Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện Của Tui À!

Diễn Đàn Truyện Của Tui À là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Chiến Thần Trấn Quốc

Chương 460: 460: Chương 461





Cuối cùng Bạch Cốt vẫn không về nội thành được mà chết vì đau đớn.

Đây là khoảng thời gian tồi tệ nhát của phe Viên Sơn Hà trong mười năm qua.

Phương Tử Tình và Trịnh Tử Hàm được Diệp Quân Lâm mang đi.

Trịnh Tử Hàm nhìn Diệp Quân Lâm đây cảm kích.

Chính anh là người đã giúp đỡ và bồi dưỡng cô từ một kẻ thất nghiệp thành một ngôi sao với hàng triệu fan hâm mộ.

Anh không những thay đổi số phận của cô mà còn cứu sống cô ngày hôm nay.

Trịnh Tử Hàm nhìn Diệp Quân Lâm bằng ánh mắt không giống với lúc trước…
“Làm sao anh biết tôi ở đây?”
Phương Tử Tình hỏi.

Đây cũng là lần thứ hai Diệp Quân Lâm cứu cô.

Tuy rằng người trực tiếp ra tay không phải là anh ta.


“Tử Nhiễm thấy chỗ ở của cô không sáng đèn nên tôi đoán bên cô xảy ra chuyện.”
Diệp Quân Lâm trả lời.

Phương Tử Tình ngượng ngùng nói: “Cám ơn anh lại cứu tôi lần này.”
Bây giờ đối mặt với Diệp Quân Lâm, mặt cô liền nóng bừng.

“Muốn cảm ơn thì cảm ơn Tử Nhiễm đi!”
Diệp Quân Lâm đưa Trịnh Tử Hàm về nhà, sau khi xuống xe, cô thẹn thùng nhìn Diệp Quân Lâm: “Diệp ca, em sẽ báo đáp anh saul”
Tại trang viên Kim Lăng.

Trong khi Viên Sơn Hà đang pha trà thì Đài Phong rất yên tĩnh ngồi xếp bằng phía đối diện “Túi trà này là do một vị cao tăng tặng cho ta! Uống vào coi chừng nóng.

Cần thận đau đấy!”
Viên Sơn Hà cười nói.

Đài Phong không những không đáp lại mà vẻ mặt cũng không thay đổi.

Tâm tình của hắn đã đạt đến loại cảnh giới này rồi.


“Thưa ngài, có chuyện lớn rồi! Xảy ra chuyện không hay rồi.

Lúc này, bên ngoài truyền đến một trận huyên náo.

.

truyện đam mỹ
Thật lộn xộn.

Sắc mặt Viên Sơn Hà không hài lòng: “Òn ào như vậy còn ra thể thống gì nữa!”
Đài Phong vẫn ngồi yên như một người máy.

“Thưa ngài, đã xảy ra chuyện nghiêm trọng rồi!”
Ông già giúp việc phụ trách sinh hoạt hàng ngày cho Viên Sơn Hà, Thu lão vừa chạy vào vừa kinh hô.

Đi theo Viên Sơn Hà năm mươi năm, bát kể là tính cách hay phong cách làm việc của ông ta đều cực kỷ giống với Viên Sơn Hà.

Thu lão chưa bao giờ hoang mang như thế này.

Chắc chắn là đã xảy ra chuyện gì rồi!
Viên Sơn Hà đứng dậy, hỏi: “Thu lão, đã xảy ra chuyện gì thế?”
“Chủ nhân, hay là ngài cứ ra xem đi… tôi… tôi không biết phải nói thế nào…”
Thu lão lau mặt..

 
Chương 461: 461: Chương 462





“Am”
Viên Sơn Hà nhận ra điều gì đó, ông ta lập tức đi ra.

Đi tới quảng trường nhỏ ở trung tâm trang viên, ông ta thấy rất nhiều người đang xúm xụm lại.

Bọn họ đều là những siêu trùm ở thành phố Kim Lăng.

Một cỗ thi thể được đậy bằng vải trắng đang được đặt ở quảng trường.

“Có chuyện gì thế này?”
Sau khi Viên Sơn Hà tới, mọi người tự động tách ra thành một con đường.

“Tiên sinh, ngài phải mạnh mẽ nhé!”
Gia chủ nhà họ Lý và gia chủ nhà họ Tô nghiêm túc nói, bọn họ đã khóc không thành tiếng rồi.

Nghe được tin tức này, Viên Sơn Hà tuyệt vọng nhắm mắt lại.

Cả người ông ta run rầy, ông ta đưa tay ra nhưng mãi vẫn không dám vén tắm vải trắng lên.

Đài Phong đứng phía sau ông ta đi lên, nhắc tắm vải trắng trên cỗ thi thể ra.


Thi thể lạnh lẽo của Viên Phù Đồ, tam đại chiến tướng cùng với tùy tùng Lý Nhị gia và bảy người Tô Triệu Long hiện ra trước mặt mọi người.

Người nhà họ Tô, người nhà họ Lý đã khóc được một lúc tôi.

“Am”
Khi nhìn thấy thi thể của đứa con nuôi và tùy tùng, đầu óc Viên Sơn Hà như sắp nỗ tung.

Giờ phút này, phòng tuyến trong lòng ông ta đã hoàn toàn sụp đỗ.

Đã năm mươi năm, chưa từng có một ngày nào mà lại bi thương như thế này!
Ba mươi năm qua ông ta không giết ai, thế mà giờ phút này ông ta lại muốn giết người, thậm chí là khát máu!
Đài Phong nhìn tháy thi thể của ba người anh em của mình, hắn ta híp mắt, khí thế hung ác trên người bùng lên.

Tất cả mọi người ở đây cảm thấy nhiệt độ cấp tốc hạ xuống, mọi người không kìm được mà rùng mình.

Sắp xảy ra chuyện lớn rồi!
Mọi người đều hiểu trong lòng.

Từ nay về sau, tỉnh Giang Nam sẽ không còn yên bình nữa.


Ép ông ta đến bước này, Đại La thần tiên cũng không cứu B nôi!
Có thế nào thì Viên Sơn Hà cũng không thể ngờ, ba đại chiến tướng đi cùng đều đã chết cả rồi.

Ngay cả đứa con nuôi mà ông ta yêu quý nhất cũng mắt mạng.

Viên Sơn Hà không có con đẻ, Viên Phù Đồ là con của người anh em tốt của ông ta.

Người anh em đó đã chết vì cứu ông ta.

Viên Sơn Hà coi đứa con nuôi này như con đẻ.

Bây giờ Viên Phù Đồ đã chết, ông ta đau đớn lắm.

“Người anh em ơi, tôi đã không bảo vệ được con trai bạn!
Đó là lỗi của tôi!”
Viên Sơn Hà ngửa mặt lên trời hét to.

“Tiên sinh ơi, phải làm sao bây giờ? Ngài phải làm chủ việc này, nếu không thì chẳng bao lâu nữa, cả cái Giang Nam này sẽ là của tập đoàn Vân Đình mắt!”
Mọi người nhao nhao nói.

Viên Sơn Hà tức giận nói: “Thu lão thông báo xuống bên dưới, ba ngày sau cử hành tang lễ, con trai tôi và ba đại chiến tướng của tôi đã ra đi! Tôi phải làm cho cả Giang Nam đều biết tới cái tang lễ này!”
“Tiên sinh, tôi hiểu rồi!”
“Thứ hai, triệu tập hết tất cả thủ hạ cũ, quay lại trong vòng ba ngày!”
“Thứ ba, thông báo cho hai mươi tư học trò của tôi, cho bọn họ dẫn tất cả các lực lượng tinh anh tập hợp ở thành phố này!”.

 
Chương 462: 462: Chương 463


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.




Nghe thấy mệnh lệnh của Viên Sơn Hà, mọi người đều lạnh run.

Tỉnh Giang Nam có mười ba thành phó, ngoại trừ thành phố Tô Hàng ra, thì mười hai thành phố khác đều nằm trong tay Viên Sơn Hà.

Những nơi đó đều do những thủ hạ cũ hoặc học trò cũ của ông ta thống trị.

Ba mươi năm trước ông ta lui về ở ẳn, nên những người này đã tản ra.

Nhưng bây giờ tiên sinh chỉ cần ra lệnh một tiếng là bọn họ sẽ tập trung về hết.

Một mũi tên bắn ra, thiên quân vạn mã về tập hợp!
Trong vòng ba ngày, xã hội đen của cả tỉnh Giang Nam đều sắp tập trung lại.

Mục đích là tiến về phía Tô Hàng, san bằng tập đoàn Vân Đình!
Mọi người không thể tưởng tượng nỏi, cảnh tượng đó sẽ như thế nào!
Nhưng họ biết rằng… Tập đoàn Vân Đình phải chết!

Tin tức này vừa truyền ra, cả tỉnh Giang Nam đều chân động.

Bất kể là người trong giới thượng lưu hay người ở thế giới ngầm.

Cực kỳ chắn động!
Viên Sơn Hà tiên sinh lui về ở ẩn ba mươi năm, lại làm ra chuyện chắn động như thế này ư2 Triệu tập tất cả thủ hạ cũ và học trò hả?
Chưa bao giờ xảy ra chuyện điên cuồng như thế này!
Đã có chuyện rồi!
Tỉnh Giang Nam xảy ra chuyện lớn rồi!
[Diendantruyen.Com] Chiến Thần Trấn Quốc

Có người còn tính ra được là, trong vòng ba ngày, số người tập trung ít nhất cũng phải hơn chục ngàn người!
Mọi người lại chắn động thêm một lần nữa!
Viên Hà Sơn mới là vị vua chân chính ở tỉnh Giang Nam này!
Sau khi lui về ở ẩn ba mươi năm, ông ta vung tay hô một cái, ngàn người hưởng ứng, thiên quân vạn mã tập trung!
Động thái lớn rằm rầm rộ rộ như thế, cả tỉnh Giang Nam đều biết.


Ngay cả phía thành phố cũng mắt nhắm mắt mở cho qua.

Đã chọc giận tiên sinh còn xử lý không ồn thỏa.

Chỉ cần không gây ra náo loạn lớn, tang lễ muốn làm như: nào thì cứ làm như thế đi!
Bên trong Tử Kim Sơn Trang.

Viên Sơn Hà và Đài Phong ngồi đối diện nhau.

Đài Phong vẫn ngồi yên lặng như cũ, như thể mọi việc bên ngoài đều chẳng liên quan gì với hắn ta.

Viên Sơn Hà trông như đã già đi nhiều tuổi, trong một đêm mà bạc cả đầu.

“Chủ nhân, người ở mười ba thành phố của tỉnh Giang Nam đang tập kết về đây, trước mắt đã có một vạn một ngàn người, không chỉ có vậy, ngay cả mấy học trò của ngài ở tỉnh bên cạnh cũng nhiệt tình chạy tới, cuối cùng tôi tính có thể có một vạn ba ngàn người!
Thu lão đứng bên cạnh nói.

Viên Sơn Hà nghe thấy thế xong, gật đầu.

Ông ta nhìn về phía Đài Phong, bắt đầu nói: “Trước kia tôi vẫn luôn bắt cậu kìm nén sát tính* (tâm tính muốn giết người), đó là tôi sợ về sau cậu sẽ mất đi nhân tính, trở thành một dã thú!”
Đài Phong không nói năng gì, nhưng ba mươi năm nay sát tính đã bớt lại rất nhiều..

 
Chương 463: 463: Chương 464





“Giờ đây có người chèn ép, chúng ta không thể không cầm lấy dao mỏ, Đài Phong à, giờ là lúc rút con dao của cậu ra, giết cho tôi! Giết được bao nhiêu thì hãy giết báy nhiêu!”
Gương mặt Viên Sơn Hà dữ tọn, nổi lên gân xanh.

Thu lão đứng bên nghe tháy vậy lạnh run.

Đây là lần đầu tiên Viên Sơn Hà bảo Đài Phong rút dao ra.

Trước kia, ông ra sợ Đài Phong giết quá nhiều người, bây giò lại để Đài Phong đi giết nhiều người vào.

Đủ để chứng minh Viên Sơn Hà của hiện tại tức giận đến thế nào!
Cái chết của mấy người Viên Phù Đồ đã chạm vào vảy ngược của ông ta!
Đài Phong ngước mất lên, giọng khàn khàn, nói: “Tôi sẽ cho cả Tô Hàng chôn cùng!”
“OanhI”
Thu Lão sợ tới mức khắp người đổ mồ hôi lạnh.

Đài Phong mà xuất ra toàn lực chiến đấu thì ai mà ngăn cản được?
Lần này sắp có máu chảy thành sông thật rồi, hài cốt chất thành núi!
Đệ nhát đồ tể Giang Nam ra tay, thì sẽ không dừng được.


Không biết lần này sẽ có bao nhiêu người chết đây.

Diệp Quân Lâm ở Tô Hàng nhận được tin tức này, anh dửng dưng cười một cái: “Ha ha, còn có người dám tập kết hơn ngàn người trước mặt tôi 2? Muốn chết à?”
Thanh Long và Kỳ Lân liếc nhau một cái, cảm thán nói: “Tướng quân, đến chúng tôi cũng không ngờ Viên Sơn Hà có bối cảnh mạnh như vậy.

Ba ngày tập trung được nhiều người như thế! Số lượng vẫn đang không ngừng tăng lên!”
“Không hổ là nhân vật hàng đầu ở tỉnh Giang Nam, so sánh ra thì Đỗ Việt Sinh và Trần Thiên Kiều quá yếu! Đây mới là ông trùm này!”
Diệp Quân Lâm cười nói.

Bạch Hỗ lại hiện ra một tia mong đợi, mỉm cười nói: “Nghe.

nói là có rất nhiều cao thủ đây! Hơn mười vạn người, tôi muốn thử xem!”
Người khác mà nghe thấy thế, sẽ nghĩ rằng đầu óc Bạch Hỗ có vần đề.

Nhưng người hiểu anh ta thì biết anh ta hoàn toàn là một kẻ điên, một cỗ máy chiến tranh.

Chuyện một người đấu với hơn ngàn người, anh ta đã từng làm rồi.

Lúc này, Tiêu Quốc Phổ vội vàng chạy tới.


“Diệp tiên sinh, chuyện này khó rồi đây, cho dù ngài có thực lực mạnh mẽ, thân phận bối cảnh vô địch, nhưng nêu mà đám người đó điên thật thì vẫn có nguy hiểm.

Hơn ngàn người xông tới cùng một lúc, tôi chỉ nghĩ thôi đã thấy Sợ rồi!”
Cả người Tiêu Quốc Phổ đã run cằm cập.

Vẻ mặt của Diệp Quân Lâm lại ung dung: “Ông Tiêu chuẩn bị một cái quan tài, lúc nào làm tang lễ thì đưa qua!”
“Hả? Ý của Diệp tiên sinh là gì?”
Đầu óc Tiêu Quốc Phổ hơi lơ mơ.

Tặng cho Viên Sơn Hà một cái quan tài.

Đây là muốn khiêu khích ông ta đúng không?
“Sao thế? Ông nghi ngờ lời tôi nói hử?”
Diệp Quân Lâm nói.

“Không dám, không dám, tôi lập tức đi làm ngay đây!”
Sau khi Tiêu Quốc Phổ đi khỏi, Diệp Quân Lâm hỏi: “Ky binh Thiên kiếp mười tám đang ở đâu?”
“Báo cáo tướng quân, trước mắt thì đang ở sa mạc lớn ở Tây Bắc.

Chu Tước nói.

“Thông báo mệnh lệnh, ngày mai ky binh thiên kiếp mười tám tới Tô Hàng!”
Diệp Quân Lâm lạnh giọng nói.

Thanh Long, Kỳ Lân biết, như này nghĩa là Diệp Quân Lâm đã chính thức hành động..

 
Chương 464: 464: Chương 465





Người đời đều biết Diệp Quân Lâm thân quân là mười vạn lữ đoàn sắt Viêm Hoàng, đánh đâu thắng đó, vô địch hậu thế.

Nhưng rất ít người biết, Diệp Quân Lâm đã tự tay tạo ra một vài đội quân có quy mô nhỏ.

Cũng vô địch như thế!
Chẳng hạn như ky binh Thiên kiếp mười tám, được tạo thành bởi mười tám siêu cao thủ, bọn họ giống như là Thiên kiệp vậy.

Họ vừa xuất hiện nghĩa là đại diện cho sự hủy diệt.

Diệp Quân Lâm từng chỉ dẫn theo ky binh Thiên kiếp mười tám, tất thảy là mười chín người đánh chết hai vạn người trong vòng một đêm, tiêu diệt nước nhỏ.

Mười tám kẻ điên này như con dao sắc, lần nào cũng đâm thẳng vào trái tim kẻ địch.

Trên chiến trường, mọi người kiêng kị nhất là nghe tới tên Ky binh Thiên kiếp mười tám.

Bởi vì không biết tự lúc nào mà một doanh trại đã bị tiêu “Ngoài ra bảo với Long Dã là bọn họ cũng nên vận động rồi đấy! Tới quân khu Kim Lăng nghỉ ngơi lâu thế rồi, xương cốt hoen rỉ chưa vậy?”

Diệp Quân Lâm nói.

Sau khi mệnh lệnh được phát ra, lữ đoàn Viêm Hoàng quân đoàn Thiên Long đóng quân ở quân khu Kim Lăng rất phần khởi!
Đã nhịn hai ba tháng, cuối cùng đã có thể phát tiết phát tiết rồi!
Long Dã nhanh chóng tập kết nhân số lại.

“Tắt cả xốc lại tinh thần cho tôi, ba ngày sau có một nhiệm vụ tác chiến quan trọng! Nhiệm vụ này chúng ta vẫn sẽ kề vai chiến đấu cùng với tướng quân Côn Luân!”
Long Dã lớn tiếng nói.

“Oanhl”
Vừa nghe được tin có thể kề vai chiến đấu cùng với tướng quân đỉnh nhất, mọi người phấn khích như nồi lẫu đang Sôi.

Ai nấy đều nước mắt quanh tròng.

Đây là cơ hội hiếm hoi đó!
“Tôi hy vọng tới lúc đó các cậu khí phách lên cho tôi, đừng có mà để tướng quân Côn Luân và thân vệ bên cạnh anh ấy ra tay.


Chúng ta giải quyết hết mọi việc!”
Long Dã hô lên.

“Có tự tin không hả?”
“CóI”
Mọi người hô to gào lên.

“Có làm được không?”
“Làm được!”
“Bảo đảm hoàn thành nhiệm vụ tác chiến! Đánh ra khí thế của quân đoàn Thiên Long! Phải để cho tướng quân Côn Luân biết, rồng ở chỗ nước cạn, vẫn là rồng cứng!”
Long Dã nhiệt huyết sôi trào hô lên, cổ họng đã khàn luôn rồi.

“Quân đoàn Thiên Long, đánh đâu thắng đó!”
“Quân đoàn Thiên Long, đánh đâu thắng đó!”
Hàng ngàn chiến sĩ gào thét ra tiếng, chắn động trời đất!
Toàn bộ quân khu Kim Lăng đều sợ ngây người!
Một nhánh của quân đoàn thiết huyết mà đã kinh khủng như vậy!
Bọn họ còn có nhiệm vụ tác chiến ư?
Gần đây đã xảy ra chuyện gì à?.

 
Chương 465: 465: Chương 466





Mọi người ở quân khu Kim Lăng ào ào đi điều tra xem gần đây đã xảy ra chuyện gì….

Thế mà lại làm cho quân đoàn của lữ đoàn Viêm Hoàng đang nghỉ ngơi ra trận!
Chắc chắn là có chuyện lớn!
Trong phòng tổng chỉ huy quân khu Kim Lăng.

Tổng chỉ huy ngồi trên ghế, cau mày.

Mấy phó tổng chỉ huy và những lãnh đạo khác bên dưới cũng cau mày như vậy.

“Tổng chỉ huy căn bản không biết là đã xảy ra chuyện gì, tỉnh Giang Nam và địa phương bên cạnh cũng không có chiến sự!”
“Đúng thế, đi hỏi dò Long Dã, Long Dã bảo là cơ mật, là lệnh mà tướng quân Côn Luân đích thân truyền xuống!”
“Không biết là hoạt động gì đây….”
Mắấy người báo cáo nói.


Tổng chỉ huy quân khu Kim Lăng thở dài với những tướng lĩnh khác: “Chủ yếu là sợ địa bàn của chúng ta xảy ra chuyện mà mình không biết gì cả, cuối cùng còn để tướng quân Côn Luân giải quyết!”
“Báo cáo tổng chỉ huy, hình như tôi đã nhìn ra một vài manh mối!”
Lữ trưởng đặc chiến Đinh Chí Viễn nói.

“Cậu nói đi!”
“Gần đây chuyện của Viên Sơn Hà ở thành phó làm xôn xao náo động, ông ta đang hiệu triệu những thủ hạ và học trò cũ, nghe nói là muốn đánh tới Tô Hàng!”
Đinh Chí Viễn nói.

“Ừ, tôi biết rồi, con nuôi và ba đại chiến tướng của Viên Sơn Hà đều đã mắt mạng ở Tô Hàng.

Bây giờ nghĩ nghĩ, Tô Hàng ngoại trừ tướng quân Côn Luân ra, thì ai mà có năng lực đối đầu với Viên Sơn Hà đây?”
Một vị phó tổng chỉ huy lập tức nói.

Hướng Văn Quân ngạc nhiên: “Ý của mọi người là Viên Sơn Hà muốn đối chọi với tướng quân Côn Luân?”

“Đúng thế! Viên Sơn Hà triệu tập các thủ hạ và học trò cũ chính là muốn tới Tô Hàng báo thủ!”
“Đoán chừng chính ông ta cũng không biết người mà mình chống đối là tướng quân Côn Luân!”
Những người khác nói.

“Làm càn! Thế mà lại dám bất kính với tướng quân Côn Luân! Còn dám ra tay với tướng quân Côn Luân!”
“Đinh Chí Viễn dẫn người đi tiêu diệt Viên Sơn Hà đi!”
Hướng Văn Quân là người có tính cách nóng nảy, ông ta tức giận nói.

“Không được đâu tổng chỉ huy! Quân đoàn Thiên Long đã đang chuẩn bị rồi, chứng tỏ tướng quân Côn Luân muốn đích thân đối phó với Viên Sơn Hà, chúng ta không thể làm thay!”
Lập tức có người khuyên can ngăn lại.

“Nếu thế thì! Các cậu phải thường xuyên quan sát tình hình, hễ xảy ra dị thường thì lập tức giải quyết cho tôi! Sư đoàn thứ nhất, sư đoàn tám mươi chín cùng với chiến lữ đặc biệt luôn luôn ở tư thế chuẩn bị sẵn sàng!”
Hướng Văn Quân ra lệnh.

“Đã rõ, thưa tổng chỉ huy!”
Thời gian cách tang lễ còn có một ngày.

Bên trong Tử Kim sơn trang, đã tập trung khoảng bảy tám ngàn người, số lượng người vẫn không ngừng tăng lên..

 
Chương 466: 466: Chương 467


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.




Giờ phút này, trong phòng nghị sự.

Có hơn hai mươi người đang đứng.

Ngoại trừ ba mươi thủ hạ cũ của Viên Sơn Hà ra, thì còn có mười học trò của ông ta ở trong đó.

Trong đó, một người đàn ông đeo mắt kính gọng vàng tên là Vương Uyên, là học trò mà Viên Sơn Hà coi trọng nhất.

Hắn ta cũng là người giỏi nhất trong số các học trò.

Hắn ta là thủ lĩnh xã hội đen ở thành phố thứ ba của tỉnh Giang Nam, thành phố Từ Thành.

Không chỉ là lão đại trong thế giới ngầm, mấy năm nay hắn ta còn kinh doanh, giá trị con người lên tới mấy trăm tỷ.


“Thầy cứ yên tâm, mặc kệ đối phương có bối cảnh phi thường hay thực lực vô địch thế nào! Con có liều cái mạng này cũng phải bắt bọn họ nợ máu phải trả bằng máu!”
‘Vương Uyên tức giận nói.

“Nợ máu phải trả bằng mái! Cho bọn họ chôn cùng!”
Người bên cạnh ào ào hô to.

Thấy thế, Viên Sơn Hà vui mừng gật đầu.

“Thu lão truyền lệnh của tôi xuống, lệnh cho bọn họ rằng, ngày mai hai mươi tám nhân viên cấp cao của tập đoàn Vân Đình tới Tử Kim sơn trang tham dự tang lễ.

Bọn họ tự đi khiêng quan tài hạ táng, quỳ gối ở nghĩa địa xám hồi ba ngày ba đêm!”
“Nếu như không tới, giết không cần hỏi!”

Viên Sơn Hà dặn với Thu lão.

Chẳng máy chốc, mệnh lệnh này đã được truyền tới tập đoàn Vân Đình.

[Diendantruyen.Com] Chiến Thần Trấn Quốc

“Cũng đúng, mọi người cố gắng làm việc là được!”
Phương Tử Tinh nhớ tới nhân vật lợi hại cứu cô tối hôm đó, trong lòng lập tức có cảm giác an toàn hơn rồi.

Ngày hôm sau.

Tử Kim sơn trang bố trí theo tông màu đen trắng, trên tường đặt một loạt vòng hoa.

Hôm nay, tang lễ thế kỷ làm cho người ta chú ý.

Mấy ngày liền, khí trời đều âm u, không khí ngưng trọng, cực kỳ áp lực.

Trước linh đường, có hai người đang đứng..

 
Chương 467: 467: Chương 468





Một người là Đài Phong, sắc mặt không hề bận tâm.

Một người là Viên Sơn Hà, khom lưng, tóc bạc, già đi nhiều.

Nhưng đôi mắt ông ta lại sạch sẽ sắc bén, như một con sư †ử đực đang ngủ say!
Hôm nay, con sư tử đực này đã thức tỉnh.

Kết quả của việc thức tỉnh chính là hài cốt chất thành núi, máu chảy thành sông.

Bên trong Tử Kim sơn trang, trên một khu đất trống rộng rãi, hàng trên là những người trong xã hội thượng lưu thành phố đang đứng phúng viếng.

Còn ở đằng sau, còn lại là mười ba ngàn người đã tập hợp lại, chỉ chỉ chít chít, ùn ùn kéo tới.

Comle màu đen một màu, ngực cài một bông hoa nhỏ màu trắng, trên đầu quần dây đeo màu trắng.


Hình ảnh cực kỳ rúng động, đồ sộ!
Thử hỏi cả cái tỉnh Giang Nam này, còn ai có thể tập trung được nhiều người thế này không?
Trong ba ngày ngắn ngủi, tập trung được mười ba ngàn người!
Đó chính là Viên Sơn HàI!
Trong tỉnh Giang Nam, ai ai cũng phải xưng một tiếng “tiên sinh”.

Chọc giận ông ta thì chính là chọc giận ông trời của Giang Nam!
Thế lực của các đại gia tộc trong thành phó run lẫy bảy.

.

Truyện chính ở -- TRÙ MTRUYỆN.


VЛ --
Thời gian Viên Sơn Hà lui về ở ẩn, rất nhiều người trong số họ nghĩ Viên Sơn Hà đã hết thời rồi.

Thậm chí Lý Nhị Gia cũng có thể lật đổ địa vị của ông ta.

Hôm nay nhìn vào, suy nghĩ của bọn họ như một câu chuyện hài.

Viên Sơn Hà của hiện tại, kẻ nào địch lại được chứ?
Kẻ nào có thể lật đổ được?
Viên Sơn Hà chỉnh lại bông hoa nhỏ trước ngực, ông ta cất cao giọng nói: “Ha ha, không ngờ ngày gặp lại mọi người lại ở trong hoàn cảnh thế này.

Viên mỗ tôi cảm ơn mọi người đã tới đưa ba người anh em và nghĩa tử của tôi một đoạn đường! Cảm ơn mọi người!”
Nói xong, Viên Sơn Hà cúi người một cái.

Trùm xã hội đen cúi đầu mười ba ngàn người kích động, sự phẫn nộ nguyên thủy nhất trong lòng bọn họ bị kích thích.

“Tiên sinh… Tiên sinh…”.

 
Chương 468: 468: Chương 469





Tắt cả mọi người kích động hô to.

“Vốn dĩ, Viên mỗ tôi sẽ tiếp tục ở ẩn, nhưng lại có một số người tới đây khiêu khích tỉnh Giang Nam ta hét lần này đến lần khác.

Chiếm địa bàn của chúng ta, từng bước lấn vào sản nghiệp của chúng ta, còn đồ sát chúng ta, khiến cho chúng ta không có không gian đẻ tồn tại!”
“Hôm nay, Viên mỗ tôi tuyên bó, tôi sẽ dùng hết tất cả lực lượng cả đời không chết không ngừng với tập đoàn Vân Đình!”
Viên Sơn Hà lớn tiếng nói.

“Không chết không ngừng! Không chết không ngừng!”
“Nợ máu trả bằng máu! Nợ máu trả bằng máu!”
Hơn mười ngàn người dưới đài đồng thanh hô to, tiếng giết rung trời.

Chỉ riêng cái uy thế này đã đủ để làm cho mọi người ở tỉnh Giang Nam khiếp sợ!
Mạnh!
Qúa là mạnh!
Ai mà chọc vào Viên Sơn Hà người đó xui xẻo rồi!
lên sinh, còn mười phút nữa là tang lễ bắt đầu, chỉ còn mỗi tập đoàn Vân Đình là chưa đến.”

Thu lão ở bên cạnh nhắc nhở.

Viên Sơn Hà gật đầu.

Vương Uyên nói: “Thầy à, nếu tập đoàn Vân Đình không có ai tới thì làm sao?”
Đôi mắt Viên Sơn Hà lóe ra một tia sáng: “Thì trực tiếp giết tới, san bằng tập đoàn Vân Đình đi thôi! Phải cho cả Tô Hàng chôn cùng!”
“Thưa thầy, con hiểu rồi.

Vương Uyên nguyện làm bộ đội tiên phong!”
Vương Uyên chủ động xin đi giết địch.

“Tốt lắm!”
Viên Sơn Hà rất là hài lòng.

Ông ta thích Viên Sơn Hà ở điểm này nhất.

“Tập đoàn Vân Đình đến!”

Đúng lúc này, một giọng nói vang vọng vang lên.

“Rầm rằm!”
Hơn mười ngàn người ở trong sân đồng loạt nhìn về phía cửa thông báo.

Vừa nhìn, vẻ mặt mọi người lập tức biến sắc!
Bởi vì bọn họ nhìn thấy bốn người khiêng một cái quan tài đi vào!
Là thế lực đối địch, ở tang lễ nhà người ta khiêng một cái quan tài đi tới.

Đây chẳng phải là khiêu khích trắng trọn sao?
Hơn mười ngàn người ở hiện trường đều phẫn nộ!
Mọi người hận không thể lập tức xông lên đập nát bốn người khiêng quan tài.

Chỉ thấy Viên Sơn Hà vung tay lên, tất cả mọi người mới ngừng xao động.

Mọi người tức giận nhìn bốn người khiêng quan tài đi tới trước sân.

“Ầm!”
Chiếc quan tài nặng nề rơi xuống đất, bụi đất mù mịt.

“Chào Viên tiên sinh, thay mặt cho ông chủ tập đoàn Vân Đình chuyển tới một câu!”.

 
Chương 469: 469: Chương 470





Người cầm đầu nói.

“Nơi này có chỗ cho mày nói chuyện hả?”
‘Vương Uyên tức giận.

Chó hoang mèo hoang gì cũng có thể đối thoại với nghĩa phụ hả?
“Không sao, để cậu ta nói!”
Viên Sơn Hà nói.

“Anh ấy chúc Viên tiên sinh hàng năm có ngày này, ngày.

ngày có sáng nay!”
“Hit!”
Câu này vừa nói ra.


Hiện trường lập tức yên tĩnh, hơn mười ngàn người nín thở ngưng thần, không có phát ra bát kỳ một tiếng động nào.

Bởi vì câu nói này làm cho người khác quá chấn động!
Chúc câu này ở trong tang lễ, là lời nguyền rủa cay độc nhát!
“Nghĩa phụ, con sẽ dẫn người tới Tô Hàng, cho cả Tô Hàng chôn cùng! Con phải bầm thây vạn đoạn tất cả người trong tập đoàn Vân Đình!”
Vương Uyên nỗi giận.

Những thủ hạ cũ và tất cả học trò của Viên Sơn Hà đều phẫn nộ tới cực điểm.

“Bằm thây vạn đoạn!”
Hơn mười ngàn người phía dưới cũng không kiềm được tức giận, cả đám giống như dã thú sống chuồng!
“Ha ha ha ha…”
Viên Sơn Hà không giận mà cười.

Ngay cả Đài Phong cũng hiện lên một nét thoáng cười.


Rất hiếm thầy!
Bởi vì.

Viên Sơn Hà tung hoành ngang dọc máy chục năm, chưa bao giờ gặp kẻ nào ngông cuồng như thế này!
Hôm nay coi như là đã để cho ông ra mở rộng tầm mắt!
“Lớp trẻ bây giờ đúng là ngông cuồng nhỉ!”
Viên Sơn Hà cười nói.

Lúc này, người đưa quan tài tới nói: “Viên tiên sinh, chiếc quan tài này là món quá anh ấy tặng cho ngài! Nói rằng, sớm muộn gì ngài cũng dùng đến nó!”
“Âm!”
Giờ phút này, đám người Vương Uyên đã tức giận đến nỗ mắt, bàn tay nắm chặt thành nắm đắm, ánh mắt phun ra lửa.

Tập đoàn Vân Đình đã ba lần bảy lượt khiêu khích, khiến cho bọn họ không thể chịu đựng được nữa.

Chỉ cần là đàn ông, thì đều muốn băm tập đoàn Vân Đình ra làm trăm mảnh!
“Khón kiếp! ghê tởm! chết tiệt!”
Thu lão cắn răng nghiền lợi.

Nào có thể loại ép người thế này cơ chứ!.

 
Chương 470: 470: Chương 471





“Tập đoàn Vân Đình khinh người quá đáng! Không những không tới khiêng quan tài hạ táng, còn khiêu khích như: này! Hoàn toàn không xem tiên sinh ra gì!”
Vương Uyên nắm chặt nắm đắm, sát ý của hắn đã xông lên đến tận trời.

“Xoèn xoẹt!”
Đã có người không nhịn được mà rút dao ra xông về phía bốn người khiêng quan tài đến.

“Ông đây chém chết các người!”
Người này cầm dao chém xuống.

“Rằm!”
Nhưng mà con dao bị một sức mạnh khủng bó đánh bay, kêu răng rắc một cái rồi gãy thành hai nửa.

“Lui xuống! Cho họ đi!”
Viên Sơn Hà lạnh giọng nói.


Người vừa ra rõ ràng là Đài Phong, hắn ta chỉ dùng một viên đá nhỏ đã cắt đứt con dao.

Sức mạnh khủng bồ này làm cho người ta sợ hãi!
Cuối cùng bốn người nâng quan tài rời đi.

Viên Sơn Hà kiềm chế nỗi tức giận trong lòng, lên tiếng nói: “Tang lễ tiếp tục! Đưa các anh em và con trai tôi đi một đoạn đường cuối cùng thôi!”
“Lên đường thuận lợi!”
“Lên đường thuận lợi!”
Hơn mười ngàn người ở đây, mỗi người cầm một chén rượu, một ngụm uồng cạn.

“Răng rắc!”
“Răng rắc!”
Sau đó, tất cả mọi người hung hăng đập chén rượu xuống đất, hơn mười ngàn người cùng nhau làm chuyện này đúng là rất rung động!
“Thưa tiên sinh, bây giờ có hạ huyệt luôn không?”

Thu lão hỏi.

“Không, nhất định phải do chính ông chủ của tập đoàn Vân Đình nâng quan tài hạ táng!”
“Nghe lệnh của tôi, xuât phát tiên vê Tô Hàng, tôi muôn Tô Hàng trở thành nghĩa địa!”
Viên Sơn Hà hô to một tiếng.

Đợi Cáp Ông Đã kậU mà bỏ quảng cáo “Đi đánh Tô Hàng!”
“Đi đánh Tô Hàng!”
“Đi đánh Tô Hàng!”
Hơn mười ngàn người bên dưới nhiệt huyết hừng hực, từng nỗi tức giận tích tụ thành nỗi tức giận cực đại.

Cần giải tỏa gấp!
Bọn họ cài bông hoa trắng trước ngực, quấn đai màu trắng trên đầu, cắt trường đao bên hông.

Sẵn sàng chờ xuất phát!
Nhà họ Tô ở tỉnh, đám gia tộc lớn nhà họ Lý hiểu được, lần này Viên Sơn Hà đã mặc kệ tắt cả rồi.

Nếu nháo như thê này, về sau sẽ không lui về được nữa..

 
Chương 471: 471: Chương 472





Từ nay về sau, trên đời này sẽ không còn Viên Sơn Hà nữa.

Nhưng trước đó, Viên Sơn Hà đã san bằng Tô Hàng, trả thù tập đoàn Vân Đình!
“Các quân chia làm mười đội! Đi về phía Tô Hàng, người đâu, khiêng quan tài của anh em và con trai tôi lên! Khiêng cả cái quan tài mà bọn họ đưa tới nữa! Xuất phát!”
Viên Sơn Hà ra lệnh.

Cuôi cùng, hơn mười ngàn người chia thành mười đường, trùng trùng điệp điệp lên đường đi về phía Tô Hàng.

Viên Sơn Hà và Đài Phong đích thân dẫn một đội, Viên Sơn Hà, Đài Phong, Thu lão cùng với Vương Uyên đi đầu.

Năm chiếc quan tài đi theo sau, cuối cùng là hơn mười ngàn người chậm rãi theo sau.

Đoạn đường này bọn họ đi bộ tới Tô Hàng!
Hình ảnh cực kỳ đồ sộ và đáng sợ, gặp thần giết thần, gặp phật giết phật.

Bắt kỳ người nào nhìn tháy đều phải trốn tránh.

Cho dù phía thành phó biết chuyện cũng không dám ngăn cản.

.


Truyện Light Novel
Bởi vì đây là một đám người điên, muốn ngăn cũng không ngăn được.

Cho dù ngăn được cũng phản tốn một cái giá lớn!
Thêm nữa là, bên phía Tô Hàng không có tin tức, bọn họ cũng không dám tự tiện hành động.

Chín đội còn lại đều đi bằng ô tô, tạo thành một đoàn xe rất dài đi về phía Tô Hàng.

Việc mà họ muốn làm rất đơn giản, trước khi đội của Viên Sơn Hà tới nơi thì họ đã khống chế được mọi thứ ở Tô Hàng.

Tốt nhất là mang đầu của ông chủ Tập đoàn Vân Đình đưa tới trước mặt Viên Sơn Hài!
Động tĩnh lớn của Viên Sơn Hà, tỉnh Giang Nam không ai là không biết.

Thể lực của các đại gia tộc lớn ở tỉnh đều vội vàng đi trốn.

Họ sợ bị liên lụy tới mình.

Tình cảnh này quá là đồ sộ.


Đó là hơn mười ngàn người đấy!
Mười thành phố khác của tỉnh Giang Nam cũng đang run cầm cập.

Lỡ như một ngọn lửa lan đến đây thì sao?
Đấy là chuyện đùa à?
Mọi người đều đang cầu nguyện cho Tô Hàng.

Chẳng máy chốc Tô Hàng sẽ trở thành nghĩa địa!
Đám người điên cuồng đó sẽ làm cho khắp nơi máu me.

Hễ là người có chút dính dáng với tập đoàn Vân Đình, thì không có ai may mắn thoát khỏi trận này.

Bên phía Tô Hàng tất nhiên là đã biết thông tin.

Đám người Lão Cửu, Hồng Tam đều sợ chết đi được.

So sánh với đám người Viên Sơn Hà, bọn họ còn không bằng cái rắm.

Viên Sơn Hà thật sự là quá độc ác!
Dám đánh đến đây thật à?
Ngay cả Chu Ngọc Hằng biết tin đầu tiên.

Ông ta vội vàng đi hỏi Đoạn Thiên Dương xem có áp dụng biện pháp gì không.

Đoạn Thiên Dương trả lời ông ta rất đơn giản -—- Có vị đó ở đây, chúng ta nên làm gì thì cứ làm cái đó thôi..

 
Chương 472: 472: Chương 473





Lúc này Chu Ngọc Hằng mới yên tâm trở lại.

Nếu không thì ông ta không thể thông suốt được.

Nếu mà chuyện này nháo ra quá lớn, ông ta sẽ không thẻ rút lui an toàn.

Viên Sơn Hà dẫn quân đi theo đường nhỉ, ba ngàn người để tang, khiêng quan tài, người lạ chớ tới gần, người qua đường nhìn thấy đều sợ chết khiếp.

Cả quãng đường không ai nói lời nào.

Mặc dù đi đường núi gập ghềnh, nhưng đội ngũ vẫn trật tự ngay ngắn.

Dù sao thì đây cũng là con át chủ bài tinh nhuệ nhất của Viên Sơn Hà, có thể nói là tồn tại như quân đội.

“Thưa tiên sinh, một tiếng nữa là tới Tô Hàng!”
Thu lão ở bên cạnh nói.


“Ừ, tiếp tục đi thẳng!”
Viên Sơn Hà lạnh giọng nói.

Sau khi đi một lúc nữa, Đài Phong bên cạnh ông ta là người đầu tiên cảnh giác.

Hắn ta dừng bước, nhìn về phía trước.

Chỉ thấy trên một khu đất trồng cách đó không xa, đang có một chiếc xe việt dã đỗ ở đó.

Một người ngồi trên chiếc xe.

“Viên Sơn Hà, tôi đợi ông lâu lắm rồi đấy!”
Người đó mỉm cười nói.

Người đó chính là Diệp Quân Lâm!
Đứng cạnh anh là ba người: Kỳ Lân, Thanh Long, Bạch Hỗ.

Bạch Hồ mang vẻ chờ mong nhìn về phía ba ngàn người đẳng trước.


Thấy thế, Viên Sơn Hà vung tay lên, mọi người lập tức dừng bước lại.

“Cậu đang đợi tôi ư?”
Viên Sơn Hà hỏi.

“Ừ, đúng thế.”
Diệp Quân Lâm hít một hơi thuốc lá.

“Cậu chính là ông chủ của tập đoàn Vân Đình?”
“Ừ, chính xác.”
Đám người Viên Sơn Hà đều sửng sót.

Bọn họ trăm ngàn lần không ngờ được rằng anh còn trẻ như vậy.

“Đúng là bất ngờ đấy, tôi còn tưởng phải là một ông lão cơ.

Đúng là làm tôi bất ngờ!”
Viên Sơn Hà cảm thán nói.

Diệp Quân Lâm liếc mắt nhìn cái quan tài đang được khiêng một cái, anh cười nói: “Xem ra Viên tiên sinh rất là thức thời nhỉ, biết là mình sắp phải chết nên có lòng mang theo cả quan tài!”
“Hừ, đây là chiếc quan tài chuẩn bị cho cậu!”
Viên Sơn Hà hừ lạnh nói..

 
Chương 473: 473: Chương 474





Diệp Quân Lâm cười cười: “Thật ngại quá, tôi còn rắt trẻ, không giống với người sắp xuống mồ như Viên tiên sinh đây!”
“Cậu…”
Khua môi múa mép, Viên Sơn Hà sao có thể là đối thủ của Diệp Quân Lâm được.

Tiếp sau đó, ông ta nói sang chuyện khác, trong tròng mắt lóe ra ánh sáng sắc bén: “Kẻ nào là kẻ đã giết người anh em của tôi, giết con trai tôi? Đứng ra đây!”
Bạch Hỗ cười nói: “Là tiểu gia tôi đấy, nhưng mà ông không có tư cách biết tên của tôi!”
Bạch Hỗ nói không sai.

Cho dù địa vị của Viên Sơn Hà có cao, nhưng Bạch Hỗ là một vị thiếu tướng hàng thật giá thật.

Chắc chắn là Viên Sơn Hà không có cái tư cách đó.

“Được lắm, các cậu định lấy bốn người ngăn ba ngàn người chúng tôi hả?”
Viên Sơn Hà cười lạnh nói.

Bạch Hỗ mỉm cười nói: “Thật ngại quá, chỉ mình tôi thôi!”
“Láo xược! Đi tìm chết đi!”
“Rầm!”
Đột nhiên, Vương Uyên và mười đại cao thủ của hắn ta cùng khởi động, xông lên.


“Vút vút vút…”
Mười một thanh đao lóe ra ánh sáng lạnh, đâm thẳng vào chỗ hiểm của Bạch Hồ.

Bạch Hổ thong dong xé một góc trên quần áo, bỏ vào miệng.

Làm như vậy mục đích là để phòng ngừa lát nữa máu tươi sẽ bắn tung tóe vào trong miệng.

“Làm ra vẻ bí ẳn!”
Vương Uyên có tốc độ nhanh nhất, một đao đâm tới, nhằm thẳng vào cổ họng Bạch Hồ.

“Bụp!”
Nhưng Bạch Hỗ ra tay như điện, anh một phát bắt được cổ tay Vương Uyên, đổi hướng của thanh đao.

“Phập phập!”
Thanh đao nháy mắt đam vào người Vương Uyên.

Vương Uyên ngã xuống với vẻ mặt không thẻ tin nồi.


Sau đó mười đại cao thủ cùng nhau tấn công tới.

Chỉ thấy Bạch Hỗ dùng quần áo quấn vào mười thanh đao.

Anh nhảy lên, một cước đá bay bốn năm người.

Sau đó, đắm ra từng quyền một.

Máu tươi bắn tung tóe.

Chưa tới mười giây, mười người đã ngã hết xuống.

Rúng động!
Viên Sơn Hà ở phía bên này cảm thấy cực kỳ rúng động!
Người này thật là mạnh!
Mọi người đều biết Vương Uyên làm được đến vị trí lão đại ở Từ Thành, thực lực rât mạnh, mười đại cao thủ dưới tay đánh đâu thăng đó.

Không ngờ rằng, mười giây mà đã thua sạch.

Đám người Viên Sơn Hà, Thu lão đã hiểu, vì sao đám người Bạch Cốt, Kim Cương đều chết hết rồi.

Chàng trai trước mặt này quá mạnh!
“Tôi thấy cậu có mạnh hơ nữa, thì có thể ngăn được ba ngàn người sau lưng tôi không?”
Viên Sơn Hà tức giận nói..

 
Chương 474: 474: Chương 475





Đài Phong lại ngăn ông ta.

“Để tôi lên trước đi!”
Bọn họ nhìn vào Đài Phong ở giờ phút này, thì giật mình.

Bởi vì, Đài Phong của lúc này giống như dã thú máy ngày chưa gặp được con mồi, hai mắt đang phát sáng, đó là loại ánh mắt đáng sợ đang nhìn chằm chằm vào con mùi.

“Âm!”
Một cỗ lệ khí đáng sợ trên người Đài Phong ầm ầm đi ra, ngay cả lá rụng bụi đất dưới chân cũng bị đánh bay ra.

Mọi người thậm chí còn ngửi được một tia máu tanh.

Bọn họ biết đó là Đài Phong lấy việc giết người làm niềm vui, trong sinh mệnh chỉ có giết chóc đã quay trở lại!
Ở ẩn ba mươi năm, thực lực của hắn ta lại vẫn luôn tăng lên.

Đài Phong liếm môi, hắn ta nhìn Bạch Hổ như thể đang nhìn con mồi vậy.

Đài Phong đi từ từ tới chỗ Bạch Hồ.


Rõ ràng nhìn thì có vẻ bước đi chậm rãi, thế mà một bước lại sải ra được mười mấy mét.

Khoảng cách hơn trăm mét đi trong nháy mắt là tới.

“Các anh em nghe theo lệnh của tôi, băm ba người còn lại thành trăm mảnh cho tôi!”
Viên Sơn Hà ra lệnh.

“Àu hú àu hú…”
Đúng lúc này, một tiếng sói kêu vang lên, trong rừng sâu yên tĩnh lại càng vang dội.

Mọi người nhìn sang hai bên xong thì sợ hãi.

Bởi vì đỉnh núi ở hai bên xuất hiện bóng dáng của con sói.

Hình thể của lũ sói này to hơn nhiều so với sói bình thường.

Đỉnh núi bên trái có chín con sói, đỉnh núi bên phải cũng có chín con.


Điều mà làm cho người ta sợ sệt hơn đó là trên người mỗi con sói thì có một người cưỡi, quần áo trên người mặc đen xì kín mít như gói hàng, trên mặt thì đeo mặt nạ, để lộ ra một đôi mắt lạnh lùng khát máu.

Trên lưng mười tám người này đeo cung nỏ, súng ống, các loại vũ khí, trên người còn có lựu đạn, mã tấu, dao găm, đủ loại vũ khí tiên tiền.

Bộ hạ của tướng quân Côn Luân – Ky binh thiên kiệp mười tám.

Ác mộng của kẻ địch trên chiến trường!
Sự tồn tại lấy một địch ngàn!
Mười tám người vừa xuất hiện, khí thế mang tới đã chắn trụ ba ngàn người.

Bước chân của mọi người rối loại, hoảng hốt nhìn sang hai bên.

Thế mà vẫn còn có người lấy sói làm vật cưỡi ư?
Qủa thực là mới nghe thấy lần đầu!
“Hoảng cái gì mà hoảng? Dọa người!”
Viên Sơn Hà tức giận nói.

“Nhớ kỹ đây, bọn họ tới bao nhiêu người thì giết bầy nhiêu người!”
Sau khi được Viên Sơn Hà cổ vũ, ý chí chiến đấu của mọi người lại hừng hừng như lửa.

Bọn họ có ba ngàn người, sợ ai chứ?
Mười tám người này làm được gì họ chắc?
“Àu hú…”.

 
Chương 475: 475: Chương 476





Lúc này, mười tám con sói bắt đầu tru lên những tiếng dài, mở ra giết chóc.

“Rằm rằm rằm…”
Mười tám con sói hung hãn xuất kích, lấy thế công sắm vang chớp giật từ đỉnh núi lao xuống.

“OanhI”
Mười tám con sói hung nhanh chóng nhảy vào trong đội ngũ ba ngàn người, trong nháy mắt đã phá vỡ đội ngũ này ra lộn xôn.

“Á _feu Một tiếng kêu thảm vang lên.

Giờ phút này, chín chỉ đội dưới trướng Viên Sơn Hà đã cách Tô Hàng rất gần rất gần rồi.

“Kít kít!”
Nhưng đúng lúc này, đầu xe bắt ngờ phanh lại, toàn bộ đội ngũ đều dừng lại.

Bởi vì, phía trước có người chặn lại.

Nhóm người này ăn mặc thống nhất với nhau.


Áo ba lỗ màu xanh quân đội, quần dài màu xanh quân đội cùng với giày chiến màu đen.

Chỉ là bọn họ đều không cầm gì trong tay.

Những người này tất nhiên là quân đoàn Thiên Long của Long Dã.

Bọn họ cũng chia thành chín đội ngũ, đi tới chặn đám người này.

Long Dã đưa ra yêu cầu rất đơn giản cho đội đó là, hoàn thành nhiệm vụ với bàn tay không.

Điều này đã làm cho đám dã thú kêu gào hưng phần.

Mấy tháng rồi không đánh nhau!
Nhìn thấy đội ngũ của Long Dã, những đàn em của Viên Sơn Hà đều không sợ.

“Còn dám tay không ngăn cản chúng tôi hả? Các anh em, chém chết đám nhãi ranh này cho tôi!”
Thủ hạ của Viên Sơn Hà ào ào rút dao dài ra, từng bước đi tới đám người Long Dã.

Trong mắt họ, đám người Long Dã có đánh nhau giỏi thì sao?
Võ công có cao, cũng sợ dao thái thịt.


Hôm nay bọn họ sẽ bị băm thành thịt vụn!
Tám đội khác cũng gặp phải tình huống như vậy.

Đội ngũ của Long Dã ngăn cản tắt cả.

Chẳng máy chốc, hai bên đã đánh nhau.

Tiếng kêu thảm vang khắp tứ phía!
Lúc này Đài Phong đã còn cách Bạch Hỗ không tới năm mét.

“Âm!”
Trong khoảng khắc đó, Đài Phong tăng tốc, nắm tay quyền đi như gió, đánh sâu tới.

Lá cây ở dưới đất đều bị bay lung tung.

Thậm chí dưới đất còn lưu lại hai dấu chân thật sâu của Đài Phong.

“Rột roạt!”
Không biết từ lúc nào mà trong tay hắn có thêm một thanh kiếm màu đen.

“Àm!”
Khoảng khắc thanh kiếm màu đen xuất hiện, nhắc lên một trận kình phong mạnh mẽ, thổi lên mặt người sẽ có cảm giác đau rát như thể có con dao lam đang cắt qua.

Một kiếm này của Đài Phong, bắt kể là gốc độ, lực đạo, tốc độ đều có thể nói là hoàn hảo!.

 
Chương 476: 476: Chương 477





Một kích này, tất phải thấy máu!
Đối phương tấn công mạnh như thế, Bạch Hồ cũng rất hưng phắn.

Không ngờ trong giới xã hội đen còn có cao thủ như thế này?
Một kích này chớp mắt là tới.

Bạch Hỗ bắt ngờ ngửa người ra sau, cả người đổ về sau, gần như dán lên mặt đất mới tránh được một kích điên cuồng này.

“Phàm phập!”
“Phịch!”
Một kiếm kia của Đài Phong cắm vào một cái cây thô to xù xì phía sau.

Trong chớp mắt, cái cây to kia từ trên đổ sụp xuống, thế mà còn bung bét.

Bị đánh thành vô số mảnh nhỏ tung bay…
Khủng bố!

Cực kỳ khủng bố!
Không hỗ là đệ nhát cao thủ tỉnh Giang Nam!
Nhưng Bạch Hỗ chỉ cười: “Thân thủ được đấy, tiếp theo là tới lượt tôi!”
Nói xong, Bạch Hỗ liền vọt lên đắm ra một quyền.

.

truyện xuyên nhanh
Đài Phong lập tức cầm kiếm đánh trả.

“Rác!”
Nhưng mà thanh kiếm bị hai ngón tay của Bạch Hỗ kẹp lấy, anh nện một quyền vào người Đài Phong.

“Âm!”
Đài Phong lập tức bay ra ngoài, đập vào một gốc cây đại thụ mới dừng lại.


Hắn vừa định đứng lên thì Bạch Hỗ lập tức xuất hiện trước mặt hắn.

“Phanh!”
Lại là một quyền nện lên mặt hắn ta.

“Phóc!”
Miệng Đài Phong hộc máu.

Hắn muốn đánh trả nhưng bị Bạch Hỗ gắt gao đè lại, căn bản là không có bắt kỳ không gian nào mà đánh trả.

“Rằm!”
Tiếp sau đó, Bạch Hổ giống như máy đóng cọc, cứ một quyền lại một quyền nện lên người Đài Phong.

Sau khi đắm khoảng hơn hai mươi quyền, Đài Phong đã không có hơi thở, cả người thành huyết nhân, khắp người toàn là máu.

Sợ ngây người!
Tròng mắt của Viên Sơn Hà và Thu lão sắp lòi cả ra.

Thảm thế sao?
Không hề có lực đánh trả?.

 
Chương 477: 477: Chương 478





Đài Phong – đệ nhất cao thủ tỉnh Giang Nam bị đánh đến nỗi không hề có lực đánh trả?
Đây là biến thái kiểu gì vậy?
Cái này đã vượt ra khỏi tầm nhận thức rồi!
Bọn họ cũng hiểu, tại sao tập đoàn Vân Đình lại ngông cuồng như thề rồi.

Có cao thủ như này ở đây, không ngông cuồng thì có mà điên nhỉ?
Nếu mà dưới trướng Viên Sơn Hà có cao thủ như này trấn giữ, mấy tỉnh lớn xung quanh đều là địa bàn của ông ta rồi!
Chứ không chỉ giới hạn ở tỉnh Giang Nam.

Lại nhìn chiến trường phía sau.

Viên Sơn Hà và Thu lão đều kinh hãi.

Bọn họ vống tưởng rằng, ba ngàn người đối phó với mười tám người, chắc chắn là ổn thỏa đến nỗi không thể ổn thỏa hơn được nữa.

Nhưng mắt thấy một màn trước mặt, bọn họ đã sợ rồi.


Những người ngã xuống đất đều là người của bọn họ…
Ba ngàn người thế mà lại bị mười tám người đánh cho tan tác, dường như mười tám người này giống như sát thần không gì cản nỗi.

Người của ông ta đều tháo chạy hết, không còn một ai dám cầm dao lên chiến đấu.

Ky binh Thiên kiếp mười tám, cứ như ở chỗ không người, bọn họ như thể đại diện cho thiên kiếp vậy.

Thiên kiếp giáng xuống, người phàm há có thể ngăn cản?
Không thể nào!
Trên chiến trường, ky binh Thiên kiếp mười tám đều là những người có thể so với đạn hạt nhân.

Huốồng hồ đối phố với những tên giang này này.

Thậm chí còn hơi lãng phí nữa.


Ba ngàn người quá ít.

Ba mươi ngàn người còn tạm được!
Chín đội khác.

Khi những đàn em của Viên Sơn Hà đánh nhau với đội ngũ của Long Dã, bọn họ đã nhận ra mình sai rôi.

Đây là một đám điên!
Đánh nhau quá giỏi!
Qúa mạnh nữa!
Bọn họ lăn lộn trong giang hồ hai mươi năm, chưa bao giờ gặp nhóm người mạnh thế này.

Chín đội nháy mắt tan tác, không đến hai phút đồng hò, tất cả thủ hạ của Viên Sơn Hà đều ngã trên mặt đất rồi kêu gào thảm thiết.

Hai phút đồng hồ đã bị giải quyết hét!
Mười ba ngàn người nháy mắt bị đánh tan.

Vẻn vẹn hai phút đồng hò.

Đây là điều mà không ai ngờ được!.

 
Chương 478: 478: Chương 479





Trong mắt họ,Viên Sơn Hà – tồn tại như một vị thần.

Ở trước mặt cường giả chân chính, ngay cả ba phút cũng không chống đỡ được.

Giờ phút này, Viên Sơn Hà đã trợn tròn mắt.

Đài Phong chết.

Ba ngàn quân tinh anh đã bị đánh tan.

Ông ta còn gì nữa chứ?
Hết thật rồi.

“Tiên sinh, chín đội còn lại truyền tin tới, bọn họ đã thất bại hoàn toàn! Chúng ta tiêu rồi, tắt cả đều tiêu tùng rồi…
Thu lão đã khóc thành tiếng.


Viên Sơn Hà tuyệt vọng nhắm mắt lại.

Xong rồi!
Bọn họ chưa bao giờ ngờ được là bọn họ sẽ kết thúc nhanh như thế này!
Chiếc quan tài kia đúng là chuẩn bị cho mình.

“Sai lầm lớn nhất của ông chính là có ý đồ với Tô Hàng, nếu không thì ông còn sống được tiếp!”
Giọng nói của Diệp Quân Lâm truyền tới, khiến cho cả người Viên Sơn Hà chấn động.

Viên Sơn Hà mở mắt ra, nhìn vào Diệp Quân Lâm rồi hỏi: “Trước khi tôi chết, cậu có thể nói cho tôi biết thân phận của cậu không?”
Thu lão run lẫy bẩy nói: “Tiên sinh, tôi… hình như tôi đã đoán được!”
“Cái gì?”
Viên Sơn Hà hỏi.

“Tô Hàng a! Tô Hàng còn có người nào mà chúng ta không chọc vào được?”
Thu lão nhắc nhở.


Viên Sơn Hà thình lình nhìn vào những người đang cưỡi sói gần đó, ông ta sợ hãi hô lên: “Chẳng nhẽ là ky binh Thiên kiếp mười tám?”
“Tướng… Tướng quân Côn Luân….Hít…”
Viên Sơn Hà hít sâu một hơi, nói ra cái tên tối cao.

Đây là điều mà dù thế nào thì Viên Sơn Hà cũng không nghĩ tới.

Chẳng trách ông chủ của tập đoàn Vân Đình có thân phận thần bí, tra thế nào cũng không ra.

Cho dù là thông tin điều tra của mạng lưới ngầm thì cũng chỉ nói là anh không có bối cảnh gì.

Anh cần gì bối cảnh chứ?
Bản thân anh thôi đã là bối cảnh rồi!
Bản thân anh chính là quyền thế rồi!
Viên Sơn Hà hận!
Hận Lý Nhị Gia tại sao lại gọi ông ta rời núi?
Cuối cùng, sự việc náo động toàn thành phố cứ thế yên lặng kết thúc.

Không ai biết nguyên do là gì.

Có rất nhiều thông tin đều nói đó chỉ là tin đồn, Viên Sơn Hà tập trung hơn mười ngàn người là tin giả..

 
Chương 479: 479: Chương 480





Hoàn toàn không có chuyện này.

Lời đôn đại truyền khắp phô.

Nhưng có một chuyện là thật!
Viên Sơn Hà đã mắt rồi.

Giới xã hội đen của tỉnh Giang Nam đều trở nên sạch sẽ, trong một đêm đã bị thanh trừ sạch.

Chuyện mà làm mấy chục năm không xong, trong một đêm lại làm xong.

Vô số người vỗ tay khen hay!
Nói cho cùng thì bọn người Viên Sơn Hà, giống như châu chấu hút máu, từng giết hại rất nhiều người.

Diệp Quân Lâm cho người điều tra tài sản của bè phái theo Viên Sơn Hà, thế mà có tận hàng trăm tỷ.

Người dân sôi nồi vỗ tay tán thưởng.


Việc tốt làm lợi cho người dân như thế này có thể làm tăng sự gắn kết của một thành phó.

Hiện tại, tôn chỉ của tập đoàn Vân Đình cũng là như thế— Xây dựng phát triển Tô Hàng, tiền đều tiêu vào cho người dân.

Chu Ngọc Hằng hỏi Diệp Quân Lâm, có muốn đi tỉnh thành, phát triển cả tỉnh Giang Nam không.

Diệp Quân Lâm từ chối.

Anh vẫn muốn ở bên cạnh Lý Tử Nhiễm.

Anh từng nói, anh muốn cho bà xã một tương lai.

Nếu Lý Tử Nhiễm muốn đi tới các tỉnh thành thì anh mới đi.

Sau khi trả qua trận này.

Các xí nghiệp gia tộc của tỉnh lị và thành phó đều im lặng.

Biết Tô Hàng là cắm địa, không ai dám tự tiện xông vào.


Muốn tới, cũng phải là Tô Hàng phát triển thứ nhát, lợi nhuận là thứ hai.

Tình hình Tô Hàng phát triển mạnh hơn!
Một ngày này.

Thanh Long tìm đến Diệp Quân Lâm.

“Tướng quân còn nhớ số tài sản hàng trăm tỷ của phe cánh Viên Sơn Hà không?”
Thanh Long hỏi.

“Tôi biết, sao thế, có người tham ô à?”
Diệp Quân Lâm nhíu mày.

Thanh Long lắc đầu: “So với tham ô còn nghiêm trọng hơn! Có người đã bí mật thu mua công ty xí nghiệp của phe phái Viên Sơn Hà, bây giờ hơn tám mươi tỷ chuẩn bị đầu tư vào từ thiện, công ích, không cánh mà bay!”
“Cái gì? Lại còn có cả chuyện này sao? Có người lặng lẽ chuyển tiền đi hả?”
Diệp Quân Lâm ngạc nhiên tới nỗi suýt thì nhảy dựng lên.

Anh đã đặc biệt lập một khoản tiền, thế mà lại xảy ra chuyện này?
“Đã điều tra ra chưa?”
Diệp Quân Lâm hỏi.

“Đại khái thì rõ rồi, đó là một công ty nước ngoài hàng đầu ở tỉnh Giang Nam, tập đoàn Tam Hưng tới từ Hàn Quốc!.

 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom