Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện Của Tui À!

Diễn Đàn Truyện Của Tui À là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Chiến Thần Trấn Quốc

Chương 380: 380: Quy Tắc





“Tôi không chữa! Ông có quy tắc của ông, tôi cũng có quy tắc của tôi!”
Tần Bắc Sơn đối chọi gay gắt.

“Tôi đã nói mà cái bọn học giả các người chẳng là thứ đồ tốt gì? Không phải chăm sóc người bị thương là trách nhiệm của bác sĩ hả? Tại sao lại không chữa? Y đức của ông đâu?”
Lý nhị gia cười lạnh liên tục.

“Ha hả, ông không có đạo đức bắt cóc tôi, tôi sẽ không chữa!”
Thái độ của Tần Bắc vô cùng kiên quyét.

Lý nhị gia cười nói: “Tôi có rất nhiều cách để trị ông! Tiểu Caol”
Lão Cao hiểu ngay.

“Bịch!”
Lão Cao đá trợ lý của Tàn Bắc Sơn quỳ xuống.

“Hự…
Trợ lý kêu lên một tiếng đau đón.

“Các người đang làm gì?”
Tần Bắc Sơn có máy phần sốt ruột.


“Nếu ông không trị, tôi sẽ phế cậu ta!”
Vừa nói, Lão Cao vừa giẫm lên mắt cá chân của trợ lý, trợ lý hét lên như lợn bị chọc tiết.

Nhìn thấy thế, đám người Lý Thiên Hạo đều kinh ngạc.

Lý nhị gia quá hồng hách, quá thô lỗ.

Dùng vũ lực giải quyết mọi thứ!
Tần Bắc Sơn không còn cách nào khác đành phải gật đầu: “Được, tôi chữa!”
“Đồng ý sớm thì đã không sao rồi.”
Lý nhị gia cười đắc thắng.

Ông ta có rất nhiều cách để đối phó với Tần Bắc Sơn.

Tàn nhẫn nhất chính là ném Tần Bắc Sơn và trợ lý của ông cho Hắc Bạch Vô Thường.

Tính toán không tới ba mươi giây, Tần Bắc Sơn sẽ phải đồng ý.

Tần Bắc Sơn và trợ lý của ông đã nhanh chóng tham gia vào việc điều trị cho Lý Vương Long.

“Chữa trị cho tốt, nếu không ông sẽ giống như cháu trai của tôi!”
Lý nhị gia vẫn đang đe dọa.

Sau khi Diệp Quân Lâm đưa mọi người đi, anh đi đên tập đoàn Vân Đình.

Gần đây, quy mô của tập đoàn Vân Đình đã tăng gấp đôi, sắp trở thành doanh nghiệp trụ cột của Tô Hàng.

Vì vậy, các đơn vị liên quan và giới truyền thông đều chú ý tới.

Thậm chí có một đài truyền hình muốn phỏng vấn, thực hiện một cuộc phỏng vấn độc quyền.

Phương Tử Tình tìm Diệp Quân Lâm, cô ta cười lạnh nói: “Diệp Quân Lâm, không phải anh thích thể hiện sao? Cho anh một cơ hội thể hiện!”
“Hả? Tôi thích thể hiện?”
Diệp Quân Lâm vô cùng khó hiểu.


“Ba ngày sau, đài truyền hình Tô Hàng sẽ phỏng vấn toàn diện tập đoàn Vân Đình.

Đây sẽ là Chương trình phỏng vấn độc quyền! Tôi đã sắp xếp để anh nhận lời phỏng vấn, anh không được phép từ chối!”
“Đây là tài liệu! Anh xem đi, đến lúc đó đừng làm mắt mặt là được!”
Phương Tử Tình ném một đống tài liệu rồi rời đi.

Diệp Quân Lâm sắp nôn ra máu.

Để anh nhận lời phỏng vắn, thích thể hiện?
Trò đùa gì đây?
Nhưng Phương Tử Tình đã sắp xếp, vì vậy anh thực sự phải tham gia.

“Dù sao cũng là công ty của mình, nhận lời phỏng vấn là được rồi!”
Diệp Quân Lâm lật xem thông tin.

Lúc này, điện thoại di động của anh vang lên.

Giọng nói đó là của Thanh Long.

“Tướng quân, hình như đã xảy ra chuyện! Bên sân bay cho biết Tần lão không hề đăng ký! Bây giờ ở sân bay cũng không tìm thấy người!”
Giọng điệu của Thanh Long rõ ràng là run rầy.

Sắc mặt Diệp Quân Lâm thay đổi: “Cái gì? Không thấy người?”
Dù không phải chuyên cơ đưa đón nhưng Diệp Quân Lâm đã đánh tiếng với bên sân bay, đặc biệt chăm sóc ông Tần.


Bây giờ không thầy người đâu.

Vậy thì chắc chắn đã xảy ra chuyện.

“Lập tức phái người đi điều tra! Tần lão không thể xảy ra chuyện được!”
Diệp Quân Lâm lạnh lùng nói.

“Tướng quân, qua camera giám sát ở sân bay, có một nhóm người đưa Tần lão lên xe!”
Ngay sau đó, Thanh Long truyền tin tức đến.

“Liên hệ ngay với bộ phận giao thông và Phó Học Kiệm để xem chiếc xe này đã đi đâu!”
Diệp Quân Lâm lo lắng nói.

Nếu Tần Bắc Sơn thiếu một sợi tóc, anh sẽ không bao giờ’ bỏ qua.

“Tướng quân, tra được rồi, chiếc xe này đậu ở bệnh viện số một.

Cũng có người nhìn tháy Tần lão ở bệnh viện!”
Diệp Quân Lâm đứng lên, lạnh lùng nói: “Tốt, tôi biết rồi, tôi sẽ đích thân đến bệnh viện!”.

 
Chương 381: 381: Đợi Trị Liệu Kéo Dài Bốn Tháng





Trong bệnh viện.

Sau khi Tần Bắc Sơn và trợ lý kiểm tra tổng quát một lượt.

Tần Bắc Sơn đưa ra kết luận như sau: “Muốn chữa trị cho Lý Vương Long phải cần một khoảng thời gian, ít nhất phải bốn tháng.”
“Thế này đi, tôi có thể đưa bệnh nhân này tới Yến Kinh, đích thân chữa trị!”
Tần Bắc Sơn nói.

Tần Bắc Sơn có rất nhiều chuyện lớn ở Yến Kinh, không thể ở lại Tô Hàng được.

Lão Cao và Lý Thiên Hạo nghe Tần Bắc Sơn nói có hy vọng cứu chữa, không khỏi mừng rỡ ra mặt.

Lý nhị gia cau mày hỏi: “Tại sao không chữa ở Tô Hàng?”
“Vì tôi làm việc ở Yến Kinh, ở đó còn có một đống bệnh nhân đang chờ tôi đấy.”
Tần Bắc Sơn giải thích.

Lý nhị gia lắc đầu: “Không được! Nhất định ông phải chữa trị cho cháu trai tôi ở Tô Hàng! Trong thời gian này ông không được đi đâu cả, cũng không được tiếp bệnh nhân khác, phải tập trung chữa trị cho cháu tôi.


Bao giờ cháu trai tôi khỏe lại ông mới được phép đi!”
“Ông không đồng ý cũng vậy thôi, nhất định phải ở lại đây, nếu không sống chết thế nào tôi không dám chắc đâu đầy.”
Lý Nhị gia nhìn sang trợ lý của Tần Bắc Sơn.Để bộ truyện nhanh ra chương hơn thì ủng hộ bạn Editor bằng 1 CICK QUẢNG CÁO này nhé!
Trợ lý sợ đến mức run lẫy bẩy.

Nếu Tần Bắc Sơn không ở lại, có lẽ anh ta chỉ có một con đường, là chét.

Lý nhị gia vốn là người bá đạo như vậy đấy, không cho Tần Bắc Sơn bắt cứ cơ hội phản đối nào.

“Ông…”
Tần Bắc Sơn quả thực tức muốn chết.

Ông không thể tiếp tục ở lại Tô Hàng được, chuyện ở Yến Kinh tồn đọng quá nhiều.

“Ông xem thế này có được không, tôi đưa cháu trai ông tới Yến Kinh, bảo đảm sẽ chữa khỏi cho cậu ta, được chứ?”
Tần Bắc Sơn thương lượng.

“Không được! Không thương lượng gì hét, ở yên Tô Hàng chữa bệnh!”
Ánh mắt Lý nhị gia có chút tức giận.

“Phải rồi, tôi nhớ ở Tô Hàng có một bệnh viện tư nhân, mau đưa người tới đó đi! Tần Bắc Sơn, ông cũng phải đi theo!”
Lý nhị gia nói.

“Nhị gia, tôi sẽ đi chuẩn bị ngay!”
Tần Bắc Sơn hoảng loạn.

Lý nhị gia này định giam ông lại để chữa bệnh cho cháu trai của ông ta đấy à?
Cùng lúc đó, Diệp Quân Lâm chạy tới trước bệnh viện.


Vừa trông thấy đoàn xe, anh liền dừng lại.

Không phải vì bất ngờ trước quy mô mười máy chiếc xe, mà là anh cảm nhận được hai sự nguy hiểm tỏa ra từ trong một chiếc xe.

Ở Tô Hàng có không ít người biết đánh đắm, người giống như Thập Tam Thái Bảo, học việc ở chỗ Đỗ Việt, đều là cao thủ hàng đầu.

Nhưng nếu gặp phải hai người đang ngồi trong chiếc xe này, thì coi như gặp phải sư phụ rồi.

Có điều hai người đó cũng chỉ khiến Diệp Quân Lâm liếc mắt nhìn qua một lần mà thôi.

Anh chinh chiến 5 năm, có cao thủ nào mà chưa từng gặp?
Điều khiến anh thắc mắc là, tại sao ở Tô Hàng lại xuất hiện nhân vật như thế này.

Diệp Quân Lâm đang định vào trong bệnh viện thì nhìn thấy một nhóm người đi ra.

Có người mà Lão Cao sắp xếp đi theo Lý Vương Long, còn có cả Tần Bắc Sơn – Tần lão.

“Tần lão?”
Diệp Quân Lâm gọi.

Tần Bắc Sơn nhìn thấy Diệp Quân Lâm, không khỏi thở phào nhẹ nhõm một hơi.


.

truyện tiên hiệp hay
Có anh ở đây thì không sao rồi.

Sắc mặt Lão Cao khó chịu, hỏi: “Chuyện gì thế?”
Lý Thiên Hạo lập tức xông tới: “Lão Cao, đây chính là Diệp Quân Lâm! Chính cậu ta đánh Lý Vương Long mười roi thành như vậy đấy! Cả chuyện của Lý Cuồng và Lý Vương Tôn tiên sinh cũng liên quan tới cậu ta!”
“Phải phải phải, cậu ta chính là Diệp Quân Lâm! Lão Cao, chúng ta có bắt cậu ta luôn không?”
“Cậu ta còn hung hăng sỉ nhục nhà họ lý, sỉ nhục Lý nhị gia!”
Đám người Lý Tùng Khuê lập tức thêm mắm dặm muối.

Lão Cao nghe xong, lập tức nỏi giận: “Thì ra là mày!”
Vệ sĩ của nhà họ Lý nhìn chăm chăm Diệp Quân Lâm.

“Không sai, người là do tôi đánh! Các người muốn Tần lão chữa trị sao? Không thể nào! Không ai được phép chữa cải”
Ngữ khí của Diệp Quân Lâm rất bình thản, nhưng cũng vô cùng bá đạo..

 
Chương 382: 382: Để Tôi Tự Làm


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.




Đến cả Lão Cao cũng sững sờ.

Có người dám ngang ngược trước mặt nhà họ Lý như thế sao?
Chẳng khác nào muốn gây sự với Diêm Vương cải!
Lần trước nghe máy người Lý Thiên Hạo nói quá, Lão Cao còn không tin.

Lần này tận mắt nhìn thấy Diệp Quân Lâm, bọn họ mới biết anh còn ngông cuồng hơn những gì Lý Thiên Hạo nói.

“Tần lão, chúng ta đi!”
Diệp Quân Lâm nói.

“Ai dám đi hả? Bắt lại!”
Lão Cao cả giận nói.

Bảy, tám người đứng sau lưng ông ta lập tức ra tay.

Nhưng bọn họ đâu phải đói thủ của Diệp Quân Lâm.

Chỉ trong một khoảnh khắc, bảy, tám người đó đã nằm sõng soài trên mặt đất.

“Mau đi gọi người đi!”
Lão Cao lập tức đi gọi người.

Dựa vào công phu của mình, Diệp Quân Lâm đưa Tần lão và trợ lý đi.

Thật ra anh hoàn toàn có thể trấn áp Lý nhị gia ở đây.


Nhưng dù sao đây cũng là bệnh viện, làm lớn chuyện thì lại phải thu dọn tàn cuộc.

Lý nhị gia nhanh chóng dẫn một đám người ra khỏi bệnh viện.

Lão Cao gọi thêm mấy chục người trên xe xuống.

“Người đâu rồi? Diệp Quân Lâm đâu?”
Lão Cao hỏi.

Lý nhị gia biết tin Diệp Quân Lâm đến cướp Tần Bắc Sơn, liền chạy xuống.

Nhưng lại chẳng thấy anh đâu cả.

“Hả? Không thể nào, vừa rồi còn ở đây cơ mà.”
Trước cửa bệnh viện có rất nhiều người, máy người Lý Thiên Hạo cũng không nhìn tháy Diệp Quân Lâm ra ngoài.

“Các người trông coi thế nào đầy hả?”
Lão Cao vô cùng tức giận.

Còn Lý nhị gia thì…
Tức muốn nỗ tung.

[Diendantruyen.Com] Chiến Thần Trấn Quốc

“Lập tức phái người đi tìm Diệp Quân Lâm và Tần Bắc Sơn!”
“Nếu không tìm được, tôi sẽ cho Hắc Bạch Vô Thường ra mặt!”
Ánh mắt Lý nhị gia thậm chí có thể bắn ra lửa.


“Rằm!”
Lão Cao sững sờ.

Vừa tới Tô Hàng, đã muốn cho Hắc Bạch Vô Thường ra mặt rồi sao.

Hai tên Ma vương này mà xuất hiện, nhát định sẽ biến Tô Hàng thành nơi gió tanh mưa máu.

Đến ông ta cũng khiệp sợ.

Chứ đừng nói là người khác.

“Được, nhị gia, tôi sẽ đi tìm người ngay, vẫn không nên để Hắc Bạch Vô Thường ra tay thì hơn!”
Lão Cao nói.

Lý Thiên Hạo tò mò hỏi: “Nhị gia, Hắc Bạch Vô Thường là thần thánh phương nào thé?”
“Hừ, khi nào rảnh rỗi, tôi sẽ cho ông trải nghiệm một làn.”
Lý nhị gia hừ lạnh.

Không biết tại sao, đột nhiên Lý Thiên Hạo cảm thấy lạnh tới thấu xương.

Ở nơi khác.

Diệp Quân Lâm cướp được Tần Bắc Son, trực tiếp dùng chuyên cơ đưa ông về Yến Kinh.

Thanh Long đi theo sau Diệp Quân Lâm, nhỏ giọng nói: “Tướng quân nên làm gì đây? Lý nhị gia này cũng kiêu ngạo quá rồi đấy? Đến Trần Thiên Kiều cũng chẳng bằng ông ta đâu!”
“Gần đây, thế lực ở các tỉnh thành và các địa bàn lớn điên cuồng tới Tô Hàng, bọn họ đều muốn chiếm một bát canh ở đây.”
“Lão Chu cũng có ý, bảo tôi dò hỏi ý của tướng quân thế nào?”
Ánh mắt Diệp Quân Lâm trở nên lạnh lùng, nói: “Nếu bọn họ muốn cống hiến cho Tô Hàng, tất nhiên chúng ta sẽ nhiệt liệt hoan nghênh! Nếu bọn họ muốn cướp địa bàn, đoạt tiền phá hoại, thì cút được bao nhiêu xa, cứ cút chừng ấy xa!”
Thanh Long run lên.

“Rõ, thưa tướng quân!”
Diệp Quân Lâm châm một điếu thuốc, nhìn về xa xăm, thản nhiên nói: “Còn Lý nhị gia, tôi tự giải quyết.”
Thanh Long run rầy.

Bị tướng quân đích thân đối phó, ông ta gặp xui rồi..

 
Chương 383: 383: Sát Thần Hắc Bạch Vô Thường Nhà Họ Lý





Lý nhị gia đang chờ tin.

Lão Cao vội chạy tới.

“Nhị gia, không ổn rồi! Tần Bắc Sơn bị đưa ra khỏi Tô Hàng rồi, bây giờ đã tới Yến Kinh!”
“Cái gì…”
Lý nhị gia đứng bật dậy.

“Khinh người quá đáng! Căn bản không để tôi vào mắt mài”
Lý nhị gia quát.

Lão Cao gật đầu: “Nhị gia, tên Diệp Quân Lâm này vừa rồi nói lung tung rằng không ai được phép chữa trị cho Lý Vương Long thiếu gia!”
“Làm gì có cái lý ấy? Dám ngòi lên đầu tôi phải không?”
Lý nhị gia siết chặt ly nước đang cầm, cái ly liền vỡ nát.

Khiến đám người Lý Thiên Hạo nhìn mà há hốc miệng.

Lý nhị gia thật đáng sợ.


Đúng là cao thủ!
Lão Cao bát lực nói: “Nhị gia, hiện giờ Tàn Bắc Sơn đã quay về Yến Kinh, chúng ta không thể đưa ông ta từ Yến Kinh tới đây được.”
“Đúng vậy, tôi không dám động tới Yến Kinh! Ở đó có rất nhiều người có máu mặt!”
Lý nhị gia chuyển đề tài: “Nhưng còn Diệp Quân Lâm, nhất định tôi phải tính sổ!”
Lão Cao liền nói: “Tôi đã điều tra xong rồi, bề ngoài thì tên Diệp Quân Lâm này là người của Lão Cửu và Tam Gia, nhưng thực ra cậu ta là người của vị chủ nhân thần bí của tập đoàn Vân Đình!”
“Tập đoàn Vân Đình? Tôi từng nghe nói, gần đây, ở Tô Hàng, ngoài nhà họ Tiêu ra thì tập đoàn Vân Đình là có thế lực nhất.”
Lý nhị gia nói.

“Nhị gia, chúng ta nên làm gì bây giờ?”
Lão Cao hỏi.

Lý nhị gia suy nghĩ một lúc rồi đáp: “Tổ chức một buổi tiệc vào tối nay, mời tất cả những nhân vật có máu mặt ở Tô Hàng tới cho tôi.

Tôi phải thông báo cho toàn bộ Tô Hàng biết, tôi đã tới đây rồi!”
“Địa điểm, ngay tại nhà họ Lý ở Tô Hàng!”
Lão Cao nghe xong liền gật đầu: “Rõ, thưa nhị gia.”
Điều này cũng khiến đám người Lý Thiên Hạo rất phấn khích.

Bọn họ sẽ được hưởng thơm lây của Lý Nhị gia!
Để coi sau này ở Tô Hàng còn ai dám coi thường bọn họ nữa?
Những nhân vật có máu mặt ở Tô Hàng nhanh chóng nhận được lời mời.

Ví dụ như Thẩm Mặc Sơn, và cả bốn đại đương gia của phòng Thương Mại Tô Hàng.

Gia chủ của mấy gia tộc giàu có như Tiêu Quốc Phỏ của nhà họ Tiêu cũng được mời.

Đến cả người có địa vị cao như Trần Thiên Kiều cũng nhận được lời mời.

Trong phòng làm việc của Phó tổng giám đốc tập đoàn Vân Đình.

Thư ký chạy vào báo cáo: “Tổng giám đốc Phương, ở bên ngoài có một người tự xưng là người ngoài tỉnh tới…”
“Người đó có việc gì?”
Phương Tử Tình hỏi.


“Người đó tới gửi thiệp mời!”
Nói rồi, thư ký đưa cho cô một tắm thiệp mời.

“Phải rồi, người đó nói muốn gửi thiệp cho ông chủ!”
Thư ký nói tiếp.

Phương Tử Tình mở tắm thiệp mời ra.

Bên trên có chữ ký của Lý nhị gia.

Nội dung thiệp mời rất bá đạo, không phải đang mời, mà là ra lệnh.

“Lý nhị gia? Đây chẳng phải người nhà của Tử Nhiễm đó sao?”
Vẻ mặt Phương Tử Tình trở nên nghỉ hoặc.

Cô lập tức liên hệ với Lục Nam Hiên, thuật lại chuyện này.

Kỳ Lân lấy được thiệp mời, liền tới tìm Diệp Quân Lâm.

“Lý nhị gia tổ chức tiệc tối, lại còn mời cả ngài sao? Ngài có đi không?”
Kỳ Lâm mỉm cười hỏi.

Diệp Quân Lâm thần bí mỉm cười, nhận lầy tắm thiệp mời.


Cùng lúc đó, toàn bộ Tô Hàng đang chấn động.

Ai cũng biết chuyện Lý nhị gia đột ngột tới đây.

Còn có tin ngầm nói rằng, Lý nhị gia đưa cả hai đại ma vương Hắc Bạch Vô Thường tới.

Chắc chăn sẽ khiên Tô Hàng chìm trong gió tanh mưa máu.

Điều khiến mọi người sợ hãi nhất chính là, Lý nhị gia có ý định ở lại Tô Hàng sinh sống.

Đối với tất cả mọi người, đây quả là tin tức hủy diệt.

Chỉ một Lý nhị gia đã đủ để khiến Tô Hàng không ngóc đầu lên nồi.

Thủ đoạn tàn nhẫn của ông ta là điều khiến người ta kiêng dè nhất.

Đêm nay, ông ta tổ chức buổi tiệc đó, có lẽ mục đích không chỉ đơn giản như vậy mà thôi đâu..

 
Chương 384: 384: Vị Nào Là Ông Chủ Của Tập Đoàn Vân Đình





Thứ nhất, phải nói với toàn bộ Tô Hàng này rằng, Lý nhị gia đây đến rồi.

Thứ hai, để bọn họ chọn phe.

Đứng về phía ông ta, tất nhiên sẽ không sao.

Nếu đứng sai phía, có thẻ bản thân mình chết như thề nào cũng chẳng biết đâu.

Dưới mệnh lệnh của Lý Thiên Hạo, tổ trạch nhà họ Lý được sắp xếp cấp tốc một phen.

Tới khi chạng vạng, trước cửa tổ trạch nhà họ Lý đã đỗ một hàng dài xe sang.

Những nhân vật máu mặt của Tô Hàng tới rồi.

Những người này, ai cũng sở hữu khối tài sản lên tới máy tỷ hoặc cả chục tỷ.

Trước đây, trong mắt bọn họ, Lý Thiên Hạo chẳng là cái thá gì cả.

Nhưng hôm nay, có mấy người nhìn thấy ông ta liền cúi đầu, khom lưng chào hỏi.

Điều này khiến Lý Thiên Hạo vô cùng sung sướng.


Ông ta đã bao giờ được oai phong như thế đâu?
Đúng là phải có chỗ dựa mới tốt.

Lý Tùng Khuê nhìn quanh một lượt.

Những thiếu gia tiểu thư trước đây anh ta chỉ có thể ngước nhìn, giờ đây lại gọi anh ta là anh xưng em, không ngừng nịnh nọt.

Thậm chí còn có không ít các đại thiếu gia hào môn biết Lý Mộng Nguyệt còn độc thân, chủ động tỏ tình với cô ta.

Khiến Lý Mộng Nguyệt rất vui vẻ.

“Hứ, Lý Tử Nhiễm là cái thá gì chứ? Bây giờ cô ta chẳng đáng là gì!”
Lý Văn Hải mỉm cười, nói: “Đúng vậy, không sai! Là người nhà họ Lý, đúng là hãnh diện!”
“Chào Lý tiên sinhl”
Thẩm Mặc Sơn và Lôi Thiên Tuyệt vừa tới nơi, chào hỏi Lý Thiên Hạo.

Khiến Lý Thiên Hạo kích động đến nỗi suýt thì ngất ra đó.

Trước đây ông ta đâu dám tưởng tượng tới cảnh này?
Nhân vật giàu có hàng đầu Tô Hàng đang chào hỏi ông tả Đến cả nhân vật đang nổi tiếng nhất ở Tô Hàng, Tiêu Quốc Phỏ tới đây cũng chào hỏi ông ta.

Tám giờ tối, hầu hết các vị khách mời đã vào chỗ của mình.

Mọi người ngồi ở hội trường, từ tốn chờ Lý nhị gia ra mặt.

Cùng lúc đó, Lý nhị gia từ trong một căn phòng cắm bước ra.

Trong căn phòng đó, những tiếng gào thét thê thảm vọng ra.

Vô cùng khủng khiếp.

Một luồng khí lạnh tràn ra ngoài, khiến người ta phải rùng mình.

Lão Cao dặn dò Lý Văn Phi: “Nhớ lấy, coi chừng cần thận, tuyệt đối không được mở cánh cửa này ra, nếu không, chết thề nào cũng không biết đâu.”
“Rõ, thưa Lão Cao!”
Lý Văn Phi không biết trong phòng nhốt cái gì.


Nhưng Lão Cao đã dặn dò như vậy, thì quá nửa là thứ gì đó rất khủng khiếp.

Càng dặn dò như thế, người ta càng tò mò.

Lý Văn Phi căng thẳng đứng trước cửa, lén lút nhìn vào trong cửa số nhỏ.

Vừa liếc vào.

“Óit”
Lý Văn Phi sợ hãi ngã ngồi xuống đất.

Không biết hắn ta đã nhìn thấy thứ gì.

Mà không ngừng kêu gào thảm thiết, sắc mặt trắng bệch, mồ hôi lạnh trên trán toát ra.

Bò ra khỏi nơi này…
Ở hội trường bữa tiệc bên ngoài, mọi người đều đang đợi.

“Lý nhị gia đến!”
Lý nhị gia vừa xuất hiện, tất cả mọi người đều đứng dậy.

Phong thái của Lý nhị gia uy nghiêm, hung dữ, chỉ một ánh mắt cũng đủ khiến người ta phát run lên.

Nếu Hắc Bạch Vô Thường trong truyền thuyết xuất hiện, mọi người càng hoảng sợ hơn.

Lý nhị gia tới đây rồi, mọi người đều ngầm hiểu rằng.

Sau này, Tô Hàng này là địa bàn của Lý nhị gia.


Muốn chia một bát cơm từ tay ông ta, quả thực rất khó…
“Lý nhị gia!”
Thẩm Mặc Sơn ngồi ở hàng đầu tiên, cùng tất cả mọi người chào hỏi Lý nhị gia.

Lý nhị gia nhìn quanh một lượt, cười gẳn hỏi: “Vị nào là ông chủ của tập đoàn Vân Đình?”
Ông ta vừa lên tiếng, toàn bộ hội trường liền rơi vào yên lặng.

Mọi người hai mặt nhìn nhau, không ai dám trả lời.

“Hử? Người của tập đoàn Vân Đình đâu?”
Lý nhị gia bật cười nói.

“Nhị gia, tập đoàn Vân Đình không có ai tới cả!”
Có người đáp.

Lý nhị gia liền híp mắt lại, ánh mắt thoáng xuất hiện sự lạnh lẽo.

“Ai nói tập đoàn Vân Đình không có ai tới?”
Đột nhiên, một giọng nói vang lên..

 
Chương 385: 385: Gió Tanh Mưa Máu





Mọi người ào ào nhìn về phía sau.

Một nhóm bảo vệ mặc đồng phục đang bước vào trong hội trường.

Người dẫn đầu là đội trưởng đội bảo vệ, Vũ Sâm.

Anh ta đang cầm một bức tranh bằng hai tay.

“Hả?”
Lần này, toàn bộ hội trường đều há hốc miệng.

Những công ty và gia tộc khác đều cử nhân vật có địa vị cao tới, tập đoàn Vân Đình lại cử một đội bảo vệ tới sao?
Con mẹ nó, quá ngông cuồng rồi đấy?
Hoàn toàn không để Lý nhị gia vào mắt phải không?
“Thú vị đấy!”
Lão Cao mỉm cười nói.

Lý nhị gia híp mắt, không những không nổi giận mà còn bật cười: “Hay lắm, tập đoàn Vân Đình! Dám phái bảo vệ tới đây!”
Vũ Sâm bước lên một bước, mỉm cười nói: “Lý nhị gia, xin tự giới thiệu, tôi là Vũ Sâm, đội trưởng đội bảo vệ của tập đoàn Vân Đình.

Theo lệnh của ông chủ, tôi tới đây tặng một bức tranh chữ cho Lý nhị gia!”

Cậu ta vừa dút lời, toàn bộ hội trường liền hoảng hốt.

Tập đoàn Vân Đình bị điên rồi đấy à.

Bọn họ phái một tên đội trưởng đội bảo vệ tới đây.

Là muốn khiêu khích Lý nhị gia!
Mọi người không hiểu nước đi này của tập đoàn Vân Đình là có ý gì…
Chỉ có một số ít người hiểu.

Ví dụ như, Tiêu Quốc Phỏ.

Ông ta có chút lo lắng, nếu Diệp Quân Lâm khiêu khích Lý nhị gia quá đà, thì khó mà thoát nỗi.

Dù sao thì Lý nhị gia và hai tên Hắc Bạch vô Thường cũng là kẻ điên.

Ép bọn họ tức lên, chuyện gì bọn họ cũng dám làm!
“Mẹ nó, một tên bảo vệ như mày mà cũng dám nói chuyện với nhị gia sao? Muốn chết phải không?”
Lý Tùng Khuê vốn đã có thù với Vũ Sâm, muốn mượn tay Lý nhị gia dạy dỗ Vũ Sâm một trận.

“Người đâu, đánh chết máy tên bảo vệ thối này cho tôi!”
Lý Văn Hải cũng cả giận nói.

“Chờ đã…”
Lý nhị gia lên tiếng: “Tôi lại muốn xem xem ông chủ tập đoàn Vân Đình muốn tặng tôi món quà gì?”
“Đi, đem lên đây cho tôi!”
Lão Cao nghe vậy, lập tức nhận lấy bức tranh Vũ Sâm đem tới.

“Vậy chúng tôi đi đây!”
‘Vũ Sâm xoay người bỏ đi.

Lý Tùng Khuê còn định cản người, Lão Cao đã trừng mắt nhìn anh ta.

Người nhà họ Lý đành phải trơ mắt nhìn Vũ Sâm và nhóm bảo vệ kia bỏ đi.

“Mở ra xem đó là thứ gì?”
Lý nhị gia rất tò mò.


Lão Cao giơ hai tay lên cao, mở bức tranh ra.

“òm Khi nhìn thấy nội dung tranh chữ, toàn bộ hội trường đều phải hoảng sợ.

Bầu không khí yên tĩnh không có bát kỳ tiếng động nào.

Thậm chí còn có thể nghe được tiếng kim rơi!
Tất cả mọi người đều há hốc miệng.

Vì nội dung của bức tranh chữ kia quá chấn động.

Lý nhị gia nhận ra tình hình không ổn, vội vàng nhìn bức tranh chữ.

Trên đó chỉ viết vỏn vẹn bồn chữ: “Cút khỏi Tô Hàng.”
Quá bá đạo rồi!
Thì ra người ta phái bảo vệ tới không phải là ngông cuồng.

Sự ngông cuồng của người ta còn ở phía sau nữa kìa.

Thẳng thừng nói Lý nhị gia cút khỏi Tô Hàng, đây là người đầu tiên đấy.

Lý nhị gia tung hoành giang hồ suốt máy chục năm, chưa bao giờ gặp phải chuyện thế này.

“Diệt tập đoàn Vân Đình!”
Lão Cao và vệ sĩ của nhà họ Lý không thể ngồi yên nữa.


Bọn họ lập tức tuyên bố muốn diệt trừ tập đoàn Vân Đình.

Bây giờ thì Lão Cao đã hiểu tại sao Diệp Quân Lâm lại ngông cuồng như vậy rồi.

Có ông chủ ngông cuồng như thế làm chỗ dựa, anh có thể không ngông cuồng hay sao?
Tất cả những người đang ngồi bên dưới lập tức cúi đầu, mà chờ đợi một trận cuồng phong ập tới.

Làm Lý nhị gia tức giận là chuyện rất đáng sợ.

Máu chảy thành sông, thây chất thành núi…
Có lẽ Tô Hàng thật sự chuẩn bị biến thành nơi gió tanh mưa máu rồi.

Lý nhị gia nhìn mọi người, hỏi: “Cậu hiểu ông chủ tập đoàn Vân Đình được mấy phần?”
“Người đó rất thần bí, chưa bao giờ lộ diện! Đến cả thuộc hạ của người đó, Lục Nam Hiên cũng vô cùng thần bí, ít khi xuất hiện.”
“Nhưng có vẻ người đó rất quyền lực, có thể đoạt tiền từ tay phòng thương mại Tô Hàng và nhà họ Thẩm…”
Những người khác ào ào nói.

“Thẩm tiên sinh tháy sao?”
Lý nhị gia hỏi Thầm Mặc Sơn..

 
Chương 386: 386: Chọn Phe





“Tôi đề nghị Lý nhị gia nên rời khỏi Tô Hàng ngay, bảo vệ tính mạng quan trọng hơn.

Người đó, ông không trêu vào nổi đâu.”
Thẩm Mặc Sơn vừa dứt lời, toàn bộ hội trường liền sửng sốt.

Lý nhị gia cũng phải ngây người.

Cái gì? Bảo ông ta rời khỏi Tô Hàng ư?
“Phải, Phòng thương mại Tô Hàng chúng tôi cũng đề nghị nhị gia rời khỏi Tô Hàng! Quả thực Tô Hàng không giống như những gì nhị gia tưởng đâu, rất có thể ông sẽ phải chết ở đây đấy!
Bốn người nhóm Lôi Thiên Tuyệt nói.

Cuối cùng, Trần Thiên Kiều cũng lên tiếng: “Phải đấy, không sai.

Người đó, Lý nhị gia đây không trêu vào nổi!”
Ba nhân vật máu mặt nhát Tô Hàng đồng loạt đề nghị.

Quá chắn động!
Trước đó, máy người Thẩm Mặc Sơn không dám nói như vậy.

Nhưng khi thấy Vũ Sâm đem bức tranh chữ với nội dung đó tới, bọn họ đã biết thái độ của vị nào đó là thế nào rồi.


Lý nhị gia muốn động tới Tô Hàng, thì chỉ có một con đường chết mà thôi.

Lý nhị gia và đám người Lão Cao dùng ánh mắt khó hiểu nhìn bọn họ.

Lý nhị gia không chọc vào ông chủ tập đoàn Vân Đình nồi sao?
Đây chẳng phải chuyện cười lớn hay sao?
Ngoài cái vị ở tỉnh Giang Nam đó ra, không có bát cứ ai là Lý nhị gia không chọc vào nỗi cả.

“Hừ, tôi hiểu rồi Lý nhị gia đột nhiên mỉm cười.

Ông ta đã biết tại sao đám người ở Tô Hàng kia không muốn ông ta ở lại Tô Hàng rồi, dù sao như vậy cũng là động tới địa bàn của bọn họ.

Cho nên bọn họ có tình dùng ông chủ tập đoàn Vân Đình để ép ông ta, ép ông ta phải rời khỏi Tô Hàng.

Nhưng không thể đâu!
Càng không chọc vào nỏi, Lý nhị gia đây càng muốn chọc vào đây!
Tô Hàng này, ông ta ăn chắc rồi!
Ông ta muốn diệt tập đoàn Vân Đình, Diệp Quân Lâm cũng phải chết!
Việc mà Lý nhị gia muốn làm, ông trời có cản cũng không cản nỗi đâu.

Lý nhị gia nhìn mọi người, cười lạnh: “Mục đích của buổi tiệc tối nay rất đơn giản thôi.

Sau này tôi sẽ sống ở Tô Hàng, tôi muốn cùng mọi người phát triển lớn mạnh hơn.

Nếu tin tưởng tôi thì hãy bày tỏ thái độ của mình, sau này, chuyện của các vị cũng là chuyện của tôi.

Ý của Lý nhị gia rất đơn giản.

Ông ta muốn những người đang ở đây chọn phe.

Chuyện này cuối cùng cũng tới rồi.

Tất cả mọi người âm thầm run ry.

Trần Thiên Kiều, Thẩm Mặc Sơn và Lôi Thiên Tuyệt là những người đầu tiên tỏ thái độ: “Chúng tôi đã thoái ẩn, sẽ không tham dự vào bắt cứ sự phân tranh nào ở Tô Hàng nữa!”
“Được, những người khác thì sao?”

Lý nhị gia nhìn xuống.

“Tôi chọn đi theo Lý nhị gia!”
“Tôi cũng đi theo Lý nhị gia!”
Mọi người ào ào lên tiếng, ai nấy đều muốn trở thành chó săn cho Lý nhị gia.

“Tôi chọn trung lập!”
“Tôi cũng vậy!”
Có một số người chọn trung lập.

Dù sao tài sản của bọn họ cũng lên tới máy chục tỷ, tự mình làm ăn cũng được rồi.

Nghe bọn họ nói vậy, Lý nhị gia liền không vui.

Ông ta nhận ra sự hoảng sợ trong lòng bọn họ.

Chưa nói tới chuyện sau này bọn họ sẽ bị Lý nhị gia đối xử ra sao, nhưng chắc chắn ngày tháng sau này không dễ chịu.

Các gia tộc lớn đang có mặt ở đây nhanh chóng chọn phe.

Một nửa đi theo Lý nhị gia, còn lại chọn trung lập.

“Còn ai nữa?”
Lý nhị gia hỏi.

Ánh mắt của mọi người đổ dồn vào Tiêu Quốc Phổ.


Ở đây, chỉ có mình ông ta không nêu ra sự lựa chọn của mình.

“Câu trả lời của Tiêu Quốc Phổ tiên sinh là gì? Tôi biết hiện giờ ông rất có quyền lực, hãy lựa chọn cho cẩn thận đấy!”
Lý nhị gia mỉm cười.

Tiêu Quốc Phỏ hiểu rằng.

Cho dù ông ta lựa chọn thế nào, thì sau này ông ta cũng là kẻ địch số một của Lý nhị gia.

Hiện giờ, sự lựa chọn của ông ta rất quan trọng.

Phải quyết định nên đứng về phe nào…
Nếu chọn trung lập, ít nhất Lý nhị gia sẽ không nhắm vào ông ta.

Nhưng ông ta sẽ không chọn trung lập.

Tất nhiên cũng sẽ không đi theo Lý nhị gia.

“Tôi chọn, đứng về phía tập đoàn Vân Đình!”.

 
Chương 387: 387: Chương 388


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.




Một Đêm Không Ngủ “Hả?”
Tiêu Quốc Phổ không lên tiếng đã khiến người ta kinh ngạc rồi, ông ta vừa nói xong, toàn bộ hội trường liền rơi vào tĩnh lặng.

Tiếng hít sâu không ngừng vang lên.

Tất cả mọi người trợn mắt muốn rơi cả con ngươi ra ngoài, dùng ánh mắt không thể tin nổi nhìn Tiêu Quốc Phổ.

Mọi người không hề nghĩ tới chuyện ông ta sẽ đưa ra sự lựa chọn thứ ba như vậy.

Có người dám chọn đứng về phe tập đoàn Vân Đình, trở thành đối thủ một mắt một còn với Lý nhị gia sao?
Như vậy chẳng phải tự tìm đường chết hay sao?
Ánh mắt đáng sợ của Lý nhị gia quét tới, khiến Tiêu Quốc Phổ run lên.

Đột nhiên, ông ta hoảng sợ.

“Tôi hỏi lại một lần nữa, ông chọn thế nào?”
Lý nhị gia đột nhiên trầm giọng.

Ai cũng nhận ra ông ta đang tức giận.

Nếu còn khiêu khích ông ta một lần nữa, chắc chắn Lý nhị gia sẽ bùng lửa giận.


[Diendantruyen.Com] Chiến Thần Trấn Quốc

“Tôi cũng nhắc lại một lần nữa, tôi đứng về phía tập đoàn Vân Đình.

Ai là kẻ thù của tập đoàn Vân Đình, thì người đó chính là kẻ thù của nhà họ Tiêu!”
Tiêu Quốc Phỏ lớn tiếng đáp.

Mọi người không hiểu nổi quyết định này của Tiêu Quốc Phổ.

Nếu ông ta không muốn đứng về phía Lý nhị gia, thì có thể lựa chọn trung lập cơ mà.

Tại sao ông ta phải kiên quyết đối đầu với Lý nhị gia chứ?
Chê mạng mình quá dài hay sao?
“Được, được, được lắm…”
Lý nhị gia nói liền ba tiếng được.

Chính ông ta cũng cảm thấy khó tin.

Ông ta tưởng rằng sau khi mình tới Tô Hàng, nhất định có thể hô phong hoán vũ, khiến tất cả mọi người quỳ rạp dưới chân.

Nhưng không ngò, ông ta mới tới Tô Hàng một ngày đã liên tục bị khiêu khích!
Diệp Quân Lâm ngang nhiên làm ông ta mắt mặt.

Tập đoàn Vân Đình ngang ngược chống đối.

Nhà họ Tiêu cũng lựa chọn đối đầu với ông ta.

Đúng là mắt hết thể diện!
Thể diện của Diêm Vương Lý nhị gia suốt mấy chục năm nay, mắt hết rồi…
Tức giận!
Vô cùng tức giận!
Lý nhị gia mỉm cười: “Có phải đã quá lâu rồi ta không tới Chê mạng mình quá dài hay sao?
“Được, được, được lắm…”
Lý nhị gia nói liền ba tiếng được.

Chính ông ta cũng cảm thấy khó tin.

Ông ta tưởng rằng sau khi mình tới Tô Hàng, nhất định có thể hô phong hoán vũ, khiến tất cả mọi người quỳ rạp dưới chân.

Nhưng không ngờ, ông ta mới tới Tô Hàng một ngày đã liên tục bị khiêu khích!
Diệp Quân Lâm ngang nhiên làm ông ta mắt mặt.


Tập đoàn Vân Đình ngang ngược chồng đối.

Nhà họ Tiêu cũng lựa chọn đối đầu với ông ta.

Đúng là mắt hết thể diện!
Thể diện của Diêm Vương Lý nhị gia suốt mấy chục năm nay, mắt hết rồi…
Tức giận!
Vô cùng tức giận!
Lý nhị gia mỉm cười: “Có phải đã quá lâu rồi ta không tới Tô Hàng, cho nên tất cả mọi người quên mát ta rồi không!”
“Không dám!”
Mọi người ở bên dưới đều bị dọa sợ.

Lý nhị gia nhìn Lão Cao, cười nói: “Tiểu Cao, xem ra chúng ta phải làm gì đó để người ta biết, Diêm Vương đây.

vẫn còn tồn tại.”
Lão Cao gật đầu: “Nhị gia, tôi sẽ sắp xếp ngay!”
Nghe thấy cuộc nói chuyện của hai người, mọi người không khỏi hoảng sợ.

Lý nhị gia chuẩn bị ra tay rồi.

Đến Tiêu Quốc Phổ cũng cảm thấy lo lắng.

Có lẽ đêm nay ông ta khó mà sống sót rời khỏi tổ trạch nhà họ Lý rồi.

Đám người Lý Văn Hải, Lý Tùng Khuê cũng dựa hơi Lý nhị gia, cười lạnh nói: “Đám người các ngươi đúng là không sợ chết! Cứ phải ép nhị gia ra tay mới được phải không?”
Lý nhị gia đi tới trước mặt Tiêu Quốc Phổ, vỗ vai ông ta, cười nói: “Đừng sợ! Tối nay tôi sẽ không giết ông đâu.

Tôi sẽ cho ông tận mắt chứng kiến, sự lựa chọn của ông là sai làm”

Cuối cùng, Tiêu Quốc Phổ toát mò hôi lạnh mà rời khỏi tổ trạch nhà họ Lý.

Những người khác cũng lân lượt rời đi, không ngừng run rẫy.

Mọi người đều hiểu rằng, nhất định đêm nay sẽ là một đêm không ngủ của Tô Hàng!
Sau khi mọi người rời khỏi nhà họ Lý.

Lý nhị gia híp mắt cười lạnh: “Tối nay, cho người khai đao với Lão Cửu và Hồng Tam!”
“Để Hắc Bạch Vô Thường đi cùng!”
Lý nhị gia nói thêm.

“Hải”
Lão Cao hít một hơi.

Ông ta hiểu, lần này Lý nhị gia quyết tâm rồi.

Đám người Lý Thiên Hạo hai mặt nhìn nhau, lập tức nghĩ tới Hắc Bạch Vô Thường là thứ gì.

Chắc chắn là thứ được nhót trong phòng cắm.

Đặc biệt là Lý Văn Phi, người từng tận mắt nhìn thấy, mồ hôi lạnh toát ra ướt sũng cả người..

 
Chương 388: 388: Tiền Đồ Rộng Mở





Vừa nhớ lại cảnh tượng đó, chân anh ta liền mềm nhũn ra.

Diệp Quân Lâm đã biết rõ mọi chuyện xảy ra ở tổ trạch nhà họ Lý.

“Tiêu Quốc Phổ có gan đứng về phía Vân Đình cơ đáy!”
Diệp Quân Lâm mỉm cười.

ó nhát gan đến mức nào đi chăng nữa thì ông ta cũng biết quyền lực của tướng quân tới đâu mà!”
Thanh Long mỉm cười.

Kỳ Lân nói: “Có lẽ sắp tới nhà họ Lý sẽ điên cuồng thanh trừng, đúng là kẻ điên mà!”
“Lý nhị gia càng ra tay nhanh thì càng chết nhanh hơn mà thôi!”
Diệp Quân Lâm mỉm cười.

Chỉ là một Lý nhị gia mà thôi, anh không để ý.

Gần đây tiền đồ của Lão Cửu và Tam Gia rất rộng mở.

Bọn họ đã từ bỏ quá khứ đen tối trước đây.

Một lòng tập trung làm ăn, cống hiến cho Tô hàng.

Bọn họ còn hợp tác với những người có mái mặt, thương lượng xem làm thế nào để phát triển hơn nữa.

Hơn một nửa số tài sản của bọn họ là quán bar và quán karaoke.

Tối hôm nay, trong một quán karaoke sang trọng, Lão Cửu và Tam gia đang bàn chuyện làm ăn với năm nhân vật lớn.

Đột nhiên, những tiếng hét thảm thiết từ trong hành lang vọng tới.

Thuộc hạ của Lão Cửu Tam Gia nằm la liệt đầy trong hành lang.

Hiệu quả cách âm quá tốt, nên mấy người Lão Cửu đang ở trong phòng không hề nghe thấy.


“Rầm!”
Đột nhiên, cửa phòng bị người ta đạp tung ra.

Một đám người từ bên ngoài xông vào.

“Các người là ai?”
Mấy người Lão Cửu nhìn thấy đám người xa lạ kia, lập tức cảnh giác.

“Lão Cửu? Hồng Tam?”
Người đàn ông cầm đầu đám người đó hỏi.

“Phải, các người là ai? Muốn làm gì hả?”
Lão Củu nỗi giận.

Hiện giờ ở Tô Hàng không một ai dám khiêu khích ông ta.

“Có hai người muốn gặp ông!”
Người kia mỉm cười đáp.

“Ai muốn gặp bọn ta?”
Lão Cửu tò mò.

Dứt lời, mười mấy người vừa xông vào phòng dạt sang hai bên mở ra một con đường.

Theo tiếng bước chân, có hai người xuất hiện.

Một đen, một trắng…
Vừa nhìn rõ khuôn mặt của hai người này, Lão Cửu hoảng sợ tới biến sắc, run rẫy nói: “Cái gì? Hắc… Hắc Bạch Vô Thường…”
Lão Cửu lăn lộn trên giang hồ mấy chục năm.

Đã sớm nghe danh Hắc Bạch Vô Thường.


Ông ta hoàn toàn không ngờ sẽ có ngày hai tên sát thần này tìm tới chỗ ông ta.

“Hắc Bạch Vô Thường sao?”
Hồng Tam hoảng sợ hét lên.

Hắc Bạch Vô Thường là điều cắm.

Ai gặp phải bọn chúng thì người đó xui xẻo!
“Liều mạng vậy, không còn cách nào nữa rồi!”
Lão Cửu nói.

Toàn bộ người của Lý nhị gia ra ngoài, chỉ để lại Hắc Bạch Vô Thường ở trong phòng, khóa cửa lại.

CHỰ nn Nghe những tiếng gào hét thảm thiết từ trong phòng truyền ra.

Đến cả người của Lý nhị gia cũng sợ đến toát mồ hôi lạnh.

Bọn họ không dám tưởng tượng trong căn phòng đó sẽ là cảnh tượng máu me đến mức nào.

Lão Cửu đang bị giày vò đến mức nào chứ…
Chỉ có thể dùng một câu để hình dung – trong đó chính là địa ngục.

Tiếng kêu thảm thiết đó kéo dài suốt nửa tiếng đồng hò.

Cuối cùng Hắc Bạch Vô Thường từ trong phòng bước ra.

Tay bọn họ dính đầy máu tươi, bọn họ dùng miệng liếm sạch, như thể không muốn lãng phí dù chỉ một giọt.

Đêm đó, đối với một số nơi ở Tô Hàng, là một đêm rất tàn nhấn.

Chỉ trong một buổi tối, Lý nhị gia đã khiến cả Tô Hàng biết thế nào là tàn nhãn, thế nào gọi là Diêm Vương.

Đúng là quá khủng khiếp.

Không chỉ có vô số người chết, có rất nhiều người bị bẻ gãy từng khúc xương.

“Tướng quân, không ồn rồi.

Tối hôm qua Lý nhị gia thanh trừng mấy người Lão Cửu, Lão Cửu và Hồng Tam đang ngàn cân treo sợi tóc!”
Sáng sớm hôm sau, Thanh Long báo tin cho Diệp Quân Lâm.

“Cái gì? Bọn chúng dám làm thật sao?”
Diệp Quân Lâm hoảng hốt..

 
Chương 389: 389: Ngàn Cân Treo Sợi Tóc





“Phải đấy, Lý nhị gia này đúng là một tên điên!”
Thanh Long cũng cảm thán: “Có người nói ông ta có hai tên thuộc hạ rất khủng khiếp, ra tay vô cùng độc ác, có không ít người bị bọn chúng cắn chết! Lão Cửu và Hồng Tam có không ít thuộc hạ, nhưng hoàn toàn không phải đối thủ của bọn chúng!”
“Có lẽ đó chính là Hắc Bạch Vô Thường mà Tiêu Quốc Phổ nói!” Diệp Quân Lâm nói.

“Tướng quân, ngài còn nhớ Đao Nhỏ chứ?”
Diệp Quân Lâm gật đầu.

Đao Nhỏ đã giúp đỡ anh không ít chuyện.

“Tối hôm qua Đao Nhỏ bị Hắc Bạch Vô Thường hút cạn máu mà chết…”
Thanh Long lấy một ví dụ đáng sợ.

“ừ.”
Vẻ mặt Diệp Quân Lâm vẫn bình thản.

Nhưng anh đang vô cùng tức giận.

“Đi, chúng ta tới chỗ Lão Cửu!”
Tới bệnh viện, bọn họ liền thấy Lão Cửu và Hồng Tam bị quấn thành hai cái bánh chưng.


Diệp Quân Lâm vừa nhìn thấy tình cảnh này liền hiểu được tối hôm qua bọn họ đã trải qua một trận chiến khốc liệt đến mức nào.

“Xương của Lão Cửu bị bẻ gãy 87 cái, trên người có 105 vết thương…”
“Hồng Tam bị bẻ 76 cái xương, trên người có 88 vết thương…”
Thanh Long tóm tắt thương thé của bọn họ cho Diệp Quân Lâm.

“Hiện giờ hai người bọn họ vẫn còn sống đã là kỳ tích rồi!
Sau này bọn họ chỉ còn là phê nhân!”
Bác sĩ nói.

Thanh Long lặng lẽ nói với Diệp Quân Lâm: “Tướng quân, tôi cảm thấy Hắc Bạch Vô Thường cố ý không giết chết Lão Cửu và Hồng Tam, là để cảnh cáo chúng tai”
Diệp Quân Lâm gật đầu, tôi cũng nhận ra.

Hơn một trăm vết thương, đều ở chỗ hiểm, bọn họ có ý đồ!”
“Quá tàn nhẫn!”
Thanh Long cắn răng nói.

“Nếu không nhanh chóng xử lý đám người này, liên lụy tới Lý tiểu thư, thì hậu quả khó lường!”
Kỳ Lân nói: “Tôi ra mặt giải quyết vậy!”
Diệp Quân Lâm lắc đầu: “Không cần, đã đến lúc để để Bạch Hồ ra ngoài vận động một chút rồi!”
“Hả? Để Bạch Hỗ ra tay sao?”
Thanh Long và Kỳ Lân đều kinh ngạc.

Người có mệnh, cây có bóng.

Chiến thần Bạch Hổ, nỏi tiếng từ những trận chiến lớn.

Cái tên này là ác mộng của vô số kẻ thù!
Bởi vì Bạch Hổ là một tên điên, là ma vương trên chiến trường.

Trong năm vị chiến thần, sức chiến đấu của Bạch Hỗ là mạnh nhắt.

Bạch Hồ từng một mình xông vào giữa mấy vạn kẻ địch giết hết bọn chúng, đến một cọng lông cũng chẳng hề hắn gì.

Trận chiến đó, anh ta một mình giết hơn sáu nghìn người, thành danh sau một trận chiến.


Nhưng anh ta cũng là người tàn nhẫn nhát, bị người ta bàn cãi nhiều nhát.

Một khi Bạch Hỗ ra tay, đối thủ chỉ có một con đường chết, tuyệt đối không có con đường thứ hai.

Có lần, anh ta chôn chét hơn mười nghìn tù binh, suýt nữa thì bị lôi tới tòa án quân sự.

Cho nên tướng quân mới để anh ta bế quan suốt một thời gian dài.

Bạch Hỗ ra tay rất đáng sợ, có thể nói là thảm họa.

“Ừ, nên để Bạch Hỗ vận động rồi!”
Ánh mắt Diệp Quân Lâm vô cùng kiên định.

Tối hôm qua, Lý nhị gia phái Hắc Bạch Vô Thường tàn sát thế giới ngầm, khiến tất cả mọi người hoảng sợ.

Chỉ trong một đêm, tên tuổi của Diêm Vương Lý nhị gia lại nổi lên.

Khắp Tô Hàng run rầy.

Có rất nhiều người lo sợ liệu người tiếp theo có phải là mình hay không?
Dù sao thì Lý nhị gia cũng là người trong tối.

Tiêu Quốc Phổ bị dọa hoảng…
Trên dưới nhà họ Tiêu hoang mang tột độ.


Tối hôm qua Lý nhị gia động tới Lão Cửu, Hồng Tam.

Tiếp đó chắc chắn là nhà họ Tiêu.

Tiêu Quốc Phổ muốn khóc đến nơi rồi.

Cả hai bên ông ta đều không dám đắc tội!
Ông ta vốn tưởng rằng, nhà họ Tiêu đang đứng trên đỉnh ở Tô Hàng, không ngờ lại gặp phải chuyện thế này.

Tổ trạch nhà họ Lý.

Lý nhị gia rất hài lòng về phản ứng của mọi người.

“Phải dùng tới vũ lực thì bọn chúng mới biết sợ! Nếu không, lúc nào cũng có kẻ nhảy ra khiêu khích ta!”
Lý nhị gia cười lạnh.

“Tiếp theo chúng ta đối phó với kẻ nào đây?”
Lý nhị gia suy nghĩ..

 
Chương 390: 390: Một Mũi Tên Trúng Hai Đích





Lý Văn Hải bước lên phía trước, mỉm cười nói: “Nhị gia, tôi đề nghị xử lý một kẻ, nhất định có thể một mũi tên trúng hai đích!”
“Nói! Nếu tôi hài lòng nhất định sẽ thưởng!”
Lý nhị gia đáp.

“Tiêu Quốc Phổ có một đứa cháu gái tên là Tiêu Thám, cô ta còn là em vợ của Diệp Quân Lâm, quan hệ rất tốt!”
Lý Văn Hải cười nói.

Nghe vậy, hai mắt Lý nhị gia sáng lên, ông ta quát lớn một tiếng được.

“Tiểu Cao, bắt Tiêu Thắm tới đây!”“
Lý nhị gia mỉm cười nói.

“Rõ, thưa nhị gia.”
Lý nhị gia nhìn sang Lý Văn Hải: “Tiểu tử nhà ông không ít ý đồ xấu đấy nhỉ, sau này đi theo Tiêu Tắm làm việc đi!”
“Cảm ơn nhị gia nâng đỡ, tôi bái ngài một cái!”
Lý Văn Hải lập tức quỳ xuống, dập đầu với Lý nhị gia.

Đi theo Lý nhị gia, sau này ông ta có thể ngông nghênh đi lại ở Tô Hàng rồi.

Gần đây Tiêu Thắm đang thực tập, làm công việc nghiên cứu thị trường.


Chạng vạng tối, cô và các bạn học đang trên đường về thì bị mấy người đàn ông cao lớn chặn lại.

“Tiêu tiểu thư, đi theo chúng tôi một chuyền!”
Một người phụ nữ lập tức kéo Tiêu Thắm đi.

“Làm gì vậy? Tôi không quen các người.”
Tiêu Thắm tỏ vẻ khó chịu.

Bạn học của Tiêu Thắm đuỏi theo, ngăn cản bọn họ.

“Các người muốn làm gì hả?”
Mấy nam sinh viên cao lớn đứng chắn trước mặt bảo vệ Tiêu Thám.

“Rằm!”
“Rằm!”
Đáp lại bọn họ là một cú đấm, máu tươi chảy ra, sống mũi bị đập dập.

Tiêu Thắm bị bắt đi trước.

mặt mọi người.

Diệp Quân Lâm đang uống trà ở tập đoàn Vân Đình.

Đột nhiên đội trưởng đội bảo vệ, Vũ Sâm gọi điện tới.

“Diệp tiên sinh, không ổn rồi.

Lý gia báo tin, em vợ của anh đang ở trong tay bọn họ! Nếu trong vòng 12 tiếng nữa anh không tới tổ trạch nhà họ Lý, Tiêu Thắm sẽ bị giao cho.

Hắc Bạch Vô Thường!”
Vũ Sâm nói.

“Cái gì? Tiêu Thắm bị bắt đi sao? Muốn chết phải không?”
Diệp Quân Lâm tức giận.

Anh đã phái người bảo vệ Lý Tử Nhiễm.


Nhưng lại không nhớ tới Tiêu Thắm.

Nếu Tiêu Thắm rơi vào tay Hắc Bạch Vô Thường, coi như: cô thảm rồi.

Theo tin tình báo, Hắc Bạch Vô Thường không thỉ là hai tên đao phủ tàn nhẫn, mà còn là ác ma.

Ở một diễn biến khác.

Tiêu Quốc Phổ ở nhà họ Tiêu cũng nhận được tin tức: “Tiêu Thám đã bị bắt đi.”
Tiêu Quốc Phổ rất sốt ruột, đây là cô cháu ngoại mà ông vô cùng thương yêu.

Tối hôm đó.

Tổ trạch nhà họ Lý.

Tiêu Thắm bị giam trong một căn phòng nhỏ.

Nhưng trong căn phòng bên cạnh không ngừng phát ra tiếng động, như thể đang giam giữ hai con thú hoang hung dữ, tiếng thở ồm ồm khiến người ta nghe mà sợ.

Giữa hai căn phòng có một cái cửa sổ, hai bên có thể nhìn thấy nhau.

Tiêu Thấm nhìn thấy hai con quái vật ở căn phòng bên cạnh, sợ hãi hét lên thành tiếng.

Hai người bọn họ, một người mặc đồ màu trắng, một người mặc đồ màu đen, lông trên người rất rậm rạp.

Không chỉ có tay chân bọn họ được bao phủ một lớp lông dày, mà cả gương mặt cũng bị bộ lông đen sì che khuất.


Trông giống như người hoang chưa tiến hóa xong vậy…
Bọn họ sống trong bầy sói từ nhỏ, cho nên cách sinh hoạt cũng giống với tập tính của loài sói.

Hai người đó nhe răng trợn mắt nhìn Tiêu Thắm, mùi tanh tưởi và hôi thối bốc lên.

Ánh mắt của bọn họ đáng sợ hệt như thú hoang, chỉ nhìn Tiêu Thắm một cái Tiêu Thắm đã bị dọa tới khóc òa lên.

Lý nhị gia đi tới trước căn phòng cắm, mỉm cười nói: “Thưởng con bé này cho các người, hưởng thụ xong thì giúp tôi giết người.”
“Ùù…”
Hắc Bạch Vô Thường lập tức gật đầu, nhìn Tiêu Thám đầy thèm thuồng.

“Không! Đừng mà!”
Tiêu Thắm biết ông ta nói vậy là có ý gì.

Lý nhị gia bỏ đi.

Trước khi đi, ông ta ném chìa khóa cho Hắc Bạch Vô Thường.

“Leng keng!”
Hắc Bạch Vô Thường nhanh chóng mở được cửa….

 
Chương 391: 391: Lần Đầu Tiên Cảm Thấy Sợ Hãi





Hai tên thú hoang này vội vàng mở cửa phòng giam Tiêu Thám, nhào tới.

Tiêu Thắm tuyệt vọng nhắm mắt lại.

“Anh rễ, mau cứu em với…”
Tiêu Thắm nghĩ tới Diệp Quân Lâm.

Hắc Bạch Vô Thường đang chuẩn bị nhào lên người Tiêu Thắm thì đột nhiên dừng lại.

Bọn họ chậm rãi quay đầu lại, nhìn về một nơi cách đó không xa.

Có một người đang đứng ở đó, mặc bộ đồ bảo vệ màu xanh, đội mũ che khuất khuôn mặt.

Điều duy nhất có thể nhìn rõ là khóe miệng anh ta ngậm một điều thuốc, đang hút.

Anh ta ngoắc ngoắc ngón tay với Hắc Bạch Vô Thường.

Cả người Hắc Bạch Vô Thường vang lên tiếng vặn xương răng rắc.

Bọn họ nhìn người đàn ông kia đầy hào hứng.

Ánh mắt đục ngầu, nhìn hệt như hai con sói.

Người đàn ông mặc đồ bảo vệ này khiến bọn họ cảm thấy nguy hiểm, cũng khiến bọn họ cảm thấy hứng thú.

Người đàn ông mặc bộ đồ bảo vệ đó chính là Bạch Hỏ.


Đến Tô Hàng suốt máy tháng, cuối cùng anh ta cũng được xuống núi.

“Rằm!”
Một giây sau, Hắc Bạch Vô Thường di chuyển.

Nhanh như chớp, liên tục tấn công.

Xông về phía Bạch Hồ như hai con sói.

Hai cánh tay của Hắc Vô Thường rắn chắc, còn có cả móng vuốt, nhanh chóng chộp được Bạch Hồ.

Nhưng Bạch Hỗ quá nhanh nhẹn, lập tức tránh được.

Anh ta tiện tay ôm eo Hắc Vô Thường, tung gối đá lên.

“Răng rắc!”
Cú đá này, làm gãy eo của Hắc Vô Thường.

fGIỦ Hắc Vô Thường rú lên như thú hoang, nằm trên mặt đắt, không nhúc nhích nỗi.

Bởi vì eo của hắn đã bị đánh gãy.

Một chút sức lực cũng không gượng nỗi nữa.

Bạch Vô Thường cũng tung sát chiêu, nhưng Bạch Hỗ loáng một cái di chuyển tới trước mặt hắn ta, khóa tay hắn lại, dùng sức vặn.

“Rắc!”

“Rác!”
Hai cánh tay của Bạch Vô Thường bị Bạch Hỗ thản nhiên bẻ gãy, ném xuống mặt đất, hai cánh tay cụt còn đang giật giật.

Tiêu Thắm sợ hãi nhưng vẫn mở lớn hai mắt.

“Nhắm mắt lại!”
Một giọng nói vang lên, khiến Tiêu Thấm cảm thấy an toàn.

“Cuối cùng anh rễ cũng tới rồi, ôi…”
Tiêu Thắm nhào vào lòng Diệp Quân Lâm, ôm chặt.

Hắc Bạch Vô Thường dùng ánh mắt khó tin nhìn Bạch Hồ.

Cả đời này bọn họ chưa từng gặp phải cao thủ như thé.

Khó mà tin nổi!
Bạch Hồ nhìn bọn họ thất vọng lắc đầu.

Ý của anh ta rất đơn giản: “Đánh không đã.”
Vốn tưởng rằng sau khi xuất quan, có cao thủ chờ sẵn, Điểm chính là, bọn nhọ bị cắt thành vô số miếng thịt.

.

truyện xuyên nhanh
Cuối cùng, Diệp Quân Lâm đưa Tiêu Thắm rời khỏi đây, Bạch Hỗ đi theo phía sau, vẻ mặt vẫn chưa thấy đủ.

Trong đại sảnh tổ trạch nhà họ Lý.

Lý nhị gia đang uống trà chờ đợi.

“Có phải tên Diệp Quân Lâm đó bị dọa sợ rồi hay không?
Không dám tới sao?”
Lão Cao ngờ vực nói.

Lý Văn Hải mỉm cười: “Chắc chắn là như vậy, một Tiêu Thắm nhỏ bé, hoàn toàn không đủ để Diệp Quân Lâm đổi mạng tới cứu!”.

 
Chương 392: 392: Kết Cục Của Việc Chằn Chừ Ở Lại


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.




“Ha ha ha, không phải tên Diệp Quân Lâm này rất ngông cuồng sao? Sao thế? Sợ rồi phải không?”
Lý nhị gia cũng bật cười.

Lão Cao mỉm cười: “Nhị gia, có lẽ sự kiện tối hôm qua quá khủng khiếp, cả Tô Hàng đều sợ ngài.

Diệp Quân Lâm còn dám tới đây hay sao?”
Đúng lúc đó, Tiêu Quốc Phổ dẫn người nhà họ Tiêu đi tới.

“Ha ha ha, đúng là ông ngoại tốt, tới thật rồi này.

Còn hơn thứ nhát gan như Diệp Quân Lâm kial”
Lý nhị gia mỉm cười nói.

[Diendantruyen.Com] Chiến Thần Trấn Quốc

Lý nhị gia tàn nhẫn mỉm cười.

“Ông… đồ súc sinh!”
Tiêu Quốc Phổ giận dữ muốn phát nỗ.

“Mau đưa chúng tôi tới đó!”
Tiêu Nhược Ngu giục.

“Được, vậy chúng ta đi xem xem saol Thật đáng tiếc, tên nhát gan Diệp Quân Lâm kia không dám tới!”
Lý nhị gia có chút tiếc nuối.

Bọn họ đi tới phía sau tổ trạch nhà họ Lý.


“Nếu không gì bất ngờ, thì có lẽ Hắc Bạch Vô Thường đang chơi đùa với Tiêu Thám đấy!”
Lý nhị gia cười ha hả.

Nhưng còn chưa đi được mấy bước đã phải khựng lại.

Nhưng khi nhìn thấy từng phần thân thể của Hắc Bạch Vô Thường rải rác khắp nơi và máu tươi vương vãi, Lý nhị gia liền há hốc miệng.

“Đây là? Hắc Bạch Vô Thường sao…”
Cho dù bọn họ đã bị cắt thành từng mảnh, nhưng Lý nhị gia vẫn nhận ra được.

Dù sao thì loại quần áo mà bọn họ mặc vẫn rất đặc biệt.

“Rằm”
Chuyện này cũng chẳng khác nào sét đánh ngang tai đối với đám người Lão Cao.

Hắc Bạch Vô Thường chết rồi sao?
Sao có thể như vậy được?
Sức mạnh của Hắc Bạch Vô Thường khủng bố đến mức nào cơ chứ?
Có lẽ ở tỉnh cũng chẳng có ai là địch thủ của bọn họ.

Vậy mà lại bỏ mạng ở Tô hàng?
Lại còn bị giết bằng cách tàn nhẫn như vậy nữa chứ?
Mấy người Tiêu Quốc Phổ chẳng hơi đâu mà để ý chuyện này, lập tức chạy vào bên trong, nhưng chẳng thấy Tiêu Thắm đâu cả.

Bọn họ thở phào nhẹ nhõm.

Tiêu Thắm được cứu đi rồi.


Một khắc sau, bọn họ nhận được điện thoại của Tiêu Thắm, bọn họ càng chắc chắn.

Người nhà họ Lý ở bên ngoài rơi vào trầm mặc.

Đối với bọn họ mà nói, chuyện này quả là chắn động lớn.

Ở Tô Hàng còn có người có thể giết chết Hắc Bạch Vô Thường sao?
Lý nhị gia và Lão Cao quay sang nhìn nhau.

Bọn họ lập tức nghĩ tới một người – ông chủ thần bí đứng sau tập đoàn Vân Đình.

Tiêu Quốc Phổ cười lạnh: “Lý nhị gia đã biết Tô Hàng này.

lợi hại thế nào rồi chứ? Ông thật sự không chọc vào người đó nổi đâu!”
Nghe vậy, Lý nhị gia run lên.

Ánh mắt ông ta khó mà tin nỗi.

Chẳng trách Thẩm Vạn Sơn, Trần Thiên Kiều và những người kia lại khuyên ông ta, thì ra ông ta thật sự không chọc vào nỗi.

Ít nhất thì, ở Tô Hàng này, ông ta không chọc vào nủi.

Tiêu Quốc Phổ đắc ý cười nói: “Lý nhị gia, bây giờ tôi cho ông một con đường.

Ông mau tới trước tập đoàn Vân Đình quỳ gối một đêm, có lẽ vị ấy sẽ tha cho ông một mạng!”
“Không thể nào! Lý mỗ này sao có thể khuất phục người khác được?”
Lý nhị gia lập tức căn dặn: “Tiểu Cao, thu dọn đi, chúng ta mau chóng về tỉnh, còn chần chừ thì có lẽ không thể quay.

về nữa đâu!”
Kết cục này không ai ngờ tới, Lý nhị gia hùng hỗ tới đây, vậy mà lại ra đi như thế.

Lý nhị gia biết rõ nếu chần chừ ở lại thì sẽ có kết cục gì, cho nên quyết định chạy thật nhanh.

Diệp Quân Lâm nhận được tin: “Lý nhị gia muốn rời khỏi Tô Hàng.”
“Ha ha, muốn đến là đến muốn đi là đi sao? Ở lại Tô Hàng mãi mãi đi!”.

 
Chương 393: 393: Bản Thân Đáng Giá 10 Tỷ “rõ!”





Thanh Long và Kỳ Lân nhìn nhau.

Cùng lúc đó, Lý nhị gia và đám người Lão Cao đã rời khỏi khu thành thị của Tô Hàng.

Đi thẳng về hướng tỉnh.

“Cuối cùng cũng ra khỏi Tô Hàng!”
Lý nhị gia cũng thở phào nhẹ nhõm.

Ông ta còn sợ rằng mình sẽ xong đời ở Tô Hàng.

Diệp Quân Lâm quá đáng sợ.

Đến cả cao thủ như Hắc Bạch Vô Thường cũng bị giết chết một cách tàn nhẫn.

Ông ta mà ở lại thì chỉ có đường chết.

Đối thủ quá mạnh, ông ta đành phải tránh đi.

“Món nợ này của tập đoàn Vân Đình, tôi sẽ nhớ kỹ, chờ viện binh của tôi ở tỉnh thành tới!”
Món nợ này, Lý nhị gia sẽ không cứ thế mà quên đâu.

“Nhị gia, tôi cảm thấy có chỗ không ổn!”
Mí mắt phải của Lão Cao không ngừng nháy, ông ta cảm thấy sắp xảy ra chuyện gì đó.

“Yên tâm đi, không có ai đui theo đâu!”
Lý nhị gia cười lạnh nói.

“Két!”
Đúng lúc đó, tài xé đột ngột phanh lại khiến đám người Lý nhị gia suýt thì bay ra ngoài.

Thì ra phía trước đã bị phong tỏa chặt chẽ.

Đoàn xe của Lý nhị gia đành phải dừng lại.


“Xảy ra chuyện gì thế?”
Lý nhị gia sốt ruột hỏi.

Phía trước tắm chắn đường, từng bóng người xuất hiện.

Người đi đầu tiên là James.

Bọn họ đã đợi ở đây từ lâu rồi.

“Nếu Lý nhị gia đã đến Tô Hàng rồi thì vĩnh viễn ở lại đây đi! Việc gì phải đi chứ?”
James dùng tiếng Hán không lưu loát của mình mà nói.

“Đánh bọn chúng!”
Ánh mắt Lý nhị gia lạnh đi.

Vệ sĩ của nhà họ Lý lập tức xông lên.

“Rầằm rằm rằm…”
Nhưng dù sao bọn họ cũng chẳng địch nổi lính đánh thuê như James.

Vệ sĩ nhà họ Lý nhanh chóng bị đánh gục.

Lý nhị gia và Lão Cao dùng ánh mắt khó tin nhìn James.

Lý nhị gia biết mình không đánh lại, lập tức ra lệnh dừng tay.

“Đưa đi!”
Cuối cùng James bắt Lý nhị gia đang trên đường chạy trốn quay về Tô Hàng.

Sau khi di chuyển tới một sơn trang nào đó ở Tô Hàng.

Có một đám người trông chừng ông ta.

Lý nhị gia run rẫy nói: “Các người muốn làm gì? Tôi muốn gặp ông chủ tập đoàn Vân Đình…”

Kỳ Lân mỉm cười: “Muốn gặp ông chủ của tôi? Ông không có tư cách đó!”
“Cậu… cậu là ai?”
Lý nhị gia cảnh giác nhìn chằm chằm Lục Nam Hiên.

“Lục Nam Hiên…”
“Cái gì? Lục Nam Hiên…”
Lý nhị gia lập tức giật mình.

Lục Nam Hiên là nhân vật thần bí số hai chỉ sau ông chủ tập đoàn Vân Đình.

“Các người muốn làm gì tôi?”
Lý nhị gia hoảng loạn.

Lục Nam Hiên mỉm cười: “Bây giờ, chúng tôi cho Lý nhị gia một cơ hội…”
“Cơ hội gì?”
Lục Nam Hiên càng cười tươi hơn: “Cơ hội giữ lại cái mạng của ông, ông cho rằng, bản thân mình đáng giá bao nhiêu tiền?”
“Âm!”
Lý nhị gia lập tức hiểu ra.

Như vậy tức là dùng tiền bán mạng sao?
Lục Nam Hiên muốn dọa ông ta đầy à?
Nhưng ông ta biết rằng, nếu không dùng tiền, thì chỉ có một con đường chết.

“Một…”
Lý nhị gia vừa định nói 100 triệu thì Lục Nam Hiên cắt lời: “Tôi nghe nói Lý nhị gia là nhân vật nồi tiếng ở tỉnh, ít nhất cũng phải được mắy trăm triệu chứ nhỉ?”
“Khón nạn!”
Lý nhị gia siết chặt nắm đắm, trong lòng thầm mắng.

Lục Nam Hiên dám giở trò châm chọc ông ta!
“Thế này đi, 10 tỷ! Phù hợp với địa vị của Lý nhị gia rồi đấy! Không làm khó ông đấy chứ?”
Lục Nam Hiên cười nói, giống hệt một con cáo già.

“Mày…”
Lý nhị gia tức muốn nỗ tung.

10 tỷ!
Muốn ông ta giao ra 10 tỷ sao?
Tập đoàn Vân Đình cũng thật tham lam.

Lão Cao cũng tức muốn chết, nhưng không thể làm gì cả.

“Hả? Chẳng lẽ Lý nhị gia cảm thấy mạng của mình không đáng 10 tỷ sao?”
Sắc mặt Lục Nam Hiên thay đổi, trên người tỏa ra sát khí lạnh lẽo.

Khiến da đầu Lý nhị gia tê rằn, như thể rơi vào kẽ băng..

 
Chương 394: 394: Chật Vật





Ông ta hiểu rằng, Lục Nam Hiên đang cảnh cáo ông ta.

Nếu không giao ra 10 tỷ, thì chỉ có đường chết.

Lý nhị gia và Lão Cao nhìn nhau một lúc, sau đó chấp Lục Nam Hiên gật đầu: “Ừ, không thành vấn đề.

Chỉ cần có đủ 10 tỷ, thì cái mạng chó của ông chẳng còn đáng giá một đồng!”
“Phì!”
Lý nhị gia tức tới hộc máu.

Bị ép giao ra 10 tỷ thì thôi, còn phải chịu nhục nhã như Vậy.

“Lão Cao, lập tức cho người đem tiền tới đây!”
Lão Cao làm việc nhanh nhẹn, 10 tỷ nhanh chóng được đem tới.

Lục Nam Hiên mỉm cười: “Hoan nghênh nhị gia quay lại Tô Hàng, cống hiến cho Tô Hàng!”
“Rằm!”
Lý nhị gia lảo đảo ngã xuống.

Muốn bao nhiêu chật vật thì có báy nhiêu chật vật.

Lý nhị gia hùng hỗ tới Tô Hàng, còn chưa được ba ngày đã bỏ đi.

Hắc Bạch Vô Thường bị giết ở đây, chính ông ta cũng phải nộp ra 10 tỷ mới có thẻ rời đi!
Tin tức nhanh chóng lan ra ngoài.

Khắp tỉnh Giang Nam đều vô cùng khiếp sợ.


Đến cả Diêm Vương Lý nhị gia cũng phải thê thảm bỏ chạy sao?
Tô Hàng khủng khiếp như vậy thật sao?
Không phải ba ngọn núi lớn của Tô Hàng đã sụp đổ rồi hay sao?
Tô Hàng còn có nhân vật khủng bố nào khác ư?
Càng ngày càng có nhiều gia tộc có thế lực chùn bước, yên lặng quan sát.

Bọn họ cũng dần dần phát hiện ra, tảng mỡ dày Tô Hàng này ăn không ngon, răng rất bén.

Trừ phi toàn tâm toàn ý cống hiến cho Tô Hàng, tuân thủ mọi quy tắc ở Tô Hàng, nếu không, đến Lý nhị gia cũng không trụ nổi đâu!
Nhất định đây sẽ là nỗi nhục lớn nhất trong cuộc đời Lý nhị gial Mọi người cũng biết, Lý nhị gia sẽ không bỏ qua như vậy đâu.

Nhất định ông ta sẽ trả thù Tô Hàng.

Đồi Lý nhị gia 10 tỷ, tất nhiên là ý của Diệp Quân Lâm.

“Tướng quân, 10 tỷ này sử dụng thế nào đây?”
Kỳ Lâm và Hà Điềm Điềm dò hỏi Diệp Quân Lâm.

“Toàn bộ dùng để phát triển Tô Hàng! Thứ nhất, lập quỹ trợ giúp những người cần hỗ trợ.

Thứ hai, xây dựng thêm nhiều viện dưỡng lão, trại trẻ mồ côi, trường tiểu học.

Thứ ba, hỗ trợ những lĩnh vực còn yếu kém ở Tô Hàng, ví dụ như nông nghiệp.”
Diệp Quân Lâm nói.

Nghe vậy, Kỳ Lân và Hà Điềm Điềm sáng cả mắt lên.

Bọn họ luôn không theo kịp trình độ của Diệp Quân Lâm!

Bọn họ còn tưởng rằng Diệp Quân Lâm sẽ dùng 10 tỷ để phát triển tập đoàn Vân Đình.

Hà Điềm Điềm lại lo lắng nói: “Diệp tổng, nhát định tên Lý nhị gia này sẽ quay lại! Ông ta là một kẻ không chịu thiệt!”
Diệp Quân Lâm hút thuốc, mỉm cười: “Thế thì quá tốt.

Lần sau không thể chỉ lấy 10 tỷ được.

Tôi lại mong rằng tên Lý nhị gia ngu ngốc này quay lại đây nhiều một chút! Như thế càng có lợi cho sự phát triển của Tô Hàng!”
“Phì!”
Kỳ Lân và Hà Điềm Điềm nghe mà buồn nôn.

Nếu để những nhân vật lớn ở tỉnh biết chuyện, chắc chắn bọn họ sẽ tức chết.

Chẳng ai ngờ Lý nhị gia lại phải chật vật chạy khỏi Tô Hàng như vậy.

Người hời nhất chẳng ai khác ngoài nhà họ Tiêu.

Dù sao, đêm hôm đó Lý nhị gia tàn sát, tất cả mọi người đều cho rằng ngày tận thế của nhà họ Tiêu đến rồi.

Ai mà biết được, kẻ thua cuộc lại là Lý nhị gia chứ?
Sau khi đánh bại Lý nhị gia, quyền lực nhà họ Tiêu và tập đoàn Vân Đình càng được mở rộng.

Trở thành hai trụ cột lớn của Tô Hàng.

Hôm nay, Diệp Quân Lâm vừa bước vào công ty thì Phương Tử Tình tới tìm anh.

“Mau chuẩn bị đi, lát nữa sẽ có phóng viên tới phỏng vắn!
Nhớ là, ăn mặc cho đẹp đế một chút!”
Phương Tử Tình cho người đem đến một bộ âu phục.

Diệp Quân Lâm vẫn chưa mặc.

Không cần.

Sau đó không lâu, có phóng viên tới.

“Hả? Tại sao lại là anh? Diệp Quân Lâm?”.

 
Chương 395: 395: Tô Cáo





Nữ phóng viên xinh đẹp hỏi, vô cùng ngạc nhiên.

Diệp Quân Lâm dụi mắt, nhìn kỹ cô ta.

Nhớ ra rồi.

Sáu năm trước, nữ phóng viên xinh đẹp này vừa mới tới đài truyền hình Tô Hàng làm phóng viên thực tập.

Khi đó cô ta từng phỏng vấn anh và Lục Vân Đình.

Diệp Quân Lâm còn nhớ cô ta không phải người hiền lành gì.

Dùng sắc đẹp dụ dỗ anh, sau khi bị anh cự tuyệt, cô ta lại đi quyến rũ Lục Vân Đình, cũng thất bại.

Sau đó, Diệp Quân Lâm tố cáo cô ta.

Cô ta bị xử phạt, đuổi khỏi nơi thực tập, vĩnh viễn không được đài truyền hình thuê nữa.


Nhưng không ngờ hôm nay cô ta lại làm việc cho đài truyền hình, hơn nữa nhìn thái độ của cô ta thì có vẻ đã trở thành phóng viên lão làng của đài truyền hình rồi.

Không sai.

Năm đó sau khi Vương Mỹ Kỳ bị Diệp Quân Lâm tố cáo, bị đài truyền hình đuổi việc.

Nhưng sau đó, Vương Mỹ Kỳ dùng bản lĩnh của mình, lên giường với người phụ trách của đài truyền hình, lại được quay về đài truyên hình.

Cô ta thuận lợi thăng tiến, bây giờ đã là phóng viên xinh đẹp, có năng lực nhất ở đài truyền hình.

Hơn nữa cô ta lại có gương mặt xinh đẹp, khí chất cũng ổn, có địa vị cao trong giới truyền thông, là một quân bài tốt mạnh của đài truyền hình.

Vì tập đoàn Vân Đình phát triển quá mạnh mẽ, cho nên mới phái quân bài mạnh này tới phỏng vấn.

Trước khi tới đây, Vương Mỹ Kỳ rất hồi hộp.

Dù sao thì tập đoàn Vân Đình cũng là trụ cột của Tô Hàng.

Gặp mặt tập đoàn lớn, cô ta cũng rất căng thẳng.

Cô ta cũng muốn tạo mối quan hệ.

Nếu có thể qua lại với Lục Nam Hiên hoặc ông chủ lớn đứng sau tập đoàn Vân Đình, thì còn gì tốt hơn.

Trong túi xách của Vương Mỹ Kỳ có cả tất chân và mấy thứ như thế, sẵn sàng dâng mình bát cứ lúc nào.

Cô ta không ngờ người được phỏng vấn lại là Diệp Quân Lâm.

“Cô Vương, vị này là Diệp Quân Lâm, là người phó tổng giám đốc Phương sắp xếp để trả lời phỏng vấn lần này.”
Trợ lý của Phương Tử Tình giới thiệu.


Hàng lông mày thanh tú của Vương Mỹ Kỳ nhíu lại, tò mò hỏi: “Phiền cô nói cho tôi biết anh Diệp có chức vụ gì được không?”
“Hả, anh ta là có vấn kỹ thuật.

Tôi cũng không biết tại sao tổng giám đốc Phương lại để anh ta trả lời phỏng vấn nữa.

Trong mắt tôi anh ta là người không có tư cách trả lời phỏng vấn nhất, còn chẳng sạch sẽ bằng bảo vệ nữa.”
Trợ lý của Phương Tử Tình ghé vào tai Vương Mỹ Kỳ, nhỏ giọng càu nhàu.

“Nếu cô Vương không hài lòng thì tôi sẽ đề nghị với tổng giám đốc Phương, đổi người khác có địa vị hơn trả lời phỏng vấn.”
Trợ lý hỏi.

Vương Mỹ Kỳ mỉm cười nói: “Không cần, anh ta rất phù Hư “Vậy cũng được, cô Vương bắt đầu đi, có việc thì cứ tìm tôi!”
Sau khi trợ lý đi, Vương Mỹ Kỳ bắt đầu quan sát Diệp Quân Lâm kỹ càng.

.

Bạn có biết trang truyện == TRUMt гuyeИ.

vn ==
“Diệp Quân Lâm, không ngờ lại có ngày chúng ta gặp nhau thế này nhỉ? Tôi không ngờ anh vẫn còn làm việc ở tập đoàn này đấy?”
‘Vương Mỹ Kỳ cười nhạo.


Diệp Quân Lâm cũng mỉm cười: “Tôi cũng không ngờ cô vẫn còn làm việc ở đài truyền hình chứ? Không phải cô bị đuổi việc rồi sao?”
Người quay phim đứng bên cạnh cười lạnh: “Mong anh chú ý từ ngữ của mình, hiện giờ cô Vương là người có địa vị ở đài truyền hình, là phóng viên giỏi nhát!”
Vương Mỹ Kỳ đắc ý nhìn Diệp Quân Lâm mỉm cười.

“Cô làm thế nào mà thăng tiền được vậy? Chẳng lẽ…
Diệp Quân Lâm tỏ vẻ ngạc nhiên.

“Anh…”
Vương Mỹ Kỳ biết Diệp Quân Lâm muốn nói gì, tức giận tới phát run.

“Tôi dựa vào năng lực của mình nên mới thăng tiến đến thế này! Làm gì giống một vài người nào đó, tôi nghe nói, dựa vào một chút quan hệ mà làm xằng làm bậy! Đúng là còn chẳng sạch sẽ bằng bảo vệ, chẳng bằng phế vật!
Cũng phải thôi, dù sao anh cũng vừa mới ra tù, có công việc để làm làm tốt lắm rồi.”
‘Vương Mỹ Kỳ chê cười.

Những nhân viên khác đi theo liền nói: “Cô Vương, có phải tập đoàn Vân Đình bắt nạt chúng ta quá đáng rồi không?
Sao lại cho một tên tội phạm đang cải tạo trả lời phỏng vấn của đài truyền hình chúng ta? Rõ ràng là không nể mặt chúng tai”.

 
Chương 396: 396: Dựa Vào Quan Hệ





“Phải đấy, chúng tôi không chấp nhận phỏng ván thế này!
Về thôi!”
Vương Mỹ Kỳ nghĩ ra ý tưởng xấu ra nào đó, cô ta cười lạnh rồi nói: “Không không… tiếp tục phỏng vấn! Tập đoàn Vân Đình là tập đoàn nồi bật ở Tô Hàng! Bọn họ không thể không tôn trọng chúng ta được!”
“Diệp Quân Lâm chuẩn bị một chút, sau đó chính thức bắt đầu phỏng vấn!”
‘Vương Mỹ Kỳ ra lệnh.

“Tới đây!”
Cho dù anh ghét cô ta, nhưng cuộc phỏng vần thì vẫn phải tiếp tục.

Nếu không thì không dễ nói chuyện với Phương Tử Tình.

Sau khi đội quay phim mở máy, Vương Mỹ Kỳ xuất hiện trước ống kính bằng dung mạo xinh đẹp nhát.

Đây là tố chất nghề nghiệp của cô ta.

Đầu tiên, cô ta nhìn vào máy quay giới thiệu cuộc phỏng vấn ngày hôm nay, sau đó bắt đầu phỏng vấn Diệp Quân Lâm.


“Diệp Quân Lâm tiên sinh, nghe nói anh phạm tội cưỡng dâm mà phải vào tù, có đúng là như vậy không?”
Sắc mặt Diệp Quân Lâm khó chịu, nhưng anh vẫn gật đầu: “Phải.”
“Phạt 6 năm tù thật sao?”
“Phải!”
“Vậy anh ra tù từ lúc nào?”
“Ba tháng trước!”
“Nghe nói sau khi ra tù, anh dựa vào mối quan hệ của mình nên mới được làm việc ở tập đoàn Vân Đình?”
“Người đưa anh vào tập đoàn là ai?”
“Từng là chủ tịch hội đồng quản trị tập đoàn Quân Lâm, bây giờ lại đi làm công cho công ty của chính mình, anh có cảm nhận như thế nào?”
“Còn anh thì sao? Nghe nói anh sống không có kỷ luật, nồi cả ý đồ với chị dâu của mình, có phải như vậy hay không?”
Sau khi bắt đầu, nhân viên của đài truyền hình đều há hốc miệng.

Những gì Vương Mỹ Kỳ phỏng vấn vốn không được viết trong kịch bản.

Vốn dĩ bọn họ định phỏng vấn về phương hướng phát triển và tương lai của tập đoàn Vân Đình, vậy mà Vương Mỹ Kỳ chỉ hỏi về Diệp Quân Lâm.

Hơn nữa câu nào cũng hỏi rất sắc bén, không ngừng tấn công anh.

Sao Diệp Quân Lâm có thể không nhận ra ý đồ độc ác của Vương Mỹ Kỳ chứ?
Nhưng nếu anh không trả lời phỏng vấn, nhất định Phương Tử Tình sẽ lải nhải.

Cho nên Vương Mỹ Kỳ hỏi gì, Diệp Quân Lâm cũng trả lời.

Nửa tiếng sau, cuộc phỏng vấn kết thúc.

‘Vương Mỹ Kỳ cũng không giữ nụ cười chuyên nghiệp trên mặt nữa.


“Diệp Quân Lâm, có phải anh cảm thấy vui mừng đến phát hoảng không? Dù sao cũng được lên ti vi cơ mà?”
‘Vương Mỹ Kỳ mỉm cười nói.

Sau đó, Vương Mỹ Kỳ bảo những người khác đi trước.

“Diệp Quân Lâm, không ngờ phải không? Vương Mỹ Kỳ đây không chỉ không bị đuổi việc, mà còn tung hoành ở đài truyền hình tốt như thế! Anh tức giận lắm có phải không?”
“Tôi nói cho anh biết, anh và Lục Vân Đình đều là kẻ không biết điều! Năm đó bà đây để mắt tới các ngươi, nên mới cho các người cơ hội.

Các người chẳng những không cảm kích, lại còn tố cáo Nhưng có tác dụng gì không?
Dựa vào năng lực của tôi, muốn giết anh thì rất đơn giản!
Khiến anh thân bại danh liệt lại càng đơn giản hơn!”
Vương Mỹ Kỳ đắc ý nhìn Diệp Quân Lâm.

Diệp Quân Lâm mỉm cười đáp: “Đi theo con đường tà đạo thì chẳng sống được bao lâu đâu, một ngày nào đó cô sẽ gặp báo ứng thôi.”
Liếc mắt một cái cũng nhận ra, chắc chắn Vương Mỹ Kỳ dùng cơ thể của mình mà leo lên.

“Hừ, thật sao? Đã rất nhiều năm rồi, chẳng phải tôi vẫn sống rất tốt đó sao? Hơn nữa, tiếp theo tôi còn muốn làm việc ở đài truyền hình của tỉnh đấy!”
Vương Mỹ Kỳ tỏ vẻ đắc ý.

Diệp Quân Lâm mỉm cười đầy sâu xa: “Thật sao? Vậy thì nhất định cô không thể đi được.”

“diệp Quân Lâm, mối thù tố cáo sáu năm trước, tôi vẫn còn nhớ rõ.

Bây giờ tôi nói thật cho anh biết, tôi sẽ báo thù! Anh chờ đầy!”
Nói xong, Vương Mỹ Kỳ rời khỏi phòng họp.

Nhưng cô ta vẫn chưa đi.

Cô ta dùng danh nghĩa phóng viên phỏng vấn của mình, đi dạo ở tập đoàn Vân Đình.

Gặp được nam nhân viên có chức vụ cao, cô ta liền đưa cách liên lạc với mình cho bọn họ.

Cuối cùng mới tới chỗ Phương Tử Tình.

“Phó tổng giám đốc Phương, hôm nay tôi có thể gặp được ông chủ tập đoàn Vân Đình hoặc tổng giám đốc Lục Nam Hiên được không?”
‘Vương Mỹ Kỳ hỏi..

 
Chương 397: 397: Vương Mỹ Kỳ Ánh Mắt Vương Mỹ Kỳ Sáng Lên


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.




Cô ta lăn lộn trong giới thượng lưu ở Tô Hàng, gần đây cô ta biết rất nhiều chuyện lớn.

Ví dụ như chuyện Lý nhị gia thua ở Tô Hàng, cô ta biết rất rõ.

Cô ta cũng biết thế lực khắc Lý nhị gia là ông chủ tập đoàn Vân Đình.

Nếu cô ta có thể qua lại với ông chủ hoặc Lục Nam Hiên thì tương lai đúng là mở rộng!
Vương Mỹ Kỳ có gương mặt xinh đẹp, khí chất xuất sắc, là một bông hoa của đài truyền hình.

Cô ta rất tự tin vào sức hút của mình.

Chỉ cần để cô ta gặp ông chủ thần bí và Lục Nam Hiên, cô ta tự tin mình có thể làm được.

Một khi lên giường với người ta, cô ta chắc chắn máy người đàn ông đó không thể rời xa cô ta.

Đây là kỹ năng sinh tồn của cô ta.

Nếu không, một thực tập sinh nhỏ bé không có gia thế như: cô ta, chỉ trong sáu năm đã mua được tám căn nhà ở Tô Hàng, một căn biệt thự, tài sản mấy chục triệu sao.

Có lẽ đã bị gió to thổi bay từ lâu rồi.

“Chỉ tiếc là, hai vị đó đều không có ở đây.”

Phương Tử Tình mỉm cười nói.

Đến cô còn chưa từng gặp ông chủ, cô ta muốn gặp là được chắc?
“Phó tổng giám đốc Phương, tôi sẽ xin phép đài truyền hình, đưa tin về ông chủ tập đoàn Vân Đình và tổng giám đốc Lục! Đối với tập đoàn Vân Đình, như vậy có rất nhiều lợi ích! Chuyện này không cần tôi phải nhiều lời chứ?”
‘Vương Mỹ Kỳ cười thật tươi.

“Thôi được, tôi sẽ cố gắng sắp xếp!”
Phương Tử Tình đồng ý.

Vốn dĩ cô ta cũng muốn gặp ông chủ lớn thần bí.

Vương Mỹ Kỳ rời khỏi phòng làm việc của Phương Tử: Tình.

Trong hành lang, cô ta gặp Diệp Quân Lâm.

Cô ta cười lạnh: “Lần trước anh phá đám tôi, để xem lần này tôi hủy diệt anh thế nào?”
Đối với hạng nhân vật nhỏ bé như kiến này, Diệp Quân Lâm cũng chẳng thèm để ý.

Đến người có quyền lực như Lý nhị gia chẳng phải vẫn ngoan ngoãn giao ra 10 tỷ đó sao?
Đột nhiên, Chu Ngọc Hãng gọi điện thoại tới.

“Lão Chu, sao thế?”
Diệp Quân Lâm hỏi.


[Diendantruyen.Com] Chiến Thần Trấn Quốc

Cho tôi chuyện kêu gọi đầu tư giao cho anh toàn quyền phụ trách vậy, dù sao anh cũng là Phó thị trưởng của Tô Hàng.”
“Được, vậy thì giao cho tôi đi!”
“Vậy thì tốt quá rồi!”
Diệp Quân Lâm cũng cảm thấy cách này rất tốt.

Thị trường rất lớn, muốn tới đây phát triển cũng được thôi, nhưng nhất định phải cống hiến vì Tô Hàng.

Có quy tắc này, mọi chuyện trở nên nề nép hơn nhiều.

Sau khi Diệp Quân Lâm tán thành biện pháp của Chu Ngọc Hằng.

Tô Hàng cáp tốc đề ra chính sách, quyết định ba ngày nữa sẽ tổ chức buổi kêu gọi đầu tư thương mại.

Do Phó thị trưởng họ Diệp của Tô Hàng chủ trì.

Các đài truyền hình Tô Hàng lập tức nhận được tin tức, dùng biện pháp tuyên truyền tốt nhất để đưa tin.

Lãnh đạo đài truyền hình lập tức tìm tới Vương Mỹ Kỳ.

“Mỹ Kỳ, mấy ngày tới cô tới nơi tổ chức buổi kêu gọi đầu tư phỏng vấn cả ngày, vất vả cho cô rồi!”
Vương Mỹ Kỳ vừa nghe vậy, ánh mắt liền sáng lên.

Buỏi kêu gọi đầu tư lớn như thế, chẳng phải cô ta sẽ gặp được rất nhiều nhân vật lão làng, mở rộng mối quan hệ hay sao.

Đây là chuyện mà Vương Mỹ Kỳ thích làm nhát.

“Còn nữa, người chủ trì buổi kêu gọi đầu tư thương mại này là Phó thị trưởng mới nhận chức, cô phải dùng mọi cách phỏng vấn được vị lãnh đạo cấp phó này! Hoàn thành được nhiệm vụ này, tháng sau chắc chắn sẽ thăng chức cho cô!”.

 
Chương 398: 398: Phỏng Vấn Lãnh Đạo Đài Truyền Hình Rất Coi Trọng Cô Ta





Vương Mỹ Kỳ liền bảo đảm: “Lãnh đạo, chắc chắn tôi sẽ hoàn thành nhiệm vụ!”
“Được, cô là quân bài tốt của chúng tôi đáy, ha ha…”
Ánh mắt của lãnh đạo trắng trọn nhìn ngắm cơ thể Vương Mỹ Kỳ…
“Cảm ơn lãnh đạo đã cho tôi cơ hội lần này, bịch bịch…”
Vương Mỹ Kỳ mỉm cười, cố ý trượt chân ngã vào lòng lãnh đạo.

Một cảnh tượng ướt át xảy ra ngay trong phòng làm việc.

Cuộc phỏng vấn kết thúc, Phương Tử Tình hỏi thăm Diệp Quân Lâm.

“Phỏng vần thế nào?’ “Có lẽ là ổn!”
Diệp Quân Lâm gật đầu.

Phương Tử Tình nghiêm túc nói: “Diệp Quân Lâm, anh phải hiểu rằng tôi đang âm thầm cho anh cơ hội đấy? Mục đích chính là để anh nhanh chóng nâng cao địa vị của mình, nêu không anh sẽ bị Tử Nhiễm bỏ lại phía sau ngày một xa cho mà xem!”
Hành động lần này Phương Tử Tình rõ ràng là có mục đích riêng.


Cô ta muốn cho Diệp Quân Lâm cơ hội trở nên lợi hại hơn.

“Được, cảm ơn lãnh đạo!”
Diệp Quân Lâm bắt đắc dĩ mỉm cười.

“Được rồi, tiếp đó chúng ta chờ đài truyền hình đưa tin vậy!”
Phương Tử Tình tin rằng, sau khi cuộc phỏng vấn được đài truyền hình phát sóng, địa vị của Diệp Quân Lâm sẽ được nâng cao.

Cô ta cũng có thể sắp xếp cho Diệp Quân Lâm chức vụ cao hơn.

Hôm nay, Diệp Quân Lâm tan làm sớm, cùng Lý Tử Nhiễm đi đón hai người Lý Văn Uyên.

Bọn họ biết hiện giờ Lý Tử Nhiễm đang là chủ tịch hội đồng quản trị của tập đoàn Đông Thiên, vui vẻ tới mức hoa chân múa tay.

Lý Tử Nhiễm mỉm cười nói: “Bố mẹ, Quân Lâm cũng không hề thua kém.

Tử Tình đã cố tình sắp xếp để đài truyền hình phỏng vấn anh ấy, tối nay sẽ phát sóng.

Sau này Quân Lâm cũng trở thành người nồi tiếng rồi.”
“Vậy thì quá tốt rồi!”
Lý Văn Uyên cười lạnh: “Ông già kia chỉ tốt với Lý Văn Phi và Lý Văn Hải! Bây giờ xem nhà chúng ta sống tốt thế nào đi? Hừ!”
Triệu Nhã Lan cũng kiêu căng ra mặt.

Dù sao khi còn ở nhà họ Lý bọn họ đã phải chịu quá nhiều cực khổ rồi.

Người mà lão gia không coi trọng nhất chính là bọn họ!

Bây giờ thật hãnh diện biết máy.

Tối hôm đó, bốn người ngồi trước tivi, chờ tới lúc cuộc phỏng vấn Diệp Quân Lâm được phát sóng.

“Tới rồi!”
Mọi người lập tức chăm chú nhìn tỉ vi.

Người đầu tiên xuất hiện là Vương Mỹ Kỳ, cô ta giới thiệu khái quát về tập đoàn Vân Đình.

“Phóng viên này thật lợi hại, là phóng viên nỗi tiếng ở Tô Hàng! Tôi từng nhìn thấy cô ta rồi!”
Lý Văn Uyên tán dương.

Triệu Nhã Lan gật đầu: “Đúng vậy, cô ấy là phóng viên giỏi nhất của Tô Hàng đáy.

Cô ấy đã từng tới bệnh viện phỏng vấn viện trưởng rồi.”
“Tập đoàn Vân Đình lớn mạnh, không thể bỏ qua sự nỗ lực của từng nhân viên ưu tú.

Dạo quanh tập đoàn Vân Đình một vòng, chúng tôi nhận ra ở đây có rất nhiều nhân tài!”
Vương Mỹ Kỳ bắt đầu chuyển đề tài: “Nhưng khó khăn lắm tôi mới tìm được một nhân viên hoàn toàn không phù hợp! Anh ta làm việc ở đây, quả là sự sỉ nhục đối với tập đoàn Vân Đình!”

Đầu tiên, Vương Mỹ Kỳ dành máy phút để khen ngợi tập đoàn Vân Đình hết lời.

Bây giờ lại đột ngột vạch trần một nhân viên không ra gì, ý của cô ta rất đơn giản: Cô ta muốn nói chuyện này không liên quan tới tập đoàn Vân Đình, chỉ là vấn đề của riêng nhân viên này mà thôi.

Nhưng sau bước ngoặt này, khán giả đang chăm chú xem ti vi đều khựng lại.

Đặc biệt là Lý Văn Uyên, Triệu Nhã Lan, bọn họ quay sang nhìn nhau.

Bọn họ cảm thấy có chuyện không ổn.

“Mặc dù tôi không nên vạch trần nhân viên này, nhưng vì tập đoàn Vân Đình đang gánh vác trách nhiệm là hy vọng của tập đoàn Vân Đình, tôi tuyệt đối không cho phép loại xấu xa này làm ô nhiễm tập đoàn Vân Đình!”
“Nhắc tới chuyện này cũng có chút thú vị.

Nhân viên này lại là người sáng lập tiền thân của tập đoàn Vân Đình – Người sáng lập tập đoàn Quân Lâm, Diệp Quân Lâm!”.

 
Chương 399: 399: Nhân Viên Xấu Xa





“Hả?”
Khi Vương Mỹ Kỳ nói ra cái tên này, những khán giả đang theo dõi Chương trình đều nín thở.

“Cái gì? Quân Lâm?”
Lý Tử Nhiễm, Lý Văn Uyên và Triệu Nhã Lan đều quay sang nhìn Diệp Quân Lâm.

Chẳng phải Lý Tử Nhiễm nói sau khi Diệp Quân Lâm được phỏng vần, sẽ trở thành người nỗi tiếng sao?
Sao lại biên thành nhân viên xấu rồi?
Xảy ra chuyện gì thế này?
Diệp Quân Lâm chẳng nói chẳng rằng, lạnh lùng nhìn ti vi.

Lá gan của phóng viên nhỏ này lớn thật đáy.

Vương Mỹ Kỳ mỉm cười nói: “Có thể mọi người sẽ cho rằng có người như vậy gia nhập tập đoàn Vân Đình, chẳng phải giống như hổ mọc thêm cánh hay sao? Nhưng tôi đã điều tra rồi.

Diệp Quân Lâm dựa vào mối quan hệ nên mới xin được làm việc ở tập đoàn Vân Đình, cả ngày chẳng làm việc gì cả.


Trong thời gian làm việc, anh ta chỉ uống trà hút thuốc rồi đi ngủ, ngoài ra thì chẳng làm gì nữa.

“Mối quan hệ của anh ta với nhân viên trong công ty rất tệ, hơn tám mươi phần trăm nhân viên đều rất ghét anh ta, nhưng vì anh ta là đồng nghiệp nên chẳng thể làm gì được.

Chỉ có một vài người vốn là nhân viên của tập đoàn Quân Lâm là có ấn tượng không tệ về anh ta.”
“Nhưng đến cả người ngoài như tôi cũng không thể chấp nhận nổi, để một khối u ác tính như vậy làm việc ở đây sớm muộn gì cũng sẽ liên lụy tới tập đoàn Vân Đình! Hiện giờ tập đoàn Vân Đình là hy vọng của Tô Hàng, là tập đoàn nỗi tiếng mà chúng ta đặt hy vọng vào, tôi không cho phép trong tập đoàn có một khối u ác tính như vậy!”
“Đồng thời, đạo đức của Diệp Quân Lâm, sống rất phóng túng! Anh ta từng nảy sinh ý định với chị dâu của mình, bây giờ lại qua lại ám muội với em vợ! Đây không phải là suy đoán của tôi, mà là kết quả mà tôi điều tra được.

Hơn nữa, tôi đã phỏng vấn anh ta, anh ta cũng thừa nhận toàn bộ chuyện này!”
T¡ vi nhanh chóng chuyển sang hình ảnh của Diệp Quân Lâm.

Vương Mỹ Kỳ: “Tôi nghe nói anh sống rất phóng túng, còn nảy sinh tơ tưởng tới cả chị dâu của mình, có phải hay không?”
Diệp Quân Lâm: “Phải, chuyện này tôi thừa nhận!”
Vương Mỹ Kỳ: “Có người nói anh từng tham ô công quỹ của tập đoàn Quân Lâm?”
Diệp Quân Lâm: “Có chuyện này!”
Những câu hỏi mà Vương Mỹ Kỳ phỏng ván Diệp Quân Lâm, đều hỏi tới chuyện nhạy cảm.

Nhưng Diệp Quân Lâm lại thừa nhận tất cả những chuyện này.

“Àm!”
Xem được cuộc phỏng vấn này.

Lý Tử Nhiễm và Triệu Nhã Lan, Lý Văn Uyên, cả ba người đều sửng sốt.

Bọn họ nhìn chằm chằm Diệp Quân Lâm, không thể tin nổi: “Diệp Quân Lâm, có phải con bị ngốc không vậy?
Người ta hỏi gì con cũng trả lời hả? Không phải như vậy chứ?”
“Phải đấy, anh bị điên rồi hay sao? Cái gì cũng dám nói!”
Lý Tử Nhiễm cũng không thể tin nỗi.


Diệp Quân Lâm thì lại rất bình tĩnh.

Thủ đoạn của người phụ nữ này đúng là cao siêu!
Cô ta nói sẽ phá hủy anh, quả nhiên là làm thật.

Nội dung phỏng vấn không hề có vấn đề!
Nhưng bây giờ chiếu lên, là đoạn phỏng vấn đã được biên tập.

Cô ta dùng câu trả lời mà Diệp Quân Lâm nói về vấn đè khác, cố tình biên tập thành chuyện như vậy.

Làm thành chuyện giả dối rằng Diệp Quân Lâm thừa nhận mình tơ tưởng chị dâu.

Chuyện như thế, bình thường ai mà tin nỗi.

Nhưng cũng có vài người có năng lực thì sẽ nhận ra, đoạn phỏng vấn này đã bị biên tập.

Nhưng cũng chỉ có vài người mà thôi.

Đây là đoạn phim do đài truyền hình phát sóng, đại diện cho giới chức địa phương, đại diện cho quyền lực.

Nếu đài truyền hình đã chiếu lên, thì tức là giới chức đã kiểm duyệt, nội dung này là thật.


Mọi người có không tin thì cũng phải tin.

Đây chính là năng lực của người phụ nữ Vương Mỹ Kỳ này.

Biên tập nội dung phỏng vấn thành thế này, tên tuổi của Diệp Quân Lâm sẽ bị gắn với tiếng xấu này.

Trong xã hội coi trọng vật chất này, hủy diệt một người chỉ cần đơn giản như vậy thôi!
Như vậy, sau này nhất định ở tập đoàn Vân Đình không có chỗ dung thân cho Diệp Quân Lâm.

Các tập đoàn lớn ở Tô Hàng cũng tuyệt đối không thu nhận Diệp Quân Lâm.

Thậm chí, đến cả các nhà hàng và nơi công cộng đều cắm Diệp Quân Lâm tới.

Một người bình thường gặp phải chuyện này, chỉ còn một con đường chết..

 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom