Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện Của Tui À!

Diễn Đàn Truyện Của Tui À là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Chân Long Chí Tôn Đô Thị

Chương 2127


Chương 2127

Phụt!

Phụt!

Phụt!

Ngay lập tức, dưới ánh nhìn của Vương Nhất, một nửa vệ sĩ khí huyết dâng trào, hộc máu, cuối cùng trực tiếp ngất di.

Vương Dần Hổ cũng vô cùng kinh hãi và có nhân thức mới về sức mạnh của Vương Nhất.

Chỉ bằng một ánh mắt, là đã doạ những vệ Sĩ mà ông ta mang theo từ Nhà họ Vương choáng váng, điều đó cho thấy thực lực của anh mạnh đến mức nào?

“Tôi không có nhiều kiên nhân như vậy.”

Đôi mắt của Vương Nhất tối đi rất nhiều.

Vương Dân Hổ toàn thân cứng đờ, vội vàng gầm lên: “Tất cả lùi lại!”

Sau đó, ông ta nhìn về phía Vương Nhất, bất giác nói: “Trong chốc lát không nói hết được, để tôi từ từ nói cho cậu biết, giờ bắt đầu nói từ cái huy hiệu thân phận trong tay cậu đi!”

Vương Nhất không nói gì, chỉ từ từ lấy huy hiệu thân phận ra.

Dưới ánh mặt trời, huy hiệu sáng lên ánh vàng, nhưng lại không cảm nhận được một chút độ ấm nào.

“Huy hiệu này ban đầu được phát hiện tình cờ khi một người hầu nhà họ Vương tôi đang dọn dẹp. Khi đó, tôi đã gọi tất cả mọi người trong nhà họ Vương lại, hỏi xem có ai bị mất huy hiệu không, nhưng không ai bị mất huy hiệu cả.”

Vương Dần Hổ nhanh chóng nói: ‘Lúc đó tôi rất khó hiểu. Mọi người đều không bị mất huy hiệu thân phận, vậy huy hiệu thân phận này là sao? Ai là chủ nhân của nó, tại nguyên nhân gì mà làm mất?”

Vương Dần Hổ tự hỏi ba câu hỏi liên tiếp, Lý Khinh Hồng nghe xong thì trong lòng có chút sợ hãi.

Cảm giác này giống như nhà họ Vương bị quỷ ám, có thêm một người, lại không ai phát hiện.

Vương Nhất vấn im lặng, không ngất lời, tiếp tục lăng nghe.

“Khi đó người trong hoàng thất căn bản không coi trọng chuyện này, vừa hay nhà họ Vương ta mở rộng thị trường Giang Thành, phải nâng đỡ một gia tộc bù nhìn làm đại biểu cho nhà họ Vương ở Giang Thành. Vì vậy, tôi đã tặng huy hiệu này cho nhà đấu giá Giang Thành như một ân huệ để đổi lấy lợi ích.”

“Nhưng tôi lại cảm thấy có điều gì đó không ổn, nên bắt đầu tra cứu một số phả hệ trong lịch sử gia tộc.”

Nói đến đây, ánh mắt Vương Dần Hổ đột nhiên biến đổi, ông ta liếc nhìn Vương Nhất cùng Lý Khinh Hồng: “Trước khi tiếp tục, tôi muốn hỏi hai người một câu … hai người biết hoàng tộc nước H không?”

Nhắc tới hoàng tộc nước H, sắc mặt Vương Nhất liền thay đổi.

Tuy nhiên, Lý Khinh Hồng lại chưa bao giờ nghe nói về Hoàng tộc nước H, mặt đầy hoang mang: “Hoàng tộc nước H là gì?”

Sắc mặt Vương Dần Hổ trở nên nghiêm †úc, trong đáy mắt càng thêm kính sợ.

“Đó là một gia tộc vượt trên cả chín vương tộc lớn ở Yên Đô. Họ giàu có và quyền lực vô song, tách biệt với thế giới bên ngoài.

Họ thậm chí có thể được gọi là “gia tộc ẩn thế”.

“Chính bởi vì bọn họ cách xa thế tục, thế nên bọn họ đều là cao thủ ẩn thế, coi trọng võ đạo.”

“Tiền tài với họ chỉ là một con số, ngay cả vương tộc Yên Đô cũng phụ thuộc vào họ.”

“Nhưng họ sẽ không can thiệp quá mức vào hoạt động và quy tắc của thế tục, ngoại giao hay chiến tranh giữa các quốc gia, họ đều sẽ không can thiệp.”
 
Chương 1976


Chương 1976

Xì xào!

Anh ta vừa nói xong, tất cả người xem †rong sân vận động đều trợn mắt há mồm, vẻ mặt vô cùng khó tin.

Người ở Hiệp hội võ đạo Giang Thành mở trừng mắt nhìn.

Hội trưởng của họ, tự mình lên sân đấu?

Đừng nói họ, mà ngay cả Vương Nhất, cũng hơi kinh ngạc, sau khi lên đài, anh ngạc nhiên nhìn Hồng Giác Hải.

Hội trưởng võ đạo Giang Thành tự mình xuất chiêu sao?

Diệp Thúy Như như nhớ ra điều gì đó, cô ta chợt nhìn về phía Diệp Ân Thi.

“Là cô sao?”

Diệp Ân Thi cười lớn: “Đúng thế, là tôi, Diệp Thúy Như, tôi sẽ không để cô thành công đâu.”

Ánh mắt Diệp Thúy Như tối tăm, không nói gì.

Chẳng ai nhận ra, ở một góc sân vận động, Lý Khinh Hồng đang lo lắng nhìn Vương Nhất.

“Sao hội trưởng Hồng lại xuất chiến, lại còn cố ý đánh với Ẩn chủ, chẳng lẽ ông ta thật sự định báo thù hay sao?”

“Tuy Ẩn chủ rất mạnh, nhưng Hồng Giác Hải là hội trưởng Hiệp hội võ đạo Giang Thành, anh ta có thể đánh lại được ông ta không?”

“Trận đấu này rất gay cấn.”

Rầm!

Mọi người đều đang ngạc nhiên bàn luận sôi nổi thì một bóng người nhảy từ trên trời xuống, dừng trên đài thi đấu.

Nền nham thạch trên đài thi đấu cũng xuất hiện vết nứt.

Hồng Giác Hải mang theo sát khí ngùng ngụt xuất hiện trên đài thi đấu, ông ta nhìn lướt qua mọi người với ánh mắt dữ như hổ rồi gầm lên.

“Mọi người, tôi là hội trưởng hiệp hội võ đạo, đáng lẽ không thể tham dự cuộc thị, nhưng em trai ruột của tôi bị người ta ám hại, vừa hay bên phía Diệp Ân Thi của Cô Diệp còn trống một vị trí nên tôi vào thay.”

“Nợ máu, phải trả bằng máu!”

Giọng nói Hồng Giác Hải ngập tràn ý muốn giết chóc, nó vang vọng quanh quẩn khắp sân vận động.

Âm!

Sau khi nghe xong, sắc mặt của tất cả mọi người tại đó đều thay đổi.

Quả nhiên, hội trưởng Hồng đến báo thù cho em trai mình!

“Làm sao bây giờ, hội trưởng hiệp hội võ đạo tự mình ra tay, đúng là vô liêm sỉ!”

“Không biết Ẩn chủ’ có đánh lại ông ta được không…”

Vẻ mặt của Lý Tuyết Nhi và Lý Mộng Đình đều đều vô cùng lo lắng.

Mọi người đều chăm chú nhìn tình hình †rong sân.

Nhưng hầu hết mọi người đều nghĩ rằng Ẩn chủ không phải là đối thủ của Hồng Giác Hải.

Nhưng Vương Nhất lại cười nhạt, mỉa mai: “Hai anh em các ông đúng là tính nết giống hệt nhau, ông nghĩ chỉ như thế đã báo thù được cho em trai vô dụng của mình sao?”
 
Chương 2128


Chương 2128

Vương Nhất lăng nghe cẩn thận, vẻ mặt nghiêm túc.

Về phần giới thiệu hoàng tộc nước H, anh có nghe Tần Hồng Long nói qua, cũng có hiểu biết nhất định.

Nhưng dù sao đó cũng khá phiến diện, Tân Hồng Long không thể tiếp trúc được với trung tâm nhà họ Tần, nhưng Vương Dần Hổ thì lại khác.

Ông ta là gia chủ nhà họ Vương, hẳn là biết nhiều hơn Tân Hồng Long.

Quả nhiên, sau khi nghe xong, Vương Nhất đã hiểu rõ hơn về hoàng tộc nước H.

“Cạnh tranh lành mạnh sẽ thúc đẩy tiến bộ xã hội, nhưng cạnh tranh ác liệt sẽ phá vỡ thế cân bằng”.

“Một số cấp cáo trong bức tường đỏ đều biết được sự tồn tại của hoàng tộc nước H, giữa họ còn có hình thức hợp tác.”

“Hợp tác?”

Nghe điều này, Vương Nhất sững người một lúc.

Vương Dần Hổ gật đầu, lúc này ông ta đã hoàn toàn bình tĩnh lại.

Chỉ có khiến Vương Nhất biết được thứ cậu ta muốn thì cậu ta mới tha cho ông “Nước H không cần hoàng tộc nước H xuất hiện toàn bộ, chỉ khi gặp nguy mới phái ra một hai vị cường giả là đủ.

Vương Dần Hổ nói: “Chỉ một hai cao thủ thực sự trong nội bộ hoàng tộc nước H có thể khiến thiên binh vạn mã khiếp vía, thậm chí có thể so sánh với vũ khí hạt nh@n!

“Nói cách khác, được dùng để áp chế một người tăng lên quá nhanh trong năm năm “

qua.

“AI?”

Vương Nhất hỏi.

Từ trong miệng Vương Dần Hổ chậm rãi phun ra hai chữ.

‘Ấn Chủ”

Những lời này vừa nói ra, Vương Nhất mặt tràn đầy kinh ngạc, Lý Khinh Hồng cũng sửng sốt.

“Ẩn Chủ?!”

“Đúng.”

Vương Dần Hổ nói: ‘Công cao chấn chủ, thực lực của Ẩn Chủ đã k hủng bố đến mức ngay cả triều đình cũng phải sợ hãi. Có lẽ theo cách nhìn của họ, chỉ có những cao thủ hàng đầu trong hoàng tộc nước H mới có thể kiềm chế được hắn ta.”

“Mà huy hiệu thân phận cậu đấu giá được, rất có thể là của nhà họ Vương hoàng tộc nước HI”

Vương Dần Hổ thay đổi chủ đề, đôi mắt ông ta đột nhiên nhìn vào huy hiệu thân phận màu vàng trên tay Vương Nhất.

– Vương Nhất và Lý Khinh Hồng cũng kinh ngạc nhìn huy hiệu, đột nhiên, trái tim của Lý Khinh Hồng đập thình thịch.

Bởi vì một suy nghĩ hoang đường đột nhiên hình thành trong đầu cô.

“Từ hoàng tộc nước H?”

Bản thân Vương Nhất cũng rất ngạc nhiên.

Sau đó, trong đầu anh nghĩ về phản ứng trước đó của Vương Dần Hổ, thực sự quá khích.

Để đòi lại huy hiệu thân phận trong tay anh, ông ta không chỉ sẵn sàng trả giá gấp ba lân để mua nó mà còn sẵn sàng đầu tư nhiều hơn vào Tập đoàn Lệ Tinh!

Nếu chỉ là huy hiệu của nhà họ Vương thì không thể đạt đến cấp độ này.
 
Chương 1977


Chương 1977

“Láo xược!”

Thấy Vương Nhất không chỉ không sợ, mà còn sỉ nhục cái chết của Hồng Giác Lâm, trong lòng Hồng Giác Hải cảm thấy cơn tức giận lới như bão táp.

Ông ta hét lên, chưa đợi trọng tài tuyên bố trận đấu bắt đầu đã lao về phía Vương Nhất.

Ngay lập tức, sắc mặt của tất cả cao thủ đều hơi thay đổi, ánh mắt trở nên nghiêm trọng.

Vì ngay lúc này, hơi thở bùng nổ khiến họ cảm thấy hơi nguy hiểm.

Thù hận khiến cho người ta mạnh lên, bây giờ Hồng Giác Hải, có thể còn mạnh hơn lúc trước!

Rầm!

Hồng Giác Hải vừa bắt đầu đã thể hiện áp lực không gì sánh bằng.

Ông ta đánh một quyền chứa kình khí rất mạnh, khiến người xung quanh đều cảm thán đầy ngạc nhiên.

Ở đây có rất nhiều hiệp hội võ đạo đến từ các thành phố khác nhau, thậm chí hội trưởng của họ cũng đích thân đến.

Nhưng kể cả vậy, lúc này Hồng Giác Hải thể hiện thực lực mạnh mẽ khiến họ cũng cảm thấy sợ hãi.

Trước kia Hiệp hội võ đạo Giang Thành là tổng hội của khu vực thành phố €, nên sức mạnh của hội trưởng nơi này còn cao hơn người khác một bậc.

Mọi người lại nhìn về phía Vương Nhất, sức mạnh của Hồng Giác Lâm không thể sánh băng Hồng Giác Hải, anh ta có thể chống đỡ được không?

“Ấn chủ cố lên!”

Lý Tuyết Nhi không nhịn được đứng dậy cổ vũ cho Vương Nhất.

“Ẩn chủ cố lên!”

€ó người dẫn đầu, tất cả những người ở đây cũng hét lên cổ vũ.

Ấn tượng của mọi người với Ẩn chủ đã từ phản đối chuyển thành cổ vũ.

Nghe thấy tiếng cổ vũ vang lên xung quanh, Hồng Giác Hải nở nụ cười đầy châm biếm.

“Xem ra, họ đều mong anh chiến thắng!”

“Nhưng, rất tiếc, hôm nay anh chắc chắn sẽ phải chết tại đây Hồng Giác Hải cười dữ tợn nói, nắm đấm của ông ta cách Vương Nhất càng ngày càng gần.

Tuy quyền pháp mạnh mẽ đến vậy nhưng Vương Nhất cứ như không nhìn thấy, thậm chí anh còn cười mỉa mai.

Anh hơi nghiêng đầu tránh được quyền mạnh mẽ kia của Hồng Giác Hải.

“Cái gì?”

“Thế mà anh ta lại tránh được sao?”

“Tôi không hoa mắt đúng không?”

Khi thấy cảnh này, rất nhiều người đều cảm thấy giật mình khó tin.

Bây giờ họ thấy chỉ dựa vào quyền này, Hồng Giác Hải đã là người mạnh nhất trong số các tuyển thủ.

Vậy mà Vương Nhất lại né tránh rất nhẹ nhàng!

“Sao có thể?”

Trong mắt Hồng Giác Hải cũng tràn đầy chấn động và sợ hãi.

Tuy quyền này ông ta vẫn chưa dùng hết sức, nhưng ít nhất cũng đã dùng bảy, tám phần.

Nhưng Vương Nhất lại né tránh dễ dàng như vậy, điều đó như cú đánh mạnh vào trái tim Hồng Giác Hải.
 
Chương 2129


Chương 2129

Nhưng nếu là huy hiệu thân phận của hoàng tộc nước H thì lại rất cần thiết.

“Làm sao ông biết?”

Vương Nhất nhìn chăm chăm vào Vương Dần Hổ và hỏi.

Vương Dần Hổ lấy ra huy hiệu thân phận của mình: “Huy hiệu thân phận nhà họ Vương trong hoàng tộc nước H khác với huy hiệu của vương tộc họ Vương tôi.”

Vương Nhất nhìn kỹ hơn, quả nhiên thấy sự khác biệt.

Huy hiệu thân phận của hoàng tộc nước H càng thêm chói mắt.

“Thế nên ông muốn lấy lại nó.”

Vương Nhất hỏi.

Vương Dân Hổ gật đầu: “Đúng thế, họ Vương tôi đã nuốt lời, ngay từ đầu không nên bán chiếc huy hiệu này đi. Thật là bất cẩn”

Vương Nhất nghe mà buồn cười.

Tại buổi đấu giá Giang Thành trước đó, anh đã đấu giá tấm huy hiệu thân phận của nhà họ Vương này với giá 450 tỷ, lúc đó rất nhiều người cười nhạo anh thứ ngu ngốc lắm tiền.

Giờ đây, Vương Dần Hổ lại đích thân tiết lộ nguồn gốc thực sự của chiếc huy hiệu này, anh lời to rồi!

“Nhưng vậy thì có liên quan gì đến thân thế của tôi?”

Ngay sau đó, Vương Nhất lại đưa ra một câu hỏi khác.

Vương Dần Hổ rơi vào trầm tư, như thể do dự không biết có nên nói gì hay không.

Nhưng nhìn ánh mắt sắc bén của Vương Nhất, ông ta vẫn định nói ra.

“Cậu có tin vào số mệnh không?”

Vương Dần Hổ nhìn Vương Nhất, đột nhiên hỏi một câu hão huyền như vậy.

Ngay cả Lý Khinh Hồng cũng ngơ ra.

Đôi lông mày lá liêu của cô nhướng lên, đang định lên tiếng.

Vương Nhất bình tĩnh nói: “Tôi tin.”

“Vận mệnh quyết định hai người, dù có xa cách bao lâu, cuối cùng vẫn sẽ gặp nhau.”

Lúc này, vẻ mặt của Vương Nhất cực kỳ nghiêm túc.

Lý Khinh Hồng mở miệng, nhưng rồi vẫn ngậm lại.

Được giáo dục tốt từ khi còn nhỏ, cô là một người theo thuyết vô thân, cô không tin vào những điều hoang đường như số mệnh.

Nhưng có một số việc cô thật sự không thể phản bác.

Năm năm trước, cô ngủ với Vương Nhất, năm năm sau, cô lại trở thành vợ của Vương Nhất.

Định mệnh đã trói chặt hai người họ lại với nhau, cho dù xa cách năm năm thì cuối cùng họ cũng sẽ sánh bước bên nhau.

Có một vài thứ đã được ông trời sắp đặt sẵn rồi!

“Tôi cũng tin”

Vương Dân Hổ thở dài và nói: “Tôi đã tìm kiếm thông tin về huy hiệu thân phận này.

Nó đã tồn tại trong nhà họ Vương hơn hai mươi năm trước, chỉ là khi đó tôi vẫn chưa phải là gia chủ nhà họ Vương, chỉ là một người rất tâm thường trong thế hệ trẻ của nhà họ Vương.”
 
Chương 1978


Chương 1978

Vương Nhất cứ như không có chuyện gì, anh nhìn Hồng Giác Hải chăm chú.

“Tôi nói này, ông tự tin có thể giết tôi dễ như vậy sao?”

Trong giọng điệu của Vương Nhất ẩn chứa một chút hài hước.

Tuy Vương Nhất đang đeo mặt nạ nên Hồng Giác Hải không thấy rõ nét mặt của anh, nhưng ông ta chắc chắn bây giờ anh đang cười.

Hồng Giác Hải cảm thấy mình như bị sỉ nhục, ánh mắt càng thêm tối tăm.

“Thằng nhãi ngu dốt, chẳng qua anh chỉ tránh được một quyền mà thôi, anh có thể trốn mãi được sao?”

Vương Nhất lắc đầu: “Vừa rồi vốn dĩ tôi né mà không phản công lại chỉ để ông biết sự chênh lệch giữa hai chúng ta, nhưng bây giờ có vẻ ông cũng chẳng hiểu rõ điều đó.”

Vương Nhất bình tĩnh như đang kể lại một sự thật, nhưng lọt vào tai Hồng Giác Hải như là đang coi thường ông ta.

Ngay lập tức, Hồng Giác Hải nổi giận: “Mới né được một quyền của tôi mà đã kiêu căng như vậy, anh nghĩ rằng đòn tiếp theo anh còn may mắn được vậy sao?”

Vương Nhất cũng không trả lời mà ánh mắt chỉ càng thêm lạnh lẽo.

Vốn dĩ, anh chỉ oán hận Hồng Giác Lâm, người đã chặt đứt một tay của Diệp Kình Thiên.

Bây giờ Hồng Giác Lâm cũng đã chết, toàn bộ ân oán cũng đã được xóa bỏ.

Không ngờ Hồng Giác Hải sẽ ra tay với anh báo thù cho em trai mình.

Thế nên lại sinh ra một vòng ân oán mới.

Vốn dĩ Vương Nhất không định ra tay với võ quán Giang Thành, nhưng bây giờ anh không ngại xóa sạch nơi đó.

Rầm!

Ngay sau đó, Hồng Giác Hải lại lao về phía Vương Nhất.

Vân là một quyền mạnh mẽ.

Nhưng dù cho tốc độ hay sức mạnh đều vượt xa quyền lúc trước.

Bởi vậy có thể thấy, Hồng Giác Hải đã kiêng dè Vương Nhất nên ông ta định đánh nhanh thắng nhanh!

“Nhãi con, chôn cùng em trai tôi đi!”

Hồng Giác Hải gầm lên giận giữ, đánh một quyền về phía huyệt Thái Dương của Vương Nhất.

“Cẩn thận!”

Thấy cảnh đó, Lý Khinh Hồng đứng trong góc sân vận động hét lớn.

Rầm!Đọc tại Truyenone.vn để ủng hộ chúng mình ra chương mới nhé!

Nhưng ngay sau đó, trong ánh mắt khó tin của mọi người, Vương Nhất từ từ giơ một tay bắt chính xác năm đấm của Hồng Giác Hải.

“Cái gì?”

Trong nháy mắt, sắc mặt Hồng Giác Hải thay đổi, vẻ mặt hắn trở nên kinh ngạc và hoảng sợ.

Quyền này ông ta đã dốc hết sức, thế mà lại bị Vương Nhất nắm chặt.

Dưới lớp mặt nạ, là một đôi mắt lạnh nhạt, chẳng hề chứa chút cảm xúc nào.

Khi Hồng Giác Hải thấy đôi mắt đó, trong lòng ông ta hiện lên một tia sợ hãi.

 
 
Chương 2130


Chương 2130

“Vào thời điểm đó, một chuyện đã xảy ra.

Thiên Nữ của hoàng tộc nước H đã đến nhà họ Vương tôi và trao một huy hiệu thân phận. Tình cờ là hôm đó tôi đã mở cửa cho Thiên Nữ. Cô ấy bảo tôi đưa huy hiệu này cho gia chủ đương nhiệm nhà họ Vương, đồng thời nói ra một lời tiên tri.”

“Lời tiên trĩ?”

Vương Nhất rất kinh ngạc.

Vương Dân Hổ gật đầu: ‘Đúng vậy, những Thiên Nữ xuất thân từ hoàng tộc nước H đều có khả năng bói toán và tiên tri nhất định, cô ấy đã yêu cầu gia chủ đương nhiệm lúc ấy giữ huy hiệu này thật kỹ. Nếu như vận mệnh đúng thì một ngày nào đó trong tương lai, chiếc huy hiệu này sẽ trở về với chủ nhân mà nó đáng lẽ phải thuộc về, và chiếc huy hiệu này sẽ chứng kiến chủ nhân của mình trở thành cửu ngữ chí tôn, quân lâm thiên hạ.”

“Khi đó không ai tin, lúc đó trùng hợp cường giả của hoàng tộc nước H đến giết Thiên Nữ kia, mọi người đều cho rằng Thiên Nữ nói nhảm, không ai để trong lòng.

Lúc đó cũng tùy tiện để huy hiệu này trong phòng kho, lâu rồi cũng quên mất.”

Sau khi nghe những gì Vương Dần Hổ nói, lòng Vương Nhất mãi không thể bình tĩnh lại, vô thức nhìn xuống huy hiệu thân phận.

Anh thực sự bị lời tiên tri kia làm kinh ngạc.

Về phần Lý Khinh Hồng, cô nghe xong đã ngơ ra từ lâu.

“Rồi sao nữa?”

Sau khi hồi thân, Vương Nhất hỏi.

“Sau đó, bởi vì người hầu tìm lại huy hiệu lần nữa, hơn nữa mọi người đều quên mất trước chuyện đã xảy ra hơn 20 năm, liền đem huy hiệu bán đấu giá.”

“Mọi người đều cho rằng ba gia tộc lớn của Giang Thành sẽ đấu giá được huy hiệu này, kết quả lại bị cậu mua lại được”

Nói đến đây, ánh mắt Vương Dần Hổ nhìn Vương Nhất thay đổi: ‘Bây giờ, cậu cũng nên cảm thấy có điều gì đó không ổn đúng không?”

Vương Nhất không nói gì, mà chỉ nhìn huy hiệu thân phận một cách khó tin.

Chuyện này so với lời tiên đoán được đưa ra hơn 20 năm trước còn khiến người ta kinh hãi hơn.

“Ý của ông là, tôi chính là chủ nhân của cái huy hiệu này?”

Vương Nhất nói.

Vương Dần Hổ lắc đầu: “Tôi không chác, nhưng có một điều có thể chắc chắn, huy hiệu thân phận này không tâm thường, bất kể phải trả cái giá nào, đều phải thu hồi huy hiệu này.”

Nói cách khác, nếu như mọi chuyện đúng như Vương Nhất nói, thì chiếc huy hiệu này đúng là chìa khóa để mở ra thân thế của Vương Nhất.

Vương Dần Hổ dừng một chút, cuối cùng vẻ mặt của ông ta trở nên chân thành: “Vương Nhất, nhà họ Vương tôi không có ý định trở thành kẻ thù của cậu, thậm chí chuyện cháu trai của tôi đắc tội cậu, tôi có thể thay mặt nó xin lỗi, nhưng huy hiệu thân phận này dù thế nào cũng phải bán cho tôi!”

“Bởi vì lai lịch của chiếc huy hiệu này quá lớn, nó không thuộc về cậu, mà thuộc về hoàng tộc nước H, nó cần đợi chủ nhân thực sự của nó.”

Vương Nhất im lặng một lúc lâu, hỏi: “Thiên Nữ đã trao chiếc huy hiệu này còn nói gì nữa không, chẳng hạn như chủ nhân của huy hiệu này có đặc điểm gì?”

Bởi vì theo những gì Lý Thiên Dương nói, lúc còn nhỏ khi anh được nhận nuôi, trên cả hai lòng bàn tay trái và phải của anh đều có một chữ rất đẹp.

Vương và Nhất.
 
Chương 1979


Chương 1979

Lần này, dù là Mục Lang, hay Võ Si đều sợ ngẩn người, ánh mắt trở nên nghiêm túc.

“Không thể nào…Sao hội trưởng Hồng cũng không phải đối thủ của anh ta?”

Bên phía Diệp thị, Diệp Ân Thi như nhìn thấy quỷ, cô ta đứng phát dậy, trong mắt tràn đầy hoảng loạn.

Diệp Thúy Như cũng hơi hoảng sợ, cô ta không ngờ thực lực của Vương Nhất lại mạnh đến mức độ này.

“Bác Diệp, ông là người trong nghề, xem thử Ẩn chủ, rốt cuộc là người như thế nào?”

Diệp Ân Thi quay đầu nhìn về phía Diệp Vô Lệ, hỏi.

Đôi mắt già nua của Diệp Vô Lệ nhìn chăm chú một lúc lâu, sau đó ông ta bỗng nhiên thở thật dài.

“Tôi không nhìn được, chắc hẳn thực lực của tôi ngang bằng hội trưởng Hồng, hội trưởng Hồng đã không phải là đối thủ của người kia, vậy nên tôi cũng không đánh lại được.”

Xoạt!

Ông ta vừa nói xong, sắc mặt Diệp Ân Thi trở nên rất khó coi.

Nói vậy thì quán quân của Đại hội Bắc Cảnh chẳng phải sẽ năm trong tay của Diệp Thúy Như rồi sao?

Nếu Diệp thị trở thành quán quân cuối cùng, vậy Diệp Thúy Như sẽ đứng vững gót chân ở Diệp thị, địa vị cô ta sẽ uy hiếp đến côi “Buông tay!”

Trên đài thi đấu, Hồng Giác Hải nhìn Vương Nhất với ánh mắt căm tức, giọng nói lạnh lẽo.

Ánh mắt Vương Nhất hờ hững: “Ông muốn giết tôi đúng không?”

Vừa dứt lời, tay anh lại siết mạnh.

Âm ầm ầm…

Một tiếng nổ lớn vang lên, khiến người ta cảm thấy sợ hãi, vì tiếng nổ này phát ra từ cơ thể của Hồng Giác Hải.

Tiếp theo, một chuyện đáng sợ xảy ra.

Cổ tay bị Vương Nhất nắm chặt lại phát ra tiếng rắc rắc như rang lạc.

Ngay sau đó, mạch máu Hồng Giác Hải nổ tung.

Một tầng sương máu đỏ tươi bao trùm đài thi đấu, khi lan đến gần mấy người xem, họ hoảng sợ hét lên.

“Ạ Trên đài thi đấu, vang lên tiếng kêu thảm thiết của Hồng Giác Hải.

Họ có thể nhìn thấy một cánh tay của Hồng Giác Hải buông thống xuống, những nơi bị Vương Nhất nắm chặt đều đã vỡ nát cả xương.

Sức của Vương Nhất thật sự rất mạnh, cứ như nghiền nát theo dây chuyền, nổ thành một cơn mưa máu.

Hồng Giác Hải nằm dưới đất, ôm cánh tay kia lăn lộn kêu rên, cứ như đang cảm thấy vô cùng đau đớn.

“Tôi đã cho ông đường sống, ông lại chẳng hề quý trọng, nếu muốn giết tôi thì phải chuẩn bị sẵn tinh thần.”

Vẻ mặt Vương Nhất thản nhiên, từ từ bước về phía Hồng Giác Hải.

“A… Đừng đến đây…”

Hồng Giác Hải vừa ôm cánh tay cụt vừa lết ra đẳng sau.

Một thế hệ hội trưởng hiệp hội võ đạo thế mà lại chạy trốn như chó, điều này khiến cho mọi ngời cảm thấy vô cùng khó tin.

Nhưng, nếu họ biết vừa rồi Vương Nhất đã dùng gì, vậy họ sẽ không suy nghĩ đơn giản như thế.

Đó là nội kình!
 
Chương 2131


Chương 2131

Đó là lý do tại sao Lý Thiên Dương đặt tên cho anh là “Vương Nhất”.

Từ đây không khó nhìn ra, hai chữ này nhất định là mẹ anh viết.

Chắc bà ấy có chuyện gì đó khó nói…

Tuy nhiên, Vương Dần Hổ lắc đầu: “Chuyện này đã hơn 20 năm, mọi người đã sớm quen béng nó mất rồi. Tôi có thể nhớ lại những chuyện này, cũng đủ thành tâm.

Nhanh bán huy hiệu cho tôi đi!”

Nói xong, trên mặt Vương Dần Hổ hiện lên một chút tức giận.

Ông ta nói nhiều như vậy, lại còn tiết lộ bí mật của vương tộc họ Vương, nếu như Vương Nhất còn không bán huy hiệu cho ông ta, vậy ông ta thật sự sẽ tức giận đến phát điên.

Vương Nhất im lặng một lúc lâu, cất huy hiệu thân phận vào túi.

“Xin lỗi, nếu ông đã nói cái huy hiệu này sẽ là chìa khoá mở ra thân thế của tôi, là bảo vật vô giá, tôi không thể bán cho ông.”

Vương Dần Hổ vô cùng tức giận, đồng thời vô cùng muốn tát mình một cái, tại sao khi không lại nói mấy thứ này?

Vương Nhất trực tiếp xách ông ta ném cho vệ sĩ của nhà họ Vương, vẻ mặt lạnh lùng nói: ‘Nế mặt ông nói cho tôi biết nguồn gốc của chiếc huy hiệu này, tôi sẽ không làm tổn thương ông, im lặng rời đi đi.”

Vương Dân Hổ sắc mặt tái nhợt, Vương Nhất rượu mời không uống lại uống rượu phạt như thế, đã triệt để chọc giận ông ta.

Tuy nhiên, các vệ sĩ vẫn đưa ông ta đi.

Như thể có một con dã thú đang ngủ yên trong cơ thể Vương Nhất, nhân lúc nó chưa tỉnh giấc, ông ta phải rời đi càng sớm càng tốt.

Sau khi Vương Dần Hổ rời đi, Vương Nhất im lặng cả buổi chiều.

Ngay cả khi Vương Tử Lam đi học về và chạy đến chơi với Vương Nhất, Vương Nhất cũng rất qua quýt.

Hầu hết thời gian, Vương Nhất đứng một mình trên ban công, nhìn lên những vì sao trên bầu trời.

Ánh trăng mờ nhạt buông xuống, trên mặt Vương Nhất không có biểu cảm gì, nhưng trong đáy mắt lại lộ ra một chút buồn bã.

Đột nhiên, phía sau có một bóng dáng dịu dàng, mềm mại, từ phía sau nhẹ nhàng ôm lấy anh.

Vương Nhất quay đầu lại, thấy Lý Khinh Hồng đã thay đồ mặc ở nhà, đang nhẹ nhàng ôm anh ấy.

“Vẫn còn nghĩ về chuyện bố mẹ anh à?”

Lý Khinh Hồng ngẩng đầu lên hỏi.

Vương Nhất mỉm cười, không trả lời.

“Em bảo Tử Lam đi ngủ rồi.”

Sau khi Lý Khinh Hồng nói xong, cô nhẹ nhàng tựa đầu vào tấm lưng rộng rãi của Vương Nhất.

“Hổ mẹ không ăn thịt con, em tin tưởng cha mẹ anh không phải hạng người sẽ bỏ rơi ngươi khác.”

Sau khi nghe Lý Khinh Hồng nói vậy, tâm trạng Vương Nhất cảm thấy tốt hơn một chút, mỉm cười.

Cũng mở lòng hơn, anh tuỳ ý ngồi xuống, nhìn vâng trăng sáng trên bầu trời và nói: “Thật ra, đôi khi anh rất ghen tị em với Tuyết Nhi. Dù cha mẹ em có gà bay chó sủa đến đâu, suy cho cùng cũng quan tâm đ ến em. Còn anh ngay cả ba mẹ tên gì, dáng hình ra sao cũng không ai biết.”

“Nhưng anh không hận họ vì họ đã cho anh sinh mạng và đưa anh đến thế giới này.

Anh chỉ muốn hỏi họ tại sao họ lại bỏ rơi anh, thế thôi.”
 
Chương 1980


Chương 1980

Hơn nữa, còn vượt xa người ông ta.

Bây giờ cuối cùng ông ta cũng hiểu tại sao Vương Nhất có thể giết chết Hồng Giác Lâm lặng yên không tiếng động.

Sức phá hoại của nội kìn vô cùng lớn, đủ để phá hỏng kết cấu mạch máu và kinh mạch trong cơ thể.

Thực lực của anh, đã lên đến đỉnh điểm!

Yên lặng Tĩnh lặng như tờ.

Vào lúc này, ánh mắt của tất cả mọi người trong sân vận động cũng không tưởng tượng nổi nhìn cánh tay bị đứt lìa của Hồng Giác Hải.

Trông quá thê thảm!

Mạch máu vỡ tung, máu nổ tung thành sương máu, da thịt ở hai bên cổ tay cuộn ra ngoài giống như mảnh giấy bị đốt cháy.

Này đã phải chịu đựng bao nhiêu đau khổ?

Vào giờ phút này, tất cả mọi người đều cảm thấy hoảng sợ, nhìn chàng trai được gọi là “Ấn chủ” với ánh mắt gần như kinh hãi.

Anh trẻ tuổi hơn so với Hồng Giác Hải, nhưng thực lực của anh lại mạnh mẽ hơn Hồng Giác Lâm rất nhiều.

Đám người Lý Khinh Hồng, Diệp Thúy Như, Diệp Ân Thi đều trợn mắt há hốc mồm kinh ngạc.

“Ạ Trong sân vận động yên tĩnh, chỉ có tiếng kêu thảm thiết của Hồng Giác Hải, không ngừng kích thích các giác quan và nội tâm của những người có mặt tại đây.

Đây chính là hội trưởng của hiệp hội võ đạo Giang Thành!

Thực lực mạnh mẽ, nhưng khi đối mặt với Vương Nhất thì cú đấm thứ nhất đã tránh né được, nhưng cú đấm thứ hai không chỉ bị Vương Nhất tiếp được toàn bộ mà anh còn phế đi cánh tay kia của ông tai “Người nên đi đoàn tụ với Hồng Giác Lâm phải là ông mới đúng.”

Giọng nói của Vương Nhất lạnh lùng, tiếng bước chân giống như âm thanh của cái chết, vang vọng trong lòng Hồng Giác Hải.

“Dựa theo quy tắc của võ đạo, trước khi chết sẽ có thời gian để nói lời trăn trối.”

Vương Nhất lạnh lùng nói với Hồng Giác Hải.

“Nếu anh dám giết tôi thì toàn bộ hiệp hội võ đạo Giang Thành sẽ không bỏ qua anhl”

Ánh mắt Hồng Giác Hải hoảng sợ nhìn Vương Nhất, mặc dù trong mắt có sự tức giận, nhưng phần nhiều chính là hoảng sợ.

Vương Nhất khế mỉm cười, trong mắt tràn đầy khinh thường: “Tôi dám giết hội trưởng của hiệp hội vũ đạo, ông cảm thấy tôi sẽ sợ đám thuộc hạ của ông sao?”

Những lời nói này vô cùng cuồng ngạo, hiệp hội võ đạo Giang Thành đứng bên kia cũng cực kỳ phân nộ.

“Buông hội trưởng rai”

“Nếu anh dám giết hội trưởng thì chúng tôi sẽ không buông tha cho anh đâu!”

Từng người bọn họ rống lên giận dữ.

Nhưng Vương Nhất hoàn toàn không để tâm đến, chỉ lạnh lùng nhìn chăm chằm ông ta.

“Đừng giết tôi, đừng giết tôi…

Hồng Giác Hải che lại cánh tay, nằm trên mặt đất và không ngừng cầu xin.
 
Chương 2132


Chương 2132

Ngữ điệu Vương Nhất đều đều, nhưng Lý Khinh Hồng có thể cảm nhận được một cảm giác mất mát mơ hồ.

Lý Khinh Hồng không để Vương Nhất tiếp tục, cô lắc đầu nói: “Chồng, dù anh làm gì thì em cũng sẽ ủng hộ anh.”

Cô biết rất rõ ý nghĩa của cha mẹ đối với người đàn ông này.

Ngay khi anh được sinh ra, thì đã có một cuộc sống khác với những người khác.

Anh không cha không mẹ, cuộc sống ăn nhờ ở đậu khiến anh bị bó buộc khắp nơi, uống một ngụm nước, ăn một miếng cơm cũng phải kinh hồn bạt phía.

Mẹ của Lý Mộng Đình, Châu Mỹ Ngọe, nhìn anh ngứa mắt, thường chửi anh là “đồ xúi quẩy’, ‘đồ của nợ”, anh chỉ có thể im lặng chịu đựng.

Tuy nhiên, anh vấn biết ơn, vì để gia tộc phát triển tốt hơn, anh không chút do dự chọn làm con rể nhà họ Kim.

Anh không có chỗ dựa vững chắc, chỉ có thể dựa vào chính mình.

Hưởng mọi an lạc cũng chịu mọi khổ đau.

Người làm cha chỉ hận không thể hái sao trên trời cho con.

Ánh mắt Vương Nhất trở nên nghiêm túc: “Em nói đúng, nếu cha mẹ không tới tìm con cái, thì con cái sẽ đi tìm cha mẹ, sự thật rôi sẽ được phơi bày thôi.”

Có thù báo thù, có oán báo oán, có ân báo ân, đây chính là quy tắc ứng xử của Vương Nhất.

Lý Khinh Hồng nhẹ nhàng nói: ‘Chúng ta có một mục tiêu chung, đó là Yên Kinh. Anh tìm kiếm cha mẹ mình, còn em muốn xây dựng một sự nghiệp to lớn.”

“Sống chết và hợp tan, đã cũng người thề ước… em sẽ cùng anh đối mặt với tất cả mọi thứ.”

“Em sẽ đi gặp ba mẹ với anh, nếu như họ tuyệt tình, anh cũng không thể bất nghĩa, bởi vì họ đã cho anh sinh mệnh, anh cũng không cần đau lòng, bởi vì anh còn có mẹ con em.”

Lời nói của Lý Khinh Hồng khiến Vương Nhất đột nhiên tỉnh ngộ.

Anh nắm lấy tay Lý Khinh Hồng, gật đầu: “Ừm”

Đúng lúc này Khương Nhã My gửi tin nhắn tới.

“Lão Ấn Chủ mời chúng ta ba ngày nữa tới nhà họ Long ở Yên Kinh làm khách.”

Vụ án bắt cóc đánh bom nhà thi đấu Giang Thành đã thu hút sự chú ý của cả nước, đương nhiên bao gồm cả thượng tầng nước H.

Cuộc chiến triều đình là không thể tránh khỏi.

Nhưng trong cuộc chiến triều đình này, Lão Ẩn Chủ đáng lẽ phải có mặt lại nghỉ hưu.

Do đó, Vương Nhất thân là Ẩn Chủ, đã tham gia vào cuộc chiến triều đình này.

Cuộc tranh luận diễn ra gay gắt, triều đình cho rằng Ẩn Vu phải chịu trách nhiệm hoàn toàn vì để xảy ra chuyện này, nên giải tán Ấn Vu.

Lão Ấn Chủ đã thành lập Ẩn Vu, biến nó thành đội quân bí ẩn nhất ở nước H.

Trong những năm qua, Ẩn Vu cũng cản trở những người khác ở triều đình phát triển sự nghiệp.

Suy nghĩ muốn diệt trừ Ẩn Vu của họ không phải có ngày một ngày hai.

Chỉ là những năm gần đây biên giới ổn định, nhân dân an cư lạc nghiệp nên mãi không có cơ hội.

Hiếm hoi lại có vụ nổ xảy ra ở nhà thi đấu Giang Thành, họ định dùng lông gà làm lệnh tiên để giải tán Ẩn Vu.

Nhưng thái độ của Vương Nhất rất rõ ràng, tuyệt đối không bao giờ giải tán Ẩn Vu!
 
Chương 1981


Chương 1981

Khán giả đều nghe rõ những lời ông ta nói, hầu hết mọi người đều sững sờ trợn to mắt.

Hội trưởng của hiệp hội võ đạo Giang Thành lại thật sự cầu xin tha thứ?

Sắc mặt Vương Nhất lạnh lùng nhưng không nói gì, nhìn ánh mắt của Hồng Giác Hải lại càng tràn đầy khinh thường.

Sợ răng sau hôm nay, Hồng Giác Hải sẽ trở nên thân bại danh liệt.

Mọi người sẽ vĩnh viên nhớ đến việc ông †a đã khom lưng khụy gối, cầu xin tha thứ như một con chó quỳ rạp trên mặt đất.

Xôn xaol Đúng lúc này, Hồng Giác Hải lại lăn về phía sau, đột nhiên lấy từ trong ngực áo ra một đồ vật màu đen.

sẠI”

Sau khi nhìn thấy rõ thứ mà ông ta đang cầm trên tay thì khán giả xung quanh đều hét lên hoảng sợ.

Thứ mà Hồng Giác Hải cầm trong tay thật ra là một khẩu súng lục Cottle màu đen.

Ông ta nhắm ngay đầu của Vương Nhất, trên mặt lộ ra một nụ cười nham hiểm.

“Thằng nhóc kia, mặc dù anh rất mạnh nhưng anh có thể mạnh hơn viên đạn sao?”

Võ Si lập tức hét lớn lên: “Hồng Giác Hải, ông biết ông đang làm gì không? Ông là hội trưởng của hiệp hội võ đạo Giang Thành mà lại dám cất giấu súng lục sao?”

Sắc mặt Võ Si âm trâm đến cực điểm, hành động của Hồng Giác Hải thật sự đã bôi đen uy tín của hiệp hội võ đạo!

Mục Lang cũng không còn cách nào khác đành phải đứng lên, lạnh lùng nói: “Mau bỏ súng xuống.”

Trên mặt Hồng Giác Hải lộ vẻ điên cuồng: “Thằng nhóc này đã giết chết em trai của tôi, tôi nhất định phải tự mình báo thù cho Giác Lâm!”

Răng rắc!

Nói xong, viên đạn đã được lên nòng, họng súng đen ngòm nhắm ngay đầu của Vương Nhất.

Nhất thời, một hơi thể chết chóc nồng đậm tràn ngập trên lôi đài.

Không ai ngờ tới hội trưởng của hiệp hội võ đạo Giang Thành lại thất bại thảm hại như vậy.

Chẳng ai ngờ được sau khi thất bại, Hồng Giác Hải lại rút ra một khẩu súng lục Cottle màu đen, muốn nổ súng băn chết Vương Nhất.

Loại cưỡng chế này cực kỳ dễ khiến cây súng bị cướp cò, toàn bộ đại hội Bắc Cảnh lập tức bị bao trùm bởi không khí hoảng SỢ.

Nếu như phạm nhân cầm súng thì đó cũng không phải điều đáng sợ, đáng sợ chính là người cầm súng là một cao thủ võ đạo.

Điều này khiến tăng gấp đôi sự uy hiếp.

“Không ai được động đậy!”

Hồng Giác Hải hét lớn một tiếng.

Mặc dù một cánh tay của ông ta đã bị chặt đứt và đau nhức khó chịu, nhưng dù sao ông ta cũng là một võ giả mạnh mẽ.

Lợi dụng kẽ hở này, ông ta lấy ra một ống tiêm.

Trong ống tiêm có một chất lỏng màu xanh lá cây.

Hồng Giác Hải tự tiêm cho mình, cơn đau nhức do cánh tay bị gấy lập tức biến mất.

Đây là một dung dịch phong bế, có thể tạm thời ngăn chặn các giác quan không cảm thấy đau đớn.
 
Chương 2133


Chương 2133

Sau chuyện đó, Lão Ẩn Chủ nói mời Vương Nhất và Khương Nhã My đến nhà họ Long ở Yên Kinh làm khách!

“Nhà họ Long à…

Lý Khinh Hồng cũng nhìn thấy tin nhắn này, không nhin được thở dài.

Vương Nhất cười: “Sao thế, em biết à?”

Lý Khinh Hồng lặng lẽ nói: ‘Biết, sao em không biết được?”

“Một trong những vương tộc của Yên Đô.

Giống như nhà họ Lý, là một thế lực đang lên. Trong chín vương tộc lớn, đó là gia tộc trẻ thứ hai, lịch sử chỉ 60 năm, nhưng nội tình bên trong gia tộc đủ để xếp vào top 4”

Vương Nhất kinh ngạc: “Hùng mạnh vậy à?”

Lý Khinh Hồng gật đầu: ‘Đó là do công của một người.”

“AI?

“Long Trọng Thiên.”

Vẻ mặt của Lý Khinh Hồng rất nghiêm túc: “Ông ấy là người sáng lập Ẩn Vu, có thể được coi là Chiến thần khai quốc đời thứ nhất. Sau khi thành lập nhà họ Long, các vương tộc khác muốn chèn ép họ, nhưng những người lúc đó ra tay với ông ấy đều bị diệt sạchI”

Nghe vậy, Vương Nhất cũng sửng sốt một chút, không ngờ ông già ấy trước kia oách như vậy.

Nụ cười trên mặt anh càng tươi hơn: “Không phải họ đều là vương tộc Yên Kinh à? Tại sao ông ấy có thể công khai giết người như vậy?”

Lý Khinh Hồng khế thở dài: ‘Ai bảo họ tự †ìm đường chết?”

‘Đó là thời kỳ huy hoàng nhất của Long thống soái, họ lại muốn dập tắt nó.”

“Đêm hôm đó, toàn bộ quân khu Yên Kinh đều bị kinh động. Tất cả những người có liên quan đều bị bắt và xử bắn tại chõ. Tội danh là có ý đồ mạo phạm Long Chiến thân!”

Sau khi Lý Khinh Hồng kể xong toàn bộ câu chuyện, Vương Nhất mỉm cười.

Xem ra so với ôn già ấy, mình vẫn còn quá hiền lành.

Có thể xem xét tham khảo đi theo hướng đói “Anh quen Long thống soái à?”

Nhìn thấy tin nhăn từ Khương Nhã MỊy, trong mắt Lý Khinh Hồng tràn đầy sự ngạc nhiên.

Cô biết trong năm năm Vương Nhất biến mất thì đã nhập ngũ.

Nhưng cô không ngờ rằng Vương Nhất thực sự quen biết Long Trọng Thiên.

Quan hệ còn tốt như vậy? !

Lý Khinh Hồng đã gặp Long Trọng Thiên một lần khi cô còn nhỏ, trong ấn tượng của cô, ông ấy là một ông già rất uy nghiêm và bá đạo.

Có rất nhiều thanh niên có năng lực ở Yên Kinh, nhưng không ai trong số họ có thể lọt vào mắt xanh của Long Trọng Thiên.

Chứ đừng nói là mời đến nhà họ Long làm khách.

Vương Nhất vuốt cằm, nghĩ rằng đã đến lúc rồi.

Vì vậy anh nói: ‘Khinh Hồng, tiếp sau đây anh sẽ giải đáp toàn bộ thắc mắc của em, nhưng mà em tuyệt đối không được nói cho ai biết thân phận của anh.”

Vương Nhất nói nghiêm túc như vậy, Lý Khinh Hồng cũng giật mình, theo bản năng gật đầu.

“Anh nói đi.”
 
Chương 1982


Chương 1982

Sau khi tiêm xong, ông ta mới tiếp tục chĩa súng vào đầu của Vương Nhất, lớn tiếng nói: “Tất cả mọi người không được phép rời đi. Mục đích của tôi chỉ là thằng nhóc này, tôi sẽ không làm gì người khác, nhưng nếu có ai đi ra ngoài hoặc báo cảnh sát thì người đó cũng phải chết!”

Đùng!

Nói xong, như để chứng minh lời nói của mình, ông ta nhanh như chớp bắn một phát súng về một hướng.

HẠ.”

Mà phương hướng đó đúng lúc là nơi Lý Khinh Hồng đang đứng, nhất thời khắp nơi vang lên tiếng kêu thảm thiết.

Một khán giả nam đang cố gắng chạy trốn đã bị bắn xuyên qua cánh tay, máu tươi cuồn cuộn chảy ra.

Lý Khinh Hồng cảm thấy hoảng sợ trong giây lát, nhưng cô nhanh chóng bình tĩnh lại.

Cuộc hỗn loạn vấn tiếp tục diễn ra, nhưng không ai rời đi.

Lúc này, Hồng Giác Hải mới tiếp tục cầm súng chĩa vào Vương Nhất, bật cười hung dữ: “Bây giờ, anh quỳ xuống cho tôi!”

Hồng Giác Hải cầm súng bước từng bước đến gân Vương Nhất.

Còn tưởng rằng Vương Nhất nhất định sẽ cảm thấy sợ hãi.

Không ngờ anh chẳng những không sợ mà ngược lại còn như người không có việc gì nhìn chăm chằm Hồng Giác Hải: “Tôi cho ông một cơ hội để bỏ súng xuống.”

Hồng Giác Hải hơi giật mình, sau đó bật cười thành tiếng: “Thằng nhóc kia, hình như anh đã lầm rồi. Hiện tại, tôi mới chính là người nắm trong tay tính mạng của anh, anh còn dám uy hiếp tôi sao?”

“Bây giờ, tôi cho anh một cơ hội, quy phục hiệp hội võ đạo Giang Thành của tôi thì anh sẽ còn một con đường sống, nếu không hiện tại anh sẽ phải chết ngay lập tức!

Hồng Giác Hải hung dữ nói.

Trả thù cho Hồng Giác Lâm cũng không phải mục đích thật sự của Hồng Giác Hải.

Người chết không thể sống lại, Hồng Giác Hải từ trước đến giờ đều không phải người sẽ bị tình cảm chỉ phối.

Thứ ông ta cần chính là cao thủ số hai có thể lấp vào chỗ trống của Hồng Giác Lâm.

Mà sự tồn tại của Vương Nhất là một sự giải quyết hoàn hảo cho vấn đề này, hơn nữa còn có thể thăng cấp, giúp cho hiệp hội vũ đạo Giang Thành ngày càng trở nên hùng mạnh hơn.

Nghe vậy, Vương Nhất mỉm cười lắc đầu: “Xem ra, ông vẫn chưa nhận thức được mức độ nghiêm trọng của chuyện này.”

“Sự thật hiện tại chính là tính mạng của anh đang năm trong tay tôi, chỉ cần tôi bóp cò thì đầu của anh sẽ nổ tung như một đóa hoat”

“Anh muốn giết tôi nhưng tôi lại để anh gia nhập vào hiệp hội võ đạo Giang Thành, đối với anh đã đủ nhân từ chưa? Hay là anh thà chết cũng không muốn quy phục tôi?”

Ánh mắt Hồng Giác Hải trở nên lạnh lùng.

Đám người Lý Tuyết Nhi, Lý Mộng Đình đều vô cùng hoảng sợ.

Dù sao nỗi sợ súng ống của bọn họ gần như là bẩm sinh.
 
Chương 2134


Chương 2134

Vương Nhất tiết lộ thân phận của mình cho Lý Khinh Hồng: “Thực ra, đơn vị anh tòng quân là Ẩn Vu, Long Trọng Thiên là cấp trên cũ của anh”

Lời vừa dứt, quả nhiên Lý Khinh Hồng bị sốc, khuôn mặt cô đầy vẻ kinh ngạc.

“Anh, anh là người của Ẩn Vu sao?”

“Đúng.”

Vương Nhất gật đầu.

Mãi một lúc lâu sau, Lý Khinh Hồng vần không thể bình tĩnh lại.

Quá sốc.

Ngoài sốc ra cô chẳng biết nói gì nữa.

Nghĩ đến những chuyện trước đây, cuối cùng Lý Khinh Hồng đã hiểu.

Tại sao nhiều nhân vật tai to mặt lớn lại tôn trọng anh?

Tại sao cô điều tra về Vương Nhất nhưng giữa năm năm ấy lại không có gì?

Và tại sao, thực lực Vương Nhất mạnh mẽ như vậy, nhưng không có chiến trường nào biết anh?

Bởi vì Vương Nhất là người của Ẩn Vul Thông tin thân phận của tất cả các thành viên chính thức của Ẩn Vụ đều là tài liệu cấp SSS, đủ điều kiện để xem được thì cả nước H chỉ có một người!

Lý Khinh Hồng vẫn nhớ khi cô kết hôn với Vương Nhất, ba đội quân hải quân, không quân và lục quân đều ồ ạt tới chức mừng, ai là người tiễn họ?

Đó là Vương Nhất! I Anh có thể chỉ huy hàng ngàn binh lính!

Chỉ là vào thời điểm đó, Lý Khinh Hồng không thể nào liên tưởng Vương Nhất với Ẩn Vu.

Nghĩ mãi nghĩ mãi, Lý Khinh Hồng bật khóc, đôi mắt cô đỏ bừng.

Vương Nhất sửng sốt: “Em khóc cái gì?

Không phải nên vui à?’ Nước mắt của Lý Khinh Hồng vẫn rơi lã chã.

“Em thấy thương anh!”

Cô ôm chặt Vương Nhất, khóc nức nở: ‘Vì em mà anh đã làm tới mức này!”

Năm năm trước, Vương Nhất chỉ là một đứa ở rể thân phận thấp kém.

Ngay cả khi cô ngủ với anh, Lý Khinh Hồng cũng chỉ chán nản một thời gian rồi quên mất Vương Nhất!

Nhưng Vương Nhất vẫn luôn nhớ đến cô, trong lòng anh cảm thấy nợ cô.

Sau khi gia nhập quân đội, anh ngày càng mạnh mẽ hơn, vượt qua mưa bom bão đạn, thậm chí cả sự sống và cái chết.

Mà anh trở nên mạnh mẽ hơn, là vì ai?

Vì cô II Lý Khinh Hồng khóc đến mức không thở được, nước mắt lau rồi lại rơi, rơi rồi lại lau, khóc đến nôi nước mắt giàn giụa.

Cô rất may mắn vì năm năm trước đã không phá bỏ đứa trẻ trong bụng.

Nếu không, năm năm sau, cả đời này cô cũng sẽ không bao giờ tha thứ cho chính mình!

Vương Nhất không ngờ Lý Khinh Hồng sẽ nói những lời này, anh sửng sốt một lúc, mỉm cười lau nước mắt cho Lý Khinh Hồng.

“Bây giờ em trở nên mít ướt rồi.”

Vương Nhất nói.
 
Chương 1983


Chương 1983

Tuy nhiên, từ đầu đến cuối, Hồng Giác Hải vốn không nhìn thấy một chút sợ hãi nào xuất hiện trên người Vương Nhất.

“Ông thật sự cho rằng miếng sắt vụn này có thể lấy được mạng tôi sao?”

Vương Nhất nhìn Hồng Giác Hải với ánh mắt trêu tức, trong giọng nói lại có một luông khí lạnh lẽo.

Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người đều ngây ngẩn cả người.

Ai cũng đều sợ hãi súng lục Cottle, thế mà anh lại gọi nó là “sắt vụn”?

Hồng Giác Hải cũng ngẩn người, ánh mắt nhất thời đờ đẫn.

Bây giờ là thời đại của võ thuật, cho dù có tồn tại võ giả nhưng hầu hết bọn họ đều sợ hãi súng lục.

Bởi vì dù tốc độ của bọn họ nhanh đến đâu thì cũng không nhanh bằng tốc độ của viên đạn.

Cho dù thực lực có mạnh đến mấy cũng không bằng một viên đạn có thể một phát lấy mạng.

Đỡ đạn bằng tay không, tránh né sự truy kích của làn đạn là điểu mà chỉ có một số ít cường giả ở đỉnh cao võ thuật mới có thể làm được.

Ông ta không cho răng Vương Nhất có thể làm được.

“Anh muốn chết…

Hồng Giác Hải dường như đã chịu sự sỉ nhục, khuôn mặt tức giận: “Anh có tin tôi thật sự nổ súng không?”

“Bắn đi.”

Vương Nhất cười toe toét và nói: ‘Đầu của tôi bằng sắt”

Hồng Giác Hải sửng sốt, đây là lần đầu tiên ông ta thấy có người đưa ra yêu cầu như vậy.

Đối mặt với súng lục, Vương Nhất chẳng những không sợ hãi mà còn nói giỡn rằng đầu mình cứng như sắt.

Nếu không phải trước đó từng bị Vương Nhất chặt đứt một cánh tay thì ông ta nhất định cho rằng anh là bệnh nhân tâm thần vừa trốn khỏi viện.

“Được, là anh nói đấy!”

Ánh mắt Hồng Giác Hải trở nên lạnh lùng, ông ta quyết định nả một phát súng hù dọa anh trước.

Cũng không cần thiết phải bắn vào điểm yếu của anh, cứ để anh đổ chút máu là được.

Ngay sau đó, Hồng Giác Hải nhắm thẳng vào chân trái của Vương Nhất và bóp cò.

Đùng!

Viên đạn được băn ra một cách mạnh mẽ, xoay tròn bay về phía Vương Nhất.

Ánh mắt của Hồng Giác Hải càng trở nên dữ tợn hơn.

Xoetl Nhưng Vương Nhất chỉ di chuyển khoảng hai bước chân, viên đạn đã bắn hụt.

“Cái gì?”

Nhất thời, Hồng Giác Hải mở to hai mắt không thể tin được.

Là do ông ta bắn hụt?

Hay do Vương Nhất đã né tránh được?

Xôn xaol Khán giả xung quanh khán đài cũng chấn động đến cực điểm.

Anh… có thể tránh được viên đạn sao?!

Vương Nhất bật cười: “Tôi đã nói, trong mắt tôi, thứ này chẳng qua chỉ là một đống phế liệu, ông cũng không cần cầm súng uy hiếp tôi nữa đâu.”
 
Chương 2135


Chương 2135

Lý Khinh Hồng nghẹn ngào, lau nước mắt: “Thì đã sao!”

Vương Nhất cười nói: ‘Có thể đối với em, nó rất cảm động, nhưng đối với anh, đây là chuyện anh nên làm.”

“Từ ngày xuất ngũ trở về thành phố, anh chỉ có một mục đích, chính là cho em hạnh phúc.”

“Em còn nhớ sau khi chúng ta tái hợp đã nói những gì không? Những điều anh nợ em và con không thể trả hết được, nếu đã như vậy, anh sẽ bảo vệ mẹ con em cả đời.”

Đêm đó, Lý Khinh Hồng ngủ rất ngon.

Ngay cả khi ngủ, cũng phải dựa vào Vương Nhất để ngủ.

Điều đó khiến cô cảm thấy an toàn.

Sau khi biết mọi chuyện, cô đã thực sự rất yêu người đàn ông đó.

Ngày hôm sau, Vương Nhất lại đưa Lý Khinh Hồng và Vương Tử Lam lên đường đến Yên Kinh.

Anh sắp gặp Lão Ẩn Chủ, đương nhiên muốn mang vợ và con gái đến gặp Lão Ẩn Chủ.

Lão Ấn Chủ gần như là nửa cha ruột của Vương Nhất!

Khương Nhã My đã đợi sẵn ở sân bay.

Chuyến đi Yên Kinh lần này, Vương Nhất có hai mục đích.

Đầu tiên, là đến thăm Lão Ẩn Chủ.

Thứ hai là đến nhà họ Vương một chuyến để tìm hiểu thân thế của chính mình.

Vương Nhất nghỉ ngờ rằng thân thế của mình có liên quan đến nhà họ Vương.

Máy bay cất cánh, Vương Nhất và Lý Khinh Hồng ngồi cạnh nhau, Vương Tử Lam ngủ thiếp đi trong vòng tay của Lý Khinh Hồng.

Khương Nhã My ngồi ở bên trái của Vương Nhất.

Một người đàn ông trung niên ở hàng ghế đầu thỉnh thoảng nhìn lại.

Ông ta chú ý tới hai người phụ nữ này là đẹp nhất trong cabin, cả về dáng người lẫn khí chất đều cực phẩm.

Nhưng Lý Khinh Hồng đang ôm một đứa trẻ trong tay, rõ ràng đã kết hôn.

Đối với phụ nữ đã có gia đình và có con ông ta không thất hứng thúi Vì vậy, người đàn ông trung niên đã để mắt đến Khương Nhã My.

Ông ta võ võ vai Vương Nhất: “Người anh em, đổi chỗ ngồi đi.”

Vương Nhất đang định lấy truyện cổ tích cho con gái trên máy bay, bồng nhiên có người võ vai anh.

Khi anh quay đầu nhìn thì thấy một người đàn ông trung niên to béo khoảng bốn mươi năm mươi tuổi, hơn nữa ánh mắt ông †a vẫn cứ nhìn chằm chằm Khương Nhã My, Vương Nhất thấy thế nhíu mày.

“Không đổi.”

Nói xong, Vương Nhất quay đi, không quan tâm đ ến ông ta nữa.

Cậu…

Kim Đức Hữu nổi giận.

Bộ quần áo trên người ông ta có giá hơn 1 tỷ rưỡi, vừa trông đã biết đây là một ông chủ giàu có, thành công trong sự nghiệp.

 
 
Chương 1984


Chương 1984

Sắc mặt Hồng Giác Hải cực kỳ âm trâm, nhưng trong lòng lại cảm thấy vô cùng áp lực.

Vương Nhất tiếp tục cười nói: ‘Các người không hiểu rõ những thứ như súng ống này, chỉ có ở trong tay cao thủ thì chúng mới có thể phát huy hết tác dụng.”

“Ông vốn không biết dùng súng, giờ phút này rút súng ra chỉ càng làm sức chiến đấu của ông giảm sút thôi.”

Lời nói này khiến Hồng Giác Hải không thể tưởng tượng nổi.

Nhưng chỉ cần ông ta biết thân phận của Vương Nhất thì sẽ không kinh ngạc như vậy.

Đừng nói là súng đạn, thậm chí cả súng cối, hỏa tiên của kẻ địch, anh đều đã từng đối mặt qua.

Một khẩu súng lục cùng lắm chỉ là đồ chơi của trẻ con.

Mồ hôi lạnh chảy xuống từ trên trán của Hồng Giác, nhưng ông ta vấn chưa từ bỏ ý định băn vài phát về phía Vương Nhất.

Đùng đùng!

Lần này, Vương Nhất không tránh né, chỉ đứng yên tại chỗ không cử động.

Theo lý mà nói, khoảng cách gần như vậy, Hồng Giác Hải không thể nào không bắn trúng.

Nhưng Vương Nhất vẫn không xảy ra chuyện gì.

“Chuyện này, sao có thể…

“Tại sao anh không hề bị gì cả?”

Hồng Giác Hải hoàn toàn sững sờ, tay cầm súng cũng run rẩy.

Vương Nhất bật cười trêu tức, sau đó xòe lòng bàn tay ra.

Loảng xoảng!

Một vài viên đạn kim loại bị Vương Nhất tùy tiện ném xuống đất.

Tất cả đều là những viên đạn do Hồng Giác Hải bắn ra.

Đầu đạn đen kịt và bị lõm sâu, giống như đã phải chịu một cú va chạm dữ dội nào đó.

Bùm!

Nhất thời, Hồng Giác Hải như bị đánh một cú rất nghiêm trọng, một nỗi sợ hãi sâu sắc lan tràn trong lòng ông ta.

Vương Nhất thật sự đã dùng tay không để hứng đạn!

“Tôi đã nói rồi, thứ này chỉ là một đống sắt vụn thôi.”

Vương Nhất mỉm cười, sau đó sải bước đi về phía Hồng Giác Hải.

Lần này thật sự đã quyết định giết người!

Âm! Âm! Âm Tiếng bước chân trầm thấp của Vương Nhất giống như âm thanh của cái chết, nó vang lên trong tâm trí của Hồng Giác Hải như tiếng đếm ngược cuối cùng cho cuộc đời của ông ta.

Xoet xoẹt xoẹtl Vào giờ phút này, ánh mắt của mọi người bên trong sân vận động đều tập trung trên người Vương Nhất.

Tất cả mọi người từ Võ Si, Mục Lang, cho đến những người bình thường ở Giang Thành đều lộ ra vẻ khiếp sợ.

Một võ giả mang súng, đây chắc chắn là thảm họa của thảm họa rồi.

Võ giả có một cái nhìn sâu sắc đặc biệt mãnh liệt, có thể cảm nhận được dù chỉ là một cơn gió thổi nhẹ qua.
 
Chương 1985


Chương 1985

Độ chính xác của võ giả cực kỳ lợi hại, cho dù những thứ cách xa ngàn dặm cũng có thể một phát trúng đích.

Nhưng Vương Nhất không chỉ tránh né được khẩu súng trong tay Hồng Giác Hải nhiều lần mà còn tay không hứng đạn.

Quả thực là một điều thần kỳ, chưa từng nghe thấy!

Theo hướng của Diệp thị, Diệp Ân Thi đã sợ hãi đến mức ngồi run rẩy trên ghế, sắc mặt tái nhợt.

Hồng Giác Hải là người thay thế cô ta xuất chiến, nếu như Ẩn chủ truy cứu thì nhất định sẽ tra ra được cô ta.

Đắc tội với một võ giả mạnh mẽ như vậy thật sự là một chuyện vô cùng ngu xuẩn.

Diệp Vô Lệ đứng ở một bên cũng trợn to mắt, không thể tin nổi nhìn Vương Nhất.

Từ trên người này, ông ta cảm nhận được một luồng khí cực kỳ đáng sợ, giống như một con kiến nhỏ xíu đối mặt với con voi khổng lồ, im lặng như ve sầu mùa đông.

Lúc này, cuối cùng Diệp Thúy Như cũng đã bình tĩnh lại.

Khoảnh khắc Hồng Giác Hải rút súng ra vừa rồi, cô ta thật sự lo lắng Vương Nhất sẽ bị băn chết.

Ánh mắt của Lý Khinh Hồng cũng hoảng hốt.

Ngay lúc đó, cô ta đã thật sự nhìn thấy được bóng dáng của Vương Nhất.

“Đừng, đừng tới đây…

Hồng Giác Hải nhìn Vương Nhất với vẻ mặt kinh hãi, cảnh tượng người này tay không hứng đạn vừa rồi đã hoàn toàn là, cho ông †a cảm thấy hoảng sợ.

Ông ta là một cao thủ võ giả, biết rõ phải có nội lực cường đại cỡ nào mới có thể tay không hứng đạn.

Ông ta tự hỏi liệu mình có dám hứng đạn băng tay không hay không.

Ẩn chủ này rốt cuộc có lai lịch thế nào?

Hồng Giác Hải tiếp tục cầm súng chĩa vào Vương Nhất, nhưng Vương Nhất dường như không nhìn thấy, vẫn sải bước đi về phía trước.

Cuối cùng, anh cũng bước đến gần ông ta và nhìn từ trên xuống.

“Bỏ súng xuống đi.”

Vương Nhất lãnh đạm nói: “Đạn của súng lục Cottle bình thường là 11, 43 mm mỗi phát, khoảng cách gần như vậy, nó có thể băn nổ đầu một người chỉ bằng một phát súng, nhưng nó sẽ không tạo ra bất cứ tổn thương nào đối với võ giả.”

“Hơn nữa, súng lục Cottle không có băng đạn dự phòng, chỉ có thể bắn bảy phát đạn. Vừa rồi ông đã bắn hết bảy viên, khẩu súng lục của ông lúc này đã không còn viên đạn nào.”

Sau khi Vương Nhất bình tĩnh nói xong lời kia, cả người Hồng Giác Hải hoảng sợ đến mức run rẩy.

Tại sao Vương Nhất lại hiểu biết nhiều về súng ống đến vậy?

Võ giả có sự kiêu ngạo của riêng họ, đặc biệt là võ giả cường đại, bọn họ sẽ không đụng vào các loại vũ khí như súng ống.

Càng đừng nói là có thể hiểu biết nhiều như vậy.

Nhưng Vương Nhất lại hiểu biết rất nhiều về súng ống, điều đó có nghĩa là trước đây anh nhất định thường xuyên tiếp xúc với chúng.

“Anh… Rốt cuộc anh là ai?”

Hồng Giác Hải hoảng sợ nhìn Vương Nhất, giọng nói trở nên run rẩy.

Vương Nhất cười nói: ‘Không phải tôi đã sớm nói rồi sao? Tôi là Ẩn chủ.”
 
Chương 2136


Chương 2136

Khi thấy người kia trông vừa không có tiền, chẳng có việc, lại còn không có bạn gái, đúng là một chàng trai ba không. Thế mà khi gặp ông ta không những không nịnh nọt, mà còn dám từ chối ông ta?

Kim Đức Hữu cũng không nổi giận, dù sao đây cũng đang ở trên máy bay.

Vé máy bay của mỗi người đều được đặt trước, hơn nữa lát sẽ có người kiểm tra vé, vì thế tự tiện đổi chỗ ngồi rất không hay.

Vì thế, ông ta đành ngồi ở hàng trước, rồi quay đầu cười to với Khương Nhã My: “Cô là người Yên Kinh sao?”

Vừa rồi nghe cuộc trò chuyện của Khương Nhã My và Vương Nhất, ông ta đã nhận ra Khương Nhã My là người Yên Kinh.

Tuy nhiên trong lòng Kim Đức Hữu cảm thấy rất bất bình.

Ông ta đã nhận ra Vương Nhất và Lý Khinh Hồng là vợ chồng, thế nhưng trông Vương Nhất cũng rất thân thiết với Khương Nhã My.

Tại sao một chàng trai ba không lại có thể hưởng phúc phần như vậy?

Khương Nhã My quay đầu nhìn ông ta: “Ông đang nói chuyện với tôi sao?”

Kim Đức Hữu cười to gật đầu: ‘Dĩ nhiên rồi.

Ông ta khá hài lòng với phản ứng của Khương Nhã My, những người phụ nữ như thế này, khi mới bắt đầu đều rất cao ngạo.

Nhưng chỉ cần thử một lần là sẽ lộ bản tính.

Khương Nhã My im lặng một lúc lâu, nhưng vì lễ phép nên cô ta vẫn gật đầu.

“Đúng thế, tôi là người Yên Kinh.”

“Thật có duyên, tôi cũng là người Yên Kinh.”

Nụ cười trên gương mặt Kim Đức Hữu càng rõ rệt.

Nói xong ông ta còn nhìn Vương Nhất với vẻ đắc ý.

Ông ta chọc ghẹo người phụ nữ của anh ta trước mặt anh ta, chắc chắn anh ta sẽ rất tức giận.

Nhưng Vương Nhất cũng chẳng hề nổi giận, thậm chí còn chẳng có phản ứng nào.

Thế nên Kim Đức Hữu vẫn tiếp tục.

Tầm mắt của ông ta dừng trên quyển sách Khương Nhã My đang cầm, cười nói: “Trông có vẻ cô rất thích đọc sách, không biết đây là tác phẩm gì vậy?”

Vẻ mặt Khương Nhã My không hề thay đổi, cô ta nhấc bìa quyển sách.

“Sách ảnh giải phẫu thi thể.”

Thấy cái tên sách, Kim Đức Hữu sợ hãi, ông ta nhìn Khương Nhã My với ánh mắt hoảng sợ.

“Cô là pháp y?!”

Gương mặt trong trẻo lạnh lùng của Khương Nhã My hiện lên một nụ cười nhạt: “Cứ cho là thế đi, chẳng lẽ ông cũng vậy?”

Gô ta cười rất đẹp, nhưng trong mắt Kim Đức Hữu lại trông rất quái dị.

Ông ta cười xấu hổ: ‘Không phải, tôi là ông chủ của công ty vệ sĩ xuyên quốc gia tại Yên Kinh, vừa xong công việc đang quay về thủ đô.”

Tuy ông ta bị quyển sách Khương Nhã My dọa sợ, nhưng Kim Đức Hữu rất nhanh điều chỉnh xong trạng thái, ông ta còn lơ đênh khoe thân phận của mình.

“Công ty vệ sĩ? Xuyên quốc gia?”

Gương mặt Khương Nhã My tỏ vẻ kinh ngạc.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom