Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện Của Tui À!

Diễn Đàn Truyện Của Tui À là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Chiến Thần Trấn Quốc

Chương 1984


Chương 1984:

“Tôi cũng không tin!”

“Nhất định là tôi đang nằm mơ rồi!”

Tứ tiểu long sắp phát điên rồi Chuyện này khiến bọn họ hoàn toàn suy sụp.

Bắc Ma nhìn mọi người cười nói: “Đông Yêu, bốn lão già các người, còn tưởng sức mạnh của ta giống như năm xưa sao?”

“Bây giờ ít ra ta cũng mạnh hơn năm xưa gấp ba lần! Các người lấy gì mà đấu với ta?”

Nghe gã nói xong; mọ| người lại chìm vào im lặng.

“Mạnh hơn gấp ba lần? Cái gì? Mấy mươi năm nay ông ta vẫn luôn tiến bộ? Sao lại có thể như thế?” “Chúng tôi đã nghiên cứu kỹ thuật hợp kích này dựa trên sức mạnh của ông ta hồi đó, chúng tôi cũng đoán có thể ông ta sẽ yếu hơn một chút so với trước.

Thật không ngờ…”

“Là chúng ta đánh giá thấp ông ta quá rồi!” Bốn người Đông Yêu như sắp khóc.

Là sai lâm của bọn họ…

Vệ binh Viêm Long im lặng.

Vốn dĩ bọn họ đã chuẩn bị xong tiệc ăn mừng.

Kết quả……

Vào lúc này, ở nước ngoài đang rất là xôn xao.

Bắc Ma quá mạnh.

Đòn hợp kích không có tác dụng với gã.

Liên minh báo thù ngoại trừ Hắc Long ra, những người khác đều ở lại Lạc Việt để xem kịch hay.

“Lạc Việt không ngờ tới chứ gì? Bắc Ma còn mạnh hơn các người tưởng tượng nhiều lắm!” Hắc Long mỉm cười.

Tổ trạch nhà họ Lý.

Sắc mặt Lý Từ Nhiệm tái mét và không còn chút máu.

Cứ tưởng tứ tiểu long sẽ đánh bại Bắc Ma và đưa chồng cô trở vê.

Ai ngò kết quả lại thành ra như thế.

Cô sắp khóc rồi.

Hoàng Mộ Phong và Hoàng Vạn Sinh cũng đang run lên vì sợ hãi.

“Không sao, không sao đâu!” “Con trai, may mà không phải là con đi” “Ông có tin đội cảm tử sẽ có người sống sót trở về không…

Hoàng Vạn Sinh cảm thấy rất may mắn.

May mắn khi để Diệp Lâm Quân đi chết thay.

Bất kể kết quả như thế nào, ông ta cũng đều có lợi.

Nhìn thấy bộ mặt của đám người đó như vậy, Lý Từ Nhiệm sắp phát điên lên, nhưng cũng chẳng làm gì được.

Trong căn cứ Thiên Sơn.

Sau khi bốn người Tiểu Quân Thần biết được tất cả rất là tức giận.

“Rút lui? Chúng ta không phải đối thủ của ông ta!” Đông Thú đánh trống rút lui.

“Muốn rút lui? Không thể!” “Giết!” Bắc Ma chính thức động thủ rồi.

“ÄẦm!” “Ầm” Gã vừa vung tay, bỗng chốc đã khiến tứ tiểu long bị thương.

“Không hay rồi, dường như ông ta rất hiểu chúng ta, chúng ta xuất chiêu nào ông ta cũng có thể chặn lại được!”
 
Chương 1985


Chương 1985:

Mấy người tỏ vẻ bối rối Bắc Ma hiểu rõ họ như thế sao?

Bắc Ma cười: “Sư phụ các người đang nghiên cứu ta, lẽ nào ta không nghiên cứu lại bọn họ sao?”

“Chết đi!”

Bắc Ma giống như một hung thần, dần dần bước đến gần tứ tiểu long: “Phập!”

“Phập!”

Mấy người lần lượt ngã xuống. Máu bắn ra dữ dội, cơ thể bị thương nặng.

Bắc Ma biết họ quá rõ, họ thậm chí không có một chút lực phản kháng lại.

Mấy người nhìn Bắc Ma đầy sợ hãi.

Lúc này, bọn họ sợ hãi Bắc Ma hơn ai hết.

“Rút! Rút nhanh thôi!” Đông Thú vội vàng bò dậy xông về phía trận doanh của đội quân cảm tử.

Ba người còn lại đũng.nhanh chóng đuổi.

Vừa chạy trốn, bọn họ vừa đẩy người của đội cảm tử lên phía trước.

“Đỡ chõ tôi! Đỡ cho tôï!”

“Mau chặn Bắc Ma lại! Đã đến lúc đội quân cảm tử của các người phát huy tác dụng rồi Bốn người nhanh chóng bỏ chạy. Đội cảm tử như chết lặng.

Cuối cùng vẫn không tránh khỏi số phận làm bia đỡ đạn.

Bọn họ có thể chết, nhưng không thể chết bằng cách này được.

Bốn người kia bỏ chạy, nhưng lại để bọn họ lại làm lá chắn.

Hối hận Họ rất hối hận!

Biết thế đã sớm bỏ chạy cùng Diệp Lâm Quân, thay vì phải ở đây chết một cách vô nghĩa.

Đội cảm tử chưa kịp phản ứng, đã bị Bắc Ma giết tới.

Bắc Ma vừa ra tay thì đã xuất sát chiêu vô cùng tàn nhẫn.

Đội cảm tử bị thương vong rất nhiều, không ngừng kêu gào thảm thiết.

Nơi này chẳng khác gì địa ngục trần gian.

Trong mắt Bắc Ma, họ chẳng khác gì người bình thường, trói gà không chặt.

Chỉ có thể bị người ta mặc sức chém giết.

“Tôi hối hận rồi!”

“Các người không phải-là người!”

Các thành viên của đội cảm tử hét lên.

Sự lựa chọn của hơn.chín trăm người đã sai.

Những người kia đã chọn đúng.

Nhưng hối hận cũng đã muộn rồi, không còn cứu vấn được nữa.

Bắc Ma đã giết đến hai mắt ửng tơ máu…

“A.

Tiếng la hét khắp nơi.

Các thành viên của đội cảm tử lần lượt ngã xuống.

Bắc Ma ra tay vô cùng tàn nhẫn, khiến mọi người đều cảm thấy sợ hãi.

Bọn họ đã tự dâng mình nạp mạng.

Tứ tiểu long đúng là không phải con người.

Lấy bọn họ ra làm lá chắn, còn bản thân thì bỏ trốn.

Cho dù có chết cũng phải chết theo cách của mình, chứ không phải như thế này, đi chết thay cho người ta.
 
Chương 1986


Chương 1986:

Ai cũng cảm thấy bức xúc, nhưng thực tế phũ phàng không thương tiếc.

Họ chẳng còn cách nào khác.

Chẳng mấy chốc, đội cảm tử đã thương vong hơn một nửa.

Những người còn lại chạy tán loạn, nhưng họ vẫn bị Bắc Ma chặn lại.

Giết! Giết! Giết! Bắc Ma lạnh lùng và tàn nhẫn giống như biệt danh của hắn.

Trong mắt gã chỉ có giết chóc.

Mặc dù nhờ có đội cảm tử cản lại, khiến tứ tiểu long mới có cơ hội chạy thoát.

Tuy bốn người không đánh lại Bắc Ma, nhưng so với những người khác mà nói họ vẫn là cường giả.

Chạy thoát không phải là vấn đề.

Lúc này chiến trường đang hỗn loạn.

Bắc Ma lại cho thuộc hạ phong tỏa nơi này.

Cho nên thế giới hoàn toàn không hiểu gì về tình trạng cuối cùng của trận chiến này.

Ngay cả Vệ binh Viêm Long cũng vậy.

Vệ binh Viêm Long vô cùng lo lắng như đứng trên đống lửa.

Khi đòn hợp kích không đối phó được Bắc Ma, vệ binh Viêm Long biết trận này sắp tiêu rồi.

Bây giờ ngay cả tình hình ở trận chiến cũng không biết rõ.

Chưa bao giò lại cảm thấy thấp thỏm như vậy.

Ngũ long của Lạc Việt liên tục thở dài.

“Là chúng ta đã hại mọi người! Lân này đệ tử không trở về được, những người khác đều sắp chết cả rồi!” “Không được, chúng ta không thể chò chết! Nếu như châm hơn một chút, tứ tiểu long và đội cảm tử đều sẽ hi sinh, hơn nữa, không có ai chống lại được Bắc Mai” “Nhưng mọi người có thể làm gì? Ai có thể đối phó với Bắc Ma?” “Tôi nuốn một mình qua đó…

Đột nhiên sắc mặt của mọi người thay đổi.

Tải app truyệnhola đọc tiếp nhé cả nhà! “Diệp Lâm Quân!”

“Thời khắc quan trọng này, chỉ có thể thử cậu †a xem saol”

“Mau ra lệnh cho Diệp Lâm Quân tức tốc đến căn cứ Thiên Sơn để ứng cứu!”

“Tạm thời bảo cậu ta không cần lo chuyện của liên minh báo thùnữal”

Vệ binh Viêm Löng ngay lập tức ra lệnh cho.

Diệp Lâm Quân đi cứu viện.

Có điều hoàn toàn không liên lạc được với Diệp Lâm Quân, giống như anh đã bốc hơi bay mất rồi vậy.

“Cái gì? Diệp Lâm Quân không liên lạc được? Cũng không tiếp nhận mệnh lệnh?”

Sau khi vệ binh Viêm Long biết được tin này thì nổi trận lôi đình.

“Diệp Lâm Quân đang làm gì vậy? Bởi vì chúng ta vứt bỏ cậu ta không dùng tới, vì chuyện của tứ tiểu long mà cậu ta ôm hận chúng ta sao?”

“Không phải cậu ta luôn tung hô vì Lạc Việt sao? Bây giờ vì một chút cảm xúc cá nhân mà mất tích, không tiếp mệnh lệnh. Hoàn toàn không để tâm gì đến Lạc Việt!”

“Tôi nhìn lầm cậu ta rồi! Hóa ra cậu ta cũng chỉ vì bản thân mình mà thôi!”

“Diệp Lâm Quân đang ở đâu, mau chóng đi tìm cho tôi! Nếu như không tìm được, thì nghiêm túc xử phạt Diệp Lâm Quân! Đừng nói là Nhất Tự Kiên Vương, ngay cả tư cách làm người dân Lạc Việt cậu ta cũng không xứng!”

Bởi vì Diệp Lâm Quân biến mất, không tiếp nhận mệnh lệnh, cho nên mọi người đều đổ lỗi lên gãt “Trốn thoát, các người có thể trốn được sao?”

Bắc Ma chế nhạo, không ngừng đuổi theo bọn họ.

Trong mắt gã, có cho tứ tiểu long thêm một tiếng đồng hồ để bỏ chạy, gã cũng có thể đuổi kịp.

Bắc Ma đuổi theo, khoảng cách càng thu hẹp lại. Một bước của gã, vượt xa hàng trăm mét.
 
Chương 1987


Chương 1987:

Bầu không khí bên phía vệ binh Viêm Long vô cùng căng thẳng.

Mọi người đều biết căn cứ Thiên Sơn đang cực kỳ nguy hiểm.

Bây giờ tiểu tứ long và đội quân cảm tử sống chết thế nào còn chưa rõ.

“Diệp Lâm Quân ở?”

“Đều tại Diệp Lâm Quân!”

“Nếu như cậu ta nhận được mệnh lệnh, thì lúc này đã sớm chạy đến được căn cứ Thiên Sơn rồi!”

“Hừ, chúng ta không thể ngồi yên một chỗ!

Phái toàn bộ lực lượng có thể! Đội quân Côn Luân cũng xuất chiến đi!”

Căn cứ Thiên Sơn, một trận chiến rượt đuổi vẫn đang tiếp diễn.

“Không… không fiay rồi… Bắc Ma đang đuổi tới nơi rồi!” Tiểu Quân Thần đột nhiên kêu lên.

Bởi vì ông ta nhìn thấy một luồng sóng khí kéo dài đến từ phía sau căn cứ,Thiên Sơn.

Rõ ràng là Bắc Ma đang đuổi theo ông ta.

Tốc độ của gã còn nhanh hơn cả tốc độ âm thanh. Có thể so sánh với tốc độ siêu thanh.

Cho nên lúc gã di chuyển mới phát ra nguồn khí giống như tiếng máy bay.

“Không được! Sức mạnh giữa chúng ta và Bắc Ma chênh lệch quá lớn! Thế nào cũng bị đuổi kịp cho xem!” Đông Thú hét lên.

Tuyệt vọng!

Trong lòng mỗi người lúc này chỉ có nỗi tuyệt vọng tràn trề.

Bị Bắc Ma đuổi kịp thì chỉ có một kết cục thôi, đó chính là chết.

Họ không muốn!

Họ tu luyện ẩn dật trong nhiều thập kỷ, chỉ để có một tượng lai rực rỡ, đừng chỉ mới bắt đầu đã bị xóa sổ.

Bọn họ là đệ tử của Ngũ long của Lạc Việt.

Nếu chết như thế này, thanh danh của bọn họ còn đâu nữa.

Ai ai cũng đều tham sống sợ chết.

Cho nên bọn họ điên cuồng bỏ chạy.

Thậm chí còn hối hận, lúc đầu tại sao không dẫn thêm nhiều người hơn nữa.

Dẫn theo hai ba ngàn, hoặc bốn năm ngàn không phải tốt hơn sao?

Nếu bọn họ dẫn theo hơn vạn người, há chẳng phải có thể bỏ chạy ngon lành rồi? Đâu đến nỗi rơi vào tình cảnh như bây giờ?

“Rác rưởi! Chỉ là một đám rác rưởi mà thôi!

Còn gọi là cường giả tông sư của tứ đại môn phiệt sao? Chỉ cản được một lúc thôi à?”

“Đúng vậy, cho dù có mang theo một ngàn tên ngốc, một hồi chúng cũng sẽ bị giết hết! Đội cảm tử đúng là một đám ăn hại!”

Đông Thú và Nam Tướng mắng.

Mấy người bắt đầu oán trách đội cảm tử vô dụng, không giúp họ trì hoãn thời gian…

Chính bốn người đã để cho đội cảm tử làm lá chăn giúp bản thân trốn thoát, nhưng thay vào đó lại đổ lỗi cho họ…

Nếu như những người đội cảm tử nghe được mấy lời này, chắc là sẽ bật mồ ngồi dậy…

Thật không đáng phải chết.

Chết vì loại người này quá oan uổng.
 
Chương 1988


Chương 1988:

“Làm sao đây làm’sao đây?”

Nhìn thấy luồng khí đó:càng ngày càng gần, tứ tiểu long vô cùng sợ hãi. Lông mao cả người đều dựng đứng; máu cũng ñhư sắp đông lại.

“Chúng ta liều với hắn! Ít ra còn giữ lại chút danh tiếng!” Tứ Tăng đúng là rất có nhiệt huyết.

“Ông bị ngốc à? Liều với hắn chẳng phải tìm chết sao?” Những người khác tức giận nói.

“Nhưng chúng ta như thế này là đang chạy.

trốn, có khác gì một kẻ đào ngũ?” Tiểu Quân Thần cũng hỏi.

“Ông cũng là tên ngốc, không chạy lẽ nào chờ chết? Càng huống hồ chuyện này không liên quan đến chúng ta! Là sư phụ chúng ta không dự đoán được sức mạnh của Bắc Ma đã hơn năm xưa, không phải chuyện của chúng ta!”

Tiểu Quân Thần gật đầu: “Cũng đúng!”

Mấy người đang trao đổi, luồng khí trắng ngưng tụ lại cách bọn họ không tới mười ngàn mét.

Chỉ trong hai phút chắc chắn có thể đuổi kịp/ “Tiêu rồi, tiêu rồi, lần này tiêu thật rồi!”

Mấy người đổ mồ hôi lạnh nói.

“Cuối cùng cũng không thoát được cái chết sao?”

Cả nhà tải app truyện hola đọc tiếp nhé! Cả bốn người họ đều tuyệt vọng.

Làn sóng trắng xóa chưa đầy một ngàn mét.

Năm trăm mét.

Một trăm mét.

Gã ta đã đuổi kịp rồi.

Đơn giản là, bốn người không chạy nữa, mà đang chờ đợi tử thần ghé đến.

Chỉ là trong ánh mắt của họ đều toát lên vẻ không cam tâm.

Mấy chục giây ngắn ngủi mà dài như một thế kỷ.

Cảm giác chờ chết thật sự không dễ chịu tý nào.

Chỉ là đã một phút trôi qua, nhưng vẫn không nhìn thấy ai “Chuyện gì thế? Bắc Ma đâu?”

Hai phút.

Bắc Ma không xuất,hiện.

Nămphút.

Bắc Ma vẫn không xuất hiện.

Bắc Ma đã đi đâu?

Vừa rồi rõ ràng là cách họ cả trăm mét.

Làm sao nó có thể đột nhiên biến mất?

“Cần gì quan tâm nhiều như vậy? Chạy đi!”

Bốn người hạ quyết tâm lập tức bỏ chạy thục mạng.

Lần này, Bắc Ma không còn đuổi theo phía sau nữa.

Bốn người đã hoàn toàn trốn thoát khỏi căn cứ Thiên Sơn…

Tại sao Bắc Ma lại biến mất?

Không.

Gã không biến mất. Gã vừa bị ai đó chặn lại.

Lúc Bắc Ma đuổi theo tứ tiểu long, gã đã nhìn thấy một người khác.

“Đối thủ của ông là tôi!”

Người này chính là Diệp Lâm Quân.
 
Chương 1989


Chương 1989:

Bắc Ma nhìn anh, đột nhiên nghĩ tới cái gì đó, không khỏi nói: “Hèn gì liên minh báo thù không hề xuất hiện, hóa ra là cậu!”

Diệp Lâm Quân mỉm cười: “Đúng vậy, bọn họ đã bị tôi giết sạch rồi.”

Sau khi Diệp Lâm Quân dẫn đầu một đội cảm tử hơn ba mươi người vào căn cứ Thiên Sơn, anh chưa từng rảnh rỗi.

Trong cuộc chiến khốc liệt giữa Tứ tiểu long và Bắc Ma đang diễn-ra,phía anh cũng đã giải quyết toàn bộ cao thủ của liên minh báo thù đang phục kích.

Hắc Long là một người thận trọng.

Dù biết rằng Bắc Ma cực kỳ mạnh mẽ, nhưng ông ta vẫn đặt một nửa sức mạnh cốt lõi của Liên minh báo thù xung quanh mình.

Cho nên, Diệp Lâm Quân phải mất rất nhiều thời gian mới giải quyết xong bọn họ.

Sau khi giải quyết xong, Diệp Lâm Quân vội vàng đến hồ trợ. Nhưng nó vẫn chậm hơn một bước.

Đội cảm tử đã bị xóa sổ…

Anh vội vàng đuổi theo Bắc Ma.

“Cứ tưởng đệ tử của bốn lão già kia là nhân vật chính, không ngờ lại là cậu!” Bắc Ma nhìn Diệp Lâm Quân đầy thích thú.

“Người trẻ tuổi, được lắm, nhưng cậu không cản nổi ta?” Bắc Ma chắp hai tay sau lưng, tư thế như mộtvị quân vương trong thiên hạ.

“Không thử thì làm sao biết được?” Diệp Lâm Quân mỉm cười.

“Chàng trai trẻ, hà tất gì chứ? Chỉ chờ chết oan uổng mà thôi!”

“Ta thấy cậu cũng có tài, cho cậu một cơ hội, đi theo ta đi! Dốc sức cho Lạc Việt thiệt là quá ngu ngốc!”

Điều mọi người không ngờ là Bắc Ma lại có ý định chiêu mộ Diệp Lâm Quân.

Diệp Lâm Quân chế nhạo: “Vọng tưởng!”

“Diệp Lâm Quân tôi đến đây với tư cách là Nhất Vũ Kiên Vương, những gì tôi phải làm là bảo vệ đất nước, bảo vệ lãnh thổ, sao có thể đi theo ông?”

Bắc Ma mỉm cười: “Hóa ra là cậu à! Thê ta sẽ xử Nhất Vũ Kiên Vương của Lạc Việt, xem Lạc Việt còn ai có thể ngăn cản được ta?”

“Đừng nói nhảm nữa, giết!”

Diệp Lâm Quân di chuyển, tung ra một cú đấm sắt.

Sức mạnh khủng khiếp như bị trọng lượng của nguyên ngọn núi Thái Sơn đè xuống.

Ngay lập tức, khu hoang mạc này bắt đầu nổ tung.

Dưới chân lún xuống, nứt ra một cái lỗ lớn, không ngừng lan rộng.

Một trăm mét.

Một ngàn mét.

Mười dặm.

Hàng trăm dặm.

Bụi mù mịt cả một góc trời.

Chung quanh đều là cuồng phong lốc xoáy, xông thẳng lên cao, bao phủ cả trời đất.

Cảnh tượng này còn kinh hoàng hơn cả trận bão cát trên sa mạc.

Tứ tiểu long đã trốn đi thật xa đột nhiên nhìn thấy cảnh này, không khỏi kinh ngạc.

“Đây có thể là một cơn bão cát?”

“Không, đây là có người đang đánh nhau!”

Tiểu Quân Thần hít một hơi.

“Là Bắc Ma sao?”
 
Chương 1990


Chương 1990:

“Nhất định là gã! Bắc Ma không đuổi kịp. Có vẻ như có người ngăn cản gã!”

“Người này là ai? Có thể ngăn cản được Bắc Ma sao? Còn đánh tới uy lực mạnh như thế?”

“Chúng ta có nên dừng lại xem xét kỹ hơn không?”

Mấy người dừng lại và im lặng theo dõi.

Giữa chiến trường.

Khi Bắc Ma nhìn thấy năm đấm của Diệp Lâm Quân có sức mạnh như vậy, gã đã vô cùng sửng sốt.

Sau đó gã cười nói: “Ha ha ha, tốt lắm!”

Đồng thời, gã tung ra một chiêu.

Cát bụi bắt đầu bay lên trước mặt anh.

Một bức tường cát được hình thành để chặn nắm đấm của Diệp Lâm Quân.

“Hừ!” Bắc Ma hừ lạnh một tiếng, di chuyển hai tay.

Khống chế nguồn chân khí mạnh mẽ để biến hóa cát bụi.

Bức tường trước mặt anh lại thay đổi hình dạng và biến thành một ngọn núi lớn.

Tuy được tạo bằng cát nhưng ngọn núi lại năm giữa không trung, giống như một ngọn núi tiền.

Đây là sức mạnh của Bắc Ma.

Ở cấp độ của gã, đã không thể nào được xem là cường giả cấp tông sư nữa rồi.

Gã đã vượt qua cấp tông sư, có thể vận dụng sức mạnh của trời đất.

Chẳng hạn như gió, lửa, sấm sét, và điện.

Nhóm chú trọng lên trên app truyện hola nhé! Trận bão cát mịt mù này, do chính tay gã tạo ra.

“Giết” “Ngọn núi lớn” này đã trực tiếp đập thắng vào Diệp Lâm Quân.

Che khuất cả ánh mặt trời, trước mắt của Diệp Lâm Quân tối lại.

“Phá!” Diệp Lâm Quân hô lên một tiếng, đánh ngọn núi thành từng mảnh chỉ bằng một cú đấm.

“ẦÄm” Một tiếng động lớn nổ ra trên sa mạc.

Các căn cứ xung quanh run chuyển.

“Ôi chúa ơï” Tứ tiểu long vô cùng bàng hoàng.

Vậy mà lại có người có thể chiến đấu với Bắc Ma.

“Tôi nghĩ chúng ta có thể đến gần hơn xem một chút?” Cả bốn thống nhất với nhau rồi lặng lễ mò tới phía trước.

Khi Diệp Lâm Quân đập tan ngọn núi, Bắc Ma đột nhiên xuất hiện trước mặt anh.

Một chưởng đánh xuống “Âm Âm Âm…

Ngay lập tức, phía đưới chân và xung quanh Diệp Lâm Quân như muốn nổ tung.

Giống như bị một trận ném bom quy mô lớn.

Diệp Lâm Quân cảm thấy trong miệng có vị ngọt, nhưng kìm nén không nôn ra.

“Bichil” “Bịcht” “Bichl’ Nhưng Diệp Lâm Quân đã phản ứng cực kỳ nhanh chóng và chống trả ngay lập tức.

Chốếc lát, cả hai đánh nhau hơn vạn hiệp.

Khu vực gần căn cứ Thiên Sơn đã bị phá hủy hoàn toàn.

Khắp nơi đều là hố lớn, giống như vừa bị bắn phá bởi vũ khí hạt nhân.

Hai người này đúng là đáng sợ..

Đại quân của Bắc Ma cũng kinh ngạc.

Vốn tưởng sau khi Bắc Ma đánh bại tứ tiểu long thì chính là vô địch, không ngờ cao thủ thật sự bây giờ mới xuất hiện.
 
Chương 1991


Chương 1991:

“Là cậu tai”

“Hóa ra là cậu tai”

“Anh hùng của chúng tat”

“Chúng tôi chọn đúng người rồi!”

Ba mưỡi tám người đitheo.Diệp Lâm Quân không khỏi reo hò khi nhìn thấy cảnh này.

Trên trận chiến, Diệp Lâm Quân và Bắc Ma đã đánh nhau hơn hàng vạn hiệp.

Bộ giáp của đội cảm tử Diệp Lâm Quân đã bị xé nát từ lâu. Thậm chí trên người anh còn xuất hiện rất nhiều vết thương trông rất dữ tợn.

Nhưng Bắc Ma cũng không khá hơn là bao, quần áo của gã cũng bị xé nát.

Miệng không ngừng thổ huyết. Vẻ mặt kinh hoàng.

Làm sao cũng không ngờ được rằng lại có người đánh nhau với gã thành bộ dạng như thế này đúng không?

“Rốt cuộc cậu là cái quái gì? Vậy mà lại mạnh như thế?” Bắc Ma kinh hãi:nhìn Diệp Lâm Quân.

“Đầu-hàng đi! Ông không đấu lại Lạc Việt đâu!” Diệp Lâm Quân lau vết máu trên khóe miệng.

“Hừi Tiếp theo đây mới chính thức bắt đi!”

Bắc Ma đột nhiên thay đổi toàn bộ thần sắc.

Một sự thù địch quái dị trào ra.

Bóng tối bắt đầu xuất hiện trên cơ thể gã, và ngay cả đôi mắt gã cũng trở nên đen kịt.

Cả người gã như bốc lên một ngọn lửa màu đen, giống như hung thần đến từ địa ngục..

Bắc Ma như biến thành một người khác.

Quan trọng hơn là sức mạnh của gã đang tăng lên rất nhiều.

Diệp Lâm Quân có thể cảm nhận rõ ràng điều đó.

“Giết!” Bắc Ma đột nhiên lao tới.

Lần này; Diệp Lâm Quân chiến đấu đã cảm nhận rõ ràng sức mạnh của Bắc Ma.

Từng chiêu từng chiêu mang lại cho anh rất nhiều áp lực.

Không đến một trăm chiêu.

Diệp Lâm Quân bị đánh lùi lại hàng trăm mét.

Máu từ khóe miệng càng chảy ra nhiều hơn.

“Kết thúc rồi!”

Bắc Ma tiếp tục tấn công, lại là một đợt sát chiêu dữ dội khác.

“Phụt!” Diệp Lâm Quân nôn ra máu và bị đánh bay ra ngoài.

Anh rơi xuống đất, không thấy động tĩnh …

Bắc Ma tiến tới gần.

“Ầm!”‘Ầm!” Dùng đủ mọi chiêu thức, đánh Diệp Lâm Quân khắp người bê bết máu.

Với sức mạnh khủng khiếp của gã, không ai có thể sống sót được.

Gã mới dừng tay! “Vẫn còn non lắm! Nếu như ta cho cậu thời gian năm mươi năm, có lẽ cậu sẽ đuổi kịp ta!” “Chỉ là ta sẽ không cho cậu có được cơ hội này!” Hai mắt Bắc Ma toàn là màu đen, trông rất u ám.

Diệp Lâm Quân chắc chản là đối thủ mạnh nhất mà gã từng chạm trán.

Có thể khiến gã bị thương nặng như thế này chẳng được mấy người.

“Vậy sao?” Nhưng giây tiếp theo, một giọng nói vang lên.

Diệp Lâm Quân đang từ từ đứng dậy.

Trên người anh dính đầy máu, cười khinh bỉ: “Vẫn còn chưa kết thúc” “Cái gì? Không thể nào!” Bắc Ma hốt hoảng.
 
Chương 1992


Chương 1992:

Còn có kẻ kỳ quái đến mức này sao? Tiếp một chiêu mạnh nhất của gã mà vẫn không chết? Sao lại có thể như thế? “Cậu, cậu,…

rốt cuộc là chuyện gì?” Đây không phải là vấn đề chết hay không chết, mà vốn dĩ là không hề hấn gì.

Mặc dù trên người Diệp Lâm Quân dính đầy máu.

“Bây giò mới là bắt đầu thực sự!” Khí thế của Diệp Lâm Quân lại tăng lên, giống như giao long gặp nước.

Bắc Ma có thể cảm nhận được anh đang trở nên rất mạnh.

Xét cho cùng, phương pháp cổ xưa mà Diệp Lâm Quân tu luyện luôn coi trọng chính là “không phá thì không xây được”

Loại trận chiến có tính hủy diệt này đối với anh ngược lại chỉ khiến anh thêm mạnh hơn.

“Tới lượt tôi rồi!” Diệp Lâm Quân xoay chuyển tình thế, lấy khí thế vô địch lao tới giết Bắc Ma.

“Ầm!” “Ầm!” Ngưòi bị đánh bây giò đã trở thành Bắc Ma.

Các kỹ năng chiến đấu của gã hoàn toàn không có tác dụng gì với Diệp Lâm Quân.

Gã kinh hãi nhìn Diệp Lâm Quân, ngạc nhiên nói: “Lẽ nào đây là công pháp cổ xưa nhất…”

“Phụt!” “Phụt!” “Phụt!” Bắc Ma bị tấn công liên tục, không ngừng nôn ra máu.

Dần đầu, Bắc Ma rơi vào thế bất lợi.

Hoàn toàn khác với trạng thái trước đó.

“Ta không thể thua!” Bắc Ma rống lên.

Gã thật là dũng mãnh, khí thế bắt đầu tăng lên.

Cả người toát ra một luộng ma khí ngút trởi, sát khí bao trùm mọi phía.

Lúc này, gã đã thực sự hóa thành một con quỷ, không còn chút nhân tính nào nữa.

Trong mắt gã giờ đây chỉ có chém giết.

“Giết!” Bắc Ma cũng tung ra một đòn mạnh nhất.

“Giết!” Diệp Lâm Quân cũng đáp trả lại bằng đòn đánh mạnh nhất của mình.

Kinh thiên động địa, quỷ khốc thần sầu.

Một biến động mạnh quét qua hàng trăm dặm.

Đòn đánh mạnh nhất của cả hai khiến đất trời biến sắc.

“PhụtI”

“PhụtI”

Hai người đồng thời nôn ra máu, lần lượt ngã xuống.

“Âm…”

Sa mạc dưới chân sụp đổ hoàn toàn. Cả anh và Bắc Ma đều bị cuốn vào đó.

Cát lún đang trượt xuống từ mọi hướng.

Khu vực có bán kính vài chục cây số cũng đều sụp xuống tạo thành một dòng sông cát.

Diệp Lâm Quân và Bắc Ma cũng không thấy đâu.

Tứ tiểu long vừa đến gần vừa hay nhìn thấy cảnh này.

“Cái gì? Vị cao thủ đó cùng chết chung với Bắc Ma saol”

Vì bọn họ đã nhìn thấy cảnh hai người đồng quy vu tận, lại bị xoáy-cát cuổn trôi đi.

“Mạnh thật! Từ khi nào mà Lạc Việt lại có nhân vật-có sức mạnh khủng khiếp như vậy?”

“Đáng tiếc, lại cùng chết chung với Bắc Mal”

Đại quân Bắc Ma nhìn thấy cảnh này hoàn toàn sụp đổ.

Ba mươi tám người trong đội quân cảm tử dường như cảm động sắp khóc.
 
Chương 1993


Chương 1993:

“Cậu ấy mới là anh hùng thật sự! Cái gì mà tứ tiểu long chứ, chỉ là đồ rẻ rách!”

Chính ngay lúc này, đột nhiên một đội quân lớn di chuyển đến phía nam căn cứ Thiên Sơn.

Đội quân Tu La, đội quân Côn Luân và quân đội Trường Thành đều đến hỗ trợ.

Và mấy người Trần Hữu Đạo cũng xông tới trước mặt.

“Bắc Ma đâu?” Mọi người hỏi.

“Bắc Ma đã bị…

Tây Tăng đang định thành thật trả lời thì Đông Thú và Nam Tướng chen vào: “Bắc Ma đã bị bốn người chúng tôi giết rồi!”

“Không phải…

Tây Tăng muốn nói thật, nhưng Tiểu Quân Thần đã kéo ông ta lại.

Tiểu Quân Thần kiên quyết thừa nhận: “Đúng, không sai! Chính chúng tôi và đội quân cảm tử cùng nhau hợp sức mới có thể giết được Bắc Ma!”

Đông Thú phun ra một ngụm máu, ông ta thở dài nói: “Đáng tiếc, hơn ngàn anh em đội quân cảm tử đều đã hi sinh. Bọn họ đều là những người hùng dũng cảm!”

“Đúng vậy, những người đó rất dũng cảm!

Tiêu diệt Bắc Ma có một nửa công lao là của bọn họ!” Nam Tướng tỏ vẻ tiếc nuối.

“Khụ khụ khụ…” Tiểu Quân Thần không ngừng ho ra máu.

“Cuối cùng mọi chuyện cũng kết thúc, Bắc Ma đã chết!”

Tây Tăng lời nói vừa đến cổ họng nhưng lại kìm nén không nói ra mà nuốt ngược vào.

Cứ nhứ thế mà tử tiểu long ngang nhiên giành hết công lao tiêu diệt Bắc Ma về cho mình.

Lúc đội quân vừa đến, chỉ thấy một mảnh hoang tàn.

Ngoài ra, tứ tiểu long đều bị thương nặng, đội quân cảm tử cũng bị xóa sổ.

Không có ai nghỉ ngờ là không phải tứ tiểu long bọn họ làm.

“Không, tôi có một nghỉ vấn, kỹ thuật hợp kích không phải là vô dụng đối với Bắc Ma sao? Làm sao các người giết hắn được?” Tây Phương hỏi.

“Cậu đang chất vấn chúng tôi sao? Ai nói vô dụng chứ? Sư phụ chúng tôi nghiên cứu mấy chục năm mới có được tuyệt chiêu này, sao lại vô dụng được?”

“Chúng tôi liều mạng cả đấy, cậu còn nghi ngờ chúng tôi? Bắc Ma không phải chúng tôi giết, lẽ nào là do.các người giết?”

Mấy người Đông Thú tức giận nói.

“Cái này…..’ Tây Phương không nói nên lời.

Quả thật, ở hiện trường tiêu diệt Bắc Ma ngoại trừ tứ tiểu long ra, bọn họ không tìm được người thứ hai.

Trần Hữu Đạo trừng mắt nhìn Tây Phương: “Cái này còn không rõ ràng sao? Chính bọn họ đã giết Bắc Mail”

“Bốn vị là những anh hùng của Lạc Việt, là người có công lớn cho đất nước!”

“Xin hãy nhận lấy sự kính trọng của chúng tôi dành cho các vị!”

Trần Hữu Đạo cúi đầu.

“Người hùng của đất nước!”

“Người hùng của đất nước!”

Mọi người đều tung hô.

Họ nhìn tứ tiểu long với ánh mắt ngập tràn ngưỡng mộ.

Đám người Đông Thú cảm thấy cảm giác được hàng ngàn người kính ngưỡng đúng là rất tuyệt vời.
 
Chương 1994


Chương 1994:

Một bước trở thành vị cứu tỉnh của Lạc Việt, đây chẳng phải là điều bọn họ đang mong muốn hay sao?

Ba người họ ngẩng cao đầu đầy kiêu hãnh và đón nhận mọi lời khen ngợi.

Chỉ có Tây Tăng là cúi đầu xấu hổ.

Lấy thành quả của người khác biến thành của mình, ông ta thật sự không làm được.

Nhưng không còn cách nào khác…

“Tôi sẽ lập tức nói thông tin này cho vệ binh Viêm Long; để bori họ sử dựng nghĩ lễ ca6 cấp nhất để chào đón những anh hùng của chúng ta về Lạc Việt!”

Mấy người Trần Hữu Đạo vô cùng cảm kích.

Cuối cùng Bắc Ma cũng bị tiêu diệt. Đây chính là chuyện tốt!

Mấy người Đông Thú vẫn luôn khao khát như vậy mà. Từ nay về sau, bọn họ có thể một bước lên mây rồi.

Nói không chừng còn từ một người bình thường trở thành trọng thần của tổ quốc.

Chẳng hạn như phong vương!

“Mau xử lý chiến trường! Mau mau!”

Trần Hữu Đạo và Phàn Thắng Nam đi giải quyết việc tiếp theo.

Tây Tăng vội vã kéo mấy người họ sang một bên, nói: “Chúng ta làm như thế e là không thích hợp lắm?”

Tây Tăng về tình về lý đều không muốn như thế.

Đổng Thú hỏi ngược lại: “Vậy thì sao? Lẽ nào nói thật ra sao?”

“Nói bốn người chúng ta sợ Bắc Ma, lâm trận rút lui, bán đứng đội quân cảm tử, để bọn họ lấy mạng ra làm lá chắn cho chúng ta có thời gian bỏ chạy sao?”

Nhóm lên chính trên app truyện hola nhé cả nhà! Mấy câu này, chính là đang hỏi Tây Tăng.

Chỉ cần nói ra hết mọi chuyện, sợ là cả sư phụ của bọn họ cũng sẽ không bỏ qua cho họ.

Thậm chí cả thanh danh của Lạc Việt cũng bị ô uế.

“Hơn rữa, vị cà6 thủ thần bí nào đó đã đồng quy vu tận cùng với Bắc Ma rồi, không có ai biết được có phải là chúng ta làm hay không! Đây là cách duy nhất của chúng ta!”

“Được, cũng đành vậy thôi!” Tây Tăng đành phải thỏa hiệp.

“Tây Tăng nghĩ được như thế, chúng ta cũng coi như đã cố gắng hết sức rồi!” “Vinh quang khi giết được Bắc Ma có rất nhiều người muốn giành công, tại sao không thể là chúng ta chứ?” “Tiếp theo đây, chi cần chúng ta giải quyết hết những người biết chuyện này, thì sẽ không còn ai biết nữa”

Ánh mắt của mấy người Đông Thú vô cùng lạnh lẽo.

Căn cứ Thiên Sơn.

Khi đại quân của Bắc Ma nhìn thấy Bắc Ma đã chết, chúng không còn sức phản kháng nữa, lần lượt đầu hàng.

“Người đâu, mang những tù binh này đi!” Hầu hết họ đều chỉ tận mắt chứng kiến cảnh Bắc Ma đã chết.

Đến giò vẫn còn cảm thấy bàng hoàng.

“Không ngờ Lạc Việt lại có một người mạnh như vậy?” Quân đội Bắc Ma thỏ dài.

“Đó là đo đệ tử của ngũ long Lạc Việt không phải để gọi chơi.

Bọn họ chính là khắc tỉnh của Bắc Ma!” Trần Hữu Đạo bất giác nói.

Quân đội Bắc Ma sửng sốt.

Điều này có liên quan gì đến Tứ tiểu long? Họ không phải là những kẻ đào tấu đã trốn thoát sao?

Còn lấy đội quân cảm tử ra làm bức tường thịt giúp bọn họ chạy trốn.

Giết Bắc Ma? Càng không thể nào! “Không phải…”

Khi quân đội Bắc Ma chuẩn bị phản bác thì mấy người tử tiểu long đi tới.
 
Chương 1995


Chương 1995:

Quân đội Bắc Ma cũng hiểu chuyện gì xảy ra, tứ tiểu long đã giành hết mọi công lao cho bọn họ.

Đúng là vô liêm sỉ! Đông Thú nhìn những tù binh đã đầu hàng, hỏi: “Các người là đang muốn làm gì?” “Họ đã đầu hàng, bây giò trở thành tù binh, phải dẫn hết toàn bộ về.”

Phàn Thăng Nam trả lời.

“Không, giết! Giết hết đi!” Trong mắt Đồng Thú chợt lóe lên một tia sáng lạnh.

“Cái gì? Giết nó? Không được!” Phàn Thắng Nam ngay lập tức từ chối.

“Chúng là thuộc hạ của Bắc Ma, một nhóm tàn bạo và khát máu! Nếu chúng giả đầu hàng và bất ngờ phản công thì sẽ ra sao? Tạo thành tổn thất lớn như thế nào? Cậu có biết không?” Nam Tướng chất vấn.

“Cái…

Phàn Thăng Nam không biết trả lời thế nào, đúng là có khả năng đó.

Nhưng Lạc Việt không bao giờ giết tù nhân.

“Vẫn phải đem về định đoạt!”

Chỉ là đám người Động Thú kiên quyết nói: “Không được, nhất định phải giết! Các người không giết, để chúng tôi giết!”

“Phập!”

Tứ tiểu long, ngoại trừ Tây Tăng, ba người còn lại lập tức đi tới.

Tàn nhần sát hại tù nhân tay không tấc sắt, các tù nhân vẫn còn chưa hiểu chuyện gì thì đã bị giết hết một nửa.

“Chắc là bọn họ sợ chúng tôi tiết lộ chân tướng sự việc cho nên muốn giết chúng tôi diệt khẩu!”

Thuộc hạ của Bắc Ma phản ứng lại.

Chỉ là quá muộn.

Ba người Đông Thú so với bọn họ mạnh hơn rất nhiều, không thể ngăn cản được.

Chẳng bao lâu, tất cả các tù nhân đều bị giết sạch.

“Phùi”

Bọn họ hít sâu một hơi: Những người biết được sự thật đều đã chết.

Lần này mọi người sẽ-chọ rằng bọn họ là người đã giết chết Bắc Ma.

Đổng Thú Nhân đi tới, võ vai Tây Tăng nói: “Muốn làm việc lớn, phải tàn nhẫn một chút!”

Tấy Tăng nhìn mọi thứ đang diễn ra trước mặt một cách khó tin.

Họ có tàn nhãn quá không chứ?

Chỉ vì những ham muốn ích kỷ, để che đậy sự thật mà giết chết rất nhiều tù nhân.

Không chỉ ông ta, Phàn Thắng Nam và Trần Hữu Đạo cũng đều chết lặng.

Đó là lần đầu tiên họ nhìn thấy một tù nhân bị giết.

Quan trọng là tứ tiểu long chỉ là thân phận người bình thường, bọn-họ-cũng không có cách nào quản lý, những quy tắc không hạn chế được bọn họ.

Bốn người này cũng quá ngông cuồng rồi.

Mọi người lờ mờ cảm thấy có điều gì đó không ổn, nhưng cụ thể là gì thì vẫn chưa biết được.

“Đối với những kẻ địch này phải dùng phương pháp đặc biệt để trị, nếu không sẽ thiệt thòi cho.

bản thân. Chúng tôi làm như thế cũng là vì Lạc Việt!”

“Nếu như các người muốn khiển trách, chúng tôi cũng chấp nhận!”

Mấy người Đông Thú còn làm bộ mặt giả vờ là vì Lạc Việt, sẵn lòng chấp nhận tất cả.

Ý của bọn họ rất đơn giản, chuyện xấu bọn họ làm, những lời mắng chửi bọn họ tự gánh.

Cũng là vì Lạc Việt, bọn họ sẵn sàng chấp nhận tất cả.

Dễ dàng chiếm được sự ưu ái và kính phục của người khác.
 
Chương 1996


Chương 1996:

“Tứ Tiểu Long không chỉ có sức mạnh phi thường, mà tư cách đạo đức cũng thật đáng khâm phục “Lạc Việt có các người đúng là may mắn!” Mấy người Trần Hữu Đạo nhìn bốn người đầy ngưỡng mộ.

Đây chính là tấm gương sáng mà mọi người nên học hỏi.

Nhưng họ đâu hề biết rằng bốn người này giết tù binh là vì muốn diệt sạch những người biết được chân tướng, mà không hề có bất kỳ liên quan gì khác.

Tây Tăng cúi đầu cảm thấy xấu hổ khi nghe những lời tán đương đó.

“Vệ binh Viêm Long đã nhận được tin tức! Sẽ sử dụng nghỉ thức long trọng nghênh tiếp các vị!”

“Hơn nữa tôi còn nghe nói, sẽ phong cho các người là Nhất Vũ Kiên Vương!” Phàn Thắng Nam vừa nhận được tin từ Vệ binh Viêm Long.

“Cái gì? Nhất Vũ Kiên Vương?

Hai mắt đám người Động Thú đều sáng lên, cảm thấy vô cùng vui sướng.

Đúng là nhò họa được phúc mài! Chẳng làm gì cả, nhưng lại được vạn người kính ngưỡng, trở thành anh hùng của Lạc Việt, còn được phong vương.

“Cao thủ thân bí cậu cứ yên tâm, chúng tôi sẽ đốt thật nhiều tiền giấy cho cậu.”

Mấy người thâm câu nguyện trong lòng.

Vào lúc này, trong bóng tối, ba mươi tám người rời đi cùng với Diệp Lâm Quân đã chứng kiến tất cả những điều này.

Vừa nãy họ còn muốn ra ngoài để tụ hợp với mọi người.

Nhưng sau khi tứ tiểu long tàn sát những kẻ tù binh, bọn họ đành nán lại.

Họ cũng hiểu tình hình hiện tại.

Tứ tiểu long muốn giết chết tất cả để bịt đầu mối, bao gồm cả bọn họ.

Chỉ cần bọn họ đi ra ngoài, tứ tiểu long nhất định sẽ giết chết bọn họ.

Càng huống hồ, bọn họ mới là người thật sự biết được chân tướng này.

Nhóm lên nhiều trên app truyện hola nhé! Biết là ai đã giết Bắc Ma.

Đối với tứ tiểu long mà nói, bọn họ còn có sức uy hiếp hơn cả những người khác.

“Chạy thôi!” “Nếu chúng ta không chạy, tất cả chúng ta sẽ phải chết”

Hơn ba mươi người cùng đồng lòng vội vàng bỏ trốn.

Nhưng hành động chạy trốn đã thu hút sự chú ý của mấy người Đông Thú.

“Đó không phải là đội cảm tử đã chạy trốn cùng thằng nhóc kia sao? Bọn họ vẫn còn sống?”

“Không hay rồi, bọn họ biết được chân tướng!”

“Chúng ta phải đuổi theo giết chết bọn họ!”

Mấy người Đông Thú lo lắng vội vàng đuổi theo.

“Sao thế?”

Đột nhiên, Trần Hữu Đạo ngăn họ lại.

Đông Thú không tiện nói ra. Nếu như là thủ hạ của Bắc Ma, bọn họ còn có lý do giết chết, nhưng đây là đội cảm tử, phải làm sao, lỡ như không cẩn thận, sẽ bị bọn họ nói ra sự thật.

“Không có gì!”

Mấy người chỉ có thể nhìn những thành viên còn lại của đội cảm tử bỏ chạy.

“Chuyện này làm sao mới tốt đây? Bọn họ chắc chăn đã biết tất cả!”

“Lần này e là chúng ta không được ngủ ngon rồi!”

Mấy người hấp tấp sốt ruột như kiến bò trên nồi lẩu.

“Tôi đã nghĩ ra một cách!”
 
Chương 1997


Chương 1997:

Nam Tướng đột nhiên kêu lên: “Chúng ta chỉ cần nói bọn họ là kẻ đào tẩu? Như thế ai còn dám tin lời bọn họ?”

“Đúng! Chỉ cần nói bọn họ là kẻ đào tẩu, không có ai tin họ cả!”

“Dù sao chúng ta mới là người giết chết Bắc Ma, đâu chỉ dựa vào mấy lời vô căn cứ của họ!”

Mấy người lộ ra nụ cười gương mặt.

Ngay sau đó, bọn họ báo cáo rằng có ba mươi chín người đã đào tẩu.

Trần Hữu Đạo và Phàn Thắng Nam đã kiểm tra tất cả các thi thể.

Tất cả mọi người trong đội cảm tử đều có, nhưng ba mươi chín người này không có ở đó.

Sau đó Trần Hữu Đạo tuyên bố ba mươi chín người đó là kẻ đào tẩu, sẽ không còn ai tin lời bọn họ nói nữa.

“Sau khi bắt được kẻ đào tẩu cứ thẳng tay giết!”

Mấy người Đông Thú cũng không chịu ngồi yên, bọn họ muốn tìm ra ba mươi chín người này.

Chỉ có người chết mới có thể giữ bí mật mãi mãi.

Ba mươi tám người đi theo Diệp Lâm Quân lúc đầu cũng biết chuyện gì đang xảy ra.

Bây giờ chi cân bận họ xuất hiện chắc chắn sẽ chết.

Cho dù họ có nói ra chân tướng hay không.

Càng huống hồ, có nói ra chân tướng cũng không có ai tin.

Thấp cổ bé họng không nói, chẳng có ai nghe lời của một kẻ đào tẩu cả, Bây giò tôi chỉ có thể ấn nấp và giữ lấy mạng sống của mình…

Thế là, sự việc Bắc Ma bị tiêu điệt ở căn cứ Thiên Sơn được truyền ra ngoài.

Lạc Việt lại xôn xao.

Toàn thế giới như vỡ òa.

Không ai ngờ được Bắc Ma sẽ thua…

Đặc biệt là khi liên minh báo thù nghe tin, họ dường như chất lặng.

Bắc Ma sẽ thua? Gã không phải là mạnh hơn trước gấp ba lần sao? Hơn nữa cao thủ bên cạnh gã cũng nhiều vô số.

Hắc Long cũng đã phái ra một nửa lực lượng nòng cốt của liên minh báo thù.

Như vậy mà cũng bị đánh bại rôi sao? Rốt cuộc là chuyện gì đang diễn ra? Vệ binh Viêm Long vỡ òa trong tiếng hoan hô.

“Đòn hợp kích đã phát huy tác dụng? Có vẻ như thời gian hàng chục năm của chúng ta không hề bị lãng phí?”

“Tôi nói rồi mà, chúng ta mới là người hiểu Bắc Ma nhất!” Bốn người Đông Yêu khi nghe đòn hợp kích có tác dụng thì vô cùng phấn khích.

“Toàn thể chuẩn bị nghỉ lễ đón tiếp những người anh hùng của chúng tai” Tứ tiểu long đã thành công trong việc tiêu diệt Bắc Ma và trỏ thành anh hùng chí cao vô thượng của Lạc Việt.

Lạc Việt đâu đâu cũng đều là tiếng reo hò tung hô bọn họ.

Họ là niềm tự hào của Lạc Việt và cũng là thần hộ mệnh của Lạc Việt Bốn người có một địa vị thiêng liêng và bất khả xâm phạm trong trái tim của người dân Lạc Việt.

Thậm chí còn cao hơn nhiều so với Nhất Vũ Kiên Vương! Suy cho cùng, trước mắt đây mới chính là tai họa lớn nhất mà Lạc Việt gặp phải.

Tất cả mọi người đều không thể ngăn cản Bắc Ma, chỉ có bọn họ mới có thể làm được! Từ đây về sau, bọn họ được tung hô là anh hùng! Thâm chí còn là thần tượng trong mắt rất nhiều em nhỏ…

Họ được hàng nghìn người kính trọng và nể phục…

Trong tổ trạch nhà họ Lý, nghe thấy tứ tiểu long dẫn dắt đội quân cảm tử chiến thắng Bắc Ma, được mọi người tung hô.

Lý Từ Nhiệm xúc động rơi nước mắt.
 
Chương 1998


Chương 1998:

Bắc Ma đã chết.

Thế Diệp Lâm Quân vấn còn sống!

Hoàng Vạn Sinh, Hoàng Mộ Phong và những người khác cũng rất vui mừng.

Danh dự và những lợi ích đều sẽ là của họ.

Nhưng ngay sau đó, có tin tức rằng đội cảm tử đã bị tiêu diệt.

Lý Từ Nhiệm gần như ngất đi vì sợ hãi.

Hoàng Vạn Sinh và Hoàng Mộ Phong cũng cảm thấy rất may mắn.

“Cũng may con không đi! Nếu không người chết sẽ là conI”

Khi Lý Từ Nhiệm đang tuyệt vọng, đột nhiên một nhóm người chạy vào.

“Hoàng Mộ Phong của môn phiệt Tây Đường là kẻ đào tẩu! Đã nằm trong danh sách bị truy nấ!”

Nếu có bất kỳ manh mối nào về anh ta, hãy báo cáo ngay lập tức! Nếu có ý đồ bao che, sẽ xử phạt nghiêm khắc! “

“ÄÂmI”

Mọi người đều giống như bị sét đánh, đầu óc ong ong.

Đào tẩu?

Diệp Lâm Quân lấy danh Hoàng Mộ Phong đào tẩu sao?

“Chuyện này là thật sao?” Hoàng Vạn Sinh nghỉ ngờ hỏi.

“Tự xem danh sách!”

“Các anh em trong đội cảm tử đều rất dũng cảm, vì để tiêu diệt Bắc Ma, không có ai sống sót trở về. Nhưng ba mười chín người này chín là sự sỉ nhục của Lạc Việt! Một đám ăn hại, hèn nhát!”

Sau khi nhóm người này rời đi.

Hoàng Vạn Sinh và Hoàng Mộ Phong rất tức giận.

“Diệp Lâm Quân mày không chết yên đâu!”

“Mày lấy danh tao làm quân đào tẩu? Bây giờ cả Lạc Việt đều biết, danh tiếng Hoàng Mộ Phong tao bị ô nhục rồi!”

Hoàng Mộ Phong hét lên.

“Mẹ kiếp, không ngờ thằng nhóc đó lại làm thế! Ba hận không thể giết nó!”

Hoàng Vạn Sinh sát khí đăng đằng.

“Trước đây Diệp Lâm Quân từng là chiến thần Côn Luân, vậy mà lại làm kẻ đào tẩu? Đúng là nực cười”

Ngô Thị Lan và những người khác cũng chỉ trích.

Sắc mặt Lý Từ Nhiệm cũng bớt căng thẳng một chút.

Diệp Lâm Quân còn-sống: Hơn nữa, cô tin rằng Diệp Lâm Quân không phải là kẻ đào tẩu.

Điều này cũng mang ý nghĩa Hoàng Mộ Phong sẽ sống cuộc sống mai danh ẩn tính trong tương lai.

Tuyệt đối không được xuất hiện với thân phân “Hoàng Mộ Phong”

được nữa.

Nếu không sẽ bị vạn người phi nhổ.

Cả nhà bọn họ hận chết Diệp Lâm Quân.

Đám người Hoàng đế Tây Đường ngược lại không nói gì, đều đang đợi mệnh lệnh của Diệp Lâm Quân.

Trấn Thần Điện cũng thế…

Kinh thành.

Vệ binh Viêm Long.

“Diệp Lâm Quân đâu? Bây giờ Bắc Ma thất bại rồi, liên minh báo thù chắc chắn sẽ trắng trọn thoát khỏi Lạc Việt”
 
Chương 1999


Chương 1999:

“Trước mắt vẫn không liên lạc được với anh ta! Không có ai biết anh ta ở đâu, đang làm gì? Anh ta giống như đã bốc hơi vậy” “Lý nào như vậy! Thời điểm quan trọng mà Diệp Lâm Quân lại chơi chiêu này!” “Cho dù chúng ta đánh bại Bắc Ma, lấy được thẳng lợi trọng đại nhưng khoảng cách vẫn còn xa với thắng lợi toàn điện lãm! Một khi liên minh báo thù rời đi, tương đương với việc thả hổ về rừng!” “Haiz, mấu chốt là toàn bộ tư liệu khống chế liên minh báo thù năm trong tay anh ta, chúng ta hoàn toàn không biết gì cả.

Diệp Lâm Quân biến mất rồi, chúng ta không còn cách nào hết!” “Được rồi, vẫn nên nghênh đón công thân của chúng ta trước rồi nói! Chò sau này lại xử lý Diệp Lâm Quân đi!” Trên một đại lộ phía bắc kinh thành.

Không có một chiếc xe nào.

Hai bên đường người đứng chật ních, đông nghìn nghịt.

Ánh mắt ai cũng đầy cuồng nhiệt.

Cò tung bay ở cả hai bên, biểu ngữ ở khắp mọi nơi.

Trên đó viết: “Trọng thần của đất nước”, “Anh hùng của Lạc Việt”, vân vân.

Trên dưới vệ binh Viêm Long càng ra mặt nghênh đón.

Đây là lần đầu tiên trong lịch sử.

Đúng là nghỉ lễ lớn nhất.

Tiếp nhận tất cả những thứ này đương nhiên là Tứ tiểu long và đội cảm tử.

Chẳng mấy chốc, đoàn xe tới.

Trên không trung từng chiếc máy bay trực thăng xoay quanh.

‘ÂM “Âm!” ‘Ầm” Hàng trăm khẩu đại liên bản ra đồng loạt.

Hàng chục nghìn người cùng reo hò lên.

“Anh hùng!” “Anh hùng!”

Lễ nghỉ lớn nhất trong lịch sử Lạc Việt đón những anh hùng về nhà.

Bốn người trong Ngũ long của Lạc Việt đều rưng rưng nước mắt: “Đồ đệ của chúng ta không làm mất mặt! Đúng là đáng vui mừng!”

“Cảm tạ bốn vị tiền bối đã nuôi dưỡng ra vị thần bảo vệ Lạc Việt!”

Trên-dưới Vệ Binh,Viêm Long đều nói lời cảm tạ.

Dân chúng cũng vô cùng biết ơn.

Sau khi đến đây, tứ tiểu long xuống xe, đi trên đường lớn, tiếp nhận lễ nghi cao nhất.

Hưởng thụ sự ngưỡng mộ của hàng nghìn người và sự đón tiếp của vệ binh Viêm Long.

Đông Thú, Nam Tướng, Trung Binh, ba người ngẩng đầu ưỡn ngực, vẻ mặt kiêu ngạo.

Đây chính là thứ bọn họ muốn!

Cuối cùng bọn họ cũng được đứng trên đỉnh của Lạc Việt.

Về phần Tây Tăng bên cạnh thì cúi đầu, vẻ mặt có hơi khó coi.

Càng như vậy, anh ta càng không được tự nhiên.

Tất cả đều là của người khác mà: Không có liên quan gì tới bọn họ cả.

Thậm chí bọn họ còn là lính đào ngũ.

Còn giết chết nhiều tù binh như vậy…

Nhưng mà bây giờ đã đứng trên dây, anh ta cũng không còn cách nào khác.

Chỉ có thể cứng người đón nhận tất cả.

“Hoan nghênh bốn vị anh hùng của chúng ta chiến thắng trở về”

Vệ binh Viêm Long hô lớn.

Hàng nghìn người reo hò, tiếng vang từng đợt.
 
Chương 2000


CHương 2000:

Đông Thú nhìn về phía đám người, hô lớn: “Chúng tôi không tính là gì.cả, cá anh em đã chết đi mới là anh hùng!”

“Là chúng tôi có lỗi với họ, không thể mang họ còn sống trở về “Chúng ta thì tính là anh hùng gì chứ?”

Nam Tương và Trung Binh cũng giả mù sa mưa nói.

Tây Tăng lại càng cúi thấp đầu hơn.

Anh ta không cách nào tưởng tượng nổi Đông Thú lại nói ra những lời không biết xấu hổ này?

Rõ ràng bọn họ gài bẫy giết chết tất cả các thành viên trong đội cảm tử.

Quả nhiên, ba người Đông Thú vừa nói những lời này ra, khiến người khác càng thêm kính nể.

“Nhìn xem các anh hùng Lạc Việt của chúng ta, cho dù là nhân phẩm hay thực lực, đều làm cho chúng ta phải kính nể”

Cuối cùng, tứ tiểu long nhận hết lời khen và vinh dự.

Thậm chí vệ binh Viêm Long còn muốn phong vương cho bọn họ! Đương nhiên, tất cả đều phải đợi liên lạc được với Diệp Lâm Quân rồi mới nói.

“Cái gì? Chưa giải quyết được liên minh báo thù? Lý nào lại thế?” “Lạc Việt còn có nguy nan, chúng ta sao có thể nhàn rỗi? Tiếp tục thôi!” Lúc tứ tiểu long nghe thấy Liên minh báo thù chưa giải quyết được, bọn họ liền giả mù sa mưa tỏ thái độ.

Phải loại trừ hết liên minh báo thù.

Bọn họ e ngại Bắc Ma.

Nhưng thực lực của bọn họ vẫn rất mạnh, đối phó với Liên minh báo thù cũng không thành vấn đề.

“Diệp Lâm Quân mà có được một nửa phẩm chất của mọi người thì cũng sẽ không để đa số người của liên minh báo thù bỏ trốn!” Đám người càng thêm coi trọng tứ tiểu long.

Càng tức giận đối với Diệp Lâm Quân! Sao có thể làm ra việc như vậy? Không tuân theo mệnh lệnh, để liên minh báo thù chạy trốn.

Cũng vì phái tứ tiểu long đi đối phó với Bắc Ma, không phái anh đi, cho nên hòn dỗi à? Lòng dạ gì mà nhỏ nhen.

“Nhanh đi liên hệ Diệp Lâm Quân! Mau chóng giải quyết xong công việc của Nhất Vũ Kiên Vương đi!” Lúc này, ở một chỗ sâu trong căn cứ Thiên Sơn.

Cả nhà tải app truyện hola đọc tiếp nhé! Diệp Lâm Quân thở phào một hơi.

Phía trước anh có một người đang năm.

Chính là Bắc Ma.

Thật ra trận chiến kia cũng không phải là hai bên cùng thiệt hại.

Càng không phải là cùng nhau vào chỗ chết.

Diệp Lâm Quân hoàn toàn có năng lực giết chết Bắc Ma.

Khi anh muốn diệt Bắc Ma, Bắc Ma lại nhận ra công pháp của anh, cho nên giữ lại một chiêu kia.

Mới tạo thành cảnh giả anh và Bắc Ma cùng đồng quy vô tận.

Anh cũng không giết Bắc Ma, chỉ hỏi thăm vì sao Bắc Ma biết công pháp này.

Bởi vậy nói không chừng sẽ biết một ít chuyện của “sư phụ”.

Đây là điều mà Diệp Lâm Quân cực kỳ muốn biết.

Nhưng cuối cùng Bắc Ma vẫn ngất đi.

Cho dù Diệp Lâm Quân dùng cách gì gã cũng đều không tỉnh lại.

“Được rồi, trước tiên đưa Bắc Ma về! Để Cổ Phong hoặc mấy người bên lão Tần nhìn xem có cách nào làm cho gã tỉnh lại được không!”

Diệp Lâm Quân bất đắc dĩ lắc đầu.

Bây giờ Bắc Ma không có bất kỳ uy hiếp gì đối với anh cả.
 
Chương 2001


Chương 2001:

Cho nên sống hay chết đều giống nhau.

Anh hoàn toàn có năng lực khống chế.

Anh chỉ muốn hỏi thăm chút chân tướng trong miệng Bắc Ma.

Thật tình không biết, tình hình bên ngoài lúc này đang bắt đầu thay đổi rồi.

Bốn tên đào ngũ kia lắc mình biến hóa, trở thành anh hùng được hàng vạn người kính yêu.

Còn anh thì trở thành lính đào ngũ.

Ở vệ binh Viêm Long thì là bỏ rơi nhiệm vụ, cực kỳ thất trách.

€ó điều đối với chuyện của liên minh báo thù, Diệp Lâm Quân thừa nhận việc mình không làm tròn bổn phận.

Giữa liên minh báo thù và Bắc Ma, anh cho rằng Bắc Ma có hệ số nguy hiểm cao hơn, cho nên mới lựa chọn Bắc Ma.

Trên đường trở về; Diệp Lâm Quân biết được toàn bộ sự việc.

Thì ra bốn tên tiểu long kiathoải mái nhận tất cả công trạng.

Còn vu oan cho ba mươi chín người bọn họ là lính đào ngũ.

Còn giết tất cả tù binh.

“Xem ra bốn người này đều giết sạch những người biết rõ chân tướng!”

“Đáng tiếc là tôi còn sống!”

Trong con ngươi Diệp Lâm Quân hiện lên tia lạnh.

Chưa bao giờ gặp phải đám người vô sỉ như vậy.

So với người nhà của Lý Từ Nhiệm còn ghê tởm hơn.

Khi lợi ích và sinh tử tới trước mắt, có thể thấy rõ sự ghê tởm của một người.

Nhiều anh em như vậy đệu thành kẻ chết thay cho bọn họ.

Bốn người này vẫn còn mặt mũi nhận thưởng?

Còn muốn được phong vương?

Quá vô sỉ!

Các người đã giết Bắc Ma à?

Các người đánh thăng được Bắc Ma à?

Bốn tên đào ngũ mà thôi!

Lắc mình biến hóa lại thành anh hùng quốc dân.

Cơn tức này anh không nhịn được.

Diệp Lâm Quân cực kỳ phẫn nộ!

Anh tuyệt đối không-cho phép chuyện này xảy ra.

Càng muốn vì hơn nghìn anh em trong đội cảm tử đòi một lời ¿ông bằng.

“Tứ tiểu long à? Được, chờ đó cho tôi!”

Diệp Lâm Quân mang khí thế hung hăng trở lại kinh thành.

Bây giờ tứ tiểu long cực kỳ hưởng thụ cảm giác được ngàn vạn fgười yêu.mến này.

Đồng thời cũng rất ưu sầu.

Ngày nào không tìm được-ba mươi chín người kia, bọn họ không yên lòng được.

Chỉ có khi bọn họ chết rồi, mọi người mới có thể an tâm.

Cho nên tứ tiểu long vận dụng hết tất cả lực lượng tìm những người mất tích.

Ba mươi tám người trong đội cảm tử lực lượng yếu kém, nhanh chóng bị tìm được từng người một.

Dù sao gần như tất cả bọn họ đều nghe lời tứ tiểu long.

Đối với sắp xếp của tứ tiểu long, bọn họ đều cố hết sức đi hoàn thành.
 
Chương 2002


Chương 2002:

“Chúng tôi không phải lính đào ngũ! Chúng tôi đi xử lý mai phục-của Liên minh báo thù, với cả có một người trong chúng tôi đã giải quyết Bắc Mat”

Đám người bắt đầu giải thích.

€ó điều người áp giải bọn họ chỉ hừ lạnh một tiếng: “Bây giờ toàn bộ người ở Lạc Việt có người nào không biết các người là lính đào ngũ? Còn già mồm?”

“Nghe kìa, còn bảo có một người trong số bọn họ xử lý Bắc Ma nữa chứ? Các người có não không vậy?”

“Bắc Ma mạnh cỡ nào! Sẽ bị ai đó trong đội cảm tử các người xử lý? Đúng là nực cười! Kia là do tứ tiểu long hợp lực giải quyết!”

“Các người nói điêu có thể thực tế hơn một chút không? Bắc Ma do các người giết chết? Lời này mà cũng nói ra ngoài miệng được?”

Đám người đương nhiên là không tin.

Sự uy hiếp của Bắc Ma lớn cỡ nào, mọi người đều rõ như ban ngày.

Há có thể để cho một thành viên trong đội cảm tử nho nhỏ xử lý được?

Đội cảm tử bắt đầu cực lực giải thích: “Không phải, là chúng tôi tận mắt chứng kiến! Chính là người trong đội chúng tôi giết chết! Đúng rồi, tên của anh ta là Hoàng Mộ Phong!”

“Với cả tứ tiểu long mới là lính đào ngũ! Bọn họ lừa hơn chín trăm người khác giúp bọn họ ngăn cản Bắc Ma, thuận tiện cho bọn họ thoát đi!

Hơn chín trăm người trong đội cảm tử là do chính bọn họ lừa chết!”

“Là tứ tiểu long không biết xấu hổi Rõ ràng là người khác giết Bắc Ma, bọn họ lại mặt dày nói thành của mình!”

“Còn nữa, bọn họ đột nhiên giết tất cả tù binh, vì muốn giết người diệt khẩu! Bởi vì đám tù binh kia đều chứng kiến chân tướng!”

Nhóm đội cảm tử giải thích đến muốn khô họng.

Nhưng mà chẳng ai tin tưởng cả.

“Nói tiếp đi? Tôi xem các người còn tô hoa vẽ lá thành cái dạng gì?”

“Nói đi, chúng tôi sẽ tin tưởng câu chuyện ma quỷ của các người chắc?”

Người bắt được bọn họ đều cười.

Giống như đang nhìn những kẻ đần độn vậy.

Cho dù bọn họ nói có hợp lý thì ai sẽ tin lời của một đám lính đào ngũ chứ?

“Mọi người giữ chặt một chút! Tứ tiểu long sẽ nhanh chóng tới đón bọn họ đi! Nhiệm vụ của chúng ta sẽ được hoàn thành!”

Vừa nghe tứ tiểu long muốn tới, nhóm đội cảm tử bắt đầu hốt hoảng.

Một khi đám người này tới, bọn họ sẽ còn đường sống sao?

“Chúng tôi thật sự không phải lính đào ngũ!

Là tứ tiểu long…”

Nhưng cho dù bọn họ nói gì, đều không có ai tin.

Ngược lại cho rằng đây là lời để bọn họ tự giải vây cho mình.

Đi được nửa đường, liền gặp tứ tiểu long tới đón người.

Trong đôi mắt của đám Đông Thú hiện lên sát ý nồng đậm.

“Được rồi, giao bọn họ cho chúng tôi, chúng tôi sẽ xử lý!”

Những người khác nhao nhao rời đi.

Trong viện ehỉ ¿ồn lại tứ tiểu lơng đăng đằng sát khí nhìn chằm chằm vào đội cảm tử.

“Chạy à? Các người còn có thể chạy đi đâu?”

Đông Thú cười mỉa mai.

“Bốn người các người đúng là đám chó chết không biết xấu hổ! Sớm muộn cũng có ngày mọi người biết sự thật!”
 
Chương 2003


Chương 2003:

“Một đám bán nước bán đồng đội, làm bạn với các người đúng là sự sỉ nhục!”

Đội cảm tử mắng.

“Hahaha, đáng tiếc mà, các người phải lên đường rồi, không nhìn thấy được ngày đó đâu!”

Trong con ngươi Đông Thú hiện lên tia khát máu.

“Gượm đã, thiếu một người rồi!”

“Rõ ràng là ba mươi chín người, sao chỉ có ba mươi tám?”

Đột nhiên Tây Tăng đưa ra nghỉ vấn.

Bây giờ Tây Tăng cũng dần dần hòa nhập với ba người còn lại.

Đã không tránh được thì đành tiếp nhận.

Vì để an tâm, anh ta cũng muốn trừ đi tất cả mọi người.

Bởi vậy, anh ta thận trọng hơn so với ba người khác.

“Đúng vậy, thiếu một người, thế mà chúng ta không phát hiện ra”

Lúc này ba người còn lại mới kịp phản ứng.

“Thật ra nói cho các người biết, người kia chính là…”

Một thành viên trong đội cảm tử theo bản năng muốn nói ra chân tướng.

Vội vàng bị những người khác ngăn lại: “Không sai! Đúng là thiếu một người!”

“Anh ta trốn ở một nơi mà các người không thấy được, anh ta giữ chứng cứ! Nếu như giết chúng tội, anh ta sẽ cho mọi thứ lộ ra ngoài ánh sáng!”

Chỉ có như vậy mới bảo vệ được tính mạng của bọn họ.

“Tôi không tin là không giết được các người!”

Đông Thú liền muốn ra tay.

“Không được.”

Tây Tăng vội vàng ngăn cản.

“Kẻ kia không có mặt ở đây, chung quy vẫn là một mầm họa, tra xem người này là ai đã!”

“Hoàng Mộ Phong đúng không? Đi, đến môn phiệt Tây Đường.

Tứ tiểu long nhanh chóng đến tìm Hoàng Mộ Phong.

Bây giờ Hoàng Mộ Phong không ở trong môn phiệt Tây-Đường, mà trốn ở một.nơi khác.

Có điều vẫn bị tìm ra.

Cho dù môn phiệt Tây Đường muốn ngăn cản.

Nhưng tứ tiểu long không chỉ có thực lực mạnh, mà phía sau còn là Lạc Việt.

Ai dám ngăn cản?

Bốn người bắt Hoàng Mộ Phong lại.

“Mày chính là lính đào ngũ rồi nhỉ?”

Đông Thú cười lạnh nói.

“Không… không phải tôi… Đúng tôi tên là Hoàng Mộ Phong, nhưng người đi tham gia đội cảm tử không phải tôi, là Diệp Lâm Quân đi thay! Là anh ta làm lính đào ngũ, không liên quan đến tôi!”

“Đúng vậy, Diệp Lâm Quân đi thay nó mà, không liên quan đến nó!”

Hoàng Vạn Sinh cũng giải thích.

“Mày cảm thấy nói thế là tao sẽ tin à? Dẫn đi!”

“Nếu như không liên quan đến mày thì sao phải trốn?”
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom