, Phỉ Nhi cũng tỏ vẻ buồn bã suốt ngày, đến cơm trưa còn mượn cớ để không ăn.

Bà cụ là người là chủ chuyện gia đình, mặc dù không cần đến bà thì người hầu vẫn thu xếp nhà cửa ổn thỏa.

Từ lúc ông cụ Bắc Minh nhập viện, chỉ còn một mình bà cụ ở nhà mà thôi.

Trước kia còn có thể nói chuyện với ông cụ Bắc Minh, bây giờ đến người để nói chuyện cũng không có, đúng thật là cô đơn chiếc bóng.

Lần này, bà cụ nằm trên giường, dòng suy nghĩ cũng trở nên hỗn loạn.

Dù gì chỉ còn hai ngày nữa, Bắc Minh Quân sẽ rước Phỉ Nhi về, còn bây giờ nhà họ Bắc Minh không hề có dấu vết của chuyện vui gì cả, bà cụ biết có lẽ Bắc Minh Quân cố tình làm thế.



Sau khi ăn cơm trưa xong, Giang Tuệ Tâm nằm trong phòng ngủ, phiền não vì chuyện xảy ra trong hai ngày nay, lại nghe người hầu nói gia sự dạy bù cho Dương Dương đã đến, bà cụ vội vàng ngồi dậy, chỉnh trang quần áo một cách đơn giản rồi đi xuống nhà dưới tiếp khách.

Giang Tuệ Tâm vịn tay cầm cầu thang, chậm rãi bước xuống.

Người đàn ông mặc đồ Trung Sơn nghe thấy tiếng động ở phía cầu thang, ông ta quay đầu nhìn bà lão đang đi xuống, nghĩ rằng đây chắc hẳn là nữ chủ nhân của ngôi nhà.
 
Chương 1338


Chương 1338

Mặc dù không đến mức già trẻ lớn bé trong thành phố A đều biết đến danh tiếng của nhà họ Bắc Minh, nhưng một vài người có danh vọng và hiểu nhiều biết rộng đều nghe như tiếng sét bên tai.

Ông ta vội vàng đứng dậy, mỉm cười gật đầu với Giang Tuệ Tâm: “Chào bà Bắc Minh.”

Mặc dù lòng dạ Giang Tuệ Tâm đang nặng trĩu tâm sự, nhưng dù sao đi chăng nữa cũng có khách đến nhà, bà ta cũng không thể trưng ra bộ mặt phiền não cho khách khứa xem, làm thế sẽ ảnh hưởng đến danh tiếng của nhà họ Bắc Minh, làm người khác cảm thấy nhà bọn họ là cành cao chẳng tài nào với tới nổi.

Giang Tuệ Tâm được người hầu dìu đi xuống cầu thang, bà cụ chìa tay ra: “Mời thầy ngồi.”

Người đàn ông trung niên mặc đồ Trung Sơn cũng chìa tay ra: “Mời bà Bắc Minh ngồi.”

Rồi sau đó tay của ông ta cong lên, nhẹ nhàng áp sát vào vùng bụng, đợi đến khi Giang Tuệ Tâm ngồi rồi ông ta mới ngồi xuống.

Sau khi Giang Tuệ Tâm ngồi xuống, bà ta bắt đầu cẩn thận quan sát người đàn ông trước mặt.

Mặc dù bây giờ ông ta đang ngồi, nhưng bà ta vẫn cảm thấy ông ta cao xấp xỉ Bắc Minh Mặc lúc đứng lên

Mặc dù không có sức quyến rũ như Bắc Minh Quân nhưng rõ ràng người này vạm vỡ hơn, cho dù Hình Uy có ở đây thì trông vẫn có vẻ thua kém đôi chút.

Lại nhìn gương mặt của ông ta, mặc dù không anh tuấn như Bắc Minh Quân hayBắc Minh Đông nhưng rõ ràng trông vẫn rất có khí khái anh hùng, khác hẳn với vẻ lạnh lùng của Bắc Minh Quân.

Bộ đồ Trung Sơn đen phẳng phi trên người càng khiến ông ta trông có vẻ trưởng thành hơn nữa.

Sau khi quan sát ông ta một lúc, mặc dù ngoài mặt vẫn mỉm cười nhưng Giang Tuệ Tâm lại âm thầm nhíu mày.

Trông người đàn ông này không có mùi của bút mực mà lại có khí chất của người tập võ.

Bây giờ bà ta bắt đầu cảm thấy bực mình Bắc Minh Quân, anh kêu Hình Uy tìm ai thế này, không giống với thầy giáo mà lại giống như người mãi nghệ luyện võ trên cầu.

Đôi mắt sắc lẻm của người đàn ông mặc đồ Trung Sơn nhanh chóng nắm bắt được vẻ thất vọng thoáng hiện lên trong mắt Giang Tuệ Tâm.

Ông ta mỉm cười rồi lấy tư lịch trong túi xách ra đặt lên bàn trà.

“Bà Bắc Minh, đây là sơ yếu lý lịch và các loại bằng của tôi, mời bà xem.”

Giang Tuệ Tâm cầm lên, bà tay tùy tiện lấy hai tờ ra xem rồi lập tức nhìn ông ta bằng ánh mắt khác.

Bằng thạc sĩ kép của viện công nghệ California, tiến sĩ kinh tế của đại học Havard.

Thật đúng là khiến cho người ta phải nhìn bằng cặp mắt khác, vốn dĩ Giang Tuệ Tâm còn thấy hơi nghi ngờ nhưng bây giờ giờ bà ta đã tin tưởng hoàn toàn.

Bà ta quay người gọi người hầu: “Kêu Dương Dương ra đây.”

Người hầu gật đầu rồi lên lầu tìm Dương Dương.

Dương Dương đang nằm trên chiếc giường lớn thoải mái, cậu bé ôm chiếc máy chơi game chơi điện tử đối kháng.

Đây là trò chơi mà cậu bé yêu thích nhất, có lúc cậu bé cũng mơ mộng không biết bao giờ mình mới giỏi võ công như thế này, nếu là vậy thì mẹ sẽ không bị bắt nạt nữa, nhất là bị ông ba chết bằm bắt nạt.

Cậu bé biết chiều nay thầy giáo dạy bù mà ông ba chim chết kêu chú Hình Uy tìm đã đến, cậu bé phải tranh thủ chơi mới được, sau này chắc hẳn chẳng còn bao nhiêu ngày tháng vui vẻ nữa.

Đối với cậu bé, dường như việc lên đến hạng một trong học kỳ này còn khó hơn lên trời gấp vạn lần.
 
Chương 1339


Chương 1339

Một người đàn ông có thân hình vạm vỡ mặc áo Trung Sơn đến nhà họ Bắc Minh, ông ta tự xưng là thầy giáo phụ đạo cho Dương Dương được Bắc Minh Quân mời về.

Sau khi Giang Tuệ Tâm nhìn thấy sơ yếu lý lịch của người này, bà ta lập tức nhìn ông ta bằng cặp mắt khác.

Bà ta vội vàng sai người hầu lên phòng dẫn Dương Dương ra.

Cùng lúc đó, Giang Tuệ Tâm cũng trở nên khách sáo với người đàn ông trung niên có lai lịch phi phàm này hơn.

Người đàn ông mặc áo Trung Sơn cầm ly trà lên, ông ta hớp một ngụm nhỏ, sau khi thưởng thức tỉ mỉ, ông ta mới gật gật đầu: “Bà Bắc Minh, đây là trà Long Tĩnh trên núi Sư Phong đúng không?”

Giang Tuệ Tâm hơi ngạc nhiên, bà ta mỉm cười gật gật đầu: “Đúng là trà Long Tĩnh núi Sư Phong đó, không ngờ thầy lại am hiểu trà như thế. Thứ cho tôi mạo muội, không biết thầy tên họ là gì.”

Người đàn ông mặc đồ Trung Sơn cất tiếng đáp: “Bà Bắc Minh khiêm tốn quá, tại tôi thất lễ mới đúng, lẽ ra tôi nên giới thiệu tên tuổi của mình trước mới phải, tôi họ Lạc, tên là Lạc Hàn.”

“Họ Lạc?” Giang Tuệ Tâm nhíu mày ngẫm nghĩ một lúc rồi mới hỏi dò: “Có một vị luật sự đức cao vọng trọng tên là Lạc Thiên Lý, không biết thầy có quen với ông ta không?”

Lạc Hàn mỉm cười: “Không dám giấu bà Bắc Minh, chính là ba tôi.”

Giang Tuệ Tâm vừa nghe thấy thế đã cảm thấy kinh ngạc: “Hóa ra là cậu Lạc à, thất kính thất kính.” Sau khi nói dứt lời, bà ta tỏ vẻ ngạc nhiên: “Danh tiếng của nhà họ Lạc khá vang dội trong thành phố A, nhưng tại sao thầy Lạc phải hạ mình đến làm gia sư cho cháu trai của tôi?”

Lạc Hàn mỉm cười: “Bác Bắc Minh, mỗi người một chí. Không phải là gia tộc mình có danh tiếng vang dội thì không thể làm những chuyện trông có vẻ không liên quan gì đến gia tộc, hoặc là công việc có vẻ tầm thường.

Sắc mặt Giang Tuệ Tâm thoạt đỏ thoạt trắng, bà ta muốn giữ vị trí chủ đạo, nhưng kết quả người lại có tính khiêm tốn.

Lúc này Dương Dương đã được người hầu dẫn đến.

“Bà nội…”

Giang Tuệ Tâm duỗi tay vỗ vào vị trí bên cạnh mình, giọng nói của bà ta rất hiền hòa: “Dương Dương, ngồi ở đây đi.”

Thật ra Dương Dương rất không muốn ngồi bên cạnh Giang Tuệ Tâm, cậu bé cho rằng bây giờ bà nội không còn giống như trước kia nữa.

Cậu bé nhìn thấy nụ cười hiền từ trên gương mặt Giang Tuệ Tâm có vẻ rất giả dối.

Nhưng mà cậu bé không thể không nghe lời, chỉ có thể đanh mặt miễn cưỡng ngồi xuống bên cạnh Giang Tuệ Tâm.

Giang Tuệ Tâm ôm Duơng Dương rồi mỉm cười nói với Lạc Hàn: “Thầy Lạc, đây là cháu trai của tôi, Bắc Minh Tư Dương.”

Lạc Hàn mỉm cười gật đầu với Dương Dương: “Cậu bé rất thông minh và đáng yêu, sau này chúng tôi sẽ sống hòa thuận với nhau.”

“Phải đó, phải đó.” Giang Tuệ Tâm vội vàng lên tiếng.

Rồi sau đó, bà ta nhẹ nhàng nói với Dương Dương: “Dương Dương, đây là thầy giáo của cháu, còn không mau gọi thầy đi.”

Dương Dương bĩu môi, cậu bé miễn cưỡng đứng dậy rồi nói từ tốn: “Chào thầy Lạc.”
 
Chương 1340


Chương 1340

“Ha ha, có lẽ là Dương Dương ngại người lạ, mong thầy Lạc đừng trách tội.” Giang Tuệ Tâm hòa giải.

Lạc Hàn lắc tay: “Bác Bắc Minh cứ yên tâm mà giao Dương Dương lại cho tôi, nhất định tôi sẽ dạy dỗ cậu bé thành tài.”

Bây giờ Dương Dương đang thầm mưu tính trong lòng.

Vốn dĩ cứ nghĩ rằng sẽ mời một cô giáo xinh đẹp chứ.

Nhưng vóc dáng và gương mặt của thầy giáo trước mặt cậu bé lại giống như chú Uy.

Chú Uy và ông ba chim chết càng lúc càng không đáng tin cậy rồi.

Cho ông ta làm thầy giáo dạy thể dục thì còn được, nếu như muốn mình đứng hạng nhất trong kỳ thi cuối học kỳ trong lớp thì chẳng có hy vọng gì cả.

Giang Tuệ Tâm nhẹ nhàng xoa đầu Dương Dương: “Bình thường Dương Dương nhà chúng tôi nghịch lắm, bởi thế không theo kịp bạn bè. Đều lại vì ban đầu mẹ của nó không dạy dỗ nó cẩn thận nên mới thành ra như vây.”

Nói đến đây, gương mặt của bà ta toát ra vẻ an ủi: “Tôi còn một đứa cháu tên là Trình Trình, bọn nó là anh em song sinh. Từ nhỏ đã đi theo Quân nhà chúng tôi, nó thông minh lắm, từ nhỏ đến lớn đã nhận được không ít giải thưởng.

Nghe lời của bà, trong lòng Dương Dương không phục, dựa vào cái gì mà tự cậu học không tốt lại nói là trách nhiệm của mẹ?

Còn nữa, tại sao muốn khen thưởng Trình Trình trước mặt cậu, nói cậu thậm tệ như vậy, giống như ‘kẻ bất trị’?

Mặt cậu lập tức không vui.

Lạc Hàn thấy rõ thay đổi cảm xúc của Dương Dương.

Ông ta cúi đầu nhìn đồng hồ sau đó nói với Giang Tuệ Tâm: “Bà Bắc Minh, nếu bà không để ý thì tôi dẫn Dương Dương tới phòng bé. Vừa mới gặp mặt, mọi người đều cần có thời gian làm quen không phải sao.”

Bà Bắc Minh hiện tại vô cùng yên tâm với Lạc Hàn, một là vì ông ta là người do Bắc Minh Quân tìm, hai là địa vị gia đình ông cũng có chút danh tiếng.

Bà cười gật đầu: “Thầy Lạc, Dương Dương nhà tôi để thầy nhọc lòng rồi.” Nói rồi, bà gọi người làm tới: “Dẫn thấy Lạc và cậu chủ Dương Dương về phòng đi.”

Tải ápp Тrцуeл ноla để đọc full và miễn phí nhé.

Đến phòng của Dương Dương, người làm rời đi.

Trong phòng chỉ còn Lạc Hàn và Dương Dương.

Lạc Hàn liếc nhìn phòng cậu một cái, cuối cùng ánh mắt rơi trên người Dương Dương đang im lặng cúi đầu ngồi bên giường.

Ông ta chỉ khẽ mỉm cười, không nói gì.

Cầm ghế tới ngồi cạnh giường.

Tivi trên tường vẫn dừng ở màn hình Dương Dương chơi game.

Ông ta cầm điều khiển game, sau đó vứt một cái khác tới cạnh Dương Dương: “Sao nào, chúng ta chơi một ván?”

Lúc đầu quay về phòng ngủ, Dương Dương còn cho rằng ông thầy này sẽ như những trường học khác, sẽ nói một đống quy củ đạo lý trước. Sau đó móc ra quyển sách bắt đầu giảng những bài học tẻ nhạt tới mức chỉ muốn khiến cậu ngủ đi.

Nhưng ngoài ý liệu là, ông thầy này lại chơi game với cậu trước.

Chuyện này trúng tâm tư của Dương Dương.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom