Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện Của Tui À!

Diễn Đàn Truyện Của Tui À là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Chân Long Chí Tôn Đô Thị

Chương 2147


Chương 2147

Bồng nhiên Khương Nhã My xua tay: “Không cần cô, cao da chó của tôi, tự tôi đuổi được.”

Vì thế, Vương Nhất và Lý Khinh Hồng nhìn Khương Nhã My với ánh mắt ngạc nhiên.

Đặc biệt là Vương Nhất, anh còn không biết Khương Nhã My biết ai ở Yên Kinh.

Cô ta lạnh lùng nhìn Kim Đức Hữu: “Có một câu của ông nói rất đúng, đây này là Yên Kinh, tiện tay nhặt một cục gạch đập bừa một người trong đám đông cũng có thể gi ết chết mấy người quan trọng.”

Nói xong, cô ta lấy điện thoại, gọi một cú, nói cho người bên kia răng cô ta đang ở sân bay Yên Kinh.

Kim Đức Hữu cười to: ‘Cô Khương, không ngờ cô cũng quen biết người ở Yên Kinh?”

“Không biết người tôi biết với người tôi biết thì ai mạnh hơn nhỉ?”

Kim Đức Hữu cũng không vội bắt ba kẻ này, mà ông ta đợi người của Khương Nhã My đến, như vậy trông ông ta sẽ càng mạnh hơn.

Khương Nhã My lắc đầu, cô ta hết chỗ nói với Kim Đức Hữu.

Ông ta nghĩ mình mở một công ty vệ sĩ xuyên quốc gia là không ai dám chọc sao?

Vương Nhất và Lý Khinh Hồng đều tò mò chờ người Khương Nhã My gọi đến đây.

Sau mười phút, họ thấy một quản gia trung niên dân theo một đám người vội vàng chạy vào.

Kim Đức Hữu nhìn về phía tiếng động, ông ta đang định mỉa mai thì thấy gương mặt của người đàn ông trung niên, sợ đến mức hồn lìa khỏi xác.

“Vương… Vương tộc Yên Kinh, quản gia Khương thị?”

“Chào mừng cô về nhài”

Vương tộc Yên Kinh, quản gia Khương thị đi đến trước mặt Khương Nhã My, ông ta và những người khác cùng cúi người chào!

Quản gia Khương thị và 5 – 60 người ông ta dân đều đều đồng loạt cúi người, cảnh tượng vô cùng đồ sộ.

Đặc biệt khí thế của 5 – 60 người này đều rất mạnh, xương gò má hơi lồi lên, vừa thấy đã biết họ là những người biết võ lại còn rất mạnh.

Hành khách đi lại trong sân bay đều trợn mắt há mồm nhìn cảnh tượng đồ sộ này.

Vương Nhất và Lý Khinh Hồng cứ như thấy quỷ, họ nhìn Khương Nhã My với vẻ mặt khó tin.

Nhất là Vương Nhất, anh nhìn như sắp rơi cả con ngươi vậy.

Không ngờ Khương Nhã My lại là vương tộc ở Yên Kinh, thiên kim tiểu thư của Khương thị!

Sau đó anh nghĩ kỹ lại, thật ra có vài dấu vết chỉ ra bí mật Khương Nhã My là cô vương tộc Khương thị.

Đó là lúc Vương Nhất gặp y si Khương Sinh. Khi nhäc đến Khương Sinh, sắc mặt Khương Nhã My trông rất kỳ lạ.

Lúc hai người gặp nhau, Khương Nhã My cũng rất lạnh lùng với Khương Sinh.

Hơn nữa họ hai người giống nhau, nên có thể dễ dàng đoán ra mối quan hệ của cả hai.

Chẳng qua lúc ấy Vương Nhất đầu óc đều nghĩ đến chuyện Lý Thiên Dương đang hôn mê do bị thương nặng, nên anh hoàn toàn không rảnh để quan tâm đ ến chuyện này.

Bây giờ anh ta mới nhớ ra, Khương Nhã My là thiên kim của Khương thị!

Ánh mắt Lý Khinh Hồng cũng nhìn chằm chăm Khương Nhã My, trong ánh mắt đó, ngoại trừ kinh ngạc và sợ hãi, còn có cả tình cảm khác trong đó.

Cứ như cô ta đang nhớ lại.
 
Chương 1996


Chương 1996

“Không được, không dễ gì các bạn học cũ mới gặp mặt, cậu buộc phải theo tôi đi gặp!”

Bạch Thiến bông nhiên tóm tay của Lý Khinh Hồng, muốn cưỡng chế dẫn cô đi.

“Cậu buông tay! Cậu muốn làm gì…”

Trên mặt Lý Khinh Hồng đột nhiên có chút hoảng loạn, bây giờ cô đang có thai, không thể xảy ra xung đột kịch liệt với người khác.

Cộng thêm đồng người qua lại, Lý Khinh Hồng thật sự bị Bạch Thiến dẫn đi.

“Dừng tay.”

Vào lúc này, đằng sau truyền tới một tiếng quát trầm thấp.

Lý Khinh Hồng quay đầu nhìn, khi nhìn thấy Vương Nhất, lập tức trên mặt nở nụ cười: “Chồng, anh sao lại ở đây?”

Vương Nhất cười rồi nói: ‘Anh vốn muốn đi tìm đám Tuyết Nhi, không ngờ gặp được em.

Lý Khinh Hồng không lên tiếng, cô tới nhà đa năng Giang Thành là nghỉ ngờ Ẩn chủ là Vương Nhất.

Chỉ có điều, bây giờ vẫn chưa phát hiện mà thôi.

Lúc này gặp được Vương Nhất ở đây, trong lòng cô càng để ý hơn.

Vương Nhất không phát hiện tâm tư nhỏ đó của Lý Khinh Hồng.

Lúc này, anh đang lạnh lùng nhìn Bạch Thiến và Tôn Vĩnh Phước: “Vợ tôi không muốn đi, hai người còn muốn ép cô ấy đi chắc?”

Bộp một tiếng, anh tóm cổ tay của Bạch Thiến.

BAN Bạch Thiến lập tức hét lên, cô ta chỉ cảm thấy cổ tay của mình giống như bị hai miếng sắt kẹp, không ngừng đè ép.

“Buông vợ tôi ra!”

Sắc mặt Tôn Vĩnh Phước thay đổi, cũng kèm theo sự tức giận, quát Vương Nhất.

Vương Nhất bồng quay đầu, lạnh lùng liếc nhìn ông ta.

Chỉ một ánh mắt để khiến Tôn Vĩnh Phước rén ngay.

Ánh mắt này quá lạnh!

‘Buông tay! Buông tay! Tay của tôi sắp gấy TOI Bạch Thiến kêu thảm thiết, lập tức buông tay của Lý Khinh Hồng ra.

Vương Nhất cũng buông tay của Bạch Thiến ra, Bạch Thiến khóc nóc thu hồi tay, không ngừng xoa bóp.

Hồn hoàn lại, Bạch Thiến mặt mày hằn học nhìn Lý Khinh Hồng, tức giận nói: ‘Lý Khinh Hồng, đây là chồng của cậu sao? Lá gan của anh ta lớn đấy, vậy mà dám ra tay với tôi?”

Vương Nhất ở đây Lý Khinh Hồng yên tâm hơn không ít, cô khoác nhẹ cánh tay Vương Nhất, liếc nhìn Bạch Thiến: “Anh ấy là chồng tôi, có vấn đề gì sao?”

Ánh mắt của Vương Nhất rất bình thản: “Cô không ra tay với vợ tôi, tôi đương nhiên sẽ không ra tay với cô.”

“Anh…”

Bạch Thiến đánh giá Vương Nhất từ trên xuống dưới, đặc biệt là thấy anh ăn mặc không thể bình thường hơn được nữa, sự tức giận trên mặt càng lớn: “Phế vật, đừng tưởng lấy được phú bà như Lý Khinh Hồng thì có thể không kiêng ky gì, còn không mau chóng quỳ xuống xin lỗi chúng tôi!”
 
Chương 2148


Chương 2148

Tóm lại, Khương Nhã My thật sự là thiên kim tiểu thư của Khương thị, điều này khiến người ta rất ngạc nhiên.

“Đứng lên hết đi, nếu không phải tôi thấy phiền phức thì tôi đã không gọi cho các ông!”

Vẻ mặt Khương Nhã My rất thờ ơ, cứ như tập mãi thành thói quen.

Quản gia Khương thị càng cúi đầu thấp hơn: “Cô chủ, đây là chuyện Khương Tấn phải làm! Bây giờ từ trên xuống dưới Khương thị đều đang đợi cô quay về! Xin cô hãy quay vê!”

“Xin cô hãy quay về!”

“Xin cô hãy quay về!”

“Xin cô hãy quay về!”

Quản gia Khương Tấn hô to, sau đấy mấy vệ sĩ của Khương thị cũng hô to.

Tiếng họ như sấm, quanh quẩn ngoài sân bay.

“Em nhớ ra rồi!”

Lý Khinh Hồng như nhớ ra chuyện gì đấy, vẻ mặt rất kinh ngạc.

“Em nhớ ra chuyện gì?”

Vương Nhất tò mò hỏi.

Lý Khinh Hồng nói: “Giống Lý thị, khoảng hai mươi năm trước ở Khương thị cũng có một cô bé bị bắt cóc.”

Nghe thế, vẻ mặt Vương Nhất rất kinh ngạc: “Vì sao?”

Lý Khinh Hồng kể lại chuyện xảy ra hai mươi năm trước ở Khương thị.

“Khương thị là một gia tộc về y dược, mỗi người Khương thị đều phải học y thuật, chữa bệnh cứu người. Hai mươi năm trước, ngay lúc người đứng đầu Khương thị bỏ ra một số tiền lớn để mua một cây kỳ trân dị thảo ở Thần Nông Giá, nghe nói đó là một loại thuốc mới, đó là phát hiện có tính lịch sử.”

“Vốn dĩ cây kỳ trân dị thảo này sắp được dâng cho một người có địa vị cao ở vương tộc, nhưng trước đó một ngày, nó lại bị lấy trộm.”

“Trộm?”

Nghe vậy, vẻ mặt Vương Nhất vô cùng kinh ngạc.

“Đúng thế.”

Lý Khinh Hồng gật đầu: “Sau đó họ tìm thấy người ăn trộm. Đó là một cô bé năm tuổi, cô bé trộm cây kỳ trân dị thảo này để chữa bệnh cho mẹ đang bị ốm nặng.”

“Nhưng bênh của mẹ cô bé đã trở nên nguy kịch, chỉ một cây thảo dược thì cũng lắm chỉ có thể kéo dài tuổi thọ thêm mấy tháng.”

“Nhưng trên dưới Khương thị đều rất giận dữ, họ muốn trừng trị cô bé đó thật nghiêm khác. Hơn nữa việc này cũng đến tai người có địa vị cao kia. Dưới áp lực của vương tộc, hơn nữa mẹ cô bé cũng biết con mình làm sai, nên dù bệnh nặng vần chủ động xin gánh trách nhiệm. Hôm sau, người ta phát hiện ra bà ta đã chết trong nhà”

“Người chết cũng là người Khương thị, nhưng những người khác ở Khương thị cảm thấy kể cả bà ta có chết cũng chưa hết tội, hơn nữa họ còn bo bo giữ mình nên quyết định đuổi cô bé ra khỏi Khương thị, đến khi chết, người Khương thị cũng không nhớ rõ tên mẹ cô bé kia là gì.”

“Bà ta tên là Khương Vĩnh, chỉ là một cô chủ của dòng nhánh Khương thị, đương nhiên người Khương thị không nhớ ra tên bà ta.”

Khương Nhã My bỗng nhiên lên tiếng, nói †ên mẹ của cô bé kia.

Giọng điệu cô ta rất bình thản, hoàn toàn chẳng cảm nhận được bất cứ đau buồn nào.

Vương Nhất và Lý Khinh Hồng cũng chưa nói gì, họ biết rõ, cô bé trộm dị thảo để chữa bệnh cho mẹ là Khương Nhã My.
 
Chương 1997


Chương 1997

Vương Nhất vừa rồi suýt nữa làm gãy cổ tay của cô ta, đến bây giờ cô ta còn đau tới mất mạng, vậy nên Bạch Thiến tuyệt đối không thể nuốt trôi cục tức này.

Vương Nhất lập tức vui vẻ: “Quỳ trước hai người? Xin lỗi? Hai người có mặt mũi lớn vậy sao?”

Bạch Thiến nghe vậy thì càng thêm tức giận: “Cái gì? Chồng tôi là phó tổng giám đốc của công ty xổ số Anh Hoàng, quy mô lớn hơn tập đoàn Lệ Tinh các người nhiều, anh không sợ đắc tội với chúng tôi sao?”

Nụ cười trên mặt Vương Nhất càng sâu: “Phó tổng giám đốc của công ty xổ số Anh Hoàng? Có phải là có thông tin nội bộ để dân dắt hướng mở phiên giao dịch hay không?”

Bạch Thiến hơi kinh ngạc, quay đầu nhìn Tôn Vĩnh Phước: ‘Là như vậy sao, chồng?”

Cô ta không phải quá hiểu về chuyện ở phương diện này, cô ta chỉ phụ trách gọi bạn học cũ của cô ta, tập trung bọn họ lại, sau đó để Tôn Vĩnh Phước đi tẩy não.

Tôn Vĩnh Phước không tự chủ mà hơi ưỡn ngực, khẽ cười nói: “Xem ra cậu còn hiểu khá rõ.

“Thông tin của nội bộ Anh Hoàng, tôi quả thật có thể lấy được tư liệu đầu, dựa vào thông tin này, tỷ lệ kiểm tiền khi mở phiên giao dịch sẽ đạt tới 80%.”

“Bạn học của Thiến Thiến đã có rất nhiều xin tôi dẫn bọn họ chơi cùng, thậm chí còn mỗi người cho tôi một cái phong bì, bây giờ anh chắc biết đi theo tôi chơi xổ số, kiếm tiền cỡ nào rồi chứ? Căn bản là kiếm ổn định không lỗ.”

Nói đến đây, trên mặt Tôn Vĩnh Phước không khỏi kèm theo sự kiêu ngạo.

Lý Khinh Hồng lạnh mặt, rõ ràng rất không thích tiềm kiếm được bằng cách như này.

Vương Nhất khẽ mỉm cười, nhìn Tôn Vĩnh Phước bỗng nhiên lắc đầu: “Tôi có thể rất có trách nhiệm nói với ông, tiếp theo thông tin đầu của ông sẽ khiến ông mất đi tất cả.

“Cái gì?”

Lời nói khiến người khác sốc gần chết!

Sau khi Vương Nhất nói xong câu này, tất cả mọi người đều sửng sốt.

Không chỉ có Bạch Thiến và Tôn Vĩnh Phước trợn mắt há hốc mồm, ngay cả Lý Khinh Hồng cũng dùng loại ánh mắt khó tin nhìn Vương Nhất.

“Anh đang nói cái gì?”

Cô từng nghĩ Vương Nhất sẽ phản kích, nhưng không ngờ Vương Nhất lại nói ra lời như này.

Kết quả của mở phiên giao dịch là do công ty xổ số khống chế, chỉ có nhân viên nội bộ mới có khả năng làm được chuyện thay đổi kết quả, Vương Nhất sao dám nói loại lời này?

Hơn nữa trong lòng Lý Khinh Hồng có hơi bất an.

Sau lưng công ty xổ số là rất nhiều những người giàu cược, nếu thua thì sẽ chọc giận các những người cực giàu ở đằng sau.

“Ha ha ha ha…”

Sau khi hoàn hồn, Bạch Thiến và Tôn Vĩnh Phước đều không nhịn được mà cười.

Đặc biệt là Tôn Vĩnh Phước, cười tới chảy nước mắt, ánh mắt nhìn Vương Nhất giống như nhìn một thăng ngốc.

“Tôi mới là phó tổng giám đốc của công ty xổ số, tôi có thông tin đầu, anh biết cái gì chứ?”

Tôn Vĩnh Phước chỉ vào Vương Nhất, ánh mắt rất khinh thường.

Bạch Thiến cũng nhìn Bạch Thiến đầy mỉa mai: ‘Khinh Hồng à, xem ra ông chồng cậu †ìm không chỉ phế, IQ còn rất thấp, người bình thường dùng não nghĩ cũng không thể như thế.”

Nghe thấy Bạch Thiến mỉa mai Vương Nhất, sắc mặt của Lý Khinh Hồng vô cùng khó coi.

Có lòng muốn giúp Vương Nhất nói hai câu, nhưng cô cũng không tiện mở miệng!
 
Chương 2149


Chương 2149

“Từ bé bà ấy đã ốm yếu bệnh tật, ngay cả bệnh của mình cũng chưa chữa hết chứ đừng nói là cứu người khác, đương nhiên người Khương thị, sao có thể nhớ rõ bà ấy?”

“Bà ấy là một gánh nặng, mà người Khương thị cũng không nuôi gánh nặng, nhưng Khương thị rất quan tâm đ ến thể diện, nên họ quyết định mặc kệ bà ấy bị bệnh nặng, không quan tâm, cứ để bà ấy đang sống sờ sờ bị bệnh chết. Cô bé kia chỉ mong có ai đó cứu mẹ cô bé, cứu người mẹ duy nhất trên đời của cô bé, vậy cô bé sai sao?”

Giọng điệu Khương Nhã My rất bình tĩnh, nhưng tất cả mọi người đều cảm nhận được giọng nói bình tĩnh ấy đang đè nén oán giận mạnh mẽ đến mức nào.

Đám người Khương Tấn cúi đầu rất thấp, chẳng dám thở mạnh.

“Đến đây, Khương Tấn, ông nói cho tôi nghe bà ấy làm gì sai sao?”

Khương Nhã My nhìn về phía Khương Tấn, lạnh lùng hỏi.

“Trả lời tôi!”

Khương Nhã My cất cao giọng.

Khương Tấn sợ tới mức sắc mặt tái nhợt.

Kim Đức Hữu và vệ sĩ ông ta đang đứng bên cạnh sợ đến mức chẳng có gan nói chuyện.

Người phụ nữ này, là đại cô của Khương thị Yên Kinh!

“Thưa, thưa cô, không làm gì sai…”

Khương Tấn nơm nớp lo sợ trả lời.

“Đúng vậy, không làm gì sai, nhưng sao chẳng ai nhớ đến bà ấy?”

Khương Nhã My thản nhiên nhìn ông ta, tự nói: ‘Bà ấy đã chết hai mươi năm, Khương thị các ông có ai nhớ đến bà ấy không?

Các ông đã từng đến mộ của bà ấy chưa?”

Thình thịch!

Thình thịch!

Thình thịch!

Mấy người Khương Tấn quỳ Khương trước mặt Nhã My.

“Cô chủ, chúng tôi sai rồi!”

Ánh mắt lạnh lùng của Khương Nhã My lướt qua: “Quay về nói với người Khương thị, hơn nửa tháng sau, ngày 23 là ngày giỗ của bà ấy, đến hôm ấy, tôi muốn thấy tất cả người Khương thị mặc áo tang, quỳ trước mộ bà ấy nhận lỗi”

“Vâng, vâng…”

Khương Tấn nhanh chóng dẫn người đi khỏi đó.

Khương Nhã My nói xong, khí lạnh trên người cô ta lại càng đậm đặc.

Trong lúc ấy, Vương Nhất và Lý Khinh Hồng cũng không dám nói gì.

Bồng nhiên, Khương Nhã My quay đầu lại nhìn Kim Đức Hữu đang sợ run người với ánh mắt lạnh lùng: “Ông vân chưa đi sao?”

Lúc này Kim Đức Hữu ngã bệt xuống đất.

Ông ta thật sự không ngờ, vậy mà người phụ nữ này lại là cô chủ mất tích hơn hai mươi năm của Khương thị.

Sau khi tỉnh táo lại, vẻ mặt Kim Đức Hữu tràn đầy sợ hãi, nhưng ông ta vẫn mỉm Cười.
 
Chương 1998


Chương 1998

Vấn là lời Vương Nhất nói quá hoang đường!

“Thiến Thiến, xảy ra chuyện gì thế?”

“Đây không phải là hoa khôi trường năm đó, Lý Khinh Hồng sao?”

“Người này là ai? Không phải là chồng của Lý Khinh Hồng đấy chứ?”

Đột nhiên, đằng sau có một đám người đi tới, có nam có nữ.

Sắc mặt của Lý Khinh Hồng càng lúc càng khó coi, những người này đều là bạn học cũ Bạch Thiến gọi tới họp lớp.

Những cặp mặt nhìn bọn họ giống như nhìn động vật trong sở thú.

Các bạn học cũ tới rồi, Bạch Thiến lập tức trở nên hồ hởi, nói càng hăng hơn.

“Tôi giới thiệu cho mọi người, vị này là chồng của hoa khôi trường chúng ta, anh †a vừa nói chúng ta đi theo chồng tôi cược mở phiên giao dịch sẽ lỗ hết sạch!”

“Ha ha ha…”

Bạch Thiến vừa nói xong, những bạn học cũ đó lập tức cười lớn.

“Người anh em, cậu hiểu xổ số không? Mà ở đó nói linh tinh?”

“Anh biết chồng của Thiến Thiến là ai không? Phó tổng giám đốc của công ty xổ số Anh Hoàng đấy! Thông tin nội bộ mà người ta nói đều là lời vàng ý ngọc, điều anh nói thì sao? Đều là trò cười!”

“Khinh Hồng à, cậu trước kia ở trường có nhiều giàu theo đuổi như vậy, cậu không nhìn trúng ai hết, sao lại tìm được loại cực phẩm như này chứ?”

Bọn họ ríu rít, căn bản không tin lời của Vương Nhất, còn thuận tiện mắng cả Lý Khinh Hồng.

Tuy nhiên, Vương Nhất vân không tức giận, thậm chí còn có chút buồn cười nhìn bọn họ.

“Tôi đã khuyên các người rồi, có tin hay không, là chuyện của các người, đừng để tới lúc đó có kết quả mở phiên, ai cũng khuynh gia bại sản, mất hết tất cả.”

Vương Nhất ẩn hiện nụ cười nói.

Tôn Vĩnh Phước lắc đầu: “Mọi người nghe tôi đây, hãy mua Mục Huy của Tần Thị, người cuối cùng trở thành người đứng đầu đại hội Bắc Cảnh chắc chắn là cậu tai”

“Được!”

“Mual”

Những nam nữ đó đều đã bị tẩy não, tất cả đều đặt vào Mục Huy của Tần Thị.

Còn nữa, thậm chí cược cả gia sản.

Tần Thanh Thanh rất sửng sốt, cô ta trước đó không hiểu con bạc tại sao lại điên cuồng.

Bây giờ, cô ta coi như đã hiểu.

“Lý Khinh Hồng, cho cô cơ hội cuối cùng, rốt cuộc có đặt hay không?”

Bạch Thiến nói với Lý Khinh Hồng: “Theo rồi, công ty của cậu sẽ tiến bước hơn.

Vương Nhất từ chối Lý Khinh Hồng: “Không cần, chúc các vị mã đáo thành công.”

Nói xong, anh cầm tay Lý Khinh Hồng, định rời đi.

Bạch Thiến nhìn bọn họ giống như kẻ ngốc: ‘Đưa tiền tới tay cũng không cần, thật là một kẻ ngốc! Mọi người nhìn đi, đợi đại hội Bắc Cảnh kết thúc, giá trị tài sản của mọi người ở đây đều cao hơn các người gấp đôi.”
 
Chương 2150


Chương 2150

“Kể cả cô có là cô chủ của Khương thị thì như thế nào, tuy nhiên cũng chỉ mới về mà thôi, cô thật sự nghĩ sau lưng tôi không có ai sao?”

“Ồ? Sau lưng ông có ai?”

Khương Nhã My cười, nhìn Kim Đức Hữu hỏi.

Kim Đức Hữu biết, chỉ ông ta sẽ hoàn toàn chẳng thể bắt được người phụ nữ này, nên đành phải xin sự giúp đỡ từ người sau lưng mình.

Tuy ông ta sẽ không thể hưởng thụ được người phụ nữ tuyệt vời này, nhưng vần có thể được chia một bát canh.

Nghĩ vậy, ông ta gọi một cú điện thoại.

“Cậu Long, tôi phát hiện ra hai người phụ nữ tuyệt phẩm, họ đang ở sân bay Yên Kinh!”

“Nhưng họ có chút địa vị, trong đó có một người của Khương thị, cần anh ra mặt mới được!”

“Khương thị Yên Kinh?”

Trong điện thoại của Kim Đức Hữu vang lên giọng nói trâm thấp của một người đàn ông trẻ, anh ta kinh ngạc nói.

Chín vương tộc lớn ở Yên Kinh, là chúa tể tuyệt đối Yên Kinh.

Nhưng Yên Kinh cũng rất rộng lớn, muốn gặp được người vương tộc ở Yên Kinh cũng không phải chuyện dễ.

Đừng nói đến những người quan trọng †rong các vương tộc.

“Tên của cô ta là gì?”

Người đàn ông trẻ lên tiếng hỏi.

Vương tộc ở Yên Kinh cũng phân chia thứ bậc rõ ràng.

Ví dụ như những người quan trọng vương tộc thì anh ta động vào, nhưng nếu là những người râu ria cạnh vương tộc thì anh ta sẽ chẳng buồn nể nang.

Sắc đẹp là một thứ vô cùng hấp dân nhưng người có vẻ đẹp đó cũng phải có thân phận và địa vị tương xứng mới được.

Nếu là một người bình thường mà có vẻ đẹp tuyệt trần thì đón chờ cô ta là địa ngục Vô tận.

Kim Đức Hữu nhìn Khương Nhã My đầy tham lam, ông ta nói: ” Tên cô ta là Khương Nhã My, chính tai tôi nghe thấy Quản gia Khương thị, Khương Tấn gọi cô ta là cô chủ.

“Thế nhưng đã hơn 20 năm cô ta chưa từng quay về nhà họ Khương.”

Kim Đức Hữu lại bổ sung thêm.

“Khương Nhã My?”

Người đàn ông trẻ ngạc nhiên, trong ấn tượng của anh ta, vương tộc Khương thị chẳng có ai tên là Khương Nhã My.

Nhưng cái tên này nghe hơi quen, có vẻ anh ta đã từng nghe đâu nào đó.

Trong chốc lát, người đàn ông trẻ trâm ngâm suy nghĩ.

Đột nhiên anh ta nhớ lại chuyện xảy ra ở nhà họ Khương Gia hai năm trước, có một cô bé đã bị Khương thị đuổi ra khỏi nhà, cô bé ấy tên là Khương Nhã My.

Người đàn ông trẻ chợt hiểu ra, anh ta cười khẩy: “Hóa ra là cô ta…”

Nghe vậy, Kim Đức Hữu hơi ngạc nhiên: “Sao thế, Cậu Long, anh biết cô ta sao?”

Người đàn ông được gọi là ‘Cậu Long’ thản nhiên trả lời: ‘Chỉ từng nghe thấy mà thôi, không ngờ cô ta lại quay về, quay về cũng được, nghe nói cô ta là một người đẹp băng giá, mau đưa tôi đến đó!”

“Vâng thưa cậu Long!”
 
Chương 1999


Chương 1999

Bữa ăn tụ tập vào buổi trưa rất nhanh đã kết thúc.

Vào bữa trưa, Tôn Vĩnh Phước không ngừng giới thiệu cách chơi cho các bạn học ở trong buổi họp lớp và lừa bọn họ cược.

Phần lớn trong đó đều lấy số tiền tích lũy †rong những năm nay của mình ra, thậm chí có người vay tiền ba mẹ, đặt cược cuộc đời vào đó.

Con bạc thì điên cuồng, trên thế giới này phần lớn vẫn là tầng lớp lao động.

Bọn họ không nghèo, cũng không giàu, tiền nhà và tiền xe đè nặng vào sống lưng của bọn họ.

Bọn họ bình thường nghĩ, con người sống rốt cuộc là vì cái gì, nếu có thể giàu to trong một đêm thì tốt biết mấy.

Bây giờ có một cơ hội như này, bọn họ đương nhiên sẽ năm lấy.

Tất cả những người tham gia buổi họp lớp, tất cả tiền đầu tư vào đã hơn chín mươi tỷ.

Con số này đối với người bình thường mà nói đã là một con số trên trời.

Nhưng đối với nhà tư bản mà nói, chỉ là tiền mua bài, thật sự ít tới đáng thương.

Tôn Vĩnh Phước thở dài, vẻ mặt tiếc nuôi.

“Chồng, phải làm sao đây? Đám ngu ngốc đó thoáng cái thì đầu tư nhiều vậy sao?1”

Bạch Thiến ở một bên nhìn tài khoản trong điện thoại, vui tới mức mắt cũng cười.

Cả đời này cô ta chưa từng thấy nhiều tiền như thế.

Tôn Vĩnh Phước lại nhìn Bạch Thiến như nhìn con cá chạch: “Em hiểu cái gì, mới chút tiên như này, còn không đủ tiền một lần đầu tư của Lý Khinh Hồng kia, nếu có thể kéo Lý Khinh Hồng vào cuộc, nửa đời sau của chúng ta không cần lo nghĩ nữa”

Bạch Thiến nghĩ cũng đúng, với quy mô hiện nay của tập đoàn Lệ Tinh, mỗi lần hợp tác ít nhất cũng chín mươi tỷ?

Thấp nhất chín mươi tỷ, đều là dự án nhỏ, người ta không nhìn trúng.

“Phải nghĩ cách kéo cô ta xuống nước…”

Tôn Vĩnh Phước lẩm bẩm nói.

Bạch Thiến cười khanh khách: “Cái này còn không đơn giản sao, cô ta là thương nhân, thương nhân đều sẽ đỏ mắt, chỉ cần lần đầu chúng ta để những bạn học cũ đó của em kiếm được tiền, tài sản trực tiếp tăng gấp mười lần, cô ta chắc chắn sẽ mất cân bằng trong lòng.”

“Cô ta vất vả năm-sáu năm mới lập nghiệp được tới đây, chúng ta chỉ đầu tư một ít tiên thì đuổi kịp cô ta, ai sẽ làm loại chuyện tốn sức mà không vui như này chứ?”

Tôn Vĩnh Phước nghe vậy thì gật đầu: “Nói có gì, đợi cô ta động lòng, số tiền cô ta vất vả kiếm được, đều sẽ rơi vào trong túi của chúng ta.”

Reng reng reng!

Vào lúc này, điện thoại của Tôn Vĩnh Phước đổ chuông, vậy mà là cấp trên của ông ta, cũng là chủ tịch của xổ số Anh Hoàng.

“Alo, sếp Tưởng, có chuyện gì sao?”

Tưởng Khinh Vân nói: “Tin tức mới nhất, hắc mã lớn nhất của đại hội Bắc Cảnh, kết cục sẽ đối chiến với Mục Huy, nhưng người đã định nhường, cho nên quán quân chắc chăn sẽ nằm trong tay Mục Huy hoặc Lý Thế Nhân của Lý Thị, bảo người của cậu đặt hết cho Mục Huy.”

“Thật sao?”

Nghe vậy, Tôn Vĩnh Phước kích động tới đỏ bừng mặt.

Lần này đã không phải xem tỷ lệ nữa, mà là chuyện nắm chắc rồi.
 
Chương 2151


Chương 2151

Nhận được lệnh, Kim Đức Hữu vô cùng vui mừng, sau đó nhìn mấy người Vương Thất, Khương Nhã, chế nhạo: “Cô chủ Khương thị thì đã sao, cậu chủ sau lưng tôi sẽ đến đây ngay lập tức, các người đừng hòng rời khỏi đây!”

Đôi mắt đẹp của Khương Nhã My trở nên sắc lạnh, tâm trạng cô ta không được tốt läm, nhưng cũng không muốn ra tay với đám người này, để cho Kim Đức Hữu rời đi.

Không ngờ tới ông ta lại chẳng biết tốt xấu như vậy.

Vương Nhất cười lớn bước lên, hỏi: ‘”Rốt cuộc, cậu chủ chống lưng cho ông là người ở đâu vậy?”

Nhắc tới đây, Kim Đức Hữu ngạo mạn nói: “Đợi cậu chủ tới các cậu sẽ tự biết, nhưng tôi có thể tiết lộ vài thông tin cho các người!”

“Lúc trước trên máy bay, tôi đã giới thiệu với các người công ty của tôi là tập đoàn bảo vệ xuyên quốc gia Thần Long của nước H đúng không? Vậy các cậu có biết những vệ sĩ chuyên nghiệp trong công ty đó đến từ đâu không?”

Kim Đức Hữu nhìn Vương Nhất cười nhạo: “Phỏng vấn đúng không?”

Vương Nhất hỏi.

“Sail Bởi vì sau lưng tập đoàn vệ sĩ của tôi có cả một con đường vận chuyển người tài!”

Kim Đức Hữu nói to.

Nói đến chuyện này, anh ta rất tự hào.

“Con đường vận chuyển?”

Vương Nhất ngạc nhiên, nhưng sau đó hiểu ra.

“Ý của ông là, tập đoàn của ông hợp tác với người nào đó mở một con đường, sau đó anh ta sẽ liên tục cung cấp những lính đánh thuê xuất sắc tới đây đúng không?”

“Đúng vậy! Bọn họ chính là lính đánh thuê đứng đầu trong nước, mà tất cả những điều này đều là nhờ cậu Long!”

Kim Đức Hữu rất sùng bái cậu Long kia.

Nụ cười trên mặt Vương Nhất dần dần phai nhạt.

Trong nước có những đơn vị chuyên huấn luyện tỉnh anh thương nghiệp, và đương nhiên cũng có những trường học bồi dưỡng nhân tài quân sự từ nhỏ, chẳng hạn như Học viện quân sự.

Bọn họ từ đâu đến?

Chiến trường!

Không ngờ các nhân tài quân sự lại bị đưa đến các công ty vệ sĩ để kiếm tiền cho các thương nhân. Điều này khiến cho Vương Nhất không thể chịu nổi.

Anh cần phải điều tra rõ ràng chuyện này!

Nhưng anh không thể hiện cảm xúc ra ngoài mà chỉ nheo mắt lại tiếp tục lắng nghe.

“Cậu chủ chống lưng cho ông, chäc hẳn là vị Cậu Long này đúng không 2?”

Vương Nhất hỏi.

“Đúng vậy! Trong tay Cậu Long có rất nhiều cao thủ mạnh mẽ, cho nên chắc chắn các cậu không phải là đối thủ của họ, tôi nghĩ các cậu nên bỏ cuộc sớm thì hơn.”

Kim Đức Hữu nói với Vương Nhất bằng vẻ mặt chế giều.

“Cậu Long nhìn trúng vợ cậu và cô Khương, thì đó vinh hạnh của họ, những người bình thường như các người, đánh không lại đâu, chạy nhanh đi còn kịp!”

Kim Đức Hữu chỉ định để lại hai người đẹp Lý Khinh Hồng và Khương Nhã My, còn Vương Nhất thì có thể đuổi đi.
 
Chương 2000


Chương 2000

Bạch Thiến cũng rất kích động: “Hay là em cũng mua một ít?”

“Ừ, em cũng mua một ít đi, chỉ lời chứ không lõ.”

Sau khi Tôn Vĩnh Phước biết ‘Ẩn chủ’ sẽ nhường, Bạch Thiến cũng mua theo 1, 5 tỶ.

Không nhiều, coi như là số tiền mấy năm nay cô ta bớt ăn bớt mặc tích lũy được.

Cược xong, Bạch Thiến luôn cười ngốc, đã đang tưởng tượng mình sau này có cuộc sống vinh hoa phú quý.

Cùng lúc đó, Vương Nhất dẫn Lý Khinh Hồng tìm khu ăn uống ngồi xuống, gọi một vài món.

“Anh biết không? Hồng Giác Hải của hiệp hội võ đạo Giang Thành đã chết, bị Ẩn chủ giết chết.”

Khi đợi đồ ăn, Lý Khinh Hồng bỗng mở miệng, nhìn Vương Nhất nói.

Ánh mắt giống như đang ám chỉ cái gì đó.

Vương Nhất đâu thể không biết Hồng Giác Hải chết rồi?

Là bị anh giết chết!

Nhưng anh lại không thể biểu hiện ra, giả bộ vừa mới biết, mỉm cười: “Vậy sao? Xem ra ‘Ấn chủ’ đó thực lực khá mạnh”

Đôi mắt đẹp của Lý Khinh Hồng nhìn chăm chằm Vương Nhất: ‘Anh ta rất giống anh.”

Vương Nhất giả bộ rất thật, Lý Khinh Hồng cũng hết cách, dứt khoát nói ra.

Vương Nhất sững người, sau đó cười nói: “Vậy cũng là giống mà thôi, anh ta không phải anh”

Lý Khinh Hồng trầm mặc một lúc, nhìn Vương Nhất nói: “Vương Nhất, bất luận Ẩn chủ đó có phải là anh hay không, em hy vọng anh có thể bớt đánh đánh giết giết, em và Tử Lam, và cả…”

Lý Khinh Hồng cúi đầu, xoa nhẹ vào cái bụng có hơi phình lên của mình: “Đứa con chưa chào đời của chúng ta, đều không hy vọng anh xảy ra chuyện.”

Câu nói này đã động chạm tới nội tâm của Vương Nhất.

Đặc biệt là động tác tay của Lý Khinh Hồng sờ nhẹ vào bụng của mình, càng khiến Vương Nhất vô cùng cảm động.

Năm năm trước, khi cô sinh ra Tử Lam, anh không thể ở bên.

Đứa con thứ hai, anh nhất định phải ở bên tới cùng.

“Yên tâm đi, anh cũng không nỡ rời xa mấy mẹ con.”

Vương Nhất nhẹ nhàng năm tay của Lý Khinh Hồng.

Ăn cơm xong, Vương Nhất và Võ Si gặp nhau.

“Đã có kết quả rồi.”

“Nhân viên điều tra của bộ phận liên quan đã tới đây, nhưng không có chứng cứ trực tiếp nhất, rất khó xử lý vụ án.”

Nghe vậy, Vương Nhất mỉm cười, điềm nhiên không để tâm: “Chứng cứ, chỉ cần điều sổ cái của công ty xổ số Anh Hoàng, đếm kỹ từng dòng vốn của bọn họ thì nhất định có thể phát hiện vấn đề.”

Sắc mặt của Võ Sỉ thay đổi: “Đây là một vụ lớn!”

Vương Nhất xua tay: ‘Đây không phải chuyện tôi nhọc lòng, ý nghĩa tồn tại của bộ phận bọn họ không phải là phơi bày sự thật hay sao?”

Thời gian nghỉ trưa rất nhanh đã trôi qua, cuộc thi đấu vào buổi chiều sắp bắt đầu Bốn tuyển thủ đã bắt đầu chờ.

 
 
Chương 2152


Chương 2152

Trong lòng Lý Khinh Hồng, Vương Tử Lam năm bàn tay nho nhỏ, hét to.

“Hừi Ông nói gì đấy, ba mẹ tôi còn giỏi hơn thế nhiều! Cậu Long gì đó sao có thể chặn được một quyền của ba tôi?”

“Con nhóc này, mày dám khinh thường Cậu Long, phải ăn đòn!”

Vẻ mặt Kim Đức Hữu hung dữ, sau đó ông †a tát một phát về phía Vương Tử Lan.

Lý Khinh Hồng nổi giận, đang định lùi ra sau.

Vương Tử Lam lại tự thoát khỏi lòng Lý Khinh Hồng, cô bé nhảy xuống, nhanh nhẹn né cái tát của Kim Đức Hữu, sau đó đá mạnh vào đầu gối ông ta.

“AI Đầu gối của tôi!”

Kim Đức Hữu hét lên như một con lợn bị chọc tiết, ông ta nhảy lên che đầu gối, mặt tái mét.

Hăn ta bị viêm khớp, bị Vương Tử Lam đá một cú như vậy đã thấy đau không chịu được, r3n rỉ liên tục.

“Ai bảo ông khinh thường ba mẹ tôi!”

Vương Tử Lam hoàn toàn không hề sợ Kim Đức Hữu.

Lý Khinh Hồng trợn mắt há mồm, Khương Nhã My cũng nhìn Vương Tử Lam đầy kinh ngạc.

Không thể ngờ, một bé gái mới 6 tuổi sao có thể phản ứng nhanh như vậy!

Ngay cả người trưởng thành cũng không thể nhanh nhẹn như vậy!

Nhìn Vương Tử Lam làm cho Khương Nhã My thấy hình bóng mình khi còn nhỏ.

Dù sao cô ta cũng rất nhanh nhẹn, đây là thiên phút!

Nhưng thiên phú của Vương Tử Lam còn tốt hơn cả cô ta.

Vương Nhất bình tĩnh nhìn tất cả mọi chuyện, khóe miệng nhếch lên.

Thiên phú của Vương Tử Lam tốt như vậy, đương nhiên Vương Nhất sẽ không bỏ qua.

Vương Tử Lam còn quá nhỏ, chỉ có thể tấn công đầu gối của Kim Đức Hữu, chờ đến khi cô bé lớn hơn, kể cả người trưởng thành cũng không thể đánh bại cô bé.

“Dám đánh tôi, cứ chờ cậu Long tới đi các cậu đừng hòng mong trốn thoát!”

Kim Đức Hữu ôm đầu gối, hung ác mà uy hiếp.

Vương Nhất hoàn toàn không thèm quan tâm, anh thản nhiên nói: “Tốt nhất ông nên xin lỗi chúng tôi, sau đó cút đi, nếu không muốn đi cũng không được!”

Kim Đức Hữu không giận, trái lại ông ta còn cười : “Vốn dĩ các người có thể vênh váo như thế vì cô ta là cô chủ của Khương thị nên có thể tung hoành ngang ngược ở Yên Kinh!”

“Nhưng cậu Long hoàn toàn chẳng sợ Khương thị! Nếu đắc tội cậu Long các cậu cũng không sống nổi ở Yên Kinh.”

Bị người này khiêu khích năm lần bảy lượt, ngay cả Vương Nhất cũng nổi giận.

“Ông thật sự nghĩ như thế sao?”

Vương Nhất cười lạnh như băng.

Trong nháy mắt Kim Đức Hữu cảm thấy hoảng loạn, nhưng nghĩ đến lai lịch của Cậu Long, ông ta cần gì phải sợ?

Vì thế lá gan của ông ta to hơn, cười lớn nói: “Cậu Long sẽ nhanh chóng đến đây, bây giờ các cậu có muốn chạy cũng không chạy được đâu.”

“Bị?”
 
Chương 2001


Chương 2001

“Mời Ấn chủ và anh Mục Huy lên sân!”

Người chủ trì tuyên bố.

Âm!

Người xem xung quanh trực tiếp phát ra tiếng hoan hô rần rần.

Bạch Thiến và Tôn Vĩnh Phước cũng ở trong đó.

Bọn họ đều nhìn Mục Huy với vẻ kích động.

Bọn họ cược tất cả tiền vào người Mục Huy, cược anh ta sẽ đứng thứ nhất trong đại hội Bắc Cảnh.

Rất nhanh, Vương Nhất và Mục Huy lên sân.

“Anh chính là ‘Ẩn chử?”

Mục Huy nhìn Vương Nhất với vẻ mặt trào phúng, hỏi.

“Có vấn đề gì sao?”

Sắc mặt Vương Nhất lạnh lùng, lạnh nhạt đáp lại.

“Ha ha ha ha…”

Trên lôi đài, Mục Huy phát ra tiếng cường khinh thường.

Sau đó anh ta nhìn Vương Nhất, nói: ‘Tôi đã xem thi đấu của anh, quả thật rất mạnh, nhưng cách danh xưng ‘Ẩn chủ’ này, anh còn kém xal”

“Danh hiệu Ấn chủ cuối cùng sẽ bị anh em của tôi có được!”

Ánh mắt của Mục Huy sắc lạnh như chim ưng, nhìn chằm chằm Vương Nhất.

Vương Nhất vậy mà bật cười: “Ỷ vào một đại hội Bắc Cảnh cỏn con thì có thể chọn ra được ai mới là Ẩn chủ’ sao?”

“Ẩn chủ của Bắc Cảnh nên giết ra từ trên chiến trường, một đại hội Bắc Cảnh như này, có bao nhiêu sức nặng?”

Giọng điệu của Vương Nhất rất khinh thường, kèm theo sự mỉa mai từ đáy lòng.

Ở trong mắt anh, đại hội Bắc Cảnh là trò để thương nhân dùng để kiếm tiền mà thôi.

Nếu thật sự dựa vào một đại hội này để quyết định danh hiệu ‘Ẩn chủ’ thuộc về ai, anh cảm thấy bi ai cho đất nước.

“Anh nói cái gì?”

Ánh mắt của Mục Huy lập tức trở nên âm trâm, nhìn chăm chằm Vương Nhất.

Vương Nhất mỉm cười: ‘Đừng hiểu lầm, tôi chỉ muốn nói, là anh em của của Mục Lang, anh có phải mất phương hướng rồi không?”

Xoạt!

Sau khi Vương Nhất nói ra câu này, cả nhà đa năng rất yên ăng.

Người xung quanh đều ngây ra, anh không chỉ đang mỉa mai Mục Huy, còn nghi ngờ cả đại hội Bắc Cảnh?

Câu nói này lập tức khiến Vương Nhất trở thành tâm điểm, tất cả những ai từng tham gia đại hội Bắc Cảnh, không một ai không nhìn anh với ánh mắt lạnh lùng.

Dường như cảm nhận được ánh mắt của người xung quanh, sắc mặt của Mục Huy hơi tối lại, đồng thời cũng cười ha hả: ‘Anh đã đắc tội với tất cả mọi người!”

“Đắc tội với tôi còn có một chút khả năng sống sót, nhưng anh nghỉ ngờ đại hội Bắc Cảnh thì là đang nghi ngờ anh em của tôi, Mục Lang, anh tuyệt đối sẽ không có khả năng sống!”

Trong giọng điệu của Mục Huy mang theo sự kiêu ngạo.
 
Chương 2153


Chương 2153

“Ai bảo chúng tôi phải đi? Chính ông và vị cậu Long kia mới là người phải đi, gia tộc các người sẽ bị chôn vùi vì lân ngu ngốc này của ông!”

Vương Nhất quay đầu lại nhìn Lý Khinh Hồng liếc mắt một cái.

Vương Nhất quay đầu trao đổi bằng mắt với Lý Khinh Hồng.

Hai người cùng rút điện thoại.

Lý Khinh Hồng gọi cho Lý thị và Lạc thị bảo mỗi người gọi người của hai vương tộc lớn tới.

Còn Vương Nhất thì gọi cho chiến khu của Yên Kinh và Thương Hội Cửu Vương.

Sau khi bước vào chiến khu Hồng Tường của Yên Kinh, bất cứ ai trong chiến khu đi ra cũng đều là người nổi danh khäp Yên Kinh.

Còn Thương Hội Cửu Vương, là con quái vật còn khổng lồ hơn.

Thương sỉ quản lý cả tám thương hội lớn nhất cả nước!

Nó được đặt tên theo chín vương tộc lớn ở Yên Kinh, thậm chí có thể ảnh hưởng đến toàn bộ nền kinh tế của nước HI Mà đây chỉ là phần nổi của tảng băng chìm thế lực của Vương Nhất ở Yên Kinh.

Khương Nhã My cười nói: ” Chúng ta đến Yên Kinh vì vài chuyện cũng phải báo trước một tiếng với Ẩn chủ cũ.”

“Đúng vậy, anh gọi điện cho Ẩn chủ cũ báo cho ông ấy là chúng ta đã đến nơi rồi.”

Cứ như vậy, ba cuộc điện thoại đã làm chấn động toàn bộ chính quyền, quân đội và giới kinh doanh ở Yên Kinh!

Lý thị, Lạc thị, Long thị, ba vương tộc lớn!

Quân đại viện của Chiến Vực Yên Kinh!

Còn cả Thương Hội Cửu Vương!

_ Tất cả xuất phát nhanh chóng đi về hướng sân bay Yên Kinh!

Nhưng tất cả những điều này, Kim Đức Hữu không hề biết.

Ông ta nhìn Vương Nhất với vẻ mỉa mai.

“Còn giả vờ gọi người tới? Chỗ dựa lớn nhất của mấy người là ở đây còn có thể gọi ai tới nữa ?”

Trên mặt Kim Đức Hữu tràn đầy tươi cười, hoàn toàn không tin Vương Nhất còn có thể gọi người tới.

Sắc mặt Vương Nhất thờ ơ: “Chúng tôi gọi ai chẳng đến lượt ông quan tâm.”

Kim Đức Hữu đang định nói gì đó, bỗng nhiên nhận một cuộc điện thoại, lập tức thay đổi như một người khác, vẻ mặt tươi Cười.

‘Ấy! Cậu Long, tôi đến tới đón ngài đây!”

Nói xong, ông ta liền đích thân ra ngoài.

Chỉ một lát sau, Vương Nhất nhìn thấy Kim Đức Hữu dân một thanh niên dáng người cao lớn khoảng 30 tuổi đi đến.

Đăng sau anh ta có một đám người đàn ông mặc quân phục khí thế mạnh mẽ.

“Cậu Long, chính là anh tal”

“Vợ của thăng nhãi này, còn có người phụ nữ này đều là người Khương thị Yên Kinh!”

Kim Đức Hữu chỉ vào Vương Nhất và Khương Nhã My nói.

Long Trường Thế cũng nhìn về hướng ông ta chỉ, khi thấy Khương Nhã My và Lý Khinh Hồng, ngay lập tức mắt anh ta sáng bừng.
 
Chương 2002


Chương 2002

Ở biên giới phía Bắc, ai cũng kính trọng anh ta, sùng bái anh ta.

Bởi vì anh ta là anh em của Mục Lang.

Trên chiến trường còn nhiều lần cứu Mục Lang từ các cao thủ, có bao giờ từng bị coi thường vậy chứ?”

“Thăng oắt này xong đời rồi, vậy mà đụng vào anh em của thủ hộ Mục, nghe nói Mục Huy này thực lực chỉ yếu hơn Mục Lang một chút mà thôi.”

“Hơn nữa anh ta còn nói năng ngông cuồng, Mục Huy sẽ không tha cho anh ta.”

“Anh ta chết chắc rồi!”

Mọi người bàn luận rần rần, biểu cảm trên mặt kèm theo sự mỉa mai.

Ngay cả Bạch Thiến cũng cười theo: ‘Hùng Kiệt, là người này, các anh đều muốn lấy tiền mua chuộc anh ta sao? Cho dù đánh thật, anh ta cũng không phải đối thủ của Mục Huy nhỉ?”

Đúng vậy, theo người ngoài ngành, khí thế trên người Mục Huy rất mạnh, sát khí cuồn cuộn, nhìn một cái là biết cường giả từng giết rất nhiều người.

Nhưng Vương Nhất lại khác, khí tức anh nội liễm, nhìn trông không khác gì với người bình thường.

Nếu phải nói chỗ đặc biệt, đó chính là cái mặt sắt trên mặt anh.

Tôn Vĩnh Phước không lên tiếng, chỉ là trên mặt mang theo nụ cười lạnh.

Anh ta không quan tâm sống chết của tuyển thủ, chỉ quan tâm kết quả cuối cùng.

Phía Diệp Thị, Diệp Thúy Như cũng lo lắng tới mức toát mồ hôi tay.

Thực lực của Mục Huy quả thật mạnh hơn Hồng Giác Hải, ngay cả cao thủ của nội bộ Diệp Thị cũng chưa chắc là đối thủ.

Vương Nhất, có thể thành công không?

Trên đài quan sát, Mục Lang nhàn nhã uống trà, ánh mắt nhìn phong cảnh đăng xa, tâm tư nhìn trông căn bản không đặt trong đại hội Bắc Cảnh.

Bởi vì Mục Huy đã ra sân, điều này đã định sẵn là một trận chiến đấu không có sự hồi hộp.

Nếu chỉ là chiến đấu bình thường, Mục Huy chưa chắc sẽ tổn thương được tính mạng của anh, nhưng ai kêu anh nói năng lỗ mãng?

“Vậy sao?”

Đối với điều này, Vương Nhất chỉ khẽ mỉm cười, căn bản không để trong lòng.

Mục Lang cũng không phải đối thủ của anh, Mục Huy, sao có thể là đổi thủ của anh chứ?

“Tìm chết!”

Thấy Vương Nhất vẫn điềm tĩnh như thế, thậm chí giọng điệu mang theo ý mỉa mai như có như không, Mục Huy lập tức nổi giận, trực tiếp lao về phía Vương Nhất.

ÂmI Chân của anh ta di chuyển, nhanh chóng di chuyển về phía Vương Nhất.

Khi sắp tới trước mặt Vương Nhất, anh ta nhảy lên cao, tung một cước, đá mạnh về phía đầu của Vương Nhất.

Tuy nhiên, Vương Nhất hơi nghiêng đầu, tránh được một kích đó.

Mục Huy cũng có hơi ngạc nhiên, nhưng không có quá sốc.

Vương Nhất vấn chắp tay đứng đó, cười hờ hững: “Tôi nói này, nếu muốn đánh thì đừng thăm dò, anh không thăm dò được nông sâu, trực tiếp dốc hết sức đi.”

Anh làm sao không nhìn ra một kích vừa rồi của Mục Huy chỉ là thăm dò chứ?
 
Chương 2154


Chương 2154

Hai người phụ nữ đúng là làm người khác ngạc nhiên.

Nhưng khi nhìn thấy hai người phụ nữ xinh đẹp tuyệt trần này đứng bên cạnh Vương Nhất ngay lập tức ánh mắt anh ta trở nên sắc lạnh.

Không một người phụ nữ nào mà anh ta để ý có thể trốn thoát khỏi lòng bàn tay anh ta.

Anh ta đi thẳng đến trước mặt Khương Nhã My và Lý Khinh Hồng, phớt lờ Vương Nhất, cười nhạt.

“Hai vị, tôi là Long Trường Thế của vương tộc Long thị, có thể mời hai vị một bữa cơm được không?”

Long Trường Thế nho nhã lịch sự mời.

Hai người phớt lờ không quan tâm.

Nụ cười trên mặt Long Trường Thế nhạt dần: “Các cô không cho tôi chút mặt mũi nào sao?”

“Tôi đã nghe kể hết mọi chuyện, các người không một ai nể mặt tập đoàn vệ sĩ Thần Long của tôi sao?”

Nói tới đây, Long Trường Thế cười khẩy, đặc biết chú ý đến Khương Nhã My.

“Tôi biết cô, đại cô hơn hai mươi năm trước bị Khương thị đuổi khỏi nhà, kể cả bây giờ cô có quay về, người trong tộc sẽ đồng ý cho cô quay trở lại sao?”

“Cách nhanh nhất là trở thành người phụ nữ của Long Trường Thế này. Lấy thân phận cậu chủ Long thị của tôi, cô có thể yên tâm quay về Khương thị.”

Long Trường Thế nói xong, không chỉ Khương Nhã My mà Vương Nhất cũng đều kinh ngạc.

Đương nhiên, không phải họ ngạc nhiên trước thân phận của Long Trường Thế, mà kinh ngạc khi biết Long Trường Thế là cậu chủ gia của Long thị.

Anh ta là cháu trai Ẩn chủ cũ?

Nét mặt Vương Nhất và Khương Nhã Mỹ đều rất kỳ lạ.

Nhìn thấy vẻ mặt của họ, Long Trường Thế còn tưởng rằng họ bị hoảng sợ trước thân phận của hắn.

Vì vậy nụ cười trên mặt anh ta càng đậm hơn.

“Thăng nhãi này, nếu anh tặng vợ cho tôi thì anh chính là anh em của Long Trường Thế tôi, ta sẽ không bạc đãi anhI”

Nói xong, anh ta giơ tay định chạm vào gương mặt của Lý Khinh Hồng.

Chát!

Lúc bàn tay Long Trường Thế sắp chạm vào mặt Lý Khinh Hồng, một bàn tay lực lưỡng đột nhiên túm lấy cổ tay anh ta.

Sau đó kẹp chặt như cua khiến Long Trường Thế không có cơ hội đánh tới.

“Gì đấy?”

Sắc mặt Long Trường Thế khẽ biến, kinh ngạc nhìn Vương Nhất.

Vì có bối cảnh gia tộc nên anh ta cũng có một chút địa vị ở Chiến Vực Yên Kinh, bản thân cũng không phải người yếu ớt.

Nhưng người đàn ông này nhanh tay lẹ mắt túm lấy cánh tay anh ta, còn khiến anh ta cảm thấy hơi đau.

Đủ thấy lực đạo của Vương Nhất rất lớn.

“Nếu không muốn chết thì nên biết tôn trọng vợ tôi một chút.”

Sắc mặt Vương Nhất lạnh lẽo, anh lạnh lùng quét mắt nhìn Long Trường Thế.

“Mày…

Vẻ mặt Long Trường Thế âm trầm, nhìn chăm chằm Vương Nhất.
 
Chương 2003


Chương 2003

Hai bên giao chiến, thăm dò nông sâu, đó là cứt chóI Phần lớn mọi người vừa lên thì sẽ dùng hết sức, bởi vì ai cũng muốn giết đối phương trong thời gian ngắn nhất.

Mục Huy bật cười một tiếng: ‘Kêu tôi dốc hết sức, anh có tư cách này không?”

Xoạt!

Câu này vừa dứt, Vương Nhất di chuyển thoăn thoắt, vậy mà đã tới trước mặt Vương Nhất.

Bụp!

Đá một cước, cả người Mục Huy bị Vương Nhất đá ra khỏi lôi đài.

“Bây giờ có chưa?”

Vương Nhất đứng ở trên lôi đài, từ trên cao nhìn xuống anh ta.

Ánh mắt đó, giống như thần linh phán quyết chính sinh.

Yên tính.

Lặng như tờ.

Tất cả mọi người đều đơ luôn.

Ngay cả Mục Lang ở trên sân cũng có vẻ ngây ngốc, nhìn một màn ở dưới sân với vẻ khó tin.

Anh em của anh ta – Mục Huy, vậy mà bị một cước tùy ý của Ẩn chủ đá xuống lôi đài?

Không chỉ như vậy, bản thân Mục Huy càng không dám tin một màn này, nhếch nhác ngồi tại chỗ, nhìn Vương Nhất.

Anh ta vậy mà bị đá xuống lôi đài?

ÂmI Sau khi ngây ngốc khá lâu, cả nhà đa năng đều giống như nổ bom.

“Người được sự đoán sẽ giành quán quân ~ Mục Huy, vậy mà bị đá xuống lôi đài bằng một cước?!”

“Chuyện này sao có thể chứ?”

“Tôi không có hoa mắt đấy chứ?”

Người hiểu hơn, căn bản không dám tin vào mắt của mình, còn dụi mắt tiếp tục nhìn.

Cho dù như vậy, cảnh anh ta nhìn thấy vẫn là Mục Huy nhếch nhác ngồi ở bên ngoài lôi đài.

Mục Huy thật sự out rồi!

“Sao có thể như vậy?”

Phía Tần Thị, Tân Vĩnh Nghiêm, Tần Vũ, Tân Hồng Long đều nhìn cảnh tượng xảy ra dưới lôi đài một cách khó tin, biểu cảm vô cùng đặc sắc.

Tần Thị và người thủ hộ biên cảnh phía Tây ~ Mục Lang có quan hệ thân thiết, đây là điều mọi người đều biết.

Vốn Tần Thị hy vọng Mục Lang có thể đích thân xuất chiến, nhưng đó là không thể.

Bởi vì Mục Lang là người tổ chức, không thể đích thân xuất chiến.

Nhưng Mục Lang có thể để anh em của anh ta là Mục Huy xuất chiến vì Tần Thị.

Người ở trên chiến trường từng cứu mạng của Mục Lang, thực lực sao có thể yếu chứ?

Vậy nên bọn họ đặt cược mọi thứ vào Mục Huy.

Quán quân cuối cùng là mục tiêu chung của bọn họ.

Nhưng ai có thể ngờ, Mục Huy mạnh mẽ trong mắt bọn họ vậy mà bị một nhân vật nhỏ không có tiêng tắm đá một cước rơi khỏi lôi đài?

Cảnh tượng quá chấn động, bọn họ cũng không dám tin đây là thật.
 
Chương 2155


Chương 2155

Kim Đức Hữu ở bên sợ ngây người, ông ta không ngờ Vương Nhất lại dám ra tay với Long Trường Thế.

“Thăng nhãi, mày tiêu đời rồi, dám động thủ với cậu Long, mày có biết mày đã đắc tội với Long Thị rồi không?”

Sau khi định thân lại, Kim Đức Hữu hét vào mặt Vương Nhất.

“Ông xã! Anh đừng động thủ, chúng ta chỉ cần chờ người tới là được rồi!”

Lý Khinh Hồng đứng phía sau lên tiếng, gương mặt xinh đẹp lạnh lùng.

Nghe Lý Khinh Hồng nói vậy, Long Trường Thế bỗng giật mình, chẳng lẽ bọn họ có lai lịch gì ghê gớm?

Ở Yên Kinh, người có địa vị càng cao thì càng thận trọng.

Bởi vì chúng ta không biết liệu người chúng ta gặp phải có địa vị cao hơn mình hay không.

Một bước sai, vạn dặm sai.

Lúc này, Kim Đức Hữu lên tiếng: ” Cậu Long, cậu đừng nghe cậu ta nói bừa, cậu †a chỉ hù dọa cậu thôi. Trong ba người bọn họ, cô chủ của Khương Thị có địa vị cao nhất rồi!”

Nói rồi, Kim Đức Hữu chỉ vào Khương Nhã My.

Lúc này, Long Trường Thế mới thở phào nhẹ nhõm, anh ta dùng ánh mắt hung tợn nhìn Vương Nhất: “Thằng kia, tao đã nói rồi, tao rất thích hai con đàn bà này của mày, chỉ cần mày nhường cho tao, mày sẽ là anh em tốt nhất của Long Trường Thế †ao ở Yên Kinh này, tao sẽ đối đãi tốt với mày. Còn không mau buông tay!”

“Chán sống!”

Vương Nhất không thể nhân nhịn được nữa, ánh mắt anh bỗng trở nên lạnh lùng.

Vừa dứt lời, Vương Nhất siết mạnh tay anh ta.

Răng räc!

Cổ tay Long Trường Thế lập tức bị gấy.

VÀNG Long Trường Thế kêu thảm thiết, mặt mày nhăn nhó.

“AI Sao mày dám bẻ gấy tay cậu Long!”

Kim Đức Hữu đứng bên cũng sợ ngây người, ông ta không ngờ Vương Nhất lại mạnh như vậy.

Nhưng sau đó, vẻ mặt ông ta liền trở nên †ức giận.

Ở mảnh đất Yên Kinh này, không một ai động thủ với cậu Long mà được sống yên ổn cả.

Lúc này, sắc mặt Vương Nhất cực kỳ âm u.

Khoảnh khắc chạm phải ánh mắt của Vương Nhất, cả Kim Đức Hữu và Long Trường Thế đều cảm thấy lạnh sống lưng, như thể đang bị một con thú hoang nhắm trúng.

“Các người đi mau đi, chồng tôi từng đi lính đấy.”

Lý Khinh Hồng muốn nhân nhượng cho qua chuyện, có thể không động thủ thì tốt nhất không động thủ.

Thân phận Ẩn Vu quá đặc biệt, cho dù Lý khinh Hồng biết Vương Nhất chính là Ẩn Vu cũng không thể nói ra, vậy nên cô chỉ đành nói như vậy.

Thế nhưng câu nói này lọt vào tai Long Trường Thế và Kim Đức Hữu lại biến thành một câu chuyện cười.

“Đi lính? Khó trách sức lực lại mạnh như vậy. Nhưng mà các người chỉ có thế thôi sao?”

Cánh tay Long Trường Thế vẫn đang run rẩy.

Vừa nãy Vương Nhất không hoàn toàn phế bỏ cổ tay Long Trường Thế, mà chỉ vặn nó chín mươi độ.

Nhưng đau quá nên đến giờ vẫn chưa khôi phục lại bình thường.
 
Chương 2004


Chương 2004

“Hay!”

Diệp Thúy Như không nhịn được mà đứng dậy hô hay, vẻ mặt rất kích động.

Vốn cô ta còn lo lắng Vương Nhất không phải đối thủ, bây giờ xem ra, là cô ta nghĩ quá nhiều.

Người ngây ngốc còn có Bạch Thiến và Tôn Vĩnh Phước.

Bụp!

Cơ thể của Bạch Thiến thậm chí mềm nhữn, cả người đều trượt khỏi chỗ ngồi, ngồi phịch xuống đất.

Sau đó thì cô ta cũng không đứng lên được nữa, trên gương mặt trắng bệch tràn ngập sự tuyệt vọng.

“Thua… thua rồi?”

“Vậy tiền của mình thì sao? 1, 5 tỷ!”

Bạch Thiến giống như phát điên, lẩm bẩm nói.

Ngay sau đó, cô ta bỗng đứng dậy, điên cuồng túm lấy cổ áo của Tôn Vĩnh Phước, hét lên: “Anh không phải nói Mục Huy nhất định sẽ thắng hay sao? Còn nói đối phương sẽ nhường có ý nhận thua, sao lại bị một cước đá khỏi lôi đài thế?”

“Bình tĩnh, Thiến Thiến, em bình tĩnh lại trước đã…”

Sắc mặt của Tôn Vĩnh Phước cũng cực kỳ khó xem.

Ông ta quả thật nhận được tin nội bộ, là do lão tổng chính miệng nói, vậy nên tình báo sẽ không sai.

Một màn trước mắt cũng hoàn toàn nằm ngoài dự tính của ông ta!

Mục Huy bị người ta đạp một cước xuống lôi đài, nhìn kiểu gì cũng là Mục Huy đang nhường!

“Anh gọi điện hỏi thử…”

Mặt mày Tôn Vĩnh Phước u ám, ấn gọi cho Tưởng Khinh Vân.

Không ngờ phía bên Tưởng Khinh Vân cũng nổi giận đùng đùng.

“Tôi làm sao biết được? Tôi rõ ràng kêu thủ hạ đi mua chuộc Ẩn chủ đó! Cậu ta cũng đồng ý sẽ nhường… Sao bây giờ…”

Tưởng Khinh Vân đã sắp ngất rồi.

Một cước này của Vương Nhất trực tiếp khiến ông ta tổn thất mấy trăm tỷ!

“Bây giờ phải làm sao?”

Tôn Vĩnh Phước liều mạng tìm cách cứu chữa, lén nhìn gương mặt gần như thù hận của Bạch Thiến.

Nếu không cho lời giải thích, Bạch Thiến chăc sẽ giết ông ta.

Tóm lại, trong nhà đa năng chết lặng, mọi người có từng nghĩ Mục Huy sẽ thua, nhưng không ngờ Mục Huy sẽ thua triệt để như thế, trực tiếp bị người ta đạp một cước ra khỏi lôi đài.

“Phục chưa?”

Vương Nhất mặc đồ đen, vang lên tiếng vù vù.

Anh đứng trên lôi đài, ánh mắt lạnh lùng, nhưng vẫn điềm tĩnh.

Giống như một cước của anh đá Mục Huy rớt lôi đài là thao tác rất đôi bình thường.

Sắc mặt, tâm trạng của Mục Huy thay đổi, mặt mày vô cùng u ám.

Điều này đối với anh ta mà nói, quá sỉ nhục!

Vương Nhất nhìn ra sự không phúc từ biểu cảm của Mục Huy.
 
Chương 2156


Chương 2156

Vì quá đau đớn, gương mặt Long Trường Thế trở nên méo mó.

Lý Khinh Hồng mặt biến sắc, vô thức lui về phía sau một bước.

Vương Nhất lạnh lùng nói: “Em thấy chưa?

Bà xã, em không muốn làm lớn chuyện, nhưng bọn họ căn bản không sợ eml”

Lý Khinh Hồng không nói thêm gì nữa.

“Đi lính là giỏi lắm sao? Vậy tao sẽ nói cho các người biết tao có lai lịch gì!”

Long Trường Thế lạnh lùng nhìn Vương Nhất một cái, sau đó lạnh giọng nói: ‘Ông nội tao là lão Ẩn Chủ của nước H, đồng thời cũng là thầy của Ấn Chủ hiện tại. Mày lấy gì so với tao?”

Những lời này khiến Lý Khinh Hồng biến sắc.

Long Thị có thể đứng vững chính là nhờ có lão Ẩn Chủ!

“Anh ta là cháu trai của lão Ấn Chủ?”

Lý Khinh Hồng hơi hoang mang, còn Vương Nhất và Khương Nhã My lại tỏ ra thờ ơ, Khương Nhã My còn cười khinh.

‘Dám đánh tao sao, tao thấy bọn bây chán sống rồi. Người đâu, bắt bọn họ lại cho tao!”

Long Trường Thế không nói nhảm nữa, anh †a gọi vệ sĩ của mình tới.

Vệ sĩ của Long Thị đều là những người ưu †ú, vừa nhìn đã biết từng ra chiến trường.

Ánh mắt Vương Nhất sắc lạnh, anh chỉ những vệ sĩ kia: “Những người này đều bước ra từ chiến trường?”

Long Trường Thế gật đầu: ‘Không sai, bọn họ đều từng ở trên chiến trường, coi như mày có mắt nhìn!”

Vẻ mặt Vương Nhất càng thêm âm trầm: “Bọn họ đều là anh hùng, xứng đáng có được sự đối đãi như anh hùng, tại sao lại làm vệ sĩ cho tên rác rưởi như anh chứ?”

“Các người, bằng lòng không?”

Giọng Vương Nhất rất lạnh lẽo, đám vệ sĩ nghe xong, sắc mặt hơi thay đổi.

Đám vệ sĩ kia đưa mắt nhìn nhau.

Khi họ làm vệ sĩ của Long Trường Thế, họ chưa từng nghĩ tới mình có bằng lòng hay không, có thích hay không, chỉ nghĩ đó là chuyện đương nhiên.

Khương Nhã My cũng tiến lên một bước, dửng dưng nói: “Trong một cuộc chiến, anh hùng không phải là người chỉ huy, mà chính là tất cả những người xông vào trận địa.”

“Những gì các người xứng đáng nhận được nên là sự reo hò, hoan hô chứ không phải làm vệ sĩ cho người khác.”

Lời nói của Vương Nhất và Khương Nhã My khiến những vệ sĩ đó cảm động, họ thoáng đứng hình.

Cũng không phải Vương Nhất căm phân hay gì mà là vì nghề nghiệp này không xứng với họ. Anh và Khương Nhã My không thể đứng nhìn những người có chiến công lại không được đối xử xứng đáng.

‘Câm miệng hết cho tao!”

Long Trường Thế thấy lòng quân bị lung lay, tức giận hét lên.

“Bọn họ đều là người của tao, tao muốn đối xử thế nào là việc của tao, bọn họ dám phản kháng sao? Ngược lại chính là bọn mày, thế mà lại dám mê hoặc lòng người!”

Thật ra anh ta rất sợ người ta nói ra những lời như vậy.

Vương Nhất nhìn Long Trường Thế bằng ánh mắt khinh bỉ.
 
Chương 2005


Chương 2005

Vương Nhất cũng không để tâm, tiếp tục lạnh nhạt nói: ‘Nếu đã không phục, vậy anh lại lên đây, đánh tới khi anh phục thì thôi.”

Xoạt!

Lời này vừa dứt, cả nhà đa năng đều sốc.

Bất luận là võ giả hay là khán giả, đều ngây ra.

Ý câu này là kêu anh ta lên lôi đài tới sao?

Mục Huy cũng ngây ra, khi phản ứng lại, sắc mặt của anh ta càng thêm âm trầm.

“Anh đang bố thí tôi sao?”

Dựa theo quy tắc của đại hội Bắc Cảnh, nhận thua hoặc rơi ra ngoài đều tính là thua.

Anh ta đã rơi ra bên ngoài, nhưng Vương Nhất lại bảo anh ta lên lại, điều này khiến anh ta cảm thấy sỉ nhục.

“Bố thí?”

Vương Nhất mỉm cười: “Tôi nói rồi, phải đánh tới khi anh phục thì thôi, vậy nên anh có vô số cơ hội.”

Âm!

Lời này vừa dứt, mọi người ngây ra.

Ngay cả Mục Huy cũng nhìn anh đầy khó tin.

Ngông cuồng.

Ngoài ngông cuồng, anh ta đã không biết nói gì nữa.

Người khác từ trong tay anh ta giành được một trận thắng thì đã là may mắn trong may mắn.

Anh vậy mà không cần?

Bạch Thiến và Tôn Vĩnh Phước cũng có hơi ngây ra.

Ngây ra một lúc, hai người cùng lúc lộ ra kích động.

Nếu thi đấu kết thúc như vậy, vậy sự thật bọn họ lỗ cũng là chuyện chắc như đỉnh đóng cột.

Nhưng Vương Nhất lại để Mục Huy lên lôi đài, lại để bọn họ nhìn thấy hy vọng.

Một cước vừa rồi của Vương Nhất quá đột ngột, hoàn toàn giống như đánh trộm, nếu cho Mục Huy thêm một cơ hội, bọn họ tin, người giành chiến thăng sẽ là Mục Huy!!

Như vậy, tiền bọn họ đập vào cũng có thể lấy về gấp nhiều lần.

Quanh co nhai Bạch Thiến và Tôn Vĩnh Phước vô cùng kích động, hy vọng Mục Huy nhất định phải đồng ý.

“Anh ta đang làm gì thế?”

Bên phía Diệp Thị, Diệp Thúy Như trợn to mắt, biểu cảm gần như sụp đổ.

Cô ta không thể hiểu, chiến thắng đã về tay, tại sao còn muốn để anh ta lên lôi đài?

Dưới sân, mắt của Mục Huy đã trở nên sâu thẳm, hơn nữa sát cơ ẩn hiện.

“Anh chắc chắn?”

Giọng nói của Mục Huy lạnh tới cực điểm.

“Đương nhiên.”

Vương Nhất khẽ mỉm cười gật đầu.

Âm!
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom