Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện Của Tui À!

Diễn Đàn Truyện Của Tui À là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!
Chương 1166


Chương 1166

Hai người đột nhiên xuất hiện này, chính là hai cao thủ tuyệt đỉnh xếp hạng thứ nhất, thứ hai trên bảng xếp hạng sức mạnh thế giới!

Thành Khang ở phía sau hít sâu một hơi, nuốt mạnh nước bọt.

Ông ta đã dự cảm được, Tây Bắc này sắp phải thay đổi hoàn toàn rồi!

Từ nhỏ Hailey Ince đã bị bố mẹ bỏ rơi, sau đó được một đôi vợ chồng ác độc nhận nuôi. Mẹ nuôi ngày nào cũng đánh đập cô ta, ép cô ta làm việc cực nhọc, bố nuôi thì không ngừng giở thú tính, xâm hại cô ta.

Trong cuộc đời đầy đau khổ tủi nhục, vào cái hôm cô ta thành niên, cô ta đột nhiên thức tỉnh sức mạnh siêu năng lực của mình, sở hữu năng lực thần kì của nguyên tố lửa, có thể tự sinh ra lửa, thiêu đốt sắt thép.

Một ngày nọ, bố mẹ nuôi của cô ta bị cô ta dùng một ánh mắt thiêu cháy thành tro, cả căn nhà to lớn đều bị san bằng. Từ đó, Hailey Ince chịu bao tủi nhục và bức hại ấy đã biến mất, trên thế giới lại có thêm một kẻ mạnh vô địch, được mọi người xưng tụng là Nữ Thần Lửa.

Hailey Ince không có kinh nghiệm luyện võ hay luyện pháp thuật nào, cô ta chỉ đơn thuần lấy thân phận là một người có siêu năng lực, dựa vào năng lực siêu nhiên của mình đánh bại vô số cao thủ, cuối cùng bước lên vị trí thứ nhì bảng xếp hạng sức mạnh thế giới, trở thành cao thủ cấp thế giới mà nhiều người nghe tên đã thấy sợ.

Gaudreau xuất thân là lính Sa Nga, từng tham gia chiến tranh thế giới thứ hai, một mình tiêu diệt một đội quân tinh nhuệ hơn một nghìn người, dùng xác thịt cứng rắn đối chọi với súng Gatling mà không bị thương, uy danh vang vọng khắp thế giới phương Tây.

Về sau, vì sở thích giết chóc tàn nhẫn mà hắn bị ép rời khỏi quân đội, sau đó hắn gây ra vụ án đẫm máu ở eo biển Bắc Âu, tàn sát tám thành phố và thị trấn trong một đêm, giết chết mấy chục nghìn người, tiếng xấu lan xa.

Sa Nga từng nhiều lần cử quân đội trang bị vũ khí hạng nặng, thậm chí là máy bay chiến đấu bao vây tiễu trừ hắn với hình thức ném bom rải thảm, nhưng hắn đều thoát được. Chuyện này hoàn toàn gây chấn động giới võ thuật thế giới, được vô số cao thủ trên thế giới tôn xưng là người đứng đầu bảng xếp hạng sức mạnh, hai mươi năm chưa từng thay đổi, biệt hiệu là Cuồng Thần.

Trong danh hiệu của hai người này đều có chữ “thần”, đại diện cho địa vị tối cao của họ trong bảng xếp hạng sức mạnh thế giới.

Mặc dù hai người có thứ hạng khác nhau, nhưng ai cũng biết thực lực của họ đủ để cùng giữ vị trí đứng đầu bảng xếp hạng sức mạnh thế giới. Họ là nhân vật có thực lực nhất, có sức phá hủy nhất trên bảng xếp hạng.

Ở bất cứ nơi nào trên thế giới, chỉ cần có hai người này xuất hiện thì đồng nghĩa sẽ có tai họa và kiếp nạn lớn xảy ra. Các nước lớn thậm chí còn liệt bọn họ vào danh sách những người nguy hiểm nhất, coi họ như đầu sỏ tội ác có thể tiêu diệt cả một nước nhỏ.

Nhìn thấy hai người họ xuất hiện ở đây, ngay cả ba người cảnh giới siêu phàm của Ám Bộ có danh hiệu “Bọ Ngựa Phi Thiên” và “Song Hùng Thiết Giáp” cũng sửng sốt.

“Hai mươi vị trên bảng xếp hạng sức mạnh thế giới đã có 90% người đến đây, rốt cuộc là…”.

Bàn tay của Vương Trọng Xuân khẽ run, trong lòng chấn động không thôi.

Ông ta hiểu rõ, lần này ở Tây Bắc Hoa Hạ có dị bảo xuất hiện sẽ dẫn đến nhiều cao thủ thế giới đuổi tới đây, nhưng ông ta không ngờ nó lại gây ra tiếng vang lớn đến vậy.

Mỗi một người ở đây đều có năng lực hủy diệt cả một thành phố, Gaudreau và Hailey Ince đứng nhất nhì bảng xếp hạng lại còn có sức phá hoại khiến cho những nước lớn trên thế giới phải kiêng dè.

Những người này cộng lại thì cho dù là những chúa tể Địa Cầu như Hợp chúng quốc, Hoa Hạ, Sa Nga, Liên minh Tây Âu cũng phải đau đầu.

 
 
Chương 1167


Chương 1167

Bây giờ bọn họ hội tụ ở Tây Bắc chẳng phải sẽ long trời lở đất hay sao?

Những cao thủ khác trên bảng xếp hạng sức mạnh thế giới đều đi đường bộ tới, chỉ có Cuồng Thần Gaudreau và Nữ Thần Lửa Hailey Ince cưỡi gió đến, thể hiện rõ địa vị siêu nhiên của họ trên bảng xếp hạng sức mạnh thế giới.

Hailey Ince mặc bộ sườn xám màu đỏ lửa, lộ ra cặp chân thon dài trắng nõn. Ánh mắt cô ta dừng lại trên người Vương Trọng Xuân và hai anh em Thiết Anh, Thiết Hùng.

“Bọ Ngựa Phi Thiên, Song Hùng Thiết Giáp, những cao thủ cảnh giới siêu phàm của Ám Bộ Hoa Hạ các người thật khiến tôi có chút hoài niệm!”.

Giọng nói của cô ta loáng thoáng mờ ảo, như vẫn tồn tại, lại như truyền từ hư không xa xôi tới.

Nhân vật mạnh nhất bảng xếp hạng sức mạnh thế giới vừa lên tiếng, những cao thủ khác ở đây đều quay đầu nhìn về phía ba người nhóm Vương Trọng Xuân.

Biểu cảm trên mặt ba vị siêu phàm thượng phẩm của Ám Bộ đều cứng đờ, có vẻ nghiêm trọng.

Mười năm trước, ở phương Nam Hoa Hạ từng có một lần xáo động nhỏ, đó là khi một nguồn linh thủy thần kì tên là Linh Tuyền Sinh Mệnh xuất hiện. Chính phủ Hoa Hạ khi đó đã ngăn chặn tin tức, phái các cao thủ Ám Bộ đến vận chuyển, nhưng tường thì vẫn lọt gió, cuối cùng tin tức đó cũng bị truyền ra ngoài.

Năm xưa, người phụ trách chuyện này chính là ba người họ, những kẻ dòm ngó đến Linh Tuyền Sinh Mệnh đều bị bọn họ đánh đuổi dễ dàng. Nhưng vào thời khắc cuối cùng, bọn họ lại gặp phải Hailey Ince.

Hailey Ince chỉ tùy tiện sử dụng một chiêu, ba người đã lần lượt bị đánh bại, chỉ có thể trơ mắt nhìn cô ta mang Linh Tuyền Sinh Mệnh rời đi.

Chuyện này luôn vướng mắc trong lòng bọn họ, là nỗi ám ảnh mà bọn họ khó có thể xóa mờ.

Vương Trọng Xuân là người có kinh nghiệm nhất trong số họ, ông ta bình ổn lại tinh thần, hạ giọng nói: “Hailey Ince, lần trước cô đã trộm Linh Tuyền Sinh Mệnh do linh mạch trong nước tôi sản sinh ra, lần này cô lại định làm gì đây?”.

Mặc dù ông ta biết sự đáng sợ của Hailey Ince, nhưng suy cho cùng ông ta cũng là người phục vụ cho Ám Bộ, có sự kiêu ngạo của mình, vì vậy đã lên tiếng hỏi.

“Trộm à?”.

Hailey Ince đạp chân trên ngọn lửa, khẽ cười thành tiếng.

“Ba người các ông hợp lại cũng không đỡ nổi một chiêu của tôi, thế mà còn dám nói tôi là trộm?”.

“Nếu muốn nói thì phải gọi là cướp!”.

Nghe vậy, sắc mặt Vương Trọng Xuân trắng bệch, giọng nói trở nên trầm thấp hơn.

“Hailey Ince, cô đừng tưởng mình đứng thứ nhì bảng xếp hạng sức mạnh thế giới thì có thể không kiêng nể ai!”.

“Đây là lãnh thổ của Hoa Hạ tôi, nếu cần thiết thì sẽ có quân đội ra quân, trấn áp các người bằng hỏa lực!”.

Ông ta vừa dứt lời, những người cảnh giới siêu phàm ở đây đều thay đổi ánh mắt.

Hoa Hạ là cường quốc đứng top 3 thế giới, sức mạnh quân sự đáng sợ đến mức nào. Ngay cả những cao thủ cảnh giới siêu phàm như bọn họ cũng không có thực lực và lòng tin có thể lay động quân đội của một nước lớn.

Trong thời kì chiến tranh, phương Đông và phương Tây đã có không biết bao nhiêu cao thủ cảnh giới siêu phàm chết dưới đạn pháo dày đặc, đó cũng là nguyên nhân vì sao nước lớn đương thời mới là chúa tể của Địa Cầu.

Hailey Ince khẽ vuốt tóc mái, bỗng nhiên cười mỉa mai.
 
Chương 1168


Chương 1168

“Quân đội ra quân? Các người không cần phô trương thanh thế ở đây!”.

“Nếu thật sự có quân đội ra quân thì sao Ám Bộ lại cử ba người các người đến đây?”.

Vẻ mặt ba người Vương Trọng Xuân đều cứng đờ, nhất thời không nói nên lời.

Đúng vậy, trong thời bình, hiếm có quốc gia nào xảy ra tình huống đến mức phải điều động quân đội, Hoa Hạ lại càng không thể vì những cao thủ thế giới này tụ tập mà tùy tiện sử dụng sức mạnh quân sự.

Chuyến đi đến Tây Bắc lần này chỉ có thể dựa vào sức mạnh của bản thân Ám Bộ bọn họ.

“Chết tiệt!”.

Vương Trọng Xuân thầm chửi thề, trong lòng bỗng mất hết tự tin.

“Nghe nói trang trại nhà họ Thành là nơi hiếu khách nhất vùng Tây Bắc, còn có tên gọi khác là trang trại Hào Kiệt. Chúng tôi cũng sẽ không khách sáo mà ở lại đây vậy!”.

Hailey Ince không thèm nhìn ba người Vương Trọng Xuân mà cười nhạt, hóa thành ánh lửa, chui vào lều tiếp đãi khách trước.

Từ đầu đến cuối Cuồng Thần Gaudreau không hề lên tiếng, hắn không nhìn tới những người khác, tựa như hoàn toàn không quan tâm đến bọn họ, đi vào lều cùng với Hailey Ince.

Hai cao thủ cực mạnh đã rời đi, những cao thủ cảnh giới siêu phàm khác cũng tụ tập vào lều tiếp đãi khách lớn nhất của trang trại nhà họ Thành nghỉ ngơi uống rượu. Mọi người tự giải tán, chỉ còn mấy người Vương Trọng Xuân ở lại.

Lúc này Thành Khang mới hoàn hồn, ông ta nhìn về phía Vương Trọng Xuân, vô cùng lo lắng.

“Sư phụ, chuyến đi đến đồi núi Bắc Áo lần này e rằng…”.

Vương Trọng Xuân gật đầu, bất đắc dĩ thở dài: “Không ngờ dị bảo xuất hiện lại thu hút nhiều cao thủ cấp thế giới xuất hiện như vậy, e rằng chuyện này cả bộ trưởng cũng không dự liệu được!”.

“Haizz, nếu Trương Chí Lăng đứng thứ ba và Diệp Lăng Thiên đứng thứ năm trên bảng xếp hạng sức mạnh thế giới đến đây, may ra còn có thể giúp chúng ta một tay, chiến đấu với mấy người này. Nhưng Trương Chí Lăng ở ẩn trên Võ Đang, không muốn xuất thế, còn Diệp Lăng Thiên thì hành tung bí ẩn, không chịu ràng buộc quản lý, đúng là đáng tiếc!”.

Thấy sư phụ hào khí ngút trời của mình cũng lắc đầu thở dài, Thành Khang cảm thấy mông lung. Lẽ nào dị bảo xuất hiện ở vùng đất Hoa Hạ lại để rơi vào tay của đám cao thủ phương Tây hay sao?

Lúc này, ở biên giới Tây Bắc, một chiếc xe việt dã lốp cao đang chạy băng băng trên đường.

Một người thanh niên mặc áo trắng ngồi bên ghế lái phụ, ánh mắt nhìn xa xăm, chính là Diệp Thiên từ Doanh Môn đến.

Trang trại nhà họ Thành, Vương Trọng Xuân, Thiết Anh, Thiết Hùng đang ngồi bên đống lửa với sắc mặt đanh lại.

“Lần này, tám đến chín phần là cao thủ tới từ bảng xếp hạng cao thủ thế giới. Chỉ riêng Nữ Thần Lửa Hailey Ince thì năm xưa đã đánh bại ba người của chúng ta rồi. Sao chúng ta có thể ngăn chặn được hành động của họ tại Tây Bắc chứ?”

Giọng nói của Thiết Anh rất nghiêm trọng và chứa đựng sự chua chát.

Mặc dù bọn họ là cao thủ siêu phàm nhưng càng tới cảnh giới này thì bọn họ càng biết sự cách biệt giữa người mạnh và người yếu.

Với tu vi của bọn họ cộng gộp thì cũng không đỡ nổi một chiêu của Nữ Thần Lửa. Càng không nói tới việc có nhiều người có tu vi mạnh như họ, thậm chí còn là các cao thủ có tu vi vượt qua cả họ nữa.
 
Chương 1169


Chương 1169

Vương Trọng Xuân trầm ngâm một lúc rồi đột nhiên lên tiếng.

“Giờ điện cho bộ trưởng, nhờ ông ấy thử liên hệ với Trương Chí Lăng và Diệp Lăng Thiên xem bọn họ có thể tới trợ giúp hay không!”

Hai anh em Thiết Anh, Thiết Hùng nghe thấy vậy thì đều lắc đầu.

“Dù là Trương Chí Lăng hay là Diệp Thiên có chịu tới giúp thì với những kẻ mạnh của trang trại nhà họ Thành tập hợp như bây giờ, một khi dị bảo ở khu núi Bắc Áo xuất hiện, thì cũng chẳng ngăn chặn được bọn họ tranh cướp đâu!”

“Vậy gọi bọn họ đến có tác dụng gì chứ?”

Tay của Vương Trọng Xuân khựng lại, ông ta chỉ biết thở dài.

Đúng là Trương Chí Lăng và Diệp Thiên hết sức lợi hại nhưng một người xếp thứ ba, một người xếp thứ 5 trong bảng xếp hạng thì căn bản không thể nào kiểm soát được thế cục.

Đừng nói là họ, ngay cả bây giờ có gọi điện cho bộ trưởng Ám Bộ tới thì cũng chẳng làm gì được.

Thành Khang ngồi bên cạnh, nhìn thấy ba người của Ám Bộ thở dài thì khẽ lắc đầu.

Lần này, lẽ nào lại diễn lại bi kịch hơn mười năm trước của vùng Nam Bộ Hoa Hạ, để bảo vật bị những kẻ mạnh phương Tây cướp mất sao?

Một chiếc xe jeep lao vào vùng đại địa Tây Bắc, khói bụi bốc lên mù mịt.

Diệp Thiên ngồi dựa bên tay lái phụ, nhìn về phía vùng núi Bắc Áo ngày một gần trước mắt. Cậu khẽ nheo mắt.

Dù lúc này chỉ còn cách núi Bắc Áo chưa tới mười mấy kilomet nhưng cậu đã có thể nhìn thấy luồng sáng phóng thẳng lên trời ở vị trí đó. Mỗi một tia sáng đều mang theo linh khí hùng hậu. Đây chính là dấu hiện của việc có dị bảo hiện thế.

“Lần trước tới núi Bắc Áo cũng là cảnh tượng này!”

Cậu khẽ nghiêng đầu nhìn về phía người phụ nữ ăn vận nhẹ nhàng phía sau.

Người phụ nữ này chính là Thượng Quan Liên Nhược – người sáng tạo ra Song Tu Tông. Bà ta nhìn chăm chăm vào luồng sáng phía núi Bắc Áo và lắc đầu cảm thấy kỳ lạ.

“Lần trước tôi tới, núi Bắc Áo không khác gì nhiều so với những núi cao khác của khu vực Tây Bắc. Còn tình huống lần này tôi thật sự chưa thấy bao giờ!”

Bà ta vốn là người của hoàng tộc Bồng Lai, sống ở ngu vực ngoại bang giáp Tây Bắc, thường xuyên có thể quan sát được núi Bắc Áo, nhưng lúc này, cảnh tượng kỳ lạ ở đây khiến bà ta mới thấy lần đầu.

“Thú vị…”

Diệp Thiên quay lại, đôi mắt trong như nước.

Bất luận là bảo vật gì hiện thế trên núi Bắc Áo thì cậu cũng không có hứng thú lắm. Đạt tới cảnh giới như cậu, dù là binh khí thần kỳ hay là thiên tài địa bảo thì cậu cũng đều coi hết sức nhẹ nhàng.

Chỉ có những dị thú hay là linh dược thần thảo có thể gia tăng tu vi thì mới khiến cậu để ý.

Chiếc xe jeep lao đi, cuối cùng cũng tới được khu vực ngay bên ngoài núi Bắc Áo, còn cách khoảng một trăm mét thì bọn họ đã nhìn thấy đường dây căng bao vây xung quanh, cứ cách mười mét là có một trạm gác. Mỗi một trạm gác đều có hơn mười người.

Chiếc xe jeep vừa định tiến vào thì có một người đàn ông tráng kiện chặn trước mặt.

Với vẻ mặt sắc lạnh, người này trầm giọng nói: “Núi Bắc Áo, từ ngày hôm nay bị phong tỏa, không được sự phê chuẩn của chủ trang trại chúng tôi thì không ai được vào!”

Quần áo người này khá nhẹ, để lộ ra một khẩu súng trong lớp áo jacket.

Diệp Thiên chẳng buồn nhìn chỉ vứt cho tài xế một xấp tiền và xuống xe với Thượng Quan Liên Nhược.
 
Chương 1170


Chương 1170

Tài xế quay đầu rời đi. Diệp Thiên ngẩng đầu nhìn linh khí phun lên trên núi Bắc Áo, lực tinh thần tỏa ra và thâm nhập vào bên trong.

Một lúc sau, cậu khựng mắt, lực tinh thần liền được thu trở về.

“Được lắm, có thể chặn được khả năng thăm dò của mình!”

Cậu nhếch miệng cười, xua tay với Thượng Quan Liên Nhược.

“Đi thôi, chúng ta vào trong!”

Thượng Quan Liên Nhược gật đầu, đi theo sau Diệp Thiên. Người đàn ông kia thấy hai người Diệp Thiên không hề rời đi mà lại đi đi lại lại trước mặt mình với vẻ ung dung thì nổi giận, định rút súng ra.

“Ầm!”

Hắn vừa định làm vậy thì có một tiếng nổ lớn vang lên. Mười mấy trạm gác trong vòng 1000 mét đều đồng loạt sụp đổ, và bị cuốn tung lên như lốc xoáy cuốn.

Hơn trăm người trợn trừng mắt, đứng ngây ra khi thấy cảnh tượng đó. Một lúc lâu sau bọn họ mới bừng tỉnh thì Diệp Thiên và Thượng Quan Liên Nhược đã biến mất dưới chân núi rồi.

Sau trận chiến ở Song Tu Tông, toàn bộ các chiến lực hàng đầu của Ngoại Vực Ma Môn đều bị một người quét sạch, bao gồm cả Lương Huyết Đồ. Tất cả đều chết. Điều đó đồng nghĩa với việc Song Tu Tông đã loại trừ được sự uy hiếp lớn nhất cho chính họ.

Mọi chuyện kết thúc, Thượng Quan Liên Nhược bèn dẫn Diệp Thiên tới Tây Bắc.

Bà ta đi trước, theo như ký ức cũng nhưng cảm ứng từ trên ngọc thạch, họ tìm đường đi trong vùng núi Bắc Áo dài hàng nghìn mét.

Cuối cùng, hai người họ sau khi rẽ rất nhiều khúc ngoặt thì cũng đã tới được vùng đất trung tâm của mạch núi.

Đây là khu vực sâu nhất của núi Bắc Âu, cũng là nơi cổ xưa nhất, hầu như không có ai đặt chân tới khu vực này.

Trên suốt đoạn đường, Diệp Thiên đều cảm nhận được nguồn linh khí của vùng mạch núi này. Thi thoảng có chim muông lướt qua. Sự cảnh giác của họ được tăng lên gấp đôi so với khi nhìn thấy chim muông từ những khu vực khác.

Vùng mạch núi phủ khắp, Thượng Quan Liên Nhược đi tới trước, vừa mới đi được tầm 10 bước thì đột nhiên dừng lại.

Phía trước là một khu rừng rậm rạp. Phóng tầm mắt nhìn thỉ thấy một màu xanh ngợp trời nhưng bà ta có thể cảm nhận được một lớp chướng ngại vô hình đang ngăn cách không gian.

“Đây là…”

Bà ta đưa tay lên tiếp xúc, rõ ràng là có một bức tường bằng ánh sáng vô cùng rắn chắc ngăn cách nhưng mắt thường không thể nhìn thấy được.

Bà ta khẽ co đồng tử, chân khí trong lòng bàn tay trỗi dậy, và phát lực thật mạnh.

“Phá vỡ!”

Một tiếng nổ nặng nề vang lên. Vùng đất trước mặt bà ta và Diệp Thiên chấn động. Khu vực xung quanh cũng rung chuyển, khu rừng phía đối diện rung lắc, vô số chim muông chạy tán loạn.

Đòn tấn công của bà ta đã dùng tới tám phần công lực, thế nhưng bức tường vô hình trước mắt thì không hề hấn gì.

“Không thể nào?”

Bà ta cảm thấy kinh ngạc vô cùng. Lần trước tới đây mọi thứ đều thông với nhau, lần này tự nhiên lại có thêm một bức tường vô hình.
 
Chương 1171


Chương 1171

Với sức tấn công từ chưởng lực của bà mà khiến bức tường kia chẳng hề bị tổn thất gì khiến bà ta vô cùng kinh ngạc.

Bà ta tấn công thêm vài chưởng nữa khiến xung quanh rung chuyển phát ra tiếng gầm gào liên hồi thế nhưng chướng ngại vật vô hình vẫn không hề nhúc nhích.

“Diệp đế vương!”

Bà ta quay qua nhìn Diệp Thiên và thu tay về.

Diệp Thiên vô cùng bình tĩnh. Cậu bước một chân lên, một tay đưa ra trước ấn vào chướng ngại vật.

“Bức tường này được tạo thành từ sức mạnh. Nếu có dị bảo xuất hiện, cơ chế bảo vệ của nó sẽ khiến cho bức tường tạo ra một lực từ trường cực mạnh để bảo vệ!”

“Kiểu bảo vệ này không thể nhìn thấy bằng mắt thường nhưng lại vô cùng kiên cố. Nếu như cố tình muốn phá vỡ thì cần phải có một nguồn lực tuyệt đỉnh mới được!”

“Vậy thì chỉ có đợi thời gian để nó tự tan ra thôi!”

Diệp Thiên từng đọc được ghi chép và cách thức bảo vệ bằng từ trường trong sách cổ. Thường thì khi có bảo vật hay linh dược cực mạnh xuất hiện mới có thể tạo ra được lực bảo vệ như thế này.

Hơn nữa dựa vào sự mạnh yếu khác nhau của bảo vật mà độ mạnh yếu của lớp bảo vệ cũng khác nhau. Lớp bảo vệ trước mặt này có thể chống lại được lực tấn công toàn lực của một vị cao thủ thuộc cảnh giới siêu phàm thượng phẩm thì rõ ràng là dị bảo sắp xuất hiện lần này sẽ vô cùng đặc biệt.

“Diệp đế vương, cậu có thể phá vỡ nó không?”

Thượng Quan Liên Nhược nhìn Diệp Thiên.

“Có thể!”, Diệp Thiên gật đầu nhưng ngay lập tức lắc đầu.

“Nhưng phá vỡ lớp bảo vệ này không phải là lựa chọn tốt nhất!”

“Lớp bảo vệ này do bảo vật tự thân tạo ra, dùng sức mạnh phá vỡ sẽ khiến bảo vật bị tổn thương!”

Thương Quan Liên Nhược nghe thấy vậy lập tức chau mày.

“Vậy phải làm sao? Lẽ nào chúng ta chỉ có thể ở đây đợi sao?”

Diệp Thiên nghe thấy vậy thì bật cười.

“Người khác không vào được không có nghĩa là chúng ta cũng vậy!”

Cậu vừa dứt ời thì một luồng sáng màu lam tỏa ra từ lòng bàn tay. Thượng Quan Liên Nhược lấp láy đôi mắt. Bàn tay Diệp Thiên tiếp xúc vào một vị trí, một lớp sóng tỏa ra giống như một giọt nước mới được để rơi vào mặt hồ phẳng lặng vậy.

“Phệ Thiên Cửu Chuyển, lực phân giải!”

“Phệ Thiên Cửu Chuyển, lực phân giải!”

Diệp Thiên dùng một tay ấn xuống, lớp sóng tản ra, luồng sáng màu lam trên tay cậu giống như một cây kiếm đâu xuyên vào thế giới phía bên kia. Ánh sáng màu lam chiếu ra bốn phía.

“Ầm!”

Một âm thanh khẽ vọng tới. Thượng Quan Liên Nhược chỉ cảm thấy thế giới trước mắt khẽ rung lên, mơ hồ tách ra, sau đó là tiếng giống như tiếng kính vỡ, bà ta có thể nhìn thấy vô số mảnh vỡ như thủy tinh rơi xuống và biến mất.

“Đi thôi!”

Diệp Thiên thu tay về, bước lên trước một bước. Phía trước không còn chướng ngại vật nữa mà nó đã biến mất.

“Phương pháp gì thế này!”
 
Chương 1172


Chương 1172

Thượng Quan Liên Nhược khẽ đanh mắt, cảm thấy kinh ngạc vô cùng.

Vừa rồi bà ta tung ra toàn lực mà bức tường không hề bị dao động, còn Diệp Thiên chỉ cần chưa tới vài giây đã khiến cho cả bức tường bao trùm bị phá vỡ. Cách làm như vậy thật không khác gì ma quỷ.

Tại trang trại nhà họ Thành, Vương Trọng Xuân và hai anh em họ Thiết đang ủ rũ hết cách thì điện thoại của Thành Khang bỗng nhiên đổ chuông.

Ông ta nghe máy thì chỉ mới nghe được hai câu đã tái mặt.

“Cái gì? Có người xông vào núi Bắc Áo!”

Ông ta đứng bật dậy.

Hôm qua, ông ta đã điều động toàn bộ nhân lực của trang trại nhà họ Thành, phong tỏa toàn bộ các lối vào của núi Bắc Áo. Ám Bộ cũng tận dụng phía bên chính quyền, kết hợp với địa phương, tiến hành kiểm soát chặt chẽ khu vực này. Với tình hình như vậy mà có thể xông vào được thì chắc chắn phải là cao thủ của giới võ thuật.

Ông ta tắt máy, nhìn Vương Trọng Xuân hỏi với vẻ bình tĩnh: “Có người xông vào Bắc Áo à?”

Thành Khang gật đầu: “Đúng vậy, người quản lý nói, có một thanh niên và một người phụ nữ trung niên!”

Vương Trọng Xuân nghe thấy vậy thì đôi mắt khẽ dao động nhưng quay đầu đi không bận tâm.

“Không cần quan tâm tới đám kẻ xấu đó, dị tượng xảy ra ở Bắc Áo, tới đó thì chắc chắn không chỉ có mấy người chúng ta đâu!”

“Đám chuột chù chưa đạt tới cảnh giới siêu phàm cũng muốn được chia chác. Bọn chúng muốn cướp đêm thì để chúng làm đi, dù sao thì cũng sẽ gặp rắc rối mà thôi!”

Thiết Hùng ở bên cạnh gật đầu cười lạnh lùng: “Đương nhiên rồi, hiện tại vùng mạch núi Bắc Áo đều được chính lớp bảo vệ do dị bảo phát ra tạo thành, muốn vào được bên trong thì chỉ có đợi lớp bảo vệ đó tự động biến mất.

“Lớp bảo vệ đó đến cả tôi dùng toàn lực còn không làm gì được. Đám con sâu cái kiến tu vi thấp muốn xông vào thì chẳng khác gì tự làm nhục mình”.

Thành Khang nghe thấy vậy mới bừng tỉnh.

Bất luận là ba người Vương Trọng Xuân hay là những kẻ mạnh trong bảng xếp hạng cao thủ lúc này của trang trại nhà họ Thành thì mỗi người đều là những cao thủ siêu phàm hàng đầu. Thế nhưng những người này đến Tây Bắc không hề vội vã xông vào vùng Bắc Áo mà lại ung dung dựng lều ở trang trại nhà họ Thành khiến họ cảm thấy kinh ngạc.

Giờ thì cuối cùng ông ta cũng hiểu ra, những người này đều đợi lớp bảo vệ của dị bảo kia biến mất. Tới khi đó mới thực sự là lúc hỗn loạn.

Khi ba người Vương Trọng Xuân vừa dứt lời thì bọn họ bỗng run rẩy và tái mét mặt.

Bọn họ đồng loạt đứng dậy, nhanh chóng lao ra khỏi trại, Thành Khang thấy kỳ lạ nên cũng lao ra theo.

Ra khỏi lều, Thành Khang mới phát hiện ra, ở phía chiếc lều lớn nhất trước mặt, các cao thủ đã sớm tụ tập, đến cả Gaudreau và Hailey Ince cũng không ngoại lệ.

Đám đông đều nhìn về một hướng, đó chính là núi Bắc Áo.

Ông ta khẽ nheo mắt, nhìn về phía xa, thì phát hiện lúc này trên núi Bắc Áo đã khác hoàn toàn với nửa tiếng trước.

Núi Bắc Áo trước đó luôn có ánh sáng tràn ra giống như có một ảo ảnh trong không gian. Còn lúc này, trên đỉnh núi Bắc Áo có vô số tia khí lưu tuần hoàn nhìn giống như một bức tranh sơn thủy rực rỡ.
 
Chương 1173


Chương 1173

“Lớp bảo vệ của dị bảo đã tiêu tan rồi sao? Sao có thể chứ?”

Vương Trọng Xuân khẽ lầm bầm, hai anh em nhà họ Thiết cũng cảm thấy kinh ngạc.

Trước đó bọn họ có tới vùng Bắc Áo, kiểm tra lớp bảo vệ. Với dự đoán của họ, lớp bảo vệ này cần ít nhất một tuần thì mới dần biến mất theo độ mạnh yếu của linh khí. Vậy mà giờ mới có nửa ngày, lớp bảo vệ đã biến mất khiến bọn họ cảm thấy vô cùng khó hiểu.

“Vụt

Bọn họ còn chưa kịp nghĩ nhiều thì đã có một luồng sáng màu lửa phóng thẳng lên trời, xé gió lao đi vut vút. Xung quanh luồng sáng có một luồng sáng đen giống như hình với bóng với luồng sáng lửa. Cả hai cùng lao về phía núi Bắc Áo.

“Gaudreau, Hailey Ince?”

Ba người Vương Trọng Xuân thấy vậy lập tức đạp chân và cũng đuổi theo như tên bắn.

“Dị vật mở rồi, ra tay!”

Những kẻ mạnh khác cũng bừng tỉnh, từng luồng sáng lao lên trời giống như Bát Tiên xuyên biển cùng lao về phía núi Bắc Áo.

Thành Khang – vị chí tôn võ đạo thấy các kẻ mạnh phủ đầy mặt đất thì không khỏi nín thở.

Ông ta biết, đây sẽ là một ngày long trời lở đất của vùng Tây Bắc.

Tranh đoạt dị bảo đã bắt đầu rồi.

Tại một ngọn núi cao của vùng Nam Bộ thuộc núi Bắc Áo, ba bóng hình đang đứng chắp tay. Nhìn từng luồng sáng lao về phía Bắc Áo thì cả ba người này đều đứng bất động như những tăng ni.

Người đàn ông trung niên đứng bên trái mặc áo trường bào màu đỏ máu, khuôn mặt già nua, nhưng vẫn rõ vẻ tuấn tú với cơ thể cao to.

Người bên phải thì mặc sườn xám màu lam nhạt, là một người đẹp quyến rũ. Người này phát ra luồng khí tức vô cùng lạnh giá khiến cho vạn vật dưới chân đóng băng và khí lạnh lan ra xung quanh.

Còn người đứng giữa thì dấu tay trong ống áo thêu. Ánh mắt như điện xẹt, tóc dựng đứng như thiên lôi.

Ba người đứng trên đỉnh núi, do áp lực nên không gian trên đầu họ có những vết nứt của tầng mây mà mắt thường có thể nhìn thấy được.

“Rivers thấy sao?”

Người đàn ông trung niên bên trái nhìn về phía người đàn ông mặc pháp bào.

Người đàn ông mặc pháp bào với đôi mắt sắc lạnh khẽ cười khinh miệt.

“Còn thế nào chứ, một lũ chó ngốc mà thôi”.

“Bảng xếp hạng cao thủ thế giới trống vị trí đầu. Trong bảng này, trừ ra Hailey Ince và Gaudreau là hai kẻ khiến chúng ta phải miễn cưỡng để ý thì tất cả đều là đám mèo mả gà đồng mà thôi!”

“Giờ để chúng cắn nhau, đợi chết hết thì chúng ta sẽ đi thu dọn tàn cục!”

“Thiên địa chí bảo đều dành cho người có khả năng, đám ếch ngồi đáy giếng đó không xứng!”

Người này nói giọng thản nhiên nhưng khẩu khí thì vô cùng ngạo nghễ.

Trong bảng xếp hạng cao thủ thế giới, có ai không phải anh hùng hào kiệt. Đến cả một nước cũng phải kiêng dè, vậy mà trong mắt người này lại chẳng bằng đám chó mèo.

Thậm chí những người xếp vị trí số một, số hai như Hailey Ince hay Gaudreau cũng chỉ đủ khiến họ miễn cưỡng để ý thì có thể thấy người này ngạo mạn tới mức nào.

Hai người đứng bên cạnh khẽ cười, rõ ràng là họ cũng đồng tình với lời người kia.

“Đợi thêm mười năm phút nữa thì chúng ta đi vào núi!”

Đôi mắt người này ánh lên sát ý.
 
Chương 1174


Chương 1174

“Đợi dị bảo được lấy rồi thì chúng ta sẽ lật tung Hoa Hạ tìm Diệp Lăng Thiên và tiến hành ‘Tài quyết lệnh”

“Cậu ta dám giết con của thẩm phán thì lần này chúng ta tuyệt đối không được để cậu ta sống sót!”

Ở phần bên trong đồi núi Bắc Áo, đây là một khu rừng thần bí và nguyên sơ nhất, Diệp Thiên sóng vai với Thượng Quan Liên Nhược, đi vào trong nơi sâu nhất.

Diệp Thiên cũng có thể cảm nhận được là chung quanh đồi núi Bắc Áo có vô số hơi thở hùng mạnh đang lao tới đây nhưng cậu chẳng hề sợ hãi, bình thản như trước giờ.

Tu vi của Thượng Quan Liên Nhược và cậu chênh nhau quá lớn nên hoàn toàn không nhận biết được có vô số cường giả đương thời đang tới gần. Bà ta vẫn nghiêm túc dẫn đường cho Diệp Thiên, ngọc thạch trong tay tỏa sáng ngày càng rực rỡ, điều này cũng đồng nghĩa là họ cách mục tiêu ngày càng gần.

Cuối cùng, sau vài phút quanh co, hai người tới trước một hang động.

“Diệp Đế Vương, đây là cửa vào mà tôi tìm được, bước qua nó là có thể đi tới Long Môn!”

Thượng Quan Liên Nhược khẽ nói.

“Được!”

Diệp Thiên gật đầu, mắt híp lại, nhìn chằm chằm phía trước.

Cậu cảm giác được rất rõ ràng là linh khí đang trào dâng mạnh mẽ, lan tràn trong hang động này.

“Động tiên lý tưởng quá!”

Diệp Thiên không nhịn được mà cảm thán, dù mấy năm nay, cậu từng đi qua vô số danh sơn di tích cổ, khắp nơi trên thế giới, gặp không ít động tiên nhưng mức độ dồi dào của linh khí nơi này là cao nhất trong số những nơi kỳ lạ cậu từng tới.

“Đồi núi Bắc Áo này đúng là tồn tại không ít thứ bất ngờ!”

Cậu thầm gật đầu, cất bước tiến vào trong hang động.

Thượng Quan Liên Nhược do dự một chút rồi cũng theo vào trong.

Trong hang rất tối nhưng đối với cao thủ có thể nhìn rõ mọi thứ trong đêm như Diệp Thiên và Thượng Quan Liên Nhược thì điều này không mấy ảnh hưởng, hai người đi theo cảm ứng của ngọc thạch, cuối cùng tới một cửa vào có ánh sáng.

Vừa ra khỏi hang, cảnh vật trước mặt sáng rõ. Kích thước của nơi này chỉ có thể chứa hai người nhưng khi đi tới điểm cuối của hang, trước mặt họ là không gian rộng lớn bao la, cỏ thơm um tùm, gợn sóng xanh biếc, một con suối dài mấy trăm mét vuông vắt ngang bất ngờ lọt vào tầm nhìn.

Nó giống như kênh đào Minh Uyên thời cổ dưới ngòi bút của người lạ khi tiến vào chốn đào nguyên, tạo cảm giác như người mới rơi vào chốn bồng lai.

Ánh mắt Diệp Thiên bình thản, dính chặt vào con suối kia.

Nước suối tỏa ra ánh sáng xanh biếc, không thấy điểm cuối nhưng thấy được độ sâu, bên trên còn có hơi nước bốc lên giống như Giao Trì trong tiên cảnh.

“Bà đã gặp được Hắc Long ở đây sao?”

Cậu quay đầu nhìn Thượng Quan Liên Nhược mà hỏi.

“Phải, nơi này chính là Long Môn!”

Thượng Quan Liên Nhược gật đầu, lúc trước bà ta cũng theo ngọc thạch tới nơi này, cuối cùng có được sự giúp đỡ của Hắc Long, tạo ra Song Tu Tông, từ đó mới tạo thành lời đồn Doanh Môn có rồng ngã xuống.

“Diệp Đế Vương!”, bà ta bỗng lên tiếng: “Cậu tìm Long Môn để làm gì?”
 
Chương 1175


Chương 1175

“Hắc Long trước đây đã thối rữa chết rồi, chẳng lẽ cậu muốn tìm đồ mà nó để lại?”

Diệp Thiên hơi cong môi, cậu không đáp, trong ánh mắt lại có thêm vài ngọn lửa nóng bỏng.

Từ cái hồ sâu này, cậu cảm nhận được gợn sóng năng lượng mạnh mẽ, mà với tu vi hiện tại, cậu lại cảm nhận được nguy cơ bên trong, từ đó có thể thấy nó đáng sợ tới mức nào.

“Bà lùi xa trăm trượng đi!”

Diệp Thiên quay lưng về phía Thượng Quan Liên Nhược, nhẹ nhàng phất tay. Thượng Quan Liên Nhược không rõ nguyên nhân nhưng vẫn nghe lời phi thân ra sau, lướt tới vách núi bên cạnh.

Bà ta rất khó hiểu, không biết Diệp Thiên định làm gì nhưng đúng lúc này, Diệp Thiên bỗng giơ một tay ra.

Năm ngón tay của cậu hơi cong nhẹ, một bàn tay nguyên khí màu xanh lam hiện ra trong không trung. Tay của Diệp Thiên lại như có lỗ đen, hút hết toàn bộ năng lượng, hơi nước bốc lên từ con suối bắt đầu dao động, không ngừng quay cuồng.

“Xì xụp xì xụp!”

Nước suối sôi ùng ục, mặt nước vốn yên ả bỗng dậy sóng.

“Còn không chịu ra sao?”

Sức hút trên năm ngón tay bỗng tăng lên, từng luồng nước suối bị cậu dâng lên cao mấy trượng.

“Bùm!”

Nhưng vào lúc này, trong nước suối chợt vang lên tiếng nổ vang.

Một bóng đen khổng lồ bay ra từ trong nước suối, bọt nước văng tứ tung, trực tiếp nổi lên mặt nước.

“Rầm!”

Bóng dáng dài này bay lên trời, như rồng lại giống rắn, thân hình uốn lượn, không gian nơi này bị bao trùm bởi bóng tối bởi sự xuất hiện của nó.

Hai mắt Thượng Quan Liên Nhược trợn to, khi thấy bóng đen đột ngột xuất hiện thì trong lòng cảm thấy không thể tin được.

Đây không phải là Hắc Long mà bà ta từng gặp trước đây sao?

Chỉ có điều, Hắc Long này lại có kích thước gấp đôi so với con mà bà ta từng gặp trước đây. Từ đầu tới đuôi của nó ít nhất cũng dài khoảng hai mươi trượng, thân hình rắn như sắt, vảy đen bao trùm toàn thân, lấp lóe tia sáng lạnh, bốn cái mông vuốt cũng phủ đẩy vẩy giáp, uy nghiêm, bễ nghễ vô cùng.

“Là người phương nào mà quấy nhiễu ta tĩnh tâm tu luyện?”

Hắc Long xoay tròn giữa không trung, hơi thở phun ra, âm thanh như tiếng sấm khiến bên dưới chấn động, hoa cỏ đứt gãy toàn bộ.

Con Hắc Long này lại có thể nói tiếng người!

Một câu này vừa dứt, ánh mắt của nó lại nhìn sang Thượng Quan Liên Nhược, chăm chăm vào miếng ngọc kia. Từng tia giận dữ tràn ra từ cặp mắt như chuông đồng của nó.

“Là cô, ta nhớ ra cô rồi, cô là con cháu hoàng thất Bồng Lai!”

Giọng của Hắc Long lạnh lùng, mang theo lửa giận tận trời.

“Mấy chục năm trước, cô từng tới đây, năm đó bố cô có ơn với tộc Địa Long chúng ta, từng ra tay giúp đỡ con trai của ta nên khi cô tìm tới, con trai ta đã tự nguyên tách khỏi linh mạch, tiến vào Hoa Hạ ở Trung Nguyên giúp các người, cũng vì vậy mà mất mạng”.

“Nhánh Địa Long của chúng ta đã trả xong ân tình của hoàng thất Bồng Lai, hôm nay cô còn tìm tới, quấy nhiễu ta tu luyện. Chẳng lẽ cho rằng Địa Long chúng ta dễ tính lắm à?”

“Cô trả con cho ta!”
 
Chương 1176


Chương 1176

Giọng nói cuồn cuộn, hơi thở mang theo chân khí mạnh mẽ trào ra, khuấy đảo nước suối. Thượng Quan Liên Nhược bị dọa tới mất hồn, nhớ tới nỗi sợ khi thấy Hắc Long năm đó.

Cuối cùng bà ta cũng biết con Hắc Long giúp mình thành lập Song Tu Tông là con nối dòng của con Hắc Long trước mắt.

“Không, mày nhầm rồi, không phải bà ấy tìm mày, là tao!”

Nhưng đúng lúc này, Diệp Thiên bỗng tiến lên một bước, chắn giữa Hắc Long và Thượng Quan Liên Nhược.

Lúc này Hắc Long mới cúi đầu nhìn cậu, đây cũng là lần đầu nó nhìn thẳng Diệp Thiên.

Một nhánh Địa Long này có huyết mạch của Long tộc, dù chỉ đứng một chỗ cũng tạo ra sự đè ép khiến người ta khó thở.

Hơn nữa thực lực Hắc Long cũng rất mạnh, dù là Thượng Quan Liên Nhược đã có tu vi siêu phàm thượng phẩm mà đứng trước mặt nó, bà ta vẫn cảm thấy sợ tới mất mật nhưng thanh niên Diệp Thiên lại vẫn bình tĩnh, điều này làm Hắc Long đánh giá Diệp Thiên cao hơn một chút.

“Cậu là ai? Tới tìm ta làm gì?”

Giọng nói trầm thấp nhưng vẫn mang theo sự coi thường chúng sinh.

“Tao là ai không quan trọng, mày chỉ cần biết, tao tới tìm mày là để tiến hành một vụ làm ăn!”

Ánh mắt Diệp Thiên thâm thúy, tia sáng kỳ dị lóe lên, cậu đột nhiên lấy ra một viên đan dược, mùi hương lập tức tỏa ra chung quanh.

“Đây là…”

Đồng tử Hắc Long co rút, nó nhìn chằm chằm đan dược trong tay Diệp Thiên, không nhịn nổi mà cuộn đầu lưỡi, nước bọt nhỏ xuống.

“Chắc mày cũng đoán được đây là Hóa Hình Đan nhỉ!”

Diệp Thiên cong môi: “Tám năm trước, tao từng du lịch qua vô số di tích cổ hay động tiên, trong một lần tình cờ, tao tìm được một cây Hóa Hình Thảo hiếm có, trộn lẫn với sáu mươi bốn loại thảo dược, luyện ra được viên Hóa Hình Đan này!”

“Tao có thể đảm bảo là hiện giờ không có nhiều Hóa Hình Đan đâu!”

“Chắc mày rất rõ ràng tác dụng của Hóa Hình Đan, đây thứ mà mày cần nhất lúc này!”

Thân thể Hắc Long run rẩy, dù nó tu luyện ở đây gần trăm năm nhưng giờ khó mà giữ nổi sự bình tĩnh.

Nó có huyết mạch của Long tộc cổ đại nhưng cũng không phải Chân Long thật sự, chỉ coi như giao long hỗn tạp mà thôi, không có năng lực biến hóa thành hình người như Chân Long.

Dù tu vi của nó luôn tăng lên nhưng cuối cùng vẫn là thú, không thể nào hóa thành hình người, không thể dùng linh thể hưởng thụ sự giội rửa của linh khi như con người nên không cách nào đột phá chướng ngại cảnh giới siêu phàm, bước vào cấp bậc mới.

Sức mạnh, cảnh giới hiện giờ của nó đã vượt qua siêu phàm, tiến vào cấp bậc trong truyền thuyết rồi nhưng cơ thể lại không thể nào làm thỏa mãn, vẫn còn thiếu sự trợ giúp từ một viên hóa Hình Đan.

Hắc Long đã sống trên đời hơn trăm năm nên biết không ít về lịch sử. Nó biết đan dược quý hiếm như Hóa Hình chỉ có thể gặp chứ không thể xin, mà hiện tại, một viên đan như thế đang hiển hiện trước mắt nó rồi.

Nó cố kiềm nén sự chấn động trong lòng, nhìn chăm chăm Diệp Thiên.

“Cậu muốn cái gì?”

Diệp Thiên vẫn cười như trước, cậu duỗi ra một ngón tay.
 
Chương 1177


Chương 1177

“Đơn giản thôi!”

“Tao muốn kết tinh long nguyên!”

Lời này vừa được thốt ra, ánh mắt Hắc Long hoàn toàn thay đổi, một tiếng rồng ngâm chấn động trời đất vang lên, khuấy đảo bốn bề.

“Loài người đáng chết! Cậu nói gì?”

“Gào!”

Tiếng gầm truyền đi, làm mây cũng phải tản ra, vô số cao thủ đang tới gần cũng biến sắc.

Không ít người dừng chân, nhìn đồi núi Bắc Áo với vẻ hoảng hốt.

Họ đã cảm giác được một luồng sức mạnh đáng sợ đang được phóng thích bên trong Bắc Áo.

“Con người chết tiệt, cậu đúng là to gan!”

Hắc Long gầm thét động trời, thổi tan vô số tầng mây.

Nó trừng mắt với Diệp Thiên, vẻ mặt rõ là đang tức giận.

“Dám ngấp nghé kết tinh long nguyên của ta. Muốn chết sao?”

Chẳng trách nó lại tức giận như thế, kết tinh long nguyên cũng chính là nguồn gốc sức mạnh của nó, mất hơn một trăm năm trời nó mới có thể từ con địa mãng sơ sinh nhỏ bé trở thành cự thú Địa Long như hiện tại cũng nhờ vào vô số lần luyện hóa kết tinh long nguyên mà thành.

Lúc vừa được sinh ra, những loài động vật có huyết mạch Chân Long đều sẽ có sẵn một khối kết tinh long nguyên trong cơ thể, đó chính là cội nguồn sức mạnh của chúng, còn được gọi là nội đan, là nhân tố quyết định phẩm cấp cao hay thấp của chúng.

Đối với chúng, nội đan là sự tồn tại tương tự sinh mệnh, nếu mất đi nội đan thì cũng chẳng khác nào mất đi sinh mệnh.

Diệp Thiên dám ngấp nghé nội đan của nó, rồng lại là loài có vảy ngược, chuyện này chẳng khác nào đã động đến cái vảy ngược kia của nó cả.

Thượng Quan Liên Nhược đứng phía sau, vẻ mặt bối rối và sợ hãi.

Con Hắc Long từng giúp đỡ bà ta chỉ cần thở một cái là đã khiến bà ta đứng hình, mà con Hắc Long này lại là bố của con kia, chắc chắn tu vi sẽ cao và đáng sợ hơn nhiều, chẳng biết đã lên tới cấp bậc nào rồi nữa. Giờ Diệp Thiên chọc giận nó chắc chắn không phải hành động sáng suốt.

Cho dù Diệp Thiên có thể càn quét Vực Ngoại Ma Môn, ngay cả siêu phàm thần phẩm của viện trọng tài cũng phải chịu chết trong tay cậu, thế nhưng con Hắc Long này lại là dị thú thế gian, thân thể và sức mạnh chẳng rõ gấp con người bao nhiêu lần, nếu như đối địch với nó, chắc chắn phần thắng vô cùng nhỏ.

“Đừng kích động!”

Đối mặt với cơn giận của Hắc Long, Diệp Thiên vẫn chỉ bình tĩnh phẩy tay áo.

“Ý tao là không phải tao muốn lấy kết tinh long nguyên của mày. Tao chỉ cần mỗi thứ được chứa bên trong kết tinh long nguyên!”

“Cũng chính là sức mạnh bản nguyên của mày!”

“Sức mạnh bản nguyên?”. Cơn giận của Hắc Long chẳng những không biến mất mà còn tăng lên gấp bội.

“Lấy nó thì có khác gì muốn chiếm kết tinh long nguyên của ta đâu?”

Sức mạnh bản nguyên cũng chính là thứ quý giá nhất ẩn chứa trong kết tinh long nguyên, tất cả sức mạnh của nó đều được thúc đẩy bởi sức mạnh bản nguyên này. Mất đi nó thì tu vi của Hắc Long cũng mất sạch, chắc chắn phải tu luyện lại từ con số không.

“Tất nhiên là có khác rồi!”

Diệp Thiên ngạo nghễ đứng, câu nào câu nấy đều âm vang.
 
Chương 1178


Chương 1178

“Tao chỉ cần rút ra ba phần sức mạnh bản nguyên của mày để rèn luyện thần hồn cho mình. Mất đi ba phần sức mạnh bản nguyên, thực lực của mày sẽ giảm bớt, nhưng chỉ cần qua hai mươi năm nữa thì mày đã có thể tu luyện lại được rồi!”

“Mà mày sẽ nhận lại được Hóa Hình Đan, thoát khỏi hình dạng hiện giờ mà sở hữu hình thể con người. Xét theo thể chất dị chủng của mày, về sau có thể vượt qua cả cảnh giới siêu phàm, bước tới cảnh giới cao hơn thế, chẳng qua cũng chỉ là chuyện dễ như trở bàn tay”.

“Lựa chọn này cực kỳ đơn giản, ắt hẳn mày biết nên chọn thế nào?”

Hắc Long nghe thấy vậy liền sa sầm mặt.

Mỗi câu mỗi chữ Diệp Thiên nói ra đều đã đánh thẳng vào lòng nó.

Đúng vậy, mất đi ba phần sức mạnh bản nguyên thì tu vi của nó sẽ giảm sút, nhưng chỉ mất khoảng hai mươi năm hoặc thậm chí ngắn hơn thế là nó đã có thể luyện lại được.

Loài Địa Long có tuổi thọ lên đến hơn hai trăm năm, hiện giờ nó chỉ mới hơn một trăm tuổi, cũng tức là vừa mới bước sang độ tuổi trung niên, đối với nó thì hai mươi năm cũng chẳng được coi là gì hết.

Nếu như nó đồng ý với điều kiện của Diệp Thiên thì sẽ nhận lại được Hóa Hình Đan, sau này có thể hóa thành hình dáng con người, đột phá ranh giới của cảnh giới siêu phàm là chuyện nằm trong tầm tay, đến lúc đó tu vi của nó cũng sẽ tăng lên rõ rệt.

Điều kiện này quả nhiên đủ hấp dẫn!

Hắc Long thoáng trầm ngâm, mãi sau mới cất lời.

“Con người, cậu nói hoàn toàn chính xác, hợp lý lắm!”

Diệp Thiên hơi ngước mắt, thản nhiên nói: “Bắt đầu giao dịch được chưa?”

Hắc Long đang trong trạng thái bay lơ lửng, trong mắt nó đột nhiên xuất hiện một tia giảo hoạt.

“Con người, những gì cậu nói rất đúng, quả thật cũng khiến ta động lòng!”

“Nhưng đáng tiếc, cậu lại nói sai mất một chuyện!”

“Ồ?”, Diệp Thiên một tay đút túi, nhìn về phía Hắc Long.

Trong mắt Hắc Long lộ rõ sát ý, hơi thở ác liệt của nó đột nhiên bao phủ khắp cả hang động.

“Ngoài việc giao dịch với cậu, ta còn có một sự lựa chọn khác, đó chính là giết chết cậu rồi cướp lấy Hóa Hình Đan!”

Nó đã tính sẵn rồi, một khi giết chết Diệp Thiên thì nó có thể đạt được Hóa Hình Đan mà không phải chịu tổn hại về sức mạnh bản nguyên, quả là một mũi tên bắn trúng hai đích.

Nó vốn là động vật, chẳng việc gì phải quan tâm đến lễ nghĩa liêm sỉ của loài ngoài, chỉ cần thỏa mãn ham muốn của bản thân là được, càng huống hồ quy luật trên thế gian này vốn là mạnh thắng yếu thua, yếu kém thì phải chấp nhận bị bên mạnh chém giết.

Thất phu vô tội, hoài bích kỳ tội*, chỉ bằng việc Diệp Thiên sở hữu Hóa Hình Đan thôi cũng đã đủ để cho nó lý do giết chết Diệp Thiên rồi.

*Chỉ những người có thứ quý giá trong người thì thường bị người khác ghen ghét, dòm ngó, hãm hại.

“Có lẽ nếu cậu bằng lòng từ bỏ Hóa Hình Đan thì ta có thể tha chết cho cậu, sau đó thả cậu đi”.

Ánh mắt Hắc Long vô cùng tàn ác, nó đã sớm coi Diệp Thiên như cá nằm trên thớt.

Thượng Quan Liên Nhược ở phía sau kinh ngạc không thôi, bà ta không ngờ Hắc Long lại có thể vô sỉ tới mức độ này, ánh mắt bà ta nhìn Diệp Thiên pha lẫn chút âu lo, bà ta không rõ Diệp Thiên sẽ lựa chọn kiểu gì.
 
Chương 1179


Chương 1179

Đối mặt với lửa giận ngập trời của Hắc Long, Diệp Thiên chỉ bật cười khẽ.

“Không hổ là Long tộc, quả nhiên vẫn là loại ti tiện hung tàn như thế!”

Cậu hạ tay xuống, bỏ Hóa Hình Đan vào trong túi áo.

“Vốn dĩ tao cũng chẳng muốn dùng cách thức mạnh, thế nên mới cố ý mang theo Hóa Hình Đan, muốn giao dịch với mày. Nhưng đáng tiếc, mày lại đưa ra một lựa chọn ngu ngốc!”

Luồng gió xoáy tự sinh ra bên dưới chân Diệp Thiên đột nhiên cuồn cuộn, bao phủ cậu ở bên trong, mái tóc đen bay loạn, đôi mắt lộ rõ ánh xanh như pha lê.

“Nếu mày đã thích chơi trò ỷ mạnh hiếp yếu, vậy thì tao cũng chẳng việc gì phải nhiều lời với mày nữa!”

“Tao chắc chắn sẽ lấy đi kết tinh long nguyên của mày, hơn nữa, không chỉ là ba phần”.

“Tao muốn… tất cả!”

Cậu vừa dứt lời, cả người đột nhiên lao vụt đi như một viên đạn, đánh về phía Hắc Long.

“Con người ngu xuẩn, cậu đúng là muốn chết thật rồi!”

Thấy Diệp Thiên chẳng những không lùi mà còn tiến tới, hơn nữa còn chủ động ra tay, Hắc Long liền giận dữ gầm to.

Tiếp đó, đuôi rồng quật xuống, biến thành một chiếc roi dài nhỏ, cắt ngang không khí.

“Ầm!”

Một roi này vừa hay đánh trúng người Diệp Thiên. Diệp Thiên không hề tránh né mà đối đầu trực diện.

“Ầm ầm!”

Sức mạnh của cả hai va chạm với nhau, trong không trung liền nổi lên gợn sóng sức mạnh, nửa ngọn núi đá vỡ tan rồi bay lên rời, suối nước nóng bên dưới bị khuấy đảo, cuồng phong bao trùm khắp nơi.

“Roạt!”

Diệp Thiên chọn cách đối chọi bằng sức mạnh thân thể với chiêu thức của Hắc Long xong mà chẳng mảy may nhúc nhích. Trái lại phần đuôi của Hắc Long lại bị hất lên, lệch hẳn sang một bên.

“Sao có thể?”

Hắc Long thầm hốt hoảng, nó vốn là mãnh thú dị chủng, ngay từ khi sinh ra đã sở hữu thân thể mạnh mẽ, hơn xa đám võ tu loài người khổ luyện nhục thể mấy chục năm. Thế nhưng Diệp Thiên với làn da trắng trẻo, thoạt nhìn yếu đuối kia rõ ràng không phải cường giả luyện thể, ấy vậy mà lại dùng thân thể để áp chế được nó.

“Xoạt!”

Diệp Thiên không chút bận tâm, đột nhiên đạp mạnh chân, dòng chảy khí lưu bên dưới chân cậu thình lình nổ tung. Kế đó, cậu hóa thành một luồng sáng xanh vụt ngang chân trời, phóng thẳng về phía đỉnh đầu Hắc Long.

“Hơi thở của rồng!”

Hắc Long cực kỳ giận dữ, hai mắt khóa chặt mục tiêu, trong miệng phun ra một ngọn lửa lớn.

“Trò cỏn con!”

Ánh nhìn của Diệp Thiên sâu hun hút, cậu đánh ra một quyền.

Thức thứ ba của Tam Tuyệt Quyền – Chấn Vũ!

“Uỳnh!”

Ngọn lửa được tạo thành từ hơi thở của rồng đã bị cơn gió tạo thành sau nắm đấm của Diệp Thiên thổi bay, đánh thẳng vào trên thân Hắc Long.
 
Chương 1180


Chương 1180

“Keng!”

Tiếng va chạm mạnh truyền ra, kèm theo đó là tiếng gầm rú thảm thiết, thân hình khổng lồ của Hắc Long đập thẳng vào dãy núi bên cạnh, tạo thành âm thanh vang dội.

Cả vùng gò núi Bắc Áo đều rung chuyển theo chấn động này.

Cách khu vực đó không xa, có hai bóng người một đỏ một đen đang đạp trên không trung – chính là Nữ Thần Lửa Hailey Ince và Cuồng Thần Gaudreau.

Tốc độ của cả hai cực kỳ nhanh, họ là người đầu tiên cảm nhận được sự rung chuyển của gò núi Bắc Áo, vừa tiến vào trong liền nhận rõ được hai luồng sức mạnh cường hãn đang giao chiến.

Đôi mắt xinh đẹp của Hailey Ince nheo lại, bà ta vừa nhấc tay, một ngọn lửa được bắn thẳng lên vách đá hệt như dung nham chảy qua, khiến vách đá bị tan chảy thành một cái hố lớn đủ để cho mấy người đi qua, kéo tận vào sâu trong ngọn núi.

“Đi!”

Hai bóng hình lao vụt đi, xuyên qua ngọn núi, cuối cùng cũng tới được một hang động khác.

Nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, cả hai đều sững sờ.

Họ thấy một sinh vật hình rồng toàn thân đen sì bị khảm đến một nửa thân hình vào trong vách núi, sát bên cạnh còn có một vết lõm hình nắm tay, thoạt trông mà giật nảy mình.

“Đây là Địa Long sao?”

Cả hai kinh hoảng tột độ. Bọn họ đều là cường giả thành danh nhiều năm, tất nhiên có biết tới sự tồn tại của loài sinh vật này.

Nhưng Địa Long với hình thể khổng lồ có thể dễ dàng nghiền nát cả tu sĩ siêu phàm thần phẩm, sao bây giờ lại bị người khác đánh đến mức phải khảm sâu vào vách đá thế này chứ?

Cả hai thầm cảm thán, sợ hãi ngẩng đầu lên, chỉ thấy trên bầu trời có một chàng trai áo trắng đang đứng đó, dù trời không có gió nhưng tà áo vẫn bay bay.

Lúc này, chàng trai tóc đen phiêu dật ấy đang cúi đầu nhìn bọn họ.

Diệp Thiên đứng trên không trung, nhìn hai cao thủ đuổi đến trước tiên, ánh mắt sâu xa mà bình tĩnh, không có chút gợn sóng nào.

Ánh mắt Hailey Ince và Gaudreau hơi dao động, hết sức sửng sốt, cũng âm thầm đoán thân phận của Diệp Thiên.

Thân hình Địa Long có thể so sánh với một biệt thự cỡ nhỏ, dù bây giờ bị đánh dính chặt vào vách núi, nhưng vẫn cho người ta cảm giác cực kì nguy hiểm. Khí tức hung mãnh đáng sợ, ngay cả bọn họ cũng phải nghiêng mắt nhìn.

Nhưng người thanh niên trẻ tuổi này lại có thể một mình đánh bay Địa Long, để lại dấu quyền rõ rệt trên lớp vảy giáp cứng chắc của nó, có thể thấy cậu cũng là một nhân vật tuyệt đỉnh chưa xuất thế.

Cao thủ cấp bậc này đủ để liệt vào bảng xếp hạng sức mạnh thế giới, nhưng những người trên bảng xếp hạng hầu như bọn họ đều quen biết, chỉ có Diệp Thiên khiến bọn họ cảm thấy vô cùng lạ lẫm.

“Ồ?”.

Gần như chỉ trong nháy mắt, một cái tên lóe lên trong đầu bọn họ.

Trong số hai mươi người trên bảng xếp hạng, chỉ có một người bọn họ chưa từng gặp qua, chính là thanh niên anh hùng mới nổi ở Hoa Hạ – Diệp Lăng Thiên.

“Diệp Lăng Thiên?”.

Hailey Ince khẽ liếm môi, có vẻ tò mò, lại có chút quyến rũ, ánh mắt càng lúc càng nóng bỏng.
 
Chương 1181


Chương 1181

Nhìn bề ngoài da dẻ Hailey Ince mịn màng như thiếu nữ, nhưng tuổi thật khi mới bước chân lên bảng xếp hạng sức mạnh thế giới đã là sáu mươi tuổi, bây giờ cũng đã gần tám mươi.

Trên bảng xếp hạng sức mạnh thế giới, Hailey Ince có thể xem là người trẻ nhất, nhưng bây giờ lại xuất hiện một Diệp Thiên.

Hailey Ince cũng rất hứng thú với thanh niên tài tuấn, chưa tới hai mươi tuổi đã đặt chân lên bảng xếp hạng sức mạnh thế giới, hơn nữa còn đứng thứ năm này.

Khí tức trên người Gaudreau lờ mờ ẩn hiện, quanh người có đốm đen chuyển động. Hắn nhìn chằm chằm Diệp Thiên, cũng lộ ra vẻ mặt không thể tin được.

Hắn và Hailey Ince xếp nhất nhì trên bảng xếp hạng sức mạnh thế giới, nhưng khi đối mặt với thực lực của Địa Long cũng không dám khinh thường. Thế mà Diệp Thiên xếp hạng năm lại chiến đấu trông rất thành thạo, có thể thấy thực lực thật sự của Diệp Thiên chắc chắn phải hơn hạng năm.

Diệp Thiên liếc qua hai người, không cảm thấy kinh ngạc. Nơi này sắp có dị bảo hiện thế, thu hút nhiều cao thủ đến là điều bình thường.

Đúng lúc này, một tiếng thú gầm rung chuyển đất trời bỗng vang lên, một nửa vách núi nổ tung bắn lên trời.

“Ầm ầm!”.

Vô số đá vụn lăn xuống, Hắc Long bị đánh ghim chặt vào vách đá lắc mình, thoát khỏi xiềng xích, bay lên chín tầng trời một lần nữa.

Mũi nó phập phồng, sát ý trong mắt dù là con người cũng có thể hiểu, nhắm thẳng đến Diệp Thiên.

“Loài người thối tha, cậu dám làm ta bị thương!”.

Trong mắt nó ánh lên lửa giận, vảy giáp trên người dựng lên, luồng khí nguy hiểm lan ra bốn phía. Dưới vuốt rồng của nó, không gian xuất hiện những vết nứt.

“Tao không chỉ làm mày bị thương, tao còn dám giết mày nữa kia!”.

Diệp Thiên bình tĩnh khẽ đưa tay lên, ánh sáng xanh giữa lòng bàn tay xoay tròn.

“Muốn giết ta, dựa vào cậu sao?”.

Hắc Long không quan tâm đến hai người Hailey Ince vừa mới đến, nó nhìn chằm chằm Diệp Thiên, đây mới là kẻ địch lớn nhất của nó.

“Kết tinh long nguyên là ta vất vả tu luyện nhiều năm mới có được, cậu lại dám dòm ngó, vậy thì chỉ có con đường chết!”.

“Hôm nay, ta sẽ dùng tất cả những gì tổ tiên dòng dõi Địa Long để lại khiến cậu chết không có đất chôn!”.

“Bất kể là cậu hay là Hóa Hình Đan đều không thể rời khỏi khe núi này!”.

Nó vừa dứt lời thì lại có một tiếng rồng gầm rung trời vang lên, sau đó cơ thể nó bỗng hạ xuống, vuốt rồng đặt trên đất, làm bụi bặm văng tung tóe.

Trong lúc đó, một luồng năng lượng màu đen kì lạ thoáng chốc rót vào lòng đất dưới chân Hắc Long, hô ứng với nước suối sâu thẳm, lập tức khiến nó sôi sục.

“Ục, ục, ục!”.

Nước suối không ngừng sôi trào, Diệp Thiên cúi đầu, trong mắt có vẻ kinh ngạc.

Năng lượng màu đen hóa thành vô số sợi dây nhỏ trải rộng ra từ trong dòng suối, bao phủ toàn bộ mặt đất trong vòng trăm trượng, chỉ nháy mắt, ánh sáng đen bùng lên.

Mặc dù Diệp Thiên đứng ở giữa trời, nhưng lại ở trung tâm ánh sáng màu xanh lục. Đúng lúc này, dòng suối bên dưới bỗng có những tảng đá nổi lên, lao ra khỏi nước, chẳng ngờ là mười hai bức tượng đồng.

Mười hai tượng đồng hình rồng bay lên không trung, bao vây lấy cậu. Giữa các tượng đồng đều có ánh sáng đen lấp lánh nối kết với nhau, tạo thành một chiếc lưới bao vây kín kẽ, nhốt Diệp Thiên vào bên trong.
 
Chương 1182


Chương 1182

“Trận pháp à?”.

Mắt Diệp Thiên lóe sáng, hiện lên vẻ kinh ngạc.

Cuối cùng cậu cũng hiểu ra, cảm giác nguy hiểm mà cậu cảm nhận được ở trong dòng suối vừa rồi không phải đến từ Hắc Long, mà là từ những tượng đồng này.

Mặc dù những tượng đồng này chìm trong nước, nhưng lại không bị rỉ sét, vẫn mới như xưa, rõ ràng được đúc từ chất liệu đặc biệt. Mỗi một tượng đồng đều được một sức mạnh kì lạ nâng lên không trung.

“Ha ha!”.

Hắc Long cười lớn thành tiếng.

“Loài người ngu xuẩn, ta thừa nhận, nếu đối đầu trực diện thì ta không thắng được cậu, nhưng cậu không ngờ đến phải không?”.

“Khe núi mà cậu đang đứng, hoặc có thể nói là không gian này, chính là đất tổ mà dòng dõi Địa Long bọn ta sinh sống đời đời!”.

“Mặc dù dòng dõi Địa Long bọn ta gần như đã lụi tàn, nhưng khi cao thủ của mỗi một đời sắp ra đi đều dùng máu thịt của mình đúc thành pho tượng, kết trận ở nơi này, bảo vệ vùng đất tổ của dòng dõi Địa Long bọn ta!”.

“Bây giờ, thứ mà cậu phải đối mặt là trận pháp mạnh nhất của dòng dõi Địa Long bọn ta, do tổ tiên ta sáng lập, tên là Phục Long Tù Thiên Trận!”.

“Lúc trận pháp này mạnh nhất có thể giết được nhân vật cảnh giới trên cả siêu phàm. Mặc dù lúc này uy lực của nó không đến 80% so với lúc toàn thịnh, nhưng cũng đủ để giết cậu rồi!”.

Hắc Long cười lớn: “Loài người ngu xuẩn, hưởng thụ sinh mệnh cuối cùng của cậu ở đây đi!”.

Phục Long Tù Thiên Trận là trận pháp mạnh nhất của dòng dõi Địa Long bọn nó. Cho dù lúc này tu vi nó có hạn, không thể phát huy được uy lực mạnh nhất của trận pháp, không chém giết được thần ma như tổ tiên Địa Long, nhưng nó tin rằng ở khu vực này, nó chính là tồn tại vô địch.

Ở trong trận pháp này, cho dù có mười siêu phàm thần phẩm, nó cũng nắm chắc có thể nghiền nát toàn bộ.

“Diệp Đế Vương!”.

Thượng Quan Liên Nhược vô cùng sợ hãi, lập tức kêu lên.

Hailey Ince và Gaudreau ở bên cạnh cũng tỏ ra nghiêm trọng, nhìn chằm chằm trận pháp do mười hai tượng đồng tạo thành, mạnh như bọn họ cũng cảm nhận được khí tức hủy diệt từ nó.

Lúc này, nhìn Diệp Thiên bị nhốt, bọn họ lại mừng thầm.

Theo như Hắc Long, rõ ràng dòng dõi Địa Long là chúa tể ở đồi núi Bắc Áo này, động tiên phúc địa nơi này đều thuộc về dòng dõi Địa Long.

Dị bảo sắp xuất thế ở nơi đây, hiển nhiên cũng có mối quan hệ mật thiết với dòng dõi Địa Long, con rồng đen này rất có thể là người bảo vệ dị bảo.

Nếu không phải Diệp Thiên đến trước bọn họ thì người phải đối mặt với trận pháp đáng sợ này e rằng sẽ là bọn họ.

Tính ra, Diệp Thiên đã trở thành “bia đỡ đạn” cho bọn họ, nếu không có Diệp Thiên thì bây giờ bọn họ cũng sẽ bị nhốt trong trận pháp này.

“Phục Long Tù Thiên Trận?”.

Diệp Thiên ở trong trận pháp, ánh mắt lóe sáng, nụ cười chứa đựng sự khinh thường.

“Chỉ một trận pháp mà cũng muốn nhốt Diệp Lăng Thiên này sao?”.

“Hôm nay, tôi sẽ phá trận này!”.
 
Chương 1183


Chương 1183

“Vụt!”

Sức mạnh phát ra từ Nicolas điên cuồng tập trung lại tạo thành một điểm. Diệp Thiên đáp trả nhưng phải lùi lại ba bước.

Đám đông tái mặt. Đây là lần đầu tiên họ thấy Diệp Thiên bị đánh lui.

“Vụt!”

Nicolas lại tung nắm đấm đẩy lùi Diệp Thiên. Lúc này đôi cánh dơi đen xì trong không trung bắt đầu lao xuống. Tay hắn giống như dao cào về phía cổ của Diệp Thiên.

“Vụt!”

Diệp Thiên đưa tay phải lên va chạm với bàn tay như móng vuốt của Gaudreau. Âm thanh nặng nề vang lên một lần nữa. Diệp Thiên giống như không đỡ được bị đập qua một bên, chân không ngừng đạp trong không trung.

“Vụt vụt!”

Nicolas và Gaudreau giống như hai chiến hữu phối hợp ăn ý. Nicolas tấn công tới tấp, Gaudreau ở bên cạnh trợ giúp, tấn công mỗi lúc một ác liệt, hiểm hóc hơn.

“Đê tiện, dám hai đánh một!”

Vương Trọng Xuân và Song Hùng Giáp Thiết tức giận. Bọn họ khong ngờ, Gaudreau lại thật sự mặt dày ra tay cùng lúc với Nicolas như vậy.

“Dù gì Gaudreau đứng vị trí số một trong bảng xếp hạng vậy mà chơi trò hai đánh một, hắn còn sự tôn nghiêm của một cao thủ không?”

Vương Trọng Xuân tức giận chất vấn.

“Hừ!”

Gaudreau không hề trả lời chỉ hừ giọng lạnh lùng. Hắn là con lai của loài người và Huyết tộc. Mặc dù là kẻ mạnh thế giới nhưng hắn chẳng buồn quan tâm cái gọi là tôn nghiêm và thể diện.

Thứ mà hắn muốn chỉ là sự chiến thắng, là kết quả. Dùng cách đơn giản nhất để đạt được mục đích của mình.

Hắn thừa nhận Diệp Thiên vô cùng mạnh. Nếu như để hắn đơn phương đối đầu với Diệp Thiên, muốn thắng thì ít nhất cũng phải trải qua một trận chiến kịch liệt.

Nếu có thêm Nicolas giúp đỡ thì đương nhiên là dễ dàng hơn gấp bội. Hắn có thể tiết kiệm được sức lực của mình nhiều hơn để đối đầu với cuộc tranh đoạt dị bảo sắp tới.

Trong không trung, Diệp Thiên không ngừng bị đẩy lùi bởi sự kết hợp tấn công của hai người bọn họ. Mỗi lúc cậu lùi lại một xa hơn, rõ ràng là chỉ chống đỡ chứ không hề có cơ hội đánh trả.

“Khốn khiếp!”

Hai anh em nhà Thiết Thị tách ra. Lúc này đối diện với mật pháp của của Gaudreau và Nicolas thì đế vương bất bại cũng chẳng là gì.

Hai người nhìn nhau, định ra tay trợ giúp thì một tia lửa đột nhiên quét qua chặn bọn họ lại.

“Sao, đám các người mà cũng đòi ra tay à? Đúng là không biết tự lượng sức mình!”

Hailey Ince lạnh lùng liếc nhìn khiến cả hai người bọn họ kinh hãi.

Đúng là cấp bậc chiến đầu như này không phải là thứ mà bọn họ có thể can dự vào.

Trong không gian, Diệp Thiên lùi lại hàng chục mét. Khi lùi lại tới bước thứ 50 thì cậu đạp mạnh chân và bay vọt lên.
 
Chương 1184


Chương 1184

“Ầm!”

Một âm thanh hầm hố vang lên, Diệp Thiên nâng tay phải, luồng sáng xanh lam hiện ra. Cậu tung nắm đấu dội về phía Nicolas một lần nữa.

Lần đối kháng này, cậu đứng bất động, Nicolas thì bị đánh bay về sau, quét một đường dài trắng xóa hàng chục mét trong không trung.

“Hả?”

Nicolas kinh hãi nhìn nắm đấm của mình. Hắn không hiểu, trước đó Diệp Thiên toàn bị đánh, phải lùi lại liên tiếp vậy mà cú đấm này hắn lại có thể cảm nhận được sức mạnh kinh hồn của cậu. Giống như là sức mạnh toàn bộ mà trước đó Diệp Thiên chưa từng tung ra vậy.

Gaudreau lạnh mặt. Ánh sáng màu đỏ máu chiếu rọi, đôi cánh dơi dang rộng, đầu cánh giống cây đao sắc bén của thần binh. Khi hắn bay qua, không gian như bị cứa rách. Dù có là núi đồi dày hàng chục mét thì cũng ngay lập tức bị cứa đổ.

“Rầm!”

Hàn quang lóe sáng, đôi cánh dơi quét qua trước mặt Diệp Thiên, còn cậu thì đưa tay ra chộp lấy đôi cánh.

“Bùm bùm!

Trong nháy mắt, tia lửa bắn ra, đám đông kinh hãi, đến cả Gaudreau cũng phải hết hồn.

Đôi cánh của hắn là một thứ sắc bén nhất trong thiên hạ này, có thể cắt cả sắt thép như cắt đậu phụ. Dù có là xe tăng thì cũng bị chém thành hai mảnh. Nếu như thi triển, chỉ cần tốc độ nhanh thì còn có thể đấu được với cả máy chiến đấu.

Vậy mà Diệp Thiên lại dùng tay chộp lấy đôi cánh của hắn, hơn nữa bộ dạng của cậu còn giống như không hề hấn gì.

Hắn nhìn thấy đôi mắt lạnh như băng của Diệp Thiên thì khẽ giật mình.

“Vị trí số một bảng xếp hạng cao thủ chỉ thế này thôi sao?”

Đồng tử Gauderau co lại. Diệp Thiên chộp lấy cánh của hắn và lúc này giứt mạnh xuống.

“Roẹt”

Đôi cánh vững chắc lúc này dần biến hình và hằn lên năm ngón tay.

“Á!”

Gauderau hét lên. Đôi cánh gắn liền với cơ thể hắn, nối liền với các mạch máu. Hơn nữa hắn đã bỏ ra rất nhiều công sức cho nó, vậy mà giờ đây nó đã bị nát bươm dưới bàn tay của Diệp Thiên khiến hắn cảm thấy đau đớn vô cùng.

“Hự!”

Gaudreau bừng tỉnh, luồng sáng màu đỏ máu trong tay bùng lên tạo thành hình một con dao sắc bén đâm thẳng vào ngực Diệp Thiên.

Bàn tay đâm vào ngực Diệp Thiên chỉ phát ra tiếng kêu như kim loại va chạm. Áo của Diệp Thiên bị cứa một đường, còn lại thì không bị hề hấn gì.

“Da thịt của tên này sao có thể mạnh tới mức này chứ? Lẽ nào hắn đã tu thành Thần Ma Chi Thể rồi sao? Không thể nào?”

Gaudreau vô cùng kinh ngạc. Diệp Thiên đột nhiên ngẩng đầu, đôi mắt lạnh lùng của cậu khiến hắn cảm thấy sợ hãi.

“Soạt!”

Diệp Thiên cử động hai tay, một trước một sau và phát lực.
 
Chương 1185


Chương 1185

Trong không gian, cơn mưa máu bùng nổ, sau đó là tiếng kêu thảm thiết của Gaudreau. Đôi cánh mà hắn tự hào nhất, đôi cánh nguy hiểm, tà ma nhất cuối cùng đã bị Diệp Thiên xé mất mất một nửa.

Những người có mặt nhìn thấy cảnh tượng đó đều kinh hãi.

Trước đó Diệp Thiên rơi vào thế hạ phong, nhưng tình thế đã thay đổi. Không chỉ có Nicolas bị đánh lui mà đến đôi cánh của Gaudreau cũng bị xé rách.

“Rầm!”

Diệp Thiên không hề có ý ngương tay. Một nắm đấm dội thẳng vào ngực của Gaudreau không chút nể năng khi hắn đang vô cùng tuyệt vọng và kinh hãi.

Một ngọn lửa từ ngực của Gaudreau phóng ra, sau đó lan rộng khiến cơ thể của hắn bùng cháy, tạo thành một quả cầu lửa hừng hực. Chỉ thấy hắn gào thét, tất cả đám đông thì nín thở.

Cú đấm vừa rồi đã mang theo lực phá họai của Phệ Thiên Long Diệm và cũng là lần đầu tiên Diệp Thiên thi triển thần thông quyền pháp ngoài Tam Tuyệt Quyền.

Phệ Thiên Diệm Long Quyền!

Một cái lỗ trống hốc ngay ngực của Gaudreau. Một ngọn lửa bốc thẳng lên trời, sau đó hóa thành một dải lửa hình con rồng lao từ trên không xuống dưới nuốt gọn lấy Gaudreau.

Ngọn lửa cháy ngợp trời. Nicolas và những người xung quanh bàng hoàng, không dám tin.

Gaudreau là cao thủ số một trong bảng xếp hạng sức mạnh thế giới mà lại bị chết như vậy sao.

Vương Trọng Xuân và Thiết Giáp Song Hùng cũng nín thở, không dám tin vào cảnh tượng trước mặt.

Bọn họ cũng từng nghĩ tới việc có khả năng Diệp Thiên sẽ chiến thắng, nhưng sẽ phải là một trận chiến vô cùng ác liệt. Nào ngờ, trận chiến lại kết thúc một cách gọn gàng như vậy.

Đó là Gaudreau cuồng ngạo nhất thất giới.

Nicolas vừa kinh hãi vừa tức giận vội quay đầu lại thì phát hiện Diệp Thiên đã đứng bên cạnh hắn từ lúc nào không hay.

“Chủ nhân đã chết, là con chó trung thành thì cũng nên đi theo đi!”

Hắn còn chưa kịp phản ứng thi năm ngón tay của Diệp Thiên đã thò ra bóp chặt đầu hắn. Năm ngón tay khẽ chuyển động, đầu của Nicolas lúc này giống như một cái trứng gà trong tay cậu, bị bóp vỡ vụn trông vô cùng rợn người.

Vài giây sau, thống lĩnh của đoàn lính đánh thuê Bloody đã đổ gục ra đất, đầu bị biến dạng và tắt thở.

Giết chết năm cao thủ đứng đầu trong bảng xếp hạng sức mạnh thế giới, Diệp Thiên trông vô cùng điềm nhiên. Giọng cậu vang vọng khắp núi rừng.

“Còn ai dám ra tay với tôi không?”

Cậu quát khẽ một tiếng, năm ngón tay khép lại. Một quầng sáng xanh lam bùng lên từ trên đỉnh đầu, sau đó chia làm mười hai đường, lần lượt đánh vào mỗi một tượng đồng.

Một bàn tay ngưng tụ từ lửa, giống như người lửa khổng lồ xé rách bầu trời, lao ra từ không gian bị che phủ bởi ánh sáng đen.

Sau đó, ngọn lửa tràn ra bốn phía, thuận theo những luồng khí đen lan lên trên, đốt cháy toàn bộ chất lỏng kết dính đen kịt. Lửa thiêu đốt theo phương ngang, giống như gặp được ô-xy, một khi bùng lên là không thể dập tắt.

“Đây là…”.

Hắc Long vốn còn đang tính toán sau khi giết chết Diệp Thiên thì làm sao giải quyết những cao thủ của nhân loại đến theo nhóm ấy, nhưng đòn tấn công của bàn tay lửa khổng lồ lại đưa suy nghĩ của nó trở về hiện thực.

“Sao có thể như vậy?”.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom