Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện Của Tui À!

Diễn Đàn Truyện Của Tui À là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Chiến Thần Trấn Quốc

Chương 400: 400: Chương 401





Nhưng hết lần này đến lần khác, người mà Vương Mỹ Kỳ đụng độ là Diệp Quân Lâm!
Trên ti vi, Vương Mỹ Kỳ giơ cao tay phải, hùng hồn: “Thế nên, tôi xin phép đề nghị: Hy vọng Tập đoàn Vân Đình sa thải vĩnh viễn Diệp Quân Lâm! Tôi cũng hy vọng rằng tất cả mọi người sẽ chung tay ngăn chặn loại người ung nhọt như thế này! Hạn chế lại chỉ phí tiêu dùng của anh ta, hạn chế việc xuất ngoại của anh ta…”
Đề nghị này của Vương Mỹ Kỳ, phải nói là một người hô, triệu người theo.

Tất cả đại diện của các phương tiện truyền thông lớn đều lần lượt lên tiếng, tỏ ý sẽ chặn Diệp Quân Lâm trên tất cả mọi phương diện.

Ngoài ra, bên quản lý cấp cao của tập đoàn Vân Đình cũng lần lượt nghe theo đề nghị này, tuyên bố muốn sa thải Diệp Quân Lâm.

Các rất nhiều nhà hàng cũng rối rít đua nhau lên tiếng, rằng tuyệt đối sẽ không chào đón Diệp Quân Lâm.

Trong phút chốc, Diệp Quân Lâm trở thành tội phạm hàng đầu tại Tô Hàng này.

Một lần nữa trở thành con chuột chạy ngang qua phó thôi cũng sẽ bị người người đánh đuổi.

So với sáu năm trước thì ngoại trừ không vào tủ, tất cả mọi thứ đều không khác biệt gì.

Hơn nữa, ngày nay là thời đại thông tin phát tán thần tốc, mọi thứ đều được lan tỏa quá nhanh.

Phiền phức của Diệp Quân Lâm cũng nhiều thêm.


Lúc này, Phương Tử Tình ở ngay bên cạnh cũng đã đi qua gõ cửa rồi.

“Chuyện gì xảy ra vậy? Diệp Quân Lâm, chuyện như thế mà anh cũng dám nói? Anh điên rồi hả?”
Phương Tử Tình tức điên chửi bới.

Diệp Quân Lâm thế mà lại đang rít một điều thuốc, rồi cười bảo: “Phương Tử Tình, chẳng lẽ cô lại nghĩ tôi ngu ngốc như: vậy à?”
Nghe thé, Phương Tử Tình biến sắc, ngỡ ngàng hỏi lại: “Chẳng lẽ là cô ta cố ý cắt ghép để nhắm vào anh hay sao?”
“Phải, chẳng lẽ cô không thấy phần phỏng vấn của tôi hoàn toàn không thấy chút liên hệ gì đến tập đoàn Vân Đình hết hay sao? Rõ ràng là nhắm thẳng vào tôi còn gì!”
Diệp Quân Lâm tỏ vẻ.

Bấy giờ mọi người mới vỡ lẽ ra.

“Nhưng, anh có mâu thuẫn gì với cô ta vậy?”
Lý Tử Nhiễm tò mò hỏi.

“Khi cô ta còn là một thực tập sinh đi phỏng vấn anh và Vân Đình thì mượn sắc đẹp để quyến rũ bọn anh.

Vì bị anh tố cáo nên cô ta mới ghi hận trong lòng như vậy.

Một khi có cơ hội, cô ta nhất định sẽ không bỏ qua cho anh!”
Diệp Quân Lâm thuật lại.

Chân mày Phương Tử Tình cau chặt: “Nhưng bây giờ chuyện đã xảy ra rồi, chúng ta lại không có bắt kỳ chứng cứ nào.

Cô ta là người đại diện rất có uy tín của đài truyền hình.

Vốn dĩ hoàn toàn không hề cho anh cơ hội phản bác lại đây mà?”
“Huống chỉ rất nhiều người đã thuận theo đề nghị của cô ta.

Ngay cả các quản lý cấp cao của công ty cũng vừa mới gọi điện thoại yêu cầu tôi đuổi anh đấy! Nếu không sự việc ảnh hưởng quá lớn thì cũng không hề có chuyện gì tốt cho tập đoàn Vân Đình cả!”
Nghe những lời này.

Nhóm người Lý Tử Nhiễm cũng gấp gáp theo.

“Tử Tình, cậu thử suy nghĩ biện pháp nào đó đi? Không thể để Quân Lâm cứ thế mà bị hãm hại được!”

Trong đầu Phương Tử Tình cũng đang là một mớ bòng bong: “Mình cũng muốn giúp lắm chứ, nhưng mà quả thực hiện tại không có biện pháo gì hết! Sự việc lần này đã làm dáy lên luồng dư luận trong xã hội, nếu như bây giờ mình.

không sa thải Quân Lâm, thì tập đoàn Vân Đình chắc chắn.

sẽ bị chèn ép vào đường cùng mắt!”
“Mình đi về trước.

Để mình suy nghĩ thật kỹ cách giải quyết, xem xem có phương pháp nào ổn thỏa đôi bên hay.

không!”
Diệp Quân Lâm cười bảo: “Chuyện này cô không cần lo đâu.

Tự tôi xử lý cũng được rồi!”
“Anh?”
Bồn người Lý Tử Nhiễm, Phương Tử Tình đồng loạt nhìn về Diệp Quân Lâm.

Không phải là họ không tin vào năng lực của Diệp Quân Lâm.

Mà thật sự ảnh hưởng của chuyện này quá lớn.

Thật sự không phải là chuyện mà một người là có thể giải quyết xong xuôi.

Trừ phi, Diệp Quân Lâm chính là loại hình nhân vật một tay che nửa bầu trời.

Ví như, chỉ cần nói một câu thôi, cũng đủ để chỉ phối “kim chỉ nam” hiện tại của đài truyền hình Tô Hàng rồi.


Để người đứng đầu cả đài truyền hình đứng ra thay mặt.

Diệp Quân Lâm bác bỏ, giành về công bằng, giải thích.

toàn bộ chân tướng sự việc.

Bằng không, thì mọi thứ hoàn toàn bắt khả thi.

Dù sao, ả đàn bà này tiến hành kế sách mà không có lấy một khe hở nào.

Mọi người đều không coi lời Diệp Quân Lâm vừa nói là thật, đều rồi rít nghĩ phương án đối phó.

*Mình đi hỏi thử Tổng Giám đốc Lục Nam Hiên xem? Xin ý kiến từ anh ấy!”
Đến tối, sự việc ngày càng lan rộng hơn.

Thậm chí có rất nhiều người mắng Diệp Quân Lâm mau cút khỏi Tô Hàng.

Tô Hàng tuyệt đối không có thứ ung nhọt độc hại này tồn tại được!.

 
Chương 401: 401: Chương 402


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.




Diệp Quân Lâm chẳng hề coi chuyện này ra gì, cần làm cái gì thì cứ làm cái đó thôi.

Lý Tử Nhiễm nhìn mà thấy sao thất vọng quá.

Trước kia, cứ mỗi khi có biến cố gì là Diệp Quân Lâm sẽ ngay lập tức nghĩ cách để xoay chuyển, tuyệt đối không dây dưa đến ngày thứ hai.

Nhưng bây giò, sự khí phách năm nào trên người Diệp Quân Lâm hoàn toàn mát sạch.

Lúc này, thế mà anh vẫn ngồi ở đấy hút thuốc lá.

Trước khi ngủ, Diệp Quân Lâm lại nhận được một cuộc gọi từ dãy số lạ nào đấy.

Hóa ra là Vương Mỹ Kỳ gọi đến.

Là gọi để châm dầu thêm lửa đây mà.

“Tổng Giám đốc Diệp hiện tại có thấy thoải mái nữa không? Ha ha ha…”
Vương Mỹ Kỳ bật thốt tiếng cười như chuông bạc.


Nụ cười của Diệp Quân Lâm càng nhoẻn rộng hơn: “Chỉ với chút bản lĩnh này thôi ư2 Gãi ngứa còn không đủ nữa là! Còn chẳng cần tôi phải làm gì nữa kia kìa!”
“Ha ha ha, còn dám mạnh miệng như vậy ư? Bản thân anh bây giờ rơi vào tình trạng thế nào mà cũng vẫn chưa rõ nữa à?”
Vương Mỹ Kỳ cười lạnh, hả hê.

“Chờ đi, bắt đầu từ ngày mai, nửa bước anh cũng khó mà đi nổi đấy! Nếu muốn giải quyết chuyện này ư, đơn giản thôi, tới đây quỳ xuống cầu xin tôi, quỳ rạp xuống như một con chó trước mặt tôi.

Biết đâu tôi sẽ cân nhắc giữ lại cái mạng của anh… Nếu không, Tô Hàng này tuyệt đối không có đất cho anh sống nữa đâu.”
‘Vương Mỹ Kỳ cười toe toét.

Hủy hoại cuộc đời một người hóa ra lại đã đến như vậy!
Nhất là đấy còn là kẻ thù của mình, một sự tồn tại đã từng đứng trên đỉnh cao.

Thật sự quá sảng khoái!
Diệp Quân Lâm cười: “Vậy cô cứ ở đấy mà chờ đi.

Chúng ta nhìn thử xeml”
Vương Mỹ Kỳ bỗng dưng đổi giọng, thở than: “Thật đáng tiếc quá, tiếc rằng Lục Vân Đình đã qua đời rồi.

Chứ nếu không, thì cho cả hai cùng xong đời mới được!”
Nghe thấy câu này, đôi mắt của Diệp Quân Lâm lóe lên luồng sát ý.

Dám nói năng bát lịch sự như vậy với một người đã khuát.

Đúng là tự tìm đường chết!
Ngày hôm sau.

Diệp Quân Lâm vẫn đến tập đoàn Vân Đình như lệ thường.

Nhưng vừa bước chân vào công ty, tất cả mọi người ai nấy đều nhìn anh bằng ánh mắt quái dị.

‘Vũ Sâm đến trước mặt Diệp Quân Lâm, nhỏ giọng hỏi dò: “Anh Diệp, có phải anh bị người ta lừa vào tròng đúng không?”
“À, tôi sẽ tự xử lý.”

Diệp Quân Lâm gật đầu đáp lễ.

Không phải người nào cũng sẽ giống như Vũ Sâm tỉnh táo phân tích sự việc như thế.

Tám, chín mươi phần trăm người ở đây đều tin phỏng vấn của Vương Mỹ Kỳ đều là sự thật.

Những quản lý cấp cao kia khi nhìn thấy Diệp Quân Lâm thì ánh mắt đều hiển hiện rõ vẻ chán ghét nồng đậm.

Bình thường họ còn nhắm một mắt, mở một mắt được.

Nhưng hiện tại thì khác.

“Diệp Quân Lâm, cậu còn mặt mũi đến tập đoàn nữa à?
Mau biến nhanh đi, đừng có để chúng tôi mắt mặt thêm nữa.”
[Diendantruyen.Com] Chiến Thần Trấn Quốc

“Ôi, tạm thời cũng chỉ có thể như thế này.

Sau này tôi lại suy nghĩ biện pháp khác thử xem.”
Phương Tử Tình cũng thấy cực kỳ áy náy.

“Không sao đâu.”
Diệp Quân Lâm cuối cùng vẫn rời khỏi tập đoàn Vân Đình.

Vốn dĩ anh cũng đang bận rộn chuyện đầu tư, cũng không đến tập đoàn Vân Đình được.


Cũng vừa đúng lúc.

Khi tin tức anh rời khỏi truyền đi, tất cả mọi người từ trên xuống dưới tập đoàn Vân Đình đều nhảy nhót hoan hô.

Chỉ thiếu chút nữa là đem pháo ra ăn mừng rồi.

Nhóm người Phó Vũ Tường, cả Hà Điềm Điềm chỉ biết cười ngao ngán.

Mấy người được nước làm tới chứ gì?
Đợi đến khi anh ấy trở lại, rồi cũng sẽ khai trừ toàn bộ đám người các người mà thôi.

Diệp Quân Lâm đi đến Trung tâm triển lãm Tô Hàng, nhìn cách bố trí tại hội trường.

Nhân viên phụ trách về vấn đề này biết thân phận của Diệp Quân Lâm, bị dọa hết hồn.

“Thưa Diệp tiên sinh, hiện giờ, chúng ta đã ghi nhận được lượng đăng ký của bảy mươi bốn công ty, xí nghiệp cỡ lớn, số lượng vẫn đang không ngừng tăng lên, đây là danh sách! Mời ngài xem qua ạ!”.

 
Chương 402: 402: Chương 403


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.




Diệp Quân Lâm lật xem qua, quả thật có rất nhiều xí nghiệp cỡ lớn bị hắp dẫn.

“À phải, thưa Diệp tiên sinh, Đài truyền hình Tô Hàng cũng như một số phương tiện truyền thông muồn làm một cuộc phỏng vấn bên trong hội trường, tạo tin tức tuyên truyền trước khi khai mạc, không biết ngài thấy sao?”
Người phụ trách hỏi.

“Được chứ, tuyên truyền nhiều hơn cũng tốt mài”
“Phải rồi, ký giả phỏng vấn đại diện đài truyền hình Tô Hàng là ai vậy?”
Diệp Quân Lâm thuận miệng hỏi đại.

“À, để tôi tra lại xem, là ký giả tên Vương Mỹ Kỳ!”
Người phụ trách báo lại.

Diệp Quân Lâm không lên tiếng, chỉ cười.

Đúng thật là oan gia ngõ hẹp nhỉ!
Giây phút này, Vương Mỹ Kỳ cũng như rất nhiều phương tiện truyền thông đêu đã đứng chờ đợi bên ngoài hội trường rồi.

Ä ta vừa nhận được tin tức: Diệp Quân Lâm đã bị tập đoàn Vân Đình sa thải rồi.

Tâm trạng của Vương Mỹ Kỳ lúc này sung sướng đừng hỏi.


Sướng phát ngắt!
Ä ta cười lạnh nhủ thầm: “Diệp Quân Lâm, chuyện này chỉ mới là khởi đầu thôi.

Khó khăn rồi sẽ lũ lượt mà đến với anh! Khi đó, ngay cả cơm nước bình thường anh cũng đừng hòng mua được, rồi cũng sẽ chết đói ở đầu đường xó chợ Tô Hàng này mà thôi.”
“Ha ha ha…”
Nghĩ đến đó, Vương Mỹ Kỳ không thể nhịn được bật cười.

“Chị Mỹ Kỳ sao thế?”
Một đồng nghiệp đứng cạnh tò mò hỏi.

“À, đâu có gì, chỉ là được tự tay trả oán kẻ thù mình thôi ấy mà! Đầy anh ta vào bước đường cùng!”
Vương Mỹ Kỳ khoái chí đến mức đôi mắt cũng híp lại thành hai vằng trăng lưỡi liềm.

“Ôi thế thì đúng là chuyện tốt!”
Mọi người rối rít nịnh bợ.

*Ừ, lát nữa xong việc tôi mời mọi người ăn nhé!”
Tâm trạng Vương Mỹ Kỳ quả thực rất khoan khoái.

“Được rồi.

Bên phía lãnh đạo bảo mọi người có thể vào phỏng vấn, nhưng có một vài thứ tuyệt đối không được làm tin tức phát tán ra ngoài, đây là quy định, thông báo cho mọi người biết!”
Nhân viên công tác tại trung tâm triển lãm thuật lại.

“Hiểu, hiểu!”
[Diendantruyen.Com] Chiến Thần Trấn Quốc

Vậy thì hôm nay quả là một cơ hội tốt!
Mình nhất định phải phỏng vấn cho bằng được vị lãnh đạo họ Diệp này mới được.

Nếu như điều kiện cho phép, Vương Mỹ Kỳ còn muốn một chút chuyện lãng mạn nảy sinh thì càng tốt.

Dù sao thì một vị lãnh đạo chưa đến ba mươi tuổi đó…
Quả thực là tuổi trẻ tài cao!
Sau khi vào đến hội trường, ai nấy đều tích cực vùi mình vào công tác.


Bản lĩnh nghề nghiệp mà Vương Mỹ Kỳ dày công rèn giữa vẫn rất tốt.

Hoàn toàn bỏ xa tất cả mọi đồng nghiệp khác.

Ä ta là người đầu tiên hoàn thành nhiệm vụ.

Có điều ả ta cũng không rời khỏi hội trường, mà cứ loanh quanh khắp lối bên trong hội trường.

Ngay khi bước vào trong hội trường, ả ta đã tiến hành đánh giá tổng thể xung quanh.

Chính là vì muốn tìm kiếm vị lãnh đạo Diệp đó.

Nhưng quan sát cả một vòng rồi mà cũng không tìm được đối tượng phù hợp.

E rằng vị lãnh đạo họ Diệp kia đang đứng sau khán đài.

Cho nên ả ta sau đi lòng vòng một hồi thì đi về phía sau bục sân khấu.

họ Diệp này mới được.

Nếu như điều kiện cho phép, Vương Mỹ Kỳ còn muốn một chút chuyện lãng mạn nảy sinh thì càng tốt.

Dù sao thì một vị lãnh đạo chưa đến ba mươi tuổi đó…
Quả thực là tuổi trẻ tài cao!

Sau khi vào đến hội trường, ai nấy đều tích cực vùi mình vào công tác.

Bản lĩnh nghề nghiệp mà Vương Mỹ Kỳ dày công rèn giữa vẫn rất tốt.

Hoàn toàn bỏ xa tất cả mọi đồng nghiệp khác.

Ä ta là người đầu tiên hoàn thành nhiệm vụ.

Có điều ả ta cũng không rời khỏi hội trường, mà cứ loanh quanh khắp lồi bên trong hội trường.

Ngay khi bước vào trong hội trường, ả ta đã tiến hành đánh giá tổng thể xung quanh.

Chính là vì muốn tìm kiếm vị lãnh đạo Diệp đó.

Nhưng quan sát cả một vòng rồi mà cũng không tìm được đối tượng phù hợp.

E rằng vị lãnh đạo họ Diệp kia đang đứng sau khán đài.

Cho nên ả ta sau đi lòng vòng một hồi thì đi về phía sau bục sân khấu..

 
Chương 403: 403: Chương 404





*Cô đang làm gì đấy? Thò thò núp núp ở đây làm gì?”
Đang khi Vương Mỹ Kỳ định bước lên phía trước thì sau lưng ả đột nhiên vang lên tiếng ai đó, dọa cho tim ả ta đánh cái thịch.

Quay đầu nhìn lại, vài bảo vệ đang nhìn chằm chằm ả.

‘Xin đừng hiểu nhầm, tôi là ký giả Vương Mỹ Kỳ của đài truyền hình, đây là giấy hành nghề của tôi.”
Vương Mỹ Kỳ nhanh chóng đem thẻ phóng viên của mình ra cho họ xem, bảo vệ xác nhận đúng là thật.

*Tôi, thật ra, tôi muốn vào trong phỏng vấn các vị lãnh đạo…”
Vương Mỹ Kỳ mở lời nói mục đích của mình.

“Không được! LÃnh đạo trong phòng này ngày hôm nay không chấp nhận phỏng vấn.

Trò chuyện bàn bạc của họ đều là bí mật! Mong cô quay về chol”
Và thế là, Vương Mỹ Kỳ bị cưỡng ép, đuổi ra khỏi phía sau sân khấu.

Thế nhưng ả ta không cam lòng.

Khổ cực lắm mới gặp được lãnh đạo Diệp, không thể từ bỏ dễ dàng như thế được.

*Chị Mỹ Kỳ, đi thôi, tắt cả mọi người đều đi hết rồi đầy.”

Một đồng nghiệp của ả thúc giục.

“Thê này đi.

Mọi người đi ăn cơm trước, tôi sẽ đứng chờ người ở lối vào!”
Vương Mỹ Kỳ đi đến một lối vào riêng tư của trung tâm triển lãm.

Lối đi dành riêng cho các cán bộ cao cấp này có rất ít người biết.

Có điều, Vương Mỹ Kỳ quen tay hay việc, cứ cắm cọc ở đây chờ thời.

Ä tin tưởng, một lát nữa thì lãnh đạo Diệp cũng sẽ đi về từ lối này.

Đến khi đó, đích thân ả đến phỏng vần trực tiếp là được.

Cứ thế, chờ mãi, chờ mãi.

Vương Mỹ Kỳ chờ đến muốn ngủ gật.

Thế nhưng vẫn không đợi được người cần gặp.

Ä ta nào biết, vì để chuẩn bị, lên kế hoạch nên suốt hai ngày nay, Diệp Quân Lâm đều ở lại chỗ này.

Khoảng thời gian mà ả ta chờ mòn mỏi, Diệp Quân Lâm đã đang nằm ngủ trên ghé sô pha.

Vương Mỹ Kỳ không tin chuyện này, ra sức chờ đến tận.

sáu, bảy giờ tối.

Vẫn không thấy người ở đâu.

ị “Không thể bỏ cuộc được! Cơ hội kỳ này rất quan trọng với mình!”
Vương Mỹ Kỳ tự cổ vũ mình.

Đến lúc tan tầm, Diệp Quân Lâm sau khi kiểm tra lại một lượt thì rời đi thẳng từ cửa chính.

Anh vốn dĩ chẳng biết lối đi riêng tư gì cả.

ƯỚc chừng phải đến chín giờ, thì lối đi bí mật mới có người từ từ bước ra.


Lúc này chân của Vương Mỹ Kỳ cũng đã tê rần.

Vương Mỹ Kỳ lập tức xông đến, hỏi: *Xin hỏi, lãnh đạo Diệp sắp đi ra chưa ạ?”
“Ơ? Lãnh đạo Diệp đi về từ lâu rồi!”
Nhân viên ở trung tâm kinh ngạc nói.

Con ngươi Vương Mỹ Kỳ sắp lồi cả ra ngoài: “Cái gì? Đi rồi? Đi khi nào? Tôi vẫn đứng đây đợi suốt mài”
*Cô đứng ở đây đợi nên không gặp được phải rồi! Lãnh đạo Diệp về từ cửa chính, bảy giờ đã về rồi!”
Nghe thế, cả người Vương Mỹ Kỳ như muốn phát điên.

“Cái gì cơ?”
Ä ta đợi ngu cả người ở đây tận một ngày trời.

Thế nhưng Vương Mỹ Kỳ không thốt lên tiếng oán thán nào.

Ngày mai ả ta còn phải đến đây cắm cọc lần nữa.

Sau đấy lúc đi về, Vương Mỹ Kỳ mới cảm nhận eo lưng của mình bủn rủn hết cả lên.

Còn dấy lên chút tức giận.

“Được rồi, Diệp Quân Lâm! Cơn tức hôm nay cứ trút thẳng lên đầu anh đi vậy!”
Vương Mỹ Kỳ nhắc điện thoại lên, gọi cho một dãy số.

Độ nổi của vụ việc về Diệp Quân Lâm vẫn còn rất cộm, sức nóng chẳng giảm đáng kể bao nhiêu.


Lúc này đây, tự dưng ở đâu có người ẩn danh tung ra ánh sáng thông tin về vợ Diệp Quân Lâm, cha vợ, mẹ vợ và cả địa chỉ làm việc của họ.

Nhất thời, luồng dư luận hãy còn dữ dội lan tràn đến trên người Lý Tử Nhiễm.

Đúng lúc, Lý Tử Nhiễm chính là người đứng đầu tập đoàn Đông Thiên.

Rất nhiều người bắt đầu tẩy chay tập đoàn Đông Thiên.

Chỉ trong một đêm, tập đoàn đã bị tổn thất không hề nhỏ.

Bên phía bệnh viện gọi điện thoại đến, báo Triệu Nhã Lan tạm nghỉ vài ngày, không nên đi làm nhằm tránh những ảnh hưởng không tốt.

Tình trạng Lý Văn Uyên cũng thế, bên phía đơn vị không muốn ông đến làm, cắt giảm lương, tiền hành cải tổ.

Ai cũng sợ chuyện sẽ ảnh hưởng đến bản thân.

Chuyện đã lan rộng đến mức độ hôm nay.

Chẳng một ai ngờ đến.

“Hừ, chẳng phải Diệp Quân Lâm đã bảo mình có thể xử lý được hay sao? Thế này mà là xử lý được đấy à! Tại sao càng xử lý càng lớn chuyện vậy?”.

 
Chương 404: 404: Chương 405





Lý Văn Uyên tức đến mức thở phì phò không ngót, Triệu Nhã Lan cũng rất bức bối.

Vốn bởi vì chuyện của Tần Bắc Sơn, văn kiện tuyên bố bà ta làm trưởng khoa cũng đã được phê duyệt xong rồi.

Nhưng bởi vì chuyện này mà cứ bị kéo dài.

Nếu như việc này mà lớn hơn nữa, thì đoán chừng trưởng khoa cũng sẽ bị đổi người.

Thậm chí bây giờ bà ta còn không thể đến nơi làm việc.

Lý Tử Nhiễm nhanh chóng gọi điện cho Phương Tử Tình, muốn xin một chút ý kiến của cô ta về việc này.

“Mình sẽ thử gọi điện trao đổi với cô phóng viên Vương Mỹ Kỳ đó thử xem, nếu như cô ta chủ động làm rõ mọi chuyện thì chuyện này mới có thể kết thúc được!”
Phương Tử Tình bấm số điện thoại của Vương Mỹ Kỳ.

“Ò, là Giám đốc Phương đấy à? Cô có việc gì không?”
Phương Tử Tình nói thẳng: “Phóng viên Vương, tôi mong cô có thể dừng lại ngay hành động của mình.


Đừng làm khó Diệp Quân Lâm hơn nữa, bây giờ anh ấy đã đủ thảm rồi!”
Vương Mỹ Kỳ khinh miệt cười khẩy: *Thê thảm ư? Lúc mà anh ta hủy hoại người khác có bao giờ anh ta nghĩ mình thảm giống vậy không?”
“Giám đốc Phương, tôi bảo chứ, cô nhúng tay vào chuyện này làm gì thế? Tôi đang giúp cô loại bỏ một khối ung nhọt đói”
Phương Tử Tình bát đắc dĩ nói: “Về công, đúng là cô đã thực sự vì tập đoàn Vân Đình làm một chuyện tốt, tôi thật sự nên cảm ơn cô.

Nhưng về tư mà nói, Diệp Quân Lâm chính là chồng của bạn thân tôi, chuyện này tôi muốn thương lượng, rốt cuộc cô muồn điều kiện gì đây?”
Vương Mỹ Kỳ đưa ra điều kiện đàm phán: “Muốn tôi dừng tay cũng không phải không được! Điều kiện à, đơn giản lắm! Ngày mai cô sắp xếp để tôi có thể lấy tin về Lục Nam Hiên và ông chủ sau màn của tập đoàn Vân Đình.

Chỉ cần cô sắp xếp ổn thỏa, tôi sẽ lập tức xóa bỏ hết thảy, bảo đảm sẽ không làm khó dễ gì Diệp Quân Lâm nữa!”
“Được, tôi sẽ thử xeml”
Phương Tử Tình nói rồi cúp máy.

Nghĩ ngợi một hồi mới gọi cho Lục Nam Hiên.

“Tổng giám đốc Lục, anh xem, tôi có chuyện này…”
Kỳ Lân bên kia đầu dây nghe thế bèn đáp: “Giám đốc cứ bảo cô ấy ngày mai đến công ty, sau đó mới bàn bạc tiếp!”
Trong mắt Phương Tử Tình thì xem ra Lục Nam Hiên đã đồng ý chuyện phỏng vấn này rồi.

Cô gần như gọi lại ngay lập tức cho Phương Tử Tình.

Phương Tử Tình bảo đảm: Ngày mai sau khi bên Lục Nam Hiên phỏng vấn xong thì Vương Mỹ Kỳ sẽ lập tức xóa bỏ toàn bộ những chuyện bất lợi với Diệp Quân Lâm những ngày qua.

“Tử Tình, lần này thực sự phải cảm ơn con, người phải cảm ơn con nhiều nhất là Diệp Quân Lâm đấy! Con cứu nó một mạng rồi!”
Lý Văn Uyên bảo.

Ông ta cũng muốn Diệp Quân Lâm phải quỳ xuống cảm ơn Phương Tử Tình mới được.

Ngày hôm sau.

Từ sớm, Phương Tử Tình đã đi đến công ty, mới phát hiện Lục Nam Hiên đã đến từ lúc nào.


*Ơ? Tổng Giám đốc Lục, sép lớn cũng đến luôn ạ?”
Phương Tử Tình ngó nghiêng dáo dác, trên mặt còn tỏ vẻ thẹn thùng.

Dù sao cô ta cũng có dịp gặp được người tình trong mộng đó mà.

Trước đây, Phương Tử Tình lúc nào cũng chỉ trang điểm nhợt nhạt, thậm chí có khi còn chẳng hề trang điểm.

Vậy mà hôm nay lại tốn đến hai giờ đề trang điểm.

“Cô không cần phải gấp, ông chủ biết chuyện hết rồi.

Chờ lát nữa là gặp!”
Kỳ Lân cười đáp.

Đến chín giờ, Vương Mỹ Kỳ dẫn theo một đoàn người đến tập đoàn Vân Đình.

cũng rát chú trọng việc ăn vận.

Mục đích của ả ta cũng đơn giản thôi, phải nắm được Lục Nam Hiên và ông chủ thần bí kia trong lòng bàn tay mình.

Không tiếc bất cứ giá nào!
Phương Tử Tình đích thân dẫn Vương Mỹ Kỳ vào phòng làm việc của Kỳ Lân.


“Phóng viên Vương, giới thiệu với cô, đây chính là Tổng Giám đốc Lục, Lục Nam Hiên!”
Phương Tử Tình giới thiệu.

Ngay khi vừa nhìn thấy Kỳ Lân, Vương Mỹ Kỳ đã trợn trỏn mắt.

Trẻ đến như vậy?
Còn đẹp trai đến thế nữa?
Chắc chắn đây chính là người đàn ông đẹp trai nhất mà ả ta từng gặp trong đời!
“Tổng Giám đốc Lục, xin chào ngài.

Tôi là phóng viên của đài truyền hình, Vương Mỹ Kỳ, rất vui khi ngày hôm nay có thể phỏng vấn ngài!”
Vương Mỹ Kỳ lập tức tiến đến, vươn bàn tay trắng nõn nhỏ xinh, còn đánh một ánh mắt quyền rũ với Kỳ Lân.

“Cút! Cô có tư cách gì mà phỏng vần tôi?”
Bất cứ ai cũng không ngờ đến, rằng Kỳ Lân lại đột ngột hét lên như vậy..

 
Chương 405: 405: Trung Tâm Triển Lãm





Một câu này, ngay cả Phương Tử Tình cũng bị dọa theo.

Nụ cười của cả Vương Mỹ Kỳ lẫn các đồng nghiệp đều nháy mắt vụt tắt.

Bọn họ ngỡ ngàng nhìn Kỳ Lân.

“Người đâu.

Mau đuỏi hết đám người này đi! Đầu năm nay cả rác rưởi mà cũng có thể lên làm ký giả được nữa à?”
Sắc mặt Kỳ Lân rặt vẻ không vui, lên tiếng.

Ngay lập tức, vs dẫn theo một nhóm lớn các bảo vệ đi đến, đuổi hết đám người Vương Mỹ Kỳ đi.

“Dựa vào đâu kia chứ? Chẳng phải giám đốc Phương đã nói ngày hôm nay có thể tiến hành phỏng vấn hay sao?
Chuyện này là thế nào vậy?”
‘Vương Mỹ Kỳ nhìn sang phía Phương Tử Tình.

“Ha ha ha, để tôi giải thích thay cho.

Đài truyền hình đến phỏng vấn, được thôi, chỉ cần ký giả không phải cô là được!”
Lục Nam Hiên nói.

Phương Tử Tình cúi đầu, sắc mặt trắng bọt.

Cô ta cũng không rõ tại sao Lục Nam Hiên lại có thành kiến lớn đến vậy với Vương Mỹ Kỳ!
Hình như đây là lần đầu tiên hai người họ gặp mặt nhau kia mà!
Điểm mấu chốt là, nếu như không cho Vương Mỹ Kỳ phỏng vấn thì chuyện của Diệp Quân Lâm sẽ không thể giải quyết được!
Khó khăn lắm Vương Mỹ Kỳ mới đồng ý.

Vậy mà cô ta lại chẳng thẻ thay đổi được chuyện gì.

Thật sự khó khăn quá.

Bởi vì địa vị của tập đoàn Vân Đình, Vương Mỹ Kỳ hiển nhiên không thể phát giận với Lục Nam Hiên được.

“Tổng Giám đốc Lý, ngài thấy tôi không vừa mắt cũng được.

Nhưng người nắm giữ quyền phát biểu cho cả tập đoàn Vân Đình cũng không phải là ngài kia mà? Có thể để ông chủ Hứa tiếp nhận phỏng vắn của tôi hay không?”

‘Vương Mỹ Kỳ cười làm lành.

Kỳ Lân không muốn nói nhảm, lập tức gọi điện thoại cho Diệp Quân Lâm, nói hết chuyện vừa xảy ra.

“Kêu cô ta cút! Cô ta có tư cách phỏng vấn tôi à?”
Nghe thấy tiếng rồng qua loa điện thoại, cả Vương Mỹ Kỳ lẫn Phương Tử Tình đều ngần cả người.

Vương Mỹ Kỳ nào dám nói gì thêm, chỉ có thể cun cút chạy biến.

Nhưng trước khi rời đi, ả ta nhìn Phương Tử Tình, cười lạnh: “Nếu như thế, tôi đây sẽ không buông ta cho Diệp Quân Lâm đâu!”
Với Phương Tử Tình mà nói, thì đây quả thật là một tin tức cực kỳ hóc búa.

“Tổng Giám đốc Lý, tại sao hai ngài lại…”
Phương Tử Tình rất muốn hiểu nguyên do.

“Đây là ý của ông chủ!”
Lục Nam Hiên nói một câu duy nhất với Phương Tử Tình, sau đó cũng chẳng nói thêm gì nữa.

Sau khi Vương Mỹ Kỳ quay về liền tiến hành trả thù Diệp Quân Lâm.

Tung ra địa chỉ nhà của Diệp Quân Lâm, thậm chí cả địa chỉ của Phương Tử Tình ở ngay cạnh cũng bị đưa ra trước bàn dân thiên hạ.

Nhất thời, không ít người viết, vẽ bậy nhục mạ lên trên tường nhà, thậm chí còn ném trứng gà, thức ăn các loại.

Già trẻ đang ở trong nhà tức vợ chồng Lý Văn Uyên hoàn toàn không dám ra khỏi cửa.

Tiểu khu bọn họ xuất hiện rất nhiều người xa lạ, đến để đặc biệt dòm ngó bọn họ.

Không thể ra khỏi nhà, ngay cả việc gọi điện giao hàng đến cũng sẽ bị cướp đi.

Trong phút chốc, mấy người Lý Tử Nhiễm, Lý Văn Uyên đều bị đè nén bởi áp lực.

Nếu như cứ tiếp tục kéo dài như vậy, chắc bọn họ sẽ phát điên lên mắt.

Ngay cả việc sinh tồn bây giờ cũng trở nên quá khó khăn với họ!
Điều quan trọng là Diệp Quân Lâm đã rời nhà từ lâu, còn chẳng là đã đi nơi nào nữa.

Lúc này, Diệp Quân Lâm hiển nhiên là đang ở trung tâm triển lãm.


“Giám đốc Diệp, trong một ngày lại có thêm khoảng ba trăm xí nghiệp nữa báo tên tham giá! Trong đó, có cả bảy xí nghiệp siêu lớn của Quảng Châu cũng đăng ký tham gia nữa!”
Người phụ trách cực kỳ phấn khích, dù sao chuyện này đối với sự phát triển của Tô Hàng mà nói đều mang lại lợi ích vô cùng to lớn.

Diệp Quân Lâm lật xem danh sách.

Anh thấy nhà họ Tô và những gia tộc lớn khác của thành phó.

“Nếu như các người tới đây là để làm Tô Hàng trở nên rồi ren.

Tôi đảm bảo các người sẽ phải trả một cái giá đắt đấy!”
Đôi mắt Diệp Quân Lâm lóe lên tia sáng lạnh lẽo.

Lúc bấy giờ, một nhân viên làm việc tại trung tâm bước đến gần.

hỏi: “Lãnh đạo Diệp, bên ngoài có đại diện đài truyền hình Tô Hàng đến muốn phỏng vấn ngài.

Ngài xem?”
Diệp Quân Lâm không ngắng đầu lên hỏi ngược lại: “Ký giả tên Vương Mỹ Kỳ phải không?”
*Ơ? Lãnh đạo Diệp biết ạ?”
“Có đồng ý phỏng vấn không ạ?”
Nhân viên thấp thỏm hỏi.

Lúc này lại vó thêm một nhân viên đi đến, nhỏ giọng hỏi ò: “Lãnh đạo Diệp, kênh Văn hóa truyền hình Tô Hàng cũng có ký giả trực thuộc đến để xin phỏng vấn ngài đấy ạ.”
“Bên truyền thông Kinh tế cũng muốn phỏng vấn ạ…”
Phương Tử Tình cũng bị dọa theo Nụ cười của cả Vương Mỹ Kỳ lẫn các đồng nghiệp đều nháy mắt vụt tắt.

Bọn họ ngỡ ngàng nhìn Kỳ Lân.

“Người đâu.

Mau đuỏi hết đám người này đi! Đầu năm nay.

cả rác rưởi mà cũng có thể lên làm ký giả được nữa à?”
Sắc mặt Kỳ Lân rặt vẻ không vui, lên tiếng.

Ngay lập tức, vs dẫn theo một nhóm lớn các bảo vệ đi đến, đuổi hết đám người Vương Mỹ Kỳ đi.


“Dựa vào đâu kia chứ? Chẳng phải giám đốc Phương đã nói ngày hôm nay có thể tiến hành phỏng vấn hay sao?
Chuyện này là thế nào vậy?”
‘Vương Mỹ Kỳ nhìn sang phía Phương Tử Tình.

“Ha ha ha, để tôi giải thích thay cho.

Đài truyền hình đến phỏng vấn, được thôi, chỉ cần ký giả không phải cô là được!”
Lục Nam Hiên nói.

Phương Tử Tình cúi đầu, sắc mặt trắng bọt.

Cô ta cũng không rõ tại sao Lục Nam Hiên lại có thành kiến lớn đến vậy với Vương Mỹ Kỳ!
Hình như đây là lần đầu tiên hai người họ gặp mặt nhau kia mà!
Điểm mấu chốt là, nếu như không cho Vương Mỹ Kỳ phỏng vấn thì chuyện của Diệp Quân Lâm sẽ không thể giải quyết được!
Khó khăn lắm Vương Mỹ Kỳ mới đồng ý.

Vậy mà cô ta lại chẳng thể thay đổi được chuyện gì.

Thật sự khó khăn quá.

Bởi vì địa vị của tập đoàn Vân Đình, Vương Mỹ Kỳ hiển nhiên không thể phát giận với Lục Nam Hiên được.

“Tổng Giám đốc Lý, ngài thấy tôi không vừa mắt cũng được.

Nhưng người nắm giữ quyền phát biểu cho cả tập đoàn Vân Đình cũng không phải là ngài kia mà? Có thể để ông chủ Hứa tiếp nhận phỏng vắn của tôi hay không?”
‘Vương Mỹ Kỳ cười làm lành.

Kỳ Lân không muốn nói nhảm, lập tức gọi điện thoại cho Diệp Quân Lâm, nói hết chuyện vừa xảy ra.

“Kêu cô ta cút! Cô ta có tư cách phỏng vần tôi à?”
Nghe thấy tiếng rống qua loa điện thoại, cả Vương Mỹ Kỳ lẫn Phương Tử Tình đều ngắn cả người.

Vương Mỹ Kỳ nào dám nói gì thêm, chỉ có thể cun cút chạy biến.

Nhưng trước khi rời đi, ả ta nhìn Phương Tử Tình, cười lạnh: “Nêu như thê, tôi đây sẽ không buông ta cho Diệp Quân Lâm đâu!”
Với Phương Tử Tình mà nói, thì đây quả thật là một tin tức cực kỳ hóc búa.

“Tổng Giám đốc Lý, tại sao hai ngài lại…”
Phương Tử Tình rất muốn hiểu nguyên do.

“Đây là ý của ông chủ!”
Lục Nam Hiên nói một câu duy nhất với Phương Tử Tình, sau đó cũng chẳng nói thêm gì nữa.

Sau khi Vương Mỹ Kỳ quay về liền tiến hành trả thù Diệp Quân Lâm.


Tung ra địa chỉ nhà của Diệp Quân Lâm, thậm chí cả địa chỉ của Phương Tử Tình ở ngay cạnh cũng bị đưa ra trước bàn dân thiên hạ.

Nhất thời, không ít người viết, vẽ bậy nhục mạ lên trên tường nhà, thậm chí còn ném trứng gà, thức ăn các loại.

Già trẻ đang ở trong nhà tức vợ chồng Lý Văn Uyên hoàn toàn không dám ra khỏi cửa.

Tiểu khu bọn họ xuất hiện rất nhiều người xa lạ, đến để đặc biệt dòm ngó bọn họ.

Không thể ra khỏi nhà, ngay cả việc gọi điện giao hàng đến cũng sẽ bị cướp đi.

Trong phút chốc, mấy người Lý Tử Nhiễm, Lý Văn Uyên đều bị đè nén bởi áp lực.

Nếu như cứ tiếp tục kéo dài như vậy, chắc bọn họ sẽ phát điên lên mắt.

Ngay cả việc sinh tồn bây giờ cũng trở nên quá khó khăn với họ!
Điều quan trọng là Diệp Quân Lâm đã rời nhà từ lâu, còn chẳng là đã đi nơi nào nữa.

Lúc này, Diệp Quân Lâm hiển nhiên là đang ở trung tâm triển lãm.

“Giám đốc Diệp, trong một ngày lại có thêm khoảng ba trăm xí nghiệp nữa báo tên tham giá! Trong đó, có cả bảy xí nghiệp siêu lớn của Quảng Châu cũng đăng ký tham gia nữa!”
Người phụ trách cực kỳ phấn khích, dù sao chuyện này đối với sự phát triển của Tô Hàng mà nói đều mang lại lợi ích vô cùng to lớn.

Diệp Quân Lâm lật xem danh sách.

Anh thấy nhà họ Tô và những gia tộc lớn khác của thành phó.

“Nếu như các người tới đây là để làm Tô Hàng trở nên rồi ren.

Tôi đảm bảo các người sẽ phải trả một cái giá đắt đấy!”
Đôi mắt Diệp Quân Lâm lóe lên tia sáng lạnh lẽo.

Lúc bấy giờ, một nhân viên làm việc tại trung tâm bước đến gần.

hỏi: “Lãnh đạo Diệp, bên ngoài có đại diện đài truyền hình Tô Hàng đến muốn phỏng vấn ngài.

Ngài xem?”
Diệp Quân Lâm không ngẳng đầu lên hỏi ngược lại: “Ký giả tên Vương Mỹ Kỳ phải không?”
*Ơ? Lãnh đạo Diệp biết ạ?”
“Có đồng ý phỏng vấn không ạ?”
Nhân viên thấp thỏm hỏi.

Lúc này lại vó thêm một nhân viên đi đến, nhỏ giọng hỏi ò: “Lãnh đạo Diệp, kênh Văn hóa truyền hình Tô Hàng cũng có ký giả trực thuộc đến để xin phỏng vấn ngài đấy ạ.”
“Bên truyền thông Kinh tế cũng muốn phỏng vấn ạ…”.

 
Chương 406: 406: Chương 407





Đoán chừng là các phương tiện truyền thông biết được hôm nay là lãnh đạo Diệp chủ trì việc bàn bạc công tác lần này nên rối rít đua nhau xin phỏng vấn.

Đôi mắt Diệp Quân Lâm sáng hẳn lên: “Thế này đi, thời gian có hơi gấp gáp, tôi thay cho hội đầu tư phát triển chỉ tiếp nhận một người phỏng vấn duy nhất thôi.

Chọn cô Vương Mỹ Kỳ của đài truyền hình Tô Hàng đi”
“Sao cơ? Lãnh đạo Diệp chỉ cho phép một người phỏng vần thôi sao?”
Sau khi Vương Mỹ Kỳ biết được chuyện này, thì phần khởi đến mức quên hết mọi thứ.

Vận may của ả ta quá là tốt luôn đầy?
Có biết bao nhiêu ký giả, thế mà lại chọn ả ta?
“Được, vậy làm phiền anh báo cho Lãnh đạo Diệp, tôi chắc chắn sẽ không để ngài ấy thát vọng!”
Vương Mỹ Kỳ bảo đảm.

Lập tức phải cử hành hội nghị đầu tư phát triển rồi.

Cho nên rất nhiều đại diện các xí nghiệp lần lượt kéo đến, có thể chiếm lĩnh thị trường Tô Hàng này càng sớm càng tốt.

Tập đoàn Vân Đình và cả xí nghiệp cỡ lớn như nhà họ Tiêu cũng có không ít người đến tìm kiếm.

Ngay cả các xí nghiệp có tiềm năng cũng đang có rất nhiều người săn đón.


Ví dụ như tập đoàn Đông Thiên của Lý Tử Nhiễm.

Đã bàn bạc, đàm phán về chuyện hợp tác với ước chừng cỡ ba mươi doanh nghiệp rồi.

Cuối cùng, sau một hồi tỉ mỉ cân nhắc, Lý Tử Nhiễm chọn bốn doanh nghiệp đến từ Quảng Châu.

Đúng lúc chỉ có bốn người đại diện, vậy nên đã cùng nhau thương thảo kỹ càng chuyện hợp tác về sau.

Họ quyết định đặt một bữa cơm tối đề tiền hành thảo luận.

Bây giờ, mỗi khi Lý Tử Nhiễm đi ra ngoài bàn chuyện làm ăn cũng phải rất e dè, phải dẫn theo những quản lý nam cấp cao cùng đi theo.

Lần này cô dẫn theo Diệp Quân Lâm cũng là để phòng ngừa chuyện chẳng may.

Trong phòng VỊP của nhà hàng Kỷ Long.

Đại diện của bốn doanh nghiệp cỡ lớn của Quảng Châu đang ngồi chung một bàn, trong đó, người lớn tuổi nhất tên Tiêu Tiểu Long.

Ông ta đang gọi điện.

“Cậu chủ Tô xin cậu yên tâm, tối nay tôi nhất định ra giá cao ngất với Lý Tử Nhiễm! Cậu cứ xem tôi hành hạ cô ta ra saol”
Tiêu Tiểu Long cười ha hả nói.

Hóa ra người đứng sau bốn doanh nghiệp này chính là nhà họ Tô.

Tối hôm nay bọn họ vốn nhắm vào Lý Tử Nhiễm.

Sau đấy, bốn người bọn họ và cả đám cấp dưới đề uống vào thuốc giải rượu.

Chốc lát sau, Lý Tử Nhiễm dẫn người đến.

*Ò? Ý của Tổng Giám đốc Lý là gì đây? Sao lại dẫn nhiều người đến như thế? Không yên tâm về chúng tôi đấy à?”
Tiêu Tiểu Long bày vẻ mặt khó chịu.

Một vị nam quản lý cắp cao đứng ra phân trần: “Các vị có điều không rõ, trước đấy suýt chút nữa Tổng Giám đốc Lý đã gặp chuyện lớn! Cho nên bây giờ lúc nào Tổng Giám đốc Lý cần tiền hành đàm phán đều dẫn theo chúng tôi cả! Nếu như các vị chịu thì chúng ta ngồi xuống đàm phán.

Nếu không, thì tốt thôi.”
Đám người Tiêu Tiểu Long hai mắt nhìn nhau.


Hiểu rõ khó mà đuồi đám người kia đi được.

“Sao lại thế chứ, chúng tôi đến đây là để bàn bạc việc hợp tác kia mài”
Tiêu Tiểu Long cười đáp.

Mọi người nhanh chóng ngôi vào bàn.

Sau một hồi hàn huyên thì xoáy vào đề tài chi1nh.

Song phương đều cảm thấy có thể hợp tác tốt.

Nhưng về việc phân chia lợi ích thì có vần đề.

Lý Tử Nhiễm muốn nâng lên mười phần trăm, đối phương thế mà lại không chịu.

Lúc này Tiêu Tiểu Long nâng ly rượu lên, cười bảo: “Các vị cũng biết dân Quảng Châu khá là bạo dạn, và cũng có quy củ riêng của mình!”
“Chuyện này chúng tôi biết! Tôi đã từng gặp quai”
Có vị quản lý cấp cao đáp lời.

“Thế thì hay rồi! Quy củ của chúng tôi rất đơn giản.

Chúng tôi thành một nhóm, các người thành một nhóm.

Lấy việc uống rượu để phân chia! Nếu các người có thể khiến chúng tôi gục trước thì lợi ích của các người sẽ là mười phần trăm! Nếu các người thua, thì xin phép được từ chối!”
Tiêu Tiểu Long nói.

“Được, làm đi!”

Diệp Quân Lâm là người đầu tiên đồng ý.

Lý Tử Nhiễm hung tợn trừng mắt với anh máy lần.

Cô hiểu rõ khi đối phương nói ra quy định này, thì tức là bọn họ đã nắm chắc từ lâu.

Diệp Quân Lâm quá ư là hắp tấp.

“Được! Phía chúng tôi thêm cả tài xế lẫn các phụ tá là mười hai người! Phía các vị cứ tự nhiên sắp xếp!”
Tiêu Tiểu Long nói.

Cả thảy mười hai người bọn họ đều đã uống thuốc giải rượu, và cả tửu lượng cũng rất khủng.

Bọn họ tin chắc có thể uống thắng cả trăm người phe đối phương.

Diệp Quân Lâm cười bảo: “Thế này đi, phía chúng tôi có tôi và Tổng Giám đóc Lý!”
“Phụt!”
Lý Tử Nhiễm muốn phun máu.

Điên rồi đấy à?
Hai người đấu mười hai người?.

 
Chương 407: 407: Chương 408





Nếu để Lý Tử Nhiễm biết rằng mười hai người này trước đấy đều đã uống thuốc giải rượu.

Chắc chắn sẽ giật bắn mình cho xem.

Đúng là điên rồi!
Diệp Quân Lâm bị điên chắc rồi!
Quản lý cấp cao của công ty Lý Tử Nhiễm đều sợ đến ngớ cả người.

Người ta bảo có thể chọn bao nhiêu người cũng được kia mà?
Ít nhất thì cũng nên kêu tới mười, hai mươi người đi chứ!
Bây giờ lấy hai chọi mười hai ư?2 Đầu bị hỏng rồi à?
“Được! Là chính các vị tự chốt đấy nhé!”
Tiêu Tiểu Long thầm nguýt một tiếng “đần độn” cho Diệp Quân Lâm, vội vàng quyết định, không để Lý Tử Nhiễm có cơ hội đổi ý.

“Không phải… tôi…”
Lý Tử Nhiễm còn định nói gì đấy thì Tiêu Tiểu Long đã cười bảo: “Chẳng lẽ Tổng Giám đốc Lý đây muốn đổi ý à? Như thế thì còn ý nghĩa gì nữa chứ? Mối làm ăn này không có cũng chẳng sao!”
“Không đổi ý! Tiến hành đi!”
Lý Tử Nhiễm làm ra vẻ dứt khoát tuyên bó.

Đám người Tiêu Tiểu Long lần lượt nhoẻn miệng cười.

Trong mắt bọn họ, thắng lợi chính là chuyện ván đã đóng thuyền.


Nhất là tối nya phải hành hạ Lý Tử Nhiễm cho đến chết mới được!
Bọn họ nhìn sang Diệp Quân Lâm, cũng cười.

Đây chắc là gián điệp nằm vùng bên Lý Tử Nhiễm của bọn họ rồi, đúng là chỉ đến đây để giúp đỡ cho bọn họ thôi!
Quả là ngu xuẩn!
Diệp Quân Lâm thế mà lại cười bảo: “Nếu muốn uống với sếp của chúng tôi, thì trước hét phải đánh gục được tôi đây đi đã!”
“Ha ha ha, được thôi!”
Đám người Tiêu Tiểu Long đã chẳng thể chờ nỏi nữa rồi.

Một tên Diệp Quân Lâm thôi mà, cho dù có mạnh đến đâu thì cũng uống thắng được máy người đây?
Huống chỉ tất cả bọn họ đều đã uống thuốc giải rượu rồi!
“Phải rồi, quy củ chỗ chúng tôi là, sau khi bắt đầu, tất cả những người không tham gia nhiệm vụ đều buộc phải rời khỏi đây!”
Tiêu Tiểu Long nhìn về tất cả các quản lý cấp cao bên phía Lý Tử Nhiễm.

Nếu không đuỏi hết tất cả những người còn tỉnh táo thì làm sao giày vò Lý Tử Nhiễm cho được?
- Óng..”
Mấy vị quản lý cấp cao hung tợn trợn trừng mắt nhìn Diệp Quân Lâm.

Tất cả họ đều trách Diệp Quân Lâm làm chuyện dại dột.

Vốn dĩ mười phần trăm lợi ích này có khả năng giành được rất lớn.

Một con sâu làm rầu nồi canh.

Sau khi những người này rời đi, chính thức bắt đầu.

“Người anh em, mọi người đều theo quy củ, mỗi nguời chúng tôi uống một ly, các người phải tiếp bấy nhiêu ly!”
Tiêu Tiểu Long cười bảo.

*Được thôi, nhanh lên đi! Mỗi người các người một ly, tôi mười hai, rót rượu!”
“Ha ha ha, người anh em đây quả thực phóng khoáng!”
Tiêu Tiểu Long càng ngày càng nhìn Diệp Quân Lâm như một thằng ngu.

Rất nhanh chóng, trước mặt Diệp Quân Lâm bày ra mười hai ly rượu u Mỹ.

Lý Tử Nhiễm thấy mà sợ.

Diệp Quân Lâm có thể chống đỡ được mấy vòng đây chứ?
Nhiều nhất, một vòng thôi sao?
“Ức, ực!”
Mười hai người phe Tiêu Tiểu Long rất nhanh chóng uống cạn ly rượu chỉ trong một hơi.


“Đến lượt cậu đấy, người anh em!”
Tiêu Tiểu Long cười.

Trong mắt họ, uống hết mười hai ly rượu Tây này, Diệp Quân Lâm chắc chắn gục đừng hỏi.

Mà màn tiếp theo, chắn động tắt thảy mọi người.

Chỉ thấy, Diệp Quân Lâm nhắc lên uống đúng hai ly rượu, tất cả rượu trong mười hai ly chớp mắt cạn sạch.

“Ơ? Hết rồi u?”
Sắc mặt đám người Tiêu Tiểu Long thoát biến.

Quả thực uông cạn hết kìa!
Nếu không, thì làm sao dám lớn lối như vậy.

Nhưng bọn này có đến mười hai người, cũng uống thuốc giải rượu rồi.

Nhìn thử xem anh chống được đến khi nào?
“Tiếp đi!”
Đọt hai, Diệp Quân Lâm cứ như đang uống nước lã vậy, thoắt cái uống sạch mười hai ly.

Khiếp sợ!
Cực kỳ khiếp sợ!
“Lại lần nữa!”
Đọt thứ ba.

Đọt thứ tư.

Hình như là lần thứ mười.


Diệp Quân Lâm uống hết tổng một trăm hai mươi ly rượu, vậy àm trông anh như thể chẳng mảy may có chuyện gì cả.

Không chỉ Tiêu Tiểu Long bị dọa sợ.

Mà cả Lý Tử Nhiễm cũng bị dọa theo.

Vốn dĩ chỉ cho rằng Diệp Quân Lâm khoe mẽ, nhưng nhìn qua màn lần này, xem ra anh quả thực có thể uống!
Đám người Tiêu Tiểu Long mặc dù đã uống thuốc giải rượu, nhưng uống liên tục mấy ly rượu Tây vào bụng thì ắt rất khó chịu.

“Tiếp đi chứ! Máy người đang sợ đáy à!”
Diệp Quân Lâm bảo.

Cuộc đấu rượu tiếp tục.

Đám người Tiêu Tiểu Long không tin chuyện quái lạ này, muốn xem thử, coi Diệp Quân Lâm có thể chịu đựng được đến lúc nào.

Lại thêm mười đợt nữa.

Diệp Quân Lâm vẫn hoàn toàn vững vàng như cũ.

Đám người Tiêu Tiểu Long thì cảm nhận được hơi men bốc lên, bụng thì lình phình không chịu nổi..

 
Chương 408: 408: Chương 409





Tiếp đấy, cả một thùng rượu Tây được đẩy vào trong phòng VỊP.

Đám người Tiêu Tiểu Long xót xa thay phần tiền chỉ cho đống rượu này.

Thằng nhãi này thế mà biết uống như vậy!
“Giám đốc Tiêu, chúng ta thêm một quy định nữa đi.

Không một ai được phép đi vệ sinh!”
Diệp Quân Lâm lên tiếng.

Tiêu Tiểu Long thật ra đã nhịn tiểu hết nổi từ lâu rồi.

Nhưng trong giờ phút quan trọng như thế này chỉ đành phải đồng ý.

Một vòng đấu tửu lượng lại bắt đầu.

Diệp Quân Lâm càng uống càng tỉnh ra, ánh mắt cũng càng ngày càng sáng.

Như để giải thích cho ngạn ngữ: Rượu làm ra từ lương thực, càng uống sẽ càng tỉnh táo.

Ngược lại, mười hai người bên phía Tiêu Tiểu Long đã sắp không trụ nồi nữa rồi.

Uống thêm một lần, bụng phình tra thêm một chút, cảm giác như sắp thủng đến nơi vậy.


Thứ hai, là muốn đi tiểu, bàng quang sắp nỗ rồi.

Thứ ba, thời gian kéo quá dài, thuốc giải rượu đã hết tác dụng, bọn họ dần cảm nhận được hơi men bốc lên ngùn ngụt.

Mười hai người mà cũng không thắng được.

Bọn họ không thể tưởng tượng nỗi, Diệp Quân Lâm tại sao lại có thể trụ được đến tận giờ này?
Chắc cũng phải uống đến máy ngàn ly rồi đấy?
Tại sao một chút vấn đề cũng không có mảy may?
Mẹ nó tên này là thần rượu hạ phàm à!
“Tiếp đi nào!”
Diệp Quân Lâm hô to.

“Không được, tôi xin nghỉ một chút! Tôi sắp nhịn hết nỏi rồi!”
Tiêu Tiểu Long ngồi trên ghế, không dám động đậy dù chỉ nửa phần!
Không đợi Tiêu Tiểu Long kịp phản ứng lại, Diệp Quân Lâm đã rót thẳng một ly rượu, đổ vào miệng ông ta.

Bỗng, có một tiếng nước chảy từ đâu phát ra.

Một làn hơi nóng bốc lên từ dưới bàn cơm, đồng thời một thứ mùi tanh hôi xông thẳng vào mũi.

Lý Tử Nhiễm nhanh chóng bịt mũi mình lại, lẳn ra thật xa.

Tiêu Tiểu Long tiểu!
Đây chắc chắn chính là chuyện mắt mặt nhất trong đời Tiêu Tiểu Long rồi.

“Tiếp nào!”
Diệp Quân Lâm tiếp tục cưỡng ép uống rượu.

Anh chủ động uống hết mười hai ly rượu.

Bắt buộc tất cả mười hai người đều uống.

“Không uống, không uống nỗi nữa!”
“Uống cho tôi!”
Diệp Quân Lâm cưỡng ép đè lại, rót thẳng rượu vào.

“Qel”
Rất nhanh chóng, người này phun hết toàn bộ ra.

Ói không ngừng nghỉ, nằm rạp trên nền đất, nhớp nháp khó coi.


*Tới anh đấy!”
Diệp Quân Lâm lại ép một người uống rượu.

Người nọ ngã lên đất, đau đớn lăn lộn.

Dạ dày xuất huyết rồi…
Những người khác, có rất nhiều người không nhịn được đái dầm, mùi trong phòng VIP lúc bấy giờ quả thực rất gay mũi.

“Bụp!”
“Ác ặc…”
Đột nhiên trong người một ai đó phát ra tiếng nổ, ngay sau đấy người kia kêu thét từng tiếng đau đón.

Bàng quang nổ ròi!
Lý Tử Nhiễm sợ đến mức cũng hét toáng lên thảm thiết.

Mười hai người, người tè dầm, dạ dày xuất huyết, người ói mửa như điên, người thì bị nỗ bàng quang.

Đây là tình huống khi họ đã uống sẵn thuốc giải rượu rồi đấy.

Nếu không, hậu quả còn thảm hại hơn nữa.

“Tiếp đi nào, Giám đốc Tiêu! Tôi vẫn còn chưa đã đâu! Chỉ mới thấy có tí hơi men thôi!”
Diệp Quân Lâm cầm lên máy chai rượu, đi đến trước mặt Tiêu Tiểu Long.

Mẹ nó tên này còn là người ư?
Quá biến thái rồi đầy?
Uống tận máy ngàn ly rượu mà vẫn không sao?
“Tôi… Tôi không uống đâu!”
Tiêu Tiểu Long lắc đầu nguầy nguậy.


“Thế thì đâu có được, cuộc so tài vẫn chưa kết thúc mài”
Diệp Quân Lâm cười bảo.

Tiêu Tiểu Long hét toáng lên.

“Thế thì anh muồn gì?”
Diệp Quân Lâm cười.

Sợ sẽ bị Diệp Quân Lâm nhắm vào, Tiêu Tiểu Long lập tức ký hợp đông, nhượng cho tập đoàn Đông Thiên mười phân trăm lợi tức.

“Vợ à, đi nào, hợp đồng xong xuôi rồi!”
Diệp Quân Lâm cười nói.

Lý Tử Nhiễm nhìn Diệp Quân Lâm, ngây dại.

Giờ khắc này anh ấy như đang phát sáng vậy.

Lợi hại quá đi mắt!
Hợp đồng thế mà sau một lần uống rượu thành công ký rồi?
Tận mười phần trăm, giá trị mấy trăm triệu đấy!
Sau khi ra đến bên ngoài, Lý Tử Nhiễm nhìn Diệp Quân Lâm, hỏi: “Chồng à, anh có sao không?”
Diệp Quân Lâm chẳng nói gì, chỉ mơ mơ màng màng, sau đấy đột ngột ngã quy trong ngực cô..

 
Chương 409: 409: Chương 410


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.




“Chồng à, anh sao rồi? Anh đừng làm em sợ!”
Lý Tử Nhiễm lập tức ôm chặt lầy Diệp Quân Lâm, vẻ mặt hốt hoảng hỏi.

Lúc này cô mới ý thức được, Diệp Quân Lâm đã uống đến mắy ngàn ly rượu Tây.

Uống như thế có chết cũng không lạ!
Nghĩ đến đó, cả người cô toát hết mồ hôi.

Nhưng ngay một giây sau đó, cô lại cảm thấy trên người bị xoa bóp, tê tê.

Thấy Diệp Quân Lâm sờ soạng lung tung, mặt Lý Tử Nhiễm đỏ bừng, thả Diệp Quân Lâm ra ngay tắp lự..

“Anh dám lấy em ra làm trò, em mặc kệ anh luôn.

Hừ!”
Lý Tử Nhiễm quay phắt đầu đi.

*Ô kìa, mới vừa lấy được hợp đồng là giờ trở mặt không quen đấy à?”
Diệp Quân Lâm hỏi.

Lý Tử Nhiễm trợn mắt nhìn anh: “Anh đừng đùa em, anh sao rồi? Uống nhiều như thế có cần phải đến bệnh viện không?”
Diệp Quân Lâm cười đùa: “Vợ à, em nhìn anh có giống như có chuyện gì không?
Nhưng mà…”
“Nhưng mà gì?”
Lý Tử Nhiễm tò mò hỏi.

*Có điều, sau vụ uống rượu này, anh cũng đã đánh tiếng cho em biêt vê một phương diện khác rôi đây! Tới đây, cho chông hôn một cái nào!”
Vừa dứt lời, Diệp Quân Lâm đã hôn lên.

“Không muốn! Anh là phường lưu manh đùa giỡn eml”

Lý Tử Nhiễm lập tức tháo chạy.

Đến tối, sau khi về nhà, lên giường.

Diệp Quân Lâm lập tức ôm chằm lấy cô.

Lý Tử Nhiễm bị dọa hết cả hồn.

Vừa khẩn trường lại còn mong đợi.

Mặc dù cô và Diệp Quân Lâm là vợ chồng, nhưng mà cơ thể cô vẫn y hệt như một cô gái chưa kết hôn vậy.

[Diendantruyen.Com] Chiến Thần Trấn Quốc

“Khò…”
Ngay khi cô còn đang xoắn xuýt, thì tiếng ngáy của Diệp Quân Lâm bắt ngờ vang lên.

Anh ngủ rồi.

Lý Tử Nhiễm lại dấy lên chút cảm giác thất vọng.

Cô quay đầu lại nhìn Diệp Quân Lâm một cái, giận dỗi: “Ngủ ngon quá ha! Lúc nào mới nên ngủ cũng không biết nữa hả? Lăn qua kia mà ngủ đi!”
Vừa nói.

Lý Tử Nhiễm còn đẩy Diệp Quân Lâm một cái.

“Vợ à sao em lại đẩy anh?”
Diệp Quân Lâm thế mà còn hỏi.

*“Xoay qua chỗ khác mà ngủ!”
Lý Tử Nhiễm dỗi nói.


“Sao em lại giận thế này?”
Diệp Quân Lâm cảm thấy phụ nữ kỳ lạ thật đấy, chẳng hiểu từ đâu mà lại giận rồi.

Một đêm yên ắng.

Tập thể tập đoàn Đông Thiên khiếp hãi.

Bởi vì Lý Tử Nhiễm khi ký hợp đồng hợp tác.

Lại giành được mười phần trăm lợi nhuận.

Nhất là những quản lý cấp cao, họ đều cảm thấy không cách nào tưởng tượng được.

Lúc này đám người Tiêu Tiểu Long hãy còn nằm trong bệnh viện.

“Chúng mày đúng là một lũ phé thải! Ngay cả một ả đàn bà cũng xử không xong nữa! Còn uống đến mức con mẹ nó phải vào bệnh viện! Ăn hại! Toàn là một lũ ăn hại!”
Cậu cả nhà họ Tô, Tô Triệu Thiên nỏi trận lôi đình.

Đám người Tiêu Tiểu Long chỉ có thể run lập cà lập cập.

Bọn họ sao mà ngờ được sẽ có một tên quái thai như Diệp Quân Lâm xuất hiện chứ!
Uống nước lã cũng không uống nhiều được đến như thế nữa?
Tên đó con mẹ nó uông rượu từ nhỏ mà lớn ư?
“Đám ăn hại mấy người tự đâm đơn từ chức đi! Tôi đến Tô Hàng rồi, chuyện xử lý Lý Tử Nhiễm tôi sẽ tự mình xử lý!”
Tô Triệu Long lạnh lùng phán quyết.

“Cậu Tô, không phải…”
Lúc đám người Tiêu Tiểu Long còn muốn lên tiếng biện bạch thì Tô Triệu Phi ngắt luôn cuộc gọi.

Ông ta có thế nào cũng chẳng ngờ được, uống một chầu rượu, thua trắng máy trăm triệu, lại còn hủy luôn cả tương lai của mình.

Hôm nay ở Tô Hàng cực kỳ náo nhiệt, từng tốp, từng tốp doanh nghiệp ngoại đua nhau tràn vào.

Cả Tô Hàng sợ đến ngây người.

Lượng doanh nghiệp đến tham gia hội nghị đầu tư phát triển đã vượt qua gấp đôi số lượng họ dự kiến.

Đối với Tô Hàng mà nói thì đây quả thực là một chuyện tốt!.

 
Chương 410: 410: Chương 411





Trong Đài Truyền hình Tô Hàng.

Vương Mỹ Kỳ đang cùng đồng nghiệp của mình nghiên cứu về kịch bản sẽ phỏng vấn vào ngày mai.

Khó khăn lắm mới có một cơ hội như vậy, làm sao ả ta bỏ qua cho được?
“Chị Mỹ Kỳ siêu thật! Muốn phỏng vấn lãnh đạo Diệp có đến tận ba mươi tám bên truyền thông, thế mà Lãnh đạo Diệp chỉ đồng ý cho đài truyền hình của chúng ta phỏng vấn thôi!”
“Chứ còn gì nữa! Lãnh đạo Diệp chỉ điểm thẳng tên chị Mỹ Kỳ đấy! Chắc là nhìn trúng chị Mỹ Kỳ rồi!”
“Chắc chắn là vì mặt mũi của chị Mỹ Kỳ mà chọn đài truyền hình của chúng ta đấy.

Chị Mỹ Kỳ à, mai mốt vinh quang chị đừng có quên tụi em nha!”
Vương Mỹ Kỳ nghe thấy từng tiếng từng tiếng hâm mộ xung quanh như thế thì cực kỳ đắc chí.

Ngoài mặt thì vờ bình tĩnh lắm, chứ thực ra trong lòng đã phần khởi nhảy nhót rồi.

Vốn dĩ ả đây chính là một nhân vật chủ chốt không chỉ trong đài truyền hình đâu, mà ngay cả trong cả cái ngành này kia kìa.

Vị Lãnh đạo Diệp thần bí này chỉ định ả ta là người phỏng vấn, điều này càng khiến địa vị của ả ngày càng vững chắc hơn.


Bây giờ ở trong đài, ngay cả ông chủ lớn, cả đồng nghiệp đều xoay vần quanh ả ta.

“Mỹ Kỳ muốn gì thì cứ nói! Bọn tôi có thì chắc chắn thỏa mãn cho cô!”
Sếp lớn trong đài truyền hình cũng năm lần bảy lượt đến tìm.

“Chị Mỹ Kỳ à, em nghe bảo vị Lãnh đạo Diệp này hình như vẫn còn độc thân đấy! Nếu như chị có thể dệt mối nhân duyên với Lãnh đạo Diệp thì chắc chắn chuyện này sẽ trở thành một giai thoại đó!”
“Chứ còn gì nữa! Một người là lãnh đạo, một người là nhân vật chủ chốt trong đài truyền hình, cực kỳ xứng đôi luôn đó!”
Nghe thấy từng tiếng thổi phồng của đồng nghiệp, mũi Vương Mỹ Kỳ sắp héch lên tận trời cao rồi.

Ä ta quả thật rất có bản lĩnh trong vấn đề này!
Đầu óc ả thông minh, những năm này kinh nghiệm cũng đã kinh qua nhiều.

Một hội nghị đầu tư phát triển lớn đến như vậy, Chu Ngọc Hằng lại giao cho một người trẻ tuổi như Lãnh đạo Diệp.

Đã chứng tỏ được tương lai của Lãnh đạo Diệp là vô hạn.

Phó Giám đốc chẳng qua chỉ là bắt đầu mà thôi.

Tương lai chắc chăn sẽ lên được những vị trí còn cao, xa hơn nữa.

Nếu như ả ta có thể leo lên thành công, tương lai chắc chắn sáng ngời ngay trước mắt.

“Ha ha ha…”
Nghĩ đến đó, Vương Mỹ Kỳ bát giác bật cười.

Ai bảo ông trời lúc nào cũng ưu ái ả ta kia chứ?
Trong ba mươi tám kênh truyền thông, hết lần này đến lần khác thế mà lại chọn trúng ả ta!
“Tất cả đã sớm chứng tỏ cơ hội này thuộc về tôi rồi!”
Khuôn mặt Vương Mỹ Kỳ rặt vẻ tự tin.


“Còn nữa, chị Mỹ Kỳ, Diệp Quân Lâm thật sự quá là thảm luôn á! Nghe bảo chỗ bọn họ ở bị tạt dầu, có người còn tạt thứ phóng uế nữa kìa!”
“Còn nữa nha, cha mẹ vợ của Diệp Quân Lâm hoàn toàn không thể nào đi làm cho được! Ngay cả xí nghiệp bên nhà vợ cũng bị ảnh hưởng nót!”
“Tay sai” chuyên nịnh bợ Vương Mỹ Kỳ răm rắp báo cáo lại.

“Ha ha ha ha…”
‘Vương Mỹ Kỳ cười to.

Ä ta quả thực đang cảm thấy thần may mắn đang chiều rọi cho mình đây mà.

Ba niềm vui tới tấp mà đến.

Một, có thể phỏng vấn được Lãnh đạo Diệp.

Hai, hoàn thành nhiệm vụ đài truyền hình giai cho, tháng sau sẽ thăng chức.

Ba, đẩy Diệp Quân Lâm đến chỗ thảm hại như thế, sắp đầy anh ta cút khỏi Tô Hàng được rồi.

“Diệp Quân Lâm à, tôi phải nói anh nghe một đạo lý ở đời, ngàn lần đừng chọc đến đàn bà! Nếu không, đây chính là hậu quả đấy!”
Trong mắt Vương Mỹ Kỳ lóe lên tia sáng lạnh căm căm.

“Ha ha ha, chị Mỹ Kỳ à, cái quan trọng là anh ta còn chẳng chọc vào nổi đàn bà! Thân phận bây giờ chênh lệch quá xa Những người khác hùa vào cười đùa.


Lúc bấy giờ, có người đến đài truyền hình tìm Vương Mỹ Kỳ.

Sau khi Vương Mỹ Kỳ ra ngoài xem, nhìn lại ấy thế mà tận mắy chiếc Rolls Royce.

Ä ta không nhịn được giật mình.

Sau khi lên xe, ngồi bên cạnh ả ta là một người đàn ông chừng ba mươi tuổi.

Nhìn thoáng qua đã thấy khí chất xuất chúng, vẻ quý tộc quyền quý đều tỏa đây.

“Thưa cô Vương Mỹ Kỳ, xin tự giới thiệu, tôi tên Tô Triệu Long, đến từ nhà họ Tô của Quảng Châu.”
Tô Triệu Long rút ra một điều xì gà, cười bảo.

Vương Mỹ Kỳ sợ đến giật bắn mình, luống cuống nhìn Tô Triệu Long: *Sao cơ? Nhà họ Tô ở Quảng Châu? Ngài là cậu cả nhà họ Tô? Tôi biết ngài! Tôi đã từng phỏng vấn nhà họ Tô rồi!”
*Ừ, biết rồi thì tốt.”
Tô Triệu Long gật đầu..

 
Chương 411: 411: Chương 412





“Không biết cậu Tô tìm tôi có việc gì?”
Vương Mỹ Kỳ chớp chớp mắt quyến rũ.

“Gần đây cô đang đối phó Diệp Quân Lâm và Lý Tử Nhiễm đúng chứ?”
Tô Triệu Long hỏi.

“Phải phải phải, không sai.

Chẳng lẽ cậu Tô đây có mối quan hệ gì với Diệp Quân Lâm sao?”
Vương Mỹ Kỳ cẩn thận, cảnh giác nhìn Tô Triệu Long.

Tô Triệu Long lắc đầu chối bỏ: “Không, anh ta chính là kẻ thù của tôi.

Em trai tôi bị anh ta cắt đứt tứ chỉ! Nếu như không phải vì kiêng ky phía sau anh ta có tập đoàn Vân Đình chống lưng thì tôi đã giết chết anh ta từ lâu rồi!”
“Bây giờ cô đang làm rát tốt đấy, có thể dồn ép cả nhà Diệp Quân Lâm đến bước đường cùng như vậy! Chỉ cần ép được anh ta rời khỏi Tô Hàng thì tôi sẽ có thể ngay lập tức giết chết anh ta! Tập đoàn Vân Đình cũng không xen vào được!”
Vương Mỹ Kỳ rất thông minh, đoán ra ngay: “Cậu Tô, vậy tôi đẩy thêm một chút nữa nhé?”
*Ừ, cô rất nhanh nhạy, nói chút đã hiểu rồi.”
Tô Triệu Long ngoắc tay, cấp dưới càm đến một cái va-li, lúc mở ra, bên trong chất đày tiền.


“Năm triệu đặt cọc! Xong chuyện tôi cho cô thêm năm triệu nữal”
Tô Triệu Long bảo.

Thấy tiền, hai con mắt Vương Mỹ Kỳ sắp rớt cả ra ngoài.

Năm triệu đấy!
Không ngờ chỉ giải quyết ân oán cá nhân của bản thân mình thôi, mà cũng có người đến trả tiền ư?
Cả trước lẫn sau là mười triệu?
Mình may mắn đến độ đó luôn sao?
Đây là niềm vui nhân bốn rồi còn gì nữa?
“Cậu Tô, cậu cứ yên tâm, tôi sẽ châm thêm chút lửa nữa!
Đám bảo ngay ngày mai Diệp Quân Lâm sẽ cút khỏi Tô Hàng!”
Vương Mỹ Kỳ nhận lấy va-li tiền, ánh mắt cười đến mức cong thành vằng lưỡi liềm.

*Ừ, thế thì tốt, Sau này nếu nhà họ Tô muốn phát triển ở Tô Hàng, chắc chắn không thiếu phần của cô.”
Tô Triệu Long lại nói.

‘Vương Mỹ Kỳ cười lả lơi: “Tôi nguyện dốc sức vì nhà họ Tô, tất cả đều làm vì nhà họ Tôi”
Vương Mỹ Kỳ sướng đến muốn bay lên trời.

Bây giờ còn quen được với cậu cả nhà họ Tô, có thêm ngọn núi dựa là nhà họ Tô đây.

Tương lai của chính ả không sao dự đoán cho được đầy?
Lúc ấy giờ, Diệp Quân Lâm và Lý Tử Nhiễm đang đứng ngay trước biệt thự một tầng ở hoa viên Phương Đông.

Trái với dự đoán, sắc mặt của anh rất đỗi bình tĩnh, nhưng Lý Tử Nhiễm thì nổi đóa lên.

“Bắt nạt người khác quá rồi đấy! Họ đang muốn giết chết anh đấy!”
Lý Tử Nhiễm thút thít, sụt sùi.

Trước cửa biệt thự bị tạt đủ thứ nước sơn, phát ra mùi sơn nồng đến gay mũi.

Trên vách tường sát bên còn bị tạt cả thứ nước phóng ué, tản ra mùi hôi thối đến rợp trời.

Diệp Quân Lâm không hề nghi ngờ, bước kế tiếp, đám người này sẽ tạt đống ô uề đó vào cả trong phòng.


“Cha mẹ, chẳng lẽ hai người cũng gặp phải chuyện này u?
Sau khi Lý Tử Nhiễm nghe điện thì càng thêm tức tối.

Đừng nhìn thấy vẻ mặt Diệp Quân Lâm bình tĩnh là thế, thực tế anh cũng đang nỗi giận.

Một ký giả nhỏ nhoi như Vương Mỹ Kỳ, anh hoàn toàn không để vào mắt.

Bởi vì hoàn toàn chẳng gây ra được ảnh hưởng gì cho anh cả.

Thế nhưng mà anh sai rồi, ả ta hoàn toàn có thể ảnh hưởng đến sinh hoạt của mình như thế.

Đến mức độ như thế này đây!
“Quân Lâm, hay thôi chúng ta dọn nhà đi đi? Cứ tiếp tục như thế cũng không phải biện pháp! Em cảm giác tiếp tục nữa, họ sẽ làm quá trớn hơn mát!”
Lý Tử Nhiễm sợ hãi.

Ảnh hưởng nghiêm trọng đến cuộc sống ngoài đời thực đến thế.

Cả Lý Văn Uyên và Triệu Nhã Lan lúc này chỉ còn biết trốn rịt ở trong phòng.

Hoàn toàn chẳng dám bước ra ngoài.

Lương thực trong nhà chắc chỉ đủ để cầm cự thêm hai ngày nữa.

Cô rất lo lắng cho tính mạng của cha mẹ mình.


*Tối đến chúng ta âm thầm đón cha mẹ đi đi.

Lỡ như có thêm chuyện thì không hay đâu!”
Lý Tử Nhiễm đề nghị.

“Không đi đâu cả!”
Diệp Quân Lâm rút điện thoại ra, gọi vào số Vương Mỹ Kỳ.

“Ò, Diệp Quân Lâm? Ha ha ha, không chịu nổi nên gọi điện đến cho tôi đầy à?”
Tiếng cười đầu dây bên kia ủa Vương Mỹ Kỳ cực kỳ phách lồi.

“Những trò này đều do cô làm?”
Diệp Quân Lâm hỏi.

“Tất nhiên, anh làm gì được nào? Cắn tôi à?”
‘Vương Mỹ Kỳ cười lạnh.

Diệp Quân Lâm trầm giọng gẳn: “Tôi cho cô một cơ hội cuối cùng, giải thích toàn bộ cuộc phỏng vần lúc trước của côi”.

 
Chương 412: 412: Chương 413





“Diệp Quân Lâm ơi Diệp Quân Lâm, anh còn không hiểu tình huống của mình bây giờ đấy à? Là anh đang yêu cầu tôi, thế mà sao lại thành anh cho tôi cơ hội rồi đây?”
“Anh có bị ngu không vậy? Ha ha ha…”
“Được, cơ hội cũng đã cho cô rồi, là tự cô không biết quý trọng lấy.”
Diệp Quân Lâm lạnh lùng nói.

Vương Mỹ Kỳ nỗi đóa, lạnh lùng gằn: “Thế thì tôi đây cũng nói cho anh biết, bây giờ dù cho anh có quỳ xuống liếm giày tôi, uống nước rửa chân của tôi, thì tôi cũng không cho anh cơ hội làm lại đâu!”
“Anh chờ đói”
Sau khi cúp điện thoại, trong mắt Diệp Quân Lâm lóe lên sát ý thoáng qua.

*Vợ, cho anh thêm một ngày, anh đảm bảo sẽ giải quyết sạch sẽ.”
Diệp Quân Lâm nói.

“Sao? thế anh lấy cái gì mà giải quyết?”
Lý Tử Nhiễm khó mà tin được.

“Dù sao em cứ chờ đấy đi, chắc khoảng chiều mai là chấm dứt hết.”
Đến tối, bên phía đài truyền hình lại phát tán thêm một tin nặng ký khác: Sáu năm trước, tập đoàn của Diệp Quân Lâm xuất hiện rất quái dị, phá hoại thị trường, chém ngang chém dọc khiến vô số người lâm vào hoàn cảnh thất nghiệp.


Rất nhiều công nhân của tập đoàn nhanh chóng bị máy móc thay thế, trong một năm dự đoán công nhôn tập đoàn của Diệp Quân Lâm thất nghiệp lên đến ba mươi ngàn người.

Đầu sỏ mọi chuyện chính là Diệp Quân Lâm!
Sau khi tin tức này bị truyền đi, Đám người Lý Tử Nhiễm muốn phát điên.

Chuyện vẫn tiếp tục bành trướng ư?
Mắu chốt là tin tức này cắt câu lấy nghĩa!
Đây là sự phát triển bình thường của ngành nghè, tại sao lại quy kết mọi hậu quả về Diệp Quân Lâm chứ?
Tập đoàn Quân Lâm với kỹ thuật tiên tiến, lợi nhuận làm ra thu về bao nhiêu, các kỹ thuật lạc hậu kia hoàn toàn không có cửa để so sánh.

Nhưng sau khi tin tức công bố ra bên ngoài, những người thất nghiệp kia chắc chắn sẽ nghĩ rằng là chính Diệp Quân Lâm hại bọn họ!
Diệp Quân Lâm chính là tội phạm hàng đầu tại Tô Hàng này!
Vô số người liên kết lại với nhau, hòng muốn đánh đổ người tên Diệp Quân Lâm, đuổi anh ta ra khỏi Tô Hàng này.

Thậm chí, có thể đoán được Diệp Quân Lâm chắc chắn sẽ bị đe dọa về tính mạng.

Bởi vì hội nghĩ đầu tư phát triển, cho nên mật độ chú ý đến điểm nóng tin tức cũng theo thế cao hơn.

Chính thế, nên đám người Diệp Quân Lâm càng áp lực hơn nữa.

“Chồng à, hay là chúng ta rời khỏi Tô Hàng tránh bạo trước đi, cứ tiếp tục thế này cũng không phải là biện pháp đâu!”
Lý Tử Nhiễm sợ hãi.

Diệp Quân Lâm thế nhưng lại cực kỳ bình tĩnh: “Vợ cứ yên tâm đi, không sao đâu! Trước chiều mai mọi chuyện sẽ được giải quyết!”
Giờ phút này đây, trong một khách sạn năm sao nào đó.

Tô Triệu Long và Vương Mỹ Kỳ ngủ cùng nhau trên chiếc giường lớn, bọn họ đang để ý phần tin tức.

“Ha ha ha, cưng à, em làm tốt lắm! Ngay mai chắc chắn Diệp Quân Lâm phải cút khỏi Tô Hàng rồi!”
Tô Triệu Long cực kỳ hài lòng.

“Đúng thế, sử dụng đám công nhân thất nghiệp này để đuổi Diệp Quân Lâm đi, dù là chính phủ cũng không thể can thiệp vào được!”

Vương Mỹ Kỳ nép minh trong lồng ngực Tô Triệu Long, cười khẽ.

Tô Triệu Long lại gọi một cú điện thoại.

“Mấy người chú ý kỹ hành tung của Diệp Quân Lâm cho tôi, chỉ cần anh ta rời khỏi Tô Hàng, lập tức chém đút lìa tứ chỉ anh tai”
“Ha ha ha… Đến khi đó cậu Tô nhớ cho em đến xem chút nha.

Em muốn tận mắt nhìn cái vẻ khốn đốn áy của Diệp Quân Lâm!”
Vương Mỹ Kỳ cười duyên, nhào vào ổ chăn.

Tới nữa à!
Tô Triệu Long vẫn còn sửng sốt, mà nào dám chối từ.

Mấy người phụ nữ này đúng là lợi hại.

Cả anh ta hẳn cũng chẳng phải là đối thủ nữa!
Ngày hôm sau.

Trung tâm triển lãm Tô Hàng đang cực kỳ náo nhiệt.

Hơn cả ngàn xí nghiệp chen chúc đến tham dự.


Cái được gọi là hội nghị đầu tư phát triển quy mô lớn nhất Tô Hàng.

Vương Mỹ Kỳ và đồng nghiệp đã chen vào trong trung tâm triển lãm từ sớm.

“Mỹ Kỳ, trọng trách hôm nay nặng lắm đấy.

Vừa phải phụ trách nội dung buỏi hội nghị, còn phải phỏng vấn Lãnh đạo Diệp nữa!”
Sếp lớn đài truyền hình còn đặc biệt đến hỏi han.

“Ha ha, xin cứ yên tâm.

Tôi nhất định hoàn thành xong nhiệm vụ!”
Vương Mỹ Kỳ bắt đầu trang điểm, nhắc lên tinh thần sung mãn xông pha.

Những người khác đều ngưỡng mộ nhìn ả ta.

Dù sao đây chính là người duy nhất được phép phỏng vấn Lãnh đạo Diệp đấy!”.

 
Chương 413: 413: Chương 414


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.




“Chị Mỹ Kỳ, em hâm mộ chị thực lòng đáy! Thế mà có thẻ phỏng vấn Lãnh đạo Diệp!”
“Đúng vậy, chị thật may mắn quá đi! Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, năng lực nghiệp vụ của chị Mỹ Kỳ chắc chắn là mạnh nhất Tô Hàng này rồi!”
“Chứ còn gì nữa, lăn xả với nghề bao năm, xinh đẹp, khí chất ngời ngời, chị Mỹ Kỳ không nhát, ai dám nhất?”
Những đồng nghiệp đi cùng xúm xít lại chúc mừng Vương Mỹ Kỳ.

Vương Mỹ Kỳ cả thấy cả người cũng lâng lâng đến chín tầng mây luôn.

Đúng là một ngày khiến con người ta khoan khoái đó mà!
Rất nhanh thôi, mình sẽ phỏng vấn Lãnh đạo Diệp, sau đó còn có thể lầy thêm năm triệu nữa!
Ả ta hận không thể khống chế cho thời gian xoay nhanh hơn nữa!
Trung tâm triển lãm.

Đại diện các doanh nghiệp lũ lượt kéo đến.

Các doanh nghiệp của đại gia tộc tại Quảng Châu cũng lần lượt hiện diện.


Ví dụ như đoàn người của Tô Triệu Long.

Thật ra thì nhà họ Lý ở Quảng Châu cũng có phái người đến.

Nhưng mà là lấy danh nghĩa của Lý Thiên Hạo đến để thương lượng.

Hội nghi đầu tư phát triển này rất nhanh chóng tiến hành khai mạc, sau màn tuyên bố đến từ phía chính phủ Tô Hàng, thì chính thức bắt đầu.

Trung tâm triển lãm dược chia ra thành rất nhiều khu vực, từng lĩnh vực khác nhau đều trải rộng trên từng khu vực.

Trong đó các doanh nghiệp quy về vị trí của tập đoàn Tiêu thị và tập đoàn Vân Đình là nhiều nhất.

Ai cũng biết hai doanh nghiệp này rất có địa vị, sôi nồi tỏ ý muốn hợp tác.

Có điều những doanh nghiệp cỡ lớn kia thì lại ngoảnh nhìn sang các khu vực khác, tận dụng mọi kỹ năng từng bước ép sát, sáp nhập, thu về càng nhiều mối hợp tác, từng bước xâm chiếm thị trường tại Tô Hàng này.

Thế nhưng trông về trước mắt mà nói, chỉ cần nằm trong trường hợp này, toàn bộ việc ký hợp đồng tuân theo các văn bản chính thống, thì đều mang lại lợi ích cho Tô Hàng cả.

Diệp Quân Lâm đứng phía sau sân khấu nhìn chăm chú nhất cử, nhất động trong hội trường.

Đứng đẳng sau là thư ký chuyên nghiệp do Chu Ngọc Hằng sắp xép, Nhiếp Tiểu Vân.

“Lãnh đạo Diệp, quả nhiên khi chính phủ dựa theo các vấn đề mà tổ chức hội nghị đầu tư phát triển này thì chính quy hơn nhiều.

Nếu không vài ngày trước, các doanh nghiệp của những gia tộc kia sẽ tràn vào Tô Hàng một cách bất quy tắc, không những tạo ra môi trường cạnh tranh không tốt còn để lại hậu quả xấu!”
Nhiếp Tiểu Vân cười báo cáo.

[Diendantruyen.Com] Chiến Thần Trấn Quốc


“Cảm ơn thư ký Nhiếp, có cơ hội tôi sẽ mời chị ăn cơm ạ!”
‘Vương Mỹ Kỳ cười chào hỏi.

Nhiếp Tiểu Vân cười đúng chức trách: “Thưa cô Vương, mời cô!”
Dưới sự hướng dẫn của Nhiếp Tiểu Vân, mọi người kéo nhau đến phòng họp.

Mặc dù các kiểu phỏng vấn như thế này, Vương Mỹ Kỳ đã từng kinh qua rồi.

Thế nhưng hôm nay chẳng biết vì sao lại thấy hơi căng thẳng.

Bởi vì ả ta quả thực không hiểu biết về Lãnh đạo Diệp bao nhiêu cả.

Trong phòng họp, có chừng mười vị lãnh đạo đang ngồi.

Vương Mỹ Kỷ thế mà lại có phần hốt hoảng.

‘Ơ2”
Có điều chỉ một giây sau, ả mới ngẳn cả người.

Bởi vì ả ta lẫn đồng nghiệp đều nhìn thấy một người rất quen thuộc, Diệp Quân Lâm!

Vì thấy rõ như thế, nên Vương Mỹ Kỳ mới nện bước tiến về phía trước.

Đúng thật là Diệp Quân Lâm!
Anh ta thế mà lại ngồi chung chỗ với các vị lãnh đạo ở đây, lại còn lại vị trí chính giữa.

Vương Mỹ Kỳ hết sức nghi hoặc, tại sao Diệp Quân Lâm lại ngồi ở đây?
Đồng nghiệp của ả ta cũng dấy lên nỗi nghi ngại.

Khó trách cậu Tô nói không thể tìm ra được Diệp Quân Lâm ở đâu, hóa ra anh ta ở chỗ này!
Ä ta theo bản năng thốt lên: “Diệp Quân Lâm anh chạy đến đây ngòi là thế nào? Đây là chỗ cho anh ngồi sao?”
Vừa thốt ra mấy câu này, toàn bộ căn phòng yên tĩnh hẳn đi, im đến mức khó chịu.

Cảm nhận được ánh mắt trông mình cực kỳ quái dị, Vương Mỹ Kỳ ngắn người.

“Cô Vương nói nhăng cuội gì vậy? Đây chính là lãnh đạo đấy!”.

 
Chương 414: 414: Chương 415





*Ơ? Lãnh đạo? Không thể nào? Đây không phải Diệp Quân Lâm sao? Là con chuột cống của Tô Hàng máy ngày nay mài”
“Đúng vậy! Loại sâu mọt như Diệp Quân Lâm nên bị đuổi Vi Hnn Ất 2800 là cô vĩnh viễn khỏi Tô Hàng!
Vương Mỹ Kỳ cả những người đồng nghiệp không khỏi hô ứng cho nhau.

*Loạn hét rồi!”
“Tên của lãnh đạo mà cô cũng dám đem ra sỉ nhục như vậy ư?”
Lúc bấy giờ, Cục trưởng Cục Công thương đang ngòi nỗi đóa lên.

“Đúng! Cô đây là ký giả của đài nào, lại dám buông lời sỉ vả lãnh đạo như thế? Có ý gì đây?”
“Đài truyền hình Tô Hàng đúng chứ? Tranh thủ thời gian, nhanh chóng kêu Trường đài truyền hình Vu Thừa Quang đến đây ngay!”
Mấy vị lãnh đạo khác lần lượt lên tiếng.

Lời nói của Vương Mỹ Kỳ lẫn các đồng nghiệp đã hoàn toàn chọc giận bọn họ.

Từng tiếng rồng, tiếng la mắng nói đuôi nhau mà truyền đến.

Vương Mỹ Kỳ lẫn các đồng nghiệp cảm nhận được Hình như mình vướng vào chuyện nghiêm trọng rồi!
“Cô Vương có ý gì vậy? Ngồi trước mặt cô chính là Phó Thị trưởng của Tô Hàng chúng ta, Diệp Quân Lâm tiên sinh! Ngoài ra, ngài ấy còn một thân phận khác, chính là Côn Luân tướng quân, vị Thượng tướng năm sao duy nhất toàn cõi Hoa Hại”

Nhiếp Tiểu Vân nói thẳng.

“Rằm!
Cứ như sắm sét giữa trời quang giáng thẳng xuống, Vương Mỹ Kỳ lẫn đám đồng nghiệp hóa đá ngay lập tức.

Phó Thị trưởng Tô Hàng?
Côn Luân Tướng quân?
Diệp Quân Lâm ư?
Tắt cả mọi điều vĩ đại này cứ ngỡ chỉ có trong giác mộng.

Khiến người ta không thể nào tin cho nồi!
Vương Mỹ Kỳ cùng những thành viên khác trong tổ đài truyền hình đứng đực ra như khúc gỗ.

Đâu óc của họ giờ: đây trông rồng, hoàn toàn mật hêt ý thức.

“Âm!”
Lúc bấy giờ, cửa phòng họp mở ra.

Một gã trung niên béo thở hào hền chạy vào.

Ông ta chính là Vu Thừa Quang trưởng đài truyền hình Tô Hàng.

Thở hồn hền từng hơi, từng hơi, đồng thời ánh mắt ông ta cũng ngó sang phía các lãnh đạo đang ngòi.

Khi nhìn thấy Diệp Quân Lâm, ông ta cảm thấy có hơi quen mắt.

Chẳng phải là tên nhãi ranh mà Vương Mỹ Kỳ đối phó đó ư2 Tại sao anh ta lại ngồi ở đây?
“Thưa các vị lãnh đạo, chuyện gì xảy ra thế ạ?’ ‘Vu Thừa Quang nhìn mọi người, tò mò đạm hỏi.

“Còn chuyện gì xảy ra nữa? Trong lòng ông không biết hay.

sao?”
Người lên tiếng chính là quận trưởng quận Hạ Thành, Hạ Long Phi.


“Âm!”
Ông ta vỗ mạnh lên bàn.

*Ơ2”
Vu Thừa Quang đâm nghi ngờ, thân thể run bắn lên.

*Ông biết gì không? Ký giả của đài truyền hình ông đây lúc nhìn thấy Lãnh đạo Diệp, thì vô duyên vô cớ sỉ nhục ngài áy!
Những lãnh đạo khác giận dữ kể lại.

Lúc bấy giờ, có một vị thư ký trực thuộc thành phố đưa cho Hạ Long Phi và các lãnh đạo máy chiếc notepad.

Nội dung trên đó chính là tất cả những gì mà Vương Mỹ Kỳ hãm hại Diệp Quân Lâm.

Lúc mọi người xem xong, tức đến phát điên.

*Vu Thừa Quang, ông đúng là làm ra chuyện tốt đấy! Cuộc sống an nhàn của ông từ nay chấm dứt!”
Hạ Long Phi chợt ném thẳng notepad cho Vu Thừa Quang.

“Chắc là ông cũng chẳng biết cái quái gì đúng không? Vậy.

để tôi cho ông biết, người mà đài truyền hình các ông c8at1 ghép, biên tập hãm hại chính là Phó Thị trưởng Tô Hàng, lãnh đạo Diệp Quân Lâm! Đồng thời ngài ấy còn là Côn Luân Tướng quân.

Ông chán sống rồi phải không hả?”

“Phich!”
Sua khi nghe thấy sự thật này, Vu Thừa Quang sợ đến mức phịch một tiếng, đáp mông thẳng xuống đắt.

Mặt ông ta toát đầy mồ hôi lạnh, cả người đều ngơ ngác ra đấy.

Trời ơi!
Mình thế mà lại chọc vào một phiền phức lớn đến thế ư?
Người ngồi trước mắt đây chính là Côn Luân tướng quân!
Diệp Quân Lâm cười nói: “Trưởng đài truyền hình kia à? Kiểm soát nội dung trình chiêu như thê đó sao? Cái loại nội dung biên tập sai trái như vậy mà cũng dám phát? Chuyện gì vậy hả?”.

ngôn tình tổng tài
Đối mặt với lời trách móc của Diệp Quân Lâm, Vu Thừa Quang sợ đến mức muốn tiểu trong quân.

“Không phải… lãnh đạo… tôi… Tôi không biết cái gì hét…
Là Vương Mỹ Kỳ tự ý phát sóng…”
“Vương Mỹ Kỳ, cô hại tôi?”
“Chát!”
Vu Thừa Quang vung thẳng một bạt tai vào mặt Vương Mỹ Kỳ..

 
Chương 415: 415: Chương 416





Bị tát thẳng một bạt tai như thế, Vương Mỹ Kỳ rốt cuộc mới hoàn hồn lại.

*Phịich!”
Cả người ả cũng mềm oặt đi, ngã ngồi trên đất.

Ả ta có sao cũng chẳng ngờ được Diệp Quân Lâm thế mà lại có thân phận như vậy?
Nếu biết trước, ả ta nào dám chứ?
“Vương Mỹ Kỳ, còn nhớ cuộc điện thoại lần trước tôi gọi cho cô không?”
Diệp Quân Lâm đột ngột nhoẻn miệng cười.

“Oành!”
Vương Mỹ Kỳ như thể bị sét đánh, đầu óc như muốn nỗ tung.

Làm sao ả ta lại không nhớ cho được?
Diệp Quân Lâm gọi điện đến, cho ả ta thêm một cơ hội.

Đáng tiếc, ả ta ngu muội, không biết quý trọng lấy.

“Hu hu hu… Tôi sai rồi… Lãnh đạo, tôi sai rồi… Xin ngài tha cho tôi một lần đi ạ…”
Vương Mỹ Kỳ lập tức quỳ mọp xuống đắt, dập đầu cầu xin tha thứ.


“Bóp!”
“Binhl”
Vu Thừa Quang hướng về Vương Mỹ Kỳ, tung từng quyền từng cước đánh đập.

“Cô thế mà còn dám mở miệng xin tha cơ à?”
Vu Thừa Quang hận mình không thể giết chết Vương Mỹ Kỳ ngay lập tức.

“Vương Mỹ Kỳ, cô biết cô độc ác đến mức nào không? Lợi dụng chức quyền, muốn dồn người sống sờ sờ vào con đường chết.

Nếu như tôi không có những thân phận này thì sao đây? Cô cảm thấy tôi còn đứng được ở chỗ này hay không?”
Diệp Quân Lâm cười hỏi.

Nhưng tất cả mọi người đứng xung quanh đều cảm nhận được một tia lạnh băng.

Diệp Quân Lâm tức giận!
“Vu Thừa Quang, ông còn đứng ngắn ra đó làm cái gì hả?
Mau chóng vạch trần toàn bộ tội ác của Vương Mỹ Kỳ, rửa sạch oan khuất cho lãnh đạo Diệp đi chứ?”
Mấy vị lãnh đạo hô hoán.

Vu Thừa Quang phản ứng lại ngay: “Vâng, tôi sẽ lập tức đi sắp xép ngay!”
Rất nhanh chóng, đài truyền hình Tô Hàng phát tin tức khẩn: Vạch trần Vương Mỹ Kỳ biên tập video, bẻ cong sự thật hòng vu oan cố ý hãm hại Diệp Quân Lâm!
Sau một loạt tội chứng phơi bày trước mắt, Vương Mỹ Kỳ thân bại danh liệt.

Những lời bán tán xấu xa về Diệp Quân Lâm lẫn người nhà anh đều dàn dần biến mắt.

“Vu Thừa Quang, trách nhiệm của ông trong chuyện này rất nghiêm trọng.

Từ chức ngay đi!”
Hạ Long Phi lệnh.

Vu Thừa Quang gật đầu ngay tắp lự: “Tôi hiểu!”
“Còn nữa, toàn bộ những nhân viên tham dự vào chuyện này phải bị xử phạt.

Các nhân viên có quan hệ với Vương Mỹ Kỳ toàn bộ bắt lại, phải xử phạt thế nào thì xử phạt thế ấy đi!”.


Truyện Light Novel
Mấy vị lãnh đạo tai to mặt lớn cùng đồng thanh ra lệnh.

Vương Mỹ Kỳ ngồi bệt dưới đất chỉ cảm tháy trời đông giá rét, dường như thân thể chẳng còn là của mình nữa rồi.

Diệp Quân Lâm nhìn Vương Mỹ Kỳ, cười bảo: “Giả dối thì chính là giả dối! Cô đi đến bước đường này.

như thê nào, trong lòng cô tự mình rõ.

Chuyện sai trái thì sớm muộn cũng có ngày bại lộ!”
Vương Mỹ Kỳ hồi hận rồi!
Hồi hận muốn chết mắt!
Nếu như ả ta không có lá gan trêu vào Diệp Quân Lâm, thì cũng sẽ không có ngày hôm nay.

Vương Mỹ Kỳ chẳng biết mình đã rời khỏi trung tâm triển lãm bằng cách nào.

“Đây, chính là ả đàn bà xấu xa khiến chúng ta trách nhằm người tốt!”
“Đúng vậy, nếu như không được phát hiện sớm, thì chúng ta đã tự mình đẩy người vô tội vào chỗ chết còn gì!”
Bên ngoài trung tâm triển lãm tụ tập rất nhiều người dân.

Vừa nhìn thấy Vương Mỹ Kỳ đi ra thì một thùng chứa chất phóng uề toàn bộ dội thẳng lên người ả ta.

“Qe..”
Vương Mỹ Kỳ nôn mủa tại chỗ.


Nhưng từng thùng ô uế ngày một nhiều, hết thùng này đến thùng khác dội lên người ả ta…
Đây chính là kết cục của kẻ xấu!
Sau khi mọi chuyện được giải quyết.

Lý Tử Nhiễm là người đầu tiên gọi điện đến: “Chồng à, sao anh lợi hại quá vậy? Anh làm bằng cách nào?”
Diệp Quân Lâm cười bảo: “Công lý luôn trong lòng mỗi người!”
Sau khi Tô Triệu Long nhận được tin tức, trước hết đi tìm Vương Mỹ Kỳ.

Nhưng Vương Mỹ Kỳ lúc này đã bị xối biết bao nhiêu thứ đổ ô uế, mùi bốc lên kinh tởm khó mà chịu nỏi.

Tô Triệu Long bịt mũi, cách ả ta một mét.

“Chuyện gì xảy ra vậy?”
‘Vương Mỹ Kỳ nhìn anh ta, cười thảm thương: “Tôi khuyên nhà họ Tô hãy thu tay lại đi, sau đấy rời khỏi Tô Hàng, ngoan ngoãn làm ăn ở Quảng Châu!”
“Tại sao?”
Tô Triệu Long khó hiểu hỏi ngược.

“Bởi vì ở Tô Hàng có người mà các người không thể chọc vào nổi! Nếu các người cứ khăng khăng làm theo ý mình, thì có rằng rồi nhà họ Tô cũng bị tận diệt!”
Vương Mỹ Kỳ nói..

 
Chương 416: 416: Chương 417





“Ha ha ha, thật buồn cười quá đấy! Còn có người dọa được nhà họ Tô này cơ à? Tôi sẽ đợi xem, tương lai giang sơn Tô Hàng này chắc chắn nhà họ Tô của tôi chiếm lấy một nửa!”
Tô Triệu Long tất nhiên sẽ chẳng thèm bận lòng câu nói của Vương Mỹ Kỳ.

Một tuần diễn ra hội nghĩ đầu tư phát triển đã kết thúc mỹ mãn.

Rất nhiều công ty nước ngoài bỏ vốn đầu tư cực kỳ lớn, cùng nhau phát triển Tô Hàng.

Đây cũng là điều là Diệp Quân Lâm mong muốn nhìn thấy.

Nhưng anh lại nghe được, các gia tộc lớn ở Quảng Châu đang cưỡng chế thu mua các doanh nghiệp cỡ vừa và nhỏ ở Tô Hàng, vài ngày qua đã thâu tóm không ít.

“Diệp tiên sinh, nên làm sao đây ạ? Có cần ra tay ngay lập tức không?”
Bên phía nhà họ Tiêu hỏi ý.

Diệp Quân Lâm lắc đầu không đồng tình: “Tạm thời hãy khoan đi đã, chờ cho bọn họ bành trướng thật rộng, khi ấy ra tay cũng không muộn! Đã đến Tô Hàng, thì phải vì Tô Hàng ra sức cống hiến chứ.”

Mọi người trông thấy khóe miệng Diệp Quân Lâm nhếch lên thì tất cả đã rõ ý của anh.

Diệp Quân Lâm đang định nuôi thả trước, chờ đến khi bọn họ béo tốt chắc nịch, thì mới khai dao làm tiệc.

Nhà họ Lý tại Quảng Châu.

Khuôn mặt Lý Nhị gia đầy vẻ tang tóc.

Trong khoảng thời gian này, ông ta già đi không ít.

Không báo thù thì không phải là ông ta!
“Sao rồi? Có đồng ý không?”
Lý Nhị gia hỏi.

*Nhị gia, người đó đồng ý rồi, nhưng mà ngài phải tự mình lên đó thỉnh người ấy xuống núi mới được!”
Cao Sơn Tu nói.

“Được! Ta chắc chắn sẽ đi!”
“Nhị gia, tôi hoàn toàn không ngờ rằng ngài mời vị ấy xuống núi đấy!”
Lý Nhị gia hừ lạnh: “Chẳng phải tôi đây bị ép phải làm thế đấy ư? Nếu không, làm sao lại phải mời cho bằng được vị ấy xuống núi chứ?”
“Nói thế cũng phải! Nếu như là người ấy ra tay, thì ông chủ sau màn của tập đoàn Vân Đình có bản lĩnh lớn đến cỡ nào đi nữa, cũng chỉ còn một con đường chết mà thôi!”
Con người Lý Nhị gia lóe qua tia sát ý: “Đúng thế! Người này chính là vị mà tôi đây kính sợ nhát, không phải một trong những, mà là nhất! Nếu như không phải người này thoái ẩn thì Quảng Châu này làm gì còn chỗ cho tôi lên tiếng? Người ấy mới thật sự là nhân vật lớn đứng đầu tỉnh Giang Nam!”
*Phải, tập đoàn Vân Đình ức hiếp người quá đáng, phải để vị này ra tay đè ép mới được!”
Mấy ngày nay, nhà họ Tô đang không ngừng điên cuồng thâu tóm các doanh nghiệp, đã bành trướng đến một mức độ nhất định.

“Không được! Tổn thương cả đời này của em ba tôi sẽ không bao giờ quên! Cả tập đoàn Đông Thiên cũng phải là của nhà họ Tô tôi!”
Trong mắt Tô Triệu Long lóe lên tia sáng lạnh giá.


Buổi chiều ngày hôm đó.

Tô Triệu Long dẫn theo một nhóm người, khí thế hùng hổ xông vào tập đoàn Đông Thiên.

Lý Tử Nhiễm không biết chuyện gì xảy ra, chỉ đành tiếp chuyện với họ.

*Lý Tử Nhiễm phải không? Mục đích tôi tới đây ngày hôm nay, rất đơn giản, tôi muốn thu mua tập đoàn Đông Thiên.

Tô Triệu Long tỏ rõ thái độ ngay lập tức.

Lý Tử Nhiễm cũng thẳng thừng từ chi: “Không có chuyện đó đâu.

Tôi vừa mới tiếp nhận công ty chưa được bao lâu.

Công ty cũng đang phát triển ổn định, tại sao tôi lại phải bán ra chứ?”
“Đúng thết Tô tiên sinh đây có phải đã nghe tin tức sai biệt nào không? Tập đoàn Đông Thiên chúng tôi hoàn toàn không có ý định bán ra, tại sao anh lại đến thu mua?”
Những quản lý cấp cao khác cũng rồi rắm nhìn Tô Triệu Long.

Tô Triệu Long cười: “Lý do thì đơn giản thôi, vì nhà họ Tô tôi muốn mua, thì các người nhát định phải bán!”

“Làm gì có đạo lý như thế? Anh đang ép mua ép bán đấy „?
“Thời đại xã hội gì rồi mà còn cái loại chủ nghĩa bá quyền như thế?”
Quản lý cấp cao của tập đoàn Đông Thiên hoàn toàn không đồng ý.

“Đúng, ngang ngược vậy đây! Tô gia tôi đây làm việc ngông cuồng như vậy đấy! Tôi cho các người đúng một ngày, ngay ngày mai tôi sẽ cho người đến thu mua! Nếu như dám từ chối nữa, thì tập đoàn Đông Thiên cứ chờ: ngày bị diệt đi!”
Tô Triệu Long lạnh lùng nói.

“Phập.”
“Phập.”
“Phập.”
“Phập.”
Một tên lính dưới trướng anh ta thuận.

tay phóng ra bốn con đao phóng, hoàn toàn chính xác nhắm thẳng ngay bốn chữ tập đoàn Đông Thiên trên bảng hiệu đính ở vách tường..

 
Chương 417: 417: Chương 418





Đây chính là uy hiếp trắng trợn!
Cảnh cáo tất cả mọi người tại tập đoàn Đông Thiên, nếu như không chịu thu mua, hậu quả sẽ cực kỳ thảm hại.

“Nhớ kỹ, đừng có giỏ trò mèo ở đây, đấu với nhà họ Tô, mắy người còn chưa đủ tư cách đâu!”
Tô Triệu Long rời đi.

Để lại một đám người đứng sững ở cửa.

tập đoàn Đông Thiên chỉ vừa mới đi vào quỹ đạo, thời điểm đang tiến hành phát triển đi lên thì kết quả lại bị nhà họ Tô cưỡng chế thu mua như vậy ư?
“Tổng Giám đốc Lý, tôi nghĩ hay là cô từ bỏ đi, đừng chống lại.

Để họ thu mua đi?”
“Đúng thế.

Gần đây nhà họ Tô tiến hành thu mua rất nhiều doanh nghiệp rồi! Chỉ cần có chút phản kháng, thì người đang sống sờ sờ cũng bị ép chết!”
“Thế lực nhà họ Tô tại Quảng Châu cực kỳ khổng lồ, hoàn toàn không phải là người mà chúng ta đắc tội cho nồi! Nói không chừng, tính mạng cũng gặp nguy!”
Tắt cả quản lý cấp cao tại tập đoàn Đông Thiên đều mang suy nghĩ từ bỏ.

Từ đầu đến cuối Lý Tử Nhiễm không nói năng gì.


Nhưng trong lòng cô cũng đang rât tuyệt vọng.

Chọc phải ai không chọc, lại chọc phải nhà họ Tô.

Lý Tử Nhiễm hoàn toàn không có ý nghĩ chiến đấu.

Xem qua những tin tức nóng hổi mấy ngày gần đây, nhà họ Tô đúng là không từ thủ đoạn nào để đạt được mục đích.

Vì ép doanh nghiệp phải bán cho mình, thủ đoạn gì cũng dùng cho được.

Lý Tử Nhiễm rất sợ cha mẹ và chồng của mình sẽ bị hại.

Dạo gần đây, độ hài lòng của Diệp Quân Lâm với sự phát triển của Tô Hàng phải nói là rất khả quan.

Mặc dù có máy con sâu đục khoét lá, nhưng tổng thể mọi thứ đều đang ngày càng vững vàng phát triển.

Đến tối, khi về đến nhà, thế nhưng anh lại thấy Lý Tử Nhiễm mặt mày ủ ê.

“Vợ à, em sao vậy? Ai chọc em?”
Lý Tử Nhiễm lắc đầu tỏ ý: “Không sao đâu, Chẳng qua là em đang bận rộn vì việc phát triển của công ty ấy mà.”
Ngày hôm sau.

Lý Tử Nhiễm vừa mới đến công ty, thì Tô Triệu Long cũng lập tức dẫn theo một đám người đến ngay sau đó.

Thấy người sử dụng đao phóng độ bậc thầy kia, ai nấy đều run lên cằm cập.

*Cô Lý đây suy nghĩ đến đâu rồi?”
Tô Triệu Long cười hỏi.

“Có bán, thì anh cũng nên bày tỏ chút thành ý mới phải đạo chứ?”
Lý Tử Nhiễm nói.

Tô Triệu Long trước nhất là hơi sửng sót, nhưng rồi phản ứng ngay: *Giá mua là một tỉ!”
*ÔjI”
Tô Triệu Long vừa nói dứt lời, tắt cả mọi người đều hít vào một hơi lạnh buốt.


Nhà họ Tô đúng bá đạo luôn!
Một công ty tại Tô Hàng trị giá sáu tỷ, chỉ dùng có một tỷ để thu mua thôi ư?
Lý Tử Nhiễm cười lạnh bác lại: *Tô tiên sinh, anh bị điên à? Nếu như mọi người còn biết tôi đầu óc bình thường, tôi sẽ bán cho anh chỉ với một tỷ thôi sao?”
“Ha ha ha ha…”
Tô Triệu Long cười lạnh nói: “Cô Lý đây khá là không hiểu rõ tình huống hiện giờ đấy!
Bây giờ cô không có tư cách định giá đâu, cô rõ chứ? Tôi cho cô cái giá này đã là nễ mặt mũi cô lắm rồi đấy, ép chặt hơn nữa thì một cắc tôi cũng không cho đâu!”
Ngang ngược!
Nhà họ Tô quá sức ngang ngược!
Nhưng mọi người chỉ biết giận chứ nào dám nói gì.

Trước đầy hai ngày, có người bất mãn nhà họ Tô quá mức bá đạo.

Kết quả bị đánh gãy tứ chi, ngay cả người nhà cũng bị kiểm soát chặt chẽ.

Một Tô gia như thế, ai mà không sợ?
“Đây là hợp đồng! Ký vào ngay lập tức, rồi đi kết toán!”
Tô Triệu Long ném hợp đồng xuống trước mặt Lý Tử Nhiễm.

“Nếu như cô Lý đây quyết không chịu ký, như vậy, tối ngày hôm nay người cùng tôi ăn tối ắt hẳn sẽ có ngài Lý Văn Uyên và bà Triệu Nhã Lan đấy! Ha ha…”
Tô Triệu Long không hề e dè mà uy hiếp.

Ý tứ của anh ta rất đơn giản thôi: Néu Lý Tử Nhiễm không đồng ý, Lý Văn Uyên và Triệu Nhã Lan sẽ biến mắt, thậm chí tính mạng cũng khó bảo đảm.

“Đề vô sỉI”
Lý Tử Nhiễm tức giận nói.


Làm ăn chốn thương trường lâu đến thế rồi, cho tới bây giờ chưa gặp phải loại người nào ngang ngược như vậy.

Nhưng bản thân vẫn cứ không có biện pháp nào để chống chọi.

“Tổng Giám đốc Lý, ký đi!”
Những quản lý cấp cao khác cũng rối rít đề nghị.

“Ký cái gì vậy?”
Đương lúc ấy, ở đằng sau, có một giọng nói vọng vào.

Diệp Quân Lâm đến.

Anh đã nhận ra sự khác thường của Lý Tử Nhiễm cho nên mới đến đây để tìm hiểu.

Không ngờ là nhà họ Tô giở trò quỷ.

“Diệp Quân Lâm? Là mày!”
Tô Triệu Long đã từng nhìn qua hình của Diệp Quân Lâm, vừa nhìn thấy thì đôi mắt đã long lên sòng sọc..

 
Chương 418: 418: Chương 419





Gặp được kẻ địch mặt hằn đỏ lên, Tô Triệu Long hận mình không thể làm thịt Diệp Quân Lâm ngay tại chỗ.

Diệp Quân Lâm cau mày hỏi: “Anh là ai vậy? Chúng ta quen nhau à?”
“Tô Triệu Long, Tô gia tại Quảng Châu! Tô Triệu Phi là em ba của taol”
Tô Triệu Long nghiên răng nghiền răng nghiền lợi nói.

Diệp Quân Lâm gật đầu xác nhận: “Ò, hóa ra là anh trai của kẻ tàn tật kia à?”
“Mày…”
Vừa nhắc đến chuyện Tô Triệu Phi bị phế, lửa giận Tô Triệu Long lập tức lan ra cả đồng cỏ.

“Không ngoan ngoãn ở Quảng Châu đi, chạy đến Tô Hàng làm cái gì vậy? Không sợ bỏ mạng ở chỗ này à?”
Diệp Quân Lâm hỏi.

Tô Triệu Long cười lạnh; “Đừng tưởng có tập đoàn Vân Đình để dựa vào rồi thì muốn làm gì là làm! Nói cho mày biết, Tô gia bọn tao chắc chắn sẽ chiếm lấy một vị trí tại Tô Hàng này! Tao khuyên bọn mày nên ngoan ngoãn ký hợp đồng, tránh để đến khi đó còn chịu khổ ác hơn!”
“Biến đi!!”

Diệp Quân Lâm kéo Tô Triệu Long ra, đầy một cái.

“Mày tìm chết!”
Thuộc hạ đứng sau lưng anh ta muốn tán công.

Bị Tô Triệu Long ngăn lại.

“Không cần!”
Tô Triệu Long nhìn sang Lý Tử Nhiễm, cười: “Cô Lý cần phải suy nghĩ kỹ, đừng tự chuốc lấy hậu quả!”
*Không phải tôi đã bảo anh cút đi rồi à?”
Diệp Quân Lâm bừng lửa giận.

“Được được được… Vậy chúng ta cùng chờ xem!”
Tô Triệu Long nhoẻn lên một nụ cười tàn ác.

Sau khi đi ra bên ngoài.

“Cậu Tô, sao cậu không để tôi trực tiếp phế bỏ thằng ranh kia?”
Vương Vũ là thuộc hạ với kỹ năng hạng nhất của Tô Triệu Long, gã không hiểu, bèn hỏi.

Tô Triệu Long tức điên: “Cậu cho là tôi không muốn xử lý anh ta luôn à? Nhưng thằng nhãi đó có tập đoàn Vân Đình ở đẳng sau, ngay cả Lý Nhị gia cũng từng phải chịu thiệt thòi rồi đấy!”
“Vậy chúng ta làm thế nào ạ? Chẳng nhẽ cứ chịu đựng như thế?”
Vương Vũ tức giận ngút trời.

Tô Triệu Long thế mà lại nở một nụ cười bí hiểm: “Tất nhiên là không! Chúng ta trước hết vẫn phải đập bỏ cá tập đoàn Đông Thiên này đã!”
“Còn Diệp Quân Lâm?”
Vương Vũ hỏi.


“Tôi đã nhận được một tin cách đây không lâu: Lý Nhị gia muốn tiến hành trả thù lại.”
*Ò? Ngay cả hắc bạch vô thường cũng đã ăn trái đắng, Lý Nhị gia lại tắn công thì còn có hiệu quả gì không?”
Tô Triệu Long cười: “Bởi vì Lý Nhị gia mời được vị kia rời núi rồi!”
“Vị kia? Chẳng lẽ là… Ôi…”
Nghĩ đến điều gì đó, Vương Vũ lộ ra vẻ sợ hãi cực độ, hít vào một hơi khí lạnh.

“Lý Nhị gia đúng là liều cả mạng, ngay cả nhân vật lão làng bề quan mươi năm cũng mời xuống núi được!”
Những người khác ai nây nghe thấy đều ngỡ ngàng.

“Chứ còn gì nữa! Vị ấy mới chính là nhân vật lão làng bậc nhất cả tỉnh Giang Nam, cũng là người mà Lý Nhị gia sợ nhất!”
“tập đoàn Vân Đình có mặt mũi lớn ghê, vậy mà buộc vị này phải ra mặt!”
Tô Triệu Long nói.

Vương Vũ như đoán được điều gì, cười nói: “Cậu Tô đang chờ Lý Nhị gia và vị kia làm gỏi cả cái tập đoàn Vân Đình xong mới đối phó Diệp Quân Lâm à?”
*Ừ, thông minh đấy.

Diệp Quân Lâm không còn chỗ dựa, tôi muốn xem anh ta còn kiêu căng được đến đâu!”
Trong tòa núi Kim Lăng Tử Kim tại Quảng Châu có một tòa miều nhỏ dựng lên tại một nơi vắng vẻ.


Nhưng toàn bộ người trong vòng thượng lưu Quảng Châu đều biết, tòa miều nhỏ kia là vùng cắm của cả tỉnh, bởi vì nơi này có nhân vật mà toàn bộ tỉnh Giang Nam đều phải khiếp sợ.

Đã từng là người đứng đầu vòng thượng lưu của tỉnh Giang Nam.

Ba mươi năm trước thoái ẳn về đây, mỗi ngày ăn chay niệm phật.

Thế nhưng xung quanh miếu nhỏ cao thủ như rơm rạ, cũng không ai có thể đến gần.

Hôm nay, Lý gia của Quảng Châu tự mình lái xe đến đây.

“Tiên sinh, Lý gia gặp phải tai ương…
Con nuôi Lý Cuồng bị giết, Cháu trai Lý Vương Tôn bị phế; Cháu trai Lý Vương Long cũng bị phế; Hai thuộc hạ Hắc Bạch Vô Thường bị phân thây!”
“Lý Nhị to gan xin mời tiên sinh hãy rời núi, giải quyết loại người kia! Lý Nhị nguyện dâng hết mọi thứ mình có!”
Lý Nhị gia cầu xin, dập đầu ba cái..

 
Chương 419: 419: Chương 420





Người đứng quanh miều nhỏ nghe vậy, hơi thở cũng chậm lại.

Mọi người không thể tin nổi nhìn Lý Nhị gia.

Rốt cuộc là hạng người nào mà có thể ép Lý Nhị gia đến bước được này vậy?
Dâng lên hết mọi thứ mình có cũng buộc phải tiêu diệt cho bằng được người đấy!
Lý Nhị gia vẫn quỳ mọp dưới đất, chờ đợi câu trả lời từ trong miều nhỏ.

Ước chừng mười mấy phút sau.

“Két”
Cửa gỗ mục nát của miếu nhỏ đột ngột mở ra.

Bên trong bước ra là một đàn ông vận âu phục, tất cả mọi người đêu điêng người, tròng mắt toát ra môi e dè không cách nào che giầu.

Bởi vì thanh niên này chính là con nuôi của vị kia!
Ngay cả Lý Nhị gia cũng cực kỳ khiếp sợ.

Thanh niên thản nhiên nói: “Lý Nhị gia xin trở về đi, chuyện này, cha nuôi quyết định sẽ can thiệp.”
“Sao cơ?”

“Tạ tiên sinh!”
Lý Nhị gia mừng rỡ muốn điên.

Ngài ấy đồng ý rồi!
Đồng nghĩa, tập đoàn Vân Đình kỳ này đi tong.

Trong mắt Lý Nhị gia, vị kia là một sự tồn tại như thần thánh vậy.

Tại tỉnh Quảng Châu, chỉ cần ngài ấy ra tay, thì không có chuyện gì mà ngài ấy không làm được!
Ngay sau đó, chuyện vị này rời núi lan truyền khắp toàn bộ Quảng Châu.

Đã từng là nhân vật số một tại tỉnh Giang Nam, ba mươi năm sau phủi bụi bặm trên người lần nữa lộ diện.

Mọi người đều biết rõ tình hình tại Tô Hàng sẽ thay đổi, toàn bộ tỉnh Giang Nam cũng sẽ thay đổi.

Vị này rời núi, chắc chắn sẽ đem đến một sự biến đổi cho tỉnh Giang Nam này.

Đáng sợ hơn, chính là thế lực lẫn các gia tộc tại Quảng Châu sau khi nghe được tin tức cũng chuẩn bị chào đón vị này rời núi.

Sáng sớm hôm sau.

Mười gia tộc lẫn thế lực đứng đầu tại Quảng Châu đứng ngay đường vào núi Tử Kim, phân ra thành hai hàng đứng chờ.

Lý Nhị gia cũng là một trong số đó.

Rốt cuộc phía cuối con đường cũng có tiếng động, một đoàn người xuất hiện.

Bọn họ cuối cùng cũng đi bộ xuống núi.

Mọi người đều vây xung quanh một ông lão, ông lão này có vẻ ngoài râu tóc bạc phơ là thế nhưng lại đầy tinh thần, trên người còn tỏa ra chút tiên khí mờ ảo.

Đừng khinh rằng lão đã tám mươi tuổi.

Bước chân vững vàng, tinh thần quắc thước.

Lão chính là nhân vật tung hoành tại tỉnh Giang Nam một thời – Viên Sơn Hà.


Tại Giang Nam, người biết đến lão phải cung kính gọi lão một tiếng: “Tiên sinh”
Thấy lão, thì ai cũng có thể thấy đây là một vi cao thủ, ví dụ như là chim đầu đàn của giới y học, hay là người đứng đầu trong bất kỳ một lĩnh vực nào đó.

Có sao cũng không ngờ được, lão lại trở thành người tu phật.

Đừng cạnh Viên Sơn Hà ngoại trừ con nuôi lão, Viên Phù Đồ ra.

Còn có bốn người, là tứ đại chiến tướng dưới trướng “Tiên sinh”.

Người thứ nhất gầy như que củi, mặt mũi hốc hác lõm cả vào, giống như chỉ còn da bọc xương, tên là Bạch Cốt.

Người thứ hai cao chừng hai mét, đứng ở đâu cũng sừng sững như một ngọn núi, tên gọi Tỉnh Tỉnh Kim Cương.

Người thứ ba thì khỏe như vâm, không một sợi tóc, thậm chí trên đầu còn có sáu chấm hương, hiệu La Hán, là một hòa thượng.

Vị cuối cùng, người mang dáng vẻ hợp với tiêu chuẩn người bình thường nhất, không có bắt kỳ điểm nỗi bật gì.

Tên là Đài Phong, là người kinh khủng nhát trong cả bồn.

Hắc Bạch Vô Thường giết người, toàn Quảng Châu không ai dám đấu lại.

Nhưng ai biết, rằng Hắc Bạch Vô Thường khi đứng trước mặt bốn người này, chính là loài kiến hôi.

Trong thế giới ngầm của Quảng Châu, Hắc Bạch Vô Thường chỉ đứng thứ năm, thứ sáu.

Bốn người xếp trước, chính là bốn vị này đây.


Bốn người này mà ra tay, thì đối với bất kỳ ai cũng là một đại họa!
Họ quá khủng bố!
Có thể gọi là lầy một địch trăm!
“Cung nghênh tiên sinh rời núi!”
Trông thây nhóm người Viên Sơn Hà, các gia tộc, thê lực lớn tại Quảng Châu rối rít cúi người chào đón.

Gia tài mấy trăm tỷ thì có thế nào?.

Ngôn Tình Tổng Tài
Giàu có không ai bằng thì lại làm sao?
Chỉ cần một câu của tiên sinh thôi, trong một đêm đảm bảo tất cả đều tan thành mây khói.

So với Trần Thiên Kiều và Lý Nhị gia mà nói, Viên Sơn Hà cũng đã trải qua nhiều chuyện hơn.

Lão chính là người đạp lên tất cả trong thời đại loạn lạc, cho nên năng lực cũng mạnh hơn nhiều.

Một câu của lão, cả Thiên Nam này lại không nghe ư!
Lý Nhị gia chủ động tiến đến: “Tiên sinh, xin hãy làm chủ cho Lý Nhị!”.

 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom