Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện Của Tui À!

Diễn Đàn Truyện Của Tui À là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Bảy Vị Sư Phụ Đỉnh Phong (Đệ Nhất Thần Vương)

Chương 1096: C1096: Rút


Một tiếng sấm rền vang lên!

Cơ thể Diệp Phàm khẽ run, hắn rên lên một tiếng, mà Abe Seimei liên tục lùi về sau, cô ta phun ra một ngụm máu, trừng mắt nhìn Diệp Phàm: “Bổn tọa đã xem thường ngươi, không ngờ ngươi lại có thiên phú đến như vậy!”

“Hiện giờ bổn tọa thấy có hứng thú với ngươi rồi!”

“Cho dù con bé kia không muổn ngươi thì bổn tọa cũng muốn!”

Ánh mắt Abe Seimei sáng ngời nhìn chằm chằm Diệp Phàm, tay cô ta lại kết ấn quyết thần bí lần nữa, trong miệng niệm một câu chú ngữ khó hiếu.

Chẳng bao lâu sau, quanh thân Abe Seimei đã được bao phủ bởi rất nhiều hoa anh đào, chúng bay lơ lửng trong không trung tạo thành một quả cầu hoa anh đào khổng lồ.

Ngay sau đó, từ quả cầu hoa anh đào vang lên từng tiếng rống phẫn nộ khiến lòng người sợ hãi.

Giây tiếp theo, quả cầu hoa anh đào khống lồ nổ tung, bầu trời tràn ngập cánh hoa rơi.

Mà từ giữa những bông hoa anh đào này, xuất hiện một con chó hung ác ba đầu, cả người

đầy lông đen, ánh mắt u ám, miệng chảy ra chất nhầy tanh hôi!

“Địa Ngục Tam Đầu Khuyển!”


Lúc này, sắc mặt lão tố của tam đại thần cung thay đổi, khiếp sợ nói.

Địa Ngục Tam Đầu Khuyển là Thức Thần mạnh nhất Anh Quốc, cũng là Thức Thần mạnh nhất của Abe Seimei!

Không giống như những Âm Dương Sư khác chỉ có thể triệu hồi một Thức Thần, Abe Seimei có thế triệu hồi nhiều Thức Thần cùng lúc và Địa Ngục Tam Đầu Khuyển là tồn tại mạnh nhất!

Sau hàng ngàn năm, Địa Ngục Tam Đầu Khuyển lại xuất hiện trên nhân gian lần nữa, điều này không khỏi làm cho người ta chấn động!

Diệp Phàm cau mày nhìn chằm chằm con chó dữ này.

Con chó dữ này đáng sợ hơn nhiều so với con sói hung ác trước đó, khiến hắn thấy hơi căng thẳng.

“Bạn cũ, đã lâu không gặp!”

Abe Seimei nhìn Địa Ngục Tam Đầu Khuyến, ánh mắt đầy sự hoài niệm.

Sau đó cô ta nhìn về phía Diệp Phàm, hét lớn: “Bổn tọa cho ngươi một cơ hội, nếu ngươi chịu khuất phục, ta sẽ không ra tay với ngươi. Nếu

không, một khi Địa Ngục Tam Đầu Khuyến tấn công, không thấy máu nó sẽ không dừng lại!”

“Chỉ là một con chó dữ mà muốn dọa tôi sao?”


Diệp Phàm khinh thường nói.

“Vô tri!”

“Hôm nay ta sẽ ngươi biết được sự lợi hại của Địa Ngục Tam Đầu Khuyển!”

“Lên đi!”

Abe Seimei quát lớn.

Lập tức, Địa Ngục Tam Đầu Khuyển lao về phía Diệp Phàm, tốc độ của nó cực nhanh, trong nháy mắt đã lao tới trước mặt Diệp Phàm, ba cái đầu của nó đồng thời cắn vào người Diệp Phàm, như muốn ăn tươi nuốt sống hắn!

Sắc mặt Diệp Phàm trở nên lạnh lùng, trực tiếp tung ra một đấm vào con chó dữ này.

Hai bên tấn công trực diện, con chó dữ bị đẩy lùi về sau, mà Diệp Phàm lại bị rách da tay!

Đây là lần đầu tiên người Diệp Phàm bị rách da, hiến nhiên không thế coi thường Địa Ngục Tam Đầu Khuyển này!

Giây tiếp theo, Địa Ngục Tam Đầu Khuyến lại lao về phía Diệp Phàm.

Ầm ầm ầm!!!

Diệp Phàm điên cuồng đánh vào Địa Ngục Tam Đầu Khuyển, hai bên bắt đầu một trận chiến cực kỳ khốc liệt!

Dưới trận chiến khốc liệt của họ, nơi nứt nẻ trên núi Phú Sĩ ngày càng lớn hơn, vực sâu khổng lò xuyên qua toàn bộ ngọn núi.

Mà từ sâu trong vực thẳm, một luồng hơi thở làm người ta sợ hãi tràn ngập trong không khí!

Lúc này, một người đàn ông mặc áo bào xuất hiện, nhìn Abe Seimei nói: “Abe Seimei, không ngờ sức mạnh linh hồn của ngươi mạnh đến mức có thế duy trì mấy ngàn năm, hiện tại còn tìm được một ký chủ để sống lại!”
 
Chương 723: C723: Anh đứng lại


Cô gái kia khiếp sợ nhìn Diệp Phàm.

“Đúng vậy, vì sao cô lại ở đây?”

“Còn nữa, rốt cuộc bên trong bọc quần áo này của cô có thứ gì? Những người đuổi giết cô tối qua là vì thứ trong bao này nhỉ?”

Diệp Phàm nhìn bao quần áo trong tay cô gái kia nói.

Vẻ mặt của cô gái kia lập tức thay đổi, ôm chặt lấy bọc quần áo rồi nhìn Diệp Phàm với vẻ đầy cảnh giác: “Anh đừng mơ động tới đồ trong này!”

“Nếu cô không nói cho tôi biết trong này là gì, vậy thì tôi coi như kê cô đấy!

“Cô ta giao lại cho ông, nên xử lý thế nào thì xử lý thế ấy!”

Diệp Phàm nói với Viêm Khiếu rồi rời đi.

“Anh đứng lại!”

Vẻ mặt của cô gái kia thay đổi, cô ta lớn giọng gọi Diệp Phàm. “Chuyện gì nữa?”. ngôn tình tổng tài

Diệp Phàm quay đầu nhìn cô gái.


“Tôi chỉ cho một mình anh xem, những người khác không được nhìn!” Cô gái nói với Diệp Phàm.

“Các người ra ngoài hết đi!”

Diệp Phàm trực tiếp bảo đám người Viêm Khiếu rời khỏi nơi đây.

Lúc này, trong đại điện chỉ còn lại Diệp Phàm và cô gái kia.

“Anh phải đảm bảo, tuyệt đối không được có bất cứ ý nghĩ nào với thứ này!”

Cô gái kia nhìn Diệp Phàm nói.

“Bây giờ cô không có tư cách bàn điều kiện với tôi!”

“Nhanh lên, đừng lãng phí thời gian.”

Diệp Phàm lạnh giọng nói. Ánh mắt cô gái lóe lên, mở bọc quần áo ra, bên trong có một hộp gỗ đàn.

Khi cô mở hộp gỗ đàn, ánh sáng vàng chói mắt tản ra, một cỗ uy áp rất mạnh bao phủ.


Bên trong chiếc hộp là một viên trân châu to chừng quả trứng ngỗng, †oàn thân đều màu vàng, tản ra một cỗ uy lực thần thánh!

“Đây là thứ gì?”

Diệp Phàm ngạc nhiên hỏi.

“Xá lợi!"

Cô gái đáp.

“Xá lợi?”

“Đây không phải là thứ mà các vị cao tăng Phật Giáo để lại sao?”

Biểu cảm của Diệp Phàm vô cùng ngạc nhiên.

“Đúng thết”

Cô gái kia gât đầu.

“Wì sao thứ này lại trong tay cô?”

Diệp Phàm tò mò hỏi.

Xá lợi này là bảo vật do một vị cao tăng Phật giáo đã viên tịch để lại, chứa đựng ý nghĩa phật pháp sâu xa, đây là vật cực kỳ quan trọng với nhà Phật, người ngoài căn bản không thể có được.

“Tôi đã trộm thứ này từ một thế lực nào đó!”
 
Chương 1097: C1097: Chuyện gì xảy ra vậy


Lời này vừa nói ra, mọi người đã hiểu tại sao Abe Seimei vẫn còn sống sau hàng ngàn năm, hóa ra linh hồn của đối phương đã sổng ngàn năm, cuối cùng cư trú trong cơ thể của Kimura Sakurako.

Hiện giờ trong cơ thế Kimura Sakurako có hai linh hồn điều khiến, đây là lý do tại sao đối phương sẽ ngay lập tức chuyển từ Kimura Sakurako thành Seimei Abe!

“Bây giờ ngươi là chủ của Thần xã Thức Thiên à?”

Abe Seimei nhìn lướt qua người đàn ỏng này, khinh thường nói.

“Abe Seimei, mau cho Địa Ngục Tam Đầu Khuyến của ngươi lập tức dừng lại. Nếu người đó bị đánh thức, ngươi hẳn là biết sẽ có hậu quả gì chứ!”

Người đàn ông nhìn Abe Seimei trầm giọng nói.

Nghe người đàn ông nói, đôi mắt của Abe Seimei nheo lại, trong mắt hiện lên một vẻ kỳ lạ.

Lúc này, Diệp Phàm thi triển bí pháp Quỷ Cốc, cưỡng ép tăng sức mạnh lần nữa, đấm về phía Địa Ngục Tam Đầu Khuyến, cả hai va chạm, sấm sét rền vang, năng lượng đáng sợ tràn ngập không khí.

Đột nhiên, toàn bộ núi Phú Sĩ rung chuyến dữ dội, trên đỉnh núi xuất hiện những vết nứt đang nhanh chóng lan ra.

Một đấm của Diệp Phàm trực tiếp đánh bay một trong những cái đầu của Địa Ngục Tam Đầu Khuyển!

Tiếp theo, Diệp Phàm liên tiếp tung ra hai đấm, toàn bộ đầu của Địa Ngục Tam Đầu Khuyển hoàn toàn nổ tung, cơthế của nó hóa thành không khí!


Dưới trận chiến khốc liệt này, toàn bộ núi Phú Sĩ đã bị tàn phá, khắp nơi đều là vực sâu!

Sau khi xử lý xong Địa Ngục Tam Đầu

Khuyển, Diệp Phàm thở hổn hển, cả người trở nên vô cùng mệt mỏi.

Hôm nay hắn liên tục chiến đấu kịch liệt, thậm chí còn dùng các bí pháp đế cưỡng chế khôi phục vết thương và tăng lên sức mạnh, điều này khiến cơ thế hắn hoàn toàn không chịu nối, nếu là người khác thì đã gục ngã từ lâu.

Nhưng cơ thể Diệp Phàm cũng đã đạt tới cực hạn, bất cứ lúc nào cũng có thể sụp đổ, một khi sụp đố, hậu quả sẽ rất nghiêm trọng!

Khi Địa Ngục Tam Đầu Khuyển bị tiêu diệt, vẻ mặt của Abe Seimei thay đổi, cô ta kêu lên một tiếng, ánh mắt dán chặt vào Diệp Phàm.

Ngay lúc cô ta định nói gì đó, toàn bộ núi Phú Sĩ đột nhiên rung chuyến dữ dội.

Trong lúc nhất thời, tất cả những người ở đây đều không thể đứng vững, ngã trái ngã phải, không ít người bị văng ra xa, lăn xuống núi!

“Động đất à?”

Đám người Thiên Chiếu hoảng hốt nói.

“Không xong rồi, nó đã thức tỉnh!”


Sắc mặt người đàn ông mặc áo bào thay đối, lông mày nhíu lại, vẻ mặt trở nên nghiêm trọng.

Ngay cả sắc mặt của Abe Seimei lúc này cũng trở nên vô cùng xấu xí, ánh mắt không ngừng lóe lên.

“Chuyện gì xảy ra vậy?”

Diệp Phàm trở nên nghiêm túc, nhìn chằm chằm vào núi Phú Sĩ, ánh mắt nhìn thẳng về vết nứt trên núi Phú Sĩ, hắn cảm nhận được một loại cảm giác nguy hiếm mãnh liệt từ đó!

Cảm giác này khiến hắn dựng tóc gáy, toàn thân căng thẳng.

“Rút!!”

Ngay lập tức, Diệp Phàm hét lên với đám người Đường sở sở và quân Thiên Sách.

Họ bắt đầu rút khỏi núi Phú Sĩ.

Núi Phú Sĩ rung chuyến càng lúc càng nhanh, làm người ta khó mà đứng vững.

ở giữa ngọn núi, xuất hiện một vực sâu khống lồ, dài hàng chục nghìn mét, rộng hàng trăm mét, sâu không tháy đáy, nó trực tiếp chia đôi núi Phú Sĩ.

Rống!!!

Đột nhiên, một tiếng rổng đinh tai nhức óc phát ra từ vực sâu.

Ngay khi tiếng rống này vang lên, một linh hồn tà ác xuất hiện nó bao trùm toàn bộ ngọn núi Phú Sĩ, như thể một hung vật vô song đã thức tỉnh!

Giờ phút này, ánh mắt của Diệp Phàm, Abe

Seimei và chủ của Thần xã Thức Thiên đều trở nên sắc bén, nhìn chằm chằm vào vực sáu kia!
 
Chương 724: C724: Long soái bị giam rồi


Cô gái đáp.

“Cô vậy mà trộm được món bảo vật trân quý thế này, đúng là có chút bản lĩnh!”

“Nhưng mà vì món đồ này mà cô ngay cả mạng cũng không cần nữa à?” Diệp Phàm bĩu môi nhìn cô gái. “Tôi trộm xá lợi này là để cứu mạng cho ông nội tôi!”

“Chỉ là tôi bị bọn họ truy giết cả dọc đường, không cách nào trở về tìm ông nội, chỉ có thể trốn ở đây!”

Đối phương lên tiếng.

“Cứu ông nội cô?”

“Đúng vậy, ông nội tôi bị thương, xá lợi này có hiệu quả trị thương rất tốt!” Cô gái gật đầu.

“Cô cũng có hiếu đấy, nếu đã vậy thì cô đi đi!” Diệp Phàm nói.

“Anh chịu thả tôi đi?”

Cô gái kia ngạc nhiên nhìn Diệp Phàm, nhưng nghĩ tới cái gì đó, cô ta ôm chặt viên xá lợi nói: “Tôi sẽ không đưa xá lợi này cho anhl”

Rõ ràng, đối phương cho rằng Diệp Phàm muốn dùng xá lợi để thả cô đi. “Yên tâm, tôi không có hứng thú với xá lợi!”

Diệp Phàm nói xong, hắn để Viêm Khiếu phái người hộ tống cô gái này rời đi.

Ngay sau đó, Diệp Phàm cho gọi Viêm Khiếu và các thành viên cấp cao của Võ Minh, hiện tại hắn đã hiểu đại khái về tổ chức này.

“Thiếu chủ, bên ngoài có một kẻ tự xưng là người của Long Hồn muốn gặp thiếu chủ!”

Lúc này, một đệ tử Võ Minh đi tới cung kính nói với Diệp Phàm. “Người của Long Hồn?”


“Dẫn họ vào đây.”

“Diệp Phàm nói.”

Rất nhanh, hai đệ tử của Võ Minh đỡ một bóng dáng cả người đầy máu xuất hiện trong đại điện.

“Hắc Uyên!”

Diệp Phàm nhìn bóng dáng cả người đây máu, vết thương chồng chất này thì giật mình hô lên.

Người này chính là một trong Cửu Đại Long Vệ của Long Hồn - Hắc Uyên!

“Tổng chỉ huy!”

Hắc Uyên nhìn Diệp Phàm hấp hối nói.

Diệp Phàm đi thẳng đến bên Hắc Uyên, nói: “Hắc Uyên, ông làm sao vậy?” “Long Hồn bị diệt rồi!”

Dứt lời, Hắc Uyên ngất đi!

Diệp Phàm nghe Hắc Uyên nói xong thì vẻ mặt hắn lập tức thay đổi, vung châm bạc trị thương cho anh ta.

Được Diệp Phàm chữa trị, thương thế của Hắc Uyên rất nhanh đã khôi phục lại.

Thấy Hắc Uyên tỉnh lại, Diệp Phàm hỏi hắn: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Sao Long Hồn lại bị „

.. Mọi người vào site chính ủng hộ đọc bản đầy đủ và để tụi mình với nhé.

Truyện nhanh hơn cả mấy chục chương.. Vào google gõ Mê truyện hot là ra nhé


“Lúc trước Long Soái biết được tin đại quân của chiến khu trung bộ đi về phía Thái Sơn, đoán bọn họ muốn ra tay với cậu nên đã để tôi thống lĩnh người của Long Hồn tới khống chế chiến khu trung bộ.”

“Không ngờ nửa đường chúng tôi gặp phải mai phục, toàn bộ thành viên Long Hồn tôi dẫn theo đều chết thảm, mà tôi cũng là do bọn họ liều chết yểm hộ mới có thể trốn thoát!”

Hắc Uyên nói xong, ánh mắt tràn ngập đau thương và tức giận.

“Thiết Thủ, bọn họ đều chết cả rồi!”

“Là do tôi vô dụng không bảo vệ được họ!”

Hắc Uyên siết chặt nắm đấm, vẻ mặt áy náy nói.

“Chuyện này không trách anh được, không cần phải áy náy!” “Đúng rồi, anh có biết là ai làm không?”

“Ở Long Quốc mà lại có người dám ra tay với Long Hồn, bọn họ có lai lịch gì?”

Diệp Phàm lạnh giọng nói.

“Có lẽ là một trong Cửu Đại Hộ Quốc Chí Tôn của Long Quốc - Mộ Thiên Vấn làm!”

Hắc Uyên nói.

“Mộ Thiên Vấn?”

Diệp Phàm híp mắt.

Hắc Uyên gật đầu nói: “Đúng thế, trước khi tôi rời khỏi Đế Đô, ông ta đã bắt tay với những Chí Tôn khác để bãi bỏ tất cả chức vụ của Long Soái, giam cầm ông ấy ở Đế Đô, ngay sau đó thì Long Hồn gặp phải mai phục, chắc chắn ông ta có liên quan tới tất cả những chuyện này!”

“Long Soái bị giam rồi?”

Diệp Phàm ngạc nhiên.

“Đúng vậy!”

Hắc Uyên đáp.

Lúc này, ánh mắt Diệp Phàm lạnh như băng, hắn nói: “Đi, trở về Đế Đô!”
 
Chương 1098: C1098: Sức mạnh của đại sư phụ


Rống!!!

Lúc này, một tiếng thú rống đinh tai nhức óc từ dưới vực sâu vang lên, truyền đi khắp Anh Quốc, vô cùng chói tai!

Giây tiếp theo, một luồng ánh sáng chói mắt từ trong đó bay ra, bay lên trời, sáng muốn mù mắt đám người Diệp Phàm.

Bọn họ không khỏi chớp mắt một cái, vừa mở mắt ra họ đã nhìn thấy một con rắn có tám cái đầu khống lồ dài hàng trăm mét lao ra khỏi vực sâu.

Con rắn này cực kỳ to lớn, hệt như một cây cột chổng trời, toàn thân dày đặc vảy rắn, đặc biệt là tám cái đầu đó vô cùng khiến người ta chú ý.

Tám cái đầu này mỗi cái đều có một đôi mắt cực kỳ thô bạo, miệng chảy đầy nước bọt nhớp nháp, cái lưỡi đỏ tươi phun ra nuốt vào, khiến người ta không rét mà run!

“Bát Kỳ Đại Xà!!!”

Quốc chủ Anh Quốc và lão tổ của tam đại thần cung nhìn thấy con rắn khống lồ này thì khiếp sợ không thôi.

Truyền thuyết kề rằng, trong lịch sử Anh Quốc có một con hung thú có tám cái đầu cực kỳ đáng sợ, nó là thú cưỡi của Amaterasu tổ tiên của


Anh Quốc, tên là Bát Kỳ Đại Xà!

Chỉ là những câu chuyện về Bát Kỳ Đại Xà đều là truyền thuyết, không ai biết nó có thực sự tòn tại hay không.

Nhưng hôm nay, Bát Kỳ Đại Xà này lại thực sự xuất hiện ở đây, thật không thế tin được!

“Bát Kỳ Đại Xà trong truyền thuyết lại thật sự tồn tại?”

Lão tổ của tam đại thần cung chấn động nói.

Trước đây họ chưa bao giờ nghĩ rằng Bát Kỳ Đại Xà thực sự tồn tại, hơn nữa còn nằm dưới chân núi Phú Sĩ.

Lúc này, Abe Seimei và chủ nhân của đền Shikiten nhìn Bát Kỳ Đại Xà, cả hai đều cau mày, vẻ mặt nghiêm trọng hẳn lên.

Mà Diệp Phàm nhìn con rắn này, ánh mắt sáng lên.

Đây là 1’ân đầu tiên hắn nhìn thấy một con rắn khổng lồ như vậy, nó cũng không phải là một con rắn bình thường mà hoàn toàn là một con hung thú, hơn nữa Diệp Phàm còn cảm thấy dường như nó đã sinh ra linh trí. Từng đôi mắt rắn nhìn chằm chằm vào hắn, khiến tim hắn đập nhanh không thể giải thích được!

Kể từ khi Bát Kỳ Đại Xà này xuất hiện, những con mắt trên tám cái đầu của nó đều dán chặt

vào Diệp Phàm, cái lưỡi phun ra nuốt vào, tựa như coi hắn thành con mồi, trong mắt nó hiện lên sự tức giận, dáng vẻ như bị người ta làm phiền mà nối giận.

Cứ như vậy, Diệp Phàm và Bát Kỳ Đại Xà nhìn nhau, ngươi không động, ta cũng không động, bầu không khí vô cùng áp lực!

Rống!!!

Cuối cùng, hơn mười giây trôi qua, Bát Kỳ Đại Xà rống lên giận dữ, nó vung thân thế to lớn của mình lên, chiếc đuôi rắn thô to đập mạnh về phía Diệp Phàm.


Diệp Phàm khẽ di chuyến, tránh đi một đòn này.

Kết quả đuôi rắn của nó trực tiếp đập thẳng vào núi Phú Sĩ, tạo ra một cái hố sâu khổng lồ trên đó, ngọn núi vốn đã bị chia cắt lại càng thêm chia năm xẻ bảy.

Oanh!!!

Oanh!!!

Oanh!!!

Tiếp đó, Bát Kỳ Đại Xà điên cuồng quét đuôi, tấn còng Diệp Phàm như cuồng phong bão táp, mỗi lần đuôi rắn rơi xuống đều phát ra một tiếng vang động trời, khiến người ta có cảm giác như núi sụp đất lở!

Với sự càn quét của Bát Kỳ Đại Xà, toàn bộ đỉnh núi Phú Sĩ đã bị đập thành đống đổ nát, ngay cả sào huyệt của tam đại thần cung cũng không còn tồn tại nữa!

Mà lão tổ của tam đại thần cung và quốc chủ Anh Quốc đều trốn đi rất xa, sợ bị vạ lây đến mình.

Nhưng chủ nhân của đền Shikiten và Abe Seimei lại khá bình tĩnh.

“Xem ra Bát Kỳ Đại Xà xuất hiện để giúp ngươi!”


Chủ nhân của đền Shikiten nhìn Abe Seimei nói.

“Hắn, không thể chết được!”

Abe Seimei nhìn chằm chằm Diệp Phàm, lạnh băng quát.

Bùm!!!

Chẳng bao lâu sau lại có một tiếng nổ lớn khác truyền ra.

Diệp Phàm cuối cùng cũng không thể thoát khỏi sự tấn công của Bát Kỳ Đại Xà, cơ thể hắn bị đuôi rắn đánh trúng, tựa như bị trúng một đòn nặng nề hàng triệu cân, cả người liên tục lui về sau, phun ra một ngụm máu, nửa quỳ xuống đất.

Với một đòn này, ngay cả người có xương rồng như Diệp Phàm cũng cảm thấy toàn thân

đau nhức, tưởng chừng như xương cốt sắp vỡ thành từng mảnh, nếu hắn không có xương rồng, chỉ sợ một đòn này đủ để đánh gãy toàn bộ xương cốt trong cơ thế hắn, còn những người khác có lẽ đã bị tan thành mây khói ngay tại chỗ!
 
Chương 725: C725: Đứng lại


Đế Đô, ở một tứ hợp viện nào đó.

Diệp Phàm và Hắc Uyên xuất hiện ở bên ngoài, còn Long Soái đang ở trong tứ hợp viện.

“Đứng lại!”

Nhưng bọn họ vừa tới thì đã có hai người mặc đồ đen chắn trước mặt, cả hai đều là cường giả cấp bậc Tông Cảnh!

Diệp Phàm phát hiện xung quanh còn có vô số họng súng đang chĩa vào hắn, nơi u tối còn ẩn giấu rất nhiều sát khí.

Một đám người mai phục quanh tứ hợp viện, bọn họ vây tứ hợp viện kín không kế hở.

“Tôi muốn gặp Long Soái!” Diệp Phàm lạnh nhạt nhìn hai cường giả Tông Cảnh.

“Long Soái đang dưỡng thương, tôn chủ có lệnh, bất luận kẻ nào cũng không được quấy rầy Long Soái!”

Hai người đối diện lạnh lùng nhìn Diệp Phàm. Âm II Diệp Phàm trực tiếp ra tay, đánh bay hai người này ra ngoài.

Vụt vụt vụtIII

Ngay khi Diệp Phàm ra tay, xung quanh có hàng nghìn người xuất hiện, tất cả vũ khí trong tay bọn họ đều chĩa vào Diệp Phàm.


“CútHI” Diệp Phàm khinh thường, đi thẳng vào bên trong tứ hợp viện. “Khoan đất”

Ngay khi bọn họ chuẩn bị ra tay với Diệp Phàm thì một vị cường giả tông cảnh ngăn cản.

“Sao vậy?” Người còn lại không hiểu.

“Người kia có khả năng là tổng chỉ huy của Long Hồn - Diệp Phàm, Mộ tôn chủ có lệnh, tạm thời không đối đầu trực tiếp với hắn!”

Vị cường giả tông cảnh kia nghiêm túc nói: “Lập tức thông báo cho Mộ tôn chủ, nói tình huống ở nơi này cho ông ấy biết!”

Bên trong tứ hợp viện.

Long Soái đang nằm trên ghế tựa, hút một tẩu thuốc phiện, dáng vẻ như đang an dưỡng tuổi già!

“Ông cũng nhàn nhã nhỉ!” Diệp Phàm đi vào, nhìn Long Chiến Thiên nói. “Sao hai người lại tới đây?”

Long Chiến Thiên đứng dậy nhìn Diệp Phàm và Hắc Uyên.

“Long Soái, xin lỗi!"


Lúc này, Hắc Uyên quỳ xuống trước mặt Long Chiến Thiên.

“Hắc Uyên, cậu đứng lên đi, Long Hồn bị diệt, không phải lỗi của cậu, muốn trách chỉ có thể trách tôi đã đánh giá thấp độ tàn nhãn của bọn họ, bây giờ họ vì mục đích của cá nhân mà coi thường lợi ích đất nước!”

Long Chiến Thiên lắc đầu, thở dài nói.

Rõ ràng, ông đã biết chuyện của Long Hồn.

“Không phải ông bị giam cầm à? Sao lại biết được chuyện xảy ra bên ngoài?”

Diệp Phàm ngạc nhiên nhìn Long Chiến Thiên, đối phương nói: “Là giảm lỏng, không phải giam cầm, bọn họ chỉ không cho phép tôi rời khỏi nơi này và nhúng tay vào việc của chiến bộ, vẫn chưa hoàn toàn cắt đứt liên lạc của tôi với bên ngoài, tốt xấu gì tôi cũng là nguyên soái, bọn họ cũng không thể làm

quá mức!”

“Vậy hiện tại ông có dự tính gì? Cứ ở chỗ này mặc kệ chiến bộ, cũng không quan tâm tới những oan hồn đã mất của Long Hồn?”

Diệp Phàm nhíu mày nhìn Long Chiến Thiên. “Trước tiên không vội, hiện tại thời cơ còn chưa tới, nếu bọn họ đã bắt đầu ra tay, vậy thì để trận bão táp hung bạo hơn đi, để bọn họ hoàn toàn lộ ra

nguyên hình!”

“Muốn Long Quốc khôi phục yên bình, chúng ta nhất định phải diệt trừ những khối u ác tính đã thối rữa này!”

“Chỉ khi chúng duỗi hết móng vuốt ra mới có thể tiêu diệt tận gốc!”

Ánh mắt Long Chiến Thiên lóe lên vẻ lạnh như băng/
 
Chương 1099: C1099: Cơ thể con rắn này cũng cứng thật


“Cơ thể con rắn này cũng cứng thật!”

Diệp Phàm xoa xoa ngực, lạnh lùng nhìn Bát Kỳ Đại Xà.

Mười sáu con mắt của nó lạnh lùng nhìn chằm chằm vào hắn, cái đuôi rắn khổng lồ lại quét về phía hắn lần nữa.

Lần này Diệp Phàm không hề né tránh, hắn trực tiếp huy động toàn bộ sức lực, vung thanh đoản kiếm màu đen chém vào đuôi con rắn.

Keng!!!

Diệp Phàm chém vào đuôi Bát Kỳ Đại Xà một nhát, không ngờ lại vang lên một tiếng keng của kim loại.

Một đòn này không những không gáy thưởng tốn gì cho nó mà còn khiến bản thân Diệp Phàm liên tục lui về sau.

“Cứng vậy à?”

Diệp Phàm kinh ngạc nói.


Rống!!!

Mà công kích của Diệp Phàm lại càng khơi

dậy sự nổi giận của con rắn lớn, cái đuôi của nó trong nháy mắt quất ra, không đợi Diệp Phàm phản ứng nó đã quấn chặt lấy cơ thể hắn!

Ngay lập tức, toàn thân Diệp Phàm đều bị đuôi của Bát Kỳ Đại Xà quấn lấy, hắn bị nhấc lên không trung, dù có giãy giụa thế nào cũng vô dụng!

Hơn nữa, hắn càng giãy giụa thì Bát Kỳ Đại Xà càng siết chặt đuôi, khiến Diệp Phàm cảm thấy vô cùng nghẹt thở!

Lúc này, Đường sở sở và những người khác đã rút lui đến chân núi, họ thấy Diệp Phàm bị đuôi rắn khổng lồ quấn vào không trung thì vô cùng lo lắng.

“Anh Tiểu Phàm, anh nhất định không được xảy ra chuyện!”

Đường sở sở thầm cầu nguyện.

Trong lúc nhất thời, người của Diệp Phàm và quân Thiên Sách đều cầu nguyện cho hắn.

Khi họ cầu nguyện, sức mạnh thần bí và tinh khiết trong cơ thế Diệp Phàm lại bùng phát.

A!!!

Diệp Phàm gầm lên một tiếng, luồng sức mạnh tinh khiết trong cơ thế trực tiếp bùng phát, hắn mạnh mẽ thoát khỏi sự trói buộc của Bát Kỳ Đại Xà.

Diệp Phàm ngã xuống đất lùi về phía sau, sắc mặt lúc đỏ lúc trắng!

Tuy Diệp Phàm thoát khỏi sự trói buộc của Bát Kỳ Đại Xà, nhưng đối phương hiến nhiên không cho hắn bất kỳ cơ hội nào đế thở, tiếp tục công kích hắn, tám cái đầu đồng loạt lao về phía hắn, đột nhiên nó há miệng ra như muốn nuốt chửng hắn!


Diệp Phàm huy động sức mạnh tinh khiết trong cơ thể, thi triển võ kỹ, toàn lực đánh vào một cái đầu của nó.

Dưới sự tấn công mạnh mẽ của Diệp Phàm và với sự trợ giúp của luồng sức mạnh tinh khiết đó, hắn trực tiếp đập nát một trong những cái đầu của Bát Kỳ Đại Xà.

Mất đi một cái đầu, Bát Kỳ Đại Xà càng hung bạo hơn, nó gầm lên điên cuồng, từ trên thân rắn tỏa ra một luồng hơi thở đáng sợ, gió to gào thét, cát đá bay lên, tất cả các hạt sỏi đá trên đỉnh núi đều bay ra ngoài, tạo thành cảnh tượng của ngày tận thế!

Tiếp theo, Bát Kỳ Đại Xà tấn công Diệp Phàm càng thêm điên cuồng, nó trực tiếp áp chế khiến hắn không có năng lực phản kháng, chỉ có thế bị động phòng thủ.

Diệp Phàm nhờ vào những công pháp và xương rồng trong người mới miễn cưỡng chặn

được sự tấn công của Bát Kỳ Đại Xà, nhưng cả người hắn không hề dễ chịu, liên tục hộc máu, lục phủ ngũ tạng đều bị ảnh hưởng nghiêm trọng.

Sau một đợt tấn công, thân hình khống lồ của Bát Kỳ Đại Xà trực tiếp va chạm vào Diệp Phàm khiến hắn bay ra ngoài.

Phụt!!!

Diệp Phàm bay xa mấy chục mét, rơi xuống đất điên cuồng hộc máu.

Ngay lập tức, Bát Kỳ Đại Xà lại lao về phía Diệp Phàm.

Lúc này sắc mặt Abe Seimei trở nên nghiêm trọng, đang muốn ra tay nhưng bị chủ nhân của đền Shikiten ngăn cản, “Ngươi muốn chết à?”


“Hắn không thể chết được!”

Abe Seimei dán mắt vào Diệp Phàm, trong mắt cô ta hiện lên những cảm xúc phức tạp, khiến người ta không thể phân biệt được lúc này cô ta là Abe Seimei hay Kimura Sakurako.

Mà Diệp Phàm nhìn Bát Kỳ Đại Xà lao về phía mình, vẻ mặt lạnh nhạt, trong mắt không hề hoảng loạn hay sợ hãi.

Trong chớp mắt, Bát Kỳ Đại Xà đã vọt tới trước mặt hắn, uy áp hung thần ngập trời áp chế hắn, nó há cái miệng to như chậu máu muốn nuốt chửng hắn.

Trong khoảnh khắc nghìn cân treo sợi tóc này, một luồng sức mạnh thánh khiết đột nhiên từ trong cơ thể Diệp Phàm bộc phát ra, luồng sức mạnh này vừa bùng phát ra đã vô cùng chói mắt, trong nháy mắt đã đánh trúng Bát Kỳ Đại Xà gây ra một tiếng chấn động trời đất! . Xin hãy đọc 𝑡𝐫uyện 𝑡ại # T 𝚁𝑼𝖬T𝚁𝑼YỆ𝑵﹒ⅴn #

Giây tiếp theo, Abe Seimei, chủ nhân của đền Shikiten, lão tố của tam đại thần cung và quốc chủ Anh Quốc đều choáng váng!

Chỉ thấy luồng sức mạnh thánh khiết trong cơ thể Diệp Phàm bùng phát ra chạm trán với Bát Kỳ Đại Xà, làm cho bảy cái đầu của nó toàn bộ đều nố tung, cả cơ thế dài hàng trăm mét của nó cũng nổ tung, hóa thành từng mảnh thịt vụn.

Giờ phút này, người người khiếp sợ, xung quanh lặng ngắt nhưtờ!
 
Chương 726: C726: Ông nghĩ cũng xa đấy


“Ông nghĩ cũng xa đấy!”

Diệp Phàm bĩu môi.

Vụt!

Lúc này, một đám người xông vào tứ hợp viện, dẫn đầu là một người chừng hai - ba mươi tuổi, trên người mặc bộ đồ thể thao màu trắng, vẻ mặt lạnh như băng. Thực lực của người này đã đạt tới Thiên Cảnh, phía sau còn có một lão già tóc hoa tiêu.

“Cậu là tổng chỉ huy của Long Hồn - Diệp Phàm?”

Người đàn ông lạnh lùng nhìn về phía Diệp Phàm: “Đang tiếc, Long Hồn đã không còn, hiện tại cả đội chỉ còn mình cậu!”

“Anh muốn ăn đòn?” Diệp Phàm liếc mắt nhìn đối phương. “Ranh con, biết tao là ai không mà dám nói chuyện như vậy?”

“Sư tôn của tao chính là Hộ Quốc Chí Tôn - Mộ tôn chủ, mày đánh tao thử xem?”

Người đàn ông ngang ngược nói.


Âm!

Diệp Phàm cũng không phí lời, hăn vung tay tát bay đối phương ra ngoài, khiến cơ thể hắn ta nện xuống đất rồi nôn ra máu.

“Anh bảo tôi đánh đấy nhé!” Diệp Phàm lạnh lùng nói. “Mày...Hà lão, giết hắn cho tôi!”

Lúc này, gã đệ tử của Mộ tôn chủ nằm trên mặt đất che lấy mặt, hắn ta hung tợn nhìn Diệp Phàm.

Ông già đi theo hắn ta cũng nhìn Diệp Phàm bằng ánh mắt đục ngầu rồi bước từng bước về phía hắn.

“Ông già, già như vậy rồi còn tới tìm chết à?” Diệp Phàm liếc nhìn đối phương, cười lạnh. “Người trẻ tuổi, quá ngông cuồng không phải chuyện tốt đâu!” Lão già

nhìn chằm chằm Diệp Phàm, hai quyền nắm chặt, trên người ông ta bộc phát một luồng năng lượng đáng sợ!

“Ranh con, vị này chính là Bắc Quyền tông sư - đứng thứ bảy trong bảng Tông Sư, mày chết chắc rồi!”


Gã thanh niên kia lớn tiếng nói với Diệp Phàm. GiếtII! Vị Bắc Quyền tông sư hô lên một tiếng rồi tấn công Diệp Phàm.

Cú đấm vừa nhanh vừa có lực, vô cùng khí thế, mang theo sức mạnh phá núi cắt biển!

Răng rắc!

Chỉ là nắm đấm của vị Bắc Quyền tông sư này vừa đánh ra đã bị Diệp Phàm bóp nát.

AI Người đứng thứ bảy trong bảng Tông Sư trực tiếp hét thảm. Phụt!

Giây sau, Diệp Phàm buông nắm đấm của đối phương ra, hắn đấm một quyền đánh xuyên qua lồng ngực của Bắc Quyền tông sư.

Ông ta trợn mắt nhìn Diệp Phàm, không kịp nói lời nào đã ngã trên mặt đất.

Tên đệ tử của Mộ tôn chủ thấy vậy thì chết đứng, những người khác cũng bị dọa cho ngây người.

Diệp Phàm đi về phía gã đệ tử của Mộ tôn chủ.

“Mày...mày muốn làm gì?”

Đối phương thấy Diệp Phàm bước tới thì vẻ mặt lập tức thay đổi. “Giết mày!"
 
Chương 1100: C1100: Đi chết hết đi


Không khí dường như đông cứng lại, chỉ còn lại mùi máu lượn lờ xung quanh!

Lúc này Diệp Phàm thở hổn hến, trong mắt hiện lên một tia kỳ dị.

Sức mạnh lúc nãy là sức mạnh được Đại sư phụ đế lại trong cơ thể Diệp Phàm, vừa rồi hắn đã thi triển nó ra.

Không ngờ sức mạnh của Đại sư phụ lại khủng bố như vậy, Bát Kỳ Đại Xà mạnh là thế nhưng trong nháy mắt đã bị giết chết, uy lực này thực sự rất đáng sợ!

Sau đó Diệp Phàm âm thầm thở dài, sức mạnh này mà lại dùng đế đối phó một con rắn, thật lãng phí!

Cùng lúc đó, trên núi cửu Long, trong một căn phòng trên núi, một người phụ nữ mang lụa che mặt, mặc một bộ váy dài màu trắng, cả người đầy khí chất thánh khiết, đang khoanh chân ngồi trên chiếc giường làm từ băng, khí lạnh lượn lờ quanh người, mang đến cho người ta một loại cảm giác nhưtiên khí!

Bà ấy là Đại sư phụ thần bí của Diệp Phàm!

Đột nhiên, Đại sư phụ của Diệp Phàm mở mắt ra, lộ ra một ánh mắt trong veo, đôi đông tử nhiếp người, trong mắt tựa như chứa đựng cả vũ trụ, sâu không lường được!

“Vậy mà đã sử dụng luồng sức mạnh đó rồi?”

Đại sư phụ Diệp Phạm lấm bấm, hiển nhiên biết Diệp Phạm đã sử dụng sức mạnh mà bà ấy để lại trong cơ thế hắn.

Mà sức mạnh này nếu không phải gặp thời khắc nguy hiểm thì chắc chắn Diệp Phàm sẽ không dùng!

Đáy mắt Đại sư phụ Diệp Phàm lộ ra sự lo lắng, môi khẽ mở: “Thiên Thiên!”


Trong phút chốc, một bóng người xuất hiện ở đây, quỳ xuống trước mặt Đại sư phụ Diệp

Phàm, nói: “Chủ nhân, ngài có gì phân phó?”

Người này không ai khác chính là Tư Thiên Thiên, người trước đây được Diệp Phàm đưa lên núi Cửu Long!

Mặc dù dáng vẻ Tư Thiên Thiên hiện giờ trông như một cô gái nhưng khí chất cả người đã hoàn toàn thay đối so với trước đây.

Hiện giờ, Tư Thiên Thiên trông có vẻ chín chắn, hệt như đột nhiên trưởng thành lên, ánh mắt sắc lạnh, toàn thân toát ra hơi thở đáng sợ!

Điều quan trọng nhất là thực lực của cô bây giờ đã trở nên sâu không lường được!

“Thực lực của ngươi tăng không ít, ngươi xuống núi đi theo Tiểu Phàm, nếu có ai cản đường hắn, cứ việc giết không tha!”

Đại sư phụ của Diệp Phàm lạnh lùng nói.

“Vâng, chủ nhân!”

Tư Thiên Thiên cung kính đáp.

Giây tiếp theo, Tư Thiên Thiên biến mất như một bóng ma.

Mà sắc mặt Đại sư phụ của Diệp Phàm không ngừng thay đổi.

Bà ấy giơ tay phải lên và nhìn chằm chằm vào viên hồng sa trên cổ tay phải, không biết đang suy nghĩ điều gì.

Vào lúc này, trên núi Phú Sĩ ở Anh Quốc.

Sau khi Diệp Phàm sử dụng sức mạnh của Đại sư phụ đế giết Bát Kỳ Đại Xà, hắn trực tiếp ngồi xếp bằng trên mặt đất khôi phục sức mạnh.

Chiến đấu liên tục đã khiến cơ thể hắn bị quá tải nghiêm trọng, toàn bộ cơ quan trong cơ thế đã bắt đầu sụp đổ, hắn phải nhanh chóng hồi phục, nếu không sẽ ảnh hưởng đến mức làm cho thực lực của hắn thụt lùi!

Ngay tại lúc Diệp Phàm đang hồi phục, chủ nhân của đền Shikiten đột nhiên lao về phía hắn, đồng thời hắn ta vung ra một viên ngọc xanh có hình dáng kỳ dị về phía Diệp Phàm!

Viên ngọc này ẩn chứa sức mạnh vô cùng to lớn, là hạt magatama (hạt cong Nhật Bản) tám thước (~2,64m) cũng là Thần Khí cuối cùng trong tam đại Thần Khí Anh Quốc.

Chủ nhân của đền Shikiten ra tay khiến vẻ mặt của Abe Seimei tối sầm lại, cô ta bất ngờ tấn công hắn ta.

Lúc này, mấy ông lão tóc trắng đột nhiên xuất hiện chặn Abe Seimei lại, bọn họ đều là những cường giả ẩn náu trong đền Shikiten, tuy không bằng Abe Seimei nhưng đế ngăn cản cô ta trong chốc lát thì vẫn có thế!. Truyện Truyện Teen


“Thiên tài Long Quốc, sự tồn tại của ngươi đủ uy hiếp thế giới này, ta chỉ đành tiễn ngươi một

đoạn đường vậy!”

Chủ nhân của đền Shikiten thờ ơ nhìn Diệp Phàm, viên magatama tám thước kia sắp rơi vào người Diệp Phàm, nhưng vào lúc này, một vài ánh kiếm đột nhiên lũ lượt kéo đến, chặn lại magatama tám thước!

Hiên Viên Bất Bại cầm Hiên Viên Kiếm, Tần Chính cầm Thái A Kiếm, Huyết Phu cầm Ngư Trường Kiếm, Đông Phương Hạo Thiên cầm Xích Tiêu Kiếm, Long Kỵ quân chủ cầm Thất Tinh Long Uyên Kiếm xuất hiện tại đây.

Trước đó, Diệp Phàm lần lượt trao Xích Tiêu Kiếm và Thất Tinh Long Uyên Kiếm cho Đông Phương Hạo Thiên và Long Kỵ quân chủ, cả hai đều đã điều khiến thành công hai thanh danh kiếm này!

Mà mười đại danh kiếm của Long Quốc, cũng được xưng là mười đại Thần Kiếm, mỗi một thanh kiếm đều có sức mạnh siêu phàm!

Giờ phút này, năm thanh Thần Kiếm này đồng thời chặn lại viên magatama tám thước trong tay chủ nhân đền Shikiten!

“Cút!!!”

Chủ nhân đền Shikỉten lạnh lùng quát, viên magatama tám thước trong tay bùng phát ra ánh sáng ngập trời, trực tiếp đánh bay cả năm người Hiên Viên Bất Bại.

Tuy họ cầm Thần Kiếm, nhưng thực lực giữa họ với chủ nhân đền Shikiten có khoảng cách rất lớn, khiến họ không thể chống lại đối phương!

Lúc này, Đường sở sở, Lâm Thi Âm, Cơ Như Yên, Đại Hổ, Nhị Hố, Thiên chiếu thần cung và đám người Đồ Phu đều xuất hiện ở đây, lần lượt lao về phía chủ nhân của đền Shikiten, nhằm ngăn cản hắn tấn công Diệp Phàm!

“Muốn chết à!”

Vẻ mặt của chủ nhân đền Shikiten lạnh lùng, hắn ta vung viên magatama tám thước trong tay lên, khiến bọn họ đều bay ra ngoài.

Trong lúc nhất thời, tất cả những người xung quanh Diệp Phàm đều ngã xuống đất, điên cuồng nôn ra máu, tất cả đều bị thương nặng.


Diệp Phàm nhìn thấy cảnh này, sắc mặt cực kỳ khó coi, trong lòng dâng lên lửa giận ngập trời.

“Giết!!!”

“Giết!!!”

“Giết!!!”

Ngay lúc chủ nhân của đền Shikiten chuẩn bị ra tay với Diệp Phàm lần nữa, từ xa truyền đến những âm thanh giết chóc dồn dập, hàng trăm ngàn chiến sĩ quân Thiên Sách đều lao tới, tất cả đều không màng sinh tử mà lao vào chủ nhân của đền Shikiten.

“Đi chết hết đi!”

Trong mắt của chủ nhân đền Shikiten hiện lên sát ý, muốn điều động viên magatama tám thước để tiêu diệt hoàn toàn đại quân hàng trăm nghìn người này.

“Không!!!”

Khi Diệp Phàm nhìn thấy hàng trăm ngàn chiến sĩ quân Thiên Sách sắp vì hắn mà chết, hai mắt hắn đỏ ngầu, gầm lên một tiếng!!!

Oanh!!!

Giờ phút này, sấm sét nổ vang, trời đất gào thét!

Sắc mặt của chủ nhân đền Shikiten lập tức thay đối, ánh mắt đôt nhiên liếc nhìn Diêp Phàm.
 
Chương 727: C727: Cậu cũng đủ tàn nhẫn


Diệp Phàm lạnh lùng quát.

“Mày...mày dám giết tao?”

Hắn ta nhìn Diệp Phàm với vẻ mặt không thể tin nổi.

“Ngay cả Hộ Quốc Chí Tôn tao còn dám giết, một gã đệ tử của Hộ Quốc Chí Tôn thì có là gì?”

Diệp Phàm khinh thường nói. “Lân, ngăn hắn ta lại!”

Ngay lập tức nét mặt của người đàn ông thay đổi, hắn ta hét lên với thuộc hạ.

Tất cả những người khác đều xông về phía Diệp Phàm, gã đệ tử kia nhân cơ hội đứng dậy muốn chạy trốn.

ÄmII

Diệp Phàm đánh một chưởng qua.

Ngay lập tức, tiếng nổ đinh tai nhức óc vang lên.

Thân thể của đám thuộc hạ xông về phía Diệp Phàm đều nổ tung, ngay cả gã đệ tử đang bỏ chạy khỏi tứ hợp viện của Mộ tôn chủ cũng không thoát khỏi số phận!


Một chưởng của Diệp Phàm đã giết chết hơn trăm cường giả.

“Cậu cũng đủ tàn nhẫn, lần này lại đắc tội thêm một vị Hộ Quốc Chí Tôn!” Long Chiến Thiên nhìn Diệp Phàm, cười bất đắc dĩ. “Dù sao đã giết một người, đắc tội thêm người nữa cũng không sao!” “Huống chỉ tốt xấu gì tôi cũng là tổng chỉ huy Long Hồn, bọn họ diệt Long Hồn của tôi, nếu người tổng chỉ huy này không làm chút gì cho những thành viên đã chết thảm của Long Hồn thì đâu còn là người nữa, xem như thu chút

lãi đi!”

Diệp Phàm thản nhiên nói.

Chín đại trưởng lão đều có mặt trong Nội Các, bầu không khí vô cùng áp lực!”

“Không ngờ trong Võ Minh còn có một cao thủ mạnh như vậy, ngay cả thủ hộ cấp Địa Cảnh của Long Cấm cũng không phải đối thủ của họi”

Vẻ mặt của một vị trưởng lão vô cùng khó coi. “Hộ vệ Địa cấp không giết được hắn ta, vậy thì điều động Thiên cấp!” Một vị trưởng lão Nội Các khác lạnh nhạt nói.

“Không được, nếu điều động tới thủ vệ Thiên cấp, chẳng may bên trong Long Cấm xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, vậy thì sẽ rất phiền phức!”

“Đúng thế, tuyệt đối không được điều động thủ vệ cấp Thiên Cảnh!” Các đại trưởng lão lần lượt lên tiếng.

“Quốc chủ hạ mệnh lệnh, chuyện này tạm dừng ở đây!” Đột nhiên, đại trưởng lão Nội Các lên tiếng.


“Đại trưởng lão, chẳng lẽ cứ như vậy mà tha cho tên tiểu tử này sao?”

Một vị đại trưởng lão không cam lòng.

“Yên tâm, sẽ có người xử lý hắn chúng ta chỉ cần ngồi đợi ngư ông đắc lợi là được!”

Ánh mắt đại trưởng lão lóe lên, ông ta thản nhiên nói.

Tổng bộ điện Long Vương.

Lúc này, một lượng lớn người đang tụ tập ở đây, có cả máy xúc, xe nâng, nhân viên mặc đủ các loại đồng phục, trong đó có rất nhiều binh lính được trang bị súng ống!

Tứ đại Long Quân dẫn người của điện Long Vương giằng co với bọn họ.

“Chuyện gì xảy ra vậy?”

Diệp Phàm xuất hiện, nhìn thấy cảnh tượng này thì nhíu mày hỏi.

“Thiếu chủ, cậu tới rồi!”

“Bọn họ muốn phá điện Long Vương!”

Cuồng Sư Long Quân nói với Diệp Phàm.

“Phá hủy điện Long Vương, ai mà to gan như vậy!”
 
Chương 1101: C1101: Hủy bỏ quốc hiệu trở thành lãnh địa phụ thuộc


Bùm! Bùm! Bùm!

Lúc này, bầu trời bỗng nối lên sấm sét, trời đất rung chuyển!

Trên không trung có một ngôi sao màu tím nhạt chợt hiện ra.

Còn Diệp Phàm từ từ đứng dậy, ánh mắt toát lên sự tức giận, toàn thân bộc phát ra một luồng sức mạnh vô thượng, giống như sức mạnh của một bậc đế vương vậy, nhanh chóng bao trùm toàn bộ núi Phú Sĩ.

Sắc mặt người đứng đầu đền Shikiten chợt thay đổi, kinh ngạc nhìn Diệp Phàm.

“Chết!!!”

Ánh mắt Diệp Phàm cũng dán chặt vào ông ta, thốt ra một chữ “chết” lạnh lẽo.

Bùm! Bùm! Bùm! Bùm! Bùm!

Khi hắn vừa dứt lời, xung quanh cơ thể hắn mơ hồ xuất hiện một luồng ánh sáng màu tím, khiến hắn bây giờ như thế đại đế vừa giáng thế, ngay sau đó năm tiếng sấm lớn liền vang lên.

Lúc này, Hiên Viên Kiếm trong tay Hiên Viên Bất Bại và tứ đại danh kiếm trong tay đám người Tần Chính đồng loạt bay lên, giống như được điều

gì đó triệu hồi, bộc phát ra uy lực mãnh liệt!


Ngũ đại danh kiếm của Long Quốc bùng phát ra sức mạnh thần thánh thực sự của chúng, đồng thời tấn công về phía người đứng đầu đền Shikiten. 𝑵hanh mà không có , chờ gì 𝘁ìm nga𝓎 || TRuMT R𝐔𝘠𝑬𝑵.V𝑵 ||

Trong nháy mắt ngũ đại danh kiếm là Hiên Viên Kiếm, Xích Tiêu Kiếm, Thái A Kiếm, Thất Tinh Long Uyên Kiếm và Ngư Trường Kiếm, biến thành năm luồng ánh sáng xé toạc không gian, lao tới trước mặt người đứng đầu đó.

Sắc mặt người đứng đầu đền Shikiten tối sầm lại, ông ta vung hai tay lên, nhanh chóng triệu hòi ra ba Thức Thần cường đại, nỗ lực cản lại sự tấn công của ngũ đại thần kiếm này!

Bùm!!!

Khi đòn tấn công của ngũ đại thần kiếm và tam đại Thức Thần va vào nhau, ngay lập tức liền xảy ra một tiếng nổ kinh hoàng!

Giây tiếp theo, tam đại Thức Thần liền bị ngũ đại thằn kiếm đánh bay vào hư vô.

Sau khi tiêu diệt tam đại Thức Thần, ngũ đại thần kiếm vẫn không ngừng lao về phía người đứng đầu đó, ông ta không còn cách nào khác buộc phải sử dụng một tuyệt kỹ, đốt cháy sinh lực của toàn thân để cố gắng ngăn cản lại sức mạnh của ngũ đại thần kiếm này.

Bum! Bum! Bum!

Lúc này, những tiếng nổ rung chuyển mặt đất không ngừng vang lên, năng lượng cuồn cuộn bốc lên tận bầu trời, tạo thành một đám mây hình nấm khổng lồ, toàn bộ núi Phú Sĩ lại sụp đố, vô số tảng đá lăn xuống đất.

“Rút, rút nhanh!”

Các quân đoàn trưởng của quân Thiên Sách hét lên, binh lính quân Thiên Sách nhanh chóng rút lui, đám người Đường sở sở cũng đứng dậy từ mặt đất rồi di tản về phía bên ngoài núi Phú Sĩ!


Dưới sự tấn công của ngũ đại thần kiếm, toàn bộ núi Phú Sĩ đã bị phá hủy hoàn toàn.

Còn về người đứng đầu đền Shikiten, ông ta đã thịt nát xương tan ngay tại chỗ, chẳng đế lại một chút dấu vết.

Năng lượng sau vụ nố lan ra như muốn nhấn chìm mọi thứ.

Sắc mặt lão tổ của tam đại thần cung đều thay đổi, bọn họ ra tay chặn lại nhưng kết quả lại bị trọng thương.

Chẳng bao lâu sau, năng lượng này dần tiêu tan.

Núi Phú Sĩ lúc này đã không còn tồn tại và trở thành một đống đổ nát và hoang tàn!

Diệp Phàm đứng trong đống đố nát, vẻ mặt

thờ ơ, còn năm đại thần kiếm vẫn bay lơ lửng vây quanh hắn, giống như đang phục tùng hắn vậy!

“Tử Vi Đế Tinh?”

“Anh chính là chủ nhân của Đế Tinh trong truyền thuyết!”

Lúc này, Abe Seimei kinh ngạc nhìn Diệp Phàm.

“Chết!!!”

Diệp Phàm lạnh lẽo nhìn Abe Seimei, ngũ đại thần kiếm lại lao về phía cô ta.

Sắc mặt Abe Seimei tối sầm lại, nhanh chóng thi triển thuật Âm Dương, toàn thân ngay lập tức tỏa sáng rực rỡ rồi hóa thành hoa văn Âm Dương đế chống lại sự tấn công của ngũ đại thần kiếm.

Bùm!! Ị
 
Chương 728: C728: Chuyện gì


Sắc mặt Diệp Phàm lạnh đi, hắn tức giận quát lớn.

“Xin chào, chúng tôi nhận được mệnh lệnh của cấp trên, muốn trưng dụng mảnh đất này để xây dựng căn cứ quân sự, đồng thời cũng sẽ bồi thường đủ cho các anh, hy vọng mọi người phối hợp!”

Lúc này, một người đàn ông mặc đồng phục đứng ra, nói với Diệp Phàm.

“Mệnh lệnh của cấp trên nào?”

“Bảo người đó đích thân tới gặp tôi!”

Diệp Phàm thản nhiên nói.

“Này cậu, cậu là ai mà ngang ngược như vậy?”

Người đàn ông mặc chiến phục huy hiệu hai sao đi tới nhìn Diệp Phàm.

“Anh không có tư cách nói chuyện với tôi!”

Diệp Phàm khinh thường liếc nhìn đối phương.

“Khẩu khí cũng lớn thật, không thấy đây là cái gì sao? Tướng hàm hai sao. còn không đủ tư cách nói chuyện với cậu?”

Người đàn ông chỉ vào tướng hàm hai sao trên vai, nhìn Diệp Phàm với vẻ mặt cường thế.

“Nhìn cho rõ đây là cái gì?”

Diệp Phàm trực tiếp lấy chứng nhận sĩ quan tướng hàm sáu sao ra, đưa cho đối phương xem.


Lúc này, vẻ mặt người đàn ông lập tức thay đổi, ánh mắt nhìn Diệp Phàm với vẻ khiếp sợ: “Cậu vậy mà..."

“Quay trở về nói với cái gì mà Mộ tôn chủ kia, ông ta muốn kiếm chuyện thì cứ nhằm vào tôi, nếu còn dám nhòm ngó tới điện Long Vương, tôi sẽ đưa ông ta xuống bầu bạn với Từ Long Tượng!”

“Cút!”

Diệp Phàm quát với vẻ mặt hung ác, trên người hắn tản ra một cỗ sát khí khủng bố trấn áp đám người kia.

Rõ ràng hắn đoán được đứng sau sai khiến bọn họ chính là Mộ tôn chủ kia.

“Rút!”

Người đàn ông cảm nhận được khí tức từ trên người Diệp Phàm thì vẻ mặt lập tức thay đổi. Gã hô lên.

Ngay lập tức, đám người này đã rút lui. “Thiếu chủ, Hộ Quốc Chí Tôn muốn ra tay với chúng ta rồi sao?” Bạch Ưng Long Quân lên tiếng.

“Đúng, hiện tại chiến bộ đã bị một vị Hộ Quốc Chí Tôn nắm giữ, ông ta muốn tìm cái cớ để chiếm lấy thế lực của chúng tai”

Diệp Phàm hừ lạnh nói.

“Thiếu chủ, tiếp theo chúng ta nên làm gì?”

Thanh Dực Long Quân lo lắng nói.

Diệp Phàm nhìn Long Kình nói: “Thông báo cho các anh em Long Quân, sau này bất cứ người nào dám nhòm ngó tới điện Long Vương, lập tức giết không thai”


“Rõ!” Long Kình đáp.

.. Mọi người vào site chính ủng hộ đọc bản đầy đủ và để tụi mình với nhé.

Truyện nhanh hơn cả mấy chục chương.. Vào google gõ Mê truyện hot là ra nhé

“Thực lực của các người đã tăng lên đáng kể, tiếp theo chúng ta sẽ xây dựng các phân điện Long Vương ở khắp nơi trên Long Quốc, chiêu mộ thành viên mới, tìm lại điện Long Vương huy hoàng cửa ngày xưa!”

Diệp Phàm nhìn tứ đại Long Quân phân phó.

Hiện tại thực lực của bọn họ đều đã bước vào Tông Cảnh, trở thành tông sư võ đạo!

“RõI" Tứ đại Long Quân gật đầu.

Lúc này, ánh mắt Tử Hồ Long Quân lóe lên nhìn về phía Diệp Phàm: “Thiếu chủ, tôi có chuyện muốn nói với cậu!”

“Chuyện gì?”

Diệp Phàm nhìn Tử Hồ Long Quân, đối phương nói: “Có một người muốn gặp thiếu chủ, hy vọng thiếu chủ có thể nể mặt!”

“Ai muốn gặp tôi?” Diệp Phàm hỏi.

“Chuyện này, tạm thời thuộc hạ không thể nói được, thiếu chủ đi một chuyến sẽ biết!”

Ánh mắt Tử Hồ Long Quân lóe lên.

“Tử Hồ, định làm cái gì thế? Ai muốn gặp thiếu chủ mà còn thần bí như vậy?”

Cuồng Sư Long Quân nhìn Tử Hồ Long Quân nói.

Tử Hồ Long Quân không đáp, chỉ chăm chú nhìn Diệp Phàm, cơ thể có hơi căng thẳng.

“Được.” Diệp Phàm cũng không nói nhiều mà trực tiếp đồng ý.

Sau đó, Tử Hồ Long Quân dẫn Diệp Phàm tới bên hồ ở ngoại thành Đế Đô, có một bóng người đang đứng ở đình nghỉ mát giữa hồ!
 
Chương 1102: C1102: Đừng giết tôi


Ngũ đại thần kiếm dễ dàng phá hủy hoa văn Âm Dương này, sau đó xuyên thẳng qua cơ thế của Abe Seimei, cũng chính là Kimura Sakurako.

Ah!!!

Lúc này, Abe Seimei phát ra một tiếng kêu thảm thiết rồi toàn bộ cơ thể liền nổ tung, nát thành từng mảnh, biến thành một đống xương thịt gãy vụn!

Tất cả lão tổ của ba tam đại thần cung ở phía xa đều sửng sốt.

Thế nhưng trước khi họ kịp phản ứng, ngũ đại thần kiếm đã lao về phía họ, khiến cơ thế của ba người bọn họ cũng nố tung ngay tại chỗ.

Trong nháy mắt, chỉ còn lại Diệp Phàm và quốc chủ Anh Quốc trên núi Phú Sĩ.

“Đừng giết tôi, đừng giết tôi!”

“Hộ Tướng Thần Tướng, cậu muốn cái gì tôi cũng có thể cho cậu, kế cả ngai vàng này, cầu xin cậu đừng giết tôi!”

Quốc chủ Anh Quốc lập tức quỳ xuống trước mặt Diệp Phàm, không ngừng cầu xin tha mạng.

Thế nhưng Diệp Phàm chỉ lạnh lẽo nhìn đối phương, cũng không muốn phí lời, ngũ đại thần kiếm lại lao về phía ông ta.

Quốc chủ Anh Quốc liền bị ngũ đại thần kiếm chém thành từng mảnh, chết cực kỳ bi thảm!


Soạt, soạt, soạt!! Ị

Sau khi xử lý xong những người này, ngũ đại thần kiếm lại quay trở về tay chủ nhân của chúng.

Lúc này Diệp Phàm chợt nửa quỳ trên mặt đất, phun ra một ngụm máu tươi rồi ngất đi!

Trên bầu trời, ngôi sao tỏa ra ánh sáng tím cũng từ từ biến mất.

ở Long Quốc, cố Tam Thòng nhìn chằm chằm lên bầu trời rồi thấy ngôi sao đã biến mất, ông khẽ cau mày nói: “Thức tỉnh thất bại rồi sao?”

CỐ Tam Thông liền rơi vào trầm tư, ánh mắt không ngừng lóe lên.

Chẳng mấy chốc, một ngày đã trôi qua.

Sự sụp đố của núi Phú Sĩ đã thu hút chú ý của toàn bộ người dán Anh Quốc, nhưng không ai biết chuyện gì đã xảy ra trên núi Phú Sĩ và tại sao nó lại sụp đố.

Về phần Kyoto, vào lúc này vẫn là do quân Thiên Sách kiếm soát.

Sự chỉ huy quân đội Hoa Kỳ và quân đội vương quốc Anh của Alice đã gây thiệt hại nặng nề cho quán đội Lưu Ly Quốc và Man Quốc, số binh sĩ sống sót của hai nước này còn chưa đến 1/3!

Ba ngày tiếp theo lại trôi qua.


Trong ba ngày qua, bầu trời ở Anh Quốc bị mây đen bao phủ, trông vô cùng ảm đạm.

Trong một căn phòng ở Kyoto, Diệp Phàm đang nhắm mắt nằm trên giường, Đường sở sở, Lâm Thi Âm, Cơ Như Yên, Alice và Huyết Cơ đều vây quanh đây, bao gồm cả Tư Thiên Thiên vừa xuống núi..

“Chủ nhân đã hôn mê mấy ngày chưa tỉnh

lại, sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?” Huyết Cơ lo lắng hỏi.

“Tôi đã liên lạc với nhị sư phụ của anh Tiểu Phàm, ông ấy nói Tiếu Phàm không sao, nếu như hôm nay Tiếu Phàm còn không tỉnh lại, chúng ta sẽ đưa anh ấy về nước rồi lại tìm cách!” Đường sở Sở trầm giọng đáp.

“Diệp đại ca sẽ không sao đâu. Nếu như anh ấy có chuyện gì thì chủ nhân đã ở đây từ lâu rồi!” Tư Thiên Thiên cũng nói.

“Tư Thiên Thiên, chủ nhân của em là ai vậy?” Cơ Như Yên tò mò hỏi.

“Là đại sư phụ của Diệp đại ca!” Tư Thiên Thiên trả lời.

Trong chớp mắt, màn đêm đã buông xuống.

Đường sở sở là người duy nhất còn ở lại trong phòng Diệp Phàm.

Cô nắm chặt tay Diệp Phàm, đặt lòng bàn tay hắn lên má mình, tự lấm bấm: “Anh Tiểu Phàm, anh nhất định không được có chuyện gì đó. Nếu anh xảy ra chuyện, sở sở sẽ không sống nổi!”

Vừa nói, đôi mắt của Đường sở sở dần đỏ lên.

Đột nhiên, bên tai Đường sở sở vang lên một giọng nói: “Nha đầu ngốc, anh còn chưa lấy em, làm sao có thể chết được!”

Soạt!
 
Chương 729: C729: Tôi muốn khống chế thế giới này trong tay


Diệp Phàm và Tử Hồ Long Quân đi xuyên qua hành lang dài trong hồ đến trong đình.

Diệp Phàm nhìn người đàn ông đưa lưng về phía hắn, ăn mặc theo phong cách cổ trang, lạnh nhạt nói: “Ông là người muốn gặp tôi?”

Người đàn ông xoay người này, mỉm cười nói: “Diệp công tử, tại hạ là Mai Nhược Sơn, gia chủ nhà họ Mai Đế Đô.”

“Ông tìm tôi có chuyện gì?” Diệp Phàm hỏi thẳng. “Diệp công tử, mời ngồi.”

Mai Nhược Sơn mời Diệp Phàm ngồi xuống, hai người ngồi trước một cái bàn tròn, trên bàn cắm một nén hương, để hai bộ ấm trà.

Tử Hồ Long Quân chủ động pha trà cho hai người. “Diệp công tử nếm thử Bích Loa Xuân, trăm năm mới mọc ra ba lá." Mai Nhược Sơn cầm chén trà nhấp một ngụm, giới thiệu cho Diệp Phàm.

Diệp Phàm cầm chén trà, nhấp một ngụm, nói: “Tôi không muốn nghe vô nghĩa.”

“Diệp công tử còn trẻ lại có thiên phú xuất chúng như vậy, sau lưng còn được nhiều vị đại sư dạy dỗ, đúng là kỳ tài."

“Con người của tôi lại rất thích tài, bởi vậy hy vọng Diệp công tử có thể gia nhập nhà họ Mai, trợ giúp tôi tạo dựng sự nghiệp lớn.”

Mai Nhược Sơn để chén trà xuống, nói thẳng.

“Cùng tạo dựng sự nghiệp lớn? Ông muốn làm gì? Muốn làm Hoàng đế?” Diệp Phàm lạnh lùng nói.


“Tôi muốn khống chế thế giới này trong tay.”

Mai Nhược Sơn nói.

“Dã tâm không nhỏ, nhưng tôi không có thời gian chơi với ông.”

Diệp Phàm đứng dậy định rời khỏi.

Lúc này bên hồ xuất hiện một đám người, tay cầm vũ khí, ngăn chặn hành lang.

“Nếu ông muốn mời chào tôi, có lẽ biết rõ thực lực của tôi, ông cảm thấy chỉ bằng bọn họ có thể ngăn cản được tôi?”

Diệp Phàm khinh thường nói.

“Đúng là bọn họ không ngăn được Diệp công tử, nhưng Diệp công tử cảm thấy hiện tại cậu còn có thể dùng toàn lực không?”

Mai Nhược Sơn mỉm cười nói.

Diệp Phàm nhìn chằm chằm ông ta, nói: “Ông bỏ thuốc? Nhưng tại sao


trong trà không có độc?” “Bên trong nước trà không có độc, nhưng nếu ngửi xong mừi hương này, lại uống nước trà sẽ tạo thành một loại độc độc đáo, loại độc này không lấy mạng cậu, nhưng sẽ làm cậu không thể dùng sức trong một canh giờ.”

Mai Nhược Sơn nói.

“Nhuyễn Cân Tán!” Diệp Phàm nói.

Mai Nhược Sơn nghe vậy thì rất ngạc nhiên: “Không ngờ công tử cũng biết loại thuốc này.”

“Tất nhiên là biết, tôi còn chơi với nó lúc 10 tuổi.”

Diệp Phàm lạnh lùng nói.

Nghe vậy, Mai Nhược Sơn nhíu mày, nhìn về phía Tử Hồ Long Quân. Tử Hồ Long Quân hơi do dự, cuối cùng vẫn ra tay.

Tử Hồ Long Quân vừa ra tay đã bị Diệp Phàm bóp cổ, lạnh nhạt nói: “Tại sao phản bội điện Long Vương?”

“Cậu không bị gì?” Mai Nhược Sơn khiếp sợ nói.

Diệp Phàm nhìn Tử Hồ Long Quân, lạnh lùng nói: “Cô biết kết cục của kẻ phản bội không?”

“Cô ta đã là người của tôi từ lâu rồi.” Mai Nhược Sơn nói.

“Thiếu chủ, xin lỗi, đều do năm đó tôi bị ông ta dụ dỗ nên mới bị khống chê,s phản bội điện Long Vương, ngài giết tôi đi.”

Tử Hồ Long Quân nói. Rắc!
 
Chương 1103: C1103: Chủ nhân


Đường sở sở lập tức ngẩng đầu nhìn Diệp Phàm, phát hiện đối phương đã mở mắt.

“Anh Tiếu Phàm, anh cuối cùng cũng tỉnh lại, quá tốt rồi!”

Đường sở sở phấn khích nhào vào lòng Diệp Phàm rồi ôm chặt lấy hắn.

Diệp Phàm nhẹ nhàng đưa tay vuốt tóc Đường sở sở, áy náy nói: “Sở sở, anh xin lỗi vì lại làm em lo lắng!”

“Anh Tiểu Phàm, anh không sao là tốt rồi!”

Lúc này trong mắt Đường sở sở tràn ngập hưng phấn nhìn Diệp Phàm, hắn dịu dàng lau nước mắt cho cô nói: “Yên tâm đi, anh Tiểu Phàm của em không muốn chết, không ai có thế giết được anh!”

“Anh Tiếu Phàm~”

Lúc này Đường sở sở nhẹ nhàng gọi một tiếng, đôi mắt sáng lấp lánh nhìn hắn.

Hử?

Diệp Phàm nhìn Đường sở sở, không biết cô muốn làm gì.

Đột nhiên, Đường sở sở hòn hắn.


Vẻ mặt Diệp Phàm có chút sửng sốt, nhưng sau đó nhanh chóng đáp lại, rồi đè cô xuống

giường.

Sau nụ hôn nồng nàn đó, đúng lúc hai người chuấn bị tiến thêm một bước nữa thì bên ngoài đột nhiên có tiếng gõ cửa, giọng nói của Cơ Như Yên chợt vang lên: “Cô Đường, bên trong xảy ra chuyện gì vậy?”

Diệp Phàm và Đường sở sở nhanh chóng tách ra, Đường sở sở chỉnh đốn lại quần áo, đáp: “Anh Tiểu Phàm đã tỉnh rồi!”

Đường sở sở vừa dứt lời, cửa liền được mở ra, Cơ Như Yên cùng những cô gái khác nhanh chóng bước vào, khi nhìn thấy Diệp Phàm tỉnh lại, bọn họ đều thở phào nhẹ nhõm.

“Cuối cùng thì anh cũng đã tỉnh!” Lâm Thi Âm nói với Diệp Phàm.

“Diệp đại ca, em biết là anh không sao mà!” Tư Thiên Thiên nhìn Diệp Phàm, khẽ mỉm cười.

“Thiên Thiên, tại sao cô lại ở đây?”

Diệp Phàm thắc mắc nhìn Tư Thiên Thiên, sau đó cô trả lời: “Chủ nhân kêu em đến bảo vệ Diệp đại ca!”

“Chủ nhân?”

Diệp Phàm nghe vậy liền sửng sốt.


“Cô nhận đại sư phụ của tôi là chủ nhân rồi sao?”

Diệp Phàm kinh ngạc nhìn Tư Thiên Thiên, thấy cô khẽ gật đầu: “Đúng vậy!”

“Được rồi, tôi không sao, mọi người đều quay về đi!” Diệp Phàm lên tiếng.

Các cô gái đi ra ngoài, chỉ còn lại một mình Đường sở sở ở lại chỗ này, mặt cô đỏ bừng lên, cúi đầu không dám nhìn thẳng vào Diệp Phàm.

Diệp Phàm nhìn Đường sở sở, trên mặt cũng có ý cười, nói: “Sở sở, em vừa rồi làm sao có thể…”

Hắn còn chưa nói xong, Đường sở sở dịu dàng nhìn hắn, hỏi: “Anh Tiếu Phàm, anh muốn em chứ?”

Nghe thấy lời này, Diệp Phàm có chút choáng váng và không kịp phản ứng trong vài giây.

“Anh Tiếu Phàm, anh đừng có hiểu lầm, em chỉ sợ sau này anh gặp chuyện gì đó… cho nên em…” Đường sở sở lắp bắp.

Lúc này Diệp Phàm mới bình tĩnh lại ròi ôm lấy Đường sở sở nói: “Em sợ sau này nếu có chuyện gì xảy ra với anh, nhưng em vẫn chưa trở thành người phụ nữ chân chính của anh, lúc đó em sẽ cảm thấy hối hận sao?”

“ừm, anh Tiểu Phàm, hãy để em làm người phụ nữ của anh nhé. Thực lực bây giờ của em đã đủ mạnh rồi, cho dù không còn trong trắng nữa

cũng không ảnh hưởng gì đâu!” Đường sở sở dịu dàng nhìn Diệp Phàm.

Với dung nhan quyến rũ của Đường sở sở và biểu cảm đáng yêu của đối phương, e rằng không người đàn ông nào có thế cưỡng lại được sự cám dỗ này!

Ngay cả Diệp Phàm cũng âm thầm nuốt nước bọt, máu sôi sùng sục cả lên, trong lòng luôn thôi thúc hắn đáp ứng.

Thế nhưng hắn cuối cùng cũng bình tĩnh lại, ánh mắt dán chặt vào Đường sở sở: “Sở sở, em yên tâm, anh sẽ không xảy ra chuyện gì đâu!”
 
Chương 730: C730: Cậu đủ tàn nhẫn


Diệp Phàm bóp nát cổ của Tử Hồ, vứt xuống đất, lạnh lùng nhìn Mai Nhược Sơn.

“Cậu đủ tàn nhẫn.”

Mai Nhược Sơn thấy Diệp Phàm quyết đoán giết Tử Hồ Long Quân, sắc mặt hơi thay đổi.

“Kẻ phản bội đều đáng chết.” Diệp Phàm lạnh nhạt nói. “Đủ tuyệt tình.”

“Nhưng nếu hôm nay cậu đã đến, muốn rời khỏi nơi này chỉ có hai con đường, hoặc thần phục tôi, hoặc táng thân trong hồ này.”

Mai Nhược Sơn nói. “Tôi lựa chọn con đường thứ ba, ông chết!” Diệp Phàm lao về phía Mai Nhược Sơn.

Mai Nhược Sơn phóng một luồng tinh thần khủng bố đè ép về phía Diệp Phàm.

Người này là một thuật sĩ hệ tinh thần, tỉnh thần lực cực khủng bố, cho dù cao thủ Quân cảnh cũng không cản được đòn tấn công của ông ta.


Mai Nhược Sơn thấy đối phương dùng tinh thần lực để tấn công nhưng lại không có phản ứng gì.

Chỉ trong nháy mắt, tinh thần lực của ông ta đâm vào trong đầu của Diệp Phàm.

“Nếu không muốn ngoan ngoãn đi vào khuôn khổ thì đừng trách tao.” “Từ nay về sau hãy trở thành con rối của tao đi.” Mai Nhược Sơn lạnh lùng nói.

Ông ta muốn dùng tinh thần lực để khống chế ý thức linh hồn của Diệp Phàm, biến hắn thành một con rối.

Đối với thuật sĩ hệ tỉnh thần, loại thủ đoạn này không quá khó.

Nhưng Mai Nhược Sơn không ngờ tỉnh thần lực của ông ta mới đi vào trong đầu của Diệp Phàm đã biến mất không còn tí gì.

Phụt!

Mai Nhược Sơn hộc máu, sắc mặt trắng bệch, nhìn Diệp Phàm với ánh mắt không thể tin tưởng: “Mày...”


“Ông cảm thấy tôi sẽ để yên cho ông thao túng?” Diệp Phàm lạnh nhạt nói. ÄmII

Dứt lời, một luồng tinh thần lực cuồng bạo xông ra từ trong đầu hắn, lao về phía Mai Nhược Sơn.

Mai Nhược Sơn chưa kịp nói gì, lưồng tinh thần lực kia đã nhảy vào trong đầu ông ta, nghiền nát linh hồn ông ta.

Phụt!

Mai Nhược Sơn lại hộc máu, nhìn chằm chằm Diệp Phàm, thất khiếu chảy máu, tắt thở.

Mai Nhược Sơn đến chết cũng không ngờ Diệp Phàm cũng là một thuật sĩ hệ tinh thần, lực lượng tinh thần còn cực kỳ đáng sợ, hoàn toàn nghiền nát ông ta.

“Cứ phải ép tôi ra tay.”

Diệp Phàm bĩu môi.

Hắn chưa bao giờ bày ra lực lượng tỉnh thần gì đó trước mặt người khác, nhưng lực lượng tinh thần của hắn mạnh đến mức ngay cả vài vị sư phụ cũng phải ngạc nhiên.

Nhưng Đại sư phụ từng nhắc nhở hắn không được tùy tiện sử dụng tỉnh thần lực trước mặt người ngoài, bởi vậy Diệp Phàm chưa bao giờ thi triển tỉnh thần lực.
 
Chương 1104: C1104: Diệp phàm nhìn về phía đám phóng viên


“Em biết anh Tiểu Phàm sẽ không sao, nhưng em…”

Đường sở sở nói được một nửa, Diệp Phàm đã ngắt lời: “Anh biết em đang nghĩ gì. Yên tâm đi nào, anh nhất định sẽ đế em thành bà xã thực sự của anh, nhưng không phải là bây giờ. Dù sao anh cũng vừa mới tỉnh lại, em cũng phải đế anh có thời gian hồi phục đúng không nào?”

Diệp Phàm vừa dứt lời, Đường sở sở đã xấu hố đến đỏ cả mặt, gật đầu nói: “Vâng, là em đã quá nóng vội!”

“Đúng rồi sở sở, anh đã hôn mê mấy ngày, bây giờ tình hình thế nào rồi?” Diệp Phàm thấp giọng nói.

“Anh đã hôn mê bốn ngày. Bây giờ bên ngoài đều đang nói về lý do tại sao núi Phú Sĩ sụp đổ. Tuy nhiên, quân Thiên Sách vần nắm quyền kiểm soát Kyoto, cả cơ cấu quyền lực, các quan chức và toàn bộ căn cứ quân sự của Anh Quốc đều nắm trong tay, đại quân của Lưu Ly Quốc và Man Quốc đã bị đánh bại và bỏ chạy!” Đường sở sở nói.

“Được rồi, Sở Sở, em trở về nghỉ ngơi đi!”

Sau khi Diệp Phàm hiếu rõ tình hình, hắn liền nói với Đường sở sở.

“Anh Tiếu Phàm, anh cũng nghỉ ngơi thật tốt nhé!”


Đường sở sở nói rồi đứng dậy đi ra ngoài!

Còn Diệp Phàm tự lẩm bấm một mình, không ngờ rằng hắn đã hôn mê bốn ngày!

Trong bổn ngày qua, Diệp Phàm cảm giác như đang lang thang trên bầu trời đầy sao, đã lĩnh hội được rất nhiều điều.

Về phần cơ thể của hắn, long khí lúc này đã hoàn toàn biến mất và dung nhập vào long cốt của hắn, khiến cho sức mạnh của long cốt đã mạnh hơn rất nhiều.

Diệp Phàm đã hoàn toàn khống chế được sức mạnh của cửu Long cửu Tượng.

Sau trận chiến khốc liệt ngày hôm đó, thực

lực của Diệp Phàm đã tăng lên rất nhiều, có thể nói là tăng vọt, hơn nữa Diệp Phàm cảm nhận được trên thế giới này có một sức mạnh thần bí đang chờ đợi hắn, chờ hắn đến kiểm soát nó!

Sức mạnh này rất giống với sức mạnh khi hắn nhìn thấy quân Thiên Sách sắp bị diệt, không thể nào giải thích được tại sao nó lại có trong cơ thế của hắn.

Chính nhờ sức mạnh này mà hắn có thể điều khiển được ngũ đại thần kiếm!

Bây giờ luồng sức mạnh này đã biến mất, Diệp Phàm có thế cảm nhận được, nhưng lại không cách nào khống chế được nó!

“Đó là sức mạnh gì vậy?” Diệp Phàm tự lấm bấm.

Rất nhanh, hai ngày nữa lại trôi qua.

Vào ngày này, một cuộc họp báo bất ngờ được tổ chức trong hoàng cung Anh Quốc, rất nhiều phóng viên của Anh Quốc và Long Quốc đã được mời đến từ trước.

Tuy nhiên, nhân vật chính của buổi họp báo này không phải là quốc chủ của Anh Quốc mà là Diệp Phàm đang đeo mặt nạ vàng.


Lúc này, Diệp Phàm đứng trước rất nhiều phóng viên và máy quay, dõng dạc nói: “Mọi người có phải là rất tò mò về thân phận của tôi

đúng không, vậy nên trước tiên tôi xin tự giới thiệu, tôi là Hộ Quốc Thần Tướng của Long Quốc!”

Vừa dứt lời, các phóng viên có mặt đều kinh hãi, tất cả máy quay đều hướng về phía Diệp Phàm.

Hộ Quốc Thần Tướng của Long Quốc đã nổi danh trên toàn thế giới, nhưng không có nhiều người thực sự nhìn thấy hắn.

Bây giờ Hộ Quốc Thần Tướng của Long Quốc đang đứng trước mặt bọn họ, khiến những phóng viên này hưng phấn hẳn lên.

“Lý do hôm nay tôi tổ chức buối họp báo này chủ yếu nói hai điều!”

“Điều đầu tiên là quốc chủ Anh Quốc đã bị tôi giết chết!” Diệp Phàm nói.

Soạt!

Lời vừa nói ra, các phóng viên có mặt ở đó đều vô cùng kinh hãi.


Bọn họ làm sao có thế ngờ rằng đường đường là một quốc chủ lại chết như thế này, thật sự khiến người ta khó mà tưởng tượng nổi, hơn nữa người giết ông ta lại là Hộ Quốc Thần Tướng của Long Quốc, điều này càng thêm chấn động!

“Điều thứ hai tôi muốn nói là bắt đầu từ ngày hôm nay, Anh Quốc sẽ chính thức hủy bỏ danh

hiệu quốc gia và trở thành lãnh địa phụ thuộc của Long Quốc. Tất cả chính quyền và quân sự ở Anh Quốc sẽ được quản lý bởi người của Long Quốc!”

Diệp Phàm nhìn về phía đám phóng viên, nói thẳng.

Bùm!!!

Diệp Phàm vừa dứt lời, tất cả phóng viên đều chết lặng.

Sau đó những lời hắn vừa nói đã được truyền đi khắp thế giới thông qua phát sóng trực tiếp.

Lúc này, các nước trên thế giới đều vô cùng chấn độnq!
 
Chương 731: C731: Căn cứ chiến bộ


Diệp Phàm cũng không biết tại sao Đại sư phụ lại nói vậy, nhưng hắn chỉ cần làm theo là được, bởi vì Đại sư phụ sẽ không bao giờ hại hắn.

Diệp Phàm liếc nhìn thi thể của Mai Nhược Sơn, rời khỏi đình.

Đám thuộc hạ của Mai Nhược Sơn thấy chủ nhân bị giết, tất cả đều biến sắc, không biết nên làm gì.

Cuối cùng đám thuộc hạ này của Mai Nhược Sơn không dám ra tay với Diệp Phàm, để mặc cho hắn công khai rời khỏi nơi này.

Diệp Phàm trở lại điện Long Vương, Bạch Ưng Long Quân nói: “Thiếu chủ, Tử Hồ đâu?”

“Cô ta phản bội điện Long Vương bị tôi giết.” Diệp Phàm lạnh nhạt nói.

Ba vị Long Quân nghe thấy vậy đều vô cùng kinh sợ, bọn họ không ngờ Tử Hồ sẽ phản bội điện Long Vương.

Căn cứ chiến bộ.


Trên vị trí vốn thuộc về Long Chiến Thiên, một người đàn ông có đôi mắt như chim ưng, sắc mặt âm u đang ngồi trên đó.

“Diệp Phàm!”

Người đàn ông này gằn từng chữ một, giọng nói lạnh băng vô tình.

Ông ta là một trong chín Hộ Quốc Chí Tôn của Long Quốc, Mộ Vấn Thiên.

“Tôn chủ, người này quá ngông cuồng, dám giết chết đệ tử của ngài trước mặt mọi người, còn uy hiếp ngài, không coi ai ra gì, để tôi triệu tập quân đội đi tiêu diệt hắn ta.”

“Tôi cũng không tin hắn ta có thể thoát khỏi sự bao vây tiêu trừ của 10 vạn quân.”

Lúc này một người đàn ông mặc chiến phục đứng trước Mộ Vấn Thiên, tức giận nói.

“Không vội, giữ mạng cho hắn ta, để vị kia tự tay giải quyết." Mộ Vấn Thiên lạnh lùng nói. Trong Long Tượng Tông, một tông môn thần bí.


“Một con kiến giới võ đạo cũng dám giết chấp sự ngoại môn của Long Tượng Tông, thật to gan.”

“Đi thông báo cho hiệp hội lánh đời, bảo bọn họ lập tức đưa hung thủ đến cho ta, nếu không Long Tượng Tông sẽ xóa sổ giới võ đạo Long quốc.”. Truyện Đoản Văn

Một tiếng quát lạnh băng bá đạo vang lên.

Cùng lúc đó ở thế giới phương Tây, trong một đại điện hắc ám. “Đệ tử của Cổ Tam Thông xuất hiện?”

“Xem ra là ý trời.”

“Lập tức thông báo cho năm vị chủ tịch quốc hội, không tiếc giá nào phải bắt lấy đệ tử của Cổ Tam Thông.

“30 năm trước nợ máu để thằng nhãi này trả lại.”

Một tiếng quát lạnh băng vô tình tràn đầy sát khí vang lên trong đại điện. Rạng sáng.

Diệp Phàm đang nghỉ ngơi, đột nhiên giật mình, có cảm giác xấu.

Hắn vội vàng gọi điện cho Đường Sở Sở lại không có người nghe máy. “Không lẽ Sở Sở đã xảy ra chuyện?”
 
Chương 1105: C1105: Cuộc đàn áp đẫm máu


Anh Quốc, siêu cường quốc đứng đầu về kinh tế trên toàn thế giới, ặc dù kém nước Mỹ và Long quốc nhưng cũng không thể bỏ qua.

Nhưng hiện giờ Anh Quốc lại lưu lạc đến mức phải hủy bỏ quốc hiệu, trở thành lãnh địa phụ thuộc của Long quốc, chuyện này làm người quá khó tin.

Cả thế giới đều chấn động vì chuyện này.

Vô số quốc chủ kinh ngạc đến trợn mắt há mồm, không thể tin được.

Người dân Anh Quốc càng phản kháng mãnh liệt và cực kỳ không vừa lòng.

Bọn họ là người Anh Quốc, sao có thế đồng ý quyết định này!

Một khi quyết định này được thông qua, đại biếu Anh Quốc chính thức mất nước, bọn họ sẽ trở thành quốc nô, ăn nhờ ở đậu, đây là chuyện bọn họ không thể tiếp thu.

Quyết định này của Diệp Phàm vừa ra, người vui nhất là người dân Long quốc.

Long quốc và Anh Quốc là đối thủ sống chết với nhau.

Đối mặt với Anh Quốc, vô sổ người dân Long quốc đều ngóng trông đất nước dơ bấn đê tiện này tiêu đời.

Bây giờ Anh Quốc sắp mất nước, hơn nữa còn diệt vong trong tay người Long quốc, đối với người Long quổc, đây là một sự kiện vui mừng nhất trong cuộc đời của bọn họ.


Vô số người dân Long quốc nhìn về phía Hộ Quốc Thần Tướng đeo mặt nạ ở phòng phát sóng trực tiếp với ánh mắt sùng kính.

Nếu Diệp Phàm thật sự tiêu diệt Anh Quốc, làm Anh Quốc trở thành lãnh đại phụ thuộc của Long quốc, vậy hắn sẽ trở thành anh hùng trong lịch sử dân tộc, được vạn dân kính ngưỡng.

ở cuộc họp báo hoàng cung Anh Quốc, sau khi Diệp Phàm nói xong chuyện này đã làm phóng viên ở hiện trường xôn xao, nhìn Diệp Phàm với ánh mắt khó tin.

“Hộ Quốc Thần Tướng, xin hỏi quyết định này của ngài có thông qua sự đồng ý của chính phủ và người dân Anh Quốc hay không?”

Các phóng viên dò hỏi Diệp Phàm.

“Nghe rõ đây, tôi đang tuyên bố, chứ không phải trưng cầu ý kiến của các ngươi!”

“Sau hôm nay, trên đời không còn Anh Quốc.”

“Còn việc chính phủ và người dân Anh Quốc có đồng ý hay không, tôi không quan tâm, ai không đồng ý, tôi sẽ giết đến khi bọn họ đồng ý

mới thôi, đương nhiên tốt nhất bọn họ không đồng ý, như vậy tôi sẽ có lý do xóa sổ hoàn toàn quốc gia này khỏi thế giới!”

Diệp Phàm gằn giọng quát, trong mắt mang theo sát ý làm người không rét mà run.


Những lời này của hắn truyền qua phòng phát sóng trực tiếp, lại lần nữa gây chấn động, người dân Anh Quốc tức giận đến cực điểm.

Rất nhanh có rất nhiều người dân Anh Quốc tự phát biếu tình, kháng nghị hành vi của Diệp Phàm, cũng có vô sổ người dân Anh Quốc đăng bài trên mạng, kêu gọi tất cả trai tráng Anh Quốc cùng nhau đuổi ác ma này ra khỏi Anh Quốc, lấy lại ngôi nhà hoàn chỉnh cho bọn họ.

Khắp nơi trên Anh Quốc xảy ra bạo loạn, biểu tình, chống đối, loạn thành một nồi chào.

Bên trong thủ đô Anh Quốc cũng có vô số người dân lên phố biểu tình.

Trong cuộc họp bào ở hoàng cung, Diệp Phàm nhận được tin tức này, nở nụ cười tàn nhẫn, nói: “Nếu bọn họ muốn chết, vậy thành toàn cho bọn họ.”

“Thông báo cho quân Thiên Sách, ai dám chống đối biểu tình, giết không tha.”

Diệp Phàm ra lệnh trước mặt mọi người.

Mệnh lệnh này của hắn đã làm cả thế giới

đều biết thông qua phòng phát sóng trực tiếp.

Các quốc gia sôi trào!

Tất cả mọi người không ngờ Hộ Quốc Thần Tướng lại tàn bạo như vậy, đối mặt với người dân biếu tình đều giết không tha, quá tàn nhẫn.

“Hộ Quốc Thần Tướng, cậu làm vậy không sợ làm cho toàn dân tức giận, trở thành kẻ địch của nhân dân trên toàn thế giới hay sao?”

Mấy vị phóng viên Anh Quốc tức giận nói.
 
Chương 732: C732: Anh không được đến đây


Trực giác của Diệp Phàm nói cho hắn, chắc chắn Sở Sở đã xảy ra chuyện.

Diệp Phàm lập tức đặt vé máy bay chạy về Thiên Hải.

5 phút trước, trong biệt thự của Đường Sở Sở, một đám khách không mời mà đến đã đến, đúng là đám người Sở Thiên.

Đám người Đại Hổ Nhị Hổ canh giữ ngoài biệt thự bị Càn lão bên cạnh Sở

Thiên đả thương. “Tại sao lại là anh?” Đường Sở Sở biến sắc. “Không phải tôi, chẳng lẽ là tên Diệp Phàm kia?”

Sở Thiên cười nói. “Anh muốn làm gì?”

Đường Sở Sở nhíu mày, nói.

“Tôi muốn cô.” Sở Thiên nhìn chằm chằm Đường Sở Sở với ánh mắt nóng rực, giống như đang nhìn con mồi.

“Mời anh lập tức rời đi, nếu không anh Tiểu Phàm biết được sẽ không bỏ qua cho anh.” Đường Sở Sở lạnh nhạt nói.

“Không cần dùng tên kia để đe dọa tôi, chờ tôi chỉnh phục cô, hấp thu lực Huyền Âm trong cơ thể cô, thực lực của tôi có thể đột phá, đến lúc đó tên kia


không là gì cả.” Sở Thiên nói. Đường Sở Sở nghe vậy thì biến sắc, lao ra bên ngoài.

Càn lão đứng chắn trước mặt Đường Sở Sở, Đường Sở Sở đột nhiên ra tay.

Bây giờ thực lực của Đường Sở Sở đã lên đến Thiên cảnh ngũ trọng, có thể thấy được tốc độ tu luyện của thân thể Huyền Âm cực nhanh.

Nhưng ở trong mắt Càn lão, chút thực lực này vẫn chưa đủ.

Ẩm!

.. Mọi người vào site chính ủng hộ đọc bản đầy đủ và để tụi mình với nhé.

Truyện nhanh hơn cả mấy chục chương.. Vào google gõ Mê truyện hot là ra nhé

Càn lão tung ra một chưởng đánh bay Đường Sở Sở ra ngoài, ngã trên đất hộc máu.

“Người đẹp, đừng giấy giụa, đêm nay cô đã được định sẵn là của tôi.” Sở Thiên lạnh lùng nói, bước từng bước về phía Đường Sở Sở.


“Anh... Anh không được đến đây.”

Đường Sở Sở không ngừng kêu to, Sở Thiên tiến lên bắt đầu xé rách quần áo của cô.

“Không!” Đường Sở Sở hét lên.

Đột nhiên trong cơ thể của Đường Sở Sở bộc phát ra một luồng khí lạnhđến tận xương.

Sở Thiên bị luồng khí lạnh này bắn bay ra ngoài.

Sở Thiên phun ra một ngụm máu tươi, Càn lão biến sắc, đỡ được đối phương, kết quả thân thể cũng bị chấn động liên tục lùi về sau.

“Công tử, ngài sao rồi?” Càn lão vội vàng hỏi. “Cô ta bị làm sao vậy?” Sở Thiên khiếp sợ nói. . Đam Mỹ Sắc

Lúc này trong cơ thể Đường Sở Sở bộc phát ra từng luồng khí lạnh âm lãnh, thân thể bị đóng băng, lan ra cả ngôi biệt thự.

“Không xong, lực Huyền Âm trong cơ thể cô ta mất khống chế, nhanh chạy đi!

Càn lão kêu lên. Ông ta mang theo Sở Thiên chạy khỏi biệt thự.

Bọn họ vừa rời khỏi biệt thự, cả ngôi biệt thự đã bị khí lạnh khủng bố này đóng băng.

Đường Sở Sở biến thành một khối băng, không biết sống chết!
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom